 |
|

07-01-2009, 06:13 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 31 Khai phiếu
Thình lình lại có ngưá»i gầm hét như thế là m gương mặt Vương Hoa hiện ra sát khà ngay. Quả tháºt hắn không ngá» có ngưá»i quyết bảo Thanh Thanh cởi áo cho bằng được như váºy.
Hắn xoay ngưá»i nhìn ra sau, ngưá»i vừa ra tiếng nói chÃnh là má»™t ngưá»i mặc kình trang áo Ä‘en.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Thế nà o? Quyết phải cởi áo mới được sao?
Ngưá»i áo Ä‘en cưá»i nhạt nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên!
Vương Hoa nói giá»ng lạnh lùng :
- Theo ta thì không cần cởi nữa.
- Tại sao thế?
- Chẳng lẽ các hạ xem chưa đủ ư?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên!
Võ Lâm Hoà ng Äế cắt lá»i nói :
- Theo ta cÅ©ng không cần thiết cởi nữa. Äứng trước sắc đẹp quả tháºt lão già nà y không chịu đựng được nữa rồi. Chẳng biết chư vị có đồng ý vá»›i lão già nà y không?
Số đông quần hùng Ä‘á»u gáºt đầu biểu thị đồng ý!
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Thế thì cô nương Thanh Thanh nà y không cần thiết cởi nữa!
Thanh Thanh hướng vỠquần hùng dưới đà i xá dà i, nói :
- Äa tạ chư vị thương tình!
Nữ Nô Phiến Tá» khẽ cưá»i nói :
- Quả tháºt lão tiá»n bối nà y nói không sai chút nà o. Trước sắc đẹp cám dá»— như thế là m sao chịu nổi được, huống hồ thân hình cá»§a há» Ä‘á»u là những tấm thân tuyệt mỹ.
Y nói đến đây dừng lại giây lát rồi nói tiếp :
- Thanh Thanh, ngươi hãy đi và o đi!
- Vâng.
Dứt lá»i, Thanh Thanh thoăn thoắt bước và o trong.
Một cơn sóng gió tưởng sắp phải động võ cuối cùng lại lắng dịu ngay.
Nữ Nô Phiến TỠnói :
- Bây giá» các bạn đã xem xong ba nữ nô được mang ra bán đấu giá lần nà y, bản nhân láºp lại lần nữa, chẳng những ba nữ nô nà y có sắc đẹp vô cùng, đồng thá»i lại có năng khiếu cả cầm, kỳ, thi, há»a và võ công luôn. Bây giá» chư vị hãy tiến hà nh chá»n mua vị thứ ba nà y nha.
Vương Hoa thoáng rùng mình giáºt bắn ngưá»i lên.
Hắn quyết mua cô nương Thanh Thanh nà y cho bằng được nhưng mà biết dùng thứ đồ trân quý gì để mua chứ?
Phải, trong ngưá»i hắn chẳng có má»™t thứ gì quý báu hết.
Một số cao thủ võ lâm đang cầm bút ghi giá cả và o tỠgiấy.
Vương Hoa quay sang nhìn Võ Lâm Hoà ng Äế, thấy lão ngồi vá»›i dáng vẻ tháºt nhà n rá»—i, khác hẳn vá»›i hai lần trước lão đã vá»™i vã cầm bút ghi giá cả.
Hắn ngạc nhiên mắt nhìn lão, há»i :
- Gia gia, sao ông không viết nữa ư?
- Viết gì thế?
- Giá cả chứ còn gì?
- Ta có muốn mua y đâu mà phải cho giá cả chứ?
Vương Hoa ngạc nhiên há»i :
- Gia gia, chẳng phải ngưá»i nà y ư?
- Rất có thể là ả!
- Gia gia, thế tại sao ông không ghi gì cả?
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Lần thứ nhất, thứ nhì lúc nãy ta chỉ ghi bừa thôi, không thể nà o mua được ai hết.
Nhưng lần nà y thì khác hẳn.
- Khác thế nà o chứ?
- Nếu lần nà y có ra giá cả, quyết phải mua được mới xong. Nếu không ắt phải phụ lòng ngươi chớ chẳng sai!
Vương Hoa xúc động nói :
- Gia gia, ông cháu ta cần phải mua ả cho bằng được.
- Ta đã biết Ä‘iá»u nà y!
- Thế thì ông...
- Nói tháºt cho ngươi biết, trong ngưá»i ta chẳng có thứ gì đáng giá hết!
- Gia gia...
Vương Hoa quýnh quáng nói chẳng ra lá»i.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Ngươi muốn mua ả thì ngươi cứ cho giá đi.
Vương Hoa hấp tấp nói :
- Gia gia, trong ngưá»i cháu cÅ©ng không có gì hết!
- Thế thì đà nh chịu váºy.
- Như thế sao được?
- Ta cũng chẳng còn biện pháp gì hết!
Vương Hoa nói :
- Gia gia, chẳng phải ông nói rằng ông cháu mình quyết mua nữ nô nà y cho bằng được sao? Thế bây giỠsao ông lại chẳng quan tâm gì hết?
- Ai bảo rằng ta không quan tâm chứ?
- Thế thì phải là m sao bây gi�
Võ Lâm Hoà ng Äế cau mà y suy nghÄ© giây lát nói :
- Bây giỠthế nà y...
- Thế nà o?
- Ngươi thá» ghi món đồ trong ngưá»i ngươi xem có mua được không?
- Món đồ gì thế?
- Äại lá»±c kim đơn chứ còn gì nữa?
- Äại lá»±c kim đơn ư? Ông bảo... trả giá bằng Äại lá»±c kim đơn ư?
- Äúng thế!
- Gia gia, chẳng lẽ một viên đại lực kim đơn có thể mua chuộc được ả sao? Gia gia, ông không nói đùa chứ?
- Cứ ghi giá nà y và o xem sao? Chứ bây giỠchúng ta không còn gì hết.
Vương Hoa thoáng suy nghÄ© thấy không sai chút nà o. Quả tháºt ngoại trừ đại lá»±c kim đơn, ngoà i ra chẳng còn thứ gì khác hÆ¡n. Nhưng vá»›i má»™t viên đại lá»±c kim đơn nho nhá» nà y, liệu có thể mua được Thanh Thanh chăng?
Hiển nhiên, Ä‘iá»u nà y không thể được rồi.
Nhưng bây giá» ngoại trừ đại lá»±c kim đơn, ngoà i ra trong ngưá»i cá»§a hai ông cháu há» không còn gì hết. Trông tình hình đà nh phải trả giá như thế thôi.
Hắn láºp tức cầm bút ghi và o tá» giấy :
“Xin mua Thanh Thanh cô nương vá»›i giá là má»™t viên đại lá»±c kim đơn cá»§a Võ Lâm Hoà ng Äế, ghế ngồi số bốnâ€.
Sau khi hắn viết xong, láºp tức giao cho tỳ nữ ngay. Võ Lâm Hoà ng Äế há»i :
- Ngươi ghi xong rồi chứ?
- Thưa gia gia, xong rồi. Có được chăng?
- ÄÆ°á»£c, bất kể mua được hay chăng chúng ta hãy tÃnh biện pháp khác!
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Phải, nếu mua không được, chúng ta sẽ tÃnh biện pháp khác.
Dĩ nhiên biện pháp của hỠlà dùng sức mạnh rồi.
Ngay lúc nà y...
Ba tỳ nữ áo và ng đã giao tất cả giấy ghi giá cả cá»§a ba lần cho Nữ Nô Phiến Tá». Nữ Nô Phiến Tá» lướt mắt quan sát quần hùng má»™t lượt rồi mỉm cưá»i nói :
- Thưa các bạn, công việc chá»n mua nữ nô đến đây hoà n toà n kết thúc. Bây giá» bản nhân sẽ lần lượt xem phiếu định ngưá»i trúng giải từ nữ nô đầu tiên trước.
Y mở xem từng tỠgiấy ghi giá cả...
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy khẩn trương vô cùng. Ãnh mắt há» chăm chăm theo dõi Nữ Nô Phiến Tá»...
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Vương Hoa cÅ©ng hồi há»™p hết sức.
Bá»—ng Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Vương Hoa!
- Thưa gia gia, có việc gì thế?
- Ta muốn giao cho ngươi một món đồ!
- Món đồ gì thế?
- Ba miếng thiên niên Hà thủ ô...
- A! Thiên niên Hà thủ ô ư?
- Phải!
- Tại sao phải giao cho cháu?
- Có lẽ ngươi cần dùng đến nó. Ta ngại có ngưá»i nà o đó thình lình đánh độc ngươi, cÅ©ng y như trưá»ng hợp cá»§a Chương VÄ©nh Kỳ...
- Gia gia, tại sao bỗng nhiên ông lại nghĩ tới vấn đỠnà y như thế?
- Chẳng lẽ ngươi không biết có ngưá»i Ä‘ang theo dõi hai ông cháu ta à ?
- Biết chứ!
- Thế thì ngươi hãy cất giữ món đồ nà y, muôn má»™t ngươi phát hiện trúng độc, thế thì chẳng phải lo nữa. Hãy nhá»› cho kỹ, váºt gói trong giấy nà y chÃnh là thiên niên Hà thá»§ ô.
Vương Hoa thoáng giáºt mình kinh hãi, sau đó hắn đà nh cầm lấy bao giấy trong tay cá»§a Võ Lâm Hoà ng Äế bá» và o túi áo.
Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i nói :
- Nếu như ông cháu mình chẳng mua được nữ nô thế thì hai ta phải động võ váºy...
- Nếu may mắn mua được thì sao?
- Thế thì khá»i phải động thá»§ thôi!
- Rốt cuộc vị nữ nô nà o có liên hệ với Thủy Tinh Cầu ấy?
- Thanh Thanh!
- Thanh Thanh ư?
- Äúng thế!
Vương Hoa ngá»› ngẩn đưa mắt chăm chăm nhìn Võ Lâm Hoà ng Äế má»™t hồi tháºt lâu má»›i nói :
- Gia gia, nếu ông cháu ta chẳng mua được Thanh Thanh thì phải động thá»§ tháºt chứ?
- Äó là việc cá»§a ngươi.
- Việc của cháu?
- Phải, hãy nhá»› cho kỹ, gia gia không phải là Võ Lâm Hoà ng Äế mà chỉ là Ải Tẩu thôi. Võ công cá»§a ta thua kém ngươi, hãy nhá»› cho kỹ Ä‘iểm nà y.
Vương Hoa khẽ gáºt đầu má»™t cái.
Bấy giá»...
Nữ Nô Phiến TỠđã xem xong số phiếu ghi giá cả mua nữ nô thứ hai, hai mắt của y bất giác dừng ở gương mặt Vương Hoa trong giây lát.
Sau đó, y lại bắt đầu xem số phiếu mua nữ nô thứ ba...
Chẳng mấy chốc, bá»—ng nhiên y cất tiếng cưá»i nói :
- Xin chư vị bằng hữu hãy chú ý!
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u rùng mình giáºt bắn ngưá»i lên, hỠđã lẳng lặng đưa mắt chăm chăm nhìn Nữ Nô Phiến Tá», chỠđợi y sẽ tuyên bố những gì.
Nữ Nô Phiến TỠnói :
- Bên trong nà y bản nhân phát hiện má»™t vấn đỠkinh ngưá»i hết sức...
- Vấn đỠkinh ngưá»i? Vấn đỠkinh ngưá»i thế nà o chứ?
Có ngưá»i kinh ngạc há»i :
- Có vấn đỠgì sao?
- Phải, có một vấn đỠlạ lùng.
- Vấn đỠlạ lùng thế nà o?
Quần hùng đồng thanh há»i như thế.
Nữ Nô Phiến TỠnói :
- Xin há»i chư vị bằng hữu, chư vị có ngưá»i nà o đã ghi sai số ghế cá»§a mình chăng?
Nữ Nô Phiến Tá» vừa há»i như thế, tất cả má»i ngưá»i bất giác đồng thá»i đảo mắt nhìn kỹ lại số ghế mình Ä‘ang ngồi.
Nhưng không một ai nói gì hết!
Chứng tỠrằng không một ai ghi sai số ghế hết.
Thế thì tại sao Nữ Nô Phiến Tá» lại bá»—ng nhiên há»i như thế.
Nữ Nô Phiến Tá» há»i lại :
- Không có ngưá»i nà o ghi sai số ghế chăng?
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u lắc đầu hết.
Nữ Nô Phiến TỠlấy là m ngạc nhiên hết sức.
Có ngưá»i cất tiếng há»i :
- Xin há»i các hạ rốt cuá»™c chuyện gì đã xảy ra thế?
Nữ Nô Phiến Tá» khẽ cưá»i nói :
- Bản nhân chẳng giấu giếm các bạn là m gì. Trong số phiếu chá»n mua nữ nô nà y, có má»™t ghế nà o đó đã ghi mua ba phiếu, nhưng nét bút thì khác nhau!
Như thế quần hùng mới hiểu việc gì đã xảy ra.
Nữ Nô Phiến Tá» lại há»i tiếp :
- Có ngưá»i nà o đùa chăng?
Nhưng không có ai trả lá»i hết!
Má»™t hồi tháºt lâu, có ngưá»i nói :
- Theo bản nhân nghÄ© sá»± việc trá»ng đại như thế, quyết không có ai đùa giỡn đâu. vả lại tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u muốn mua được cả, không thể nà o có ngưá»i ghi sai số ghế như thế được.
Nữ Nô Phiến Tá» mỉm cưá»i nói :
- Thế cÅ©ng phải. bản nhân xin há»i chư vị má»™t việc. Chẳng biết số đồ trị giá mà các bạn đã ghi và o phiếu có mang theo trong ngưá»i chăng? Cuá»™c giao dịch cá»§a đôi bên dứt khoát phải tiá»n trao cháo múc, chứ không có vấn đỠghi nợ nha.
Có ngưá»i lên tiếng nói :
- Äiá»u nà y đương nhiên rồi!
- Thế thì số đồ giá trị mà các bạn đã ghi và o phiếu hoà n toà n có mang theo trong ngưá»i rồi chứ gì?
Tất cả má»i ngưá»i gáºt đầu không nói gì hết.
Nữ Nô Phiến TỠnói :
- Lần nà y đặc biệt vinh hạnh vô cùng, có má»™t bằng hữu mua liá»n má»™t lúc được ba vị nữ nô!
- A...
- Nói sao?
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u buá»™t miệng kêu lên hoảng hốt!
Má»™t ngưá»i đã mua được ba nữ nô, đây quả là má»™t việc không thể tưởng tượng được.
Ngưá»i nà y là ai thế? Trong ngưá»i y lại có số đồ trân quý nhiá»u như thế ư?
Trong số quần hùng đã kinh ngạc phải nói là Vương Hoa.
Sá»± tháºt đã chứng tá» rằng hắn chẳng được ngưá»i nà o hết vì hắn chỉ ghi có má»™t mà bây giá» là má»™t ngưá»i đã may mắn được cả ba nữ nô.
|

07-01-2009, 06:14 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 32 Bất ngá»
Bấy giá» trong số quần hùng có ngưá»i cất tiếng há»i :
- Má»™t ngưá»i đã mua được cả ba nữ nô má»™t lúc ư?
- Äúng thế!
- Ngưá»i nà y là ai váºy?
- Bản nhân không thể nói Ä‘iá»u nà y ra được. Nếu ta nói như thế được thì cÅ©ng chẳng cần thiết bảo chư vị ghi số đồ có giá trị và o trong giấy trắng bà máºt như váºy là m gì nữa, phải váºy không hỡi các bạn?
Quần hùng đã gáºt đầu biểu thị đồng ý.
Nữ Nô Phiến TỠnói :
- Äối vá»›i bản nhân thì vị bằng hữu nà y đã ghi ra số đồ giá trị vô cùng. Toà n là báu váºt cái thế hiếm có. Bản nhân hết sức vừa ý.
Y dừng lại giây lát, sau đó nói tiếp :
- Thà nh tháºt cảm tạ chư vị võ lâm đã á»§ng há»™. Lần nà y chư bằng hữu nà o không được may mắn mua được nữ nô nà o hết thì lần sau vẫn còn cÆ¡ há»™i. Bản nhân rất hoan nghênh kỳ tá»›i các bạn sẽ tá»›i á»§ng há»™ tiếp, bây giá» tỳ nữ cá»§a bản nhân sẽ từng ngưá»i má»™t dẫn các bạn ra khá»i Hoa Nữ Trướng.
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u đứng lên hết.
Vương Hoa nói :
- Gia gia, là m sao bây gi�
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Là m sao cái gì ư?
- Ông cháu ta chẳng mua được ai hết. Ông có Ä‘oán được ngưá»i đó là ai chăng? Ngưá»i nà y bản lãnh tháºt, đã mua liá»n má»™t lúc được ba vị nữ nô luôn!
- Ta không biết!
Vương Hoa động lòng nói :
- Gia gia, bên trong việc nà y có âm mưu gì chăng?
- Âm mưu ư?
- Äúng thế! Và dụ rằng ngưá»i đó là môn hạ cá»§a Vương Bán Tiên, trong ngưá»i y chẳng há» có kỳ trân dị bảo gì hết, vì chỉ ghi ra như thế nhằm tiến hà nh ý đồ gì chăng?
Võ Lâm Hoà ng Äế khẽ cưá»i nói :
- Có thể như thế!
- Thế thì là m sao bây gi�
- Ra khá»i đây hãy tÃnh sau!
Vương Hoa khẽ gáºt đầu không nói gì nữa.
Quần hùng từng ngưá»i má»™t lần lượt được dắt ra khá»i Hoa Nữ Trướng. Những ngưá»i được dẫn ra chẳng phải liên tục, mà phải cách má»™t thá»i gian tương đối.
Hiển nhiên nếu từng ngưá»i má»™t Ä‘i ra liên tục, thế thì ngưá»i Ä‘i sau ắt phải trông thấy chá»§ mua chứ không sai.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Nữ Nô Phiến TỠđã hết sức cẩn tháºn rồi.
Nhân váºt võ lâm đã từng ngưá»i má»™t lần lượt Ä‘i ra.
Vương Hoa là ngưá»i đứng xếp hà ng sau cùng ở hà ng ngưá»i bên phải.
Còn Võ Lâm Hoà ng Äế là ngưá»i thứ ba từ dưới đếm lên đứng ở hà ng ngưá»i bên trái.
Vương Hoa mãi lo suy nghĩ tìm cách ứng phó.
Bất cứ giá nà o hắn phải gặp Nữ Nô Phiến Tá» cho bằng được, vì chắc chắn Nữ Nô Phiến TỠắt phải biết tung tÃch cá»§a Tiểu Yến mà đã bán ra lần trước.
Mặc dù hắn ra khá»i Hoa Nữ Trướng nhưng quyết trở và o đây má»›i xong.
Vương Hoa suy nghĩ đến đây, hắn bèn quyết định như thế. Hắn quyết phải đoạt được Thanh Thanh mới xong, bất kể chủ mua nà y là ai hết.
Cuối cùng chỉ còn một mình hắn.
Tỳ nữ áo và ng nói :
- Má»i các hạ theo tiểu tỳ Ä‘i ra!
Vương Hoa gáºt đầu nhè nhẹ.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên hắn phải Ä‘i ra, hắn không thể ở lì lại đây được. Nhưng hắn quyết vô đây lần nữa.
Vương Hoa mỉm cưá»i nói :
- Cảm ơn.
- Xin má»i!
Vương Hoa cất bước theo sau tỳ nữ áo và ng. Äi độ không được má»™t trượng, tỳ nữ áo và ng dẫn hắn Ä‘i vá» hướng má»™t cái cá»a có mà n che.
Rõ rà ng đây là một ngõ ra.
Tỳ nữ áo và ng dừng bước lại nói :
- Xin má»i các hạ.
Vương Hoa cũng dừng bước lại luôn, nói :
- Ta không đi ra!
- Không đi ra ư?
- Phải, ta cần xem chủ nhân ngươi là ai?
- Các hạ không thể là m khó dễ tiểu tỳ chứ? Tiểu tỳ... chẳng chịu đòn được đâu.
Vương Hoa xiêu lòng, nhủ thầm :
- “Äà nh chịu váºy, ta Ä‘i ra khá»i nÆ¡i đây rồi tÃnh sau.â€
Hắn nghÄ© tá»›i đây, liá»n kéo mà n bước ra ngoà i luôn.
Thình lình...
Vương Hoa đã dừng bước lại, hắn đã ra tới bên ngoà i rồi ư?
Không, hắn không phải Ä‘i ra ngoà i, mà là đi và o má»™t tiểu thất. Hắn đảo mắt nhìn tá»›i trước, buá»™t miệng kêu lên má»™t tiếng “ạâ€, thụt lùi ra sau ba bước liá»n.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn giáºt mình kinh hãi ngay.
Chỉ thấy Nữ Nô Phiến Tá» ngồi trên má»™t chiếc ghế dá»±a bá»c da cá»p ở trước mặt. Bên phải cá»§a y có ba nữ nô được mang ra bán đấu giá lúc nãy đứng sá» sỠở đó, bên trái thì có và i thiếu nữ áo và ng đứng hầu nghiêm túc.
Vương Hoa ngẩn ngưá»i tại chá»— luôn.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế?
Những cặp mắt cá»§a há» Ä‘á»u đổ dồn và o ngưá»i Vương Hoa.
Bá»—ng nhiên Vương Hoa nghÄ© ra má»™t việc, hắn đã hiểu rồi, Nữ Nô Phiến Tá» nà y ắt là ngưá»i cá»§a Vương Bán Tiên, y mượn chiêu Ä‘i bán nữ nô dụ mình cắn câu.
Vương Hoa thoáng suy nghĩ như thế, nhưng mà chẳng phải hắn đang muốn đụng độ Nữ Nô Phiến TỠnà y sao?
Bây giá», hắn phải xem thá» y chÆ¡i trò huyá»n ảo gì đây.
Nữ Nô Phiến TỠđã ngồi báºt dáºy nói :
- Hoan nghênh các hạ!
Vương Hoa cưá»i nhạt nói :
- Cảm ơn!
- Má»i ngồi!
- Cảm Æ¡n các hạ má»i ngồi. Chẳng biết các hạ dẫn tại hạ và o đây có Ä‘iá»u chi chỉ giáo chăng?
Nữ Nô Phiến Tá» mỉm cưá»i nói :
- Xin được thỉnh giáo tôn tánh đại danh của các hạ thế nà o?
- Tại hạ tên là Vương Hoa.
- Vương Hoa?
- Äúng thế!
Nữ Nô Phiến Tá» cưá»i khẩy nói :
- Khẩu khà cá»§a các hạ chẳng tầm thưá»ng, mua má»™t lúc cả ba vị nữ nô...
- Nói sao?
Vương Hoa thất thanh kêu lên hoảng hốt, đồng thá»i thụt lùi ra sau ba bốn bước liá»n.
Hắn trợn to hai mắt, suýt nữa không tin tưởng hai lỗ tai của mình luôn. Hắn nói :
- Các hạ... nói sao?
Nữ Nô Phiến TỠnói :
- Giá trị của bạn đã đưa ra, chúng tôi rất hà i lòng, cho nên bản nhân đã quyết định bán cả ba nữ nô nà y cho một mình bạn hết.
Vương Hoa ngẩn ngưá»i tại chá»— không nói gì hết.
- “Lạ lùng tháºt, chuyện gì đã xảy ra thế?â€
Hắn hoang mang chẳng hiểu gì hết.
Má»™t hồi tháºt lâu, hắn má»›i há»i :
- Các hạ bảo rằng tại hạ mua một lúc ba nữ nô ư?
- Äúng thế!
- Không... Không thể như thế được!
Nữ Nô Phiến TỠthoáng rùng mình nói :
- Bản nhân cÅ©ng cho rằng không thể như thế được, tại vì nét chữ hai phiếu đầu chẳng giống nét chữ má»™t phiếu sau cùng chút nà o hết. ChÃnh vì thế mà bản nhân lúc nãy há»i các bạn có ghi sai số ghế chăng là như thế đấy!
- Ba phiếu Ä‘á»u ghi số năm cả ư?
- Äúng thế!
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, há»i :
- Tại hạ có thể xin há»i các hạ má»™t Ä‘iá»u chăng?
- Cứ việc nói, chẳng hỠchi!
- Giá trị phiếu thứ nhất là thứ gì thế?
- Ba miếng thiên niên Hà thủ ô!
- A! Phiếu thứ hai thì sao?
- Tá» vong!
Vương Hoa giáºt mình kinh hãi, suýt nữa đã thất thanh kêu lên má»™t lần nữa. Bây giá» hắn hoà n toà n hiểu sá»± việc đã xảy ra như thế nà o rồi.
Hai phiếu đầu chÃnh gia gia hắn đã ghi như thế. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u là đã ghi số ghế cá»§a mình và o phiếu, cho nên má»›i xảy ra việc nét bút không giống nhau như thế.
Rõ rà ng, vị gia gia Võ Lâm Hoà ng Äế cá»§a hắn đã biết hắn vinh hạnh mua được cả ba nữ nô nà y, bằng không lão cÅ©ng chẳng giao cho hắn ba miếng thiên niên Hà thá»§ ô là m gì.
Tại sao Võ Lâm Hoà ng Äế phải là m ra vẻ thần bà như thế? Mà chẳng nói cho hắn biết ư? Hiển nhiên bên trong quyết phải có bà ẩn gì đây.
Vương Hoa mỉm cưá»i nói :
- Có phải phiếu thứ ba đã ghi là Äại lá»±c kim đơn chăng?
- Äúng thế!
- Thế là không còn sai nữa rồi. Äó là bằng hữu ta đã ghi như thế, y đã muốn mua hai nữ nô thứ nhất thứ nhì thì ta đà nh phải mua hết chứ biết là m sao bây giá»?
- Trong ngươi bạn có đủ cả ba thứ đồ nà y chăng?
- Có... nhưng mà thiếu mất một thứ...
- TỠvong chứ gì?
- Äúng thế, chÃnh là tá» vong.
- à ngưá»i ghi hai chữ tá» vong và o phiếu tức là sẵn sà ng giao sanh mạng cho bản nhân, và bản nhân được quyá»n tá»± xá» lý. Lúc bản nhân cần thiết thì các hạ sẵn sà ng vì bản nhân mà tá» vong chứ gì?
Hiển nhiên Võ Lâm Hoà ng Äế viết hai chữ “tá» vong†là ý nghÄ©a như thế. Bằng không thi hai chữ “tá» vong†nà y biết giải thÃch ra sao đây?
Hắn khẽ gáºt đầu nói :
- Äúng thế, ý nghÄ©a hai chữ “tá» vong†cá»§a tại hạ chÃnh là tại hạ có thể tá» vong vì các hạ, nhưng tá» vong nà y phải thuá»™c vá» phương diện chÃnh nghÄ©a. Ta vẫn có thể yêu cầu như thế.
Nữ Nô Phiến TỠnói :
- Thế thì tốt lắm, bây giỠbạn hãy giao ba miếng thiên niên Hà thủ ô và đại lực kim đơn ra trước.
Vương Hoa đưa mắt nhìn ba nữ nô má»™t cái, sau đó cưá»i nhạt nói :
- HỠthuộc vỠtại hạ hoà n toà n rồi chứ?
- Äúng thế!
- HỠcó bằng lòng như thế chăng?
Bản nhân nghÄ© rằng chắc há» bằng lòng thôi. Y nói tá»›i đây liá»n quay sang nhìn ba nữ nô nói tiếp :
- Lan Lan, Thanh Thanh, Vân Vân, các ngươi có bằng lòng như thế chăng?
Ba ngưá»i đồng thanh nói :
- Bằng lòng!
Vương Hoa nói :
- Tại hạ giao đồ cho các hạ thì các hạ giao há» cho tại hạ liá»n chăng?
- Äúng thế!
Vương Hoa mỉm cưá»i nhìn Nữ Nô Phiến Tá» há»i :
- Tại hạ muốn thỉnh giáo một việc...
- Việc gì thế?
- Xin há»i các hạ là ai?
- Äiá»u nà y không năm trong phạm vi giao dịch.
- Nếu như tại hạ muốn biết thì sao?
Câu nói cá»§a Vương Hoa là m cho Nữ Nô Phiến Tá» ngẩn ngưá»i tại chá»—, má»™t hồi tháºt lâu sau y má»›i há»i lại :
- Bản nhân có thể há»i các hạ má»™t việc trước chăng?
- Xin cứ việc nói.
- Bạn có phải là truyá»n nhân cá»§a Võ Lâm Hoà ng Äế chăng?
- Không phải!
- Thế thì là m sao bạn lại có đại lực kim đơn chứ?
Vương Hoa nghe há»i như thế bất giác ngẩn ngưá»i trong giây lát, sau đó trả lá»i ngay :
- ChÃnh gia gia tại hạ là Ải Tẩu đã cho tại hạ đó.
- Ải Tẩu?... Ở chốn giang hồ nà y hình như chưa nghe nói có má»™t nhân váºt như thế bao giá» hết!
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Thiên hạ võ lâm rá»™ng mênh mông như thế, chẳng lẽ các hạ dám bảo chứng rằng các hạ đã quen biết hết tất cả ngưá»i võ lâm trên thiên hạ nà y sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không...
Vương Hoa lại cưá»i lạnh lùng nói tiếp :
- Thưa các hạ, Vương Hoa nà y đã mua hết ba nữ nô nà y rồi, nhưng tại hạ phải nói trước, tại hạ có và i câu há»i xin các hạ giải đáp.
- Má»™t trong số câu há»i là muốn biết bản nhân là ai?
- Äúng thế! Ta muốn biết các hạ là ai?
- Bản nhân đã nói rằng Ä‘iá»u nà y không nằm trong phạm vi giao dịch.
- Tại hạ quyết phải biết các hạ là ai cho bằng được?
Nữ Nô Phiến TỠnói :
- Thế nà o, bạn muốn động thủ chăng?
- Có thể như thế!
Nữ Nô Phiến Tá» cưá»i khẩy nói :
- Các hạ, trông thế nà y ngươi đến đây chẳng có thiện ý chút nà o rồi.
- Có thiện ý chứ, ngoà i ra ta còn muốn há»i các hạ má»™t vấn đỠnữa...
- Vấn đỠthế nà o?
- Lần trước đây các hạ đã bán ra mấy nữ nô?
- Hai ngưá»i.
- Trong đó có má»™t ngưá»i tên là Tiểu Yến, có phải váºy không?
|

07-01-2009, 06:14 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 33 Tung tÃch Tiểu Yến vẫn thần bÃ
Nữ Nô Phiến Tá» run bắn ngưá»i lên, buá»™t miệng nói :
- Tiểu Yến?
- Äúng thế!
Nữ Nô Phiến Tá» gáºt đầu nói :
- Phải, đúng là có má»™t ngưá»i tên là Tiểu Yến!
- Ngưá»i y đâu rồi!
- Ngưá»i ư? Ta đã bán mất thì là m gì còn biết y ở đâu nữa.
- Các hạ có biết ngưá»i mua Tiểu Yến ở đây trước là ai không?
- Ta không thể trả lá»i Ä‘iá»u nà y được!
- Các hạ phải trả lá»i câu nà y má»›i xong.
Nữ Nô Phiến Tá» cưá»i lạnh lùng nói :
- Thế thì thỠxem nà o.
Vương Hoa nhảy vá»t tá»›i, nói giá»ng lạnh lùng :
- Nữ Nô Phiến Tá», bạn buá»™c ta phải động thá»§ ư?
Nữ Nô Phiến Tá» cưá»i khẩy nói :
- Các hạ, ngươi lấn hiếp ngưá»i quá thế. Chúng ta chỉ bà n vấn đỠgiao dịch mà thôi nhưng mà ngươi lại cố tình gây sá»±, bản nhân muốn ngươi động thá»§ bao giá» chứ? Nhưng thế cÅ©ng được, chúng ta thá» so tà i má»™t phen, xem thá» coi bạn có đủ bản lãnh chết vì bản nhân không?
- ÄÆ°á»£c!
- Các hạ, hãy rút binh khà ra chứ?
- Không cần thiết!
Nữ Nô Phiến Tá» cưá»i lạnh lùng nói :
- Các hạ, nếu như bạn quyết phải động thá»§, muôn má»™t bại tráºn thì bản nhân có thể Ä‘oạt lấy hai món đồ trong ngưá»i mà không phải giao nữ nô gì hết...
- Nhưng ngươi không có khả năng nà y đâu!
- Khá lắm, thế thì thỠxem nà o.
Mặt lộ sát khà đùng đùng, Vương Hoa từ từ giơ tay phải lên, chuẩn bị xuất thủ.
Nữ Nô Phiến TỠvẫn đứng yên bất động.
Thình lình...
Vương Hoa gầm hét một tiếng, đánh tới một chưởng nhanh như cắt.
Thế xuất thá»§ kÃch ra má»™t chưởng cá»§a Vương Hoa mãnh liệt kinh ngưá»i hết sức.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên hắn cÅ©ng Ä‘oán biết võ công cá»§a Nữ Nô Phiến Tá» chẳng phải tầm thưá»ng rồi.
Nữ Nô Phiến TỠcũng vung chưởng đánh tới một chiêu nhanh nhẹn vô cùng.
Quả tháºt võ công và thân pháp cá»§a đối phương nhanh nhẹn kinh ngưá»i.
Vương Hoa thoáng giáºt mình kinh hãi, đồng thá»i tay trái cÅ©ng phóng ra hai chưởng liên tiếp luôn.
Vương Hoa đã gom hết công lá»±c bình sinh đánh ra hai chưởng nà y nên oai lá»±c cá»§a nó mạnh đến đỗi có thể phá vỡ má»™t ngá»n đồi đất không sai.
Nữ Nô Phiến TỠgầm hét một tiếng, tay phải cũng tấn công tiếp hai chưởng thần tốc vô cùng.
Chẳng những hai chưởng nà y đã đánh cho thế công cá»§a Vương Hoa lệch qua má»™t bên, đồng thá»i còn đẩy lùi được Vương Hoa ra sau năm, sáu bước liá»n, tức thì đã là m Vương Hoa phải giáºt bắn ngưá»i lên.
Bấy giá» Nữ Nô Phiến Tá» xoay ngưá»i má»™t vòng, lại tiếp tục vung chưởng tấn công lần nữa.
Bấy giỠVương Hoa cực chẳng đã phải thi triển vô địch ngũ thức ngay. Hắn quát to một tiếng, đánh ra chiêu thứ nhất là song chưởng vô địch luôn.
Oai lực của chiêu song chưởng vô địch mãnh liệt vô cùng, quả nhiên đã trấn áp được thế công của Nữ Nô Phiến TỠngay.
Vương Hoa trông thấy thế đã vững bụng hét to một tiếng :
- Tiếp một chưởng nữa xem nà o.
Kêu vù một tiếng đinh tai nhức óc, hắn đã đánh ra chiêu thứ hai là Tồi sơn liệt thạch trong vô địch ngũ thức, thế mạnh như vũ bão.
Vô địch ngÅ© thức là tuyệt chiêu lừng lẫy thiên hạ cá»§a Võ Lâm Hoà ng Äế oai lá»±c vô cùng mãnh liệt kinh ngưá»i. Mặc dù Vương Hoa chưa luyện tá»›i cảnh giá»›i cao siêu cá»§a nó nhưng đã có năm, sáu thà nh há»a hầu, như thế cÅ©ng hết sức kinh ngưá»i rồi.
Trong khi Vương Hoa tấn công ra chiêu thứ hai thì Nữ Nô Phiến TỠđã lượn mình nhảy lùi ra sau hơn một trượng, hoảng hốt gầm hét :
- Hãy dừng tay lại đã!
Vương Hoa nghe tiếng hét bất giác thu thế chưởng lại, lạnh lùng há»i :
- Ngươi muốn nói gì nữa?
Nữ Nô Phiến TỠkinh hãi nói :
- Có phải lúc nãy ngươi vừa thi triển vô địch ngũ thức chăng?
- Äúng thế!
- Ngươi là truyá»n nhân cá»§a Võ Lâm Hoà ng Äế ư?
- Không phải!
- Thế tại sao ngươi...
- Äây là tư sá»± cá»§a ta, các hạ chá»› thắc mắc là m gì...
- Ta muốn biết...
- Nếu như bạn đánh thắng tại hạ thì ta sẽ nói cho bạn nghe ngay!
- ÄÆ°á»£c, ta cÅ©ng thế! Nếu ngươi hạ được ta thì ta cÅ©ng sẽ trả lá»i má»i câu há»i cá»§a ngươi.
- Thế thì hay lắm!
Dứt lá»i, hai ngưá»i từ từ bước tá»›i, chuẩn bị xuất thá»§.
Thình lình...
Nữ Nô Phiến TỠgầm hét một tiếng, lướt tới nhanh như điện xẹt, vung chưởng tấn công ra một chiêu kỳ ảo vô song.
Nữ Nô Phiến TỠđã biết võ công Vương Hoa vừa sá» dụng chÃnh là vô địch ngÅ© thức, thế mà y vẫn dám tiếp tục ra chiêu vá»›i Vương Hoa, đương nhiên võ công cá»§a y ắt phải kinh ngưá»i vô cùng rồi.
Vương Hoa láºp tức xuất chiêu phản kÃch.
Bóng ngưá»i chá»›p nhoáng bay liệng trên không, hai bên song song đã tấn công ra ba chiêu liá»n.
Äây là tráºn đấu cá»±c kỳ ác liệt. Bây giá» hai ngưá»i Ä‘á»u dùng hết toà n lá»±c để chiến đấu vá»›i nhau, vì nếu bên nà o bại tráºn, đương nhiên phải tổn thất nặng ná» vô cùng.
Chỉ trong giây lát, hai bên đã đụng với nhau hơn và i chục chiêu.
Quả tháºt ná»™i lá»±c cá»§a Vương Hoa không thể đối kháng vá»›i y, nhưng vá» phương diện biến hóa cá»§a chưởng thức thì Nữ Nô Phiến Tá» không phải là địch thá»§ cá»§a Vương Hoa.
Cho nên tức thá»i khó phân thắng bại vô cùng.
Thình lình...
Vương Hoa gầm hét má»™t tiếng như sấm giáºt, chỉ thấy hắn thình lình tung ngưá»i lên tấn công ra má»™t chiêu hết sức nhanh nhẹn và mãnh liệt.
Má»™t chiêu nà y chÃnh là chiêu Hoà n VÅ© vô địch, cÅ©ng là chiêu vô cùng lợi hại và huyá»n ảo nhất trong vô địch ngÅ© thức, đồng thá»i Vương Hoa đã liá»u mạng và gom hết công lá»±c bình sanh tấn công tá»›i cho nên oai lá»±c nó mãnh liệt kinh ngưá»i hÆ¡n nhiá»u.
Nữ Nô Phiến TỠvội xuất chiêu đỡ gạt.
Vương Hoa thừa ngay lúc Nữ Nô Phiến TỠxuất chiêu đỡ gạt thì hắn đã vung tay trái với thế mạnh như lôi đình sấm sét, tấn công tiếp một chiêu nữa.
Kêu đùng một tiếng.
Má»™t chiêu hết sức mạo hiểm cá»§a Vương Hoa đã đánh trúng và o thân ngưá»i Nữ Nô Phiến Tá» má»™t cách trá»n vẹn, nhưng nhanh như cắt, tay phải cá»§a Nữ Nô Phiến Tá» cÅ©ng đồng thá»i phóng ra má»™t chưởng luôn.
Äùng má»™t tiếng nổ vang rá»n.
Hầu như hai tiếng kêu đùng nà y đã vang lên cùng trong má»™t lúc, hai bóng ngưá»i thấp thoáng thấp thoáng tách rá»i ra ngay, kế đó kêu oa oa hai tiếng, hai ngưá»i đồng thá»i phun ra hai bụm máu tươi.
Lưỡng bại câu thương.
Sau khi hai ngưá»i há mồm phun ra hai bụm máu tươi, cả hai song song đánh bạch má»™t tiếng, té ngồi trên đất luôn.
Hai ngưá»i Ä‘á»u bị thương khá nặng.
Vương Hoa té ngồi trên đất, láºp tức lấy má»™t viên đại lá»±c kim đơn ra, nạp và o miệng ngay và Nữ Nô Phiến Tá» cÅ©ng thò tay và o túi áo lấy má»™t gói thuốc bá»™t đổ và o miệng luôn.
Má»™t hồi tháºt lâu...
Hầu như hai ngưá»i đứng lên cùng má»™t lúc!
Vương Hoa lạnh lùng hét nói :
- Võ công cá»§a các hạ quả nhiên kinh ngưá»i.
- Võ công của ngươi cũng thế thôi! Sao, chúng ta có cần đấu tiếp nữa chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
- Các hạ am hiểu hÆ¡n ai chứ, căn cứ võ công cá»§a hai ta mà luáºn thì không hÆ¡n không kém. Nếu hai ta quyết phân thắng bại, tất nhiên phải có má»™t ngưá»i nằm xuống.
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Thế nà o, ngươi sợ chết chăng?
- Chẳng lẽ bạn không sợ chết ư?
- Cái chết chỉ cần có ý nghĩa thì Vương Hoa nà y chẳng tiếc rẻ đâu.
- Ngươi và ta động thủ đến đỗi phải một mất một còn như thế có đáng không?
- Phải phân thắng bại mới xong.
- Thế thì hai ta đà nh đấu tiếp tục thôi.
- Nếu như ngươi sợ chết thì hãy nói cho ta biết ngươi là ai và Tiểu Yến ở đâu?
- Ta đã nói không thể được.
Vương Hoa gầm hét lớn tiếng nói :
- Thế thì đụng nữa xem nà o.
Tiếng hét vừa dứt thì hắn đã nhảy vá»t tá»›i, đồng thá»i phóng chưởng đánh và o ngưá»i Nữ Nô Phiến Tá» ngay.
Vương Hoa vừa xuất thủ thì Nữ Nô Phiến TỠcũng ra đã tay nhanh như cắt.
Hai ngưá»i lại xuất thá»§ đấu nhau lần nữa. Vương Hoa nhá»§ thầm :
- “Quả tháºt Nữ Nô Phiến Tá» nói không sai chút nà o, lần nà y hai bên động thá»§, ắt phải có má»™t ngưá»i bá» xác tại chá»— chứ không saiâ€.
Äiá»u duy nhất Vương Hoa đã kÃnh phục hết sức là khi hắn và Nữ Nô Phiến Tá» xuất thá»§ giao đấu vá»›i nhau thì số tỳ nữ áo và ng có võ công cao cùng và ba nà ng nữ nô ấy từ đầu chà cuối vẫn không xuất thá»§ tham gia và o.
Nếu bá»n nà y mà nhảy và o tham chiến thì Vương Hoa là m gì có cÆ¡ há»™i xuất thá»§ lần thứ hai nữa.
Hai bên xuất thá»§ tấn công rất là kịch liệt, chỉ trong giây lát hai ngưá»i đã đấu vá»›i nhau hÆ¡n mưá»i hiệp nữa.
Thình lình...
Cũng trong lúc hỠđấu với nhau vô cùng khốc liệt thì bên ngoà i Hoa Nữ Trướng cũng vang tới một tiếng hét lạnh lùng :
- Ông muốn là m gì thế?
Âm thanh cá»§a Võ Lâm Hoà ng Äế vang lên nói :
- Ta tá»›i đây tìm má»™t ngưá»i...
- Tìm ai thế?
- Tìm cháu ná»™i ta! Hai ông cháu ta ngưá»i ra trước ngưá»i ra sau, nhưng mà mãi tá»›i bây giá» vẫn không thấy hắn Ä‘i ra nên ta phải quay trở lại tìm hắn.
- Lão trở vá» trước Ä‘i, lát nữa hắn vá» tá»›i bây giá».
- Không được, biết đâu các ngưá»i sẽ mưu sát hắn thì sao?
- Nói báºy nà o, là m gì chúng tôi lại đến ná»—i phải mưu sát hắn chứ?
- Ta suy đoán như thế, biết đâu bây giỠhắn đã chết rồi!
- Ông chớ có ăn nói hồ đồ nữa.
- Thế thì cho ta và o đó xem hắn ra sao?
- Không được.
- Ta quyết và o trong mới thôi.
- Lão già lì lợm kia, ông muốn chết ư?
Võ Lâm Hoà ng Äế la hét inh á»i :
- Nếu hắn chết rồi thì già nà y còn sống là m gì nữa?
Kế đó má»™t tiếng gầm hét như sấm nổ vang lên láºp tức. Rõ rà ng Võ Lâm Hoà ng Äế và nữ nhân giữ cá»a ấy đã động thá»§ vá»›i nhau.
Bấy giá» trong Hoa Nữ Trướng, Vương Hoa và Nữ Nô Phiến TỠđã đấu vá»›i nhau tháºt ác liệt, mặc dù há» nghe thấy tiếng gầm hét bên ngoà i nhưng không ai dừng tay lại hết.
Thình lình...
Một tiếng gầm hét từ nội thất vang tới :
- Dừng tay lại!
Tiếng hét như sấm nổ nà y là m cho Vương Hoa và Nữ Nô Phiến Tá» Ä‘ang động thá»§ cÅ©ng phải dừng tay lại láºp tức. Há» phóng mắt nhìn ra trước chỉ thấy Võ Lâm Hoà ng Äế đã bước và o trong thất.
Má»™t ngưá»i bịt mặt báºn áo và ng nhảy vá»™i và o trong hét lá»›n tiếng nói :
- Lão già thối kia, không ngỠvõ công của ngươi lại cao siêu đến thế, xem chưởng nà o.
Tiếp theo tiếng gầm hét, y đánh luôn má»™t chưởng và o ngưá»i Võ Lâm Hoà ng Äế.
Võ Lâm Hoà ng Äế lượn mình tránh sang má»™t bên, hét :
- Các ngươi... muốn giết ngưá»i tháºt rồi...
Bỗng nhiên Nữ Nô Phiến TỠhét to một tiếng :
- Dừng tay lại!
Ngưá»i bịt mặt báºn áo và ng ấy láºp tức nhảy lùi ra sau, nói :
- Cung hầu chủ nhân dạy bảo!
- Hãy lui ra cho ta!
- Vâng!
Ngưá»i bịt mặt áo và ng cung kÃnh đứng sang má»™t bên ngay.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Cháu ngoan cá»§a ông, quả tháºt hỠđã đánh cháu bị thương rồi?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Cháu... chỉ bị thương nhẹ mà thôi.
Sắc mặt Võ Lâm Hoà ng Äế tối sầm lại, nói :
- Nữ Nô Phiến Tá», ngươi muốn mưu sát cháu ngoan cá»§a ta ư?
Nữ Nô Phiến Tá» thoáng ngẩn ngưá»i giây lát, sau đó nói :
- ChÃnh cháu ngoan cá»§a ông muốn động thá»§ vá»›i ta đó!
Lão quay sang nhìn Vương Hoa nói :
- Cháu ngoan cá»§a ông, có tháºt như thế chăng?
Vương Hoa trả lá»i ngay :
- Äúng thế!
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Thế thì ngươi hết muốn sống rồi à ! HỠđông ngưá»i như thế sao ngươi lại đâm đầu và o đây tìm cái chết ư? Quả tháºt thanh niên trẻ tuổi không biết gì hết!
Lão nói tá»›i đây vá»™i và ng quay sang hướng Nữ Nô Phiến Tá» gượng cưá»i nói :
- Nữ Nô Phiến Tá», thế thì lão già nà y thà nh tháºt cáo lá»—i váºy...
- Xin há»i tiá»n bối...
- Có Ä‘iá»u gì mà phải khách sáo như thế chứ?
- Äại lá»±c kim đơn trong ngưá»i cá»§a lệnh tôn chÃnh là cá»§a lão cho hắn ư?
- Äúng thế!
- Xin há»i lão...
- Nói câu khó nghe má»™t chút, chÃnh già nà y đã đánh cắp được mà cho hắn đó, luôn cả võ công cá»§a hắn cÅ©ng thế! Nữ Nô Phiến Tá», bạn không được tiết lá»™ ra ngoà i chuyện nà y nhé!
|

07-01-2009, 06:15 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 34 Ba chá»i má»™t
Câu nói nà y có vẻ nói đùa nhưng trông kỹ dáng vẻ cá»§a Võ Lâm Hoà ng Äế hình như lão chẳng nói đùa chút nà o hết. Nữ Nô Phiến Tá» bất giác ngẩn ngưá»i luôn tại chá»—.
Võ Lâm Hoà ng Äế quay sang hướng Vương Hoa nói :
- Nà y cháu, chúng ta đi chứ?
- Äi ư?
- Äúng thế, tại sao cháu và o đây như thế?
- Cháu ư? ChÃnh hỠđã dẫn cháu và o đây!
- Äể là m gì thế?
Vương Hoa trông thấy Võ Lâm Hoà ng Äế giả khùng giả Ä‘iên như thế bất giác lấy là m thắc mắc vô cùng, hắn đà nh nói :
- Gia gia, cháu đã mua được cả ba nữ nô một lúc!
- A, tháºt chứ? Ba ngưá»i sao?
- Vâng, đúng là ba ngưá»i!
- Thế thì cháu giao đồ cho y và dẫn ba cô nương đi vỠluôn đi!
- Gia gia, sự việc cháu chưa giải quyết xong!
- Sự việc gì thế!
- “Lão há»i má»™t cách kỳ lạ thế, chẳng lẽ Võ Lâm Hoà ng Äế không biết hắn đến đây để thám thÃnh sắc Tiểu Yến ư? Bây giá» sao lão lại giả đò hồ đồ như thế được?â€
Vương Hoa cả kinh nói :
- Gia gia...
- Cháu há»i rồi, ngưá»i ta không nói thì bằng thừa thôi. Ngoan nà o, hãy nghe lá»i gia gia Ä‘i thôi. Gia gia bảo đảm cháu không há» gì đâu.
- Gia gia...
- À! Gia gia bảo Ä‘i thì cứ việc Ä‘i. Gia gia có bao giá» nói sai Ä‘iá»u nà o chưa?
- Ông bảo Ä‘i tháºt chứ?
- Äúng thế!
- Thế thì...
- Chớ lộn xộn nữa, đi ngay thôi!
- ÄÆ°á»£c!
- Mang cả ba vị cô nương đi luôn!
- à cá»§a gia gia như thế tháºt sao?
- à cá»§a ta thì vợ nhiá»u khổ nhiá»u. Cổ nhân nói rằng nữ nhân khó nuôi, chỉ có má»™t ngưá»i vợ đã đối phó không xuể rồi, huống hồ ba ngưá»i tá»›i cùng má»™t lúc, bảo đảm ngươi phải tiêu tan ngay...
suýt nữa Vương Hoa đã báºt cưá»i, hắn hấp tấp nói :
- Gia gia, ông...
- Gia gia nói tháºt đấy, cháu chưa từng có kinh nghiệm nà y, hay là ngươi cứ chá»n má»™t trong ba vị cô nương nà y cÅ©ng được.
Vương Hoa động lòng nói :
- Gia gia, theo ông thì cháu nên chá»n ngưá»i nà o phải hÆ¡n?
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Ủa, sao cháu há»i lạ lùng như thế? Có phải gia gia muốn lấy vợ bé đâu? đây là việc riêng cá»§a cháu thì cháu tá»± chá»n lấy chứ?
Vương Hoa nghe lão nói thế bất giác ngẩn ngưá»i tại chá»—, má»™t hồi tháºt lâu hắn má»›i nói :
- Thôi được, thế thì cháu chá»n má»™t ngưá»i thôi!
Nữ Nô Phiến TỠnói :
- Các hạ, có má»™t Ä‘iá»u ta phải nói trước.
- Các hạ cứ nói?
- Ba nữ nô nà y đã thuá»™c vá» ngươi hết, bất kể ngươi mang Ä‘i mấy ngưá»i, ngươi cÅ©ng phải giao đủ số đồ ghi ở trong ba phiếu cho bản nhân.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi!
- Thế thì được.
Vương Hoa bước tới trước mặt ba nữ nô, tức thì ba nữ nô ấy thẹn thùng cúi mặt xuống ngay.
Vương Hoa đưa mắt chăm chăm nhìn Thanh Thanh nói :
- Vị cô nương nà y, hình như chúng ta đã từng gặp mặt ở đâu thì phải?
Thanh Thanh thoáng ngạc nhiên, há»i :
- Chúng ta từng gặp nhau ư?
- Chẳng lẽ không có ư?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên không rồi...
- Như thế tháºt sao?
Thanh Thanh há»i má»™t cách tháºt khéo léo :
- Chẳng lẽ ngươi từng gặp ta ư?
Vương Hoa cưá»i thầm trong bụng :
- “Ta xem ngươi giả đò đến bao giá»?â€
Hắn nghÄ© tá»›i đây liá»n nói :
- Thanh Thanh cô nương, ta chá»n ngươi!
Thanh Thanh run bắn ngưá»i lên, nói :
- Chá»n ta?
- Äúng thế, ta chỉ dẫn mình ngươi Ä‘i thôi có được không?
Thanh Thanh cúi ngưá»i hà nh lá»…, nói :
- Xin Ä‘a ta công tá»!
Vương Hoa thò tay và o ngá»±c áo, lấy ba miếng Hà thá»§ ô và má»™t viên Äại lá»±c kim đơn ra giao cho Nữ Nô Phiến Tá», nói :
- Nữ Nô Phiến Tá», đây là má»™t phần giá trị, ngươi hãy nháºn lấy trước. Còn phần “tá» vongâ€, nếu thuá»™c việc chánh nghÄ©a thì Vương Hoa nà y dù chết cÅ©ng không từ!
Nữ Nô Phiến TỠđưa hai bà n tay run rẩy nháºn lấy hai món đồ ấy.
Y xem xét tháºt kỹ hai món đồ ấy trong giây lát, sau đó nói :
- Thế thì, các vị cứ đi tự nhiên!
Vương Hoa quay ngưá»i rá»i khá»i nÆ¡i ấy ngay.
Thanh Thanh quay sang hướng Nữ Nô Phiến TỠhà nh lễ nói :
- Xin phép chủ nhân, Thanh Thanh đi nhé!
- Ngươi cứ đi đi!
Thanh Thanh quay ngưá»i theo sau Vương Hoa mà đi. Võ Lâm Hoà ng Äế nhìn Nữ Nô Phiến Tá» nói :
- Nữ Nô Phiến Tá», lần sau ngươi nghỉ bán nữ nô được rồi chứ?
Nữ Nô Phiến TỠthoáng ngạc nhiên, nói :
- Sao... lão lại biết như thế?
- Tại vì ngươi đã có Hà thá»§ ô và Äại lá»±c kim đơn rồi mà !
Dứt lá»i, lão cÅ©ng ra khá»i cá»a luôn.
Vương Hoa ra khá»i Hoa Nữ Trướng liá»n ngoái đầu nhìn ra sau há»i :
- Gia gia, bây giá» bá»n ta Ä‘i đâu?
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Là m thế nà o ta biết các ngươi muốn Ä‘i đâu chứ? Vương Hoa, hãy khéo chăm sóc Thanh Thanh cô nương. Gia gia báºn công việc không thể Ä‘i vá»›i các ngươi...
- Gia gia, ông phải đi ngay à ?
- Äúng thế, gia gia còn nhiá»u việc cần là m, không thể không Ä‘i ngay. Hãy yên tâm, gia gia sẽ còn tìm gặp ngươi sau, thôi, gia gia Ä‘i nha!
Dứt lá»i, lão phóng ngưá»i chạy Ä‘i phút chốc đã mất dạng.
Tức thì Vương Hoa đã phải ngẩn ngưá»i tại chá»— luôn, chẳng hiểu Võ Lâm Hoà ng Äế tại sao lại là m ra vẻ huyá»n ảo thần bà như thế? Rốt cuá»™c lão Ä‘ang là m gì mà Vương Hoa chẳng hay biết chút nà o hết?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Võ Lâm Hoà ng Äế là m như thế ắt phải có nguyên nhân riêng cá»§a lão rồi. Chắc chắn Vương Hoa chẳng sao suy Ä‘oán được chút gì cả!
Vương Hoa đứng ngẩn ngưá»i được giây lát thì Thanh Thanh má»›i lên tiếng nói :
- Vương công tá», ngưá»i dẫn tiểu nữ Ä‘i đâu thế?
Vương Hoa nghe y há»i thế, ngạc nhiên nói :
- Ta.. cũng chẳng biết đi đâu nữa!
- Ngưá»i... không có nhà sao?
Vương Hoa cưá»i nhạt nói :
- Nhà ư? Không có!
- Ngươi không có gia đình ư? Thế thì ngươi là má»™t ngưá»i phiêu bạt giang hồ rồi!
- Có lẽ như thế. Thôi được, chúng ta đi tới đâu hay tới đó, hãy đi theo ta.
Dứt lá»i, hắn phi thân chạy ra cốc khẩu ngay.
Bá»—ng Thanh Thanh gá»i to má»™t tiếng :
- Vương công tá»!
Vương Hoa nghe tiếng gá»i, bất giác dừng bước lại, há»i :
- Ngươi có việc gì ư?
- Có tháºt ngươi chẳng có gia cư ư?
- Äúng thế!
- Tiểu nữ cũng sống lông bông nay đây mai đó từ lâu rồi, và tiểu nữ cũng ao ước có một mái nhà . Ta có một nơi chốn lý tưởng, công tỠcó bằng lòng theo ta đến đó chăng?
- Nơi chốn nà o thế?
- Nơi đó có một tòa nhà lớn đỠbảng bán, ta đã từng xem thấy rồi. chúng ta đến đó mua tòa nhà ấy có được chăng?
- Nhà bán ư?
- Äúng thế, bây giá» thì ngôi nhà ấy không có ai hết, ngoà i cá»a sổ có treo má»™t tấm bảng bán nhà . Chúng ta đến đó ở trước, chá» khi nà o chá»§ nhà đến, lúc đó chúng ta hãy mua lại ngay.
Vương Hoa nói :
- Nhưng mà , ta... không có tiá»n!
Thanh Thanh há»i :
- Vương công tá», có tháºt ngươi... yêu thương tiểu nữ chăng?
- Ta ư?... Có lẽ là như thế!
- Thế thì từ rà y vá» sau chúng ta là vợ chồng vá»›i nhau rồi. ta mua ngôi nhà ấy vì ta cần có má»™t mái nhà tháºt sá»±, ngươi hiểu chứ?
- Ta hiểu rồi!
- Thế thì hãy đi theo ta...
Vương Hoa chưa kịp trả lá»i thì Thanh Thanh đã xoay ngưá»i vượt núi chạy tá»›i luôn.
Vương Hoa thoáng động lòng, cÅ©ng phi thân chạy theo phÃa sau Thanh Thanh ngay.
Hai ngưá»i vượt qua má»™t ngá»n núi, chạy và o má»™t khu rừng cây. Chạy khoảng ba dặm đưá»ng hÆ¡n thì và o tá»›i má»™t khu rừng xanh mát.
Vượt qua khu rừng xanh ấy có một hà ng rà o tre, bên trong hà ng rà o tre quả có xây cất một tòa nhà xinh đẹp vô cùng.
Trước cá»a ngôi nhà ấy có treo má»™t tấm bảng, trên có viết hai hà ng chữ :
“Ngôi nhà nà y bán, Giá bán là trăm lượng hoà ng kim.â€
Thanh Thanh đưa mắt ngắm nhìn Vương Hoa, cưá»i rất tươi, nói :
- Ngưá»i xem có được mắt chăng?
- ÄÆ°á»£c lắm... nhưng tại sao ngươi lại biết ở đây có má»™t tòa nhà bán như thế?
Thanh Thanh nói :
- Ta ngẫu nhiên Ä‘i ngang đây trông thấy, thế rồi ta âm thầm hạ quyết tâm, sau khi ngưá»i nà o mua chuá»™c được ta, ta phải xin vỠđây ở.
Vương Hoa chẳng biết nói gì hơn nữa thì Thanh Thanh đã nói tiếp :
- Chúng ta hãy và o trong đi!
Nói xong y liá»n đẩy cá»a bước và o bên trong.
Äây là má»™t ngôi nhà rất xinh đẹp, trong khách sảnh có đủ các thứ gia cụ, ngoà i ra các phòng ngá»§, phòng tắm và nhà bếp cÅ©ng xinh đẹp hết sức.
Vương Hoa chẳng cầm lòng được, khen rằng :
- Má»™t nÆ¡i chốn tuyệt vá»i tháºt.
Thanh Thanh cưá»i ngá»t ngà o nói :
- Ngưá»i vừa ý chứ?
- Vừa ý lắm!
Thanh Thanh cưá»i e lệ nói :
- Vương công tá», tại sao ngưá»i đã chá»n mua thiếp?
- Tại vì nà ng rất đẹp!
Thanh Thanh thẹn đỠmặt :
- Ngưá»i chẳng tháºt tình chút nà o. Hai nà ng kia đẹp hÆ¡n thiếp nhiá»u lắm.
Bỗng nhiên Vương Hoa nói :
- Thanh Thanh, bây giá» ta há»i ngươi má»™t lần nữa, phải chăng chúng ta đã từng gặp mặt nhau?
- Không!
- Có tháºt chứ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Và i hôm trước, ở Thông Thiên quan ngoại chẳng phải ta đã từng nháºn lầm ngươi là má»™t cô gái khác sao?
- Thông Thiên quan ngoại ư?... Không có chuyện như thế!
Vương Hoa lấy là m thắc mắc vô cùng, chẳng lẽ tháºt tình Thanh Thanh nà y không phải là Thanh Thanh hôm trước sao? Hình như không thể nà o như thế được.
Hắm mỉm cưá»i há»i :
- Lý do gì mà ngươi phải bán thân như thế?
- Äây là ý kiến cá»§a chá»§ nhân. Từ bé ta đã mất hết cha mẹ, được ngưá»i nuôi dưỡng đến lá»›n khôn. Ngưá»i rất hung dữ, nhiá»u lúc y đánh ta bầm cả thân ngưá»i mà ta không dám phản kháng gì hết...
Nói tới đây, y lẳng lặng nhỠxuống hai hà ng nước mắt.
Vương Hoa cÅ©ng không là m sao phân biệt được lá»i nói cá»§a y hư tháºt thế nà o. Hắn lẳng lặng chăm chăm nhìn ả, tức thá»i không biết nói gì hết.
Y đưa mắt chăm chăm nhìn Vương Hoa há»i :
- Ngươi... đã có ý trung nhân rồi ư?
Vương Hoa khẽ gáºt đầu, nói :
- Äúng thế!
Thanh Thanh mỉm cưá»i nói :
- Chắc tình nhân công tỠđẹp lắm thì phải?
Vương Hoa mỉm cưá»i :
- Ngươi cũng khá xinh đẹp đấy!
Thanh Thanh là m ra vẻ thẹn thùng, nói :
- Công tỠchế giễu thiếp mà thôi.
|

07-01-2009, 06:15 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 35 Thanh Thanh đà o tẩu
Bỗng nhiên Vương Hoa nghiêm sắc mặt lại nói :
- Nà y Thanh Thanh, ta có và i việc định há»i ngươi, ngươi phải thá»±c tình trả lá»i ta nhé?
- Ngưá»i cứ việc nói.
- Ngươi bảo rằng ngươi đã theo chủ nhân ngươi từ nhỠđến lớn, thế thì ngươi có biết y là ai chăng?
Thanh Thanh khẽ lắc đầu nói :
- Thiếp chẳng biết y là ai hết!
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Và dụ rằng tên hỠy là gì hoặc là danh hiệu ở chốn võ lâm được xưng hô như thế nà o?
Thanh Thanh vẫn lắc đầu nói :
- Ta không biết, vì từ nhá» tá»›i lá»›n ta chỉ biết gá»i y bằng má»™t tiếng chá»§ nhân mà thôi.
Vương Hoa khẽ lắc đầu, há»i tiếp :
- Thôi được, ta há»i ngươi má»™t Ä‘iá»u nữa, ngươi có biết kỳ bán nữ nô vừa rồi, chá»§ nhân ngươi đã bán ra mấy nữ nô?
Thanh Thanh trả lá»i ngay :
- Hai ngưá»i.
- Có phải trong đó có má»™t ngưá»i tên là Tiểu Yến chăng?
- Äúng thế, quả tháºt có má»™t ngưá»i tên là Tiểu Yến như thế!
- Thế ngươi có biết tung tÃch Tiểu Yến hiện giỠở đâu chăng?
- Chá»§ nhân thiếp đã bán y cho ngưá»i ta rồi, là m sao biết được tung tÃch cá»§a y ở đâu chứ?
- Thôi được, thế thì ngươi có biết ngưá»i nà o đã mua được Tiểu Yến chăng?
- Thế là thiếp không rõ Ä‘iá»u nà y rồi.
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Có tháºt không?
Thanh Thanh nói :
- Thiếp chẳng nói dối chà ng là m chi.
Vương Hoa suy nghÄ© giây lát lại há»i tiếp :
- Ta há»i ngươi má»™t Ä‘iá»u nà y nữa...
- Công tỠcứ nói.
- Nghe nói kỳ bán nữ nô lần trước, chá»§ nhân ngươi giao dịch bằng và ng bạc có phải váºy chăng?
Thanh Thanh khẽ gáºt đầu nói :
- Vâng, công tỠnói chẳng sau chút nà o hết.
Vương Hoa lấy là m ngạc nhiên nói :
- Thế tại sao kỳ bán nữ nô lần nà y, chủ nhân ngươi lại yêu cầu toà n những kỳ dược, dị thảo như thế mà không lấy và ng bạc như lần trước? Ngươi có biết tại sao không?
Thanh Thanh lại lắc đầu nói :
- Chúng tiểu nữ là thân pháºn tỳ nữ hạ nhân, là m sao biết được ý cá»§a chá»§ nhân?
Vương Hoa thấy không tìm hiểu được gì từ nữ nô Thanh Thanh nà y hết, bất giác lấy là m buồn bã hết sức.
Trá»i bắt đầu sụp tối, Thanh Thanh vá»™i thắp sáng ngá»n đèn dầu lên, sẵn có nhà bếp và thức ăn, chỉ trong giây lát, Thanh Thanh đã nấu xong má»™t mâm thức ăn, dá»n lên phòng trên. Hai ngưá»i lẳng lặng dùng bữa.
Tối đến, hai ngưá»i đã nằm chúng má»™t giưá»ng. HỠđã táºn hưởng má»™t đêm khoái lạc như cá gặp nước.
Sáng hôm sau, khi Vương Hoa tỉnh giấc, nhìn sang bên cạnh chẳng thấy Thanh Thanh đâu hết. Hắn giáºt mình ngồi báºt dáºy, chạy xung quanh nhà tìm kiếm không thấy má»™t bóng ngưá»i cá»n con nà o hết. Hắn giáºn run, biết mình đã bị Thanh Thanh đánh lừa, y đã bá» trốn Ä‘i mất.
Vương Hoa nghiến răng kêu ken két nói :
- Nữ Nô Phiến Tá», ta ắt phải tìm cho ra ngươi má»›i thôi.
Thình lình...
Hắn trông thấy có má»™t lá thư trên ká»· trà ở khách sảnh, hắn bất giác giáºt bắn ngưá»i lên, láºp tức bước tá»›i bóc lá thư ra xem.
Trên bìa thư có viết và i chữ :
“Thư gá»i Vương Hoa, Thanh Thanh bútâ€.
Hắn xé bì thư, chỉ thấy trong thư viết :
“Vương Hoa, Lúc ngưá»i Ä‘á»c lá thư thì ta đã bá» Ä‘i rồi!
Chá»› mắng chá»i ta và cÅ©ng đứng oán háºn ta là m gì. Có lẽ ngươi đã trông thấy đây là má»™t âm mưu. Ta chưa phải là vợ ngươi hoặc là tình phụ cá»§a ngươi gì hết.
Ta không phá»§ nháºn ta đã lưá»ng gạt ngươi, quả tháºt chúng ta đã gặp nhau má»™t lần tại Thông Thiên quan ngoại, lúc đó ngươi đã nháºn lầm ta là Linh Linh gì đó. Tại sao ta phải lưá»ng gạt ngươi? Ta không thể nà o nói có tình hình bên trong được, đồng thá»i cÅ©ng không cho phép ta được nói ra!
Phải, Vương Hoa, ngươi đã bị lừa gạt, nhưng không phải chá»§ ý cá»§a ta, má»™t ngà y nà o đó ngươi ắt phải am hiểu má»i việc.
Thế nhưng có má»™t Ä‘iá»u không thể phá»§ nháºn được, ta vốn là má»™t cô gái hiá»n là nh và trong trắng. Ta đã giao cho ngươi trinh tiết cá»§a ta, là thứ quý báu nhất cá»§a cả má»™t Ä‘á»i ngưá»i con gái. Äiểm nà y ngươi không phá»§ nháºn chứ?
Tuy ngươi đưa ra má»™t giá rất cao, thế nhưng ta đã trả lại cho ngươi má»™t giá cÅ©ng chẳng kém. Bất kể ngưá»i vui lòng hay không, cuối cùng lúc ta bá» Ä‘i, ta đã là m được má»™t cái gì đủ để an á»§i lương tâm ta.
Thôi từ giã nha! Má»™t lần nữa ta vẫn nói ta yêu ngươi, mong rằng chúng ta hoà i niệm lâu dà i, chá»› oán háºn ta, chỉ cầu mong hãy thương nhá»› tưởng niệm ta...
Ta luôn chúc ngươi bình an.
Thanh Thanh lưu bútâ€.
Vương Hoa xem xong lá thư, lẳng lặng ngẩn ngưá»i tại chá»— luôn.
Thanh Thanh đã Ä‘i mất, nhưng trong lá thư nà y y đã nói má»™t cách tháºt thà , Vương Hoa đã trả má»™t giá rất cao, nhưng Thanh Thanh cÅ©ng đã trả lại má»™t giá rất đắc. Quả tháºt đối vá»›i má»™t ngưá»i con gái, đó là má»™t giá trị vô cùng trân quý.
Là m thế nà o Vương Hoa lại trách cứ y được chứ?
Vả lại hắn đã xác nháºn được má»™t việc, Thanh Thanh hôm trước chÃnh là Thanh Thanh hôm nay. Tại sao y lại sẵn sà ng mang thân thể ra buôn bán và hy sinh như thế chứ?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên bên trong phải có bà ẩn gì rất quan trá»ng chứ không sai rồi.
Vương Hoa cảm khái thở dà i một tiếng.
Sau giây phút buồn bã, hắn cảm thấy hình như đã đánh mất má»™t cái gì khó diá»…n tả vô cùng. Phải, cái mà hắn đã đánh mất không phải là tà i váºt mà là cÆ¡ há»™i. CÆ¡ há»™i thám thÃnh Thá»§y Tinh Cầu cÅ©ng theo đó mà mất luôn.
Hắn cảm thấy buồn phiá»n hết sức. Bá»—ng nhiên hắn lại sá»±c nghÄ© :
- “Có lẽ Nữ Nô Phiến Tá» chưa Ä‘i đâu hết, sao mình chẳng đến tìm y ngay?â€
Hắn xông ra cá»a cái, chạy vá» hướng U Lan cốc.
Vương Hoa chạy được khoảng và i dặm đưá»ng, thình lình...
Má»™t bóng ngưá»i bá»—ng hiện tá»›i trước mặt Vương Hoa thần tốc vô cùng.
Vương Hoa giáºt mình, bất giác dừng bước ngay láºp tức, phóng mắt nhìn tá»›i trước, chỉ thấy ngưá»i vừa xuất hiện là má»™t thư sinh mặc áo trắng.
Sắc mặt thư sinh áo trắng biểu lá»™ má»™t nụ cưá»i lạnh lùng, há»i :
- Xin lỗi các hạ có phải là Vương Hoa chăng?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, nói :
- Äúng thế!
- Xin há»i tại sao các hạ lại có mặt ở đây?
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng, nói :
- Thế xin há»i tôn giá là ai?
Thư sinh áo trắng mỉm cưá»i nói :
- Có nghe nói Bạch Y Ma Hiệp bao giỠchăng?
- Chưa từng nghe...
- Phải, trước đây ở chốn giang hồ nà y không có Bạch Y Ma Hiệp, nhưng từ rà y vá» sau sẽ có nhân váºt nà y...
- Hừ, tôn giá có chi chỉ giáo chăng?
- Ngươi từng đến U Lan cốc chăng?
- Äúng thế!
- Äồng thá»i ngươi đã mua được má»™t nữ nô?
Vương Hoa mặt hơi biến sắc, nói :
- Ta không tiện trả lá»i Ä‘iá»u nà y.
- Tại sao thế?
- Tại sao ta phải phụng cáo cho ngươi biết?
Äối phương cưá»i lạnh lùng nói :
- Tháºt ra ngươi không nói ta cÅ©ng đã rõ rồi. Kỳ tụ há»™i nữ nô lần nà y, nghe nói rằng má»™t ngưá»i đã mua được ba nữ nô cùng má»™t lúc. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u ra khá»i cốc, duy chỉ còn các hạ...
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Hình như các hạ rất quan tâm đến tại hạ thì phải.
- Äúng thế, vả lại trong số ba nữ nô ngươi chỉ dẫn má»™t ngưá»i Ä‘i mà thôi. Xin há»i nữ nô nà y là ai?
Vương Hoa biến sắc nói :
- Tại hạ có cần thiết nói với các hạ chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là cần thiết rồi!
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Ta không nói thì sao?
- Nếu ta buộc ngươi nói thì thế nà o?
- Thế thì ngươi phải xuất thủ thỠmột phen xem sao?
Bạch Y Ma Hiệp cưá»i lạnh lùng nói :
- Thế thì tốt lắm.
Y vừa nói vừa cất bước từ từ tiến sang hướng Vương Hoa.
Vương Hoa đã biết chắc Bạch Y Ma Hiệp nà y ắt là đồng bá»n vá»›i ngưá»i áo trắng đã bị Bạch Phát Tẩu dụ ra khá»i Hoa Nữ Trướng hôm qua.
Nhưng đối phương thuộc môn phái nà o chứ?
Vương Hoa không thể suy Ä‘oán được, nhưng có má»™t Ä‘iá»u không còn nghi ngá» nữa là chÃnh đối phương đã theo dõi mình đến đây.
Bạch Y Ma Hiệp lạnh lùng nói :
- Bằng hữu, ta há»i ngươi lần nữa, vị nữ nô đó Ä‘i đâu rồi?
- Việc nà y chẳng liên quan gì đến các hạ cả!
- Ngươi muốn chết ư?
Bạch Y Ma Hiệp gầm hét má»™t tiếng, bóng trắng thấp thoáng như Ä‘iện xẹt, nhảy vá»t và o ngưá»i Vương Hoa nhanh như cắt.
Vương Hoa thoáng giáºt mình má»™t cái, hắn chẳng dám khinh địch chút nà o hết, đã vung chưởng dùng toà n lá»±c đánh ra má»™t chiêu ngay.
Trong lúc Vương Hoa xuất thá»§ công ra má»™t chiêu thì Bạch Y Ma Hiệp đã đánh ra chưởng thứ hai mãnh liệt kinh ngưá»i vô cùng.
Y tấn công má»™t chiêu hết sức thần tốc, là m cho Vương Hoa phải thụt lùi ra sau năm, sáu bước liá»n, sau đó hắn gầm hét má»™t tiếng dữ dá»™i, nhanh như cắt đánh ra chiêu thứ nhất là song chưởng vô địch luôn.
Äối phương xuất thá»§ tấn công má»™t chiêu cay độc vô cùng, hình như cố tình muốn giết Vương Hoa cho bằng được.
Bấy giá» Vương Hoa cÅ©ng đã liá»u mạng xuất thá»§ luôn, nhá» hắn đánh ra chiêu song cÅ©ng vô địch má»›i cứu vãn được tình thế nguy cấp.
Vừa thoáng ổn định tình thế, hắn láºp tức xuất thá»§ công ra chưởng thứ hai liá»n.
Vương Hoa quyết là m sáng tá» thân pháºn ngưá»i nà y má»›i được. sá»± xuất hiện cá»§a y đột ngá»™t hết sức, rất có thể y là đồng bá»n cá»§a Vương Bán Tiên chứ không sai.
Chỉ trong giây lát, hai bên đã đấu với nhau năm, sáu hiệp.
Thình lình...
Ngay lúc hai ngưá»i Ä‘ang đấu vá»›i nhau cá»±c kỳ khốc liệt, má»™t bóng Ä‘en đã hiện tá»›i, nhảy vá»t và o hướng Bạch Y Ma Hiệp nhanh như Ä‘iện xẹt. Thân pháp ngưá»i nà y thần tốc không thể tả.
Bạch Y Ma Hiệp không ngỠđã xảy ra sự kiến nà y.
Kêu “hự†má»™t tiếng, thân ngưá»i cá»§a Bạch Y Ma Hiệp đã té văng ta ngoà i luôn.
Bóng Ä‘en thấp thoáng má»™t cái đã lướt tá»›i xách bổng thân ngưá»i cá»§a Bạch Y Ma Hiệp lên. Vương Hoa phóng mắt nhìn tá»›i trước, buá»™t miệng kêu lên :
- Tá»· tá»·, chÃnh là ngươi ư!
Ngưá»i vừa đột ngá»™t xuất hiện nà y chÃnh là U Linh Nữ.
U Linh Nữ lạnh lùng nói :
- Bạch Y Ma Hiệp, ta há»i ngươi và i việc.
Bạch Y Ma Hiệp căm phẫn đưa mắt nhìn chăm chăm U Linh Nữ không nói gì hết.
U Linh Nữ hét lớn tiếng nói :
- Ngươi thuộc môn phái nà o?
- Ngươi chá»› thắc mắc Ä‘iá»u nà y là m gì?
- Tại sao các hạ đã theo dõi đệ đệ của ta như thế?
- Không tại sao hết!
- Ngươi là môn nhân của ai thế, hãy nói ngay!
- Ta không nói thì sao?
- Thế thì dễ thôi, ta sẽ giết chết ngươi ngay!
- Ngươi là ai?
- Ta chÃnh là U Linh Nữ. Bạch Y Ma Hiệp, ta nói cho ngươi nghe, khi ngươi và má»™t đồng bá»n cá»§a ngươi Ä‘ang thương lượng theo dõi đệ đệ ta, ta đã nghe hết rồi. Ngươi thuá»™c môn phái nà o, hãy khai mau?
Bạch Y Ma Hiệp run bắn ngưá»i lên, không ngá» nữ nhân nà y lại chÃnh là U Linh Nữ, má»™t nhân váºt khá»§ng bố thần bà nhất ở chốn giang hồ nà y. Y cố trấn tÄ©nh tinh thần lại, lạnh lùng nói :
- Ta là môn hạ của Võ Lâm giáo!
U Linh Nữ ngạc nhiên láºp lại :
- Võ Lâm giáo ư?
- Äúng thế, bản giáo đã lấy tên là Võ Lâm giáo chÃnh vì đại nghiệp thiên hạ võ lâm nà y nay mai sẽ thuá»™c vá» bản giáo.
- Quý Giáo chủ là ai thế?
- Xin lượng thứ tại hạ bất tiện phụng cáo.
- Ngươi đã vâng lệnh quý Giáo chủ theo dõi đệ đệ của ta?
- Äúng thế!
- Tại sao váºy?
- Không tại sao hết!
- Ngươi muốn chết tháºt sao?
- Cô nương chá»› dùng chữ chết để uy hiếp ngưá»i!
U Linh Nữ cưá»i lạnh lùng má»™t tiếng, bất thình lình hất tay phải Ä‘iểm tá»›i nhanh như cắt, tức thì Bạch Y Ma Hiệp cất tiếng cưá»i như Ä‘iên như khùng...
Y Ä‘iên cuồng cưá»i tháºt lá»›n tiếng, toà n thân co rút không dừng. Tiếng cưá»i khá»§ng khiếp đáng sợ khiến Vương Hoa trông thấy cÅ©ng bất giác rùng mình á»›n lạnh tóc gáy.
Äối phương cưá»i đến đỗi nước mắt nhá» ròng ròng xuống, từ Ä‘iểm nà y có thể biết được đối phương đã Ä‘au đớn vô cùng.
U Linh Nữ hét lớn tiếng nói :
- Nếu ngươi không nói thì ta để cho ngươi cưá»i tá»›i chết má»›i thôi.
- Ha ha ha... ta nói... ta nói... ha ha ha...
- Ta tưởng rằng ngươi không nói chứ...
U Linh Nữ chưa nói hết lá»i, bá»—ng nhiên Bạch Y Ma Hiệp rú lên má»™t tiếng thảm thiết.
U Linh Nữ mặt chỉ hÆ¡i biến sắc khi thấy Bạch Y Ma Hiệp đã bị má»™t loại ám khà gì đó kÃch vỡ não bá»™ chết ngay láºp tức.
U Linh Nữ mục lá»™ sát khÃ, đảo mắt nhìn thoáng má»™t cái, gầm hét nói :
- Ngươi chạy Ä‘i đâu cho khá»i?
Y ném xác Bạch Y Ma Hiệp xuống đất kêu bạch một tiếng, lượn mình phóng và o rừng xanh nhanh như điện xẹt ngay.
- Ngươi chạy đâu cho khá»i?
Vương Hoa giáºt mình ngẩn ngưá»i tại chá»—.
Thình lình...
Má»™t bóng ngưá»i nhảy vá»t và o ngưá»i Vương Hoa. Vương Hoa chẳng kịp tránh né gì hết, cả thân ngưá»i cá»§a hắn đã bị đối phương kẹp và o nách luôn.
Vương Hoa thất kinh kêu lên một tiếng.
Ngưá»i ấy vừa xách Vương Hoa kẹp và o nách láºp tức phi thân chạy và o trong núi luôn.
|
 |
|
| |