 |
|

12-10-2008, 05:59 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ ba mươi
Vì nghĩa khuyên chồng đà nh tỠtiết.
Ham danh để vợ lánh trần gian.
Trầm Quốc Thanh thấy vợ cứ khuyên can mãi, không cho cấu kết vá»›i Bà ng Hồng thì nổi giáºn la mắng om sòm.
Y thị phu nhân cũng không nhịn, phải lớn tiếng nói:
- Thiếp lấy lá»i phải trái mà can gián tướng công, mục Ä‘Ãch là tránh những háºu há»a sau nà y, nếu tướng công không nghe thì sau nà y có hối háºn thì cÅ©ng đã muá»™n.
Trầm Quốc Thanh không nhịn, cứ xốc tá»›i đánh và o mặt phu nhân. Bá»n a hoà n trông thấy vá»™i chạy đến kéo Trầm
Quốc Thanh ra mà khuyên giải:
- Xin lão gia bá»›t giáºn. Lão gia đã mắng nhiếc phu nhân như váºy cÅ©ng đã đủ rồi, sao còn đánh Ä‘áºp nữa.
Bá»n a hoà n túng thế phải lôi phu nhân và o phòng rồi đóng cá»a lại.
Y thị phu nhân sai con a hoà n là Tố Lan ra nhà ngoà i lén nghe thá» Trầm Quốc Thanh tra tấn Tiêu Äình Quý như thế nà o đặng trở và o báo cho phu nhân hay.
Lúc nà y Trầm Quốc Thanh ra đến công đưá»ng vẫn còn sắc giáºn, liá»n khiến quân bắt Tiêu Äình Quý mà tra khảo.
Tiêu Äình Quý lá»›n tiếng mắng Trầm Quốc Thanh không tiếc lá»i.
Trầm Quốc Thanh nói:
- Tiêu Äình Quý! Ngươi là má»™t tá»™i phạm đến trước pháp đưá»ng mà còn dám há»—n láo như váºy sao? Ngươi muốn gì?
Tiêu Äình Quý nói:
- Ta chỉ muốn trở vỠTam Quan mà thôi.
Trầm Quốc Thanh nói:
- Ta vâng chỉ Ä‘em ngươi vỠđây tra xét việc Dương Bảo loạn phép nước, Äịch Thanh là m mất chinh y sang Ä‘oạt công lao cá»§a Lý Thà nh, còn ngươi thì ăn hối lá»™ cá»§a Äịch Thanh bao nhiêu mà đánh khâm sai, bao nhiêu việc đó ngươi phải khai cho rõ.
Tiêu Äình Quý nghe nói cà ng giáºn dữ thêm, trợn mắt nạt Trầm Quốc Thanh nói:
- Trầm Quốc Thanh! Ngươi là m Ngá»± sứ mà nói nhiá»u Ä‘iá»u bất thông lắm. Ta đố ngươi là m sao ép ta khai báºy được.
Trầm Quốc Thanh khiến quân dùng đủ cá»±c hình tra tấn nhưng Tiêu Äình Quý vẫn má»™t má»±c chá»i mắng mà thôi.
Trầm Quốc Thanh thấy Tiêu Äình Quý gan dạ như váºy nên nghÄ© thầm:
"Nó đã không chịu khai thì ta đà nh phải là m tá» cung tiêu giả để và o triá»u phục chỉ cho xong".
NghÄ© rồi sai quân dẫn Tiêu Äình Quý Ä‘em và o giam nÆ¡i Thiên lao để chá» ngà y tìm cách hãm hại.
Còn con a hoà n Tố Lan đứng rình bên ngoà i nghe rõ đầu Ä‘uôi liá»n và o phòng báo lại cho Y thị phu nhân biết.
Y thị phu nhân láºp tức đóng cá»a phòng, lấy viết đỠmá»™t bà i thÆ¡ tuyệt mạng như sau:
Thân nà y dẫu chết dạ không phiá»n.
Ba chục xuân xanh váºy cÅ©ng yên.
Miễn đặng phu quân chừa lánh cũ.
Thiếp vá» chÃn suối cõi thiêng liêng.
Äá» thÆ¡ xong, Y thị phu nhân tá»± váºn mà chết.
Bá»n a hoà n thấy phu nhân không có động tÄ©nh gì đến xô và o phòng thấy phu nhân đã tá»± váºn nên thất kinh la lá»›n:
- Ôi chao! Phu nhân dã tá»± váºn rồi, vây phải mau phi báo cho lão gia hay.
Khi a hoà n và o đến thÆ¡ phòng thì Trầm Quốc Thanh Ä‘ang ngồi là m bản cung tiêu giả để và o triá»u phục chỉ, nên không để ý gì đến việc phu nhân tá»± váºn cả. Khi là m xong, Trầm Quốc Thanh cưá»i lá»›n nói:
- Như lá»i biểu nà y thì dẫu Thiên ba phá»§ cÅ©ng không cứu nổi tÃnh mạng cá»§a Dương Tôn Bảo, còn Äịch Thanh tuy là cháu cá»§a Äịch Thái Háºu, nhưng không lẽ Äịch Thái Háºu không rõ phép nước.
Nói rồi sắm sá»a thay áo, cầm tá» biểu và lá»i cung tiêu giả cá»§a Tiêu Äình Quý Ä‘em cho Bà ng Hồng xem.
Vừa bước ra cá»a, Trầm Quốc Thanh nghe bá»n a hoà n khóc rống lên, nói:
- Lão gia Æ¡i! Phu nhân đã chết rồi sao lão gia không ngó ngà ng như váºy?
Trầm Quốc Thanh nạt lớn:
- Loà i súc sanh, thứ đà n bà mà há»—n ẩu như váºy có chết Ä‘i cÅ©ng đáng lắm. Thây kệ nó, cứ để đấy.
A hoà n Tố Lan nghe nói khóc sướt mướt, nói:
- Sao lão gia tệ bạc quá váºy? Lẽ ra phải tìm thuốc gì cho phu nhân uống may ra có sống lại chăng?
Trầm Quốc Thanh nạt:
- Váºy chá»› chúng bay không biết kiếm thuốc men cho nó hay sao? Ta không muốn cho nó sống lại để nó mắng ta là gian thần, phản quốc.
Bỗng có hai con a hoà n khác chạy đến nói:
- Phu nhân chết má»™t cách rất thảm thiết, thân xác hãy còn nguyên vẹn, sao lão gia không cứu chữa mà bá» Ä‘i như váºy?
Trầm Quốc Thanh nghe báo bước đến cá»a phòng, thấy phu nhân nằm ngay đơ thì cưá»i gằn nói:
- Ấy là tại cái miệng cá»§a ngươi mà mang há»a, hãy xuống âm phá»§ mà cáo vá»›i Diêm vương.
Nói rồi truyá»n bá»n a hoà n đà o má»™t cái hầm sau vưá»n mà chôn xác. Bá»n a hoà n không đám nói, nhưng rất thương tâm không nỡ lấp đất, cứ bá» xác phu nhân trên vÅ©ng bùn rồi đắp cá» lên, nhỠđó mà xác phu nhân không bị há»§y hoại.
Bấy giỠTrầm Quốc Thanh hối gia nhân đốt đuốc sang dinh Bà ng Hồng ra mắt trình bổn chương cùng tỠcung tiêu giả cho Bà ng Hồng xem.
Bà ng Hồng xem xong mừng rỡ nói:
- Lá»i bổn chương rà nh lắm, sáng mai Ä‘em đến dâng lên Thiên tỠắt xong việc.
Trầm Quốc Thanh nghe Bà ng Hồng khen thì lòng dạ phơi phới trở vỠđinh thì đêm đã khuya, và o phòng thấy quạnh quẽ nên cũng có ý buồn, than thầm:
- Nay phu nhân đã thác rồi thì nệm nghiêng gối chếch, đêm nay còn đâu mà trò chuyện cho vui. Thôi thì ta gá»i má»™t con a hoà n và o phòng mà chung gối cho có bạn. Vả chăng trong số a hoà n chỉ có con Tố Lan tuy tuổi đã lá»›n mà nhan sắc còn rất mặn mà , váºy ta bắt nó vầy cuá»™c mây mưa chắc thú vị lắm.
NghÄ© như váºy bèn kêu Tố Lan và o phòng.
Tố Lan vừa bước và o thì Trầm Quốc Thanh đã ôm chầm và o lòng nói:
- Äêm nay nà ng giúp cho ta má»™t cuá»™c giao hoan cho tháºt đẹp, ngà y mai ta và o triá»u thế nà o cÅ©ng được Hoà ng thượng ban khen, chừng ấy ta sẽ cùng nà ng táºn hưởng.
Tố Lan thất kinh nói:
- Tôi là pháºn tôi tá»›, bấy lâu nay phu nhân coi như con trong nhà , nay phu nhân đã tạ thế, tôi đâu dám báºy bạ, xin gia nghÄ© lại.
Trầm Quốc Thanh nói:
- Ta có lòng Ä‘oái tưởng như váºy, chỉ cần nà ng chung chạ vá»›i ta má»™t đêm cho thá»a mãn, sao nà ng lại từ chối.
Nói rồi đóng cá»a phòng lại, kéo Tố Lan lên giưá»ng vầy cuá»™c gió trăng. Tố Lan năn nỉ thế nà o cÅ©ng không được.
Tố Lan thấy Trầm Quốc Thanh ham mê như Ä‘iên dại, cá»±c chẳng đã phải nằm yên để cho Trầm Quốc Thanh thá»a mãn cuá»™c mây mưa cho qua cÆ¡n bão tố.
Rạng ngà y, Trầm Quốc Thanh dáºy sá»›m và o chầu Thiên tá» và tâu:
- Tôi vâng lệnh tra xét Tiêu Äình Quý ban đầu nó không chịu khai, cho nên phải dùng hình phạt tra khảo, sau thì nó chịu khai rằng:
- Äịch Thanh là m mất chinh y nên mạo công mà đá»n tá»™i, còn Tiêu Äình Quý cÅ©ng có ăn hối lá»™ cá»§a Äịch Thanh, chịu là m chứng mạo chá»› thiệt là cha con Lý Thà nh có công trừ giặc mà Dương Tôn Bảo lại không chịu xét cứ nghe theo lá»i khai mà giết cha con Lý Thà nh. Lại khi Tôn Võ đến tra xét kho tà ng thì Dương Tôn Bảo lại không chịu để tra xét, lại niêm phong, rồi khiến Tiêu Äình Quý đánh Tôn Võ vu cho tá»™i đòi hối lá»™.
Tâu xong, Trầm Quốc Thanh lại dâng tỠbổn chương và tỠcung tiêu cho Thiên tỠxem.
Thiên tá» nổi giáºn mắng:
- Dương Tôn Bảo tháºt cả gan. Bấy lâu nay trẫm tưởng nó là ngưá»i trung nghÄ©a đại thần, té ra nó cÅ©ng là má»™t loại gian tà không kể đến nợ nước Æ¡n vua. Thôi để trẫm sai ngươi ra Tam Quan mà bắt nó vỠđây.
Bà ng Hồng nghe vua phán như váºy thì nghÄ© thầm:
- Nếu bắt Dương Tôn Bảo vá» trà o thì Dư Thái quân và Äịch Thái Háºu thế nà o cÅ©ng binh vá»±c chúng nó, ta là m thế nà o mà giết được.
NghÄ© như váºy liá»n tâu: .
- Dương Tôn Bảo là ngưá»i trấn giữ biên cương đã hai mươi năm binh quyá»n rất mạnh, nếu bắt vá» trà o ắt tìm cách quấy phá triá»u đình.
Thiên tá» há»i:
- Váºy khanh tÃnh thế nà o?
Bà ng Hồng tâu:
- Tôi tưởng Tiêu Äình Quý đã cung khai hết sá»± tháºt rồi, không còn tra xét gì nữa, xin Bệ hạ cho má»™t đạo thánh chỉ buá»™c Dương Tôn Bảo và Äịch Thanh phải tá»± sát nÆ¡i biên quan, còn Tiêu Äình Quý thì dẫn ra pháp trưá»ng mà xá» trảm.
Thiên tá» nghe theo khiến Tôn Võ Ä‘em má»™t đạo thánh chỉ và ba môn triá»u Ä‘iển ra Tam Quan cho Dương Tôn Bảo và Äịch Thanh mà khiến hai ngưá»i phải tá»± xá» lấy mình. Còn Tôn Tú thì là m giám thị mà chém Tiêu Äình Quý.
Khi Tôn Tú và Tôn Võ lãnh được chỉ thị rồi thì có lòng mừng. Còn các trung thần Ä‘á»u quỳ má»™t lượt mà xin vua xét
lại, song vua không nghe, mà cÅ©ng không ai dám đến Nam Thanh cung và Vô nịnh phá»§ để báo tin cho Äịch Thái Háºu và Dư Thái quân hay.
Còn Tôn Tú khi lãnh được thánh chỉ liá»n gấp rút đến thiên lao bắt Tiêu Äình Quý mà dẫn ra pháp trưá»ng.
Tiêu Äình Quý ra Ä‘i thì chá»i mắng vang trá»i, là m cho ai nấy Ä‘á»u kinh ngạc.
Lúc ấy có gia Ä‘inh nÆ¡i Thiên Ba phá»§ hay tin trên chạy vá» báo vá»›i Dư Thái háºu. Dư Thái háºu nổi giáºn láºt Ä‘áºt lên kiệu thẳng đến giữa triá»u đình, song e cứu Tiêu Äình Quý không kịp nên khiến Äá»— phu nhân, Má»™c Quế Anh ra giữa pháp trưá»ng mà ngăn trở không cho quân giám sát xuống Ä‘ao.
Hai vị phu nhân ấy vừa đến pháp trưá»ng thì gá»i lá»›n:
- Dư Thái quân khiến khoan chém Tiêu Äình Quý đã, để ngưá»i và o chầu mà tâu cùng Thiên tá».
Tiêu DÃnh Quý nghe nói láºt Ä‘áºt kêu lá»›n:
- Xin hai vị phu nhân mau mau lại đây mà cứu tôi kẻo nó là m ngang mà chém tôi thì oan ức lắm.
Hai vị phu nhân nói:
- Không hỠchi đâu. Dã có ta đây nếu Tôn binh bộ là m ngang thì lánh mạng nó cũng không còn.
Tiêu Äình Quý cả mừng. Còn Tôn Tú thì giáºn căm gan, song không dám kình chống vá»›i hai vị phu nhân.
Lá»i bà n.
Ở hồi nà y chúng ta thấy hoạt động cá»§a nữ giá»›i rất đắc lá»±c Trước hết phải kể đến lòng trung cá»§a Y thị phu nhân, vợ cá»§a Trầm Quốc Thanh, dám liá»u mình tá» tiết để khuyên chồng, không để chồng mình gia nháºp và o bá»n gian ác. Tấm lòng trung nghÄ©a cá»§a báºc phu nhân ấy tháºt khó ai bì kịp.
Còn đến lúc nà y thì Dư Thái quân Ä‘em thân xông và o cá»™ng việc để can vua và giải cứu cho Tiêu Äình Quý trong gian nguy.
Trung thần trong triá»u đình không ai còn đủ sức để cứu vãn nguy biến, nên phải nhá» và o sức cá»§a nữ nhi. Tháºt là má»™t Ä‘iá»u hi hữu.
Gian thần sà m tấu khiến cho nhà vua mê muội không còn phân biệt được lẽ phải trái. Cho nên nhở vua đã mất hết sáng suốt, không còn bản lãnh để trị dân.
Lá»i nói cá»§a kẻ nịnh và lá»i nói cá»§a ngưá»i trung nếu không sáng suốt phân biệt thì dá»… là m cho ngưá»i nghe hôn ám
|

12-10-2008, 06:00 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ ba mươi mốt
Dư Thái quân và o tâu kim điện.
Bao Thị chế khiến láºp Ô đà i.
Bấy giá» Dư Thái quân thẳng dấn kim loan Ä‘iện, triá»u bái xong liá»n tâu:
- Không biết cá»› chi mà Bệ hạ ra lệnh chém Tiêu Äình Quý. Vả Tiêu Äình Quý là má»™t trang dÅ©ng tướng, có công nÆ¡i biên ải lại là con cháu trung thần, dẫu có tá»™i chi cÅ©ng nghÄ© đến công lao cá»§a Tiêu Táng thuở xưa mà dung tha cho nó.
Thiên tỠnghe tâu thì nghĩ thầm:
- Việc nà y Trẫm cÅ©ng chưa rõ. Cứ theo lá»i tâu cá»§a Bà ng
Quốc trượng mà xỠtrảm nên thiệt khó biện minh.
NghÄ© như váºy nên vua vẫn ngồi yên không có lá»i phán.
Dư Thái quân lại tâu:
- Xin Bệ hạ xét lại. Vả chăng con thiếp và chồng thiếp Ä‘á»u vì nước liá»u mình, duy còn má»™t chút cháu trấn nÆ¡i Tam Quan đã hÆ¡n hai mươi năm, nó vẫn luôn luôn táºn trung báo quốc không là m Ä‘iá»u chi sai trái. Còn Tiêu Äình Quý thì lâu nay theo cháu tôi láºp được công lao lá»›n lắm. Nay không biết nó phạm tá»™i chi mà Thiên tá» lại xá» trảm nó như váºy.
Thiên tá» thấy Dư Thái quân há»i nhiá»u lần thì má»›i trả lá»i:
- Nguyên hôm trước Trẫm có sai Tôn Võ ra Tam Quan mà tra xét tiá»n lương thì Tiêu Äình Quý đánh Tôn Võ mà Tôn Võ là Khâm sai cá»§a triá»u đình, như váºy quả là khinh thưá»ng pháp luáºt. Ngang tà ng như váºy thì đáng xá» tá» lắm.
Dư Thái quân tâu:
- Tôn Võ là ngưá»i vâng chỉ sai Ä‘i tra xét tiá»n lương, mà không tra xét chi hết cứ đòi ăn hối lá»™ mà thôi. Khâm sai cá»§a Bệ hạ mà hà nh động như váºy thì cÅ©ng như Bệ hạ hà nh động có khác gì, váºy thì Tôn Võ có đáng chém không?
Thiên tỠnói:
- Tôn Võ không có đòi của hối lộ chi hết, mà chém nó chẳng là oan lắm.
Dư Thái quân tâu:
- Còn Tiêu Äình Quý cÅ©ng không đánh chá»i Khâm sai nếu Bệ hạ giết nó thì cÅ©ng oan nó lắm.
Thiên tá» nghe tâu thì mỉm cưá»i nói:
- Tiêu Äình Quý đã là m tá» cung tiêu mà chịu rằng có đánh khâm sai thì còn oan gì nữa.
Dư Thái quân tâu:
- Äã là m tá»™i Tiêu Äình Quý sao không tra xét đến Tôn Võ? Còn nói đến Tiêu Äình Quý mà không nói đến DươngTôn Bảo thì e rằng luáºt pháp bất minh chăng?
Thiên tá» nghe mấy lá»i cá»§a Thái Quân thì gáºt đầu nói:
- Phải! Dương Tôn Bảo cÅ©ng có tá»™i nữa, song trẫm cÅ©ng nghÄ© nó là dòng dõi công thần, mà lại có công trấn thá»§ Tam Quan đã hai mươi mấy năm nay, nên trẫm không nỡ chém mà là m tá»™i bằng tam bang triá»u Ä‘iển mà thôi.
Dư Thái quân nghe nói thì nổi giáºn tâu lá»›n tiếng:
- Chồng con tôi vì nước bá» mình đã hết mấy mạng mà Bệ hạ không Ä‘em lòng thương tưởng thì thôi. Nay cháu tôi Dương Tôn Bảo công lao như váºy, Bệ hạ lại nghe lá»i quân nịnh mà xá» tá»™i tam bang triá»u Ä‘iển. Nỡ nà o đà nh là m như váºy? Sao Bệ hạ không suy Ä‘i xét lại cứ nghe quân nịnh là m, chẳng há» nghÄ© đến kẻ hiá»n lương. Vả má»™t cái án trong dân giã kia còn phải tra Ä‘i xét lại, cho biết ai phải ai quấy rồi má»›i luáºn tá»™i, thế mà còn lầm thay, huống chi việc lá»›n bằng trá»i như váºy mà Bệ hạ không tra Ä‘i gạn lại, chỉ nghe lá»i tâu trình muốn giết ai thì giết, muốn chém ai thì chém. Là m như váºy thì kẻ trung lương bị thác oan, mang tiếng xấu lưu truyá»n muôn thuở, mất hết danh giá trung thần Ä‘i, chẳng là oan ức cho há» Dương lắm sao? Vả lại Trầm Quốc Thanh cÅ©ng là phe đảng cá»§a Bà ng Quốc trượng, Tôn Võ cÅ©ng là em cá»§a Tôn Tú tôi e bên trong có Ä‘iá»u gì gian trá đây. Nếu Bệ hạ không xét cho kỹ ắt là lầm mưu lÅ© nịnh chá»› chẳng không. Xin Bệ hạ lưu Tiêu Äình Quý lại, rồi đòi Dương Tôn Bảo và Äịch Thanh vá» triá»u mà há»i cho rõ rà ng. Nếu quả có tá»™i thì Dương Tôn Bảo có chết cÅ©ng cam lòng, còn Vô Nịnh phá»§ bị danh nhÆ¡ cÅ©ng đáng. Nếu Bệ hạ không xét cho kỹ mà chém trước Tiêu Äình Quý thì bất minh lắm.
Bà ng Hồng thấy Dư Thái quân tâu như váºy thì nghÄ© thầm:
- Mạng Tiêu Äình Quý đã muôn thác, không ai dám can ngăn không biết mụ già nà y hay tin ở đâu mà và o triá»u nói nhiá»u câu là m nhục Thiên tá», mà Thiên tá» thì ngồi trÆ¡ trÆ¡ như hình ná»™m, không nói chi hết. Nếu giết không được Tiêu Äình Quý thì giết sao cho được Dương Tôn Bảo và Äịch Thanh.
Bấy giá» mấy vị trung thần ngồi nghe ai nấy Ä‘á»u cho là lá»i cá»§a Dư thái quân đã rõ lại rất công minh. Chắc là vua phải nghe theo chẳng không.
Tháºt váºy, sau khi nghe mấy lá»i tâu cá»§a Dư Thái quân,vua liá»n truyá»n chỉ tha Tiêu Äình Quý, và khiến Tôn Võ trả thánh chỉ lại, đợi Dương Tôn Bảo và Äịch Thanh vá» trà o rồi thiên tá» có bổn pháºn tra xét việc ấy.
Dư Thái quân tâu:
- Xin Bệ hạ cho tôi lãnh Tiêu Äình Quý vá» Thiên Ba Phá»§, nếu nó trốn Ä‘i tôi chịu tá»™i.
Thiên tá» nghe theo sai bốn tên Thái giám đưa Thái Quân vá» Thiên Ba phá»§ và giải Tiêu Äình Quý đến Thiên Ba phá»§ giao cho Dư Thái quân.
Dư Thái quân vỠđến Thiên Ba phá»§ thì Äá»— phu nhân và Má»™c Quế Anh cÅ©ng vỠđến. Dư Thái quân nói vá»›i hai vị phu nhân ấy:
- Giáºn bầy gian tặc bà y mưu nà y kế kia mà hại cháu ta hoà i. Tuy váºy nó hại sao cho nổi. Thôi để Ãt ngà y nữa cháu ta vỠđây ta sẽ hết sức mà đối nại vá»›i loà i gian ấy.
Vừa nói dứt thì đã thấy Tiêu Äình Quý và o ra mắt. Dư Thái quân há»i:
- Tiêu Äình Quý! Váºy chá»› câu chuyện ngoà i Tam Quan như thế nà o hãy kể lại rõ rà ng cho ta nghe.
Tiêu Äình Quý nói:
- Äịch Thanh thá»±c có là m mất chinh y, mà có láºp nên công tráºn lá»›n, cha con Lý Thà nh thiệt có mạo công, còn Tôn Võ ra đến Tam Quan thì cứ đòi ăn cá»§a hối lá»™ năm bảy muôn lượng, nên tôi có nóng giáºn đánh nó hết Ãt thoi và Ãt đạp.
Dư Thái quân nói:
- Té ra ngươi đánh Tôn Võ là mắc kế của Bà ng Hồng rồi.
Tiêu Äình Quý nói:
- Xin Thái Quân chá»› lo, để tôi đến dinh Bà ng Hồng lấy quách thá»§ cấp cá»§a nó thì má»›i đã giáºn.
Dư Thái quân nạt lớn:
- Äừng có sanh sá»± mà gây há»a. Dù phải dù quấy phải chá» Nguyên soái ngươi vỠđây rồi sẽ hay.
Từ ấy, Dư Thái quân sợ Tiêu Äình Quý ra ngoà i sanh sá»± nên không cho Tiêu Äình Quý ra khá»i cá»a, rồi lại sai ngưá»i đến thiên lao mà dặn dò ngục quan phải chăm sóc Trầm Äạt cho tá» tế.
Nói vá» Y thị phu nhân, tuy giáºn chồng tá»± tá» nhưng khà số chưa mãn, nên hồn sa xuống cáo Diêm vương mà tá» bà y ná»—i oan ức
Diêm vương cho ngưá»i duyệt sổ lại thì số Y thị sống lâu đến 88 tuổi. Bây giá» tuy chết oan nhưng Ãt ngà y nà o cÅ©ng được hoà n hồn.
Vì váºy Diêm vương sai quá»· tốt đưa hồn Y thị đến Trần châu kêu oan vá»›i Bao Công.
Lúc nà y Bao Công Ä‘ang vâng lệnh triá»u đình Ä‘i phát chẩn tại Trần Châu, vì nÆ¡i đây dân chúng mất mùa đói kém.
Khi đến nơi thì Bao Công là m y theo thánh chỉ, cho nên nhân dân rất ngợi khen.
Äến ngà y mồng ba tháng ba, công việc xong rồi, Bao Công trở vá» triá»u phục chỉ, nhưng trong lúc trên đưá»ng vá» xảy có má»™t tráºn cuồng phong thổi đến là m cho Bao Công đôi mắt chóa lòa, không thấy gì hết. Quân sÄ© Ä‘á»u kinh ngạc.
Bao Công nghĩ thầm:
- Äây là má»™t cÆ¡n gió lạ, chắc là có oan hồn mách bảo gì đây chá»› chẳng không.
NghÄ© như váºy bèn há»i:
- Oan hồn nà o đến đây, có chuyện gì oan ức chăng?
Nói vừa dứt lá»i thì tráºn cuồng phong lại thổi tiếp. Bao Công liá»n khiến quân đình lại, sai Trương Long, Triệu Hổ láºp má»™t cái đà i tạm nÆ¡i đồng trống, rồi thắp hương van vái.
Qua đến canh ba, lại có má»™t tráºn cuồng phong thổi đến, Bao Công lúc ấy đôi mắt Ä‘ang lim dim thấy có má»™t con quá»· đà n bà đến quỳ trước mặt mình mà thưa rằng:
- Thiếp là Y thị, tên Trịnh nương, vợ Trầm Quốc Thanh Ä‘ang là m Ngá»± sá».
Bao Công há»i:
- Nếu nà ng là vợ Trầm Ngá»± sá» thì cÅ©ng là má»™t vị phu nhân, váºy xin phu nhân đứng dáºy mà thuáºt hết các việc cá»§a Trầm Quốc Thanh cho Bao Công nghe.
Phu nhơn thưa:
- Vì chồng cá»§a thiếp trước đây không nghe lá»i can gián cá»§a thiếp, nên thiếp tức mình mà tá»± váºn, thiếp đâu dám trách ai. Chỉ vì thân thiếp hiện Ä‘em lấp trong vÅ©ng bùn, mà phần thiếp chưa mãn, nên Diêm vương cho thiếp đến đây kêu oan.
Bao Công khen:
- Phu nhân là bổn pháºn đà n bà mà còn biết ngay vua thương tướng như váºy, tháºt là đáng báºc hiá»n triết phu nhân.
Nói rồi liá»n há»i Y thị rằng:
- Váºy thi thể phu nhân hiện giá» còn ở nÆ¡i dinh Trần Ngá»± sá» chăng?
Phu nhân nói:
- Thân thể hiện giá» còn ở tại sau vưá»n, bên trên có phá»§ lá cây và cá».
Bao Công nghe nói nổi giáºn mắng:
- Nói váºy Trầm Ngá»± sá» tháºt là ngưá»i tà n nhẫn, vợ mình là m đến báºc cao mạng phu nhân mà chết không có quan quách, lại hùa theo bá»n nịnh thần là m cáo trạng giả mà hại kẻ tôi trung. Váºy thì phu nhân hãy trở vá» kinh sư Ä‘i, đặng ta vá» trà o láºp tức toan tÃnh việc ấy cho.
Phu nhân nghe nói lạy tạ rồi riu rÃu ra Ä‘i.
Còn Bao Công thì tỉnh dáºy nghÄ© thầm:
- Giống như chiêm bao mà không phải chiêm bao. Äây là việc hiển hiện cá»§a hồn oan tố cáo kẻ gây tá»™i. Như váºy nà ng chết đã hai ngà y đêm rồi, nếu ta vá» kịp thì nà ng có thể hoà n hồn được, vì thân thể chưa bị há»§y hoại.
Lá»i bà n.
Theo quan niệm Äông phương, con ngưá»i chết sống có định mệnh. Nếu chưa đến lúc chết mà phải lìa trần thì oan hồn không tiêu tan mà vất vưởng trong cõi tạm. Äó là trưá»ng hợp cá»§a Y thị
Tác giả đã dùng quan niệm ấy để nói lên má»™t hà nh động báo oán cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà chết oan uổng.
Tuy là việc cấu kết bằng ý tưởng song cÅ©ng là bà i há»c dạy Ä‘á»i, sống phải giữ lẽ công bình, không là m cho kẻ khác ân háºn để rồi sá»± oán háºn ấy di lưu trong cuá»™c sống.
|

12-10-2008, 06:00 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ ba mươi hai
Tra án trong trà o còn hữu cớ.
Bắt gió trên không tháºt vô bằng.
Äêm ấy Bao Công không chá» trá»i sáng, truyá»n quân Ä‘uốc mà đi. Quân sÄ© không biết cá»› gì chỉ biết vâng lá»i, còn các quan phá»§, huyện cÅ©ng không dám há»i, chỉ là m tiệc tiá»…n đưa
Khi đưa Bao Công đi rồi, các quan bà n tán với nhau:
- Không biết có chuyện gì mà Bao Hắc Tá» lại nôn nóng như váºy. Khi không bắt láºp đà i tạm giữa đồng rồi lại láºt trở vá» triá»u không kịp đón đưa.
Còn Bao Công thì cứ hối quân Ä‘i riết suốt đêm, cho sáng má»›i tá»›i Trần Kiá»u Trấn. Vì quá mệt má»i, Bao Công muốn chá»n chá»— nghỉ chân, nhưng chưa tìm được.
Tiết Bá thưa: .
- PhÃa trước đây có má»™t tòa Nhạc miá»…u rá»™ng rãi lắm, có thể cho quân sÄ© đến đó nghỉ đỡ má»™t đêm rồi mai sẽ Ä‘i.
Bao Công nói: .
- Váºy thì ta hãy đến đó mà nghỉ đỡ má»™t đêm, nhưng không nên là m kinh động dân chúng.
Quân sĩ vâng mệnh đến miếu ấy thì thấy một vị đạo nhân quỳ thưa:
- Chúng tôi không hay lão gia đến nên không nghênh tiếp.
Bao Công nói:
- Ta Ä‘i đến đâu cÅ©ng không cho ai biết. Nay vì trá»i tối, ta xin nghỉ tạm đây má»™t đêm, sáng sá»›m sẽ lên đưá»ng.
Các đạo nhơn nói:
- Váºy xin má»i lão gia và o nhà khách an nghỉ.
Bao Công nói:
- Äừng lo gì cho ta hết. Ta chỉ nghỉ tạm má»™t đêm để chá» sáng mà thôi.
Ngà y hôm sau, Bao Công lên kiệu hối quân tiếp tục lên đưá»ng, nhưng lúc đến Trần Kiá»u thì bá»—ng có má»™t tráºn gió thổi đến rất mạnh là m cho cái mão Ô sa cá»§a Bao Công phải rÆ¡i xuống đất.
Trương Long và Triệu Hổ vội chạy đến chụp lấy mão dâng lên cho Bao Công.
Bao Công nạt lớn, nói:
- Gió gì mà dám lung lạ như váºy?
Quân sĩ thưa:
- Ấy là Lạc Mạo Phong đó.
Bao Công nghe nói mỉm cưá»i, nói tiếp:
- Lạc Mạo Phong vô lễ, không nên dung tha nó.
Liá»n sai Trương Long, Triệu Hổ Ä‘i tìm bắt Lạc mạo phong.
Trương Long và Triệu Hổ nói nhỠvới nhau:
- Không xong rồi! Lão gia sai đi bắt Lạc mạo phong thì biết nó ở đâu mà bắt.
Hai ngưá»i liá»n quỳ xuống thưa:
- Lão gia muốn bắt Lạc mạo phong sao? Vả Lạc mạo Phong là gió đâu có hình tượng mà chúng tôi bắt nó được.
Bao Công nói:
- Äồ súc sanh! Ta sai các ngươi là m má»™t việc nhá» như váºy mà biếng nhác không chịu là m.
Hai ngưá»i ấy thưa:
- Không phải chúng tôi biếng nhác, chÃnh vì nó vô hình nên chúng tôi không thể bắt nó được.
Bao Công nạt lớn: .
- Ta hẹn cho hai ngươi trong một giỠphải bắt cho được Lạc mạo phong dẫn vỠđây cho ta, nếu bắt không được thì chém đầu.
Nói rồi khiến quân quay kiệu lại nÆ¡i Nhạc miếu mà chá»
Còn Trương Long, Triệu Hổ thấy Bao Công nói gắt như váºy thì than thở, vừa Ä‘i vừa lầm bẩm:
- Là m thế nà o mà bắt cho được Lạc mạo phong đây?
Triệu Hổ nói:
- Trương huynh ơi. Hôm nay hai đứa ta khốn rồi, chắc là tánh mạng không giữ được.
Trương Long nói:
- Ấy là số mạng chúng ta chỉ đến ngà y hôm nay thôi cho nên má»›i sanh ra chuyện lạ như váºy.
Triệu Hổ nói:
- Váºy thì chúng ta cứ Ä‘i lần đến Trần Kiá»u bắt đại má»™t ngưá»i gá»i nó là Lạc mạo phong Ä‘em vá» nạp cho lão gia vì lão cÅ©ng chẳng biết Lạc mạo phong mặt mÅ©i ra sao đâu.
Trương Long theo lá»i. Hai ngưá»i dắt nhau Ä‘i thÆ¡ thẩn trên cầu má»™t úc thì gặp má»™t lão tiá»u gánh cá»§i Ä‘i qua.
Triệu Hổ nói:
- Kìa! Gã đó là Lạc mạo phong, chúng ta bắt cho mau.
Hai ngưá»i vừa áp lại thì gã tiá»u phu xô ra nói:
- Các ngươi là m gì váºy?
Trương Long nói:
- Chúng ta vâng lệnh Bao Công đi bắt Lạc mạo phong.
Tiá»u phu nói:
- Äừng có nói xà m. Dù có vâng lệnh ai thì cÅ©ng phải có giấy tá» má»›i có quyá»n bắt bá»› ngưá»i ta chá»›.
Triệu Hổ nói với Trương Long:
- Gã nà y nói nghe có lý. Hay là chúng ta trở vỠxin lão gia cho chúng ta một tỠtrát lệnh.
Bà n tán xong, hai ngưá»i trở lại nói vá»›i Bao Công:
- Lão gia ơi! Chúng tôi đã tìm gặp được Lạc mạo phong nhưng không có trát lệnh nên không bắt được.
Bao Công mỉm cưá»i nói:
- Thôi được! Äể ta cho các ngươi má»™t tá» trát lệnh.
Nói rồi trao cho hai ngưá»i má»™t tá» trát lệnh và hối phải ra Ä‘i cho gấp.
Trương Long và Triệu Hổ lãnh trát ra đến cầu thÆ¡ thẩn má»™t lúc thì lại bị má»™t tráºn cuồng phong thổi đến, là m cho tá» trát trên tay bay bổng lên trá»i.
Hai ngưá»i thất kinh vá»™i vã Ä‘uổi theo để chụp tá» trát lại, nhưng chạy được má»™t lúc thì tá» trát rÆ¡i xuống tấp và o gánh hà ng rau cá»§a má»™t gã bán rau Ä‘ang vá»™i vã Ä‘em ra chợ bán.
Trương Long nói với Triệu Hổ:
- Lạc mạo phong đây rồi? Chúng ta mau bắt nó đem vỠnạp cho lão gia.
Nói rồi hai ngưá»i áp lại, bắt gã bán rau lôi Ä‘i.
Gã bán rau kinh ngạc không biết chuyện gì, vội năn nỉ:
- Tôi là ngưá»i thá»§ pháºn là m ăn, không từng phạm pháp, sao lại bắt tôi oan ức như vầy?
Trương Long, Triệu Hổ nói:
- Ngươi có phạm pháp hay không cũng mặc kệ, hãy đến trước mặt Bao lão gia mà đối nại.
Nhân dân trong chợ thấy váºy Ä‘em lòng bất bình, chạy theo hai ngưá»i ấy, xem thá» bắt ngưá»i bán rau mà dẫn Ä‘i đâu.
Lá»i bà n.
Má»™t hiện tượng lạ cá»§a trá»i đất đã là m cho Bao Công gây ra má»™t sá»± việc ná»±c cưá»i.
Bao Công dá»±a trên sá»± tin tưởng có ân oán Ä‘á»ng trong cõi sống, và việc sai hai ngưá»i tùy tùng là m công chuyện dò xét mà thôi. Nhưng hai tên tùy tùng thì nì hệt trong nó mà phải tìm cách thoát ra.
Äứng vá» quan niệm triết Äông thì cùng tắc biến, bị tắc thông. Äã có biến thì dÄ© nhiên phải có thông. à nghÄ©a thông đây lại giải đáp bằng nhân quả, tức là cởi mở và bù những cái nhân đã gây ra từ thuở trước.
|

12-10-2008, 06:01 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ ba mươi ba
Lạc mạo phong vô can bị bắt.
Chơn Quốc mẫu có cớ kêu nà i.
Trương Long, Triệu Hổ bắt ngưá»i bán rau dẫn Ä‘i thì dân buôn bán trong chợ ai nấy Ä‘á»u than rằng:
- Tá»™i nghiệp cho chà ng Quách Hải Thá» nhà thì nghèo, mẹ thì già nua lại bị táºt nguyá»n, má»—i ngà y phải Ä‘i bán rau để
nuôi mẹ. Dù nghèo nà n nhưng ăn ở vá»›i mẹ rất có hiếu, nên bà con gá»i anh ta là Quách hiếu tá». Con ngưá»i lương thiện như váºy không biết vì lẽ gì mà Bao lão gia lại bắt nó. Äiá»u nà y là m cho chúng ta rất thương tâm.
Nhiá»u ngưá»i rá»§ nhau đến Nhạc miá»…u để xin cho Quách
Hải Thá» khá»i tá»™i.
Lúc Trương Long, Triệu Hổ bắt Quách Hải ThỠdẫn đến Nhạc miếu thì thưa với Bao Công rằng:
- Chúng tôi đã bắt được Lạc mạo phong dẫn vỠđây.
Bao Công khiến dẫn và o. Quách Hải ThỠnói:
- Tôi là ngưá»i dân lương thiện, sao lại bắt tôi?
Bao Công xem tướng mạo Quách Hải ThỠthấy có vẻ đoan trang anh dũng thì thầm nghĩ:
- Việc nà y ta là m không phải, vì chỉ rá»›t mão mà là m cho ngưá»i ta khổ sở như vầy tháºt không nên. Tuy váºy cÅ©ng nên há»i thá» ngưá»i nà y là ai.
NghÄ© như váºy nên là m bá»™ nổi giáºn nạt lá»›n nói:
- Gã kia! Ngươi có phải là Lạc mạo phong không? Sao đến trước mặt ta mà không chịu quỳ.
Gã bán rau thưa:
- Tôi không phải là Lạc mạo phong. Tôi tên Quách Hải Thá», từ nhỠđến lá»›n ở tại xứ nà y. Gia đình chỉ có má»™t mẹ không có nhà ở, phải ở trong má»™t lò gạch. Khi tôi còn nhá» mẹ tôi Ä‘i xin ăn mà nuôi tôi, đến chừng tôi mưá»i lăm tuổi thì tôi bị mù mắt, không Ä‘i được. Từ ấy đến nay tôi chuyên nghá» trồng rau Ä‘em ra chợ mà bán đặng nuôi mẹ tôi. Äến nay tôi mưá»i chÃn tuổi, vẫn vá»›i nghá» bán rau nuôi mẹ, chá»› không có tá»™i lá»—i chi, chẳng biết vì ý gì mà lão gia lại sai ngưá»i bắt tôi dẫn vỠđây.
Quách Hải Thá» nói vừa dứt lá»i thì thấy dân chúng trong vùng kéo đến tỠý là Quách Hải ThỠđã bị bắt oan.
Bao Công thấy váºy nói vá»›i dân chúng trong vùng:
- Các ngươi cứ vá» Ä‘i, ta chỉ há»i qua ngưá»i nà y thôi, không có là m tá»™i ai hết.
Dân chúng nghe nói má»›i chịu kéo nhau ra vá».
Bao Công nói vá»›i Quách Hải Thá»:
- Ta ra lệnh tìm bắt Lạc mạo phong song chúng nó bắt lầm ngươi dẫn vỠđây. Nay ta biết mi là ngưá»i có hiếu vá»›i mẹ nên ta cho ngươi năm lượng bạc đặng Ä‘em vá» nuôi mẹ.
Quách Hải ThỠmừng rỡ lạy tạ lui ra, quảy gánh rau trở vỠlò gạch.
Vừa bước và o chà ng đã gá»i lá»›n.
- Mẹ ơi! Con đã vỠđây.
Mẹ Quách Hải Thá» nghe tiếng kêu láºt Ä‘áºt há»i:
- Sao hôm nay con vá» sá»›m như váºy?
Quách Hải Thá» liá»n thuáºt đầu Ä‘uôi câu chuyện cho mẹ chà ng nghe.
Mẹ chà ng há»i:
- Ông ấy là m quan chi mà thương dân quá váºy?
Quách Hải ThỠthưa:
- Con nghe ngưá»i ta nói ông ta là Bao Thị Chế, có ngưá»i lại nói là Bao Chuẩn, có ngưá»i lại nói là Bao Công.
Mẹ Quách Hải ThỠnói:
- Té ra ông quan ấy là Bao Công sao? Váºy con hãy đến má»i ông ta đến đây đặng mẹ cáo tố má»™t việc rất lá»›n.
Quách Hải ThỠnói:
- Nếu mẹ muốn cáo tố việc chi thì nói lại với con để con đến đó là m thay cho mẹ.
Mẹ Quách Hải ThỠnói:
- Con Æ¡i! Thân mẹ chịu oan khúc như vầy cả trà o đình không nên nói vá»›i ai cả, chỉ riêng có Bao Công là ngưá»i thiết diện vô tư má»›i có thể nói mà thôi. Nếu con đến đó mà cáo thế cho mẹ thì cÅ©ng không Ãch gì, váºy con hãy má»i ông ta đến đây đặng mẹ gặp mặt thì má»›i xong việc.
Quách Hải ThỠnói:
- Mẹ con ta ở trong lò gạch nà y tuy nghèo nà n nhưng con thấy có ai uy hiếp gì đâu mà mẹ gá»i là oan.
Mẹ Quách Hải ThỠnói:
- Con Æ¡i! Ná»—i oan ức cá»§a mẹ đã mưá»i tám năm vá» trước, con là m sao biết được. Váºy con hãy má»i ông ta đến đây để mẹ tố cáo rồi con sẽ rõ.
Quách Hải ThỠnói:
- Việc đã mưá»i tám năm nay thì con không biết được, song con sợ má»i ông ta không đến thì biết tÃnh là m sao?
Mẹ Quách Hải ThỠnói:
- Con hãy đến thưa vá»›i ông ta rằng mẹ có việc oan ức đã mưá»i tám năm nay, nên mẹ muốn minh oan cùng lão gia, song mẹ Ä‘i không đặng. Xin ngà i lấy lòng rá»™ng rãi đến cho mẹ được phân trần. Con nói như váºy thì ông ta sẽ đến đây. Quách Hải Thá» vâng rồi ra Ä‘i.
Lúc nà y Bao Công đang ngồi một mình suy nghĩ thì thấy Quách Hải ThỠbước và o, quỳ thưa:
- Mẹ tôi khiến tôi má»i lão gia đến để tố cáo má»™t việc oan ức.
Bao Công nghĩ thầm:
- Việc nà y cÅ©ng lạ. Thuở nay kẻ có việc tố cáo thì tìm đến ngưá»i có trách nhiệm minh oan, sao lại gá»i ta đến gặp mặt?
Quách Hải ThỠthấy Bao Công còn chần chỠthì thưa:
- Mẹ tôi có việc hà m oan rất lá»›n nên má»›i sai tôi đến má»i lão gia, vì mẹ tôi bị mù lòa không Ä‘i được.
Bao Công há»i:
- Váºy chá»› mẹ ngươi ở đâu?
Quách Hải ThỠthưa:
- Mẹ tôi ở trong lò gạch, đang chỠlão gia.
Bao Công liá»n khiến quân dá»n kiệu ra Ä‘i vá»›i Quách Hải Thá», là m cho ai nấy ngạc nhiên.
Khi Quách Hải ThỠvỠđến nơi thì đứng lại thưa với Bao Công:
- Xin lão gia dừng lại chỗ nà y, vì đây là chỗ mẹ tôi trú ngụ.
Nói rồi liá»n chui và o lò gạch mà thưa vá»›i mẹ:
- Bao lão gia đã đến đây.
Mẹ Quách Hải ThỠnói:
- Váºy thì con nhắc ghế cho mẹ ngồi rồi sẽ má»i ông ta và o.
Quách Hải Thá» nhắc ghế cho mẹ mình ngồi giữa nhà rồi bước ra má»i Bao Công và o.
Bao Công từ trên kiệu bước xuống bảo Trương Long và Triệu Hổ:
- Hai ngươi hãy và o xem ngưá»i đà n bà nà o có việc chi oan ức rồi ra báo cho ta biết.
Trương Long và Triệu Hổ vừa và o thì mẹ Quách Hải ThỠnói:
- Hai ngươi hãy ra đòi Bao Chuẩn và o đây mà ra mắt ta.
Trương Long,Triệu Hổ ra thưa lại với Bao Công và tả lại hình dáng bà lão mù lòa ấy.
Bao Công nói:
- Tuy váºy ta cÅ©ng và o đó xem thá» sá»± việc ra sao cho biết.
Nói rồi xuống kiệu lách mình bước và o lò gạch.
Quách Hải Thá» thấy Bao Công bước và o liá»n thưa vá»›i mẹ:
- Bao lão gia đã đến đó.
Mẹ Quách Hải Thá» há»i:
- Té ra Bao chuẩn đã đến đó sao.
Bao Công ná»a giáºn, ná»a tức cưá»i nói:
- Tôi đã đến đây rồi, bà có việc chi oan ức thì cáo đi.
Mẹ Quách Hải ThỠnói:
- Ngươi hãy đến gần đây để ta xem thá» có tháºt Bao Chuẩn hay không?
Bao Công cũng chìu lòng bước đến gần. Mẹ Quách Hải ThỠquỠtay nhằm lưng Bao Công, rồi nói:
- Bao Chuẩn! Ngươi thấy ta mà không chịu quỳ sao?
Bao Công nghĩ thầm:
- Cứ như lá»i nói cá»§a ngưá»i đà n bà nà y thì không phải là vẻ tầm thưá»ng, nên quỳ xuống.
Lúc ấy mẹ Quách Hải ThỠđưa tay sỠsau ót, chỗ xương yến nguyệt tam sao của Bao Công rồi nói:
- Bây giỠta đã chắc là gặp Bao Công rồi, không còn sợ lầm lẫn nữa.
Bao Công nghe nói Ä‘em lòng nghi ngại, láºt Ä‘áºt há»i:
- Äã biết ta là Bao Công sao chưa Ä‘em việc hà m oan mà kể lại cho ta nghe?
Mẹ Quách Hải ThỠnghẹn ngà o nói:
- Bao Thị Chế Æ¡i! Ta có má»™t việc oan ức rất nặng. Äã mưá»i tám năm nay ấp á»§ trong lòng mà chịu. Nay gặp được Bao Thị Chế thì nên vì ta gắng sức là m cho ra lẽ ngay gian.
Bao Công há»i:
- Xin bà có việc gì cứ nói. Tôi Ä‘ang có việc gấp phải trở vá» triá»u.
Mẹ Quách Hải ThỠnói:
- Váºy Bao Thị chế đứng dáºy rồi ta sẽ nói hết má»i việc cho Bao Thị chế nghe.
Bao Công liá»n đứng dáºy, lắng tai nghe việc oan ức ra sao.
Lá»i bà n.
Kẻ có lòng công minh, chÃnh trá»±c thì không vì địa vị cá nhân mình mà bá» qua những việc trong Ä‘en tối.
Äã vì việc công mà dấn thân và o trách nhiệm, nếu vì tá»± ái mà bá» qua những trưá»ng hợp phức tạp thì không sao tìm ra những bà ẩn trong cuá»™c sống.
Bao Công Ä‘iển hình cho má»™t kẻ vì công bình, chÃnh trá»±c nên không câu nệ danh dá»±, mà đến táºn lò gạch để tìm hiểu những oan tình trong quá khứ thì đó là má»™t ngưá»i đặc biệt mang tÃnh chất cá»§a má»™t kẻ biết nhẫn nại, gác danh dá»± cá nhân sang má»™t bên. để phục vụ cho lẽ phải, mà muốn tìm lẽ phải cÅ©ng là chuyện không dá»…, nếu không có đủ kiên nhẫn.
Má»™t ngưá»i tầm thưá»ng không thể là m được những việc như Bao Công.
|

12-10-2008, 06:01 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ ba mươi bốn
Lương tâm tra xét không ngại khó.
Kêu oan Ä‘au khổ chẳng sá»n lòng.
Lúc ấy Quách Hải ThỠnói với Bao Công :
- Bao thị chế là ngưá»i thiết diện vô tư, hay tra xét những việc lá»›n trong thiên hạ, váºy nay đứng trước sá»± hà m oan lá»›n lao cá»§a mẹ tá»™i, Bao thị chế có là m nổi không?
Bao Công nói:
- Äã có việc oan ức tôi không khi nà o bá» qua.
Mẹ Quách Hải ThỠnói:
- Tôi là vợ của Chơn Tôn hoà ng đế tên là Lý Thần phi đây.
Cách đây mưởi tám năm tôi cÅ©ng có thai má»™t lần vá»›i Lưu Hoà ng háºu, đến chừng vua ChÆ¡n Tôn ngá»± giá thân chinh ná»›i Äằng Châu thì tôi sanh được hoà ng nam; tất cả cung nga ná»™i giám Ä‘á»u biết. Kế đó hoà ng háºu báo dối rằng: sanh được hoà ng nam. Vì sá»± dối trá ấy mà thân tôi mang há»a đến thế nà y.
Bao Công nghe nói ngồi sá»ng sốt má»™t hồi rồi nghÄ© thầm:
- Khi tiên đế ngá»± giá thân chinh thì ta đã thăng lên Tri Giám viện mà dá»± việc quốc chánh rồi. Nếu váºy lúc đó ta cÅ©ng biết chá»› chẳng phải không.
NghÄ© như váºy bèn há»i:
- Bà nói lúc ấy bà ở trong cung vi, mà vì cá»› gì lại mang há»a?
Lý Thần phi nói:
- Ấy là vì Lưu Hoà ng Háºu Ä‘em lòng ghen ghét mà mưu toan vá»›i Thái giám Quách Hòe, bồng công chúa đến BÃch Vân cung nói là thiếu sữa, cáºy tôi cho bú. Rồi đó Lưu Hoà ng má»i tôi đến Chiêu Dương cung mà yến ẩm. Khi ấy tôi cÅ©ng tình thiệt để cho Quách Hòe bồng Thái tá» theo, không dè toan mưu độc. Khi ăn uống rồi tôi muốn Ä‘em Thái tá» vá» thì nói Quách Hòe đã bồng Thái tá» vá» BÃch Vân cung rồi. Khi tôi cÅ©ng tình thiệt không Ä‘em dạ nghi nan. Äến chừng tôi đến BÃch Vân cung há»i lại cung nga thì chúng nó nói Quách Hòe bồng Thái tỠđến nhưng Ä‘ang ngá»§, tôi nghe váºy tưởng thiệt. Äến tối, tôi giở ra xem thì thấy má»™t con mèo chết nằm đó mà thôi. Lúc ấy tôi má»›i biết Lưu Hoà ng Háºu và Quách Hòe mưu hại con tôi. Khi tôi Ä‘ang khóc lóc rầu rÄ©, không biết mưu kế chi là m cho ra lẽ, vì Thiên tá» Ä‘ang ngá»± giá thân chinh rồi. Äêm ấy Hoà ng háºu lại sai ngưá»i đến đốt BÃch Vân cung, đặng hại tánh mạng tôi luôn, song nhá» có Khấu cung nữ đến thông tin cho tôi hay, và cho tôi má»™t cái kim bà i khiến tôi giả là m Thái giám đặng trốn ra cá»a thà nh mà tị nạn. Khi tôi Ä‘i tôi muốn qua Nam Thanh cung mà nương nhỠđể chá» Thánh thượng vá» rồi sẽ tâu rõ việc ấy.
Bao Công nghe nói đến đó liá»n quỳ xuống thưa:
- Khi bà đến Nam Thanh cung thì Äịch Thái Háºu chịu chứa bà hay không?
Lý Thần Phi than:
-Vì phần tôi là đà n bà cứ ở trong cung hoà i nên không biết đưá»ng sá chi hết, nên muốn đến Nam Thanh cung cÅ©ng không biết lối Ä‘i, phần vì trá»i tối, lại có tiếng ngưá»i rượt theo nên tôi chạy ra cá»a thà nh, và o nhà dân giã mà ký ngụ. Té ra nhà ấy là nhà má»™t bà góa, chồng là há» Quách má»›i qua Ä‘á»i, mà ngưá»i đà n bà ấy lại Ä‘ang mang thai. Khi tôi và o nhà ngưá»i đà n bà ấy thì tôi nói dối là chồng tôi chết, mẹ chồng ép gả cho ngưá»i khác nên tôi không bằng lòng, bá» trốn. Ngưá»i đà n bà ấy cÅ©ng có lòng trung háºu, cầm tôi ở lại cho có bạn. Äến sau, ngưá»i đà n bà ấy sanh được má»™t đứa con trai, nhưng má»›i vừa ná»a năm thì tạ thế. Vì váºy cho nên tôi ở đó mà bảo dưỡng thằng con cá»§a ngưá»i đà n bà ấy. Cách má»™t năm, trong xóm ấy bị há»a hoạn thì nhà tôi cÅ©ng bị cháy rụi, không còn má»™t váºt chi, may mà tôi bồng được đứa nhá» chạy ra ngoà i. Từ đó tôi không có nhà để ở, lưu lạc cà ng ngà y cà ng xa kinh thà nh. Sau nay tôi nghe Thánh thượng vá» triá»u, mà Bát Vương thì đã từ trần rồi, chẳng bao lâu lại nghe Thánh thượng băng hà thì tôi hết trông cáºy trở vá» cung được nữa, chịu khổ mà ở trong lò gạch nà y tÃnh ra đã được mưá»i tám năm rồi.
Bao Công thưa:
- Váºy chá»› từ ấy đến nay lệnh bà lấy gì nuôi sống?
Lý Thần Phi nói:
- Nói ra thì thảm thiết biết chừng nà o. Tôi ở trong lò gạch nà y thì tứ cố vô thân, túng phải Ä‘i xin mà độ nháºt, và nuôi thằng nhá» cho đến lá»›n, đặt tên nó là Quách Hải Thá». Äến lúc nó 12 tuổi thì nó cÅ©ng có lòng hiếu kÃnh. Từ ấy mẹ con nương náu cùng nhau. Tôi nhá» nó siêng năng lo việc buôn bán rau cải mà độ nháºt. Nếu không có Quách Hải Thá» thì mạng tôi cÅ©ng không còn.
Quách Hải ThỠđứng gần nghe rõ sá»± việc thì sá»ng sốt, má»›i hay mẹ mình đã qua Ä‘á»i, còn mẹ nà y không phải là mẹ ruá»™t.
Còn Bao Công nghe hết nguồn cơn thì cả kinh nói:
- Váºy chá»› khi nương nương sanh Thái tá» ra có thấy vết tÃch gì khác lạ không?
Lý Thần Phi nói:
- Sao lại không có. Thái tá» tay có chữ SÆ N HÀ, chân có chữ XÃ TẮC, thì đó má»›i thiệt là con ta.
Bao Công liá»n quỳ má»p xuống mà tâu:
- Tá»™i nghiệp cho nương nương chịu khổ hÆ¡n mưá»i năm nay mà không ai biết được. áy cÅ©ng là tá»™i cá»§a tôi đó.
Lý Thần Phi nói:
- Ấy cÅ©ng chỉ vì tai há»a cá»§a ta đó thôi, nếu nay Bao Thị Chế tra xét rõ việc nà y mà là m tá»™i Quách Hòe thì dầu ta thác cÅ©ng an lòng nÆ¡i chÃn suối.
Bao Công thưa:
- Xin nương nương cứ an lòng, hễ tôi vỠtrà o thì hết lòng tra xét việc oan nà y cho nương nương.
Lý Thần Phi nói:
- Nếu Bao Thị Chế đã có lòng xem xét thì việc nà y ắt ra lẽ.
Bao Công thưa:
- Xin nương nương ở nán lại đây Ãt ngà y, để tôi vá» triá»u tâu vá»›i Thánh thượng Ä‘em xa giá đến rước.
Nói rồi sai Trương Long, Triệu Hổ đòi các quan đến khiến láºp má»™t cái cung viên tạm đặng cho Lý nương nương và tìm Ãt con a hoà n đặng hầu hạ.
Lý Thần Phi nói:
- Thị Chế chá»› nên là m như váºy, vả tôi khổ cá»±c đã hÆ¡n mưá»i tám năm nay, cung nhá» có Quách Hải Thá» nuôi dưỡng việc ấy đã an rồi, chá»› nên là m phiá»n quan quyá»n và lê thứ.
Bao Công lúc ấy ngoà i miệng tuy vâng lá»i, nhưng trong lòng đã có ý định sẵn.
Lý Thần Phi gá»i Quách Hải ThỠđến khiến lạy tạ Æ¡n Bao Công. Bao Công thấy Quách Hải Thá» nặng lòng hiếu thảo thì cảm phục vô cùng, nghÄ© thầm:
- Ngưá»i nà y tuy bây giá» là bần dân, nhưng đã nuôi
dưỡng Lý Thái háºu là mẹ thì Quách Hải Thá» cÅ©ng là anh em vá»›i Hoà ng Thượng.
NghÄ© như váºy liá»n đỡ Quách Hải Thá» dáºy, rồi bước ra ngoà i kêu quan địa phương và o triá»u bái Lý Thần Phi.
Các quan vâng lá»i đứng ngoà i cá»a lạy và o.
Lý Thần Phi gá»i Quách Hải Thá» nói:
- Con hãy ra thưa vá»›i các quan rằng mẹ xin các quan trở vá» dinh mà an nghỉ, đừng có chầu chá»±c là m chi. Quách Hải Thá» vâng lá»i ra trước cá»a lò gạch thưa lại vá»›i các quan. Các quan nghe nói không dám trái mệnh liá»n trở vá» hết. Bao Công liá»n và o thưa vá»›i Lý Thần Phi:
- Vì có quốc gia đại sá»± nên tôi phải trở vá» trà o. Nay gặp việc nà y thì tôi lại cà ng không dám cháºm trá»…. Váºy tôi đã khiến các quan địa phương lo việc săn sóc, xin nương nương cứ an tâm.
Lý Thần Phi nói:
- Bấy lâu nay tôi ở nÆ¡i lò gạch cÅ©ng đã quen rồi, không nên là m phiá»n dân chúng là m chi.
Bao Công lạy tạ Lý Thần Phi rồi lên đưá»ng, Các quan theo đưa đón năm bảy dặm má»›i trở lại.
Sau đó các quan địa phương láºp cung thất tạm cho Lý Thần Phi nhưng lý Thần Phi không chịu ở.
Còn Bao Công vá» trà o nhằm ngà y mồng năm tháng ba, bà phu nhân thấy váºy há»i:
- Tướng công vâng chỉ Ä‘i chẩn bần, nay đã xong việc chưa mà vá» sá»›m váºy?
Bao Công nói:
- Việc chẩn bần thì chưa xong, song có chuyện quan trá»ng nên ta phải vá» sá»›m.
Phu nhân há»i:
- Váºy chá»› việc gì mà tướng công lo lắng như váºy?
Bao Công nói:
. - Äây là việc quốc gia đại sá»±, phu nhân đừng há»i đến là m chi.
Lá»i bà n .
Má»i việc xảy ra Ä‘á»u có nguyên nhân, và nguyên như Ä‘á»u Ä‘em đến háºu quả.
Lý Thần Phi bị gian thẩn hãm hại, là m cho mẹ con phải chia cách hÆ¡n mưá»i tám năm. Công việc bị ém nhẹn tưởng như không còn đưa đến háºu quả, thế mà chỉ trong chốc lát, sá»± việc lại vỡ lở đưa đến má»™t háºu quả không lưá»ng trượt được Ngưá»i xưa nói: Thiện cá đáo đầu chung hữu báo, chỉ tranh lai tảo dữ lai trì. Việc là nh dữ trong xã há»™i cuối cùng Ä‘á»u có trả, chỉ đến sá»›m hay đến muá»™n mà thôi.
Äây là má»™t bà i há»c cá»§a những kẻ có ác tâm. Äừng bao giá» tưởng việc mình là m không có báo ứng. Kẻ là m việc tốt thì có báo ứng tốt, kẻ là m việc xấu thì báo ứng xấu, chỉ sá»›m muá»™n mà thôi.
Việc báo ứng là quy luáºt tá»± nhiên, không phải cầu khẩn miá»…n mình cứ giữ đạo là m ngưá»i thì sá»›m muá»™n cÅ©ng gặp Ä‘á»u báo ứng.
|
 |
|
| |