Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 31: Vận mệnh
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
- Hừ, chẳng phải thứ quái quỷ gì mà cứ lớn lối.
Hào Mai bĩu môi nói, nàng lắc mông đi sang cầm lấy tờ nhật báo Trung Quốc, sau đó nàng ngồi xuống, ánh mắt quét qua, sau đó cười lạnh:
- Có cái quái gì...Ớ...
- Sao vậy, chị Hào?
Một nhân viên công tác bên cạnh cười hỏi.
- Ha ha, đến xem đi, tác giả của ba bài viết này cũng có tên là Hàn Đông, khó trách cứ mãi ngồi đó mà xem tờ báo, đáng tiếc là nhật báo Trung Quốc cũng không phải nơi mà anh ta có thể...
- Ủa, điều này...Hình như là Hàn Đông viết ra.
- Tất nhiên tác giả là Hàn Đông, không phải đã ghi rõ tên bên dưới rồi sao?
Nhân viên công tác cầm tờ báo lên xem, sau đó khẳng định:
- Ba bài viết này là của Hàn Đông, chính là anh ấy.
Nhân viên này đặt tờ báo lên mặt bàn, sau đó chỉ vào bài viết đầu tiên:
- Bài viết này có đăng ở nhật báo Tây Xuyên, còn có cả bài viết này nữa, không phải nói là công tác cở cục thống kê tuyến cơ sở sao?
- Ôi, đúng là hắn ta sao?
Vẻ mặt Hào Mai đầy sự khiếp sợ:
- Hừ, lên cả nhật báo Trung Quốc, vậy thì hắn càng chết chắc, cũng không ai giúp được.
Lúc này bí thư Hoàng Văn Vận đang đọc nhật báo Trung Quốc, hắn cau mày rồi lẩm bẩm:
- Đúng là khó thể tưởng...
Hoàng Văn Vận nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn ngẩng đầu và thấy Hàn Đông đến, sau đó nói:
- Đến đây đi, ngồi xuống một lát, đợi tôi đọc xong rồi nói.
- Được.
Hàn Đông khẽ nói, hắn ngồi xuống ở chiếc ghế trước bàn làm việc của Hoàng Văn Vận, đặt hai tay lên đầu gối, trên mặt là nụ cười thản nhiên.
Hoàng Văn Vận nhanh chóng xem xong, sau đó hắn ngẩng đầu lên nói:
- Được rồi, Hàn Đông, lần này coi như cậu được lên nhật báo Trung Quốc.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Bí thư Hoàng quá khen.
- Ha ha...
Hoàng Văn Vận cười, trên mặt có vài phần bất đắc dĩ, hắn rút lấy một điếu trong gói thuốc trên mặt bàn, Hàn Đông tranh thủ thời gian châm lửa cho lãnh đạo. Hoàng Văn Vận nói:
- Cậu có lẽ cũng hút thuốc, cứ rút một điếu, đừng câu thúc, hôm nay chúng ta ngồi nói chuyện với nhau một chút.
Hàn Đông khẽ gật đầu, cũng không cầm thuốc hút, lãnh đạo tuy cho tùy tiện nhưng nếu anh cứ tùy tiện thì trong lòng lãnh đạo sẽ không thoải mái, sẽ cảm thấy anh không hiểu chuyện.
Hoàng Văn Vận cười nhạt một tiếng, thở ra một hơi thuốc, sau đó đột nhiên nói:
- Hàn Đông, cậu biểu hiện rất tốt, nhưng cậu cần chuẩn bị tư tưởng.
Hàn Đông chợt sững sờ:
- Bí thư Hoàng, tôi...
Hoàng Văn Vận vỗ vai Hàn Đông rồi nói:
- Hàn Đông, tôi rất tán thưởng dũng khí của cậu, nhưng ý nghĩ của cậu rất cấp tiến, dưới tình huống này sẽ rất dễ chạm trán. Hơn nữa cậu cũng hiểu, cứng thì dễ gãy, làm quan thực tế không nên liều lĩnh...
Có lẽ vì khoảng thời gian qua bị áp lực đè nén, Hoàng Văn Vận lúc này và trước đó thật sự như hai người, hắn và Hàn Đông chỉ tùy tiện nói chuyện, cũng không bày ra tư thái của lãnh đạo, chỉ dùng giọng êm tai thấm thía nói, giống như một vị trưởng bối tâm sự cùng con cháu.
Hàn Đông lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, cảm tháy Hoàng Văn Vận thật sự đang thổ lộ tình cảm, vì thế mà trong lòng có chút cảm động. Hắn là một bí thư huyện ủy, lại không có quan hệ gì với mình, chỉ là cùng chính kiến mà có thể cho ra những hỗ trợ như vậy, xem ra cực kỳ hiếm có.
- Bí thư Hoàng, cám ơn anh.
Hàn Đông nói lời từ tận đáy lòng.
Hoàng Văn Vận gật gật đầu:
- Cứ như vậy là được, cậu về đi.
Tuy Hoàng Văn Vận không nói rõ điều gì nhưng Hàn Đông lại mơ hồ sinh ra một dự cảm, chỉ sợ ngay sau đó trong huyện sẽ cho ra phương án xử lý chính mình.
- Bây giờ mình chỉ còn là một nhân viên nhà nước bình thường, còn xử phạt thế nào nữa?
Hàn Đông cười khổ một tiếng, chẳng lẽ mình vừa gia nhập vào con đường làm quan vài ngày thì sẽ bị đuổi đi sao? Tuy hắn tin tưởng lần này là cơ hội tốt với mình, nhưng hiện tượng lúc này cũng làm hắn cảm thấy khó hiểu.
Giữa trưa, sau khi dùng xong cơm trưa, vừa mới đi đến bên ngoài ký túc xá, Hàn Đông chợt nghe thấy tiếng điện thoại dồn dập từ trong phòng mình truyền ra, hắn tranh thủ mở cửa đi vào nghe điện thoại.
- Alo, Tiểu Đông, bố đây.
Trong điện thoại truyền đến một âm thanh khá trầm, là cha của Hàn Đông, là Hàn Chính, phó bộ trưởng bộ tài chính.
- Bố...
Hàn Đông khẽ nói, trong lòng chợt tươi sáng, dù là mưa to gió lớn thì mình vẫn còn một gia đình ấm áp, còn nhiều người thân quan tâm đến mình.
- Con đúng là lớn gan, làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Hàn Chính tức giận nói trong điện thoại.
Hàn Đông nói:
- Bố, con cũng không biết lại như vậy, con chỉ muốn thay đổi vị trí hiện trạng, ai ngờ...
Hàn Chính nói:
- Con muón thay đổi vị trí hiện trạng nhưng không dùng biện pháp nào khác, lại dùng biện pháp kia, bây giờ thì tốt rồi, bài viết đã được đưa lên nhật báo Trung Quốc. Con cũng biết rồi đấy, những bài viết của con đã gây ra sóng to gió lớn ở thủ đô, ngay cả ông nội cũng bị kinh động. Nghe mẹ con nói thì từ trưa đến nay liên tục có người đến thăm hỏi. Vừa rồi bố vừa tan tầm về nhà, đúng lúc những chiến hữu và thủ trưởng cũ của ông cụ vừa đi ra...
- Sao...
Hàn Đông chợt kinh hãi, hôm nay ở trong nước, có thể xưng là thủ trưởng cũ của ông nội mình chỉ có một vị, đó chính là vị thủ trưởng kia, là người mà trong thời gian tới sẽ dùng trí tuệ lớn, thông qua những bài phát biểu để dừng cuộc tranh luận về vấn đề nước Nga giải thể, khống chế tranh luận trong nước, mở ra ngọn gió đông cho cải cách ở Trung Quốc, coi như phá dòng nước lũ để đi về phía trước.
Thậm chí ngay cả vị thủ trưởng này cũng chị kinh động, Hàn Đông cảm thấy rất khiếp sợ, hắn cẩn thận hỏi:
- Ông nội có nói gì không?
- Ông cũng không nói gì, nhưng bố thấy có vẻ rất vui, khi tiễn chân thủ trưởng thì liên tục cười cười nói nói.
- Như vậy sao?
Hàn Đông thở dài một hơi, trong lòng khẽ động, đây là một việc tốt.
Thời điểm kế tiếp cũng vì ông nội vào đúng thời điểm mấu chốt đứng ra phát biểu một bài có khuynh hướng bảo thủ, kết quả là sau khi lật bài, thế lực to lớn của Hàn gia dần suy yếu. Sau khi ông nội ngã xuống thì Hàn gia càng thêm bấp bênh, sau khi tranh đấu với các thế lực khác thêm vài hiệp thì ầm ầm sụp đổ.
Nhưng bây giờ không giống với trước đó, ông nội cũng không đứng ra phát biểu, hơn nữa lại vì chính mình mà tiến thêm một bước tìm được sự tín nhiệm và tán thưởng của thủ trưởng cũ. Như vậy trong thời điểm lật bài kế tiếp, thế lực Hàn gia chẳng những không suy yếu, chỉ sợ sẽ càng thêm tăng cường.
- Nói cách khác, vận mệnh đã bắt đầu chậm rãi cải biến.
Hàn Đông thầm nghĩ.
Hàn Chính nói:
- Tiểu Đông, trong khoảng thời gian này cậu con cần cẩn thận một chút, cũng đừng có phát biểu gì khác. Còn nữa, nếu cảm thấy không chống được nữa, con cứ về thủ đô, vào bộ và ủy ban trung ương rèn luyện vài năm.
Biết cha không ai bằng con, Hàn Đông có tính cách gì thì Hàn Chính biết rất rõ, vì thay đổi tình huống hiện tại mà Hàn Đông dùng ngôn từ dữ dội như vậy, có thể thấy công tác ở dưới cơ sở khó khăn thế nào. Điều này cũng không trách được Hàn Đông, dưới cơ sở cũng không giống như trong trường đại học, quan hệ giữa người và người cực kỳ phức tạp, nhiều tranh đấu, bị hại cũng là điều dễ đoán.
Hàn Đông chợt sững sờ, đây không phải nói mình buông bỏ sao?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 32: Minh hữu
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Hàn Đông có hơi suy tư, hắn nói:
- Bố, cọn cũng không muốn buông bỏ, con muốn tiếp tục ở lại Vinh Châu, nếu không thể thì con mới quay về.
Hàn Chính nói:
- Cũng được, con hãy chăm sóc tốt cho bản thân.
- Ha ha...
Hàn Chính cười hai tiếng, sau đó điện thoại bị Dư Ngọc Trân cướp được, nàng dịu dàng nói:
- Tiểu Đông, con không sao đấy chứ? Bên kia có lạnh không? Đủ tiền xài đấy chứ?
Hàn Đông cảm thấy ấm áp, hắn cười nói:
- Mẹ, bên này cũng không lạnh như ở thủ đô, mà con rất khỏe, không sợ lạnh.
Dư Ngọc Trân cười nói:
- Con ở bên ngoài phải học cách chăm sóc chính mình, không nên sợ tốn tiền, buổi chiều mẹ đã gửi thêm cho con hai mươi ngàn...
Hàn Đông tranh thủ thời gian nói:
- Mẹ, trong thẻ của con còn ba mươi ngàn, căn bản không dùng hết, mẹ cũng đừng gửi thêm.
- Ha ha, đó là thứ con kiếm được, đúng rồi, mẹ đã đồng ý mở công ty với cô của con, chuẩn bị phát triển hai khối nghiệp vụ, đầu tư vào ngành phần cứng và phần mềm, đồng thời cũng tự chủ nghiên cứu và mở đại lý, bây giờ còn chưa có nhân viên, tạm thời chỉ đặt tên mà thôi, con đoán xem công ty lấy tên gì?
Hàn Đông nói:
- Tên mà mẹ và cô lựa chọn chắc chắn sẽ rất hay, rất uy phong...
- Tiểu tử này mới đi được vài ngày đã trở nên miệng lưỡi trơn tru.
Dư Ngọc Trân sẵng giọng:
- Công ty của chúng ta có tên là "Tập đoàn thông tin Đông Thăng", tên gọi tắt là Đông Thăng, Tiểu Đông sẽ liên tục thăng quan, ha ha ha...
Hàn Đông không khỏi có chút xấu hổ:
- Tên này là ai đặt vậy?
- Tất nhiên là mẹ và cô của con thương lượng với nhau mà đặt tên, thế nào? Sau này công ty sẽ phát triển mạnh mẽ, sẽ làm cho cả thế giới biết tên con.
Hàn Đông không khỏi cười khổ, may mà hai người không dùng tên của mình để đặt luôn cho công ty, nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút ấm áp.
- À, đúng rồi, Tiểu Đông, cô của con đã để cho con năm phần trăm cổ phần.
- Có cho cũng vô dụng thôi, bây giờ con cũng không thích hợp kinh doanh.
- Không có gì, cổ phần của con do mẹ quản lý, con chỉ biết có chuyện như vậy là được. Cô của con là cổ đông lớn nhất của công ty, hai mẹ con chúng ta là cổ đông lớn thứ hai, ha ha...
Hàn Đông nghi hoặc nói:
- Công ty sẽ không phải chỉ có hai ngài làm cổ đông đấy chứ?
Dư Ngọc Trân khẽ cười một tiếng:
- Tất nhiên là không phải, ngoài mẹ và cô của con, còn có ba cổ đông khác, mọi người đều có mười phần trăm cổ phần. Mọi người ngày thường đều không có việc gì làm, cùng mở một công ty cũng vui.
Hàn Đông hiểu rõ, có lẽ ba người bọn họ đều giống như mẹ mình, nhưng như vậy cũng là chuện tốt, như vậy không phải sẽ có thêm nhiều mối quan hệ sao?
Đến tối, Hàn Đông, Trần Dân Tuyển và Chu Chính cùng dùng cơm, Chu Chính đã có thông báo bổ nhiệm, ngày mai sẽ đến nhận chức phó đồn trưởng đồn công an thị trấn Triệu Hoa.
Đây vốn là chuyện vui, nhưng vì tình huống của Hàn Đông mà ba người thật sự mất vui, tuy Hàn Đông biết mình không có chuyện gì lớn, nhưng Trần Dân Tuyển và Chu Chính lại không biết, hai người bọn họ càng không ngừng an ủi Hàn Đông.
- Anh Đông, với phần dũng khí của anh, sau này coi như tôi và anh là bạn bè thân thiết, tôi mời anh một ly.
Chu Chính híp mắt nói, hắn đã uống khá nhiều, gò má đỏ rực.
Hàn Đông cụng ly với Chu Chính, hắn khẽ nhấp một ngụm, vì trước đó hắn đã uống hai ly, vì vậy ly thứ ba này chỉ có thể uống chậm rãi mà thôi. Có lẽ thấy tâm tình của Hàn Đông không tốt, vì vậy Trần Dân Tuyển và Chu Chính cũng không so đo với hắn.
Trần Dân Tuyển có chút trầm ngâm, sau đó phân tích:
- Nhìn vào tình huống của nhật báo Trung Quốc, những người giúp đỡ cải cách cũng không phải số ít, dù lời phát biểu của cậu có chút cấp tiến, nhưng vì Tây Xuyên và Vinh Châu có tình huống đặc thù, vì vậy mới bị đưa ra phê bình. Chỉ cần thế cục cả nước đi theo hướng cải cách, tin chắc Hàn Đông cậu sẽ không có vấn đề.
Hàn Đông nở nụ cười nhàn nhạt:
- Dù sao thì đó cũng là những bài viết của tôi, sau đó dù thế nào cũng không phải là tôi có thể khống chế được. Nhưng dù tất cả mọi người ở Tây Xuyên và Vinh Châu đứng ra phản đối tôi, tôi vẫn kiên trì quan điểm của mình mà không thay đổi, hơn nữa tôi tin tưởng, lịch sử sẽ chứng minh sự chính xác của tôi.
Nụ cười của Hàn Đông đã biến mất, hắn nói với vẻ mặt kiên nghị, giọng điệu cực kỳ kiên định, giọng điệu có từ tính như một lời thề, tuy không quá lớn tiếng nhưng lại làm cho người ta rung động.
Vẻ mặt Trần Dân Tuyển càng thêm nghiêm túc, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Hàn Đông.
Chu Chính dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hàn Đông, trong miệng thầm nói:
- Anh...Anh Đông...Sao tôi...Tôi thấy anh vĩ...Đại như vậy...
Hàn Đông mỉm cười:
- Có lẽ vì bây giờ tôi tỉnh hơn cậu.
Lúc này Trần Dân Tuyển nâng ly lên, hắn nghiêm mặt nói:
- Hàn Đông, tôi mời cậu một ly, hy vọng sau này tất cả mọi thứ đều như cậu nói, cũng chúc cậu có ngày tiến lên trời cao.
Trần Dân Tuyển thật sư không biết vì sao Hàn Đông tự tin như vậy, nhưng giờ khắc này hắn thật sự cảm thấy dù là thế nào thì thành công của Hàn Đông trong tương lai cũng không phải nhỏ. Dù hắn lớn hơn đối phương hơn mười tuổi nhưng trong lòng thầm quyết định, sau này nếu có cơ hội sẽ phối hợp tốt với Hàn Đông, đi theo bước tiến của đối phương, như vậy con đường làm quan của mình sau này sẽ càng xa hơn.
- Coi như mượn câu nói may mắn của trưởng phòng Trần, hy vọng sau này trưởng phòng Trần quan tâm nhiều hơn.
Hàn Đông dùng hai tay nâng ly nói.
- Các anh...Nghiêm túc như vậy làm gì...Tôi cũng uống một ly...
Chu Chính nghiêng ngữa cụng ly, tuy đầu lưỡi cực kỳ ngượng ngịu nhưng đầu óc vẫn rõ ràng, trong lòng càng thêm kính nể Hàn Đông, đây cũng không phải là bội phục vì sự mạnh mẽ của đối phương. Hắn thầm nghĩ anh Đông sau này chắc chắn là người làm chuyện lớn, sau này hai bên nhất định sẽ là anh em tốt.
- Được, chúng ta cụng ly.
Hàn Đông chấn động tinh thần, hắn nuốt hơn nửa ly rượu xuống bụng, bây giờ hắn có nhiều hơn hai minh hữu, coi như cũng là thu hoạch không tệ.
Sau khi cơm nước xong, ba người cũng không vội vã quay về, mà tìm một quán trà, rót ba ly trà, ngồi vào trong một gian phòng trang nhã, nói vài câu chuyện phiếm. Lần này chủ yếu là nói chuyện chơi, nói chút chủ đề thoải mái, vô tình quan hệ giữa mọi người được kéo lại gần hơn.
Sáng hôm sau Hàn Đông tiếp tục đến đọc báo ở văn phòng khối chính quyền huyện, hắn đã quyết định kiên quyết không viết kiểm điểm, cứ như vậy mà kiên trì chờ mùa xuân đến.
Hôm nay nhật báo Trung Quốc còn đang tiếp tục những tranh luận ngày hôm qua, những lời bình trên báo phần lớn nói về ba bài viết của Hàn Đông vào ngày trước. Phái cải cách nói rằng đây là một bài hịch phù hợp với phương hướng phát triển của lịch sử, phái bảo thủ lại cho rằng đây là một lời khiêu chiến với vấn đề ổn định đại cục, là biểu hiện của kẻ thuộc phái đầu cơ. Những người lên tiếng đều trích dẫn quan điểm hay câu nói nào đó của Hàn Đông, có trình bày và phân tích, có phê bình tán thưởng, có công kích, không có trường hợp cá biệt.
Hàn Đông nhìn vào đó mà không khỏi buồn cười, mình cũng nào có nhiều tư tưởng như bọn họ đang tự vẽ ra?
Đám nhân viên văn phòng đều biết Hàn Đông là người viết ba bài đăng trên nhật báo Trung Quốc ngày hôm qua, vì vậy ánh mắt ai nhìn hắn cũng có chút là lạ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 33: Hội nghị thường ủy mở rộng
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Ngày 3/1 là thứ sáu, thời tiết khá lạnh, bầu trời âm u làm lòng người giống như bị đè nén, rất khó chịu.
Khi đến mười giờ, Hàn Đông nhận được điện thoại của văn phòng huyện ủy, thông báo hắn mười giờ rưỡi đến tham gia hội nghị thường ủy mở rộng ở phòng họp lầu ba của huyện ủy.
Hàn Đông đặt điện thoại xuống, trong lòng chợt bùng lên cảm giác không ổn, hắn đứng lên đi ra ngoài.
Trên hành lang, Lô Kim Nguyên đứng trước cửa phòng làm việc, khóe miệng lộ ra nụ cười đùa cợt, khi thấy Hàn Đông đi đến dưới làu, hắn cười cười nói:
- Anh đi đâu vậy?
Hàn Đông đứng lại, xoay người nhìn Lô Kim Nguyên, trong mắt tràn đầy khinh thường, sua đó lại xoay người đi mà không nói một lời.
- Anh...
Lô Kim Nguyên thở hổn hển chỉ tay, lúc này Hàn Đông cũng đã biến mất ở góc cầu thang, hắn tức giận nâng kính lên, thở vài hơi thật mạnh, vẻ mặt rất khó coi.
Lúc này Hào Mai đi đến, nàng nở nụ cười nịnh nọt và quyến rũ nói:
- Chủ nhiệm Lô...
Lô Kim Nguyên nhướng mày nổi giận nói:
- Cô rảnh rỗi lắm sao? Còn có kỷ luật công tác nữa không? Suốt ngày chỉ biết cười cười nói nói, còn hình tượng của một nhân viên công tác của văn phòng khối chính quyền à?
Hào Mai bị Lô Kim Nguyên mắng cho một trận, lúc này chợt cảm thấy ngây người, nụ cười nịnh nọt trên mặt chợt biến mất, vẻ mặt cứng nhắc:
- Chủ nhiệm, tôi...
Lô Kim Nguyên vung tay lên:
- Còn không quay về làm việc?
- Vâng!
Hào Mai khẽ nói, trong lòng rất uất ức, nàng cúi đầu quay về văn phòng, sau đó lại quay trở lại, vẻ mặt hơi đỏ.
Lô Kim Nguyên mất vui nói:
- Có chuyện gì xảy ra?
Hào Mai yếu ớt nói:
- Tôi...Tôi đi vệ sinh.
Lô Kim Nguyên trừng mắt nhìn nàng:
- Đúng là lắm trò!
Lô Kim Nguyên hừ một tiếng rồi quay về phòng làm việc, sau đó nhanh chóng cầm theo giấy bút đi ra, rồi bước nhanh xuống dưới lầu. Hắn vốn tham gia vào hội nghị thường ủy mở rộng, kết quả là vì Hàn Đông mà thiếu chút nữa đã quên.
Lầu ba khu huyện ủy, trong phòng họp rộng rãi sáng sủa, có vài chục người ngồi, không ai nói lời nào, bầu không khí có vẻ rất ngưng trọng.
Ngoài mười một vị thường ủy tham gia hội nghị thường ủy mở rộng thì hôm nay còn có các ban ngành lãnh đạo chủ yếu của đảng ủy chính quyền huyện, cùng với các vị lãnh đạo xã thị trấn.
Sau khi Hàn Đông vào cửa thì người chung quanh đưa mắt nhìn, có khiếp sợ, có nghi hoặc, có đồng tình, cũng có cái nhìn hả hê.
Dù đây là lần đầu tiên mà phần lớn mọi người nhìn thấy Hàn Đông, nhưng bọn họ chỉ cần liếc mắt là nhận ra hắn, vì tất cả đều là người quen, lại biết rõ mục đích hội nghị lần này, vì vậy khi gương mặt mới là Hàn Đông xuất hiện, ai cũng biết hắn là ai.
Nhưng cũng không ai ngờ, kẻ liên tục có vài bài viết đăng lên báo đảng của địa phương và trung ương còn trẻ như vậy, nhìn qua giống như một sinh viên mới ra trường.
- Đùng là nhìn người không nên xem xét vẻ bề ngoài.
Mọi người khẽ cảm thán.
Hàn Đông cười khổ một tiếng, đây là một hội nghị phê bình mà đặc biệt tổ chức vì mình sao? Hắn tìm một vị trí gần cửa ngồi xuống, móc ra một điếu Trung Hoa, châm lửa, hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra một luồng khói, tâm tình cũng dần bình tĩnh trở lại khi nhìn những luồng khói lượn lờ.
- Khụ khụ...
Một tiếng ho khan truyền đến, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Vương Tiến Quý dùng ánh mắt lạnh lùng đảo qua mặt Hàn Đông, hắn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi tiến vào phòng họp, chỉ gật đầu với vẻ mặt không biểu cảm với đám người lên tiếng chào hỏi khắp bốn phía.
Hàn Đông nhếch miệng từ chối cho ý kiến, lại phun ra một luồng khói.
Các vị thường ủy lục tục đi đến, khi vào cửa, ánh mắt kẻ nào cũng dừng lại trên người Hàn Đông một lúc. Hàn Đông thì không có vấn đề nhưng người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh lại có chút mất tự nhiên, thỉnh thoảng lại chuyển ghế.
Bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận là người cuối cùng tiến vào phòng họp, hôm nay hắn mặc tây phục, cà vạt đen, trong tay cầm ly trà chân không giữ ấm, vẻ mặt trầm trầm, bước thẳng đến ngồi xuống vị trí chủ vị. Thư ký của hắn là Trương Trường Hà đi theo phía sau, trong tay cầm một cặp tài liệu màu đen, còn có một quyển vở, khi lãnh đạo ngồi xuống thì Trương Trường Hà cũng ngồi xuống, bắt đầu ghi chép.
- Được rồi, đã đến đông đủ, như vậy thì họp.
Hoàng Văn Vận trầm giọng nói:
- Các đồng chí, hôm nay mời hội nghị thường ủy, chủ yếu thảo luận về hai đề tài. Lúc này chúng ta thảo luận về đề tài thứ nhất, mời bí thư Phùng dẫn đầu chúng ta cùng học tập văn tinh thần văn kiện của lãnh đạo thị ủy.
Phó bí thư chuyên trách Phùng Chấn Hoa ngồi bên phải Hoàng Văn Vận mở ra một xấp văn kiện, sau đó bắt đầu đọc.
Trong phòng họp bùng lên những luồng sương lượn lờ, Phùng Chấn Hoa dùng giọng trầm bổng đọc văn kiện của thị ủy, mọi người thì vừa hút thuốc vừa tỏ ra chăm chú lắng nghe. Tất cả mọi người đều biết, kịch hay hôm nay còn ở phía sau, đến lúc đó đám thường ủy nhất định sẽ vây quanh vấn đề về Hàn Đông mà triển khai một tình huống long tranh hổ đấu.
Với thân phận một nhân viên công tác bình thường của Hàn Đông vào lúc này, đáng lý ra muốn xử phạt thì căn bản cũng không cần mở hội nghị thường ủy. Nhưng tình huống của hắn rất đặc thù, bây giờ coi như là danh nhân, lãnh đạo tỉnh thành đều chú ý, hơn nữa còn liên quan đến thế cục đánh cờ giữa các vị lãnh đạo huyện ủy, vì vậy mới làm cho tình huống trở nên long trọng như vậy.
Quả nhiên khi Phùng Chấn Hoa đọc xong văn kiện của thị ủy, Hoàng Văn Vận bắt đầu lên tiếng:
- Lúc này bên dưới tiến hành thảo luận đề tài thứ hai, thảo luận về vấn đề của đồng chí Hàn Đông, mọi người có ý kiến gì, đều có thể đưa ra bàn luận.
- Tôi mở đầu.
Vương Tiến Quý mặt đen như bao công dẫn đầu lên tiếng, trực tiếp làm khó dễ Hàn Đông:
- Tôi cho rằng đối với một cán bộ làm trái kỷ luật tổ chức, có hành vi phát biểu tùy ý không biết sợ là gì, huyện ủy chúng ta không nên bỏ mặc, không nên nuông chiều. Đối với những đồng chí như Hàn Đông, chúng ta cần phải tiến hành nghiêm trị, vì vậy tôi đề nghị trai khừ Hàn Đông ra khỏi đảng, miễn công chức.
Mọi người nghe vậy thì hít vào một hơi lạnh, như vậy cũng thật sự quá hung ác rồi, Hàn Đông từ một cục trưởng xuống làm công nhân viên chức bình thường, trước đó tiếp tục bị xử phạt, thật sự quá thảm thương. Bây giờ Vương Tiến Quý muốn khai trừ đảng và công chức, rõ ràng là đẩy ngã còn muốn tiến lên giẫm vào chân.
- Đây không phải là đuổi tận giết tuyệt sao?
Trong lòng Hàn Đông bùng lên cảm giác phẫn nộ, Vương Tiến Quý khẳng định có ý trả đũa, ngày đó tên này đến cục thống kê làm chỗ dựa cho Hoàng Tùng, kết quả là chính mình không kịp tiếp kiến và bị đối phương ghi hận trong lòng. Mất chức thì không có vấn đề, nhưng mất đảng, điều này thật sự làm người ta khó thể tiếp nhận.
Trưởng phòng tổ chức Tôn Nghĩa Phương nhướng mày nói:
- Đúng vậy, tôi đồng ý với bí thư Vương, những kẻ bôi đen bộ mặt của huyện Phú Nghĩa, chúng ta quyết không nuông chiều hay nương tay, nhất định phải nghiêm trị không tha.
Tôn Nghĩa Phương vừa mới dứt lời thì phó chủ tịch thường vụ Hàn Văn Học cũng tỏ vẻ đồng ý, nhất định phải khai trừ đảng và công chức của Hàn Đông.
Phó bí thư huyện ủy, bí thư ủy ban tư pháp Tưởng Đức Quân nhìn vào quyển vở trong tay rồi nói:
- Tôi đồng ý với đề nghị của bí thư Vương.
Bốn người liên tục cho ra ý kiến, có khí thế nhất định xử lý Hàn Đông, nếu không sẽ chẳng bỏ qua.
Chỉ sau khoảnh khắc thì bầu không khí trong phòng cực kỳ ngưng trọng, làm cho người ta sinh ra cảm giác nắng hạn sắp có cơn mưa lớn.
- Tình huống của hắn ta không ổn.
Không ít người đến dự thính hội nghị ném ánh mắt đồng tình lên người Hàn Đông.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 34: Chất vấn chủ tịch huyện
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Bí thư Hoàng Văn Vận khẽ nhíu mày, trong nhóm mười một thường ủy huyện ủy tham gia hội nghị hôm nay đã có liên tục hơn bốn người muốn khai trừ đảng và công chức của Hàn Đông. Hơn nữa điều làm hắn cảm thấy khó tưởng chính là vị phó bí thư huyện ủy, bí thư ủy ban tư pháp Tưởng Đức Quân lần này lại giương cờ ủng hộ cho đối phương.
- Tôi cho rằng xử trí như vậy là không ổn.
Trưởng phòng Mao Siêu của huyện đội nhướng cặp mày rậm lê nói:
- Về vấn đề của đồng chí Hàn Đông, lãnh đạo huyện ủy đã thảo luận qua vài lần, cũng đã tiến hành xử lý nghiêm khắc. Tuy đồng chí Hàn Đông có ba bài viết tạo nên tiếng vang lớn trên cả nhật báo Trung Quốc nhưng chúng ta cần phải nhận thức một vấn đề, đó là bây giờ trung ương còn chưa tuyên bố bất kỳ văn kiện nào định luận vấn đề cải cách hay giữ ổn định là trên hết, bây giờ chúng ta khai trừ đảng và công chức của đồng chí Hàn Đông, như vậy là không thích hợp.
Đám thường ủy dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn trưởng phòng Mao, trước kia khi mở hội nghị thường ủy thì đối phương thường không đến hoặc có đến cũng bỏ quyền biểu quyết, nhưng lần này vì Hàn Đông mà lần đầu tiên lên tiếng nói dài dòng như vậy, cực lực giải thích, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cũng còn không nghe nói bọn họ có quan hệ.
Hàn Đông nhìn Mao Siêu, hắn biết vì mối quan hệ giữa mình với Lý Đại Dũng mà đối phương mới lên tiếng ủng hộ như thế, vì vậy trong lòng thầm nghĩ:
- Hôm nào đó phải đến thăm hỏi vị trưởng phòng này, để cảm ơn đối phương mới được.
Phương Trung liếc mắt nhìn Mao Siêu, dùng tay vuốt mái tóc bóng mượt nói:
- Đồng chí Hàn Đông phá hư tính nguyên tắc của tổ chức, phát biểu những lời không thích đáng, tạo ra ảnh hưởng mặt trái với huyện của chúng ta, cũng làm cho cả lãnh đạo thành phố và tỉnh chú ý, mà lãnh đạo thị ủy cũng đã cho ra chỉ thị tương quan. Vì vậy tôi đồng ý với lời đề nghị của bí thư Vương, khai trừ đảng của đồng chí Hàn Đông, xử phạt công chức, đây cũng là biểu hiện của đảng ủy chính quyền huyện Phú Nghĩa chúng ta với lãnh đạo thị ủy.
Hàn Đông nghe thấy như vậy thì trong lòng bùng lên lửa giận, hắn đứng lên, giơ cao tay phải rồi cất cao giọng nói:
- Tôi có chuyện muốn nói...
Tất cả mọi người chợt lắp bắp kinh hãi, đều đưa mắt nhìn, đây là hội nghị thường ủy, hắn điên rồi sao?
Khi thấy ánh mắt mọi người đều nhìn qua, người đàn ông trung niên ở bên cạnh Hàn Đông tranh thủ nghiêng ghế, kết quả là trọng tâm không ổn, ngã ầm xuống đất. Tên này đứng lên đỏ mặt tía tai, sau đó dọn ghế rồi ngồi xuống, đầu cúi rất thấp.
Vài chục ánh mắt nhìn Hàn Đông, có vài người tỏ ra mỉa mai, đắc ý.
Phương Trung dùng giọng nhàn nhạt nói:
- Khi thường ủy thảo luận vấn đề, nhân viên không liên quan xin giữ yên lặng.
Hàn Đông dùng ánh mắt sáng ngời có thần nhìn Phương Trung, hắn nói:
- Chủ tịch Phương, tôi không cho rằng tôi là nhân viên không liên quan. Nếu là thảo luận về tôi, như vậy tôi có quyền phát biểu ý kiến, đây là quyền lợi thần thánh do đảng giao phó, cũng không ai có thể cướp đoạt được.
Vẻ mặt Phương Trung chợt biến đổi, hắn lạnh giọng nói:
- Không ai cướp quyền lợi của anh, nhưng đây là hội nghị thường ủy, là một nhân viên dự thính, anh chỉ cần nghe là được.
- Nếu đồng chí Hàn Đông đã muốn nói, cứ để anh ấy lên tiếng.
Hoàng Văn Vận chậm rãi nói:
- Tập trung dân chủ chính là pháp bảo của đảng.
- Cám ơn bí thư Hoàng.
Hàn Đông cao giọng nói, sau đó tiếp tục:
- Chủ tịch Phương, vừa rồi anh nói tôi phá hư tính nguyên tắc của tổ chức, tôi muốn hỏi anh, nguyên tắc của tổ chức có quy định đảng viên không được phát biểu ý kiến của mình sao? Tôi nhớ trong điều lệ của đảng có quy định: Đảng viên có quyền lợi đề xuất đề nghị và xướng nghị với công tác đảng, mà ba bài viết của tôi căn cứ vào lợi ích bảo vệ đảng mà đưa ra những phương án bày mưu tính kế, như vậy thì có gì là sai?
- Ba bài viết của tôi nói về những điểm khác nhau trong hai quan điểm cải cách và ổn định của đảng vào lúc này, chỉ là một loại giải thích, chẳng qua chỉ không tương đồng với một vài ý kiến của các đảng viên khác mà thôi.
- Nhưng trong nước có rất nhiều đảng viên có ý kiến giống như tôi, lời phát biểu của bọn họ có thể thấy được hằng ngày trên nhật báo Trung Quốc.
- Chẳng lẽ cũng những cán bộ đảng viên kia vì có cùng ý kiến với tôi nên cũng phải tiến hành xử phạt, thậm chí là khai trừ khỏi đảng sao?
Hàn Đông dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Phương Trung, hắn hỏi:
- Xin hỏi đồng chí chủ tịch Phương, rốt cuộc là anh vi nguyên nhân gì mà đưa ra đề nghị xử phạt nghiêm khắc với đồng chí bất đồng ý kiến với mình như vậy? Anh có còn tuân thủ điều lệ đảng nữa không?
Sau khi chất vấn xong thì Hàn Đông cũng không ngồi xuống, hắn đứng thẳng người chờ câu trả lời của Phương Trung.
Trong phòng họp hoàn toàn yên tĩnh, ai cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Đông, cũng không ai nghĩ hắn dùng lời nói dữ dội như vậy, còn dám chất vấn Phương Trung trước măt mọi người, nhưng lời lẽ lại cực kỳ có lý, căn bản làm cho người ta khó thể phản bác. Dù mọi người không nhìn về phía Phương Trung, nhưng ai cũng biết bây giờ chủ tịch rất khó chịu, cũng không biết đối phương sẽ trả lời thế nào.
Phương Trung nhướng mày, lại giãn ra, sau đó vuốt tóc thản nhiên nói:
- Cậu đã phát biểu xong, bây giờ tiếp tục nghe các vị thường ủy khác thảo luận.
Phương Trung rõ ràng là tránh trả lời câu chất vấn của Hàn Đông.
Hàn Đông thầm nói đối phương vô sỉ, muốn tiếp tục đứng lên chất vấn.
Lúc này Hoàng Văn Vận chợt ho khan một tiếng rồi nói:
- Các đồng chí, vừa rồi các vị đã nghe rõ những lời nói của đồng chí Hàn Đông, tôi cũng tràn đầy cảm xúc. Tất cả mọi người ngồi đây đều là đảng viên lão thành, phải nói là nghe nhiều nên thuộc nghĩa vụ quyền lợi của mình được quy định trong điều lệ đảng, nhưng vì sao thực tế lại bỏ qua nó? Đúng vậy, đồng chí Hàn Đông lên tiếng nói ra ý kiến của mình, chính là một phần tử trong nhóm cán bộ muốn đẩy mạnh cải cách mà thôi, chúng ta vì vậy mà để anh ấy mất đảng mất chức, lại xử phạt nặng, như vậy là không công bằng cho anh ấy. Tôi là một bí thư huyện ủy, tôi cũng phải cho ra kiểm điểm thật sâu về vấn đề này...
Tất cả mọi người đều giật mình, Hoàng Văn Vận nói như vậy chẳng lẽ muốn đổi gió hội nghị lần này, vì Hàn Đông mà sửa án sao?
Phó bí thư Phùng Chấn Hoa cũng mỉm cười nói:
- Đây cũng không phải là trách nhiệm của một mình bí thư Hoàng, nếu đã có sai lầm thì chúng ta cũng nên kịp thời uốn nắn sửa sai.
Thẩm Tòng Phi tiếp tục lên tiếng:
- Đúng vậy, chúng ta nên làm kiểm điểm. Bí thư Hoàng, tôi đề nghị thảo luận về quyết định xử phạt đồng chí Hàn Đông trước đó.
Vài người lên tiếng, cũng coi như lợi dụng những lời chất vấn trước đó của Hàn Đông với Phương Trung để đi đường vòng, muốn thảo luận lại về những quyết định xử phạt Hàn Đông trước đó.
Nhưng bầu không khí trong phòng cũng không vì vậy mà dễ chịu hơn, phần lớn người dự thính hội nghị là lần đầu tiên được thấy hội nghị thường ủy có đấu tranh gay gắt như thế, lúc này bọn họ thấy biến đổi trong quá trình đấu tranh, quá phức tạp, bọn họ vừa kích động vừa căng thẳng.
Vẻ mặt Phương Trung trở nên âm trầm, trong lòng cực kỳ tức giận, nếu không phải Hàn Đông liên tục chất vấn, hỏi những câu hắn căn bản không thể trả lời chính diện, như vậy Hoàng Văn Vận sẽ không thể mượn cơ hội để thay đổi chủ đề. Hơn nữa khí thế mà đám người Vương Tiến Quý vất vả lắm mới tạo nên được cũng vô tình bị phá hư, nếu muốn tiếp tục cũng không thể nào động đến Hàn Đông được nữa.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 35: Ông nội khen ngợi
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
- Vậy thì thảo luận lại.
Hoàng Văn Vận dùng ánh mắt tràn đầy nụ cười nhìn Phương Trung, hắn dùng giọng bay bổng nói:
- Chủ tịch Phương, anh thấy thế nào?
Phương Trung đang dùng hai tay vuốt mái tóc bóng mượt của mình, lúc này hắn chợt dừng lại, trầm giọng nói:
- Tôi thấy trước tiên nên quá triệt chỉ thị của thị ủy.
Hoàng Văn Vận cười cười, hắn biết Phương Trung sẽ không từ bỏ ý đồ, vừa rồi hỏi như vậy cũng chỉ là nể mặt đối phương mà thôi.
- Xem ra mọi người có sự khác nhau rất lớn, nếu đã như vậy thì chúng ta tạm thời buông sự việc này, đợi sau khi trung ương cho ra văn kiện tương quan thì sẽ xem xét lại.
Không ít thường ủy nghe vậy mà gật đầu đồng ý, hai bên vốn có thực lực ngang nhau, mà Hàn Đông đã can thiệp, nếu tiếp tục cũng không còn ý nghĩa. Hơn nữa thật sự đúng như những gì Hàn Đông đã nói, thế cục bây giờ là không rõ, lãnh đạo cấp cao còn chưa có lời định luận chính thức, như vậy phải đợi sau này rồi nói.
Hoàng Văn Vận đảo mắt nhìn một vòng, sau đó mỉm cười nói:
- Cứ quyết định như vậy, tan họp.
Hoàng Văn Vận cầm lấy quyển vở trên bàn rồi đứng lên đi ra ngoài ngay lập tức, khi đến trước mặt Hàn Đông thì hắn dừng lại, vươn hai tay ra khẽ vỗ lên vai Hàn Đông.
- Cám ơn bí thư Hoàng.
Hàn Đông nói lời thật lòng.
Hoàng Văn Vận khẽ gật đầu, cũng không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài. Lần này lại làm thất bại kế hoạch của Phương Trung, tâm tình của hắn là rất tốt, cuối cùng cũng chỉ là giơ lên thật cao rồi khẽ buông xuống, cũng không cho đối phương thừa thắng mà xử phạt nặng Hàn Đông. Nhưng Hoàng Văn Vận cũng có lo nghĩ cho riêng mình, Hàn Đông gây ra động tĩnh quá lớn, lãnh đạo tỉnh thành phố đều chú ý đến điểm này, dù hắn có tâm tư bảo vệ thì cũng chỉ có mức độ mà thôi.
Phương Trung từ đằng sau đi đến với vẻ mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mặt Hàn Đông, gương mặt càng thêm âm trầm.
Các vị thường ủy lục tục đi ra khỏi phòng, vẻ mặt mọi người rất khác nhau, ánh mắt đều không nhịn được phải dừng lại một lúc trên người Hàn Đông.
Mao Siêu đi ở vị trí sau cùng, khi đi qua trước mặt Hàn Đông, hắn khẽ đưa ngón tay cái rồi cười vang:
- Rất tốt.
Mao Siêu cười nói:
- Không có gì, tôi chỉ động mồm động mép một chút mà thôi.
Trong phòng họp cũng không có người nào bỏ đi, tất cả đều khiếp sợ nhìn tình huống này, đều suy đoán xem Hàn Đông và Mao Siêu có quan hệ gì. Thông qua những biểu hiện trước đó của Hàn Đông, mọi người lại hiểu sâu về hắn hơn một chút, đều ý thức tiểu tử này cũng không phải là viết lách lỗ mãng, nếu có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn lần này, sau này nhất định sẽ trở thành một nhân vật lớn.
Tất nhiên dù có không ít người lúc này bắt đầu coi trọng Hàn Đông, cũng có người muốn kết giao với hắn, nhưng không ai dám đứng ra, dù sao thế cục cũng không trong sáng, nếu tiến lên thì kiếp này sợ rằng sẽ khó sống.
Tâm tình của Hàn Đông là rất tốt, chỉ cần hắn có thể đứng vững trước sự chèn ép mạnh mẽ của đám người Phương Trung, như vậy tình thế sẽ nhanh chóng cải biến. Tất nhiên điều này sẽ có liên quan đến sự giúp đỡ toàn lực của Hoàng Văn Vận, nếu không chính hắn đã phải xám xịt quay về thủ đô rồi.
Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Hàn Đông nhận được một cuộc điện thoại, người điện thoại đến lần lượt là Lý Đại Dũng, Trần Dân Tuyển, Chu Chính, còn có Trâu Cương ở cục thống kê, ai cũng tỏ ra quan tâm đến tình huống của hắn.
- Mình bây giờ cũng không phải chiến đấu một mình.
Hàn Đông mỉm cười nói.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Hàn Đông nhận điện thoại, bên trong vang lên âm thanh của Dư Ngọc Trân:
- Tiểu Đông, có khỏe không?
- Mẹ, con không sao.
Hàn Đông nói, trong lòng rất kỳ quái, không thể nào tình huống ở hội nghị thường ủy buổi sáng đã truyền về đến nhà được.
Dư Ngọc Trân mỉm cười trong điện thoại, nàng nói:
- Tốt lắm, con nói chuyện với ông nội này.
Hàn Đông khẽ giật mình, trong điện thoại cũng truyền đến âm thanh của ông nội:
- Tiểu tử thối, náo loạn như vậy đã đủ chưa?
Dù nói lời trách cứ nhưng Hàn Đông vẫn nghe thấy ông mình không tức giận, vì thế hắn cười nói:
- Ông nội, cháu nào có làm chuyện gì đâu?
- Một số người vì những bài viết của cậu mà cả đêm khó ngủ, cậu thì xem như không có vấn đề gì, xem ra cũng có chút triển vọng.
Hàn Đông thấy ông mình có tâm tình khá tốt thì cười nói:
- Ông nội quá khen.
- Tôi cũng không quá khen.
Ông nội của Hàn Đông mỉm cười nói:
- Ngược lại thì những chiến hữu năm xưa của ông rất tán thưởng cháu, tặng cậu biệt danh "Hàn Tam Thiên", nói rằng nếu có cơ hội sẽ cùng tâm sự.
- Vâng!
Hàn Đông cảm thấy trong lòng run lên, chiến hữu cũ trong lời nói của ông nội chính là vị thủ trưởng kia, ba bài viết của mình thật sự có tinh thần không khác gì những lời phát biểu của vị thủ trưởng này khi xuống phương nam, thuộc về một dạng đạo văn, nếu tâm sự thẳng mặt, Hàn Đông thật sự lo lắng mình để lộ chân tướng.
Hơn nữa điều làm cho Hàn Đông cảm thấy khó tưởng chính là vị thủ trưởng này đặt cho mình một biệt hiệu là "Hàn Tam Thiên".
- Sao vậy, cậu cũng biết sợ à?
Ông nội cười hỏi.
Hàn Đông hít vào một hơi nói:
- Cháu nếu có gì đáng sợ, không phải còn có ông nội sao?
- Hừ, tiểu tử cậu đúng là không biết trời cao đất rộng.
Ông nội chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc:
- Cậu cứ thành thật ở lại Vinh Châu, nếu không có thành tích thì đừng về.
Hàn Đông khẽ giật mình, lúc này trong điện thoại truyền đến âm thanh của Dư Ngọc Trân, ông nội đã đi mất rồi.
- Tiểu Đông đừng sợ, ông của con rất vui
Dư Ngọc Trân khẽ nói.
- Mẹ, con biết rồi, con sẽ không để cho ông thất vọng.
Hàn Đông kiên định nói.
Thông qua đối thoại với ông nội, cục đá lớn đè nặng trong lòng Hàn Đông đã rơi xuống. Chính hắn vì đưa ra ba bài viết mà không những làm cho ông nội không đứng ra phát biểu theo chiều hướng bảo thủ, đồng thời còn lấy được hảo cảm của thủ trưởng Nam Tuần. Sau này lật bài thì thế lực Hàn gia nhất định sẽ tăng trưởng mạnh, như vậy vận mệnh của gia tộc cũng sẽ không giống như kiếp trước.
Hàn Đông cúp điện thoại rồi châm điếu thuốc, sau đó hắn hít vào một hơi thật sâu:
- Tiếp theo mình nên phấn đấu thay đổi vận mệnh của mình.
Hàn Đông đoán rằng vì thủ trưởng Nam Tuần sắp đưa ra lời phát biểu thay đổi thế cục, vì vậy mà ông nội điện thoại đến cho mình, để mình có chuẩn bị tâm lý vì những biến đổi kế tiếp. Tất nhiên ông nội cũng muốn nhân cơ hội này để đưa ra lời khen ngợi với mình.
Có thể nhận được lời khen ngợi của ông nội, Hàn Đông cảm thấy rất vui vẻ. Dù hắn có ký ức kiếp trước, nhưng trước kia hắn không được ông thừa nhận, phải biết rằng ông cụ là người nổi tiếng nghiêm khắc, cả đời cách mạng thật sự chưa khen ai bao giờ.
Buổi chiều lúc tan tầm, mọi người thấy Hàn Đông như thay đổi là một người khác, toàn thân như tràn đầy sức sống, vì vậy mà bọn họ có chút buồn bực, dù hội nghị thường ủy buổi sáng không cho ra xử phạt gì, nhưng với tình cảnh trước mắt cũng không thể nào lạc quan được.
- Hừ, chết lúc nào không biết.
Hào Mai thầm nói một câu, nàng ngẩng đầu thấy Lô Kim Nguyên đen mặt đứng trước cửa văn phòng, vì vậy mà tranh thủ thời gian đứng lên, cung kính chào chủ nhiệm Lô, âm thanh cũng không còn nũng nịu như trước. Lần trước nàng bị Lô Kim Nguyên trách móc khó hiểu, bây giờ vẫn còn sợ hãi.
Lô Kim Nguyên khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía Hàn Đông đang tập trung xem báo rồi trầm giọng nói:
- Anh theo tôi một chuyến.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế