Hồ Thiết Hoa sáng mắt lên thốt :
- Nếu chÃnh nà ng là hung thá»§ thì ta thừa hiểu nà ng là ai.
Lưu Hương mơ mà ng :
- A?
Hồ Thiết Hoa buông nhanh :
- Nà ng là Hoa Chân Chân! Nhất định là Hoa Chân Chân!
Lưu Hương mỉm cưá»i. Ngưá»i bà máºt bên cạnh thốt :
- Nhất định nà ng không phải là Hoa Chân Chân!
Hồ Thiết Hoa trầm giá»ng :
- Không phải nà ng thì ai?
Ngưá»i bà máºt đáp :
- Ta phải! ChÃnh ta đây!
Ngưá»i đó từ từ mở vuông khăn bao mặt. Mặt tháºt lá»™ ra trong ánh dương tà . Mặt cá»§a Hoa Chân Chân! Ngưá»i bà máºt là Hoa Chân Chân!
Hồ Thiết Hoa nhảy dá»±ng lên, cÆ¡ hồ không thể tin nổi những sá»± việc xảy ra trên Ä‘á»i nà y nữa. Chẳng những Lưu Hương sá»›m biết nà ng có hà nh tung bà máºt, mà chà ng lại luôn luôn Ä‘i sát cánh nà ng.
Hoa Chân Chân trao ngưá»i mà nà ng còn bế trong tay cho Hồ Thiết Hoa bảo :
- Ngươi tìm ngưá»i, ta mang ngưá»i cho ngươi đó!
Kim Linh Chi nhợt nhạt đến sợ. Hiện tại nà ng bất tỉnh nhân sá»±. Hồ Thiết Hoa như từ cung trá»i rÆ¡i xuống, sững sá». Nhưng cái Ä‘iá»u là m cho y hoang mang nhất là sá»± giả mạo Äông Tam Nương! Ngưá»i giả mạo Äông Tam Nương là ai? Còn Cao à Nam? Tại sao nà ng bảo há»™ ngưá»i giả mạo? Tại sao nà ng hòa đồng vá»›i bá»n gian? Bà máºt đã lá»™ hầu như trá»n vẹn chỉ còn vuông khăn bao mặt cá»§a Äông Tam Nương giả kia thôi. Mở vuông khăn đó ra là bà máºt phÆ¡i bà y toà n diện! Chưa ai vá»™i mở vuông khăn
Lưu Hương há»i :
- Ngươi có biết là con ngưá»i tuyệt đối không thể là hung thá»§ trên Ä‘á»i nà y là ai chăng?
Hồ Thiết Hoa đáp :
- Ai cÅ©ng có thể là hung thá»§ trừ má»™t ngưá»i, ngưá»i đó là Khô Mai đại sư.
Lưu Hương gáºt đầu :
- Äúng. Dù cho bà ta còn sống, cÅ©ng không ai dám cho bà là hung thá»§!
Chà ng bước tá»›i mở vuông khăn bao mặt Äông Tam Nương giả. Hồ Thiết Hoa kinh hãi suýt ngất xỉu.
Khô Mai đại sư! Giả mạo Äông Tam Nương là đại sư! Nấp bên trong bức mà n Ä‘en sắp kế hoạch, đưa mạng lịnh thi hà nh là đại sư! Ngưá»i chá»§ sá» công cuá»™c là Khô Mai đại sư!
Má»™t sá»± kiện không ai tin ná»—i. Nhưng lại là sá»± tháºt! Trong má»™t thoáng, Hồ Thiết Hoa nhá»› lại má»i diá»…n tiến!
Äêm đó trên thuyá»n cá»§a Nguyên Tùy Vân, Kim Linh Chi y hẹn chá» bên mạn thuyá»n. Y vừa lên đến nÆ¡i, có tiếng kêu khá»§ng khiếp! Tiếng kêu cá»§a Kim Linh Chi. Tiếp nối là tiếng bá»m! Y lướt đến thấy Cao à Nam tại đó, Kim Linh Chi mất dạng. Y đâm nghi, cho rằng Cao à Nam ghen, xô nà ng ta xuống biển.
NgỠđâu Kim Linh Chi lại có mặt trong phòng. Lúc đó y chẳng hiểu sá»± tình ra sao cả. Bây giỠđương nhiên là y hiểu! Khô Mai đại sư không chết. Bà sống lại đúng lúc Kim Linh Chi đứng bên mạn thuyá»n, bà từ dưới biển nhảy lên thuyá»n. Kim Linh Chi sợ quá thét lên. Bà vá»™i bế Kim Linh Chi vá» phòng nà ng để Cao à Nam đứng đó đánh lừa y! Kim Linh Chi bị bà uy hiếp không dám tiết lá»™ bà máºt. Sá»± kiện bà sống lại không lạ gì, bởi Äinh Phong sống lại được thì bà cÅ©ng là m được, thừa sức là m! Cao à Nam đồng lõa vá»›i sư phụ, kể ra cÅ©ng hợp lý, bình sanh nà ng rất tôn kÃnh đại sư, bà bảo sao, nà ng là m váºy.
Hồ Thiết Hoa quên mất là trong đêm đó Cao à Nam chấp thuáºn đỠnghị uống rượu vá»›i y. Nếu Khô Mai đại sư chết tháºt sá»± thì nà ng vui gì mà uống rượu, chuyện trò vá»›i y ngay sau cái tang thê thảm? Vả lại nà ng còn ghen được, còn cưá»i được nữa kia mà ! Nà ng vì trung thà nh vá»›i sư tôn nên phải dấu má»i bà máºt cá»§a bà .
Hồ Thiết Hoa thắc mắc mấy Ä‘iá»u :
- Kim Linh Chi vốn tánh quáºt cưá»ng, Khô Mai đại sư dùng phương pháp gì uy hiếp nà ng đến câm miệng Kim Linh Chi đã biết sá»± tháºt cá»§a bà sao bà không giết nà ng diệt khẩu? Khô Mai đại sư bình sanh rất nghiêm chánh tại sao bà có hà nh vi đó? Nguyên Tùy Vân vá»›i bà có liên hệ gì? Tại sao Khô Mai đại sư giả chết? Äinh Phong giả chết vì Lưu Hương đã khám phá bà máºt cá»§a hắn, còn Khô Mai đại sư? Chẳng lẽ bà máºt cá»§a bà cÅ©ng bị khám phá luôn?
Bà sợ ai mà giả chết? Äinh Phong sợ Lưu Hương cái đó là sá»± ngẫu nhiên. Ngưá»i như bà còn sợ ai nữa?
Hồ Thiết Hoa hiểu rõ Khô Mai đại sư không hỠsợ Lưu Hương! Bởi Lưu Hương tuyệt đối tin tưởng bà , chẳng bao giỠcó một điểm nhỠnghi ngỠbà !
Vả lại võ công cá»§a Lưu Hương cÅ©ng không bì được võ há»c cá»§a bà . Thì việc bà sợ Lưu Hương đến độ phải giả chết không thể đặt thà nh vấn Ä‘á»!
Hồ Thiết Hoa không nghÄ© gì được xa hÆ¡n nữa. Bởi y vừa trông thấy Nguyên Tùy Vân. Hắn đứng xa xa trên mô đá, vẫn ung dung bình tÄ©nh, vẫn nhà n nhã như lúc nà o. Mưá»ng tượng chẳng có gì xảy ra cho hắn, mưá»ng tượng tÃn tâm rất vững.
Trông thấy hắn, Hồ Thiết Hoa sôi giáºn toan vá»t mình tá»›i. Lưu Hương chụp tay y giữ lại, lắc đầu thấp giá»ng thốt :
- Hắn dám xuất hiện là có chỗ ỷ trượng đó, ngươi đừng tháo thứ. Cứ nghe hắn nói gì sau đó mình sẽ liệu định.
Chà ng thấp giá»ng, cố không cho Nguyên Tùy Vân biết là có chà ng tại đây. Song mắt hắn mù tai hán chưa Ä‘iếc, hắn vẫn biết như thưá»ng.
Bá»—ng hắn gá»i :
- Hương Soái!
Lưu Hương bắt buộc phải lên tiếng :
- Nguyên công tá»!
Nguyên Tùy Vân thở dà i :
- Hương Soái quả tháºt là tay hà o kiệt trên Ä‘á»i. Tại hạ cho rằng kế hoạch cá»§a mình chu đáo cá»±c độ, váºy mà vẫn bị Hương Soái khám phá được. Äáng phục!
Lưu Hương đáp :
- Nguyên công tá» tránh được luáºt ngưá»i chứ là m sao tránh được luáºt trá»i! Tất cả do ý trá»i, tại hạ chẳng tà i ba chi đó, Nguyên công tá» quá khen! Huống chi công tá» cÅ©ng biết chứ, từ vạn cổ đến nay, có sá»± bà máºt nà o được bảo trì vÄ©nh cá»u đâu?
Nguyên Tùy Vân gáºt đầu rồi há»i :
- Hương Soái bắt đầu hoà i nghi tại hạ từ lúc nà o?
Lưu Hương trầm ngâm một lúc :
- Má»—i con ngưá»i hà nh sá»± có má»™t thói quen riêng. Dù thông mình tà i trà cÅ©ng không tránh khá»i táºp quán chi phối!
Chà ng tiếp :
- Cà ng có tà i trÃ, cà ng tá»± phụ, cà ng đánh giá đồng loại rất thấp.
Nguyên Tùy Vân lắng tai chăm chú nghe. Lưu Hương tiếp :
- Những sá»± việc bá»n tại hạ mục kÃch trên thuyá»n cá»§a Nguyên công tá» không khác bao nhiêu vá»›i những gì đã xảy ra trên thuyá»n Hải Quát Thiên. Tại hạ phát hiện ra Ä‘iá»u đó rồi tá»± há»i Bạch Liệp chết có phải bị ngưá»i đã chết giết hắn chăng?
Chà ng lại dừng, đặng hắng rồi tiếp :
- Bởi vì không ai có thể hoà i nghi ngưá»i chết. Và ai ai cÅ©ng có ý nghÄ©, việc xảy ra rồi khó tái phát đúng khuôn khổ, phương pháp.
Nguyên Tùy Vân gáºt đầu tán thà nh láºp luáºn đó.
Lưu Hương tiếp :
- ChÃnh Khô Mai đại sư và Nguyên công tá» lợi dụng Ä‘iểm tâm lý đó. Ngoà i ra còn có má»™t cái lợi khác là trên thuyá»n có đến ba ngưá»i sá» dụng được TrÃch Tâm Thá»§, Khô Mai đại sư chết Ä‘i thì còn Cao à Nam và Hoa Chân Chân. ÄÆ°Æ¡ng nhiên các hạ thừa hiểu Cao à Nam vá»›i bá»n tại hạ là chá»— bằng hữu lâu ngà y, thì chẳng bao giá» bá»n tại hạ nghi ngá» nà ng hạ thá»§. HÆ¡n thế, cứ má»—i lần có sá»± việc xảy ra là có ngưá»i chứng minh nà ng không có mặt tại chá»— xảy ra.
Nguyên Tùy Vân gáºt đầu :
- Quả như váºy.
Lưu Hương tiếp :
- Cao à Nam không bị hiá»m nghi thì chỉ còn lại có má»—i má»™t Hoa Chân Chân. Tất cả những yếu tố kết thà nh vụ án đổ dồn vá» nà ng. Ngưá»i ta bắt buá»™c phải nghi ngá» nà ng.
Nguyên Tùy Vân thốt :
- Nhưng Hương Soái đứng ngoà i thông lệ.
Lưu Hương đáp :
- Thoạt đầu thì tại hạ cÅ©ng nghi như thưá»ng. Nhưng vả lại vì Nguyên công tá» và Khô Mai đại sư quá nóng, tại hạ cÆ¡ hồ nháºn là nà ng hung thá»§, ngược lại nà ng cÅ©ng tin chắc là tại hạ là hung thá»§, trong hắc ám, tại hạ và nà ng suýt chết vì nhau. Vô luáºn là ai chết trong hai ngưá»i tại hạ, các hạ cÅ©ng có lợi như thưá»ng.
Chà ng tiếp luôn :
- Äáng lẽ các vị không nên bảo Cao à Nam vẽ lên chữ Hung Thá»§ là ta nÆ¡i lưng áo cá»§a tại hạ.
Nguyên Tùy Vân cau mà y :
- Hương Soái biết việc đó?
Lưu Hương đáp :
- Từ lúc bị giam trong thạch thất, chỉ còn nà ng là ngưá»i duy nhất tiếp cáºn tại hạ thôi, và nà ng còn xoa xoa, sá» mó nÆ¡i lưng áo tại hạ. Cái trò chÆ¡i đó, tại hạ cùng Tiểu Hồ từng là m lúc nhá», ngưá»i nầy vẽ lên lưng áo ngưá»i kia mấy chữ để rồi cưá»i vang khi phát hiện ra.
Hồ Thiết Hoa cao giá»ng :
- Äúng váºy, cho nên lúc nhá» ta ngán gần ngươi ghê, ta sợ ngươi âm thầm vẽ vá»i những sá»± ê chá», là m cho ta phải lá»§i đầu vì thẹn.
Lưu Hương tiếp :
- ChÃnh Hoa Chân Chân thấy bốn chữ đó.
Nguyên Tùy Vân há»i :
- Nà ng tố cáo với Hương Soái?
Hoa Chân Chân đáp thay :
- Lúc đó ta đã biết Hương Soái rồi, ta biết nhá» thuáºt khinh công cao tuyệt cá»§a Hương Soái.
Nà ng cháºm rãi tiếp :
- Trước sau, ta không hỠnghi ngỠchà ng.
Nguyên Tùy Vân há»i :
- Tại sao?
Hoa Chân Chân không đáp. Nà ng không đáp bằng lá»i, ánh mắt nà ng đáp thay.
Một phút qua, Lưu Hương tiếp :
- Tại hạ không tin nà ng là hung thủ, cũng không tin là Cao à Nam, tại hạ biết hung thủ là Khô Mai đại sư, bởi chỉ có bà mới uy hiếp nổi Cao à Nam bán rẻ bằng hữu.
Cao à Nam đã ngưng khóc, bây giỠkhóc lại.
Lưu Hương tiếp :
- Biết nhau rồi, tại hạ và Hoa cô nương không dừng tay, cả hai lợi dụng cuộc đánh nhau để cùng hoạch định một kế hoạch.
Hoa Chân Chân tiếp :
- Lúc đó tâm thần tôi rối loạn, chẳng biết gì cả. Kế hoạch do Hương Soái đỠra.
Nguyên Tùy Vân thốt :
- Kế hoạch đó tại hạ có biết rồi, song vẫn muốn các vị giải thÃch cho nghe lượt nữa.
Hoa Chân Chân đáp :
- Phần tôi Ä‘i tìm y phục thay đổi và tìm rượu chuẩn bị phóng há»a. Phần Hương Soái lên bên trên cho má»i ngưá»i chú ý đến mà không qua tâm đến công cuá»™c bên ngoà i. Nhá» thế mà hà nh động cá»§a tôi má»›i thà nh tá»±u.
Nà ng thở dà i tiếp :
- Cái công lá»›n trong vụ nầy vá» phần Äông Tam Nương. Không có nà ng, tôi không là m sao tìm được y phục và rượu mạnh.
Nguyên Tùy Vân nÃn lặng. Lưu Hương thốt :
- Ngưá»i đáng sợ nhất cho Khô Mai đại sư là Hoa cô nương.
Hồ Thiết Hoa sỠchót mũi. Y không hiểu nổi tại sao sư phó lại sợ môn đồ.
Lưu Hương tiép :
- Trên danh nghÄ©a, Hoa Chân Chân là đệ tá» cá»§a Khô Mai đại sư, song võ há»c thì do má»™t ngưá»i khác truyá»n thá».
Hồ Thiết Hoa há»i gấp :
- Ai?
Lưu Hương đáp :
- Thái tổ sư Hoa Quỳnh Phụng!
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Nhưng Hoa tiên tỠđã quy thiên từ lâu.
Lưu Hương giải thÃch :
- Ngưá»i tuy mất, bà kÃp tâm pháp vẫn còn. Bà quyết đó, Hoa tiên tá» truyá»n lại cho vị đưá»ng huynh và Hoa Chân Chân là cháu, kêu tiên tá» bằng bà cố.
Hồ Thiết Hoa gáºt đầu :
- Ta hiểu! Tuy nhiên...
Lưu Hương há»i :
- Ngươi còn hồ đồ mấy điểm?
Hồ Thiết Hoa gáºt đầu :
- Äúng váºy!
Lưu Hương tiếp :
- Nghe ta giải thÃch đây. Võ công cá»§a Hoa cô nương rất cao, hÆ¡n hẳn Khô Mai đại sư mấy bá»±c. ChÃnh Hoa cô nương truyá»n thụ TrÃch Tâm Thá»§ cho Khô Mai đại sư đó.
Hồ Thiết Hoa gáºt đầu :
- Trông thủ pháp của Hoa cô nương ta đã đoán được phần nà o.
Lưu Hương tiếp :
- Hoa Chân Chân còn có má»™t nhiệm vụ đặc biệt là giám thị phái Hoa SÆ¡n. Hay đúng hÆ¡n, giám thị chưởng môn hiện đại. Do đó, quyá»n thế cá»§a nà ng trong phái quá lá»›n, nà ng có quyá»n trách phạt luôn cả Khô Mai đại sư dù đại sư là chưởng môn. Và Thanh Phong Tháºp Tam Thức do chÃnh Khô Mai đại sư tiết lá»™ ra ngoà i.
Hồ Thiết Hoa thở ra :
- Không ngá» Khô Mai lại tồi tệ như váºy!
Lưu Hương tiếp :
- Sở dÄ© như thế chỉ vì bà lo cho Nguyên công tỠđó! Bà không tưởng là phái Hoa SÆ¡n còn tùy thuá»™c má»™t ngưá»i trên quyá»n cá»§a bà . Bởi Hoa cô nương chỉ má»›i tìm đến bà gần đây thôi.
Hồ Thiết Hoa thốt :
- Cho nên Khô Mai đại sư phải giả vá» Ä‘Ãch thân Ä‘i Ä‘iá»u tra để cho Hoa cô nương không nghi ngá»!
Lưu Hương tiếp :
- Phần ta thì cứ tưởng Hoa cô nương là con ngưá»i nhu nhược, nhưng Khô Mai đại sư trái lại biết rõ nà ng có tÃnh khà rất cương cưá»ng, kiên nghị.
Hồ Thiết Hoa thốt :
- Khô Mai đại sư biết là sá»›m muá»™n gì bà máºt cÅ©ng bị lá»™, nên định trừ khá» Hoa cô nương, tuy nhiên bà không dám hạ thá»§. Do đó má»›i sắp đặt kế hoạch ấy.
Lưu Hương gáºt đầu :
- Tá tha nhÆ¡n chi thá»§. Bà có hai cái lợi, má»™t là trừ khá» Hoa cô nương, hai là tạo mối thù giữa chúng ta vá»›i Hoa cô nương, tá»±u trung bà hóa giải được mối hiá»m nghi nÆ¡i lòng Hoa cô nương. Vô luáºn việc gì, bà cÅ©ng phải là m, quyết là m cho kỳ được, để đạt mục tiêu đó.
Hồ Thiết Hoa thốt :
- Ngưá»i áo trắng do Anh Vạn Lý phát hiện hôm đó tại bá» biển, hẳn là bà ta rồi.
Lưu Hương gáºt đầu :
- Äúng thế. Anh Vạn Lý bị hại do tay Khô Mai đại sư. Lão nghe rõ thinh âm cá»§a Khô Mai, có Ä‘iá»u lão không dám tiết lá»™.
Hồ Thiết Hoa thốt :
- Chỉ vì lão không tưởng nổi Khô Mai có thể hà nh động như váºy. Lão cÅ©ng không tin là Khô Mai chết Ä‘i sống lại dá»… dà ng. Cho nên lão hết còn tin tưởng nÆ¡i lá»— tai thần cá»§a lão nữa.
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Khô Mai đại sư với Nguyên Tùy Vân có liên hệ như thế nà o?
Nguyên Tùy Vân đáp thay Lưu Hương :
- Äiá»u đó thì vÄ©nh viá»…n các vị không hiểu nổi.
Lưu Hương thốt :
- Tại hạ không cần biết Ä‘iá»u đó. Tuy nhiên, còn má»™t việc tại hạ muốn há»i nÆ¡i công tá».
Nguyên Tùy Vân gáºt đầu :
- Cứ há»i.
Lưu Hương trầm ngâm một chút :
- Các vị dùng biện pháp gì uy hiếp Kim cô nương? Tại sao không giết nà ng diệt khẩu?
Hồ Thiết Hoa phụ há»a :
- Ta cũng muốn biết lý do.
Nguyên Tùy Vân vụt Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i đặc dị đáp :
- Thá»±c ra lý do rất đơn giản. Bá»n tại hạ không cần giết nà ng, không cần uy hiếp nà ng. Tá»± nà ng cÅ©ng không dám tiết lá»™ bà máºt.
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Tại sao?
Nguyên Tùy Vân tiếp :
- Vì nà ng không thá»±c sá»± yêu ngươi, mà ngưá»i yêu cá»§a nà ng chÃnh là ta đây. Nà ng đã hiến dâng tất cả cho ta rồi!
Hồ Thiết Hoa sững sốt. Cả Lưu Hương cÅ©ng giáºt mình.
Nguyên Tùy Vân tiếp luôn :
- Äáng lẽ các vị nên hiểu Ä‘iá»u đó. Vô luáºn là ai chỉ đến Biên Bức đảo má»™t lần thôi, còn nà ng thì trở lại lần thứ hai! Tại sao nà ng trở lại trong khi những ngưá»i khác sợ việc đó?
Hắn kết luáºn :
- Tự nhiên nà ng đến tìm tại hạ!
Hồ Thiết Hoa thét lên :
- Ta không tin!
Nguyên Tùy Vân cưá»i mỉa :
- Ta có cần ngươi tin đâu!
Dù sao thì Hồ Thiết Hoa cũng cảm thấy lòng đau vô cùng. Mất Cao à Nam rồi lại mất luôn Kim Linh Chi nữa sao? Thực ra lúc đó Kim Linh Chi có cảm tình chân chánh với Hồ Thiết Hoa trong khi nà ng đã thất thân với Nguyên Tùy Vân rồi. Nà ng cũng chẳng biết tại sao nà ng lại lạc lối tâm tình, dù là tạm bợ. Vì sao nà ng chẳng biết, chứ quyết là không phải bốc đồng.
Nà ng đâu phải là con ngưá»i lẳng lÆ¡?
Nguyên Tùy Vân há»i :
- Hương Soái còn muốn há»i Ä‘iá»u chi nữa chăng?
Lưu Hương đáp :
- Không.
Nguyên Tùy Vân thốt :
- Hương Soái không há»i, có lẽ còn nhiá»u việc đáng há»i nhưng Hương Soái chưa nghÄ© đến.
Lưu Hương ạ lên má»™t tiếng. Nguyên Tùy Vân há»i :
- Hương Soái có biết trong cuá»™c chiến nà y thắng lợi tối háºu vá» ai chăng?
Lưu Hương đáp :
- Tại hạ có nghĩ đến việc đó.
Nguyên Tùy Vân tiếp :
- Nếu nghÄ© kỹ, tất Hương Soái phải cho rằng thắng lợi tối háºu vá» phần tại hạ.
Lưu Hương không đáp. Nguyên Tùy Vân giải thÃch :
- Chỉ vì tại hạ vẫn còn là tại hạ, chứ các vị thì hao hụt nhân mạng khá nhiá»u, những ngưá»i còn sống tại đây cÅ©ng chẳng có cánh ly khai hòn đảo nà y. Như váºy là các vị sẽ chết dần, chết mòn. Biên Bức đảo là mồ chôn các vị.
Lưu Hương cau mà y :
- Còn công t�
Nguyên Tùy Vân mỉm cưá»i vẫy tay. PhÃa sau lưng hắn, nấp trong vùng đá loạn, má»™t con thuyá»n nhá» xuất hiện, từ từ rẽ nước tiến vá» phÃa hắn. Chèo thuyá»n là tám đại hán tinh tráng.
Nguyên Tùy Vân thốt :
- Tại hạ chỉ cần nhÃch chân lá bay xuống thuyá»n. Hương Soái dù có thuáºt khinh công cao tuyệt trần gian cÅ©ng không là m sao ngăn trở tại hạ kịp.
Lưu Hương gáºt đầu nhìn nháºn hắn nói đúng.
Nguyên Tùy Vân tiếp :
- Trong khoảnh khắc nữa đây thuyá»n sẽ chở tại hạ vá» lục địa, tại hạ sẽ sống những ngà y nhà n hạ tại Vô Tranh SÆ¡n Trang. Khách giang hồ chẳng ai biết trang chá»§ là đảo chúa Biên Bức. Bởi các vị không thể sống sót trở vá» thì bà máºt vÄ©nh viá»…n chôn vùi trong hắc ám tại đây.
Lưu Hương há»i :
- Các hạ đi một mình?
Nguyên Tùy Vân đáp :
- Cái đó tùy các vị, muốn cho tại hạ mang xác Khô Mai đại sư, Kim cô nương và Cao cô nương cùng đi thì cho, bằng không thì thôi. Tại hạ không van nà i.
Kim Linh Chi vụt hét lớn :
- Mang ta đi! Mang ta đi với. Ta không muốn chết tại đây. Ta chỉ muốn được chết cùng một nơi với ngươi
Không ai ngăn trở nà ng, nà ng cứ chạy đi. Nà ng nhà o và o lòng Nguyên Tùy Vân.
Cả hai ôm nhau. Bá»—ng cả hai cùng nhà o xuống. Má»™t ngá»n sóng cuồng lướt tá»›i khi rút Ä‘i cuốn cả hai theo.
Cao à Nam như kẻ mất hồn, nhìn ra trùng dương vạn dặm, mông lung. Lưu Hương luôn luôn lưu ý đến nà ng.
Chợt nà ng quay lại há»i :
- Ngươi sợ ta nhảy xuống biển tự tỠà ?
Lưu Hương mỉm cưá»i không đáp. Cao à Nam cÅ©ng cưá»i tiếp :
- Ngươi yên trÃ, ta không chết đâu! Ta không chết như váºy? Ta còn rất nhiá»u việc phải là m.
Lưu Hương không đáp. Trong tâm chà ng có phần thán phục tÃnh khà cương trá»±c cá»§a nà ng.
Cao à Nam tiếp :
- Ta nhầm lẫn má»™t lần, ta sẽ không nhầm lẫn nữa thì tại sao ta không có quyá»n sống?
Bỗng nà ng thốt :
- Trương Tam không chết.
Lưu Hương chớp mắt :
- Tháºt váºy?
Cao à Nam gáºt đầu :
- ChÃnh ta hạ thá»§. Ta chỉ Ä‘iểm huyệt hắn thôi.
Còn mừng nà o hÆ¡n cho bá»n Lưu Hương?
Cao à Nam tiếp :
- Trước khi chết Câu Tá» Trưá»ng có nói chi vá»›i Anh Vạn Lý ta không nghe rõ nhưng Trương Tam nghe rõ.
Nà ng trầm ngâm một chút tiếp luôn :
- Ngươi còn phải là m một việc, không dễ đâu.
Lưu Hương há»i :
- Việc chi?
Cao à Nam buông gá»n :
- Biệt ly.
Lưu Hương hiểu ý. Cao à Nam ngụ ý rõ rà ng, chà ng và Hoa Chân Chân vĩnh viễn không thể kết hợp.
Cao à Nam giải thÃch :
- Trừ nà ng ra không ai tiếp thá» ngôi vị chưởng môn phái Hoa SÆ¡n. Ngươi mong gì nÆ¡i má»™t kẻ xuất gia? Bởi tiếp nháºn ngôi vị đó nà ng phải xuất gia.
Má»i việc Ä‘á»u được phÆ¡i bà y ra ánh sáng, má»i việc hầu như Ä‘á»u được giải quyết thá»a đáng. Con thuyá»n cá»§a Nguyên Tùy Vân còn kia!
Má»i ngưá»i hướng vá»ng vá» lục địa!