05-02-2009, 09:37 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 1: Côn Lôn Tiên Phá»§
Chương 9: Cố Nhân
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Vạn Thú Cốc, TỠTrúc Cư.
Má»™t ông lão đầu đội mÅ© trúc Ä‘ang ngồi buông cần trên tảng đá nhô lên khá»i mặt hồ cách dãy nhà trúc không xa, toà n thân cÅ©ng im lìm như má»™t khối đá, không hỠđộng Ä‘áºy. Äầu chiếc cần câu chẳng há» có sợi dây nà o, thế nhưng bên dưới lại tụ táºp má»™t đà n cá bÆ¡i lượn quấn quýt tranh nhau hướng tá»›i má»™t bên giống như Ä‘ang tranh Ä‘oạt gì đó.
Núi xa xanh thẳm, hồ gần nước biếc, cảnh váºt tÄ©nh lặng như tranh vẽ.
Äá»™t nhiên trên mặt hồ chá»›p động má»™t luồng ánh sáng, xuất hiện má»™t bóng ngưá»i bao bá»c xung quanh bởi má»™t lá»›p sương khói Ä‘ang phiêu hốt bước lại, nháy mắt đã tá»›i trước mắt lão ông.
"Nhất Kỳ, đã hai mươi năm không gặp.
"Nơi nà y không phải là nơi mà ngươi nên tới."
Nhất Kỳ lão nhân vẫn bất động y như trước, tuyệt không bị sá»± xuất hiện cá»§a ngưá»i má»›i đến kinh động chút nà o, nhưng ông ta cÅ©ng thu cần câu lại, thả chiếc mÅ© rá»™ng xuống rồi chống long đầu trượng đứng lên. Äà n cá dưới tảng đá liá»n tản mác hết không còn thấy đâu nữa.
"Năm xưa nếu không phải nói quá nhiá»u vá»›i ngươi, thì ngươi cÅ©ng đã không là m chuyện vá»ng tưởng..."
Ngưá»i má»›i tá»›i cất tiếng cưá»i dà i, là n sương bao quanh ngưá»i dần dần tan biến lá»™ ra má»™t khuôn mặt thiếu niên tuấn mỹ chỉ chừng mưá»i bảy mưá»i tám tuổi, cánh tay dà i tá»›i quá đầu gối, vóc ngưá»i dong dá»ng, toà n thân mặc má»™t bá»™ mãng bà o trắng toát, Ä‘ang đứng dáºp dá»nh ngay trên mặt sóng.
"Äây là đạo đãi khách cá»§a ngươi hay sao?"
Nhất Kỳ lão nhân giáºt mình, nhìn khuôn mặt rạng rỡ cá»§a ngưá»i má»›i tá»›i, lá»i nói vừa định phát ra đã mắc luôn nÆ¡i cổ há»ng, liá»n chống long trượng má»™t cái biết mất, khi hiện thân trở lại thì đã ở trong tòa thá»§y tạ cách đó ngoà i trăm trượng.
Tá»±a hồ như cùng lúc đó, không trá»… chút nà o, hai ngưá»i đồng thá»i ngồi đối diện vá»›i nhau.
"Tu vi cá»§a ngươi lại đại tiến rồi, má»™t thân huyết mạch đó đúng là được ông trá»i ưu ái mà ."
"DÄ© nhiên, ta tuyệt không để bá»n há» dà nh hết vẻ vang đâu."
Thanh âm cá»§a thiếu niên có mấy phần lạnh lẽo tá» vẻ không vui, nụ cưá»i đầy tà dị trên khuôn mặt anh tuấn nháy mắt cÅ©ng như ngưng kết lại.
Nhất Kỳ thong thả lấy ra một bộ đồ trà rồi bắt đầu nấu nước, động tác trôi chảy tựa hà nh vân lưu thủy phảng phất như đã diễn luyện qua hà ng trăm ngà n lần. Thiễu niên vẫn lẳng lặng, thần sắc ngưng định có vẻ đã sỠdụng tất cả lòng kiên nhẫn và ý chà và o việc quan sát.
Sau má»™t lát, hai chiếc chén ngá»c xanh đã nghi ngút khói đặt trước mặt hai ngưá»i, má»™t mùi thÆ¡m khó tả vấn vÃt khắp căn đình, ngưng tụ mãi không tan.
Thiếu niên cúi ngưá»i khẽ hÃt hà hồi lâu rồi nói: "Trá»c Long Tiên sau khi chuyển khá»i Vạn Thú Cốc thì chẳng còn linh khà nữa, xem ra ắt là không quên được cá»™i nguồn."
Nhất Kỳ nghe thấy toà n thân khẽ run, từ từ hÃt và o má»™t hÆ¡i, chỉ thấy hai luồng khói dà i từ trong chén ngá»c bốc lên vấn vÃt chui và o mÅ©i, quả thá»±c cổ quái vô cùng.
"Vạn váºt luân chuyển trong thế gian Ä‘á»u có nguyên nhân cá»§a nó, nếu quá cưỡng cầu thì có khác gì châu chấu đá xe. Mục Ä‘Ãch cá»§a ngươi đến đây ta cÅ©ng Ä‘oán được đại khái, lão phu e rằng lại phải khiến ngươi thất vá»ng thôi."
Thiếu niên cưá»i rạng rỡ, cái mÅ©i nhá» và thẳng, cặp mà y dà i tá»›i sát mai, thoạt trông giống như má»™t nữ tá», nhưng lại có má»™t luồng ngạo khà ngấm ngầm ẩn hiện trên vầng trán rá»™ng, phối hợp vá»›i cặp mắt mà u và ng kim khiến ngưá»i ta không dám nhìn thẳng, bằng và o phong thái khà phách ấy thì tuyệt đối không thể lầm được.
"Nhất Kỳ, ngươi xem ra thá»±c sá»± cam tâm chỠđợi cả Ä‘á»i ở đây, bán mạng cho Côn Lôn phái?"
"Äại ân đại đức cá»§a sư tôn, cả Ä‘á»i Nhất Kỳ nà y cÅ©ng khó báo."
Nhất Kỳ lão nhân khẽ nhắm mắt, thanh âm nhỠdần, thể hiện quyết tâm không thể lay chuyển được.
Thiếu niên chợt cưá»i nhẹ, vá»— tay mấy cái rồi đưa tay án lên mặt bà n đá thăm dò, nói: "Nhất Kỳ, ngươi có biết năm xưa ai đã đã là m tan rã cả nhà ngươi má»—i ngưá»i má»™t phương hay không?"
Nhất Kỳ lão nhân vẫn mặc nhiên không nói, ánh mắt chợt mở ra nhìn vỠnơi xa.
"ChÃnh là sư tôn mà ngươi rất má»±c tôn sùng kia đó."
Trong lòng thiếu niên vốn cho rằng Nhất Kỳ sẽ chấn động kinh ngạc vô bì, ai ngỠđợi mãi mà ông ta ngay cả má»™t động tÄ©nh nhá» cÅ©ng không có. Nhất Kỳ lão nhân từ từ thốt: "Trước khi sư tôn phi thăng đã tá»± mình nói vá»›i ta rồi." Ngừng má»™t chút nhìn thiếu niên má»™t cái, rồi lại nói tiếp: "Ta phản bá»™i Côn Lôn, gây ra sát nghiệt, theo luáºt ắt phải chết. Nhưng sư tôn đã toà n lá»±c bảo toà n cho ta, như váºy đã là quá đủ rồi."
Cặp mắt mà u và ng kim cá»§a thiếu niên trầm ngưng hồi lâu, rồi má»›i nói: "Váºy còn thân mẫu cá»§a ngươi, bà ta thân tại Dương Kỳ SÆ¡n ngà y đêm chịu khổ, cÅ©ng gần năm trăm năm đằng đẵng..."
Nhất Kỳ sắc mặt khẽ biến, Ä‘ang định mở miệng thì chợt má»™t trà ng tiếng bước chân gấp gáp truyá»n lại, hai ngưá»i đồng thá»i bế khẩu nÃn tiếng.
"Lão quá»·, vẫn còn có ngưá»i đến kiếm ngươi cÆ¡ à ?"
Tiếng nói vừa dứt, xuất hiện má»™t ngưá»i má»™t Ä‘iểu chạy và o trong đình, vừa gặp mặt đã khiến cho má»—i ngưá»i Ä‘á»u tá» ra kinh nghi bất định.
"Là Thanh Äiểu?" ánh mắt Thiếu niên phát ra kỳ quang.
"Ngươi có thể nháºn ra được bản Ä‘iểu, xem ra cÅ©ng có chút kiến thức. Quác." Thanh Äiểu Ä‘áºu trên vai Dương Chân, quạt quạt cánh nói giá»ng trưởng thượng.
Thiếu Niên mỉm cưá»i, ánh mắt chuyển qua ngưá»i Dương Chân dò xét rồi thản nhiên không thèm để ý tá»›i.
Dương Chân cùng vá»›i Hoa y thiếu niên vừa chạm mắt má»™t cái, tưởng như Ä‘áºp đầu và o má»™t bức tưá»ng lá»›n, cảm thấy đầu váng mắt hoa bất giác lùi lại ná»a bước, trong lòng kinh hãi vô cùng, không khá»i thầm há»i ngưá»i nà y là ai mà có tu vi ghê gá»›m như váºy?
ÄÆ°a mắt lại thấy Nhất Kỳ vẫn tụ thá»§ ngồi im, thần tình ngưng trá»ng không lá»™ ra vẻ gì khác lạ, so vá»›i biểu hiện hà ng ngà y thì rất bất thưá»ng.
"Thanh Äiểu, ngươi lại chạy tá»›i chá»— lão phu ăn vụng hả?"
Thanh Äiểu dà i cổ nghiêng đầu, lại như chẳng lý gì tá»›i Nhất Kỳ chỉ chăm chú nhìn và o Hoa y thiếu niên ở trong đình, kêu lên ầm Ä©: "Quác, khà tức cá»§a ngươi rất cổ quái."
Thiếu niên sắc mặt chợt biến, cặp mắt và ng thoáng lộ ra sát cơ.
Nhất Kỳ thấy không ổn, vung trượng Ä‘iểm ra má»™t cái, má»™t vầng ánh sáng mà u trắng chá»›p động, Dương Chân cùng Thanh Äiểu đồng thá»i biến mất trong không trung.
"Äồ đệ ngươi má»›i thu nháºn?"
"Không phải."
"Xem ra ngươi Ä‘Ãch xác đã thay đổi rất nhiá»u."
"Xạ Dương Tinh Máºt Tráºn trên Dương Kỳ SÆ¡n, không phải là thứ để các ngươi tá»›i phá hoại, bá»n há» cho dù xuất thế lần nữa, cÅ©ng chỉ có thể mang tá»›i hạo kiếp, vô luáºn là đối vá»›i ai... ngươi đến từ đâu thì lại vá» nÆ¡i đó Ä‘i thôi." Nhất Kỳ nói Ä‘oạn liên đứng dáºy.
Thiếu niên sắc mặt sa sầm, cÅ©ng đứng dáºy nói: "Ta tá»›i, chỉ là do xem trá»ng tình cảm ngà y trước, từ nay đưá»ng ai nấy Ä‘i."
Tiếng nói chưa dứt, hắn đột nhiên đánh ra má»™t chưởng vô cùng cháºm chạp, bà n tay trắng toát trong suốt lấp lánh như ngá»c như ngà , thế nhưng chưởng vừa phát ra đã tá»›i ngay thiên linh cái cá»§a Nhất Kỳ má»™t cách vô cùng quá»· dị.
Nhất Kỳ lão nhân suýt nữa thì nghênh đón không kịp, hai chưởng giao nhau tiếng nổ ầm ầm nổi lên như sấm sét, giữa hai ngưá»i Ä‘iện quang lóe như chá»›p giáºt.
Trong phạm vi mưá»i trượng xung quanh căn đình thá»§y tạ nháy mắt rÆ¡i và o trong má»™t quầng hắc ám vô biên, dưá»ng như thiên địa đã bị biến mất hoà n toà n.
Cả hồ rung lên bần báºt, sóng động à o à o lá»›p lá»›p xô ra ngoà i, phi cầm tẩu thú trong Vạn Thú Cốc bá» chạy tán loạn, tưởng như có đại nạn giáng xuống.
Giây lát sau, từ sâu trong vầng hắc ám chợt bốc lên mây khói cuồn cuá»™n, dà y đặc cả đất trá»i.
Äợi tá»›i lúc tất cả sóng lặng gió yên, sương khói trên mặt hồ trở lại vấn vÃt thì chỉ còn lại má»™t lão ông nhá» thó đứng giữa khung cảnh hoang tà n.
* * * ※※※ * * *
Trong lúc đó, Dương Chân cùng Thanh Äiểu Ä‘ang Ä‘ang ở má»™t thế giá»›i hắc bạch bất phân, cà n khôn đảo lá»™n, há»—n há»—n độn độn vô cùng cổ quái.
Chân trá»i tám phương Ä‘á»u như có ngân hà rá»±c rỡ, lại phảng phất như ngay gần trong thước tấc có thể đưa tay là chạm và o được. Khi thì di chuyển cuồng loạn, khi lại đứng yên bất động tại chá»—. Nếu ngưng thần quan sát thỉ toà n bá»™ chỉ là má»™t khối há»—n độn, không chia ra gần xa, trên dưới, trước sau gì hết.
Ngưá»i và điểu má»™t chạy má»™t bay, gấp gáp má»™t hồi mà cÅ©ng chỉ là công cốc, liá»n song song dừng lại ngÆ¡ ngác nhìn nhau.
Dương Chân cẩn tháºn thăm dò xung quanh rồi nói: "Chúng ta không phải là đã chết xuống âm phá»§ rồi chứ?"
Thanh Äiểu thuáºn thế hạ xuống, toà n thân xù lông đứng dưới mặt đất cúi đầu ỉu xìu, bá»™ dạng đầy vẻ xui xẻo, nói giá»ng không vui: "Phì, phì, phì, đúng là xúi quẩy, tiểu tá» ngươi tá»± sá» và o ngưá»i mình xem còn có phải là xác thịt không?"
Dương Chân ra sức cấu véo khắp mình mẩy, cảm thấy rất Ä‘au đớn tá»›i mức miệng mÅ©i thở ra phì phò, bất giác thầm chá»i má»™t tiếng rồi nói: "Dưá»ng như Nhất Kỳ lão quá»· đó đã đưa chúng ta tá»›i má»™t nÆ¡i nà o đó khác."
Con mắt cá»§a Thanh Äiểu đảo má»™t cái, nghiêng đầu nói: "Thằng nhóc giống y như nữ nhân ở bên ngoà i kia ấy, rất là cổ quái, cái mùi đấy lâu quá rồi là m bản Ä‘iểu không nhá»› ra nổi."
Dương Chân nghe nói liá»n phì cưá»i: "Äừng có đánh trống lảng, Thanh Äiểu tiá»n bối thần thông quảng đại, cái chá»— con con nà y lẽ nà o không vượt qua được?"
Thanh Äiểu ồ ồ nói giá»ng giáºn dá»—i: "Bản Ä‘iểu nếu không phải từ rất lâu vá» trước đã đánh vá»›i má»™t con rắn con ở Tây lục hồng hoang bị thương tổn nguyên khÃ, thì giá» cÅ©ng chẳng nhếch nhác thế nà y, quác."
"Rắn con?" Dương Chân cưá»i nhạo: "Như váºy xem ra Äiểu tiá»n bối cÅ©ng chẳng mạnh hÆ¡n cái con anh vÅ© huyên thuyên cá»§a Nhất Kỳ lão quá»· kia bao nhiêu, hừ!"
Thanh Äiểu tức tá»›i hai mắt trắng toát, liá»n bổ nhà o má»™t cái hai chân chổng ngược lên trá»i, ngá»a cả cái bụng trắng xanh ra là m bá»™ dạng như sắp chết ngắc váºy, khiến Dương Chân không sao nhịn được cưá»i.
Má»™t ngưá»i má»™t Ä‘iểu cứ đấu khẩu qua lại như váºy hồi lâu rồi cÅ©ng cảm thấy nản, không gian lại trở vá» trầm tịch.
Trong cái thế giá»›i kì quặc nà y, linh khà so vá»›i bên ngoà i thì sung mãn gấp trăm lần, Dương Chân liá»n ngồi tá»a thiá»n luyện công, Thanh Äiểu cÅ©ng ngưng tụ thà nh má»™t khối thanh quang không ngừng co dãn, giống như Ä‘ang nuốt và o nhả ra cái gì đó.
Không biết trải qua bao lâu, má»™t ngưá»i má»™t Ä‘iểu đột nhiên bừng tỉnh, chợt phát hiện ngưá»i đã ở trong má»™t gian nhà trúc. Nhất Kỳ lão nhân Ä‘ang ngồi phệt ngay phÃa trước bá»n há», ánh nắng sá»›m má» nhạt bên ngoà i chiếu và o trong nhà những tia má»ng manh.
"Lão quá»·, có chuyện gì váºy?"
"Bản Ä‘iểu Ä‘ang ngá»§ ngon, tháºt là thằng nhóc đáng ghét, quác"
Cả ngưá»i lần chim cứ thay phiên nhau nói, ánh mắt cùng nhìn vá» phÃa Nhất Kỳ lão nhân chá» giải đáp, chợt thấy sắc mặt cá»§a ông ta trắng bệch rồi chuyển thà nh xám xịt, tinh thần ngây dại, cây long đầu trượng luôn không rá»i ngưá»i giá» cÅ©ng quẳng sang má»™t bên.
"Cá»u châu e rằng lại nổi lên má»™t trưá»ng hạo kiếp, lão phu cÅ©ng chỉ biết cố gắng hết sức mình thôi." Nhất Kỳ lão nhân mở bừng mắt, chiếu rá»i ra luồng thanh quang, nhưng giá»ng nói lại ẩn chứa vẻ mệt má»i tưởng như vừa trải qua giấc ngá»§ dà i cả ngà n năm.
"Bản Ä‘iểu thì chẳng quan tấm tá»›i kiếp hay không kiếp, nói, ngươi đã đưa bản Ä‘iểu tá»›i chá»— nà o." Thanh Äiểu bay vá»t lên, không ngừng xoay vòng vòng trên đầu Nhất Kỳ.
"Giá»›i tá» nạp tu di, quang âm đấu chuyển, cà n khôn phong ấn." Nhất Kỳ cháºm chạp nói, trước mặt ông ta đột nhiên xuất hiện má»™t bảo ấn hình thù kỳ dị kÃch thước cỡ bà n tay, toà n thân Ä‘en kịt có vẻ rất nặng, thấp thoáng ẩn hiện những chú văn huyá»n ảo pháp lá»±c khó dò, Ä‘ang lÆ¡ lá»ng giữa chừng không phát ra ngân quang nhè nhẹ.
"Là má»™t pháp bảo, có phải là Cà n Khôn Äại (cái đẫy cà n khôn) gì gì đó không?" Dương Chân láºp tức tá» ra rất hứng thú.
"Tiểu nhân vô tri, Cà n Khôn Äại sao nhét bản Ä‘iểu và o đó được? Thanh Äiểu vá»— cánh bay xÃch khá»i Dương Chân má»™t Ä‘oạn, tá»±a hồ như Dương Chân không đáng đứng cạnh nó váºy.
"Cái nà y là thần váºt thá»i thượng cổ Cà n Khôn Ấn, bên trong tá»± hình thà nh má»™t thế giá»›i riêng, tháºm chà có thể sinh sống được trong đó, còn rất nhiá»u Ä‘iểm ảo diệu khác, ngươi vá» sau tá»± tìm hiểu lấy, những loại pháp bảo dùng để tà ng trữ váºt tầm thưá»ng chẳng thể nà o so sánh được đâu, ha ha." Nhất Kỳ báºt cưá»i nói.
"Cái pháp bảo nà y... bản Ä‘iểu dưá»ng như có nghe CÆ¡ nha đầu đỠcáºp tá»›i, sao tá»± nhiên lại không nhá»› ra cÆ¡ chứ?" Thanh Äiểu hạ xuống trên vai Nhất Kỳ, hai con mắt không ngừng chá»›p động.
Nhất Kỳ không để ý tá»›i những lá»i cá»§a Thanh Äiểu, quan sát Dương Chân má»™t lát rồi đưa tay khoanh má»™t cái, chiếc Cà n Khôn Ấn nháy mắt biến thà nh má»™t quầng sáng ngưng Ä‘á»ng trong không trung, đột nhiên bắn hóa thà nh má»™t tia sáng bạc lao bắn thẳng và o giữa ấn đưá»ng cá»§a Dương Chân.
Dương Chân tức thì tá há»a tam tinh, tá» phá»§ rung động cuồn cuá»™n, trên trán nóng rát không thể tả, khà huyết toà n thân dịch chuyển. CÅ©ng trong lúc đó, má»™t đạo pháp quyết hình chữ å° (Phong, trong phong ấn) hiện ra rõ rà ng rà nh mạch trong đầu, hắn cảm giác giữa mi tâm cá»§a mình dưá»ng như xuất hiện má»™t thứ gì đó, nhưng lại không sao biết được là cái gì.
Sau má»™t hồi má»›i bình phục trở lại, chợt thấy má»™t ngưá»i má»™t Ä‘iểu nhìn mình chằm chặp, cứ như là trên mặt hắn đã má»c ra má»™t đóa kim hoa váºy.
"Ngươi vá»›i ta tuy không có danh pháºn sư đồ, nhưng từ đó tá»›i nay, cái đạo lý mênh mông mà ta đã sở ngá»™ nhiá»u năm cÅ©ng đã gieo và o trong tâm ngươi rồi, có thể thà nh tá»±u được bao nhiêu hoà n toà n phải dá»±a và o tạo hóa cá»§a ngươi. Cái Cà n Khôn Ấn nà y vô duyên vá»›i lão phu... truyá»n lại cho ngươi cÅ©ng là ý trá»i, ngươi không cần băn khoăn gì cả." Nhất Kỳ lão nhân nói dứt, lại khe khẽ thở dà i rồi nói tiếp: "Pháp bảo nà y thần bà khó dò, tu vi cá»§a ngươi còn nông cạn, không đủ sức có thể nắm được gốc rá»…. Nay lão phu tạm thá»i Ä‘em pháp bảo nhiếp định và o tổ khiếu cá»§a ngươi, coi như cÅ©ng sá» dụng được chút Ãt, ngưá»i hãy thá» xem."
Dương Chân ngưng thần, trù trừ hồi lâu rồi ánh mắt chuyển qua con vượn Tiểu Kim Ä‘ang nằm ngá»§ trên chiếc ghế bên cạnh, miệng niệm động pháp chú, chỉ thấy má»™t đạo ánh sáng mà u bạc chá»›p động, cả ghế lẫn vượn cÅ©ng biến mất tăm. Váºn động niệm lần nữa thì tất cả lại khôi phục nguyên dạng. Có Ä‘iá»u Tiểu Kim bị đánh thức, nó kêu lên hai tiếng khó chịu rồi lại chìm và o giấc ngá»§.
Thanh Äiểu kêu mấy tiếng quái dị rồi bay lên, đột nhiên phát hiện má»™t ánh mắt rõ rà ng chẳng tốt là nh gì Ä‘ang nhìn vá» phÃa mình, chẳng kịp phản đối thì đã quay trở lại cái không gian há»—n độn hư không, lát sau lại bị đẩy ra ngoà i.
"Cái thứ bảo bối nà y tháºt là quá quý giá." Dương Chân không nhịn được báºt la lên sung sướng.
"Vừa nhìn là thấy quái dị rồi, quác quác..." Thanh Äiểu cảm thấy váng đầu váng óc, liá»n bất mãn trừng Dương Chân má»™t cái, sau đó vá»™i và ng bay vá»t ra xa.
"Ha ha, đó cÅ©ng là duyên pháºn cá»§a ngươi." Nhất Kỳ vuốt râu cưá»i.
Dương Chân bình tÄ©nh nhìn lão nhân già nua trước mặt, muốn nói gì đó, khóe môi tuy động mà thá»§y chung không thốt ra được lá»i nà o, đà nh là nhà cảm tạ.
Từ ngà y đó tá»›i nay, hắn sá»›m đã coi lão nhân nà y quá ná»a là sư phụ hắn, nghe thấy ông ta nói như váºy có vẻ như muốn tiá»…n mình li khai khá»i Vạn Thú Cốc, trong lòng không khá»i có mấy phần thương cảm.
Thanh Äiểu đợi trên cá»a sổ cá»§a căn trúc xá, nhìn hai ngưá»i rồi Ä‘áºp cánh phà nh phạch, kêu lên mấy tiếng khó chịu.
"Thanh Äiểu, mấy năm qua ngươi không Ãt lần tá»›i chá»— lão phu trá»™m đồ ăn, lát nữa ngươi hãy thay lão phu đưa nhóc con nà y vá» Ngá»c Tiêu Phong."
"Oa, ai thèm mấy gốc cá» tà n hoa héo kia cá»§a ngươi, bản Ä‘iểu tá»›i sÆ¡n cốc nà y cÅ©ng xem như là nể mặt ngươi lắm rồi đấy. Năm xưa sư phụ ngươi thấy bản Ä‘iểu cÅ©ng còn phải khách khà đó." Thanh Äiểu quạt cánh bay lên, rồi lại hạ xuống trên vai Dương Chân.
"Hình như Bất tá» thụ trên Vương Mẫu Phong lần khai hoa kết quả sắp tá»›i cÅ©ng chỉ còn ba trăm năm, nghe nói kết được tá»›i ba quả, có được quả bất tỠấy thá»±c cÅ©ng tốt lắm, ngươi sao lại bá» gần mà tìm xa như váºy?" Nhất Kỳ nhìn Thanh Äiểu nói.
"Quác, là Khoái Lạc Quả, bản Ä‘iểu chắc chẳng có phần đâu." Thanh Äiểu cúi đầu buồn bã nói.
"Cái quả bất tá» kia thì có gì hay? Ä‚n và o thá»±c sẽ có thể bất tá» hay sao?" Dương Chân kinh ngạc há»i.
"Ngưá»i tu đạo tầm thưá»ng ăn má»™t miếng tăng thêm ngà n năm đạo hạnh, gặp phải Thiên Kiếp hoặc Thiên Ma cÅ©ng không phải sợ, cho dù là ngưá»i ngu dốt khó dạy cÅ©ng có thể phi thăng trong vòng trăm năm, do váºy khiến cả giá»›i tu chân Ä‘á»u thèm tá»›i nhá» rãi ra, phải tôn là m thánh phẩm vô thượng." Thanh Äiểu tấm tắc nói.
"Thanh Äiểu tiá»n bối, ngưá»i đã tu luyện qua mấy vạn năm, cho dù không có Bất tá» quả thì cÅ©ng nên phi thăng chứ hả?" Dương Chân gãi gãi đầu ngoảnh mặt lại gần Thanh Äiểu, cố là m ra vẻ thân thiện.
"Quác... Bản Ä‘iểu, cái nà y... bản Ä‘iểu cảm thấy nhân gian vẫn tốt hÆ¡n, quác." Thanh Äiểu nhìn xung quanh rồi nói lảng, cặp mắt đảo lia lịa.
"Ha ha, giống yêu tu hà nh cá»±c khó mà cÅ©ng cá»±c dá»…, bẩm sinh đã gần gÅ©i vá»›i thiên địa, chỉ là nghiệt khà quá nặng, khó mà qua nổi Thiên Kiếp." Nhất Kỳ lão nhân nhìn Thanh Äiểu không nhịn nổi báºt cưá»i khà nh khạch.
Thanh Äiểu tức khà kêu lên quang quác, ngoảnh đầu không lý gì tá»›i hai ngưá»i nữa.
"Lão phu phải Ä‘i vá» phÃa Tây má»™t chuyến, ngươi tá»± thu xếp lấy nhé." Nói Ä‘oạn, Nhất Kỳ lão nhân vá»›i lấy hà nh trang, quay qua đánh thức con vượn nhá» dáºy rồi Ä‘i thẳng ra cá»a, liếc mắt nhìn Dương Chân má»™t cái như tạm biệt, đột nhiên lại dừng chân nói: "Nhóc con, lão phu còn có má»™t cái Ngá»c phù truyá»n thư nà y nhá» ngươi chuyển cho Nhất Nguyên trên Thái Hạo Phong."
Giá»ng nói còn vấn vÃt, ngưá»i đã vá»t qua cá»a băng Ä‘i rất xa.
Má»™t ngưá»i má»™t Ä‘iểu chạy theo ra ngoà i, chợt thấy giữa hồ nổi lên má»™t đạo hà o quang mà u trắng hòa lẫn và o ánh nắng ban mai, bóng hình cá»§a Nhất Kỳ đã biến mất trong lòng hồ.
Dương Chân đứng ở bên ngoà i Tá» Trúc Cư ngÆ¡ ngẩn hồi lâu má»›i phát giác không biết từ lúc nà o trong tay đã có má»™t cái Bạch ngá»c phù dà i cỡ ngón tay.
Nhìn xung quanh má»™t lượt lại phát hiện chỉ sau má»™t đêm, quang cảnh trên mặt hồ đã thay đổi rất nhiá»u.
Lão quỷ cùng với gã đó rốt cục đã phát sinh chuyện gì? Nhất Nguyên trên Thái Hạo Phong là ai? Lẽ nà o... là chương môn của Côn Lôn Phái, là sư phụ của sư phụ, là sư tổ?"
Dương Chân miết miết lên tÃn phù nghÄ© tá»›i nghÄ© lui, chợt kinh hãi, trong đầu tức thì loạn xạ. Dáo dác nhìn quanh nhưng chẳng thấy tung tÃch cá»§a Thanh Äiểu đâu cả liá»n hô hoán lên mấy tiếng.
Tức thì từ trong lòng hồ lại nổi lên một luồng hà o quang.
Giây lát sau, má»™t đạo thanh quang từ lòng hồ bắn vá»t lên, kéo theo tiếng kêu quái dị quen thuá»™c. Chỉ nghe thấy giá»ng Thanh Äiểu đầy vẻ tức giáºn: "Dưới đáy cái hồ nà y có truyá»n tống tiên tráºn, Nhất Kỳ lão tiểu tá» từ chá»— đó độn Ä‘i mất rồi."
Äồng thá»i đạo thanh quang đó dừng lại ngay trước ngưá»i Dương Chân, chá»›p lóe má»™t cái hiện nguyên hình Thanh Äiểu.
"Truyá»n tống tiên tráºn là cái gì?" Dương Chân đưa tay đỡ lấy Thanh Äiểu, thắc mắc há»i.
"Côn Lôn Tiên Phá»§ nà y vốn có Di Thiên Tiên Tráºn bảo vệ, yêu ma chẳng có cách nà o và o được, nếu không phải là dùng đạo môn tâm pháp há»™ thân cùng vá»›i Khai sÆ¡n pháp quyết, đừng có mong ra và o. Chỉ có Truyá»n tống thượng cổ tiên tráºn gần như đã tuyệt tÃch nà y là có thể tùy ý xuất nháºp tiên phá»§, quác quác, không ngá» lão tiểu tá» vẫn lưu lại má»™t cái." giá»ng nói cá»§a Thanh Äiểu có mấy phần kinh ngạc khâm phục.
"Ngươi xuống đó không gặp con giao long vảy xanh kia ư?" Dương Chân kỳ quái há»i.
"Quác, bản Ä‘iểu không biết thá»§y tÃnh nên má»›i không giao đấu vá»›i nó, nó mà dám lên đây xem bản Ä‘iểu có lá»™t da nó ra hay không." Thanh Äiểu nghểnh cái đầu nhá», khẩu xuất đại ngôn đầy vẻ dương dương.
"Ặc, đánh không lại thì nháºn thua cho rồi, còn lẻo mép ba hoa." Dương Chân khẽ vuốt lông Thanh Äiểu rồi bất thần ném ngược nó lên không, tức thì Thanh Äiểu giáºn dữ thóa mạ ầm ỹ.
Dương Chân cưá»i như nắc nẻ, rồi nhanh như chá»›p vá»t vá» phÃa căn nhà cá»§a mình ở mép hồ, Thanh Äiểu lượn vòng má»™t cái rồi cÅ©ng Ä‘uổi theo phÃa sau.
Hắn rốt cục có thể rá»i cốc rồi. Phải kiếm cái gì là m quà cho sư huynh sư tá»· bá»n há» má»›i được đây?
* * * ※※※ * * *
Trên khu rừng ráºm trong sÆ¡n cốc, Dương Chân cuỡi trên thanh tiên kiếm vừa má»›i luyện thà nh cách đây không lâu, chầm cháºm chao đảo phi hà nh, thi thoảng lại rÆ¡i và o hiểm cảnh. Thanh Äiểu Ä‘áºu trên vai hắn không ngừng "dạy dá»—", cả ngưá»i lẫn Ä‘iểu đôi khi cÅ©ng kinh hãi tá»›i vỡ máºt.
"Tiểu tá» ngốc, phải sá» dụng kiếm tâm đồng nhất. Tiểu tá» ngươi bản thân to đùng như váºy mà pháp lá»±c quá yếu, bản Ä‘iểu đúng là chịu không nổi."
"NhỠngươi cõng ta đi thì ngươi không chịu, đồ súc sinh chết dịch!"
Dương Chân giáºn dữ vặc lại, vừa má»›i phân tâm kiếm quang lấp tức mất chuẩn xác, cả ngưá»i lẫn kiếm la môt má»™t tiếng rÆ¡i thẳng xuống dưới. Chỉ thấy rừng cây ráºm rạp bên dưới chợt như to đùng ra trước mắt, ầm ầm ầm, đã húc và o mấy cà nh cây đại thụ là m bắn tung cả hoa lá.
"Chết ta rồi, xú tiểu tỠđịnh mưu hại bản Ä‘iểu ư, quác quác" Thanh Äiểu rá»›t xuống mặt đất ngay chá»— Dương Chân vừa ngã, tá»±a hồ cÅ©ng bay chẳng nổi nữa.
"Ôi trá»i, chết mất, Ä‘á»u là do con chim chết dịch nhà ngươi..." Dương Chân dá»±a và o má»™t gốc cây tùng bên cạnh, nhìn đám cà nh lá gẫy tan nát không ngừng kêu than. Hắn ta có cương khà há»™ thể lại có kiếm quang bay đằng trước phá đưá»ng thà nh ra không bị tổn thương tà nà o, có Ä‘iá»u trông bá»™ dạng thì vô cùng nhếch nhác.
"Lên!" pháp niệm vừa động, thanh tiên kiếm bằng gá»— mà u xanh Ä‘ang cắm sâu và o trong lòng đất cách đó không xa chợt rÃt lên má»™t tiếng, rung bần báºt rồi bay vá»t lên hiện trước mặt Dương Chân, từ thanh kiếm tá»a ra quầng sáng xanh má» nhạt.
"Tiểu tá» ngốc vẫn còn hai chân để Ä‘i cÆ¡ mà , đợi ngươi xoa thuốc xong thì ta lại bay tiếp." Thanh Äiểu bay vòng vòng xung quanh cây đại thụ bên cạnh, nói vẻ cụt hứng.
Dương Chân buồn không được, giáºn cÅ©ng chẳng xong. Dị trạng tại Ä‘an Ä‘iá»n khiến tu vi cá»§a hắn mưá»i phần chỉ sá» dụng được nhiá»u lắm ba phần, thà nh ra ngá»± kiếm má»›i lá»±c bất tòng tâm. Hắn liá»n nghiến răng váºn động chân nguyên, lắc ngưá»i vá»t lên đứng trên thân kiếm, cả ngưá»i lẫn kiếm hợp nhất.
Linh lá»±c trong thân kiếm má»ng manh lưu chuyển, pháp tráºn vừa váºn động, má»™t đạo kiếm quang dà i gần hai trượng trà n ra giữa rừng, Dương Chân dùng tay chỉ kiếm quyết rồi quát lên má»™t tiếng lao lên trá»i, Thanh Äiểu quạt cánh nhẹ nhà ng bay theo phÃa sau hắn.
Sau khoảng thá»i gian ná»a cây nhang, cÅ©ng đã ba qua được khu rừng sát bên dãy núi bao quanh Vạn Thú Cốc. Vách núi hiện ra sừng sững, kiếm quang không ngừng vá»t lên cao, dần dần đã thấy hÆ¡i mây, khu rừng bên dưới chỉ còn là má»™t khối xanh ngắt.
Äúng lúc đó kiếm quang đột nhiên bắt đầu run rẩy, chao đảo như ngưá»i say rượu.
"Không xong rồi, Thanh Äiểu, mau giúp ta..."
"Quác, bản điểu không là m chuyện không công đâu."
"ÄÆ°á»£c rồi, ta đáp ứng ngươi, vá» sau có bảo bối đệ nhất thì cÅ©ng cho ngươi hết, oa, cứu mạng..."
Trong lúc ngưá»i vá»›i Ä‘iểu còn Ä‘ang mặc cả thì kiếm quang đã xao động má»™t cái rồi rá»›t thẳng xuống, bên dưới là vá»±c sâu ngà n trượng, gió rÃt à o à o.
"Rét...." Thanh Äiểu rÃt lên má»™t tiếng ngang trá»i, nháy mắt từ hình dạng má»™t con yến tước đã biến thà nh má»™t con phượng hoà ng, thân hình khổng lồ hóa thà nh má»™t khối xanh biếc từ trên cao bắn vá»t xuống dưới nhẹ nhà ng đón lấy Dương Chân, từ cái má» phun ra má»™t luồng khói xanh giống như con linh xà thu hồi lại thanh phi kiếm Ä‘ang tản mác linh quang.
Dương Chân vòng tay ôm chặt lấy cái cổ dà i cá»§a Thanh Äiểu, dúi đầu và o trong đám lông chim hồi lâu má»›i định lại thần hồn.
"Con chim chết dịch, má»™t chút dáng vẻ tiá»n bối cÅ©ng không có."
"Ngồi cho vững, xem bản điểu đây."
Má»™t ngưá»i má»™t Ä‘iểu nói qua nói lại má»™t hồi rồi lao vá»t và o trong mây má».
* * * ※※※ * * *
Trên biển mây nơi Côn Lôn Tiên Phủ.
Hai đạo kiếm quang nhẹ nhà ng bay lượn, lúc ẩn khi hiện trong vạn dặm sương khói, xung quanh có mấy ngá»n núi cao tá»›i chá»c trá»i, ngá»n xa ngá»n gần sừng sững thẳng đứng.
Giữa chừng không là má»™t nam má»™t nữ, Ä‘á»u là tiên gia đệ tá» cá»§a Côn Lôn, hai ngưá»i Ä‘ang Ä‘i chung má»™t đưá»ng, nói cưá»i vui vẻ.
"Thanh Nhi sư muá»™i, không biết sư huynh có cÆ¡ há»™i được xem qua tuyệt há»c mà lệnh tôn má»›i sáng chế hay không?"
"Sở sư huynh quá lá»i rồi, tiểu muá»™i tu vi nông cạn, chỉ sợ là m trò cưá»i cho ngưá»i ta thôi."
"Xem ra vi huynh phải đợi đến kỳ hội của Côn Lôn Sơn mới có cơ hội mở mang kiến thức rồi."
"Sư huynh, phÃa trước hình như có ngưá»i tá»›i kìa."
Quả thá»±c là có ngưá»i tá»›i, bất quá Ä‘áºp và o mắt hai ngưá»i lại là má»™t con quái Ä‘iểu to lá»›n vô cùng, sải cánh cÅ©ng tá»›i bốn năm trượng, bay trên không yên định như dưới đất bằng, ung dung tá»± tại như Ä‘ang bước dạo trong mây.
Äiểm cổ quái là trên lưng Ä‘iểu lại có má»™t ngưá»i, Ä‘iá»u nà y khiến hai ngưá»i Ä‘ang phiên tuần thá»§ cảm thấy rất kỳ lạ, bất giác tăng tốc Ä‘uổi theo.
"Thanh Äiểu, đừng ngá»§ gáºt nữa, có ngưá»i tá»›i kìa."
"Quác, có ngưá»i ư?"
Thanh Äiểu hiển nhiên cho rằng việc chở ngưá»i ắt là điá»u rất bẽ mặt, liá»n cụp cánh lại đột nhiên tăng tốc lao vá»t tá»›i trước, có Ä‘iá»u hai đạo kiếm quang cÅ©ng đã áp tá»›i rất gần, nháy mắt đã sát tá»›i bên đầu xếp thà nh hà ng ba.
"Từ từ thôi, con chim chết dịch." Dương Chân suýt nữa tuá»™t tay rÆ¡i xuống dưới. Thanh Äiểu rÃt lên má»™t tiếng thả cánh giảm tốc độ, ánh mắt giáºn dữ nhìn chằm chặp và o hai ngưá»i vừa má»›i tá»›i.
"Dám há»i tôn giá là đệ tá» cá»§a ngá»n tiên phong nà o đây?" Má»™t giá»ng nói trong trẻo vang lên.
Ãnh mắt Dương Chân chợt dừng lại trên ngưá»i thiếu nữ áo xanh, chỉ thấy nà ng ta mắt như thu thá»§y, mà y như núi xa trong sáng thuần khiết, tà áo bay phất phÆ¡, thần thái cà ng tá» ra sung mãn hÆ¡n ngưá»i, không phải Tiêu Thanh Nhi thì là ai?
ChÃnh là bóng hình dịu dà ng đã vô số lần hiện lên rõ rà ng trong giấc mÆ¡ cá»§a hắn suốt mấy năm qua.
Trong nhất thá»i, hắn nhìn tá»›i ngÆ¡ ngẩn.
"Thanh Äiểu tiá»n bối, đã lâu không gặp." Tiêu Thanh Nhi vẫn chưa nháºn ra Dương Chân, năm năm xa cách Dương Chân đã thay đổi rất nhiá»u, biến thà nh má»™t trang nam tá» khôi ngô tuấn tú, tháºm chà ngay cả bản thân hắn cÅ©ng khó mà tin được.
"Quác quác, là tiểu nha đầu ngươi đó à , con nha đầu ngốc kia có khá»e không?" Thanh Äiểu nghiêng đầu ngó Dương Chân má»™t cái, nói giá»ng kỳ cục.
"Vị nà y là ...?" Tiêu Thanh Nhi mỉm cưá»i gáºt đầu, ánh mắt chuyển vá» phÃa gã thiếu niên Ä‘ang ngÆ¡ ngẩn.
"Sư tá»·..." Dương Chân lắp bắp kêu nhá».
Tiếng nói cá»§a Dương Chân không lá»›n, nhưng Tiêu Thanh Nhi nghe thấy rõ rà ng mồn má»™t, cảm thấy vô cùng kinh ngạc nhìn kỹ lại má»™t lần, chỉ thấy gã thiếu niên nà y mÅ©i thẳng, mà y kiếm, khuôn mặt thanh tú, giữa ấn đưá»ng có má»™t cái ấn ký kì dị mà u bạc cà ng thêm có chút thần bÃ.
"Ngươi thá»±c là ... thá»±c là tiểu sư đệ?" Hồi lâu sau Tiêu Thanh Nhi má»›i kêu lên, giá»ng nói đầy vẻ nghi ngá».
"Là ta đây, Tiêu sư tá»·, ta đã trở vỠđây." Dương Chân thấy Tiêu Thanh Nhi không nháºn ra hắn, tức thì trong lòng cảm thấy buồn bã vô cùng.
Thần tình của Tiêu Thanh Nhi kinh hỷ khôn tả, ánh mắt không ngừng nhìn Dương Chân, đột nhiên la lớn lên: "Nghe nói ngươi tới Vạn Thú Cốc rồi mà ?"
Dương Chân sững ngưá»i, mặt mÅ©i nhăn nhó trả lá»i: "Long môn đại há»™i năm ngoái ta đợi rất lâu mà sư phụ cùng sư huynh không tá»›i, vá» sau má»™t ông lão đã bắt ta Ä‘i..."
Khuôn mặt Tiêu Thanh Nhi lá»™ vẻ hốt hoảng, hừ lạnh thốt: "Như váºy ngươi đã gia nháºp thà nh đệ tá» Vạn Thú Cốc?"
Sắc mặt Dương Chân chợt biến, ấm ức nói: "Ta chưa từng bái Nhất Kỳ lão đầu là m sư phụ, chỉ là phải ở chỗ đó đợi suốt một năm."
Tiêu Thanh Nhi tức thì tá» ra vô cùng sung sướng, nhưng giá»ng vẫn còn giáºn dá»—i: "Sao ngươi không quay vá»?"
"Thanh Nhi sư muá»™i, sao còn chưa giá»›i thiệu Ä‘i?" Nam tá» bị bá» rÆ¡i má»™t bê cất giá»ng nói.
"A.., xin sư huynh lượng thứ, tiểu muá»™i nhất thá»i kinh há»· quá mức... đây là quan môn đệ tá» cá»§a cha muá»™i tên là Dương Chân." Tiêu Thanh Nhi hướng vá» phÃa nam tá» váºn trưá»ng bà o mà u trắng giá»›i thiệu.
"Tại hạ là Sở Thắng Y ở Thái Hạo Phong, xin chà o Dương huynh."
"Xin chà o Sở sư huynh."
Dương Chân lúc nà y má»›i rá»i ánh mắt khá»i sư tá»· nhìn sang nam tá» Ä‘ang ngá»± kiếm bên cạnh. Cà ng nhìn cà ng kinh ngạc, tiên gia đệ tá» phong thần tuấn lãng khà độ bất phà m thế nà y lần đầu tiên hắn má»›i được nhìn thấy.
Lúc đó, chà ng ta cùng Tiêu Thanh Nhi song song ngá»± kiếm, nam thì tiêu sái ung dung, nữ thì thanh lệ thoát tục, y phục tung bay trong gió đứng giữa trá»i, có thể gá»i là trá»i sinh má»™t cặp. Trong đầu hắn vừa má»›i xuất hiện ý nghÄ© đó, không hiểu sao cảm thấy chua xót vô cùng, trái tim nhiệt huyết cá»§a hắn như bị nguá»™i Ä‘i quá ná»a.
"Dương huynh có thể là m bạn vá»›i thần Ä‘iểu, khiến ngưá»i ta phải ghen tỵ." Sở Thắng Y nói Ä‘oạn liá»n huy động kiếm quyết bay vòng tá»›i bên Dương Chân, hÆ¡i thở vẫn yên nhiên không ảnh hưởng chút nà o.
"Tiểu đệ tu vi không đủ, má»›i phải nhá» Thanh Äiểu tiá»n bối đưa má»™t Ä‘oạn đưá»ng." Dương Chân á»§ dá»™t tá»± trà o nói.
"Quác, rốt cục tiểu tá» ngươi cÅ©ng còn có lương tâm." Thanh Äiểu hồi lâu không nói, đột nhiên quác lên má»™t câu.
"Thanh Nhi sư muá»™i, đã như váºy, muá»™i hôm nay vá» sá»›m má»™t chút, sư huynh sẽ thay muá»™i Ä‘i tuần má»™t phen." Sở Thắng Y thấy sư tá»· sư đệ tương phùng, chá»§ động đỠnghị vẻ rá»™ng lượng.
"Như váºy sợ không hợp vá»›i quy cá»§." Tiêu Thanh Nhi ứng thanh nói, trong lòng đối vá»›i vị sư huynh nà y cà ng thêm có hảo cảm.
"Tất cả cứ để sư huynh gánh vác, hôm khác sư huynh sẽ qua thỉnh giáo, đừng có đóng cá»a không tiếp là tốt rồi, ha ha." Sở Thắng Y cưá»i sảng khoái, xua tay vá» phÃa hai nguá»i, thanh tiến kiếm dưới chân chà ng đột nhiên quang mạng đại thịnh dà i ra tá»›i hÆ¡n mưá»i trượng, cả ngưá»i lẫn kiếm tăng tốc rẽ mây lao Ä‘i trong tiếng rÃt dà i, thanh thế kinh ngưá»i.
"Sở sư huynh nói giỡn rồi, hôm khác tiểu muá»™i nhất định sẽ phụng tiếp." giá»ng nói ngá»t ngà o dịu dà ng cá»§a Tiêu Thanh Nhi vẫn còn vấn vÃt vá»›i theo.
"Xú tiểu tá», xem ngưá»i ta kìa... còn lâu ngươi má»›i so được." Thanh Äiểu nói giá»ng châm chá»c.
"Sở sư huynh là đệ tá» cá»§a Chưởng luáºt chân nhân Tá» Äình sư bá, trong lứa chúng ta tu vi cÅ©ng thuá»™c loại báºc nhất báºc nhì, sư tá»· ta cÅ©ng còn kém rất xa, ngươi không cần phải buồn." Tiêu Thanh Nhi nhìn thấy Dương Chân Ä‘ang nhìn theo mà n kiếm quang hoà nh tráng nÆ¡i xa tá»›i ngÆ¡ ngẩn, nà ng cất giá»ng an á»§i.
"Con chim chết dịch, bay mau nà o!" Dương Chân đột ngá»™t giáºt lông cá»§a Thanh Äiểu.
"Quác" Thanh Äiểu kêu lên má»™t tiếng rồi chợt lao thẳng xuống dưới, dá»a cho Dương Chân tức thì thét lên oa oa.
Tiêu Thanh Nhi báºt cưá»i lanh lảnh, vung tay nhẹ múa kiếm quyết láºp tức Ä‘uổi theo xuống dưới.
Hết chương 9
Chú thÃch
: Giá»›i tá» nạp tu di, quang âm đấu chuyển, cà n khôn phong ấn: Câu nà y có nghÄ©a là "Trong hạt cải chứa núi Tu Di, thá»i gian đảo lá»™n, phong ấn Cà n Khôn."
Hạt cải chứa núi Tu Di là má»™t câu trong kinh pháºt, có liên quan tá»›i má»™t tÃch cổ:
Thứ sá» Giang Châu là Lý Bá»™t Ä‘á»i ÄÆ°á»ng, Ä‘á»c sách nhiá»u đến ná»—i được gá»i là Lý Vạn Quyển, lên Lô SÆ¡n tham vấn Hòa thượng Qui Tôn.
Ông há»i: “Kinh sách nói Tu Di nạp giá»›i tá», Giá»›i tá» nạp tu di. Núi Tu Di chứa hạt cải thì được, hạt cải sao lại có thể chứa núi Tu Di được?â€
Hòa thượng Qui tôn há»i lại: "Ông Ä‘á»c rất nhiá»u sách rồi phải không?"
Lý Bột đáp vẻ tự hà o: "Sách tôi đã xem đủ năm xe."
Qui tôn lại há»i “Thế thì năm xe sách đó bây giỠở đâu?â€
Lý Bá»™t nói: "GiỠở trong đầu tôi." Nói xong Lý Bá»™t bá»—ng dưng đại ngá»™. (theo sách Trà Tuệ Cá»§a Thiá»n, dịch giả Thà nh Thông, NXB Phương Äông).
Hạt cải chứa núi Tu Di không phải là đem núi Tu Di bá» và o hạt cải, mà trong hạt cải có chứa cái triết lý cá»§a cả cái núi Tu Di, cÅ©ng giống như trong đầu chứa triết lý cá»§a vạn quyển sách váºy. Câu nói mang đầy thiá»n ý cá»§a nhà pháºt. Trong văn cảnh nà y Nhất Kỳ muốn nói cái Cà n Khôn Ấn chứa triết lý bao hà m vạn váºt.
Tà i sản của Phong Ma Vũ
Chữ ký của Phong Ma Vũ
05-02-2009, 09:37 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 2: Thanh Thiên Hữu Ước
Chương 10: Hồi Sơn
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Trong Ngá»c Tiêu Lâu tại Ngá»c Tiêu Phong, ngoại trừ nhị đệ tá» Lãnh Phong vẫn Ä‘ang bế quan tu luyện, tất cả Ä‘á»u đã tụ táºp đông đủ. Vấn đỠmá»i ngưá»i quan tâm nhất không ngoà i việc Dương Chân đột nhiên trở vá». Khác vá»›i vẻ buồn tẻ thưá»ng ngà y, hiện tất cả má»i ngưá»i trong phòng Ä‘á»u Ä‘ang chăm chú nghe hắn kể lại những tao ngá»™ trong mấy năm qua.
"Chân nhi, nói như váºy thì Nhất Kỳ tiá»n bối đối vá»›i ngươi cÅ©ng không tệ." Phượng Lam ngồi phÃa trên mỉm cưá»i nói.
"Äâu chỉ không tệ, phải gá»i là táºn lá»±c chỉ dạy má»›i đúng. Xem ra ta vẫn còn kém Nhất Kỳ tiá»n bối xa lắm, giá» Chân nhi nó đã đạt tá»›i lấy khà hóa pháp ở cảnh giá»›i Thiên Thà nh rồi, tháºm chà còn sắp đột phá cảnh giá»›i Äạo Tâm, giá»›i tu chân quả nhiên có nhiá»u ngưá»i tà i giá»i." Tiêu Vân Vong lắc đầu thở dà i "Nói tá»›i khiến ta thân là m sư phụ cÅ©ng phải cảm thấy rất hổ thẹn."
"Là tại đệ tá» vô dụng, khiến sư phụ phải báºn tâm." Dương Chân bị Bá Vân Äình tóm lấy tay trái kéo ngồi trở xuống, hắn liá»n vá»™i và ng cúi đầu tá»± trách.
"Chuyện gì cÅ©ng có duyên pháºn khó mà biết trước được, ngà y đó hai vị sư tá»· cá»§a ngươi sắp kết Ä‘an thà nh công Ä‘ang bế quan dưỡng Ä‘an, trong vòng trăm ngà y sư phụ cùng sư nương phải thá»§ há»™ không sao rá»i Ä‘i được. Tá»›i lúc đại sư huynh ngươi nghe tin chạy tá»›i thì Long môn đại há»™i nam nay đã kết thúc từ lâu rồi, à i..." Tiêu Vân Vong cưá»i khổ nói.
"Äá»u là tại sư huynh không tốt." Bá Vân Äình nhìn tiểu sư đệ ở bên cạnh đã thay đổi tá»›i mức tá»±a hồ không nháºn ra nổi, trong lòng vừa vui sướng lại vừa cảm thấy áy náy.
Dương Chân gãi đầu mỉm cưá»i, hắn từ lúc nháºp môn tá»›i nay Ä‘á»u chưa từng thấy đại sư huynh nói việc gì nhiá»u lần.
"Vân Vong, xem ra Tá» Thừa vẫn còn Ä‘eo nặng tráºn chiến năm xưa đó." Thần sắc cá»§a Phượng Lam có chút kỳ dị liếc phu quân má»™t cái.
"Thị phi thà nh bại, ngoảnh đầu nhìn lại cÅ©ng chỉ là hư không, ông ta vẫn không rÅ© bỠđược Ä‘iá»u đó ư. Cứ như váºy mà xét thì đạo hạnh cá»§a ông ta chỉ sợ khó mà tiến bá»™, cà ng không nói tá»›i việc thắng được ta." Tiêu Vân Vong há» hững thốt.
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi, cha là ai chứ, trừ sư tổ vả mấy vị sư thúc tổ, trên Côn Lôn SÆ¡n không có ai là đối thá»§ cá»§a cha cả." Tiêu Nguyệt Nhi không nhịn được cất giá»ng nói.
"Ngươi lại ba hoa rồi, ngà y trước không phải là do ngươi bắt nạt Chân nhi thì nó đâu phải chìm nổi mất mấy năm." Phượng Lam nạt nhẹ.
"Mẹ, sao lại trách ngưá»i ta, Ä‘á»u là do đồ đáng ghét Lục Cà n Khôn kia, có phải không tiểu sư đệ?" Tiêu Nguyệt Nhi nÅ©ng nịu, đảo mắt hướng vá» phÃa Dương Chân há»i.
"Ngá»c bất trác, bất thà nh khÃ, huống hồ tiểu sư đệ ta vốn như khúc gá»— mục, sao tránh khá»i chịu chút Ãt khổ cá»±c."
Dương Chân nhìn Tiêu Nguyệt Nhi mà trong lòng cảm khái vô cùng, nà ng ta xinh đẹp hơn mấy phần nhưng vẻ măt thì vẫn ngang ngạnh y như trước. Hắn không còn là một gã thiếu niên mù mỠvô tri của ngà y xưa nữa, nhưng Tiêu Nguyệt Nhi thì vẫn cứ là Tiêu Nguyệt Nhi.
Tiêu Nguyệt Nhi nà o nghÄ© tá»›i hắn ta lại trả lá»i như váºy, liá»n háºm há»±c hừ má»™t tiếng ngoảnh đầu ra chá»— khác.
Dương Chân trong ấn tượng cá»§a nà ng ta vẫn như hồi năm năm vá» trước, ai ngá» cái gã thiếu niên ngà y xưa chỉ đằng đông thì không dám Ä‘i đằng tây ấy tá»›i ngà y nay lại dám nghịch ý nà ng như váºy, trong lòng cảm thấy rất buồn bá»±c.
Phu phụ Tiêu Vân Vong ngồi bên trên nhìn nhau cùng cưá»i, không thể không ngầm khen ngợi sá»± trưởng thà nh cá»§a gã thiếu niên, so vá»›i trước thì chÃn chắn ung dung gấp mấy phần.
Bá Vân Äình đột nhiên chỉ và o trán cá»§a Dương Chân nói: "Sư đệ, cái ấn hình trên mi tâm cá»§a đệ là sao váºy?"
Tất cả má»i ngưá»i trong phòng Ä‘á»u đã nhìn thấy, cùng cảm thấy nghi hoặc trong lòng, chỉ là không ngá» Bá Vân Äình lại há»i trước mà thôi.
"Ấn hình?" Duơng Chân xoa xoa trán, ngơ ngẩn không hiểu.
Bá Vân Äình giÆ¡ tay khua má»™t cái, má»™t cuá»™n vân khà sinh ra từ trong hư không, khà hóa thà nh nước, nước lại hóa thà nh băng, nháy mắt đá hóa ra má»™t tấm gương băng sáng ngá»i phiêu phiêu bay tá»›i, lÆ¡ lá»ng cách mặt Dương Chân chừng má»™t thước.
"NgÅ© hà nh thá»§y chú cá»§a Äại sư huynh có thể nói là đạt tá»›i mức xuất thần nháºp hóa rồi." Tiêu Thanh Nhi tươi cưá»i nói.
"Sư huynh bị hai ả nha đầu các ngươi Ä‘uổi gấp quá, không cố gắng thì không xong." Bá Vân Äình mỉm cưá»i hiá»n háºu.
"A, nhá»› ra rồi, chắc là Cà n Khôn Ấn." Dương Chân nhìn và o trong tấm gương hồi lâu, đột nhiên giáºt mình nghÄ© ra.
"Cà n Khôn Ấn là cái gì?" Bá Vân Äình rung tay má»™t cái, tấm gương liá»n hóa ra ngà n vạn vụn băng tản mác và o trong không khÃ.
"Là má»™t cái pháp bảo thần kỳ mà Nhất Kỳ tiá»n bối đã cho đệ." Dương Chân chợt như nhá»› ra gì đó, thầm niệm máºt chú, trên tấm thảm giữa phòng đột ngá»™t hiện ra má»™t con bạch hồ lông mịn như nhung.
Con tuyết hồ nà y thân hình nhá» bé, toà n thân trắng toát, duy chỉ có hai cái tai nhá»n xinh xinh là mà u hồng phấn, nó Ä‘ang dáo dác nhìn quanh đầy vẻ cảnh giác, không ngừng khịt khịt cái mÅ©i trắng nõn, trông xinh đẹp đáng yêu cá»±c kỳ. Má»i ngưá»i tức thì quên phắt chuyện pháp bảo, tất cả Ä‘á»u dán mắt và o con váºt nhá» bé ấy.
Dương Chân vẫy tay một cái, cặp mắt xinh xinh của bạch hồ chợt sáng lên, nhanh như chớp đã nhảy và o trong lòng hắn.
"Oa" Tiêu Nguyệt Nhi lúc nà y má»›i định lại tinh thần, bước lên má»™t bước rồi nhảy luôn tá»›i trước chá»— Dương Chân ngồi, hai mắt lá»™ vẻ cuồng nhiệt nhìn chăm chú và o con bạch hồ không rá»i.
"Nguyệt Nhi sư tá»·, đây là quà cho ngưá»i." Dương Chân vá»— vá»— và o đám lông má»m mại cá»§a con bạch hồ. Con bạch hồ đó kêu lên mấy tiếng ư á» thoải mái, không ngừng rùi rụi đầu và o cổ hắn.
"Tháºt sao?" Tiêu Nguyệt Nhi tức thì sướng tá»›i phát Ä‘iên, hoà n toà n quên hết những buồn bá»±c vừa rồi.
Dương Chân mỉm cưá»i gáºt đầu, vá»— vá» con bạch hồ thêm lần nữa rồi nhẹ nhà ng trao cho Tiêu Nguyệt Nhi.
Tiêu Nguyệt Nhi như vá»› được bảo váºt, ôm nó và o trong lòng vuốt ve vô cùng thân thiết "Ư..." Bạch hồ như không chịu, quay đầu nhìn Dương Chân đầy vẻ lưu luyến.
"Úy, nó có hai cái Ä‘uôi nà y!" Tiêu Nguyệt Nhi kéo từ phÃa dưới con bạch hồ ra hai cái Ä‘uôi má»™t dà i má»™t ngắn.
"Äó là linh hồ, đợi tá»›i lúc có ba Ä‘uôi thì có thể kết thà nh yêu Ä‘an rồi, tháºm chà có thể biến hình..." Dương Chân giải thÃch.
"Oa, hồ li tinh a!" Tiêu Nguyệt Nhi vui mừng cực độ giơ cao con bạch hồ rồi cuộn nó và o trong vạt áo, sung sướng ra mặt.
"Nguyệt Nhi sư tá»· cá»§a ngươi thì có, Thanh Nhi sư tá»· cá»§a ngươi lại không có ư?" Lúc nà y Tiêu Thanh Nhi kéo má bÄ©u môi cố là m gia vẻ bất mãn giáºn dá»—i nói, cặp mắt như viên minh châu nhìn chằm chặp và o Dương Chân khiến hắn hÆ¡i giáºt mình.
"Có, có chứ!" Dương Chân vá»™i nói, dứt lá»i trước mặt hắn lại xuất hiện má»™t con anh vÅ© bảy mà u trông y như má»™t đám mây lá»a, vừa xuất hiện đã như vô tình rÆ¡i xuống trên thảm rồi lại nhanh chóng quạt cánh bay vá»t lên. "Äồ ngốc, đồ ngốc." Con anh vÅ© có vẻ giáºn dữ định há má» nói báºy, Dương Chân liá»n vung tay chá»™p lấy nó khiến nó Ä‘áºp cánh loạn xạ. Tiêu Thanh Nhi cÅ©ng chẳng kịp đợi thêm, láºp tức vá»t tá»›i bên cạnh muá»™i muá»™i cá»§a mình rồi đưa tay đón lấy. Hai tá»· muá»™i xem con nà y má»™t tÃ, ngó con kia má»™t tà so sánh loạn cả lên.
"Váºy sư huynh không có phần sao?" Bá Vân Äình cÅ©ng thÃch thú há»i.
Dương Chân trong lòng tức thì cảm thấy có chút đắc ý, thầm nghÄ© mình rốt cục cÅ©ng đã khiến cho há» phải hâm má»™ rồi. Trong phòng liá»n xuất hiện má»™t con Lục nhÄ© mi hầu (khỉ nhá» sáu tai) toà n thân đỠrá»±c như lá»a và má»™t con Tá» Ä‘iêu Ä‘uôi dà i, hai con váºt má»™t con thì lanh lợi, má»™t con thì xinh xắn lại khiến cho má»i ngưá»i hoa hết mắt mÅ©i.
"Äại sư huynh, hai con váºt nhá» nà y ngưá»i hãy chá»n lấy má»™t."
"Váºy..." Bá Vân Äình tức thì không biết thế nà o cho phải, chà ng ta từ lâu đã tá»›i cái tuổi váºt hóa (già cả) ở thế tục, không ngá» lại rụt rè trong việc chá»n lấy má»™t món.
"Chân nhi, ngươi không phải Ä‘em tất cả bảo bối giữ nhà cá»§a Nhất Kỳ tiá»n bối Ä‘em tặng hết đó chứ?" Phượng Lam ngồi bên trên cÅ©ng cảm thấy rất hứng thú.
"Cái pháp bảo cá»§a ngươi tuyệt không phải tầm thưá»ng, có thể cất giữ cả váºt sống." Tiêu Vân Vong ngược lại cảm thấy có chút kinh ngạc. "Trong cốc còn có rất nhiá»u linh váºt, đáng tiếc là có mấy con linh thú biết biến hóa thì Ä‘á»u chưa thu phục được." Dương Chân đáp lá»i, giá»ng nói không khá»i tá» ra tiếc rẻ.
"Oa, ta vui lắm, tiểu sư đệ, ngươi tháºt là tốt!" Tiêu Nguyệt Nhi đưa con bạch hồ cho tá»· tá»· rồi dắt con mi hầu không ngừng Ä‘i vòng vòng xung quanh, nà ng ta xem con nà y má»™t chút, xem con kia má»™t chút, con nà o cÅ©ng luyến tiếc, nhất thá»i không biết chá»n lá»±a thế nà o.
"Äại sư huynh chẳng thế chiếu cố cho mấy con váºt nà y được, hay là sư muá»™i giữ luôn Ä‘i." Bá Vân Äình láºp tức tá» ra rá»™ng lượng. "Hay là phải Thanh Äiểu má»›i tốt." Tiêu Thanh Nhi bất giác buá»™t miệng.
Vừa đỠcáºp tá»›i Thanh Äiểu, con chim vừa đưa Dương Chân quay vá» tá»›i Ngá»c Tiêu Phong liá»n biến mất ngay, Tiêu Nguyệt Nhi tức thì chau mà y, khuôn mặt như dà i ra, dáºm chân căm tức nói: "Hôm nay nếu không phải con chim chết toi đó thừa cÆ¡ chạy mất thì ta không vặt sạch lông nó nhất định không thôi, hừ."
Mấy năm qua, con Thanh Äiểu đó cứ không có việc gì thì lại bay tá»›i phá phách, lần nà o cÅ©ng khiến nà ng ta thê thảm không sao chịu nổi, mất hết cả thể diện mà cÅ©ng không có cách nà o bắt được thần Ä‘iểu.
Má»i ngưá»i trong phòng nghe nói thế Ä‘á»u báºt cưá»i vì cái tÃnh trẻ con cá»§a nà ng ta.
"Thanh Äiểu có thể tùy ý mà biến hóa, lông nó có vặt cÅ©ng chẳng sạch được đâu." Dương Chân mỉm cưá»i thú vị thốt.
"Còn nói, ngươi và con chim đó có phải là cùng má»™t giuá»™c không, xem ngươi vá»›i nó thân thiết như váºy, nhất định là đúng rồi." Tiêu Nguyệt Nhi bây giá» má»›i nghÄ© lại liá»n định phát tác.
"Sư tá»· yên tâm, sau nà y nó tá»›i, ta nhất định sẽ bắt lấy nó cho sư tá»· trút giáºn." DuÆ¡ng Chân cảm thấy rất vui vẻ, nhìn Tiêu Nguyệt Nhi cÅ©ng đã nguôi ngoai mấy phần liá»n cố là m ra vẻ cầu tà i nói.
Tiêu Nguyệt Nhi láºp tức ném cho hắn má»™t nụ cưá»i xinh đẹp rồi tiếp tục quay lại chÆ¡i đùa vá»›i mấy con váºt.
Tiêu Vân Vong khẽ thở dà i má»™t hÆ¡i, hướng vá» phÃa Dương Chân nói: "Chân nhi, ngươi đã hồi sÆ¡n, vi sư sẽ chá»n ngà y dẫn ngươi tá»›i Thái Hạo Phong nháºn tổ quy tông, từ ngà y mai trở Ä‘i, vi sư sẽ Ä‘Ãch thân dạy ngươi."
"Dạ, sư phụ." Dương Chân đứng dáºy chắp tay hà nh lá»…, trong lòng vui sướng vô cùng, hắn ta trải qua bao thăng trầm cuối cùng cÅ©ng đợi được tá»›i ngà y nà y.
Tiêu Vân Vong quét qua đám ngưá»i bên dưới má»™t lượt, nghiêm nghị nói: "Thái Hạo, Thiếu Hạo, Äan Dương mấy ngá»n tiên phong gần đây Ä‘á»u xuất hiện không Ãt thiếu niên tuấn kiệt, các ngươi luyện táºp cÅ©ng nên khẩn trương má»™t chút. Ngá»c Tiêu Phong ta không mong anh tà i nhưng cÅ©ng không thể đà o tạo ra kẻ tầm thưá»ng. Vân Äình ngươi đã là m quá nhiá»u tạp vụ, cÅ©ng nên chuyên tâm luyện công Ä‘i, sư đệ ngươi cÅ©ng sắp tá»›i kỳ phá Ä‘an thà nh anh, ngươi thân là m đại sư huynh phải luôn là m gương má»›i được... Thanh Nhi, hai tá»· muá»™i các ngươi há»a hầu còn nông phải cố gắng luyện táºp, cảnh giá»›i Trưá»ng Sinh má»›i chỉ là bắt đầu cá»§a Äại đạo, tuyệt đối không được kiêu căng."
Má»i ngưá»i bên dưới lá»›p lá»›p lÄ©nh mệnh.
Tiêu Vân Vong nói xong thì cùng vá»›i Phượng Lam sóng đôi rá»i khá»i phòng, có Ä‘iá»u muốn bắt cái đám đệ tá» nà y bá» tÃnh bát nháo thì quả thá»±c rất khó.
"Tiểu sư đệ, bá»n chúng hình như không nghe lá»i a, nhất định phải có bà quyết gì chứ, đúng không?"
"Tiểu sư đệ, con khỉ nà y sao lại có tới ba cặp tai?"
"Tiểu sư đệ, còn có linh thú nà o khác không?"
Trong phòng, Dương Chân bị hai tá»· muá»™i xoắn xuýt hai bên liên tục há»i trái há»i phải, trong tai đầy những giá»ng yến tiếng oanh khiến hắn nhất thá»i như bồng bá»nh trên mây, vui vẻ vô cùng, cảm thấy kiếp nà y khó mà có lúc nà o được thá»a mãn đến váºy.
Bá Vân Äình khoanh tay đứng má»™t bên coi náo nhiệt, thỉnh thoảng lại trêu trá»c mấy con váºt má»™t chút, cÅ©ng thấy rất vui vẻ.
* * * o 0 o * * *
Bình minh hôm sau, Dương Chân ngồi má»™t mình trên thá»m ngá»c tại sÆ¡n môn cá»§a Ngá»c Tiêu Phong. Hoa quỳnh nở đầy núi như ngá»c, trong sáng thuần khiết, mùi thÆ¡m ngáºp trà n cả thiên địa. Tất cả má»™t mà u trắng tinh khiến ngưá»i ta có thể từ bá» Ä‘i má»i tạp niệm.
Bầu trá»i thì xanh, mặt đất thì trắng, những ngá»n núi xa xa má»™t mà u hồng tÃa, tinh thần hắn giữa chốn hà n khà vấn vÃt thấu xương nà y chợt má»m mại như nước.
Hắn nhẹ nhà ng vuốt ve má»™t váºt trong lòng bà n tay, quan sát má»™t cách rất tỉ mỉ, hồi lâu sau má»›i cất váºt đó Ä‘i, rồi lại rút nó ra lần nữa.
Má»™t trà ng tiếng bước chân nhẹ nhà ng từ phÃa sau vá»ng tá»›i, dưá»ng như sợ là m hắn giáºt mình.
Hai bà n tay nhá» nhắn ấm áp đột nhiên bịt lấy mắt Dương Chân, hÆ¡i thở ấm nóng thở phì phì và o tai hắn, chỉ nghe thấy má»™t giá»ng nói lảnh lót vô cùng cất lên: "Äoán coi xem ta là ai?"
"Không cần phải Ä‘oán, nhất định là Nguyệt Nhi sư tá»·." Dương Chân báºt cưá»i hắc hắc mấy tiếng.
"Äáng ghét, đại sư huynh còn chịu giả bá»™ cho ngưá»i ta vui, ngươi vá»›i nhị sư huynh Ä‘á»u là khúc gá»— mà , hừ" Tiêu Nguyệt Nhi láºp tức bá» tay ra. Giá»ng nói hồn nhiên ấy đủ để khiến Dương Chân liên tưởng ngay tá»›i vẻ khả ái cá»§a nà ng ta khi giáºn dá»—i.
"Nguyệt Nhi sư tá»· dáºy sá»›m nhỉ, lại nghÄ© ra trò gì chÆ¡i phải không?" Dương Chân liá»n vung tay áo quét sạch bụi tuyết trên thá»m cho nà ng ta, Tiêu Nguyệt Nhi cÅ©ng chẳng khách khà lẳng lặng ngồi xuống.
"Mấy con váºt nhỠđó khó giữ tháºt, đặc biệt là con khỉ, bụng nó lá»›n tá»›i không ngá» nổi, má»™t hÆ¡i nó ăn mưá»i mấy quả đà o liá»n mà vẫn không đủ, lại thêm... con anh vÅ© kia mồm mép rất đáng ghét, toà n nói lung tung nên trá»i vừa sáng là đã không ngá»§ được rồi, à i..." Tiêu Nguyệt Nhi thở dà i ai oán.
"Không có vấn đỠgì, ngà y nà o sư tá»· chán thì sư đệ Ä‘em bá»n chúng trả vá» Vạn Thú Cốc là xong." DuÆ¡ng Chân thuáºn miệng an á»§i, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ, thầm nghÄ© rằng ác nhân như nà ng thì ắt bị quả báo thôi.
Chuyện cÅ© giữa hai ngưá»i từ mấy năm trước, cho dù hắn chẳng còn để trong lòng nhưng nước chảy cÅ©ng còn lưu vết, từ sâu trong tâm lý cá»§a hắn đã lưu lại má»™t dấu ấn khó mà quên được.
"Úy, ngươi cầm cái gì đó?" Ãnh mắt sắc bén cá»§a Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên phát hiện trong tay Dương Chân có cái gì đó bằng gá»—.
"Không, không có gì." Dương Chân vội và ng định giấu và o trong tay áo.
Tiêu Nguyệt Nhi lại chẳng thèm nói nhiá»u, đưa tay giáºt lấy luôn. Chỉ thấy đó là má»™t bức tượng thiếu nữ nhá» bằng gá»— dà i khoảng ná»a thước, sống động như tháºt vô cùng tinh xảo. Nà ng ta cầm lên quan sát hồi lâu, thần sắc chợt có chút cổ quái nhìn Dương Chân: "Nói, ngươi sao lại có tượng cá»§a tá»· tá»·... ta biết rồi, là ngươi khắc ra phải không?"
Dương Chân thấy váºy đà nh gáºt đầu. Tiêu Nguyệt Nhi nghiêng đầu nhìn Dương Chân, mặt hoa đột nhiên tá» ra rất hưng phấn tươi cưá»i nói: "Hi hi... ta biết rồi, ngươi nhất định là lén yêu thÃch Thanh tá»·, có phải váºy không?"
"Nà o có, nói xằng." Mặt Dương Chân chợt đỠlá»±ng lên, dưá»ng như bị ngưá»i ta vạch trần tâm sá»± bà ẩn cá»§a hắn váºy, đột nhiên vá»™i và ng đưa tay định giáºt lại pho tượng gá»—.
"Ta phải Ä‘i nói cho tá»· tá»· biết, hi hi." Tiêu Nguyệt Nhi nhanh nhẹn đứng dáºy, là m ra bá»™ định chạy Ä‘i. Dương Chân hoảng hốt giang tay cản trước mặt nà ng ta. Ãnh mắt cá»§a Tiêu Thanh Nhi chợt đảo má»™t cái rồi lùi lại đăng sau chạy thẳng xuống núi, còn ngoái đầu lại nói: "Bắt được ta thì ta không nói cho tá»· tá»·, hắc hắc..."
Hai bóng ngưá»i má»™t xanh má»™t tÃm không ngừng truy Ä‘uổi trong khu rừng phá»§ đầy tuyết.
Tiêu Nguyệt Nhi đã có tu vi Kim Äan, Dương Chân sao có thể Ä‘uổi kịp nổi. Truy Ä‘uổi trong khu rừng tuyết mênh mông thá»i gian chừng uống cạn chung trà vẫn chẳng chạm được và o chéo áo cá»§a nà ng ta, chỉ có thể thấy bóng tÃm không ngừng phiêu hốt qua lại, kèm theo tiếng cưá»i lảnh lót như chuông bạc.
"Nguyệt sư tỷ, không công bằng!" Dương Chân dừng chân thở hổn hển nơi đầu núi.
"Thôi được, chúng ta Ä‘á»u chỉ dùng cước lá»±c." Tiêu Nguyệt Nhi đứng từ xa vẫy vẫy hắn rồi chạy ngược lại, nói dứt lá»i thì lại chạy Ä‘i, nhưng nà ng ta rất giữ lá»i, trên mặt tuyết đã lưu lại má»™t hà ng dấu chân khá sâu.
Dương Chân cưá»i bà hiểm, váºn toà n bá»™ công lá»±c bản thân nháy mắt vượt qua mưá»i trượng chụp lấy Tiêu Nguyệt Nhi Ä‘ang không đỠphòng.
"Oa a,, tên vô lại ngươi..." Tiêu Nguyệt Nhi phản ứng thần tốc lách ngưá»i dịch sang ngang, nhưng vẫn bị chụp và o lưng áo. Dương Chân thì lại Ä‘ang lúc trà n qua nhưng đã hết lá»±c, hai ngưá»i tức thì mất thế ngả bổ nhà o thà nh má»™t khối trên mặt tuyết, lăn Ä‘i mưá»i mấy vòng liá»n, tá»›i khi hai nguá»i va và o má»™t gốc cổ tùng thì má»›i dừng lại được.
Dương Chân ôm lấy má»™t khối hương thÆ¡m, trong đầu hắn mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ, má»™t tiếng la "á»i chao" là m hắn giáºt mình bừng tỉnh, vừa má»›i ngẩng đầu thì đã chạm ngay phải má»™t cặp mắt thẹn thùng.
"Thả ta ra!" Tiêu Nguyệt Nhi vừa thẹn vừa giáºn, chỉ cảm thấy toà n thân má»m nhÅ©n không có cách nà o dùng lá»±c, đà nh mặc kệ gã thiếu niên đè lên ngưá»i, hai tay yếu á»›t đẩy ra, khó chịu vô cùng.
Dương Chân vùng ngưá»i đứng dáºy đưa tay đỡ lấy Tiêu Nguyệt Nhi, nhưng nà ng ta vừa được thả ra láºp tức hồi phục sức lá»±c, Tiêu Nguyệt Nhi trở mình má»™t cái đứng dáºy phá»§i phá»§i bụi tuyết bám trên ngưá»i, sá»a sang lại y phục rồi căm phẫn nhìn Dương Chân Ä‘ang lóng nga lóng ngóng cả ná»a ngà y, giÆ¡ giÆ¡ pho tượng gá»— trong tay nghiến răng thốt: "Tiểu tá» thối, ta không thèm trả ngươi nữa, hừ."
"Sư tỷ..." Duơng Chân cúi đầu tỠvẻ quẫn bách vô cùng.
Tiêu Nguyệt Nhi dáºm chân bình bịch rồi như má»™t luồng gió vá»t lên trên núi, bóng ngưá»i nhanh chóng chẳng còn thấy đâu nữa.
Trong lúc Dương Chân không biết là m sao cho phải thì má»™t trà ng cưá»i hà o sảng vá»ng tá»›i. Tiêu Vân Vong toà n thân mặc nho phục không biết từ bao giỠđã đứng khoanh tay trước gốc cổ tùng, sau lưng là ráng mây rá»±c rỡ như cùng vá»›i thiên địa hòa thà nh má»™t khối, phảng phất như văn nhân nhã khách từ trong bức há»a.
"Sư, sư phụ..."
"Tuổi trẻ tháºt thú vị, ha ha ha."
Dương Chân nhìn thấy ánh mắt cá»§a sư phụ ná»a cưá»i mà không phải cưá»i, tưởng như toà n thân Ä‘á»u bị ông ta nhìn thấy hết vô cùng ngứa ngáy, chỉ cảm thấy hai tai nóng bừng cả lên.
"Không có gì đâu, năm xưa, sư phụ ngươi cÅ©ng phải đánh bại vô số đồng môn trên Côn Lôn má»›i chiếm được sư nương ngươi và o trong vòng tay, ha ha." Tiêu Vân Vong vẫy vẫy tay vá» phÃa Dương Chân, thong dong cất bước Ä‘i vá» phÃa mép núi, chỉ thấy ông ta nói tiếp: "Sư nương ngươi hồi trẻ có thể nói là tuyệt thế mỹ nhân lạnh lùng như băng sÆ¡n, đối vá»›i Ä‘a số đám đệ tá» Côn Lôn Ä‘á»u không thèm nói chuyện, nhưng chỉ có vi sư vừa ra tay là tan thà nh nước ngay..."
Dương Chân nà o ngá» sư phụ lại kể cho hắn nghe sá»± tÃch phong lưu thá»i xưa, chỉ đà nh đứng ngẩn ra ở đằng sau ông ta mà nghe.
"á»’... suýt nữa quên mất, vi sư hôm nay chÃnh thức truyá»n cho ngươi Côn Lôn đạo pháp. Trở lại việc chÃnh, ngươi như hiện giá» là sÆ¡ nháºp và o giai Ä‘oạn Cố Thể cá»§a cảnh giá»›i TÃch Cốc, tuy há»a hầu còn nông nhưng đạo tâm cá»§a ngươi tu luyện lại không chênh lệch vá»›i hai vị sư tá»· bao nhiêu. Cà ng may mắn hÆ¡n là ở bên ngoà i ngươi lại được Nhất Kỳ tiá»n bối kiến tạo cho má»™t căn bản đạo tâm vô thượng, như váºy cÅ©ng là phù hợp vá»›i Ä‘iểm cốt yếu cá»§a chi phái đạo tông ta: lấy đạo là m gốc, lấy pháp là m công cụ, cùng tu luyện cả hai. Pháp lá»±c có mạnh, đạo pháp có đẹp thì cÅ©ng không ngoà i việc lấy đạo để váºn dụng pháp môn. Ngươi cÅ©ng không cần phải bá» gốc theo ngá»n là m gì mà phà hoà i tâm huyết cá»§a lão tiá»n bối." Hai ngưá»i vừa Ä‘i vừa nói đã Ä‘i tá»›i vách đá trên Ngá»c Tiêu Phong. Tiêu Vân Vong khoanh tay đưa mắt nhìn vá» vân hải đằng xa.
"Dạ, sư phụ... tâm pháp cá»§a đệ tá» hiện hay so vá»›i Thiên Chương hình như là không được phù hợp, bước tiếp theo phải là m sao để tu luyện?" Dương Chân đứng bên nghi hoặc há»i.
"Tâm pháp hiện giá» cá»§a ngươi có thể coi như má»™t mình má»™t kiểu, xem ra rất có thiên cÆ¡, vi sư cÅ©ng không nháºn ra được toà n bá»™, tóm lại chỉ có má»™t chữ Ngá»™ mà thôi. Tiá»n đồ cá»§a ngươi sau nà y là vô hạn, chẳng ai có thể ngăn cản được, tuyệt đối không được nản lòng, ngươi hiểu chưa?"
"Ngá»™?"
"Äúng thế. Trong giá»›i tu chân có ngà n vạn pháp môn, xem ra thì khác biệt nhưng thá»±c sá»± cÅ©ng là trá»i đất quy vá» má»™t mối. Từ thá»i thượng cổ, má»™t số môn phái luyện khà xa xưa căn bản cÅ©ng chẳng cần nghiên cứu tâm pháp khẩu quyết, hoà n toà n là dá»±a và o sá»± lÄ©nh ngá»™ cá»§a đạo tâm mà thà nh các Pháp khác nhau rồi tạo ra ngà n vạn môn phái như bây giá». Khi đó có rất nhiá»u ngưá»i vô cùng thần thông, Ä‘á»u không cần tá»›i uy lá»±c cá»§a pháp bảo, hoà n toà n chỉ dá»±a và o má»™t hÆ¡i Tiên thiên nguyên khà thi triển ra huyá»n công biến hóa cùng vá»›i pháp lá»±c di sÆ¡n đảo hải, hô mưa gá»i gió. Cho tá»›i hiện nay, trong các môn phái tu chân chÃnh thống đạo môn thì pháp môn tà n lụi mà tiên kiếm pháp bảo lại đánh khắp thiên hạ. Côn Lôn phái ta cÅ©ng chẳng ngoại lệ, hiện tại chỉ còn sót lại bốn năm tông môn mà thôi, à i..." Tiêu Vân Vong thở dà i than.
"Sư phụ, Côn Lôn Äạo tông so vá»›i Pháp tông, tháºm chà Thánh tông có gì phân biệt?" Dương Chân đột nhiên n ghÄ© tá»›i vấn đỠmà mình hoà i nghi bấy lâu nay. "Hai tông Äạo - Pháp cá»§a Côn Lôn Ä‘á»u là chi phái do khai sÆ¡n tổ sư Ngá»c Äỉnh Chân Nhân truyá»n lại, Äạo tông lấy đạo là m gốc, Pháp tông lấy thuáºt để ngá»™ đạo má»—i bên có đặc Ä‘iểm riêng. Còn Thánh tông lại có lai lịch khác, ngươi sau nà y tá»± tìm hiểu lấy. Bảo Ä‘iển vô thượng cá»§a Côn Lôn ta là Nguyên Thá»§y Thiên Chương bác đại tinh thâm, ngươi cố gắng lÄ©nh há»™i Thiên Chương, lần lượt tham tưá»ng các tầng cảnh giá»›i tinh hoa, tá»± nhiên sẽ có thu hoạch. Con đưá»ng tu hà nh cá»§a ngươi ắt sẽ rất gáºp ghá»nh, nhưng chẳng phải thách thức lá»›n cÅ©ng chÃnh là cÆ¡ há»™i hay sao? Nếu theo con đưá»ng nhà n tu cá»§a tiá»n nhân, cho dù có thể phi thăng thiên giá»›i cÅ©ng không đủ tư cách xưng danh Tông sư khai sÆ¡n láºp đạo. Ngươi phải có cái tâm và chà khà như váºy má»›i được!"
Nói Ä‘oạn, Tiêu Vân Vong ngẩng đầu thuáºn thế phất tay áo má»™t cái, má»™t đạo kình lá»±c vô hình lan tá»a ra xung quanh, cả không gian chợt như rung chuyển, biển mây vạn dặm bên ngoà i đột nhiên bị quét sạch không, lá»™ ra vá»±c sâu vô táºn cá»§a tiên phá»§, ánh mặt trá»i buổi sá»›m như ngà n vạn đạo kim quang chiếu xuống khiến cả hai như biến thà nh kim thân rá»±c rỡ, khiến Dương Chân nhìn ngÆ¡ ngẩn tá»›i si dại.
"Dạ, đệ tỠhiểu rồi."
"Hôm nay vi sư sẽ dạy cho ngươi Côn Lôn Äiện CÆ¡ Äạo Pháp, NgÅ© Hà nh Quyết."
Trong đầu Dương Chân chấn động má»™t cái, đột nhiên bừng tỉnh nói: "Sư phụ, để tá» chợt nhá»› ra má»™t chuyện, Nhất Kỳ tiá»n bối muốn đệ tá» chuyển cho Nhất Nguyên sư tổ má»™t đạo Ngá»c phù truyá»n thư."
Tiêu Vân Vong ngạc nhiên, đón lấy tấm ngá»c phù từ tay Dương Chân, quan sát cẩn tháºn giây lát tức thì thần sắc đại biến. Vá»™i và ng dặn dò Dương Chân mấy câu rồi đưa cho hắn má»™t cái Truyá»n đạo pháp Ä‘iệp, sau đó tế khởi kiếm quang rá»i khá»i Ngá»c Tiêu Phong.
Dương Chân nhìn là n kiếm quang nháy mắt đã biến mất nÆ¡i chân trá»i, trong lòng có chút chá»™t dạ. Có đại sá»± phái sinh rồi ư?
Hết chương 10
Tà i sản của Phong Ma Vũ
05-02-2009, 09:40 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 2: Thanh Thiên Hữu Ước
Chương 11: Ngũ Hà nh Quyết
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Dương Chân cầm tấm Ngá»c Ä‘iệp kim thư nặng trình trịch trong tay, láºt qua láºt lại mấy lần cÅ©ng chỉ thấy có bốn chữ khắc nổi rất lá»›n: Äại Diá»…n Bảo Lục.
Hắn lúc ở Vạn Thanh Cốc chỉ há»c được phương pháp luyện khà điện cÆ¡ và tu luyện thể thuáºt, vá» pháp thuáºt cÅ©ng chỉ biết qua lý thuyết mà không biết phương pháp thá»±c hà nh. Ngay cả khi há»c vá»›i Nhất Kỳ lão nhân thì cÅ©ng chỉ cả ngà y thần du trong hư cảnh, trừ pháp môn ngá»± kiếm vẫn còn thô sÆ¡ thì hắn ta chẳng biết được gì khác. Hiện tại tay cầm pháp thư mà chẳng biết là m cách nà o mở ra xem.
Sư phụ sư nương cÅ©ng Ä‘á»u không có ở đây, hắn chợt nảy ra má»™t ý, trong đầu liá»n Ä‘iểm qua má»™t lượt xem nên tìm ai để há»i.
Nghĩ tới Tiêu Thanh Nhi thì trái tim hắn bắt đầu nóng rực lên, nhưng lại nghĩ Tiêu Nguyệt Nhi thế nà o cũng sẽ ở cạnh đó, ngơ ngẩn nhìn những ráng mây cuồn cuộn và ng rực nơi xa một lát, Dương Chân lại đổi ý, cuối cùng hắn quyết định đi tìm đại sư huynh.
Hắn chạy má»™t mạch như lằn khói tá»›i Ngá»c Tiêu Trì, chợt nhìn thấy trên giáo trưá»ng có hai đạo kiếm quang trắng toát Ä‘ang tranh đấu kịch liệt, giống y như hai con linh xà đang quện đấu giữa chừng không, tiếng kiếm rÃt veo veo liên miên bất tuyệt, thi thoảng lại vang lên mấy tiếng quát nhá». ChÃnh là hai tá»· muôi Thanh Nhi và Nguyệt Nhi Ä‘ang so tà i. Hai nà ng tay nắm kiếm quyết nhanh nhẹn uyển chuyển, y phục tung bay như hai chiếc lá vá»n trong gió. Giữa là n kiếm khà tung hoà nh, dáng Ä‘iệu đẹp đẽ vô cùng.
Dương Chân nhìn xung quanh, chẳng thấy Bá Vân Äình đâu, liá»n ngồi lên lan can trên cây cầu nhá» quan sát hai nà ng giao đấu.
Không biết từ khi nà o, hai nà ng đồng thá»i thu hồi kiếm quang, hai thanh tiên kiếm má»™t trắng má»™t xanh như bÃch ngá»c tá»± quay trở vá» trước mặt má»—i ngưá»i thá»§ thế.
"Tỷ à , cứ luyện mãi một chiêu Truy Phong Trục Nguyệt thì chán chết, đổi chiêu khác có đươc không?"
"Nguyệt Nhi, cha từng nói không thể hấp tấp, há»a hầu không đủ thì vẽ hổ chẳng nên thân lại thà nh ra chó đó."
Tiêu Thanh Nhi thấy muá»™i muá»™i lại nổi tÃnh trẻ con thì không khá»i cưá»i khổ, miệng không ngừng khuyên giải.
"Xem kiếm, BÃch Hải Triá»u Sinh!" Tiêu Nguyệt Nhi chau mà y chẳng thèm nói nữa, vung tay bắt kiếm quyết, tiên kiếm rÃt lên má»™t tiếng tức thì bạch quang bạo phát ra má»™t tầng kiếm quang, y như sóng nước từ từ tá»a ra, kình khà cuồn cuá»™n lao tá»›i Tiêu Thanh Nhi.
"Bướng bỉnh, giữ cho vững!" Tiêu Thanh Nhi phất pháp quyết, tiên kiếm đột nhiên bay vá»t lên không biến thà nh má»™t thanh quang kiếm khổng lồ, Ä‘ang bay rất cao chợt giáng xuống, thế như ngăn sông tát nước đánh thẳng và o sóng kình mạnh mẽ bên dưới, tiếng ầm ầm vang lên không ngá»›t, kình quang xông lên táºn trá»i.
Hai nà ng nhanh chóng chìm khuất trong là n kiếm quang, kình khà từng đạo từng đạo không ngừng phóng ra, cuồng phong tại giáo trưá»ng rÃt lên veo veo tá»±a dao cắt, hà n khà như băng khiến Dương Chân Ä‘ang quan sát táºn đằng xa cÅ©ng cảm thấy ra thịt Ä‘au rát, mắt mÅ©i mù mịt, vá»™i và ng váºn khà há»™ thân má»›i cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n má»™t chút.
Lại có má»™t tiếng nổ lá»›n, kình khà bung ra, hai nà ng đồng thá»i thu kiếm dạt ra sau, lúc đó má»›i thu hồi chiêu thức.
"Hay!" Dương Chân không nhịn được vỗ tay nói.
Hai nà ng Ä‘ang chỉnh đốn lại y phục đồng loạt quay lại, hÆ¡i thở vẫn còn hổn hển. Tiêu Nguyệt Nhi nóng nảy chợt nhìn thấy gã thiếu niên vừa khinh bạc mình, trong lòng tức thì nổi giáºn, trong đầu liá»n nghÄ© cách là m sao thu tháºp tiểu tá» nà y má»›i được. NghÄ© ngợi giây lát rồi mỉm cưá»i ngá»t ngà o nói: "Tiểu sư đệ, nói xem ta vá»›i tá»· tá»· ai lợi hại hÆ¡n?"
"Nguyệt sư tá»·, tiểu sư đệ mắt kém, thá»±c không nháºn ra..." Dương Chân cÅ©ng biết hai tá»· muá»™i bá»n há» vốn bất phân thắng bại, Tiêu Nguyệt Nhi tá»± nhiên há»i như váºy nhất định có ý đồ khó lưá»ng, ắt kiếm chuyện gây sá»± không sai, bởi váºy hắn liá»n ra vẻ hồ hồ đồ đồ trả lá»i.
Tiêu Thanh Nhi Ä‘ang lấy khăn lau mồ hôi, chợt nhìn khuôn mặt bối rối cá»§a Dương Chân bất giác báºt cưá»i lanh lảnh.
"Tỷ tỷ à , xem ra tiểu sư đệ mấy năm qua tiến bộ rất xa, không còn để tỷ muội chúng ta và o mắt nữa rồi." Tiêu Nguyệt Nhi nhìn Dương Chân đầy vẻ bất hảo, "Tiểu sư đệ, chi bằng để Nguyệt Nhi sư tỷ lĩnh giao một phen xem sao?"
"Nguyệt sư tá»· chê cưá»i rồi, sư đệ như vầy sao có thể là đối thá»§ cá»§a tiên tá» ngưá»i được?" Dương Chân nghe nói cảm thấy như ngồi phải đống lá»a láºp cáºp đứng dáºy định rút lui, thầm nghÄ© ả nha đầu nà y nhất định là chưa quên chuyện lúc sá»›m nên tÃnh dùng pháp lá»±c chỉnh hắn má»™t tráºn đây mà .
"Xem ra Dương sư đệ tháºt không coi sư tá»· ra gì phải không?" Tiêu Nguyệt Nhi sắc mặt lạnh băng nhưng từ cặp mắt trong suốt thấp thoáng nét cưá»i xảo trá.
"Nguyệt Nhi sư tá»·, lúc sá»›m ta không phải cố ý..." Dương Chân trong lòng gấp gáp, vừa nói ra đã thấy há»ng bét.
"Ngươi còn nói..." Tiêu Nguyệt Nhi tức thì sắc mặt lộ vẻ hổ thẹn, kiếm quang vừa thu đã bùng phát trở lại, hóa thà nh một lằn sét bắn thẳng vỠhướng Dương Chân.
"A" Dương Chân trước mắt chợt sáng lòa, cuồng phong rÃt lên vù vù mãnh liệt quạt tá»›i ngưá»i hắn, đồng thá»i hắn cÅ©ng nghe thấy tiếng la hoảng cá»§a Tiêu Thanh Nhi. May mà hắn còn nhạy bén liá»n láºp tức lăn ra phÃa sau tụt xuống mép hồ, hai tay bám và o ná»n đá xanh nÆ¡i lan can cầu treo lắc lư luôn ở đấy như con thằn lằn má»›i khá»i bị rá»›t thẳng xuống nước.
Tiêu Nguyệt Nhi vốn chỉ có ý hù dá»a Dương Chân mà thôi, phi kiếm vừa bắn ra được má»™t Ä‘oạn là đã liệng vòng tuốt ra xa. Nà ng ta thấy Dương Chân cÅ©ng đã tránh được liá»n triá»u hồi phi kiếm trở vá».
Mãi má»™t lúc sau DuÆ¡ng Chân má»›i dám thò cái bá»™ dạng nhăn nhó lên để thăm dò, liá»n phát hiện hai nà ng Ä‘á»u Ä‘ang đứng bên trên nhìn xuống, ba ngưá»i thà nh ra đối mặt vá»›i nhau.
Tiêu Nguyệt Nhi cưá»i lạnh má»™t tiếng, cúi lưng thò ra cánh tay nhá» nhắn. Dương Chân thấy sắc mặt nà ng ta có chút cổ quái thì do dá»± giây lát. Má»™t luồng sức mạnh bá»—ng từ đâu xông tá»›i, hắn chợt cảm thấy thân hình nhẹ bẫng như đã bị má»™t cánh tay vô hình khổng lồ xách lên trên, còn Ä‘ang định nói cám Æ¡n thì luồng sức mạnh đó biến sạch Ä‘i đâu mất, trong lúc ngưá»i rÆ¡i xuống còn kịp nhìn thấy má»™t nụ cưá»i xảo trá đầy vẻ đắc ý.
"ÙM!" Dương Chân y như một tảng đá lớn rơi thẳng xuống hồ nước lạnh là m nước bắn tung lên tới ba thước cao.
"Nguyệt Nhi, ngươi..." Tiêu Thanh Nhi mặt lá»™ nét giáºn trừng mắt nhìn muá»™i muá»™i.
"Tá»· à , tiểu từ nà y như váºy là đáng kiếp." Tiêu Nguyệt Nhi phá»§i tay đầy vẻ thá»a mãn, quay lại cuá»i cưá»i vá»›i tá»· tá»·.
"Úy, sao còn chưa nổi lên?" Tiêu Thanh Nhi chẳng thèm đôi co với muội muội, vội ngó xuống hồ nước mịt mù sương khói, chỉ thấy sóng gợn lăn tăn nhưng một lúc sau vẫn chẳng thấy động tĩnh gì hết.
"Chả cần phải xem, tiểu tỠđó sống nÆ¡i bến sông từ nhá» tá»›i lá»›n, nếu nói không biết bÆ¡i thì có đánh chết ta cÅ©ng không tin." Tiêu Nguyệt Nhi trá» môi. Nà ng ta tuy nói như váºy nhưng thần sắc lại có mấy phần căng thẳng, cÅ©ng nhìn chăm chú xuống hồ nước.
Tiếng nói vừa dứt, đã có tiếng nước ì oạp, má»™t cái đầu từ trong là n nước đột ngá»™t nhô lên, hÆ¡i nước trên mặt bốc lên nghi ngút. Dương Chân vuốt mặt rồi vá»— vá»— và o đầu la lá»›n; "Hồ nước nà y sâu tháºt, e rằng cÅ©ng gần trăm trượng."
Hai nà ng nghe nói giáºt mình, đồng loạt đưa mắt nhìn hắn.
Dương Chân lại trèo lên thá»m đá. Có hai cánh tay như ngá»c đưa ra, Tiêu Thanh Nhi thì mặt mà y đầy vẻ quan tâm trong khi Tiêu Nguyệt Nhi thì đúng là đang cưá»i trên ná»—i Ä‘au cá»§a ngưá»i ta. Hắn chẳng do dá»± gì cả nắm ngay lấy tay cá»§a Tiêu Thanh Nhi, nhẹ nhà ng phóng vá»t lên trên, toà n thân ướt như chuá»™t lụt.
Vừa lên tá»›i mặt đất thì Dương Chân đã nghe thấy má»™t tiếng hừ nhẹ, trong lòng khẽ run liá»n cẩn tháºn rụt tay tránh xa Tiêu Nguyệt Nhi mấy bước. Hắn hiện giá» như gặp phải quá»·, chẳng dám lÆ¡ là cảnh giác đối vá»›i vị sư tá»· Ä‘iêu ngoa nà y.
"Ngươi lặn xuống nước để là m gì đó?" Lúc nà y Tiêu Thanh Nhi đã tiến tá»›i bên Dương Chân, đưa tay đặt lên mệnh môn để giúp hắn váºn công sấy khô y phục, vừa cất giá»ng như trách móc.
"Ta là m rÆ¡i Ngá»c Ä‘iệp kim thư xuống nước." Má»™t lát sau Dương Chân đã khôi phục tinh thần má»™t cách thoải mái, trên ngưá»i hÆ¡i nước bốc lên vấn vÃt.
Tiêu Thanh Nhi đón lấy tấm ngá»c Ä‘iệp mà Dương Chân vừa rút từ trong ngưá»i ra, nhìn má»™t chút rồi cưá»i thốt: "Cha bắt ngươi má»™t mình tá»± tham ngá»™ Äại Diá»…n Bảo Lục ư?"
Dương Chân nhá» giá»ng xấu hổ nói: "Ta không biết là m cách nà o để Ä‘á»c tấm ngá»c Ä‘iệp nà y, sư phụ ngưá»i có việc đã Ä‘i ra ngoà i rồi."
Tiêu Thanh Nhi cưá»i khúc khÃch, nhẹ nhà ng nói: "Cha không có ở đây thì còn có sư tá»· mà ."
Tiêu Nguyệt Nhi ở bên cạnh khẽ hừ má»™t tiếng, cất giá»ng bá»±c dá»c nói: "Tá»·, đừng có thân cáºn vá»›i cái tên tiểu tá» nà y, hắn có ý đồ xấu vá»›i tá»· đó."
Tiêu Thanh Nhi ngạc nhiên, Tiêu Nguyệt Nhi liá»n kéo nà ng ta sang má»™t bên thì thầm má»™t hồi, hai nà ng đột nhiên cưá»i ầm cả lên rồi Ä‘uổi nhau chạy vòng vòng.
Trái tim Dương Chân tức thì Ä‘áºp liên hồi pháºp phà pháºp phù như muốn nhảy vá»t ra khá»i lồng ngá»±c. Tiêu Nguyệt Nhi nhất định là đang nói lung tung vá» hắn, nếu là hai ngưá»i bá»n há» liên thá»§ đối phó hắn thì sau nà y ắt là đau khổ không Ãt.
Hắn tÃnh bá» trốn, nhưng cả Ngá»c Tiêu Phong chu vi chỉ có mấy dặm như vầy, phóng mắt nhìn chẳng thấy có chá»— nà o ẩn nấp được.
Tiêu Thanh Nhi lúc nà y đã thướt tha quay trở lại, khuôn mặt ngá»c vẫn còn á»ng hồng nhưng không tá» ra có gì khác lạ, bà n tay khua khua pho tượng gá»— rất tinh xảo kia nói: "Tiểu sư đệ, cám Æ¡n nhé, sao ngươi không tá»± mình tặng cho sư tá»· chứ?"
Tiêu Nguyệt Nhi chắp tay khinh khỉnh Ä‘i ngay phÃa sau tức thì sững ngưá»i thất vá»ng, nà ng ta còn tưởng sẽ có trò hay để xem.
"Äó là ..." DuÆ¡ng Chân vừa định mở miệng lại thấy Tiêu Nguyệt Nhi Ä‘ang trợn tròn mắt nhìn hắn, liá»n vá»™i và ng nÃn luôn, trong lòng thầm nói, ta đánh không lại vị sư tá»· dã man như ngươi, chả lẽ cả bá» chạy cÅ©ng không nổi hay sao?
Tiêu Thanh Nhi thấy váºy liá»n quay lại lừ mắt nhìn muá»™i muá»™i má»™t cái, rồi cầm chiếc ngá»c Ä‘iệp vẫy vẫy Dương Chân nói: "Tá»›i đây, sư tá»· hôm nay sẽ truyá»n cho ngươi công phu đạo pháp nháºp môn."
Hai ngưá»i kiếm má»™t thá»m đá cao ngồi xuống, sau đó cứ ngưá»i nghe ngưá»i giảng như váºy má»™t hồi. Tiêu Nguyệt Nhi cảm thấy chẳng có gì thú vị nên cÅ©ng bá» Ä‘i, lát sau thì ôm bạch hồ quay trở lại đùa giỡn má»™t bên, liên tục gây huyên náo.
"Thiên địa vạn váºt sinh hóa, sÆ¡ khai cÅ©ng chỉ là má»™t khối, cái gá»i là Thiên Äạo cÅ©ng phải bắt đầu từ cảnh giá»›i đơn giản nhất. Phà m tất cả váºt chất Ä‘á»u chia thà nh ngÅ© hà nh là Canh Kim, Ất Má»™c, Quỳ Thá»§y, Li Há»a, Máºu Thổ từ đó sinh sinh hóa hóa tạo ra thiên địa, cÅ©ng là căn bản cá»§a tất cả các phép thuáºt thần thông biến hóa. Từ đó có thể sinh ra Phong, VÅ©, Lôi, Äiện cho tá»›i đủ hình dạng vạn váºt trên Ä‘á»i."
"Nói như váºy là có thể hô phong hoán vÅ©?"
"Äâu chỉ thế, cha từng nói khi tá»›i cảnh giá»›i Thông Thiên thì ngay cả di sÆ¡n đảo hải cÅ©ng chẳng khó gì."
Tà i sản của Phong Ma Vũ
05-02-2009, 09:40 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 2: Thanh Thiên Hữu Ước
Chương 11: Ngũ Hà nh Quyết (2)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Dương Chân má»™t mặt dùng thần niệm Ä‘á»c lấy ná»™i dung các pháp thuáºt ẩn chứa trong Ngá»c Ä‘iệp kim thư, má»™t mặt ngồi nghe Tiêu Thanh Nhi giảng giải. Trước mắt hắn chợt mở ra má»™t thế giá»›i rá»±c rỡ kỳ diệu vô cùng.
"Váºy ngá»± kiếm thuáºt có thể cho là pháp thuáºt thuá»™c loại nà o?"
"Äó là pháp môn chuyên dùng để giao đấu, cha từng nói đó là đạo pháp hạ thừa, tuyệt không phải là con đưá»ng chân chÃnh cá»§a thiên đạo mà chỉ là má»™t sản phẩm cá»§a sá»± tranh cưá»ng háo thắng trong giá»›i tu chân."
Dương Chân nghi hoặc không hiểu nói: "Äã như váºy sao sư tá»· ngưá»i, tháºm chà cả sư phụ Ä‘á»u chế luyện phi kiếm?"
Tiêu Thanh Nhi kiên nhẫn giải thÃch: ""Khà cÅ©ng chỉ là váºt, tồn tại trong tâm cá»§a ngưá»i ta; Äạo cÅ©ng chỉ là váºt nhưng lại kỳ diệu khôn tả. Phà m việc nặng nhẹ Ä‘á»u là do ngưá»i ta, đâu phải là ở vẻ bá» ngoà i."
Dương Chân như bừng tỉnh thốt: "Phi kiếm có thể xuất cÅ©ng có thể nháºp, nháy mắt đã vượt ngà n dặm, đương nhiên cÅ©ng có thể là phương pháp di chuyển tuyệt vá»i."
Tiêu Thanh Nhi nở nụ cưá»i ngá»t ngà o: "Sư đệ, hảo ngá»™ tÃnh, trong lúc tu đạo còn nông, tu vi không đủ thì thi triển pháp thuáºt cÅ©ng cháºm chạp. Nếu cùng tranh đấu vá»›i yêu ma chỉ sợ là sẽ không kịp phản ứng. Phi kiếm cứng rắn, sắc bén vô cùng lại nhanh như thiểm Ä‘iện chÃnh là vừa vặn bổ khuyết và o chá»— thiếu đó."
Tiêu Nguyệt Nhi ở má»™t bên không chịu nổi tịch mịch, chen miệng nói: "Váºy thì cÅ©ng chưa hẳn, ngá»± kiếm thuáºt cÅ©ng phân chia cao thấp rõ rà ng, như Cá»u Diệu Phi Tiên Quyết mà cha sáng chế, có thể mượn sức mạnh cá»§a thiên địa cÅ©ng đủ để ngang dá»c bốn phương, ngạo nghá»… thiên địa."
Dương Chân lúc đó má»›i ngoảnh đầu ngó sang Tiêu Nguyệt Nhi Ä‘ang ôm bạch hồ ngồi bên cạnh. Chỉ thấy cặp mắt mở lá»›n cá»§a con bạch hồ Ä‘ang chá»›p chá»›p nhìn bá»n há», bá»™ tịch vừa uể oải vừa lưá»i biếng trông đáng yêu vô cùng, khiến hắn không tá»± chá»§ được giÆ¡ tay gãi gãi lên đầu nó mấy cái là m nó rên lên ư á».
Tiêu Thanh Nhi khẽ cưá»i nói: "Muá»™i muá»™i nói đúng lắm, đại đạo vạn thiên, tất cả đưá»ng nà o cÅ©ng rá»™ng lá»›n." Nói dứt lại chuyển đầu tiếp: "Bất quá, tiểu sư đệ, Äại Diá»…n Bảo lục nà y là đạo pháp tinh túy cá»§a Côn Lôn, bao gồm vạn tượng, cho dù là phù, chú, ấn quyết không có cái gì là không có. Nhưng thứ ngươi phải há»c từ đầu là NgÅ© hà nh pháp thuáºt nháºp môn."
Tiêu Nguyệt Nhi giÆ¡ con bạch hồ vươn vai má»™t cái, rồi ấn nó và o trong tay cá»§a Dương Chân, miệng nói: "Giữ tiểu bạch cho cẩn tháºn, bản sư tá»· biểu diá»…n cho ngươi xem má»™t chiêu Sóc Phong Quyết."
Dương Chân ôm lấy con bạch hồ má»m mại, bất giác lại ngá»i thấy mùi hương cá»§a Tiêu Nguyệt Nhi còn lưu lại trên mình bạch hồ, trong lòng cảm thấy ấm áp thư thái. Hiện tại so vá»›i lúc còn há»c đạo nÆ¡i Vạn Thanh Cốc có thể nói là má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Tiêu Nguyệt Nhi đứng thẳng giữa giáo trưá»ng, ngón tay thon thả như ngá»c bắt thà nh quyết tá»±a lan hoa, má»™t tay giữ lại trong lòng còn tay kia phất ra khoảng không trước mặt.
Má»™t là n gió tá»±a như hữu hình đột nhiên từ dưới chân nà ng phát ra cuốn y phục tung bay rồi từ từ đẩy nà ng lên cao mấy trượng. TIếp đó là má»™t tráºn cuồng phong cuồn cuá»™n quét tá»›i kéo theo toà n bá»™ vân khà trên mặt giáo trưá»ng tạo thà nh má»™t cái xoáy lá»›n y như du long, tiếng gió rÃt lên à o à o, mây trắng quện như bạch lãng xoay chuyển xung quanh thân hình cá»§a Tiêu Nguyệt Nhi, y hệt má»™t cái vòi rồng nhá».
Má»™t luồng kình khà mà u trắng khổng lồ nhá»n hoắt hình thà nh cá»±c nhanh. "Xoẹt xoẹt", tiếng gió rÃt mãnh liệt như tiếng xé vải liên miên bất tuyệt, Tiêu Nguyệt Nhi khẽ phất tay áo, pháp quyết lại biến đổi. Hà ng chục đạo kình khà sắc bén như loan Ä‘ao rạch trá»i xé gió chém xuống. "Bùng bùng bùng!" Khà đao đánh xuống pháp tráºn trên giáo trưá»ng là m báºt lóe lên những tia ngân quang loằng ngoằng, mặt đất rung chuyển như muốn nứt toác cả ra.
Tiêu Nguyệt Nhi từ từ hạ xuống như cánh hoa rÆ¡i lả lướt, quay vá» phÃa hai ngưá»i chá»— Dương Chân là m dáng má»™t cái, bá»™ dạng e thẹn như má»™t thiếu nữ, phảng phất có phong thái cá»§a má»™t nữ nhân đã trưởng thà nh, đáng tiếc là trên môi vẫn nở ra cái nụ cưá»i cao ngạo cố hữu.
"Tháºt đẹp quá!" Dương Chân lá»›n tiếng hoan hô.
"Äẹp?" Tiêu Nguyệt Nhi tức thì như chịu má»™t đả kÃch rất lá»›n, nhếch mép má»™t cái nói giá»ng giáºn dữ: "Xem Dẫn Lôi Thuáºt cá»§a sư tá»· đây!"
Nói Ä‘oạn hoa tay kết ấn rồi lại đánh ra má»™t đạo linh quyết, trên bầu trá»i đột nhiên hôn ám tưởng như muốn sáºp xuống váºy.
Giữa sắc trá»i ảm đạm, đột nhiên đánh "OÀNH" má»™t cái, má»™t luồng sét như con rắn bạc khổng lồ giáng xuống, tiếng ầm ầm vang vá»ng khắp nÆ¡i, tại ná»n đá xanh bắn lên vô số những luồng Ä‘iện quang như những con rắn bạc nhá» loằng ngoằng xẹt khắp giáo trưá»ng.
Tiêu Nguyệt Nhi từ giữa đám Ä‘iện quang bước ra ngoà i, vẻ mặt tươi cưá»i như hoa, thong dong tá»± tại, bá»™ dạng như muốn nói thế đã đẹp hay chưa?
Dương Chân đưa tay bịt lấy lá»— tai vẫn còn kêu ong ong, hồi lâu sau má»›i trở lại bình thưá»ng, hắn giÆ¡ má»™t ngón tay cái vá» phÃa Tiêu Nguyệt Nhi Ä‘ang dương dương đắc ý.
Tiêu Thanh Nhi thấy vẻ tiểu nhân đắc chà cá»§a muá»™i muá»™i không nhịn được cưá»i nói: "Chân sư đệ, hãy xem cái Ä‘uôi cá»§a Nguyệt Nhi sư tá»· ngươi cÅ©ng vểnh ngược lên rồi kìa."
Dương Chân nghe thấy váºy liá»n gáºt đầu liên tiếp, là m bá»™ trịnh trá»ng nói: "Thanh sư tá»·, Ä‘uôi cá»§a Nguyệt sư tá»· có vểnh hay không thì còn chưa biết, nhưng Ä‘uôi cá»§a tiểu bạch thì quả đã dá»±ng ngược lên rồi."
Tiêu Thanh Nhi quay lại nhìn, con bạch hồ nằm trong lòng Dương Chân Ä‘ang run lẩy bẩy, hai cái Ä‘uôi nhá» cá»§a nó quả thá»±c Ä‘á»u dá»±ng đứng cả lên, tức thì cảm thấy hà i không chịu nổi liá»n ôm bụng cưá»i sằng sặc.
Tiêu Nguyệt Nhi sắc mặt sa sầm, nhìn trừng trừng hai ngưá»i như hai kẻ ác nhân, khinh khỉnh Ä‘oạt lấy bạch hồ, cẩn tháºn an á»§i rồi nói vá»›i nó: "Tiểu bạch ngoan, tá»· tá»· là m ngươi sợ, là tá»· tá»· không tốt, để sau nà y tá»· tá»· sai thiên lôi đánh và o gã há» Dương ngốc nghếch kia bù lại cho ngươi nhé."
Dương Chân báºt cưá»i hắc hắc nói: "Thanh sư tá»·, Dẫn Lôi Thuáºt nà y uy lá»±c to lá»›n thế, tốc độ nhanh như thế thì là m sao chống lại được?"
Tiêu Thanh Nhi trầm ngâm giây lát rồi đáp: "Thiên lôi thuáºt là dẫn sấm sét từ cá»u thiên, chÃnh là diệu pháp vô thượng cá»§a đạo gia dùng để hà ng yêu phục ma, uy lá»±c vô địch. Chỉ là tu vi cà ng thấp thì khởi quyết cà ng cháºm, hoà n toà n có thể dá»±a và o thân pháp hoặc độn pháp để né tránh, còn nếu không tránh được thì vẫn có thể dùng pháp bảo cương ngạnh mà đỡ, chứ lấy nhục thân ra mà chống lại thì không phải là hà nh động cá»§a trà giả. Phà m là những loại yêu quái dị loà i tu hà nh thì rất sợ thiên lôi, váºy nên pháp thuáºt nà y chÃnh là tối đại khắc tinh cá»§a bá»n chúng. Có Ä‘iá»u NgÅ© Lôi ChÃnh Pháp ắt là m tổn thương tá»›i thiên khÃ, không thể sá» dụng bừa bãi, bằng không ắt phải bị trá»i trừng phạt." Nói Ä‘oạn liá»n quay lại nhìn và o con bạch hồ trong lòng muá»™i muá»™i vẫn còn kinh hoảng chưa nguôi.
Tiêu Nguyệt Nhi thả con bạch hồ ra bên cạnh khinh khỉnh nói: "Vừa rồi sư tá»· ta đây bất quá má»›i chỉ sá» dụng tiểu pháp Dẫn Lôi Thuáºt, nếu là những Thiên uy đạo pháp tương tá»± như Liên Châu Lôi, tháºm chà là Lôi Äình Thiên Lý thì cho dù ngươi có chạy nhanh cách mấy cÅ©ng có thể đánh ngươi tan trà nh tro bụi, hừ."
Dương Chân không thèm lý tá»›i nà ng ta, nâng chiếc Ngá»c Ä‘iệp kim thư nên quan sát má»™t hồi, khẽ thâm nháºp và o kinh văn ẩn chứa bên trong rồi đột ngá»™t há»i: "Thế Chưởng Tâm Lôi thì thế nà o?"
Tiêu Thanh Nhi nghÄ© má»™t lát rồi đáp: "Lôi pháp cÅ©ng chia ra ngÅ© hà nh, thưá»ng thấy nhất là Chưởng Tâm Lôi hoặc là Li Há»a Lôi, tức là sá» dụng sức mạnh cá»§a Ä‘an há»a ná»™i gia phát động thuần dương lôi há»a, vô cùng cương dương bạo liệt. Chỉ là quá cương thì dá»… gãy, tránh né cÅ©ng không khó, có Ä‘iá»u nếu xuất kỳ bất ý đánh ra thì cÅ©ng có uy lá»±c nhất định."
Dương Chân cảm thấy rất hứng thú nói: "Phải tu hà nh ná»™i Ä‘an, ồ, như váºy thì phải tá»›i cảnh giá»›i Kim Äan má»›i được ư?"
Tiêu Thanh Nhi lắc đầu đáp: "CÅ©ng không hẳn, chỉ là khi bước và o thá»i kỳ Kim Äan thì sẽ có thể thu phát tá»± nhiên, uy lá»±c cà ng lá»›n. Còn nếu như tu vi không đủ, thì vẫn có thể mượn sức mạnh cá»§a phù chú để phát động, trong đó thì Thái Ất Thần Lôi cá»§a Trung Nam Thái Nhất Môn là nổi tiếng nhất. Mượn sức Li Há»a cá»§a ngÅ© hà nh thêm và o sức mạnh cá»§a Thái Bạch Kim Tinh trong thiên địa, dá»±a và o sá»± tương sinh tương khắc cá»§a ngÅ© hà nh luyện chế thà nh phù, sau đó thì tu vi có thấp cÅ©ng phát động được, tháºm chà có thể dẫn ra Thiên Lôi Cương Sát, Thiên Phong Lôi Há»a sức mạnh nát đá tan và ng, khai sÆ¡n phá địa trong vô hình."
Dương Chân le lưỡi, rồi lại nghiên cứu ngá»c Ä‘iệp thêm má»™t hồi, bất giác nhăn mặt nói: "Ta phải bắt đầu tu luyện từ đâu đây?"
"Cái đó phải tùy theo từng ngưá»i má»›i được, con ngưá»i ta cÅ©ng có ngÅ© hà nh, đại Ä‘a số là bẩm sinh má»—i ngưá»i Ä‘á»u mang thuá»™c tÃnh riêng, Ãt nhất cÅ©ng có má»™t Thuần đức chi thân để tu luyện đạo pháp, tá»± nhiên là má»—i ngưá»i cÅ©ng má»—i khác."
"Ta hiểu rồi, Nhạc Thiên sư huynh từng nói huynh ấy là Há»a đức chi thân, chuyên tu Li Há»a chân khÃ, luyện lấy Tam muá»™i chân pháp..."
Tiêu Nguyệt Nhi vừa nghe thấy cái tên Nhạc Thiên, tức thì y như con mèo xù lông, hung hãn tóm lấy Dương Chân truy vấn: "Ngươi biết cái gã Nhạc Thiên đó?"
Dương Chân ù ù cạc cạc gáºt đầu.
Tiêu Nguyệt Nhi sừng sộ nói: "VỠsau ngươi không được lai vãng với hắn nữa, tiểu tỠđó rất là đáng ghét."
Dương Chân tức thì chả hiểu ra là m sao, lúc nà y Tiêu Thanh Nhi má»›i giải thÃch cho hắn: "Nhạc Thiên sư huynh ngà y trước có là m há»ng nguyên má»™t lò Thiên Kim Äan cá»§a Tá» Cà n sư bá, trong đó có cả má»™t phần Ä‘an dược cá»§a Ngá»c Tiêu Phong, do váºy cÅ©ng khó trách Nguyệt Nhi háºn hắn như váºy."
"Thì ra là váºy..." Dương Chân ở cùng vá»›i Nhạc Thiên suốt ba năm nhưng chưa từng biết lý do mà gã ta phải chịu phạt, bây giá» má»›i bừng tỉnh hiểu ra tất cả, liá»n cất tiếng bênh vá»±c cho Nhạc Thiên: "Nhạc sư huynh bị cấm công tại Vạn Thanh Cốc ba năm ròng, đã phải chịu đủ má»i khổ sở, Nguyệt sư tá»· có phải cÅ©ng quá giáºn rồi không?"
Tiêu Nguyệt Nhi dùng giá»ng mÅ©i hừ má»™t tiếng, ngoảnh mặt Ä‘i chá»— khác.
Tiêu Thanh Nhi kéo kéo Dương Chân, y nói không cần lý tá»›i muá»™i muá»™i rồi nói tiếp: "Bá sư huynh từng nói ngÅ© hà nh cá»§a ngươi rất cân bằng, do váºy có thể tùy ý tu luyện môn pháp thuáºt nà o cÅ©ng được."
Dương Chân nói vẻ kỳ quái: "Không thể tu hết sao?"
Tiêu Thanh Nhi cưá»i đáp: "Äừng có tham lam, sức ngưá»i có hạn, đại đạo thì lại vô cùng vô táºn, huống hồ cha đã từng nói cho dù là môn đạo pháp nà o chỉ cần tu luyện tá»›i cùng Ä‘á»u có đại dụng."
Dương Chân như có sở ngá»™ liá»n gáºt đầu đồng ý vá»›i Tiêu Thanh Nhi rồi tìm khoảng sân trống ngồi xếp bằng tá»a thiá»n. Mấy năm qua khổ tâm kiệt lá»±c tu hà nh luyện thần đã khiến cho thần khà cá»§a hắn hoà n toà n khác vá»›i thông thưá»ng, không cần phải trải qua giai Ä‘oạt vong ngã siêu thoát khá»i nhục thể mà vẫn có thể đạt tá»›i cảnh giá»›i thâm sâu cá»§a nháºp định luyện thần.
Vừa má»›i ngưng thần là đã nhanh chóng chìm và o tâm hải, chiếu rá»i bên trong khà phá»§, dần dần hình thà nh linh thần cùng vá»›i bách khiếu nguyên lô bên ngoà i tá» phá»§ không ngừng tuần hoà n nguyên lá»±c, từng đạo từng đạo chân nguyên giống như con linh xà tạo thà nh má»™t vòng chu thiên tuần hoà n vô cùng kỳ ảo hết sức trá»n vẹn, không cần phải phà nhiá»u công sức.
Hắn trước tiên chá»n lấy Ất Má»™c quyết. Suy cho cùng thì hắn cÅ©ng đã trải qua cả năm luyện kiếm tại Vạn Thú Cốc, mà kiếm linh cá»§a thanh má»™c kiếm vạn niên kia dÄ© nhiên là thuá»™c tÃnh Má»™c, thà nh ra đối vá»›i hắn thì Má»™c nguyên khà là thà nh thục nhất.
Tà i sản của Phong Ma Vũ
05-02-2009, 09:42 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 2: Thanh Thiên Hữu Ước
Chương 11: Ngũ Hà nh Quyết (3)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Nhá»› lại pháp quyết trong Kim thư, niệm lá»±c chiếu theo đó váºn khởi linh lá»±c, bà n tay bất giác tạo thà nh má»™t cái thá»§ ấn, mưá»i ngón tay đảo chuyển không ngừng biến hóa, thiên địa nguyên khà bên ngoà i từ từ cÅ©ng có cảm ứng, Má»™c linh lá»±c từng chút từng chút há»™i tụ lại.
Tá»· muá»™i Tiêu Thanh Nhi đứng bên cạnh quan sát kinh ngạc tá»›i không ngáºm nổi miệng. Chỉ thấy toà n thân Dương Chân lấp lóe sắc xanh rồi trầm xuống như mà u lưu huỳnh, tuy há»™i tụ rất cháºm nhưng chÃnh xác là Tiên thiên má»™c linh khÃ.
CÅ©ng khó trách, hai nà ng bá»n há» ngà y trước bắt đầu tu luyện NgÅ© Hà nh Quyết, khai thông thiên địa cÅ©ng phải hÆ¡n ná»a tháng má»›i thoáng thấy có chút thà nh tá»±u, không ngá» cái gã tiểu sư đệ bị đánh giá là thiên tư ngá» nghệch cá»§a bá»n há» lại có năng lá»±c như váºy. Bất quá nguyên nhân bên trong lại khác vá»›i sá»± kinh ngạc cá»§a bá»n há». Là do Dương Chân ngay khi bắt đầu thì đã không bị gò bó rà ng buá»™c gì cả, chỉ việc dùng phương pháp niệm chú theo kiểu ngoại đạo, trá»±c tiếp lấy ý, thần mà thi triển pháp thuáºt lần lượt từ trong ra ngoà i.
NgÅ© Hà nh Quyết là đạo pháp căn bản cá»§a Côn Lôn đệ tá», cÅ©ng giống như việc tÄ©nh tá»a luyện khà hà ng ngà y váºy, phải tu luyện liên tục năm nà y qua năm khác má»›i có thể tiếp cáºn ngÅ© hà nh tinh khà trong thiên địa, sau nà y vô luáºn là tu luyện loại đạo pháp nà o cÅ©ng Ä‘á»u có hiệu dụng vượt báºc.
Trải qua ná»a thá»i thần, toà n thân Dương Chân đã phá»§ đầy má»™t mà n lục quang trong trẻo, trông giống như má»™t quầng mây má», tá»›i mức nà y thì Ất Má»™c quyết có thể coi như sÆ¡ thà nh. Hiện tại chỉ nghe thấy hắn quát lên má»™t chú âm, toà n bá»™ Ất Má»™c linh khà tùy theo thá»§ quyết mà biến hóa thà nh má»™t quầng sáng mà u lục giống như má»™t khối gá»— phóng vá»t lên trá»i, bay cao hà ng chục trượng rồi má»›i tản mác và o trong mây.
Hà nh công xong, Dương Chân liá»n búng ngưá»i má»™t cái đứng thẳng lên, chợt nhìn thấy hai khuôn mặt xinh đẹp như hoa Ä‘ang kinh ngạc ngó hắn chằm chặp.
"Nhị vị sư tỷ, sư đệ ngốc nghếch lắm phải không?"
Cặp mắt cá»§a Tiêu Nguyệt Nhi đảo má»™t cái, vòng tay ôm lấy tiểu bạch cố là m ra vẻ lão thà nh dạy dá»—: "Há»a hầu còn kém lắm, chỉ có thể sá» dụng tiểu pháp thuáºt mà thôi, xem sư tá»· đây." Nói Ä‘oạn Tiêu Nguyệt Nhi xắn tay áo bắt quyết, tá»›i lúc mở tay ra thì đã ngưng tụ má»™t khối quang cầu sắc xanh to cỡ chiếc bát, tá»±a như đã hóa thà nh má»™t váºt tháºt, không ngừng xoay chuyển trong lòng bà n tay.
Chỉ thấy nà ng ta láºt tay má»™t cái, khối cầu láºp tức biến mất như gió thoảng, chẳng thấy dấu vết gì nữa, có thể gá»i là lai vô ảnh, khứ vô tung.
Dương Chân vừa thấy đã biết mình quả thá»±c còn rất kém cá»i, so vá»›i cảnh giá»›i nà y còn cách rất xa, nhưng hắn cÅ©ng không nản lòng, miệng liá»n nở nụ cưá»i khen ngợi Tiêu Nguyệt Nhi mấy câu. Ngược lại thì Tiêu Thanh Nhi lại cổ vÅ© tiểu sư đệ má»™t hồi khiến Dương Chân vô cùng cảm kÃch.
Tiếp đó, Dương Chân cứ như váºy mà tu luyện thêm Canh Kim, Quỳ Thá»§y pháp quyết, Ä‘á»u chỉ má»™t lần là thà nh, khiến cho hai nà ng cà ng thêm kinh hãi. Hắn tá»± biết tu luyện đạo pháp tuyệt đối không thể má»™t sá»›m má»™t chiá»u, căn bản là phải rõng rã trong nhiá»u năm má»›i có thể thà nh công, nhưng vô luáºn thế nà o thì cÅ©ng còn lâu má»›i so được vá»›i hai tá»· muá»™i Tiêu Thanh Nhi vốn được bồi bổ nguyên khà đạo cÆ¡ bằng vô số linh dược từ lúc nhá». Riêng việc Ä‘uổi theo bá»n há» cÅ©ng đã là má»™t quãng đưá»ng rất dà i rồi.
Trước mắt hắn cần nhất là phải tu luyện được ngá»± kiếm thuáºt thượng thừa, sau đó ắt có thể phi thiên ngao du thì má»›i thá»a được mÆ¡ ước bấy lâu. Hắn từ trong Cà n Khôn Ấn triệu hồi ra Vạn Niên Thanh Má»™c Kiếm, tức thì đã hấp dẫn ngay sá»± chú ý cá»§a hai tá»· muá»™i Tiêu Thanh Nhi. Hai nà ng liá»n chuyá»n tay nhau quan sát.
"Sư đệ, tiên kiếm nà y cá»§a ngươi là ở đâu ra?" Tiêu Thanh Nhi Ä‘á»c rá»™ng hiểu nhiá»u, tất nhiên là đã nháºn ra lai lịch cá»§a thanh kiếm.
"Là do Nhất Kỳ tiá»n bối cho ta, còn lại nguồn gốc thì không biết." Trong lòng Dương Chân thầm sung sướng bởi ngà y trước khi hắn nháºn ra thanh kiếm nà y được là m bằng gá»— thì cÅ©ng không thÃch lắm, trước mắt lại thấy thần sắc cá»§a hai tá»· muá»™i như váºy, nhất thá»i cà ng chẳng hiểu ra là m sao, nhưng vẫn thấy có chút tá»± hà o.
"Äây có thể là được là m từ Thanh Tiên Linh Má»™c ngà n năm, không, phải vạn năm trở ra, tháºt là váºt chỉ có thể may mắn mà gặp chứ không thể cầu." Tiêu Thanh Nhi nói giá»ng đầy lưu luyến.
"Váºy thì có gì tốt?" Dương Chân hiếu kỳ há»i.
"Tháºt là thánh nhân đãi kẻ khù khá». Ngà n dặm vá» phÃa tây cá»§a Côn Lôn SÆ¡n, trên Dương Kỳ SÆ¡n táºn ngoà i man hoang có mấy gốc kỳ thụ gá»i là Hoà ng Kim Má»™c, Thần Thiết Má»™c, Thanh Tiên Má»™c được xưng tụng là Tam bảo thụ. Äệ tá» cá»§a Côn Lôn vốn rất nhiá»u mà Kiếm Trì Tông thì tà i nguyên có hạn, bởi váºy quá ná»a là đi hái linh má»™c từ ba cây bảo thụ nà y vá» luyện chế thà nh phi kiếm. Chỉ là bình thưá»ng thì có được má»™t nhánh linh má»™c ngà n năm đã là rất khó khăn rồi, còn nhánh Vạn niên linh má»™c cá»§a ngươi đây lại cà ng hiếm cá»±c kỳ. Nhất Kỳ lão đầu đó quả thá»±c quá rá»™ng rãi." Tiêu Nguyệt Nhi nói đầy vẻ bất bình.
"Phải đó, Tá» Thương Kiếm cá»§a cha cÅ©ng là luyện chế từ Thần Thiết Má»™c vạn năm, phẩm chất so vá»›i thanh kiếm cá»§a ngươi e rằng cÅ©ng chỉ tương đương là cùng, tất nhiên là há»a hầu thì không sao so được rồi." Tiêu Thanh Nhi mỉm cưá»i trả lại kiếm cho Dương Chân.
"Sư phụ cÅ©ng dùng má»™c kiếm? Ta hồi trước còn cảm thấy nó rất đáng chán." Dương Chân tức thì không dấu được vẻ sung sướng, lại nói tiếp: "Hai vị sư tá»·, phi kiếm cá»§a các ngưá»i là là m từ thứ gì thế?"
Hai nà ng nhìn nhau mỉm cưá»i, rồi đồng loạt tế khởi linh kiếm đã luyện thà nh thục trong tá» phá»§. Hai thanh Ä‘oản kiếm trong suốt như ngá»c xoay chuyển giữa chừng không, hà n linh khà tức thì từ từ lan tá»a ra tá»›i mấy trượng xung quanh. Dương Chân không khá»i khẽ run ngưá»i vì lạnh.
"Cá»§a tá»· tá»· gá»i là Huyá»n Ngá»c Kiếm, cá»§a Nguyệt sư tá»· ta đây gá»i là Linh Tê Kiếm." Tiêu Nguyệt Nhi đắc ý nói tiếp: "Äây là do mẹ luyện cho chúng ta từ Vạn Niên Hà n Ngá»c tìm được tại Băng nguyên ngoà i vạn dặm ở phÃa bắc, linh khà dÄ© nhiên cá»±c mạnh, nếu không phải mẹ sợ bá»n ta tu vi không đủ nên đã phong ấn Ä‘i bảy phần hà n khÃ, thì uy lá»±c còn lá»›n hÆ¡n thế nà y nhiá»u."
"Tiên kiếm cá»§a ta còn chưa có tên, phải gá»i là cái gì má»›i được đây?" Dương Chân nhìn má»™c kiếm say sưa thốt.
"Như cha thì lấy luôn đạo hiệu cá»§a ông mà đặt tên cho kiếm, còn ngươi thì vẫn chưa chÃnh thức quy tông nháºp đạo... Thanh tiên má»™c, trừ tà diệt ma, váºy gá»i là ... Thiên Tru Kiếm, thế nà o?" Tiêu Thanh Nhi thu hồi Huyá»n Ngá»c Tiên Kiếm, cất giá»ng đỠnghị.
"Thiên Tru Kiếm?" ánh mắt Dương Chân vụt sáng, lẩm nhẩm tá»›i lui mấy lượt cảm thấy rất hay, đột nhiên hắn phát giác thanh kiếm trong tay rung lên nhè nhẹ, dưá»ng như có má»™t luồng linh lá»±c mảnh mai truyá»n và o trong cÆ¡ thể, kéo theo má»™t cảm giác bi thương nhạt nhòa.
Ngươi cÅ©ng đồng ý ư? Dương Chân nhìn xuống thân kiếm, thần niệm liá»n thâm nháºp và o trong, nháy mắt đã gặp được kiếm linh, chợt cảm thấy như ngưá»i và kiếm hòa thà nh má»™t thể, sung mãn chưa từng có, linh thai sau má»™t lát hoảng hốt đã chuyển thà nh thần. Hắn nâng kiếm lên ngang ngá»±c nói: "Váºy gá»i ngươi là Thiên Tru Kiếm Ä‘i."
"Thiên Tru cái gì, ta thấy nên gá»i là Thiên Tà kiếm má»›i phải đó." Tiêu Nguyệt Nhi cÅ©ng theo đó thu hồi Linh Tê Tiên Kiếm, lầm bầm nói.
"Không được nói nhăng." Tiêu Thanh Nhi mỉm cưá»i liếc nhìn tiểu muá»™i. Tiêu Nguyệt Nhi cÅ©ng chẳng chịu kém, hai nà ng lại huyên náo má»™t hồi.
Dương Chân không lý gì tá»›i bá»n há», niệm động pháp quyết, Thiên Tru Kiếm thanh quang rá»±c rỡ từ từ bay lên, xuyên qua vân khà trên mặt Ngá»c Tiêu Trì lượn hai vòng rồi bay ngược trở lại. Lúc đó dấu ấn giữa mi tấm hắn má»›i chiếu ra má»™t đạo linh quang, thuáºn thế thu hồi phi kiếm trở vá», trông như cả ngưá»i lẫn kiếm Ä‘á»u xâm nháºp và o trong tá» phá»§.
"Sư đệ, cái pháp bảo trên trán ngươi có thể cất giữ bá»n tiểu bạch, thế có thể giữ ngưá»i trong đó không?" Tiêu Nguyệt Nhi nhìn thấy cảnh tượng lạ lùng đó đột nhiên ngừng huyên náo vá»›i tá»· tá»·, cất giá»ng há»i má»™t cách kỳ quái.
"Như váºy đâu thể được, nếu thế chẳng phải ngưá»i nà o đấu vá»›i hắn ắt chưa đánh đã tá»± thua còn gì?" Tiêu Thanh Nhi nói vẻ không tin.
Dương Chân Ä‘ang định phản bác, chợt lại nghÄ© tá»± bản thân mình chui và o trong đó, vá» sau liệu có ra được không? NghÄ© Ä‘oạn liá»n niệm động máºt chú, quả nhiên ánh bạc lóe lên, thân hình hắn trước mắt hai nà ng đột ngá»™t biến mất tăm tÃch, chỉ còn lưu lại má»™t quầng sáng hình bảo ấn mà u bạc lÆ¡ lá»ng giữa chừng không.
Má»™t lát sau Dương Chân lại đột ngá»™t hiện ra, hai nà ng tức thì há hốc cả miệng, không chừng nhét cả cái trứng gà và o cÅ©ng lá»t.
"Oa, so vá»›i Ẩn Thân Thuáºt vá»›i Thuấn Di Thuáºt gì đó còn thần kỳ hÆ¡n nhiá»u." Tiêu Nguyệt Nhi báºt lên tiếng la kinh ngạc trước nhất, dứt lá»i liá»n đưa tay nắn nắn Dương Chân trước mặt như sợ đó là ảo ảnh, chợt nắm lấy tay hắn lắc lắc nói: "Sư đệ tốt, đưa sư tá»· và o trong thá» xem được không?"
Dương Chân nhìn hai nà ng mỉm cưá»i lùi lại mấy bước, trên trán lại chiếu ra hai đạo linh quang trắng bạc, thân hình hai nà ng thoáng động rồi biến mất chẳng thấy đâu nữa. Má»™t lúc lâu sau, Dương Chân lại đưa bá»n há» trở ra như cÅ©.
Hai nà ng giống như vừa má»›i chợt tỉnh, thần trà vẫn còn có chút mÆ¡ hồ thì đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cưá»i đắc ý cá»§a Dương Chân.
"Äáng ghét, như váºy thì chưa đánh vá»›i ngươi thì đã thua mất rồi." Tiêu Nguyệt Nhi tức tối nói.
"Chưa chắc." Thần tình cá»§a Tiêu Thanh Nhi chợt thay đổi, toà n thân bao bá»c bởi má»™t tầng ánh sáng má» mịt, nghiêm trang thốt: "Chân sư đệ, ngươi là m lại coi."
Dương Chân gáºt đầu, má»™t lần nữa váºn chuyển máºt chú chữ "Phong" cá»§a Cà n Khôn Ấn, giữa trán hắn lại chiếu ra má»™t đạo linh quang lấp lánh, pháp lá»±c trong cÆ¡ thể cá»§a hắn bạt mạng thoát ra nÆ¡i trán má»™t cách vô cùng mãnh liệt, tưởng như muốn rút cạn tinh lá»±c cá»§a hắn váºy.
Tiêu Thanh Nhi quần áo tóc tai Ä‘á»u tung bay phần pháºt, hai tay bắt chặt thà nh quyết ấn, kình khà xung quanh tá»a ra à o ạt, Tiêu Nguyệt Nhi cÅ©ng bị đẩy dạt ra xa.
Dương Chân muốn ngừng cÅ©ng không được đà nh cố gắng váºn động chân nguyên, nÆ¡i ấn đưá»ng đột nhiên Ä‘au nhói, luồng bạch quang trước mắt chợt như méo mó, quang ảnh thay đổi muôn hình vạn trạng.
Thân hình Tiêu Thanh Nhi thoáng trở nên mơ hồ, giằng co thêm một lát rồi rốt cục cũng biến mất.
Hết chương 11
Tà i sản của Phong Ma Vũ
Từ khóa được google tìm thấy
âèäåî , áîäèáèëäèíã , ãîðÿùèé , áðèòíè , êàðòèíû , ëèòåðàòóðà , ìàðãàðèòà , ñïîðòà , tách newtap , thiên ngân , thiên ngân ******.vn , thiên ngân chuong 20 , thiên ngân chuÆ¡ng 49 , thiên ngân chương 48 , thiên ngân chương 49 , thiên ngân táºp 49 , thiên ngân văn đà n , thiên ngân yên minh , thiên ngân yến minh , thien ngan - yen minh , thien ngan 4vn , thien ngan chap 47 , thiên ngân chu , thien ngan chuong 18 , thien ngan chuong 21 , thien ngan chuong 26 , thien ngan chuong 38 , thien ngan chuong 42 , thien ngan chuong 43 , thien ngan chuong 47 , thien ngan chuong 48 , thien ngan chuong 49 , thien ngan chuong 50 , thien ngan chuong 51 , thien ngan tac ta dich , thien ngan tap 4 , thien ngan truyen , thien ngan yen minh , thien ngan yen minh full , thien ngan yet minh , thien ngân chương 49 , thien nhan 4vn , thienngan 4vn.eu , thiennganchuong49 , truyen thiên ngân , truyen thien ngan , truyen thien ngan 4vn , truyen thien ngan tap 18 , truyen thien ngan tap 48 , truyen thien ngan tap 5 , truyen thien ngan tap 50 , truyenthienngan , vet thuong cua chang , ðàñêðàñêè