04-09-2008, 06:53 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
 
 
 
 CHƯƠNG 5 
 
CẢNH QUAN NHỮNG THÀNH PHỠXA XÔI 
 
* *  * 
 
VẦNG BÃN NGUYỆT VĨNH CỬU 
 
* * * 
 
THANG ÄẶT VÀO ÄÚNG  CHá»– 
 
 
 
Hầu như đúng lúc tôi thiếp Ä‘i thì Ä‘iện thoại reo. Tôi  cố lá» Ä‘i, nhưng dưá»ng như Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a tôi, nó cứ bướng bỉnh reo mãi:  mưá»i lần, hai mươi lần, không chịu dừng. Cuối cùng tôi mở má»™t mắt nhìn đồng hồ.  Má»›i hÆ¡n 6 giá» má»™t chút. Ngoài cá»a sổ trá»i đã sáng bạch. Có thể là Kumiko gá»i.  Tôi ra khá»i giưá»ng, ra phòng khách, nhấc ống nghe. 
- Alô, - tôi nói, nhưng  ngưá»i gá»i chẳng thưa. Rõ ràng là có ai đó ở đầu dây bên kia, nhưng ngưá»i đó  chẳng nói gì. Tôi cÅ©ng im lặng. Táºp trung hết sức, tôi má»›i nháºn ra được tiếng  thở trong ống nghe. 
- Ai đấy? - tôi há»i, nhưng đầu bên kia vẫn im lặng. 
-  Nếu là ngưá»i suốt ngày vẫn gá»i cho tôi thì làm Æ¡n gá»i lại sau nhé, - tôi nói. -  Trước bữa Ä‘iểm tâm thì xin đừng nói chuyện vá» ***. 
- Ngưá»i suốt ngày gá»i? -  bá»—ng giá»ng Kasahara May báºt ra. - Hay nhỉ, anh nói chuyện vá» *** vá»›i ai  đấy? 
- Chả ai cả, - tôi đáp. 
- Có phải ngưá»i đàn bà anh ôm trong tay hồi  đêm qua không? Anh hay nói chuyện vá» *** qua Ä‘iện thoại vá»›i cô ta à? 
- Không,  không phải cô ấy đâu. 
- Này Chim vặn dây cót, nói em nghe đi, có bao nhiêu  đàn bà lượn lỠquanh anh nào, ngoài vợ anh ra? 
- Nói ra thì dài lắm, - tôi  nói. - Dù gì thì cÅ©ng chỉ má»›i 6 giá» sáng, anh chưa ngá»§ được bao nhiêu cả. Váºy là  tối qua em sang nhà anh à? 
- Rồi em thấy anh với cô kia đang ôm nhau. 
-  Cái ấy chẳng có nghĩa gì hết. Nói sao nhỉ? Kiểu như một nghi thức nho nhỠmà  thôi. 
- Anh không phải phân bua gì vá»›i em, - Kasahara May nói. - Em có phải  vợ anh đâu. Chả liên quan gì đến em hết, nhưng cho em nói Ä‘iá»u này: anh dÃnh vào  chuyện rắc rối rồi đấy. 
- Có thể em nói đúng, - tôi nói. 
- Em biết anh  Ä‘ang gặp lúc gay go. Nhưng em không khá»i nghÄ© rằng ấy là anh tá»± chuốc vào mình.  Anh chỉ gặp má»™t vấn đỠduy nhất tháºt sá»± cÆ¡ bản, thế rồi nó hút má»i phiá»n phức  vào mình như cục nam châm ấy. Bất cứ phụ nữ nào biết suy xét má»™t chút mà gặp anh  thì chắc chạy mất dép cả. 
- Có thể em nói đúng, - tôi lại nói. 
Kasahara  May im lặng má»™t chút ở đầu dây bên kia. Äoạn cô hắng giá»ng rồi nói: 
- Tối qua  anh Ä‘i trên ngõ phải không? Anh đứng hồi lâu phÃa sau nhà em như thằng ăn trá»™m  nghiệp dư ấy... Äừng lo, em nhìn thấy anh mà. 
- Thế sao em không ra? 
- Con  gái có phải bao giá» cÅ©ng cần chạy ra đâu, anh biết mà. Äôi khi cÅ©ng muốn chảnh  má»™t tà chứ, cứ mặc cho anh chàng đợi - đã muốn đợi thì cho tha hồ đợi. 
Tôi áºm  ừ. 
- Nhưng em vẫn áy náy, - cô nói tiếp, - nên sau đó em mới lại vác xác đến  nhà anh như con ngốc ấy. 
- Và anh đang ôm cô kia. 
- Phải, nhưng cô ấy hÆ¡i  dở ngưá»i phải không? Thá»i buổi này ai còn ăn mặc như thế. Lại còn trang vá»›i Ä‘iểm  nữa chứ! Cứ như tá»± Ä‘á»i nảo Ä‘á»i nào chui ra ấy. Cô ta phải tá»›i bác sÄ© kiểm tra  cái đầu Ä‘i là vừa. 
- Äừng lo, cô ấy không dở ngưá»i đâu. Má»—i ngưá»i có má»™t thị  hiếu riêng. 
- Thì vâng. Thị hiếu gì chả được. Nhưng ngưá»i bình thưá»ng chẳng  ai lại có cái thị hiếu quái chiêu như thế cả. Cô ta - nói sao nhỉ? - như là từ  trong cuốn tạp chà cÅ© bước thẳng ra ấy: cái gì ở cô ta cÅ©ng váºy, từ đầu đến  chân. 
Tôi không trả lá»i. 
- Này Chim vặn dây cót, nói em nghe, anh đã ngủ  với cô ta chưa? 
Tôi ngần ngừ một chút rồi nói: - Chưa. 
- Tháºt không? 
-  Tháºt. Anh không quan hệ vá»›i cô ấy theo nghÄ©a thân xác. 
- Thế tại sao anh ôm  cô ta? 
- Äôi khi phụ nữ muốn váºy, há» cần ai đó ôm há». 
- Có thể, - Kasahara  May nói, - nhưng cái ý tưởng đó có thể hơi nguy hiểm đấy. 
- Äúng váºy, - tôi  nói. 
- Tên cô ta là gì? 
- Kano Creta. 
Kasahara May lại im lặng ở đầu  dây bên kia. 
- Anh đùa đấy chứ? - rốt cuộc cô nói. 
- Không đùa tà nào. Còn  chị cô ấy tên là Kano Malta. 
- Malta?! Äó không thể là tên tháºt cá»§a cô  ta. 
- Ừ, không phải. Äó là tên dùng trong nghá» nghiệp thôi. 
- Thế há» là  ai, má»™t cặp diá»…n viên hài à? Hay há» có liên hệ gì vá»›i Äịa Trung Hải? 
- Äúng  đấy, há» có mối liên hệ nào đó vá»›i Äịa Trung Hải. 
- Cô chị có ăn mặc như ngưá»i  bình thưá»ng không? 
- Nói chung là có. Cô ta ăn mặc bình thưá»ng, Ãt nhất là  bình thưá»ng hÆ¡n Creta nhiá»u. Trừ má»—i chuyện lúc nào cô ta cÅ©ng đội cái mÅ© bằng  vải vinyl màu Ä‘á». 
- Nghe váºy là em biết cô ta cÅ©ng không hẳn bình thưá»ng đâu.  Tại sao anh cứ giao du vá»›i những hạng ngưá»i hÆ¡i bị cháºp mạch ấy nhỉ? 
- Chuyện  ấy thì dài lắm. Äể khi nào má»i chuyện ôn ổn má»™t chút anh sẽ kể cho em nghe.  Nhưng giá» thì không. Äầu anh Ä‘ang rối tung lên đây. Má»i chuyện lại càng rối bá»i  hÆ¡n nữa đây. 
- Thôi được, - cô nói, giá»ng có vẻ ngá» vá»±c. - Mà này, vợ anh vẫn  chưa vỠà? 
- Chưa. 
- Nghe này Chim vặn dây cót! Anh là ngưá»i lá»›n rồi. Sao  anh không váºn dụng cái đầu anh má»™t chút Ä‘i? Nếu tối qua vợ anh đổi ý mà quay vá»,  chị ấy có thể nhìn thấy anh Ä‘ang choàng tay ôm cái cô kia. Khi đó thì sao  hở? 
- Ừ, cũng có khả năng đó. 
- Và nếu đúng là chị ấy gá»i Ä‘iện chứ không  phải em mà anh lại Ä‘i nói vá» chuyện xếch xiếc  này ná» thì chị ấy sẽ nghÄ©  gì? 
- Em có lý, - tôi nói. 
- Em đã nói mà, anh đang gặp rắc rối to đấy, -  cô vừa nói vừa thở dài. 
- Äúng váºy, anh Ä‘ang gặp rắc rối. 
- Anh thôi cái  trò em nói gì cÅ©ng ừ ừ phải phải Ä‘i! Cứ như chỉ cần nháºn mình sai là chuyện gì  cÅ©ng giải quyết được ấy. Anh có nháºn hay không thì sai vẫn là sai. 
- Ừ, đúng  váºy, - tôi nói. Quả là đúng tháºt. 
- Thôi đủ rồi, em không chịu nổi nữa! -  Kasahara May nói. - Nào, nói em nghe, đêm qua anh muốn gì? Anh đến nhà em để tìm  cái gì đó phải không? 
- á»’ thôi. Äừng để ý làm gì. 
- Äừng để ý làm gì? 
-  Ờ. Rốt cuá»™c thì... Äừng để ý làm gì. 
- Nói cách khác, cô ta cho anh ôm, thế  là anh không cần em nữa. 
- Không, không phải thế. Chỉ là anh cảm  thấy... 
Äến đây Kasahara May gác máy. Kasahara May, Kano Malta, Kano Creta,  ngưá»i đàn bà trên Ä‘iện thoại, và Kumiko. Kasahara May nói đúng: mấy ngày hôm nay  tôi có hÆ¡i nhiá»u phụ nữ quanh mình. Má»—i ngưá»i đến lại mang theo má»™t vấn đỠbà  hiểm cá»§a riêng mình. 
Nhưng tôi mệt quá không nghÄ© gì được nữa. Tôi cần phải  ngá»§ má»™t chút. Ngá»§ xong thức dáºy tôi còn có việc phải làm. 
Tôi trở lại giưá»ng  ngá»§ thiếp Ä‘i. 
 
* * *
 
Khi thức dáºy, tôi lấy má»™t cái ba lô trong tá»§.  Ba lô này chúng tôi để dành phòng khi động đất hay những tình huống khẩn cấp  khác cần phải di tản. Trong ba lô có má»™t chai nước, bánh quy, má»™t đèn pin, má»™t  cái báºt lá»a. Kumiko mua cái ba lô này từ khi chúng tôi má»›i chuyển vá» nhà này,  phòng trưá»ng hợp xảy ra động đất lá»›n. Tuy nhiên chai nước rá»—ng không, bánh quy  ỉu xìu, pin thì chết. Rồi tôi đến cá»a hàng váºt dụng gần nhà mua má»™t chiếc thang  dây, loại dùng dể thoát hiểm trong trưá»ng hợp há»a hoạn. Tôi ngẫm nghÄ© xem có cần  gì nữa không nhưng chẳng nghÄ© ra gì khác ngoài kẹo chanh. Tôi Ä‘i má»™t vòng khắp  nhà, đóng hết cá»a sổ, tắt hết đèn. Tôi đã toan khóa cá»a ngoài, nhưng lại thôi.  Có thể sẽ có ngưá»i đến tìm tôi trong khi tôi Ä‘i vắng. Có thể Kumiko sẽ vá». Vả  lại, nhà này chẳng có gì đáng trá»™m cả. Tôi để lại má»™t mẩu thư ngắn trên bàn bếp:  “Äi vắng Ãt lâu. Sẽ trở vá». T.†
Tôi tá»± há»i liệu Kumiko sẽ ra sao khi thấy mẩu  thư này. Nàng sẽ nghÄ© gì? Tôi vò nát mẩu thư rồi viết má»™t cái khác: “Phải ra  ngoài Ãt lâu vì có chuyện quan trá»ng. Sẽ vá» ngay. Hãy đợi. T.†
Tôi mặc quần  bằng vải bông thô, áo phông ngắn tay, khoác ba lô. Tôi bước từ hàng hiên xuống  vưá»n. Quanh tôi là những dấu hiệu không thể nhầm lẫn cá»§a mùa hè - Ä‘Ãch thá»±c là  mùa hè, không dè xẻn, không Ä‘iá»u kiện. Ãnh nắng trá»i, mùi gió, màu xanh cá»§a bầu  trá»i, hình dáng những đám mây, tiếng ve sầu râm ran: tất cả Ä‘á»u thông báo rằng  mùa hè thá»±c sá»± đã đến. Và tôi đây, ba lô trên lưng, trèo qua bức tưá»ng cuối vưá»n  rồi thả mình xuống ngõ. 
Hồi nhá» có lần tôi đã bá» nhà Ä‘i vào má»™t sáng mùa hè  đẹp trá»i giống như thế này. Tôi không nhá»› lý do gì đã khiến tôi quyết định ra  Ä‘i. Chắc do tôi giáºn cha mẹ. Tôi bá» nhà ba lô khoác trên vai, trong túi là toàn  bá»™ số tiá»n tôi dành dụm được. Tôi bảo mẹ rằng tôi Ä‘i dã ngoại vá»›i mấy đứa bạn và  nhá» mẹ chuẩn bị sẵn bữa trưa. Ngay phÃa trên nhà chúng tôi có mấy ngá»n đồi leo  rất thÃch, bá»n trẻ con thưá»ng leo lên đó không có ngưá»i lá»›n trông chừng. Ra khá»i  nhà, tôi lên xe buýt Ä‘i đến táºn trạm dừng cuối. Vá»›i tôi, đó là má»™t thị trấn lạ  lẫm, xa xôi. Ở đó tôi chuyển sang xe buýt khác và lại Ä‘i đến má»™t thị trấn lạ lẫm  và xa xôi khác - còn xa xôi hÆ¡n nữa. Tháºm chà tôi chẳng biết chá»— đó tên gì, cứ  thế xuống xe buýt rồi tha thẩn qua các phố. Thị trấn này chẳng có gì đặc biệt,  náo nhiệt hÆ¡n khu tôi ở má»™t chút nhưng cÅ©ng nhếch nhác hÆ¡n má»™t chút. Nó có má»™t  con phố hai bên là quán xá, má»™t ga xe lá»a, dăm nhà máy nhá». Có má»™t dòng suối  chảy ngang qua thị trấn, đối diện dòng suối là má»™t rạp chiếu phim. Bảng bên  ngoài thông báo Ä‘ang chiếu má»™t bá»™ phim phương Tây. Äến trưa tôi ngồi trên ghế đá  công viên, giở cÆ¡m trưa ra ăn. Tôi nán lại thị trấn đó đến chiá»u, nhưng khi mặt  trá»i bắt đầu xế, tôi đâm ra ngã lòng. Äây là cÆ¡ há»™i cuối cùng để mày trở vá», tôi  tá»± nhá»§. Khi trá»i đã tối hẳn, mày sẽ không bao giá» Ä‘i khá»i chá»— này được đâu. Tôi  vá» nhà cÅ©ng trên mấy chiếc xe buýt đã đưa tôi đến đó. Tôi vá» tá»›i lúc 7 giá» tối,  không ai nháºn ra tôi đã bá» nhà ra Ä‘i. Cha mẹ tôi hẳn cho rằng tôi đã ở suốt trên  đồi vá»›i bá»n trẻ khác. 
Chuyện đó tôi đã quên hẳn rồi. Nhưng ngay lúc trèo qua  bức tưá»ng sau vưá»n, lưng khoác ba lô, cảm giác đó liá»n trở lại vá»›i tôi - ná»—i cô  đơn khôn tả xiết khi ta đứng má»™t mình giữa những phố phưá»ng xa lạ, những con  ngưá»i xa lạ, những ngôi nhà xa lạ, ngắm mặt trá»i chiá»u mất dần ánh sáng, từng tà  má»™t. Rồi tôi nghÄ© đến Kumiko: Kumiko, nàng đã biến mất nÆ¡i nào đó, chỉ mang theo  chiếc túi Ä‘eo vai duy nhất, thêm chiếc áo khoác và váy lấy ở hiệu giặt. Nàng đã  bá» lỡ cÆ¡ há»™i cuối cùng để quay vá». GiỠđây có lẽ nàng Ä‘ang đứng má»™t mình ở thị  trấn lạ lẫm xa xôi nào đó. NghÄ© vá» nàng như váºy tôi tháºt khó mà chịu  nổi. 
Nhưng không, nàng không thể chỉ má»™t mình được. Nàng phải ở bên má»™t ngưá»i  đàn ông. Chỉ có cách đó thì chuyện này má»›i có ý nghÄ©a. 
Tôi không nghĩ tới  Kumiko nữa. 
 
* * *
 
Tôi Ä‘i dá»c theo con ngõ. 
Cá» dưới chân đã mất  màu xanh sống động như Ä‘ang thở pháºp phồng khi còn đón những cÆ¡n mưa xuân, giá»  đây nó có cái vẻ xin xỉn Ä‘iển hình cá»§a cá» mùa hè. Giữa những lá cá» kia thi  thoảng má»™t con cào cào xanh nhảy tanh tách đây đó khi tôi Ä‘i ngang qua. Äôi lúc  tháºm chà má»™t con ếch cÅ©ng nhảy ra. Con ngõ đã biến thành thế giá»›i cá»§a các sinh  váºt nhỠđó, còn tôi chẳng qua là kẻ ngoài đột nháºp vào quấy nhiá»…u cái tráºt tá»±  hiện hành. 
Äến căn nhà bá» không cá»§a nhà Miyawaki, tôi mở cổng rồi cương quyết  bước vào. Tôi giẫm qua đám cá» cao tiến vá» phÃa giữa sân, ngang qua con chim đá  nhem nhuốc vẫn Ä‘ang nhìn đăm đắm lên trá»i, Ä‘i vòng qua bên hông nhà, bụng thầm  mong Kasahara May không nhìn thấy tôi vào đây. 
Việc đầu tiên tôi làm khi đến  chá»— cái giếng là dẹp những tảng đá dằn nắp giếng, sau đó giở má»™t trong hai ná»a  nắp giếng bằng gá»— hình bán nguyệt ra. Äể kiểm tra xem có phải dưới đáy vẫn không  có nước hay không, tôi ném má»™t hòn sá»i xuống như lần trước. Và cÅ©ng như lần  trước, hòn sá»i chạm đáy phát ra má»™t tiếng đùng **c. Không có nước. Tôi đặt ba lô  xuống, lấy thang dây ra, buá»™c má»™t đầu vào thân cây bên cạnh. Tôi siết chặt hết  sức để đảm bảo rằng nó sẽ giữ chắc. Gì chứ chuyện này thì cẩn tháºn mấy cÅ©ng  không thừa. Nếu chẳng may thang dây bị lá»ng hay tuá»™t ra thì có khi tôi sẽ không  bao giá» leo lên được nữa. 
Ôm đống thừng trong tay, tôi bắt đầu thả thang  xuống giếng. Toàn bá»™ cuá»™n dây đã đưa vào trong giếng rồi mà tôi vẫn không cảm  thấy nó chạm đáy. Không thể có chuyện thang quá ngắn được, tôi đã mua thứ thang  dài nhất ngưá»i ta có kia mà. Nhưng cái giếng này sâu tháºt. Tôi rá»i đèn pin thẳng  xuống mà vẫn không thấy thang đã chạm đáy chưa. Ãnh đèn pin chỉ xuyên xuống đến  độ sâu nào đó rồi cÅ©ng bị bóng tối nuốt chá»ng. 
Tôi ngồi trên thành giếng,  lắng nghe. Vài con ve sầu kêu ran ran trên cây như thể thi nhau xem con nào có  tiếng to nhất hay dung tÃch phổi lá»›n nhất. Tuy nhiên chẳng nghe thấy tiếng con  chim nào. Tôi nhá»› lại con Chim vặn dây cót má»™t cách trìu mến. Có lẽ nó không  thÃch ganh Ä‘ua vá»›i lÅ© ve sầu nên đã bay tránh Ä‘i chá»— khác. 
Tôi láºt lòng bàn  tay lên vá» phÃa ánh nắng. Chỉ trong khoảnh khắc bàn tay tôi đã thấy ấm lên, như  thể ánh sáng đã xuyên suốt vào da, ngấm vào táºn từng đưá»ng vân tay tôi. NÆ¡i đây  ánh sáng ngá»± trị trên tất cả. Tắm mình trong ánh sáng, vạn váºt bừng lên sắc màu  rá»±c rỡ cá»§a mùa hè. Ngay những sá»± váºt vô hình như thá»i gian hay ký ức cÅ©ng được  hưởng ân sá»§ng cá»§a ánh sáng mùa hè. Tôi ném tá»t má»™t viên kẹo chanh vào mồm rồi  vẫn ngồi đó cho tá»›i khi kẹo tan hết. Rồi tôi giáºt mạnh cái thang lần nữa để xem  nó đã buá»™c tháºt chắc chưa. 
Leo thang dây xuống giếng là việc khó hÆ¡n tôi  tưởng nhiá»u. Thang được bện bằng sợi bông và sợi nylon nên rất chắc, song khi  tôi đặt chân lên thì nó lại tròng trành không vững. Äôi giày tennis cá»§a tôi có  đế cao su, má»—i khi tôi thá» chuyển sức nặng thân mình từ chân này sang chân kia  là đế giày cứ muốn trượt ra. Hai tay tôi phải bấu chặt dây thừng đến ná»—i lòng  bàn tay bắt đầu Ä‘au. Tôi xuống tháºt cháºm, tháºt cẩn tháºn, từng nấc má»™t. Nhưng  xuống sâu lắm rồi mà vẫn không thấy đáy. Chừng như tôi sẽ phải xuống thế này mãi  không bao giá» dứt. Tôi tá»± nhắc mình nhá»› lại tiếng hòn sá»i chạm đáy giếng. Giếng  này phải có đáy chứ! Vấn đỠlà ở cái thang khỉ gió này, dùng nó để leo xuống mất  nhiá»u thá»i gian quá. 
Äếm được hai mươi nấc thì má»™t ná»—i kinh sợ xâm chiếm lấy  tôi. Nó áºp đến đột ngá»™t, như cÆ¡n sốc Ä‘iện, làm tôi chết cứng tại chá»—. CÆ¡ bắp tôi  hóa đá. Từng lá»— chân lông trên ngưá»i tôi túa mồ hôi, chân tôi run lên. Làm gì có  cái giếng nào lại sâu đến như váºy. Ngay giữa lòng Tokyo kia mà! Nó ở ngay sau  cái nhà tôi ở. Tôi nÃn thở lắng tai, nhưng chẳng nghe thấy gì. Tiếng tim tôi Ä‘áºp  thình thịch dá»™i lại trong tai tôi to đến ná»—i tháºm chà không còn nghe thấy tiếng  ve sầu ran ran ở trên kia. Tôi hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu. Tôi cứ ở nguyên đó, trên  nấc thang thứ hai mươi, chẳng biết nên xuống nữa hay leo trở lên. Không khà dưới  giếng mát lạnh, sá»±c mùi đất. Dưới đây là má»™t thế giá»›i riêng biệt, bị cắt lìa  khá»i mặt đất trên kia, nÆ¡i ánh mặt trá»i soi chiếu má»™t cách hào phóng đến nhưá»ng  nào. Tôi nhìn lên miệng giếng trên đầu, giỠđây chỉ còn là má»™t mảnh bé xÃu.  Miệng giếng tròn vành vạnh được chia đúng thành hai ná»a bằng nhau bởi phân ná»a  nắp giếng mà tôi đã giở ra. Từ dưới nhìn lên, nó trông như vầng bán nguyệt trôi  trên ná»n trá»i đêm. “Má»™t vầng bán nguyệt sẽ kéo dài trong vòng hai ngàyâ€, Kano  Malta đã nói váºy. Cô đã tiên Ä‘oán như váºy qua Ä‘iện thoại. 
Giá»i lắm. Và khi ý  nghÄ© đó thoáng qua đầu tôi, tôi cảm thấy phần nào sức lá»±c rá»i bá» mình. CÆ¡ bắp  tôi chùng xuống, khối hÆ¡i thở chắc nịch trong tôi như thoát cả ra ngoài. 
Váºn  chút sức lá»±c cuối cùng, tôi lại bắt đầu leo xuống. Chỉ thêm chút nữa thôi. Má»™t  chút nữa thôi. Äừng lo, thế nào cÅ©ng có đáy mà. Và đến nấc thang thứ hai mươi  ba, tôi chạm đáy. Chân tôi tiếp xúc vá»›i ná»n đất nÆ¡i đáy giếng. 
 
* * *
 
Việc đầu tiên tôi làm trong bóng tối là lấy mÅ©i  giày dò dẫm bá» mặt đáy giếng quanh mình, tay vẫn bám lấy thang, phòng khi có cái  gì đó mà tôi cần phải tránh xa. Sau khi đã yên tâm rằng không có nước và không  có váºt gì khả nghi, tôi má»›i bước xuống ná»n đất. Tôi hạ ba lô xuống, mở khóa kéo  lấy đèn pin ra. Ãnh đèn pin cho tôi nhìn rõ lần đầu tiên quang cảnh nÆ¡i đáy  giếng. Ná»n đất không quá rắn cÅ©ng không quá má»m. Và may thay, đất khô ráo. Rải  rác đây đó vài hòn đá, hẳn do ngưá»i ta thả xuống. Váºt duy nhất rÆ¡i xuống đáy  giếng là má»™t vá» bao khoai tây chiên. Äáy giếng được soi bằng ánh đèn pin làm tôi  nhá»› tá»›i bá» mặt Mặt trăng mà tôi đã xem trên truyá»n hình từ lâu lắm rồi. 
Vách  giếng hình trụ bằng bê tông phẳng phiu, trÆ¡n nhẵn, gần như chá»— nào cÅ©ng giống  chá»— nào, trừ đây đó có vài ba cụm giống như rêu. Vách giếng đâm thằng lên trá»i  như ống khói, vá»›i lá»— thoát là khoảng sáng hình bán nguyệt mãi trên kia. Nhìn  thẳng lên, giá» tôi má»›i hình dung được giếng sâu đến cỡ nào. Tôi lại kéo mạnh  chiếc thang dây. Trong tay tôi, nó vẫn chắc chắn, cho tôi cảm giác yên lòng.  Chừng nào nó còn ở nguyên đó, tôi sẽ có thể leo lên mặt đất bất cứ lúc nào tôi  muốn. Sau đó tôi hÃt má»™t hÆ¡i dài. Ngoại trừ chút mùi rêu, nhìn chung không khà  khá ổn. Cái tôi lo nhất là không khÃ. Không khà dưới đáy giếng thưá»ng bị tù hãm,  giếng khô lại hay có khà độc từ trong đất thoát ra. Äã lâu rồi tôi có Ä‘á»c bài  báo nói vá» má»™t ngưá»i đào giếng hÃt phải khà mêtan dưới đáy giếng mà mất  mạng. 
HÃt má»™t hÆ¡i dài, tôi ngồi trên ná»n giếng, lưng tá»±a vào vách giếng. Tôi  nhắm mắt lại, để cho thân thể mình quen dần vá»›i nÆ¡i này. Thế đấy, tôi nghÄ©, giá»  thì tôi ở dưới đáy giếng rồi. 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình  
 
		
        
		    
  Chữ ký của Vô Tình       
Bæ ngaïn hoa khai nhaát thieân nieân, hoa dieäp vónh caùch baát töông kieán. . . 
Bieät vaán thieân nhai nhaát tuyeán khieân, ñieàu ñieàu daï thaâm maïc canh haøn. . .
Duyeân phaän laø thöù giuùp hai ngöôøi xa laï ñeán ñöôïc vôùi nhau!!! 
 
 
 
ä½  å‘如雪纷飞了眼泪 我ç‰å¾…è‹è€äº†è° 
çº¢å°˜é†‰å¾®é†ºçš„å²æœˆ 我用无悔刻永世爱你的碑
                                                                                           
 
 
 
                 
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				04-09-2008, 06:54 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			CHƯƠNG 6 
 
THỪA KẾ TÀI SẢN 
 
* * * 
 
VẤN HỎI VỀ  LOÀI SỨA 
 
* * * 
 
CÃI GÃŒ ÄÓ NHƯ LÀ CẢM GIÃC XA  CÃCH
 
 
 
 
 
 
Tôi ngồi trong bóng tối. Mãi xa phÃa trên kia, vầng sáng  hình bán nguyệt trôi trên miệng giếng như dấu hiệu cá»§a má»™t cái gì đó. Thế nhưng  không chút ánh sáng nào trên kia lá»t xuống được đáy giếng này. 
Sau má»™t thá»i  gian, mắt tôi quen dần vá»›i bóng tối. Chẳng mấy chốc tôi đã có thể nháºn ra hình  dáng bàn tay mình nếu đưa lên gần mặt. Những váºt khác quanh tôi bắt đầu lá» má»  hiện ra, rất từ từ, như những con váºt nhá» buông lá»ng dần cảnh giác, từng tà từng  tà má»™t. Tuy nhiên, dù mắt đã quen Ä‘i nữa, bóng tối không bao giá» thôi là bóng  tối. Má»—i khi tôi táºp trung cố nhìn rõ váºt gì thì hình dáng cá»§a nó lại má» Ä‘i, im  lìm hòa lẫn vào bóng tối. Hẳn có thể gá»i đây là “bóng tối nhạtâ€, nhưng dù “nhạt† Ä‘i nữa, nó vẫn có sá»± dày đặc riêng cá»§a nó, sá»± dày đặc mà trong má»™t số trưá»ng hợp  còn hàm chứa má»™t bóng tối nhiá»u ý nghÄ©a hÆ¡n cả bóng tối như má»±c. Trong thứ bóng  tối này ta có thể thấy cái gì đó. Nhưng đồng thá»i ta cÅ©ng hoàn toàn chẳng thấy  gì. 
Trong cái bóng tối đầy ẩn nghÄ©a đến kỳ lạ đó, ký ức tôi bá»—ng trá»—i dáºy vá»›i  má»™t sức mạnh chưa từng có. Những hình ảnh rá»i rạc mà ký ức khÆ¡i dáºy trong tôi  sinh động lạ lùng, rõ rệt đến từng chi tiết nhá», chừng như tôi có thể nắm bắt  được trong tay. Tôi nhắm mắt, hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Kumiko tám năm vá»  trước. 
 
* * *
 
Chuyện xảy ra trong phòng đợi dành cho ngưá»i  nhà bệnh nhân tại bệnh viện trưá»ng đại há»c ở Kanda. Dạo đó gần như ngày nào tôi  cÅ©ng phải tá»›i bệnh viện gặp má»™t khách hàng giàu có đặng lo chuyện thừa kế tài  sản cho ông ta. Kumiko thì đến bệnh viện má»—i ngày giữa hai buổi há»c để chăm sóc  mẹ Ä‘ang Ä‘iá»u trị loét tá tràng. Nàng hay mặc quần bò hay quần soóc, áo len chui  cổ, tóc buá»™c Ä‘uôi ngá»±a. Có khi nàng mặc áo khoác có khi không tùy thá»i tiết đầu  tháng Mưá»i má»™t. Nàng mang túi Ä‘eo vai trong đó luôn có vài cuốn sách trông như  là giáo trình đại há»c, ngoài ra còn thêm vài cuốn mẫu vẽ. 
Ngay chiá»u hôm đầu  tiên tôi đến bệnh viện, Kumiko Ä‘ang ngồi trên ghế sofa, bắt tréo đôi chân mang  giày Ä‘en gót thấp, say sưa Ä‘á»c sách. Tôi ngồi đối diện nàng, cứ năm phút lại xem  đồng hồ để đợi đến giá» phá»ng vấn ông khách hàng - ông ta Ä‘i khá»i trước đó má»™t  tiếng rưỡi đồng hồ vì lý do gì tôi không rõ. Kumiko không há» rá»i mắt khá»i sách.  Nàng có đôi chân rất đẹp. Nhìn nàng, tâm trạng tôi má»›i phấn chấn lên được Ãt  nhiá»u. Bá»—ng dưng tôi tá»± há»i nếu là ngưá»i có khuôn mặt đẹp (hay Ãt nhất là cá»±c kỳ  thông minh) và đôi chân tuyệt mỹ thế kia thì mình sẽ thấy thế nào nhỉ? 
Sau  khi gặp nhau vài lần trong phòng đợi, tôi và Kumiko bắt đầu chuyện gẫu vá»›i nhau  - cho nhau mượn những cuốn tạp chà đã Ä‘á»c xong hoặc cùng ăn chá»— hoa quả trong  túi quà ai đó Ä‘em tá»›i biếu mẹ nàng. Dù gì thì ở đó chúng tôi thấy chán kinh  khá»§ng nên cần có ngưá»i trạc tuổi mình để nói chuyện. 
Ngay từ đầu tôi và  Kumiko đã tìm thấy má»™t cái gì đó ở nhau. Äó không phải là loại cảm xúc mạnh mẽ,  bản năng khiến hai con ngưá»i như bị sốc Ä‘iện ngay từ lần đầu gặp gỡ, mà là má»™t  cái gì thầm lặng hÆ¡n, êm ả hÆ¡n, như hai tia sáng nhá» nhoi cùng trôi trong bóng  tối mênh mông, ngày má»™t tiến lại gần nhau mà chÃnh mình không biết. Càng hay gặp  nhau, tôi càng cảm thấy không phải mình vừa làm quen vá»›i má»™t ngưá»i lạ mà má»›i  tình cá» gặp lại má»™t ngưá»i bạn thân. 
Chẳng bao lâu tôi không còn thá»a mãn vá»›i  những cuá»™c chuyện trò ngắn ngá»§i vá»›i Kumiko trong bệnh viện xen giữa việc này  việc khác. Tôi vẫn mong có dịp gặp nàng ở nÆ¡i khác để có thể trò chuyện thoải  mái vá»›i nàng. Cuối cùng, má»™t ngày kia tôi quyết định hẹn gặp nàng. 
- Anh nghÄ©  em và anh cần thay đổi không khà má»™t chút, - tôi nói. - Ta hãy ra khá»i đây, đến  chá»— nào không có bệnh nhân hay khách hàng gì hết ấy. 
Kumiko nghĩ một chút rồi  đỠnghị: 
- Äến công viên thá»§y sinh nhé? 
Thế là công viên thá»§y sinh trở  thành nÆ¡i hẹn hò đầu tiên cá»§a chúng tôi. Sáng hôm đó Kumiko mang quần áo đến  bệnh viện cho mẹ thay và gặp tôi ở phòng đợi cá»§a bệnh viện. Hôm đó trá»i quang,  ấm áp, Kumiko mặc áo váy đơn sÆ¡ màu trắng, áo khoác len Ä‘an màu xanh dương nhạt.  Ngay từ hồi đó tôi đã luôn kinh ngạc thấy nàng sành ăn mặc đến nhưá»ng nào. Ngay  cả khi mặc cái quần, cái áo đơn giản nhất, nàng chỉ cần xắn tay áo hay bẻ cổ áo  lên là đủ để biến nó thành má»™t cái gì đó tháºt khác thưá»ng, ngoạn mục. Äó là má»™t  thứ tài khéo mà nàng có. Tôi thấy nàng chăm chút cho quần áo cá»§a mình vá»›i ná»—i  trìu mến gần như là tình yêu. Má»—i khi ở bên nàng, má»—i khi Ä‘i cạnh nàng, tôi luôn  ngắm nàng đầy thán phục. Ão cánh cá»§a nàng không khi nào có má»™t nếp nhăn. Các  đưá»ng gấp trên quần áo nàng ngay tăm tắp không chê vào đâu được. Cái gì màu  trắng nàng mặc trông cÅ©ng như má»›i tinh. Giày cá»§a nàng chẳng bao giá» mòn vẹt hay  lấm bẩn. Nhìn những gì nàng mặc, tôi có thể hình dung những áo cánh, áo len cá»§a  nàng gấp cẩn tháºn, xếp ngay hàng trong tá»§ hay ngăn kéo, những chiếc váy và áo  dài cá»§a nàng bá»c nylon treo trong tá»§ (sau này khi đã lấy nhau, tôi sẽ táºn mắt  thấy là đúng như váºy). 
Buổi chiá»u đầu tiên bên nhau, hai chúng tôi đến công  viên thá»§y sinh ở Vưá»n thú Ueno. Hôm ấy trá»i tháºt đẹp. Tôi thì cho rằng tản bá»™  loanh quanh vưá»n thú thÃch hÆ¡n nhiá»u, nên bèn gợi ý như váºy vá»›i Kumiko trong khi  Ä‘i xe Ä‘iện đến Ueno, nhưng rõ ràng nàng đã nhất quyết đến công viên thá»§y sinh.  Nếu nàng đã muốn váºy thì chẳng sao, vá»›i tôi thế nào cÅ©ng được. Ở công viên thá»§y  sinh có má»™t chá»— đặc biệt chuyên trưng bày sứa, hai chúng tôi Ä‘i từ đầu đến cuối  khu ấy để ngắm các loài sứa quý hiếm từ khắp nÆ¡i trên thế giá»›i tá» tá»±u vá». Chúng  vừa bÆ¡i vừa lắc lư trong bể, từ con bé tà như túm bông cỡ đầu ngón tay đến những  gã khổng lồ đưá»ng kÃnh xấp xỉ má»™t mét. Tuy là Chá»§ nháºt nhưng khu công viên thá»§y  sinh không đông ngưá»i lắm. Có khi hÆ¡i thưa thá»›t là khác. Vào má»™t hôm đẹp trá»i  như váºy, ngưá»i ta thÃch xem voi và hươu cao cổ hÆ¡n là xem sứa. 
Tôi không nói  gì vá»›i Kumiko, nhưng tháºt ra tôi ghét cay ghét đắng cái giống sứa. Hồi nhá» Ä‘i  bÆ¡i ngoài biển tôi bị sứa cắn luôn. Có lần bÆ¡i má»™t mình ra hÆ¡i xa, tôi lạc vào  giữa cả má»™t đàn sứa. Khi tôi nháºn ra thì đã muá»™n, bị sứa vây quanh tứ bá». Suốt  Ä‘á»i tôi sẽ không bao giá» quên cái cảm giác nhÆ¡n nhá»›t, lành lạnh khi lÅ© sứa chạm  vào tôi. Giữa cái mê cung toàn là sứa ấy, má»™t ná»—i kinh hoàng khá»§ng khiếp tràn  ngáºp trong tôi, như thể tôi đã bị lôi tuá»™t vào má»™t vá»±c thẳm Ä‘en ngòm không đáy.  Chẳng hiểu sao tôi không bị cắn, nhưng vì hãi quá tôi đã uống no nê má»™t bụng  nước biển. ChÃnh vì váºy tôi chỉ mong sao Ä‘i qua khu trưng bày sứa càng nhanh  càng tốt, thà Ä‘i xem mấy loài cá bình thưá»ng như cá hồi hay cá bÆ¡n còn  hÆ¡n. 
Nhưng Kumiko thì lại mê lắm. Äến bể nào nàng cÅ©ng dừng lại, tá»±a vào tay  vịn, đứng ngây ra như bị thôi miên, chẳng còn biết thá»i gian là gì nữa. - Nhìn  xem, - nàng nói. - Em chả bao giá» ngá» trên Ä‘á»i lại có giống sứa hồng đẹp tuyệt  đến thế. Xem nó bÆ¡i đẹp chưa kìa! Chúng cứ lắc lư như thế mà chu du khắp các đại  dương trên thế giá»›i kia đấy. Chúng tháºt là tuyệt phải không? 
- Ừ, tuyệt, -  tôi nói. Nhưng càng bắt mình Ä‘iá»u nghiên lÅ© sứa cùng vá»›i Kumiko, càng lúc tôi  càng thấy tức ngá»±c. Tá»± lúc nào chẳng biết tôi không trả lá»i nàng nữa, chỉ chăm  chú đếm tiá»n trong túi hoặc lau mép bằng khăn tay. Tôi cứ cầu trá»i sao cho chóng  đến bể sứa cuối cùng, nhưng mãi không thấy hết. Trên các đại dương cá»§a trái đất  này có cÆ¡ man nào là loài sứa cÆ¡ mà. Tôi cố chịu được chừng ná»a tiếng, nhưng rồi  cÆ¡n căng thẳng khiến đầu tôi như vữa ra. Cuối cùng, đứng tá»±a vào tay vịn cÅ©ng  không nổi nữa, tôi đành phải rá»i Kumiko mà đổ váºt xuống má»™t ghế dài gần đó. Nàng  đến cạnh tôi, vẻ rất lo lắng há»i xem tôi có bị ốm không. Tôi thành thá»±c trả lá»i  rằng nhìn lÅ© sứa mãi tôi bị chóng mặt. 
Nàng nhìn đăm đăm vào mắt tôi với vẻ  mặt nghiêm trang. 
- Äúng váºy tháºt, - nàng nói. - Nhìn mắt anh em hiểu. Mắt  anh lÆ¡ láo thất thần thế nào ấy. NghÄ© cÅ©ng lạ, chỉ vì nhìn sứa không thôi mà ra  váºy. - Kumiko nắm tay tôi dẫn tôi rá»i khá»i khu trưng bày thá»§y sinh tối tăm, ẩm  ướt để ra ngoài nắng. 
Ngồi ở công viên gần đó trong mưá»i phút, hÃt thở cháºm,  dần dần tôi má»›i lấy lại được trạng thái tâm lý bình thưá»ng. Mặt trá»i mùa thu  tuôn ánh sáng dịu dàng xuống khắp nÆ¡i, lá cây ngân hạnh khô đến táºn gân khẽ rung  rung khi gió nhẹ thổi. 
- Anh đỡ chưa? - vài phút sau Kumiko há»i. - Anh lạ  tháºt đấy. Nếu anh ghét sứa đến váºy thì phải nói ngay từ đầu chứ, ai lại đợi tá»›i  khi nó làm mình phát ốm thế này? 
Bầu trá»i cao vòi vá»i, không mây, gió thổi dá»…  chịu, thiên hạ thong dong táºn hưởng ngày Chá»§ nháºt trong công viên nom tháºt hạnh  phúc. Má»™t cô gái mảnh dẻ, xinh xắn dắt con chó lá»›n lông dài. Má»™t ông lá»›n tuổi  đợi mÅ© phá»›t không rá»i mắt khá»i đứa cháu gái Ä‘ang chÆ¡i báºp bênh. Vài cặp ngồi  trên ghế dài cÅ©ng như chúng tôi. Äằng xa có ngưá»i Ä‘ang táºp chạy nốt kèn  saxophone. 
- Sao em thÃch sứa quá váºy? - tôi há»i. 
- Em chả biết nữa. Chắc  là vì chúng dá»… thương, - nàng nói. - Nhưng khi nhìn kỹ chúng, em bá»—ng nảy ra ý  nghÄ© này. Cái mà ta thưá»ng thấy trước mắt mình chỉ là má»™t phần nhá» nhoi cá»§a thế  giá»›i mà thôi. Ta vẫn quen nghÄ©: Thế giá»›i cá»§a ta là thế này đây, nhưng hoàn toàn  không phải váºy. Thế giá»›i thá»±c nằm ở má»™t nÆ¡i tối và sâu hÆ¡n thế giá»›i này nhiá»u, ở  đó gần như toàn là bá»n sứa hay những loài tương tá»± thôi. Chỉ là chúng ta quên  mất Ä‘iá»u đó. Anh có đồng ý không? Hai phần ba bá» mặt trái đất là đại dương, bằng  mắt trần ta chỉ thấy má»—i bá» mặt trên cùng, má»—i lá»›p da mà thôi. Chúng ta hầu như  chẳng biết gì vá» những cái nằm bên dưới lá»›p da ấy. 
Sau đó chúng tôi Ä‘i dạo  hồi lâu. Äến 5 giá» chiá»u, Kumiko báo nàng phải quay lại bệnh viện, thế là tôi  đưa nàng vỠđó. “Cám Æ¡n anh, hôm nay rất vui,†nàng nói khi chia tay. Trong nụ  cưá»i cá»§a nàng có má»™t ánh sáng dịu dàng thầm lặng trước đây không có. Nhìn thấy  ánh sáng ấy, tôi hiểu ngày hôm đó mình đã nhÃch gần nàng được hÆ¡n má»™t chút,  chuyện đó nhất định là nhá» lÅ© sứa. 
 
* * *
 
Kumiko và tôi tiếp tục hẹn hò nhau. Mẹ nàng đã  được xuất viện, tôi cÅ©ng không phải đến bệnh viện lo thá»§ tục di chúc cho khách  hàng nữa, nhưng tuần nào chúng tôi cÅ©ng gặp nhau má»™t lần, Ä‘i xem phim, nghe hòa  nhạc hay Ä‘i dạo. Càng gặp chúng tôi càng gần gÅ©i nhau hÆ¡n. Tôi rất thÃch được ở  bên nàng, và má»—i khi chúng tôi tình cá» chạm nhau, tôi nghe ngá»±c mình đánh trống.  Càng sắp đến kỳ nghỉ cuối tuần tôi càng khó táºp trung làm việc. Tôi tin chắc  rằng nàng cÅ©ng như tôi. Nếu không nàng đã chẳng cuối tuần nào cÅ©ng gặp  tôi. 
Dẫu váºy tôi không vá»™i vàng tiến xa hÆ¡n trong quan hệ vá»›i Kumiko. Tôi cảm  thấy có gì đó không chắc chắn ở nàng. ChÃnh xác là gì thì tôi không biết, nhưng  thi thoảng nó lại thoáng hiện ra trong lá»i lẽ hay hành vi cá»§a nàng. Tôi há»i nàng  gì đó thì cách khoảng má»™t hÆ¡i thở sau nàng má»›i trả lá»i - chỉ má»™t thoáng do dá»±  thôi, nhưng trong cái khoảnh khắc chưa đầy má»™t giây kia tôi đã nháºn thấy có má»™t  bóng Ä‘en nào đó. 
Mùa đông đến, rồi thì năm má»›i. Chúng tôi vẫn gặp nhau má»—i  cuối tuần. Tôi chẳng bao giá» há»i nàng vá» Ä‘iá»u đó, nàng cÅ©ng không bao giá» nói.  Chúng tôi chỉ gặp nhau, Ä‘i đâu đó, Ä‘i ăn, nói toàn những chuyện bình thưá»ng vô  hại. 
Một hôm tôi đánh bạo nói: 
- Chắc em phải có bạn trai chứ phải  không? 
Kumiko nhìn tôi má»™t chút rồi há»i: 
- Sao anh nghÄ© váºy? 
- Chỉ là  linh cảm thôi, - tôi nói. Lúc đó chúng tôi Ä‘ang Ä‘i qua Vưá»n thượng uyển Shinjuku  vắng vẻ giữa mùa đông. 
- Linh cảm gì kia? 
- Anh không biết. Anh có cảm  tưởng em có gì đó muốn nói với anh. Nếu nói được thì em nên nói. 
Trên mặt  Kumiko thoáng má»™t chút dao động, gần như không thấy được. Có thể có má»™t khoảnh  khắc phân vân nào đó, thế nhưng kết luáºn cá»§a nàng thì ngay từ đầu đã rõ  ràng. 
- Cám Æ¡n anh đã há»i, - nàng nói. - Nhưng em không có chuyện gì đặc biệt  định nói vá»›i anh đâu. 
- Em vẫn chưa trả lá»i câu há»i cá»§a anh. 
- VỠchuyện  em có bạn trai không ấy à? 
- Ờ. 
Kumiko dừng lại. Äoạn nàng tháo găng tay  cho vào túi áo khoác. Rồi nàng nắm lấy bàn tay để trần cá»§a tôi. Khi nắm chặt tay  nàng để đáp lại, tôi cảm thấy như hÆ¡i thở nàng trở nên nhá» hÆ¡n, trắng hÆ¡n. 
-  Ta vá» nhà anh bây giỠđược không? - nàng há»i. 
- ÄÆ°á»£c chứ, - tôi đáp, hÆ¡i lúng  túng. - Chỉ có Ä‘iá»u chá»— anh ở không được đàng hoàng lắm đâu. 
Lúc đó tôi Ä‘ang  sống ở khu Asagaya trong má»™t căn há»™ má»™t buồng, có gian bếp nhá» tÃ, phòng vệ sinh  và phòng tắm cỡ bằng cái buồng Ä‘iện thoại công cá»™ng. Nó nằm trên tầng hai, quay  vá» hướng Nam, nhìn xuống sân kho má»™t công ty xây dá»±ng. Căn há»™ được má»—i cái ấy  thôi - nhá» quay vá» hướng Nam nên nhiá»u nắng. Kumiko và tôi ngồi bên nhau hồi lâu  trong dòng nắng đó, lưng tá»±a vào tưá»ng. 
Hôm đó tôi làm tình lần đầu tiên vá»›i  Kumiko. ChÃnh nàng muốn váºy, Ä‘iá»u đó tôi tin chắc. Theo nghÄ©a nào đó thì chÃnh  nàng đã quyến rÅ© tôi. Không phải nàng đã nói hay làm gì đó lá»™ ra là muốn quyến  rÅ©. Nhưng khi vòng tay ôm thân thể trần truồng cá»§a nàng, tôi biết chắc nàng đã  có ý muốn việc này xảy ra. Tấm thân nàng má»m mại, không há» kháng cá»±. 
Äó là  lần đầu tiên Kumiko biết đến chuyện ái ân. Sau đó nàng không nói gì má»™t hồi lâu.  Mấy lần tôi cố bắt chuyện vá»›i nàng, nhưng nàng không trả lá»i. Nàng Ä‘i tắm, mặc  quần áo rồi lại ngồi dưới nắng. Tôi chẳng biết nói gì. Tôi chỉ đến ngồi bên nàng  trong vạt nắng mà im lặng. Ãnh nắng chuyển dịch dần, chúng tôi cÅ©ng xê dịch dá»c  bá» tưá»ng. Khi trá»i sẩm tối, Kumiko nói nàng phải vá». Tôi tiá»…n nàng vá» nhà. 
-  Em chắc là không có Ä‘iá»u gì muốn nói vá»›i anh chứ? - tôi lại há»i nàng khi ở trên  xe Ä‘iện. 
Nàng lắc đầu. 
- Không cần báºn tâm đâu, - nàng nói tháºt  khẽ. 
Tôi không bao giá» nhắc chuyện đó nữa. Kumiko đã tá»± mình lá»±a chá»n ngá»§ vá»›i  tôi, váºy nếu quả tháºt nàng giữ trong lòng chuyện gì đó không thể kể vá»›i tôi, hẳn  chuyện đó sẽ có thể giải quyết được theo thá»i gian. 
Sau đó chúng tôi vẫn gặp  nhau má»—i cuối tuần, từ nay trở Ä‘i thưá»ng có thêm mục vá» căn há»™ cá»§a tôi để làm  tình. Trong khi chúng tôi nằm ôm ấp sá» soạng nhau, nàng bắt đầu kể vá» mình má»—i  ngày thêm má»™t chút, vá» những gì nàng đã trải qua, vá» những ý nghÄ© và cảm xúc mà  những Ä‘iá»u đó mang lại cho nàng. Và tôi bắt đầu hiểu cách nàng nhìn nháºn vá» thế  giá»›i. Tôi bá»—ng thấy mình cÅ©ng có thể kể vá»›i Kumiko vá» cách nhìn thế giá»›i cá»§a  tôi. Tôi trở nên yêu nàng sâu Ä‘áºm, nàng cÅ©ng nói nàng không bao giá» muốn xa tôi.  Chúng tôi đợi đến khi nàng tốt nghiệp đại há»c là làm đám cưới. 
Cuá»™c sống vợ  chồng cá»§a chúng tôi hạnh phúc, không có vấn đỠgì đáng nói. Thế nhưng vẫn có  những lúc tôi không khá»i cảm thấy bên trong Kumiko có má»™t vùng nào đó tôi không  được phép vào. Ngay giữa chừng cuá»™c đối thoại bình thưá»ng nhất hay tháºm chà sôi  nổi nhất, hoàn toàn không có dấu hiệu nhá» nào báo trước, đột nhiên Kumiko chìm  vào im lặng. Việc đó có thể xảy ra hoàn toàn bất ngá», chẳng có nguyên nhân gì cả  (hay Ãt nhất là không có nguyên nhân nào mà tôi có thể Ä‘oán ra). Nó giống như  Ä‘ang Ä‘i trên đưá»ng thì bất thình lình sụp hố váºy. Sá»± im lặng cá»§a nàng không bao  giá» kéo dài quá lâu, nhưng mãi má»™t lúc sau đó nàng có vẻ như Ä‘ang ở nÆ¡i nào  khác. 
Lần đầu tiên Ä‘i vào trong Kumiko, tôi cảm thấy có má»™t ná»—i ngáºp ngừng kỳ  lạ nào đó. Hẳn khi ân ái lần đầu tiên Kumiko chỉ cảm thấy Ä‘au, mà tháºt, toàn  thân nàng cứng đỠra vì cái Ä‘au ấy, nhưng đó không phải là lý do duy nhất cá»§a  ná»—i ngáºp ngừng mà tôi cảm thấy kia. Ở nàng còn có má»™t cái gì đó dá»… nháºn ra đến  lạ lùng, má»™t cảm giác phân ly, xa cách, mặc dù tôi không biết gá»i thế nào cho  chÃnh xác. Tôi không xua được cái ý nghÄ© kỳ quặc rằng cái thân thể tôi Ä‘ang ôm  trong tay kia không phải là thân thể ngưá»i đàn bà má»›i cách đây Ãt phút còn má ká»  tay ấp thá»§ thỉ tâm tình vá»›i tôi, dưá»ng như đã có sá»± đánh tráo mà tôi không hay  biết, da thịt cá»§a kẻ nào khác đã thế vào chá»— cá»§a nàng. Má»—i khi ôm nàng, hai tay  tôi không ngá»›t vuốt ve lưng nàng. Sá»± động chạm vào tấm lưng nhá» thon trÆ¡n nhẵn  cá»§a nàng có má»™t hiệu quả gần như là thôi miên đối vá»›i tôi, thế nhưng cùng má»™t  lúc tấm lưng Kumiko dưá»ng như lại ở nÆ¡i nào xa tôi lắm. Suốt khoảng thá»i gian  Kumiko nằm trong tay tôi, tôi có thể thá» rằng Kumiko Ä‘ang ở má»™t nÆ¡i khác, nghÄ©  vá» ngưá»i khác, và cái thân thể tôi ôm trong tay chỉ là má»™t tấm thân thế chá»— tạm  thá»i thôi. Äó hẳn là lý do vì sao mặc dù tôi lên rất mạnh nhưng phải rất lâu má»›i  dứt Ä‘iểm được. 
Tôi cảm thấy như váºy ngay từ lần đầu gần gÅ©i vá»›i Kumiko. Sau  đó, tôi cảm thấy nàng gần gÅ©i tôi hÆ¡n nhiá»u, những phản ứng nhục thể cá»§a nàng  nhạy bén hÆ¡n nhiá»u. Tôi tá»± thuyết phục mình rằng cái cảm giác xa cách ban đầu đó  chẳng qua là bởi lần đầu tiên nàng ân ái vá»›i đàn ông. 
 
* * *
 
Trong khi ôn lại từng ký ức, chốc chốc tôi lại  chìa tay vá» phÃa cái thang dây treo sát tưá»ng mà giáºt mạnh để kiểm tra xem có bị  lá»ng không. Dưá»ng như tôi không thể nào rÅ© được ná»—i sợ nó sẽ tuá»™t ra bất kỳ lúc  nào. Má»—i khi ý nghÄ© đó hiện lên trong tôi, dưới đáy giếng kia trong bóng tối, nó  lại khiến tôi bứt rứt không yên. Tháºm chà tôi nghe tiếng tim mình Ä‘áºp thình  thịch. Sau khi đã kiểm tra nhiá»u lần - chắc phải tá»›i hai, ba chục lần - tôi má»›i  bình tâm lại. Dù gì tôi cÅ©ng đã buá»™c thang vào gốc cây kỹ đến thế kia mà. Không  dá»… gì tuá»™t ra như váºy được. 
Tôi nhìn đồng hồ. Kim đồng hồ lân tinh cho thấy  chưa tá»›i 3 giá». Ba giá» chiá»u. Tôi ngước lên trên. Mảnh sáng hình bán nguyệt vẫn  Ä‘ang treo đó. Mặt đất Ä‘ang tràn ngáºp nắng hè chói chang. Tôi hình dung má»™t dòng  suối lấp lánh trong ánh nắng, những chiếc lá xanh rá»n rung rinh trong gió nhẹ.  Ãnh sáng trên kia bao trùm vạn váºt, thế mà ngay bên dưới, nÆ¡i đáy giếng này, chỉ  hiện hữu toàn bóng tối. Chỉ cần tụt xuống lòng đất má»™t chút theo má»™t chiếc thang  dây là có thể tá»›i được vùng tối thăm thẳm đến nhưá»ng này. 
Tôi lại giáºt chiếc  thang dây lần nữa để tin chắc là nó vẫn trụ vững. Äoạn tôi tá»±a đầu vào vách  giếng, nhắm mắt lại. Cuối cùng, giấc ngá»§ trùm lấy tôi như làn thá»§y triá»u chầm  cháºm dâng lên. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				04-09-2008, 06:54 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
 
 
 
7 
 
 
Hồi ức và đối thoại vỠviệc có  thai 
* 
Tri thức thực nghiệm vỠcái đau 
 
 
Khi tôi thức dáºy, miệng  giếng hình bán nguyệt đã mang màu xanh thẫm buổi chiá»u tối. Kim đồng hồ chỉ 7  giá» rưỡi. Bảy giá» ba mươi tối. NghÄ©a là tôi đã ngá»§ ở đây trong vòng bốn tiếng  rưỡi đồng hồ. 
 
Không khà dưới đáy giếng mát lạnh. Khi tụt xuống đây tôi đã  quá hồi há»™p nên không còn tâm trà đâu nghÄ© đến nhiệt độ không khÃ. Nhưng giá» thì  da tôi bắt đầu phản ứng lại vá»›i khà lạnh. Tôi vừa chà xát hai cánh tay trần cho  ấm vừa nghÄ© lẽ ra tôi nên mang theo trong ba lô cái gì đó âm ấm để khoác ra  ngoài áo phông. Tôi không há» nghÄ© tá»›i chuyện không khà dưới đáy giếng có thể  khác vá»›i không khà trên mặt đất. 
 
Giá» thì bao quanh tôi là bóng tối hoàn  toàn. Dù cố đến mấy mắt tôi cÅ©ng không nhìn thấy gì nữa. Tháºm chà tôi không biết  tay mình ở đâu. Tôi mò mẫm dá»c vách giếng tìm cái thang dây rồi kéo mạnh. Nó vẫn  buá»™c chắc trên mặt đất. Chuyển động cá»§a bàn tay tôi dưá»ng như làm bản thân bóng  tối dịch chuyển, nhưng đó có thể chỉ là ảo giác. 
 
Tháºt lạ rằng tôi không  thể nào nhìn thấy thân thể cá»§a chÃnh mình bằng mắt mình tuy biết rõ thân thể  mình Ä‘ang có đó. Càng ngồi im lặng trong bóng tối, tôi càng bá»›t tin tưởng rằng  bản thân tôi Ä‘ang hiện hữu. Äể cưỡng lại Ä‘iá»u đó, chốc chốc tôi lại hắng giá»ng  hoặc xoa tay lên mặt. Bằng cách đó tai tôi có thể kiểm chứng xem giá»ng tôi có  hiện hữu không, tay tôi có thể kiểm chứng xem mặt tôi có hiện hữu không, còn mặt  tôi có thể kiểm chứng xem tay tôi có hiện hữu không. 
 
Nhưng dù tôi cố gắng  bao nhiêu Ä‘i nữa, thân thể tôi bắt đầu mất trá»ng lượng và máºt độ, như cát từ từ  bị nước rá»a trôi váºy. Dưá»ng như bên trong tôi Ä‘ang diá»…n ra má»™t cuá»™c kéo co dữ  dá»™i và câm lặng mà trong đó ý thức tôi Ä‘ang thắng thế, Ä‘ang dần dần lôi thể xác  tôi vào lãnh địa cá»§a nó. Cái bóng tối này Ä‘ang phá vỡ thế cân bàng vốn có giữa  hai thế lá»±c kia. Tôi chợt nghÄ© rằng thể xác tôi chẳng qua chỉ là má»™t cái vá» bá»c  được làm ra để ý thức tôi có thể sắp xếp các ký hiệu gá»i là nhiá»…m sắc thể. Chỉ  cần các ký hiệu kia được sắp xếp lại là tôi sẽ thấy mình nằm trong má»™t cÆ¡ thể  hoàn toàn khác. "Äiểm tinh thần", Kano Creta tá»± gá»i mình váºy. Giá» thì tôi có thể  hiểu lá»i cá»§a cô không khó khăn gì. Vâng, chúng tôi hoàn toàn có thể làm tình  trong tâm trà và xuất tinh trong thá»±c tại. Trong bóng tối tháºt sá»± dày đặc, má»i  chuyện lạ lùng Ä‘á»u có thể xảy ra. 
 
Tôi lắc đầu, cố đẩy ý thức tôi vào trở  lại trong cơ thể. 
 
Trong bóng tối, tôi cháºp các ngón bàn tay này lên các  ngón bàn tay kia - ngón cái cháºp vào ngón cái, ngón trá» cháºp vào ngón trá». Các  ngón tay phải tôi kiểm chứng sá»± hiện hữu cá»§a các ngón tay trái tôi, các ngón tay  trái tôi kiểm chứng sá»± hiện hữu cá»§a các ngón tay phải tôi. Äoạn tôi từ từ hÃt  thở sâu mấy hÆ¡i liá»n. Thôi, nghÄ© vỠý thức thế là đủ. NghÄ© vá» thá»±c tại Ä‘i nào.  Hãy nghÄ© vá» thế giá»›i thá»±c. Thế giá»›i cá»§a nhục thể. ChÃnh vì thế giá»›i đó mà tôi  má»›i ở đây. Ở đây là để nghÄ© vá» thá»±c tại. Và cách tốt nhất để nghÄ© vá» thá»±c tại là  hãy tránh xa nó, càng xa càng tốt, như chui xuống đáy giếng chẳng hạn. "Khi cần  Ä‘i xuống, hãy tìm cái giếng sâu nhất mà chui xuống đáy," ông Honda đã nói váºy.  Tá»±a lưng vào vách giếng, tôi chầm cháºm hÃt vào phổi bầu không khà sá»±c mùi  rêu. 
 
* * * 
 
Tôi và Kumiko không làm lá»… cưới. Cái chÃnh là bởi chúng  tôi không có tiá»n, mà xin cha mẹ thì chẳng ai muốn cả. Quyết định chung sống vá»›i  nhau dù bằng cách nào Ä‘i nữa, Ä‘iá»u đó quan trá»ng hÆ¡n nhiá»u so vá»›i tổ chức lá»… này  đám ná». Chúng tôi đến phòng đăng ký há»™ tịch vào má»™t sáng sá»›m Chá»§ nháºt, rung  chiếc chuông nÆ¡i cá»a sổ tiếp khách để dá»±ng nhân viên trá»±c dáºy rồi ná»™p tỠđăng ký  kết hôn. Sau đó chúng tôi đến má»™t nhà hàng Pháp cao cấp mà bình thưá»ng ra chẳng  ai trong chúng tôi có đủ hầu bao để vào, kêu má»™t chai rượu vang và ăn má»™t bữa  tối đủ ba món. Vá»›i chúng tôi váºy là đủ. 
 
Lúc đó chúng tôi gần như không có  tiá»n tiết kiệm (mẹ tôi khi qua Ä‘á»i có để lại cho tôi má»™t Ãt tiá»n, nhưng tôi đã  quyết định sẽ không bao giá» **ng đến trừ phi trong những trưá»ng hợp tháºt sá»± cấp  bách), đồ đạc lại càng không. Triển vá»ng tương lai cá»§a chúng tôi cÅ©ng mù mịt.  Mặc dù làm ở hãng luáºt nhưng tôi không có bằng luáºt sư nên tiá»n đồ chẳng có gì,  còn Kumiko làm cho má»™t nhà xuất bản bé tà chẳng ai biết tá»›i. Giá như Kumiko muốn  thì sau khi tốt nghiệp nàng đã có thể tìm được má»™t vị trà tốt hÆ¡n nhiá»u nhá» các  mối quan hệ cá»§a cha, nhưng nàng không thÃch nhá» cáºy cha nên đã tá»± tìm việc lấy.  Tuy nhiên cả hai chúng tôi chẳng có gì bất mãn. Chỉ cần sống được mà không phải  nhá» vả ai là chúng tôi thấy vui rồi. 
 
Dẫu sao xây dá»±ng cuá»™c sống từ con số  không là việc chẳng dá»… dàng. Là con má»™t, tôi có thiên hướng thÃch cô đơn, khép  kÃn. Má»—i khi muốn làm việc gì đó quan trá»ng, tôi chỉ thÃch làm má»™t mình. Tôi  thấy phải giải thÃch, thuyết minh vá»›i ngưá»i khác cho há» hiểu thì mất thì giá»  công sức quá, chẳng thà mình cứ lẳng lặng làm má»™t mình còn hÆ¡n. Kumiko cÅ©ng váºy,  từ khi ngưá»i chị qua Ä‘á»i, nàng đóng chặt cõi lòng đối vá»›i gia đình, cứ thế lá»›n  lên như thể nàng chỉ có má»™t mình. Dù có chuyện gì nàng cÅ©ng chẳng bao giỠđến  gặp gia đình xin má»™t lá»i khuyên nhá»§. Theo nghÄ©a đó thì tôi và nàng rất giống  nhau. 
 
Dẫu sao, từng tà má»™t, chúng tôi há»c cách đồng hóa thân thể và tâm  hồn mình vào cái sinh thể vừa má»›i tạo láºp này mà chúng tôi gá»i là "tổ ấm cá»§a  mình". Chúng tôi táºp cách cùng nghÄ© và cùng cảm vá» má»i sá»±. Những gì xảy ra vá»›i  má»™t trong hai ngưá»i, chúng tôi Ä‘á»u cố gắng giải quyết như thể nó liên quan đến  cả hai. Có khi làm váºy được, có khi không. Nhưng chúng tôi rất thÃch cái quá  trình thá» và sai đầy má»›i mẻ này. Và những cuá»™c va chạm dù có nảy lá»a Ä‘i chăng  nữa, chúng tôi cÅ©ng quên mất ngay khi ôm chặt lấy nhau. 
 
* * * 
 
Lấy  nhau được ba năm thì Kumiko có mang. Chuyện đó chẳng khác nào sét đánh ngang tai  đối vá»›i chúng tôi - Ãt nhất là đối vá»›i tôi - bởi chúng tôi đã dùng thuốc tránh  thai cá»±c kỳ cẩn tháºn. Ắt chỉ vì má»™t khoảnh khắc bất cẩn mà ra nông ná»—i: chẳng  phải là chúng tôi có thể biết chÃnh xác cái thai đã Ä‘áºu vào lúc nào, nhưng không  có cách giải thÃch nào khác. Dù thế nào Ä‘i nữa, chúng tôi cÅ©ng không đủ tiá»n để  nuôi con. Kumiko vừa má»›i vÅ©ng chân ở nhà xuất bản kia, nên nàng muốn giữ chá»— làm  đó nếu có thể. Má»™t công ty nhá» như công ty nàng không có khả năng ban phát những  trò xa xỉ như nghỉ thai sản. Phụ nữ làm việc ở đó mà muốn có con thì chỉ còn  cách thôi việc. Nếu Kumiko làm váºy thì cả nhà chỉ còn cách trông vào đồng lương  cá»§a má»™t mình tôi Ãt nhất là trong má»™t thá»i gian, nhưng Ä‘iá»u đó rõ ràng là không  thể. 
 
- Chắc mình phải bỠđứa này thôi, - Kumiko nói vá»›i tôi bằng giá»ng vô  cảm hôm bác sÄ© thông báo cho nàng kết quả xét nghiệm. 
 
Có lẽ nàng có lý.  Dù xét vấn đỠtheo cách nào Ä‘i nữa, đó vẫn là giải pháp hợp lý nhất. Chúng tôi  còn quá trẻ, chưa chuẩn bị đầy đủ để làm cha mẹ. Cả Kumiko lẫn tôi Ä‘á»u cần thá»i  gian cho bản thân mình. Chúng tôi phải tạo láºp cuá»™c sống cho chÃnh mình đã, đó  là ưu tiên số má»™t. Chúng tôi còn thiếu gì cÆ¡ há»™i để có con trong tương  lai. 
 
* * * 
 
Thế nhưng thá»±c ra, tôi không muốn Kumiko phá thai. Có  lần, vào năm thứ hai đại há»c, tôi trót làm má»™t cô gái có mang - tôi quen cô ấy  khi Ä‘i làm thêm ngoài giá». Cô là má»™t cô bé dá»… thương, kém tôi má»™t tuổi, hai  chúng tôi rất hợp nhau. DÄ© nhiên là chúng tôi thÃch nhau, nhưng giữa chúng tôi  chẳng có gì nghiêm túc, mà cÅ©ng không thể nào có chuyện nghiêm túc được. Chúng  tôi chẳng qua chỉ là hai ngưá»i trẻ tuổi cô đơn cần ai đó để tá»±a vào. 
 
Lý  do làm cô ta có thai thì chẳng có gì khó hiểu. Tôi luôn luôn dùng bao cao su má»—i  khi quan hệ vá»›i cô ta, nhưng má»™t hôm tôi quên mang sẵn má»™t chiếc. Chẳng còn cái  nào cả. Tôi nói tháºt vá»›i cô ta váºy, cô ta ngần ngừ vài giây rồi nói: "á»’, chẳng  sao, hôm nay chắc không dÃnh đâu". Chỉ má»™t lần ấy là đủ. 
 
Tôi vẫn không  tin hẳn được là mình đã "làm má»™t cô gái có mang", nhưng tôi biết rõ rằng phá  thai là giải pháp duy nhất. Tôi ráng gom góp tiá»n rồi Ä‘i cùng cô đến bệnh viện.  Chúng tôi đáp xe lá»a đến má»™t thị trấn nhỠở Chiba tại đó má»™t ngưá»i bạn cá»§a cô đã  giá»›i thiệu cô vá»›i bác sÄ©. Chúng tôi xuống xe ở má»™t nhà ga tôi chưa há» nghe tá»›i  và thấy hàng ngàn căn nhà bé tÃ, tất cả Ä‘á»u ráºp cùng má»™t khuôn, xúm xÃt vào nhau  mà trải dài trên các ngá»n đồi thoai thoải đến táºn chân trá»i. Äó là những khu dân  cư má»›i xây dá»±ng trong những năm gần đây dành cho những ngưá»i trẻ tuổi làm công  sở không đủ tiá»n mua nhà ở Tokyo. Bản thân nhà ga thì lại má»›i tinh, ngay trước  cá»a ga là những cánh đồng lúa nước bạt ngàn, rá»™ng hÆ¡n bất cứ cánh đồng nào tôi  từng thấy. San sát hai bên phố là bảng hiệu các hãng chuyên buôn bất động  sản. 
 
Phòng đợi cá»§a bệnh viện cháºt cứng các bà trẻ tuổi bụng chá»a vượt  mặt, hầu hết trong số đó hẳn đã lấy chồng được bốn, năm năm, nhá» vay tÃn dụng  ngân hàng mà mua được nhà ở ngoại ô, an cư rồi má»›i quyết định sinh con. Gã trai  duy nhất ở đó là tôi. Các bà bầu nhìn tôi vá»›i vẻ tò mò không giấu giếm đồng thá»i  chẳng tá» ra chút thiện ý nào. Chỉ cần liếc qua ai cÅ©ng biết tá»ng tôi là má»™t  thằng lá»i sinh viên chẳng may làm bạn gái có bầu, giá» phải đưa cô ả Ä‘i nạo  thai. 
 
Sau khi giải quyết xong, tôi và cô gái đáp xe lá»a vá» lại Tokyo.  Chuyến tàu lúc cháºp tối vá» thành phố hầu như vắng ngắt. Tôi xin lá»—i cô ta. Vì  tôi bất cẩn mà cô phải khổ sở thế này, tôi nói. 
 
- Äừng cả nghÄ© thế, - cô  bảo. - Ãt nhất thì anh cÅ©ng đã Ä‘i vá»›i em tá»›i bệnh viện và trả tiá»n  viện. 
 
Chẳng bao lâu sau đó tôi và cô ấy thôi gặp nhau, nên tôi chẳng bao  giá» biết cô ấy giá» ra sao, nhưng suốt má»™t thá»i gian rất dài sau vụ phá thai -  tháºm chà cả sau khi chúng tôi đã chia tay - tâm trạng tôi vẫn rối bá»i. Má»—i khi  nhá»› lại cái ngày đó, trong tâm trà tôi lại hiện lên hình ảnh những thiếu phụ  mang thai ngồi cháºt cứng phòng đợi trong bệnh viện, ánh mắt đầy lo âu. Và tôi  không khá»i nảy ra ý nghÄ© lẽ ra mình không bao giá» nên làm cô ấy có  mang. 
 
Trên chuyến tàu vá» nhà, để an á»§i tôi - vâng, an á»§i chÃnh tôi -, cô  gái kể tôi nghe má»i chi tiết việc đó diá»…n ra khá nhẹ nhàng. - Tháºt ra không kinh  khá»§ng như anh nghÄ© đâu. Chẳng lâu lắm, mà cÅ©ng không Ä‘au. Mình chỉ việc cởi quần  áo rồi nằm đó. Ừ thì cÅ©ng mắc cỡ chứ, nhưng bác sÄ© dá»… thương lắm, y tá cÅ©ng váºy.  DÄ© nhiên là há» giảng cho má»™t hồi, nào là từ nay trở Ä‘i phải cẩn tháºn hÆ¡n nữa.  Thành thá» anh đừng khổ sở thế. Má»™t phần là lá»—i cá»§a em mà. Em má»›i là ngưá»i đã nói  không sao đâu. Äúng không? Vui lên Ä‘i nào. 
 
Tuy nhiên, suốt quãng đưá»ng  dài trên xe lá»a đến thị trấn nhỠở Chiba rồi suốt quãng đưá»ng vá», tôi cảm thấy  mình đã trở thành má»™t con ngưá»i khác. Cả sau khi tôi đã tiá»…n cô gái vá» nhà rồi  trở vá» phòng, nằm trên giưá»ng nhìn chong chong lên trần nhà, tôi cảm thấy sá»±  thay đổi ấy. Tôi đã là má»™t tôi khác, và tôi không bao giá» có thể trở lại là tôi  như trước nữa. Sở dÄ© thành ra váºy là vì tôi biết mình không còn trong trắng nữa.  Äây không phải cái cảm nghÄ© nhuốm mùi đạo đức rằng mình đã làm Ä‘iá»u quấy, hay sá»±  giày vò bở ý thức vá» tá»™i lá»—i. Tôi biết mình đã phạm sai lầm khá»§ng khiếp, nhưng  tôi không tá»± trừng phạt mình vì chuyện đó. Äó là má»™t sá»± kiện váºy lý mà tôi phải  đương đầu má»™t cách lạnh lùng và hợp logic, nằm ngoài chuyện trừng phạt hay không  trừng phạt. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				04-09-2008, 06:55 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
 
 
 
* * * 
 
Äiá»u đầu tiên nảy ra trong đầu tôi khi  biết Kumiko có mang là hình ảnh các thiếu phụ mang bầu ngồi cháºt cứng phòng đợi  bệnh viện. Hay đúng hÆ¡n là cái mùi đặc biệt trong không khà ở nÆ¡i đó. tôi không  biết đó là mùi gì - nếu như quả tháºt đó là mùi cá»§a má»™t cái gì. Có khi chỉ là cái  gì đó giống như mùi thôi. Khi y tá gá»i tên cô gái, cô chầm cháºm đứng dáºy khá»i  chiếc ghế nhá»±a cứng rồi Ä‘i thẳng vá» phÃa cá»a. Ngay trước khi dừng lại, cô liếc  tôi, trên môi cô thoáng nụ cưá»i - hoặc cái còn lại cá»§a nụ cưá»i mà cô đã đổi ý  thôi không nhoẻn nữa. 
 
Tôi biết đối vá»›i vợ chồng tôi việc có con là không  thá»±c tế, nhưng tôi cÅ©ng không muốn Kumiko phá thai. Khi tôi nói vá»›i nàng váºy,  nàng trả lá»i: 
 
- Chuyện đó mình đã nói rồi mà. Nếu bây giá» có con thì em  sẽ mất việc, còn anh sẽ phải tìm công việc nào lương cao để có tiá»n nuôi em và  con. Mình sẽ không còn dư tiá»n cho bất cứ chuyện gì khác. Có muốn làm gì cÅ©ng  chẳng được. Từ nay trở Ä‘i khả năng thá»±c tế cho chúng mình sẽ thu hẹp đến chẳng  còn gì nữa. Anh có chịu được như váºy không? 
 
- ÄÆ°á»£c, - tôi nói. - Anh nghÄ©  là anh chịu được. 
 
- Tháºt á? 
 
- NghÄ© kỹ anh thấy anh có thể tìm việc  được chứ, ông cáºu anh chẳng hạn, ông ấy sẽ tìm giúp. Ông ấy Ä‘ang muốn mở má»™t chá»—  má»›i nhưng không tìm ra ngưá»i tin cẩn để quản lý. Anh tin chắc nếu làm cho ông ấy  thì sẽ kiếm được khá hÆ¡n nhiá»u so vá»›i hiện nay. Äó không phải là công ty luáºt,  thì đã sao? Công việc Ä‘ang làm hiện giá» anh có thÃch lắm đâu. 
 
- Váºy là  anh sẽ quản lý nhà hàng? 
 
- Anh tin nếu thá» làm thì chắc là được. Vá»›i lại,  trong trưá»ng hợp bức bách, anh còn Ãt tiá»n mẹ để lại kia mà. Chúng mình không  chết đói đâu. 
 
Kumiko im lặng, trầm ngâm suy nghÄ© hồi lâu, khóe mắt nheo  nheo tạo thành nhiá»u nếp nhăn nhá» xÃu. Nàng có những cách biểu cảm nho nhá» như  váºy mà tôi rất thÃch. 
 
- NghÄ©a là anh muốn có con sao? - nàng  há»i. 
 
- Anh không biết, - tôi đáp. - Anh biết em Ä‘ang có mang, nhưng anh  vẫn chưa tháºt sá»± hiểu ra rằng mình có thể sẽ làm cha. Anh cÅ©ng không tháºt sá»±  biết nếu có con thì cuá»™c sống cá»§a chúng mình sẽ thay đổi ra sao. Em thÃch công  việc cá»§a mình, thành thỠđể em phải mất việc thì hẳn là má»™t sai lầm. Mặt khác,  anh nghÄ© hai chúng ta cần nhiá»u thá»i gian hÆ¡n cho nhau, nhưng anh cÅ©ng lại nghÄ©  có đứa con thì thế giá»›i cá»§a chúng mình sẽ rá»™ng mở hÆ¡n. Anh không biết đằng nào  đúng. Anh chỉ cảm thấy anh không muốn em phá thai. Anh không thể bảo đảm Ä‘iá»u gì  hết. Anh không dám chắc trăm phần trăm bất cứ chuyện gì, cÅ©ng không có giải pháp  nào hay ho cả. Anh chỉ có cái cảm giác như váºy thôi. 
 
Kumiko nghĩ một lát,  chốc chốc lại xoa xoa chỗ dạ dày. 
 
- Này, nói em nghe, sao em lại có bầu  nhỉ? Theo anh thì vì sao? 
 
Tôi lắc đầu. 
 
- Anh không biết nữa. Chúng  mình lúc nào cÅ©ng cẩn tháºn cÆ¡ mà. Những phiá»n phức kiểu này thì anh luôn muốn  tránh. Thành thá» anh không biết thế nào lại xảy ra như váºy được. 
 
- Anh  không nghĩ là em có thể có tình nhân à? Anh không nghĩ đến khả năng đó  sao? 
 
- Không bao giá». 
 
- Sao lại không? 
 
- Anh không biết.  Anh không dám nói là nhỠtrực giác hay gì gì, nhưng chuyện đó thì anh tin  chắc. 
 
Chúng tôi Ä‘ang ngồi ở bàn bếp, uốn rượu vang. Äêm đã khuya, chung  quanh yên lặng. Kumiko nheo mắt nhìn đăm đăm vào chút rượu cuối cùng còn lại nÆ¡i  đáy cốc cá»§a nàng. Nàng hầu như không bao giá» uống rượu, chỉ đôi khi không ngá»§  được nàng má»›i uống má»™t cốc. Chỉ cần má»™t cốc là hiệu nghiệm ngay. Tôi chỉ uống  vá»›i nàng cho có bạn. Chúng tôi chẳng làm gì có những món xa xỉ như cốc thứ thiệt  dành riêng cho rượu vang. Chúng tôi chỉ uốn bằng những cốc nhỠđựng bia mà cá»a  hàng rượu bia gần nhà biếu không. 
 
- Em có dan dÃu vá»›i ngưá»i khác à? - tôi  há»i, chợt cảm thấy quan tâm đến chuyện đó. 
 
Kumiko mỉm cưá»i lắc  đầu. 
 
- Cái anh này, há»i gì ngốc váºy. Anh biết là em không bao giá» làm  những chuyện như thế mà. Em chỉ nêu chuyện đó ra như má»™t khả năng vá» lý thuyết  thôi. - Rồi nàng trở nên nghiêm trang, tì cùi chá» lên bàn. - Nhưng đôi khi em  cÅ©ng không biết nhiá»u Ä‘iá»u... Em không biết Ä‘iá»u gì tháºt, Ä‘iá»u gì không tháºt...  Ä‘iá»u gì thá»±c sá»± đã xảy ra, Ä‘iá»u gì không... Chỉ đôi khi thôi... 
 
- Äây có  phải là má»™t trong những cái đôi khi ấy không? 
 
- Vâng, kiểu như thế. Anh  thì có bao giá» cảm thấy như váºy không? 
 
Tôi nghĩ một chút. 
 
- Không,  anh không nhớ có khi nào như thế cả, - tôi nói. 
 
- Nói thế nào nhỉ? Có má»™t  thứ khoảng cách nào đó giữa những gì em cho là thá»±c vá»›i những gì quả đúng là  thá»±c. Em có cảm giác như có má»™t cái gì đó nho nhá», nằm ở bên trong em... như tên  trá»™m ở trong nhà mình, nấp trong tá»§ quần áo... chốc chốc nó lại xá»™ ra ngoài má»™t  lát làm xáo tung cái tráºt tá»± hay logic mà em đã thiết láºp cho mình. Kiểu như cục  nam châm làm cho cá»— máy như phát rồ lên ấy. 
 
- Một cái gì gì đó nho nh�  Một tên trộm? - tôi nói. - Em nói toàn chuyện mơ hồ quá! 
 
- Ờ, đúng là mÆ¡  hồ tháºt, - Kumiko nói rồi uống nốt chá»— rượu vang còn lại. 
 
Tôi nhìn nàng  một lát. 
 
- Em cho là có mối liên hệ nào đó giữa cái gì gì đó nho nhỠvới  chyện em có mang sao? 
 
Nàng lắc đầu. 
 
- Không, em không nói là hai  cái đó có liên quan hay không liên quan vá»›i nhau. Chỉ là đôi khi em không còn  tin chắc lắm vào tráºt tá»± cá»§a sá»± váºt. Em chỉ muốn nói như váºy thôi. 
 
Có má»™t  nét nóng nảy càng lúc càng tăng trong lá»i nói cá»§a nàng. Äã đến lúc chấm dứt câu  chuyện này. Äã quá 1 giá» sáng rồi. Tôi vươn tay qua bàn để nắm tay  nàng. 
 
- Anh biết đó, - Kumiko nói, - em muốn anh để em tá»± quyết định  chuyện này. Em hiểu đây là vấn đỠhệ trá»ng đối vá»›i cả hai chúng ta. Em hiểu váºy  mà. Nhưng riêng chuyện này em muốn anh hãy để em quyết định. Em rất áy náy rằng  không thể giải thÃch được rõ ràng những gì em Ä‘ang nghÄ© và Ä‘ang cảm. 
 
-  Anh nghÄ©, vá» cÆ¡ bản thì quyá»n quyết định là cá»§a em, - tôi nói. - Anh tôn trá»ng  quyá»n đó. 
 
- Chúng mình vẫn còn chừng má»™t tháng để quyết định. Chúng mình  đã bàn bạc chuyện này mãi rồi, em cÅ©ng hiểu khá rõ ý anh ra sao rồi. Giá» hãy cho  em suy nghÄ©. Mình tạm thá»i thôi nói đến chuyện này Ä‘i nhé. 
 
* *  * 
 
Tôi Ä‘ang ở Hokkaido thì Kumiko phá thai. Xưa nay công ty chả bao giá» cá»  những tay loong toong Ä‘i công tác xa, nhưng riêng lần này chẳng còn ai khác nên  rốt cuá»™c há» phải cho tôi Ä‘i lên miá»n Bắc. Nhiệm vụ cá»§a tôi là giao nháºn má»™t va  li đầy ắp hồ sÆ¡, giải thÃch ngắn gá»n vá»›i bên đối tác, nháºn lại hồ sÆ¡ cá»§a há» giao  rồi vá» ngay. Hồ sÆ¡ quá quan trá»ng nên công ty không thể gá»i bưu Ä‘iện cÅ©ng không  tÃn nhiệm các hãng chuyển phát chuyên nghiệp được. Vì tất cả các chuyến bay vá»  Tokyo Ä‘á»u kÃn chá»— nên tôi phải ở lại má»™t đêm tại khác sạn dành cho doanh nhân ở  Sapporo. Ngày hôm đó Kumiko Ä‘i phá thai, má»™t mình. Nàng gá»i Ä‘iện đến khách sạn  cho tôi sau 10 giỠđêm mà nói: "Chiá»u nay em đã làm thá»§ thuáºt. Em xin lá»—i vì  chuyện xong rồi má»›i gá»i cho anh, nhưng ngưá»i ta đã hẹn mà thá»i hạn gấp quá, hÆ¡n  nữa em nghÄ© chuyện này nếu em tá»± quyết định và tá»± lo lấy khi anh Ä‘i vắng thì sẽ  tốt hÆ¡n cho cả hai ngưá»i." 
 
- Äừng lo nghÄ© làm gì, - tôi nói. - Em quyết  định thế nào thì cứ thế là tốt nhất. 
 
- Em còn muốn kể với anh nữa, nhưng  bây giỠthì không được. Lúc nào đó em sẽ phải kể với anh. 
 
- Anh vỠrồi  mình sẽ nói chuyện. 
 
Sau cuá»™c gá»i, tôi mắc áo khoác rồi ra ngoài lang  thang khắp phố xá Sapporo. Má»›i đầu tháng Ba, hai bên vệ đưá»ng san sát những đống  tuyết cao ngất ngưởng. Không khà lạnh cắt da, má»—i hÆ¡i thở ra Ä‘á»u hóa thành những  đám mây trắng xóa rồi biến mất trong nháy mắt. Thiên hạ mặc áo khoác nặng trịch,  Ä‘i găng, khăn choàng kéo táºn cằm, cẩn tháºn dò từng bước má»™t trên vỉa hè đóng  băng. Những chiếc taxi dòng qua dòng lại, lốp xe có Ä‘inh chống trượt nghiến rào  rạo xuống mặt đưá»ng. Khi không chịu nổi cái lạnh nữa, tôi vào má»™t quán bar uống  vài ly rồi lại ra ngoài Ä‘i bá»™ thêm lát nữa. 
 
Tôi lang thang rất lâu. Tuyết  chốc chốc ào xuống rồi lại dừng, nhưng chỉ là tuyết má»ng, như má»™t ký ức má» dần  vào khoảng xa xôi. Quán bar thứ hai tôi ghé vào nằm thấp hÆ¡n mặt đất. Trông cá»a  vào cứ nghÄ© là quán nhá», nhưng vào rồi má»›i thấy hóa ra rá»™ng hÆ¡n nhiá»u. Có má»™t  sân khấu nhá» gần quầy bar, trên sân khấu là má»™t tay gầy gò Ä‘eo kÃnh Ä‘ang vừa đệm  ghita vừa hát. Anh ta ngồi trên má»™t chiếc ghế bằng kim loại, bắt tréo chân, há»™p  đựng đàn đặt cạnh chân. 
 
Tôi ngồi nÆ¡i quầy bar, vừa uống vừa lÆ¡ đãng nghe  nhạc. Giữa hai bài hát, ngưá»i đàn ông cho biết các bài này Ä‘á»u là cá»§a anh ta.  Anh ta khoảng gần ba mươi tuổi, gương mặt chẳng có nét gì đặc sắc, Ä‘eo kÃnh gá»ng  nhá»±a màu Ä‘en. Anh ta mặc quần jean, Ä‘i giày cao cổ buá»™c dây, áo sÆ¡-mi bằng vải  nỉ kẻ ô bá» ngoài quần. Nhạc cá»§a anh ta thuá»™c loại nào thì khó xác định, có lẽ  gá»i là nhạc "dân gian" ngày xưa cÅ©ng được, tuy là má»™t dạng nhạc dân gian cá»§a  Nháºt. Hợp âm đơn giản, giai Ä‘iệu đơn giản, ca từ chả có gì đặc biệt. Không phải  loại nhạc tôi sẵn sàng ra khá»i nhà để Ä‘i nghe. 
 
Nếu trong hoàn cảnh bình  thưá»ng thì tôi đã chẳng chú ý đến thứ nhạc này. Chắc tôi sẽ chỉ uốn bia, xong  thì trả tiá»n rồi rá»i quán. Nhưng đêm đó tôi thấy lạnh thấu xương, nên chừng nào  chưa ấm ngưá»i lên thì tôi chẳng có ý định Ä‘i đâu hết. Tôi uống má»™t cốc rồi lại  gá»i cốc nữa. Tôi không cởi áo khoác cÅ©ng chẳng cởi khăn quàng. Khi ngưá»i phục vụ  há»i tôi có muốn ăn gì không, tôi gá»i Ãt phó-mát nhưng chỉ ăn má»™t miếng. Tôi cố  suy nghÄ© nhưng cái đầu tôi không nghÄ© gì được. Tháºm chà tôi không biết mình Ä‘ang  muốn nghÄ© vá» cái gì nữa. Tôi là má»™t căn phòng trống. Trong căn phòng đó, âm nhạc  kia chỉ làm phát lên má»™t tiếng vang khô khan, trống rá»—ng. 
 
Khi ngưá»i đàn  ông ngừng hát, có tiếng vá»— tay lác đác, không nồng nhiệt cÅ©ng không hẳn là chiếu  lệ. Trong quán chỉ có chừng mươi, mưá»i lăm khách, không hÆ¡n. Anh chàng đứng dáºy  cúi chào. Hình như anh ta đưa ra má»™t nháºn xét hóm hỉnh nào đó khiến vài vị khách  báºt cưá»i. Tôi gá»i ngưá»i phục vụ gá»i cốc whisky thứ ba. Sau đó rốt cuá»™c tôi cÅ©ng  cởi áo khoác và khăn quàng. 
 
- Chương trình cá»§a tôi tá»›i đây là hết, - tay  ca sÄ© thông báo. Anh ta dừng má»™t chút, nhìn quanh phòng. - Nhưng chắc hẳn có vài  vị ở đây đêm nay không thÃch những bài hát cá»§a tôi. Vá»›i các vị đó, tôi có thêm  má»™t tiết mục nho nhá». Tôi không hay trình diá»…n tiết mục này đâu, nên quý vị có  thể coi như mình rất gặp may. 
 
Anh ta đặt đàn ghita xuống sàn rồi lấy từ  trong há»™p đựng đàn ra má»™t cây nến dày màu trắng. Anh ta quẹt diên châm nến, nhá»  vài giá»t sáp xuống má»™t cái đĩa rồi dá»±ng đứng cây nến lên. Sau đó, vá»›i dáng vẻ  như má»™t triết gia Hy Lạp, anh ta giÆ¡ cao cái đĩa lên. - Có thể giảm ánh sáng  xuống má»™t chút được không? - Má»™t trong các nhân viên vặn đèn nhá» lại, chỉ để má»  má». - Làm Æ¡n tối hÆ¡n chút nữa. - Giá» thì trong quán tối hÆ¡n nhiá»u, ngá»n lá»a nến  trong tay anh ta nổi báºt hẳn lên. Ấp lòng bàn tay quanh cốc whisky để sưởi ấm,  tôi không rá»i mắt há»i ngưá»i đàn ông và ngá»n nến cá»§a anh ta. 
 
- Như quý vị  Ä‘á»u biết, - ngưá»i đàn ông nói tiếp, giá»ng anh ta nhá» nhẹ nhưng nghe rõ, - trong  cuá»™c Ä‘á»i con ngưá»i ta phải nếm trải nhiá»u loại Ä‘au. Cái Ä‘au thể xác và cái Ä‘au  tâm hồn. Tôi biết tôi đã nếm trải cái Ä‘au dưới nhiá»u hình thức khác nhau, và tôi  tin quý vị cÅ©ng váºy. Tuy nhiên, trong hầu hết trưá»ng hợp, tôi cho rằng quý vị  thảy Ä‘á»u thấy rất khó truyá»n đạt sá»± thá»±c cá»§a cái Ä‘au đó cho ngưá»i khác, rất khó  giải thÃch nó bằng lá»i. Ngưá»i ta thưá»ng nói chỉ có chÃnh há» má»›i thấu hiểu cái  Ä‘au há» Ä‘ang cảm thấy mà thôi. Nhưng có đúng váºy không? Riêng tôi, tôi không tin  như váºy. Nếu như ngay trước mắt mình chúng ta thấy ai đó Ä‘ang thá»±c sá»± Ä‘au đớn,  đôi khi chúng ta cÅ©ng cảm thấy ná»—i thống khổ và cái Ä‘au cá»§a ngưá»i đó như cá»§a  chÃnh mình váºy. Äó là sức mạnh cá»§a sá»± đồng cảm. Tôi nói thế có rõ  không? 
 
Anh ta dừng lá»i, nhìn quanh phòng lần nữa. 
 
- Sở dÄ© ngưá»i ta  cất tiếng hát cho ngưá»i khác là vì há» muốn có cái sức mạnh khÆ¡i gợi sá»± đồng cảm  ấy, muốn bứt khá»i cái vá» cháºt hẹp cá»§a cái tôi đặng chia sẻ ná»—i Ä‘au và niá»m vui  cá»§a mình vá»›i ngưá»i khác. Nhưng dÄ© nhiên, đây không phải việc dá»… làm. Váºy nên tối  nay, như má»™t các thá» nghiệm, tôi muốn quý vị nếm trải má»™t loại đồng cảm khác đơn  giản hÆ¡n, có tÃnh váºt chất hÆ¡n. Xin má»i vặn sáng đèn lên. 
 
Má»i ngưá»i trong  quán lúc này im phăng phắc, má»i cặp mắt Ä‘á»u dán lên sân khấu. Trong im lặng hoàn  toàn, ngưá»i đàn ông nhìn mông lung vào khoảng không, như để ngừng má»™t chút hoặc  để đạt tá»›i trạng thái táºp trung tư tưởng. Từng tà má»™t, anh ta đưa lòng bàn tay  má»—i lúc má»™t gần hÆ¡n đến ngá»n lá»a. Ai đó trong số khán giả thốt lên má»™t tiếng  nghe như tiếng thở dài hoặc tiếng rên. Ta có thể thấy đầu ngá»n lá»a thiêu đốt  lòng bàn tay ngưá»i đàn ông. Ta hầu như nghe được tiếng thịt cháy xèo xèo. Má»™t  phụ nữ báºt ra tiếng thét nho nhá» nhưng chói lói. Những ngưá»i còn lại ngây ra  nhìn cảnh đó. như bị hóa đá vì khiếp sợ. Ngưá»i đàn ông cố chịu đựng, mặt anh ta  méo xệch vì Ä‘au đớn. Cái trò quái quá»· gì váºy? Sao anh ta lại phải làm cái việc  ngu xuẩn, vô nghÄ©a này? Tôi cảm thấy miệng mình khô khốc. Sau chừng năm, sáu  giây, anh ta chầm cháºm rút tay ra khá»i ngá»n lá»a rồi đặt chiếc đĩa cắm cây nến  xuống sàn nhà. Äoạn anh ta úp hai bàn tay vào nhau, lòng bàn tay phải và lòng  bàn tay trái ép chặt vào nhau. 
 
- Thưa quý ông quý và, như quý vị đã thấy  đêm nay, cái Ä‘au thá»±c, sá»± có thể thiêu đốt thịt ngưá»i, - anh ta nói. Giá»ng anh  ta nghe vẫn như trước: nhá» nhẹ, Ä‘á»u Ä‘á»u, bình thản. Không còn dấu vết Ä‘au đớn  nào trên mặt anh ta. Thay vào đó là má»™t nụ cưá»i yếu á»›t. - Và cái Ä‘au ắt hẳn vừa  xảy ra ở đây, quý vị đã có thể cảm thấy như là cái Ä‘au cá»§a chÃnh mình. Äó là sức  mạnh cá»§a sá»± đồng cảm. 
 
Ngưá»i đàn ông tách hai bàn tay ra. Từ giữa hai bàn  tay anh ta rút ra má»™t chiếc khăn choàng má»ng màu Ä‘á», mở rá»™ng ra cho má»i ngưá»i  Ä‘á»u thấy. Äoạn anh ta chìa hai lòng bàn tay vá» phÃa khán giả. Không có vết bá»ng  nào hết. Căn phòng lặng Ä‘i má»™t lát, rồi má»i ngưá»i bày tá» sá»± nhẹ nhõm bằng má»™t  tràng vá»— tay cuồng nhiệt. Äèn báºt lên, tiếng lao xao trò chuyện thay cho sá»± căng  thẳng má»›i đây còn đầy ắp căn phòng. Như thể không có chuyện gì xảy ra, ngưá»i đàn  ông xếp đàn vào há»™p, bước khá»i sân khấu rồi biến mất. 
 
Khi trả tiá»n, tôi  há»i cô gái đứng nÆ¡i quầy bar xem ngưá»i đàn ông ná» có thưá»ng hát ở đây không, anh  ta có hay biểu diá»…n trò vừa rồi không. 
 
- Em không rõ, - cô ta nói. - Theo  em biết thì đây là lần đầu tiên anh ta tá»›i đây. Trước nay em chưa há» nghe tá»›i  anh ta. Chẳng ai bảo em rằng anh ta biết diá»…n ảo thuáºt. Mà hay quá phải không  anh? Chẳng biết anh ta làm thế nào nhỉ. Em dám cá anh ta sẽ là nhân váºt ăn khách  trên ti-vi đấy. 
 
- Äúng váºy, - tôi nói. - Trông cứ như anh ta Ä‘ang đốt tay  mình tháºt. 
 
Tôi Ä‘i bá»™ vá» khách sạn, ngay lúc tôi leo lên giưá»ng thì láºp  tức giấc ngá»§ áºp tá»›i như thể nãy giá» chỉ đợi có thế. Trong lúc cháºp chá»n, tôi  nghÄ© đến Kumiko, nhưng nàng ở xa lắm, sau đó thì tôi không nghÄ© gì được nữa.  Trong trà tôi hiện lên hình ảnh khuôn mặt ngưá»i đàn ông Ä‘ang đốt tay mình. Äúng  là cứ như anh ta Ä‘ang đốt tay mình tháºt, tôi nghÄ©. Rồi tôi chìm vào giấc  ngá»§. 
  
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				04-09-2008, 06:56 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
 
 
 
8 
 
 
Cá»™i rá»… cá»§a dục vá»ng 
* 
Trong Phòng  208 
* 
Äi qua tưá»ng 
 
 
Trước lúc bình minh, dưới đáy giếng sâu, tôi  nằm mÆ¡. Nhưng đó không phải là mÆ¡. Äó là má»™t cái gì đó mang hình thức cá»§a giấc  mÆ¡. 
 
Tôi Ä‘ang Ä‘i má»™t mình. Bá»™ mặt cá»§a Wataya Noboru chưá»ng ra trên màn  hình ti-vi lá»›n đặt giữa má»™t gian tiá»n sảnh rá»™ng. Bài nói cá»§a hắn chỉ má»›i bắt  đầu. Hắn mặc bá»™ com-lê bằng vải tuýt, sÆ¡-mi kẻ sá»c, cà vạt màu xanh nước biển.  Tay hắn xếp vào nhau đặt trên chiếc bàn trước mặt, hắn Ä‘ang nói vào máy quay.  Má»™t tấm bản đồ thế giá»›i to đùng treo trên tưá»ng sau lưng hắn. Trong gian tiá»n  sảnh chắc phải có tá»›i mấy trăm ngưá»i, ai nấy Ä‘ang làm gì Ä‘á»u nhất nhất dừng cả  lại để nghe hắn, vẻ mặt nghiêm trá»ng. Wataya Noboru sắp tuyên bố má»™t Ä‘iá»u gì đó  sẽ quyết định váºn mệnh cá»§a tất cả. 
 
Tôi cÅ©ng dừng lại nhìn lên màn hình  ti-vi. Bằng cách nói lão luyện nhưng cÅ©ng rõ là rất chân thành, Wataya Noboru  Ä‘ang nói vá»›i hàng triệu con ngưá»i mà hắn không nhìn thấy. Cái gì đó không thể  nào chịu nổi mà tôi luôn cảm thấy má»—i khi gặp hắn trá»±c tiếp giỠđây được giấu ở  nÆ¡i nào đó sâu kÃn, vô hình. Hắn nói bằng phong thái đầy thuyết phục có má»™t  không hai cá»§a hắn - những khoảng lặng cá»±c chÃnh xác, không thừa không thiếu,  giá»ng sang sảng, vẻ mặt phong phú đầy biểu cảm, tất cả Ä‘á»u làm tăng cảm giác  chân thá»±c. Wataya Noboru dưá»ng như Ä‘ang ngày má»™t trở thành má»™t diá»…n giả tài ba.  Dù căm ghét hắn đến mấy, tôi vẫn phải thừa nháºn Ä‘iá»u đó. 
 
- Thưa các bạn,  như các bạn đã thấy, má»i chuyện vừa phức tạp vừa đơn giản. Äó là quy luáºt ná»n  tảng chi phối thế giá»›i này. Chúng ta không bao giỠđược quên quy luáºt đó. Những  sá»± váºy có vẻ như phức tạp - mà quả tháºt là phức tạp - tháºt ra rất đơn giản nếu  ta xét đến những động cÆ¡. Vấn đỠchỉ là ta Ä‘ang tìm kiếm cái gì. Äá»™ng cÆ¡ là gốc  rá»… cá»§a dục vá»ng, có thể nói váºy. Äiá»u quan trá»ng là tìm cho ra gốc rá»…. Nếu các  bạn làm như váºy, - đến đây hắn phác má»™t cá» chỉ vá» phÃa tấm bản đồ, - má»i chuyện  rốt cuá»™c sẽ trở nên rõ ràng. Thế giá»›i váºn hành như váºy đó. Những kẻ ngu muá»™i  chẳng bao giá» có thể thoát khá»i sá»± phức tạp bá» ngoài. Há» mò mẫm trong bóng tối  tìm lối thoát, chết mà vẫn chưa hiểu nổi má»™t Ä‘iá»u gì vá» cách thức cá»§a thế gian  này. HỠđã mất má»i cảm thức vá» phương hướng. Há» chẳng khác gì Ä‘ang ở trong rừng  sâu hay dưới đáy giếng. Và sở dÄ© hỠđánh mất má»i cảm thức vá» phương hướng là vì  há» không hiểu nổi những nguyên lý ná»n tảng. Há» chẳng có gì trong đâu ngoại trừ  đá và rác rưởi. Há» không hiểu gì hết. Tuyệt đối không. Tháºm chà há» không biết  đâu là trước đâu là sau, đâu trên đâu dưới, đâu Nam đâu Bắc. ChÃnh vì váºy há»  chẳng bao giá» thoát khá»i bóng tối được. 
 
Nói đến đây Wataya Noboru ngừng  lại để lá»i lẽ cá»§a hắn có thì giá» ngấm vào tâm trà ngưá»i nghe. 
 
- Nhưng ta  hãy quên những kẻ đó Ä‘i, - hắn nói tiếp. - Nếu ngưá»i ta đã muốn đánh mất má»i cảm  thức vá» phương hướng, thì Ä‘iá»u tốt nhất các bạn và tôi có thể làm là cứ để há»  mất. Chúng ta có những việc quan trá»ng đáng làm hÆ¡n. 
 
Càng nghe tôi càng  giáºn Ä‘iên lên, giáºn đến mức gần như nghẹt thở. Hắn Ä‘ang vá» nói vá»›i cả thế giá»›i,  nhưng kỳ thá»±c hắn chỉ nói vá»›i mình tôi. Và ắt hắn phải có má»™t thứ động cÆ¡ lệch  lạc, méo mó để làm váºy. Nhưng chẳng ai khác nháºn ra Ä‘iá»u đó. ChÃnh vì váºy Wataya  Noboru má»›i có thể lợi dụng cái hệ thống truyá»n hình khổng lồ này để gá»i những  thông Ä‘iệp bà máºt cho tôi. Tôi siết chặt hai nắm tay trong túi, nhưng không cách  gì xả cÆ¡n giáºn được. Và vì không thể chia sẻ cÆ¡n giáºn này vá»›i bất cứ ai trong  gian tiá»n sảnh, tôi cảm thấy mình tháºt cô đơn. 
 
Gian tiá»n sảnh đông nghẹt  những ngưá»i Ä‘ang căng tai ra uống từng lá»i Wataya Noboru nói. Tôi Ä‘i ngang qua,  tiếng thẳng vá» phÃa hành lang nối vá»›i các phòng dành cho khách. Gã đàn ông không  mặt Ä‘ang đứng đó. Khi tôi lại gần, hắn nhìn tôi bằng bá»™ mặt không có mặt. Rồi,  không nói má»™t lá»i, hắn dịch ra chắn lối tôi. 
 
- Äây không phải lúc, - hắn  nói. - Ông không nên ở đây lúc này. 
 
Nhưng cái đau sâu thẳm, như xé ruột  xé gan mà Wataya Noboru gây ra cho tôi giục tôi dấn tới. Tôi vươn tay đẩy gã đàn  ông không mặt sang một bên. Gã lảo đảo như cái bóng rồi ngã xuống. 
 
- Tôi  nói thế chỉ là vì ông thôi, - hắn gá»i vá»›i từ đằng sau, má»—i lá»i cá»§a hắn găm vào  lưng tôi như má»™t mảnh đạn. - Nếu Ä‘i tá»›i nữa, ông sẽ không quay lại được đâu. Ông  có hiểu không? 
 
Tôi không buồn để ý, vẫn rảo bước vá» phÃa trước. Giá» thì  tôi không sợ gì nữa. Tôi phải biết. Tôi đã mất má»i cảm thức vá» phương hướng,  nhưng tôi không thể cứ như váºy mãi mãi. 
 
Tôi Ä‘i dá»c theo cái hành lang có  vẻ quen quen. Tôi cứ nghÄ© gã đàn ông không mặt sẽ Ä‘uổi theo cố ngăn tôi lại,  nhưng khi ngoái lại đằng sau tôi thấy chẳng có ai. Hành lang dài, ngoằn ngoèo,  hai bên là những cánh cá»a giống nhau như đúc. Má»—i cá»a Ä‘á»u có số, nhưng tôi không  nhá»› được số cá»§a căn phòng ngưá»i ta đã đưa tôi tá»›i lần trước. Lần đó tôi cứ Ä‘inh  ninh mình đã nhá»› số, nhưng lúc này rặn óc nhá»› lại mà không sao nhá»› nổi. Mở lần  lượt từng cánh cá»a má»™t thì không được. 
 
Tôi cứ loanh quanh lui tá»›i khắp  hành lang cho tá»›i khi Ä‘i ngang qua má»™t ngưá»i phục vụ buồng Ä‘ang bê má»™t chiếc  khay. Trên khay là má»™t chai Cutty Sark má»›i, má»™t xô đá và hai chiếc cốc. Tôi để  ngưá»i bồi Ä‘i qua rồi bám theo gã. Chốc chốc, chiếc khay bóng loáng lại lóe lên  khi bắt ánh đèn trần. Tay bồi không ngoái lại. Cằm ngẩng cao có chá»§ ý, gã Ä‘i  thẳng vá» phÃa trước, bước theo má»™t nhịp Ä‘á»u đặn. Lâu lâu gã lại huýt sáo vài câu  nhạc. Äó là bản overtune trong vở Chim ác là ăn cắp, Ä‘oạn mở đầu có đánh trống.  Gã huýt tháºt cừ khôi. 
 
Hành lang rất dài, nhưng suốt thá»i gian bám theo gã  bồi tôi không gặp ai cả. Cuối cùng, gã dừng lại trước má»™t cánh cá»a rồi gõ nhẹ ba  tiếng. Sau vài giây, có ngưá»i mở cá»a, gã bồi bưng khay vào. Tôi nép mình vào  tưá»ng, núp sau má»™t bình hoa lá»›n kiểu Tàu, đợi gã bồi trở ra. Số phòng là 208. DÄ©  nhiên rồi! Sao mãi bây giá» tôi má»›i nhá»› được nhỉ? 
 
Gã bồi vào trong phòng  rất lâu. Tôi nhìn đồng hồ. Tuy nhiên kim đồng hồ đã đứng tá»± lúc nào không biết.  Tôi nghiên cứu những bông hoa cắm trong bình, ngá»i từng bông má»™t. Những bông hoa  trông như vừa cắt ở ngoài vưá»n cách đây Ãt phút, còn tươi quá, vẫn nguyên vẹn  màu sắc và mùi hương. Gần như chúng không há» nháºn biết mình đã bị cắt lìa khá»i  gốc rá»…. Má»™t con côn trùng bé tà có cánh đã chui vào trong lòng má»™t đóa hồng đỠ vá»›i những cánh hoa dày, đầy đặn. 
 
Năm phút hay hÆ¡n nữa trôi qua, gã bồi  má»›i ra khá»i phòng, tay không. Cằm vẫn nhô ra như trước, gã Ä‘i khá»i cÅ©ng theo lối  gã đến đây. Ngay khi gã biến mất sau má»™t góc quanh, tôi liá»n Ä‘i đến chá»— cá»a. Tôi  nÃn thở lắng tai, chá» nghe thấy má»™t cái gì. Nhưng chẳng có âm thanh nào, không  có dấu hiệu nào cho thấy trong phòng có ngươi. Tôi đánh liá»u gõ cá»a. Ba lần. Nhè  nhẹ. Như gã bồi đã làm. Nhưng không ai đáp lại. Tôi đợi vài giây rồi lại gõ, lần  này mạnh hÆ¡n trước má»™t chút. Vẫn không ai thưa. 
 
Kế đó tôi xoay quả đấm.  Nó xoay, cá»a mở ra không má»™t tiếng động. Thoạt tiên phòng hình như tối om, nhưng  rồi có má»™t tia sáng lá»t vào qua khe hở giữa những tấm rèm dày. Cố lắm tôi cÅ©ng  chỉ thấy được cá»a sổ, chiếc bàn, ghế sofa. Äây chÃnh là căn phòng nÆ¡i tôi đã ân  ái vá»›i Kano Creta. Nó là phòng suite: đây là phòng khách, đằng sau là phòng ngá»§.  Trên bàn là bóng dáng má» má» cá»§a chai Cutty Sark, hai chiếc cốc, xô đá. Khi tôi  mở cá»a, chiếc xô đựng đá bằng thép không gỉ bắt ánh sáng ngoài hành lang, lóe  lên má»™t ánh sắc như dao. Tôi bước vào bóng tối, nhẹ nhàng khép cá»a lại sau lưng.  Không khà trong phòng ấm áp, nặng mùi hoa đặc quánh. Tôi nÃn thở lắng nghe, bàn  tay trái vẫn đặt trên quả đấm để có thể mở ra bất cứ lúc nào. Chá»— này phải có  ngưá»i, ở đâu đó. Ai đó đã gá»i whisky, đá và cốc từ chá»— phục vụ buồng, đã mở cưa  cho gã bồi vào. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình