30-11-2008, 10:49 PM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên mã hà nh không - Hồi 30: Nam hồi
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 8: Loan cung xạ đại Ä‘iêu
Hồi 31: Nam hồi
Mấy ngà y sau, Hổt Tất Liệt chuẩn bị nhổ trại ra vá», vết thÆ°Æ¡ng A Tá» cÆ¡ bản đã là nh. Hôm đó, Tiêu Phong sá»a soạn hà nh trang, ông dá»± định sáng sau sẽ cáo từ Hổt Tất Liệt để lên Ä‘Æ°á»ng.
Nắng mặt trá»i muà đông phản chiếu trên mặt tuyết, tạo cảm giác sáng sủa, ấm áp. Tiêu Phong Ä‘Æ°a hai con hãn huyết bảo mã ra sân trÆ°á»›c cho chúng tắm nắng.
A TỠđến bên hai con ngá»±a đứng sừng sá»±ng trên sân, cô ngắm nghÃa từ đầu ngá»±a đến Ä‘uôi ngá»±a, vuốt ve hết con nà y đến con kia, hà há»ng nghÄ© đến lúc cùng Tiêu Phong rong ruổi trên mình hai con ngá»±a quý đó qua vùng đất Ä‘ang Ä‘á»™ mùa xuân tÆ°Æ¡i đẹp của miá»n Giang Nam, cô không sao ngăn nổi háo hức, rồi liên tưởng đến con Tiểu hồng Mã của Hoà ng Dung, cô tủm tỉm cÆ°á»i, nói má»™t mình:
- Ha ha, để xem con ngựa đó chạy nhanh bằng con của ta không!
- Muá»™i nói gì? Muá»™i muốn Ä‘ua ngá»±a vá»›i ta à ? - Tiêu Phong cầm đến má»™t cái nệm má»m đặt lên yên ngá»±a, giúp ngồi thoả mái hÆ¡n, ông tưởng A Tá» nói vá»›i ông, đâu ngá» cô Ä‘á»™c thoại, buá»™t miệng thà nh lá»i.
A Tá» giáºt mình, cÆ°á»i:
- Muội đâu có nói gì với huynh đâu!
Tiêu Phong ngạc nhiên, ông ngẩng đầu, nhìn quanh quất, rồi cÆ°á»i há»i cô:
- Chắc muội nói chuyện với ngựa hả?
- Äúng ... Muá»™i nói chuyện vá» ngá»±a, nhÆ°ng không phải hai con ngá»±a nà y, mà vá» má»™t con khác kia.
- Nha đầu nà y chỉ nói nhăng! - Tiêu Phong vốn biết cô thÆ°á»ng nói xà m, ông chẳng để tâm!
Hai ngÆ°á»i Ä‘ang chuyện trò, bá»—ng Tiểu Vân từ xa tiến đến, cô trịnh trá»ng chà o Tiêu Phong và A Tá», rồi trao cho Tiêu Phong má»™t phong thÆ°:
- Äây là thÆ° Công chúa sai nô tỳ giao gấp cho đại tÆ°á»›ng quân.
A Tá» dẩu má», nói:
- Có mấy bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng từ đó tá»›i đây, sao không tá»›i gặp mặt nói cho rồi, bà y đặt sai ngÆ°á»i Ä‘Æ°a thÆ¡!
Tiểu Vân nhá» nhẹ trả lá»i:
- Nô tỳ chỉ theo lệnh, nô tỳ không dám bà n luáºn chủ nhân, nay xin phép cáo từ! - nói xong, cô chắp tay chà o rồi quay gót bÆ°á»›c Ä‘i.
Tiêu Phong bóc thÆ°, chỉ thấy trên giấy thảo ngoằn ngoèo mấy dòng chữ: "Tiêu đại ca, chiá»u nay, muá»™i chá» gặp đại ca trên ngá»n đồi nhá» Ä‘Ã ng sau doanh trÆ°á»›ng, muá»™i có và i chuyện muốn nhá», xin đại ca đừng dá»i bÆ°á»›c bá» Ä‘i trÆ°á»›c khi gặp muá»™i".
Tiêu Phong Ä‘á»c xong, ông lẳng lặng gấp tá» thÆ° lại, A Tá» há»i:
- ThÆ° viết gì váºy?.
- Công chúa hẹn gặp ta chiá»u nay, nói là có chuyện muốn nhá» ta! - Tiêu Phong lắc đầu - Cô nà y tháºt trẻ con, thân là m Công chúa, muốn gì chẳng được, sao phải Ä‘i nhá» cáºy ta!.
A Tá» cÆ°á»i nụ:
- Äó là huynh chẳng hiểu gì hết!.
Äôi mắt cô long lanh liếc nhìn chung quanh, rồi kéo nhanh Tiêu Phong và o nhà , cô nói:
- Äến giỠăn trÆ°a rồi, huynh ăn cho mau, để còn Ä‘i ra chá»— hẹn vá»›i Công chúa! Huynh nên đến trÆ°á»›c, đừng để Công chúa chá» huynh!
Tiêu Phong nhìn trá»i, ông thắc mắc:
- Hãy còn sớm mà , đâu cần ăn uống gấp gáp là m chi?
A TỠvừa lôi kéo Tiêu Phong và o nhà , vừa nói:
- Không sá»›m sủa gì đâu! Huynh nghe muá»™i Ä‘i, huynh ăn cho lẹ, xong cưỡi ngá»±a dá»nh dang ra đó, muá»™i bảo đảm nà ng Công chúa Ä‘ang chá»±c sẵn chá» huynh!.
Tiêu Phong bị A TỠđưa đến ngồi tại bà n trong nhà , ông nói:
- Nha đầu nhà muá»™i, tÃnh toán quá»· quái gì trong đầu, mặt trá»i còn tuốt luốt Ä‘Ã ng Äông, đã bắt ta ăn bữa trÆ°a!
A Tá» cÆ°á»i cÆ°á»i, liếc Tiêu Phong:
- Tâm lý nhà cô nương đó, huynh có rà nh bằng muội không?
Cô má»™t mặt sắp sá»a bà n ghế, má»™t mặt truyá»n lệnh quân hầu:
- Äi bảo nhà bếp dá»n bữa ăn trÆ°a!
Quân hầu ứng tiếng, nhanh chóng ra đi.
Xong bữa ăn, bị A Tá» thúc giục, Tiêu Phong cưỡi ngá»±a, ông cháºm rãi nhắm hÆ°á»›ng ngá»n đồi thấp nhá» Ä‘Ã ng sau doanh trại xuất phát. Tiêu Phong vừa Ä‘i, vừa nghÄ©: "Tân Nguyệt cuối cùng muốn nhá» mình việc gì? Tại sao phải Ä‘i tìm chá»— xa, khuất má»i ngÆ°á»i để nói?" Tiêu Phong suy nghÄ© hồi lâu, ông tạm cho là Tân Nguyệt chẳng qua nhi nữ thÆ°á»ng tình, cô chỉ muốn gặp riêng, để nói lá»i từ biệt. Tiêu Phong thở dà i, nghÄ© thầm: "Mình không nên để cô mang huyá»…n vá»ng, đã hại Ä‘á»i A Tá» rồi, đừng để chuyện đó xảy ra cho ngÆ°á»i khác nữa!".
Äang lúc miên man suy nghÄ©, gần đến chá»— ngá»n đồi thấp, ông chợt nghe từ phÃa sau vá»ng đến tiếng vó ngá»±a dồn dáºp, trong chá»›p mắt , kỵ sÄ© sẽ đến nÆ¡i. Tiêu Phong tưởng Tân Nguyệt, ông định thần, thấy ngÆ°á»i đó áo tÃm, cưỡi má»™t con Hãn huyết, Ä‘Ãch thá»±c A Tá». Tiêu Phong Ä‘ang ngÆ¡ ngác, A TỠđến kế bên, cô cÆ°á»i cÆ°á»i, nói:
- Tá»· phu, huynh ngá»±a huynh bÆ°á»›c Ä‘i đúng là cháºm chạp tháºt!
Vì Ä‘Æ°á»ng đến chá»— hẹn không xa, và ngà y mai còn phải đăng trình vá» Trung Nguyên, Tiêu Phong cho ngá»±a bÆ°á»›c đủng đỉnh, nhắm dưỡng sức cho nõ, ông ngạc nhiên nhìn A Tá», há»i:
- Muội đến đây là m gì?
A Tá» chúm chÃm cÆ°á»i, đáp:
- Sao muá»™i lại không được phép đến đây? Con Ä‘Æ°á»ng nà y không phải của riêng huynh, muá»™i cưỡi ngá»±a loăng quăng rong chÆ¡i không được sao?
- Ta thấy muội không phải chỉ đi loăng quăng không thôi đâu!
A Tá» giáºt cÆ°Æ¡ng, nói:
- Huynh đừng quản chuyện muội, huynh còn không mau lên đồi, Công chúa đang chỠđấy.
Hai chân thúc nhẹ và o hông ngá»±a, A Tá» cho ngá»±a rẽ và o con Ä‘Æ°á»ng nhánh kế bên, rồi cô ngoái đầu, nói:
- Huynh đừng nói cho Công chúa biết muội cũng đến đấy nhé!.
Tiêu Phong nhìn bóng nà ng mỠkhuất, ông nghĩ bụng:
- Mấy tiểu cô nÆ°Æ¡ng nà y, là m chuyện gì cÅ©ng ra vẻ thần bÃ!
Äến đỉnh đồi, ông thấy Tân Nguyệt Ä‘ang đứng cô Ä‘á»™c trên đất phủ tuyết trắng, là n gió bấc nhẹ lay chuyển tà áo hồng, là m tăng thêm cái hiu quạnh trong không gian quanh cô. Tiêu Phong xuống ngá»±a, bÆ°á»›c lại gần, tá»± nhủ A Tá» liệu việc nhÆ° thần, Tân Nguyệt đúng là đến trÆ°á»›c từ sá»›m, đã chá» mình sẵn rồi.
Tân Nguyệt dáng xuất thần, Tiêu Phong Ä‘i gần đến mà nà ng không hay. Tiêu Phong chẳng đừng bÆ°á»›c, ông há»i:
- Không hiểu Công chúa hẹn Tiêu Phong lên đây có việc gì thế?
Tân Nguyệt giáºt mình, quay lại, má nà ng bừng bừng Ä‘á»:
- Huynh . . . sao huynh cÅ©ng lên đây sá»›m váºy?
Tiêu Phong trả lá»i:
- Hôm nay, A TỠgiở chứng muốn sớm ăn trưa, xong bữa, cô ấy giục ta mau lên đây ...do đó ta đến đây trước giỠhẹn!
- À . . ." - Tân Nguyệt nhẹ cắn môi, nà ng nhủ thầm: "Thì ra tại A Tá», mình cÅ©ng không nghÄ© tá»± chà ng muốn đến gặp mình sá»›m".
Nà ng nhìn Tiêu Phong, lưỡng lá»±, rồi há»i:
- Ngà y mai huynh lên Ä‘Æ°á»ng vá» Trung Nguyên, đúng không?
Tiêu Phong gáºt đầu:
- Äúng thế.
Tân Nguyệt mắt nhìn xa xăm, nà ng chầm cháºm hÃt và o má»™t hÆ¡i thở sâu:
- Huynh không thấy thÃch cảnh sắc hùng vÄ© cuả ngà n dặm trùng trùng tuyết phủ nÆ¡i đây Æ°? Vì sao muốn vá» Trung Nguyên? A Tá» Ä‘ang ở bên huynh, Trung Nguyên còn ai khác thân nhân của huynh đâu?
- Ta phải vá» tế Ä‘iệu ngÆ°á»i vợ đã mất, lâu quá ... ta chÆ°a trở lại Trung Nguyên, giá» vá» sá»a sang phần má»™!. Ông nghÄ© đến A Châu, Ä‘au khổ xót xa dáºy trong lòng, nhÆ° đã thÆ°á»ng cảm giác trong quá khứ .
- Muội nghe A TỠbảo ... đã chết dưới chưởng của huynh?.
Buá»™t miệng nói ra, Tân Nguyệt tá»± hiểu đã lỡ lá»i, nà ng chẳng ngăn được má»™t tia mắt đảo qua Tiêu Phong, thoáng thấy các cÆ¡ bắp trên mặt ông co giáºt, ánh mắt đăm đăm vá» xa xăm, ông trầm ngâm hồi lâu, rồi trả lá»i:
- Äúng váºy.
Nhìn thần thái Tiêu Phong, trong lòng nà ng đau tựa có dao cắt:
- Muá»™i lỡ lá»i rồi! Tiêu đại ca, muá»™i tệ quá, đã khÆ¡i dáºy Ä‘au thÆ°Æ¡ng trong huynh, muá»™i biết nhất định vì đã có kẻ âm mÆ°u hại huynh!
Trong đầu nà ng lại nghÄ©: "Mình được chà ng thâm tình nhÆ° váºy, dẫu chết ngay tức thì dÆ°á»›i má»™t chưởng của chà ng, không hối tiếc chút nà o!
Tiêu Phong quay phắt đầu, chăm chú ngó Tân Nguyệt, ánh mắt âm thầm, vẻ mặt hiện nét cực đau khổ:
- Không, Ä‘Ãch thá»±c nà ng chết dÆ°á»›i tay ta!
- á»’ . . . - Bị thần thái Tiêu Phong là m kinh hãi, Tân Nguyệt bất giác lùi lại mấy bÆ°á»›c. Nà ng định thần, thấp giá»ng nói:
- Muội nghĩ huynh nhất định có nỗi khổ tâm.
Tiêu Phong thoáng hiểu đã có chút thô lỗ, ông bèn thu hồi ánh mắt, thở dà i, nói:
- Toà n vì ta tạo ác nghiệt, giá ngà y xÆ°a ta chịu nghe lá»i nà ng khuyên, xóa bá» má»i háºn thù, cùng nhau ra biên tái thả cừu chăn dê, nà ng đã chẳng phải chết dÆ°á»›i chưởng của ta!
- Dù sao chăng nữa, Tiêu đại ca hết lòng chăm sóc cho em ruá»™t nà ng, dÆ°á»›i suối và ng, nà ng sẽ chẳng trách cứ Tiêu đại ca đâu. À nà y, má»™ phần của tẩu tẩu đặt ở đâu váºy? - Tân Nguyệt hối háºn đã khÆ¡i niá»m Ä‘au khổ trong Tiêu Phong, nà ng tìm cách sá»›m đổi hÆ°á»›ng câu chuyện.
- Tại phủ TÃn DÆ°Æ¡ng, tỉnh Hà Nam.
Tiêu Phong tá»± há»i, sau hÆ¡n má»™t trăm năm, chẳng hiểu Tiểu KÃnh Hồ giá» ra sao? Tiêu Phong bá»—ng Æ°á»›c má»c đôi cánh, bay ngay đến thăm A Châu, tìm má»™ nà ng, cùng nà ng nỉ non đôi lá»i!
Ãnh mắt Tân Nguyệt xoay chuyển long lanh, nà ng nhìn Tiêu Phong, thấp giá»ng:
- Tiêu đại ca, muội muốn cầu xin đại ca việc nà y?
Không chút chần chừ, Tiêu Phong trả lá»i:
- Công chúa cứ nói, nếu sức ta có thể là m được!
- Tháºt váºy sao?
Tân Nguyệt mừng rỡ, hối hả nói tiếp:
- Chuyện nà y nhất định huynh là m được, muá»™i nói ra, huynh nháºn lá»i muá»™i nhé!
- Äừng nháºn lá»i! Cô ấy muốn huynh Ä‘em cô ấy theo vá» Trung Nguyên đấy! - má»™t giá»ng trong trẻo vá»ng lên, rồi A Tá» hiện ra từ sau rặng cây rừng.
Tân Nguyệt giáºt mình, bá»—ng nhiên bị A Tá» bóc rõ tâm tÆ° ý nguyện, chẳng ngăn được, mặt nà ng Ä‘á» bừng bừng, Tân Nguyệt bá»±c tức:
- Sao cô lại có mặt ở đây?.
- Tại sao cấm ta không được ở đây? - A Tá» cÆ°á»i hì hì, nói - Cô nÆ°Æ¡ng đến đây được, tại sao ta lại không đến được?
TrÆ°á»›c hà nh Ä‘á»™ng kỳ quái của A Tá», Tiêu Phong chợt hiểu, ông ngÆ°á»›c nhìn Tân Nguyệt, nói:
- Công chúa, Công chúa muốn ta giúp chuyện đó ... tháºt tình Tiêu Phong ta hoà n tòan vô lá»±c!
Tân Nguyệt há»i nhanh:
- Tại sao? Hà Nam Ä‘ang thuá»™c Mông Cổ cai quản, nếu huynh giúp muá»™i, ngá» lá»i cùng Tứ ca muá»™i, Tứ ca sẽ thể tình mà ưng thuáºn!
-Không những Ä‘i Hà Nam,sau đó, ta còn xuống GIang Nam nữa, Công chúa thân nghìn và ng, ngay khi VÆ°Æ¡ng gia Æ°ng thuáºn, ta cÅ©ng khuyên Công chúa không nên quá mạo hiểm Ä‘i xuá»—ng vùng phÃa dÆ°á»›i!
- Chỉ cần cải trang là xong, dÆ°á»›i đó có ai biết muá»™i là Công chúa đâu? - Tân Nguyệt gắng sức khẩn cầu trong lá»i nói - Tiêu đại ca, cho muá»™i Ä‘i theo vá»›i, nếu cần muá»™i đóng vai tiểu nha hòan, muá»™i cÅ©ng chịu!
- Không được! Trên Ä‘á»i đầy rẫy tai vách mạch rừng, cao thủ Trung Nguyên đông nhÆ° kiến, có gì bất trắc xảy đến Công chúa, Tiêu Phong có chết hà ng ngà n vạn lần cÅ©ng không chuá»™c được tá»™i!
Tiêu Phong chắp tay trÆ°á»›c mặt nà ng, ông khom ngÆ°á»i nói:
- Thỉnh Công chúa đừng đòi há»i nữa, chỉ là m khó Tiêu Phong thôi!
- Tiêu đại ca bất tất đa lễ, muội xin huynh đừng là m thế!"
Tân Nguyệt nghe Tiêu Phong khẩn khá»an, nà ng biết có nói nữa cÅ©ng vô Ãch, rồi nghÄ© đến chia tay, hÆ¡n ná»a năm nữa má»›i gặp lại, nà ng chẳng ngăn được thất vá»ng, thất chÃ!.
Nhìn thần thái nà ng, nghÄ© đến nà ng đã đối xá» quá tốt vá»›i mình trong tất cả má»i chuyện, Tiêu Phong buông lá»i an ủi:
- Thể nà o Công chúa cũng sẽ có dịp đi chơi Giang Nam ... Bây giỠchưa phải lúc thôi!.
- Cái đó ... muá»™i biết - Tân Nguyệt gượng má»™t nụ cÆ°á»i, nói:
- Trung Nguyên vô và n trò mới mẻ nhiệt náo, chỉ mong huynh mau vỠsớm!
Nà ng nghÄ© thầm: "Ta Ä‘i Trung Nguyên hay không, đâu có gì quan trá»ng! Ta chỉ muốn mãi mãi ở cạnh chà ng thôi!
A Tá» mỉm cÆ°á»i, nói:
- Chuyện đó bất tất phải nhá» tá»· phu, Công chuá cứ giao hết cho ta, bà y trò náo nhiệt má»›i mẻ, trên Ä‘á»i nà y, còn ai hÆ¡n được ta!
- Ừm . . . Ä‘a tạ cô nÆ°Æ¡ng - Tân Nguyệt đáp hững há», đôi mắt say đắm của nà ng chẳng rá»i khá»i khuôn mặt Tiêu Phong, nà ng Ä‘ang chịu muôn và n Ä‘au khổ trong lòng!
Hôm sau, Tiêu Phong từ biệt má»i ngÆ°á»i, cùng A Tá» lên Ä‘Æ°á»ng xuôi Nam, trở vá» Trung Nguyên.
--- Xem tiếp hồi 32 ----
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 01-12-2008 at 07:06 PM .
01-12-2008, 10:31 PM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên mã hà nh không - Hồi 32: Dịch lộ tiêu thanh
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 9: Anh hùng tÆ°Æ¡ng tÃch
Hồi 32: Dịch lộ tiêu thanh
Äang tiết trá»ng đông, tuyết trắng ngần phủ khắp nÆ¡i, ngá»±a Tiêu Phong và A Tá» tuy thuá»™c loại hiếm trong thiên hạ, giống ngá»±a quý hãn huyết, không mấy bị ảnh hưởng bởi bão tuyết, những khi tuyết Ä‘á»ng nhiá»u che lấp Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, ngá»±a không vượt qua được, há» má»›i phải dừng chân. Do đó vừa Ä‘i vừa nghỉ, khi cần thiết, há» ghé quán trá» nghỉ ngÆ¡i. A Tá» nhá»› lại lúc trÆ°á»›c, cô má»™t thân má»™t mình tìm lên phÆ°Æ¡ng Bắc, giỠđây, khi qua má»—i địa phÆ°Æ¡ng nà o, cô Ä‘á»u Ä‘Æ°a tay chỉ chá», thuáºt lại cho Tiêu Phong tình cảnh cô đã trải hồi ấy.
Hôm đó, sau nhiá»u ngà y trá»i liên miên gió bão, cuối cùng, tuyết ngừng rÆ¡i, gió ngừng thổi, ánh dÆ°Æ¡ng quang chiếu qua xuyên băng tuyết bám trên tà ng cây, tia sáng khúc xạ qua lá»›p nÆ°á»›c đá thuá»· tinh chiếu mầu ngÅ© sắc tÆ°Æ¡i đẹp. Tiêu Phong cùng A Tá» cưỡi ngá»±a Ä‘i, mặt Ä‘Æ°á»ng phủ đầy tuyết , cả hai Ä‘á»u phục sức theo Hán tá»™c, nét kiá»u diá»…m cuả A TỠđã thu hút không Ãt ánh mắt, cá»™ng thêm khổ ngÆ°á»i hùng vÄ©, dáng vẻ khôi ngô của Tiêu Phong trên mình ngá»±a cao lá»›n, kèm sát A Tá», khiến nhiá»u ngÆ°á»i để ý, so vá»›i tình cảnh A Tá» nấp nánh lần mò lên miá»n Bắc, quả có khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Tiêu Phong nhìn A Tá» má Ä‘á» hồng vì lạnh, ông há»i:
- A Tá», muá»™i có lạnh lắm không? Hay mình thuê má»™t chiếc xe nhé?
- Không, muá»™i không lạnh, muá»™i chẳng ngồi xe, chỉ thÃch cưỡi ngá»±a thôi!.
A TỠđược đồng hà nh ká» cáºn Tiêu Phong, cùng ngắm nhìn không gian mênh mông chung quanh, lòng cô thấy sung sÆ°á»›ng, ngồi xe sao vui vẻ bằng được?
Tiêu Phong cÆ°á»i cÆ°á»i nói:
- Xem A Tá» muá»™i kia, cô nÆ°Æ¡ng đã trưởng thà nh nhiá»u! Ta nhá»› lại lúc còn ở Liêu quốc, muá»™i suốt ngà y chê nÆ¡i đó lạnh lẽo, chẳng tÆ°Æ¡i chẳng đẹp nhÆ° Trung Nguyên, thấy cô bây giỠđã tiến bá»™ khá nhoá»u rồi đấy!
A Tá» dẩu má»:
- Còn phải nói! Hồi đó thiếu chút nữa muội chết ngủm dưới chưởng của huynh, sau đó lên Liêu quốc ở, muội cũng chưa hoà n toà n bình phục, di nhiên dễ bị lạnh chớ sao!.
Äôi nhãn châu long lanh, cô tiếp:
- Ngay bây giá», má»—i khi muá»™i nổi nóng, trong ngá»±c lại thấy âm ỉ Ä‘au, gặp lúc trái gió trở trá»i, cÆ¡ bắp chân hay còn nhức nhức lạ!
- Ê ... gượm đã! - Tiêu Phong cắt lá»i - Chưởng đó đâu có kÃch trúng chân muá»™i đâu, là m sao thấy Ä‘au nhức ở chân được? ChÆ°a kể, hồi ở Liêu quốc, ta đã cho má»i nhiá»u đại phu giá»i báºc nhất đến chẩn mạch muá»™i, há» Ä‘á»u bảo muá»™i đã hoà n toà n bình phục, sao bây giá» muá»™i lại nói bị Ä‘au tức trong ngá»±c?
- Äúng không đánh và o chân, nhÆ°ng hồi đó phải dưỡng thÆ°Æ¡ng nhiá»u ngà y, chân cẳng lâu không Ä‘i lại hoạt Ä‘á»™ng, là m sao khá»i bị mầm bệnh? Muá»™i nói muá»™i chỉ Ä‘au âm ỉ trong ngá»±c má»—i khi muá»™i nổi Ä‘oá, và o lúc Ä‘aị phu chẩn mạch, muá»™i đâu có bá»±c tức gì đâu, mấy ông đó có là thần y cÅ©ng chả thể định được bệnh!
-Ừm ... Thì ra váºy! - Tiêu Phong chẳng nhịn được, ông cÆ°á»i phá lên - Mấy mầm bịnh đó đã qua hÆ¡n má»™t trăm năm rồi, mà hãy còn dữ quá nhỉ!
A TỠlà m ra vẻ nghiêm nghị, cô nói:
- DÄ© nhiên là dữ! NhÆ°ng dẫu mình đã trải qua má»™t trăm năm, tuổi tác lại chÆ°a qua hai mÆ°Æ¡i, mấy cái bịnh đó nó cứ dai dẳng, chẳng qua, nếu muá»™i không nổi Ä‘oá, trong ngá»±c ắt không nổi Ä‘au râm ran, và nếu trá»i là m mÆ°a bão, muá»™i không Ä‘i ra ngoà i được, còn được huynh chăm sóc, cÅ©ng tốt thôi!
à của cô là , chỉ cần Tiêu Phong vÄ©nh viá»…n chẳng rá»i xa, sẽ chẳng có gi là m cô nổi giáºn, bá»±c tức!
- Ha ha ... - Tiêu Phong chẳng nhịn được cÆ°á»i - Nha đầu muá»™i chỉ toà n nói nhăng nói cuá»™i thôi!.
Rồi ông ngừng cÆ°á»i, nghiêm sắc mặt, bảo:
- Nếu không muốn ta cà u nhà u trách móc, muá»™i hãy nghe kỹ lá»i ta nói đây, muá»™i không được là m chuyện cà n rỡ nữa. Nếu muá»™i còn bà y trò đóng Ä‘ai sắt và o đầu ngÆ°á»i khác, Ä‘á»™ng chút là phóng Ä‘á»™c châm, là đi cắt đầu lưỡi ngÆ°á»i ta, là móc mắt ngÆ°á»i ta ... đại loại những chuyện nhÆ° váºy, ta sẽ không dung cho muá»™i đâu!
A TỠngó Tiêu Phong, cô nhăn mặt, lè lưỡi, nói:
- Biết rồi!
Hai ngÆ°á»i vừa Ä‘i vừa trò chuyện, A Tá» chợt kìm cÆ°Æ¡ng ngá»±a, cô Ä‘Æ°a tay chỉ phÆ°Æ¡ng tây, nÆ¡i xa xa có đỉnh núi mịt mù sÆ°Æ¡ng khói, nói:
- Chỗ đó chắc hẳn là Phiêu Miểu phong, tại đỉnh núi có cung Linh Thứu, nhị đệ Hư Trúc của huynh từng sống tại đấy. Không biết giỠđây, nới đó biến thà nh cái gì rồi!
Tiêu Phong kìm cÆ°Æ¡ng, dừng ngá»±a, ông ngẩng đầu, dõi mắt vá» nÆ¡i xa xăm đó, chỉ thấy dÆ°á»›i ánh dÆ°Æ¡ng quang, mây trắng toả kÃn đỉnh Phiêu Miểu, sÆ°Æ¡ng mù cuồn cuá»™n bốc lên, ông rất muốn vá» lại ngay nÆ¡i có tuyết tụ đỉnh núi là m khúc xạ ánh nắng đó. Trong má»™t thoáng, chuyện cÅ© kéo nhau ùn ùn trở vá» trong đầu, ông nhá»› lại đã cùng Äoà n Dá»±, HÆ° Trúc trải qua má»™t trÆ°á»ng ác đấu các lá»™ anh hùng trong thiên hạ, ông nhá»› đến thâm tình háºu nghÄ©a của hai nghÄ©a đệ đã cùng ông và o sinh ra tá», há» lén lút mò và o Liêu quốc cứu mình ... Ôi ... tang Ä‘iá»n thÆ°Æ¡ng hải, ngÆ°á»i xÆ°a giỠđâu? Má»™t hán tá» kiêu hùng nhÆ° Tiêu Phong mà cÅ©ng không sao ngăn được lệ nóng đẫm mi!
Äang lúc bà n hoà n, bá»—ng Tiêu Phong nghe từ phia xa nÆ¡i ấy vẳng đến khúc tiêu êm ái, tiếng trúc thanh nhã, nhu hoà , thanh âm ẩn Æ°á»›c có nét sầu nhè nhẹ, mÆ°á»ng tượmg má»™t thiếu nữ nhan sắc mỹ miá»u Ä‘ang thở than, than thở dÆ°á»›i vầng trăng mùa thu.
Dù không rà nh âm luáºt, Tiêu Phong lúc đó không khá»i bị tiếng tiêu lôi cuốn, bất giác ông ngÆ°ng thần, cúi đầu lắng tai nghe. A Tá» cÅ©ng bị tiếng tiêu là m cho xuất thần, cô nói nhá»:
- Sao trên Ä‘á»i lại có tiếng tiêu tuyệt vá»i váºy, chẳng biết ai là ngÆ°á»i thổi khúc nhạc đó!
Tiếng tiêu má»—i lúc má»™t gần, Tiêu Phong thấy má»™t Ä‘oà n nhân mã từ trên núi Ä‘i xuống, Ä‘i theo cùng con Ä‘Æ°á»ng cuả ông. A Tá» ngỠý muốn xem mặt ngÆ°á»i thổi tiêu, Tiêu Phong bèn cùng A Tá» kìm ngá»±a Ä‘i cháºm lại, há» cố ý chá» Ä‘oà n ngÆ°á»i tiến lên ngang há».
Äoà n ngÆ°á»i di chuyển khá nhanh, chẳng bao lâu đã đến nÆ¡i. Tromg Ä‘oà n, có mÆ°á»i cô gái hắc y cưỡi ngá»±a há»™ tống má»™t chiếc kiệu do bốn hán tá» váºn trÆ°á»ng bà o khiêng, tốc Ä‘á»™ di chuyển nhÆ° bay, cÆ°á»›c lá»±c chẳng kém sức ngá»±a chạy. Tiếng tiêu phát ra từ bên trong kiệu, qua bức mà n má»ng che cá»a kiệu, thấp thoáng bóng ngÆ°á»i bên trong.
- Ai da ... muộ phải xem mặt cho bằng được!
A Tá» nói nhá», cô hốt nhiên vặn eo lÆ°ng, phóng mình nhảy lên kiệu, vÆ°Æ¡n tay vén mà n che cá»a kiệu. Láºp tức, má»™t thiếu nữ hắc y thét:
- Chớ khá vô lễ!.
Cô ta không bạt kiếm, chỉ nhanh chóng vÆ°Æ¡n tay ngăn cản, nhÆ°ng chÆ°a kịp đụng và o vạt áo A Tá», mắt hoa cô hoa lên, A TỠđã bị má»™t thân ảnh dùng tay chụp lại, kéo A Tá» vá» ngồi bình ổn trên yên con ngá»±a của cô.
Toán các cô gái hắc kia chÆ°a kịp phản ứng, tiếng tiêu bá»—ng tắt, rèm che cá»a kiệu mở toang, má»™t cô gái từ bên trong thò đầu, cặp mắt sáng quắc liếc sÆ¡ qua mặt Tiêu Phong, rồi nữ tá» lạnh lùng há»i:
- Các hạ là ai?.
Dù tim Tiêu Phong hoà n toà n má»™t mình A Châu ngá»± trị, ông coi vẻ đẹp nữ giá»›i nhÆ° không, nhÆ°ng khi trông thấy nữ tỠđó, ông cảm giác dÆ°á»ng nhÆ° trÆ°á»›c mắt chói loà , nữ tá» dung mạo tuyệt thế, duyên dáng, kiá»u diá»…m ... tháºp phần hoà n mỹ. Tiêu Phong chắp tay, nói:
- Chúng ta ngÆ°á»i qua Ä‘Æ°á»ng, cô tiểu muá»™i ta tinh nghịch, nghe khúc tiêu của cô nÆ°Æ¡ng, hiếu kỳ muốn xem mặt ngÆ°á»i thổi tiêu! Vừa rồi, cô ấy đã mạo muá»™i xúc phạm, thỉnh cầu cô nÆ°Æ¡ng tha thứ.
Nữ tá» nhìn Tiêu Phong từ đầu đến chân, mặt tá» vẻ nghi ngá», nhÆ°ng chỉ má»™t thoáng ngắn, nữ tỠôn tồn nói:
- Thì ra là thế!.
Ngữ khà cô có phần hoà hoãn hÆ¡n, rồi cô buông rèm, giá»ng thánh thót từ trong truyá»n ra:
- Äi thôi, đừng để lỡ lá»™ trình.
- Dạ . . . Cô nÆ°Æ¡ng! - các cô gái hắc y đồng thanh ứng tiếng, Ä‘oà n ngÆ°á»i lại tiến bÆ°á»›c, Ä‘i nhanh vá» trÆ°á»›c. Tiếng tiêu du dÆ°Æ¡ng của cô gái lại cất lên, âm thanh thoảng nét hoan hỉ, khiến tâm hồn ngÆ°á»i nghe chẳng khá»i bị lôi cuốn theo.
A TỠnói:
- Cô gái nà y Ä‘iệu bá»™ ra phết, má»i ngÆ°á»i trong Ä‘oà n cưỡi ngá»±a, cô ta lại ngá»± trên kiệu cÆ¡, mà còn bắt kiệu phu chạy Ä‘ua theo ngá»±a!
Tiêu Phong bảo:
- Mấy kiệu phu đó không tầm thÆ°á»ng, khinh công há» chẳng dở, ná»™i lá»±c nhất định có hoả háºu, bá»n há» cam tâm khiêng kiệu cho cô, đủ biết lai lịch cô nÆ°Æ¡ng đó khá lá»›n !
"Hừm!" , A Tá» cÆ°á»i mát, nói:
- Bá»n há» chắc bị ả mê hoặc đến ngu ngÆ¡, trong tiếng tiêu của ả, có công phu khiến mình bị mê hoặc, mà cô ta tháºt sá»± quá sức kiá»u mị!
- A Tá», đừng nói báºy! - Tiêu Phong nghiêm sắc mặt, - Danh tiết con gái rất quan hệ, muá»™i đừng mở miệng nói cà n. Cô ta đâu có vẻ gì thuá»™c hạng ngÆ°á»i thế đâu, vừa rồi muá»™i vô lá»…, cô ấy đã không trách muá»™i, chuyện đó hiếm thấy trên giang hồ lắm. Từ rà y, muá»™i đừng liá»u lÄ©nh, là m cà n nhÆ° thế nưã!
Thấy Tiêu Phong vì má»™t cô nÆ°Æ¡ng kiá»u diá»…m không quen biết mà đi trách mắng mình, trong lòng A Tá» nổi ghen tức, cô cong cá»›n nói:
- Tỷ phu, coi huynh bênh cô ta kìa, bộ huynh muốn mua cảm tình, là m cho cô ấy vui lòng chăng?
Tiêu Phong trầm giá»ng nạt
- A Tá»! Muá»™i cà ng ngà y cà ng ăn nói lung tung! Ta đã bảo muá»™i rồi, trong lòng ta chỉ Ä‘á»™c nhất A Châu, con gái khắp thiên hạ, đẹp đến mấy Ä‘i nưã, ta thấy chẳng sao thay A Châu được! Muá»™i ... muá»™i coi ta là ngÆ°á»i thế nà o?.
Tiêu Phong nói má»™t thôi nhÆ° váºy, ông nổi giáºn, ông thầm nghÄ©, bất luáºn Ä‘á»i trÆ°á»›c hay kiếp nà y, tấm lòng của mình vá»›i A Châu tuyệt chẳng có gì thay đổi! A Tá», giá» là ngÆ°á»i thân duy nhất của mình, sao cô Ä‘á»™t nhiên dám nghi ngá» chân tình của mình!
A Tá» thấy Tiêu Phong nổi giáºn, cô chẳng khá»i thấy ăn năn vì quá lá»i, cô vốn biết Tiêu Phong chỉ mang trong lòng hình ảnh A Châu, không ai thay thế được, côvừa rồi nhất thá»i bá»±c tức, cá»™ng thêm cô nÆ°Æ¡ng đó dung mạo tuyệt thế, sá»± đố kỵ bùng phát ra lá»i nói. Cô sát lại bên Tiêu Phong, từ trên mình ngá»±a, cô Ä‘Æ°a tay nÃu tay áo Tiêu Phong, nhá» nhẹ:
- Tá»· phu, vừa rồi muá»™i buá»™t miệng nói lung tung, huynh đừng giáºn!
Tiêu Phong nhìn A Tá», thở dà i, ông nói:
- A Tá», cuối cùng muá»™i suốt Ä‘á»i là m má»™t tiểu nha đầu, không trưởng thà nh!
- Tấm lòng huynh dà nh cho tá»· A Châu, trên Ä‘á»i nà y không ai hiểu rõ hÆ¡n muá»™i!
Nói những lá»i đó, trong lòng tháºt thê lÆ°Æ¡ng, cô nghÄ© thầm "Bất kể Tiêu Phong đến chết vẫn má»™t lòng chung thuá»· cùng A Châu, hoặc vừa rồi ông tìm cách mua chuá»™c cảm tình cô gái xinh đẹp đó, đối vá»›i mình, Ä‘á»u hoà n toà n vô nghÄ©a! Vá»›i ông, đã bao nhiêu năm ròng, mình chỉ là má»™t tiểu nha đầu, không bao giá» trưởng thà nh, ngay cho đến hiện giá», mình chÆ°a há» là m vui lòng Tiêu Phong được chút nà o!"
Tiêu Phong thấy A Tá» mặt mà y bà xị, ông muốn khuây khoả chuyện chẳng vui vừa rồi, bèn mỉm cÆ°á»i nói:
- Hôm nay khà trá»i tốt, bá»n mình Ä‘ua ngá»±a chÆ¡i không?
A Tá» nghe Ä‘á» nghị, quả nhiên cô nổi hứng, cÆ°á»i mÆ¡n, nói:
- Hay a! Äã lâu, mình chÆ°a Ä‘ua ngá»±a! Theo thông lệ, muá»™i chạy trÆ°á»›c nha!
Vừa dứt lá»i, A Tá» "hô" má»™t tiếng lá»›n, ra roi thúc ngá»±a vá»t nhanh vá» trÆ°á»›c.
Bản tâm Tiêu Phong muốn nhÆ°á»ng cô, ôn chỉ phóng ngá»±a tà tà theo sau. Chạy được má»™t lúc, há» lại bắt kịp Ä‘oà n ngÆ°á»i khiêng kiệu, tuy ngá»±a trong Ä‘oà n há» khá tốt, dÄ© nhiên chẳng thể sánh được hãn huyết bảo mã. Tiêu Phong và A Tá» qua mặt Ä‘oà n, bá» rÆ¡i há» lại phÃa sau. Hai ngÆ°á»i Ä‘ua má»™t thôi Ä‘Æ°á»ng, trÆ°á»›c mặt bá»—ng thấy má»™t quán rượu, tấm phÆ°á»›n to, mang chữ "Tá»u" Ä‘ang phất phá»›i trong gió.
Tiêu Phong trông thấy, con sâu rượu cá»±a quáºy, ông nhắm phÃa A Tá» Ä‘ang chạy Ä‘Ã ng trÆ°á»›c, bảo:
- A Tá», đến trÆ°á»›c quán rượu thì muá»™i dừng lại nhé, ta muốn uống rượu.
Tuy cá»± ly hai ngÆ°á»i khá xa, tiếng của Tiêu Phong rót rõ rà ng và o tai A Tá», tá»±a nhÆ° ông Ä‘ang ở kế bên cô. A Tá» cất tiếng chấp thuáºn, cô ká»m cÆ°Æ¡ng cho ngá»±a chạy cháºm lại. Sau má»™t lúc, Tiêu Phong theo kịp, hai ngÆ°á»i đến trÆ°á»›c quán rượu, cùng xuống ngá»±a, Ä‘Æ°a dây cÆ°Æ¡ng cho tiểu bảo Ä‘ang chá» sẵn ở đấy.
--- Xem tiếp hồi 33 ----
Tà i sản của livan
03-12-2008, 06:26 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên mã hà nh không - Hồi 33: Lục y thiếu nữ
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 9: Anh hùng tÆ°Æ¡ng tÃch
Hồi 33: Lục y thiếu nữ
Tiêu Phong và A Tá» và o quán, kiếm chá»— ngồi xong xuôi, tiểu nhị ân cần đến chà o, há»i:
- Nhị vị khách quan, muốn dùng món chi?
Tiêu Phong bảo:
- Rượu tháºt ngon, Ä‘em cho ta mÆ°á»i cân.
Ông vừa nói xong, từ chung quanh, vô số cặp mắt nhìn vá» hai ngÆ°á»i! Má»™t hán tá» ngồi trong góc tá»u Ä‘iếm, Ä‘ang lÆ¡ đãng nhìn trá»i bên ngoà i song cá»a sổ, cÅ©ng quay lại ngó, mặt mÅ©i gã cá»±c kỳ thô láºu, xấu xÃ, chẳng hiện biểu tình gì, nhÆ°ng cặp mắt long lanh sáng nhÆ° Ä‘iện. Nhìn Tiêu Phong xong, gã tiện thể quay sang nhìn A Tá», hÆ¡i lá»™ vẻ thảng thốt, rồi gã chầm cháºm thu hồi ánh mắt.
- MÆ°á»i ... mÆ°á»i ... gì? - lưỡi tiểu nhị hÆ¡i bị lÃu lại - MÆ°á»i ừm ... mÆ°á»i cân rượu?. Hắn trợn mắt dòm Tiêu Phong, nghÄ© thầm: "Tai ta quyết chẳng có vấn Ä‘á», chỉ là đầu óc ông khách nà y có vấn Ä‘á»?"
- Tai ngÆ°Æ¡i có vấn Ä‘á» hả? - A Tá» cả tiếng rầy rà , - Mang cho mÆ°á»i cân rượu, mau lên?
- Nhà cô nÆ°Æ¡ng nà y ... đừng ăn nói nhÆ° ... - y chÆ°a dứt lá»i, hốt nhiên khi nhìn kỹ lại A Tá», hoảng hốt tá»±a gặp quá»·, y thất thanh la lên - Là cô đấy à ?
A Tá» giáºn, hét:
- ChÃnh là ta! Là bà cô của ngÆ°Æ¡i đấy, còn không mau Ä‘i lấy rượu! Rượu mà không ngon, coi chừng ta cắt phăng miếng lưỡi nhà ngÆ°Æ¡i đó!
Tên tiểu nhị quay mình, y chạy à o và o trong bếp nhanh như chuột.
Tiêu Phong ngạc nhiên, há»i:
- Sao y sợ muá»™i dữ váºy? Muá»™i đã có gặp y rồi sao?
A TỠlắc đầu, nói:
- Muá»™i không quen y, tại lần trÆ°á»›c lên miá»n Bắc tìm huynh, muá»™i có ghé đây uống rượu, sau đó gặp con gái bảo bối của Hoà ng Bang chủ, nhÆ° muá»™i từng kể huynh nghe đó!.
A Tá» từng thuáºt sÆ¡ chuyện nà y cho Tiêu Phong nghe, chỉ là cô sợ bị Tiêu Phong ép gả cho Du Thản Chi, nên trong câu chuyện, cô tuyệt chẳng đả Ä‘á»™ng đến Du Thản Chi, dÄ© nhiên cô cÅ©ng lược qua luôn chuyện muốn tròng cái nạ sắt nung nóng và o mặt Quách Phù; cô định thêu dệt tá»± má»™t mình cô đánh bại vợ chồng Quách Phù, nhÆ°ng e ngại Tiêu Phong không tin, cô lược bá» qua Gia Luáºt Tá», chỉ kể tại tiểu Ä‘iếm đó đã gặp Quách Phù, sau khi Ä‘oan chắc ả ta đúng là ngÆ°á»i gây oán, vì muốn giúp trả thù cho DÆ°Æ¡ng Qua, cô đã đánh nhau vá»›i Quách Phù, sau vì viện binh Cái Bang ùa và o, cô đã phải phóng Ä‘á»™c châm giải vây, rồi mau mắn bá» chạy thoát thân.
Tiêu Phong gáºt đầu, nói:
- Chẳng trách y sợ muá»™i là phải! - ông ngừng má»™t chút, rồi tiếp - Má»›i rồi, muá»™i kể chuyện đánh nhau vá»›i không Ãt ngÆ°á»i, bây giá» chỉ má»›i nổi giáºn đôi co câu nói vá»›i tiểu bảo, mà muá»™i đòi cắt lưỡi ngÆ°á»i ta?
A Tá» cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Äó là lá»i dá»a dẫm chÆ¡i thôi mà , muá»™i đâu có cắt lưỡi y đâu?
Tiêu Phong liếc nhìn cô, lắc đầu, ông tháºt không biết phải nói gì!
Chá» má»™t lúc lâu, chÆ°a thấy tiểu nhị mang rượu ra, A Tá» Ä‘áºp bà n, Ä‘ang định phát tác, bá»—ng thấy ngÆ°á»i chưởng cá»± ăn váºn tá» chỉnh, hai tay bÆ°ng má»™t vò rượu to tá»›i, trÆ°á»›c vẻ cau có của A Tá», ông là m mặt hoà hoãn, cÆ°á»i nói:
- Bắt hai vị chá» lâu, tháºt lá»—i quá! Chẳng qua ba mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c, tôi có tá»± tay cất má»™t vò rượu, Ä‘em chôn dÆ°á»›i gốc cây, vừa rồi tôi phải ra sau Ä‘Ã o nó lên, xin hai vị lượng thứ.
Tiêu Phong sáng mắt:
- Chôn đã ba mươi năm rồi?
Trong doanh trại Mông Cổ, Tiêu Phong chỉ được uống thứ rượu sữa ngá»±a chua lè, cá»±c mạnh, rượu chẳng mùi vị, chẳng ngon là nh gì! Bây giá» có hÅ© rượu hạ thổ ba mÆ°Æ¡i năm, ông cao hứng hết sức, tưởng chừng gặp lại bằng hữu cÅ© sau nhiá»u năm cách biệt!
Chưởng cá»± mở nắp vò, mùi rượu thÆ¡m phức láºp tức toả nồng nặc. Ông định rót ra chén, Tiêu Phong vá»™i giằng lấy cái vò, ngá»a cổ uống ừng á»±c má»™t mạch!
- Rượu ngon! Rượu ngon!
Tiêu Phong uống má»™t mạch, ông đặt mạnh cái vò rá»—ng không lên bà n, miệng không ngá»›t khen ngợi. Trong quán, mùi rượu thÆ¡m trà n lan khắp, ai nấy nhìn và o Tiêu Phong, không hiểu há» kinh ngạc trÆ°á»›c tá»u lượng Tiêu Phong, hay há» vì đã không được thưởng thức thứ rượu ngon nhÆ° váºy, mà đem lòng ganh tỵ!
Thấy má»i ngÆ°á»i nhìn mình, Tiêu Phong chẳng ngăn được má»™t nụ cÆ°á»i, ông đặt vò rượu và o tay chưởng cá»±, bảo:
- Chưởng cá»± nà y, trả lại ông! Uống cạn sạch cả rồi! Ta đãi má»i ngÆ°á»i trong quán má»™t chầu thứ rượu đó!
Mắt nhìn và o trong vò, ngÆ°á»i chưởng cá»± nhăn nhó, đáp:
- Hết rồi ạ! Ba mươi năm trước tôi sinh được đứa con gái, chỉ chôn có mỗi vò rượu nà y thôi!
- Sao váºy? - Tiêu Phong thất kinh - Äây là Nữ Nhi hồng của ông?
Chưởng cá»± gượng cÆ°á»i,nói:
- Dạ đúng váºy, tại cô nÆ°Æ¡ng đây đòi rượu đệ nhất hạng, tôi bó buá»™c phải Ä‘Ã o nó lên!
A TỠbảo
- Cái nhà ông nà y, già rồi mà còn xạo! Lẽ nà o con gái ông ba mươi tuổi vẫn chưa gả chồng?.
- Chuyện ta chÆ°a gả chồng mắc má»› gì ngÆ°Æ¡i mà sao ngÆ°Æ¡i đánh rắm thối thế? - vừa dứt tiếng thét, thấy má»™t nữ tá» cao, máºp từ trong nhà bếp chạy ra, trong tay ả cầm má»™t thiết sản, à o à o phóng vá» A Tá», trên gò má, trên thân hình, mấy tảng thịt rung rinh theo bÆ°á»›c chân chạy! Ả vừa chạy vừa trợn mắt nhìn A Tá». Äến trÆ°á»›c cô, ả giÆ¡ cao cây thiết sản, ồ ồ tiếng nhÆ° lệnh vỡ, nói:
- Xú nha đầu, bá»n mi đã uống Nữ Nhi hồng của ta? Lần trÆ°á»›c, thừa lúc ta không có mặt, ngÆ°Æ¡i đã dám và o quán ta Ä‘áºp bà n phá Ä‘áºp ghế, khua ly khua chén?
Chưởng cá»± giáºm chân lia lịa, ông hốt hoảng:
- Sao mi dám ra đây? Ta đã nói rồi, lúc quán có khách, mi không được phép ra ngoà i nà y mà !
Nữ tỠxấu xà lớn tiếng la:
- Gia gia, ngÆ°á»i ta và o nhà mình, leo trên đầu trên cổ mình, tại sao gia gia cứ nhịn nhục nuốt giáºn! Gia gia Ä‘i Ä‘Ã o Nữ Nhi hồng của con lên mà chẳng há»i con lấy má»™t câu!
A Tá» che miệng, cô cÆ°á»i đến tắt thở, rồi quay qua phÃa chưởng cá»±, bảo:
- Lạ . . . Hèn chi ông có Nữ Nhi hồng chôn được ba mÆ°Æ¡i năm! Bây giá» thì ta tin lá»i ông!
Cô gái xấu xà xùi bá»t mép , huÆ¡ cây thiết sản và o đầu A Tá», giáºn dữ nói:
- CÆ°á»i nà y!
A Tá» lách sang má»™t bên, cô tưởng tránh thoát cây thiết sản, không dè ngá»n thết sản chợt đổi phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng, tiếp tục đánh và o mặt A Tá».
A Tá» muôn ngà n lần không ngỠđược trong má»™t quán rượu thôn dã nà y có má»™t ả xấu xà thân hoà i võ công, cô nhìn thiết sản Ä‘áºp xuống, không biết tránh né ra sao. Bá»—ng cây thiết sản bị trụ lại giữa chừng, Tiêu Phong nhẹ nhà ng má»™t tay chụp giữ lấy nó, không rõ Tiêu Phong đã xuất thủ thế nà o!.
Tiêu Phong bảo:
- Cô nÆ°Æ¡ng nà y, ta lỡ uống trá»n vò Nữ nhi hồng của cô, tháºt lá»—i quá!
- Sao? ChÃnh ông uống rượu? - Nữ tá» nhìn Tiêu Phong từ trên xuống dÆ°á»›i, bá»—ng mặt Ä‘á» bừng, ả váºn sức và o tay, giáºt thiết sản vá», nhÆ°ng món võ khà bị Tiêu Phong giữ chặt, cô không sao lay chuyển. Mắc cở quá, ả năn nỉ:
- Oan gia! Chà ng phải cưới ta, cũng không thể giữ riệt cây thiết sản của ta hoà i!
Nghe ả nói, cả quán rượu cÆ°á»i ồ. Tiêu Phong giáºt mình:
- Sao ... Gì váºy? Ta không há» nói sẽ lấy cô!
Nữ tá» xấu xà vừa giáºt cây thiết sản vá», vừa cúi thấp đầu, nói:
- Ông uống sạch vò Nữ nhi hồng của ngÆ°á»i ta rồi, còn không chịu lấy ngÆ°á»i ta?
Tiêu Phong trả lá»i:
- Ta tháºt tình không biết trÆ°á»›c! Chưởng cá»± nà o có nói đấy là rượu Nữ nhi hồng trÆ°á»›c khi Ä‘Æ°a ta uống đâu! Nếu ông ấy bảo trÆ°á»›c, ta đã chả đụng và o cái vò đó!
Nữ tỠxụ mặt xuống ....:
- à ông là sao? TÃnh thoái hôn à ?
- Trong thiên hạ mà kiếm ra ngÆ°á»i chịu lấy ả đó sao? Tức cÆ°á»i quá!
Nghe dứt tiếng nói thánh thót đó, kịp thấy Ä‘oà n nữ tá» hắc y há»™ tống má»™t thiếu nữ lục y tiến và o quán. Tiêu Phong nghe giá»ng quen quen, ông ngoảnh nhìn, nháºn ra cô gái tuyệt sắc thổi tiêu. Ãnh mắt má»i ngÆ°á»i đồng loạt bị vẻ đẹp mỹ lệ của cô thu hút, dÆ°á»ng nhÆ° dung nhan tuyệt thế của cô là m ngÆ°á»i ta không sao tá»± chủ, mắt cứ trố ra nhìn, không cảm thấy ngần ngại!
Nhưng ả xấu xà không bằng lòng câu nói, bèn hươi cây thiết sản xông và o thiếu nữ lục y:
- Chuyện gả bán của ta mắc mớ gì đến ngươi?
Lục y thiếu nữ cÆ°á»i mát, nói:
- Chuyện mi muốn lấy chồng, thá»±c ra chẳng ăn thua gì đến ta, thế nhÆ°ng ông đây lỡ uống rượu của mi, mi bó buá»™c ngÆ°á»i ta phải cÆ°á»›i mi, thiên hạ lại có cái đạo lý đó sao?.
Trong lúc ấy, má»™t thiếu nữ mỹ miá»u bÆ°á»›c vá» phÃa cái bà n còn trống trong quán, trải má»™t cái nệm vải mà u xanh Ä‘áºm lên mặt ghế đặt bên bà n. Thiếu nữ lục y nhẹ nhà ng gót sen khoan thai đến ngồi xuống đấy, cô đón má»™t chung trà do má»™t nữ tỳ dâng, rồi chẳng ngẩng đầu lên, cô há»i thiếu nữ mỹ miá»u:
- Thanh Huyá»n, lai lịch ả đó ra sao?
- Bẩm cô nÆ°Æ¡ng , tên nó là Triệu Phi Yến, môn hạ phái Côn Lôn, tám năm trÆ°á»›c đây, đã rá»i môn phái xuống núi! Nghe nói nó chuyên sá» thiết sản, sức mạnh hiếm ngÆ°á»i Ä‘Æ°Æ¡ng cá»±, nhÆ°ng tÆ°á»›ng mạo cá»±c xấu, giang hồ đã đặt cho cái há»—n danh "Thiết sản dạ xoa".
Thanh Huyá»n nói má»™t thôi những chuyện Ãt ai hay biết, má»i ngÆ°á»i cà ng nghe cà ng thấy kỳ lạ, há» không ngá» má»™t tiểu nha đầu nhÆ° cô biết tÆ°á»ng táºn sá»± việc giang hồ, há» lại nghe cô gái máºp phì xấu xà cùng danh tÃnh vá»›i mỹ nhân nổi tiếng co eo lÆ°ng nhá» nhắn, dáng ngÆ°á»i thon thả "Triệu Phi Yến" (Hoà ng háºu, triá»u vua Hán Thà nh Äế - tên tháºt là Triệu Nghi Chủ, do có tà i múa rất hay, Ä‘iệu múa nhẹ nhà ng uyển chuyển nhÆ° bay nhÆ° lượn tá»±a chim yến nên gá»i là Phi Yến - ngÆ°á»i dịch chú), khiến không ai nhịn được cÆ°á»i.
Triệu Phi Yến trừng mắt, chÄ©a cây thiết sản và o Thanh Huyá»n, nói:
- Nha đầu kia, sao mi Ä‘iá»u tra lai lịch ta, bữa nay đến đây kiếm chuyện?
- Cần gì phải Ä‘iá»u tra?- Thanh Huyá»n bÄ©u môi, nói - Trên giang hồ, có kẻ nà o giấu được lai lịch vá»›i chúng ta?.
- Thanh Huyá»n! - Lục y thiếu nữ nhẹ giá»ng cắt ngang, cô ngÆ°á»›c nhìn Triệu Phi Yến, bảo: - Kiếm chuyện? Mi chẳng xứng đáng cho chúng ta kiếm chuyện! Ta chỉ không Æ°a thứ bẳn tÃnh khó chịu vì muá»™n chồng của mi . . .
Triệu Phi Yến tức giáºn:
- NgÆ°á»i nà y được trá»i xếp đặt gả cho ta, mi đừng cáºy chút đỉnh nhan sắc, ra tay tranh già nh nam nhân vá»›i ta!
Lục y thiếu nữ biến sắc, cô đứng dáºy, phất nhẹ tay áo, má»™t đám mây những châm nhá» nhÆ° lông bò nhắm Triệu Phi Yến bay tá»›i, ngÆ°á»i hiện diện căn bản không rõ tại sao những ám khà nhá», mảnh nhÆ° váºy mà cô gái đã có thể phóng ra vá»›i khà thế cá»±c dÅ©ng mãnh. Trong khoảnh khắc chá»›p giáºt đó, hai tay Tiêu Phong huÆ¡ đôi Ä‘Å©a, nghe "Ä‘ang", má»™t tiếng, chá»— trÆ°á»›c mặt cách Triệu Phi Yến không đầy má»™t tấc, vô số kim châm rÆ¡i đầy đất.
Triệu Phi Yến tÃnh khà hung hãn, mà lúc đó cÅ©ng sợ đến phát rét, ả há hốc miệng ... không sao khép lại được!
Lục y thiếu nữ xạm mặt, cô lạnh lùng nói:
- Äể hạng ngÆ°á»i nà y sống trên Ä‘á»i là m gì?
Mắt cô ta nhìn khoảng tÆ°á»ng trÆ°á»›c mặt, nhÆ°ng ai cÅ©ng biết câu đó cô há»i Tiêu Phong.
Tiêu Phong nhÃu mà y, đáp:
- Äừng nói thế, dù sao cÅ©ng má»™t mạng ngÆ°á»i, cô nÆ°Æ¡ng không nên xuất thủ quá tà n Ä‘á»™c váºy!
Lục y thiếu nữ tiến lại gần, đôi mắt đẹp cuả cô chăm chăm và o Tiêu Phong, rồi cô Ä‘á»™t nhiên quay ngoắt ngÆ°á»i, rảo bÆ°á»›c Ä‘i ra ngoà i quán. Chẳng mấy chốc, có tiếng vó ngá»±a chạy má»—i lúc má»™t xa, lục y thiếu nữ cuối cùng mất dạng cuối Ä‘Æ°á»ng.
--- Xem tiếp hồi 34 ----
Tà i sản của livan
05-12-2008, 09:02 PM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên mã hà nh không - Hồi 34: Xảo ngộ Dương Qua
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 9: Anh hùng tÆ°Æ¡ng tÃch
Hồi 34: Xảo ngộ Dương Qua
Khách trong quán lặng yên, nghe tiếng vó ngá»±a má»—i lúc má»™t xa dần, trong tâm trà má»i ngÆ°á»i còn âm hưởng giá»ng nói, còn Ä‘á»ng hình ảnh thanh tú của lục y thiếu nữ, mãi đến khi âm thanh tắt hẳn, bá»n nam nhân tá»±a hồ vừa trở vá» từ má»™t cÆ¡n mê hồn tan phách lạc, há» cùng nhau tán gẫu vá» tÆ° dung tuyệt thế của nà ng áo xanh.
Tiêu Phong lấy má»™t mảnh và ng lá Ä‘Æ°a cho chủ quán. Lão chưởng cá»± chứng kiến võ công Tiêu Phong lợi hại gấp bá»™i A Tá», nên lắc đầu, nói:
- Không . . . Tôi không dám nháºn!
Tiêu Phong nắm cánh tay ông, nhét mảnh và ng và o lòng bà n tay, rồi nói:
- Ta vô ý uống hết rượu Nữ Nhi Hồng của ông, đồng thá»i xá muá»™i trÆ°á»›c đây có là m đổ vỡ thiệt hại trong quán, nay ta thá»±c tâm nháºn lá»—i vá»›i ông, bây nhiêu đây để bồi thÆ°á»ng thiệt hại, ông xem đủ chÆ°a?.
Thấy Tiêu Phong thà nh thá»±c, thêm sắc hoà ng kim lóng lánh của mảnh và ng lá trong tay, chủ quán vá»™i gáºt đầu. nói:
- Dạ đủ ... đủ rồi.
Triệu Phi Yến đứng kế bên, nÆ°á»›c mắt rÆ°ng rÆ°ng, ả nhìn Tiêu Phong, há»i:
- Ông chẳng chịu cưới ta?
Chủ quán mau chóng kéo cô và o trong, bảo nhá»:
- Äi và o bếp Ä‘i, đừng ở đây là m trò xấu trÆ°á»›c ngÆ°á»i khác!
A TỠchỉ tay lên mũi mình, nói:
- Äúng là vô liêm sỉ! Có khi ngÆ°Æ¡i Ä‘i tè xong còn chÆ°a tá»± mình lo được cho sạch ...
Tiêu Phong gắt nhá»:
- A Tá»!
Cô lè lưỡi, bỠdở câu nói.
Tiêu Phong chắp tay tạ Triệu Phi Yến, nói:
- Triệu cô nương, Tiêu mỗ đã có vợ rồi, cô thứ cho, ta chẳng thể giúp cô được!
Triệu Phi Yến Ä‘á» mắt, lệ tuôn ròng ròng, ả Ä‘Æ°a tay bÆ°ng mặt, khóc ồ ồ, vụt chạy và o nhà bếp. Tiêu Phong nhìn bóng cô khuất sau cá»a bếp, ông chợt thấy cô đáng thÆ°Æ¡ng, trong lòng có phần bất nhẫn, nhÆ°ng thá»±c sá»± ông không biết là m gì khác!
Triệu chưởng cá»± gượng cÆ°á»i, nói:
- ThÆ°a khách quan, tiểu nữ đắc tá»™i nhiá»u, tôi ngà n vạn lần xin đại nhân rá»™ng lượng tha thứ cho!
Tiêu Phong xua tay:
- Tiêu má»— lỡ uống trá»n vò rượu Nữ Nhi Hồng của cô ấy, sao cô ta không giáºn cho được! Lệnh ái tÃnh tình không dá»… dãi, ông là m cha, ông nên để ý lo cho cô ấy nhiá»u hÆ¡n!
Triệu chưởng cá»± gáºt đầu :
- Dạ . . . Dạ ...
Tiêu Phong đứng lên, cáo từ:
- Trá»i sắp tối, chúng ta phải lên Ä‘Æ°á»ng, tạm biệt ông!
- Äại gia cùng tiểu thÆ° cứ thong thả, quán chúng tôi rất hoan nghênh đón tiếp quý vị, mong các vị lần tá»›i lại dừng chân ghé quán.
Khi Tiêu Phong và A Tá» ra khá»i cá»a, bá»—ng má»™t thân ảnh nhẹ lÆ°á»›t ngang há», rồi ngÆ°á»i đó xoay lại chặn Ä‘Æ°á»ng, trông dáng vẻ đẹp ngÆ°á»i, má»™t ống tay áo trống rá»—ng, bị gió bấc thổi phấp phá»›i.
Nam tá» cất giá»ng sang sảng, há»i:
- Uống hết vò rượu Nữ Nhi Hồng của ngÆ°á»i ta, giỠđịnh bá» chạy sao?
Tiêu Phong hÆ¡i bá»±c, ông trầm giá»ng há»i:
- Ta uống hay không, việc gì đến ngươi?.
Mặt chẳng đổi sắc, y nói tiếp:
- Chỉ duy nhất má»™t Ä‘Æ°á»ng, tốt hÆ¡n hết, ta muốn ngÆ°Æ¡i cÆ°á»›i cô gái há» Triệu đó!
Tiêu Phong cÆ°á»i gằn, há»i:
- Các hạ muốn kiếm chuyện? Tiêu Phong xin phụng bồi đến cùng!
- Hay lắm!
Tiếng chÆ°a dứt, gã nhẹ nhà ng vung tay kÃch ra má»™t chưởng. Mắt thấy chưởng đó nhẹ nhà ng phiêu hốt, ẩn chứa muôn và n biến hoá bên trong, Tiêu Phong ngÆ°ng thần, xuất chưởng nghênh tiếp. NhÆ° chá»›p giáºt, gã chuyển mình, A Tá» tháºm chà chÆ°a kịp nhìn mặt, cô đã bị gã dùng ống tay áo quấn chặt lấy. Gã kÃch chưởng và o Tiêu Phong, hốt nhiên đổi phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng, xoay ra ká»m chế A Tá». Äang lúc Tiêu Phong bỡ ngỡ, định váºn sức xuất chưởng ngăn chặn, đâu ngá» chiêu đó là hÆ° chiêu, khi gã thấy Tiêu Phong biến chiêu định xông và o cứu A Tá», trong má»™t sát na, đôi chân gã Ä‘iểm mạnh, ôm A Tá» phóng mình vút lên cao, gã phi thân, nhanh nhÆ° cắt, chạy mất dạng phÃa cuối con Ä‘Æ°á»ng tẽ và o khu rừng ráºm. Diá»…n tiến tháºt nhanh, thêm lo lắng cho A Tá» khiến ông hÆ¡i rối, nhÆ°ng từng trải qua trăm tráºn chiến, dù cháºm hÆ¡n ngÆ°á»i kia má»™t bÆ°á»›c, Tiêu Phong tung mình Ä‘uổi theo. NgÆ°á»i đó khinh công không kém Tiêu Phong, gã cắp A Tá» chạy vù vù trên Ä‘Æ°á»ng tá»±a chim bay, Tiêu Phong chá»™t dạ: "NgÆ°á»i nà y võ công không hèn, y là ai?"
Lo A Tá» bị hại, Tiêu Phong Ä‘á» khà rượt theo, Ä‘uổi được má»™t chặp, ngÆ°á»i đó vì phải ôm A Tá», cÆ°á»›c lá»±c gã giảm dần, bị Tiêu Phong theo gần sát. Äúng lúc đó, phia trÆ°á»›c bá»—ng hiện ra má»™t gian nhà tranh nhá», từ trên mái nhà , mấy là n khói nhẹ nhà ng vá»n bay, tạo cảnh tượng tháºp phần quá»· dị giữa khu rừng ráºm thâm sÆ¡n phủ đầy băng tuyết. Äến trÆ°á»›c cá»a nhà , ngÆ°á»i kia dừng bÆ°á»›c, Tiêu Phong Ä‘uổi đến, ông quát há»i:
- Các hạ là ai?
NgÆ°á»i đó cÆ°á»i rá»™, buông A Tá» ra, gã Ä‘Æ°a tay lên, tháo gỡ má»™t mặt nạ má»ng nhÆ° cánh ve sầu, cho thấy khuôn mặt trắng xanh, mà y kiếm mắt phượng, tÆ°á»›ng mạo cá»±c kỳ anh tuấn. Gã chắp tay, hÆ°á»›ng và o Tiêu Phong, vái má»™t vái dà i, nói:
- Tại hạ Dương Qua, xin ra mắt Tiêu đại hiệp!
- NgÆ°Æ¡i ... NgÆ°Æ¡i là ... - Tiêu Phong nhất thá»i bị bối rối, ông chẳng biết đối phÆ°Æ¡ng là kẻ nà o, trÆ°á»›c thì quáºy phá, sau lại cung kÃnh!
Bá»—ng A Tá» cÆ°á»i ầm, rồi cô nói:
- Tá»· phu, đây là ngÆ°á»i muá»™i đã kể cho tá»· phu nghe, đã cứu giúp muá»™i hồi muá»™i lÆ°u lạc tại Giang Nam, Ä‘Ãch thị DÆ°Æ¡ng Qua đại ca!
Tiêu Phong vội nhanh chóng hoà n lễ:
- á»’ ... Thì ra DÆ°Æ¡ng đại hiệp, Tiêu Phong ta thất kÃnh rồi!
Vốn từng nghe A Tá» thuáºt vá» DÆ°Æ¡ng Qua, nói gã là ngÆ°á»i trượng nghÄ©a hà nh hiệp, Tiêu Phong có ý định khi xuống đến Giang Nam, thể nà o cÅ©ng phải tìm thăm nhân váºt đó, không ngá» gã Ä‘á»™t ngá»™t xuất hiện nÆ¡i nà y, vừa rồi ông chứng kiến võ công cùng khinh công, ông thấy rõ rà ng gã là rồng phượng trong loà i ngÆ°á»i.
Dương Qua nói:
- Hồi trÆ°á»›c ở Gia HÆ°ng, tại hạ nghe A Tá» kể sá»± tÃch anh hùng của Tiêu đại hiệp, tại hạ tháºt đã không mấy tin, là m sao có chuyện ngÆ°á»i trôi giạt vá» cõi thế gian nà y từ hÆ¡m má»™t trăm năm trÆ°á»›c! Lúc bấy giá», không chứng cứ, tại hạ cùng hai nghÄ©a muá»™i hoà i nghi, nghÄ© rằng A Tá» muá»™i muá»™i đầu óc lệch lạc. Ngà y hôm nay, may mắn gặp ông, tại hạ má»›i hết nghi ngá», đúng là cõi Ä‘á»i nà y, quả thá»±c có chuyện kỳ lạ phi thÆ°á»ng đó!
A TỠbảo:
- Thì ra các ngÆ°á»i đã nghi ngá» muá»™i nói nhăng nói cuá»™i! Váºy sao khi gặp tá»· phu muá»™i, huynh lại hết nghi ngá»?
DÆ°Æ¡ng Qua trả lá»i:
- Vì trên Ä‘á»i nà y, luyện táºp võ công đến được đến cảnh giá»›i cao thâm đó, tháºt tình rất hiếm, mà trên giang hồ, ta chÆ°a từng nghe má»™t nhân váºt mang tên nhÆ° Tiêu đại hiệp, đó là lẽ thứ nhất. Lẽ thứ hai, khà độ anh hùng, tÃnh tình hà o sảng của Tiêu đại hiệp, ta Ä‘Æ°a mắt nhìn ngÆ°á»i trong khắp thiên hạ, thấy không ai sánh kịp, hình dạng ông lại giống hệt nhÆ° muá»™i đã tả, trÆ°á»›c má»™t nhân váºt nhÆ° váºy, là m sao ta còn nghi ngá» cho được!
Tiêu Phong chắp tay nói:
- DÆ°Æ¡ng đại hiệp quá khen rồi, Tiêu Phong má»— chỉ là ngÆ°á»i thô biá»n, chẳng qua DÆ°Æ¡ng đại hiệp nghe A Tá» muá»™i của tại hạ thêu dệt, suy tưởng đên má»™t nhân váºt giá»i giắn nhÆ° thế, là m Tiêu Phong má»— hết sức cảm kÃch!
Dương Qua đáp lễ:
- Tiêu đại hiệp vì nhân dân xả thân, hiệp nghiã cao cả ấy quý báu vô ngần, DÆ°Æ¡ng Qua tôi bình sinh rất ngưỡng má»™ nhân váºt anh hùng, hôm nay hạnh ngá»™ tôn nhan, đúng là phúc đức ba Ä‘á»i!
Tiêu Phong nói:
- Theo lá»i A Tá», DÆ°Æ¡ng đại hiệp trượng nghiã hà nh hiệp, và o ra chốn hiểm nghèo cứu nhân, ngà y hôm nay, ta được djp quen biết, gặp được anh hùng, Tiêu Phong ta tháºt rất kÃnh nể!
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i ha hả:
- Ngà i nói đại hiệp Ä‘i, ta nói đại hiệp lại, nghe thiệt không mấy thuáºn tai, tiểu đệ cả gan xin được xÆ°ng đệ gá»i huynh vá»›i Tiêu huynh!
Thấy DÆ°Æ¡ng Qua tÃnh tình bá»™c trá»±c, Tiêu Phong vui mừng, cÆ°á»i đáp rằng:
- Thiệt hợp ý ta!
DÆ°Æ¡ng Qua lại vui vẻ há»i:
- Tiêu huynh, huynh biết tại sao đệ dẫn dụ huynh đến đây không?
Vốn ông cũng đang thắc mắc, Tiêu Phong bèn nói:
- Ta không rõ!
Dương Qua nói:
- Gian nhà nhá» nà y là chá»— chứa rượu ngon hạng nhất trên Ä‘á»i, đệ má»i huynh đến đây uống thá»!
Tiêu Phong cÆ°á»i xoà :
- DÆ°Æ¡ng huynh đệ đúng là tri ká»· của ta, chẳng hay ai ngụ tại căn nhà nà y váºy?
- Là cái ngÆ°á»i quý rượu không kém tÃnh mạng mình! - DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i, nói nhá» - Tên hiệu ông ta là Tái Äá»— Khang (Äá»— Khang là ông tổ nghá» cất rượu - ngÆ°á»i dịch chú). TrÆ°á»›c khi thoái ẩn giang hồ, lão từng nổi tiếng đại hà nh gia cất rượu số má»™t, tại đây nghe đồn lão có rượu đã hạ thổ hÆ¡n năm mÆ°Æ¡i năm, cá»™ng thêm số vò rượu gia gia cuả gia gia lão đã chôn xuống đất, tuổi tác mấy vò rượu đó thá»±c không biết được bao nhiêu năm!
Tiêu Phong nghe nói rượu ngon, ông láºp tức nổi hứng:
- Không hiểu chủ nhân có chịu bán thứ rượu ấy không?.
Dương Qua đáp:
- Lão không bán, từng có ngÆ°á»i Ä‘em nguyên phiến và ng ròng xin đổi má»™t vò rượu, lão cÅ©ng chả thèm ngÆ°á»›c mắt nhìn tá»›i! Chẳng qua, Ãt ngÆ°á»i biết nÆ¡i đây, và cÅ©ng không mấy ngÆ°á»i biết lão niên ká»· bao lăm, nhÆ°ng võ công lão nghe nói không tồi, nếu không, là m sao lão đã giữ được số vò rượu ngon và quý hiếm ấy. Có khi mấy ngÆ°á»i muốn mua rượu, hai ba mạng gì đó, cÅ©ng Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng hạng quân tá», nên đã không Ä‘á»™ng võ vá»›i lão!
Tiêu Phong thất vá»ng:
- Váºy trÆ°á»›c giá», chÆ°a ai được uống rượu ngon quý của lão sao?
Dương Qua nháy mắt, nói:
- Äệ có được uống ... Chỉ là uống món rượu đó còn tuỳ nÆ¡i trá»i định, ngÆ°á»i thÆ°á»ng nÆ¡i thế gian nà y ... tháºt khó lòng! Äệ biết huynh sà nh rượu, định hôm nay rủ huynh đến thá» thá»i váºn!
- Äệ đã từng nếm qua rồi? - Tiêu Phong sáng mắt lên - Äệ đã dùng cách nà o váºy?.
DÆ°Æ¡ng Qua trả lá»i:
- Tái Äá»— Khang lúc ấy Ä‘ang báºn Æ°á»›p rượu thuốc, lão dùng toà n dược phẩm và o hà ng trân quý nhất thế gian! Má»™t năm trÆ°á»›c đây, đệ có Ä‘em cho lão má»™t chi nhân sâm ngà n năm, rồi đệ giải được má»™t vấn nạn của lão, má»›i được lão ban cho má»™t chung nhá»! Lão bảo đệ Ä‘ang rất cần thứ 'Hồng Hoa tuyết liên', để kiện toà n số dược phẩm cần thiết. Äệ theo lá»i chỉ dẫn, đã lần mò lên Thiên SÆ¡n lấy được thứ hoa đó.
Dương Qua vừa nói, vừa móc trong túi ra một lỠthuỷ tinh trong suốt, bên trong có và i bông tuyết liên mà u đỠchói rất đẹp.
Äúng lúc đó, cá»a nhà mở toang, má»™t giá»ng nói già nua vá»ng ra:
- Ai Ä‘ang nói chuyện om sòm ngoà i đó váºy?
Dương Qua sang sảng lên tiếng:
- Tại hạ DÆ°Æ¡ng Qua , xin thỉnh an Nghiêm lão tiá»n bối.
Giá»ng trong nhà gắt lại:
- Cái gì mà thỉnh an với chẳng thỉnh an, muốn uống rượu của ta thì cứ nói!
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i đáp:
- ÄÃch thá»±c vấn an, nhÆ°ng cÅ©ng muốn uống rượu nữa! Tiá»n bối có hứa, nếu tại hạ tìm được 'Hồng Hoa tuyết liên', sẽ đáp tạ bằng rượu ngon trăm năm, chẳng hay lá»i hứa đó tiá»n bối còn nhá»› hay không?
Từ trong nhà nổi má»™t trà ng tiếng ho dà i, rồi má»™t lão nhân chống gáºy bÆ°á»›c ra, thân hình to lá»›n, đầu tóc ông lão râu ria trắng xoá, lÆ°ng còng, hiển nhiên nhiá»u tuổi. Xem chừng là nhân váºt Tái Äá»— Khang DÆ°Æ¡ng Qua vừa nói. Lão già run run giá»ng há»i:
- Gì cơ? Ngươi đã tìm được 'Hồng Hoa tuyết liên' rồi sao?
DÆ°Æ¡ng Qua gáºt đầu
- Không sai!
Tái Äá»— Khang hối hả chống gáºy bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt DÆ°Æ¡ng Qua, lão chìa tay:
- Mau! Mau cho ta xem!
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i nụ, há»i:
- Tiá»n bối việc gì phải gấp gáp? Cứ Ä‘em rượu ra đây, rồi tại hạ sẽ Ä‘Æ°a cho xem!
Tái Äá»— Khang trợn mắt:
- Ngươi không tin ta?
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i cÆ°á»i, đáp:
- Vãn bối không dám, chỉ có hÆ¡i lo lắng má»™t chút. Chắc tiá»n bối đã quên rồi, và i năm trÆ°á»›c đây, tiá»n bối hứa nếu có nhân sâm hiếm quý sẽ được tặng hảo tá»u, váºy mà khi vãn bối Ä‘Æ°a nhân sâm, tiá»n bối đã chẳng chịu cho rượu thì chá»›, còn bắt tìm đáp án cho má»™t vấn nạn! Khi vãn bối trả lá»i được, tiá»n bối đã chỉ cho có má»™t chung nhá»! Nếu vãn bối muốn má»i rượu hai vị hảo bằng hữu đây, sau khi Ä‘Æ°a tuyết liên, mà tiá»n bối chỉ Ä‘Æ°a ra má»™t chung rượu nhá», vãn bối không đồng ý!
Tái Äá»— Khang liếc qua Tiêu Phong và A Tá», lão gáºt đầu nói:
- Bằng hữu của DÆ°Æ¡ng huynh đệ và DÆ°Æ¡ng huynh đệ, cả hai Ä‘á»u là rồng phượng trong loà i ngÆ°á»i!
Tiêu Phong chắp tay thi lễ:
- Tại hạ Tiêu Phong, được nghe tiá»n bối là 'Äá»— Khang' tại thế, nên theo DÆ°Æ¡ng huynh đệ đến đây mong được đặc ân thưởng thức rượu quý!
Tái Äá»— Khang do dá»±, rồi lão nói:
- Äược! Nếu các ngÆ°Æ¡i quả tình có 'Hồng Hoa tuyết liên', lão hủ sẽ láºp tức Ä‘Æ°a tặng rượu quế hoa bách niên!
- Cho tiá»n bối xem qua cÅ©ng được! - DÆ°Æ¡ng Qua vừa cÆ°á»i vừa chÆ°ng cái bình thuá»· tinh trÆ°á»›c mặt lão nhân - Nghiêm lão tiá»n bối, xin nhìn xem có phải đúng hoa đó không?
Trông thấy Ä‘oá hoa sắc Ä‘á» thẫm nhÆ° mà u máu, đôi mắt Tái Äá»— Khang rá»±c sáng, lão buông tay, cây gáºy đổ sầm uống đất, cánh tay nhăn nheo tá»±a rá»… cây khô vÆ°Æ¡n ra nhắm chụp và o bình thuá»· tinh. DÆ°Æ¡ng Qua định rụt tay vá», nhÆ°ng thấy ông lão xúc Ä‘á»™ng, gã sinh lòng bất nhẫn, để cái bình yên ở đấy. Tay Tái Äá»— Khang bÃu cái bình, lão run giá»ng khẩn khoản:
- Dương đại hiệp, xin là m ơn cho ta được mở ra xem.
Dương Qua không mấy tin ông lão, gã không nỡ giằng lại, để mặc cho lão cầm cái bình.
Tái Äá»— Khang chăm chăm nhìn mấy bông hoa, lệ tuôn từ đôi tròng mắt đùng đục:
- Bốn mươi sáu năm ... cuối cùng ta cũng thấy được hoa nà y!.
A Tá» Ä‘ang đứng chá», cô mất kiên nhẫn, nhìn ông lão nói to:
- Ủa! 'Hồng Hoa tuyết liên' đã đưa ra rồi, sao còn chưa thấy rượu?
Tái Äá»— Khang ngẩng đầu, lão nói rà nh mạch, dằn từng tiếng má»™t:
- Nếu các vị là m giúp xong cho ta một việc nưã, tất cả số rượu trong nhà nà y sẽ là của các vị!.
- Sao ...? - DÆ°Æ¡ng Qua không tin câu nói đôi tai mình vừa nghe! "Lão Tái Äá»— Khang nà y quý rượu hÆ¡n tÃnh mạng, lấy Ä‘i của lão má»™t giá»t rượu cÅ©ng giống nhÆ° Ä‘em dao cắt mất má»™t miếng thịt trên ngừơi lão, trong nhà mà không còn giá»t rượu nà o, lão ta chắc cÅ©ng không sống nổi!", DÆ°Æ¡ng Qua nghÄ© thầm: "Lão già nà y. chẳng biết còn mÆ°u thần chÆ°á»›c quá»· gì nưã đây?".
Láºp tức gã cÆ°á»i cÆ°á»i, bảo:
- Nghiêm lão tiá»n bối, ông lại muốn bá»n ta kiếm thêm cho ông kỳ hoa dị thảo nà o khác chăng? Rồi sau đó định giở thêm trò nà y ná» nữa?
- Không lừa gạt các vị đâu! - Tái Äá»— Khang nghiêm sắc mặt - Ta, Nghiêm Phức, trÆ°á»›c trá»i đất xin có lá»i thá», Ä‘iá»u vừa nói không há» có tÃnh toán mÆ°u chÆ°á»›c! Nếu trái lá»i, sẽ bị trá»i tru đất diệt!
--- Xem tiếp hồi 35 ----
Tà i sản của livan
06-12-2008, 04:51 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên mã hà nh không - Hồi 35: Tá»u tiên Tái Äá»— Khang
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 9: Anh hùng tÆ°Æ¡ng tÃch
Hồi 35: Tá»u tiên Tái Äá»— Khang
Nhìn ông lão đầu tóc bạc phÆ¡, nghe ông thá» thốt chân thà nh, Tiêu Phong tá»± nhủ, dù không có hảo tá»u là m món trao đổi, mình là m được đến đâu, cÅ©ng sẽ hết lòng giúp lão, ông bèn há»i:
- Việc gì thế, xin tiá»n bối giải thÃch rõ, nếu ta giúp được, nguyện Ä‘em hết tâm trà sức ra là m!
Tái Äá»— Khang hấp háy cặp mắt nhìn Tiêu Phong, nói:
- Tiêu đại hiệp Ä‘Ãch thá»±c ngÆ°á»i khoái hoạt, nhÆ°ng ta cÅ©ng xin nói trÆ°á»›c, nếu các vị không hoà n thà nh, đừng trông mong rượu của ta!.
A Tá» nổi giáºn:
- Lão già nà y! Vừa rồi chẳng phải lão đã nói, Ä‘Æ°a 'Hồng Hoa tuyết liên' ra, lão sẽ trả bằng rượu Æ°á»›p quế hoa sao? Sao nói lá»i rồi nuốt lá»i?.
Tái Äá»— Khang rầu rÄ© đáp:
- Suốt bốn mÆ°Æ¡i sáu năm nay, lão đổ biết bao nhiêu tâm huyết và o đấy, thà nh bại chỉ duy nhất việc đó quyết định. Nếu trót lá»t, lão sẽ Ä‘em tặng các vị tất cả những vò rượu. Nếu việc không thà nh, lão chẳng sống được thêm bốn mÆ°Æ¡i sáu năm nữa mà chỠđược, lúc đó, Ä‘Ã nh Ä‘em châm mồi lá»a và o rượu, thiêu thân xác thà nh tro bụi? Thà nh hay bại, trÆ°á»›c sau lão cÅ©ng sẽ chết!
DÆ°Æ¡ng Qua và Tiêu Phong nghe lão nói, há» rụng rá»i, không hiểu việc ông lão Ä‘ang nhỠđây có gì Ä‘á»™ng trá»i mà dÃnh dáng chặt chẽ tá»›i tÃnh mệnh của ông nhÆ° thế. DÆ°Æ¡ng Qua quen biết lão má»›i chỉ hai năm sau nà y, nhÆ°ng gã biết lão chẳng phải hạng ngÆ°á»i nói lá»i rồi nuốt lá»i, không lừa gạt ngÆ°á»i khác, tuyệt không thể bảo có âm mÆ°u gian trá!. DÆ°Æ¡ng Qua chắp tay, nói vá»›i ông lão:
- Xin Nghiêm tiá»n bối cứ yên tâm, chỉ cần việc đó không ngược đạo lý hiệp nghÄ©a, má»™t khi vãn bối cùng Tiêu huynh hợp sức, trên thế gian nà y, những việc hai chúng tôi không thể là m chẳng nhiá»u lắm đâu!
Tái Äá»— Khang gáºt đầu, nói:
- Chuyện nà y không có gì ngược hiệp nghÄ©a, hai vị võ công cao cÆ°á»ng, có thể sẽ chỉ là m báºn rá»™n hai vị má»™t chút thôi - Ông lão chợt nhìn và o A Tá», nói tiếp - Kết cục thà nh hay bại, lão thấy rất tuỳ và o tiểu cô nÆ°Æ¡ng đây nữa!.
- Tuỳ thuá»™c và o ta? - A Tá» giáºt mình, cô trợn mắt tròn xoe - Nhà ông lão nà y! Phải chăng ông gìa quá, đến thà nh hồ đồ rồi? Ông đã nhá» hai tuyệt thế cao thủ ở đây, rồi lại biểu ta Ä‘i bán mạng là m công chuyện cho ông! Ta chÆ°a đến mức Ä‘iên rồ thế đâu!
Tái Äá»— Khang lạnh lùng nói:-
- Nháºn là m hay không do các vị quyết định! Vả lại, lão không bức bách ba vị!
Tiêu Phong vội nói:
- Tiểu cô nÆ°Æ¡ng lắm mồm lắm miệng, tiá»n bối đừng giáºn, đừng chấp! Thỉnh tiá»n bối cứ giao phó.
Tái Äá»— Khang nhìn ba ngÆ°á»i má»™t lúc, rồi lão chắp tay, cúi mình hà nh đại lá»…, nói:
- Việc thà nh công hay thất bại, lão hủ cũng xin cám ơn ba vị trước.
DÆ°Æ¡ng Qua và Tiêu Phong vá»™i tiến ra đỡ ông lão dáºy. Tái Äá»— Khang lại há»i A Tá»:
- Váºy cô nÆ°Æ¡ng đây đồng ý giúp lão?
A TỠliếc nhìn Tiêu Phong, chun miệng, nói:
- Tá»· phu ta đã nháºn lá»i ông rồi, ta cÅ©ng phải là m cho ông thôi!.
- Hay lắm! - Tái Äá»— Khang vui vẻ nói - Má»i ba vị và o nhà ngồi chÆ¡i, chá» lão sá»a soạn má»™t món đồ, nhá» ba vị chuyển giao đến ngÆ°á»i khác.
A Tá» ngạc nhiên, há»i:
- Giao đồ cho ngÆ°á»i ta? Chuyện ông nhá» cáºy là nhá» bá»n ta chuyển giao đồ váºt đến ngÆ°á»i khác?
Tái Äá»— Khang gáºt đầu, đáp:
- Không sai.
DÆ°Æ¡ng Qua thấy kỳ lạ, cất tiếng há»i:
- Món đồ gì váºy?.
- Má»™t Ãt rượu thuốc.
Tiêu Phong thắc mắc:
- Giao rượu cho ai, ở đâu?
Ông lão đáp:
- Äà ng sau núi nà y, Ä‘i theo con Ä‘Æ°á»ng nhá» Ä‘á»™ ba dặm vá» hÆ°á»›ng bắc, sẽ gặp má»™t sÆ¡n cốc, chá»— và o cốc có tảng đá khắc ba chữ "Di háºn cốc". Bên trong cốc có gian nhà nhá», lão nhá» ba vị chuyển giao Ãt rượu thuốc đến chủ nhà , việc chỉ có thế thôi!
Ba ngÆ°á»i Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, tá»± há»i việc đó có gì khó khăn?
A TỠxoay chuyển nhãn châu, cô nói:
- Nhất định trong rượu có thuốc độc!".
Tái Äá»— Khang nghiêm nghị nói:
- Tổ tiên Nghiêm gia tuyệt đối cấm hạ Ä‘á»™c và o rượu! Các vị không tin, để lão uống má»™t chung rượu đó cho các vị thấy trÆ°á»›c khi lên Ä‘Æ°á»ng!
Thấy Nghiêm Phức giá»ng chắc nịch, không ẩn chứa chút xảo trá nà o, Tiêu Phong tá»± há»i: "Chẳng phải rượu Ä‘á»™c, việc giao rượu cá»n con nhÆ° váºy, đâu có gì liên quan đến tÃnh mệnh kia chứ?"
Dương Qua hiểu rõ bản chất Nghiêm Phức, gã vội nói:
- A Tá» muá»™i thẳng tÃnh, nhanh nhảu cái miệng, Nghiêm tiá»n bối chá»› giáºn. Chẳng cần uống trÆ°á»›c thá» là m gì, vãn bối biết tiá»n bối đã hai năm, và biết tiá»n bối quý rượu nhÆ° tÃnh mạng, nhất quyết chẳng bà y trò hạ lÆ°u mượn tay ngÆ°á»i hạ Ä‘á»™c kẻ khác!
Tái Äá»— Khang nhìn A Tá», bảo:
- Cô nÆ°Æ¡ng nà y chịu giúp, lão hủ cảm kÃch không hết, có Ä‘em tÃnh mạng lão ra Ä‘á»n đáp lại còn chÆ°a xong, có đâu lão dám pháºt ý vì mấy lá»i nói của cô nÆ°Æ¡ng!
Bốn ngÆ°á»i và o nhà , ngồi yên vị, DÆ°Æ¡ng Qua bá»—ng nhiên nhá»› lại lá»i Tái Äá»— Khang từng nói, gã buá»™t miệng há»i:
- Giao rượu ở chá»— cách đây có ba dặm, chẳng phải má»™t việc khó khăn gì, cá»› sao tiá»n bối phải chỠđến bốn mÆ°Æ¡i sáu năm?
Tái Äá»— Khang rầu rÄ©, thở dà i, đáp:
- Loại 'hồng hoa tuyết liên' nà y bốn mươi sáu năm khai nhị nở hoa một lần, món rượu thuốc ấy cần 'hồng hoa tuyết liên' là m thức dẫn mới công hiệu, bốn mươi sáu năm trước lão đã mất một cơ hội, phải chỠđến ngà y hôm nay!
DÆ°Æ¡ng Qua nghÄ© cái hẹn mÆ°á»i sáu năm của mình cùng Tiểu Long nữ đã là quá dà i, hầu nhÆ° vượt khá»i sức chịu Ä‘á»±ng. Váºy mà Tái Äá»— Khang đã phải chỠđến bốn mÆ°Æ¡i sáu năm, quả khó tưởng tượng nổi, không sao hình dung những ná»—i niá»m ông lão đã phải trải qua! DÆ°Æ¡ng Qua nổi đồng bệnh tÆ°Æ¡ng liên, há»i:
- NgÆ°á»i ở cốc đó là gì vá»›i tiá»n bối? Tại sao tiá»n bối phải Ä‘Æ°a rượu thuốc đến cho há»?
- NgÆ°á»i đó là thê tá» của lão, bốn mÆ°Æ¡i chÃn năm trÆ°á»›c, do khinh xuất, lão đã là m bà ấy trúng hà n Ä‘á»™c, cứ má»—i ngà y, và o buổi giữa trÆ°a, khi Ä‘á»™c tÃnh phát tác thá»i toà n thân Ä‘au Ä‘á»›n nhÆ° kim châm, và o tiết mùa đông, khắp ngÆ°á»i lại cà ng Ä‘au nhức, khổ sở gấp bá»™i!
Nói đến đấy, mắt Tái Äá»— Khang Ä‘á» á»ng, giá»ng lão khản Ä‘i:
- Tiếng rên la của bà ấy, cách đây đã bốn mÆ°Æ¡i chÃn năm, má»—i báºn nhá»› lại là má»—i lần ruá»™t gan tan nát, lão đã láºp lá»i thá» phải chữa dứt bệnh cho bà . Bệnh đó không phải bất trị, ta có toa thuốc Ä‘iá»u chế, cần 'hồng hoa tuyết liên' bốn mÆ°Æ¡i sáu năm má»™t lần nở hoa là m thức dẫn. Hoa đó chỉ má»c trên nÆ¡i cá»±c kỳ hiểm trở của đỉnh Thiên sÆ¡n. Bốn mÆ°Æ¡i sáu năm trÆ°á»›c, lúc đó lão chỉ ngoà i hai mÆ°Æ¡i, đã thi triển khinh công leo trèo suốt ba ngà y ba đêm vượt các đỉnh băng giá cao vạn trượng cá»±c kỳ hiểm nghèo, cuối cùng lão lên được đến nÆ¡i, hái được hoa ... ôi ... nhÆ°ng ...
- Nhưng mà sao?- A TỠchẳng ngăn nổi hiếu kỳ.
- Lúc lão Ä‘em rượu thuốc và 'hồng hoa tuyết liên' đến, bà nhất định không cho gặp mặt, sau đó lão phải nhá» ngÆ°á»i khác Ä‘em đến, bà ấy chẳng thèm nhìn nhõi, đổ hết tất cả rượu, bã thuốc và 'hồng hoa tuyết liên' thì Ä‘em cho chim ăn!. Bốn mÆ°Æ¡i sáu năm sau, lão không còn sức Ä‘i tìm 'hồng hoa tuyết liên' nữa, Ä‘Ã nh nhá» DÆ°Æ¡ng đại hiệp Ä‘i lấy há»™, theo nhÆ° đại hiệp nói, chỉ cần nÆ¡i đó có 'hồng hoa tuyết liên' thì chuyện hái chúng vá» chẳng khó khăn gì!
Dương Qua nói:
- ChÃnh ra cÅ©ng chẳng dá»…, băng tuyết trên núi cá»±c kỳ trÆ¡n trợt, nhÆ°ng nếu nhỠđó mà được uống rượu quế hoa bách niên của tiá»n bối, ta nghÄ© có bá» bao nhiêu công sức gian khổ cÅ©ng đáng!
A Tá» há»i:
- Lệnh chuyết kinh có mắc chứng thần trà bất bình thÆ°á»ng không? Bà có biết rượu thuốc và 'hồng hoa tuyết liên' dùng trị bệnh không?
Tái Äá»— Khang Ä‘au khổ, lắc đầu:
- Không! Là bà ấy oán háºn lão! Bà chẳng thà má»—i ngà y má»—i chịu Ä‘au Ä‘á»›n, nhất định chẳng tha thứ lão!
Tiêu Phong và DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, cùng có ý nghÄ©, không hiểu Tái Äá»— Khang đã là m gì, đến ná»—i bị bà vợ oán háºn nhÆ° thế!. Nhìn vẻ Ä‘au khổ của Tái Äá»— Khang, cả hai Ä‘á»u hiểu, khÆ¡i lại chuyện cÅ© sẽ cà ng là m cho ông lão thêm thống khổ, các thắc mắc há» giữ trong lòng, chẳng mở miệng há»i cho được! A Tá» không nghÄ© váºy, cô buá»™t miệng: - Ông đã là m gì bà ấy váºy? Äể bị oán háºn đến nhÆ° thế?
Tái Äá»— Khang thở dà i sÆ°á»n sượt:
- Tháºt ra, lão đã là m vô số chuyện quấy, bà ấy Ä‘á»u đã nhất nhất tha thứ cả! Lão lại đã không ăn năn hối cải, để cuối cùng bà ấy oán háºn lão thấu xÆ°Æ¡ng tuá»·, chẳng tha thứ cho nữa!.Những chuyện cÅ© không nên không phải vá»›i bà ấy, lão tháºt ngượng miệng chẳng dám kể, chỉ cầu xin ba vị tìm cách cho bà ấy dùng rượu thuốc và 'hồng hoa tuyết liên', hết má»i Ä‘au Ä‘á»›n trên thân mình, lão cảm kÃch ba vị không cùng!
DÆ°Æ¡ng Qua chợt há»i:
- Giả thá» chúng tôi thà nh công, thuyết phục được bà ấy dùng thuốc, nhÆ°ng bà oán háºn tiá»n bối thấu xÆ°Æ¡ng tuá»·, chữa khá»i được Ä‘au Ä‘á»›n thể xác, con ngÆ°á»i sống trong oán háºn nhÆ° váºy bị Ä‘au khổ còn gấp trăm lần ná»—i Ä‘au thân xác, tiá»n bối trị dứt bệnh thân thể, tâm bệnh của bà ấy thì tÃnh sao?
Tái Äá»— Khang nghe váºy, lão xuất thần nghÄ© ngợi, rồi nhãn châu đầm đìa nÆ°á»›c mắt, lão nghẹn ngà o:
- Bà ấy . . . Bà ấy không tha thứ cho lão . . . chắc cÅ©ng không đến hết Ä‘á»i đâu!
Ông lão Ä‘Æ°a tay gạt nÆ°á»›c mắt, giá»ng nói kiên định hÆ¡n:
- Lãc không dám hy vá»ng được tha thứ, chỉ mong bà khá»i bệnh! Các vị chỠđây, để lão và o lấy rượu thuốc ra, nhá» các vị lên Ä‘Æ°á»ng ngay há»™ cho
Nói xong, ông lão lom khom cái lÆ°ng còng, chá»—ng gáºy Ä‘i và o sau.
Tiêu Phong Ä‘Æ°a mắt quan sát gian nhà , trừ lò sưởi, bà n và dăm ba ghế đẩu, ông không thấy bóng dáng má»™t vò, má»™t hÅ© rượu nà o, chắc Ä‘á»u trữ tại phòng trong.
Sau má»™t chốc, Tái Äá»— Khang Ä‘em rượu thuốc ra, Ä‘Æ°a cho Tiêu Phong, bảo:
- Rượu thuốc nà y được ba năm tuổi, chÃnh là lúc tốt nhất để dùng, lão đã bá» 'Hồng Hoa tuyết liên' và o, cảm phiá»n ba vị Ä‘em Ä‘Æ°a, nếu bà ấy chịu uống, lão hủ má»™t lá»i đã hứa, toà n bá»™ các vò rượu ở đây xin tặng các vị!
A TỠnói:
- Ông không tÃnh xảo ngôn vá»›i bá»n ta đấy chứ? Hai vị đại hiệp nà y, có thể sẽ bá» qua, nhÆ°ng ta chỉ là má»™t nữ tá» nhá» nhoi, ông mà lừa bịp, ta sẽ đối đầu ông đến cùng!
Tái Äá»— Khang cÆ°á»i mát, nói
- Cô biết ta quý rượu còn hÆ¡n tÃnh mạng không? Cuá»™c Ä‘á»i ta dà nh trá»n cho bà ấy! Ta còn phải giấu mấy vò rượu, vì ta chá» tá»›i ngà y nay, chá» có ngÆ°á»i giúp ta hoà n thà nh tâm nguyện! NgÆ°á»i giang hồ có lòng hiệp nghÄ©a Ä‘á»u giống nhau, Ä‘á»u chẳng ham tiá»n tà i, tỉ nhÆ° DÆ°Æ¡ng đại hiệp và Tiêu đại hiệp đây, nếu ta dùng và ng bạc là m thứ trao đổi, há» sẽ chẳng thèm để mắt tá»›i, chỉ có danng tặng rượu ngon má»›i không là m há» sứt mẻ danh tiếng đại hiệp. Các vị giúp là m xong việc, tâm nguyện lão được thoả, chẳng còn gì báºn tâm, mấy vò rượu nà y nghÄ©a lý gì?.
Tiêu Phong, DÆ°Æ¡ng Qua và A Tá» chợt hiểu, nguyên Tái Äá»— Khang khổ công dụng tâm, vì sá»± oán háºn mình đến xÆ°Æ¡ng tủy của bà vợ, ông ta đã phải bá»n lòng gìn giữ hầm rượu suốt bốn mÆ°Æ¡i sáu năm ròng. Äó đáng gá»i nghị lá»±c hiếm thấy. Tiêu Phong cùng DÆ°Æ¡ng Qua nghÄ© thầm, dầu trÆ°á»›c đây ông lão là m sái quấy thái tháºm gì Ä‘i nữa, bà vợ nên tha thứ cho ông má»›i phải phép. A Tá» nghe ông lão, cô lặng thinh hồi lâu, nghÄ© thầm, ông nà y già đến váºy sao vẫn si tình, quả có kỳ lạ. Cô không hiểu tá»· phu khi đến tuổi già của ông, không biết có giữ trá»n vẹn tấm tình si đối vá»›i A Châu nhÆ° váºy không!.
"Không xong!" - A Tá» buá»™t miệng kêu. Nguyên cô liên tưởng si tình của Tái Äá»— Khang, lan man suy luáºn nếu Tiêu Phong giữ má»™t tấm tình si nhÆ° váºy cùng A Châu, chẳng phải suốt Ä‘á»i nà y, Tiêu Phong sẽ không cho cô cÆ¡ há»™i nà o Æ°? Trong lòng hoảng hốt, cô buá»™t miệng kêu lên thà nh tiếng!
- Gì thế? Cái gì mà 'Không xong' váºy? - Tiêu Phong lo lắng, cất tiếng há»i A Tá».
A Tá» ngẩn ngÆ°á»i, cô cÆ°á»i:
- Không có gì! Chỉ là muá»™i nghÄ© nếu bà vợ quả tìng cứng cá»i, không lay chuyển, sá»a đổi được, muốn thuyết cho bà ấy uống thuốc nà y, là má»™t chuyện không dá»…!
Tái Äá»— Khang nói:
- XÆ°a kia, bà là má»™t nữ tỠôn nhu, vừa gặp mặt là thấy mến ngay, tại lão đã là m hại bà quá mức, khiến bà tâm tÃnh thay đổi hòan tòan, ôi . . . tòan là lá»—i lầm của lão thôi, tiếc thay, ở Ä‘á»i, ngÆ°á»i ta chỉ biết ăn năn hối háºn sau khi là m quấy!
A Tá» cÆ°á»i rá»™, nói:
- Hì hì ... má»™t ngÆ°á»i ôn nhu gặp mặt cảm mến liá»n! Chỉ sợ mặt ấy giỠđầy nếp nhăn nheo nhÆ° mặt của má»™t bà già khú rồi!.
Tái Äá»— Khang chẳng lấy thế là m giáºn, ông lão nói:
- Diện mạo đổi thay ra sao Ä‘i chăng nữa, trong lòng lão, bà ấy vẫn là bà ấy, trên Ä‘á»i chẳng ai khác thay thế được!
A TỠbỗng tê buốt trong lòng, kiểu đó rõ rà ng cùng một giuộc với Tỷ phu, chẳng khác chút nà o!
DÆ°Æ¡ng Qua thầm nghÄ©, vô luáºn bá»n mình gắng sức giúp ông lão hòan thà nh tâm nguyện ra sao, cuối cùng, phải tìm cách là m bà tha thứ hết cho lão, không nên để hai ngÆ°á»i già cả phải sống trong hối háºn, tiếc nuối đến hết Ä‘á»i nhÆ° váºy! DÆ°Æ¡ng Qua nói vá»›i ông lão:
- Nghiêm lão tiá»n bối, chúng ta sẽ giao rượu táºn tay, xin tiá»n bối yên tâm, trÆ°á»›c ná»—i Ä‘au khổ chỠđợi ròng rã bốn mÆ°Æ¡i sáu năm đó, thể nà o lão bà cÅ©ng sẽ tha thứ!.
Tái Äá»— Khang lắc đầu, nói:
- NgÆ°á»i đâu biết bà ấy óan háºn lão đến chừng nà o! Chỉ khi nà o bà chịu uống thuốc, hết bệnh, lão chết má»›i nhắm mắt được! Bá»—ng ông lão sá»±c nhá»›, hấp tấp nói - Từ khi bà bị hại trở Ä‘i, tâm tÃnh thay đổi hòan tòan, thù háºn nam nhân, hai vị đại hiệp đừng chá»c giáºn bà ấy, nếu tránh được thì nên tránh, đối đáp vá»›i bà ấy, nên để tiểu cô nÆ°Æ¡ng nà y lo, lão nghÄ© sẽ tốt hÆ¡n.
A Tá» cÆ°á»i cÆ°á»i, nói:
- Ông lão yên tâm, ta sẽ rất vui được so tà i bà ấy, xem xem ta và bà ấy, ai kỳ quái hơn ai!.
- Mất công cô nÆ°Æ¡ng quá! Tiếc là cô nÆ°Æ¡ng chẳng Æ°a thÃch rượu, lão tháºt tình không biết lấy gì Ä‘á»n đáp cô nÆ°Æ¡ng đây?.
A TỠđáp:
- Không hỠchi! Xong việc, chỉ cần ông tặng rượu tỷ phu ta và Dương đại ca, là đã trả công đủ cho ta rồi!
Quay sang Tiêu Phong, cô há»i:
- Tỷ phu, muội là m xong việc rồi, tỷ phu sẽ thưởng muội cái gì?.
- Thưởng muội cái gì ư? - Tiêu Phong nói - tất cả những gì của ta, muội cứ tùy tiện lấy!.
- Muội chẳng lấy gì hết, chỉ mong vĩnh viễn ở bên tỷ phu, bất kể xảy ra chuyện gì, huynh không được xua đuổii muội!
- Nha đầu ngu ngốc! Muội nói gì mà 'bất kể', có cái gì ta xưa nay chưa từng đáp ứng cho muội?.
DÆ°Æ¡ng Qua sá»›m biết A Tá» si mê Tiêu Phong, nhÆ°ng gã chÆ°a rõ Tiêu Phong không có tình ý gì cùng cô. Khi nghe giá»ng lưỡi hai ngÆ°á»i, DÆ°Æ¡ng Qua mÆ¡ hồ hiểu, nguyên A Tá» hệt nhÆ° Trình Anh cùng Lục vô Song, cùng Ä‘eo Ä‘uổi má»™t tÆ°Æ¡ng tÆ° Ä‘Æ¡n phÆ°Æ¡ng!
A TỠnghiêm sắc mặt:
- A Châu tá»· tá»· trÆ°á»›c khi chết, đã yêu cầu huynh phải cố sống, không được tá»± hủy hoại tÃnh mạng, huynh đã chịu lá»i, váºy sao ở trÆ°á»›c Nhạn môn quan, huynh lại tá»± tá»? Huynh chẳng giữ lá»i hứa cùng A Châu tá»·, là m sao muá»™i tin huynh được? Muá»™i chỉ muốn huynh, trÆ°á»›c mặt DÆ°Æ¡ng đại ca cùng Nghiêm tiá»n bối đây, lên tiếng đáp ứng muá»™i má»™t lần, thì muá»™i má»›i yên tâm được!.
Tiêu Phong nghÄ© thầm "A Châu nay chết rồi, ta mà còn sống đây ... thì có ý nghÄ©a gì! TrÆ°á»›c Nhạn môn quan, ta trở thà nh tá»™i nhân của Liêu quốc, bị ngÆ°á»i đồng tá»™c khinh miệt bán nÆ°á»›c cầu vinh, ta không lấy cái chết tạ tá»™i, còn ham sống, dẫu Ä‘em hết nÆ°á»›c Hoà ng hà rá»a, cÅ©ng không sạch được, muá»™i hiểu được cho ta không!"
Tiêu Phong thở dà i:
- Ta đã phụ lòng tỷ tỷ A Châu của muội, muội nếu không ngại bị ta hay rầu rĩ trách móc, muốn ở cạnh ta, ta sẽ không xua đuổi muội.
A TỠmừng rõ:
- Hay lắm! Má»™t lá»i đó, có DÆ°Æ¡ng đại ca và Nghiêm tiá»n bối là m chứng, muá»™i thấy yên tâm rồi!
DÆ°Æ¡ng Qua và Tái Äá»— Khang Ä‘á»u từng trải trong tình trÆ°á»ng, lúc đó chẳng ngăn được, há» cùng than thầm: "Y không yêu cô, cô ở mãi bên cạnh y, thì cô được gì?".
Ba ngÆ°á»i chắp tay từ biệt, Tái Äá»— Khang nói:
- Bà vợ ta há» Lục, năm mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c đây, từng nổi danh giang hồ vá»›i ngá»ai hiệu 'Ngá»c diện la sát', ám khà của bà đã từng gây kinh hồn khiếp vÃa nhiá»u ngÆ°á»i, các vị khá để tâm Ä‘á» phòng. Và trong cái tiểu cốc đó có má»™t ao bùn, lạc bÆ°á»›c và o đấy dá»… bị chìm tuyệt tÃch xuống đáy ao, ngÆ°á»i võ công thấp kém đừng hòng vượt qua!.
A TỠnói:
- Xin lão bá yên tâm, Tá»· phu ta cùng DÆ°Æ¡ng đại ca Ä‘á»u là tuyệt đại cao thủ, há» không vượt qua đấy được, e rằng trên Ä‘á»i chẳng có ai khác Ä‘i qua được!.
Tái Äá»— Khang gáºt đầu, đáp:
- Thế thì tốt quá! Tốt quá! .
Ông tiá»…n ba ngÆ°á»i, đứng trong khung cá»a nhìn theo hồi lâu, rồi quay mình Ä‘i và o nhà .
--- Xem tiếp hồi 36 ----
Tà i sản của livan
Từ khóa được google tìm thấy
àóäèîêíèãè , củ thiên ma , êîìñîìîëåö , ïåñíÿ , nh hết cjieeu , then ma hanh khong , thiÊn mà hÀnh khÔng , thiên mã hà nh không , thien ma hang khon , thien ma hanh khong , thien ma hanh khong 4vn , thien ma hanh khong full , thien ma hanh khong prc , thien ma khong prc full , thienmahanhkhong , tien ma hanh khong