 |
|

12-06-2008, 08:47 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 30
Nghiệm tá» thi hà o kiệt nghi ngá»
Thiên Äà i Ma CÆ¡ vá»™i nói :
- Các hạ nói ra ngoà i đầu Ä‘á». Câu chuyện đó tại hạ hiểu rõ lắm, là m gì có dÃnh lÃu
đến việc nam nữ.
Diệu Thá»§ tiên sinh há»i vặn :
- Nếu quả là việc có liên can đến bà máºt cá nhân cá»§a ngưá»i ta, chẳng lẽ cô nương
cũng đòi tham dự và o ư ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ngáºp ngừng :
- Cái đó...
Từ Văn ngẫm nghĩ một chút rồi bảo nà ng :
- Äại thư ! Äại thư đứng chá» tiểu đệ ở ngoà i rừng cÅ©ng được.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ không biết là m thế nà o liá»n dặn :
- Huynh đệ hãy cẩn tháºn kẻo mắc mưu há».
Từ Văn gáºt đầu đáp :
- Tiểu đệ hiểu rồi, Äại thư cứ yên tâm.
Diệu Thá»§ tiên sinh băng ngưá»i Ä‘i như quỉ mị, loáng cái đã và o rừng mất hút.
Từ Văn sợ đối phương chuồn mất, liá»n chạy theo sát nút.
Trá»i đã hoà ng hôn, trong rừng lại cà ng u ám, nhưng Diệu Thá»§ tiên sinh mặc áo
trắng hóa trang là m đệ tỠNgũ Lôi Cung nên rất dễ theo dõi.
Từ Văn và o trong rừng không đầy mưá»i trượng đã thấy đối phương đứng sá»ng chá»
đợi.
Từ Văn còn cách Diệu Thá»§ tiên sinh chừng tám thước đã hất hà m há»i :
- Chúng ta bất tất phải nói nhiá»u lá»i cho mất thá»i giá». Vòng tay ngá»c các hạ để đâu?
Diệu Thá»§ tiên sinh cháºm rải há»i lại :
- Sao ngươi há»… mở miệng đã nhất quyết vòng tay ngá»c lá»t và o tay lão phu ?
Từ Văn há»i :
- Các hạ không chịu thừa nháºn hay sao ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Không có vụ đó thì thừa nháºn thế nà o được ?
- Tại hạ không thể tin lá»i các hạ.
Diệu Thủ tiên sinh xoa tay nói :
- Thế thì khó quá ! Äịa Ngục Thư sinh ! Lão phu trịnh trá»ng thanh minh : nếu
ngươi có đủ bằng chứng đó là hà nh động của lão phu thì cái đầu trên cổ nà y ngươi cứ
việc lấy Ä‘i. Bằng không thì ngươi chẳng thể bá» lá» luáºt giang hồ Ä‘em chuyện không có
quà ng và o cho lão phu được.
Từ Văn cứng há»ng vì chà ng không lấy đâu ra được bằng chứng, mà chỉ căn cứ và o
thân pháp siêu nhân cá»§a đối phương, đồng thá»i lão không sợ độc thá»§ mà phán Ä‘oán.
Nếu đối phương kiên quyết phá»§ nháºn thì chà ng chẳng có cách nà o nữa.
Diệu Thủ tiên sinh lại lên tiếng :
- Lão phu nhắc ngươi má»™t câu. Ngươi nên láºp tức báo cho váºt chá»§ hay là vòng tai
đã bị thất lạc để há» tìm cách đối phó hoặc đỠphòng. Không khéo mà để váºt chá»§ bị
mất má»™t món tiá»n lá»›n thì ngươi có hối háºn cÅ©ng không kịp nữa.
Từ Văn nghe lão nói có lý. Äây là bảo váºt vẫn Ä‘em theo cá»§a Tưởng Minh Châu.
Chưa nói tá»›i giá trị riêng cá»§a nó mà nó còn quan hệ rất nhiá»u. Nếu vụ nà y bị nhà há»
Tưởng biết ra thì mình còn mặt mũi nà o nữa.
Chà ng nghÄ© váºy, nhưng ngoà i mặt dÄ© nhiên không chịu lá»i lão, liá»n trầm giá»ng há»i :
- Các hạ bảo lấy thủ cấp để đánh cuộc ư ?
Diệu Thủ tiên sinh thản nhiên đáp :
- Phải rồi !
Từ Văn nói :
- Hay lắm ! Việc đó bữa nay hãy tạm thá»i dẹp lại.
Diệu Thủ tiên sinh lại nói :
- Nhai nhi ! Lão phu lại thức tỉnh ngươi má»™t Ä‘iá»u nữa. Thiên Äà i Ma CÆ¡ có tiếng
không hay trên chốn giang hồ...
Từ Văn ngắt lá»i :
- Tiên sinh lấy gì là m bằng cá»› mà nói váºy ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Vụ nà y ai có mắt Ä‘á»u nhìn thấy cả.
Từ Văn nói :
- VỠđiểm nà y tại hạ đã có chủ ý, các hạ bất tất phải nhắc nhở.
Diệu Thủ tiên sinh nói :
- Hay lắm ! Lão phu chỉ mong ngươi chó chủ định.
Từ Văn lại há»i :
- Các hạ còn nhá»› lá»i hứa không ?
- Lá»i hứa gì nhỉ ?
- Các hạ đã chịu lá»i truyá»n tin cho Thất Tinh cố nhân để y đến kiếm tại hạ đặng
liễu kết những chuyện đã qua...
Diệu Thá»§ tiên sinh ngáºp ngừng há»i :
- Y chưa đến tìm ngươi... để thuyết minh ư ?
- Chưa !
- Nếu thế thì lạ tháºt ! Lão phu đã bảo y và y đã hứa tìm đến gặp ngươi kia mà !
Từ Văn lạnh lùng nói :
- Thôi được ! Các hạ cứ cho biết hà nh tung của y là tại hạ sẽ tìm đến nơi được.
- Y không có chỗ ở nhất định.
Từ Văn lộ vẻ không tin nói :
- Hiển nhiên các hạ kiếm lá»i thoái thác. Các hạ đã cùng má»™t phe vá»›i y thì tất nhiên
phải biết rõ hà nh tung y.
Diệu Thá»§ tiên sinh lại há»i :
- Giữa ngươi và y đã có chuyện gì với nhau ?
- Sao các hạ đã biết còn giả vá» há»i ?
- Lão phu không biết tháºt, mong ngươi nói rõ cho.
- Xin các hạ tha thứ, vỠđiểm nà y tại hạ không thể trình bà y.
Diệu Thá»§ tiên sinh lại há»i :
- Có phải lần trước ngươi bảo muốn giết y ?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Có thế !
- Tại sao váºy ?
- Các hạ bất tất phải há»i rõ nguyên nhân. Xin cho biết hà nh tung y.
- Cái đó khó lắm.
- Các hạ không nói được ư ?
- Không được. Ngươi định là m gì ?
Từ Văn cả quyết :
- Các hạ không nói hà nh tung y là không được đâu.
- Không được thì sao ?
Từ Văn mắt lá»™ hà n quang, nói bằng má»™t giá»ng kiên quyết :
- Tại hạ không từ má»™t thá»§ Ä‘oạn gì miá»…n sao cho đạt được mục Ä‘Ãch.
Diệu Thá»§ tiên sinh giáºt giá»ng há»i :
- Ngươi muốn đối phó cả với lão phu chăng ?
- Có thể như váºy.
Từ Văn đã quyết định phải há»i cho ra Thất Tinh cố nhân lạc lá»ng nÆ¡i đâu. Hắn đã
giả mạo phụ thân, là m ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o, rồi lại trá hình hán tá» mặt Ä‘en
là m Tổng tuần sát Há»™i Vệ Äạo. Cả hai lần hắn Ä‘á»u hạ sát thá»§ chá»±c giết chà ng. Ba
ngưá»i nà y, hoặc cùng phe, hoặc có thể là má»™t ngưá»i mà xuất hiện dưới ba bá»™ mặt khác
nhau. Chà ng cho là Diệu Thá»§ tiên sinh nhất định biết rõ tình hình. Những vụ bà máºt
đáng sợ nà y không phanh phui ra không được.
Diệu Thá»§ tiên sinh trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i :
- Lão phu đưa ra kỳ hạn cùng địa điểm để đối phương đến kiếm ngươi được chăng ?
Từ Văn cương quyết đáp :
- Tại hạ không thể nhẩn nại mà chỠđợi được.
Chà ng chỉ sợ Diệu Thủ tiên sinh tìm kế hoản binh để tẩu thoát. Lão là tay hóa trang
rất giá»i, nếu lão không muốn hiện thân thì khó mà kiếm được. Tá»· như bữa nay, nếu
không có Thiên Äà i Ma CÆ¡ đột ngá»™t tá»›i đây bảo cách khám phá, thì chẳng Ä‘á»i nà o
chà ng lại nghi ngá» cho đệ tá» NgÅ© Lôi Cung chÃnh là Diệu Thá»§ tiên sinh đã hóa trang.
Diệu Thủ tiên sinh cứ đưa ra đỠnghị :
- Sau năm ngà y y sẽ gặp ngươi trên đưá»ng Khai Phong được không ?
Từ Văn xoay chuyển ý nghÄ© rồi há»i lại :
- Liệu lá»i nói cá»§a các hạ có thể tin được chăng ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- DÄ© nhiên lão phu nói lá»i phải giữ lấy lá»i.
Từ Văn nói :
- Tại hạ cÅ©ng có Ä‘iá»u kiện.
Diệu Thá»§ tiên sinh há»i ngay :
- Äiá»u kiện gì ?
Từ Văn đáp :
- Xin các hạ cho hay lai lịch cùng xuất thân của Thất Tinh cố nhân.
Diệu Thủ tiên sinh nói :
- VỠđiểm nay đệ tự y phúc đáp, lão phu không tiện tiết lộ.
Từ Văn nói :
- Nếu các hạ không tiếp thụ Ä‘iá»u kiện cá»§a tại hạ, thì tại hạ cÅ©ng không tiếp thụ lá»i
ước của các hạ.
Diệu Thá»§ tiên sinh ra chiá»u tức giáºn nói :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Ngươi nói váºy chẳng là quá ngông cuồng ư ? Bình sinh lão
phu không để ai uy hiếp bao giỠđâu.
Từ Văn lạnh lùng nói :
- Bữa nay các hạ nên phá bỠlệ đó.
Diệu Thá»§ tiên sinh cưá»i lạt đáp :
- Lão phu nói tá»›i đây là dứt lá»i...
Từ Văn cương quyết :
- Các hạ đừng hòng bỠđi.
Diệu Thủ tiên sinh nói :
- Liệu bản lãnh ngươi giữ được lão phu chăng ?
Lão chưa dứt lá»i đã nhảy lá»™n ngược vá» phÃa sau rồi dông tuốt.
Từ Văn quát lên một tiếng, phóng chưởng đánh ra.
Binh ! Phát chưởng rùng rợn mãnh liệt phi thưá»ng là m cho cà nh gảy lá rụng à o
à o, song Diệu Thủ tiên sinh đã mất hút.
Từ Văn căm tức tưởng chừng thất khiếu bốc khói lên. Chà ng băng mình rượt theo
nhưng rừng cây ráºm rạp che khuất Ä‘i thị tuyến mà thân pháp không thi triển đến tá»™t
độ được. Chà ng chợt nhớ đến thân pháp Hoà n Không Phi Thân mà lão quái ở sau
ngá»n Bạch Thạch đã truyá»n thụ cho, liá»n láºp tức thi triển. Chà ng vá»t mình lên khá»i
bức mà n cà nh lá. Chân đáp xuống má»™t ngá»n cây cao, chà ng phóng tầm mắt nhìn ra
thấy bóng trắng ở phÃa xa xa Ä‘ang chạy như bay ngoà i đồng ná»™i rá»™ng mông mênh.
Chà ng phát huy thân pháp đến mức độ tối Ä‘a, khác nà o đám bông lướt trên ngá»n
cây để rượt theo.
Má»™t ngưá»i chạy, má»™t ngưá»i Ä‘uổi, chá»›p mắt đã xa đến bảy tám dáºm. Lúc nà y trá»i
vừa tối hẳn, may mà Diệu Thủ tiên sinh mặc áo trắng nên vẫn còn thấy rõ mục tiêu.
Cách đó không xa mấy, Từ Văn thấy má»™t chá»— có nhiá»u ánh đèn lá»a, chà ng chắc đó
là má»™t thị trấn, liá»n bụng bảo dạ :
- Nếu để đối phương tiến và o thị trấn thì khó mà kiếm được.
Trong lòng nóng nảy, chà ng gia tăng tốc độ đến cực điểm, coi chẳng khác một là n
khói lợt lướt đi. Sau chà ng vượt qua được bóng trắng chừng một trượng rồi quay lại
quát lên :
- Dừng bước !
Ngưá»i áo trắng đứng lại. Từ Văn định thần nhìn kỹ bất giác ngẩn ngưá»i ra. Äối
phương nà o phải Diệu Thủ tiên sinh. Hiển nhiên là một vị nữ ni nhỠtuổi mình mặc áo
trắng.
Nữ ni áo trắng đầy vẻ phẩn háºn lá»›n tiếng há»i lại :
- Thà chủ muốn gì đây ?
Từ Văn cực kỳ bẽn lẻn, nhưng trong lòng rất bội phục thân pháp đối phương.
Chà ng ngượng ngùng đáp :
- Tại hạ xin lá»—i tiểu sư thái vì đã tưởng lầm tiểu sư thái là ngưá»i mà tại hạ muốn
rượt theo.
Nữ ni áo trắng ngắm Từ Văn từ đầu đến gót chân run lên há»i :
- Phải chăng thà chá»§ là Äịa Ngục Thư sinh ?
Từ Văn đáp :
- ChÃnh là tại hạ.
Nữ ni áo trắng đột nhiên mắt hạnh tròn xoe lớn tiếng quát :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Mi là hạng cầm thú tuyệt không còn má»™t chút nhân tÃnh. Bần
ni mà không xé tan xác ngươi thà nh muôn Ä‘oạn thì thá» chẳng là m ngưá»i nữa.
Từ Văn kinh ngạc vô cùng lùi lại má»™t bước, cất tiếng run run há»i :
- Sao tiểu sư thái lại nói váºy ?
Nữ ni áo trắng lên giá»ng cá»±c kỳ oán độc :
- Hà nh vi cá»§a mi cả ngưá»i lẫn quỉ thần khó mà dung thứ được.
Từ Văn khác nà o bị là n mây ngá» vá»±c che phá»§, chà ng ngạc nhiên há»i :
- Tại hạ không hiểu tiểu sư thái nói gì đây ?
Nữ ni áo trắng nghiến răng dằn từng tiếng :
- Chốn pháºt môn thánh địa há để cho mi là m ô uế ?
Từ Văn ngắt lá»i :
- Tại hạ cà ng nghe cà ng chẳng hiểu chút nà o.
Nữ ni áo trắng nói :
- Sư thư của bần ni đã giữ mình và o chốn Không môn giữ chà tu hà nh, thế mà ngươi
dám tiá»n dâm háºu sát y. Mi... mi...
Từ Văn giáºt mình kinh hãi run lên há»i :
- Tiểu sư thái nói gì váºy ?
Nữ ni áo trắng nhắc lại :
- Mi cưỡng gian rồi hạ sát sư thư của bần ni.
Từ Văn há»i :
- Câu đó từ đâu mà ra ?
Nữ ni áo trắng nghiến răng há»i :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Trong võ lâm đương kim còn ai là kẻ giết ngưá»i không để
dấu vết ?
Từ Văn lại lui má»™t bước dà i, khÃch động há»i :
- Giết ngưá»i không để dấu vết ư ?
Nữ ni áo trắng đáp :
- Äúng thế ! Chẳng lẽ mi còn định chối cãi chăng ?
Từ Văn xoay chuyển ý nghĩ, bụng bảo dạ :
- Chỉ có chất độc Tồi Tâm là giết ngưá»i không để dấu vết. Ngoà i cha con mình
quả nhiên chưa nghe thấy ai là m được. Nhưng nếu nói vỠchất độc do võ công hay ám
khà nà o khác cÅ©ng có thể giết ngưá»i không để dấu vết.
NghÄ© váºy chà ng liá»n nghiêm nét mặt há»i :
- Tiểu sư thái ! Chẳng lẽ tiểu sư thái chỉ nháºn định má»™t Ä‘iểm đó mà đã buá»™c cho lÃ
hà nh vi của tại hạ ư ?
Nữ ni áo trắng khÃch động đến toà n thân run lên, lá»›n tiếng há»i lại :
- Mi phá»§ nháºn chăng ?
Từ Văn kiên quyết đáp :
- Tại hạ nhất định phá»§ nháºn.
Nữ ni áo trắng quát lên :
- Nộp mạng đi !
Äồng thá»i phóng ra má»™t chưởng nhằm đánh tá»›i trước ngá»±c Từ Văn. Phát chưởng
nà y bao gồm má»™t luồng kình lá»±c ghê gá»›m khiến ngưá»i ta phải lè lưỡi.
Từ Văn lạng ngưá»i Ä‘i né tránh, miệng cất tiếng há»i :
- Tiểu sư thái là má»™t ngưá»i đã xuất gia mà sao lại hung hăng đến thế ?
Nữ ni áo trắng vỠnhư không nghe tiếng. Phát chưởng đầu không trúng, phát thứ
hai liá»n đánh ra, coi chừng nữ ni muốn liá»u mạng.
Từ Văn né tả tránh hữu, cÆ¡ hồ hết đưá»ng đối phó, liá»n nghÄ© bụng :
- Mình không trả đòn không được nữa rồi. Äà nh là phải dẹp cÆ¡n hung hăng cá»§a đối
phương rồi sẽ tÃnh. Nếu mình bá» chạy ngay chẳng hóa ra hứng lấy ô danh ? Äối
phương đã nhất quyết không chịu dừng tay thì còn nhiá»u chuyện rắc rối sau nà y.
Mình phải há»i cho ra sá»± tháºt má»›i được.
Từ Văn nghÄ© váºy liá»n nhằm và o kẻ hở những chiêu thức đối phương đánh ra má»™t
chưởng.
Nữ ni áo trắng rên lên má»™t tiếng, lùi lại bốn năm bước. Khác nà o ngưá»i phát Ä‘iên,
nà ng lại nhún mình nhảy tới và ra tay cực kỳ hung hiểm, nhằm đánh toà n và o những
bộ vị trà mạng Từ Văn.
Từ Văn thấy đối phương ngang ngược, lá»a giáºn bốc lên đầy ruá»™t. Giả tá»· và o hồi
trước kia khi chà ng chưa biến đổi tÃnh cách, mà gặp tình trạng nà y thì chà ng đã hạ
độc thá»§ rồi. Chà ng hắng giá»ng má»™t tiếng, phản kÃch má»™t chưởng phát huy đến chÃn
thà nh công lực.
Nữ ni lại rú lên một tiếng, lùi lại mấy bước. Khóe miệng ứa máu tươi.
Từ Văn trầm giá»ng nói :
- Tại hạ thực không có ý đã thương tiểu sư thái, chỉ vì tiểu sư thái không để cho tại
hạ có dịp giải bà y.
Nữ ni áo trắng mắt chiếu ra những tia lá»a oán độc, nghiến răng nói :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Sá»± thá»±c đã rà nh rà nh ra đó, mi còn biện thuyết gì nữa ?
Từ Văn nói :
- Tiểu sư thái nói váºy chẳng hóa ra là chá»§ quan quá ư ? Tiểu sư thái bảo là sá»± thá»±c
mà chỉ căn cứ và o lối phá»ng Ä‘oán sao được. Tại hạ xin há»i sá»± thá»±c phát ra trong
trưá»ng hợp nà o, và ở đâu ? Xin tiểu sư thái cho hay.
Nữ ni áo trắng lau huyết tÃch bên mép, dương cặp mắt phẩn ná»™ nhìn Từ Văn rồi hằn
há»c há»i :
- Mi nói váºy dưá»ng như không biết chút gì thiệt hay sao ?
Từ Văn đáp :
- Sự thực là thế đó.
Nữ ni áo trắng nói :
- Thôi được ! Sau nà y còn có lúc gặp nhau. Món nợ đó dù ngưá»i có tha song trá»i
cũng chẳng dung đâu.
Chưa dứt lá»i, nữ ni đã vá»t ra xa mấy trượng.
Từ Văn coi chừng không ổn, bụng bảo dạ :
- Vụ nà y không há»i cho rõ ngá»n nghà nh không được. Việc khác chẳng nói là m chi,
nay há» quà ng cho mình bốn chữ cưỡng gian giết ngưá»i há phải tầm thưá»ng.
Chà ng nghÄ© váºy liá»n băng mình rượt theo.
Thân pháp nữ ni quả là phi thưá»ng. Từ Văn đã phát huy đến mưá»i thà nh công lá»±c
mới giữ được khoảng cách không xa thêm.
Chạy quanh thị trấn, trước mắt hiện ra má»™t miá»n hoang dã. Từ Văn rượt chừng má»™t
trống canh thì tới trước một tòa ni am. Chà ng để nữ ni và o am rồi mới chạy tới nơi,
thấy trên cổng am treo biển đỠbốn chữ Từ Hà ng Phổ Äá»™ thì biết là am thỠđức
Quan Âm.
Trong am bao phủ một là n không khà tịch mịch chết chóc. Nữ ni và o am rồi, cổng
vẫn để ná»a khép ná»a mở.
Từ Văn ngẫm nghĩ một chút rồi len lén đi và o.
Tòa am nà y không lấy gì là m rộng lắm. Trong cổng tòa là một chiếc sân con hoa
cá» um tùm. Hai bên Ä‘á»u có sương phòng, má»™t gian trống hai gian đóng kÃn. Theo lối
Ä‘i nhá» qua vưá»n hoa là đến Pháºt đưá»ng.
Trong Pháºt đưá»ng đèn xanh le lói, khói hương nghi ngút, nhưng không má»™t bóng
ngưá»i. Dảy nhà mé đông tối Ä‘en như má»±c. Trong gian bên hữu mé tây cá»a sổ căng
bằng tấm sa má»ng, thấp thoáng có hai bóng ngưá»i dưá»ng như Ä‘ang bà n bạc chuyện
gì...
Từ Văn nghĩ thầm :
- Mình là chà ng trai xa lạ, đêm tối sấn và o ni am là má»™t Ä‘iá»u không ổn. Chi bằng
mình lên tiếng trước để khá»i xảy ra chuyện hiểu lầm.
Giữa lúc ấy trong sương phòng có tiếng khà n khà n của một bà già cất lên :
- Thà chá»§ ngoà i đó phải chăng là Äịa Ngục Thư sinh ? Má»i thà chá»§ và o đây.
Thanh âm nghe rất êm tai. Từ Văn động tâm tá»± há»i :
- Äối phương là ai váºy ?
Trong gian nhà trống, đèn lá»a thắp lên như má»™t hiên tiếp khách nhá» bé xinh xinh,
cách bà y trà rất trang nhã và sạch sẽ.
Nữ ni áo trắng mà chà ng vừa theo dõi, chắp tay để trước ngá»±c đứng sang bên cá»a
lạnh lùng nói :
- Má»i thà chá»§ và o.
Từ Văn khiêm tốn thi lễ rồi cất bước tiến và o trong khách hiên. Trong hiên, một lão
ni trạc tuổi bảy mươi vẻ mặt trang nghiêm ngồi chá». Cặp mắt loang loáng cá»§a bà có
má»™t uy lá»±c vô hình trấn áp lòng ngưá»i. Lão ni lên tiếng :
- Má»i thà chá»§ an tá»a.
Từ Văn tạ ơn rồi ngồi xuống ghế đối diện với lão ni. Lòng chà ng rất đổi băng
khoăn vì lão ni nà y là ngưá»i lạ mà thanh âm nghe rất quen tai. Chà ng nghÄ© mãi mÃ
không nhớ ra được đã gặp hay nghe tiếng đối phương ở đâu. Chà ng đà nh cất tiếng
há»i:
- Xin tiá»n bối cho hay pháp hiệu là gì ?
Lão ni đáp :
- Bần ni tên hiệu là Tu Duyên.
Từ Văn nói :
- Vãn bối đưá»ng đột tiến và o bảo am, xin sư thái tha tá»™i cho.
Lão ni nói :
- Bần ni đang mong thà chủ đến đây.
Từ Văn ngáºp ngừng :
- Vừa rồi quà đệ tá»...
Tu Duyên lão ni giÆ¡ tay ngăn Từ Văn lại, ngắt lá»i :
- Tiểu đồ vô tâm hiểu lầm, thà chủ bất tất nhắc lại là m chi nữa.
Từ Văn không khá»i ngạc nhiên tá»± há»i :
- Chẳng lẽ đối phương đã phát giác ra hung thủ, hoặc biết rõ nguyên nhân cái chết
ra sao ? Nếu không thế, thì là m sao lại nói tới hai chữ hiểu lầm.
NghÄ© váºy chà ng liá»n nói :
- Mục Ä‘Ãch cá»§a vãn bối tá»›i đây chẳng qua là để giải tá» sá»± thá»±c. Nếu là sá»± hiểu lầm
thì vãn bối xin cáo từ...
Tu Duyên lão ni ngắt lá»i :
- Khoan đã !
Từ Văn há»i :
- Tiá»n bối còn Ä‘iá»u chi chỉ giáo ?
Tu Duyên lão ni đáp :
- Xin thà chủ xét lại nguyên nhân cái chết cho tiểu đồ.
Bà đứng lên quay vá» phÃa nữ ni áo trắng đứng bên cá»a nói :
- Ngộ Chân ! Thắp đèn lên !
Ngá»™ Chân thiếu ni xoay mình tiến và o gian phòng kÃn mé hữu thấp đèn lên.
Tu Duyên lão ni xòe tay ra má»i. Từ Văn đứng lên theo lão ni qua cá»a căn phòng mé
hữu thì thấy trên giưá»ng mây đặt má»™t chiếc tá» thi đấp hai tấm áo cà sa. Chà ng biết
ngay đây là nữ ni bị cưỡng gian rồi bị hạ sát.
Tu Duyên lão ni da mặt hÆ¡i nhÃu lại. Hiển nhiên bà cố gắng đè nén mối xúc động
phẩn khÃch trong lòng. Bà giÆ¡ bà n tay run run trá» và o xác chết trên giưá»ng nói :
- Y là đại đệ tỠNgộ Tỉnh của bần ni. Hôm qua bần ni có việc phải ra ngoà i, Ngộ
Chân cÅ©ng Ä‘i mua thá»±c váºt không ở nhà , nên xảy ra vụ thảm án nà y. Kẻ xấu số đã bị ô
nhục rồi bị giết. Khắp mình từ trên xuống dưới tuyệt vô thương tÃch mà cÅ©ng không
có dấu vết gì bị trúng độc hay bị ná»™i thương. Tiểu đồ Ngá»™ Chân ngá» là hà nh vi cá»§a thÃ
chá»§.
Từ Văn nhÃu cặp lông mà y há»i :
- Thế thì sao tiá»n bối lại nói quyết đây là chuyện hiểu lầm ?
Tu Duyên lão ni đáp :
- Vì bần ni biết rõ sá»± việc phát sinh và o lúc thà chá»§ Ä‘ang ở tổng đà n Há»™i Vệ Äạo.
- Ủa !
Từ Văn trong lòng không khá»i mÆ¡ mà ng tá»± há»i :
- Sao đối phương lại biết lúc đó mình Ä‘ang ở tổng đà n Há»™i Vệ Äạo ?
Tu Duyên lão ni lại nói tiếp :
- Trước đây má»™t số đệ tá» Há»™i Vệ Äạo đã bị hạ sát má»™t cách ly kỳ tương tá»± như thế
nà y. Ai cÅ©ng phán xét đây là bị chất độc Vô nh Tồi Tâm Thá»§. Thà chá»§ hiểu rõ vá»
chất độc nà y nên bần ni má»i tá»›i đây để Ä‘oán xem.
Từ Văn kinh hãi vô cùng, bụng bảo dạ :
- Nghe thanh âm thi dưá»ng như lão ni đây đã quen biết mình và tá»±a hồ mụ hiểu hết
cả hà nh vi của mình mới lại cà ng đáng sợ.
Tuy chà ng nghÄ© thế nhưng cÅ©ng không há»i vặn, liá»n gáºt đầu hà m hồ đáp :
- Xin cho mở mặt ra để vãn bối xem xét.
Ngá»™ Chân thiếu ni mở má»™t góc tấm cà sa lên để hở bá»™ mặt ngưá»i chết thì thấy
tướng mạo xinh tươi, có thể gá»i là mỹ nhân được. Có Ä‘iá»u nét mặt lá»™ vẻ Ä‘au khổ oán
háºn.
Ngá»™ Chân ngoảnh đầu nhìn ra phÃa khác tá»±a hồ không nở coi thảm trạng nà y.
Từ Văn lấy ngón tay mở hé mắt ngưá»i bị nạn. Chà ng má»›i nhìn sÆ¡ qua mà trái tim
đã Ä‘áºp loạn lên, vì ngưá»i chết quả nhiên bị chất độc Vô nh Tồi Tâm hại. Chà ng tá»±
há»i :
- Chất độc nà y trừ cha con mình ra còn ai sỠdụng được nữa không ? Mình đã luyện
thà nh Vô nh Tồi Tâm Thá»§, ngưá»i lẫn vá»›i chất độc. Còn kẻ khác mà dùng chất độc
nà y tất hỠphải cho và o miệng đối phương mới phát sinh hiệu lực. Hiển nhiên hung
thá»§ đã cố ý tiá»n gian háºu sát. Chẳng lẽ đây là hà nh vi cá»§a phụ thân ? Phụ thân mình
đã có những hà nh động khiến cho cả ngưá»i ta và quỉ thần Ä‘á»u căm phẩn hay sao ?
NghÄ© tá»›i đây bất giác ngưá»i chà ng run bần báºt.
Bao nhiêu ký ức đau khổ không ngớt hiện lên trong đầu chà ng. Nà o là giữa Thượng
Quan Hoà nh vá»›i phụ thân có mối thù Ä‘oạt thê diệt tá». Hà nh vi đó là hạng vô sỉ trong
võ lâm. Nà o là mẫu thân chà ng kêu bằng nhị phu nhân đủ chứng minh phụ thân có
năm thê bảy thiếp.
Chà ng lại nhớ tới mình được nuôi dưởng cách biệt, hoà n toà n mỠmịt vỠgia sự.
Mẫu thân chà ng thỉnh thoảng thở dà i ra chiá»u bi thảm mà không chịu nói rõ tâm sá»±.
Hiển nhiên có ẩn tình gì.
Sau khi chà ng lá»›n lên má»›i tá»›i Thất Tinh Bảo, những ngưá»i trong Bảo xem chừng ai
cÅ©ng có vẻ úy kỵ, má»i Ä‘iá»u bà máºt.
Phụ thân chà ng ra ngoà i mà chưa từng để lộ chân tướng.
Bấy nhiêu nghi vấn đã chứng minh phụ thân chà ng không hẳn là ngưá»i chÃnh đại
quang minh. Nhưng chà ng là con cái thì biết là m thế nà o ?
Từ Văn còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì Tu Duyên lão ni cất tiếng trầm trá»ng há»i :
- Thà chủ coi thế nà o ?
Từ Văn nghiến răng đáp :
- Äúng rồi ! Quả là chết vì chất kịch độc Vô ảnh Tồi Tâm.
|

12-06-2008, 08:48 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 31
Xót phụ thân hà o kiệt háºn mình
Tu Duyên lão ni ngáºp ngừng nói :
- Nếu váºy thì bần ni có Ä‘iá»u cần phải há»i thà chá»§...
Từ Văn nói ngay :
- Tiá»n bối có Ä‘iá»u chi xin cứ há»i :
Tu Duyên lão ni nói :
- Vá» chất độc Tồi Tâm nà y ngoà i thà chá»§ đã luyện thà nh ngưá»i cùng chất độc hòa
lẫn với nhau, chẳng hiểu còn ai nữa không ?
Từ Văn chấn động tâm thần nhưng ngoà i mặt vẫn ung dung đáp :
- VỠđiểm nà y vãn bối không thể trình bà y được.
Cặp mắt Tu Duyên lão ni hiện ra những tia sáng trấn áp, há»i bằng má»™t giá»ng cấp
bách :
- Bần ni lá»›n máºt xin thà chá»§ cho biết lệnh sư thừa là ai ?
Từ Văn đáp :
- VỠđiểm nà y vãn bối cũng đà nh chịu.
Tu Duyên lão ni lại há»i :
- Chà !... Thà chủ có bạn đồng môn cùng bôn tẩu giang hồ không ?
Từ Văn đáp :
- Không có !
Tu Duyên lão ni đột nhiên lớn tiếng :
- Äúng y ! Nhất định y rồi ! Ngoà i y không còn ai nữa.
Từ Văn run lên buá»™t miệng há»i :
- Y là ai váºy ?
Tu Duyên lão ni mắt chiếu ra những tia hà n quang nhìn chầm cháºp Từ Văn dưá»ng
như đã soi suốt nội tâm chà ng. Từ Văn định thần lại, ráng giữ vẻ thản nhiên.
Lão ni trầm ngâm hồi lâu mới đáp :
- Một tên ác ma biết dùng độc.
Từ Văn hững há» há»i :
- Trong võ lâm thiếu gì ngưá»i biết dùng độc ?
Tu Duyên lão ni ngắt lá»i :
- Cái đó đã hẳn. Nhưng bần ni đã nắm chắc đúng hắn không sai.
Từ Văn thản nhiên há»i :
- Tiá»n bối có cho hay được chăng ?
Tu Duyên lão ni há»i lại :
- Thà chủ chả cần biết là m chi.
Từ Văn có chá»— dụng tâm, liá»n há»i gặng :
- Nhưng vãn bối cÅ©ng muốn hiểu những ai giá»i dùng chất độc.
Tu Duyên lão ni đáp :
- Vụ nà y còn trong vòng phá»ng Ä‘oán, có khi chưa Ä‘Ãch xác. Kẻ xuất gia không thể
hồ đồ vu oan cho ngưá»i. Xin thà chá»§ nguyên lượng.
Từ Văn cứng há»ng chẳng còn cách nà o bắt ép ngưá»i ta nói ra những Ä‘iá»u mà há»
không muốn. Có Ä‘iá»u lòng chà ng đã sẵn thà nh kiến, lại chiếu theo những sá»± trạng
trước nay mà suy đoán, chà ng rất nghi cho phụ thân. Chất độc Tồi Tâm đã chế hóa
theo phương pháp bà máºt, cả đến tay cao thá»§ độc nhất vá» Äá»™c đạo là Thôi Vô Äá»™c
cũng chỉ biết tên nó chứ không giải trừ được. Trên chốn giang hồ còn ai dùng được
chất độc nà y nữa.
Äá»™t nhiên chà ng nhá»› tá»›i mấy nhân váºt thần bà có thể thoát được độc thá»§ cá»§a mình
tá»· như ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o giả là m phụ thân, phân đà n chúa Há»™i Tụ Bảo,
lão ni trong Tống TỠAm, Thất Tinh cố nhân, hán tỠmặt đen mạo xưng là Tổng tuần
Há»™i Vệ Äạo, bóng ngưá»i đã cướp vòng tay cá»§a chà ng, và các Diệu Thá»§ tiên sinh hóa
trang là m trăm ngà n bá»™ mặt khác nữa. Bấy nhiêu ngưá»i không sợ độc thá»§ cá»§a chà ng,
rất có thể hỠbiết sỠdụng chất kịch độc.
Từ Văn nghÄ© tá»›i đây, chà ng thấy yên lòng trở lại được má»™t chút. Chà ng hy vá»ng
ngoà i phụ thân mình đây, có thể là hà nh vi của kẻ khác.
Tu Duyên lão ni xòe tay má»i :
- Má»i thà chá»§ ra nhà ngoà i dùng trà .
Từ Văn thấy mình chẳng có Ä‘iá»u chi mà ở lại nữa, liá»n nói :
- Vãn bối xin cáo từ.
Tu Duyên lão ni nói :
- Bần ni xin lỗi thà chủ vỠvụ nà y.
Từ Văn nói :
- Tại hạ không dám. Tiá»n bối tháºt quá khiêm.
Chà ng nói xong chắp tay thi lá»… rồi ra khá»i sương phòng, Ä‘i thẳng ra cổng am.
Bây giá» chà ng má»›i nhá»› tá»›i Thiên Äà i Ma CÆ¡ hiện Ä‘ang chá» mình ở ngoà i khu rừng
từ lúc chà ng giao thá»§ vá»›i Diệu Thá»§ tiên sinh. Hiện giỠđã ná»a đêm, chà ng chắc nà ng
cÅ©ng Ä‘i rồi, nên không quay trở lại chá»— cÅ© nữa, mà tÃnh ngay đến việc khẩn yếu.
Diệu Thủ tiên sinh đã đưa ra đỠnghị trong vòng năm ngà y sẽ được gặp Thất Tinh
cố nhân trên đưá»ng Ä‘i Khai Phong. Chà ng liá»n nghÄ© ngay đến công việc chÃnh yếu
trước mắt là đến Khai Phong. Má»™t là để nói chuyện việc mất vòng tay, hai là há»i thăm
hà nh tung phụ thân ở nơi Tưởng Úy Dân, ba là để gặp Thất Tinh cố nhân.
Quyết định rồi, chà ng nhìn nháºn phương hướng Ä‘i vá» phÃa Bắc.
Má»™t hôm Từ Văn tá»›i Yển Thà nh còn cách Khai Phong chừng ná»a phần đưá»ng mÃ
tÃnh ra mất đã bốn ngà y. Chà ng vẫn chưa chạm trán Thất Tinh cố nhân thì trong lòng
không khá»i tức giáºn và cho là Diệu Thá»§ tiên sinh không giữ được lá»i hứa.
Từ Văn không định và o thà nh, liá»n quanh ra cá»a Tây và o má»™t tá»u quán ở ngoà i
thà nh để ăn uống.
Giữa lúc chà ng đang cúi đầu xuống tự mình rót rượu uống, bỗng nghe một gã hán
tá» cất giá»ng ồm ồm trong tá»u Ä‘iếm nói vá»›i ngưá»i bạn cùng bà n vá»›i gã :
- Nhị gia ! Bữa nay Trịnh Lục nà y được mở rộng nhản giới.
Hán tá» kêu bằng nhị gia mặt và ng như nghệ, dượng cặp lông mà y lên há»i :
- Lão Lục ! Ngươi nói chuyện chả có đầu đuôi gì hết. Coi gì mà mở rộng nhản giới?
Trịnh Lục đáp :
- Nhị gia ! Chẳng phải tiểu đệ nói láo, nhưng sống đã ná»a Ä‘á»i ngưá»i mà không gặp
phen nà y tháºt là uổng...
Gã mặt và ng há»i lại :
- Nhưng việc gì kia chứ ?
Trịnh Lục không trả lá»i, há»i lại :
- Nhị gia có biết Thần Ưng Bang chúa Cổ Ngá»c Sanh không ?
Gã mặt và ng đáp :
- Biết chứ. Là m sao ?
- Thân thủ Cổ bang chủ thế nà o ?
- Dĩ nhiên là một tay cao thủ hạng nhất trên chốn giang hồ hiện nay.
Trịnh Lục vỗ bà n một cái rồi nói :
- Tối hôm qua tiểu đệ qua Thất Lý Cương gặp má»™t trưá»ng náo nhiệt. Bá»n cao thá»§
Thần Ưng Bang có đến hai chục tên do Bang chúa Cổ Ngá»c Sanh thân chinh thống
lảnh đến Ä‘oạt Thiên Vương trại để là m phân đà cho bang há». Lúc quay vá» Thất Lý
Cương thì đụng phải Thái Tuế...
Hán tá» mặt và ng há»i ngay :
- Thái Tuế nà o ?
- Chà ! Má»™t ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o.
Từ Văn vừa nghe đối phương nói tá»›i ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o liá»n chấn động
tâm thần, chú ý lắng tai nghe gã nói gì nữa.
Hán tá» mặt và ng nhắp má»™t hÆ¡i rượu rồi há»i :
- Sau ra thế nà o ?
- Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o cố ý gây chuyện. Y chẹn đưá»ng Cổ Ngá»c Sanh, tá»±
xưng là bạn hữu của Thiên Vương trại chủ và muốn đứng ra xỠsự theo lẽ công bằng.
Hai bên lá»i qua tiếng lại rồi xảy ra cuá»™c động thá»§.
Hán tá» mặt và ng dưá»ng như chẳng lấy chi là m hứng thú, hững há» nói :
- Những cuộc phân tranh giữa các bang phái giang hồ biết bao giỠnói cho xiết
được.
Trịnh Lục giá»ng ồm ồm dương cặp mắt lên như hai cái nhạc đồng, có vẻ bá»±c mình
há»i :
- Nhị gia ! Tiểu đệ chưa nói đến chÃnh Ä‘á». Nhị gia thá» Ä‘oán coi câu chuyện sau thế
nà o ?
Hán tá» mặt và ng há»i :
- Rồi sao nữa ?
Trịnh Lục đáp :
- Bản lảnh ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o má»›i ghê gá»›m là m sao ! Chỉ ba chiêu, ba
chiêu thôi nhé, hắn đã đâm Cổ Bang chúa chết quay ra đương trưá»ng...
Hắn vừa nói vừa giơ ba ngón tay lên.
Hán tá» mặt và ng biến sắc run lên há»i :
- Có chuyện đó tháºt ư ?
Từ Văn nghe nói cÅ©ng kinh hồn tá»± há»i :
- Không hiểu ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o nà y là chÃnh phụ thân mình hay là kẻ
giả mạo ?
Trong tá»u Ä‘iếm không đông khách mấy, nhưng ai nấy thấy câu chuyện hấp dẫn
cÅ©ng Ä‘á»u dừng chén lắng tai nghe.
Hán tá» giá»ng nói ồm ồm tức Trịnh Lục thấy ngưá»i khác chú ý đến mình cà ng nói
lớn hơn :
- Nhị gia ! Äó má»›i là mở mà n. Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o thá»§ Ä‘oạn lợi hại vô
cùng ! Giết xong Cổ Bang chúa, hắn còn hạ sát thủ liên miên. Toà n bộ hai mươi mấy
tay cao thá»§ bang Thần Ưng Ä‘á»u bị chết ngay đương trưá»ng, chẳng má»™t ai trốn thoát.
Hán tá» mặt và ng há»i :
- Lão Lục có biết ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o đó lai lịch thế nà o không ?
Hán tá» giá»ng nói ồm ồm đáp :
- Tiểu đệ cÅ©ng không hay. Hắn chỉ nói rõ nguyên nhân rồi hạ sát thá»§ liá»n.
Hán tỠmặt và ng nói :
- Chà ! Chác là má»™t nhân váºt phi thưá»ng !...
Hán tá» giá»ng ồm ồm kể tiếp :
- Nhị gia ! Má»™t chuyện quái đản nữa phát sinh là trong trưá»ng lại thêm má»™t ngưá»i
che mặt mặc áo cẩm bà o nữa xuất hiện đột ngột...
Hán tá» mặt và ng trố mắt ra há»i :
- Ủa ! Sao lại kỳ váºy ?
Hán tá» giá»ng ồm ồm kể tiếp :
- Hai ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o giống nhau hoà n toà n, không sao phân biệt
được ngưá»i nà o đến trước ngưá»i nà o đến sau. Dưá»ng như hai ngưá»i nà y đã có chá»§
định từ trước. Há» chạm trán nhau chưa nói câu gì đã động thá»§ liá»n. Cả hai cùng thi
triển toà n là kỳ chiêu tuyệt thức, chiến đấu cực kỳ khốc liệt, khiến ai coi cũng phải
kinh hồn táng đởm...
Từ Văn cảm thấy huyết mạch chạy rần rần. Lòng dạ chà ng rất đổi bồn chồn. Chà ng
hết đứng lên lại ngồi xuống, uống cạn hết chén nà y đến chén khác.
Hán tá» giá»ng nói ồm ồm nghÄ© lấy hÆ¡i má»™t chút rồi lại nói :
- Cuá»™c chiến đấu kịch liệt dằng dai đến gần má»™t giá». HỠđánh nhau từ trên sưá»n núi
chuyển xuống đến chân núi, rồi vỠsau vừa đánh vừa tiến và o trong một khu rừng. Coi
tình hình hai bên Ä‘á»u lâm và o tình trạng cây cung cứng dương đến độ chót thì đột
nhiên có má»™t ngưá»i áo Ä‘en tá»›i nÆ¡i. Äêm tối không trông rõ y là ai, chỉ nghe y hắng
giá»ng má»™t tiếng rồi tá»± nói má»™t mình : Ngà y mạt váºn cá»§a lão thất phu đã đến rồi đây.
Chó sói cắn chó sói rồi cả hai cùng tan xác. Tháºt trá»i cho ta cÆ¡ há»™i nà y để báo thù.
Äoạn bóng Ä‘en nhảy xổ và o trong rừng...
Hán tá» mặt và ng ra chiá»u nóng ruá»™t, thấy đồng bạn ngừng lại liá»n giục :
- Rồi sao nữa ?
Hán tá» giá»ng nói ồm ồm đáp :
- Trong rừng vá»ng ra những tiếng gươm Ä‘ao chát chúa và tiếng quát tháo om sòm.
Sau cùng tiếp đến hai tiếng rú thê thảm rồi im bặt.
- Ủa !
- Tiểu Kim Cương nà y không ngăn được tÃnh hiếu kỳ liá»n chạy và o rừng coi thì trá»i
ơi !...
- LÃ m sao ?
- Cả hai ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o thây chết song song nằm ở trong rừng, đầu
tan mặt nát, bầy nhầy coi gớm khiếp.
Từ Văn tưởng chừng sét đánh xuống đầu, phách tán hồn bay. Chà ng băng mình lại
túm lấy Tiểu Kim Cương Trịnh Lục lớn tiếng quát :
- Ngươi có nói tháºt không ?
Hán tá» bị nắm, toà n thân nhá»§n ra không còn đất cá»±a quáºy. Gã vừa tức vừa sợ nói :
- Ô hay !... Ông bạn là m gì thế nầy ?
Từ Văn da mặt co rúm lại trông khác hẳn đi. Cặp mắt chà ng chiếu ra những tia sát
quang rùng rợn. Chà ng gầm lên :
- Có tháºt thế không ? Nói mau !
Hán tỠmặt và ng đột nhiên đứng lên phóng chưởng đánh và o đầu Từ Văn.
Lúc nà y Từ Văn đã nổi cơn hung, không còn sáng suốt nữa. Bất giác chà ng thi triển
độc thủ.
Hán tá» mặt và ng rú lên má»™t tiếng rồi ngã lăn ra, hồn lìa khá»i xác. Bao nhiêu tá»u
khách hồn vÃa lên mây đứng ngẩn ngưá»i ra.
Hán tá» giá»ng nói ồm ồm đâm liá»u, miệng ấp úng la không thà nh tiếng :
- Các hạ... các hạ... phải chăng là Äịa Ngục Thư sinh ?
Từ Văn cà ng túm chặt hơn quát :
- Nói mau ! Không thì ngươi phải chết.
- Äúng là ... sá»± thá»±c... không giả trá chút nà o.
Từ Văn lại há»i :
- Thất Lý Cương cách đây bao xa ?
- Äi vá» phÃa Tây... chừng ba chục dáºm là đến nÆ¡i...
Từ Văn buông tay, vá»t ra ngoà i tá»u quán nhằm vá» phÃa Tây mà chạy. Äầu óc chà ng
trống rổng, dưá»ng như linh hồn đã lìa khá»i xác.
Ba chục dáºm lá»™ trình Từ Văn Ä‘i chẳng mấy chốc đã tá»›i. Chà ng há»i thăm ngưá»i Ä‘i
đưá»ng vị trà Thất Lý Cương, rồi cấp tốc chạy tá»›i nÆ¡i. Chà ng lên gò quả nhiên còn thấy
vết tÃch cuá»™c chiến đấu. Dưới chân gò vá» mé hữu là má»™t khu rừng ráºm âm u, kéo dà i
chừng mấy dáºm.
Từ Văn liá»n chạy xuống, vá»t và o trong rừng. Bá»—ng có tiếng sá»™t soạt Ä‘áºp và o mà ng
tai. Từ Văn băng khuân không chá»§ định, chạy vá» phÃa có tiếng động. Hai ngưá»i nhÃ
quê đang đà o lỗ ở chỗ khoảng trống không cây cối. HỠthấy Từ Văn tới nơi sợ cuống
cả lên. Chà ng đưa mắt nhìn quanh thấy gần đó có hai cái tá» thi máu thịt bầy nhầy, liá»n
nhảy xổ lại như ngưá»i Ä‘iên khùng.
Từ Văn cảm thấy trá»i đất quay cuồng cặp mắt hoa lên. Ngưá»i chà ng lảo đảo cÆ¡ hồ
muốn té.
Cả hai xác chết Ä‘á»u mặc áo cẩm bà o, mặt mÅ©i nát bét không còn nháºn ra được nữa.
Hiển nhiên cách hạ thủ cực kỳ tà n nhẫn.
Hai ngưá»i nhà quê ngÆ¡ ngác ngó Từ Văn.
Từ Văn cố trấn tỉnh tầm thần mà ngưá»i vẫn lảo đảo. Chà ng cúi xuống coi, nhưng bá»
ngoà i đã không tà i nà o nháºn ra được ai là phụ thân mình.
Lúc nà y chà ng chỉ còn có má»™t tia hy vá»ng mong manh là cả hai xác chết Ä‘á»u lÃ
ngưá»i ngoà i. Nhưng tia hy vá»ng nà y chẳng qua chỉ là phản ứng cá»§a mối thâm tình,
còn sự thực rà nh rà nh ra trước mắt, chà ng không thể nghĩ khác hơn được.
Kỳ tÃch đã không phát sinh thì phụ thân chà ng bị thảm tá» rồi. Thảm trạng trước mắt
khiến chà ng cơ hồ phát điên.
Chà ng thá» tìm những di váºt ở tá» thi xem có phát giác ra được Ä‘iá»u gì chăng. Trước
hết chà ng xục tìm trong xác chết gần mình, thì chẳng thấy chút chi khác lạ. SỠmò
đến xác thứ hai, chà ng thấy trong mình y có bình thuốc, gói thuốc Ä‘á»u là những chất
độc chế hóa rất tinh xảo. Chà ng giáºt mình tá»± nhá»§ :
- Äây là những đồ váºt cá»§a phụ thân.
Từ Văn quì phục ngay xuống, tay chà ng vuốt ve cái thi thể lạnh cứng, nước mắt
tuôn rÆ¡i như mưa. Chà ng thấy má»i váºt Ä‘á»u biến đổi. Trá»i biến, đất biến, nhất thiết cái
gì cũng một mà u ảm đạm chết chóc. Chà ng không khóc được ra tiếng, chỉ nghiến
răng thương tâm và sa lệ. Nỗi bi ai không có thanh âm là cái đau khổ đến cực điểm
đưa chà ng và o trạng thái mơ hồ.
Hai ngưá»i nhà quê vi hảo tâm muốn chôn vùi xác chết cho khá»i bá»™c lá»™ cốt hà i. Bây
giá» há» thấy có ngưá»i nháºn tá» thi, liá»n sợ rắc rối đến mình, nhất là sá»± tà n sát vá» thù hằn
cá»§a bá»n giang hồ. Há» liá»n len lén bá» Ä‘i.
Những giá»t mưa lạnh lùng kéo Từ Văn ra khá»i trạng thái mÆ¡ hồ. Chà ng ngồi thừ
xuống đất miệng lẩm bẩm :
- Phụ thân chết rồi ! Hung thá»§ là ai ? Ngưá»i giả mạo phụ thân cùng chết rồi, hắn lÃ
hạng ngưá»i nà o ?
Trước kia, kẻ giả mạo là m phụ thân là ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o đã toan hạ
sát chà ng mấy lần, hiển nhiên hắn cũng là kẻ thù của phụ thân, và đã biết rõ lai lịch
mình má»›i toan hạ thá»§. Bây giá» hắn chết rồi thì cái bà máºt nà y không còn ngà y nà o
phanh phui ra được nữa.
Từ Văn liên tưởng đến hai ngưá»i nữa cÅ©ng đã hạ thá»§ giết chà ng là Thất Tinh cố
nhân và hán tá» mặt Ä‘en giả mạo là m Tổng tuần Há»™i Vệ Äạo. Hà nh động cá»§a hỠđột
nhiên hiển hiện lên trong đầu óc hổn loạn của chà ng. Chà ng đem những việc đã xảy
ra khi trước dÃnh liá»n và o nhau rồi tá»± há»i :
- Thất Tinh cố nhân và Vệ Äạo Tổng tuần phải chăng cÅ©ng là ngưá»i mặc áo cẩm
bà o nằm chết đây đã hóa trang ra hình thức khác.
Rồi chà ng tá»± trả lá»i : Có lẽ đúng hắn.
Äoạn chà ng lại nhá»› tá»›i Diệu Thá»§ tiên sinh đã hứa trong vòng năm ngà y, cho mình
gặp mặt Thất Tinh cố nhân trên đưá»ng Ä‘i Khai Phong, để kết thúc những chuyện xảy
ra trước kia. Diệu Thá»§ tiên sinh là tay thay đổi nhân dạng giá»i nhất thiên hạ. Thuáºt
dịch dung của lão và tình trạng bữa nay là ngà y thứ tư, rất ăn khớp với nhau.
Cứ tình hình nà y mà suy Ä‘oán thì Thất Tinh cố nhân, hóa thân là m ngưá»i che mặt
mặc áo cẩm bà o để thá»±c hiện lá»i ước, đứng chá» chà ng ở giá»a đưá»ng, không ngá» hắn
lại chạm trán phụ thân chà ng. Một chân một giả quay ra quyết đấu. Trong vụ nà y
ngưá»i đến trước gặp Thần Ưng Bang chúa Ä‘i xâm lấn Thiên Vương Trại trở vá». VÃ
giá»a hắn và Thiên Ưng Trại có mối liên quan nên hai bên má»›i thừa cÆ¡ thanh toán
nhau. Ngoà i ra còn má»™t trưá»ng hợp khác là kẻ giả mạo Ä‘ang truy sát Thần Ưng Bang
chúa thì gặp phụ thân chà ng đi qua.
Bất luáºn má»™t trong hai giả thuyết rất gần sá»± tháºt nà y Ä‘á»u có hai Ä‘iểm đáng tin.
Một là còn có kẻ thù khác đứng ngoà i theo dõi, chỠcho cuộc quyết đấu hai bên
đến lúc sức cùng lực kiệt mới thừa cơ hạ thủ.
Hai là Diệu Thá»§ tiên sinh muốn giữ cho vụ Thất Tinh cố nhân vẫn ở trong vòng bÃ
máºt.
Vá» Ä‘iểm thứ hai còn có thể mở cuá»™c Ä‘iá»u tra, còn Ä‘iểm thứ nhất thì kẻ thù đã hạ thá»§
là ai khó mà tưởng tượng được...
Từ Văn chợt nhá»› đến Thượng Quan Hoà nh, Vệ Äạo Há»™i chá»§ là những kẻ thù thì
nhất định má»™t ngưá»i trong bá»n nà y đã hà nh động như váºy. Phụ thân chà ng chết Ä‘i,
Thất Ting Bang tan vỡ rồi. Bất luáºn vụ thù nghịch trước ai phải ai trái, nhưng phụ thân
chà ng máu chảy thây phÆ¡i ở đây là sá»± tháºt. Mối thù nà y không trả thì là m ngưá»i thế
nà o được ?...
Äá»™t nhiên chà ng đứng phắt dáºy, hằn há»c dáºm chân tá»± trách :
- Mình cẩn tháºn quá thà nh ra nhu nhược. Nếu mình hà nh động sá»›m hÆ¡n, thì có lẽ
phụ thân không đến ná»—i bị thảm há»a...
Chà ng ngẩn đầu nhìn qua chá»— trống trong rừng thấy bầu trá»i ảm đạm, từng đám
mây Ä‘en ùn ùn kéo lên tá»±a hồ muốn chụp cả xuống ngưá»i chà ng. Chà ng báºt cưá»i, má»™t
tiếng cưá»i để mỉa mai váºn mệnh, má»™t tiếng cưá»i chứa đựng đầy sát khà rùng rợn.
Từ Văn thấy hai ngưá»i nhà quê đã đà o lá»— sẵn, liá»n cố nhịn Ä‘au thương, gạt lệ mai
táng phụ thân rồi cÅ©ng chôn vùi cả ngưá»i giả mạo kia nữa.
Chôn cất xong, Từ Văn quì xuống trước mồ phụ thân cất tiếng thê lương khấn vái :
- Gia gia ơi ! Hà i nhi giết hết được kẻ thù rồi sẽ đưa di cốt vỠcố lý xây mộ dựng
bia. Gia gia có linh thiên thì âm trợ cho hà i nhi mau mau trả được những mối thù sâu
tựa bể.
Khấn xong chà ng phục lạy mấy lạy rồi ôm mối thương tâm ra khá»i khu rừng. Sát
khà trên mà mắt chà ng bây giỠlại xuất hiện. Cánh tay độc của chà ng trước vẫn dấu
giếm, bây giỠđể thò ra tựa hồ không úy kỵ gì nữa, mà cũng chẳng cần dấu giếm ai.
Chà ng lại định bắt đầu cuá»™c tà n sát kẻ thù. Mặt chà ng trở lại trÆ¡ như đá, lạnh như tiá»n.
Óc chà ng tÃnh toán hà nh động cá»§a mình.
Việc đi Khai Phong vẫn còn có điểm khẩn yếu. Hà nh tung phụ thân chà ng nay
không cần thám thÃnh nữa, nhưng còn vụ vòng tai ngá»c chà ng chẳng thể không phúc
đáp. Nếu không báo trước cho nhà hỠTưởng mà đã bắt đầu hà nh động trả thù sống
thác không hay, thì món nợ kia vẫn còn để lại.
Hôm sau là ngà y cuối cùng vá» lá»i hứa cá»§a Diệu Thá»§ tiên sinh. Nếu không gặp Thất
Tinh cố nhân thì những Ä‘iá»u suy Ä‘oán cá»§a chà ng đứng vững, bằng gặp hắn thì chà ng
sẽ đòi nợ và điá»u tra những chuyện bà máºt.
Quyết định rồi, Từ Văn quay vỠđưá»ng lá»›n nhằm phÃa Khai Phong mà đi.
Qua ngà y thứ năm, ngà y thứ sáu rồi ngà y thứ bảy vẫn chẳng thấy bóng Thất Tinh
cố nhân đâu, mà cÅ©ng không gặp Diệu Thá»§ tiên sinh nữa. Chà ng cho là lá»i phá»ng
Ä‘oán cá»§a mình đã thà nh sá»± thá»±c. Thất Tinh cố nhân là ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o
giả kia.
Hôm ấy chà ng tá»›i thà nh Khai Phong. Khai Phong là thá»§ đô trải qua mấy triá»u đại,
phong cảnh thà nh nà y có rất nhiá»u chá»— không giống vá»›i thà nh thị khác.
Tưởng phủ là nhà già u có nhất thà nh Khai Phong nên chẳng ai không biết. Từ Văn
tìm đến chẳng khó khăn gì. Chà ng bắt đầu do dự không hiểu và o nhà rồi sẽ nói sao.
Chà ng thầm nghĩ :
- Mình cùng đối phương tuy là chá»— thế giao, nhưng ngót mưá»i năm nay rất Ãt Ä‘i lại,
và nhà mình lại gặp cơn thảm biến, chẳng hiểu hỠcòn có mối thâm tình gì với mình
nữa không. Äây là lần đầu mình và o nhà há» Tưởng đã đòi trá»±c tiếp vá»›i Tưởng Minh
Châu thì dÄ© nhiên có Ä‘iá»u không tiện. Trước hết mình phải gặp Tưởng Úy Dân, nhưng
biết mở miệng nói với lão thế nà o. Tưởng Minh Châu tặng vòng tay cho mình, chẳng
hiểu phụ thân nà ng có biết không ?
Chà ng nghĩ tới nghĩ lui mà không nghĩ ra được kế hoạch vẹn toà n, đà nh tự nhủ :
- Mình cứ và o rồi tới đâu hay đó.
NghÄ© váºy chà ng đánh bạo Ä‘i thẳng đến trước phá»§.
Má»™t lão già áo Ä‘en xuất hiện phÃa trong cổng. Chắc lão là ngưá»i gác. Lão nhìn Từ
Văn từ đầu xuống đến gót chân rồi há»i :
- Công tỠmuốn kiếm ai ?
Từ Văn chắp tay đáp :
- NhỠlão trượng thông bẩm với quà chủ nhân có Từ Văn đến bái kiến.
Lão già áo đen ồ lên một tiếng rồi đáp :
- Công tá» không may rồi, gia chá»§ Ä‘i vắng chưa vá».
Từ Văn ngáºp ngừng há»i :
- Váºy... tiểu thư có ở trong phá»§ không ?
Lão già áo đen biến sắc nói :
- Xin công tá» tá»± trá»ng má»™t chút.
Từ Văn nghĩ bụng đây là cơ hội rất tốt để mình gặp mặt Tưởng Minh Châu. Tuy có
đưá»ng đột, nhưng không thể câu nệ được.
Chà ng tá»§m tỉm cưá»i nói :
- Tại hạ cùng quà phủ là chỗ thế giao, xin chuyển bẩm tiểu thư cho là Từ Văn có
việc đến cầu kiến.
Lão già áo Ä‘en nhÃu cặp lông mà y đáp :
- Xin công tỠhãy chỠmột chút.
Lát sau lão áo Ä‘en trở ra vá»›i vẻ mặt niá»m nở. Má»™t ả thị tỳ áo xanh theo sau lão chạy
ra nhìn Từ Văn chúc câu vạn phúc rồi nói :
- Gia tiểu thư không tiện ra đây nghênh tiếp, má»i tướng công và o nhà .
Từ Văn gáºt đầu, miệng nói :
- Không dám !
Rồi theo ả thị nữ áo xanh tiến và o trong phủ. Chà ng xuyên qua mấy tầng môn hộ,
rưá»ng cá»™t lâu đà i chạm trá»— tinh vi, coi chẳng khác má»™t phá»§ đệ vương công.
Từ Văn đi hết hai tầng viện lạc, và o đến trước một tòa trang viện thì thấy một thiếu
nữ cung trang thoăn thoắt tiến ra nghênh tiếp. Nà ng hơi thẹn thùng nói :
- Ãt khi được thế huynh giá lâm. Xin má»i và o trong hiên nói chuyện.
Từ Văn bất giác nóng cả mặt mà y. Chà ng xá dà i ngượng ngùng đáp :
- Tiểu huynh mạo muội tới đây, mong rằng thế muội miễn trách.
Thiếu nữ nói :
- Tiểu muội đâu dám. Xin thế huynh và o đây.
Má»™t ả tiểu tỳ áo xanh khác vén rèm lên. Từ Văn bước lên hiên rồi hai ngưá»i chia
ngôi chủ khách ngồi xuống.
Tiểu tỳ bưng trà lên. Tưởng Minh Châu lên tiếng trước :
- Tiểu muá»™i nghe gia phụ nói nhà thế huynh gặp Ä‘iá»u bất hạnh, trong lòng lúc nà o
cũng băn khoăn lo lắng.
Từ Văn lòng như se lại. Chà ng cố nhịn đau khổ đáp :
- Äa tạ thế muá»™i có dạ quan hoà i.
Tưởng Minh Châu lại há»i :
- Äã tìm ra được kẻ thù chưa ?
Từ Văn đáp :
- Tiểu huynh đã Ä‘iá»u tra được chút manh mối.
Tưởng Minh Châu nói :
- Chúng ta là chá»— thông gia thân máºt, váºy mà thế huynh không dá»i gót tá»›i đây cho
hay, khiến tiểu muội rất thắc mắc.
Từ Văn không quen kiểu khách sáo. Chà ng Ä‘i thẳng và o vấn Ä‘á», ngáºp ngừng nói :
- Thế muội ! Tiểu huynh đến đây thỉnh tội...
Tưởng Minh Châu ngắt lá»i :
- Thế huynh có Ä‘iá»u chi mà thỉnh tá»™i ?
Từ Văn bẽn lẻn đáp :
- Trước đây thế muá»™i có tặng chiếc vòng tay bằng ngá»c biếc, tiểu huynh không cẩn
tháºn đánh mất rồi.
Tưởng Minh Châu hÆ¡i biến sắc mặt, nà ng há»i :
- Thế huynh để mất trong trưá»ng hợp nà o ?
Từ Văn mặt đỠbừng lên, ấp úng đáp :
- Nói ra cà ng thêm hổ thẹn... Tiểu huynh Ä‘ang cầm xem trên tay thì bị ngưá»i cướp
giựt chạy mất.
- Ủa !...
- Tiểu huynh chắc kẻ hạ thá»§ sang Ä‘oạt nà y dòm dỠđã lâu, chụp được cÆ¡ há»™i liá»n ra
tay ngay. Äáng háºn hÆ¡n nữa là cho tá»›i nay tiểu huynh vẫn chưa Ä‘iá»u tra được đối
phương là ai, cả tướng mạo hắn cũng không biết rõ.
Tưởng Minh Châu an ủi :
- Thế huynh ơi ! Việc đã qua rồi để cho buông trôi. Kẻ khác lấy được cũng bằng đồ
bá».
Từ Văn nói :
- Tiểu huynh thỠrằng phải tìm cách lấy vỠcho bằng được. Thế muội không bắt lổi
cà ng khiến cho tiểu huynh thêm thẹn mặt.
Tưởng Minh Châu nói :
- Thế huynh nói váºy chẳng hóa ra chúng ta là ngưá»i ngoà i ư ?
Từ Văn lãng sang chuyện khác :
- Nghe nói thế thúc ra ngoà i chưa vỠphải không ?
Tưởng Minh Châu đáp :
- Phải rồi ! Chỉ trong má»™t hai ngà y là gia phụ trở vá».
Từ Văn nói :
- Mục Ä‘Ãch tiểu huynh tá»›i đây là để thỉnh tá»™i vá»›i thế muá»™i vá» việc vòng tay bị mất,
và đồng thá»i cÅ©ng để vấn an thế thúc...
Tưởng Minh Châu ngắt lá»i :
- Là m chi chuyện nhá» má»n đó mà thế huynh phải quan tâm.
Từ Văn nói :
- Tiểu huynh xin cáo từ...
|

12-06-2008, 08:50 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 32
Anh hùng mạt lộ gặp ân tình
Tưởng Minh Châu biến sắc, ngắt lá»i :
- Thế huynh ! Thế huynh tÃnh thế là không được rồi. Tuy gia phụ vắng nhà , nhưng
hai bên là chá»— thông gia, tiểu muá»™i không tị hiá»m đứng là m chá»§ nhân, hay dỡ gì thì
chúng ta cÅ©ng bà n tÃnh mấy bữa để chá» gia phụ trở vá» tÃnh giúp công chuyện tương lai
cho thế huynh. Có như thế gia phụ mới tỠđược chút lòng thà nh với lệnh tôn cùng
lệnh từ...
Từ Văn lòng đau như cắt cơ hồ sa lệ. Chà ng không muốn nhắc tới chuyện thương
tâm. HÆ¡n nữa bản tÃnh cương cưá»ng, chà ng không muốn để ai thương hại hoặc giúp
đỡ mình. Chà ng liá»n hà m hồ đáp :
- Cũng may tiểu huynh được thoát nạn.
Hai ngưá»i chuyện vản má»™t hồi thì gia nhân bà y tiệc rượu. Từ Văn muốn chối từ
cÅ©ng chẳng được. Mặt khác Tưởng Minh Châu không theo thói nữ nhi thưá»ng tình.
Nà ng thẳng thắn má»i chà ng nháºp tiệc.
Từ Văn trước đây má»›i cứu nà ng thoát khá»i tay Tụ Bảo Há»™i, hai bên đã có sá»± đụng
chạm và o da thịt nhau. Nếu bây giá» chà ng tị hiá»m thì thà nh ra con ngưá»i kiểu cách.
Có Ä‘iá»u chà ng vẫn hÆ¡i thắc mắc trong lòng, kém vẻ tá»± nhiên.
Giả tỷ ban đầu, chà ng không gặp thiếu nữ áo hồng Phương TỠVi, thì đã đến Tưởng
phá»§ cầu thân rồi. Chà ng còn nhá»› cả hôm đó dá»c đưá»ng có gặp Tưởng Úy Dân và lão
ra chiá»u lạnh nhạt, chà ng cho hà nh động ngà y trước cá»§a mình có chá»— sai lầm mà cÅ©ng
có phần Ä‘Ãch đáng.
Từ Văn thá»§ tay trái và o trong áo, không dám đụng đến những đồ váºt trên bà n.
Rượu được và i tuần, Tưởng Minh Châu bá»—ng phát giác, nà ng kinh hãi ngáºp ngừng
há»i :
- Thế huynh ! Xin tha thứ cho tiểu muá»™i vô lá»… há»i má»™t câu. Tay trái thế huynh...
Từ Văn gượng cưá»i, chà ng đà nh Ä‘em chuyện bà máºt vá» Äá»™c Thá»§ nói cho nà ng
nghe.
Tưởng Minh Châu mắt hạnh tròn xoe, xúc động há»i :
- Ủa ! Thế huynh ! Tiểu muội nghe nói Vô nh Tồi Tâm Thủ khi luyện thà nh rồi,
suốt Ä‘á»i không giải trừ được chất độc. Chuyện đó có tháºt không ?
Từ Văn gáºt đầu, đáp bằng má»™t giá»ng trầm trá»ng :
- Quả có như váºy.
Thực ra, lúc ban đầu chà ng cũng không hay. Mới đây được lão quái trong tuyệt cốc
ở ngá»n Bạch Thạch cho hay, nên chà ng má»›i biết. Lúc ấy chà ng oán háºn phụ thân đã
chôn sống hạnh phúc cả Ä‘á»i mình. Nhưng hiện tại đầu óc chà ng chứa chất đầy cừu
háºn, chà ng chẳng kể gì đến cá nhân mình nữa.
Tưởng Minh Châu tá» ra rất quan thiết, nà ng há»i :
- Thế thì sao thế huynh lại luyện Äá»™c công nà y là m chi ?
Từ Văn ngáºp ngừng đáp :
- Cái đó...
Chà ng nghÄ© lại, chẳng thể đổ lá»—i cho phụ thân, liá»n tiếp :
- Má»—i ngưá»i có má»™t chà hướng riêng, kể gì đến háºu quả.
Tưởng Minh Châu lại há»i :
- Có cách nà o tán công được không ?
Từ Văn há»ng hỠđáp :
- E rằng không thể được.
- Trá»i Æ¡i !
Tiếng than cá»§a nà ng vừa u oán vừa thất vá»ng.
Từ Văn nhá»› lại lá»i Diệu Thá»§ tiên sinh, chà ng không khá»i động tâm tá»± há»i :
- Chẳng lẽ nà ng có chá»— dụng ý khác tháºt ư ?
Tưởng Minh Châu lại nói :
- Thế huynh ! Tiểu muá»™i tá»u lượng kém lắm. Má»i thế huynh tá»± tiện uống Ä‘i.
- Ồ ! Thế cũng được...
Từ Văn trong lòng chứa đầy phẩn háºn, thà nh ra có tÃnh thất thưá»ng. Chà ng muốn
mượn rượu đốt sầu, nên tuy tá»u lượng kém mà chà ng vẫn tiếp tục uống hết chung nà y
đến chung khác. Ban đầu chà ng còn giữ được lể mạo, dần dần chà ng biến thà nh lầm
lì, cứ ngồi uống trà n.
Mỹ nhân trước mặt chà ng có một mà chà ng hoa mắt trông thà nh hai. Bây giỠchà ng
mới tỉnh ngộ là mình đã say rồi.
Chà ng biết quá chén cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u thất lá»…, liá»n đẩy chung rượu ra đứng dáºy,
ráng nói cho rõ rà ng :
- Thế muá»™i ! Tiểu huynh có Ä‘iá»u cà n rở... xin thế muá»™i... lượng thứ cho. Tiểu huynh
xin cáo từ.
Từ Văn vừa đứng lên liá»n cảm thấy đầu óc choáng váng. Ngưá»i chà ng loạng
choạng cơ hồ té xuống.
Tưởng Minh Châu vá»™i đưa bà n tay ngá»c ra đỡ lấy, ôn tồn nói :
- Thế huynh ! Thế huynh say mất rồi.
Từ Văn muốn cự tuyệt sự nâng đỡ của đối phương nhưng không thể tự chủ được.
Äầu choáng váng, chà ng lảo đảo ngồi xuống ghế.
Trong Ä‘á»i chà ng, đây là đầu chà ng nếm mùi say rượu. Lúc nà y dù chà ng có công
lá»±c thông huyá»n cÅ©ng chẳng thể nà o giữ vá»ng được hà nh động như lúc bình thưá»ng.
Tưởng Minh Châu nói :
- Thế huynh ! Tiểu muội đỡ thế huynh và o thư phòng nằm nghĩ.
Từ Văn ấp úng :
- Như thế... Không được. á»’ ! Äừng... đừng đụng và o tay trái tiểu huynh.
- Cái đó tiểu muội biết rồi.
Tưởng Minh Châu đỡ lấy tay phải Từ Văn, đưa chà ng ra khá»i tá»u hiên, Ä‘i vá» phÃa
cá»a trong góc nhà . tỳ nữ đứng đó chưa nghe tiếng gá»i không dám chạy lại giúp đỡ,
chỉ đứng ngẩn ngưá»i ra mà nhìn.
Từ Văn chân bước thấp bước cao, chà ng được đưa và o trong thư phòng có rất nhiá»u
sách khảo cứu. Vừa đặt mình xuống giưá»ng chà ng đã nằm duá»—i dà i, không nhúc nhÃch
nữa.
Tưởng Minh Châu buông mà n rồi len lén lui ra.
Lúc Từ Văn tỉnh lại thấy đèn vẫn sáng rá»±c. Giá»t đồng hồ vẫn tà tách nhõ, chà ng
chẳng hiểu là giá» gì, trở mình ngồi nhá»m dáºy. Äầu óc chà ng vẫn còn mê mang, miệng
khát nước lắm. Chà ng toan xuống giưá»ng Ä‘i kiếm nước uống thì má»™t âm thanh nhá»
nhẹ cất lên :
- Thế huynh ! Thế huynh muốn dùng trà ư ?
Má»™t chén trà bưng đến để ở đầu giưá»ng. Nà ng chÃnh là Tưởng Minh Châu.
Từ Văn vừa hổ thẹn vừa nóng nảy, nói luôn miệng :
- Không dám ! Không dám ! Thế muội là m cho tiểu huynh hổ thẹn quá...
Trong lòng chà ng nảy ra mối cảm giác khác lạ. Chà ng nghĩ mình khó mà tiêu thụ
được ân huệ cá»§a mỹ nhân. à nghÄ© nà y khiến cho chà ng tỉnh táo lại nhiá»u.
Tưởng Minh Châu lại nói :
- Thế huynh ! Hãy dùng trà đi.
Từ Văn đón lấy chén trà , rồi há»i bằng má»™t giá»ng run run :
- Thế muội ! Tiểu huynh không dám. Bây giỠlà giỠgì ?
Tưởng Minh Châu đáp :
- Sang đầu canh tư.
Từ Văn giáºt mình nói :
- Ủa ! Xin thế muội vỠphòng nghỉ một chút chứ ?
Tưởng Minh Châu đáp :
- Tiểu muội đã ngủ một lúc rồi.
Từ Văn nói :
- Không được ! Thế muá»™i đối đãi như váºy khiến tiểu huynh chẳng yên lòng chút
nà o.
Tưởng Minh Châu nói :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Váºy thế huynh ngÅ© cho ngon giấc. Trên đầu giưá»ng đã có sẳn bình trÃ
nóng, thế huynh khát thì tự tiện lấy mà uống.
- Äa tạ thế muá»™i.
Tưởng Minh Châu nhìn Từ Văn bằng cặp mắt sâu thẳm một lần nữa, rồi thoăn thoắt
bước Ä‘i. Tiện tay nà ng khép cá»a lại.
Từ Văn ngồi ngây ra trên giưá»ng. Chà ng không phân tách được mình có cảm giác
gì, rồi tá»± há»i :
- Mình có đáng tiếp thụ cách đối đãi nồng háºu cá»§a nà ng như váºy không ? Nam nữ
phải riêng biệt. Dù là nhi nữ võ lâm cũng phải gìn giữ đến một hạn độ nà o. Nà ng là m
như thế nà y là có ý gì ?
Từ Văn uống cạn chung trà , đặt chung và o kỷ rồi nằm duổi dà i. Nhưng chà ng
không sao ngủ được nữa. Trong đầu óc chà ng vẫn lẩn quẩn hình ảnh Tưởng Minh
Châu. Chà ng trằn trá»c hồi lâu, ruá»™t rối như má»› bòng bong, lại đứng dáºy xuống giưá»ng
chân bước thất thểu.
Từ Văn đi quanh hết một vòng trong phòng, đoạn ngồi xuống chiếc ghế trước án
sách. Bất giác chà ng để mắt đến những đồ cổ ngoạn trên thư án. Bất thình lình chà ng
giáºt nẩy mình như ngưá»i bị rắn cắn, trố mắt ra mà nhìn...
Trên giá đổ cổ, ở ngăn thứ hai chÃnh giữa bà y má»™t pho tượng bằng đá trắng cao hai
thước. Trước ngá»±c tượng Pháºt có má»™t lá»— hổng lá»›n bằng nắm tay. Äúng cả trăm phần
trăm là pho Thạch Pháºt mà Tụ Bảo Há»™i chá»§ đã lấy được, rồi bị Diệu Thá»§ tiên sinh
cướp Ä‘i. Ai cÅ©ng cho pho tượng nà y là váºt chà bảo võ lâm, há» cố lấy cho bằng được
bất cứ với một giá nà o.
Từ Văn bụng bảo dạ :
- Bất luáºn Tưởng Úy Dân lấy được pho tượng nà y bằng cách nà o cÅ©ng nên cất kÃn,
sao lại để chình ình ngay trên giá nà y ? Chẳng lẽ lão không biết giá trị của nó ư ?
Không có lẽ thế. Thạch Pháºt là di váºt cá»§a Bạch Thạch Thần Ni, Phương Tá» Vi lại lÃ
truyá»n nhân cá»§a Thần Ni, Há»™i Vệ Äạo dưá»ng như có má»™t mối quan hệ sâu xa vá»›i
nà ng, và có rất nhiá»u tay cao thá»§ mà sao lại giả câm giả Ä‘iếc ? Vụ nà y tháºt là rắc rối
chẳng hiểu những Ä‘iá»u ngoắt ngoéo bên trong thế nà o ?
Từ Văn ngẩn ngưá»i ra nhìn Thạch Pháºt. Chà ng tá»± nhá»§ :
- Tưởng Úy Dân là ngưá»i quanh minh chÃnh đại, hẳn có chá»— cao thâm khôn lưá»ng.
Lão phô bà y ra đây là có dụng ý gì ?
Giữa lúc chà ng Ä‘ang kinh ngạc nghi ngá», bá»—ng có tiếng kẹt cá»a. Từ Văn quay đầu
nhìn lại thì thấy má»™t lão già râu dà i đến rún, vẻ mặt uy nghiêm mở cá»a bước và o thư
phòng. Lão chÃnh là Tưởng Úy Dân.
Tưởng Úy Dân vá» nhà và o lúc nà y là má»™t Ä‘iá»u mà Từ Văn không nghÄ© tá»›i. Chà ng
hoang mang thi lễ nói :
- Kẻ tiểu điệt ngu muội xin bái kiến thế thúc.
Tưởng Úy Dân tay vuốt chòm râu dà i, báºt tiếng cưá»i sang sảng nói :
- Hiá»n Ä‘iệt đấy ư ! Mấy khi được hiá»n Ä‘iệt tá»›i thăm. Xin cứ ngồi yên.
Từ Văn nói :
- Má»i thế thúc ngồi.
Tưởng Úy Dân vẻ mặt vẫn niá»m nở há»i :
- Ủa ! Hiá»n Ä‘iệt thÃch pho Thạch Pháºt nà y ư ?
Từ Văn đỠmặt lên, bẽn lẻn đáp :
- Äúng thế ! Tiểu Ä‘iệt nghe nói pho Thạch Pháºt nà y là váºt chà bảo võ lâm...
Tưởng Úy Dân gáºt đầu ngắt lá»i :
- Trước thì thế, nhưng bây giỠkhông thế nữa.
Từ Văn liá»n há»i :
- Tại sao váºy ?
Tưởng Úy Dân cưá»i nói :
- Hiá»n Ä‘iệt thá» coi lại Thạch Pháºt có chá»— nà o khác lạ không ?
Từ Văn ngáºp ngừng đáp :
- Phải chăng thế thúc muốn nói vá» trước ngá»±c Thạch Pháºt có lá»— hổng ?
Tưởng Úy Dân đáp :
- Äúng rồi ! ChÃnh là váºy đó. Thạch Pháºt chỉ kỳ diệu ở chá»— Pháºt tâm, mà nay pho
Thạch Pháºt nà y đã vô tâm thì còn quà gì nữa. Ngu thúc thấy nét chạm trổ tinh vi nên
bá» ra mưá»i lạng bạc mua vá» chÆ¡i.
Từ Văn lại há»i :
- Sao thế thúc lại biết Pháºt tâm má»›i là chá»— trân quà ?
Tưởng Úy Dân đáp :
- Cái đó đã hiển nhiên. Chẳng ai khắc tượng mà không có tâm bao giá». Lá»— hổng kia
đã chứng minh Pháºt tâm bị mất rồi. Äồng thá»i giá trị Thạch Pháºt thế nà o ai cÅ©ng rõ.
Có lý đâu cá»§a trân quÃ, thiên hạ thèm khát lại bà y ra chợ bán bao giá» ?
Từ Văn tuy miệng ầm ừ, nhưng trong lòng lại nghĩ rằng :
- ChÃnh mình đã thấy Thạch Pháºt đà o lên ở đầu núi Bạch Thạch và lúc ấy cÅ©ng đã
vô tâm. Có khi Diệu Thá»§ tiên sinh lấy được rồi phát giác ra là bị mắc lừa nên vứt bá».
Không hiểu Pháºt tâm đã bị chá»§ cá»§ là Bạch Thạch Thần Ni lấy ra cất dấu Ä‘i, hay vì má»™t
nguyên nhân nà o khác ? Äiá»u bà máºt nà y chắc thiếu nữ áo hồng Phương Tá» Vi biết rõ.
Tưởng Úy Dân ngồi xuống rồi xòe tay nói :
- Hiá»n Ä‘iệt ! Hiá»n Ä‘iệt hãy ngồi xuống rồi sẽ nói chuyện.
Từ Văn tạ ơn rồi ngồi xuống chiếc ghế mé dưới.
Tưởng Úy Dân lá»™ vẻ bi thương, cất giá»ng nghẹn ngà o nói :
- Nhà hiá»n Ä‘iệt gặp tai há»a, ngu thúc thá»±c xấu hổ vì chưa là m đầy đủ bổn pháºn.
Từ Văn lại nổi cơn sầu thảm, nước mắt chảy quanh, nhưng chà ng quyết giữ không
cho chảy ra, rồi nghiến răng đáp :
- Tạ ơn thế thúc có dạ quan hoà i. Tiểu điệt thỠphải trả cho được mối thù nà y.
Tưởng Úy Dân há»i :
- Ngu thúc nghe Châu nhi nói thì hiá»n Ä‘iệt đã tìm ra manh mối kẻ thù rồi phải
không ?
Từ Văn đáp :
- Có thế !
Tưởng Úy Dân há»i :
- Há» là nhân váºt phe phái nà o ?
Từ Văn ngáºp ngừng đáp :
- Cái đó tiểu điệt chưa thể xác định.
Tưởng Úy Dân nói :
- Hiá»n Ä‘iệt đừng ngại gì, cứ cho ngu thúc hay để ngu thúc suy xét dùm.
Từ Văn không chịu, đáp :
- Chá» tiểu Ä‘iệt Ä‘iá»u tra rõ rà ng rồi sẽ bẩm lại thế thúc sau.
Tưởng Úy Dân gạn há»i bằng má»™t giá»ng chân thiết :
- Hiá»n Ä‘iệt Æ¡i ! Giữa ta và hiá»n Ä‘iệt là chá»— thông gia, váºy trước khi ngươi muốn
hà nh động gì, tưởng cũng nên cho ta hay mới phải.
Từ Văn cảm động đáp :
- Tiểu điệt xin tuân mệnh.
Tưởng Úy Dân lại nói :
- Hởi ôi ! Lệnh tôn tÃnh tình quái dị. Sau khi xảy ra vụ đó, không đến đây gặp ta lấy
má»™t lần. Hiá»n Ä‘iệt có biết y lạc lá»ng nÆ¡i đâu không ?
Trong óc Từ Văn lại hiển hiện lên thảm trạng phụ thân phơi thây trong rừng. Chà ng
không nhịn được nữa để hai hà ng lệ tuôn ra. Chà ng nghiến răng, bất giác mắt chiếu ra
những tia oán độc. Bộ mặt đẹp trai biến thà nh lợt lạc. Chà ng toan nói ra nhưng lại
nghÄ© rằng mình nên tá»± lá»±c, gánh chịu lấy những Ä‘iá»u bất hạnh. Chà ng liá»n buồn rầu
đáp :
- ChÃnh tiểu Ä‘iệt cÅ©ng Ä‘ang tìm kiếm gia phụ mà chưa biết ngưá»i lạc lá»ng nÆ¡i đâu.
Tưởng Úy Dân nói :
- Hừ ! Ta đã nhá» nhiá»u bạn hữu dò thám giúp, chẳng sá»›m thì muá»™n cÅ©ng sẽ được
tin.
- Äa tạ...
Chà ng chỉ nói được một tiếng rồi nghẹn ngà o ngừng lại.
Tưởng Úy Dân há»i :
- Còn lệnh đưá»ng thi sao ?
Từ Văn đáp :
- Tiểu điệt cũng không rõ.
Tưởng Úy Dân thở dà i nói :
- Hởi ôi ! Mưa gió võ lâm biến ảo khôn lưá»ng khiến ngưá»i xiết bao cảm khái. Hiá»n
Ä‘iệt nên bá»›t ná»—i bi ai, thuáºn theo biến cố. Ngu thúc sẽ hết sức tìm cách dò la cho.
- Tiểu Ä‘iệt xin vâng lá»i chỉ giáo.
Tưởng Úy Dân lại há»i :
- Phải chăng hiá»n Ä‘iệt đến đây vì việc mất vòng tay ngá»c ?
Từ Văn bẽn lẻn đáp :
- Tiểu điệt rất lấy là m hổ thẹn...
Tưởng Úy Dân khuyên nhủ :
- Cái đó hiá»n Ä‘iệt bất tất phải báºn tâm, ngu thúc tá»± có cách xá» trÃ.
- Nhưng tiểu Ä‘iệt vẫn thắc thá»m không yên.
Tưởng Úy Dân trầm tư má»™t chút rồi cháºm rãi nói :
- Hiá»n Ä‘iệt nên biết ngà y trước ngu thúc cùng lệnh tôn đã có lá»i minh ước vá» hôn
sá»±. Châu nhi lại được hiá»n Ä‘iệt cứu thoát khá»i tay Tụ Bảo Há»™i. Y tặng cho hiá»n Ä‘iệt cái
vòng tay đó là có dụng ý. Nhưng ngu thúc không miễn cưởng, vì việc nà y cần phải
hai bên đồng lòng...
Lão nói tới đây đột nhiên ngừng lại tựa hồ để quan sát phản ứng của Từ Văn.
Từ Văn cảm thấy trong dạ bồi hồi, nhưng cÅ©ng không phá»§ nháºn việc gia trưởng hai
bên từng đã có lá»i hôn ước. Tưởng Minh Châu cÅ©ng là ngưá»i rất xứng đáng, nhưng
độc thủ đã hạn chế chà ng kiếp nà y không thể giá nghĩa lương duyên với bất cứ ai.
HÆ¡n nữa phụ thân vừa bị thảm há»a, chà ng đâu dám bà n đến chuyện hôn nhân đại sá»±.
Chà ng liá»n ngáºp ngừng há»i :
- Thế thúc đã nghe thế muá»™i nói đến bà máºt vỠđộc thá»§ cá»§a tiểu Ä‘iệt chưa ?
Tưởng Úy Dân biến sắc, ủa lên một tiếng rồi nói :
- á»’ ! Äây là má»™t vấn đỠkhó khăn. Nhưng ngu thúc thá» hết sức tìm thuốc tán độc
cho hiá»n Ä‘iệt bất cứ bằng má»™t giá nà o.
Từ Văn thà nh thực nói :
- Thưa thế thúc ! Lá»i nói cá»§a thế thúc khiến cho tiểu Ä‘iệt chép dạ suốt Ä‘á»i. Nhưng
Äá»™c công nà y e rằng khắp thiên hạ không ai có cách nà o tiêu giải được.
Tưởng Úy Dân nói bằng má»™t giá»ng cả quyết :
- Việc thà nh hay không là tùy ở lòng ngưá»i. Trong thiên hạ chẳng có chất độc nà o
là không giải trừ được.
Từ Văn nói :
- Giải độc là chuyện dễ, nhưng tán công mới là việc khó khăn.
Tưởng Úy Dân nói :
- Trong thiên hạ chẳng có việc gì khó, chỉ sợ ngưá»i hữu tâm. Hiá»n Ä‘iệt Æ¡i ! Hãy tạm
hoản việc đó. Hiá»n Ä‘iệt coi Minh Châu thế nà o ?
Từ Văn trong lòng rất đỗi hoang mang. Thiếu nữ áo hồng Phương TỠVi đã in sâu
và o lòng chà ng trước tiên, nhưng sau chà ng chứng thực nà ng là một trong những kẻ
thù, vả lại chà ng chỉ đơn phương quyến luyến, nên chà ng đã thủ tiêu ý nghĩ đó rồi. Kế
đến Thiên Äà i Ma CÆ¡ cùng chà ng tình thâm nghÄ©a trá»ng, nhưng chà ng không chịu
cùng nà ng kết thà nh lứa đôi. Kể ra Tưởng Minh Châu là ngưá»i lý tưởng hÆ¡n hết. Äồng
thá»i chà ng cÅ©ng muốn hoà n thà nh di nguyện cá»§a phụ thân. Nhưng chà ng còn mang
nặng mối huyết cừu, chưa biết mình sống chết ra sao. HÆ¡n nữa chà ng lại còn bị Äá»™c
công hạn chế, tìm đưá»ng tiêu giải chưa có hy vá»ng. Báºc đại trượng phu đâu dám nháºn
lá»i má»™t cách khinh xuất để lầm lở tuổi thanh xuân cá»§a ngưá»i khác.
Nghĩ tới đây, Từ Văn nghiêm trang đáp :
- Thế thúc đã có lòng háºu ái, tiểu Ä‘iệt há dám suy từ, huống chi lại có phụ mệnh.
Nhưng tiểu Ä‘iệt không dám hứa lá»i má»™t cách bừa bải...
Tưởng Úy Dân há»i ngay :
- Tại sao váºy ?
Từ Văn đáp :
- Trong mình hãy còn Äá»™c công, tiểu Ä‘iệt không dám lầm lở cuá»™c Ä‘á»i cá»§a thế muá»™i.
Tưởng Úy Dân nói :
- Tâm ý cá»§a hiá»n Ä‘iệt tháºt là phúc háºu, nhưng con nha đầu Minh Châu đã thá»
nguyá»n quyết chẳng phụ lá»i Ä‘Ãnh ước cá»§a gia trưởng hai bên.
Từ Văn vừa cảm kÃch vừa bẽn lẻn đáp :
- Xin thế thúc nói rõ chỗ khổ tâm của tiểu điệt cho thế muội nghe.
Tưởng Úy Dân nói :
- Thế muá»™i cá»§a hiá»n Ä‘iệt đã định thế nà o là là m như váºy, muốn nói sao cÅ©ng chẳng
Ãch gì.
Từ Văn rất lấy là m khó nghĩ. Chà ng cúi xuống trầm tư một lúc rồi cương quyết
ngẩn đầu lên đáp :
- Tiểu Ä‘iệt xin ưng thuáºn ngà y nà o giải trừ được Äá»™c công tức là ngà y thá»±c hà nh
Ä‘iá»u ước.
Tưởng Úy Dân trầm ngâm một lúc. Muốn nói lại thôi.
Từ Văn nhìn thấy tâm sá»± lão, không nhịn được há»i :
- Thế thúc có Ä‘iá»u chi dạy bảo xin cứ nói ra không há» gì.
- Hừ ! Chuyện nà y... thôi không nói nữa.
Những thà nh kiến của Từ Văn đối với Tưởng Úy Dân từ trước, nhân cuộc chuyện
trò nà y đã tiêu tan hết. Những nỗi đau thương ruột gan tan nát của chà ng cần được
ngưá»i an á»§i. Nhất là Tưởng Minh Châu đã quyết tâm rà ng buá»™c vá»›i chà ng, chà ng
không thể phụ lòng nà ng. Quan niệm đã cải biến, mối cách biệt cÅ©ng gần lại. Äó lÃ
tâm thanh cá»§a con ngưá»i. Chà ng nói bằng má»™t giá»ng thà nh khẩn :
- Thế thúc ! Tiểu Ä‘iệt hy vá»ng thế thúc đừng giáºn tiểu Ä‘iệt Ä‘iá»u chi.
Tưởng Úy Dân vuốt râu mỉm cưá»i nói :
- Hay lắm ! Hay lắm ! Ta tin rằng lá»i nói cá»§a hiá»n Ä‘iệt tá»± đáy lòng mà ra. Nhưng
việc nà y tháºt khó bá» mở miệng.
Từ Văn nói :
- Tiểu Ä‘iệt muốn nghe lá»i giáo huấn vá»›i cả má»™t tấm lòng thà nh thá»±c.
Tưởng Úy Dân lại trầm ngâm lúc nữa rồi nói bằng má»™t giá»ng miển cưởng :
- Äây chẳng qua là má»™t câu nói ngu ngốc cá»§a thế muá»™i hiá»n Ä‘iệt...
Từ Văn động tâm, lại cà ng muốn biết. Chà ng giục :
- Xin thế thúc cứ nói ra !
Tưởng Úy Dân ngáºp ngừng :
- Châu nhi bảo vạn nhất mà không tìm được phương thuốc tán độc thì chỉ còn
cách...
Từ Văn ngắt lá»i :
- Cách gì ?
Tưởng Úy Dân đáp :
- Phế bỠcánh tay đó đi.
Từ Văn chấn động tâm thần. Rồi chà ng cũng nghĩ :
- E rằng chỉ có phương pháp duy nhất đó mà thôi. Tuy câu nói nà y nghe có vẻ tà n
khốc, nhưng lỗi là ở tại phụ thân bắt mình luyện Vô nh Tồi Tâm Thủ. Có khi ngà y
trước phụ thân lại nghÄ© khác. Bấy giá» tuy ngưá»i đã lầm lá»—i, nhưng nay hồn ngưá»i đã
vá» nÆ¡i chÃnh suối rồi, thì kẻ là m con còn nói sao được nữa. Nà ng nói váºy cÅ©ng vì
thiện ý, không ngoà i mục Ä‘Ãch cùng nhau kết hợp lứa đôi. Mối dụng tâm cá»§a nà ng
tháºt là đau khổ, mà mối tình cÅ©ng tháºt sâu xa !
Từ Văn buồn rầu nói :
- à thế muộn muốn chặt đứt cánh tay độc nà y đi ư ?
Tưởng Úy Dân ra chiá»u thắc mắc đáp :
- Nói là nói váºy thôi. Hiá»n Ä‘iệt bất tất phải quan tâm.
Từ Văn nói :
- Chá»— dụng tâm cá»§a thế muá»™i tháºt đáng cảm động. Kể ra cÅ©ng không còn phương
pháp nà o khác nữa. Có Ä‘iá»u sau khi chặt tay, tiểu Ä‘iệt sẽ thà nh kẻ tà n phế thì sánh đôi
với thế muội sao được ?...
Tưởng Úy Dân ngắt lá»i :
- Hiá»n Ä‘iệt ! Ngu thúc đã nói sẽ tìm phương thuốc tán độc cho hiá»n Ä‘iệt bất luáºn
với một giá nà o. Bây giỠta hãy tạm gác chuyện đó không nói tới nữa.
Từ Văn nói :
- Tiểu Ä‘iệt còn có Ä‘iá»u chà tình muốn trình lên thế thúc.
- Hiá»n Ä‘iệt có Ä‘iếu chi cứ nói ra bất tất phải e ngại.
Từ Văn nói :
- Tiểu Ä‘iệt mình còn mang mối đại thù, song thân lạc lá»ng nÆ¡i đâu không rõ. Mai
đây cuá»™c Ä‘á»i há»a phúc cá»§a tiểu Ä‘iệt khó mà biết trước. Váºy lá»i đỠnghị cá»§a thế thúc
hãy xin tạm hoản.
Tưởng Úy Dân há»i vặn :
- Vừa rồi hiá»n Ä‘iệt chẳng đã nói ngà y nà o giải tán được Äá»™c công tức là ngà y thá»±c
hiện hôn ước rồi ư ?
Từ Văn mặt đỠlên đáp :
- Có thế !
- Lệnh tôn là ngưá»i phi thưá»ng, tất có kế hoạch phi thưá»ng. Hiá»n Ä‘iệt nên nghÄ© kỹ
rồi hãy hà nh động, chớ có nóng nảy.
|

12-06-2008, 08:52 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 33
Ngưá»i yêu lý tưởng biến thà nh cừu địch
Từ Văn nước mắt nhá» giá»t trong lòng. Phụ thân chà ng đã bị nạn, thì là m gì còn kế
hoạch phi thưá»ng. Chà ng giáºn mình chẳng thể má»c hai cánh bay vá»t Ä‘i khắp muôn
dặm quan sơn tìm cho thấy mặt cừu nhân để chu diệt.
Tưởng Úy Dân đứng lên nói :
- Hồi hôm hiá»n Ä‘iệt uống rượu say quá, hãy nghỉ Ä‘i má»™t lúc, đừng nghÄ© gì cả. Trá»i
sắp sáng rồi.
Từ Văn cũng đứng lên thi lễ nói :
- Trá»i sáng là tiểu Ä‘iệt xin cáo từ...
Tưởng Úy Dân ngắt lá»i :
- Không được ! Không được ! Hay dở gì cũng phải ở chơi mấy bữa đã.
Dứt lá»i, lão ra khá»i cá»a Ä‘i luôn.
Từ Văn cảm thấy má»™t ná»—i buồn man mác. Tiá»n đồ má» mịt chẳng ai biết được kết
cục ra sao.
Chà ng ngồi yên trên ghế, chìm đắm và o trong những luồng tư tưởng vô biên...
Khắc lụn canh tà n, những tia sáng lá» má» lá»t qua khe cá»a sổ. Trá»i đã bình minh.
Thình lình, trong góc thư phòng có tiếng cưá»i lạnh lẽo thấu xương vang lên.
Từ Văn không khá»i giáºt mình kinh hãi, buá»™t miệng quát há»i :
- Ai đó ?
Tiếng quát chưa dứt, bóng ngưá»i đã từ trong thư phòng vá»t ra ngoà i đình viện
chẳng khác nà o ma quỉ hiện hình.
Từ Văn đảo mắt nhìn quanh chẳng thấy bóng ngưá»i đâu cả.
Giữa lúc chà ng Ä‘ang kinh nghi, bá»—ng có tiếng cưá»i lạnh lẽo vá»ng lại tá»±a hồ từ trên
nóc nhà mé tả phát ra.
Từ Văn phản ứng cá»±c kỳ thần tốc. Chà ng vá»t lên nóc nhà nhanh như tên bắn thì
thấy má»™t bóng xám dưới ánh sáng lá» má» chạy vá» phÃa Tây. Chà ng láºp tức rượt theo.
Thân thá»§ ngưá»i kia không phải hạng tầm thưá»ng. Chỉ trong chá»›p mắt đã khuất và o
sau những nóc nhà dà y như bát úp.
Từ Văn biết có Ä‘uổi theo cÅ©ng không kịp nữa. Chà ng đà nh uể oãi quay vá», khi vừa
hạ mình xuống giữa sân thì đã thấy cha con Tưởng Úy Dân và mấy chục tên gia đinh
đang thì thà o bán tán.
Tưởng Minh Châu chạy lại đón chà ng há»i :
- Thế huynh có thấy gì không ?
Từ Văn bẽn lẻn đáp :
- Thân thá»§ ngưá»i nà y mau lẹ phi thưá»ng, tiểu huynh không Ä‘uổi kịp.
Tưởng Minh Châu nói :
- BỠqua thôi. Chuyện nhỠnhặt không đáng nói.
Từ Văn há»i :
- Chuyện gì váºy ?
Tưởng Minh Châu đáp :
- Pho Thạch Pháºt bị trá»™m rồi.
- Ủa !
Từ Văn không khá»i bá»±c mình vì bị trúng kế Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n là m mất Thạch Pháºt.
Tuy là pho Thạch Pháºt vô tâm, không còn giá trị như trước nữa, nhưng cÅ©ng là má»™t
váºt rất thÃch cá»§a Tưởng Úy Dân.
Tưởng Úy Dân thản nhiên như không nói :
- Hiá»n Ä‘iệt bất tất phải để tâm. Pho Thạch Pháºt nà y đã mất giá trị bản thân, há» lấy
đi cũng chẳng có chi đáng tiếc.
Từ Văn thẹn đỠmặt lên nói :
- Tiểu điệt rất lấy là m xấu hổ là để cho quân chuột nhắt ra và o tự do.
Tưởng Úy Dân nói :
- Äây là lổi tại ngu thúc bất cẩn để há» trông thấy, không liên quan gì đến hiá»n Ä‘iệt.
Có Ä‘iá»u như váºy cÅ©ng hay ! Thạch Pháºt mà còn sẽ là mầm há»a. Ngu thúc không nghÄ©
đến má»™t Ä‘iểm là dù Thạch Pháºt đã mất chân giá trị, nhưng ngưá»i ngoà i có biết đâu, há»
sẽ vẫn tìm đến nÆ¡i. Váºy mất Ä‘i cà ng hay.
Từ Văn nghe nói có lý, nhưng chà ng thủy chung vẫn thắc mắc. Chà ng ngượng
ngùng nói :
- Tiểu Ä‘iệt thá» rằng sẽ tra há»i ra con ngưá»i đã hạ thá»§ lấy cắp nà y...
Chà ng nói giữa chừng liá»n ngừng lại, vì nhá»› tá»›i vụ mất vòng tay ngá»c, đến nay
chà ng vẫn chưa Ä‘iá»u tra ra kẻ cướp giáºt thì còn nói chi đến chuyện Ä‘iá»u tra kẻ trá»™m
nà y.
Tưởng Minh Châu ngó Từ Văn bằng cặp mắt sâu thẳm, rồi cưá»i nói :
- Thế huynh ! Quên vụ nà y đi ! Chẳng đáng gì mà phải để tâm.
Trá»i đã sáng rõ. Bây giá» Từ Văn má»›i nhìn rõ chung quanh, đá núi nhấp nhánh, hoa
cỠtốt tươi. Cách bố trà cực kỳ tỉ mỉ ! Quả nhiên là một nhà hà o phú, khà thế không
phải tầm thưá»ng.
Cha con Tưởng Úy Dân cáo lui. Từ Văn trở vỠthư phòng. Thị nữ bưng nước cùng
khăn lau mặt đưa đến. Chà ng rá»a mặt qua loa rồi ngồi ngẫm nghÄ©...
Lát sau, tiểu tỳ và o má»i chà ng ra dùng Ä‘iểm tâm.
Từ Văn được dẫn đến căn sảnh hiên mà chà ng đã gặp Tưởng Minh Châu tối hôm
qua. Hai cha con nà ng đón tiếp chà ng vá»›i vẻ chân thà nh. Tuy là bá»a ăn lót dạ, song
trên bà n có đủ thứ bánh trái hoa quả rất ngon là nh.
Ăn lót dạ xong, Từ Văn kiên quyết cáo từ.
Tưởng Minh Châu ra chiá»u hoang man như ngưá»i mất váºt gì.
Tưởng Úy Dân hai ba lần khẩn khoản lưu lại, nhưng Từ Văn đã quyết ý ra đi. Lão
không là m sao được, đà nh nhắc lại lá»i ước hẹn đêm hôm qua và dặn Ä‘i dặn lại má»i
Ä‘iá»u tháºn trá»ng.
Từ Văn cảm kÃch vô cùng, quyến luyến cáo biệt.
Chuyến nà y chà ng Ä‘i kể ra cÅ©ng được việc vì đã phúc đáp xong má»™t Ä‘iá»u tâm sá»±.
Chà ng láºt Ä‘áºt ra khá»i thà nh Khai Phong, nhằm nẻo núi Äồng Bách mà đi. Chà ng tÃnh
toán kế hoạch hà nh động trong đầu, trước hết là tìm Vệ Äạo Há»™i chá»§ há»i cho biết
Thượng Quan Hoà nh hiện ở đâu, rồi sẽ mở đầu cuộc báo thù.
Hiện giá» chà ng là ngưá»i cô độc. Trong ý niệm, ngoà i cừu háºn không còn có gì nữa.
Trước kia chà ng đã nghĩ tìm mưu kế rồi mới hà nh động. Kiếm thấy phụ thân để
cùng nhau thương nghị kế sách phục thù. Nhưng bây giỠphụ thân chà ng đã bị thảm
tá», mẫu thân sống chết không hay. Công việc báo thù trút hết lên vai chà ng. à chà báo
thù cà ng mãnh liệt, chà ng không thể nà o bình tỉnh lại để suy nghĩ được, mà chỉ cần có
chá»— để tiết háºn...
Từ Văn rất cảm kÃch cha con Tưởng Úy Dân đã có lòng tha thiết đối vá»›i con má»™t
ngưá»i bạn cố tri. Nhưng mối tha thiết nà y chỉ khiến cho lòng chà ng thêm trầm trá»ng
chứ chẳng bổ Ãch gì, vì chà ng không muốn mượn tay bất cứ ai để trả mối huyết thù
cho chà ng.
Hiện nay tuy công lá»±c chà ng đáng và o báºc nhất trên chốn giang hồ, nhưng bá»n cừu
gia cÅ©ng không phải hạng tầm thưá»ng, chẳng thể khinh nhá»n được. Tuy chà ng biết
váºy nhưng liệu chà ng có chỠđợi được không ? Và chỠđợi cái gì ? Từ Văn Ä‘ang Ä‘i đột
nhiên ngó thấy cảnh váºt quen quen, bất giác chà ng dừng bước lại.
Äây chÃnh là nÆ¡i mà chà ng đã gặp gở thiếu nữ áo hồng Phương Tá» Vi lần đầu tiên.
Cảnh váºt còn nguyên như cÅ©, song nhân sá»± biến đổi hết rồi. Ngà y trước Phương Tá» Vi
đã khiến chà ng thay đổi kế hoạch, bỠđi việc cầu thân với nhà hỠTưởng ở phủ Khai
Phong. Kết quả chà ng không được lá»t và o mắt xanh cá»§a Phương Tá» Vi, tệ hÆ¡n nữa lÃ
nà ng lại cùng phe vá»›i bá»n cừu gia. Những chuyện biến hóa ly kỳ thiệt ra ngoà i ý nghÄ©
cá»§a con ngưá»i.
Phương Tá» Vi đả lá»t và o tay thiếu Há»™i chá»§ Tụ Bảo Há»™i là Lục Quân. Ban đầu chà ng
vừa tức giáºn vừa ghen tuông, nhưng bây giá» chà ng không có ý ghen tuông nữa. Chà ng
là võ sÄ©, dÄ© nhiên coi trá»ng việc ân cừu hÆ¡n tư tình nữ nhi.
Äối cảnh sinh tình, bất giác chà ng buông má»™t tiếng thở dà i. Chà ng than cho nhân
sá»± đổi dá»i, buồn cho phong vân biến ảo, lại cảm khái cho váºn mệnh éo le cá»§a Ä‘á»i
mình...
Ãnh dương quang tươi đẹp mà bầu vÅ© trụ trước mặt chà ng tá»±a hồ vẫn má»™t mà u
thảm đạm.
Bất thình lình má»™t bóng ngưá»i tha thướt, nhá» nhắn lá»t và o mắt Từ Văn. Trái tim
chà ng Ä‘áºp thình thịch. Chà ng tưởng mình mắt hoa, nhưng định thần nhìn ká»· lại thì
đúng là thiếu nữ áo hồng Phương TỠVi.
Từ Văn gặp Phương Tá» Vi ở chá»— giải cấu lần đầu thì tháºt là má»™t chuyện ly kỳ.
Bữa nay dung nhan nà ng tiá»u tụy, cặp mắt đăm chiêu tá» ra nà ng cá»±c kỳ Ä‘au khổ.
Từ Văn lạng ngưá»i ra đứng giữa đưá»ng, cất tiếng chà o :
- Phương cô nương ! May lại được gặp đây !
Phương TỠVi dừng bước. Nét mặt lợt lại hơi lộ vẻ xúc động, nhưng chỉ thoáng qua
đã trở lại thê lương lạnh lẽo. Nà ng hững hỠđáp :
- Té ra là các hạ.
Dứt lá»i, nà ng cất bước toan Ä‘i. Từ Văn trầm giá»ng nói :
- Phương cô nương hãy khoan ! Tại hạ đang muốn tìm cô nương đây.
Phương Tá» Vi nhÃu cặp lông mà y há»i lại :
- Các hạ muốn tìm ta ư ?
Từ Văn đáp :
- Äúng thế !
Phương Tá» Vi há»i :
- Có chuyện gì váºy ?
Từ Văn đáp :
- Tại hạ có mấy vấn đỠcần thỉnh giáo nơi cô nương.
- Ồ ! Xin các hạ nói ra.
Từ Văn trá» và o bụi trúc bên đưá»ng gần đó, nói :
- Chúng ta qua bên đó nói chuyện.
Phương Tá» Vi ngÆ¡ ngác há»i :
- Cần phải qua bên đó mới được hay sao ?
Từ Văn gáºt đầu đáp :
- Tại hạ nháºn thấy như váºy.
Phương Tá» Vi ngần ngừ má»™t chút, rồi nà ng thẩn thá» cất bước Ä‘i vá» phÃa khóm trúc.
Từ Văn xếp đặt lại tư tưởng, rồi lên tiếng há»i trước :
- Phải chăng cô nương là truyá»n nhân cá»§a Bạch Thạch Thần Ni ?
Câu há»i đột ngá»™t nà y khiến cho Phương Tá» Vi không khá»i sá»ng sốt. Nà ng nghi
hoặc há»i lại :
- Các hạ há»i vụ nà y là m chi ?
Từ Văn thản nhiên đáp :
- Dĩ nhiên phải có lý do.
Phương TỠVi nói :
- Các hạ đã có ơn viện trợ cho ta, và lại là thượng khách của tệ Hội chủ. Nguyên
hai yếu tố nà y cÅ©ng đủ khiến cho ta phải nói thá»±c. Ta không phải là truyá»n nhân cá»§a
lão nhân gia.
Từ Văn tháºt không ngá» nà ng trả lá»i mình như váºy, chà ng kinh ngạc há»i lại :
- Sao ?... Cô nương không phải là truyá»n nhân cá»§a Thần Ni ư ?
- Không phải !
Từ Văn há»i vặn :
- Thế thì sao cô nương lại biết rõ những bà máºt vá» Thạch Pháºt, và thà nh ra nhân váºt
đối tượng để bá»n ngưá»i võ lâm truy tầm ?
Phương Tá» Vi há»ng hỠđáp :
- Xin tha thứ cho ta không thể trình bà y được.
Nguyên Từ Văn định há»i thăm nà ng vá» ngưá»i em gái cá»§a Bạch Thạch Thần Ni lÃ
Äá»— Như Lan lạc lá»ng nÆ¡i đâu để thá»±c hà nh lá»i hứa vá»›i lão quái. Phương Tá» Vi nói
váºy, khiến cho hy vá»ng cá»§a chà ng tan ra mây khói. Nà ng phá»§ nháºn không phải lÃ
truyá»n nhân cá»§a Thần Ni thì thiệt khó mà tin được...
Chà ng nghÄ© váºy, liá»n gạn há»i :
- Cô nương cũng không có mối liên quan gì với Thần Ni ư ?
Phương TỠVi lại chau mà y, lạnh lùng nói :
- Liên quan thì có.
Từ Văn nói :
- Hay lắm ! Như váºy tại hạ xin thỉnh giáo cô nương vá» tung tÃch má»™t ngưá»i.
- Ai váºy ?
- Bà o muá»™i cá»§a Thần Ni, tục danh là Äá»— Như Lan.
Phương Tá» Vi run bắn ngưá»i lên. Nà ng lá»™ vẻ kinh hải há»i lại :
- Sao các hạ lại há»i đến lão nhân gia ?
Từ Văn thà nh tháºt đáp :
- Tại hạ chịu lá»i á»§y thác cá»§a má»™t ngưá»i nhá» há»i dò tung tÃch bà ta.
Phương Tá» Vi há»i :
- Các hạ chịu lá»i á»§y thác cá»§a ai ?
Từ Văn đáp :
- Cá»§a má»™t ngưá»i già cả mà tại hạ không rõ danh hiệu cùng lai lịch.
Phương TỠVi nói :
- Lão nhân gia không còn ở nhân thế nữa.
Từ Văn chấn động tâm thần há»i :
- Bà ta chết rồi hay sao ?
- Äúng thế ! Lão nhân gia từ giả cõi trần đã lâu rồi.
- Có tháºt thế không ?
- Äúng thế !
- Tại hạ xin há»i chá»— mai táng cá»§a ngưá»i.
Phương Tá» Vi nhìn Từ Văn bằng con mắt nghi ngá», rồi lắc đầu đáp :
- VỠđiểm nà y ta không thể nói được.
Từ Văn há»i :
- Cô nương nói thế là tháºt tình chăng ?
Phương Tá» Vi ngáºp ngừng đáp :
- á»’ ! ChÃnh thế !
Từ Văn thở phà o một cái, thầm nghĩ :
- Ngưá»i đã chết rồi, ta đà nh quay vá» trả lá»i lão quái là xong.
Nhưng nghÄ© tá»›i lão thuáºt lại thiên cố sá»±, chà ng không khá»i Ä‘au lòng. Thá»±c là má»™t
mối háºn ngà n thu ! Lão chỉ vì chá» tin cá»§a Äá»— Như Lan mà sống cho tá»›i ngà y nay.
Không ngá» hy vá»ng cuối cùng cÅ©ng tắt ngấm. Lão biết tin nà y thì tháºt là má»™t chuyện
tà n nhẩn, phủ phà ng !
Còn một vấn đỠkhác nảy ra trong đầu óc Từ Văn khiến cho trên mà mắt chà ng ẩn
hiện má»™t luồng sát khÃ. Phương Tá» Vi ngó thấy tình trạng nà y, không khá»i chấn động
tâm thần.
Bá»—ng chà ng cất tiếng há»i :
- Phải chăng cô nương là má»™t phần tá» trong Há»™i Vệ Äạo ?
Phương TỠVi đáp :
- Phải rồi !
Từ Văn ngấm ngầm nghiến răng. Chà ng cố gắng tá»± ká»m chế cho lá»a oán độc khá»i
bùng lên, nhưng giá»ng nói đã đổi thà nh lạnh lẽo rùng rợn :
- Cô nương có biết giữa Há»™i Vệ Äạo và Thất Tinh Bang chúa Từ Anh Phong đã vì
đâu mà kết mối thâm thù không ?
Phương Tá» Vi ngáºp ngừng há»i lại :
- Tại sao... các hạ lại há»i đến vụ đó ?
Từ Văn đáp :
- Tại hạ muốn biết rõ đầu đuôi...
- Äể là m gì ?
- Xin cô nương hãy trả lá»i câu há»i cá»§a tạ hạ.
Phương Tá» Vi há»ng hỠđáp :
- Giữa Há»™i Vệ Äạo và Thất Tinh Bang không có thù oán gì nhau.
Từ Văn hắng giá»ng má»™t tiếng, rồi há»i :
- Thế thì sao lại có vụ đổ máu ở Thất Tinh Bảo ?
Phương Tá» Vi buông thá»ng :
- Ta không biết.
- Cô nương không biết tháºt ư ?
- Không biết !
Từ Văn lại nghiến răng há»i :
- Vụ Bang chúa Từ Anh Phong phơi thây trong rừng hoang, do ai hạ thủ ?
Phương TỠVi lắc đầu đáp :
- Ta không hiểu.
Từ Văn không nhẩn nại được nữa. Chà ng lớn tiếng :
- Phương cô nương ! Bữa nay cô phải trả lá»i vá» vụ nà y.
Phương Tá» Vi bất giác lùi lại má»™t bước há»i :
- Các hạ căn cứ và o Ä‘iá»u chi mà bắt ta phải trả lá»i ?
Từ Văn vẫn xẳng giá»ng :
- Vì cô nương là má»™t phần tá» trong bá»n sát nhân.
Phương Tá» Vi há»i lại :
- Từ Anh Phong đối vá»›i các hạ là ngưá»i thế nà o ?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Cái đó cô nương không cần biết.
Phương TỠVi lạnh lùng nói :
- Nếu váºy ta xin cáo từ.
Từ Văn dằn từng tiếng :
- Cô nương đừng hòng đi đâu.
Phương Tá» Vi cưá»i lạt há»i :
- Các hạ định là m gì ta ?
Từ Văn nghiêm nghị đáp :
- Tại hạ cần cô nương phúc đáp vấn đỠnà y.
Phương Tá» Vi há»i :
- Nếu ta không chịu thì sao ?
Từ Văn tức mình nói :
- Tại hạ sẽ không cần lá»±a chá»n thá»§ Ä‘oạn nà o cốt sao cho đạt mục Ä‘Ãch là được.
Nét mặt lợt lạt cá»§a Phương Tá» Vi vì phẩn khÃch mà thà nh á»ng hồng, khiến cho tư
dung nà ng cà ng xinh đẹp khả ái. Nhưng lúc nà y trong lòng Từ Văn đầy lá»a giáºn che
lấp hết lương tri, nên chà ng chẳng có phản ứng nà o cả.
Phương Tá» Vi lá»›n tiếng há»i :
- Chẳng lẽ ngươi định giết ngưá»i ư ?
Từ Văn nghiến răng đáp :
- Có lẽ không những chỉ có thế mà thôi.
Phương TỠVi kiên quyết :
- Xin lỗi các hạ. Ta không nói được...
Từ Văn trợn mắt lên há»i :
- Cô nương muốn chết tháºt hay sao ?
Phương Tá» Vi cưá»i ha hả đáp :
- Chết ư ?... Chết cÅ©ng chẳng sao. ChÃnh ta cÅ©ng chẳng quyến luyến gì cái thế gian
nà y nữa, thì ta nên mượn tay các hạ để kết liểu cuá»™i Ä‘á»i nà y cÅ©ng không sao.
Từ Văn dằn từng tiếng :
- Cô nương nhất định không nói hả ?
- Không !
- Tại hạ há»i cô nương má»™t câu nữa, là Thượng Quan Hoà nh Ä‘ang ẩn thân ở chá»—
nà o?
Phương TỠVi ấp úng :
- Thượng... Quan... Hoà nh... ư ?
Từ Văn gáºt đầu nói :
- Phải rồi !
Phương Tá» Vi há»i lại :
- Các hạ tìm y là m chi ?
Từ Văn đáp :
- Äể Ä‘iá»u tra cho biết rõ thá»±c tình vụ Thất Tinh Bảo.
Phương Tá» Vi lại há»i :
- Phải chăng các hạ đã cứu mạng y ?
Từ Văn đáp :
- Có vụ đó thực.
Phương Tá» Vi há»i vặn :
- Sao các hạ không há»i y trước đã ?
Từ Văn hơi bẽn lẻn đáp :
- Äó là chá»— sÆ¡ xuất cá»§a tại hạ.
Phương Tá» Vi dịu giá»ng :
- Vụ nà y các hạ nên tìm tệ Há»™i chá»§ mà há»i.
Từ Văn nói :
- Vẫn biết thế, nhưng bây giá» tại hạ muốn há»i cô nương trả lá»i đã.
- Không được đâu.
- Cô nương đừng trách tại hạ phủ phà ng động thủ bẻ hoa.
Phương Tá» Vi nở má»™t nụ cưá»i cá»±c kỳ lạnh lẽo nói :
- Äối vá»›i ta thì hết thảy Ä‘á»u vô vị. Nhưng nà y ! Äịa Ngục Thư sinh ! Các hạ có biết
háºu quả thế nà o không ?
Cặp mắt Từ Văn chiếu ra những tia hung quang rùng rợn, giá»ng nói đầy sát khà :
- Háºu quả ư ? Còn nhiá»u kẻ phải lấy máu ra mà đánh đổi.
Phương Tá» Vi cưá»i lạt nói :
- Chà ! Khẩu khà các hạ lớn đấy !
- Bây giá» tại hạ chỉ cần cô nương phúc đáp, cô nương đừng phà lá»i vô Ãch.
Phương TỠVi vẫn một mực :
- Ta không thể nói được.
Từ Văn hắng giá»ng má»™t tiếng, ra tay nhanh như Ä‘iện chá»›p nắm lấy cổ tay trái
Phương Tá» Vi. Chà ng rút cánh tay độc trong áo ra giÆ¡ lên, cất giá»ng run run nói:
- Cô nương sẽ chết như một con kiến mà thôi.
Phương Tá» Vi da mặt rung động, mắt hạnh tròn xoe tá»±a hồ như sắp báºt ra ngoà i.
Nhưng nà ng không mở miệng, chỉ trợn cặp mắt oán độc lên mà nhìn Từ Văn.
Dù sao Từ Văn cÅ©ng là con ngưá»i, lúc lá»a háºn bốc lên ngùn ngụt, chà ng tưởng
chừng giết ngay được con ngưá»i mà trước kia chà ng đã luyến ái đến cá»±c Ä‘iểm. Nhưng
trong tiá»m thức vẫn có má»™t luồng lá»±c lượng giữ tay chà ng lại.
Giữa lúc ấy má»™t thanh âm ồm ồm vá»ng lên :
- Tha thị ra !
Từ Văn quay đầu nhìn lại thì thấy má»™t ngưá»i già , tuổi ngoà i năm mươi vá»›i bá»™ mặt
âm trầm, hiểm độc. Hắn mặc áo vải đen, chỗ ngang lưng chùn lại trông chẳng ra kiểu
gì hết.
Từ Văn cất tiếng há»i :
- Các hạ là cao nhân phương nà o ?
Ngưá»i kia đáp :
- Khách qua đưá»ng.
Từ Văn trợn cặp mắt đầy sát khà nói :
- Nếu các hạ muốn sống thì bước ngay !
Ngưá»i tá»± xưng là Khách qua đưá»ng nhăn nhố cưá»i đáp :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Ngươi nói câu đó vá»›i ngưá»i khác thì được.
Từ Văn Ä‘ang lúc không ngăn nổi sát khà lại bị khiêu khÃch, khác nà o lá»a cháy đổ
dầu thêm, cất thanh âm rất lạnh lẽo há»i :
- Lão muốn chết tháºt ư ?
Khách qua đưá»ng buông thá»ng :
- Chưa chắc.
- Lão cứ thỠmà coi !...
Khách qua đưá»ng xua tay nói :
- Khoan đã ! Lão phu muốn bà n với ngươi một chuyện trao đổi.
Từ Văn há»ng há» há»i lại :
- Trao đổi ư ?
Khách qua đưá»ng đáp :
- Phải rồi ! Một cuộc trao đổi có lợi cho cả đôi bên.
Từ Văn nghe câu nói cao thâm khôn lưá»ng. Chà ng tá»± nghÄ© :
- Lão tá»± xưng là Khách qua đưá»ng nà y xuất hiện má»™t cách đột ngá»™t, coi vẻ mặt
lão quyết không phải hạng thiện lương.
Chà ng nghÄ© váºy rồi lạnh lùng đáp :
- Tại hạ chẳng có gì hứng thú vá»›i bất luáºn cuá»™c trao đổi nà o. Các hạ muốn tìm cái
chết thì tìm đúng được ngưá»i cho chết rồi đó...
Khách qua đưá»ng đưa mắt nhìn sang Phương Tá» Vi rồi há»i :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Sao ngươi không chịu nghe ta nói vá» ná»™i dung cuá»™c trao đổi
đã ?
Từ Văn không trả lá»i. Bá»™ mặt tuấn tú cá»§a chà ng bao phá»§ má»™t là n sát khà dà y đặc.
Khách qua đưá»ng vẫn không lá»™ vẻ sợ hãi. Lão nói tiếp :
- Cuá»™c trao đổi nà y đối vá»›i ngươi không thiệt hại gì, mà lại được món tiá»n không
nhá».
Từ Văn buông Phương Tá» Vi ra, nhảy xổ vá» phÃa Khách qua đưá»ng nhanh như
chá»›p. Cánh tay độc cá»§a chà ng đưa ra, rồi lại rụt và o ngay. Äồng thá»i chà ng lại nắm
lấy Phương Tá» Vi. Những động tác cá»§a chà ng cá»±c kỳ mau lẹ khiến cho ngưá»i ta phải
lè lưỡi.
Má»™t tình trạng diển biến ra ngoà i sá»± tiên liệu cá»§a chà ng. Khách qua đưá»ng không
ngã lăn ra. Äây lại là má»™t ngưá»i thần bÃ, không sợ độc thá»§ cá»§a chà ng.
Từ Văn không khá»i Ä‘em lòng hoà i nghi vá» Äá»™c công tuyệt thế vô song cá»§a mình.
Chà ng không ngá» thiên hạ có nhiá»u ngưá»i không sợ chất kịch độc đến thế.
Khách qua đưá»ng vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Lão nói :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Chúng ta hảy thảo luáºn vá» cuá»™c trao đổi đã.
Từ Văn không nhịn được buá»™t miệng há»i :
- Các hạ... không sợ độc ư ?
Khách qua đưá»ng tá»± đắc đáp :
- Vô nh Tồi Tâm Thủ tuy là chất tuyệt độc trong thiên hạ, nhưng đối với lão phu
đã ăn thua gì.
Từ Văn lại há»i :
- Các hạ là ai ?
Lão kia thản nhiên đáp :
- Khách qua đưá»ng.
|

12-06-2008, 08:54 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 34
Ngó vết sẹo hà o kiệt thất kinh
Từ Văn há»i :
- à các hạ thực tình muốn mưu đồ chuyện gì ?
Khách qua đưá»ng đáp :
- Ô hay ! Lão phu chẳng đã nói hai ba lần là có chuyện trao đổi.
Từ Văn ngáºp ngừng :
- Sao các hạ khéo biết mà đến đây...
Khách qua đưá»ng đáp :
- Thiên hạ có lắm chuyện lạ kỳ. Ngưá»i võ lâm mà mắt không tinh, tai không tá» thì
còn qua lại giang hồ thế nà o được.
Từ Văn động tÃnh hiếu kỳ, đổi giá»ng nói :
- Các hạ thỠnói cuộc trao đổi thế nà o.
Khách qua đưá»ng vẻ mặt âm trầm, da mặt hÆ¡i rung động nhăn nheo, cất giá»ng
khác thưá»ng há»i :
- Ngưá»i còn nhá»› chuyện mất váºt chăng ?
Từ Văn động tâm há»i :
- Mất váºt ư ?
- Äúng rồi ! Lão phu tin rằng ngươi rất cần lấy vá».
Từ Văn là m bá»™ hững há» há»i :
- Váºt đó là váºt gì ?
Khách qua đưá»ng đáp :
- Má»™t tÃn váºt khắp hai miá»n Nam Bắc sông Hoà ng Hà , tức là chiếc vòng tay ngá»c.
Từ Văn nghe nói, mạch máu chạy rần rần, mặt lộ sát khà run lên nói :
- Úi chà ! Té ra ngưá»i cướp vòng tay ngá»c lại là các hạ. Tháºt là đi rách đế già y tìm
chẳng thấy, thấy ra chẳng mất chút công phu. Các hạ đã dám Ä‘em tang váºt lấy cắp ra
là m váºt trao đổi...
Khách qua đưá»ng cưá»i khẩy má»™t tiếng, ngắt lá»i :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Khoan đã ! Äừng hung hăng vá»™i ! Nếu ngươi tưởng lấy lại
được thì là ngươi lầm to.
Từ Văn trá» và o mặt Khách qua đưá»ng nói :
- Chẳng những tại hạ phải lấy nguyên váºt vá», mà còn muốn lấy cả cái đầu trên cổ
các hạ nữa. Äó chÃnh là váºt trao đổi để lấy lại vòng tay.
Khách qua đưá»ng cưá»i lạt há»i :
- Liệu ngươi là m được thế chăng ?
Từ Văn đáp :
- Sá»± thá»±c sẽ trả lá»i các hạ.
Khách qua đưá»ng thản nhiên nói :
- Ngươi hãy thỠđi coi !
Từ Văn lại buông Phương TỠVi ra lần nữa. Chà ng vung chưởng nhằm Khách qua
đưá»ng đánh tá»›i nhanh như Ä‘iện chá»›p.
Khách qua đưá»ng rùng mình má»™t cái đã tung mình ra xa ngoà i ba trượng. Khinh
công mau lẹ nà y chẳng kém gì Diệu Thủ tiên sinh. Thân pháp lão đã tựa hồ ma quỉ,
lão lại không sợ độc thá»§, và lại dám nói trắng ra chÃnh mình lấy vòng tay ngá»c thì
đúng là một tay đáo để.
Từ Văn đánh sẩy má»™t đòn cà ng tức giáºn như ngưá»i Ä‘iên. Chà ng vá»t mình tá»›i phóng
liá»n ba chưởng.
Khách qua đưá»ng xuyên qua luồng kình khà mà ra không bị thương tổn gì và biến
đổi liá»n ba lần vị trÃ.
Thiếu nữ áo hồng Phương Tá» Vi đứng ngây ngưá»i ra như tượng gá»— tá»±a hồ những
việc bên ngoà i không liên quan gì đến nà ng.
Khách qua đưá»ng xua tay nói :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Ngươi còn đánh nữa là lão phu Ä‘i ngay.
Từ Văn nghiến răng há»i :
- Liệu các hạ có đi được không ?
Khách qua đưá»ng cưá»i đáp :
- Ngươi đừng nói đùa. Nếu đánh thì lão phu có phải tiếp mưá»i chưởng cá»§a ngươi
cũng chẳng thấm gì. Còn chạy thì ngươi khó mà ngăn cản được.
Từ Văn biết lão nói váºy là đúng sá»± tháºt. Cứ coi thân pháp lão né tránh, cÅ©ng đủ biết
lão muốn bỠđi chẳng khó khăn gì.
Từ Văn thở hồng há»™c há»i :
- Các hạ muốn Ä‘iá»u kiện gì ? Nói Ä‘i !
Khách qua đưá»ng đáp :
- Dễ lắm ! Ngươi giao thị cho lão phu thì lão phu trả lại vòng tay cho ngươi. Như
váºy ngươi có mất mát gì đâu ?
Từ Văn chấn động tâm thần há»i :
- Các hạ muốn lấy Phương cô nương ư ?
- Äúng thế !
- Sao tại hạ phải giao cô ta lại cho các hạ ?
Khách qua đưá»ng tức mình nói :
- Lão phu đã bảo để đánh đổi lại váºt đã mất kia.
Phương Tá» Vi tức giáºn trừng mắt nhìn Khách qua đưá»ng, nhưng không nói gì.
Từ Văn rất nóng lòng lấy vòng tay ngá»c vá», nhưng khi nà o chà ng lại Ä‘em Phương
Tá» Vi là m váºt đánh đổi. Chà ng tá»± vấn tâm :
- Lão ra Ä‘iá»u kiện bất cáºn nhân tình nà y là có ý gì ?
Rồi chà ng há»i :
- Các hạ tÃnh váºy là nghÄ©a là m sao ?
Khách qua đưá»ng vẫn cất giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u đáp :
- Vừa rồi ngươi muốn giết thị. Nếu ngươi giao thị lại cho ta thì cũng chẳng mất mát
gì mà còn có lợi.
Từ Văn kinh hãi nghĩ thầm:
Äối phương kiếm được mình đã là má»™t chuyện lạ. Bây giá» lão đưa ra Ä‘iá»u kiện nà y
lại cà ng lạ hơn.
Chà ng rất ngạc nhiên vá» chuyện Phương Tá» Vi không hẹn mà gặp. Äiá»u kiện
Khách qua đưá»ng đưa ra dưá»ng như vừa má»›i khởi Ä‘iểm chứ không phải sắp đặt từ
trước khiến chà ng phải sá»ng sốt. Chà ng tá»± há»i :
- Sao lại thế được ? Sao lão biết mình và Phương TỠVi lại chạm trán nhau ở chốn
nà y ? Sao lão lại còn biết rõ cả Phương TỠVi là kẻ thù của mình ?
Cứ hiện tình mà đoán, Từ Văn chắc đối phương đã theo dõi chà ng từ trước. Lão nấp
trong bóng tối để dòm ngó má»i biến chuyển rồi tá»± nhiên nảy ra chá»§ ý nà y. Chà ng nghÄ©
mải mà không hiểu tại sao lão lại lấy Phương Tá» Vi để trao đổi vòng tay ngá»c.
Từ Văn quay lại nhìn Phương Tá» Vi Ä‘ang đứng ngẩn ngưá»i ra, chà ng há»i :
- Lão là ai váºy ?
Phương TỠVi lạnh lùng đáp :
- Ta không quen biết lão.
Từ Văn rất lấy là m quái dị vá» thái độ cá»§a Phương Tá» Vi. Nà ng tá»±a hồ như ngưá»i
thất thần. Cả đến vấn đỠsinh tá», thiết thân nà ng cÅ©ng không để ý.
Khách qua đưá»ng lại giục :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Ngươi đã quyết định xong chưa ?
Từ Văn quay lại há»i :
- Các hạ muốn lấy cô ả là vì mục Ä‘Ãch gì ?
Khách qua đưá»ng há»ng hỠđáp :
- Cái đó ngươi bất tất phải há»i là m chi.
Từ Văn nói :
- Váºy tại hạ nói cho các hạ hay là không được đâu.
Khách qua đưá»ng há»i lại :
- Ngươi không muốn lấy vòng tay ngá»c vỠư ?
- Sao lại không ?
- Váºy chúng ta má»™t bên giao váºt, má»™t bên giao ngưá»i Ä‘i !
Từ Văn lắc đầu đáp :
- Tại hạ không có quyá»n Ä‘em ngưá»i ta để đổi lấy váºt cá»§a mình.
Khách qua đưá»ng hất hà m há»i :
- Nhưng ngưá»i đã lá»t và o tay ngươi rồi thì sao ?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Äó lại là chuyện khác.
Khách qua đưá»ng lấy vòng tay ngá»c trong bá»c ra cầm tay lắc mấy cái tá»±a hồ để
coi trá»ng lượng. Äoạn lão lại cất lẹ và o bá»c.
Từ Văn ngó thấy thì quả nhiên là chiếc vòng tay mà Tưởng Minh Châu đã tặng cho
chà ng. Chà ng tức giáºn tưởng chừng như thất khiếu Ä‘á»u bốc khói lên. Äá»™t nhiên chà ng
vung chưởng quét ngang. Phát chưởng nà y nhanh như tia lá»a loé ra vá»›i má»™t luồng
kình lá»±c mảnh liệt ghê gá»›m khiến ngưá»i ta phải lẽ lưỡi.
Khách qua đưá»ng né tránh hÆ¡i cháºm má»™t chút, liá»n bị luồng kình phong xổ đẩy
loạng choạng ngưá»i Ä‘i.
Từ Văn Ä‘ang cÆ¡n tức giáºn đến cá»±c Ä‘iểm. Má»™t chưởng vừa phóng ra, chưởng thứ hai
liá»n nối tiếp đánh tá»›i.
Khách qua đưá»ng vung chưởng chống đở. Kình phong rÃt lên khá»§ng khiếp. Tiếp
theo là má»™t tiếng rên ư á». Khách qua đưá»ng phải lùi lại đến bảy tám bước...
Từ Văn đánh ra hai phát chưởng chiếm được thượng phong, khi nà o chà ng chịu nới
tay. Chà ng sấn lại chụp và o trước ngực đối phương nhanh như chớp.
Bây giá» Khách qua đưá»ng má»›i bá»™c lá»™ công phu vá» thân pháp kinh ngưá»i. Lão
trượt mình Ä‘i như cá lượn, lẹ như thá» rừng, cháºp chá»n như ma quỉ thoát ra khá»i chỉ
ảnh của Từ Văn. Tiếp theo là một tiếng la hoảng. Phương TỠVi bị lão cắp trong tay
rồi.
Biến diển nà y ra ngoà i sự tiên liệu của Từ Văn. Bất giác chà ng đứng thộn mặt ra.
Khách qua đưá»ng dương dương đắc ý nói :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Thế là ngươi mất khoản trao đổi rồi nhé !
Từ Văn Ä‘iên tiết rÃt lên :
- Ngươi tưởng bình yên mà chạy thoát được ư ?
Khách qua đưá»ng cưá»i khẩy đáp :
- Äại khái cái đó không thà nh vấn Ä‘á».
- Ngươi thỠchạy đi coi.
Khách qua đưá»ng cắp Phương Tá» Vi đột nhiên băng mình Ä‘i !...
Từ Văn cÅ©ng vá»t lên trước đón đầu, thuáºn thế vung chưởng phóng ra.
Khách qua đưá»ng bị bức bách phải trở lại chá»— cÅ©.
Từ Văn đứng cách lão không đầy tám thước.
Khách qua đưá»ng cất giá»ng lạnh như băng nói :
- Nếu ngươi còn ra tay thì thị sẽ chết trước.
Từ Văn quát lên :
- Cả ngươi cÅ©ng đừng hòng sống. Nếu ngươi tay không thì há»a may còn có cÆ¡ há»™i
thoát chạy được. Bằng vẫn cắp ngưá»i thì quyết không chạy thoát đâu.
Äó là sá»± thá»±c. Khách qua đưá»ng thân pháp có cao hÆ¡n Từ Văn má»™t chút, nhưng
công lực lại kém chà ng đến một và i thà nh. Nếu lão cắp Phương TỠVi thì thân pháp dĩ
nhiên bị giảm sút. Hơn nữa cánh tay bị hạn chế thì chạy thoát thế nà o được.
Khách qua đưá»ng ngần ngừ há»i lại :
- Ngươi có muốn thị khá»i chết không ?
Từ Văn đáp :
- VỠđiểm nà y ngươi bất tất phải suy nghĩ cho ta.
Khách qua đưá»ng nói :
- Äó là ngươi tá»± dối lòng. Ngươi đã chẳng muốn Ä‘em thị trao đổi lấy vòng tay thì
đủ biết ngươi coi thị nặng hÆ¡n nhiá»u.
Từ Văn ngắt lá»i :
- Ngươi lầm rồi ! Ta có thể giết nà ng đứng trên láºp trưá»ng ân oán. Nhưng Ä‘em nà ng
đổi lấy vòng tay ngá»c thì lại là hà nh vi cá»§a kẻ vô sÄ©, nên bản nhân không thèm là m.
Khách qua đưá»ng nói :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Mấy câu đó ngươi nói nghe được, nhưng ngươi đừng hòng
bịt mắt lão phu. Ngươi cần thị sống để vặn há»i thị nói rá» gốc ngá»n kẻ thù, có đúng thế
không ?
Từ Văn ngấm ngầm kinh ngạc. Chà ng biết lão thất phu nà y ròm rỠđã lâu, nên
những câu đối thoại giữa chà ng và Phương Tá» Vi lão Ä‘á»u nghe lá»m hết. Chà ng nghÄ©
thế rồi lạnh lùng đáp :
- Kể ra cÅ©ng đúng, nhưng bản nhân có thể há»i ngưá»i khác để đạt mục Ä‘Ãch.
Lão già cưá»i lạt nói :
- Dù sao cÅ©ng không tiện bằng há»i chÃnh thị. Có phải thế không ?
Từ Văn quát lên :
- Khách qua đưá»ng ! Buông tha nà ng ra !
Khách qua đưá»ng há»i :
- Ngươi tưởng ta chịu là m thế ư ?
- Lão không là m thế cũng không xong.
Khách qua đưá»ng xẳng giá»ng há»i :
- Lão phu không tha thì sao ?
Từ Văn nghiến răng đáp :
- Thì lão sẽ bá» xác đương trưá»ng.
Khách qua đưá»ng bị giá»ng nói cả quyết cá»§a Từ Văn là m cho rúng động. Lão trầm
mặc má»™t lúc rồi há»i :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Kể ra lão phu nắm được thị là không cần phải trao đổi.
Nhưng lão phu cÅ©ng trả lại vòng tay thì ngươi tÃnh sao ?
Từ Văn động tâm, nhưng rồi chà ng nghĩ lại :
- Vòng tay là chuyện nhá», báo thù là việc lá»›n. Äây là cÆ¡ há»™i duy nhất ngay trước
mắt để có thể Ä‘iá»u tra, không nên bá» lỡ. Äồng thá»i lão nhất quyết đòi Phương Tá» Vi,
thì hiển nhiên trong lòng có âm mưu bất trắc. Nếu chÃnh mình giết Phương Tá» Vi thì
chỉ là chuyện báo thù, nhưng để nà ng lá»t và o tay ngưá»i thần bà là trái vá»›i truyá»n thống
của võ đạo.
Chà ng nghÄ© váºy liá»n cương quyết đáp :
- Không được !
Khách qua đưá»ng cất giá»ng cưá»i the thé há»i :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Lão phu mà muốn bóp chết thị tháºt dá»… như trở bà n tay.
Nhưng nếu lão phu là m thế thì ngươi được lợi gì ?
Khách qua đưá»ng ra chiêu nà y quả là lợi hại. Nếu đối phương thá»±c tình muốn giết
Phương Tá» Vi rồi giÅ© áo trốn Ä‘i thì mất cả ngưá»i lẫn vòng tay. Nhưng Từ Văn chắc lão
chỉ có ý bắt sống Phương TỠVi đem đi để có chuyện mưu đồ ghê gớm, tất lão không
giết nà ng.
Chà ng nghÄ© váºy liá»n lạnh lùng nói :
- Lão mà giết nà ng thì ta sẽ giết lão. Kết quả là thế đó !
Khách qua đưá»ng há»i :
- Nếu ngươi không giết được lão phu thì sao ?
Từ Văn đáp :
- Lão có trốn cũng chẳng được bao lâu rồi tất bị bắt.
Khách qua đưá»ng nói :
- Cái đó chưa biết đâu.
Từ Văn tức giáºn thét lên má»™t tiếng rồi vươn tay ra chụp.
Khách qua đưá»ng né tả tránh hữu. Từ Văn vẫn tấn công ráo riết. Chà ng chụp luôn
hết chiêu nà y sang chiêu khác.
Khách qua đưá»ng trong tay nắm giữ Phương Tá» Vi thà nh ra thân pháp bị ảnh
hưởng rất nhiá»u.
Roạt ! Tấm khăn Ä‘en trùm trên đầu Khách qua đưá»ng bị móc đứt, rá»›t xuống.
Từ Văn báºt tiếng la hoảng :
- Trá»i Æ¡i !
Chà ng lùi lại liá»n mấy bước, tưởng chừng như gặp phải tà ma quỉ quái, khiếp sợ
không bút nà o tả xiết.
Trên tai bên phải Khách qua đưá»ng lá»™ ra má»™t vết sẹo. Vết sẹo nà y chà ng đã in sâu
và o tâm khảm. Trong đầu óc chà ng láºp tức hiện lên hình ảnh ngưá»i che mặt mặc áo
cẩm bà o.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o, hán tá» mặt Ä‘en và Khách qua đưá»ng, cả ba ngưá»i
chỉ là một.
Từ Văn tá»± há»i :
- Hắn không chết ư ? Thế thì hai ngưá»i mặc áo cẩm bà o chÃnh mình đã ra tay mai
táng, má»™t ngưá»i là phụ thân còn ngưá»i nữa là ai ? Chẳng lẽ còn ngưá»i che mặt mặc áo
cẩm bà o thứ ba nữa ?
Chà ng nhá»› lại phụ thân và ngưá»i kia bị chết, đầu óc đã vỡ tan, không trông rõ mặt
mÅ©i, ngưá»i chết đó dÄ© nhiên không sống lại được...
Mấy nghi vấn khác lại quay lộn trong đầu óc chà ng.
- Äối phương mạo xưng là m phụ thân đã mấy lần toan hạ sát mình vì lẻ gì ? Äối
phương quyết chà bắt Phương TỠVi đem đi để là m gì ?
Từ Văn cố gắng trấn tỉnh tâm thần. Chà ng đảo mắt nhìn ra lại giáºt nảy mình lên vì
Khách qua đưá»ng và Phương Tá» Vi vừa ở trước mắt chà ng bây giá» không thấy tông
tÃch đâu nữa. Khách qua đưá»ng đã thừa cÆ¡ lúc chà ng kinh ngạc thất thần, biến mất
rồi.
Từ Văn buá»™t miệng rÃt lên như ngưá»i Ä‘iên :
- Hắn là ai ? Hắn là ai ?
Biến diển không những ly kỳ mà còn rất đáng sợ. Trong vụ nà y, dưá»ng như có
chuyện gì ẩn bà phi thưá»ng, và là má»™t chuyện bà ẩn khó lòng phanh phui ra được.
Từ Văn suy nghĩ :
- Hà nh vi quỉ quái của đối phương đã thần sầu quỉ khóc. Hắn lại biến đổi diện mạo
luôn. Thân pháp hắn lại cà ng khủng khiếp nữa...
Từ Văn bất giác liên tưởng đến Diệu Thá»§ tiên sinh, thân pháp và thuáºt dịch dung
của Diệu Thủ tiên sinh đã thà nh độc đáo trên chốn giang hồ. Lão lại không sợ chất
kịch độc Vô nh Tồi Tâm Thủ. Chà ng lẩm bẩm :
- Có lẻ đúng hắn. Vì trừ hắn ra không còn ai có những đặc điểm tương đương. Cả
đến Thất Tinh Cố Nhân, không chừng cũng là hắn cải trang.
Chà ng lại tự nhủ :
- Vụ bà máºt nà y, không khám phá ra không xong. Nếu không giải quyết được vụ
nà y thì mình chẳng có lúc nà o bình yên cả. Chẳng sá»›m thì muá»™n sẽ bị mất mạng vá»
tay lão.
Căn nhà quỉ quái ở thà nh ChÃnh Dương mà Thiên Äà i Ma CÆ¡ đã cho chà ng hay lÃ
chá»— ẩn nấp cá»§a Diệu Thá»§ tiên sinh. Chà ng nhá»› cả Thiên Äà i Ma CÆ¡ nói lão có má»™t vợ
một con trú ngụ tại đó.
Lần trước nếu đối phương không hóa trang là m thầy lang dạo, thì không chừng
chà ng đã khám phá ra rồi. Từ đây lên núi Äồng Bách và và o thà nh ChÃnh Dương Ä‘á»u
tiện đưá»ng. Từ Văn ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi quyết định đến thà nh ChÃnh Dương trước,
tìm Diệu Thá»§ tiên sinh để phanh phui ra vụ bà ẩn đáng sợ nà y. Chà ng ra khá»i khóm
trúc, trở vỠđưá»ng quan lá»™.
Bá»—ng má»™t bóng ngưá»i chạy tá»›i trước mặt báºt tiếng la :
- Ô kìa !
Bóng ngưá»i dừng bước. Từ Văn nhìn rõ là Thái Y La Sát, má»™t trong Võ lâm Song
Quái. Luồng sát khà lại nổi lên trong đầu óc chà ng.
Äối phương đã tá»± xưng là khách cá»§a Há»™i Vệ Äạo, thì dÄ© nhiên cÅ©ng là má»™t kẻ thù
cá»§a chà ng. Hồi sinh tiá»n, phụ thân chà ng đã dặn hà nh động báo thù bằng cách tiêu
diệt dần mòn. Há»… giết được má»™t ngưá»i, là giảm bá»›t Ä‘i má»™t phần trở lá»±c...
Từ Văn còn đang ngẫm nghĩ thì Thái Y La Sát đã lên tiếng :
- May lại được gặp tiểu hữu đây.
Từ Văn cố ý niá»m nở há»i lại :
- Tháºt là may mắn. Tiá»n bối Ä‘i đâu váºy ?
Thái Y La Sát đáp :
- Trá»i Æ¡i ! Äi kiếm con nha đầu bướng bỉnh đó.
Con nha đầu mụ nói đây dĩ nhiên là thiếu nữ áo hồng Phương TỠVi không còn
nghi ngỠgì nữa.
Từ Văn buá»™t miệng há»i lại :
- Phải chăng tiá»n bối nói vá» Phương cô nương ?
Thái Y La Sát hơi ngạc nhiên đáp :
- ChÃnh phải ! Chẳng lẽ tiểu hữu đã gặp y ?
Từ Văn nói :
- Vừa mới gặp đây.
- Y đi đâu rồi ?
- Äã bị ngưá»i bắt Ä‘i.
Thái Y La Sát lá»™ vẻ kinh hãi há»i :
- Ai bắt y đem đi ?
Từ Văn đáp :
- Má»™t ngưá»i tá»± xưng là Khách qua đưá»ng.
Thái Y La Sát ngÆ¡ ngác há»i lại :
- Khách qua đưá»ng ư ?... Lai lịch y thế nà o ?
Từ Văn đáp :
- Tại hạ không biết.
Thái Y La Sát lại há»i :
- Con nha đầu lại chịu theo hắn ư ?
Từ Văn đáp :
- Không chịu cũng chẳng được. Cô không phải là đối thủ với hắn mà còn kém xa
lắm.
Thái Y La Sát chau mà y há»i :
- Tiểu hữu cũng không địch nổi hắn ư ?
Từ Văn ngẫn ngơ một chút rồi lạnh lùng đáp :
- Cái đó chưa rõ.
- Váºy tiểu hữu đứng nhìn để mặc cho ngưá»i ta bắt y Ä‘em Ä‘i hay sao ?
Từ Văn đáp :
- Tại hạ đã hết sức, nhưng việc thiên hạ thưá»ng không theo ý ngưá»i.
Thái Y La Sát nói :
- Nếu váºy thì cái ngoại hiệu Khách qua đưá»ng kia không thể tin được.
- Dĩ nhiên là thế.
- Hởi ôi ! Con nha đầu nà y tệ quá ! Y bướng bỉnh vô cùng ! Cái thằng mặt chuột đó
đáng chết đến trăm lần mới phải.
Từ Văn há»i :
- Ai váºy ?
Thái Y La Sát đáp :
- Thằng con Tụ Bảo Hội chủ là Lục Quân.
Trong tiá»m thức Từ Văn nổi lên má»™t cảm giác kỳ dị. Chà ng há»i vặn :
- Gã hỠLục đó là m sao ?
Thái Y La Sát đáp :
- Thằng mặt chuá»™t đó chỉ vì Thạch Pháºt mà quyết tâm thi hà nh những thá»§ Ä‘oạn đê
hèn là m cho y mê loạn tâm thần, nói chá»— dấu kÃn Thạch Pháºt cho gã biết. Váºy mà y
vẫn chưa tỉnh ngộ, cam tâm để gã trêu cợt.
Con ngưá»i ta quả là má»™t giống động váºt rất kỳ quái. Khi đã mê cái gì là không tìm
hiểu nữa. Phương TỠVi chẳng có lòng yêu Từ Văn chút nà o, mà chà ng vẫn để hết tâm
ý và o nà ng. Bây giá» sá»± thá»±c lại chứng minh hai bên là kẻ thù chẳng đội trá»i chung.
Thế mà Từ Văn vừa nghe nói Phương TỠVi đã bị lừa gạt mà vẫn say mê luyến ái Lục
Quân, thì lòng chà ng lại không tá»± chá»§ được, nổi ý há»n ghen. Äó là nhược Ä‘iểm cá»§a
con ngưá»i. Khi mình đã thÃch cái gì mà không lấy được, thì không cam lòng để cho kẻ
khác lấy mất. Thiên Äà i Ma CÆ¡ thiết tha yêu chà ng thì chà ng lại chẳng động tâm.
Thái Y La Sát lại há»i :
- Äá»™ng cÆ¡ nà o đã thúc đẩy Khách qua đưá»ng bắt con nha đầu chạy Ä‘i ?
Từ Văn lắc đầu đáp :
- Tại hạ cũng không biết.
Thái Y La Sát không để ý đến thần sắc Từ Văn Ä‘ang nổi sát khÃ. Mụ cất giá»ng trầm
trá»ng nói :
- Trước kia bá»n giang hồ biết y giữ bà máºt vá» Thạch Pháºt, nên há» truy tầm y vì mục
tiêu đó. Bây giá» Thạch Pháºt đã bị ngưá»i lấy mất rồi. Y là đứa con gái không còn rà ng
buộc và o giá trị nà o nữa, thì kẻ cướp y phần lớn là vì nhan sắc.
Từ Văn nghe tới đây cà ng chấn động tâm thần, bụng bảo dạ :
- Rất có thể như váºy. Nếu thế thì mình cÅ©ng rất ân háºn. Thù oán là má»™t chuyện,
nà ng ở trong tay mình bị cướp đi lại là một chuyện khác. Một thiếu nữ đẹp như thiên
tiên mà bị ác nhân dà y vò thì nổi tủi nhục khó lòng tưởng tượng được...
Từ Văn nghÄ© tá»›i đây, ý chà phục thù Ä‘ang mảnh liệt tạm thá»i bị nhạt Ä‘i. Chà ng buá»™t
miệng nói :
- Có thể như váºy.
Thái Y La Sát hối hả nói :
- Xin kiếu !
Rồi băng mình vá»t Ä‘i.
Bản tâm Từ Văn muốn cháºn mụ lại, nhưng chà ng không cỠđộng, để mặc cho đối
phương chạy Ä‘i, vì chà ng biết Thái Y La Sát vì chuyện Phương Tá» Vi bị cướp Ä‘i mÃ
phải có hà nh động khẩn cấp. Nếu nhân chuyện nà y mà mụ tra há»i ra được gốc ngá»n
Khách qua đưá»ng thì đối vá»›i chà ng cÅ©ng là có Ãch chứ chẳng hại gì. Äồng thá»i
chà ng đỡ bị lương tâm cắn rứt.
Từ Văn ngẫn ngưá»i ra má»™t lúc rồi tiếp tục thi hà nh quyết định trước, chạy đến thà nh
ChÃnh Dương.
Và o khoảng giá» Thân ngà y thứ năm, Từ Văn tá»›i nÆ¡i. Chà ng thấy trá»i hảy còn sá»›m,
chưa tiện hà nh động, lại sợ hà nh tung bị lá»t và o mắt đối phương thì khó bá» khởi sá»±.
Chà ng liá»n không và o thà nh ngay, mà đi quanh ra má»™t tòa thị trấn nhá» cách thà nh độ
mấy dáºm. Chà ng và o quán nghỉ ngÆ¡i, ăn uống và chuẩn bị để canh má»™t sẽ bắt đầu
hà nh động.
Từ Văn và o quán rá»a mặt xong, gá»i lấy rượu nhắm rồi má»™t mình ngồi ăn uống.
Äang lúc chà ng uống rượu, bá»—ng thấy Ä‘iếm tiểu nhị đẩy cá»a bước và o nói :
- Thưa tướng công ! Có má»™t ngưá»i khách nhá» tiểu nhân đưa bức thÆ¡ nà y và o.
Last edited by dth_abcd; 13-06-2008 at 09:49 AM.
|
 |
|
| |