 |
|

30-08-2008, 11:32 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 32
Phu nhân ngộ nạn
Nhìn từ xa, tuy chỉ thấy má»™t đám kiếm khà chưởng ảnh ngợp trá»i, tháºm chà ngay cả bóng ngưá»i cÅ©ng không phân biệt được, nhưng trông kỹ thì có thể phân thà nh ba nhóm. Thiết Diện Cô Hà nh Khách má»™t mình địch vá»›i năm kiếm thá»§, thân thá»§ cá»§a lão Bắc Äạo nà y quả nhiên kinh nhân hãi thế, chưởng phong vù vù, chưởng lá»±c như thiết sắt tan bia phá thạch. Tuy nhiên kiếm pháp cá»§a năm nhân váºt kia cÅ©ng phối hợp rất nghiêm máºt, nhịp nhà ng như má»™t.
Vạn Thiên Bình hÆ¡i chau mà y, lão không ngá» mấy tên giáo đồ cá»§a Thiên Tranh giáo lại có thân thá»§ cao cưá»ng như váºy! Song, lão đâu biết rằng năm nhân váºt nà y cÅ©ng có danh khá cao trên giang hồ, và hiện tại sá»± lo lắng trong lòng há» còn nhiá»u hÆ¡n Vạn Thiên Bình.
Nguyên trong năm nhân váºt đó có ba nhân váºt thân hình hÆ¡i thấp, bên thắt lưng Ä‘á»u Ä‘eo túi da, thân pháp lấy hùng hồn là m thế ảnh, bá»n há» chÃnh là những kiếm thá»§ có danh hiển hách trong võ lâm - Yến SÆ¡n tam kiếm. Ba huynh đệ bá»n há» tung hoà nh ở Giang Nam, xưa nay hà nh tẩu không bao giá» rá»i nhau ná»a bước, khi động thá»§ cÅ©ng nhất tá» xông lên, từ ngà y ra giang hồ đến nay chưa má»™t lần bại tráºn. Bây giá» lấy ba đánh má»™t, lại còn có Nam Cung song kiếm trợ chiến mà vẫn “cá»u chiến bất hạ†được đối phương.
Bất giác trong lòng bá»n há» Ä‘á»u thầm tá»± há»i, chẳng biết lão nhân khô gầy động thá»§ vá»›i mình rốt cuá»™c là nhân váºt nà o?
Hai ngưá»i còn lại thân thể cao gầy, diện mục dưá»ng như hoà n toà n giống nhau, bá»n há» chÃnh là Nam Cung song kiếm. Kiếm pháp cá»§a bá»n há» lấy khinh linh ảo diệu là m chÃnh, thân theo kiếm mà đi, kiếm theo thân mà xoay chuyển, thân bất ly kiếm, kiếm bất ly thân, hai đạo kiếm quang tá»±a như hai con thanh long phi chuyển trên không, tuyệt không rá»i yếu huyệt cá»§a Vạn Thiên Bình. Do váºy, võ công cá»§a Thiết Diện Cô Hà nh Khách đã đạt đến trình độ xuất thuần nháºp hóa, nhưng nhất thá»i cÅ©ng không thể chiếm được thượng phong.
Thất Hải Ngư Tá» khẽ gáºt đầu và thầm nghÄ© :
- “Nam Cung song kiếm quả nhiên danh bất hư truyá»n, nếu không kịp thá»i lôi kéo bá»n há» vá» phÃa ta, mà để liên kết vá»›i Tạ VÅ© Tiên thì tương lai e rằng sẽ khó đối phóâ€.
Thì ra sá»± rạn nứt giữa Vi Ngạo Váºt và Tạ VÅ© Tiên đã cà ng ngà y cà ng lá»›n, vì thế lão ta má»›i có suy nghÄ© như váºy.
NghÄ© Ä‘oạn, lão dịch mục quang vá» phÃa Tiá»n Dá»±c, má»™t thiếu niên đến từ Thanh Hải. Nhưng vừa nhìn qua thì đôi mà y ráºm cá»§a Vi Ngạo Váºt bất giác chau lại. Vì lão thừa biết võ công cá»§a Tiá»n Dá»±c như thế nà o, lão vốn cho rằng nhất định hắn có thể chiếm thế thượng phong, nà o ngá» hiện tại hắn Ä‘ang bị Diệu Thá»§ Hứa Bạch dồn và o thế phải tránh nam né bắc.
Tiá»n Dá»±c vốn cÅ©ng nghÄ© như váºy, hắn từng chịu cái lạnh buốt xương ở Thanh Hải suốt mưá»i mấy năm, và dưá»ng như đã há»c được chÃn phần mưá»i tuyệt kỹ cá»§a Vô Danh lão nhân, sau khi hạ sÆ¡n, hắn cho rằng bằng và o tuyệt nghệ cá»§a mình thì không khó áp đảo quần hùng trong võ lâm. Nà o ngá» thân pháp cá»§a lão nhân hiện Ä‘ang động thá»§ vá»›i hắn rất kỳ dị và vô cùng phiêu hốt khiến hắn cảm thấy nÆ¡i nà o cÅ©ng bị phong tá»a, thân thá»§ cÆ¡ hồ không thể khai triển được.
Song phương lấy nhanh chá»i nhanh, trong chá»›p mắt đã chiết giải hÆ¡n trăm chiêu.
Nên biết trước khi động thá»§ bá»n há» Ä‘á»u không biết lại lịch cá»§a đối phương, do váºy mà không tránh khá»i việc đánh giá thấp đối thá»§. Bây giá» thấy thân thá»§ cá»§a đối phương vượt xa phán Ä‘oán cá»§a mình, tá»± nhiên cả hai Ä‘á»u rất kinh ngạc.
Äang lúc song phương bất phân thắng bại thì Tạ VÅ© Tiên tung mình lướt tá»›i như bay, đột nhiên lão ta dùng bước bên cạnh Vi Ngạo Váºt, miệng thở hồng há»™c, mắt nhìn tứ phÃa rồi láºp tức thấy ánh quang hoa lay động trước mắt, theo đó là những thanh âm leng keng bất tuyệt..
Thiết Diện Cô Hà nh Khách xoay chuyển thân hình như gió, hai tay áo liên tục phất ra những luồng chưởng phong uy mãnh. Tuy Thưá»ng Thị Thần Hoà n bay vá» phÃa lão Ä‘á»u bị đánh rÆ¡i, nhưng loại ám khà ngạo thị quần hùng nà y Ä‘Ãch thị có chá»— bá đạo khác thưá»ng, bay rồi tá»›i, Ä‘i rồi trở lại, rõ rà ng là bay qua phải nhưng đột nhiên chuyển qua trái, rõ rà ng là bay lên trên nhưng đột nhiên chuyển xuống dưới. Tuyệt nhiên không má»™t giây phút ngừng nghỉ. Võ công cá»§a Vạn Thiên Bình tuy cao, chưởng lá»±c tuy mãnh, nhưng lúc nà y bất giác hoang mang, có Ä‘iá»u trong nhất thá»i ná»a khắc cÅ©ng không đến ná»—i bị hạ thá»§ mà thôi.
Y Phong tay không đấu với Lao Sơn tam kiếm, lúc nà y cà ng đánh chiêu thức của chà ng cà ng tinh diệu, khiến Lao Sơn tam kiếm không thể xuất toà n lực ứng phó.
Tráºn ác chiến giữa Tiá»n Dá»±c và Thiên Lý Truy Phong Thần Hà nh Vô Ảnh Diệu Thá»§ Hứa Bạch đã đến lúc thắng bại sắp phân, vì thá»§ pháp dùng nhanh đối nhanh, vốn rất Ãt thấy cao thá»§ võ lâm áp dụng. Vì thế mà song phương Ä‘á»u tá»± biết rằng chỉ cần chiêu thức cá»§a mình hÆ¡i cháºm má»™t chút thì láºp tức chuốc lấy cái há»a phi thân tẩu nhục. Hai bên tuy không có háºn thù bất cá»™ng đái thiên, nhưng lúc nà y đã rÆ¡i và o thế cưỡi hổ, có muốn ngừng tay cÅ©ng đã không kịp.
Äa Thá»§ chân nhân Tạ VÅ© Tiên liên tục quan sát xung quanh, bá»—ng nhiên lão định thần rồi ká» tai Vi Ngạo Váºt nói mấy câu, sắc diện Vi Ngạo Váºt láºp tức biến động, lão ta há»i :L - Tháºt không?
Tạ VÅ© Tiên gáºt đầu, khẽ nói :
- Chuyện nà y tuyệt đối không được cháºm trá»…, Vi bằng hữu nhất định phải Ä‘i nhanh má»™t chút má»›i được... Tại vì tuy...
Lão ta không nói hết câu mà buông má»™t tiếng thở dà i, sắc diện cá»§a Vi Ngạo Váºt cÅ©ng lá»™ vẻ trầm tư bất định, lão cúi đầu suy nghÄ© má»™t lát rồi đột nhiên lá»›n tiếng hét :
- Ngừng tay!
Thanh âm như sấm sét, quần hà o tuy Ä‘ang trong thế kịch chiến, nhưng ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u cả kinh.
Nam Cung song kiếm Lý thị huynh đệ láºp tức thoát ra khá»i vòng chiến, tung mình đến trước Vi Ngạo Váºt và cúi đầu há»i :
- Có gì chỉ giáo?
Lao SÆ¡n Tam Kiêm thấy chiêu thức cá»§a đối phương cà ng lúc cà ng lợi hại, uy lá»±c cà ng lúc cà ng tăng tiến, thì trong lòng bất giác kinh hãi và kỳ quái, cả ba vốn không muốn bán mạng cho Thiên Tranh giáo, vì thế nên vừa nghe tiếng hét “ngừng tay†là cả bá»n láºp tức thoái lui.
Bá»n Yến SÆ¡n tam kiếm cÅ©ng không luyến chiến, tất cả Ä‘á»u lướt đến trước mặt Vi Ngạo Váºt và khẽ há»i :
- Có gì chỉ giáo?
Nói thì cháºm nhưng thá»±c tế dưá»ng như Nam Cung song kiếm, Lao SÆ¡n tam kiếm và Yến SÆ¡n tam kiếm Ä‘á»u dừng tay và thối lui cùng má»™t lúc.
Thất Hải Ngư Tá» thở dà i má»™t hồi và cháºm rãi lắc đầu, Äa Thá»§ chân nhân đã bước lên trước và trầm giá»ng nói :
- Giáo chủ phu nhân có nạn tại khu rừng sâu bên kia núi.
Nam Cung song kiếm, Lao SÆ¡n tam kiếm, Yến SÆ¡n tam kiếm Ä‘á»u thất kinh, sắc diện biến động.
Vi Ngạo Váºt hắng giá»ng rồi nói tiếp :
- Chuyện ở đây hãy tạm gác lại, chúng ta... chúng ta phải cùng đến đó xem thá»...
Lão nhìn sang Tạ VÅ© Tiên và tiếp lá»i :
- Phiá»n Tạ huynh thôi.
Tạ Vũ Tiên chau mà y, nói :
- Vi huynh, lẽ nà o ngươi không đi?
Vi Ngạo Váºt gượng cưá»i, nói :
- Äối vá»›i chuyện nà y, tại hạ chẳng biết má»™t chút gì, có Ä‘i cÅ©ng vô Ãch thôi!
Tạ VÅ© Tiên xạ hai đạo mục quang lạnh lùng nhìn lên mặt Vi Ngạo Váºt, cuối cùng lão dáºm chân nói :
- Äi theo ta!
Äoạn, khai triển khinh công lướt vá» phÃa cánh rừng sâu thẳm trong núi.
Bá»n kiếm thá»§ thấy thái độ cá»§a Vi Ngạo Váºt và Tạ VÅ© Tiên như váºy cÅ©ng chẳng hiểu gì cả, bá»n chúng cà ng không ngá» Giáo chá»§ phu nhân có nạn mà Thất Hải Ngư Tá» lại thu mình rụt cổ, còn luôn miệng gượng cưá»i, tá»±a như gặp phải chuyện rất khó xá».
Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình thấy bá»n giáo đồ Thiên Tranh giáo đột nhiên ngừng chiến thì lấy là m kỳ quái, lão nhìn qua Y Phong, thấy trên mặt chà ng cÅ©ng lá»™ vẻ kinh hãi, cả hai Ä‘á»u thầm tá»± há»i mình :
- Bá»n ngưá»i nà y Ä‘ang bà y trò gì thế?
Äá»™t nhiên nghe Diệu Thá»§ Hứa Bạch quát lá»›n má»™t tiếng như sấm vang :
- Nằm xuống!
Tiếng quát chưa dứt thì đã có mấy tiếng kinh thiên động địa vang lên. Tiá»n Dá»±c cưá»i nhạt, nói :
- Sợ rằng chưa chắc là m gì được nhau.
Vạn Thiên Bình, Y Phong bất giác cùng nhìn vá» má»™t hướng, lúc nà y chỉ thấy Tiá»n Dá»±c và Hứa Bạch Ä‘á»u đã ngừng thân thá»§, mặt đối mặt nhìn nhau trừng trừng. Thân hình Diệu Thá»§ Hứa Bạch hÆ¡i chồm tá»›i trước, mục quang lấp lánh như Ä‘iện, song thá»§ nổi đầy gân xanh từ từ đẩy ra trước, chốc chốc phát ra tiếng kêu “răng rắc†từ những khá»›p xương, tình thế tá»±a như háºn không thể láºp tức đánh chết thiếu niên đứng trước mặt mình.
Còn Tiá»n Dá»±c thì mặt đầy vẻ lạnh lùng, tư thế đứng rất ngạo mạn, song trong ánh mắt dưá»ng như có đôi chút kinh khiếp. Tuy thỉnh thoảng song thá»§ hÆ¡i khẽ run, nhưng căn bản thân hình hắn vẫn đứng vững như núi.
Hai ngưá»i nhìn nhau, chẳng ai nói má»™t lá»i, chẳng ai lui hoặc tiến ná»a bước. Vừa rồi song phương đối chưởng vá»›i nhau, Diệu Thá»§ Hứa Bạch muốn lấy ná»™i công tu luyện mấy chục năm để đánh ngã đối phương, nà o ngá» Tiá»n Dá»±c tuy trẻ tuổi, nhưng nhá» mấy năm luyện ná»™i công tâm pháp cá»§a Vô Danh lão nhân, nên vẫn có thể chống đỡ được.
Äiá»u nà y chẳng những gây bất ngỠđối vá»›i Hứa Bạch, mà ngay cả Vạn Thiên Bình đứng ngaòi quan chiến cÅ©ng bất giác chau mà y thầm tá»± há»i :
- “Thiếu niên nà y là ai? Sao lại có võ công cao cưá»ng như váºy?â€
Thất Hải Ngư Tá» Vi Ngạo Váºt chau mà y nhìn bá»n Äa Thá»§ chân nhân và Yến SÆ¡n tam kiếm dần khuất và o cánh rừng già . Lúc nà y cÅ©ng vì tiếng quát như sấm cá»§a Hứa Bạch là m kinh động, nên lão má»›i quay đầu nhìn lại. Mục quang quét nhìn tứ phÃa, đột nhiên lão sải bước Ä‘i và o đương trưá»ng. Khi đến trước mặt Vạn Thiên Bình thì Vi Ngạo Váºt khẽ hắng giá»ng, Ä‘oạn nói :
- Tệ giáo và các hạ vốn không thù không oán, hôm nay tuy vì Giáo chá»§ phu nhân mà xảy ra nhiá»u chuyện hiểu lầm, bây giá» trong tệ giáo lại xảy ra má»™t biến cố to lá»›n, bá»n tại hạ đà nh phải cáo biệt, ngà y sau sẽ là bạn hay là thù, tùy ý các hạ chá»n lá»±a váºy.
Vừa nói lão vừa dịch bước đến bên Tiá»n Dá»±c, khi lá»i vừa dứt thì lão bất ngá» quay sang thầm thì vá»›i Tiá»n Dá»±c mấy câu. Nà o ngá» Tiá»n Dá»±c vẫn trừng mắt nhìn Hứa Bạch không chá»›p, tá»±a như căn bản chẳng nghe Vi Ngạo Váºt nói gì.
Hiện tại, má»—i nhân váºt tại đưá»ng trưá»ng Ä‘á»u có ân oán cá»§a riêng mình, sư phức tạp cá»§a tình hình khá tế nhị, ngưá»i ngoà i cuá»™c tuyệt đối không thể hiểu. Trong đó, ân oán giữa Y Phong và Thiên Tranh giáo là thâm sâu nhất, chà ng lạnh lùng theo dõi từng cỠđộng cá»§a Thất Hải Ngư Tá» rồi nhìn sang dung diện Vạn Thiên Bình, nhất thá»i cÅ©ng chẳng biết nên là m thế nà o cho phải.
Äá»™t nhiên Diệu Thá»§ Hứa Bạch lại quát má»™t tiếng nữa, cước bá»™ khẽ động, thân hình khai triển như mãnh hổ, ngÅ© chỉ xòe ra như vuốt thương ưng, tả thá»§ xuất hư chiêu đánh và o bên phải Tiá»n Dá»±c, hữu thá»§ xuất má»™t chưởng đánh “vùâ€, kÃch và o đại huyệt Kỳ Gian dưới ngá»±c trái cá»§a hắn.
Chiêu nà y xem ra rất bình thưá»ng, chẳng có gì lạ, nhưng lại là má»™t tuyệt chiêu mà Diệu Thá»§ Hứa Bạch khổ tâm sáng tạo, trong thá»i gian mưá»i năm tỉ thà vá»›i Vạn Thiên Bình tại Vô Lượng sÆ¡n. Vừa rồi Tiá»n Dá»±c đối chưởng vá»›i Hứa Bạch, tuy bá» ngoà i không có biến hóa, nhưng thá»±c ra chân khà đã tiêu giảm không Ãt, bây giá» thấy Hứa Bạch bất ngá» công kÃch, hắn không kịp suy nghÄ© gì, vai trái khẽ lắc qua má»™t bên, vai phải xuống tấn, định tránh né chưởng cá»§a đối phương.
Nà o ngá» lúc đó Vạn Thiên Bình cưá»i nhạt má»™t tiếng và nói :
- Tả thá»§ xuất XÃch Thá»§ Cầm Long, hữu thá»§ xuất Phụng Hoà ng Triển Dá»±c, chân phải tiến tá»›i bước thẳng và o chÃnh cung.
Lão ta nói rất nhanh, tá»±a như châu rÆ¡i mâm ngá»c, tả thá»§ cá»§a Tiá»n Dá»±c coi lại rồi duá»—i ra, quả nhiên hắn thi triển ngay chiêu XÃch Thá»§ Cầm Long. Nhưng hữu thá»§ lại không kịp cỠđộng, bởi lẽ Vạn Thiên Bình nói quá nhanh, hắn chỉ nghe được câu đầu.
Vạn Thiên Bình chau mà y, khẽ quát :
- Ngu quá!
Thất Hải Ngư Tá» Vi Ngạo Váºt đã lui ba bước, khi thấy Tiá»n Dá»±c xuất chiêu XÃch Thá»§ Cầm Long thì lão thầm kinh hãi. Nên biết theo võ há»c thông thưá»ng mà nói, chỉ cần lắc vai co chân phải, sau đó vung chưởng đánh ra má»›i hợp lý. ChÃnh vì thế mà Vi Ngạo Váºt lấy là m kỳ quái, tại sao Tiá»n Dá»±c lại nghe theo lá»i cá»§a bằng hữu cá»§a đối thá»§.
Chỉ có Y Phong má»›i biết ân oán giữa Hứa Bạch và Vạn Thiên Bình, và cÅ©ng biết chuyện bá»n há» từng giao đấu mưá»i năm trong Vô Lượng sÆ¡n. Vì váºy chà ng biết chiêu thức cá»§a Vạn Thiên Bình nói ra, tất phải là tuyệt kỹ võ công phá chiêu nà y cá»§a Hứa Bạch.
Chợt nghe Diệu Thá»§ Hứa Bạch quát má»™t tiếng rồi thu chưởng xoay ngưá»i, thay đổi thế công, lúc nà y nếu Tiá»n Dá»±c y theo lá»i Vạn Thiên Bình chân phải tiến tá»›i, bước thẳng và o chÃnh cung thì nhất định sẽ cướp được tiên cÆ¡.
Vi Ngạo Váºt nhìn Vạn Thiên Bình vá»›i ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên, cùng lúc đó, bá»—ng nhiên nghe Hứa Bạch quát lá»›n, thân hình xoay mạnh rồi bất ngá» bổ vá» phÃa Vạn Thiên Bình. Sá»± biến phát sinh đột ngá»™t nà y khiến Vi Ngạo Váºt, Tiá»n Dá»±c Ä‘á»u sững sá», nhất thá»i mắt tròn xoe, miệng há hốc.
Hứa Bạch gằn giá»ng nói :
- HỠVạn kia, trả lại huyết cho ta!
Lá»i nà y khiến Y Phong bất giác nhá»› lại cảnh tượng thê thảm trong núi Vô Lượng.
Chà ng vốn là ngưá»i gan dạ, can đảm, nhưng lúc nà y trong lòng bà n tay đã xuất đầy mồ hôi lạnh. Tiá»n Dá»±c, Vi Ngạo Váºt chẳng biết má»™t chút chân tướng cá»§a chuyện nà y, nhưng nghe khẩu khà cá»§a Hứa Bạch, cả hai cÅ©ng cảm thấy á»›n lạnh.
Trông Hứa Bạch lúc nà y chẳng khác má»™t con cuồn glong, thi triển tuyệt chiêu trà mạng, hai quái nhân nà y động thá»§ còn kịch liệt gấp mấy lần khi Hứa Bạch và Tiá»n Dá»±c động thá»§. Y Phong thừa biết ân oán giữa hai nhân váºt nà y là không thể hòa giải, và chà ng hiểu rằng nếu có hóa giải cho bá»n há» thì quả tháºt còn khó hÆ¡n lên trá»i.
Vi Ngạo Váºt thấy Tiá»n Dá»±c vẫn ngẩn ngưá»i theo dõi thân thá»§ hai lão quái nhân thì lão ngầm thở dà i má»™t tiếng, Ä‘oạn ká» tai Tiá»n Dá»±c thầm thì mấy câu. Lần nà y, Tiá»n Dá»±c hÆ¡i biến sắc, hắn quét mục quang nhìn ra xa rồi đột nhiên cao giá»ng nói :
- Ba năm sau, Tiá»n Dá»±c sẽ ở đây kÃnh chỠđại giá cá»§a các hạ.
Äang lúc hắn quay ngưá»i thì nghe Diệu Thá»§ Hứa Bạch cưá»i lá»›n mấy tiếng rồi nói :
- ÄÆ°á»£c, được, ba năm sau...
Lão xoay chuyển thân hình rồi mãnh kÃch liên tiếp bốn chưởng, bốn chưởng nà y chẳng những như sấm động chá»›p giáºt, uy lá»±c tuyệt luân, mà bá»™ vị xuất chiêu cÅ©ng khác thưá»ng. Äiá»u nà y khiến Tiá»n Dá»±c khẽ thở dà i, thầm nghÄ© :
- “Võ công cá»§a ngưá»i nà y sao kỳ diệu đến thế?â€
NghÄ© Ä‘oạn, hắn quay sang nói vá»›i Vi Ngạo Váºt :
- Chuyện bên đó, các vị tá»± Ä‘i lo váºy, tại hạ... tại hạ...
Lá»i chưa dứt thì hắn đã xoay ngưá»i, phất tay áo mà đi.
Vi Ngạo Váºt biến sắc, lão ngạc nhiên nói :
- Tiá»n thiếu hiệp, ngươi...
Lão cÅ©ng nói chưa hết câu thì thân hình Tiá»n Dá»±c đã lướt ra ngoà i xa mấy trượng, chá»›p mắt đã dần khuất ở chốn xa trên đưá»ng sÆ¡n đầu.
Vi Ngạo Váºt đứng ngẩn ngưá»i má»™t lúc, đột nhiên lão xoay ngưá»i rồi lướt Ä‘i theo hướng bá»n Tạ VÅ© Tiên vừa Ä‘i.
Y Phong cÅ©ng định phóng theo, nhưng chà ng nhìn lại thì thấy Hứa Bạch và Vạn Thiên Bình cà ng đánh cà ng kịch liệt, chà ng biết nếu mình cÅ©ng bá» Ä‘i thì nhất định hai lão quái sẽ đánh đến độ không chết không thôi. Khi đó chẳng biết ai sẽ tá» thương dưới tay ai, tháºm chà cả hai Ä‘á»u lưỡng bại câu thương cÅ©ng không chừng.
Giữa chà ng và hai lão nà y tuy chẳng có ân nghÄ©a gì để nói, nhưng hiện tại chà ng cÅ©ng không nhẫn tâm bá» Ä‘i. Nhất thá»i có hà ng loạt ý nghÄ© nảy ra trong đầu chà ng, tuy thừa biết căn cÆ¡ võ công cá»§a mình, nếu há»c thêm chiêu thức cá»§a hai lão quái nà y sẽ có nhiá»u Ãch lợi, nhưng ngay cả bản thân chà ng cÅ©ng không nhìn má»™t lần. Chà ng cúi đầu suy nghÄ© má»™t lát rồi đột nhiên quát lá»›n :
- Vạn Hồng, cô nương là m sao thế?
Äoạn chà ng tung mình phóng Ä‘i như chá»›p và o cánh rừng bên cạnh.
Thiết Diện Cô Hà nh Khách tuy lạnh lùng tà n khốc, nhưng nghe hai tiếng “Vạn Hồng†thì bất giác lão cũng kêu lên :
- Hồng nhi, ngươi là m sao váºy?
Lá»i chưa dứt thì lão đã tung ngưá»i ra sau năm thước, chẳng để ý đến Hứa Bạch nữa, nhất thá»i truy theo Y Phong mà đi.
Äối vá»›i má»™t nhân váºt lạnh lùng như Vạn Thiên Bình, chỉ có má»™t chuyện duy nhất đủ khiến lão phải động tâm, Y Phong biết rằng nếu muốn hai nhân váºt nà y tạm ngưng chiến thì chỉ còn cách dùng tình phụ tỠđể đánh động Vạn Thiên Bình mà thôi. Do đó, tuy chà ng chẳng thấy bóng dáng Vạn Hồng, nhưng vẫn cố ý la lá»›n rồi phóng Ä‘i, khi thấy Vạn Thiên Bình truy theo sau, chà ng mừng thầm trong lòng và gia tăng cước lá»±c.
Diệu Thá»§ Hứa Bạch ngẩn ngưá»i má»™t lát rồi dáºm chân, nói :
- Ngươi chạy đến chân trá»i góc bể, lão phu cÅ©ng không bá» qua cho ngươi.
Nói đoạn, lão cũng thi triển khinh công đuổi theo sau.
Võ công cá»§a ba ngưá»i Ä‘á»u đủ thấy kinh thế hãi tục, vì thế chá»›p mắt đã khuất dạng trong rừng. Cánh rừng tuy khá yên tÄ©nh, nhưng bá»—ng nhiên có tiếng rên Ä‘au đớn từ xa loáng thoáng truyá»n lại. Y Phong hÆ¡i ngạc nhiên, chà ng vá»™i chuyển hướng lướt Ä‘i vá» phÃa có tiếng rên. Vạn Thiên Bình nghe tiếng rên nà y thì cà ng sốt ruá»™t, lão mở miệng gá»i lá»›n :
- Hồng nhi, là ngươi phải không, ngươi bị sao váºy?
Và chỉ sau hai bước nhảy, thân hình lão đã như mÅ©i tên xuyên qua đám cây ráºm rạp và lướt đến cạnh Y Phong, lão nói :
- Hồng nhi ở đó phải không? Cô ta bị sao váºy?
Y Phong khẽ lắc đầu, chân vẫn không dừng bước, chà ng lướt qua mấy lùm cây ráºm rạp nữa thì thấy có bóng ngưá»i thấp thoáng, định nhãn nhìn kỹ hóa ra đó là bá»n Yến SÆ¡n tam kiếm.
Cõi lòng Thiết Diện Cô Hà nh Khách lúc nà y rối loạn như tÆ¡ vò, lão đỠkhà phi thân tá»›i như chá»›p, song mục lạnh lùng quét nhìn ra, chỉ thấy bá»n Yến SÆ¡n tam kiếm, Lao SÆ¡n tam kiếm, Nam Cung song kiếm, Tạ VÅ© Tiên và Vi Ngạo Váºt Ä‘ang ngẩn ngưá»i đứng trước má»™t lùm cây ráºm. Và tiếng kêu rên Ä‘au đớn từ trong lùm cây đó phát ra không ngá»›t.
Bá»n nà y thấy bá»n Vạn Thiên Bình và o rừng thì Ä‘á»u quay lại nhìn rồi láºp tức chăm chú nhìn và o lùm cây, mặt đầy vẻ lo lắng và hoảng loạn, không ai nói má»™t lá»i nà o.
Vạn Thiên Bình trầm giá»ng há»i :
- Trong đó là ai?
Lúc nà y lão đã nghe ra tiếng rên đó không phải là Hồng nhi cá»§a lão, nhá» váºy mà tâm thần đã bình tÄ©nh, nhưng bá»n ngưá»i kia chỉ quay lại nhìn lão rồi chẳng nói gì. Tiếng rên trong lùm cây cà ng lúc cà ng dồn dáºp, trên mặt bá»n Tạ VÅ© Tiên, Vi Ngạo Váºt cà ng lá»™ vẻ khẩn trương, mục quang cà ng chăm chú nhìn và o lùm cây không chá»›p.
Thiết Diện Cô Hà nh Khách tuy hà nh tẩu giang hồ lâu năm, kinh nghiệm phong phú, kiến văn quảng bác, nhưng xưa nay chưa thấy chuyện khác thưá»ng như thế nà y, trong lòng cảm thấy kỳ quặc, lão thầm nghÄ© :
- “Ngưá»i kêu rên trong đó là ai? Xem ra tất có quan hệ rất lá»›n vá»›i bá»n giáo đồ Thiên Tranh giáo nà y, nhưng sao bá»n chúng không và o giúp đỡ? Hay là trong đó có cao thá»§ võ lâm nà o đó là m bá»n chúng Ä‘á»u khiếp sợ. Và cao thá»§ nà y Ä‘ang thi triển cá»±c hình vá»›i má»™t ngưá»iâ€.
|

30-08-2008, 11:32 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 33
Ngá»c tán hương tiêu
Lúc nà y, Y Phong cÅ©ng đã lướt đến nÆ¡i, sau khi ngưng thần lắng nghe tiếng rên trong lùm cây, mặt chà ng đột nhiên biến sắc. Chà ng láºp tức sải bước đến cạnh lùm cây, nhưng bá»—ng nhiên như nhá»› đến Ä‘iá»u gì, chà ng lại dừng bước rồi lui ra sau. Mục quang nhìn qua bá»n Lao SÆ¡n tam kiếm, ba huynh đệ Lao SÆ¡n tam kiếm đưa mắt nhìn nhau, Ä‘oạn khẽ gáºt đầu vá»›i Y Phong, trong lòng má»i ngưá»i Ä‘á»u có tÃnh toán, nhưng không ai chịu nói ra.
Äá»™t nhiên trong rừng có tiếng lá sá»™t soạt, trong đám lá bay tứ tán, có má»™t bóng ngưá»i nhẹ nhà ng hạ thân xuống. Vạn Thiên Bình liếc mắt nhìn rồi cưá»i nhạt, nói :
- Ngươi yên tâm, ta không chuồn đi đâu.
- Ngươi có chuồn cũng không được!
Thì ra ngưá»i vừa đến là Diệu Thá»§ Hứa Bạch, vừa rồi do cháºm chân má»™t chút nên lão ta má»›i đến sau, khi đã và o trong rừng, lão chẳng biết Y Phong và Vạn Thiên Bình Ä‘i hướng nà o, nhưng sau khi nghe được tiếng rên, lão cÅ©ng láºp tức truy đến. Song, vì rừng cây quá ráºm, lão lại không thể nhẫn nại, nên má»›i thi triển tuyệt kỹ khinh công, độc bá»™ thiên hạ, tung mình lướt bừa tá»›i.
Qua má»™t lúc thì tiếng rên đột nhiên ngừng lại, má»i ngưá»i cà ng thêm khẩn trương, tháºm chà không dám thở mạnh.
Diệu Thá»§ Hứa Bạch đảo mắt nhìn quanh má»™t vòng, thấy sắc diện cá»§a má»i ngưá»i như váºy thì lão cÅ©ng lấy là m kỳ quái, miệng khẽ mắng má»™t câu :
- Thế nà y là thế nà o, sao không và o trong xem th�
Nói Ä‘oạn, lão sải bước Ä‘i đến lùm cây, Äa Thá»§ chân nhân, Thất Hải Ngư Tá» và bá»n Yến SÆ¡n tam kiếm láºp tức giăng ngang cản trước mặt lão.
Diệu Thá»§ Hứa Bạch lại cao giá»ng quát và trừng mắt nhìn bá»n giáo đồ Thiên Tranh giáo, ngay lúc đó Y Phong lướt tá»›i cạnh lão và ká» tai thì thầm mấy câu.
Diệu Thá»§ Hứa Bạch lại ngá»› ngưá»i rồi đột nhiên cưá»i lá»›n, nói :
- Thì ra là có ngưá»i sinh nở trong đó.
Äoạn lão khẽ há»i Y Phong :
- Là thê tỠcủa ngươi phải không?
Hiện tại trong lòng Y Phong Ä‘ang bị phẫn ná»™ và hổ thẹn cấu xé, nghe váºy chà ng cÅ©ng chẳng biết nên trả lá»i thế nà o. Äa Thá»§ chân nhân Tạ VÅ© Tiên “hừ †mạnh má»™t tiếng rồi nói :
- Nếu có kẻ nà o bất kÃnh vá»›i Giáo chá»§ phu nhân cá»§a bá»n ta thì bất kể kẻ đó là ai, cÅ©ng Ä‘á»u phải bá» mạng tại đây đấy!
Diệu Thá»§ Hứa Bạch liếc ngang má»™t cái. Vạn Thiên Bình cướp lá»i nói :
- Chuyện cá»§a mình chưa lo xong mà đi quản và o chuyện thiên hạ, tháºt là ngu quá Ä‘i thôi.
Hứa Bạch xắn tay áo rồi cháºm rãi bước đến trước Vạn Thiên Bình, mục quang cá»§a hai lão lại trừng trừng nhìn nhau, tình thế như sắp trương cung bạt kiếm.
Vi Ngạo Váºt cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nói :
- Nơi phụ nhân sinh nở mà trừng mắt giương uy, hừ, ta chẳng biết đó là hảo hán phương nà o mà lạ thế.
Lá»i chưa dứt thì tiếng rên trong lùm cây lại truyá»n ra, tuy trong lòng má»i ngưá»i Ä‘á»u lo lắng, nhưng ai cÅ©ng không tiện bước và o. Diệu Thá»§ Hứa Bạch vá»— ngá»±c mấy cái rồi dưá»ng như không trấn áp được ná»™ khà trong lòng, lão buá»™t miệng nói vá»›i Vạn Thiên Bình :
- Giữa ngươi và ta vẫn chưa thanh toán sòng phẳng, ngươi còn đứng đó là m gì? Äi ra ngoà i tái đấu má»™t tráºn nữa.
Vi Ngạo Váºt cưá»i nhạt, tiếp lá»i :
- Äúng thế, đúng thế! Chuyện nÆ¡i nà y căn bản không liên quan đến các vị, tốt nhất là các vị hãy ra ngoà i cho.
Mấy lá»i nà y được nói rất khẽ, vì ai cÅ©ng không muốn là m kinh động sản phụ bên trong.
Nà o ngá», đột nhiên có má»™t trà ng cưá»i khanh khách từ má»™t nÆ¡i trong rừng sâu truyá»n ra, trà ng cưá»i Ä‘ay nghiến tá»±a như tiếng chá»i mắng. Tiếp đó là má»™t bóng ngưá»i uyển chuyển lướt tá»›i, nhưng thấy đương trưá»ng có quá nhiá»u ngưá»i thì bóng ngưá»i kia có vẻ hÆ¡i kinh ngạc. Sau khi dừng bước và nhìn quanh má»™t vòng, ngưá»i nà y láºp tức vá»— vỠđứa trẻ ôm trong tay, miệng không ngừng phát ra những trà ng cưá»i.
Má»i ngưá»i vừa thấy bóng ngưá»i vừa xuất hiện thì bất giác Ä‘á»u thầm kinh ngạc, vì thân hình ngưá»i nà y uyển chuyển, thể thái dịu dà ng, nhưng tóc rối bá»i như ổ quạ, y phục rách nhiá»u nÆ¡i, diện mục xấu vá»›i nhiá»u vết thẹo ngang dá»c.
Vạn Thiên Bình thấy ngưá»i naà y, bất giaác biến saắc, lui ra sau hai bước.
Vi Ngạo Váºt trấn định tinh thần, lên tiếng há»i :
- Cô nương là ai? Ôm hà i tỠcủa Giáo chủ tệ phái là m gì?
Nà o ngá» dưá»ng như nữ tá» nà y chẳng nghe lá»i lão ta nói, nà ng há miệng cưá»i khanh khách. Y Phong nhìn diện mục nà ng thì có cảm giác như bị Ä‘iện giáºt, hồi lâu sau chà ng má»›i định thần trở lại, Ä‘oạn bước tá»›i chụp cánh tay nà ng và nói :
- Nam Tần, nà ng là m sao thế?
Thì ra nữ tá» nà y chÃnh là Tiêu Tương Phi Tá» Tiêu Nam Tần, má»™t trong tứ đại mỹ nhân cá»§a võ lâm trước đây. Hiện tại nà ng nhìn Y Phong vá»›i ánh mắt đỠđẫn, trong ánh mắt ẩn hiện vui buồn bi thương lẫn lá»™n. Nhưng láºp tức biến thà nh vẻ hoang mang, nà ng lạnh lùng nói :
- Ngươi là ai?
Tay trái ôm chặt hà i tá», tay phải hất mạnh, đẩy Y Phong ra tháºt xa.
Y Phong ngá»› ngưá»i, trong lòng chà ng vừa xót xa vừa hổ thẹn. Ngay lúc ấy lại có má»™t bóng nữ nhân nữa lướt đến, miệng quát lá»›n :
- Xú nha đầu kia, tại sao lại cưới hà i tỠcủa ta?
Vạn Thiên Bình liếc mắt nhìn qua, rồi lạnh lùng “hừ†má»™t tiếng, bá»—ng nhiên lão tung ngưá»i như gió lướt đến cạnh nữ nhân nà y và chụp lấy cổ tay nà ng. Nữ nhân kinh hãi kêu lên :
- Phụ thân!
Vạn Thiên Bình nộ khà nói :
- Lẽ nà o nha đầu ngươi cũng điên rồi chăng?
Nói đoạn lão nắm tay Vạn Hồng lôi đi.
Diệu Thủ Hứa Bạch quát lớn :
- Ngươi chạy đà ng trá»i.
Rồi sải bước phóng theo ngay.
Y Phong ngẩn ngưá»i hồi lâu rồi bá»—ng nhiên thở dà i nói :
- Nam Tần, nà ng hãy nghỉ ngơi đi, đưa hà i tỠtrong tay cho ta giữ nhé.
Ãnh mắt cá»§a Tiêu Nam Tần vẫn như ngưá»i tiêu hồn lạc phách, bá»—ng nhiên nà ng cưá»i nhạt và nói :
- Äây là hà i tá» cá»§a ta, ta không đưa cho ngươi giữ đâu.
Bá»n Tạ VÅ© Tiên, Vi Ngạo Váºt và những kiếm thá»§ cùng nhìn vá» phÃa Y Phong, rồi lại nhìn nữ nhân xấu xà như khùng như Ä‘iên kia, nhất thá»i bá»n chúng cÅ©ng không biết xá» trà thế nà o. Ngay lúc đó bá»—ng nhiên có tiếng khóc “oe... oe†cá»§a hà i tá» từ trong lùm cây ráºm truyá»n ra.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u biến sắc, chỉ có Thiết Diện Cô Hà nh Khách báºt cưá»i, nà ng vui mừng kêu lên :
- Còn có một hà i tỠnữa.
Thân hình lay động, chớp mắt nà ng đã lướt và o lùm cây và mất dạng trong đó.
Nguyên từ khi biết diện mạo cá»§a mình trở nên xấu xà bởi những vết thẹo ngang dá»c do đá cắt. Thiết Diện Cô Hà nh Khách đã vô cùng Ä‘au đớn, nà ng cứ lang thang trong rừng sâu núi thẳm, và tÃnh khà trở nên thất thưá»ng. Suốt ngà y nà ng cứ Ä‘i như ngưá»i vô hồn, chẳng có mục Ä‘Ãch, thế rồi hôm nay nà ng bất ngá» gặp Vạn Hồng ôm má»™t hà i tá» chạy loạn trong rừng. Tinh thần nà ng tuy còn hoang mang, song nà ng vẫn có thể nháºn ra Vạn Hồng, khi bị nà ng bất ngá» chặn đưá»ng thì Vạn Hồng vô cùng kinh hoảng, trong lúc đối phương sÆ¡ suất, Tiêu Nam Tần đã cướp lấy hà i tá».
Nên biết tinh thần cá»§a má»™t ngưá»i khi bị tác động cá»±c mạnh thì ngưá»i đó tất phải tìm má»™t sá»± an á»§i, đối vá»›i Tiêu Nam Tần lúc nà y, sá»± an á»§i lá»›n nhất cá»§a nà ng là hà i nhi. Vì váºy, khi nghe trong lùm cây có tiếng khóc cá»§a hà i nhi thì nà ng láºp tức lướt và o, bá»n Vi Ngạo Váºt cả kinh kêu thất thanh má»™t tiếng rồi muốn ngăn chặng nà ng, nhưng đã không kịp.
Y Phong lặng lẽ nhìn theo bóng Tiêu Nam Tần, trong lòng chà ng đương nhiên có hà ng trăm cảm giác lẫn lá»™n, bất giác chà ng buông má»™t tiếng thở dà i, rồi nhìn ra xung quanh. Lúc nà y bá»n đệ tá» Thiên Tranh giáo đã áp sát lùm cây, nhưng vẫn không có kẻ nà o dám bước và o trong.
Chợt có tiếng cưá»i cá»§a Tiêu Nam Tần từ trong lùmg cây truyá»n ra, nà ng nói :
- Hà i tá» nà y vừa trắng vừa tròn, tháºt đáng yêu, tháºt thÃch thú...
Lúc giá»ng nói cất lên thì thanh âm vẫn còn gần, cà ng vá» sau thì thanh âm cà ng xa dần, rõ rà ng ngay cả hà i nhi má»›i sinh cÅ©ng bị nà ng ôm Ä‘i. Y Phong vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, chà ng thầm nghÄ© :
- Bá»n giáo đồ Thiên Tranh giáo nà y thấy hà i tá» cá»§a Giáo chá»§ bị cướp Ä‘i mà vẫn không dám tiến má»™t bước, tuy là kiêng kỵ nhưng ngá»™ biến phải tòng quyá»n, hà tất phải câu nệ như váºy.
à nghÄ© nà y chỉ thoáng qua trong đầu, vì chà ng láºp tức nghÄ© đến hà i tá» cá»§a mình, hiện cÅ©ng bị Tiêu Nam Tần ná»a cuồng ná»a Ä‘iên ôm Ä‘i, lòng vô cùng lo lắng thì còn đâu tâm tư để nghÄ© đến chuyện khác.
Những thá»› thịt trên mặt Vi Ngạo Váºt khẽ rung động, lão quét mục quang nhìn quanh rồi trầm giá»ng nói :
- Phu nhân không việc gì chứ, bá»n đệ tá» Ä‘á»u chá» bên ngoà i, phu nhân không cần khẩn trương, chá» lát nữa phu nhân thu tháºp xong, bá»n đệ tá» sẽ và o lo liệu.
Nói xong lão lui bước đến bên cạnh gốc cây, bế mục dưỡng thần, bá»n kiếm thá»§ thấy váºy cÅ©ng bèn lui ra má»™t bên. Nên biết địa vị cá»§a Thất Hải ngư Tá» Vi Ngạo Váºt trong Thiên Tranh giáo rất cao, do đó má»™t khi lão ta mặc nhiên như váºy thì ngưá»i khác không cỠđộng.
Còn Y Phong thì sao, chẳng biết trong lòng chà ng Ä‘ang có ý vị gì, chà ng muốn truy theo Tiêu Nam Tần nhưng không thể cất bước, nhất thá»i vẫn đứng ngẩn ngưá»i rất lâu dưới gốc cây.
Gió luồn qua cánh rừng, lá cây xà o xạc, tuy nhiên không khà vẫn rất tÄ©nh lặng, má»i ngưá»i có thể nghe tiếng thở cá»§a nhau. Hồi lâu sau, chợt có tiếng sá»™t soạt cá»§a y phục, có lẽ là Tiết Nhược BÃch Ä‘ang cố nén Ä‘au sau khi sinh đẻ để thu tháºp y phục cá»§a mình.
Giữa lúc má»i ngưá»i Ä‘ang hồi há»™p chỠđợi thì đột nhiên có má»™t tiếng kêu thảm từ trong lùm cây phát ra. Sau khi tiếng kêu lá»t và o tai, quần hà o Ä‘á»u nháºn ra ngay, đó là tiếng cá»§a Tiêu Hồn phu nhân Tiết Nhược BÃch.
Sau tiếng kêu thảm là giá»ng nói đứt quảng cá»§a nà ng :
- Ngươi... ngươi tha cho ta... ta không dám...
Giá»ng nói chợt dừng, và lại má»™t tiếng kêu thảm nữa vang lên.
Quần hà o biến sắc, Y Phong không kiên nhẫn được nữa, chà ng tung ngưá»i phóng à o và o lùm cây, bá»n Yến SÆ¡n tam kiếm, Äa Thá»§ chân nhân cÅ©ng lao theo. Trong lùm cây có má»™t khoảng trống chừng năm thước vuông, trên mặt đất nhuốm đầy vết máu. Tiết Nhược BÃch nằm thu mình dưới đất, và khi bá»n Y Phong và o tá»›i nÆ¡i thì cÅ©ng chÃnh là lúc có má»™t bóng thanh y từ trong lùm cây lướt Ä‘i.
Bá»n Yến SÆ¡n tam kiếm, Äa Thá»§ chân nhân Ä‘á»u kinh hãi lướt đến trước Tiết Nhược BÃch, sau khi cúi xuống nhìn, cả bá»n Ä‘á»u tái mặt và kêu thất thanh, nhất thá»i bước chân loạng choạng lui ra sau.
Thì ra lúc nà y Tiêu Hồn phu nhân Tiết Nhược BÃch Ä‘ang cuá»™n mình nằm trên vÅ©ng máu, hai mắt nhắm nghiá»n, sắc diện tái nhợt, không còn má»™t hÆ¡i thở, giữa ngá»±c có cắm má»™t thanh Ä‘ao, huyết tươi theo cán Ä‘ao từ từ chảy ra.
Lao SÆ¡n tam kiếm, Nam Cung song kiếm và Thất Hải Ngư Tá» cÅ©ng láºp tức lao và o, và cùng kêu thất thanh má»™t tiếng. Nhưng tiếng kêu cá»§a bá»n chúng rất ngắn, vì khi mục quang tiếp xúc vá»›i chuôi Ä‘ao thì trên mặt chúng Ä‘á»u lá»™ vẻ kinh khiếp. Trong thá»i khắc đó, dưá»ng như trá»i đất cÅ©ng ngưng kết lại.
Vi Ngạo Váºt buông má»™t tiếng thở dà i rồi đột nhiên phất tay bá» Ä‘i mà chẳng nói má»™t lá»i.
Yến SÆ¡n tam kiếm, Äa Thá»§ chân nhân, Nam Cung song kiếm đưa mắt nhìn nhau, dưá»ng như cả bá»n cÅ©ng Ä‘á»u ngầm than thở, Ä‘oạn lặng lẽ bước ra khá»i lùm cây. Lao SÆ¡n tam kiếm nhìn Tiết Nhược BÃch vá»›i ánh mắt thương hại, sau đó cả bá»n cùng lướt đến chá»— Y Phong.
Dưá»ng như bá»n há» có gì muốn nói vá»›i chà ng, nhưng thá»§y chung vẫn cố nén lại, má»—i ngưá»i buông má»™t tiếng thở dà i rồi lướt ra ngoà i. Y Phong ngẩn ngưá»i đứng nhìn thi thể Tiết Nhược BÃch, nhất thá»i cÅ©ng chẳng biết ý vị trong lòng chà ng như thế nà o, tuy nhiên thấy bá»n giáo đồ Thiên Tranh giáo đột nhiên bá» Ä‘i thì chà ng bất giác lấy là m kỳ quái.
Nhưng má»™t ná»—i bi ai khó nói đã khiến chà ng nhất thá»i quên Ä‘i sá»± nghi hoặc.
Chà ng nhá»› lại quãng thá»i gian tuy ngắn ngá»§i nhưng vô cùng đẹp trước đây, chà ng nhá»› cảnh hẹn hò trên chiếc cầu nhá», nhá»› lá»i minh thệ dưới trăng sao, những lá»i ngá»t ngà o trong căn nhà ấm cúng...
Äối vá»›i chà ng mà nói, tất cả dưá»ng như là sá»± thá»±c, nhưng cÅ©ng dưá»ng như quá xa vá»i. Chà ng ngắm nhìn thi thể lạnh như băng cá»§a Tiết Nhược BÃch, rồi bá»—ng nhiên cảm thấy rùng mình. Hồi lâu, chà ng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hoà ng hôn đã bao trùm đại địa, gió chiá»u phảng phất, khiến cảnh váºt cà ng thê lương tiêu Ä‘iá»u. Chà ng không thể khống chế ý nghÄ© cá»§a mình nên lại tiếp tục chìm và o cảnh đẹp đẽ ngà y xưa.
Thế là chà ng từ từ ngồi xuống, từ từ đưa tay ra nắm lấy bà n tay xinh đẹp nhưng giỠđây đã tái nhợt cá»§a Tiết Nhược BÃch, bất giác hai giá»t lệ tuôn ra khóe mắt, sau đó rÆ¡i xuống bà n tay cá»§a nà ng, trông tá»±a như hai hạt minh châu lấp lánh.
Nếu Tiết Nhược BÃch còn tri giác, còn cảm nháºn được cái nóng cá»§a giá»t lệ thì có lẽ nà ng cÅ©ng cảm thấy được an á»§i. Vì trong Ä‘á»i nà ng tuy không được nhưng cÅ©ng tìm được má»™t nam tá» Ä‘a tình ngồi bên cạnh nhá» lệ khi nà ng chết.
Mà n đêm dần buông, cảnh sắc tá»±a như má»™ng. Y Phong khẽ áp bà n tay cá»§a nữ tá» từng tha thiết yêu chà ng và cÅ©ng từng được chà ng tha thiết yêu và o ngá»±c mình, ngoà i những hồi ức đẹp đẽ mà xa xôi ra, dưá»ng như chà ng chẳng muốn nghÄ© gì nữa.
Con ngưá»i tháºt lắm kỳ quái, há» thưá»ng sẽ quên Ä‘i những mất mát cá»§a ngưá»i chết, và chỉ nhá»› má»—i chá»— tốt cá»§a ngưá»i chết, có thể đây là nguyên nhân tại sao con ngưá»i được xưng là “vạn váºt chi linhâ€.
Thá»i gian vô tình trôi Ä‘i má»™t cách cháºm chạp, đêm cà ng lúc cà ng khuya. Cuối cùng Y Phong cÅ©ng đứng lên, chà ng đà o má»™t huyệt má»™ bên cạnh lùm cây, công việc nà y khiến hai tay chà ng tê buốt, mình mẩy bê bết đất. Nhưng tuyệt nhiên chà ng không để tâm đến Ä‘iá»u đó, chà ng cẩn tháºn ôm thi thể nà ng đặt và o huyệt má»™ sau đó cháºm rà i lấp lại...
Äá»™t nhiên, mục quang cá»§a chà ng lóe sáng, vì chà ng nhìn thấy cán Ä‘ao khảm và ng trước ngá»±c Tiết Nhược BÃch, thế là chà ng cúi ngưá»i nhổ nhanh Ä‘ao, và lau chùi vết máu rồi cất và o ngưá»i. Hiện tại chà ng không xem kỹ thanh Ä‘ao, vì khi má»™t ngưá»i đầy bi thương trong lòng thì chẳng còn tâm tình để quan sát bất kỳ má»™t sá»± váºt nà o.
Cuối cùng thì ngôi má»™ cÅ©ng đã hoà n tất, má»™t mỹ nhân xinh đẹp tuyệt luân, từng là m Ä‘iên đảo chúng sinh, bây giỠđã nằm sâu trong lòng đất. Y Phong buông má»™t tiếng thở dà i rồi bước ra khá»i lùm cây, tìm má»™t tảng đá bằng phẳng, Ä‘oạn chà ng ngồi xuống và lấy thanh Ä‘ao khắc bảy chữ: “Vong thê Tiết Nhược BÃch chi má»™.â€
Bảy chữ nà y tuy chẳng có gì khác thưá»ng, nhưng trong đó bao hà m sá»± khoan dung, nhân từ và tình cảm to lá»›n vô cùng. Äối vá»›i Tiết Nhược BÃch mà nói, thế gian chẳng có bất kỳ sá»± váºt gì có thể so sánh vá»›i bảy chữ nà y, và chắc rằng linh hồn nà ng sẽ cảm thấy được an á»§i và mỉm cưá»i dưới hoà ng tuyá»n.
Sau đó, Y Phong Ä‘em phiến đá chôn luôn xuống má»™, chỉ chừa lại má»™t Ãt là m dấu, vì chà ng không muốn thi thể cá»§a nà ng bị bất kỳ ngưá»i nà o xúc phạm. Xong việc chà ng lặng lẽ ngồi tá»±a lưng và o gốc cây nghỉ ngÆ¡i và chá» trá»i sáng.
Dưá»ng như vì tối qua có quá nhiá»u bi thương nên ánh sáng bình minh đặc biệt đến sá»›m. Y Phong uể oải đứng dáºy, chà ng ngắm nhìn má»™ lần nữa, Ä‘oạn cháºm rãi bước ra khá»i cánh rừng.
|

30-08-2008, 11:33 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 34
Trì má»™ thưá»ng xuân
Cảnh bình minh trong núi rừng tháºt tuyệt, ánh nắng và ng trải lên những cà nh non còn Ä‘á»ng sương đêm, tạo nên sá»± lấp lánh như pha lê. Khắp nÆ¡i chim muông ca hát, chà o mừng má»™t ngà y má»›i bắt đầu. Thế nhưng Y Phong chẳng còn lòng dạ nà o để thưởng thức cảnh đẹp đó, chà ng lững thững bước Ä‘i như ngưá»i vô hồn.
Nà o ngá» chà ng vừa ra khá»i rừng thì đột nhiên nghe tiếng gá»i :
- Nà y... Ngưá»i phÃa trước có phải Lã Nam Nhân không?
Bấy giá» Y Phong má»›i ngẩng đầu lên, trước mắt chà ng là má»™t sÆ¡n đạo chạy dà i ra xa, và hiện có má»™t thiếu nữ chừng mưá»i bốn, mưá»i lăm tuổi Ä‘ang từ từ chạy tá»›i. Khi nghe thiếu nữ nà y nói danh tá»± mà ngay cả bản thân chà ng dưá»ng như đã quên thì tâm thần chà ng bất giác chấn động. Chà ng định thần nhìn kỹ rồi cÅ©ng buá»™t miệng nói :
- Cô... cô nương có phải là ái nữ của Lăng đại hiệp không?
Thiếu nữ mỉm cưá»i, nói :
- Äúng rồi, tiểu nữ là Lăng Lâm, ồ, không ngá» Lã đại thúc vẫn còn nháºn ra.
Nà ng ngắm nhìn vẻ bÆ¡ phá» tiá»u tụy trên mặt Y Phong, tá»±a như muốn nói Ä‘iá»u gì nhưng lại thôi, cuối cùng nà ng ấp úng nói :
- Lã... Lã đại thúc, ngưá»i ở đây là m gì, không lẽ... không lẽ...
Y Phong buông má»™t tiếng thở dà i, cắt lá»i nà ng và nói :
- Äã lâu không gặp, chẳng ngá» cô nương cÅ©ng lá»›n đại rồi, ta... ta cÅ©ng già rồi... già rồi.
Chà ng từ từ nhìn ra xung quanh, rồi nói tiếp :
- Sao cô nương cÅ©ng đến đây, mẫu thân cá»§a cô nương đâu? Thá»i gian qua hai mẹ con cô nương Ä‘i đến nÆ¡i nà o?
Chà ng hÆ¡i ngừng lại, rồi chợt nhá»› chuyện hai mẹ con bá»n hỠđã theo Tam Tâm Thần Quân há»c nghệ, nên tiếp lá»i :
- Sao cô nương không ở chá»— Tam Tâm tiá»n bối táºp võ mà lại chạy đến đây?
Lăng Lâm báºt cưá»i, nói :
- Chỉ má»›i qua mấy tháng thôi, Lã đại thúc, sao ngưá»i lại nói mình già rồi?
Y Phong gượng cưá»i, nói :
- Cô nương còn trẻ, đương nhiên không thể biết, có những ngưá»i chỉ cần má»™t đêm là đã già đi rất nhiá»u rồi! Tá»±a như là qua mưá»i năm váºy. Nhưng cÅ©ng có những ngưá»i sống qua mưá»i năm mà tá»±a như chỉ má»™t ngà y.
Giá»ng cá»§a chà ng trầm và cháºm rãi, tá»±a như Ä‘ang trả lá»i Lăng Lâm cÅ©ng tá»±a như Ä‘ang nói vá»›i mình.
Lăng Lâm nhìn vẻ mặt tiá»u tụy cá»§a Y Phong, nà ng biết tất có chuyện gì đó khiến Lã đại thúc cá»§a nà ng Ä‘au lòng, nhưng nà ng lại không dám há»i. Nà ng đà nh cưá»i khẽ và nói :
- Tiểu nữ và gia mẫu vốn theo sư phụ luyện võ, có Ä‘iá»u hình như sư phụ còn nhiá»u chuyện phải là m, sau khi dạy tiểu nữ được mấy tháng thì ngưá»i bảo là phải Ä‘i hái thuốc.
Trước khi Ä‘i, ngưá»i bảo tiểu nữ phải luyện những công phu đã há»c được trong á»a năm, sau đó muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i.
Y Phong “à †má»™t tiếng, ánh mắt thẫn thá» cá»§a chà ng bất giác nhìn lên ngưá»i Lăng Lâm, chà ng cảm thấy thá»i gian tuy chỉ gần má»™t năm, nhưng thiếu nữ nà y đã thay đổi rất nhiá»u. Nhìn xong, trong lòng Y Phong chợt trá»—i dáºy má»™t cảm giác ấm áp, chà ng và hai mẹ con bá»n há» tuy chỉ gặp mặt không mấy lần, nhưng đã từng trải qua những giá» gian nan sinh tá». Y Phong vÄ©nh viá»…n không thể quên những ngà y đó, bây giá» gặp lại Lăng Lâm, chà ng cảm thấy như gặp lại cố nhân từ nhiá»u năm cách xa.
Thế là chà ng mỉm cưá»i và khẽ nói :
- Vì váºy nên cô nương luyện võ xong ná»a năm rồi lén chạy ra ngoà i chÆ¡i phải không? Lệnh đưá»ng có yên tâm không?
Lăng Lâm cÅ©ng Ä‘ang ngắm nhìn Y Phong, vì ấn tượng cá»§a chà ng lưu lại trong lòng nà ng rất mÆ¡ hồ, song nà ng thưá»ng nghe mẫu thân kể lại, rằng có má»™t ngưá»i dÅ©ng cảm chÃnh trá»±c như thế, đã từng cứu sinh mạng nà ng thoát khá»i ma chưởng cá»§a Äoạt Mệnh Song Thi.
Nhưng đến lúc nà y nà ng má»›i biết rằng, tuy chỉ gặp nhau không mấy lần, nhưng ấn tượng cá»§a chà ng đã khắc sâu trong lòng mình, khắc sâu đến độ khiến nà ng chỉ vừa trông thấy chà ng là láºp tức nháºn ra chà ng là ai.
Hồi lâu sau, nà ng mỉm cưá»i và nói :
- Không phải tiểu nữ lén trốn ra ngoà i, vì gia mẫu cÅ©ng cùng Ä‘i, bà ta muốn đến đây tìm má»™t ngưá»i.
Nà ng đưa tay khẽ vén tóc, đoạn nói tiếp :
- Lã đại thúc, hình như ngưá»i cÅ©ng có tâm sá»± gì thì phải, có thể nói cho tiểu nữ biết không, để tiểu nữ... để tiểu nữ chia sẻ vá»›i ngưá»i. Gia mẫu thưá»ng nói, chia sẻ phiá»n muá»™n cá»§a ngưá»i khác là má»™t Ä‘iá»u tốt. Lã đại thúc, ngưá»i nói xem, gia mẫu bảo thế có đúng không?
Y Phong lại gượng cưá»i, đột nhiên chà ng phát hiện ra rằng thiếu nữ nà y tháºt đáng yêu. Chà ng từ từ bước đến gần khẽ vá»— vai nà ng, vẻ cưá»i tuy không thể che đây ná»—i ưu tư trên mặt, và cà ng không thể che Ä‘áºy ná»—i bi thương trong lòng chà ng, nhưng cuối cùng thì chà ng cÅ©ng đã cưá»i, thương tâm cÅ©ng cưá»i. Nà ng cảm thấy bà n tay vá»— và o đầu vai mình sao mà ấm áp và to lá»›n đến thế, tá»±a như có thể khiến bất kỳ ngưá»i nà o cÅ©ng muốn giao tất cả những gì thuá»™c vá» mình cho đôi bà n tay ấy.
Y Phong mỉm cưá»i, nói :
- Tất nhiên là mẫu thân cô nương nói đúng, sau nà y... sau nà y tá»± nhiên ta sẽ nói tất cả phiá»n muá»™n trong lòng mình cho cô nương nghe.
Lăng Lâm ngẩng đầu lên, nà ng há»i :
- Tháºt ư? Lã đại thúc, ngưá»i không lừa tiểu nữ đấy chứ.
Y Phong thầm nghĩ :
- “Trên Ä‘á»i nà y còn có ai chia sẻ phiá»n muá»™n trong lòng ta, ôi...â€
Ãnh mắt cá»§a chà ng nhìn xuống thì bắt gặp ánh mắt Ä‘ang nhìn lên cá»§a Lăng Lâm, bất giác chà ng báºt cưá»i rồi nói :
- Sao ta có thể lừa cô nương chứ, bây giá» cô nương có muốn ta đưa cô nương Ä‘i tìm lệnh đưá»ng không?
Lăng Lâm cÅ©ng báºt cưá»i, nụ cưá»i thÆ¡ ngây, nà ng nói :
- ÄÆ°á»£c, tiểu nữ đưa Lã đại thúc Ä‘i tìm gia mẫu, bà ta mà gặp được đại thúc thì chẳng biết sẽ vui mừng như thế nà o. Lã đại thúc có biết không, gia mẫu luôn nhắc đến ngưá»i đó, nói rằng đại thúc rất dÅ©ng cảm, rất tốt bụng, chỉ đáng tiếc là không biết đại thúc Ä‘i đâu mà thôi.
Nói Ä‘oạn, nà ng nắm tay Y Phong kéo Ä‘i, hai bóng ngưá»i nhẹ nhà ng lướt trên sÆ¡n đạo trong nắng sá»›m...
Tôn Mẫn vốn cùng Lăng Lâm đến Tây Lương SÆ¡n, nhưng sau khi đến nÆ¡i, nhìn cảnh xuân cá»§a núi rừng, bá»—ng nhiên bà có má»™t cảm giác không thể cưỡng lại được. Bà cÅ©ng chẳng biết cảm giác đó từ đâu ra, và cÅ©ng không dám Ä‘i tìm sá»± giải đáp, bà chỉ cảm thấy trong lòng có chút ưu hoà i, nhưng tháºm chà cả bà ta cÅ©ng chẳng biết phần ưu hoà i đó là vì mình hay vì ngà y xuân.
Thế là bà để cho Lăng Lâm lên núi trước, còn mình ở lại tá»± tiêu giải phần ưu hoà i đó. Nhìn theo bóng dáng đầy nét thanh xuân và sức sống cá»§a Lăng Lâm, bà cảm thấy lòng mình cÅ©ng trà n đầy sinh lá»±c, vì hình dáng Lăng Lâm chÃnh là hình ảnh hai mươi năm trước cá»§a bà .
Tôn Mẫn thả bước Ä‘i cháºm rãi lên sÆ¡n đạo quanh co khúc khuá»·u, chuyện xưa lại bắt đầu như thác nước trà n dâng trong lòng bà . Chuyện xưa, chuyện xưa... Ôi, cắt không đứt nhưng cà ng nghÄ© cà ng loạn. Tại sao con ngưá»i phải cứ hồi tưởng lại chuyện xưa, nếu con ngưá»i chỉ nghÄ© đến tương lai thì chẳng phải sẽ được nhiá»u hạnh phúc hÆ¡n hiện tại sao?
Những ngà y tháng thanh xuân cứ như dòng nước chảy trên sông, một đi là vĩnh viễn không trở lại.
Lúc nà y tuy cảnh váºt dần dần cÅ©ng đầy sắc xuân, nhưng trong lòng phụ nhân Ä‘ang ở tuổi vá» chiá»u lại vÄ©nh viá»…n không thể cảm nháºn được. Tôn Mẫn cÅ©ng chẳng biết mình muốn truy tìm cái gì, dưá»ng như cuá»™c Ä‘á»i chẳng còn gì đáng để bà ta truy tìm, ngoà i hình ảnh thá»i xuân sắc. Song cuối cùng bà cÅ©ng có má»™t nÆ¡i khả dÄ© ký thác, tuy Ä‘á»i ngưá»i bất quá chỉ trăm năm, nhưng định mệnh bà ta đã như sắp xếp trước.
Thế là cước bá»™ cá»§a bà ta bước nhanh hÆ¡n, bà cố gắng táºp trung tư tưởng để Ä‘i tá»›i trước, không nhìn và không nghÄ© gì cả.
Bá»—ng nhiên bà nghe tiếng cưá»i cá»§a Lăng Lâm, và nghe tiếng gá»i đầy hân hoan cá»§a ái nữ :
- Mẫu thân!
Tôn Mẫn đưa tay phá»§i bụi đưá»ng, và cÅ©ng phá»§i luôn chút ưu hoà i vừa thoáng hiện, bà ngẩng đầu nhìn lên và mỉm cưá»i, đáp :
- Lâm nhi, ta ở đây!
Hai bóng ngưá»i lướt Ä‘i như bay trên sÆ¡n đạo, má»™t ngưá»i chÃnh là nữ nhi cá»§a minh, nhưng còn ngưá»i kia là ai?
Tôn Mẫn định thần nhìn kỹ rồi buột miệng “a†một tiếng. Bà nói :
- Không ngá», tháºt không ngá», Lã Nam Nhân, Nam Nhân, ngươi ở đây à ?
Nói Ä‘oạn, bà tung ngưá»i lướt tá»›i, thân pháp nhanh đến độ kinh ngưá»i.
Y Phong bước tá»›i trước, chà ng mỉm cưá»i, nói :
- Tôn... Lăng phu nhân, tại hạ cũng không ngỠđược gặp phu nhân ở đây.
Tôn Mẫn cÅ©ng mỉm cưá»i, nói :
- Phu nhân ư? Tốt nhất ngươi hãy gá»i ta là đại tỉ.
Trong lúc nói, bà phát hiện sau nét cưá»i cá»§a Y Phong ẩn chứa ná»—i bi thương, thế là bà quay sang nói vá»›i Lăng Lâm :
- Lâm nhi, là m thế nà o ngươi gặp được Lã đại thúc?
Lăng Lâm bèn thuáºt lại má»i chuyện, nghe xong Tôn Mẫn khẽ chau mà y ngà i, bà nhìn kỹ Y Phong lần nữa, ánh mắt cá»§a bà ta như muốn há»i :
- “Ngươi là m gì mà ở trong rừng má»™t mình? Trong lòng có tâm sá»± gì chăng?â€
Nhưng thá»§y chung bà vẫn không nói thà nh lá»i. Tuy nhiên, Y Phong đã biết bà muốn há»i gì, chà ng cúi đầu gượng cưá»i và nói :
- Äại tỉ, xin hãy bảo Lăng cô nương đừng gá»i tại hạ là Lã đại thúc có được không, tại hạ... tại hạ đã không còn há» Lã nữa, hãy gá»i tại hạ là Y Phong.
Nghe xong mấy lá»i nà y, Tôn Mẫn biết chắc trong lòng chà ng nhất định có tâm sá»± nặng ná», và cÅ©ng biết chà ng không muốn nói ra tâm sá»± nà y, do đó bà cÅ©ng không tiện há»i. Trải qua quá nhiá»u kiếp nạn và quá nhiá»u sầu khổ, giỠđây Tôn Mẫn đã có phần thấu hiểu và thông cảm cho những ưu phiá»n cá»§a ngưá»i khác.
Bà đà nh chuyển đỠtà i :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta có thể gá»i ngươi là Y Phong, nhưng lẽ nà o ngươicÅ©ng muốn Lăng Lâm gá»i ngươi là Y Phong?
Lăng Lâm báºt cưá»i rồi nhìn qua Y Phong. Y Phong cÅ©ng nhìn nà ng. Chà ng nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, có gì là không thể.
Tiếng cưá»i cá»§a Lăng Lâm cà ng cao lên, nà ng nhìn qua mẫu thân cá»§a mình rồi nói :
- Hiện tại Y Phong đại thúc chẳng báºn việc gì, chúng ta đưa ngưá»i đến chá»— dì dì nhé?
Nà ng cố ý nói lá»›n hai chữ “Y Phongâ€, Tôn Mẫn liếc mắt trách nà ng má»™t cái, nhưng khi ánh mắt cá»§a bà nhìn qua Y Phong rồi nhìn lại Lăng Lâm thì vẻ trách móc đã biến mất. Tá»±a như vì đột nhiên nhìn thấy Ä‘iá»u gì hay suy nghÄ© đến Ä‘iá»u gì, trên mặt bà chỉ còn lại vẻ cưá»i đôn háºu và thân máºt. Äoạn bà nói cho Y Phong biết, lần nà y đến Tây Lương SÆ¡n là bà muốn tìm má»™t ngưá»i chị hỠđã lâu không gặp, bà nói :
- Äã nhiá»u năm rồi ta không gặp bà ta, tháºm chà cÅ©ng không nghÄ© đến chuyện Ä‘i tìm bà ta, nhưng gần đây...
Bà mỉm cưá»i, nói tiếp :
- Äại khái là vì tuổi tác ngà y má»™t cao, bá»—ng nhiên ta nhá»› trên Ä‘á»i nà y ta còn có má»™t ngưá»i thân như váºy.
Bà khẽ thở dà i rồi lại nói :
- Nếu ngươi không báºn việc gì khác, hãy cùng Ä‘i nhé? À...
Äá»™t nhiên bà cao hứng nói tiếp :
- Ta nói cho ngươi biết, chị há» cá»§a ta là má»™t nữ nhân rất kỳ quái, và lấy phải má»™t ngưá»i chồng cÅ©ng vô cùng kỳ quái, nÆ¡i bá»n hỠở là má»™t nÆ¡i kỳ quái không kém. Ta bảo rằng, sau khi đến nÆ¡i, ngươi sẽ cảm thấy chuyến Ä‘i nà y đáng giá, và cÅ©ng đảm bảo là ngươi sẽ không thất vá»ng.
Y Phong thầm nghĩ :
- “Hiện tại ta còn có nÆ¡i nà o để Ä‘i đến đâu?â€
Tuy chà ng cảm thấy mình có rất nhiá»u chuyện phải là m, nhưng hiện tại không biết nên là m chuyện nà o trước, cÅ©ng không biết mình nên Ä‘i đâu, do đó chà ng bèn nháºn lá»i.
Ba ngưá»i lên núi rất nhanh, Tôn Mẫn Ä‘em nhiá»u chuyện ra nói để không khà khá»i tẻ nhạt, bà nói :
- Tuy đã lâu ta chưa đến đây, nhưng hiện tại ta vẫn nhá»› rõ đưá»ng đến nhà bá»n há», bởi lẽ chá»— bá»n hỠở quá đặc biệt.
Y Phong chột dạ, chà ng nghĩ :
- “Không lẽ là lão ta?â€
Tôn Mẫn nói tiếp :
- Kiếm tiên sinh đi đâu? Ngươi có gặp không?
Y Phong khẽ lắc đầu, Tôn Mẫn lại nói :
- Äã lâu rồi ta cÅ©ng không gặp lão ta.
Y Phong cúi đầu suy nghĩ, Tôn Mẫn nói tiếp :
- Ngươi đến núi Vô Lượng, mà sao đi lâu thế, phải chăng là gặp chuyện gì, à ...
Äúng rồi, váºt mà ngươi đến đó tìm, rốt cuá»™c có tìm được không?
Y Phong khẽ thở dà i, chà ng định nói những chuyện ly kỳ mà mình gặp phải trong một năm qua, nhưng bỗng nhiên nghe Tôn Mẫn kêu lên :
- Äến rồi! Sau khi và o trong đó ngươi hãy nói cho ta nghe nhé, ta biết đó nhất định là má»™t câu chuyện rất dà i.
Bà dừng bước và ngắm nhìn sÆ¡n đạo dẫn và o ngá»n núi trước mặt, Ä‘oạn tá»± nói :
- Nhất định là nơi nà y.
Nói Ä‘oạn bà tung ngưá»i lướt và o cánh rừng bên cạnh sÆ¡n đạo.
Cảnh núi rừng đầu xuân vẫn còn nhiá»u cây trÆ¡ trụi lá, khi Y Phong lướt theo cÅ©ng chÃnh là lúc chà ng chứng thá»±c phán Ä‘oán vừa rồi cá»§a mình.
- Quả nhiên chị hỠcủa Tôn Mẫn là thê tỠcủa Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình, ôi! Quả nhiên là nữ nhân kỳ quái lấy chồng kỳ quái, và ở một nơi kỳ quái.
Nhưng là m sao ta có thể cùng bá»n hỠđến nhà Vạn Thiên Bình?
Trong ba ngưá»i chỉ có Lăng Lâm là há»›n hở nhất, vừa lướt và o rừng là nắm chặt lấy tay Y Phong. CÅ©ng vì quá hân hoan nên nà ng không phát hiện bà n tay Y Phong khẽ run run. Chợt nghe Tôn Mẫn nói :
- Lần trước khi ta đến, phu quân của tỉ tỉ không có ở nhà , chẳng biết lần nà y lão đã vỠchưa?
Hiện tại Y Phong đã rÆ¡i và o tình thế mâu thuẫn rất khó xá», chà ng biết mình không nên cùng Ä‘i vá»›i bá»n há», nhưng nhìn vẻ tươi cưá»i rạng rỡ trên mặt Lăng Lâm, nhất thá»i chà ng không biết nên từ chối thế nà o.
Sau khi và o rừng, cước lá»±c ba ngưá»i tăng nhanh hÆ¡n trước, qua má»™t hồi vòng trái rẽ phải, cuối cùng con đưá»ng rá»™ng chừng năm thước dẫn đến phi các cá»§a Vạn Thiên Bình cÅ©ng đã xuất hiện trước mắt. Y Phong nhìn sÆ¡n đạo và thầm tá»± há»i :
- Ta nên là m thế nà o bây gi�
|

30-08-2008, 11:34 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 35
Tuyệt Câu kinh biến
Bá»—ng nhiên, trên sÆ¡n đạo truyá»n xuống tiếng mắng chá»i như đại đồng chung :
- Lão cẩu tá», ngươi trốn trong đó không chịu ra thì còn gì là anh hùng. Ha ha... Ta cứ tưởng Thiết Diện Cô Hà nh Khách là má»™t anh hùng, nà o ngá» chỉ là má»™t con chó Ä‘iên.
Y Phong giáºt mình, chà ng láºp tức nháºn ra đó là giá»ng cá»§a Diệu Thá»§ Hứa Bạch.
Tôn Mẫn, Lăng Lâm cÅ©ng Ä‘á»u biến sắc, dưá»ng như Tôn Mẫn cÅ©ng biế t chuyện Nam Thâu Bắc Äạo tranh đấu vá»›i nhau đến chết má»›i thôi, nên bà buá»™t miệng nói :
- Phải chăng là Diệu Thủ Hứa Bạch cũng đã đến đây?
Lăng Lâm chau mà y nói :
- Äó là nhân váºt như thế nà o, sao lại ngông cuồng như váºy, Ä‘i, chúng ta đến đó xem thá».
Nói Ä‘oạn, nà ng kéo tay Y Phong, hai ngưá»i lướt như bay trên sÆ¡n đạo, trong lòng Y Phong tuy do dá»± bất định, nhưng chà ng cÅ©ng để mặc nà ng kéo Ä‘i. Chà ng cảm thấy thân pháp cá»§a nà ng nhẹ nhà ng uyển chuyển, trình độ khinh công tăng tiến hÆ¡n má»™t năm trước có đến mưá»i lần, bất giác chà ng thầm khâm phục Tam Tâm Thần Quân. Quả nhiên phương pháp truyá»n thụ võ công cá»§a vị kỳ nhân võ lâm nà y có chá»— khác ngưá»i, chỉ trong thá»i gian ngắn má»™t năm mà đã dạy ra má»™t đồ đệ xuất sắc như thế.
Lướt Ä‘i chừng mưá»i trượng thì đến cuối sÆ¡n đạo, Y Phong quét mục quang nhìn ra, chà ng thấy má»™t bóng ngưá»i to lá»›n Ä‘ang đứng ở đó, lão quát há»i :
- Kẻ nà o?
Tất nhiên bóng ngưá»i to lá»›n đó chÃnh là Diệu Thá»§ Hứa Bạch. Sau tiếng quát thì lão đã nháºn ra kẻ đến là ai, thế là lão vuốt râu, cưá»i lá»›n rồi nói :
- Thì ra là ngươi, ha ha... lại đưa một tiểu cô nương đến nữa à ?
Tôn Mẫn cÅ©ng đã xuất hiện, Hứa Bạch tiếp lá»i :
- Hai ngưá»i à ?
Diện mục Lăng Lâm vốn đầy ná»™ khÃ, nhưng thấy đối tượng khiến mình phẫn ná»™ nháºn ra Y Phong thì nà ng bất giác ngá»› ngưá»i, nhất thá»i kiá»m chế những lá»i định mắng chá»i lại.
Tôn Mẫn cũng ngạc nhiên, bà buột miệng nói :
- Y Phong, ngươi quen biết lão ta à ?
Y Phong cháºm rãi gáºt đầu, Diệu Thá»§ Hứa Bạch phá ra cưá»i má»™t trà ng cuồng ngạo, Ä‘oạn lão phi đến nắm tay Y Phong và nói :
- Ngươi đến tháºt đúng lúc, cho ngươi xem cảnh tượng cá»§a lão cẩu tá» Vạn Thiên Bình, bá»n ta vừa đánh vừa Ä‘i đến đây, đột nhiên trong phi các có má»™t nữ nhân chạy ra, vừa réo vừa gá»i Vạn Thiên Bình. Ha ha... Ngươi biết là bình sinh ta rất không muốn tranh cãi vá»›i nữ nhân, do đó ta má»›i ngừng tay, để lão cẩu tá» và o phi đình táºn hưởng khoái lạc. Nà o ngá» trong phi các đột nhiên bay ra má»™t dải lụa trắng, lão cẩu tá» Vạn Thiên Bình chá»™p lấy đầu dải lụa rồi biến mất cho đến táºn bây giá».
Lão ngá»a mặt cưá»i lá»›n má»™t trà ng và nói tiếp :
- Lão ta má»™t Ä‘i không trở lại, ta đứng đây mắng chá»i cả ná»a ngà y, nhưng lão ta cứ như con rùa Ä‘en tụt đầu...
Lăng Lâm chau mà y, bá»—ng nhiên nà ng cưá»i nhạt má»™t tiếng, cắt lá»i Hứa Bạch nói :
- Lão lão là ai? Sao dám mắng chá»i phu quân cá»§a dì dì ta như váºy? Lão đã lá»›n tuổi như thế mà chá»i mắng chẳng khác má»™t đứa trẻ, hừ, lão chẳng biết thế là xấu hổ ư?
Diệu Thá» Hứa Bạch ngá»› ngưá»i, lão nói :
- Phu quân của dì dì ngươi?
Lão liếc qua nhìn Y Phong, liếc qua trái nhìn Tôn Mẫn, sau đó nhìn Lăng Lâm, cưá»i lá»›n rồi nói :
- Tốt, tốt, tiểu cô nương có chà khà lắm, mấy mươi năm qua chẳng có ai dám chá»i lão phu má»™t câu, bây giá» tiểu cô nương nói lão phu giống má»™t đứa trẻ, không biết xấu hổ, ha ha...
Lão chỉ Y Phong và tiếp lá»i :
- Tiểu tá», những cô nương mà ngươi kết giao, tháºt là ngưá»i sau lợi hại hÆ¡n ngưá»i trước.
Y Phong đỠmặt, chà ng chưa kịp nói thì Tôn Mẫn đã lên tiếng :
- Có lẽ các hạ là Diệu Thủ Hứa Bạch đại hiệp?
Hứa Bạch lại ngá»› ngưá»i, lão vá»™i gáºt đầu, nói :
- Không sai, lão phu chÃnh là Hứa Bạch.
Tôn Mẫn cưá»i nhạt, nói :
- Hùng danh cá»§a Hứa đại hiệp chấn động võ lâm từ lâu, nói năng không nên cẩn trá»ng má»™t chút để bá»n tiểu bối còn có chá»— há»c há»i.
Mục quang cá»§a Hứa Bạch rá»±c sáng, râu tóc Ä‘á»u dá»±ng lên, nhất thá»i thân hình vốn to lá»›n cá»§a lão như cao to thêm má»™t chút. Nhưng Tôn Mẫn vẫn thản nhiên, dưá»ng như trên Ä‘á»i nà y chẳng có chuyện gì khiến phụ nhân kiên cưá»ng nà y phải khiếp sợ. Bá»—ng nhiên Hứa Bạch cưá»i ha ha má»™t trà ng rồi nói :
- Ngươi sai rồi, ngươi sai rồi, ta chẳng phải là đại hiệp gì cả, ta chỉ là một tên trộm cắp.
Tiếng cưá»i chợt tắt, song mục lại hiện thần uy, lão nói tiếp :
- Có Ä‘iá»u ta phải há»i ngươi, ngươi là ai, dá»±a và o đâu mà muốn quản và o chuyện cá»§a lão phu?
Äoạn lão quay sang nói vá»›i Y Phong :
- Nếu lão phu không vì sự giao tình giữa ngươi và tiểu nha đầu nà y thì...
Y Phong hắng giá»ng, chà ng cướp lá»i nói :
- Vị nà y là Lăng phu nhân, là thê tá» cá»§a Tam Tương đại hiệp, Lăng Bắc Tu năm xưa còn vị nà y là ái nữ cá»§a Tam Tương đại hiệp. Lệnh tỉ cá»§a Lăng phu nhân chÃnh là thê tá» cá»§a Vạn Thiên Bình.
Nghe xong Diệu Thá»§ Hứa Bạch buá»™t miệng “à †má»™t tiếng, nên biết năm xưa hiệp danh cá»§a Tam Tương đại hiệp rất nổi tiếng, hầu như ngưá»i trong võ lâm Ä‘á»u biết. Tuy Diệu Thá»§ Hứa Bạch là má»™t cao nhân trong võ lâm, nhưng nghe đến danh tá»± nà y cÅ©ng bất giác có mấy phần kÃnh trá»ng. Äó chÃnh là lòng tưởng tiếc giữa võ lâm hà o khách vá»›i nhau, chứ không phải Diệu Thá»§ Hứa Bạch có sá»± khiếp sợ đối vá»›i Lăng Bắc Tu.
Lão nhìn ba ngưá»i má»™t lượt rồi lại cưá»i, nói :
- Nể mặt tiểu tá» ngươi và Lăng Bắc Tu, lão phu sẽ không chá»i mắng lão cẩu tỠđó nữa, nhưng lão phu phải chá» lão ta ở đây, xem thá» lão ta có vÄ©nh viá»…n rụt đầu rụt cổ được không... Ha ha...
Miệng nói là không chá»i mắng, nhưng rốt cuá»™c cÅ©ng mắng má»™t câu “Lão cẩu tá»â€. Y Phong cưá»i thầm trong bụng. Lăng Lâm cÅ©ng cảm thấy lão nhân nà y rất thẳng thắn, thú vị, nà ng nhìn lão ta má»™t lúc, rồi dưá»ng như không nhịn được nên báºt cưá»i thà nh tiếng.
TÃnh cá»§a nà ng tuy nóng nảy, nhưng chẳng giáºn lâu bất kỳ ngưá»i nà o, huống hồ lão nhân nà y lại là ngưá»i quen cá»§a Y Phong.
Còn Tôn Mẫn, trên mặt bà vẫn chẳng có biểu hiện gì, bà muốn gá»i và i tiếng cho Vạn Thiên Bình biết mình đến, nhưng lại sợ sau khi Vạn Thiên Bình xuất hiện thì sẽ xảy ra nhiá»u chuyện phiá»n phức.
Diệu Thá»§ Hứa Bạch ngá»a mặt cưá»i lá»›n mấy trà ng rồi ngồi tá»a thiá»n, hướng mặt vá»›i phi các trên bá» bên kia. Nhất thá»i chẳng ai nói má»™t lá»i, vì ai cÅ©ng không biết nên nói gì.
Lăng Lâm đảo mắt nhìn quanh, hết ngóng đông rồi trông tây, hồi lâu nà ng thở dà i buồn bã và nói :
- Rốt cuá»™c các vị chá» cái gì chứ! Ôi... Chuyện đợi chá» tháºt là khó chịu. Sáng nay lên núi, ta có thấy má»™t lão nhân đứng chá» tam đệ cá»§a mình, hình như đã chá» cả đêm...
Y Phong giáºt mình, chà ng buá»™t miệng há»i :
- Cô nương nói ai chá» tam đệ cá»§a mình, ngưá»i đó có phải là má»™t lão nhân thân gầy, mặt đầy vẻ ưu tư?
Lăng Lâm tròn xoe song mục, nà ng gáºt đầu nói :
- Äúng thế, ngoà i lão nhân đó ra, còn có ba ngưá»i nữa, bá»n há» mặc y phục mà u lam, thế nà o, đại thúc cÅ©ng biết bá»n há» Ã ?
Nhất thá»i Y Phong cảm thấy có má»™t luồng khà lạnh từ đáy lòng dâng lên, chà ng thầm nghÄ© :
- “Không lẽ bốn ngưá»i đó là bá»n Hoa Phẩm Kỳ?â€
Äôi mà y khiếm chau lại, chà ng chụp lấy tay Lăng Lâm và há»i :
- Bá»n hỠở đâu?
Lăng Lâm đầy lòng nghi hoặc, nhưng cháºm rãi nói :
- Bá»n hỠở trong má»™t tiểu đình dưới sưá»n núi.
Y Phong rùng mình, chà ng lại nghĩ :
- “Tam đệ, không lẽ bá»n há» chá» Tiêu Vô! Không lẽ bá»n hỠđã tìm được Tiêu Vô?â€
NghÄ© Ä‘oạn, bá»—ng nhiên chà ng quay ngưá»i rồi phóng Ä‘i như bay. Lúc nà y dưá»ng như chà ng đã quên tất cả má»i chuyện, chỉ nhá»› hai chữ “Tiêu Vôâ€. Chà ng không há» suy nghÄ© khi mình gặp Tiêu Vô thì nên là m thế nà o, cà ng không nghÄ© mình có phải là đối thá»§ cá»§a Thiên Tranh giáo chá»§ hay không. Chà ng chỉ khao khát đối mặt vá»›i nhân váºt âm hiểm tà n độc đó, vì lá»a thù nung nấu trong lòng chà ng đã quá lâu, lúc nà y đã như há»a diệm sÆ¡n bá»™c phát.
Chà ng lướt Ä‘i xuống núi như ngưá»i phát cuồng. Diệu Thá»§ Hứa Bạch, Tôn Mẫn và Lăng Lâm Ä‘á»u bất giác sững sá», ba ngưá»i chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Bá»—ng nhiên Lăng Lâm lá»›n tiếng nói :
- Mẫu thân, hà i nhi phải đi xem thỠLã đại thúc là m gì mới được.
Không chá» Tôn Mẫn đáp lá»i, nà ng đã tung ngưá»i truy theo Y Phong. Nhưng thân pháp cá»§a Y Phong quá tuyệt diệu, trông cứ như chim én lượn bay trong núi rừng. Lăng Lâm không ngá» tốc độ khinh công cá»§a chà ng kinh ngưá»i đến thế, dù nà ng đã sá» xuất toà n lá»±c, song vẫn không thể nà o truy kịp. Nà ng đà nh gá»i lá»›n :
- Äại thúc, chá» ta vá»›i...
Tiếng gá»i cá»§a nà ng tuy lá»›n, nhưng Y Phong căn bản chẳng nghe thấy gì. Bản thân chà ng cÅ©ng cảm thấy thân pháp cá»§a mình dưá»ng như nhanh hÆ¡n trước đây rất nhiá»u.
Căn cÆ¡ võ há»c cá»§a chà ng vốn đã rất khá, lại được võ lâm kỳ nhân là Kiếm tiên sinh đả thông hai mạch Nhâm, Äốc, sau đó lại tham ngá»™ được ná»™i công huyá»n ảo nhất trong võ há»c là Thiên Tinh Bà KÃp, vì váºy công lá»±c cá»§a chà ng đã tăng tiến rất nhiá»u, chỉ có Ä‘iá»u bản thân chà ng không biết mà thôi.
Äến bây giá», chà ng váºn xuất toà n lá»±c, liá»n má»›i biết công lá»±c cá»§a mình tăng tiến như thế nà o, chà ng lao Ä‘i như Ä‘iên như cuồng, chỉ cảm thấy cây cối hai bên sÆ¡n đạo chạy vùn vụt ra sau. Nhiệt huyết trong lòng chà ng cÅ©ng bắt đầu dâng lên, chà ng phấn khÃch thầm há»i mình.
- “Chẳng biết Tiêu Vô có đến tiểu đình gặp bá»n Hoa Phẩm Kỳ hay không? Chẳng biết lúc nà y hắn đã Ä‘i chưa?â€
Tâm ý lại xoay chuyển :
- “Dưá»ng như công lá»±c hiện tại cá»§a ta đã tăng tiến không Ãt, chẳng biết có phải là địch thá»§ cá»§a tên tặc tá» vạn ác Tiêu Vô hay không?â€
Chà ng nôn nóng và khao khát muốn giải đáp ngay những vấn đỠnà y. Lúc đó, cước lực cà ng tăng nhanh hơn trước.
Núi rừng trà n ngáºp ánh nắng, bá»—ng nhiên Y Phong cảm thấy ran rát trên mặt, chà ng chợt nghÄ© ra là mình đã nhiá»u ngà y không thấy mặt trá»i, và cÅ©ng đã nhiá»u ngà y rồi chưa tắm gá»™i. Sau khi gỡ bá» lá»›p dịch dung thì mặt chà ng tá»±a như vảy cá trước nắng, bất giác chà ng tá»± cưá»i chế nhạo mình.
Chà ng vẫn không dừng bước, vừa chạy vừa đưa tay gỡ những lớp vảy bong tróc trên mặt.
- “Ồ, ta phải tìm nước rá»a mặt thôi.â€
Chà ng thầm nghĩ :
- “Nhưng Ä‘iá»u nà y cÅ©ng phải chá» ta gặp Tiêu Vô rồi hãy tÃnh.â€
Lâu nay chà ng không biết rằng, háºn thù có thể khiến ngưá»i ta chịu đựng được những chuyện mà thông thưá»ng không thể chịu đựng được. Nhưng hiện tại thì chà ng đã biết, và biết rất rõ. Bá»—ng nhiên chà ng nghÄ©, nếu mình là Việt Vương Câu Tiá»…n thì mình cÅ©ng có thể là m được những chuyện nằm gai nếm máºt như thế.
Do phân tâm suy nghÄ© nên chà ng cÅ©ng chẳng biết rốt cuá»™c mình đã lướt Ä‘i bao xa rồi, đến khi dõi mắt nhìn ra thì quả nhiên thấy má»™t góc tiểu đình hiện xuất trong rừng cây giữa sưá»n núi. Chà ng vui mừng đến phát cuồng, chà ng váºn má»™t luồng chân khà rồi tung ngưá»i Ä‘i, chẳng qua mấy bước thì ngôi tiểu đình vốn ở rất xa, đột nhiên như có ma thuáºt chạy đến trước mặt chà ng. Ôi, má»™t cảm giác sao mà tuyệt diệu đến thế! Có Ä‘iá»u nếu chà ng không có khinh công tuyệt đỉnh thì dù nằm má»™ng cÅ©ng không ngỠđược hưởng thụ cảm giác nà y.
Nhưng khi và o đến tiểu đình thì toà n thân Y Phong bất giác nổi da gà , mồ hai lạnh vã ra như tắm. Thì ra lúc nà y tiểu đình không còn là nÆ¡i để chỠđợi nữa, mà đã trở thà nh nÆ¡i chứa đựng bốn thi thể. Äó là bốn huynh đệ bá»n Hoa Phẩm Kỳ trong Phi Hồng Thất Kiếm, đến từ quan ngoại xa xôi.
Trong lúc Y Phong đứng ngẩn ngưá»i giữa đương trưá»ng thì Lăng Lâm cÅ©ng đã đến nÆ¡i, nhìn thấy bốn thi thể nằm ngang trên mặt đất, nhất thá»i nà ng cÅ©ng trợn mắt há miệng, chẳng nói được lá»i nà o. Song, lúc nà y cả hai không biết rằng, trong rừng cây ngoà i tiểu đình đột nhiên có má»™t thiếu niên Ä‘ang lặng lẽ tiến đến. Ngưá»i nà y thân hình hÆ¡i gầy nhưng rất kiên cưá»ng, mặc y phục mà u và ng nhạt, hai tay bưng má»™t chiếc há»™p gá»— chừng má»™t thước vuông, hai chân ngưá»i nà y rất nhẹ nhà ng, nhẹ nhà ng đến độ chẳng phát ra tiếng động nà o, nhưng mục quang lại rất thâm trầm, nhìn chằm chằm lên ngưá»i Lăng Lâm. Sau má»™t hồi ngẩn ngưá»i nhìn Lăng Lâm, cuối cùng hắn khẽ hắng giá»ng má»™t tiếng...
Y Phong và Lăng Lâm Ä‘á»u giáºt mình, cả hai quay ngưá»i như chá»›p và cùng quát há»i :
- Kẻ nà o?
Thiếu niên tung mình lướt và o tiểu đình, hai tay nâng chiếc hộp lên và lớn tiếng nói :
- Äệ tá» phụng mệnh gia sư đến đây bái kiến Thiết KÃch Ôn Hầu Lã đại hiệp.
Y Phong rùng mình, song mục xạ tinh quang, chà ng lạnh lùng bảo :
- Ngươi là ai? Lệnh sư là ai?
Chà ng không ngá» tên cá»§a mình đã không dùng từ lâu, bây giỠđột nhiên lại bị má»™t thiếu niên xa lạ nói ra. Việc bất ngá» nà y tá»±a như mÅ©i kim đâm và o tim chà ng, nhất thá»i chà ng cảm thấy huyết dịch toà n thân như đông đặc lại. Chà ng quét mục quang lạnh lùng nhìn thiếu niên từ đầu đến chân, nhưng thiếu niên nà y vẫn đứng thản nhiên cất giá»ng sang sảng nói :
- Äệ tá» là Chung Tịnh, phụng mệnh gia sư dâng chiếc há»™p nà y cho Lã đại hiệp, nếu các hạ quả là Lã đại hiệp thì xin thu nháºn chiếc há»™p, bằng không tại hạ xin cáo lui.
Nói Ä‘oạn, hắn đưa chiếc há»™p tá»›i trước, thái độ an nhiên trầm tÄ©nh vô cùng. Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn qua Lăng Lâm thì trong vẻ trầm tÄ©nh láºp tức xuất hiện sắc thái cuồng nhiệt.
Y Phong lạnh lùng “hừ†má»™t tiếng rồi đưa tay nháºn lấy chiếc há»™p. Lăng Lâm tròn xoe mắt nhìn hai ngưá»i, sau khi thiếu niên kêu bằng Chung Tịnh trao chiếc há»™p và o tay Y Phong thì láºp tức xoay ngưá»i muốn Ä‘i. Lăng Lâm vá»™i quát lá»›n :
- Äứng lại!
Chung Tịnh hÆ¡i ngạc nhiên, hắn vá»™i dừng bước, tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng nếu quan sát kỹ thì có thể thấy những thá»› thịt trên mặt hắn Ä‘ang căng ra. Hắn cháºm rãi nói :
- Äệ tỠđã hoà n thà nh sứ mệnh, chẳng hay Lã đại hiệp còn có gì chỉ giáo?
Y Phong liếc nhìn chiếc hộp đoạn lạnh lùng nói :
- Phiá»n ngươi thay ta mở chiếc há»™p nà y ra.
Lúc nà y trong lòng chà ng đã phát sinh nghi ngá», chà ng sợ trong chiếc há»™p có tà ng chứa chất độc nên má»›i cố ý nói như thế.
Chung Tịnh lạnh lùng nhìn chà ng một cái, đoạn nói :
- Gia sư chỉ bảo đệ tỠtrao chiếc hộp nà y cho Lã đại hiệp, không bảo đệ tỠmở hộp.
Nếu Lã đại hiệp không muốn mở há»™p thì chuyện cÅ©ng chẳng quan hệ gì đến đệ tá».
Hắn nói tuy cháºm rãi nhưng ngôn từ rất sắc sảo. Y Phong nghe xong phải chau mà y, chà ng định khai khẩu thì đã nghe Lăng Lâm gay gắt nói :
- Bảo ngươi mở thì ngươi cứ mở, còn lôi thôi gì nữa?
Mục quang cá»§a Chung Tịnh chợt trầm xuống, tá»±a như hắn gặp phải má»™t quyết định cá»±c kỳ quan trá»ng nên trầm mặc rất lâu, sau đó bá»—ng nhiên hắn lặng lẽ bước tá»›i nháºn lại chiếc há»™p từ tay Y Phong. Y Phong cảm thấy thiếu niên nà y thần thái trầm tÄ©nh, dung diện tuấn tú, song mục rất sáng, Ä‘oạn chà ng nhìn qua Lăng Lâm thì thấy trong khóe thu ba cá»§a nà ng dưá»ng như lá»™ vẻ vui mừng, tá»±a như thầm tán thưởng thiếu niên nà y biết nghe lá»i. Bất giác chà ng buá»™t miệng há»i :
- năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Duy nhất Chung Tịnh bị câu há»i đột ngá»™t nà y là m cho sững sá», hắn chá»›p mắt rồi cháºm rãi đáp :
- Năm nay đệ tá» tròn mưá»i bảy.
Ngừng một lát, ngữ khà của hắn bỗng nhiên lạnh lùng :
- Vấn đỠnà y vốn chẳng quan hệ gì đến Lã đại hiệp, đệ tá» cÅ©ng không nhất định phải trả lá»i, nhưng Lã đại hiệp là ngưá»i đầu tiên há»i đệ tá»...
Hắn ngừng lại đột ngột, hữu thủ cầm chiếc hộp lên cao, chuẩn bị mở nắp, Y Phong thầm nghĩ :
- “Thiếu niên nà y chẳng những thần thái trầm tÄ©nh, lá»i nói sắc sảo, mà còn biết đối nhân xá» thế, tuy hÆ¡i có chút ngạo mạn, nhưng cốt cách vững và ng, đây chÃnh là bản sắc thiếu niên, mà chẳng biết là ai dạy ra má»™t đồ đệ như thế... Lẽ nà o...â€
Chà ng vừa hơi chột dạ thì đã nghe Lăng Lâm kêu thét một tiếng rồi quay đầu nhìn qua chỗ khác.
Y Phong định nhãn nhìn kỹ, chà ng thấy chiếc hộp đã được mở nắp, bên trong lót lớp lụa và ng nhạt, trên lớp lụa mịn là một chiếc thủ cấp đã khô máu.
Nhất thá»i chà ng cảm thấy chấn động toà n thân, buá»™t miệng kêu lên :
- Chu Sa Chưởng - Long Äại Quân!
Chà ng không ngá» thá»§ cấp trong chiếc há»™p nà y là cá»§a Chu Sa Chưởng Long Äại Quân, má»™t vị kim y hương chá»§ trong Tổng đà n Lưỡng Hà cá»§a Thiên Tranh giáo.
Sau giây phút kinh ngạc, chà ng quắc mắt nhìn lên và quát há»i :
- Äứng lại! Kẻ nà o bảo ngươi đến?
Chung Tịnh cưá»i nhạt, nói :
- Vừa rồi đệ tỠđã không đi thì bây giỠcũng không thể đi, Lã đại hiệp cứ yên tâm.
Hắn ngừng giây lát, đoạn lạnh lùng nói tiếp :
- Còn như ai bảo đệ tỠđến, đệ tỠvốn cho rằng Lã đại hiệp đã sớm đoán ra, chẳng qua là Lã đại hiệp chưa chịu phán đoán đó thôi. Chỉ cần xem qua phong thư của gia sư thì Lã đại hiệp cũng có thể biết.
Nói đoạn, hắn vẫn đứng bất động, song mục nhìn thẳng tới trước. Y Phong đoạt lại chiếc hộp, chà ng lấy phong thư bên cạnh thủ cấp, mở ra xem, trong thư viết thế nà y :
“Thiết KÃch Ôn Hầu Lã Nam Nhân nhã giám.
Các hạ uy chấn võ lâm, danh vang thiên hạ, nhưng tại hạ vẫn chưa có duyên diện kiến, nên rất lấy là m tiếc. Năm trước có tin đồn các hạ đã chết, tại hạ vô cùng kinh ngạc và chẳng hiểu như thế nà o, đến nay mới biết đó là tin giả.
Các hạ chỉ thi triển má»™t kế nhá» mà đã che được tai mắt thiên hạ, vì thế tại hạ rất ngưỡng má»™ tâm trà cá»§a các hạ. Thá»±c ra giữa các hạ và tại hạ vẫn chẳng có hiá»m khÃch gì đáng nói cho tá»›i lúc nà y, vì thế trước tiên xin thay mặt các hạ trả mối thù má»™t chưởng ngoà i thà nh Bảo Äịnh, Ä‘em dâng thá»§ cấp cá»§a ngu nhân đó cho các hạ. Thứ đến là báo cái háºn má»™t kiếm dưới Chung Nam sÆ¡n cho các hạ, nên má»›i giết bá»n vô tri đến từ Trưá»ng Bạch, và sau cùng là thay các hạ giết Ä‘i ngưá»i vợ dâm bôn...â€
Äá»c tá»›i đây, bất giác Y Phong quát lá»›n má»™t tiếng, song mục quang dưá»ng như có lá»a phun ra.
Cuối thư còn có đoạn :
“Từ đó có thể thấy tại hạ đối vá»›i các hạ đã táºn nhân táºn nghÄ©, thế sao các hạ cứ mãi đối địch vá»›i tại hạ, há chẳng khiến tại hạ Ä‘au lòng lắm ư?â€
Y Phong trừng mắt quát lớn :
- Vô sỉ, thối tha, cực kỳ vô sỉ, cực kỳ thối tha!
Chà ng lại Ä‘á»c tiếp :
“Hôm nay tại hạ có chuyện phải vượt Giang Nam, nên lại không thể tương kiến vá»›i các hạ, tại hạ cà ng tiếc nuối vô cùng!â€
Y Phong cưá»i nhạt, nói :
- Ta cũng cực kỳ tiếc rẻ!
Chà ng thá»±c sá»± ân háºn không được ăn thịt, lá»™t da ngưá»i nà y.
Thư viết tiếp :
“Ngà y Äoan Ngá» năm nay, tại hạ kÃnh chá» các hạ tại Yên VÅ© lầu ở Nam Hồ, hy vá»ng các hạ sẽ đến đối tá»u, khi đó có lẽ chúng ta sẽ được má»™t bữa túy lúy.â€
Cuối thư ký tên là :
“Thiên Tranh giáo - Nam Thất Bắc Lục tháºp tam đà n - Tổng đà n chá»§ - Tiêu Vô.â€
Y Phong láºt ra mặt sau trang thư thì thấy viết rằng :
“Còn có hai chuyện mà tại hạ phải Ä‘a tạ các hạ, má»™t là các hạ đã khảng khái lá»™t bá» mặt nạ, khiến tại hạ từ nay rất yên tâm, hai là bảo mã mà các hạ tặng Ä‘Ãch thá»±c là thần mã, rất tiện lợi. Hiện nay ngưá»i trong võ lâm Ä‘á»u biết các hạ chưa chết, việc các hạ bá» không dùng danh tánh tháºt cá»§a mình, há chẳng đáng tiếc và buồn cưá»i lắm ư?â€
Tuy không xem phong thư trên tay Y Phong, nhưng nhìn thần thái phẫn ná»™ trên mặt chà ng. Lăng Lâm biết rằng lá»i lẽ trong phong thư nà y nhất định rất chướng tay gai mắt. Nhất thá»i nà ng định nắm tay Y Phong để an á»§i chà ng, nà o ngá» Y Phong đột nhiên vung tay, chiếc há»™p gá»— thoát thá»§ bay Ä‘i, phong thư cÅ©ng tan tà nh thà nh nhiá»u mảnh.
Thiếu niên Chung Tịnh vẫn đứng bất động trước mặt chà ng, nhưng song mục cá»§a hắn lại nhìn lên mặt Lăng Lâm như muốn đổ lá»a.
|

30-08-2008, 11:34 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 36
ChÃnh danh phục dụng
Chiếc há»™p gá»— bay vút ra xa, chiếc thá»§ cấp cÅ©ng đã lăn lông lốc dưới đất. Bá»—ng nhiên Y Phong vươn ngưá»i phóng Ä‘i như tên, chiếc há»™p chưa rÆ¡i xuống đất thì đã bị chà ng chá»™p lại, Ä‘oạn chà ng nhặt thá»§ cấp bá» lại và o há»™p, sau đó quay vá» nguyên vị.
Vừa rồi do quá phẫn ná»™ nên chà ng má»›i hà nh động như thế, nhưng nghÄ© lại thì cảm thấy mình không nên đối xá» tà n nhẫn như váºy đối vá»›i má»™t ngưá»i đã chết. Lăng Lâm dõi mắt nhìn theo và buông má»™t tiếng thở dà i, trên mặt Chung Tịnh vẫn không có biểu cảm, song trong mắt hắn dưá»ng như cÅ©ng thoáng lá»™ vẻ kinh ngạc trước thân pháp cá»§a Y Phong.
Chợt nghe Y Phong cưá»i nhạt, nói :
- Thì ra ngươi là đệ tỠcủa tên khốn kiếp Tiêu Vô đó.
Chung Tịnh bình thản đáp :
- Äúng váºy, nếu các hạ không có gì dặn dò, đệ tá» xin cáo lui.
Äôi mà y kiếm cá»§a Y Phong chau lại, bá»—ng nhiên chà ng ngá»a mặt cưá»i lá»›n rồi nói :
- Ngươi đã là đệ tỠcủa tên ác tặc đó, mà dám không đi thì quả là gan dạ cũng khá lớn.
Tiếng cưá»i đột nhiên ngừng lại, trên mặt chà ng xuất hiện má»™t lá»›p sát khÃ, chà ng nói :
- Lẽ nà o ngươi không sợ ta giết ngươi?
Chung Tịnh nhếch mép cưá»i nói :
- Lưỡng quốc giao binh, không chém sứ giả, đệ tỠbiết Lã đại hiệp tuyệt đối không có tâm gia hại.
Hắn ngừng giây lát rồi lại nói :
- Huống hồ, cho dù Lã đại hiệp có tâm gia hại tháºt thì đệ tá» cÅ©ng chẳng có gì phải sợ.
Sắc diện Y Phong chợt lạnh như băng, chà ng gằn giá»ng nói :
- Có sư phụ như thế thì tất có đệ tá» như thế, để ngươi lại trên Ä‘á»i cÅ©ng chỉ là m hại ngưá»i, tại sao ta không thể giết ngươi chứ.
Trong tiếng nói như quát, hữu thá»§ cá»§a chà ng đã vung lên, soạt má»™t chưởng, đánh thẳng và o giữa ngá»±c Chung Tịnh. Lăng Lâm thầm lo lắng, nà ng thấy chưởng cá»§a Y Phong sắp tá»›i nÆ¡i mà Chung Tịnh vẫn không tránh né, trên mặt hắn cÅ©ng không có biểu cảm gì, tá»±a như chưởng đó không phải đánh lên ngưá»i hắn.
Nà o ngỠthế chưởng của Y Phong đột nhiên ngừng lại, khoảng cách giữa chưởng và ngực đối phương chỉ là phân tấc.
Lăng Lâm khẽ thở phà o má»™t hÆ¡i, Y Phong lạnh lùng quát há»i :
- Tại sao ngươi không động thủ chống đỡ?
Chung Tịnh cháºm rãi đáp :
- Bất luáºn Lã đại hiệp là bạn hay là địch vá»›i gia sư, nhưng hiện nay gia sư và Lã đại hiệp là chá»— luân giao ngang hà ng vá»›i nhau, đệ tỠđâu dám dÄ© hạ phạm thượng.
Sắc diện Y Phong láºp tức hòa hoãn trở lại, chà ng miá»…n cưỡng thu hồi thế chưởng và nói :
- Ngươi còn trẻ tuổi, tiá»n đồ còn dà i, sao lại không phân biệt thiện ác, lẽ nà o ngươi không biết những việc là m cá»§a Tiêu Vô là thiện hay là ác?
Chung Tịnh cúi đầu, hắn trầm ngâm suy nghÄ© má»™t lát rồi má»›i cháºm rãi nói :
- Ngà y xưa Dá»± Nhượng sÆ¡n mình nuốt than, há đâu phải không biết phân biệt thiện ác, chẳng qua là muốn báo ân cho tri ká»· mà thôi. Ngà y nay, phụ mẫu tại hạ Ä‘á»u đã mất, cả Ä‘á»i phải cô khổ, may nhá» gia sư thu nạp, Æ¡n nà y đức nà y cao tá»±a trá»i sâu tá»±a bể, dù có sÆ¡n mình nuốt than cÅ©ng khó báo được má»™t phần ân đức.
Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Tuy tại hạ rất kÃnh ngưỡng Lã đại hiệp, và tuy không dám dÄ© hạ phạm thượng vá»›i Lã đại hiệp, nhưng nếu Lã đại hiệp xuất ngôn sỉ nhục gia sư nữa thì không chừng tại hạ đà nh phải mạo phạm thôi.
Mục quang của Y Phong trầm xuống, chà ng chăm chú nhìn Chung Tịnh rồi đột nhiên thở dà i một hơi, đoạn phất tay nói :
- Äi Ä‘i!
Chung Tịnh cung kÃnh bái biệt, rồi cháºm rãi quay đầu, Ä‘oạn cất bước ra Ä‘i má»™t cách thản nhiên trên dung diện luôn không có chút biểu cảm cá»§a hắn, lúc nà y chẳng hiểu sao lại xuất hiện vẻ nhăn nheo khó nói.
Y Phong đưa mắt nhìn theo bóng dáng hắn dần khuất sau cánh rừng, đoạn chà ng thở dà i nói :
- Không ngá» má»™t ác ma như Tiêu Vô mà cÅ©ng có được má»™t đồ đệ tốt như váºy.
Lăng Lâm tiếp lá»i :
- Vừa rồi tiểu nữ chỉ sợ Lã đại thúc giết chết hắn. Nhưng khi đó tiểu nữ lại nghÄ©, đại thúc không thể là hạng ngưá»i như váºy, và sau cùng...
Nà ng dịch mục quang nhìn qua Y Phong và nói tiếp :
- Sau cùng, quả nhiên đại thúc không là m cho tiểu nữ thất vá»ng.
Y Phong cố nén xúc động trong lòng, chà ng từ từ quay đầu lại thì thấy Lăng Lâm đã đến trước mặt mình, nà ng cẩn tháºn lấy ra má»™t chiếc khăn tay, cháºm rãi mở ra và nói :
- Tiểu nữ cÅ©ng có má»™t váºt muốn tặng đại thúc.
Y Phong nhìn và o chiếc khăn, trong đó có má»™t phiến ngà voi, trên mặt khắc hình ba quả tim rất tinh xảo. Chà ng ngầm thở dà i và cảm thấy có hà ng trăm ý vị Ä‘ang xâm chiếm cõi lòng, nhất thá»i không phân rõ là bi, là sầu hay là háºn? Chà ng miá»…n cưỡng mở nụ cưá»i, lắc đầu nói :
- Lâm nhi, cái nà y... ngươi tự cất giữ đi thôi!
Lăng Lâm ngước há»i :
- Tại sao?
Y Phong ngá»› ngưá»i giây lát, Ä‘oạn gượng cưá»i nói :
- Cô nương tặng bừa ká»· váºt cho ngưá»i khác, lệnh đưá»ng sẽ la rầy cô nương đấy.
Lăng Lâm vẫn đưa phiến ngà voi đến trước mặt Y Phong, nà ng nói :
- Äây là váºt cá»§a sư phụ tặng cho tiểu nữ, gia mẫu là m sao la rầy tiểu nữ được.
Ngừng một lát, nà ng nói tiếp :
- Äại thúc bôn tẩu trong giang hồ, có váºt nà y sẽ rất hữu dụng, đại thúc xem nà y, trên mặt nó có ký hiệu cá»§a Tam Tâm Thần Quân đấy, tại sao đại thúc lại không nháºn?
Y Phong trầm ngâm suy nghÄ© hồi lâu, Ä‘oạn chà ng đưa tay nháºn lấy phiến ngà và gượng cưá»i nói :
- Lâm nhi nhất định muốn tặng ta thì là m sao có thể không nháºn chứ?
Lăng Lâm nói :
- Äại thúc nháºn là tốt rồi... Nà y, tiểu nữ há»i đại thúc nhé, sao đột nhiên gá»i tiểu nữ là Lâm nhi... Nhưng hai tiếng Lâm nhi cÅ©ng rất dá»… nghe, phải không Y Phong đại thúc?
Y Phong chau mà y nói :
- Nhưng từ nay vá» sau cô nương không cần gá»i ta là Y Phong nữa.
Lăng Lâm ngạc nhiên há»i :
- Tại sao, tại sao... Äại thúc không thÃch tiểu nữ gá»i tên cá»§a đại thúc phải không?
Y Phong gượng cưá»i, nói :
- Không sao cả, nhưng... Từ nay vá» sau ta không dùng cái tên “Y Phong†nà y nữa... Cô nương cứ gá»i ta là Nam Nhân.
Thế là Lăng Lâm ngây thÆ¡ xinh đẹp láºp tức vui mừng hẳn lên, nà ng báºt cưá»i và lá»›n tiếng gá»i :
- Nam Nhân, Nam Nhân...
Cái...
(thiếu 1 trang)
Như là thuáºn miệng nói ra, nhưng Lăng Lâm Ä‘ang mÆ¡ vá» má»™t hình ảnh vô cùng đẹp đẽ, nên nà ng chẳng nháºn ra. Lã Nam Nhân dịch mục quang nhìn qua mấy thi thể dưới đất, thần sắc cá»§a chà ng láºp tức trở nên lạnh lùng bi thương. Khi sắp đặt bốn thi thể nằm ngay ngắn lại, chà ng má»›i phát hiện trên ngưá»i bá»n há» Ä‘á»u có cắm má»™t lưỡi Ä‘oản Ä‘ao cán và ng. Có ngưá»i bị đâm giữa ngá»±c, có ngưá»i bị đâm ngang thắt lưng, có ngưá»i bị đâm và o yếu huyệt...
Bất giác chà ng thầm nghĩ :
- “Võ công cá»§a Tiêu Vô quả nhiên không tầm thưá»ng, nhưng thá»§ Ä‘oạn cá»§a hắn cÅ©ng quá tà n độc, ôi... Ta chẳng hiểu tại sao hắn nỡ hạ độc thá»§ vá»›i ngưá»i thân cá»§a hắn như váºy?â€
NghÄ© Ä‘oạn, chà ng rút bốn thanh Ä‘oản Ä‘ao ra, lau sạch máu rồi cẩn tháºn cất và o ngưá»i.
- “Mồng năm tháng năm, ngà y tết Äoan Ngá»...â€
Chà ng ngầm láºp thệ, ngà y đó nhất định ta phải dùng năm lưỡi Ä‘ao nà y đâm toà n bá»™ lên ngưá»i Tiêu Vô.
Thế là Tây Lương SÆ¡n lại có thêm năm ngôi má»™ má»›i. Năm ngôi má»™ nà y do Lã Nam Nhân và Lăng Lâm ná»— lá»±c tối Ä‘a để hoà n thà nh má»™t cách nhanh nhất vì bá»n há» Ä‘ang rất lo lắng cho Tôn Mẫn và Diệu Thá»§ Hứa Bạch.
- “Tại sao giá» nà y má má vẫn chưa xuống, không lẽ bên đó xảy ra chuyện gì?â€
Cà ng nghÄ© Lăng Lâm cà ng lo lắng, qua những sá»± kiện vừa rồi, nà ng cảm thấy mình trưởng thà nh không Ãt, và nà ng đã kinh qua bi ai và tá» vong, đã đà o má»™ chôn ngưá»i chết.
Còn tâm tình cá»§a Lã Nam Nhân thì sao? Tất nhiên là cà ng bi ai và nặng ná» hÆ¡n, chỉ trong má»™t ngà y má»™t đêm, chà ng đã tá»± tay chôn cất nhiá»u ngưá»i, bá»—ng nhiên chà ng hiểu ra rằng ranh giá»›i giữa sinh và tá» là má»™t khoảng cách ngắn ngá»§i tạm thá»i. Äiá»u đặc biệt khiến chà ng bi thương và phẫn háºn nhất là :
- “Tại sao kẻ đáng chết lại không chết, còn ngưá»i không đáng chết lại phải chết?â€
Tiếng gió thổi động rừng cây, chà ng quỳ bên những ngôi má»™ má»›i thầm cầu nguyện mấy câu, tuy chà ng không tin quá»· thần, nhưng lúc nà y cÅ©ng mong rằng linh hồn cá»§a những ngưá»i nhân nghÄ©a vừa chết sẽ sá»›m được thăng lên miá»n cá»±c lạc.
Sau cùng, chà ng và Lăng Lâm lướt lên núi lần nữa. Hiện tại, lòng phẫn ná»™ và bi thương đã tạm lắng trong ngưá»i Lã Nam Nhân. Nhưng chà ng cảm thấy cõi lòng trống không như má»™t cõi mênh mang, chà ng muốn nghÄ© đến nhiá»u chuyện, song rốt cuá»™c chẳng nghÄ© được chuyện gì. Vì những chuyện chà ng muốn nghÄ© cứ bay tá»›i rồi lại bay Ä‘i trong cõi lòng mênh mang bồng bá»nh cá»§a chà ng.
Bất giác chà ng buông má»™t tiếng thở dà i, quay đầu nhìn qua thì má»›i phát hiện Lăng Lâm theo sát bên cạnh, dưá»ng như nà ng Ä‘ang rất cố gắng để không bị tụt lại sau.
Lăng Lâm thấy chà ng nhìn mình thì mỉm cưá»i nói :
- Khinh công cá»§a đại thúc tuyệt quá, tiểu nữ biết đại thúc đã nhiá»u ngà y không được nghÄ© ngÆ¡i, cÅ©ng chẳng được ăn ngá»§ gì, nhưng hiện tại má»™t chút cÅ©ng không mệt.
Còn... còn tiểu nữ thì đã quá mệt rồi.
Lã Nam Nhân cÅ©ng mỉm cưá»i nói :
- Cô nương có được minh sư như váºy, tương lai còn sợ gì võ công chẳng hÆ¡n ta mưá»i lần.
Nói Ä‘oạn, chà ng chợt nhá»› đến Tam Tâm Thần Quân và nhá»› ra rằng Lăng Lâm đã há»c võ ở chá»— lão không Ãt thá»i gian, nhưng sao võ công vẫn chưa thấy tịnh tiến? Còn mình chẳng qua chỉ má»›i Ä‘á»c yếu quyết võ công trong Thiên Tinh Bà KÃp và cÅ©ng chỉ má»›i thá» nghiệm qua má»™t lần, mà tiến bá»™ đã thấy rõ.
- “Ồ, như váºy xem ra Thiên Tinh Bà KÃp nà y quả nhiên, không hổ là võ lâm chà bảo.â€
Chà ng nghĩ tiếp :
- “Kẻ thất phu vô tá»™i, nhưng giữ ngá»c nên trở thà nh ngưá»i có tá»™i. Trên ngưá»i ta đã có võ lâm chà bảo như váºy, nếu bị ngưá»i ta biết thì chà Ãt cÅ©ng sẽ gặp nhiá»u phiá»n phức.
CÅ©ng may là ngưá»i biết chuyện nà y không nhiá»u, ngay cả Kiếm tiên sinh, Tam Tâm Thần Quân và hai mẹ con Lăng Lâm cÅ©ng không thể biết rốt cuá»™c ta có thá»§ đắc được váºt nà y hay không. Nhưng đây vốn là váºt sở hữu cá»§a Kiếm tiên sinh, ngà y sau nếu gặp được lão nhất định ta phải hoà n trả cho lãoâ€.
à niệm lại xoay chuyển :
- “A! Vạn Thiên Bình đã biết cuốn bà kÃp nà y lá»t và o tay ta, vừa rồi có thể vì quá nhiá»u sá»± cố nên lão chưa động thá»§. Bây giá» nếu ta trở lại chá»— đó, không chừng lão ta sẽ cưỡng Ä‘oạt. Nhưng hiện tại võ công cá»§a ta không phải là đối thá»§ cá»§a lão, như váºy nên là m thế nà o đây?â€
NghÄ© đến đây thì chân chà ng bất giác ngừng lại, Lăng Lâm vượt qua trước mấy bước, nà ng kinh ngạc quay lại há»i :
- Là m sao thế?
Lã Nam Nhân gượng cưá»i, nói :
- Bỗng nhiên ta nhớ đến một chuyện, nên...
Lăng Lâm chau mà y há»i tiếp :
- Äại thúc không muốn cùng Ä‘i vá»›i Lăng Lâm à ?
Lã Nam Nhân thầm nghĩ :
- “Nam tá» hán đại trượng phu, đáng Ä‘i thì phải Ä‘i, đáng dừng thì phải dừng. Lã Nam Nhân Æ¡i là Lã Nam Nhân, ngươi hà nh sá»± cả Ä‘á»i cÆ¡ trà có dư, chÃnh trá»±c có thừa, nhưng dÅ©ng cảm lại không đủ. Vì váºy nên má»›i có chuyện giả chết, bây giá» chuyện đã bị Tiêu Vô biết rõ rà ng, nam tá» hán thắng thì thắng, bại thì bại, sống thì sống, chết thì chết.
Giữa được và mất vốn là chuyện thưá»ng nghe, hiện giá» tuy ngươi không có gì phải hổ thẹn, nhưng trách nhiệm đầy mình. Thá» nghÄ© đến Tiêu Nam Tần không vì ngươi thì sao đến ná»—i rÆ¡i và o thảm trạng như váºy, sau nà y nếu ngươi hà nh sá»± thế nà o mà vẫn sợ đầu sợ Ä‘uôi như váºy thì đừng nói không thể gá»i là đại trượng phu, trên không hổ vá»›i trá» i, dưới không thẹn vá»›i ngưá»i, mà cứ như không phải là con ngưá»iâ€.
Lăng Lâm thấy chà ng đột nhiên cúi đầu trầm tư, không trả lá»i mình, thì bất giác buồn bã, nà ng khẽ thở dà i rồi nói :
- Nếu đại thúc không muốn đi thì...
Nà o ngá» nà ng chưa dứt lá»i thì Nam Nhân đã ngẩng cao đầu lên tiếng nói :
- Tất nhiên là ta muốn đi với cô nương, chẳng qua là có một chuyện mà vừa rồi ta ngẫu nhiên muốn suy nghĩ mà thôi.
Lăng Lâm lại tươi cưá»i, nà ng nói :
- Thế thì tốt. Tiểu nữ chỉ sợ...
Nói chưa hết câu thì nà ng đã tung mình lướt đi. Lã Nam Nhân chăm chú nhìn theo dáng hình uyển chuyển nhưng nhanh nhẹn của nà ng, hồi lâu sau trong ánh mắt vốn đầy vẻ ưu tư của chà ng chợt xuất hiện nét băn khoăn.
Lăng Lâm đã lướt Ä‘i hÆ¡n trượng, nà ng quay lại gá»i :
- Äại thúc, mau lên thôi!
Lã Nam Nhân tự định thần rồi lướt theo sau. Gió núi thổi như tát và o mặt, Lăng Lâm hơi chau mà y, nà ng nói :
- Chúng ta Ä‘i ngược gió thế nà y, chẳng trách phải tốn nhiá»u sức lá»±c.
Lã Nam Nhân mỉm cưá»i, tiếp lá»i :
- Có gió ngược sẽ có gió thuáºn, không có nghịch phong thì là m sao có thuáºn phong?
Lăng Lâm hÆ¡i ngá»› ngưá»i, nà ng cảm thấy hai câu đạo lý nà y tháºt đơn giản, nhưng lại chân thá»±c và chuẩn xác. Nà ng khẽ buông má»™t tiếng thở dà i rồi thầm nghÄ© :
- “Äạo lý đơn giản như váºy, tại sao có lúc con ngưá»i lại cứ không hiểu đượcâ€.
NghÄ© Ä‘oạn, nà ng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên khuôn mặt anh tuấn cá»§a Lã Nam Nhân hiện xuất đầy vẻ chÃnh trá»±c kiên cưá»ng, chẳng há» có má»™t chút tang thương nà o cả.
Bá»—ng nhiên nà ng hiểu ra rằng, mẫu nam tá» kiên cưá»ng lá»—i lạc thế nà y chÃnh là chá»— dá»±a yên tâm nhất đối vá»›i bất kỳ nữ nhân nà o. Thế là nà ng bất giác mỉm cưá»i, gió núi cà ng lúc cà ng thổi mạnh nhưng nà ng hoà n toà n không để tâm.
|
 |
|
| |