Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 31: Trận chiến nửa đêm.
Dịch Giả: Chúa Tể Bóng Tối
Nguồn: Kiếm Giới
Nửa đêm, Trương Bình Sơn đang còn trong giấc mộng đẹp, bỗng ngửi thấy mùi xăng đậm đặc từ bên ngoài, không khỏi cảnh giác, hướng về phía giường của Nhị Bảo hô :
- Nhị Bảo huynh đệ, ngươi có ngửi thấy mùi xăng không?
Nhưng không thấy Tần Nhị Bảo trả lời, Trương Bình Sơn nghĩ Tần Nhị Bảo đã có một ngày vất vả nên ngủ quá say, không khỏi hô lớn hơn, nhưng vẫn không nghe thấy Tần Nhị Bảo trả lời, lúc này Trương Bình Sơn mới đứng dậy hướng tới giường của hắn sờ soạng, phát hiện Tần Nhị Bảo đã sớm dậy rồi.
Trương Bình Sơn phỏng đoán Tần Nhị Bảo đã sớm biết bên ngoài xảy ra chuyện nên đã xông ra ngoài, nhưng nghĩ đến việc Tần Nhị Bảo khi rời khỏi đây có thể gặp cường địch, Trương Bình Sơn không khỏi lo lắng, nhanh chóng mặc quần áo, mở cửa xông ra ngoài.
-Lão đại, mọi chuyện đều ổn thỏa!
Cát Điền hướng An Đằng Đại Phụ báo cáo:
-Các huynh đệ đều đang đợi lệnh của ngài!
-Rất tốt!
An Đằng Đại Phụ đứng bên ngoài rừng cây cạnh khách sạn, trên tay là điếu xì gà, mặt lộ ra vẻ thỏa mãn, hắn biết đoàn người của Ân Huyền Vũ dừng chân tại khách sạn năm sao này nên đã điều động nhân thủ, sẵn sàng hành động.
-Cát Điền, ngươi cảm thấy nếu đốt nó, có quá dễ dàng cho bon chúng không?
An Đằng Đại Phụ nhìn Cát Điền với ánh mắt sâu xa
Cát Điền tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội vuốt mông ngựa, tiến lên nịnh nọt nói :
-Lão đại yên tâm, chúng ta đã bao vây chung quanh, dù bọn chúng có thoát ra được, huynh đệ chúng ta chũng sẽ không bỏ qua cho chúng
-Ha ha ha...
An Đằng Đại Phụ biết bọn thủ hạ đã chuẩn bị ổn thỏa, không khỏi cười như điên.
Cười một hồi, sắc mặt siết chặt, hướng tới Cát Điền ra lệnh:
- Cùng các huynh đệ bắt đầu hành động đi! Ah, đúng rồi
Hắn chỉ tay về phía đám bảo an của khách sạnh đang bị trói noi:
- Thuận tiện xử lý luôn những phế vật này!
-Vâng!
Cát Điền gật đầu sau đó quay người đi thông tri cho các huynh đệ, nhưng khi hắn vừa xoay đi thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện bóng người, còn chưa hiểu chuyện gì thì cả người đã bay lên đập xuống đất và bất tỉnh.
-Ai?
An Đằng Đại Phụ không nghĩ tới đang thuận lợi thì lại xuất hiện Trình Giảo Kim, lớn tiếng hỏi
Nhưng người đó không trả lời mà từng bước tiến tới, khi ánh đèn đường làm lộ rõ khuôn mặt của kẻ đó, An Đằng Đại Phụ không khỏi thất thanh nói:
-Tại sao lại là ngươi?
Khó trách An Đằng Đại Phụ lại giật mình như thế, người tới chính là một trong những kẻ hắn muốn giết, chính là Tần Nhị Bảo. Chỉ thấy hắn đến gần An Đằng Đại Phụ nói:
-Lão tử tát ngươi một tát, ngươi liền muốn thiêu chết chúng ta, ngươi thấy có không quá ác độc à?
-Đắc tội với ta, kết cục chỉ có chết!
An Đằn Đại Phụ dù sao cũng là nhân vật đứng đầu một bang, không chỉ có sự độc ác, mà điều quan trọng là lúc gặp chuyện phải tỉnh táo, rất nhanh liền khôi phục tinh thần.
-Xem ra cái tát đó không làm cho ngươi ghi nhớ!
Tần Nhị Bảo nghe An Đăng Đại Phụ nói như thế, không khỏi muốn động thủ:
- Đêm nay ta muốn ngươi triệt để trung thực
-Ha ha...
An Đằng Đại Phụ cười to nói:
- Ta thật sự bội phục ngươi, nhưng ta cho rằng, ngươi có thể sống qua đêm nay mới là vấn đề.
-Ah? Vậy sao? Ta ngược lại muốn xem thử xem!
Tần Nhị Bảo từng bước hướng về phía An Đằng Đại Phụ.
An Đăng Đại Phụ thấy Tần Nhị Bảo càng lúc càng tới gần, nhưng cũng vì thế mà hoảng loạn, hắn lập đánh tay ra dấu, lập tức phía sau hắn xuất hiện mười tên cầm phiến đao trong tay, đứng trước An Đằng Đại Phụ, cùng Tần Nhị Bảo giằng co.
-Ah, lúc nãy thu thập mấy tên, không ngờ ở đây vẫn còn...!
Tần Nhị Bảo nhìn xung quanh, nhẹ nhàng nói.
-Người trẻ tuổi, không nên quá càn rỡ!
An Đằng Đại Phụ nói:
-Càn rỡ quá sẽ phải trả một cái giá rất đắt đây
-Mịa nó, lão tử tới đây đánh ngươi không phải nghe ngươi dạy dỗ!
Tần Nhị Bảo mắng:
-Đừng con mẹ nó cả ngày tự cho là đúng.
-Ngươi...
An Đăng Đại Phụ sắc mặt hơi đổi, không cùng Tần Nhị Bảo so đo nữa, mà lạnh lùng ra lệnh:
-Đánh!
Đang lúc cuộc chiến sắp bắt đầu, thì Tần Nhị Bảo nghe thấy có người hô ở phái sau:
-Nhị Bảo huynh đệ, có chuyện tốt như vậy mà lại không nói với ta một tiếng!
Nghe thấy tiếng người, Tần Nhị Bảo quay lại nhìn không khỏi vui vẻ, nguyên lai là Trương Bình Sơn, vội trả lời:
- Bình Sơn huynh đệ, chuyện tốt như vậy đương nhiên không ít người, chính là đang chờ ngươi đây
-Ân!
Trương Bình Sơn đi đến trước mặt Tần Nhị Bảo, nhìn qua phía An Đằng Đại Phụ, cười nói:
-Hôm nay ta có thể hảo hảo hoạt động thân thể một chút rồi
-Chúng ta mặc dù quen thuộc, nhưng nếu ngươi cướp của ta, ta có thể trở mặt đây!
Tần Nhị Bảo nhìn bộ dáng vội vàng của Trương Bình Sơn, cố ý nghiêm mặt nói.
-Đ! mẹ mày, ai cướp của ai còn chưa biết!
Trương Bình Sơn cũng không phải ăn chay, lập tức phản pháo
-Mẹ nó!
An Đăng Đại Phụ thấy hai người bọn họ không thèm để mình vào trong mắt, ngược lại còn coi như đi mua thức ăn, cò kè mặc cả, trong lòng không khỏi bùng lên sự tức giận, mắng:
-Hai người các ngươi là kẻ không biết sống chết.
-Ha ha, con người đều có số!
Tần Nhị Bảo cười nói:
- Có phải hay không không biết sống chết, chúng ta còn chưa biết được.
Rốt cuộc An Đằng Đại Phụ cũng không khống chế được cơn tức giận của mình nữa, ra lệnh :
- Xử lí hai tên không biết sống chết này cho ta!
Lời vừa nói ra, mười tên giơ đao như lang như hổ xông tới phía Tần Nhị Bảo
-Đã quá, đã quá!
Trương Bình sơn hét lớn:
-Lão tử rất lâu rồi không có thoải máu như vậy!
Dứt lời liền xông vào đám người.
-Mẹ, của ngươi đấy, chạy nhanh như vậy là gì?
Tần Nhị Bảo thấy Trương Bình Sơn như uống phải thuốc kích thích, không khỏi hô:
-Lưu lại cho ta một chút!
"..." An Đằng Đại Phụ câm lặng nhìn bọn họ, miệng há cả buổi không khép lại được, nghĩ thầm mình cũng từng trải qua tinh phong huyết vũ, dao kề trên cổ, nhưng hắn như thế nào cũng không thể tin được hai người trước mắt, dùng ít địch nhiều chẳng những không sợ mà ngược lại còn dũng mãnh như thế.
Chỉ thấy Trương Bình Sơn xông vào đám người, một tên hắc bang muốn dùng đao chém tay hắn, liền nhấc chân cho tên đó một cước, dễ dàng đoạt được phiến đao, tên hắc bang kia bị đá, cả người xụi lơ, đã mất đi sức chiến đấu, ngã xuống đất.
Mà Trương Bình Sơn đoạt được phiến đao thì như hổ thêm cánh, tay cầm phiến đao, trái vung phải chém, rất giống hình tượng: Thần cản sát Thần, Phật cản sát Phật, những nơi hắn đi qua, tất cả đều ngã xuống.
Bên kia, Tần Nhị Bảo cũng không nhàn rỗi, hóa quyền xông tới đám người, tay đấm chân đá, loạn đả một trận, hoàn toàn không có chiêu thức gì hết.
Hắn nhớ lão đầu tử đã từng nói qua, võ thuật tinh túy là ở chỗ, không để ý quá đến chiêu thức, chỉ cần đem đối thủ đánh ngã mới là hiệu quả nhất, mà lão đầu tử còn lấy lí do này để thoái thác: một vĩ nhân đã từng nói qua, mặc kệ là mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần bắt được chuột thì đều tốt, không có sự khác nhau.
Trương Bình Sơn cùng Tần Nhị Bảo hai người như mãnh hổi xuống núi, ở trong đám người tả xung hữu đột, lại thêm thời tiết oi bức, đánh đến mức toàn thân mồ hôi. An Đằng Đại Phụ đứng một bên nhìn tình cảnh đang xảy ra, càng ngày số tên đứng càng ít mà người năm ngày càng nhiều, không khỏi toát mồ hôi lạnh, kinh ngạc không thôi.
-Rất lâu rồi không có thoải mái như vậy!
Trương Bình Sơn tay túm lấy cổ áo tên lâu la, miệng nói nhưng tay cũng không nhàn rỗi, một quyền lên mặt tên lâu la đó, chỉ nghe thấy tên đó hét thảm một tiếng liền hôn mê.
-Móa, các ngươi thật yếu kém!
Tần Nhị Bảo còn chưa thỏa mãn nói:
- Lão tử đánh còn chưa đã!
-Ha ha...
Trương Bình Sơn khoe khoang nói:
-Lão tử từ lúc vào bộ đội, đá đánh qua không ít trận lớn nhỏ nhưng chưa ai có thể thắng được ta.
".." Tần Nhị Bảo im lặng nhìn khuôn mặt đắc ý của Trương Bình Sơn, sau đó chỉ vào An Đằng Đại Phụ nói:
-Tên này ngươi lưu lại cho ta đi?
Trương Bình Sơn liếc nhìn an Đằng Đại Phụ nói:
-Cũng được, lão tử thấy ngươi nhỏ tuổi, không tranh đoạt với ngươi, ngươi lên đi!
-Stop!
Tần Nhị Bảo nghe Trương Bình Sơn nói như vậy liền không phục.
An Đằng Đại Phụ nằm mơ cũng không nghĩ tới mình đem theo nhiều người như vậy đều bị hai tên này đánh bại, thấy Tần Nhị Bảo từng bước tiến lại, lần đầu tiên hắn có cảm giác sợ hãi.
-Ngươi..
An Đằng Đại Phụ vốn muốn uy hiếp Tần Nhị Bảo, là nếu đắc tội với hắn sẽ không có kết cục tôt đẹp, nhưng không thể nói nôỉ, bới hắn biết uy hiếp cũng không có bất kì tác dụng nào, bây giờ hắn không biết nên nói gì cho phải.
-Ngươi cũng biết sợ?
Tần Nhị Bảo đến gần hắn, thưởng thức biểu lộ của An Đằng Đại Phụ hỏi:
-Không phải vữa nãy ngươi muốn giết ta sao?
-Ngươi đừng vội đắc ý!
An Đằng Đại Phụ cũng cũng không chịu thua, nói:
-Hiện tại ta đã rơi vào tay các ngươi, muốn xử lý sao thì tùy.
-Ngươi cút !
Tần Nhị Bảo khinh bỉ nhìn hắn:
-Sau này đừng để ta gặp lại.
"..."
An Đằng Đại Phụ minh bạch hiện tại hắn đã không còn lòng tự trọng, cũng không có giá trị gì, chỉ có thể yên lặng gọi những huynh đệ còn có thể đứng mà bỏ đi.
Trương Bình Sơn nhìn theo bóng lưng bọn chúng đã đi xa, có chút lo lắng nói:
- Lần này bọn chúng thua thê thảm như vậy, chắc chắn sẽ trở lại
-Ân, bất quá, đổi địa điểm cũng vô dụng, nếu bọn chúng muốn tìm thì sẽ tìm thấy. Sau này chỉ cần chú ý một chút là được!
Vừa nói, Tần Nhị Bảo vừa cởi trói cho đám bảo an khách sạn bị trói một bên,
-Binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đất chặn.
Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, cũng nói ra một câu thành ngữ.
-Ha ha, rất đúng, sợ cũng vô dụng!
Tần Nhị Bảo cảm thán nói:
-Lúc nãy đánh thật sảng khoái a!
-Ha ha..Ta cũng đã lâu rồi không được đánh thoải mái như vậy.
Trương Bình Sơn cười nói:
-Nếu hắn còn tới, chúng ta sẽ còn đánh hắn.
Trương Bình Sơn nói xong, nhìn Tần Nhị Bảo mà cùng cười. Cười một hổi, cùng gật đầu, cúi người cảm tạ bảo an rồi trở về phòng ngủ ngon.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 32: Đại Điền Ưu Mỹ.
Dịch Giả: Chúa Tể Bóng Tối
Nguồn: Kiếm Giới
“Ôi” tay phải La Bá Tư ôm lấy eo, miệng kêu to, đi tới phòng Ân Huyền Vũ.
-Làm sao vậy? Tỷ tỷ!
Ân Huyền Vũ nhìn La Bá Tư mặt mũi thống khổ, ân cần hỏi.
-Không biết tên nào thiếu đạo đức, đổ đầy xăng ra đất, làm hại ta sáng sớm không chú ý bị ngã, cánh tay của ta lại đang đau, như thế nào có thể chịu nổi !
-Hiện tại khá hơn chút nào không?
Ân Huyền Vũ ân cần hỏi han:
-Nếu không ta gọi Tần Nhị Bảo đưa tỷ đến bệnh viện kiểm tra thử xem?
-Ngươi đừng nói đến tên Tần Nhị Bảo đó nữa
La Bá Tư oán hận nói:
-Buổi sáng ta đến gọi hắn dậy mới bị ngã đấy, kết quả đến phòng hắn, nghe thất tiếng ngáy rung trời, ngủ như chết.
-Thật đáng ghét mà!
Ân Huyền Vũ nghe xong, tức giận nói:
-Ta còn trông cậy vào hắn bảo hộ ta, yêu cầu này hình như quá cao rồi!
-Aiz, được rồi, đừng đề cập đến bọn hắn nữa!
La Bá Tư thấy Ân Huyền Vũ có chút tức giận, liền đổi chủ đề nói:
-Như thế này, có người đến đón chúng ta đi công ty, đàm phán cụ thể về vấn đề quảng cáo, ngươi chuẩn bị một chút.
Ân Huyền Vũ nghe La Bá Tư nói như vậy, biết sắp được nhìn thấy thần tượng của mình, lập tức trở nên hưng phấn, mới lúc nãy khuôn mặt nhỏ nhắn còn tức giận, bây giờ lại vui vẻ.
-Huynh đệ, ngươi không thể nhanh lên một chút sao? Ân tiểu thư đang đợi chúng ta đây!
Trương Bình Sơn thúc giục nói
-Đừng nói nữa, đêm qua bọn An Đằng chết tiệt quấy rầy giấc ngủ của ta, làm hại ta đến sáng mới ngủ được, chưa được ngủ ki!
Tần Nhị Bảo nghe Trương Bình Sơn thúc giục, mở miệng phàn nàn nói.
-Thôi đi, mau đứng lên, đừng nói nhảm nữa!
Trương Bình Sơn không muốn cùng Tần Nhị Bảo nói nhảm nhiều thúc giục nói.
-Tốt lắm! Ngươi vẫn còn đang ngủ, ngươi cũng quá không có trách nhiệm rồi!
Ân Huyền Vũ đi ngang qua gian phòng của bọn hắn nghe được cuộc đối thoại của Trương Bình Sơn cùng Tần Nhị Bảo, nhịn không được đi tới khiển trách
-Chúng ta ngày hôm qua..
Tần Nhi Bảo vừa muốn mở miệng giải thích, nhưng lại thấy Trương Bình Sơn nhá mắt ra dấu với hắn, liền đem câu kế tiếp nuốt trở lại vào bụng, hắn lập tức ý thức được nếu nói chuyện tối qua cho Ân Huyền Vũ thì không những nàng không giúp được gì, ngược lại còn làm nàng lo lắng.
-Ngày hôm qua? Anh còn không biết xấu hổ nói!
Ân Huyền Vũ cho rằng Tần Nhị Bảo nói đến sự tình tại sân bay ngày hôm qua, có chút mất hứng, phê bình nói:
-Anh lần sau còn tái diễn, tôi sẽ nói phụ thân đuổi việc ngươi!
-Tùy cô!
Tần Nhị Bảo nghe Ân Huyền Vũ uy hiếp hắn, vẻ mặt tùy ý nói
-Anh....
Ân Huyền Vũ lại bị Tần Nhị Bảo chọc tức mà không nói ra lời, hừ lạnh một tiếng, quay ngươi bỏ đi.
-Huynh đệ, ngươi có thể không cùng Ân đại tiểu thư tranh cãi cả ngày sao?
Trương Bình Sơn nói
-Tôi gây sự trêu chọc nàng sao?
Tần Nhị Bảo chẳng để ý nói:
-Nàng chọc tôi , tôi tính trên đầu anh.
-Ngươi ah!
Trương Bình Sơn nhìn Tần Nhị Bảo dở khóc dở cười, không biết nói cái gì cho tốt, đành chuyển chủ đề nói:
-Anh cũng phản ứng nhanh đó nha, thoáng cái hiểu ý tôi.
-Ha ha..
Tần Nhin Bảo tự giễu nói:
-Cùng lão đầu tử luyện công, nếu không có luyện được nhãn lực tốt, sớm đã bị đánh cho sống dở chết dở rồi.
Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, không khỏi nở nụ cười. Lát sau nói:
-Tôi vừa rồi đã nói với nhân viên phục vụ của khách sạn, để bọn họ đem việc đem qua dấu đi, không nói với Ân đại tiểu thư các nàng, tránh cho các nàng khủng hoảng.
-Ân! Hay, vẫn là Bình Sơn huynh đệ suy nghĩ chu đáo!
Tần Nhị Bảo xuất phát từ đáy lòng khích lệ nói :
- Người như ngươi tâm tư kín đáo, lại thêm ngoại hình tiêu sái anh tuấn, nhất định là tai họa của không ít thiếu nữ ?
-Con mẹ nó, ngươi đúng là há miệng là làm người ta ghét
Trương Bình Sơn cười mắng:
-Cả ngày không có việc gì lấy lão ca ta ra trêu đùa.
-Ha ha ha...
Tần Nhị Bảo cười nói:
-Không có biện pháp, những câu đó trọng bụng có sẵn, chỉ cần mở miệng là nó tuôn ra như suối.
-Tốt rồi, đừng nói nhảm nữa!
Trương Bình Sơn biết công phu mồm mép của Tần Nhị Bảo không kém hơn bổn sự đánh nhau của hắn, cho nên vội vàng chặn lại:
-Vừa rồi cậu làm Ân đại tiểu thư tức giận chạy đi, giờ ngươi nên chạy nhanh xuống xem một chút, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hai ta không gánh nổi trách nhiệm đâu!
Ân, anh nói đúng!
Dứt lời, hai người vội vàng rời khỏi phòng, thoáng cái đã thấy Ân Huyền Vũ đang ngồi thở phì phì dưới đại sảnh chờ hắn, mà La Bá Tư đang ngồi bên cạnh, hai người đang nói cái gì đó.
-Ơ, các người xuống rồi à!
La Bá Tư thấy hai người xuống liền tiến tới nói:
-Chúng ta có thể đi được rồi!" Nói xong liễn dẫn mọi người hướng tới cửa khách sạn, nơi có 1 chiếc xe Mitsubishi chờ sẵn.
Nghe La Bá Tư nói phải đi, Ân Huyền Vũ cũng không quay đầu lại, hướng xe công ty mà đi đến, mà Tần Nhị Bảo cũng đã quen với tính tình đại tiểu thư của Ân Huyền Vũ nên cũng không để ý, đi theo Trương Bình Sơn. Cả chặng đường không nói gì, không khí có chút nặng nề, Tần Nhị Bảo bất tri bất giác bắt đầu ngủ gật.
-Tốt rồi, Nhị Bảo huynh đệ, đến nơi rồi, xuống xe thôi!
Chờ xe dừng lại, Trường Bình Sơn liền gọi Tần Nhị Bảo
-Ân, tốt!
Tần Nhị Bảo lên lên tiếng, đi theo mọi người xuống xe. Tòa nhà này là một công ty giải trí nằm ở phía đông nam Tokyo, cũng là một công ty rất có quy mô và thực lực, đã biến rất nhiều người trở thành thần tượng, mà trong số đó Đại Điền Ưu Mỹ là người mà Ân Huyền Vũ thích nhất
-Xin chào!
Ân Huyền Vũ lần đầu đến công ty giải trí liền gặp được thần tượng của mình đang đứng nói chuyện, không kìm lòng được tiến lên dùng tiếng Nhật chào hỏi.
-Xin chào! Nghe nói là ngươi là người đến từ Trung Quốc cùng ta thực hiện quảng cáo?" Đại Điền Ưu Mỹ vui vẻ hỏi.
-Ân, đúng vậy!
Ân Huyền Vũ không hiểu tại sao lại cảm thấy khẩn trương, không biết nói cái gì cho tốt, có giác như một truy tinh tộc tộc(biên dịch lại), nhìn thần tượng của mình không nói nên lời, lắp bắp nói:
-Xin chiếu cố nhiều hơn!
-Ha ha, đừng khách khí như vậy!
Đại Điền Ưu Mỹ che miệng cười nói:
-Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, không cần khách khí như vậy!
Ở một bên, Tần Nhị Bảo thừa dịp Ân Huyền Vũ bắt chuyện cùng Đại Điền Ưu Mỹ đánh giá nàng. Khí chất ưu nhã, cử chỉ hào phóng, cách ăn mặc vừa vặn, dáng người yểu điệu, có lồi có lõm, da trắng nõn nà, nhìn qua là biết rõ nàng là người được giáo dục tốt, là nữ nhân không cần lo về chuyện áo cơm
Ân Huyền Vũ được nhìn thấy thần tượng của mình, tâm tình vui sướng, mà Đại Điền Ưu Mỹ lại có suy nghĩ khác ở trong lòng. Ngành giải trí là ngành của tuổi trẻ, nàng hiện tại đã 30 tuổi, Ân Huyền Vũ một nhân tài trẻ như vậy xuất hiện, thanh thế của nàng không còn lớn như lúc trước, cho nên nàng muốn lợi dụng cơ hội quảng cáo lần này để đi lên, tuy hi vọng rất xa vời nhưng nàng cũng hi vọng thử một lần
.........
Tại một nhà xưởng cũ nát bên ngoài ngoại ô Tokyo, cái nhà xưởng cũ nát này nhìn cái là muốn vứt đi, cũng không có gì để người ta chú ý đến nơi này. Nhưng cũ nát này lại che dấu một tổ chức - Hắc Long Hội, mà bang phái nổi tiếng ở Nhật Bản lại đặt tổng bộ ở trong một nhà xưởng tan hoang. Tuy nhiên bề ngoài rách nát chỉ để che dấu, tại chỗ sâu nhất trong nhà xưởng được lắp đặt rất nhiều thiết bị xa hoa, hiện đại.
Bởi vậy người có thể ngồi trên vị trí lão đại của Hắc Long Hội tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, mà hắn la nhân vật trong truyền thuyết - Nakamura Hayato, cho dù là Daisuke Ando là nhân vật số hai trong bang, nhưng đứng trước hắn vẫn phải cung kính, làm hết phận sự, không dám trậm trễ nửa bước.
-Hayato, ta xin lấy cái chết để tạ tội
Daisuke Ando hướng tới Nakamura Hayato xin lỗi.
"Ha ha, Ando, không nên nản chí, ngươi cũng chỉ tạm thời thất bại thôi!" Nakamura Hayato vừa cười vừa nói:
-Chúng ta vẫn có cơ hội lật ngược tình thế.
-Thế nhưng...
Daisuke Ando biết Nakamura Hayato tha thứ cho hắn, nhưng trong lòng hắn rất nhục nhã, thật sự có chút tức giận khó đè nén.
-Ngươi yên tâm, bât luận ngươi vì cái gì mà chịu nhục, ta đều sẽ vì ngươi mà báo thù. cho nên ngươi chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
-Ta hiểu rồi, nếu cần gì, cứ nói cho ta biết!
Daisuke Ando hướng Nakamura Hayato gật đầu nói
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 33: Kẻ thù tấn công.
Dịch Giả: Chúa Tể Bóng Tối
Nguồn: Kiếm Giới
Người Nhật Bản có tiếng là làm việc nghiêm túc, hiệu suất làm việc rất cao, từ lúc đàm phán hợp đồng đến khi chính thức chụp ảnh cũng chỉ cần thời gian ba ngày, La Bá Tư đàm phán cùng phía công ty Nhật Bản, thì Ân Huyền Vũ là người được lợi ích lớn nhất, cũng không uổng công nàng gọi hắn một tiếng tỷ tỷ ngọt ngào.
Tần Nhị Bảo cùng Trương Bình Sơn tựa như hai vị hộ pháp bên cạnh Ân Huyền Vũ bảo đảm an toàn của nàng, lúc trước bọn hắn cho cho rằng Daisuke Ando sau khi nghỉ ngơi hồi phục sẽ lại đến gây phiền phức cho bọn hắn, nhưng hai ngày rồi vẫn không thấy động tĩnh gì, điều này lại làm cho Tần Nhị Bảo có chút bất an, hắn cảm giác nguy hiểm đang tới gần.
“Con mẹ nó, tên An Đằng điểu nhân này rốt cuộc đang làm cái gì? Mấy ngày rồi chưa có một động tĩnh gì” Tần Nhị Bảo nhìn Ân Huyền Vũ cùng Đại Điền Ưu Mỹ đang trang điểm không có gì là thú vị, chán nản liền lên tiếng. (phiên âm tiếng Hán của Daisuke Ando là An Đằng Đại Phụ)
“Có việc gì sao? Người ta không tới tìm ngươi! Ngươi còn cảm thấy không có việc gì làm rồi hả?” Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo phàn nàn không khỏi cười rộ lên, mắng: “Ngươi thật không bình thường mà”
Tần Nhị Bảo đối với câu nói của Trương Bình Sơn không cảm thấy gì, nói: “Ta cảm giác mấy ngày nay quá yên bình, tên An Đằng nhỏ nhen kia không đơn giản như vậy, hiện tại không chừng đang nghĩ ra kế hoạch xấu xa gì đây?”
“Không chừng hắn sợ chúng ta rồi, không dám tới nữa?” Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy cũng thấy có chút đạo lý, nhưng cũng không quá tin tưởng: “Có phải ngươi quá đa nghi rồi không hả ?”
“Đa nghi? Ta không nghĩ đó là tật xấu!” Tần Nhị Bảo nói khoác không biết ngượng: “Ta có khứu giác rất linh mẫn đối với nguy hiểm, nếu so sánh với cảnh khuyển cũng không kém bao nhiêu”. (Tên này thông minh thật, tự so sánh mình với chó )
“Cảnh Khuyển?” Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo tự so sánh mình với chó, không khỏi cười ha hả, nói: “ Ngươi đừng nói là cho ngươi thêm cái đầu với cái đuôi cho giống nha!”
“….” Ý thức được mình nói sai, Tần Nhị Bảo giả bộ tức giận hướng Trương Bình Sơn đánh tới, nói: “ Ta cho ngươi kiến thức thế nào là Chó Điên quyền của Nam Thiếu Lâm.” Dứt lời liền cùng Trương Bình Sơn đùa giỡn.
Đang lúc hai người đánh nhau hăng say thì không biết từ nào nào xuất hiện hai quả lựu đạn dưa hồng ( cũng không biết lựu đạn này là lựu đạn gì ), Tần Nhị Bảo không khỏi sửng sốt, chỉ vào quả lựu đạn hỏi: “Đây là?”
Trương Bình Sơn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, đối với lựu đạn dưa hồng đương nhiên không lạ lẫm gì, cho rằng Tần Nhị Bảo không biết liền khoe khoang: Lựu đạn dưa hồng còn được gọi là lự đạn 97, được lục quân Nhật Bản chế tạo và sử dụng năm 1921, lựu đạn có hình trụ, bên ngoài khắc rãnh ( tương tự lựu đạn năm 91 ), lúc nổ bay ra xung quanh một số lượng nhất định mảnh vỡ, nhưng trên thực tế mảnh vỡ quá lớn nên không gây ra nhiều tác dụng…. ( chỗ này còn một đoạn nữa đều giới thiệu về nó nhưng không hiểu lắm về lựu đạn nên đoạn này dịch theo VP và chém gió , ai muốn biết rõ tìm hiểu thêm ở đây: http://en.wikipedia.org/wiki/Type_97_grenade )
Thấy Trương Bình Sơn giới thiệu thao thao bất tuyệt, Tần Nhị Bảo rốt ruột nói: “Đừng nói nữa, ta đối với mấy cái này không hứng thú, ta ….”
“Vậy ngươi đối với cái gì thì cảm thấy hứng thú?” Trương Bình Sơn nhất thời không kịp phản ứng, không hiểu Tần Nhị Bảo có ý gì, nghi ngờ hỏi
MLGB, điều lão tử quan tâm là quả lựu đạn này từ đâu đến!” Tần Nhị Bảo lớn tiếng nói. ( Nguyên văn tiếng trung của nó là “MLGB” cũng không biết ý tác giả là gì )
“Ách….” Trương Bình Sơn minh bạch ý tứ của Tần Nhị Bảo, không biết trả lời thế nào, nhưng rất nhanh ý thức nguy hiểm, lớn tiếng nói: “Không tốt!” Nói xong liền nhảy ra ngoài nằm rạp trên mặt đất, lựu đạn liền phát nổ, gạch vụn trong phòng bay tứ tung. ( Lạ nhỉ, lựu đạn gì mà ném đi còn để 2 tên này nói chuyện huyên thuyên một lúc mới nổ)
“Con mẹ nó, tại sao lại như vậy chứ?” Trương Bình Sơn run rẩy phủi đi mảnh vụn trên đầu, Tần Nhị Bảo ở bên cạnh hắn lại không có trả lời, hắn hiện tại quan tâm nhất chính là an toàn của Ân Huyền Vũ.
Nhưng lúc này trong phòng đã loạn thành một mớ, tiếng kêu sợ hãi vang lên, đồ đạc trong công ty vì lựu đạn nổ mà phát hỏa, bốc mùi cháy khét lẹt, cay mắt đến nỗi không mở mí mắt ra được, có một số người bị lựu đạn làm tổn thương, nằm trên mặt đất rên rỉ, vốn công ty đang khẩn trương, bận rộn thoáng cái đã như địa ngục trần gian.
“Bình Sơn huynh đệ, chúng ta phải tìm được Ân Huyền vũ, nếu không nhiệm vũ mà Ân tiên sinh giao cho không thể hoàn thành” Tần Nhị bất chấp bụi đất cùng đau đớn do lựu đạn nổ hướng tới Trương Bình Sơn lên tiếng.
“Nhị Bảo huynh đệ yên tâm!” Trương Bình Sơn quét mắt bốn phía một lần, xác nhận chung quanh không có nguy hiểm mới nói: “Ta vừa nhìn rõ Ân tiểu thư, có lẽ không có vấn đề gì lớn, chúng ta chờ một lúc đã, ngàn vận lần đừng ngoi đầu lên biết không?”
Tần Nhị Bảo hiểu ý tứ của Trương Binh Sơn, hắn sợ có súng bắn tỉa ở khu vực quanh đây, nêu như không cẩn thận lộ đầu ra, có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng, vì vậy tới gần Trương Bình Sơn nói: “Về phương diện này ngươi có nhiều kinh nghiệm, ta theo ngươi là được!”
Trương Bình Sơn gật đầu, mạng theo Tần Nhị Bảo cẩn thận di chuyển đến vị trí của Ân Huyền Vũ. Lúc nãy lựu đạn nổ khiến bối cảnh dùng để chụp ảnh bị thôi bay, bây giờ nó lại trở thành vị trí giúp Ân Huyền Vũ ẩn núp.
“Ngươi không sao chứ!” Tần Nhị Bảo đến bên cạnh Ân Huyền Vũ hỏi cũng cẩn thận nhìn Ân Huyền Vũ, phát hiện nàng ngoại trừ có chút kinh hoảng thì không có thương tổn gì, lúc này hắn mới hết lo lắng.
“Ta… Ta không sao!” Ân Huyền Vũ bị tràng diện này mà làm cho sợ hãi, tới mức nói có chút cà lăm: “Đến cùng…là có chuyện gì….xảy ra!”
“Việc này xem ra khá phức tạp, hiện tại không thể giải thích được.” Tần Nhị Bảo biết được vì sao chuyện này xảy ra, nhưng hắn không muốn nói rõ cho nàng, sợ nàng càng thêm sợ hãi liền giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.
“Ôi” La Bá Tự ở một bên thống khổ rên rỉ, Trương Bình Sơn nghe thấy tiếng rên rỉ của hắn liền nhìn sang, phát hiện chân của La Bá Tư hình như bị mảnh đạn găm vào, máu tươi đang chảy.
Trương Bình Sơn dù sao cũng đã từng là quân nhân, gặp sự tình này cũng không có bối rồi, mà liền lấy khan trải bản xé ra giúp La Bá Tư bang bó vết thương.
“Thật là tức chết mà, muốn lấy mạng chúng ta à!” La Bá Tư tuy đau đến mồ hôi ứa ra nhưng miệng cũng không nhàn rỗi, phàn nàn một câu.
Câm miệng!” Tần Nhị Bảo không để cho La Bá Tư dong dài, tranh thủ hù dọa hăn: “Nếu ngươi muốn dẫn địch nhân tới đây để giết ngươi thì cứ hét lên đi!”
“Oh, NO !!” La Bá Tư nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy liền hoảng sợ nói, nhưng rất nhanh ngậm miệng lại, không dám nói thêm gì nữa.
Lúc này ở cửa ra vào xuất hiện mấy người cầm trong tay AK47, cũng không nói nhiều lời, cầm súng hướng tới căn phòng mà xả đạn, tựu hồ không muốn lưu lại một ai còn sống sót. Mà uy lực của AK47 rất cường đại, nếu như để bọn hắn phát hiện ra chỗ ẩn núp của đám người Tần Nhị Bảo thì chắc chắn tất cả sẽ chết, nhưng cũng không có đường nào để trốn, mặc dù cửa chính đã bị đám người này phá hỏng nhưng dù có lao ra thì cũng không ai dám đảm bảo có người nào đó ở cửa chờ bọn họ hay không.
“Đáng chết!” Tần Nhị Bảo ý thức được nguy hiểm, hắn cũng không phải là sợ chết, chỉ có điều hắn đang gánh trên vai trách nhiệm, nếu như hắn chết ở chỗ này, danh dự của sư môn sẽ bị hủy sạch. Thực tế những người như Tần Nhị Bảo nếu như đem danh dự so sánh với tính mạng mà nói, thì thất bại còn khó chịu hơn việc giết hắn( đoạn này không hiểu lắm, chém bừa )
“Chúng ta có thể đi ra từ cửa sau!” Đại Điền Ưu Mỹ lên tiếng, nàng chỉ vào cửa ra vào nói: “Công ty cũng có cửa sau nhưng bình thường không có ai dùng đến nó nên cũng rất ít người biết đến”
“Tốt quá!” Trương Bình Sơn vui mừng nói: “Thật không nghĩ tới điều này mà, ông trời đúng là không tuyệt tình, chúng ta nên nhanh lên một chút.”
“Ân, tốt, Bình Sơn huynh đệ bảo hộ mọi người rút lui, tôi sẽ ở phái sau cản đường.” Tần Nhị Bảo nói
“Ta sẽ ở lại.” Trương Bình Sơn biết rõ người ở lại sẽ nguy hiểm đến tính mạng nên chủ động muốn ở lại.
“Lúc này là thời điểm quan trọng, ngươi cứ để ta” Tần Nhị Bảo cự tuyệt nói: “ Hãy cứ làm như vậy đi!”
“Tốt, huynh đệ, ngươi phải nhanh lên đấy!” Trương Bình Sơn nhìn Tần Nhị Bảo, có chút cảm động nói
“Yên tâm, nếu nói về việc trốn chạy cái chết thì ta so với ngươi còn sốt ruột hơn!” Tần Nhị Bảo bông đùa
“Các ngươi nhanh lên, đừng có ở đó mà huyên thuyên nữa!” Ân Huyền Vũ thấy bọn nọ còn mải nói chuyện liền thúc giục.
“Chúng ta đi trước” Trương Bính Sơn mang La Bá Tư không tiện đi lại theo mấy người Ân Huyền Vũ hướng về cửa sau đi ra ngoài, Tần Nhị Bảo sau khi xác định mọi người đã rời khỏi an toàn cũng chầm chậm theo lối cửa sau đi ra ngoài, để lại mấy tên tội phạn cầm AK47 ở trong phòng đi tìm xem ai còn sống sót.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 34: Trốn chạy(Thượng)
Dịch Giả: contraithanchet
Nguồn: Kiếm Giới
Trương Bình Sơn dẫn mấy người ra khỏi khu vực nguy hiểm,trong thời gian ngắn không biết nên đi đâu về đâu,Đại Điền Ưu Mỹ thấy tình cảnh này,chủ động nói:”Ta có chiếc xe đậu ở bãi đỗ xe dưới đất,ta dẫn bọn ngươi đi.”
Tình thế nguy cấp,không cho phép Trương Bình Sơn và bọn họ có nhiều ý tưởng,thời điểm đi xuống bãi đỗ xe dưới mặt đất,Tần Nhị Bảo từ phía sau chạy tới,bọn hắn cũng chẳng quan tâm lời ong tiếng ve,đi theo Đại Điền Ưu Mỹ chạy đến bãi đỗ xe dưới mặt đất,lấy xe,dùng tốc độ nhanh thất ly khai khỏi địa phương nguy hiểm này.
Trương Bình Sơn lái xe,tuy nhiên hắn cũng không biết đường,nhưng lúc này cũng chẳng quản được nhiều như vậy,dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy,nguy hiểm tạm thời đã giảm bớt,mọi người bắt đầu lấy lại trạng thái bình tĩnh,lúc này Ân Huyên Vũ mở miệng nói:”Vừa rồi may mắn mà có Đại Điền Ưu Mỹ tiểu thư,nếu không có nàng,ta nghĩ hiện giờ chúng ta đã gặp bất trắc rồi!”
Tần Nhị Bảo lúc này mới chú ý tới Đại Điền Ưu Mỹ,nàng lúc nào cũng như vậy,tài trí,điềm tĩnh,cảm giác như có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình của nàng,tuy rằng đã qua tuổi thanh xuân,nhưng trên người nàng tuế nguyệt chẳng thể lưu lại trên người nàng bất kỳ dấu vết gì,ngược lại toàn thân tản ra khí chất kiều mị của nữ nhân thành thục.
Nàng tự hồ không thích nói chuyện,dù cho thời điểm Ân Huyên Vũ mở miệng cảm tạ,cũng chỉ nhếch mép mỉm cười,cũng không tỏ quá nhiều biểu hiện,muốn nói chuyện bình thường,Tần Nhị Bảo đối với mỹ nữ lúc nào cũng thể hiện ra bộ dáng háo sắc,nhìn thấy xinh đẹp đấy,luôn hung ác muốn tiến lên sờ liền hai cái,nhưng không biết vì cái gì mà Tần Nhị Bảo,lúc này đánh giá Đại Điền Ưu Mỹ,lại không có nửa điểm ý muốn bất hảo.
“Ngươi đang nhìn đi đâu đấy?” Ân Huyên Vũ thấy Tần Nhị Bảo nhìn chằm chằm vào Đại Điền Ưu Mỹ,cho là bệnh cũ của hắn tái phát,chặn lại nói:”Hiện tại là lúc nào rồi,ngươi còn không biết khiêm tốn một chút vậy?”
“Ah,ha ha…” Tần Nhị Bảo mặc dù đối với Đại Điền Ưu Mỹ, thái độ lại trấn tĩnh như vậy,cảm giác có chút không đúng,nghĩ một lát,lại không nói được không đúng chỗ nào,nghe Ân Huyên Vũ nói hắn như thế,liền pha trò nói:”Không có ý tứ ạh! Gần đây không thấy qua mỹ nữ,vừa thấy mỹ nữ liền chóng mặt.”
“Không biết xấu hổ!” Ân Huyên Vũ nghe Tần Nhị Bảo nói thần tượng của chính mình như vậy,cảm thấy mặt mũi mất hết,vì vậy mất hứng mắng.
“Cổ nhân nói,thức sắc tính dã mà!” Tần Nhị Bảo đối với lời mắng của Ân Huyên Vũ cũng không thèm để ý,ngược lại cùng nàng thảo luận,nói:”Chẳng lẽ ngươi thấy những lời này,có vấn đề gì sao?”
“Câm miệng!” Ân Huyên Vũ không nghĩ tới da mặt của Tần Nhị Bảo lại dày đến như vậy,khuôn mặt nhỏ nhắn lúc xanh lúc trắng,tức giận nói:
“Không có sao!” Đại Điền Ưu Mỹ một mực không có mở miệng,mở miệng nói:”Tần Nhị Bảo,cũng ưa thích đùa giỡn người khác,không cần quá cho là đúng.”
“Đúng đấy,đúng đấy!” Tần Nhị Bảo thấy có người giúp hắn,tranh thủ nói phụ họa vào.
“Ngươi…” Ân Huyên Vũ bị Tần Nhị Bảo làm cho tức giận đến nói không ra lời,trong khoảng thời gian ngắn,không biết nói gì cho phải.
“Hiện tại nên chạy đi đâu đây? Ta không biết đường!” Trương Bình Sơn nói ra.
“Ta lái cho!” Đại Điền Ưu Mỹ nói ra:” Ta đối với đường này rất quen thuộc.”
Trương Bình Sơn thấy Đại Điền Ưu Mỹ chủ động đưa ra yêu cầu,cũng không từ chối,liền cho xe dừng lại một bên đường,chính mình ngồi xuống phía sau.
Xe lại tiếp tục di chuyển về phía trước,Ân Huyên Vũ nhìn Tần Nhị Bảo,lại thấy thần tượng của mình mặt mũi mất hết,liền nhìn Tần Nhị Bảo nói:”Ngươi cả ngày có thể có điểm đứng đắn hay không? Mặt mũi của ta bị ngươi làm cho mất hết!”
“Ha ha,cái này là phong cách của ta!” Tần Nhị Bảo nói khoác không biết ngượng:”Đây chính là điều ẩn dấu của họ Tần!”
“Ta nhổ vào!” Ân Huyên Vũ xì mũi coi thường,nói:”Còn ẩn dấu đây này?Ta thấy đen thui cũng không sai biệt lắm.”
Tần Nhị Bảo nghe Ân Huyên Vũ nói hắn như vậy,lập tức không phụcvươncánh tay trắng noãn ra,nói:”Phiền toái ngươi mở to hai mắt ra nhìn xem,ta đen thui chỗ nào hả? không có điều tra không có quyền lên tiếng.”
Trương Bình Sơn im lặng nhìn qua hai người đấu võ mồm,biết còn lâu mới dừng được,liền chủ động di chuyển đến trước mặt La Bá Tư hỏi:”La Bá Tư,ngươi cảm giác thế nào?”
La Bá Tư vốn có khuôn mặt trắng noãn,lúc này đã không còn chút máu,càng lộ ra vẻ tái nhợt,nghe Trương Bình Sơn chủ động quan tâm hắn,hữu khí vô lực nói:” Cám ơn quan tâm,ta cảm giác tốt hơn nhiều!”
“Ân,vậy là tốt rồi!” Trương Bình Sơn nghe La Bá Tư nói như thế, liền yên lòng an ủi:”Ngươi yên tâm,chúng ta rất nhanh sẽ đến bệnh viện,ngươi nghỉ ngơi một lát.” Dứt lời,liền ngẩng đầu nhìn cảnh sắc qua cửa sổ xe,cảm giác Đại Điền Ưu Mỹ lái xe,hướng ngoại thành chạy tới,có chút kỳ quái hỏi:”Ưu Mỹ tiểu thư,chúng ta đi chỗ này là chỗ nào?”
Nhưng Đại Điền Ưu Mỹ tựa hồ cũng không có nghe hắn nói,cũng không đáp lời,vẫn bảo trò tốc độ cao,Trương Bình Sơn thấy nàng không đáp lời,cho rằng không nghe thấy,liền đem âm thanh đề cao nói:” Ưu Mỹ tiểu thư,chúng ta đi chỗ này là chỗ nào?”
Một tiếng này ngược lại là nhắc nhỏ Ân Huyên Vũ đang đấu võ mồm cùng Tần Nhị Bảo,cảm giác bất thường trước đó,như tốc độ ánh sáng hiện lên trong đầu,hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì đó,cũng chẳng quan tâm đang cùng Ân Huyên Vũ đấu vỗ mồm,lớn tiếng quát bảo:”Đỗ xe!”
Mà Tần Nhị Bảo hét lớn một tiếng,làm tất cả mọi người giật nảy người,trong đó có cả Đại Điền Ưu Mỹ,nhưng nàng lại không có đỗ xe,mà là chạy với tốc độ nhanh hơn,tiếp tục chạy tiếp.
“Ta kêu ngươi đỗ xe,ngươi chẳng lẽ không nghe thấy sao?” Tần Nhị Bảo tiến lên quát lớn.
Ân Huyên Vũ thấy Tần Nhị Bảo quát lớn thần tượng của mình,liền tiến lên ngăn lại,nói:”Ngươi phát điên cái gì vậy?”
Tần Nhị Bảo nghe Ân Huyên Vũ ngăn trở hắn,cũng không cung nàng miệng lưỡi,mà là trừng mắt liếc Ân Huyên Vũ,ý là làm cho nàng an phận một chút,Ân Huyên Vũ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Tần Nhị Bảo có bộ dáng hung ác như vậy,sợ tới vội vàng ngồi xuống,không dám nói thêm một lời nào.
“Nhị Bảo huynh đệ,làm sao vậy?” Trương Bình Sơn cũng hiểu được cảm xúc Tần Nhị Bảo biến hóa quá nhanh,lại không để cho người ta nắm được ý nghĩ,kỳ quái hỏi:
“Làm sao vậy? Ngươi hay là hỏi Đại Điền Ưu Mỹ tiểu thư a!”
Trước đó,Trương Bình Sơn cũng có một việc kỳ quái,nhưng nhất thời không dám đem sự tình hướng Đại Điền Ưu Mỹ nghĩ,được Tần Nhị Bảo nhắc nhở như vậy,lập tức phản ứng đi qua,tiến lên một cước dẫm nát phanh.
Xe đang chạy tốc độ cao,thoáng cái ngừng lại,may mắn mọi người lúc này đều đang ngồi,mới tránh khỏi bị thương,nhưng Ân Huyên Vũ vẫn xoa xoa chỗ bị đâm đang đau nhức trên trán,nói:”Các ngươi đều làm như vậy sao?”
Nhưng cũng không có người trả lời vấn đề của nàng,lúc này Tần Nhị Bảo nhìn thẳng vài Đại Điền Ưu Mỹ,mà Đại Điền Ưu Mỹ vẫn biểu hiện bộ dáng tài trí,điềm tĩnh,đối với vấn đề của Tần Nhị Bảo bọn hắn,ngược lại hơi nở nụ cười.
Biểu hiện Đại Điền Ưu Mỹ trấn định như thế,Tần Bảo Nhi xem ra, Đại Điền Ưu Mỹ thần bí lại làm cho mọi người có chút đoán không ra,mở miệng hỏi:”Ưu Mỹ tiểu thư,chẳng lẻ không muốn nói với chúng ta cái gì sao?”
“Không có gì để nói!” Đại Điền Ưu Mỹ mở miệng nói ra:”Các người sắp chết đến noi,vẫn là không biết rõ một ít mới tốt.”
Đại Điền Ưu Mỹ lời nói vừa ra khỏi miệng,làm cho Trương Bình Sơn và mọi người đều trợn mắt há mồm,bọn họ như thế nào cũng không thể tin được,nữ nhân ưu nhã xinh đẹp như thế,lại nói ra những lời độc ác như thế.
“Ha ha…” Tần Nhị Bảo nghe Đại Điền Ưu Mỹ nói như vậy.,ngược lại cười phá lên.phảng phất vừa mới nghe sự kiện buồn cười,cười trong chốc lát,lời khuyên,cảnh báo nói:”Cảm ơn sự quan tâm của ngươi,bất quá ngươi vẫn nên lo lắng cho chính ngươi a,ngươi cảm thấy ngươi có thể toàn thân trở ra sao?”
“Ngươi không dám làm gì ta!” Đại Điền Ưu Mỹ cười nói,tựa hồ đối với thiện ý nhắc nhở của Tần Nhị Bảo không để trong lòng.
“Nhìn ra được,ngươi rất tự tin!” Tần Nhị Bảo thấy Đại Điền Ưu Mỹ trấn tĩnh như vậy,cảm thấy nàng có chút thâm bất khả trắc,không khỏi tò mò hỏi:”Ta rất muốn biết,chỗ dựa sau lưng của ngươi là cái gì mà tự tin như thế? Còn có,chúng ta trước kia cũng không gặp qua ngươi,tại sao ngươi phải hại chúng ta.”
“Ha ha” Đại Điền Ưu Mỹ cười hỏi:”Ngươi muốn biết sao?”
“Ân! Ta muốn biết!”
“Đợi ngươi đem những người kia đuổi ra,ta sẽ cho ngươi biết!” Chỉ vào phía đối diện có hai chiếc hướng bọn họ cấp tốc chạy đến nói ra.
Tần Nhị Bảo nhìn theo tay Đại Điền Ưu Mỹ nhìn lên,trong lòng biết không ổn,cũng chẳng quan tâm cùng nàng nói chuyện tào lao,thô lỗ dùng sức đem Đại Điền Ưu Mỹ kéo về hướng bên cạnh.nhìn Trương Bình Sơn hô:”Nhanh,lái xe!”
Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo ngữ khí như thế có điểm lo lắng,cũng ý thức được nguy hiểm,lập tức quay người trở lại sửa đổi vị trí,khởi động ô tô,nhanh chóng bắt đầu.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 35: Trốn chạy(Hạ)
Dịch Giả: contraithanchet
Nguồn: Kiếm Giới
Nhìn qua cách mình càng gần có hai chiếc xe,Trương Bình Sơn ra quyết định chắc chắn,nhìn thoán một phát hiện xe của mình với hai xe đối diện có một khoảng cách,đột nhiên đạp mạnh chân ga,nhanh chóng vượt qua hướng đối diện hai chiếc xe.Hai xe phía trước tựa hồ không ngờ,Trương Bình Sơn lại có một chiêu này,hơi ngây người một lúc,Trương Bình Sơn lái xe qua khoảng cách chính giữa hai chiếc xe,giống như mở cánh cửa.
Thừa dịp người trên xe hơi ngây người một lúc,Trương Bình Sơn đã chạy trốn ra ngoài,thời điểm bọn chúng truy đuổi trở lại,Trương Bình Sơn đã lái xe chạy xa,làm cho bọn chúng ảo não không thôi,tên cầm đầu lấy điện thoại ra nói:”Con thỏ đã đào thoát,hướng số 5 chạy tới…”
Nhìn qua truy binh càng ngày càng xa,Tần Nhị Bảo không khỏi lộ ra bộ dáng tươi cười,đối với Đại Điền Ưu Mỹ nói:”Hiện tại người có thể nói rồi?”
Đại Điền Ưu Mỹ như thế nào cũng không nghĩ tới,bọn hắn lại thuận lợi đào thoát như thế,nhưng nàng ngoại trừ kinh ngạc một chút,lại không có biểu hiện nào bối rối,tỉnh táo hỏi ngược lại:”Ngươi như thế nào lại nghi ngờ ta?”
Ân Huyên Vũ trợn mắt há mồm nhìn qua một màn trước mắt,như thế nào cũng không nghĩ tin được trên TV diễn Vô Gian Đạo,lại xuất hiện trước mắt của mình,mà tuồng vui này nàng là nhân vật chính,lại là thần tượng mà chính mình hết mực sùng bái.
Tần Nhị Bảo nhìn Đại Điền Ưu Mỹ cả buổi,rốt cục hoài nghi,mở miệng nói:”Mục đích của chúng ta rất rõ ràng là đạo tặc,mà đột nhiên xuất hiện tình huống bất ngờ,người như vậy mà không chạy trốn để thoát chết,ngược lại nguyện ý theo chúng ta chạy trốn,nà thời điểm chúng ta đào thoát,lại hết sức thuận lợi,nhưng tình huống của chúng ta,địch nhân cũng hiểu rõ ràng,cũng biết làm cách nào để chặn đường của chúng ta,nhưng tất cả những điều ta cảm thấy kỳ quái,tất cả hoài nghi đều nằm trên người ngươi…”Tần Nhị Bảo dừng một chút,không nói thêm gì nữa.
“Tiếp tục.” Đại Điền Ưu Mỹ thấy Tần Nhị Bảo đột nhiên ngừng lại,mặt không biểu tình nói:
“Đó là bởi vì ngươi quá trấn định rồi,tựa như cùng chính mình đồng dạng không có vấn đề gì!” Tần Nhị Bảo tiếp tục nói.
“Ha ha,không nghĩ tới sự trấn định của ta,ngược lại chính là nguyên nhân ta bị hoài nghi” Đại Điền Ưu Mỹ khẽ cười nói:” Thật không nghĩ tới!”
“Ngươi rất dũng cảm,ta rất khâm phục,nhưng mà,ta đối với địch nhân,bất kể nam nữ,đều ra tay tâm ngoan thủ lạt.” Tần Nhị Bảo uy hiếp nói:”Trừ phi,ngươi chịu ngoan ngoãn hợp tác với ta,ta có thể cân nhắc lại.”
“Ngươi cũng quá coi thường ta!” Đại Điền Ưu Mỹ đối với uy hiếp của Tần Nhị Bảo không thèm quan tâm,không cam lòng yếu thế,nói:” Rơi vào tay ngươi,ngươi muốn giết cứ giết!”
Tần Nhị Bảo giật mình nhìn Đại Điền Ưu Mỹ,thầm nghĩ:” Nữ nhân này quả nhiên không phải người bình thường.”
Đối với loại nữ nhân cứng mềm đều không dùng được,Tần Nhị Bảo trong thời gian ngắn cũng không có biện pháp,nếu như là nam nhân,Tần Nhị Bảo cũng có chút ít thủ đoạn,nhưng hiện tại là nữ nhân,Tần Nhị Bảo cũng có chút thương hoa tiếc ngọc,những thủ đoạn kia tự nhiên không dùng được.
Trong xe lâm vào trầm mặc,tất cả mọi người không biết nói cái gì mới tốt,thời gian từng giây trôi qua,Tần Nhị Bảo bắt đầu sốt ruột,hắ biết rõ,phía trước nói không chừng còn có nguy hiểm chờ đợi bọn hắn,cho nên biết rõ địch nhân là ai,nhất định sẽ giải quyết được vấn đề.
Trương Bình Sơn lái xe đột nhiên nghĩ đến cái gì đó,bỗng nhiên nói lớn:”Không phải tên chết tiệt Daisuke Ando phái tới không a?”
Trương Bình Sơn hô một tiếng này,ngược lại nhắc nhở Tần Nhị Bảo,kỳ thật mới đầu hắn cũng cân nhắc qua Daisuke Ando,nhưng hôm qua hắn dụng chiêu số,thực sự quá kém cỏi,chỉ số thông minh của hắn trên cơ bản cùng heo cũng không sai biệt lắm,cùng đại thủ bút này,hoàn toàn là hai chủng phong cách,Tần Nhị Bảo cũng không nghĩ xa hơn trên người hắn,cái này làm cho hắn lâm vào ngõ cụt,cũng chính là Trương Bình Sơn nhắc đến, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Xem ra nơi này vẫn có người thông minh đấy!” Đại Điền Ưu Mỹ ôn hòa mỉa mai nói.
“Chẳng lẽ…” Tần Nhị Bảo nhìn qua quần áo đơn bạc,dáng người thước tha khiêu gợi của Đại Điền Ưu Mỹ,con mắt nhìn thực tế là câu nhân đoạt phách,như muốn lấy mệnh của người ta,nếu là trước kia,nhất định Tần Nhị Bảo sẽ không kiềm chế được tiến lên sờ hai cái,nhưng bây giờ lại để cho hắn cảm giác,hết thảy giống như hố sâu,nếu có người rơi vào,kết cục không cách nào toàn thân trở ra.
“Ngươi đã đoán sai!” Đại Điền Ưu Mỹ không đợi Tần Nhị Bảo nói hết lời,cũng biết rõ ý đồ của hắn,nói ra:” Daisuke Ando,còn chưa đủ tư cahcs để cho ta làm như vậy.”
Lời Đại Điền Ưu Mỹ vừa ra khỏi miệng,trong xe lâm vào trầm mặc,Ân Huyên Vũ im lặng nhìn qua Đại Điền Ưu Mỹ,tâm linh nàng vốn tinh khiết,như thế nào cũng không thể tiếp nhận,nữ nhân này lòng dạ như rắn rết,thâm bất khả trắc,chính là thần tượng mà nàng sùng bái.
“Vậy là ai?” Tần Nhị Bảo cảm thấy chuyện này càng ngày càng có ý tứ,mở miệng hỏi
Đại Điền Ưu Mỹ đang định mở miệng,ngoài xe đột nhiên có tiếng nổ lớn,Tần Nhị Bảo toán nhìn về phía Ân Huyên Vũ nói ra:”Nằm xuống!”
Trương Bình Sơn gặp phải hỏa lực mãnh liệt như vậy,không khỏi tăng tốc độ nhanh hơn,nhưng trong lòng biết làm như vậy không phải cách hay,liền nhìn Tần Nhị Bảo hô:”Nhị Bảo huynh đệ,ngươi lái xe.”
“Tốt” Tần Nhị Bảo nhìn Ân Huyên Vũ không có việc gì,liền thay đổi với Trương Bình Sơn,lên xe,Ân Huyên Vũ cùng La Bá Tư thấy tình thế nguy cấp,không dám lộn xộn,nằm rạp xuống không dám lên tiếng,lúc này, Đại Điền Ưu Mỹ thừa cơ hội,thừa dịp lộn xộn mở cửa xe xoay người nhảy xuống,nhảy ra ngoài xe lăn vài vòng trên đồng cỏ,bình yên thoát khỏi.
“Cái bà nương này!” Trương Bình Sơn nhìn thấy tình cảnh này,không khỏi mắng:”Nhìn không ra,thật sự có tài a.”
”Mặc kệ cô ta,vấn đề trước mắt là làm sao thoát khỏi tình thế trước mắt” Tần Nhị Bảo nói ra.
“Cái này ngươi yên tâm!” Trương Bình Sơn cười nói,trước đi bộ đội luyện tập xạ kích không ít,về sau xuất ngũ ngoại trừ bắn bia,còn lại chưa chính thức sữ dụng qua.
Tần Nhị Bảo nhìn bọn hãn phỉ hướng bọn hắn nổ súng,lái xe đuổi theo bọn hắn,trên xe có bốn người ngoại trừ lái xe,còn lại ba người,cầm trong tay AK47 đêì hướng bọn Tần Nhị Bảo nổ súng,như quyết tâm đưa bọn hắn vào chỗ chết.
Trương Bình Sơn kinh nghiệm lâm trận rất nhiều,đối với cái này càng không sợ hãi,hắn lúc này vô cùng tỉnh táo,phân tích tất cả tình huống,tuyển chọn phương án tốt nhất,đã bắt đầu áp dụng,chỉ thấy hắn bắn nát phần đuôi ô tô,nhắm vào truy binh phía sau,bắn một phát.
Muốn nói trình độ xạ kích của Trương Bình Sơn,thực sự không thể chê được,một phát liền trúng tên lái xe,một súng bắn lên bánh trước,khiến ô tô mất phương hướng,hơn nữa tốc độ quá nhanh,xe mất cân bằng lật nhào.
“Bắn rất hay!” Nhìn qua truy binh đằng sau bị đánh lui,Tần Nhị Bảo không khỏi trấn tĩnh lại,nhìn Trương Bình Sơn một cách mãnh liệt,khoa trương.
“Là ta!” Trương Bình Sơn tự hào nói:”Nhớ năm đó,ta đi bộ đội,mỗi năm đều chọn trong đại đội bộ đội đặc chủng ta đều bài danh đệ nhất đấy!”
Đang lúc Tần Nhị Bảo cùng Trương Bình Sơn đang nói đến thời điểm nóng bỏng,ở bên kia Ân Huyên Vũ đột nhiên phản ứng đi qua,lớn tiếng hỏi:”Tần Nhị Bảo là người lái xe sao?”
“Không phải ta thì là ai?” Tần Nhị Bảo dương dương đắc ý hồi đáp.
“Không phải ngươi nói,ngươi biết lái xe sao?” Ân Huyên Vũ nghi ngờ hỏi:” Chẳng lẽ ngươi lúc trước lừa gạt ta?”
“Ah! Cái gì? Ta không biết lái xe?” Tần Nhị Bảo nghe Ân Huyên Vũ nói như vậy,lập tức phản ứng đi qua,hét lớn:”Không phải mới rồi ta đưa Bình Sơn huynh đệ đi sao?”
Nghe Tần Nhị Bảo kêu to như vậy,khiến Trương Bình Sơn lại càng hoảng sợ,vội vàng hỏi:”Nhị Bảo huynh đệ thật sự là ngươi không biết lái xe?”
“Vừa rồi khẩn trương,đã quên!” Tần Nhị Bảo không có ý tứ nói:”Kỳ thật,ta không biết lái xe!”
“Mẹ kiếp! Vấn đề này ngươi có thế quên sao?” Trương Bình Sơn mắng:”Ngươi muốn hại chết chúng ta à?”
“Chạy nhanh là được a!” Tần Nhị Bảo có chút sốt ruột nói,nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy,Trương Bình Sơn vội vàng chạy tới,nhưng Ân Huyên Vũ chỉ vào cây đại thụ,tuyệt vọng nói:”Đã không còn kịp rồi!”
“Ah” Tần Nhị Bảo hoảng sợ nói,nhưng Trương Bình Sơn tranh thủ thời gian kéo mạnh tay lái,nhưng Tần Nhị Bảo dấm nát phanh,gắt gao không chịu buông,phương hướng xe lệch lạch,lật nhào xuống đất,trượt đến mấy mét,mới ngừng lại được,bất quá may mắn là,mọi người ngoại trừ bị trầy chút da,cũng không có gì đáng ngại.
Kinh nghiệm hôm nay của Ân Huyên Vũ với La Bá Tư mà nói,ngược lại càng thêm sâu sắc,thật vất vả đào thoát truy binh,không nghĩ tới đụng phải gia hỏa không thể hiểu thấu Tần Nhị Bảo.
Nhiều lần gian nan bò ra khỏi xe,mọi người chán nản ngồi cùng một chỗ,cả buổi không nói nên lời,Ân Huyên Vũ càng nghĩ càng thấy ủy khuất,không khỏi khóc rống lên,chỉ vào Tận Nhị Bảo nói:”Ta thực chưa thấy ai bảo tiêu lại đần như ngươi.”
“Còn trách ta?” Tần Nhị Bảo thấy Ân Huyên Vũ tự trách mình,cũng hiểu được là rất ủy khuất nói:”Ta nào biết Bình Sơn huynh đệ hội lại đem xe cho ta a!”
“Ngươi được lắm,lúc này lại đem đổ lên đầu ta.” Trương Bình Sơn dở khóc dở cười nhìn Tần Nhị Bảo,thầm nghĩ:” Ngươi yên tâm,nếu có kiếp sau,ta cũng không đem xe giao cho ngươi lái!”
Đang lúc Tần Nhị Bảo cùng Ân Huyên Vũ đấu khẩu túi bụi,chỉ nghe thấy thanh âm La Bá Tư đang run rẩy,chỉ về phía trước,nói:”Nhanh đừng cãi nữa, bọn chúng đến rồi!”
Nghe âm thanh sợ hãi như thế,Tần Nhị Bảo cùng Ân Huyên Vũ ngừng cãi lộn,không khỏi nhìn hướng La Bá Tư vừa chỉ….