Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng -----oo0oo-----
Chương 27: Mặc Giáp Thiết Tê.
Dịch: Zhu Xian
Nguồn:TTV
Mặc Giáp Thiết Tê nhìn chằm chằm Đường Thiên.
Dã thú cấp bốn cũng có chút linh trí, nó chính là bá chủ thực sự của mảnh Bích Chiểu Trúc Hải này. Sự uy nghiêm của nó chưa từng bị khiêu khích, đây là địa bàn của nó.
Nó chậm rãi áp sát Đường Thiên, mỗi khi bốn cái chân to ngắn của nó đạp lên mặt đất thì lại làm cho bụi đất cuộc lên, phát ra tiếng ầm ầm vang vọng.
Quyền vừa rồi làm cho nó cảm thấy đau đớn, cảm giác này rất lạ lẫm!
Trong con mắt vẩn đục lóe ra hung quang, lớp vảy màu xanh lục sẫm làm cho nó giống như kỵ sỹ mặc giáp thời cổ đại, đầy sức ép. Cái sừng trên trán cũng không sắc nhọn, cứng cáp và thô ráp, nhưng nó đã từng dùng sừng xuyên thủng vô số thân thê của những kẻ dám xâm phạm sự uy nghiêm của nó.
Ầm ầm.
Mặt đất không còn rung động dồn dập như lúc trước nhưng mỗi tiếng động phảng phất như đánh thẳng vào lòng người.
Trên ngọn cây trúc, sắc mặt bé gái trắng bệch, nó vội vã ngẩng mặt lên: "Đại tỷ tỷ, tỷ có thể cứ đại ca ca không?"
Băng Ngưng khẽ cắn môi, lắc đầu bất đắc dĩ: "Ta không mang kiếm."
Thực lực của nàng đều ở trên kiếm. Nếu có kiếm trong tay không chừng nàng có thể đọ sức với con Mặc Giáp Thiết Tê này.
Sắc mặt của bé gái lại càng trắng hơn.
Trên mặt đất, Mặc Giáp Thiết Tê chậm rãi áp sát Đường Thiên.
Hàn Băng Ngưng nhìn chăm chú một người một thú trên mặt đất, lúc này tâm tình của nàng rất phức tạp. Hành động liều mình cứu đứa bé của Đường Thiên làm cho nàng biết được sự dũng cảm và lương thiện của hắn, thế nhưng hắn muốn chính diện đối kháng với Mặc Giáp Thiết Tê, quá không tự lượng sức!
Dã thú cấp bốn trung cấp đáng sợ nhường nào, Hàn Băng Ngưng hiểu rất rõ.
Một quyền như chớp giật của Đường Thiên khi nãy đã làm cho nàng kinh ngạc một thoáng, thế nhưng để đối phó với dã thú cấp bốn trung cấp thì sát chiêu của võ kỹ cấp hai là không đủ.
Hàn Băng Ngưng tính toán thật nhanh trong lòng, nếu mình mang theo Đường Thiên chạy trốn thì liệu có được không.
Thế nhưng nàng nhanh chóng kết luận ý nghĩ này không thể thực hiện được. Khinh công của nàng tuy nhẹ nhàng phiêu dật nhưng tốc độ cũng không nhanh, mang thêm một người nữa thì chắc chắn là không thể thoát khỏi Mặc Giáp Thiết Tê.
Nếu có kiếm thì tốt rồi...
Hàn Băng Ngưng cắn chặt môi son, nếu như có kiếm thì mình sẽ xuống cầm chân Mặc Giáp Thiết Tê trong chốc lát để Đường Thiên nhân cơ hội chạy khỏi đây, đến lúc đó thì mình có thể dùng khinh công để chạy trốn.
" Kiếm?"
Bé gái sáng mắt lên, cầm lấy cái còi bằng trúc đeo trên cổ, thổi mạnh một hơn.
Tiếc còi cao vút truyền ra xa.
Đường Thiên cũng nghe thấy tiếng còi trúc, nhưng hắn không hề phân tâm, hắn tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm Mặc Giáp Thiết Tê ở trước mặt.
Khí thế thật mạnh!
Đường Thiên cảm thấy như mình đang thấy một kỵ sỹ thời viễn cổ, người mặc giáp dày, chậm rãi áp sát, khí tức vô cùng hung ác dữ tợn phả thẳng vào mặt.
Nhìn có vẻ khó đối phó đây...
Đường Thiên nheo mắt, hai chân hắn như cắm vào mặt đất, thân hình không chút nhúc nhích.
Mặc Giáp Thiết Tê đi đến cách Đường Thiên khoảng ba trượng rồi ngừng lại.
Một người một thú đối mặt với nhau.
Bỗng nhiên bốn chân của Mặc Giáp Thiết Tê hơi chùng xuống.
Hống!
Mặc Giáp Thiết Tê bỗng dưng gầm lên giận dữ, bốn chân chùng xuống, đồng thời phát lực, thân thể to lớn nặng nề đột nhiên biến mất trong không khí.
" A a a!"
Đường Thiên đột nhiên gào lên, hai chân vốn đang bám chặt vào mặt đất đột nhiên phát lực, hắn cũng biến mất trong nháy mắt.
Hai tàn ảnh lóe lên trong không khí rồi biến mất, va chạm với nhau!
Ầm!
Đường Thiên trợn tròn mắt, thế trung bình tấn vẫn vững vàng, hai chân cắm càng sâu đến tận gần đầu gối. Hai tay hắn nắm chặt sừng của Mặc Giáp Thiết Tê, thân thể như sắt thép trầm xuống cực thấp, cơ bắp toàn thân nổi lên.
So đấu về sức mạnh một cách trực tiếp nhất!
So đấu về sức mạnh một cách man dại nhất!
Thời gian phảng phất như đã ngưng đọng trong khoảnh khắc này, bắp thịt toàn thân một người một thú đều gồng hết lên.
Đường Thiên quên hết tất thảy, trong mắt hắn chỉ có Mặc Giáp Thiết Tê ở trước mặt.
Hàn Băng Ngưng trên ngọn cây trúc nhìn mà trợn mắt há mồm, việc một người một thú đấu sức hoàn toàn lật đổ những điều thường thức mà nàng biết, mang đến sự chấn động không gì sánh được.
Sức lực thật mạnh!
Làm sao sức mạnh của con người có thể đạt đến mức này?
Mặc Giáp Thiết Tê cấp bốn trung cấp, sức lực mạnh mẽ của nó võ giả đâu thể nào sánh được!
Đường Thiên...
"A a a a!" Đường Thiên vô thức rít gào, gương mặt hắn vặn vẹo, toàn thân tựa như khí cầu được thổi căng, bộc phát ra tất cả sức mạnh!
Cuồng dã, hung tàn!
Lúc này Đường Thiên tựa như một con dã thú chân chính.
Mặc Giáp Thiết Tê bị đè chặt, miệng nó ngập vào trong bùn đất, nó nổi giận, đã bao giờ hắn bị làm nhục thế chứ? Có lúc nào nó bị áp chế về mặt sức mạnh mà nó vốn tự hào như thế này chứ?
Tứ chi nó điên cuồng quơ cào, toàn thân giãy giụa.
Đầu của nó từ từ, chậm rãi ngẩng lên, bốn chân của nó dần dần đứng thẳng lên. Đường Thiên dốc sức muốn đè nó xuống, thế nhưng sức mạnh truyền qua tay càng lúc càng lớn, càng lúc càng mạnh.
Bỗng nhiên trên sừng của Mặc Giáp Thiết Tê xuất hiện một quầng sáng màu xanh sẫm.
Một luồng sức mạnh hùng hậu, hung tợn và kỳ dị đập vào hai tay Đường Thiên đang nắm chặt chiếc sừng giống như búa tạ, xông thẳng vào thân thể hắn.
Đường Thiên như bị sét đánh, thân thể văng thẳng ra xa.
Sắc mặt Hàn Băng Ngưng biến đổi, Đường Thiên gặp nguy hiểm!
Dã thú cấp bốn trung cấp đã có hồn hạch, chúng nó có được một thứ sức mạnh giống như chân lực. Đây là năng lực trời sinh của chúng, dã thú cấp càng cao thì năng lực này càng mạnh.
Hai mắt của Mặc Giáp Thiết Tê đã biến thành màu xanh lục sẫm, giống như hai khối mặc ngọc, cả người nó tỏa ra một khí thế hung tợn, nguy hiểm.
Nó chậm rãi tiến về phía Đường Thiên đang nằm trên mặt đất, nó như một vị thú vương đầy uy nghiêm, đầy vẻ ngạo mạn và ngang ngược.
Hàn Băng Ngưng chưa bao giờ nghĩ có thể thấy khí thế như vậy trên một con dã thú.
Sắc mặt nàng trắng ra.
Trong lòng nàng bỗng có cảm giác bất lực, cho dù lúc này nàng có kiếm trong tay, nàng cũng không biết mình có dũng khí khiêu chiến vương giả trong loài dã thú trước mắt không.
"Tiểu Niếp, tiểu Niếp, con ở đâu?" Một giọng nói lo âu vang lên trong rừng trúc.
Trên mặt bé gái lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nó lớn tiếng gọi: "Mẹ! Kiếm! Mau ném kiếm đến đây!"
Mẹ của Niếp Niếp phản ứng cực nhanh, vèo, một thanh kiếm vẫn nằm trong vỏ bay thẳng đến từ trong trong rừng trúc.
Hàn Băng Ngưng như mới tỉnh mộng, tay ngọc chụp lấy, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Kiếm vào trong tay, lòng Hàn Băng Ngưng trở nên kiên định, sự do dự và thiếu tự tin trước đó hoàn toàn biến mất. Nàng khẽ nói với bé gái: "Ôm chặt lấy cây trúc."
Bé gái vội dùng cả tay và chân ôm chặt lấy cây trúc.
Ánh mắt Hàn Băng Ngưng trở nên nghiêm nghị, nàng khom lưng uốn người, tay áo tung bay, bay về phía dưới như một con chim.
Chân ngọc uyển chuyển hạ xuống mặt đất, mặt đất tơi bời hỗn loạn, tuy rằng một người một thú va chạm chỉ trong thời gian ngắn nhưng bùn đất nứt ra, tung tóe khắp nơi.
"Mặc Giáp Thiết Tê!" Trong rừng trúc vang lên tiếng kinh hô của một nữ tử: "Niếp Niếp!"
"Mẹ.." Rốt cuộc bé gái không nhịn được nữa, mở miệng khóc lớn.
Chút lo lắng trong lòng Hàn Băng Ngưng rốt cuộc cũng biến mất, tay ngọc khẽ nâng, chỉ kiếm về phía Mặc Giáp Thiết Tê.
Nhưng làm cho nàng bất ngờ là Mặc Giáp Thiết Tê cứ như chẳng hề phát hiện ra, nó đột nhiên dừng bước, thân hình lại chùng xuống, sừng nhắm thẳng về phía Đường Thiên đang nằm trên mặt đất cách đó không xa.
Dã thú cấp bốn trở lên hẳn là có trực giác rất mạnh với nguy hiểm mới đúng!
Lẽ nào nó không nhận ra mình đang tới gần?
Khi Hàn Băng Ngưng đang nghi hoặc thì Đường Thiên đang nằm sõng soài trên mặt đất bỗng nhiên nhúc nhích.
Hai tay Đường Thiên chống lên mặt đất, trên hai tay dính đầy bùn đất.
Thân thể Đường Thiên chậm rãi được nâng lên.
Hàn Băng Ngưng ngơ ngẩn nhìn Đường Thiên, hứng trọn một đòn chứa chân lực của Mặc Giáp Thiết Tê mà vẫn có thể bò dậy. Tố chất thân thể của người này rốt cuộc mạnh đến mức nào chứ?
"A...a... ngươi chết chắc rồi!"
Tiếng thở dốc hồng hộc xen lẫn với tiếng rít gào trầm thấp.
Đường Thiên lảo đảo đứng lên, thân trên hắn dính đầy bùn đất, hắn phun bùn đất trong miệng ra, chậm rãi ngẩng mặt lên.
Thân hình Mặc Giáp Thiết Tê run lên, nó lui về phía sau một bước.
Con ngươi của Hàn Băng Ngưng đột nhiên co lại, bàn tay cầm kiếm nắm chặt lại theo bản năng, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Con ngươi Đường Thiên đã đỏ ngầu!
Nhập ma... Là nhập ma sao?
Hàn Băng Ngưng cảm thấy rất nghi hoặc, không phải lần đầu tiên nàng thấy có người nhập ma nhưng không hiểu sao Đường Thiên ở trước mắt nàng lại phát ra một luồng khí tức nguy hiểm làm cho người ta phải khiếp sợ.
Đường Thiên cúi thấp người, khom lưng, tư thế giống hệt lúc nãy.
Mặc Giáp Thiết Tê rít gào trầm thấp.
Đường Thiên nhếch miệng nở nụ cười, ánh mắt đỏ rực làm cho nụ cười này tràn ngập vẻ yêu dị. Nụ cười yêu dị đó vẫn còn chưa dứt thì thân hình Đường Thiên đột nhiên biến mất.
Mặc Giáp Thiết Tê tức giận gầm lên một tiếng, bốn chân trùng xuống, đột nhiên phát lực.
Một người một thú va chạm với nhay lần thứ hai!
Ầm!
Bùn đất bắn tung tóe ra bốn phía, một người một thú cuồng bạo xông thẳng vào nhau, tạo thành một cái hố nông.
Hống hống hống!
"A a a!"
Tiếng gào thét của một người một thú hòa lẫn vào nhau.
Lần thứ hai ánh sáng màu lục sẫm lóe lên trên sừng tê giác, nhưng dường như Đường Thiên chẳng hề nhận ra.
"Ngu ngốc!"
Đường Thiên nghiến răng cười gằn, bàn tay đang nắm lấy sừng tê giác đột nhiên phát lực, thân mình lật lên, ngồi lên trên lưng Mặc Giáp Thiết Tê.
Đường Thiên không nói không rằng, nắm đấm của hắn giáng như mưa vào người Mặc Giáp Thiết Tê.
Tiểu Băng Quyền!
Đường Thiên đang trong trạng thái nhập ma, uy lực của Tiểu Băng Quyền mạnh lên rất nhiều. Mỗi một quyền đều đều mang theo băng kình có sức thẩm thấu cực mạnh, đánh vào trong cơ thể Mặc Giáp Thiết Tê. Hạc thân vận chuyển tối đa, mỗi luồng chân lực đều sắc bén như mỏ hạc, trên lớp vảy có thể sánh ngang với thép tinh nhanh chóng xuất hiện những vết xước nhỏ thẳng tắp như bị đao chém.
Ầm!
Một tấm vảy nhỏ vỡ vụn, bay vào không khí,
Đường Thiên thấy vậy liền dốc sức đánh vào nơi vảy đã bị vỡ, hạc kình Tiểu Băng Quyền sắc bén nhanh chóng tạo thành rất nhiều vết thương nhỏ.
Mặc Giáp Thiết Tê điên cuồng vặn vẹo thân thể, thế nhưng dù nó vặn vẹo thế nào thì Đường Thiên vẫn dính chặt vào lưng nó như kẹo kéo, đấm Mặc Giáp Thiết Tê như phát cuồng.
Mặc Giáp Thiết Tê đột nhiên rống giận rung trời, bốn chân vung lên, chạy về phía rừng trúc.
Đường Thiên hiểu ngay Mặc Giáp Thiết Tê muốn làm gì, con vật này da dày thịt cứng, những thân trúc kia chỉ như gãi ngứa đối với nó thế nhưng với Đường Thiên thì những cây trúc này rất nguy hiểm.
"Chết đi!"
Đường Thiên trợn mắt, gào lên như sấm.
Hắn hoàn toàn không quan tâm đến gì khác, chỉ điên cuồng đấm vào lưng Mặc Giáp Thiết Tê.
Ầm!
Mặc Giáp Thiết Tê lao thẳng vào rừng trúc, những thân trúc to bằng cái bát ở trên đường chạy của nó nhanh chóng bị gãy nát.
Thân trúc cứng mà lại dẻo đập vào người Đường Thiên, những mảnh trúc vỡ bắn đến như những mũi tên, găm vào da thịt Đường Thiên, cành trúc đập vào người Đường Thiên, trên người hắn vết máu đan xen loang lổ.
Cứ như Đường Thiên chẳng hề cảm nhận được điều đó, hắn đấm liên tiếp vào lưng Mặc Giáp Thiết Tê như phát cuồng.
"Đại ca ca!"
"Đường Thiên! "
Tiếng kinh hô vang lên ở xa xa sau lưng, không ai có thể ngờ Mặc Giáp Thiết Tê lại chui vào trong rừng trúc.
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng -----oo0oo-----
Chương 28: Thật kỳ lạ.
Dịch: Zhu Xian
Nguồn:TTV
Trong lúc mơ mơ màng màng, Đường Thiên như nghe thấy có ai đó đang gọi mình.
Hình như là một cô gái, tuy giọng thật xa lạ song chính giọng nói đó đã kéo hắn từ trong cõi u mê trở lại, mơ mơ màng màng hồi tỉnh.
"Đường Thiên... Đường Thiên..."
Đường Thiên ráng sức mở mắt ra, ánh mặt trời chói chang khiến hắn hơi nheo mắt lại theo bản năng. Một lát sau, khi đã thích ứng được, hắn lại mở mắt ra, một khuôn mặt xa lạ ập vào mi mắt hắn.
"Ngươi là..."
Đường Thiên hỏi với vẻ không hiểu, hắn gắng gượng ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh, hoàn cảnh thật xa lạ, đây là đâu?
"Đại ca ca! Đại ca ca!"
Bên dưới bỗng vang lên một tiếng gọi đầy vẻ vui mừng.
Hả?
Đường Thiên vô thức đáp một tiếng, cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện ra một bàn tay nhỏ đang ra sức leo lên. Một phụ nữ trung niên ở phía sau gọi với theo: “Niếp Niếp, cẩn thận kẻo ngã.”
Xoẹt, một bím tóc búi cao nhô lên, sắc mặt đầy vui mừng: “Đại ca ca, rốt cuộc ca cũng tỉnh rồi!”
Đường Thiên nhìn cô bé, lập tức nhớ ra: “A a a, muội là cô bé bị con thú kia đuổi theo hôm trước... À mà, đợi đã, sao ta lại ở đây?”
Đường Thiên đưa mắt khắp bốn phía, hết ngó đông lại nhìn tây, miệng lẩm bẩm: “Con trâu ngốc kia đưa ta tới đây à? Đây là đâu?”
“Đại ca ca, con trâu ngốc ấy ở dưới mông ca ấy!” Cô bé vui vẻ đáp.
Dưới mông mình...
Đường Thiên sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống, lập tức nhảy bật dậy, hét lớn: “Ááá, sao nó lại ở dưới mông ta? À mà không đúng, sao nó lại bất động như vậy? Chẳng lẽ chết mất rồi...”
Hàn Băng Ngưng vẫn âm thầm quan sát Đường Thiên. Trước ngày hôm nay, ấn tượng của nàng đối với hắn chỉ ó coi thường, khinh bỉ và khó hiểu. Coi thường, khinh bỉ là phần của Đường Thiên, còn khó hiểu là với Thượng Quan Thiên Huệ.
Thế nhưng hiện giờ, hình tượng Đường Thiên trong lòng nàng hoàn toàn đảo điên.
Hữu dũng vô mưu? Thẳng thắn? Tố chất thân thể biến thái? Điên cuồng?
Đột nhiên, Hàn Băng Ngưng phát hiện mình khó lòng hiểu được kẻ trông như đơn giản trước mặt.
Rốt cuộc hắn là hạng người gì?
Niếp Niếp lại chẳng hề nghĩ nhiều như vậy, cô bé giơ bàn tay mập mạp lên: “Nó bị đại ca ca đánh chết rồi.”
“Bị ta đánh chết?” Đường Thiên ngơ ngác chỉ vào bản thân, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Bị mình đánh chết?
Sao mình giết được con dã thú hung hãn như vậy?
Hắn ra sức nhớ lại, song chỉ nhớ được con trâu ngốc đó dốc hết sức lao vào trong rừng trúc, hắn cũng liều mạng dùng nắm đấm đánh như điên xuống, những chuyện sau đó đều hoàn toàn không có ấn tượng.
Sao nó lại bị mình giết chết?
Hàn Băng Ngưng chăm chú nhìn Đường Thiên, sắc mặt mịt mờ của hắn cũng lọt vào trong mắt nàng, song nó lại càng thêm vẻ cao thâm khó dò. Hắn đang giả bộ hay thật sự không biết?
Không thể nào!
Hàn Băng Ngưng lập tức bác bỏ phán đoán này theo bản năng.
Đây là Mặc Giáp Thiết Tê, dã thú cấp bốn bậc trung, thực lực của nó là vương giả trong khu vực này. Cho dù đổi lại là nàng đối mặt với nó cũng chỉ có thể đọ sức được một thời gian, muốn giết chết dã thú mạnh mẽ như vậy ít nhất cũng phải có thực lực cấp bốn bậc cao.
Cho dù xét cả thành Tinh Phong, cường giả có thực lực cỡ vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Song thi thể Mặc Giáp Thiết Tê đang đặt sờ sờ ngay trước mặt, cho dù nhìn vết thương trên người Mặc Giáp Thiết Tê cũng có thể thấy là do Đường Thiên ra tay. Toàn thân Đường Thiên chằng chịt những vết thương, đây đều là dấu tích do Mặc Giáp Thiết Tê để lại khi lao thẳng vào rừng trúc.
“Lúc chúng ta tìm thấy ngươi, ngươi đã như vậy rồi.” Hàn Băng Ngưng thản nhiên nói: “Chúng ta đã bảo vệ ngươi ba ngày.”
“Bảo vệ ta ba ngày?” Đường Thiên lập tức phản ứng lại, vội vàng đáp: “Cám ơn cám ơn, thật cám ơn!”
Đột nhiên nhớ tới mình bị rất nhiều vết thương do con trâu ngốc này, Đường Thiên cúi đầu nhìn xuống song lại phát hiện vết thương trên người đều đã đóng vẩy.
“Ồ, sao vết thương trên người ta đều đỡ rồi?” Đường Thiên vô cùng ngạc nhiên.
Tiểu Niếp Niếp giơ bàn tay bé nhỏ của mình lên: “Là keo ong trúc chúa! Tiểu Niếp Niếp thoa keo ong trúc chúa cho đại ca ca đấy, hữu dụng lắm!”
“Này, thiếu nữ, lợi hại thật đấy!” Đường Thiên quay đầu sang, vẻ mặt khen ngợi.
Tiểu Niếp Niếp ra sức ưỡn ngực, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo: “Niếp Niếp lợi hại nhất đấy!”
Đường Thiên xoa xoa đầu Tiểu Niếp Niếp, hắn cũng vô cùng yêu thích cô bé vừa lương thiện vừa đáng yêu này. Tiểu Niếp Niếp nheo nheo hai mắt, sắc mặt hưởng thụ.
“Lần này thật cám ơn ngài!” Mẹ Tiểu Tiếp Niếp cũng mở miệng cám ơn, sắc mặt cảm kích: “Niếp Niếp là đứa trẻ bướng bỉnh, thật không ngờ lại gây họa lớn như vậy. Nếu không có ngài, ta cũng không dám tưởng tượng nữa!”
Đường Thiên vừa xoa đầu vừa cười ha hả: “Giờ ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra này!”
Đột nhiên, Đường Thiên nhớ ra một vấn đề, chỉ vào Mặc Giáp Thiết Tê ở bên dưới hỏi: “Đây là quái vật gì vậy?”
“Mặc Giáp Thiết Tê.” Hàn Băng Ngưng đột nhiên mở miệng đáp: “Dã thú cấp bốn bậc trung, thực lực mạnh mẽ, tính tình hung bạo, sức lực rất lớn. Nó đã sinh trưởng ra hồn hạch, có thể vận dụng chân lực, ngươi đã tự cảm thụ uy lực của nó.”
“Ừ, cũng thật kinh khủng! Suýt chút nữa ta không bò dậy nổi!” Trong lòng Đường Thiên vẫn còn sợ hãi.
Hàn Băng Ngưng không nói gì nhưng nghe xong câu này vẫn lườm hắn một cái, đổi thành người khác đã chẳng bò dậy được rồi.
Đường Thiên nhảy khỏi thi thể Mặc Giáp Thiết Tê, hiếu kỳ nhìn quanh bốn phía, lên tiếng hỏi: “Sao trong Bích Chiểu Trúc Hải lại có dã thú to nặng như vậy? Nó không chìm xuống ao đầm này à?”
“Không phải.” Hàn Băng Ngưng giải thích: “Vảy giáp trên người nó tên là Mặc Thủy Lân, là vảy giáp hệ thủy cực tốt, nó không chỉ sinh sống được ở ao đầm mà còn có thể sống trong sông suối lớn.”
“Ồ! Lợi hại vậy sao!” Đường Thiên rất kinh ngạc.
Tiểu Niếp Niếp lại giơ bàn tay trắng trẻo len, giọng nói búng ra sữa: “Đại ca ca còn lợi hại hơn!”
Đường Thiên đột nhiên nâng cằm, chìm vào trầm tư, vẻ mặt hắn nghiêm túc như đang suy nghĩ một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Một lúc sau, Đường Thiên vẫn không hề nhúc nhích, Hàn Băng Ngưng không nhịn nổi, ánh mắt đẹp hơi nhếch lên: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Đường Thiên nghe vậy ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Hàn Băng Ngưng, hỏi rất chân thành: “Nó bị ta giết thật à?”
“Không sai.” Hàn Băng Ngưng gật đầu một cái, trả lời: “Lúc đó không có dấu vết của người khác.”
“Thật chứ?” Ánh mắt Đường Thiên vẫn không dời đi, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc.
Chẳng lẽ có ẩn tình gì?
Hàn Băng Ngưng thầm lấy làm lạ nhưng vẫn gật đầu: “Do ngươi giết.”
“Đúng là do đại ca ca giết!” Tiểu Niếp Niếp lại cố thu hút sự chú ý của hắn.
Đường Thiên cúi đầu nặng nề một lúc, thần sắc càng nghiêm nghị: “Tốt lắm.”
Chỉ một giây sau, vẻ nghiêm túc đó đã lập tức tan thành mây khói, hóa thành nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, lộ cả hai hàm răng trắng như tuyết.
“Thứ này phải tới đâu để bán? Chắc bán được không ít tiền!”
๑๑۩۞۩๑๑
“Đến rồi.” Hàn Băng Ngưng giọng nói như sương lạnh, khuôn mặt không chút biểu tình.
“Phì phò, cuối cùng cũng tới rồi! Mệt chết mất thôi! Nếu là tên ruồi trâu kia thì tốt...” Đường Thiên vừa lau mồ hôi vừa làu bàu.
Hàn Băng Ngưng vô cùng khiếp sợ trước tố chất thân thể cường hãn của Đường Thiên, nàng đã thử một chút, thể trọng của con Mặc Giáp Thiết Tê này nặng tới hơn chín trăm cân, đúng là một núi thịt!
Không ngờ Đường Thiên lại kéo nó đi bộ suốt mấy chục dặm mà dáng vẻ vẫn long tinh hoạt hổ như trước.
Tên này mới thật là dã thú!
Trong đầu Hàn Băng Ngưng hiện lên hình dáng đám cao thủ kia, ai nấy đều cao to tiêu sái, nhưng nếu đặt bên người Đường Thiên, thật chẳng khác nào hạt đậu lùn.
Đúng là đóa hoa trong nhà kính!
Hàn Băng Ngưng âm thầm cảm khái, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác như vậy. Lúc bình thường xung quanh nàng là không biết bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt, bọn họ có thiên phú xuất sắc, hành động cử chỉ tao nhã, bọn họ rất lãng mạn, hiểu cách hưởng thụ cuộc sống, ai nấy đều cho rằng bọn họ tài hoa hơn người.
Đây là lần đầu tiên Hàn Băng Ngưng thấy một loại người hoàn toàn đối lập với bọn họ.
Nếu nói đám người đó là đóa hoa trong nhà kính thì Đường Thiên lại như cỏ dại ngoài đường, chỉ cần chút ánh mặt trời, chút phân bón là có thể sinh trưởng, bất kể gió táp mưa sa.
Nàng đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ Thượng Quan Thiên Huệ rung động trước những phẩm chất đó của hắn?
"Tiểu thư!"
Một gã chưởng quầy thấy Hàn Băng Ngưng vội vã bỏ dở việc trên tay, chạy tới.
Hàn Băng Ngưng hồi tỉnh, nàng cảm thấy suy nghĩ của mình lúc vừa rồi thật vô lý, càng quan trọng hơn là, nàng vẫn không hiểu Đường Thiên rốt cuộc là loại người như thế nào.
Người này, thật quá kỳ lạ!
Nàng trấn tĩnh lại tâm tư, thản nhiên đáp: “Hắn săn được một con Mặc Giáp Thiết Tê, không tìm được người mua, các người xem qua, nếu hữu dụng thì mua lại.
“Vâng!” Chưởng quầy không dám hỏi nhiều, vội vàng hối thúc tiểu nhị ra hậu viện gọi chuyên gia thẩm định tới xem xem.
Rất nhanh chóng, vị chuyên gia thẩm định vén rèm bước vào, thấy Hàn Băng Ngưng bèn bước tới hành lễ: “Tiểu thư!”
Hàn Băng Ngưng gật đầu một cái: “Đi đi, theo giá thị trường.”
“Vâng!”Chuyên gia thẩm định nghe vậy vội vàng gật đầu.
Chuyên gia thẩm định tới cạnh thi thể Mặc Giáp Thiết Tê, đi một vòng rồi tấm tắc kêu lạ: “Không ngờ lại thật sự là Mạc Giáp Thiết Tê. Nhóc, thực lực không tệ, săn được Mặc Giáp Thiết Tê phải có bản lãnh thật sự!
Đường Thiên gãi đầu, nhếch miệng cười ngây ngô: “Ta cũng chẳng biết làm sao săn được.”
Chuyên viên thẩm định sửng sốt, lên tiếng phản đối: “Thật quá khiêm tốn! Chuyện thế này làm sao lại không biết được!”
Hàn Băng Ngưng ở bên cạnh cố nén cơn kích động muốn trừng mắt khinh bỉ.
“Ô. Có hồn hạch, hẳn là cấp bốn bậc trung.” Chuyên viên thẩm định xem xét rất tỉ mỉ: “Cấp bậc rất tốt, chỉ tiếc là Mặc Thủy Lân đã bị hao tổn quá nhiều, mất một khối cũng là tổn thất. Ồ, có vẻ là Tiểu Băng Quyền, nhưng vết nứt của Tiểu Băng Quyền sao lại bằng phẳng bóng loáng thế được? Hơn nữa Tiểu Băng Quyền sao phá được Mặc Thủy Lân, kỳ lạ, thật kỳ lạ!”
Ánh mắt Hàn Băng Ngưng hơi nheo lại, quả nhiên có vấn đề, nàng muốn ở lại đây cũng là bởi muốn nghe xem chuyên viên giám định này có nhìn ra chút manh mối nào không.
Một lúc sau, chuyên viên giám định lắc đầu: “Không nhìn ra!”
Hàn Băng Ngưng âm thầm nhớ kỹ những đặc điểm này, sau tới trường tới hỏi hiệu trưởng một chút.
“Này nhóc, thứ có giá nhất trên người Mặc Giáp Thiết Tê chính là hồn hạch, có thể dùng để chế tác thẻ hồn tướng. Nhưng ta đề nghị người đừng bán, dùng nó mà bồi dưỡng võ hồn của ngươi. Mặc Giáp Lân hoàn chỉnh có sáu trăm hai mươi mốt khối, vừa vặn tạo thành một bộ giáp vảy hệ thủy. Mặt khác, cái sừng này cũng đáng giá không ít tiền.” Chuyên viên thẩm định hiểu như lòng bàn tay.
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng -----oo0oo-----
Chương 29: Thủy Bình Vũ Quỹ.
Dịch: Zhu Xian
Nguồn:TTV
"Ngươi không biết việc bồi dưỡng võ hồn?" Hàn Băng Ngưng nhìn Đường Thiên.
Đường Thiên lắc đầu, vẻ mặt mù tịt: "Không biết."
Mắt Hàn Băng Ngưng sáng lên: "Chờ đến khi ngươi đạt cấp bốn sẽ sinh ra võ hồn, bên trong nó bao hàm thể ngộ của ngươi với các võ kỹ, chúng ta đem một phần võ hồn ghi vào trong thẻ, chính là thẻ hồn tướng."
Đường Thiên bỗng nhiên hiểu ra: "Thảo nào cấp bốn trở lên mới có thể chế tạo thẻ hồn tướng."
"Không sai." Hàn Băng Ngưng gật đầu: "Mỗi một tấm thẻ hồn tướng đều cần một dấu ấn võ hồn, làm vậy võ hồn của ngươi sẽ bị suy yếu, bồi dưỡng nên một võ hồn hùng mạnh là một điều tất phải làm với các võ giả, đó chính là tác dụng của hồn hạch. Võ hồn còn có rất nhiều tác dụng, hơn nữa võ hồn càng ngưng đọng thì sự ảnh hưởng của môi trường xung quanh với ngươi càng nhỏ."
"Nghe có vẻ rất lợi hại." Đường Thiên chỗ hiểu chỗ không, gật đầu.
Hàn Băng Ngưng không biết nên nói tiếp thế nào, đành nói sang chuyện khác: "Ngươi định lấy tiền hay đổi thành những vật khác?"
"Những vật khác?" Đường Thiên nhất thời cảm thấy hứng thú: "Có thể đổi thứ tốt gì?"
"Những thứ dùng để tu luyện, ví dụ như đá ngôi sao, có thể tăng cường tốc độ tu luyện chân lực của ngươi. Có điều cấp bốn trở xuống thì không nên sử dụng, sử dụng đá ngôi sao quá sớm sẽ làm cơ sở của ngươi không vững, không tốt cho tương lai của ngươi." Chưởng quỹ vội vàng nói: "Nếu muốn vũ khí thì Tiểu Bạch Dương Chi Kiếm do chòm sao Bạch Dương chế tạo và Tiểu Xạ Thủ Chi Cung do chòm sao Xạ Thủ chế tạo đều rất tốt."
"Ta có vũ khí rồi." Đường Thiên lắc đầu, hắn lấy từ bọc đồ ra một thứ.
"Hắc thiết quyền sáo của chòm sao Thiên Lô!" Mắt chưởng quỹ sáng lên: "Vũ khí tốt! Vũ khí hệ hắc thiết của chòm sao Thiên Lô là tinh phẩm hiếm thấy, hàng năm sản xuất không nhiều, rất khó mua được, không ngờ ngươi lại có cách có được nó."
"Rất lợi hại đúng không?" Hai mắt Đường Thiên sáng lên.
"Ừ, rất tốt." Chưởng quỹ gật đầu liên tiếp, nói: "Mặc dù chòm sao Thiên Lô chỉ là một chòm sao nhỏ so với hai chòm sao lớn là chòm Xạ Thủ và chòm Bạch Dương, nhưng nó vốn nổi tiếng vì sản xuất ra những vũ khí hoàn mỹ. Vũ khí Thiên Lô chân chính chia làm bốn hệ lớn: hệ Hắc Thiết, hệ Thanh Đồng, hệ Bạch Ngân, hệ Hoàng Kim. Hắc thiết nổi tiếng về độ cứng và bền, sức phòng ngự kinh người. Xét về tác dụng thì bốn hệ vũ khí của Thiên Lô cũng coi như là bí bảo ngôi sao, giá trị không thấp."
Đường Thiên vô cùng vui mừng.
"Ngươi có Hắc Thiết quyền sáo Thiên Lô vậy chắc chắc những thứ bình thường không thể lọt vào mắt ngươi." Chưởng quỹ cười nói: "Nơi này có một bí bảo ngôi sao rất thú vị."
"Cái gì?" Đường Thiên liền vội vàng hỏi.
"Thủy Bình Vũ Quỹ của chòm sao Thủy Bình." Chưởng quỹ lấy ra dây chuyền, trên dây chuyền có một cái lọ nước nhỏ bằng đầu ngón tay, lọ nước óng ánh long lanh, tỏa ra một thứ ánh sáng ôn hòa.
"Thủy Bình Vũ Quỹ, có thể chứa được sáu vũ khí, cũng có thể chứa một số đồ linh tinh, nhưng sức chứa cũng có hạn. Đây là bí bảo ngôi sao cấp nhập môn của chòm sao Thủy Bình, chính là Tiểu Võ Bình mà mọi người thường nói đến." Mồm miệng của chưởng quỹ dẻo như kẹo kéo: "Có nó, ngươi có thể từ biệt bọc hành lý, đi lại rất tiện. Nếu như có nhiều tiền của, ừm, vậy thì lại càng nên có một cái võ quỹ như thế. Sẽ không bị trộm, sẽ không bị mất, ngươi chỉ cần nghĩ là vũ khí sẽ xuất hiện trong tay ngươi ngay. Bất cứ thiếu niên có chí khí nào cũng nên có một chiếc Thủy Bình Võ Quỹ!"
"Quan trọng nhất là!" Chưởng quỹ duỗi một ngón tay ra: "Những thứ đồ của ngươi vừa đủ để đổi một cái."
Đường Thiên xòe tay ra không chút do dự: "Đổi lấy cái này!"
Khi lọ nước đã nằm trong tay hắn, Đường Thiên thôi động chân lực, truyền vào lọ nước, chỉ thấy lọ nước hóa thành một vầng sáng, nhập vào trong cơ thể Đường Thiên.
Đường Thiên lập tức có cảm giác trong cơ thể mình có thêm thứ gì đó.
Quả nhiên dường như trong hư không có một tủ vũ khí, hắn có thể tùy ý mở cửa tủ ra.
Hắn thử để Hắc Thiết quyền sáo trong tay vào trong tủ vũ khí, trong lòng vừa động thì Hắc Thiết quyền sáo trong tay đã biến mất không còn tăm hơi.
Đường Thiên rất hưng phấn!
Thú vị!
Chỉ thấy Hắc Thiết quyền sáo không ngừng biến mất và xuất hiện trong tay hắn, hắn chơi rất say mê, như một đứa trẻ vậy.
Hàn Băng Ngưng vắt tay lên trán, không dám nhìn thẳng, bỗng nàng có chút hối hận, không nên đưa kẻ dở hơi này đến cửa hàng nhà mình.
Sau khi chơi đủ Đường Thiên liền hài lòng cất Hắc Thiết quyền sáo mà Thạch Đầu đại ca tặng cất vào trong Thủy Bình Vũ Quỹ, hắn nắm chặt tay, vẻ mặt hăng hái: "Ê, Đường thiếu niên, ngươi quả là rất giỏi!"
Vẻ mặt Hàn Băng Ngưng dại ra, giờ thì nàng thấy hối hận.
"Ha ha, Hàn thiếu nữ, ta đi đây! Thiếu niên phải đi tu luyện rồi!"
Đường Thiên hài lòng thỏa dạ vung tay một cái, xoay người rời đi.
※※※※※※※※※※※※
Hàn Băng Ngưng về nhà như thường ngày.
Mấy chuyện xảy ra vài ngày nay vẫn luẩn quẩn trong đầu nàng, nghĩ kỹ lại nàng lại nghĩ đến nhiều điều khó có thể lý giải được.
Hàn phụ Hàn mẫu liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt con gái đầy tâm sự, trong lòng hai người vốn có chút lo lắng lại càng lo lắng hơn.
Hàn phụ ho nhẹ một tiếng: "Băng Ngưng, nghe nói hôm nay con kết bạn với một người bạn mới?"
Hàn Băng Ngưng tỉnh lại sau lúc suy tư, à một tiếng theo bản năng: "Vâng, một người rất thú vị."
Rất thú vị...
Hàn phụ Hàn mẫu lại liếc mắt nhìn nhau lần thứ hai, nỗi lo đã tràn từ đôi mắt ra cả gương mặt, thú vị? Con gái đã bao giờ khen người khác thú vị? Con gái đi học nhiều năm như vậy, chưa bao giờ khen một chàng trai là thú vị trước mặt họ.
Xưa nay chưa từng thấy!
Lần đầu tiên!
Có vấn đề!
"Con gái này!" Hàn mẫu nhịn không được nói: "Tuy mẹ biết con thích Thượng Quan Thiên Huệ thế nhưng cũng không cần phải thích cả nam nhân của người ta chứ!"
Vẻ mặt Hàn Băng Ngưng cứng lại, nàng nhíu mày: "Sao con lại thích hắn?"
Một kẻ thô lỗ, ngớ ngẩn, trên mặt lúc nào cũng là vẻ ngây ngô, sao mình lại có thể thích hắn?
Hàn phụ trừng mắt: "Thượng Quan Thiên Huệ? Thượng Quan Thiên Huệ thì đã làm sao? Băng Ngưng nhà chúng ta cũng không kém cạnh gì Thượng Quan Thiên Huệ! Có gì thì hai bên cạnh tranh!"
Hàn Băng Ngưng quả thực không biết nên nói cái gì, nàng không nói gì, nhìn về phía cha mẹ.
Nàng chẳng thể làm gì được cha mẹ, đành nói: "Con đi luyện kiếm."
Sau lưng nàng, Hàn phụ Hàn mẫu thảo luận một cách kịch liệt.
"Cạnh tranh? Ông nói cạnh tranh là thế nào? Loại như Đường Thiên sao xứng với con gái chúng ta?"
"Thiển cận! Có mấy người có thể săn được Mặc Giáp Thiết Tê cấp bốn trung cấp? Ngẫm lại thì Thượng Quan Thiên Huệ quả thật rất lợi hại! Bà nghĩ mà xem, sớm nhìn ra được tiềm lực của Đường Thiên, thật không đơn giản!"
"Cho dù vậy..."
"Bà vẫn chưa hiểu sao? Con gái chúng ta đã từng khen ai chưa? Với tính tình lạnh lùng của nó, khó khăn lắm mới vùa mắt một người, bà còn không cổ vũ? Lẽ nào bà muốn con gái chúng ta cả đời không lấy chồng sao?"
"Có lý! Có lý! Lão già, vẫn là ông nhìn xa trông rộng!" Hàn mẫu đột nhiên tỉnh ra, liên tục vỗ đùi: "Không được, chúng ta phải tìm cơ hội, cố gắng tìm hiểu một chút..."
"Đừng nóng vội!" Trong mắt Hàn phụ lấp lóe ánh sáng cơ trí: "Chúng ta không nên đánh rắn động cỏ, da mặt con gái chúng ta rất mỏng, nếu chúng ta cứ nói mãi về chuyện này thì nó sẽ không chịu được..."
※※※※※※※※※※※※※※
Đường Thiên lại trở lại Bích Chiểu Trúc Hải, bắt đầu luyện tập thứ khinh công tồi tệ của hắn. Hắn cũng chẳng biết sao lần trước mình thắng được Mặc Giáp Thiết Tê. Khắp người hắn đều là vảy, nếu như không có nọc ong trúc chúa của tiểu Niếp Niếp thì e rằng giờ hắn đang ngắc ngoải.
Tốt nhất là thắng kiểu đó ít ít thôi.
Chiến thắng sảng khoái mê li mới xứng đáng với nam nhân giống như thần!
"Đại ca ca!"
Tiếng hô của tiểu Niếp Niếp vang lên trong rừng trúc, một bóng người trắng trẻo mũm mĩm mượn lực đàn hồi của cây trúc bắn đi bắn lại trong rừng trúc giống như một quả cầu thịt, tốc độ rất nhanh.
Vù, tiểu Niếp Niếp mượn lực đàn hồi, tạo thành một đường parabol thật cao trên không trung, lao thẳng về phía Đường Thiên.
Đường Thiên ngửa mặt nhìn lên, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, ồ, hình như đường bay không đúng.
Đường parabol xẹt qua đỉnh đầu hắn, không có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại.
"A a a, đại ca ca, mau đỡ ta!"
Đường Thiên giật bắn mình, chân phải giẫm mạnh, tung chân lên, hai mắt trừng lớn, phồng mang trợn má, dùng hết sức lực lao nhanh về phía trước.
Bước cuối cùng, Đường Thiên đạp mạnh xuống mặt đất, thân hình bổ nhào về phía trước, nhảy lên như cá nhảy ra khỏi mặt nước, vừa lúc bắt được tiểu Niếp Niếp.
" Đại ca ca thật là lợi hại!" Tiểu Niếp Niếp vui sướng vỗ bàn tay mũm mĩm.
Đường Thiên sợ hãi không thôi, trợn mắt gầm lên: "Lợi hại cái con khỉ!"
Tiểu Niếp Niếp nhép miệng, hai mắt rưng rưng: "Niếp Niếp vừa mới khinh công..."
Đường Thiên thấy tình thế không ổn, vội cười tươi như hoa: "Ô ô ô, ta nói này, chẳng trách phong thái thiếu nữ bay vút qua bầu trời lại uyển chuyển mềm mại như vậy!"
" Có thật không? Có thật không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Niếp Niếp sáng lên, vẻ rưng rưng sắp khóc biến mất không còn tăm hơi.
"Từ tận đáy lòng!"
"Đáy lòng là cái gì?"
.....
Mỗi ngày Đường Thiên đều luyện tập đến mồ hôi nhễ nhại, cách chỗ hắn không xa, Niếp Niếp ôm đồ ăn vặt, ăn rất vui vẻ. Thịt khô, mứt hoa quả, quả hạch, cái túi nhỏ của cô bé phảng phất như rộng vô cùng vô tận.
Sau mấy ngày, vẩy trên người Đường Thiên đã bong hết ra, da non mọc lên, không để lại sẹo.
Tuy rằng không nhớ rõ trận ác chiến kia nhưng Đường Thiên nhanh chóng nhận ra hạc thân trong người hắn đã trở nên ngưng đọng hơn. Tuy rằng chân lực không tăng trưởng nhiều nhưng sau khi hạc thân trở nên mạnh hơn Đường Thiên phát hiện chỉ cần trong lòng hắn khẽ động thì chân lực như thủy triều ùa đến, liên miên không dứt.
Khả năng vận dụng chân lực của hắn lại càng thuần thục, tùy tâm.
Rốt cuộc hắn cũng luyện Không Mộc Thung đến mức thuần thục, Đường Thiên bắt đầu luyện Bát Bộ Cản Thiền.
Bát Bộ Cản Thiền là khinh công cấp ba, đòi hỏi kỹ xảo vận dụng chân lực càng cao. Trong các loại khinh công cấp ba sức bộc phát của Bát Bộ Cản Thiền có thể nằm trong tốp ba.
Lực bộc phát trong tám bước vô cùng kinh người.
Nhưng khuyết điểm của nó cũng rất rõ ràng, tiêu hao nhiều chân lực, không thích hợp di chuyển trong quãng đường dài, là loại khinh công chuyên dùng để chiến đấu điển hình.
Nhưng Đường Thiên không ngờ hắn luyện Không Mộc Thung rất vất vả nhưng luyện Bát Bộ Cản Thiền lại cực nhanh. Tập được nửa ngày Đường Thiên mới hiểu ra, Bát Bộ Cản Thiền chủ yếu đòi hỏi khả năng vận dụng chân lực cao hơn.
Nhưng chuyện này cũng không phải là việc khó với hạc thân.
Càng làm cho Đường Thiên không ngờ là khi hạc thân phát kình, chân lực dâng lên như thủy triều, hắn bước liên tục tám bước mà không có dấu hiệu gì là kiệt lực.
Hạc Khí Quyết không hổ là tâm pháp chân truyền của Hạc phái.
Trong tay lão Ngụy chắc còn chút hàng nữa!
Đường Thiên nghĩ mà hả lòng hả dạ.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng -----oo0oo-----
Chương 30: Mở màn hoành tráng.
Dịch: Darth Athox
Nguồn:TTV
Một phụ nữ trung niên xinh đẹp tay cầm một phiến Mặc Thủy Lân nho nhỏ, đôi mắt trong trẻo ánh lên vẻ kinh ngạc.
Một lúc lâu sau nàng mới thu ánh mắt lại.
“Đây là Hạc Thân kình!” Người phụ nữ trung niên đặt Mặc Thủy Lân xuống.
“Hạc Thân Kình?” Hàn Băng Ngưng chưa từng nghe nói tới cái tên này.
“Ừ, giờ đã rất ít người biết.” Phụ nữ trung niên kia trầm ngâm nói: “Khởi nguyên của Hạc Phái là Hạc chân nhân, chòm sao Thiên Hạc lúc đó là do hắn khai phá ra tại Thiên Lộ. Lai lịch của Hạc chân nhân không rõ, rất có khả năng là truyền nhân của lưu phái cổ đại phương Đông.
“Chòm sao Thiên Hạc?” Hàn Băng Ngưng hơi ngạc nhiên, nnàng đã từng nghe nói tới chòm sao này, chẳng qua là một chòm sao vô cùng chênh lệch.
“Hạc Phái nay đã mất chân truyền, xuống dốc cũng nhiều năm rồi. Địa vị của chòm Thiên Hạc năm đó giờ các người không thể tưởng tượng nổi đâu.” Phụ nữ trung niên giọng nói đầy cảm khái, nàng lắc đầu than nhẹ: “Thật chẳng ngờ lại thấy chân truyền của Hạc Phái ở đây.”
Nàng đưa Mặc Thủy Lân cho Hàn Băng Ngưng, nói: “Tâm pháp của Hạc Phái tên là 【 Hạc Khí Quyết 】, 【 Hạc Khí Quyết 】 tối nghĩa khó hiểu, độ khó khi tu luyện cực cao. Chân truyền của 【 Hạc Khí Quyết 】 có tên Hạc Thân. Theo như đồn đại, một khi tu thành Hạc Thân, chân lực sẽ sắc bén như mỏ hạc, lực phá hoại vô cùng cường đại, cho nên còn được gọi là Hạc Thân Kình. Trong Hạc Phái không biết đã xảy ra biến cố gì, mất đi chân truyền, giờ không còn ai biết cách tu thành Hạc Thân, thật không ngờ lại nhìn thấy ở đây.”
“Lợi hại đến vậy à?” Hàn Băng Ngưng trợn tròn hai mắt, trong giọng nói của hiệu trưởng đầy vẻ tán thưởng, điều này rất hiếm thấy.
“Mỗi thế hệ của Hạc Phái có không biết bao nhiêu người bỏ cả đời ra tìm cách tu luyện Hạc Thân.” Phụ nữ trung niên trả lời rất nghiêm túc: “Hạc chân nhân năm đó chỉ dùng sức một người mà khai sáng ra chòm Thiên Hạc, mạnh mẽ tới mức nào! Đã gần ba trăm năm trôi qua nhưng ngoại trừ Sư Tử Vương Lôi Ngang hàng phụ Sư Tâm Liệt Hỏa Kiếm tạo thành bá nghiệp vô thượng tại chòm Sư Tử, đâu còn ai đáng được xếp ngang hàng? Bất cứ ai có thể dùng sức một mình, tại Thiên Lộ khai sáng ra chòm sao của bản thân đều là cường giả nghịch thiên. Chân truyền của bọn họ đều là võ học đỉnh cao đương đại.”
Đôi môi anh đào của Hàn Băng Ngưng khẽ há ra, trố mắt líu lưỡi, nàng cảm thấy hiệu trưởng càng nói càng thái quá.
Dù thế nào nàng cũng không thể đem cái gã thô lỗ ngốc nghếch kia liên hệ cùng những cường giả tuyệt thế đương đại.
Người phụ nữ trung niên lại tiếp tục nói: “Chắc hẳn hắn chỉ thu được tâm pháp, bằng không cũng không đi luyện Tiểu Băng Quyền. Tiểu Băng Quyền này tuy cũng khá, song nếu đem so với võ kỹ của Hạc Phái còn kém rất nhiều.”
Đột nhiên, người phụ nữ trung niên này như chú ý tới một vấn đề đã lâu không nghĩ đến: “Băng Ngưng, người này là ai? Chẳng lẽ lâu ta không ra ngoài, thành Tinh Phong lại mới có thêm một thiếu niên thiên tài à?”
Thiếu niên thiên tài...
Khóe miệng Hàn Băng Ngưng giật giật, nàng cố nhịn xuống, đáp: “Là Đường Thiên của học viện Sa Kỳ Mã.”
“Đường Thiên?” Phụ nữ trung niên lắc đầu: “Chưa từng nghe nói, xem ra đúng là mới xuất hiện. Băng Ngưng, trò phải cẩn thận,d đối đầu với kẻ này tuyệt đối không được sơ ý. Hạc thân có một đặc điểm mà rất ít người biết, đó là kéo dài khí tức, sức chịu đựng kinh người. Hạc khí dẻo dai, liên miên không ngừng.”
Hàn Băng Ngưng chưa kịp trả lời, người phụ nữ kia đã đứng dậy, miệng lẩm bẩm: “Xem ra thời gian này ta buông lỏng quá rồi, từ hôm nay ta phải tự mình giám sát các trò tu luyện.”
Hàn Băng Ngưng cả kinh: “Hiệu trưởng, đừng thế, mọi người đều rất cố gắng...”
“Không được!” Phụ nữ trung niên kia vung tay lên, dứt khoát ngắt lời Hàn Băng Ngưng: “Thời gian này ta buông lỏng quá rồi. Ta phải tự mình làm gương, xung phong đi đầu!”
Hàn Băng Ngưng sắc mặt trắng bệch, hiệu trưởng là kẻ tu luyện điên cuồng, đã tu luyện thì chẳng ngày chẳng đêm, bà tự tới giám sát tu luyện, đây đúng là một cơn ác mộng!
Nàng hối hận vì hôm nay lại đem mảnh Mặc Thủy Lân này tới.
Đều là tại tên Đường Thiên đáng chết kia!
๑๑۩۞۩๑๑
Thời gian trôi qua mau chóng, càng tới gần hội võ Tinh Phong, thành Tinh Phong càng trở nên náo nhiệt.
Hội võ Tinh Phong là ngày lễ lớn nhất thành, tham gia hội võ Tinh Phong không chỉ có các học viện trong thành mà còn có rất nhiều võ giả từ các nơi khác đến. Hội võ Tinh không chỉ giới hạn ở các học viện tham gia, đây là một đại hội luận võ mang tính mở cửa, phần thưởng phong phú thu hút rất nhiều võ giả từ nơi khác tới.
Một lượng lớn võ giả tham gia khiến cho hội võ Tinh Phong càng trở nên hấp dẫn, rất nhiều người từ thành thị xa tới thành Tinh Phong chỉ để xem võ hội.
Người qua kẻ lại trên đường nhiều hơn lúc bình thường tới vài lần, gần như tất cả các khách sạn đều đã chật ních người với người.
Võ hội năm nay lập kỷ lục về số võ giả tham gia. Trên dây cáp khinh công ngoài thành, từng bóng người bước đủ loại khinh công đi tới đi lui.
“Này, lão già, sớm vậy đã kéo chúng ta đến đây làm gì? Phí thời gian ngủ của ta!” Đường Thiên vừa đi vừa oán hận, Tiểu Niếp Niếp ngồi trên bả vai hắn, vui vẻ ăn vặt.
“Đồ ngu, tham gia đấu loại chứ gì.” Lão Ngụy vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn.
“Hội võ Tinh Phong có đấu loại à?” Amaury vẻ mặt ngạc nhiên: “Sao ta không biết.”
“Trường học danh tiếng như Mãnh Thú đương nhiên không cần tham gia đấu loại rồi.” Lão Ngụy bực tức nói: “Tình hình chúng ta gần đây không tốt lắm, phải bắt đầu từ vòng đấu loại.”
“À, cũng đúng, xếp hạng thứ ba từ dưới lên, bắt đầu từ đấu loại cũng không có gì là lạ.” Amaury vẻ mặt tỉnh ngộ.
Lão Ngụy nhảy lên như bị giẫm phải đuôi: “Amaury, không ngờ người lại lạnh lùng với trường học như vậy, chẳng lẽ ngươi không có suy nghĩ gì khác sao? Chẳng lẽ ngươi không thấy bầu máu nóng sôi trào, uất ức thay cho cảnh khốn khổ của trường, muốn xuất chiến sao?
“Đường cơ bản, ngươi có thấy nóng máu không?” Amaury quay sang phía Đường Thiên hỏi.
“Ta muốn ngủ.” Đường Thiên ngáp.
“Tối qua ngươi làm gì?” Lão Ngụy sắc mặt kỳ quái.
“Luyện Tiểu Băng Quyền?” Đường Thiên tiếp tục ngáp, thần sắc mệt mỏi.
“Tiểu Băng Quyền? Thật khiến người ta mong đợi! Đường cơ bản, mình chiến một trận thật đã đời đi! Dùng Thiên Huệ...” Amaury giơ đao hô lớn.
Bốp, một nắm đấm từ trên trời giáng xuống, nện thẳng lên đỉnh đầu hắn.
Lão Ngụy sắc mặt không tốt: “Amaury, hôm nay nếu trên sàn thi đấu ngươi thua... Khà khà!”
Tiếng cười âm trầm lạnh lẽo khiến Amaury lập tức như một đứa trẻ ngoan ngoãn dễ bảo.
Khi bốn người tới hội trường lại lập tức bị biển người đông tới mức kinh khủng dọa cho ngã ngửa. Dòng ngươi lít nha lít nhít, rộn ràng nhốn nháo, ồn ào vô cùng. Amaury và Đường Thiên cùng trợn tròn hai mắt.
“Đấu loại mà cũng nhiều người như vậy sao?” Amaury sắc mặt khiếp sợ.
“Không phải tuyển thủ hạt giống thì đều phải bắt đầu từ đấu loại.” Lão Ngụy lại rất bình tĩnh, hắn móc từ trong lòng ra một mảnh giấy, cúi đầu xem lướt qua rồi miệng lẩm bẩm: “À, Amaury ở sân đấu số 5267, Đường Thiên ở sân số 3897. Này, thấy cái biển kia không? Các người tới tự tìm sân đấu của mình đi. Đây là giấy dự thi của các ngươi, cầm cẩn thận.”
Lão Ngụy hét lớn như lên cơn: “Thiếu niên! Vì sự nghiệp phục hưng học viên Sa Kỳ Mã vĩ đại, chiến đấu đi...”
Đường Thiên ngáp một cái rồi quay người rời khỏi.
Amaury sắc mặt đồng cảm nhìn lão Ngụy, cũng xoay người đi tìm sân đấu.
Mí mặt Đường Thiên nặng nề vô cùng, giờ chỉ cần tìm được một chỗ tốt, hắn có thể ngủ ngay lập tức. Tối hôm qua hắn vừa trải qua một lượt khổ tu, mười ngày khổ tu đó khiến toàn thân hắn mệt mỏi muốn chết. Kết quả mới ngủ chưa được bao lâu đã bị lão Ngụy lôi dậy kéo tới tham gia đấu loại.
Niếp Niếp ngồi trên bả vai Đường Thiên, nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên hai mắt sáng lên, túm mái tóc ngắn ngủn của Đường Thiên giật giật liên tục, một tay khác lại chỉ về phía trước, miệng hét to: “Đại ca ca, ở kia, ở kia!”
“À!” Đường Thiên ậm ừ đáp một tiếng, đi theo hướng Tiểu Niếp Niếp vừa chỉ.
Sân đấu số 3897.
Đối thủ và trọng tài đều chưa tới, Đường Thiên không nói hai lời, ngả đầu xuống ngủ. Đầu vừa chạm đất, tiếng gáy vang đội đã vang lên liên tục.
๑๑۩۞۩๑๑
“Đấu loại có gì hay ho chứ.” Minh Quang miệng lẩm bẩm nhưng không dám lớn tiếng.
Lương Thu lão đại mở miệng kêu đến xem đấu loại, Minh Quang cảm thấy khó mà tin nổi, đấu loại? Đấu loại thì liên quan gì tới bọn hắn? Bọn hắn là tuyển thủ hạt giống! Minh Quang xếp hạng mười trong học viện Mãnh Thú, đương nhiên không cần qua đấu loại.
Trong mắt hắn, đấu loại chỉ là tranh tài của một số kẻ không đủ tư cách, trận chiến của cao thủ thật sự đều là giữa những tuyển thủ hạt giống với nhau.
Đề nghị kỳ quái này của Lương thu khiến Điền Lâm và Minh Quang đều thấy kỳ lạ.
Nhưng khiến bọn họ càng không ngờ là Vương Chấn tiền bối cũng đồng ý ngay lập tức. Điền Lâm cùng Minh Quang hai mắt nhìn nhau, thật không hiểu dây thần kinh nào của hai vị tiền bối cắm lệch chỗ?
Thế nhưng hai lão đại đã lên tiếng, bọn họ chỉ đành ngoan ngoãn nghe lệnh.
Bốn người đi thành hàng ngang, xuất hiện ở hội trường lập tức gây nên chấn động. Lương Thu khí chất đạm bạc, Vương Chân thâm sâu trầm ổn, Điền Lâm kiêu ngạo lạnh lùng, Minh Quang hoạt bát tuấn tú, bốn người khí chất khác nhau như tạo thành một bức tranh phong cảnh bắt mắt.
“Trời ạ! Ta hoa mắt à? Kia chẳng phải Lương Thu ư? Thần tượng của ta!”
“Lương Thu, Vương Chấn, Điền Lâm, Minh Quang, huýt, học viện Mãnh thú muốn làm trò gì vậy? Trong mười cao thủ đã có bốn tới đây? Chẳng lẽ học viện Mãnh Thú có nhân vật bất thường nào tham gia đấu loại à?”
“Học viên học viện Mãnh Thú cần gì tham gia đấu loại?”
Tỏng hội trường, các học viên bàn tán sôi nổi, bốn người này không ai không phải cao thủ nổi danh trong giới học viện thành Tinh Phong. Mà Lương Thu và Vương Chấn càng là thần tượng trong lòng rất nhiều người.
Học viên tham gia đấu loại đều là người của học viện bình thường, thấy thần tượng trong lòng lập tức kích động.
Song mọi người đều không hiểu, cao thủ như vậy sao còn tới xem đấu loại?
Đấu loại tại hội võ Tinh Phong tuy thường được xưng tụng là vùng đất lành cho những chú ngựa ô, song thực tế chỉ là đấu trường của những tuyển thủ trình độ thấp. Cao thủ thật sự, cho dù chỉ hơi có danh tiếng cũng sẽ được lựa chọn vào tuyển thủ hạt giống, đi thẳng vào vòng đấu chính.
Bốn cao thủ xuất hiện tại đấu tường, đây là chuyện kỳ lạ tới mức nào!
Lương Thu tiền bối là ứng cử viên cho chức quán quân của hội võ thành Tinh Phong, không ngờ hắn lại hạ mình tới đây quan sát vòng đấu loại?
Có chuyện lạ!
Lương Thu không buồn để ý tới ánh mắt mọi người, hắn thản nhiên nói: “Ta tới xem Amaury.”
Vương Chấn gật đầu: “Ta tới xem Đường Thiên.”
Điền Lâm cùng Minh Quang hai mắt nhìn nhau, Điền Lâm theo Lương Thu lão đại, còn Minh Quang theo Vương Chấn lão đại.
Bốn người chia làm hai hướng, biến đổi này vượt ngoài dự liệu mọi người, một số học viên còn chưa thi đấu cũng đồn dập theo sau.
Bọn họ muốn xem xem, rốt cuộc là trận đấu nào thu hút bốn vị tuyển thủ hạt giống tới đây.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng -----oo0oo-----
Chương 31: Đội hình cực phô trương trên khán đài.
Dịch: Zhu Xian
Nguồn:TTV
"Tư Mã đại ca, chúng ta đâu cần phải lén lén lút lút như vậy." Thẩm Nguyên sờ sờ mặt nạ trên mặt, không dễ chịu chút nào, nhịn không được nói.
"Ẩn mình ẩn mình." Tư Mã Hương Sơn hạ giọng, trên mặt hắn là một cái mặt nạ phụ nữ trang điểm đầy son phấn, ăn mặc vô cùng lộng lẫy, nếu ai không biết chắc sẽ tưởng đây là phụ nữ.
Ánh mắt Thẩm Nguyên vừa thấy mặt nạ của Tư Mã lão đại thì hắn liền cảm thấy buồn nôn, Tư Mã lão đại luôn thích kỳ quái như vậy. Cũng may mặt nạ của mình tương đối bình thường, chỉ là một cái mặt nạ hề bình thường.
"Đi thôi, xem tên đã đánh bại ngươi." Giọng nói của Tư Mã Hương Sơn vang lên sau lớp mặt nạ, có cảm giác gì đó là lạ làm cho người ta sởn cả tóc gáy, làm cho da gà trên người Thẩm Nguyên thi nhau nổi lên.
Thực lực của Tư Mã lão đại sâu không lường được, thậm chí cả người luôn nghiêm khắc như hiệu trưởng cũng phải nhìn hắn với con mắt khác.
Thẩm Nguyên vừa mới bế quan xong đã bị Tư Mã lão đại lôi đi.
Tư Mã Hương Sơn đột nhiên dừng bước, xoay người.
Hả?
Thẩm Nguyên ngây ra nhưng lập tức phản ứng được, vội vàng quay người.
Cách bọn họ không xa có ba nữ tử đội đấu bồng nhìn về phía họ.
" Hàn Băng Ngưng." Tư Mã Hương Sơn khẽ lẩm bẩm.
Mí mắt Thẩm Nguyên giật giật, sắc mặt hơi đổi. Khắp thành Tinh Phong chỉ có hai người có thể đối đầu với Tư Mã lão đại, Hàn Băng Ngưng và Lương Thu! Thẩm Nguyên từng giao thủ với Tư Mã lão đại rất nhiều lần, thực lực của Tư Mã lão đại thậm chí làm cho hắn không có dũng khí phản kháng.
Còn Hàn Băng Ngưng là cường giả có thể đối đầu trực tiếp với Tư Mã lão đại.
Thải Tuyết tựa như một con chim nhỏ thoát khỏi lồng giam, vô cùng vui vẻ, đấu bồng đang đội cũng không thể che lấp sự hoạt bát tuổi trẻ của nàng: "Sư tỷ lợi hại quá! Hiệu trưởng lại đồng ý để chúng ta đi, thật đúng là không thể ngờ!"
"Tuy rằng đấu loại cũng chẳng có gì để xem nhưng ra hóng gió một chút cũng tốt." Hà Tiểu Cần cũng khá vui vẻ. Mấy ngày nay hiệu trưởng tự mình giám sát các nàng tu luyện làm cho mọi người kêu khổ liên mồm.
Hàn sư tỷ đột nhiên dẫn các nàng đến tìm hiệu trưởng, nói là đến xem vòng đấu loại của Tinh Phong võ hội, lúc đó trong lòng các nàng rất lo lắng, sư tỷ muốn ra khỏi trường cũng nên tìm một cái cớ đáng tin chứ!
Nhưng các nàng không ngờ hiệu trưởng lại đồng ý ngay, còn dặn các nàng phải xem cẩn thận.
Thải Tuyết và Hà Tiểu Cần cảm thấy rất mù mờ, cố gắng quan sát? Đấu loại của võ hội thì có gì để xem?
" Sư tỷ, chúng ta đi xem trận nào?" Thải Tuyết tò mò hỏi.
Hàn Băng Ngưng đang định trả lời thì đột nhiên có cảm giác gì đó, dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Thải Tuyết và Hà Tiểu Cần ở bên cạnh phát hiện thấy điều lạ, vội vàng cảnh giác nhìn theo ánh mắt Hàn Băng Ngưng. Ánh mắt các nàng sắc bén như kiếm, tựa như muốn đâm thủng tấm che mặt mỏng manh.
Cách đó không xa có hai tên đeo mặt nạ đang chăm chú nhìn các nàng.
" Tư Mã Hương Sơn." Giọng nói Hàn Băng Ngưng rất lạnh lùng, làm cho sắc mặt Thải Tuyết và Hà Tiểu Cần chợt biến.
Bốn chữ này dường như làm cho chiếc mặt nạ yêu dị kia có thêm một thứ hào quang khiếp người.
Hai bên xa xa nhìn nhau.
"Ha ha ha ha!"Sau chiếc mặt nạ sặc sỡ vang lên tiếng cười làm cho người ta phải sởn tóc gáy, dường như Tư Mã Hương Sơn phát hiện ra chuyện gì đó thú vị.
"Thú vị." Giọng nói lạnh lùng của Hàn Băng Ngưng vang lên sau lớp che mặt, đôi mắt đẹp lóe lên vẻ nghiền ngẫm.
Hai bên đang giương cung bạt kiếm thì đột nhiên khí thế biến mất không chút tăm hơi.
Tư Mã Hương Sơn nhìn các nàng một chút sau đó biến mất cùng Thẩm Nguyên trong biển người.
Trong mắt Thải Tuyết và Hà Tiểu Cần lóe lên vẻ ngạc nhiên, không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Nếu trước đó các nàng vẫn chưa hiểu tại sao sư tỷ lại dẫn các nàng đến xem đấu loại, tại sao hiệu trưởng đồng ý cho họ đi thì khi phát hiện Tư Mã Hương Sơn của Thiên Tinh cũng đến thì các nàng liền hiểu, nhất định là có nhân vật lợi hại nào đó.
Nhưng từ lúc nào mà thành Tinh Phong lại có nhân vật lợi hại như vậy?
" Sư tỷ..."
Thải Tuyết và Hà Tiểu Cần đồng thời nói.
"Đi thôi." Hàn Băng Ngưng lạnh lùng nói hai chữ, cất bước đi về phía trước.
Thải Tuyết và Hà Tiểu Cần vội vàng đi theo.
※※※※※※※※※※※※※
"Hình như là cái này." Vương Chấn thuận miệng nói.
Minh Quang bỗng hạ giọng: "Chấn ca, hình như phía sau có rất nhiều người đi theo."
"Rất nhiều người?" Vương Chấn ồ một tiếng: "Yên tâm, chắc chắc không liên quan gì đến chúng ta."
"Không liên quan đến chúng ta..." Minh Quang không hiểu sự tự tin của Chấn ca đến từ đâu.
"Đi, vào thôi." Vương Chấn không quay đầu lại, bước thẳng vào khán đài của sàn đấu.
Trong lòng Minh Quang cảm thấy vô cùng tò mò, tuy rằng tính khí Chấn ca rất tốt thế nhưng chưa bao giờ thấy hắn chạy đến sân đấu để xem vòng đấy loại.
Người nào đáng để Chấn ca đi một chuyến này?
Vương Chấn và Minh Quang đến sớm nhất, trên khán đài chưa có ai. Minh Quang nhìn quanh khán đài: "Chấn ca, chúng ta không đến nhầm chỗ chứ?"
"À, sẽ không sai." Vương Chấn đáp.
Minh Quang nhìn xong liền lắc đầu, khán đài bé đến mức đáng thương, không có một người. Có quá nhiều trận đấu loại bắt đầu cùng lúc, hơn nữa trình độ tương đối thấp, bởi vậy thường sẽ không có khán giả, người đến xem chủ yếu là người nhà tuyển thủ các loại.
Ầm ầm.
Một đám người tràn vào, bọn họ thấy Vương Chấn và Minh Quang thì sáng mắt lên, dồn dập xông tới, khán đài nho nhỏ thoáng chốc đông như mắc cửi.
Sóng người mãnh liệt làm cho da đầu Minh Quang run run: "Chấn ca, bọn họ theo tới thật."
"Ừm, chẳng sao." Vương Chấn thuận miệng đáp, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn Đường Thiên đang ngủ say như chết trong góc khán đài.
"Xin hỏi, ngài là Minh Quang đồng học của học viện Mãnh Thú sao?" Một cô gái xinh đẹp chen tới, nhìn Minh Quang với vẻ sùng bái.
Cảm giác không ổn của Minh Quang lập tức không cánh mà bay, hắn đang chuẩn bị tạo dáng đẹp trai phong độ thì bỗng thoáng thấy của vào khán đài, ánh mắt liền dừng lại.
Hả?
Vương Chấn có chút cảm giác, quay sang, nhìn về phía lối vào khán đài,
※※※※※※※※※※※※※
"Sao lại có nhiều người như vậy!" Thẩm Nguyên hơi ngạc nhiên, đây chỉ là vòng đấu loại mà khán đài lại chật kín, quá bất thường.
Lối vào khán đài chật như nêm, họ không chen vào được.
Nhưng đúng vào lúc này ba người Hàn Băng Ngưng của học viện Bắc Yên cũng đi tới bên cạnh bọn họ.
"Thực là trùng hợp. Không ngờ tiểu thư Băng Ngưng cũng có hứng thú với Đường Thiên." Tư Mã Hương Sơn cười hơ hớ, trong âm thanh có gì đó làm người ta sởn tóc gáy.
"Không phải Tư Mã học trưởng cũng tới sao?" Hàn Băng Ngưng lạnh lùng đáp, giọng nói bình thản.
Thải Tuyết và Hà Tiểu Cần nhìn hai người của học viện Thiên Tinh với vẻ bất thiện, Thiên Tinh và Bắc Yên, học viện số một và số hai, đương nhiên quan hệ giữa hai bên cũng chẳng tốt đẹp gì.
"Vậy thì cho phép ta mở đường giúp tiểu thư Băng Ngưng." Tư Mã Hương Sơn nở nụ cười, hắn bước đến lối vào khán đài.
Tư Mã Hương Sơn bước nhẹ vô cùng, nhẹ đến mức không chút âm thanh, thân ảnh hắn đột nhiên như được bao phủ bởi một quầng màu đen, một khí tức cực kỳ nguy hiểm bao phủ toàn trường chỉ trong nháy mắt.
Đám người vốn đang chen kín khán đài sắc mặt trắng bệch, bọn họ hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Tư Mã Hương Sơn.
"Xin tránh đường." Giọng nói của Tư Mã Hương Sơn rất nhẹ nhàng nhưng toàn trường có thể nghe thấy.
Tất cả mọi người tự động nhường ra một con đường theo bản năng.
Hàn Băng Ngưng gật đầu với hắn coi như cảm ơn sau đó đi theo con đường trống về phía khán đài, những người ở ven đường né tránh theo bản năng.
Ba cô gái che mặt thần bí, hai người đàn ông đeo mặt nạ thần bí đột nhiên xuất hiện ở trên khán đài, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Năm người chẳng thể ngờ khán đài trong vòng đấu loại lại nhỏ đến vậy, chỉ chứa được hai, ba trăm người. Sàn đấu mà bọn họ thi đấu ít ra cũng có thể chứa được mấy nghìn người, vì thế bọn họ mới nghĩ đến việc ngụy trang để tránh bị người khác chú ý.
Nhưng ở trong khán đài chỉ có sức chứa hơn hai trăm người thì không thể chỉ dùng bắt mắt để hình dung bọn họ, bọn họ giống như trăng sáng giữa bóng đêm, bắt mắt đến không thể bắt mắt hơn.
Sau đó bọn họ thấy Vương Chấn và Minh Quang.
Vương Chấn nhận ra hai người ngay, tỏ vẻ không hiểu: "Các ngươi mặc như vậy làm gì thế?"
Mọi người đều là người quen cũ, từng giao thủ với nhau rất nhiều lần, Vương Chấn là một trong những lão đại của học viện Mãnh Thú, địa vị và lai lịch của mấy người cũng không chênh lệch nhiều.
Những người khác trên khán đài nghe thấy vậy lập tức vểnh tai lên. Giọng điệu của Vương Chấn có vẻ rất quen thuộc, lai lịch của năm người này nhất định không đơn giản.
Cả Tư Mã Hương Sơn và Hàn Băng Ngưng đều bị câu nói này của Vương Chấn làm cho cứng họng, không lẽ tên này không thể giả vờ không quen biết sao?
"Học trưởng Vương Chấn." Hàn Băng Ngưng lễ phép chào hỏi, gỡ đấu bồng che mặt xuống, Thải Tuyết và Hà Tiểu Cần thấy thế cũng gỡ đấu bồng che mặt ra.
Khán đài lập tức nổ tung.
"Tiểu thư Băng Ngưng!"
"Nữ thần!"
....
Tiếng gào thét đinh tai nhức óc vang lên nhưng thần sắc của Hàn Băng Ngưng vẫn chẳng chút biến đổi, không có hành động gì.
"Đại Chấn, ngươi ngay thẳng đến mức làm cho ta khó xử đấy." Tư Mã Hương Sơn thở dài bất đắc dĩ, gỡ mặt nạ xuống.
Tiếng ầm ầm im bặt, mọi người vừa mới kích động vô cùng mặt mũi trở nên cứng đờ.
Tư Mã Hương Sơn!
Toàn trường tĩnh lặng.
Sự sợ hãi lan tràn như ôn dịch, tới tấp lan đến khuôn mặt những người này, đến sâu trong mắt bọn họ/
Tư Mã Hương Sơn cười tươi rói, tướng mạo của hắn rất bình thường, nhìn qua còn có cảm giác ôn hòa dễ gần.
Thế nhưng không có ai nghĩ như vậy.
Tư Mã Hương Sơn!
Từ khi Thượng Quan Thiên Huệ rời khỏi thành Tinh Phong, Tư Mã Hương Sơn vẫn luôn chiếm ngôi đầu trong thành Tinh Phong. Thế nhưng khác với Thượng Quan Thiên Huệ được mọi người yêu mến, ác danh của Tư Mã Hương Sơn có thể làm cho trẻ con phải nín khóc.
Thực lực siêu cường, tính cách quái dị làm cho tất cả mọi người đều sợ hãi hắn.
Chuyện này.. rốt cuộc đây là một trận đấu loại thế nào chứ!
Trong sự im lặng hoàn toàn này, Đường Thiên mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Ồ, những người này xuất hiện từ đâu vậy...
Đường Thiên ngái ngủ nhìn về phía khán đài chật kín, bỗng hắn nhìn thấy Hàn Băng Ngưng.
Trong lòng Đường Thiên run lên, bỗng giơ cao cánh tay, vẫy về phía khán đài, hô lớn.
"A ha, thiếu nữ! Ngươi đến chứng kiến trận đầu truyền kỳ của thiếu niên giống như thần sao? A ha ha, thiếu nữ, ánh mắt của ngươi quả nhiên là tinh tường!"
Trong khung cảnh im lặng, tiếng Đường Thiên vang vọng khắp toàn trường, quét sạch không khí hoang mang u ám khi nãy.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Hàn Băng Ngưng.
Sắc mặt Hàn Băng Ngưng nhìn như không chút biến đổi nhưng bàn tay cầm kiếm không ai nhìn thấy thì nắm kiếm chặt đến mức ngón tay trắng bệch.
Lần đầu tiên nàng muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui vào.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế