Nghe mà nẫu hết cả ruột , tặng mấy bạn TTV này , đọc và ngẫm nhé , xem mình có phải là ..... đôi vú kia ko
Ba mạ chị chết do trúng bom khi lên Khe Sanh làm rẫy trồng tiêu, vậy là chị mồ côi từ năm mười lăm tuổi. Chị sống một mình trong ngôi nhà tranh nằm bên cạnh nhà tôi.
Chị đẹp, trong mắt tôi – thằng con trai lên mười – thì chị là hoa hậu! Chị chừng hai mươi tuổi, eo thon, vú đầy đặn tròn như thể lấy trái bưởi bổ đôi lắp hai nửa hai bên tầm ngực.
Chị ăn mặc khác hẳn những cô gái làng. Chị sành điệu hơn, mặt có thoa phấn trát son, áo bó hông quần tóp ống.
Đêm đêm nhà chị luôn có khách đến muộn, một gã đàn ông nào đó bất kỳ. Khi người kia vừa chui qua cánh cửa thì ngọn đèn dầu bên ấy dập tắt. Người làng gọi chị là con **.
Tôi không biết ** là con gì, hỏi chị:- Con ** có giống con đỉa không chị?
Chị trả lời: - Ừ, giống, đều là loại sống bám vào kẻ khác cả mà!- Rứa con ** làm gì hả chị?- Làm biếng! Suốt ngày nằm ngửa rứa thôi.
Thế rồi chị mang thai, bụng to dần lên, chị không dám đi ra đường nữa, cứ ở nhà ăn rau quanh vườn mà sống.
Người làng chỗ này xạo chuyện con **, chỗ kia xới chuyện con **. Đàn bà người nào người nấy lo lắng: có khi nó chửa với chồng mình đấy chứ chẳng phải chơi!
Ngày chị trở dạ, mạ tôi sang đỡ giúp. Mẹ tròn con vuông. Một bé gái nhỏ. Mạ tôi chép miệng: đẻ chi mà ra con gái cho khổ nữa không biết!
Hôm sau, tôi sang nhà chị để xem mặt bé gái. Tôi nép ngoài tấm phên chắn cửa, đưa mắt nhìn xuyên qua mấy lỗ thưa.
Chị biết. Chị gọi tôi vào. Chị cởi hàng cúc áo, vén hai vạt áo sang hai bên. Bấy lâu chỉ thấy ngực chị phồng lên lớp vải, hôm nay tôi mới nhìn thấy được đôi bầu vú thật của chị. Cặp vú trắng phau, căng mọng lên, cứ như thể chực sẵn phun sữa ra. Tôi nhìn mê man vào ngực chị.
Chị mỉm cười nói: - Bóp vú chị đi em! Bóp đi lát chị cho tiền!Tôi ngần ngại, với lại biết bóp thế nào, mà bóp vú để làm gì nhỉ? Chị vẫn giữ nụ cười trên môi, hơi tréo miệng một tý:-
Người ta muốn bóp vú chị là phải trả tiền. Còn mày, bóp vú lại được tiền mà cũng ngại à?
Tôi vừa bóp vừa hỏi chị sao lại phải làm thế này. Chị nói tại sữa ở trong bầu vú là sữa sống, phải bóp cho chín chứ không em bé bú vào sẽ đau bụng.
Chị kể chuyện cho tôi nghe. Rằng ngày xưa khi ông trời nặn ra loài người thì hai cái vú nằm ở ngực đàn ông. Ông trời muốn phân chia nhiệm vụ cho công bằng: đàn bà chỉ việc đẻ con, đàn ông lo cho con bú mớm. Nhưng vì đàn ông hay la cà rượu chè nên về muộn, để con ở nhà khóc đòi sữa. Một hôm, đàn bà lén chụp đôi vú của đàn ông gắn vào ngực mình để tiện chăm sóc con. Từ đó cặp vú thuộc về đàn bà. Vậy nên đàn ông có thói quen chụp vú đàn bà như là để đòi lại món nợ ngày xưa.
Tôi hỏi:- Thế đêm đêm có mấy người đàn ông đến nhà chị là để đòi lại cặp vú à? - Không, họ đến nộp tiền cho chị đấy! – Chị đáp.- Sao lại phải nộp tiền cho chị?- Tại chị phải mang cặp vú này giúp họ.
Hóa ra là thế, cặp vú của chị mà chẳng phải của chị. Chị chỉ là người giữ giúp cho đàn ông tùy ý sử dụng mà thôi!
Từ bữa chị sinh em bé, buổi tối không thấy ai đến tìm nữa. Tôi nằm bên nhà mình, đưa mắt ngó sang, ngọn đèn dầu bên ấy tù mù một vẻ cô đơn.
Hôm sau sang bóp vú, tôi hỏi chị răng bữa nay không thấy ai tới nhà chị vào ban đêm nữa? Chị nói trốn hết rồi, đàn ông đều rứa cả, sau này mày cũng là đàn ông, cũng rứa thôi! Ngay lúc đó tôi thấy thương chị và hồ như muốn có chị mãi mãi.
Giá như cho tôi thêm mươi tuổi nữa, tôi sẽ cưới chị làm vợ. Thà cưới ** làm vợ còn hơn là cưới vợ về làm **!
Bóp vú chị một tháng, thành ra tôi quen việc, lại thấy thích thích. Có cảm giác gì đó lạ lắm.
Chị nói: – Làm thế này chị cũng hại mày rồi đây, nhưng được cái mày sẽ khôn sớm hơn, em ạ!
Tôi không cần biết hại gì, nhưng bóp vú chị vẫn thấy vui vui, giống bóp trái vú sữa trước khi ăn vậy.
* * *
Một tháng tuổi, đứa bé lên đẹn. Chết. Thế là tôi không còn được sang bóp vú cho chị nữa. Cái vú đến phiên người khác bóp
.Chị vẫn đẹp. Gái một con trông mòn con mắt! Sau hôm chôn đứa con, chị hóa ra ngớ ngẩn điên điên. Chị đi lang thang dọc đường, qua chợ ai cho chi ăn nấy, rồi lại bước đi không hề biết gì.
Chiếc cúc áo trên cùng bị đứt hé lộ hai màng da trắng bọc vú như khiêu khích. Đàn ông gặp chị, kẻ này thò tay bóp vú chị, kẻ kia thò tay bóp vú chị. Không thấy ai trả tiền như chị nói.
Chỉ có một điều chị nói đúng: cái vú ấy chị mang giúp cho đàn ông tùy ý sử dụng.Nắng ngày hè rát riết. Chị lẩn thẩn đi giữa trưa chang chang như thế.
Đôi mắt ráo hoảnh. Sáng đến giờ không biết bao nhiêu bàn tay đàn ông đã bóp vú chị, khiến chỗ ngực áo ứa ra hai dòng sữa thấm lem xuống. Hình như vú chị đang khóc thì phải?!