12-04-2009, 10:30 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: HP
Bà i gởi: 641
Thá»i gian online: 2 tuần 2 ngà y 6 giá»
Thanks: 4,732
Thanked 2,399 Times in 170 Posts
LONG PHỤNG BẢO THOA DUYÊN
Tác giả: Lương Vũ Sinh
Hồi Thứ mưá»i (Phần III)
Quần thoa mới biết giang hồ hiểm
Mỹ nữ anh tà i chiến ác nhân.
oOo
Dịch: Dịch Phong
Hiệu Ä‘Ãnh: Triệu Khanh
Nguồn: Văn đà n
Sá» Nhược Mai thoáng ngẩn ngưá»i nghÄ©: "Chẳng lẽ y cÅ©ng có ý đồ vá»›i ta hay sao?" Nhưng nà ng nháºn thấy thiếu niên nà y đúng là nhất biểu tư văn, không có chút vẻ gì cá»§a cưá»ng đạo cả, nà ng lại không há» có chút kinh nghiệm giang hồ nà o, nên nghÄ© sao liá»n nói thẳng ra như váºy:
"Trên ngưá»i ta chỉ có má»™t nắm kim Ä‘áºu, Ä‘á»u ở trong đây!"
Sá» Nhược Mai tưởng rằng thiếu niên kia muốn được trả công đã ra tay tương trợ, nhưng thấy chà ng ta khà chất bất phà m, cho nên lại sợ vạn nhất không phải, thì e là mình quá mạo muá»™i mang và ng ra trả công cứu mạng, như váºy không phải là đáng chê cưá»i sao, ngược lại sẽ khiến cho mình có vẻ thiển cáºn quá. Bởi váºy nà ng nghÄ© tá»›i nghÄ© lui, liá»n nảy ra má»™t chá»§ ý, nà ng lấy kim Ä‘áºu mang ra, nhưng bản thân mình lại không lên tiếng trước, chá» xem thiếu niên kia sẽ nói sao.
Sá» Nhược Mai nghÄ© như váºy là ý hay, nà o ngá» sá»± tình lại không diá»…n ra như váºy. Chỉ thấy thiếu niên kia mỉm cưá»i:
"Nói như váºy, hai tên cưá»ng đạo nà y hôm nay tháºt sá»± là đã bá» mắt Ä‘i rồi!"
Sá» Nhược Mai ngẩn ngưá»i há»i lại:
"Nghĩa là sao?"
Äá»™c Cô VÅ© giải thÃch:
"Sá» huynh xem chừng còn chưa biết lai lịch hai tên cưá»ng đạo nà y, tiểu đệ ngà y hôm qua đến khách Ä‘iếm thì cÅ©ng chưa biết, nhưng bây giá» thì đã rõ rồi. Huynh không nghe thấy bá»n há» xưng hô vá»›i nhau là "Hách đại ca" vá»›i "Phong đại ca" gì đó sao? Huynh ngẫm lại xem, trong giá»›i cưá»ng đạo, kẻ mà việc không ác không là m, mang há» Hách và há» Phong thì có những ai?"
SỠNhược Mai đỠmặt xấu hổ nói:
"Tháºt không dám giấu, tiểu đệ lần đầu Ä‘i lại trên giang hồ, đối vá»›i các nhân váºt trong giá»›i lục lâm, tháºt không có má»™t chút hiểu biết nà o. Mong được huynh đà i chỉ giáo cho."
Äá»™c Cô VÅ© đáp:
"Hai tên cưá»ng đạo nà y, theo như ta thấy đến chÃn mươi chÃn phần chÃnh là Hách Bằng và Phong Chấn VÅ©."
Sá» Nhược Mai há»i:
"Rốt cuộc chúng có lai đầu như thế nà o?"
Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Hách Bằng trên giang hồ có ác danh là má»™t đạo tặc hái hoa, Phong Chấn VÅ© là má»™t độc cước đại đạo chuyên và o các nhà già u có. Bản lãnh cá»§a hai ngưá»i bá»n chúng trong giá»›i lục lâm cÅ©ng được liệt và o hạng nhất lưu. Hách Bằng ngoại trừ thÃch chiếm Ä‘oạt mỹ sắc, tiá»n tà i hắn cÅ©ng thÃch, bất quá nếu như vụ là m ăn không đủ béo bở hắn tuyệt đối không là m. Còn Phong Chấn VÅ© đặc biệt chỉ chuyên cướp Ä‘oạt cá»§a phú hà o, những vụ là m ăn chỉ có và i chục lượng và ng, hắn không để trong lòng đâu."
Äá»™c Cô VÅ© nói đến đây liá»n mỉm cưá»i nói tiếp:
"Số kim Ä‘áºu nà y cá»§a Sá» huynh mặc dù không Ãt, nhưng nhiá»u nhất cÅ©ng chỉ hÆ¡n hai mươi lượng và ng, cho nên ta má»›i nói hai tên cưá»ng đạo nà y đã bá» mắt Ä‘i rồi. Bất quá, Sá» huynh sau nà y cẩn tháºn má»™t chút, tiá»n tà i không thể để lá»™ ra ngoà i, sẽ khÆ¡i dáºy lòng tham cá»§a ngưá»i khác. NghÄ© lại bá»™ dáng rá»™ng rãi cá»§a Sá» huynh tối hôm qua, không trách hai tên cưá»ng đạo nà y sinh nghi, ta Ä‘oán bá»n chúng nhất định cho rằng Sá» huynh còn có trân bảo gì nữa, cho nên má»›i đánh rá»›t cặp mắt như váºy, kết quả là má»™t chết, má»™t bị thương. Lần nà y xem như bá»n chúng gặp xui xẻo rồi."
Sá» Nhược Mai nghe nói tên Hách Bằng kia là má»™t đạo tặc hái hoa thì láºp tức trên mặt cà ng hồng vá»±ng. Nhân vì tức giáºn chưa tiêu hết, nà ng liá»n đá thi thể Hách Bằng má»™t cước bay ra, háºm há»±c nói:
"Nguyên lai hắn là má»™t tên dâm tặc, ta háºn không thể đâm hắn thêm má»™t kiếm nữa."
Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Sá» huynh giết chết tên dâm tặc nà y, vì giang hồ mà trừ Ä‘i má»™t mối hại, tháºt rất đáng mừng."
Chà ng ta chỉ nghÄ© rằng do Sá» Nhược Mai ghét ác như cừu, chứ không nghÄ© đến Sá» Nhược Mai lại là má»™t thân nữ tá». Sá» Nhược Mai đáp:
"Äây là đá»u nhá» có huynh đà i tương trợ, tiểu đệ là m sao có thể chiếm công được."
Sá» Nhược Mai đột nhiên nhá»› tá»›i má»™t chuyện, nà ng há»i:
"Tối qua, ta phát hiện có kẻ nấp trên cây táo trong vưá»n, sau lại có ngưá»i phóng má»™t viên đá dá»a hắn bá» chạy, ngưá»i đó chÃnh là huynh đà i phải không?"
Äá»™c Cô VÅ© cưá»i nói:
"Äúng là tiểu đệ, còn kẻ rình trên cây chÃnh là Hách Bằng."
Äang nói đến đây thì thất mã cá»§a Sá» Nhược Mai lại phát ra tiếng kêu thống khổ, Äá»™c Cô VÅ© đưa mắt nhìn, thần sắc vô cùng kinh ngạc.
Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Sá» huynh, thất mã cá»§a huynh đã bị ngưá»i ám toán rồi."
Sá» Nhược Mai há»i:
"Thảo nà o nó không chịu đi, ta còn tưởng rằng nó bị nhiễm bệnh, lại không biết là nó bị ám toán ở đâu?"
Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Äể ta khám xem sao."
Chỉ thấy vó trước cá»§a thất mã cứ nhấc lên không muốn hạ xuống đất, tá»±a hồ như rất sợ Ä‘au. Äá»™c Cô VÅ© vừa xem qua liá»n nói:
"Äúng rồi, nó bị kẻ khác ám toán bằng ám khà "Hối hoa châm".
Láºp tức chà ng ta lấy từ trong tay nải ra má»™t khối từ thạch, nhẹ nhà ng vá»— thất mã nói:
"Ngươi không cần phải sợ, ta giúp ngươi trị thương. SỠhuynh, huynh giữ lấy nó, cho ta mượn kiếm của huynh dùng một cái."
Äá»™c Cô VÅ© lấy mÅ©i kiếm khoét má»™t chút thịt, rồi lại dùng từ thạch áp lên trên, quả nhiên tại cả hai vó trước cá»§a thất mã Ä‘á»u hút ra má»™t cây ngân châm trong suốt. Äá»™c Cô VÅ© lại đắp thuốc lên miệng vết thương rồi cưá»i nói:
"Tốt rồi, thất mã nà y thể chất rất tốt, cho nghỉ ngơi một hồi là lại có thể bước đi được. Chỉ là chưa thể chạy nhanh được, ước chừng phải đến ngà y mai mới hồi phục như cũ."
Sá» Nhược Mai mừng rỡ vô cùng, liá»n tạ Æ¡n Äá»™c Cô VÅ© má»™t lần nữa, trong lòng thầm nghÄ©: "Ngưá»i nà y tháºt tốt, chỉ không biết thuá»™c tầng lá»›p nà o, niên ká»· tá»±a hồ cÅ©ng không lá»›n hÆ¡n ta nhiá»u lắm, nhưng lại thà nh thạo đến như váºy, còn mang theo cả há»™p đồ nghá» cá»§a lang trung, má»i thứ thuốc Ä‘á»u đầy đủ." Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Giữa đưá»ng gặp ngưá»i hoạn nạn thì giúp đỡ lẫn nhau, đó là việc nên là m, chuyện nhá» như váºy không đáng để nhắc tá»›i, khiến ta cà ng nghÄ© cà ng thêm xấu hổ."
Sá» Nhược Mai há»i:
"Xấu hổ Ä‘iá»u gì?"
Äá»™c Cô VÅ© đáp:
"Không nói cÅ©ng biết, cái nà y đương nhiên là thá»§ Ä‘oạn cá»§a nhóm ngưá»i cá»§a Hách Bằng là m ra. Tối hôm qua ta đã nhìn ra hắn có ý đồ không tốt vá»›i Sá» huynh, thế nhưng ta thá»±c sá»± chỉ đỠphòng hắn ám toán Sá» huynh, lại không đỠphòng bá»n chúng hạ độc thá»§ đối vá»›i thất mã cá»§a huynh."
SỠNhược Mai đáp:
"Những thủ đoạn nham hiểm trên giang hồ muốn đỠphòng cũng khó mà đỠphòng được."
Sá» Nhược Mai đối vá»›i thân pháºn cá»§a Äá»™c Cô VÅ© có chút hoà i nghi, Äá»™c Cô VÅ© cÅ©ng tương tá»± như váºy, sau khi chà ng ta trị thương xong cho thất mã, không nhịn được liá»n há»i:
"Con ngựa nà y tựa hồ là giống ngựa Khang Cư danh tiếng, không biết có đúng không?"
SỠNhược Mai đáp:
"Có lẽ là như váºy. Ta đối vá»›i những hiểu biết vá» ngá»±a thá»±c sá»± là ngưá»i ngoại đạo."
Äá»™c Cô VÅ© lại há»i:
"Sá» huynh mua nó tại đâu váºy? Chá»§ng ngá»±a danh tiếng nà y ở Trung nguyên thá»±c sá»± rất Ãt thấy."
Sá» Nhược Mai chầm cháºm nói:
"Äây vốn là má»™t vị bằng hữu tặng ta."
Nà ng vốn không quen nói dối bao giá» cho nên lá»i nói ra rất không tá»± nhiên. Äá»™c Cô VÅ© thầm nghÄ©: "Vị bằng hữu mà chịu tặng cho má»™t tuấn mã như thế nà y đương nhiên là giao tình không tầm thưá»ng. Äối vá»›i lai lịch cá»§a thất mã thì theo lý sẽ phải nói cho biết chứ. Tại sao ngưá»i nà y ngay cả việc thất mã nà y là giống ngá»±a Khang Cư cÅ©ng không biết váºy?"
Dù sao Ä‘i nữa, rốt cuá»™c chà ng ta và Sá» Nhược Mai cÅ©ng chỉ là má»›i quen biết, cho nên không há»i tiếp nữa, hÆ¡n nữa lại thấy Sá» Nhược Mai đúng là chú chim non má»›i lần đầu xuất đạo, quyết không phải là kẻ xấu, cho nên nghÄ© thầm: "Chỉ nhìn y vừa rồi mang tất cả kim Ä‘áºu bá» ra, lại không há» thấy y có má»™t chút úy kỵ nà o, rõ rà ng là ngưá»i thẳng thắn. Y đã không muốn nói, ta hà tất há»i nhiá»u là m gì."
SỠNhược Mai nói:
"Äa tạ đại ân cá»§a huynh đà i, sau nà y xin báo đáp."
Äang lúc nà ng định chắp tay nói lá»i từ biệt, Äá»™c Cô VÅ© chợt há»i:
"Sá» huynh định Ä‘i đâu váºy?"
SỠNhược Mai đáp:
"Ta, ta cũng không có nơi cố định để đi."
Äá»™c Cô VÅ© lại há»i:
"Có chuyện gì quan trá»ng cần là m không?"
SỠNhược Mai đáp:
"Cũng không có."
Äá»™c Cô VÅ© liá»n má»i:
"Äã như váºy, hà n xá cá»§a ta cách đây cÅ©ng không xa, cưỡi ngá»±a Ä‘i cÅ©ng chỉ mất có ná»a ngà y đưá»ng, không biết Sá» huynh có chịu nể mặt, đến hà n xá cá»§a ta hà n huyên mấy ngà y không?"
Sá» Nhược Mai giáºt mình hoảng hốt, lúng túng nói không nên lá»i:
"Cái nà y, cái nà y.... xin thứ cho tiểu đệ trái mệnh, chỉ có thể tâm lĩnh hảo ý của huynh."
Äá»™c Cô VÅ© có vẻ không vui, liá»n nói:
"SỠhuynh không phải là trách ta đã quá mạo muội đấy chứ?"
SỠNhược Mai vội đáp:
"Không phải, không phải, ta vừa rồi nhất thá»i chưa kịp nhá»› ra, ta, ta còn chút chuyện nhá» bên mình, mặc dù không phải là đại sá»± gì, nhưng cÅ©ng cần phải thu xếp. Ân cá»§a Äá»™c Cô huynh, sẽ có ngà y báo đáp, xin thứ cho tiểu đệ không thể phụng bồi."
Äá»™c Cô VÅ© thấy nà ng nói năng ấp a ấp úng, vừa nghe qua đã biết ngay là nà ng nói dối, trong lòng có chút không hà i lòng, "Ngưá»i nà y tÃnh cách cÅ©ng tháºt là đặc biệt, lúc thì rất thẳng thắn bá»™c trá»±c, không che giấu Ä‘iá»u gì, lúc thì lại tá» vẻ xấu hổ như con gái váºy." Chà ng ta lại không biết kỳ tháºt Sá» Nhược Mai đúng là "con gái".
Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Sá» huynh nếu đã có việc, ta cÅ©ng không tiện cưỡng ép. Sá» huynh định Ä‘i đưá»ng nà o váºy?"
Sá» Nhược Mai há»i lại:
"Nhà cá»§a Äá»™c Cô huynh ở phương nà o váºy?"
Äá»™c Cô VÅ© đáp:
"Nhà cá»§a tiểu đệ ở Bạch Thạch Cương, phÃa đông cá»§a Vân Thà nh Trấn."
SỠNhược Mai nói:
"Váºy là sẽ Ä‘i theo đưá»ng nà y vá» phÃa đông phải không?"
Äá»™c Cô VÅ© đáp:
"Không sai."
Chà ng ta còn Ä‘ang nghÄ© là nà ng sẽ Ä‘i cùng đưá»ng thì Sá» Nhược Mai cướp lá»i nói:
"Tháºt là rất không khéo, tiểu đệ phải Ä‘i vá» phÃa tây. Hôm khác nếu có duyên, tiểu đệ sẽ thân hà nh đến phá»§ bái yết."
Nói xong nà ng vá»™i vá»™i và ng và ng, tá»±a như sợ Äá»™c Cô VÅ© sẽ giữ nà ng lại, láºp tức chắp tay bái biệt.
Äá»™c Cô VÅ© lại thêm và i phần không hà i lòng, trong lòng nghÄ©: "Ngưá»i nà y tháºt quá bất cáºn nhân tình, ta cùng vá»›i ngươi mặc dù là bình thá»§y tương phùng, nhưng nói sao Ä‘i nữa thì cÅ©ng đã từng trợ giúp ngươi thoát khá»i má»™t trưá»ng hiểm há»a. Ờ, mà ngưá»i nà y xem ra không giống nhân váºt giang hồ, ngôn từ lại úp mở như váºy, kiếm pháp cÅ©ng không há» tầm thưá»ng, lại có má»™t tuấn mã Tây Vá»±c hiếm thấy, rốt cục hắn là hạng ngưá»i nà o, tháºt là khiến cho ngưá»i khác Ä‘oán không ra!"
Chà ng ta cà ng nghÄ© lại cà ng hoà i nghi, lòng hiếu kỳ trá»—i dáºy, khi đã Ä‘i được má»™t Ä‘oạn đưá»ng liá»n âm thầm rẽ và o má»™t con đưá»ng nhá», đổi sang hướng tây mà đi.
Sá» Nhược Mai má»™t mình Ä‘i vá» phÃa tây, nà ng vốn Ä‘i không có mục Ä‘Ãch, dẫu là đi vá» phÃa đông, phÃa tây, phÃa bắc hay nam thì hướng nà o cÅ©ng được, chỉ bởi vì Äá»™c Cô VÅ© nói phải Ä‘i vá» phÃa đông, cho nên nà ng má»›i cố ý Ä‘i ngược lại vá» phÃa tây.
ÄÆ°á»ng Ä‘i vá» phÃa tây đúng là má»™t quan đạo Ä‘i thông qua Bình Lô, từ Bình Lô Ä‘i vá» phÃa tây khả dÄ© có thể đến được Trưá»ng An.
Nà ng Ä‘i được má»™t hồi, chợt nghe thấy phÃa sau có tiếng ngưá»i ngá»±a huyên náo, có ngưá»i quát lá»›n:
"Tiểu phú chạy đi đâu?"
Sá» Nhược Mai đại ná»™, nà ng còn tưởng là bè đảng cá»§a Hách Bằng đã Ä‘uổi tá»›i, nà ng quay đầu lại nhìn thì không khá»i chấn động.
Chỉ thấy Ä‘uổi theo phÃa sau ước chừng có nưá»i lăm mưá»i sáu kỵ sÄ©, quả nhiên Ä‘á»u phục sức cá»§a võ lâm quân. Nguyên lai là hÆ¡n mưá»i kỵ sÄ© nà y chÃnh là đội tiá»n trạm cá»§a vÅ© lâm quân, nhân mã cá»§a vÅ© lâm quân rất đông đảo, khi muốn Ä‘i qua má»™t châu huyện nà o nhất thiết phải cần có cung ứng, cho nên má»›i phải phái má»™t tiểu đội nhân mã Ä‘i trước Ãt nhất ná»a ngà y thông tri cho quan lại địa phương biết, để bá»n há» còn chuẩn bị trước. Sá» Nhược Mai chỉ nghÄ© rằng Ä‘i theo đại lá»™ thì sẽ không tương ngá»™ vá»›i quần đạo nữa, nhưng nà ng lại không nghÄ© đến sẽ gặp phải quan quân, phiá»n toái lại cà ng lá»›n hÆ¡n.
Vốn là Sá» Nhược Mai quần áo sang trá»ng, đến mưá»i phần là má»™t quan gia đệ tá», theo lý sẽ không khiến cho quan quân hoà i nghi, thế nhưng thất mã nà ng Ä‘ang cưỡi lại là ngá»± mã do Thanh Hải Phiên Vương mang cống tiến, những đám quan quân khác sẽ không nháºn ra, nhưng trong vÅ© lâm quân, loại chá»§ng mã Khang Cư nà y rất nhiá»u, cho nên từ xa xa cÅ©ng sẽ nhìn ra.
Viên quan quân đầu lÄ©nh tiểu đội vÅ© lâm quân nà y tên gá»i An Äịnh Viá»…n, chức quan cá»§a y là Hổ Nha Äô Úy. Trong vÅ© lâm quân cấp báºc cao nhất là Long Kỵ Äô Úy, tiếp theo chÃnh là Hổ Nha Äô Úy.
Trong vÅ© lâm quân, An Äịnh Viá»…n là đệ ngÅ© cao thá»§, chỉ đứng sau Tần Tương, Uất Trì Bắc (Ä‘á»u là Long Kỵ Äô Úy), Uất Trì Nam (là Hổ Nha Äô Úy) và má»™t vị Hổ Nha Äô Úy khác là Khang Ban Hầu, y chÃnh là má»™t viên kiêu tướng thiện chiến.
An Äịnh Viá»…n vừa nhìn liá»n nháºn ra ngay thất mã mà Sá» Nhược Mai cưỡi chÃnh là ngá»± mã, y không khá»i chấn động liá»n kêu lên:
"Äây nhất định là tiểu tặc Kim Kê LÄ©nh đã lá»t lưới!"
Láºp tức y nắm trưá»ng thương, suất lÄ©nh vÅ© lâm quân kéo đến vây bắt nà ng.
Tà i sản của hung bo
Chữ ký của hung bo [CENTER][SIZE=4][COLOR=Blue][B][SIZE=5]Bấm [/SIZE][/B][/COLOR][/SIZE][SIZE=7][COLOR=Blue][URL="http://4vn.eu/forum/post_thanks.php?do=post_thanks_add&p=444326&securitytoken=1274872536-f9499ffec8ab63dd4d1a13c2f6a6c88ec514714d"][IMG]http://4vn.eu/forum/chgstyle/buttons/post_thanks.gif[/IMG][/URL][/COLOR][/SIZE][SIZE=4][COLOR=Blue][B][SIZE=5] là cách độc giả tri ân tới dị[/SIZE][/B][/COLOR][/SIZE][SIZE=4][COLOR=Blue][B][SIZE=5]ch giả văn minh lịch sự nhất![/SIZE][/B][/COLOR][/SIZE][SIZE=4][COLOR=Blue][B][SIZE=5]
[/SIZE][/B][/COLOR][/SIZE] [/CENTER]
16-04-2009, 10:15 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LONG PHỤNG BẢO THOA DUYÊN
Tác giả: Lương Vũ Sinh
Hồi Thứ mưá»i (Phần IV)
Dịch: Dịch Phong
Hiệu Ä‘Ãnh: Triệu Khanh
Nguồn: Văn đà n
Khoái mã cá»§a An Äịnh Viá»…n đến trước tiên, gã phẫn ná»™ quát:
"Tiểu tặc tháºt to gan, dám nghênh ngang cưỡi ngá»± mã trên quan đạo, lại cả gan là m cao như váºy, còn không mau xuống ngá»±a cho ta!"
Nói thì cháºm, nhưng khi đó rất nhanh, hai thá»›t ngá»±a đầu Ä‘uôi má»›i gặp nhau, An Äịnh Viá»…n đã hét lá»›n má»™t tiếng, trưá»ng thương rung lên nhằm háºu tâm Sá» Nhược Mai đâm tá»›i.
Sá» Nhược Mai trở tay chém ra má»™t kiếm đánh bạt mÅ©i thương cá»§a An Äịnh Viá»…n, thế nhưng nà ng không quen giao chiến trên ngá»±a, khà lá»±c cÅ©ng không bằng đối phương, cho nên bị An Äịnh Viá»…n dùng sức mạnh đâm tá»›i thì toà n thân chấn động tá»±a hồ muốn rÆ¡i xuống ngá»±a. Chợt nà ng nghe thấy má»™t tiếng hô lá»›n, nguyên lai là có ngưá»i thiện dụng "bán mã tắc (dây buá»™c ngá»±a), đã quay tròn bán mã tắc má»™t vòng rồi hướng cổ ngá»±a cá»§a nà ng quăng tá»›i.
Sá» Nhược Mai lo được ngưá»i chứ không lo được ngá»±a. Thất mã cá»§a nà ng liá»n bị dây thừng buá»™c chặt và o cổ, láºp tức bốn vó khụy xuống. An Äịnh Viá»…n ngay láºp tức lại đâm tá»›i má»™t thương.
SỠNhược Mai kêu lên:
"Các ngươi muốn thất mã nà y, thì ta trả lại cho các ngươi ngay, tại sao lại cáºy mạnh không nói đạo lý như váºy?"
Láºp tức nà ng thi triển khinh công, mÅ©i chân Ä‘iểm và o yên ngá»±a, đằng thân bay lên. An Äịnh Viá»…n thúc ngá»±a bám theo, lại xuất thương đâm tá»›i. Sá» Nhược Mai cả giáºn:
"Ngươi cũng mau xuống ngựa cho ta!"
Thân hình nà ng vừa hạ xuống đất, còn chưa có đứng vững, mÅ©i thương cá»§a An Äịnh Viá»…n đã đâm tá»›i trước ngá»±c nà ng, Sá» Ngược Mai cÅ©ng không chống lại chiêu nà y, eo thon cá»§a nà ng liá»n gáºp lại tá»±a như nhà nh liá»…u uốn mình nhanh chóng thoát khá»i má»™t thương cá»§a An Äịnh Viá»…n. Nà ng nhân thế phóng ngang ra má»™t kiếm, chém đứt má»™t chân thất mã cá»§a An Äịnh Viá»…n. An Äịnh Viá»…n rống to lên má»™t tiếng, bất đắc dÄ© cÅ©ng phải xuống ngá»±a.
Sá» Nhược Mai há»i:
"Ngươi vì sao lại ngang ngược vu cho ta là cưá»ng đạo?"
An Äịnh Viá»…n cưá»i lạnh:
"Ngươi không phải cưá»ng đạo, thế ngá»± mã nà y từ đâu tá»›i?"
SỠNhược Mai đáp:
"Là do bằng hữu tặng cho ta, ta không biết đây là ngự mã."
An Äịnh Viá»…n lại gặng há»i:
"Là ai tặng cho ngươi?"
SỠNhược Mai không đáp được, nên chỉ có thể nói:
"Ta quả thá»±c không phải cưá»ng đạo, tin hay không là tùy ngươi!"
An Äịnh Viá»…n lại há»i:
"Ngươi không phải cưá»ng đạo, váºy ngươi là ai?"
Sá» Nhược Mai không muốn nói cho hắn rằng thân pháºn mình là tiểu thÆ¡ Lá»™ Châu Tiết độ sá» nên nhất thá»i cứng lưỡi không biết phải trả lá»i thế nà o.
An Äịnh Viá»…n cưá»i lạnh:
"Ta chỉ biết cưá»ng đạo Kim Kê LÄ©nh Ä‘á»u là những hán tá» cứng cá»i, không ngá» nhà ngươi lại là thứ hèn nhát như váºy, là m cưá»ng đạo mà cÅ©ng không dám nháºn! Thiết Ma Lặc, Tân Thiên Hùng có bá»™ hạ như nhà ngươi, cÅ©ng coi như là bá»n há» bị mất hết mặt mÅ©i!"
Sá» Nhược Mai kỳ tháºt không muốn cùng vá»›i quan quân triá»u đình giao thá»§, thế nhưng nà ng luôn được má»i ngưá»i nịnh ná»t thà nh quen, cho nên cÅ©ng có và i phần tÃnh tiểu thÆ¡, chưa từng bị ngưá»i khác nhục mạ như váºy bao giá». An Äịnh Viá»…n giÆ¡ trưá»ng thương lên chỉ và o Sá» Nhược Mai, Ä‘ang muốn phân phó cho há»™ binh mang dây trói lại, chợt hắn nghe "choang" má»™t tiếng, Sá» Nhược Mai đã rút bảo kiếm ra khá»i vá», nà ng lạnh lùng nói:
"Quan bức dân là m phản, ngươi cứ ngang ngược nói ta là m cưá»ng đạo, ta sẽ là m cưá»ng đạo liá»n, xem kiếm!"
Nà ng liá»n phóng ra má»™t chiêu "Ngá»c Nữ Thoa Äầu", kiếm quang tá»±a như dải lụa đâm tá»›i An Äịnh Viá»…n.
An Äịnh Viá»…n có chút sá»ng sốt: "Ta chỉ nghÄ© hắn là tên tiểu tặc tham sống sợ chết, không ngá» kiếm pháp cá»§a tiểu tặc nà y lại tinh diệu đến như váºy." Láºp tức hắn hét lên:
"Äến hay lắm!"
Ngá»n thương rung lên, mÅ©i thương hóa thà nh má»™t bông hoa lá»›n, hắn liá»n sá» ra chiêu "Trung Bình Thương", thương cao bằng ngá»±c nhằm thẳng lồng ngá»±c Sá» Nhược Mai phóng tá»›i.
Sá» Nhược Mai biết khà lá»±c cá»§a hắn rất mạnh, cho nên nà ng đã quyết định, không lấy cứng đối cứng. Nà ng láºp tức dùng kiếm pháp khinh linh, thân liá»n vá»›i kiếm, tránh phương chÃnh diện, rồi đột nhiên mÅ©i kiếm bung ra thừa cÆ¡ đột nháºp và o giữa đóa hoa thương, mÅ©i kiếm tiếp dÃnh lấy cây thương, nà ng hét lên má»™t tiếng:
"Buông tay" rồi chém nhanh xuống ngón tay An Äịnh Viá»…n.
An Äịnh Viá»…n là đại tướng thân trải trăm tráºn, lâm nguy bất loạn. MÅ©i kiếm cá»§a Sá» Nhược Mai lướt trên cán thương, mắt thấy sắp chém đứt cổ tay hắn, thì trưá»ng thương đã nhanh chóng xoay tròn má»™t vòng, thanh cương kiếm cá»§a Sá» Nhược Mai Ä‘ang ghìm giữ bị đánh bạt ra, hắn cÅ©ng đồng thá»i hét lên má»™t tiếng:
"Buông ra."
Hắn dùng cây thương là m thà nh cây côn, từ ngang lưng quét ra.
Sá» Nhược Mai dùng thế "Loan yêu sáp liá»…u" ngay trong sát na tránh chiêu thức mãnh liệt cá»§a hắn, nà ng lại cấp tốc sá» dụng thế "Phượng Ä‘iểm đầu", tránh khá»i mÅ©i thương bám theo truy kÃch. Hai bên Ä‘á»u không ai chiếm được tiện nghi, vÅ© khà cá»§a cả hai Ä‘á»u chưa bị rá»i khá»i tay.
An Äịnh Viá»…n quát há»i:
"Ngươi là ai, mau báo danh!"
SỠNhược Mai đáp:
"Ta chỉ là một tiểu tặc vô danh, xem kiếm!"
An Äịnh Viá»…n ngầm kinh ngạc, trong lòng nghÄ©: "Thằng nhóc nà y võ nghệ cao cưá»ng, cố nhiên không phải là hạng vô danh. Nhưng sao ta chưa từng nghe qua Tần đô úy nói Kim Kê LÄ©nh có nhân váºt nà o như thế nà y." Nguyên lai là Tần Tương đối vá»›i các nhân váºt đầu lÄ©nh cá»§a Kim Kê LÄ©nh như đám ngưá»i Thiết Ma Lặc, Tân Thiên Hùng, Äá»— Bách Anh Ä‘á»u rất quen biết, trước khi vây núi tấn công, y đã mang võ công, tướng mạo cá»§a những ngưá»i nà y nói tỉ mỉ cho An Äịnh Viá»…n hay, nhắc hắn đặc biệt cẩn tháºn, nếu như gặp phải những ngưá»i nà y, có thể chiến được thì chiến, không chiến được thì chạy. Äó cÅ©ng là vì y má»™t lòng bảo há»™ cho bá»™ hạ và cÅ©ng bảo toà n cho nhóm ngưá»i Thiết Ma Lặc.
An Äịnh Viá»…n thấy nà ng không nói gì, nên nghÄ© thầm: "Chỉ sợ đây là đầu mục má»›i cá»§a Kim Kê LÄ©nh cÅ©ng chưa biết chừng." Hắn mặc nhiên nháºn định Sá» Nhược Mai là má»™t đầu mục mang thân pháºn trá»ng yếu, cho nên lại cà ng không chịu buông, láºp tức phấn chấn tinh thần, má»™t thương khẩn cấp nối tiếp má»™t thương, trong chu vi mấy trượng Ä‘á»u là kiếm quang thương ảnh.
Hắn vốn thân pháºn là đại tướng, hôm nay chỉ cùng giao phong vá»›i má»™t tiểu tặc, cho nên cả tiểu đội vÅ© lâm quân Ä‘á»u không tiện nhúng tay và o, chỉ dám giúp hắn vây Sá» Nhược Mai lại. Trưá»ng thương An Äịnh Viá»…n sá» dụng dà i má»™t trượng hai, vốn lợi hại nhất khi giao phong trên mình ngá»±a, còn khi giao chiến dưới mặt đất thì lại không được linh hoạt như Ä‘oản kiếm cá»§a Sá» Nhược Mai.
Sá» Nhược Mai á»· và o thân pháp linh hoạt, cây Thanh Cương Kiếm chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc, quả nhiên là chiếm lấy sáu phần thế công. An Äịnh Viá»…n đâm ra mấy thương mãnh liệt nhưng ngay cả má»™t chéo áo cá»§a nà ng cÅ©ng không đâm trúng, bất đắc dÄ© phải chuyển công sang thá»§. Thương cá»§a hắn kình lá»±c rất trầm trá»ng, sá» ra rất cẩn máºt kÃn kẽ, tiếng gió rÃt hu hu, má»™t giá»t nước cÅ©ng không lá»t. Sá» Nhược Mai cÅ©ng không dám cùng vá»›i hắn ngạnh tiếp, cho nên chỉ có thể nhằm những chá»— sÆ¡ hở cá»§a hắn mà tấn công, cùng vá»›i hắn triển khai du đấu. Sá» Nhược Mai khà lá»±c vốn không bằng hắn, huống hồ nà ng lại vừa má»›i trải qua má»™t trưá»ng ác chiến, cho nên lúc đầu thì nà ng chiếm được thượng phong, nhưng sau khi ba muÆ¡i chiêu qua Ä‘i, nà ng dần dần cảm thấy lá»±c bất tòng tâm, mồ hôi toát như mưa.
Nhưng đám vÅ© lâm quân nà y cÅ©ng chưa nhìn ra được tình thế Ä‘ang thay đổi, má»—i tên Ä‘á»u cảm thấy rất ngạc nhiên. Phải biết An Äịnh Viá»…n là đệ ngÅ© cao thá»§ trong vÅ© lâm quân, bá»n há» lúc đầu Ä‘á»u tưởng rằng An Äịnh Viá»…n đã tá»± thân xuất mã thì chỉ hai ba chiêu là có thể thu tháºp được tiểu tặc nà y, váºy mà bây giỠđã đấu đến ngoà i ba muÆ¡i hiệp, tiểu tặc nà y vẫn công nhiá»u hÆ¡n thá»§, Ä‘iá»u nà y khiến bá»n há» không khá»i nhìn An Äịnh Viá»…n bằng cặp mắt khác.
Một viên hạ tướng nhắc:
"An đô úy, chúng ta còn phải Ä‘i đến tiá»n trạm phÃa trước, bất tất cần bắt sống hắn là m chi?"
An Äịnh Viá»…n ngẩng đầu nhìn, thấy mặt trá»i đã quá ngá», trong lòng nghÄ©: "Nếu tiếp tục giao chiến, ta có thể khiến cho hắn cân bì lá»±c kiệt rồi bắt sống hắn, thế nhưng chỉ sợ tối thiếu phải mất đến má»™t ná»a canh giá» nữa, e rằng sẽ lỡ việc quan." Viên hạ tướng kia vốn là má»™t tay thần tiá»…n trong quân, hắn nói lá»i nà y kỳ tháºt là để há»i An Äịnh Viá»…n muốn hay không muốn hắn phát tiá»…n há»— trợ. An Äịnh Viá»…n múa tÃt trưá»ng thương bao chặt lấy Sá» Nhược Mai, rồi nói:
"Tốt, tốt nhất là bắn và o những chỗ không yếu hại của hắn, nếu như lỡ tay bắn chết thì cũng thôi."
Sá» Nhược Mai nhảy đông né tây, bá»™ pháp biến ảo khó lưá»ng, hÆ¡n nữa lại Ä‘ang cùng vá»›i An Äịnh Viá»…n giao chiến, cho dù xạ thá»§ cao minh cỡ nà o cÅ©ng không thể chỉ bắn thương nà ng mà không bắn chết được.
Thế nhưng bởi vì ý tứ cá»§a An Äịnh Viá»…n là tốt nhất phải bắt sống Sá» Nhược Mai, viên hạ tướng nà y cố ý ở trước mặt chá»§ tướng mà khoe tà i, láºp tức nghÄ© ra má»™t diệu pháp. "Xuy", má»™t mÅ©i tên đã nhằm hướng bên phải Sá» Nhược Mai bắn đến, mÅ©i tên thứ hai tiếp theo nhằm hướng bên trái bắn đến, hai mÅ©i tên nà y là hắn cố ý bắn kém, phát thứ ba hắn chỉ giả vá» báºt dây cung mà không có tên. Sá» Nhược Mai vốn biết qua "liên châu tiá»…n pháp", liên châu tiá»…n theo thông thưá»ng là má»™t trái, má»™t phải, má»™t giữa, nà ng vừa rồi vì tránh né hai mÅ©i tên kia, thân hình đã vá»t đến đúng phương vị đúng như tiá»…n thá»§ sở liệu. Lần nà y nà ng nghe thấy tiếng dây cung báºt lên, đương nhiên sẽ hướng và o trung bà n bắn tá»›i, nên theo bản năng nhảy lên để tránh. Viên hạ tướng kia láºp tức bắn tên ra, hắn cố ý bắn cao ba thước, Sá» Nhược Mai nhảy lên, vừa vặn mang thân mình hứng lấy mÅ©i tên. "Pháºp" má»™t tiếng vang lên, mÅ©i tên đã cắm ngáºp và o cánh tay nà ng, tức thì máu tuôn như suối.
An Äịnh Viá»…n quát lên:
"Xem ngươi cÅ©ng là má»™t trang hán tá», ta sẽ không lấy tÃnh mạng cá»§a ngươi, mau mau buông kiếm đầu hà ng!"
SỠNhược Mai cắn chặt hà m răng nói:
"Hảo hán của Kim Kê Lĩnh không có thứ hèn nhát đi đầu hà ng."
Nà ng vì bị An Äịnh Viá»…n nhục mạ cho nên liá»u chết, hÃt má»™t hÆ¡i, dùng lá»±c lại xuất ra má»™t chiêu chặn mÅ©i thương cá»§a An Äịnh Viá»…n lại. Thế nhưng sau khi nà ng bị thương, khà lá»±c cà ng không đủ, má»™t chiêu hoà n lại nà y là m sao có thể ngăn cản được. Nà ng chỉ cảm thấy hai tay tê dại, đầu óc choáng váng, đôi chân má»m ra, Thanh Cương Kiếm trong tay cÅ©ng gần như không cầm được, chỉ cần An Äịnh Viá»…n gia tăng thêm chút kình lá»±c thì kiếm cá»§a nà ng nhất định sẽ rá»i khá»i tay không chút nghi ngá».
Äúng trong lúc nguy cấp, tức thì chợt nghe thấy má»™t tiếng "Lạt", đột nhiên má»™t mÅ©i Ä‘oản tiá»…n phóng đến, nhưng lại không phải nhằm và o Sá» Nhược Mai mà là bắn vá» phÃa An Äịnh Viá»…n. An Äịnh Viá»…n kinh ngạc thầm nghÄ©: "Thần tiá»…n cá»§a Hoắc đô há»™ sao lại bắn trượt như váºy?" Hắn vừa má»›i tránh ra thì láºp mÅ©i thứ hai, thứ ba đã bắn tá»›i, An Äịnh Viá»…n không thể là m gì khác hÆ¡n đà nh phải buông Sá» Nhược Mai ra, rút trưá»ng thương lại đánh bay mấy mÅ©i liên châu tiá»…n Ä‘ang bắn đến. Äến lúc đó hắn má»›i biết là có ngưá»i khác đã phóng tên chứ không phải hạ tướng cá»§a mình.
Chỉ thấy má»™t con khoái mã từ trong rừng tùng bên đưá»ng Ä‘i ra, cưỡi trên lưng ngá»±a là má»™t hán tá» che mặt, y chÃnh là đang dùng tay mà phóng tên. Chỉ dụng lá»±c cá»§a cánh tay phát ra, từ mãi xa phóng đến, mà uy lá»±c mạnh mẽ vô cùng, so vá»›i bắn bằng Thiết Thai Cung còn muốn kinh nhân hÆ¡n!
Hán tá» che mặt nà y dùng tay phóng tên, không những kình lá»±c mạnh mẽ mà còn cá»±c kỳ chuẩn xác, An Äịnh Viá»…n múa trưá»ng thương há»™ thân, má»™t giá»t nước không lá»t nhưng cÅ©ng bị trúng phải má»™t mÅ©i, trùng hợp là hắn cÅ©ng bị bắn trúng cánh tay, máu tuôn như suối. Hán tá» che mặt thấy An Äịnh Viá»…n đã thụ thương cÅ©ng không nhắm hắn bắn nữa, mà chỉ tiếp tục phóng ra sáu bảy mÅ©i nhắm đến đám ngá»±a cá»§a vÅ© lâm quân, tên bắn không tráºt, má»—i mÅ©i tên phóng ra Ä‘á»u bắn trúng má»™t thất mã. Äám chiến mã bị Ä‘au chạy lồng lên, Sá» Nhược Mai nhỠđó mà được giải vây.
Tên hạ tướng được mệnh danh "VÅ© lâm quân thần tiá»…n thá»§" thốt nhiên giáºn dữ hét lá»›n:
"Ãc tặc chá»› có cà n rỡ, ngươi cÅ©ng nếm cá»§a ta má»™t tên Ä‘i!"
Dây cung báºt lên, mÅ©i tên vừa má»›i bắn ra đã bị má»™t mÅ©i Ä‘oản tiá»…n cá»§a đối phương đánh rÆ¡i. Hán tá» che mặt kia cÅ©ng đã phóng tên, so vá»›i viên hạ tướng còn nhanh hÆ¡n nhiá»u. Viên hạ tướng kia vốn muốn sá» liên châu tiá»…n pháp, thế nhưng chÃnh lúc còn Ä‘ang giương cung, chợt nghe thấy tiếng "phi, phi", đối phương đã bắn đến má»™t mÅ©i tên chẻ đôi Thiết Thai Cung cá»§a hắn. Nói thì cháºm, nhưng lúc đó rất nhanh, mÅ©i Ä‘oản tiá»…n thứ hai lại phóng tá»›i, bắn trúng giữa đùi hắn, nhất thá»i khiến hắn ngã xuống lưng ngá»±a. Hán tá» che mặt gá»i:
"SỠhuynh, nhanh đi!"
An Äịnh Viá»…n tức giáºn mắt đỠrá»±c, chuyển thương sang tay trái, má»™t thương đâm tá»›i, Sá» Nhược Mai nhịn Ä‘au, phi thân nhảy lên, sá»›m đã nhảy lên lưng ngá»±a cá»§a viên hạ tướng, lúc nà y nhân mã cá»§a vÅ© lâm quân chưa bị thương chỉ còn lại có sáu bảy ngưá»i sao có thể giữ nà ng nổi. Trong nháy mắt Sá» Nhược Mai đã cùng vá»›i hán tá» che mặt song song cho ngá»±a chạy và o trong rừng. An Äịnh Viá»…n rất đố kỵ thần tiá»…n cá»§a hán tá» kia, thế nhưng hắn cÅ©ng sợ trong rừng còn có mai phục, cho nên chỉ đà nh nuốt giáºn, chỉnh đốn nhân mã, Ä‘i khắc phục háºu quả.
Hán tá» che mặt kia đưa Sá» Nhược Mai Ä‘i, xuyên qua rừng tùng, chạy lên má»™t sÆ¡n đạo hẻo lánh, y má»™t má»±c im lặng không lên tiếng. Sá» Nhược Mai quay đầu lại, nhìn không thấy có ngưá»i Ä‘uổi theo lúc nà y má»›i thở phà o nhẹ nhõm. Thế nhưng sá»± khẩn trương trong lòng vừa qua Ä‘i, nà ng liá»n láºp tức cảm thấy cánh tay Ä‘au như dao cắt, Ä‘au đến mồ hôi lạnh toát ra thà nh dòng, mặt mà y tái nhợt, cÆ¡ hồ không thể ngồi yên trên ngá»±a. Nà ng má»™t má»±c cắn chặt răng, Ä‘ang muốn đưa tay nhổ mÅ©i tên ra, hán tá» che mặt quay đầu lại nhìn thấy vá»™i và ng kêu lên:
"Không là m thế được, không là m thế được!"
Trong khi nói chuyện, hán tá» che mặt và Sá» Nhược Mai Ä‘á»u Ä‘ang ngồi trên lưng ngá»±a, hán tá» kia ha hả cưá»i nói:
"Sá» huynh, tháºt không ngá», chúng ta lại tương há»™i."
Y vừa bỠchiếc khăn che mặt xuống, SỠNhược Mai kinh ngạc kêu lên:
"Thì ra là huynh!"
Thực là :
Ngỡ tưởng từ nay thà nh khách lạ
Nà o hay khách lạ lại gặp nhau
Tà i sản của nguoidoi123
Chữ ký của nguoidoi123
18-04-2009, 08:23 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LONG PHỤNG BẢO THOA DUYÊN
Tác giả: Lương Vũ Sinh
Hồi Thứ mưá»i má»™t (Phần I)
Háºn mình không phải thân nam tá»
Äà nh phụ thâm tình mỹ nhân ân
oOo
Dịch: Dịch Phong
Hiệu Ä‘Ãnh: Triệu Khanh
Nguồn: Văn đà n
Hán tá» che mặt nà y không phải là ai xa lạ mà chÃnh là chà ng thư sinh vừa má»›i chia tay cùng Sá» Nhược Mai không lâu - Äá»™c Cô VÅ©. Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Ta cÅ©ng không biết, nguyên lai Sá» huynh lại là hảo hán cá»§a Kim Kê LÄ©nh, tháºt là thất kÃnh."
Sá» Nhược Mai dùng ngôn ngữ cá»§a hắc đạo vừa má»›i há»c được gần đây, há»i:
"Huynh đà i cũng là bằng hữu đồng đạo sao?"
Äá»™c Cô VÅ© ha hả cưá»i nói:
"Ta không phải ngưá»i trong giá»›i lục lâm, nhưng bình sinh thÃch nhất là được kết giao vá»›i anh hùng hà o kiệt. Thanh danh cá»§a Thiết Ma Lặc ở Kim Kê LÄ©nh rất lá»›n, ai mà không biết, ai mà không hay. Tiểu đệ chỉ háºn mình không có duyên bái yết, cho đến nay vẫn còn canh cánh trong lòng. Nghe nói hai hôm nay quan quân đại tấn công sÆ¡n trại, không biết trại chá»§ Thiết Ma Lặc có thoát hiểm được không?"
Sá» Nhược Mai đã bị nháºn lầm thì cho nhầm luôn, nà ng liá»n tá»± nháºn mình là hảo hán Kim Kê LÄ©nh, nà ng nói:
"Thiết trại chá»§ sá»›m đã thoát hiểm rồi, tiểu đệ bản lãnh kém cá»i, không theo kịp cùng vá»›i trại chá»§, cho lên má»›i bị lạc mất đội."
Äá»™c Cô VÅ© an á»§i:
"Sá» huynh bất tất phải lo lắng, nếu như không chê bai, xin cho tiểu đệ được là m chá»§ nhân, má»i Sá» huynh đến hà n xá má»™t thá»i gian."
SỠNhược Mai đáp:
"Tháºt cảm kÃch thịnh tình cá»§a huynh đà i, nhưng chỉ sợ là m liên lụy đến huynh đà i mà thôi."
Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Sá» huynh, lúc trước không biết thân pháºn cá»§a nhau cho nên còn có thể nói váºy, bây giá» nếu như lại từ chối thì đó là xem thưá»ng tiểu đệ đó."
Sá» Nhược Mai trong lòng trù trừ, nhất thá»i khó quyết, nà ng thầm nghÄ©: "Ngưá»i nà y xem ra là má»™t nhân sÄ© hiệp nghÄ©a, nhưng ta lại là má»™t thân nữ tá» là m sao có thể đến trú trong nhà cá»§a má»™t nam nhân xa lạ được."
Cho nên nà ng mãi ngáºp ngừng, nói không nên lá»i:
"Ta thấy, vết thương cá»§a ta cÅ©ng không nghiêm trá»ng...."
Ai ngá», nà ng vừa nói đến đó thì lại động đến vết thương, máu tươi lại trà o ra.
Äá»™c Cô VÅ© xoay ngưá»i xuống ngá»±a vá»™i nói:
"Trên ngưá»i ta có thuốc kim sang, Sá» huynh, huynh trước tiên hãy lo trị vết thương Ä‘i rồi nói."
Chà ng ta bước qua muốn đỡ Sá» Nhược Mai xuống ngá»±a. Sá» Nhược Mai kinh hoảng, liá»n nhịn Ä‘au nhảy xuống ngá»±a trước, thiếu chút nữa thì bị té ngã. Äá»™c Cô VÅ© bước đến đưa tay định nâng nà ng dáºy, nà ng liá»n vá»™i và ng tránh ra rồi nói:
"Không nghiêm trá»ng, không nghiêm trá»ng, xin cho tại hạ Ãt kim sang, tại hạ có thể tá»± mình đắp được."
Äá»™c Cô VÅ© trong lòng buồn bá»±c, thầm nghÄ©, "Ngưá»i nà y không có má»™t chút khà khái nà o cá»§a hảo hán lục lâm, có khách khà cÅ©ng không quá mức như váºy chứ."
Sá» Nhươc Mai trúng tên đã gần má»™t canh giá», chá»— huyết dịch chảy ra lúc ban dầu đã dÃnh kết lại vá»›i y phục. Sá» Nhược Mai cắn răng xé lá»›p vải ra, Ä‘ang muốn nhổ mÅ©i tên thì Äá»™c Cô VÅ© vá»™i và ng nói:
"Sá» huynh, không là m thế được, phải rá»a sạch miệng vết thương, trước tiên là đắp thuốc lên, băng bố thá»a đáng, tối thiểu phải qua má»™t đêm, chá» cho máu ngừng chảy, khi đó má»›i có thể nhổ tên ra. Bây giá» nếu như nhổ tên ra, máu sẽ chảy không ngừng, hÆ¡n nữa còn sợ máu nhiá»…m độc, chỉ bằng và o chá»— thuốc kim sang nà y e là không đủ cứu chữa. Trong nhà tiểu đệ có đầy đủ dược phẩm, ngà y mai rút tên ra cÅ©ng không muá»™n"
Sá» Nhược Mai liá»n cảm tạ:
"Äa tạ huynh đà i đã chỉ giáo."
Nà ng chưa từng có kinh nghiệm đắp kim sang lên vết thương, ngón tay run rẩy, khi đắp thuốc liá»n động và o đầu khá»›p xương, Ä‘au đến mức mồ hồi lạnh tuôn ra như mưa, tá»±a hồ muốn kêu thà nh tiếng. Äá»™c Cô VÅ© cà ng cảm thấy kinh ngạc, chà ng ta thầm nghÄ©: "Y vốn là kiếm sống bằng mÅ©i Ä‘ao nhuốm máu, tại sao ngay cả việc chữa trị má»™t vết tiá»…n thương thông thưá»ng cÅ©ng không biết cách, ta đã từng nói qua má»™t lần, váºy mà y vẫn còn muốn nhổ tên ra, bây giá» xem ra quả thá»±c ngay cả đắp thuốc y cÅ©ng không biết. Lục lâm hảo hán gì mà như má»™t chú chim non má»›i xuất đạo lần đầu, tháºt sá»± là chuyện kỳ lạ." Chà ng ta nhìn thấy tình hình thống khổ cá»§a Sá» Nhược Mai, trong lòng bất nhẫn, lại muốn nghÄ© tá»›i giúp nà ng đắp thuốc lên vết thương.
Sá» Nhược Mai Ä‘ang cúi đầu đắp thuốc, nà ng không để ý Äá»™c Cô VÅ© đã Ä‘i đến bên cạnh, Äá»™c Cô VÅ© nhìn thấy nà ng run rẩy, thá»±c sá»± là rất Ä‘au đớn, cho nên cÅ©ng chưa kịp nói rõ ý, chà ng ta liá»n vươn tay ra đỡ nà ng. Sá» Nhược Mai đột nhiên cảm giác có má»™t bà n tay chạm đến ngưá»i mình, cả kinh vô cùng, tá»±a hồ theo bản năng phòng ngá»± cá»§a nữ giá»›i, nà ng láºp tức má»™t chưởng đẩy ra, kêu lên:
"Ngươi là m gì váºy?"
Gói kim sang nhá» liá»n rÆ¡i xuống đất.
Äá»™c Cô VÅ© ngẩn ngưá»i ra há»i:
"Sá» huynh, ta tá»›i giúp huynh đắp thuốc, huynh là m sao váºy?"
Sá» Nhược Mai lúc nà y cÅ©ng đã nhìn thấy rõ Äá»™c Cô VÅ©, đồng thá»i cÅ©ng minh bạch ý định cá»§a chà ng, cho nên nà ng không khá»i đỠbừng cả mặt, miá»…n cưỡng cưá»i nói:
"Ta đã đắp xong thuốc, đỡ lắm rồi, đa tạ huynh."
Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Ta giúp huynh băng bó vết thương."
SỠNhược Mai vội và ng khoát tay đáp:
"Không cần, không cần, ta tự là m cũng được."
Äá»™c Cô VÅ© lại nghÄ© thầm: "TÃnh tình ngưá»i nà y thá»±c sá»± cổ quái vô cùng, còn thẹn thùng, thá»±c giống như má»™t vị cô nương." Sá» Nhược Mai gác cánh tay trái bị thương lên bả vai, nà ng xé má»™t mảnh y phục rồi tá»± mình băng bó lại. Thế nhưng nà ng lại không biết cách băng bó như thế nà o, quấn ngang má»™t nhát, thẳng má»™t nhát, miếng băng trông hết sức khó coi. Äá»™c Cô VÅ© nhăn tÃt lông mà y, mấy lần không nhịn được muốn qua giúp nà ng, nhưng bị thần khà lãnh đạm giá»›i bị cá»§a Sá» Nhược Mai ngăn lại.
Thá»i ÄÆ°á»ng cÅ©ng không coi trá»ng lá»… giáo cho lắm, đối vá»›i cấm kị nam nữ cÅ©ng không được trá»ng thị bằng các Ä‘á»i sau, chỉ bởi vì Sá» Nhược Mai xuất thân là tiểu thư Tiết độ sá», mẫu thân nà ng (kiêm là m vú nuôi) lại là danh môn khuê các, cho nên nà ng không giống vá»›i các nữ nhi bình thưá»ng, đối vá»›i nam tá» xa lạ, tuyệt đối không dám quá mức thân máºt.
ChÃnh bởi vì nà ng không giống các nữ nhân bình thưá»ng cho nên Äá»™c Cô VÅ© cÅ©ng chưa hoà i nghi nà ng là nữ (vì đối vá»›i nữ tá» bình thưá»ng, nhất là giang hồ nữ tá» thì sau khi bị thương sẽ tuyệt không chối từ nam tá» trợ giúp.) Chà ng ta chỉ nghÄ© Sá» Nhược Mai là ngưá»i có tÃnh tình kỳ quái, trong lòng mặc dù không vui vẻ lắm nhưng cÅ©ng không tiện nói gì nà ng.
Sá» Nhược Mai băng bó kỹ vết thương, lại nghỉ ngÆ¡i má»™t hồi, khà lá»±c cÅ©ng khôi phục lại má»™t chút, miá»…n cưỡng nhảy được lên lưng ngá»±a. Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Sá» huynh, vết tiá»…n thương cá»§a huynh cần được Ä‘iá»u trị cẩn tháºn, xin đừng khách khÃ, hãy đến hà n xá cá»§a ta nghỉ lại và i hôm."
Äây là lần thứ ba chà ng ta má»i nà ng, Sá» Nhược Mai vẫn còn Ä‘ang trù trừ, Äá»™c Cô VÅ© lại nói:
"Suốt dá»c đưá»ng nà y Ä‘á»u có quan quân, xem ra dù huynh có chuyện khẩn yếu cần thu xếp cÅ©ng không tiện lên đưá»ng. Huynh má»™t thân má»™t mình, lại Ä‘ang bị thương, đừng nói là quan quân, bất kỳ ai nhìn thấy Ä‘á»u sẽ nghi ngá»."
Sá» Nhược Mai nghe chà ng ta nói có lý, thịnh tình nà y tháºt khó thể từ chối, nà ng nghÄ© thầm: "Sá»± việc đã như váºy, ta cÅ©ng chỉ có thể tùy theo hoà n cảnh mà là m. Ngưá»i nà y trông ra là má»™t nhân sÄ© hiệp nghÄ©a, chắc sẽ không là m gì bất lợi đối vá»›i ta." Láºp tức nà ng nói:
"Äá»™c Cô huynh đã có nhã ý má»i, ta chỉ có thể là m mặt dầy quấy nhiá»…u huynh. Chỉ sợ liên lụy đến huynh."
Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Sá» huynh không cần phải lo lắng, tiểu đệ sống ở nÆ¡i núi non, thôn quê hẻo lánh, ngưá»i ngoà i sẽ không để ý. Chỉ là tiểu đệ còn có má»™t Ä‘iểm lo lắng..."
Sá» Nhược Mai há»i:
"Huynh lo lắng việc gì?"
Äá»™c Cô VÅ© đáp:
"Sá» huynh sau khi bị thương, chỉ sợ cưỡi ngá»±a sẽ rất mệt nhá»c, không bằng huynh cùng cưỡi chung má»™t thá»›t ngá»±a vá»›i ta có được không?"
Sá» Nhược Mai trong lòng hÆ¡i hoảng, âm thầm tá»± nhá»§: " Chẳng lẽ y đã nhìn ra ta là má»™t nữ tá» nên trong lòng mang ý định xấu." Thế nhưng nà ng nhìn thần sắc cá»§a Äá»™c Cô VÅ© vẫn thản nhiên, lá»i nói thà nh khẩn, không giống như có ý xấu.
Sá» Nhược Mai trầm ngâm má»™t chốc lát rồi dùng lá»i lẽ uyển chuyển từ chối:
"Tiểu đệ bị thương trên cánh tay, cưỡi ngá»±a cÅ©ng không đáng ngại lắm, Äá»™c Cô huynh bất tất phải vì tiểu đệ mà lo lắng."
Mặc dù nà ng nói hết sức uyển chuyển, thế nhưng thần sắc vẫn không được tá»± nhiên lắm, Äá»™c Cô VÅ© thầm nghÄ©: "Nếu không phải vì ngươi là hảo hán Kim Kê LÄ©nh, ta sá»›m không có hứng quản việc không đâu cá»§a ngươi, vì ngươi mà lo lắng."
Äá»™c Cô VÅ© sợ rằng sẽ gặp phải quan quân, liá»n chá»n lấy má»™t con đưá»ng ruá»™t dê dá»±a bên sưá»n núi mà đi, đưá»ng xá gáºp ghá»nh, ngồi trên lưng ngá»±a cÅ©ng bị chòng chà nh lắc lư rất khổ cá»±c. Sá» Nhược Mai cắn răng chịu đựng. May mắn là chá»— ở cá»§a Äá»™c Cô VÅ© cách đó không quá bốn mươi dặm, hai ngưá»i Ä‘i mất hÆ¡n hai canh giá» thì cÅ©ng đến nÆ¡i.
Gia trang cá»§a Äá»™c Cô VÅ© nằm ở nÆ¡i sÆ¡n lâm cẩm tú, trước mặt là má»™t hồ sen, đôi bá» liá»…u rá»§ mấy hà ng, bên trong tưá»ng đỠngói xanh, tá»±a như ngưá»i lạc và o bức há»a đồ. Sá» Nhược Mai tán thưởng:
"Tháºt là má»™t nÆ¡i xinh đẹp, không khác thế ngoại đà o nguyên."
Äá»™c Cô VÅ© cưá»i nói:
"Sá» huynh không giống như hà o kiệt lục lâm, ngược lại giống như má»™t thi nhân tao khách. Khó có được khách nhân thÃch thú, ngưá»i là m chá»§ nhân như ta cà ng cao hứng, nhất định phải má»i huynh ở lại và i ngà y."
Äang lúc nói chuyện, thì thấy má»™t thiếu nữ chạy như bay đến, từ xa đã cất cao giá»ng:
"Ca ca, huynh đã vỠrồi!"
Äá»™t nhiên nà ng ta nhìn thấy Sá» Nhược Mai, trên cánh tay còn mang mÅ©i tên, Ä‘i cùng vá»›i ca ca mình, bất giác ngẩn ngưá»i ra. Äá»™c Cô VÅ© cưá»i nói:
"Ta má»i được má»™t vị hảo bằng hữu đến đây."
Láºp tức chà ng ta giá»›i thiệu hai ngưá»i vá»›i nhau:
"Vị nà y là Sá» Chánh Äạo (Sá» Nhược Mai đã bịa ra má»™t cái tên giả) SỠđại ca, còn đây là xá muá»™i Äá»™c Cô Oánh. SỠđại ca thá»±c sá»± là vị khách quÃ, không dá»… mà má»i được. Oánh muá»™i, muá»™i cần phải thay ta chăm sóc chu đáo cho huynh ấy."
Äá»™c Cô Oánh kêu lên:
"Ãi chà , SỠđại ca, huynh vì sao mà bị thương váºy?"
Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Muội muội, nói cho muội vui mừng..."
Äá»™c Cô Oánh chen lá»i cắt ngang:
"Uy, ngưá»i ta bị thương, huynh vui mừng cái ná»—i gì?"
Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Ta không có ý như váºy, ta nói cho muá»™i biết lai lịch cá»§a SỠđại ca, muá»™i đừng hồ đồ quấy rối. Oánh muá»™i, muá»™i không phải nói, đương kim hà o kiệt, muá»™i bá»™i phục nhất là ba ngưá»i sao?"
Äá»™c Cô Oánh đáp:
"Không sai, má»™t ngưá»i là Thiết Ma Lặc, má»™t ngưá»i là Mưu Thế Kiệt và má»™t ngưá»i là Äoà n Khắc Tà ."
Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Vị SỠđại ca nà y cùng vá»›i ba ngưá»i bá»n há» Ä‘á»u là bằng hữu, huynh ấy chÃnh là hảo hán Kim Kê LÄ©nh."
Phải biết quan hệ giữa hai ngưá»i Mưu, Äoà n vá»›i Thiết Ma Lặc, trong võ lâm có rất nhiá»u ngưá»i biết, bởi váºy mặc dù Sá» Nhược Mai không nói qua là biết Mưu, Äoà n hai ngưá»i, nhưng Äá»™c Cô VÅ© cÅ©ng cứ là m như đương nhiên là có biết, đó là phô trương cho nà ng. Sá» Nhược Mai cưá»i:
"Ta chỉ là má»™t kẻ vô danh tiểu tốt trên Kim Kê LÄ©nh, sao có thể xứng là m bằng hữu cá»§a ba ngưá»i bá»n hỠđược?"
Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Sá» huynh, huynh đừng khiêm tốn quá. Kiếm pháp cá»§a huynh khả dÄ© đủ để so sánh vá»›i các danh gia đương thá»i, huynh quyết không thể là vô danh tiểu tốt được."
Äá»™c Cô Oánh chen và o:
"A, muội đã minh bạch, nghe nói và i ngà y trước, quan quân tấn công thẳng và o Kim Kê Lĩnh, huynh là bị trúng phải tên của quan quân."
Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Huynh ấy vừa mới bị trúng tên đó."
Láºp tức sau đó chà ng ta mang việc đụng độ vá»›i quan quân vừa rồi ra kể. Äá»™c Cô Oánh nói:
"Ca ca, huynh cÅ©ng tháºt là , ngưá»i ta đã bị thương, huynh lại cứ cố nói chuyện, không nhanh giúp SỠđại ca trị liệu vết thương."
Sá» Nhược Mai má»i mệt đến mức không chịu nổi, hai chân tê dại mất hết cảm giác, tá»±a như không phải chân cá»§a mình nữa. Äá»™c Cô VÅ© Ä‘i trước dẫn đưá»ng. Nhà cá»§a chà ng được dá»±ng trên sưá»n núi, phải Ä‘i lên theo má»™t con đưá»ng dốc. Äá»™c Cô Oánh má»™t má»±c lưu tâm đến thần sắc cá»§a Sá» Nhược Mai, nhìn thấy nà ng nhÃu nhÃu cặp lông mà y xuống ngá»±a, má»™t chân má»™t gáºy, Ä‘i má»™t bước nghỉ má»™t bước, nà ng ta không nhịn nổi liá»n bước đến dìu Sá» Nhược Mai, đồng thá»i cÅ©ng lại không nhịn được oán trách ca ca:
"Huynh chỉ biết phân phó cho muá»™i quan tâm đến khách, còn huynh tá»± mình không biết Ä‘iá»u ngại quan tâm."
Sá» Nhược Mai mặc dù oán háºn Äoà n Khắc Tà , thế nhưng không biết tại sao, đối vá»›i những ngưá»i tán dương Äoà n Khắc Tà đá»u bất giác tá»± nhiên sanh ra hảo cảm, huống hồ Äá»™c Cô Oánh lại là má»™t nữ tá». Sá» Nhược Mai cÅ©ng quên mất thân pháºn hiện tại cá»§a mình là nam tá», đối vá»›i Äá»™c Cô Oánh không có má»™t chút tị hiá»m nà o, không những tùy ý cho nà ng ta dìu Ä‘i, hÆ¡n nữa lại do quá mệt má»i, nên bất giác dá»±a và o ngưá»i nà ng ta lúc nà o không biết. Äá»™c Cô Oánh cảm nháºn được thân thể ấm áp cá»§a Sá» Nhược Mai, cảm nháºn được hÆ¡i thở âm ấm cá»§a nà ng phả lên mái tóc mình thì không khá»i trong lòng thấy rá»™n rã. Nhưng nà ng là má»™t cô nương hà o sảng, cho nên hết sức giữ thần sắc bá»™ dáng tá»± nhiên, vẫn tiếp tục dìu Sá» Nhược Mai bước và o cá»a chÃnh.
Äá»™c Cô VÅ© lúc đầu còn lo lắng muá»™i muá»™i sẽ đụng phải tÃnh khà kỳ quái cá»§a Sá» Nhược Mai, sau lại thấy tình trạng các nà ng như váºy, nằm ngoà i dá»± Ä‘oán, trong lòng chà ng nghÄ©:
"Ta chỉ nghÄ© y vốn có tÃnh xấu hổ trá»i sinh, ai ngá» y lại để mặc cho muá»™i muá»™i dìu Ä‘i. Thá»±c sá»± là tÃnh tình kỳ quái, ta là má»™t nam tá», y lại không chịu để ta động đến, ngược lại thay và o má»™t nữ tá» y lại không có thái độ gì. Hầy, nếu không phải ta sá»›m đã nhìn ra y là m việc ngay thẳng, ta sẽ cho rằng y là đồ háo sắc."
Äá»™c Cô Oánh nghe thấy Sá» Nhược Mai có chút thở dốc, trong lòng nảy sinh cảm giác thương tiếc, nà ng nói:
"SỠđại ca, huynh thá»±c sá»± là má»™t hán tá» cứng rắn, bị trúng tên như váºy, lại vẫn còn có thể cưỡi ngá»±a Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng núi dà i. Ca ca, chúng ta trước tiên trị vết tiá»…n thương cho SỠđại ca, sau đó để huynh ấy trong phòng cá»§a ca ca nghỉ ngÆ¡i có được hay không?"
SỠNhược Mai lại cà ng hoảng sợ, vội và ng nói:
"Không dám là m phiá»n Äá»™c Cô huynh. Tiểu đệ có tÃnh cách quái lạ, không quen cùng ngưá»i khác ở chung má»™t phòng, chỉ thÃch má»™t mình yên tÄ©nh ngá»§."
Äá»™c Cô Oánh nghÄ© thầm: "Ngưá»i nà y thá»±c là thẳng thắn quá mức, từ trước đến nay, những ngưá»i là m khách Ä‘á»u nghe theo an bà i cá»§a chá»§ nhân, nhưng y lại chỉ định muốn chá»§ nhân cấp cho y má»™t nÆ¡i thanh tịnh để nghỉ, trong lá»i nói tá»±a hồ không muốn bị chá»§ nhân đến quấy nhiá»…u." Láºp tức nà ng ta cưá»i nói:
"Ta có một gian thư phòng ngăn nắp sạch sẽ, không biết là có hợp với tâm ý của SỠđại ca không."
Nà ng ta láºp tức dìu Sá» Nhược Mai tiến và o thư phòng cá»§a mình.
Tà i sản của nguoidoi123
27-04-2009, 11:21 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LONG PHỤNG BẢO THOA DUYÊN
Tác giả: Lương Vũ Sinh
Hồi Thứ mưá»i má»™t (Phần II)
Dịch: Dịch Phong
Hiệu Ä‘Ãnh: Triệu Khanh
Nguồn: Văn đà n
Thư phòng nà y bố trà xác thá»±c tháºp phần trang nhã, má»™t tá»§ sách dá»±a bên tưá»ng, phÃa trên treo má»™t bức thư há»a, dá»±a bên song cá»§a sổ là má»™t bà n Ä‘á»c sách, trên mặt bà n bà y má»™t bình hoa, còn có má»™t lò hương mà dư hương vẫn chưa tan hết. Äối diện vá»›i tá»§ sách có má»™t hồ sà ng, không há» có chăn đệm chỉ có má»™t chiếc gối, có lẽ là giúp cho Äá»™c Cô Oánh nằm Ä‘á»c sách khi mệt má»i. Äá»™c Cô Oánh cưá»i nói:
"SỠđại ca nếu như không chê căn phòng nà y không được tốt thì chỠmuội mang chăn đệm đến."
Tinh thần của SỠNhược Mai phấn chấn, nà ng nói:
"Tốt, tốt lắm! Không ngá» cô nương còn là má»™t tà i nữ, trong phòng có nhiá»u thi thư như váºy. Bức thư pháp nà y thá»±c sá»± là vô cùng cứng cáp mạnh mẽ, uy, đây nguyên lai chÃnh là "Tân thi" cá»§a Äá»— Phá»§!"
Äá»— Phá»§, Lý Bạch đương thá»i tá» danh là thánh thÆ¡, tiên thÆ¡, ngà n năm có má»™t, vạn lá»i ca tụng, văn chương cao quý khó ai bì kịp. Nhưng thư pháp do chÃnh tay há» viết ra tháºt rất khó kiếm được. Bà i tân thi nà y, Sá» Nhược Mai cÅ©ng chưa từng xem qua, bất giác nà ng ngâm Ä‘á»c:
"TÃch hữu giai nhân công tôn thị
Nhất vũ kiếm khà động tứ phương
Quan khán như sơn sắc tự tang
Thiên địa vi chi cá»u đê ngang
Diệu như nghệ xạ cá»u nháºt lạc
Kiểu như quần đế tham long tưá»ng
Lai như lôi đình thu chấn nộ
Bãi như giang mẫu ngưng thanh quang
Giáng thần châu tụ lưỡng tịch mịch
Vãn hữu đệ tỠtruyện phân phương
Lâm dĩnh mỹ nhân tại bạch đế
Diệu vũ thỠkhúc thần dương dương
Dữ dư vấn đáp ký hữu dĩ
Cảm thì phá»§ sá»± tăng oản thương...â€
Dịch:
Nà ng Công Tôn năm xưa múa kiếm
Kiếm khà tung hoà nh động bốn phương
Thần sắc kẻ xem Ä‘á»u khiếp đảm
Trá»i đất thấp cao nối má»™t đưá»ng
Rá»±c như Nghệ bắn chÃn mặt trá»i
Vững như vương đế cưỡi rồng chơi
Äến tá»±a thiên lôi trong giáºn dữ
Dừng như sông lớn chứa ánh dương
Môi hồng áo ngá»c phai hương sắc
Muá»™n mà ng kiếm đệ tá» truyá»n phương
Lâm DÄ©nh mỹ nhân thà nh Bạch Äế
Kiếm tung bay thần khà dương dương
Cùng nà ng vấn đáp trong giây lát
Thế thá»i ngang trái mãi cảm thương...."
Dưới bà i thÆ¡ còn có chú thÃch, nguyên lai đây là Äá»— Phá»§ tại Lâm DÄ©nh (má»™t địa danh tại phÃa nam huyện Hứa Xương tỉnh Hà Nam ngà y nay) xem đệ tá» Lý Tháºp Nhị Nương cá»§a Công Tôn Äại Nương, nhân đó mà là m bà i thÆ¡ nà y tặng cho.
SỠNhược Mai gõ nhịp tán thưởng nói:
"ThÆ¡ hay, thÆ¡ hay! Äến tá»±a thiên lôi trong giáºn dữ, dừng như sông lá»›n chứa ánh dương. Kiếm thuáºt luyện tá»›i cảnh giá»›i tiến và o trong thi phú, thá»±c sá»± khiến ngưá»i ta không thể tưởng tượng nổi!"
Äồng thá»i nà ng thấy có Ä‘iểm kỳ lạ, liá»n há»i:
"Bức thư há»a nà y là do chÃnh tay cá»§a Äá»— lão viết tặng đệ tá» Lý Tháºp Nhị Nương cá»§a Công Tôn Äại Nương, sao lại có ở nhà Äá»™c Cô cô nương?"
Äá»™c Cô VÅ© mỉm cưá»i trả lá»i thay:
"Xá muá»™i chÃnh là sư muá»™i cá»§a Lý Tháºp Nhị Nương, hai huynh muá»™i chúng ta không cùng sư môn."
Sá» Nhược Mai lấy là m kinh hãi há»i:
"Công Tôn Äại Nương vẫn còn sống trên nhân gian sao? Ngưá»i không phải là đã gần trăm tuổi rồi sao?"
Äá»™c Cô Oánh đáp:
"Gia sư đã qua Ä‘á»i nhiá»u năm trước rồi. Muá»™i là đệ tá» cuối cùng cá»§a ngưá»i, Lý Tháºp Nhị Nương là đại sư tá»·, công phu cá»§a muá»™i kỳ tháºt là do đại sư tá»· chỉ dạy. Äại sư tá»· thương yêu muá»™i nhất, năm ngoái ngưá»i Ä‘i qua nÆ¡i nà y, biết muá»™i thÃch thÆ¡ cá»§a Äá»— Phá»§, cho nên má»›i Ä‘em thư há»a thá»§ tÃch cá»§a Äá»— Phá»§ tặng cho"
Äá»™c Cô VÅ© cÅ©ng cảm giác thấy kỳ quái liá»n há»i:
"Sá» huynh yêu thÃch thi thÆ¡ như váºy, ắt hẳn cÅ©ng là má»™t kẻ má»t sách, tại sao lại gia nháºp giá»›i lục lâm?"
SỠNhược Mai đáp:
"Tiểu đệ chỉ Ä‘á»c qua má»™t chút thi thÆ¡, cÅ©ng chưa đến mức má»t sách, ta Ä‘i theo Thiết trại chá»§ cÅ©ng chỉ là chuyện má»›i gần đây thôi. Äá»™c Cô huynh há»i ta vì sao lại lưu lạc trong chốn lục lâm, chà ..., chuyện nà y, thôi, bá» Ä‘i, đừng nhắc đến."
Sá» Nhược Mai vốn nghÄ© sẽ bịa ra má»™t cố sá»±, thế nhưng nà ng lại không quen nói dối, trong lúc cấp thiết không bịa ra được. Äá»™c Cô VÅ© cÅ©ng tưởng rằng nà ng có ẩn tình khó nói, cho nên cÅ©ng không tiện há»i lại, chà ng vá»™i và ng nói:
"Sá» huynh văn võ toà n tà i, Ä‘Ãch thá»±c khiến cho ngưá»i bá»™i phục. Trong thá»i loạn lạc hiện nay, anh hùng chÃnh là xuất phát từ trong giá»›i lục lâm, sao có thể nói là lưu lạc chứ."
Trong lòng chà ng thầm nghÄ©, "Nguyên lai y má»›i gia nháºp là m lục lâm hảo hán, lại là ngưá»i xuất thân từ gia đình thi thư, thảo nà o y thiếu kinh nghiệm giang hồ như váºy, không giống vá»›i cưá»ng đạo mà lại giống như má»™t thư sinh văn nhã."
Trong lúc má»i ngưá»i Ä‘ang nói chuyện, thì nha hoà n sá»›m đã mang chăn đệm đến, Äá»™c Cô Oánh cưá»i nói:
"Äừng cứ nói chuyện mãi, chúng ta trước tiên trị liệu vết thương cho SỠđại ca."
Nà ng liá»n má»i Sá» Nhược Mai nằm xuống hồ sà ng. Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Nữ tá» các ngưá»i vốn tinh tế, tỉ mỉ hÆ¡n. Oánh muá»™i, việc đắp thuốc băng thương, ta phải là m phiá»n đến muá»™i."
Äá»™c Cô Oánh phương tâm rung động, đầu cúi thấp xuống, đột nhiên lại cưá»i rá»™n nói:
"Äại ca, huynh vẫn còn sáng suốt, tá»± biết mình cẩu thả qua quÃt, việc đó muá»™i cÅ©ng không trách huynh. Huynh xem, huynh giúp ngưá»i ta băng bó vết thương, băng quấn ra cái hình dạng gì thế nà y? Ngang má»™t đưá»ng, dá»c má»™t đưá»ng, quả thá»±c là mang cánh tay cá»§a SỠđại ca gói lại như cái bánh chưng váºy."
Sá» Nhược Mai trên mặt liá»n đỠhồng, nà ng nói:
"Äây là do ta tá»± mình băng lấy."
Äá»™c Cô Oánh ngượng ngùng, xấu hổ cưá»i khá»a lấp:
"Nam nhân các ngưá»i Ä‘á»u không biết tá»± trị liệu cho mình, SỠđại ca, huynh nằm xuống đây, muá»™i sẽ đắp thuốc cho huynh."
Xung quanh miệng vết thương cá»§a Sá» Nhược Mai, huyết dịch chảy ra đã bết lại, dÃnh chặt lấy y phục, Äá»™c Cô Oánh há»i:
"Sá» Äại Ca, huynh có y phục để thay đổi không?"
SỠNhược Mai đáp:
"Trong tay nải cá»§a ta có hai bá»™ y phục má»›i mua hôm qua, không biết có vừa ngưá»i hay không."
Äá»™c Cô VÅ© cưá»i nói:
"Muá»™i còn chưa biết, SỠđại ca đúng là ngưá»i rất rá»™ng rãi, hai bá»™ y phục là do huynh ấy dùng kim Ä‘áºu để đổi lấy đó."
Sau đó Äá»™c Cô VÅ© kể lại chuyện hôm qua trong khách Ä‘iếm, Äá»™c Cô Oánh nghe được thì không khá»i khanh khách cưá»i duyên.
Äá»™c Cô Oánh nói:
"SỠđại ca, huynh xoay lưng qua đây, muội giúp huynh bỠáo trên xuống, ca ca, huynh cũng nhanh qua giúp muội một tay."
Nà ng ta muốn giúp Sá» Nhược Mai rá»a sạch vết thương sau đó sẽ tra thuốc, rồi má»›i thay y phục. Sá» Nhược Mai không khá»i đỠhồng cả mặt, nà ng thấp giá»ng nói:
"Không cần phải phiá»n phức như váºy, cô nương có chiếc kéo nà o không?"
Äá»™c Cô Oánh há»i:
"Huynh muốn dùng kéo để là m gì?"
SỠNhược Mai đáp:
"Cô giúp ta rạch chá»— y phục xung quanh miệng vết thương ra, không phải như váºy là có thể rá»a vết thương và thay thuốc được sao?"
Äá»™c Cô Oánh thầm nghÄ©:
"Uổng cho y là lục lâm hảo hán mà lại xấu hổ đỠmặt như nữ tá». Ta không để tâm thì thôi, ngược lại y còn tị hiá»m nam nữ."
Không là m sao khác được, nà ng liá»n lấy kéo đến là m theo ý Sá» Nhược Mai, giúp Sá» Nhược Mai rá»a sạch vết máu và tra lại thuốc má»™t lần nữa.
Äá»™c Cô VÅ© bưng tá»›i má»™t chiếc lồng, trong có má»™t bình trà sâm lá»›n, chà ng nói:
"Huynh chảy máu rất nhiá»u, chắc chắn là sẽ cảm thấy rất khát, trà sâm rất hợp để cho huynh giải khát. Khi thấy đói bụng thì hãy ăn má»™t chút."
Äá»™c Cô huynh muá»™i ân cần chiếu cố săn sóc, Sá» Nhược Mai cÅ©ng cảm thấy rất áy náy trong lòng, nà ng hết cám Æ¡n lại Ä‘a tạ:
"Là m phiá»n các vị hết ná»a ngà y trá»i, hai ngưá»i cÅ©ng nên Ä‘i nghỉ Ä‘i."
Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Ta ngá»§ bên gian đối diện, nếu ná»a đêm huynh có chuyện gì thì cứ việc gá»i ta đừng ngại, bất tất khách khÃ."
SỠNhược Mai nói:
"Ta biết rồi, ta bây giá» cÅ©ng đã khá hÆ¡n nhiá»u rồi, ta nghÄ© sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Sá» Nhược Mai chá» hai huynh muá»™i bá»n há» khi khá»i, trong lòng vẫn lo sợ ná»a đêm Äá»™c Cô VÅ© sẽ lại đến, nà ng cố gắng xuống giưá»ng, đóng chặt cá»a sổ lại, sau đó má»›i yên tâm thay đổi y phục, trùm đầu Ä‘i ngá»§.
Lúc đầu trong lòng nà ng còn có Ä‘iểm thấp thá»m bất an, thế nhưng bởi quá mệt nhá»c, cho nên không lâu sau đã ngá»§ thiếp Ä‘i. CÅ©ng không biết là đã ngá»§ qua bao lâu, nà ng chợt bị tiếng gõ cá»a phòng là m thức tỉnh, Sá» Nhược Mai hoảng hốt vá»™i và ng nói:
"Ta không có chuyện gì, Äá»™c Cô huynh xin má»i quay vá» ngá»§ Ä‘i."
Ngưá»i ở bên ngoà i phì cưá»i má»™t tiếng rồi nói:
"Là muá»™i, trá»i đã sáng rồi, muá»™i mang Ä‘iểm tâm đến cho huynh."
Nguyên lai, ngưá»i bên ngoà i là Äá»™c Cô Oánh. Sá» Nhược Mai ra mở cá»a phòng, Äá»™c Cô Oánh cưá»i há»i:
"Huynh sao mà ngay cả cá»a sổ cÅ©ng đóng chặt như váºy, gió cÅ©ng không lá»t, có lo lắng gì sao?"
Nà ng liá»n vá»™i và ng bước đến giúp Sá» Nhược Mai mở toang cá»a sổ, cho ánh dương quang và không khà trà n và o.
SỠNhược Mai đáp:
"Ta từ nhá» vốn đã sợ ma quá»·, nên quen đóng chặt cá»a sổ thì má»›i ngá»§ được, cô nương xin đừng chê cưá»i."
Nà ng vừa má»›i giải thÃch, Äá»™c Cô Oánh vốn không định cưá»i nhưng cÅ©ng bất giác phì cưá»i, nà ng ta nói:
"Muá»™i cứ ngỡ chỉ có nữ hà i tá» má»›i sợ ma quá»·, không ngá» hảo hán lục lâm các huynh cÅ©ng sợ nữa. Tốt rồi, bây giỠđã là thanh thiên bạch nháºt, không cần phải sợ ma quá»·. Huynh mau ăn má»™t chút Ä‘iểm tâm Ä‘i."
Äá»™c Cô Oánh bà y những thức ăn mang theo lên bà n ăn, đó là bốn món ăn rất tinh xảo và má»™t bát cháo lá»›n. Sá» Nhược Mai ăn cảm thấy có vị rất lạ, Äá»™c Cô Oánh nói:
"Äây Ä‘á»u là do chÃnh tay muá»™i là m, muá»™i còn lo huynh ăn không nổi."
Sá» Nhược Mai cưá»i:
"Äá»™c Cô tiểu thÆ¡ thá»±c sá»± là đa tà i Ä‘a nghệ, không những văn hay võ giá»i, nấu ăn cÅ©ng tuyệt nữa, không biết tương lai ai có phúc khÃ..."
Äá»™c Cô Oánh khuôn mặt á»ng hồng, giáºn dá»—i gắt:
"SỠđại ca, huynh nói cái gì váºy?"
Sá» Nhược Mai lúc nà y má»›i sá»±c nhá»› là mình Ä‘ang mang thân pháºn nam tá», nà ng liá»n vá»™i và ng bá» ná»a câu sau không nói "cưới cô là m nương tá»", Sá» Nhược Mai xấu hổ nói khá»a lấp:
"Cô nương niên ká»· xem chừng cÅ©ng suýt soát vá»›i ta, cô nương cái gì cÅ©ng Ä‘á»u hay còn ta cái gì cÅ©ng Ä‘á»u không biết, nói tháºt lòng, ta thá»±c sá»± rất lấy là m hâm má»™ cô nương!"
Nà ng vốn là ngưá»i nói vô tâm, nhưng Äá»™c Cô Oánh lại là ngưá»i nghe có ý, trên mặt lại cà ng đỠtá»±a như có má»™t lá»›p phấn dầy.
Sá» Nhược Mai thầm nghÄ©: "Không xong rồi, ta lại nói lỡ lá»i rồi. Cải trang là m nam nhân thá»±c không phải chuyện dá»… dà ng." Nà ng liá»n vá»™i và ng cúi đầu cắm cúi ăn để che giấu sá»± bối rối cá»§a mình. Má»™t hồi lâu, nà ng má»›i ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt đẹp cá»§a Äá»™c Cô Oánh Ä‘ang nhìn mình, không thấy có chút phẫn ná»™ gì, khi đó Sá» Nhược Mai má»›i yên tâm. Äá»™c Cô Oánh chợt cưá»i nói:
"SỠđại ca, huynh khách khà quá, huynh má»›i đúng tháºt là văn võ toà n tà i."
SỠNhược Mai chớp lấy cơ hội, chuyển đỠtà i khác để nói:
"Ta trước kia chỉ biết có Lý Bạch là thÃch kết giao vá»›i hiệp sÄ© am hiểu kiếm thuáºt. Hôm nay nhìn thấy bức thá»§ thi cá»§a Äá»— Phá»§ tặng cho lệnh sư tá»·, tháºt không ngá» lão nhân gia ngưá»i cÅ©ng là má»™t vị hà nh gia."
Äá»™c Cô Oánh cưá»i há»i:
"Huynh là m sao biết ngưá»i cÅ©ng là má»™t vị hà nh gia?"
Sá» Nhược Mai cưá»i đáp
"Nếu không, ngưá»i là m sao có thể miêu tả được cái tuyệt diệu cá»§a kiếm thuáºt giống như tháºt váºy."
Äá»™c Cô Oánh nói:
"Theo như muá»™i được biết, sá»± tháºt là Äá»— Phá»§ hoà n toà n không am hiểu kiếm thuáºt, thế nhưng ngưá»i lại biết cách thưởng thức kiếm thuáºt."
SỠNhược Mai nói:
"Thưởng thức kiếm thuáºt cÅ©ng được xem như là má»™t hà nh gia."
Äá»™c Cô Oánh đột nhiên há»i:
"SỠđại ca, huynh có quen biết vá»›i Äoà n Khắc Tà không?"
SỠNhược Mai trong lòng nhảy rộn, bất giác trên mặt cũng hồng vựng, nà ng đáp:
"CÅ©ng không quen lắm, cô nương há»i ta là m gì?"
Äá»™c Cô Oánh nói:
"Huynh vừa má»›i nói Lý Bạch thÃch kết giao vá»›i hiệp sÄ©, muá»™i má»›i nhá»› lại, Lý Bạch và Äoà n Khuê Chương Äoà n đại hiệp cÅ©ng có má»™t Ä‘oạn giao tình không tầm thưá»ng, tưởng rằng huynh cÅ©ng đã biết. Äáng tiếc Äoà n đại hiệp qua Ä‘á»i sá»›m, chúng ta là vãn sinh háºu bối, chưa kịp được gặp ngưá»i. Không biết vị kiếm khách từng được Lý Bạch hết lá»i khen ngợi nà y kiếm thuáºt rốt cục đến mức độ thế nà o."
Nà ng lại nói tiếp:
"Nghe nói kiếm thuáºt cá»§a Äoà n Khắc Tà so vá»›i phụ thân y còn cao cưá»ng hÆ¡n, huynh đã từng thấy qua chưa?"
Sá» Nhược Mai nghe ngưá»i khác tán dương Äoà n Khắc Tà , trong lòng nà ng ngầm thấy cao hứng, nhưng lại giả bá»™ thần khà lãnh đạm:
"Ước chừng là như váºy, ta cÅ©ng chưa từng thấy qua."
Äá»™c Cô Oánh thầm ngạc nhiên, nà ng nghÄ© thầm: " Như váºy xem ra giao tình giữa y và Äoà n Khắc Tà cÅ©ng chỉ bình thưá»ng. Äiá»u nà y cÅ©ng tháºt kỳ lạ, tục ngữ có câu "Ngưá»i tà i mến nhau". Y và Äoà n Khắc Tà ở cùng má»™t sÆ¡n trại, chẳng lẽ không có nhiá»u cÆ¡ há»™i tiếp xúc thân máºt vá»›i nhau."
Nà ng Ä‘ang nghÄ© đến như váºy thì đúng lúc cá»a phòng phÃa đối diện cá»§a ca ca nà ng báºt mở.
Äá»™c Cô VÅ© Ä‘i đến cưá»i nói:
"Muá»™i muá»™i, thì ra là muá»™i đến sá»›m váºy."
Äá»™c Cô Oánh nói:
"Ai giống như huynh chứ, mặt trá»i đã lên cao ba sà o rồi mà vẫn còn chưa chịu ra khá»i giưá»ng. Äối vá»›i khách nhân cÅ©ng tháºt là quá sÆ¡ xuất."
Äá»™c Cô VÅ© cưá»i:
"Ta có một hảo muội tỠnhư muội thế nà y, còn cần gì ta phải quan tâm."
Äá»™c Cô Oánh nghe thấy trong tiếng cưá»i cá»§a ca ca còn có thâm ý, bất giác phương tâm lại nhá»™n nhạo.
Äá»™c Cô VÅ© há»i:
"SỠđại ca thấy đã đỡ hơn chưa?"
Sá» Nhược Mai cưá»i đáp:
"Äã đỡ lắm rồi, huynh xem ta ăn nhiá»u đến như váºy cÆ¡ mà ."
Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Tốt lắm, mÅ©i tên nà y khả dÄ© có thể lấy ra được, muá»™i muá»™i, muá»™i tâm linh thá»§ xảo, hãy nhổ tên ra cho SỠđại ca, lại phải là m phiá»n muá»™i thêm nữa."
Äá»™c Cô Oánh biết là ca ca có lòng muốn nhưá»ng cho nà ng và vị "SỠđại ca" nà y thân máºt hÆ¡n nữa, cho nên nà ng cÅ©ng không tiện từ chối, láºp tức cưá»i nhẹ nói:
"Ca ca, huynh thá»±c là sung sướng đấy, cái gì cÅ©ng Ä‘á»u bắt muá»™i là m. ÄÆ°á»£c rồi, huynh cÅ©ng phải là m má»™t chuyện, nhá» huynh mang dược phẩm cần thiết lại đây."
Äá»™c Cô VÅ© đáp:
"Ta sớm đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi."
SỠNhược Mai cảm thấy rất áy náy, nà ng nói:
"Äá»™c Cô cô nương, ta là m phiá»n cô nương quá."
Äá»™c Cô Oánh thản nhiên cưá»i nói:
"SỠđại ca, muá»™i và ca ca là nói đùa đó, huynh đừng có tưởng tháºt. Huynh là hảo bằng hữu cá»§a ca ca muá»™i, huynh bị thương, muá»™i nên chăm sóc huynh má»›i đúng."
Äá»™c Cô VÅ© cÅ©ng cưá»i nói:
"Muá»™i muá»™i, ta thấy muá»™i còn phải cảm kÃch ta nữa đó!"
Äá»™c Cô Oánh nói át Ä‘i:
"Cảm kÃch cái gì? Huynh đừng có nói lung tung."
Äá»™c Cô VÅ© đáp:
"Cảm kÃch ta đã má»i SỠđại ca đến. Muá»™i chỉ được há»c kiếm chay vá»›i sư tá»· cá»§a muá»™i, còn háºn là không có ngưá»i để cùng bà n luáºn. SỠđại ca chÃnh là má»™t cao thá»§ kiếm thuáºt, sau nà y khả dÄ© muá»™i có thể thưá»ng xuyên nhá» huynh ấy chỉ dạy nhiá»u hÆ¡n."
Tà i sản của nguoidoi123
28-04-2009, 12:02 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LONG PHỤNG BẢO THOA DUYÊN
Tác giả: Lương Vũ Sinh
Hồi Thứ mưá»i má»™t (Phần III)
Dịch: Dịch Phong
Hiệu Ä‘Ãnh: Triệu Khanh
Nguồn: Văn đà n
Äá»™c Cô Oánh rất sợ ca ca lại cùng nà ng tiếp tục đùa bỡn, nói quá lá»™ liá»…u, nhưng lúc nà y vừa nghe Äá»™c Cô VÅ© nói như váºy, tháºt sá»± lại là quang minh chÃnh đại giúp nà ng có lý do tiếp cáºn vá»›i Sá» Nhược Mai. Nà ng liá»n vá»™i và ng gáºt đầu nói:
"Äúng váºy, muá»™i chÃnh là có ý nà y, nhưng còn chá» SỠđại ca sá»›m ngà y khá»i hẳn đã."
SỠNhược Mai nói:
"Cô nương là cao đồ cá»§a Công Tôn đại nương, ta phải bái cô là m sư phụ má»›i đúng, sao cô nương lại khách khà vá»›i ta như váºy."
Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Hai ngưá»i các ngươi đừng khách khà nữa, sau khi SỠđại ca là nh vết thương, hai ngưá»i cùng nhau luáºn bà n để ta xem mà há»c há»i."
Sá» Nhược Mai mặc dù không hiểu nhiá»u vá» nhân tình thế thái, nhưng nà ng là ngưá»i tinh ý, trong lòng ngầm cảm thấy buồn cưá»i: "Xem ra vị cô nương nà y rất có ý đối vá»›i ta, ca ca nà ng ta cÅ©ng muốn tác hợp cho thà nh chuyện tốt. Chỉ đáng tiếc là ta không có phúc hưởng."
Sá» Nhược Mai vốn má»™t má»±c lo lắng huynh muá»™i bá»n há» khám phá ra hà nh tung, lúc nà y má»›i bỠđược tảng đá trong lòng xuống, vừa buồn cưá»i lại vừa vui mừng.
Sá» Nhược Mai nằm trên hồ sà ng, Äá»™c Cô Oánh cẩn tháºn, âu yếm giúp nà ng rút tên ra, mái tóc nà ng ta tá»±a hồ buông rá»§ lên khuôn mặt nà ng, cả hai Ä‘á»u cảm thấy được hÆ¡i thở cá»§a nhau. Äá»™c Cô Oánh trên mặt cà ng đỠhồng hÆ¡n nữa, nà ng ta nhẹ giá»ng há»i:
"SỠđại ca, huynh thấy đau lắm phải không?"
SỠNhược Mai đáp:
"Äỡ rồi, Ä‘a tạ cô nương!"
Äá»™c Cô Oánh trong lòng thấy dìu dịu ngá»t ngà o, có cảm giác khoan khoái không nói lên lá»i.
Sá» Nhược Mai cÅ©ng không phải khen bừa, thá»§ pháp cá»§a Äá»™c Cô Oánh thá»±c sá»± là rất linh xảo, đầu mÅ©i tên được rút ra, rồi lại tra thuốc và o, Ä‘au đớn cá»§a Sá» Nhược Mai liá»n biến mất. Nà ng đối vá»›i Äá»™c Cô Oánh vô cùng cảm kÃch.
Liên tiếp và i ngà y sau đó, Äá»™c Cô Oánh cả ngà y Ä‘á»u phục thị Sá» Nhược Mai, cÆ¡ hồ không rá»i ná»a bước. Äá»™c Cô VÅ© ngược lại rất Ãt khi lui tá»›i. Cảm tình giữa Sá» Nhược Mai và nà ng cà ng ngà y cà ng sâu sắc.
Vết thương cá»§a Sá» Nhược Mai vốn cÅ©ng không nặng lắm, lại được Äá»™c Cô Oánh cẩn tháºn quan tâm chăm sóc nên rất nhanh khá»i. Ngà y hôm nay, sau khi rá»i khá»i giưá»ng, Sá» Nhược Mai thá» xem gân cốt đã hoạt động lại được chưa thì thấy đã khôi phục lại như lúc ban đầu. Äá»™c Cô Oánh rất vui mừng, nà ng cưá»i nói:
"SỠđại ca, huynh chắc buồn bá»±c đã nhiá»u ngà y. Muá»™i đưa huynh ra hoa viên dạo chÆ¡i, SỠđại ca, hôm nay huynh khả dÄ© có thể chỉ Ä‘iểm kiếm pháp cho muá»™i."
Lúc nà y thá»i tiết Ä‘ang và o lúc cuối xuân, Sá» Nhược Mai theo chân Äá»™c Cô Oánh tiến và o trong viên tá» ( vưá»n ). Nà ng thấy cây cối tốt tươi, trăm hoa khoe sắc, hoa viên nà y không phải lá»›n lắm, thế nhưng lại được bố trà đặc biệt khéo léo, đá núi lung linh, đình đà i ẩn hiện, đưá»ng lối quanh co, nước trong uốn lượn, má»—i hoa má»—i cá», má»—i cây má»—i đá Ä‘á»u được bố trà cá»±c kỳ đẹp đẽ, Ä‘i và o sâu trong hoa viên tá»±a như Ä‘ang đứng trong má»™t bức tranh há»a đồ váºy. Sá» Nhược Mai buồn chán nhiá»u ngà y, bất giác tinh thần thấy sảng kháo, dung quang phát tán ra ngoà i.
Sá» Nhược Mai vốn đã mỹ mạo, trong lòng lại Ä‘ang vui vẻ, cà ng khiến tăng thêm và i phần tiêu sái, dáng dấp hà o tình. Hai ngưá»i Ä‘i bên cạnh hồ sen, bóng in dưới là n nước trong vắt, hiện lên má»™t đôi ngưá»i ngá»c. Äá»™c Cô Oánh nhìn bóng hình in dưới nước, lại nhìn lên "mỹ thiếu niên" trước mặt, bất giác khuôn mặt đỠbừng như say, trong lòng thầm nhá»§: "Ngưá»i nà y thá»±c sá»± là tà i mạo song toà n, không thể ngá» rằng trong giá»›i lục lâm cÅ©ng có được ngưá»i như váºy! Cổ nhân có nói đến dung mạo cá»§a Phan An, tưởng rằng cÅ©ng bất quá chỉ đến như váºy là cùng."
Sá» Nhược Mai mỉm cưá»i há»i:
"Äá»™c Cô tiểu thư Ä‘ang nghÄ© gì váºy?"
Äá»™c Cô Oánh trong lòng nhảy rá»™n, nà ng đáp:
"Muội đang nghĩ là nhỠhuynh chỉ điểm kiếm pháp, không biết huynh có chịu hay không?"
SỠNhược Mai nói:
"Ta là m sao dám múa búa qua cá»a Lá»— Ban, hay là má»i tiểu thư hiển lá»™ thân thá»§ trước."
Äá»™c Cô Oánh đáp:
"CÅ©ng được, huynh vừa má»›i là nh bệnh, nên nghỉ ngÆ¡i má»™t thá»i gian, để muá»™i trước tiên ném đá má»i ngá»c váºy."
Äá»™c Cô Oánh rút bá»™i kiếm ra, nà ng xoay tÃt ngưá»i má»™t vòng, kiếm quang tá»±a như dải lụa trắng uốn lượn bung ra, kiếm múa cá»±c nhanh, tháºt giống như chim hồng bay lượn, như du long uốn mình, kiếm khà tung hoà nh, hà n phong trá»—i dáºy, các phiến hoa tá»›i tấp rụng xuống, nương theo kiếm quang bay tán khắp nÆ¡i, cà ng khiến cho mỹ lệ vô cùng. Sá» Nhược Mai không ngừng vá»— tay tán thưởng, nà ng nhá»› tá»›i mấy câu thÆ¡ trong bức thá»§ thi cá»§a Äá»— Phá»§: "Diệu như Nghệ bắn chÃn mặt trá»i. Vững như vương đế cưỡi rồng chÆ¡i. Äến tá»±a thiên lôi trong giáºn dữ. Dừng như sông lá»›n đựng ánh dương."
Äá»™c Cô Oánh vừa thu lại kiếm, ná»a mừng ná»a dá»—i nói:
"Kiếm thuáºt cá»§a sư tá»· muá»™i may ra có thể xứng vá»›i mấy câu thÆ¡ đó, chứ muá»™i là m sao có thể đạt đến cảnh giá»›i như váºy."
Sá» Nhược Mai cưá»i nói:
"Ta chưa từng chứng kiến kiếm thuáºt cá»§a sư tá»· cô nương, chỉ má»›i xem cô nương múa mà đã thấy hoa mắt mê hồn như váºy, tá»± thấy nhãn phúc tháºt không nhá»!"
Äá»™c Cô Oánh đáp:
"Huynh quá khen, chỉ là muốn cho muá»™i vui vẻ. Muá»™i nghe ca ca nói, kiếm thuáºt cá»§a huynh má»›i thá»±c sá»± là thần diệu vô cùng. Muá»™i đã tá»± bêu xấu rồi, huynh còn không chịu chỉ giáo cho muá»™i sao?"
Sá» Nhược Mai được nà ng là m cho hứng chÃ, nhưng tháºt ra nà ng cÅ©ng đã bị kÃch động nên cưá»i nói:
"Ta vốn định giấu cái xấu, nhưng lại sợ cô nương chê trách. Không biết nói thế nà o hÆ¡n, đà nh tá»± là m xấu váºy. Cô nương, ta giúp cô so chiêu, mong cô hạ thá»§ lưu tình."
Äá»™c Cô Oánh đỠnghị:
"Muá»™i có cách so kiếm má»›i, huynh đứng cách muá»™i ba trượng, hai bên xuất chiêu hoà n chiêu, như váºy có thể tránh được ngá»™ thương, chúng ta khả dÄ© có thể xuất hết bình sinh sở há»c, táºn lá»±c thi triển, huynh xem có được không?"
Sá» Nhược Mai biết nà ng nghÄ© ra cách nà y do quan tâm đến mình vừa là nh bệnh, vừa bá»™i phục nà ng tâm tư chu đáo, lại thêm cảm kÃch nà ng đã lo lắng cho mình.
SỠNhược Mai đáp:
"Tốt, thỉnh xuất chiêu trước."
Äá»™c Cô Oánh thân pháºn là chá»§ nhân, nên nà ng cÅ©ng không tiện khách khÃ, tuốt kiếm chà o xong, láºp tức ra chiêu Ngá»c Nữ Thoa Äầu, Sá» Nhược Mai cÅ©ng hoà n lại má»™t chiêu Äầu Äà o Báo Lý.
Äá»™c Cô Oánh thản nhiên cưá»i rằng:
"SỠđại ca, huynh Ä‘a lá»… quá, bất tất phải khách khà như váºy."
Nguyên là chiêu Äầu Äà o Báo Lý cá»§a Sá» Nhược Mai còn hà m ý khách nhân cảm tạ ân nghÄ©a cá»§a chá»§ nhân, muốn được báo đáp.
Äá»™c Cô Oánh cước đạp Can vị, bước qua "thương" môn, trưá»ng kiếm rung động mang theo tiếng xé gió viu viu. Chiêu kiếm nà y, thế kiếm vô cùng mãnh liệt, nếu như là thá»±c sá»± cáºn thân đấu kiếm thì đó chÃnh là chiêu kiếm sát thá»§ đánh cho địch nhân tà n phế. Sá» Nhược Mai cưá»i nói:
"Tháºt mãnh liệt!"
Nà ng liá»n nghiêng mình bước sang Chấn vị, trưá»ng kiếm vung lên xoắn lại, gót chân xoay tròn lại trở vá» phương vị cÅ©. Äá»™c Cô Oánh cÅ©ng không khá»i tán dương:
"Hay, phá giải tháºt tuyệt diệu!"
Hai ngưá»i thá»§y chung Ä‘á»u giữ vững cá»± ly ba trượng, cước đạp theo phương vị ngÅ© hà nh bát quái xuất kiếm hư công. Song phương Ä‘á»u sá» dụng kiếm pháp, hết sức táºp trung, so vá»›i chánh thức giao thá»§ cÅ©ng không khác biệt gì, hÆ¡n nữa do giữa hai ngưá»i có má»™t khoảng cách cho nên những chá»— tinh diệu trong cuá»™c so kiếm nà y cà ng lúc cà ng thấy rõ.
Trong thoáng chốc đã qua ba mươi chiêu, trên mặt Äá»™c Cô Oánh hiện ra thần sắc mê mẩn, Sá» Nhược Mai lấy là m lạ, thầm nghÄ©: "Bây giá» Ä‘ang là lúc khẩn trương giao đấu, nà ng ta sao không táºp trung tinh thần như váºy, tá»±a như có suy nghÄ© riêng tư." Láºp tức nà ng hô lá»›n:
"Cẩn tháºn chiêu nà y!"
Thanh cương kiếm cá»§a nà ng bốc lên vÅ© lá»™ng, mÅ©i kiếm rung động, chá»›p lên hà ng đóa kiếm hoa. Chiêu kiếm nà y có tên là Pháºt Quang Phổ Chiếu, chÃnh là chiêu kiếm có uy lá»±c mạnh nhất trong pháºt môn kiếm pháp cá»§a Diệu Tuệ thần ni.
Äá»™c Cô Oánh hoảng hốt cả kinh, nà ng liên tiếp thối lui ba bước, rồi cÅ©ng đột ngá»™t kêu lên:
"Cẩn tháºn chiêu nà y!"
Thân hình nà ng tá»±a như bốc khá»i mặt đất, trưá»ng kiếm trong không trung huÆ¡ lên má»™t vòng tròn, trói chặt lấy thân hình cá»§a Sá» Nhược Mai. Sá» Nhược Mai thất thanh kêu lá»›n:
"Hảo kiếm pháp!"
Nà ng liá»n ôm thẳng kiếm xuất ra kiếm thức "Triêu thiên nhất chú hương", thân hình cÅ©ng xoay tròn má»™t vòng. Äá»™c Cô Oánh đáp xuống mặt đất, hai ngưá»i đứng đối diện, song kiếm trá» vá» phÃa nhau, cả hai cùng Ä‘á»u không tái biến chiêu nữa. Nguyên lai nếu như là đấu tháºt thì trưá»ng kiếm cá»§a hai ngưá»i tương giao đã thà nh cục diện giằng co, chỉ có thể sá» dụng ná»™i lá»±c để thá»§ thắng, ai biến chiêu trước ngưá»i đó sẽ chịu thiệt thòi.
Sá» Nhược Mai cưá»i nói:
"Kiếm pháp Ä‘Ãch truyá»n cá»§a Công Tôn đại nương quả nhiên danh bất hư truyá»n, vô cùng bá»™i phục, xin cam nguyện nháºn thua."
Äá»™c Cô Oánh nói:
"Äâu được, đâu được, huynh là nam tá», khà lá»±c so vá»›i muá»™i nhất định là mạnh hÆ¡n, nếu thá»±c sá»± so kiếm, đấu tá»›i chiêu nà y thì hẳn muá»™i sẽ thua."
Hai ngưá»i từ từ thu kiếm lại, Äá»™c Cô Oánh đột nhiên há»i:
"SỠđại ca, sư phụ cá»§a huynh là ai váºy?"
Sá» Nhược Mai ngẩn ngưá»i rồi nói:
"Ta há»c nghệ không tinh, tháºt ngại không dám nói đến danh tá»± cá»§a sư phụ."
Äá»™c Cô Oánh nói:
"SỠđại ca, muội thấy có một chuyện rất kỳ quái."
Sá» Nhược Mai há»i:
"Chuyện gì kỳ quái?"
Äá»™c Cô Oánh đáp:
"Nghe nói Diệu Tuệ thần ni không thu nháºn nam đồ đệ, tại sao lại phá lệ như váºy?"
Sá» Nhược Mai thầm giáºt mình, lúc nà y nà ng má»›i biết là Äá»™c Cô Oánh đã nhìn ra sư môn tông phái cá»§a mình. Nà ng nghÄ© thầm: "Ta tháºt là hồ đồ nhất thá»i, nà ng ta là đệ tá» cá»§a Công Tôn đại nương, đương nhiên là má»™t đại hà nh gia kiếm thuáºt, ta sao lại cùng vá»›i nà ng so kiếm để cho nà ng nhìn ra lai lịch kiếm pháp cá»§a ta."
Láºp tức tâm niệm trong lòng Sá» Nhươc Mai chuyển đổi và i lần, nà ng xấu hổ cưá»i khá»a lấp:
"Äá»™c Cô tiểu thư nhãn quan thá»±c sá»± là lợi hại, nói như váºy kiếm pháp ta sá» là kiếm pháp cá»§a Diệu Tuệ thần ni sao?"
Äá»™c Cô Oánh lại cà ng lấy là m kỳ lạ, nà ng há»i:
"Lá»i nà y cá»§a huynh tháºt là kỳ lạ, kiếm pháp do huynh sá» ra là kiếm pháp gì chẳng lẽ tá»± mình cÅ©ng không biết sao?"
Sá» Nhược Mai cưá»i đáp:
"Tháºt không dám giấu, kiếm pháp cá»§a ta là theo há»c cá»§a má»™t nữ tá», nhưng vị đó không phải là ni cô."
Äá»™c Cô Oánh lại há»i:
"Vị nữ tỠđó là ai váºy?"
SỠNhược Mai đáp:
"Äó là biểu tá»· Niếp Ẩn Nương cá»§a ta."
Lá»i nà y cá»§a Sá» Nhược Mai cÅ©ng không phải hoà n toà n là nói dối, Niếp Ẩn Nương lá»›n hÆ¡n nà ng hai tuổi và đã theo há»c kiếm pháp vá»›i Diệu Tuệ thần ni trước nà ng, kiếm pháp cá»§a Sá» Nhược Mai đến hÆ¡n má»™t ná»a là do Niếp Ẩn Nương truyá»n thụ cho.
Niếp Ẩn Nương thưá»ng xuyên Ä‘i lại trên giang hồ, Äá»™c Cô Oánh tuy chưa từng gặp qua nhưng cÅ©ng biết đến danh tá»± cá»§a Niếp Ẩn Nương, biết Niếp Ẩn Nương chÃnh là đệ tá» cá»§a Diệu Tuệ thần ni. Nà ng liá»n nói: "Nguyên lai huynh là biểu đệ cá»§a Niếp Ẩn Nương, thảo nà o lại như váºy."
Khi nói đến đó trong lòng nà ng cÅ©ng dấy lên chút niá»m chua xót, thần thái rất thiếu tá»± nhiên.
SỠNhược Mai nói:
"Ta là biểu đệ há» xa cá»§a tá»· ấy, thuở nhá» cha mẹ mất sá»›m, ta sống trong nhà nà ng, là m bạn há»c. Biểu tá»· thưá»ng thưá»ng muốn ta theo nà ng luyện kiếm, ta ở má»™t bên xem, không ngá» cÅ©ng tá»± nhiên há»c được. Biểu tá»· từng nói rằng kiếm pháp do má»™t ni cô truyá»n dạy, thế nhưng cÅ©ng không biết ni cô đó là Diệu Tuệ thần ni."
Äá»™c Cô Oánh lạnh lùng nói:
"Biểu tá»· cá»§a huynh đối vá»›i huynh tháºt tốt, không tiếc dối sư phụ mang kiếm pháp truyá»n dạy cho huynh. Nghe nói nà ng ta là nữ nhi cá»§a má»™t vị tướng quân, huynh sống trong nhà nà ng ta cÅ©ng tốt lắm, sao lại rá»i Ä‘i?"
SỠNhược Mai đáp:
"Ta không muốn mãi ăn nhỠở Ä‘áºu nhà ngưá»i, cho nên má»›i rá»i khá»i Niếp gia, phiêu bạt giang hồ. Chưa được bao lâu thì quen biết vá»›i đầu mục Kim Kê LÄ©nh, ta biết được Thiết Ma Lặc không giống vá»›i cưá»ng đạo thông thưá»ng nên má»›i gia nháºp há»™i."
Äá»™c Cô Oánh nhấm nhẳng nói:
"Huynh rất có chà khÃ, chỉ là không phải đã phụ hảo ý cá»§a biểu tá»· huynh sao?"
Sá» Nhược Mai vốn còn muốn trêu nà ng thêm, nói rằng mình vá»›i Niếp Ẩn Nương đã có hôn ước, thế nhưng nhìn thấy đôi mắt cá»§a Äá»™c Cô Oánh đã đỠhoe, dưá»ng như sắp sa lệ, trong lòng nà ng bất nhẫn nghÄ© thầm: "Ta chá» sau nà y sẽ để thư lại nói rõ chân tướng cho nà ng biết, bá»™c lá»™ thân pháºn quá sá»›m e là không tiện." Nà ng liá»n đáp rằng:
"Äá»™c Cô tiểu thư xin đừng giá»…u cợt, biểu tá»· vá»›i ta phú quý bần tiện cách xa, ta bất quá chỉ là thằng nhóc cùng Ä‘á»c sách và sai vặt, há có thể có chút vá»ng niệm nà o sao?"
Äá»™c Cô Oánh thấy khoan khoái hÆ¡n má»™t chút, nà ng nói:
"Sư phụ muá»™i khi còn sống cùng vá»›i Diệu Tuệ thần ni có giao tình rất sâu sắc, hai chiêu cuối cùng mà huynh sá» ra chÃnh là do bá»n há» trao đổi vá»›i nhau mà sáng tạo thà nh. Äây là muá»™i nghe sư tá»· nói như váºy, bản thân muá»™i chưa từng được gặp Diệu Tuệ thần ni."
Sá» Nhược Mai nghÄ© thầm: "Hèn chi vừa rồi nà ng ta má»›i xuất hiện thần thái mê mẩn như váºy, nguyên lai là sư môn cá»§a ta và nà ng ta còn có má»™t Ä‘oạn uyên nguyên sâu xa như váºy." Äá»™c Cô Oánh lại nói:
"SỠđại ca, nếu như tương lai có cÆ¡ duyên, muá»™i tháºt rất muốn gặp vị biểu tá»· cá»§a huynh, xem nà ng ta là vị mỹ nhân kiếm pháp cao diệu đến thế nà o!"
Trong giá»ng nói cá»§a nà ng bất giác lá»™ ra ý ghen tuông, Sá» Nhược Mai nghe thấy thầm lấy là m buồn cưá»i.
Äúng lúc nà y chợt thấy má»™t nha hoà n Ä‘i tá»›i hướng hai ngưá»i hà nh lá»… rồi nói:
"Bên ngoà i có má»™t vị khách nhân tá»›i, công tá» má»i tiểu thÆ¡ và Sá» tướng công ra gặp mặt khách."
Sá» Nhược Mai nghe xong bất giác có chút kinh ngạc. Äá»™c Cô Oánh há»i:
"Là vị khách nhân nà o váºy?"
Nha hoà n kia đáp:
"Là má»™t nam tá» hán thân hình khôi ngô, công tá» gá»i là Lữ đại hiệp gì đó."
Äá»™c Cô Oánh cưá»i nói:
"Nhân váºt trên giang hồ hÆ¡i má»™t tà lại xưng là đại hiệp tiểu hiệp thứ gì đó, được thôi, SỠđại ca, chúng ta cùng ra xem vị "đại hiệp" nà y rốt cuá»™c là nhân váºt nà o."
Sá» Nhược Mai có Ä‘iểm kinh ngạc, nà ng thầm tá»± nhá»§: "Khách nhân cá»§a nhà y, y gá»i muá»™i tá» ra gặp mặt còn có lý, vì sao lại còn muốn ta cÅ©ng ra gặp mặt ngưá»i ngoà i. Ta lại chưa từng quen biết há» Lữ nà y." Äá»™c Cô Oánh biết được lo lắng cá»§a nà ng liá»n nói:
"Ca ca muá»™i luôn luôn cẩn tháºn, huynh ấy đã muốn huynh ra gặp mặt khách nhân, như váºy chắc chắn là vô hại."
Sá» Nhược Mai vốn định không Ä‘i, nhưng nghe Äá»™c Cô Oánh nói như váºy, không Ä‘i sẽ không khá»i gây nghi ngá», không có cách nà o khác đà nh cùng Äá»™c Cô Oánh ra gặp khách.
Äá»™c Cô VÅ© Ä‘ang ngồi trong phòng khách cùng vá»›i má»™t trung niên hán tá», thấy các nà ng Ä‘i tá»›i liá»n vá»™i và ng đứng lên, Äá»™c Cô VÅ© giá»›i thiệu:
"Vị nà y là Thần Tiá»…n Thá»§ danh chấn giang hồ Lữ Hồng Xuân, Lữ đại hiệp, vị nà y là Sá» Chánh Äạo, SỠđại ca, còn đây là xá muá»™i Äá»™c Cô Oánh."
Chà ng lại cưá»i nói tiếp:
"Oánh muá»™i, vị nữ hiệp Lữ Hồng Thu mà muá»™i luôn ngưỡng má»™ chÃnh là muá»™i tá» cá»§a vị Lữ đại hiệp nà y."
Lữ Hồng Xuân liá»n vá»™i và ng nói:
"Không dám, không dám, hai ngưá»i huynh muá»™i song hiệp má»›i tháºt sá»± khiến ngưá»i ta ngưỡng má»™."
Äá»™c Cô Oánh nghÄ© thầm: "Nguyên là Thần Tiá»…n Thá»§ Lữ Hồng Xuân, cÅ©ng có thể coi xứng vá»›i má»™t chữ hiệp, chỉ là ánh mắt cá»§a hắn tháºt khiến ngưá»i ta chán ghét." Vốn là Lữ Hồng Xuân thấy nà ng diá»…m lệ phi phà m, không khá»i nhìn nà ng nhiá»u hÆ¡n, ánh mắt Äá»™c Cô Oánh nhìn thẳng và o y, y vá»™i và ng ngồi lại nghiêm chỉnh.
Sá» Nhược Mai cả kinh, trong lòng thầm nghÄ©: "Nguyên lai y là ca ca cá»§a Lữ Hồng Thu, không xong, ta và muá»™i muá»™i y đã giao đấu má»™t tráºn, chuyện nà y không biết y đã biết chưa? Chẳng lẽ y đã biết hà nh tung cá»§a ta nên cố ý bảo Äá»™c Cô VÅ© má»i ta ra đây?"
Äá»™c Cô Oánh há»i:
"Tại sao không thấy lệnh muội đến?"
Huynh muá»™i Lữ Hồng Xuân trên giang hồ thưá»ng sánh vai hà nh hiệp cho nên Äá»™c Cô Oánh má»›i há»i như váºy. Lữ Hồng Xuân đáp:
"Ta lần nà y ra ngoà i chÃnh là đi tìm xá muá»™i."
Sá» Nhược Mai nghe thấy y vẫn còn chưa gặp muá»™i muá»™i thì khối đá nặng trong lòng má»›i được dỡ bá». Äá»™c Cô Oánh nói:
"Tháºt đáng tiếc, váºy là không có duyên há»™i kiến Hồng Thu tá»· tá»·."
Lữ Hồng Xuân đáp:
"Äá»™c Cô tiểu thư còn chưa biết, tháng trước xá muá»™i có đến Kim Kê LÄ©nh tham gia anh hùng đại há»™i, nghe nói Kim Kê LÄ©nh đã bị quan quân công phá, cho nên ta má»›i phải cấp tốc Ä‘i tìm xá muá»™i."
Äá»™c Cô VÅ© nói:
"Vị SỠđại ca đây chÃnh là hảo hán Kim Kê LÄ©nh."
Sá» Nhược Mai nhá»§ thầm: "Thì ra là y muốn qua ta để thám thÃnh tin tức cá»§a muá»™i muá»™i y." Ghen tuông trong lòng nà ng vẫn còn chưa có tiêu hết, nà ng nói:
"Ta chỉ là má»™t tên tiểu đầu mục trong sÆ¡n trại, Lữ nữ hiệp là quý khách, ta không có tư cách tương bồi, chỉ thấy nà ng ta Ä‘i cùng vá»›i Äoà n Khắc Tà ."
Lữ Hồng Xuân nói:
"Không sai, xá muá»™i tại Äồng Quan gặp gỡ Äoà n tiểu hiệp, muá»™i ta từng giúp đỡ Äoà n tiểu hiệp má»™t chút rồi tiểu hiệp má»i muá»™i ta cùng Ä‘i."
Äá»™c Cô Oánh nói:
"Nghe SỠđại ca nói, mấy nhân váºt đầu não như Thiết Ma Lặc, Tân Thiên Hùng, Äoà n Khắc Tà đá»u đã Ä‘i thoát, Hồng Thu tá»· tá»· cùng Ä‘i vá»›i bá»n há», chắc rằng cÅ©ng đã thoát hiểm."
Äá»™c Cô Oánh còn chưa dứt lá»i, Äá»™c Cô VÅ© chợt cưá»i cưá»i. Äá»™c Cô Oánh tá»± nhá»§: "Chẳng lẽ ta đã nói sai rồi sao?" Nà ng chỉ thấy ca ca cưá»i mình rồi nói:
"Lữ đại ca không phải tìm chúng ta há»i thăm tin tức, huynh ấy còn đưa tin cho chúng ta."
Äá»™c Cô Oánh há»i:
"À, là tin tức gì váºy?"
Äá»™c Cô VÅ© đáp:
"Huynh ấy đã cùng vá»›i hai ngưá»i Thiết Ma Lặc, Mưu Thế Kiệt gặp mặt."
Sá» Nhược Mai không khá»i cả kinh, "Y cùng vá»›i hai ngưá»i Thiết, Mưu gặp mặt, nói như váºy chuyện cá»§a ta y cÅ©ng biết, chẳng lẽ là Thiết, Mưu hai ngưá»i nhá» y Ä‘i tìm ta?" Nhưng nà ng bây giá» Ä‘ang giả mạo là m hảo hán Kim Kê LÄ©nh, cho nên chỉ đà nh mạnh miệng nói:
"A, tốt quá, ta bị lạc đội, chÃnh là muốn biết Thiết trại chá»§ bá»n há» Ä‘i đâu để sá»›m ngà y quay vá». Không biết Thiết trại chá»§ có từng đỠcáºp gì vá»›i Lữ đại hiệp không?"
Lữ Hồng Xuân đáp:
"Ta và Thiết Ma Lặc mặc dù là bằng hữu quen biết, nhưng ta cÅ©ng không phải là ngưá»i trong giá»›i lục lâm, bá»n há» Ä‘i vá» phÃa nà o ta cÅ©ng không tiện há»i."
Y thấy Sá» Nhược Mai há»i ngưá»i ngoà i giá»›i lục lâm thì bất giác nghi ngá»: "Ngưá»i nà y là đầu mục cá»§a Kim Kê LÄ©nh, sao ngay cả cấm kỵ cá»§a giá»›i lục lâm cÅ©ng không biết?"
Lữ Hồng Xuân lại tiếp:
"Ta gặp bá»n há», biết được xá muá»™i vẫn bình an vô sá»±, cho nên ta cÅ©ng yên tâm, những chuyện khác ta cÅ©ng không có thá»i gian há»i nhiá»u, nhưng có má»™t tin tức khả dÄ© có thể nói cho Sá» huynh yên lòng. Kim Kê LÄ©nh lần nà y bị vây công, mặc dù mất sÆ¡n trại nhưng thương vong cÅ©ng không lá»›n."
Äá»™c Cô VÅ© đột nhiên há»i:
"Lữ đại ca có nhìn thấy Äoà n Khắc Tà không?"
Nên biết Äoà n Khắc Tà mặc dù xuất đạo chưa lâu nhưng đã danh chấn giang hồ, nhân sÄ© trong võ lâm khi ngồi nói chuyện Ä‘á»u không khá»i đỠcáºp đến chà ng Ãt nhiá»u, cho nên lúc nà y Äá»™c Cô VÅ© má»›i há»i như váºy.
Lữ Hồng Xuân đáp:
"Không thấy, nghe nói y đang đi tìm vị hôn thê của mình."
Äá»™c Cô Oánh lòng hiếu kỳ nổi lên, nà ng liá»n há»i:
"Hôn thê cá»§a y là ai váºy?"
Lữ Hồng Xuân cưá»i nói:
"Nói ra các ngưá»i nhất định không thể ngá» tá»›i, vị hôn thê cá»§a y chÃnh là nữ nhi cá»§a Lá»™ Châu Tiết độ sá» Tiết Tung!"
Äá»™c Cô Oánh kinh ngạc nói:
"Quả nhiên là không thể ngá», Äoà n Khắc Tà là ngưá»i trong giá»›i lục lâm, là m sao lại có thể kết thân vá»›i nhà quyá»n quý như váºy?"
Lữ Hồng Xuân đáp:
"Nghe nói nữ nhân nà y không phải là con ruá»™t cá»§a Tiết Tung. Cha ruá»™t cá»§a nà ng ta cùng vá»›i Äoà n đại hiệp lúc sanh thá»i là bằng hữu chà thân đã chỉ phúc vi hôn. Nữ nhân nà y bây giỠđã rá»i khá»i Tiết gia, trở thà nh nhi nữ giang hồ. Nghe Thiết trại chá»§ kể lại, chuyện giữa bá»n há» rất ly kỳ khúc chiết, nói ra sợ rằng phải mất cả ngà y cả đêm má»›i xong, lúc đó chúng ta Ä‘á»u không có thá»i gian nói chuyện nhiá»u cho nên ta cÅ©ng không được nghe tưá»ng táºn."
Sá» Nhược Mai ở bên cạnh, má»™t má»±c thấp thá»m lo âu, nghe đến đó nà ng thở phà o nhẹ nhõm. Trong lòng nà ng thầm nghÄ©: "Äúng váºy, chuyện rắc rối giữa ta và Äoà n Khắc Tà liên quan đến muá»™i muá»™i y, Thiết đại ca và Mưu Thế Kiệt tá»± nhiên sẽ không tiện nói tưá»ng táºn vá»›i y." Nà ng lại nghÄ©: "Khắc Tà thá»±c sá»± Ä‘i tìm ta sao? Hừm, chẳng lẽ y dùng lý do nà y để tách khá»i má»i ngưá»i cùng Ä‘i vá»›i Lữ Hồng Thu? Hắn nhiá»u lần vÅ© nhục ta, cho dù có tháºt sá»± hồi tâm chuyển ý ta cÅ©ng sẽ không để ý đến hắn!" Mặc dù tá»± nhá»§ như váºy, nhưng táºn sâu trong lòng nà ng vẫn hy vá»ng Äoà n Khắc Tà tháºt sá»± Ä‘i tìm nà ng.
Äúng là :
Yêu sâu ắt hẳn cà ng thêm háºn
Nữ nhi tâm sự khó dò thăm.
Muốn biết chuyện sau thế nà o? Má»i xem hồi sau sẽ rõ.
Tà i sản của nguoidoi123
Từ khóa được google tìm thấy
àâòîçâóê , bảo thoa lục , down long phung bao thoa , êîíêóðñû , ëóíêà , îäèíöîâî , ïåñíÿ , ïîäàðêè , ïîãîäû , ïðàâäà , ïðîãíîç , loan phung se duyen , lomngphungkiduen , long phụg bảo thoa , long phụng bảo thoa , long phung bao dau thoa , long phung bao hoa thoa , long phung bao kiem , long phung bao kim thoa , long phung bao luc thoa , long phung bao ngan thoa , long phung bao tha duyen , long phung bao thoa , long phung bao thoa luc , long phung duyen , long phung thoa bao luc , ñóáàðó , ýêîëîãèÿ , ðàìñòîð