Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #31  
Old 02-06-2008, 07:37 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 32

Hoạt Náo Kỷ Lâu


Trở lại với quận chúa Tây Hạ Cáp Nhật Hồng.
Vừa bước qua cá»­a gian chính sảnh lầu Nguyệt Tình, không hiểu sao tim nàng đập thình thịch như tiếng trống trận. Vốn thân phận là má»™t quận chúa cành vàng lá ngá»c, Nhật Hồng không khá»i có sá»± ngại ngùng khi đặt chân vào chốn buôn hương bán phấn này.
Ngay cả chân khí trong lâu Nguyệt Tình nồng nặc mùi phấn son, hòa với mùi đủ loại hảo tửu cũng khiến nàng nhíu mày, tỠvẻ khó chịu.
Vừa nhác thấy nàng, má»™t ả kỹ nữ mặt tô son trét phấn trông thật lòe loẹt, ẻo lả bước đến. Dáng Ä‘i cá»§a ả cố làm ra vẻ tiểu thư khuê các, hoặc là má»™t trang tài sắc mình hạc sương mai. Ả bước đến trước mặt Nhật Hồng, miệng tá»§m tỉm cố tạo má»™t nụ cưá»i giả lả, nhưng nếu tinh mắt má»›i thấy nụ cưá»i cá»§a ả thật gượng gạo và không có gì gá»i là đóa hàm tiếu trên hai cánh môi mỹ nữ.
Ả liếc mắt đưa tình với Nhật Hồng.
Vốn đã cải dạng nam trang, chân diện dung cá»§a Nhật Hồng giỠđây đáng được gá»i là má»™t nam tá»­ khôi ngô tuấn tú tuyệt mỹ, vá»›i nhÅ©ng nét thư sinh nhu mỹ mà bất cứ má»™t nữ nhân nào khi diện ngá»™ cÅ©ng khó mà nén được sá»± vÆ¡ vẩn tÆ¡ tưởng, huống chi là những ả kỹ nữ trong ká»· lâu.
Ả kỷ nữ nũng nịu nói:
− Công tử vui cùng với Mẫn Mẫn nhé?
Ả vừa nói vừa nắm lấy tay Nhật Hồng. Nhật Hồng cau mày rụt tay lại:
− Ta không thích.
Ả kỹ nữ ngá»› ngưá»i:
− Ơ... công tử không thích Mẫn Mẫn à?
Nhật Hồng toan gật đầu nhưng sực nhớ mình đã cải dạng nam trang và đây là chốn kỷ lâu dành cho khách tìm hoa. Nàng gượng nói:
− Ồ... không không... ta thích lắm chứ.
Mẫn Mẫn reo lên như một đứa bé vừa được thưởng:
− Thiếp biết mà.
Nàng nguýt Nhật Hồng bằng ánh mắt lẳng lơ:
− Thiếp chưa bao giỠđược gặp má»™t ngưá»i nào có phong thái tuyệt mỹ như chàng.
Nghe ả Mẫn Mẫn nói, Cáp Nhật Hồng không khá»i sượng sùng. Hai gò má thoáng nhuá»™m nét hây hây e thẹn. Ãnh mắt cá»§a Mẫn Mẫn thoạt lướt qua.
Nàng tá»§m tỉm cưá»i nói:
− Chàng mới lần đầu ghé đến kỷ lâu phải không?
Nhật Hồng gật đầu:
− Äây là lần đầu tiên ta bước chân vào chốn này.
− Chỉ cần liếc mắt nhìn qua là thiếp biết ngay mà. Chàng vào đây lần đầu tiên mà chá»n thiếp là chá»n đúng ngưá»i rồi đó.
Ả bá lấy cổ Nhật Hồng nũng nịu:
− Äến vá»›i thiếp rồi chàng sẽ không thể nào bá» nÆ¡i đây mà Ä‘i được.
Nhật Hồng rùng vai bởi câu nói của ả. Nàng bất giác liên tưởng đến Lệnh Thế Kiệt mà trong lòng như có lửa bừng cháy vì tức giận.
Gỡ tay ả kỹ nữ Mẫn Mẫn, Nhật Hồng nói:
− Ta... ta mới vào kỷ lâu lần đầu, nên có phần e dè, nàng đừng làm ta phải ngại ngùng.
− Thiếp sẽ không làm chàng thất vá»ng đâu.
Ả nắm tay Nhật Hồng:
− Tự nãy giỠchàng chưa cho thiếp biết ngoại danh.
Nhật Hồng rút tay lại:
− Nàng cứ gá»i ta là Bảo Kha.
Ả chớp mắt với vẻ nũng nịu làm duyên, nhưng càng nũng nịu thì ả càng lộ vẻ lẳng lơ của một ả kỹ nữ ở chốn lầu xanh buôn hương bán phấn.
− Bảo Kha... tên chàng đẹp quá. Bảo Kha, Mẫn Mẫn.
Ả nhìn Nhật Hồng:
− Chàng đi cùng với thiếp lên gian thượng lầu nhé?
Ả dí miệng vào tai Bảo Kha:
− Thiếp không giấu chàng đâu, cả tòa lầu Nguyệt Tình này là của thiếp đó.
Nhật Hồng cau mày:
− Nàng là chủ nhân của tòa lầu Nguyệt Tình?
Mẫn Mẫn á»ng ẹo gật đầu:
− Chàng không tin à?
− Ta hơi ngạc nhiên đó.
− Vì sao?
− Chẳng lẽ một chủ nhân lại tự thân tiếp khách tìm hoa à?
Mẫn Mẫn lắc đầu:
− Không... không, chàng đừng hiểu lầm. Thiếp chỉ tiếp chàng thôi, chỉ vì chàng có nét phong lưu tuấn mỹ.
− Vậy sao?
Mẫn Mẫn gật đầu:
− Thiếp nói thật lòng đó. Vừa mới diện ngộ với chàng thiếp bỗng cảm thấy tâm hồn mình xao xuyến vô cùng. Có lẽ chàng và thiếp đã có duyên phần thỠnon hẹn biển nên vừa mới gặp thiếp đã để mắt tới chàng.
Mẫn Mẫn lại á»ng ẹo:
− Ở đây có bao nhiêu vị vương tôn công tá»­, thế gia vá»ng tá»™c như gã Vương Sắc Toàn nức tiếng thành Dương Châu mà thiếp chẳng bao giá» màng tá»›i.
Nàng liếc mắt đưa tình, nhá» giá»ng nói:
− Nếu như chàng thật lòng với thiếp thì tòa lầu Nguyệt Tình này sẽ là của chàng.
Nhật Hồng thở ra, nghĩ thầm:
− “Ui cha Æ¡i... nếu mình làm chá»§ nhân lầu Nguyệt Tình, vương mẫu mà biết được không biết nghÄ© sao. Má»™t quận chúa Tây Hạ mà lại làm chá»§ kỹ lâu.â€.
Mẫn Mẫn lắc vai Nhật Hồng:
− Chàng đang nghĩ ngợi gì thế?
Nhật Hồng quay lại nhìn Mẫn Mẫn, nàng khoát tay nói:
− À... ta đâu có nghĩ gì.
Mẫn Mẫn nguýt Nhật Hồng:
− Thiếp biết chàng nghĩ gì rồi. Phải chàng đang tơ tưởng đến những giây phút loan phòng không?
Hai má Nhật Hồng lại á»­ng đỠbởi câu nói cá»§a Mẫn Mẫn. Äối vá»›i Nhật Hồng, những lá»i nói cá»§a Mẫn Mẫn sao quá trÆ¡ trẽn đến độ nàng nghe thật là chói tai.
Mẫn Mẫn mỉm cưá»i kéo tay Nhật Hồng:
− Chàng đi với thiếp lên gian thượng lầu. Gian lầu đó chỉ giành riêng cho mỗi một mình thiếp mà thôi.
Nhật Hồng lưỡng lự rồi nói:
− Trước khi lên gian thượng lầu, ta có chuyện muốn nhỠnàng.
− Sao? Chàng có chuyện muốn nhỠđến thiếp à?
Nhật Hồng gật đầu:
− Nếu nàng không phải là chủ nhân tòa lầu Nguyệt Tình này thì ta cũng chẳng biết làm sao. Không biết nàng có giúp ta không?
− Chàng đừng khách sáo, trong lầu Nguyệt Tình thiếp có quyá»n tất cả. Bất cứ chuyện gì cá»§a chàng cứ coi như chuyện cá»§a thiếp mà.
− Nàng tốt với ta quá.
− Hê... thiếp có cảm tình với chàng mà. Chàng muốn nhỠthiếp chuyện gì?
Nhật Hồng nhìn thẳng vào mắt Mẫn Mẫn:
− Khi nãy có hai ngưá»i vừa bước vào đây. Má»™t nam nhân, má»™t nữ nhân, ta nhá» nàng dẫn ta đến phòng cá»§a há».
Mẫn Mẫn cau mày:
− Æ ... chàng vào lầu Nguyệt Tình vì hai ngưá»i đó à?
Nhật Hồng toan gật đầu. Nhưng thoáng nhìn vẻ cau có cá»§a Mẫn Mẫn liá»n mỉm cưá»i nói:
− Nàng hiểu lầm ta rồi.
− Chàng giải bày cho thiếp nghe xem.
Nhật Hồng cố nặn má»™t nụ cưá»i gượng:
− Ta và Lệnh huynh là anh em với nhau. Nên ta muốn biết Lệnh huynh vào đây làm gì.
Mẫn Mẫn nguýt mắt liếc Nhật Hồng:
− Chàng tò mò quá. Thì gã nam nhân đó cÅ©ng như chàng. Äến Nguyệt Tình lầu để tìm hoa. Rất tiếc y Ä‘i cùng vá»›i má»™t ả kỹ nữ khác, nếu không có ả đó thì thiếp đã chá»n y rồi, không đến lượt chàng đâu.
Hai má Nhật Hồng đỠngây vì câu nói quá trơ trẽn của Mẫn Mẫn.
Nhật Hồng gượng nói:
− Ả đi cùng Lệnh huynh của ta là một kỹ nữ à?
Mẫn Mẫn gật đầu:
− Äích thị là như vậy.
− Sao nàng lại có thể khẳng định ả là kỹ nữ?
− Sao có thể qua được mắt thiếp. Chỉ cần nhìn qua trang phục của ả, thiếp đã có thể đoán ả là kỹ nữ rồi. Nếu không là kỹ nữ thì cũng là một dâm nữ. Nhưng ả quả là xinh đẹp tuyệt trần. Nếu như ả chịu ở lại Nguyệt Tình lầu, thiếp sẵn sàng nhận ả vào ngay.
Nhật Hồng mỉm cưá»i:
− Nàng nhận xét rất tinh tưá»ng. Ả xinh đẹp như vậy, ta chỉ sợ Lệnh huynh khó cầm lòng bởi nhan sắc tuyệt phàm cá»§a ả.
Mẫn Mẫn sa sầm mặt:
− Sao chàng lại lo lắng quá như vậy? Có nam nhân nào lại có thể cầm lòng được với nữ nhân, huống chi ả kia lại có nhan sắc tuyệt phàm không một chỗ nào chê được.
Mẫn Mẫn ghịt tay Nhật Hồng:
− Chàng lo cho Lệnh huynh làm gì, bởi y cũng như chàng mà thôi.
Nhật Hồng thở dài:
− Ta muốn tá» bày má»™t vài Ä‘iá»u vá»›i Lệnh huynh rồi sẽ cùng nàng lên gian thượng lầu.
Mẫn Mẫn thoáng lưỡng lự.
Nhật Hồng liá»n há»i:
− Sao? Nàng không giúp ta được à?
− Æ ... thiếp vốn đã có quy lệ cho lầu Nguyệt Tình là không bao giá» làm phiá»n đến khách tìm hoa khi hỠđã bước vào đây. Dẫn chàng lên phòng Lệnh huynh và ả kỹ nữ kia thì thiếp đã phá bá» quy lệ cá»§a mình đặt ra. Lệnh huynh sẽ trách thiếp, thiếp biết nói sao đây vá»›i Lệnh huynh?
− Nàng quá lo xa rồi. Lệnh huynh cá»§a ta không hẹp hòi như nàng tưởng đâu. Huống chi ngưá»i tìm Lệnh huynh lại là ta mà. Hay nàng không phải là chá»§ nhân tòa Nguyệt Tình này?
Mẫn Mẫn sa sầm mặt:
− Hê... được rồi... thiếp sẽ dẫn chàng lên thượng khách phòng cá»§a Lệnh huynh. Äây là má»™t ngoại lệ duy nhất thiếp dành riêng cho má»—i má»™t mình chàng thôi đó.
− Nếu nàng giúp được ta, ta sẽ không phụ lòng nàng.
− Chàng đã nói vậy rồi, thiếp sao lại không giúp cho chàng chứ.
Mẫn Mẫn nguýt Nhật Hồng lần nữa rồi kéo tay Ä‘i vá» phía cầu thang. Nhật Hồng bước theo sau Mẫn Mẫn. Nàng có cảm tưởng cô ả vừa Ä‘i vừa nhún nhảy đôi mông để phô vá»›i nàng. Dáng Ä‘i cá»§a Mẫn Mẫn buá»™c Nhật Hồng phải nén lắm má»›i không bật ra tràng cưá»i khinh miệt.
Mặc dù đã có sá»± chuẩn bị từ trước, nhưng má»—i lần Ä‘i ngang má»™t gian phòng, bên trong phát ra những tiếng cưá»i khả ố, hòa cùng những tiếng rên thầm thì Nhật Hồng không khá»i ngượng chín mặt vì thẹn.
Nàng bất giác liên tưởng đến Lệnh Thế Kiệt mà tự dưng cảm nhận trong tâm tưởng có gì đó ấm ức.
Nhật Hồng nhủ thầm:
− “Mình cần gì phải quan tâm đến con ngưá»i đó chứ. Hắn chỉ có cái vẻ bá» ngoài mà thôi.
Gã vào Nguyệt Tình lầu với một ả kỹ nữ thì gã cũng đâu phải là một chính nhân quân tử.
Mẫn Mẫn dừng chân trước má»™t gian phòng xinh xắn. Nàng quay lại nhá» giá»ng nói vá»›i Nhật Hồng:
− Lệnh huynh của chàng cùng với ả kia thuê gian biệt phòng này.
Nhật Hồng cÅ©ng nhá» giá»ng nói vá»›i Mẫn Mẫn:
− Nàng hãy lên thượng khách phòng chỠta.
Mẫn Mẫn gật đầu:
− Thiếp chỠchàng đó.
Chá» cho Mẫn Mẫn mất dạng cuối hành lang, Nhật Hồng má»›i ghé tai áp sát gian biệt phòng lắng nghe. Bên trong im lặng như tá», không như những gian phòng khác cá»§a lầu Nguyệt Tình. Nhưng chính sá»± im lặng đó khiến cho Nhật Hồng càng tưởng tượng ra những hoạt cảnh giữa Thế Kiệt và ả kỹ nữ kia.
ChỠmột lúc khá lâu cũng không có gì khác lạ ngoài sự im lặng, Nhật Hồng bắt đầu bồn chồn. Chợt một tiếng động khẽ, chỉ mỗi một tiếng động nhỠđó thôi nhưng tim Nhật Hồng như bị co thắt lại. Nàng không hiểu sao mình lại có cảm giác kỳ lạ như vậy.
Tim nàng còn chưa kịp trở lại bình thưá»ng thì má»™t giá»ng nói thanh tao, trang nhã như ngá»c lưu ly, nghe thật là ôn nhu từ trong gian biệt phòng thốt ra:
− Äệ đệ, gã đã đến rồi. Chắc chắn hôm nay sẽ có ngưá»i làm phiá»n chúng ta đó. Äệ đệ phải hết sức vá»›i tá»· tá»·.
Lá»i nói cá»§a nữ nhân trong gian biệt phòng như lá»­a đổ vào lòng Nhật Hồng.
Tiếng của Thế Kiệt cất lên:
− Dù có chuyện gì xảy ra, đệ cũng không bỠqua cơ hội này đâu.
Nhật Hồng vừa nghe hết câu nói cá»§a Thế Kiệt, trong tâm tưởng như xuất hiện má»™t ngá»n há»a diệm sÆ¡n bất thần nổi giận. Nàng nghiến răng, nghÄ© thầm:
− “Phải rồi, làm sao ngươi bá» qua cÆ¡ há»™i vá»›i má»™t giai nhân chứ. Ngươi cÅ©ng chỉ là má»™t gã tiểu nhân đê tiện như tên Dâm Thần Gia Hầu.â€.
à niệm đó khiến Nhật Hồng không còn ká»m chế được nữa. Nàng vận công vào đôi ngá»c thá»§ vá»— thẳng vào cánh cá»­a gian biệt phòng.
Ầm...
Cánh cửa mở toang, và nàng phi thân vào luôn, miệng thì thét:
− Lệnh Thế Kiệt, ta không cho ngươi có cơ hội đó đâu.
Sá»± xuất hiện bất thình lình cá»§a Nhật Hồng trong bá»™ lốt nam nhân buá»™c Thế Kiệt và Tiêu Thái Ngá»c Ä‘ang đứng bên cá»­a sổ quay ngoắt lại.
Không cần đến Thế Kiệt, Tiêu Thái Ngá»c lắc vai cản đầu Nhật Hồng. Äôi thu nhãn cá»§a Thái Ngá»c khắt khe nhìn Nhật Hồng:
− Ngươi là ai?
Nhật Hồng cáu gắt quát:
− Ả không cần biết ta là ai. Vá»›i má»™t kỹ nữ như ả thì không đáng há»i tên ta.
Nghe Nhật Hồng gán cho mình là kỹ nữ, bất giác lá»­a giận bừng cháy trong tâm tưởng cá»§a Thái Ngá»c:
− Tiện nhân, ngươi dám cho ta là kỹ nữ à? Äáng chết thật.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, Thái Ngá»c tung hữu thá»§ vá»— luôn má»™t trảo NgÅ© Âm Bạch Cốt Trảo công kích thẳng vào vùng thượng đặng cá»§a Cáp Nhật Hồng.
Nhật Hồng không ngỠđối phương cá»§a mình là chá»§ nhân Ma Cung Tiêu Thái Ngá»c.
Trong tâm tưởng cá»§a nàng chỉ nhìn Thái Ngá»c là má»™t kỹ nữ tầm thưá»ng, như những ả kỹ nữ trong Nguyệt Tình lầu. Khi trảo công Bạch Cốt cá»§a Thái Ngá»c vá»— tá»›i, Nhật Hồng má»›i giật mình vì sá»± khinh suất cá»§a nàng.
Trước thế công vô cùng tàn bạo và dÅ©ng mãnh cá»§a Thái Ngá»c, Nhật Hồng đâm ra lúng túng và bối rối. Khi trảo công Bạch Cốt cá»§a Thái Ngá»c vá»— tá»›i, Cáp Nhật Hồng chỉ kịp trượt mình ngã vá» sau. Mặc dù nàng phản xạ cá»±c nhanh như vậy nhưng trảo công cá»§a Thái Ngá»c vẫn kịp tước Ä‘i chiếc mÅ© thư sinh đội đầu cá»§a Nhật Hồng.
Mái tóc dài xổ ra, nàng lộ chân diện mục là nữ nhân cải dạng nam trang. Lệnh Thế Kiệt cũng kịp nhận ra Cáp Nhật Hồng.
Thái Ngá»c thoáng má»™t chút sững sá» bởi Nhật Hồng là nữ nhân chứ không phải nam nhân.
Nàng thoáng chùng thế công, chỉ má»—i khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i đó thôi, Nhật Hồng đã kịp bật ngưá»i trụ tấn.
Nàng nhìn Tiêu Thái Ngá»c, cáu gắt nói:
− Thì ra ả cũng biết võ công.
Thái Ngá»c hừ nhạt:
− Võ công của ta có thể lấy mạng ngươi được đó.
− Chưa chắc đâu.
Nhật Hồng vừa nói vừa lòn tay ra sau rút đôi đoản kiếm.
Thế Kiệt đâu thể đứng yên mặc nhiên cho Thái Ngá»c và Nhật Hồng giao thá»§ vá»›i nhau, chàng bước ra đứng bên cạnh Thái Ngá»c. Thấy vậy Nhật Hồng càng tức uất thÆ¡n.
Nàng gằn giá»ng nói:
− Lệnh huynh định theo vỠvới ả à?
Thái Ngá»c cau mày, nhưng nghe Nhật Hồng gá»i Lệnh Thế Kiệt bằng vẻ ôn nhu liá»n quay qua chàng:
− Äệ đệ quen vá»›i ả?
Thế Kiệt gật đầu:
− Äệ không chỉ quen mà còn thá» Æ n cá»§a nàng.
Nhật Hồng nạt ngang:
− Lệnh công tử còn nhớ đến Nhật Hồng này sao?
Thế Kiệt nhìn Nhật Hồng:
− Tại hạ lúc nào cũng nhớ đến cái ơn huệ mà quận chúa đã ban. Nhưng tại hạ cũng không quên sứ mạng của mình.
Nhật Hồng sa sầm mặt:
− Lệnh công tử nhớ ta bởi vì trong tay ta có pho kim thân La Hán của sư tôn Giang Kỳ của công tử.
Thế Kiệt gật đầu:
− Tại hạ phải thu hồi lại pho tượng đó.
Thái Ngá»c nghe hai ngưá»i đối đáp vá» pho tượng La Hán, ánh mắt nàng ánh lên cái nhìn sắc xảo hướng vào mặt Cáp Nhật Hồng.
Nàng ôn nhu nói:
− Cô nương cũng có giữ một pho tượng?
Nhật Hồng khẳng khái gật đầu:
− Äúng như vậy. Và hôm nay ta cÅ©ng có ý thu hồi pho kim thân La Hán cá»§a Nam Quân Gia Hầu.
Thái Ngá»c nhún vai mỉm cưá»i:
− E rằng cô nương không có cơ may đó đâu.
− Tại sao lại không có cơ may chứ?
− Ta nói cô nương không có cơ may bởi vì hôm nay có mặt ta và Lệnh đệ đệ.
Thái Ngá»c dấn đến ná»­a bá»™:
− Cô nương đã giữ pho kim thân La Hán cá»§a Lệnh đệ đệ thì mau trả lại cho ngưá»i. Äiá»u đó sẽ giúp cô bảo toàn được mạng sống.
Nhật Hồng nạt ngang:
− Tại sao Nhật Hồng phải trao cho Thế Kiệt chứ? Y đâu có nghĩ đến Cáp Nhật Hồng này.
Nghe nàng nói, Thế Kiệt thoáng cau mày.
Nhật Hồng nhìn Thế Kiệt bằng ánh mắt giận há»n. Nàng nói tiếp:
− Nếu y nghĩ đến ta thì đã đi tìm ta rồi.
Thái Ngá»c mỉm cưá»i:
− Ta đã hiểu cô nương rồi.
Nàng nhìn lại Thế Kiệt:
− Äệ đệ, vị tiểu thư này muốn đệ đệ Ä‘i tìm nàng đó.
Nàng ghé miệng vào tai Thế Kiệt thì thầm truyá»n âm nhập mật:
− Cô ta đã yêu đệ đệ.
Thế Kiệt nheo mày. Lá»i nói vừa rồi cá»§a Thái Ngá»c khiến chàng không khá»i bối rối nên nhìn Nhật Hồng chằm chằm.
Nhật Hồng thấy ánh mắt Thế Kiệt nhìn mình vá»›i vẻ lạ lùng liá»n há»i chàng:
− Ta lạ lắm hay sao mà Lệnh công tử nhìn ta như vậy?
Nghe nàng há»i, Thế Kiệt càng lúng túng hÆ¡n. Chàng còn chưa biết dùng ngôn từ nào để nói vá»›i Cáp Nhật Hồng thì bất thình lình gian thượng khách phía trên có tiếng rú lồng lá»™ng phát ra. Tiếng rú thảm đó không nói thì cÅ©ng biết đó là tiếng rú cá»§a gã quý tá»­ há» Vương bị Nam Quân Gia Hầu bứt đứt đôi ngá»c hoàn.
Thế Kiệt khẩn trương nhìn sang Thái Ngá»c:
− Tỷ tỷ.
Thái Ngá»c khẽ gật đầu.
Thế Kiệt và Thái Ngá»c liá»n bá» mặc Cáp Nhật Hồng phi thân băng cá»­a sổ hướng thẳng đến gian thượng khách phòng cá»§a Vương Sắc Toàn.
Cáp Nhật Hồng cÅ©ng thoạt trổ khinh thân thần kỳ bám theo hai ngưá»i.
Tài sản của aspirin

  #32  
Old 02-06-2008, 07:37 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 33

Sá»± Biến Bất Ngá»


Nam Quân Gia Hầu kéo trá»… chiếc yếm cá»§a Chính Chính xuống. Lão chắc lưỡi khi đôi gò bồng đảo trắng nõn cá»§a nàng đập vào mắt. Nam Quân Gia Hầu nuốt nước bá»t như má»™t kẻ Ä‘ang thèm khát đến cá»±c độ.
Lão lấy hÆ¡i lên giá»ng nói:
− Nàng hãy gá»i ta bằng lão Dâm Thần Ä‘i nào!
Chính Chính riu ríu chìu theo ý lão:
− Lão Dâm Thần.
Lão đắc ý cất tràng cưá»i khằng khặc. Giá»ng cưá»i cá»§a lão nghe thật là dâm đãng và biểu hiện má»™t trạng thái nhục dục kích động. Äôi mắt cú vá» cá»§a lão sáng rá»±c lên, rồi đôi bàn tay thô tục chá»™p luôn vào đôi gò bồng đảo cá»§a Chính Chính.
Nàng thốt lên:
− Ui cha!
Tiếng thốt Ä‘au đớn cá»§a Chính Chính như dầu đổ vào ngá»n lá»­a dục Ä‘ang bừng cháy trong tâm can lão Nam Quân Gia Hầu. Äôi mắt lão đỠau, lá»™ sá»± kích động tá»™t cùng.
Lão quay sang Xảo Xảo:
− Còn nàng nữa, sao không gá»i ta chứ.
Xảo Xảo đối mặt vá»›i Gia Hầu muốn co rúm ngưá»i lại nhưng lại không dám. Nàng hồi há»™p nói:
− Lão Dâm Thần.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi Xảo Xảo thì trảo công cá»§a Gia Hầu đã thá»™p vào chiếc yếm che há» vùng bồng đảo cá»§a nàng xé toạc ra.
Xảo Xảo rúm ngưá»i lại trước ánh mắt sắc như lưỡi dao cá»§a Nam Quân. CÅ©ng vá»›i hành động thô tục, lão thá»™p đôi tay thô bỉ vào hai gò nhÅ© hoa cá»§a Xảo Xảo:
− Ui...
Nghe tiếng thốt của Xảo Xảo, Nam Quân Gia Hầu lại cất tràng tiếu ngạo tràn ngập nhục cảm.
Lão Ä‘ang thá»a thuê vá»›i sá»± kích động do hai nàng kỹ nữ lầu Nguyệt Tình Ä‘em lại thì bất thình lình cánh cá»­a gian biệt phòng bật tung ra.
Tiêu Thái Ngá»c và Lệnh Thế Kiệt lướt vào.
Sá»± xuất hiện cá»§a hai ngưá»i khiến cho Nam Quân Gia Hầu sững sá». Mặt cá»§a lão sa sầm lại tá» vẻ bất nhẫn.
Lão nhìn Thế Kiệt gằn giá»ng nói từng tiếng:
− Nha đầu và tiểu tử muốn chết hay sao mà dám phá bĩnh cuộc vui của Nam Quân Gia Hầu?
Thái Ngá»c thấy Chính Chính và Xảo Xảo lõa thể phÆ¡i vùng bồng đảo ra trước mặt má»i ngưá»i, nhưng vẫn không lá»™ chút gì e thẹn vốn có cá»§a nữ nhân.
Nàng nhìn Gia Hầu:
− Chưa đến lúc lão quá»· được thá»a cÆ¡n khát tình đâu.
Gia Hầu tròn mắt nhìn nàng:
− A... nha đầu này chắc muốn vui vẻ cùng lão phu nên mới phá bĩnh cuộc vui của lão ở chốn kỹ lâu.
Lệnh Thế Kiệt nghiêm giá»ng nói:
− Tại hạ và Tiêu tá»· tá»· sẽ rá»i khá»i đây ngay mà không làm phiá»n đến lão, chỉ cần lão giao lại pho tượng kim thân La Hán mà thôi.
Nghe Thế Kiệt nói nét mặt lão Dâm Thần đỠbừng lên vì tức giận. Lão đẩy Chính Chính và Xảo Xảo ra hai bên rồi bật đứng dậy, chỉ Thế Kiệt rít lên từng tiếng:
− Tiểu tử, ngươi là ai mà dám đòi lão phu giao pho tượng kim thân La Hán chứ?
− Tại hạ là Lệnh Thế Kiệt, truyá»n nhân cá»§a sư tôn Giang Kỳ, chá»§ nhân thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn.
Trán cá»§a lão Dâm Thần nhăn nhíu lại sau lá»i nói cá»§a Thế Kiệt. Lão nhìn chàng không chá»›p mắt rồi ngập ngừng nói:
− Ngươi là Quá»· Kiếm Khách, kẻ đã lấy mạng Giang Mão bằng má»™t chiêu kiếm, áp chế Tây Kỳ Thạch Khởi và cả Äông Äá»™c Âu Dung Thừa?
Thái Ngá»c mỉm cưá»i:
− Tai lão quá thính nên sớm nghe được những kỳ tích của đệ đệ ta.
Mặt Gia Hầu đanh hẳn lại.
Cáp Nhật Hồng từ ngoài lướt vào. Cảnh tượng trước mặt khiến nàng thẹn đến đỠmặt sượng sùng.
Nàng vội nhắm mắt lại, buột miệng thốt:
− Eo ôi...
Nam Quân Gia Hầu còn chưa hết phân vân bởi sá»± xuất hiện cá»§a Thế Kiệt, ngưá»i mà thiên hạ Ä‘ang đồn đãi, thì bất thình lình từ phía cá»­a sổ, Kha Giã Na cùng vá»›i hai vị Lạt Ma Lạc Thần Bố và Lai Thần Bố băng vào.
Kha Giã Na sư gia của Nhật Hồng thét lên:
− Lão quỷ mau giao pho kim thân La Hán cho ta, nếu không đừng trách mụ này nặng tay.
Thấy có quá đông cao thá»§ xuất hiện khăng khang quyết Ä‘oạt bằng được pho kim thân La Hán, Nam Quân Gia Hầu không khá»i chá»™t dạ. Lão nghÄ© thầm:
− “Bá»n ngưá»i này truy tìm mình để Ä‘oạt pho tượng kim thân La Hán, chứng tá» võ công cá»§a bá»n chúng không phải hạng tầm thưá»ng. Nhất là gã tiểu tá»­ Quá»· Kiếm Khách kia. Nếu đúng như lá»i thiên hạ đồn đãi thì hôm nay đúng là mình gặp rá»§i rồi.â€.
Lệnh Thế Kiệt nhìn Nam Quân Gia Hầu:
− Tại hạ hy vá»ng thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn không phải tuốt ra khá»i vá».
Nghe giá»ng nói cá»§a Thế Kiệt, bất giác Gia Hầu nhìn thẳng vào mắt chàng. Những thá»› thịt trên mặt lão giần giật. Ãnh mắt này lão đã từng gặp ở đâu đó? Nó tiá»m ẩn má»™t thứ quyá»n uy cá»§a má»™t Kiếm Vương. Thứ quyá»n uy cá»§a sát kiếm mà kẻ đối mặt phải khuất phục.
Chính ánh mắt quá lạnh lùng hòa quyện vá»›i thứ quyá»n uy cá»§a sát kiếm buá»™c Gia Hầu phải nghÄ© thầm trong đầu:
− “Lá»i cá»§a thiên hạ nói đúng rồi.â€.
Với ý niệm thầm kín như vậy, Nam Quân Gia Hầu nhìn Thế Kiệt ôn nhu nói:
− Lão phu quả là không muốn thí mạng vá»›i thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn cá»§a ngươi rồi.
Thái Ngá»c mỉm cưá»i:
− Lão không muốn thí mạng thì mau trao pho tượng kim thân La Hán cho Lệnh công tử.
Kha Giã Na rít lên:
− Lão phải trao cho ta mới đúng.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, Kha Giã Na tung ngưá»i lên cao ba trượng, đồng thá»i xuất thá»§ vá»— thẳng xuống đầu Nam Quân Gia Hầu má»™t đạo Băng Hàn Chưởng. Chưởng khí vừa thoát ra khá»i tâm trung bản thá»§ cá»§a Kha Giã Na thì cả gian biệt phòng đã bị khí lạnh khá»a lấp.
Chính Chính và Xảo Xảo run cầm cập.
Nam Quân Gia Hầu bị Kha Giã Na bất ngá» tập kích, không kịp tránh né nên vận dụng huyá»n công Mật Tông há»™ thân. Trưá»ng y cá»§a lão Dâm Thần phồng to lên như má»™t quả bóng hứng lấy đạo Bằng Hàn Chưởng cá»§a Kha Giã Na.
Bình...
Y trang của lão như đóng băng cứng ngắc, buộc lão phải thối hai bộ.
Tiêu Thái Ngá»c đâu thể để cho Kha Giã Na cướp tay trên mình. Nàng vận dụng nguyên âm, vung tay. Từ trong ống tay áo xiêm y cá»§a nàng thoát ra bảy miếng lụa xanh, Ä‘á», vàng, tím, trắng, Ä‘en và hồng tập kích từ phía sau Kha Giã Na.
Hai vị Lạt Ma đồng loạt lên tiếng:
− Lão sư gia cẩn thận phía sau.
Nghe tiếng cảnh báo cá»§a hai vị Lạt Ma, Kha Giã Na toan công tiếp má»™t chưởng vào Nam Quân Gia Hầu thì buá»™c phải thu hồi công lá»±c. Mặc dùng chân không có Ä‘iểm tá»±a, nhưng Kha Giã Na vẫn có thể xoay ngưá»i má»™t cách thần kỳ rồi tống ra hai đạo Băng Hàn Chưởng đỡ thẳng bảy miếng vải lụa cá»§a Tiêu Thái Ngá»c.
Ầm...
Hai ngưá»i đánh thẳng đỡ thẳng không má»™t chút nương tay. Äến lúc này Cáp Nhật Hồng má»›i nhận biết hết sá»± lợi hại cá»§a Thất Sắc Mu Nữ Tiêu Thái Ngá»c.
Äỡ bảy mảnh lụa thất sắc cá»§a Tiêu Thái Ngá»c, Kha Giã Na thoạt biến sắc bởi uy lá»±c cá»§a bảy mảnh lụa đó. Bản thá»§ Băng Hàn Chưởng cá»§a mụ sư gia như có bảy mÅ©i kim chích vào, chứng tá» công phu cá»§a đối phương chuyên công phá ná»™i lá»±c.
Kha Giã Na lá»™n ngưá»i bằng má»™t bá»™ pháp Hoài Long Qúa Bá»™, thối vá» chá»— cÅ©.
Cuá»™c đấu cá»§a hai chỉ diá»…n ra chá»›p mắt, nhưng lão Dâm Thần Nam Quân cÅ©ng kịp nhận biết cả hai Ä‘á»u là những cao thá»§ thượng thừa. Tình thế này xem ra lão Dâm Thần Nam Quân, hoàn toàn bất lợi nếu như muốn mặt đối mặt vá»›i tất cả những cao thá»§ ở đây.
Lợi dụng thá»i cÆ¡ Kha Giã Na và Tiêu Thái Ngá»c Ä‘ang giao thá»§, lão Dâm Thần vươn đôi thá»§ pháp bất ngá» dài ra như hai cái vòi voi thá»™p gáy Chính Chính và Xảo Xảo. Lão dùng hai ả kỹ nữ như tấm má»™c lướt đến Lệnh Thế Kiệt Ä‘ang án ngữ cá»­a gian biệt phòng.
Nam Quân Gia Hầu quật Chính Chính và Xảo Xảo vào ngưá»i Thế Kiệt như quẳng hai chiếc bị thịt chứ không phải hai con ngưá»i mà má»›i đây đã cận ká» bên cạnh lão.
Trong khi lão Dâm Thần Gia Hầu dụng Chính Chính và Xảo Xảo như hai chiếc má»™c thì ngược lại hai ngưá»i đó lại bất động bởi sá»± sợ hãi và khí chưởng Băng Hàn cá»§a Kha Giã Na.
Nếu Thế Kiệt tránh né thì Chính Chính lẫn Xảo Xảo nhất định sẽ bị biến thành hai thây ma nát nhừ. Mặc dù biết hai ả kia chỉ là những nàng kỹ nữ lầu xanh, nhưng Thế Kiệt nào muốn hỠchết oan một cách thảm thương như vậy.
Chính ý niệm đó buá»™c chàng buông luôn ý tưởng dụng đến Quá»· Kiếm Äoạn Hồn mà xoạc chân dùng tay đỡ lấy hai ngưá»i. Trong khi Thế Kiệt còn vướng bận đỡ Chính Chính và Xảo Xảo thì vô hình trung lão Dâm Thần có được cÆ¡ há»™i rảnh tay rảnh chân.
Bất ngá» lão quay ngang, hữu thá»§ quái dị cá»§a lão nhanh hÆ¡n má»™t cái chá»›p mắt Ä‘iểm vào huyệt Kiên TÄ©nh cá»§a Cáp Nhật Hồng. Cáp Nhật Hồng vốn vì cảnh tượng ô uế trong gian biệt phòng này mà chỉ biết nhắm nghiá»n đôi mắt nên dá»… dàng hứng trá»n đạo Phách Không Chỉ cá»§a lão Dâm Thần.
Khi huyệt Kiên Tĩnh tê rần tứ chi bủn rủn thì nàng mới thốt lên:
− Lệnh huynh cứu ta!
Hai chữ Lệnh huynh từ cửa miệng Cáp Nhật Hồng thốt ra đập vào thính nhĩ của lão Dâm Thần Gia Hầu. Không một chút đắn đo, lão Dâm Thần Nam Quân Gia Hầu điểm mũi giày băng luôn ra bên ngoài gian biệt phòng.
Sá»± biến diá»…n ra ngoài má»i dá»± tính cá»§a má»i ngưá»i.
Kha Giã Na cuống quít thét lớn:
− Lão quỷ không được hại đến quận chúa.
Nghe Nhật Hồng khẩn thiết kêu đến mình, Lệnh Thế Kiệt biết đã có sự biến đến nàng.
Khi chàng chá»™p được Chính Chính và Xảo Xảo, không để đầu há» va vào vách tưá»ng mà vỡ óc, thì lão Dâm Thần đã cắp Cáp Nhật Hồng thoát ra bên ngoài gian biệt phòng rồi.
Thế Kiệt vốn đã được Thái Ngá»c cho biết vá» cá tính cá»§a Nam Quân Gia Hầu và hành tung xuất thần nhập quá»· cá»§a lão nên không khá»i chá»™t dạ lo âu cho Cáp Nhật Hồng. Chàng thét lá»›n:
− Lão quá»· có lên trá»i hay xuống đất, Lệnh Thế Kiệt này cÅ©ng theo lão. Mau thả quận chúa Tây Hạ xuống.
Chàng vừa nói vừa cất mình băng theo lão quỷ Dâm Thần Gia Hầu. Nhưng Lệnh Thế Kiệt giỠmới biết khinh thuật của lão Gia Hầu quá đỗi siêu phàm. Mặc dù chàng đã vận dụng cước pháp đến cực độ nhưng khoảng cách giữa chàng và lão Dâm Thần Gia Hầu càng lúc càng giãn xa nhau ra.
Mồ hôi xuất hạn trên trán Thế Kiệt, bởi nghĩ chẳng bao lâu nữa lão Dâm Thtần Nam Quân sẽ bỠrơi chàng lại phía sau mà cắp Cáp Nhật Hồng đi.
Lão Dâm Thần Nam Quân vừa trổ khinh thuật vừa cất tràng tiếu ngạo ngập ngụa nhục dục. Lão cắt tràng tiếu ngạo đó, vừa chạy vừa nói lớn cốt ý cho Thế Kiệt nghe:
− Tiểu tử phá bĩnh cuộc vui của lão phu ở Nguyệt Tình lầu thì buộc lão phải mượn tạm vị cô nương xinh đẹp này của ngươi đặng tiếp tục cuộc vui vẻ của lão chứ.
Lão nói xong cất tràng tiếu ngạo thật lớn rồi gia tăng cước pháp siêu đẳng thoát chạy...
Trong tay lão Dâm Thần Nam Quân, quận chúa Tây Hạ sẽ ra sao?
Thế Kiệt có đuổi theo kịp lão quỷ đó hay không?
Tài sản của aspirin

  #33  
Old 02-06-2008, 07:39 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 34

Dị Hình Cước Pháp

Bóng cá»§a Nam Quân Gia Hầu cắp theo Cáp Nhật Hồng càng lúc càng xa dần, mặc dù Thế Kiệt đã vận dụng hết cước pháp cá»§a bản thân. Nếu để cho lão Gia Hầu mang Cáp Nhật Hồng Ä‘i thì chàng không biết hậu quả rồi sẽ ra sao. Vốn đã biết Nam Quân Gia Hầu là má»™t lão Dâm Thần, Cáp Nhật Hồng lại là quận chúa Tây Hạ, thân lá ngá»c cành vàng thì chàng đâu thể yên tâm khi nàng rÆ¡i vào tay lão quá»· Dâm Thần Nam Quân.
Bụng dạ rối bá»i bởi ý niệm lo lắng cho Cáp Nhật Hồng, nhưng lá»±c bất tòng tâm, dù Thế Kiệt đã ráng hết sức nhưng dáng lão Dâm Thần Nam Quân cứ càng lúc càng xa dần, cho đến khi lão mất hút ngoài tầm mắt cá»§a Thế Kiệt.
Sự phẫn nộ dâng tràn tâm tưởng, Thế Kiệt muốn gào lên một tiếng thật lớn.
Thế Kiệt chưa thá»±c hiện ý định đó thì bất thình lình giá»ng cá»§a Thần Hành Di Cái lão thâu nhi cất lên sau lưng chàng:
− Tiểu tử, dù ngươi có chạy đến vỡ tim đoạn mạch mà chết cũng không bắt kịp lão quỷ Nam Quân đó đâu.
Thế Kiệt nghe tiếng lão thâu nhi liá»n quay ngoắt lại. Thần Hành Di Cái đã đứng phía sau lưng chàng tá»± lúc nào mà Thế Kiệt chẳng há» phát hiện được.
Thở hắt ra má»™t tiếng, Thế Kiệt há»i Thần Hành Di Cái lão thâu nhi:
− Lão tiá»n bối, vãn bối phải làm gì để cứu Cáp Nhật Hồng?
CÅ©ng vá»›i thói quen cố cá»±u, Thần Hành Di Cái nhổ má»™t cá»ng râu se trên hai ngón tay.
Lão nhìn Thế Kiệt, nhún vai nói:
− Tiểu tá»­ thì chẳng có cách chi để giải thoát cho ả nha đầu kia thoát khá»i bàn tay dâm đãng cá»§a lão quá»· Nam Quân Gia Hầu. Lão ăn mày này thừa biết tiểu tá»­ đã biết tá»ng hành tung cá»§a lão Dâm Thần vô cùng quá»· dị, khác ngưá»i.
Lão thả sợi râu vừa má»›i nhổ rồi thuận tay nhổ má»™t cá»ng khác. Thế Kiệt nhìn lão mà trong lòng như có lá»­a đốt.
Lão thâu nhi se cá»ng râu vừa má»›i nhổ. Nhìn hành động cá»§a lão Thần Hành Di Cái lão thâu nhi, Thế Kiệt tức uất bởi vẻ dá»nh dàng cá»§a lão.
Thần Hành Di Cái nói:
− Nếu tiểu tử muốn gặp Nam Quân thì phải đợi đến con trăng sau mà phục sẵn ở lầu Loan Tình. Lão phu biết chắc lão tặc kia sẽ đến đó.
Nghe Thần Hành Di Cái nói hết lá»i, mặt Thế Kiệt sa sầm lại tá» lá»™ sá»± bất nhẫn cùng tá»™t:
− Tại hạ phải chỠlão đến con trăng sau ư?
Lão thâu nhi gật đầu.
Thế Kiệt cau mày gằn từng tiếng:
− Thế thì Cáp Nhật Hồng sẽ như thế nào?
− Tất nhiên chuyện gì xảy ra thì ngươi thừa biết rồi. Chẳng lẽ phải đợi lão phu giải bày nữa à?
Lão thâu nhi xuống giá»ng thật là ai oán:
− Tội nghiệp cho ả nha đầu đó.
Thế Kiệt rít lên:
− Tại hạ không muốn mất thá»i gian vá»›i lão tiá»n bối. Kiếu từ.
Thế Kiệt vừa toan quay lưng thì lão thâu nhi gá»i giật lại:
− Hê... Tiểu tử định đi đâu?
− Äi tìm lão Nam Quân Gia Hầu.
− Thế tiểu tử tìm lão ở đâu nào?
Thế Kiệt sững sá» rồi buông má»™t tiếng thở dài. Câu há»i vừa rồi cá»§a lão thâu nhi khiến chàng ngá»› ngẩn.
Thế Kiệt nghĩ thầm:
− “Mình tìm lão tặc đó ở đâu bây giá»?â€.
à niệm đó khiến Thế Kiệt càng rối bá»i hÆ¡n.
Lão thâu nhi chá» cho Thế Kiệt hoàn toàn biểu lá»™ sá»± thất vá»ng ra ngoài má»›i lên tiếng:
− Lão ăn mày này có thể giúp được cho tiểu tử đó.
Thế Kiệt nhìn lão há»i luôn:
− Tiá»n bối có thể giúp được vãn bối tìm ra Nam Quân Gia Hầu?
Lão thâu nhi gật đầu.
Thế Kiệt há»i tiếp luôn:
− Tiá»n bối... Mong tiá»n bối mau chỉ giáo.
Lão thâu nhi thả cá»ng râu rồi nhổ má»™t cá»ng khác.
Lão từ tốn nói:
− Má»™t khi lão phu đã hứa thì không bao giá» nuốt lá»i. Chắc tiểu tá»­ thừa biết tính khí cá»§a lão phu.
− Vãn bối biết.
− Thế thì tốt rồi. Ngoài chữ tín ra, lão phu còn một quy ước đối với bản thân lão.
Thế Kiệt lo lắng há»i:
− Lão tiá»n bối muốn vãn bối phải làm Ä‘iá»u gì à?
Lão ăn mày nhún vai:
− Tất nhiên rồi. Trên Ä‘á»i này đâu có cái gì cho không. Phải không nào?
− Vãn bối hiểu.
− Äiá»u kiện lão phu đặt ra cho tiểu tá»­ cÅ©ng không khó lắm đâu và cÅ©ng không ngoài khả năng cá»§a ngươi nữa.
− Nếu tiá»n bối đã khẳng định như vậy, vãn bối mong được ngưá»i chỉ giúp.
Thần Hành Di Cái nói thật chậm rãi:
− Chỉ cần tiểu tử uống rượu với lão phu mà thôi. Ngươi có đồng ý không nào?
Thế Kiệt lưỡng lự rồi nói:
− Trong bụng vãn bối như có lá»­a đốt bởi vì Cáp Nhật Hồng hiện ở trong tay Nam Quân Gia Hầu, mà lão đó lại là má»™t Dâm Thần có tiếng thì sao có thể còn bụng vá»›i dạ mà đối ẩm vá»›i lão tiá»n bối được chứ.
− Xem ra tiểu tá»­ cÅ©ng quá lo lắng cho ả nha đầu Cáp Nhật Hồng kia, nhưng lão phu nói cho ngươi biết má»™t Ä‘iá»u.
− Vãn bối đang lắng nghe.
Lão thân nhi nghiêm giá»ng:
− Dục tốc bất đạt. Nếu như bây giỠlão phu có chỉ cho ngươi tìm đến chỗ Nam Quân Gia Hầu thì ngươi cũng chẳng thể làm gì được lão, mặc dù ngươi có là Quỷ Kiếm Khách, hay Kiếm Vương đi nữa.
Thế Kiệt cau mày.
Thấy vẻ mặt chàng, lão thâu nhi nhún vai nói tiếp:
− Ngươi không tin lá»i cá»§a lão phu à?
− Vãn bối tin, nhưng không thể để mặc Cáp Nhật Hồng bị vùi hoa dập liễu bởi lão quỷ đó.
− Tiểu tá»­ có lo như thế nào cÅ©ng vô ích thôi. Bây giá» ngươi có tìm đến gặp lão tặc Gia Hầu thì chỉ má»™t cái lắc vai nhún nhẩy cá»§a lão quá»· đó thì lão đã mất dạng rồi. Äến lúc đó thì xem như tiểu tá»­ hại ả nha đầu thì đúng hÆ¡n. Tiểu tá»­ chẳng còn cÆ¡ may nào khả dÄ© tìm được Nam Quân Gia Hầu và ả nha đầu Cáp Nhật Hồng. Hãy tin vào những gì lão phu đã thốt ra Ä‘i.
− Thế vãn bối phải làm sao bây gi�
− Cùng đối ẩm với lão phu.
Thế Kiệt thở dài một tiếng.
Lão thâu nhi nghiêm giá»ng nói gằn từng tiếng:
− Chỉ có cách đối ẩm với lão phu may ra tiểu tử mới có đặng cơ may giải thoát cho ả nha đầu Cáp Nhật Hồng.
− Vãn bối kỳ vá»ng vào lão tiá»n bối.
− Thế thì tiểu tá»­ còn đứng đó làm gì nữa để mất thá»i gian? Ngươi theo lão phu.
Thần Hành Di Cái quay lưng thoát bộ đi trước, Thế Kiệt nối bước theo sau. Lần này lão không trổ thuật khinh công Di Hành Cước nên Thế Kiệt bám theo sau chẳng khó khăn gì.
Thần Hành Di Cái đưa Thế Kiệt đến một gian cổ miếu hoang. Lão thản nhiên đẩy cửa bước vào.
Äập vào mắt Thế Kiệt là má»™t vò rượu mưá»i cân. Lão thâu nhi chỉ vò rượu:
− Chỉ cần tiểu tử uống với lão phu hết vò rượu kia thì lão phu sẽ giúp tiểu tử.
Thế Kiệt gật đầu. Chàng thở phào má»™t tiếng nhẹ nhõm. Dù sao chàng cÅ©ng đã biết tá»­u lượng cá»§a mình và cá»§a lão thâu nhi rồi. Vá»›i vò rượu mưá»i cân kia thì hai ngưá»i chỉ uống trong má»™t khoảng khắc ngắn là hết.
Thế Kiệt hối hả nói:
− Vãn bối thỉnh tiá»n bối.
Tất nhiên lão thâu nhi thừa thông minh Ä‘á»c được ý niệm trong tâm tưởng cá»§a Thế Kiệt.
Lão nhìn Thế Kiệt nói:
− Hê... Tiểu tử đừng nghĩ chỉ uống rượu suông đâu đó, mà phải uống theo cách của lão phu.
− Uống theo cách cá»§a lão tiá»n bối là như thế nào?
− Tiểu tử đừng quá hấp tấp, rồi ngươi sẽ thấy mà. Lão phu uống như thế nào tiểu tử uống như thế nấy.
Thế Kiệt lo lắng.
Lão thâu nhi nhổ má»™t cá»ng râu, mỉm cưá»i nói:
− Uống theo cách cá»§a lão phu thì mưá»i cân rượu này đủ làm ngươi ngất ngưỡng túy lúy đó.
Thế Kiệt khảng khái nói:
− Dù có say đến túy lúy, vãn bối cÅ©ng xin tiá»n bối chỉ giáo.
− Lão phu khá khen cho ngươi đó.
Lão ăn mày thong dong bước lại bên vò rượu. Lão ôm cả vò rượu đội trên đầu mình rồi quay lại nhìn Thế Kiệt:
− Ngươi nhớ nhìn cho kỹ rồi bắt chước lão phu đấy nhé.
− Vãn bối sẽ cố gắng hết sức mình.
− Không dễ như tiểu tử tưởng đâu.
Thần Hành Di Cái nói xong, bất ngá» Ä‘i ngả nghiêng. Dáng Ä‘i cá»§a lão trông thật ná»±c cưá»i, cứ như kẻ quá chén không còn đủ sức trụ vững hai chân. Có lúc tưởng chừng như lão thâu nhi sắp đổ ká»nh ra sàn cổ miếu, nhưng có má»™t sá»± lạ lùng là vò rượu mưá»i cân đội lên đầu không há» chao đảo mà sau má»—i bước Ä‘i thì vò rượu lại tưng lên xá»™c ra ngoài đúng má»™t ngụm rượu rá»›t thá»m xuống đúng má»™t cái miệng Ä‘ang há cá»§a lão ăn mày.
Lão Ä‘i đúng má»™t vòng quanh gian cổ miếu rồi dừng lại nhìn Thế Kiệt há»i:
− Tiểu tử, ngươi đã quan sát kỹ rồi chứ?
Lão thâu nhi vừa nói vừa nhấc vò rượu trên trán mình đặt xuống chỗ cũ.
Lão nhìn Thế Kiệt:
− Äến lượt tiểu tá»­ đó.
Chàng bước đến bên vò rượu.
Lão nhìn Thế Kiệt nói:
− Ngươi đừng có căng thẳng quá mức như vậy.
Thế Kiệt thở ra, cẩn thận bưng vò rượu đặt lên trán mình.
Lão thâu nhi nói:
− Ngươi nên nhớ lão phu vừa đi vừa uống rượu đấy nhé. Nếu ngươi quá chú tâm đến vò rượu trên trán ngươi thì không thể uống được ngụm nào đâu. Lão phu uống đúng một cân thì tiểu tử phải uống đúng một cân.
Äến bây giá» Thế Kiệt má»›i biết đây là má»™t thách thức quá khó khăn đối vá»›i chàng. Nếu như Thần Hành Di Cái lão thâu nhi ung dung, tá»± tại, khoan thai bao nhiêu, thì ngược lại Thế Kiệt khó khăn bấy nhiêu.
Mặc dù chàng đã cố gắng rất nhiá»u, nhưng má»—i bước Ä‘i thì cứ tưởng như vò rượu sẽ rÆ¡i thẳng xuống sàn cổ miếu, chứ đừng nói đến chuyện uống rượu. Thế Kiệt càng lúc càng thấy tuyệt vá»ng vá»›i sá»± thá»­ thách này cá»§a lão thâu nhi.
Thần Hành Di Cái nhổ má»™t cá»ng râu se trên hai đầu ngón tay. Lão nhìn Thế Kiệt, khinh khỉnh nói:
− Ngươi cứ như thế này thì có đi đến mòn sàn cổ miếu cũng không thể uống được một ngụm rượu chứ đừng nói đến một cân. Ngươi đã quan sát lão phu đi như thế nào rồi, nhưng tại ngươi không tập trung thôi.
Lão thả cá»ng râu vừa má»›i nhổ, thuận tay nhổ má»™t cá»ng khác rồi trang trá»ng nói:
− Cái hay cá»§a lão phu là biết Ä‘i trên đầu mÅ©i giày. MÅ©i chân cá»§a tiểu tá»­ sẽ uyển chuyển hÆ¡n cả bàn chân. Cái món nay lão há»c được ở những nàng vÅ© công trong cung đình cá»§a hoàng thượng đó.
Lão nhướng mày, hóm hỉnh nói:
− Tiểu tá»­ cứ theo lá»i lão phu thá»­ coi. Nếu nhỡ như vò rượu có rá»i cái trán cá»§a ngươi thì ngươi cÅ©ng bắt kịp nó lại kia mà, đâu cần phải chú tâm vào nó nhiá»u như vậy.
Những lá»i gợi ý cá»§a lão thâu nhi khiến Thế Kiệt ngá» ngợ hiểu ra nguyên lý trong lối di thân cá»§a lão.
Chàng nhìn Thần Hành Di Cái:
− Äa tạ lão tiá»n bối chỉ giáo.
− Lão chỉ sợ ngươi không đủ kiên trì mà bỠcuộc thôi. Nào, uống rượu đi.
Thế Kiệt rít một luồng chân khí thật sâu rồi di chuyển những bước chân theo sự hướng dẫn của lão thâu nhi. Mặc dù đã được Thần Hành Di Cái gợi ý nhưng mới di chuyển được năm bộ thì vò rượu trên trán chàng đã lật nghiêng. Thế Kiệt phản xạ cực kỳ nhanh mới có thể giữ nó lại được.
Lão thâu nhi nhìn chàng mỉm cưá»i:
− Khá lắm. Bước đầu năm bá»™ đã là khá lắm rồi đó. Lúc lão phu má»›i tập thì chưa Ä‘i quá ba bá»™ trong ná»­a năm. Nếu tiểu tá»­ chú tâm thì ngươi còn kịp thá»i gian Ä‘i tìm lão Dâm Thần Nam Quân Gia Hầu.
Lá»i động viên cá»§a Thần Hành Di Cái lão thâu nhi khiến Thế Kiệt phấn chấn hẳn lên.
Mặc dù mồ hôi đã tuôn ra ướt đầm trưá»ng y nho sinh, nhưng Thế Kiệt vẫn không ngừng bước.
Chàng Ä‘i theo tư thế hướng dẫn cá»§a lão thâu nhi mà di thân, chẳng mấy chốc đã Ä‘i được má»™t trăm vòng quanh cổ miếu. Càng Ä‘i chuyển theo cách thức di thân cá»§a Thần Hành Di Cái, bất giác chàng càng thích thú, và có cảm tưởng như chân ngươn từ vùng Ä‘an Ä‘iá»n tá»± động theo những chu trình tiểu chu thiên và đại chu thiên dồn xuống đôi cước pháp để nhấc bổng mình lên.
Trong khi Thế Kiệt tập di thân thế cách hướng dẫn của Thần Hành Di Cái thì lão lại nằm khèo ra sàn cổ miếu cất tiếng ngáy ngon lành. Nói như thế, nhưng lúc này Thế Kiệt cũng mới chỉ giữ được vò rượu trên trán mình, mà chưa thể khiến nó nhả ra từng ngụm như lão ăn mày.
Thế Kiệt bất giác nhón ngưá»i, khẽ tưng vò rượu. Äá»™ng tác cá»§a chàng khiến rượu trong bình trào ra má»™t chén đây trút luôn xuống miệng.
Qúa hứng khởi vá»›i sá»± thành công bất ngá», Thế Kiệt thốt lên:
− Lão tiá»n bối, vãn bối đã uống được rượu rồi.
Thần Hành Di Cái uể oải ngồi lên, lão nhìn Thế Kiệt:
− Ngươi nói cái gì?
− Vãn bối đã uống được rượu trong vò rồi.
Thế Kiệt vừa nói vừa thực hành lại động tác mình vừa mới nghiệm ra.
Lão thâu nhi vỗ tay:
− Tiểu tá»­ khá lắm. Nếu lão phu không chứng kiến tận mắt thì quả là không tin chỉ trong má»™t thá»i gian ngắn mà ngươi đã có thể tiếp thụ sá»± ảo diệu thần kỳ cá»§a tuyệt kỹ Di Hình Cước Pháp.
Nghe lão thâu nhi nói, Thế Kiệt giá» vỡ lẽ Thần Hành Di Cái Ä‘ang truyá»n thụ bí thuật khinh công Di Hình Cước Pháp cho chàng.
Nghe lão thâu nhi nói, Thế Kiệt càng hứng khởi hÆ¡n. Trong lòng tràn trá» hy vá»ng mình sẽ có cÆ¡ há»™i trả lại cái Æ¡n hôm nào cho Cáp Nhật Hồng. Vá»›i sá»± tràn trá» hy vá»ng đó, Thế Kiệt không đợi Thần Hành Di Cái hối thúc mà tiếp tục khổ luyện bí thuật Di Hình Cước Pháp. Loáng má»™t cái, chàng đã di chuyển được trăm vòng nữa, những bước sau này tư thế cá»§a chàng thật ung dung, khoan thai tá»± tại và càng lúc càng nhuần nhuyá»…n, cho đến vòng cuối cùng thì vò rượu cÅ©ng tượng tá»± như lúc Thần Hành Di Cái trổ bí thuật Dị Hình Cước Pháp, tung ra từng ngụm rượu rÆ¡i thá»m vào miệng Thế Kiệt.
Thần Hành Di Cái lão thâu nhi thích thú vỗ tay:
− Tiểu tử... khá lắm... khá lắm. Thần Hành Di Cái lão thâu nhi này khâm phục ngươi đó.
Thế Kiệt Ä‘i trá»n má»™t vòng đã uống hết đúng má»™t cân rượu như lão thâu nhi. Chàng đặt vò rượu xuống chá»— cÅ©, rồi bước đến đối mặt vá»›i lão ăn mày, kính cẩn nói:
− Nếu không có lão tiá»n bối chỉ giáo thì vãn bối không thể nhanh chóng tá»±u thành bí thuật Di Hình Cước Pháp.
Thần Hành Di Cái khoát tay:
− Khách sáo... Tiểu tử khách sáo với lão ăn mày này làm gì. Ngươi sớm tựu thành bí thuật Di Hình Cước Pháp vốn là do tư chất thông minh và căn cơ của ngươi thôi.
Lão chá»›p mắt và không quên nhổ má»™t cá»ng râu theo thói quen, rồi nhìn Thế Kiệt nói:
− Vá»›i lại lão phu biết trong tâm ngươi Ä‘ang mong muốn giải thoát cho ả nha đầu Cáp quận chúa khá»i bàn tay dâm đãng cá»§a lão Dâm Thần Nam Quân, có đúng không nào?
Lão chỉ Thế Kiệt:
− Xem chừng tiểu tử cũng rất nặng tình với ả nha đầu đó.
Thế Kiệt thở dài:
− Vãn bối và sư tôn Giang Kỳ có thỠƠn nàng, và nhân dịp này muốn trả lại cái ơn đó.
− Nếu ngươi nói như vậy thì lão phu thất vá»ng quá. Thá» Æ n thì thiếu gì cÆ¡ há»™i để đáp Æ¡n.
Äâu phải bây giá» má»›i là cÆ¡ há»™i cho tiểu tá»­ đáp lại Æ¡n nghÄ©a vá»›i Cáp Nhật Hồng. Nếu như ngươi cứ khăng khăng vì chữ Æ¡n, chữ nghÄ©a thì sao không đợi đến lúc ả nha đầu kia bì vùi hoa dập liá»…u bởi lão Dâm Thần Nam Quân rồi mang sính lá»… đến cưới ả làm nương tá»­? Thế cÅ©ng là má»™t cách trả Æ¡n vậy. Äâu cần gì phải cá»±c nhá»c khổ luyện bí thuật Di Hình Cước Pháp cá»§a lão phu.
Lão chấp tay sau lưng:
− Lão phu nói có đúng không nào?
Thế Kiệt chần chừ, chưa đáp lá»i Thần Hành Di Cái lão thâu nhi thì lão ăn mày đã ngoe nguẩy:
− Hê... Nếu tiểu tá»­ nhất nhất chỉ vì chữ Æ¡n thì lão phu thôi không để ngươi mất thá»i gian nữa. Ngươi cứ Ä‘i tìm lão Dâm Thần mà đáp Æ¡n đáp nghÄ©a cho Cáp Nhật Hồng.
Lão vừa dứt lá»i thì quay lưng toan trở bước bá» Ä‘i.
Thế Kiệt bối rối gá»i giật lại:
− Lão tiá»n bối.
Thần Hành Di Cái quay lại, nhún vai hỠhững nói:
− Ậy... có lẽ lão chẳng có gì để nói với tiểu tử.
− Nhưng vãn bối đã luyện thành Di Hình Cước Pháp rồi mà.
Thần Hành Di Cái trợn mắt:
− Chỉ bấy nhiêu đó mà ngươi nói ngươi đã tá»±u thành bí thuật Di Hình Cước Pháp mà lão phu đã khổ luyện cả má»™t Ä‘á»i ư?
Lão lắc đầu:
− Còn lâu lắm.
− Vãn bối đã uống hết má»™t cân rượu theo đúng cách lão tiá»n bối đã uống.
− Nhưng uống như vậy chưa phải là tuyệt đỉnh của bí thuật Di Hình Cước Pháp.
Thần Hành Di Cái lão thâu nhi dứt lá»i, lạng bá»™ lướt đến bên bệ thá». Lão vá»›i tay thá»™p bó hương trên bệ thá» rồi khẽ xoay mình nhìn Thế Kiệt nói:
− Khi nào ngươi khiến được thân mình theo ý thì lúc đó má»›i có thể gá»i là đã tá»±u thành bí thuật Di Hình Cước Pháp.
Thần Hành Di Cái vừa nói vừa đánh đá lá»­a đốt năm nén hương, rồi vung tay. Bó hương Ä‘ang cháy thoát ra khá»i tay lão thâu nhi bắn Ä‘i như những mÅ©i phi tiá»…n ghăm luôn xuống sàn cổ miếu. Những cây nhang má»ng mảnh thế mà vẫm ghim xuống sàn cổ miếu như ngưá»i ta dùng tăm xiên bánh bao.
Bó hương ghim xuống sàn cổ miếu kết lại tạo thành một đồ hình bát quái.
Thần Hành Di Cái lững thững bước đến bưng vò rượu. Lão nhìn Thế Kiệt:
− Bây giá» má»›i đúng là tuyệt kỳ Di Hình Cước Pháp cá»§a lão phu đây. Tiểu tá»­ ráng mà há»c nhé. Nếu không thì ngươi phải chấp nhận má»™t Ä‘iá»u kiện cá»§a lão thì lão má»›i chỉ giáo cho ngươi.
− Vãn bối sẵn sàng nhận sá»± thách thức cá»§a lão tiá»n bối.
Lão ăn mày khẽ gật đầu, rồi điểm giày. Thân pháp của lão phiêu bồng ngoài sự tưởng tượng của Thế Kiệt. Chàng ngỡ như Thần Hành Di Cái lão thâu nhi đang cưỡi không khí, nhẹ êm như một sợi tơ hồng là đà đáp trên đỉnh một cây hương. Cây hương từ từ quằn xuống, khi nó gần như chạm đất thì lão đã tu xong một hơi rượu dài rồi chuyển bộ phiêu bồng qua cây hương khác. Cứ như thế lão di chuyển thân pháp mà không hỠlàm cho một cây nhang nào gãy đôi. Thần Hành Di Cái càng lúc càng di chuyển thật nhanh, cho đến khi Thế Kiệt chỉ còn nhận thấy bóng của lão.
Thế Kiệt chỉ còn biết trố mắt nhìn. Chàng không sao ngỠđược bí thuật Di Hình Cước Pháp lại thần kỳ như vậy, nên chỉ đứng ngá»› ngưá»i không chá»›p mắt.
Thần Hành Di Cái thoạt đã trở vỠvị trí cũ mà Thế Kiệt vẫn còn ngẩn ngơ.
Lão nhìn chàng nói:
− Äó má»›i là tuyệt kỹ Di Hình Cước Pháp cá»§a lão phu. Tiểu tá»­ có thể thi triển được như vậy không?
Thế Kiệt lưỡng lự rồi buông một tiếng thở dài:
− Vãn bối...
Thần Hành Di Cái nhổ má»™t cá»ng râu:
− Ngươi không tự tin vào chính mình nữa chứ gì?
Những gì chàng đã chứng kiến lão ăn mày thi thố Di Hình Cước Pháp khiến chàng buộc phải gật đầu:
− Thấy tiá»n bối thi thố bí thuật Di Hình Cước Pháp, vãn bối quả là mất tá»± tin. Có lẽ vãn bối không thể nào làm được như lão tiá»n bối.
Lão thả sợi râu vừa má»›i nhổ rồi lại nhổ má»™t cá»ng khác:
− Lão phu biết ngay mà. Tiểu tử không thực hiện được Di Hình Cước Pháp của lão phu thì xem như lão không thể giúp ngươi tìm đến chỗ lão Dâm Thần Nam Quân.
Lão nói dứt lá»i liá»n lắc vai, thoắt cái đã lướt qua ngoài cá»­a cổ miếu, ngoài tầm mắt cá»§a Thế Kiệt.
Thế Kiệt hoảng hốt gá»i:
− Lão tiá»n bối.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên miệng chàng thì Thần Hành Di Cái đã mất dạng rồi.
Thế Kiệt lúng túng vô cùng. Chàng nhìn lại những nén hương đang bốc khói mà cảm thấy mình bất lực.
Thế Kiệt thở dài, lắc đầu.
Chàng lẩm nhẩm nói:
− Thế Kiệt, giỠngươi phải làm sao đây? Giang hồ mênh mông quá, ta biết lão Dâm Thần ở đâu mà tìm?
Lá»i than thân còn Ä‘á»ng trên miệng thì sau lưng chàng Thần Hành Di Cái lên tiếng:
− Hê... Quỷ Kiếm Khách lẫy lừng trong thiên hạ mà cũng sầu bi ảo não như vậy ư?
Thế Kiệt quay ngoắt lại:
− Lão tiá»n bối. Vãn bối xin được ngưá»i chỉ giáo.
Thần Hành Di Cái nhìn sâu vào mắt chàng:
− Lão phu sẽ chỉ giáo chi ngươi nhưng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện.
− Vãn bối sẵn sàng chấp nhận.
− Ngươi hứa với lão phu chứ?
− Vãn bối hứa.
− Những điệu kiện lão phu buộc ngươi như thế này...
Thần Hành Di Cái lưỡng lá»± má»™t chút liá»n nói:
− Thứ nhất, ngươi không được giao thá»§ vá»›i Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
Thế Kiệt sa sầm mặt:
− Tiá»n bối, tại sao vãn bối lại không được giao thá»§ vá»›i Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục?
Lão ăn mày hất mặt:
− Tiểu tá»­ chỉ biết nghe mà không được quyá»n há»i.
− Vãn bối đã nhận di huấn cá»§a sư tôn. Nếu không giao thá»§ vá»›i Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục thì sao thá»±c hiện trá»n di huấn vá»›i ngưá»i chứ?
− Äó là chuyện cá»§a ngươi, còn đây là giao ước cá»§a ta.
Thế Kiệt thở dài rồi trang trá»ng:
− Vãn bối chỉ có thể không sát tá»­ Tàn Hồn Ma Äao mà thôi. Mong lão tiá»n bối cho vãn bối má»™t cÆ¡ há»™i.
Thần Hành Di Cái nhìn Thế Kiệt:
− Giang Kỳ buộc tiểu tử phải giao thủ với Nguyên Thiên Phục?
Thế Kiệt gật đầu.
Thần Hành Di Cái thở dài:
− Chỉ giao thủ thôi ư?
− Sư tôn đã từng giao thá»§ vá»›i Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục và đã thắng y ná»­a chiêu kiếm.
− Giang Kỳ cÅ©ng đã từng thua Nguyên Thiên Phục ná»­a chiêu Ä‘ao. Kẻ luyện Ä‘ao, ngưá»i luyện kiếm, Ä‘ao kiếm quả là oan nghiệt.
Lão lại buông một tiếng thở ra rồi nói:
− ÄÆ°á»£c, lão phu đồng ý vá»›i tiểu tá»­, nhưng tuyệt nhiên ngươi không được sát tá»­ Nguyên Thiên Phục.
Thế Kiệt gật đầu:
− Chưa chắc vãn bối đã là đối thá»§ cá»§a Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
− Lão phu không cần biết Ä‘iá»u đó.
Lão nghiêm mặt nói tiếp:
− Äiá»u thứ hai lão buá»™c ngươi không được giao tình vá»›i Tiêu Thái Ngá»c.
Thế Kiệt cau mày:
− Äây là chuyện riêng cá»§a vãn bối.
− Hê... Thế nào, ngươi có đồng ý không thì nói?
Thế Kiệt gượng gật đầu:
− Vãn bối đồng ý.
Lão thâu nhi chắc lưỡi, nhổ má»™t cá»ng râu:
− Có thế chứ. Nói cho tiểu tá»­ biết, lão chẳng bức ép gì ngươi đâu, chẳng qua cÅ©ng chỉ vì thấy ả Cáp Nhật Hồng xứng vá»›i ngươi hÆ¡n ả Tiêu Thái Ngá»c.
Thế Kiệt cúi mặt.
Thần Hành Di Cái dốc vò rượu tu luôn một hơi dài:
− Sao? Tiểu tử đồng ý chứ?
− Dù muốn hay không tiá»n bối cÅ©ng đã buá»™c vãn bối.
− Ta buá»™c tiểu tá»­ nhưng không biết ngươi có giữ lá»i giao ước vá»›i lão phu không?
− Nam tá»­ đỉnh thiên lập địa, xuất ngôn như phá thạch. Lá»i giao ước còn không giữ được thì sao có thể đứng trong trá»i đất.
− Khí khái... rất khí khái. Lão phu tin tưởng vào những gì tiểu tử đã thốt ra với lão phu.
Kẻ bội tín thì không bao giỠđược cửu thiên phò trợ đâu.
− Vãn bối đã nói thì không bao giá» nuốt lá»i. Äây cÅ©ng là sá»± giáo huấn cá»§a sư tôn.
− Hai tiếng sư tôn lúc nào cũng trên đầu môi của ngươi ư?
− Không có sư tôn thì bây giá» vãn bối đã không đứng trước mặt lão tiá»n bối.
− Tiểu tá»­ quả là kẻ chí thành. Phải chi Cái Bang cá»§a lão có được má»™t đóa kỳ hoa như ngươi thì đã có thể phát dương quang đại như lá»i lão tổ Hồng Thất Công.
− Vãn bối chuyện nhỠcòn không làm được sao có thể bì với bậc trưởng tôn như Hồng lão tổ.
Thần Hành Di Cái khoát tay:
− Thôi thôi... lão phu vốn rất ghét những lá»i khách sáo nói nhăng nói cuá»™i. Äừng mất thá»i gian nữa, lão phu sẽ chỉ giáo cho ngươi luyện thành Di Hình Cước Pháp rồi đưa ngươi đến Äá»™ng Phong Nha cá»§a lão Dâm Thần Gia Hầu.
Tài sản của aspirin

  #34  
Old 02-06-2008, 07:44 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 35

Bắc Thần Thôi Kỳ Lân


Chiếc lâu thuyá»n vá»›i tiếng nhạc sáo du dương hòa cùng tiếng đàn tỳ bà tấu má»™t Ä‘iệu khúc nghe lai láng lòng ngưá»i. Bất cứ ai nghe tiếng nhạc kia Ä‘á»u không khá»i có cảm giác vấn vương mÆ¡ má»™ng. Chá»§ nhân chiếc lâu thuyá»n đó phải là má»™t đại gia, đại phú, có tâm hồn lãng mạn thi cảm má»›i ngao du trên chốn sông nước dòng Dương Tá»­.
Chiếc lâu thuyá»n Ä‘i đến đâu Ä‘á»u được sá»± chú ý cá»§a những khách đứng trên bá». Sá»± chú ý đó không ngoài vẻ nguy nga cá»§a con thuyá»n, hay chính bởi tiếng nhạc mê ly phát ra trên khoang thuyá»n, khiến ngưá»i ta có thể tưởng tượng trên khoang thuyá»n Ä‘ang có má»™t cuá»™c đại yến trịnh trá»ng cá»§a má»™t vị vương gia nào đó chốn cung đình.
Trên khoang thuyá»n, Bắc Thần Thôi Kỳ Lân ngồi chá»…m chệ trên chiếc tràng ká»·, lưng tá»±a khắc hai đầu hổ Ä‘ang nhe nanh múa vuốt. Cặp tinh nhãn như đóng Ä‘inh vào hàng vÅ© nữ Ä‘ang uốn éo thân mình biểu diá»…n theo tiếng nhạc du dương.
Tám tấm thân kiá»u nữ vá»›i những bá»™ xiêm y bó chẽn, được may bằng thứ lụa Hàng Châu má»ng tang, phô ra những đưá»ng cong nữ nhân, và những đưá»ng cong đó càng tôn tạo hÆ¡n dưới ánh sáng từ những chiếc giá bạch lạp gắn trên vách khoang lâu thuyá»n.
Chiếc lâu thuyá»n cá»§a Bắc Thần Thôi Kỳ Lân từ từ cặp mạn vào bến thành Dương Châu.
Như đã được chuẩn bị từ trước, đám phu thuyá»n trên bá» nhanh nhảu bắc cầu lên mạn thuyá»n.
Äích thân Kim Tiá»n bang chá»§ Liá»…u Trịnh, trong trưá»ng y lá»… phục tiến lên khoang thuyá»n.
Liá»…u Trịnh đã bước lên khoang thuyá»n, nhưng Bắc Thần Thôi Kỳ Lân vẫn dá»­ng dưng ngồi trên tràng ká»· xem tám nàng kiá»u nữ thi thố những bước chân và đôi tay uyển chuyển như bầy tiên nữ múa khúc nhạc Nghê Thưá»ng.
Liá»…u Trịnh đứng bên mạn thuyá»n chỠđợi. Bang chá»§ Kim Tiá»n bang mà còn đứng hầu đủ chứng tá» quyá»n uy cá»§a Bắc Thần Thôi Kỳ Lân đối vá»›i Kim Tiá»n bang.
Tiếng nhạc du dương ngưng bặt, tám ả kiá»u nữ nghiêng mình uyển chuyển xá Thôi Kỳ Lân, rồi lần lượt thối lui vào trong khoang thuyá»n. Äến bây giá» Kim Tiá»n bang chá»§ Liá»…u Trịnh má»›i bước đến trước mặt Bắc Thần Thôi Kỳ Lân ôm quyá»n kính cẩn xá. Gã xá xong, ngẩng mặt từ tốn nói:
− Äệ đã chuẩn bị đón tiếp lão huynh.
Thôi Kỳ Lân gật đầu khệnh khạng đứng lên. Lão bước đến bên Kim Tiá»n bang chá»§ Liá»…u Trịnh:
− Lão huynh nghe nói bấy lâu nay lão đệ rất phát tài. Hôm nay muốn đến để biết qua sự phát tài của lão đệ.
Liá»…u Trịnh lấy giá»ng khách sáo đáp lá»i Bắc Thần:
− Kim Tiá»n Bang có được ngày hôm nay là do sá»± đỡ đần cá»§a lão huynh. Äệ sao dám quên cái Æ¡n mưa móc mà lão huynh đã ban tặng.
− Hê... Công cá»§a lão đệ rất là nhiá»u chứ có phải má»™t mình Thôi lão huynh đâu.
Thôi Kỳ Lân giÅ© hai ống tay áo trưá»ng bào.
Liễu Trịnh kính cẩn nói:
− Äệ cung thỉnh lão huynh vá» tổng đàn Kim Tiá»n bang. Lão huynh đến Dương Châu lần này, Kim Tiá»n bang thật là nở mặt nở mày.
Thôi Kỳ Lân khẽ gật đầu. Vẻ mặt của lão toát lên sự hứng khởi, và cao hứng.
− Lão huynh sẽ giúp cho đệ phát tài nhiá»u hÆ¡n đó.
Má»™t lần nữa, Kim Tiá»n bang chá»§ Liá»…u Trịnh lại ôm quyá»n xá dài lão Bắc Thần:
− Äa tạ lão huynh... Äa tạ lão huynh.
Äúng như Kim Tiá»n bang chá»§ Liá»…u Trịnh nói, tổng đàn Kim Tiá»n bang kết hoa đăng sáng rá»±c để đón tiếp Bắc Thần Thôi Kỳ Lân. Tất cả khắp má»i nÆ¡i trong Kim Tiá»n bang Ä‘á»u kết hoa, kết đèn để cung nghinh tiếp đón lão Bắc Thần, vốn nổi tiếng là má»™t trong ngÅ© vị kỳ tài cá»§a võ lâm Trung Nguyên.
Äại yến đã được bày, bữa yến tiệc có thể dành cho hÆ¡n năm trăm nhân mạng ăn uống suốt ba ngày ba đêm vẫn không hết. Tất nhiên Kim Tiá»n bang chá»§ phải dành chá»— cao quý nhất cho vị lão huynh há» Thôi trong bữa đại yến.
Trong gian tổng đàn Kim Tiá»n bang, tất cả má»i vật dụng Ä‘á»u được dát vàng cứ như vị bang chá»§ muốn khoe khoang gia sản cá»§a mình, nhưng thật ra bang chá»§ Kim Tiá»n bang làm như vậy để tá» lòng tôn kính vá»›i Bắc Thần mà thôi.
Ngồi trên tràng ká»·, Bắc Thần vô cùng mãn nguyện vá»›i sá»± chu đáo cá»§a Kim Tiá»n bang chá»§:
− Lão đệ chu tất như vậy khiến lão huynh đây áy náy lắm đó.
Liá»…u Trịnh ôm quyá»n xá Bắc Thần:
− Äệ chỉ sợ lão huynh không vừa lòng thôi.
− Ậy... Như thế này là tốt lắm rồi.
Bắc Thần bưng chén rượu:
− Lão huynh má»i lão đệ.
Kim Tiá»n bang chá»§ rối rít hẳn lên:
− Äệ thật là thất lá»…... thật là thất lá»….
Liễu Trịnh vừa nói vừa bưng chén rượu:
− Má»i lão huynh... má»i lão huynh.
Hai ngưá»i cùng uống cạn số rượu trong chén rồi đặt xuống bàn. Liá»…u Trịnh đứng lên vá»— tay ba tiếng.
Má»™t nhóm vÅ© công, gồm tám nàng kiá»u nữ từ phía sau vá»›i những bước chân uyển chuyển bước ra, cùng lúc tiếng nhạc cất lên du dương.
Trên tay tám nàng vÅ© công Ä‘á»u có đôi chân đèn lập lòe. Há» bắt đầu múa. Äôi cánh tay trần má»m mại, như những nhành liá»…u tha thướt phối hợp cùng những bước chân tạo thành má»™t khung cảnh thật huyá»n thoại và sống động.
Những đôi đèn trên những bàn tay Ä‘iêu luyện buá»™c ngưá»i ta liên tưởng đến nhưng vì sao cá»§a dải Ngân Hà Ä‘ang di chuyển theo má»™t Ä‘iệu khúc Nghê Thưá»ng.
Bắc Thần Thôi Kỳ Lân cứ ngây mắt nhìn tám nàng kỹ nữ biểu diễn múa đèn, thỉnh thoảng lão lại chắc lưỡi buột miệng thốt:
− Hay lắm... hay lắm!
− Lão huynh quá khen.
Thôi Kỳ Lân nhìn lại Kim Tiá»n bang chá»§ Liá»…u Trịnh:
− Lão đệ đã tuyển mộ những nàng này ở đâu vậy?
Kim Tiá»n bang chá»§ Liá»…u Trịnh vuốt chòm râu Ä‘en nhánh. Lão lá»™ vẻ đắc ý vá»›i lá»i khen cá»§a Bắc Thần Thôi Kỳ Lân.
Liễu Trịnh ôn nhu nói:
− Nếu lão huynh thích, đệ xin mạn phép được cống nạp nhóm vũ công này cho lão huynh.
− Thật vậy sao?
− Äệ chỉ sợ lão huynh chê mà thôi.
− Ậy... Äệ khách sáo quá đó. Nếu đệ đã tặng lão huynh nhóm vÅ© công này thì sao huynh lại từ chối đệ được.
Bắc Thần mỉm cưá»i, vuốt chòm râu bạc:
− Äệ đã có ý tặng thì lão huynh cÅ©ng phải có gì đáp lại lão đệ chứ.
− Äệ không dám đòi há»i.
− Äệ khách khí vá»›i lão huynh làm gì.
Bắc Thần Thôi Kỳ Lân vuốt râu nhìn Kim Tiá»n bang chá»§ Liá»…u Trịnh nói:
− Äất Dương Châu theo lão huynh biết, ngoài Kim Tiá»n bang nổi tiếng vá» kim lượng ra còn có Kim Tài Äại Phú. Có đúng như vậy không?
Liễu Trịnh khẽ gật đầu.
Bắc Thần Thôi Kỳ Lân nhướng mày:
− Lão đệ đã xác định đúng như thế à?
− Lão huynh má»›i đến Dương Châu mà đã biết rành những chuyện ở đây như chính những đưá»ng chỉ tay cá»§a lão huynh.
Bắc Thần ngá»­a mặt cưá»i sằng sặc. Lão cắt tràng tiếu ngạo đó, ôn tồn nói vá»›i Liá»…u Trịnh:
− Tất cả những đại gia thế phiệt trong giang hồ Thôi Kỳ Lân này Ä‘á»u biết.
Lão vuốt râu nhìn Liễu Trịnh nói tiếp:
− Kim Tài Äại Phú có gia sản còn nhiá»u hÆ¡n cả Kim Tiá»n bang?
Liễu Trịnh bặm môi gật đầu:
− Äệ thật là xấu hổ.
Äôi chân mày cá»§a Thôi Kỳ Lân chợt nhíu lại:
− Biết Kim Tài Äại Phú có số ngân lượng nhiá»u hÆ¡n cả Kim Tiá»n bang thì lão đệ đã có kế sách gì chưa?
Nhóm vÅ© công đã múa xong khúc tiết tấu, lẳng lặng lui bước. Trong khi Kim Tiá»n bang chá»§ Liá»…u Trịnh và lão Bắc Thần vẫm mải mê đối đáp.
Liễu Trịnh nói:
− Má»™t đất thì không thể có hai vì sao Bắc Äẩu. Mặc dù biết như vậy nhưng đệ vẫn chưa nghÄ© ra kế sách gì.
Thôi Kỳ Lân nhún vai mỉm cưá»i nói:
− Nếu như lão huynh thu tóm tất cả gia sản cá»§a Kim Tài Äại Phú vá» Kim Tiá»n bang thì đệ có chịu không?
Liá»…u Trịnh quay ngoắt lại Thôi Kỳ Lân. Lão trịnh trá»ng ôm quyá»n kính cẩn nói:
− Lão huynh ra ân đối vá»›i Kim Tiá»n bang như thế thì tất cả bang chúng Ä‘á»u phải tạc kim thân lão huynh mà thá» phượng má»›i đáng vá»›i sá»± thi Æ¡n cá»§a lão huynh.
− Thế ư? Äó chỉ là chuyện nhá», không cần làm như thế đâu. Lão huynh chỉ cần lão đệ mãi mãi tôn kính ta mà thôi.
Liễu Trịnh háo hức hành đại lễ rồi nói:
− Trên có trá»i, dưới có đất, Liá»…u Trịnh này thá» mãi má»™t lòng vá»›i lão huynh. Nếu sau này đệ có sai lá»i, hay trong tâm niệm có hai lòng thì trá»i không dung đất không tha.
Bắc Thần nheo mắt:
− ÄÆ°á»£c lắm, lão đệ đã thốt ra những lá»i tâm huyết như vậy, để sau khi Thôi Kỳ Lân này thu tóm gia sản cá»§a Kim Tài Äại Phú sẽ minh chứng lá»i thá» cá»§a lão đệ.
Thôi Kỳ Lân cưá»i mỉm, nhưng nụ cưá»i cá»§a lão có quá nhiá»u ẩn ý.
Ả nô nữ đứng hầu rót rượu vào chén Bắc Thần và Liễu Trịnh.
Liá»…u Trịnh trịnh trá»ng nói:
− Äệ thỉnh lão huynh.
Thôi Kỳ Lân buông một câu cụt lủn:
− Má»i.
Hai ngưá»i cùng uống và cùng đặt chén xuống bàn.
Thôi Kỳ Lân giả lả nói:
− Lão huynh muốn lấy gia sản cá»§a Kim Tài Äại Phú ngay bây giá». Lão đệ hãy cho má»i Kim Tài Äại Phú Vương Sâm đến đây.
Liá»…u Trịnh thoáng má»™t chút ngẩn ngưá»i rồi nói:
− Lão huynh đã có kế sách từ trước?
− Mục đích lão huynh quá vãng Dương Châu lần này cũng vì lão đệ mà.
− Äệ không biết lấy gì để Ä‘á»n đáp sá»± khó nhá»c cá»§a huynh.
− Ta đã nói rồi. Chỉ cần lão đệ mãi mãi tôn kính là được.
− Mãi mãi Liá»…u Trịnh này không bao giá» dám coi thưá»ng lão huynh.
− Tốt lắm.
Liễu Trịnh đứng lên:
− Ngưá»i đâu?
Hai gã đại hán vận võ phục có thêu đồng kim bảng trước ngực bước ra.
Cả hai hướng mắt nhìn Kim Tiá»n bang chá»§, dõng dạc nói:
− Bang chủ chỉ giáo.
Kim Tiá»n bang chá»§ Liá»…u Trịnh lần tay vào thắt lưng lấy tấm kim bài được đúc bằng vàng ròng:
− Hai ngươi mang tấm kim bài này đến thỉnh Kim Tài Äại Phú Vương Sâm đến đây.
Hai gã đại hán kính cẩn nhận tấm kim bài Kim Tiá»n từ tay Liá»…u Trịnh.
Hai gã đại hán toan trở bá»™ thì Bắc Thần Thôi Kỳ Lân gá»i giật lại:
− Khoan đi đã.
Liá»…u Trịnh há»i Thôi Kỳ Lân:
− Lão huynh còn có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Bắc Thần Thôi Kỳ Lân trịnh trá»ng nói:
− Hai ngươi nhắn vá»›i lão Vương Sâm đại phú, lão phu đã đến Dương Châu. Truyá»n đạt ý cá»§a lão phu nhất định lão há» Vương kia sẽ đến đây, nếu chỉ má»—i má»™t tấm kim bài thì ta e Kim Tài Äại Phú sẽ không thèm đặt chân đến Kim Tiá»n bang.
Lão quay sang Kim Tiá»n bang chá»§ Liá»…u Trịnh:
− Ta nói như thế chắc lão đệ hiểu rồi, không cần giải thích nhiá»u.
Liễu Trịnh khẽ gật đầu.
Hai gã đại hán cá»§a Kim Tiá»n bang trở bá»™ quay bước thoát ra cá»­a tổng đàn Kim Tiá»n bang rồi Bắc Thần Thôi Kỳ Lân má»›i nói vá»›i Liá»…u Trịnh:
− Lão đệ hãy chuẩn bị một bàn đại yến đặc biệt để ta tiếp lão Vương.
− Äệ sẽ chuẩn bị ngay.
Liễu Trịnh ra lịnh cho thuộc hạ chuẩn bị bàn đại yến dành riêng cho Bắc Thần Thôi Kỳ Lân thết đãi lão Vương Sâm đại phú.
Liễu Trịnh nói với Thôi Kỳ Lân:
− Theo lẽ đệ đã có thể thâu tóm gia sản của lão Vương từ lâu rồi, nếu như lão không có kỳ nhân đứng sau lưng.
Thôi Kỳ Lân vuốt chòm râu bạc:
− Lão đệ đã biết vị kỳ nhân đứng sau lưng lão hỠVương chứ?
Liễu Trịnh thở dài:
− Nếu đệ biết thì đã nói vá»›i lão huynh, nhưng hành tung cá»§a ngưá»i này vô cùng thần bí, không sao có thể Ä‘oán được.
− Äệ không nhận ra chân diện mục cá»§a gã đó à?
Liễu Trịnh lắc đầu:
− Äã má»™t lần chính đệ thống lÄ©nh thuá»™c hạ Kim Tiá»n bang đến Kim Tài đại phá»§ để bức ép lão Vương phải nhận sá»± phò trợ cá»§a Kim Tiá»n bang.
Liễu Trịnh buông một tiếng thở dài:
− Hai mươi nhân mạng Kim Tiá»n bang, há» Ä‘á»u là những cao thá»§ quán tuyệt đã bá» mạng, chỉ má»™t lần xuất thá»§ cá»§a gã kỳ nhân đó. Nhưng khi xuất đầu lá»™ diện há»— trợ cho lão há» Vương thì gã lại che mặt. Chính vì lẽ đó mà sau này Kim Tài Äại Phú không coi Kim Tiá»n bang trong mắt nữa.
− Có ta ở đây, thá»­ xem Kim Tài Äại Phú còn lá»›n gan xem thưá»ng lão đệ nữa hay không.
− Äệ cÅ©ng hy vá»ng như vậy. Nếu như thôn tính được Kim Tài Äại Phú thì đất Dương Châu chỉ còn má»—i má»™t Kim Tiá»n bang độc bá thiên hạ.
Thôi Kỳ Lân mỉm cưá»i:
− Lão huynh sẽ giúp lão đệ.
Liá»…u Trịnh lần nữa ôm quyá»n hành đại lá»…:
− Äệ không bao giá» quên được thâm tình tri ká»· cá»§a lão huynh.
− Chuyện chưa thành đã khách sáo rồi.
− Äệ có ngậm cá» kết vành cÅ©ng không quên được cái Æ¡n cá»§a huynh.
Thôi Kỳ Lân khoát tay:
− Ậy... Ta đã nói rồi, đến Dương Châu lần này ta vì lão đệ mà.
Liá»…u Trịnh trịnh trá»ng nói:
− Lão huynh có tính đến chuyện gã kỳ nhân kia xuất hiện để hỗ trợ lão Vương không?
− Có ta ở đây thì chẳng sợ ai cả. Nếu như gã kỳ nhân phò trợ cho lão há» Vương là Quá»· Kiếm Khách thì cÅ©ng chỉ nhá»c sức má»™t tí thôi.
− Lão huynh nhắc đến Quỷ Kiếm Khách, đệ cũng đã nghe thiên hạ kháo vỠy. Nếu đệ tính không lầm thì hiện tại trong tay y đã có bảy pho tượng kim thân La Hán.
− Lão đệ cũng có chú tâm đến gã Quỷ Kiếm Khách đó à?
Liễu Trịnh gật đầu:
− Äệ không giấu lão huynh, Quá»· Kiếm Khách là má»™t chuyện từ cổ chí kim đệ má»›i biết lần đầu. Nghe đâu y là truyá»n nhân cá»§a Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ, nhưng kiếm thuật cá»§a gã so vá»›i Giang Kỳ lại cao minh hÆ¡n. Má»™t chiêu lấy mạng Khoái Kiếm Giang Mão, thì đúng là gã đã luyện đến tầng tối thượng Lư Há»a Thuần Thanh cá»§a kiếm đạo.
− Ta cũng nghĩ như đệ.
Hai ngưá»i đối đáp tá»›i đây thì hai gã đại hán được sai Ä‘i thỉnh Kim Tài Äại Phú đã quay vá». Theo sau hai đại hán đó là má»™t chiếc kiệu hoa sÆ¡n son thếp vàng.
Chiếc kiệu do bốn gã đại lá»±c khiêng. HỠđặt chiếc kiệu trước cá»­a tổng đàn Kim Tiá»n bang.
Liá»…u Trịnh nhìn qua Bắc Thần Thôi Kỳ Lân nhá» giá»ng nói:
− Lão Vương đã đến.
− Äệ hãy thỉnh lão vào đây.
Liá»…u Trịnh thoáng cau mày, nhưng đây là lá»i thốt ra từ cá»­a miệng cá»§a Bắc Thần Thôi Kỳ Lân thì há» Liá»…u sao có thể phản bác được. Lão rít má»™t luồng dương khí rồi rá»i chá»— ngồi tiến thẳng ra cá»­a.
Bên ngoài Vương Sâm cÅ©ng bước xuống kiệu hoa. Bằng má»™t vẻ mặt giả lả, lão Vương ôm quyá»n xá Kim Tiá»n bang chá»§ rồi ôn nhu từ tốn nói:
− Nghe Bắc Thần Thôi lão huynh quá vãng Kim Tiá»n bang, và cho ngưá»i đến đại phá»§ thỉnh lão phu. Lão phu không thể không qua vấn an Bắc Thần kỳ hiệp.
Liá»…u Trịnh mỉm cưá»i đáp lá»i lão Vương:
− Có bao giá» Vương đại phú đến tổng đàn Kim Tiá»n bang, hôm nay có sá»± hiện diện cá»§a lão huynh Bắc Thần, Liá»…u má»— má»›i được vinh hạnh tiếp đón vị thế gia đại phiệt như Vương đại phú.
− Liễu bang chủ tiếng tăm lừng lẫy, lão Vương đây đâu dám bì. Chẳng qua nghĩ mình chỉ là phận thương nhân thấp hèn, đâu dám đặt chân đến nơi kỳ hiệp của giang hồ.
− Vương đại phú quá khách sáo. Lần tiếp đón này chẳng qua Kim Tiá»n bang muốn nhá» lão huynh Bắc Thần hòa giải chuyện hôm nào giữa Kim Tiá»n bang và Kim Tài Äại Phú.
Hai ngưá»i đối đáp bằng những lá»i khách sáo, rồi cùng nhau song hành bước vào tổng đàn. Kim Tài Äại Phú Vương Sâm tiến thẳng đến trước mặt Bắc Thần Thôi Kỳ Lân, ôm quyá»n trịnh trá»ng xá:
− Nghe danh tiếng lão huynh đã lâu, hôm nay mới được diện kiến, lão phu vô cùng mãn nguyện.
− Vương lão huynh quá khách sáo rồi đó. Phải nói kẻ vinh hạnh phải là lão phu. Võ lâm giang hồ thì có bảy đại môn phái, và các vị bang chá»§ trong thương trưá»ng thì đâu ai sánh bằng lão huynh chứ.
− Lão phu đâu dám nhận lá»i khen tặng cá»§a Bắc Thần lão huynh. Tâm cá»§a Vương má»— lúc nào cÅ©ng tá»± ví mình như con Ä‘om đóm so vá»›i vầng nhật quang Bắc Thần.
Bắc Thần bật cưá»i sang sảng rồi nói:
− Lão huynh đúng là có cái miệng giảo hoạt đó.
Liá»…u Trịnh nghe hai ngưá»i đối đáp vá»›i nhau mà ngỡ như hỠđã từng quen biết nhau. Bất giác y ngấm ngầm quan sát khuôn mặt cá»§a Vương Sâm và Bắc Thần.
Bất thình lình, Bắc Thần nhìn lại Kim Tiá»n bang chá»§ Liá»…u Trịnh. Vô hình trung lúc Liá»…u Trịnh Ä‘ang quan sát vẻ mặt cá»§a Bắc Thần nên hai ngưá»i đối nhãn vá»›i nhau.
Chạm vào ánh mắt sáng ngá»i cá»§a Bắc Thần, bất giác Liá»…u Trịnh cảm nhận trong cá»™t sống cá»§a mình như có má»™t luồng khí băng hàn giá buốt.
Thôi Kỳ Lân mỉm cưá»i vá»›i Liá»…u Trịnh rồi nói:
− Lão đệ đã chuẩn bị đại yến để lão huynh thết đãi Vương đại phú rồi chứ?
Liễu Trịnh háo hức nói:
− Äệ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bắc Thần quay lại Vương Sâm:
− Má»i Vương đại phú.
Vương Sâm nhìn Liễu Trịnh, vuốt chòm râu đen nhánh, từ tốn nói:
− Bữa đại yến nhất định phải có Kim Tiá»n bang chá»§ chứ.
− Liễu mỗ phải hầu tiếp Vương đại phú và lão huynh rồi.
Ba ngưá»i rá»i tổng đàn tiến vào cá»­a hậu để đến má»™t gian thư phòng có má»™t bàn đại yến thịnh soạn vá»›i tất cả những sÆ¡n hào hải vị.
Sau khi chá»§ khách đã yên vị, tất nhiên Liá»…u Trịnh đã xếp đặt cho Bắc Thần ngồi ghế chá»§ tá»a thay mình, ba ả nô nữ nhan sắc tuyệt trần rót rượu ra ba chiếc chén.
Bắc Thần bưng chén rượu đưa đến phía trước mặt Vương Sâm:
− Lão phu thỉnh Vương đại phú một chén.
− Äa tạ lão huynh.
Bắc Thần không má»i Liá»…u Trịnh mà cùng vá»›i Vương Sâm uống cạn chén rượu.
Liễu Trịnh sa sầm mặt vì thẹn, nhưng cũng cố nhẫn nại. Lão nói:
− Lão huynh thấy rượu của lão đệ như thế nào?
Thôi Kỳ Lân mỉm cưá»i:
− Rất ngon. Äây má»›i đúng là hảo tá»­u mà lão huynh ưa thích.
Vương Sâm xen vào:
− Lão hiệp đã thích thì lão Vương đây thỉnh lão hiệp một chén giao tình.
Thôi Kỳ Lân gật đầu bưng chén lên. Tất nhiên chén của lão đã đầy ắp rượu vì đã được ả nô nữ phục vụ chu đáo.
Hai ngưá»i lại uống cạn chén rượu thứ hai. Äến lúc này thì Liá»…u Trịnh có cảm nhận mình lã kẻ thứ ba thừa thải trong bàn đại yến này. Y nhá»§ thầm:
− “Có lẽ Bắc Thần Thôi Kỳ Lân đã có kế sách nên má»›i xá»­ thế như vậy vá»›i mình?â€.
Sau hai tuần rượu mà Liá»…u Trịnh vẫn chưa được Thôi Kỳ Lân lẫn Vương Sâm má»i chén rượu nào, nhưng y vẫn nhẫn nại chỠđến kết cuá»™c cá»§a bàn đại yến.
Y tự nhủ với mình:
− “Kẻ trượng phu thì không màng đến tiểu tiết.â€.
Bắc Thần vừa đặt chén xuống bàn, bất chợt nhìn qua Liễu Trịnh:
− Uống như thế này với Vương đại phú đây không cao hứng lắm. Ta muốn cùng với lão huynh chơi một vài ván đổ bác. Lão đệ có thể cho ta mượn những hột xúc xắc được chứ?
Bắc Thần vừa nói vừa chớp mắt.
Liá»…u Trịnh hiểu ngay cái chá»›p mắt ngụ ý cá»§a Thôi Kỳ Lân, liá»n háo hức đứng lên:
− Lão huynh quả là cao kiến. Có như thế buổi đại yến hôm nay mới thật là cao hứng.
Liễu Trịnh vỗ tay ba tiếng.
Sau những tiếng vá»— tay cá»§a gã thì má»™t ả kỹ nữ bưng vào má»™t chiếc tô bằng ngá»c lưu ly, trong chứa ba hạt xúc xắc. Nàng nô nữ trịnh trá»ng đặt chén lưu ly xuống giữa bàn đại yến.
Bắc Thần nhìn lão Kim Tài Äại Phú:
− Lão phu nghe nói Vương đại phú là một tay đổ bác thiện nghệ. Hôm nay muốn thỉnh giáo tài nghệ của lão huynh.
Liá»…u Trịnh nghÄ© rằng Vương Sâm sẽ từ chối nhưng ngược lại ý nghÄ© cá»§a gã, Kim Tài Äại Phú lại gật đầu.
Vương Sâm cưá»i mỉm nói:
− Lão Vương đây dù tài hèn sức má»n, nhưng nghỠđổ bác thì có thể nói chưa má»™t ai qua được lão phu. Äã đổ bác thì phải có ăn có thua, thế má»›i thú vị. Có đánh cuá»™c thì má»›i đúng là cá» bạc. Không biết ý lão phu nói ra có đúng vá»›i Thôi lão huynh và Kim Tiá»n bang chá»§ hay không?
Thôi Kỳ Lân nhìn lại Liễu Trịnh:
− Lão đệ thấy thế nào?
Liễu Trịnh lộ vẻ khẩn trương, rồi nói:
− Vương đại phú đã nói như vậy mà Kim Tiá»n bang không hầu tiếp thì Vương đại phú đâu xem Kim Tiá»n bang trong mắt cá»§a ngưá»i nữa.
Vương Sâm khách sáo đáp lá»i:
− Lão phu không có ý đó đâu, nhưng đã đánh thì phải đánh lớn đấy.
Thôi Kỳ Lân mỉm cưá»i nói vá»›i Liá»…u Trịnh:
− Lão đệ tin vào ta chứ?
Liễu Trịnh khẽ gật đầu.
Thôi Kỳ Lân nói tiếp:
− Hôm nay Thôi Kỳ Lân ta mới gặp một đối thủ đổ bác như Vương đại phú, ta rất cao hứng đó.
Lão nhìn lại Vương Sâm:
− Vương đại phú muốn cá cược như thế nào?
Vương Sâm vuốt râu, từ từ nhìn qua Liễu Trịnh:
− Lão Vương chỉ đổ có một ván thôi, một ván quyết định tất cả.
Liễu Trịnh nghiêm mặt:
− Vương đại phú muốn cá cược như thế nào thì cứ nói ra. Kim Tiá»n bang sẽ hầu tiếp Vương đại phú.
− Lão phu không hỠkhách sáo đâu.
Lão nhìn lại Thôi Kỳ Lân:
− Lão cá cược bằng cả cÆ¡ ngÆ¡i sản nghiệp cá»§a Kim Tài Äại Phú. Nếu như lão thua thì Kim Tài Äại Phú sẽ thuá»™c vá» Kim Tiá»n bang, bằng như ngược lại thì Kim Tiá»n bang sẽ là cá»§a lão phu.
Liễu Trịnh nhìn Thôi Kỳ Lân:
− Lão huynh...
Thôi Kỳ Lân mỉm cưá»i:
− Äệ tin vào ta chứ?
− Äệ mãi mãi tin vào huynh.
− Thế thì sao không đặt cược vá»›i Vương đại phú? Nếu Ä‘em so Kim Tiá»n bang vá»›i Kim Tài Äại Phú thì phần thiệt nghiêng vá» Vương đại phú.
Vương Sâm khoát tay:
− Ê... Không cần thiết phải nhá»c nhằn chuyện nhỠđó. Äã từ lâu lão Vương đây đã từng tÆ¡ tưởng có ngày mình sẽ là bang chá»§ Kim Tiá»n rồi.
Lão hứng khởi nói:
− Äánh cược như thế má»›i là đánh cược.
Liễu Trịnh thở hắt ra một tiếng:
− ÄÆ°á»£c... Kim Tiá»n bang sẵn sàng hầu tiếp Vương đại phú.
Liễu Trịnh quay lại ả nô nữ đứng sau:
− Mau đem văn phòng tứ bửu vào đây.
Ả nô nữ lui trở ra và một lúc sau quay trở vào. Trên tay ả là xấp văn phòng tứ bửu.
Vương Sâm trải tá» giấy hồng Ä‘iá»u hý hoáy viết. Nét chữ cá»§a gã không đẹp cÅ©ng không xấu. Viết xong bản giao ước, lão lá»›n tiếng Ä‘á»c cho má»i ngưá»i cùng nghe rồi ấn chỉ, ký tên.
Vương Sâm nhìn lại Liễu Trịnh:
− Äến lượt bang chá»§.
Liễu Trịnh nhìn lại Thôi Kỳ Lân một lần nữa.
Thôi Kỳ Lân khẽ gật đầu nói:
− Lão Vương đây đã có ý muốn Ä‘oạt ngai vị bang chá»§ cá»§a lão đệ. Quả là ngưá»i có hào khí tâm huyết. Còn đệ thì sao?
Liá»…u Trịnh gằn giá»ng nói:
− Liá»…u đệ cÅ©ng có ý muốn làm chá»§ Kim Tài Äại Phú từ lâu rồi.
− Có thế chứ.
Liá»…u Trịnh rút má»™t tá» giấy hồng Ä‘iá»u trải lên bàn hý hoáy viết. Bút tích cá»§a gã xấu không còn chá»— nào tả hết. Liá»…u Trịnh trang trá»ng Ä‘á»c tá» giao ước cá»§a mình rồi ấn chỉ ký tên.
Gã vừa điểm chỉ xong thì Vương Sâm nhón lấy tỠgiao ước của hỠLiễu. Lão liếc mắt nhìn qua, chân mày khẽ cau lại.
Liá»…u Trịnh sa sầm mặt há»i:
− Vương đại phú thấy trong bản giao ước kia có Ä‘iá»u gì không vừa ý không?
Vương Sâm nhìn lại Liễu Trịnh:
− à tứ rất minh bạch, nhưng nét chữ thì quá xấu. Äiá»u đó chứng tá» bang chá»§ đã đến lúc mạt vận rồi.
− Chưa chắc ai là kẻ mạt vận.
− Bang chủ hãy tin vào lão phu đi.
Vương Sâm nhìn Thôi Kỳ Lân:
− Thôi lão huynh sẽ thế Liễu bang chủ thi thố với lão thương nhân này chứ?
− Nếu Vương đại phú không cho Thôi mỗ là kẻ bất tài.
Vương Sâm khoát tay:
− Lão phu nào dám nghĩ như vậy.
Lão nhìn lại Liễu Trịnh:
− Bang chủ đồng ý chứ?
− Bổn bang chá»§ không biết xúc xắc nên nhưá»ng lão huynh thay cho bổn bang chá»§.
Vương Sâm trang trá»ng nói:
− Kim Tiá»n bang có thuá»™c vá» Kim Tài Äại Phú, bang chá»§ cÅ©ng không ân hận?
Liễu Trịnh tỠvẻ lo lắng, nhưng đã trót chỉ bút giao ước rồi đành khẳng khái nói:
− Bổn bang chủ chưa từng biết ân hận là gì.
− Nhất ngôn như phá đỉnh. Lão phu không khách sáo.
Vương Sâm dứt lá»i thá»c tay vào chiếc chén ngá»c lưu ly. Tiếng xúc xắc khua leng keng tạo ra má»™t thứ âm thanh mà Liá»…u Trịnh tưởng tượng đó là tiếng cồng đưa ma. Gã bất giác tuôn mồ hôi, trang trá»ng chỠđợi.
Vương Sâm mỉm cưá»i nói:
− Không giấu gì bang chủ, tài đổ xúc xắc của lão phu chỉ có một không hai trong thiên hạ.
Lão dứt lá»i buông những con xúc xắc.
Ba há»™t xúc xắc quay tít trong chiếc chén ngá»c lưu ly.
Trong khi ba hột xúc xắc còn chưa dừng thì Liễu Trịnh liếc trộm Bắc Thần Thôi Kỳ Lân.
Vẻ mặt cá»§a Thôi Kỳ Lân dá»­ng dưng tá»± tại như đã biết chắc mình là ngưá»i thắng cuá»™c. Chính cái vẻ mặt đó khiến cho Liá»…u Trịnh cảm thấy an tâm phần nào.
Ba hột xúc xắc ngừng quay.
Liễu Trịnh nhìn vào chén, bật đứng dậy, reo lên:
− Hai con nhất, một con nhị.
Liá»…u Trịnh bật cưá»i khành khạch:
− Chỉ có bốn điểm.
Liễu Trịnh chỉ Vương Sâm:
− Vương đại phú nghĩ sao?
− Hôm nay vận của lão phu đến, nhưng không biết vận của bang chủ như thế nào.
− Lão đổ xúc xắc chỉ được bốn điểm mà dám tự mãn cho mình là thiên hạ đệ nhất cỠbạc.
Vương Sâm thở ra:
− Sá»± nghiệp và cÆ¡ ngÆ¡i cá»§a Kim Tài Äại Phú từ đổ bác mà có, hôm nay cÅ©ng vì đổ bác mà mất, lão phu không ân hận đâu.
Vương Sâm nhìn Thôi Kỳ Lân:
− Vương lão phu thỉnh lão hiệp.
− Lão huynh chỉ có bốn điểm mà Thôi mỗ cũng cần phải đổ nữa à?
− Vậy mới công bằng.
− ÄÆ°á»£c.
Thôi Kỳ Lân thò tay vào chén ngá»c xào ba há»™t xúc xắc. Lão nhìn Vương Sâm nói:
− Äể Vương đại phú tâm phục khẩu phục, lão phu sẽ đổ bác ra năm Ä‘iểm đủ thắng Vương đại phú má»™t Ä‘iểm.
− Hôm nay đúng là ý trá»i.
Thôi Kỳ Lân bình thản nhấc tay lên hơi cao một chút rồi buông những hột xúc xắc. Quả đúng như lão nói, ba hột xúc xắc khi dừng lại vừa đúng năm điểm, hơn Vương Sâm một điểm.
Liễu Trịnh tròn mắt vỗ tay reo lên:
− Năm Ä‘iểm, đúng như lão huynh nói. Kim Tài Äại Phú đã thuá»™c vá» Kim Tiá»n bang.
Liá»…u Trịnh ngá»­a mặt cưá»i khanh khách. Tràng tiếu ngạo cá»§a gã vô cùng sảng khoái và hào hứng.
Lão cắt tràng tiếu ngạo, ôm quyá»n hành đại lá»… xá Thôi Kỳ Lân:
− Äa tạ lão huynh... Äa tạ lão huynh.
− Má»™t chút tài má»n cá»§a lão huynh, lão đệ lại hành đại lá»…, ta áy náy lắm đó.
Liễu Trịnh nhìn lại Vương Sâm:
− Vương đại phú còn nói gì nữa không? À quên, bâygiỠthì lão chẳng còn là Vương đại phú rồi. Sao? Lão còn gì để đánh cược nữa không?
Vương Sâm nhìn Liễu Trịnh buông một câu cụt lủn:
− Còn.
Liễu Trịnh cau mày:
− Lão còn gì?
Vương Sâm chỉ vào ngực mình:
− Cái mạng của Vương mỗ.
Liễu Trịnh sa sầm mặt:
− Cái mạng của lão giỠcó đáng gì.
− Bang chá»§ nói vậy sao được. Vậy bàn đổ bác vừa rồi, lão phu há chẳng màng đến chuyện nhá» so sánh cÆ¡ ngÆ¡i cá»§a Kim Tiá»n bang vá»›i Kim Tài Äại Phú kia mà.
Thôi Kỳ Lân nhìn Liễu Trịnh:
− Vương đại phú nói rất đúng. Lão đệ nên cho Vương đại phú một cơi hội được chết trong sự thanh thản vậy mà.
Liễu Trịnh nhìn Vương Sâm:
− ÄÆ°á»£c, lão đã muốn chết thì được chết.
Thôi Kỳ Lân lần tay vào thắt lưng moi ra má»™t hoàn dược Ä‘en nhánh tá»a mùi thÆ¡m dìu dịu. Y nói:
− Äây là hoàn dược Há»§y Thân. Nếu ai uống nó thì sẽ nhận má»™t cái chết êm ái không Ä‘au đớn chi cả. Má»™t khi uống nó rồi thì cho dù Hoa Äà, Biển Thước tái sinh cÅ©ng không cứu được. Vậy ai thua thì kẻ đó phải uống.
Vương Sâm nhìn Liễu Trịnh:
− Liễu bang chủ đồng ý chứ?
− ÄÆ°á»£c, Liá»…u má»— đồng ý.
Liễu Trịnh nhìn lại Bắc Thần:
− Lão huynh, đệ nhỠlão huynh tống tiễn Vương đại phú bằng hoàn dược Hủy Thân.
Thôi Kỳ Lân khẽ gật đầu.
Lão nhìn lại Vương Sâm:
− Vương đại phú đồng ý cho lão phu thay Liá»…u bang chá»§ đổ bác vá»›i ngưá»i chứ?
− Lão phu thá»­ thá»i vận lần nữa. Hy vá»ng lần này lão phu sẽ thắng.
Vương Sâm vuốt râu nhìn Thôi Kỳ Lân:
− Lão phu nhưá»ng cho Bắc Thần lão hiệp Ä‘i trước.
− Thôi mỗ không khách sáo với Vương đại phú.
Thôi Kỳ Lân thò tay vào chén ngá»c. Vẻ mặt cá»§a lão không biểu lá»™ cảm xúc gì ra ngoài.
Nó thật là dửng dưng với cuộc đánh cược sinh tử của Liễu Trịnh.
Trong khi Thôi Kỳ Lân dửng dưng bao nhiêu thì Liễu Trịnh căng thẳng bấy nhiêu.
Bản thá»§ cá»§a Thôi Kỳ Lân từ từ giÆ¡ lên khá»i miệng chén, và những hạt xúc xắc được thả xuống. Ba há»™t xúc xắc quay tít má»™t lúc thật lâu rồi hiện lên ba mặt ngÅ©.
Hai mắt Liá»…u Trịnh sáng ngá»i:
− Ba mặt ngũ.
Gã nhìn lại Vương Sâm:
− Mạng của lão đã được định đoạt rồi. Hãy tự tay uống hoàn Hủy Thân của lão huynh ta đi.
Vương Sâm thở dài:
− Hôm nay đúng là ngày mạt vận của lão phu. Nhưng còn một cửa lục. Không biết lão có còn giữ được cái mạng này trong cửa lục không?
Liễu Trịnh nhún vai dè bỉu:
− Không có cơ hội cho lão đâu.
Liễu Trịnh bưng chén rượu của mình chìa đến trước mặt Vương Sâm:
− Bổn bang chủ tống tiễn lão một chén rượu vỠvới diêm chúa đây.
Vương Sâm từ tốn bưng chén rượu của lão:
− Bang chủ đã có lòng thì lão phu không từ chối.
Lão nói xong uống cạn chén rượu đầy.
Liá»…u Trịnh thích thú cÅ©ng uống cạn số rượu trong chén cá»§a mình. Äến bây giá» thì tất cả những gì gã âu lo Ä‘á»u biến mất, thay vào đó là sá»± hoan há»· tá»™t cùng.
Vương Sâm uống xong đặt chén xuống bàn từ từ thò tay vào chén ngá»c lưu ly. Lão nhìn Thôi Kỳ Lân, thoạt Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm rồi thản nhiên thả những hạt xúc xắc đó xuống chén ngá»c.
Ba hột xúc xắc quay tít.
Liễu Trịnh thỠơ rót rượu ra chén, chỠđợi ba hột xúc xắc kia dừng lại để buộc lão Vương phải tự sát bằng hoàn Hủy Thân.
Một mặt lục hiện lên.
Liễu Trịnh thoạt cau mày.
Lại thêm một mặt lục nữa.
Liễu Trịnh đã không thể ngồi yên, mà đứng bật dậy.
Hột xúc xắc thứ ba vẫn còn quay, nhưng trái tim Liễu Trịnh đập như trống trận. Trong tâm tưởng hỠLiễu ngỡ như đã phảng phất đâu đó cái bóng dáng của gã thần chết gớm ghiếc.
Bất giác Liễu Trịnh đưa mắt nhìn trộm lão huynh kết nghĩa Thôi Kỳ Lân. Vẻ mặt của Thôi Kỳ Lân vẫn dửng dưng thỠơ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Thậm chí hai mắt còn thỠơ nhìn hoàn dược Hủy Thân.
Cặp tinh nhãn của Liễu Trịnh dán vào hột xúc xắc thứ ba đang quay tít. Gã nghĩ thầm:
− “Chẳng lẽ lại thêm má»™t mặt lục?â€.
à nghÄ© ấy còn Ä‘á»ng trong tâm tưởng thì há»™t xúc xắc cÅ©ng dừng lại và đập vào mắt Liá»…u Trịnh đúng là mặt lục. Mắt gã há» Liá»…u nhòe Ä‘i khi há»™t xúc xắc thứ ba hiện mặt lục.
Mồ hôi xuất hạn ướt đẫm mặt Liễu Trịnh Vương Sâm nhìn Liễu Trịnh:
− Äến lượt bang chá»§ mạt vận.
Liễu Trịnh bặm môi, bất thình lình vung chưởng vỗ thẳng vào thiên đỉnh Vương Sâm.
Gã vừa vỗ vừa quát:
− Lão má»›i là ngưá»i mạt vận.
Chưởng ảnh của Liễu Trịnh chỉ còn cách thiên đỉnh của Vương Sâm vừa đúng một đốt tay thì trảo pháp của Bắc Thần Thôi Kỳ Lân nhanh hơn một cái chớp mắt, thộp lấy hổ khẩu của hỠLiễu.
Liễu Trịnh sững sỠnhìn Thôi Kỳ Lân:
− Bắc Thần lão huynh.
Thôi Kỳ Lân nhìn Liễu Trịnh lạnh nhạt nói:
− Thắng thì thắng, thua thì thua. Nhưng kẻ trượng phu, nhất là những ngưá»i có chức vị trong võ lâm thì không được bá»™i tín.
Liễu Trịnh tròn mắt:
− Bắc Thần lão huynh.
Liễu Trịnh còn chưa kịp nói hết ý thì hổ khẩu của gã phát ra một tiếng kêu.
Cắc...
Liá»…u Trịnh rú lên má»™t tiếng lồng lá»™ng vì cảm giác Ä‘au đớn. Cái miệng cá»§a há» Liá»…u há to toang hoác. Y chưa kịp ngậm miệng lại thì Bắc Thần Thôi Kỳ Lân đã tá»ng hoàn Há»§y Thân vào miệng gã. Không kịp phản ứng Liá»…u Trịnh đành phải nuốt hoàn Há»§y Thân vào bụng.
Bắc Thần khẽ đẩy gã một chưởng với hai thành công lực buộc Liễu Trịnh phải thối lui vỠsau hai bộ.
Liá»…u Trịnh đỠngưá»i nhìn vá» Bắc Thần Thôi Kỳ Lân. Mãi má»™t lúc sau gã má»›i thốt được nên lá»i:
− Bắc Thần lão huynh sao lại hại đệ?
Thôi Kỳ Lân dửng dưng nói:
− Hê... Äây là cuá»™c cá cược, tất phải có ngưá»i thua và kẻ thắng. Nếu như Vương đại phú đây không đổ ra ba con lục thì lão cÅ©ng phải chấp nhận uống hoàn Há»§y Thân mà thôi.
Äệ đưá»ng đưá»ng là má»™t bang chá»§ thì phải giữ chữ tín chứ, không Vương đại phú sẽ cưá»i chê Kim Tiá»n bang sao.
Liễu Trịnh toát mồ hôi ướt đẫm bộ trang phục bang chủ. Gã ngập ngừng nói:
− Nhưng... Nhưng lão huynh đã có ý giúp lão đệ mà?
− à cá»§a ta thì muốn giúp ngươi, nhưng sao tránh khá»i ý trá»i.
Liễu Trịnh lắc đầu:
− Thật ra chuyện này như thế nào?
− Ngươi muốn biết lắm à?
Bắc Thần mỉm cưá»i.
Vương Sâm xen vào:
− Ngươi u mê, tối tăm như vậy không đáng mặt làm bang chá»§ Kim Tiá»n bang. Ngươi tá»± suy nghÄ© xem, lão phu chỉ là má»™t thương nhân mà vẫn ngang nhiên tá»± tại đến tổng đàn cá»§a ngươi, mặc dù thừa biết ngươi đã có dá»± tính thâu tóm Kim Tài Äại Phú cá»§a lão phu.
Vương Sâm vuốt râu:
− Vá» quýt dầy thì có móng tay nhá»n. Trước khi ngươi vá» chầu diêm chúa lão phu cÅ©ng chẳng thèm dấu ngươi làm gì.
Lão nhìn lại Thôi Kỳ Lân:
− Thôi lão huynh đây chính là vị kỳ nhân phò trợ cho lão phu đó.
Nghe Vương Sâm nói ra sự thật, Liễu Trịnh biến sắc nhợt nhạt. Gã nhìn Bắc Thần không chớp mắt:
− Có phải đúng như lá»i lão Vương đại phú nói không?
− Lão phu phải làm theo ý trá»i. Dù sao ngươi cÅ©ng nhận được cái chết thanh thản bằng hoàn dược Há»§y Thân.
Liễu Trịnh ôm đầu:
− Trá»i Æ¡i, sao ta ngu ngốc không sá»›m nhận biết tâm địa vô nhân cá»§a lão ác tặc này chứ.
Ta hận lão và ta hận cả ta nữa.
− Ngươi có hận thì cũng muộn rồi. Ngươi trách lão phu vô nhân nhưng hãy nhìn lại mà trách ngươi trước đã.
Liễu Trịnh buông một tiếng thở dài ảo não:
− Có lẽ lão tặc nói đúng, Liễu mồ nhận hậu quả hôm nay bởi vì không nhận ra được chân diện dung của lão.
Liá»…u Trịnh nói đến đây thì bắt đầu có cảm giác đầu nặng trÄ©u, hai mí mắt cứ muốn cụp xuống. Gã cố nhướng mày để chống lại cái cảm giác kỳ lạ đó, nhưng càng cố chống chá»i bao nhiêu thì càng nhận ra sá»± bất lá»±c cá»§a mình bất nhiêu. Liá»…u Trịnh thấy Bắc Thần nhoẻn miệng cưá»i. Nụ cưá»i trên miệng Bắc Thần còn chưa tắt thì Liá»…u Trịnh đã khuỵu xuống sàn thư phòng.
Y cố gắng nhìn lại một lần nữa, nhưng hai mắt cứ dúm lại cho đến khi chẳng còn nhận biết sự vật chung quanh mình. Gã đã ra đi bằng một cái chết thật êm ái.
Vương Sâm phủi tay nhìn xác Liễu Trịnh:
− Y chết như thế này cũng được lắm.
Lão vừa nói vừa với tay toan lấy bản giao ước thì Thôi Kỳ Lân đã gạt tay lão ra.
Vương Sâm nhìn Thôi Kỳ Lân bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Thôi Kỳ Lân nhướng mày nhìn Vương Sâm lạnh nhạt nói:
− Liễu lão đệ của ta thua lão một cái mạng. Y đã giữ chữ tín để vỠchầu diêm chúa.
Còn lão đã thua lại Kim Tiá»n bang toàn bá»™ gia sản cá»§a Kim Tài Äại Phú chẳng lẽ lão lại muốn há»§y giao ước đặng không thá»±c hiện giao ước cá»§a lão à?
Vương Sâm trợn to hai mắt hết cỡ. Nhưng thá»› thịt ná»ng trên mặt lão giần giật như ngưá»i bị động kinh:
− Æ ... Æ ... lão phu và Thôi lão đệ đã thá»a hiệp vá»›i nhau trước mà.
− Äó chỉ là lá»i nói. Lão còn may mắn giữ được cái mạng để Ä‘i ăn mày là quý lắm rồi.
Thôi Kỳ Lân chấp tay sau lưng quay mặt nhìn ra cửa sổ:
− Ta không muốn nhìn mặt lão nữa. Äi Ä‘i!
Vương Sâm biến sắc:
− Thôi lão đệ! Lão Vương này trở vỠKim Tài đại phủ.
Thôi Kỳ Lân lắc đầu:
− Kim Tài đại phá»§ không thuá»™c vá» lão nữa rồi, sao lão có thể vỠđó được. Lão hãy tìm má»™t ngôi cổ má»™ nào đó mà tá túc sống hết tuổi già cá»§a mình. Äừng để cho Thôi má»— thấy mặt.
Thôi Kỳ Lân xua tay:
− Äi Ä‘i!
Vương Sâm đứng ngây ngưá»i:
− Ta tán gia bại sản rồi ư?
− Cứ cho là như vậy.
Vương Sâm biến sắc:
− Má»™t Kim Tài Äại Phú giá» trắng tay, lão còn sống làm gì nữa?
Thôi Kỳ Lân nhún vai quay lại lạnh nhạt nói:
− Lão không muốn sống nữa thì cứ tìm cho mình một cái chết.
Lão Kim Tài Äại Phú không dằn được sá»± tức tưởi dâng trào. Lão rùng mình, ói luôn má»™t bụm máu rồi bật khóc tức tưởi. Lão nhìn Thôi Kỳ Lân:
− Lão đệ không để lại cho ta chút gì để sống hết quãng thá»i gian còn lại ư?
Thôi Kỳ Lân lắc đầu:
− Không! Lão tự mà kiếm kế sinh nhai đi nếu không muốn cái mạng của lão sống vất va vất vưởng trên cõi dương trần này.
Hai cánh môi dầy thừ lừ cá»§a lão Vương mấp ma mấp máy nhưng không sao thốt được ra lá»i.
− Lão thua canh bạc này rồi ư? Thôi Kỳ Lân gật đầu:
− Canh bạc giữa lão và Liá»…u Trịnh chỉ có ngưá»i thua chứ không có kẻ thắng.
Vương Sâm chỉ Thôi Kỳ Lân:
− Ngươi là ngưá»i thắng cuá»™c?
− Äi buôn cÅ©ng có lúc phải chịu lá»— chứ. Äã lá»— thì phải trắng tay.
Da mặt lão Vương xanh tái, nhợt nhạt. Cái lưng lão thoáng chốc ngỡ như đã còng hẳn xuống một cách tội nghiệp.
Lão nhìn lại Thôi Kỳ Lân một lần nữa rồi thất thểu rảo bước bỠra ngoài. Lão vừa đi vừa rủa:
− Vương Sâm, ngươi đáng chết lắm... đáng chết lắm.
Tài sản của aspirin

  #35  
Old 02-06-2008, 07:45 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 36

Vá» Quít Dày Có Móng Tay Nhá»n


Tổng đàn Kim Tiá»n bang kết hoa kết đèn rá»±c rỡ để chuẩn bị cho ngày Bắc Thần Thôi Kỳ Lân chính thức đảm trách chức vị bang chá»§. Khung cảnh thật là rá»™n rịp, kẻ ra ngưá»i vào tấp nập. GiỠđây tại Dương Châu thành, Kim Tiá»n bang là má»™t thế lá»±c mà bất cứ ai cÅ©ng phải kiêng dè vì nó có đủ hai thứ uy quyá»n, đó là kim ngân và nhân lá»±c. Uy danh cá»§a Bắc Thần gắn liá»n vá»›i ngoại danh Kim Tiá»n bang chá»§ mà bất cứ ai bôn ba trên chốn giang hồ cÅ©ng Ä‘á»u má»™ng tưởng.
Äể xứng đáng vá»›i những lá»i thiên hạ đồn đại. Thôi Kỳ Lân tổ chức ngày đăng đàn chiếm ngá»± chức vị bang chá»§ thật là long trá»ng, tưởng chừng như có đó là má»™t ngày há»™i Long Hoa cá»§a võ lâm. Vốn là má»™t trong ngÅ© kiệt cá»§a võ lâm, giá» lại chá»…m chệ trên chức vị bang chá»§, thiếp má»i cá»§a Thôi Kỳ Lân ắt phải có giá trị vá»›i võ lâm Trung Nguyên, nên đến gần ngày Bắc Thần đăng đàn, cả thành Dương Châu chẳng mấy chốc trở thành chốn tụ há»™i cá»§a hào kiệt tá»±u vá».
Trong gian biệt phòng tại Kim Tài đại phá»§, Thôi Kỳ Lân vừa uống rượu vừa ngắm nhìn nhóm vÅ© công múa hát. Thỉnh thoảng lão lại chắc lưỡi khi má»™t trong tám nàng vÅ© công uốn ngưá»i phô diá»…m nhưng đưá»ng cong cá»§a cÆ¡ thể chỉ được che đậy há» bằng lá»›p lụa má»ng Hàng Châu. Có lẽ quá cao hứng, Thôi Kỳ Lân buá»™t miệng hát theo tấu khúc Ä‘ang cất lên làm nên cho các ả vÅ© công trình diá»…n những động tác gợi tình.
Äang lúc cao hứng thì bất thình lình cánh cá»­a gian biệt phòng mở toang ra. Bắc Thần Thôi Kỳ Lân cau mày, mặt sa sầm vì bá»±c bá»™i. Lão rít lên:
− Chốn hậu cung của bổn bang chủ, các ngươi muốn ra vào lúc nào cũng được ư?
Không có tiếng đáp lại.
Lão lại rít lên:
− Ai đó?
Liá»n sau tiếng thét cá»§a lão, Nguyên Thiên Phục từ bên ngoài bước vào. Thái độ cá»§a gã thật là ung dung, tá»± tại, tất nhiên dung diện tuấn tú trung niên, vẫn khoác cái vẻ lạnh băng vô hồn, vô cảm.
Bắc Thần cau mày, buột miệng nói:
− Nguyên Thiên Phục. Äáng ra ngươi không nên đến đây má»›i phải. Sá»± xuất hiện cá»§a ngươi khiến bổn bang chá»§ mất cả hứng thú uống rượu và thưởng thức Ä‘iệu khúc Nghê Thưá»ng huyá»n hoặc.
Nguyên Thiên Phục nhìn Bắc Thần bằng ánh mắt lạnh giá:
− Tại hạ biết tân bang chá»§ sẽ phiá»n lòng, nhưng quả là tại hạ không thể chá» lâu hÆ¡n được.
− Ngươi thích uống rượu ngày bổn bang chủ đăng cơ nên không đợi được nữa à?
Nguyên Thiên Phục lạnh nhạt gật đầu:
− Tân bang chủ nói rất đúng, nhưng hôm nay tại hạ mạo phạm đến đây còn một việc khác nữa.
Thôi Kỳ Lân khoát tay:
− Bổn bang chủ chẳng có việc gì với ngươi ở đây cả.
− Có đấy.
Thôi Kỳ Lân cau mày:
− Nguyên Thiên Phục. Cho dù ngươi có là Tàn Hồn Ma Äao thì bổn bang chá»§ cÅ©ng là má»™t trong ngÅ© kiệt cá»§a võ lâm đó.
− Tại hạ đã biết Ä‘iá»u đó. Năm vị ngÅ© kiệt cá»§a võ lâm là Khoái Kiếm Giang Mão, Nam Quân Gia Hầu, Bắc Thần Thôi Kỳ Lân, Äông Äá»™c Âu Dung Thừa, Tây Kỳ Thạch Khởi.
Giang Mão đã đi trước rồi, nên ngũ kiệt giỠchỉ còn tứ kiệt mà thôi.
− Lão phu nghe nói Quỷ Kiếm Khách đã lấy mạng Giang Mão.
− Chính mắt tại hạ chứng kiến cuộc giao thủ chớp nhoáng đó.
− Ngươi thấy ư?
− Nếu không thấy thì chắc không tin.
Bắc Thần Thôi Kỳ Lân từ từ đứng lên:
− Thế ngươi đến đây với mục đích gì?
− Äánh cược.
Bắc Thần thoáng sửng sốt lập lại câu nói của Thiên Phục.
− Ngươi muốn đánh cược với bổn bang chủ?
Thiên Phục thỠơ gật đầu.
Bắc Thần nheo mày.
Thiên Phục từ tốn nói:
− Nếu có hai kẻ đánh cược chỉ có ngưá»i thua thì ngược lại tại hạ đánh cược sẽ có ngưá»i thua và kẻ thắng.
Bắc Thần sa sầm mặt:
− Ngươi muốn ám chỉ lão Vương Sâm hám tiá»n, và tên há» Liá»…u ngu đần?
− Thôi tiá»n bối Ä‘á»c được ý trong đầu tại hạ?
− Cứ cho là như vậy. Nhưng ngươi lấy gì để đánh cược với lão phu? Ngươi làm gì có được gia sản khổng lồ như lão.
Thiên Phục bước đến chiếc bàn đại yến đặt trước mặt Thôi Kỳ Lân, rồi lặng lẽ đặt chén ngá»c lưu ly lên bàn. Trong chén ngá»c đã có sẵn ba há»™t xúc xắc.
Thôi Kỳ Lân vừa liếc nhìn qua ba hột xúc xắc đó đã sa sầm mặt. Lão nhìn Thiên Phục nói:
− Những hạt xúc xắc này của lão quỷ Vương Sâm. Ở đâu ngươi có?
− Tại hạ đã gặp Kim Tài Äại Phú Vương Sâm trước khi lão trầm mình xuống dòng Dương Tá»­.
− Lão tiếc của nên đi tìm cái chết?
Thiên Phục nhìn ba hạt xúc xắc há»i:
− Má»™t Ä‘á»i lão Vương thu tóm kim lượng nhá» ba há»™t xúc xắc này, ngày cuối Ä‘á»i cÅ©ng vì ba há»™t xúc xắc mà lão phải tá»± kết liá»…u Ä‘á»i mình trong dòng nước Dương Tá»­ oan nghiệt.
Trước khi chết, lão trối lại nhá» tại hạ đánh má»™t canh bạc vá»›i Kim Tiá»n bang chá»§ Thôi Kỳ Lân.
− Cho lão quỷ đó có trăn trối với ngươi đi, nhưng ngươi lấy gì để đánh cược với lão phu?
− Lão Vương để lại cho tại hạ cái này, mà nếu bang chủ thấy chắc chắn không thể bỠqua được.
Ãnh mắt cá»§a Bắc Thần háo hức hẳn lên:
− Lão để lại vật gì cho ngươi?
Thiên Phục đặt lên bàn chiếc tráp vừa vặn trong lòng bàn tay.
Y nhìn Thôi Kỳ Lân:
− Má»i bang chá»§.
Bắc Thần lưỡng lá»± má»™t chút rồi cẩn trá»ng mở nắp há»™p. Hai mắt cá»§a Thôi Kỳ Lân sáng ngá»i đóng Ä‘inh vào chiếc tráp.
Thiên Phục thoạt đưa mắt nhìn qua Bắc Thần:
− Bang chủ nhận ra báu vật trong chiếc tráp này chứ?
− Pho kim thân La Hán.
− Pho kim thân La Hán của tại hạ đủ để đánh cược với bang chủ chứ?
Bắc Thần nhìn Thiên Phục. Hai cánh môi lão bặm lại, mãi má»™t lúc sau má»›i thốt ra lá»i:
− Nó có thể đánh cược với lão phu.
Lão nhìn Thiên Phục, cẩn trá»ng nói:
− Ngươi muốn đánh cược cái gì với lão phu?
− Mạng của tại hạ cùng với pho kim thân La Hán đổi cái mạng của bang chủ.
Thôi Kỳ Lân bặm môi suy nghĩ một lúc rồi nói:
− Lão phu sợ ngươi không thể ra khá»i đại phá»§ Kim Tài.
− Äã đánh cược thì có ngưá»i thắng kẻ thua, nếu tại hạ thua thì đâu còn cái mạng để rá»i khá»i chốn này.
− Ngươi biết như thế sao vẫn đòi đánh cược với ta?
− Tại hạ đã hứa với lão Vương.
− Ngươi vì một tên ăn mày mà thí cái mạng của ngươi à?
− Tại hạ chẳng muốn làm kẻ bội tín.
Thôi Kỳ Lân lơ đễnh nói:
− Äã lâu lắm rồi, chưa có má»™t hảo thá»§ nào buá»™c lão dụng đến đôi Ma Hoàn Äoạt Mệnh đó.
Nhìn Thiên Phục, hai gò má của Thôi Kỳ Lân giần giật:
− Ta không muốn dụng đến nó, nhưng lại phải dụng đến trong lần tái kiến vá»›i Tàn Hồn Ma Äao đó.
Thiên Phục nhếch môi. Cái nhếch môi của y không biểu cảm thái độ gì mà ngược lại càng khiến cho vẻ anh tuấn thêm phần giá băng, lạnh nhạt.
Y nhìn Thôi Kỳ Lân:
− Bang chủ đồng ý đánh cược với tại hạ chứ?
− Trong Kim Tài đại phủ thì ta đâu thể bỠqua cơ hội có được thêm một pho kim thân La Hán.
Lão ghim mắt nhìn thẳng vào mặt Thiên Phục:
− Ngươi đổ trước hay ta đổ trước?
− Tiá»n chá»§, hậu khách. Má»i bang chá»§.
Bắc Thần Thôi Kỳ Lân thò tay vào chén, nhưng mắt thì lại đóng đinh vào mặt Nguyên Thiên Phục.
Lão cưá»i mỉm nói:
− Bổn bang chủ sẽ đổ ra đúng ba mặt lục để xem ngươi còn cửa nào thắng được lão phu.
Lão vừa nói vừa buông tay thả ba há»™t xúc xắc vào chén ngá»c. Ba há»™t xúc xắc quay tít sau khi rá»i khá»i bàn tay thiện nghệ cá»§a Bắc Thần Thôi Kỳ Lân.
Một mặt lục, hai mặt lục. Hột xúc xắc thứ ba chưa kịp hiện mặt lục cuối cùng thì ngón tay của Thiên Phục khẽ chạm nhẹ vào chân bàn.
Chỉ một cái chạm khẽ đó thôi, cùng với cái nhếch môi thoáng hiện trên cánh môi của gã thì đột biến xảy ra. Hột xúc xắc thứ ba chưa kịp ngừng để hiện mặt lục thì khẽ tưng lên một cái.
Bắc Thần Thôi Kỳ Lân giật mình. Nhưng lão chưa kịp phản ứng thì há»™t xúc xắc thứ ba đã lật nghiêng hiện mặt nhất đỠối như má»™t giá»t máu.
Bắc Thần buột miệng nói:
− Sao lạ kỳ vậy?
Nguyên Thiên Phục vuốt theo lá»i Bắc Thần:
− Trong Kim Tài đại phủ, oan hồn của lão Vương vẫn còn vất vưởng đâu đây.
Thiên Phục vừa nói vừa thò tay vào chén. Y thản nhiên thả ba há»™t xúc xắc xuống chén ngá»c. Ba há»™t xúc xắc như nhảy múa trong chén mà chẳng chịu dừng lại.
Chúng cứ quay tít, rồi tưng lên tưng xuống. Hiện tượng đó xảy ra bởi vì Bắc Thần Thôi Kỳ Lân Ä‘ang vận công truyá»n qua mặt bàn để khiển ba há»™t xúc xắc. Ngược lại Thiên Phục cÅ©ng vận dụng công lá»±c bản thân để chá»i lại chân ngươn cá»§a Bắc Thần. Vô hình trung hai ngưá»i biến cuá»™c đổ xúc xắc thành cuá»™c tá»· thí ná»™i lá»±c.
Chính vào lúc căng thẳng nhất, bất giác Bắc Thần sững ngưá»i bởi vừa thấy thấp thoáng má»™t bóng hư hư ảo ảo lướt qua sát bên mình.
Cái bóng ngưá»i hư ảo đó buá»™c lão liên tưởng đến oan hồn cá»§a lão Vương nên không khá»i giật mình. Chỉ má»—i má»™t lần giật mình đó thôi cÅ©ng đủ để cho Nguyên Thiên Phục khiến ba há»™t xúc xắc hiện lên ba mặt lục nằm gá»n dưới đáy chén.
Thiên Phục nhếch môi, rồi nóii:
− Tại hạ đã thắng bang chủ.
Bắc Thần không màng đến lá»i cá»§a Thiên Phục mà há»i ngược lại y:
− Vừa rồi ngươi có thấy gì không?
− Bang chủ vừa thấy oan hồn vất vưởng của lão Vương?
Thôi Kỳ Lân gật đầu.
Thiên Phục nói:
− Lão Vưong đang chỠbang chủ dưới cổng tử thành.
Bắc Thần Thôi Kỳ Lân rít lên the thé:
− Lão phu đâu thể chết dá»… dàng như thế được. Lão vừa nói vừa sàn bá»™ vá»›i tay toan lấy đôi Ma Hoàn Äoạt Mệnh, binh khí khét tiếng đã giúp lão được liệt vào hàng ngÅ© kiệt cá»§a võ lâm.
Má»™t lần nữa, Bắc Thần Thôi Kỳ Lân sững ngưá»i, vì đôi ma hoàn chẳng biết mất từ lúc nào. Lão buá»™t miệng thốt lên:
− Ơ... Lão Vương ư?
Lá»i còn Ä‘á»ng trên hai vành môi dầy thù lù cá»§a Bắc Thần thì ảnh Ä‘ao đã thoát ra khá»i lá»›p vải lụa Ä‘á», mÅ©i Ä‘ao đặt ngay vào đúng tâm huyệt.
Khí đao lạnh lẽo thoát ra khiến Bắc Thần phải rùng mình. Cái mạng của lão giỠđây đã đặt vào lưỡi đao Tàn Hồn của Nguyên Thiên Phục.
Bắc Thần thở hắt ra một tiếng rồi nói:
− Chưa đến ngày lão phu đăng đàn đảm trách chức vị bang chá»§ Kim Tiá»n bang mà lại chết ư?
Lão lắc đầu:
− Lão phu chưa muốn chết.
Thiên Phục lạnh nhạt nói:
− Äã đánh cược thì phải có kẻ thắng ngưá»i thua. Bang chá»§ thua tại hạ má»™t cái mạng.
Thôi Kỳ Lân biến sắc khi chạm mắt với ánh mắt lạnh lẽo của Nguyên Thiên Phục. Lão lí nhí nói:
− Ngươi giết lão phu thì có được ích gì? Với lại lão phu và ngươi cũng chẳng có oán thù.
Thiên Phục nhìn sâu vào đáy mắt của Bắc Thần Thôi Kỳ Lân:
− Lão muốn trao cái mạng cho tại hạ bây giá» hay muốn giữ nó lại để xúc tiến việc đăng đàn đảm trách chức vị Bang chá»§ Kim Tiá»n bang?
− Tất nhiên lão phu đâu muốn trao cái mạng nhỠcho lưỡi đao Tàn Hồn.
− Vậy lão sẽ lấy gì để đổi cái mạng?
− Ta biết Nguyên các hạ cần gì. Phải các hạ muốn đổi cái mạng của lão với pho kim thân La Hán ta đang giữ?
− Tại hạ không nói ra ý của mình nhưng Thôi bang chủ đã hiểu. Thế Thôi bang chủ có đồng ý trao pho kim thân La Hán kia cho tại hạ không?
− Mất pho kim thân La Hán, lão phu có thể tìm lại được, nhưng nếu mất mạng bởi lưỡi đao Tàn Hồn...
Thôi Kỳ Lân buông một tiếng thở dài, lắc đầu:
− Xem như lão phu chẳng còn cÆ¡ há»™i đứng trong trá»i đất Trung Nguyên này nữa.
− Thôi bang chủ có cái nhìn của một đại trượng phu.
− Các hạ quá khen. Nhưng kết cục lão vẫn là kẻ thua trong ván đổ xúc xắc này.
Bắc Thần Thôi Kỳ Lân thở hắt ra má»™t tiếng, rồi lần tay vào ngá»±c lấy ra pho kim thân La Hán được gói cẩn thận bằng vuông lụa hồng Ä‘iá»u. Lão nhìn Thiên Phục rồi từ từ đặt pho kim thân La Hán cạnh chiếc tráp. Ãnh mắt cá»§a lão ánh lên cái nhìn đầy ẩn ý. Bắc Thần chỉ chỠđợi má»™t sá»± lÆ¡ là cá»§a đối phương là bất kỳ xuất thá»§, nhưng sá»± chỠđợi đó chỉ được đáp lại bằng sá»± thất vá»ng cá»§a chính lão.
Äôi tinh nhãn sáng ngá»i, toát sát khí lạnh lẽo cá»§a Tàn Hồn Ma Äao, chẳng khác nào lá»i cảnh báo đối vá»›i lão, má»™t khi lão có ẩn ý vá»ng động. MÅ©i Ä‘ao Tàn Hồn không há» nhếch khá»i tá»­ huyệt cá»§a Bắc Thần Thôi Kỳ Lân buá»™c lão phải từ bỠý niệm vừa lóe lên trong đầu mình.
Chính vào lúc đó thì một luồng gió hiu hiu từ sau lưng thổi nhẹ qua mang tai. Luồng gió nhẹ kia chẳng có dư lực của một nội kình như Bắc Thần vẫn rùng mình. Lão chưa kịp định thần để nhận ra sự biến đặc dị đó thì một chiếc bóng hư ảo như oan hồn vất vưởng lướt qua trên mặt bàn.
Bắc Thần buột miệng thốt:
− Ã... Ma chăng?
Chiếc tráp lẫn pho kim thân La Hán của Bắc Thần đã bị chiếc bóng hư ảo kia lấy đi, thoát luôn ra cửa.
Thôi Kỳ Lân nhìn trở lại mặt bàn:
− Mất rồi.
Lão nhìn lại Nguyên Thiên Phục:
− Lão Vương đã lấy đi rồi.
Thiên Phục nhếch mép, buông một câu cụt lủn không rõ ý:
− Cái gì của U Linh thì trả lại cho U Linh.
Thiên Phục vừa nói vừa thu hồi Tàn Hồn Ma Äao, rồi trở bá»™ quay bước ra ngoài. Y ung dung rá»i khá»i gian biệt phòng cá»§a Bắc ThầnThôi Kỳ Lân. Vừa Ä‘i Thiên Phục vừa nói:
− Không có đôi ma hoàn trong tay thì Thôi bang chủ không phải là đối thủ của lưỡi đao Tàn Hồn.
Y nói xong thì mất dạng ngoài cửa biệt phòng. Mặc nhiên với sự sững sỠcủa lão Bắc Thần Thôi Kỳ Lân.
Rá»i Kim Tài đại phá»§, Thiên Phục trổ khinh thuật thượng thừa Ä‘i luôn đến khu má»™ địa Dương Châu thành. Vào trong má»™ địa, Thiên Phục thẳng tiến đến nhà mồ. Bên trong nhà mồ âm u lạnh lẽo, ai đó đã thắp sáng những giá bạch lạp đính trên vách cứ như biết Nguyên Thiên Phục sẽ tìm đến đây.
Äẩy cá»­a nhà mồ, đập vào mắt Thiên Phục là cá»— áo quan hôm nào y đã gặp dưới mật thất U Linh. Thản nhiên tiến đến cá»— áo quan rồi mở nắp. Bên trong áo quan là chiếc tráp cùng vá»›i pho kim thân La Hán cá»§a Bắc Thần Thôi Kỳ Lân, nằm cạnh hai báu vật đó là má»™t tấm giấy hồng Ä‘iá»u vá»›i nét chữ thảo xinh đẹp như rồng bay phượng múa.
Thiên Phục thở dài má»™t tiếng, cầm tấm giấy hồng Ä‘iá»u lướt mắt xem qua những dòng bút tích để lại cho y.
“Tình buồn nào có thấy vui đâu Duyên phận nào ai dá»… găïp nhau Gió lạnh ru hồn êm giấc lạnh Hoa thu ghen mặt thuá»™c hÆ¡i thu Tuyết đà để lạnh thân ngoài lứa Bóng ác treo nghiêng bóng trước lâu Tình cảnh dưá»ng này phong cảnh ấy Còn bao nhiêu nữa lại càng Ä‘au Thua oán vò võ nhẫn thâu đêm Gầy guá»™c mình ve lá»™ng bức thá»m Cảnh rụng lá vàng trá»i bạc bẽo Sương say thức ngá»c liá»…u lem nhem Sen tàn má»™t đóa gầy hình bướm Nguyệt đãi năm canh tá» bóng thiá»m.
Má»™t sắc nước liá»…u trá»i thấp thoáng Khóc sương cái nhẹn rá»§ bên rèm.â€.
Khúc tấu buồn này làm sao Thiên Phục lại không nhận ra đó chính là khúc tấu cá»§a Triá»u Thi Thi. Thiên Phục lật mặt sau tấm giấy hồng Ä‘iá»u:
“Tướng công nhã giám.
Thiếp biết tướng công muốn giúp Lệnh Thế Kiệt thá»±c hiện di ngôn cá»§a Giang Kỳ hợp nhất Thập Nhị La Hán trước lúc Ä‘ao kiếm vô tình. Nếu có gặp lại Giang Kỳ dưới tá»­ thành thì y cÅ©ng không thể trách tướng công được. Thiếp hiểu tướng công hÆ¡n cả hiểu bản thân mình. Dù là sống trong cõi U Linh nhưng thiếp lúc nào cÅ©ng ở bên cạnh tướng công.â€.
Thiên Phục châm mảnh giấy hồng Ä‘iá»u có bút tích cá»§a Triá»u Thi Thi và ngá»c bấc bạch lạp. Chá» cho mảnh giấy hồng Ä‘iá»u chỉ còn là má»™t nhúm tro rÆ¡i rải khắp sàn nhà má»™, Thiên Phục má»›i rảo bước ra ngoài.
Bài thơ phú mà Thi Thi để lại khiến đầu óc Thiên Phục nặng trĩu. Y có cảm tưởng trong oan hồn của Thi Thi ngập tràn một chữ hận với Lệnh Thế Kiệt.
Dừng bước trước một nấm mộ phủ đầy cỠdại, chứng tỠkhông có ai chăm sóc, Thiên Phục buông một tiếng tthở dài. Y lẩm nhẩm nói:
− Nàng hận ta hay hận Thế Kiệt?
Tài sản của aspirin

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàçïðîì, çîëîòî, êëèïû, ïåðâûé, òåëåôîííûé, òåñëà, quá»· kiếm u linh, quy kiem u linh, quy kiem u linh 4vn, quykiemulinh, u linh huyet kiem, æèâûõ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™