Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #31  
Old 27-04-2008, 01:41 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Chiếc Nhẫn tình cá»

Chương 7: Một tia sáng trong đêm tối

Cả ba chúng tôi Ä‘á»u sững ngưá»i. Gregson bật dậy khoi? ghế đánh đổ chá»— rượu uýt-ki còn sót trong lỵ Tôi lặng lẽ nhìn Holmes, thấy anh mím ôi, cau mày lẩm bẩm:

-Câu chuyện thêm rắc rối.

-Mà nó đã khá rắc rối rồi - Lestrade làu bàu, ngồi xuô"ng ghế.

-Tôi đến đúng lúc má»i ngưá»i Ä‘ang bàn luật thì phải.

-Này, ông Lestrade, tin ấy có... chính xác không ? Gregson ấp úng hoi?.

-Tôi vừa má»›i có mặt ở phòng cá»§a Stanggerson. Tôi là ngưá»i đầu tiên thấy xác ông ấy.

-Chúng tôi vừa mới được nghe cách hình dung vấn đỠcủa ông Gregson - Holmes noí - O6ng Lestrade, ông có thể cho chúng tôi biết ông đã thấy và đã làm những gì không ?

-Tôi thú nhận là tôi nghi Stanggerson có dính liú vào cái chết cá»§a Drebber. Vì vậy nên tôi cố tìm ra tông tích viên thư ký. Ngày mồng 3, ngưá»i ta thấy hai thầy trò hỠđứng cùng vá»›i nhau tại nhà ga Euston vào lúc tám giá» rưỡi. Äến hai giá» sáng thì thấy xác Drebber tại đưá»ng Brixton. Vấn đỠđặt ra vá»›i tôi là Ä‘i xác định xem Stanggerson đã làm gì và ở đâu từ lúc 8 giá» rưỡi tối đến lúc xảy ra án mạng và sau đó anh ta làm gì. Tôi đã đánh Ä‘iện Ä‘i Liverpool, miêu tả hình dáng Stanggerson và yâu cầu cảnh sát sở tại kiểm tra các tàu biển nhổ neo Ä‘i Mỹ. Sau đó, tôi sục sạo tất cả các khách sạn, các quán trá» xung quanh nhà ga Euston. Tôi tá»± bảo rằng nếu hai ngưá»i chia tay nhau thì Stanggerson sẽ Ä‘i kiếm môt. khách sạn khu vá»±c lân cận để qua đêm và sáng hôm sau trở lại nhà ga.

-Rất có thể hai ngưá»i đã hẹn trước vá»›i nhau ở má»™t nÆ¡i nào đó - Homles đưa ra ý kiến cá»§a mình.

ÄDúng thế... tôi đã mất cả tôi hôm qua Ä‘i Ä‘iá»u tra mà không kết quả. Sáng nay, tôi lại bắt tay vào việc từ sá»›m và khoảng tám giá», tôi đến khách sạn Holidaỵ Khi tôi hoi? trong khac'ch sạn có ngưá»i khách nào tên là Stanggerson không thì ngưá»i ta trả lá»i là có.

-Ông la `ngưá»i mà ông ta Ä‘ang chá» phai? không ? - Ngưá»i ta hoi? tôi - Ông ấy chá» má»™t ngưá»i từ hai hôm nay.

-Hiện thá»i ông ấy ở đâu ?

ÄDang ở trong phòng ông ấy, trên gác. Ông ấy yêu cầu chúng tôi lên gá»i ông ấy vào chín giá» sáng.

Chú bé đánh giày trong khách sạn dẫn tôi đến phòng Stanggerson, chỉ cho tôi cá»­a phòng và toan Ä‘i xuống thì bá»—ng tôi nhìn thấy má»™t dòng máu đỠrỉ qua khe cá»­a, chảy ngang qua hành lang và Ä‘á»ng lại thành má»™t vÅ©ng nhá» dá»c tấm gá»— lát chân tưá»ng, mé bên kai hành lang. Tôi kêu lên má»™t tiếng và chú bé đánh giày quay lại. Cá»­a buồng khoá phía trong. Chúng tôi lấy vai xô tung ra. Cá»­a sổ gain buồng để mở và bên cạnh cá»­a sổ là xác má»™t ngươi đàn ông mặc đồ ngá»§ ở tư thế nằm phá»§ phục. Nạn nhân chết khá lâu vì tay chân cứng và lạnh. Lật xác lên, nhân viên khách sạn nhận ra ngay đó là ngưá»i thuê phòng dưới cái tên Stanggerson. Nạn nhân bị má»™t nhát dao găm đâm vào dưới sưá»n. MuÄ© dao sâu đến tận tim. Bây giá», đây là Ä‘iá»u quái gở nhất trong vụ này. Các ông tưởng tượng xem có gì bên dưới cái xác.

Holmes cắt lá»i:

-Chữ " Rache " viết bằng máu.

ÄDúng thế - Ná»—i khiếp sợ lá»™ rõ trong giá»ng noí cá»§a Lestrade và tất cả chúng tôi Ä‘á»n lặng Ä‘i môt. lúc.

Trong các hành động của tên hung thủ lạ mặt kai có môt. cái gì tuần tự và í hiểm làm cho các tội ác của hắn càng thêm khủng khiếp:

Lestrade noí tiếp:

-Có ngươi đã trong thấy hung thá»§. Má»™t ngưá»i bán sữa đến cá»­a hàng cá»§a mình bằng lối Ä‘i men theo các chuồng ngá»±a ở mé sau khách sạn. Anh ta thấy má»™t cái thang, thuòng vẫn để nằm dưới đất, nay được. dá»±ng lên áp vào má»™t cá»­a sổ mở rá»™ng ở tầng hai. Anh ta đã Ä‘i qua chổ cái thang rồi bá»—ng ngoái lại thì thấy má»™t ngưá»i Ä‘ang tuá»™t xuống. Ngưá»i đó bình thản, ngang nhiên, khiến anh bán sữa tuá»ng là má»™t bác thợ má»™c đến làm việc cho khách sạn. Anh ta phảng phất thấy ngưá»i kia có vóc dáng cao lá»›n, mặt đỠsậm và mặc bá»™ đồ nâu. Hung thá»§ có lẻ đã ở lại trong phòng má»™t thá»i gian ngắn sau khi hạ sát nạn nhân vì chúng tôi tìm thấy chậu nuóc mà hắn đã rữa tay nhuá»™m màu máu, và thấy có những vết máu trên khăn trải giuòng hắn đã bình tÄ©nh chùi dao.

Tôi nhìn sang Holmes khi nghe lá»i miêu tả hình dáng hung thá»§ rất khá»›p vá»›i sá»± miêu tả cá»§a bạn tôi. Anh hoi? :

-Ông có tìm thấy gì trong phòng khả dÄ© cho biết thêm vá» hung thá»§ không ? - Không có gì. Stanggerson còn c' trong túi ví tiá»n cá»§a Drebber nhưng hình như đó là Ä‘iá»u thông thuòng giữa hai ngưá»i vì Stangerson là ngươi ch tiêu má»i thứ. Ở hai vụ án này, động cÆ¡ chắc chắn không phai? là tiá»n bạc. Không có giấy tá», sổ sách gì trong túi nạn nhân, ngoài má»™t bức Ä‘iện gá»­i từ Cleverlanh cách đây má»™t tháng ghi vẻn vẹn: " H Ä‘ang ở châu Âu ". Bức Ä‘iện không ký tên.

-Còn gì khác nuã không ? - Holmes hoi? tiếp.

-Một cuốn tiểu thuyết đặt trên giuòng, cái tẩu thuốc để trên một chiếc ghế cạnh giuòng. Trên bàn có một cốc nuóc, và trên bậc cửa có một cái hộp nhỠđựng hai vei^n thuốc.

Holmes ngồi bật dậy, reo lên vui vẻ :

-Khâu cuối cùng ! Cuá»™c Ä‘iá»u tra cá»§a tôi thế là trá»n vẹn !

Hai nhà thám tử kia nhìn anh khó hiểu.

Bạn tôi noí voí vẻ tin tuá»ng:

-Tôi đã có trong tay tất cả những sợi dây đã Ä‘an bện vá»›i nhau má»™t cách rắc rô"ị Tất nhiên, còn có những cho tiết cần phải bổ sung. Tôi sẽ dẫn ra đây môt. bằng chứng vá» những Ä‘iá»u tôi biết. Ông có Ä‘em theo mấy viên thuốc ấy không ?

-Tôi có đây - Lestrade liá»n giÆ¡ ra má»™t cái há»™o trắng nhá» - Tôi giữ lấy nó cùng vá»›i cái ví và bức Ä‘iện, định Ä‘em vá» ná»™p cho Sở Cảnh Sát. Tôi Ä‘em theo những viên thuốc này cÅ©ng là tình cá» thôi vì tôi coi chúng không có gì quan trá»ng.

-Xin ông đưa cho tôi - Holmes bảo - Này, bác sÄ©, đây có phải là những viên thuốc thông thưá»ng không ?

Hai viên thuốc trông rất giống những viên thuốc thông thuòng. Äó là những viên thuóc tròn, nhá», màu ngá»c xám và gần như trong suốt. Tôi nhận xét:

-Viên thuốc trong suốt và nhẹ, tôi nghĩ nó dễ hoà tan trong nuóc.

ÄDúng thế - Holmes noí - Bây giá», xin các anh làm Æ¡n xuóng nhà Ä‘em há»™ tôi len đây con chó già ốm yếu mà hôm qua bà chá»§ nhà nhá» anh giúp nó sá»›m vá» chầu tổ tiên.

Tôi xuống nhà, ôm con chó lên. Mắt nó lá» Ä‘á», hÆ¡i thở hổn hển. Thá»±c vậy, mõm nó trắng như tuyết cho thấy nó đã sống quá cái thá»i hạn sống thông thuòng cá»§a má»™t con chí. Tôi đặt nó xuô"ng tấm mệm rÆ¡m.

-Bây giỠtôi sẽ bẻ một trong hai viên thuốc này ra làm đôi - Holmes vừa noí vừa làm - Tôi cất đi một nửa vào trong hộp để dùng vỠsau. Một nuã kia, tôi bỠvào chiếc cốc này cùng với một thià nuóc. Ta sẽ thấy ông bạn bác sĩ của chúng ta đã đoán đúng là nó dễ tan trong nuóc.

-Nó có dính dáng gì đến cái chết cá»§a Stanggerson đâu ? - Lestrade noí, giá»ng bá»±c tức.

-Kiên nhẫn má»™t chút ! Có dính dáng nhiá»u lắm. Bây giá» tôi pha thêm má»™t chút sữa cho dá»… uóng. Äem cho chó, ta tah^'y nó vá»™i vã tá»›p ngay.

Con vật uống hết chá»— nuóc pha sữa ấy, rồi liêm' Ä‘iã. Vẻ nghiêm trang cá»§a Holmes đã khiến chúng tôi im lặng quan sát con vật. Nó nằm xuống trên chiếc đệm, hÆ¡i thở nặng ná», sức khoẻ cá»§a nó không tăng lên hoặc giảm Ä‘i sau khi uống.

Holmes rut' đồng hồ ra xem và moÄ© phút trôi qua, sá»± bá»±c bá»™i và thất vá»ng càng hiện rõ trên nét mặt anh. Anh bặm môi, gõ tay lên bàn, thể hiện sá»± nôn nóng cao đô.. Tôi thấy thương anh trong khi các nhà thám tá»­ kia nở má»™t nụ cưá»i giá»…u cợt.

-Không thể có chuyện ngẫu nhiên - Cuối cùng Holmes kêu lên, từ chiếc ghế bành bật đứng dậy, lồng lá»™n như má»™t con thú trong phòng - Äây không thể là má»™t việc ngẫu nhiên được. Chính những viên thuốc mà tôi đã ngá» tham dá»± vào cái chết cá»§a Drebber, ta đã gặp lại chúng ở cái chết cá»§a Stanggerson. Vậy mà hiện giá» chúng lại không có tác dụng gì cả, thế là làm sao ? A ! tôi đóan ra rồi !

Reo lên một tiếng mừng rõ, Holmes nhảy bổ vỠphía hộp thuốc, bẻ viên thuốc thứ hai làm đôi, lại thả một nưa? vào cốc nuóc, cho thêm sữA rồi con cho con chó uống. Lưỡi con chó chỉ vừa moí chạm vào chổ nuóc ấy là toàm thân nó đã co giật dũ dội rồi nó nằm vật ra ngay đơ.

Holmes hit' má»™t hÆ¡i thở dài, quệ tmồ hôi Ä‘á»ng trên trán:

-Trong hai viên thuốc vừa rồi, má»™t viên chứa thuốc độc cá»±c mạnh còn viên kia thì vô hại. Lẽ ra tôi phai? hiểu Ä‘iá»u đó ngay truóc khi mở há»™p.

Lá»i khẳng định này quá đỗi kỳ dị khiến tôi khó mà tin rằng bạn tôi còn đầy đủ lý trí. Tuy nhiên con chó chết nằm kia, nó chứng tá» giả thiết cá»§a Holmes là đúng.

Tôi thấy hình như đám sương mù trong đầu tôi dần dần tan đi.

-Những Ä‘iá»u này đối vá»›i các ông có vẻ lạ lùng - Holmes noí tiếp - Ấy là vì ngay từ cuá»™c Ä‘iá»u tra, các ông đã không nắm Ä‘uá»c các dấu vết quan trá»ng ở truóc mắt các ông. Tôi có cái may mắn là đã không Ä‘^? lot. cái dấu vết ấy av` tất cả những sá»± việc diá»…n ra sau đấy Ä‘á»u xác nhận gia thiết đầu cá»§a tôi. Việc khám phá vụ án này sẽ vô cùng khó khăn nếu như ta tìm thấy xác nạn nhân trên hè Ä‘uòng không kèm theo ch itiết nào trong số những chi tiết phụ lạ lùng và khác thuòng. Những chi tiết kỳ quái ấy, không làm cho vụ án khó khăn thêm mà...

Gregson nghe bào diễn văn nhỠcủa Homles với vẻ hết sức nôn nóng, cưới cùng không kìm được thêm nuã:

-Chúng tôi thừa nhận là ông có những phương pháp làm việc riêng rất độc đáo. Nhưng, giỠđây vấn đỠlà phai? bắt Ä‘uá»c hung thá»§. Bây giá» chúng tôi xin hoi? thẳng là ông đã biết hung thá»§ là ai chưa ?

Lestrade phụ hoa. thêm :

-Gregson noí có lý, ông Holmes ạ. Chúng tôi đã cố công gắng sức, nhưng Ä‘á»u đã thất bại.

-Tôi cũng thêm ý kiến:

-Má»i sá»± chậm trá»… trong việc bắt giữ hung thá»§ có thể làm cho nó có thá»i gian gây thêm án mạng mớí.

Bị moi. ngưá»i dồn ép như vậy, Holmes có vẻ luõng lư.. Anh tiếp tục Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng, đầu gục xuống ngá»±c, hai hàng lo6ng mày nheo lại như thói thuòng ở anh trong những lúc mãi mê suy nghÄ©. Cưốí cùng, Holmes đột ngá»™t dừng lại, nhìn thẳng vào mặt chúng tôi :

-Sẽ không xảy ra án mạng nào nuã. Các ông hoi? tôi có biết tên hung thá»§ không. Có, tôi biết, tôi đã dá»± định bắt hắn từ lâu rồi, nhưng đây là má»™t việc cần phai? thận trá»ng, vì hắn là má»™t kẻ lá»±c luõng, khôn ngoan, liá»u lÄ©nh và Ä‘uá»c má»™t kẻ khôn khéo giúp sức. Chừng nào hung thá»§ chưa biết chúng ta đã nắm trong tay má»i bằng chứng tố cáo hắn thì ta còn có cÆ¡ há»™i bắt hắn, nhưng nếu hắn có má»™t chút nghi ngá» nào thì hắn sẽ tahy tên Ä‘oi? há» và tan biến vào bốn triệu ngưá»i dân thành phố này ngaỵ Tuy không muốn làm tổn thương đến lòng tá»± ái cá»§a hai ông, nhưng sá»± thật tôi coi những ngưá»i ấy còn mạnh hÆ¡n cảnh sát cá»§a Scotlanh Yard, bởi vậy tôi không yêu cầu các ông giúp đỡ. Nếu thất bại, má»™t mình tôi chịu. Trong lúc này, khi nào tôi có thể thông báo vá»›i các ông mà không phương hại đến các sá»± bố trí cá»§a tôi thì tôi sẽ làm ngay.

Gregson, và Lestrade, má»™t ngưá»i đỠmặt đến tận chân tóc, má»™t ngưá»i mắt long lên vì tò mò và ác cảm. Tuy nhiên, cả hai ngưá»i chưa kịp noí lá»i nào thì đã có tiếng gõ cá»­a. thằng bé Uy-ghin ló đầu vào, giÆ¡ tay chào:

-Thưa ông, cháu đã gá»i Ä‘uá»c má»™t chiếc xe dưới nhà.

-Giá»i lắm ! - Holmes nhẹ nhàng khen, rồi lôi trong ngăn kéo ra má»™t vòng khoá tay bằng thép, noí tiếp: - Các ông ở Scotland Yard sao không dùng loại khoá tay này nhỉ. Các ông xem lò xo bật có lẹ không: vòng khóa bập vào trong nháy mắt.

Lestrade miả mai:

-Cái khoá kiểu cá»§ cÅ©ng khá tốt nếu như ta tìm được ngưá»i để khoá.

ÄÆ°á»£c rồi, Ä‘uá»c rồi - Holmes cưá»i mỉm - Bác đánh xe sẽ giúp tôi má»™t tay để buá»™c những chiếc va-li này. Uy-ghin bảo bác đánh xe lên đây.

Tôi ngạc nhiên thấy bạn tôi noí năng như thể sắp Ä‘i đâu xa mà chẳng noí truóc gì voí tôi cả. Trong phòng có má»™t chiếc va-li nhá». Holmes cầm lấychiếc va-li tìm cách xiết chặt cái dây Ä‘ai. Anh Ä‘ang mải làm thì ngưá»i đánh xe vào.

-Bác đánh xe. giup' tôi một tay thắt mấy cái đai này - Holmes noí, không quay đầu lại.

Anh Ä‘ang quỳ gối xuống sàn, cúi ngưá»i trên chiếc va-lị Nguòi đánh xe buóc lại, vẻ lầm lì và ngá» vá»±c, ấn tay lên chiếc va-lị Ngay lúc ấy, có tiếng lò xo bật đánh tách má»™t cái và Holmes đứng thẳng ngươi lên, mắt sáng ngá»i:

-Thưa các vị, tôi xin giới thiệu đây là Hope, kẻ đã giết Drebber và Stanggerson.

Toàn bá»™ sá»± việc diá»…n ra trong nháy mắt, nhanh đến ná»—i tôi không kịp nhận ra. Tôi còn nhá»› như in giây phút đó, vẻ mặt đắc thắng và giá»ng noí vang vang cuả Holmes, gương mặt bàng hoàng và dÅ© dá»™i cá»§a ngươi đánh xe khi anh ta nhìn thấy cái khoá tay sáng loáng như có phép thần thông Ä‘ang xiết chặt lấy hai cổ tay anh ta. Tất cả chúng tôi đứng ngay ra như phá»—ng dá»… đến má»™t hai phút. Gầm lên má»™t tiếng, ngưá»i đánh xe vùng ra khoi? tay Holmes, lao mình ra cá»­a sổ. Các ô cá»­a má»ng manh gẫy tan cùng vá»›i các ô kính nhưng hắn chưa nhô được hẳn ngưá»i ra ngoài thì cả Gregson, Lestrade lẫn Holmes đã chồm lên ngươi hắn, lôi ngược hắn và trong phòng. Gã đánh xe khoẻ và hung dÅ© đến ná»—i? hắn đã nhiá»u lần vùng ra được khoi? tám bàn tay chúng tôi. Mặt và bàn tay hắn bị rách toạc nhiá»u chổ khi hắn lao qua cá»­a kính, nhưng sá»± chống cá»±c cá»§a hắn không há» giảm Ä‘i chút nào. Mãi đến khi Lestrade thá»c tay được. vào sau cổ áo hắn, làm hắn suýt nghẹt thở, hắn mớí im. Dù sao chúng tôi phải trói cả chân tay hắn lại má»›i cảm thấy yên tâm. Sau đó, chúng tôi đứng dậy mệt nhoài.

-Ta có chiếc xe cá»§a hắn bên dưới kia. Ta dùng xe ấy giải hắn. Bây giá», nào các ông - Holmes tươi cưá»i - tấm màn bí ẩn đến đây đã được vén lên rồi. Các ông muốn há»i tôi câu gì thì há»i.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»­i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bài
  #32  
Old 27-04-2008, 11:11 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Chiếc Nhẫn tình cá»

Chương 8: Bình nguyên chết

Nằm ở phần giữa Bắc Mỹ là má»™t dải đất hoang vu và cằn cá»—i. Trong nhiá»u năm dài, nó như má»™t cái hàng rào ngăn chặn bước tiến cá»­a ná»n văn minh. Suốt từ dãy núi Sierra Nevada đến bang Nébraska, từ con sông Yellowstone ở phiá Bắc đến bang Colorado ở phía Nam, là cả má»™t vùng hoang vắng im lìm. Cảnh vật trên thay đổi tùy theo từng vùng. NÆ¡i là những rặng núi hùng vÄ© vá»›i những đỉnh cao đầy tuyết, nÆ¡i là những thung lÅ©ng tối Ä‘en, sầu thảm. NÆ¡i lại là những con sông chảy xiết vá»›i dòng nước ào ào băng qua những hẻm núi và những cánh đồng bao la, mùa đông tuyết trắng, mùa hè xám xịt. Tuy nhiên, tât' cả những cảnh vật rất khác nhau ấy Ä‘á»u có chung những đặc Ä‘iểm là cằn cá»—i, là hiểm ác, là Ä‘oí khát.

Không ai sinh sống tại cái xứ sở vô vá»ng này. Há»a hoằn má»›i có má»™t toán ngưá»i da đỠvượt qua nó, Ä‘i tìm những vùng đất săn bắn má»›i, song há» cÅ©ng phải lánh xa những cánh đồng ấy và trở lại những đồng cá» cÅ© cá»§a ho.. Con sói náu mình trong bui. cây xÆ¡ xác, con chim ó đập cánh nặng ná» trên không và con gấu xám vụng vá» lê chân trong những khe núi u tối. Äó là những dân cư hiếm hoi ở dải đât' hoang vu này.

Trên khắp thế giá»›i, không thể có cảnh tượng nào sầu thảm hÆ¡n cảnh tượng trải ra dưới mắt khi ta đứng ở triá»n phía bắc rặng núi Sierra Blanco nhìn xuống. Trải dài ra xa đến tận cùng cá»§a tấm mắt là má»™t vùng đồng bằng mênh mông phẳng lì, nham nhở những khoanh đất và những bui. cây lùn tịt. Ở tận cùng chân trá»i nổi lên má»™t dãy núi dài vá»›i sưá»n núi dá»±ng đứng và đỉnh núi loang lổ tuyết. Trên cả vùng đất bao la, không có má»™t dấu hiệu vá» sá»± sống, không có lấy má»™t cánh chim trên bầu trá»i xanh biếc, không có lấy má»™t vật di động trên mặt đất thê lương. Bao trùm lên tất cả sa mạc mênh mông này, chỉ có sá»± im lặng, ghê rợn.

Ở trên vừa noí là không có má»™t thứ gì liên uqan đến sá»± sống trên dải đất này. Äiá»u đó không hoàn toàn đúng. Khi đứng trên rặng núi Sierra Blanco nhìn xuống dưới, ta nhận thấy có má»™t con đưá»ng mòn nhá» xiú, như má»™t sợi chỉ ngoằn ngoèo uốn khúc qua sa mạc và chìm Ä‘i ở cuối tầm mắt. Những bánh xe đã in hằn xuô"ng thành rãnh trên con đưá»ng này, bàn chân cá»§a nhiá»u kẻ phiêu lưu đã dẫm trên đó. Rải rác dá»c con đưá»ng có rất nhiá»u vật gì trăng trắng, bóng lên dưới ánh nắng mặt trá»i và nổi lên trên lá»›p đất buồn thảm. Hãy lại gần, nhìn xem. Äó là những khúc xương. Khúc thì to và htô kệch, khúc thì nhá» hÆ¡n, xương to là xương bò, xương nhá» là xương ngưá»i. Suốt con đưá»ng dài trên hai nghìn kilô met', rải rác hài cốt cá»§a những kẻ đã ngã xuống.

Ngày 4 tháng 5 năm 1847, có má»™t ngưá»i bá»™ hành cô đơn đứng ở đúng vị trí noí trên nhìn xuống cảnh ấy. Khó nói được tuổi ông ta khoảng bốn mươi hay sáu mươi. Khuôn mặt gầy dÅ© tợn, xương trồi lên nhá»n hoắt dưới lá»›p da Ä‘en sạm và nứt nẻ, tóc dài và Ä‘en, râu có nhiá»u sợi bạc, hai con mắt lõm sâu trong hia hốc mắt rá»±c lên má»™t ánh khác thưá»ng, và bàn tay xương xẩu nắm lấy khẩu súng trưá»ng. Ông ta đứng đó, dá»±a ngưá»i vào khẩu súng, bá»™ mặt chỉ còn da bá»c xương cÅ©ng như bá»™ quần áo rá»™ng thùng thình trên đôi chân và đôi tay khẳng khiu chỉ rõ nguyên nhân cá»§a vẻ tàn ta, và già nua: ngưá»i sắp chết vì đói khat'.

Ông ta lần bước xuống khe núi rồi lại leo lên tận má»m đồi thâp' này để nhìn xem chá»— nào có dấu hiện cá»§a nước. Ông ta lo lắng nhìn vá» phương Bắc, phương Äông rồi phương Tây và hiểu rằng những cuá»™c hành trình tứ xứ cá»§a mình sẽ kết thúc ở đây, trên tảng đá cằn cá»—i này.

-Tại sao lại không phải là ở đây, sau hai mươi năm nữa ? - Ông ta thì thào rồi ngồi xuống dưới bóng một tảng đá.

Trước khi ngồi, ông ta đặt khẩu súng và túi đồ buá»™c trong chiếc khăn quàng. Tức thì từ cái túi ấy vá»ng ra má»™t tiếng rên nho nhá» và má»™t gương mặt hiện ra.

-Bác là cháu Ä‘au rồi đấy, - Má»™t giá»ng trẻ thÆ¡ khẽ trách.

-Thật ư, cháu ? - Ngưá»i đàn ông trả lá»i, ân ận - Bác lỡ tay mà.

Vừa nói ông ta vừa cởi tấm khăn xám, để lá»™ má»™t bé gái khoảng năm tuổi. Äôi giày nhá» nhắn vá»›i chiếc váy hồng đảm dáng dưới chiếc tạp đỠnhá» noí lên sá»± chăm sóc cá»§a má»™t ngưá»i mẹ Äứa trẻ xanh xao và mệt moÄ©, nhưng không bị suy sụp bằng ngưá»i đồng hành cá»§a nó.

-Còn Ä‘au không, cháu ? - Ngưá»i đàn ông lo lắng hoi?, vì đứa bé vẫn xoa những búp tóc quăn vàng óng rối bù đằng sau gáy.

-Bác hôn vào đây chữa Ä‘á»n cháu Ä‘i - Äứa bé noí vá»›i vẻ nghiêm trang thật sá»±, tay chỉ vào chá»— Ä‘au - Mẹ cháu vẫn làm thế. Mẹ cháu đâu rồi ?

-Mẹ cháu đi rồi. Tí nữa cháu sẽ gặp mẹ cháu.

ÄDi rồi ạ ? Lạ nhỉ, mẹ chái Ä‘i mà khong chào cháu. Bác Æ¡i, khát quá ? Không có nước sao ? Bác không có gì để an sao ?

-Không có, cháu a.. Cháu cố chỠmột chút rồi sẽ ổn. Cháu dựa đầu vào bác đây, như thế cháu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Cháu có cái gì đấy ?

-Cháu có cái này đẹp lắm - Äứa bé reo lên, giÆ¡ ra hai mẩu mi-ca óng ánh - Khi vỠđến nhà, cháu sẽ cho anh cháu.

-Rồi cháu sẽ thấy những thứ còn đẹp hÆ¡n thế. Chỉ cần cố nán chá» môt. lát. Cháu còn nhá»› lúc chúng ta rá»i khoi? dòng sông không ?

Äạ có.

-Thế đấy ! Lúc ấy chúng ta tính sẽ gặp được má»™t con sông khác. Nhưng chúng ta không gặp sông. Nước má»—i lúc má»™t ít. Chỉ còn má»™t hai giá»t cho các cháu nhá», và.. và...

-Và bác không rá»­a mặt được, - Äứa bé xen ngang, giá»ng nghiêm trang, mắt nhìn chằm chằm vào bá»™ mặt nhem nhuốt cá»§a ông già.

ÄDến nước uống còn không co, cháu a.. Ông Benđơ là ngưá»i đầu tiên ra Ä‘i, rồi đến anh da đỠPi-tÆ¡, rồi bà Grê-go, rồi Giôn-ni, và sau cùng là mẹ cháu.

-Thế là mẹ cháu... Mẹ cháu cÅ©ng chết rồi ! - Äứa bé kêu lên, lấy tạp dá» che mặt và khóc nức nở.

-Phai?, tất cả đã chết hết, chỉ còn lại có bác cháu tạ Lúc đó ta tưởng may ra có thể tìm thấy nước ở mạn này.

-Bác bảo là cháu và bác sẽ chết nốt à ? - Äứa bé thôi khóc, ngẩng bá»™ măt. đầm Ä‘ià nước mắt lên.

-Ta nghĩ chắc sẽ gần như vậy.

-Sao bác không noí ngay ? ÄDứa bé reo lên vá»›i má»™t tiếng cưá»i vui vẻ - Bác đã làm cháu sợ quá ! Nếu bác và cháu chết thì sẽ được gặp mẹ cháu.

-Phải, cháu sẽ đến với mẹ cháu.

-Cả bác nữa. Cháu sẽ kể là bác tốt vá»›i cháu biết bao. Mẹ cháu sẽ đón bác ngay cổng thiên đưá»ng, vá»›i má»™t cái xô đầy nước và những chiếc bánh ngá»t bằng lúa mạch thật nóng. Còn lâu nữa không bác ?

-Không lâu lắm đâu.

Trên bầu trá»i xuất hiện ba cái chấm nhá» Ä‘ang tiến vá» phía há», má»—i lúc má»™t to hÆ¡n. Chẳng mấy chốc, ba cái chấm ấy trở thành ba con chim nâu to lá»›n, chúng bắt đầu lượn thành vòng tròn trên đầu hai kẻ lang thang, rồi đậu trên những tảng đá má»c chià ra. Äó là những con ó cá»§a miá»n Tây, những con chim báo hiệu cái chết.

-Ô, gà, bác kià ! ÄDứa bé kêu lên vui vẻ, chỉ vá» phía những con chim mang Ä‘iá»m gở, vá»— hai tay vào vá»›i nhau để xua chúng bay Ä‘i. - Bac' Æ¡i., có phải là Chúa tạo ra vùng này không ?

-Ừ.

--Chúa đã tạo ra vùng đất đằng kia, ở bang illinois. Chúa đã tạo ra bang Missouri - Äứa trẻ noí tiếp.

-Chắc là má»™t chúa khác đã tạo ra đất này. Äất ở đây còn xa má»›i bằng được các nÆ¡i kia. Chúa đã quên làm cho ở đây có nước và cá» cây.

-Này, bác cháu ta cầu kinh nhé ? - Ngưá»i đàn ông dè dặt hoi?.

ÄDã đến tối đâu.

-Không cần đến tối.

-Thế bác. sao bác không cầu kinh má»™t mình ? - Äứa bé hoi?, đôi mắt ngạc nhiên.

-Ta không thuá»™c. Ta đã không Ä‘á»c kinh từ khi ta má»›i cao bằng ná»­a khẩu súng này. Cháu cầu kinh Ä‘i, bác Ä‘á»c theo.

-Thế thì bác phải quì xuống - Äứa bé rải tấm khăn xuống đất để quỳ - Bác phải đặt bàn tay như thế này. Như thế là ngoan hÆ¡n.

Hai ngưá»i quỳ gối bên cạnh nhau trên tấm khăn nhá». Gương mặt bầu bÄ©nh cá»§a đứa trẻ và bá»™ mặt gân guốc dÅ© tợn cá»§a ngưá»i đàn ông dùng ngá»­a lên bầu trá»i. Cầu kinh xong, há» lại trở vá» ngồi bên bóng cá»§a tảng đá cho đến khi đứa trẻ nggá»§ thiếp Ä‘i. Äã ba ngày đêm liá»n, ông ta không cho phép mình dừng bước hao(.c nghỉ ngÆ¡i. Từ từ mí mắt ông ta cụp xuống, đầu cÅ©ng gục xuô"ng má»—i lúc má»™t thấp hÆ¡ncho đến khi bá»™ râu hoà vào những búp tóc vàng và cả hai Ä‘i vào má»™t giấc ngá»§ sâu lắng, không má»™ng mi..

Nếu thức thêm ná»­a giá» nữa, ông ta sẽ được thấy má»™t cảnh tượng kỳ la.. Từ xa, từ rất xa, bốc lên má»™t đám bụi nhá» má» má», rất nhá» và rất nhẹ đến nổi khó phân biệt nó vá»›i lá»›p sương mù. Những đám bụi ấy tiếp tục bốc lên, lá»›n dần cho đến khi tạo th`nh má»™t đám mây bụi rõ rệt. Rồi đám mây ấy cÅ©ng không ngừng lá»›n dần. Ở những mảnh đất phì nhiêu hÆ¡n, ai tah^'y cảnh ấy cÅ©ng sẽ cho rằng đây là đàn bò rừng Ä‘ang tiến vá» phiá mình. Nhưng ở vùng đất hoang vắng này, Ä‘iá»u đó không thể có. Khi đám mây bụi đến hiện ra những mui vòm phá»§ bạt cá»§a những chiếc xe ngá»±a vươt. sa mạc, và hình bóng thấp thoáng cá»§a những ngưá»i cữơi ngá»±a có vÅ© khí, cho thấy đây là má»™t Ä‘oàn xe rất dài Ä‘ang tiến vá» phía Tây. Äầu Ä‘oàn xe đã tá»›i chân núi mà Ä‘uôi Ä‘oàn xe vẫn còn chìm khuất ở cuối đưá»ng chân trá»i. Phụ nữ bước Ä‘i khó nhá»c dưới gánh nặng trên vai. Trẻ em chạy lon ton bên cạnh các cá»— xe hoặc tò mò nhìn vào những thứ dưới mui vải bạt. Từ khối ngưá»i to lá»›n này vang lên má»™t tiê"ng ì ầm há»—n độn, xen lẫn tiếng ngá»±a hí và tiếng bánh xe rầm rập. Tiếng ì ầm ấy lá»›n đến vậy song vẫn không đánh thức nổi hai bác cháu.

Äi đầu Ä‘oàn ngưá»i di cư là má»™t nhóm khoảng hai mươi ngưá»i cuõi ngá»±a. Äến chân tảng đá, há» dừng ngá»±a, quay lại vá»›i nhau, dưá»ng như để há»™i ý.

Má»™t ngưá»i không râu, tóc hoa râm, nét mặc độc ác. noí:

-Giếng nước ở vỠphiá bên phải, giáo hữa a..

Má»™t ngưá»i khác noí tiếp:

-Ở vá» phiá bên rặng núi Sierra Blancá» Theo đưá»ng đó, chúng ta sẽ tá»›i con sông Rio-Grandẹ Ngưá»i thứ ba noí lá»›n:

-Ta chớ sợ hãi trước sự xuất hiện của dòng nước.

ÄDấng tối cao đã làm cho dòng nước tuôn ra từ đá, sẽ không từ bỠđám dân mà Ngưá»i đã tuyển chá»n.

-A men ! A men ! - Cả nhóm ngưá»i đáp lại.

Há» sắp sá»­a lại lên đưá»ng thì má»™t ngưá»i reo lên kinh ngạc và chỉ tay vá» tảng đá ở phiá trên đầu ho.. Ở chổ ấy có má»™t mả^u vải màu hồng phất phá»›i bay. Nhìn thấy thế, há» ghìm ngá»±a lại, cầm súng lăm lăm trong khi những ngưá»i khác phi ngá»±a đến tăng cưá»ng. Những tiếng " bá»n da đỠ" được lan truyá»n cá»­a miệng má»i ngưá»i.

-Ở đây không có bá»n da đỠ- Má»™t ngưá»i đứng tuổi xem chừng là thá»§ lÄ©nh noí: - Ta đã vượt nuí.

-Giáo hữu Stanggerson, tôi xin Ä‘i trinh sát - Má»™t ngưá»i trong toán noí.

-Tôi nữa. Tôi nuã - Khoãng má»™t chục giá»ng noí khác cùng vang lên.

Ngưá»i tên là Stanggerson trả lá»i:

-Các bạn trẻ hãy để ngá»±a lại đây, chúng ta sẽ chá».

Thoáng má»™t cái, mấy ngưá»i trai trẻ đã xuô"ng ngá»±a, chạy ay lên sưá»n đồi dốc đứng. Sau má»™t thóang, bóng cá»§a há» nổi bật trên ná»n trá»i. Ngưá»i thanh niên đã báo động cho cả Ä‘oàn dẫn đầu, cả toán theo sau. Bá»—ng há» thấy gã giÆ¡ cả hai tay lên trá»i vá»›i động tác cá»§a má»™t ngưá»i quá đỗi ngạc nhiên. Khi hỠđến chá»— gã, há» cÅ©ng không kém kinh ngạc.

Nằm dá»±a trên tảng đá là má»™t ngưá»i đàn ông và má»™t bé gái. Äầu đứa bé đặt trên mảnh áo nhưng trên ngá»±c ngưá»i đàn ông. Äôi chân bụ bẫm mang tất dài xá» trong má»™t đôi giày xinh xắn tương phản vá»›i đôi chân khẳng khiu, khô đét cá»§a ngưá»i đàn ông. Äậu trên đỉnh tảng đá, nhìn xuống cặp lữ khách kỳ quặc này, là ba con ó lá»›n. Thấy đám ngưá»i má»›i đến, chúng kêu lên những tiếng tah^'t vá»ng, rồi không chỠđợi nữa, nặng ná» vá»— cánh bay Ä‘i.

Tiếng kêu cá»§a những con chi, đã đánh thức hai ngưá»i. Há» nhìn xung quanh vá»›i má»™t vẻ cá»±c kỳ sá»­ng sốt. Ngưá»i đàn ông lảo đảo đứng dậy, nhìn xuô"ng bình nguyên, thấy đám ngưá»i chen chúc, ông ta đưa bàn tay xương xẩu lên dụi mắt, lẩm bẩm:

-Ta mê sảng chăng ?

Äứa bé gái nă;m lấy gấu tạp dá», im lặng nhìn khắp xung quanh.

Má»™t ngưá»i trong đám ấy đặt đứa bé lên vai mình, trong khi những ngưá»i khác dìu ngưá»i đàn ông vá» chá»— các xe ngá»±a. Ngưá»i đàn ông noí:

-Tôi tên là John. Cả má»™t Ä‘oàn hai mươi mốt ngưá»i chỉ còn lại có tôi và đứa trẻ này. Những ngưá»i kia đã chết ở đằng kia, phía phương Nam.

-Có phải con gái ông đấy không ?

-Bâ y giá» nó má»›i là con tôi. Kể từ hôm nay, nó mang tên là Lucỵ Thế còn các ông là ai ? - Ông ta tò mò nhìn những ngưá»i đã cứu mình.

Má»™t trong số những ngưá»i trai trẻ kia đáp:

-Chúng tôi gần mưá»i nghìn ngưá»i. Chúng tôi là những đứa con bị ngược đãi cá»§a Chúa, những ngưá»i dân được thie6n thần Mérona tuyển chá»n.

Ngưá»i đàn ông đáp:

-Tôi chưa bao giỠđược nghe noi. VỊ thiên tah^`n ấy tuyển chá»n quá nhiá»u đấy.

-Không được giá»…u cợt những Ä‘iêu thiêng liêng - Giá»ng ngưá»i kia nghei^m khắc - Chúng tôi là những tín đồ tin ở các Thánh kinh cá»§a thiên thần Meronạ Chúng tôi xuất pah't từ Nauvoo bang illionis, nÆ¡i chúng tôi đã dá»±ng lên ngôi Ä‘á»n cá»§a đạo chúng tôi. Chúng tôi Ä‘i tìm má»™t nÆ¡i ẩn náu xa bá»n ngưá»i bạo tàn vô Chúa, má»™t nÆ¡i mà chúng tôi sẽ phải tìm ra ở trung tâm sa mạc.

Cái tên Nauvoo gợi lại một vài ký ức cho John. Ông noí:

-Tôi biết rồi. Các ông là ngưá»i Mormons.

-Phải - Äám ngưá»i kia đồng thanh trả lá»i.

-Các ông định đi đâu ?

-Chúng tôi không biết. Bàn tay của Chúa dẫn dắt chúng tôi thông qua các vị gáio chủ. Ông phải ra trình diện trước giáo chủ.

Luc' đó, hỠđã xuô"ng đến chân đồi. Nhiá»u tiếng kêu kinh ngạc và thương xót vang lên khi há» thấy hai ngưá»i lạ mặt kiệt quê.. Äám ngưá»i kia không dừng lại mà dẫn há» Ä‘i tiếp tá»›i má»™t chiếc xe khác biệt hẳn vá»›i các xe khác. Chiếc xe này có sáu ngá»±a kéo trong khi các xe khác chỉ hai hoặc bốn ngá»±a. Ngồi bên cạnh ngưá»i đánh xe là môT. ngưá»i đàn ông tươi? không qua ba mươi, nhưng cái đầu bá» thế và nét mặtkiêu nghị cho thấy đó là má»™t kẻ biết Ä‘iá»u khiển ngưá»i khac'. Khi đá ngưá»i kéo tá»›i, ngưá»i ấy bá» quyển sách xuống, chăm chú nghe kể lại. Sau đó, ngưá»i ấy quay sang hai kẻ phiêu bạt:

-Nếu các ngưá»i muốn được nhập vào Ä‘oàn thì ta chỉ có thể nhận các ngưá»i như những tín đồn thuá»™c đạo giáo chúng tạ Thà để cho xương các ngưá»i phÆ¡i trắng trên sa mạc hÆ¡n là để cho các ngưá»i trở thành má»™t vết Ä‘en trong Ä‘oàn chúng tạ Các ngưá»i có muốn gia nhập vá»›i Ä‘iá»u kiện ấy không ?

-Tôi xin gia nhập vá»›i bất kỳ Ä‘iá»u kiện nào.

-Giáo hữu Stanggerson, hãy mang đồ ăn và thức uống đ^'n cho hắn, và cả đứa trẻ nuã. Giáo hữu còn có nhiệm vụ dạy cho hắn tín ngưỡng của chúng tạ Thôi. Ta đi thôi. Tiến lên ! Tiến vỠSion !.

-Tiến lên ! Tiến vá» Sion ! ÄDám ngưá»i Mormons đồng thanh nhắc lại, và những tiếng đó truyá»n Ä‘i từ miệng ngưá»i này sang miệng ngưá»i khác dá»c theo cả Ä‘oàn ngưá»i dài dằng đặc cho đến khi chìm Ä‘i thành má»™t âm thanh mÆ¡ hồ ở tít xa xa. Tiếng roi ngá»±a quất, tiếng xe kẽo kẹt chuyển mình, cá»— xe lá»›n lăn bánh trước, rồi cả Ä‘oàn xe má»™t lần nuã lại ra Ä‘i theo con Ä‘uòng mòn lượn khúc trên bình nguyên. Stanggerson đưa hỠđến cá»— xe cá»§a mình, ở đó đã dá»n sẵn má»™t bữa cÆ¡m.

-Các ngưá»i chá»› quên rằng bây giá» và mãi mãi sau này các ngưá»i là thành viên cá»§a đạo giáo chúng tôi.
Tài sản của minhtien384

  #33  
Old 27-04-2008, 11:12 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Chiếc Nhẫn tình cá»

Chương 9: Bông hoa Utah

Từ bá» sông Mississipi đến triá»n phía tây cá»§a rặng núi đá, những ngưá»i dân cư Mormons không ngừng đấu tranh vá»›i thú dÅ©, Ä‘oí khát, bệnh tật, và những Ä‘oàn ngưá»i thù địch... Tất cả Ä‘á»u đã vươt. qua nhỠở tính kiên trì và quả cảm cá»§a giống ngưá»i Anglo-Saxon. Tuy vậy cuá»™c hành trình dài cùng vá»›i những nổi thống khổ đã làm lung lay cả những trái tim vững vàng nhất. Không ai khong quỳ xuô"ng, lầm rầm Ä‘á»c má»™t bản kinh cầu tạ Æ n khi há» nhìn thấy thung lÅ©ng Utah rá»™ng lá»›n và ngập nắng mà giáo chá»§ cá»§a há» bảo rằng sẽ vÄ©nh viá»…n thuá»™c vá» ho..

Young là má»™t nhà cai trị không kheó và kei^n quyết. Ông ta cho vẽ ban đồ, lập quy hoạch cho thành phố tương lai, phân chia đất Ä‘ai tùy theo địa vị cá»§a từng ngưá»i. Ai giá»i nghá» nao tiếp tục làm nghỠấy. Há» ngã? cây, đốn gá»—, san đất, cắm rào, đào mương , xẽ rãnh và mùa hè năm sau đất Ä‘ai đã được phá»§ má»™t màu vàng óng cá»§a lúc chín. Má»i sá»± trồng trá»t và làm ăn Ä‘á»u phồn thịnh. Ngôi Ä‘á»n lá»›n dá»±ng lên ở chính giữa thành phố mõi ngày môt. cao hÆ¡n, rá»™ng hÆ¡n. Từ bình minh cho đến hoàng hôn, tiếng buá, tiếng cưA không ngừng vang lên trong nhà thá».

Cô bé Lucy được ngồi trên chiếc xe cá»§A tông đồ Stanggerson cùng vá»›i ba ngưá»i vợ và con trai mưá»i hai tuổi cá»§a ông tạ Vá»›i sức bật cá»§a tuổi thÆ¡, cô bé vượt qua được ná»—i Ä‘au buồn mất mẹ và chẳng bao lâu, cô bé thích nghi vá»›i cuá»™c sống trong ngôi nhà di động cá»§a mình và được các phụ nữ Mormons yêu quý. Sức khoẻ cá»§a John cÅ©ng đã được phục hồi, ông ta tá» ra là má»™t ngươi dẫn đưá»ng hữu ích và má»™t ngưá»i Ä‘i săn không mệt moi?.

Ông nhanh chóng được những ngưá»i đồng hành quý trá»ng khi đến vùng đất hứa, há» nhất trí cấp cho ông má»™t khoảnh đất to bằng phần đất cá»§a những lẻ hưởng nhiá»u đặc qiuyá»n, chỉ kém có giáo chá»§ và bốn tông đồ: Stanggerson, Kim-bôn, Giôn-xtÆ¡n và Drebber.

Trên phần đất cá»§a mình, John dá»±ng lên má»™t ngôi nhà gá»— vững chãi, rồi xây thêm dần và chẳng bao lâu ngôi nhà ấy trở thành má»™t biệt thá»± rá»™ng lá»›n. Ông là má»™t ngưá»i khéo léo và nhanh nhẹn trong má»i công việc, làm việc suốt từ sáng đến tối. Sau ba năm, ông vượt hẳn những ngưá»i láng giá»ng. Sau sáu năm, ông ra6't sung túc và sau chín năm, ông trở nên giàu có. Và sau mưá»i hai năm kể từ ngày những ngưá»i Mormons đến sinh cÆ¡ lập nghiệp tại đây, không có tá»›i mưá»i ngưá»i có thể sánh kịp ông.

Ở ông, chỉ có má»™t Ä‘iá»u duy nhất khiến các ngưá»i đồng giáo nghi ngá»: ông chưa để phụ nữa đến sống vá»›i ông theo phong tục Ä‘a thệ Ông không đưa ra má»™t lý do gì, mà chỉ kiên quyết giữ vững ý định cá»§a mình. Ngưá»i thì trách ông là không thiết tha vá»›i đạo giáo, ngưá»i thì cho rằng ông muốn làm giàu nên má»›i sống độc thân. Có ngưá»i lại noí đến má»™t chuyện tình xưa, má»™t cô gái tóc vàng đã chết be6n bá» Äại Tây dương. Mặc ai muốn noí gì thì noí, ông dứt khoát sống vá»›i đứa con gái nuôi. Ngoài chuyện này ra, vá» tất cả má»i mặt khác, ông nổi tiếng là má»™t tín đồn chính thống, công bẵng chính trá»±c.

Cô gái lá»›n lên trong ngôi nhà gá»—, giúp đỡ ngưá»i bố nuôi trong má»i công việc. Nhá» không khí trong lành vùng núi và hương thÆ¡m cá»§a cây cá», Lucy ngày càng cao lá»›n, khoẻ mạnh, đôi má hồng hào, bước chân dẻo dai, uyển chuyển. Như vậy đó, cái nụ hoa đã trở thành má»™t bông hoa.

Má»™t buổ?i sáng tháng sáu, trên con đưá»ng cái bụi mù có hàng Ä‘oàn dài la chở đầy hàng Ä‘i vá» hướng Tây vì cÆ¡n sốt vàng vừa má»›i bùng lên ở California. Con đưá»ng đến đó lại chạy qua thành phố Salt-Lakẹ Trên đưá»ng còn có những đàn cừu và eb^ ăn cỠở những cách đồng ca vá» và nhiá»u Ä‘oàn ngưá»i di cá»± Lucy cỡi ngá»±a ra phố, hai má đỠbừng bừng, mái tóc dài vàng óc bay phất phá»›i. Cô lách đưá»ng Ä‘i qua giữa đám ngưá»i và vật đông đúc kia vá»›i tài nghệ cá»§a má»™t ngưá»i thành thạo. Như má»i lần, nàng cho ngá»±a phi như bay, chỉ nghÄ© đến chuyện hoàn thành công việc bcho bố. Ngưá»i ta nhìn nàng vá»›i con mắt khâm phục và kinh ngạc; ngay cả những ngưá»i da đỠcÅ©ng xì xào vá» vẻ đẹp cá»§a nàng.

Khi ra tá»›i rià thành phố thì đưá»ng bị nghẽn vì có đàn bò lá»›n Ä‘i từ đồng cá» vá», nàng thúc ngá»±a theo má»™t lối hở trong đàn bò. Nhưng vừa má»›i lá»t vào trong đó thì đàn bò đã khép ngay lại và nàng bị vây vào giữa má»™t biển di động những con bò sừng cong dài. Äã quen vá»›i việc chăn nuôi bò, ngá»±a, Lucy không hốt hoảng mà vẫn thúc ngá»±a tiến lên. Rui? thay, cặp sừng cá»§a má»™t con bò húc mạnh vào sưá»n con ngá»±a. Nó hí vang, lồng lên, đứng thẳng trên hai vó sau, nếu nàng không giá»i tất đã bị hất ngã xuống rồi. Mà ngã xuống thì sẽ bị cả đàn bò giẫm nát ngaỵ Tình thế rất nguy hiển. Con ngá»±a càng lồng, càng va đụng vào những chiếc sừng nhá»n hoắt cá»§a bò, và nó càng Ä‘iên lên. Cô gái cố giữ mình trên lưng ngá»±a, nhưng chẳng mấy chốc, ngá»™t ngạt vì bụi cuốn lên mù mịt và hÆ¡i nước nồng nặc phả ra từ đàn bò, nàng choáng váng, đầu oc' quay cuồng, tay cương lá»ng Ä‘i. May thaỵ vừa vặn lúc ấy có má»™t bàn tay rắn chắc nắm lấy hàm thiếc con vật hoảng loạn, vạch lối qua đàn bò, đưa nàng đến rià than`h phố.

-Cô có bị thương không ?

Lucy ngước mắt lên nhìn gương mặt rám nắng, cương nghị rồi cưá»i giòn giã:

-Ồ, không, may quá ! Tôi bị một phen hú viá.

-CÅ©ng may là cô còn ngồi vững trên yên - Ngưá»i thanh niên kia có dáng dấp cá»§a ngưá»i quen sống ở nÆ¡i hoang dã, vóc ngưá»i cao lá»›n, cuòng tráng. Anh mặc bá»™ đồ Ä‘i săn dày, cưỡi con ngá»±a nâu cao khoẻ, vai Ä‘eo khẩu súng dài - Chắc cô là con gái ông John. Tôi đã thấy cô Ä‘i ngá»±a từ nhà ra. Nhá» cô vá» hoi? cụ nhà có nhá»› ông Hope ở Saint Louis không. Nếu đúng là ông John ấy thì cha tôi và cụ nhà là bạn tah^n vá»›i nhau.

-Sao anh không đến chơi, rồi hoi? thẳng cha tôi.

Anh thanh niên mừng rỡ trước lá»i má»i gián tiếp:

-Tôi rất muốn đến, nhưng anh em chúng tôi vừa moí ở trên núi vá», quần áo chưa được chỉnh tá», gia đình phải miá»…n thứ cho chúng tôi.

-Cha tôi phải cám Æ¡n anh nhiá»u, cả tôi nuã. Cha tôi rất quý tôi. Nếu tôi bbị làm saO, chắc ông sẽ buồn lắm.

-Cả tôi nuã.

-Cả anh nuã ? Ô hay, anh đã quen biết gì tôi đâu ? - Giá»ng cô gái vẫn mang vẻ nghịch ngợm, trêu chá»c.

Nghe thấy vậy, gương mặt rám nắng cá»§a anh thanh niên tối sầm lại khiến Lucy bật cưá»i:

-Ấy không, tôi không cố ý noí thế đâu. Anh đã là bạn của cả gia đình rồi. Anh phải đến chơi đấ ynhé, còn bây giỠtôi phai?i đi đây. Tạm biệt !

-Tạm biệt !

Chàng trai tiếp tục Ä‘i theo mấy ngưá»i bạn. Há» má»›i tah(m dò được má»™t má» bạc trên vùng núi Nevada và giỠđây há» vá» Salt-Lake tìm chá»— vay mượn tiá»n để khai thác. Hope say mê kinh doanh, nhưng đến hôm nay, cuá»™c gặp gỡ này làm đão lá»™n nếp sống cá»§a anh. Hình ảnh cô gái tươi mát và lành mạnh như ngá»n gió đã lay động trái tim rắn roi? cá»§a anh. Khi nàng Ä‘i khuất, anh bá»—ng nhận ra má»™t biến cố má»›i xảy ra trong Ä‘á»i anh, bây giá» tất cả má»i công việc Ä‘á»u không quan trá»ng bằng vấn đỠmá»›i mẻ vừa được đặt ra.

Chàng đến thăm ông John ngay tối hôm đó và nhiá»u buổi khác nữa. Bị giam chân ở thung lÅ©ng vì công việc, ông John háo hức muốn biết những tin tức be6n ngoài trong mưá»i hai nÄ‚m quạ Những câu chuyện mà chàng kể, làm say mê cô gái lẫn ngưá»i chạ Anh đã từng làm đủ các nghá»: hướng đạo, săn thú, tìm vàng, chăn bò. Ở đâu có những chuyện phiêu lưu mạo hiểm đòi hoi? sá»± gan dạ và lòng quả cảm là ở đó có mặt chàng.

Má»™t buổi chiá»u hè, chàng ghìm ngá»±a trước cổng trang trại cá»§a ông John. Lucy ra đón, chàng vắt dây cương lên hàng rào và rảo bước vào nhà. Nắm lấy hai bàn tay cô gái anh bảo:

-Lucy, anh có việc buộc phải đi xa, em a.. Anh chưa thể xin cha em cho em đi cùng. Nhưng, hứa với anh đi, em sẽ đợi anh vỠnhé.

-Anh đi đâu, và bao giỠthì vỠ? - Cô gái hoi?, lo lắng và thẹn thùng.

-Bá»n anh bắt đầu Ä‘i khai thác những vùng má» má»›i ở Nevada, việc này chỉ mất độ hai tháng là xong thôi.

Buổi chia tay diá»…n ra vá»™i vàng, song nhiá»u bịn rịn.

Chàng lên đưá»ng đã được ba tuần. Ông John thấy lòng se lại khi nghÄ© đến ngày trở vá» cá»§a chàng rể và việc mình phải xa dud*'a con gái nuôi. Tuy vậy, gương mặt ngá»i sáng cá»§a nàng đã làm ông vui lòng vá»›i hôn ước này. Trong thâm tâm, ông vẫn không chịu để nàng lấy môt. ngưá»i Mormons. Theo ông, má»™t hôn nhân kiểu ấy là má»™t Ä‘iá»u ô nhục, rie6ng vá» Ä‘iểm này, không gì có thể lay chuyển ông được. Tuy nhiên, ông giữ kín quyết tâm ấy, nếu không, ông sẽ gặp nguy hiểm.

Äúng, má»™t Ä‘iá»u nguy hiểm. Nguy hiểm đến ná»—i ngay cả những ngưá»i ngoan Ä‘ao. nhất cÅ©ng chỉ dám thì tah^`m những ý kiến cá»§a mình vá» tín ngưỡng, tôn giáo. Cả toà án dị giáo thá»i trung cổ ở Tây Ban Nha, lẫn những há»™i kín ở à đá»u chưa biết má»™t bá»™ máy nào ghê gá»›m bằng cái bá»™ máy Ä‘ang phá»§ bóng Ä‘en lên toàn bá»™ vùng đất Utah.

Nó như có tai mắt ở khắp má»i nÆ¡i và có quyá»n lá»±c vạn năng. Kẻ nào có ý tưởng thù nghịch vá»›i gáio phái sẽ bị mất tích má»™t cách bí hiểm. Vợ con há» chá» hỠỞ nhà nhưng há» không bao giá» trở vỠđể kể lại cho vợ con biết hỠđã bị xét xá»­ như thế nào.

Trước hết, cái thế lá»±c mÆ¡ hồ va `ghê gá»›m này giáng xuống những kẻ dao động, những kẻ đã quy theo đạo Mormons mà sau đó lại muốn sá»­a đổi hao(.c từ bỠđạo này. Nhưng chẳng bao lâu, cái thế lá»±c ấy mở rá»™ng phạm vi hoạt động cá»§a nó. Số phụ nữ trưởng thành trong cá»™ng đồng giảm dần, nhưng nếu thiếu đàn bà con gái thì chế độ Ä‘a thê trở thành má»™t giáo nghiã vô giá. Äến khi ấy bắt đầu có những tin đồn lạ lùng: có những ngưá»i di cư bị giết hại, những khu trại bị cướp phá ở những nÆ¡i không bao giá» thấy bóng ngưá»i da Ä‘á». Tại nhà các tông đồ thấy xuất hiện những ngưá»i phụ nữ má»›i, nét mặt á»§ ê, còn đượm rõ nổi kinh hoàng...

Má»™t buổi sáng, John sắp sá»­a Ä‘i thăm đồng bá»—ng nghe thấy chốt cổng ngoài hàng rào mở mạnh. Má»™t ngưá»i đàn ông mở cổng bước vào. Ông giật thót ngưá»i, vì đấy chính là vị thá»§ lÄ©nh tối cao cá»§a ngưá»i Mormons. O6ng lo ngại, vá»™i chạy ra cổng chào đón gáio chá»§. Young lạnh lùng nhận lá»i chào cá»§a ông và theo ông vào phòng ăn, vẻ mặt nghiêm khắc.

Young ngồi xuống một chiếc ghế, nhìn chăm chăm vào John:

-Giáo hữu John, các tín đồ đã cư xá»­ như những ngưá»i bạn tốt vá»›i ông. Chúng ta đã cứu vá»›t ông luc' ông sắp chết, chúng ta đã chia sẽ cÆ¡m an áo mặc cho ông, chúng ta đã cấp cho ông má»™t phần đất rá»™ng lÆ¡"n. Có đúng không ?

-Thưa đúng.

ÄDể đổi lấy tất cả những ân huệ đó, chúng ta chỉ đặt ra có má»—i má»™t Ä‘iá»u kiện là ông hãy tuân theo má»i quy định cá»§a đạo giáo. Ông đã hứa tuân theo, nhưng cứ như những Ä‘iá»u ta nghe được thì ông đã không tuân theo.

-Có Ä‘iá»u gì mà tôi không tuân theo? Tôi đã chẳng đóng góp vào quỹ chung hay sao ? Tôi đã chẳng siêng năng Ä‘i lá»… hay sao ?

-Vợ Ông đâu ? - Young hoi?, đưa mắt nhìn xung quanh - Ông hãy bảo những ngưá»i vợ cá»§a ông ra đây để ta chào.

ÄDúng là tôi chưa lấy vÆ¡.. Nhưng phụ nữ ở đây rất hiếm và oc' nhiá»u ngưá»i khác được quyá»n ưu tiên hÆ¡n tôi. Vã lại đã có con gái tôi trông nom tôi rồi.

-Ta muốn noí vá»›i ông vỠđứa con gái này. Nó đã lá»›n, nó đã trở thành má»™t bông hoa cá»§a Utah và nhiá»u ngưá»i quyá»n cao chức trá»ng đã nhìn nó vá»›i con mắt ưu thích.

John thầm rên rỉ trong lòng.

-Ngưá»i ta bảo rằng con gái ông đã được ước hôn vá»›i má»™t kẻ ngoại đạo. Có lẻ đó chỉ là những lá»i đồn đại nhảm nhí. Äiá»u răn thứ mưá»i ba cá»§a Joseph Smith dạy gì ? " Con gái ngoan đạo phải lấy má»™t trong những ngưá»i được Chúa tuyển chá»n làm chồng, vì lấy kẻ ngoại đạo là má»™t trá»ng tá»™i ". Ông là tín đồ cá»§a Chúa, sao lại có thể để cho con gái vi phạm lá»i răn đó được ?

John không trả lá»i, tay chỉ mân mê cái roi ngá»±a. Giáo chá»§ noí tiếp:

-Cô gái còn ít tuổi, chúng tôi không muô"n nó lấy má»™t mái đầu bạc. Chúng ta cÅ©ng không muốn ngăn cản nó chá»n lá»±a. Stanggerson có môt. con trai và Drebber cÅ©ng có má»™t con trai. Nó hãy chá»n má»™t trong hai ngưá»i ấy làm chồng. Há» Ä‘á»u giàu có, Ä‘á»u là những tín đồ chân chính. Ông có gì cần thưa lại vá»›i ta nữa không ? John im lặng má»™t lát, vầng trán nhăn lại, cuối cùng ông noí:

-Xin giáo chá»§ hãy tha cho chuyện đó. Con gái tôi tuá»i còn non.

Young đứng dậy:

-Nó được má»™t tháng để chá»n lá»±a. Sau thỡi hạn ấy, nó phải quyết định.

Bước qua ngưỡng cá»­a, Young còn quay lại , nét mặt hầm hầm, giá»ng vang vang:

-John ! Ông và con gái ông, các ngưá»i thà cứ nằm phÆ¡i xương trên dải Sierra Blanco còn hÆ¡n là chô"ng lại những lệnh cá»§a " Các vị Thánh Ngày Cuối ".

Sau một cử chỉ hăm doạ, Young quay đi và John nghe thấy tiếng chân nặng trình trịch trên lớp soi?.

Ông vẫn còn ngồi đó, tỳ khuyủ tay lên đầu gối suy tính, thì một bàn tay dịu dàng khẽ đặt lên bàn tay ông. Ngước mắt lên, thấy gương mặt hoảng hốt của Lucy, ông hiểu là cô đã biết sự tình. O6ng an uỉ:

-Con đừng lo, cha sẽ thu xếp. Con không chịu khuất phục trước ý muốn cá»§a con ngưá»i vừa rồi chứ ?

Lucy chỉ đáp lại bằng tie6'ng sụt sịt và nắm tay ông siết mạnh.

-Tất nhiên rồi. Cha cÅ©ng không muô"n con chịu khuất phục. Hope rất xứng đáng vá»›i con, nó hÆ¡n tất cả bá»n con trai ở đây gá»™p lại. Ngày mai có má»™t toán ngưá»i Ä‘i Nevada, cha sẽ tìm cách nhắn tin. Nếu nó đúng là con ngưá»i như cha đã biết, nó sẽ trở vá» nhanh hÆ¡n Ä‘iện tín.

Lucy cưá»i qua những giá»t nước mắt trước sá»± so sánh cá»§a ngưá»i cha già.

-Khi anh ấy vá», anh ấy sẽ giúp được cha con mình. Nhưng con chỉ lo cho chạ Ngưá»i ta kể những chuyện ghê sợ vá» những ai dám cưỡng lại mệnh lệnh cá»§a giáo chá»§.

-Nhưng ta đã cưỡng lại đâu. Ta còn má»™t tháng. Äến thá»i hạn ấy, chúng ta đã Ä‘i khoi? nÆ¡i này rồi.

-Rá»i bá» nÆ¡i đây ?

-Chỉ còn cách đó.

-Còn trang trại thì sao ?

-Cha sẽ chuyển thành tiá»n được càng nhiá»u càng tốt, còn thì bá» lại hết, con ạ; cha không chịu cúi mình như những ngưá»i ở đây.

-HỠkhông để cho mình đi đâu, cha a..

-Chá» Hope vá», ta cùng thu xếp. Từ nay đến lúc đó, con không có gì lo sợ, và cÅ©ng đừng khóc. Nếu không, khi gặp cha, nó sẽ trách cha đấy.

John noí vá»›i con bằng má»™t giá»ng tin tưởng, tuy vậy, Lucy vẫn nhận thấy rằng tối hôm đó, ông cài cá»­a cẩn thận hÆ¡n má»i hôm, nạp đạn vào khẩu súng và treo trong phòng ngá»§.
Tài sản của minhtien384

  #34  
Old 27-04-2008, 11:14 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Chiếc Nhẫn tình cá»

Chương 10: Chạy Trốn

Sáng hôm sau, John ra thành phố nhắn tin cho Hopẹ VỠđến nhà, ông ngạc nhiên thấy hai con ngá»±a buá»™c ở hai cái cá»c bên cổng. Ông càng ngạc nhiên hÆ¡n nữa khi tah^'y trong phòng ăn có hai ngưá»i trẻ tuổi. Má»™t ngưá»i mặt tái mét, dài ngoẵng, ngồi lút trong chiếc ghế đụ, chân gác lên bếp lò. Ngưá»i kia cổ to như cổ bò má»™ng, khuôn mặt phì ná»™n, đứng trước cá»­a sổ, tay đút tuí, huyt' sáo má»™t bài hát. Cả hai nghiêng đầu chào khi John bước vào, và kẻ Ä‘ang nằm dài trên chiếc ghế Ä‘u khÆ¡i chuyện:

-Có lẽ ông kho6ng biết chúng tôi. Äây là i-nốc Drebber, con trai ông Drebber; còn tôi là Giôđép Stanggerson, con trai Stanggerson. Tôi đã Ä‘i cùng ông khi Chúa chià bàn tay ra và đưa ông trở l.ai bầy đàn chân chính.

-NÆ¡i ngưá»i sẽ dắt dẫn má»i dân tá»™c, vào giá» phút thích đáng - Gã con trai kia noí tiếp bằng giá»ng muÄ©.

John lạnh lùng gật đầu.

Stanggerson noí tiếp:

-Chúng tôi đến đây để xin con gái ông vá» làm vợ cho má»™t trong hai ngưá»i chúng tôi. Tôi má»›i có bốn vợ, và giáo hữu i-nốc Drebber bảy vÆ¡.. Như vậy tôi có lẽ được quyá»n ưu tiên hÆ¡n.

-Không ! Không ! - Gã kia vá»™i kêu lên - Vấn đỠkhông phai? ở chá»— đã có bao nhiêu vợ, mà là có thể nuôi được bao nhiêu vÆ¡.. Cha tôi vừa má»›i cho tôi mấy nhà xay thóc, nên tôi là ngưá»i giàu hÆ¡n.

-Nhưng triển vá»ng gia sảm cá»§a tôi lại lá»›n hÆ¡n - Gã kia hung hăng đáng lại - Khi Chúa gá»i cha tôi vá» hầu, tôi sẽ được thừa hưởng sản nghiệp thuá»™c da cá»§a cha tôi. Lúc đó tôi sẽ là tông đồ cấp cao hÆ¡n anh trong giáo há»™i.

-Cứ để cô gái quyết định - i-nốc Drebber noí, cưá»i mỉm vá»›i hình ảnh cá»§a mình trong gương.

Trong lúc hai gã đối đáp nhau, John cố ghìm nén cơn giận để khoi? quất chiếc roi ngựa le6n lưng ho..

-Này, các anh, khi nào con gái tôi gá»i các anh đến thì các anh moí được đến. Nó chưa gá»i thì đừng vác mặt tá»›i đây.

Hai gã trẻ tươi? nhìn nhau, ngÆ¡ ngác. Theo há», đây là má»™t vinh dá»± lá»›n cho ngưá»i cha lẫn cô gái. John quát lên :

-Có hai lối ra khoi? phòng này, ra bằng cửa lớn và ra bằng cửa sổ. Các anh muô"n ra bằng cửa nào ?

Gương mặt và hai bàn tay John đượm vẻ hung tợn, đến ná»—i hai gã đứng bật dậy, vá»™i vã bá» vá». John theo chân chúng đến tận cổng ngoài.

Stanggerson tức sùi bá»t méc:

-Ông sẽ hối hận cho đến khi nhắm mắt.

-Bàn tay Chúa sẽ giáng xuô"ng đầu ông. Chúa sẽ trừng trị Ông - Drebber cũng hét lên trước khi hai gã phóng ngựa bỠđi.

Ông già quay vào nhà, lấy bàn tay chùi mồ hôi trên trán, noí với con :

-Bá»n chó má ! Cha thà thấy con nằm trong nấm mồ còn hÆ¡n làm vợ má»™t trong hai đứa.

-Con cÅ©ng quyết thế - Cô gái trả lá»i vá»›i giá»ng rắn roi?. Nhưng anh Hope chắc sắp vá» rồi.

-Ừ, chắc cũng không lâu, nhưng sớm ngày nào tốt ngày ấy.

Quả vậy, ngưá»i trạo chá»§ mạnh khoẻ cần có ngưá»i giúp đỡ. Trong suốt lịch sá»­ cá»§a cá»™ng đồng này, chưa từng có trưá»ng hợp nào chống lại uy quyá»n cá»§a giáo chá»§ má»™t cách ngang nhiên như vậy. Những lá»—i lầm nhá» má»n mà còn bị trừng trị ghê gá»›m thì số phận cá»§a kẻ bất phục tùng này sẽ ra sao ? John biết rằng tài sản và danh tiếng cá»§a ông chẳng giúp ông được gì. Äã có những ngưá»i khác, giàu có và tiếng tăm như ông, bị thá»§ tiêu và gia tài thì bị sung vào quỹ cá»§a giáo há»™i.

Sáng hôm sau, ông thấy một mẫu giấy gài tr^n tấm chăn ông đắp, đúng ngang ngực. Trên mẫu giấy có dòng chữ in đậm nét:

" Ngươi còn hai mươi chín ngày để sửa mình ".

Mẩu giấy ấy làm John lo sợ hÆ¡n bấ kỳ lá»i Ä‘e dá»a nào. Hai mươi chín ngày rõ ràng là thá»i hạn mà Young dành cho ông. Bàn tay đã gài mẩu giấy này rất có thể cắm má»™t muÄ© dao vào giữa tim ông.

Sáng hôm sau, John còn hoảng hốt hơn. Hai cha con vừa ngồi vào bàn ăn buổi sáng thì Lucy kêu lên một tiếng kinh ngạc, giơ tay chỉ lên trần nhà. Ngay giữa trần có ai đã viết, có lẽ bằng một cái que còi lửa , con số " 28 ".

Lucy chắc không thể hiểu ý nghiã cá»§a con số đó, và John cÅ©ng không noí cho con haỵ Duy có Ä‘iá»u, đêm hôm ấy, ông cầm súng canh rất khuya. Ông không thấy bóng dáng má»™t ai, không nghe tah^'y má»™t tiếng động nào, thế mà sáng hôm sau trên mặt ngoài cánh cá»­a đã có má»™t con số " 27 ".

Cứ như vậy, ngày tiếp ngày, ông nhận thấy các kẻ thù vô hình cá»§a ông đã tính sổ Ä‘á»u đặn và ghi số ngày trong thá»i hạn dành cho ông. Những con số đó được viết khi thì trên tưá»ng, khi thì trên sàn, thỉnh thoãng lại ghi trên những tấm bià nhỠđính ở cá»­a vưá»n hoặc ngoài hàng rào. Má»™t cảm giác hãi hùng xâm chiếm lấy ông má»—i khi nhìn thấy những con số đó.

Con số 20 trở thành 15, rồi 10, vẫn không có tin tức gì vá» Hopẹ Má»—i lần có tiếng vó ngá»±a qua đưá»ng, ngưá»i trại chá»§ già lại vá»™i vã chạy ra hàng rào xem. Nhưng đến khi ông thấy con số 5 bị thay thế bằng 4 rồi 4 bị thay thế bằng 3 thì ông hết hy vá»ng. Má»™t thân má»™t mình không thông thuá»™c đưá»ng Ä‘i trên các dãy núi bao quanh vùng, ông biết mình bất lá»±c.

Má»™t buổi tối, ông ngồi má»™t mì nh suy nghÄ© miên man, vô vá»ng. Sáng hôm ấy, con số 2 đã hiện trên tưá»ng và hôm sau sẽ là ngày cá»§a thá»i hạn đáng nguyá»n rá»§a. Trong bầu không khí im lặng buổi tối, ông bá»—ng nghe thấy tiếng gõ cá»­a rất nhe.. John nhảy vá»t đến cưa?, rút chốt, mở toang cánh cá»­a.

Bên ngoài, cảnh vật rất yên tỉnh. Trong vưá»n, ngoài nhà, không thấy bóng má»™t ai. Bá»—ng nhìn xuống chá»— gần chân mình, ông thấy má»™t ngưá»i nằm áp bụng xuống đất, vặn vẹo bò vào trong nhà, nhanh và lặng lẽ như má»™t con rắn. Vào đến trong nhà, ngưá»i ấy đứng bật dậy, đóng cá»­a lại và John nhận ra là Hopẹ Giá»ng anh khản đăc.:

-Bác có gì ăn không ? - Anh sà vào bàn, ăn nốt chá»— thức ăn cá»§a bữa chiá»u còn lại, vừa ăn vừa hoi? chuyện - Lucy có khoẻ không bác ?

-Nó khoẻ. Nhưng sao cháu lại đến đây bằng cách ấy.

-Nhà bác đã bị vây kín. Cháu phai? bò từ xa đến đây. Chúng ghê lắm, nhưng vẫn không bắt nổi một thợ săn của vùng rừng nuí.

John phấn chấn xiết chặt bàn tay ngưá»i thanh niên:

-Chúng ta tính sao đây ?

-Ngày mia là ngày cuối cùng, nếu ta không Ä‘i ngay đêm nay thì há»ng mất. Cháu có má»™t con la và hai con ngá»±a buá»™c ở chá»— hẻm Äại Bàng. B'ac hiện có bao nhiêu tiá»n ?

-Bảy nghìn đô la.

-Thế là đủ. Cháu cÅ©ng có chừng ngần ấy. Ta phai? Ä‘i vá» phía thành phố Crason qua đưá»ng nuí. B'ac đánh thức Lucy dậy Ä‘i.

Má»™t lát sau, lợi dụng lúc má»™t đám mây bay qua làm đêm tối thêm, ba ngưá»i thận trá»ng mở cá»­a sổ, vượt qua vưá»n, rồi nín thở, khi thì gập ngưá»i lại làm hai, khi thì dán bụng xuống đất, tiến dần đến hàng rào, nÆ¡i có má»™t khe hở mở ra cánh đồng.

Bá»—ng chàng vá»™i kéo hai ngưá»i nấp vào má»™t chá»— khuất. Kinh nghiệm cá»§a ngưá»i thợ săn đã giúp cho chàng có đôi tai cá»§a mèo rừng. Ba ngưá»i vừa nấp xong vào má»™t chổ tối Ä‘en, đã nghe thấy cách chá»— há» vài mét má»™t tiếng hú buồn thảm cá»§a cú mèo. Má»™t tiếng hú khác cÅ©ng ngay gần đấy đáp lại. Cùng lúc đó, má»™t bóng ngưá»ilá» má» từ khe rào mà hỠđịnh tiến tá»›i hiện ra, và tiếng hú áo não kia lại nổi lên. Lúc ấy có má»™t bóng ngưá»i khác nhô ra từ trong tối. Chiếc bóng đầu tiên, có vẻ là má»™t kẻ chỉ huy, noi:

-Ngày mai, vào lúc nửa đêm, khi chim kêu ba tiếng.

-Rõ. Có cần noí lại với giáo hữu Drebber không ? Bóng kia đáp lại:

-Báo cho Drebber biết mật hiệu và chuyển lại cho các giáo hữu khác. Chín còn bảy ?

-Bảy còn năm - Bóng kia đáp lại rồi hai bóng ngưá»i Ä‘i vá» hai hướng khác nhau.

Tiếng bước chân cá»§a chúng vừa má»›i chìm Ä‘i xa, cả ba ngưá»i liá»n đứng dậy, vượt qua khe rào, chạy thật nhanh qua cánh đồng tá»›i đưá»ng cái.

Ra tá»›i Ä‘uòng cái, há» Ä‘i nhanh hÆ¡n. Trên đưá»ng, há» chỉ găp có má»—i má»™t ngưá»i và kịp nấp tránh xuống bá» ruá»™ng ven Ä‘uòng. Gần đến chá»— vào than`h phố, ngưá»i thợ săn rẽ sang má»™t con Ä‘uòng đất gồ ghá» nhá» hẹp Ä‘i lên nuí. Hiện ra lá» má» trong bóng tốo phiá trên đầu há» là hai má»m nuí, giữa hai má»m núi đó là hẻm Äại Bàng. Qua má»™t lòng suối cạn nuóc, há» tá»›i chá»— ẩn khuất đằng sau mấy tảng đá lá»›n, thấy ngá»±a và la vẫn còn. Cô gái ngồi lên lưng lạ Ông già vá»›i bá»c tiá»n ngồi lên má»™t con ngá»±a, còn ngưá»i thợ săn dắt con ngá»±a kia.

ÄÆ°á»ng Ä‘i rất nguy hiểm, nhiá»u chá»— hẹp đến ná»—i há» phai? Ä‘i theo hàng má»™t. Tá»›i má»™t chá»— hoang vắng và hiểm trở nhất cá»§a hẻm nuí, bá»—ng Lucy khẽ kêu lên má»™t tiếng, giÆ¡ tay chỉ lên má»m nuí. Má»™t hình ngưá»i đứng trên tảng đá má»c chià ra bên trên con Ä‘uòng, nổi bật thành má»™t bóng Ä‘en trên ná»n trá»i. Cùng lúc đó, ngưá»i gái kia cÅ©ng nhìn thấy ho.. Má»™t tiếng " Ai ? " lạnh sống lưng vang lên trong hẻm im lìm.

-Lữ khách đi Nevada - Hope đáp, tay đặt lên khẩu súng treo Ỡyên ngựa.

Há» thấy ngưá»i gác lăm lăm khẩu súng, nhìn há» như chưa hài lòng vá»›i câu trả lá»i.

ÄDược phép ai chưa ?

ÄDược phép cá»§a " Các vị Thánh Ngày cuối " - John đáp. Những năm tháng sống vá»›i ngưá»i Mormons đã dạy cho ông biết đấy là quyá»n lá»±c cap nhất mà ông có thể viện ra.

-Chín còn bảy - Tên gác hoi? mật hiệu.

-Bảy còn năm - Hope đáp lại ngay, nhá»› lại mật hiệu nghe được ở hàng rào bên vưá»n.

ÄDi Ä‘i, và cầu Chúa phù há»™ cho các ngưá»i !

Sau khúc đó, con đưá»ng rá»™ng dần ra, bằng phẳng hÆ¡n và há» có thể cho ngá»±a Ä‘i nuóc kiệu. Ngoái lại đàng sau. há» thấy bóng ngưá»i gác chống súng xuống đất, há» biết là hỠđã Ä‘uá»c tá»± do.
Tài sản của minhtien384

  #35  
Old 27-04-2008, 11:15 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Chiếc Nhẫn tình cá»

Chương 11: Báo oán

Những ngưá»i chạy trốn Ä‘i suốt đêm, qua những đưá»ng đèo hiểm trở, dốc ngược và lởm chởm đá. Nhiá»u lần lạc đưá»ng, nhưng nhá» chàng trai thông thuá»™c vùng núi này nen há» lại tìm được. phương hướng. Äến lúc trá»i rạng sáng, há» dừng lại bên má»™t thác nước cho ngá»±a uống và để ăn vá»™i bữa sáng, Lucy và ông John rất muốn ngghỉ lâu hÆ¡n, nhưng ngưá»i thợ săn nhắc nhở:

-Hiện giỠchúng đã bắt đầu đuổi theo. Thoát được. hay không là tùy ở tốc độ của chúng tạ Tới được thành phố Carson là thoát.

Suốt ngày hôm ấy há» Ä‘i theo những con đưá»ng cheo leo, những hẻm núi nhá» hẹp và đến chiá»u, há» tính đã ở cách xa kẻ thù khoảng ba mươi dặm. Äêm đến, chá»n chá»— ghỉ ở chân mot tảng đá má»c nhô ra để che bá»›t gió, và nép ngưá»i vào vá»›i nhau để có chút hÆ¡i ấm. Trước khi troì sáng, hỠđã lên đưá»ng. Không thấymá»™t dấu hiệu nào có ngưá»i Ä‘uổi theo, Hope cho rằng hỠđã thoát ra ngoài tầm tay cuả cái tổ chức khá»§ng khiếp đó.

Äến khoảng trưa ngày thứ hai, chá»— lương thá»±c ít oi?, mang theo bắt đầu cạn. Chàng trai không lo lắng. Chá»n chá»— khuất, anh chất đống má»™t it' cành cây khô, nhóm đống lá»­a lá»›n để ông John và Lucy sưởi: gió thổi mạnh và giá lạnh. Buá»™c ngá»±a xong, chàng khoác súng lên vai, Ä‘i kiếm thức ăn cho cả nhóm.

Chàng Ä‘i vài kilômét vào má»™t hẻm núi, rồi Ä‘i tiếp sau má»™t hẻm núi khác, mà không gặp được má»™t loại chim thú nào. Cuối cùng, sau hai giá» tìm kiếm, chàng nản chí, đã toan quay trở lại, bá»—ng nhìn thấy má»™t con sÆ¡n dương, nó quay đầu vá» hướng khác, không thấy chàng. Chàng ngá»­a ngưá»i, tì súng lên mép má»™t tảng đá ngắm cẩn thận rồi má»›i bóp cò. Con vật lảo đảo bên bá» vá»±c rồi lăn xuống đáu thung lÅ©ng. Chàng xẻo lấy má»™t phần thịt, rồi vá»™i vã quay trở lại chá»— cÅ©. Nhưng đưá»ng vá» bây giá» tìm má»›i khó vì lúc mải mê, chàng đã Ä‘i quá những hẻm núi quen thuá»™c. Trên núi, đêm ập xống nhanh và lúc trá»i tối mịt, chàng má»›i nhận ra đưá»ng vá».

VỠđến đầu đưá»ng đèo -NÆ¡i chàng đã để ông John và Lucy ngồi chá» bên đống lá»­a -chàng bắt tay lên miệng hô vang má»™t tiếng " hôôôô ". Nhưng không có má»™t tiếng hô nào đáp lại. Hô tiếp má»™t tiếng nuã. Vẫn không thấy có tiếng đáp, chàng cảm thấymá»™t ná»—i lo sợ mÆ¡ hồ khó tả, vá»™i vứt bá» tảng thịt, lao chạy vá» phiá trước.

Sau má»™t chá»— ngoặc, chàng nhật ra rõ đây là nÆ¡i mình đã nhóm lá»­a. Dưới đất hãy còn má»™t đống than cháy dở, nhưng xung quanh ngưá»i và ngá»±a đã biến Ä‘i đâu mất !

Chàng khÆ¡i lại ngá»n lá»­a và xem xét khu vá»±c xung quanh. Ná»n đất có nhiá»u vết chân ngá»±a cho thấy má»™t tóan đông cưỡi ngá»±a đã Ä‘uổi kịp rồi sau đó đã lại rút Ä‘i. Cách đống lá»­a kho6ng xa có má»™t mô đất mà lúc trưa không thấy có. Rõ ràng là má»™t ngôi má»™ vừa má»›i đắp. Bươc' lại gần, chàng thấy có má»™t cái gậy cắm vào giữa ngôi má»™, trên đầu gậy gài má»™t tá» giấy ghi vá»n vẹn:

John Freeier

Trước ở thành phố Salt-Lake

Chết ngày 4 tháng 8 năm 1860

Äau đớn, chàng hối hả tìm khắp xung quanh xem có ngôi má»™ nào nuã không, nhưng không tah^'y, Lucy đã bị bắt Ä‘i rồi. Nàng sẽ là vợ cá»§a con trai má»™t tông đồ Mormons nào đó. Khỉ hiẻ^u ra số phận cá»§a vị hôn thê, chàng trai muốn lấy cái hẻm núi này làm nÆ¡i an nghỉ cưới cùng cá»§a mình. Nhưng bản tính kiên cưá»ng lại trá»—i dậy. Nếu như Ä‘á»i chàng từ nay không còn ý nghiã gì nuã, thì ít ra chàng vẫn có thể dùng nó để trả thù cho vÆ¡.. Cùng vá»›i bản tính kiên cưá»ng và nhẫn nại, chàng còn có má»™t chí căm thù bá»n bỉ mà chàng đã há»c được ở những ngưá»i da Ä‘á». Gương mặt tái nhợt và dữ tợn, chàng quay trở lại chá»— đã bá» tảng thịt, nhóm lá»­a, chuẩn bị cho mình đủ thịt ăn trong vài ngày rồi đứng lên, lần đưá»ng tìm vá» thành phố 'Salt-Lake.

Äến ngày thứ sáu, chàng vá» tá»›i hẻm Äại Bàng. tại đó, chàng có thể nhìn thấy nÆ¡i ở cá»§a Các vị Thánh ngày tận thế. Chàng thấy có cá» bay phất phá»›i ở má»™t vài đưá»ng phố chính và má»™t dấu hiệu khác là có cuá»™c vui hay buổi lá»… gì đó, trong thành phố. Bá»—ng chàng nghe tiếng vó ngá»±a và thấy má»™t ngưá»i Ä‘i vá» phiá mình. Chàng nhận ra đó là Cu-pÆ¡, ngưá»i mà mình đã có lần giúp má»™t vài việc. Khi ngưá»i đó tá»›i gần, chàng bước lại:

-Anh còn nhớ tôi không. Tôi là Hope đây.

Ngưá»i Mormons này kho6ng giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Quả thá»±c, khó mà nhận ra má»™t kẻ lang thang, rách rưới, râu rậm toc' bù, mặt nhợt nhạt và dá»… sợ này... Rồi vẻ ngạc nhiên mau lẹ chuyển thành vẻ lo ngại.

-Anh điên hay sao mà đến đây. Có lệnh bắt anh vì anh đã giúp hai cha con ông John chạy trốn.

-Tôi không sơ.. Chỉ xin anh, vì tình bằng hữu cho tôi biết Lucy hiện nay ra sao.

-Hôm qua, ngưá»i ta đã làm lá»… cưới cho cô ấy. Kià, can đảm lên chứ. Trông anh như ngưá»i mất hồn.

-Anh khoi? phải bận tâm vá» tôi - Giá»ng Hope yếu á»›t. Äôi môi tái nhợt, ngồi bệt xuống má»™t tảng đá -Anh bảo sao, lá»… cưới ư ?

-Lá»… cưới được. tổ chứa hôm qua, vì vậy má»›i treo cá». Con trai Drebber và con trai Stanggerson tranh nhau khá găng. Cả hai Ä‘á»u nằm trong nhóm ngưá»i đã Ä‘uổi theo há» và Stanggerson là kẻ đã giết ngưá»i cha cá»§a cô gái. Vì av^.y, Stanggerson có vẻ được. ưu tiên, nhưng khi việc này được đưa ra há»™i đồng thì phái nhà Drebber thắng và giáo chá»§ đã trao cô gái cho Drebber. Dầu vây., chẳng ai giữ cô ấy được lâu đâu vì hôm qua tôi đã thấy màu chết trên sắc mặt cô ấy rồi. Thế nào, anh Ä‘i đấy à.

-Vâng, tôi đi đây - Hope đứng dậy, gương mặt đanh lại và đôi mắt ánh lên một vẻ điên dại.

-Anh đi đâu ?

ÄDi đâu cÅ©ng vậy thôi - Hope đáp lại, rồi vác súng lên vai, rảo bước vá» phiá đưá»ng đèo, tiến sâu vào trong lòng núi.

Lá»i tiên đóan cá»§a Cu-pÆ¡ quả không sai: trong không đến má»™t tháng. Lucy héo hon rồi chết. Drebber không tá» ra Ä‘au buồn khi Lucy chết, vì hắn lấy Lucy chá»§ yếu vì cá»§a cải cá»§a ông bố. Nhưng những ngưá»i vợ khác cá»§a y thương khóc cô, và theo phong tục cá»§a ngưá»i Mormons, há» thức trông xác cô suốt đêm trước hôm mai táng. Äang ngoì xung quanh quan tài vào lúc trá»i chưa sáng, há» bá»—ng kinh ngạc và khiếp sợ khi thấy cá»­a bật mở và hiện ra má»™t ngưá»i đàn ông ăn am(.c rách rưới, mặt sạm Ä‘en, con mắt Ä‘iên dại, bước thẳng đến chá»— đặt thi hài, cúi đầu kính cẩn đặt môi lên vầng trán giá lạnh roì đỡ lấy bàn tay ngưá»i chet, rút chiếc nhẫn cưới ra khoi? ngón tay và ná»›i bằng má»™t giá»ng giống tiếng gầm rít cá»§a loài thú nhiá»u hÆ¡n tiếng ngưá»i:

-Không thể để cho ngưá»i ta chôn cất nàng cùng vá»›i chiếc nhẫn này. Trong lúc đám phụ nữ chưa biết nên làm gì thì ngưá»i đó đã biến mất.

Trong nhiá»u tháng, ngưá»i ta kể có má»™t kẻ kỳ quặc thưá»ng hay lẩn quẩn ở những cánh đồng bên ngoài thành phố hoặn trong những hẻm núi hoang vắng. Má»™t hôm, má»™t vie6n đạn bắn qua cá»­a sổ nhà Stanggerson đập vào tưá»ng cách đầu y có má»™t bô.. L.ai má»™t dịp khac', Drebber Ä‘ang Ä‘i dưới chân má»™t dốc núi thì mot tảng đá lăn vá» phiá y, y phai? bổ nhào up' sấp mặt xuống đất má»›i thoát chết. Hai gã thanh niên ấy sá»›m phát hiện ra ngưá»i tiếng hành những vụ mưu sát này, và chúng dẫn ngưá»i Ä‘i tìm Hope nhiá»u lần nhưng khôngbắt được chàng. Chúng phai? cắt ngưá»i canh gác nhà chúng, chúng khong bao giá» ra khoi? nhà mot mình hoặc khi troi tối. Sau má»™t thá»i gian, những biện pháp này được ná»›i lá»ng: ngưá»i ta không còn thấy bóng dáng Hope đâu và chúng nghÄ© rằng thá»i gian đã làm nguôi mối thù ở trong lòng ngưá»i thợ săn trẻ tuổi ấy.

Nhưng chí báo thù đã chiếm lÄ©nh toàn bá»™ tâm hồn chàng trai, kho6ng còn chá»— cho má»™t tình cảm nào khác len vào nữa. Nhưng cuá»™c sống phÆ¡i sương dãi nắng, chẳng mấy chốc làm hao mòn sức khoẻ cá»§a chàng. Nếu chàng chết trên núi như con chóhoang thì ai sẽ báo thù cho ? Mà nếu chàng cứ ở mãi trên núi thì không thể tránh khoi? kết cục đó. Vì vậy, chàng trở lại vùng má» Nevada để phục hồi sức khoẻ và thu nhặt má»™t ít tiá»n để rồi có thể theo Ä‘uổi chuyện báo oán.

Chàng định tạm nén mối thù lại độ má»™t năm là cùng, nhưng nhiá»u tình huống không lưá»ng trước khong cho phép chàng rá»i khoi? khu má» trước năm năm. Tuy nhiên, sau thá»i gian ấy, ký ức vá» ná»—i Ä‘au buồn lòng khao khát báo thù vẫn mãnh liệt. Cải trang, chàng trở lại thành phố Salt-Lake dưới má»™t cái tên giả và được biết những tin đáng chú ý. Trước đó vài tháng đã xảy ra má»™t sá»± phân liệt trong đám ngưá»i được Chúa tuyển chá»n. Má»™t vài thanh niên trẻ cá»§a giáo phái Mormons đã nổi dậy, chống lại quyá»n lá»±c cá»§a các tông đồ và kết quả là má»™t sô" đã ly khai, bá» Utah ra Ä‘i, trở thành những kẻ ngoại đạo. Trong số đó có Drebber và Stanggerson. Không ai biết chúng Ä‘i đâu. Ngưá»i ta kể rằng Drebber đã khéo thu xếp, chuyển hầi hết tài sản cá»§a hắn ra thành tiá»n Ä‘em Ä‘i, còn Stanggerson thì không được sung túc bằng.

Nhiá»u ngưá»i cho rằng dù lòng báo thù có cháu bá»ng đến đâu, có lẽ cÅ©ng đã pahỉ từ bỠý định cá»§a mình trước ngần ấy khó khăn, nhưng Hope thì không. Vá»›i số tiá»n it' oi? đã có, chàng Ä‘i hết thành phố này đến thành phố khác trong khắp nước Mỹ tìm kiếm tung tích cá»§a kẻ thù, vừa Ä‘i vừa nhận làm những công việc lặt vặt để có thêm tiá»n sinh sống. Thá»i gian trôi Ä‘i, mái tóc Ä‘en đã lốm đốm bạc nhưng ông vẫn cứ Ä‘i, kho6ng biết mệt moi?, không há» nản chí, dò tìm dấu vết cá»§a kẻ thù như má»™t con chó săn say mồi. Má»™t hôm, ông thóang nhìn thấy má»™t nét mặt qua má»™t khung cá»­a sổ, và biết đó là ngưá»i mà ông lùng Ä‘uổi hiện Ä‘ang ở tại thành phố Cleverland, bang OhiỠÔng trở vá» căn buồng, sắp đặt ke6' hoạch báo thù. thế nhưng Drebber khi nhìn qua cá»­a sổ nhà hắn, cÅ©ng đã nhận ra kẻ lang thang ngoài phố kia và thấy ý định giết ngưá»i trong ánh mắt ngưá»i ấy. Hắn vá»™i vã cùng vá»›i Stanggerson - khi ấy đã trở thành thư ký riêng cá»§a hắn - đến nhà má»™t vị thẩm phán khai rằng hắn Ä‘ang bị má»™t kẻ tình địch cÅ© doa. giết.

Tối hôm ấy, Hope bị tống giam vì ông sống lang thang, không nhà cá»­a, không nghá» nghiệp nhất định. Ông bị giam mấy tuần. Äến khi được thả, ông thấy nhà Drebber bá» trống và được biết hắn đã sang châu Âu cùng vá»›i tên thư ký riêng.

Má»™t lần nữa, ngưá»i báo oán thất vá»ng, nhưng cÅ©ng má»™t lần nuã. mối thù dồn tụ qua năm tháng lại đẩy ông tiếp tục hành động. Không đủ tiá»n Ä‘i xa, ông lải nhải kiếm việc làm, dành dụm từng đô-la má»™t cho cuá»™c hàng trình sang châu Âu. Sau cùng, khi có tạm má»™t ít tiá»n để đủ sống, ông lên đưá»ng., Ä‘uổi theo các kẻ thù cá»§a mình từ thành phố này đến thành phố khác ở Châu Âu, nhận làm bất cứ việc gì để sống. thành phố Peterbourg cá»§a Ngạ Thá»§ đô Copenhague cá»§a Äan Mạch. Cuối cùng ông theo chúng tá»›i thá»§ đổ nước Anh, và hạ sát được chúng.

Tài sản của minhtien384

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ìàðàôîí



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™