Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #31  
Old 08-04-2008, 01:49 AM
biga05's Avatar
biga05 biga05 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: us
Bài gởi: 52
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 11 Times in 4 Posts
Tập 2 - Chương 5 – Hồi 2 : Thương Thiêu Äông Nam


Dịch thuật: BadLuckGuy
Biên dịch + biên tập: BYH
Nguồn: Tàng Thư Viện


Liá»…u Oanh Oanh cưỡi ngá»±a chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã phi tá»›i hÆ¡n hai dặm. Cô quay đầu lại nhìn, không thấy Lương Tiêu Ä‘uổi theo, trong lòng vô cùng Ä‘au khổ, lại sợ thương thế cá»§a Yên Chi xấu Ä‘i, đành phải dừng lại, ngồi lên má»™t tảng đá to thẫn thá», bá»—ng nghÄ©: “Ta vứt tiểu sắc quỉ lại đằng sau, nếu lão há» Sở đó vẫn không cam tâm, tiếp tục đến tìm hắn thì chẳng phải là rất nguy hiểm ư?†NghÄ© rồi định quay ngá»±a trở lại, nhưng không muốn mất thể diện, cô nghiến răng tức tối nói:

-Một kẻ khinh bạc phụ nữ như thế, chết cũng đáng mà!

Tuy nghÄ© như vậy, nhưng Liá»…u Oanh Oanh vẫn nhìn ra đưá»ng, nước mắt tuôn rÆ¡i.

Mắt đang nhòa đi vì lệ, cô chợt trông thấy Lương Tiêu bước thấp bước cao đi tới. Lương Tiêu cũng nhận ra Oanh Oanh nên bước càng lúc càng nhanh, cuối cùng chạy như bay, vui mừng nói:

-Oanh Oanh, ta cứ tưởng không còn gặp được nàng nữa!

Liá»…u Oanh Oanh gặp lại hắn, trong lòng bồi hồi bao cảm xúc, lại nghe hắn gá»i “Oanh Oanhâ€, tuy mặt vẫn lạnh lùng nhưng trái tim đã má»m hẳn Ä‘i, lấy lại bình tÄ©nh há»i:

-Sao giỠnày mới tới!

Lương Tiêu cưá»i đáp:

-Yên Nhi bốn chân, ta hai chân, tự nhiên là chạy không kịp rồi.

Liễu Oanh Oanh nổi giận:

-Ngươi đâu có chạy.

Lương Tiêu nhíu mày, khó khăn nói:

-Ta cứ tưởng cô giận ta, không ngó ngàng tới ta thật rồi!

Liá»…u Oanh Oanh nghe hắn nói thế, tức thì tá»§i thân, nằm phục lên tảng đá, khóc to. Lương Tiêu ngày thưá»ng thông minh lanh lợi, nhưng hôm nay không biết tại sao, đầu óc lại trì độn, không còn như trước. Thấy Liá»…u Oanh Oanh khóc lá»›n, hắn chỉ biết bối rối nói:

-Äừng khóc đừng khóc, ta có gì không tốt, nàng cứ đánh ta, ta không đánh trả đâu.

Liễu Oanh Oanh vẫn khóc, vừa khóc vừa nói:

-Sư phụ không cần ta, lÅ© khốn kiếp đó vu oan cho ta, nói ta trá»™m há»™p cá»§a chúng. Tiểu sắc quỉ nhà ngươi không những không giúp ta mà lại a dua theo bá»n chúng la mắng ta, ta chết ngươi má»›i cam tâm à... ta chết cÅ©ng tốt, không còn phải phiá»n não nữa.

Lương Tiêu nghe cô khóc lóc thê thảm, bất giác buồn bã, buột miệng:

-Nàng nếu phải chết, ta cùng chết với nàng.

Thân hình má»m mại cá»§a Liá»…u Oanh Oanh khẽ rung động, trong lòng dâng lên má»™t cảm giác ngá»t ngào, cô hứ nhẹ, sẵng giá»ng nói:

-Nếu chết thì tự ngươi chết, ai thèm chết với ngươi!

Lương Tiêu cưá»i nói:

-Nàng mà không khóc, ta chết một lần cũng đáng.

Liễu Oanh Oanh nói:

-Xí, ngưá»i ta lại chết được mấy lần kia à?

Lương Tiêu đáp:

-ÄÆ°á»£c chứ, ta lúc còn nhá» nghịch ngợm, cha ta thưá»ng đánh ta, đánh Ä‘au lắm. Ta liá»n trợn mắt giả chết, cha thấy thế thì không đánh nữa. Tính ra cÅ©ng chết được mấy chục lần rồi.

Liá»…u Oanh Oanh nhịn không được, cưá»i to, nhưng cưá»i má»™t tiếng, lại trầm tư: “Không được, tiểu tá»­ này được đằng chân lân đằng đầu, hôm nay nếu không thị uy, sau này chỉ sợ không hàng phục được hắn. †Lập tức Ä‘anh mặt lại, lạnh lùng không nói.

Lương Tiêu nói xong, lại nhá»› đến ngưá»i cha đã mất, cảm thấy sầu não, không còn lòng dạ nào cưá»i nói nữa. Liá»…u Oanh Oanh thấy hắn im lặng thì lại không thể chịu được, bèn hừ má»™t tiếng:

-Kể những chuyện ấy làm gì? Äằng nào ngưá»i ta cÅ©ng đổ oan cho ta.

Lương Tiêu nhíu mày, nói to:

-Ta không tin nàng ăn trộm thiết hạp, lão hòa thượng cũng không tin, đúng không? Quan tâm đến kẻ khác làm gì? Cùng lắm là đấu văn đấu võ đấu chứ gì, ta đây sẽ tận tình phụng bồi hết.

Liễu Oanh Oanh gắt:

-Ngươi tài giá»i quá nhỉ?

Äoạn cúi đầu cưá»i thầm, xong lại ngẩng đầu lên nói:

-Tiểu sắc quỉ, ta có ba Ä‘iá»u giao ước vá»›i ngươi.

Lương Tiêu thấy đôi mắt nàng ta đỠhoe, trên gò má trắng trẻo như tuyết vẫn còn ánh lệ, không tự chủ được sinh lòng thương cảm, than rằng:

-Äừng nói ba Ä‘iá»u, ba mươi Ä‘iá»u ta cÅ©ng đáp ứng nàng.

Liá»…u Oanh Oanh cưá»i lạnh:

-Ta không nói chÆ¡i, ngươi phải dá»±a theo ba Ä‘iá»u mà làm. Ngược lại thì ta Ä‘i đưá»ng ta, ngươi Ä‘i đưá»ng ngươi, khá»i phải phiá»n lòng nhau nữa.

Lương Tiêu thấy nàng ta nói năng trịnh trá»ng, lại nghÄ© nếu không gặp lại nàng thì chẳng biết sẽ Ä‘au khổ đến mức nào, liá»n nói:

-ÄÆ°á»£c, nàng nói Ä‘i, ta sẽ theo lá»i nàng.

Liễu Oanh Oanh nói:

-Äiá»u thứ nhất, từ nay vá» sau, trừ phi được ta cho phép, ngươi không được chạm vào ta. Tay trái chạm chém tay trái, tay phải chạm chém tay phải.

Lương Tiêu trầm tư: “Nếu không cẩn thận chạm phải thì thật là oan uổng mà. †Nhưng trước mắt không tiện từ chối, chỉ có thể nói:

-ÄÆ°á»£c!

Liễu Oanh Oanh nhìn chằm chằm lên mặt hắn, thấy hắn đáp ứng thì thở phào nhẹ nhõm, lại nói:

-Thứ hai là, từ nay vỠsau, không được bước vào lầu xanh nửa bước. Chân trái bước chém chân trái, chân phải bước thì chém chân phải.

Lương Tiêu thấy lạ há»i:

-Sao lại thế?

Liễu Oanh Oanh sắc mặt đỠlên, gắt:

-Hừ, ngươi còn phải há»i nữa sao?

Lương Tiêu nói:

-Ta Ä‘i vào nhưng không bắt ngưá»i ta hát, có được không?

Liễu Oanh Oanh giận dữ quát:

-Dĩ nhiên là không.

Lương Tiêu thuận theo nói:

-ÄÆ°á»£c, vậy ta không đến đó nữa.

Liá»…u Oanh Oanh nghe hắn đáp ứng, trong lòng vui thầm, nhịn không được cưá»i nói:

-Thứ ba, ngươi từ nay vỠsau, không được cởi y phục nữ nhân, nếu ngươi làm vậy, ta trước giết ả, sau giết ngươi, cuối cùng tự tận.

Cô ngước mắt lên, thấy Lương Tiêu nhìn mình trân trối, không nói năng gì. Liá»…u Oanh Oanh giận dữ há»i:

-Giả ngốc sao? Ngươi không đồng ý là ta lên ngựa đi thẳng.

Vừa nói xong, mắt đã đỠlên.

Lương Tiêu nghe nàng đặt ra ba Ä‘iá»u, má»—i Ä‘iá»u má»™t khắt khe hÆ¡n, trong lòng mưá»i phần buồn bá»±c, nhưng lại không nỡ làm nàng ta Ä‘au lòng, chỉ biết nói:

-Ta đồng ý.

Liá»…u Oanh Oanh thấy hắn đáp ứng thì đổi giận làm vui, kéo tay Lương Tiêu. Lương Tiêu ngạc nhiên, lập tức rút tay. Liá»…u Oanh Oanh không nhịn được phì cưá»i:

-Äại ngốc tá»­, đây là ta kéo ngươi, không tính là bá»™i ước.

Lương Tiêu thấy lạ nói:

-Nói như thế là sao chứ? Có nghÄ©a là nàng được phép vào lầu xanh? ÄÆ°á»£c phép cởi y phục nam nhân?

Liễu Oanh Oanh lập tức biến sắc, giận dữ nói:

-Ta cởi y phục nam nhân làm gì kia chứ?

Lương Tiêu một lòng một dạ muốn nàng ta vui vẻ, chỉ biết phân trần:

-ÄÆ°á»£c được, ta chiá»u ý nàng. Nàng làm gì, ta cÅ©ng không bắt ne bắt nét.

Liễu Oanh Oanh nghiêm mặt nói:

-Lương Tiêu, chỉ cần ngươi thá»±c hiện đúng ba Ä‘iá»u kia, ta nhất quyết không làm gì lầm lá»—i vá»›i ngươi.

Lương Tiêu nghe ra ngữ khí cá»§a nàng ta tá»±a hồ coi hắn đặc biệt hÆ¡n ngưá»i khác. Trong lòng ngá»t ngào, gã không nghÄ© ngợi nhiá»u, cưá»i nói:

-Ta cũng vậy.

Hai ngưá»i nhìn nhau cưá»i, trong lòng giận dá»—i Ä‘á»u tan biến.

Lương Tiêu ngồi xuống há»i:

-Oanh Oanh, sau này đi đâu?

Liễu Oanh Oanh trầm ngâm nói:

-Sở lão đầu đã đổ oan ta lấy trộm Xuẩn Dương Thiết Hạp gì gì đó. Hứ, bổn cô nương sẽ lấy trộm thật cho lão xem.

Lương Tiêu vá»— tay cưá»i nói:

-Äúng thế, việc này cứ quyết định như vậy Ä‘i!

Liá»…u Oanh Oanh được hắn phụ há»a thì cá»±c kì vui vẻ, mặt mày tươi tắn hẳn lên, nhưng lại nhíu mày ngay:

-Ta bỠquên cái nón ở tửu lâu rồi.

Lương Tiêu nói:

-Äá»™i làm gì cho phiá»n cÆ¡ chứ? Khiến ngưá»i ta không nhìn thấy mặt nàng, buồn bá»±c lắm!

Liá»…u Oanh Oanh không nén được cưá»i nói:

-Tiểu sắc quỷ, ngươi thích nhìn ta sao?

Lương Tiêu bá»—ng nhiên đỠmặt, gật gật đầu. Liá»…u Oanh Oanh trong lòng cảm thấy ngá»t ngào, cưá»i nói:

-Hay lắm, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ không đội cái cá»§a nợ ấy nữa, để ngươi được ngắm nhìn thá»a thuê.

Lương Tiêu vui vẻ đáp:

-Äúng vậy, nàng xinh đẹp ưa nhìn thế này, nên để má»i ngưá»i được ngắm.

Vừa nói vừa cầm cương ngựa, nói:

-Ta dắt ngựa nhé.

Liá»…u Oanh Oanh nghe hắn tán tụng sắc đẹp, trong lòng thích thú, mỉm cưá»i Ä‘i bên cạnh hắn.

Hai ngưá»i chuyên chá»n đưá»ng nhá» vắng ngưá»i mà Ä‘i. Äi quanh co suốt má»™t ngày, khi màn đêm buông xuống, bá»—ng nghe có tiếng nước chảy, hai ngưá»i leo lên má»™t gò núi, thấy phía xa sông cuồn cuá»™n dưới trăng. Lương Tiêu cưá»i nói:

-Äến Trưá»ng Giang rồi!

Liễu Oanh Oanh nói:

-Lôi Công Bảo nằm ở Giang Bắc, tối nay chúng ta nghỉ đêm ngoài trá»i, sáng mai sẽ tìm thuyá»n sang sông.

Lương Tiêu lập tức đồng ý. Liá»…u Oanh Oanh nghiêng tai lắng nghe, cưá»i nói:

-Lương Tiêu, bên kia có tiếng nước suối.

Lương Tiêu lắng nghe, quả nhiên có tiếng nước chảy róc rách, bất giác cưá»i nói:

-Tai nàng thính như tai thá».

Liễu Oanh Oanh trừng mắt nhìn hắn:

-Ta mà là thỠthì ngươi là cỠxanh.

Lương Tiêu cưá»i nói:

-Sai rồi, ta là chó ghẻ chuyên cắn thá».

Liá»…u Oanh Oanh tá»±a cưá»i mà không phải cưá»i, đưa đôi mắt đẹp liếc quanh, nói:

-ÄÆ°á»£c lắm, ngươi dám cắn thì ta cho thá»­!

Lương Tiêu thấy nàng mặt hoa da phấn, da dẻ má»ng mịn, đôi môi ướt át, chẳng khác nào búp hồng thá»§y lăng, cảm giác tiêu hồn lúc ở trong chuông đồng lại trở lại, cổ há»ng khô khốc, hắn chỉ muốn ôm lấy nàng ta mà mÆ¡n trá»›n, cả ngưá»i nóng lên, bá»—ng nghÄ© tá»›i “hiệp ướcâ€, lại mất can đảm, quay đầu Ä‘i nói:

-May quá, đúng lúc ta đang khát!

Liá»…u Oanh Oanh thấy hắn thần sắc cổ quái, tim không tá»± chá»§ được đã đập bình bịch loạn xạ, tá»± nhiên thấy hắn quay đầu Ä‘i, cô đâm bá»±c: “Tên ngốc hèn nhát, ngươi mà ôm ta hôn ta thật, ta nỡ há»i tá»™i ư? Lại nói, ngươi hứa không động thá»§, nhưng có thể động khẩu chứ, động khẩu thì đâu tính là vi phạm quy ước... â€

NghÄ© đến đây, bá»—ng nhiên trong ngưá»i nóng lên, tim đập thình thịch, trán lấm tấm mồ hôi, cô không kìm được tá»± mắng má» bản thân: “Nha đầu ngu ngốc, ngươi phát Ä‘iên rồi à?†Nhất thá»i xấu hổ thẹn thùng, cô hít má»™t hÆ¡i dài, sau đó Ä‘i đến bên Lương Tiêu.
Tài sản của biga05


Last edited by David; 21-04-2008 at 09:33 PM.
Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #32  
Old 08-04-2008, 06:33 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngày 16 giá» 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Chương 5 – Hồi 3


Dịch thuật: BYH
Biên dịch + biên tập: BYH
Nguồn: Tàng thư viện


Hai ngưá»i Ä‘i vòng qua đồi dốc, đến gần má»™t vách núi thì thấy có dòng suối nhá» từ trên vách chảy xuống má»™t đầm sâu, bên đầm um tùm cây cối chá»— kín chá»— hở, nước đầm chảy ra má»™t dòng suối, tuôn ra sông. Liá»…u Oanh Oanh lấy lương khô ra chia cho Lương Tiêu, cùng chấm nước suối ăn. Cô bảo:

- Mấy hôm nay chạy Ä‘i chạy lại vã cả mồ hôi, ngưá»i ngợm bẩn quá, ta phải tắm rá»­a thay quàn áo, ngươi ra bá» sông Ä‘i, không được nhìn lén đâu đấy.

Rồi đứng dậy lục bao thồ tìm quần áo.

Lương Tiêu nhìn theo tấm lưng thon thả, cái gáy trắng ngần, động tác duyên dáng, vá»™i vàng nhắm mắt lại, nhưng trong lòng lại hiện lên cảnh tuyệt vá»i trong chuông đồng, tức thì miệng lưỡi khô khốc, Liá»…u Oanh Oanh không thấy động tÄ©nh gì, liá»n gắt gá»ng:

- Äi mau Ä‘i!

Lương Tiêu đành dằn lòng Ä‘i ra ngồi ở bá» sông, nghÄ© ngợi linh tinh má»™t lúc lâu mà không sao bình tâm lại được, chỉ muốn quay lại nhìn trá»™m, nhưng giao kèo còn sá» sá» ra đấy, đành khổ sở dằn lòng, vừa vui sướng vừa khổ tâm, ngưá»i ngoài cuá»™c chẳng thể nào hiểu được.

Chẳng bao lâu, có tiếng bước chân vang lên, Lương Tiêu ngoảnh đầu nhìn, thấy Oanh Oanh yểu Ä‘iệu Ä‘i lại, áo má»›i xanh thắm, mái tóc mượt mà buông xuống bá» vai, làn da mịn màng. Liá»…u Oanh Oanh thấy Lương Tiêu nhìn như muốn ngấu nghiến mình thì hÆ¡i ngượng, gắt há»i:

- Ngươi đang nghĩ bậy bạ gì nữa đấy?

Lương Tiêu buột miệng:

- Äang nghÄ© đến nàng

Oanh Oanh đỠbừng đôi má, kêu lên:

- Linh tinh!

Nói rồi cô ngồi xuống cạnh Lương Tiêu. Ngưá»i con gái má»›i tắm, thÆ¡m phức, Lương Tiêu máu chảy rần rật, gần như không khống chế được bản thân nữa.

Liá»…u Oanh Oanh ngồi má»™t lúc, chợt há»i:

- Tiểu sắc quỷ, ngươi không nhìn trộm chứ!

Lương Tiêu đáp:

- Không!

Liá»…u Oanh Oanh chá»­i thầm: “Ngu độn, hèn thế không biết! †ghÄ© Ä‘oạn đôi má nóng ran, cô xì má»™t tiếng, không rõ đối vá»›i Lương Tiêu hay đối vá»›i bản thân mình. Lại ngồi thêm má»™t lúc nữa, Liá»…u Oanh Oanh cưá»i nói:

- Bây giỠkhông có ai, ta hát ngươi nghe một bài nhá?

Lương tiêu vui mưng:

- ÄÆ°á»£c

Liá»…u Oanh Oanh nhìn bá»™ dạng vui vẻ cá»§a hắn, mỉm cưá»i rất xinh phô môi đỠvà hàm răng Ä‘á»u tăm tắp, nhìn ra mặt sông, cất tiếng hát:

Cá» má»c xanh xanh mãi mãi

Äi suốt má»™t ngàn năm chẳng hết

Biển sóng dâng cao tá»›i trá»i

Cháu con uống không hết

Mây trắng trên trá»i toàn là dê(/cừu)

Núi đồi dưới đất toàn là trâu(/bò)

Má»™t mÅ©i tên bắn Ä‘i, mặt trá»i rÆ¡i xuống

Äặt trên đầu giưá»ng đỡ dầu đèn.

Bài hát này vốn thô tụng, nhưng vang lên qua cái miệng xinh xắn cá»§a Liá»…u Oanh Oanh thì uyển chuyển Ä‘i vào lòng ngưá»i. Lương Tiêu chưa bao giá» nghe giá»ng ai hay như thế, cứ ngÆ¡ ngẩn má»™t lúc lâu má»›i há»i:

- Ai viết bài này mà khoa trương thế?

Liá»…u Oanh Oanh khuôn mặt trắng mịn rạng nụ cưá»i:

- Bài này là bài nói khoác, dân du mục nghèo dưới chân Thiên SÆ¡n hay hát, chỉ vì nghèo quá, vì vậy chỉ mong bãi cá» xanh tươi, trải rá»™ng ngút ngàn, biển to hÆ¡n cả trá»i, vÄ©nh viá»…n không cạn nước, như thế có thể chăn nuôi mãi mãi. Nhưng phần lá»›n dân du mục Ä‘á»u làm công cho ngưá»i khác, chứ bản thân há» chẳng có gia súc gì hết, vì vậy trông thấy mây trắng là liên tưởng tá»›i dê, trông thấy núi là nghÄ© tá»›i bò. Äến đêm, trong lá»u không có đèn, vừa tối vừa lạnh, há» bèn nghÄ© giá có thể bắn rụng mặt trá»i, đặt vào trong lá»u lấy hÆ¡i ấm và ánh sáng.

Liá»…u Oanh Oanh giải thích tá»›i đây thì tắt cưá»i, khẽ thở dài.

Lương Tiêu nghÄ© tá»›i cảnh ngá»™ tăm tối ảm đạm cá»§a dân du mục, cÅ©ng không cưá»i được nữa, lại thấy Oanh Oanh có vẻ không vui, bèn bảo:

- Cô hát hay lắm, hát thêm bài nữa đi!

Liễu Oanh Oanh bĩu môi:

- Ta không như mấy cô nương ở kỹ viện đâu, vì sao ngươi bắt mình ta hát thôi, ngươi cũng phải hát cho ta nghe!

Lương Tiêu lúng túng:

- Nhưng ta không biết hát.

- Thế thì ngươi biết làm gì?

Lương Tiêu ngẫm nghĩ rồi nói

- Ta biết đếm sao.

Liễu Oanh Oanh xì một tiếng:

- Äấy cÅ©ng được tính là bản lÄ©nh à, sao đầy nhóc trên trá»i, có ngốc má»›i không đếm được!

Lương Tiêu cưá»i:

- Ta đếm khác vá»›i ngưá»i khác!

Hắn chỉ tay lên trá»i, nói:

- Cô nhìn nhé, bốn ngôi sao kia nối lại với nhau thì giống cái gì?

LIễu Oanh Oanh nhìn theo hướng tay chỉ của Lương Tiêu, nói:

- Giống cái cối đá.

Lương Tiêu lại trá»:

- Còn ba ngôi bên trên?

- Giống cái chày, Oanh Oanh đáp.

- Bốn ngôi sao bên cạnh khiến cô liên tưởng đến cái gì?

Oanh Oanh vá»— tay cưá»i:

- Ãi chà, giống ngưá»i, tóm lại thì đúng là má»™t ngưá»i cầm chày giã gạo phải không?

Lương Tiêu nói:

- Không phải gạo đâu, giã thuốc đấy. Những ngôi sao này có một tên chung là Thần tiên giã thuốc.

Nói xong gã lần lượt chỉ các chòm sao, giải thích:

- Tám ngôi sao kia nối lại gá»i là Hồ Thỉ, như tên nằm trên dây cung. Chòm kia nữa tên là Thiên Thuyá»n, rồi Thiên Quy, Hiên Viên, Ngá»c Tỉnh, Thiên Äao, Hà Cổ. Chòm kia thì là gì? Chính là Ngưu Lang chăn trâu. Ngôi sao sáng nhất chính là Chức Nữ, hai ngôi sao nhá» bên cạnh má» hÆ¡n, là hai đứa con cá»§a nàng …

Lương Tiêu chỉ trá», Liá»…u Oanh Oanh nhìn không chá»›p mắt, cưá»i nói:

- Trước kia ta nhìn sao chỉ thấy là sao, chưa bao giá» nhận ra nhiá»u nhân vật, trâu bò thế này, nhá» ngươi nói ta má»›i biết đấy.

Lương Tiêu cưá»i:

- cổ nhân nghĩ ra, không phải ta đâu.

Liá»…u Oanh Oanh nghÄ© bụng: “Tiểu sắc quá»· này không khoe khoang, không vÆ¡ công ngưá»i khác làm cá»§a mình, thật hiếm có. †Cô đưa mắt nhìn ra, cảnh vật yên tÄ©nh bao la, có trăng có sao, có sông có sóng. Liá»…u Oanh Oanh cảm thấy vui lạ, không tá»± chá»§ nắm tay Lương Tiêu. Lương Tiêu thì Ä‘ang mải nhìn trá»i sao, không nhận ra.

Hai ngưá»i cầm tay nhau đứng bên nhau, ngắm trá»i đêm, nói rất nhiá»u chuyện, mãi cho đến khi trăng ngả vá» tây, há» má»›i mệt rÅ© Ä‘i đến bỠđầm, lấy đá tảng lại ngăn thú dữ, sau đó đắp tấm chăn cá»§a Liá»…u Oanh Oanh mang theo, nằm đối chân vào nhau.

Ngá»§ đến ná»­a đêm, Lương Tiêu choàng tỉnh, nhìn sang thấy Liá»…u Oanh Oanh nhắm nghiá»n mắt, hai tay khua loạn trong không khí, miệng gá»i: “Sư phụ, sư phụ…†rồi lại ôm ngá»±c, khuôn mặt lá»™ nét Ä‘au đớn, nức nở gá»i: “Sư thúc… đừng đánh nữa… đừng đánh nữa…†Giá»ng nói khác hẳn bình thưá»ng, nghe hÆ¡i kỳ dị, non ná»›t chói tai, giống giá»ng cá»§a má»™t bé gái.

Lương Tiêu hiểu cô ta gặp ác má»™ng, bèn bất chấp giao ước, lắc cô ta gá»i:

- Oanh Oanh…

Liễu Oanh Oanh bị đánh thức, chỉ cảm thấy khắp mình lạnh toát, tim đập thình thình như muốn nhảy ra ngoài, chợt nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ, không cầm được nỗi đau, lao vào lòng Lương Tiêu, khóc:

- Sư phụ chết rồi… bỠmặc Oanh Oanh rồi… bỠmặc Oanh Oanh rồi!

Lương Tiêu ôm cô ta dỗ dành:

- Äừng khóc, đấy là mÆ¡ thôi, không phải là thật mà!

Liễu Oanh Oanh lắc đầu quầy quậy, nghẹn ngào:

- Không phải mơ, sư phụ mất rồi, bị chôn rồi, không gặp được nữa.

Lương Tiêu ngạc nhiên nghÄ© bụng Oanh Oanh bình thưá»ng rất lạc quan, không ngá» trong lòng cô ta lại có chuyện thảm thương như vậy, gã bèn nhá»› lại chuyện chính tay mình chôn cha, ngá»±c Ä‘au nhói, nước mắt giàn giụa, nhưng không tiện khóc oà, đành gắng nén Ä‘au đớn, khuyên giải Oanh Oanh:

- Có thể còn gặp được trong giấc mơ mà?

Liễu Oanh Oanh đẩy mạnh hắn ra:

- Mơ là mơ, có đáng gì? Bánh vẽ có ăn được không? Hoa trong gương có ngắt được không?

Nói rồi lại khóc. Lương Tiêu nghÄ© bụng: “Làm gì mà ta không hiểu? Chẳng phải ta vẫn thưá»ng mÆ¡ thấy cha mẹ đó sao! †Nhìn khuôn mặt cô gái đầm đìa nước mắt, ná»—i thương xót trào lên trong lòng, gã cưá»i bảo:

- Bánh vẽ tại sao không ăn được? Nàng vẽ ra giấy đi, ta nuốt cả hình vẽ lẫn giấy vào bụng cho mà xem.

Liễu Oanh Oanh mắng:

- Thế ta vẽ ra đất, ngươi có ăn đất không?

Lương Tiêu đáp:

- Cứ vẽ đi, ta ăn hết!

Liá»…u Oanh Oanh thấy mặt Lương Tiêu rất nghiêm túc, biết hắn Ä‘ang tìm cách làm mình khuây khoả, cô cưá»i mắng khẽ:

- ba hoa khoác lác!

Nhân đó không khóc nữa, buồn thảm hồi lâu, lại than:

- tiểu sắc quỷ, lúc nằm mơ ta lảm nhảm những gì vậy?

Lương Tiêu bèn kể ra. Liễu Oanh Oanh thở dài:

- Ta lần này vào trung nguyên để tìm sư thúc.

Lương Tiêu há»i:

- Äịnh nương tá»±a bà ta ư?

Liễu Oanh Oanh lắc đầu.

- Không đâu, Ta muốn đòi lại công bằng từ bà ấy, há»i xem vì sao bà ta muốn giết hại sư phụ ta.

Lương Tiêu ngạc nhiên, Liễu Oanh Oanh than:

- Ta thá»±c không hiểu, vì sao hôm ấy sư thúc đột nhiên biến thành má»™t ngưá»i khác, không giống vá»›i bà ngày thưá»ng…

Lương Tiêu buá»™t miệng há»i:

- Khác như thế nào?
Tài sản của ZORO_NDK

Chữ ký của ZORO_NDK
Võ Lâm Chí Tôn - Duy Ngã Tuyết Thiên Hồ:00 (85):
Tếu Ngạo Thiên Hạ - Thùy Dữ Tranh Phong:00 (14):
Thập Bộ Sát Nhất Nhân - Thiên Lý Bất Lưu Hành
:33:
Thần Thú tá»a kỵ:Há»a Phượng Hoàng

Lúc bé , nghỉ há»c là chuyện lạ. Lá»›n lên má»›i biết, chuyện lạ là Ä‘i há»c...
Lúc bé, tưởng đến trưá»ng là phải há»c. Lá»›n lên má»›i biết, đến trưá»ng còn được ... ngá»§
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại...
Lúc bé , tưởng Ä‘iểm 10 má»›i là giá»i. Lá»›n lên má»›i biết, chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...
Lúc bé,cho 10 ngàn là dư,giỠcho 10 triệu cũng ko đủ!


Last edited by David; 21-04-2008 at 09:35 PM.
Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #33  
Old 08-04-2008, 09:10 PM
duong66's Avatar
duong66 duong66 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 55
Thá»i gian online: 2 giá» 39 phút 59 giây
Xu: 0
Thanks: 11
Thanked 13 Times in 5 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Chương 5 – Hồi 4


Dịch thuật: BYH
Biên dịch + biên tập: BYH
Nguồn: Tàng Thư Viện




LIễu Oanh Oanh dõi mắt ra xa, chậm rãi kể:

- Năm ta vừa chín tuổi, sư thúc đột nhiên trở vá» núi, mặt mÅ©i xanh xao hao gầy, vẻ mệt má»i lắm. Bình thưá»ng bà rất thương ta, má»—i lần trở lại Thiên SÆ¡n Ä‘á»u Ä‘em cho ta rất nhiá»u đồ chÆ¡i và đồ ăn ngon, bế ta Ä‘i chÆ¡i đùa khắp má»i chá»—. Nhưng lần ấy, ta chạy ào ra chào mà bà không cưá»i, không ôm ta, cÅ©ng không nói năng gì…

Kể tới đây, Oanh Oanh im lặng một lúc. Lương Tiêu nói:

- Có lẽ bà ấy gặp phải chuyện gì quá đau thương!

Liễu Oanh Oanh thở dài:

- Phải rồi, ta cũng đoán vậy. Nhưng sư phụ không chịu nói rõ nguyên do, kể cả đến khi chết, chỉ nói là một chuyện xấu xa vô cùng, khiến sư môn mang nhục, không nói thì hơn.

Nàng thở dài, lại tiếp:

- Lúc ấy, ta thấy sư thúc lãnh đạm vá»›i mình thì rất buồn, ăn xong bữa tối thì buồn buồn Ä‘i ngá»§, nhưng không sao chợp mắt được. Má»™t lúc sau nghe có tiếng cãi cá» từ ngoài sảnh vá»ng vài. Ta nổi tính hiếu kỳ, bèn rón rén Ä‘i ra, nấp bên cá»­a nghe lén. Ở bên ngoài, giá»ng sư phụ vang lên: “Má»™t thây ngưá»i hai mạng sống, thật vô nhân đạo! †Sư thúc nói: “Ba mạng sống Ä‘i nữa thì đã sao? Äá»u đáng chết cả! †Sư phụ xem chừng giận lắm, thở gấp: â€œÄÆ°á»£c, nếu đã vậy thì từ nay vá» sau, muá»™i không còn là đệ tá»­ cá»§a Äại Tuyết SÆ¡n nữa. Muá»™i làm gì cÅ©ng không dính dáng tá»›i ta. †Sư thúc cưá»i nhạt: “Không cần phải Ä‘uổi tôi, chỉ cần truyá»n cho tôi hai cuốn bí kíp Thoa la chỉ pháp và Tích dương thá»§ thì tôi sẽ Ä‘i ngay. †Sư phụ cÅ©ng cưá»i nhạt: “Truyá»n cho cô để cô lại Ä‘i ám hại ngưá»i khác à? Ta còn sống ngày nào thì ngày đó cô đừng hòng vá»ng tưởng nữa. Vả lại, hôm nay ta sẽ phế công phu cá»§a cô, để từ giá» trở Ä‘i cô không động võ được nữa. †Sư thúc nói: “Sư tá»· mà tàn độc thế à! †Ngay lập tức trong sảnh vá»ng ra tiếng gió rít. â€

Lương Tiêu kêu lên:

- Thế là các bà ấy đánh nhau hả?

- Äúng rồi, Liá»…u Oanh Oanh đáp. Ta nhìn vào qua khe cá»­a, chỉ thấy loáng thoáng bong hai ngưá»i, cả hai Ä‘á»u xuất thá»§ bằng Phiêu tuyết thần chưởng. Lúc ấy ta chả hiểu gì, còn tưởng há» chiết giải chưởng pháp như ngày thưá»ng. Äấu được má»™t hồi, sư phụ dùng Thoa la chỉ đâm mấy nhát, sư thúc không đỡ được, chợt bật cưá»i, lướt vá» phía ta, giÆ¡ chưởng lên đập vỡ cánh cá»­a, tóm lấy ta.

Lương Tiêu thốt.

- Nham hiểm nhở.

Liễu Oanh Oanh mắng:

- Há»—n nào, bà ấy có nham hiểm đến đâu ngươi cÅ©ng không có quyá»n chá»­i mắng.

Lương Tiêu không hiểu vì sao cô ta tức giận, nhưng không muốn gây với cô ta, đành im lặng. Liễu Oanh Oanh mắng xong thì chống tay vào má, nhìn đêm tối một lúc lâu sau mới thở dài:

- Sư thúc tóm được ta, cưá»i bảo: “Sư tá»· thân mến Æ¡i, tiếp tục dùng Thoa la chỉ Ä‘i, sao lại thôi thế?†Sư phụ sợ ta bị thương, đành bảo: “Cô đặt con bé xuống, có gì từ tốn nói chuyện. †Sư thúc cưá»i: “Sư tá»· quả thá»±c thẳng thắn, hãy giao bí kíp ra đây trước đã. †Sư phụ nhìn ta, vẻ mặt phân vân, nhưng rốt cục vẫn lấy trong tay áo ra hai cuốn sách. Sư thúc nhận lấy rồi cưá»i bảo: “Xin lá»—i sư tá»· nhé! †rồi vung chưởng đánh thẳng vào ngá»±c sư phụ, vừa đánh vừa nói: “Nếu không trúng sư tá»· thì Oanh Oanh phải chịu. †Sư phụ vốn muốn tránh, nghe vậy đành hứng thẳng vào mình, lùi bật lại sau mấy bá»™, ngưá»i lảo đảo lắc lư. Sư thúc lại cưá»i nói: “Quả nhiên thầy trò nặng tình, nhưng ngốc dại quá đỗi, làm ngưá»i mà không tàn nhẫn thì suốt Ä‘á»i bị ức hiếp, †Nói rồi lại đẩy hai chưởng nữa lên ngưá»i sư phụ. Sư phụ sợ liên luỵ ta, cứ thế lÄ©nh liá»n ba chưởng, không hỠđánh trả…

Liễu Oanh Oanh nói đến đây thì rơi nước mắt.

Lương Tiêu há»i:

- Sau đó thì sao?

Liễu Oanh Oanh gạt nước mắt, nghẹn ngào tiếp:

- Lúc ấy ta còn nhá», chẳng hiểu biết gì, thấy sư thúc cưá»i còn tưởng bà ấy đùa, mãi cho đến khi nhìn thấy máu ròng ròng ứa ra mép sư phụ má»›i bàng hoàng van vỉ: “Sư thúc, đừng đánh nữa, đừng đánh sư phụ con nữa. †Sư thúc nghe gá»i, ngưá»i hÆ¡i run lên, cúi đầu nhìn ta má»™t hồi, bá»—ng nhiên thở dài, thả ta xuống rồi Ä‘i ra cá»­a. Từ đó trở Ä‘i, bà không quay vá» Thiên SÆ¡n nữa. Sư phụ trúng ba chưởng, bị thương quá nặng đến năm ngoái thì ná»™i thương tái phát, trở bệnh nằm liệt giưá»ng…

Nước mắt Oanh Oanh tuôn như mưa, Lương Tiêu thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nghÄ© ngợi: “Kẻ xấu đó vẫn còn có chút lương tâm, nghe Oanh Oanh gá»i vẫn còn ngừng tay. â€

Lúc này trá»i bắt đầu sáng, Liá»…u Oanh Oanh khóc mệt, tá»±a vào vai gã mÆ¡ màng thiếp Ä‘i. Äúng lúc ấy, Lương Tiêu chợt cảm thấy mặt đất rung chuyển, liá»n đó có tiếng vó ngá»±a, bèn ngước mắt nhìn, trông thấy mưá»i mấy kỵ mã phi tá»›i như bay. Liá»…u Oanh Oanh cÅ©ng thức dậy, hừ lạnh:

- Chắc Sở lão nhi lại đến đấy thôi?

Hai ngưá»i kéo nhau nằm sấp xuống dưới tảng đá.

Chỉ thoáng chốc, má»™t toán kỵ mã lao tá»›i bá» sông, ngưá»i dẫn đầu chính là hán tá»­ áo lam đã gặp ở Tuý Dã Bất Quy lầu, y cưỡi con tuấn mã khá»e khoắn, trên vai khoác cánh cung dài năm thước, thần uy lẫm lẫm. Toán ngưá»i phi tá»›i bá» sông thì dừng lại, có ngưá»i gá»i to bằng tiếng Mông Cổ, Lương Tiêu nghe được là:

- Äại tướng quân, không có thuyá»n qua sông!

Hán tá»­ áo lam nhìn dòng nước, rồi cÅ©ng dùng tiếng Mông Cổ trả lá»i:

- Lên dốc, quay lưng vỠphía song lập trận.

Má»i ngưá»i ứng tiếng, rồi phóng lên má»™t ngá»n đồi thoai thoải, xuống ngá»±a chia làm hai đội, má»™t đội quỳ gối giương cung, chÄ©a vá» phía con đưá»ng vừa Ä‘i qua, đội còn lại đứng đằng sau, cÅ©ng kéo cung lên. Hán tá»­ áo lam xuống ngá»±a, cầm cung đứng sững, gió sông thổi tung tà áo, nhưng thân hình y thì không mảy may nhúc nhích.

Lương Tiêu Ä‘oán rằng có ngưá»i Ä‘ang truy Ä‘uổi há». Vừa má»›i nghÄ© thế thì đã nghe ở con đưá»ng trước mặt rá»™ lên tiếng vó ngá»±a, rồi mấy chục kỵ mã ồ ạt phóng tá»›i, phục sức kiểu Tống, trông thấy toán ngưá»i trước bị dòng sông chặn lại, há» reo lên mừng rỡ, phóng ào tá»›i chân đồi như má»™t cÆ¡n lốc. Hán tá»­ áo lam định vị xong thì hô:

- Bắn!

Dây cung bật lên, má»™t loạt tên xô thẳng tá»›i đám ngưá»i, má»™t tràng ngá»±a hí ngưá»i la, mấy con chiến mã trúng tên khuỵu vó trước, hất đổ chá»§ nhân xuống. Lúc ấy, trên đồi đội thứ nhất đã dừng tay, rút tên lắp lên cung, đội thứ hai liá»n tiến lên má»™t bước, tên đã giương sẵn, lần này ngắm thẳng vào ngưá»i. Lại nghe má»™t loạt tiếng gào thảm thiết, mấy kỵ sÄ© ngã dưới đất không tránh kịp, Ä‘á»u trúng thương mà chết.

Hai đội tiến lui rất hài hòa, trước tiên bắn ngá»±a, sau bắn ngưá»i, ít có phát nào sai trật. Chỉ nháy mắt hỠđã bắn xong ba lượt tiá»…n, bên đám ngưá»i Tống đã có hÆ¡n hai mươi mạng tá»­ thương, có ngưá»i cao giá»ng thét:

- Thát tá»­ bắn tên gắt quá, tạm thá»i rút lui đã.

Quân Tống rút ra xa, ổn định đội hình, bàn bạc má»™t hồi, rồi sắp má»™t toán cầm má»™c bài Ä‘i trước, những ngưá»i khác cầm thương Ä‘ao theo sau. Toán kỵ sÄ© trên đồi bị hàng má»™c bài ngăn trở, đành ngừng bắn, cùng tuốt Ä‘ao ra khá»i thắt lưng. Hán tá»­ áo lam cưá»i nhạt, đột nhiên giương cánh cung dài năm thước lên, gầm to má»™t tiếng, buông tên. MÅ©i tên to gấp đôi tên bắn bình thưá»ng, thân tên bá»c sắt, nặng vô cùng, bắn trúng vào bắp chân má»™t ngưá»i, ngưá»i đó há»± lên Ä‘au đớn, má»™c bài trên tay hÆ¡i lệch Ä‘i, mÅ©i tên thứ hai cá»§a hán tá»­ áo lam liá»n xuyên kẽ hở ấy bắn trúng luôn trán hắn. Quân hai bên thấy uy thế như vậy, không kìm được cùng ồ lên.

Hán tá»­ ná» lại buông cung, nhắm tá»›i yết hầu má»™t ngưá»i khác. Ngưá»i này giÆ¡ khiên lên đỡ, nhưng không chống nổi luồng lá»±c đạo mạnh mẽ, cÅ©nglảo đảo trượt lại sau, trước mắt vụt loé sáng, mÅ©i tên thứ hai đã tá»›i nÆ¡i, ngưá»i này tinh mắt nhanh tay, liá»n rút cương Ä‘ao ra cầm tay trái, chỉ nghe keng má»™t tiếng, ngá»n Ä‘ao đã bị gãy ở chính giữa, đầu mÅ©i tên cÅ©ng rên lên má»™t tiếng rồi gãy, nhưng thân tên chưa hết đà, vẫn đâm ngập vào cổ há»ng hắn.

Hán tá»­ áo lam có cung cứng, tên nặng, liên tiếp bắn chết hai ngưá»i. Quân Tống khiếp đảm, chùng chình không tiến nữa. Äúng lúc ấy có tiếng hú dài, má»™t ngưá»i lướt ra khá»i hàng ngÅ©, tay trái cầm khiên, tay phải cầm thương, lao thẳng tá»›i đồi. Hán tá»­ áo lam phát tiá»…n liên châu, ba mÅ©i bay ra soạt soạt, ngưá»i ná» chắn đỡ, lần lượt đánh bật cả tên Ä‘i, tốc độ lao tá»›i không thá» suy giảm, phóng má»™t mạch đến chân đồi. Bên trên đám xạ thá»§ nhao nhao cầm Ä‘ao lao xuống.

Ngưá»i đó thấy vậy, thét:

- Cút đi!

MÅ©i thương loé sáng, đâm ngã má»™t xạ thá»§, rồi chuyển hướng ngay đâm chết má»™t xạ thá»§ khác. Hán tá»­ áo lam choáng váng, mưá»i ba thuá»™c hạ cá»§a y Ä‘á»u là những cao thá»§ ngàn ngưá»i tuyển má»™t, từng trải hàng trăm trận chiến, không ngá» gặp phải ngưá»i này Ä‘á»u không chống đỡ được. Quân Tống thấy thá»§ lÄ©nh hiển lá»™ thần uy, Ä‘á»u trở lại phấn chấn, khua trống ầm ầm tiến vá» phía ngá»n đồi. Hán tá»­ áo lam thầm ra quyết định, không chú ý đến ngưá»i cầm thương đó nữa, giương cung lên, tên lại bay như như sấm rung chá»›p giật, trút hết vá» phía quân Tống đằng sau lưng hắn.

Ngưá»i cầm thương nghe đồng đội gào la liên miên phía sau thì kinh ngạc và giận dữ, càng gấp rút muốn tiến lên đồi giao phong vá»›i hán tá»­ áo lam. Nhưng bá»n cao thá»§ xung quanh Ä‘á»u hung hãn liá»u mạng, cứ ngưá»i trước ngã xuống ngưá»i sau lại tiến lên. Ngưá»i cầm thương lo lắng nóng nảy, thương pháp càng thêm dữ dá»™i, cứ thét má»™t tiếng là đâm chết má»™t ngưá»i, khi thét đến tiếng thứ mưá»i ba thì cả đám xạ thá»§ Ä‘á»u đã gục ngã. Ngưá»i đó bèn lao lên đồi, ngoảnh lại nhìn thì ruá»™t gan cÅ©ng như muốn vỡ, dưới chân đồi thi thể ngổn ngang, không còn má»™t ngưá»i nào sống sót.

Trận sát phạt này diá»…n ra quá nhanh, Lương Tiêu và Liá»…u Oanh Oanh từ đằng xa nhìn lại cùng táng đởm kinh hồn, hoàn toàn không tưởng tượng được trên Ä‘á»i lại có thứ thương pháp tiá»…n thuật ghê gá»›m đến thế, bất giác đưa mắt nhìn nhau, mồ hôi cùng rịn ra ướt đầm lòng bàn tay.
Tài sản của duong66


Last edited by David; 21-04-2008 at 09:37 PM.
Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #34  
Old 09-04-2008, 10:24 PM
diasat diasat is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 26
Thá»i gian online: 4 ngày 20 giá» 24 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 113 Times in 7 Posts
Chương 5 – Hồi 5

Côn Luân - Phượng Ca
Chương 5 – Hồi 5


Dịch thuật: BYH
Biên dịch + biên tập: BYH
Nguồn: Tàng Thư Viện



Trên đồi, hai ngưá»i đứng đối mặt hồi lâu, ngưá»i cầm thương đột nhiên phát ra má»™t tiếng hú dài bi thương, tiếng hú chấn động đại dang, u u bất tuyệt, ngưá»i đó hú xong, nói:

- Tên má»i rợ kia, ngươi bắn khá lắm!

Lúc này phương đông đã chuyển sang màu trắng, nắng sá»›m chiếu rõ hình dáng ngưá»i đó, chỉ thấy hắn mặt tím râu dài, lông mày dài, mắt như hai vầng trăng cong lạnh lẽo, uy thế lẫm liệt.

Hán tử áo lam cũng vứt cung tiễn đi, rút đơn đao ra cầm tay, lạnh lùng nói:

- Túc hạ thương pháp cÅ©ng khá lắm! Dám há»i hiện tại trong quân Tống giữ chức gì?

Ngưá»i kia cưá»i lạnh má»™t tiếng, mắng rằng:

- Lão tử không có cái nhàn tâm làm quan, cũng không chịu được cái nhàn khí của việc làm quan

Hán tử áo lam lộ vẻ ngạc nhiên, nhíu mày nói:

- Nhân tài như túc hạ mà lại lưu lạc giang hồ, đáng tiếc, đáng tiếc!

Ngưá»i kia cưá»i lạnh:

- Tiếc cái rắm, bá»n cẩu quan đó thì có gì đáng làm? Lão tá»­ phiêu bạt giang hồ má»›i tiêu dao tá»± tại

Hán tá»­ áo lam không khó chịu, mỉm cưá»i nói:

- Túc hạ thương pháp tuyệt thế vô song, nếu có thể đầu nhập Äại Nguyên ta thì có thể tung hoành thiên hạ.

Ngưá»i ná» không ngỠđối phương lúc này lại dám trổ tài du thuyết mình, không nhịn được tắt cưá»i, nói to:

- Xú Thát tá»­, ta không giết ngươi, ngươi lại nói ta. Bá»›t những lá»i rác rưởi Ä‘i, hôm nay không phải ngươi chết thì ta sẽ chết.

Äá»™t ngá»™t vứt thuẫn bài Ä‘i, dá»±ng thương sang bên trái, rút má»™t cái hồ lô ra khá»i hông, tu rượu ừng á»±c.

Tuy ngá»­a cổ uống rượu, sÆ¡ hở toàn thân, nhưng khí thế vẫn tràn đầy, khiến ngưá»i ta không biết nên tấn công vào đâu. Hán tá»­ áo lam nhìn cây thương vàng, thấy cao đến vai ngưá»i, ngù thương cÅ©ng màu vàng kim, cán thương dát vàng lấp lánh dưới ánh mặt trá»i buổi sá»›m. Hán tá»­ áo lam chá»™t dạ, bá»—ng nhá»› tá»›i má»™t ngưá»i.



Ngưá»i kia uống rượu xong, nhá»› lại đồng đội Ä‘á»u đã tận mạng, bá»—ng thấy lòng bi phẫn, bèn ném mạnh hồ lô Ä‘i, chậm rãi nói:

- Bách niên tân phong tửu, vạn cổ sát nhân thương!
(N/d: Rượu má»™t trăm năm rượu vừa bịt kín, thương vạn năm giết ngưá»i)

Giá»ng y buồn bã sầu bi. Hán tá»­ áo lam cưá»i ha ha:

- Bách niên chi tá»­u, sao có thể là “tân phongâ€? Ngưá»i sống như xuân vá» cá» má»c, sát nhân như lá thu rÆ¡i, chuyển động theo mùa, lấy đâu ra “vạn cổâ€?

Ngưá»i ná» giÆ¡ ngón cái, cưá»i nói:

- Tên má»i rợ rất có kiến thức. Äáng tiếc Long má»— có ít rượu quá, không thì ta phải kính ngươi má»™t đấu.

Hán tử áo lam buột miệng:

- Long mỗ? Phải chăng là Thương thiêu đông nam?

Ngưá»i kia cưá»i nhạt:

- Không sai, lão tử chính là Long Nhập Hải.

Lương Tiêu cảm thấy cái tên quen tai, nhưng không nhớ ra là đã nghe lúc nào. Chỉ nghe Long Nhập Hải nói:

- Bất quá ngươi tuy biết má»™t mà không biết hai. Phải biết phụ nhân có thể sinh ra nhi tá»­, trượng phu có thể nuôi được khuê nữ, trá»i rất mông lung nhưng lại có mặt trăng mặt trá»i rõ rang, đất rất thá»±c lại có những vá»±c sâu bí ẩn. Vạn vật vốn tá»± mình mâu thuẫn, thì tại sao lại không thể có bách niên tân phong chi tá»­u, vạn cổ sát nhân chi thương kia chứ?,

Hán tá»­ áo lam nét nghi hoặc thoáng qua gương mặt, khí thế đã có phần sÆ¡ hở. Long Nhập Hải Ä‘ang đợi chính lúc này, liá»n thét to má»™t tiếng, mÅ©i thương phóng ra oai phong như thái dương đằng không, hung dÅ©ng như ná»™ long ngẩng đầu, khí thế dÅ©ng mãnh, khóa thẳng yết hầu cá»§a hán tá»­ áo lam.

Chỉ trong tích tắc, ngưá»i áo lam đã cá»­ đơn Ä‘ao lên, sống Ä‘ao bật vào mÅ©i thương, rá»n vang, hai ngưá»i cùng bị đẩy lui ba bước, công lá»±c tương đương, không phân cao hạ. Lương Nhập Hải đã trút bá» bá»™ Ä‘iệu Ä‘iên cuồng, nhìn ngá»n kim thẳnÆ¡ng trong tay, lại nhìn hán tá»­ áo lam, gật đầu nói:

- Äao pháp diệu lắm! Nhìn thì yếu, mà đánh thì mạnh.

Thì ra má»™t thoáng ngÆ¡ ngẩn cá»§a hán tá»­ áo lam chỉ là động tác cố ý, thá»±c ra hoàn toàn không há» sÆ¡ hở, nếu không phải Long Nhập Hải đỠphòng mà lưu lại chiêu số dá»± bị thì chắc chắn bị y gạt kim thương ra, đâm thẳng đơn Ä‘ao vào mình. Long Nhập Hải không ngá» trông y bá» ngoài thô kệch mà toan tính lại thâm trầm đến thế, bèn tập trung tinh thần, không dám khinh địch nữa. Hán tá»­ áo lam thầm than tiếc, nhưng ngoài miệng vẫn cưá»i:

- Chắc các hạ cũng thông hiểu binh pháp?

Long Nhập Hải cưá»i nhạt:

- Cũng tàm tạm.

Rồi vụt má»™t cái nhanh như gió cuốn, đạp liá»n ba bước, má»—i bước Ä‘á»u hùng dÅ©ng uy hiếp đối phương.

Hán tá»­ áo lam lạnh lùng nhìn mÅ©i thương óng ánh, đặt ngang ngá»n Ä‘ao lên trước ngá»±c, hai chân như đã hoà tan vào mặt đất, vững như núi, sâu như biển. Long Nhập Hải hú lên má»™t tràng, ngá»n thương giật má»™t cái, rồi lao túa ra như chim vỡ tổ. Hán tá»­ áo lam đợi cho mÅ©i thương tá»›i hẳn ngá»±c mình má»›i khua Ä‘ao lên chém ngang, keng má»™t tiếng, Ä‘ao chạm thương toé lá»­a. Cứ thế, hai ngưá»i cùng thi triển tuyệt kỹ, cuốn vào nhau như cÆ¡n lốc trên đỉnh đồi.

Lương Tiêu từ đằng xa nhìn lại, thấy hai ngưá»i xuất thá»§ cá»±c nhanh, lúc đầu hoàn toàn không nhìn rõ, nhưng xem má»™t lúc lâu, cÅ©ng lá» má» nhận ra má»™t vài đưá»ng hướng, thương pháp cá»§a Long Nhập Hải trông thì màu mè rối rắm, nhưng thá»±c ra thần khí ngưng tụ, dư thế tiếp nối liên miên khôn cùng. ÄÆ¡n Ä‘ao cá»§a hán tá»­ áo lam vô cùng đơn giản, hầu như không biến hoá, Ä‘ao quang gần như bị nuốt chá»­ng giữa bóng thương mịt má», nhưng má»—i Ä‘ao Ä‘á»u gá»n gàng chuẩn xác, không dư thừa, Ä‘á»u phóng ra vào những lúc thích hợp nhất, đích đáng nhất.

Hai bên đấu đến bảy tám mươi hiệp, bóng ngưá»i xẹt qua xẹt lại trên đồi, thình lình Long Nhập Hải hô vang, đâm thẳng thương tá»›i ngá»±c hán tá»­ áo lam.

Nào ngá» hán tá»­ ná» cÅ©ng cưá»i lá»›n, không đỡ chiêu, cÅ©ng không né tránh, ngược lại ném đơn Ä‘ao Ä‘i, vung tay trái nắm chặt lấy ngá»n thương vàng, tay phải xuất chưởng nhanh như chá»›p. Nên biết Long Nhập Hải đã dồn hết tinh thần và sức lá»±c vào mÅ©i thương, hoàn toàn không ngỠđến khoảnh khắc quyết định, đối thá»§ lại ném Ä‘ao chuyển sang chưởng, mà sức mạnh cá»§a chưởng pháp lại pháp lại còn vượt xa Ä‘ao pháp. Trong lúc khẩn cấp đã trúng hai chưởng liên hoàn vào ngá»±c, y giật lui liá»n sáu bá»™, ngã phệt xuống đất, mặc dù vậy, đối phương vẫn không tránh được ngá»n thương cá»§a y, bị mÅ©i nhá»n đâm vào ngá»±c trái, tấm áo xanh lam mau chóng thấm đỠmáu tươi.

Long Nhập Hải á»™c ra mấy vốc máu xong thì chống hai tay xuống đất, định bò dậy, nhưng không sao làm được. Hán tá»­ áo lam cÅ©ng lảo đảo, lắc lư mấy lượt, không cất nổi tay lên nhổ thương ra, máu từ miệng vết đâm trào ra như suối, y cÅ©ng không buồn nhìn đến, chỉ chằm chằm nhìn ngá»n thương, gật đầu:

- Hảo thương, tên gì vậy?

Long Nhập Hải ho sù sụ má»™t hồi má»›i ngước mắt lên, ánh nhìn rắn rá»i:

- Có tên đó, tên là Long Nhập Hải.

Hán tá»­ áo lam ngẩn ngưá»i, rồi cưá»i ha hả:

- Hay, ngưá»i sao thương vậy, quả nhiên hào hùng!

Long Nhập Hải hít hơi thật sâu, bỗng nghiến răng:

- Chưởng pháp của ngươi vượt xa đao pháp, vì sao ban đầu bỠchưởng dùng đao?

Hán tử áo lam thở dài, lắc đầu nói:

- Ngươi đã biết câu nhìn thì yếu, đánh thì mạnh mà không biết câu có khả năng mà giả vỠkhông có, dùng được mà giả vỠkhông dùng à?

Hai câu này trích trong Binh pháp Tôn Tá»­, Ä‘á»u ngụ ý nguỵ trá trong việc dụng binh. Long Nhập Hải đỠngưá»i ra, nghÄ© bụng: “Tuy không biết ngưá»i này lai lịch thế nào, nhưng y có tài cầm quân thế này, hôm nay không giết y thì để lại hậu hoạn vô cùng! †NghÄ© vậy bèn gắng sức vùng dậy, nhưng không nhấc nổi ngưá»i, bất giác ngá»­a mặt cưá»i ha hả nhưng nghe rất thê lương. Cưá»i dứt, y lẩm bẩm:

- Tế Vũ đã mất, Lạc Hồng đã xa, Long nhập đại hải, Tam kỳ tiêu ma.

Tiếng nói má»—i lúc má»™t nhá», thân hình y má»m rÅ© xuống, tắt thở.

Long Nhập Hải vốn là ngưá»i đứng đầu trong Nam thiên tam kỳ, trước kia CÆ¡ Lạc Hồng và Mạc Tế VÅ© Ä‘á»u đã mất mạng vì tay Tiêu Thiên Tuyệt. Hôm nay đến lượt Long Nhập Hải chết, chẳng còn gì là Nam Thiên Tam Kỳ nữa

Hán tử áo lam tuy thắng, nhưng cũng không ngỠnhát thương sau cuối của Long Nhập Hải lại dữ dội đến thế, Lúc đầu y còn gượng chịu đựng, nhưng một lúc nữa cảm thấy vết thương đau đớn quá đỗi, đau như lửa nung, y lảo đảo mấy cái, cuối cùng không gượng nổi nữa ngồi phệt xuống, thở hồng hộc.

Lương Tiêu quan sát từ đầu đến cuối, lúc này má»›i đứng dậy, chợt nghe đằng xa có tiếng vó ngá»±a vá»ng vá». Chẳng bao lâu, phía cuối đưá»ng hiện ra bóng bốn kỵ mã. Lương Tiêu và Liá»…u Oanh Oanh nhìn rõ diện mạo những ngưá»i trên ngá»±a, Ä‘á»u cảm thấy kinh ngạc, nào phải ai xa, chính là Thoát Hoan và ba tên tùy tùng. Mặt tên vương tá»­ vẫn còn nhợt nhạt, ba kẻ kia cÅ©ng chẳng khá khẩm hÆ¡n bao nhiêu, hiển nhiên Ä‘á»u bị thương chưa lành.

Bốn ngưá»i nhìn thấy thi thể la liệt mặt đất, Ä‘á»u lá»™ vẻ kinh nghi. Thoát Hoan ngó nghiêng má»™t thôi, trông thấy hán tá»­ áo lam thì cưá»i to:

- Äại tướng quân, hảo bản sá»±!

Hán tá»­ áo lam lạnh lùng nhìn hắn, mặt mày nhợt nhạt, không mảy may hé răng. Thoát Hoan thấy y bị thương nặng thì mừng thầm, cưá»i ha hả:

- Chẳng ngỠđại tướng quân và bản vương không ai hẹn ai mà cùng xuống phương nam thám thính binh tình. Xem ra lần này tướng quân đã sắp xếp đâu vào đó, nắm chắc cái ấn nguyên soái rồi?

Hán tá»­ áo lam nghe tim lạnh toát, biết chắc Thoát Hoan đã bán rẻ mình, khiến mình bị cao thá»§ Nam triá»u truy sát, bây giá» gặp phải cảnh ngá»™ thế nào, sao ra còn nguy hiểm hÆ¡n ban nãy vài phần, đáng tiếc bị thương nặng quá, đừng nói là gượng đánh, mà nhấc tay giÆ¡ chân cÅ©ng không thể rồi. Y nhịn Ä‘au, lạnh nhạt bảo:

- Thánh thượng đã để Thiên tuế và tôi độc lập hoạch định sách lược, từ đó lá»±a ra ngưá»i nắm cỠđại soái. Có câu trăm nghe không bằng má»™t thấy, tôi đâu thể phán Ä‘oán bừa, đành phải thân hành đến xem tận nÆ¡i, như thế sách lược má»›i sát sao thá»±c tế.

Thoát Hoan nghe giá»ng y bình thản, sắc mặt ung dung không giống ngưá»i bị thương, trong lòng cÅ©ng hÆ¡i nghi ngại. Hắn quan sát đối phương má»™t lúc rồi cưá»i nói:

- Tiếc quá, sau hôm nay e rằng tiểu vương sẽ ngồi chắc lên cái ghế nguyên soái rồi. Äại tướng quân có lòng yêu mà nhưá»ng nhịn, tiểu vương xin ghi khắc trong tim, ngày sau nam chinh chiến thắng, nhất định sẽ mổ dê mổ bò tế vá»ng tướng quân dưới hoàng tuyá»n.

Nói rồi hắn đưa mắt cho ba tên tuỳ tùng. Cả ba lập tức rút binh khí, tung mình xuống ngá»±a. Nên biết ngưá»i áo lam rất giá»i võ công, nếu là ngày thưá»ng thì ba tên này liên thá»§ cÅ©ng chưa chắc thắng được y, nhưng hiện tại y bị thương nặng, bất kỳ ai trong ba kẻ này cÅ©ng có thể lấy mạng y dá»… dàng, có Ä‘iá»u Thoát Hoan không chắc thá»±c hư ra sao, nên phái cả ba ngưá»i, phòng há» sÆ¡ sảy.

Lương Tiêu nghÄ© bụng: “Tên tứ vương tá»­ này là kẻ xấu xa bạc ác, ngưá»i áo lam đối địch vá»›i hắn thì chắc là ngưá»i tốt. †Lương Tiêu tuổi trẻ non ná»›t, còn mÆ¡ hồ vá» thiện ác, nay đã quyết như thế thì đứng phắt dậy, cưá»i gá»i:

- Tứ vương gia, sưá»n ngươi khá»i Ä‘au chưa?

Liá»…u Oanh Oanh thấy gã đứng dậy, cÅ©ng đành nhá»m lên theo.

Thoát Hoan nghe tiếng ngoảnh nhìn, mặt mày biến sắc. Lúc ở Cô Tô hắn bị Cá»­u Như giỡn nghịch, gãy mất hai rẻ sưá»n, tuy đã được thầy thuốc giá»i chữa trị, nhưng vẫn còn ngâm ngẩm Ä‘au, chỉ vì muốn trừ bá» hán tá»­ áo lam mà chưa bình phục đã lao ra Ä‘i tìm. Cáp Lý Tư, Hoả Chân Nhân và A Than cÅ©ng Ä‘á»u biến sắc. Ba ngưá»i đã bị Lương Tiêu và Liá»…u Oanh Oanh cho nếm mùi khổ sở, cùng bị thương vào phá»§ tạng, nay mang thân bại binh không đủ dÅ©ng khí để lên tiếng, chưa kịp giao phong mà chí khí đã chùn nhụt Ä‘i nhiá»u.

Sắc mặt Thoát Hoan biến đổi liên tục, cuối cùng hắn cưá»i:

- Các ngươi đấy à? Nấp sau tảng đá làm gì thế, ha ha, hay là…

Liễu Oanh Oanh hừ mũi:

- Ngươi thử nói bậy một câu nữa xem…

Thoát Hoan vốn muốn trêu chá»c dăm ba câu, nghe vậy xịu mặt, không dám lảm nhảm nữa. Hắn thầm cân nhắc lợi hại, tá»± nhá»§ có hai ngưá»i này ở đây thì khả năng thua lá»›n hÆ¡n thắng, bất lá»±c, đành tạm thá»i nén giận, nhìn hán tá»­ áo xanh cưá»i ha hả:

- Äại tướng quân, chúng ta giã biệt ở đây, mong đại tướng quân yên lành quay vá» Äại Äô.

Hán tử áo xanh vẫn bình thản, lạnh nhạt đáp:

- Thiên tuế Ä‘i đưá»ng bình an, tiểu tướng không tiá»…n được.

Thoát Hoan trừng mắt nhìn y không nói gì, giật cương cho ngá»±a quay đầu, ba tên tuỳ tùng cÅ©ng hậm há»±c trẻo lên yên. Bốn ngưá»i ra roi tế ngá»±a chạy trở lại con đưá»ng vừa Ä‘i qua.

HẾT CHƯƠNG 5
Tài sản của diasat


Last edited by David; 21-04-2008 at 09:39 PM.
Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #35  
Old 10-04-2008, 11:29 PM
biga05's Avatar
biga05 biga05 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: us
Bài gởi: 52
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 11 Times in 4 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Chương 6 – Hồi 1


Dịch thuật: Aizen
Biên dịch + biên tập: BYH
Nguồn: Tàng Thư Viện





chương 6 - PHONG BA HIỂM ÃC - hồi 1


Hán tá»­ áo lam nhìn bốn ngưá»i đã Ä‘i xa, chắp tay trước ngá»±c nói:

- Äa tạ hai vị đã giúp đỡ.

Liễu Oanh Oanh hừ lạnh một tiếng nói

- Tiểu sắc quỷ, chúng ta đi thôi!

Lương Tiêu nói:

- Hắn ta thương thế trầm trá»ng, nếu không cứu chữa kịp thá»i, e rằng sẽ không sống được, thấy chết không cứu, thật không phải.

Liễu Oanh Oanh gắt nói:

- Ngươi muốn làm phật sống hả? Hừ, ngưá»i này lúc đả đấu dùng toàn mưu mô quá»· kế, tuyệt đối không phải ngưá»i tốt.

Lương Tiêu mỉm cưá»i nói:

- Nói đến mưu mô quá»· kế, chẳng phải cô vá»›i tôi cÅ©ng thưá»ng dùng đó sao?

Liễu Oanh Oanh nói:

- Nhưng hắn đã giết rất nhiá»u ngưá»i.

Lương Tiêu nói:

- Long Nhập Hải cÅ©ng không phải đã giết rất nhiá»u ngưá»i sao? Hắn không giết ngưá»i ta, ngưá»i ta cÅ©ng giết hắn, cÅ©ng là thân bất do ká»·.

Lương Tiêu đã từng được hán tá»­ áo lam bênh vá»±c ở Tuý Dã Bất Quy lâu, nên rất cảm kích cái đức cá»§a y, rất có thiện cảm vá»›i y, hÆ¡n nữa thiếu niên có chí tiến thá»§ thưá»ng sùng bái kẻ mạnh,. Lương Tiêu không phải là ngoại lệ, mắt thấy lam bào hán tá»­ anh hùng xuất chúng, trong lòng khâm phục, không muốn để ngưá»i này chết uổng nên hết sức bênh vá»±c. Liá»…u Oanh Oanh cãi cá» má»™t hồi tức quá dậm chân nói:

- Nhưng hắn ta là ngưá»i Mông Cổ, bá»n Mông Cổ ngưá»i nào cÅ©ng xấu, chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Lương Tiêu biến sắc, phất tay nói:

- ÄÆ°á»£c lắm, nói như vậy, mẹ ta là ngưá»i Mông Cổ, ta cÅ©ng là ngưá»i Mông Cổ, chẳng phải ngưá»i tốt. Rồi bước thẳng theo hướng lam bào hán tá»­. Liá»…u Oanh Oanh dịu lại, vá»™i nói:

- Tiểu sắc quá»· ngươi Ä‘iên à, ta không biết mẹ ngươi, ngươi không nói, làm sao ta biết mẹ ngươi là ngưá»i Mông Cổ. â€

Äoạn lấy trong tay áo ra má»™t cái lá» sứ, hừ nhẹ má»™t tiếng nói

- Thuốc Kim Sang đây, ngươi Ä‘em đắp cho hắn. Lương Tiêu thá»±c ra không há» giận cô ta, tiện tay nhận lấy, thoa cho lam bào hán tá»­, thuốc kim sang này là thánh dược Äại Tuyết SÆ¡n, thập phần linh nghiệm, chỉ trong khoảnh khắc vết thương đã ngưng chảy máu. Lam bào hán tá»­ gật đầu mỉm cưá»i nói:

- Äa tạ nhị vị.

Liá»…u Oanh Oanh ở tá»­u lâu đã có xích mích vá»›i anh ta, vẫn không vừa lòng, cưá»i nhạt:

- Ngươi là nam tá»­ hán đại trượng phu, cuối cùng, lại để má»™t ngưá»i con gái như ta cứu.

Lam bào hán tá»­ không há» tức giận mỉm cưá»i nói:

- Cô nương dạy rất phải, nhị vị có Æ¡n cứu mạng, Nhan Nhân Bạch suốt Ä‘á»i không quên.

Liá»…u Oanh Oanh ngạc nhiên há»i:

- Ngươi rõ ràng là ngưá»i Mông Cổ, sao tên gá»i lại như ngưá»i Hán thế ?

Nhan Nhân Bạch cưá»i nhẹ nói:

- Phương bắc Hồ Hán như má»™t, hà tất phân biệt tên gá»i?

Liá»…u Oanh Oanh trong lòng nghi ngá», nhưng thầm nghÄ© nếu tiếp tục truy vấn, tên Mông Cổ này tất chỉ chối quanh, đành tạm thá»i nhẫn nại, đồng thá»i đỠcao cảnh giác.

Lương Tiêu băng bó vết thương cho Nhan Nhân Bạch xong thì nói:

- Nếu ngươi muốn sang sông, chúng ta có thể đồng hành.

Nghe vậy, Liễu Oanh Oanh nói:

- Tiểu sắc quỷ, ta nghĩ, tốt hơn hết là không qua sông.

Lương Tiêu ngạc nhiên há»i:

- Vậy thì đi đâu?

Liá»…u Oanh Oanh le lưỡi bật cưá»i nói:

- Lôi, Sở hai nhà Ä‘á»u biết ta Ä‘i ngá»±a, hẳn Ä‘oán bổn cô nương tất sẽ Ä‘i qua sông. Hừm ta lại không qua sông, mà kiếm má»™t chiếc thuyá»n cá xuôi dòng xuống hướng tây, rồi đánh thẳng vào sào huyệt Lôi Công Bảo.

Nhan Nhân Bạch mục quang lóe sáng, vỗ tay nói:

- Xuất kỳ bất ý, công kỳ bất bị, thật là một ý hay.

Liễu Oanh Oanh hừ một tiếng, không thèm nhìn nói:

- Tiểu sắc quá»·, ta há»i ngươi, chúng ta đến Lôi Công Bảo, có phải Ä‘em theo gã này không?

Lương Tiêu nói:

- Giết ngưá»i phải thấy máu, cứu ngưá»i phải cứu đến cùng, cứu ngưá»i không thể cứu ná»­a vá»i, bá» Ä‘i không quản?

Liễu Oanh Oanh bĩu môi nói:

- Tùy đấy!

Lương Tiêu thấy cô ta không phản đối, trong lòng hoan hỉ, kéo con ngựa chiến, giúp Nhan Nhân Bạch lên ngựa. Nhan Nhân Bạch nhìn xác Long Nhập Hải, thần sắc ảm đạm, than:

- Tiểu huynh đệ, thập tam thiết vệ này theo ta nam chinh bắc chiến lập vô số công lao, hôm nay vì ta mà chết, lòng Ä‘au không kể xiết. Tại hạ thân thể bất tiện, không thể đào huyệt chôn há», mong cậu giúp ta.

Lương Tiêu nghÄ© thầm: "Mưá»i ba tráng sÄ© này vì há»™ chá»§ mà chết, nghÄ©a khí thâm trá»ng, ta đây không thể không giúp. "Lập tức rút ra Ảo Nguyên kiếm, đào má»™t cái hố lá»›n, chôn cất mưá»i ba thi hài. Nhan Nhân Bạch nhìn Long Nhập Hải nói:

- Ngưá»i này hào khí can vân, thương pháp cao siêu, quả là bình sanh địch thá»§ cá»§a ta. Tiểu huynh đệ, ngươi giúp ta an táng ngưá»i này được không?. Lương Tiêu đối vá»›i hào khí, võ công cá»§a Long Nhập Hải cÅ©ng thập phần bá»™i phục, gật đầu nói:

- ÄÆ°á»£c, ông ta thá»±c là má»™t hảo hán.

Äoạn đào má»™t cái huyệt chôn cất cho Long Nhập Hải, rồi lấy má»™t phiến đá khắc danh tá»± làm bia.

Lúc này có ngưá»i, Liá»…u Oanh Oanh không tiện mắng Lương Tiêu gây trò hoạt náo, toàn lo những việc không liên quan, nhưng trong lòng không vui, chỉ lạnh lùng nhìn Lương Tiêu tất tả đào bá»›i, không giúp đỡ gì.

Sau khi má»i việc sắp xếp xong, ba ngưá»i tiếp tục Ä‘i dá»c bá» sông, không lâu sau gặp má»™t bến thuyá»n, cá»™t buồm như rừng, buồm trắng giống như những chiếc cánh. Chưa Ä‘i đến gần, trước mặt xuất hiện má»™t lão lái thuyá»n ngưá»i gầy nhá», trên cánh tay gân xanh chằng chịt, bước lên trước cưá»i nói:

- Ba vị muốn Ä‘i thuyá»n phải không? Lão có thuyá»n lá»›n năm trượng, Ä‘i vừa nhanh vừa êm, đảm bảo các vị cảm thấy thoải mái".

Vừa nói vừa chi má»™t con thuyá»n to trên sông. Äầu thuyá»n có má»™t chàng trai trẻ Ä‘ang ngồi, mắt hướng vá» phía bá» chỠđợi.

Liá»…u Oanh Oanh cưá»i nói:

- Lão bá, chúng ta đến Giang Lăng, hết bao nhiêu tiá»n?

Lão nhà thuyá»n thấy có mối hàng lá»›n, không giấu vẻ vui mừng ra mặt, giÆ¡ hai ngón tay lên nói:

- Äến Giang Lăng, mưá»i hai lượng bạc.

Liá»…u Oanh Oanh mỉm cưá»i nói:

Ta đưa cho ông trước 5 lượng, đến Ngạc Châu, sẽ trả nốt phần còn lại,

Vừa nói vừa rút bạc đưa cho lão nhà thuyá»n. Lão thuyá»n vui mừng hướng vá» ngưá»i thanh niên kia hô:

- Phù nhi, sinh ý xong rồi!

Vừa nói vừa dẫn đưá»ng, Ä‘i được hai bước hốt nhiên nghe phía sau Liá»…u Oanh Oanh kinh hô “A, lùi lại mau. †Lão thuyá»n phu cảm thấy má»™t luồng kình phong từ phía sau ập đến, không kịp suy nghÄ©, hoảng hốt tránh nhanh sang bên trái, khi quay lại nhìn thấy má»™t con ngá»±a vụt qua sát ngưá»i, nhất thá»i toàn thân lạnh run.

Liễu Oanh Oanh bước tới hai bước, ghìm cương ngựa lại, xin lỗi:

- Äã làm lão bá hoảng sợ, con ngá»±a Ä‘iên này đột nhiên trở tính hoang

Lão nhà thuyá»n cưá»i nói

- Không có gì không có gì, cô nương lần sau buộc ngựa cho chắc là được.

Nói Ä‘oạn chuyển thân Ä‘i tiếp. Lương Tiêu cÅ©ng Liá»…u Oanh Oanh nhìn nhau, cước bá»™ chậm lại, Ä‘i tụt vá» phía sau. Lương Tiêu trầm giá»ng nói:

- Lão đầu này biết võ công".

Liễu Oanh Oanh gật đầu:

- Phải, ta lúc nãy dùng Yên Chi thử lão, khiến lão bất ngỠmà lộ ra công phu, quả nhiên không sai.

Lương Tiêu ồ lên một tiếng, nhíu mày nói:

- Lúc nãy đến, lão phải thấy Nhan Nhân Bạch toàn thân đầy máu, vậy mà không há»i má»™t câu, đã tuỳ tiện để chúng ta lên thuyá»n, thật đúng là Ä‘iá»u cá»±c kì bất hợp tình lý.

Liá»…u Oanh Oanh cưá»i nhẹ nói

- Lão ta có kế hiểm, ta cÅ©ng có mưu sâu (nguyên tác: lão có kế Trương Lương, ta có thang vượt tưá»ng). Chúng ta tương kế tá»±u kế, lên thuyá»n, hí lá»™ng má»™t phen.

Lương Tiêu cÅ©ng đã có ý vậy, đồng ý ngay: †Tốt lắm.â€. Hai ngưá»i Ä‘á»u gan to mật lá»›n, vừa đỠxuất là Ä‘á»u đồng ý. Nhan Nhân Bạch nghe hai ngưá»i bàn bạc được má»™t lúc, không nhịn được nhăn nhó, vết thương lại tái phát.

Ba ngưá»i dắt ngá»±a lên thuyá»n, ngưá»i thanh niên lúc trước bước lên tiếp đón, chỉ thấy anh ta mặc bố y sam, da ngăm Ä‘en, lông mày và mắt như ngưá»i chết, liếc nhìn Liá»…u Oanh Oanh má»™t cái, rồi cúi đầu, tháo sợi dây buá»™c thuyá»n.

Má»i ngưá»i vào trong khoang thuyá»n ngồi xuống, hai ngưá»i đầu thuyá»n hô lá»›n má»™t tiếng, thuyá»n phu nhổ neo dong Ä‘i, đến giữa sông, nhắm hướng tây. Má»™t Ä‘oạn hành trình yên ả, Liá»…u Oanh Oanh cả đêm trước không nghỉ chân, hết sức mệt má»i, ngả xuống dá»±a vào vai Lương Tiêu ngá»§. Nhan Nhân Bạch thuá»· chung không nói tiếng nào, chỉ chú tâm vận công Ä‘iá»u tức. Lương Tiêu không có ngưá»i nào để nói chuyện, nhàn rá»—i không biết làm gì, quÆ¡ lấy má»™t thanh gá»— nhá», viết lên mặt đất má»™t đỠtoán, rồi tá»± giải, cảm thấy cá»±c kì hứng thú.

Äi được má»™t Ä‘oạn nữa, gần đến giữa trưa, lão nhân lái thuyá»n bưng má»™t bát canh cá còn nóng hổi đến, đặt lên bàn, cưá»i nói:

- Ngưá»i trên sông nước, chẳng có gì để đãi khách, món này là canh cá tươi hấp xin má»i thưởng thức.

Liá»…u Oanh Oanh nghe tiếng tỉnh lại, ngá»­i thấy mùi thÆ¡m từ bát canh, cưá»i nói:

- Lão có rượu không?

Lương Tiêu nhíu mày nói:

- Cô lại uống nữa à? Chẳnglẽ hôm qua uống còn chưa đủ?

Liá»…u Oanh Oanh đánh má»™t quyá»n vào lưng Lương Tiêu giận dá»—i:

- Không cần ngươi xen vào việc của bổn cô nương. "

Lão nhà thuyá»n cưá»i nói:

- Rượu trên thuyá»n cÅ©ng có má»™t ít, để lão Ä‘i lấy. Liá»…u Oanh Oanh cằn nhằn:

- Bởi câu nói của ngươi, làm ta mất hết cả tửu hứng.

Lão nhà thuyá»n thấy vậy cưá»i lá»›n nói:

- Các vị cứ tự nhiên. Tuy vậy vẫn đứng một bên chưa chịu đi.

Liá»…u Oanh Oanh thấy vậy cưá»i nói:

- Lão bá nếu có việc gì xin cứ tự tiện.

Lão nhà thuyá»n hÆ¡i ngạc nhiên, mỉm cưá»i nói:

- Phải phải, lão đã hết việc, các vị ăn xong, lão sẽ quay lại thu dá»n.

Nói xong quay đầu rá»i khá»i khoang thuyá»n.

Liá»…u Oanh Oanh thấy lão đã Ä‘i, lập tức lấy ra má»™t chiếc khăn tay, xé thành ba mảnh, nhẹ nhàng đưa cho hai ngưá»i còn lại. Ba ngưá»i đưa mắt nhìn nhau, ngấm ngầm hiểu ý, quây tròn lại gần bàn, lần lượt nâng chén vá» như uống. Liá»…u Oanh Oanh bá»—ng run tay, làm canh trong muôi bắn lên tay áo Lương Tiêu, vá»™i kêu “á»i chà†rồi thò tay ra phẩy phẩy, Lương Tiêu cÅ©ng cúi đầu sát lại. hai ngưá»i tận dụng cÆ¡ há»™i, nhổ canh cá vào khăn. Nhan Nhân Bạch giả bá»™ vết thương ở ngá»±c chưa lành, vừa uống vừa ho, cÅ©ng nhổ sạch canh vào cái khăn trong tay.

Liá»…u Oanh Oanh cưá»i bảo:

- Bát canh cá này mùi vị rất thơm ngon, có thêm nữa thì hay quá

Nnói đoạn bưng chén canh lên định uống, bỗng thân hình khẽ rung, lớn tiếng nói:

- Tiểu sắc quỷ, ta ta thấy chóng mặt quá...

Lương Tiêu cÅ©ng quay lảo đảo, lá»™ vẻ mÆ¡ hồ, nói: -- Ta cÅ©ng... Tại sao má»™t ngưá»i lại hoá thành hai thế này?

Hai ngưá»i nói qua lại, Nhan Nhân Bạch đã quỵ xuống dưới bàn. Hai ngưá»i cÅ©ng quỵ luôn xuống.
Tài sản của biga05


Last edited by David; 21-04-2008 at 09:42 PM.
Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu con luan, âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, àâòîðàäèî, âèðòóàëüíûå, côn luân, côn luân 4vn, côn luân full, côn luân full 4vn, côn luân quyển 4, côn luân quyển 5, côn luân quyển 6, côn luân quyển 7, côn luân quyen 4, côn luân tap cuoi, côn luân tập 4, côn luân vn4 eu, chuong 11 con luan, çíàêîìñòâ, codaokinhphong chuong4, con lon tap 1, con luan, con luan 4vn, con luan 4vn.eu, con luan 5 6 7, con luan chuong 15, con luan chuong 23, con luan chuong 4 hoi 9, con luan chuong moi nhat, con luan full, con luan full online, con luan het quyen 3, con luan phuong ca ebook, con luan quyá»…n 4, con luan quyen 1 full, con luan quyen 2, con luan quyen 3, con luan quyen 4, con luan quyen 4 hoi 12, con luan quyen 4 hoi 2, con luan quyen 4 hoi 9, con luan quyen 5, con luan quyen 5 6 7, con luan quyen 5 hoi 1, con luan quyen 6, con luan quyen 6 full, con luan quyen 7, con luan tap 1, con luan tap 4, con luan tap 5, con luan tren 4vn.com, con luan truyenhixx, con luanquyen 4, conluan, ebook con luan, ëîãîòèï, ïñîðèàç, ìóçûêà, kiem hiep con luan, ñàëàòîâ, òîðãîâîå, phượng ca, quách thá»§ kính, thap ma, truyen côn luân full, truyen con luan 4vn.eu, truyen con luan quyen 4, truyen con luan quyen 7, truyen con luon quyen 3, truyenkiemhiepconluan, ýëåêòðîìîíòàæ, æàëþçè, ðàìáëåð



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™