 |
|

07-08-2008, 03:08 AM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
chương 30
HỎA CÔNG TRƯ BÃT GIỚI
Khi trá»i vừa tối, Tiểu Tà bắt đầu hà nh động ... Lần nà y, Tiểu Tà xâm nháºp và o khu doanh trại cá»§a bá»n canh gác rất nhẹ nhà ng và mau lẹ.
Chợt có má»™t tên vệ sÄ© Ä‘i tá»›i. Tiểu Tà vá»™i núp và o bóng tối bất ngỠđâm và o cổ tên nà y má»™t nhát dao, gã không kịp kêu lên đã ngã chết liá»n.
Tiểu Tà lần theo dãy nhà , và chợt phát hiện có má»™t ngưá»i trung niên ăn mặc sang trá»ng Ä‘ang ngồi nhìn ra cá»a sổ chăm chăm như Ä‘ang tư lá»± suy nghÄ© Ä‘iá»u gì.
Láºp tức, Tiểu Tà lạng ngưá»i đến cá»a phòng và rất nhẹ nhà ng len và o khi cá»a phòng vẫn mở, nhanh như cắt Tiểu Tà đã ká» lưỡi dao lạnh toát nÆ¡i cổ ngưá»i nà y và lên tiếng:
– Ngồi im! Ngươi là ai? Là m chức gì ở đây?
Tên nà y run sợ ú ớ đáp:
– Tôi ... là Vương Trung ... phó thủ lãnh ...
Tiểu Tà cháºn lá»i:
– Phó thủ lãnh thuộc vỠmôn phái nà o?
Tên nà y đáp:
– Thần Võ Môn.
Tiểu Tà nghe hắn đáp đúng như ý nghÄ© từ lâu cá»§a mình nên gằn giá»ng tiếp:
– Tại sao ngươi bắt nhốt những ngưá»i già cả váºy?
Vương Trung đáp:
– Việc nà y tôi không biết gì cả vì chúng tôi chỉ theo lệnh canh gác không cho ai ra và o nÆ¡i đây, chỉ trừ khi nà o địch đột nháºp hoặc có ngưá»i mất tÃch thì chúng tôi sai ngưá»i và o lục tìm mà thôi.
Tiểu Tà muốn tìm hiểu thêm vá» những ngưá»i bị nhốt nên há»i:
– Ngươi không và o nÆ¡i hỠở thì là m sao biết ngưá»i nà o?
Vương Trung nói:
– Tôi chỉ biết những ngưá»i bị giam là những ngưá»i già u có và hình như có địa vị ở võ lâm, còn những việc khác tôi không biết gì hÆ¡n, vì thượng cấp không cho phép chúng tôi trả lá»i, ngay cả bước và o khu cá»§a những ngưá»i bị giam ấy cÅ©ng rất hạn chế, muốn nhìn mặt há» cÅ©ng không có cÆ¡ há»™i.
Tiểu Tà có vẻ hà i lòng:
– Lực lượng của ác ngươi ở đây như thế nà o?
Vương Trung nói:
– Ở đây có ba trại, má»—i nÆ¡i có ba trăm ngưá»i và má»™t thá»§ lãnh, hai phó thá»§ lãnh và phÃa dưới là các Bang má»—i Bang mưá»i ngưá»i.
Tiểu Tà há»i:
– Có bao nhiêu cao thủ?
Vương Trung nói:
– Và o khoảng má»™t trăm ngưá»i.
Tiểu Tà ngưng má»™t chút rồi há»i:
– Thuyá»n lá»›n cá»§a các ngưá»i chừng nà o váºn chuyển đến đây?
Vương Trung đáp:
– Mỗi tháng một lần.
Tiểu Tà lại há»i:
– Gần đây có giải phạm nhân đến không?
Vương Trung nói:
– Không! Từ khi tôi canh gác ở đây, đã hÆ¡n mưá»i năm rồi, chưa có đưa phạm nhân và o đây.
Tiểu Tà buột thốt:
– Mưá»i mấy năm?
– Vì lúc đó Tiểu Tà nhá»› đến có lần Tiểu Tà há»i tên Ngư Vỹ và hắn cho biết phạm nhân được đưa và o đây ... thế mà tên Vương Trung lại nói như thế, tên nà o nói tháºt đây?
Tiểu Tà há»i tiếp:
– Trên đảo nà y, bá»n ngươi có mấy địa Ä‘iểm canh gác? Và còn đảo nà o nữa không?
Vương Trung đáp:
– Có hai địa điểm và còn có một đảo nhỠở mé trái cách rất xa, tôi chưa qua bên ấy, chỉ nghe nói.
Tiểu Tà nghÄ© đó là hòn đảo nhá» do tên ÄÆ°á»ng chá»§ La Tiếu trấn giữ, nên lại há»i:
– Ngươi ở đảo ấy nói rằng phạm nhân đưa sang đây, sao ngươi nói không có?
Vương Trung nói:
– Tôi nghe nói phạm nhân đưa Ä‘i ná»a đưá»ng thì bị giết, chứ không có đưa qua đây.
Tiểu Tà nói nho nhá»:
– Thì ra thế?
Rồi Tiểu Tà há»i sang việc khác.
– Ngươi có biết gì vỠHắc y sát thủ bịt mặt không?
Vương Trung nói:
– Tôi có nghe qua, nhưng không thấy.
Tiểu Tà thấy không cần há»i thêm nữa nên nói:
– Ngươi đã chịu trả lá»i những câu há»i cá»§a ta, nên ta không giết ngươi, vì ta đến đây chỉ muốn biết những ngưá»i bị giam là những ai và có bao nhiêu ngưá»i thôi, cÅ©ng may ngươi nói ta không trách ngươi. Thôi ngươi cứ nghÄ©, ta chuẩn bị chữa lá»a đây.
Không đợi tên Vương Trung trả lá»i, Tiểu Tà liá»n Ä‘iểm ngay và o huyệt đạo nÆ¡i ngá»±c cá»§a hắn là m cho hắn ngồi bất động rồi bước nhanh ra khá»i phòng. Láºp tức phóng há»a đốt, mấy dãy trại, chá» cho ngá»n lá»a bùng lá»›n, bá»n vệ sÄ© canh gác chạy tán loạn, Tiểu Tà má»›i rá»i nÆ¡i ấy để trở vá» căn nhà gá»—.
Má»™t lúc sau, Tiểu Tà đi ngay đến chá»— ở cá»§a Hư Nguyên Hòa thượng. Vừa thấy Tiểu Tà lão hòa thượng Hư Nguyên liá»n há»i:
– A di đà pháºt! Äêm hôm, tiểu chá»§ có việc gì mà đến đây váºy.
Tiểu Tà nói:
– Tôi có chuyện muốn nhỠlão hòa thượng chỉ bảo.
Hư Nguyên hòa thượng nói:
– Có chuyện gì xin cứ nói, nếu lão biết sẽ nói ngay.
Tiểu Tà nói:
– Ở Thiếu Lâm thân pháºn Hòa thượng cao như thế nà o?
Hư Nguyên hòa thượng vui vẻ:
– Lão tăng đây danh hiệu vá»›i chữ “Hư†và vị chưởng cá»§a Thiếu Lâm danh hiệu vá»›i chữ “Minhâ€, như váºy lão tăng đây là sư bá cá»§a chưởng môn Thiếu Lâm.
Tiểu Tà tiếp lá»i:
– Lão là sư bá chưởng môn được ngưá»i võ lâm tôn kÃnh cao cả vô cùng ...
Tiểu Tà chân tháºt bá»™c lá»™ mà lão hòa thượng vẫn cảm thấy ái ngại.
Mặt hòa thượng đỠlên:
– Tiểu chủ đừng đùa với lão nữa, lão đây chỉ là một bần tăng, là m gì còn có sự cao cả chứ?
Tiểu Tà nói:
– Äại hòa thượng! Tháºt sá»± lão bị bắt và o đây?
Lão hòa thượng gáºt đầu:
– Äúng váºy, lão bị má»™t ngưá»i võ công cá»±c cao đánh gục và bị bắt đến đây.
Tiểu Tà liá»n há»i:
– Äại hòa thượng giao đấu vá»›i ngưá»i ấy được mấy hiệp?
Hư Nguyên Hòa thượng xấu hổ, nói:
– Không tá»›i bảy hiệp, ngưá»i đó xuất chưởng mạnh lắm, lão kháng cá»± không nổi.
Tiểu Tà lại há»i:
– Lão Hòa thượng có thể nhá»› ra má»™t nhân váºt nà o có võ công cao nhất võ lâm không?
Hư Nguyên Hòa thượng trầm ngâm một lúc nói:
– Lúc bấy giỠđệ nhất võ công có lẽ là Âu Dương tiên sinh, và lão tăng đây chỉ chịu được dưới năm mươi hiệp mà thôi.
Tiểu Tà lại thắc mắt nói:
– Theo lão Hòa thượng thì Âu Dương tiên sinh là đệ nhất võ công, còn ngưá»i có chưởng mạnh kia thì sao?
Lão Hòa thượng nói:
– Äối vá»›i ngưá»i đó theo lão thì rất lạ lùng.
Tiểu Tà cháºn há»i:
– Lạ lùng thế nà o?
Hòa thượng nói:
– Lạ lùng ở chá»— chưởng lá»±c cá»§a ngưá»i ấy quả là kinh khiếp không tưởng tượng được, ngưá»i ấy hình như không phải là má»™t ngưá»i bình thưá»ng mà là má»™t ngưá»i Ä‘iên.
Lão hòa thượng ngưng một chút rồi lắc đầu:
– Một chưởng của hắn có thể đánh võ đại hồng chung của Thiếu Lâm tự, thì quả là lạ lùng kinh khiếp.
Tiểu Tà mở to mắt kinh ngạc:
– Quả là má»™t ngưá»i có công phu kinh khiếp tháºt! Cái chuông đồng ấy nặng mấy ngà n cân mà má»™t chưởng cá»§a hắn đã phá vỡ thì tháºt sức mạnh ấy không phải là ngưá»i bình thưá»ng rồi.
Cả hai chợt yên lặng một chút, rồi Tiểu Tà lên tiếng:
– Bây giá» tôi phải Ä‘i đây, Äại sá»± có cần nhắn gì vá» Thiếu Lâm tá»± không?
Hư Nguyên thiếu hiệp ngạc nhiên:
– Tiểu thà chá»§ Ä‘i tháºt sao? Mà đi đâu?
Tiểu Tà nói:
– Tôi vỠTrung Nguyên.
Lão Hòa thượng kinh ngạc:
– Nơi đây bốn bỠlà đại dương mênh mông, tiểu thà chủ có thể vượt qua được sao?
Tiểu Tà phì cưá»i:
– Tôi cũng qua rồi mới và o đây không phải sao?
Hòa thượng có điểm không tin nên nói:
– Có phải có ai đó đón tiếp tiểu chủ?
Tiểu Tà cưá»i:
– Äúng rồi! Äại sá»± có gì nhắn vá» không?
Hư Nguyên Hòa thượng suy nghĩ giây lâu rồi nói:
– Nếu tiểu thà chá»§ có vỠđến Thiếu Lâm tá»± thì phải giữ kÃn bà máºt ở đây, coi như lão đây già yếu, thuáºn tiện nói vá»›i đệ tá» Thiếu Lâm đặc biệt chú ý đến tên cao thá»§ kia, ngoà i ra không có gì để nói.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– ÄÆ°á»£c rồi! Tôi sẽ nói vá»›i vị chưởng, tôi Ä‘i đây.
Hư Nguyên thiếu hiệp cưá»i hiá»n từ:
– Tiểu chá»§, hãy tháºn trá»ng.
Lúc nà y đêm đã quá khuya, Tiểu Tà từ biệt lão Hòa thượng trở vỠnghỉ ngơi nơi căn nhà gỗ của mình.
Trá»i vừa sáng, Tiểu Tà đã đến túp lá»u cá»§a lão ăn mà y, nhìn thấy lão ta Ä‘ang chăm chú đếm heo vì lão sợ không đủ má»™t trăm con sẽ thất tÃn vá»›i Tiểu Tà .
Thấy váºy, Tiểu Tà bước đến cạnh lão, há»i:
– Lão là m gì váºy?
Lão ăn mà y quay qua nhìn Tiểu Tà , cưá»i nói:
– Cũng tạm đủ rồi, đám heo nà y chạy tới chạy lui khó đếm quá.
Nhìn thấy mồ hôi lão nhẽ nhại, chắc lão đã đếm nhiá»u lần rồi mà không xong, nên Tiểu Tà nói:
– Số heo nà y là được rồi, không nhất định là một trăm con.
Lão ăn mà y gáºt đầu.
– ÄÆ°á»£c thôi, cứ tùy tiện.
Lão ăn mà y bước ra khá»i hà ng rà o chuồng heo thì Tiểu Tà há»i:
– Lão huynh, tôi vỠTrung Nguyên đây, lão có gì nhắn gởi không?
Lão ăn mà y ngá»ng đầu lên suy nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
– Tiểu huynh đệ trở vá» gặp đệ tá» Cái Bang hãy há»i thăm dùm lão sức khá»e cá»§a Bang chá»§ và Tiểu công chúa.
Tiểu Tà lúc nà y má»›i nhá»› đến Tiểu Linh. Từ lúc chia tay đến nay đã khá lâu mà mải lo việc giang hồ chà ng đã quên bẵng nà ng để cho Tiểu Linh phải chỠđợi trông ngóng nÆ¡i hồ Äá»™ng Äình trong má»™t thá»i gian dà i. Chắc Tiểu Linh nhá»› Tiểu Linh nhiá»u lắm. Mà có lẽ giá» nà y Tiểu Thất cÅ©ng đã có mặt bên cạnh Tiểu Linh rồi, chỉ mình Tiểu Tà còn lang thang vùng hải đảo xa xôi nà y mà thôi.
Tiểu Tà nói:
– Lão muốn gởi lá»i há»i thăm đến Bang chá»§ Cái Bang và Tiểu Linh công chúa thôi sao?
Lão ăn mà y ngÆ¡ ngác há»i lại:
– Tiểu Linh là ai váºy?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Tiểu Linh và tôi đã quen thân vá»›i nhau. ChÃnh tôi đã đổi tên nà ng là Hà n Linh thà nh Tiểu Linh đấy.
Lão ăn mà y trầm ngâm nhìn trá»i má»™t lúc rồi nói:
– Không biết Tiểu công chúa giỠđược bao lá»›n rồi! Lúc lão ra Ä‘i thì Tiểu công chúa vẫn còn là má»™t con bé ngây thÆ¡ bé xÃu. Có lẽ giỠđây đã được mưá»i sau, mưá»i bảy tuổi, trở thà nh má»™t thiếu nữ xinh đẹp rồi ... à , mà tiểu huynh đệ đã gặp qua chắc biết Ãt nhiá»u vá» Tiểu công chúa phải không? Hãy nói cho lão biết Ãt nhiá»u vá» con bé ấy Ä‘i.
Tiểu Tà như được dịp nhắc đến Tiểu Linh, liá»n tuôn ta má»™t trà ng câu chuyện vá» nà ng. Từ lúc gặp nhau cho đến những thá»i gian sống bên nhau cùng đối phó vá»›i bá»n xấu trên giang hồ, và không quên nhắc đến câu chuyện hà o hùng cá»§a mình lúc vượt mưá»i ba tầng Thất Linh Cam được toà n bá»™ đệ tá» Thiếu Lâm đón tiếp long trá»ng sau sá»± kiện là m danh trấn võ lâm giang hồ.
Rồi Tiểu Tà kết thúc:
– Lão nói không sai. Tiểu Linh quả là má»™t thiếu hiệp xinh đẹp vô cùng. Hiện nà ng Ä‘ang ở hồ Äá»™ng Äình núi Quân SÆ¡n để đợi tại hạ và má»™t ngưá»i bạn khác nữa là Tiểu Thất.
Lão ăn mà y say sưa nghe kể vá» Tiểu Linh trong thá»i gian xa Cái Bang và nhất là sá»± kiện hi hữu cá»§a Tiểu Tà lúc vượt mưá»i ba tần Thất Linh Cảm là m cho lão không khá»i xuýt xoa thán phục.
Lão ăn mà y nghe Tiểu Tà kể chuyện vá» những mưu kế và hoạt động đối phó cá»§a ba ngưá»i vá»›i giá»›i võ lâm giang hồ là m cho lão như sống lại khoảng thá»i gian lúc còn ở ngoà i Ä‘á»i, đôi lúc lâu báºt cưá»i ha hả theo từng diá»…n biến cá»§a câu chuyện.
Rồi lão như không ká»m chế được sá»± vui mừng.
– Theo lá»i ngươi nói thì con bé Hà n Linh nà y đẹp lắm và lại còn láu lỉnh trong lúc theo ngươi hà nh hiệp nữa.
Tiểu Tà nói:
– Không những Tiểu Linh đẹp, láu lỉnh mà còn rất nhân háºu, từ tâm. ChÃnh Tiểu Linh đã nhiá»u lần ngăn không cho tại hạ tà n sát má»™t cách bừa bãi. Và chÃnh bản tÃnh cá»§a nà ng đã cảm hóa được trái tim cá»§a tại hạ sau bao ngà y tháng vui buồn sống bên nhau. Nếu có cÆ¡ há»™i tôi sẽ đưa Tiểu Linh ra đảo thăm lão, lão chịu không?
Lão ăn mà y trở nên buồn:
– Cảm Æ¡n tiểu huynh đệ và nhá» tiểu huynh đệ há»i thăm đến các trưởng lão và anh em trong Cái Bang là được rồi.
Tiểu Tà lại nói:
– Tôi sẽ là m theo lá»i cá»§a lão, nhưng ngưá»i ta há»i lão là ai thì tôi biết đáp thế nà o đây? Bởi vì trưởng lão Cái Bang mưá»i túi, đâu phải chỉ có má»™t mình lão có phải không?
Lão ăn mà y nghe xong, Ä‘oạn lấy ra má»™t sợi dây bằng vải được bện lại bằng nhiá»u thứ vải mà u sắc khác nhau, trao cho Tiểu Tà và nói:
– Äoạn dây bện nà y, tiểu huynh đệ giữ lấy và khi đến Cái Bang đưa ta, đệ tá» Cái Bang sẽ biết ngay lão là ai, nhưng đừng cho bá»n há» biết lão ở nÆ¡i nà y đấy.
Tiểu Tà nháºn Ä‘oạn dây bện và nói:
– ÄÆ°á»£c rồi! Tôi sẽ là m như lá»i cá»§a lão.
Nói xong, Tiểu Tà nhìn “Äoạn dây bện†thấy rất lạ, chợt nhá»› những ngà y đã qua có nhiá»u ká»· niệm, nên há»i:
– Lão bối! Cái Ä‘oạn dây nà y trông vừa lạ vừa đẹp, tôi nhìn mãi cÅ©ng không nghÄ© ra cách bện nó được, váºy do lão chÃnh tay là m hay cá»§a ngưá»i khác tặng?
Lão ăn mà y nói:
– Váºt nà y do tá»± tay lão là m, ngoà i lão ra không ai là m được đâu, nó có bà quyết nên tiểu huynh đệ có nhìn bao lâu cÅ©ng không sao là m được.
Tiểu Tà hiếu kỳ vỠbà quyết bện của đoạn dây nên nói:
– Nếu váºy, lão dạy tôi cách là m nó Ä‘i.
Lão ăn mà y nói ngay:
– Tiểu huynh đệ không phải là đệ tá» Cái Bang nên lão không dám Ä‘em bà máºt nà y để truyá»n dạy.
Tiểu Tà há»i:
– Nhất định phải là đệ tá» Cái Bang má»›i được há»c sao?
Lão ăn mà y gáºt đầu:
– Äúng váºy! Äó là luáºt lệ cá»§a Cái Bang, nhưng cÅ©ng có những trưá»ng hợp ngoại lệ rất khẩn bách, không là m không được, nghÄ©a là những trưá»ng hợp bất đắc dÄ© ấy mà .
Tiểu Tà mắt vụt sáng lên nói:
– Nếu lão ở mãi nÆ¡i hải đảo nà y, không thể vỠđược Trung Nguyên, hoặc khi tôi Ä‘i rồi, chẳng may lão chết Ä‘i thì bà quyết ấy có ai tiếp thu không hay là bị mất Ä‘i rất đáng tiếc, như váºy thì lão tháºt có lá»—i vá»›i Cái Bang rồi?
Lão ăn mà y giáºt mình:
– CÅ©ng đúng, nếu lão không thoát được nÆ¡i nà y thì bà máºt không truyá»n được váºy thì ...
Lão trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Thôi được. Lão sẽ dạy cho tiểu huynh đệ nhưng phải hứa là không được truyá»n bị quyết nà y cho ai khác sau nà y ngoại trừ đệ tá» cá»§a Cái Bang ra.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Vâng! Tôi xin hứa với lão.
Lão ăn mà y khẽ gáºt đầu:
– Dương Tiểu Tà ! Nhìn con ngưá»i cá»§a tiểu huynh đệ tuy có chút ta khà như cái tên kỳ lạ nhưng khẩu khà và hà nh động cá»§a tiểu huynh đệ cÅ©ng đáng cho ngưá»i ta tin.
Rồi lão chỉ ra bên ngoà i:
– Nếu muốn há»c hãy Ä‘i tìm mưá»i sợi dây không dà i quá, chỉ dà i ba thước thôi.
Tiểu Tà liá»n quay lưng Ä‘i tìm và chỉ trong phút chốc đã trở lại vá»›i nhiá»u Ä‘oạn dây trong tay, há»i:
– Lão xem được chưa?
Lão ăn mà y gáºt đầu:
– ÄÆ°á»£c! Bây giá» lão dạy tiểu huynh đệ bện dây, việc nà y cÅ©ng chẳng khó khăn lắm, nhưng phải có bà quyết để bện mưá»i sợi dây thà nh má»™t, như những sợi dây móc lấy nhau, tuy khó mà là không khó, chỉ cần là m má»™t và i lần là hiểu và là m mãi thì sẽ thông thạo.
Tiếp đó, lão ăn mà y dạy cho Tiểu Tà thá»±c hà nh và chỉ rõ cách bện dây sao cho khéo léo sắc sảo và đá»u nhau nhìn và o sao cho trông đẹp mắt và có má»™t cái gì đó rất riêng biệt để phân biết giữa các Trưởng lão trong Cái Bang.
Công việc bện dây đòi há»i rất nhiá»u công phu và tỉ mỉ cá»§a đôi tay, nhưng dẫu khó đến đâu, vá»›i sá»± thông minh cá»§a Tiểu Tà nên chỉ trong má»™t thá»i gian ngắn Tiểu Tà đã nhanh chóng há»c được bà quyết cá»§a nó công tá» những váºy mà còn thà nh thạo Ä‘iêu luyện hÆ¡n lão ăn mà y nữa là khác.
Lão ăn mà y báºt khen:
– Tiểu huynh đệ quả nhiên tháºt thông minh nhanh trÃ. Hồi đó lão há»c phải mất cả tháng, bởi vì nếu bện, móc sai má»™t lá»— thì không là m tiếp được, tám lần bốn mươi chÃn cái lá»— không phải dá»… nhá»›, thế mà tiểu huynh đệ đã tiếp thu má»™t cách nhanh chóng, lão xin bái phục, bái phục.
Tiểu Tà đắc ý:
– Kha ... kha ... lão quá khen tôi rồi đó!
Lão ăn mà y vừa cưá»i vừa nói:
– Tiểu huynh đệ đây thì cái gì cũng được hết.
Tiểu Tà muốn là m ra vẻ khiêm nhưá»ng, nhưng không được, liá»n nói thẳng ra:
– Äâu phải cái gì cÅ©ng được. Chỉ cần thÃch là há»c được nà y, duy chỉ có “Bá»u bối†cá»§a Khổng Phu Tá» là tôi muốn cÅ©ng không được lão có biết không?
Lão ăn mà y ngạc nhiên:
– “Bá»u bối†cá»§a Khổng Phu Tá» là thứ gì?
Tiểu Tà nhún vai, cưá»i nói:
– ... kha ... kha ... Lão không biết tháºt sao?
Lão ăn mà y lắc đầu:
– Không biết tháºt, nếu biết đã không há»i.
Tiểu Tà báºt cưá»i nói:
– “Bá»u bối đó chÃnh là “Sách vở†đấy. Tôi thấy nó là tôi thấy thất bại rồi.
Lão ăn mà y nghe váºy cà ng khó hiểu hÆ¡n, há»i:
– Cái gì? Thấy “Sách vở†là “Thất bại�
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Sá»± việc là thế nà y. Lúc trước lão đầu tôi muốn tôi lấy cho lão mượn má»™t cuốn sách, tôi bèn Ä‘i lấy trá»™m má»™t lúc bốn năm chục cuốn sách và đem chúng Ä‘i đánh bạc. Rốt cuá»™c, thua luôn cả quần áo, từ đó cứ má»—i lần tôi nhìn thấy sách tôi liá»n nhức đầu nên có muốn cÅ©ng không được là váºy đó.
Lão ăn mà y nghe xong phì cưá»i:
– Thì ra là váºy. Tiểu huynh đệ đã có má»™t thá»i “Công tá» gian trân†và từ đó chắc không dám sỠđến sách nữa?
Tiểu Tà lắc đầu:
– Không phải không thèm rỠđến, nhưng lão đầu tôi bắt tôi phải Ä‘á»c nhiá»u sách, nhưng tôi quăng Ä‘i hết mà lão ta không biết, cứ đưa cà ng lúc cà ng nhiá»u, tháºt là tức hết sức, tôi Ä‘em hết sách liệng xuống hồ. Ông ấy dạy không được, chỉ dùng miệng Ä‘á»c giống như lão vừa rồi dạy tôi bện dây đó, tháºt là dá»… chịu là m sao.
– Lão ăn mà y nói:
– Nếu bà quyết kia nằm trong sách và lão lấy sách cho tiểu huynh đệ xem thì kết quả có được như thế nà y không?
Tiểu Tà cưá»i:
– Nếu như lão đưa sách ra cÅ©ng không sao, nhưng tôi sẽ Ä‘em vá» cho Tiểu Linh Ä‘á»c vì cô ta rất thÃch Ä‘á»c sách.
Lão ăn mà y phì cưá»i không nói gì nữa.
Tiểu Tà nhìn ra chỗ nhốt heo rồi nói:
– Hôm nay chúng ta chuẩn bị kế hoạch tấn công địch bằng cách dùng đồ dẫn há»a cá»™t và o Ä‘uôi heo, sau đó tôi Ä‘em chúng đến chá»— trại, cá»™t chúng dưới gốc cây, Ä‘em rượu mạnh đổ hai bên lối để khi đốt lá»a rượu bùng lên, Ä‘uôi heo cÅ©ng đốt nữa nên bầy heo bị nóng sẽ kinh hoảng chỉ có má»™t con đưá»ng chạy là tấn công và o trại mà thôi. Thế là tráºn há»a công vô tiá»n khoáng háºu nà y rất thÃch thú có phải không lão ăn mà y?
Lão ăn mà y gáºt đầu:
– Trò chơi nà y quả là chỉ có Dương Tiểu Tà mới nghĩ ra mà thôi.
Tiểu Tà đắc ý:
– Nếu thế lão hãy bắt tay và o việc cùng vá»›i tôi nhanh lên để chuẩn bị tráºn há»a công sắp tá»›i.
Lão ăn mà y vui vẻ:
– ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Lão sẽ thi hà nh ngay.
Má»i việc chuẩn bị trong ngà y hôm đó được hoà n tất và theo kế hoạch Tiểu Tà đã bố trà má»™t tráºn há»a công tấn công trại chá» giá» khai diá»…n.
Thá»i Ä‘iểm đã đến, khi bóng tối bao trùm vạn váºt.
Tiểu Tà tiến đến trước doanh trại cá»§a bá»n vệ sÄ© và hét tháºt lá»›n:
– Những tên trâu bò kia, có gan thì mau ra đây?
Tiếng hét cá»§a Tiểu Tà đã là m bá»n vệ sÄ© kinh động, chúng ùa ra và má»™t lão già đi nhanh đến trước mặt Tiểu Tà , há»i:
– Tiểu quỉ? Ngươi là ai, sao dám và o cấm địa nà y?
Tiểu Tà ngang nhiên đáp:
– Ngươi khoan há»i ta đã mà hãy trả lá»i tại sao lại Ä‘em nhốt những ngưá»i già cả ốm yếu tá»™i nghiệp kia ở đây? Nếu không nói rõ lý do thì ta sẽ cho heo ăn thịt các ngươi đấy.
Tiểu Tà cưá»i lá»›n, lão già kia nạt lên:
– Ta là Hắc Báo Tá» Phong Thạch Quan đây, nếu ngươi Ä‘iên khùng thì ta cÅ©ng bắt nhốt ngươi chứ đừng nói là má»™t tên tiểu tá» bình thưá»ng.
Tiểu Tà cà ng cưá»i lá»›n:
– ... khà ... khà ... Danh hiệu cá»§a ngươi cÅ©ng oai lắm, nhưng ta chẳng cần biết ngươi là ai, ngươi cứ xem trại doanh bên kia đã bị thiêu rồi giỠđến lượt bá»n ngươi đó. Các ngươi hãy chuẩn bị Ä‘i, nếu không chỉ thêm lương thá»±c cho những ngưá»i già bị giam ở đây mà cứ ngoan cố cắt xén lương phần cá»§ há» thì đừng trách Tiểu Tà nà y không dung tha.
Lão Hắc Báo TỠPhong Thạch Quan hét lên:
– Thì ra ngươi là kẻ chá»§ mưu đốt trại giết ngưá»i. Có phải ngươi đã câu kết vá»›i bá»n già bị giam đó không?
Tiểu Tà cưá»i lá»›n:
– ... khà ... khà ... Cấu kết là m quái gì vá»›i mấy lão già ốm yếu đói cÆ¡m ấy, mấy lão ấy không bắt nổi con heo, con chim thì có lợi gì cho ta mà ta phải cấu kết vá»›i há» chứ. Ta chỉ tá»™i nghiệp há» già cả, ốm yếu, nên yêu cầu bá»n ngươi cho há» thêm lương thá»±c, chứ ta chẳng quen má»™t lão già bệnh hoạn nà o ở đây cả, đỠthì giá» là m quen đó ta bắt chim, nướng thịt heo ăn có ngon hÆ¡n không?
Lão Phong Thạch Quan vẫn khăng khăng nói tiếp:
– Nếu ngươi không quen biết câu kết thì đòi há»i lương thá»±c cho hỠđể là m gì?
Tiểu Tà lắc đầu rồi vá»— ngá»±c nói tháºt lá»›n:
– Con ngưá»i như ta thì phải có lòng từ bi thương kẻ già yếu, đâu như bá»n ngươi chỉ là lÅ© tham ăn Ãch kỳ. Ta thấy cảnh ấy không chịu được quyết hy sinh tánh mạng là m việc thiện vì há».
Phong Thạch Quan lắc đầu:
– Tiểu quỉ! Ngươi là kẻ điên cuồng, gây rối cho chúng ta chứ ngươi dám chết cho những tên già kia được thêm lương thực hay sao?
Tiểu Tà nói:
– Quân tá» nhất ngôn, nếu bá»n ngươi chịu tăng lương thá»±c cho há» thì ta sẽ nhảy ngay xuống biển kết liá»…u mạng sống để giữ lá»i.
Phong Thạch Quan hét lên:
– Ngươi muốn chết thì ta bắt ngươi để lột da phơi nắng cho ngươi chết từ từ.
Dứt lá»i hắn bước nhanh vá» phÃa Tiểu Tà định chá»™p bắt Tiểu Tà . Nà o ngá», Tiểu Tà thân thá»§ nhanh lẹ đã né tránh đồng thá»i vung tay tát cho Phong Thạch Quan hai cái như trá»i giáng và láºp tức băng ngưá»i chạy ngay và o địa Ä‘iểm nằm trong khu trại đã bố trà sẵn.
Phong Thạch Quan quá khinh thưá»ng, hắn bất ngá» bị Tiểu Tà bạt tai Ä‘au quá tức giáºn gà o lên vá»›i đám vệ sÄ©:
– Tiểu quỉ. Nó chạy và o trong rồi hãy bắt lấy nó ngay.
Tức thì đám vệ sÄ© liá»n rút Ä‘ao kiếm ùn ùn Ä‘uổi theo. Tiểu Tà thấy bá»n vệ sÄ© Ä‘uổi đến, liá»n phóng vô đà n heo và láºp tức mồi lá»a cháy như kế hoạch đã định.
“Ùm†ngá»n lá»a bùng cháy trước cá»a, đám heo bị cháy ở Ä‘uôi nóng qua kê rống lên và chạy tán loạn, nhưng hai bên lá»a thì bùng cháy lá»›n, chỉ có tông ra cá»a thôi, và đà n heo cứ thế ùn rù xông và o đám vệ sÄ© như quyết tá» chiến.
Cả má»™t trưá»ng náo loạn trong biển lá»a và biển ngưá»i. Heo tông cắn lui há»—n loạn. Äám vệ sÄ© thất kinh hồn vÃa, ngã té, xô đạp lên nhau và chạy, vừa chạy vừa kêu la inh á»i. Heo Ä‘uổi ngưá»i chạy. Ngưá»i chạy heo Ä‘uổi tháºt là má»™t cảnh tượng kỳ lạ vô cùng mà từ trước đến nay chưa từng có. Má»™t lần nữa Tiểu Tà lại mang đến cho Ä‘á»i hắn má»™t trò chÆ¡i quái lại nữa, gáºy nên má»™t tráºn cưá»i thá»a mãn, thÃch thú vô cùng, chẳng kém gì so vá»›i những tráºn há»a công khác mà Tiểu Tà đã từng trải qua.
Ngá»n lá»a cháy má»—i lúc má»™t lan rá»™ng, những gian nhà gần đó cÅ©ng bắt đầu bị lá»a bén cháy lá»›n.
Tiểu Tà đắc ý vừa đi vừa nghĩ:
“Ngà y xưa không biết Äiá»n SÆ¡n có dùng heo như ta không mà lưu danh háºu thế. GiỠđây, ta đã là m được Ä‘iá»u mà từ trước đến nay Ãt có ai nghÄ© ra. Rồi Ä‘ay ngưá»i ta sẽ ghi lại cho háºu thế tráºn há»a công dùng heo rừng kéo Ä‘uốc tấn công đám canh gác hải ở hải đảo thần Tiên nà y, là m cho chúng thất Ä‘iên bát đảo chết cháy trong biển lá»a vô tiá»n khoáng háºu cá»§a Äại tướng quân Dương Tiểu Tà không biết chừng ... ha ... ha ... ha ...â€.
Vừa Ä‘i, Tiểu Tà vừa suy nghÄ© miên man vá» câu chuyện thÃch thú cá»§a mình gây náo loạn trên đảo cho đến khi gió biển lá»™ng nhiá»u, Tiểu Tà má»›i trở lại thá»±c tại. Äến ngồi trên má»™t má»m đó nÆ¡i mé biển rồi cất tiếng hát nghêu ngao vá»›i những lá»i lẽ rất tá»± nhiên do mình chế ra để ca tụng tráºn há»a công vừa rồi, và không cần biết đến bá»n vệ sÄ© trên đảo Ä‘ang truy tìm mình.
Chợt có tiếng bá»n vệ sÄ© la lên:
– Tên tiểu quá»· Ä‘ang ngồi trên má»m đá kìa. Hãy mau bắt nó Ä‘em chặt khúc.
Nhiá»u tên vệ sÄ© khác cÅ©ng nghe thấy, tay cầm vÅ© khi đồng loạt chạy tá»›i chá»— Tiểu Tà .
Phong Thạch Quan cũng vừa đến đã hét lên:
– Tiểu quá»· khốn kiếp. Lần nà y ngươi có giá»i hãy gá»i nước biển cuốn chúng ta Ä‘i. Xem ngươi có giở Ä‘iá»u khiển tráºn há»a công bằng thá»§y thần không cho biết.
Vừa rồi lão ta vừa hầm hầm đi tới.
Tiểu Tà vẫn bình thản:
– Lão Phong Thạch Quan! Lão nên bá»›t Ä‘iên má»™t chút có được không? Ta đã hứa nếu các ngươi cho những lão già ốm yếu kia thêm lương thá»±c thì ta sẽ nhảy xuống biển tá»± tá» tức thì, để chứng tá» rằng ta vì má»i ngưá»i.
Phong Thạch Quan giáºn dữ quát:
– Không cần! Bây giỠta bắt ngươi phải chết.
Tiểu Tà vẫn thản nhiên:
– Hãy khoan đã! Tôi có Ä‘iá»u nà y muốn nói.
Phong Thạch Quan liá»n đứng khá»±ng lại, há»i:
– Còn Ä‘iá»u gì ngươi nói Ä‘i.
Tiểu Tà nói ngay:
– Lão Phong! Tôi là Dương Tiểu Tà , mạng sống cá»§a tôi không quan trá»ng, thì cái chết đối vá»›i tôi đâu có nghÄ©a lý gì. Nhưng tôi muốn, nếu má»™t mai tôi chết Ä‘i, chỉ nhá» lão má»™t chuyện là cho ngưá»i viết lại câu chuyện “Trư Bát giá»›i khai há»aâ€.
trên đảo Thần Tiên nà y để tên tuổi và tráºn binh thư nà y được lưu truyá»n háºu thế.
Phong Thạch Quan quát lên:
– Tiểu quỉ! Chết đến nÆ¡i mà còn khua môi múa mép ... binh thư lưu truyá»n, quả nhiên ngươi chẳng phải ngưá»i mà là má»™t tiểu quỉ từ đâu đến đây gây náo loạn cho sá»± bình yên trên đảo.
Nói xong, lão quay qua đám vệ sĩ quát lên:
– Các ngươi mau bắt tên tiểu quỉ nà y đánh chết rồi quẳng xuống biển là m mồi cho cá cho ta. Mau lên!
Láºp tức có hÆ¡n mưá»i tên vệ sÄ© cầm Ä‘ao xông lên. Tiểu Tà nói tháºt lá»›n:
– A! Sao các ngươi hung hăng quá váºy?
Cùng vá»›i tiếng nói, Tiểu Tà phóng liá»n hai mÅ©i phi Ä‘ao:
– A! ... A! ...
Hai tên vệ sĩ lên trước nhất vừa la vừa ngã quỵ vì trúng phi đao và o bắp đùi.
Những tên vệ sÄ© phÃa sau thấy phi Ä‘ao lợi hai như thế nên không dám xông lên nữa.
Tiểu Tà nói với đám vệ sĩ:
– Các ngươi không dại gì tiến lên để lãnh phi Ä‘ao và o tim chứ không và o đùi nữa và dÄ© nhiên không còn sống. Các ngươi hãy nhìn phÃa sau xem lão Phong Thạch Quan sợ chết không dám lên để cho các ngươi chết thế đấy.
Nghe Tiểu Tà nói váºy, bá»n vệ sÄ© nhìn lui rồi từ từ lui từng bước.
Phong Thạch Quan liá»n hét:
– Hãy tiến lên! Các ngươi không muốn sống hay sao?
Nói rồi lão rút cây trưá»ng kiếm Ä‘eo bên hông ra thị uy là m đám vệ sÄ© ngÆ¡ ngác, tên nà y đẩy tên kia mà vẫn chưa dám xông lên.
Tiểu Tà lại nói vá»›i bá»n vệ sÄ©:
– Tội nghiệp các ngươi quá. Các ngươi sợ chết mà bị thủ lĩnh ép và o chỗ chết, còn hắn ta sợ chết lại núp sau các ngươi, không dám xông lên. Ôi! Ta thấy thương hại cho các ngươi quá.
Phong Thạch Quan nghe đến đây không chịu được nữa và tá»± hiểu rằng, nếu hắn không hạ được Tiểu Tà thì là m sao chỉ huy bá»n vệ sÄ© thuá»™c hạ được.
NghÄ© váºy, hắn hÃt sâu má»™t hÆ¡i rồi đưa mạnh trưá»ng kiếm lên xông vá» phÃa trước, miệng hét:
– Dương tiểu quỉ! Hãy nộp mạng cho ta.
Tiểu Tà đã có ý định chỉ chá» lão trá» tá»›i thì sá» dụng chiêu trong “Cô Tinh Kiếm Pháp†để ứng phó, đồng thá»i để cho hắn biết sá»± lợi hại cá»§a pho kiếm pháp nà y. má»™t Ä‘ao má»™t kiếm chạm nhau tiếng thép cùng vá»›i ánh lá»a tóe ra từ hai loại khà giá»›i cá»§a đôi bên như khẳng định võ công cá»§a má»—i ngưá»i chẳng ai kém ai.
Sau tiếng thép chạm nhau cả hai đối thá»§ cùng báºt ngược trở vá» hai bên.
Nhanh như chá»›p, không để cho Phong Thạch Quan có thá»i gian nghỉ tay, Tiểu Tà xoay ngưá»i chá»›p nhoáng tấn công tá»›i tấp từ phÃa sau Phong Thạch Quan. Phản xạ cá»§a Phong Thạch Quan cÅ©ng mau lẹ vô cùng, lão liá»n lách mình sang phải tránh đưá»ng kiếm xuyên ót cá»§a Tiểu Tà . Lão vừa quay ngưá»i định hoà nh dao tấn công lại Tiểu Tà bằng Ä‘ao pháp tuyệt chiêu cảu mình thì cÅ©ng và o lúc đó lưỡi kiếm cá»§a Tiểu Tà đã lướt nhẹ qua trán lão gây nên vết thương, má»™t dòng máu đỠchảy xuống mặt mÅ©i lão. Lão hÆ¡i lảo đảo, rồi không để cho đối phương thấy mình bị thương yếu thế, lão lại giương Ä‘ao lên chÄ©a vá» phÃa Tiểu Tà tấn công. Còn Tiểu Tà sau khi gây thương tÃch cho lão Phong Thạch Quan thì thu kiếm vá» thÃch chà nhảy tưng tưng cưá»i ha ... ha ... trước con mắt kinh ngạc, sợ hãi cá»§a đám vệ sÄ© Ä‘ang chá» tiếp chiến cùng thá»§ lãnh.
Tiểu Tà nghÄ© rằng Phong Thạch Quan sẽ kinh hoảng trước kiếm pháp vừa rồi cá»§a mình, thì không còn dám giao đấu nữa. Nhưng khi thấy tay Ä‘ao cá»§a Phong Thạch Quan chÄ©a mạnh vá» phÃa mình tấn công, Tiểu Tà liá»n đưa tay kiếm ra đỡ, đồng thá»i tay bên trái phóng ra má»™t đạo chỉ phòng bắn và o ngá»±c Phong Thạch Quan.
Äang trong thế dằng có giữa đôi bên, Phong Thạch Quan đột nhiên bị má»™t chỉ lá»±c bắn và o huyệt đạo nÆ¡i ngá»±c, gây nhói Ä‘au lão “Ứ†lên má»™t tiếng, rồi dùng hết sức bình sinh kháng cá»± cố hất tung tay kiếm cá»§a Tiểu Tà ra xa rồi quay vá» thá»§ thế.
Nhưng đâu có dá»… Tiểu Tà quyết chà ép lão vá» phÃa má»m đó gần mé bên rồi sau đó sẽ bồi cho lão thêm má»™t đòn chưởng nữa để kết thúc sinh mạng cá»§a lão dưới biển sâu.
Lão Phong Thạch Quan trong lúc yếu thế cứ lui dần lùi dần theo thế ép cá»§a Tiểu Tà ra ngoà i mé má»m đá. Bất ngá», Tiểu Tà dùng má»™t chưởng trong “Äại Bi chỉ†tống ra má»™t cú cá»±c mạnh. Thế là thân hình lão Phong Thạch Quan tức thì bay bắn ra khá»i má»m đá rÆ¡i tõm xuống biển.
Tiếp đó Tiểu Tà cÅ©ng phóng mình xuống biển theo sau lão Phong Thạch Quan. Miệng còn láºp lại theo tiếng kêu cá»§a Phong Thạch Quan vá»ng lên trong không trung:
– Cứu tôi với! ...
Tiếng kêu cá»§a cả hai ngưá»i là m bá»n lÃnh hốt hoảng chạy ra má»m đá cúi nhìn xuống mặt biển mênh mông mà lúc nà y dầu có trăng lên, cÅ©ng không nhìn thấy gì cả, vì má»m đá rất cao so vá»›i mặt biển.
Bá»n vệ sÄ© lại hốt hoảng rá»i bá» nÆ¡i ấy để tìm lối khác chạy ra mé biển xem tên thá»§ lãnh Phong Thạch Quan cá»§a chúng rÆ¡i xuống biển còn sống hay đã chết để mang thi hà i vá» an táng.
Trong lúc đó, Tiểu Tà vẫn lá»™i nhanh trong nước biển nắm lấy hai chân cá»§a Phong Thạch Quan dìm sâu xuống khi hắn cố ngoi lên để bÆ¡i và o bá».
Xong Tiểu Tà láºp tức hướng ra biển bÆ¡i nhanh như loà i cá.
Tiểu Tà giã từ đảo Thần Tiên để lại ná»—i kinh hoà ng cho đám vệ sÄ© đã mưá»i năm sống yên ổn.
Äêm đã trở lại yên tÄ©nh. Chuyện gì rồi cÅ©ng qua Ä‘i. Chỉ có Ä‘á»ng lại trong hồi ức cá»§a má»i ngưá»i những bi kịch khó phai má».
Có ngưá»i được tất cả và có ngưá»i mất tất cả.
Äêm tối Ä‘ang mỉm cưá»i hay Ä‘ang than thở.
Chỉ có Tiểu Tà biết là đêm nay Ä‘ang cưá»i vui vẻ ...
|

07-08-2008, 03:10 AM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 31
TÃI XUẤT GIANG Há»’
Sau má»™t ngà y đêm má»™t đêm bÆ¡i trên biển cả, cuối cùng thì Tiểu Tà cÅ©ng đến được đất liá»n. Äi bá»™ thêm má»™t Ä‘oạn đưá»ng nữa Tiểu Tà gặp má»™t con sông lá»›n.
Nước sông trong xanh và chảy cuồn cuá»™n. Cảm thấy trên ngưá»i còn thấm dòng nước biển mặn, gây rÃt rấm khó chịu. HÆ¡n nữa, nhìn nước sông tươi mát là m cho Tiểu Tà cà ng cảm khoái hÆ¡n liá»n phóng mình xuống dòng nước để tẩy Ä‘i chất mặn trên ngưá»i.
Nước sông mát rượi gây cho Tiểu Tà má»™t cảm giác sảng khoái. Tiểu Tà bÆ¡i tung tăng đùa giỡn khắp mặt sông. Và khi thấy có ngưá»i đứng trên bá» sông nhìn chăm chú chỉ chá» vá» phÃa mình thì Tiểu Tà cà ng ra sức trổ tà i biểu diá»…n lướt sóng má»™t cách Ä‘iêu luyện đẹp mắt hÆ¡n. Vì đó là biệt tà i mà Tiểu Tà đã quá thuần thục gần mưá»i năm qua nÆ¡i hồ Má»™t Tháp.
Tiểu Tà bÆ¡i má»—i lúc má»—i nhanh. Lúc trồi lên, lúc lặn xuống nhanh lẹ hÆ¡n là rái cá, là m cho số ngưá»i đứng trên bá» xem phải thán phục.
Tiểu Tà chỠđợi má»™t trà ng pháo tay tán thưởng, ngỠđâu chỉ có sá»± yên lặng đáp lại rồi đám ngưá»i tản Ä‘i.
Tiểu Tà bá»±c mình chá»i mấy câu rồi lặn xuống nước lá»™i sang chổ khác, xuôi theo dòng sông độ má»™t giá» sau thì đến Hà ng Châu, má»›i lên bá» thở phà o nhẹ nhõm, uốn mình, vươn vai rồi nói:
– Äến lục địa rồi, ta phải tìm nÆ¡i nghỉ ngÆ¡i, ngá»§ cho đã chứ mệt quá rồi.
Nói rồi, Tiểu Tà bước nhanh không thèm để ý đến quần áo ướt sũng, cứ hiên ngang đi vỠthị trấn Hà ng Châu.
Äám đông vừa ngạc nhiên vừa tò mò nhìn Tiểu Tà mà tưởng rằng đó là kẻ vượt ngục.
Nhưng Tiểu Tà lại không nghÄ© như váºy, không biết mình Ä‘ang là m cho má»i ngưá»i Ä‘i trên đưá»ng ghê sợ mà còn đưa tay vẫy chà o má»i ngưá»i lại má»™t cách rất tá»± nhiên.
Có ngưá»i sợ hãi bởi cá» chỉ đó, có ngưá»i thì báºt cưá»i, luôn cả mấy cô gái cÅ©ng ôm nhau cưá»i khúc khÃch.
Tiểu Tà thấy váºy thì cà ng bá»™ tịch hÆ¡n, ngá»±c ưỡn lên, tá»± đắc như mình là má»™t Äại tướng tháºt sá»±.
Äi má»™t lúc, Tiểu Tà thấy má»™t Äại Tá»u Lầu liá»n rẽ và o thẳng đến cá»a thì bị má»™t tên tiểu nhị giữ cá»a cháºn lại, nói lá»›n:
– Ê! Tên ăn mà y kia, ngươi đến đây là m gì thế, đi đi!
Vừa nói tên tiểu nhị vừa đẩy Tiểu Tà ra ngoà i là m Tiểu Tà rất ngạc nhiên, liá»n nói:
– Tiểu nhị, ta và o đây ăn uống nghỉ trá», tại sao ngươi gá»i ta là ăn mà y rồi đẩy ta ra? Ta có tiá»n mà , tại sao ta không và o được? Ngươi hãy tránh ra mau.
Tên tiểu nhị giá»ng cứng rắn:
– Ngươi có tiá»n sao? Vì ngươi ăn mặc rách rưới như bá»n ăn mà y nên ta gá»i thế là đúng, ta đâu biết trong túi ngươi có tiá»n. Nếu ngươi có tiá»n ta đâu gá»i ngươi là ăn mà y.
Tiểu Tà khẽ gáºt đầu:
– CÅ©ng đúng thôi! Có tiá»n sao gá»i là ăn mà y được, nhưng Tiểu Linh ...
Äá»™t nhiên Tiểu Tà nhìn thẳng và o tên tiểu nhị nói:
– Ngươi chả biết cái khỉ gì hết. Ta há»i ngươi, Bang chá»§ Cái Bang cÅ©ng gá»i là ăn mà y mà ?
Tên tiểu nhị đáp ngay:
– Äúng!
Tiểu Tà há»i:
– Váºy Bang chá»§ Cái Bang có tiá»n không?
Tiểu nhị trả lá»i:
– Có!
Tiểu Tà trỠmôi:
– Váºy mà vừa rồi ngươi nói có tiá»n thì không gá»i là ăn mà y tháºt là ngu.
Mấy ngưá»i đứng gần đó báºt cưá»i thÃch thú.
Tên tiểu nhị đỠmặt, tức giáºn nói:
– Tiểu quỉ ăn mà y có cút Ä‘i không? Nếu có tiá»n thì đưa xem.
Tiểu Tà nhún vai:
– Tiá»n, ta có nhiá»u lắm!
Vừa nói, Tiểu Tà vừa thá»c tay và o túi chợt “Ớ†lên má»™t tiếng và lấy ra má»™t xấp giấy bạc đã trở thà nh má»™t xấp giấy vụn nát. Thì ra là do tiá»n ngân phiếu cất trong ngưá»i bị ngâm theo trong nước sau má»™t ngà y má»™t đêm và do bị cá» xát nên đã trở thà nh những tá» giấy rách bươm.
Tiểu Tà cúi nhìn xấp ngân phiếu rách nát ấy cưá»i trong Ä‘au khổ:
– Tiá»n cá»§a ta ... hi hi ...
Nhìn Tiểu Tà với xấp giấy vụ trong tay cũng đủ hiểu, tên Tiểu Nhị được thể la lên:
– Cút! Ä‚n mà y không có tiá»n mà muốn ở Äệ nhất đại tá»u lầu Hà ng Châu nà y à ! Hãy cút ngay Ä‘i.
Vừa nói, Tiểu nhị vừa Ä‘uổi Tiểu Tà , nhưng Tiểu Tà liá»n nhảy tránh qua má»™t bên rồi nói:
– Tiểu nhị! Ngươi hãy yên tâm. Ta hôm nay không có tiá»n ... không ở Äại Tá»u Lầu nà y được. Nhưng ngươi hãy nhá»› rõ rằng trong ba ngà y nữa ta sẽ trở lại để mở tiệc má»i ba trăm ngưá»i cho ngươi biết.
Tên tiểu nhị lắc đầu:
– Thằng ăn mà y đừng nói dóc. Nếu có ngà y đó thì ta sẽ uống nước rá»a chân cá»§a ngươi. Bây giá» ngươi đừng lảm nhảm nữa hãy cút Ä‘i.
Tên tiểu nhị còn đá Tiểu Tà mấy cái nữa, nhưng Tiểu Tà vừa nhảy tránh vừa cưá»i, nói:
– ...Khà ... khà ... ÄÆ°á»£c! Ngươi nói gì thì nhá»› lấy. Tiểu ăn mà y sẽ Ä‘i ngay nhưng sẽ trở lại. Hãy nhá»› tên ta là Dương Tiểu Tà .
Nói xong, quay ngưá»i phóng ra đưá»ng lẫn và o dòng ngưá»i Ä‘ang ngược xuôi trên đưá»ng mà dấn bước.
Tiểu nhị bước tới mấy bước, lớn tiếng nói theo:
– Ngươi đừng có Ä‘iên. Äòi mở tiệc má»i ba trăm ngưá»i, sao mà khoác lác quá.
Nói xong, tiểu nhị phun má»™t bãi nước bá»t vá» phÃa trước rồi quà y quả bá» và o trong Tá»u lầu.
Tiểu Tà bước đi mà trong lòng ấm ức mắng thầm:
– “Mẹ kiếp! Kỳ trước ở tại thà nh Khai Phong cũng không có lấy một xu.
CÅ©ng nhá» và o mấy há»™t xà ngầu nà y mà ta đã là m nên má»™t việc thiện cho đệ tá» Cái Bang. Chẳng những váºy mà còn dư giả trang trải việc ăn uống ở khách Ä‘iếm, còn thừa ngân phiếu, chỉ vì sÆ¡ ý mà hôm nay trở thà nh trắng tay. Có lẻ phải đến lúc tìm má»™t sòng bạc nà o đó để lo cái ăn cái mặc nữa rồi!â€.
NghÄ© váºy, Tiểu Tà vừa Ä‘i vừa dáo dác tìm xem hai bên đưá»ng có nÆ¡i nà o mở sòng bạc hay không để tìm kế sinh nhai nÆ¡i vùng đất má»›i.
Tiểu Tà đi mãi, Ä‘i mãi vẫn không phát hiện được nÆ¡i nà o có sòng bạc, khi đứng lại ngoảnh trước nhìn sau thì ra mình đã Ä‘i được má»™t Ä‘oạn đưá»ng khá xa rồi.
Và trước mặt Tiểu Tà lúc bấy giỠlà hiện hữu một hồ nước trong xanh biên biếc một mà u. Tiểu Tà đến bên hồ nước, soi mình xuống mặt hồ, tự nói thầm:
– Tháºt ra, sau bao nhiêu ngà y phiêu bạt giang hồ hết đất liá»n ra hải đảo rồi từ hải đảo trở lại đất liá»n, vui buồn Ä‘á»u có nhưng vui nhất vẫn là những tháng ngà y sống bên Tiểu Linh và Tiểu Thất. Không biết giá» nà y Tiểu Linh ra sao rồi? Có nhá»› đến ta không và đã gặp Tiểu Thất chưa?
Ném những viên đá cuá»™i xuống nước tháºt xa, Tiểu Tà ngao ngán nói:
– Thế mà hôm nay chung quanh ta chỉ còn lại là sá»± trÆ¡ trá»i vu vÆ¡, và cÆ¡n đói Ä‘ang dà y vò mà không tìm đâu ra má»™t nÆ¡i nà o có sòng bạc để kiếm tiá»n mua thức ăn lót dạ.
Rồi ngước nhìn những ngưá»i qua lại trên đưá»ng xem há» có ai vô ý đánh rÆ¡i tiá»n chăng để lượm mua thức ăn vì lúc nà y Tiểu Tà thá»±c sá»± đã quá đói.
Mãi cho đến khi mặt trá»i ngã vá» hướng Tây, thì sá»± hoà i công cá»§a Tiểu Tà nhìn những ngưá»i khách qua đưá»ng trông chá» sá»± rÆ¡i vãi nÆ¡i túi ... cá»§a há» xuống đưá»ng đã hoà n toà n vô vá»ng.
Buổi cÆ¡m chiá»u đã đến. Nhìn quanh quất trên đưá»ng Ä‘i đã vắng ngưá»i qua lại.
Tiểu Tà nghĩ đến cái bụng trống rỗng của mình đã hơn một ngà y một đêm rồi chưa có gì nhét và o. Chợt Tiểu Tà nhìn xuống hồ nói:
– Trá»i sắp tối rồi, lượm tiá»n không phải dá»…, thôi nhảy xuống hồ bắt cá lên nướng ăn rồi ngà y mai hãy tÃnh. Còn đêm nay mình không ngá»§ được quán trá» thì đà nh ngá»§ bên đưá»ng váºy ...
Nói xong, Tiểu Tà như đã tìm ra được kế sách đối phó vá»›i cái bao tá» xẹp lép cá»§a mình liá»n cưá»i ha ... ha ... ha ...
Dứt tiếng cưá»i, Tiểu Tà liá»n nhảy ngay xuống hồ nước.
Hồ nà y rất rá»™ng lá»›n và nổi tiếng là má»™t thắng cảnh ở Hà ng Châu có tên là Tây Hồ đẹp cả bốn mùa, cản váºt nên thÆ¡, tranh há»a thÆ¡ đỠcá»§a các tà i tá» giai nhân, theo từng mùa để thấy mưa bay tuyết phá»§, sen hồng nở rá»™ tiếng tăm trong thiên hạ.
Sá»± yên lặng cá»§a mặt hồ đã bị Tiểu Tà khuấy động. ThÃch thú trước sáng kiến cá»§a mình, Tiểu Tà mãi mê lặn hụp bắt cá má»™t cách say mê và quên Ä‘i mà n đêm đã phá»§ xuống.
Cà ng vỠđêm thì cảnh Tây Hồ cà ng đẹp thÆ¡ má»™ng, du dương theo từng tiếng đà n lá»i ca vá»ng ra từ các nhà thá»§y tạ xung quanh hồ. Nhiá»u ngá»n đèn được thắp lên xung quanh các nhà thá»§y tạ phát sáng in bóng xuống mặt hồ là m cho cảnh hồ thêm lung linh huyá»n ảo và lôi cuốn nhiá»u du khách đến vá»›i cảnh váºt thiên nhiên nÆ¡i đầy hÆ¡n.
Tiểu Tà đang bắt cá ở giữa Tây Hồ, chợt nghe má»™t loạt tiếng đà n ca vá»ng đến không ngừng. Có lúc âm thanh thánh thót như những giá»t nước rót trên hoa sen, như gió rung cà nh là , như sương mỠđêm tịch, là m mê say hồn ngưá»i.
Äá»™t nhiên tiếng nhạc nghe rầm lên má»™t tiếng kỳ lạ, hay ngưá»i choi nhạc bị thương là m âm thanh dứt quãng như tiếng ai than khóc trong đêm.
Lúc đầu, Tiểu Tà không chú ý nghe mấy, nhưng cà ng nghe cà ng hay, cho đến khi có âm thanh kỳ lạ, tiếng đà n như tiếng khóc, là m cho Tiểu Tà phải thốt lên:
– Tại sao lại có tiếng đà n quái gở thế. Không được? Ta phải là m cho nó ngưng ngay, nếu không thì buồn đến khóc mất thôi.
Nói xong, Tiểu Tà hÃt hÆ¡i dà i váºn sức hét to lên má»™t tiếng vang cả không gian chẳng khác gì má»™t tiếng sét là m ngưá»i nghe kinh hoà ng.
Äúng là tiếng đà n đã đứt.
Tiếng hét cá»§a Tiểu Tà đã có sá»± trả lá»i, Tiểu Tà gáºt gù nói:
– Váºy thì được! Chứ khóc than thì ra cái quái gì.
Nói xong, Tiểu Tà lại tiếp tục bắt cá giữa hồ.
Khi đêm đã vá» khuya, cảnh váºt nÆ¡i đây cÅ©ng chìm và o sá»± yên lặng tÄ©nh mịch.
Du khách từ các nhà thá»§y cÅ©ng lÅ© lượt ra vá».
Tiểu Tà trồi lên mặt nước. Äảo mắt nhìn quanh xem nÆ¡i nà o còn ánh đèn sẽ xin và o tá túc qua đêm và nướng cá để ăn.
Nhưng nhìn quanh quất má»™t hồi Tiểu Tà thấy các nhà thá»§y tạ tuy đèn trước cá»a còn sáng nhưng cá»a nẻo đã đóng từ lâu. Cầm xâu cá chép trên tay, giÆ¡ cao trên mặt nước, Tiểu Tà nói:
– Ta nhất định tìm nơi nướng cá lót dạ đêm nay, nếu không con kiến đói sẽ cắn cồn cà o bao tỠvà phá giấc ngủ đêm nay của ta mất.
Nói rồi cưá»i hì hì ... vá»›i mấy con cá xấu số sắp đến giá» phải là m mồi cho cái bao tá» lép xẹp cá»§a mình.
Phút chốc, Tiểu Tà phát hiện từ đà ng xa phÃa Nam cá»§a hồ lấp lánh có ánh sáng. Hình như là má»™t chiếc thuyá»n, ánh sáng trên thuyá»n phát ra từ hai ngá»n đèn lồng thì phải. Tiểu Tà thầm nói:
– Khuya thế nà y mà còn có ngưá»i câu cá. Cuá»™c sống cá»§a hỠđâu có khác vá»›i ta. Phải đến đó kiếm má»™t chá»— nghỉ nhá» qua đêm má»›i được.
NghÄ© sao là m váºy, Tiểu Tà liá»n lÆ¡i tháºt nhanh hướng chiếc thuyá»n.
Tiểu Tà bÆ¡i sát và o mạn thuyá»n lên tiếng gá»i:
– Có ai ở trong thuyá»n không? Là m Æ¡n cho tôi lên vá»›i.
Tiểu Tà gá»i hai ba lượt thì từ trong mui thuyá»n, má»™t ông lão độ tuổi lục tuần, tóc bạc trắng, mặc áo vải thô mà u xanh, lưng hÆ¡i khòm, bước ra nhìn xuống nước thấy có ngưá»i liá»n kéo lên nói:
– Ngươi sơ ý bị rơi xuống nước phải không?
Tiểu Tà cưá»i đáp:
– Không phải đâu thưa lão bá, chỉ vì tôi mải bắt cá lo cho cái bụng của mình đấy.
Ông lão nói:
– Thì ra công tỠđây Ä‘ang chÆ¡i trò bắt cá trên hồ. Mà sao lại bắt cá giữa đêm khuya thế nà y? Cả ngưá»i ướt sÅ©ng không sợ cảm lạnh à ?
Nói xong, ông lão lấy chiếc khăn đưa cho Tiểu Tà , Tiểu Tà liá»n đón lấy lau khô ngưá»i rồi nói:
– Cảm Æ¡n sá»± quan tâm cá»§a lão bá đối vá»›i tôi. Xin giá»›i thiệu vá»›i lão bá, tôi Dương Tiểu Tà lưu lạc tá»›i Hà ng Châu, chẳng may tiá»n bạc đã bị nhà u nát thà nh giấy vụn, không còn tiá»n để mua thức ăn phải xuống hồ bắt cá để ăn. Váºy, mong lão bá cho trú nhá» má»™t đêm và xin lão bá Ãt lá»a để nướng cá ăn, chứ tôi đói qua rồi.
Suy nghĩ một lúc, ông lão nói:
– Tối nay, công tá» có thể ngá»§ ở đây, nhưng hãy nhá»› ở phÃa trước thuyá»n có má»™t vị cô nương, nên đừng phá rầy để tránh sá»± phiá»n toái cho lão.
Tiểu Tà vội nói:
– Tôi hiểu rồi thưa lão bá, còn bây giỠbao tỠtôi đã sôi lên sùng sục rồi, xin lão bá nhanh nhanh cho tôi mượn cái lò để nướng mấy con cá nà y.
Ông lão nói:
– Mấy con cá đó công tá» hãy để dà nh lại, ở trong còn Ãt cÆ¡m canh, lão sẽ Ä‘i lấy cho công tá» dùng liá»n, hãy ở yên đây đừng Ä‘i đâu đấy.
Tiểu Tà liá»n nói:
– Cám ơn lão bá.
Nói rồi nghĩ thầm:
– Thế là đêm nay qua được cÆ¡n đói rồi! Rất tiếc mấy chú cá nấy không được tái liá»n bây giá» thì còn ngon hÆ¡n lúc nà o hết.
Tiểu Tà đảo mắt quan sát con thuyá»n má»™t lượt, và thấy cái gì ở đây cÅ©ng khang khác.
Thuyá»n thì không dà i lắm, cÅ©ng khá đẹp, toà n chiếc thuyá»n sÆ¡n trắng nhưng trên thuyá»n có che như má»™t cái nhà gá»— vá»›i những hoa văn Ä‘iêu khắc khá mỹ thuáºt, chá»— Tiểu Tà đang đứng là ở phÃa sau. Hai bên nhà gá»— có hà nh lang nho nhá», có cá»a sổ cá»§a lón khép kÃn.
Nhìn vá» phÃa căn phòng nÆ¡i có cô chá»§ cá»§a lão già đang ở trong đó. Tiểu Tà không khá»i bâng khuâng thắc mắc muốn tìm hiểu vá» gia chá»§ cá»§a chiếc thuyá»n nà y, nhưng chỉ vì lá»i dặn cá»§a ông lão đã đánh thức tÃnh hiếu kỳ tò mò cá»§a Tiểu Tà .
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Ông lão đây quả là ngưá»i tá» tế, thấy ta ăn mặc chẳng ra gì mà còn gá»i ta là công tá», có thể lão là ngưá»i giúp việc hay quản gia gì đây. Ngưá»i ở như váºy thì chắc ô chá»§ cÅ©ng thanh lịch tao nhã không kém.
Trong lúc chỠđợi ông lão Ä‘em cÆ¡m nước đến, Tiểu Tà thả bá»™ dá»c hà nh lang cá»§a thuyá»n, mắt nhìn sao trá»i rồi lại nhìn xuống mặt hồ phẳng lặng, suy nghÄ© miên man:
– Cô chá»§ nà y là ngưá»i thế nà o nhỉ? Tại sao ở trên thuyá»n nà y? Già trẻ, đẹp xấu ra sao nhỉ?
Vừa lúc đó, ông lão bưng cơm canh ra Tiểu Tà vội cắt ngang dòng suy nghĩ đón lấy mâm cơm từ tay ông lão, rồi ăn lấy ăn để một cách ngon là nh rất tự nhiên.
Sau khi no bụng, Tiểu Tà còn được ông lão cho một cái chăn để đắp qua đêm mà trước khi đi và o trong không quên dặn lại:
– Công tá»! Công tá» nhá»› đừng tá»›i trước quấy rầy cô chá»§ đấy!
Thấy ông lão rất tá» tế và căn dặn nhiá»u lần như váºy, Tiểu Tà nghÄ©:
– Äáng lẽ mình phải tìm hiểu cô chá»§ cá»§a lão, nhưng lão cứ căn dặn lo lắng thì thôi. Mình đánh má»™t giấc rồi muốn gì ngà y mai hẵng hay!
NghÄ© váºy, Tiểu Tà liá»n cởi áo rồi đáp má»n nằm ngá»§ cho tá»›i sáng vẫn chưa thức giấc.
Bình minh ló dạng, lão già , ngưá»i giúp việc trên thuyá»n đã dáºy từ sá»›m. Ông lão ung dung từ trong nhà gá»— bước ra. Lão thấy má»™t chiếc thuyá»n khác cặp sát và o thuyá»n cá»§a cô chá»§. Lão mỉm cưá»i rồi quây quả trở và o trong nói nho nhá»:
– Cô nương! Có Mạc Dung công tỠđến xin cầu kiến.
Nói xong, lão ra ngoà i thì thấy trên thuyá»n kia có má»™t vị công tá» khôi ngô, chừng hai mươi tuổi, mặc áo bông sang trá»ng, ngưá»i cao, hÆ¡i ốm miệng mỉm cưá»i nhìn ông lão. Ông lão vui vẻ:
– Mạc công tá»! Cô nương tôi xin má»i công tá» và o.
Mạc Dung công tỠmặt mà y rạng rỡ:
– Xin đa tạ, tôi sẽ đến ngay.
Vừa nói vị công tá» há» Mạc liá»n phóng qua thuyá»n cá»§a lão má»™t cách nhẹ nhà ng, rồi nghiêng mình lịch sá»± nói vá»›i ông lão:
– Xin má»i!
Ông lão cũng lịch sự đáp lễ và nói:
– Mạc Dung công tá»! Công tỠđến đây cÅ©ng nhiá»u lần rồi, xin đừng quá khách sáo. Xin má»i công tá» và o phòng khách.
Mạc Dung công tá» liá»n lấy má»™t nén bạc trao cho ông lão, và nói:
– Xin phép gá»i lão bá chút tiá»n xà i.
Ông lão đưa hai tay nháºn tiá»n và trịnh trá»ng:
– Äa tạ công tá»! Má»i công tá» và o, để lão pha trà Long Tinh thượng hạng má»i công tá».
Nói dứt, lão quay đi và Mạc Dung công tỠkép lại cổ áo rồi đi và o phòng khách, đến ngồi trên một chiếc ghế được khảm xà cừ rất đẹp trong lúc chỠđợi cô chủ tới với vẻ hồi hộp tự mãn.
Phòng khách không lá»›n lắm. Äó là má»™t ná»a căn nhà trên thuyá»n vá»›i cách trang trà thanh lịch và tao nhã vá»›i toà n bá»™ dưới ná»n Ä‘á»u lót thảm Ä‘á». Äối diện vá»›i chiếc ghế mà Mạc Dung công tá» Ä‘ang ngồi là má»™t cái bà n nhá», trên đó để má»™t bức tượng cổ, má»™t bình hoa lan tươi tá»a hương thÆ¡m ngát. Sát cạnh là cây đà n trông rất đẹp. Bức tưá»ng bên phải có treo má»™t bức tranh vẽ trên lụa rất má»ng và nghệ thuáºt vẽ tranh rất sống động nhất là khi có gió thổi nhẹ, tấm mà n rung rinh thì cảnh váºt trên mà n cà ng thêm sống động, kỳ ảo.
Bá»—ng có tiếng từ phòng trong vá»ng ra:
– Xin Mạc công tỠchỠmột chút nhé!
Âm thanh tiếng nói cá»§a cô chá»§ nà y phát ra sao mà nghe như chim há»a mi kêu rÃu rÃt, má»™t Ä‘iệu nhạc trầm bổng quyến rÅ© lòng ngưá»i váºy. Không chần chá», Mạc Dung công tá» liá»n nói vá»ng và o:
– Không sao! Cô nương cứ tá»± nhiên. Tại hạ chỠđến mấy cÅ©ng được mà . Äêm qua, tại hạ có đến đây nhưng lúc đó Liá»…u Thanh cô nương Ä‘ang báºn nên không gặp được ...
Bên trong không có tiếng trả lá»i là m Mạc Dung công tá» cà ng hồi há»™p mong ngóng.
Vừa lúc đó, một cô gái từ bên trong bước ra, với y phục mà u hồng phấn trang nhã, là m cho nét đẹp toà n diện của nà ng tăng thêm phần quà phái. Khuôn mặt, thân hình đôi bà n tay ... tất cả tạo nên một tuyệt sắc giai nhân. Nét đẹp của nà ng ngay cả con gái cũng phải ái mộ.
Cô gái ấy không ai khác là Liễu Thanh cô nương, đệ nhất mỹ nhân Hà ng Châu.
Vừa bước và o phòng khách Liễu Thanh khẽ nghiêng mình nói:
– Mạc công tá»! Äể Mạc công tỠđợi lâu, tiện nữ xin cáo lá»—i.
Mạc công tỠvẻ mặt náo nức đứng lên chà o:
– Tại hạ đến quấy rầy cô nương, được cô nương tiếp là quý lắm rồi.
Liá»…u Thanh cưá»i tháºt duyên rồi đến chá»— cây đà n và nói:
– Äể bù đắp thá»i gian chỠđợi cá»§a Mạc công tá», tiện nữ xin gởi đến công tá» má»™t khúc đà n gá»i là tạ lá»—i.
Mạc công tỠtươi tắn sắc mặt:
– Cô nương là đệ nhất tà i sắc, cầm kỳ thi há»a đã vang tiếng ở Hà ng Châu nà y và tiếng đà n cá»§a cô nương dù tại hạ có nghe mãi cÅ©ng không chán.
Liá»…u thanh cưá»i nhẹ:
– Công tá» quá khen rồi, tiện nữ là má»™t ngưá»i vô danh, má phấn môi đà o, được công tỠđể ý đến tháºt là vạn phúc.
Nét đẹp cá»§a Liá»…u Thanh tháºt sá»± đã cuốn hút say mê lòng ngưá»i. Sá»± duyên dáng, yêu kiá»u cá»§a nà ng bên cung đà n là m cho Mạc Dung công tá» phải ngẩn ngưá»i ra, trong lòng há»›n hở vá»›i những lá»i êm ái dịu ngá»t cá»§a nà ng. Mạc Dung công tá» khiêm tốn nói:
– Cô nương chá»› nói váºy. Ai mà chẳng biết ở đất Hà ng Châu nà y Liá»…u Thanh cô nương là ngưá»i đà n hay há»a giá»i, khiêm nhưá»ng trước những lá»i ong bướm rÅ©.
Tại hạ tháºt sá»± khâm phục tà i nghệ cá»§a cô nương và được cô nương chiếu cố thì quả tháºt là vạn phúc cho tại hạ lắm rồi.
Liễu Thanh nói:
– Äa tạ công tá». Váºy bây giá» tiểu nữ xin dạo mấy khúc nhạc cho công tá» nghe nhé!
Vừa lúc đó thì lão quản gia vội vã bước và o phòng khách nói:
– Tiểu thư! Ở ngoà i có Lạc công tỠcầu kiến, không biết tiểu thư ...
Liá»…u Thanh liá»n chặn lá»i:
– Hãy mau ra nói với Lạc công tỠhôm nay ta có khách, ngà y mai hãy đến đây.
Ông lão cảm thấy khó xỠbèn nói:
– Thưa Tiểu thư! ...Lạc công tỠlà đại phú Hà ng Châu ... không nên là m mất lòng, xin tiểu thư suy nghĩ lại ...
Liễu Thanh đưa mắt nhìn Mạc Dung công tỠvới vẻ tình tứ, rồi thở ra một hơi nhẹ nhà ng nói:
– Ta biết là đắc tá»™i vá»›i Lạc công tá», nhưng còn Mạc công tá» ...
Liá»…u Thanh chỉ nói tá»›i đó rồi im tiếng như muốn để Mạc công tá» trả lá»i còn nà ng chỉ đưa mắt nhìn chà ng chỠđợi.
Dù có sự khó chịu trong lòng nhưng Mạc công tỠcũng phải tỠra một thanh niên hà o phóng thanh lịch nên nói:
– á»’! Không có gì trở ngại đâu, vì nghe nhạc thì có hai ngưá»i cùng nghe thì đâu có sao. HÆ¡n nữa, Lạc Khả DÄ©, dầu tại hạ chưa quen nhưng cứ xem như bằng hữu. Hãy má»i Lạc công tá» và o đây luôn.
Liễu Thanh bước tới định quỳ xuống thi lễ tạ ơn Mạc Dung công tỠđã có lòng, nhưng vừa cúi xuống thì Mạc công tỠđã vội và ng nắm bà n tay nà ng đỡ đứng lên là m nà ng đỠmặt và lúc đó Mạc công tỠcũng ngại ngùng vội buông tay nà ng, nói:
– Cô nương đừng Ä‘a lá»… quá đáng, tại hạ đây hông dám đâu. Cô nương cứ cho má»i Lạc công tá» và o đây Ä‘i.
Liá»…u Thanh đôi má còn á»ng hồng đáp:
– Váºy tiện thiếp xin y lệnh cá»§a công tá».
Rồi nà ng quay qua nói với ông lão:
– Bá bá má»i Lạc công tá» và o đây và luôn tiện nói có Mạc công tá» cÅ©ng Ä‘ang ở đây nhé!
Ông lão liá»n gáºt đầu đáp “Dạ†má»™t tiếng rồi bước nhanh ra.
Một lúc sau Lạc Khả Dĩ đã bước và o.
Lạc Khả DÄ© là công tỠđại phú, tà i sản không sao đếm xuể và có danh hiệu “Thái Äông Giangâ€, tuổi khoảng hai mươi, mặt xanh xao, ngưá»i không đẹp lắm, y phục sang trá»ng vá»›i chiếc áo đắt tiá»n mà u và ng kim, tay cầm cây quạt phe phẩy ra vẻ phong lưu.
Lạc Khả DÄ© nhìn hai ngưá»i rồi cưá»i nói rất tá»± nhiên:
– À! Thì ra là Mạc Dung Dạ công tỠđã ở đây ...
Rồi nhìn Liễu Thanh, nói tiếp:
– Liễu Thanh cô nương, chúng ta vừa uống rượu vừa nghe đà n nhé!
Mạc công tá» liá»n cưá»i, nói:
– Ồ! Lạc công tỠnói năng nhanh nhẹn, không biết ý của Liễu Thanh cô nương ra sao?
Nói xong, Mạc công tá» quay nhìn Liá»…u Thanh thăm dò, nà ng mÄ©m cưá»i:
– Chỉ cần nhị vị công tá» thÃch thì tiện thiếp xin chiá»u.
Sau đó, nà ng gá»i ông lão đưa rượu ra đãi nhị công tá» rồi chuẩn bị đà n hát.
Nà ng vừa đà n vừa hát má»™t cách say sưa, du dương mê hoặc ngưá»i nghe, quên Ä‘i thá»±c tại, thả hồn theo tiếng nhạc lá»i ca ...
Trong lúc đó, Tiểu Tà vẫn còn nằm ngủ say sưa và đang mơ thấy mở được qua sòng bạc thì bị tiếng nhạc thánh thót là m thức giấc.
Tiểu Tà la lên:
– Ná»a đêm khuya khoắt ...
La lên mấy tiếng, Tiểu Tà đã mở to mắt và chợt kêu lên:
– A! không phải, mới sáng sớm mà đã là m ta thức giấc, ai mà cả gan thế nhỉ?
Vừa nói, Tiểu Tà đi vỠhướng phát tiếng đà n, áo chưa mặc, còn quần cái chăn ung dung bước và o phòng khách và không ngừng ngáp lên ngáp xuống.
Ngưá»i đầu tiên mà Tiểu Tà nhìn thấy là Liá»…u Thanh, Tiểu Tà vá»™i thốt lên:
– Ồ! Một nà ng thiếu nữ xinh đẹp.
Lúc nà y Tiểu Tà quả tháºt giống má»™t thằng lá» lem không kiá»m nổi lòng mình, Ä‘i qua chá»— Liá»…u Thanh Ä‘ang ngồi gãy đà n, gáºt đầu chà o lia lịa, khen:
– Äẹp quá!
Liá»…u Thanh và hai vị công tá» Ä‘á»u kinh ngạc, không biết ở đâu rÆ¡i xuống má»™t tên ăn mà y không ra ăn mà y.
Liễu Thanh lên tiếng trước:
– Chà ng ở đâu đến đây thế?
Tiểu Tà thản nhiên Ä‘i đến trước mặt nà ng rồi ngồi lên chiếc ghế cạnh cây đà n cưá»i ha hả thÃch chà nhìn nà ng, nói:
– Tiểu cô nương vội gì chứ? Cô tên gì? Có chồng chưa? Cô thấy tôi thế nà o?
Hai chà ng công tỠnhìn thấy trong lòng rất bực tức, nhưng trước mặt mỹ nhân không dám ra tay, chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Liá»…u Thanh tuy là má»™t nà ng ca nhi nhưng chưa bao giá» nghe những lá»i tháºt thà như váºy, nên bẽn lẽn:
– Tiểu công tá». Tôi là Liá»…u Thanh, má»™t ca nhi.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Còn tôi là Dương Tiểu Tà , sắc đẹp cá»§a nà ng quả tháºt đã cuốn hút đấng mà y râu, sá»± hiện diện cá»§a hai vị công tá» sang trá»ng kia là má»™t minh chứng phải không?
Liá»…u Thanh nghe váºy mắc cỡ đỠmặt. Nà ng biết Mạc Dung Dạ và Lạc Khả DÄ© vì nà ng mà đến nhưng bị nói ra cảm thấy xấu hổ quá phải cúi đầu thấp xuống.
Tiểu Tà đưa tay nâng cằm, nà ng lên là m Liá»…u Thanh nhắm mắt, đỠmặt nhìn Liá»…u Thanh mà tim Tiểu Tà đáºp mạnh.
Rồi tÆ¡ tưởng đến hình bóng cá»§a Tiểu Linh. Sắc đẹp cá»§a Tiểu Linh và cô gái nà y là m cho Tiểu Tà không khá»i có sá»± so sánh. Tiểu Tà nói:
– Nà ng và Tiểu Linh như nhau, Tiểu như nhau, Tiểu Linh là Bồ Äà o còn nà ng đây là Anh Äà o.
Liễu Thanh bẽn lẽn:
– Cái gì là Bồ Äà o, cái gì là Anh Äà o thế?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Bồ Äà o thì chua, còn Anh Äà o thì ngá»t, nhưng cả hai tôi Ä‘á»u thÃch cả, hiểu không?
Tiểu Tà lại vuốt tóc nà ng là m nà ng là m nà ng cà ng thêm đỠmặt hơn nữa.
Lúc nà y hai chà ng công tỠkhông nhịn được nữa bèn la lên:
– Tên ăn mà y kia! Ngươi từ đâu chui ra mà dám giở trò với Liễu Thanh cô nương chứ?
Thấy thái độ cá»§a hai chà ng công tá» háºm há»±c muốn có sá»± đánh đấu, Tiểu Tà bình thản nói vá»›i Liá»…u Thanh:
– Nà ng đừng sợ! Có ta ở đây thì chẳng tên nà o dám giở trò gì đâu.
Tiểu Tà không thèm để ý đến Lạc Khả DÄ© mà chỉ an á»§i Liá»…u Thanh và nà ng khép nép bẽn lẽn nghe những lá»i nói ấy, cứ thế hai ngưá»i vui vẻ chuyện trò mãi.
Lạc Khả DÄ© thấy Tiểu Tà và Liá»…u Thanh nói cưá»i ra chiá»u đắc ý, không xem sá»± hiện diện cá»§a má»™t chà ng công tá» như hắn ra gì nên hắn tức Ä‘iên lên bước tá»›i hét:
– Tiểu tá»! Ngươi không muốn chết phải không?
Nhưng đi chưa được ba bước đã bị Mạc Dung Dạ kéo lại và nói nhỠbên tai:
– Lạc huynh đứng thô lá»— như váºy, chúng ta hãy tìm hiểu xem sao đã.
Lạc công tá» bình tÄ©nh lại sau lá»i nói ấy, rồi gáºt đầu khẽ nói:
– Cũng đúng!
Äến lúc nà y, lão quản gia trên thuyá»n má»›i hốt hoảng chạy và o nói:
– Tiểu huynh đệ ơi! Tại sao lại và o đây là m rối chuyện thế nà y?
Tiểu Tà nhìn ông lão há»i lại:
– Äây là tiểu thÆ¡ nhà ta phải không?
Ông lão đáp nhanh:
– Äúng váºy! Lão đã nói vá»›i tiểu huynh đệ rồi, không được và o đây, trá»i Æ¡i!
Hãy nhìn lại mình Ä‘i kìa, còn vắt cái chăn trên ngưá»i nữa. Thôi! Hãy theo lão ra ngoà i đừng để hai vị công tá» mất vui.
Tiểu Tà cưá»i, hì hì:
– Tôi vô tình và o đây vì tiếng đà n đánh thức tôi dáºy, ai dè ở đây có tiểu thư nà y xinh đẹp quá là m tôi quên lá»i cá»§a bá bá. Bây giá» thì tôi Ä‘i đây.
Nói xong, Tiểu Tà quay ngưá»i bước ra xem như không có chuyện gì xảy ra.
Liá»…u Thanh nhìn thấy Tiểu Tà nói Ä‘i là đi ngay, là m nà ng xót xa buồn bã bởi vì nà ng là má»™t ngưá»i đẹp ai cÅ©ng thÃch, ai cÅ©ng lưu luyên, nay chỉ có Dương Tiểu Tà là ngưá»i duy nhất nói Ä‘i là đi nên nà ng buồn là vì thế.
Lúc đó Mạc công tá» há»i ông lão:
– Lão bá! Hắn là ai váºy?
Ông lão cưá»i, nói:
– Äêm qua lão cứu tiểu huynh đệ đó từ dưới hồ lên, thấy tá»™i nghiệp đã cho cÆ¡m ăn và cho ngá»§ qua đêm để sáng nà y sẽ đưa lên bá», nà o ngá» chuyện nà y đã Ä‘em lại rắc rối cho cô chá»§, xin công tá» bá» qua cho già nà y.
Mạc công tá» liá»n nói:
– Lão bá hãy ra đi, tôi có chuyện muốn nói với tên nà y.
Ông lão cảm giác được chiện chẳng là nh sắp xảy ra, vội nói:
– Mạc công tỠ...
Nhưng Tiểu Tà liá»n chặn lá»i lão nói lá»›n:
– Hai ngưá»i kia là cái quái gì mà muốn nói chuyện vá»›i Dương thiếu gia chứ, còn là m khó lão bá bá đây nữa à ? Các ngươi là ai cÅ©ng mặc kệ, há»… chá»c tức Dương thiếu gia ta thì sẽ biết ... ha ... ha ...
Hai chà ng công tá» cà ng thêm tức giáºn. Lạc công tá» quát:
– Tên ăn mà y kia! Ngươi là cái quái gì mà dám đến gặp Liễu Thanh cô nương. Ngươi có biết nà ng là mỹ nhân tà i ba ở đất Hà ng Châu nà y, gặp một lần là một ngà n lạng bạc không ...
Không để cho Lạc công tá» nói hết ý, Tiểu Tà ngắt lá»i:
– À! Thì ra hai vị đã tốn má»™t ngà n lượng bạc để nhìn mặt Liá»…u Thanh cô nương, nhưng Thông Thá»±c Tiểu Bá Vương Dương Tiểu Tà nà y thì không tốn xu nà o vẫn được nà ng hầu chuyện má»™t cách thá»a mãn. Vừa rồi các ngươi cÅ©ng đã chứng kiến ...
Nói đến đây Tiểu Tà quay nhìn Liá»…u Thanh cô nương và thấy nà ng bẽn lẽn, thẹn thùng trước lá»i nói cá»§a mình.
Tiểu Tà há»i luôn:
– Liá»…u cô nương! Hai ngưá»i nà y là ai thế?
Liễu Thanh nói:
– Ngưá»i mặc áo xanh là Mạc Dung Dạ công tá», con má»™t đại phú gia ở đất Giang Nam. Còn kia là Lạc Khả DÄ© công tá» cÅ©ng thuá»™c và o hà ng đại phú gia cá»§a đất Hà ng Châu nà y có danh hiệu là Thái Äông Giang, má»™t danh hiệu cao quÃ.
Hai chà ng công tá» nghe Liá»…u Thanh nói ra như thế là m há» cảm thấy rất đắc ý cả hai nhếch nụ cưá»i khoái trá.
Tiểu Tà nghe thế không lấy là m ngạc nhiên chỉ nhếch miệng cưá»i nói:
– Danh hiệu há» cao quÃ, còn danh hiệu Thông Thá»±c Tiểu Bá Vương Dương Tiểu Tà cá»§a tại hạ thì sao Liá»…u cô nương?
Liễu Thanh vui vẻ đáp:
– Tiện thiếp thấy danh hiệu của công tỠhay hay và ngồ ngộ, nhưng sao mà dà i thế? Công tỠcó thể cắt nghĩa cho tiện thiếp đây biết được không?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Tôi cÅ©ng không biết. Nhưng hình như Mạc Dung công tỠđại phú gia, Thái Äông Giang gì đó là tầm báºy, tầm báºy đấy ... ha ... ha ...
Tiểu Tà phá lên cưá»i tháºt lá»›n, là m cho Mạc công tá» giáºn dữ quát:
– Tiểu t� Ngươi dám nhục mạ Mạc Dung thế gia à ?
Nói xong Mạc Dung muốn đánh nhau.
Tiểu Tà bình thản:
– Mạc Dung, bá»™ tịch cá»§a nhà ngươi thế, không sợ nà ng Liá»…u Thanh cưá»i chê ngươi thiếu phong độ, hiếp má»™t ngưá»i ăn mà y và nà ng sẽ không thèm nhìn ngươi nữa thì lúc đó ta nghÄ© ngươi ... bệnh tương tư mất thôi.
Mạc công tá» nghe thế rút tay lại cố giữ lại trang nhã cá»§a má»™t công tá» hà o hoa thanh lịch nhưng không giấu được sá»± bá»±c tức trong lòng đối vá»›i Tiểu Tà . Má»™t lúc lai thừ ngưá»i ra ngồi xuống trÆ¡ mắt nhìn.
Tiểu Tà cưá»i hi hi:
– Ta thấy Mạc Dung công tỠđây cÅ©ng hÆ¡i dá»… nhìn nên ta nói ngươi để ý đến phong cách. Còn Thái Äông Giang ta không để ý đến hắn.
Nói xong, Tiểu Tà đến bên Lạc Khả DÄ© cúi nhẹ lấy tay hất cái chăn đắp lên ngưá»i công tỠấy rồi cưá»i ha hả và cùng lúc muốn cho Lạc Khả DÄ© thấy những bắp thịt rắn chắc cá»§a mình.
Lạc Khả DÄ© chưa bị bất ngá» như thế bao giá» vá»™i hất cái má»n ra và hét to:
– Tiểu tá»! Tháºt ngươi muốn chết sao?
Vừa hét, Lạc Khả DÄ© vừa đánh má»™t quyá»n và o ngá»±c Tiểu Tà nghe “Hự†má»™t tiếng vì Tiểu Tà chẳng né tránh mà chỉ nói:
– Ha! Tá»± nhiên lại đánh ngưá»i ta? Chẳng lẽ nÆ¡i đây không có luáºt lệ gì sao?
Ta sẽ đưa ngươi đi gặp quan huyện ngay.
Nói xong Tiểu Tà liá»n nắm cánh tay cá»§a há» Lạc lôi đị. Lạc công tá» la lá»›n:
– Ngươi dám á! Thả tay ta ra mau! Ta nói cho ngươi biết đại nhân ở phá»§ kia là bằng hữu thân thÃch cá»§a phụ thân ta đấy.
Tiểu Tà vẫn nắm chặt tay Lạc Khả DÄ© lôi Ä‘i cưá»i nói:
– Vương tỠphạm pháp hiếp dân là nh, chẳng lẽ ta còn phải sợ ngươi sao? Bây giỠcó cầu cứu van xin cũng bằng thừa.
Lạc Khả DÄ© tưởng Tiểu Tà nói đùa không ngá» chà ng ta là m tá»›i, liá»n la lá»›n:
– Ngươi tháºt không buông ta ra sao, phụ thân ta và võ sư cá»§a ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Khi ấy, Liễu Thanh lo lắng cho Tiểu Tà sẽ gặp lôi thôi nên nói:
– Dương công tá» hãy buông Lạc công tá» ra Ä‘i. Những ngưá»i ấy thế lá»±c rất mạnh, không được đâu.
Tiểu Tà nói:
– Nà ng muốn ta thả thì ta thả ngay, nhưng ta không xem Thái Äông Giang ra gì đâu. Nhưng ta há»i nà ng có bị khó khăn mà cần tiá»n không? Cứ nói ra xem, chứ tại hạ thấy hai tên ngốc nà y tháºt sá»± thÃch nà ng mà bá» tiá»n ra như thế thì không được rồi.
Liễu Thanh nói:
– Tiện thiếp cÅ©ng có dà nh dụm chút Ãt cho bản thân. Tháºt ra không phải tiện thiếp thiếu tiá»n, xin công tá» hiểu cho.
Tiểu Tà lại há»i:
– Váºy nà ng có thÃch những vị công tỠđây không?
Liễu Thanh nhỠnhẹ:
– Tiện thiếp Ä‘á»u quý những ai là khách cá»§a tiện thiếp.
Tiểu Tà nói:
– Thôi được, ta không muốn há»i gì thêm đâu, lát nữa ta sẽ Ä‘i, còn hai công tá» kia nếu không xin lá»—i ta thì ta không tha đâu.
Lạc công tá» liá»n lên tiếng:
– Äừng hòng!
Tiểu Tà bước đến trước mặt Lạc công tỠvà nói:
– Äừng hòng phải không?
Cùng vá»›i lá»i nói, Tiểu Tà liá»n vung tay tát và o mặt Lạc công tá» hai cái tát tháºt mạnh.
Lạc công tá» giáºn dữ hét:
– Ngươi dám đánh ta à ?
Hắn vừa dứt lá»i thì bị thêm hai cái tát nữa đến đỠcả mặt.
Tiểu Tà mắng thêm:
– Tiểu ô quy, ta há»i ngươi, nhà ngươi ở nÆ¡i đâu, ta sẽ đến đó đốt sạch cho ngươi xem.
Liễu Thanh lo sợ nói nhanh:
– Dương công tá», xin đừng là m thế ...
Mạc Dung thấy đã đến lúc có thể ra tay, nên hắn trong tư thế sẵn sà ng để đối phó với Tiểu Tà .
Trong khi đó, Tiểu Tà không hỠbiết được Mạc công tỠtìm cách đánh lén.
Chợt Tiểu Tà nghe có luồng gió lạ ở phÃa sau thì má»™t cú đánh đã tá»›i, là m Tiểu Tà ngã nhà o vá» phÃa trước miệng đầy máu nhưng cÅ©ng nhá»m dáºy.
Liá»…u Thanh la lên má»™t tiếng thất thanh vì sá»± việc xảy ra quá bất ngá», nà ng không biết phải là m sao, nhưng khi thấy Tiểu Tà máu me đầy mặt, nà ng liá»n chạy đến rút chiếc khăn tay ra lau máu cho chà ng và lo lắng nói:
– Äừng sợ nhé, công tá»!
Tiểu Tà vừa ngồi dáºy vừa nói:
– Xin cám ơn Liễu Thanh cô nương. Tại hạ không thể chết đâu.
Rồi đứng lên nhìn Mạc Dung Dạ nhếch miệng cưá»i, nói:
– Ta tháºt không ngá» Mạc công tỠđánh lén ta từ sau lưng, bái phục, bái phục.
Mạc Dung công tỠlạnh lùng nói:
– Ta tưởng ngươi ba đầu sáu tay kia chứ. Có dám ở đây đánh nhau nữa không.
Má»›i bị ta đánh má»™t chưởng mà đỡ không nổi, hãy vá» nhà táºp luyện thêm Ä‘i, khi nà o đủ sức hãy đến đây, đừng để mất mặt trước mỹ nhân nhé!
Liễu Thanh vội nói:
– Mạc công tá»! Xin hãy tha cho ngưá»i ta Ä‘i. Ngưá»i ấy là má»™t kẻ lang thang rất tá»™i nghiệp. Xin Mạc công tỠđại ân đại đức tha cho váºy.
Nà ng nói xong báºt khóc.
Lạc Khả Dĩ thấy được dịp bèn nói ngay:
– Mạc Dung công tỠđừng nể nang chi hết, hãy đánh tiếp nữa Ä‘i đánh cho hắn biết thế nà o là xen và o chuyện riêng cá»§a ngưá»i khác.
Tiểu Tà vẫn cưá»i hì hì:
– Liễu Thanh cô nương, đừng có chịu thua như thế, đừng thèm van xin là m gì.
Dương Tiểu Tà nà y chưa từng van xin ai hết. Nà ng hãy đứng qua bên đây đi để ta cho tên Mạc công tỠnà y ngã liểng xiểng mới được và bắt con ô quy hỠLạc kia phải quỳ xuống đây xin tha tội nghe.
Nói xông, Tiểu Tà đẩy nà ng Liễu Thanh qua một bên và chuẩn bị đối phó.
|

07-08-2008, 03:12 AM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 32
MỸ NHÂN LỤY ANH HÙNG
Mạc Dung công tá» phá lên cưá»i, nói:
– Tên khốn nạn kia! Ngươi còn dám lá»™ng ngôn hả. ÄÆ°á»£c lắm! Äể xem ai bò, ta nhất định đánh gãy chân chó cá»§a ngươi để ngươi bò bằng đôi tay má»›i được.
Lạc Khả Di thấy thế đắc ý nói thêm và o:
– Tên tiểu tốt kia! Sao ngươi không nhìn cho kỹ đối tượng trước khi hà nh sá»±, hay là ngươi thÃch rút ngắn cuá»™c sống cá»§a ngươi? Nếu ngươi không mau quỳ xuống van xin tha tá»™i thì không thể nà o thoát khá»i tay ta đâu ... ha ... ha ... ha ...
Tiểu Tà chẳng buồn để ý đến những lá»i nói đó mà quay qua Mạc Dung công tá»:
– Mạc công tỠliểng xiểng kia, ta sẽ là m cho ngươi khiếp sợ ta. Hãy xem đây!
Láºp tức Tiểu Tà vung quyá»n tấn công và o Mạc Dung công tá». Hai tay như hai cái máy tát lia lịa và o mặt Mạc Dung. Tên công tá» nà y không còn cách nà o tránh né kịp, chỉ biết thối lui theo từng nhịp tát cá»§a Tiểu Tà .
Thấy đối tượng thất thá»§ trước đôi tay liên hoà n cá»§a mình là m Tiểu Tà thÃch chà vô cùng. Liá»n bồi thêm cú chưởng tháºt mạnh nữa và o giữa ngá»±c Mạc Dung công tá», sức chưởng cá»§a Tiểu Tà tháºt mạnh đã tống thân mình cá»§a Mạc Dung công tá» văng và o vách gá»— cá»§a căn phòng. Con thuyá»n hÆ¡i lắc lư, má»i váºt trong phòng khác lúc bấy giá» cÅ©ng bị chấn động bởi sá»± va chạm nà y.
Miệng rỉ máu, Mạc Dung công tá» lấy tay lau qua bên mép rồi nhìn dòng máu đỠnÆ¡i tay, chợt báºt ngưá»i dáºy hét lên má»™t tiếng lá»›n trà n bá»™ xuất chiêu đánh và o Tiểu Tà .
Tiểu Tà nhanh nhẹn di bá»™ tránh chiêu và phản kÃch lại Mạc Dung công tá» nhiá»u đòn nhẹ nhà ng có, mạnh mẽ có, hết nhảy sang bên nà y lại bay qua bên kia khiến cho Mạc Dung công tá» phải đối phó má»™t cách khó khăn. Chẳng bao lâu đã mệt dừ trước trò chÆ¡i vá»n địch cá»§a Tiểu Tà .
Cuá»™c giao đấu trở nên quyết liệt hÆ¡n, khi Mạc Dung Ä‘iên tiết rút trưá»ng kiếm ra dùng hết sức mình thi triển “Mạc Dung thất kiêm†tuyệt chiêu cá»§a bản môn tấn công và o Tiểu Tà rất dữ.
Thấy kiếm pháp của Mạc Dung quá lợi hại Tiểu Tà cũng đem ngón nghỠđiêu luyện của mình đối phó.
“ Vút! Vút! “Hai mÅ©i phi Ä‘ao được bắn ra từ đôi tay cá»§a Tiểu Tà đã cản phá được chiêu kiếm cá»§a Mạc Dung công tá» là m cho trưá»ng kiếm bị bạt ngang bất ngá».
Lợi dụng sÆ¡ hở nà y, Tiểu Tà không cháºm trá»… trà n bá»™ đánh luôn và o tay cầm kiếm cá»§a Mạc công tá» là m cây kiếm rá»i khá»i tay bay và o vách phòng khách.
Không để cho đối phương rảnh tay. Tiểu Tà láºp tức dồn dáºp tấn công rất mãnh liệt và trong chốc lát Mạc công tá» phải ngã quỵ xuống vì bị trúng đòn rất nhiá»u.
Tiểu Tà cưá»i khanh khách:
– Mạc công tá» liểng xiểng có hối háºn cÅ©ng không kịp.
Nói xong, Tiểu Tà liá»n chá»™p Mạc công tá» giÆ¡ cao lên rồi ném mạnh xuống là m Mạc công tá» ngất xỉu nằm im.
Lúc nà y Tiểu Tà mới nhìn qua Lạc Khả Di và nói:
– Tên rùa đen kia! Bây giỠđến lượt ngươi đó.
Lạc Khả Di thấy rõ võ công cá»§a Tiểu Tà , nên rất kinh hoà ng van xin rối rÃt.
– Äại hiệp! Xin hãy tha mạng! Tiểu nhân mắt kém không nhìn thấy Thái SÆ¡n.
Xin đại hiệp tha mạng.
Tiểu Tà cưá»i khoái trá:
– Không biết lượng sức mình mà ra oai vá»›i ta, đợt thua vừa rồi má»›i xin tha mạng, không biết đã có bao nhiêu ngưá»i bị ngươi hiếp đáp, nếu há» thấy thế nà y chắc há» hả dạ lắm.
Lạc công tỠnăn nỉ tiếp:
– Äại hiệp là m Æ¡n tha cho kẻ tiểu nhân nà y, lần sau không dám nữa, ngà i muốn bao nhiêu tiá»n, kẻ tiểu nhân đây có thể đáp ứng đầy đủ.
Hắn quỳ xuống và sắp báºt ra tiếng khóc.
Tiểu Tà lắc đầu:
– Tiá»n cá»§a ngươi, ta không dám xà i đâu, Ä‘em vứt Ä‘i. Có má»™t con ngưá»i như ngươi thì gia Ä‘inh ngươi Ä‘á»u là kẻ Ä‘iên rồ. Tiá»n nà y là gia đình ngươi đã cướp bóc cá»§a ngưá»i khác, ngươi hãy Ä‘em vỠđể chết chôn theo.
Lạc Khả Di báºt khóc van xin:
– Äại hiệp, xin đại hiệp rá»™ng lòng tha mạng ...
Tiểu Tà khinh khỉnh:
– Ngươi khóc không giống ai hết. Ta nghÄ© nước mắt là vÅ© khà cá»§a phái nữ, tại sao ngưá»i là nam nhi cÅ©ng khóc được chứ? Thôi! Ta tha cho ngươi đó ... ha ... ha ... ha không ngỠđệ nhất danh gia mà như thế nà y.
Tiểu Tà bÄ©u môi khinh bỉ nhưng Lạc Khả Di nà o dám nhìn đâu mà thấy, chỉ nghe Tiểu Tà nói tha mạng, liá»n gạt nước mắt đứng lên cưá»i khổ sở:
– Äa tạ đại ân đức cá»§a đại hiệp đã tha cho tiểu nhân, nếu sau nà y đại hiệp có gặp khó khăn gì kẻ hèn nà y sẽ liá»n mình cứu ngưá»i.
Liá»…u Thanh nhìn thấy thế cÅ©ng phải báºt cưá»i. Nà ng nhìn Lạc công tá» khóc đó, cưá»i đó, huênh hoang đó, quỳ lụy đó, quả là chỉ má»™t mình hắn là m được.
Tiểu Tà lại nói:
– Thôi Ä‘i! Ngưá»i như ngươi mà giúp đỡ thì ta phải mắc nợ ngươi ngà y cà ng lá»›n mất. Ngươi đừng quá đắc ý như thế. Ta muốn cạo sạch đầu ngươi, không biết ngươi có đồng ý không?
Lạc công tá» ngÆ¡ ngác má»™t lúc rồi cưá»i há»i:
– Äồng ý! Äồng ý thôi.
Tiểu Tà liá»n ném con dao ra và nói:
– Nà y, ngươi tự cạo đi.
Lạc công tỠcầm con dao nói tiếng cám ơn và bắt đầu cạo.
Tiểu Tà thì Ä‘i đến bên Mạc Dung công tá» lay hắn tỉnh dáºy, nói:
– Mạc công tá» liểng xiểng, hãy vá» Ä‘i, đáng lẽ ta bắt ngươi bò ra cá»a nhưng biết ngươi thuá»™c chÃnh phái võ lâm nên ta tha, song ngươi nên nhở rằng, ngươi là ngưá»i thừa kế sá»± nghiệp cá»§a Mạc Dung thế gia thì phải xứng đáng chÃnh trá»±c, chứ đừng có đánh lén sau lưng ngưá»i khác, đó là hà nh động bỉ ổi hèn hạ, ngưá»i chÃnh phái không bao giá» là m như thế.
Mạc Dung công tá» vẫn háºm há»±c:
– Hỡi tên ăn mà y kia, ta vì đạo lý võ lâm mà ra tay giết ngươi cũng chẳng chút thương tiếc đâu.
Tiểu Tà vẫn cưá»i nhẹ nói:
– Äến ná»—i nà y mà ngươi vẫn chưa mở mắt, quả tháºt xấu hổ cho má»™t công tá» kế thừa Mạc Dung thé gia ...
Mạc Dung công tá» tức giáºn cháºn lá»i:
– Ngươi là loại ngưá»i gì mà dám thóa mạ ta chứ?
Tiểu Tà phỉ cưá»i, nói:
– Ngươi không biết ta, nhưng ta biết cả trong lòng ngươi. Ngươi cho ta là tên ác đồ cá»§a võ lâm, là tên lang thang tá»™i nghiệp, là tên ăn mà y hay xÃa và o chuyện cá»§a ngưá»i khác, nhưng tháºt ra đó là ý nghÄ© quá nông cạn cá»§a ngươi để ngươi là m bá»™ trước mặt ngưá»i đẹp phô diá»…n võ công cá»§a ngươi hạ. ha ...
Tiểu Tà cưá»i lá»›n rồi tiếp:
– CÅ©ng may, mạng ta còn lá»›n, nếu ta là má»™t tên ăn mà y thì chắc chết dưới tay ngươi rồi. Ngươi bao che hà nh động cá»§a ngươi bằng cách nói vì đạo lý võ lâm phải ra tay. Tháºt buồn cưá»i quá bởi trong con ngưá»i cá»§a ngươi đâu có hai chữ “Äạo lýâ€.
cơ chứ.
Mạc Dung công tá» mắc cỡ đến giáºn dữ nói:
– Ta có đạo lý hai không thì ta biết, nhưng Mạc Dung thế gia không tha cho ngươi đâu.
Tiểu Tà báºt cưá»i mấy tiếng, nói:
– Ngươi đừng dá»±a và o gia thế cá»§a mình nhiá»u quá. Ngươi cứ vá» nói vá»›i gia thế ngươi ta là Dương Tiểu Tà đánh ngươi, phế luôn võ công cá»§a ngươi và sau đó ngươi dá»±ng thêm chuyện để thế gia ngươi đến đây bắt ta giúp ngươi trả thù.
Mạc Dung giáºt mình, nghÄ© bụng:
– “Tên ăn mà y nà y tại sao lại nói được những gì ta nghÄ© nhỉ?â€.
Chưa hết, Tiểu Tà lại nói tiếp:
– Ngươi nhất định sẽ không nói ngươi đã đánh lén ta nên mới bị ta đánh gục.
Ngươi là m như váºy thì danh hiệu võ lâm cá»§a thế gia ngươi sẽ vứt Ä‘i đấy.
Mạc Dung Dạ cắn răng căm tức nói:
– Ta không thèm xin ngươi tha mạng, ta có chết cũng được thôi.
Tiểu Tà khẽ gáºt gù nói:
– Có chà khà như thế cÅ©ng tốt, nếu váºy ngươi hãy Ä‘i Ä‘i ... mấy ngà y nữa ta sẽ mở yến tiệc đã ba trăm ngưá»i, nếu ngươi có rảnh hãy đến ta chÆ¡i.
Mạc Dung Dạ liá»n đứng lên tá»§i thá»§i Ä‘i ra ngoà i.
Tiểu Tà quay qua nhìn Lạc Khả Di, nói:
– Tiểu ô quy, ngươi hãy đi đi, nếu rảnh cứ đi tìm ta ...
Lạc Khả Di vá»™i quay lưng ra ngoà i và leo nhanh qua thuyá»n cá»§a hắn.
Lúc bấy giỠLiễu Thanh mới thỠthẻ nói:
– Dương công tá» võ công tháºt cao siêu, tiện thiếp xin được bái phục, còn vết thương cá»§a công tá» có nặng lắm không?
Tiểu Tà không trả lá»i mà mắt cứ nhìn nà ng không chá»›p, là m nà ng đỠá»ng đôi má và e lệ nói:
– Dương công tá», trên mặt cá»§a tiện thiếp có gì không đúng phải không?
Tiểu Tà phì cưá»i đáp:
– Äúng rồi! Trên mặt nà ng ... nhưng ta không nói đâu ...
Vì nghe thế nên Liễu Thanh vội đưa tay chùi khắp mặt, nói:
– Mặt tiện thiếp có gì đâu nà o. Dương công tá» tháºt là là m tiện thiếp hết hồn.
Tiểu Tà chợt há»i:
– Liễu Thanh cô nương! Cô nương có biết võ công không?
Liá»…u Thanh giáºt mình:
– Tiện thiếp cÅ©ng có há»c mấy chiêu há»™ thân nhưng đã lâu không sá» dụng, mà công tá» tá»± nhiên há»i chuyện ấy vá»›i ý gì váºy?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Vừa rồi tôi thấy cô nương má»™t tý sợ sệt cÅ©ng không, như váºy cô nương phải có võ công và can đảm hÆ¡n ngưá»i, nên ta há»i xem có đúng không.
Liễu Thanh nói:
– Dương công tá» xin đừng hiểu lầm vì bản thân tiện thiếp là má»™t ca nhi, chuyện như vừa rồi tiện thiếp cÅ©ng đã gặp nhiá»u lần, ba bốn hôm lại xảy ta nên chẳng còn lạ gì, chứ không phải do có võ công mà không sợ hãi đâu, tiện thiếp chỉ còn biết phó thác theo váºn mạng thôi.
Nghe Liá»…u Thanh giải thÃch, Tiểu Tà ngẩn ngưá»i suy nghÄ© ...
Má»™t lúc Tiểu Tà há»i sang chuyện khác:
– Liễu Thanh cô nương, ở Hà ng Châu nà y có nơi nà o mở sòng bạc không? Ta muốn đến nơi ấy thỠxem sao.
Liễu Thanh nói:
– Tiện thiếp không biết rõ, nhưng thá»±c sá»± công tá» không có tiá»n phải không?
Tiểu Tà đáp gá»n:
– Không!
Liễu Thanh liên móc trong túi ra và i ngà n, nói:
– Dương công tá», nếu không chê tiện thiếp thì công tá» hãy nháºn lấy má»™t chút tiá»n nà y để vui chÆ¡i ...
Nà ng đưa tiá»n ra mà lòng lo lắng sợ Tiểu Tà không nháºn, trong khi đó Tiểu Tà lại cứ nhìn nà ng rất lâu má»›i lên tiếng:
– Nà ng có còn tiá»n không?
Liễu Thanh nói:
– Còn chút Ãt, nhưng toà n tiá»n giấy, nhưng công tá» ...
Tiểu Tà liá»n cháºn lá»i:
– Ta vốn có tiá»n giấy, nhưng ngâm trong nước nó thà nh giấy vụn hết ... vì thế ... hì hì ... ta phải nhảy xuống hồ nà y bắt cá để ăn cho đỡ đói ... tháºt buồn cưá»i quá ...
Liá»…u Thanh cÅ©ng cưá»i theo rồi nói:
– Công tỠhãy lấy xà i đi và đừng có là m ướt nữa.
Tiểu Tà lại nói đùa:
– Váºy ta nhảy ngay xuống hồ sẽ ướt hết chứ gì?
Nhưng ta sẽ trả lại cho nà ng gấp mấy lần.
Liễu Thanh nhỠnhẹ:
– Váºy công tá» xem thưá»ng tiện thiếp rồi, tiện thiếp đưa tiá»n cho công tá» xà i chứ có đòi lại đâu mà công tá» nói váºy. HÆ¡n nữa, bây giá» công tá» cÅ©ng đừng nhảy xuống hồ, tiện thiếp sẽ đưa công tá» lên bá» mong rằng công tá» ...
Nà ng không nói tiếp mà chỉ cúi đầu là m thinh ...
Tiểu Tà gáºt đầu:
– ÄÆ°a ta lên bá» thì tốt thôi, nhưng cho ta má»™t bá»™ quần áo để mặc cho ngưá»i ta khá»i nghÄ© ta là ăn mà y.
Liá»…u Thanh cưá»i vui vẻ:
– Công tá» tháºt thẳng thắn Ãt ai có được. Tiện thiếp sẽ bảo lão bá bá lấy quần áo cho công tá» ngay.
Trong chốc lát, Tiểu Tà đã thay đổi quần áo, tuy có hÆ¡i cháºt nhưng trông rất đẹp.
Tiểu Tà nói:
– Xin cảm Æ¡n Liá»…u Thanh cô nương rất nhiá»u.
Liễu Thanh vui vẻ:
– Việc ấy có gì mà cảm Æ¡n, nhưng tiện thiếp muốn há»i công tá» là nÆ¡i Hà ng Châu nà y công tá» có quen thân vá»›i ai không?
Tiểu Tà lẩm bẩm:
– Hà ng Châu ... ở Hà ng Châu ...
Äá»™t nhiên Tiểu Tà cưá»i rất bà hiểm rồi nói lá»›n:
– Có má»™t ngưá»i.
Liá»…u Thanh lo lắng và tò mò há»i:
– Ai váºy? Có xa đây không?
Tiểu Tà nói:
– Không xa đâu.
Liá»…u Thanh lại há»i:
– Váºy ngưá»i ấy là ai thế?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Äó là ... Liá»…u Thanh cô nương!
Liễu Thanh đỠmặt e thẹn nói:
– Tiện thiếp à ?
Tiểu Tà liá»n nói:
– Mượn tiá»n thì phải mượn cá»§a ngưá»i thân mà nà ng cho ta mượn thì nà ng là ngưá»i thân cá»§a Dương Tiểu Tà nà y rồi.
Liễu Thanh thẹn thùng, lòng bồn chồn một lúc, rồi nói:
– Dương công tá»! Nếu có Ä‘i xa, thì đừng quên ngưá»i thân nà y nhé.
Tiểu Tà cũng vui vẻ:
– Chị cả cá»§a ta ở táºn Hải Nam ta còn nhá»› Ä‘i tìm, thì nà ng là m sao ta quên được, nhất là khi không có tiá»n thì ta còn mau chạy đến để mượn đấy. Nà ng có sợ không?
Liễu Thanh nhẹ nhà ng:
– Dương công tá», tiện thiếp là ngưá»i khổ sở, là m gì có bạn thân mà nói chuyện vui vẻ được như đối vá»›i công tá», nên nếu công tá» không chê nÆ¡i đây thì tiện thiếp cÅ©ng không mà ng gì nữa, chỉ cần ...
Nà ng nói đến đây chợt cúi đầu yên lặng vẻ buồn buồn ...
Còn Tiểu Tà thì vân vê mấy hột xà ngầy nơi cổ nói:
– Liá»…u Thanh cô nương! Bây giá» ta đã là bạn cá»§a nà ng thì nà ng sẽ hết buồn thôi. Nà ng hãy nhìn ta cưá»i nà y ...
Tiểu Tà liá»n nhăn mặt nghịch ngợm cố là m cho Liá»…u Thanh cưá»i. Khuôn mặt ngây ngô, nụ cưá»i há» ngá»™ nghÄ©nh cá»§a Tiểu Tà dã thay đổi tâm trạng buồn khổ cá»§a giai nhân. Tiếng cưá»i cá»§a cả hai vang lên tháºt buồn nhiên.
Lúc nà y, ông lão đã cho thuyá»n cặp và o bá» Tiểu Tà liá»n phóng lên bá» và nói:
– Äa tạ Liá»…u Thanh cô nương! Hãy đợi ta ở đây và o tối nay nhé và sẽ có tiá»n hoà n lại cho cô nương.
Liễu Thanh nói:
– Tiện thiếp sẽ chá» công tá» trở vá», nhưng nhá»› đừng để tiện thiếp phải đợi lâu?
Nà ng nói xong vẫy tay mà lòng lưu luyến.
Tiểu Tà cũng vẫy tay đáp lại miệng thì nói:
– Ta đi nhé!
Nói xong Tiểu Tà quay ngưá»i Ä‘i nhanh. Trong chốc lát chỉ còn là cái bóng má» xa rồi khuất hẳn để lại sau lưng dáng giai nhân đứng trên thuyá»n dõi mắt nhìn theo như còn Ä‘á»ng lại mối hoà i cảm sâu sắc đối vá»›i chà ng công tá» xa lạ kia mà giỠđây đã trở thà nh thân quen.
Tiểu Tà đến thị trấn Hà ng Châu, ăn Ä‘iểm tâm xong, liá»n tìm đến khu đánh bạc không mấy khó.
Äến nÆ¡i, Tiểu Tà ung dung bước và o phòng đánh bạc rất rá»™ng lá»›n, khách là ng chÆ¡i Ä‘ang chúi đầu và o các canh bạc cÅ©ng nhiá»u, và không kém phần hà o hứng, hồi há»™p cho má»—i con bạc ở nÆ¡i đây.
Tiểu Tà đảo mắt quan sát và thầm nói:
“NÆ¡i đây, có lẽ là má»™t chi nhánh hà trưá»ng cá»§a Phi Long Bảo hay là cá»§a Thần Võ Môn gì đây và cÅ©ng có thể là cá»§a bá»n Hắc y sát thá»§ cÅ©ng không chừng. Nhưng ba đối tượng nà y cÅ©ng chẳng nhằm gì vá»›i ta, cần nhất là chÆ¡i cho vui và kiếm má»™t số tiá»n má»›i đượcâ€.
Suy nghÄ© xong, Tiểu Tà vẫn táºt cÅ© liá»n la lá»›n:
– Khà ... khà ... Tránh ra, tránh ra, ngưá»i đánh bạc lá»›n đã đến, ngưá»i đánh lẻ hãy tránh ra má»™t bên.
Tiểu Tà vừa la dứt tiếng thì có ngưá»i nhưá»ng chá»— ngay, không chần chá». Tiểu Tà liá»n tiến và o chá»— đó. Trên bà n chá»§ sòng xà ngầy Ä‘ang lắc há»™t má»™t cách Ä‘iêu luyện, vừa lắc vừa hô hà o các con bạc hãy nhanh tay chá»n lá»±a thế cỠđể ăn, thua.
Dưới con mắt nhà nghá», Tiểu Tà chỉ quan sát má»™t lúc rồi rút tâm ngân phiếu cá»§a Liá»…u Thanh đưa đặt hết ngay xuống sòng.
Các con bạc Ä‘á»u ngạc nhiên, vì Tiểu Tà đặt quá lá»›n. Hồi há» thầm thì nói vá»›i nhau, bà n tán có nên đặt theo Tiểu Tà hay không. Còn Tiểu Tà vẫn chăm chú nhìn và o địa xà ngầy Ä‘ang yên vị trên bà n chá» chá»§ sòng khui. Rồi Tiểu Tà bá»—ng kêu lên:
– Tà i .
Cùng với tiếng nói của Tiểu Tà là tay chủ sòng mở chén.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u “Ồ†lên kinh ngạc. Äúng là Tà i , vá»›i hai mặt há»™t xà ngầu là và má»™t mặt là .
Cứ thế, vá»›i lối đánh táo bạo và sá»± phán Ä‘oán tà i tình cá»§a mình Tiểu Tà chẳng mấy chốc đã ẵm vá» cho mình má»™t món tiá»n lá»›n. Còn các con bạc khác thấy Tiểu Tà đánh trúng hoà i nên cÅ©ng đặt theo và cÅ©ng ăn được má»™t số tiá»n. Lúc nà y thì mặt các con bạc Ä‘á»u vui tươi há»›n hở chỉ riêng có chá»§ sòng là má»—i lúc mặt cà ng đỠgay rồi tái Ä‘i vì đã thua quá nhiá»u quá.
Liếc mắt nhìn Tiểu Tà , chá»§ sòng và bá»n thá»§ hạ biết hôm nay đã gặp phải má»™t tay cá» bạc cá»± phách, do đó chúng liá»n đưa mắt nhìn nhau như há»™i ý Ä‘iá»u gì rồi số tên bá» chạy và o trong báo cáo vá»›i cấp trên.
Má»™t lúc sau, có má»™t lão nhân khoảng ngÅ© tuần, y phục sang trá»ng bước ra nhìn và đi ngay đến chá»— Tiểu Tà rồi lên tiếng.
– Ồ! Vị nà y là Dương Tiểu Tà , Dương thiếu hiệp đây mà .
Tiểu Tà nghe đến tên mình cÅ©ng giáºt mình thầm nghÄ©.
– “NÆ¡i đây là m gì có ngưá»i quen biết mình nhỉ ...â€.
Tuy váºy, Tiểu Tà vẫn trả lá»i:
– Vâng! Tôi là Dương Tiểu Tà , các hạ là ...
Lão nhân liá»n phất tay:
– Không biết Dương thiếu hiệp đã đến, lão phu xin má»i và o bên trong và có Ä‘iá»u xin chỉ dạy cho.
Tiểu Tà nói:
– Không có gì khó đâu, chỉ có tiá»n thì sao cÅ©ng được.
Lão nhân vẫn giữ nụ cưá»i và nói:
– Tiá»n bạc không đáng kể, xin má»i thiếu hiệp hãy theo lão và o trong nà y.
Tiểu Tà do dá»± má»™t chút nhưng liá»n cưá»i rồi Ä‘i theo lão nhân kia đến phÃa sau nhà .
Äến má»™t căn phòng sau hà trưá»ng, lão nhân má»i Tiểu Tà và o và từ tốn nói:
– Xin má»i thiếu hiệp ngồi.
Tiểu Tà đảo mắt quan sát thây nơi đây không có gì nguy hiểm nên ngồi xuống nói:
– Thúc thúc! Có gì xin cứ nói!
Lão nhân cưá»i, nói:
– Äối vá»›i tiá»n bạc thiếu hiệp cứ yên tâm. Thiếu hiệp cần bao nhiêu, chúng tôi xin sẵn sà ng, nhưng đừng nghÄ© rằng lão phu gây chuyện nà y mà là m mất Ä‘i cÆ¡ há»™i đánh bạc cá»§a thiếu hiệp.
Trước lá»i nói úp mở cá»§a lão nhân, Tiểu Tà không khá»i thắc mắc và há»i:
– Tại sao như váºy?
Lão nhân cưá»i, nói:
– Dương thiếu hiệp chÆ¡i xà ngầu là đệ nhất, chỉ cần Phi Long Bảo mở sòng bạc thì sẽ không thiếu tiá»n rồi đó. HÆ¡n nữa, ở Hà ng Châu đây có ai chÆ¡i bằng thiếu hiệp đâu, chỉ cần thiếu hiệp lên tiếng thì bao nhiêu sòng bạc Ãt nhiá»u Ä‘á»u có tiá»n và o túi cho thiếu hiệp và Bảo chá»§ cá»§a Phi Long Bảo nà y sẽ thu nháºn thiếu hiệp để đặc biệt chiếu cố ngay, như thế chúng tôi là m sao không tôn kÃnh chứ.
Tiểu Tà nghe xong thì không lấy là m lạ nữa vì nÆ¡i đây là ngưá»i cá»§a Phi Long Bảo nên Tiểu Tà khẽ gáºt đâu:
– ÄÆ°á»£c! Thúc thúc nói minh bạch thì tôi cÅ©ng chẳng khách sáo mà xin nói ngay là tôi cần hai mươi tá» ngân phiếu và má»™t ngà n hai trăm lượng và ng có được không?
Lão nhân cưá»i vui vẻ:
– Không có gì khó khăn, đợi má»™t chút sẽ có ngưá»i mang lại cho thiếu hiệp ngay.
Tiểu Tà cÅ©ng tiếp lá»i:
– Không khó khăn là điá»u tốt và tôi cÅ©ng không khách sáo, xin há»i thúc thúc có gì cứ nói.
Lão nhân liá»n nói vá»›i giá»ng nghiêm trang hÆ¡n:
– Lần trước, Bảo chá»§ ở tại Khai Phong đã có gặp thiếu hiệp và sau đó thì không ai biết hai vị ở đâu cả nên má»i ngưá»i ở Phi Long Bảo đổ xô Ä‘i tìm, không biết Dương thiếu hiệp có biết nÆ¡i ở cá»§a Bảo chá»§ hiện nay không váºy?
Tiểu Tà nghe lão nói, thầm suy nghĩ:
– “VÄ© Diệt Huyá»n Bảo chá»§ Phi Long Bảo đã bị Thần Võ Môn bắt giam ở đảo Thần Tiên. Nếu như mình nói ra bá»n há» sẽ biết và sẽ liên lụy những ngưá»i khác ở đảo, phải đợi đến lúc nà o thuáºn lợi sẽ cho há» biết váºyâ€.
Suy nghĩ thế, Tiểu Tà thong thả nói:
– Sau lần chia tay vá»›i Bảo chá»§ ở Khai Phong thì tôi không có gặp lại, nhưng lúc chia tay, Bảo chá»§ có nói là sẽ trở vá» Phi Long Bảo mà , thế tại sao lại mất tÃch chứ?
Lão nhân nói:
– Lão phu chỉ được lệnh Ä‘i tìm Bảo chá»§, còn các việc khác lão phu không rõ, nên thiếu hiệp há»i tại sao mất tÃch thì lão phu cà ng không biết.
Tiểu Tà suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Việc Bảo chá»§ cá»§a các ngưá»i mất tÃch đâu có liên quan gì tá»›i tôi, tại sao lão thúc lại tìm tôi?
Lão nhân đáp:
– Bởi vì ở Phi Long Bảo được tin Bảo chá»§ và thiếu hiệp mất tÃch cùng má»™t lúc, cho nên nghÄ© rằng có liên quan. Do đó, lão phu má»i thiếu hiệp và o đây để há»i tin tức cá»§a Bảo chá»§, nhưng theo lá»i thiếu hiệp, lão cÅ©ng không được biết gì vá» Bảo chá»§ cả.
Tiểu Tà lại nói:
– Tôi cÅ©ng không có gì để nói thêm nữa, nhưng tôi muốn há»i lão thúc là Phi Long Bảo và Thần Võ Môn có xảy ra xung đột hoặc sát hại lẫn nhau không?
Lão nhân đáp:
– Không có!
Tiểu Tà lại há»i:
– Váºy ở Giang Nam ảnh hưởng cá»§a hai bên ra sao?
Lão nhân đáp:
– Giá» không còn tranh chấp nữa. HÆ¡n nữa, chúng tôi chỠđợi Bảo chá»§ ra lệnh má»›i dám hà nh động cho nên ngưng bặt má»i hà nh động xung đột cho đến khi tìm được Bảo chá»§.
Tiểu Tà nói:
– Rất tiếc tôi không có tin gì cho thúc thúc vỠBảo chủ cả, có lẽ các vị cố gắng tìm hơn nữa là thượng sách.
Lão nhân nói:
– Nếu tháng nà y mà tìm không ra Bảo chủ, chúng tôi sẽ để cỠmột vị nà o đó để thay thế, đợi tìm được Bảo chủ rồi thì thay đổi sau.
Tiểu Tà nói:
– Äó là việc cá»§a Phi Long Bảo, còn tôi thì chưa giúp được gì và nếu không có vấn đỠgì nữa thì tôi nháºn tiá»n váºy.
Lão nhân gáºt đầu:
– ÄÆ°á»£c rồi! Thiếu hiệp sẽ có ngay số tiá»n như yêu cầu. Mong rằng, khi nà o Dương thiếu hiệp biết được tin cá»§a Bảo chá»§ thì hãy cho chúng tôi biết.
Tiểu Tà cưá»i, nói:
– Tôi hiểu. Lần sau gặp nhất định sẽ có tin vui cho lão.
Nói rồi, Tiểu Tà liá»n nháºn tiá»n ngân phiếu và và ng do thuá»™c hạ cá»§a lão nhân mang ra rồi quay ra rá»i khá»i căn phòng.
Khi ngang qua các sòng bạc Tiểu Tà vẫn còn luyến tiếc nhưng thấy số tiá»n và ng đã có đủ rồi không cần thêm nữa, nên rá»i hà trưá»ng má»™t cách nhanh chóng.
Trên đưá»ng Ä‘i, Tiểu Tà cứ suy nghÄ© mãi việc thuá»™c hạ Phi Long Bảo Ä‘ang truy tìm tung tÃch cá»§a Bảo chá»§.
Theo sá»± suy nghÄ© cá»§a Tiểu Tà thì Thần Võ Môn phải lợi dụng cÆ¡ há»™i để chiếm lÄ©nh địa bà n nà y má»›i đúng. Tại sao lại yên lặng thế nà y, hay là chúng đợi có sá»± rồi loạn ná»™i bá»™ má»›i ra tay. HÆ¡n nữa Vi Diệt Huyá»n mất tÃch lại bị Thần Võ Môn bắt giam nÆ¡i đảo Thần Tiên kia mà y ở đây Phi Long Bảo nói là không có sá»± xÃch mÃch vá»›i Thần Võ Môn là thế nà o? Như váºy, phải có vấn đỠkhác chưa thể tìm nguyên nhân ...
Cứ luẩn quẩn bao suy nghÄ© cho đến khi Tiểu Tà nhìn thấy Äại tá»u lầu đệ nhất Hà ng Châu thì bao suy nghÄ© vụt biến mất hết khi thấy tên tiểu nhị gác cá»a bữa ná» cÅ©ng đứng nÆ¡i đó.
Tiểu Tà bước đến nhìn tên tiểu nhị, quát:
– Tiểu nhị! Hãy cút xéo đi.
Tên tiểu nhị quay lại nhìn Tiểu Tà tư đầu đến chân và nói:
– Tiểu ăn mà y! Hôm nay trông bảnh quá há, ở đâu có được bộ quần áo đẹp thế, nhưng túi vẫn trống lốc phải không?
Tiểu Tà cưá»i, tay giÆ¡ bao tiá»n, và ng lên nói:
– Tiểu nhị! Hôm trước ta có hứa ba ngà y sau sẽ đến đây đãi ba trăm khách thì nhất định ta phải có nhiá»u tiá»n má»›i là m được Ä‘iá»u đó. Äây! Ngươi xem có phải là và ng khối không. Và chuẩn bị tinh thần uống nước rá»a chân cho ta, nước rá»a chân ngon lắm đấy ... ha ... ha ... ha ...
Tiểu Tà cưá»i lá»›n là m tên tiểu nhị tức giáºn nói lá»›n:
– Tên tiểu ăn mà y kia đừng khoác lác nữa, tiá»n ngươi kiếm được có lẽ mua được má»™t cái bánh bao thôi. Hãy lo cái bụng ngươi Ä‘i, đừng phách lối.
Nói rồi quay mặt đi chỗ khách, không nhìn cái túi và ng Tiểu Tà giơ cho xem.
Tiểu Tà nói:
– Tên tiểu nhị kia! Ngươi đừng cà n dở. Hãy tránh cho ta và o.
Tên tiểu nhị quay lại nói:
– Không tránh thì sao? Hãy cút xéo đi ...
Hắn chưa nói hết thì Tiểu Tà vung tay tát cho hắn má»™t cái tiếp liá»n theo Tiểu Tà đẩy tên tiểu nhị bắn ra đưá»ng té lăn lông lốc Ä‘au đớn kêu lên â€œÆ i á»›i†trong sá»± kinh ngạc vô cùng.
Tiểu Tà cưá»i nhẹ:
– Ngươi muốn không cho ta và o à ?
Nói xong quay ngưá»i Ä‘i và o Äại tá»u lầu đệ nhất Hà ng Châu.
Bên trong thực khách rất đông với đủ thà nh phần trong xã hội.
Tiểu Tà lững thững Ä‘i và o, cất tiếng gá»i lá»›n:
– Quản lý, quản lý đâu?
Tiếng gá»i cá»§a Tiểu Tà rất lá»›n là m má»i ngưá»i Ä‘á»u chú ý đưa mắt nhìn.
Liá»n lúc sau ấy, từ sau quầy, má»™t ngưá»i nho nhã khoảng tứ tuần vá»™i bước ra cưá»i há»i:
– Xin há»i quý khách cần chi? Tôi là quản lý đây.
Tiểu Tà khẽ gáºt gù:
– Quản lý đấy ư?
Ngưá»i quản lý ôn tồn:
– Vâng! Quý khách có gì cứ bảo.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– CÅ©ng chẳng có gì quan trá»ng, ta cần đãi ba trăm ngưá»i khách tại nÆ¡i Äại tá»u lầu nà y, có được không?
Ngưá»i quản lý giáºt mình, không tin là mình nghe đúng, hoặc giả vị tiểu khách kia nói đùa chăng, nên lão há»i lại:
– Quý tiểu khách không nói đùa với tôi chứ?
Tiểu Tà cưá»i đắc ý:
– Ta không nói đùa đâu, ta gá»i các hạ để tÃnh xem tất cả phà tổn cho bữa tiệc ấy là bao nhiêu, vá»›i má»™t đêm trá», thức ăn hảo hạng, hảo tá»u đẩy đủ, các hạ hãy tÃnh tháºt đúng đắn và cho ta biết ngay.
Ngưá»i quản lý đã hiểu vị tiểu khách không phải nói đùa như mình nghÄ© song không hiểu tiá»n bạc nhiá»u cỡ nà o mà dám xà i sang như thế.
Tằn hắn má»™t tiếng, ngưá»i quản lý nhìn và o bảng toán cầm nÆ¡i tay, sau khi đã tÃnh toán kỹ lưỡng, ngước mắt nhìn Tiểu Tà vui vẻ nói:
– Thưa quý tiểu khách, tổng cá»™ng chi phà là hai ngà n chÃnh trăm tám mươi hai lượng.
Tiểu Tà thản nhiên gáºt đầu:
– Như váºy tÃnh chẵn ba ngà n lượng phải không? Việc nà y được rồi, nhưng ta chỉ muốn tên tiểu nhị gác cá»a ngoà i kia và o đây lấy nước nóng rá»a chân cho ta, có được không các hạ?
Ngưá»i quản lý vá»™i vã đáp:
– Quý tiểu khách uống chung “Long Tĩnh Trà †loại thượng hạng, để tôi chạy và o trong báo cho Thái lão gia sắp xếp việc nà y.
Nói xong, ngưá»i quản lý liá»n bước nhanh và o trong.
Trong chốc lát, ngưá»i quản lý cùng Ä‘i ra vá»›i má»™t lão nhân khoảng lục tuần, tóc đã bạc trắng, y phục mà u xanh. Khi đến trước bà n Tiểu Tà thì ngưá»i quản lý nói:
– Äây là Thái lão gia, chá»§ nhân cá»§a Äệ nhất tại tá»u lầu nà y.
Tiểu Tà vái một cái:
– Xin chà o!
Thái lão gia nghiêng mình chà o lại rồi nói:
– ÄÆ°á»£c biết quý tiểu khách muốn bao cả Äại tá»u lầu để đãi khách phải không?
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Äúng váºy!
Do dá»± má»™t chút, Thái lão gia cưá»i tươi:
– Má»™t chi phà khá lá»›n, không biết quý tiểu khách đã tÃnh toán và dứt khoát chưa ...
Tiểu Tà cà ng đắc ý:
– Việc gì ta nói, nhất định là phải như thế!
Thái lão gia nói:
– Quý tiểu khách cÅ©ng thông cảm cho tá»u lầu chúng tôi vá»›i số chi phà nhiá»u như váºy, chúng tôi không chuẩn bị tiá»n bạc đáp ứng được, váºy xin phiá»n quý tiểu khách có thể ứng trước cho chúng tôi má»™t số tiá»n để chúng tôi Ä‘i mua thêm thá»±c phẩm ngay, có được không ạ?
Tiểu Tà gáºt đầu.
Tiểu Tà lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho Thái lão gia, nói:
– Ta đưa đủ ba ngà n lượng đấy, nhưng lão hãy cho má»i má»i ngưá»i ra ngay và gá»i tên tiểu nhị gác cổng và o đây cho ta có việc muốn nói.
Thái lão gia nháºn tấm ngân phiếu nhìn kỹ rồi cưá»i toe toét:
– Xin má»i tiểu quý khách và o phòng nghỉ ngÆ¡i, lão xin là m theo đúng như lá»i cá»§a tiểu quý khách.
Rồi quay qua ngưá»i quản lý nói:
– Lưu quản lý! Hãy Ä‘Ãch thân đưa quý tiểu khách lên phòng sang trá»ng nhất và lão sẽ cho gá»i tiểu nhị gác cổng lên ngay cho quý tiểu khách.
Lão lại nói thêm:
– Lưu quản lý! Chốc nữa hãy để băng bên ngoà i thông báo là đại tá»u lầu đã có ngưá»i bao hết. Còn ta láºp tức Ä‘i đổi tá» ngân phiếu nà y.
Mặt lão rạng rỡ tiếp:
– Bây giỠthì chúng ta hoà n toà n yên tâm để phục vụ quý tiểu khách đây một cách chu đáo.
Lúc đó, lão má»›i chịu Ä‘i nhanh ra ngoà i. Còn Tiểu Tà sau khi và o nghỉ ngÆ¡i ở phòng sang trá»ng nhất, ngồi uống từng ngụm trà có vẻ chỠđợi.
|

07-08-2008, 03:13 AM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 33
THỦY CHIẾN
Chợt cá»a phòng có tiếng gõ nhẹ nhẹ, Tiểu Tà lên tiếng:
– Và o đi!
Cánh cá»a chợt mở, tên tiểu nhị gác cổng rụt rè bước và o, mắt liếc nhìn Tiểu Tà rồi cúi nhìn xuống đất, miệng mói lầm bẩm:
– Quý tiểu khách! Hôm trước tiểu nhân chỉ có ý đùa thôi, xin tiểu quý khách đừng để ý là m gì và hãy tha cho tiểu nhân một lần.
Tiểu Tà để chung trà xuống, nói:
– Ta định bá» qua cho ngưá»i đấy, nhưng nhá»› đến bá»™ mặt miệt thị khinh ngưá»i cá»§a ngươi ta không sao chịu nổi, loại ngưá»i như ngươi ta đã gặp nhiá»u rồi, bình thưá»ng thì tác oai tác quái, đến khi gặp ngưá»i dữ thì hoảng hồn, muốn xin tiá»n cÅ©ng không biết cách nói, cho nên ... cho nên phải để cho ngươi nhá»› má»™t lần chẳng bao giá» quên ...
Nói xong, Tiểu Tà chỉ cái cháºu nước lá»›n mà mình vừa rá»a chân xong, nói:
– Ngươi hãy uống Ä‘i! ta biết ngươi ngoà i việc muốn tá» tá»± ra, cái gì ngươi cÅ©ng dám là m phải không? Uống má»™t cháºu nước rá»a chân xong sẽ Ä‘i tiểu ra hết chứ có sao đâu?
Tên tiểu nhị nhìn cháºu nước khổ sở nói:
– Tiểu nhân ... tiểu nhân không uống hết nổi đâu!
Tiểu Tà nói:
– Cứ thong thả mà uống và uống không được chừa một chút nà o!
Giống như là uống rượu váºy đó.
Quả đúng như lá»i Tiểu Tà vừa nói, tên tiểu nhị nà y ngoại trừ tá»± tá» ra việc gì hắn cÅ©ng dám là m và hắn liá»n tiến đến bên cháºu nước, hay tay từ từ bưng lên ká» và o miệng uống.
Tiểu Tà muốn lá»i nói cá»§a mình thà nh sá»± tháºt để chứng minh rằng mình là ngưá»i có năng lá»±c và uy tÃn. Äã nói ba ngà y sau là đúng như váºy, chuyện dù lá»›n hay nhá», nếu Tiểu Tà muốn là m thì nhất định là m được, bắt tiểu nhị uống thì tha và phải uống cho hết má»›i được.
Tiểu nhị vừa từ từ uống thì Tiểu Tà cũng từ từ nói:
– Bây giá» ngươi có ý nghÄ© phục thù ta không. Hoặc là nhổ má»™t bãi nước bá»t và o thức ăn ta đãi khách, hay cho má»™t và i giá»t nước tiểu và o bình rượu chẳng hạn, C nhưng ngươi cứ an tâm, ta sẽ không dùng thức ăn cá»§a ngươi ... Ta muốn ngươi hãy há»c cách cư xá» lại nếu không sẽ gặp má»™t ngưá»i khách giống ta hoặc khắt khe hÆ¡n ta thì còn cay đắng ân háºn hÆ¡n nhiá»u.
Tên tiểu nhị đã uống được hÆ¡n phân ná»a lượng nước trong thau, bụng căng phồng lên, không uống nổi nữa, ngước lên nhìn Tiểu Tà khóc mếu máo không nói nên lá»i.
Tiểu Tà nói:
– Uống không nổi phải không? Bình thưá»ng uống khá lắm kia mà . Thôi được!
Äể ta giúp ngươi má»™t tay.
Nói xong, Tiểu Tà đè tên tiểu nhị xuống, lấy cháºu nước đổ liên tục và o miệng gã, buá»™c gã phải cố nuốt cho khá»i ngá»™p, thế là cháºu nước hết sạch.
Tên tiểu nhị, bụng căng như cái trống, thở chẳng ra hơi, gã ngã ra nằm lăn trên đất.
Tiểu Tà nhìn gã cưá»i hì hì.
– Ngươi đã uống hết rồi, ta không là m khó ngươi nữa. Ta rất xem trá»ng lá»i thá» cá»§a kẻ khác. Và có như váºy thì những kẻ như ngươi không nên thốt cà n, nói báºy, thỠđộc và từ nay ngươi nhá»› phải tháºn trá»ng lá»i nói cá»§a mình để tránh xảy ra thảm trạng như hôm nay.
Nói xong, Tiểu Tà kéo tên tiểu nhị đứng lên và từ từ đẩy hắn ra khá»i cá»a.
Tên tiểu nhị ôm cái bụng to ká»nh nặng ná» lê bước trong ná»—i nhục nhã vô cùng ...
Lúc nà y, Tiểu Tà ngồi má»™t mình suy nghÄ© phải má»i những nhân váºt nà o cho đủ ba trăm thá»±c khách.
Cuối cùng, Tiểu Tà quyết định má»i tất cả các đệ tá» Cái Bang ở Hà ng Châu nà y đến dá»± cùng mình cho vui. Còn má»™t ngưá»i nữa mà trái tim cá»§a Tiểu Tà luôn luôn khắc ghi hình bóng đó là Tiểu Linh, nhưng giỠđây nà ng ở xa quá, đã lâu không gặp không biết bây giá» thế nà o? Và Tiểu Thất đã gặp được nà ng chưa? Bá»™ ba Tiểu Tà , Tiểu Linh, Tiểu Thất giỠđâu còn nữa, cuá»™c vui hôm nà o giá» chỉ còn trong tưởng tượng mà thôi.
Nâng chung trà mà lòng nhá»› đến hồng nhan tri ká»·, tưởng bạn hiá»n ở táºn phương xa. Tiếc thay cả hai không há»™i ngá»™ cùng Tiểu Tà ở đất Hà ng Châu nà y để chia vui, bà y trò như thuở nà o.
Rồi nhá»› đến ba tráºn há»a công do mình bà y mưu tÃnh kế. Má»™t tráºn tại hà trưá»ng Phụng cô, má»™t tráºn nÆ¡i sÆ¡n khê cùng cốc, còn má»™t tráºn mượn “Trư Bát Giá»›i khai há»a†tấn công bá»n võ sÄ© ở đảo Thần Tiên. NghÄ© đến tráºn “Trư Bát Giá»›i khai há»aâ€.
Tiểu Tà bá»—ng báºt cưá»i ha hả ... vui tay phóng luôn mấy ngá»n phi Ä‘ao lên tưá»ng má»™t cách thÃch thú.
Nói chung, từ lúc và o giang hồ đến nay Tiểu Tà đã nảy sinh không biết bao nhiêu là mưu kế xảo quyệt để đối phó vá»›i đủ hạng ngưá»i trong giá»›i võ lâm. Ngưá»i trần mắt thịt như Thanh Ký SÆ¡n công tá» phái Hoa SÆ¡n và Lạc Khả DÄ© công tỠđại phú danh hiệu Thái Äông Giang phải cúi đầu tuân theo mệnh lệnh cá»§a Tiểu Tà xuống tóc là m hòa thượng. Cuá»™c Ä‘á»i vui buồn, sóng gió liên tục đến tá»›i Tiểu Tà như má»™t dòng chảy không bao giá» dứt, má»™t Tiểu Tà thần luôn coi mình là con ngưá»i có nhiá»u tà khà như cái tên kỳ lạ cá»§a mình. Khi vui thì rượu chè cá» bạc là m cảm hứng giải khuây, khi không có chuyện gì thì nghÄ© kế bà y trò tiêu khiển. Và lúc tức giáºn vá»›i ai thì không kể gì ngưá»i trên kẻ dưới, luôn cả lão đầu tá» cÅ©ng bị Tiểu Tà xuống tay không từ, còn tá» ra nghịch ngợm cạo đầu lão tá» sạch bóng.
Vinh dá»± nhất là tráºn vượt mưá»i ba tầng Tháp Linh Cảm, còn gây thiệt hại cho võ lâm nhất là là m cho thuá»™c hạ cá»§a hai phái Thần Võ Môn và Hắc y sát thá»§ hiểu lầm sát phạt nhau phải bá» mạng mấy trăm ngưá»i. Nếu không có Tiểu Linh, má»™t con ngưá»i có tấm lòng nhân háºu, vị tha cảm hóa có lẽ bây giá» Tiểu Tà đã trở thà nh tên sát thá»§ nổi tiếng võ lâm rồi.
Hết tưởng chuyện nà y, cưá»i chuyện kia, khoái chà qua từng câu chuyện ná» rồi ôm bụng cưá»i ngặt nghẽo má»™t mình ...
Má»™t lúc lâu, Tiểu Tà trở lại thá»±c tại, xem xét lại vấn đỠbảo chá»§ Phi Long Bảo VÄ© Diệt Huyá»n, tại sao bị Thần Võ Môn bắt giam ở đảo Thần Tiên mà bây giá» lại không còn tranh già nh ảnh hưởng, thế thì có Ä‘iá»u gì uẩn khuất không? Chẳng lẽ thêm má»™t ngưá»i giả mạo VÄ© Diệt Huyá»n nữa xuất hiện.
Tiểu Tà cÅ©ng không trả lá»i được Ä‘iá»u nay nên không nghÄ© đến nữa mà ý tưởng vừa lóe lên mang hình dáng cá»§a mỹ nhân trên thuyá»n.
Tiểu Tà lẩm bẩm:
– Phải vá» gặp lại Liá»…u Thanh cô nương má»›i được, kẻo nà ng trông đợi lâu tá»™i nghiệp. HÆ¡n nữa ta có thể há»i nà ng vá» chuyện giang hồ võ lâm, không chừng nà ng cÅ©ng biết Ãt nhiá»u.
Quyết định thế, Tiểu Tà liá»n ra cá»a Ä‘i gặp Thái lão gia căn dặn cứ theo những gì chà ng ghi lại để trong phòng mà má»i khách và đãi khách, ngay cả những ngưá»i hà nh khất cÅ©ng phải chiếu cố chu đáo.
Dặn dò xong, Tiểu Tà liá»n ra khá»i Äại tá»u lầu Ä‘i nhanh vá» hướng Tây Hồ.
Vừa đến nÆ¡i, Tiểu Tà đã nghe tiếng đà n giá»ng hát từ chiếc thuyá»n mà u trắng vá»ng ra rất buồn bã.
Tiểu Tà kêu lớn:
– Liễu Thanh cô nương! Tôi đã vỠrồi. Tại sao nà ng đà n hát ca khúc gì mà bi thương thế.
Liá»n lúc đó, tiếng đà n ca im bắt và giai nhân Liá»…u Thanh chạy ra mé thuyá»n vẫy tay cưá»i, gá»i to:
– Có phải Dương công tỠđó không?
– Äúng rồi! Là ta đây hãy nhìn cho rõ Ä‘i.
Khi chiếc thuyá»n trắng cặp sát bá», Tiểu Tà liá»n nhảy qua thuyá»n và chiếc thuyá»n lại chạy ra bá» hồ.
Hai ngưá»i gặp lại nhau vui mừng khôn xiết.
Vá»›i bản tÃnh luôn vui đùa, Tiểu Tà đã là m cho Liá»…u Thanh không còn buồn bã như lúc ở thuyá»n má»™t mình. Từ lúc lên thuyá»n Tiểu Tà cứ huyên thuyên nói chuyện, rót rượu cùng uống vá»›i Liá»…u Thanh, kể chuyện cho nà ng nghe là m nà ng cÅ©ng nhiá»u lần cưá»i thÃch thú.
Tiểu Tà ở lại Tây Hồ được ba ngà y.
Äến ngà y thứ tư, khi trá»i vừa sáng thì đã có má»™t chiếc thuyá»n cặp sát thuyá»n cá»§a Liá»…u Thanh, trong lúc Tiểu Tà đang đứng ngoà i mui thuyá»n thấy thuyá»n lạ liá»n phóng mình nhảy qua há»i:
– Các ngươi là ai váºy? Äến đây có chuyện gì không?
Láºp tức, trong khoang thuyá»n, má»™t ông lão bước ra khoát tay chà o rồi nói:
– Lão hạ là Ngưu Cao Thà nh, quản gia cá»§a Giang Nam Mạc Dung, đến đây xin bái kiến Dương công tá».
Tiểu Tà há»i:
– Ngưu quản gia tìm ta có việc gì?
Ngưu Cao Thà nh đáp:
– Mạc Dung Dạ thiếu gia cá»§a chúng tôi phái lão gia đến đây để má»i Dương công tỠđến Mạc Dung gia.
Tiểu Tà hiểu nay hỠđến là vì chuyện hôm ná», nên mỉm cưá»i, nói:
– Ta không quen biết với thiếu gia của các ngươi và không muốn là m quen với các vị áo mão tay dà i. Hãy vỠđi và đừng đến gặp ta nữa.
Ngưu Cao Thà nh nói:
– Dương công tá»! Thiếu gia chúng tôi có nhã ý má»i công tá».
Tiểu Tà giá»ng nghiêm trang nói:
– Lão đừng nói lôi thôi nữa, cứ vỠbảo với thiếu gia các ngươi rằng:
Äến khi nà o hắn chịu quỳ xuống lạy ta ba lạy và nói tôi có lá»—i thì ta má»›i bá» qua cho, dẫu ta biết hắn không muốn để mang tiếng là thua và mất sÄ© diện vá»›i giang hồ, lão hiểu chứ?
Tiểu Tà nhìn lão quản gia tiếp lá»i:
– Tại vì thiếu gia cá»§a các ngưá»i đánh lén ta nên ta phải ra tay phong bế võ công cá»§a hắn cho hắn hiểu thế nà o là đạo lý võ lâm. Hôm nay ta không đáp lá»i má»i, không phải ta là m khó dá»… gì cho Mạc gia các ngươi, lão muốn hiểu thế nà o cÅ©ng được không trách gì cả.
Ngưu Cao Thà nh thấy không thể lay chuyển được Tiểu Tà , nhưng chưa chịu thôi, nên muốn thá» lần nữa, liá»n nói:
– Xin Dương công tá» bá»›t giáºn lão hạ cÅ©ng đã biết thiếu gia chúng tôi có lá»—i vá»›i Dương công tá», nhưng xin công tá» nể tình Mạc Dung lão gia chúng tôi mà tha thứ cho thiếu gia má»™t phen váºy.
Tiểu Tà nói:
– Mạc Dung lão gia ai ai cÅ©ng kÃnh nể. Nhưng nếu Mạc Dung lão gia tin rằng quý tá» cá»§a ông ta là m đúng thì cứ để ông ta tin, nhưng đừng tìm đến ta. Bằng ngược lại lão hiểu được việc là m cá»§a quý tá» mình là sai thì cứ theo lá»i ta vừa nói mà là m, chứ ta không còn cách gì hÆ¡n.
Ngưu Cao Thà nh vẫn kiên trì:
– Dương công tá»! Lúc sai lão hạ đến đây, Thái Quân cÅ©ng có dặn dò lão hạ phải cố gắng má»i cho được công tá», váºy công tá» cÅ©ng nên nghÄ© đến tâm lòng ưu tú cá»§a lão quân mà vị nể quá bước đến phá»§ Mạc Dung má»™t lần.
Tiểu Tà lắc đầu:
– Thiếu gia các ngươi đã nói sẽ không bá» qua cho ta, nhưng vì ta nể mặt Thái Quân nên ta đã không mà ng đến, váºy các ngươi cứ vá» nói lại cho rõ rà ng là tốt nhất.
Ngưu Cao Thà nh liá»n nói:
– Váºy ...
Tiểu Tà liá»n cháºn lá»i:
– Lão nên Ãt nói những chuyện không ra gì Ä‘i và tốt nhất hãy mau rá»i khá»i đây ngay, nếu không ta nổi giáºn sẽ không còn khách sáo nữa đâu.
Ngưu Cao Thà nh thở dà i, phất tay chà o cáo biệt và nói:
– Nếu Dương công tá» nói váºy, thì lão hạ xin cáo từ.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– ÄÆ°á»£c! Cáo từ.
Ngưu Cao Thà nh liá»n cho thuyá»n rá»i xa ...
Sau khi phóng mình trở lại thuyá»n cá»§a Liá»…u Thanh, Tiểu Tà quay mình đứng nhìn chiếc thuyá»n Ä‘i xa rồi nói:
– Hừ! Cái tên Mạc Dung Dạ liểng xiểng muốn tìm ta để giải khai huyệt đạo phục hồi công lực à ? Hãy từ từ chỠđợi ...
Nói xong, huýt gió quay mình đi và o phòng khách.
Liá»…u Thanh thấy Tiểu Tà bước và o liá»n há»i:
– Có chuyện gì váºy công tá»?
Tiểu Tà chỉ mỉm cưá»i, đến bưng chung rượu uống rồi nói:
– Mạc Dung liểng xiểng cho ngưá»i đến má»i ta vá» phá»§ cá»§a hắn, nhìn tình hình có vẻ rắc rối đấy.
Liễu Thanh ngạc nhiên:
– Mạc Dung công tá» là m sao váºy? Hôm đó không biết hắn ta đã vỠđầy thất vá»ng sao?
Chẳng lẽ hắn nhá» phụ thân hắn sai ngưá»i đến đây hại công tá»?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Giết ta ư? Ha ... ha trên Ä‘á»i nà y không có ai giết được ta đâu.
Liá»…u Thanh cà ng lo lắng há»i dồn:
– Váºy hỠđến để là m gì váºy?
Tiểu Tà đáp:
– Chỉ vì võ công cá»§a Mạc Dung công tá» bị ta phong bế. Ngưá»i nhà cá»§a hắn không giải khai được, nên đến cầu cứu ở ta và ta nêu Ä‘iện rất dá»… dà ng là bảo hắn đến đây quỳ xuống lạy ta ba lạy là được.
Liễu Thanh ngạc nhiên:
– Hôm đó sao tiện thiếp không nà ng ghe thấy công tỠnói đã phong bế võ công của Mạc Dung Dạ?
Tiểu Tà đáp:
– Sau khi ta lay tỉnh hắn thì láºp tức ta vung tay lẹ là ng Ä‘iểm các đại huyệt phong bế võ công cá»§a hắn thì là m sao nà ng nhìn thấy được, ngay cả tên Lạc Khả DÄ© cÅ©ng không nhìn thấy nữa đấy.
Liá»…u Thanh chưa hết thắc mắc há»i tiếp:
– Nhưng sao tiện thiếp cÅ©ng chẳng nghe Mạc Dung công tỠđỠcáºp đến việc ấy?
Tiểu Tà đáp:
– Chẳng qua hắn cảm thấy quá nhục nhã nếu có thêm ngưá»i khác biết, nhất là mỹ nhân như nà ng nữa, nên hắn dà nh câm miệng uất ức để rồi sẽ phục thù sau và hắn nghÄ© rằng khi vỠđược đến nhà nhất định sẽ được giải khai, nà o ngá» ... ha ... ha ...
Liá»…u Thanh mỉm cưá»i:
– Nhưng công tỠlà m khó khăn là m chi nữa?
– Ta là m khó hắn Ä‘iá»u gì nà o?
– Hắn là nam nhi, công tá» má»™t thiếu gia cá»§a Giang Nam Mạc Dung thế gia mà quỳ lạy thì còn gì là sÄ© diện, như váºy chẳng phải công tỠđã là m khó hắn sao?
– Nà ng hiểu sai ta rồi. Trưá»ng hợp đó không thể gá»i là mất sÄ© diện được vì hắn có lá»—i thì hắn phải tạ lá»—i thôi. Và dụ, ta vì bạn ta là Tiểu Linh và Tiểu Thất chẳng hạn, ta sẽ cúi đầu lạy tạ lá»—i nếu ta có sai.
Äó là điá»u dÄ© nhiên vì sai phải hạ mình để tá» lá»™ sá»± nháºn lá»—i chân thà nh. Nếu Mạc Dung biết lá»—i thì ba lạy ấy cÅ©ng chưa xứng đáng lắm đâu, chỉ tiếc rằng hắn không hiểu thấu, còn ngang bướng thì ta không thể ra tay giúp hắn giải khuây huyệt đạo phục hồi công lá»±c.
Liễu Thanh lại nói:
– Tiện thiếp nghĩ rằng nếu đặt công tỠvà o địa vị của Mạc Dung thì lúc đó công tỠcó chịu lạy không nà o?
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Nếu ta sai ta sẽ chuá»™c lá»—i đà ng hoà ng vì là m gì sai trái ta rất sợ ngưá»i ta biết sẽ chê bai. Còn hắn sai trái thì lại đổ lá»—i cho ngưá»i khác. Mẹ kiếp! Äó là hạng ngưá»i vô cùng vô dụng, còn nghÄ© đến việc hại ngưá»i, có lạy trăm ngà n lay cÅ©ng chưa đủ, chứ nói gì ba lạy.
Liễu Thanh lại nói:
– Nói như công tá» nghe cÅ©ng phải, nhưng thá»±c tế không đơn giản như váºy mà là có nhiá»u mưu mô thế lá»±c can thiệp đấy.
Tiểu Tà há»i:
– Thực tế hỠsẽ là m gì được ta chứ?
Liễu Thanh nói:
– Nếu Mạc Dung thế gia kia, hỠdùng vũ lực bắt công tỠphải cúi đâu tuân lệnh thì sao?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Lúc ấy ta sẽ bỠchạy, vì ta chạy nhanh hơn ai hết, không có ai có thể chạy kịp ta đâu.
Liễu Thanh trách đùa:
– Ôi chao! Dương công tỠlúc nà o cũng tự cho mình là đệ nhất, đúng là ...
Nà ng nói bá» lá»ng nên Tiểu Tà há»i tiếp:
– Äúng là gì, nói Ä‘i.
Liá»…u Thanh cưá»i tháºt duyên:
– Äúng là ... đúng là Dương Tiểu Tà chẳng sai ...
Cả hai cùng cưá»i ngất.
Rồi Liá»…u Thanh lại há»i:
– Công tá» thấy bá»n Mạc Dung thế gia ấy muốn dùng thế lá»±c tháºt sao?
Tiểu Tà nói:
– Chẳng sai, vì ngà y nà o Mạc Dung Dạ còn bị phong bế võ công thì há» không thể ngồi yên mà nhìn, như váºy tất nhiên há» sẽ dùng má»i cách để bắt ta, có đúng không?
Liá»…u Thanh gáºt đầu:
– Công tá» nói rất đúng, bởi váºy tiện thiếp lo quá.
Tiểu Tà cưá»i, há»i:
– Có gì mà lo, ta đi trước hỠmột bước thì là m sao hỠchạy không kịp ta chứ.
Liễu Thanh thở nhẹ:
– Chẳng lẽ công tỠchạy mãi sao?
Tiểu Tà nói:
– Trước tiên thì chạy, nhưng sau đó có cách nà ng đừng quá lo, và cũng không được buồn nữa nghe không?
Liá»…u Thanh gáºt đầu, giá»ng lo âu:
– Tiện thiếp hiểu rồi, nhưng công tỠđịnh lúc nà o đi đây?
Tiểu Tà suy nghĩ một lúc rồi đáp:
– Sắp sá»a rồi! Có lẽ ngưá»i nhà cá»§a Mạc Dung công tá» sẽ đến lần nữa, cháºm nhất không quá sáng mai.
Äôi mắt bồ câu Ä‘en tuyá»n tuyệt đẹp cá»§a Liá»…u Thanh đượm vẻ lo âu buồn vá»i vợi, chan chứa thâm tình, nhìn Tiểu Tà má»™t lúc lâu rồi nhá» nhẹ.
– Công tỠcó đi đâu cũng nhớ có ngà y trở lại nhé. Tiện thiếp vẫn luôn đợi chỠcông tỠở nơi nà y đấy ...
Nói xong, nà ng cúi thấp đầu, có nén giá»t lệ bi thương.
Tiểu Tà an ủi:
– Bất cứ ta đi đâu, rồi ta cũng sẽ trở lại Hà ng Châu nà y và nhất định đến đây tìm nà ng, nhưng nếu nà ng không còn ở đây thì ta tìm nà ng ở đâu?
Liễu Thanh nhìn lên chớp chớp đôi mi cong dà i:
– Không đâu! Tiện thiếp sẽ ở mãi trên thuyá»n nÆ¡i Tây Hồ nà y để đợi chá» công tá» trở lại ...
Nói xong, đôi mắt long lanh ngân lệ, quyến luyến cho cuá»™c chia tay sắp đến, muốn nói thếm Ä‘iá»u gì nữa nhưng lại nghẹn lá»i.
Tiểu Tà hiểu được phần nà o tâm trạng cá»§a giai nhân Liá»…u Thanh đã có những tình cảm sâu Ä‘áºm vá»›i mình không giống như những chà ng công tá» khách, nên trầm tư giây lâu má»›i mở lá»i an á»§i nà ng:
– Liễu Thanh! Nà ng đừng buồn lo gì cả, và nà ng cũng không cần phải ở đây lâu để đợi ta, nà ng muốn đi đâu tùy ý nà ng, rồi ta sẽ tìm được nà ng.
Liá»…u Thanh miá»…n cưỡng cưá»i nhẹ nhưng vẫn không dấu được nét mặt buồn bã lo âu.
Tiểu Tà cố an á»§i nà ng đôi lá»i nữa rồi đến bên cá»a sổ nhìn ra mặt nước Tây Hồ xanh biếc, nghÄ© đến Mạc Dung Dạ công tá» không biết bây giá» ra sao? Chắc là hắn thua tráºn vá» nhà nói năng tầm báºy, là m cho cả nhà hắn hiểu lầm chà ng rồi lão quản gia Ngưu Thà nh má»i ta không được nhất định lại vá» xúi bẩy nà y ná» là m cho Mạc Dung công tá» cà ng thêm tức giáºn chứ chẳng sai, thế nà o hắn cÅ©ng chưởi chà ng không biết Ä‘iá»u và bà Thái Quân gì đó, chắc là không biết gì ngoà i những lá»i nói cá»§a Mạc Dung Dạ và lão quản gia ...
Äá»™t nhiên, Tiểu Tà la lên:
– A! không được rồi, vị Thái Quân chỉ có Mạc Dung Dạ là cháu trai duy nhất, rất nuông chiá»u hắn, thế mà hắn trong tình trạng ấy nhất định lão Thái Quân sẽ sai ngưá»i đến bắt ta thôi. Mẹ Æ¡i! Trốn thôi ...
Rồi Tiểu Tà bước đến nói với Liễu Thanh:
– Liễu Thanh! Xin giã biệt.
Liá»…u Thanh vá»™i há»i:
– Sao lại Ä‘i vá»™i váºy?
Tiểu Tà nói:
– Chia tay rồi cÅ©ng có ngà y tái ngá»™ mà . NghÄ© cho kỹ thì cà ng Ä‘i sá»›m cà ng tốt, khá»i phải gặp nạn.
Liá»…u Thanh lÃu rÃu nói:
– Dương công tỠgấp là m gì, ăm cơm trưa xong hẳn đi.
Tiểu Tà nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
– Nà ng có biết lão Thái Quân của Mạc Dung thế gia không?
Liễu Thanh đáp:
– Lão Thái Quân ấy rất cưng chiá»u ngưá»i cháu trai duy nhất cá»§a mình đó là điá»u mà tiện thiếp biết được cho chÃnh miệng Mạc Dung Dạ công tỠđã có lần nói, cho nên Ngưu Cao Thà nh có nhắc đến bà ta và nếu diá»…n tiến không như ý bà ta, tất nhiên bà ta sẽ gây rắc rồi không Ãt có phải thế không?
Tiểu Tà nhìn nà ng:
– Äúng váºy! chuyện nuông chiá»u con cháu là lẽ thưá»ng tình cá»§a các báºc lão bối. Và lão Thái Quân đây chắc sẽ có hà nh động như nà ng vừa nói.
– Theo công tỠthì lão Thái Quân nhất định bênh vực cháu mình mà gây hại cho công tỠphải không?
– Không sai!
Äể cho tan loãng không khà căng thẳng lo âu đối vá»›i Liá»…u Thanh nên Tiểu Tà lại chẳng nói vui vẻ:
– Liễu cô nương muốn giữ ta lại dùng cơm trưa với nà ng thì hãy hối thúc là m ngà y đi, nếu trễ thì nà ng sẽ dùng một mình đấy.
Liá»…u Thanh liá»n gáºt đầu và đi ngay.
Một lúc sau, nà ng đi ra mà nói:
– Dương công tỠơi! ...
Tiểu Tà cưá»i há» há»:
– Liá»…u Thanh! Tại sao nà ng cứ gá»i ta là công tá» mãi thế, ta đâu có phải là những tên công tỠđã bá» tiá»n để được diện kiến mỹ nhân đâu.
Liá»…u Thanh cÅ©ng báºt cưá»i:
– Váºy tiện thiếp gá»i như thế nà o má»›i phải?
Tiểu Tà nói:
– Gá»i gì cÅ©ng được, nhưng đừng gá»i là công tá» nữa nhé.
Liá»…u Thanh vừa gáºt đầu vừa đáp:
– Hay là chúng ta xưng hô huynh muá»™i cho thân máºt váºy.
Tiểu Tà báºt cưá»i lá»›n rồi nhìn nà ng nói tháºt vui vẻ:
– Hay lắm! Hay lắm! Từ đây muá»™i cá»§a huynh đừng có buồn phiá»n nữa nghe mà phải vui vẻ như huynh đây, có nhá»› không?
Vừa nói vừa là m mặt há» cưá»i duyên như con gái, là m Liá»…u Thanh cÅ©ng phải báºt cưá»i lên:
– Nếu có huynh một bên thì muội sẽ mãi vui đó.
Tiểu Tà đang cưá»i khá»±ng lai há»i:
– Còn lúc không có huynh thì sao?
Liễu Thanh thở nhẹ:
– Cũng có thể vui mà cũng có thể buồn.
Tiểu Tà đà nh nói:
– Thôi cÅ©ng được! Ráng vui nhiá»u hÆ¡n là tốt rồi.
Liễu Thanh nhìn Tiểu Tà nói:
– Dương công tỠ... à , Dương huynh ... đi đâu chăng nữa cũng nhớ vỠđây thăm muội nhé.
Tiểu Tà cưá»i:
– Nà ng bé nhá» cá»§a ta Æ¡i. Là m sao ta quên nà ng được, nhất định khi rảnh rang huynh sẽ đến thăm muá»™i, nhưng huynh còn báºn đến kinh thà nh thi trạng nguyên, chắc Ãt thá»i gian lắm. Nhưng thế gian nà y cÅ©ng nhá» sợ gì không gặp lại nhau ...
Liễu Thanh nói:
– Sao huynh lúc nà o cÅ©ng báºn bịu phiêu bạt hoà i váºy?
Tiểu Tà đáp:
– Lý do thì nhiá»u qua, nói không hết đâu.
Liá»…u Thanh nghe Tiểu Tà nói váºy, chỉ còn biết cúi mặt lòng buồn mênh mang, nà ng không muốn Tiểu Tà rá»i xa mình nhưng không có cách nà o để giữ chà ng lại được.
Tiểu Tà lấy ra xấp ngân phiếu đưa cho Liễu Thanh nhưng nà ng từ chối.
Nà ng nhỠnhẹ:
– Huynh hãy giữ lấy mà xà i, muội không cần lắm đâu.
Tiểu Tà lắc đầu:
– Lần nà y thì ta thông minh hơn rồi, sẽ không dùng ngân phiếu nữa, nếu lỡ xuống nước thì không còn gì hết.
Nói rồi Tiểu Tà kéo tay áo và lưng quần, tất cả Ä‘á»u có và ng quấn những nÆ¡i ấy.
– Phải dùng cách nà y khi xuống nước vẫn yên tâm.
Tuy biết váºy nhưng Liá»…u Thanh vẫn nói:
– Nhưng mà ...
Tiểu Tà cháºn lá»i:
– Hãy nháºn Ä‘i. Äây là số tiá»n ta kiếm được ở hà trưá»ng Phi Long Bảo đấy.
Vừa nói chà ng vừa dúi mấy tỠngân phiếu và o tay nà ng và Liễu Thanh đà nh cầm lấy, và nói:
– Muá»™i nháºn cho huynh vui đây, nhưng khi nà o cần hãy đến muá»™i để lấy mà xà i, nhá»› không?
Tiểu Tà cưá»i:
– ÄÆ°á»£c rồi! ÄÆ°á»£c rồi! Khi nà o có sòng bạc thì có lúc xà i. Bởi vì huynh là vua cá» bạc mà , đến bất cứ nÆ¡i nà o cÅ©ng muốn tìm sòng bạc vui chÆ¡i, má»™t mặt để kiếm tiá»n ăn uống chi phà trên bước đưá»ng phiêu bạt giang hồ.
Liễu Thanh nói đùa:
– Nhưng nếu huynh có thua hết, muội đâu có nói gì chứ.
Tiểu Tà lắc đầu:
– Không dám đâu! Tiểu Tà nà y đã và o sòng bạc, chỉ biết ăn cho bá» há» thất kinh hồn vÃa mà thôi, nà ng hiểu không?
Nghe Tiểu Tà tá»± đắc nên Tiểu Tà cưá»i nhẹ nói:
– Nghe huynh nói, có lẽ huynh đã tÃch lÅ©y nhiá»u kinh nghiệm, đã tốn nhiá»u thá»i gian há»c há»i lắm phải không?
Tiểu Tà lắc đầu:
– Có há»c ở đâu đâu. Ä‚n, ngá»§, vui chÆ¡i là việc hằng ngà y đó mà . Còn Ä‘á»c sách, ôi! Ta Ä‘á»c sách thì nhức đầu vô kể ...
Äá»™t nhiên bên ngoà i có tiếng nữ nhi quát lên:
– Ai là Dương Tiểu Tà hãy ra đây mau.
Tiểu Tà giáºt mình:
– Liễu Thanh, chắc có chuyện rồi. Thôi huynh không dùng cơm đâu.
Tiểu Tà ló đầu ra nhìn thì thấy trên chiếc thuyá»n sắp cặp sát thuyá»n nà y là má»™t cô gái Ä‘ang đứng ở mÅ©i thuyá»n, y phục mà u Ä‘á», tuổi chừng mưá»i lăm, hai tay chống nạnh, mặt đầy thách thức.
Thiếu nữ nà y thân hình cân đối, đầu bịt khăn, đôi mắt tròn xoe, quả tháºt là má»™t cô gái thanh tú nhưng hách dịch, kiêu kỳ.
Tiểu Tà nhìn cô gái la hét như nam nhi lòng lại thấy hay hay nên cưá»i hi hi:
– Nà y ngưá»i đẹp! Có phải đến đây để tìm vị hôn phu không? Ngưá»i mà nà ng muốn tìm Ä‘ang đứng đây. Äại thiếu gia Thông Thá»±c Tiểu Bá Vương Dương Tiểu Tà là ta đây ... ha ... ha ...
Nói xong, Tiểu Tà cưá»i tháºt lá»›n là m cho Hồng y thiếu nữ tức giáºn quát lên:
– Tên Dương Tiểu Tà chết sót kia, ngươi dám đả thương ca ca ta và còn sỉ nhục Mạc Dung thế gia cá»§a ta nữa, ngay cả lão Thái Quân ngươi cÅ©ng không nể mặt, ngươi ghê gá»›m tháºt. Ta đến đây để dạy ngươi biết rằng Mạc Dung thê gia không dá»… để cho ai khi dá»… đâu.
Tiểu Tà thầm nói:
– Há» chÆ¡i trò gì đây. Ngưá»i già cÅ©ng đến. Cô gái nà y cÅ©ng đến. Tháºt há» không nể mặt mình chút nà o.
Tiểu Tà không để ý cô gái quay lại nói vá»›i Liá»…u Thanh Ä‘ang đứng trước cá»a phòng:
– Tạm biệt Thanh muội nhé.
Dứt lá»i Tiểu Tà liá»n phóng mình nhảy xuống nước.
Liá»…u Thanh liá»n chạy theo nhưng không còn thấy Tiểu Tà đâu cả. Nà ng nhìn mặt nước hồ mà lòng mênh mang nhá»› nhung se thắt để giá»t lệ lăn dà i trên má.
Hồng y thiếu nữ trên thuyá»n bên kia thấy Tiểu Tà biến mất cÅ©ng ngây ngưá»i ra má»™t lúc.
Cô gái chợt la lên:
– Hãy rượt mau, hắn đã xuống nước, cháºn hắn lại.
Chiếc thuyá»n liá»n bÆ¡i nhanh Ä‘uổi theo Tiểu Tà .
Lúc đó, Tiểu Tà vẫn ung dung lá»™i trong lòng nước Tây Hồ. cố ý phá chá»c tức cô gái hống hách kiêu kỳ nà y, hết lặn bên ta lại trồi bên hữu, có khi lặn sâu xuống tháºt lâu rất sát thuyá»n rồi nhô đầu lên khá»i mặt nước cưá»i lá»›n trêu ghẹo Hồng y thiếu nữ.
– Nà y ngưá»i đẹp hồng y. Rượt theo hôn phu đâu phải rượt như thế, nà ng phải là m sao cho ta coi được mắt má»™t tý chứ.
Hồng y thiếu nữ tức giáºn gằn giá»ng:
– Ngươi có gan thì đừng chạy. Má»™t nam nhi chỉ giá»i trốn chạy bắt ta là nữ nhi phải Ä‘uổi theo thì còn ra cái thể thống gì.
Tiểu Tà không ngỠHồng y thiếu nữ nhỠbé thế kia lại ăn nói sắc bén như thế là m chà ng ta cũng phải e dè.
Nhưng Tiểu Tà cưá»i tiếp:
– Nà ng hãy xem cho kỹ thì thấy ta đâu có chạy, ta chỉ ở dưới nước tắm đây mà . Thôi! Ta mệt quá rồi, để ta ngủ một lúc rồi hãy nói chuyện tiếp.
Tiểu Tà là m bá»™ vươn vai dưới nước như Ä‘ang buồn ngá»§ lắm váºy.
Hồng y thiếu nữ cà ng tức tối hét:
– Dương Tiểu Tà , ta sẽ lột da ngươi, uống máu ngươi và đem chặt ngươi ra từng khúc.
Tiểu Tà vá» như không nghe thấy gì, vẫn lá»™i dưới nước im thin thÃt.
Hồng y thiếu nữ lại mắng lớn:
– Tên khốn kiếp Dương Tiểu Tà , chuyên hiếp ngưá»i yếu Ä‘uối chứ có tà i cán bản lÄ©nh gì đâu, ngươi không bằng con chó nhà ta nữa.
Tiếp theo Hồng y thiếu nữ thấy gần chá»— nà ng đứng có gì liá»n chá»™p ném Tiểu Tà .
Má»™t khúc gá»—, má»™t Ä‘oạn dây, má»™t viên sá»i rồi “Vèo†má»™t tiếng, nguyên chiếc già y bay qua mặt Tiểu Tà .
Phản xạ nhanh như chá»›p, Tiểu Tà liá»n đưa tay bắt được chiếc già y, rồi cầm xem nói:
– Hi hi! Muốn chết rồi.
Hồng y thiếu nữ đắc ý cưá»i ngặt nghẽo:
– Thế nà o chiếc già y có ngon không? Ta ...
Rồi chợt nà ng im bặt không nói tiếp, có lẽ vì mắc cỡ vá» chiếc già y, mặt đỠá»ng nhưng rồi lại cưá»i tiếp:
Tiểu Tà thấy Hồng y thiếu nữ cưá»i giòn giã liá»n mắng:
– Tiểu yêu nữ! Chắc ngươi không muốn sống. ÄÆ°á»£c thôi, má»™t tý nữa sẽ thấy, ta sẽ xé rách quần áo cá»§a ngươi để ngươi biết ta là ai má»›i thôi.
Tiểu Tà thấy Hồng y thiếu nữ há»—n xược quá đáng nên không ngá»t lá»i trêu ghẹo nữa, mà bây giá» nghÄ© trò dạy cho cô nà ng biết thế nà o là lá»… độ vá»›i Dương Tiểu Tà .
Tiểu Tà vừa nhìn kỹ chiếc già y thêu vừa mắng:
– Mẹ kiếp! Già y đà n bà là m vũ khà ném trang nam tỠ...
Hồng y thiếu nữ vẫn tiếp tục cưá»i trêu chá»c:
– Có giá»i thì đánh ta Ä‘i. Ta là Mạc Dung VÅ© VÅ© không sợ ngươi đâu.
Tiểu Tà không nói thêm lá»i nà o, liá»n lặn sâu xuống hồ cùng vá»›i chiếc già y cầm trong tay.
Hồng y thiếu nữ quát lên:
– Hắn đâu rồi! Hắn đâu rồi!
Rồi quay sang bá»n thá»§ hạ ra lệnh.
– Hãy tìm kiếm đi, đừng cho hắn trốn thoát.
Hồng y thiếu nữ và bỠthủ hạ dáo dác tìm mặt hồ mênh mông song chẳng thấy Tiểu Tà chỗ nà o cả.
Trong khi đó, Tiểu Tà đã lặn dưới đáy thuyá»n cá»§a Hồng y thiếu nữ và dùng trá»§y thá»§ khoét đáy thuyá»n.
Vá»›i cách khoét rất khéo léo và nhanh lẹ, không lâu Tiểu Tà đã là m đáy thuyá»n thá»§ng ba lá»— lá»›n, đủ để chiếc thuyá»n phải tá»± chìm nhanh trong lòng Tây Hồ.
Trên tuyá»n đã có ngưá»i chợt thấy chiếc thuyá»n chòng chà nh nghiêng dần nên la lá»›n:
– Thuyá»n bị nước vô rồi, tiểu thư Æ¡i hãy rá»i thuyá»n ngay Ä‘i.
Sau tiếng la nay, thì bốn năm thá»§ hạ liá»n nhảy xuống nước, chỉ còn lại ba bốn tên Ä‘ang lo lắng la gá»i Hồng y thiếu hiệp phải rá»i thuyá»n.
Một tên thủ hạ lại giục:
– Nhảy xuống nước ngay đi tiểu thư.
Hồng y thiếu nữ thấy thuyá»n nghiêng khá nhiá»u nên hốt hoảng kêu lên:
– Là m sao đây, ta không biết bơi.
Thuyá»n bị nghiêng nhanh rất nguy hiểm. Bá»n thá»§ hạ đã nhảy xuống nước hết, chỉ còn có má»™t mình Hồng y thiếu nữ trên thuyá»n Ä‘ang do dá»± sợ hãi.
Lại một tên thủ hạ khác giục:
– Tiểu thư nhảy ngay đi.
Hồng y thiếu nữ nói:
– Ta không biết bơi.
Tên thủ hạ nói:
– Không sao đâu, xuống nước rồi từ từ bÆ¡i, nếu không được chúng tôi dìu tiểu thư và o bá».
Không còn cách nà o khác, Hồng y thiếu nữ bèn nhảy xuống hồ.
Tiểu Tà chỉ đợi có váºy, đợi cô gái nhảy xuống nước sẽ cho nà ng má»™t tráºn.
Liá»n lặn nhanh đến chá»— Hồng y thiếu nữ vừa nhảy xuống. Tiểu Tà lấy chân đá và o mông cá»§a nà ng.
Hồng y thiếu nữ kinh hãi kêu thầm:
– ... có ngưá»i đá ta, trong lòng hồ có ngưá»i ...
Chỉ vì Tiểu Tà đá Hồng y thiếu nữ liá»n mấy cái nữa, rồi chá»™p đôi chân cá»§a cô nà ng lôi Ä‘i tháºt nhanh ra giữa hồ mà đám thá»§ hạ kia không sao phát giác được.
Bá»n chúng chỉ thấy đột nhiên tiểu thư cá»§a mình bÆ¡i nhanh quá, bá»n chúng muốn Ä‘uổi theo cÅ©ng không sao kịp nữa. chẳng những thế bá»n chúng tuy có biết bÆ¡i nhanh nhưng không thể so bì vá»›i Tiểu Tà , hÆ¡n nữa Tiểu Tà kéo Hồng y thiếu nữ ra giữa hồ nên bá»n thá»§ hạ cá»§a nà ng không dám Ä‘uổi theo mà còn lo lấy thân nên mạnh tên nà o tên ấy bÆ¡i và o bá».
Tiểu Tà thấy đã cách xa bá»n thá»§ hạ kia, liá»n bÆ¡i nổi hẳn lên mặt nước, cầm lấy chiếc già y thêu gõ và o đầu Hồng y thiếu nữ:
– Mạc Dung Vũ Vũ, nà ng thấy thế nà o?
Hồng y thiếu nữ không thể tránh né được đôi tay không ngừng Ä‘áºp và o nước để có thể nổi lên trong tức giáºn và lo sợ.
Tuy váºy, Mạc Dung VÅ© VÅ© vẫn cố hét lên:
– Tiểu Tà ! Ngươi dám ức hiếp ta sao?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Tiểu Tà không dám ức hiếp ngưá»i đẹp đâu nhưng ta cho nà ng biết tay để trị cái tá»™i hống hách, há»—n lão cá»§a nà ng, nà ng có biết không?
Mạc Dung Vũ Vũ vẫn la:
– Ngươi dám trả thù ta hả?
Tiểu Tà cưá»i đắc ý:
– Dám chứ!
Mạc Dung Vũ Vũ hét lên:
– Ngươi dám là m gì ta?
Tiểu Tà nói ngay:
– Ta sẽ xé rách hết quần áo cá»§a nà ng, bởi nà ng đã dùng già y thêu ném và o mặt ta, váºy là công bằng nhé.
Mạc Dung VÅ© VÅ© tháºt sá»± hoảng sợ nhưng báºm gan nói:
– Ngươi mà dám!
Lá»i nói vừa dứt nà ng liá»n la thất thanh:
– A! A!
Chỉ thấy Tiểu Tà lướt sát ngưá»i Hồng y thiếu nữ tay chá»™p và o áo ngoà i cá»§a nà ng kéo mạnh.
Vì thấy Tiểu Tà thực sự xé áo của mình nên Mạc Dung Vũ Vũ vừa mắc cỡ vừa kinh hãi, hai tay cố chụp lấy áo giữ lại miệng lại la thất thanh nên thân hình chìm ngay xuống nước.
Mạc Dung VÅ© VÅ© cố nhoi lên do bản năng sinh tồn sau khi uống liá»n mấy ngụm nước, nhưng rồi lại chìm xuống nước, bất tỉnh.
Tiểu Tà liá»n kéo đầu Mạc Dung VÅ© VÅ© lên khá»i mặt nước, nói:
– Tưởng đâu ngon lắm, ta chưa xé được áo trong thì đã chìm xuống bất tỉnh rồi.
Vừa nói Tiểu Tà vừa tát và o mặt nà ng mấy cái tuy nhẹ để hả giáºn, rồi má»›i kéo nà ng lên bá».
Ão quần cá»§a Mạc Dung VÅ© VÅ© đã ướt sÅ©ng, lại bị Tiểu Tà xé cái áo ngoà i rách bươm.
Tiểu Tà nhìn thấy liá»n nói:
– Bướng bỉnh phách lối với ta không được đâu.
Vừa nói Tiểu Tà vừa cởi áo khoác ngoà i cá»§a mình và đắp lên ngưá»i cá»§a Mạc Dung VÅ© VÅ© rồi lay nà ng tỉnh lại.
Tiểu Tà thấy Mạc Dung VÅ© VÅ© vừa cá»±a mình liá»n nói:
– Mạc cô nương! Hãy tỉnh lại đi. Ta đi đây.
Nói xong, Tiểu Tà cất tiếng cưá»i ha hả.
Mạc Dung VÅ© VÅ© tỉnh lại, thấy Tiểu Tà cưá»i lá»›n, liá»n vung tay định đánh vừa hét:
– Tên khốn kia, ta giết ngươi.
Tiểu Tà chỉ và o ngưá»i Mạc Dung VÅ© VÅ© cưá»i lá»›n hÆ¡n và nói:
– Cô nà ng bướng bỉnh. Sao không nhìn lại mình đi.
Mạc Dung Vũ Vũ hốt hoảng nhìn lại thân mình thì Tiểu Tà nói:
– Ta đi đây.
Nói xong, Tiểu Tà bỠđi, không quay mặt nhìn.
Mạc Dung Vũ Vũ nhìn thấy quần áo lếch thếch, rách bươm nên quá kinh hãi và xấu hổ, cũng may có chiếc áo choà ng của Tiểu Tà .
Lúc ấy, có đám ngưá»i bu quanh, nhốn nháo lên, nên nà ng la lá»›n:
– Nhìn cái gì? Có gì mà nhìn?
Vừa nói, nà ng vừa nhặt mấy viên đá ném và o đám đông, đồng thá»i nà ng khóc òa lên.
Nà ng vừa khóc vừa nói:
– Tên Dương Tiểu Tà khốn kiếp kia. Ngươi là m nhục ta, ta quyết lấy mạng ngươi, hụ. hu ...
Không bao lâu, ông lão chèo thuyá»n cá»§a dòng há» Mạc đã đến, nhìn quanh và lên tiếng:
– Chúng ta quay vỠthôi.
Mặc cho ông lão vá»— vá», Mạc Dung VÅ© VÅ© vẫn thút thÃt khóc mãi.
Dám thủ hạ không dám lên tiếng, chỉ đứng cạnh nà ng.
Nà ng khóc rất lâu rồi mới chịu đi và đám thủ hạ đi theo hộ tống đưa nà ng vỠnhà ...
|

07-08-2008, 03:14 AM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 34
XÔNG VÀO HỔ HUYỆT
Mạc Dung phá»§ được xây cất dưới chân núi Vạn SÆ¡n Lục, má»™t kiến trúc cổ kÃnh có nhiá»u hình Ä‘iêu khắc tinh vi là m cho ngôi đại phú nà y cà ng thêm nguy nga tuyệt mỹ.
Mạc Dung VÅ© VÅ© vừa bước và o đại sảnh đã tức tưởi khóc và mếu máo gá»i:
– Thái Quân! Thái Quân!
Nhưng trong đại sảnh không có bóng ngưá»i nên Mạc Dung VÅ© VÅ© liá»n chạy ra phÃa sau.
NÆ¡i đây, có má»™t lão bà đang ngồi trên trưá»ng ká»· rất cổ, vá»›i nét chạm trổ tinh vi.
Lão bà khoảng trăm tuổi, mà mấy mươi năm vá» trước đã vang danh võ lâm vá»›i danh hiệu “Tây Hồ Hiệp Nữ†có tên tháºt là Thâm Tâm Các, đến khi lấy chồng đã đổi là Mạc Dung Các.
Lão bà đang ngồi uống trà má»™t mình. Tuy đã nhiá»u tuổi song đôi mắt bà rất sáng đầy ná»™i lá»±c, mặc y phục Ä‘en thêu, bên cạnh là cây Long trượng để dá»±a và o trưá»ng ká»·.
Mạc Dung VÅ© VÅ© đã chạy và o nÆ¡i đây vừa khóc vừa gá»i:
– Thái Quân! Thái Quân!
Rồi láºp tức sà và o lòng bà khóc tức tưởi hÆ¡n. Thái Quân thấy cháu gái cá»§a mình mặt mà y hốc hác, khóc tá»§i ấm ức, cầm lòng không được vá»™i an á»§i nà ng:
– VÅ© VÅ© đừng khóc nữa, có Ä‘iá»u gì oan ức, Thái Quân sẽ giải quyết cho Ä‘iệt nhi. Ngoan nà o, đừng khóc nữa.
Vừa nói, bà vừa vuốt tóc nà ng tá» ra hết sức thương mến và lo lắng. ChÃnh vì thế mà bà ta chưa hiểu sá»± việc thế nà o cả mà đã hứa đứng ra giải quyết, chẳng khác nà o đã công nháºn cháu gái mình bị ngưá»i ức hiếp tháºt.
Mạc Dung VÅ© VÅ© thút thÃt mấy cái nữa rồi nghiến răng nói trong ấm ức:
– Thái Quân! Cái tên đã hiếp đáp Ä‘iệt nhi chÃnh là Dương Tiểu Tà đó, nhất định Ä‘iệt nhi sẽ giết hắn, Thái Quân hãy bắt hắn vỠđây Ä‘i.
Thái Quân nghe Dương Tiểu Tà lại hiếp đáp cháu gái nữa, thì trong lòng rất phẫn ná»™ và ngạc nhiên cho cái tên Dương Tiểu Tà nà y dám hà nh động khiêu khÃch Mạc Dung thế gia như váºy.
Thái Quân quát:
– Lại cái tên tiểu yêu tinh nà y nữa, hắn tháºt là quá đáng ...
Rồi bà quay sang ngưá»i tỳ nữ đứng cạnh nói:
– Tiểu Thúy! Hãy Ä‘i má»i lão gia qua đại sảnh, ta có chuyện muốn nói.
Tiểu Thúy liá»n đáp:
– Bẩm Thái Quân, nô tỳ đi ngay.
Tiểu Thúy Ä‘i rồi thì Thái Quân quay qua VÅ© VÅ© giá»ng ôn tồn há»i:
– Vũ Vũ, tên Tiểu Tà ấy hiếp điệt nhi như thế nà o? Hãy cho ta biết, ta sẽ trả thù cho điệt nhi.
Mạc Dung Vũ Vũ nhỠnhẹ thưa.
– Äiệt nhi Ä‘i thuyá»n đến Tây Hồ chÆ¡i, không ngá» gặp Dương Tiểu Tà gây chuyện rồi hắn đục thuyá»n là m chìm thuyá»n cá»§a con. Sau đó còn ... còn là m nhục con ...
Nà ng nói đến đây, bèn khóc lên đầy căm tức.
Mặt Thái Quân biến sắc. Bà chụp lấy cây Long trượng nện xuống đất thình thịch rất giáºn giữ nói:
– Ta sẽ chặt đứt đôi tay của hắn ... Tức chết đi được!
Bà lại xoa đầu nà ng há»i:
– VÅ© VÅ© Ä‘iệt nhi bị hắn là m ... là m hư Ä‘á»i rồi sao?
VÅ© VÅ© liá»n đáp:
– Không phải váºy ... Ä‘iệt nhi không có sao ... hắn chỉ ...
Nghe váºy, Thái Quân thở phà o nhẹ nhõm, mỉm cưá»i:
– Không có sao thì tốt, nhỡ lần sau bá»›t Ä‘i chÆ¡i nhé, vì bên ngoà i ngưá»i xấu nhiá»u lắm đấy.
Rồi bà đứng lên nói tiếp:
– Bây giỠchúng ta đi ra đại sảnh để ta nói chuyện với phụ thân của điệt nhi mới được.
Nói xong, Thái Quân tay cầm Long trượng, tay dắt Vũ Vũ thong thả bước ra.
Tại đại sảnh đã có Mạc Dung Cầu Thắng phụ thân của Mạc Dung Vũ Vũ chỠsẵn và khi Thái Quân bước và o đại sảnh thì lão thi lễ:
– Tiểu nhi xin bái kiến lão mẫu, kÃnh chúc lão mẫu an khang trưá»ng thá».
Lão Mạc Dung Cầu Thắng, tuổi khoảng sáu, bảy mươi, mắt sáng như sao, râu dà i, ngưá»i hÆ¡i gầy, mặc áo tÃm nhạt.
Thái Quân ngồi xuống ghế, nói vá»›i giá»ng trách mắng:
– Cầu Thắng! Ta bảo ngươi đi tìm tên Dương Tiểu Tà , kết quả như thế nà o?
Nói cho ta nghe.
Mạc Dung Cầu Thắng nói:
– Thưa lão mẫu! Con đã cho ngưá»i Ä‘i má»i rồi mà hắn không đến.
Thái Quân giáºn nói:
– Không muốn đến cÅ©ng phải đến. Hãy cho ngưá»i Ä‘i bắt hắn cho ta.
Mạc Dung lão gia liá»n nói:
– Thưa mẫu thân ... tiểu nhi e rằng ...
Thái Quân cháºn lá»i:
– Äừng nói nhiá»u, đối vá»›i loại như váºy phải cho hắn biết tay ... hắn không nể mặt Mạc Dung thế gia còn hiếp đáp Ä‘iệt nhi VÅ© VÅ© nữa, như váºy chưa đủ sao?
Mạc Dung lão gia gáºt đầu:
– Thân mẫu nói đúng, tiểu nhi sẽ cho ngưá»i gá»i hắn đến.
Lúc đó, Ngưu Cao Thà nh mới bước ra nói:
– Bẩm Thái Quân! Dương Tiểu Tà khôn ngoan lanh lợi, sợ rằng hắn sẽ không đến và khó lòng đối phó ...
Thái Quân cháºn lá»i há»i:
– Váºy ý cá»§a ngươi thì sao?
Ngưu Cao Thà nh đáp:
– Bẩm Thái Quân! Hắn Ä‘ang ở tại thuyá»n cá»§a má»™t cô ca nhi tên là Liá»…u Thanh, mà theo tiểu nô thấy cô gái đó và Tiểu Tà chắc có nhiá»u tình cảm quý mến vá»›i nhau, nếu như cho má»i nà ng Liá»…u Thanh đến đây thì nhất định Dương Tiểu Tà cÅ©ng sẽ đến đây thôi.
Sở dÄ© Ngưu Cao Thà nh đưa ra phương cách nà y vì lão biết thế nà o Mạc Dung lão gia cÅ©ng sai bảo lão thi hà nh lệnh cá»§a Thái Quân, nên nhân đây bẩm trước để Thái Quân quyết định, thì lão ta đỡ háºu quả.
Thái Quân suy nghÄ© má»™t lúc, cưá»i nói:
– à kiến cá»§a Ngưu quản gia hay lắm, láºp tức là m ngay.
Mạc Dung lão gia vội lên tiếng:
– Mẫu thân! Như váºy hÆ¡i ... bức bách ngưá»i ta lắm.
Thái Quân nạt lớn:
– Bức bách cái gì chứ, chúng ta chỉ má»i cô nà ng đến thôi. Hãy y lệnh ta thi hà nh.
Mạc Dung Cầu Thắng thấy mẫu thân cương quyết như thế thì không dám cãi lá»i mà lòng phân vân.
Thái Quân lại há»i:
– Mạc Dung Dạ điệt nhi thế nà o rồi?
Mạc Dung lão gia đáp:
– Dạ nhi đang trị vết thương, nhưng vẫn không có kết quả.
Thái Quân gằn giá»ng:
– Vẫn giống như mấy lần trước sao?
Mạc Dung lão gia đáp:
– Vẫn như váºy!
Thái Quân nện cây Long trượng xuống ná»n đại sảnh quát:
– Tên Dương Tiểu Tà khốn khiếp, đợi hắn đến ta sẽ dạy hắn má»™t bà i há»c ...
Rồi bà đứng lên phất tay áo:
– Thôi, không có việc gì nữa, các ngươi hãy lui ra và gấp thi hà nh đi.
Nói xong, Thái Quân thong thả đi vỠphòng của mình.
Vũ Vũ lòng mừng thầm vì tin rằng sẽ có cơ hội phục thù nên hớn hở vỠphòng thay y phục.
Trong đại sảnh lúc nà y chỉ còn Mạc Dung Cầu Thắng và lão Ngưu Cao Thà nh.
Mạc Dung Cầu Thắng lo âu:
– Ngưu quản gia, tại sao lão lại bà y ra hạ sách đó, là m cho ta thêm rắc rối thôi.
Ngưu quản gia đáp:
– Xin lão gia hiểu cho. Ngoà i cách đó không còn cách nà o khác để buộc Dương Tiểu Tà đến đây cả.
Mạc Dung Cầu Thắng nói:
– Tháºt váºy sao? Nếu ta Ä‘i đến nÆ¡i thỉnh hắn có được không?
Ngưu Cao Thà nh giải thÃch:
– Lão gia không hiểu hắn đâu. Hắn còn trẻ tuổi, là m việc gì cÅ©ng tùy theo ý cá»§a mình, hắn không chịu đắng mà cÅ©ng chẳng chịu ngá»t, hắn chỉ tin có đúng và sai.
Mạc Dung Cầu Thắng thở ra:
– Váºy chúng ta đã sai rồi lại sai thêm sao?
Ngưu Cao Thà nh lại phân bua:
– Nếu thiếu gia chúng ta không quá cố chấp thì không sinh ra chuyện. Nói cho cùng, Dương Tiểu Tà đã nói đúng là cha đương nhiên là vì con mà ngay cả Thái Quân cÅ©ng váºy, cÅ©ng vì cháu nữa, bởi váºy lão gia phải Ä‘i tìm má»™t cách để bảo đảm ...
Mạc Dung Cầu Thắng cháºn lá»i:
– Cách gì lão hãy nói mau Ä‘i, sao lại chần chá».
Ngưu Cao Thà nh mỉm cưá»i:
– Dương Tiểu Tà rất trá»ng bằng hữu cá»§a hắn, chẳng hạn như Liá»…u Thanh cô nương, chỉ cần cô ấy mở miệng yêu cầu gì là hắn cÅ©ng đáp ứng, đó không phải là điá»u bảo đảm cho mục Ä‘Ãch cá»§a chúng ta sao?
Mạc Dung Cầu Thắng cau mà y:
– Nếu chuyện là m cá»§a Tiểu Tà là đúng thì chúng ta chỉ còn có cách là m thế nà o vá»i được nà ng Liá»…u Thanh đến đây thì má»›i có cá»› buá»™c hắn đến Mạc Dung thế gia.
Ngưu Cao Thà nh nói:
– Chúng ta má»i Liá»…u Thanh cô nương thì cô ta không có gì để phản đối, chỉ sợ tên Tiểu Tà biết được chúng ta buá»™c cô ta đến, má»›i rắc rối.
Mạc Dung Cầu Thắng băn khoăn:
– Nếu váºy, phải là m sao đây?
Ngưu Cao Thà nh đáp:
– Chỉ còn một cách là lão gia phải cúi đầu thay cho thiếu gia mới được.
Mạc Dung Cầu Thắng sá»ng sốt:
– Ta ư?
Ngưu Cao Thà nh gáºt đầu:
– Äúng váºy! Äây là phương cách hữu hiệu vì lão gia mà cúi đầu thì Tiểu Tà chắc cÅ©ng chẳng để cho lão gia là m váºy, nhưng hắn cÅ©ng cảm thấy thá»a lòng. Như váºy ta đạt được mục Ä‘Ãch, song Ä‘iá»u quan trá»ng là đừng cho Thái Quân biết, nếu không sẽ há»ng hết má»i chuyện.
Mạc Dung Cầu Thắng suy nghĩ hồi lâu, thở dà i:
– Tháºt là nhục nhã phải Ä‘i cúi lạy ...
Lão lại chép miệng lắc đầu than:
– Thôi cÅ©ng đà nh là m váºy. Dạ nhi Æ¡i! Tại sao còn Ä‘em đến nhiá»u phiá»n toái cho ta thế? Tháºt là oan gia.
Khi trá»i vừa sáng, đã có ngưá»i mang thiệp má»i đến quán trá», nÆ¡i nghỉ cá»§a Dương Tiểu Tà , là m Tiểu Tà rất ngạc nhiên lẩm bẩm:
– Chắc là chuyện của Mạc Dung liểng xiểng đây rồi.
Tiểu Tà lấy thiệp ra xem và nói một mình:
– Ba cái chữ lăng nhăng nà y, Ä‘á»c xong chắc mình phải nhức đầu.
Quả nhiên, phải cố gắng lắm Tiểu Tà má»›i hiểu được ná»™i dung bức thiệp và tức giáºn nói:
– Cái tên rùa Ä‘en nà y dám là m chuyện áp bức ngưá»i ra nữa rồi. Nếu bá»n chúng mà động đến má»™t sợi tóc cá»§a Liá»…u Thanh thì ... ha ... ha Mạc Dung thế gia ...
ta sẽ cho toà n gia các ngươi trá»c đầu luôn.
Tiểu Tà vừa quay vỠphòng vừa suy nghĩ:
– Chuyện nà y do con rùa bà y ra chăng? ... à ! ... có thể là lão Ngưu Cao Thà nh, chỉ có lão ta mới biết mình đối đãi tốt với Liễu Thanh mà thôi ...
Ngẫm nghĩ một lúc Tiểu Tà lẩm bẩm tiếp:
– Bá»n há» nhất định đã ép buá»™c Liá»…u Thanh đến Mạc Dung phá»§ cÅ©ng chỉ vì muốn ta đến đó và thế nà o cÅ©ng có cô bé Mạc Dung VÅ© VÅ© đã háºn ta trong lòng, nói thêm bá»›t vá»›i bà Thái Quân chứ chẳng không? Rồi bà Thái Quân sẽ ra lệnh cho mấy lão quản gia đó hà nh sá»± ... mẹ kiếp cái bà lão kia không muốn yên, chỉ muốn sinh sá»± vá»›i ta.
Cuối cùng, Tiểu Tà rá»i quán trỠđể đến Mạc Dung phá»§. Khi Ä‘i qua khu mua bán, Tiểu Tà chợt reo lên:
– A! Ta có váºt tặng cho bà lão sinh chuyện kia rồi.
Nói xong, Tiểu Tà đi và o má»™t cá»a tiệm gần đó và lúc bước ra vá»›i má»™t túi quảy trên vai và nụ cưá»i khó hiểu.
Äến giữa trưa, Tiểu Tà tá»›i trước Mạc Dung phá»§.
Tiểu Tà cất tiếng gá»i:
– Ta là Dương Tiểu Tà đến đây. Hãy mở cá»a Ä‘i.
Không đợi Tiểu Tà gá»i lâu, cá»a phá»§ liá»n được mở.
Ngưu Cao Thà nh bước ra vui vẻ:
– Dương thiếu hiệp, rốt cuộc rồi thiếu hiệp cũng đến. Mạc Dung phủ chỠđợi đã lâu.
Tiểu Tà cưá»i nhẹ:
– Mạc Dung phủ có một Ngưu quản gia như thế nà y chẳng lẽ ta không đến sao?
Ngưu Cao Thà nh cưá»i giả lả:
– Không dám! Xin má»i thiếu hiệp và o.
Tiểu Tà không khách sao Ä‘i ngay và o phá»§ và Ngưu quản gia cÅ©ng liá»n tiếp bước theo sau, cả hai cÅ©ng tiến bước và o đại sảnh.
Nơi đây đã có Mạc Dung Cầu Thắng đón chà o:
– Dương thiếu hiệp! Má»i ngồi!
Tiểu Tà vui vẻ:
– À! À ... Mạc Dung lão đại hiệp đừng khách sáo.
Tháºt ra Tiểu Tà định nói Äại lão quy, nhưng ú á»› để thay đổi cách xưng hô.
Vừa nói, Tiểu Tà vừa bước và o ngồi ngay xuống chiếc ghế lá»›n rồi nhìn quanh quan sát, chỉ thấy đại sảnh sang trá»ng lá»™ng lẫy như cung Ä‘iện và có cả mỹ nữ đứng hầu rất động nhưng Tiểu Tà chú ý vẫn không thấy nà ng Liá»…u Thanh.
Tiểu Tà liá»n há»i:
– Ngưá»i bạn gái cá»§a ta đâu?
Mạc Dung Cầu Thắng liá»n nói:
– Liá»…u Thanh cô nương ở phòng sau, để lão phu cho má»i nà ng.
Lão quay qua nhìn Ngưu Cao Thà nh thì lão quản gia khẽ cúi đầu rồi quay ngưá»i Ä‘i và phÃa trong.
Tiểu Tà nói thêm:
– Ta đã đến đây rồi, các ngươi còn muốn giữ nà ng sao? Ta không hiểu các ngươi đối đãi thế nà o với Liễu Thanh?
Mạc Dung Cầu Thắng phân trần:
– Vì chuyện con trai cá»§a lão bị Dương thiếu hiệp phong bế võ công mà lão phu đã cố giải cho nó, song không có kết quả nà o. Bởi váºy má»›i cố má»i thiếu hiệp đến đây và cÅ©ng mong thiếu hiệp ra tay giải cứu cho nó má»™t phen.
Tiểu Tà cưá»i nhẹ:
– À thì ra là chuyện đó. Tháºt cÅ©ng dá»… thôi, đâu đến ná»—i lão bối phải mất nhiá»u công phu như thế nà y ...
Tiểu Tà nhìn ra cá»a nói tiếp:
– Ta đã nói rồi, Mạc Dung công tỠchỉ cần quỳ lạy ta ba cái thì ra sẽ giải cho, có phải là chuyện dễ đấy chứ lão bối?
Mạc Dung Cầu Thắng than:
– Lão đây thà nh tháºt xin Dương thiếu hiệp giúp cho ...
Tiểu Tà cháºn lá»i:
– Lão yêu cầu ta cÅ©ng vô Ãch thôi, vì đâu phải võ công cá»§a lão bối bị phong bế mà chÃnh là tiểu cẩu cá»§a Mạc Dung phá»§ các ngưá»i, nếu ta giải khai cho hắn, nhất định hắn sẽ cưá»i ta là nhiá»u chuyện nữa là khác.
Mạc Dung Cầu Thắng thấy lá»i yêu cầu cá»§a mình không được chấp thuáºn mà Tiểu Tà còn gay gắt nên đứng lên nói:
– Nếu váºy lão phu xin được bái lạy thay cho tiểu nhi.
Nói xong, lão liá»n quỳ xuống trước mặt Tiểu Tà là m cho Tiểu Tà giáºt mình, vá»™i đỡ lão đứng lên.
Thoáng suy nghĩ không biết lão nà y còn bà y chuyện gì nữa không, song Tiểu Tà vẫn nói nhanh:
– Mạc Dung lão bối chá»› là m váºy, chắc phương cách nà y là do Ngưu lão sắp đặt phải không?
Mạc Dung lão gia chưa kịp đáp lá»i thì Tiểu Tà đã tiếp:
– Ta nói chẳng sai phải không? Nhưng lão bối có chắc là lão quỳ lạy thì Tiểu Tà nà y sẽ giải cứu cho con cá»§a lão không? Äiá»u quan trá»ng là tại sao lão không nghÄ© đến háºu quả cá»§a ba cái lạy nà y chứ?
Mạc Dung Cầu Thắng thà nh tháºt:
– Lão phu đây chỉ bị võ lâm cưá»i chút thôi.
Tiểu Tà lắc đầu, dịu giá»ng:
– Mạc Dung đại hiệp nói váºy là sai rồi. Tại vì lão bối không có cách dạy còn mà chỉ biết hy sinh vì con. Cái hại nà y lão bối nghÄ© không lá»›n, nhưng tháºt sá»± đối vá»›i ta và vá»›i tiểu cẩu cá»§a lão bối đấy.
Mạc Dung Cầu Thắng ấp úng:
– Váºy ... váºy ...
Tiểu Tà tiếp lá»i:
– Má»i ngưá»i trong giá»›i võ lâm sẽ nói Tiểu Tà nà y ngạo mạn vì đối vá»›i má»™t vị cao niên như lão bối mà tôi không xem ra gì, còn đối vá»›i tên tiểu cẩu cá»§a lão bối rất đáng trách, vì chÃnh hắn đã sai mà con bắt phụ thân xin tá»™i giùm. Những hà nh vi như thế đã đảo lá»™n đạo nghÄ©a, chẳng khác gì loà i cầm thú.
Mạc Dung Cầu Thắng giáºt thót ngưá»i, không ngỠđến háºu quả như váºy, nên chép miệng than:
– Chẳng qua là lão phu muốn Dương thiếu hiệp bá» qua cho tiểu nhi váºy mà .
Tiểu Tà nói:
– Tôi đã bá» qua cho hắn rồi, tôi muốn hắn thấy được cái lá»—i cá»§a hắn, lão bối hiểu chứ? Nếu hôm nay tôi tha, giải khai võ công cho hắn, thì hắn sẽ nghÄ© rằng tôi thua do áp lá»±c, tôi cÅ©ng như hắn Ä‘á»u còn trẻ, dá»… tức giáºn và nhất định không chịu thua đâu lão bối hiểu cho.
Lúc ấy Ngưu quản gia đưa nà ng Liễu Thanh và o đại sảnh.
Tiểu Tà vừa thấy nà ng liá»n há»i vá»›i giá»ng sốt ruá»™t lo lắng.
– Liễu Thanh, muội có sao không? Có ai ức hiếp gì muội không?
Liễu Thanh nhìn Tiểu Tà lòng vui mừng khôn xiết đáp:
– Tiểu mình không sao cả. HỠđối đãi cũng tỠtế lắm. HỠmuốn nhỠtiểu muội nói với huynh tha cho Mạc Dung công tỠmà thôi.
Liá»…u Thanh nghÄ© rằng lá»i nói cá»§a mình có thể tác động Tiểu Tà song vẫn còn Ä‘ang phân phân vì Tiểu Tà chỉ cưá»i mà chưa đáp lá»i nà o, cho nên Liá»…u Thanh cứ nhìn Tiểu Tà chỠđợi ...
Tiểu Tà cÅ©ng nhìn Liá»…u Thanh má»™t lúc rồi trở lại ngồi trên ghế, tay mở cái bao đã mang theo, cưá»i má»™t cách bà máºt rồi nói:
– Liá»…u Thanh! Muá»™i hy vá»ng huynh tha cho hắn phải không? Như váºy có nghÄ©a là muá»™i muốn huynh thua cuá»™c. Muá»™i muốn thế nà o, chỉ cần muá»™i nói ra, huynh sẽ là m theo ý muá»™i.
Liá»…u Thanh không ngá» Tiểu Tà nói như váºy, chà ng vì nà ng sẽ bằng lòng thua, nhưng trong thâm tâm Liá»…u Thanh lại không muốn Tiểu Tà thua bất kỳ ai. Song lá»i yêu cầu cá»§a Mạc Dung Cầu Thắng, thì là m sao đây? Bởi váºy nà ng chưa biết phải nói như thế nà o đây tháºt khó xá» quá.
Tiểu Tà thấy vẻ ngại ngùng khó xỠcủa Liễu Thanh nên nói:
– Muá»™i đừng ngại gì cả. Huynh sẽ nghe theo lá»i cá»§a mình, chỉ cần tên Mạc Dung liểng xiểng ra đây nếu như hắn có vẻ hối háºn, thì huynh sẽ giải cho hắn, không cần hắn quỳ lạy nữa. Nhưng nếu miệng vẫn la hét thì thôi đưá»ng ai nấy Ä‘i váºy.
Liễu Thanh nghe thế lòng vui lên. Nà ng không ngỠTiểu Tà vì nà ng mà phải nhượng bộ.
Nà ng há»›n hở định bước đến nói lá»i cảm Æ¡n thì chợt có tiếng nói rắn như thép và giáºn dữ vá»ng và o đại sảnh:
– Không cần như thế.
Liá»n đó, Thái Quân hầm hầm sắc mặt khi cầm Long trượng bước và o đại sảnh, phÃa sau có hai tá»· mình VÅ© VÅ© và Tuyết Tuyết. Hai nà ng nà y tuy lá»›n nhá» cách nhau hai tuổi nhưng vóc dáng như nhau, đẹp và đá»u Ä‘anh đá cả.
Thái Quân giáºn dữ nói:
– Mạc Dung phủ nà y không cần phải đầu lụy ai cả.
Vừa nói, bà ta vừa nên Long trượng xuống ná»n là m chấn động cả đại sảnh, quả là công lá»±c phi phà m, là m má»i ngưá»i lo sợ. Chỉ riêng có Tiểu Tà là điá»m nhiên và còn nghÄ© ngay cách đối phó cho hữu hiệu.
Chỉ tội cho Mạc Dung Cầu Thắng, vừa sợ hãi vừa lo lắng, tiếc là sắp thuyết phục được Tiểu Tà , không ngỠThái Quân xuất hiện là m lỡ cơ hội nên lão vội bước đến nói:
– Mẫu thân không nghỉ ngơi mà ra đây là m gì?
Thái Quân xẵng tiếng:
– Nếu ta không ra đây thì ngươi là m mất thể diện Mạc Dung thế gia nà y còn gì?
Mạc Dung lão gia không dám nói thêm lá»i nà o, lão im lặng lo lắng đứng qua má»™t bên.
Trong lúc đó hai tỷ muội Mạc Dung Vũ Vũ và Mạc Dung Tuyết Tuyết bà n tán với nhau.
Tuyết Tuyết nhìn Tiểu Tà , rồi há»i VÅ© VÅ©:
– VÅ© VÅ©! Ngưá»i ấy chÃnh là Dương Tiểu Tà phải không?
Vũ Vũ khẽ thầm:
– ChÃnh hắn đấy! Hắn đã ức hiếp tá»· tá»·.
Hai cô gái đối đáp tháºt nhanh và tiếp tục theo dõi câu chuyện.
– Lão Thái Quân đã nói không cần cầu lụy ai cÅ©ng được. Váºy tôi Ä‘i đây.
Nói xong, Tiểu Tà liá»n nắm tay Liá»…u Thanh Ä‘i ra.
Láºp tức Thái Quân vừa thét lá»›n:
– Äứng lại!
Nhưng tiếp theo lại có tiếng hét còn lớn hơn:
– Äứng lại!
Tiếng hét nà y là cá»§a Tiểu Tà , tiếng hét quá lá»›n mà Tiểu Tà lấy là m đắc ý vì đã cho Thái Quân và má»i ngưá»i giáºt mình kinh ngạc.
Tiểu Tà lại cưá»i, há»i:
– Thế nà o Thái Quân? Tiếng la của tôi không thua gì tiếng la của bà , phải không?
Thái Quân tức giáºn vô cùng, vì đối vá»›i bà ta đã mấy mươi năm trong giang hồ chưa khi nà o có tình trạng là m giáºt mình bởi má»™t tiếng thét như thế nà y nên bà ta quát lên:
– Tên tiểu quỷ kia, ngươi dám đến đây lộng hà nh à ?
Tiểu Tà vẫn cưá»i, ôn tồn:
– Nếu Thái Quân không muốn tôi đi thì tôi sẽ ở lại, bà nghĩ sao? Có hợp lý không?
Thái Quân giáºn dữ gằn tiếng:
– Ngươi hãy để lại đây đôi tay của ngươi!
Tiểu Tà dáng bá»™ kinh ngạc nhìn đôi tay cá»§a mình rồi bá»—ng báºt cưá»i lá»›n:
– Äôi tay tháºt dá»… thương thế nà y mà bà bảo tôi cho sao?
Tiểu Tà ngáºp ngừng má»™t chút rồi tiếp:
– Nhưng cÅ©ng được thôi, chỉ cần Mạc Dung thế gia chịu cho tôi má»™t món đồ thì tôi để lại đôi tay váºy.
Thái Quân ngạc nhiên:
– Là món đồ gì? Thuốc độc, vũ khà hay chất nổ?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Äây là váºt gia bảo, không phải những thứ bà vừa nói đâu. Nếu ăn thì mát lắm, không chừng bà ăn sẽ ngon miệng đấy.
Thái Quân lại thêm ngạc nhiên:
– ÄÆ°á»£c! Ta nháºn!
Trong lòng Tiểu Tà đắc ý nhưng mặt ngoà i vẫn Ä‘iá»m nhiên nói:
– Xin đừng vội, đừng vội.
Vừa nói Tiểu Tà vừa lấy trong túi xách ra má»™t túi giấy khá lá»›n và thuáºn tay ném cái gói ấy và o ngưá»i Thái Quân, đồng thá»i bước ngang chá»™p tay Liá»…u Thanh phóng chạy ra cổng.
Lúc gói ấy ném và o Thái Quân thì bà ta không dùng tay bắt lấy mà do nghi ngá» nên vung Long trượng đánh báºt gói giấy nghe “Bụp†má»™t tiếng, tức thì gói giấy bị vỡ tung và trong gói giấy bá»™t trắng bay tứ tung, bắn áºp và o tất cả những ngưá»i hiện diện trong đại sảnh.
Má»i ngưá»i qua kinh ngạc vừa sợ hãi, vừa tức giáºn khi biết được bá»™t trong đó là loại bá»™t thưá»ng dùng, đã phá»§ từ đầu tóc, mặt mÅ©i, quần áo mà không ai nói được lá»i nà o. Khi nhìn theo thấy tiếng dẫn Liá»…u Thanh đã Ä‘i khuất ngoà i cổng phá»§ từ lúc nà o rồi.
Mạc Dung Tuyết Tuyết báºt cưá»i trước nhất:
– Gói bá»™t mà là váºt gia bảo ư? Hắn lại lừa cả nhà ta rồi.
Mạc Dung Cầu Thắng và Ngưu quản gian mặt mà y quần áo đầy bá»™t trắng nhìn nhau dở khóc dở cưá»i.
Thái Quân quá tức giáºn quát bảo:
– Hãy mau rượt bắt hắn vỠđây.
Mạc lão gia và Ngưu quản gia liá»n vâng mệnh Ä‘i ngay.
Thái Quân “Hừ†một tiếng bỠlại Long trượng vội vã bước vỠphòng riêng.
Nơi đại sảnh chỉ còn lại hai tỷ muội Vũ Vũ và Tuyết Tuyết.
Tuyết Tuyết há»i:
– Vũ Vũ à ! Gã Tiểu Tà nà y cũng bản lĩnh đấy. Hèn chi lúc trước hắn ức hiếp tỷ tỷ, chắc là ...
VÅ© VÅ© chặn lá»i:
– Hắn dữ lắm! Hắn dám ...
Tuyết Tuyết lại cháºn lá»i giục:
– Hắn dám là m gì tỷ tỷ? Cứ nói đi. Hắn đã cởi hết áo của tỷ tỷ phải không?
Vũ Vũ ngượng nghịu:
– Hắn mới xé áo ngoà i của tỷ tỷ thì ...
Tuyết Tuyết lại cháºn lá»i khi thấy VÅ© VÅ© ấp úng cúi đầu:
– Hắn xé áo ngoà i thì đến áo trong phải không? Nếu váºy ... nếu váºy hắn đã thấy hết cá»§a tá»· tá»· rồi ... tá»· tá»· phải lấy hắn thôi.
Nghe Tuyết Tuyết nói Ä‘iá»u ấy, trong lòng VÅ© VÅ© chợt nghe xao xuyến bâng khuâng rồi mỉm cưá»i nói:
– Tá»· tá»· cÅ©ng không biết nữa, vì lúc áo ngoà i bị xé má»™t đưá»ng do hắn kéo mạnh, tá»· tá»· sợ quá ngất xỉu, cho đến lúc tỉnh lại thì thấy mình Ä‘ang ở trên bá», mắc cỡ chết Ä‘i được.
Tuyết Tuyết thản nhiên:
– Tá»· tá»· tháºt có phước được hắn ôm qua, chứ còn tiểu muá»™i đây hắn chẳng thèm nhìn nữa, tháºt bất công ...
Vũ Vũ khẽ nhún vai:
– Muá»™i nói gì kỳ váºy?
Tuyết Tuyết cưá»i bà máºt:
– Äâu có gì mà kỳ, sá»± tháºt mê ly đấy ...
Nói xong nà ng cưá»i khúc khÃch bước nhanh vá» phòng và VÅ© VÅ© cÅ©ng vá»™i và ng chạy theo ...
Tiểu Tà dẫn Liễu Thanh đã chạy khá xa Mạc Dung phủ, nên yên tâm ngồi nghỉ chân.
Tiểu Tà lên tiếng:
– Liễu Thanh à ! Có phải muội đến Mạc Dung phủ do bị khống chế không?
Liễu Thanh ôn tồn đáp:
– Tiểu muá»™i đã đến nÆ¡i ấy do lá»i má»i cá»§a há», nếu tiểu muá»™i từ chối thì sẽ gặp rắc rồi ở Tây Hồ, nên phải nghe lá»i há», như váºy có gá»i là bị khống chế không? Má»™t Ä‘iá»u đáng nói là Mạc Dung lão gia khẩn khoản và chân thà nh yêu cầu nên tiểu muá»™i má»›i chấp nháºn đấy.
Tiểu Tà vui vẻ nói:
– Lẽ ra huynh cũng xiêu lòng rồi. Ai ngỠThái Quân đột ngột xuất hiện nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.
Liễu Thanh thắc mắc:
– Ở đâu huynh có gói bột đó?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Huynh nghÄ© há» gây rắc rồi, nên dùng cách ấy để đối phó vừa lợi cho ta mà chẳng hại cho há» váºy mà .
Cả hai cùng cất tiếng cưá»i khoái trá.
Chợt Liá»…u Thanh lên tiếng há»i:
– Bây giỠhuynh giải quyết chuyện Mạc Dung công tỠra sao đây?
Tiểu Tà nói:
– Huynh biết muá»™i sẽ há»i huynh Ä‘iá»u ấy, nên huynh quyết định ngồi đây chá» trong chốt lát nữa, Mạc lão gia sẽ Ä‘uổi đến và huynh cho há» biết phương cách giải khai cho Mạc Dung Dạ, như váºy há» sẽ không còn gây phiá»n hạ cho muá»™i nữa?
Liễu Thanh nói:
– Äa tạ hảo ý cá»§a huynh ...
Tiểu Tà cưá»i:
– Nói cho cùng, vì mình nên huynh là m thế thôi, chứ tên Mạc Dung liểng xiểng ấy tháºt không đáng được tha dá»… như thế đâu.
Chợt, Tiểu Tà chỉ vá» phÃa mé đồi.
– Thanh muội! Muội hãy nhìn xem, Mạc Dung lão gia đang đến rồi kìa.
Chỉ trong chốc lát, Mạc Dung Cầu Thắng đã đến trước mặt Tiểu Tà nhưng sắc diện lão không chút há»n giáºn, ôn tồn nói:
– Lão phu xin Dương thiếu hiệp rộng tình tha thứ cho con của lão một lần.
Tiểu Tà nhẹ giá»ng:
– Äể lão tiá»n bối chạy xa như thế nà y, tại hạ rất áy náy nên tại hạ sẽ nói rõ cách giải khai huyệt đạo cho Mạc Dung công tá».
Mạc lão gia lòng mừng khấp khởi:
– Xin đa tạ Dương thiếu hiệp đại lượng, ơn nà y lão phu không dám quên.
Tiểu Tà lại nói:
– Tiá»n bối chá»› khách sao và khi vá» phá»§ nhá»› nói giùm vá»›i Thái Quân là tại hạ có lá»i xin lá»—i, nếu không Thái Quân sẽ háºn tôi đến chết đó.
Mạc Dung Cầu Thắng tươi hẳn sắc mặt:
– Chuyện nà y cũng do tiểu nhi của lão phu sai quấy, lão phu đâu dám trách thiếu hiệp.
Tiểu Tà cháºm rãi:
– Tiá»n bối hãy nhá»› cách giải khai nhé. Trước nhất lão tiá»n bối hãy đả thông các huyệt “Thần đìnhâ€, “Ngá»c Chânâ€, váºn khà đẩy và o “Khà Hải†huyệt rồi “Kỳ Môn†huyệt. Tiếp đến đẩy qua “Khúc Hồâ€, “Hiệp Cúcâ€, “Tam Quái†thì khai thông hết.
Mạc Dung Cầu Thắng ghi nhá»› hết rồi nói lá»i cảm tạ và liá»n quay ngưá»i Ä‘i ngay.
Äi má»™t lúc, lão lại quay lại há»i:
– Xin há»i Dương thiếu hiệp đã sá» dụng võ công nà o để phong bế võ công cá»§a tiểu tá» lão váºy?
Tiểu Tà đáp:
– “Äại Bi Chỉ lá»±câ€.
Mạc Dung Cầu Thắng ngạc nhiên:
– A! “Äại Bi Chỉ†cá»§a Pháºt môn hèn gì lão không giải được. Thôi xin cáo tư thiếu hiệp.
Nói xong lão Ä‘i tháºt nhanh.
Còn Tiểu Tà đưa Liá»…u Thanh vá» thuyá»n ở Tây Hồ.
Tiểu Tà nhìn Liá»…u Thanh đứng trên thuyá»n và nói:
– Huynh phải Ä‘i, muá»™i nhá»› bảo trá»ng. Có dịp huynh sẽ ghé thăm.
Liễu Thanh bùi ngùi vẫy tay giã biệt:
– Muội sẽ đợi huynh nơi đây. Huynh đừng quên muội.
Nói xong đôi mắt nà ng đã mỠlện, nên Tiểu Tà nói nhanh:
– Huynh sẽ nhớ mãi, không bao giỠquên đâu.
Dứt lá»i, Tiểu Tà vá»™i quay ngưá»i Ä‘i nhanh, sợ những giá»t nước mắt cá»§a nà ng nÃu kéo ...
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
äåíüãè, àâòîâàç, äîñòàâêà, êàëüÿíû, ïèööà, ïî÷òîâûå, ñâèíãåðû, ñïîðòèâíûå, òåïëûé, òþìåíü, tiểu tà thần prc  |
| |