15-06-2008, 10:09 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 31
Xé tan cái quạt, nghìn và ng mua lấy má»™t tráºn cưá»i
Äiá»m ứng kỳ lân, hai sao gặp nhau khi đầu bạc
(#1)Táºp Nhân thấy mình khạc máu tươi ra đất thì lạnh hẳn má»™t ná»a ngưá»i. Cô ta thưá»ng ngà y nghe ngưá»i ta nói: “Lúc trẻ mà thổ huyết, thì sẽ chết non, có sống chăng nữa, cÅ©ng là ngưá»i bá» Ä‘iâ€. NghÄ© váºy, những chuyện mong ước vẻ vang sung sướng mai sau, bất giác lạnh hẳn như đống tro tà n, nước mắt cô ta ở đâu lại ròng ròng chảy xuống. Bảo Ngá»c thấy Táºp Nhân khóc, bụng cÅ©ng chua xót, liá»n há»i:
- Chị thấy trong ngưá»i thế nà o?
Táºp Nhân cưá»i gượng:
- Ngưá»i tôi vẫn khá»e, có việc gì đâu?
Bảo Ngá»c định láºp tức sai ngưá»i hâm rượu, lấy huyết sÆ¡n dương và thuốc viên lê động đến. Táºp Nhân kéo tay lại, cưá»i nói:
- Việc không cần mà cáºu cứ là m nhá»™n lên, phiá»n đến má»i ngưá»i, rồi há» lại oán tôi là nông nổi. Bây giá» không ai hay cả, cáºu cứ là m ồn lên, ngưá»i ta biết thì cáºu và tôi Ä‘á»u không hay ho gì. Ngà y mai cáºu nên cho má»™t đứa bé Ä‘i má»i ông lang há» Vương cho tôi uống má»™t thang thuốc là khá»i. Như thế thì không ai biết, chẳng hÆ¡n hay sao?
Bảo Ngá»c nghe nói có lý, liá»n thôi không gá»i ai, tá»± mình đến bà n, rót chén nước đưa cho Táºp Nhân súc miệng.
Táºp Nhân biết Bảo Ngá»c không đà nh dạ, nếu không để cáºu ta chăm sóc mình, chắc sẽ không nghe, lại là m báºn rá»™n đến ngưá»i khác, chi bằng cứ để mặc kệ đấy. Vì thế Táºp Nhân ngồi tá»±a trên giưá»ng, mặc cho Bảo Ngá»c phục dịch.
Trá»i vừa sáng, Bảo Ngá»c không kịp rá»a mặt chải đầu, vá»™i mặc áo Ä‘i má»i Vương Tế Nhân. Vương đến, há»i cặn kẽ đầu Ä‘uôi, biết nguyên do bệnh nà y chẳng qua bị thương tổn chút Ãt thôi. Vương liá»n cho Ãt thuốc viên, chỉ bảo cách dùng, cách uống và xoa. Bảo Ngá»c nhá»› lấy, vá» trong vưá»n cứ theo thế Ä‘iá»u trị.
Hôm ấy chÃnh là tiết Äoan dương, ngưá»i ta dùng cà nh ngải treo cá»a và bùa dấu Ä‘eo taỵ Äúng giá» Ngá», Vương phu nhân sá»a tiệc rượu má»i mẹ con há» Tiết đến ăn tết. Bảo Ngá»c thấy Bảo Thoa lãnh đạm, không trò chuyện vá»›i mình, biết là vì việc hôm ná». Vương phu nhân thấy Bảo Ngá»c buồn chán, cho là vì việc Kim Xuyến hôm trước, có ý bẽn lẽn, nên không muốn há»i. Äại Ngá»c thấy Bảo Ngá»c ngồi thừ ra đấy, cho là vì hôm ná» có lá»—i vá»›i Bảo Thoa, trong bụng khó chịu, cho nên dáng ngưá»i uể oải. Phượng Thư thì vì chiá»u hôm trước Vương phu nhân kể lại cho nghe chuyện Bảo Ngá»c vá»›i Kim Xuyến, biết là Vương phu nhân không vui, khi nà o mình còn dám cưá»i nói, nên lẳng lặng theo Vương phu nhân, bảo gì là m nấy. Chị em Nghênh Xuân thấy ai nấy buồn tẻ, thì cÅ©ng không vui. Vì thế há» ngồi má»™t lúc rồi tản Ä‘i má»—i ngưá»i má»—i ngả.
Äại Ngá»c xưa nay chỉ thÃch tan chứ không thÃch tụ, Ä‘iá»u đó cÅ©ng có lý, Äại Ngá»c nói: “Ngưá»i ta có há»p thì phải có tan, lúc há»p thì vui, đến khi tan, thì tránh sao khá»i buồn? Äã buồn thì đâm ra thương nhá»›, chi bằng không há»p nữa là hÆ¡n. CÅ©ng như đóa hoa, khi nở thì ngưá»i ta yêu mến, đến khi tà n cà ng khiến ngưá»i ta thương tiếc, chẳng thà đừng nở là hÆ¡nâ€. Vì thế khi ngưá»i ta cho là vui, thì cô ta lại đâm ra buồn. TÃnh tình Bảo Ngá»c lại chỉ muốn cho ngưá»i thưá»ng há»p mà đừng tan, hoa thưá»ng nở mà đừng tà n; đến khi tiệc tan hoa tà n, dù có thương tiếc muôn phần, cÅ©ng không thể kéo lại. Vì thế bữa tiệc hôm nay má»i ngưá»i Ä‘á»u cụt hứng ra vá», Äại Ngá»c thì không sao, nhưng Bảo Ngá»c lại rất buồn rầu, vá» buồng than dà i thở vắn.
Vừa khi Tình Văn Ä‘em quần áo lại cho Bảo Ngá»c thay, đánh rÆ¡i cái quạt xuống đất, là m gãy má»™t nan xương.
Bảo Ngá»c liá»n mắng:
- Äồ ngu! Äồ ngu! Không biết sau nà y là m ăn ra thế nà o? Mai kia chị má»™t mình đương lấy cÆ¡ nghiệp, không lẽ việc gì cÅ©ng không suy trước tÃnh sau hay sao?
Tình Văn cưá»i nhạt:
- Cáºu Hai độ nà y đâm ra nóng nẩy quá, cÅ©ng nên nể mặt nhau má»™t tÃ. Hôm ná» cáºu đã đánh chị Táºp Nhân, hôm nay lại xoi mói cả tôi. Muốn đấm đá ai là tùy ở cáºu. Tôi chỉ đánh rÆ¡i má»™t cái quạt thôi, có phải việc lá»›n lao gì cho cam. Khi trước biết bao nhiêu ngưá»i đánh rÆ¡i đánh vỡ: nà o bình pha lê, nà o bát mã não, chẳng thấy cáºu gắt bao giá»; nay có cái quạt mà cáºu là m ra như váºy? Nếu không bằng lòng thì cáºu Ä‘uổi ngay chúng tôi Ä‘i, tìm ngưá»i khác giá»i thạo hÆ¡n đến hầu rồi cho chúng tôi ra, má»—i ngưá»i má»—i ngả, chẳng hay hÆ¡n sao?
Bảo Ngá»c nghe nói, tức run ngưá»i lên, nói:
- Chị không phải lo, rồi cÅ©ng có ngà y má»—i ngưá»i má»—i ngả.
Táºp Nhân ở bên kia nghe thấy, vá»™i chạy ra nói vá»›i Bảo Ngá»c:
- Tự dưng vô cớ, sao lại như thế? Tôi đã bảo mà , hễ vắng tôi lúc nà o là y như có chuyện.
Tình Văn cưá»i nhạt:
- Chị đã biết thế sao không đến mau, để cáºu ấy khá»i phải sinh bá»±c. Từ trước đến nay chỉ có má»™t mình chị là biết hầu hạ cáºu ấy thôi, còn chúng tôi có biết cái gì đâu. Chỉ vì chị hầu hạ khéo nên hôm ná» má»›i bị đá và o bụng! Chúng tôi vụng dại thế nà y, không biết rồi ra sẽ còn phạm những tá»™i lá»—i gì!
Táºp Nhân nghe mấy câu ấy, vừa bá»±c tức, vừa xấu hổ, muốn nói lại, nhưng thấy Bảo Ngá»c giáºn quá tái mặt lại, nên đà nh phải dịu lá»i, nói:
- Em ơi! Hãy ra ngoà i kia, đó là chúng tôi không phải với em đấy.
Tình Văn nghe thấy hai tiếng “Chúng tôiâ€, cho ngay là Táºp Nhân muốn nói cô ta vá»›i Bảo Ngá»c, trong bụng đâm ra ghen, liá»n cưá»i nhạt mấy tiếng:
- Tôi chả biết ai là “Chúng tôi†cả, đừng để tôi phải hổ thẹn thay cho ai! Các ngưá»i là m những việc thầm kÃn vá»›i nhau, giấu thế nà o được tôi! Tôi cứ nói thẳng: ngay các cô nhà nà y cÅ©ng còn chưa vá»›i lên được, huống chi chị cÅ©ng như tôi, thế mà lại dám gá»i “Chúng tôi†à ?
Táºp Nhân xấu hổ quá, tÃm bầm mặt lại, biết mình nói nhầm. Bảo Ngá»c nói:
- Các chị đứng tức khà nhau nữa, ngà y mai tôi sẽ cất nhắc chị lên.
Táºp Nhân vá»™i kéo tay Bảo Ngá»c nói:
- Chị ta là ngưá»i hồ đồ, phân trần phải trái là m gì. Vả chăng cáºu xưa nay là ngưá»i có lòng, những việc to hÆ¡n nữa cÅ©ng còn bá» qua, sao hôm nay lại thế?
Tình văn cưá»i nhạt:
- Tôi vốn là ngưá»i hồ đồ, ai thèm nói chuyện vá»›i tôi.
Táºp Nhân nói:
- Chị cãi nhau vá»›i tôi hay là cãi nhau vá»›i cáºu Hai? Nếu là giáºn tôi thì chị chỉ nên nói tôi thôi, đừng đả động đến cáºu ấy, nếu giáºn cáºu ấy thì không nên nói ầm lên cho má»i ngưá»i biết. Vừa rồi tôi muốn đến dà n xếp, khuyên giải cho êm cá»a êm nhà , thế mà chị lại kiếm chuyện vặc nhau cả vá»›i tôi! Chị chẳng ra giáºn tôi, cÅ©ng chẳng ra giáºn cáºu Hai, cứ bắt quà ng bắt xiên, hết chuyện nà y sang chuyện ná». à chị định thế nà o? Thôi tôi không nói nữa, để phần chị nói.
Táºp Nhân liá»n chạy ra ngoà i.
Bảo Ngá»c bảo Tình Văn:
- Chị không cần phải cáu kỉnh nữa, tôi Ä‘oán được bụng chị rồi. Tôi sẽ trình vá»›i bà : giá» chị đã lá»›n, nên cho chị vá», chị có bằng lòng không?
Tình Văn nghe váºy, trong lòng Ä‘au xót, liá»n rÆ¡m rá»›m nước mắt, nói:
- Việc gì tôi phải vá»? Cáºu ghét tôi, tìm cách Ä‘uổi tôi đấy thôi, như váºy sao đà nh?
Bảo Ngá»c nói:
- Tôi chưa há» thấy có chuyện cãi cá» nhau như thế nà y bao giá». Nhất định là chị muốn vá». Tôi sẽ trình vá»›i bà cho chị vá» là yên chuyện.
Nói xong đứng dáºy chá»±c Ä‘i ngay.
Táºp Nhân vá»™i kéo Bảo Ngá»c lại nói:
- Cáºu định Ä‘i đâu đấy?
Bảo Ngá»c nói:
- Tôi đi trình bà đây.
Táºp Nhân cưá»i nói:
- Cáºu tháºt chẳng có ý tứ gì cả! Cáºu Ä‘i trình sẽ là m chị ấy xấu hổ. Nếu quả chị ấy muốn vá», thì hãy chá» khi hết hẳn cÆ¡n giáºn đã, lúc nà o sẽ trình vá»›i bà cÅ©ng chưa muá»™n. Bây giá» cáºu cho là việc chÃnh, hấp tấp Ä‘i trình ngay, chẳng là m bà sinh nghi hay sao?
Bảo Ngá»c nói:
- Bà không ngỠđâu, tôi sẽ nói rõ là chị ấy sinh chuyện để đòi vỠđấy thôi.
Tình Văn khóc lóc:
- Tôi sinh chuyện để đòi vá» bao giá»? Cáºu giáºn tôi, kiếm chuyện để dá»a nạt tôi. Cáºu cứ Ä‘i mà trình: tôi thà đáºp đầu chết ngay ở đây, chứ không chịu ra khá»i nhà nà y.
Bảo Ngá»c nói:
- Thế má»›i lạ chứ! Chị không vá», lại cứ sinh chuyện lôi thôi mãi. Thế nà y tôi không chịu nổi, chị vá» Ä‘i cho yên chuyện!
Nói xong nhất định đi trình.
Táºp Nhân thấy ngăn không nổi, đà nh phải quỳ xuống. Bá»n BÃch Ngân, Thu Vân, Xạ Nguyệt thấy mấy ngưá»i cãi nhau dữ quá, Ä‘á»u cứ lẳng lặng đứng ở ngoà i nghe. Sau thấy Táºp Nhân quỳ xuống van xin, há» liá»n rá»§ nhau quỳ cả xuống. Bảo Ngá»c vá»™i đỡ lấy Táºp Nhân dáºy, thở dà i má»™t cái, ngồi phịch xuống giưá»ng, bảo má»i ngưá»i đứng cả dáºy; rồi nói vá»›i Táºp Nhân:
- Bây giỠbảo tôi là m thế nà o cho phải đây? Lòng tôi vỡ rạn cả rồi, có ai biết cho đâu?
Nói xong nước mắt trà n ra. Thấy Bảo Ngá»c chảy nước mắt, Táºp Nhân cÅ©ng khóc. Tình Văn đứng bên cạnh cÅ©ng khóc. Bá»—ng thấy Äại Ngá»c đến, Tình Văn liá»n Ä‘i ra.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Khéo chưa, ngà y tết có việc gì mà khóc thế? Hay là tranh nhau ăn bánh chưng, rồi giáºn nhau đấy?
Bảo Ngá»c và Táºp Nhân Ä‘á»u cưá»i. Äại Ngá»c nói:
- Anh Hai ơi, chả đợi anh nói em cũng đã biết cả rồi.
Äại Ngá»c lại vá»— và o vai Táºp Nhân cưá»i nói:
- Thưa bà chị dâu, cho em biết với, tất là hai anh chị đương cãi nhau, nếu chị nói với em, em sẽ dà n hòa giùm cho.
Táºp Nhân đẩy Äại Ngá»c ra nói:
- Thưa cô, cô nói nhảm gì thế? Tôi đây chỉ là một đứa con hầu thôi.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Chị bảo chị là con hầu, nhưng em coi chị như là chị dâu.
Bảo Ngá»c nói:
- Vạ gì mà em cứ hay khoác chuyện dở cho chị ấy. Thôi đừng như thế. Nếu ai nói câu ấy, em nên ngăn Ä‘i má»›i phải, thế mà bây giá» lại chÃnh tá»± miệng em nói ra.
Táºp Nhân cưá»i nói:
- Cô ơi! Cô không biết bụng tôi, chỉ khi nà o tắt thở, chết đi là xong chuyện!
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Chị mà chết thì không biết ngưá»i khác thế nà o, chứ tôi thì tôi cÅ©ng phải khóc đến chết thôi.
Bảo Ngá»c nói:
- Chị mà chết thì tôi đi tu.
Táºp Nhân nói:
- Cáºu nên đứng đắn má»™t chút. Sao lại nói nhảm thế.
Äại Ngá»c giÆ¡ hai ngón tay lên, bÄ©u môi cưá»i nói:
- Hai lần đi tu rồi đấy nhé! Từ giỠtrở đi, tôi sẽ xem, liệu anh ấy là m hòa thượng mấy lần.
Bảo Ngá»c biết Äại Ngá»c lại nói móc mình câu chuyện hôm trước, nên chỉ cưá»i thôi.
o0o
Má»™t lúc Äại Ngá»c Ä‘i rồi, có ngưá»i đến nói: “Cáºu Tiết má»iâ€. Bảo Ngá»c Ä‘i ngay, vì biết Tiết Bà n má»i uống rượu, không thể từ chối được. Mãi chiá»u tan tiệc má»›i vá». Bảo Ngá»c Ä‘ang ngà ngà say, lảo đảo vỠđến sân, thấy đã đặt sẵn cái giưá»ng tá»±a để hóng mát, lại có ngưá»i nằm ngá»§ ngay đó. Bảo Ngá»c tưởng là Táºp Nhân, liá»n ngồi cạnh giưá»ng lay dáºy há»i: “Äỡ Ä‘au chưa?†Ngưá»i kia vùng dáºy nói: “Sao, lại còn gá»i tôi là m gì?â€.
Bảo Ngá»c nhìn lại, không phải Táºp Nhân, mà chÃnh là Tình Văn. Bảo Ngá»c kéo Tình Văn ngồi bên cạnh, cưá»i nói:
- Chị cà ng ngà y cà ng là m nÅ©ng quen thân. Sá»›m hôm nay chị đánh rÆ¡i cái quạt, tôi nói và i câu, thế mà chị dám cãi lại những lá»i như váºy. Chị nói tôi đã đà nh, chị Táºp Nhân có bụng tốt đến can, chị lại vặc nhau cả vá»›i chị ấy. Chị nghÄ© xem thế có đúng không?
Tình Văn nói:
- Nóng ná»±c thế nà y, cứ lôi lôi kéo kéo là m gì thế! Lỡ ra ngưá»i ta trông thấy thì còn ra là m sao nữa! Thân tôi vốn không đáng ngồi ở đây!
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Äã biết là không đáng thì sao lại nằm xuống đây?
Tình Văn chẳng biết trả lá»i thế nà o, cưá»i khì má»™t cái rồi nói:
- Cáºu không đến đây thì được, chứ đã đến thì tôi không xứng đáng. Thôi tôi dáºy để Ä‘i tắm rá»a đây. Chị Táºp Nhân và chị Xạ Nguyệt đã tắm rá»a cả rồi, tôi sẽ gá»i lại cho cáºu.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Tôi vừa má»›i uống rượu xong, cÅ©ng muốn rá»a. Nếu chị chưa rá»a, thì xách nước lại đây, hai chúng ta cùng rá»a.
Tình Văn xua tay cưá»i nói:
- Thôi! Thôi! Tôi chả dám đụng tá»›i ông trẻ. Còn nhá»› hôm nà o chị BÃch Ngân hầu cáºu tắm rá»a, chẳng biết là m những trò gì, cho đến hai ba giá», chúng tôi không tiện và o đấy. Khi tắm xong, và o xem, thấy nước ở dưới đất, ngấm ướt cả đến chân giưá»ng, ngay trên chiếu cÅ©ng dầm dá» cả nước, chẳng biết tắm rá»a ra thế nà o. Chúng tôi đã cưá»i vá»›i nhau trong mấy hôm liá»n. Tôi chẳng hÆ¡i đâu Ä‘i lấy nước, mà cáºu cÅ©ng không cần tắm chung vá»›i tôi. Hôm nay mát trá»i, tôi cÅ©ng không tắm đâu, để tôi Ä‘i múc má»™t cháºu nước đến cáºu rá»a mặt, chải đầu thôi. Vừa rồi Uyên Ương Ä‘em cho mấy thứ quả tươi ướp trong lá» thá»§y tinh kia, cáºu bảo há» mang đến cho cáºu ăn không hÆ¡n à ?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Äã như thế, chị không tắm, thì Ä‘i rá»a tay, mang thứ quả ấy đến cho tôi ăn.
Tình Văn nói:
- Äã bảo tôi là hạng ngu xuẩn, cầm cái quạt cÅ©ng đánh rÆ¡i gãy, đáng đâu lấy quả cho cáºu ăn, lỡ ra đánh vỡ cả khay, thì lại cà ng to chuyện.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Các đồ váºt cốt để cho ngưá»i ta dùng thôi, chị thÃch Ä‘áºp cái gì cứ việc mà đáºp. Chị thÃch cái nà y, tôi thÃch cái kia, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t ý thÃch. Và như cái quạt cốt là để quạt, chị thÃch xé nó ra mà chÆ¡i thì cứ việc xé, nhưng đừng nhân lúc giáºn mà đem xé nó ra cho hả. CÅ©ng như cái chén, cái khay, cốt để đựng các đồ váºt, nếu chị thÃch nghe tiếng vỡ, thì cứ Ä‘áºp Ä‘i cÅ©ng được, đừng nên nhân khi tức giáºn mà đáºp. Thế cÅ©ng là biết yêu đồ váºt đấy.
Tình Văn cưá»i nói:
- Äã thế cáºu đưa cái quạt đây cho tôi xé, tôi thÃch nghe tiếng xé lắm.
Bảo Ngá»c đưa cái quạt cho Tình Văn. Quả nhiên “Xoạt†má»™t tiếng, cái quạt bị xé ra là m đôi, rồi cứ “Xoạt xoạt†luôn mấy tiếng nữa.
Bảo Ngá»c đứng cạnh cưá»i nói:
- Tiếng xé hay đấy! Xé nữa mà nghe.
Xạ Nguyệt ở đâu chạy đến, trừng mắt nhìn, gắt lên:
- Ãc nghiệt vừa vừa chứ!
Bảo Ngá»c giáºt ngay lấy cái quạt ở tay Xạ Nguyệt, đưa cho Tình Văn. Tình Văn cầm lấy xé ra là m mấy mảnh, rồi hai ngưá»i cưá»i ầm lên.
Xạ Nguyệt nói:
- Thế là thế nà o? Lại đem cái quạt của tôi ra là m trò đùa đấy à ?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Chị mở cái há»™p quạt cá»§a tôi ra chá»n lấy má»™t cái mà dùng. Qúi hoá gì cái nà y?
- Äã thế thì mang hết cả quạt ra đây để tha hồ cho chị xé có được không?
- Chị và o mang cả ra đây.
- Không khi nà o tôi là m trò tai ác như thế. Tay chị ta chưa què thì tự đi mà lấy.
Tình Văn cưá»i rồi tá»±a và o giưá»ng nói:
- GiỠtôi mệt rồi, ngà y mai lại xé.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Ngưá»i xưa có câu “Nghìn và ng khó mua được má»™t tiếng cưá»i†mấy cái quạt có đáng là bao?
Bảo Ngá»c vừa nói vừa gá»i Táºp Nhân. Táºp Nhân thay quần áo chạy ra. Giai Huệ, má»™t a hoà n nhỠđến nhặt các mảnh quạt rách mang Ä‘i, rồi má»i ngưá»i ngồi hóng mát ở đấy.
O0o
Trưa hôm sau, Vương phu nhân và chị em Bảo Thoa, Äại Ngá»c đương ngồi ở trong buồng Giả mẫu, có ngưá»i và o trình “Cô SỠđếnâ€. Má»™t lúc, Sá» Tương Vân và nhiá»u a hoà n, vú bõ Ä‘i và o sân. Bá»n Bảo Thoa, Äại Ngá»c vá»™i xuống thá»m đón. Chị em bạn trẻ hà ng tháng vắng mặt, bây giá» gặp nhau, tất nhiên là vui vẻ thân máºt. Má»™t lúc và o trong buồng, Ä‘i chà o há»i má»i ngưá»i.
Giả mẫu liá»n bảo:
- Trá»i nóng ná»±c thế nà y, cháu cởi bá»›t quần áo ngoà i ra.
Tương Vân vá»™i đứng dáºy cởi áo.
Vương phu nhân cưá»i nói:
- Chả thấy ai mặc như thế cả. Mặc và o để là m gì?
Tương Vân cưá»i nói:
- Äó là thÃm Hai bảo cháu mặc đấy, chứ cháu có muốn mặc những thứ nà y đâu!
Bảo Thoa đứng cạnh cưá»i nói:
- Dì không biết cô Sá» thÃch mặc cả quần áo cá»§a ngưá»i khác nữa kia đấy. Còn nhá»› kỳ tháng ba, tháng tư năm ngoái, khi cô ấy ở đây, đã mặc áo, Ä‘i cả già y, Ä‘eo cả thắt lưng cá»§a cáºu Bảo. Thoạt nhìn, giống hệt cáºu Bảo, chỉ khác hai bên tai Ä‘eo hoa thôi. Cô ấy đứng tá»±a ở sau ghế, là m cụ tưởng lầm cứ gá»i: “Bảo Ngá»c, cháu lại đây. Cẩn tháºn không thì cái đèn treo trên kia rÆ¡i tà n và o mắt đấyâ€. Cô ấy cứ đứng cưá»i, không Ä‘i. Sau má»i ngưá»i không nhịn được, cưá»i phá lên, cụ cÅ©ng cưá»i nói: “Nó ăn mặc giả trai cà ng dá»… coi hÆ¡nâ€.
Äại Ngá»c nói:
- Việc ấy đã thấm và o đâu? Hồi tháng giêng năm trước cô ta sang đây ở được và i ngà y, trá»i xuống tuyết. Hôm ấy bà và mợ Ä‘i lá»… tổ vá», bà cởi cái áo khoác lông vưá»n mà u đỠra. Lừa lúc bà không trông thấy, cô ấy mặc ngay và o ngưá»i, vừa rá»™ng vừa dà i, lại lấy cái khăn thắt ngang lưng, rồi ra sân sau cùng bá»n a hoà n Ä‘áºp tuyết chÆ¡i, không ngá» trượt chân ngã, bùn lấm khắp ngưá»i.
Nói xong má»i ngưá»i nhá»› lại chuyện ấy, Ä‘á»u cưá»i ầm lên.
Bảo Thoa cưá»i há»i vú Chu:
- Cô bé nhà vú độ nà y còn hay quấy nữa không?
Vú Chu chỉ cưá»i. Nghênh Xuân cưá»i nói:
- Hay quấy đã đà nh rồi, nhưng tôi lại ghét cô ta hay nói nhiá»u quá. Có khi Ä‘i ngá»§ vẫn còn lảm nhảm, hết nói lại cưá»i, không biết những chuyện nhảm ấy từ đâu Ä‘em đến.
Vương phu nhân nói:
- Có lẽ bây giá» cháu đã khá rồi. Äá»™ trước nghe nói có ngưá»i đến xem mặt, thế là cháu đã sắp sá»a vá» nhà chồng rồi, lẽ nà o lại còn như trước.
Giả mẫu há»i:
- Thế lần nà y sang chơi, cháu định ở lại hay vỠngay?
Vú Chu cưá»i nói:
- Cụ không thấy cô ấy đã mang cả quần áo sang đây, khi nà o lại không ở chơi mấy ngà y?
Tương Vân há»i:
- Anh Bảo có ở nhà không?
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Cô ấy chẳng nhá»› ai, chỉ nhá»› cáºu Bảo thôi. Vì hai ngưá»i thÃch chÆ¡i đùa vá»›i nhau, thế thì vẫn chưa đổi được tÃnh hay quấy.
Giả mẫu nói:
- Bây giá» các cháu đã lá»›n rối đừng gá»i tên tục nhau ra nữa.
Vừa nói xong, thì Bảo Ngá»c chạy đến cưá»i nói:
- Em Vân đã sang đấy à ? Hôm ná» anh cho ngưá»i Ä‘i đón, sao em không sang?
Vương phu nhân nói:
- Bà vừa nói xong, chúng nó lại gá»i tên tục nhau cả rồi.
Äại Ngá»c nói:
- Anh cô có cái gì đẹp để dà nh cho cô đấy.
Tương Vân há»i:
- Cái gì đấy?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Em tin lá»i cô ấy à ! Mấy hôm không gặp, đã thấy lá»›n lên rồi.
Tương Vân cưá»i há»i:
- Chị Táºp Nhân có khá»e không?
Bảo Ngá»c nói:
- Vẫn khá»e, cảm Æ¡n em nhá»› đến.
Tương Vân nói:
- Tôi mang cái váºt đẹp nà y sang cho chị ấy đây.
Nói xong, Tương Vân giở cái khăn lụa, lấy ra má»™t gói con. Bảo Ngá»c nói:
- Lại cho cái gì đẹp đấy? Chi bằng em cho chị ta mấy cái nhẫn ngá»c thạch thanh mà u Ä‘á», như hôm nỠđã đưa sang đây ấy.
Tương Vân cưá»i há»i:
- Äây là cái gì?
Mở gói ra, má»i ngưá»i xem, quả nhiên má»™t gói bốn chiếc nhẫn mà u đỠlà thứ nhẫn đã cho mang sang lần trước.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Các chị em xem cô ta như thế đấy. Hôm ná» cho ngưá»i đưa sang các thứ nhẫn cho chúng tôi, tại sao cô không đưa cả sang má»™t thể, có tiện hÆ¡n không? Hôm nay cô lại tá»± mình mang sang. Tôi cứ tưởng là cái gì má»›i lạ kia, hoá ra vẫn là thứ nhẫn nà y. Cô thá»±c là ngưá»i hồ đồ.
Tương Vân cưá»i nói:
- ChÃnh chị má»›i hồ đồ, để tôi kể rõ đầu Ä‘uôi cho má»i ngưá»i nghe, xem ai hồ đồ? Tôi đưa thứ gì cho các cô, thì sai ngưá»i mang sang, không phải dặn dò, chỉ cần xem qua má»™t lượt cÅ©ng đã biết ngay rồi. Nhưng nếu sai ngưá»i ta đưa cái gì cho các chị a hoà n, là tôi phải dặn dò cẩn tháºn, thứ nà y đưa cho chị nà y, thứ kia đưa cho chị kia. Ngưá»i sai Ä‘i mà biết được rà nh mạch còn khá, nếu gặp phải ngưá»i vá»› vẩn, không nhá»› được rõ, cứ đưa bừa Ä‘i, tên nỠđánh ra tên kia, sẽ bị nhầm lẫn hết. Nếu bà già đi còn khá, nhưng hôm ná» tôi lại sai đứa bé con mang sang, là m thế nà o mà dặn dò cho nó nhá»› hết những tên há» cá»§a a hoà n bên nà y? Bây giá» chÃnh tay tôi mang sang đưa cho há», chẳng rà nh rá»t hÆ¡n hay sao?
Tương Vân nói rồi bỠgói nhẫn ra, bảo:
- Chị Táºp Nhân má»™t chiếc, chị Uyên Ương má»™t chiếc, chị Kim Xuyến má»™t chiếc, chị Bình Nhi má»™t chiếc. Tất cả là bốn ngưá»i. Thế thì bá»n trẻ con nhá»› rà nh mạch là m sao được?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói:
- Quả là rõ rà ng.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Vẫn mồm mép liến thoắng, chẳng chịu thua ai.
Äại Ngá»c cưá»i nhạt:
- Nếu cô ấy nói không rà nh mạch thì đáng đeo con “Kỳ lân và ng†thế nà o được?
Nói xong liá»n chạy Ä‘i chá»— khác. May sao má»i ngưá»i không ai nghe thấy, chỉ có Bảo Thoa bÄ©u môi cưá»i. Bảo Ngá»c thấy thế, hối háºn mình đã lỡ lá»i; thấy Bảo Thoa cưá»i, cÅ©ng cưá»i theo. Bảo Thoa thấy Bảo Ngá»c cưá»i, vá»™i đứng dáºy, lần đến nói chuyện vá»›i đại Ngá»c.
Giả mẫu bảo Tương Vân:
- Uống nước trà xong, cháu Ä‘i nghỉ má»™t lúc, rồi đến thăm các chị cháu. Ngoà i vưá»n mát đấy, cháu sẽ Ä‘i chÆ¡i vá»›i các chị ấy.
Tương Vân vâng lá»i, gói bốn cái nhẫn lại, nghỉ má»™t lúc, rồi Ä‘i thăm Phượng Thá»± Bá»n vú bõ, ngưá»i hầu cùng Ä‘i theo. đến đó, má»i ngưá»i cưá»i má»™t lúc, rồi sang vưá»n Äại Quan, và o thăm Lý Hoà n; ngồi má»™t lát, lại sang viện Di Hồng tìm Táºp Nhân. Tương Vân quay lại bảo bá»n ngưá»i hầu: “Các cô không phải theo tôi. Ai muốn Ä‘i thăm bà con cứ Ä‘i, để má»™t mình Thúy LÅ© theo hầu tôi là đủâ€.
Má»i ngưá»i vâng lá»i, để Tương Vân, Thúy LÅ© ở lại đấy, rồi Ä‘i thăm bà con.
Thúy Lũ nói:
- Hoa sen nà y là m sao không nở?
Tương Vân nói:
- Chưa đến mùa.
- Cái hoa nà y cũng như hoa trong ao nhà ta, đó là hoa kép.
- Hoa ở đây không bằng hoa của nhà ta.
- Bên nà y có hoa thạch lá»±u bốn năm cà nh xúm xÃt lại, chùm ná» nằm chồng lên chùm kia, sao mà đẹp thế!
- Hoa cá» cÅ©ng như ngưá»i ta váºy. Khà mạch mà đầy đủ, thì cà ng lá»›n cà ng đẹp.
Thúy Lũ lắc đầu nói:
- Cô nói thế cháu không tin, nếu bảo rằng cây cối cÅ©ng như ngưá»i ta, thì sao cháu không thấy ngưá»i nà o trên đầu lại má»c thêm má»™t cái đầu nữa?
Tương Vân báºt cưá»i:
- Ta đã bảo em không nên nói nhiá»u, thế mà em cứ thÃch nói. Há»i thế thì ngưá»i ta trả lá»i là m sao được? Trong trá»i đất, váºt gì cÅ©ng Ä‘á»u nhỠâm dương mà sinh ra, chÃnh hay tà , kỳ hay quái, biến hoá đủ đưá»ng, cÅ©ng Ä‘á»u do âm dương thuáºn hay nghịch mà ra. Ngay những giống từ khi má»›i sinh, Ãt ngưá»i trông thấy, rút cuá»™c Ä‘á»u cùng má»™t lẽ cả.
- Nếu nói như thế thì từ khi có trá»i đất Ä‘á»u là âm dương cả à ?
- Con bé nà y ngá»› ngẩn quá! Cà ng nói cà ng báºy, thế nà o lại “Äá»u là âm dương cảâ€. Vả lại, hai chữ âm dương chỉ là má»™t, nghÄ©a là hết dương đến âm, hết âm đến dương, chứ không phải hết âm má»›i sinh ra dương, hay là hết dương má»›i sinh ra âm đâu.
- Thá»±c là mÆ¡ hồ chán chết Ä‘i được! Thế nà o là âm vá»›i dương? Chẳng có hình có bóng à ? Cháu chỉ há»i cô, cái hình dạng âm dương nó ra thế nà o?
- Âm vá»›i dương chẳng qua là khà thôi. Nhá» có khà ấy, các váºt má»›i thà nh hình chất. Và như trá»i là dương, thì đất là âm; nước là âm, thì lá»a là dương; mặt trá»i là dương, thì mặt trăng là âm.
- Phải đấy, bây giá» cháu hiểu rồi. Chẳng trách ngưá»i ta gá»i mặt trá»i là “Thái dươngâ€, ngưá»i xem số gá»i mặt trăng là sao “Thái âmâ€, đó là lẽ thế đấy.
- A di đà pháºt! Bây giá» em má»›i hiểu ra.
- Những cái ấy có âm dương đã đà nh rồi, còn đến ruồi, muá»—i, sâu, bá», hoa cá», mảnh ngói, viên gạch cÅ©ng có âm dương cả sao?
- Cái gì mà chẳng có, và như má»™t lá cây cÅ©ng có âm dương khác nhau, mặt ngá»a lên trá»i là dương, mặt úp xuống đất là âm.
Thúy LÅ© gáºt đầu cưá»i nói:
- Thế à ! Bây giỠcháu mới hiểu. Cái quạt chúng ta cầm ở tay đây, thế nà o là âm, thế nà o là dương?
- Mặt phải là dương, mặt trái là âm.
Thúy LÅ© gáºt đầu cưá»i, còn muốn tìm mấy thứ nữa để há»i, nhưng chưa nghÄ© ra. Chợt cúi đầu nhìn thấy Tương Vân Ä‘eo cái dây có con kỳ lân và ng, liá»n cầm lấy cưá»i há»i:
- Cái nà y có âm dương không hở cô?
- Muông chạy, chim bay, thì giống đực là dương, giống cái là âm, cái gì mà chẳng có.
- Thế thì con kỳ lân của cô đeo đó là đực hay cái?
- Tôi cũng không biết.
- Thế thì thôi váºy. Tại sao cái gì cÅ©ng có âm dương mà chúng ta lại không có?
Tương Vân sa sầm nét mặt nói:
- Äồ ngu! Thôi cút Ä‘i, cà ng há»i cà ng nói tầm báºy.
- Cái đó có gì mà cô không bảo cho cháu biết. Cháu cũng hiểu rồi, cô đừng vặn vẹo cháu nữa.
- Em hiểu thế nà o?
- Cô là dương, cháu là âm.
Tương Vân lấy khăn lụa bịt mồm cưá»i. Thúy LÅ© nói:
- Nói đúng mà cô lại cưá»i à .
- Äúng lắm, đúng lắm!
- Ngưá»i ta thưá»ng nói chá»§ nhà là dương, đầy tá»› là âm, ngay những lẽ thưá»ng như thế, mà em cÅ©ng không hiểu hay sao?
- Em hiểu lắm rồi.
Hai ngưá»i Ä‘i đến dưới già n hoa tưá»ng vi, Tương Vân trá» tay bảo:
- Em xem kìa, cái gì và ng lóng lánh như đồ trang sức của ai đánh rơi.
Thúy LÅ© vá»™i chạy đến nhặt lên tay, cưá»i nói:
- Cái nà y sẽ phân biệt ra được âm dương!
Nói rồi cầm con kỳ lân cá»§a Tương Vân xem. Tương Vân muốn xem cái má»›i nhặt được, nhưng Thúy LÅ© không chịu đưa, cưá»i nói:
- Cái nà y là cái bảo bối, cô không xem được đâu! Lạ chưa? ở đâu mà đến đây? Xưa nay cháu không trông thấy ở ai có cái nà y cả.
- ÄÆ°a tôi xem nà o.
Thúy LÅ© xòe tay ra cưá»i nói:
- Äây má»i cô xem.
Tương Vân nhìn xem, thì ra má»™t con kỳ lân và ng, so vá»›i con cá»§a mình Ä‘eo vừa to vừa có văn vẻ hÆ¡n. Tương Vân nâng lấy để và o lòng bà n tay, đứng ngẩn ngưá»i ra, lặng lẽ không nói má»™t lá»i. Chợt thấy Bảo Ngá»c ở đầu kia Ä‘i tá»›i, cưá»i nói:
- Em đứng dưới ánh mặt trá»i nà y là m gì? Tại sao không Ä‘i tìm Táºp Nhân?
Tương Vân vội giấu con kỳ lân đi và nói:
- Em định đến đây, chúng ta cùng đi một thể.
Nói xong, hai ngưá»i cùng Ä‘i đến viện Di Hồng.
Táºp Nhân đương ở dưới thá»m, đứng tá»±a bao lan hóng mát, thấy Tương Vân đến, vá»™i và ng ra đón, dắt tay nhau cưá»i nói hà n huyên, rồi và o nhà má»i ngồi. Bảo Ngá»c liá»n nói:
- Em nên sang sớm là phải, anh có một cái đẹp lắm, chỉ để chỠem thôi!
Nói xong sá» và o ngưá»i má»™t lúc rồi kêu “Ãi chà †má»™t tiếng, há»i Táºp Nhân:
- Cái ấy của tôi, chị cất có phải không?
- Cái gì kia chứ?
- Con kỳ lân lấy được hôm trước ấy mà .
- Ngà y nà o cáºu cÅ©ng Ä‘eo luôn trong mình, lại còn há»i tôi?
Bảo Ngá»c vá»— tay má»™t cái nói:
- Thôi, tôi đánh rơi mất rồi, tìm ở đâu được bây gi�
Rồi đứng dáºy chá»±c Ä‘i tìm.
Tương Vân nghe thấy thế, biết là cá»§a Bảo Ngá»c đánh rÆ¡i, cưá»i nói:
- Anh có con kỳ lân ấy từ bao gi�
- Hôm ná» tình cá» ngưá»i ta cho tôi, nhưng không biết đánh rÆ¡i ở đâu và từ lúc nà o? Tôi thá»±c là hồ đồ quá.
Tương Vân cưá»i nói:
- Nó là đồ chơi, mà anh cũng hoảng lên như thế.
Liá»n đưa con kỳ lân ra cưá»i há»i:
- Anh xem, có phải con nà y không?
Bảo Ngá»c trông thấy vui mừng khôn xiết.
Chú thÃch:
(1-). Sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ.
Tà i sản của minhtien384
Chữ ký cá»§a minhtien384 Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.euâ„¢. Diá»…n đà n đươc phát triển dá»±a trên sá»± đóng góp tÃch cá»±c cá»§a tất cả các thà nh viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bà i
15-06-2008, 10:10 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 32
Giải bà y hết tâm can, Bảo Ngá»c đâm ra mê mẩn
Không chịu được sỉ nhục, Kim Xuyến đà nh phải liá»u thân
Bảo Ngá»c trông thấy con kỳ lân, trong bụng rất vui sướng, giÆ¡ tay cầm lấy, cưá»i nói:
- May em nhặt được! Nhưng tại sao em lại nhặt được?
Tương Vân cưá»i nói:
- May mà là cái nà y, chứ mai sau đánh rơi cái ấn, chả lẽ anh cũng chịu hay sao?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Mất cái ấn, chỉ là việc thưá»ng, chứ mất cái nà y thì anh tháºt đáng chết.
Táºp Nhân pha nước Ä‘em lại má»i Tương Vân uống, rồi cưá»i nói:
- Cô ơi, hôm nỠtôi nghe cô có tin mừng lớn.
Tương Vân đỠmặt, ngoảnh đầu Ä‘i phÃa khác uống nước, không trả lá»i. Táºp Nhân cưá»i nói:
- Bây giá» cô lại đâm ra xấu hổ. Còn nhá»› má»™t buổi chiá»u năm nà o, chúng ta ngồi ở gác bên tây nói chuyện vá»›i nhau không? Khi ấy cô không thẹn thò gì cả, sao bây giá» cô lại thẹn?
Tương Vân lại đỠbừng mặt lên gượng cưá»i nói:
- Chị còn nhắc lại việc ấy là m gì! Lúc bấy giá» chúng ta đằm thắm vá»›i nhau lắm, sau mẹ tôi chết, nhà tôi dá»n Ä‘i ở xa, vì thế ngưá»i ta má»›i gán chị cho anh Bảo, bây giá» tôi đến đây, chị đối đãi vá»›i tôi không còn như trước nữa.
Táºp Nhân cÅ©ng đỠmặt lên, cưá»i nói:
- Thôi Ä‘i, lúc trước thì má»™t Ä‘iá»u chị, hai Ä‘iá»u chị, nhá» tôi chải đầu, rá»a mặt, lấy cái ná», chÆ¡i cái kia; bây giá» lại là m ra bá»™ tiểu thá»± Cô đã thế, thì tôi còn dám gần gÅ©i sao được?
Tương Vân nói:
- A di đà pháºt! Oan uổng quá! Tôi mà như thế thì chết ngay láºp tức. Chị xem, trá»i nóng thế nà y, vừa đến đây, tôi lại thăm chị trước tiên. Chị không tin, thá» há»i con LÅ© xem. Khi tôi ở nhà , từng giá» từng phút, không lúc nà o không nhắc nhở đến chị?
Táºp Nhân và Bảo Ngá»c nghe nói, Ä‘á»u cưá»i:
- Nói đùa mà lại cho là thá»±c, cô vẫn còn giữ tÃnh nóng nẩy ấy.
- Chị có biết đâu, cứ nói nhưng câu chá»c tức ngưá»i ta, rồi lại trách ngưá»i ta nóng tÃnh.
Vừa nói vừa mở cái khăn lụa ra, lấy nhẫn đưa cho Táºp Nhân. Táºp Nhân cảm Æ¡n mãi, cưá»i nói:
- Hôm ná» cô gá»i quà cho các cô bên nà y, tôi cÅ©ng đã được má»™t phần rồi. Hôm nay cô lại thân hà nh mang nhẫn đến cho tôi, thế má»›i biết không bao giá» cô quên tôi. Tôi nói thế để thá» bụng cô đấy thôi. Cái nhẫn có đáng là bao? Thế đủ biết lòng thá»±c cá»§a cô.
Tương Vân há»i:
- Ai đưa cho chị?
- Cô Bảo đưa cho tôi.
Tương Vân thở dà i:
- Thế ra cô Bảo cho chị à ? Tôi cứ tưởng là cô Lâm. Khi tôi ở nhà , luôn luôn nghÄ© đến các chị em bên nà y, Không ai tốt bằng Cô Bảo. Tiếc rằng chúng tôi không phải là chị em ruá»™t. Nếu tôi được má»™t ngưá»i chị ruá»™t như thế, thì có mồ côi cha mẹ cÅ©ng không lo.
Nói xong, mắt đỠhoẹ Bảo Ngá»c nói:
- Thôi, thôi, đừng nhắc đến chuyện ấy nữa.
Tương Vân nói:
- Nhắc đến chuyện ấy thì sao? Tôi biết bụng anh rồi. Anh chỉ sợ cô Lâm nhà anh nghe thấy, lại tức tối vì tôi chỉ biết khen cô Bảo thôi. Có phải thế không?
Táºp Nhân đứng cưá»i khì má»™t tiếng, nói:
- Cô Vân bây giỠlớn lên, bụng dạ thẳng thắn, có gì nói tuột ngay ra.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Tôi thưá»ng bảo mấy chị em các cô thá»±c khó nói chuyện quá, quả là không sai.
Tương Vân nói:
- Thôi xin anh đừng nói nữa, lại là m cho tôi bực mình. Bây giỠtrước mặt tôi thì anh nói thế, nhưng khi gặp cô Lâm nhà anh, chẳng biết anh lại tán tụng đến thế nà o.
Táºp Nhân nói:
- Thôi đừng nói chuyện đùa nữa, tôi có một việc cần nhỠcô
- Việc gì đấy?
- Có má»™t đôi già y, tôi đã cắt vải rồi, nhưng mấy hôm nay ngưá»i không được khá»e, nên không là m được. Cô có rá»—i là m giúp há»™ tôi.
- Lạ tháºt! Nhà chị bao nhiêu là ngưá»i khéo, biết thêu thùa, biết cắt may, tại sao lại nhá» tôi là m? Công việc cá»§a chị nhá» ai mà chả được?
Táºp Nhân cưá»i nói:
- Cô lại hồ đồ rồi! Cô vẫn chưa biết à ? Những đồ thêu thùa trong nhà nà y, có phải ngưá»i biết thêu thùa là là m được đâu!
Tương Vân nghe nói, biết ngay là già y cá»§a Bảo Ngá»c, cưá»i nói:
- Äã thế thì tôi là m há»™ chị. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u là , có thá»±c cá»§a chị thì tôi má»›i là m, chứ cá»§a ngưá»i khác thì tôi không là m đâu.
- Cô lại khéo giở trò! Tôi là ngưá»i thế nà o mà dám nhá» cô thêu há»™ già y. Nói thá»±c vá»›i cô, đây không phải là già y cá»§a tôi. Nhưng bất cứ cá»§a ai, nếu cô là m há»™ thì tôi biết Æ¡n cô là đủ rồi.
- Cứ lẽ ra tôi đã là m há»™ chị nhiá»u thứ rồi, bây giá» chắc chị cÅ©ng hiểu vì sao tôi không là m há»™.
- Tôi vẫn chưa hiểu gì cả.
- Tôi nghe nói đã có lần mang cái quạt cá»§a tôi ra sánh vá»›i cái quạt cá»§a ngưá»i ta, rồi tức bá»±c cắt tan ra. Tôi biết, chị lại còn giấu tôi à ? Bây giá» chị lại bảo tôi là m, thế ra tôi là đầy tá»› các ngưá»i đấy nhỉ?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Hôm trước, thực không biết cái đó là của em là m!
Táºp Nhân cưá»i:
Cáºu ấy thá»±c không biết là cá»§a cô là m, đó là tôi nói dối cáºu ấy rằng gần đây ở ngoà i phố có em bé là m quạt rất khéo, cắt được những kiểu hoa lạ lắm. Tôi lấy má»™t cái Ä‘em vá» xem có đẹp hay không. Cáºu ấy tin là tháºt, đưa cho ngưá»i nà y ngưá»i ná» xem, không ngá» lại là m cô Lâm tức giáºn, Ä‘em cắt ra là m đôi. Sau cáºu ấy lại bảo tôi thuê là m má»™t cái khác, tôi má»›i nói thá»±c là cá»§a cô là m. Cáºu ấy thấy váºy hối háºn không biết chừng nà o!
Tương Vân nói:
- Như thế lại cà ng lạ lắm. Việc gì đến cô Lâm mà cô ấy phải tức. Cô ấy đã biết cắt, chắc cô ấy phải biết là m.
Táºp Nhân nói:
Cô ấy không là m đâu. Như thế mà cụ còn sợ cô ấy khó nhá»c đấy! Thầy thuốc lại bảo nên tÄ©nh dưỡng nhiá»u cho khá»e. Như váºy thì ai còn dám phiá»n cô ấy là m nữa? Năm ngoái, suốt cả năm cô ấy chỉ là m được có má»™t cái túi hương, giỠđã ná»a năm rồi, vẫn chưa thấy đụng đến kim chỉ.
ÄÆ°Æ¡ng nói thì có ngưá»i và o trình “Có khách ở phố Hưng Long đến chÆ¡i, ông gá»i cáºu Hai ra tiếpâ€. Bảo Ngá»c nghe nói, biết ngay là Giả VÅ© Thôn, trong bụng rất khó chịu. Táºp Nhân vá»™i Ä‘i lấy quần áo. Bảo Ngá»c vừa xá» già y vừa lẩm bẩm: “Äã có ông ngồi tiếp ông ta là đủ rồi, việc gì lần nâo cÅ©ng đòi gặp tôiâ€.
Tương Vân phe phẩy cái quạt cưá»i nói:
- Vì anh khéo chiá»u khách, nên ông má»›i bảo anh ra tiếp.
- Nà o phải ông bảo đâu, chỉ tại cái lão ấy muốn gặp tôi đấy thôi.
- Chá»§ mà nhã thì khách năng đến chÆ¡i, chắc là anh có nhiá»u Ä‘iá»u tốt là m ông ta lưu ý đến, má»›i muốn gặp anh.
- Thôi, thôi, tôi không dám hứng lấy những cái nhã ấy, chẳng qua tôi là má»™t ngưá»i tục, tục nhất trong đám tục, không muốn Ä‘i lại vá»›i hạng ngưá»i ấy!
- Cái tÃnh ấy vẫn chưa chịu bá». Bây giá» anh lá»›n rồi, dù anh không muốn thi đỗ cá» nhân tiến sÄ©, thì cÅ©ng nên năng gặp gỡ những báºc quan sang, bà n đến bước đưá»ng tiến cỠđể ra gánh vác việc Ä‘á»i, giúp nước giúp dân, nên cần phải có bạn bè qua lại. Chứ quanh năm anh cứ luẩn quẩn vá»›i bá»n chị em chúng tôi, thì còn là m được trò trống gì nữa?
Bảo Ngá»c nghe thấy những câu ấy, trái tai lắm, liá»n nói:
- Xin má»i cô sang ngồi chÆ¡i bên nhà khác. Chứ nhà tôi đây thá»±c là m nhÆ¡ bẩn đến những ngưá»i hiểu việc trị nước giúp dân ấy.
Táºp Nhân vá»™i nói đỡ
- Thôi, cô đừng nói chuyện vá»›i cáºu ấy nữa. Kỳ trước cô Bảo cÅ©ng có má»™t lần nói đến việc nà y, cáºu ấy không nể mặt, đằng hắng má»™t tiếng rồi xá» già y Ä‘i luôn. Cô Bảo Ä‘ang nói, thấy cáºu ấy bá» Ä‘i, thẹn đỠmặt lên, không biết nên nói hay đừng. May là cô Bảo, chứ cô Lâm thì chưa biết sinh chuyện đến thế nà o, khóc lóc đến thế nà o. Nhắc đến chuyện nà y, ngưá»i ta phải kÃnh phục cô Bảo, cô ấy ngồi má»™t lúc rồi vá». Tôi không đà nh lòng, cho là cô ấy thế nà o cÅ©ng giáºn, không ngá» sau đã lại tá» tế như thưá»ng, thá»±c là ngưá»i có độ lượng, bụng dạ rất là rá»™ng rãi. Ai ngá» cáºu ấy lại không chÆ¡i thân vá»›i cô ta! Còn cô Lâm, há»… thây cáºu ấy giáºn là cô ta không cần nhìn đến, dần dần cáºu ấy lại phải đến xin lá»—i, cứ thế không biết bao nhiêu lần.
Bảo Ngá»c nói:
- Cô Lâm có bao giỠnói những câu nhảm ấy đâu? Nếu nói đến thì tôi đã xa cô ấy từ lâu rồi.
Táºp Nhân và Tương Vân lắc đầu cưá»i nói:
Những câu ấy mà nhảm à ?
Äại Ngá»c biết trước là Tương Vân sang chÆ¡i thế nà o Bảo Ngá»c cÅ©ng nhắc đến chuyện con kỳ lân, nghÄ© bụng: “Gần đây Bảo Ngá»c hay xem những chuyện tiểu thuyết, phần nhiá»u giai nhân, tà i tỠđược gặp nhau là do những đồ chÆ¡i lặt vặt, khéo léo xe nên, hoặc là do uyên ương, hoặc là do phượng hoà ng, hoặc là vòng ngá»c, dây và ng, hoặc là khăn giao(#1) dây loan Ä‘á»u nhá» những váºt nhỠấy mà thá»a được ý nguyện suốt Ä‘á»iâ€. Nay thấy Bảo Ngá»c có con kỳ lân, tất sẽ mượn cái ấy mà sinh chuyện, hòng khêu gợi tình tứ vá»›i Tương Vân chăng? Vì thế Äại Ngá»c lẳng lặng Ä‘i đến, tùy cÆ¡ để dò xét ý tứ hai ngưá»i, không ngá» vừa tá»›i nÆ¡i, nghe thấy Tương Vân đương nói việc trị nước giúp dân, và nghe Bảo Ngá»c trả lá»i: “Không khi nà o cô Lâm lại nói nhưng câu nhảm ấy, nếu nói đến, tôi đã xa cô ấy lâu rồiâ€.
Äại Ngá»c nghe váºy, mừng mừng, sợ sợ, tá»§i tá»§i, thương thương. Mừng là : mắt mình không nhầm, ngà y thưá»ng vẫn cho anh ấy là ngưòì tri ká»·, giá» quả thá»±c như váºy. Sợ là : trước mặt ngưá»i khác, anh ấy vẫn nghÄ© đến mình, vẫn khen ngợi mình, đủ biết mối tình nồng nà n không há» e ngại tý gì; tá»§i là : anh đã là tri ká»· cá»§a tôi, thì tất nhiên tôi cÅ©ng là tri ká»· cá»§a anh. Anh và tôi đã là má»™t đôi tri ká»·, thì tại sao lại còn có chuyện “và ng†vá»›i “ngá»câ€. Mà dù có chuyện “và ng ngá»c†thì và ng ngá»c ấy đáng lẽ là cá»§a anh và cá»§a tôi, chứ tại sao lại còn có cô Bảo Thoa nữa? Thương là : cha mẹ mất sá»›m, dù có những lá»i ghi lòng tạc dạ, nhưng không có ai tác thà nh cho tạ Vả chăng, gần đây đã chá»›m có bệnh, tinh thần hoảng hốt. Thầy thuốc bảo: “Khà suy huyết kém, sợ rồi sinh ra chứng laoâ€. Tôi dù là tri ká»· cá»§a anh, nhưng sợ không thể chá» lâu được. Anh dù là tri ká»· cá»§a tôi, nhưng tôi bạc mệnh thì là m thế nà o? NghÄ© đến nông ná»—i ấy, Äại Ngá»c không cầm nổi nước mắt; muốn Ä‘i và o để gặp nhau, nhưng lại nghÄ© hÆ¡i trẽn, đà nh gạt nước mắt quay vá».
Bảo Ngá»c vá»™i và ng mặc quần áo rồi Ä‘i ra, thấy Äại Ngá»c lững thững Ä‘i trước, hình như đương gạt nước mắt, liá»n chạy ngay đến, cưá»i há»i:
- Em ơi, đi đâu đấy? Là m sao lại khóc? Lại ai có lỗi với em thế?
Äại Ngá»c quay lại thấy Bảo Ngá»c, liá»n gượng cưá»i nói:
- Em có khóc đâu.
- Em xem, nước mắt chưa ráo, lại còn nói dối à !
Vừa nói, Bảo Ngá»c vừa giÆ¡ tay lên lau nước mắt há»™, Äại Ngá»c vá»™i lùi lại mấy bước nói:
- Anh lại muốn chết đấy! Là m trò gì mà ngứa ngáy chân tay như thế?
- Mải nói chuyện quá anh quên hẳn đi, tay tự nhiên ngứa ngáy, không nghĩ gì đến sống hay chết cả.
- Chết thì đáng kể gì, chỉ có Ä‘iá»u là phải bá» lại và ng, và con kỳ lân nà o đó, thì là m thế nà o!
Câu ấy là m cho Bảo Ngá»c phát cáu, vá»™i chạy đến há»i:
- Em nói không câu nà y, là rá»§a tôi hay là chá»c tức tôi?
Äại Ngá»c nghÄ© ngay đến việc hôm trước, hối háºn mình đã trót nông nổi, liá»n cưá»i nói:
- Anh đừng cáu vá»™i, em nói lỡ lá»i đấy. Câu ấy có can hệ gì đâu? Thế mà mắt đã nổi gân lên, mồ hôi đã toát ra.
Vừa nói vừa đến gần giÆ¡ tay lau mồ hôi cho Bảo Ngá»c.
Bảo Ngá»c nhìn má»™t lúc rồi nói:
- Em hãy cứ yên tâm.
Äại Ngá»c ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc rồi nói:
- Có việc gì mà em không yên tâm? Em không hiểu câu nói của anh. Anh nói lại xem thế nà o là yên tâm với không yên tâm?
Bảo Ngá»c thở dà i má»™t cái há»i:
- Quả thá»±c em không hiểu câu ấy à ? Không lẽ lòng anh gắn bó vá»›i em từ bấy lâu nay Ä‘á»u là nhầm cả hay sao? Ngay đến tÃnh nết cá»§a em, anh cÅ©ng không biết chiá»u chuá»™ng, chả trách ngà y nà o em cÅ©ng vì anh đâm ra bá»±c tức.
Äại Ngá»c nói:
- Quả thực em không hiểu câu nói yên tâm hay không yên tâm.
Bảo Ngá»c lắc đầu thở dà i:
- Thôi em đừng giấu anh nữa. Nếu quả thực em không hiểu câu ấy, thì không những uống cả tấm lòng của anh bấy lâu nay, mà phụ cả tâm lòng của em đối với anh nữa. Chỉ vì em không yên tâm, thà nh ra đau ốm luôn. Nếu em được khoan khoái một chút, thì bệnh đến nỗi nà o ngà y cà ng nặng như thế.
Äại Ngá»c nghe nói, ngưá»i choáng lên như sấm ran sét đánh, ngẫm nghÄ© từng ly từng tÃ, má»›i biết câu nói ấy rất thấm thÃa, hÆ¡n là moi tá»± trong gan trong ruá»™t mình ra, có hà ng vạn câu muốn nói, nhưng không nói ra được ná»a lá»i, chỉ cứ trừng trừng nhìn Bảo Ngá»c. Bấy giá» trong bụng Bảo Ngá»c cÅ©ng có hà ng vạn câu muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ câu gì, nên cÅ©ng trừng trừng nhìn Äại Ngá»c. Hai ngưá»i đứng đỠngưá»i ra má»™t lúc, rồi Äại Ngá»c ho má»™t tiếng, nước mắt ròng ròng, quay đầu chá»±c chạy. Bảo Ngá»c vá»™i kéo lại nói:
- Em Æ¡i, đứng lại má»™t tÃ, để anh nói má»™t câu đã rồi hãy Ä‘i.
Äại Ngá»c gạt nước mắt, đẩy tay Bảo Ngá»c ra nói:
- Còn có câu gì đáng nói nữa? Những câu anh muốn nói em biết cả rồi.
Nói xong cắm đầu chạy ngay.
Bảo Ngá»c vẫn cứ đứng ngẩn ngưá»i ra nhìn. Lúc ra Ä‘i, Bảo Ngá»c vá»™i quá, nên không mang quạt. Táºp Nhân sợ trá»i nóng, cầm quạt Ä‘uổi theo, thấy Äại Ngá»c đứng đấy má»™t lúc; Äại Ngá»c Ä‘i, còn trÆ¡ Bảo Ngá»c ở đấy, Táºp Nhân vá»™i chạy lại nói:
- Cáºu quên không mang quạt, may tôi trông thấy, mang lại cho cáºu.
Bảo Ngá»c đương thá» thẫn vẩn vÆ¡, nghe tiếng Táºp Nhân, cÅ©ng không nháºn ra được là ai, chỉ đỠmặt ra nói: “Em Æ¡i! Ná»—i lòng cá»§a anh lâu nay không dám nói ra, bây giá» anh cả gan nói ra, dù chết anh cÅ©ng cam lòng! Vì em mà anh Ä‘eo bệnh, nhưng đà nh cứ chịu, không dám nói vá»›i ai. Chỉ khi nà o em khá»i bệnh, thì may ra bệnh anh má»›i khá»i được. Cả trong giấc ngá»§ mÆ¡ mà ng, anh cÅ©ng không bao giá» quên được em!â€
Táºp Nhân nghe nói, sợ hoảng hồn kêu to “Trá»i giết tôi!†Vá»™i đẩy Bảo Ngá»c ra nói:
- Cáºu nói gì thế? Bị ma là m hay sao? Còn không Ä‘i à ?
Bảo Ngá»c tỉnh lại, má»›i biết là Táºp Nhân, thẹn đỠmặt lên, nhưng ngưá»i vẫn ngá»› ngẩn, liá»n cầm lấy cái quạt Ä‘i luôn, không nói câu gì.
Bảo Ngá»c Ä‘i rồi, Táºp Nhân ngẫm nghÄ© lá»i nói vừa qua, tất là vì Äại Ngá»c mà thốt ra, xem thế thì sau nà y e xảy việc không hay, là m cho ngưá»i ta đáng ghê, đáng sợ. Biết tÃnh thế nà o để tránh khá»i cái tai vạ xấu xa nà y?
Táºp Nhân Ä‘ang đứng ngẩn ngưá»i ra suy nghÄ©, chợt Bảo Thoa ở đưá»ng kia Ä‘i đến cưá»i nói:
- Trá»i nắng chang chang thế nà y mà chị đứng bêu ra đấy là m gì?
Táºp Nhân vá»™i cưá»i nói:
- Có hai con chim sẻ đánh nhau, trông thấy cũng hay hay, nên tôi đứng xem.
Bảo Thoa nói:
- Cáºu Bảo vừa mặc quần áo Ä‘i đâu thế? Tôi muốn gá»i lại há»i, nhưng thấy cáºu ấy cứ cuống cuồng lên, nói chẳng ra đầu ra cuối, nên tôi cÅ©ng không há»i, để mặc cáºu ấy Ä‘i.
- Ông tôi gá»i cáºu ấy đấy.
- Ãi chà ! Trá»i nắng thế nà y, gá»i cáºu ấy đến là m gì? Lại quở phạt Ä‘iá»u gì chăng?
- Không phải thế, nghe đâu có khách nà o muốn gặp cáºu ấy đấy.
- Cái ông khách nà o chả có ý tứ gì cả, trá»i nắng thế nà y không ở nhà cho mát, lại đâm đầu đến đây là m gì?
- Cô cũng nói thế ư?
- Con bé Vân ở trong nhà các chị là m gì đấy?
- Cô ấy với chúng tôi vừa ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Cô xem, đôi già y của tôi dán hôm trước, ngà y mai sẽ nhỠcô ấy là m hộ.
Bảo Thoa nghe váºy, nhìn chung quanh không có ai, má»›i cưá»i nói:
- Chị là ngưá»i sáng suốt, thế mà sao có lúc không thể tất cho ngưá»i tả Gần đây tôi xem thần sắc, cá» chỉ và lá»i ăn tiếng nói ná»a kÃn ná»a hở cá»§a cô ấy, biết rằng ở nhà cô ấy không được tá»± chá»§ tý nà o! Nhà cô ấy sợ tiêu pha tốn kém, nên không thuê ngưá»i may vá, hầu hết má»i cái Ä‘á»u tá»± tay ngưá»i dì cô ta là m lấy cả. Mấy lần sang đây, há»… vắng ngưá»i là cô ta lại kể vá»›i tôi vá» việc cá»a việc nhà , là m lụng mệt chết Ä‘i được. Tôi há»i đến chuyện chi tiêu trong nhà thế nà o, thì mắt cô ấy đỠhoe lên, miệng ấp úng, nói không ra lá»i. Xem tình cảnh cô ấy mồ côi mẹ từ bé, tất nhiên là chịu khổ. Trông thấy cô ấy, tá»± nhiên bụng tôi lại thấy Ä‘au xót!
Táºp Nhân nghe váºy, vá»— tay nói:
- Phải rồi! Phải rồi! Thảo nà o tháng trước tôi nhá» cô ấy đánh há»™ mưá»i cái dây con bướm. Mấy hôm sau, cô ấy má»›i cho ngưá»i mang sang, và nói: “Hãy dùng tạm những thứ dây thô nà y, chá» khi nà o thong thả, tôi sang ở luôn bên ấy, sẽ là m thứ khác đẹp hÆ¡nâ€. Giá» nghe cô nói, tôi má»›i nghÄ© ra những việc chúng tôi nhá» trước đây, cô ấy Ä‘á»u không tiện từ chối. Nhưng có biết đâu cô ấy ở nhà cÅ©ng phải là m lụng vất vả, thâu canh suốt sáng như thế! Thá»±c là tôi hồ đồ thá»±c, chứ biết thế nà y thì tôi không dám nhá» cô ấy má»›i phải.
- Lần trước cô ấy có nói vá»›i tôi, ở nhà phải là m việc khuya đến táºn canh ba; nếu là m há»™ ai má»™t tà gì thì bá»n các bà các mợ bên ấy lại có vẻ không bằng lòng.
- Khốn ná»—i cái cáºu bướng bỉnh nhà ta, bất cứ việc lá»›n hay nhá», nhất thiết không để cho ngưá»i trong nhà là m, mà tôi thì lại không là m xuể.
- Mặc cáºu ấy! Cứ bảo ngưá»i khác rồi nói dối mình là m là được.
- Giấu thế nà o được. Cáºu ấy nháºn ra ngaỵ Thôi để tôi là m dần váºy.
- Thôi, chị đừng ngại, để đấy tôi là m há»™ cho má»™t Ãt cÅ©ng được.
- Tháºt thế chứ? Nếu váºy thì phúc cho tôi quá! Chiá»u hôm nay tôi sẽ mang đến nhá» cô.
Nói chưa dứt lá»i, chợt có má»™t bà già chạy đến báo:
- Tin đâu đưa đến bất ngá»! Kim Xuyến tá»± dưng đâm đầu xuống giếng chết rồi!
Táºp Nhân giáºt mình vá»™i há»i:
- Kim Xuyến nà o đấy?
- Lại còn Kim Xuyến nà o nữa? Kim Xuyến ở hầu bà Hai ấy. Hôm trước không biết vì việc gì nó bị Ä‘uổi; vá» nhà kêu trá»i kêu đất, khóc hết nước mắt, cÅ©ng không ai để ý đến. Rồi cÅ©ng chẳng ai để ý nó Ä‘i đâu, sau có ngưá»i gánh nước nói: “Ở cái giếng đằng đông nam, có xác ngưá»i chếtâ€. Tôi chạy Ä‘i nhá» ngưá»i vá»›t lên, không ngá» lại là nó! Há» nháo lên chữa chạy, nhưng có ăn thua gì!
Bảo Thoa nói:
- Lạ nhỉ.
Táºp Nhân lắc đầu thở dà i, nghÄ© đến ngà y thưá»ng cùng chung cảnh ngá»™, tá»± nhiên nước mắt trà o ra. Bảo Thoa tất tưởi chạy sang bên Vương phu nhân. Táºp Nhân thì quay vá» nhà .
Bảo Thoa đến buồng Vương phu nhân, thấy im lặng như tá», Vương phu nhân đương ngồi má»™t mình, sụt sùi khóc ở trong buồng. Bảo Thoa không tiện gợi ra nữa, đà nh ngồi ghé má»™t bên. Vương phu nhân há»i:
- Cháu ở đâu đến đây?
- Cháu ở bên vưá»n sang.
- Nếu ở vưá»n sang, có gặp em Bảo không?
- Cháu má»›i trông thấy cáºu ấy mặc quần áo Ä‘i ra, không biết Ä‘i đâu!
Vương phu nhân lắc đầu thở dà i:
- Cháu có biết mới xảy ra một việc lạ không? Con Kim Xuyến tự nhiên đâm đầu xuống giếng chết rồi.
- Tự nhiên vô cớ, sao chị ấy lại đâm đầu xuống giếng? Lạ nhỉ?
- Hôm ná» nó đánh vỡ cá»§a ta má»™t cái đồ dùng, ta nóng tiết đánh nó và i cái, rồi Ä‘uổi nó Ä‘i. Ta chỉ định là m ra thế mấy hôm rồi lại gá»i nó vá», không ngá» nó phẫn chà đâm đầu xuống giếng chết. Thế không phải tá»™i lá»—i ta hay sao?
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Dì là ngưá»i nhân từ, nên nghÄ© như thế. Chứ cháu Ä‘oán thì không phải nó tức bá»±c mà đâm đầu xuống giếng đâu, có lẽ nó đứng gần, hay đùa nghịch gì ở bên giếng, sểnh chân bị ngã chăng? Nó ở nhà nà y bị bó buá»™c quen rồi, bây giỠđược ra ngoà i, tất là đi chÆ¡i đùa các nÆ¡i cho thÃch, chứ đến ná»—i nà o tức khà như thế. Nếu vì tức khà mà liá»u lÄ©nh, thì chẳng qua là hạng hồ đồ, không đáng tiếc là m gì?
Vương phu nhân lắc đầu thở dà i:
- Dù sao trong bụng ta vẫn không yên được!
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Xin dì đừng nghÄ© ngợi quá đến việc nà y; nếu không đà nh dạ, thì cho há» mấy lạng bạc để tống táng nó, thế là trá»n tình chá»§ nhà đối vá»›i ngưá»i ở rồi.
Vương phu nhân nói:
- Vừa rồi ta đã đưa cho mẹ nó năm mươi lạng bạc. Ta còn muốn cho thêm hai cái quần áo má»›i cá»§a chị em cháu, để khâm liệm cho nó, nhưng chị Phượng nói không có bá»™ nà o má»›i may, chỉ có cháu Lâm có hai bá»™ để mặc ngà y lá»… sinh nháºt. Ta xem ra, cháu Lâm ngà y thưá»ng vốn hay tá»± lá»±; vả chăng bản mệnh nó lại có nhiá»u tai nạn, đã cho nó là m lá»… sinh nháºt, giá» Ä‘em là m đồ khâm liệm cho ngưá»i khác, lại chẳng đáng kiêng hay sao? Vì thế ta đã cho gá»i thợ may đến may má»™t bá»™ áo má»›i cho nó. Nếu là đứa hầu khác, thì chỉ cho nó và i lạng bạc là đủ. Con Kim Xuyến tuy là đứa hầu, nhưng ngà y thưá»ng nó vẫn ở gần gụi ta, so vá»›i con đẻ, cùng chả kém gì mấy.
Nói đến đây, nước mắt bà ta lại trà o ra. Bảo Thoa vội nói:
- Dì cÅ©ng chẳng cần gì phải gá»i thợ đến may nữa. Trước cháu có may hai bá»™, mang ra cho nó, chả đỡ hay sao? Vả lại khi nó còn sống vẫn thưá»ng mặc quần áo cÅ© cá»§a cháu, kÃch thước cÅ©ng vừa vặn.
- Dù thế mặc lòng, nhưng cháu không kiêng hay sao?
- Xin dì cứ yên lòng, cháu không bao giỠđể ý đến chuyện ấy.
Vừa nói vừa đứng dáºy Ä‘i. Vương phu nhân liá»n sai ngưá»i Ä‘i theo.
Má»™t lúc, Bảo Thoa mang quần áo đến, thấy Bảo Ngá»c ngồi cạnh Vương phu nhân, nước mắt già n giụa, đương nghe Vương phu nhân giảng giải Ä‘iá»u gì. Thấy Bảo Thoa đến, liá»n thôi không nói nữa. Trước tình cảnh ấy, Bảo Thoa xét lá»i nói, xem nét mặt, đã hiểu được phần nà o rồi. Vương phu nhân gá»i mẹ Kim Xuyến đến, đưa cho bá»c quần áo mang vá».
Chú thÃch:
(1-). Theo sách thuáºt dị: có má»™t giống ngưá»i ở dưới biển như cá (giao nhân), dệt ra được thứ lụa đẹp, gá»i là lụa giao.
Tà i sản của minhtien384
19-06-2008, 11:48 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 33
Coi anh như thù, giá»ng lưỡi ton hót
Äẻ con bất hiếu, roi vá»t dáºp vùi
Vương phu nhân gá»i mẹ Kim Xuyến đến, cho mấy cái trâm vòng và bảo má»i sư đến Ä‘á»c kinh siêu độ cho nó. Mẹ Kim Xuyến cúi đầu tạ Æ n Ä‘i ra.
Khi Bảo Ngá»c tiếp VÅ© Thôn xong trở vá», nghe tin Kim Xuyến xấu hổ tá»± vẫn, lòng rất Ä‘au xót, vừa bước và o cá»a, lại bị Vương phu nhân quở trách má»™t tráºn, không trả lá»i được câu nà o. Chợt thấy Bảo Thoa Ä‘i và o, Bảo Ngá»c nhân dịp lẻn ra ngoà i, thá» thẫn không biết Ä‘i đâu, cứ tay chắp sau lưng, đầu cúi gầm, miệng than thở, lững thững Ä‘i ra phòng khách. Vừa qua tấm bình phong, Bảo Ngá»c đâm phải má»™t ngưá»i từ ngoà i bước và o. Ngưá»i kia quát to “Äứng lạiâ€, Bảo Ngá»c giáºt nảy mình, ngẩng đầu lên nhìn, té ra là Giả ChÃnh. Bảo Ngá»c lạnh hẳn ngưá»i Ä‘i, đà nh chắp tay đứng bên cạnh.
Giả ChÃnh nói:
- Mà y là m sao mà cúi đầu á»§ rÅ© như váºy? Vừa rồi ông VÅ© Thôn đến chÆ¡i, muốn gặp mà y, gá»i mãi mà y má»›i chịu đến. Khi đến thì ăn nói toà n là những chuyện vụn vặt, nhá» nhặt,không có má»™t chút khoát đạt lưu loát nà o. Tao xem mà y vẻ mặt lúc nà o cÅ©ng đầy rẫy những lo phiá»n, tình dục. Bây giá» là m gì mà y lại than dà i thở ngắn? Như thế nà y vẫn chưa được đủ, chưa được hả dạ hay sao?
Bảo Ngá»c vốn tay lém lỉnh. Nhưng vì lúc nà y thương nhá»› Kim Xuyến quá, Ä‘ang băn khoăn không thể chết theo nó được nên cha quở mắng thế nà o cÅ©ng mặc, cứ đứng đỠngưá»i ra.
Giả ChÃnh đáng ra cÅ©ng không bá»±c. Nhưng thấy Bảo Ngá»c sợ quá, ăn nói khác hẳn ngà y thưá»ng, nên đã nổi giáºn đôi phần. Giữa lúc ấy có ngưá»i gác cá»a và o trình:
- Có ngưá»i bên phá»§ Trung Thuáºn Thân Vương xin và o hầu cụ lá»›n.
Giả ChÃnh nghe nói, trong bụng nghi hoặc:
“Xưa nay ta không há» chÆ¡i bá»i vá»›i phá»§ Trung Thuáºn, tại sao hôm nay lại có ngưá»i đến đây?†Vừa nghÄ© vừa bảo má»i và o ngồi trong nhà khách. Ông ta vá»™i và o nhà trong thay áo, rồi ra tiếp, té ra là quan trưởng phá»§ ở phá»§ Trung Thuáºn. Hai bên chà o nhau xong, ngồi uống nước trà . Chưa kịp chuyện trò gì, thì quan trưởng phá»§ đã nói ngay:
- Không phải hạ quan nà y dám đưá»ng đột đến qúi phá»§. Hôm nay tá»›i đây là theo lệnh trên, xin phiá»n ngà i vì Vương gia chúng tôi mà giúp cho, không những Vương gia chúng tôi được nhá» Æ¡n, ngay cả bá»n hạ quan chúng tôi cÅ©ng cảm tạ khôn xiết.
Giả ChÃnh nghe nói, nghÄ© mãi không biết chuyện gì, vá»™i đứng dáºy cưá»i há»i:
- Ngà i đã thừa lệnh đức Vương đến đây, nếu có việc gì, cứ truyá»n rõ cho, chúng tôi xin tuân lệnh.
Quan trướng phá»§ cưá»i nhạt:
- Không phải là m gì cả, chỉ xin ngà i nói cho một câu là xong.
Trong phá»§ chúng tôi có má»™t con hát đóng vai nữ tên là Kỳ quan, mấy hôm nay không thấy vá», cho Ä‘i tìm cÅ©ng không thây nó ở đâu. Chúng tôi phải cho ngưá»i Ä‘i dò các nÆ¡i. Ở trong thà nh mưá»i ngưá»i thì tám ngưá»i nói:
Gần đây nó chÆ¡i thân vá»›i cáºu em ngáºm ngá»c ở đây. Vì tôn phá»§ không phải như các nhà thưá»ng, nên không dám thiện tiện đến bắt. Bởi váºy hạ quan phải và o trình đức Vương. Ngà i nói:
“Con hát khác mất trăm đứa cÅ©ng không cần, nhưng tên Kỳ quan nà y là ngưá»i cẩn tháºn, chắc chắn, biết lá»±a dịp ứng đáp, rất hợp ý già nà y, không thể nà o bá» nó đượcâ€. Vì thế, chúng tôi đến nhá» ngà i bảo cáºu Hai cho tên Kỳ quan vá», để thá»a lòng Vương gia chúng tôi thiết tha mong đợi, và chúng tôi cÅ©ng đỡ phải Ä‘i tìm vất vả.
Nói xong, hắn liá»n vái má»™t cái.
Giả ChÃnh nghe nói, vừa sợ vừa giáºn, liá»n cho gá»i Bảo Ngá»c, Bảo Ngá»c không biết là việc gì, vá»™i chạy ra ngay.
Giả ChÃnh há»i:
- Thằng đáng chết kia! Mà y ở nhà đã không chịu há»c hà nh thì thôi, lại còn dám cà n báºy, là m những việc trái phép à ? Tên Kỳ quan là ngưá»i hầu thân cá»§a đức vua Trung Thuáºn. Mà y là hạng ngưá»i hèn hạ, dám quyến rÅ© nó, là m vạ lây đến ta!
Bảo Ngá»c nghe nói giáºt mình, vá»™i thưa:
- Thực con không biết việc nà y! Ngay hai chữ “kỳ quan†con cũng chẳng hiểu là cái gì, huống chi lại buộc cho con tiếng quyến rũ nữa.
Nói xong rồi khóc.
Giả ChÃnh chưa kịp nói câu gì, quan trưởng phá»§ cưá»i nhạt:
- Thôi, cáºu đừng chối quanh nữa, cáºu giấu nó ở nhà , hay biết nó ở đâu, xin cứ nói ra, để chúng tôi đỡ phải vất vả lại không cảm Æ¡n cáºu lắm hay sao?
Bảo Ngá»c nói:
- Thá»±c tôi không biết gì cả. Hay là ngưá»i ta đồn báºy, cÅ©ng chưa biết chừng.
Quan trưởng phá»§ cưá»i nhạt:
- Hiện có chứng cá»›, sao cáºu cứ cãi quanh. Trước mặt cụ lá»›n, tôi nói ra, tất cáºu bị quở phạt. Bảo rằng không biết ngưá»i ấy thì cái dây lưng đỠcá»§a nó sao lại ở ngưá»i cáºu?
Bảo Ngá»c nghe nói câu ấy, hồn vÃa lên mây, mắt trợn lên, mồm đỠra, trong bụng nghÄ©:
“Sao hắn lại biết cả những việc rất kÃn cá»§a mình. Thế thì việc khác cÅ©ng không tà i nà o giấu được. Chi bằng ta nói quanh cho hắn vá», để khá»i tiết lá»™ những chuyện khácâ€. Liá»n nói:
- Ngà i đã biết đầu Ä‘uôi việc Kỳ quan, nhưng có việc lá»›n là nó mua nhà , sao ngà i lại không biết? Tôi nghe nói hình như nó vá» Tá» Äà n bảo, ở phÃa đông giao, cách thà nh độ hai mươi dặm gì ấy. Nó có mua mấy mẫu ruá»™ng và là m mấy gian nhà ở đấy. Có lẽ nó vỠđấy cÅ©ng nên.
Quang trưởng phá»§ cưá»i nói:
- Thế thì nhất định nó vỠđấy rồi, để tôi Ä‘i tìm xem. Nếu thấy thì thôi, bằng không, tôi lại đến phiá»n cáºu.
Nói xong hắn vội và ng đi.
Giả ChÃnh nghe xong, tức quá, mắt trợn lên, mồm xệch ra, vừa tiá»…n viên quan trưởng phá»§ ra, vừa ngoái lại quát Bảo Ngá»c:
“Không được Ä‘i đâu! Trở vá» tao sẽ bảo mà y!â€ ÄÆ°a viên quan kia ra rồi, Giả ChÃnh quay vá», thấy Giả Hoà n dẫn mấy tên hầu nhá» rối rÃt chạy đến.
Giả ChÃnh quát:
- Äánh chết những đứa kia Ä‘i cho tao!
Giả Hoà n trông thấy cha, sợ quá, run lên cầm cáºp, vá»™i chạy lại, đứng cúi đầu. Giả ChÃnh há»i:
- Mà y chạy Ä‘i đâu? Những ngưá»i theo hầu đâu cả, sao không ai trông nom nó, để nó chạy nhông như ngá»±a thế nà y?
Rồi ông ta thét lên:
- Những đứa dẫn mà y Ä‘i há»c chạy đâu cả?
Giả Hoà n thấy cha giáºn quá, nhân dịp nói:
- Con có chạy đâu, chỉ vì khi Ä‘i qua bên giếng, thấy má»™t a hoà n chết Ä‘uối, con xem ngưá»i ấy đầu sao mà to thế, ngưá»i sao mà lá»›n thế!
Giả hình nghe váºy, giáºt mình, nghÄ© bụng “Vô cá»› mà ai lại đâm đầu xuống giếng thế? Nhà ta từ Ä‘á»i ông Ä‘á»i cha Ä‘á»u cư xá» rá»™ng rãi, nhân từ vá»›i kẻ dưới, có bao giá» xảy ra việc thế nà y? Có lẽ gần đây vì ta lưá»i nhác, không trông nom việc nhà , để bá»n ngưá»i nhà lá»™ng quyá»n giở lối cay nghiệt, đến ná»—i xảy ra tai vạ, liá»u mình tá»± vẫn. Nếu ngưá»i ngoà i biết thì tiếng tăm ông cha mình còn ra là m sao nữaâ€. Rồi ông ta quát:
“Gá»i Giả Liá»…n và Lại Äại đến đây!†Bá»n hầu bé vâng lá»i định Ä‘i, thì Giả Hoà n vá»™i đến nắm lấy áo Giả ChÃnh rồi qùi xuống nói:
- Xin cha hãy bá»›t giáºn. Việc nà y trừ những ngưá»i ở trong nhà mẹ con ra, thì không ai biết má»™t tà gì. Con nghe đẻ con nói...
Nói đến đấy, nó liá»n trông ra xung quanh. Giả ChÃnh biết ý, lừ mắt nhìn đám hầu bé. Äám hầu Ä‘á»u vá»™i lui ra bên ngoà i.
Giả Hoà n nói khẽ:
- Äẻ con nói:
“Hôm ná» anh Bảo ở nhà mẹ con, kéo chị a hoà n là Kim Xuyến định cưỡng gian nhưng không được, rồi đánh chị ấy má»™t tráºn, chị ấy tức quá đâm đầu xuống giếng chết!†Chưa nghe dứt lá»i, Giả ChÃnh giáºn quá, mặt xám lại, quát to:
“Lôi thằng Bảo Ngá»c đến đây!†Ông ta vừa nói vừa chạy và o thư phòng, quát lên:
- Hôm nay ai còn đến ngăn, thì ta sẽ mang hết cả mÅ© áo, cân Ä‘ai và gia tà i giao cho ngưá»i ấy vá»›i thằng Bảo Ngá»c. Ta đà nh chịu là ngưá»i có tá»™i, cạo trá»c má»› tóc phiá»n não nà y Ä‘i, tìm đến nÆ¡i thanh vắng để khá»i nhục đến tiá»n nhân, vì đã đẻ đứa con ngá»— nghịch nà y!
Những môn khách và ngưá»i hầu thấy Giả ChÃnh như thế, biết ngay là vì ông ta giáºn Bảo Ngá»c, nên ai nấy Ä‘á»u trợn mắt lè lưỡi, chạy Ä‘i ra ngoà i cả. Giả ChÃnh thở hồng há»™c, ngồi ưỡn ngưá»i trên cái ghế tá»±a, nước mắt già n giụa, quát lên mấy tiếng:
“Lôi thằng Bảo ra đây! Mang thừng gáºy ra đây! Äóng hết cả các cá»a lại! Há»… đứa nà o mà báo tin cho nhà trong biết, thì ta đánh chết ngay láºp tức!†Bá»n ngưá»i hầu thấy váºy, đà nh phải vâng lá»i đứng yên. Có mấy ngưá»i chạy Ä‘i bắt Bảo Ngá»c.
Bảo Ngá»c thấy Giả ChÃnh truyá»n phải đứng yên không được chạy, lại thêm Giả Hoà n nói chêm và o mấy câu, biết ngay là có chuyện dữ.
Bảo Ngá»c Ä‘i loanh quanh ở ngoà i hiên, muốn nhá» ngưá»i và o báo tin cho nhà trong, nhưng không gặp ai cả. Ngay Bồi DÃnh cÅ©ng không biết Ä‘i biệt đâu mất. ÄÆ°Æ¡ng lúc ngóng chá», thì có má»™t bà già đến, Bảo Ngá»c mừng như bắt được cá»§a báu, liá»n chạy lại kéo bà già nói:
- Bà chạy ngay vỠnói:
ông sắp đánh tôi đấy! Việc rất cần, bà vỠbáo ngay cho tôi một tiếng!
Má»™t đằng thì Bảo Ngá»c vá»™i quá, nói không được rõ rà ng; má»™t đằng thì bà già lại Ä‘iếc đặc, không nghe rõ là nói gì, nên câu:
“Nói ngay má»™t tiếng†bà ta lại nghe ra “Nhảy ngay xuống giếngâ€, liá»n cưá»i nói:
- Nó nhảy xuống giếng thì thây kệ nó, chứ việc gì đến cáºu mà phải sợ?
Bảo Ngá»c thấy bà ấy Ä‘iếc, liá»n cáu lên:
- Bà ra gá»i má»™t đứa hầu nhá» cá»§a tôi đến đây mau lên!
Bà già nói:
- Việc gì mà chẳng yên? Äã thu xếp xong cả rồi. Bà Hai lại cho nó quần áo, cho nó tiá»n bạc, còn gì mà chẳng yên?
Bảo Ngá»c đương lúc cấp bách không biết là m thế nà o, thì bá»n ngưá»i hầu cá»§a Giả ChÃnh và o giục Ä‘i ra ngay. Giả ChÃnh trông thấy Bảo Ngá»c, mắt đỠngầu lên, không kịp há»i đến những tá»™i, như Ä‘i ra ngoà i thì đùa bỡn bá»n chèo hát, trao tặng cá»§a riêng, ở trong nhà thì bá» há»c hà nh, cưỡng gian đầy tá»› gái cá»§a mẹ, chỉ thét:
“Khóa miệng nó lại, đánh cho chết Ä‘i!†Bá»n ngưá»i hầu không dám trái lệnh, đà nh phải dằn Bảo Ngá»c xuống cái ghế dà i, cầm gáºy to, đánh độ mưá»i cái. Bảo Ngá»c biết rằng mình có van cÅ©ng chẳng tha nà o, đà nh khóc rống lên. Giả ChÃnh cho là đánh khẽ quá, đá thằng cầm gáºy, rồi giáºt lấy gáºy, đánh tháºt mạnh mấy cái.
Bảo Ngá»c xưa nay chưa từng chịu Ä‘au đớn như thế bao giá», lúc đầu còn biết Ä‘au, khóc ầm lên; đến sau hÆ¡i thở dần dần yếu Ä‘i, kêu không ra tiếng. Những môn khách thấy thế, sợ xảy ra chuyện không hay, liá»n chạy cả đến khuyên ngăn. Nhưng Giả ChÃnh khi nà o chịu nghe? Ông ta nói:
- Các ngưá»i há»i xem những việc nó là m có đáng tha hay không?
Tá»™i ở các ngưá»i ngà y thưá»ng cứ hay nuông nó để nó hư há»ng thế nà y, lại còn đến khuyên ngăn à . Mai đây nó phạm tá»™i giết cha giết vua, thì các ngưá»i còn can và o lối nà o?
Má»i ngưá»i thấy câu nói dữ ấy, biết là Giả ChÃnh bá»±c lắm rồi, liá»n nhao lên Ä‘i tìm ngưá»i và o báo nhà trong.
Vương phu nhân nghe nói, không kịp đến trình Giả mẫu, liá»n mặc áo, bất chấp có ngưá»i hay không, vịn và o má»™t a hoà n xăm xăm chạy thẳng và o thư phòng. Bá»n môn khách và ngưá»i hầu Ä‘á»u tránh không kịp.
Giả ChÃnh đương muốn đánh nữa, thấy Vương phu nhân đến, cÆ¡n giáºn lại cà ng như lá»a cháy đổ dầu thêm. Cái gáºy cứ lia lịa vụt xuống cà ng nhanh cà ng mạnh. Hai đứa đè Bảo Ngá»c vá»™i buông tay ra. Bảo Ngá»c đã nằm sóng sượt, không cá»±a quáºy được nữa.
Giả ChÃnh còn muốn đánh nữa, nhưng bị Vương phu nhân giữ gáºy lại. Giả ChÃnh nói:
- Thôi! Thôi! Hôm nay lại là m cho ta tức đến chết mới thôi đây!
Vương phu nhân khóc nói:
Thằng Bảo đáng đánh thá»±c, nhưng ông cÅ©ng nên giữ lấy sức khá»e.
Trá»i nóng ná»±c, cụ lại đương khó ở; đánh chết thằng Bảo Ngá»c là việc nhá», nếu cụ lo nghÄ© sinh ốm, thì chẳng hóa ra việc to hay sao?
Giả ChÃnh cưá»i nhạt:
- Thôi đừng nói những câu ấy nữa. Äẻ ra cái giống ác nghiệt nà y, thì tôi cÅ©ng mang tá»™i bất hiếu rồi! Ngà y thưá»ng há»… tôi quở phạt nó lần nà o, là y như có ngưá»i đến bênh nó. Chi bằng nhân ngà y hôm nay kết liá»…u cái Ä‘á»i thằng chó chết nà y Ä‘i để khá»i tai vạ vá» sau.
Nói xong ông ta định lấy thừng thắt cổ Bảo Ngá»c cho chết Ä‘i.
Vương phu nhân liá»n ôm lấy Bảo Ngá»c khóc:
- Äã đà nh ông lo dạy con, nhưng cÅ©ng nên nghÄ© đến tình vợ chồng má»™t chút. Nay tôi đã năm mươi tuổi đầu, chỉ có má»™t mụn tá»™i nợ nà y thôi, nếu đánh nó để răn dạy, thì tôi không dám can ngăn.
Nhưng ông định đánh chết nó, thì chẳng hóa ra ông cố tình Ä‘oạn tuyệt Ä‘á»i tôi hay sao? Ông định thắt cổ cho nó chết, thì hãy thắt cổ tôi trước, mẹ con tôi không dám oán trách ná»a lá»i, để khi chết xuống âm ty, mẹ con tôi sẽ nương tá»±a nhau.
Nói xong, bà ta ôm lấy Bảo Ngá»c khóc ầm lên.
Giả ChÃnh thở dà i, và o ghế ngồi, nước mắt nhá» xuống như mưa.
Vương phu nhân thấy Bảo Ngá»c mặt nhợt hẳn, hÆ¡i đã yếu Ä‘i. Cái quần đùi xanh mặc trong ngưá»i đẫm cả máu, khi cởi thắt lưng ra, thấy từ mông xuống đùi, chá»— thâm chá»— tÃm, chá»— thì nổi cục, chá»— thì toạc thịt ra, chẳng còn tý nà o nguyên vẹn cả. Bà ta bất giác òa khóc to và kêu lên:
- Äứa con xấu số nà y.
Nhân câu “Äứa con xấu số†bà ta lại nhá»› ngay đến Giả Châu, liá»n gá»i ngay tên Giả Châu lên khóc và nói:
- Nếu con còn sống, thì dù chết một trăm đứa con khác ta cũng không cần!
Thấy Vương phu nhân Ä‘i ra, Lý Hoà n, Phượng Thư và chị em Nghênh Xuân, Thám Xuân Ä‘á»u chạy đến; nghe thấy Vương phu nhân khóc và gá»i tên Giả Châu, ngưá»i khác không sao, chứ Lý Hoà n thì nhịn là m sao được, chị ta cÅ©ng sụt sùi thổn thức khóc theo. Giả ChÃnh thấy thế, lại nước mắt ròng ròng chảy xuống. đương lúc nhốn nhao, thì a hoà n và o trình:
“Cụ đã đếnâ€. Nói chưa dứt lá»i, đã nghe ở ngoà i cá»a sổ có tiếng nói run run:
- Äánh chết ta trước đã, rồi hãy đánh chết nó, thế là yên chuyện!
Giả ChÃnh thấy mẹ sang, vừa hoảng sợ vừa thương xót, vá»™i chạy ra đón. Giả mẫu vịn và o má»™t a hoà n Ä‘i đến, đầu lắc lư, hÆ¡i thở hổn hển. Giả ChÃnh đến gần, cúi đầu cưá»i nói:
- Trá»i đương nóng ná»±c thế nà y, mẹ có việc gì, cứ gá»i con đến truyá»n bảo, cần gì phải thân hà nh đến đây?
Giả mẫu nghe nói, liá»n đứng lại thở má»™t lúc rồi quát ầm lên:
- Thế ra anh cÅ©ng thèm ná»›i chuyện vá»›i tôi à ! Tôi có câu chuyện muốn nói, nhưng Ä‘á»i tôi không đẻ được ngưá»i con nà o khác, còn bảo tôi nói vá»›i ai bây giá»?
Giả ChÃnh nghe câu ná»›i khác hẳn ngà y thưá»ng, liá»n rưng rưng nước mắt quì xuống:
- Con sở dĩ phải dạy dỗ nó, là vì muốn là m rạng vẻ ông cha; giỠmẹ nói thế thì con chịu sao nổi?
Giả mẫu nghe nói nhổ toẹt một cái nói:
- Ta má»›i nói có má»™t câu, anh đã không chịu được, thế thì anh vác gáºy đánh vùi đánh dáºp thằng Bảo như thế kia, liệu nó có chịu được không? Anh nói rằng anh dạy dá»— con cái để là m rạng vẻ ông cha thế thì ngà y trước cha anh đã dạy anh như thế nà o?
Nói xong, tá»± nhiên nước mắt ròng ròng, Giả ChÃnh gượng cưá»i nói:
- Xin mẹ đừng thương cảm là m gì, chỉ vì lúc nãy con nóng tÃnh quá. Từ giá» trở Ä‘i con không dám đánh nó nữa.
Giả mẫu cưá»i nhạt:
- Anh không cần giáºn lây vá»›i tôi. Nó là con anh, muốn đánh thế nà o anh cứ đánh. Chắc rằng mẹ con bà cháu chúng tôi ở đây chỉ là m phiá»n anh thôi, chi bằng xa anh ra là hết chuyện.
Nói xong liá»n sai ngưá»i:
“Sắp sẵn kiệu, ta cùng bà mà y và thằng Bảo Ä‘i vá» Nam Kinh ngayâ€... Ngưá»i nhà đà nh phải vâng lá»i.
Giả mẫu bảo Vương phu nhân:
- Chị không nên khóc lắm. Bây giỠthằng Bảo nó còn bé, thì chị thương nó. Sau nó lớn lên, ra là m ông nỠÔng kia, chưa chắc nó đã nhớ đến công lao chị đứt ruột đẻ ra nó đâu. Bây giỠchị không thương nó, sau sẽ bớt được sự bực tức cũng chưa biết chừng.
Giả ChÃnh nghe váºy, vá»™i cúi đầu nói:
- Mẹ nói câu ấy thì con không còn có chá»— nà o mà đứng ở trên Ä‘á»i nà y nữa.
- Rõ rà ng anh là m cho ta không còn có chỗ nà o đứng, mà lại còn đổ lỗi cho ta? Chỉ có cách là chúng ta đi hẳn, thì anh sẽ được rảnh rang, chả còn ai dám ngăn cấm anh đánh nó nữa!
Giả mẫu bảo ngưá»i hầu:
“Sắm sá»a ngay hà nh lý và xe kiệu để ta Ä‘iâ€. Giả ChÃnh liá»n quỳ rạp xuống, cúi đầu lạy.
Giả mẫu đến xem Bảo Ngá»c, thấy lần nà y Bảo Ngá»c bị đòn Ä‘au quá, không như những lần trước. Vừa thương cháu, vừa giáºn con, Giả mẫu khóc mãi không thôi. Vương phu nhân cùng Phượng Thư khuyên giải hồi lâu, má»›i nguôi dần, không khóc nữa.
Bá»n a hoà n, vú bõ chạy đến chá»±c kéo Bảo Ngá»c dáºy. Phượng Thư mắng:
- Bá»n mà y khéo hồ đồ! Sao không mở mắt ra mà nhìn. Ngưá»i như thế, dìu Ä‘i sao được. Hãy vá» mang cái ghế mây dà i đến đây!
Má»i ngưá»i nghe nói, vá»™i chạy Ä‘i mang cái ghế dà i đến, đặt Bảo Ngá»c nằm xuống, theo Giả mẫu và Vương phu nhân đưa vá» nhà Giả mẫu.
Giả ChÃnh thấy Giả mẫu chưa nguôi cÆ¡n giáºn, không dám tá»± tiện bá» vá», cÅ©ng Ä‘i theo luôn. Thấy Bảo Ngá»c bị đánh Ä‘au quá. Vương phu nhân cứ kêu con luôn miệng và nói:
“Nếu mà y chết Ä‘i cho anh Châu mà y sống, thì bố mà y không đến ná»—i tức giáºn thế nà y, và cÅ©ng không uổng tấm lòng tao suốt ná»a Ä‘á»i ngưá»i. Bây giá» mà y có mệnh hệ nà o, bá» tao ở lại má»™t mình, thì tao biết trông cáºy và o đâu. Thằng ngu đần nà y!†Bà ta cứ kêu rồi lại khóc, khóc rồi lại kêu. Giả ChÃnh nghe váºy, lòng cà ng chán ngán, hối háºn rằng lẽ ra mình không nên đánh quá tay như thế. Trước hết đến khuyên Giả mẫu. Giả mẫu rưng rưng nước mắt nói:
- Con hư thì phải dạy, nhưng anh không nên đánh nó đến thế!
Anh không đi đi, còn đứng ở đây là m gì? Hay là anh chưa vừa lòng, còn muốn cho nó chết hẳn thì mới hả lòng hả dạ hay sao?
Giả ChÃnh nghe nói, vâng lá»i Ä‘i ra.
Tiết phu nhân, Bảo Thoa, Hương Lăng, Táºp Nhân và Tương Vân cÅ©ng Ä‘á»u chạy lại. Táºp Nhân trong lòng Ä‘au xót, nhưng không tiện nói ra, thấy má»i ngưá»i quây lấy Bảo Ngá»c, ngưá»i thì đổ nước, ngưá»i thì quạt hầu, còn mình chẳng biết chen tay và o đâu, liá»n ra ngoà i, sai đưa hầu nhá» Ä‘i tìm Bồi DÃnh đến há»i:
- Äang yên Ä‘ang là nh, chẳng có chuyện gì, tại sao lại bị đánh Ä‘au như thế, mà mà y không vá» báo tin ngay?
- Tôi cÅ©ng không ở đấy. Khi đánh đến ná»a chừng, tôi má»›i biết tin, vá»™i đến há»i nguyên do, thì ra vì việc con hát Kỳ quan và việc chị Kim Xuyến.
- Tại sao ông lại biết những việc ấy?
- Việc con hát Kỳ quan có thể là cáºu Tiết ngà y thưá»ng hay ghen tuông, không là m cách nà o hả giáºn được, nên đã xúi giục ngưá»i nà o đến ton hót ông. Còn việc chị Kim Xuyến thì cáºu Ba nói ra. Tôi nghe ngưá»i hầu ông nói thế.
Táºp Nhân nghe hai việc nà y gần khá»›p như nhau, trong lòng đã tin đến tám chÃn phần, liá»n quay trở vá», thấy má»i ngưá»i Ä‘ang xúm lại chữa cho Bảo Ngá»c. Công việc xong xuôi, Giả mẫu sai ngưá»i khiêng Bảo Ngá»c cẩn tháºn vá» nhà . Ai nấy vâng lá»i, ba chân bốn cẳng, khiêng Bảo Ngá»c vá» viện Di Hồng, đặt nằm yên ở trên giưá»ng. Rối rÃt má»™t lúc lâu, rồi kéo nhau vế. Bấy giá» Táºp Nhân má»›i đến hầu và căn vặn há»i han cặn kẽ câu chuyện.
Tà i sản của minhtien384
19-06-2008, 11:50 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 34
Mối tình ngổn ngang, thấy tình cô em cà ng thêm thấm thÃa
Lỗi lầm chồng chất, lấy lầm khuyên anh xiết nỗi buồn rầu
Giả mẫu và Vương phu nhân Ä‘i rồi, Táºp Nhân chạy đến bên cạnh Bảo Ngá»c, nhá» nước mắt há»i:
- Tại là m sao mà cáºu bị đánh Ä‘au đến thế?
Bảo Ngá»c thở dà i:
- Há»i là m gì nữa? Chẳng qua cÅ©ng vì những việc ấy thôi! Ná»a mình tôi Ä‘au lắm, chị thá» xem đánh và o những chá»— nà o.
Táºp Nhân khẽ luồn tay cởi cái quần lót ra, má»›i chạm và o ngưá»i má»™t tý, Bảo Ngá»c đã nghiến răng kêu “Äauâ€. Táºp Nhân vá»™i dừng tay lại, mãi ba bốn lần má»›i cởi ra được. Nhìn thấy ná»a mông trên có những vết lằn nổi lên rá»™ng bằng bốn ngón tay, vừa thâm vừa tÃm, Táºp Nhân nghiến răng nói:
- Mẹ Æ i! Là m sao mà lại đánh ác quá thế? Ngà y thưá»ng cáºu nghe lá»i tôi, thì đâu đến ná»—i nà y. May không chạm đến gân cốt, chứ thà nh táºt thì còn là m ăn gì.
Táºp Nhân đương nói thì a hoà n và o báo “Cô Bảo đếnâ€, Táºp Nhân biết là không kịp mặc quần lót, liá»n lấy ngay cái chăn giải giưá»ng đắp lên cho Bảo Ngá»c. Bảo Thoa tay cầm viên thuốc Ä‘i và o, đưa cho Táºp Nhân:
- Chiá»u hôm nay chị lấy rượu mà i viên thuốc nà y bôi cho cáºu ấy, để tan những máu ứ Ä‘i, sẽ chóng khá»i đấy.
Bảo Thoa lại quay sang há»i Bảo Ngá»c:
- Bây giá» cáºu đã khá chưa?
Bảo Ngá»c cảm Æ¡n nói:
- Äã hÆ¡i khá, má»i chị ngồi.
Bảo Thoa thấy Bảo Ngá»c mở mắt ra nói chuyện, đã khá hÆ¡n lúc nãy, trong bụng cÅ©ng đỡ lo, chỉ lắc đầu thở dà i:
- Nếu cáºu sá»›m chịu nghe lá»i má»i ngưá»i thì đâu đến ná»—i như ngà y hôm nay? Chả cứ cụ và dì mà ngay chúng tôi trông thấy cÅ©ng phải Ä‘au lòng.
Bảo Thoa nói được ná»a chừng thì nÃn hẳn lại, hối háºn không nghÄ© kỹ, tá»± nhiên má đỠlên, đầu cúi xuống, không nói nữa. Nghe những lá»i thân máºt, có ngụ ý sâu xa, lại thấy Bảo Thoa nÃn bặt không nói, má Ä‘á», đầu cúi xuống, tay mân mê dải áo, có dáng e lệ thẹn thò, không thể nà o hình dung hết được, Bảo Ngá»c trong lòng cà ng thêm cảm động, bao nhiêu Ä‘au đớn hình như đã trút sạch ra ngoà i chÃn tầng mây. Bụng nghÄ©:
“Ta chẳng qua bị đánh có và i cái, thế mà chị em ai cung tá» vẻ thương xót, tháºt là đáng thân, đáng kÃnh!
Nếu má»™t ngà y kia ta có mệnh hệ nà o, thì không biết há» thương cảm đến đâu! HỠđối vá»›i ta tháºt tá» tế như thế, dù ta có chết ngay, được há» thương tiếc nhưá»ng nà y, thì sá»± nghiệp cả Ä‘á»i ta có trôi ra bể đông, cÅ©ng không đáng tiếc. Trong chốn u minh, nếu không thư thái tâm tình thì tháºt là con quá»· hồ đồ!†Lại thấy Bảo Thoa há»i Táºp Nhân:
- Tại sao ông tá»± dưng đâm giáºn mà đánh cáºu ấy như thế?
Táºp Nhân liá»n kể cho Bảo Thoa nghe những câu Bồi DÃnh nói lúc nãy. Bảo Ngá»c vẫn chưa biết Giả Hoà n nói xấu mình, thấy Táºp Nhân nói, lại vương cả đến Tiết Bà n. Sợ Bảo Thoa chạm lòng, Bảo Ngá»c gạt lá»i Táºp Nhân, và nói:
- Anh Tiết không khi nà o lại thế, các chị đừng nên Ä‘oán báºy.
Bảo Thoa biết ngay là Bảo Ngá»c sợ mình không đà nh dạ, nên dùng lá»i ngăn Táºp Nhân Ä‘i. Trong bụng nghÄ© thầm:
“Anh ấy bị đánh như thế, lại không nghÄ© gì đến Ä‘au đớn, vẫn còn quá cẩn tháºn, sợ mang lá»—i vá»›i ngưá»i ta. Tháºt là anh đã hết sức giữ gìn đối vá»›i chúng tôi. Nhưng sao anh không lo đến những việc lá»›n ở ngoà i, để ông được vui lòng, thì đến ná»—i nà o bị đòn như thế. Anh sợ tôi chạnh lòng nên ngắt lá»i chị Táºp Nhân, nhưng tôi còn lạ gì tÃnh nết anh tôi xưa nay là ngưá»i ngông cuồng, phóng đãng, không má»™t chút dè chừng hay sao?
Ngà y trước vì việc Tần Chung đã xảy ra những chuyện long trá»i lở đất. Bây giá» câu chuyện nà y cà ng ghê gá»›m hÆ¡n nhiá»uâ€. Bảo Thoa nghÄ© váºy, cưá»i nói:
- Chúng ta cÅ©ng không nên oán trách ngưá»i nà y ngưá»i khác, cứ ý tôi thì vì anh Bảo xưa nay thưá»ng hay chÆ¡i bá»i vá»›i những ngưá»i ấy, nên ông má»›i nổi giáºn. Dầu anh Tiết tôi là ngưá»i ăn nói không biết giữ gìn, buá»™t miệng nói ra việc cá»§a anh Bảo, cÅ©ng không phải là có ý bá»›i móc đâu:
má»™t là vì câu chuyện có thá»±c, hai là vì anh tôi không hay nghÄ© đến những chuyện dè chứng nhá» nhặt. Chị Táºp Nhân từ bé đến giá» chỉ biết có anh Bảo là ngưá»i giữ gìn cẩn tháºn thôi, chứ anh tôi thì coi trá»i bằng vung, há»… bụng nghÄ© gì, là nói tuá»™t ra.
Táºp Nhân thấy Bảo Ngá»c gạt câu chuyện Tiết Bà n Ä‘i, biết ngay là mình nói há»›, sợ Bảo Thoa buồn rầu; sau thấy Bảo Thoa nói thế, lại đâm ra xấu hổ, không biết nói gì. Bảo Ngá»c nghe Bảo Thoa nói vừa đưá»ng hoà ng, thẳng thắn, lại gỡ được lòng hoà i nghi cá»§a mình, trong ngưá»i cà ng rạo rá»±c. ÄÆ°Æ¡ng muốn nói nữa, bá»—ng thấy Bảo Thoa đứng dáºy nói:
- Ngà y mai tôi sẽ lại thăm, anh cố tÄ©nh dưỡng Ä‘i. Vừa rồi tôi đưa viên thuốc cho chị Táºp Nhân, đến chiá»u bôi Ä‘i thì sẽ bá»›t đấy.
Nói xong Ä‘i ra. Táºp Nhân theo đến ngoà i sân nói:
- Phiá»n cô quá. Hôm nà o cáºu Bảo khá»i, sẽ sang táºn nÆ¡i cám Æ¡n.
Bảo Thoa quay lại cưá»i nói:
- Có gì đâu? Chị cứ khuyên anh ấy tÄ©nh dưỡng, đừng nghÄ© ngợi lan man, sẽ chóng khá»i ngay. Anh ấy muốn ăn cái gì chÆ¡i cái gì thì cứ khẽ sai ngưá»i sang bên tôi mà lấy, chả cần để cho cụ và dì tôi cùng má»i ngưá»i biết nữa. Nếu đến tai dượng tôi thì dù việc chẳng can gì, nhưng sau lỡ xảy chuyện e không hay đấy.
Nói xong rồi đi.
Táºp Nhân quay vá», trong bụng rất cảm Æ¡n Bảo Thoa.
Khi và o nhà , trông thấy Bảo Ngá»c có dáng im lặng, trầm ngâm, giở thức giở ngá»§, Táºp Nhân bèn ra ngoà i buồng rá»a mặt chải đầu.
Bảo Ngá»c nằm thiếp trên giưá»ng, mông Ä‘au như kim châm, dao cắt, ngưá»i nóng như lá»a đốt, há»… cá»±a quáºy má»™t tý, là phải kêu lên má»›i chịu được. Bấy giá» trá»i sắp chiá»u, Táºp Nhân Ä‘i ra, trong nhà chỉ có và i ba a hoà n đứng hầu, không có việc gì đáng sai, Bảo Ngá»c liá»n bảo:
- Các cô hãy Ä‘i ra ngoà i rá»a ráy, khi nà o tôi gá»i sẽ đến.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘i ra.
Bảo Ngá»c đương nằm mê man, thấy Tưởng Ngá»c Hà m tiến và o, kể việc phá»§ Trung Thuáºn tìm bắt hắn. Má»™t chốc lại thấy Kim Xuyến đến khóc lóc, kể lể vì tại cáºu mà tôi phải đâm đầu xuống giếng. Bảo Ngá»c ná»a tỉnh ná»a mê, không để ý đến. ÄÆ°Æ¡ng lúc bà ng hoà ng hoảng hốt, chợt có ngưá»i lay dáºy, nghe những tiếng khóc lóc thảm thương, Bảo Ngá»c giáºt mình thức tỉnh giương mắt nhìn, thì không phải ngưá»i nà o xa lạ mà chÃnh là Äại Ngá»c. Ngỡ là mình nằm mê, Bảo Ngá»c vá»™i vươn ngưá»i lên nhìn chòng chá»c và o táºn mặt ngưá»i kia, thì thấy hai mắt sưng bằng hai quả nhót, nước mắt già n giụa trên mặt, không phải Äại Ngá»c thì còn là ai? Bảo Ngá»c muốn nhìn nữa, nhưng vì ná»a ngưá»i phÃa dưới Ä‘au quá không thể chịu nổi, liá»n kêu “á»i chà o†má»™t tiếng, rồi lại nằm váºt xuống, thở dà i và nói:
- Em lại đến đây là m gì? Mặt trá»i má»›i lặn, đất hãy còn nóng, nếu bị cảm nắng, thì là m thế nà o? Anh bị đòn, không Ä‘au lắm đâu.
Anh giả cách là m ra thế nà y để đánh lừa hỠđồn đại đến tai ông đấy thôi, em đừng tin là thực.
Bấy giá» Äại Ngá»c khóc không ra tiếng, cứ nức nở sụt sùi cà ng thêm não ruá»™t. Bảo Ngá»c nói xong, Äại Ngá»c lòng cà ng ngổn ngang trăm mối, nghẹn ngà o không nói ra lá»i, lúc lâu má»›i ngáºp ngừng:
- Từ rà y anh nên chừa đi nhé!
Bảo Ngá»c thở dà i má»™t tiếng:
- Em cứ yên tâm, đừng nói nữa. Anh có vì những ngưá»i ấy mà chết Ä‘i, thì cÅ©ng cam lòng.
Chợt ngưá»i ngoà i và o báo:
“Mợ Hai đến đấyâ€. Äại Ngá»c biết ngay là Phượng Thư đến, vá»™i đứng dáºy nói:
- Tôi ra sân sau đây, chốc nữa sẽ đến.
Bảo Ngá»c kéo Äại Ngá»c lại nói:
- Ấy mới lạ chứ, việc gì mà sợ chị ấy?
Äại Ngá»c giáºm chân khẽ nói:
- Anh trông mắt tôi đây nà y! Rồi há» mang chúng ta ra là m trò cưá»i đấy.
Bảo Ngá»c vá»™i buông tay ra. Äại Ngá»c liá»n rảo cẳng Ä‘i quanh sau giưá»ng, vừa ra đến sân sau, thì Phượng Thư đã ở ngoà i bước và o, há»i Bảo Ngá»c “Äã khá chưa? Muốn ăn gì thì bảo ngưá»i sang bên chị mà lấyâ€. Tiếp đó là Tiết phu nhân đến. Má»™t chốc Giả mẫu lại sai ngưá»i đến.
Mãi lúc lên đèn, Bảo Ngá»c chỉ húp hai ngụm cháo rồi mê mẩn nằm thiếp Ä‘i. Sau đó bá»n vợ Chu Thụy, vợ Ngô Tân Äăng và vợ Trịnh Hảo Thá»i, mấy ngưá»i già nà y xưa nay vẫn năng lui tá»›i, nghe tin Bảo Ngá»c bị đòn, há» Ä‘á»u đến thăm. Táºp Nhân vá»™i ra đón và khẽ cưá»i nói:
- Các thÃm đến hÆ¡i cháºm, cáºu ấy đã ngá»§ rồi.
Liá»n dắt bá»n há» sang nhà bên ngồi, pha nước má»i uống. Mấy bà nà y lẳng lặng ngồi má»™t lúc, rồi nói vá»›i Táºp Nhân:
- Lúc nà o cáºu dáºy, chị nói há»™, chúng tôi sang thăm.
Táºp Nhân nháºn lá»i đưa há» Ä‘i ra, vừa quay và o thì Vương phu nhân sai má»™t bà già sang nói:
- Gá»i má»™t ngưá»i nà o hầu cáºu Hai sang cho bà há»i.
Táºp Nhân nghÄ© má»™t lúc, rồi quay lại khẽ bảo bá»n Tình Văn, Xạ Nguyệt, Äà n Vân và Thu Văn:
- Bà gá»i đấy, các em ở nhà hầu hạ cẩn tháºn nhé, chị Ä‘i má»™t tà rồi vá».
Nói xong, Táºp Nhân cùng bà già ra khá»i vưá»n, Ä‘i lên nhà trên.
Vương phu nhân đương ngồi trên giưá»ng phe phẩy cái quạt ba tiêu, trông thấy Táºp Nhân đến, liá»n bảo:
- Con bảo ai sang chả được, lại bá» nó mà đi, thì ai hầu hạ nó.Táºp Nhân cưá»i nói:
- Cáºu ấy vừa má»›i ngá»§, mấy a hoà n bên nhà bây giỠđã biết hầu rồi, xin bà cứ yên lòng. Con nghÄ© bà có việc gì cần dặn bảo, nếu sai bá»n há» sang, sợ nghe không hiểu lại lỡ mất việc.
- CÅ©ng không có việc gì, chỉ há»i giá» nó Ä‘au ra là m sao thôi.
- Cô Bảo đưa thuốc sang, con xoa cho cáºu ấy, thấy đã khá hÆ¡n.
Trước đau lắm, nằm không yên, giỠđã ngủ được.
- Nó đã ăn gì chưa?
- Cụ vừa cho má»™t bát cháo, cáºu ấy húp được hai ngụm, thì kêu khát lắm, đòi uống nước mÆ¡. Con sợ nước mÆ¡ là thứ hay thu và o, mà cáºu ấy vừa bị đánh, lại không cho kêu, e rằng máu nhiệt Ä‘á»ng ở trong tim, nếu uống, trong bụng cồn cà o, bệnh sẽ nặng thêm thì là m thế nà o? Vì thế con ngăn mãi cáºu ấy má»›i chịu thôi, chỉ hòa má»™t Ãt nước quả mai khôi canh đặc vá»›i nước đưá»ng, uống được ná»a chén nhá», lại bảo chán, không thÆ¡m không ngá»t gì cả.
- á»i chà ! Sao con chẳng nói sá»›m cho ta biết? Hôm ná» có ngưá»i biếu mấy chai nước thÆ¡m, ta định cho nó má»™t Ãt, nhưng sợ nó là m phà cá»§a, nên không cho. Giá» nó đã chán không muốn uống nước mai khôi thì con mang hai chai nà y vá», cứ lấy độ má»™t thìa con pha và o má»™t bát nước thì thÆ¡m lừng lên.
Nói xong, liá»n gá»i Thái Vân Ä‘em mấy chai nước móc thÆ¡m hôm ná» ra, Táºp Nhân nói:
- Chỉ xin hai chai thôi, nhiá»u sợ bá» Ä‘i phà cá»§a. Khi nà o dùng hết, sẽ lại sang xin.
Thái Vân Ä‘i má»™t chốc, mang hai chai đến đưa cho Táºp Nhân.
Táºp Nhân nhìn thấy hai chai pha lê chừng ba tấc, trêncó nút bạc xoáy trôn ốc, dán giấy và ng, má»™t chai đỠchữ:
“Má»™c tê thanh lá»™â€(#1), má»™t chai đỠchữ “Mai khôi thanh lá»™â€(#2). Táºp Nhân cưá»i nói:
- Thứ nà y chắc quý lắm! Chai nhỠthế thì chứa được bao nhiêu?
- Thứ Ä‘em tiến vua đấy. Con không thấy dán giấy và ng ở trên nút à ? Phải cất Ä‘i cẩn tháºn cho nó, không được bá» phà cá»§a.
Táºp Nhân vâng lá»i, sắp Ä‘i ra, Vương phu nhân lại gá»i:
- Hãy đứng lại, ta sá»±c nhá»› Ä‘iá»u nà y muốn há»i con!
Táºp Nhân vá»™i quay lại. Vương phu nhân thấy trong buồng không có ai, liá»n há»i:
- Ta nghe đâu thằng Hoà n ton hót gì với ông, nên thằng Bảo bị đòn, có phải thế không? Có gì con cho ta biết, ta không nói lộ với ai đâu.
- Con không nghe thấy Ä‘iá»u ấy bao giá», hình như cáºu Hai giấu má»™t ngưá»i con hát cá»§a tước Vương nà o ấy, ngưá»i ta đến trình vá»›i ông, nên cáºu ấy má»›i phải đòn.
Vương phu nhân lắc đầu nói:
- Việc ấy đã đà nh rồi, lại còn việc khác nữa kia.
- Việc khác thì con không biết. Bây giỠtrước mặt bà , con xin cả gan nói thẳng, cứ lẽ ra thì...
Táºp Nhân nói ná»a chừng rồi lại nÃn bặt, Vương phu nhân nói:
- Có gì con cứ nói ra.
- Xin bà đừng giáºn con má»›i dám nói.
- Con cứ nói, ta giáºn cái gì.
- Äúng ra thì cáºu Bảo cần phải có ông dạy bảo luôn má»›i được; nếu ngưá»i không trông nom đến, thì không biết chừng sau nà y cáºu ấy sẽ còn gây ra nhiá»u chuyện.
Vương phu nhân nghe váºy, liá»n chắp tay niệm Pháºt, chợt gá»i Táºp Nhân:
- Con Æ¡i! Con nói đúng đấy, ta cÅ©ng nghÄ© thế; thá»±c ra, có phải ta không biết dạy con đâu! Khi trước anh Châu mà y còn sống, ta dạy bảo nó như thế nà o, lẽ nà o bây giá» ta lại không biết dạy bảo thằng Bảo. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u nà y:
bây giá» ta đã năm mươi tuổi đầu rồi, chỉ có má»™t mình nó, từ bé đến giá», nó lại ốm yếu luôn. Cụ lại quý nó như và ng như ngá»c, nếu dạy bảo nhiá»u quá, lỡ xảy ra Ä‘iá»u gì, cụ sẽ buồn rầu, trong nhà đâm ra lá»§ng cá»§ng, thì lại cà ng không hay nữa. Vì thế ta nuông chiá»u nó. Không ngỠđâm ra hư há»ng. Ta thưá»ng lá»±a lá»i dạy bảo khuyên can, có khi đến khóc, nhưng nó cÅ©ng chỉ nghe được má»™t lúc thôi, rồi đâu lại hoà n đây, nên má»›i xảy ra nông ná»—i nà y. Nếu nó bị đánh chết, thì mai sau ta còn trông cáºy và o ai nữa!
Nói xong nước mắt lại ròng ròng nhỠxuống.
Táºp Nhân thấy Vương phu nhân Ä‘au khổ như thế, trong bụng buồn rầu, nước mắt cÅ©ng rÆ¡i lã chã:
- Cáºu Hai là con đẻ cá»§a bà , khi nà o bà lại không thương? Chúng con là kẻ dưới hầu hạ lâu nay, nếu được má»i sá»± yên ổn, tháºt là phúc lá»›n. Chứ cứ như thế nà y, thì là m sao cho yên bá» hầu hạ được. Ngà y nà o giá» nà o con chẳng khuyên ngăn cáºu ấy! Nhưng khuyên ngăn mãi cáºu ấy vẫn không tỉnh ngá»™. Lại có những hạng ngưá»i cứ hay tháºm thụt vá»›i cáºu ấy, chẳng trách được cáºu ấy đến ná»—i thế nà y. Chúng con khuyên ngăn mãi cÅ©ng không tiện, bây giá» bà nhắc đến, con lại nhá»› ra má»™t việc, muốn trình bà xem ngưá»i định Ä‘oạt ra sao; nếu bà có bụng ngá», thì không những lá»i con nói không ăn thua gì, mà ngay con chết cÅ©ng không có chá»— chôn.
Vương phu nhân nghe câu nói có ý tứ, liá»n há»i:
- Con Æ¡i, có Ä‘iá»u gì con cứ nói thẳng ra. Lâu nay ta thấy má»i ngưá»i xung quanh ai cÅ©ng khen con. Ta vẫn cho là con chẳng qua chăm lo hầu hạ Bảo Ngá»c, hòa nhã vá»›i má»i ngưá»i, thế thôi. NgỠđâu những câu con nói vừa đây, Ä‘á»u là việc lá»›n, rất hợp ý ta. Váºy con có Ä‘iá»u gì, cứ nói thẳng ra, miá»…n là đừng để cho ngưá»i ngoà i biết là được.
- Con chẳng nói Ä‘iá»u gì khác cả, con chỉ muốn bà tìm cách nà o cho cáºu ấy dá»n ngay ra ở ngoà i, không ở trong vưá»n nữa là xong chuyện.
Vương phu nhân nghe nói, giáºt nẩy mình, vá»™i kéo tay Táºp Nhân há»i:
- Không lẽ thằng Bảo Ngá»c đã giở trò báºy gì vá»›i ai chăng?
- Là m gì có chuyện ấy! Xin bà đừng quá nghÄ©, đó chẳng qua là ý riêng cá»§a con đấy thôi. Bây giá» cáºu Hai đã lá»›n rồi, các cô ở trong ấy cÅ©ng đã lá»›n cả, vả chăng cô Lâm và cô Bảo lại chá»— chị em con cô, con dì. Kể ra là chá»— chị em đấy, nhưng đằng la con gái, đằng là con trai, ngà y đêm cùng ở má»™t chá»—, Ä‘i đứng không tiện, lẽ nà o chẳng là m cho ngưá»i ta phải lo lắng, lỡ ra có ai nhìn thấy, thì há» có cho là việc trong nhà đâu. Tục ngữ có câu:
“Phải nghÄ© trước khi có việcâ€. Trên Ä‘á»i biết bao việc bất trắc xảy ra, phần nhiá»u là do mình vô tình, nhưng ngưá»i ngoà i hỠđể ý, lại cho là mình định tâm là m như váºy, rồi Ä‘em Ä‘i nói xấu. Vì váºy không đỠphòng nhất định không được. Vả lại ngà y thưá»ng tÃnh nết cáºu Hai thế nà o, bà cÅ©ng đã biết cả rồi:
cáºu ấy cứ thÃch chÆ¡i đùa vá»›i bá»n chúng con. Nếu không phòng ngừa trước Ä‘i, lỡ xảy ra sai lầm gì, không cứ việc thá»±c hay hư, há»… nhiá»u ngưá»i thì tất nhiên lắm chuyện. Những kẻ xấu bụng xấu dạ, há» có kiêng nể ai.
Há»… bằng lòng ra thì khen tốt hÆ¡n đức Pháºt, không bằng lòng thì há» chê bai không bằng giống súc váºt. Sau nà y có ai nói tốt cáºu Hai thì má»i ngưá»i cÅ©ng chỉ chợp mắt bá» qua thôi, nếu như có ngưá»i ná»›i xấu cáºu ấy má»™t câu, thì chúng con dù có tan xương nát thịt, tá»™i nặng muôn và n, cÅ©ng chỉ là việc nhá», nhưng tiếng tăm, phẩm cách suốt Ä‘á»i cá»§a cáºu ấy, chẳng hóa ra mất hết hay sao? Lúc bấy giá», trước mặt ông nhà , bà cÅ©ng khó nói. Tục ngữ có câu:
“Quân tá» phòng thânâ€, chi bằng phòng ngừa ngay từ giá» là hÆ¡n. Bà báºn việc, cố nhiên không có thì giá» nghÄ© đến những chuyện ấy. Chúng con không nghÄ© đến thì thôi, chứ đã nghÄ© ra mà không trình bà biết thì tá»™i cà ng nặng. Con lâu nay vì việc nà y mà ngà y đêm áy náy, không dám nói vá»›i ai. Chỉ có ngá»n thần đăng chứng tá» ná»—i lòng mà thôi.
Vương phu nhân nghe nói như sét đánh bên tai, chạnh nhá»› đến việc Kim Xuyến, trong bụng cà ng yêu quý Táºp Nhân, liá»n cưá»i nói:
- Con Æ¡i, con có lòng chăm lo chu tất thế, ta há lại chẳng nghÄ© đến hay sao? Nhưng vì bấy lâu báºn việc, ta quên mất. Những câu nói hôm nay là m ta tỉnh ngá»™. Con nghÄ© tháºt chu đáo giữ trá»n thanh danh cho mẹ con ta, ta không ngá» con lại tốt như váºy. Thôi con hãy vá» Ä‘i, ta sẽ liệu cách. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u nà y, con đã nói như thế, thì ta sẽ giao thằng Bảo cho con, lúc nà o con cÅ©ng phải để ý trông nom giữ gìn nó, tức là con giữ gìn ta đấy. Chắc chắn là ta không phụ công con đâu.
Táºp Nhân luôn luôn vâng lá»i. VỠđến nhà , thấy Bảo Ngá»c dáºy, Táºp Nhân bèn kể lại chuyện bà cho hai chai nước thÆ¡m. Bảo Ngá»c mừng lắm, láºp tức sai pha ra uống, thấy thÆ¡m tho lạ thưá»ng. Trong bụng nhá»› ngay Äại Ngá»c, Bảo Ngá»c muốn sai ngưá»i Ä‘i má»i, nhưng lại sợ Táºp Nhân ngăn lại, liá»n tìm cách sai Táºp Nhân sang nhà Bảo Thoa mượn sách.
Táºp Nhân Ä‘i rồi, Bảo Ngá»c liá»n gá»i Tình Văn đến bảo:
- Chị sang bên cô Lâm xem cô ấy là m gì? Nếu cô ấy há»i thì bảo tôi đã khá rồi.
- Chẳng có việc gì, tự nhiên trơ tráo sang đấy sao tiện? Phải có một chuyện gì cho có việc chứ?
- Chẳng có việc gì đáng nói cả.
- Hoặc bà y cách sang cho cái gì, hay sang mượn cái gì, nếu không thì tôi đến đấy biết nói thế nà o?
Bảo Ngá»c nghÄ© má»™t lúc, rồi giÆ¡ tay lấy hai cái khăn lụa cÅ© đưa cho Tình Văn, cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, chị cứ bảo rằng tôi sai chị đưa cái nà y cho cô ấy.
- Thế má»›i lạ chứ. Cô ấy cần hai mảnh khăn lụa dung dúc nà y là m gì? Chỉ tổ là m cho cô ấy giáºn, lại bảo cáºu đùa cô ấy thôi.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Chị cứ yên tâm, thế nà o cô ấy cũng hiểu.
Tình Văn đà nh phải cầm lấy khăn lụa, đến quán Tiêu Tương, gặp Xuân Tiêm đương đứng phơi khăn mặt ở ngoà i hiên. Thấy Tình Văn đến, Xuân Tiêm vội xua tay nói:
“Cô ấy ngá»§ rồiâ€. Tình Văn Ä‘i và o nhà , tối như má»±c, vẫn chưa thắp đèn, Äại Ngá»c nằm ở trên giưá»ng, há»i “Ai đấy?†Tình Văn vá»™i trả lá»i:
“Tình Văn đâyâ€. Äại Ngá»c há»i:
“Sang là m gì đấy?â€. Tình Văn nói:
“Cáºu Hai bảo mang khăn lụa sang cho cô đâyâ€.
Äại Ngá»c nghe nói, trong bụng đâm ra buồn bá»±c, nghÄ© má»™t mình:
“đưa khăn lụa sang cho ta để là m gì đây?†Rồi há»i:
- Khăn lụa nà y ai cho cáºu ấy? Chắc đẹp lắm thì phải. Bảo cáºu ấy để dà nh đưa cho ngưá»i khác, chứ tôi không cần thứ ấy.
Tình Văn cưá»i nói:
- Äó là khăn lụa cÅ© thưá»ng ngà y dùng đấy thôi, không phải khăn má»›i đâu.
Äại Ngá»c nghe nói, cà ng bá»±c mình, đắn Ä‘o má»™t lúc, rồi má»›i nghÄ© ra, liá»n nói:
- Thôi chị cứ để đấy mà vá».
Tình Văn đà nh để xuống đấy, quay ra vá», Ä‘i đưá»ng ngẫm nghÄ©, không hiểu ý tứ ra sao cả.
Äại Ngá»c đã hiểu ý Bảo Ngá»c cho đưa khăn lụa sang, đâm ra ngÆ¡ ngẩn say sưa, nghÄ© bụng:
bây giá» Bảo Ngá»c đã biết thể tất ná»—i Ä‘au khổ cá»§a ta, đã là điá»u là m cho ta đáng mừng; ta có ý nghÄ© váºy, không biết sau nà y ra sao, đã là điá»u là m cho ta đáng thương; tá»± nhiên vô cá»›, mang hai mảnh lụa cÅ© đến, nếu chỉ nhìn hai mảnh lụa mà không hiểu ý sâu xa cá»§a ta, đó là điá»u là m ta đáng cưá»i; còn chuyện sai ngưá»i lén lút tặng cho ta, đó là điá»u khiến cho ta đáng sợ; ta cứ hay khóc, nghÄ© cÅ©ng vô Ãch, đó là điá»u là m cho ta đáng xấu hổâ€.
Äại Ngá»c nghÄ© quanh nghÄ© quẩn, tá»± nhiên đâm ra nóng lòng sốt ruá»™t, trong bụng vẩn vÆ¡, liá»n bảo thắp đến, rồi không nghÄ© đến việc kiêng tránh hiá»m nghi, vá»™i vùng dáºy mà i má»±c nhúng bút, lấy ngay hai mảnh lụa cÅ© ra viết:
I Lệ chan chứa hão, lệ rÆ¡i hoà i, Ngấm ngầm vì đâu giá»t ngắn dà i?
Mảnh lụa giao nà y Æ¡n biết mấy, Vì ai khôn xiết ná»—i thương ai, II Giá»t ngá»c dòng châu lặng lẽ rÆ¡i, Suốt ngà y vÆ¡ vẩn suốt ngà y rồi?
Gối kia áo nỠlau nà o sạch, Vết ố mầu hoen cũng mặc thôi.
III Khăn nà o lau sạch hết dòng châu, Dấu cũ sông Tương biết ở đâu.
Sẵn đó trước song, ngà n ngá»n trúc, Ngấn thÆ¡m biết có nhuá»™m thêm mầu?
Äại Ngá»c toan viết nữa, nhưng ngưá»i rạo rá»±c lên, mặt nóng bừng bừng, liá»n đến chá»— đà i gương, mở cái phá»§ bằng gấm ra soi, thấy mặt đỠhÆ¡n cánh hoa đà o, Ä‘oán chừng bệnh đã bắt đầu từ đấy. Má»™t lúc lên giưá»ng nằm, vẫn còn cầm mảnh lụa đăm đắm suy nghÄ©.
Táºp Nhân sang đến bên Bảo Thoa thì Bảo Thoa lại sang bên nhà Tiết phu nhân vắng. Táºp Nhân vá» không, đến đầu canh hai, Bảo Thoa má»›i vá».
Bảo Thoa vẫn biết tÃnh nết Tiết Bà n, trong bụng ngá» là hắn xui ngưá»i đến mách tá»™i Bảo Ngá»c; sau khi nghe Táºp Nhân nói, lại cà ng tin lắm. Thá»±c ra, Táºp Nhân chỉ nghe Bồi DÃnh nói, mà Bồi DÃnh cÅ©ng Ä‘oán phá»ng thôi, chưa có gì là chứng cá»› Ä‘Ãch xác, nhưng cứ đổ riệt cho hắn.
Tiết Bà n xưa nay vẫn có tiếng ấy, nhưng lần nà y không phải tá»± hắn gây nên, trái lại, ngưá»i ta cứ dá»±ng đứng đổ riệt cho hắn, không sao cãi lại được. Hôm ấy hắn uống rượu ở ngoà i phố vá», và o chá»— Tiết phu nhân, thấy Bảo Thoa ngồi ở đấy. Hắn nói ba hoa mấy câu, chợt như nhá»› đến, liá»n há»i:
- Nghe nói Bảo Ngá»c bị đòn, là tại là m sao thế?
Tiết phu nhân Ä‘ang khó chịu vá» việc nà y, thấy hắn há»i, liá»n nghiến răng nói:
- Giống oan nghiệt, chả biết phải trái gì cả, cứ sinh chuyện ra, lại còn vác mặt đến đây há»i ta à ?
Tiết Bà n thấy thế, tức quá, đứng ngẩn ngưá»i ra há»i:
- Tôi sinh chuyện cái gì?
- Mà y lại còn giả vỠà ? Ai cũng bảo việc ấy do mà y xúi bẩy cả.
- Thế thì ngưá»i ta bảo tôi giết ngưá»i, mẹ cÅ©ng tin à ?
- Ngay em mà y cũng biết là mà y xúi bẩy đấy, chẳng lẽ nó lại đổ oan cho mà y sao?
Bảo Thoa vội ngăn lại:
- Mẹ và anh đừng là m ầm lên thế; đen trắng sau nà y dần dần sẽ rõ.
Rồi quay lại nói với Tiết Bà n:
- Anh có xúi bẩy hay không, việc cÅ©ng đã rồi, đừng cãi cá» nữa, kẻo lại bé xé ra to. Em khuyên anh từ nay trở Ä‘i đừng là m cà n ở ngoà i và cÅ©ng đừng chá»c và o công việc cá»§a ngưá»i ta. Anh xưa nay là ngưá»i không biết giữ gìn, ngà y ngà y chÆ¡i bá»i đùa đẫy vá»›i bá»n há», không xảy ra việc gì thì thôi, lỡ xảy ra, dù anh không là m, ngưá»i ta vẫn quà ng và o cổ. Chả cứ ai, ngay em cÅ©ng phải ngá»!
Tiết Bà n vốn là ngưá»i bụng thẳng như ruá»™t ngá»±a, thấy gì thì nói tuá»™t ngay ra. Hắn không nhịn được những chuyện giấu đầu hở Ä‘uôi thế nây, lại thấy Bảo Thoa ngăn không nên Ä‘i ra ngoà i chÆ¡i bá»i, mẹ cho là mình nói báºy, là m Bảo Ngá»c bị đòn. Tức quá, hắn hung hăng thá» bồi, cố cãi cho ra. Hắn lại mắng sang má»i ngưá»i:
“Äứa nà o dám đổ tá»™i cho tôi, tôi sẽ bẻ gãy răng chúng nó! Rõ rà ng là nhân câu chuyện Bảo Ngá»c bị đòn, chúng nó không biết lấy gì tâng công, má»›i mang tôi ra là m bung xung! Bảo Ngá»c có phải là vua nhà trá»i chăng?
Cha nó má»›i đánh nó má»™t tráºn, thế mà cả nhà là m ồn lên đến mấy ngà y. Hình như lần nà y nó có lá»—i gì, nên dượng ấy má»›i đánh mấy roi, không hiểu sao cụ lại biết được, cho là anh Trân mách, rồi gá»i anh ấy đến mắng cho má»™t tráºn. Bây giá» lại quà ng và o cho tôi. Tôi không sợ nữa đâu, nhất định tôi đánh chết Bảo Ngá»c rồi sẽ Ä‘á»n mạngâ€.
Hắn vừa thét ầm Ä© vừa vác cái chèn cá»a chạy Ä‘i. Tiết phu nhân sợ quá, lôi Tiết Bà n lại mắng:
- Thằng khốn nạn nà y muốn chết đấy! Mà y định đi đánh ai?
Hãy đánh tao trước đã!
Tiết Bà n mắt quắc lên thét nói:
- Vì sao mẹ lại không cho tôi Ä‘i? Không dưng sao mẹ lại vu tá»™i cho tôi? Sau nà y há»… Bảo Ngá»c còn sống ngà y nà o, thì tôi còn phải mang vạ miệng ngà y ấy, chi bằng hai đứa Ä‘á»u chết cả, thế là yên chuyện.
Bảo Thoa vội đến can ngăn:
- Anh hãy cố nhịn Ä‘i nà o! Mẹ giáºn nói thế, anh chẳng có má»™t lá»i khuyên ngăn. Không cứ gì mẹ, dù ngưá»i ngoà i đến khuyên anh, cÅ©ng là vì có bụng tốt cốt để anh chứa bá»›t Ä‘i thôi!
- Bây giỠmà y lại nói thế, chắc là mấy đã mách đấy!
- Anh chỉ biết trách tôi, chứ anh không tự trách anh không biết suy đi xét lại gì cả.
- Mà y chỉ trách tao không suy Ä‘i xét lại, sao mà y không biết trách Bảo Ngá»c cứ hay Ä‘i ra ngoà i giở nhưng trò trêu cợt gió trăng?
Chưa kể chuyện khác, hãy nói chuyện Kỳ quan hôm nỠcho mà nghe.
Tao đã gặp Kỳ quan hà ng mưá»i lần rồi, nó chưa há» nói má»™t câu thân máºt vá»›i tao; thế mà Bảo Ngá»c má»›i gặp nó có má»™t lần, chưa biết tên nó là gì, đã cho ngay cái thắt lưng rồi. Váºy thì cái việc ấy, có phải tao mách không?
Tiết phu nhân và Bảo Thoa vội nói:
- Lại còn nhắc đến chuyện ấy! ChÃnh vì chuyện ấy mà nó bị đòn đấy! Thế thì chắc là mà y mách rồi.
Tiết Bà n nói:
- Thá»±c là tức chết Ä‘i được! Buá»™c tá»™i thế nà o tôi cÅ©ng chẳng cần, chỉ tức má»™t ná»—i vì Bảo Ngá»c mà là m nhá»™n lên, như là trá»i nghiêng đất lệch ấy?
Bảo Thoa nói:
- Ai là m nhá»™n lên! Tá»± anh vác gáºy cầm dao lại còn bảo ai!
Tiết Bà n thấy Bảo Thoa nói câu nà o cÅ©ng có lý hÆ¡n là những câu mẹ hắn nói, khó lòng mà cãi lại được; vì thế hắn muốn tìm cách chặn lá»i Bảo Thoa để không còn ai cãi lại được mình nữa. đương lúc tức giáºn không kịp đắn Ä‘o, hắn nói ngay:
- Em ơi! Thôi đừng cãi nhau với anh nữa. Anh đã biết rõ bụng em rồi. Trước mẹ đã nói với anh:
em có cái khóa và ng, muốn chá»n ngưá»i nà o có ngá»c má»›i lấy. Em để ý thấy Bảo Ngá»c có cái ấy, chẳng trách được bây giỠđộng má»™t tà là em bênh nó.
Bảo Thoa nghe váºy tức Ä‘iên ngưá»i, kéo Tiết phu nhân khóc nói:
- Mẹ Æ i! Me có nghe thấy anh ấy nói gì đấy không?
Tiết Bà n thấy em khóc, biết rằng mình nói quá lá»i, cÅ©ng đâm ra giáºn dá»—i vá» buồng nằm.
Tiết phu nhân cũng rất bực, song lại khuyên Bảo Thoa:
- Ngà y thưá»ng con vẫn biết thằng súc sinh ấy ăn nói sá»— sà ng rồi.
Thôi ngà y mai mẹ sẽ bảo nó đến xin lỗi con.
Bảo Thoa tức quá, muốn là m thế nà o cho hả giáºn nhưng lại sợ mẹ không yên lòng, nên đà nh gạt nước mắt trở vá» nhà , khóc lóc má»™t đêm. Sáng hôm sau, Bảo Thoa trở dáºy, không thiết gì rá»a mặt chải đầu, vá»™i mặc quần áo sang thăm mẹ. Vừa gặp lúc Äại Ngá»c đứng má»™t mình dưới bóng hoa, há»i Ä‘i đâu. Bảo Thoa nói:
“Äi vá» nhà â€. Nói rồi cắm cổ Ä‘i ngay. Äại Ngá»c thấy Bảo Thoa có vẻ buồn rầu, mắt như Ä‘ang khóc, không giống má»i ngà y, liá»n đứng đằng sau cưá»i nói:
- Chị cÅ©ng nên giữ mình cẩn tháºn. Dù có khóc ra hai vò nước mắt, cÅ©ng không thể chữa là nh được vết đòn đâu!
Bảo Thoa trả lá»i thế nà o, hồi sau sẽ rõ.
Chú thÃch:
(1-) Nước móc pha với quế.
(2-) Nước móc pha với nước hoa mai khôi có mùi thơm.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 23-02-2009 at 03:56 PM .
20-06-2008, 11:13 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 35
Ngá»c Xuyến được nếm canh lá sen
Oanh Nhi khéo tết dây hoa mai
Bảo Thoa biết rõ là Äại Ngá»c Ä‘ay nghiến mình, nhưng nghÄ© đến mẹ và anh, nên cứ Ä‘i má»™t mạch không há» quay đầu lại.
Äại Ngá»c vẫn đứng ở dưới bóng hoa, xa xa nhìn sang viện Di Hồng, thấy Lý Hoà n, Nghênh Xuân, Thám Xuân, TÃch Xuân và các a hoà n Ä‘i hết lá»›p nà y đến lá»›p khác, chỉ vắng có Phượng Thư thôi. Äại Ngá»c trong lòng ngá» vá»±c:
“Tại sao Phượng Thư không sang thăm Bảo Ngá»c? Nếu báºn việc gì, cÅ©ng nên chạy sang má»™t tý, an á»§i mấy câu để lấy lòng bà và mợ má»›i phải. Không sang, tất có duyên cá»› gì đâyâ€. Äại Ngá»c vừa ngẩng đầu lên nhìn, thấy má»™t đám ngưá»i ăn mặc lòe loẹt đến:
Giả mẫu vịn và o vai Phượng Thư, theo sau là Hình phu nhân, Vương phu nhân, sau nữa là dì Chu, bá»n a hoà n và các bà già đang Ä‘i và o viện Di Hồng.
Äại Ngá»c tá»± nhiên gáºt đầu nghÄ© ngay đến chá»— còn bố mẹ thì sung sướng gì bằng, thế là nước mắt lại trà n trên mặt. Má»™t lúc, Tiết phu nhân và Bảo Thoa cÅ©ng đến. Bá»—ng Tá» Quyên ở đằng sau chạy đến nói:
- Cô ơi! vỠuống thuốc đi kẻo nguội rồi!
- Mà y là m cái trò gì thế, chỉ cứ giục thôi. Tao uống hay không, có việc gì đến mà y?
- Cô vừa má»›i bá»›t ho đã lại không chịu uống thuốc. Giá» tháng năm, dù trá»i nắng, nhưng cÅ©ng phải cẩn tháºn má»›i được. Vừa sáng dáºy, không nên đứng lâu chá»— ẩm thấp. Thôi cô nên vá» nghỉ Ä‘i.
Nghe câu nhắc ấy, Äại Ngá»c má»›i thấy chân hÆ¡i buôn buốt, đứng ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc, rồi thong thả vịn và o Tá» Quyên vá» quán Tiêu Tương. Äại Ngá»c và o đến sân, thấy chá»— nà o cÅ©ng bóng trúc rưá»m rà , dấu rêu má» tá», chợt nghÄ© câu trong Tây Sương ký:
Rêu xanh lấp lánh sương rơi, Lối đi vắng vẻ, nà o ai ra và o ?
Liá»n thầm thở dà i:
“Song Văn tuy mệnh bạc, nhưng còn có mẹ già , em bé, chứ Äại Ngá»c nà y, cả mẹ già , em bé cÅ©ng không.
Ngưá»i xưa có câu:
“Hồng nhan bạc pháºnâ€. Ta chẳng phải là hồng nhan, sao mà bạc pháºn thế? Äại Ngá»c vừa nghÄ© vừa Ä‘i, không ngá» con anh vÅ© Ä‘áºu ở ngoà i hiên, trông thấy Äại Ngá»c vá», liá»n vá»— cánh kêu lên má»™t tiếng. Äại Ngá»c giáºt mình, nói:
- Mà y muốn chết đấy! Vẩy cả bụi lên đầu tao.
Con anh vÅ© bay ngay lên trên cầu, gá»i:
“Tuyết Nhạn! Cô vỠđấy, vén rèm lênâ€.
Äại Ngá»c đứng lại, lấy tay gõ và o cái cầu há»i:
- Äã lấy thêm nước và đồ ăn cho nó chưa?
Con anh vÅ© thở dà i má»™t cái hệt như giá»ng Äại Ngá»c ngà y thưá»ng than thở, rồi nó Ä‘á»c ngay câu:
“Chôn hoa ngưá»i bảo ngẩn ngÆ¡, biết sau ta chết ai là ngưá»i chôn?†Äại Ngá»c và Tá» Quyên nghe váºy, cưá»i ầm lên.
TỠQuyên nói:
- Ngà y thưá»ng cô hay ngâm câu nà y, thảo nà o nó chả nhá»› được.
Äại Ngá»c liá»n sai mang cầu xuống, treo và o cái móc ở ngoà i cá»a sổ hình mặt nguyệt, rồi Ä‘i và o trong nhà , ngồi tá»±a cá»a sổ. Uống thuốc xong, thấy bóng trúc bên ngoà i chiếu và o mà n the, suốt nhà lá» mỠêm dịu, ghế đệm mát lạnh. Không cách giải buồn, Äại Ngá»c liá»n đứng trong cá»a sổ, đùa vá»›i con anh vÅ©, rồi Ä‘em những thÆ¡ từ ngà y thưá»ng cá»§a mình thÃch, dạy cho nó Ä‘á»c.
Bảo Thoa vỠđến nhà , thấy mẹ đương chải đầu. Trông con vá», Tiết phu nhân cưá»i há»i:
- Má»›i sáng dáºy, sao con đến ngay đây là m gì?
- Con sang thăm mẹ xem có được khoẻ không? Hôm qua khi con vỠrồi, anh con có còn giở trò gì nữa không?
Bảo Thoa vừa nói vừa ngồi ghế bên cạnh mẹ, nức nở khóc, Tiết phu nhân thấy con khóc, cũng khóc theo, rồi khuyên:
- Con Æ¡i, con đừng bá»±c bá»™i nữa, để rồi ta có cách trị nó. Nếu con có thế nà o, thì ta còn trông cáºy và o ai?
Tiết Bà n ở ngoà i nghe thấy, liá»n chạy và o, đứng trước Bảo Thoa vái luôn mấy cái, rồi nói:
- Em Æ¡i, em tha lá»—i cho anh lần nà y. Hôm qua anh Ä‘i uống rượu vá» muá»™n, giữa đưá»ng gặp lại bạn, vá» nhà vẫn chưa tỉnh. Ngay anh cÅ©ng không biết đã nói nhảm những câu gì, chả trách em giáºn là phải.
Bảo Thoa đương che mặt khóc, nghe anh nói, báºt cưá»i, nhổ xuống đất má»™t cái và nói:
- Thôi anh đừng giở lối phưá»ng chèo ấy ra nữa! Tôi biết anh không ưa gì mẹ con tôi, tìm cách là m cho mẹ con tôi xa nhau, thì anh má»›i thá»a lòng.
Tiết Bà n cưá»i nói:
- Em Æ¡i! Tại sao em lại nói nhưng câu ấy, thì ta sống là m sao được? Xưa nay em không lắm Ä‘iá»u, hay nói những câu nhảm nhà kia mà .
Tiết phu nhân nói luôn:
- Mà y bảo em mà y nói nhảm nhÃ, thế những câu chiá»u hôm qua mà y nói vá»›i nó liệu có nghe được không? Mà y đâm mê rồi!
Tiết Bà n nói:
- Thôi, mẹ đừng giáºn, mà em cÅ©ng đừng nên buồn rầu. Từ giá» trở Ä‘i, con không Ä‘i uống rượu vá»›i chúng nó nữa, thế có được không?
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Em phân bua câu nói ấy nhé.
Tiết phu nhân nói:
- Mà y mà quyết chà như thế thì rồng sẽ đẻ trứng!
Tiết Bà n nói với Bảo Thoa:
- Nếu em còn thấy anh Ä‘i uống rượu vá»›i chúng nó, thì cứ nhổ và o mặt và gá»i anh là giống súc váºt, chứ không phải là ngưá»i, như thế có được không? Có đâu chỉ vì anh mà hai mẹ con ngà y nà o cÅ©ng lo ngay ngáy như váºy! Vì anh mà mẹ phải tức giáºn thì còn khá; chứ vì anh mà em phải lo nghÄ© luôn, thì anh tháºt không phải là ngưá»i nữa. Bây giá» cha mất rồi, anh đã không biết hiếu thuáºn vá»›i mẹ, trông nom đến em, lại để mẹ phải tức bá»±c, phải buồn rầu, thì anh thá»±c không bằng giống súc váºt!
Nói xong, hắn không cầm được nước mắt.
Tiết phu nhân đã thôi không khóc, giá» nghe thấy hắn nói thế, lại đâm ra Ä‘au xót. Bảo Thoa gượng cưá»i nói:
- Anh quấy rối đã chán rồi, bây giỠlại còn là m cho mẹ khóc nữa à !
Tiết Bà n lau nước mắt cưá»i nói:
- Tôi có là m cho mẹ phải khóc bao giỠđâu? Thôi! Thôi! Vứt chuyện ấy đi, không nói nữa, bảo Hương Lăng pha nước cho em uống.
Bảo Thoa nói:
- Tôi không uống nước, chá» mẹ rá»a mặt xong, mẹ con tôi sẽ Ä‘i đây.
Tiết Bà n nói:
- Cái vòng cổ của em, nên chá lại đi.
- Và ng choáng lên thế kia, còn phải chá lại là m gì nữa?
- Giá» em nên may thêm quần áo, thÃch mà u gì, hoa gì, thì cứ bảo anh.
- Các bộ quần áo nà y tôi cũng chưa mặc phỉ, lại còn may nữa là m gì?
Má»™t lúc Tiết phu nhân và Bảo Thoa đến vưá»n thăm Bảo Ngá»c.
Và o đến viện Di Hồng, thấy ngoà i hiên nhà bên có nhiá»u a hoà n bà già đứng, Tiết phu nhân biết ngay là Giả mẫu Ä‘ang ở đấy. Hai mẹ con và o chà o há»i má»i ngưòì. Thấy Bảo Ngá»c nằm ở trên giưá»ng, Tiết phu nhân há»i:
“Äã khá chưaâ€. Bảo Ngá»c vá»™i gượng dáºy, miệng thưa “đã khá rồi. Cứ để cho dì và chị báºn lòng mãi, cháu không đà nh lòngâ€.
Tiết phu nhân vá»™i đỡ Bảo Ngá»c nằm xuống và há»i:
- Muốn dùng cái gì, thì cứ bảo dì.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Vâng, hễ cháu cần cái gì, sẽ sang thưa với dì.
Vương phu nhân lại há»i:
- Con muốn ăn gì, mẹ cho ngưá»i mang sang.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Con chẳng muốn ăn gì, chi thÃch ăn thứ canh lá sen và ngó sen lần trước đã là m, xem chừng ngon hÆ¡n cả.
Phượng Thư đứng ngoà i cưá»i nói:
- Cả nhà nghe đấy! Những thức chú ấy thÃch ăn không lấy gì là m quà trá»ng lắm, chỉ phải tốn công sai bảo nấu nướng thôi. Thế mà chú ấy lại cứ thÃch ăn những thứ ấy.
Giả mẫu liá»n giục Ä‘i là m ngay! Phượng Thư cưá»i nói:
- Xin bà đừng vội, để cháu nghĩ xem, không biết những cái khuôn ấy ai giữ...
Rồi quay lại bảo bà già đi há»i nhà bếp. Bà già đi má»™t lúc vá» trình:
- Nhà bếp nói:
“Äã mang ná»™p cả lên nhà trên rồiâ€.
Phượng Thư nghĩ một lúc rồi nói:
- Tôi cũng nhớ hỠđã nộp cả lên rồi, không biết lại giao cho ai giữ? Có thể là đã giao cho phòng trà .
Khi há»i thì phòng trà cÅ©ng không giữ. Cuối cùng lại là ngưá»i giữ đồ và ng bạc đưa đến.
Tiết phu nhân cầm lấy xem, thì ra cái há»™p nhá», trong đựng bốn cái khuôn bằng bạc, dà i độ hÆ¡n má»™t thước, rá»™ng độ má»™t tấc, trên mặt đục những lá»— xấp xỉ như hạt Ä‘áºu, giống hình hoa cúc, hoa mai, hoặc như tua sen, cá»§ ấu. Tất cả có tá»›i ba bốn mươi thứ rất là tinh xảo. Tiết phu nhân ngoảnh lại phÃa Giả mẫu và Vương phu nhân cưá»i nói:
- Bên phá»§ nhà cái gì cÅ©ng đẹp tá»™t báºc, ăn má»™t bát canh mà cÅ©ng dùng đến không thứ nà y. Nếu không nói ra, có lẽ tôi trông cÅ©ng không hiểu thứ nà y dùng để là m gì.
Phượng Thư cướp lá»i nói ngay:
- Cô không biết, đó là đồ sắm sá»a để dâng thức ăn lên Qúy phi năm trước đấy. Há» nghÄ© ra lối nà y, nhưng không biết in trên mặt thế nà o, đà nh phải mượn mùi thÆ¡m mát cá»§a lá sen, kỳ thá»±c toà n nhá» chất canh ngon cả. Tôi ăn chẳng thấy thú vị gì. Nhưng đã ai được ăn luôn món nà y? Chỉ là m có lần ấy thôi, không biết tại sao hôm nay chú Bảo lại nhá»› đến.
Nói xong, Phượng Thư cầm lấy há»™p ấy đưa cho má»™t bà già dặn bảo nhà bếp láºp tức bắt mấy con gà , lại thêm đồ gia vị, nấu mưá»i bát canh mang lên.
Vượng phu nhân nói:
- Sao là m nhiá»u thế ?
Phượng Thư cưá»i nói:
- Vì thứ nà y ngà y thưá»ng không hay là m, bây giá» chú Bảo đã nhắc đến, mà chỉ là m cho má»™t mình chú ấy ăn, không má»i cụ, bà dì và mẹ, thì không tiện. Chi bằng nhân tiện là m cho cả nhà ăn, cháu cÅ©ng nhỠđấy được nếm món ăn má»›i lạ.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Con khỉ nà y, mà y khéo lắm! Mang tiá»n công ra để lấy lòng ngưá»i ta.
Câu ấy là m cho cả nhà cưá»i ầm lên.
Phượng Thư vá»™i cưá»i nói:
- Không can gì, bữa tiệc nhỠnà y cháu xin thết.
Rồi quay lại bảo bà già xuống dặn nhà bếp:
- Phải là m cho tháºt ngon, rồi lÄ©nh tiá»n ở sổ chi cá»§a ta.
Bà già vâng lá»i Ä‘i ngay.
Bảo Thoa đứng má»™t bên cưá»i nói:
- Tôi đến đây đã mấy năm nay, để ý xem xét, thì chị Hai dù khéo đến đâu, cÅ©ng còn kém cụ nhiá»u.
Giả mẫu liá»n nói:
- Giá» ta đây già rồi, còn khéo và o đâu nữa? Khi bằng tuổi cháu Phượng, ta hÆ¡n nó nhiá»u. Bây giá» nó tuy không bằng ta lúc thá»i trẻ, nhưng cÅ©ng đã khá hÆ¡n dì cháu nhiá»u. Trông thấy dì cháu tháºt đáng thương, không biết ăn nói, cứ trÆ¡ như khúc gá»—, trước mặt bố mẹ chồng, chả biết ân cần vồn vã gì cả. Còn cháu Phượng thì mồm mép bẻo lẻo, trách nà o ngưá»i ta chả thương?
Bảo Ngá»c cưá»i:
- Bà nói thế, thì nhưng ngưá»i nói năng không khéo, Ä‘á»u không đáng thương à ?
Giả mẫu nói:
- Ngưá»i nói không khéo cÅ©ng có chá»— đáng thương; ngưá»i giá»ng lưỡi khéo léo mà có chá»— đáng ghét, thì không bằng ngưá»i không nói khéo còn hÆ¡n.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Thế thì chị cả không hay nói, bà cũng thương như chị Phượng.
Nếu chỉ bảo những ngưá»i khéo nói má»›i đáng thương, thì đám chị em đây chỉ đáng thương chị Phượng và cô Lâm mà thôi.
Giả mẫu nói:
- Nói đến đám chị em, thì không phải trước mặt dì đây ta nói lấy lòng đâu; cứ thá»±c mà nói, trong bốn đứa cháu gái nhà nà y, không ai bằng cháu Bảo cả. Tiết phu nhân vá»™i cưá»i nói:
- Cụ lại có chỗ thiên vị rồi.
Vương phu nhân cưá»i nói:
- Không phải cụ nói dối đâu, ngưá»i thưá»ng nói riêng vá»›i tôi là cháu Bảo khéo lắm.
Bảo Ngá»c định gợi câu chuyện ra, cốt để Giả mẫu khen Äại Ngá»c, không ngá» cả nhà lại khen Bảo Thoa, tháºt là má»™t việc ngoà i ý nghÄ©. Bảo Ngá»c nhìn Bảo Thoa cưá»i. Nhưng Bảo Thoa đã ngoảnh Ä‘i nói chuyện vá»›i Táºp Nhân rồi.
Chợt có ngưá»i sang má»i vỠăn cÆ¡m. Giả mẫu đứng dáºy, dặn Bảo Ngá»c “phải tÄ©nh dưỡng cẩn tháºn!â€. Lại dặn dò đám a hoà n má»™t lần nữa, rồi vịn và o Phượng Thư, má»i Tiết phu nhân Ä‘i. Má»i ngưá»i ra khá»i buồng, Giả mẫu còn há»i canh đã được chưa? Lại bảo Tiết phu nhân:
“Muốn ăn thứ gì cứ nói vá»›i tôi. Tôi sẽ bảo cháu Phượng là m cho chúng ta ănâ€. Tiết phu nhân cưá»i nói:
- Cụ cứ hay bắt vằn bắt vẻ chị Phượng, chứ thưá»ng khi là m thức ăn Ä‘em dâng ngưá»i, thì ngưá»i có ăn được mấy đâu.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Thôi, xin dì đừng nói thế, bà tôi chỉ hiá»m thịt ngưá»i chua thôi, nếu không chua, bà tôi đã ăn luôn cả tôi rồi!
Giả mẫu và má»i ngưá»i cưá»i ầm lên. Bảo Ngá»c ở trong nhà cÅ©ng không nhịn được cưá»i. Táºp Nhân cưá»i nói:
- Mồm mép mợ Hai là m ngưá»i ta sợ chết Ä‘i được!
Bảo Ngá»c cưá»i nói vá»›i Táºp Nhân:
- Chị đứng lâu thế chắc mệt lắm.
Liá»n kéo Táºp Nhân đến ngồi bên cạnh. Táºp Nhân cưá»i nói:
- Thôi quên mất rồi, nhân tiện cô Bảo ở đây, cáºu bảo cô ấy cho Oanh Nhi sang xe há»™ mấy sợi dây.
- May mà chị nhắc tôi đấy.
Bảo Ngá»c liá»n ngẩng đầu ra cá»a sổ nói:
- Chị Bảo, ăn cơm xong, chị cho Oanh Nhi sang đây xe hộ mấy sợi dây, liệu nó có rảnh không?
Bảo Thoa quay lại nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, chốc nữa tôi sẽ cho nó sang.
Bá»n Giả mẫu chưa nghe rõ Ä‘á»u đứng lại há»i việc gì. Bảo Thoa nói lại. Giả mẫu liá»n bảo:
- Cháu ạ! Cháu cho nó sang xe há»™ em nó mấy sợi dây. A hoà n ở bên nà y rá»—i cả đấy, cháu cần sai bảo gì, thÃch ai, cứ gá»i nó sang.
Tiết phu nhân và Bảo Thoa Ä‘á»u cưá»i nói:
- Cứ cho nó sang thôi, bên nhà có việc gì sai bảo đâu, cả ngà y chỉ ngồi rồi gây chuyện với nhau thôi.
Má»i ngưá»i Ä‘ang Ä‘i, chợt bá»n Tương Vân, Bình Nhi, Hương Lăng hái hoa phượng tiên ở bên núi trông thấy, liá»n chạy lại chà o.
Má»™t lúc ra khá»i vưá»n. Vương phu nhân sợ Giả mẫu mệt, muốn má»i và o ngồi nghỉ ở buồng trên. Giả mẫu thấy má»i chân, liá»n gáºt đầu, bằng lòng. Vương phu nhân vá»™i sai a hoà n vá» trước xếp đặt chá»— ngồi.
Bấy giá» dì Triệu cáo bệnh, chỉ có dì Chu và bá»n bà già a hoà n chạy ra vén rèm, giải nệm, đặt cái tá»±a lưng. Giả mẫu vịn Phượng Thư Ä‘i và o, cùng Tiết phu nhân Ä‘á»u ngồi. Bảo Thoa, Tương Vân thì ngồi ở dưới. Vương phu nhân tá»± tay dâng nước má»i Giả mẫu. Lý Hoà n thì má»i Tiết phu nhân. Giả mẫu bảo Vương phu nhân:
- Chị cứ ngồi xuống đây nói chuyện, mặc cho chị em nó hầu.
Vương phu nhân má»›i ngồi xuống má»™t cái ghế nhá», rồi bảo Thượng Thư:
- Dá»n cÆ¡m cá»§a bà ra đây, thêm mấy món ăn nữa.
Phượng Thư vâng lá»i Ä‘i ra, sai ngưá»i sang bên nhà Giả mẫu, bá»n bà già vá»™i truyá»n ra. Bá»n a hoà n Ä‘á»u chạy đến cả.
Vương phu nhân sai ngưá»i má»i các cô đến. Má»™t lúc, chỉ có Thám Xuân, TÃch Xuân đến thôi. Nghênh Xuân trong ngưá»i khó ở, nên không đến. Äại Ngá»c thì không cần phải nói, mưá»i bữa chỉ ăn độ năm, nên chẳng ai để ý đến.
Má»™t chốc đến bữa ăn, má»i ngưá»i sắp đặt bà n ghế. Phượng Thư để má»™t nắm đũa ngà và o trong khăn tay, đứng bên dưới cưá»i nói:
- Bà và dì không cần phải má»i nhau, để mình cháu nói là đủ.
Giả mẫu cưá»i bảo Tiết phu nhân:
- Ừ thì chúng ta cứ như thế.
Tiết phu nhân cưá»i gáºt đầu. Thượng Thư đặt bốn đôi đũa, hai đôi ở trên là cá»§a Giả mẫu và Tiết phu nhân, hai đôi ở má»™t bên là cá»§a Bảo Thoa và Tương Vân. Vương phu nhân và Lý Hoà n Ä‘á»u đứng ở dưới trông nom ngưá»i đưa đồ ăn. Phượng Thư vá»™i lấy bát đũa sạch, chá»n đồ ăn để đưa cho Bảo Ngá»c.
Má»™t chốc ngưá»i hầu bưng canh lá sen đến. Giả mẫu xem xong, Vương phu nhân ngảnh lại thấy Ngá»c Xuyến đứng ở đấy, liá»n sai Ä‘em canh cho Bảo Ngá»c. Phượng Thư nói:
- Một mình nó không mang nổi đâu.
May có Oanh Nhi và Há»· Nhi đến, Bảo Thoa biết chúng nó đã ăn cÆ¡m cả rồi, liá»n bảo Oanh Nhi:
- Cáºu Hai bảo em sang xe há»™ Ãt dây đấy, em cùng Ä‘i sang vá»›i Ngá»c Xuyến.
Hai ngưá»i vâng lá»i cùng Ä‘i.
Oanh Nhi nói:
- ÄÆ°á»ng thì xa, canh thì nóng, mang Ä‘i thế nà o được?
Ngá»c Xuyến cưá»i nói:
- Chị cứ yên tâm, tôi sẽ có cách.
Nói xong, nó sai má»™t bà già để các thức ăn và o khay, bảo mang Ä‘i theo, còn hai cô Ä‘i không. Äến trước cá»a viện Di Hồng, Ngá»c Xuyến má»›i bưng lấy, cùng Oanh Nhi Ä‘i và o buồng. Bá»n Táºp Nhân, Xạ Nguyệt, Thu Văn đương cưá»i đùa vá»›i Bảo Ngá»c, thấy hỠđến, vá»™i cưá»i nói:
- Sao khéo thế? Hai cô cùng đến một lúc.
Há» bưng lấy khay. Ngá»c Xuyến ngồi ngay xuống ghế, Oanh Nhi không dám ngồi. Táºp Nhân mang cái ghế chân đến, Oanh Nhi cÅ©ng không dám ngồi.
Bảo Ngá»c thấy Oanh Nhi đến, rất là vui mừng. Khi thấy Ngá»c Xuyến, lại nghÄ© ngay đến chị nó là Kim Xuyến, trong bụng vừa thương xót vừa xấu hổ, liá»n bá» Oanh Nhi, chỉ nói chuyện vá»›i Ngá»c Xuyến. Táºp Nhân thấy Bảo Ngá»c không đả động gì đến Oanh Nhi, sợ Oanh Nhi má»§i lòng, lại thấy nó không chịu ngồi, liá»n kéo sang buồng mình uống nước nói chuyện.
Trong nhà thì bá»n Xạ Nguyệt sắp đặt bát đũa má»i Bảo Ngá»c ăn cÆ¡m, nhưng Bảo Ngá»c không ăn, cứ há»i chuyện Ngá»c Xuyến:
- Äẻ chị có được khá»e không Ngá»c Xuyến tá» vẻ há»n dá»—i, mắt không nhìn đến Bảo Ngá»c, lúc lâu má»›i trả lá»i má»™t câu “khá»eâ€. Bảo Ngá»c có vẻ không vui má»™t chốc lại cưá»i há»i:
- Ai bảo chị mang đồ đến đây cho tôi đấy.
- Bà và mợ Hai, chứ còn ai nữa.
Bảo Ngá»c thấy mặt Ngá»c Xuyến buồn rầu, biết ngay là vì việc Kim Xuyến, định dịu giá»ng hòa nhã để dá» chuyện cô ta, nhưng vì nhiá»u ngưá»i không tiện, liá»n tìm cách bảo há» Ä‘i ra, rồi má»›i cưá»i há»i tẩn mẩn. Trước thì Ngá»c Xuyến không bằng lòng, sau thấy Bảo Ngá»c không có tà gì là bá»±c tức cả, dù mình ăn nói sá»— sà ng thế nà o, Bảo Ngá»c vẫn ôn tồn hòa nhã, thì lại đâm ra khó coi, nên nét mặt đã tá» ra và i phần tươi tỉnh.
Bảo Ngá»c liá»n cưá»i bảo Ngá»c Xuyến:
- Chị Æ i, chị mang há»™ canh lại đây cho tôi ăn.
- Tôi không quen bón cÆ¡m cho ai cả, để chá» hỠđến sẽ cho cáºu ăn.
- Tôi không đòi chị bón cho tôi ăn đâu, tôi Ä‘au không Ä‘i được, má»›i nhá» chị mang giúp cho tôi ăn. Sau đó chị vá» mà ăn cÆ¡m, kẻo cháºm lại bị đói. Nếu chị không lấy giúp, tôi đà nh phải chịu Ä‘au Ä‘i lấy váºy.
Bảo Ngá»c cố gượng mãi, nhưng không xuống giưá»ng được mồm luôn luôn kêu “Ãi chà â€. Ngá»c Xuyến thấy thế, nhịn không được, liá»n đứng dáºy nói:
- Thôi nằm xuống, tháºt là oan nghiệt Ä‘á»i nà o để lại, bây giá» báo ứng trước mắt, trông thấy rà nh rà nh!
Nói xong cưá»i khì má»™t tiếng, rồi Ä‘i bưng canh đến.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Chị Æ i, chị có giáºn, chỉ nên cáu gắt ở đây thôi, khi đến chá»— cụ và bà , thì nét mặt nên vui vẻ má»™t chút. Nếu cứ thế nà y, chị sẽ bị mắng đấy.
- Thôi, ăn Ä‘i! Tôi biết cả rồi, cáºu đừng giở giá»ng đưá»ng máºt ra đây nữa.
Bảo Ngá»c ăn mấy thìa, giả vá» kêu không ngon.
Ngá»c Xuyến bÄ©u môi nói:
- A di đà pháºt, thứ nà y mà bảo là không ngon, thì chả còn cái gì ngon nữa!
- Chả có mùi mẽ gì cả, chị không tin thì nếm một tà mà xem.
Ngá»c Xuyến tức quá, nếm má»™t thìa. Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Ngon đấy nhỉ!
Bấy giá» Ngá»c Xuyến má»›i hiểu ý Bảo Ngá»c đánh lừa mình, liá»n nói:
- Trước cáºu bảo không ngon, bây giá» lại bảo ngon, thì tôi không cho cáºu ăn nữa.
Bảo Ngá»c cứ cưá»i trà n đòi ăn, Ngá»c Xuyến không cho ăn, gá»i mang cÆ¡m lên.
Khi a hoà n mang cÆ¡m đến, thì có ngưá»i và o trình:
- Có hai vú nhà cụ Phó đến há»i thăm cáºu.
Bảo Ngá»c biết ngay là vú nhà quan thông phán Phó ThÃ.
Nguyên Phó Thà là môn sinh cá»§a Giả ChÃnh, xưa nay nhá» thế lá»±c há» Giả mà là m nên. Giả ChÃnh đối đãi hắn cÅ©ng tá» tế hÆ¡n, không như nhưng ngưá»i khác. Hắn thưá»ng sai ngưá»i qua lại thăm há»i.
Bảo Ngá»c vốn ghét bá»n đà n ông thô tục và đà n bà ngu xuẩn, nhưng tại sao lần nà y lại sai má»i hai bà già ấy và o? Tất nhiên có duyên cá»›. Vì Bảo Ngá»c nghe nói nhà Phó Thà có ngưá»i em gái tên gá»i Phó Thu Phương, sắc tà i vẹn hai, cÅ©ng là viên ngá»c quý trong khuê các. Mắt tuy chưa trông thấy, nhưng tấm lòng trá»™m nhá»› thầm yêu rất là chân thà nh, kÃnh cẩn. Nếu không để cho hai bà nà y và o, sợ coi nhẹ Phó Thu Phương chăng, vì váºy Bảo Ngá»c vá»™i sai ngưá»i ra má»i.
Phó Thà là nhà má»›i phất lên. Thu Phương lại có nhan sắc thông minh hÆ¡n ngưá»i, Phó Thà cáºy có em gái như thế, nên chỉ muốn kết thân vá»›i nhà hà o quý, chứ không chịu gả cho ngưá»i thưá»ng, mà đám hà o quý thì khinh hắn là con nhà nghèo hèn, thấp kém, không thèm há»i đến, vì thế cô ta lỡ thá»i, đã hai mươi ba tuổi, vẫn chưa lấy ai. Sở dÄ© Phó Thà đi lại thân máºt vá»›i há» Giả, cÅ©ng là có má»™t ý nghÄ© đấy.
Hai bà già đến đây lại là hạng ngu xuẩn không biết gì. ÄÆ°á»£c Bảo Ngá»c má»i và o, ngoà i câu há»i thăm ra, há» không nói được lá»i nà o.
Ngá»c Xuyến thấy ngưá»i lạ đến, không cãi nhau vá»›i Bảo Ngá»c nữa, tay cầm bát canh đứng ngẩn ra nghe. Bảo Ngá»c thì cứ ngoảnh lại nói chuyện vá»›i hai bà già , vữa ăn cÆ¡m vữa giÆ¡ tay đòi bát canh. Cả Bảo Ngá»c và Ngá»c Xuyến cứ nhìn chòng chá»c và o hai bà già kia, không ngá» tay giÆ¡ mạnh quá, đụng đổ bát canh, nước canh sánh cả và o tay Bảo Ngá»c. Ngá»c Xuyến không bị bá»ng, giáºt mình má»™t cái, vá»™i cưá»i nói:
“Là m sao thế nà y?â€.
Äám a hoà n vá»™i chạy đến đỡ lấy bát. Bảo Ngá»c không biết chÃnh tay mình bị bá»ng, lại há»i Ngá»c Xuyến:
- Chị bá»ng ở đâu? Có Ä‘au không?
Ngá»c Xuyến cùng má»i ngưá»i cưá»i ầm lên. Ngá»c Xuyến nói:
- ChÃnh cáºu bị bá»ng, lại còn há»i tôi. Bảo Ngá»c nghe nói, má»›i biết mình đã bị bá»ng. Má»i ngưá»i vá»™i đến thu dá»n. Bảo Ngá»c không ăn cÆ¡m nữa, rá»a tay uống nước, lại nói chuyện vá»›i hai bà già . Sau đó há» cáo từ ra vá». Bá»n Tình Văn Ä‘i tiá»…n đến bên cầu má»›i trở lại.
Hai bà già vừa Ä‘i vừa bà n tán, má»™t bà già cưá»i nói:
- Chả trách được, ngưá»i ta thưá»ng nói cáºu Bảo nà y bá» ngoà i thì xinh đẹp, mà bên trong thì hồ đồ, chỉ là cá»§a để nhìn chứ không phải để ăn, quả nhiên là ngây ngô! ChÃnh mình bị bá»ng tay, lại Ä‘i há»i ngưá»i khác có Ä‘au không.
Bà kia cưá»i nói:
- Lần trước tôi sang, thấy nhiá»u ngưá»i nhà bên ấy nói chuyện, thì cáºu ấy ngây ngô thá»±c, bị mưa to ướt như con gà luá»™c ấy, thế mà lại bảo ngưá»i khác “mưa to đấy, tránh Ä‘i mauâ€. Bà xem, có đáng buồn cưá»i hay không? Thưá»ng lúc vắng ngưá»i, cáºu ấy ngồi cưá»i khóc má»™t mình; trông thấy con chim yến, thì nói chuyện vá»›i con chim yến; trông thấy con cá ở dưới sông, thì nói chuyện vá»›i con cá; nhìn thấy sao tá» trăng sáng, không thở ngắn than dà i, cÅ©ng rên thầm rỉ kÃn.
Vả chăng tÃnh nết cáºu ta rất là nhu nhược, nhịn nhục cả vá»›i bá»n a hoà n hầu bé. Yêu quý má»i thứ, ngay từ sợi chỉ cÅ©ng cho là đẹp, nhưng đến lúc phung phà thì dù hà ng nghìn hà ng vạn cáºu ta cÅ©ng không cần.
Hai ngưá»i bà n tán và đi ra khá»i vưá»n.
Táºp Nhân thấy má»i ngưá»i Ä‘i rồi, liá»n dắt Oanh Nhi đến há»i:
- Tết những dây gì?
Bảo Ngá»c cưá»i bảo Oanh Nhi:
- Từ nãy đến giá», chỉ mải nói chuyện, tôi quên hẳn chị Ä‘i, phiá»n chị sang đây, không có việc gì khác đâu, chỉ nhá» chị tết há»™ mấy cái dây thôi. Oanh Nhi há»i:
- Tết dây để buộc cái gì?
- Chả buộc và o cái gì, chị cứ theo mỗi kiểu tết hộ tôi mấy cái.
Oanh Nhi vá»— tay cưá»i nói:
- Thế thì là m thế nà o được! Nếu là m thế thì mưá»i năm cÅ©ng chưa xong.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Chị Æ i, chị rá»—i chẳng có việc gì, thì cứ là m há»™ tôi.
Táºp Nhân cưá»i nói:
- Là m má»™t lúc thì xong thế nà o được. Giá» hãy chá»n mấy cái cần thì là m trước.
Oanh Nhi nói:
- Còn cái gì cần nữa? Chẳng qua là dây đeo quạt, dây đeo túi thơm, dây đeo quần chứ gì?
Bảo Ngá»c nói:
- Dây đeo quần cũng được.
Oanh Nhi há»i:
- Quần cá»§a cáºu mà u gì?
- Mà u đỠthắm.
- Mà u đỠthắm phải có dây đen, thì nhìn mới đẹp, hay là mà u thạch thanh mới nổi.
- Mà u hoa thông hợp với mà u gì?
- Mà u hoa thông hợp vá»›i mà u hồng Ä‘iá»u.
- Thế mới tươi đẹp. Trong các mà u nhã nhặn, phải thêm cái mà u tươi đẹp nữa.
- Tôi rất thÃch mà u thông xanh pha vá»›i mà u liá»…u và ng.
- Thôi được, chị tết há»™ tôi má»™t dây mà u hồng Ä‘iá»u, má»™t dây mà u thông xanh.
- Tết những kiểu gì?
- Có mấy kiểu?
- Kiểu bó hương, kiểu ghế rút rế, kiểu mắt voi, kiểu xếp chéo, kiểu liên hoà n, kiểu hoa mai, kiểu lá liễu...
- Hôm nỠchị tết hộ cô Ba kiểu gì đấy?
- Kiểu hoa mai chồng lên nhau.
- Kiểu ấy đẹp đấy.
Rồi gá»i Táºp Nhân mang chỉ đến. Thấy má»™t bà già đứng ở ngoà i cá»a sổ nói:
“CÆ¡m các cô được rồi đấy!â€. Bảo Ngá»c nói:
- Thôi các chị đi ăn cơm đi, ăn xong trở lại đây.
Táºp Nhân cưá»i nói:
- ÄÆ°Æ¡ng có khách, chúng tôi Ä‘i sao tiện?
Oanh Nhi vừa gỡ chỉ vừa cưá»i:
- Sao chị lại nói thế, cứ đi ăn cơm đi.
Táºp Nhân bấy giá» má»›i Ä‘i, để hai đứa hầu nhỠở lại.
Bảo Ngá»c vừa xem Oanh Nhi tết, vừa há»i chuyện phiếm:
- Chị mưá»i mấy tuổi rồi?
- Mưá»i sáu tuổi.
- Chị hỠgì?
- Tôi hỠHoà ng.
- HỠvới tên xứng nhau quá, thực là con chim hoà ng oanh.
- ChÃnh tên tôi là Kim Oanh. Nhưng cô tôi cho là khó gá»i, nên chỉ gá»i là Oanh Nhi, bây giá» gá»i đã quen rồi.
- Thế là cô Bảo thương chị lắm đấy. Sau nà y cô ấy đi lấy chồng, thế nà o chị cũng đi theo.
Oanh Nhi bÄ©u môi cưá»i má»™t cái.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Tôi thưá»ng bảo chị Táºp Nhân:
không biết sau nà y anh nà o có phúc vớ được cả hai cô cháu nhà chị!
Oanh Nhi cưá»i nói:
- Cáºu chưa biết, dáng Ä‘iệu chỉ là phụ thôi, cô tôi còn có nhiá»u cái tốt mà ở Ä‘á»i nà y không mấy ngưá»i có.
Bảo Ngá»c thấy Oanh Nhi có dáng xinh xắn, dịu dà ng, cưá»i nói như ngây, trong bụng đã xiêu xiêu, nay lại nghe nhắc đến Bảo Thoa thì nhịn sao được. Liá»n há»i:
- Chị ấy có nhưng cái gì tốt, chị thỠkể rà nh mạch cho tôi nghe nà o?
- Tôi kể cho cáºu nghe, nhưng cáºu không nên nói lại cho cô tôi biết đấy nhé.
- Cố nhiên!
ÄÆ°Æ¡ng nói chuyện thì bên ngoà i có tiếng nói:
“Là m sao mà lại lặng lẽ như tá» thế nà y?†Hai ngưá»i nhìn ra, thì chÃnh là Bảo Thoa.
Bảo Ngá»c má»i ngồi. Bảo Thoa ngồi xuống há»i Oanh Nhi:
- Tết cái gì đấy?
Bảo Thoa vừa há»i vừa nhìn và o tay Oanh Nhi, thấy Oanh Nhi má»›i tết được má»™t ná»a cái dây, Bảo Thoa cưá»i nói:
- Tết cái nà y để là m trò gì? Hãy tết cái dây Ä‘eo viên ngá»c đã Câu nói ấy là m Bảo Ngá»c nhá»› ra, vá»— tay cưá»i nói:
- Chị Bảo nói phải đấy, tôi quên đi mất. Nhưng tết mà u gì cho đẹp được?
Bảo Thoa nói:
- Các mà u thưá»ng nhất định không thể dùng được. Mà u đỠlại lẫn mà u. Mà u và ng thì không nổi, mà u Ä‘en thì tối quá. Cứ ý tôi, nên lấy chỉ kim tuyến xe lẫn vá»›i chỉ Ä‘en bóng, sợi ná» xe lẫn sợi kia, tết như thế má»›i đẹp.
Bảo Ngá»c nghe nói mừng lắm, gá»i dồn Táºp Nhân mang ngay chỉ kim tuyến ra. Bấy giá» Táºp Nhân đương mang hai bát đồ ăn đến, nói vá»›i Bảo Ngá»c:
- Lạ tháºt! Vừa rồi bà cho ngưá»i mang sang cho tôi hai bát đồ ăn.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Chắc hôm nay nhiá»u đồ ăn, nên má»›i đưa sang cho cả các chị.
Táºp Nhân nói:
- Không phải thế đâu, đưa sang Ä‘Ãch danh cho tôi, nhưng lại không bắt sang lạy tạ, thế má»›i lạ chứ?
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Cho chị thì chị cứ ăn, việc gì còn phải ngần ngại?
Táºp Nhân nói:
- Xưa nay chưa có như thế bao giá», là m tôi khó nghÄ© quá.
Bảo Thoa bÄ©u môi cưá»i nói:
- Có thế mà cÅ©ng khó nghÄ©? Sau nà y còn có nhiá»u việc là m chị khó nghÄ© hÆ¡n thế nữa kia!
Táºp Nhân nghe câu nói có ngụ ý gì đây, nhưng biết Bảo Thoa xưa nay không phải là hạng giá»ng lưỡi chua chát hay chế giá»…u ngưá»i.
Vả lại nghÄ© đến hôm trước, Vương phu nhâncó ý biệt đãi mình, nên không nhắc đến câu nói ấy nữa, rồi Ä‘em đồ ăn đến cho Bảo Ngá»c xem, và nói:
- Tôi Ä‘i rá»a tay đã, rồi sẽ mang chỉ ra.
Táºp Nhân ăn xong, rá»a tay, lấy chỉ kim tuyến ra đưa cho Oanh Nhi. Bấy giá» Tiết Bà n đã sai ngưá»i sang gá»i Bảo Thoa vá».
Bảo Ngá»c đương ngồi xem xe dây, thấy hai a hoà n cá»§a Hình phu nhân Ä‘em đến cho hai thứ quả, và há»i:
- Cáºu đã Ä‘i lại được chưa? Nếu Ä‘i được thì sáng mai sang chÆ¡i, bà tôi lúc nà o cÅ©ng nhá»› đến cáºu đấy.
Bảo Ngá»c vá»™i nói:
- Thế nà o tôi cÅ©ng phải sang thăm sức khá»e bác. Tôi đã đỡ Ä‘au rồi, xin bác cứ yên tâm.
Rồi má»i há» ngồi xuống, và bảo Thu Văn mang má»™t ná»a thứ quả ấy sang cho Äại Ngá»c. Thu Văn sắp Ä‘i, đã thấy tiếng Äại Ngá»c nói ở ngoà i sân. Bảo Ngá»c vá»™i bảo má»i và o.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 23-02-2009 at 03:52 PM .