Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #31  
Old 16-04-2008, 09:08 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 31
Äối ẩm tri nhân


Tiêu Lân vừa định rá»i bước khá»i Thiếu Lâm tá»± thì nghe có ngưá»i gá»i tên mình :

- Tiêu công tử.

Chàng nhìn lại nhận ra Triệu Há»·. Äôi chân mày Tiêu Lân nhíu lại. Chàng nghÄ© thầm :

- Ả nha đầu Ä‘á»ng đảnh này định quấy nhiá»…u gì mình nữa đây.

Triệu Hỷ bước đến trước mặt Tiêu Lân.

Tiêu Lân nhìn Triệu Hỷ :

- Triệu cô nương muốn tại hạ dạy cho bài há»c gì nữa đây ?

Nàng lưá»m Tiêu Lân :

- Bổn cô nương chẳng muốn há»c bài há»c nào cả mà chỉ muốn Tiêu công tá»­...

- Hê... Nếu nàng muốn há»i gì thì phải gá»i Tiêu Lân bằng sư gia. Nếu không gá»i ta bằng hai tiếng sư gia thì đừng có há»i gì cả.

- Có gì phải gá»i ngươi bằng hai tiếng sư gia chứ ? Ngươi đâu có lá»›n hÆ¡n Triệu cô nương bao nhiêu đâu.

- Thầy thì là thầy, đâu cần tuổi vá»›i tác. Ta đã dạy cho nàng há»c tất đã là gia sư cá»§a nàng rồi. Nhưng thôi được rồi, bổn gia sư không câu nệ tiểu tiết, nàng có gì cứ há»i.

Triệu Hỷ lưỡng lự rồi nói :

- Công tử biết vì sao Pháp Chủ Tuệ Thiện đại sư viên tịch đột ngột như vậy không ?

Tiêu Lân nhíu mày nhìn nàng :

- Há»i như vậy tất nàng đã có hoài nghi vá» cái chết cá»§a đại sư Tuệ Thiện ? Vậy thì đừng có hoài nghi Ä‘oán gìa Ä‘oán non nữa nhé. Äại sư Tuệ Thiện viên tịch có mặt bổn thiếu gia tại Äại Hồng Bảo Äiện. Còn như nàng thắc mắc thì bổn sư gia giải thích cho nàng biết.

- Công tử giải thích coi.

Tiêu Lân nhíu mày, nhăn mặt nói :

- Có ai mà sống Ä‘á»i được đâu, ai mà chẳng đến thá»i khắc từ bá» cõi dương trần vô minh này. Huống chi đại sư phải quy nạp niết bàn vá» chầu Phật Tổ Như Lai chứ. Äại sư viên tịch là Ä‘iá»u phúc cho đại sư. Ở lại cõi hồng trần vô minh này chỉ có phiá»n phức thôi. Nếu đại sư không viên tịch sá»›m, gặp nàng, không chừng còn gặp thêm nhiá»u phiá»n phức vô cùng.

- Ngươi lại nói thế nữa.

Triệu Hỷ buông tiếng thở dài, lắc đầu nói :

- Chuyến đi đến Thiếu Lâm này của Triệu Hỷ thật là vô nghĩa, chẳng thu nhận được gì.

- Nàng đến Thiếu Lâm lần này cốt để gặp Pháp Chủ Tuệ Thiện đại sư ?

Triệu Hỷ gật đầu, buông tiếng thở dài :

- Nhưng xem ra lần này đến Thiếu Lâm, Triệu Hỷ chẳng thu lượm được gì.

- Nàng yên tâm đi. Tuệ Thiện đại sư viên tịch, nhưng đã giao y bát Pháp Chủ lại cho Pháp Lạc đại sư. Nàng có cần gì cứ đến thỉnh ý Pháp Lạc đại sư là được thôi.

Triệu Há»· nhìn Tiêu Lân gượng cưá»i :

- Công tá»­ không biết nên cho là bình thưá»ng nhưng thật ra chuyện cá»§a Triệu Há»· rất hệ trá»ng.

- Tá»± mình làm ra vẻ quan trá»ng chứ có gì là việc hệ trá»ng hay không hệ trá»ng. Hay Triệu cô nương không tin tưởng đại sư Pháp Lạc ?

Chàng mỉm cưá»i :

- Nếu không tin tưởng thì Triệu cô nương sai rồi đó. Pháp Chá»§ đại sư Tuệ Thiện đã chá»n Pháp Lạc đại sư truyá»n y bát tăng trượng, chứng tỠđạo hạnh cá»§a Pháp Lạc đại sư rất cao minh, nên má»›i được chá»n.

- Triệu Há»· không tìm ngưá»i đạo hạnh cao minh, mà tìm Tuệ Thiện đại sư bởi có việc cần nhỠđến ngưá»i.

Tiêu Lân cau mày :

- Hê... Triệu cô nương cứ đến diện kiến đại sư Pháp Lạc. Nếu cần Pháp Lạc đại sư sẽ mở cửa Phật môn tiếp cô nương mà.

Nàng tròn mắt nhìn chàng :

- Công tử nghĩ Triệu Hỷ tìm đại sư Tuệ Thiện để xuống tóc xuất gia đầu Phật ư ?

Tiêu Lân gỉa lả cưá»i nói :

- Bổn thiếu gia không nghÄ© như thế đâu ! Ngưá»i như Triệu tiểu thư đây nếu xuống tóc qui y chắc cÅ©ng khó đắc đạo.

Mặt nàng đỠbừng. Triệu Hỷ miễn cưỡng nói :

- Làm gì mà công tử có ác cảm với Triệu Hỷ như vậy ?

Nàng buông tiếng thở dài, nhìn Tiêu Lân nói :

- Triệu Há»· đến Thiếu Lâm lần này theo chỉ ngôn cá»§a phụ thân là khâm sai Triệu Uẩn má»i cho được Tuệ Thiện đại sư xuống Thang SÆ¡n cứu độ chúng sinh.

- Khâm sai đại nhân mà cÅ©ng phải nhỠđến đại sư Tuệ Thiện sao ? Hẳn là chuyện hệ trá»ng ?

Nàng gật đầu :

- Äúng vậy ! Nhưng rất tiếc khi đến Thiếu Lâm thì Tuệ Thiện đại sư lại viên tịch. Xem ra Triệu Há»· chẳng làm được gì.

Tiêu Lân chấp tay sau lưng nói :

- Triệu cô nương có thể cho bổn thiếu gia biết chuyện hệ trá»ng đó là chuyện gì không ?

Nàng lưỡng lự nhìn chàng rồi nói :

- Cho công tử biết cũng chẳng giúp được gì !

Tiêu Lân tròn mắt nhìn nàng :

- Sao lại nói như thế ?

- Bởi Triệu Há»· chỉ thấy công tá»­ chỉ giá»i bức hiếp những nhi nữ chân yếu tay má»m thôi.

- Hê... Vậy nàng không thấy bổn thiếu gia thi triển võ công tại khách điếm là gì. Bổn thiếu gia nói cho nàng biết, bây giỠta đã có thể tự ví mình như một trong Tứ đỉnh thiên can đó.

Nàng nhướng mày nhìn Tiêu Lân :

- Thật không ?

- Tất nhiên là thật rồi đâu thể nào gỉa được.

- Cho dù công tử có võ công cao siêu thì chưa hẳn giúp được cho bá tính.

- Giúp cho Triệu cô nương thì bổn thiếu gia còn phải suy nghĩ lại, nhưng giúp cho bá tính thì bổn thiếu gia rất sẵn lòng.

Triệu Há»· nhìn vào mắt Tiêu Lân. Nàng nhìn chàng như thể thăm dò lá»i nói vừa rồi cá»§a Tiêu Lân có phải là vá»ng ngôn không.

Tiêu Lân mỉm cưá»i vá»›i nàng rồi nói :

- Muốn bổn thiếu gia giúp thì cứ nói, còn không muốn thì thôi chứ đừng nhìn bổn thiếu gia bằng ánh mắt thao láo đó. Nàng nghe ta nói chứ ?

- Triệu Hỷ chỉ muốn biết Tiêu công tử có thành ý.

- Tất nhiên bổn thiếu gia có thành ý rồi. Nhưng muốn gì thì ta cũng phải biết cô nương và Khâm sai đại nhân đang gặp chuyện gì. Tại sao phải cần tới Tuệ Thiện đại sư xuất sơn xuống núi ?

Nàng buông tiếng thở dài.

- ÄÆ°á»£c rồi, Triệu Há»· sẽ nói vá»›i công tá»­. Nhưng đây là chuyện dài dòng không thể nói má»™t sá»›m má»™t chiá»u được.

Tiêu Lân khoát tay :

- Bổn thiếu gia là ngưá»i dài dòng nên rất ghét ngưá»i nào dài dòng. Cứ vắn tắt mà nói. Tiêu Lân có đủ thông minh để kiểm chứng lá»i nói cá»§a Triệu cô nương.

Chàng vừa nói dứt câu thì má»™t ả a hoàn bước đến. Ả a hoàn nhún nhưá»ng xá Tiêu Lân :

- Công tử là Tiêu Lân, Tiêu thiếu hiệp ?

Tiêu Lân nhìn ả a hoàn nghĩ thầm :

- Hôm nay là cái ngày khỉ gì nhỉ. Äùng má»™t cái ta gặp má»™t lúc hai tiên nữ. Chẳng lẽ mình đã tá»›i số đào hoa rồi.

Tiêu Lân nhìn ả a hoàn nói :

- Tại hạ chính là Tiêu Lân.

- Tiện nữ là Tịnh Nô.

Tiêu Lân ôm quyá»n nói :

- Tịnh Nô cô nương cần gì nơi tại hạ ?

Tịnh Nô nhún ngưá»i nói :

- Minh chá»§ sai tiểu nữ má»i Tiêu công tá»­ đến Bách Hoa Trang đàm đạo.

- Giang Minh chá»§ phái cô nương đến đây má»i tại hạ à ?

Tịnh Nô nhún nhưá»ng gật đầu :

- Vâng ! Giang Minh chá»§ hy vá»ng Tiêu công tá»­ không từ chối lá»i thỉnh cầu cá»§a ngưá»i.

Tiêu Lân nhìn Triệu Hỷ :

- Äúng. Triệu cô nương không gặp may. Chắc chuyện cá»§a cô nương đành gác lại má»™t bên.

Mặt Triệu Hỷ sầm lộ vẽ bất nhẫn.

Nàng miễn cưỡng nói :

- Tiêu công tử ! Tại sao lại gác lại chuyện của Triệu Hỷ.

- Bởi tại hạ không thể từ chối lá»i má»i cá»§a Giang Minh chá»§. Huống chi tại hạ còn có chuyện muốn thương thảo vá»›i ngưá»i.

Triệu Hỷ hừ nhạt một tiếng. Nàng thở hắt ra rồi nói :

- Triệu Há»· này chá»n lầm ngưá»i.

Tiêu Lân gượng cưá»i nói :

- Triệu cô nương ! Tại hạ chỉ gác lại, làm gì mà giận dử vậy ?

Triệu Há»· lưá»m chàng. Nàng hừ nhạt rồi nói :

- Triệu Hỷ và Tịnh Nô cô nương đây... Tiêu huynh xem ai hơn ai chứ ?

Tiêu Lân nhướng mày :

- Tất nhiên là bằng nhau rồi.

Triệu Hỷ giãy nảy :

- Sao lại bằng nhau được ?

Tịnh Nô nhỠnhẹ nói với Triệu Hỷ :

- Triệu tiểu thư ! Tịnh Nô không thể nào bì vá»›i tiểu thư được. Tịnh Nô chỉ là nô nữ tầm thưá»ng không dám sánh vá»›i má»™t trang tiểu thư lá ngá»c cành vàng. Mong tiểu thư đừng vì lá»i nói cá»§a Tiêu công tá»­ mà quở trách nô nữ.

Triệu Há»· lưá»m Tịnh Nô :

- Không quở trách thì cÅ©ng quở trách thôi. Bổn cô nương Ä‘ang đàm đạo vá»›i Tiêu huynh bá»—ng dưng nàng chen vào. Há»i sao ta không quở trách chứ.

Tiêu Lân khoát tay :

- Thôi Thôi ! Äá»§ rồi ! Äá»§ rồi ! Nhức cả lá»— tai, chóng cả mặt.

Tiêu Lân nhìn lại Triệu Hỷ :

- Này ! Triệu tiểu thư nghe đây. Chỉ cần má»™t lá»i nói cá»§a Tịnh Nô thôi, vừa nhã nhặn, vừa nhu hòa. Mặc dù Tịnh Nô là nô nữ, hay a hoàn thì bổn thiếu gia vẫn xem trá»ng Tịnh Nô hÆ¡n nàng. Nếu như triệu tiểu thư muốn ta xem trá»ng thì phải tập theo Tịnh Nô cô nương. Nhưng trước tiên phải há»c thuá»™c bài vỡ lòng công dung ngôn hạnh.

Mặt Triệu Há»· đỠbừng. Nàng vừa thẹn vừa giận nhưng không thể nào thốt ra lá»i, vì trong cổ há»ng như có khối than hồng chẹn ngang. Nàng cứ nhìn Tiêu Lân mà không nói nổi má»™t lá»i nào.

Tiêu Lân mỉm cưá»i gỉa lả nói :

- Hậy ! Ta nói không sai ! Triệu tiểu thư phải vá» há»c lại bài vở mà ta đã dạy cho nàng.

Triệu Hỷ dậm chân, vừa mếu máo vừa nói :

- Tiêu công tử làm nhục Trệu Hỷ ! Ngươi làm nhục ta. Ngươi bức hiếp ta.

Nàng vừa nói vừa giẩy nảy quay bước bỠđi.

Tịnh Nô và Tiêu Lân không cản nàng lại. Tiêu Lân nói :

- Tịnh Nô cô nương ! Thưá»ng những trang ái nữ cành vàng lá ngá»c Ä‘á»u có cá tính Ä‘á»ng đảnh như vậy đó. Bởi há» sinh ra được sống trong nhung lụa, chăn ấm gối êm rồi.

- Tịnh Nô rất áy náy.

Tiêu Lân khoát tay :

- Tá»± Triệu cô nương chuốc lấy Ä‘iá»u cô ta không muốn. Há»·, ná»™, ái, ố, là bản chất cá»§a con ngưá»i mà ! Tịnh cô nương không cần phải áy náy làm gì.

Chàng nhìn nàng :

- Tịnh Nô ! Má»i cô nương dẫn đưá»ng cho tại hạ.

- Tịnh Nô má»i công tá»­.

Hai ngưá»i rá»i Thiếu Lâm tá»±. Tịnh Nô dẫn Tiêu Lân đến Bách Hoa Trang.

Bách Hoa Trang nằm cách Thiếu Lâm không bao xa, nên Tịnh Nô và Tiêu Lân chỉ mất độ gần hai canh giỠđã đến.

Tá»a lạc trên má»™t ngá»n đồi, tòa Bách Hoa Trang trông như má»™t đài hoa khổng lồ mà bốn chung quanh là má»™t thảm hoa mênh mông, hết tầm mắt. Ở đây, đâu đâu cÅ©ng thấy hoa. Má»™t tòa biệt trang vừa lá»™ng lẫy vừa tráng lệ như má»™t bức tranh sÆ¡n thá»§y kỳ tuyệt.

Cảnh vật chẳng khác gì tranh vẽ, thậm chí tranh cũng chưa hẳn có thể sánh với cảnh.

Cảnh vật trong Bách Hoa Trang khiến cho Tiêu Lân cảm nhận má»™t sá»± thanh thản lạ thưá»ng. Từ ngôi tam quan dẫn vào tòa đại Ä‘iện, Tiêu Lân những tưởng như mình Ä‘ang lạc bước vào má»™t cảnh giá»›i khác. Má»™t ý tưởng miên man len vào tâm tưởng chàng, khiến Tiêu Lân sá»±c nhá»› đến Ngạc Tu Di.

Chàng buột miệng ngâm :

- Hoa đẹp ở trên cành, hoa tàn rơi xuống đất.

Tịnh Nô nghe Tiêu Lân ngâm, bất giác nhìn sang chàng. Má»™t nụ cưá»i hiện trên hai cánh môi nàng. Mặc dù nhan sắc nàng không phải là má»™t giai nhân tuyệt sắc cÅ©ng không thể gá»i là mỹ nhân nhưng khi nụ cưá»i kia hiện ra thì tất cả Ä‘á»u đảo lá»™n. Ngay cả má»™t trang giai nhân tuyệt sắc như Tu Di, nếu chứng nghiệm nụ cưá»i đó, hẳn cÅ©ng phải nghiêng mình mà ao ước mình có được nụ cưá»i như hoa nở kia.

Tiêu Lân bước đến cá»­a tòa đại đưá»ng, vá»›i nét kiến tạo thật tao nhã thanh thoát. Trong đại đưá»ng võ lâm, Giang Hàn minh chá»§ ngồi trên má»™t chiếc bệ đặt ngay chính diện. Äại yến đã bày ra sẵn.

Tịnh Nô và Tiêu Lân cùng bước vào đại đưá»ng. Tịnh Nô bước đến trước Minh chá»§ Giang Hàn :

- Minh chủ ! Tiêu công tử đã đến.

Giang Hàn khoát tay.

Tịnh Nô lui bước đến bên chiếc bàn đã bày sẵn những món sơn hào hải vị.

Tiêu Lân bước đến.

- Vãn bối tham kiến Giang minh chủ.

- Bổn tá»a cứ áy náy sợ công tá»­ không nhận lá»i bổn tá»a.

- Tôn gía là võ lâm Minh chá»§, vãn bối là kẻ hậu sinh, sao dám thất lá»… vá»›i ngưá»i.

Giang Hàn khẽ gật đầu :

- Äại yến đã dá»n sẵn, má»i Tiêu công tá»­.

Chàng dá»i bước đến ngồi vào chiếc bàn có Tịch Nô đứng hầu phía sau.

Tịnh Nô rót rượu ra chén của Giang Hàn bưng chén rượu của lão.

- Chén rượu sÆ¡ giao, má»i công tá»­.

Tiêu Lân bưng chén rượu của mình.

-Vãn bối kính tôn giá.

Sau khi cạn chén, chàng má»›i há»i :

- Tôn gía cho má»i vãn bối đến, chẳng hay có Ä‘iá»u chi chỉ giáo ?

Giang Hàn nhìn Tiêu Lân mỉm cưá»i.

Ả nô nữ đứng phía sau rót rượu vào chén Giang Hàn. Lão chậm rãi nói :

- Bổn tòa nghe giá»›i võ lâm khẩn vá»›i nhau vá» Tiêu công tá»­. Má»™t nho sinh văn võ song toàn. Tuổi chưa thể gá»i là trưởng tôn nhưng võ công đã đạt đến cảnh giá»›i xuất quá»· nhập thần, bổn tá»a rất ngưỡng má»™. Nay gặp Tiêu công tá»­ tại Thiếu Lâm, lại thấy Pháp Chá»§ Tuệ Thiện đại sư má»™t trong Tứ đỉnh thiên can trá»ng vá»ng, càng ngưỡng má»™ hÆ¡n, do đó má»›i phái Tịnh Nô má»i công tá»­ đến Bách Hoa Trang này để đối ẩm sÆ¡ giao.

Tiêu Lân ôm quyá»n từ tốn đáp lá»i :

- Tôn gía đừng tin vào lá»i đồn đãi cá»§a thiên hạ. Vãn bối thật ra cÅ©ng chỉ là má»™t ngưá»i rất tầm thưá»ng, nhưng gặp may mắn thôi.

Giang Hàn cưá»i khảy nói :

- Tiêu công tá»­ khiêm tốn và khách sáo quá. Má»™t mình công tá»­ mà bẻ gãy kiếm cá»§a Vu Thiệu Lung, bức chế Huyá»n Cung cung chá»§ trong Tứ đỉnh thiên can. Giao nhau má»™t chưởng vá»›i Äoạn Hồn Chưởng Äoàn Chá»§ng và Thiết Chưởng Chu Sa trên giang hồ khó có ngưá»i sánh bằng. Huống chi bổn tá»a còn nghe nói Tiêu công tá»­ lại còn đả bại Lương Tống, má»™t cao thá»§ Tây Vá»±c vá»›i tuyệt nghệ Hàm Mô Công. Chỉ bấy nhiêu đó thôi bổn tá»a cÅ©ng có thể khẳng định lá»i cá»§a giá»›i võ lâm chẳng ngoa chút nào.

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Tất cả những gì tôn gía nói Ä‘á»u đúng, nhưng vãn bối làm ra chuyện đó chỉ vì bắt buá»™c chứ chẳng phải muốn lập danh trên chốn võ lâm giang hồ.

- Rất khí khái. Phàm má»™t ngưá»i hám danh thì má»›i dụng đến võ công để lập danh. Nhưng công tá»­ thì không. Phàm những kẻ không hám danh má»›i là nam tá»­ hán đại trượng phu. Công tứ đúng là má»™t ngưá»i hiếm có trên cõi nhân sinh này.

Nói rồi Giang Hàn bưng chén hướng vỠTiêu Lân :

- Bổn tá»a ngưỡng má»™ công tá»­ ! Má»i má»™t chén.

- Cung kính không bằng phụng mệnh.

Chàng bưng chén nói tiếp :

- Vãn bối Tiêu Lân kính Minh chủ.

Hai ngưá»i cùng cạn chén.

Sau những lá»i nói đầu có vẻ chào má»i, Giang Hàn minh chá»§ má»›i đứng lên. Y dá»i bước đến trước mặt Tiêu Lân.

Giang Hàn nói :

- Pháp chá»§ Tuệ Thiện đại sư giỠđã viên tịch, Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c thì đã bị công tá»­ phế bá» võ công. Tứ đỉnh thiên can chỉ còn lại hai ngưá»i. Má»™t là Võ Äang Chân Tá»­ Trương Quảng, và Khấu Äà Tá»­ bang chá»§ Cái Bang.

Tiêu Lân ôm quyá»n nói :

- Minh chá»§ ! Tứ đỉnh thiên can chỉ còn lại má»—i má»™t ngưá»i duy nhất thôi à. Äó là Võ Äang Chân Tá»­ Trương Quảng đạo trưởng, còn Khấu Äà Tá»­ bang chá»§ thì e rằng đã vÄ©nh viá»…n rá»i bá» võ lâm giống như Tuệ Thiện đại sư.

Giang Hàn chau mày :

- Có chuyện đó sao ?

- Minh chá»§ ! Bang chá»§ đã bị má»™t ngưá»i vận hắc y dụng huyết chưởng đánh trá»ng thương dở sống dở chết !

- Dở sống, dở chết ! Quái lạ thật.

Y nhìn lại Tiêu Lân.

- Thế nào là dở sống dở chết ?

- Dở sống dở chết là sống không ra ngưá»i sống, chết thì lại không tắt thở.

- Khấu Äà Tá»­ bang chá»§ đâu, Tiêu công tá»­ biết không ?

- Äã có ngưá»i đến đưa Khấu Äà Tá»­ lão tiá»n bối Ä‘i, nhưng Ä‘i đâu thì vãn bối không thể nói được.

- Sao lại không nói được ?

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Vãn bối có biết đi đâu đâu mà nói.

Giang Hàn cưá»i khẩy rồi nói :

- Bổn tá»a quên Ä‘iá»u này.

Lão quay lại bàn ngồi trở vào chỗ cũ nhìn Tiêu Lân ôn nhu nói :

- Nếu đúng như công tá»­ nói thì Tứ đỉnh thiên can chỉ còn lại má»™t ngưá»i duy nhất đó là Võ Äang Chân Tá»­ Trương Quảng.

Tiêu Lân nói :

- Tôn gía ! Những việc xảy đến với Tứ đỉnh thiên can có liên quan gì đến cuộc hội kiến hôm nay ?

Giang Hàn rót rượu ra chén rồi nói :

- Rất có quan hệ ! Tiêu công tá»­ hẳn má»›i bước chân vào chốn võ lâm nên không biết Tứ đỉnh thiên can vốn là những ngưá»i được giá»›i võ lâm ngưỡng má»™ và tin cẩn giao cho chức trách nắm cương lÄ©nh võ lâm.

Tiêu Lân cướp lá»i Giang Hàn.

- Nắm cương lĩnh võ lâm không phải là tôn gía sao ?

- Bổn tá»a là võ lâm Minh chá»§, chức phận hóa giải những sá»± vụ trong giá»›i võ lâm giang hồ. Còn cương lÄ©nh thì do Tứ đỉnh thiên can chi phối toàn bá»™. Nay Tứ đỉnh thiên can đã mất mát quá nhiá»u chỉ còn lại má»—i má»™t Võ Äang Chân Tá»­ Trương Quảng ! Bổn tá»a má»i công tá»­ đến đây để há»i công tá»­ có muốn trở thành má»™t trong Tứ đỉnh thiên can không ?

Tiêu Lân tròn mắt :

- à cá»§a tôn gía là muốn Tiêu Lân thế vào chá»— cá»§a má»™t trong ba ngưá»i kia ?

- Äúng ! Tiêu công tá»­ đã chứng minh bản lÄ©nh võ công cá»§a mình ! Má»i ngưá»i giỠđây Ä‘á»u biết, nên bổn tá»a muốn tiến cá»­ công tá»­ vào chá»— khuyết trong Tứ đỉnh thiên can.

Tiêu Lân ôm quyá»n xá :

- Vãn bối vô cùng cảm kích, vô cùng ngưỡng mộ tôn gía nhưng chuyện này xin cho vãn bối được khất lại ạ.

- Công tá»­ không nhận hảo ý cá»§a bổn tá»a ?

- Minh chá»§ ! Tứ đỉnh thiên can Ä‘á»u là những bậc trưởng bối đã thành danh trên giang hồ. Còn Tiêu Lân chỉ là kẻ hậu sinh tầm thưá»ng khả ố, nếu đảm đương chức vị Tứ đỉnh thiên can chắc chắc giá»›i võ lâm không phục.

Chàng rít một luồng chân khí rồi nói tiếp :

- Kẻ cầm cương mà chẳng giữ được dây cương, e rằng chỉ Ä‘em há»a cho má»i ngưá»i thôi. Vãn bối không dám nhận.

Giang Hàn nhìn vào mắt Tiêu Lân, lão khẽ gật đầu :

- Công tử nói cũng đúng.

Tiêu Lân đứng lên bước ra ôm quyá»n hướng vá» Giang Hàn từ tốn nói :

- Tôn gía ! Buổi sÆ¡ giao hôm nay vá»›i tôn giá, trước vãn bối muốn diện kiến ngưá»i để tá» bày sá»± ngưỡng má»™ cá»§a mình.

Giang Hàn khoát tay :

- Công tử đừng khách sáo.

- Vãn bối không khách sáo, tất cả lá»i cá»§a vãn bối Ä‘á»u khởi phát từ lòng thành thật cá»§a mình.

Chàng hạ tay xuống, nói tiếp :

- Vãn bối trước là tỠlòng ngưỡng mộ, sau có chuyên thỉnh nhỠđến tôn gía.

- Công tử có chuyện gì ?

- Không biết Tiêu Thúc thúc cá»§a vãn bối trước đây đã làm ra những chuyện gì nhưng vô tình đã gieo mối hiá»m khích giữa Tiêu gia vá»›i võ lâm. Minh chá»§ là ngưá»i hòa giải má»i sá»± bất hòa trong võ lâm, nên vãn bối cầu thỉnh Minh chá»§ hóa giải hiá»m khích này.

Giang Hàn ngữa mặt cưá»i rồi khoát tay nói :

- Công tá»­ không nói, bổn tòa cÅ©ng có ý đó. Tiêu Viên, Huyết Äiểm Tá»­ thúc thúc cá»§a công tá»­ trước đây đã nhúng tay vào cuá»™c thảm sát toàn bá»™ Thái A Bảo, không chừa má»™t ngưá»i nào. Việc y làm tất nhiên khiến cho bằng hữu cá»§a Thái A Bảo phẫn ná»™ nhất định trả thù. Nhưng nay công tá»­ đã nói, bổn tá»a nhất định sẽ hóa giải hiá»m khích này.

Tiêu Lân ôm quyá»n xá :

- Äa tạ Minh chá»§. Việc thứ hai vãn bối thỉnh cầu Minh chá»§ truy cứu.

- Còn việc gì nữa ?

- Vụ thảm sát bá tính tại Äào Viên thôn. Vãn bối cho rằng bá tính Äào Viên thôn chết là do giá»›i võ lâm tạo ra. Bá tính Äào Viên thôn không can dá»± gì đến những chuyện xảy ra trong võ lâm, thế mà hung thá»§ đã xuống tay tàn sát. Việc làm này cá»§a hung thá»§, khiến cho giá»›i võ làm bị thiên hạ xem như lÅ© quá»· chỉ chá»±c hút máu ngưá»i. Nếu không sá»›m tìm ra hung thá»§ thì tiếng nhÆ¡ cá»§a giá»›i võ lâm mãi mãi lưu truyá»n hậu thế.

Giang Hàn gật đầu .

- ÄÆ°á»£c, Bổn tá»a sẽ cho truy xét chuyện này. Công tá»­ còn Ä‘iá»u gì để nói không ?

Tiêu Lân lắc đầu :

- Vãn bối chỉ có hai chuyện thỉnh cầu Minh chủ thôi.

Chàng quay lại chỗ ngồi.

Giang Hàn bưng chén rượu :

- Việc cá»§a công tá»­ thỉnh giáo bổn tá»a sẽ làm hết sức mình. Còn bổn tá»a có má»™t việc thỉnh đến công tá»­.

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Minh chủ chỉ huấn.

- Äại há»™i Long Chuẩn gần đến, bổn tá»a thỉnh má»i Tiêu Lân công tá»­ đến thá»i Ä‘iểm đại há»™i Long Chuẩn, có mặt tại Long Vân SÆ¡n.

- Vãn bối nhất định đến Vân Sơn.

- Tốt ! Bổn tá»a má»i công tá»­ má»™t chén.

Tiêu Lân bưng chén rượu của mình.

- Má»i tôn giá.

Hai ngưá»i cùng cạn chén. Äặt chén xuống bàn, Giang Hàn nhìn Tiêu Lân nói :

- Tiêu công tá»­ ! Bổn tá»a nghe thiên hạ nói nhiá»u vá» võ công cá»§a công tá»­ nên bổn tá»a rất có ý muốn xem qua má»™t lần. Nếu công tá»­ không ná» hà, có thể thi thố má»™t chút bản lÄ©nh cho bổn tá»a thị chứng được chứ ?

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Minh chá»§ ! Vãn bối đã nói lá»i thiên hạ chỉ là đồn đãi, còn những gì tại hạ làm chỉ là bắt chước, không dám phô diá»…n trước mặt cao nhân.

Äôi chân mày cá»§a Giang Hàn nhíu lại :

- Công tá»­ đừng khách sáo như vậy. Nếu không thật có bản lÄ©nh thì công tá»­ không thể nào làm được những chuyện kinh thiên động địa đó. Chẳng qua công tá»­ không muốn cho bổn tá»a thị chứng thưởng lãm tận mắt tuyệt nghệ võ công cá»§a công tá»­ thôi.

Giang Hàn buông tiếng thở dài, lắc đầu :

- Tiếc thật ! Tiếc thật ! Thưá»ng Rồng thì hay ẩn mình không dá»… gì thấy được. Tiếc thật.

Tiêu Lân ôm quyá»n nói :

- Minh chá»§ đã vì Tiêu gia mà sẵn sàng hóa giải tất cả những hiá»m khích giá»› võ lâm. Lại còn chuẩn y những lá»i thỉnh cầu cá»§a vãn bối... Minh chá»§ cưá»i Tiêu Lân thôi.

... Mất hai dòng...

Tiêu Lân bước ra ôm quyá»n nói :

- Minh chá»§ đã lệnh ? Vãn bối xin tuân theo ý cá»§a ngưá»i.

Giang Hàn gật đầu :

- Tốt lắm ! Tốt lắm !

Lão vỗ tay một tiếng.

Ngay lập tức từ ngoài cá»­a đại đưá»ng chính sãnh má»™t đại hán vận võ phục lừng lững bước vào, chân diện cá»§a y thật lạnh lùng vô cảm, tay cầm trưá»ng kiếm sáng ngá»i.

Vừa thấy mặt gã kiếm thủ thôi, Tiêu Lân đã chau mày. Chàng nghĩ thầm :

- Nhìn thấy chân diện của các hạ, những tưởng như toàn gia các hạ đang gặp đại tang không bằng.

Gã kiếm thá»§ bước đến ôm quyá»n dõng dạc nói :

- Cuồng Kiếm Dư Hóa bái kiến Minh chủ.

Trong khi Cuồng Kiếm Dư Hóa ôm quyá»n xá Giang Hàn thì Tiêu Lân quan sát y. Chàng nhá»§ thầm :

- Cuồng kiếm ! NghÄ©a là kiếm Ä‘iên. Gã không chá»n cái ngoại danh nào để dá»… tạo thiện cảm hÆ¡n cái tên Cuồng Kiếm sao ?

Giang Hàn đứng lên nói :

- Dư Hóa các hạ ! Äây là Tiêu công tá»­. Hôm nay các hạ hãy cho Tiêu công tá»­ thấy uy lá»±c cá»§a kiếm pháp cá»§a các hạ như thế nào.

Dư Hóa ôm quyá»n nói :

- Tuân lệnh Minh chủ.

Cuồng Kiếm Dư Hóa quay lại đối mặt vá»›i Tiêu Lân. Äôi thần nhãn cá chết cá»§a y đỠđẫn. Chỉ nhìn qua thôi xương sống đã gai lạnh rồi chứ đừng nói đợi đến lúc y rút kiếm xuất chiêu.

Tiêu Lân nhìn Cuồng Kiếm Dư Hóa rồi quay lại Giang Hàn :

- Minh chá»§ ! Vãn bối có thể không cần đến Dư tôn gía vẫn có thể biểu thị võ công cá»§a mình. Äao kiếm vô nhãn, vãn bối ngại lắm.

Dư Hóa nói :

- Không có đối thá»§ làm sao biết được bản lÄ©nh cá»§a mình. Hay công tá»­ muốn mình là Äá»™c Cô Cầu Bại ?

Tiêu Lân lắc đầu :

- Tại hạ có biết Äá»™c Cô Cầu Bại là ai đâu mà muốn làm Äá»™c Cô Cầu Bại.

- Nếu không biết, công tử hãy giao thủ với Dư mỗ sẽ biết.

Tiêu Lân nhăn mặt.

Cuồng Kiếm Dư Hóa từ từ rút kiếm ra khá»i vá». Y trụ bá»™ ghim vá» kiếm xuống sàn gạch.

Cạch !

Chỉ là cái vỠkiếm thôi, nhưng vẫn ghim sâu xuống sàn gạch đại sãnh Bách Hoa Trang. Sự thị uy nội lực của Cuồng Kiếm Dư Hóa khiến Tiêu Lân chột dạ.

Chàng nghĩ thầm :

- Y tá»± cho mình là Äá»™c Cô Cầu Bại, Xem chừng y dám là Äá»™c Cô Cầu Bại lắm.

Tiêu Lân bặm môi suy nghĩ rồi nói :

- Dư tôn gía có thể cho tại hạ há»i má»™t câu rồi xuất thá»§ được không ?

- Cứ há»i.

- Tại sao tôn gía lại nhận ngoại danh Cuồng Kiếm ? Bá»™ không còn ngoại danh nào khác cho tôn gía chá»n à. Tôn gía biết cuồng kiếm là gì không ?

- Cuồng kiếm là cuồng kiếm.

Tiêu Lân khoát tay :

- Không phải như vậy đâu ! Cuồng kiếm là kiếm Ä‘iên. Phàm những ngưá»i Ä‘iên thì hành động không làm chá»§ mình. Nếu tôn gía xuất thá»§ kiếm chiêu, Tiêu Lân sợ tôn gía thành ngưá»i Ä‘iên cầm kiếm đó. Ngưá»i Ä‘iên cầm kiếm thì rất nguy hiểm, Dư tôn gía biết Ä‘iá»u đó chứ ?

Äôi chân mày Dư Hóa nhíu lại. Nét mặt y đỠđẫn suy tư nhưng rồi lắc đầu :

- Dư má»— không hiểu lá»i cá»§a công tá»­ ? Hãy chuẩn bị tiếp nhận kiếm chiêu cá»§a Dư má»—.

- Tiêu Lân hy vá»ng tôn gía không là ngưá»i Ä‘iên khi xuất kiếm.

Tiêu Lân vừa nói vừa vận công chuẩn bị tiếp nhận kiếm chiêu của Cuồng Kiếm Dư Hóa. Chàng nghĩ thầm trong đầu :

- Cuồng Kiếm ! Hắn Ä‘iên khi dụng kiếm, hay khi dụng kiếm rồi má»›i trở thành ngưá»i Ä‘iên ? Ãi chà ! Bá»—ng dưng Giang Hàn minh chá»§ buá»™c mình phải giao thá»§ vá»›i má»™t gã Ä‘iên.

à niệm kia còn Ä‘á»ng trong đầu chàng thì nghe Dư Hóa thét lên má»™t tiếng thật lá»›n :

Sát !

Tiếng thét cá»§a gã nghe cứ như y đã gặp phải kẻ thù bất đội trá»i chung nhất quyết sát tá»­ cho bằng được. Cùng vá»›i tiếng thét đó chá»›p kiếm thoát ra hướng vào Tiêu Lân nhanh hÆ¡n chá»›p.

Tiêu Lân phát động Huyết Chỉ, phóng ra một đạo chỉ khí điểm vào lưỡi kiếm của đối phương. Âm thanh chát chúa phát ra khi đạo huyết chỉ của chàng chạm vào lưỡi kiếm của Dư Hóa.

Keng !

Kiếm của gã hơi dừng lại.

Chá»›p ngay thá»i cÆ¡ đó, Tiêu Lân phát động chỉ khí bằng tả thá»§ Ä‘iểm vào tịnh huyệt đối phương. Chàng xuất thá»§ liên hoàn lấy cái nhanh khắc chế cái nhanh, nhưng Cuồng Kiếm Dư Hóa không màng đến đạo chỉ cá»§a Tiêu Lân mà vẫn phát động chiêu công chém xả vào thượng đẳng chàng. Thế kiếm cá»§a Y quả là hung hiểm và tàn nhẫn.

Tiêu Lân không còn sá»± lá»±a chá»n nào mà buá»™c phải thu hồi chỉ, né tránh chiêu kiếm cá»§a đối phương bằng bá»™ pháp khinh công Hành Tẩu Di Hình Bá»™.

Tiêu Lân có cảm tưởng Cuồng Kiếm Dư Hóa chẳng màng đến sự sống chết của bản thân mình mà nhất nhất dồn tất cả nội lực bản thân vào kiếm chiêu để lấy mạng chàng cho kỳ được.

Những chiêu kiếm sát nhân của gã không ngừng thi triển ra buộc đối phương vào chỗ chết, cho dù y có thể phải nhận một kết cục cùng chết với Tiêu Lân.

Không đầy má»™t hÆ¡i thở, Cuồng Kiếm Dư Hóa đã phát ra ba chiêu kiếm mà chiêu nào cÅ©ng Ä‘á»u là sát chiêu chí mạng.

Tiêu Lân vừa né tránh kiếm chiêu vừa nghĩ thầm :

- Mình vá»›i gã không thù không oán, chỉ giao kiếm thôi mà gã lại dùng toàn là sát chiêu cứ như mình là kẻ thù bất đội trá»i chung vá»›i y vậy.

Nhát kiếm thứ ba bá»— thẳng từ trên xuống như thể muốn chẻ đôi Tiêu Lân làm hai mảnh. Mặc dù dùng đến thức kiếm này, toàn bá»™ ba mươi sáu đại huyệt cá»§a Dư Hóa Ä‘á»u để hở ra tất cả, nhưng nếu Tiêu Lân công vào tá»­ huyệt gã thì cÅ©ng chịu chung cảnh ngá»™ như gã, cùng nhau bước xuống cõi a tỳ, bởi nhát kiếm tàn nhẫn vô tâm cá»§a y.

Tiêu Lân mím môi, thộp vội bàn yến tiệc của mình đưa ra đở lấy kiếm của hỠDư.

Chát !

Chiếc bàn bị chẻ làm hai mảnh như ngưá»i ta chẻ cá»§i.

Tiêu Lân tháo bộ vỠsau hai bộ.

Cuồng Kiếm Dư Hóa thét lên một tiếng nữa.

Sát !

Lần này y lao thẳng đến, đâm mũi kiếm vào yết hầu Tiêu Lân.

Chàng chỉ kịp lách đầu qua bên để lưỡi kiếm của đối phương đâm xước qua vai mình. Phàm trong tình huống như thế, Dư Hóa phải thu hồi kiếm lại để phòng bị đối phương phản kích nhưng hắn đã không làm như vậy mà thản nhiên, ghìm tấn trở kiếm ngang qua cổ chàng, bất kể đối phương có dụng sát chiêu phản kích hay không.

Một lần nữa Tiêu Lân phải nhỠđến Hành Tẩu Di Hình Bộ né tránh. Chàng lùi nhanh vỠphía Giang Hàn.

Cuồng Kiếm Dư Hóa công má»™t lúc mưá»i chiêu kiếm chí mạng nhưng tuyệt nhiên chẳng có chiêu kiếm nào khả dÄ© chạm đến ngưá»i Tiêu Lân, đôi thần nhãn cá»§a y bất giác đỠbừng.

Y rống lên một tiếng thật lớn.

Cùng vá»›i tiếng rống đó là cả má»™t màn ảnh kiếm trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp chụp đến ngưá»i chàng.

Tiêu Lân đảo bộ, điểm mũi giày thi triển Hành Tẩu Di Hình Bộ, lòn ra sau Giang Hàn.

Vô hình trung lối phản ứng của chàng khiến cho Minh chủ Giang Hàn trở thành cái mộc che chắn cho Tiêu Lân khi màn ảnh kiếm chợp tới.

Giang Hàn chẳng còn má»™t sá»± lá»±a chá»n nào, mà phải xuất thá»§ để cản phá kiếm chiêu cá»§a cuồng Kiếm Dư Hóa thay cho Tiêu Lân.

Hữu thá»§ cá»§a Giang Hàn vươn ra trông thật bình thưá»ng nhưng lại cá»±c kỳ chính xác, chính xác đến độ Tiêu Lân thị nhãn cÅ©ng không tin vào mắt mình.

Lão dùng hai ngón chỉ kẹp lấy lưỡi trưá»ng kiếm cá»§a Cuồng Kiếm Dư Hóa.

Một âm thanh khô khốc khi màn kiếm vụt tắt.

Cắc !

Lưỡi trưá»ng kiếm cá»§a Cuồng Kiếm Dư Hóa đã bị gãy làm đôi. Phần mÅ©i kiếm nằm gá»n trong hai ngón chỉ cá»§a võ lâm Minh chá»§ Giang Hàn, trong khi Cuồng Kiếm Dư Hóa thì cứ ngây mặt ra nhìn trông thật ngÆ¡ ngÆ¡ ngáo ngáo đến ná»±c cưá»i.

Giang Hàn lắc cổ tay.

MÅ©i kiếm trong hai ngón tay Giang Hàn cắt má»™t đưá»ng thẳng tắp, ghim vào há»— khẫu tay kiếm cá»§a Dư Hóa.

Phập !

Kiếm trong tay hỠdư rơi xuống đất.

Xoảng !

Cuồng Kiếm Dư Hóa sá»­ng sá». Y như kẻ ngÆ¡ ngÆ¡ ngáo ngáo nhìn xuống thanh kiếm gãy cá»§a mình rồi cưá»i má»™t mình, y vừa cưá»i vừa nói :

- Ngươi chết rồi ư ! Ngươi chết rồi ư ! Ta sẽ chôn nguoi ! Nguoi đừng bỠta mà đi ! Ta sẽ đi theo cùng với ngươi.

Y mặc nhiên để máu tuôn ra, mà cúi xuống ôm lấy thanh kiếm gãy vào lòng, rồi lầm lủi bước ra cửa.

Tiêu Lân cau mày há»i Giang Hàn :

- Minh chủ ! Dư tôn gía sao vậy ?

- Y là kẻ điên vì kiếm.

Chá» cho Cuồng Kiếm Dư Hóa rá»i hẳn khá»i đại sảnh, Minh chá»§ võ lâm Giang Hàn má»›i nhìn lại Tiêu Lân.

- Tiêu công tử quả là lợi hại.

Tiêu Lân ôm quyện xá :

- Tôn gía ! Vãn bối có lợi hại gì đâu nếu không có tôn gía ra tay trợ giúp thì Tiêu Lân chắc đã táng mạng bởi kiếm chiếu của Dư tôn gía rồi.

Giang Hàn vuốt râu nói :

- Công tá»­ buá»™c bổn tá»a phải ra tay mà không có sá»± lá»±a chá»n nào.

- Vãn bối chỉ biết tránh né thôi ! May mắn có tôn giá.

Giang Hàn cưá»i khẩy :

- Bộ pháp Tiêu công tử dụng để thi triển, né tránh những kiếm chiêu của Cuồng Kiếm Dư Hóa là bộ pháp gì vậy ?

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Không dấu gì tôn gía. Äó là bá»™ pháp Hành Tẩu Di Hình bá»™ do chính thân Khấu Äà Tá»­ bang chá»§ Cái Bang truyá»n thụ cho vãn bối.

- Thảo nào bộ pháp của công tử vừa linh hoạt vừa biến hóa hay như vậy. Công tử đúng là kỳ tài của võ lâm.

Lão bưng chén rượu nói tiếp :

- Có tận mắt má»›i nghiệm ra lá»i nói cá»§a giá»›i võ lâm không sai chút nào. Bổn tá»a phải uống vá»›i công tá»­ má»™t chén.

Tiêu Lân không khá»i lúng túng vì chiếc bàn đại yến cá»§a chàng chẳng còn nữa.

Giang Hàn nói :

- Bổn tá»a và công tá»­ cùng uống chung má»™t chén vậy.

- Äa tạ Minh chá»§.

Uống rượu xong, Giang Hàn nói :

- Bàn đại yến của Tiêu thiêu hiệp đã không còn. Ta và công tử ngồi chung một bàn vậy.

- Vãn bối chỉ sợ thất lễ với trưởng tôn.

- Bổn tá»a có nhã ý má»i công tá»­ mà.

Tiêu Lân khẽ gật đầu. Chàng ngồi xuống chung một bàn với Giang Hàn.

Giang Hàn nhìn Tịnh Nô từ tốn nói :

- Tịnh Nô ! Hẳn Tiêu công tử rất căng thẳng sau cuộc giảo chứng với Cuồng Kiếm Dư Hóa ! Ngươi hãy làm gì giúp công tử thư giãn.

Tịnh Nô ôm quyá»n nhÅ©n nhặn nói :

- Tịnh Nô tuân lệnh.

Nàng bước ra giữa gian đại đưá»ng chính sảnh, nhìn qua Tiêu Lân và Giang Hàn, Tịnh Nô bắt đầu múa. Những động tác cá»§a nàng thật uyển chuyển vá»›i những nét quyến rÅ© lạ thưá»ng. Mặc dù không có nhạc, không có hát nhưng Tịnh Nô vẫn múa được mà lại múa cá»±c kỳ đẹp.

Má»—i má»™t động tác uốn lượn cá»§a nàng vừa chính xác vừa tao nhã má»™t cách lạ thưá»ng. Nó tạo nên má»™t sức hút mà chẳng má»™t ngưá»i nào có thể lẫn tránh khi chiêm ngưỡng nàng múa.

Hết hồi 31.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»­i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bài
  #32  
Old 16-04-2008, 09:10 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 32
Hắc Y Quỷ Diện


- Tiêu Lân không ngỠGiang Hàn Minh chủ lại cho Tịnh Nô cô nương theo tại hạ.

Nàng nhá» nhẹ đáp lá»i chàng :

- Tịnh Nô chỉ là hạng nô nữ. Minh chá»§ bảo làm gì thì Tịnh Nô làm như vậy. Tịnh Nô chỉ sợ Tiêu công tá»­ không chuẩn y sá»± phán truyá»n cá»§a Minh chá»§ thì Tịnh Nô sẽ đắc tá»™i vá»›i ngưá»i.

Tiêu Lân nhướng mày :

- Nếu tại ha không nhận cô nương theo tại hạ thì do tại hạ chứ cô nương đâu có gì đắc tội với Minh chủ ?

Tịnh Nô nhìn chàng, nhún ngưá»i :

- Công tá»­ không nhận Tịnh Nô, xem như Tịnh Nô đã đắc tá»™i vá»›i Minh chá»§ rồi. Bởi Tịnh Nô không được công tá»­ nhận tất có Ä‘iá»u gì đó thất trách khinh ngưá»i má»›i từ chối.

Tiêu Lân mỉm cưá»i :

- May mắn tại hạ lại nhận Tịnh Nô đi cùng.

Tiêu Lân dừng bước. Chàng nhìn sang Tịnh Nô :

- Tịnh Nô cô nương ! Kể từ bây giá» Tịnh Nô cô nương không còn là nô nữ cá»§a Tiêu Lân đâu nhé ? Hãy gá»i tại hạ là Tiêu huynh hay Tiêu đại ca được rồi.

Nàng nhỠnhẹ nói :

- Tịnh Nô không dám.

- Sao lại không dám ?

- Phận nô nữ phải giữ phận nô nữ.

Tiêu Lân khoát tay :

- Tại hạ đâu muốn làm chá»§ nhân cá»§a Tịnh Nô ! Mà chỉ muốn xem Tịnh Nô như ngưá»i trong nhà mà thôi. Nếu Tịnh Nô không dám tiếp nhận ý cá»§a Tiêu Lân, sợ rằng giữa tại hạ và cô nương sẽ có khoảng cách. Chúng ta khó Ä‘i chung trên má»™t con đưá»ng.

Tịnh Nô nhăn mặt nói :

- Công tá»­ đã cho phép, Tịnh Nô không dám cãi lá»i.

- Nàng không dám cãi lá»i mà còn gá»i Tiêu Lân là công tá»­ vá»›i chẳng công tá»­. Hãy gá»i ta là Tiêu huynh hay Tiêu đại ca được rồi.

Äóa hoa hàm tiếu xinh xắn hiện trên hai cánh môi nàng. Tịnh Nô nhu mì nói :

- Tiêu đại ca.

Tiêu Lân phá lên cưá»i :

- Có thế chứ. Nàng biết vì sao ta nhận nàng đi cùng không ?

- Vì sao ?

- Bởi vì Tiêu huynh thấy muội rất lịch lãm và đoan thục đấy.

- Tiêu đại ca quá khen Tịnh Nô khiến Tịnh Nô hổ thẹn.

Nàng bẽn lẽn nhìn xuống mũi hài mình.

Hai ngưá»i đến Hàm Äan thì trá»i cÅ©ng xế bóng. Tiêu Lân dừng chân trước má»™t khách Ä‘iếm. Chàng quay sang nói vối nàng :

- Tịnh Nô ! Ta và muội vào khách điếm này nghỉ ngơi ! Mai chúng ta hãy đến Truong Phong tiêu cục.

- Dạ.

Vẻ nhu mì của nàng khiến Tiêu Lân cũng thấy hoan hỉ vô cùng. Chàng và Tịnh Nô vừa dợm bước vào khách điếm thì bất thình lình Triệu Hỷ xuất hiện. Nàng bước tới trước mặt Tiêu Lân.

- Hay thật !

Tiêu Lân nhìn Triệu Hỷ :

- Muốn gì nữa đây ?

Triệu Há»· lưá»m Tịnh Nô.

Chạm vào ánh mắt của Triệu Hỷ, Tịnh Nô cúi mặt nhìn xuống mũi hài như không dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Hỷ.

Hành động nhún nhưá»ng cá»§a Tịnh Nô khiến cho Tiêu Lân không khá»i thương cảm.

Triệu Hỷ nhìn lại Tiêu Lân :

- Tiêu công tá»­ đúng là gã bại hoại nhất trên Ä‘á»i này.

Vừa gặp đã bị Triệu Hỷ phán cho một câu là kẻ bại hoại, Tiêu Lân tròn mắt nhìn nàng.

- Ơ kìa ! Triệu tiểu thư sao lại nói ra câu đó được nhỉ. Tiêu Lân có bại hoại với tiểu thư hồi nào đâu mà cứ khăng khăng hễ gặp là gắn cho bổn thiếu gia hai tiếng bại hoại.

Triệu Há»· gắt gá»ng nói :

- Ngươi không bại hoại là gì.

- Bại hoại chỗ nào đâu ?

Tiêu Lân hừ nhạt một tiếng :

- Nếu nàng đã nói bổn thiếu gia là kẻ bại hoại thì nói cho ra nhẽ nhé. Nếu không nói rõ, bổn sư gia lại trét đậu hũ vào mặt nàng đó.

Sắc diện Triệu Hỷ đỠbừng. Nàng chỉ tay vào khách điếm :

- Phải ngươi và ả nô nữ này định vào khách điếm kia phải không ?

Tiêu Lân gật đầu :

- Äúng rồi. Vào khách Ä‘iếm có gì lạ không mà Triệu tiểu thư lại nói ngưá»i ta là kẻ bại hoại. Nói năng phải giữ lá»i, kẻo thụt lưỡi vào trong đó.

Triệu Hỷ hừ nhạt rồi nói :

- Thế mà không tự nhận mình là kẻ bại hoại nữa. Ngươi và ả nha đầu Tịnh Nô này vào khách điếm làm gì ?

Tiêu Lân tròn mắt nhìn nàng :

- Ơ Làm gì thì bổn thiếu gia biết. Có gì phải trình tấu với Triệu tiểu thư ? Bộ Triệu tiểu thư nghĩ mình là ái nữ khâm sai Triệu Uẩn rồi thì buộc ai làm gì cũng phải báo sao. Với bổn thiếu gia chuyện đó không có đâu.

Tiêu Lân nhìn lại Tịnh Nô.

- Muội ! Chúng ta đi thôi.

Triệu Hỷ thét lên :

- Ta cấm ngươi đi.

Tiêu Lân nheo mày nhìn nàng :

- Hê... Triệu tiểu thư lấy quyá»n gì mà cấm nhỉ ! Nếu bổn thiếu gia không cấm thì thôi chứ Triệu Há»· thì sao cấm được Tiêu Lân. Dù sao thì bổn thiếu gia cÅ©ng là bổn sư gia cá»§a Triệu Há»· mà.

Chúng nhìn lại Tịnh Nô.

- Chúng ta đi.

Triệu Há»· bước ngang chặn đưá»ng :

- Tiêu Lân. Trước khi ngươi đi hãy nghe ta nói nè.

- Nói đi !

- Ngươi vừa má»›i gặp Tịnh Nô chưa được bao nhiêu lâu, lại dẫn Tịnh Nô đến Hàm Äan vào khách Ä‘iếm ! Ngươi không là kẻ bại hoại thì là gì.

- Có thế mà cÅ©ng nói bổn thiếu gia là kẻ bại hoại. Nhưng mà coi bá»™ Triệu tiểu thư theo dõi bổn thiếu gia dữ ha. Chắc nàng sợ bổn thiếu gia hại Ä‘á»i Tịnh Nô chứ gì ?

Triệu Hỷ lắc đầu :

- Ừ ! Triệu cô nương sợ đó.

Tiêu Lân mỉm cưá»i nhìn lại Tịnh Nô :

- Chẳng biết muá»™i gieo tình cảm cho Triệu cô nương từ lúc nào mà xem ra Triệu cô nương lo lắng cho muá»™i ghê. Nghe Triệu cô nương nói, Tịnh Nô có sợ Tiêu huynh là kẻ bại hoại làm hại Ä‘á»i muá»™i không ?

Tinh Nô lắc đầu :

- Không.

Tiêu Lân nhìn lại Triệu Hỷ :

- Triệu tiểu thư nghe Tịnh Nô nói chưa ? Tịnh Nô đi chung với Tiêu Lân thế mà không sợ. Tiểu thư sợ cái gì chứ.

Tiêu Lân vỗ vai Triệu Hỷ.

- Äừng sợ nữa nhé.

Chàng nói rồi nhìn lại Tịnh Nô.

- Tịnh Nô ! Chúng ta đi thôi :

Triệu Há»· giang tay chặn đưá»ng.

- Bổn cô nương không cho hai ngưá»i vào khách Ä‘iếm.

Tiêu Lân tròn mắt nhìn Triệu Hỷ.

- Ơ kìa...

Sắc diện Triệu Hỷ đỠbừng. Nàng miễn cưỡng :

- Bổn cô nương biết hai ngưá»i sẽ làm gì trong khách Ä‘iếm mà.

Tiêu Lân cau mày.

- Hê... Chuyện gì thì cÅ©ng là chuyện cá»§a ngưá»i ta có liên can gì đến nàng đâu mà cứ giang tay chặn đưá»ng ?

Triệu Há»· nhìn chàng, gắt gá»ng nói :

- Triệu Hỷ. Triệu Hỷ muốn giữ danh tiết cho...

- Cho Tịnh Nô ! Thế thì bổn thiếu gia làm gì đâu mà nàng phải giữ chứ ?

Triệu Hỷ lắc đầu :

- Không phải cho Tịnh Nô, mà cho huynh đó.

Tiêu Lân chỉ vào ngực mình :

- Cho ta à. Nghĩa là sao ?

Triệu Há»· gắt giá»ng nói :

- Tiêu huynh dù sao cÅ©ng là sư gia cá»§a Triệu Há»· ! Nếu ngưá»i Ä‘i cùng vá»›i Tịnh Nô vào trong khách Ä‘iếm, hóa ra Triệu Há»· có má»™t gã sư gia như vậy sao ! Thiên hạ sẽ đàm tiếu ! Triệu Há»· còn mặt mÅ©i nào nữa.

Tiêu Lân mỉm cưá»i :

- À ! Hóa ra là vậy. Nếu thiên hạ đàm tiếu thì nàng cứ đính chính với thiên hạ, sư gia của nàng là kẻ quang minh chính đại chứ không phải là kẻ bại hoại.

Tiêu Lân ve cằm nhìn Triệu Hỷ nói tiếp :

- Không chừng thiên hạ chưa đàm tiếu mà sư gia cá»§a tiểu thư đã mất danh tiết bởi ngôn phong cá»§a tiểu thư rồi. Gặp ngưá»i ta ở đâu cÅ©ng nói ngưá»i ta là kẻ bại hoại. Thế mà nói giữ danh tiết cho ngưá»i ta.

Chân diện Triệu Hỷ đỠbừng như than hồng.

Tiêu Lân khoát tay :

- Äừng có đỠmặt nữa, khó nhìn lắm. Nếu như muốn biết Trịnh Nô và Tiêu Lân vào khách Ä‘iếm làm gì cứ theo ta và Tịnh Nô, nhưng trước khi Ä‘i cùng. Ta nói cho nàng biết, Tịnh Nô bây giỠđã là xá muá»™i cá»§a bổn thiếu gia ! Chứ không còn là nô nữ như nàng tưởng tượng đâu nhé. Do đó, muốn nói gì thì cÅ©ng lá»±a lá»i mà nói.

Triệu Hỷ nhìn Tiêu Lân rồi liếc trộm Tịnh Nô.

Tịnh Nô vẫn cứ cúi mặt nhìn xuống mÅ©i hài trông thật thu hòa và ẩn nhẫn chấp nhận tất cả má»i sá»± việc đổ lên đầu mình.

Tiêu Lân há»i Triệu Há»·.

- Nàng nghe ta nói chứ ?

Triệu Hỷ miễn cưỡng gật đầu :

- Nghe !

- Thế thì được. Äừng có Ä‘á»ng đảnh nữa.

Nói rồi Tiêu Lân cùng với Tịnh Nô và Triệu Hỷ bước vào khách điếm.

Gã điếm chủ hối hả bước ra :

- Khách quan cần chi à ?

- Không cần thì bước vào đây làm gì.

Tiêu Lân vừa nói vừa gỉa lả cưá»i. Chàng nhìn gã Ä‘iếm chá»§ nói tiếp :

- Hai phòng, cùng một bữa ăn ngon với vò rượu bốn cân.

Gã quán chủ bối rối nói :

- Công tá»­ ! Ở đây chỉ còn có má»™t phòng duy nhất. Tất cả những phòng khác Ä‘á»u đã có ngưá»i thuê cả rồi.

Tiêu Lân nhìn lại Triệu Hỷ :

- Chỉ còn một phòng duy nhất thôi. Nếu như Triệu Hỷ tiểu thư thấy bất tiện thì cứ tìm khách điếm khác cho mình. Còn như không thấy bất tiện thì vào ngủ cùng với bổn thiếu gia và Tịnh Nô.

Triệu Hỷ lúng túng nói với gã điếm chủ :

- Äiếm chá»§ ! Khách Ä‘iếm này không còn phòng nữa à ?

Gã Ä‘iếm chá»§ ôm quyá»n xá, nói :

- Thưa tiểu thư, ở đây chỉ còn một phòng duy nhất khô ng có phòng thứ hai ạ.

Tiêu Lân chen vào :

- ÄÆ°á»£c rồi ! Hãy dẫn thiếu gia lên phòng. Ai muốn ở trong phòng thì cứ ở. Còn như ai ngại thì cứ ra ngoài mà ngá»§. Chẳng có gì là lá»›n lao hết.

Gã điếm chủ khẽ gật đầu nói.

- Má»i thiếu gia.

Gã dẫn ba ngưá»i theo lối hành lang đến má»™t gian biệt phòng nằm tận cuối hành lang. Trong gian biệt phòng chỉ có má»™t chiếc tràng ká»· chỉ đủ hai ngưá»i nằm. Vật dụng trong biệt phòng cÅ©ng chẳng có gì cả.

Dẫn ba ngưá»i vào biệt phòng rồi, gã Ä‘iếm chá»§ quay bước thì Triệu Há»· gá»i lại :

- Äiếm chá»§ . Thế này mà gá»i là phòng hả ! Lão nhìn xem, chẳng có gì cả. Phòng như thế này làm sao mà ngá»§ được.

Gã Ä‘iếm chá»§ toan mở miệng đáp lá»i nàng thì Tiêu Lân khoát tay :

- Äiếm chá»§ ! ÄÆ°á»£c rồi, được rồi !

- Ngá»§ đâu cÅ©ng được mà tại hạ còn ngá»§ trong miếu hoang nữa. Thậm chí trước đây còn ngá»§ trong thảo xá chẳng có lấy má»™t tấm chăn. Thế này là tốt lắm rồi. Äiếm chá»§ hãy Ä‘em thức ăn và rượu cho tại hạ. Nhá»› thức ăn phải còn nóng đó

- Dạ ! Tiểu nhân làm ngay.

Gã Ä‘iếm chá»§ bước trở ra khá»i thư phòng, Tiêu Lân bước đến tràng ká»· nằm duá»—i dài, gác tay lên trán.

Triệu Hỷ đứng nhìn chàng.

Tịnh Nô thì cúi mặt nhìn xuống mũi hài trông thật ẩn nhẫn như một nô nữ chỠnghe sai khiến của chủ nhân.

Triệu Hỷ nói :

- Tiêu Lân. Huynh không thấy trong biệt phòng này chỉ có mỗi một cái tràng kỷ để nằm ư ! Huynh lại dành hết.

Tiêu Lân nhìn lại nàng mỉm cưá»i nói :

- Biết rồi. Trong biệt phòng này chỉ có mỗi một tràng kỷ, những không thiếu chỗ nằm.

Chàng chỉ xuống sàn gạch.

- Ai không muốn nằm trên tràng ká»· thì cứ nằm dưới sàn gạch. Còn ai muốn nằm trên tràng ká»· thì đến đây nằm chung vá»›i bổn thiếu gia. Còn đủ chá»— mà, chỉ hÆ¡i chật má»™t chút nếu ba ngưá»i nằm chung.

- Ngươi...

Triệu Hỷ tròn mắt.

- Hê... Tiểu thư đừng nói bổn thiếu gia là kẻ bại hoại đó. Bổn thiếu gia đâu ép tiểu thư phải nằm chung đâu ! Cứ nằm dưới sàn gạch.

Triệu Há»· gắt giá»ng nói :

- Tiêu huynh ác lắm.

- Äúng là miệng con nhà quan có gang có thép. Nói ra những lá»i độc địa không ai sánh bằng. Hết là kẻ bại hoại thì là kẻ ác. Thế mà cứ lẽo đẽo theo ngưá»i ta.

Chàng nhìn Tịnh Nô nói :

- Tịnh Nô muội có muốn nằm nghỉ ngơi một chút không ?

Tịnh Nô nhìn chàng lắc đầu nhìn nhẹ nói :

- Tiêu huynh ! Tịnh Nô đứng hầu được rồi.

- Ai. Mà để cho muá»™i đứng. Thôi được rồi, ta nhưá»ng lại chá»— nằm cho Triệu tiểu thư và muá»™i đó.

Tiêu Lân ngồi lên bước đến bàn.

Cùng lúc gã Ä‘iếm chá»§ bưng mâm thức ăn vào biệt phòng. Y dá»n mâm thức ăn và vò rượu bốn cân lên bàn rồi nói :

- Thiếu gia có cần gì xin cứ sai tiểu nhân.

- Bấy nhiêu đây đủ rồi, tại hạ không cần gì đâu.

Vừa nói Tiêu Lân vừa lấy một nén vàng nhét vào tay gã.

- Äiếm chá»§ cứ giữ lấy ?

- Äa tạ thiếu gia ! Äa tạ thiếu gia.

Gã Ä‘iếm chá»§ rá»i khá»i biệt phòng, Tiêu Lân má»›i nhìn Tịnh Nô và Triệu Há»· :

- Sao ! Hai muội không thấy đói à ?

Triệu Hỷ nhìn sang Tịnh Nô.

Tịnh Nô nhỠnhẹ nói :

- Tiêu huynh và Triệu tiểu thư dùng trước. Tịnh Nô sẽ dùng sau.

Tiêu Lân cau mày.

- Có chuyện đó nữa à ? Ä‚n thì ăn chung, uống thì uống chung, thậm chí ngá»§ cÅ©ng có thể ngá»§ chung. Chẳng ai hÆ¡n ai hết, ai cảm thấy mình lá ngá»c cành vàng, trâm anh thế phiệt thì cứ tìm chá»— ăn riêng, ngá»§ riêng. Còn vá»›i huynh thì ai cÅ©ng ngang hàng vá»›i nhau tất tần tật. Chẳng ai là chá»§, cÅ©ng chẳng ai là nô tỳ, nô nữ cái con khỉ gì cả.

Triệu Há»· lưá»m Tiêu Lân rồi bước đến bàn.

Tiêu Lân nói với Tịnh Nô :

- Muội nghe ta nói không ?

Äến lúc này Tịnh Nô má»›i dám ngồi xuống bàn chung vá»›i Tiêu Lân và Triệu Há»·.

Tiêu Lân rót rượu ra chén rồi há»i Tịnh Nô và Triệu Há»· :

- Hai ngưá»i biết uống rượu không ?

Triệu Hỷ lắc đầu.

Tịnh Nô nhìn chàng. Nàng nhỠnhẹ nói :

- Nếu Tiêu đại ca muốn muội uống thì muội sẽ uống.

Tiêu Lân nhướng mày nhìn nàng :

- Hê... Tịnh Nô sao lại nói vậy. Uống rượu thì thích uống cứ uống, cớ gì phải lệ thuộc vào huynh.

Chàng nói rồi dốc chén rượu uống

cạn.

Triệu Há»· chỉ ăn vá»n vẹn má»™t chén canh rồi nói :

- Triệu Hỷ không ăn nữa.

Tiêu Lân chỉ tràng kỷ.

- Cứ đi mà nghỉ.

Nàng lưá»m Tiêu Lân rồi đứng lên bước đến tràng ká»·.

Tịnh Nô bưng bầu rượu rót ra chén của Tiêu Lân, nhưng chàng cản lại.

- Tịnh Nô ! Không cần muội phải rót rượu cho huynh đâu ! Cứ tự nhiên ! Huynh tự rót rượu và tự uống được mà.

Chàng mỉm cưá»i :

- Tịnh Nô nghỉ đi ! Ngày mai chúng ta đến Trương Phong tiêu cục.

Tịnh Nô đứng lên bước đến bên tràng ká»· đứng như má»™t ngưá»i hầu.

Triệu Hỷ nhìn nàng :

- Cô định nằm chung với ta à ?

Nghe Triệu Hỷ nói, Tiêu Lân bưng chén rượu nhìn lại Triệu Hỷ với ánh mắt bất nhẫn. Chàng cau mày nói :

- Triệu tiểu thư định chiếm cả cái tràng kỷ cho riêng mình ?

Triệu Há»· nghe chàng nói không khá»i lúng túng.

Tịnh Nô vá»™i lên tiếng đỡ lá»i cho Triệu Há»· :

- Tiêu huynh ! Muá»™i đứng đây chá» huynh dùng xong bá»­a, thu dá»n rồi má»›i nghỉ.

- Tiêu Lân đâu cần muội phải hầu hạ. Ta tự lo được cho mình. Muội đi nghỉ đi.

- Muội chưa nghỉ.

- Nếu vậy đến đây ngồi đối ẩm với huynh.

Chàng vừa nói dứt lá»i thì Triệu Há»· đứng lên :

- Bổn cô nương nhưá»ng tràng ká»· cho nàng đó.

Tiêu Lân mỉm cưá»i.

Triệu Há»· lưá»m Tiêu Lân rồi Ä‘i thẳng đến mở cá»­a ước ra ngoài. Nụ cưá»i mỉm cá»§a Tiêu Lân vẫn còn Ä‘á»ng trong tâm tưởng nàng, nhưng nó không tạo ra cảm xúc nào ngoại trừ má»™t ná»—i buồn vu vÆ¡ xâm chiếm nàng.

Ãng theo ná»—i buồn vu vÆ¡ mà Triệu Há»· không lý giải được, ra sau khách Ä‘iếm bước vào hoa viên. Khuôn viên phía sau khách Ä‘iếm không rá»™ng lắm, nhưng lại được trang hoàng bằng những hòn gỉa sÆ¡n, kết tạo thành má»™t khung cảnh như ngưá»i ta bước vào trận pháp kỳ ảo.

Triệu Há»· đứng trước má»™t hòn gỉa sÆ¡n có dòng chữ, Uyên Ương SÆ¡n. Nàng nhẩm Ä‘á»c dòng chữ đó mà suy ngẫm rồi quan sát hòn gỉa sÆ¡n. Hòn gỉa sÆ¡n này nếu nhìn kỹ nó có dáng dấp như má»™t đôi nam nữ Ä‘ang thầm thì tá» tình vá»›i nhau.

Càng ngắm nhìn hòn gỉa sơn, Uyên Ương, Triệu Hỷ càng thấy nó toát ra ẩn ý vốn đã được khắc chạm thành chữ ngay dưới chân đế. Bất giác nàng liên tưởng đến Tiêu Lân. Một sự liên tưởng mà nàng không thể nào làm chủ được.

Sự liên tưởng mơ hồ đó khiến nàng bâng quơ hình dung Tiêu Lân chính là hình dáng của nam nhân trên hòn đá gía sơn, còn nữ nhân thì lại là Tịnh Nô.

Triệu Hỷ bặm môi nhẩm nói.

- HỠkhông thể như vậy được.

Nàng thốt ra câu nói đó rồi nhìn phiến đá mang dáng dấp nữ nhân nói tiếp :

- Nếu không phải Tịnh Nô thì là ai ?

Triệu Há»· thốt ra câu nói đó thì cảm nhận đôi lưỡng quyá»n cá»§a mình á»­ng hồng và hầm hập nóng. Cảm giác đó đúng là cảm giác thẹn thùng cá»§a nhi nữ mà Triệu Há»· không làm chá»§ được. CÅ©ng chính cảm giác đó khiến nàng chăm chăm nhìn vào hòn gỉa sÆ¡n như bị nó cuốn lấy tất cả thần lẫn thức.

Triệu Hỷ lầm bầm nói :

- Y có đáng như vậy không ? Không ! Y không đáng như mình tưởng tượng ra. Y đã làm nhục mình, còn trét đậu hÅ© lên mặt mình nữa. Lại còn xem thưá»ng mình hÆ¡n Tịnh Nô.

Nàng lắc đầu nói tiếp :

- Tiêu Lân không đáng để cho mình nghĩ đến. Và nàng bỠlửng câu nói giữa chừng mà định nhãn nhìn vào phiến đá hình nam nhân.

Triệu Há»· lưá»m mắt. Nàng chỉ tay vào phiến đá :

- Tiêu Lân ! Ngươi đáng chết lắm nè. Ngươi là một kẻ bại hoại và bỉ ổi nhất trên thế gian này. Ngươi chẳng đáng để cho Triệu tiểu thư nghĩ đến ngươi đâu. Triệu Hỷ tiểu thư ghét ngươi lắm. Ngươi biết không.

Nàng hít một luồng chân khí thật sâu rồi nói tiếp :

- Ta cấm ngươi không được để mắt đến Tịnh Nô. Nếu ngươi để mắt đến Tịnh Nô, Triệu Hỷ tiểu thư sẽ hận ngươi.

Nàng dậm chân, thở hắt ra rồi nói :

- Tiêu Lân ! Triệu Hỷ tiểu thư không muốn nhắc đến ngươi, sao ngươi cứ buộc ta phải nghĩ đến ngươi hoài vậy.

Nàng lắc đầu :

- Triệu Hỷ không muốn nghĩ tới ngươi đâu. Ta ghét ngươi mà ? Ta thù ngươi mà.

Một tiếng động nhỠsau lưng nàng.

Triệu Hỷ không quay lại mà gắt :

- Tiêu Lân ! Ngươi ra đây tìm Triệu tiểu thư làm gì ? Ngươi biết ta hận ngươi chứ. Ta ghét ngươi lắm nhưng sao ta cứ phải nghÄ© đến ngươi hoài. Con ngưá»i cá»§a ngươi ta không thèm nghÄ© tá»›i đâu.

Triệu Há»· nói rồi nhưng không nghe tiếng Tiêu Lân đáp lá»i mình. Nàng gắt giá»ng nói :

- Tiêu Lân, sao ngươi không trả lá»i Triệu tiểu thư cá»§a ngươi ? Ngươi nói Ä‘i chứ. Ngươi câm à ?

Mặc dù nàng đã thốt ra những lá»i Ä‘ay nghiến đó nhưng vẫn không nghe tiếng cá»§a Tiêu Lân. Triệu Há»· cau mày gằn giá»ng nói :

- Ngươi không nói chuyện với Triệu Hỷ, Triệu Hỷ cũng không thèm nói chuyện với ngươi.

Mặc dù nói như thế nhưng Triệu Há»· vẫn quay mặt nhìn lại. Nàng sững sá», trố mắt nhìn.

Lá»t vào đôi thu nhãn cá»§a nàng, không phải là Tiêu Lân mà là má»™t ngưá»i vận hắc y, có lá»›p kim tuyến lấp lánh trên ngưá»i, còn chân diện thì được che bằng má»™t chiếc mặt nạ vàng vá»›i hình tượng cá»§a quá»· dạ xoa.

Sắc diện Triệu Hỷ nhợt nhạt cùng với sự hoảng sợ xâm chiếm toàn bộ tâm tưởng nàng. Triệu Hỷ lắp bắp nói :

- Ngươi là ai ? Ngươi định hù dá»a Triệu tiểu thư à ?

Hắc y nhân đội mặt quỷ dạ xoa cất tiếng eo éo :

- Bổn sứ đến giết nàng.

Triệu Há»· nghe giá»ng nói eo éo này mà giật thót ruá»™t, tim đập như trống trận. Nàng nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong ngá»±c mình. Quá»· nhân chỉ má»›i thốt má»—i má»™t câu giết nàng thôi, nhưng chất giá»ng cá»§a y đã khiến cho Triệu Há»· hồn siêu phách lạc.

Triệu Hỷ ngập ngừng nói :

- Triệu tiểu thư và ngươi đâu có thù oán gì, sao ngươi lại muốn giết ta ?

- Hãy chấp nhận cái chết khi tự nàng tìm đến cái chết.

Giá»ng nói eo éo cá»§a quá»· nhân càng khiến cho Triệu Há»· hốt hoảng hÆ¡n.

Nàng chưa kịp suy nghÄ© ra cách ứng phó thế nào thì quá»· nhân lắc vai, bằng má»™t thứ bá»™ pháp cá»±c kỳ hư ảo lướt đến Triệu Há»·. Triệu Há»· lúng túng miá»…n cưỡng vung ngá»c chưởng đánh quá»· nhân.

Quá»· nhân chẳng má»™t chút e dè ngá»c chưởng cá»§a Triệu Há»·, mà chỉ giÅ© tay má»™t cái. Hai đạo khí chưởng ôn nhu cá»§a Triệu Há»· tan biến ngay vào hư vô.

Quỷ nhân hơi đảo bộ, vô tình đạp vào hòn gỉa sơn, Uyên ương, ngã ngữa vào giữa cái hồ hình bán nguyệt.

Quá»· nhân cÅ©ng lắc tay. Ngá»n liá»…u Ä‘ao tợ ánh tinh sa cắt má»™t đưá»ng thẳng tắp đến yết hầu Triệu Há»· khi nàng còn Ä‘ang lóp ngóp chá»±c ngồi lên. Thấy ánh chá»›p bạc lướt đến mình nhanh không thể tưởng, Triệu Há»· chỉ còn nghÄ© đến bóng sắc tá»­ thần.

Nàng thét lên :

- Tiêu huynh.

Cạch !

Sau âm thanh khô khốc đó, chiếc ám tiá»…n chuyển hướng bổ vào hòn gỉa sÆ¡n. Ngá»n liá»…u Ä‘ao mặc dù rất má»ng manh nhưng vẫn ghim vào đá như ghim vào đất sét.

Tiêu Lân lướt đến đứng án ngữ trước mặt Triệu Hỷ. Chàng nhìn Hắc y quỷ diện.

- Các hạ sao lại muốn giết má»™t vị tiểu thư chân yếu tay má»m vậy ? Cho dù Triệu Há»· có Ä‘á»ng đảnh, khiến cho các hạ không vừa ý cÅ©ng không nên lấy mạng ngưá»i ta. Giết ngưá»i đâu phải là chuyện nhá».

Hắc y quá»· diện không nói tiếng nào. Y hÆ¡i xoay ngưá»i. Ngay lập tức ba ngá»n liá»…u Ä‘ao kết thành hình chữ phẫm công thẳng đến Tiêu Lân.

Những ngá»n liá»…u Ä‘ao xé gió tạo ra những âm thanh nghe buốt cả cá»™t sống.

Tiêu Lân buá»™c phải dụng đến tuyệt há»c Hấp Tinh Äại Tà Công. Hai luồng ảo khí cắt ra cuốn lấy ba ngá»n liá»…u Ä‘ao. Hai đạo ảo khí Hấp Tinh Äại Tà Công làm dịch chuyển ba ngá»n liá»…u Ä‘ao ghim xuống đất.

Tiêu Lân toan phát động chiêu công tập kích đối phương thì bất thình lình ba tiếng nổ phát ra từ ba ngá»n liá»…u Ä‘ao.

Ầm ! Ầm ! Ầm !

Chẳng có lá»±c kình nào kèm theo ba tiếng đó nhưng lại là khói mù mịt chẳng còn nhìn thấy gì cả. Mặc dù không có lá»±c kình uy hiếp nhưng Tiêu Lân cÅ©ng không dám xem thưá»ng. Chàng trụ thân vận khí phòng bị chá» sá»± biến. Khi làn khói tan thì Tiêu Lân chẳng còn thấy Hắc y nhân quá»· diện đâu nữa.

Chàng thở phào một tiếng nghĩ thầm :

- Thì ra ba ngá»n liá»…u Ä‘ao kia là cách y dụng để thoát, gã này cÅ©ng nhanh chân thật.

Quay lại Triệu Hỷ, Tiêu Lân nói :

- Triệu tiểu thư có sao không ?

Triệu Hỷ làu bàu nói :

- Thấy ngưá»i ta vậy rồi còn há»i có sao không ?

Tiêu Lân chấp tay sau lưng nhìn nàng :

- Trá»i nóng ná»±c tiểu thư tắm má»™t chút cùng không sao.

Tiêu Lân nói rồi quay bước.

Triệu Hỷ nói :

- Tiêu Lân ! Ngươi bỠđi à ?

- Tiểu thư muốn Tiêu Lân đứng lại đây làm gì. Äừng quên trong mắt tiểu thư bốn thiếu gia là kẻ bại hoại, bỉ ổi nhé. Äứng lại đây thấy tiểu thư trong tình trạng ướt như chuá»™t, trang phục dán vào ngưá»i, không chừng cái thói bại hoại cá»§a bổn thiếu gia lại trá»—i lên.

Nói rồi Tiêu Lân thả bước đi.

Triệu Hỷ nói theo :

- Tiêu Lân chỠTriệu Hỷ với.

- Tại hạ không biết chá» trang lá ngá»c cánh vàng nào đâu. Có chân thì ráng mà Ä‘i. Bước ra đây được thì quay trở vào được.

- Ngươi không sợ Hắc y quỷ diện đến giết Triệu Hỷ sao ?

- Hắc y quá»· diện đã đào thoát rồi, không đến nữa đâu. Nếu y mò đến cÅ©ng phải chá» má»™t thá»i gian nữa. Triệu tiểu thư tắm nhanh lên rồi vào trong kẻo Hắc y quỉ diện đến lần thứ hai, lần này Tiêu Lân mặc kệ y muốn làm gì thì làm đó.

Chàng vừa thốt dứt câu thì nghe Triệu Hỷ thét lên :

- á»i !

Triệu Hỷ ngã nhào xuống đất.

Tiêu Lân quay lại nhìn nàng :

- Sao vậy ?

Triệu Hỷ bặm môi nhăn mặt rồi nói :

- Tiêu sư gia ! Triệu Hỷ bị trật chân rồi nè.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Äúng là lá ngá»c cành vàng lúc nào cÅ©ng đóng Ä‘a, Ä‘á»ng đảnh. Cổ nhân nói không sai, kẻ hàn vi đổ ruá»™t cÅ©ng chẳng thấy gì, còn đại tiểu thư chỉ trật chân má»™t chút đã la oai oái rồi.

Mặc dù nói vậy, Tiêu Lân vẫn quay lại bên Triệu Hỷ.

Triệu Hỷ nhìn chàng :

- Sao Tiêu huynh ác với Triệu Hỷ vậy ?

- Lại nói sàm nói bậy ! Nếu như bổn thiếu gia ác vá»›i nàng thì đã không ra tay giữ lấy cái mạng cá»§a nàng. Äừng nói càn nữa.

Triệu Hỷ chớp mắt, lệ rịn ra khóe :

- Huynh đỡ muội lên ! Muội đứng không được.

- Câu nói này nghe được, biết ngoan ngoãn là tốt. ÄÆ°a tay đây.

Tiêu Lân vừa nói vừa chìa tay tới.

Triệu Hỷ nhăn mặt :

- Tiêu huynh ! Muội đứng lên không được.

- Thế nàng muốn ta phải ẵm nàng lên à ?

Triệu Hỷ gật đầu.

Tiêu Lân cưá»i khảy :

- Bổn thiếu gia đến khổ vì nàng. Äừng nghÄ© ta ẵm nàng thì biến thành kẻ bại hoài đấy nhé.

Nói rồi Tiêu Lân cúi xuống bế xốc Triệu Hỷ lên.

Nàng vòng tay ôm qua cổ chàng.

Sắc diện Triệu Hỷ đỠbừng với những nét thẹn thùng của nhi nữ.

Nàng lí nhí nói :

- Sao Tiêu huynh lại cứu Triệu Hỷ ?

Tiêu Lân vừa sải bước quay vào khách điếm vừa nói :

- Hê... Äừng có nghÄ© bổn thiếu gia gỉơ thói anh hùng cứu mỹ nhân nhé. Triệu Há»· không thể gá»i là mỹ nhân đâu.

Nàng đỠmặt.

- Vậy sao huynh cứu muội ?

- Ta không muốn nàng chết rồi khiến Khâm sai đại nhân lại hiểu nhầm bổn thiểu gia, hiểu chưa ? Còn thắc mắc gì nữa không ?

Chân diện Triệu Hỷ sa sầm xuống Nàng ngượng ngùng nói :

- Lần sau có xảy ra chuyện gì thì huynh đừng cứu muội.

Nói rồi nàng quay mặt chỗ khác không nhìn Tiêu Lân.

Tiêu Lân mỉm cưá»i nghÄ© thầm :

- Tiểu thư con nhà đại gia thế phiệt đúng là Ä‘á»ng đảnh thật.

Ẵm Triệu Hỷ quay vào thư phòng.

Tịnh Nô đang đứng bên cửa số vội vã chạy tới.

- Tiêu huynh ! Tiểu thư ?

Tiêu Lân nói :

- Bị ngưá»i ta hành thích nhưng chỉ bị trật chân thôi, không sao cả đâu. Phải chi Triệu tiểu thư bị trật cái lưỡi thì hay hÆ¡n trật cái chân.

Chàng ẵm Triệu Hỷ đến tràng kỷ rồi thảy nàng xuống.

Tiêu Hỷ thốt lên :

- Úi da ! Huynh đối xử với Triệu Hỷ như vậy đó.

- Äừng nói nữa, kẻo Hắc y quá»· diện quay vào cắt lưỡi nàng đó.

Tinh Nô bước lại bên tràng kỷ :

- Tiểu thư Ä‘au ở đâu ? Äể Tịnh Nô xoa nắn cho tiểu thư ! Sẽ êm lại ngay thôi.

Tịnh Nô nhìn trang phục của Triệu Hỷ :

- Xiêm y cá»§a tiểu thư ướt hết rồi ! Äể Tịnh Nô thay cho tiểu thư.

Triệu Hỷ bối rối.

Tịnh Nô nhìn lại Tiêu Lân.

- Tiêu huynh biết rồi ! Huynh đi ra ngoài đây.

Chàng bước trở ra ngoài. Dựa lưng vào vách thư phòng, Tiêu Lân nghĩ thầm :

- Hắc quá»· diện kia là ai ? Tại sao y lại muốn giết Triệu Há»·, phải chăng chuyện Triệu Há»· săp nói vá»›i mình có liên can đến y ? Và y muốn giết ngưá»i diệt khẩu, hay còn những khuất tất đằng sau nữa ?

Chàng vừa nghÄ© vừa hình dung lại những sá»± việc xảy ra. Tiêu Lân chau mày khi hình dung lại đôi mắt cá»§a Hắc y quá»· diện. Gã sát thá»§ này có ánh mắt thật tàn nhẫn và vô hồn. Má»™t thứ ánh mắt giết ngưá»i không má»™t chút chùn tay.

Tiêu Lân chỉ mới hình dung lại ánh mắt của Hắc y quỷ diện thôi mà toàn thân bất giác nổi đầy gai ốc cùng với sư gai lạnh trong cột sống mình.

Chàng nhẩm nói :

- Dù sao thì gã cũng không phải là đối thủ của mình.

Hết hồi 32.
Tài sản của minhtien384

  #33  
Old 17-04-2008, 06:55 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 33
Ảo Dục Tu La


Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c ngồi kiết dà má»™t phiến băng thạch. Chung quanh Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c là tám phiến băng thạch trong suốt. Tám phiến băng thạch đó chẳng khác nào tám vị há»™ pháp cùng hướng hàn khí vào thể ảnh cá»§a Tuyết Ngá»c.

Mặc dù ngồi trên phiến băng thạch gía buốt, chịu khí lạnh băng hàn từ tám phiến băng thạch vây chung quanh, nhưng trên ngưá»i cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c chẳng há» có lấy má»™t mảnh lụa nào. Nước da trắng như bông bưởi cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c nay càng trắng hÆ¡n, thậm chí nó như muốn chuyển qua màu trắng nhợt nhạt bởi hàn khí.

Trên đỉnh đầu cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c bất ngá» xuất hiện má»™t làn khói băng. Làn khói băng đó lúc đầu còn má»ng, sau thì càng lúc càng dầy ra. Hàn khí trong băng thật vốn đã lạnh buốt nay càng lạnh hÆ¡n. Cùng vá»›i luồng khí hàn băng thoát ra từ đỉnh đầu cá»§a Chu Tuyết Ngá»c thì trên thân thể lõa lồ cá»§a vị cung chá»§ xuất hiện những hạt nước óng ánh, trông chẳng khác gì ngá»c lưu ly dính khắp ngưá»i thị.

Khi làn khí trên đỉnh đầu lan tá»a khắp gian băng thất thì có những âm thanh quái lạ phát ra. Những âm thanh như tiếng đá nứt phát ra. không khí những tưởng cÅ©ng Ä‘ang chuyển hóa thành băng đá.

Chẳng bao lâu sau khắp ngưá»i Huyá»n Cung cung chá»§ xuất hiện má»™t lá»›p băng trong suốt như pha lê. Hiện tượng này xảy ra trông Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c thật huyá»n ảo, chẳng khác nào má»™t pho tượng lưu ly huyá»n diệu.

Rắc !

Lá»›p băng bao phá»§ thể pháp cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ vỡ tan thành từng mảnh vụn. Như má»™t pho tượng ngá»c lưu ly bất ngỠđược thổi sinh khí, Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c mở mắt.

Thân ảnh cá»§a Tuyết Ngá»c bốc dần lên khá»i phiến băng thạch rồi xoay vùn vút như chiếc bông vụ.

Hàn khí tá»a ra vá»›i khí lạnh không thể nào tưởng tượng được. Khí băng hàn từ thể pháp cá»§a Tuyết Ngá»c khiến cho tám phiến thạch băng đồng loạt vỡ vụn. Cùng vá»›i những âm thanh ầm ầm.

Tuyết Ngá»c quay lại tư thế cÅ©. Băng thất giá» chẳng khác nào má»™t khối băng khổng lồ, bao bá»c lấy thân ảnh cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§.

Thá»i gian chầm chậm trôi qua, Huyá»n Cung cung chá»§ cuối cùng cÅ©ng giải tán băng công.

Tuyết Ngá»c cung chá»§ vừa hóa giải hàn băng công, thì cá»­a băng thất cÅ©ng dịch mở. Võ lâm Minh chá»§ Giang Hàn chấp tay sau lưng bước vào. Äôi uy nhãn sáng ngá»i cá»§a Giang Hàn lia qua khắp gian băng thất. Lão khẽ gật đầu.

Mặc dù thấy Giang Hàn bước vào những Tuyết Ngá»c vẫn không há» ngại vá»›i sá»± lõa lồ cá»§a mình. Mà vẫn yên vị ngồi trên phiến băng thạch.

Giang Hàn bước đến đặt xuống trước mặt Tuyết Ngá»c má»™t bá»™ xiêm y trắng toát rồi nói :

- Bổn tá»a chúc mừng cung chá»§ đã luyện thành Hàn Băng thần công.

Tuyết Ngá»c khoác há» ngoại y lên ngưá»i. Chiếc ngoại y bằng lụa Hàng Châu má»ng tang chỉ dùng khoác bên ngoài không đủ che những đưá»ng nét cá»§a có thể ngưá»i. Thậm chí khoác chiếc ngoại y đó nó chỉ làm tôn tạo thêm cho những đưá»ng cong cá»§a vị Huyá»n Cung cung chá»§.

Tuyết Ngá»c nhìn Giang Hàn :

- Nếu không có Giang minh Chá»§ thì giỠđây Chu Tuyết Ngá»c đã là phế nhân.

Giang Hàn nhìn Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i. Y từ tốn nói :

- Bổn tá»a đâu thể để cho má»™t vị Tứ đỉnh thiên can như Chu nương nương trở thành phế nhân.

Tuyết Ngá»c nhìn Giang Hàn :

- Minh chá»§ ! Xem như bổn nương đã thỠân sâu cá»§a Minh chá»§. Vậy theo Minh chá»§, Minh chá»§ muốn bổn nương Ä‘á»n đáp gì ?

Giang Hàn vuốt râu cưá»i khảy rồi nói :

- Thi ân bất cầu đáp. Äó là châm ngôn cá»§a bổn tá»a đối vá»›i cung chá»§.

- Không bồi đáp bổn nương rất áy náy.

- Cung chá»§ đừng nghÄ© đến câu chuyện ân và nghÄ©a. Äiá»u bổn tá»a làm vá»›i cung chá»§ vì bổn tá»a nghÄ© cung chá»§ và bổn tá»a có chung má»™t kẻ thù .

Huyá»n Cung cung chá»§ nhìn Giang Hàn, ôn nhu nói :

- Tiêu Lân.

- Bổn tá»a nghÄ© như vậy.

- Bổn cung không ngá» khi Tiêu Lân bước vào Tá»­ Äịa Vô Luân lại luyện thành Hấp Tinh Äại Tà Công. Thứ thần công cái thế mà lâu nay bổn nương Ä‘eo Ä‘uổi.

- Nhưng nay cung chá»§ đã có Hàn Băng công thế vào chá»— khiếm khuyết cá»§a Hấp Tinh Äại Pháp.

Chân diện Huyá»n Cung cung chá»§ Ä‘anh lại. Tuyết Ngá»c đứng lên. Tất cả những đưá»ng nét cá»§a cÆ¡ thể ẩn hiện qua màn lụa cá»§a chiếc ngoại y, kết thành má»™t nét quyến rÅ© lạ thưá»ng.

Giang Hàn nhìn Huyá»n Cung cung chá»§, Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm. Chẳng biết nụ cưá»i mỉm hiện trên hai cánh môi cá»§a y có ẩn ý gì, nhưng rõ ràng trong ánh mắt toát ra nét tình lÆ¡i lả.

Tuyết Ngá»c như thể nhận ra ánh mắt cá»§a Giang Hàn mà hÆ¡i quay ngưá»i vá» phía hắn.

Tuyết Ngá»c nói :

- Minh chá»§ . Hàn Băng Thần Công cá»§a Minh chá»§ có thể sánh bằng vá»›i Hấp Tinh Äại Tà Công cá»§a Tiêu Lân không ?

- Äiá»u cung chá»§ nói, bổn tá»a đây không thể trả lá»i hÆ¡n hay không hÆ¡n. Äã biết Hàn Băng cá»§a cung chá»§ có sánh vá»›i Hấp Tinh Äại Tà Công cá»§a Tiêu Lân hay không, chắc phải đợi đến kỳ Long Chuẩn đại há»™i trên Long Vân SÆ¡n.

- Giá»›i võ lâm đã biết bổn cung đã là phế nhân bởi Hấp Tinh Äại Tà Công cá»§a Tiêu Lân ! Không biết còn xem bổn cung như má»™t trong Tứ đỉnh thiên can không.

- Äiá»u cung chá»§ vừa nói ra bổn tá»a rất thú vị. Há» càng ngạc nhiên chừng nào thì cung chá»§ càng khiến cho quần hùng khiếp hãi chừng nấy. Cung chá»§ ! Äến ngày Long Chuẩn, thì nàng vẫn là Tứ đỉnh thiên can.

Lão vuốt râu, ngắm Huyá»n Cung cung chá»§ :

- Má»™t sá»± quay lại võ lâm cá»§a cung chá»§ như tằm thoát ra khá»i kén. Biến hình cánh bướm vá»›i muôn màu sắc cá»§a Hàn Băng công.

Tuyết Ngá»c phá lên cưá»i khanh khách. Tiếng cưá»i cá»§a thị trong như ngá»c lưu ly va vào nhau nhưng vẫn không mất Ä‘i tính hám dục vốn có từ trong tận cùng má»i ngóc ngách cá»§a thị.

Cắt tràng tiếu ngạo, Tuyết Ngá»c nhìn lại Giang Hàn :

- Bổn cung không thể nào tưởng tượng được, ngưá»i giúp bổn cung lấy lại phong độ như thuở nào lại chính là Giang Hàn Minh chá»§. Bổn cung quá ngạc nhiên và lạ lùng.

Giang Hàn chấp tay sau lưng như ngưá»i thưởng nguyệt ngắm hoa, rá»i thần nhãn vào thể pháp cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§.

- Trên thế gian luôn có những Ä‘iá»u lạ lùng. Nếu không có những Ä‘iá»u lạ thưá»ng đáng ngạc nhiên đó thì chẳng còn là thế gian.

Tuyết Ngá»c quay Ngưá»i nhìn lại Giang Hàn :

- Giang minh chá»§ . Hãy cho bổn cung biết cái gì đã khiến Minh chá»§ giúp Tuyết Ngá»c ? Minh chá»§ thay đổi tá»± bao gìơ ?

- Từ trước đến nay bổn tá»a vẫn thế nhưng chỉ có Ä‘iá»u cung chá»§ không nhận ra mà thôi.

Y bước đến đứng sát vào ngưá»i Tuyết Ngá»c.

Giang Hàn nhìn sâu vào mắt Huyá»n Cung cung chá»§ :

- Cung chủ muốn biết vì sao không ?

Tuyết Ngá»c hÆ¡i ngẫng mặt lên khoảng cách giữa Giang Hàn và Chu Tuyết Ngá»c chỉ cách nhau không đầy ná»­a gang tay. Tuyết Ngá»c nhá» nhẹ nói :

- Giang minh chá»§ có thể nói cho bổn cung biết được không ? Tuyết Ngá»c có đáng để Minh Chá»§ e dè không ?

Giang Hàn lắc đầu :

- Không.

- Thế thì hãy nói cho bổn cung biết. Cái gì đã khiến Giang minh chủ cứu mạng bổn cung ?

Giang Hàn Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm. Y từ tốn nói :

- Cung chá»§ và bổn tá»a xét cho cùng, chúng ta là má»™t hạng ngưá»i.

Äôi chân mày lá liá»…u cá»§a Tuyết Ngá»c nhíu lại. Tuyết Ngá»c lập lại lá»i nói cá»§a Giang Hàn.

- Cùng má»™t hạng ngưá»i ?

Giang Hàn gật đầu.

Tuyết Ngá»c há»i :

- Có chỗ nào khác biệt giữa bổn cung với Giang minh chủ không ?

Giang Hàn lại gật đầu nhưng mặt thì không rá»i đôi thu nhãn long lanh cá»§a vị Huyá»n Cung cung chá»§ ná»—i tiếng đảm Ä‘ang trên chốn võ lâm mặc dù là má»™t trong Tứ đỉnh thiên can.

- Giang mỗ là nam nhân còn cung chủ là nữ nhân.

Äôi thu nhãn cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ ánh lên nét lả lÆ¡i vồn vã. Nhìn ánh mắt cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§, ngưá»i ta có thể cảm nhận ngay sá»± vồn vã ngay trong tâm tưởng ngưá»i. Má»™t sá»± nôn nao khiến cho Huyá»n Cung cung chá»§ không tá»± làm chá»§ mình được nữa.

Tuyết Ngá»c nhá» nhẹ nói :

- Thế mà từ trước đến nay, bổn cung không nhận ra Ä‘iá»u đó.

Giang Hàn Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm.

- Cung chủ có biết vì sao mình không nhận ra mình không ?

- Nói cho bổn cung biết đi.

- Bởi vì cung chủ đã đánh mất mình trong chức vị Tứ đỉnh thiên can.

Cáu nói này khiến cho Tuyết Ngá»c sá»­ng sá». Nhìn Giang Hàn, Huyá»n Cung cung chá»§ ôn nhu nói :

- Äánh mất mình trong cương vị Tứ đỉnh thiên can ? CÅ©ng vì chức vị Tứ đỉnh thiên can, bổn cung không muốn nó rÆ¡i vào tay ai và thậm chí còn muốn đứng cao trong Tứ đỉnh thiên can nên bất kể sá»± băng hoại nào mà quyết tâm luyện cảnh giá»›i tối thượng Hấp Tinh Äại Pháp. Nhưng rồi...

Giàng Hàn nắm lấy tay Tuyết Ngá»c :

- Cung chá»§ đừng nhắc đến chuyện đó. Tất cả Ä‘á»u đã qua rồi.

- Bổn cung làm lại từ đầu.

Giang Hàn lắc đầu nói :

- Không phải làm lại từ đầu mà phải nói là khởi nghiệp võ lâm độc bá quần hùng.

- à của Giang minh chủ là gì ?

Giang Hàn buông tay Tuyết Ngá»c. Y chấp tay sau lưng qua mặt nhìn ra cá»­a băng thất.

- Trong thá»i gian cung chá»§ luyện Hàn Băng công thì Tuệ Thiện đại sư đã viên tịch, Khấu Äà Tá»­ giá» chẳng khác nào má»™t xác chết biết thở, chỉ còn lại Võ Äang Chân Tá»­ Trương Quảng. Long Chuẩn đại há»™i đã sắp đến, Võ Äang Chân Tá»­ Trương Quảng đương nhiên ngồi ngai vị thiên can cùng vá»›i cung chá»§ . Äây là cÆ¡ há»™i để cung chá»§ độc bá Tứ đỉnh thiên can.

- Còn Tiêu Lân ?

Giang Hàn nhìn lại Tuyết Ngá»c :

- Tiêu Lân thuá»™c vá» bổn tá»a.

Giang Hàn nhìn Tuyết Ngá»c chằm chằm. Chiếc ngoài y vận bằng lụa quá má»ng không thể che được những đưá»ng nét trên cÆ¡ thể cá»§a vị cung chá»§ Huyá»n Cung.

Giang Hàn nói :

- Gìơ thì cung chá»§ đã nhận lại chính mình và đã hiểu vì sao bổn tá»a và cung chá»§ là má»™t hạng ngưá»i ?

Tuyết Ngá»c Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i mỉm. Hai cánh môi đỠnhư son cá»§a thị hé nở má»™t nụ cưá»i thá»a mãn và hoan hỉ. Tuyết Ngá»c nhá» nhẹ nói :

- Bổn cung còn muốn biết má»™t Ä‘iá»u nữa.

Vừa nói Huyá»n Cung cung chá»§ vừa xoay lưng lại Giang Hàn. Äôi tay Tuyết Ngá»c cong lên đặt há» vào bá» vai mình.

Những ngón tay nhích động ngay lập tức chiếc ngoại y trôi tuá»™t khá»i bá» vai, rá»›t ngay xuống gót chân.

Tuyết Ngá»c không cần phải cởi chiếc ngoại y vẫn có thể phô những đưá»ng nét cá»§a cÆ¡ thể, nhưng hiện tại chiếc ngoại y vẫn rá»i khá»i thân thể Tuyết Ngá»c để thay cho lá»i nói cá»§a thị.

Chiếc lưng cùng vòng tiếu yêu thon thả, phối hợp vá»›i đôi gò vú tròn đầy sức quyến rÅ© đập vào mắt Giang Hàn. Y từ từ đặt tay lên bá» vai Tuyết Ngá»c.

Giang Hàn ghé miệng vào thính nhÄ© Huyá»n Cung cung chá»§ nhá» nhẹ nói :

- Chúng ta cùng má»™t hạng ngưá»i giống như nhau.

Cùng vá»›i lá»i nói đó, đôi song thá»§ cá»§a há» Giang trượt từ bá» vai cá»§a Tuyết Ngá»c đến tận tiếu yêu. Hai bàn tay cá»§a gã trượt đến đâu thì mang đến cho Huyá»n Cung cung chá»§ má»™t cảm giác thật huyá»n dịu. Cảm giác đó những tưởng đâu đã bị đánh mất từ lâu sau cuá»™c giao thá»§ vá»›i Tiêu Lân nhưng nay Giang Hàn đã khÆ¡i lại ngá»n lá»­a tình vốn dÄ© đã biến thành băng trong tâm tưởng Tuyết Ngá»c.

Huyá»n Cung cung chá»§ cảm nhận tất cả sá»± rạo rá»±c trong mình. Sá»± rạo rá»±c kia nhanh chóng tạo ra má»™t sức mạnh âm á»· cuá»™n cháy trong kinh mạch cá»§a Tuyết Ngá»c.

Khi đôi tay cá»§a Giang Hàn dừng lại ở vùng tiếu yêu nhá» nhắn thì Tuyết Ngá»c cÅ©ng từ từ quay lại. Tấm thân lõa lồ cá»§a thị từ từ dán sát vào ngưá»i Giang Hàn như thể muốn lấy hÆ¡i nóng từ trong con ngưá»i há» Giang khá»a lấp Ä‘i cái lạnh cá»§a băng thạch Ä‘ang phá ra bao bá»c hai ngưá»i.

Tuyết Ngá»c nhìn Giang Hàn bằng ánh mắt ướt đẩm tình. Ãnh mắt mÆ¡ hồ như có lá»­a dục phát ra từ hai con ngươi.

Tuyết Ngá»c nhá» nhẹ nói :

- Tuyết Ngá»c đã thuá»™c vá» Giang huynh ! Chúng ta đã là má»™t hạng ngưá»i.

Câu nói đó đã nói lên tất cả những gì Ä‘ang xảy ra trong tâm tưởng cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ và sau câu nói đó, chẳng lá»i nói nào được thốt ra từ hai cánh môi đỠửng son cá»§a Tuyết Ngá»c, thay cho những lá»i nói là những hành động trao tình. Những hành động mà từ trước đến nay Tuyết Ngá»c chưa từng trao cho ai, nay được trao và tận hưởng những cảm giác mà đã từ lâu thị Ä‘i tìm trong những tiếng rên rỉ đầy hoan lạc nhục dục.

Tất cả những gì Tuyết Ngá»c làm, ngay cả trong từng hÆ¡i thở lẫn tiếng rên rỉ yêu đương cÅ©ng chỉ muốn nói cho Giang Hàn biết thị đã thuá»™c vá» y.

Giang Hàn sánh bước cùng vá»›i Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c Ä‘i rảo qua những hàng cao thá»§ vận hắc y võ phục. Hai ngưá»i tiến vào ngôi Hắc lầu. Há» vừa bước qua ngưỡng cá»­a thì bá»n hắc y nhân đồng loạt ôm quyá»n xướng :

- Minh chá»§ quang lâm. Minh chá»§ phúc thá» vô cương, đức như Äông Hải.

Giang Hàn cùng vá»›i Tuyết Ngá»c cung chá»§ tiến thẳng đến hai chiếc ngai sÆ¡n son thiếp vàng. Giang Hàn chá»n chiếc ngai đặt trên bệ cao nhất. Phía dưới má»™t chút là chiếc ngai cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§.

Bá»n Hắc y nhân đồng loạt quỳ xuống, ôm quyá»n hướng vá» Giang Hàn :

- Tham kiến Minh chủ.

- Các ngưá»i hãy đứng lên.

Bá»n Hắc y nhân đồng loạt đứng lên.

Giang Hàn chõi tay chống lên hai bắp chân nhìn xuống bá»n Hắc y nhân, ôn nhu nói :

- Hôm nay bổn tá»a đưa Huyá»n Cung cung chá»§ đến Quyá»n Chưởng môn để cung chá»§ tận mục sở thị võ công cá»§a các ngươi. Bổn tá»a không muốn các ngươi làm cho Huyá»n Cung cung chá»§ thất vá»ng.

Bá»n Hắc y nhân ôm quyá»n nói :

- Tuân lệnh chưởng giáo võ lâm.

Một chiếc lồng sắt được tám gã Hắc y nhân lực lưỡng khiêng ra. Hai gã hắc y nhân bước vào lồng sắt.

Giang Hàn nhìn sang Huyá»n Cung cung chá»§, ôn nhu nói :

- Tuyết Ngá»c biết vì sao ná» phải bước, vào lồng sắt không ?

Huyá»n Cung cung chá»§ lắc đầu, mỉm cưá»i nói :

- Há» là thuá»™c hạ cá»§a Minh chá»§, tất Minh chá»§ biết há». Bổn cung làm sao biết được há» sẽ làm gì trong chiếc lồng kia.

Giang Hàn vuốt râu :

- NÆ¡i này bổn tá»a lập ra để luyện những sát thá»§. Những sát thá»§ có má»™t không hai trên võ lâm. Äể trở thành má»™t sát thá»§, trước tiên phải chối bá» bản thân mình. Äể chối bá» bản thân mình trước tiên phải biết xua Ä‘i ná»—i sợ hãi.

Giang Hàn nhìn Cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c :

- Tại sao phải xua Ä‘uổi ná»—i sợ hãi. Hẳn cung chá»§ đã biết. Mà bổn tá»a không cần phải nói đến.

- à cá»§a Giang Hàn minh chá»§ muốn nói sợ hãi là bản chất thật cá»§a con ngưá»i.

Giang Hàn gật đầu. Lão ôn nhu nói :

- Má»i sá»± vật trên Ä‘á»i này Ä‘á»u có thể thay đổi, duy có bản chất cá»§a con ngưá»i là mãi mãi không thay đổi. Tình yêu, sá»± vị tha, tham vá»ng, sợ hãi, và ham muốn. Phải biết thay đổi bản chất đó thì má»›i có thể làm chá»§ được con ngưá»i.

- Nói như vậy, những kẻ đang có mặt tại đây đã hoàn toàn bị thay đổi ?

Giang Hàn gật đầu :

- Äúng ! Nói cho cùng, đây là những tá»­ thần mang lốt ngưá»i.

Nói rồi Giang Hàn vuốt râu mỉm cưá»i :

- Cung chá»§ sẽ được chứng nghiệm Ä‘iá»u đó.

Giang Hàn chỉ tay vỠphía lồng sắt. Hai gã sát thủ trong lồng đã tuốt kiếm đối mặt với nhau. Cả hai đồng loạtrống lên một tiếng như hổ gầm rồi lao thẳng vào nhau. Kiếm chạm kiếm với tất cả nội lực của hỠmặc dù cả hai cùng ở dưới trướng của Giang Hàn.

Keng !

Hai thanh kiếm gãy đôi, bật ra khá»i tay hai gã Hắc y nhân.

Kiếm gãy nhưng há» vẫn không ngừng cuá»™c đấu, mà dụng đến chưởng và quyá»n.

Hai gã Hắc y nhân vỗ thẳng chưởng vào nhau. Chưởng chạm chưởng.

Ầm !

Cả hai gã bật ra, ngã nhào xuống đất nhưng rồi lại lồm cồm đứng lên.

Cung chá»§ Tuyết Ngá»c nói :

- Äến lúc nào thì phân biệt kẻ thắng ngưá»i bại ?

- Chỉ có cái chết má»›i phân biệt được ai là ngưá»i sống.

Lá»i nói cá»§a Giang Hàn vừa dứt thì hai gã hắc y nhân lại lao vào nhau.

Lần này hỠkhông dụng chưởng mà dụng đến trảo công. Gã này thộp vào yết hầu gã kia và ngược lại. HỠđứng đối mặt với nhau cùng dồn công lực trảo công của mình để bóp chặt yết hầu đối phương.

Hai gã Hắc y nhân cùng trợn trừng hai con ngươi những tưởng mắt của hỠsẽ rơi xuống sàn đài. Cả hai cùng há hốc miệng, rồi cùng rống lên một tiếng thật lớn. Cùng với tiếng rống đó, hai gã Hắc y nhân đồng loạt rút trảo công lại. Cả hai cùng bị bứt đứt yết hầu kéo theo một vòi máu phun ra xối xả. Hai gã hắc y nhân lảo đảo.

Những tưởng đâu vá»›i thương thế trí mạng đó thì hai gã sẽ ngưng cuá»™c đấu, nhưng không há» lại lao vào nhau như hai con mãnh thú bất kể đến sá»± sống chết cá»§a mình. Trong chiếc lồng sắt giỠđây không còn là hai con ngưá»i nữa, mà là hai con mãnh thú bất kể đến sá»± sống chết. Äể Ä‘i tìm sá»± cuồng ná»™ không bút má»±c nào tả hết được.

Hai gã hắc y nhân quấu chặt vào nhau cho đến khi cả hai cùng ngã lăn ra đất. Cả hai cùng chết bằng chính sự cuồng nộ của mình.

Giang Hàn nhìn lại Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i.

Tuyết Ngá»c nói :

- Minh chủ đã làm gì khiến cho những gã này quên cả bản thân mình ?

- Bổn tá»a có thể làm được tất cả má»i thứ. Nhưng Ä‘iá»u bổn tá»a thú vị nhất vẫn là làm chá»§ được con ngưá»i.

- Làm chá»§ con ngưá»i.

Giang Hàn gật đầu :

- Làm chá»§ con ngưá»i là làm chá»§ tất cả.

Tuyết Ngá»c khẻ gật đầu :

- Bổn cung muốn há»i, đào luyện ra những con ngưá»i này, Minh chá»§ dùng để làm gì ?

Giang Hàn vuốt râu :

- Theo ý Cung chá»§ thì bổn tá»a làm gì nào ?

- Làm sao Tuyết Ngá»c biết được.

Giang Hàn mỉm cưá»i nói :

- Cung chá»§ nghÄ© coi ? Nếu như sau này cung chá»§ vì má»™t lý do gì đó phản bá»™i lại bổn tá»a.

Giang Hàn chấp tay sau lưng định nhãn nhìn vá» phía bá»n Hắc y nhân, nhíu mày nói tiếp :

- Vá»›i những sát thá»§ tá»­ thần, thá»­ há»i cung chá»§ có chá»— đứng trong Trung Nguyên không.

Chẳng biết câu nói này cá»§a Giang Hàn tác động thế nào đến tâm tưởng cá»§a Chu Tuyết Ngá»c mà khiến cho thị bất giác rùng mình.

Giang Hàn nhìn lại Tuyết Ngá»c :

- Má»™t ngày cung chá»§ giết được bao nhiêu ngưá»i ? Hết ngưá»i này rồi đến ngưá»i khác ư ! Cứ cho là như thế, nhưng cuối cùng có giết được tất cả những sát thá»§ tá»­ thần cá»§a bổn tá»a thì cung chá»§ cÅ©ng biến thành má»™t con ngưá»i khác. Con ngưá»i cá»§a tá»­ thần.

Giang Hàn đặt tay lên vai Tuyết Ngá»c :

- Bổn tá»a tin cung chá»§ sẽ không bao giá» phản bá»™i lại bổn tá»a.

- Bổn cung và Minh chá»§ là má»™t hạng ngưá»i. Phản bá»™i lại Minh chá»§, bổn cung đã phản bá»™i lại mình. Chính vì vậy không có chuyện đó xảy ra đâu.

Nói rồi Tuyết Ngá»c nặn nụ cưá»i gỉa lả trên hai cánh môi cá»§a mình.

Äiểm nụ cưá»i cầu tình nÆ¡i Giang Hàn, Tuyết Ngá»c nói tiếp :

- Thế bá»n Hắc y nhân này có phản bá»™i lại Minh chá»§ không ?

Giang Hàn buông má»™t câu bằng chất giá»ng chắc nịch :

- Không bao giá». Há» chỉ có thể rá»i xa bổn tá»a bằng cái chết mà thôi.

Tuyết Ngá»c ngập ngừng nói :

- Ngay cả Chu Tuyết Ngá»c.

Giang Hàn vuốt râu nhìn vào mắt Tuyết Ngá»c. Y khẽ gật đầu.

Chỉ má»—i cái gật đầu cá»§a Giang Hàn thôi mà xương sống Chu Tuyết Ngá»c bất giác lạnh buốt.

Lưỡng lá»± má»™t lúc, Tuyết Ngá»c nói tiếp :

- Giang Minh chá»§ biến Tuyết Ngá»c hành sát thá»§ tá»­ thần từ bao giá» ?

- Sao lại nói thế ! Tuyết Ngá»c tá»± nguyện chứ không phải bổn tá»a gắn cho cung chá»§ chức phận đó.

Giang Hàn mỉm cưá»i.

Tuyết Ngá»c nói :

- Vậy bây giá» Tuyết Ngá»c không còn sá»± tá»± do ?

- Chỉ được tá»± do trong sá»± cho phép cá»§a bổn tá»a. Không có sá»± tá»± do tuyệt đối nào khi đã là ngưá»i cá»§a Giang Hàn.

Giang Hàn mỉm cưá»i nói tiếp :

- Và cũng không có một ngoại lệ nào dành cho ai cả.

Lão chấp tay sau lưng bước đi.

Tuyết Ngá»c theo chân Giang Hàn. Nhân dạng cá»§a y đập vào mắt Tuyết ngá»c.

Mặc dù chỉ nhìn từ sau lưng Giang Hàn thôi, nhưng Tuyết Ngá»c đã nhận ra quyá»n uy tối thượng ẩn tàng ngay trong con ngưá»i này.

Giang Hàn đưa Tuyết Ngá»c đến má»™t tòa biệt cung, vá»›i những tàng đại thụ vây quanh.

Hai gã đồng nam, với dung diện chẳng khác nào tiên đồng.

Vừa thấy Giang Hàn, liá»n quỳ xuống vá»›i tất cả vẻ thần phục.

Giang Hàn buông một câu lạnh lùng :

- Mở cửa.

Hai gã đồng tá»­ mở cá»­a. Giang Hàn và Tuyết Ngá»c bước vào gian chính sãnh.

Trong gian chính sãnh đã có tám gã đồng nam, ngưá»i nào cÅ©ng có chân diện chẳng khác gì tiên đồng.

Cả tám gã đó Ä‘á»u phá»§ phục, quì xuống đất vá»›i vẻ thành bái đối vá»›i Giang Hàn.

Y vuốt râu nhìn lại Tuyết Ngá»c :

- NÆ¡i đây là cá»§a cung chá»§. Tuyết Ngá»c được tất cả những gì nàng muốn.

Äôi lưỡng quyá»n cá»§a Tuyết Ngá»c á»­ng hồng. Má»™t sá»± thẹn thùng chẳng biết từ đâu len vào tâm tưởng thị.

- Minh chủ ban cho ta tòa lầu này ?

Giang Hàn gật đầu :

- Và cả những gì có trong tòa lầu này nữa.

Tuyết Ngá»c những tưởng như có lá»­a trước mặt mình. Thị nói :

- Ngay cả những gã đồng nam này cũng thuộc vỠbổn cung ?

- Không sai.

Giang Hàn chỉ một gã đồng nam khôi ngôi tuấn tú nhất :

- Ngươi !

Gã đồng nam sụp đầu lạy vừa nói :

- Có nô tài.

- Hầu phục Chu Tuyết Ngá»c cung chá»§.

- Dạ !

Gã bước đến quỳ xuống chân Tuyết Ngá»c rồi nói :

- Nương nương muốn nô tài làm gì ?

Tuyết Ngá»c nhìn Giang Hàn.

- Y thuộc vỠbổn cung ?

Giang Hàn gật đầu.

Tuyết Ngá»c há»i tiếp :

- Bổn cung là chá»§ nhân cá»§a y, tất có quyá»n định Ä‘oạn số phận y ?

Giang Hàn lại gật đầu :

- Bất cứ thứ gì thuá»™c vá» mình thì cung chá»§ được quyá»n định Ä‘oạt nó.

Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i nói tiếp :

- Sự định đoạt của bổn cung nếu trái với ý của tôn gía ?

Giang Hàn lắc đầu :

- Äừng nói vậy ! Mà hãy há»i, những thứ ở đây có đúng vá»›i ý cá»§a mình không ?

Tuyết Ngá»c khẽ gật đầu :

- Rất hay.

Tuyết Ngá»c nhìn lại gã đồng nam.

Nàng từ từ áp ngá»c thá»§ vào đại huyệt Bách Há»™i cá»§a gã đồng nam, rồi nhìn lại Giang Hàn :

- Minh chủ . Nếu như bổn cung dụng Hàn Băng công thì minh chủ nghĩ sao ?

Giang Hàn nhướng mày.

- Äã là có sở hữu cá»§a cung chá»§ . Cung chá»§ cứ định Ä‘oạt.

Tuyết Ngá»c từ từ thở ra rồi bất thình lình phát tác Hàn Băng vào đại huyệt Bách Há»™i cá»§a gã đồng nam. Gã rùng mình rút ngưá»i lại.

Một âm thanh khô khốc phát ra.

Rắc !

Tuyết Ngá»c rút tay lại thì gã đồng nam ngã nhào xuống trước mÅ©i hài thị. Y cứng ngắc như má»™t khối băng, gía lạnh, hai mắt lồi hẳn ra ngoài.

Tuyết Ngá»c nói.

- Bổn cung làm như vậy được chứ ?

Giang Hàn gật đầu. Giang Hàn bước đến trước nàng, từ tốn nói :

- Äể có được tất cả bổn tá»a phải là ngưá»i không có gì cả.

Gã đặt tay lên vai Tuyết Ngá»c :

- Kẻ cả Chu Tuyết Ngá»c cÅ©ng không thuá»™c vá» Giang Hàn. Nhưng nàng phải luôn tâm niệm, mình là vật sở hữu cá»§a Giang Hàn.

Giang Hàn mỉm cưá»i, bá» tay xuống khá»i vai Tuyết Ngá»c, thả bước chậm rãi tiến ra cá»­a.

Tuyết Ngá»c nói theo :

- Minh chủ không lưu lại đây à ?

Giang Hàn vừa đi vừa nói :

- Bổn tá»a không muốn quấy rối sá»± tá»± do cá»§a nàng trong tòa biệt cung này. Hãy tận hưởng những gì thuá»™c vá» mình để rồi sẽ mãi mãi thuá»™c vá» ngưá»i khác.

Y dừng bước ngay ngưỡng cá»­a, từ từ quay lại đối mặt vá»›i cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c. Tuyết Ngá»c nhìn Giang Hàn. Mặc dù không nói ra nhưng Tuyết Ngá»c đã cảm nhận được má»™t Ä‘iá»u, mình giá» không còn là mình nữa, không còn là Huyá»n Cung cung chá»§ nữa mà là má»™t vật sỡ hữu trong tay Giang Hàn.

Giang Hàn nói.

- Khi cần, bổn tá»a sẽ cho gá»i Ảo Dục Tu La.

Gã nói dứt lá»i quay lưng bá» Ä‘i thẳng.

Tuyết Ngá»c đứng thừ ra. Thị suy nghÄ© mông lung vá» lá»i nói cá»§a Giang Hàn rồi nhẩm nói :

- Ta không còn là Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c má»™t trong Tứ đỉnh thiên can mà Ảo Dục Tu La... Ảo Dục Tu La.

Tuyết Ngá»c cứ nhẩm nói cái tục danh mà Giang Hàn vừa gắn cho mình.

Hết hồi 33.
Tài sản của minhtien384

  #34  
Old 17-04-2008, 10:01 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 34
Ẩn Tình

Khoanh tay trước ngá»±c, Tiêu Lân lắng nghe Triệu Há»· nói tất cả những gì nàng cần nói vá»›i chàng. Nghe Triệu Há»· thuật xong, Tiêu Lân nheo mày há»i nàng :

- Triệu tiểu thư ! Có thật như vậy không ?

Triệu Há»· nhìn Tiêu Lân bằng ánh mắt trang trá»ng. Nàng gật đầu :

- Nếu không đúng như Triệu Hỷ nói thì lão nhân gia đâu cần sai Triệu Hỷ đến Thiếu Lâm thỉnh cầu Tuệ Thiện đại sư.

Tiêu Lân buông tiếng thở dài :

- Dưới trướng của Khâm sai đại nhân có biết bao nhiêu là anh hùng hào kiệt, thế mà chẳng làm được gì để phá vụ án này à.

- Nếu được thì Triệu Hỷ đâu phải cất công đến thỉnh nhỠTuệ Thiện đại sư !

Nàng hất mặt nói :

- Như Tiêu huynh cũng là một trang hảo hán trong võ lâm. Nhưng huynh có giúp gì được cho lão nhân gia đâu ?

Tiêu Lân cau mày nói :

- Hê... Triệu Hỷ tiểu thư đừng khích tướng bổn thiếu gia chứ. Cái trò khích tướng này chẳng ai qua được mắt Tiêu Lân đâu .

Tiêu Lân mím môi :

- Có những chuyện kinh thiên động địa như vậy xảy ra tại Hàm Dương, quá thật là không tin được.

- Nhưng đó là sự thật.

Tiêu Lân nghiêm giá»ng nói :

- Bổn thiếu gia há»i Triệu cô nương ?

- Huynh há»i Ä‘i.

- Khâm sai đại nhân phụ thân của nàng đã tìm ra manh mối gì không ?

Triệu Hỷ lắc đầu :

- Không ! Những huyết án xảy ra ngay trước mắt lão nhân gia nhưng tuyệt nhiên chẳng để lại dấu tích gì. Những đứa bé sơ sinh liên tục bị bắt đi và sản phụ thì bị giết rất thê thảm.

Nàng nhìn Tiêu Lân :

- Tuệ Thiện Äai sư viên tịch rồi, Triệu Há»· chẳng biết phải thỉnh nhá» ai.

Lão nhân gia nói những sá»± việc xảy ra nhất định có liên quan đến ngưá»i võ lâm. Chính vì vậy mà lão nhân gia má»›i phái Triệu Há»· đến thỉnh nhá» Tuệ Thiện đại sư. Nhưng...

Nàng bỠlửng câu nói giữa chừng.

Tiêu Lân khoát tay :

- Thôi được rồi, nàng hãy quay vá» báo vá»›i Khâm sai đại nhân Triệu Uyển, Tiêu Lân sẽ đến gặp ngưá»i.

Triệu Hỷ phấn khích hắn lên :

- Tiêu huynh. Huynh quyết định nhúng tay vào việc này.

Nghe nàng nói chẳng lẻ Tiêu Lân lại khoanh tay tá»a thị sao. Coi kìa, vừa má»›i nói sẽ nhúng tay vào thì mặt nàng há»›n hở hẳn ra. Cứ như bổn thiếu gia thiếu nợ, nay phải trả nợ cho nàng vậy.

Tiêu Lân nghiêm mặt nói tiếp :

- Triệu Há»·, nàng hãy sá»›m lên đưá»ng quay lại Hàm Dương báo vá»›i Khâm sai đại nhân.

Tiêu Lân nhìn ra cửa. Chàng bước đến ghé miệng vào tai Triệu Hỷ thầm thì.

Triệu Há»· nhướng mày rồi phá lên cưá»i. Nàng vừa cưá»i vừa nhìn Tiêu Lân :

- Tiêu huynh trở thành ông mụ à.

Tiêu Lân nhăn mặt chỉ Triệu Hỷ :

- Äến lúc đó không chừng bổn thiếu gia sẽ bắt Triệu tiểu thư thành sản phụ đó.

Triệu Hỷ đỠmặt nói :

- Triệu Hỷ chưa lập gia thất mà.

- Thế thì vá» Hàm Dương bảo vá»›i lão Khâm sai Triệu Uẩn chá»n ngay cho Triệu tiểu thư má»™t đấng lang quân để nàng nâng khăn sá»­a túi và sá»›m trở thành sản phụ đặng thiếu gia có dịp phải làm.

Triệu Hỷ đỠchín cả mặt. Nàng ngượng ngùng nói :

- Triệu Há»· không chá»n ai đâu.

- Tiêu Lân không quan tâm đến chuyện đó. Nàng mau sá»›m lên đưá»ng, rồi bổn thiếu gia sẽ đến.

Triệu Hỷ nhìn Tiêu Lân :

- Huynh đừng bội ngôn để Triệu Hỷ này chỠhuynh đó.

Tiêu Lân nhíu mày nhăn mặt. Chàng lẩm nhẩm nói :

- Ả trâm anh lá ngá»c cành vàng này, đúng là phải há»c lại bài há»c đầu tiên rồi. Kẻ có ngôn phòng thì phải biết lá»±a lá»i mà nói. Hết nói Tiêu Lân là kẻ bại hoại, bỉ ổi thì giá» là kẻ bá»™i ngôn. Bá»™ nàng hổng còn gì để nói hả ?

Sắc diện Triệu Hỷ đỠbừng. Nàng miễn cưỡng nói :

- Chứ huynh cũng đâu có ngôn phong nho nhã đâu.

Tiêu Lân nhăn mặt :

- Ã... Còn nói như vậy nữa. Thôi được rồi, đã đến lúc nàng phải lên đưá»ng. Äừng nói nhiá»u nữa.

- Thế chừng nào Tiêu huynh đến.

- Làm xong má»i chuyện ở Hàm Äan, nhất định Tiêu Lân sẽ đến Hàm Dương mà.

- Huynh chắc chứ.

Tiêu Lân nhìn sững Triệu Hỷ :

- Äừng có há»i nhiá»u, vá» nói vá»›i Khâm sai đại nhân chuẩn bị tất cả những gì bổn thiếu gia căn dặn.

Triệu Hỷ gật đầu :

- Triệu Há»· sẽ nói. Huynh phải bảo trá»ng đó.

Tiêu Lân tròn mắt nhìn nàng.

- Nàng lo cho ta đó à. Nghe lạ lỗ tai đó.

Triệu Hỷ cúi mặt nhìn xuống :

- Ngưá»i ta lo cÅ©ng không cho nữa à.

- Thôi thôi ! Mau sá»›m lên đưá»ng kẻo muá»™n.

Tiêu Lân đưa Triệu Há»· ra đến cá»—ng thành Hàm Äan. Chàng nói :

- Sau khi lấy lại Trương Phong tiêu cục cho Yến Yến, ta sẽ đến Hàm Dương ngay.

Triệu Hỷ nhìn chàng.

- Tiêu huynh. Còn Yến Yến nào nữa ?

- Yến Yến là Yến Yến, cá»› gì nàng phải há»i. Có nói ra thì nàng cÅ©ng không biết Yến Yến là ai ! Há»i cÅ©ng chỉ bằng thừa thôi.

- Triệu Há»· há»i thật huynh nhé.

- Há»i Ä‘i.

Triệu Hỷ ngập ngừng rồi nói :

- Yến Yến cô nương là gì của Tiêu huynh ?

- Là gì là là gì ? Ngay cả câu há»i cÅ©ng há»i không rõ, biết sau này làm cái gì để kiếm sống đây.

Tiêu Lân thốt ra câu nầy khiến chân diện cá»§a Triệu Há»· méo xệch trông thật tá»™i nghiệp. Nàng nhá» giá»ng nói :

- Triệu Há»· muốn há»i vá» mối quan hệ cá»§a Tiêu huynh vá»›i Yến Yến đó

- Há»i để làm gì ?

Mặt nàng đã sượng sùng càng đỠchín hơn nữa.

- Không trả lá»i thì thôi, còn nạt ngưá»i ta nữa.

Tiêu Lân mỉm cưá»i nói.

- Muốn biết ư ? Sao muốn biết ? Bộ Triệu Hỷ tiểu thư để mắt đến Tiêu Lân rồi à.

Nàng dậm chân :

- Huynh... Huynh làm muội hổ thẹn.

- Äừng có giãy nảy lên như vậy, ngưá»i ta cưá»i. Nàng muốn biết thì ta cho biết. Có gì mà giãy nảy như trẻ con thế. Mối quan hệ giữa tiểu huynh và Yến Yến cÅ©ng chẳng khác gì Triệu Há»· và Tiêu Lân. Chịu chưa.

Nàng lắc đầu :

- Phải khác chứ. Hổng thể nào giống Triệu Hỷ và Tiêu huynh được. Phải khác thôi.

- Biết là khác sao còn há»i ?

- Triệu Hỷ không muốn ai giống như Triệu Hỷ hết.

- Thế thì vỠbiệt phủ Khâm sai mà ở một mình.

- Huynh... Huynh nói mà không nghĩ gì đến Triệu Hỷ.

- Nói thế là nghÄ© đến nhiá»u lắm rồi đó.

Triệu Hỷ nhìn chàng :

- Sao huynh lại có nhiá»u nữ nhân bên cạnh vậy ?

- Ai mà biết được. Nữ nhân ở bên cạnh chỉ lắm chuyện thôi chứ được gì nào. Ví dụ như gặp Triệu Hỷ vậy đó.

Vừa nói Tiêu Lân vừa đỡ Triệu Hỷ lên yên ngựa. ChỠnàng đã yên vị hẳn trên yên ngựa rồi, Tiêu Lân mới nói :

- Phàm gặp nhiá»u nữ nhân gây phiá»n phức thì bổn thiếu gia chỉ có má»™t cách duy nhất. Äó Là đánh vào mông tuấn mã.

Tiêu Lân nói rồi vỗ mạnh một cái vào mông tuấn mã.

Con tuấn mã bị vá»— bất ngá» liá»n khởi ngay nước đại phi vá» phía trước.

Tiêu Lân nói với theo :

- Bảo trá»ng nhé.

Tiêu Lân chỠcho bóng tuấn mã cùng với Triệu Hỷ mất hút rồi mới quay bước trở lại khách điếm. Chàng vừa đi vừa nghĩ thầm :

- Không biết Triệu Hỷ có nói thêm, nói bớt gì không, và chuyện này có thật không ? Nếu đúng là sự thật thì đây là tội ác không thể nào tha thứ được. Không thể nào chấp nhận được.

Chàng bước vào thư phòng thì gặp Tịnh Nô.

Tịnh Nô nhún nhưá»ng xá Tiêu Lân :

- Tiêu huynh ! Muội đã chuẩn bị sẵn trang phục cho huynh.

Tiêu Lân chắt lưỡi :

- Muá»™i chu đáo quá. Nhưng sau này nhưng chuyện như thế này, Tịnh Nô đừng có làm nhé. Ngay từ nhá», Tiêu huynh đã tá»± mình lo cho mình rồi. Vá»›i lại Tịnh Nô không phải là nô nữ cá»§a Tiêu huynh đâu .

- Mặc dù Tiêu huynh không coi Tịnh Nô là nô nữ, nhưng phận của muội dù là nghĩa muội cũng có bổn phận chăm sóc cho huynh.

Tiêu Lân nhìn sửng nàng.

- Tịnh Nô tốt với ta quá.

Chàng cầm lấy mớ trang phục được gấp ngay ngắn để trên tràng kỷ. Ngắm xấp trang phục màu lam nho nhã, Tiêu Lân nói :

- Tịnh Nô mua cho huynh đó à ?

Nàng gật đầu.

Tiêu Lân mỉm cưá»i nói :

- Tịnh Nô lo lắng cho Tiêu huynh như thế này chỉ làm khổ cho nữ nhân thôi. Bình thưá»ng huynh đã có nhiá»u nữ nhân để mắt đến rồi, nay được Tịnh Nô chăm sóc. Úi cha. Không chừng Tiêu Lân biến thành đào hoa tặc mất.

Mặc dù nói vậy, nhưng Tiêu Lân vẫn ướm thá»­ bá»™ lam y nho sinh vào ngưá»i mình.

Tịnh Nô nhìn chàng nói :

- Tiêu huynh. Äể muá»™i thay đồ cho huynh.

Tiêu Lân tròn mắt nhìn nàng :

- Sao muá»™i nói vậy. Tiêu huynh tá»± thay y trang cho mình được mà. Tiêu huynh không bắt muá»™i nhá»c nhằn vá»›i huynh quá như vậy đâu.

Tiêu Lân nói rồi lẩn ra sau bức bình phong.

Tịnh Nô cúi đầu nhìn xuống. Nàng buông tiếng thở dài.

Bất ngỠTịnh Nô ngẫng mặt lên :

- Tiêu huynh.

Tiêu Lân nói :

- Tịnh Nô đừng nói với huynh vào thay trang phục cho huynh đó.

- Tịnh Nô không nói như vậy đâu mà Tịnh Nô chợt có ý khác.

- Tịnh Nô không thích bộ lam y nho sinh đó đâu. Muội thích huynh mặc bộ trang phục bạch y nho sinh hơn.

- Muội... Muội còn bộ bạch y nho sinh nè.

- Muội mua những hai bộ à ?

Tinh Nô gật đầu, miễn cưỡng nói :

- Huynh chiá»u muá»™i được chứ.

- Tất nhiên là được rồi.

Tiêu Lân ôm bộ lam y nho sinh trở ra. Tịnh Nô hối hả lấy bộ bạch y nho sinh cho chàng.

- Huynh mặc bộ trang phục này sẽ lịch lãm hơn.

- Tịnh Nô đã chá»n tất nhiên huynh phải lịch lãm hÆ¡n ngưá»i rồi.

Ôm xấp trang phục bạch y nho sinh, Tiêu Lân quay vào bức bình phong. Trong khi Tịnh Nô vội ôm xấp lam y quăng xuống tràng kỷ.

Má»™t lúc sau Tiêu Lân ra. Quả nhiên trong bá»™ trang phục bạch y nho sinh, trông chàng vừa nho nhã vừa lịch lãm khác thưá»ng.

Tiêu Lân nói :

- Tịnh Nô thấy huynh thế nào ?

Nàng nhìn Tiêu Lân mỉm cưá»i gật đầu :

- Tiêu huynh đúng là má»™t mỹ nam tá»­ hiếm có trên Ä‘á»i này.

- CÅ©ng nhá» có Tịnh Nô mà Tiêu huynh má»›i là mỹ nam tá»­ hiếm có trên Ä‘á»i. Nếu không có muá»™i, dám Tiêu huynh trở thành tiểu Cái Bang lắm. Vá»›i bá»™ trang phục này, Tiêu huynh đã có thể đến Trương Phong tiêu cục rồi chứ.

Tịnh Nô gật đầu. Nàng nhá» giá»ng nói :

- Huynh cần muội đi cùng không ?

- Tất nhiên rồi. Chúng ta đi chứ.

Nàng khẽ gật đầu với tất cả vẻ đoan thục, nhẫn nhục.

Hai ngưá»i rá»i khách Ä‘iếm Ä‘i thẳng đến đại bản doanh cá»§a Trương Phong tiêu cục. Khi Ä‘i ngang qua má»™t khu chợ.

Tiêu Lân nắm tay Tịnh Nô.

- Äi vá»›i huynh.

Tịnh Nô để yên tay mình trong tay Tiêu Lân. Nàng cÅ©ng không há»i chàng Ä‘i đâu .

Tiêu Lân dẫn Tịnh Nô đến một gian hàng bán trâm.

Gã bán hàng rối rít nói :

- Công tử cần gì à.

Tiêu Lân chỉ mặt mình nói :

- Ông nhìn lại coi tại hạ là nam nhân hay nữ nhân mà há»i tại hạ chứ ?

Gã bán hàng gỉa lả nói :

- Công tử miễn thứ... Miễn thứ.

Gã nhìn lại Tịnh Nô :

- Tiểu thư cần gì xin cứ chá»n à.

Tịnh Nô đỠmặt nhìn gã. Nàng nhìn lại Tiêu Lân.

Äôi chân mày cá»§a Tiêu Lân nhướng lên, chàng nói :

- Tiểu thư... Xin cứ chá»n à... Tiểu thư chá»n rồi cứ để cho tiểu nhân trả ngân lượng.

Nàng càng thẹn thùng hÆ¡n nữa khi nghe câu nói này cá»§a Tiêu Lân, nhưng trong thâm tâm thì tiếp nhận má»™t sá»± hoan há»· lạ thưá»ng.

Tịnh Nô nói :

- Tịnh Nô không biết chá»n cái nào. Huynh chá»n cho muá»™i Ä‘i.

- Hậy... Cái này thì huynh dở lắm chẳng biết chá»n đâu.

Gã bán hàng cưá»i gỉa lả rồi nói :

- Äể tôi chá»n cho tiểu thư.

Tiêu Lân tằng hắng :

- Không được. Tiểu thư thích gì thì cứ chá»n cái nấy. Tiểu thư biết chá»n cho mình mà.

Chàng chỉ vào ngực mình :

- Ông không thấy bá»™ trang phục cá»§a bổn thiếu gia à, do tiểu thư chá»n đấy.

Chàng nhìn Tịnh Nô :

- Muá»™i chá»n Ä‘i.

Tịnh Nô bối rối. Nàng nhìn vào bàn để trâm.

- Äẹp quá.

Tiêu Lân nói :

- Äẹp quá. Vậy là tất cả những cây trâm này Ä‘á»u đẹp. ÄÆ°á»£c... Thế thì huynh mua tất tần tật để muá»™i má»—i ngày dùng má»™t cái vậy .

Tiêu Lân nói rồi lấy hai nén vàng đặt lên bàn, nói với gã bán hàng :

- Tại hạ mua hết, ông chủ gói lại cho tại hạ.

Tịnh Nô nhìn sững Tiêu Lân :

- Tiêu huynh.

- Hê... Cái gì muội thích tất là huynh thích à.

Gã bán chàng rối rít nói :

- Công tử nói đúng... Công tử nói đúng. Cái gì tiểu thư thích thì công tử thích à.

Tiêu Lân lại tằng hắng :

- Ông nhớ rằng, Tịnh Nô tiểu thư thích chứ bổn thiếu gia thì không đâu. Nếu như bổn thiếu gia cài trâm không chừng Tịnh Nô bỠchạy đó.

- Tiểu nhân biết à.

Gã gom tất cả số trâm bán cẩn thận gói lại rồi trao cho Tịnh Nô :

- Tiểu thư.

Tịnh Nô nhìn Tiêu Lân. Nàng mỉm cưá»i. Nụ cưá»i hé nở trên hai cánh môi Tịnh Nô khiến gã bán hàng ngây mặt nhìn.

Tiêu Lân há»i.

- Ông chủ nhìn Tịnh Nô tiểu thư dử vậy.

Gã bán hàng bẽn lẽn nói :

- Tiểu thư có nụ cưá»i đẹp quá.

Tiêu Lân cưá»i khẩy rồi nói :

- Hai con ngươi cá»§a ông chá»§ đáng bị móc ra đó nhưng hôm nay may cho ông chá»§. Ông đã không nói ngoa mà lại nói rất đúng sá»± thật. Bổn thiếu gia còn phải thừa nhận, nụ cưá»i cá»§a tiểu thư Tịnh Nô là độc nhất vô nhị mà.

Chàng vỗ vai gã bán hàng :

- Ông chá»§ biết nhìn ngưá»i. Hèn chi chẳng làm cái nghá» bán trâm để nữ nhân trang Ä‘iểm.

Chàng chồm tới, nói nhỠvới gã bán hàng :

- Chắc hẳn nương tử của ông chủ ở nhà đẹp lắm phải không ?

Gã bán hàng nhăn mặt :

- Dạ xấu lắm. Chính vì nương tá»­ cá»§a tiểu nhân quá xấu nên tiểu nhân má»›i chá»n cái nghá» bán trâm này.

Tiêu Lân nhăn mặt :

- Äừng biến thành má»™t kẻ bất chung nhé. Trong con mắt cá»§a ông chá»§ thì bà chá»§ phải là ngưá»i đẹp nhất. Nghe bổn thiếu gia nói chứ. Nếu như ông chá»§ không kịp nhận ra Ä‘iá»u đó có ngày nương tá»­ cá»§a ông sẽ móc mắt ông đó.

Chàng nói rồi nhìn lại Tịnh Nô :

- Muội. Chúng ta đi.

Hai ngưá»i rảo bước Ä‘i tiếp. Äi bên cạnh Tiêu Lân thỉnh thoảng Tịnh Nô lại liếc trá»™m chàng. Nàng cảm nhận ở Tiêu Lân có cái gì đó khiến trong nàng nảy sinh má»™t niá»m hoan hỉ lạ thưá»ng mà Tịnh Nô không sao lý giải được.

Nàng nhỠnhẹ nói :

- Tiêu huynh. Sao huynh mua nhiá»u trâm như vậy ?

Tiêu Lân nhìn sang nàng.

- Vì muội đó.

- Tịnh Nô có đáng để cho huynh tốn nhiá»u ngân lượng như vậy không ?

- Rất đáng chứ. Dễ gì Tiêu huynh tìm được một xá muội như Tịnh Nô.

Äôi lưỡng quyá»n cá»§a nàng á»­ng hồng, Nàng từ tốn nói :

- Có bao gìơ huynh nghĩ đến lúc phải xa Tịnh Nô không ?

- Sinh ly tá»­ biệt... Äiá»u đó luôn xảy ra trong cõi nhân sinh này. Nhưng huynh thì chẳng bao gìơ nghÄ© đến Ä‘iá»u đó. Cứ để thá»i gian đưa chúng ta Ä‘i và đừng bao gìơ nghÄ© đến những Ä‘iá»u phiá»n muá»™n.

- Huynh không nghÄ© đến những Ä‘iá»u phiá»n muá»™n, tất huynh chẳng bao gìơ có phiá»n muá»™n.

- Tịnh Nô nói sai rồi. Trong huynh cÅ©ng có nhiá»u Ä‘iá»u phiá»n muá»™n lắm chứ, nhưng không vì thế mà biến mình thành má»™t kẻ á»§ rá»§.

Chàng mỉm cưá»i :

- Tịnh Nô hiểu huynh chứ. Nếu như có Ä‘iá»u phiá»n muá»™n thì huynh luôn nghÄ© đến má»™t ngưá»i khác. Ngưá»i đó thay huynh gánh vác những Ä‘iá»u phiá»n muá»™n cho mình.

- Ai sẽ thay thế huynh ?

Tiêu Lân nhướng mày, ve cằm nhìn nàng nói :

- Cái bóng của huynh.

Nàng nheo mày :

- Muội không hiểu ý huynh.

- Thế thì huynh phải chỉ cho Tịnh Nô mới được.

Tịnh Nô vồn vã há»i :

- Huynh nói đi.

Tiêu Lân dừng bước chỉ xuống đất.

- Chúng ta sẽ có má»™t ngưá»i thứ hai trong chúng ta. Hắn đó.

- Cái bóng của huynh ?

Tiêu Lân gật đầu :

- Sau này muá»™i có Ä‘iá»u gì không được vui, Ä‘iá»u gì chỉ mang đến cho muá»™i sá»± phiá»n nảo thì cứ trút cả lên chiếc bóng cá»§a mình. Y sẵn sàng tiếp nhận tất cả mà không có lá»i than vãn. Nên Tiêu huynh thưá»ng xem y là vị thần há»™ mạng cá»§a huynh đó.

Tịnh Nô mỉm cưá»i nhìn chàng :

- Hay quá. Nhất định Tịnh Nô sẽ há»c Ä‘iá»u này ở huynh.

Chàng mỉm cưá»i nhìn nàng :

- Tịnh Nô thông minh lắm.

- Nhưng không bằng huynh.

- Hê... Nhìn huynh nè.

Chàng vừa nói vừa chỉ tay vào mặt mình.

Tịnh Nô nhìn chàng.

Tiêu Lân nói :

- Muội có thấy huynh hổ thẹn đỠmặt không ?

Tịnh Nô lắc đầu :

- Tịnh Nô đâu có thấy đâu.

Tiêu Lân phá lên cưá»i. Chàng vừa cưá»i vừa nói :

- Có lẻ bổn thân hộ mạng của huynh hổ thẹn dùm huynh rồi.

Hết hồi 34.
Tài sản của minhtien384

  #35  
Old 17-04-2008, 10:04 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 35
Hoạt Náo Trương Phong Tiêu Cục


Tổng tiêu đầu Trương Phong tiêu cục Mạnh Phú dáng ngưá»i đẩy đà, ngồi bệ vệ trên chiếc ngai sÆ¡n son thếp vàng. Äứng hầu quạt cho lão là bốn ả cung nữ. Ngưá»i nào cÅ©ng chỉ vừa ngoài

đôi mươi. Ngồi dưới chiếc ngai sơn son thếp vàng một chút là hai gã đại lực sĩ, trên lưng là một gía đao. Vẻ mặt của hỠtrông thật lạnh lùng, toát ra vẽ tàn nhẫn vô nhân.

Tiêu Lân ôm quyá»n nói :

- Trước tiên Tiêu Lân phải ôm quyá»n xá Mạnh tiêu đầu. Và rất cảm kích vì được Tổng tiêu đầu tiếp kiến.

Mệnh Phú rá»i đôi mắt ti hí vào Tiêu Lân :

- Tiêu nho sinh đến Trương Phong tiêu cục, khăng khăng đòi gặp bổn tiêu đầu, hẳn có chuyện gì muốn thỉnh giáo bổn tiêu đầu.

Tiêu Lân ôm quyá»n nói :

- Mạnh tôn gía ! Nếu như không chuyện hệ trá»ng thì tại hạ cÅ©ng chẳng đến đây đòi gặp tôn gía cho bằng được. Tại hạ đến diện kiến tôn gía lần này, nói thật tâm tại hạ chỉ vì sá»± sinh tồn cá»§a tôn giá.

Nghe Tiêu Lân thốt ra câu này, mặt của Mạnh Phú sa sầm hẳn lại với những nét bất nhẫn lộ trên ánh mắt hừng hực.

Mạnh Phú trang trá»ng nói :

- Thịnh tình của Tiêu nho sinh đến

Trương Phong tiêu cục vì sự sinh tồn của bổn tiêu đầu ?

Tiêu Lân gật đầu.

Mạnh Phú khoanh tay trước ngực dựa vào thành tựa, nhíu mày nhìn Tiêu Lân :

- Nghe Tiêu nho sinh nói, bổn tiêu đầu lấy làm lạ đó.

Tiêu Lân gỉa lả cưá»i :

- Mạnh tiêu đầu lạ nhưng Tiêu Lân thì chẳng thấy có gì lạ cả. Chỉ cần tiêu

đầu suy nghĩ một chút thì hẳn nghiệm ra ngay.

Mạnh Phú cau mày :

- Tiêu nho sinh ! Bổn tiêu đầu và Tiêu nho sinh không quen biết nhau. Cá»› gì Tiêu nho sinh lại đến Trương Phong tiêu cục buông những lá»i hù dá»a thế.

Mạnh Phú chá»i tay chồm đến trước, gằn giá»ng nói :

- Cần gì cứ nói. Bổn tiêu đầu sẵn lòng ban phát cho ngươi vài nén bạc vụn làm lộ phí mà đèn sách. Còn nhận ngươi làm sư gia...

Mạnh Phú lắc đầu :

- Bổn tiêu đầu không nhận ngươi đâu.

Tiêu Lân lắc đầu khoát tay :

- Không không ! Tại hạ đến đây thỉnh kiến tiêu đầu không phải để xin chút bạc vụn, hay xin làm sư gia cho Trương Phong tiêu cục. Nếu có ý đó thì tại hạ đã nhận làm Bang chủ Cái Bang còn sướng hơn à.

Tiêu Lân thả tay xuống, nhìn Mạnh Phú nói :

- Tại hạ đến đây vì việc khác. Việc này nhất định có quan hệ đến sự tồn sinh của Mạnh tiêu đầu đó.

Manh Phú cau mày Ä‘anh mặt. Y gằn giá»ng nói :

- Thế Tiêu nho sinh có thể cho bổn tiêu đầu biết chuyện không ?

- Äến đây tất nhiên tại hạ phải nói chứ không nói, Tổng tiêu đầu lại nghÄ© khác cho tại hạ. Khổ thân tại hạ lắm

Tiêu Lân rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi nói :

- Trước tiên, tại hạ nhắc lại cho Mạnh tiêu đầu biết chuyện trong quá khứ. Câu chuyện xảy ra mưá»i lăm năm trước. Lúc đó Mạnh tiêu đầu chỉ là

phó tiêu cục của Trương Phong tiêu cục.

Chàng nhướng mày nhìn Mạnh Phú, quan sát chân diện lão.

Bộ mặt tròn nũng của Mạnh Phú

chảy xệ xuống. Sắc diện của y đỠbừng như quả chín.

Mạnh Phú nói :

- Chuyện quá khứ là chuyện gì ?

- Mạnh tiêu đầu cÅ©ng không nhá»› ra à. Nếu Mạnh tiêu đầu không nhá»› thì Tiêu Lân đành phải kể rõ tất cả cho ngưá»i nhá»›.

Tiêu Lân chắt lưỡi nói :

- Phàm thá»i gian cÅ©ng khiến cho ngưá»i ta quên, nhưng có những chuyện không bao gìơ quên. Nếu Mạnh tiêu đầu quên thì buá»™c Tiêu Lân phải nhắc lại. Nhưng trước khi Tiêu Lân nhắc lại, mong Tổng tiêu đầu suy xét mà đừng nổi cÆ¡n thịnh ná»™.

Mạnh Phú cau mày, gằn giá»ng nói :

- Cứ nói.

Tiêu Lân ôm quyá»n xá :

- Tiêu Lân cảm kích đa tạ Mạnh tiêu đầu.

Chàng chắp tay sau lưng, bước đến một bộ nhìn Mạnh Phú, từ tốn nói :

- Mưá»i lăm năm trước, Mạnh tôn gía chỉ là Phó tổng tiêu đầu cá»§a Trương Phong tiêu cục.

Mạnh Phú cướp lá»i chàng :

- Äiá»u đó ai cÅ©ng biết. Tổng tiêu đầu Trương Phong tiêu cục là Trương Tính.

nho sinh không nói sai. Trương đại ca của Mạnh mỗ là tổng tiêu đầu Trương Phong tiêu cục.

- Hê... Xem ra Mạnh tôn gía còn nhớ tất cả đấy chứ. Thế mà nói với tại hạ Mạnh tôn gía chẳng nhớ gì.

- Tên nho sinh thúi nói đến đâu, Mạnh mỗ nhớ đến đó.

- Thế thì tốt quá. Mưá»i lăm năm trước trong má»™t lần áp tiêu, Mạnh tôn gía đã phản bá»™i lại Trương Tính tổng tiêu đầu, cấu kết vá»›i trại chá»§ lục lâm Tăng Thừa và Mạnh VÄ©nh để cướp tiêu. Mạnh tiêu đầu còn dụng mưu rót rượu độc cho Trương Tính uống để Ä‘oạt cả Trương Phong tiêu cục.

Tiêu Lân buông tiếng thở dài :

- Huynh đệ với nhau mà làm vậy thật ác nhân ác đức quá.

Mặt cá»§a Mạnh Phú chảy xệ xuống trông thật là khó coi. Y nghiêm giá»ng nói :

- Tiêu nho sinh còn biết gì nữa không ?

- Còn biết nhiá»u lắm chứ... Nếu như tại hạ không biết nhiá»u thì đến đây làm cái con khỉ gì.

Câu nói này khiến cho Mạnh Phú đã bất nhẫn càng bất nhẫn hơn.

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Mạnh tiêu đầu đã nhớ ra chưa nhỉ.

- Tiêu nho sinh nói tiếp đi :

- Nói tiếp nhe... Sau khi Trương

Tính tiêu đầu uống rượu độc thì Mạnh tôn gía má»›i ra mặt. Nếu không có rượu độc thì Mạnh tôn gía chẳng làm gì được Trương tiêu đầu. Nhưng nhá» có rượu độc mà Tôn gía đã bức tá»­ Trương tiêu đầu. Trương tiêu đầu ẵm theo đứa bé gái thương yêu nhất cá»§a mình, lúc đó chỉ vừa lên năm bá» chạy. Nhưng Mạnh tôn gía nhất định truy sát, nhổ cá» tận gốc vì sợ Trương tiêu đầu có thể còn sống mà sau này gieo kiếp há»a.

Hai cánh môi dày của Mạnh Phú mím lại.

Tiêu Lân nhìn lão nói tiếp :

- Khi Mạnh tôn gía cùng nhị vị trại

chủ Tăng Thừa và Mạnh Vĩnh truy sát

Trương tiêu đầu đến Äoạn Hồn Nhai.

Trong bước đưá»ng cùng, Trương tiêu đầu đã nhảy xuống Äoạn Hồn Nhai ôm theo đứa bé.

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Tại hạ nói có đúng không nhỉ ?

- Nho sinh kể tiếp cho bổn tiêu đầu nghe.

- Mạnh tiêu đầu tưởng đâu rÆ¡i xuống Äoạn Hồn Nhai thì Trương Tính tôn gía chết.

Chàng lắc đầu :

- Không như tôn gía tưởng đâu. Trương tổng tiêu đầu và đứa bé gái kia không chết.

Chàng cưá»i khẩy rồi nói tiếp :

- Hai ngưá»i đó không chết mà lại gặp kỳ duyên. Võ công cá»§a há» giỠđây đã đạt đến cảnh giá»›i tối thượng. Mạnh tôn gía có nghe nói đến Tá»­ Äịa Vô Luân chứ ?

- Mạnh mỗ có nghe nói đến.

- Äứa bé gái năm nào mà tôn gía tưởng đã chết khi buá»™c phải nhãy xuống Äoạn Hồn Nhai, chính là chá»§ nhân cá»§a Tá»­ Äịa Vô Luân. Tại hạ may mắn có gặp được vị cô nương đó. Yến

Yến vì từ tâm mới cho tại ha đến đây nói với tôn giá.

Chàng xoay tay ve cằm, chắc lưỡi nói :

- Yến Yến nói gì nhỉ.

Nhìn lại Mạnh Phú, Tiêu Lân nghiêm giá»ng nói :

- Tại hạ không nhá»› lá»i cá»§a Yến Yến, nhưng nàng nói cho tôn gía má»™t cÆ¡ há»™i để sinh tồn là trao lại Trương Phong tiêu cục cho há» Trương. Rồi mau mau rá»i khá»i giang hồ võ lâm, mà tìm ngôi chùa nào đó xuất gia đầu Phật, sám hối những việc mình đã làm. Chỉ như vậy Mạnh tôn gía má»›i giữ được mạng để tồn vong.

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Tại hạ nói lá»i hay ý đẹp chắc chắn Mạnh tôn gía nghe theo lá»i cá»§a tại hạ chứ.

Mạnh Phú ngữa mặt trá»i khanh khách. Y vừa cưá»i vừa nói :

- Tiêu nho sinh nói hay lắm. Thảo nào bá»n há»§ nho các ngươi luôn được thiên hạ gắn cho là những hạng ngưá»i môi mép. Ngồi vắt óc suy tưởng thảo ra những chuyện thị phi trên giang hồ.

Mạnh Phú hừ nhạt một tiếng rồi nói :

- Tiêu nho sinh ! Nghe Mạnh má»— nói đây. Mạnh má»— chẳng biết chuyện mưá»i lăm năm trước do ngươi thêu dệt. Những gì ngươi nói bổn tiêu đầu nghe chát lá»— tai quá.

Y từ từ đứng lên định nhãn nhìn Tiêu Lân :

- Mạnh má»— chỉ biết má»™t Ä‘iá»u duy nhất, chỉ má»™t Ä‘iá»u này thôi. Sau khi Trương Tính tổng tiêu đầu đại ca bị chết trong má»™t lần áp tiêu, chỉ còn lại má»™t mình Mạnh má»— sống sót đã quay vá» Hàm Äan vá»›i trá»ng trách gây dá»±ng lại Trương Phong tiêu cục. Äể làm được Ä‘iá»u đó...

Mạnh Phú cưá»i khảy rồi nói :

- Mạnh mỗ đã thay Trương Tính đại ca chăm sóc Trương phu nhân bằng tình nghĩa, nên Trương tẩu tẩu đã trở thành Mạnh phu nhân...

Tiêu Lân cướp lá»i Mạnh Phú :

- Và tôn gía đã trở thành Tổng tiêu đầu.

- Äiá»u đó chắc chắn phải xảy ra như vậy thôi. Không thể nào khác hÆ¡n được

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Bái phục... Bái phục...

- Tiêu nho sinh bái phục ta cái gì ?

- Tôn gía xắp xếp rất hay. Vậy tôn gía có thể cho tại hạ gặp Mạnh phu nhân không ?

Mạnh Phú bật cưá»i sằng sặc rồi nói :

- Tiêu nho sinh gặp bổn tiêu đầu đủ rồi, cần gì phải gặp phu nhân của Mạnh mỗ.

- Mạnh tôn gía không cho Tiêu Lân gặp Mạnh phu nhân thì sao chứng nhận được lá»i nói cá»§a tôn gía chứ.

Mạnh Phú hừ nhạt một tiếng rồi :

- Tiêu Lân ? Bổn Tiêu đầu chỉ có thể cho ngưá»i gặp má»™t ngưá»i.

Tiêu Lân ôn nhu nói :

- Tiêu đầu định cho Tiêu Lân gặp ai à.

Mạnh Phú gằn giá»ng nói :

- Diêm Vương.

Tiêu Lân nhướng mày :

- Diêm Vương ? Lý do gì tại hạ phải gặp Diêm Vương ?

- Lý do gì ư. Ngươi đã thêu dệt ra má»™t câu chuyện làm tổn hại thanh danh cá»§a bổn tiêu đầu. Má»™t câu chuyện bỉ ổi, và đê tiện do bá»n há»§ nho các ngươi nặn óc chế tác ra. Má»™t câu chuyện khiến cho Mạnh má»— phẫn ná»™, muốn đưa ngay ngươi xuống a tỳ địa ngục gặp Diêm Vương để chuá»™c lại tá»™i lá»—i cá»§a mình.

Tiêu Lân khoát tay :

- Mạnh tiêu đầu . Tại hạ đây vì tình ý tốt đẹp chứ không há» có ý gì khác. Mạnh tiêu đầu không có làm chuyện bậy bạ thì thôi, cá»› gì lại kéo Diêm Vương lão nhân gia vào chuyện này. Nếu Mạnh tiêu đầu đúng là ngưá»i làm bậy, hóa ra biến cả Diêm Vương lão nhân gia thành đồng lõa cá»§a mình ư.

Chàng lắc đầu :

- Không nên ! Không nên ! Nếu Diêm Vương lão nhân gia nổi giận, Mạnh tiêu đầu không gánh vác nổi đâu . Tiêu Lân đã từng gặp Hắc y quá»· diện. Ngưá»i đó là tá»­ thần cá»§a Diêm Vương lão gia đó. Nhỡ y mà nghe được thì Mạnh tiêu đầu khó mà bảo toàn được mạng sống cá»§a mình.

Chàng thở dài nói tiếp :

- Thá»±c hư thế nào thì Mạnh tôn gía cứ cho tại hạ gặp Mạnh phu nhân là được rồi. Äể tại hạ còn ra vá» mà có chuyện nó lại vá»›i Yến Yến cô nương.

Mạnh Phú gằn giá»ng nói tiếp :

- Chẳng có Mạnh phu nhân nào cả mà chỉ có Diêm Vương chỠngươi thôi.

Vừa nói Mạnh phú vừa từ từ đứng lên.

Tiêu Lân nói :

- Hê... Bá»™ Tổng tiêu đầu định làm thiệt hả. Äịnh giết tại hạ thật sao. Nếu Tổng tiêu đầu làm vậy hóa ra là hành động giết ngưá»i diệt khẩu, đương nhiên thú nhận việc làm bại hoại cá»§a mình rồi.

Mạnh Phú cưá»i khẩy rồi nói :

- Bổn tiêu đầu làm gì tá»± bổn tiêu đầu biết nhưng ngươi ngang nhiên đến Trương Phong tiêu cục buông những lá»i khiếm nhã phỉ báng Tổng tiêu đầu, bấy nhiêu đó đủ để cho bổn tiêu đầu tống ngươi xuống cõi a tỳ. Chẳng còn gì để ngươi phản đối nữa.

Tiêu Lân cau mày, nhăn mặt, chàng nói :

- Bứt dây động rừng, có làm chuyện bại hoài thì má»›i Ä‘ong đóng như Mạnh tiêu đầu. Còn ngưá»i quang minh chính đại đâu có sừng cổ, tức giận như tôn gía đâu. Mạnh tiêu đầu hãy thú nhận Ä‘i. Sau đó trao lại Trương Phong tiêu cục cho há» Trương. Tại hạ sẽ nói thay lá»i Yến Yến tha cho tôn giá. Bá» qua cÆ¡ há»™i này tôn gía chẳng có cÆ¡ há»™i thứ hai đâu .

Mạnh Phú thét lên :

- Nho sinh thúi im miệng ! Bổn tiêu đầu chẳng còn cơ hội cho ngươi đâu .

Chàng ôm quyá»n nói :

- Tiêu Lân thất vá»ng vá» tôn giá... Thất vá»ng vá» tôn gía.

- Hãy Ä‘em sá»± thất vá»ng đó trình bày vá»›i Diêm chúa.

Mạnh Phú nhìn hai gã đại hán ngồi bên dưới nói :

- Lấy mạng nho sinh thúi này hẳn không cần đến bảo Ä‘ao, bổn tiêu đầu phiá»n đến hai đệ vậy.

Hai gã đại hán đứng lên. HỠcùng định nhãn nhìn Tiêu Lân. Cả hai lòn tay ra sau lưng. HỠchưa kịp rút binh khí thì Tịnh Nô lên tiếng :

- Mạnh Tổng tiêu đầu.

Mặc dù giá»ng nói cá»§a Tịnh Nô nói bằng chất giá»ng nhu hòa nhưng giá»ng nói cá»§a nàng vẫn buá»™c Mạnh tổng tiêu đầu phải nhìn đến.

Tịnh Nô rút trong ống tay áo ra một tấm kim bài. Nàng chìa tấm kim bài đến trước Mạnh Phú Tổng tiêu đầu :

- Tiêu đầu nhận ra tấm kim bài này không ?

Mạnh Phú nhìn tấm Kim bài gần như không chớp mắt. Lão ngập ngừng nói :

- Kim bài tử lệnh.

- Äúng. Äây là kim bài tá»­ lệnh cá»§a Minh chá»§. Ngưá»i giữ Kim bài tá»­ lệnh thì có quyá»n phán lệnh như chính Minh chá»§. Vậy Mạnh Tổng tiêu đầu đã thấy Kim bài tá»­ lệnh, có kháng lại Tịnh Nô không ?

Mạnh Phú sa sầm mặt. Bộ mặt tròn lẳng của gã những tưởng co rút lại khi tận mắt thấy tấm Kim bài tử lệnh trên tay Tịnh Nô.

Mạnh Phú tổng tiêu đầu Trương Phong tiêu cục nói :

- Bổn tiêu đầu không dám chống lại Kim bài tử lệnh.

Tịnh Nô nhìn Mạnh Phú khẻ gật đầu :

- Vậy thì tốt. Tịnh Nô thay Minh chủ lệnh cho Mạnh tiêu đầu hãy cho Tiêu Lân công tử gặp Mạnh phu nhân.

Mạnh Phú buông tiếng thở dài.

Tịnh Nô nói :

- Tiêu đầu phải thực thi mệnh lệnh của Tịnh Nô. Hay muốn kháng lại mệnh lệnh đó.

Mạch Phú ôm quyá»n xá :

- Bổn tiêu đầu không dám... Không dám.

Y nhìn lại Tiêu Lân :

- Tiêu công tá»­ sao ngay từ đầu công tá»­ không nói mình là ngưá»i cá»§a võ lâm Minh chá»§ để Mạnh má»— bồi tiếp chu đáo.

Tiêu Lân ve cằm cưá»i mỉm rồi nói :

- Tiêu thiếu gia có phải là ngưá»i cá»§a võ lâm Minh chá»§ đâu mà tá»± nhận mình là ngưá»i cá»§a võ lâm Minh chá»§. Không dám nhận... Không dám nhận.

Nhưng bây giá» Tịnh Nô muá»™i muá»™i đã xen vào Tiêu Lân cÅ©ng đành chiá»u theo ý cá»§a Tịnh Nô thôi.

Mạnh Phú đổi giá»ng thật ôn nhu từ tốn :

- Nếu công tá»­ muốn gặp Mạnh nương, bổn tiêu đầu sẽ dẫn ngưá»i Ä‘i gặp.

- Ngay từ đầu Tổng tiêu đầu nhã nhặn như thế có phải hay hơn không ?

Tiêu Lân nhìn lại hai gã đại lực sĩ. Chàng từ tốn nói :

- Nếu tại hạ đoán không lầm nhị vị đây hẳn là Tăng Thừa và Mạnh Vĩnh

Trại chủ.

Mạnh Phú gượng cưá»i nói :

- Tiêu công tá»­ quả là có con mắt tinh tưá»ng. Äúng là Tăng Thừa và Mạnh VÄ©nh. Mạnh VÄ©nh là bào đệ vá»›i bổn tiêu đầu. Còn Tăng Thừa là bằng hữu tri giao.

Tiêu Lân mỉm cưá»i :

- Thảo nào hai vị có mặt ở đây.

Chàng ôm quyá»n hướng vá» Mạnh Phú :

- Mạnh tôn gía, mặc dù Tịnh Nô đã

dùng kim bài tử lệnh thay Minh chủ

lệnh cho tôn gía. Tuy nhiên sá»± vụ hôm nay Tiêu Lân không muốn nhỠđến uy vÅ© cá»§a Giang minh chá»§. Tại hạ không muốn làm phiá»n đến Minh chá»§ bởi đây là chuyện riêng cá»§a tại hạ. Bổn thiếu gia chỉ muốn đích thân mình truy rõ căn cÆ¡. Äể chứng minh cho Ä‘iá»u tại hạ vừa nói, Tiêu Lân sẵn sàng thỉnh giáo cao chiêu cá»§a nhị vị trại chá»§ đây.

Mạnh Phú lộ vẽ bối rối. Lão liếc trộm vỠphía Tịnh Nô.

Tiêu Lân nói :

- Tổng tiêu đầu đừng áy áy. Chỉ cần nhị vị trại chủ lấy được mạng của gã

nho sinh thúi này thì xem như chẳng còn chuyện gì ở đây nữa. Tổng tiêu đầu nên tận dụng cơ hội này.

Lá»i nói cá»§a Tiêu Lân càng khiến cho Mạnh Phú lúng túng hÆ¡n. Lão ngập ngừng nói :

- Bổn tiêu đầu không thể chống lại Kim bài tử lệnh.

- Tiêu Lân lại không muốn biến mình thành ngưá»i theo đóm ăn tàn hay dá»±a vào ngưá»i khác mà hành sá»±.

Chàng nhìn lại Mạnh Vĩnh và Tăng Thừa từ tốn nói :

- Bổn tiêu đầu Mạnh Phú đã lệnh cho nhị vị huynh trưởng. Äừng nghÄ© tại hạ là ngưá»i cá»§a võ lâm Minh chá»§. Nhị vị hãy xem như không có Kim bài tá»­ lệnh vậy.

Tịnh Nô lên tiếng :

- Tiêu huynh.

Chàng nhìn nàng khẻ lắc đầu, từ tốn nói :

- Tịnh Nô. Việc hôm nay huynh đã có chủ đích. Hãy để cho Tiêu huynh tự giải quyết chuyện này.

Chàng nhìn lại Mạnh Phú :

- Tổng tiêu đầu đồng ý chứ.

Mạnh Phú ôm quyá»n :

- Cung kính không bằng phụng mạng, nếu có chuyện gì xảy ra cho công tử, xin công tử đừng trách bổn tiêu đầu .

- Äao kiếm vô phãn, chưởng pháp vô tình, Tiêu Lân nào dám oán trách Mạnh tiêu đầu chứ.

Mạnh Phú nhìn Tịnh Nô.

Tiêu Lân nhận ra hai luồng nhãn quang bối rối của hỠMạnh.

Chàng nói với Tịnh Nô :

- Tịnh Nô ! Hãy chuẩn y lá»i cá»§a huynh.

Tịnh Nô buông tiếng thở dài. Nàng cất Kim bài tử lệnh.

Tịnh Nô nói :

- Huynh muốn cho Mạnh tiêu đầu thấy bản lãnh của mình. Tịnh Nô không dám cản.

Tiêu Lân nhìn nàng Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm. Chàng nhìn lại Tăng Thừa và Mạnh VÄ©nh :

- Bổn thiếu gia thỉnh má»i nhị vị tôn giá.

Mạnh Phú khẻ gật đầu vá»›i hai ngưá»i đó. Nhận được cái gật đầu cá»§a Mạnh Phú. Tăng Thừa lẫn Mạnh VÄ©nh liá»n rút binh khí. Trên tay gã là hai ngá»n quá»· Ä‘ao sáng ngá»i.

Tiêu Lân từ tốn nói :

- Tại hạ ấn chứng võ công của nhị vị bởi vì Mạnh tiêu đầu nói, nhị vị có thể lấy mạng bổn thiếu gia mà không cần đến Mạnh tiêu đầu. Nhưng nếu nhị vị không làm được như ý của Mạnh tiêu đầu thì phải ngoan ngoãn nói ra sự thật đó nhé.

Tăng Thừa vuốt mấy sợi râu dài má»c ngay giữa má rồi nói :

- Tăng mỗ sẽ nói với Tiêu công tử.

Y vừa nói vừa vung quỷ đao dồn tám thành nội lực chém thẳng vào Tiêu Lân.

Thế Ä‘ao cá»§a Tăng Thừa khiến cho Tịnh Nô không khá»i giật mình buá»™t miệng thốt :

- Tiêu huynh.

Lá»i còn Ä‘á»ng trên môi miệng nàng thì Tiêu Lân đã thi triển Hành Tẩu Di Hình Bá»™ lách tránh chiêu công cá»§a đối phương, chàng vừa phát tác Huyết Chỉ Ä‘iểm vào lưỡi quá»· Ä‘ao.

Keng !

Lần phát tác Huyết Chỉ này, Tiêu Lân dụng đến tám thành ná»™i lá»±c. Ná»™i công cá»§a chàng gìơ đây đã có thêm ná»™i lá»±c cá»§a chính Tuệ Thiện đại sư truyá»n thụ, nên đạo chỉ có uy lá»±c di sÆ¡n đảo hải đến độ Tiêu Lân cÅ©ng pnải sững sá».

Sau âm thanh khô khốc đó, ngá»n quá»· Ä‘ao bật ra khá»i tay Tăng Thừa. Nó chưa kịp rÆ¡i xuống đất thì Tiêu Lân đã xá»­ dụng Hấp Tinh Äại Tà Công hút lấy. Ngá»n khoái Ä‘ao lá»t thá»m vào tay chàng. Tiêu Lân nhích bá»™ đặt lưỡi Ä‘ao vào ngay yết hầu há» Tăng.

Má»i sá»± biến diá»…n chỉ trong chá»›p mắt gần như Tăng Thừa không có chút phản ứng gì. Ngay cả Mạnh Phú và Mạnh VÄ©nh cÅ©ng trố mắt ra nhìn. Cả hai không thể nào tin được sá»± biến diá»…n ra ngay trước mắt há».

Äặt lưỡi Ä‘ao vào cổ Tăng Thừa, Tiêu Lân nói :

- Tăng tôn gía đã nghiệm ra võ công của tại hạ rồi chứ ?

Tăng Thừa xuất hạn mồ hôi. Y miễn cưỡng nói :

- Tiêu nho sinh cứ lấy mạng Tăng mỗ.

- Hãy cho tại hạ biết chuyện xảy ra tại Äoạn Hồn Nhai có đúng như lá»i tại hạ nói không ?

- Tăng mỗ không biết gì cả.

- Hay thật.

Chàng quẳng ngá»n lưỡi Ä‘ao xuống sàn gạch :

- Không biết, xem như tôn gía không có can dá»± vào. Nhưng nếu Tiêu Lân thiếu gia biết Tăng tôn gía nói hai lá»i thì sẽ thỉnh cầu lão diêm chúa chuyển ngay sứ gỉa đến lấy mạng tôn gia đó.

Tăng Thừa liếc xéo vỠphía Mạnh Phú rồi cúi gầm mặt xuống.

Tiêu Lân nhìn lại Mạnh Phú :

- Mạnh tiêu đầu... Gìơ hẳn không thể giấu Mạnh phu nhân chứ.

Mạnh Phú ôm quyá»n từ tốn nói :

- Tiêu công tử, bổn tiêu đầu có mắt nhưng không có tròng. Nay đã nghiệm ra cao nhân, đâu dám không tuân lệnh Tiêu công tử.

Mạnh Phú ôm quyá»n hướng lên trá»i :

- Bổn tiêu đầu chỉ còn tin vào trá»i đất chứng giám cho sá»± thanh bạch cá»§a Mạnh má»—.

Tiêu Lân nhìn Mạnh Phú, chàng nghĩ thầm :

- Ôi cha, giá» thì khác hẳn trước rồi. Mạnh tôn gía giống má»™t con kỳ nhông đổi màu. Có ma má»›i tin vào lá»i cá»§a tôn gía.

à niệm đó trôi qua đầu, Tiêu Lân ôm quyá»n từ tốn nói :

- Mạnh tôn gía tin vào trá»i đất còn bổn thiếu gia thì chỉ tin vào Trương phu nhân.

Hết hồi 35.
Tài sản của minhtien384

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äâèæåíèÿ, dainhan.servehttp.com, giang hô Ä‘oan kiep, ìîñêâå


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™