Cực Phẩm Thiên Vương Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo-----
Chương 31: Một cú điện thoại.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn.eu
Bỗng nhiên gian phòng liền trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của đám người Phương Chí Cương. Ngay cả Phương Chí Cương ở bên trong. không một ai nghĩ tới. Trần Phàm lại muốn đánh điện thoại gọi cho Đường Quốc Sơn!
“Cú điện thoại này có thể không gọi hay không?” Ngắn ngủi khiếp sợ qua đi. Phương Chí Cương đã dần dần khôi phục lại bình tĩnh, tuy rằng hắn không biết thân phận của Trần Phàm, nhưng đã chứng kiến qua bản lĩnh khủng bố phi thường của Trần Phàm, hắn hoàn toàn có lý do tin tưởng, đây không phải là Trần Phàm muốn hù dọa Lý Thắng, mà thật sự có mối quan hệ với Đường Quốc Sơn.
Trần Phàm hờ hừng lắc đầu: “Phương đội trưởng. tất cả mọi người đều là người thông minh, nếu hôm nay ông không xuất hiện, hắn nhất định sẽ xuống tay với tôi. Mà nếu không phải tôi cởi áo ra. để ông nhận ra tôi. nói vậy ông cũng không vì cứu tôi mà trở mặt cùng hắn. đúng không?”
Đối mặt với Trần Phàm chất vấn. Phương Chí Cương liền rơi vào trầm mặc. Đúng theo như lời mà Trần Phàm nói. Lý Thắng luôn nhẫn nhịn không có xuống tay, hoàn toàn là xem trên thể diện của Phương Chí Cương. Mà đến lúc này xem ra. Lý Thắng đã quyết định không bán thể diện cho Phương Chí Cương thêm nữa. muốn khăng khăng hướng Trần Phàm xuống tay hạ sát.
Bời nỗi ám ảnh trong kí ức, nên Phương Chí Cương tin tưởng Trần Phàm không phải là đang muốn phô trương thanh thế, hù dọa người khác, nhưng đang bị lửa giận làm cho đầu óc choáng váng hôn mê, trải qua ngắn ngủi khiếp sợ xong. Lý Thắng cười lạnh một tiếng nói: “Đường Quốc Sơn? Ha ha. ngươi đang hù dọa ai đó? Ta nói cho ngươi biết, ngươi nói không sai. ngươi làm cháu ta cùng lính của ta bị thương. Ngươi muốn bình an rời khỏi nơi này, đó tuyệt đối là chuyện tình không có khả năng.”
“Phương đội trưởng. nếu ông không muốn nơi này xảy ra án mạng. như vậy thì hãy làm theo lời tôi nói đi.” Trần Phàm khẽ nheo mắt nhìn Phương Chí Cương, ngữ khí uy hiếp không hề che giấu.
Thân là đội trưởng đại đội đặc công thuộc trung đoàn võ cảnh Đông Hải, Phương Chí Cương chưa từng bị người khác uy hiếp qua như thế này, chưa bao giờ! Nếu đổi thành người khác nói chuyện với hắn như thế, hắn tuyệt đối sẽ làm cho người ấy biết câu thành ngữ “họa từ miệng mà ra” sẽ có hàm ý như thế nào.
Nhưng...Lời này từ trong miệng Trần Phàm nói ra. đã khiến cho Phương Chí Cương không thể không tin. Tuy rằng trong tay đám lính của Lý Thắng đều có súng, nhưng lúc này tất cả mọi người đều đang ở trong không gian nhỏ hẹp. Lý Thắng cùng mình đều ở đây, đám võ cảnh kia tuyệt đối sẽ không dám nổ súng bừa! Dù sao, tử đạn là không có mắt. không người nào dám cam đoan khi nổ súng, tử đạn sẽ không bắn nhầm vào Lý Thắng.
“Tiểu tử ngông cuồng? Ta sẽ bắt chết ngươi ngay bây giờ!” Đám thủ hạ của Lý Thắng không dám nổ súng, nhưng cũng không có nghĩa là Lý Thắng không dám. Bởi Trần Phàm buông lời cuồng vọng đã hoàn toàn chọc giận hắn. hắn rống giận lên một tiếng. theo bên hông rút khẩu súng lục ra.
“Sưu!” Ngay khi Lý Thắng muốn rút súng ra. thì Trần Phàm liền hành động. Tất cả mọi người bao gồm Phương Chí Cương ở bên trong. đều không một ai nhìn thấy rõ Trần Phàm hành động như thế nào, bọn hắn chi cảm thấy trước mắt của mình hoa lên vài cái bóng ảnh. Theo sau. không đợi cho Lý Thắng kịp giương súng lên. Trần Phàm liền đã án ngữ ở ngay trước người Lý Thắng, cánh tay phải bung ra nắm giừ lấy khâu súng lục ở trong tay của Lý Thắng.
“Súng, không phải là thứ để ngươi chơi đùa!” Trần Phàm lạnh mà cười, tay phải đột nhiên phát lực. rất nhanh sau đó khâu súng lục đã rơi vào trong tay của Trần Phàm, họng súng chĩa thẳng vào đầu Lý Thắng. Bất thình lình xảy ra cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người đều đứng ngây ra!
“Bõ súng xuống!” Theo sau. trừ bỏ đám người Phương Chí Cương ra. những binh sĩ khác đều sôi nổi giương súng trong tay lên. đem họng súng nhắm thẳng vào người Trần Phàm, rống giận quát. Thanh âm tuy lớn. nhưng không cách nào che giấu đi tâm tình hoảng sợ trong ngữ khí của bọn hắn. đã kiến thức qua thủ đoạn thiết huyết của Trần Phàm, bọn hắn hoàn toàn có lý do tin tưởng rằng. Trần Phàm có đảm lượng một phát bắn nát đầu Lý Thắng!
Giờ khắc này, trong đôi con ngươi băng sương lạnh lùng của Trần Phàm không hề có bất kỳ một tia cảm xúc nào của con người. Có chăng chỉ là sát khí âm trầm khủng bố, cái loại sát khí khủng bố lạnh tới thấu xương. Nhìn vào đôi con ngươi không có bất kỳ một tia cảm xúc nào của con người. từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu túa ra trên trán của Lý Thắng, toàn thân hắn không kìm chế nổi mà run rẩy lên. dáng vẻ hung hãn càn quấy lúc trước nháy mắt đã hoàn toàn biến mất tăm hơi. Lý trí nói cho hắn biết. Trần Phàm tuyệt đối là dám nổ súng!
“Đừng...đừng bắn!” Lý Thắng hoảng hốt nói. Phương Chí Cương cũng không khá hơn chút nào, hắn muốn tiến lên ngăn trở Trần Phàm, nhưng đã bị Trần Phàm trừng mắt liếc nhìn cảnh cáo.
“Di động?” Trần Phàm nhìn Lý Thắng quát, trong ngữ khí mang theo thanh âm khàn khàn đặc hữu.
Lý Thắng toàn thân chấn động, thờ hổn hển từng ngụm nói: “Đưa di động cho hắn!”
Lý Thắng vừa thốt ra lời này, đám binh lính cảnh vệ liền nhanh chóng buông súng xuống. lấy máy điện thoại quân dụng ra. đưa tới cho Trần Phàm. Bất quá Trần Phàm cũng không tiếp nhận máy di động, mà dùng họng súng gõ xuống trán của Lý Thắng một cái.
Hành động này khiến cho tất cả mọi người phải nín thờ, còn Lý Thắng thì hai chân mềm nhũn ra. thiếu chút nữa đã hôn mê bất tinh ngay tại đương trường, may mắn bản thân hắn dù sao cũng là nhân vật từng kiến thức qua sóng to gió lớn. Trước khi đầu óc hôn mê, đã kịp thời cắn xuống đầu lưỡi của mình, dưới cơn đau kích thích liền khôi phục được một chút khí lực, nên không có gục ngã.
“Tự gọi cho Đường Quốc Sơn đi.” Trần Phàm ra hiệu cho Lý Thắng tiếp nhận di động.
Lý Thắng nuốt khan nước miếng, vươn bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh ra. run rẩy đón lấy chiếc điện thoại di động.
“Bốp!” Có thể là do quá mức hoảng sợ, cho nên sau khi tiếp nhận di động, cánh tay không ngừng run rây đã khiến cho chiếc di động trực tiếp rơi xuống bên dưới đất.
“Tôi cho ông thêm một cơ hội nữa. nếu di động còn rơi, tôi sẽ bắn nát đầu ông!” Trần Phàm liếm môi lạnh lùng nói.
Cả người Lý Thắng lại hung hăng run lên. dùng thanh âm khàn khàn nói: “Mau...mau lấy điện thoại lên cho ta!”
Tên cảnh vệ đứng phía sau Lý Thắng cũng bị khí thế khủng bố của Trần Phàm dọa cho hoảng sợ. Bởi vậy khi cúi xuống nhặt di động. hai bàn tay cũng không ngừng run rẩy, may mắn tố chất tâm lý coi như không tệ. nên sau khi nhặt di động lên cũng không làm rớt xuống lần nữa.
Vươn tay ra đón lấy chiếc điện thoại di động quân dụng. mồ hôi lạnh trên trán Lý Thắng túa ra nhiều hơn. bàn tay cầm chiếc điện thoại thì vẫn không ngừng run rẩy như cũ. Lúc này hắn phải cắn đầu lưỡi thêm một lần nữa. lần này hắn dùng sức trực tiếp đem đầu lưỡi của mình cắn nát. máu tươi nhất thời theo trong khóe miệng chảy ra. Lý Thắng không có lau vết máu trên khóe miệng đi. mà hít sâu một hơi, bắt đầu bấm số 0123....
Sau khi bấm xong con số cuối cùng. thì cả người Lý Thắng đã hư thoát mất hết khí lực. hắn run rẩy đưa điện thoại ra trước mặt Trần Phàm. Trần Phàm vươn cánh tay còn lại ra đón lấy máy, đặt lên trên tai.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều đem ánh mắt quẳng ném về phía Trần Phàm, khẩn trương tới mức đã quên hô hấp. Trải qua vài giây thời gian. điện thoại chuyển tiếp, trong ống nghe truyền ra một cái thanh âm trầm ồn mạnh mẽ: “Alo!”
“Kêu Đường lão đầu ra nghe điện thoại.” Trần Phàm thấy không phải là khẩu âm của Đường Quốc Sơn. liền phân phó nói.
Đường lão đầu?
Ngạc nhiên nghe cách xưng hô này, đám người Phương Chí Cương không khỏi trợn tròn mắt lên. còn Lý Thắng thì toàn thân chấn động, hai mắt nhắm vào, làm ra vẻ như muốn hôn mê ngất đi. Tại hắn xem ra. lấy thân phận cùng địa vị của Đường Quốc Sơn. người dám xưng hô như thế này, Trần Phàm tuyệt đối chính là người đầu tiên!
Phương Chí Cương làm như đã nhận ra vẻ bất thường của Lý Thắng. cho nên liền bước tới nâng đỡ Lý Thắng. đồng thời diễn cảm tương đối khó coi. Bởi vì hắn xem ra. mối quan hệ giữa Trần Phàm và Đường Quốc Sơn đã hoàn toàn vượt qua khỏi tầm dự đoán của hắn. kể từ đó, chuyện này muốn giải quyết qua loa. chi sợ là so với lên trời còn muốn khó khăn hơn rất nhiều.
Đầu bên kia điện thoại, binh lính cảnh vệ của Đường Quốc Sơn nghe được ba chữ “Đường lão đầu” cũng ngây ngốc ra. Hắn lại cẩn thận nhìn thoáng qua số máy gọi tới. sau đó lạnh lùng hỏi: “Anh là ai?”
“Anh đi thông báo cho Đường lão đầu. nói Trần Phàm gọi điện tới. tôi có việc cần gặp ông ấy.” Có thể là do đang nói chuyện điện thoại, nên ngữ khí của Trần Phàm đã thoải mái hơn rất nhiều, cũng không chĩa thẳng họng súng vào đầu Lý Thắng nữa.
Đầu bên kia điện thoại, binh lính cảnh vệ của Đường Quốc Sơn nghe vậy, thì trầm ngâm một lúc, sau đó mới cẩn thận nói: “Xin chờ thêm một lát.”
Đại khái chừng nửa phút đồng hồ sau. trong tai nghe truyền ra một thanh âm hùng hậu mười phần trung khí: “Thằng nhóc này, làm sao cậu vẫn không biết lớn nhỏ như vậy đây chứ?”
“Không biết lớn nhỏ ư? Lão già này, dường như xưa nay tôi vẫn luôn gọi ông là Đường lão đầu đi?” Trần Phàm không cho là đúng nói.
Lời này vừa thốt ra. đám võ cảnh đứng phía sau Trần Phàm đều buông súng trong tay xuống. còn Lý Thắng thì hai mắt nhắm chặt, trực tiếp ngã nhào vào trong lòng của Phương Chí Cương. Qua cuộc đối thoại ngắn ngủi kia. đã chứng minh Trần Phàm và Đường Quốc Sơn nhận thức nhau, hơn nữa mối quan hệ còn không hề tầm thường!
Lúc này, Đường Quốc Sơn đang dở khóc dở cười, theo sau hắn chợt nhớ ra cái gì đó, nên mới dò hòi: “ủa? Làm sao cậu lại dùng máy của tên tiểu tử Lý Thắng để gọi cho tôi? Hai người nhận thức nhau sao?”
“Còn hơn là nhận thức đó!” Trần Phàm tức giận nói: “Đường lão đầu. tôi nói cho ông biết, nếu tôi không gọi điện thoại tới cho ông. chi sợ rằng hôm nay ông phải đến nhặt xác tôi rồi.”
“Nhặt xác là sao?” Nghe được câu nói này, đầu tiên Đường Quốc Sơn thoáng ngẩn ra. theo sau liền cười mắng: “Thằng nhóc này, đừng nói những điều vô nghĩa với ta. Mau nói đi. rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Đường lão đầu. tôi nghĩ. hãy để cho chính bản thân hắn kể cho ông nghe đi.” Trần Phàm nói xong đưa máy tới trước mặt Lý Thắng đang sắp rơi vào hôn mê.
Trông thấy chiếc máy điện thoại gần trong gang tấc, Lý Thắng giống như đang nhìn thấy ma quỷ chui lên từ dưới địa ngục bình thường, đôi con ngươi trong mắt mở lớn lên. thân mình hung hăng run rẩy, như thế nào còn dám tiếp đón điện thoại đây?
Bùm! Theo sau. trên người Lý Thắng không biết từ đâu trào ra một cỗ khí lực. trực tiếp quỳ rạp xuống đất. dùng ánh mắt cầu xin tha thứ nhìn vào Trần Phàm, đồng thời còn khẽ lắc đầu. ý bảo Trần Phàm xin hãy buông tha cho hắn. Nhìn Lý Thắng lúc trước khăng khăng muốn đưa mình vào chỗ chết, nhưng lúc này lại khúm núm van xin giống như một con chó nhà tang. Trần Phàm không hề...nảy sinh ra chút lòng nhân từ nào. Bởi vì nhân từ đối với địch nhân....chính là tàn nhẫn với bản thân mình!
Trần Phàm hiểu rõ, nếu hôm nay bản thân mình giống như Ngu Huyền, không hề có chút bối cảnh nào, thì cho dù mình quỳ xuống kêu Lý Thắng bằng ông nội cũng chẳng thấm tháp vào đâu. Lý Thắng tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha cho mình!
“Nếu ông không nghe, thì tôi sẽ buông điện thoại ra đó.” Trần Phàm nói xong. giơ điện thoại ra giữa không trung.
Chứng kiến Trần Phàm muốn buông tay, Lý Thắng sợ tới mức thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán. thân hình mập mạp run rây mãnh liệt, hai tay vội vàng đón lấy máy di động.
“Thủ...thủ trưởng.” Lý Thắng vừa đón lấy máy di động. liền dùng sức nuốt khan nước miếng, run rẩy nói.
Đầu bên kia điện thoại, Đường Quốc Sơn đợi khoảng chừng ba mươi giây đồng hồ sau mới nghe được thanh âm của Lý Thắng. nhất thời hiểu ra chuyện tình sợ rằng không hề đơn giản. Lúc này còn cảm nhận được nỗi sợ hãi trong ngữ khí của Lý Thắng, thì trong lòng càng chứng thực nghi vấn của mình. Nhớ tới câu nói lúc trước của Trần Phàm. Đường Quốc Sơn ngữ khí liền trở nên băng lạnh: “Lý Thắng. anh mau nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Lý Thắng bị thanh âm băng lạnh của Đường Quốc Sơn làm cho hoảng sợ không nhẹ. máy di động ở trong tay hắn thiếu chút nữa đã rơi ra.
Lúc trước. Trần Phàm không có đích thân đưa Ngu Huyền chạy tới phòng cứu thương. là bởi vì hắn nhìn ra được trên người Ngu Huyền không có vết thương trí mạng. phần lớn chỉ là ngoại thương mà thôi. Thoạt nhìn tuy rằng khủng bố, nhưng không có nguy hiểm, cho nên hắn lựa chọn ở lại. giúp Ngu Huyền báo thù. Hiện giờ, chứng kiến Lý Thắng tiếp đón điện thoại xong, sợ tới mức ngay cả đại khí cũng không dám thở mạnh. Trần Phàm biết mình không cần phải ở lại đây thêm nữa. Vì thế cầm áo mặc lên trên người. sau đó thản nhiên bước đi ra ngoài.
Lúc này đây không có bất kỳ người nào dám ngăn trở hắn. thậm chí Phương Chí Cương còn đặc biệt phái một gã cảnh vệ đi theo Trần Phàm. Mục đích của Phương Chí Cương rất đơn giản. hắn không muốn đám võ cảnh gác cửa cùng Trần Phàm phát sinh xung đột!
“Lý Thắng xong rồi!” Đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Trần Phàm rời khỏi hành lang. Phương Chí Cương khẽ thở dài. hắn biết rõ lấy tính chất nghiêm trọng của chuyện tình lần này, không chỉ kiếp sống quân nhân của Lý Thắng chấm dứt. mà tựu chính bản thân mình cũng khó tránh khỏi bị cấp trên trách phạt.
Cực Phẩm Thiên Vương Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo-----
Chương 32: Trần gia ở phương Bắc.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn.eu
Tổng Y Viện là bệnh viện trực thuộc vào trung đoàn võ cảnh ở Đông Hải. danh khí rất lớn. vốn được coi là bệnh viện lớn nhất nhì ở Đông Hải. Đối với người bình thường mà nói. Tổng Y Viện tuy rằng danh khí lớn. nhiều chuyên gia. nhưng nếu không có quan hệ nhất định, muốn nhờ chuyên gia cấp cao hội chẩn khám bệnh, cơ hồ cũng là chuyện tình không có khả năng.
Ngày hôm nay, khi màn đêm vừa mới buông xuống. có rất nhiều xe quân dụng mang biển số của trung đoàn võ cảnh Đông Hải chạy vào trong bệnh viện, cả bãi đậu xe cơ hồ là chất đầy xe quân dụng. Tạm thời không đề cập tới vấn đề giá thành của mỗi chiếc xe, chỉ cần nhìn biển số của những chiếc xe này, đều đã khiến cho người bình thường phải khiếp sợ không thôi rồi.
Trong phòng hội thảo của bệnh viện, trừ bỏ những chuyên gia ngoại quốc ra. còn có những chuyên gia bản địa. đều tập trung ở đây. Loại tình huống này xuất hiện ở Tổng Y Viện là cực kì hiếm thấy, trước kia chi khi nào có đại nhân vật đến bệnh viện điều trị. mới sẽ xuất hiện cái loại tình huống như thế này.
Trong một gian phòng cao cấp của Tổng Y Viện. Ngu Huyền toàn thân băng bó, lặng lặng nằm dưỡng thần ở trên giường. giống như một cái xác ướp bình thường. Trần Phàm an vị ngay bên cạnh Ngu Huyền, những tia lo lắng cuối cùng trong đôi con ngươi đã hoàn toàn biến mất. lúc trước những chuyên gia của bệnh viện đã tiến hành kiểm tra tổng quát cho Ngu Huyền, kết quả cũng sáng tỏ, thương thế của Ngu Huyền phần lớn đều là ngoại thương, sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, dưỡng bệnh vài ngày là có thể xuất viện.
Chẳng biết qua bao nhiêu lâu thời gian. bởi vì mất máu quá nhiều mà rơi vào trạng thái hôn mê, Ngu Huyền đã chậm rãi mở mắt ra. trong đôi con ngươi vẫn còn che kín những đường tơ máu. Rơi vào tình trạng hôn mê quá dài. khiến cho Ngu Huyền không kịp thích ứng với ánh điện trong gian phòng. vừa mở mắt ra đã lập tức nhắm tịt hai mắt vào.
“Ngu Huyền, trước tiên đừng gấp gáp mờ mắt. để tôi rót cho cậu một chén nước ấm nhé.” Trần Phàm phát hiện ra Ngu Huyền đã hồi tỉnh, liền đứng lên đi rót nước cấp cho Ngu Huyền.
Nghe được thanh âm của Trần Phàm. Ngu Huyền vội vàng mờ trừng mắt ra. đôi con ngươi xoay chuyên vài vòng. suy yếu hỏi: “Trần Phàm, đây là nơi nào thế?”
“Đông Hải Võ Cảnh Tổng Y Viện!” Trần Phàm vừa rót nước, vừa mỉm cười giải thích cho Ngu Huyền.
“Đông Hải Võ Cảnh Tổng Y Viện?” Ngu Huyền lộ ra ánh mắt nghi hoặc nói: “Sao tôi lại ở trong này?”
“Đám vương bát đản kia đã nhận sai rồi, vì bù đắp sai lầm. đã đặc biệt đưa cậu tới đây dưỡng thương.” Trần Phàm mỉm cười đem cốc nước đặt lên trên chiếc bàn ở đầu giường bệnh.
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói như vậy, nguyên bản đang suy yếu Ngu Huyền bỗng nhiên liền trở nên phẫn nộ. Hắn cố gắng ngồi dậy, trong đôi con ngươi toát ra một tia lửa giận, nói: “Con mẹ chúng nó, đám chó hoang kia nhân cơ hội đánh lén tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho chúng nó đâu!”
“Ha ha. bọn chúng đã bị trừng phạt thích đáng, cũng đang nằm điều dưỡng trong bệnh viện này, thương thế so với cậu còn nghiêm trọng hơn gấp mấy lần rồi.” Trần Phàm nói lời này rất đúng sự thật, tuy rằng trên người Ngu Huyền có nhiều vết thương. nhưng không gãy xương vỡ đầu. còn đám người Hoàng Hiểu Đông xương cốt đều tan nát. nhất là Hoàng Hiểu Đông cùng Ngô Khải, ngày sau chắc chắn là không thể nào hoàn toàn bình phục.
Nghe Trần Phàm nói như vậy, đầu tiên Nau Huyền giật mình trợn tròn mắt lên. xung quanh hốc mắt của hắn thâm tím. lúc này nhìn không khác nào một con gấu mèo!
“Cậu...cậu nói bọn chúng cũng đang nằm dưỡng thương trong bệnh viện này? Là cậu làm sao?” Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi. Ngu Huyền liền điều chỉnh cảm xúc dò hỏi. trong ngữ khí cũng tràn ngập hồ nghi.
“Ưm.” Trần Phàm không có phủ nhận, mà là mỉm cười gật đầu. Sau đó cầm chén nước lên. nhẹ nhàng thổi vài hơi. cố gắng để cho nước nhanh nguội đi.
Ngu Huyền trầm mặc, hắn không khỏi nhớ tới lúc trước ở quân doanh. Trần Phàm vì ngăn cản hắn ra tay, mà đã phải lãnh chịu một đống hậu quả. Hơn thế nữa...Trần Phàm còn vì báo thù cho hắn. mà bất chấp hậu quả. đánh trọng thương đám người Hoàng Hiểu Đổng cùng Ngô Khải!
“Trần Phàm. Ngu Huyền tôi xưa nay vẫn luôn trực tính, sẽ không bao giờ nói chuyện khách sáo.” Ngu Huyền hai mắt ửng hồng, thanh âm run rẩy nói: “Tóm lại. ân tình lần này, huynh đệ ta sẽ ghi nhớ kỹ!”
Vừa nghe Ngu Huyền nói như thế. Trần Phàm mỉm cười không đáp. Hắn biết rõ lời này của Ngu Huyền là xuất phát từ trong nội tâm. nếu như đã xuất phát từ trong nội tâm. thì so với những lời hoa mỹ khách sáo còn đáng quý hơn rất là nhiều.
“Ngu Huyền, tôi biết cậu lo lắng, tôi đánh Hoàng Hiểu Đông cùng mấy tên võ cảnh kia sẽ dính tới phiền toái. Nhưng yên tâm đi. phiền toái đã được giải quyết xong rồi.” Trần Phàm nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt của Ngu Huyền, liền mim cười giải thích.
Ngu Huyền tuy rằng nóng tính, hay xúc động. nhưng cũng không phải là cái thứ ngu ngốc. Hắn biết, lúc này mình vẫn bình yên vô sự nằm dưỡng thương ở trong phòng bệnh của Đông Hải Võ Cảnh Tổng Y Viện, đều đã chứng minh hết thảy rồi!
“Tốt lắm. nước nguội rồi. mau uống nước đi.” Trần Phàm cầm chén nước đưa tới trước mặt Ngu Huyền.
Vốn Ngu Huyền còn muốn đứng lên. nhưng vết thương trên người quá nhiều, chỉ thoáng động tới liền đau nhức không thôi. Vì thế, hắn đành phải ngồi im há miệng ra. để cho Trần Phàm giúp hắn uống nước....
Cùng lúc đó, viện trưởng đã thảo luận xong. quay về tới văn phòng. Trong văn phòng, Đường Quốc Sơn, Hoàng Chí Văn, Lý Thắng cùng Lý Hồng mẹ của Hoàng Hiểu Đông đều đang tập trung ở đây.
Hoàng Chí Văn cùng Lý Hồng hai người đều mang diễn cảm âm trầm, trong đôi con ngươi tràn ngập thần sắc lo lắng, còn Lý Thắng thì trong lòng vẫn đang run sợ, cứ việc lúc này Đường Quốc Sơn chưa có thông báo phế bỏ thân phận chi đội trưởng của hắn. nhưng hắn đã biết rõ, đây chính là chuyện tình sớm hay muộn mà thôi. So sánh với ba người này mà nói. thì diễn cảm của Đường Quốc Sơn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Vừa trông thấy viện trưởng đẩy cửa. bước vào văn phòng. Lý Hồng là người đầu tiên đứng lên. diễn cảm khóc lóc tang thương chạy tới bên cạnh người viện trưởng, túm lấy ống tay áo Blouse, khân trương hỏi thăm: “Viện trưởng, chân của con tôi có thế chữa khỏi được không?”
Nghe Lý Hồng hỏi câu này, sắc mặt của viện trưởng có chút khó coi, còn Đường Quốc Sơn lại bày ra biểu tình sớm đã biết trước. Tại hắn xem ra. lấy khả năng khống chế lực lượng của Trần Phàm, nếu đã muốn phế bỏ một người. coi như là Hoa Đà tái thế cũng vô pháp cứu chữa.
Đúng như suy nghĩ của Đường Quốc Sơn. sau khi trầm ngâm vài giây đồng hồ xong, viện trưởng buồn bực nói: “Tôi đã triệu tập tất cả chuyên gia trong viện đến họp, nhưng mọi người đều nhất trí cho rằng. con của hai ông bà quãng thời gian còn lại. sẽ phải sống ở trên xe lăn rồi.”
Vừa nghe thấy viện trưởng nói như vậy, Lý Hồng nhất thời diễn cảm trở nên tái nhợt, đôi con ngươi trong mắt trợn trừng lên. theo sau nhãn cầu xoay chuyển vài lần. làm ra vẻ như muốn ngất đi. Mà Hoàng Chí Văn ngồi ở trên ghế salon. lại nắm chặt song quyền, hắn dùng sức mười phần, khiến cho hai nắm đấm phát ra những thanh âm bùm bùm cách cách. Bất quá hắn không có đứng lên nâng đỡ Lý Hồng, mà dùng thần sắc âm trầm liếc mắt nhìn Đường Quốc Sơn. trầm giọng nói: “Đường lão, nếu chân con tôi có thể hồi phục, tôi sẽ không truy cứu chuyện này. Nhưng hiện giờ kết quả đã biết rồi. chân con tôi không thể hồi phục lại bình thường. Như vậy, sã thanh niên đánh gãy chân con tôi. tôi sẽ cho người đoạn gãy tứ chi của hắn.”
“Tôi muốn lấy tính mạng của tên hỗn trướng đó!” Lý Hồng hai mắt đỏ ửng. chanh chua quát lên.
Nghe hai người nói chuyện như thế, sắc mặt của viện trưởng càng trở nên khó coi hơn. còn Đường Quốc Sơn lại cười lạnh: “Hoàng Chí Văn, tôi khuyên anh không nên vọng động! Anh phải biết rằng, chuyện lần này sai là ở con anh và Lý Thắng.”
“Đường lão, ngay cả khi con tôi sai, nhưng thủ đoạn của tên thanh niên kia quá mức tàn nhẫn!” Hoàng Chí Văn chi có một đứa con trai độc nhất này, hơn nừa từ nhỏ vun dưỡng tài bồi. cố gắng đế ngày sau nó lớn lên nối nghiệp mình. Nhưng hiện giờ biến thành như vậy, hắn tự nhiên là không thể nuốt trôi cục tức này: “Đường lão, tôi nghe Lý Thắng nói. ông cùng tiểu tử đó quen biết nhau, hơn nữa quan hệ thâm sâu. Bất quá sự tình đã tới nước này, bất kể như thế nào, tôi cũng phải khiến cho tên tiểu tử kia trả giá thảm trọng, hy vọng ông sẽ không lấy làm phiền lòng.”
Hiển nhiên, ở trong suy nghĩ của Hoàng Chí Văn xem ra. là Đường lão một mực muốn bảo hộ cho Trần Phàm. Nếu không phải như thế, thì khi Trần Phàm theo Ngu Huyền đến bệnh viện, hắn đã cho người đem trói Trần Phàm lại. căn bản là sẽ không cần phải chờ bệnh viện làm ra kết quả chuẩn đoán bệnh trạng. Hiện giờ, đôi chân của Hoàng Hiểu Đông đã không cách nào cứu chữa. Hoàng Chí Văn cũng chẳng thèm quản đến mối quan hệ nữa. Tại hắn xem ra. tuy rằng luận thân phận, quyền lực cùng địa vị. hắn không bằng Đường Quốc Sơn. nhưng hắn không tin tưởng Đường Quốc Sơn sẽ vì Trần Phàm mà cùng hắn cá chết lưới rách!
“Hoàng Chí Văn. chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi giúp tiểu tử đó, là bởi vì có mối quan hệ thâm sâu hay sao?” Dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong đầu của Hoàng Chí Văn. Đường Quốc Sơn nhíu mày, sắc mặt không buồn không vui nói.
Đường Quốc Sơn vừa thốt ra lời này, chẳng những là hai vợ chồng Hoàng Chí Văn, tựu ngay cả Lý Thắng cũng ngây ngẩn tâm thần. Chứng kiến ba người không nói câu nào, Đường Quốc Sơn khẽ mỉm cười trào phúng, ngữ khí trầm thấp nói: “Ha ha! Nếu Hoàng Chí Văn anh muốn hướng gã tiểu tử đó xuống tay, cũng được! Đường mỗ sẽ không ngăn cản đâu.”
Hoàng Chí Văn tuy rằng đang tức giận. nhưng dù sao cũng là một lão cáo già. nhiều năm lăn lộn trong giới quan trường. Vừa nghe đã hiểu trong ngữ ý của Đường Quốc Sơn còn bao hàm ý tứ khác, nhịn không được nên dò hỏi: “Đường lão, ông đây là có ý gì?”
“Phương bắc Trần gia, có biết không?” Đối phương hỏi một đằng, nhưng Đường Quốc Sơn lại trả lời một nèo.
Phương bắc Trần gia!
Bốn chữ này vừa ra khỏi miệng Đường Quốc Sơn, nhất thời sắc mặt của Hoàng Chí Văn cùng Lý Thắng đều đại biến!
“Chẳng lẽ...hắn...hắn là người Trần gia?” Hoàng Chí Văn nuốt khan nước miếng, biểu tình sợ hãi trên mặt không thể che giấu nổi.
Đường Quốc Sơn khẽ gật gật đầu!
Chứng kiến Đường Quốc Sơn gật đầu, lửa giận đang thiêu đốt trong lòng Hoàng Chí Vãn lập tức biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng, giống như hắn vừa phải thừa nhận đả kích khủng bố bình thường, toàn thân vô lực dựa vào thành ghế salon. hai mắt vô thần ngước lên nhìn chằm chằm vào trần nhà. còn Lý Thắng thì đang phơi bày ra biểu tình sợ hãi!
Lý Hồng không hiểu Trần gia phương Bắc đại biểu cho cái gì, mắt thấy chồng mình không nói thêm lời nào, nàng như một ả đàn bà chanh chua bình thường, hung hăng vỗ tay xuống bàn nước trà, hắng giọng, dùng thanh âm bén nhọn quát: “Tôi chẳng quản tên hỗn trướng kia là Trần gia hay là Vương gia. Hắn làm cho con tôi phải sống nửa đời sau ở trên xe lăn. tôi nhất định phải khiến cho hắn sống không bằng chết!”
“Câm miệng!” Nghe thấy Lý Hồng nói, Hoàng Chí Văn đang thất thần suy tư, chợt hung hăng mở to mắt ra, diễn cảm tựa như đã hoàn toàn khôi phục bình thường.
“Hoàng Chí Văn!” Lý Hồng bị Hoàng Chí Văn quát một tiếng, đầu tiên thoáng sửng sốt. theo sau như người điên lên cơn bình thường, vung tay lên chỉ vào Hoàng Chí Văn nói: “Con của ông bị đánh thành bộ dáng như vậy, mà ông lại bào tôi câm miệng! Trong lòng ông còn nghĩ đến con mình nữa hay không?”
“Bốp!” Hoàng Chí Văn biến sắc nhảy dựng lên, vung tay tát vào miệng Lý Hồng một cái. Lần này, Hoàng Chí Văn dùng mười thành khí lực, thanh âm vô cùng vang dội.
Lý Hồng bị đánh tới mức choáng váng đầu óc! Nàng trợn tròn hai mắt lên, diễn cảm không dám tin nhìn chằm chằm vào Hoàng Chí Văn. Nàng không tin được, Hoàng Chí Văn lại dám đánh nàng, hơn nữa còn dưới tình huống như thế này.
Lý Hồng đang muốn phát tác thêm, thì Hoàng Chí Văn đã cướp lời, trong ngữ khí tràn ngập vẻ bất đắc dĩ cùng sợ hãi. nói: “Lý Hồng, trên đời này, có những người chúng ta không thể đắc tội nổi! Muốn trách, chi có thể trách con của chúng ta có mắt không tròng mà thôi.”
Lúc này đây, Lý Hồng không có la toáng lên nữa, mà ngơ ngác đứng sững sờ nguyên tại chỗ. So ra mà nói, thì Hoàng Chí Văn càng thêm thống khổ hơn, thân là nhân vật nắm giữ thực quyền, hắn vốn muốn dùng quyền lực của mình để báo thù cho con trai, nhưng thật không ngờ lại chẳng thể làm gì nổi đối phương. Đây đối với bản thân hắn mà nói. không thế nghi ngờ chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất cuộc đời này của hắn!
Nhưng...nhiều năm trà trộn ở quan trường, hắn tự nhiên phải hiểu rõ ràng một câu châm ngôn: “Người sống trên đời. có những điều sỉ nhục, không phải ngươi muốn rửa nhục là có thể rửa nhục! Và có những người. cho dù hung hăng tát ngươi một cái, mà ngươi còn phải khom lưng cúi đầu cảm tạ người ta.”
Thấy Hoàng Chí Văn đã biết mối liên quan trong chuyện này. Đường Quốc Sơn liền đứng dậy bước ra khỏi vãn phòng, vốn viện trưởng muốn đi theo bồi tiếp hắn, nhưng lại bị hắn dùng ánh mất ngăn càn.
Rất nhanh sau đó, Đường Quốc Sơn dẫn theo cảnh vệ, đi tới gian phòng dưỡng thương của Ngu Huyền. Trần Phàm nghe thấy tiếng bước chân, xuyên thấu qua cánh cửa sổ thủy tinh nhìn thấy Đường Quốc Sơn xong, thoáng chần chừ một lúc, vẫn phải đứng lên bước ra khỏi phòng bệnh.
Trần Phàm vừa bước ra khỏi cửa. đám cảnh vệ của Đường Quốc Sơn liền chia ra phong tỏa hành lang, tạo một không gian riêng cấp cho Đường Quốc Sơn cùng Trần Phàm.
“Tiểu tử, thiếu chút nữa cậu đã khiến cho tôi dính vào đại phiền toái ah!” Đường Quốc Sơn giả vờ bày ra thần sắc nghiêm nghị, diễn cảm đanh thép nói.
Trần Phàm hừ lạnh một tiếng: “Đường lão đầu, tôi giúp ông thu thập một đám bại hoại như vậy, ông không cảm ơn tôi thì thôi, cư nhiên còn nói tôi khiến cho ông dính vào đại phiền toái?”
Nghe Trần Phàm nói như thế. Đường Quốc Sơn lập tức ngậm miệng vào, chuyện này truy cứu đến cùng, thì hoàn toàn là bởi vì Hoàng Hiểu Đông cùng Lý Thắng ép người quá đáng.
“Được rồi. không nói đến chuyện này nữa, liền dừng ở đây thôi.” Đường Quốc Sơn lảng tránh sang chuyện khác: “Lão gia nhà cậu có khỏe không?”
“Đừng nhắc tới ông ta trước mặt tôi.” Nghe được hai chữ lão gia, sắc mặt của Trần Phàm liền biến đổi. ngữ khí cũng trở nên lạnh lùng.
Đường Quốc Sơn xấu hổ mỉm cười, không dám nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng thờ dài không thôi....
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn.eu
Đường Quốc Sơn đã rời đi trước khi Trần Phàm ly khai, mà vợ chồng Hoàng Chí Văn thì luôn luôn bảo hộ bên cạnh Hoàng Hiểu Đông. còn...Lý Thắng không ngoài dự kiến đã bị khai trừ. Hiển nhiên, Đường Quốc Sơn làm như vậy, là vì cấp cho Trần Phàm cùng Trần gia một sự công đạo, hắn không muốn tiếp tục cành mẹ đẻ thêm cành con!
Lúc mười giờ, viện trưởng phái một y tá trưởng phụ trách chiếu cố Ngu Huyền, đồng thời để cho Trần Phàm về nhà nghỉ ngơi. Biết rõ Ngu Huyền không gặp nguy hiểm Trần Phàm cũng không kiên trì. sau khi cùng Ngu Huyền cáo từ. liền rời khỏi bệnh viện.
Viện trưởng vốn muốn phái xe công của bệnh viện đặc biệt đưa Trần Phàm trở về, nhưng cũng bị Trần Phàm cự tuyệt.
Dù đã mười giờ tối. nhưng trên đường phố xe cộ tấp nập, hai bên đường tùy ý có thể nhìn thấy dân thành phố tản bộ. Có lẽ do nguyên nhân thời tiết quá nóng bức. có lẽ vì xã hội tiến bộ, tư tưởng của mọi người càng ngày càng mở ra. nữ nhân mặc váy càng lúc càng ngắn. càng lúc càng lộ liễu, trong đó còn có không ít nữ nhân, mặc quần sooc còn lộ luôn cả mông...
Không biết đi đã bao lâu. lúc Trần Phàm định cản một chiếc taxi trở về biệt thự. lại chợt nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.
Trước khi huấn luyện quân sự. mỗi giáo quan chuyên nghiệp sẽ lấy đi toàn bộ điện thoại di động. chuẩn bị sau đợt huấn luyện quân sự sẽ trả lại cho sinh viên, trước khi Trần Phàm rời khỏi quân doanh cũng đã lấy lại điện thoại di động của mình.
Nghe thấy chuông điện thoại. Trần Phàm tựa hồ liền đoán được chủ nhân của cuộc gọi này, khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ. nhưng vẫn lấy điện thoại ra chuyển máy.
“Honey, chuyện xảy ra với anh ở quân doanh tôi đã nghe nói rồi.” Điện thoại vừa chuyển, bên trong truyền ra thanh âm quen thuộc của Dai Fu.
Trần Phàm biết rõ bối cảnh sau lưng Dai Fu. cũng không vì Dai Fu biết chuyện này mà cảm thấy kỳ quái, ngược lại. theo hắn xem ra. với con đường lấy tin tức của Dai Fu. nếu không biết được chuyện này thì đó mới chính là kỳ quái!
Mắt thấy Trần Phàm không nói lời nào, đầu bên kia điện thoại giọng nói Dai Fu bỗng nhiên trở nên hết sức nghiêm túc: “Đồ Tể, căn cứ theo toàn bộ sự tình xảy ra mà xem. anh tựa hồ đã khống chế được cảm xúc cuồng bạo trong nội tâm. không hoàn toàn biến thành một phần khác của anh nữa rồi.”
Biết rõ bệnh tình nghiêm trọng của Trần Phàm. Dai Fu hiểu rõ ràng, nếu bệnh tình của Trần Phàm hoàn toàn bùng nổ, biến thành một con người khác, thì hôm nay cũng không đơn giản là chi có vài người bị thương. Một khi xuất hiện loại tình huống kia. quân doanh sẽ biến thành địa ngục nhân gian chân chính!
“Phải, tôi có thể nhận thấy được lúc ấy bệnh tình phát tác, nhưng tôi đã khống chế được chính mình rồi.” Đối với điểm khống chế được cảm xúc, Trần Phàm cũng âm thầm cảm thấy may mắn.
Nghe được Trần Phàm trả lời, bên kia điện thoại Dai Fu chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, trầm ngâm chốc lát. cười nói: “Chúc mừng anh. Đồ Tể, bệnh tình của anh đã có chuyển biến tốt đẹp. Đã trải qua chuyện lần này, ngày sau cho dù phần kia của anh có xuất hiện, nhưng anh vẫn sẽ giữ được sự bình tĩnh. Kể từ đó, lấy ý chí cùng nghị lực khống chế của anh. sẽ không còn xuất hiện hiện tượng hoàn toàn mất đi khống chế như trước nữa ”
“Mượn lời chúc phúc của cô, chỉ mong lão đầu Thương Đế sẽ không tiếp tục nhảy ra đá cho tôi một cước.” Trong đầu hiện lên hình ảnh không thể khống chế được lúc trước, Trần Phàm cũng cảm thấy may mắn cho chính mình, hắn so với người khác càng hiểu được phần kia của mình có bao nhiêu đáng sợ, hắn thậm chí tin tưởng. nếu không vì mình sinh ra ở Trần gia. lấy trạng huống của hắn. sớm đã bị bí mật xử lý hơn trăm lần rồi. Ngày trước đối với xã hội mà nói. hắn chính là một quả bom hẹn giờ, tùy thời đều có thể phát nổ!
“Đồ Tể. anh cẩn thận suy nghĩ một chút, anh có thể lấy được hiệu quả hiện giờ, nguyên nhân lớn nhất là vì cái sì? Là bời vì vị hôn thê của anh sao?” Dai Fu thoáng do dự hòi.
Trải qua lời nhắc nhở của Dai Fu. trong đầu Trần Phàm không khỏi hiện lên thân ảnh thanh xuân hoạt bát. tràn ngập sự phấn chấn tinh thần của Tô San. trong lòng cũng hiểu được là do nguyên nhân này, vì thế gật gật đầu: “Phải.”
“Tốt lắm. vấn đề tôi đã hỏi xong. tôi nghĩ. đối với hạng mục nghiên cứu này, tôi lại có đột phá mới rồi.” Bên kia điện thoại, sắc mặt Dai Fu hơi thay đối. theo sau ngữ khí trở nên thoải mái hơn. nói xong lời cuối cùng, trong ngữ khí lại mang theo một tia khiêu khích: “Honey, tôi nghĩ chúng ta nên khui chai rượu vang để chúc mừng, anh cảm thấy thế nào?”
Trong đầu Trần Phàm không khỏi lóe lên thân thể mềm mại mê người của Dai Fu. trong cơ thể bản năng nổi lên phản ứng. nhưng hắn vẫn cười khổ cự tuyệt nói: “Dai Fu. cô không cần hấp dẫn tôi. tôi không chịu được sự hấp dẫn của cô. Ân. tuy rằng tôi rất muốn hung hăng thu thập dâm phụ như cô một trận, nhưng cô cũng biết, tôi có một người bạn bị đánh trọng thương, bây giờ còn đang ở bệnh viện, tôi thật sự không có hứng trí đi chúc mừng cái gì. hôm nào khác đi.”
“Hỗn đản. tôi chỉ là muốn mời anh uống ly rượu vang mà thôi. Tiếp tục cảnh cáo anh một lần nữa. đừng đem tôi nghĩ thành dâm nữ lúc nào cũng không được thỏa mãn dục vọng như thế, nếu không tôi sẽ không để yên cho anh đâu!” Bên kia điện thoại. Dai Fu giả vờ tức giận mắng một câu. sau đó trên gương mặt mê người hiện lên vẻ thất vọng, nàng dùng một loại ngữ khí cổ quái nói: “Đồ Tể, anh thật sự thay đổi rồi.”
Thay đổi sao?
Trần Phàm tự hỏi mình, trong lòng lập tức có đáp án.
“Dai Fu. cô cũng biết tôi là một nam nhân cường thế. tôi có chủ nghĩa đại nam tử. cho nên...Tôi không chỉ muốn chinh phục cô ở thể xác, mà còn có tâm hồn. tôi không thích cảm giác bị động...” Trong lòng tuy rằng hiểu được đáp án. nhưng Trần Phàm vẫn nhận thấy được bầu không khí có chút dị thường, nên không trịnh trọng trả lời. mà là trêu chọc theo thói quen nói.
“Honey, tôi thật đáng tiếc nói cho anh biết, nguyện vọng của anh sẽ không thực hiện được rồi.” Dai Fu phản kích nói: “Trong lòng tôi anh chỉ là một người bệnh, không hơn. Tôi và anh phát sinh quan hệ, chính là vì thỏa mãn sự ham muốn của song phương, không phải sao?”
“Thượng Đế nói cho tôi biết, đây là lời nói dối lớn nhất thế kỷ này.” Trần Phàm khôna chút xấu hổ nói.
Dai Fu vừa nghe Trần Phàm nói như thế. không khỏi bị trêu tới nở nụ cười, sau đó thở dài nói: “Tốt lắm. đồ tể, tôi muốn đi tắm. ân. nếu anh muốn dùng tay tự giải quyết, tôi sẽ chuyển cho anh một tấm ảnh tôi mặc quần chữ T.”
Nói xong. Dai Fu trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe bên trong điện thoại truyền tiếng vang “đô đô”, Trần Phàm cười khổ không thôi.
Mà đổi lại bên kia. Dai Fu lại cầm ly rượu vang trên bàn lên. uống một hơi cạn sạch.
Uống cạn ly rượu, khuôn mặt trắng noãn của Dai Fu hiện lên một tia đỏ ửng. nhưng con ngươi của nàng lại thanh tinh đến đáng sợ, trong bóng đêm. ngữ khí của nàng hết sức phức tạp: “Ta là vì nghiên cứu đầu đề mà đến. hay là bởi vì đã hoàn toàn nghiện hắn?”
Không có đáp án. Dai Fu lại rót đầy thêm một ly rượu vang. uống một hơi cạn sạch!
Kết thúc cuộc điện thoại nói chuyện với Dai Fu. Trần Phàm cũng không tản bộ trên đường, mà là ngồi xe trở về nhà trọ.
Lúc trở lại tiểu khu. Trần Phàm phát hiện ra đèn trong nhà đã hoàn toàn sáng lên.
Mở cửa nhà. Trần Phàm phát hiện bên trong đại sảnh lầu một cũng không thấy thân ảnh dì Điền, cẩn thận lắng nghe, phát hiện thấy trên lầu hai có tiếng bước chân, thoáng suy tư. liền nhận định là dì Điền đang dọn dẹp trên phòng.
Trong ký ức của hắn. ở dĩ vãng, dì Điền đều dọn dẹp phòng vào thời gian này, sau đó mới nghỉ ngơi.
Thay dép lê, Trần Phàm cũng không lập tức trở về phòng. mà là đi tới phòng tắm lầu một. muốn tắm rửa một chút.
Nguyên bản trong phòng riêng của hắn cũng có thể tắm rửa. nhưng chỉ là tắm vòi hoa sen. mà phòng tắm lầu một có bồn tắm lớn. còn có phòng tắm hơi. Nói chung Trần Phàm cùng Tô San đều tắm rửa trong gian phòng này, đây cũng là địa phương mà hai người tiếp xúc thân mật nhất...
Ân. đó là nói về việc hai người dùng chung đồ vật.
Đi vào phòng tắm góc tây bắc lầu một. Trần Phàm phát hiện ra đèn trong phòng tắm lóe lên. điều này làm cho hắn không khỏi cả kinh, theo bản năng cho rằng dì Điền đang ở bên trong. nhưng cẩn thận vừa nghe. bên trong phòng cũng không có động tĩnh gì.
Dì Điền rất ít khi mở sáng đèn như vậy a?
Trần Phàm thập phần nghi hoặc, trong ký ức của hắn. dì Điền là một nữ nhân phi thường mộc mạc, thập phần hiểu được làm sao tiết kiệm, căn bản sẽ không xuất hiện tình huống lãng phí điện năng.
Trong lòng mặc dù có chút kỳ quái, nhưng Trần Phàm cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa phòng tắm đi vào.
Trong phòng tắm che kín hơi nước, một mảnh mông lung, làm cho người ta có cảm giác đang đặt mình ở trong tầng mây.
Hơi nước xen lẫn vào không khí. Trần Phàm nhịn không được nhăn mày, theo hắn xem ra. bình thường dì Điền hay đi phòng tắm khác để tắm rửa. hiện giờ, trong phòng tắm nơi nơi đều là hơi nước, điều này làm cho bản năng của hắn cảm thấy được chuyện tình không thích hợp, hơn nữa hắn phát hiện ra sương mù trong phòng tắm vô cùng nồng đậm.
Lấy tính chất thân thể của hẳn. nếu ở lâu trong gian phòng tấm hơi như thế này, thì cũng phải khó chịu!
Bỗng nhiên...
Trần Phàm mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang nằm bên trong bồn tắm. người nọ để lộ đầu bên trên, nằm im không nhúc nhích, căn bản là không biết Trần Phàm vừa bước vào.
Phát hiện này làm cho Trần Phàm cả kinh, lập tức ý thức được điều gì. không hề do dự. trực tiếp lao về phía bồn tắm lớn. Đúng như Trần Phàm suy nghĩ. trong bồn tắm quả thật đang nằm một người. hơn nữa còn là một cô sái.
Lúc này cô gái trần như nhộng nằm trong bồn tắm. dáng người duyên dáng yêu kiều không hề che lấp bại lộ ngay trước mặt Trần Phàm. Dù là sương mù có chút dày, nhưng Trần Phàm vẫn có thể thấy rõ ràng thân thể mềm mại yêu kiều duyên dáng của cô gái kia. nhất là nụ hoa sắp nở, dị thường mạnh mẽ, thậm chí còn có thế nhìn thấy rừng rậm màu đen ở giữa hai chân...
Mọi thứ trước mắt khiến đồng tử của Trần Phàm đột nhiên phóng lớn. theo sau trong lòng hắn nhớ ra điều gì đó, đem ánh mắt từ trên thân thể mềm mại của cô gái dời đi. một tay ôm cô gái nhấc ra khỏi bồn tắm. bước nhanh ra cửa.
Một loạt động tác này của Trần Phàm vô cùng nhanh chóng. trong nháy mắt đã đi tới cửa phòng.
Không chút do dự. Trần Phàm một tay ôm cô gái đồng thời giật mờ cửa phòng tắm ra. Cùng lúc đó, dì Điền thần tình tươi cười vui vẻ vừa dọn dẹp xong phòng trên lầu. đang đi xuống dưới cầu thang tầng một.
“Phanh!”
Có lẽ lực đạo kéo cửa của Trần Phàm quá lớn. cửa đụng mạnh lên vách tường, cho nên đã phát ra tiếng vang trầm muộn. Tiếng trầm đục này làm cho dì Điền không khỏi dừng bước, nét mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Trần thiếu?” Ngay sau đó, dì Điền giống như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày, đôi mắt trợn trừng, miệng há hốc ra đủ có thế nhét vào một trái hồng xiêm.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn.eu
Ngạc nhiên nghe được lời của dì Điền, bước chân Trần Phàm thoáng dừng một chút, sau đó giọng nói nghiêm túc: “Dì Điền, lập tức lấy một ly nước ấm ra đây.”
Khi nói chuyện. Trần Phàm ôm cô gái trong lòng nhanh chân bước vọt tới bên cạnh sô pha. đặt cô sái nằm xuống trên sô pha. thân thể trắng noãn hơi ưỡn lên. Vừa mới ưỡn người lên. hai chân cô gái thoáng giang rộng ra. cảnh xuân bên trong bị Trần Phàm nhìn thấy thật rõ ràng.
Bất quá...lúc này hắn lại không hề có chút tà niệm, mà là trước tiên quay đầu nhìn phía dì Điền. Lúc này dì Điền vẫn bị vây trong sự khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy tất cả chuyện này, không hiểu gì cả!
ở trong trí nhớ của bà. Trần Phàm cùng Tô San đi tham gia huấn luyện quân sự. huấn luyện quân sự cần nửa tháng. mà hôm nay mới là ngày đầu tiên Trần Phàm đã trở lại. điều này không khỏi làm bà cảm thấy kỳ quái! Mà chân chính làm bà khiếp sợ chính là Trần Phàm trở về thì cứ về, lại đi ôm một cô gái trần như nhộng...
“Dì Điền, độ dày hơi nước trong phòng tắm rất cao, nàng hôn mê rồi.” Trần Phàm thấy dì Điền há hốc mồm trợn mắt nhìn mình, biết rõ dì Điền hiểu lầm hắn. lập tức giải thích một câu. sau đó thật nhanh bước đi lấy nước sôi cho thiếu nữ.
Dì Điền vốn đang khiếp sợ, nghe được những lời này của Trần Phàm đột nhiên bừng tỉnh, trên mặt hiện lên một tia khủng hoảng.
“Dì Điền, dì lấy khăn mặt nhúng nước, sau đó vắt khô đi.” Trần Phàm đang rót nước, thấy dì Điền vọt tới bên cạnh cô gái. nói với dì Điền đang bối rối không biết nên làm gì.
Dì Điền nghe xong, không nói một lời, lập tức chạy nhanh về phía phòng tắm. bởi vì mang dép lê, thiếu chút nữa đã trượt té trên mặt đất. ở dĩ vãng, bà làm bất cử chuyện gì đều rất ổn định, hiện giờ xuất hiện loại tình huống này, đủ để chứng minh sự khủng hoảng trong nội tâm của bà.
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm lập tức ý thức được cô gái hẳn là con gái của dì Điền. Trong lòng nghĩ như vậy, Trần Phàm liền không dám lãnh đạm. vội vàng bưng ly nước ấm chạy về hướng cô gái. trong lúc chạy ly nước thế nhưng không hề tràn ra.
Nếu có người luyện võ nhìn thấy một màn như vậy, tuyệt đối sẽ bị dọa ngất đi! Bởi vì...Khả năng yêu cầu sự mềm dẻo cùng nhịp nhàng của thân thể thật yêu cầu rất cao, rất cao, không chỉ nói là người thường. dù là người hàng năm luyện võ cũng không thể làm được.
Đi vào bên cạnh cô gái. Trần Phàm dùng tay tách đôi môi như phấn hồng của nàng, rót nước vào miệng cô gái. sau đó nâng vùng đầu đang hôn mê của nàng lên.
“Cô đông...” Dưới sự trợ giúp của Trần Phàm, cô gái thuận lợi uống một ngụm nước ấm.
Lúc này, dì Điền cầm một cái khăn nhúng nước, vội vàng lao vọt tới bên cạnh Trần Phàm, cũng chẳng quan tâm đi giúp cô gái che phủ thân thể, mà là hoang mang lo sợ hỏi: “Trần thiếu. Tiểu Thảo nó không sao chứ? Bây giờ nên làm gì?”
“Nàng không có việc gì. chẳng qua chỉ là thiếu dưỡng khí nên bị hôn mê mà thôi, nhưng vì hôn mê thời gian khá dài. nên phải dùng khăn mặt ngâm nước lạnh giúp nàng chà xát người. như vậy có thể sẽ tỉnh lại trong thời gian ngắn nhất.” Trần Phàm nghiêm mặt nói.
Dì Điền hiển nhiên là luống cuống, nghe Trần Phàm vừa nói như thế. bà không chút suy nghĩ. trực tiếp đem khăn mặt đưa cho Trần Phàm, để Trần Phàm giúp cô gái chà xát thân thể.
Trần Phàm sửng sốt. nhưng vừa nhìn thấy biểu tình hoang mang lo sợ của dì Điền, cũng biết do dì Điền lo lắng quá mức. nhất thời hoàn toàn rối loạn, vì thế không nói gì. tiếp nhận khăn lông ướt hít sâu một hơi. cúi người giúp đỡ cô gái lau thân thể.
Dù là thân thể cô gái còn chưa hoàn toàn dậy thì. nhưng lại rất có đường nét. có lồi có lõm. phối họp làn da trắng tinh như bột lọc, làm cho người ta cảm thấy dụ hoặc trí mạng. Dưới dạng tình huống này, Trần Phàm cầm khăn mặt giúp cô gái chà xát người. tay không có chút run rẩy, đồng thời cũng không để bàn tay mình đụng chạm thân thể mềm mại của cô gái.
Một lần. hai lần. ba lần. mọi nơi...
Đầu. cồ, ngực. dưới nách. đùi...
Nhìn hành động của Trần Phàm, nguyên bản dì Điền đang lo lắng quá mức cho cô gái mà khẩn trương, tựa hồ ý thức được điều gì. sắc mặt hơi đổi. Bà há to mồm. theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt không chút tạp niệm của Trần Phàm, lại đem lời đến bên miệng chậm rãi nuốt vào trong bụng. một lần nữa đem lực chú ý đặt lên trên người cô gái.
Bỗng nhiên...
Đôi rèm mi giống như trăng non của cô gái run rẩy thật nhẹ hai lần. theo sau. chậm rãi mờ mắt.
Thấy thiếu nữ mở to mắt. Trần Phàm âm thầm nhẹ nhàng thở ra. dừng việc chà lau. mà vẻ mặt dì Điền đầy vẻ vui mừng.
Cô gái bị vây trong hôn mê thời gian dài tựa hồ thật không thích ứng với ngọn đèn chói mắt. nàng chỉ vừa mở mắt liền nhắm lại. sau đó lại mở, ánh vào mi mắt chính là thân hình khôi ngô của Trần Phàm.
“A!” Nhìn thấy Trần Phàm, cô gái vốn đang trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, theo bản năng hai tay đưa lên bảo vệ bộ ngực, phát ra một tiếng thét chói tai.
Cô gái vừa hét lên. Trần Phàm lập tức ý thức được điều gì. nhanh chóng xoay người nói: “Dì Điền, nàng đã không còn việc gì. tôi lên lầu trước.”
Nói xong. Trần Phàm lập tức hướng thang lầu đi đến. mà cô gái run rẩy cả người nhìn dì Điền.
Dì Điền liền bước lên phía trước, đau lòng đem cô gái ôm vào trong ngực. nói: “Tiểu Thảo, không phải sợ, vừa rồi con tắm rửa bị hôn mê, được Trần thiếu đúng lúc phát hiện, cứu tỉnh con.”
Bị dì Điền kéo vào trong lòng. thân thể cô gái dừng run rẩy, nghe được dì Điền giải thích, nguyên bản biểu tình hoảng sợ chậm rãi thối lui. chỉ còn lại bộ dáng bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn không hề dời khỏi bóng lưng Trần Phàm.
Trần Phàm có thể nhận thấy được ánh mắt cô gái luôn luôn dừng lại trên người của hắn. nhưng hắn cũng không quay đầu lại. nếu lúc này hắn quay đầu lại nhìn thấy một màn như vậy, nhất định sẽ kinh ngạc, dù sao lấy số tuổi như vậy của cô gái. bị một nam nhân xa lạ nhìn thấy hết hoàn toàn thân thể, có thể ở trong thời gian ngắn như vậy khôi phục sự bình tĩnh, quả thật là một chuyện không thể nào!
Đồng thời vừa lên lầu. trong đầu Trần Phàm hiện ra thân thể mềm mại của cô gái. ảo ảnh này giống như bị sử dụng ma pháp, ở trong đầu óc của hắn không ngừng thoáng hiện.
Hắn dùng lực lắc đầu. ảo ảnh nhất thời biến mất.
Vì thế Trần Phàm không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười, hắn nghĩ tới mình cũng sẽ gặp mặt con gái của dì Điền, lại thật không ngờ gặp bằng phương thức tràn ngập hí kịch thế này.
“Mẹ, hắn chính là nam chủ nhân của căn hộ này sao?” Cô gái gắt gao dán chặt chiếc đầu nhỏ nơi ngực dì Điền, bình tĩnh hỏi han.
Dì Điền gật gật đầu: “Tiểu Thảo, vừa rồi Trần thiếu cũng không phải cố ý nhìn thân hình của con. Hắn cũng chỉ vì cứu con. con không thể trách hắn. ngược lại một lát nữa con cùng với mẹ lên lầu cảm tạ người ta.”
“Ân.” Cô gái gật gật đầu. diễn cảm không hề có chút cảm xúc dao động, tựa hồ phía trước phát sinh hết thảy đối với nàng mà nói không đáng giá nhắc tới.
Theo sau. cô gái không đợi dì Điền phân phó, chủ động đứng dậy đi chân trần vào phòng tắm.
Dưới ánh đèn. mái tóc dài đen nhánh tùy ý xõa trên vai nàng. đôi mông đẹp nhếch lên với độ cong mê người. thắt lưng nhỏ nhắn như cành liễu, ngực thẳng tắp, ti lệ phối hợp gần như hoàn mỹ, không có chút sẹo lồi. phong cảnh mê người giữa hai chân như ẩn như hiện...
Đây là một bóng dáng mê người đủ làm cho bất kỳ nam nhân nào cũng phải thú huyết sôi trào!
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn.eu
Làm một tiểu thư con nhà giàu. mặc dù Tô San không có bệnh công chúa như phần lớn những cô gái nhà giàu, lại có một ít khuyết điểm không thể nào tránh khỏi hay thường nói đó là sở thích cá nhân.
Ví dụ. mỗi ngày nàng rời giường thay quần áo cũng phải cần nửa giờ, cũng không phải tốc độ nàng mặc quần áo chậm chạp, mà là nàng từ trong tới ngoài đều phải cẩn thận chọn lựa một lần. thẳng đến khi tự mình thấy hài lòng mới thôi.
So ra mà nói. tốc độ thay quần áo của Điền Thảo nhanh hơn rất nhiều, năm phút sau. nàng đã thay quần áo tử tế đi ra khỏi phòng tắm.
Nàng mặc một chiếc áo kẻ vuông màu lam. quần áo mua từ năm trước, hiện giờ mặc vào đã hơi nhỏ, trong lơ đãng đem nụ hoa nở rộ trước ngực nàng nâng cao lên. thoạt nhìn so với bạn cùng lứa tuổi lớn hơn một chút. Bên dưới nàng mặc quần bò màu lam. bởi vì giá cả rất tiện nghi. lại thêm giặt tẩy quá nhiều lần. màu sắc chiếc quần đã bạc hơn phân nữa. nhất là bộ vị ngay đầu gối cùng mông, cơ hồ đã thành màu trắng.
Đôi giày thể thao cũng giống như vậy, bởi vì giặt tẩy lâu ngày, đã trở nên cũ nát không chịu nổi. thậm chí mép giày còn có dấu vết may vá.
Đôi giày này đã sữa lại ba lần.
Nhìn Điền Thảo đã mặc lại quần áo tử tế. dì Điền nói: “Tiểu Thảo, theo mẹ cùng lên lầu hai.”
“Chờ một chút, mẹ.” Điền Thảo lắc lắc đầu. sau đó đi tới bên cạnh dì Điền, nói: “Mái tóc của con còn chưa thắt bím.”
Dì Điền không khỏi ngẩn ra.
Bà biết con gái từ nhỏ đến lớn chưa từng đến hiệu cắt tóc bao giờ, có mấy lần đều do bà hỗ trợ chỉnh sửa. Mà từ nhỏ đến lớn. con gái của bà đều giữ lại một bím tóc đuôi ngựa thật dài.
ở trong trí nhớ của bà. con gái chẳng những học tập ưu tú. hơn nữa thường xuyên giúp bà làm việc nhà. chỉ riêng việc này, mỗi lần đều mời bà tự tay làm cho.
Thắt bím tóc đuôi ngựa.
Mỉm cười, dì Điền tiếp nhận cây lược trong tay Điền Thảo, nói: “Tiểu Thảo, ngồi chỗ này, mẹ buộc bím tóc đuôi ngựa cho con.”
Điền Thảo nhu thuận gật gật đầu. ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha. đưa sau lưng giao cho mẹ của mình. Cũng giống như ngày thường. động tác của dì Điền rất chậm, rất nhẹ. đợi khi bà buộc xong bím tóc đuôi ngựa cho Điền Thảo, đã qua nửa giờ. Nhẹ nhàng túm bím tóc ra phía trước, trên mặt Điền Thảo hiện lên một nụ cười sáng lạn: “Mẹ, lần này thắt đẹp hơn lần trước.”
Trong lòng dì Điền đau xót. miễn cưỡng cười, hơn một lần. bà thắt bím tóc đuôi ngựa cho con. là ngày thứ hai khi con gái bà vừa khỏi bệnh.
Ngày nào đó, bởi vì bà vội vã quay trở về nấu cơm cho Trần Phàm và Tô San hai người. nên không làm cẩn thận như ngày hôm nay.
“Đi thôi, mẹ, chúng ta cùng đi lên cảm tạ người ta. sau đó con phải đến trường.” Mắt thấy dì Điền không nói lời nào, Điền Thảo cười đứng dậy, ôm cánh tay dì Điền vẻ mặt thản nhiên. Tựa hồ.. .nàng cũng không e ngại nhìn thấy Trần Phàm. Dù Trần Phàm là người đầu tiên đã nhìn thấy thân thể nàng, hơn nữa còn là một nam nhân xa lạ.
Nghe được lời nói của Điền Thảo, trên mặt dì Điền hiện lên một tia chần chờ. Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của Điền Thảo, buổi chiều dì Điền đã sớm đến cửa trường đón Điền Thảo, hai mẹ con cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn. thuận tiện mua một cái bánh kem nhỏ rẻ tiền.
Sau khi trở lại biệt thự. dì Điền dùng tiền lương của mình mua đồ ăn làm ra bốn món ăn. một món canh, xem như chúc mừng sinh nhật cho Điền Thảo.
Sau bữa cơm chiều, bà cho con gái đi tắm rửa. mình lên lầu thu dọn phòng ở, cố gắng để con gái ngủ lại nơi này tối nay, lại thật không ngờ Trần Phàm đột ngột trở về.
Có thể nói Trần Phàm trở về nhà liền làm rối loạn kế hoạch của bà. đồng thời cũng làm cho bà có chút chần chờ, chần chờ có nên cho con gái ở lại nơi này qua đêm hay không.
Trong lòng bà rất muốn Điền Thảo ở lại, dù sao hiện tại đã sắp mười một giờ, không nói một mình Điền Thảo quay về trường làm cho bà lo lắng, xem như Điền Thảo thuận lợi quay trờ về trường học, cửa trường cũng chưa chắc còn mờ.
Nghĩ thì nghĩ. nhưng dì Điền cũng hiểu được rõ ràng, bà không phải chủ nhân ngôi nhà thuê này, không có quyền làm ra quyết định như vậy.
“Trước lên đã.” Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, dì Điền gượng ép cười cười.
Điền Thảo không nói lời nào, kéo cánh tay dì Điền, đi lên thang lầu.
Lầu hai. trong phòng ngủ của Trần Phàm. Trần Phàm vừa mới tắm xong.
Trong lúc tắm rửa. trong óc của hắn lại thoáng hiện thân thể mềm mại mê người của Điền Thảo, bên tai lại quanh quẩn lời nói khiêu khích của Dai Fu. trực tiếp làm cho hắn nổi lên phản ứng bản năng của nam nhân, cây thương dưới thân cao cao dựng thẳng lên. giống như một đứa bé đang bị tức giận, vuốt thế nào cũng không chịu nguôi xuống, ngược lại càng thêm muốn làm ra chuyện xấu. Rơi vào đường cùng. Trần Phàm phải dùng nước lạnh tắm rửa một phen, đem cỗ tà hỏa trong cơ thể khu trừ đi.
Lúc này hắn chi mặc một cái quần cộc, mở Computer, thuần thục chơi đùa trò cs.
cs là một trong những trò chơi Trần Phàm am hiểu cùng thích nhất. Trần Phàm thuần thục khống chế bàn phím cùng chuột, trên màn hình, một cường đạo vác một cái ba lô trên lưng tay cầm tiểu đao, thảnh thơi đi tới. phía trước một gã cảnh sát ngã ngồi dưới đất. trước người gác lên một cây súng ngắm.
Phanh!
Cảnh sát nồ súng, cường đạo mạnh mẽ chợt lóe. thoải mái tránh được một phát súng trí mạng.
Phanh!
Lại một tiếng súng nổ, cường đạo lại thoải mái tránh thoát viên đạn.
Banabana...
Bốn phát súng đi qua. cường đạo cầm tiểu đao đi tới bên cạnh cảnh sát. cảnh sát kích động đứng lên. đổi súng, hướng cường đạo đang nhảy thật cao bắn một phát.
Phanh!
Cườna đạo trúng đạn. máu hết một nữa.
Xì!
Chủy thủ của cường đạo hung hăng cắm lên trên đầu cảnh sát. một đao bạo đầu!
Rốt cục trò chơi chấm dứt. ván thử hai bắt đầu.
“Mẹ nó, đá chết tên vô dụng, đồ chó hoang tuyệt đối phải treo!”
“Đúng vậy, vừa nổ súng liền bạo đầu. thương thần cũng không chuẩn được như hắn đi?”
“Dùng súng thì đừng nói. ca dùng súng bắn tia đủ theo kịp trình độ chức nghiệp tuyển thủ. mỗi lần hắn đều có thể thoải mái tránh thoát, cuối cùng dùng dao nhỏ bạo đầu. lão tử chơi cs nhiều năm như vậy, còn chưa thấy ai ngưu bức giống như hắn!”
“Đúng vậy, hắn cho hắn là đồ tể à? Mẹ nó, lão tử cũng từng ở internet gặp qua đồ tể dùng dao găm tập kích chiến đội Thụy Điển SK còn ngưu bức hơn so với hắn!”
Trên màn hình máy tính, đám chơi game bên cảnh sát một trận ác mắng. theo sau đem Trần Phàm đá ra khỏi trò chơi. Thấy một màn như vậy, vẻ mật Trần Phàm bất đắc dĩ. đây là lần thử tư hôm nay hắn bị đá ra khỏi trò chơi, cả quá trình chi có mười lăm phút.
Mà ở thời gian trước, mỗi lần hắn chơi cs đều sẽ phát sinh loại tình huống này, những người tham sia trò chơi đều nói hắn dùng phần mềm hack. Nhưng có một loại tình huống ngoại lệ - đó là khi dùng đến cái tài khoản đồ tể kia!
“Bang bang!”
Trần Phàm vốn định chơi thêm mấy ván. nhưng lại nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa. Hơi ngẩn ra. Trần Phàm buông máy, nhanh chóng đi đến bên giường. mặc lại quần áo, sau đó nói: “Dì Điền, phòng không khóa.”
Ngoài phòng, dì Điền nghe được lời của Trần Phàm, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.
Cửa phòng mở ra, dì Điền lôi kéo tay Điền Thảo, chậm rãi đi vào phòng của Trần Phàm.
Trong phòng. Trần Phàm vừa đốt điếu thuốc lá. thích ý hút. khi thấy dì Điền kéo Điền Thảo đi vào, không khỏi ngẩn người.
Nhìn quen những cô gái thời trang cùng khêu gợi. lúc này nhìn thấy Điền Thảo trong bộ quần áo mộc mạc, Trần Phàm cũng bị kinh ngạc. Trong ký ức của hắn. từ sau khi hắn đi vào Thượng Hải. vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh xắn ăn mặc đơn giản mộc mạc đến như thế.
Nhất là chiếc quần bò đã phai màu thật nghiêm trọng, thuộc loại đồ vật nếu ném ra ngoài đường. ngay tên ăn mày cũng sẽ không thèm đi nhặt lấy. Trong lúc kinh ngạc, Trần Phàm không thể không thừa nhận, dù quần áo thật cũ. nhưng lại không thể che lấp được vẻ xinh đẹp mỹ miều của Điền Thảo.
Nhất là bím tóc đuôi ngựa độc đáo kia. làm cho người ta có một loại mỹ cảm lạ lùng.
Điền Thảo đứng phía sau dì Điền, nhìn Trần Phàm đang đứng phía trước vài thước hút thuốc, nàng có thể rõ ràng nhận thấy được ánh mắt lóe sáng vẻ ngạc nhiên trong mắt hắn.
Điểm này, nàng cũng không kỳ quái.
Bởi vì cơ hồ mỗi một nam nhân đầu tiên khi gặp nàng đều lộ ra ánh mắt này.
Trong chớp mắt. Trần Phàm thu hồi ánh mắt. mỉm cười hỏi: “Dì Điền, dì có chuyện gì sao?”
Nghe được tiếng xưng hô của Trần Phàm, trong lòng Điền Thảo hơi động một chút, mặt ngoài tinh bơ.
“Trần thiếu, tôi chỉ là mang Tiểu Thảo đến cảm tạ cậu.” Dì Điền cảm kích nói: “Cảm ơn cậu đã đúng lúc cứu mạng Tiểu Thảo.”
Hiển nhiên sau khi khôi phục lại bình tĩnh dì Điền cũng rõ ràng. chuyện hôn mê trong phòng tắm không tính là chuyện gì lớn. nhưng nếu thời gian khôi phục quá lâu. cũng sẽ có nguy hiểm sinh mạng, rất nhiều người sau khi bị hôn mê trong phòng tắm. tuy rằng được cứu giúp, nhưng sẽ xuất hiện tình huống chỉ số thông minh giảm xuống.
“Việc nhỏ mà thôi, dì Điền không cần phải khách khí.” Trần Phàm cười lắc đầu. đồng thời trong con ngươi hiện lên một tia ngạc nhiên, bởi vì hắn phát hiện diễn cảm của Điền Thảo thập phần bình tĩnh, tựa hồ tuyệt không hề để ý chuyện trước đó.
“Mặt khác. Trần thiếu, hôm nay là sinh nhật con gái tôi. tôi nhất thời xúc động đưa nó về đây, cho nó qua một đêm sinh nhật, hi vọng Trần thiếu đừng trách mẹ con chúng tôi. tôi sẽ đưa nó về chỗ ở ngay bây giờ.” Dì Điền đã làm ra quyết định, tự mình đưa con gái quay trở về phòng ngủ giá rẻ của mình, sáng sớm mai ngồi xe bus chạy tới làm bừa sáng cho Trần Phàm.
Động tác hút thuốc của Trần Phàm thoáng tạm dừng. chỉ nghe hắn vội vàng nói: “Dì Điền, sao lại có gì trách cứ ở đây? Hiện tại đã muộn, hai người đừng về, ở đây nhiều phòng như vậy, tùy tiện ờ lại cũng được. Mặt khác, nếu dì không để ý, ngày sau cho con gái của dì đến nơi này ăn cơm rồi ngủ lại. Tô San cũng sẽ đồng ý.”
“Cảm ơn Trần thiếu, ý tốt của Trần thiếu tôi tâm lĩnh, đêm nay cho con gái tôi ngủ lại đây là được, ngày sau thật không dám. con gái sẽ ngủ lại trong ký túc xá trường học.” Lời cùa Trần Phàm làm cho dì Điền có chút cảm động. nên vội vàng cảm tạ nói.
“Vậy được rồi.” Trần Phàm nhìn lướt qua màn hình máy tính, nói: “Ngày mai nàng còn phải đi học, thời gian không còn sớm. hai người đi ngủ sớm một chút, sáng mai ăn xong bữa sáng. tôi lái xe đưa nàng đến trường.”
“Nha đầu ngốc, còn không mau cảm ơn Trần thiếu.” Dì Điền nghe xong liền kéo tay Điền Thảo.
Qua sự nhắc nhở của dì Điền. Điền Thảo vốn luôn luôn nhìn chăm chú vào Trần Phàm tiến lên một bước, thật sâu bái Trần Phàm: “Cảm ơn ngài.”
Trần Phàm vội vàng dụi tắt tàn thuốc, tiến lên nâng dậy Điền Thảo, cười khổ nói: “Khách khí như vậy làm gì, gọi tôi là Trần Phàm là được rồi.”
Lúc Trần Phàm nói chuyện. Điền Thảo chậm rãi đứng thẳng lên. không chút e ngại đón nhận ánh mắt Trần Phàm.
Bị Điền Thảo lãnh tĩnh nhìn chăm chú. Trần Phàm theo bản năng nhớ lại chuyện xảy ra bên trong phòng tắm. điều này làm cho hắn không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Vì che giấu xấu hổ, hắn theo bản năng nắm lên bím tóc đuôi ngựa của Điền Thảo, cười nói: “Bím tóc đuôi ngựa rất đẹp.”
“Cảm ơn.” Điền Thảo lại phun ra hai chữ cảm ơn. đồng thời lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Bím tóc đuôi ngựa là mẹ tôi chải cho tôi.”
Nói tới đây, Điền Thảo nghiêng người, cười yếu ớt nhìn dì Điền: “Nó là sự kiêu ngạo của tôi. mười sáu năm qua. luôn luôn như thế.”
Nhìn dáng tươi cười phát ra từ trong nội tâm hiện lên mặt Điền Thảo, Trần Phàm sững sờ ngay tại chỗ.
Hắn không hiểu được ý tứ của lời nói này là gì.