Nếu Ô Lăng không muốn nói rõ cụ thể bí mật liên quan đến động phủ này. Trương Hằng tự nhiên sẽ không đi hỏi nhiều. Có chút nghi vấn trước tiên cùng đành phải để sang một bên.
Trong suy nghĩ của hắn, dựa vào ưu thế của Biến Thái Công, chỉ cần thật cận thận hẳn là sẽ không chịu thiệt thòi gì nhiều.
Bởi vì trong động phủ thần bí này còn tồn tại một số bí mật hắn không biết, bởi vậy ý tưởng của hắn muốn dựa vào lực lượng một người độc chiếm bảo vật là rất khó thực hiện.
Trương Hằng lại bí mật thương lượng một hồi với Ô Lăng ở trong phòng, rất nhanh liền quyết định ra một phần kế hoạch hợp tác bước đầu.
Trước khi đi, Ô Lăng lấy ra hai khối tinh thạch từ trong túi trữ vật tặng cho Trương Hằng.
Trương Hằng vừa thấy phẩm chất tinh thạch này. không khỏi kinh ngạc, không đám tin nhìn tinh thạch trong tay:
- Dĩ nhiên là tinh thạch trung phẩm! Cho ta?
Đây vẫn là lần đầu Trương Hằng nhìn thấy tinh thạch trung phẩm, trong lòng cũng hơi có chút kích động.
ở Tu Chân Giới, tiền tệ lưu thông thưởng gặp nhất là tinh thạch hạ phẩm.
Về phần tinh thạch trung phẩm, bình thường chỉ dùng giao dịch giữa tu sĩ bậc cao. Mặc dù là giao dịch mặt ngoài, một khối Tinh thạch trung phẩm có thể đổi được một trăm Tinh thạch hạ phẩm nhưng là giá cả thực tế lại hơn xa bằng ấy.
Tình huống cụ thể Trương Hằng cũng không quá rõ ràng. Dù sao hắn chỉ là một tu sĩ Luyện Khí KỲ ở vào tầng dưới cùng của Tu Tiên giới.
Ô Lăng cười nhạt nói:
- Nếu ngươi ta đã kết minh, ta đương nhiên hy vọng thực lực đội hữu của mình có thể càng mạnh một chút. Huống chi lập tức sẽ cử hành Đại Hội Phương Vân. ngươi vẫn bảo tồn một ít thực lực là hơn. Dùng những tinh thạch này đi mua một ít đạo cụ phụ trợ phù triện gì đó, về sau tự nhiên có lúc dùng đến.
Trương Hằng không khỏi cảm thán, Ô Lăng này thật sự là một “người có tiền”, ngay cả tinh thạch trung phẩm đều có thể lấy ra mà lại còn tặng người thoải mái như thế.
Đột nhiên trong lòng Trương Hằng toát ra một Ý niệm, nếu xử lý người này, có thể nào thu hoạch càng lớn hay không?
Nhưng là Trương Hằng lại rất nhanh vứt bỏ ý niệm này. Bằng vào tâm cơ của Ô Lăng cũng sẽ không thể nào không rõ đạo lý “Tiền tài không lộ ra ngoài”. Có lẽ trên người này còn có con bài chưa lật nào đó cũng không nhất định.
Hơn nữa, trong tay đối phương đã có một kiện linh khí phòng ngự, dưới tình huống có phòng bị, Trương Hằng muốn khử đối phương cũng rất khó thực hiện.
Sau khi Ô Lăng rời đi, Trương Hằng lại nghĩ tới đóa tuyết liên trong túi trữ vật.
Duỗi tay ra, đóa tuyết liên do Ninh Tuyết Dung biến thành lại xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. khí tức lạnh lẽo thản nhiên từ đóa hoa tản ra, mùi hương thấm lòng người như có như không quanh quẩn trong phòng.
Trương Hằng phát hiện trên đóa tuyết liên này đã không có Tinh thần dao động như lúc trước, lăng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn, giống như một nữ nhân đã chìm vào giấc ngủ ngon, làm cho người ta thương tiếc cùng yêu thích, cũng không đành lòng đi quấy rầy mộng đẹp của nàng.
Nếu tuyết liên này đã “Ngủ”, Trương Hằng đương nhiên sẽ không đi quấy rầy nàng, thật cận thận thu vào túi trữ vật, trong lòng có một cỗ tâm tình khác lạ.
Sau khi dọn dẹp lại phòng ốc và sân, Trương Hằng vẫn quyết định nghe theo đề nghị của Ô Lăng, đi Độc Thiên Bảo một chuyến.
Độc Thiên Bảo là phường thị quy mô lớn dùng để giao dịch giữa người tu tiên với nhau chính quý nhất trong phạm vi mấy ngàn dặm.
Đường Phong tu luyện tại Phương Vân Sơn này đã mười mấy năm, cũng rất ít đi Độc Thiên Bảo, đối với Độc Thiên Bảo chỉ là có hiểu biết sơ sơ.
Sở dĩ Trương Hằng muốn đi Độc Thiên Bảo, một phần là vì tăng trưởng kiến thức, mặt khác cũng là nghe theo đề nghị của Ô Lăng, đi mua một ít đạo cụ phù triện, phòng bị ngày sau dùng đến.
Ngoài ra, trong lòng Trương Hằng cũng ôm một tia ảo tưởng. Nói không chừng mình cũng có thể giống những nhân vật chính trong tiểu thuyết, đào ra vài món bảo bối.
khi làm ra quyết định, Trương Hằng lập tức đi ra nội môn. sau đó khống chế ô Linh Kiếm bay ra ngoài Phương Vân Sơn.
Giờ phút này tốc độ Trương Hằng khống chế linh khí nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Đây cũng là được lợi nhờ ưu thế của Luyện Hư Linh Khí.
Lúc người tu tiên thi triển Khống Vật Thuật phi hành, hiệu quả cũng được quyết định bởi phẩm chất của linh khí trong cơ thể.
Nếu để một vị tu sĩ Trúc Cơ KỲ thi triển Khống Vật Thuật phi hành, Cho dù sử dụng một kiện pháp khí bình thường, tốc độ cũng sẽ không chậm hơn so với tu sĩ Luyện Khí dùng linh khí phi hành.
Trương Hằng cũng không dùng toàn lực phi hành, đại khái chỉ dùng một nửa tốc độ. Dù vậy, tốc độ này coi như là rất nhanh rồi.
Chỉ chốc lát rời khỏi phạm vi thế lực của Thiết Lĩnh Phong, xuyên qua vài ngọn núi liên miên chập chùng, liền tới địa bàn của Tiên Vân Tông.
Nếu là trước khi tu luyện Biến Thái Công. Trương Hằng khẳng định sẽ giảm tốc độ phi hành, tranh thủ điệu thấp, không làm cho những người khác chú ý.
Nhưng là hiện tại đã khác, tốc độ của hắn không chút giảm bớt, vẫn phi hành y như trước.
Trên đường có mấy đệ tử Tiên Vân Tông đều phát hiện hắn, nhìn thấy bộ dạng thoải mái dễ dàng của Trương Hằng cùng chỉ nhìn vài Lần, không có ý tới gây phiền toái.
Trương Hằng cảm nhận được thật sâu chỗ tốt sau khi thực lực tăng cường. Có thực lực là có dũng khí, có dũng khí người khác chưa chắc dám đến gây chuyện với ngươi. Có đôi khi ngươi càng nhượng bộ cùng điệu thấp, người khác lại càng tới gây chuyện. Mà đi gây chuyện, đầu tiên sẽ tìm kẻ yếu hơn.
Ở Tu Tiên giới, mỗi lần gia tăng một phần thực lực, địa vị của ngươi sẽ đề cao một phần.
Mạnh như cấp bậc Huyết Sát Thần Đế, toàn bộ Tu Tiên Giới đều phải cúi đầu trước mặt hắn.
Một đường Yên bình, lúc đi ngang qua Tiên Vân Tông, Trương Hằng không gặp được bất kỳ lực cản gì. rất nhanh liền rời khỏi phạm vi thế lực của Tiên Vân Tông, bay đến một vùng đất hỏa hoãn giữa Hỏa Vân Môn cùng Tiên Vân Tông.
Mới vừa tới, Trương Hằng liền phát hiện mặt đất cách đó không xa có hai người đang đấu pháp.
Một người trong đó chính là Lý Phong của Tiên Vân Tông. Hắn đứng trên một sườn núi cao. linh quyết trong tay liên tục đánh ra, Long Văn Đao xẹt qua từng bóng mờ ở trong không trung giao kích với linh khí của đối phương.
Người đối diện là một thiếu niên ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, tưởng mạo thanh tú, hơi có một tia non nớt, trong mắt bừng bừng lửa giận, chỉ huy một cây trường côn toàn thân đỏ thẫm như tinh cương trong không trung, đánh với Lý Phong không phân thắng bại.
Mỗi lần trường côn trong tay thiếu niên vung lên mang theo một tảng mây lửa lớn, bộc phát ra một chùm đốm lửa, đánh văng linh khí của Lý Phong.
Lý Phong chiến đấu cực kỳ trầm ổn Long Văn Đao trong tay Tuy rằng không mang thuộc tính công kích gì, nhưng có ưu thế về mặt tốc độ công kích. Long Văn Đao thường thường sẽ đột nhiên chuyển hướng, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Trương Hằng không khỏi sinh lòng hứng thú đối với thiếu niên kia. Chỉ vẻn vẹn mười bảy mười tám tuổi đã có thực lực Luyện Khí hậu kỳ. chẳng lẽ thiên phú của hắn so với Lạc Ngưng Tuyết của Tiên Vân Tông còn cao hơn vài phần hay sao?
Theo công pháp hắn sử dụng, hẳn là đệ tử Hỏa Vân Môn, nhưng Trương Hằng lại không biết hắn.
Chẳng lẽ là mới tới? Hoặc là giống như Ô Lăng, trên người có bí mật gì, nhưng bình thường biểu hiện rất điệu thấp, ẩn giấu thực lực chân chính.
Theo chiến đấu tới hồi gay cấn, thiếu niên kia không ngờ có thể áp chế Lý Phong vài phần, mơ hồ chiếm vài phần ưu thế.
Đương nhiên kinh nghiệm chiến đấu của Lý Phong vô cùng phong phú, có thể là cố ý áp dụng thế phòng thủ để tiêu hao pháp lực đối phương.
Trương Hằng ở không trung nhìn vài lần, liền cảm thấy vô vị, đơn thuần linh khí đối kháng xem chẳng chút thú vị gì. Tuy nhiên trong phạm trù tu sĩ Luyện Khí Kỳ, công kích của linh khí là cường đại nhất trong công kích đơn thể.
Trương Hằng khống chế linh khí chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này. Lý Phong hét lớn một tiếng:
- Dừng một chút!
Long Văn Đao nỡ rộ ra một luồng thanh quang bức lui linh khí của đối phương.
- Lý Phong, chẳng lẽ ngươi nhận thua? Nếu như vậy, mời ngươi tuân thủ đánh cuộc giữa chúng ta, xin lỗi Lạc sư tỷ.
Thiếu niên khí thế hùng hổ nhìn Lý Phong, rất có xu thế không đạt mục đích tuyệt không thôi.
- Triệu sư đệ, đánh cuộc giữa chúng ta sẽ không hủy bỏ. nhưng là giờ phút này ta còn có một việc phải đi giải quyết một chút. Ngươi ở đây chờ ta thời gian nửa nén hương.
Lý Phong luôn luôn kiêu ngạo không ngờ rất khách sáo nói chuyện cùng thiếu niên kia. Ánh mắt lại liếc qua Trương Hằng đang lướt qua không trung.
- Đường lão thử! Ngươi đứng lại cho ta!
Lý Phong hét lớn một tiếng, sắc mặt bất thiện nhìn Trương Hằng trên trời cao. trong mắt mang theo vài tia cừu hận.
Trương Hằng đã bay ra một đoạn, đầu tiên là kinh ngạc, lập tức cười lạnh một tiếng, khống chế linh khí hạ xuống đất.
Hắn thật muốn nhìn một chút, Lý phong tử này sẽ dở thủ đoạn gì để làm khó cho mình?
Lý Phong chỉ vèn vẹn hô một câu. Trương Hằng bay trên trời cao lập tức ngừng lại hạ xuống khiên cho Lý Phong có chút giật mình. Hắn không nghĩ tới Trương Hằng lại “phối hợp” với mình như vậy.
Trương Hằng thần thái ung dung hạ xuống mặt đất, khóe miệng mang theo Ý cười thản nhiên, cùng không nói gì thêm. Cứ như thế nhìn Lý Phong, ánh mắt như đang đánh giá một thằng hề.
Lý Phong hô Trương Hằng hạ xuống đương nhiên là vì chuyện một tháng trước.
Lần đó, bởi vì Trương Hằng dẫn dắt đề tài, làm cho Lý Phong bêu xấu trước mặt Lạc Ngưng Tuyết, khiến hắn mất hết thể diện ở cả Phương Vân Sơn này.
Đắc tội Lạc tiên tử, cho dù là hạng cường hẳn như Lý Phong cũng cảm thấy ăn không tiêu.
Từ sau chuyện đó xảy ra, Lý Phong nghiễm nhiên trở thành công địch của nam tu sĩ ba phái trên Phương Vân Sơn, nam tu sĩ khiêu chiến hắn chỗ nào cũng có.
Những người này đều là người theo đuổi Lạc Ngưng Tuyết, vì đời lại công bằng cho tình nhân trong mộng, cũng ôm Cho dù đánh thua cũng có thể lưu lại ấn tượng tốt trong lòng tiên tử, từng người dùng khí có thừa, một đi không trở lại khiêu chiến Lý Phong.
Tuy rằng những người này phần lớn bị Lý Phong đánh đuổi, nhưng còn có một số người khiêu chiến thực lực cùng không thấp hơn Lý Phong. Tỷ như tu sĩ Triệu Thụy trước mắt của Hỏa Vân Môn, thực lực thậm chí mơ hồ cao hơn hắn một bậc.
Có thể nói, mấy ngày này Lý Phong không chút vui vẻ, nếu Không phải vì thực lực hắn mạnh mẽ, lại thêm thân phận đặc thù, nói không chừng đã sớm bị nam tu sĩ ba phái đánh hội đồng đến chết.
Lý Phong cảm nhận được sâu sắc uy lực của hồng nhan họa thủy, trong lòng tự nhiên là hận thấu Trương Hằng - đầu sỏ gây ra sự kiện kia.
Hắn một mực muốn đi Thiết Lĩnh Phong tìm phiền toái Trương Hằng, nhưng không may là không có cơ hội. Trong khoảng thời gian này lại mệt mỏi ứng phó với tu sĩ ba phái “Thay Lạc tiên tử đời lại công bằng”, căn bản không rút ra thời gian.
Tuy nhiên, làm hắn vui sướng chính là, Trương Hằng này không ngờ “ngoan ngoãn” đưa tới trước mặt mình.
Giờ phút này, trong lòng Lý Phong suy nghĩ muốn như thế nào tra tấn con dê “để đợi làm thịt” trước mắt này. Hắn dùng ánh mắt đánh giá con mỗi chăm chú nhìn Trương Hằng đi lên trước.
Nhưng là hắn rất nhanh phát hiện ánh mắt của “con mỗi” Trương Hằng này nhìn hắn có chút không đúng. Trước kia, lúc Đường Phong nhìn hắn, trong mắt mơ hồ mang theo vài phần sợ hãi.
Nhưng Trương Hằng giờ phút này, trong ánh mắt nhìn hắn mang theo vài phần nghiền ngẫm, không hề có bất kỳ thần sắc sợ hãi, bộ dạng chờ xem trò hay.
Lý Phong cố nén lửa giận trong cơ thể, tươi cười mang theo vài tia trào phúng:
- Đường sư đệ. từ lúc nào ngươi ra khỏi “ổ chuột” yên ổn của ngươi thế?
Lần này hắn không gọi thẳng Đường lão thử, nhưng lại nhắc tới ổ chuột. Ý tứ châm chọc trong giọng nói càng dày đặc.
Hắn muốn trước khi động thủ tận lực nói móc tên đệ tử Phong Hành Môn khiến hắn mất hết mặt mũi.
Trương Hằng cười thầm trong lòng, mặt ngoài lộ vẻ kinh ngạc:
- Vậy sao, ổ chuột? Làm sao ta không phát hiện? Tuy nhiên ta lại phát hiện một con chó đang loạn cắn người...
Lý Phong đầu tiên là sửng sốt, Trong dự tính của hắn, Trương Hằng tất nhiên sẽ là bộ dạng ăn nói khép nép, tuyệt đối không ngờ đối phương dám trả lời lại một cách mỉa mai.
- Ngươi... Ngươi mắng ta là chó?
Toàn thân Lý Phong bốc lên một cỗ lửa giận, giờ phút này đang đứng ở bên bờ bùng nổ, hoàn toàn mất lý trí, nói chuyện cũng trở nên lộn xộn, không chú ý tới sơ hở trong lời nói của mình.
Ở trong mắt của Lý Phong, Đường Phong từ trước tới giờ chính là đối tượng mình ức hiếp, có thể tùy ý làm nhục, mà đối phương kiên quyết không có tư cách đối thoại công bình với mình. Nhưng Trương Hằng trước mắt hoàn toàn đảo điên tư tưởng của hắn khiêu chiến tôn nghiêm của hắn, khiến cho hắn như lửa cháy đồ thêm đầu, càng không thể vãn hồi.
- Ta không nói ngươi là chó a, đây là tự ngươi nói đó!
Trương Hằng thản nhiên nhìn Lý phong tử ở đối điện, trong mắt mang theo vài tia thương hại.
Người như Lý phong tử, trên địa cầu Trương Hằng cũng gặp một số.
Dạng người như vậy, phần lớn một phương diện có chút thành tựu nhưng tính cách lại ngang ngược kiêu ngạo vô cùng, lòng hư vinh cực mạnh, dường như toàn bộ thế giới đều xoay quanh hắn kỳ thật nội tâm lại yếu ớt vô cùng.
Một khi lòng tự trọng bị đả kích, trong lòng khó thể chịu đựng, sẽ phát cuồng điên loạn cắn người, hoặc là trở thành một “kẻ điên” (phong tử) không hơn không kém.
Đối mặt Lý Phong giờ phút này trong trạng thái lửa giận bùng nổ gần như phát cuồng, trong lòng Trương Hằng cùng rất cảm khái.
Thế giới khác nhau, lại có người và vật tương đồng, Sự thật như thế, trên mạng (internet) như thế, dị giới cũng như thế...
- Ngươi muốn chết!
Lý trí của Lý Phong hoàn toàn bị lửa giận chôn vùi, linh khí trung phẩm Long Văn Đao trong tay khoảnh khắc gào thét hướng tới Trương Hằng.
Trong không khí phát ra một tràng tiếng ma sát chói tai, mơ hồ có đốm lửa lóe ra, có thể thấy được một kích trong cơn thịnh nộ của Lý Phong phát huy ra 200% thực lực.
Trương Hằng còn cách Lý Phong một đoạn, hắn không chút hoang mang nhìn Long Văn Đao của Lý Phong đâm tới mình. Trong tay hắn cầm Ô Linh Kiếm, khóe miệng mang theo cười lạnh, khinh thưởng.
Trong khoảnh khắc, Long Văn Đao xẹt qua một đạo hư ảnh trong không trung, thân đao lóe ra một tầng thanh quang, thế như Thái Sơn áp đỉnh bổ tới Trương Hằng, rất có khí thế một đao phá núi.
“Choeng!” một tiếng, dòng khí kịch liệt quay cuồng trước mặt Trương Hằng. ù ù rung động, trong lúc nhất thời bụi bay mù mịt, khiến người không thể mở mắt.
Trương Hằng nhượng mày, vô cùng thuần thục dùng tay thi triển một cái Khu Trần Thuật ở trước mặt, xua tan hết bụi đất ở chung quanh.
Chỉ thấy trước người Trương Hằng lộ ra mặt đất lồi lõm, không trung có một cây trường côn hồng quang lóe sáng giằng co với Long Văn Đao của Lý Phong.
- Triệu sư đệ. ngươi đây là có Ý gì? Vì sao muốn ngăn cản ta?
Lý Phong sắc mặt âm trầm nhìn Triệu Thụy cách đó không xa.
Trương Hằng hơi cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt cũng rơi vào trên người Triệu Thụy này. Hắn không nghĩ ra vì sao vị tu sĩ Hỏa Vân Môn này muốn trợ giúp mình.
Trong lòng lại hơi có chút tiếc nuối, Trương Hằng vốn tính toán lộ ra bộ phận thực lực kinh sợ Lý Phong một chút, tránh cho thằng nhãi này về sau loạn cắn người.
Nhưng là Triệu Thụy trước mắt này lại phá huy kế hoạch của hắn.
Triệu Thụy đương nhiên không biết mình nhúng tay vào khiến hai người tại tràng có chút khó chịu. Hắn không chút nào che giấu vẻ khinh miệt trong thần sắc, hừ lạnh một tiếng với Lý Phong:
- Lý phong tử. Chẳng lẽ ngươi chi biết đi khi dễ một số sư huynh đệ thực lực kém ngươi hay sao? Một đoạn thời gian trước khi phụ Lạc sư tỷ không nói. hiện tại không ngờ ở trước mặt ta ý đồ sát hại vị Đường sư huynh này. Triệu Thụy ta xem thường nhất chính là người như ngươi!
Lý Phong cố nén lửa giận bừng bừng trong cơ thể, miễn cưỡng dùng giọng điệu, tương đối bình thản nói với Triệu Thụy:
- Triệu sư đệ. Đây là ân oán cá nhân giữa ta và hắn, ngươi không nên nhúng tay vào, cho ta thời gian nửa nén hương là được. Sau khi giải quyết xong chuyện này, đến lúc đó chúng ta tiếp tục tỷ thí, ngươi thấy như thế nào?
Trên khuôn mặt hơi non nớt của Triệu Thụy hơi lộ vẻ suy tư cùng thần thái do dự, trong ánh mắt chờ mong của Lý Phong cùng ý tưởng “Ngươi mau đáp ứng hắn đi” của Trương Hằng, rốt cục lên tiếng.
- Không được! Ta không thể để ngươi thương tổn vị Đường sư huynh này.
Giọng điệu kiên định của Triệu Thụy đánh phá kết quả chờ mong của hai người.
Trương Hằng cũng hơi có chút cảm tức. Vị Triệu sư đệ này cũng quá chính nghĩa một chút rồi hả! ở Tu Tiên Giới tự tư tự lợi này, hoàn toàn không thuộc về loại người có lòng tốt gần như tuyệt tích này.
- Ngươi thật sự muốn đối nghịch ta sao?
Ánh mắt Lý Phong âm hiểm nhìn chằm chằm Triệu Thụy, tựa như độc xà theo dõi con mỗi.
Triệu Thụy bị ánh mắt như vậy của Lý Phong nhìn trên người phát run, nhưng lập tức hừ nhẹ một tiếng:
- Lý sư huynh. ngươi không nên ở đây dọa ta. Hôm nay ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi thương tổn vị sư huynh này.
- Nếu không như này, quyết đấu giữa chúng ta trước tiên gác lại. hôm nay ngươi tạm thời buông tha vị sư huynh này.
Triệu Thụy đề nghị nói.
Lửa giận trên người Lý Phong dần dần tắt. người cũng Tỉnh táo lại, hơi chút suy tư, vẫn quyết định đáp ứng Triệu Thụy. Thực lực Triệu Thụy này hơi thắng hắn một bậc, nếu thật sự muốn ngăn càn. hắn thật đúng là khó xúc phạm tới Trương Hằng mảy may.
Lý Phong vừa chuẩn bị đáp ứng Triệu Thụy. nhưng đúng vào lúc này, một thanh âm không kiên nhẫn ở bên cạnh vang lên:
- Không cần. Hôm nay ta muốn giáo huấn con chó loạn cắn người này một chút!
Trương Hằng đã sớm có chút bất mãn đối với hai người đối thoại dong dài, giống như mình thật sự là một con dê đợi làm thịt vậy, còn cần Triệu Thụy tới cầu xin cho mình.
Cho dù Lý Phong đồng ý không truy cứu chuyện hôm nay. Trương Hằng cũng sẽ không dễ dàng cho qua chuyện này như thế.
Hắn không muốn sau này vừa ra khỏi cửa đã bị chó cắn, nếu như không chấn nhiếp Lý Phong một phen, sau này mình nào còn qua những ngày yên ôn?
Hơn nữa, hắn đã nhìn thấu Lý Phong là loại tính cách bắt nạt kẻ yếu. từ thái độ tương đối khách sáo của hắn đối với Triệu Thụy đã nhìn ra được phần nào.
- Tốt tốt tốt...
Nghe Trương Hằng nói lời khiêu khích. Lý Phong không giận mà cười, trong mắt càng xẹt qua một tia vui mừng, hắn nói với Triệu Thụy:
- Triệu sư đệ. đệ cũng đã nghe được lời hắn nói. lẽ nào đệ còn định cản trở ta hay sao?
Triệu Thụy bất đắc dĩ liếc nhìn Trương Hằng:
- Đường sư huynh vì sao huynh còn phải làm chuyện thừa chứ. huynh không phải đối thủ của hắn...
Trương Hằng nói ra lời khiêu khích như thế, dù là hiện giờ Triệu Thụy muốn che chở cho Trương Hằng cũng không được.
- Triệu sư đệ, nên thu hồi Linh khí của đệ đi, hy vọng đệ dừng nhúng tay vào phần ân oán giữa ta và hắn nữa.
Lý Phong nhìn sang Triệu Thụy nói.
Triệu Thụy còn có chút không đồng ý. cũng không nghe theo lời Lý Phong thu hồi Linh khí, ngược lại nói với Trương Hằng:
- Đường sư huynh ta xem huynh nên...
Trương Hằng thiếu chút nữa té xỉu. người này cũng quá Đường Tăng đi chứ...
Trực tiếp không nhìn hắn! ở trong lòng Trương Hằng trong nháy mắt đã quyết định chủ ý.
Ngay khi Triệu Thụy nói còn chưa hết lời, trong nháy mắt Trương Hằng ra tay.
Vù!
Bóng người Trương Hằng như một cơn gió giật, biến mất tại chỗ như tia chớp, bật từ tại chỗ phóng thẳng về phía Lý Phong.
Hai người nơi này đều bị hành vi của Trương Hằng dọa ngây người chốc lát.
Người này muốn làm gì? Lẽ nào muốn dùng phương thức nguyên thủy nhất giải quyết ân oán?
Cũng may hai người này đều phản ứng rất nhanh, nhanh chóng phản ứng kịp thời.
Đặc biệt là Lý Phong, kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú. ngay trong nháy mắt Trương Hằng vọt về phía hắn, cũng theo bản năng thu hồi Long Văn Đao.
Tốc độ Trương Hằng rất nhanh, chỉ trong một hơi thở đã tới trước mặt Lý Phong, vung nắm đấm hung hăng đánh vào mặt hắn.
Chẳng qua Long Văn Đao của Lý Phong đuổi kịp ngay lúc nguy cấp nhất, kịp thời chắn trước mặt Trương Hằng.
Nắm tay Trương Hằng không chút ngừng trệ. trên tầng da lưu chuyển một tầng hào quang màu bạc nhàn nhạt, hung hăng nện lên Long Văn Đao.
“Keng” vang lên một tiếng kim loại chạm nhau chói tai.
Nắm tay Trương Hằng cứng cỏi va chạm vào Linh khí trung phẩm, sau đó nháy mắt rời ra.
Triệu Thụy ở bên ngoài càng há to miệng, bộ dạng giống như gặp quỷ.
Từ khi Trương Hằng đột nhiên lao tới mạnh mẽ đấm ra một quyền, tiếp đó lại va chạm chính diện với Linh khí của Lý Phong, một loạt động tác này hắn đều thấy rõ ràng.
Đây còn là người nữa sao? Triệu Thụy không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Còn Lý Phong ở bên trong lại không có thời gian suy nghĩ nhiều như thế. tuy rằng trong lòng hắn cũng khiếp sợ. thế nhưng cũng không có chút chậm trễ. thân hình liên tục lui ra sau, Long Văn Đao càng thêm một tấc không rời bảo hộ trước người.
Một quyền này Trương Hằng sử dụng mười phần lực lượng cơ thể, hơn nữa năm phần Luyện Hư Linh Khí, va chạm với Linh khí của đối phương thoáng cảm thấy một cơn đau nhức.
Tuy rằng thân thể hắn rất mạnh, nhưng vẫn không cách nào đối đầu chính diện với Linh khí trung phẩm, nếu như không nhờ có Luyện Hư Linh Khí hộ thể, xem chừng cánh tay còn bị thương nhẹ.
Cho dù là thế, Trương Hằng cũng cảm thấy rất thỏa dạ rồi. Dù sao đối phương là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, hơn nữa còn sử dụng Linh khí trung phẩm.
Đồng thời, Biến Thái Công của Trương Hằng chỉ mới là cảnh Giới Sơ thành tầng một. Nếu như có thể tu đến Đại thành, hoàn toàn có thể dựa vào thân thể cứng chọi cứng với Linh khí của đối phương.
Linh khí của Lý Phong đối cứng một kích với Trương Hằng, bị đẩy lui ra mấy thước, ngay cả thần thức cũng có chút tổn thất.
Trong nháy mắt nắm tay Trương Hằng va chạm đến Long Văn Đao. Luyện Hư Linh Khí ăn mòn vào Long Văn Đao, dẫn đến thần thức Lý Phong nối liền với Long Văn Đao chịu chút thiệt thòi.
Tung hoành đồng cấp, ta là vương giả, khẩu hiệu này không phải chỉ nói không.
Trương Hằng dùng nắm đấm đối đầu với Linh khí của đối phương một lần lập tức đổi lại ô Linh Kiếm trong tay, nắm chặt Linh khí đã biến thành cỡ lớn, như một võ sĩ lao thẳng về phía Lý Phong.
Tuy rằng biểu hiện như thế rất quái dị, nhưng bất luận là Lý Phong ở trong trận hay là Triệu Thụy đứng bên ngoài, trong lòng đều thở ra một hơi.
Nếu như người này còn tiếp tục dùng nắm đấm cứng rắn chọi với Linh khí, vậy thì thật không phải là người nữa! Hơn nữa hành vi như dã nhân này càng mang đến cho người ta áp lực tâm lý.
Triệu Thụy suy đoán xem chừng Trương Hằng này sử dụng bí pháp nào đó, để nắm đấm của mình trong thời gian ngắn chọi cứng với Linh khí một chiêu. Trong pháp thuật cấp hai, Tuy rằng cũng có không ít phương pháp có thể làm thân thể tạm thời trở nên cứng rắn, nhưng tuyệt đối không cách nào đối cứng với Linh khí như Trương Hằng.
Trên tu tiên giới to lớn, các loại pháp thuật cùng thần thông nhiều vô kể. Cho dù là người có đại thần thông mạnh cỡ nào đi nữa, cũng không dám Tuyên bố mình tham ngộ thấu hiểu tất cả pháp thuật. Lấy lịch sử tu tiên giới hàng tỷ năm, các loại bí thuật truyền thừa xuống tự nhiên là nhiều không đếm hết.
Kế tiếp, Trương Hằng múa ô Linh Kiếm đã biến lớn trong tay, phát huy lực lượng cơ thể đến cực hạn, hung hăng chém tới Lý Phong. Mỗi một lần công kích đều mang theo hai phần Luyện Hư Linh Khí, bức Lý Phong liên tục lui ra sau.
"Keng keng".
Trương Hằng bỗng đập mạnh mấy kiếm, hung hăng chém bật ra Long Văn Đao của Lý Phong, nhanh chóng xông tới trước mặt đối phương, lại hung hăng đập ra một kiếm.
Triệu Thụy trợn mắt há mồm nhìn Trương Hằng, nhìn Trương Hằng một kiếm lại một kiếm "đập" xuống, cảm giác đối phương càng có tiềm lực sử dụng Linh khí loại côn bổng hơn cả mình.
Trương Hằng xuất thân trạch nam, đương nhiên sẽ không biết võ kỹ gì đó, cứ như thế một kiếm lại một kiếm "đập" quạ càng có thể làm cho hắn hả giận, làm cho hắn sảng khoái.
Lý Phong bị Trương Hằng áp sát, vội vàng thu hồi Long Văn Đao, hai tay nắm chặt Long Văn Đao ngăn chặn một kiếm của Trương Hằng đập tới.
"Bùm" một tiếng.
Cả người Lý Phong đều bay ra ngoái
Lúc này, hắn mới hiểu được lực lượng của Trương Hằng khủng bố cỡ nào.
Vừa rồi chỉ là thao túng Linh khí đối đầu với đối phương ở hư không, cảm nhận không sâu. Lúc này cầm Linh khí đối chọi với đối phương, mới hiểu được cái gì gọi là chênh lệch.
Cả người Lý Phong như trái bóng chày, bị Trương Hằng một kiếm đập bay. Linh khí cũng tuột khỏi tay, hổ khẩu vở tại vết thương đầy máu.
"Bùm" một tiếng nặng nề. Lý Phong rơi xuống mặt đất.
Đúng lúc này, Trương Hằng lại khủng bố đi tới trước mặt hắn giống như một kẻ dã man, một chân dẫm lên trên mặt hắn.
- A....
Một tiếng hét thảm, Lý Phong lộ ra thần sắc sợ hãi.
Trương Hằng cười lạnh liếc nhìn hắn, nhấc ô Linh Kiếm trong tay, hung hăng đập xuống Lý Phong, miệng quát lớn:
- Xem lão tử đập chết ngươi!
- Đừng mà...
Lý Phong hoảng sợ kêu to, cầu xin Trương Hằng.
Trương Hằng không để ý đến hắn, nhấc ô Linh Kiếm to lớn trong tay. giống như dùng cây củi hung hăng đập xuống, nhưng tốc độ kia lại không nhanh lắm.
Lý Phong bị chân Trương Hằng đạp trên mặt đất, không thể động đậy, hoảng sợ nhìn ô Linh Kiếm dần dần phóng to trong mắt mình.
Hắn cảm giác tử vong đang tới gần mình từng chút một, bất đắc dĩ, tuyệt vọng, không cam lòng... đủ loại thần sắc dần dần tràn lan trong mắt hắn.
- Đường sư huynh, xin dừng tay.
ở trong thời khắc nguy cấp này, Triệu Thụy vào vai Đường Tăng quát gọi Trương Hằng ngừng động tác tiếp theo.
ô Linh Kiếm của Trương Hằng chỉ còn cách chớp mũi Lý Phong không tới một tấc.
Trong mắt Lý Phong hiện lên vài tia may mắn, lúc này, hắn thật yêu chết được tên Triệu Thụy thích chõ mõm vào chuyện người ta này. hắn sao mà dáng yêu như thế.
Trương Hằng thần sắc không hờn giận liếc Triệu Thụy. không nhịn được nói:
- Đừng cản ta, hôm nay lão tử không thể không đập chết con chó cắn bậy người ta này.
P/S: Kể từ chương 33 trở đi bộ truyện " Tiên Luyện Chi Lộ " sẽ do nhóm Lãng Khách dịch.
- Đường sư huynh sư huynh vẫn nên tha cho hắn một lần đi. mọi người đều là tu sĩ ở Phương Vân Sơn dừng vì ân oán cá nhân mà ảnh hưởng đến hỏa thuận giữa các môn phái.
Lúc Triệu Thụy nói lời này, còn chớp chớp mắt với Trương Hằng, thần sắc còn mang theo vài phần xảo quyệt.
Trương Hằng hơi trầm ngâm một chút, mới nói với Triệu Thụy:
- Xem mặt mũi Triệu sư đệ. hôm nay ta tạm tha cho con chó điên này một mạng. Nếu như con chó này còn cắn bậy người ta, Đường mỗ tuyệt đối không nể tình.
Triệu Thụy liên tục gật đầu:
- Đó là đương nhiên, ta cũng không quen nhìn Lý sư huynh hành vi cuồng vọng như thế. Lần này coi như cho hắn một bài học.
Trương Hằng nói "được" một tiếng, nhấc chân đẫm trên người Lý Phong, thân mình lui ra sau mấy bước.
Lý Phong rốt cuộc thở phào một hơi, thần sắc trốn tránh, không đám nhìn Trương Hằng.
Chỉ là ngay lúc này, khóe miệng Trương Hằng tươi cười mang theo vài phần trêu chọc:
- Chẳng qua tha hắn một mạng cũng được, trừng phạt da thịt thì không thể bỏ qua.
Sắc mặt Lý Phong lập tức biến đổi, Trương Hằng này muốn dày vò mình Như thế nào?
Trương Hằng không cho Triệu Thụy nói gì, đi tới nhấc chân lên, đạp mạnh lên người Lý Phong.
Bùmbùmbùm....
Giống như đạp một con chó chết, Trương Hằng một đạp lại một đạp đè xuống người Lý Phong.
Trong đầu Trương Hằng không khỏi nhớ tới một màn trong phim hài: Đũng quần diễn viên nào đó bốc cháy. vì dập tắt lửa trên người hắn, kết quả mọi người nhấc chân, động tác chỉnh tề dùng sức đạp mạnh xuống. Loại tiết tấu này làm cho người ta khó mà quên được.
Đáng tiếc là ở đây Chỉ có mỗi một mình, hơn nữa lại không thể đạp chỗ đó của hắn dù sao lực lượng của mình thì không phải tên điên này chịu được.
- Vị sư đệ này. nếu không thì đệ cũng tới hỗ trợ đạp mấy cái...
Trương Hằng không khỏi đánh chủ ý lên người Triệu Thụy.
sắc mặt Triệu Thụy lập tức biến đổi, liên tục lắc đầu:
- Không không... hay là huynh làm một mình thôi.
Hắn không thể nào hiểu được, vì sao Trương Hằng lại có loại ham mê này?
Thoáng có chút tiếc nuối, Trương Hằng đạp mạnh thêm mấy cái. Tuy rằng không dùng sức nhiều, nhưng cũng đạp Lý Phong đến chết khiếp, hấp hối nằm dài không nhúc nhích.
Vỗ vỗ tay, Trương Hằng cũng không để ý tới hai người ở nơi này. thuần thục khống chế Linh khí bay lên trời cao.
Bay giữa không trung, Trương Hằng cảm giác bầu trời xanh như thế, mây trắng như thế. những con chim nhỏ ở xa xa đang hót véo von.
Trương Hằng căn bản không có dự định lấy mạng Lý Phong, dù sao sau lưng đối phương cũng có một vị tổ sư Kết Đan KỲ làm chỗ dựa. Nếu như mình chỉnh chết Lý Phong, vậy thì phiền phức to lắm.
Đối phó hạng người bắt nạt kẻ yếu như Lý Phong, thì phải chạy tới đạp chết, bằng không thì thằng nhãi này sẽ thưởng hay nhảy ra cắn ngươi một cái.
CÓ thể bởi tiềm thức của Đường Phong tác quái xúi giục. Trương Hằng sinh ra một cỗ sát ý đối với Lý Phong.
Có cần lúc tiến vào động phủ liền lén lút giết hắn không? Đáy lòng Trương Hằng sinh ra Ý nghĩ này. hắn không tin Lý Phong sẽ buông tha cơ hội tiến vào động phủ.
Chẳng qua cũng phải chờ một năm sau mới được, lúc này Chỉ có thể đạp, không thể giết, dù sao ở Tiên Vân Tông không Chỉ có một tu sĩ Kết Đan Kỳ.
ở ngoài sáng, ba phái ở Phương Vân Sơn Chỉ có Tiên Vân Tông mới có tu sĩ Kết Đan Kỳ. Nhưng sau khi gặp qua Âu Dương lão tổ. Trương Hằng nào còn có thể tin chuyện ma quỷ đó.
Nếu như hắn không đoán sai, khẳng định Hỏa Vân Môn cũng có tu sĩ Kết Đan Kỳ, bằng không làm sao có thể đứng trên Phong Hành Môn được chứ?
Ngay lúc Trương Hằng đang suy tư, phía sau truyền tới tiếng phi hành, và tiếng nói của Triệu Thụy:
- Đường sư huynh, chờ đệ với.
Trương Hằng quay đầu lại, liền thấy Triệu Thụy đang gấp rút đuổi theo phía sau mình.
Cái tên người tốt phiền phức này tới tìm mình làm gì? Trong lòng Trương Hằng hơi đau đầu.
Có thể là nhìn ra vài tia khó chịu trong mắt Trương Hằng. Triệu Thụy vội vàng nói:
- Đường sư huynh. đệ tìm huynh có chuyện mà!
-Nói đi.
Trương Hằng giảm tốc độ phi hành lại một chút.
- Đường sư huynh. có phải là huynh muốn đi Độc Thiên Bảo?
Triệu Thụy hỏi.
Trương Hằng giật mình, hỏi:
- Làm sao ngươi biết ta muốn đi Độc Thiên Bảo?
Triệu Thụy có chút xấu hổ cười:
- Ta đoán thôi, trong thời gian này đa số các tu sĩ đều đi tới Độc Thiên Bảo?
- Thì ra là thế, vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?
Trương Hằng thầm nghĩ, chẳng lễ tên này muốn đi theo mình?
Triệu Thụy mừng rỡ nói:
- Đệ cũng đang chuẩn bị đi Độc Thiên Bảo, nếu không hai chúng ta cùng đồng hành đi?
Hắn mang theo vài phần mong chờ nhìn Trương Hằng.
Trương Hằng không khỏi buồn bực. vì sao người này lại cứ muốn đi theo mình chứ?
- Lẽ nào sư huynh không muốn? Vừa rồi đệ đã giúp sư huynh xuống dài mà! Đệ không tin sư huynh thật sự dám giết Lý Phong kia.
Trong mắt Triệu Thụy hiện lên ánh mắt xảo quyệt đắc ý.
Trương Hằng có chút phiền muộn, vừa nãy mình nhấc kiếm muốn đập Lý Phong, chẳng qua là làm cho ra dáng, lúc đập xuống còn chờ tên Triệu Thụy Đường Tăng này ở bên cạnh hô dừng lại.
Chẳng qua Triệu Thụy này cũng không ngu ngốc, đương nhiên rõ ràng Ý nghĩ của Trương Hằng. cũng rất phối hợp hô dừng ngay lúc mấu chốt, để cho Trương Hằng có bậc thang đi xuống.
Có thể nói, hai người này là kết bè với nhau hù dọa Lý Phong.
Chỉ là tuy rằng Lý Phong khi đó không hiểu được, nhưng chỉ cần sau này Tỉnh táo lại, liền nhất định sẽ rõ ràng tình huống khi đó.
Dù sao trên thế giới này cũng không có bao nhiều người ngốc, sẽ không phải mỗi người đều có trí tuệ thấp kém.
Trong đầu Trương Hằng suy tư một chút, vẫn quyết định đồng ý Triệu Thụy. Dù sao bản thân mình đi Độc Thiên Bảo cũng không phải làm chuyện gì không cho người khác biết?
về phần Ý nghĩ trên đường tổng tiền, tạm thời Chỉ có thể ý đâm một chút. Huống hồ kiện Linh khí trung phẩm trong túi trữ vật Trương Hằng còn chưa luyện hóa, nếu như bị mấy tu sĩ cùng cấp vây quanh quần ẩu, cũng sẽ ăn không tiêu.
Chỉ cần luyện thành Hư Không Hỏa Diễm, đến lúc đó có thể triệt để luyện hóa Linh khí trung phẩm có thể làm chân chính khí thần hợp nhất, phát huy ra uy lực chân chính của Linh khí, hướng thụ được ưu thế tu sĩ Trúc Cơ Kỳ Mới có.
- Được rồi, đồng hành cũng được, thế nhưng trên đường ngươi dừng có xen vào chuyện của người khác?
Trương Hằng căn đặn.
Triệu Thụy lập tức lộ ra thần sắc tung tăng, không chút do dự nói:
- Được, tất cả đều nghe theo sư huynh, trên đường nhất quyết không xen vào chuyện gì.
- Hiện giờ chúng ta đi, chú ý tăng tốc.
Trương Hằng cũng không để ý nhiều tới Triệu Thụy, khống chế Linh khí nhanh chóng bay về phương xa, sử dụng sáu phần tốc độ.
- A, sư huynh chờ với...
Linh khí hình côn dưới chân Triệu Thụy mơ hồ lưu chuyển tia lửa. tốc độ liền tăng mạnh, đuổi theo Trương Hằng.
Hai người hóa thành hai điểm đen truy đuổi nhau trên bầu trời, không lâu sau biến mất ở tận cùng trời cao...
Phương Vân Sơn ở một nơi cách Thiết Lĩnh Phong khoáng hai mươi dặm. có một chỗ động phủ khó thấy.
Đa số đệ tử Phong Hành Môn đều biết, chủ nhân chỗ động phủ này là một vị tổ sư trong môn phái, bình thường vị tổ sư này rất ít lộ diện, có được thần thông không lường.
Bên trong động phủ. vẫn là một gian nhà gỗ bình thường.
Âu Dương lão tổ lẳng lặng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn hai mắt nhắm nghiền trên đầu có một tầng tử khí nhàn nhạt.
Theo lão hô hấp, tử khí trên đầu cũng vừa co vừa mở, quỷ dị cực điểm.
Đột nhiên vào một lúc, Âu Dương lão tổ đột nhiên mở mắt ra.
Một tầng tử quang chợt lóe qua trong mắt lão, lão khẽ thở ra một hơi, dường như cảm ứng gì đó.
Không khí trong phòng như đọng lại, ngừng lưu chuyển làm người ta vô cùng áp lực.
Sau đó, lão lầm bầm nói:
- Đường Chu Sơn, Cho dù ngươi chết đi, con cháu của ngươi cũng đừng mơ sống an nhàn trên đời này... Động phủ Huyết Sát Thần Đế... tất cả đều phải thuộc về ta...
Tiếng nói trầm thấp dần dần hóa thành hư vô, không khí trong phòng dần dần khôi phục bình thường, Âu Dương lão tổ vẫn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn tử khí nhàn nhạt vẫn co rút trên đầu lão như trước.
Tất cả như thường, giống như không hề xảy ra chuyện gì.
Tốc độ phi hành của Trương Hằng cùng Triệu Thụy đều rất nhanh, chỉ chốc lát liền bay qua phạm vi Phương Vân Sơn.
Nhưng mà đúng lúc này, Linh khí dưới chân Trương Hằng đột nhiên ngừng lại, dừng giữa không trung.
- Sư huynh sao thế?
Triệu Thụy khó hiểu nhìn Trương Hằng, lại phát hiện thần sắc Trương Hằng có chút không đúng.
Nếu như Triệu Thụy quan sát ti mi, sẽ phát hiện quần áo sau lưng Trương Hằng gần như ướt đẫm.
Mấy viên mồ hôi hột chảy qua trán hắn trên mặt còn mang theo thần sắc kinh nghi không chừng, thân thể cũng khẽ run rẩy mấy cái.
Ngay khoáng khắc vừa rời khỏi Phương Vân Sơn Trương Hằng đột nhiên cảm nhận một cỗ ảo giác như bị giám sát, giống như trong mơ hồ có đôi mắt đang dùng thần thái khinh thưởng cười lạnh nhìn chăm chăm mình rời khỏi Phương Vân Sơn.
Từ sau khi tu luyện Biến Thái Công, thân thể Trương Hằng trải qua nhiều lần lột xác, cảm quan thân thể đã hết sức linh mẫn, không phải người tu tiên bình thường có thể so sánh.
Mà Trương Hằng cảm nhận được đôi mắt vô hình nhìn chằm chằm vào mình, giống như tất cả hành tung của mình đều không thể thoát khỏi lòng bàn tay đối phương.
Rốt cuộc là ai đang giám sát mình, nắm giữ hành tung của mình?
Trương Hằng vừa suy tư, lập tức có đáp án.
Âu Dương lão tổ!
Người có thực lực cực mạnh tiếp xúc với Trương Hằng chính là lão. nhưng cùng hắn có tồn tại quan hệ lợi ích, đối phương quá thật cần phải giám sát từng hành động của mình.
Chẳng qua đối phương không thể nào dùng thần thức giám sát mình, bởi vì thần thức Kết Đan Kỳ không thể kéo dài xa như thế.
Tu sĩ Kết Đan Kỳ bình thường, thần thức cũng Chỉ có thể kéo dài mấy chục dặm mà thôi. Phương Vân Sơn này tuy nhỏ. thế nhưng cũng dài đến trăm dặm. Âu Dương lão tổ không thể nào dùng thần thức nhìn chằm chằm vào mình được.
Khả năng duy nhất, chính là Âu Dương lão tổ đã động tay động chân trên người mình.
Lúc này thần thức của Trương Hằng đã tương đương với tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ. thậm chí còn mơ hồ cao hơn một bậc. Chỉ có tu sĩ Kết Đan như Âu Dương lão tổ Mới có thể không hay không biết động tay chân trên người hắn mà không bị hắn phát hiện ra.
Trương Hằng đứng yên trên Linh khí, dùng thần thức tìm tòi ti mi trên người mình một phen, nhưng không phát hiện bất kỳ chỗ nào khác thường.
Hít một hơi thật sâu, Trương Hằng buông tha tìm tòi, Hắn rõ ràng, thực lực Âu Dương lão tổ mạnh hơn mình nhiều lắm, đối phương động tay động chân trên người mình, thì không thể nào để cho mình phát hiện được.
Trương Hằng cảm thấy một cỗ bất đắc dĩ thật sâu, dưới tình huống thực lực khác biệt lớn như thế, mình làm sao lật lại thế cờ đây?
- Đường sư huynh, sư huynh làm sao vậy? Có gì khó khăn sao?
Triệu Thụy vỗ vai hắn, thế nhưng chạm vào một mảnh y phục bị mồ hôi ướt đẫm.
Thần sắc Triệu Thụy biến đổi, nghiêm nghị nói:
- Đường sư huynh, nếu có gì khó khăn, có thể để ta trợ giúp.
Trương Hằng không khỏi lộ ra một tia cười khổ. nhưng tiếp đó lại hiện lên thần sắc kiên quyết, thoáng cứng ngắc nói:
- Chúng ta đi.
Trương Hằng lại bắt đầu bay đi thật nhanh, dẫn theo Triệu Thụy nghi hoặc khó hiểu bay về phía xa.
Nghênh đón từng trận gió, cảnh vật dưới chân nhanh chóng lui ra sau, trong đầu Trương Hằng nhanh chóng vận chuyển.
Có thể xác định được, Âu Dương lão tổ tồn tại là cửa ải đại nạn đầu tiên mà Trương Hằng phải đối mặt ở Tu tiên Giới.
Còn Trương Hằng muốn trở mình dưới sự giám sát của đối phương, quá thật có chút không dễ dàng, nhưng cũng không phải là không thể được.
Bởi vì trong đó còn tồn tại rất nhiều nhân tố không thể khống chế. Như là Trương Hằng tu luyện Biến Thái Công, dù sao cũng là công pháp cấp nghịch thiên, theo tu vi tăng lên. sẽ có được thần thông càng thêm lợi hại.
Trong đó, Hư Không Hỏa Diễm còn chưa luyện thành chính là tồn tại nghịch thiên vô cùng. Biến Thái Công tồn tại có thể làm cho năng lực sinh tồn của Trương Hằng tăng lên mấy lần, trở thành chỗ dựa lớn nhất cho hắn.
Kế đó là hai biến số lớn, là động phủ Huyết Sát Thần Đế và Ô Lăng.
Ô Lăng tất nhiên không cần phải nói, tuyệt đối là một tồn tại thần bí, tiềm ẩn mười mấy năm ở Phong Hành MÔN gần đây mới trôi lên mặt nước.
Hơn nữa Trương Hằng cảm giác hắn cũng không mang nhiều ác Ý với mình, tử yiệc hắn có thể cho mình hai khối tinh thạch trung phẩm cũng thấy được một chút.
Quan hệ giữa Ô Lăng cùng Âu Dương có thể rất phức tạp, thế nhưng có thể khẳng định là giữa hai người có địch ý.
Có thể Âu Dương lão tổ còn chưa phát hiện sự tồn tại của Ô Lăng, dù sao đối phương cũng quá biết ẩn nhẫn.
Biến số Huyết Sát Thần Đế động phủ có thể nói là mấu chốt nhất, chuyện này liên hệ đến lợi ích trung tâm giữa Âu Dương lão tổ cùng Trương Hằng. Đồng thời biến số này cũng là khó khống chế nhất, mặc kệ là đối với Trương Hằng hay Âu Dương lão tổ, đều là thế cả.
Bởi vì động phủ này là Huyết Sát Thần Đế một đời thiên kiêu lưu lại. nhân vật phong vân chấn nhiếp mấy thời đại như Huyết Sát Thần Đế, ảo diệu bên trong động phủ tuyệt đối không phải người thưởng có thể phá giải được.Thần quang trong mắt Trương Hằng dần dần tụ lại, đáy lòng hắn sôi trào không thôi.
Hắn biết, tối thiểu số phận bản thân vẫn còn nắm giữ trong tay hắn.Hắn chỉ phải đợi một cơ hội, một cơ hội để trở mình!
Đương nhiên, tăng lên thực lực cũng là không thể thiếu.
Theo Trương Hằng phỏng đoán, nếu muốn đảm bảo tính mạng trước mặt cao thủ Kết Đan Kỳ như Âu Dương lão tổ. Biến Thái Công của mình tối thiểu phải tu luyện đến cảnh Giới tầng một Đại viên mãn mới được.
Thời gian mở ra động phủ còn cách chừng một năm, thực lực của mình còn có cơ hội tăng lên. dù sao phương pháp tu luyện Biến Thái Công không giống bình thường, chỉ cần "ngoại vật" đủ nhiều đủ tốt, phù hợp với điều kiện luyện hóa.
Trong quá trình Triệu Thụy đang phi hành, chú ý tới thần tình thay đổi của Trương Hằng.
Từ ban đầu là bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng, đến hiện giờ là tự tin cùng kiên quyết, có thể thấy được tâm lý Trương Hằng quả thật xảy ra một phen lột xác.
Đây là bộ phận không thể thiếu trong quá trình trưởng thành, cũng đặt cơ sở cho con đường hắn đi lên đỉnh cao ngày sau.
- Đường sư huynh. trong lòng của sư huynh khẳng định có bí mật gì, hơn nữa có khó khăn trở ngại gì. đệ hy vọng huynh đừng dễ dàng buông tha, không ngừng khiêu chiến số phận của mình. Đến lúc đó nếu như cần cứ tới tìm Triệu Thụy ta...
Triệu Thụy hơi dựa sát vào Trương Hằng, thần sắc thành khẩn nói với Trương Hằng.
Trương Hằng cười không để ý. hắn có thể cảm nhận được đối phương chân thành, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy đối phương thật ngốc.
Người có tính cách như Triệu Thụy, tồn tại ở Tu tiên giới này quả thật là một kỳ tích.
Ninh Tuyết Dung trước đó, tính cách cũng không thích hợp sinh tồn trên thế giới này, thế nhưng đối phương vốn không thuộc phạm trù nhân loại, báo đáp ân tình có thể hiểu được.
Còn Triệu Thụy là tu sĩ nhân loại, lại có tính cách như thế, Trương Hằng không khỏi hoài nghi đối phương lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào.
Chẳng qua trong trí nhớ Đường Phong cũng không có Triệu Thụy này. Trương Hằng không khỏi thở dài một hơi, lại một tên thân phận cực kỳ thần bí.
Trương Hằng không khỏi hỏi:
- Triệu sư đệ, trước đây cũng không gặp qua đệ ở Phương Vân Sơn Đệ tử đầu đến đây?
Ngoài dự liệu, Triệu Thụy dường như cũng không có ý che giấu, mà ngữ khí chậm rãi nói:
- Nhà của đệ vốn là ở một nơi như thế ngoại đào nguyên, nơi đó vô cùng xinh đẹp, an bình yên ổn. Đệ có phụ thân cùng mẫu thân chúng ta sống những ngày bình dị, mặt trời mọc cày cấy, mặt trời lặn thì về nhà...
- Nhưng có một ngày, đệ đi săn trên núi bị lạc đường, vài ngày sau ăn được một trái cây đỏ rực mọc ra từ gốc cây cổ quái. Sau khi ăn xong trái cây đó. cả người đệ như bốc lửa, không thể khống chế thần trí. Sau đó rơi xuống dòng sông, chở sau khi đệ Tinh lại. liền gặp được sư tổ...
Trương Hằng nghe xong không khỏi thở dài, thì ra người này có một phen kỳ ngộ mà!
Trương Hằng cảm giác dường như hắn không nói dối. nếu như tất cả những lời Triệu Thụy nói là giả, như vậy hắn tuyệt đối là một người vô cùng dáng sợ. một người ẩn giấu bản thân mình thật cao siêu.
Thế nhưng loại khả năng này không lớn, Triệu Thụy chẳng qua là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, tâm cơ không thể nào sâu đến thế.
Trừ khi đối phương cũng xuyên qua đến đây, nhưng xác xuất xuyên qua này cũng thật là quá thấp.
- Sư huynh. đệ phát hiện thân thể của huynh hết sức mạnh mẽ. hẳn là tu luyện công pháp đặc thù phái không?
Triệu Thụy có chút hiếu kỳ hỏi.
Trong lòng Trương Hằng chợt rùng mình, bí mật Biến Thái Công tuyệt đối không thể cho người khác biết.