17-10-2008, 08:46 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 31
Duy theo Châu Ä‘i quanh sáu bẩy khúc đưá»ng má»›i đến má»™t nhà hà ng sang trá»ng, chà ng ngẩng đầu nhìn lên, những ánh đèn neon sáng chói vá»›i ba chữ "Tầm Phương Các". Duy nhÃu mà y:
- Lần thứ nhất trong Ä‘á»i tao má»›i đến đây đó nhé.
Châu thúc bạn:
- Thì vô đi, đâu có ai ăn thịt mà y đâu mà sợ.
Duy bước và o, chà ng bị đám gái vây quanh và phải cháºt váºt lắm má»›i chen ra khá»i khách sạn, chà ng mÆ¡ hồ nhá»› rằng đã uống hết mấy cốc rượu ép. Bên ngoà i mưa gió ầm Ä©, bão đã đến.
Trong lúc đó Dung ở nhà lýnh quýnh cả lên, bão đã đến, cÆ¡m nước cÅ©ng đã nguá»™i, bảy giá», tám giá» rồi chÃn giá», Duy vẫn chưa vá». Bất đắc dÄ© Dung phải nuốt vá»™i chén cÆ¡m, Ä‘oạn đóng kÃn cả các cá»áº¡ Gió mưa rÃt ngoà i trá»i, Ä‘áºp mạnh và o khung kÃnh thà nh những âm thanh chát chuá. Ảnh chắc vá» không được nữa đâụ Tháºt là đồ chết bầm. Dung bá»±c mình, nghÄ© lại thấy mình phải cô độc chống chá»i lại vá»›i bão tố suốt đêm nay, Dung bá»—ng thấy lo sợ, mà mưa gió lá»›n thế nà y là m sao ảnh vỠđược đâỷ Dung lại cuống quýt lên, bá»—ng má»™t tiếng ầm vang lên ở nhà bếp, cánh cá»a sổ đã bị cÆ¡n bão thổi Ä‘i mất, mưa thổi tung và o nhà , Dung vá»™i và ng thu nhặt những chai lá», dầu lá»a, rượu ... Ä‘em tất cả và o phòng trong, rồi lại chạy ra má»™t lần thứ hai để nhặt thêm. Má»™t cÆ¡n gió lá»›n thổi áºp đến kéo lôi Dung ra khá»i nhà bếp. Dung hoảng hốt nắm lấy cánh cá»a thông nhà bếp, lấy hết sức chặn lại và gà i chặt, tiếng rổn rảng lại vang lên, Dung biết tất cả những chai lá» còn lại trong bếp Ä‘á»u bể vỡ cả rồị
Dung tức quá, nà ng rá»§a thầm: - Trá»i Æ¡i! Anh Duy Æ¡i! Anh tháºt là khốn nạn.
Dung vá»™i đóng kÃn cả phòng ngá»§, nà ng đứng trong phòng run bây bẩy, quần áo đã ướt nhem khi Dung chống lại cÆ¡n bão lúc nãỵ Nhìn những giá»t mưa chảy và o như suối qua cá»a, Dung sợ hãi tá»™t độ, nà ng vá»™i lùa lấy tấm chăn trên giưá»ng ngá»§ Ä‘em phá»§ lên, những giá»t mưa vẫn thấm và Ỡ- Diện bá»—ng tắt phụp, bóng tối lan trà n khắp phòng, xòe tay không thấy ngón, Dung vá»™i bá» cá»a sổ lần mò đến giưá»ng, lấy chăn đắp kÃn ngưá»i, Dung run rẩy bất chợt kêu lên:
- Trá»i Æ¡i! Anh Nam Æ¡i anh Nam, anh nỡ nà o để em sống cảnh thế nà y saá»
Ngay trong lúc đó, Dung cảm giác như Nam đang đứng cạnh mình, Dung lại gà o thét:
- Anh Nam, chỉ có anh là yêu em thôi, đừng bá» em, hãy bảo bá»c em, anh Nam.
Bá»—ng tiếng ầm lá»›n vá»ng lại từ bên vưá»n, tiếp theo là những tiếng răng rắc giống như hà ng rà o đã bị ngã sáºp, có lẽ má»™t cây nà o đó trong vưá»n đã bị bưng gốc. Dung nghe tiếng phầm pháºp trong nhà bếp hình như có váºt gì đã chui và o nhà , nà ng run bần báºc. Trá»i Æ¡i, anh Duy, sao anh lại nhẫn tâm thế nà ỷ Anh là thằng khốn nạn. Dung sợ muốn phát khóc.
Suốt đêm hôm đó, sá»± khá»§ng khiếp tá»™t độ là m Dung thấy đêm dà i bất táºn. Buổi sáng chợt đến, gió cÅ©ng đã bắt đầu lặng dần. Dung mệt má»i trong sá»± thoát chết. Trong phòng nước mưa dá»™t ước cả bà n, nước ngáºp tất cả. Dung nhìn quanh yếu á»›t trong mệt má»i, rét lạnh và đói, nà ng nhắm mắt lại mặc kệ tất cả, dù trá»i có sáºp cÅ©ng không mà ng.
Khi Duy vỠđến nhà , thì nước đã rút Ä‘i nhiá»u, đứng trước cá»a ná»—i khá»§ng khiếp vây quanh, hà ng rà o đổ, má»™t gốc cây lạ ngả nghiêng, cây phù dung xÆ¡ xác lá. Tất cả cảnh gẫy đổ vây quanh Duy, chà ng bà ng hoà ng bước qua hà ng dáºu đổ, đến cá»a Ä‘ang đóng chặt, chà ng gá»i cả giá» má»›i nghe tiếng dép lẹp bẹp cá»§a Dung bước rạ Vẻ mặt bÆ¡ phá» trắng xanh, vá»›i mái tóc rối Ä‘ang giương mắt thất thần nhìn Duỵ Duy thấy thẹn vô cùng:
- Hãy tha lá»—i cho anh, anh tháºt là báºy quá.
Dung nghiến chặt răng, cÆ¡n giáºn áºp đến:
- Anh đi đâu mà giỠnà y mới v�
- Xin lỗi em, tại thằng Châu nó lôi anh đến "Tầm phượng các" tìm bạn.
- "Tầm Phương Các" là ở đâủ
- Äó là tên má»™t quán rượụ..
Dung giáºn dữ:
- Sướng hé, anh bá» tôi má»™t mình chống trả vá»›i giông bão, còn anh thì đến tá»u lầu Ä‘i tìm mấy con **, anh hà nh động như váºy có đúng không? Anh có còn lương tâm không? có còn là con ngưá»i nữa hay không? Anh thá» nghÄ© lại coị
Duy kêu oan:
- Trá»i Æ¡i! Anh đến đó nhưng có là m gì quấy đâủ Tại lúc đầu tưởng là bão chuyển hướng anh má»›i Ä‘i, không ngá» bị chuốc rượu rồi giông bão tá»›i anh vá» không kịp, anh xin thá» vá»›i em, anh không có là m gì xằng báºy cả, không có đụng đến má»™t sợi chân lông cá»§a con Ä‘iếm nữa chứ ...
- Tôi không cần biết anh có đụng đến con Ä‘iếm hay không, tôi chỉ biết anh đã để tôi má»™t mình ở nhà , như váºy anh là thằng đê tiện, khốn nạn! Anh là thằng vô trách nhiệm, không xứng đáng là m chồng tôị
Dung hét lớn, một đêm khủng khiếp đã khiến nà ng phát điên, hai tay bụm lấy mặt, Dung khóc:
- Mẹ Æ¡i mẹ! Mẹ đã chá»n được má»™t thằng rể xứng đáng hết sức.
Duy tái mặt, chà ng cảm thấy tự ái bị va chạm:
- Em không được quyá»n nói váºy, ai lại không có má»™t lần vô ý lá»—i lầm.
Dung cướp lá»i:
- Xin lá»—i xong là hết chuyện hay saá» Nói váºy nếu tôi phản bá»™i anh, khi biết lá»—i, anh cÅ©ng bá» qua được hay saá»
- Nhưng anh không có phản bội em.
- Anh còn đáng tởm hÆ¡n sá»± phản bá»™i, anh nà o có yêu tôi đâu, có chú tâm gì đến tôi đâủ Anh để tôi má»™t mình ở nhà , anh bạc đãi tôi, anh thá» nghÄ© xem. - Dung lại tiếp lá»i - Biết váºy thà là lấy ngưá»i biết yêu mình, thương mến mình hÆ¡n là lấy anh, tôi tháºt là ...
Duy tái mặt, chà ng giáºn tóe lá»a ở mắt, Dung đã đâm thẳng và o tim chà ng bằng mÅ©i nhá»n:
- Phải mà , tôi biết cô lúc nà o cÅ©ng chỉ nghÄ© đến ngưá»i khác mà thôị
- Äúng váºá»µ - Dung trầm giá»ng - Tôi lúc nà o cÅ©ng nghÄ© đến ngưá»i khác. Má»™t ngưá»i yêu tôi hÆ¡n gấp trăm lần, gấp ngà n lần anh yêu tôi, há» không biết đến tá»u lầu, không biết bá» tôi má»™t mình trong cÆ¡n bão, há» có tâm hồn, có nhân cách và tư tưởng, còn anh, anh không có gì cả, anh chỉ là ...
Duy nắm chặt hai vai Dung, dà nà ng và o tưá»ng, chà ng trừng mắt nhìn Dung:
- Mầy mà nói thêm câu nữa thì ...
- Tao nói nữa đó, tao yêu hắn, yêu vô cùng! Mầy không là một góc của hắn.
"Bốp"! Duy tát và o má Dung, năm ngón tay hằn đỠtrên mặt trắng bệch của Dung, đôi mắt Duy đỠngầụ Dung sững sỠnhìn Duy, nà ng lạnh lùng:
- Anh đánh tôi à ?
Dung không tin như váºy được, lặng lẽ cúi xuống nhìn đôi chân:
- Có lẽ ta không thể sống như thế nà y mãi được.
Sá»± mệt má»i đêm vừa qua, và cách cư xá» hôm nay ùa đến tấn công Dung, đôi chân yếu á»›t khụy xuống, Dung ngã chúi vá» phÃa trước, Duy vá»™i và ng đỡ Dung lên. Nhìn vết tay trên gương mặt Dung, chà ng bá»—ng xúc động, vá»™i bế Dung và o phòng, nhìn cảnh há»—n loạn ẩm ước trong phòng, Duy ý thức được nổi khổ cá»§a vợ trong đêm qua, chà ng chá»n má»™t chiếc khăn còn khá ấm đắp lên ngưá»i Dung Ä‘oạn cúi xuống hôn lấy nà ng.
- Anh tháºt báºy, anh có lá»—i biết chừng nà o, hãy tha lá»—i cho anh nghe Dung.
Dung bỗng ngả đầu sang một bên, đôi mắt ướt khơi động, nà ng khẽ thở đà i, miệng lại lép nhép như đang mê trong cơn mộng:
- Anh Nam, anh Nam!
Duy bà ng hoà ng, mặt chà ng như rắn lại, hai tay vịn chặt và o thà nh giưá»ng.
Dung bây giá» má»›i tháºt sá»± đã tỉnh, nà ng nhìn thấy Duy đứng bên cạnh, nghÄ© lại những chuyện vừa xảy ra, nà ng biết rằng chuyện cá»§a mình và Duy đến đây đã dứt rồi, không còn hà n gắn lại được nừạ Dung quay sang cháºm rãi nói:
- Anh Duy, anh hãy buông tha tôi Ä‘i, còn biết bao ngưá»i con gái trên Ä‘á»i nà y đẹp hÆ¡n tôi Ä‘ang chá» anh, hãy tha tôi Ä‘i nhé Duỵ
Duy vẫn đứng yên, một lúc sau, ngồi xuống cạnh, gương mặt đau khổ nhìn Dung:
- Em Dung, em không yêu tôi chút nà o hết saỠHở Dung?
- Em cũng không biết. - Dung lạnh lùng.
- Em không biết, nhưng anh biết. - Duy nghÄ© thầm - Anh không bao giá» chiếm trá»n được em, vì tim em đã dâng trá»n cho Nam rồị
- Nếu em không yêu anh, tại sao em lấy anh chi váºá»· - Duy há»i Dung.
- Em cũng không biết, có lẽ lúc lấy anh, em đã chưa hiểu rõ được anh.
- Có phải em muôn nói, em đã lầm ngưá»i rồi hay chăng?
Dung ngồi dáºy hai tay ôm lấy gối, nhìn thẳng và o mặt Duy:
- Anh Duy, anh đừng há»i nữa, bây giá» sá»± liên hệ cá»§a chúng ta coi như chấm dứt, ta không nên kéo dà i cuá»™c sống chung như thế nà y nữa, chỉ tổ là m khổ nhau thôị Em thì quá yếu Ä‘uối, dá»… bị kÃch động, còn anh lại quá rá»™ng rãi, không chú ý việc nhá» nhặt, chúng mình không hợp nhau được, chỉ là m phiá»n muá»™n cho nhau thôi, em đã chán cuá»™c sống cãi lẫy hà ng ngà y như bây giá» lắm rồị
- Äó không phải là lý do chánh, mà lý do chánh kia là con rắn khoanh tròn trong tim em.
- Anh thì lúc nà o cÅ©ng không chịu nháºn lá»—i lầm vá» mình, thôi được, có lẽ Ä‘iá»u anh nói cÅ©ng đúng, có lẽ em chưa thể quên Nam, thôi thì ... - Dung thở dà i - chúng mình hãy chấm dứt nÆ¡i đâỵ
- Em muốn saá»
- Ta nên ly dị nhaụ
Duy choáng váng:
- Em quả là ngưá»i cứng cá»i, anh muốn móc cả tim em ra xem có phải là sắt đá hay không, mà em có thể nói váºy được.
- Anh không muốn ly dị.
- Tại saá» Anh sống mãi trong sá»± cãi vã Ä‘au khổ như vầy được á»
- Em không có một sự lưu luyến nà o với anh hết sao Dung?
Dung mÃm chặt môi không trả lá»i, bá»—ng Duy phát cưá»i to lên, tiếng cưá»i tháºt bi thương, chà ng cưá»i dà i đến khi nước mắt chảy xuống, Duy gáºt gù bảo:
- Thôi được rồi, nếu anh biết em chỉ nghÄ© đến Nam thì anh đã không cưới em là m gì, cưới là m chi má»™t thân xác không có tâm hồn. Ha! Ha! Tôi có ngưá»i vợ không tim! Thôi được rồi, em muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i Ä‘i, Ä‘i đị Anh sẽ không bao giá» cúi xuống van xin em, năn nỉ em để xin chút tình yêu đâu, em đã lầm, anh không phải là hạng ngưá»i đó, em biết không!
Duy vung tay đưa đến trước mặt Dung khiến nà ng hoảng hốt, Duy vẫn cưá»i to:
- Tôi biết, tôi biết cô muốn Ä‘i tìm Khang Nam. Äi Ä‘i, con vợ phản bá»™i không tình cảm, không Æ¡n nghiã. Äi Ä‘i, Ä‘i! Tôi không cần cô nữa, dưới thế gian nà y còn biết bao nhiêu đà n bà .
Duy nắm chặt lấy tay Dung khiến nà ng Ä‘au phát la lên, thái độ giáºn dữ cá»§a Duy khiến Dung la lá»›n:
- Buông tôi ra, tôi không tình cảm anh cần tôi là m gì. Hãy để tôi Ä‘i tìm Nam, Anh Nam không vÅ© phu như anh váºy đâu, buông tôi rạ
- Phải, nó là thằng hòa nhã dá»… thương, là thằng thượng lưu trà thức, còn tao chỉ là súc váºt phải không?
Tay Dung đau nhói, nà ng vùng vẫy:
- Phải, tao đã không lấy mà y, mầy đã đến năn nỉ tao kia mà .
Dung thét, Duy buông tay Dung ra nói:
- Thôi được, mầy chỉ bị bắt buá»™c lấy tao mà thôi, váºy mầy hãy Ä‘i Ä‘i, vá» vá»›i thằng Nam lý tưởng cá»§a mầy Ä‘i, Ä‘i Ä‘i!
Dung từ giương nhảy xuống lắp bắp:
- Tao sẽ Ä‘i ngay, Ä‘i liá»n bây giá», tao không thèm trở vỠđây nữạ
Dung đến tá»§ áo, mở cá»a, liệng những chiếc áo trong tá»§ lên giưá»ng.
Duy bỠđi ra không thèm nhìn mặt Dung, chà ng vừa đi vừa la to:
- Ha ha! ái tình vạn tuế, vạn tuế ái tình!
Dáng Ä‘i như ngưá»i say, ngã qua ngã lại, chà ng bước vá» phÃa sân ga, chiếc xe lá»a đến Äà i Bắc vừa ngừng, Duy vá»™i phóng lên, chà ng vẫn cưá»i ngặt nghẽo: - ái tình vạn tuế!
Cô bé ngồi cạnh chà ng vá»™i khá»u mẹ nói:
- Mẹ ơi, xem ông điên nè!
- Suỵt - Bà mẹ cháºn lấy con.
Duy tá»±a lưng và o cá»a sổ sau lưng, chà ng nghÄ© thầm: Ha Ha! Äiên! ÄÆ°á»£c Ä‘iên trong lúc nà y còn sướng hÆ¡n là đang tỉnh.
Duy xuống xe, lại đến quán đêm hôm, chà ng lên lầu gá»i tá»
Một cô gái phấn son loè loẹt chạy đến ngạc nhiên:
- Ủa anh Duy, mới sáng mà đến rồi à , có cần em không?
Duy ôm trá»n cô gái trong vòng tay, úp mặt và o ngá»±c nà ng, cô gái kêu thét lên:
- Nhá»™t quá anh. - Äoạn cô nóị
- Bây giỠlà ban ngà y, không có bán rượu, muốn uống đến nơi khác mà tìm.
- Ban ngà y với ban đêm khác nhau chỗ nà ỠNói coi, đi! chúng ta đến lữ quán, em cần bao nhiêủ
- Anh không sợ vợ anh rầy hay saá»
- Vợ? Ha ha ha! - Duy bá»—ng cưá»i tá»
Từ khi Duy đã bước ra cá»a, Dung thấy đầu óc trống không, nà ng thẫn thá» sắp xếp quần áo và o va li nhá» Ä‘oạn thay chiếc áo dà i mà u xanh Ä‘áºm, đánh chút má hồng, xong lặng lẽ bước đị
Bây giá» mặt trá»i đã lên cao, cảnh xÆ¡ xác trong vưá»n trông tháºt thê lương, hà ng dáºy xiêu vẹo bá» lại sau lưng. Má»™t bác đưa thÆ¡ gìa bá»—ng đạp xe đến đưa cho Dung má»™t lá thư, nhưng nà ng vẫn không buồn láºt ra xem. Dung Ä‘i mãi ra đến lá»™, nà ng bá»—ng bà ng hoà ng: - Bây giá» ta Ä‘i đâu đâỷ
Bá»—ng hình ảnh Khang Nam lại hiện ra, đôi mắt sầu buồn vá»›i đôi chân mà y ráºm như Ä‘ang chăm chú nhìn nà ng, tiếng gá»i "Dung! Dung!" mÆ¡ hồ văng vẳng bên tai, Dung thì thầm:
- Anh Nam, trên Ä‘á»i nà y em chỉ có anh mà thôị - Nhìn lên trá»i xanh trên cao - Rốt cuá»™c lại rồi ta cÅ©ng khiến mẹ lo buồn.
Xe há»a đã đến, Dung leo lên xe, lúc đó nà ng bá»—ng nhá»› sá»±c đến bức thư trên tay, Dung vá»™i mở ra xem, thì ra là bức thư An má»i Dung đến ăn đầy tháng cho con, Ä‘oạn cuối bức thư viết:
" ... Hôm ấy, Vân và Tần cÅ©ng sẽ đến, những bạn há»c cÅ© cá»§a mình lại có dịp há»™i ngá»™ nhau, để nhá»› lại những ká»· niệm thá»i trung há»c.
Tần cÅ©ng định đến mưá»i tây tháng nà y là m đám cưới, mầy còn nhá»› con bé muốn liệng bà dì nó xuống sông đó không? Coi váºy mà thá»i gian trôi nhanh quá hé! Vân cÅ©ng định cuối năm nà y sang Mỹ há»™i ngá»™ ông chồng chưa cưới cá»§a nó đó. Mầy thấy không, ai cÅ©ng nên gia thất cả rồị
Thôi, pouqée cá»§a tao lại khóc, cho tao ngừng nÆ¡i đây nhé, cho tao gởi lá»i thăm ông xã mầy luôn.
Ờ, mà quên nữa, hôm trước Vân đến nhà , tao và Vân có bà n luáºn nhau, kết quả tụi tao ai cÅ©ng công nháºn là mầy tốt phước nhất, được má»™t ông chồng lý tưởng trên má»i phương diện, đẹp trai, há»c giá»i, Ä‘a tình, mầy sung sướng Ä‘i Dung.
An. "
Xem xong thư, Dung thẫn thá» gấp thư lạị "Anh cá»§a mầy" tiếng An gá»i Duy bây giỠđâu còn nữạ Thôi thì chúc tất cả những ngưá»i yêu nhau Ä‘á»u thà nh thân nhau cả Ä‘i! Phải không? Dung hướng mắt qua khung cá»a, đám khoà phun ra ở đầu tà u như sương mù, che má» cảnh váºt. Dung bất giác nghÄ© rằng tương lai mình còn má» hÆ¡n nữạ Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u có ngôi nhà êm ấm, còn nhà cá»§a mình đâủ
Con tà u vùn vụt lao mình đến trước!
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
17-10-2008, 08:47 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 32
Dung vừa bước xuống xe, đưa mắt quan sát cảnh váºt chung quanh, phố thị nhá» hẹp đến độ Dung không thấy má»™t ngôi chợ nà o nhá» hÆ¡n nữa được, thà nh phố chỉ có má»™t con đưá»ng chÃnh, lỉnh kỉnh má»™t và i căn tiệm nhá», nhưng vẫn tìm không thấy ngôi trưá»ng nÆ¡i đâu, nà ng bước và o quán cốc nhá» bên đưá»ng:
- Xin ông là m Æ¡n cho biết trưá»ng trung há»c quáºn ở đâu ạ?
Chủ quán chăm chú ngắm nhìn Dung:
- Có phải cô là giáo sư má»›i đổi đến đây à ? Trưá»ng há»c còn ở xa lắm, phải Ä‘i khoảng bốn mươi phút nữa má»›i đến.
- Thưa ông ở đây có xe đưa không ạ?
- Có chớ, có xe đò, nhưng đến sáu giỠmới tới chuyến.
Dung nhìn và o đồng hồ, bây giá» má»›i ba giá» rưỡi mà thôi, đợi thì lâu quá, thôi đà nh thả bá»™ váºá»µ Dung há»i đưá»ng cặn kẽ, sá»a soạn quay lưng Ä‘i, lão chá»§ quán nhìn nà ng thông cảm:
- Trá»i nắng, nóng lắm đó cá»™
Dung mỉm cưá»i không đáp.
- Hay là để tôi kêu con nhỠtôi đưa cô đi nhé.
Không đợi Dung trả lá»i, ông ta đã quay và o trong:
- Châu ơi!
Có tiếng dạ nhá» bên trong, Dung nhìn thấy má»™t đứa bé gái khoảng mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi Ä‘i ra, tóc ngắn vá»›i đôi mắt to cÅ©ng dá»… thương vô cùng. ông chá»§ quán quay sang nói má»™t trà ng dà i thổ ngữ Äà i Loan vá»›i con, bé Châu gáºt đầu vá»›i cha và nhìn Dung cưá»i:
- Cô là cô giáo mới đổi đến à ?
- Không phải, tôi chỉ đến thăm ngưá»i bạn. - Dung thẹn thùng đáp.
Bé Châu vừa dắt xe đạp ra vừa cưá»i vá»›i Dung:
- Em đưa cô đi nhé.
Dung xách va li ra, bé Châu đỡ lấy để và o giá», Ä‘oạn má»i Dung ngồi lên chiếc đòn phÃa trước, xe bắt đầu chuyển động.
Con đưá»ng là ng tuy nhá» nhưng không đến đổi nà o, chỉ tại cÆ¡n bão đêm qua là m cho lầy lá»™i, bé Châu lái xe chạy má»™t cách thà nh thạá»
- Thưa cô, cô ở đâu đến váºá»·
- Tôi ở Äà i Bắc.
- Hèn gì, em thấy cô đẹp quá.
Bé Châu khen ngợi khiến Dung đỠcả mặt.
- Ở đây chúng em Ãt khi thấy được ngưá»i mặc áo dà i và mang hà i cao gót lắm.
Dung không thể không phì cưá»i, bé Châu lại há»i:
- Cô đến trưá»ng tìm ai váºá»· Em lúc trước cÅ©ng há»c ở trưá»ng đó, mấy thầy mấy cô em Ä‘á»u biết hết trÆ¡n à .
- Tháºt à ?
Dung bá»—ng cảm thấy hồi há»™p, để há»i thăm tin tức cá»§a Nam, đã năm năm trôi qua rồi, cuá»™c Ä‘á»i thay đổi như ảo má»™ng, biết chà ng có còn dạy ở trưá»ng trung há»c bé nhá» nà y nữa hay không? Dung bá»—ng xúc động, đè nén tình cảm cá»§a mình, nà ng cố là m ra vẻ lạnh lùng:
- Thầy Nam có còn dạy ở đây nữa không em?
- A! Thầy Khang Nam phải không? Ổng vẫn còn dạy cô ạ! - Bé Châu hãnh diện - Ổng có dạy Quốc văn cho em nữa nè.
Lạy trá»i! Dung muốn xỉu ngay xuống đất. Chỉ còn ná»a giá» hay không đầy ná»a giá» nữa là mình có thể gặp Nam, anh Nam!
Dung nghÄ© lại, không biết chà ng có còn là Khang Nam ngà y nà o nữa không? Thấy mình chà ng ngạc nhiên không hay sẽ sung sướng run lên vì Dung bé nhá» ngà y nà o đã đến, dù đến cháºm mất mấy năm, nhưng có lẽ chà ng sẽ không cố chấp đâụ Dung nghÄ© thế.
- Cô là ngưá»i nhà cá»§a thầy Nam phải không? - Bé Châu chợt há»i - Chắc có lẽ cô là con gái cá»§a ông ta hả?
- Không phảị - Dung đỠmặt.
- Thầy Nam rất tốt, nhưng ông ta không thÃch đùa giỡn vá»›i há»c sinh, cÅ©ng như ổng không bao giỠđể ý đến cuá»™c sống cá»§a ai cả.
- Em có biết thầy La á Văn có dạy ở đây không?
- Thầy Văn dạy Lý Hóa phải không? Còn chứ. ông Văn vá»›i ông Nam thân thÃch nhau như cha con váºy, hay là cô là bạn cá»§a ông Văn phải không? - Bé Châu Ä‘oán mò.
- Cũng không phảị - Dung thấy hơi ngà i ngạị
Bỗng bé Châu lại nói:
- Em thấy ông Nam sao ổng lạ ghê đó cô, ông ta uống rượu tối ngà y, có khi say đến ná»—i không dạy được, lúc nà o cÅ©ng váºy, và o giá» há»c cá»§a thầy Nam là chúng em phải ngá»i mùi rượu nặc nồng, tụi em phải gán cho ông ta cái biệt danh là "ông thầy say".
Rồi Châu lại tiếp:
- Có một lần thầy Nam uống rượu say nhừ, ông ta nằm trong phòng khóc rống lên, tụi em chạy lại xem, bị thầy Văn đến đuổi ra ngoà i hết. Em thấy ổng sao mà lạ ghê đi!
Dung cảm thấy tim cá»§a mình như bị ai bóp nát: - Trá»i anh Nam! anh khổ đến thế saá»
Bé Châu cưá»i, lại tiếp:
- Thầy Nam cÅ©ng ở dÆ¡ lắm cô Æ¡i, phòng cá»§a ông ta nghe, đồ đạc vứt tứ tung, quần áo thì Ãt thấy được thay, lúc nà o cÅ©ng áo chemi Ä‘en, cà vạt Ä‘en, đến ba em mà còn trách là già rồi mà cÅ©ng không chịu tắm rá»a sạch sẽ nữa đó!
Trá»i Æ¡i! Anh Nam biến đổi như váºy láºn saá» Tháºt là ngoà i trà tưởng tượng cá»§a Dung, hình bóng má»™t Khang Nam ngà y nà o vá»›i áo quần tươm tất thẳng ly, và má»™t tấm lòng dịu dà ng, bây giá» lại có thể cằn cá»—i như váºy saá» Dung thì thầm. Nhưng dầu Nam có già đi bao nhiêu Ä‘i nữa, Dung vẫn yêu chà ng, hình ảnh chà ng sẽ không bao giá» biến mất trong tim Dung. Nà ng hồi há»™p, mong sao chóng đến để gặp Nam.
- Thầy Nam không bao giá» há»›t tóc, cạo râu, để tóc râu dà i tháºm thượt, có khi râu quá dà i, ổng lấy kéo há»›t báºy há»›t bạ.
Bé Châu đắc chà như đang kể một câu chuyện vuị
- Bởi váºy có khi chỉ có má»™t bên mép là có râu còn bên kia lại không?
Nam bây giá» có thể như váºy được saá» Nếu đúng như lá»i bé Châu, thì chà ng đã trở thà nh má»™t hình thức nà o đó không còn là ngưá»i nữạ
Ngôi trưá»ng đã xuất hiện trước mặt, bốn dãy lá»›p lè tè má»c lên giữa má»™t khoảng đất trống tháºt rá»™ng, nếu so vá»›i trưá»ng Dung đã há»c lúc trước, thì đây chẳng qua chỉ là khu nhà nghèo lụp xụp so vá»›i nhà già ụ
Dung bước xuống xe, con đưá»ng và o trưá»ng tháºt dốc, không tÃch nước nên đầy cát Ä‘á», những cÆ¡n gió nhẹ thổi đến cuốn bụi mịt mù, khiến không ai có thể mở mắt ra được, bé Châu chỉ đưá»ng:
- Cô băng qua sân chơi, đến căn thứ nhì của dãy nhà thứ ba, đó là phòng của thầy Nam, còn phòng của thầy Văn thì ở cuối dãỵ
- Cám ơn em nhé.
Dung vừa nói vừa láºt và tÃnh cho tiá»n bé Châụ Bé Châu vá»™i thối thác:
- Thôi cám ơn cô, em không lấy đâụ
Äoạn nhảy lên xe chạy dục Ä‘i, không quên vẫy tay chà o Dung.
Nhìn theo dáng Châu đã khuất, Dung thu hết can đảm bước vá» trưá»ng. Không biết cách biệt nhau bao năm bây giá» gặp lại nhau, Nam sẽ nghÄ© như thế nà o vá» nà ng? Dung bá»—ng cảm thấy trống vắng, gặp Nam rồi mình sẽ nói sao đâỷ Em đã trở vỠđây, anh có cần em nữa hay không? Nhưng nếu chẳng may Nam trách móc nà ng ... thì nà ng sẽ trả lá»i là m saá»
Bây giá» nà ng đến đây má»™t cách bất chợt không đắn Ä‘o suy nghÄ©, Dung bá»—ng nhá»› sá»±c ra, trên pháp luáºt ta vẫn còn là vợ cá»§a Duy, Nam phải giải quyết thế nà o cho hợp tình đâỷ
Mặc kệ, tất cả coi như đã hết, ta chỉ còn mong má»i gặp Nam, để trút Ä‘i năm năm nhá»c nhằn nhá»› thương, nhất định Nam cÅ©ng thế, rồi sau đó sẽ nghÄ© đến việc kia saụ Bây giá» Dung chỉ biết Nam như cây cổ thụ già , còn nà ng chỉ là má»™t thứ dây leo không nÆ¡i nương tá»±a, Ä‘ang cần thiết tìm chá»— tựạ
Và o đến trưá»ng, Dung lại bà ng hoà ng, Nam bây giá» có còn là Nam khi xưa hay chăng? Dung bá»—ng cảm thấy đôi chân như yếu hẳn Ä‘i, không buồn bước đến. Bây giá» là giá» và o há»c, nà ng thấy những cặp mắt trong lá»›p há»c Ä‘ang theo dõi nà ng, Dung bước vá»™i, tim vẫn Ä‘áºp nhanh, nà ng vừa mong được gặp Nam nhưng vừa ngại gặp chà ng. Những cáºu há»c sinh Ä‘ang táºp thể dục nÆ¡i thao trưá»ng nhìn Dung chăm chú khiến sá»± hồi há»™p cà ng gia tăng. Nà ng bước nhanh, quẹo trái sang má»™t hà nh lang nhỠđến dãy nhà thứ bạ Äi ngang qua má»™t tấm kÃnh lá»›n dà nh cho há»c sinh sá»a soạn lại áo quần cho ngay ngắn, Dung ngắm lấy hình ảnh trong gương như nhá»§ thầm:
- Phải cố gắng trầm tĩnh lại, ta phải cố gắng trầm tĩnh!
Má»™t hình ảnh tóc chấm ngang vai rối loạn, má»™t gương mặt đánh phấn trắng hồng, môi vẫn đầy, vá»›i chiếc áo dà i xanh ôm lấy thân hình ngà y nà o, những hình dáng hôm nay nà o còn là hình ảnh cá»§a năm năm vá» trước nữa đâu, bây giỠđứng trước gương Dung má»›i ngạc nhiên không ngá» thá»i gian đã là m thay đổi con ngưá»i má»™t cách nhanh chóng thế. Cô nữ sinh váy trắng váy Ä‘en năm nà o vá»›i nét ngây thÆ¡ đầy mÆ¡ má»™ng yếu Ä‘uối, bây giỠđã trở thà nh má»™t thiếu phụ sà nh sá»i phấn sáp hợp thá»i trên khuôn mặt sầu má»™ng.
Äứng trước gương má»™t lúc, Dung bá»—ng phát giác đám há»c trò chạy đến vây quanh, len lén ngắm nhìn mình. Dung vá»™i bước ra khá»i hà nh lang, mở và lấy chiếc khăn tay, bá»—ng xâu chìa khóa từ trong rÆ¡i ra, lượm lên xem thì ra là chìa khóa tá»§ và cá»a ở nhà , bây giá» không biết ra sao, lúc Ä‘i Dung đã không khóa cá»a, không biết kẻ trá»™m có và othăm chăng? Duy đã vỠđến nhà chưả Và bây giá» chà ng như thế nà ỠGiáºn dữ, tá»± sát hay là bá» Ä‘i đâủ Dung vẫn băn khoăn nghÄ© đến gia đình.
Äứng trước phòng thứ hai cá»§a dãy nhà , Dung đưa tay lên trên ngá»±c, Dung bá»—ng nghÄ© đến Duy và gia đình, ná»—i băn khoăn trong lòng khiến Dung mất Ä‘i can đảm gõ cá»áº¡
Dung như Ä‘ang mÆ¡, Khang Nam, Khang Nam, ngưá»i Dung tưởng nhá»› không nguôi và tưởng không bao giá» gặp nhau nữa, bây giá» chỉ ngăn cách vá»›i nà ng có má»™t cánh cá»a hay saá» Dung vẫn không can đảm gõ cá»a, nà ng hồi há»™p lo âu, không hiểu khi cánh cá»a xịch mở ra, nà ng sẽ đối diện vá»›i ai, vá»›i cái gì? Dung nhắm chặt đôi mắt, nà ng tưởng tượng tiếng chân Nam sẽ bước đến gần, run rẩy ôm chầm lấy Dung, và những niá»m vui sung sướng trong kinh ngạc, sá»± mừng mừng tá»§i tá»§i sẽ dâng lên. Dung thấy ngất ngây trong ảo tưởng.
Tà i sản của quykiemtu
17-10-2008, 08:47 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 33
Mở vá»™i mắt ra, cá»a vẫn đóng kÃn, khẽ thở dà i Dung đưa tay lên gõ. Có tiếng chân di động bên trong, rồi cá»a xịch mở, Dung không dám nhìn, nhưng nà ng bá»—ng thở dà i nhẹ nhõm, đứng trước mặt là Văn chứ không phải là Nam.
Văn ngá» ngợ nhìn Dung, chà ng cố nhá»› lại xem ngưá»i đà n bà đứng trước mặt mình là ai, bá»—ng Văn reo lên:
- Cô là cô Dung phải không?
- Phảị - Dung hồi hộp đáp.
Văn nghi ngỠnhìn Dung, chà ng chưa hết ngạc nhiên:
- Má»i cô và o chơị
Dung bước và o, mùi thuốc, rượu và hÆ¡i mốc bay lên quyện lấy nhau thà nh thứ hương vị đặc biệt chạy và o mũị Dung đứng nhìn quanh, khung cảnh há»—n loạn Ä‘áºp và o mắt, trên chiếc giưá»ng tre, gối chăn, vá» chai lểnh khểnh vá»›i chiếc đĩa đựng thức ăn đã lên mốc. Trên bà n há»c còn há»—n độn hÆ¡n, táºp vở há»c sinh, rượu chai ngổn ngang.
Dung chết lặng đứng nhìn, nà ng không còn biết nói sao nữạ Văn khó nhá»c mang ghế đến má»i Dung ngồị
- Cô Dung từ Äà i Bắc đến đây à ? - Văn nhìn Dung vá»›i chiếc xách trên taỵ
- Vâng ạ! - Dung đáp.
Cả hai lại yên lặng, vẻ căng thẳng hồi hộp lúc đầu đã mất. Văn tiếp:
- Thầy Nam hôm nay có giá» luáºn, dạy hai giá» liên tiếp, có lẽ khoảng năm giá» má»›i vỠđược.
- Vâng.
Văn thăm dò:
- Cô đến đây để thăm anh Nam à ?
Biết nói sao bây giỠđâỷ Dung thấy nghẹn ở cổ, do dự một lát đoạn máy móc:
- Vâng!
Văn lại tò mò nhìn Dung:
- Lúc trước xem báo, chúng tôi có Ä‘á»c thấy tin mừng cá»§a cô, có lẽ cuá»™c sống cÅ©ng không đến ná»—i nà o chá»›?
Lại biết nói sao đây, Dung cắn chặt lấy môi, nhìn Văn không đáp, Văn lại tiếp:
- Xin lỗi, cô có cháu nhỠchưa ạ?
Dung lắc đầu:
- Thưa chưa có.
Cả hai lại cùng yên lặng, Văn bỗng ngẩng lên:
- Cuộc sống không mấy hạnh phúc sao cổ
Dung bà ng hoà ng nhìn Văn cưá»i buồn, Văn vẫn chăm chú theo dõi nét mặt Dung, vẻ buồn bã trên gương mặt trang nghiêm kiạ Văn chợt nói:
- Xin phép cô cho tôi được há»i nhé, cô đến đây có ý định thế nà o không?
- Tôi ... - Dung trở nên lúng túng - Tôi cũng không biết được.
- Cô đã ly dị rồi à .
- Thưa chưa, chưa bao giá».
- Váºy thì cô chỉ đến thăm Nam thôi phải không?
- Tôi ... - Dung ngẩng đầu lên, cương quyết nhìn và o sá»± tháºt - Tôi vá»›i ông nhà tôi đã gẫy đổ rồi, nên tôi tÃnh đến đâỵ..
Văn nhìn Dung gương mặt trang trá»ng:
- Cô Dung, đã bao năm trôi qua rồi, tôi vẫn không nhìn thấy nét thay đổi ở cô, cô vẫn nặng tình và dá»… xúc động như ngà y nà á»
Văn yên lặng một lúc, đoạn tiếp:
- Nhưng mà , nếu tôi ở và o trưá»ng hợp cô, tôi đã không đến đâỵ
Dung kinh ngạc nhìn Văn, trong khi Văn vẫn nói:
- Cô có biết đâu Khang Nam bây giá» vá»›i Khang Nam thuở xưa đã khác xa nhau lắm rồi, ảnh không còn đủ nghị lá»±c để phấn đấu vá»›i Ä‘á»i như xưa, Nam đã mất tất cả. Bây giá» thì cô vẫn là gái có chồng, dù sao đối vá»›i Nam, cô vẫn ở tình trạng tương tá»± lúc trước. Nam bây giá», cÅ©ng không thể sống chung vá»›i cô được, Nam đã thay đổi quá nhiá»u, cô hãy xem quang cảnh quanh phòng bây giá» xem, đó là nhá» tôi đã giúp Nam dá»n dẹp cả hai giá» rồi đó mà vẫn còn thế nói chi ... Ảnh bây giá» vừa bệnh vừa dÆ¡, vừa già vừa bê bối, suốt ngà y say sưa như chết, không biết gì cả.
- Äó cÅ©ng là do lá»—i nÆ¡i tôị - Dung cúi đầu nói - Tôi sẵn sà ng chuá»™c lại lá»—i lầm, có tôi ảnh sẽ thay đổị..
- Có được như váºy không? - Văn thở dà i - Cô hãy còn quá thÆ¡ ngây, Nam là m sao có thể lấy cô được khi trên pháp luáºt cô vẫn là vợ cá»§a Duy, Nam nà o phải tên Duy đâủ
- Nhưng tôi có thể ly hôn.
- Bá»™ cô tưởng ly hôn là việc dá»… dà ng lắm saá» Còn cần phải có sá»± đồng ý cá»§a chồng cô nữa chứ? Ngoà i ra ông bà ở nhà có chắc là đồng ý cho cô ly dị vá»›i Duy để lấy Nam không? Tôi sợ lúc đó há» lại kết án Nam là quyến rÅ© đà n bà đã có chồng, phá hoại gia cang thì cà ng nguy hÆ¡n. Cô Dung, cô sẽ không thể tìm được hạnh phúc vá»›i Nam được đâụ Khi nà o gặp được Nam cô sẽ rõ được ý tôị Mối tình lý tưởng bao giá» cÅ©ng đẹp hÆ¡n thá»±c tế nhiá»u cô ạ.
Dung như bị búa bổ và o đầu, nà ng không thể ly dị, tất cả những sá»± phản đối vẫn vây quanh, không bao giá», không bao giá» nà ng là cá»§a Nam được nữa saá»
- Cô Dung, cô có biết Nam dạy há»c lúc nà y ra sao không? Äệ Tứ dạy không nổi, xuống dạy đệ ngÅ©, đệ lục rồi đệ thất, đấy cô xem, ngay quyển luáºn cá»§a há»c trò, ông ấy sá»a bà i như vầy nè thì là m sao dạy há»c.
Văn trao quyển vở luáºn cho Dung xem, nét má»±c đỠghi to hai chữ: Äã Xem, dưới thì ghi thứ hạng, được má»™t chữ ngoà i ra trong bà i không sá»a má»™t lá»—i nà o cả. Dung bá»—ng nhá»› lại thuở trước, táºp Dung má»—i Ä‘oạn Ä‘á»u được sá»a chữa cẩn tháºn, lại có lá»i phê đà ng hoà ng, nà ng không ngá» Nam có thể thay đổi như váºy, lòng xốn xang, đôi mắt đỠchá»±c khóc.
- Cô có biết không, Nam bá» nghá» nà y Ä‘i thì ảnh chỉ còn nước Ä‘i ăn xin mà thôị Cô Dung Æ¡i, tôi van cô, cô đừng để cho Nam phải bị Ä‘á»i công kÃch nữạ Tôi biết Nam đã mệt má»i và nghị lá»±c đã tà n rồị Nam sẽ không thể nà o chịu được nữa đâụ
Dung yên lặng ngồi nghe, những lá»i nói cá»§a Văn phân tÃch tháºt rõ rà ng, nà ng đã rõ, không còn gì nữa rồi! Nà ng không biết mình phải là m gì, nên là m gì? Chỉ còn biết tâm hồn Ä‘au loạn, đầu óc mông lung.
- Cô cÅ©ng biết, giả sá» như không má»™t ai phản đối Ä‘i nữa, Nam bây giá» vẫn không thể lấy cô được, ngay chÃnh Nam còn tá»± nuôi mình không nổi, nói chi phải gánh vác thêm cá»™ Nam bây giá» khổ cá»±c lắm, thuốc hút và rượu là hai món không thể rá»i xa Nam, mà Nam vẫn không đủ tiá»n để chi tiêu cho riêng hai món ấy nữa là ...
- Anh ấy không kiêng được sao anh? - Dung há»á»‹
- Kiêng chăng? Không nổi đâu, mấy năm gần đây, Nam còn hút thuốc và uống rượu nhiá»u hÆ¡n cả trước nữa, ảnh đã bá» mặc tất cả rồi! Cô biết không, tôi bá» nÆ¡i nà y ra Ä‘i không đà nh cÅ©ng vì Nam, phải ở lại để chăm sóc lo lắng cho ảnh. Bây giá» là còn đỡ đó, anh Nam đã bắt đầu chịu nhìn và o thá»±c tế chá»› lúc trước thì khá»i nóị Cô Dung, nếu cô còn yêu anh Nam, tôi yêu cầu cô đừng gây xáo trá»™n cho tâm hồn cá»§a ảnh nữa, bây giá» Nam rất cần thiết được yên tÄ©nh. Tôi mong rằng, nếu có thể cô hãy đợi má»™t thá»i gian sau nà y, để cho Nam láºp lại cuá»™c Ä‘á»i mớị Còn bây giá» nếu tôi là cô, tôi sẽ không tìm gặp Nam.
Dung đưa mắt van xin nhìn Văn:
- Äừng gặp Nam nữa sao anh?
- Äúng váºy - Văn khẳng định - Cô thá» nghÄ© xem có phải không? Bây giá» gặp Nam nà o có Ãch lợi gì cho cô đâủ Mà chỉ tổ là m cho Nam rối loạn thêm nữa thì có.
- Nhưng có tôi, tôi sẽ giúp được nhiá»u việc cho Nam, tôi giúp chà ng sá»a bà i, giặt áo quần cho chà ng, dá»n dẹp nhà cá»áº¡..
- Nhưng cô là m như thế ngưá»i ngoà i há» sẽ nói saá» Rồi chồng cá»§a cô, mẹ cha cá»§a cổ Äừng nói chi xa, ngay cả ngôi trưá»ng nà y cÅ©ng không thể chứa chấp cô được, há»c trò, thầy giáo, rồi ngay cả ông hiệu trưởng sè nhìn và o cô và Nam ra saá» Rốt cuá»™c rồi, chỉ tổ là m cho Nam mất việc mà thôi, phải không? Cô nghÄ© xem.
- Nhưng nếu tôi là m thủ tục ly hôn.
- Tôi đã bảo cô rồi mà , cha mẹ cô, xã há»™i, cuá»™c Ä‘á»i đâu có dá»… dà ng buông tha cho cô như váºy saá» Thế gian nà y không có đất để dung thứ mối tình cá»§a cô vá»›i Nam đâụ
Văn lại thở dà i:
- Cô Dung, cô còn nhá»› chuyện năm năm trước hay không? Lúc đó tôi có nói, cô vá»›i Nam chỉ là đôi tình nhân yêu nhau mà thôi chứ không duyên không nợ vá»›i nhaụ Váºy tốt hÆ¡n cô nên rá»i khá»i đây trước khi Nam vỠđến, như váºy vẹn tròn cả đôi bên, cô Dung, tôi biết cô còn yêu Nam, váºy cô đừng để cho Nam phải khổ hÆ¡n nữạ
Dung cố gắng nhìn quanh, nà ng thèm khát mong đợi một cái gì để nương tựa, không còn cây cổ thụ, thì dây leo còn chỗ nà o đâu nữa để mà bám, mà leo đâỷ
- Thôi được, tôi sẽ rá»i khá»i nÆ¡i nà ỵ - Tiếng Dung tháºt yếu á»›t.
Văn thắm thiết nhìn Dung, Chà ng thấy thương hại Dung vô cùng.
- Dung đừng nghÄ© là tôi Ä‘uổi cô nhé, chẳng qua tôi đã vì hạnh phúc cá»§a hai ngưá»i thế thôị Dung biết không, cuá»™c Ä‘á»i tôi nghèo khó đã quen, lại tha phương, tứ cố vô thân, nên tôi rất kÃnh trá»ng Nam, vì Nam là ân nhân đã mang tôi ra khá»i cuá»™c Ä‘á»i khốn khổ, bây giá» tôi phải hết lòng để lo lắng cho Nam, hãy tin tôi Ä‘i, Dung! Tôi cÅ©ng thương anh Nam vô cùng.
Nước mắt Ä‘á»ng trên mi là m má» cả mắt. Dung đưa tay lên xem giá», bây giỠđã bốn giá» bốn mươi lăm phút, chỉ còn hai mươi phút nữa là Nam sẽ vá», Dung vá»™i vã đứng dáºy, xách va li lên. Văn đứng trước mặt Dung:
- Bây giá» cô tÃnh Ä‘i đâủ
Äi đâu đây, trá»i đất rá»™ng mênh mông, Dung biết Ä‘i phương nà ỠDung do dá»± Ä‘oạn nói:
- Tôi đã chá»n nÆ¡i Ä‘i rồị
Má»™t cái gì cháºn ở cổ khiến Dung nghèn nghẹn.
- Äến năm giá» mưá»i lăm sẽ có xe đò chạy vá» ga xe ở quáºn. Xe lá»a thì khoảng sáu giá» rưỡi sẽ khởi hà nh vá» Äà i Bắc, bảy giá» mưá»i phút sẽ chạy vá» miá»n Nam.
- Cám ơn anh.
Lòng Dung quặn Ä‘au, bước ra cá»a, nà ng không ngá» mình đến đây rồi rốt cuá»™c vẫn không nhìn được Nam, phải chăng Nam chỉ là hình ảnh trong má»™ng. Dung biết Ä‘i phương nà á»
- Cô Dung! - Văn đứng tá»±a cá»a nói theo - Tôi rất khâm phục cô, cô là ngưá»i đà n bà can đảm mà tôi đã gặp.
Dung cưá»i buồn cám Æ¡n: - nhưng tôi sẽ được gì đâủ
Äứng trước cá»a Văn và Dung nhìn nhau trong khoảng khắc. Còn mưá»i phút nữa Nam sẽ vỠđến, Dung thở dà i nhìn Văn:
- Là m ơn chăm sóc ảnh nhe anh!
- Tôi biết.
- Xin tạm biệt - Dung cưá»i Ä‘au khổ - Cám Æ¡n anh, anh Văn.
- Tạm biệt.
Văn nói, chà ng nhìn theo dáng ngưá»i con gái khuất sau hà nh lang. Không ngá» cuá»™c Ä‘á»i lại bạc đãi Dung như váºy, Văn đóng cá»a lại, chà ng tá»±a và o cá»a: - Nhưng cuá»™c Ä‘á»i chÃnh nó có tá»™i gì đâủ Váºy thì tá»™i cá»§a ai đâỷ
Tay xách vali, Dung bước vá» phiá cổng trưá»ng, chiếc vali như cà ng lúc cà ng nặng thêm. Dung cháºm rãi bước Ä‘i, đầu óc hôn mê trống rá»—ng. Bá»—ng nhiên, Dung giáºt mình, tia nhìn cá»§a nà ng như bị thu hút bởi hình ảnh má»™t ngưá»i Ä‘ang bước đến. Trá»i Æ¡i! Khang Nam đó chăng? Má»™t ngưá»i đà n ông tóc bạc rối nùi, tay ôm chồng vở há»c sinh, mặt mà y không rõ lắm, Ä‘ang lom khom Ä‘i đến. Gần đến chá»— Dung bá»—ng ông ta đứng lại, Dung tưởng rằng Nam đã nháºn ra nà ng, nhưng tuyệt vá»ng thay không thế, Nam không nhìn vá» phÃa Dung, chà ng đặt chồng vở qua má»™t bên tay, má»™t tay thá»c và o túi lục lạo, má»™t lúc lấy ra má»™t nhùi giấy nhầu nát và má»™t Ä‘iếu thuốc gẫỵ Dung nhìn thấy vẻ sung sướng hiện trên mặt Nam, chà ng lại cho tay và o túi tìm há»™p quẹt, đôi tay run run Ä‘ang cố gắng quẹt diêm, Ä‘iếu thuốc vừa quẹt xong thì chồng vở lại đổ xuống đất, Nam cố gắng chụp lấy, Ä‘iếu thuốc lại rÆ¡i ra, chà ng khom ngưá»i xuống tìm thuốc, tiếng ho khụt khịt vang lên. Sau cùng Nam đứng dáºy, lặng lẽ bước vá» phÃa trước, cÆ¡n ho lại đến. Dung nhìn thấy má»™t cách rõ rà ng, khuôn mặt hốc hác trên chiếc thân gầy guá»™c cá»§a Nam. Nà ng cắn chặt răng để khá»i rÆ¡i tiếng khóc. Phải rồi Văn đã không muốn Dung nhìn thấy Nam, vì Nam đã chết, đã chết tháºt rồị Dung nhìn theo dáng ngưá»i gầy yếu vừa bước Ä‘i kia, Ä‘ang đưa tay quẹt lấy những Ä‘á»m giải sau cÆ¡n ho lúc nãy Ä‘oạn tiếp tục bước.
Bá»—ng nhiên Nam quay sang nhìn Dung nhưng không nháºn ra là ai, Dung thì thầm:
- Phải rồi, ta đã thay đổi quá nhiá»u, trá»i Æ¡i! Chỉ có năm năm thôi, mà sao thay đổi nhanh như váºá»·
Dung bước nhanh ra cổng, tá»±a lưng và o tưá»ng.
- Anh Nam ơi! Anh Nam!
Những giòng nước mắt đổ xuống, anh đã Ä‘i rồi hả Nam? Chà ng Khang Nam chung tình ngà y nà o, vá»›i đôi mắt sâu Ä‘am mê, đôi mắt luôn rạng rỡ và phong độ ngà y nà o, đã Ä‘i đâủ Không lẽ mình Ä‘ang nằm mÆ¡ tháºt saá» Trá»i Æ¡i! Sá»± tháºt sao ghê tởm như váºá»· Phải chi ta đừng đến, đừng gặp Nam, để mãi ghi dấu hình bóng Khang Nam trong má»™ng ngà y nà o thì đẹp biết baá»
Xe đò vừa ngừng lại, Dung ùa lên vá»›i đám há»c trò, ná»—i Ä‘au thương trong lòng vẫn chưa nguôị Xe đã bắt đầu chạy, đám bụi mù che khuất đằng sau, hình ảnh yếu gầy cá»§a Nam vẫn ám ảnh Dung, nà ng ngÆ¡ ngác nhìn ra khung cá»áº¡ Thế gian nà y lại có những chuyện như váºy saá»
Nà ng nghe tiếng xì xà o cá»§a các há»c sinh:
- Cái cô mặc áo dà i xanh hồi nãy và o trưá»ng là ai váºá»·
- Tao không biết.
- Hồi đó tới giỠmà y có gặp cô ấy qua lần nà o chưả
- Chưạ
- Cô ấy từ đâu đến váºá»·
- Tao không biết.
- Cô ta sẽ đi vỠđâủ
- Tao cũng không biết luôn.
Xe ngừng lại, Dung bước xuống.
"Ta từ đâu đến không ngưá»i biết
Ta đến nơi nà o có ai haỷ"
Dung xách vali, nhìn những chuá»—i đưá»ng sắt Ä‘an nhau chằng chịt.
- Chà o cá»™ - Tiếng cô bé gái gá»i Dung khiến nà ng giá»±t mình quay lại, thì ra là bé Châu con ông chá»§ quán - Cô lại Ä‘i rồi saá» Sao Ä‘i nhanh quá thế.
- Phải - Dung đáp.
Ta phải đị Nhưng biết Ä‘i đến nÆ¡i nà o đâỷ Dung đứng nhìn những Ä‘oạn đưá»ng rầỵ Gió đêm thổi nhẹ là m Ä‘ong đưa mái tóc Dung.
"Ta từ đâu đến không ngưá»i biết
Ta đến nơi nà o có ai haỷ"
Không ai biết cả, thì là m sao ta có thể biết được.
Mà n đêm đã đến, bắt đầu vây chặt lấy Dung.
-- Hết --
Tà i sản của quykiemtu