Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #31  
Old 11-05-2008, 07:06 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 30
Của Mình Mình Lại Lấy Cắp Đem Về

Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Được nghe danh của Lý đại gia từ lâu. Đừng nói chi phiếu sáu chục vạn lạng bạc, mà là chi phiếu sáu chục lạng vàng, tại hạ cũng rất yên tâm.
Chàng lấy ra trước mặt Tổng Bộ Đầu mười hai tấm chi phiếu lớn, tiện tay đưa cho lão nói:
- Xin lão tổng coi dùm rồi đưa cho Lý đại gia.
Tổng Bộ Đầu đón lấy, xem xét một lúc rồi gật đầu đáp:
- Chi phiếu lớn thế này thì lão đệ có bao nhiêu châu báu phải bán hết, không thì đào đâu ra nhiều tiền như vậy?
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp:
- Tại hạ có cầm nhà chắc cũng không dấu được lão tổng.
Tổng Bộ Đầu liền đưa chi phiếu đến trước mặt Lý đại gia nói:
- Lý đại gia. Đại gia cất dùm đi. Kim lão đệ này không muốn để ở tiền trang lấy lời mà lại đưa vào chỗ đại gia là y sợ Ở tiền trang không được an toàn.
Lý lão đón lấy, đếm số mục rồi cười khanh khách đáp:
- Đúng thế… đúng thế…
Lão quay lại bảo nghĩa đệ:
- Lão nhị. Ngươi cất lẹ đi, đừng làm phí nhiều thì giờ của quý khách.
Chàng thanh niên ngồi mé tả, khóe miệng lộ nụ cười kỳ bí nhưng không nói gì cả. Chẳng hiểu trong lòng gã nghĩ sao.
Sau một lúc, Thiết Kỳ Sĩ lấy giấy biên lai rồi nhìn Tổng Bộ Đầu, cười nói:
- Lão tổng, tại hạ đi trước một bước.
Tổng Bộ Đầu vội đáp:
- Hãy khoan. Chúng ta cùng đi với nhau.
Lão quay lai nói với Lý lão:
- Lý đại gia. Ơ đây chẳng có ai là người ngoài, tại hạ muốn ủy thác cho đại gia một việc.
Lý lão trịnh trọng hỏi:
- Lão tổng có chuyện gì?
Tổng Bộ Đầu đáp:
- Theo tin báo có một toán nhân vật Hắc đạo rất ghê gớm đã tới kinh. Bọn chúng muốn nhân cuộc đại hội Võ Thuật Quan Ma để hạ thủ. Đại gia có biết tin này không?
Lý đại gia đột nhiên đứng dậy, hỏi:
- Có chuyện đó ư? Lão phu chẳng hay biết gì hết.
Tổng Bộ Đầu đáp:
- Bữa nay tại hạ đặc biệt vì vụ này mà tới gặp đại gia. Mong đại gia lưu ý. Có chuyện gì xin báo tin ngay.
Lý lão nhân nói:
- Cái đó lão tổng khỏi phải nói. Vụ này liên quan đến cả chúng ta. Lão tổng hãy về phủ đi. Lão phu lập tức phái người ra ngoài truy xét.
Tổng Bộ Đầu liền đáp:
- Đa tạ… đa tạ… tại hạ xin cáo từ.
Lão lại giới thiệu Thiết Kỳ Sĩ với Cao Thức. Sau một hồi khách sáo, ba người cáo từ ra đi.
Ra tới đường lớn, ba người trông nhau mà cười, rối tiến vào tửu lâu. Nhưng Thiết Kỳ Sĩ đã có điều phát giác. Lúc uống rượu, chàng nhìn Tổng Bộ Đầu khẽ nói:
- Có người theo dõi chúng ta.
Tổng Bộ Đầu cười lạt hỏi:
- Đó là bọn thủ hạ của Lý lão đi nghe ngóng. Đại hiệp định xử trí cách nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tại hạ giả vờ mời tệ sư ca đến Tây Sơn một chuyến. Lão tổng làm bộ cố ý mời bọn tại hạ về phủ.
Tổng Bộ Đầu hỏi:
- Rồi sao nữa?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Sau cùng bọn tại hạ nhận lời lão tổng để ngày khác sẽ đến bái kiến, rồi lão tổng ra về một mình.
Tổng Bộ Đầu hỏi:
- Còn hai vị thì sao?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Tại hạ sẽ có chủ trương.
Ba người thương nghị xong, lại cao đàm hùng biện một lát rồi mới theo kế hoạch chia tay nhau.
Thiết Kỳ Sĩ cùng sư huynh ra khỏi thành, chạy về phía Tây Sơn.
Cao Thức cười nói:
- Lão nhị. Mấy tên đó vẫn theo chúng ta.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Hẳn thế. Chúng chưa biết chỗ trú ngụ của bọn ta là chưa chịu trở về.
Cao Thức hỏi:
- Chúng ta tìm khách sạn trọ ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Đúng thế. Đêm nay sư ca ở đây đối phó với địch. Tiểu đệ sẽ đi lấy những vật của mình về.
Cao Thức kinh hãi hỏi:
- Đêm nay lão phái người đến hạ thủ hay sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Lý lão thì chưa chắc đã nóng nảy đến thế nhưng chắc tên ngồi mé tả sẽ đến. Bản lãnh gã cao thâm khôn lường. Sư huynh chớ coi thường.
Cao Thức nói:
- Tên gã là Ba Hồng, ngoại hiệu là Lôi Hỏa Kiếm gì đó.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Phen này sư ca phải đấu bằng sức lực. Đáng tiếc là sư ca lại không có bảo kiếm.
Cao Thức cười nói:
- Lão nhị liệu mà về cho lẹ.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Sư ca đừng quên mình là Cổ Kim Đệ Nhất Kiếm Thủ. Tiểu đệ có trở về cũng tự thủ bàng quan.
Cao Thức đùa:
- Tiểu hoạt đầu. Té ra ngươi còn muốn xem náo nhiệt.
Hai người vào ngụ trong khách điếm thì trời cũng vừa tối. Thiết Kỳ Sĩ phát giác hai tên theo dõi đã quay về. Chàng không ăn cơm tối nữa, lập tức chạy vào thành.
Một mình Cao Thức ăn cơm rồi đi tới đi lui, chuẩn bị một trường quyết đấu mà Thiết Kỳ Sĩ đã tiên liệu.
Phạm vi Tây Sơn cũng không nhỏ. Trên núi toàn là rừng phong. Hiện tại đang là cuối thu nên đầy núi toàn là lá đỏ, phong cảnh rất xinh đẹp. Lúc này tuy đã tối mà vẫn có nhiều người đi lại. Sau chừng một giờ, Cao Thức đột nhiên thấy bốn người xuất hiện giữa đám lá đỏ rụng tơi bời. Y chú ý nhìn kỹ, bất giác la lên:
- Ô kìa. Ngũ Vương Tử, Lê đại nương, Bạch Từ và Văn cô nương đều đến cả.
Y nhận đúngrồi thì thấy Bạch Từ chạy tới trước mặt hỏi:
- Thức ca. Thiết lão nhị đâu?
Cao Thức cười đáp:
- Y lại vào thành rồi. Sao các vị biết ta ở đây?
Bọn Ngũ vương tử vừa tới nơi, nghe tiếng hỏi, khẽ nói:
- Tổng Bộ Đầu ở phủ Đề Đốc bẩm báo các vị đã đến nhà Lý đương gia.
Cao Thức đáp:
- Đúng thế. Bây giờ các vị nên đi ngay, giả vờ không quen biết gì tại hạ. Thiết lão nhị đã tiên liệu là các cao thủ đặc biệt sẽ tới đây.
Bạch Từ nói:
- Thức ca lấy bảo kiếm của tiểu muội mà dùng. Đã điều tra được lai lịch của tên kia rồi. Gã là đệ tử của Lôi Hoa? Thần. Thức ca cần lưu tâm đến Hỏa Kiếm Thuật của gã, nghe nói lợi hại phi thường.
Cao Thức đón lấy bảo kiếm, cười nói:
- Mấy khi mới gặp được cao thủ chân chính. Đêm nay cuộc đấu rất gay go. Các cô chớ nhúng tay vào.
Ngũ vương tử hỏi:
- Thiết lão nhị về thành lấy những cái đó có nắm chắc thành công hay không?
Cao Thức đáp:
- Y có kỹ thuật thần sầu quỷ khóc. Đừng nói là bảo khố thông thường mà ngay cả Quốc khố của Ngũ gia y cũng vào như chỗ không người. Về điểm này thì Ngũ gia có thể yên tâm được.
Ngũ vương tử dẫn mọi người ẩn vào rừng phong.
Chẳng bao lâu sau, Cao Thức biết có người đến sau lưng nhưng vẫn cứ giả vờ như không, vẫn thủng thỉnh cất bước.
Phía sau bỗng có tiếng quát:
- Bằng hữu. Hãy dừng bước.
Tiếp theo một bóng người nhanh như chớp quanh ra trước mặt Cao Thức. Chính là Ba Hồng.
Cao Thức ồ một tiếng, hỏi:
- Ba huynh đấy ư? Ba huynh có điều chi dạy bảo?
Ba Hồng cười lạt đáp:
- Các ngươi có thể lừa gạt được Lý đương gia nhưng đừng hòng che mắt ta. Bữa nay các ngươi dở trò quỷ gì? Còn gã họ Kim đâu, sao không thấy?
Cao Thức cười lớn, đáp:
- Họ Kim không có liên quan gì với tại hạ. Các hạ tự mình đi kiếm gã thì hay hơn.
Ba Hồng sẵn giọng hỏi:
- Các ngươi cùng một bọn. Thiếu gia phải tra hỏi ngươi cho ra.
Cao Thức lại cả cười đáp:
- Không có tiền xài thì cầm đồ. Thực tình là vậy. Các hạ hỏi thế không sợ là mạo muội ư?
Ba Hồng cười lạt, rút thanh trường kiếm hồng quang lóe mắt, giơ lên nói:
- Không thú thực thì không xong. Nếu ngươi còn nói quanh nói quẩn thì coi chừng cái đầu.
Cao Thức cũng rút kiếm ra quát:
- Các hạ muốn ngang tàng ư? Chẳng lẽ tại hạ lại sợ sao?
Ba Hồng quát một tiếng to, vung kiếm tấn công.
Cao Thức cười lạt nói:
- Các hạ đã dưới mắt không người thì đành phải phân cao thấp.
Bọn Ngũ vương tử ẩn trong bóng tối theo dõi, phát giác hai đối thủ sắp đi đến chỗ liều mạng. Y thở dài, nhìn Lê đại nương nói:
- Đây mới thật là cuộc đấu chân chính giữa hai tay cao thủ võ lâm.
Lê đại nương gật đầu đáp:
- Võ công của Cao đại hiệp đêm nay mới chân chính lộ ra, còn cao hơn đối phương một bậc. Chúng ta có thể yên tâm được.
Bạch Từ vội nói:
- Thức ca không nên kịch đấu. Cái đó có thể làm tổn thương nguyên khí.
Văn Đế Đế đáp:
- Không sao. Thanh quái kiếm của đối phương sắp thi triển những chiêu cổ quái.
Ngũ vương tử hỏi:
- Thanh kiếm của hắn hồng quang lấp loáng tỏ ra muốn phá chân khí của Cao đại hiệp. Chẳng lẽ thanh kiếm đó có lôi hoa? thật sự?
Lê đại nương đáp:
- Có thể như vậy. Nhưng Cao đại hiệp đã đề phòng. Hiển nhiên y không chịu để cho đối phương có cơ hội thi triển. Y tăng gia kình lực rồi.
Hai bên qua lại mấy chục chiêu, bỗng nghe Cao Thức cười lạt nói:
- Bằng hữu. Tại hạ không muốn làm quá. Bằng hữu dừng tay lại. Nếu không thì tại hạ cam đắc tội.
Ba Hồng chẳng nói gì, càng tấn công mãnh liệt hơn. Hiển nhiên gã không chịu tỏ ra khiếp nhược.
Cao Thức lại đấu hơn trăm chiêu nữa và đã chiếm được thượng phong. Đột nhiên y quát to một tiếng. Kiếm khí ào ạt như nước sông Trường Giang xô ra không ngớt.
Ba Hồng bị đối phương tấn công mãnh liệt, không đỡ gạt kịp, bắt buộc phải lùi lại.
Giữa lúc ấy, Cao Thức lại quát:
- Này.
Đoạn y thu kiếm lùi ra mấy trượng.
Ba Hồng không rượt theo. Vạt áo trước ngực gã bị rách một vệt dài, bật cả áo trong ra.
Cao Thức dõng dạt nói:
- Nếu bằng hữu không phục thì lần sau chúng ta lại gặp nhau.
Giữa lúc ấy, bỗng thấy Thiết Kỳ Sĩ xuất hiện đứng sau lưng Ba Hồng. Cao Thức ngó thấy, biết là chàng đã thành công.
Y dõng dạc nói:
- Kim bằng hữu đến thật đúng lúc. Ba huynh vừa hỏi Kim bằng hữu đó.
Ba Hồng quay đầu nhìn lại.
Thiết Kỳ Sĩ lạnh lùng hỏi:
- Ba bằng hữu có điều chi dạy bảo?
Ba Hồng cười lạt đáp:
- tại hạ muốn lãnh giáo mấy chiêu của các hạ.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách nói:
- Hay hơn hết là các hạ hãy thay áo đã. Đồng thời nhân cơ hội này nghỉ một lát. Trước nay tại hạ không muốn chiếm phần tiện nghi của ai.
Ba Hồng bị chàng nói móc họng, tức giận vô cùng, chẳng nghĩ gì nữa, vung kiếm đánh liền.
Thiết Kỳ Sĩ nổi lên một tràng cười rộ, thi triển tuyệt kỹ cao thâm khôn lường. Chàng rùn mình một cái, tựa hồ như dính vào người Ba Hồng. Gã muốn xoay chuyển mé nào, chàng cũng bám sát như bóng theo hình.
Thật là một tuyệt kỹ kinh người. Chẳng những khiến cho Ngũ vương tử và Lê đại nương phải trợn mắt, há miệng mà cả Cao Thức cũng lấy làm kinh dị. Y thật không hiểu được võ công của sư đệ đã cao thâm đến trình độ nào.
Ba Hồng sợ quá thét lên be be. Gã ngó thấy thân hình của Thiết Kỳ Sĩ rõ ràng mà chẳng thể nào đánh vào người đối phương được. Thậm chí muốn thoát ra cũng không xong. Hiện tượng khủng khiếp này khiến cho gã hồn siêu phách lạc.
Sau chừng một khắc, mới nghe Thiết Kỳ Sĩ cười lạt nói:
- Nếu là lúc bình thời thì tại hạ đã đoạt lấy thanh Lôi Hỏa Kiếm của Ba huynh rồi. Nhưng đêm nay mới tỷ đấu một trận, tại hạ không muốn vặt lông chó ngã xuống nước. Các hạ đi đi. Lần sau phải cẩn thận hơn đấy.
Chàng vừa dứt lời thì hất tay một cái, tung người Ba Hồng ra ngoài rừng, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Ngũ vương tử thấy thế vội chạy ra, thở dài nói:
- Thiết lão nhị. Đây là lần đầu tiên ta được thưởng thức tuyệt kỹ của lão nhị.
Thiết Kỳ Sĩ mỉm cười đáp:
- Ngũ gia quá khen rồi. Té ra các vị đã được tin tức.
Lê đại nương dẫn hai cô nương chạy lại hỏi:
- Sĩ nhi, lấy được rồi chứ?
Thiết Kỳ Sĩ lấy thanh Cự Khuyết ở sau lưng xuống, cầm hai tay đưa lên cho Cao Thức, vừa cười vừa hỏi:
- Qua mấy hôm nữa, tiểu đệ đến nhà Lý đại gia chuộc đồ, thử coi lão lấy đồ đâu ra trả cho mình.
Cao Thức cười đáp:
- Ba Hồng trở về là lão ta biết chuyện rồi.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Ba Hồng chắc không dám vác mặt về nhà Lý đại gia nữa đâu. Có điều đêm nay lão biết ngay là mình mất trộm, vì tiểu đệ đã điểm huyệt cho bốn tay cao thủ giữ kho ngã lăn ra hết rồi.
Ngũ vương tử nói:
- Vậy hắn phải đi trình báo.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Trình báo là một việc, bồi thường là việc khác. Tại hạ tin rằng lão không rảnh để đi trình báo mà chỉ sáng sớm mai là chuồn thẳng. Nếu vậy thì trong thành mất một tên cáo già.
Thiết Kỳ Sĩ lại nói:
- Mục đích của tại hạ đến đó cũng là có ý muốn như vậy.
Ngũ vương tử nói:
- Biện pháp này hay thiệt, đã không làm náo loạn kinh sư, lại không đông đến đao thương. Thế mới tuyệt diệu.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Còn tám tên nữa vẫn ung dung. Khi nào có dịp, tại hạ sẽ đến thăm chúng. Bây giờ chúng ta hãy về Bắc Hải đã.
Cao Thức hỏi:
- Không về khách sạn thì ai đi trả tiền?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Bây giờ qua đó thanh toán luôn cũng được. Chúng ta đi thôi.
Ngũ vương tử thấy nhất cử nhất động của chàng đều có thứ tự lại càng bội phục. Y liền dẫn mọi người về thành.
Sáng sớm hôm sau, mọi người vừa ăn điểm tâm xong, bỗng thấy một tên vệ sĩ chạy đến báo với Ngũ vương tử:
- Bẩm điện hạ. Tổng Bộ Đầu ở Đề Đốc có tin đưa đến.
Ngũ vương tử gật đầu:
- Tin gì?
- Nghe nói Lý đương gia ở cửa An Định kéo cả nhà bỏ ra ngoài thành đi rồi.
Ngũ vương tử nhìn Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Gia Cát tiên sinh. Tiên sinh bấm độn đúng quá.
Y vẫy tay cho tên vệ sĩ rút lui rồi cười hỏi:
- Hôm nay ta làm gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Đêm qua tại hạ về Tây Sơn, phát giác ra mấy bóng thiếu nữ thân pháp cực kỳ mau lẹ. Bọn họ đi về phía chùa Bích Vân. Tại hạ không rảnh để theo dõi, nên hôm nay muốn cùng sư ca chuẩn bị tới đó điều tra xem có chuyện gì khả nghi chăng.
Ngũ vương tử hỏi:
- Bọn ta không thể đi được ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Ngũ gia đi toán thứ hai thì hay hơn vì chúng ta không nên nhận nhau.
Ngũ vương tử đáp:
- Được rồi. Các vị đi trước đi. Ta sẽ cùng hai tên cự đồng đến sau.
Thiết Kỳ Sĩ cười:
- Ngũ gia phải ước thúc bọn chúng, không thì chúng lại làm rối tung lên.
Thiết Nhị Lang nhảy lên la:
- Tiểu đệ cùng đại muội chẳng nói gì nữa là xong.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Con khỉ đã vào vườn đào lý mà cấm động tay động chân được chăng? Ta cảnh cáo các ngươi, đi bên mình Ngũ gia mà gây rắc rối là không xong đâu.
Ngũ vương tử nói:
- Không sao. Ngươi cứ im lặng, lát nữa sẽ được đi.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Cao Thức:
- Sư ca nên đem kiếm theo. Trong ngoài thành Bắc Kinh, những nhân vật như Ba Hồng không phải là ít.
Cao Thức thức:
- Tiểu huynh coi gã Ba Hồng không đúng chân tướng. Bây giờ chúng ta cãi trang thì hay hơn.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trời đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #32  
Old 11-05-2008, 07:08 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 31
Hào Kiệt Dọ Thám Bích Vân Tự

Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Ý kiến của tiểu đệ lại trái ngược, bữa nay chẳng những để nguyên chân tướng mà cứ ăn mặc văn nhã như kẻ thư sinh. Sư ca đeo kiếm vào trong dùng vạt áo dài che đi.
Cao Thức đáp:
- Lão nhị thật nhiều quỷ kế. Ta đành nghe theo.
Hai người sửa soạn một lúc rồi do cổng hậu hoa viên ra ngoài. Ngũ vương tử giục giă mọi người:
- Chúng ta phải lẹ lên! Bọn họ đi bộ. Chúng ta lấy hai cỗ xe ngựa mà ngồi.
Bạch đại muội la lên:
- Tiểu muội không quen ngồi xe, vậy đi bộ với Nhị Lang.
Bạch Từ nhìn Đại muội cười mát nói:
- Con khốn kia! Sau xe mà có hai cái đầu tổ bố chạy theo khiến cho người ta để ý. Vậy xin Ngũ gia phái hai con ngựa để cưỡi đi trước.
Bọn Ngũ vương tử ra ngoài thành rồi. Tề Cách Lặc bối tử hay tin liền kêu một toán lớn vương tôn công tử chạy theo, nhưng chúng không hiểu đến chùa Bích Vân có việc gì.
Lúc này Thiết Kỳ Sĩ cùng Cao Thức đă ra ngoài thành đến nửa giờ. Hai người đi lẫn vào đám du khách, dường như đă thấy chuyện gì nên bước chậm hơn và thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại.
Bọn du khách rất nhiều, phần đông là nam nữ đi bộ, chỉ có số ít xe ngựa lẫn vào. Xe ngựa làm cho bụi cát vàng bay tứ tung khiến người đi bộ phải tránh ra hai bên đường. Thỉnh thoảng họ lại lớn tiếng thóa mạ.
Ngũ vương tử dẫn hai tên cự đồng theo sau Thiết Kỳ Sĩ còn cách chừng nửa dặm. Nguyên y cũng cưỡi ngựa, chỉ có Lê đại nương, Bạch Từ, Văn Đế Đế ba người ngồi xe nên lúc này lọt lại sau đến hơn một dặm.
Cao Thức đă ngó thấy Vương tử và cự đồng, khẽ bảo Thiết Kỳ Sĩ:
- Lão nhị! Ngũ gia đuổi tới rồi.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Mong rằng y đừng xung chàng với hai lão kia, không thì thật rắc rối.
Nguyên phía sau hai người cách chừng năm trượng có một lão già rất cổ quái. Bất cứ ai cũng nhận ra không phải là một lão già thông thường, vì lão mình mặc áo đại hồng bào, ngoài khoác áo choàng đỏ như lửa. Đầu tóc lão đỏ như chu sa lại rối bù che lấp cả hai mắt. Hàm râu quai nón cũng đỏ hung, coi lão chẳng khác một hồng mao dă nhân. Sau lưng lão đeo một cái hồ lô màu đại hồng. Tay lão cầm một cây long đầu trượng màu tía vừa lớn vừa nặng. Có thể nói từ đầu xuống đến chân lão đều màu đỏ.
Người đi đường không ai dám nhìn lão, chẳng phải họ không có tính hiếu kỳ mà là họ sợ lão. Vì thế phía trước và phía sau lão cách mấy thước không ai dám đến gần.
Cao Thức chỉ lo Ngũ vương tử xẩy chuyện với lão, cất giọng nghiêm trọng hỏi:
- Lão nhị! Làm thế nào bây giờ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Ngũ gia không phải là người tầm thường. Y ngó thấy lão đó chắc cũng cảnh giác.
Cao Thức nói:
- Nhưng còn sợ hai đứa nhỏ lớn người kia gây họa.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Vậy chúng ta đành chờ lại để lão kia đi qua rồi sẽ ngăn chặn Ngũ gia.
Cao Thức gật đầu nói:
- Ngoài cách đó chẳng còn biện pháp nào khác.
Thiết Kỳ Sĩ lập tức đứng ra bên đường, lớn tiếng hô sư huynh:
- Đại ca! Chúng ta hăy nghỉ một lúc đă.
May chỗ ấy có cây lớn. Cao Thức đáp lại rồi đến gần.
Lão già cổ quái dường như không để ý, vẫn tiếp tục cất bước đi qua trước mặt anh em Thiết Kỳ Sĩ. Lão có quay đầu nhìn sang bên nhưng không dừng bước.
Cao Thức thở phào một cái, nhìn Thiết Kỳ Sĩ khẽ nói:
- Dường như lão ngó thấy lão nhị rồi.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Chưa phải lúc cứ để lão ngó mình, khi đến lúc thì mình lại ngó lão.
Cao Thức kinh hăi hỏi:
- Lão nhị! Lão có đoán ra là ai không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Việc gì phải đoán? Lão là một trong những đối thủ của sư phó. Cứ coi người lão đỏ từ đầu xuống đến gót chân cũng đủ biết lão là Lôi Hỏa Thần.
Cao Thức nghe nói cả kinh hỏi:
- Lão là Lôi Hỏa Thần ư?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Sư ca đả bại đồ đệ của lão mà lão chưa biết đó. Nếu lão điều tra ra thì sư ca phải coi chừng.
Cao Thức nói:
- Tiểu huynh không phải là đối thủ của lão. Lão nhị! Bữa nay mình nên lánh đi.
Lúc này Ngũ vương tử đă tới gần, nhưng y vẫn giả bộ không nhận biết Thiết Kỳ Sĩ vì lúc ở nhà đă ước định kế hoạch rồi.
Thiết Kỳ Sĩ ra hiệu cho Cao Thức. Hai người đi theo. Dường như Ngũ vương tử đă nhìn ra vấn đề. Y bảo nhị đồng đi chậm lại, có ý muốn nghe xem Thiết Kỳ Sĩ bảo gì.
Lúc này phía trước phía sau vẫn có người đi nhưng không đông lắm. Thiết Kỳ Sĩ sợ bị bại lộ hành tung liền dùng phép truyền âm cảnh cáo.
Ngũ vương tử nghe lời Thiết Kỳ Sĩ, liền chạy theo hai cự đồng lớn tiếng gọi:
- Nhị Lang! Đại muội! Chúng ta xuống ngựa thôi.
Thiết Nhị Lang "ồ" một tiếng rồi hỏi:
- Bọn họ không đi, việc gì phải đợi?
Ngũ vương tử lại gần khẽ nói:
- Nhị ca bảo đó. Xuống ngựa lẹ đi!
Thiết Nhị Lang quay đầu nhìn lại mới phát giác ra đại sư huynh, không khỏi sửng sốt nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ đă xẩy chuyện gì?
Thiết Kỳ Sĩ cũng không nhìn gã, chàng thấy ba người dừng ngựa liền cùng sư huynh tiếp tục lên đường.
Người đến chùa Bích Vân thiêu hương rất đông. Thiết Kỳ Sĩ tới nơi thấy du khách chen vai thích cánh, liền cùng sư huynh trà trộn vào đám đông tiến dần từng bước một.
Cao Thức ghé vào tai chàng khẽ nói:
- Không biết lão già kia đi đâu rồi.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Nhân vật này khi nào lại xúm vào đám đông, chắc lão còn ẩn ở chỗ nào vắng vẻ, nhưng thế nào lão cũng tới.
Cao Thức hỏi:
- Trong đám du khách chẳng thiếu gì nhân vật võ lâm. Người mà lão nhị muốn kiếm có ở đây không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Mình đă gặp lão kia thì chuyến này không uổng rồi. Gặp lão còn quan trọng hơn là gặp người mình muốn kiếm.
Hai người không thiêu hương nên không muốn chen chúc vào điện phật liền đi quanh ra phía sau chùa, nhưng lúc tới dãy hành lang bỗng thấy bọn Ngũ vương tử đều tiến vào.
Lê đại nương là người đầu tiên ngó thấy Thiết Kỳ Sĩ. Bà ngấm ngầm thông tri cho mọi người rồi tiến lại đón.
Thiết Kỳ Sĩ gặp mặt đại nương liền nói khẽ:
- Can nương! Chúng ta quanh ra sau núi. Nơi đây không phát hiện ra được điều gì.
Những du khách đi thiêu hương rất nhiều, không ai chú ý đến câu chuyện của mấy người.
Lê đại nương gật đầu đáp:
- Sĩ nhi! Ngươi đi đằng ngươi. Chúng ta vào thiêu hương, bất tất phải lo ngại gì để khỏi lầm lỡ chương trình hành động.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu rồi cùng Cao Thức ra cửa sơn môn đi quanh vào phía sau chùa.
Trong khu rừng sau chùa, Cao Thức vẫn thấy người đông như kiến, liền cười nói:
- Cứ tình hình này thì khó mà thu được hiệu quả.
Thiết Kỳ Sĩ khẽ đáp:
- Hai thiếu nữ ở mé tả có thể là người đem đầu mối cho bọn ta. Chúng ta phải coi chừng và theo dõi họ.
Cao Thức ngạc nhiên hỏi:
- Có chỗ nào khác lạ đâu?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tiểu đệ tưởng chúng là tỳ nữ mà chủ nhân của chúng có chỗ kỳ dị.
Cao Thức cười hỏi:
- Tiểu huynh không hiểu lão nhị nhận ra chúng là tỳ nữ ở chỗ nào mà cũng chẳng biết căn cứ vào đâu mà đoán là chúng có chủ nhân?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Bọn chúng không ra vẻ con nhà khuê các, đă không có trai theo lại chẳng có lão phụ bầu bạn, mà cước pháp hiển nhiên rất cao thâm. Căn cứ vào ba điểm này sao lại không nhận ra?
Cao Thức cười hỏi:
- Bọn họ là nữ nhân trong đám giang hồ thì đúng rồi, nhưng thiếu nữ giang hồ không nhất định là hành động đơn độc, huống chi bọn chúng có hai người.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Người có quản thúc và người không quản thúc khác nhau xa, cần lưu ý tự mình nhận ra, chứ không thể dùng lời nói để truyền thụ. Tiểu đệ sẽ có cách khiến cho đại ca phải tin tưởng.
Hai người đi theo một lúc sau thấy nhị nữ kiếm nơi hẻo lánh mà đi. Cao Thức cười nói:
- Nếu còn đi theo, chúng sẽ nghi ngờ. Lão nhị! Coi chừng bọn chúng sẽ cho ta là hạng người khinh bạc.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Đây là nơi du khách thưởng ngoạn, bọn chúng không có lý gì để phiền trách. Nếu chúng cho ta là những người khinh bạc thì còn gì bằng? Chúng càng nghĩ thế lại càng không hoài nghi mình vì mục đích khác.
Dần dần đi đến chỗ không còn một du khách nào, nhưng hai thiếu nữ vẫn chưa phản ứng khiến cho Thiết Kỳ Sĩ đă hơi cảnh giác. Chàng khẽ bấm sư huynh rồi dừng chân lại.
Hai bên còn cách nhau chừng hơn mười trượng. Cao Thức cười hỏi:
- Sao? Không đi theo nữa ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Bọn chúng biết rõ sau lưng có người theo dõi mà không quay đầu lại là trong bụng đă có chủ trương.
Cao Thức nói:
- Ý nghĩ của tiểu huynh lại khác với lão nhị.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Khác ở chỗ nào?
Cao Thức đáp:
- Tiểu huynh cho rằng chúng không quay lại là vì chúng thẹn thùng.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Cứ coi thái độ của chúng thì chẳng phải là thiếu nữ đoan trang như sư ca tưởng tượng đâu.
Cao Thức hỏi:
- Thế thì chúng ta đi đường khác hay sao? Chắc lão nhị không tán thành.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Không. Phải theo nữa chứ.
Lại qua một khu rừng, phía trước là nhà dân, nhưng đột nhiên không thấy bóng thiếu nữ đâu nữa.
Cao Thức kinh hăi hỏi:
- Bọn chúng đi đâu rồi?
Thiết Kỳ Sĩ thấy toàn là nhà ở cư dân. Chàng lắng tai nghe không phát giác được điều gì. Chỗ nào cũng có người đi mà không hiểu cước bộ của hai thiếu nữ đi ở chỗ nào. Chàng dừng lại nói:
- Đáng lẽ chúng ta không nên dừng lại một lúc để hai ả có dịp lẩn tránh.
Bây giờ chẳng còn cách gì để theo dõi. Nhưng tiểu đệ chắc chủ nhân của chúng ở trong một nhà dân tại khu này.
Cao Thức nói:
- Nhưng chúng ta không tiện đến điều tra từng nhà.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Trước mặt về mé tả có một khu đất có đầy cổ thụ cao ngất trời, không hiểu là địa phương nào?
Cao Thức đáp:
- Phía sau những cây cổ thụ là chùa Đại Giác. Mé tả rừng rậm là chùa Đông Nhạc.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Tiểu đệ hiểu rồi. Giải đất này đều có cao nhân trú ngụ. Bây giờ phải quay về sợ Ngũ gia xẩy chuyện gì. Đến đêm chúng ta lại tới điều tra những chùa này.
Hai người vừa trở về đến chùa Bích Vân. Bỗng thấy một đám đông nam nữ lão ấu ăn mặt kỳ dị từ chân núi chen chúc đi lên. Trước mặt lại có quan tư bồi tiếp.
Cao Thức ngạc nhiên hỏi:
- Bọn người nào đây?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Nhất định là những nhân vật ngoại quốc đến tham dự Võ thuật quan ma.
Bọn họ cũng đi thưởng ngoạn những thắng cảnh ngoài thành Bắc Kinh.
Cao Thức cười hỏi:
- Sao lại chỉ có ba chục người?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Có khi họ chia thành nhiều toán. Hai đoàn thể của họ nhân số đến mấy trăm người, nào phải chỉ có bấy nhiêu mà thôi.
Cao Thức vội trỏ tay nói:
- Bọn Ngũ gia đă đến chân núi rồi.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Ta phải rượt lên đi. Trước mặt bọn họ vẫn có một tên không phải tầm thường.
Cao Thức hỏi:
- Phải chăng lão nhị nói về gã thanh niên đi trong đám kia?
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp:
- Đó là một nhân vật khác hẳn mọi người. Gã đi chân bước hời hợt nhẹ nhàng, vậy nội lực nhất định cao thâm khôn lường.
Hai người liền rượt theo bọn Ngũ vương tử và Lê đại nương. Lẻn vào đám đông. Thiết Kỳ Sĩ khẽ hỏi:
- Ngũ gia! Ngũ gia có phát giác ra người đi trước kia không?
Ngũ vương tử khẽ đáp:
- Hiền đệ vừa may. Đại nương đă chú ý tới. Gã cũng thay đổi sắc mặt nên bọn ta ngấm ngầm theo dõi.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Người đó tâm thần yên định, cử chỉ khoan thai, quyết chẳng phải tà môn.
Lê đại nương đi trước hai người, nghe tiếng liền cười đáp:
- Sĩ nhi quả có kiến thức. Thanh niên đó là đồ đệ của Kim giáp thần, tự hiệu là Kim Giáp vương tử.
Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên hỏi:
- Ô hay! Sao Can nương biết gã?
Lê đại nương đáp:
- Long hộ giá đă dùng phép truyền âm báo cho lão thân hay. Lão còn ở trong chùa chưa ra. Lão nói đă điều tra những khu phụ cận chùa Bích Vân trong vòng mười dặm, cả thẩy có đến năm sáu toán nhân vật khác lạ. Lão định đến tối về Bắc Hải sẽ báo cáo tường tận với ngươi.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Can nương đă hỏi về Hải nữ đậu chưa?
Lê đại nương đáp:
- Lão bảo Sĩ nhi đoán trúng. Thứ đậu đó ở bọn môn hạ của Hải thần mà ra.
Nghe nói vợ Hải thần cũng đến rồi.
Thiết Kỳ Sĩ vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Nếu vậy trong cuộc đại hội Võ thuật quan ma này e rằng sẽ xẩy đại biến.
Lê đại nương hỏi:
- Sĩ nhi sợ bọn người này náo loạn chăng?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Náo loạn thì chưa chắc, sợ là sợ người mình tham dự vào đoàn thể của họ.
Ngũ vương tử nói:
- Nếu chỉ có chuyện tham gia để phô trương bản lănh thì không sao, e rằng bọn chúng và đoàn thể ngoại quốc để phá mình.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Những nhân vật này ở địa khu nào chúng ta chưa hiểu. Nếu là người Trung Nguyên, chắc họ không gia nhập vào ngoại tộc và không sợ điều gì quay quắt. Chẳng lẽ bọn họ là người vong bản đến thế được.
Về đến Ngự hoa viên đă quá trưa. Ngũ vương tử cáo từ nói:
- Các vị về ăn cơm đi, tại hạ phải đến tướng phủ xem sao.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Phải chăng Ngũ gia có ý muốn cải thiện cách bố trí đại hội một lần nữa?
Ngũ vương tử gật đầu đáp:
- Điều trọng yếu nhất là những người tham gia có đăng ký trong danh sách mới được tỷ đấu. Sau nữa ước định không được đả thương người.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Về khoản đả thương người chỉ sợ xẩy ra trong vụ đấu kiếm mà vụ này lại chưa chuẩn bị Ngũ vương tử đáp:
- Phụ hoàng đă hạ chỉ rồi và dựng một đài diễn võ ở trường tỷ đấu. Phụ hoàng muốn thân hành đến thưởng thức cuộc trổ tài của võ sĩ.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Đă xác định thì dĩ nhiên phải thế, nhưng e có cuộc đại loạn.
Ngũ vương tử hỏi:
- Sao lại đại loạn được?
Những nhân vật tà môn không sợ vương pháp thì dù Ngũ gia có qui định không được hại người họ cũng chẳng tuân theo.
Ngũ vương tử hỏi:
- Vậy làm thế nào bây giờ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Muốn bổ cứu thì chỉ còn cách giảm bớt số người tỷ đấu.
Ngũ vương tử hỏi:
- Những người đă đăng ký rồi mà không gọi tên họ ra đấu được chăng?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Bây giờ Ngũ gia làm cho gấp một việc, hoặc giả có thể khiến những người tham gia bừa bãi phải ngại ngùng.
Ngũ vương tử hỏi:
- Làm thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Đúc một thanh kiếm lớn nặng ba trăm cân, dài chừng bốn thước. Ra điều kiện cho những người tỷ kiếm là phải đi thử một đường kiếm pháp trước, lại qui định kiếm pháp thi triển từ năm chục chiêu trở lên, ai không sử hết một bài, hoặc chiêu thức chậm chạp đều bị thủ tiêu tư cách tỷ đấu.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #33  
Old 12-05-2008, 05:51 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 32
Thổ Linh Kiếm Đã Thương Long Lão

Ngũ vương tử cả cười nói:
- Kiếm nặng ba trăm cân mà phải thi triển năm chục chiêu Khoái kiếm pháp thì đến ta cũng không làm được.

Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Vụ này không phải để khảo sát ngũ gia mà để làm khó dễ kẻ tham dự. Có thế mới tránh khỏi làm thương vong nhiều người.

Ngũ vương tử cười nói:
- Cách này hay thật. Chỉ có hiền đệ mới nghĩ ra được. Thôi ta đi đây.

Ngũ vương tử đi rồi, Lê đại nương cười hỏi:
- An bài cách này thì còn được mấy người tham dự?

Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Sư ca, đại muội, Nhị lang có thể tham dự được. Còn Bạch thư và Văn muội e rằng cũng chưa chắc.

Bạch Từ cười nói:
- Như vậy đâu phải tỉ kiếm, mà là tỉ nội công.

Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tiểu đệ đã ước lượng có mấy người ngoại quốc làm được. Đồng thời Long hộ giá còn phát giác ra không ít.

Thiết Nhị Lang hỏi:
- Ai đứng làm đài chủ cho chúng ta?

Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Đại sư cạ Nhưng ngươi và đại muội phải luân lưu ứng chiến.

Đến tối, Long hộ giá và Ngũ vương tử đều tới nơi.

Lão già vừa ngó thấy Thiết Kỳ Sĩ đã chĩa ngón tay cười ha hả nói:
- Thiết Nhị hiệp! Tự cổ chí kim đã có ai đúc thanh kiếm nặng ba trăm cân chưa? Cách an bài của nhị hiệp thật là ghê gớm!

Thiết Kỳ Sĩ mời hai người ngồi rồi hỏi:
- Long lão! Có điều chi dạy bảo chăng?

Long hộ giá thở dài đáp:
- Nhị hiệp đã ngó thấy một lão già toàn thân màu đỏ rất cổ quái và mấy tên nam nữ thanh niên rồi...

Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Lúc đi gặp lão già, khi về ngó thấy một thanh niên. Còn mấy cô gái e rằng không phải những nhân vật trọng yếu. Long lão còn điều tra được thêm điều gì nữa chăng?

Long hộ giá đáp:
- Long mỗ đoán Hồng lão nhân đó là Lôi hoa? thần. Lão trú ở trên cổ tháp phía sau chùa Bích Vân. Lão đưa một bọn nam nữ môn đồ tới.

Cao Thức xen vào:
- Bọn tại hạ không ngờ Lôi hoa? thần lại trú ngụ Ở trên toà cổ tháp.

Long hộ giá đáp:
- Một cụ già trú ở chùa Đại Giác, đem theo ba thiếu nữ. Lão phu đoán là Hải Hậu. Mụ già đó dường như đang chờ trượng là phu Hải Thần sắp tới.

Ngũ vương tử hỏi:
- Long lão có biết mấy toán không?

Long hộ giá đáp:
- Hiện giờ hãy xin nói đến thanh niên mà các vị đã gặp lúc trở về. Gã là đồ đệ của Kim Giáp thần, tự hiệu Kim Giáp vương tử. Chưa điều tra được gã trú ở đâu.

Lê đại nương hỏi:
- Sao lại kêu bằng Kim Giáp vương tử?

Long hộ giá đáp:
- Tự hiệu Kim Giáp là do tấm bảo y màu hoàng kim. Thực tế là tấm áo trông giống tấm mã giáp, nghe nói đao đâm không thủng. Kim Giáp vương tử nhất định được sư phó truyền thụ võ công. Đồng thời gã là một vương tử gì đó ở một bờ cõi riêng biệt.

Thiết Kỳ Sĩ vội hỏi:
- Bọn họ có tham gia vào đoàn thể ngoại quốc không?

Long hộ giá đáp:
- Về điểm này các vị có thể yên tâm được. Nhân vật cỡ này không tựu hội với ai đâu.

Bạch Từ nói:
- Lão quả là người biết nhiều hiểu rộng. Sao lão điều tra được mau lẹ và rõ ràng đến thế?

Long hộ giá đáp:
- Lão hủ được một vị kì nhân không muốn lộ diện chỉ thị chọ Đêm nay còn đi Tây giao và Nam giao một chuyến. Đại khái hai toán này đến rồi.

Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Ai vậy?

Long hộ giá đáp:
- Toán ở mặt nam là hai thầy trò, toàn ở mặt tây là ba thầy trò. Toàn ở mặt nam là Cụ Phong Thần và nữ đệ tử là Cuồng Phong thần nữ. Bọn họ có lẽ là trú ở khu phụ cận Nam Uyển ngoài Nam giao. Bọn mặt tây là Thổ Hành Thần. Theo lời dị nhân là lão này thì lão này không chịu ở trong nhà, bình sinh chỉ ở huyệt động. Nam đệ tử của lão là Thổ Linh Kiếm, nữ đệ tử là Thổ Hành yêu cợ Đêm nay các vị nên coi chừng. Bọn họ có những môn công phu đặc biệt.

Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Chẳng lẽ họ có công phu đi dưới lòng đất thật sự?

Long hộ giá đáp:
- Đúng thế! Tuy không phải là chân chính đi trong lòng đất mà là phép thổ độn.

Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Lão già đó không tham gia cuộc tỉ đấu. Còn hậu đại của lão thì khó biết lắm. Trong cuộc đại hội quần ma này tất xảy ra nhiều vụ náo nhiệt ra ngoài sự tiên liệu của bọn ta.

Long hộ giá nói:
- Lão hủ lại đi điều tra tường tận phen nữa, hoặc giả bọn yêu nhân của Cổ Môn môn có lẻn vào chăng?

Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Hai vị tăng đạo hộ giá kia thì sao? Bọn họ không dính líu chứ?

Long hộ giá đáp:
- Bọn họ đã mất chức dĩ nhiên chẳng hỏi đến việc gì nữa. Hôm qua lão phu đã ghé thăm họ, coi tình hình thì họ có ý muốn dời khỏi Bắc Kinh.

Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Đừng để họ đi. Lưu lại tuy không dùng được việc gì nhưng thả họ ra ngoài giang hồ là rất nguy hiểm.

Ngũ vương tử đáp:
- Bọn họ không đi đâu, mà có đi cũng vẫn vậy. Hạng người này tuy đã xuất gia mà trên thực tế còn ham danh lợi hơn cả kẻ không tu hành.

Long hộ giá nói:
- Điện hạ chỉ biết một điều chứ không biết hai. Bọn họ ra đi còn có phen trở lại.

Ngũ vương tử cười mát nói:
- Thế thì họ đi tìm những cao thủ ngoại tộc về kinh.

Y thở dài nói tiếp:
- Hỡi ôi! Để họ múa maỵ Chẳng bao lâu nữa ta cũng đi theoThiết hiền đệ. Những chuyện ở trong triều ta coi đã nhạt phèo.

Long hộ giá lắc đầu thở dài nói:
- Điện hạ mà ra đi thì lão hủ cũng lui về qui ẩn.

Ngũ vương tử nói:
- Tạm thời phụ hoàng không chuẩn cho đâu. Long lão muốn từ chức thì phải chờ cơ hội.

Long hộ giá đứng dậy nhìn bọn Thiết Kỳ Sĩ chắp tay nói:
- Đành tới đâu hay đó. Công việc trước mắt cứ phải làm đã. Xin các vị ngồi chơi, lão phu phải ra ngoài thành.

Mọi người đứng lên đáp:
- Xin lão nhân gia tùy tiện.

Long hộ giá đi rồi, Ngũ vương tử hỏi Thiết Kỳ Sĩ:
- Mẫu hậu có ý muốn mời Lê đại nương, Bạch vô nương và Văn cô nương vào làm bầu bạn. Chưa hiểu ý ba vị ra sao?

Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Hậu cung rất thiếu người. Các vị nên đi bảo hộ. Vậy xin Cao nương đi theo ngũ gia.

Lê đại nương nói:
- Lúc tối sư huynh các ngươi đã đi tuần tra hai lần nhận thấy lực lượng của chúng ta không đủ.

Cao Thức đáp:
- Nhất định là thế. Khi cần thì phải kêu cả hai cự đồng vào hậu cung.

Ngũ vương tử cười nói:
- Vậy chúng ta đi thôi.

Thiết Kỳ Sĩ đứng dậy đưa chân rồi quay vào bảo Cao Thức:
- Đêm nay chúng ta cũng ra Nam giao, thử xem công việc của Long hộ giá có thuận lợi không?

Cao Thức đáp:
- Nếu vậy phải đem cả Bạch muội và Nhị lang đi theo, để chúng ở lại đây cũng không yên dạ.

Thiết Kỳ Sĩ thấy trời cũng không còn sớm nữa liền kêu bọn cung nga dọn cơm ăn.

Từ ngày ở Bắc Hải, mấy người đều dùng Ngự thiện, muốn ăn lúc nào cũng được, so với ở ngoài phạn quán thuận tiện hơn nhiều.

Ăn cơm xong, Cao Thức dặn Thiết Nhị Lang và Bạch đại muội:
- Đêm nay các ngươi muốn đem gì đi thì phải chuẩn bị ngay từ bây giờ, không chừng sắp có chuyện đó.

Thiết Nhị lang cười nói:
- Đêm nay bọn tiểu đệ không mang kiếm.

Thiết Kỳ Sĩ quát:
- Sao lại thế được? Kiếm của các ngươi tuy không phải là bảo kiếm, nhưng nếu gặp những tay cao thủ về kiếm thuật mà mình tay không binh khí là bị kềm chế liền.

Bạch đại muội cười hì hì nói:
- Bọn tiểu muội đã có binh khí cổ quái, tiện dụng hơn cả danh kiếm.

Cao Thức " ồ " một tiếng hỏi:
- Ngươi có cái gì dùng làm binh khí?

Bạch đại muội nhìn Thiết Nhị Lang nói:
- Đừng dấu y nữa, Chúng ta lấy ra đưa cho y coi.

Thiết Nhị Lang ngây ngô cười đáp:
- Chắc bọn y không biết được.

Gã nói rồi cùng Bạch đại muội đi vào lâu các ở phía sau. Chẳng bao lâu nhị đồng cầm binh khí ra.

Thiết Kỳ Sĩ và Cao Thức trông thấy không khỏi kinh ngạc hô:
- Phong ma đồng côn!

Thiết Nhị Lang đáp:
- Đoán trật rồi. Bề ngoài giống đồng côn mà đúng là bằng Phong ma đồng. Các vị đừng coi thường. Nó chỉ dài bằng cây Tề mi côn, lớn hơn chung trà một chút, nhưng trọng lượng khá lắm.

Thiết Kỳ Sĩ vươn tay ra cầm lấy binh khí của Nhị Lang thấy rất trầm trọng. " ồ ' lên một tiếng rồi nói:
- Cái này là bảo vật gì? E rằng nặng tới ba trăm cân.

Cao Thức cũng cầm lấy côn của Bạch đại muội coi kỹ một lúc rồi gật đầu nói:
- Cái này ngoài bọc bằng Phong ma đồng trong bằng thép nguyên chất. Quả là bảo vật hiếm có.

Thiết Nhị Lang cướp lấy rồi cả cười nói:
- Các vị hãy coi pháp bảo?

Bỗng nghe đánh " choang " một tiếng. Tay trái gã cầm côn. Tay mặt thêm một thanh trường kiếm.

Thiết Kỳ Sĩ bật tiếng la:
- Trong côn có kiếm. Các ngươi lấy ở đâu được cây cổ quái thần côn này?

Bạch đại muội cũng rút kiếm trong côn ra đáp:
- Đây là của Hoàng đế quanl ão ban cho bọn tiểu muội. Ngài thấy tiểu muội cùng Nhị Lang có khí lực nên đưa bọn tiểu muội vào trong một toà điện, lai do một khuôn cửa ngầm đi thông xuống dưới đất.. Sau cùng tới một gian nhà chất đống đầy các cổ vật tìm được đôi binh khí quái dị này. Ngài bảo nếu bọn tiểu muội nhấc lên được là ngài cho liền. Ngài lại còn ngấm ngầm bảo cách bí mật rút kiếm ra. thậm chí ngài giao cả bí lục liên quan đến thứ khí giới này cho bọn tiểu muội.

Cao Thức hỏi:
- Cây côn này lại còn một tập côn pháp ư?

Thiết Nhị Lang đáp:
- Côn pháp kiêm cả kiếm pháp nữa. Bọn tiểu đệ đã ngấm ngầm luyện xong rồi.

Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Té ra các ngươi được Hoàng thượng đưa đến bảo khố. Vị " lão quan " này quả là trọng vọng các ngươi. Từ nay các ngươi được binh khí rất thích hợp.

Thiết Nhị Lang đáp:
- Việc này chỉ có nương nương biết, cả Ngũ gia cũng không haỵ Hoàng đế đã dặn đừng nói với người ngoài.

Cao Thức cười hỏi:
- Trong bảo khố còn gì cổ quái nữa không?

Bạch đại muội đáp:
- Nhiều lắm! bọn tiểu muội chưa từng thấy qua.

Cao Thức nói:
- Các ngươi nên biết Hoàng đế cũng có nhiều môn võ rất hay nhưng ngài không có đất dụng võ thôi.

Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên hỏi:
- Thật thế ư?

Cao Thức đáp:
- Lão nhị thông minh quán thế mà lại hồ đồ trong lúc nhất thời. Đêm hôm ấy lão nhị tưởng ngài trầm tĩnh là lầm. Giả tỷ ngài khồng có võ công cao cường thì khi nào thấy thích khách đến mà chẳng sợ?

Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Tiều đệ cho là ngài đã làm ông Vua một nước dĩ nhiên phải có tư chât khác người thường. Té ra ngài cũng biết võ công.

Cao Thức cười nói:
- Nhưng sau thấy bản lĩnh của lão đệ, ngài cũng tâm phục.

Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Sư phụ thường nói trong võ lâm có nhiếu thứ binh khí cổ thời bị thất truyền, thì ra đều lọt vào trong bảo khố của nhà Vuạ Cứ coi hai cây côn cày đủ biết lời sư phó không phải là phỏng đoán.

Cao Thức nói:
- Đáng tiếc chúng ta chẳng có cách nào vào bảo khố, không thì nhất định phát giác ra nhiều kỳ tích.

Thiết Nhị Lang hỏi:
- Các vị xin Ngũ gia đưa vào không được ư?

Cao Thức cười đáp:
- Vào bảo khố phải được Hoàng đế cho phép. Ngoài Hoàng đế là nhân vật được ngài chọn làm Vua sau này. Ngũ gia chưa tới quyền lợi đó.

Bạch đại muội nói:
- Thiết nhị ca có công cứu giá. Hoàng đế nên chuẩn cho y vào lấy những các đó mới phải.

Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp:
- Cô ngốc ơi! Các ngươi được bảo vật này tưởng rằng dễ lắm. Nhưng đó là duyên phận của các ngươi, lại gặp lúc Hoàng đế nhất thời cao hứng, không thì đừng hòng.

Bốn người thu xếp hành trang xong, thi triển khinh công ra khỏi Bắc Hải chạy về phía Nam giao.

Lúc qua cửa An Định, Thiết Kỳ Sĩ dừng lại một chút nhìn Cao Thức nói:
- Sư ca! Tiểu đệ không thuộc đường Nam Uyển, sư ca đi turớc cho bọn tiểu đệ theo sau.

Cao Thức đáp:
- Lão nhị cứ chạy về phía trước, nếu lầm tiểu huynh sẽ chỉ thị. Nam Uyển là một thị trấn lớn, tới nơi liền biết ngaỵ Đây cách đó hãy còn xa.

Chưa tới canh hai, trước mặt hiện ra một thị trấn. Thiết Kỳ Sĩ biết là tới Nam Uyển liền dừng lại hỏi:
- Dọc đường chưa găp một ai, đường này sao lại tịch mịch thế?

Đột nhiên Cao Thức hỏi:
- Lão nhị! Lão nhị thử nghe mé hữu xem có tiếng gì?

Thiết Kỳ Sĩ lắng tai rồi đáp:
- Ô hay! Đây là tiếng kêu của người bị thương.

Cao Thức hỏi:
- Chừng độ bao xa?

Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Trong vòng nửa dặm. Tiếng rên khá nặng. Chúng ta thử đến coi.

Cao Thức chạy trước dẫn đường, chẳng bao lâu tới trước một khu rừng. Y dừng lại nói;
- Ở trong này.

Thiết Kỳ Sĩ nói:
- người này bị nội thương khá nặng. Vì tiếng rên thều thào bất lực.

Thiết Nhị Lang cầm côn xông vào. Bạch đại muội theo sau. Cao Thức thấy vậy cười nói:
- Hai đứa nhỏ mà người lớn này rất có ý tứ. Chúng quan tâm lẫn nhau.

Thiết Kỳ Sĩ cất bước tiến vào rừng khẽ cười nói:
- Trời sinh chúng thành đôi.

Bỗng nghe Thiết Nhị Lang la hoảng:
- Các sư huynh lại mà coi. Long hộ giá bị thương nặng.

Thiết Kỳ Sĩ nghe nói cả kinh vọt tới nhanh như chớp, chàng thấy Long hộ giá nằm dưới gốc cây, tay còn cầm bảo kiếm. Trong lòng nóng nảy, chàng đặt tay vào huyệt đan điền lão già.

Cao Thức tới nơi coi rồi thở dài nói;
- Lão bị chưởng thương, còn may là ở trên vai.

Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Xin sư ca nâng lão lên. Thế này khó vận công quá.

Cao Thức vừa nâng đỡ Long hộ giá, vừa hỏi:
- Nội tạng lão thế nào?

Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Ngũ tạng bị chấn động mạnh, chân khí ở huyệt Đan điền hoàn toàn tiêu tan, nhưng cũng không lo, tiểu đệ dẫn chân khí vào là được, còn xương bả vai trật khớp, đại ca phải ráp lại cho lão mới được.

Cao Thức đáp:
- Lão đã ngất đi, e rằng chịu đau không nổi.

Thiết Kỳ Sĩ nói;
- Tiểu đệ hộ vệ cho lão, không ngại gì.

Cao Thức liền kéo tay lão rồi đẩy mạnh một cái. Một tiếng " cục " vang lên. Đồng thời lão rú lên một tiếng " ui chao " !

Thiết Kỳ Sĩ tiếp tục vận công. Trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà. Long lão nhân thở dài nói:
- Đa tạ hiền đệ. Đây là lão hủ làm kiếp người lần hai.

Thiết Kỳ Sĩ thu tay về cười nói:
- Bây giờ Long lão tự vận khí được rồi.

Long lão nhân gật đầu đáp:
- Nhị hiệp công lực cao thâm khôn lường! Lão hủ cảm thấy sức lực phục hồi dần dần.

Cao Thức trịnh trong hỏi:
- Long lão đã gặp ai?

Long lão nhân thở dài nói:
- Lão hủ vừa đến sau khu rừng này phát giác ra một người lùn lối ngoài ba chục tuổi, hành động lén lút khả nghi, liền len lén tiến lại điều trạ KHông ngờ phát giác ra một tên yêu nữ thân thể loã lồ đang cùng tên lùn đó làm chuyện xấu xạ Lão hủ vội xoay mình lùi lại. Không ngờ đi chưa được mười trượng, bị đánh một đòn vào bả vai.

Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Có nhìn rõ người không?

Long lão nhân đáp:
- Lão hủ chỉ ngó thấy người lùn thân thể trần truồng. Hắn mà bồi thêm phát thứ hai nữa thì lão hủ chết rồi.

Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Sao Long lão lại bò vào rừng?

Long lão nhân lắc đầu đáp;
- Lão hủ đã ngất đi. Sao mình lại ở đây, lão hủ cũng không biết.

Cao Thức nói:
- Thế là có người cứu Long lão đưa tới đây. Có khi ngưới đó còn quyết đấu với đối phương một phen. Nếu không thì sao y lại bỏ mặc lão nằm đây. Thật là nguy hiểm!

Thiết Kỳ Sĩ bỗng lên tiếng:
- Sư ca! trên cây ở sau lưng sư ca có khắc chữ.

Cao Thức quay lại nhìn " ủa " lên một tiếng rồi nói:
- Vụ này có liên quan đến người cứu Long lão.

Thiết Kỳ Sĩ lại gần coi thấy trên cây có khắc mấy hàng chữ:
" Các hạ đã gặp Thổ Linh kiếm Tào Chu và ngó thấy sự xấu xa của họ nên bị hạ thủ rất nặng nề. Tại hạ đưa ra chỗ khác. Khi các hạ tỉnh lại phải lập tức lánh đi. " Kim Giáp "

Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Người cứu Long lão là Kim Giáp vương tư?

Long lão nghe nói Kim Giáp vương tử cứu mình bất giác thở dài lên tiếng:
- Y không ngờ lão hủ chẳng thể tỉnh lại được...

Long lão chưa dứt lời, bỗng nghe âm thanh hằn học nói;
- Lão chó mà kia! Ngươi còn chưa chêt ư?

Thiết Nhị Lang phản ứng nhanh như chớp. Gã cầm côn nhảy xổ về phía phát ra thanh âm, lớn tiếng quát:
- Ngươi mới là giống chó.

Thiết Kỳ Sĩ ngăn cản không kịp vội quát lên:
- Coi chừng hắn thổ độn.

Thanh âm lạnh lẽo từ đằng xa lại cất lên:
- Ngươi là ai mà biết rõ gốc gác của đại gia?

Cao Thức hỏi tiếp:
- Thổ Linh kiếm! Sao không ra mặt còn ẩn nấp làm chi?

Bạch đại muội đã theo chân Thiết Nhị Lang xông tới, nhưng cả hai đều chẳng thấy bóng địch nhân đâu.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #34  
Old 12-05-2008, 05:52 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 33
Thiết Kỳ Sỹ Dùng Mưu Thoái Địch

Bỗng nghe âm thanh kia lại đổi phương vị bật lên tràng cười lạt nói:
- Đêm nay hãy tha cho các vị. Các vị muốn kiếm Kim Giáp vương tử Hạ Nguyên ư? Lần sau ta hãy lấy tính mạng của các cũng chưa muộn.
Dứt lời không thấy động tĩnh gì nữa. Thiết Nhị lang và Bạch đại muội kiếm loạn lên một hồi chẳng thấy tông tích đâu liền chạy về bên Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Nhị ca ca! Thằng cha đó không chơi được, chẳng thấy bóng gã đâu.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Ai bảo ngươi vọt đi kiếm y? Coi chừng y ám toán ngươi đó.
Thiết Nhị Lang đằng hắng nói:
- Tiểu đệ không sợ đao kiếm thì còn sợ gì gã ám toán?
Cao Thức cười đáp:
- Tuy y không giết ngươi chết, nhưng ở trong bóng tối hạ thủ đánh cho té đái vãi phân.
Thiết Kỳ Sĩ kinh ngạc hỏi Cao Thức:
- Nhị Lang không sợ đao kiếm thật ư?
Cao Thức gật đầu cười đáp:
- Cả Bạch đại muội cũng không sợ. Sư phó đã luyện chúng thành kim cương thể thần công.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách nói:
- Thảo nào gã lớn mật quá!
Long lão nhân nói:
- Chúng ta về thôi. Phép độn thổ quả là khó lòng đối phó.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Gia sư bảo có một vật phá được phép độn thổ, nhưng không biết lạc lõng nơi đâu?
Long lão nhân hỏi; - Phải chăng đó là Nhật Nguyệt kính?
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp:
- Đó là một thứ bảo kính đời cổ có ba tên. Còn gọi là Hiển hình kính, tục danh là Chiếu yêu kính. Nhật nguyệt kính mới là đích danh của nó.
Long lão nhân nói:
- Nhị hiệp có thể thỉnh cầu Hoàng thượng chuẩn cho vào bảo khố. Nghe nói ở gian thứ nhất trong kho bảo tàng còn cất tấm gương này.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Hoàng thượng đã biết chưa?
Long lão nhân đáp:
- Hoàng thượng có cuốn danh sách bảo tàng. E rằng ngài không nhớ rõ, nhưng lật danh sách ra coi là thấy ngay.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Đây là một món quốc bảo mà nhắc tới trước mặt Hoàng thượng sao tiện?
Long lão nhân đáp:
- Đúng thế. Vụ này cả Ngũ điện hạ cũng không tiện mở miệng.
Quay về Bắc Hải đã sang canh ba. Thiết Kỳ Sĩ thôi thúc Long lão nhân đi nghỉ. Bọn họ do cung nga hầu hạ ăn bữa đêm rồi mới đi các nơi ở hậu cung tuần tra một lượt.
Giữa lúc hai người đề tụ khinh công đi gần tới điện Thái Hòa chợt thấy một bóng đen thấp thoáng dưới ánh đèn pha lê.
Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi ra hiệu cho Cao Thức dẫn nhị đồng tới phía sau điện tra xét. Chàng chú ý nhìn suýt bật tiếng la. Nguyên đó là lão già toàn thân màu đỏ.
Thiết Kỳ Sĩ biết là Lôi Hỏa Thần, không thể không sợ nguy hiểm, thò tay khẽ rút thanh đỏan kiếm chỉ dùng trong trường hợp đặc biệt. Nó chính là thanh Phụng Hoàng kiếm.
Chàng sợ bọn Cao Thức mạo hiểm vội lớn tiến hô:
- Phía dưới phải chăng là Lôi hỏa thần tiền bối?
Toàn hồng lão nhân nghe tiếng rất đỗi ngạc nhiên ngửng đầu lên trầm giọng hỏi:
- Tên tiểu bối nào mà lại hô rõ tự hiệu của lão phu?
Thiết Kỳ Sĩ tung mình hạ xuống thềm điện, chỉ còn cách lão không đầy năm trượng. Chàng đảo mắt nhìn quanh bất giác giật mình kinh hãi. Nguyên dưới mặt đất và trên dãy hành lang đều có vệ sĩ và võ sĩ ngã lăn ra. Chàng chấn động tâm thần nghĩ bụng:
- Ta cứ tưởng tên ma đầu xuất hiện dưới ánh đèn pha lê sáng tỏ mà sao bọn võ sĩ cùng vệ sĩ không phát giác, thì ra bọn chúng đều bị lão ma đầu điểm té cả rồi.
Lôi hỏa thần thấy thanh niên cầm kiếm đứng sững trước mặt dường như cũng lấy làm kỳ hỏi:
- Tiểu tử! Ngươi cũng là võ sĩ ư?
Thiết Kỳ sĩ đã biết lão là một nhân vật ngang hàng với ân sư, dù sao chàng cũng phải giữ lễ, liền chắp tay đáp:
- Vãn bối là tân khách của Hoàng thượng đương kim. Xin hỏi tiền bối tới đây vì việc gì?
Lôi hỏa thần cất giọng trầm trầm:
- Lão phu muốn kiếm Hoàng đế Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Bây giờ đã quá canh ba, Hoàng thượng ngủ rồi. Sáng mai lão tiền bối hãy đến được chăng?
Lôi hỏa thần quát:
- Cử động của lão phu còn long trọng hơn cả Hoàng đế lâm triều. Thằng lỏi con đi kêu lão dậy.
Thiết Kỳ Sĩ dõng dạc cười đáp:
- Trừ phi có việc nguy hiểm đến quốc gia không kể, còn thì chẳng bao giờ nửa đêm Hoàng đế chịu trở dậy.
Lôi hỏa thần tức giận đáp:
- Thằng lỏi con dám kháng mệnh lão phu ư? Ngươi hãy nhìn bọn chúng lăn ra cả lũ đó.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Bọn này đều là võ sĩ và vệ sĩ bị lão tiền bối điểm té, vãn bối đã ngó thấy từ sớm rồi.
Lôi hỏa thần gầm lên:
- Thằng lỏi con mật chó kia! Ngươi dám ngang nhiên mạo phạm lão phu.
Được lắm! Lão phu hãy giết ngươi rồi sẽ thiêu rụi những tòa cung điện này. Khi đó lo gì lão Khang Hy chẳng phải bò ra.
Giữa lúc ấy trong điện có tiếng người quát:
- Quân giặc cướp ở phương nào mà dám vào nội cung càn rỡ? Quả nhân ở đây.
Cửa điện mở ra. Một lão già mặc thường phục đi tới.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn rõ Hoàng đế bất giác giật mình kinh hãi, liền lạng người đến bên nhả Vua khẽ nói:
- Tâu Hoàng thượng! Hắn là một tên ma đầu vào hạng giỏi nhất trong võ lâm.
Khang Hy Hoàng đế nhìn chàng mỉm cười đáp:
- Tráng sĩ! Quả nhân có khanh ở trước mặt thì thiên quân vạn mã cũng không sợ.
Lôi hỏa thần dường như đã ngó thấy Hoàng thượng tơi nơi, lão cũng chắp tay nói:
- Hoàng đế! Hoàng đế bất tất phải sợ hãi. Tán nhân chỉ đến mượn một vật mà thôi.
Hoàng thượng trầm giọng đáp:
- Vật gì? Nếu nói có lý quả nhân sẽ cho mựơn.
Lôi hỏa thần cả cười nói:
- Làm Hoàng đế quả nhiên khác hẳn dân chúng. Lão quan! Tán nhân muốn mượn cái gương nhỏ trong bảo khố.
Hoàng thượng quát lên:
- Trong bảo khố đồ vật chất cao như núi, quả nhân biết cái gương nhỏ để chỗ nào?
Lôi hỏa thần cười đáp:
- Lão quan! Cái đó dễ lắm! Lão chỉ cần cho biết chỗ mở cơ quan là tán nhân tự mình tìm lấy được.
Hoàng đế lắc đần nói:
- Quả nhân không thuận.
Lôi hỏi thần cả giận nói:
- Lão quan! Không nhịn được điều nhỏ thì hỏng cả đại cuộc. Tán nhân mà động sát khí thì bộ mặt thành Bắc Kinh sẽ hoàn toàn thay đổi.
Thiết Kỳ Sĩ xem chừng khó lòng tránh khỏi một trận tử chiến liền nhìn Hoàng đế nói:
- Tâu Hoàng thượng. Xin Hoàng thượng lui gót vào điện.
Hoàng đế lắc đầu đáp:
- Tráng sĩ! Quả nhân muốn ở đây coi khanh động thủ.
Thiết Kỳ Sĩ vừa kinh hãi vừa bực mình nghĩ bụng:
- Lão quan này thật hồ đồ không hiểu đời.
Đột nhiên chàng lớn tiếng hô:
- Sư huynh ở đâu?
Cao Thức ở trong điện đáp:
- Lão nhị cứ yên lòng. Đã có chúng ta hộ giá.
Y dẫn hai cự đồng vọt ra nhanh như gió đứng thành hình tam giác bảo vệ Hoàng đế.
Thiết Kỳ Sĩ hơi yên dạ. Chàng thở phào một cái nghĩ thầm
- Ta không ở Bắc Kinh thì dù cả Thanh Đình có lật nhào cũng chẳng quan tâm, nhưng hiện giờ thì không thế được. Đệ tử của Phụng Hoàng thần lý nào để sư phó phải mất mặt?
Chàng vận toàn thân chân khí từ từ tiến về phía Lôi hỏa thần nói:
- Thưa tiền bối! Bí mật trong bảo khố ngoài Hoàng thượng là đến vãn bối.
Vãn bối đã phạm tội khi quân, mạo muội lấy cái gương đó để mình dùng rồi.
Lôi hỏa thần cười hô hố đáp:
- Tiểu tử! Ngươi muốn dẫn dụ lão phu đi chăng? Hà hà! Con thỏ con lại muốn sính cường với lão sơn tinh thì gớm thật!
Thiết Kỳ sĩ dõng dạc nói:
- Nhật nguyệt kính, Hiển hình kính, Chiếu yêu kính, một vật mang ba tên.
Vật này chính để đối phó với thầy trò Thổ hành thần. Vãn bối còn hiểu hơn tiền bối nhiều, không thì đã chẳng lấy cắp.
Lôi hỏa thần nghe nói gầm lên:
- Tiểu tử! Đưa ngay ra đây!
Thiết Kỳ sĩ cười lớn đáp:
- Xin lỗi tiền bối. Vãn bối lấy được rồi lại đánh mất.
Lôi hỏa thần thét lên be be, vừa nhảy vừa la:
- Tiểu tử! Ngươi mà không đưa ra thì lão phu bóp chết.
Thiết Kỳ Sĩ hai tay nắn túi đáp:
- Tiền bối muốn lấy thì xin đi kiếm Phụng Hoàng thần.
Lôi hỏa thần nghe nhắc đến Phụng Hoàng thần, lại nhảy lên chồm chồm, nhưng lão kinh ngạc hỏi:
- Thằng lỏi con còn nhỏ tuổi sao lại biết lão hoạt đầu Phụng Hoàng thần?
Hừ hừ! Chẳng lẽ ngươi biết thật sao?
Thiết Kỳ sĩ cười ha hả đáp:
- Tiền bối không nên chậm trễ. Cả Thổ Hành thần cũng dính líu vào vụ này, muốn lấy cho bằng được Nhật Nguyệt kính. Tiền bối mà chậm chân là hỏng đấy.
Lôi hỏa thần la lên:
- Những ai biết vụ này?
Thiết Kỳ sĩ đáp:
- Vợ chồng Hải thần, Hải Hậu, Cự Phong Thần, thầy trò Kim Giáp thần.
Dĩ nhiên còn vãn bối đã để mất cũng muốn đoạt về. Số người dòm ngó không phải ít.
Lôi hỏa thần gầm lên:
- Ngươi biết khá nhiều nhỉ? Nhưng nếu lần này ngươi lừa gạt lão phu thì lão phu sẽ xé xác ngươi thành từng mảnh.
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi:
- Tại sao vãn bối lại lừa gạt lão? Lão đầu tử! Vãn bối nói thật lão mà lấy được cũng chưa chắc đâu, vãn bối phải đoạt về.
Lôi hỏa thần vọt mình đi, chớp mắt đã mất hút.
Hoàng đế cười khanh khách nói:
- Thiết tráng sĩ! Khanh thần dũng hơn Hạng Võ, mưu mô chẳng kém Khổng Minh. Quả nhân bội phục lắm.
Thiết Kỳ Sĩ thở phào một cái, nhìn Hoàng Thương xá dài nói:
- Tâu Hoàng thượng! Đêm nay thật nguy hiểm!
Hoàng đế cả cười nói:
- Quả nhân lại không nghĩ thế, chỉ muốn khanh gặp được tay đối thủ chân chính.
Thiết Kỳ Sĩ trịnh trọng tâu:
- Tâu Hoàng thượng! Thảo dân khó lòng địch lại lão. Nếu xảy cuộc động thủ thì công phu kỳ quái của lão có thể thiêu hủy cả cung điện. Giả tỷ ở bên ngoài thì thảo dân không đến nỗi hoang mang lắm.
Hoàng thượng vẫy tay nói:
- Tráng sĩ! Quả nhân có điều muốn hỏi khanh. Vậy khanh hãy theo quả nhân vào trong điện.
Thiết Kỳ Sĩ theo nhà vua vào nội điện, chàng đảo mắt nhìn không khỏi ngạc nhiên. Nguyên trong điện toàn thị nữ nhân, chỉ có một chàng trai là Ngũ vương tử.
Ngũ vương tử bước ra đón chàng cả cười nói:
- Thiết hiền đệ! Đêm nay ta được coi tấn tuồng:
Tiểu hồ ly hý lão hồ ly.
Thiết Kỳ Sĩ nghe y kêu mình bằng hiền đệ trước mặt Hoàng thượng, chàng không khỏi giật mình, nói khẽ:
- Ngũ gia! Hoàng thượng ở đây mà xưng hô … Chàng chưa dứt lời đã bị Khang Hy lão phật gia cũng có võ công thính tai nghe rõ. Ngài cười ha hả ngắt lời:
- Ngũ Lang mà kết giao được với bậc kỳ tài như khanh là y có cặp mắt tinh đời biết rõ người anh hùng. Quả nhân già mất rồi. Giả tỷ còn trẻ cỡ ba mươi tuổi, quả nhân cũng quyết định kết làm huynh đệ kim lan với khanh.
Thiết Kỳ Sĩ vội tâu:
- Kẻ thảo dân không dám.
Hoàng thượng nhìn vị quý phụ trung niên vẻ người thanh nhã, vẫy tay nói:
- Ngự thê! Ngày thường khanh vẫn mong nhớ Thiết Phụng Hoàng thần thì tráng sĩ đây chính là y đó.
Nguyên quý phụ trung niên này là Chánh cung nương nương. Hoàng hậu mỉm cười tiến lại gần hỏi:
- Bệ hạ Ơi! Chàng tráng sĩ này xinh đẹp như vậy sao gọi là Thiết Phụng Hoàng? Thần thiếp cứ tưởng y là một nhân vật giống Trương Phi.
Hoàng thượng long nhan hớn hở đáp:
- Đúng thế! Sư thật thường trái với điều người ta tưởng tượng. Chắc vì tráng sĩ họ Thiết nên khanh cứ tưởng y đen đủi. Khanh tính ngoại hiệu y phải thế nào mới đúng?
Nương nương tâu:
- Ngọai hiệu y phải là Ngọc Phụng Hoàng mới xứng với người Thiết Kỳ sĩ vội thi lễ tâu:
- Thảo dân kính cẩn bái tạ nương nương đã ban cho tư hiệu.
Hoàng thượng cả cười phán:
- Ngọc Phụng Hoàng! Ha ha! Đúng lắm! Đúng lắm! Thực là một con Ngọc Phụng Hoàng.
Nhà vua quay lại bảo Ngũ vương tử:
- Ngũ Lang! Mau kêu thái giám truyền chỉ cho văn võ triều thần đặc biệt ngày mai quả nhân miễn triều để chúc hạ Ngọc Phụng Hoàng.
Ngũ vương tử kính cẩn tâu:
- Thần nhi xin vâng chỉ Hoàng thượng ngồi xuống rồi nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Tráng sĩ! À quên! Ngọc Phụng Hoàng! Vừa rồi khanh nói với lão ma kia về tấm Nhật Nguyệt kính nào đó?
Thiết Kỳ Sĩ khom lưng tâu:
- Tâu Hoàng thượng! Đó là tấm kính nhỏ bé.Trên chốn giang hồ đồn đại hiện cất trong bảo khố. Nhật nguyệt kính là một bảo vật mà người võ lâm đều thèm khát.
Hoàng thượng ngẫm nghĩ rồi xuống chỉ cho Ngũ vương tử nói:
- Vương nhi lập tức đưa Ngọc Phụng Hoàng xuống bảo khố điều tra. Nếu quả có tấm kính đó thì trẫm ban cho Ngọc Phụng Hoàng.
Ngũ vương liên thanh đáp:
- Dạ dạ! Thần nhi xin tuân chỉ.
Y để bọn cung phi ngắm nghía chàng thanh niên kỳ sĩ một lúc rồi mới đưa ra khỏi điện dẫn chàng vào bảo khố.
Thiết Kỳ Sĩ vừa tạ Hoàng ơn ra khỏi điện đã thấy Cao Thức dẫn nhị đồng lại đón, Cao Thức nói:
- Lão nhị! Những võ sĩ bị lão ma điểm huyệt ta đã giải khai cho họ tỉnh lại rồi.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu nói:
- Sư ca! Hoàng thượng ban cho tiểu đệ tấm Nhật nguyệt kính. Bây giờ tiểu đệ theo Ngũ gia đi kiếm. Vậy sư ca hãy dẫn bọn Nhị Lang về trước.
Cao Thức cười đáp:
- Vậy lão nhị đi rồi về cho lẹ. Ta có việc muốn nói với lão nhị.
Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi hỏi:
- Việc gì?
Cao Thức đáp:
- Không vội đâu. Lát nữa lão nhị trở về sẽ biết.
Rồi y không để Thiết Kỳ Sĩ hỏi nữa, lập tức trở gót dẫn mục đồng quay về Bắc Hải.
Trên đường, Thiết Nhị lang hỏi đại sư ca:
- Sao đại ca không cho y hay? Coi chừng mấy vị bối tử có thể nguy đến tính mạng.
Cao Thức đáp:
- Y xuống bảo khố điều tra cái đó là phải yên lòng nhận xét. Nếu y biết vụ này tất rối lọan tâm thần bất lợi cho việc tìm kiếm bảo vật. Đây là cơ hội ngàn năm một thưở. Nhật nguyệt kính quan trọng phi thường, cần phải lấy cho bằng được.
Bạch đại muội hỏi:
- Người đưa tin vừa rồi là ai?
Cao Thức đáp:
- Gã là trưởng ban võ sĩ, không dám kinh động Hoàng thượng.
Thiết nhị Lang hỏi:
- Nghe nói cả Tề Cách Lặc bối tử cũng bị bắt phải không?
Cao Thức đáp:
- Gã chỉ nói năm người bị bắt. Vụ này không thể tuyên dương ra ngoài để hết thảy triều thần văn võ đều chấn động.
Thiết nhị Lang hỏi:
- Nhân vật nào đã hạ thủ?
Cao Thức đáp:
- Vụ này phải chờ Lão nhị trở về mở cuộc điều tra. Bây giờ mới biết là bốn nữ nhân, nhưng chưa hiểu lai lịch thế nào?
Bọn Cao Thức vừa về tới Bắc Hải đã thấy tên tổng bộ đầu ở phủ Cửu Môn đề đốc ngồi đó. Thái độ hắn cực kỳ hoang mang. Trán toát mồ hôi nhỏ giọt.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #35  
Old 12-05-2008, 05:55 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 34
Trong Phế Viên Tra Án Yêu Cơ


Cao Thức hỏi ngay:
- Tổng đầu! Có phải vì vụ bối tử thất tung mà các hạ tới đây?
Tổng bộ đầu liên thanh đáp:
- Chính phải! Chính phải! Lão hủ khẩn cầu quý sư đệ giúp cho. Vụ này đồn đại ra thì chẳng những tiểu lão không toàn tính mạng mà cả Đề đốc đại nhân cũng phạm trọng tội.
Cao Thức nói:
- Lão nhị sắp về bây giờ. Tổng đầu cứ yên lòng. Tại hạ muốn hỏi trước:
Vụ này xảy ra thế nào?
Tổng đầu đáp:
- Mấy vị bối tử sính cường, bức bách tiểu lão dẫn ra cửa Phụ Thành tra án.
Cao Thức hỏi:
- Tra án chuyện gì?
Tổng đầu đáp:
- Chỉ đáng trách tiểu lão đem tin tức do thám được nói cho các vị haỵ..
Cao Thức thấy lão vừa thở vừa nói, liền an ủi:
- Tổng đầu cứ thong thả mà nói. Sự tình đã xảy ra rồi, hoảng hốt cũng bằng vô dụng. Tổng đầu đã gặp bối tử trong trường hợp nào?
Tổng đầu hít một hơi chân khí đáp:
- Tiểu lão ở cửa Phụ Thành trở về gặp Tề Cách Lặc bối tử và đồng bạn của y cả thảy năm người. Các vị hỏi tiểu lão có tin tức gì, tiểu lão đã định gặp mặt lệnh sư đệ mới nói, mà chỉ muốn xin Tề bối tử dẫn tiểu lão về Bắc Hải...
Cao Thức hỏi:
- Tổng đầu do thám thấy chuyện gì?
Tổng bộ đầu đáp:
- Cách Phụ Thành không xa mấy có một tòa trang viện bỏ hoang từ năm năm trước. Chủ nhân trang viện này chết hết ở trong khu vườn hoa tại hậu viện.
Từ đó đến nay không ai dám mua tòa trang viện này.
Cao Thức hỏi:
- Tòa trang viện này do quan phủ nêu tên phát mại hay sao?
Tổng bộ đầu gật đầu hỏi lại:
- Phải rồi! Đại hiệp thử đoán coi vì lẽ gì mà mãi không bán được?
Cao Thức đáp:
- Phải chăng vì đặt giá quá cao?
Tổng bộ đầu đáp:
- Tòa viện kiến trúc rất xinh đẹp. Hoa viên rộng tới ngoài ba chục mẫu mà chỉ đặt giá một ngàn hai trăm lạng bạc là rẻ lắm rồi.
Cao Thức hỏi:
- Vậy thì sao lại không mua?
Tổng bộ đầu đáp:
- Vì trong vườn hoa có ma.
Cao Thức cả cười nói:
- Làm gì có chuyện đó? Ma quỷ là chuyện hão huyền.
tổng bộ đầu đáp:
- Tiểu lão cũng không tin ma quỷ, nhưng đêm nay lại gặp ma quỷ thật sự.
Cao Thức cười hỏi:
- Tổng đầu tới đó hồi nào?
- Tổng bộ đầu đáp:
- Tiểu lão ra khỏi thành lúc chập tối, chưa hết canh một đã đến đó rồi. Vì xung quanh trang viện chẳng có một nhà cư dân nào mà tiểu lão muốn phòng ngừa người võ lâm ẩn mình, nên len lén đến gần khu này.
Cao Thức hỏi:
- Hình thù ma quỷ ra làm sao?
Tổng bộ đầu đáp:
- Bốn con nữ quỷ. Bọn chúng chiếm cứ tòa đình các ở giữa vườn. Bên trong còn có những chấm lửa xanh lè.
Cao Thức nói:
- Chắc là người võ lâm chứ gì?
Tổng bộ đầu lắc đầu đáp:
- Lão hủ cũng cho là hạng vô danh tiểu bối. Nếu là người võ lâm khi nào lão hủ lại không nhận ra.
Cao Thức hỏi:
- Tổng đầu lấy gì chứng minh bọn họ không phải là người võ lâm?
Tổng bộ đầu đáp:
- Lão hủ thấy trong vườn có đèn sáng, ban đầu cũng cho là người võ lâm ẩn nấp bên trong, liền thận trọng nhảy qua bức tường vây, sẽ sàng cất bước tiến gần về phía đình các.
Cao Thức hỏi:
- Thế thì tổng đầu đã nghe rõ hoặc nhìn rõ chúng rồi chứ?
Tổng bộ đầu đáp:
- Nói ra cũng chẳng ai tin. Trong đình các có đèn lửa sáng. Giữa đình thi thể một người đàn ông lõa thể nằm ngửa. Ngoài ra là bốn con quỷ cái cũng không mặc quẩn áo. Bọn chúng chẳng nói chẳng cười, cứ ngồi xếp bằng ở chung quanh xác chết.
Cao Thức ngạc nhiên nói:
- Vậy chúng ngồi làm gì?
Tổng bộ đầu đáp:
- Lão hủ không hiểu và cũng không dám tới gần nữa, lập tức ra khỏi hoa viên.
Cao Thức hỏi:
- Lúc ra về Tổng đầu gặp bọn Tề cách lặc bối tử hay sao?
Tổng bộ đầu đáp:
- Phải rồi! Các vị nghe chuyện này bắt tiểu lão phải đưa đường đến thẳng vườn hoa đó.
Cao Thức hỏi:
- Tại sao không thấy họ đâu?
Tổng bộ đầu đáp:
- Các vị bắt lão chờ ở bên ngoài vườn rồi cả năm người nhảy vào.
Cao Thức hỏi:
- Rồi sao nữa?
Tổng bộ đầu đáp:
- Sau chừng nửa giờ, lão hủ không thấy năm vị bối tử trở ra mà cũng chẳng nghe động tĩnh chi hết. Lão hủ biết rằng nguy rồi đành phải tiến vào.
Cao Thức hỏi:
- Trong đình vẫn còn đèn lửa chứ?
Tổng bộ đầu thở dài đáp:
- Không còn đèn lửa gì cả. Lão hủ mình mang trọng trách liền rút kiếm xông vào đình các. Ngờ đâu trong này cũng chẳng có một ai.
Cao Thức nói:
- Vụ này quả nghiêm trọng phi thường!
Tổng bộ đầu nói:
- Lúc đó lão hủ chẳng còn hồn vía nào nữa, hỏa tốc chạy về, còn niềm hy vọng duy nhất là xin hai vị đại hiệp đi ngay cho, nhưng tới đây được tin lệnh sư đệ vào tuần tra nội cung.
Cao Thức hỏi:
- Có phải trưởng ban thị vệ nói cho tổng đầu biết không?
Tổng bộ đầu đáp:
- Đúng thế! Lão hủ chẳng thể tiến cung được, đành ủy thác cho trưởng ban đại nhân quay trở lại mời lệnh sư đệ.
Cao Thức nói:
- Đêm nay ở trong cung cũng xảy chuyện lớn, may mà lão nhị giải quyết xong! Chắc y sắp về đến.
Tổng bộ đầu hỏi:
- Vụ này giải quyết làm sao được? Nếu mất năm vị bối tử thì loạn to.
Cao Thức đáp:
- Cần phải đến hoa viên điều tra, hoặc giả tìm ra được manh mối gì chăng.
Bỗng nghe bên ngoài có tiếng cười của Ngũ vương tử vang lên. Y bảo Thiết Kỳ Sĩ:
- Đêm khuya rồi. Ta cũng chẳng vào cung nữa.
Cao Thức vội ra nghênh tiếp nói:
- Ngũ gia! Xảy ra chuyện rồi.
Ngũ vương tử thấy Cao Thức vẻ mặt nghiêm trọng vội hỏi:
- Cao đại ca! Chuyện gì vậy?
Cao Thức mời y vào nhà ngồi rồi kêu Tổng bộ đầu ra bảo lão:
- Tổng đầu! Lão bẩm rõ với Ngũ gia đi.
Thiết Kỳ Sĩ thấy Tổng bộ đầu ở đây vội hỏi:
- Lão Tổng! Chuyện gì vậy?
Tổng bộ đầu nhìn Ngũ vương tử thi lễ rồi thuật lại chuyện đã qua.
Ngũ vương tử nghe nói cả kinh trầm giọng đáp:
- Vụ này chớ để đồn đại ra ngoài.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Ngũ gia! Chúng ta thử đi coi. Chẳng có chuyện ma quỷ gì đâu, nhất định là bọn tà môn trong võ lâm hý lộng quỷ thần.
Ngũ vương tử vẫy tay nói:
- Tổng bộ đầu dẫn đường cho chúng ta!
Tổng bộ đầu liền thi triển khinh công chạy thẳng ra ngoài cửa Phụ Thành.
Lúc tới hoa viên đêm đã sang canh tư. Ngũ vương tử hỏi Thiết Kỳ Sĩ:
- Chúng ta vào cả hay sao?
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp:
- Trong vườn chẳng có động tĩnh gì. Chúng ta cứ vào hết. Nhưng Tổng đầu trở về đi, sáng mai đem đồ ăn lại sớm. Bọn tại hạ Ở trong vườn chờ cho đến sáng.
Tổng bộ đầu đáp:
- Thiết đại hiệp! Đình các ở giữa vườn, vì bỏ hoang lâu ngày, cỏ dại mọc đến thắt lưng lấp cả lối đi. Những cây tạp thụ mọc thành rừng, đứng ngoài không trông thấy.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Được rồi! Chúng ta hãy tra xét khắp cả khu vườn. Tổng lão cứ về đi, sáng mai đem đồ ăn đến là được.
Tổng bộ đầu đi rồi Ngũ vương tử khẽ hỏi:
- Hiền đệ! Ta coi bộ hiền đệ muốn đuổi hắn đi. Tại sao vậy?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Đức Hoàng thượng đã ban cho bảo vật, không chừng đêm nay phải dùng tới. Tại hạ sợ lão ngó thấy sẽ tiết lộ phong thanh nên bảo lão về đi.
Ngũ vương tử hỏi:
- Chỗ nào hiền đệ cũng rất thận trọng và tinh minh, người thường không thể bì kịp. Bây giờ chúng ta vào vườn bằng cách nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Để tại hạ đi trước.
Chàng móc túi lấy tấm gương cổ nhỏ bằng miệng chung trà, chẳng hiểu chế bằng gì, chàng cầm dấu trong lòng bàn tay, nhảy qua tường vào trong vừa đi vừa soi.
Tấm gương có ánh trăng chiếu vào phát ra một luồng bạch quang lờ mờ soi xa đến ngoài mười trượng, nhưng chỉ một mình chàng trông thấy. Còn những người đi sau chẳng thấy gì mới thật là kỳ.
Ngũ vương tử cười mát hỏi:
- Có phải hiền đệ đang dùng bảo kính không?
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu hỏi lại:
- Ngũ gia cũng nhìn thấy ư?
Ngũ vương tử đáp:
- Không. Ta chỉ thấy cử động của hiền đệ có điều khác lạ.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Ngũ gia không thấy luồng ánh sáng lờ mờ vọt ra ư?
Ngũ vương tử gật đầu.
Thiết Kỳ Sĩ cả mừng nói:
- Thế thì hay tuyệt! Tại hạ ngó thấy làn ánh sáng lờ mờ chiếu ra xa ngoài mười trượng.
Ngũ vương tử đáp:
- Hãy khoan! Để ta thử ẩn mình trong bóng tối xem hiền đệ có nhìn thấy không? Đồng thời ta muốn coi xem có thấy tia sáng chăng?
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Bất tất phải thử nữa. Gia sư đã bảo tấm gương này địch nhân đối diện cũng không ngó thấy. Nó chuyên để đối phó với vật vô hình. Tác dụng của nó cũng không giống ánh đèn lửa.
Thiết Kỳ Sĩ đi tới trước tòa đình các, bên trong không có đèn lửa chi hết.
Chàng cẩn thận điều tra xung quanh rồi mới tiến vào.
Chàng vừa bước qua cửa đã quay ra nhìn mọi người nói:
- Trong này quả có nữ nhân ở trước.
Cao Thức hỏi:
- Sao biết?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Hãy còn mùi hương phấn thoang thoảng.
Ngũ vương tử trịnh trọng nói:
- Như vậy đủ chứng minh không phải là ma quỷ.
Thiết Kỳ Sĩ bỗng trỏ vào một góc đình nói:
- Trong này còn có một đống cỏ khô. Hiển nhiên đã có người ngủ ở đó.
Trên cỏ còn lưu lại những vật dơ dáy.
Ngũ vương tử hỏi:
- Vật gì dơ dáy?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tại hạ chưa từng gần nữ nhân không đủ kinh nghiệm, nhưng cũng nghĩ ra đó là những dấu vết sau khi liễu sự.
Cao Thức vội nói:
- Chúng ta thử ra ngoài vườn xung quanh đình điều tra xem có xác chết đàn ông nào bỏ lại không?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Sư ca tưởng người đàn ông kia bị tứ nữ hút hết tinh khí rồi chết hay sao?
Cao Thức đáp:
- Nhất định là thế!
Ngũ vương tử nói:
- Đây quả là nơi bọn yêu nữ tà môn làm chuyện cẩu hợp, chúng ta mau đi tra xét coi.
Cao Thức nhìn Bạch đại muội nói:
- Ngươi là con gái, ở lại đây, không nên đi.
Y quay lại bảo mọi người:
- Xin Ngũ gia điều tra mặt chính, Nhị Lang ở mé tả. Lão Nhị điều tra mặt sau. Tại hạ qua mé hữu. Chúng ta chỉ điều tra trong phạm vi mười trượng, hễ phát hiện điều gì, lập tức la lên.
Mọi người đi rồi. Chẳng bao lâu Thiết Kỳ Sĩ lớn tiếng hô:
- Ở đây rồi!
Ba mặt nghe tiếng chạy lại thấy một xác chết đàn ông nằm sấp trên đống cỏ, vẫn để thân thể lõa lồ. Bên cạnh còn đống quần áo nho sinh.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Người này mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà thịt tiêu hết, da nhăn lại, tỏ ra bị hút hết tinh khí. Không hiểu là nhân sĩ phương nào?
Ngũ vương tử nói:
- Trời sắp sáng rồi. Chúng ta chờ Tổng bộ đầu tới giao cho hắn chôn cất.
Bây giờ phải lập tức đi kiếm bọn Tề cách Lặc năm người. E rằng họ cũng bước vào lốt chân của kẻ bị nạn.
Mấy người vào trong đình. Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Ngũ gia! Bốn măt kinh thành có chỗ nào vắng vẻ đặc biệt không?
Ngũ vương tử đáp:
- Cái này phải hỏi Tổng bộ đầu. Lão giao thông bốn mặt mới biết hết mọi chỗ.
Chẳng bao lâu, Tổng bộ đầu dẫn mấy tay cao thủ tới, đem đồ ăn uống bày ra.
Ngũ vương tử nói:
- Đem ra ngoài rừng cây ăn sạch sẽ hơn ở trong này.
Y lại dặn:
- Tổng bộ đầu dẫn bọn bộ hạ ra sau đình viện. Xác chết đàn ông đã tra ra rồi. Lão đi lo liệu hậu sự và cần điều tra lai lịch người bị nạn.
Tổng bộ đầu nghe nói chấn động tâm thần, vội dẫn người giúp việc đi ngay.
Thiết nhị Lang cầm đồ ăn trước. Còn mọi người tìm nơi sạch sẽ ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.
Ăn cơm sáng xong, Tổng bộ đầu lại xin chỉ thị:
- Thưa điện hạ! Điện hạ còn việc gì giao cho tiểu nhân nữa không?
Ngũ vương tử hỏi:
- Xung quanh kinh thành có nơi nào tĩnh mịch không thì nói cho Thiết đại hiệp hay!
Tổng bộ đầu đáp:
- Ngoài mấy nơi chùa đền, chẳng có chỗ nào vắng vẻ.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Vậy lão tổng đi làm việc đó đi. Có tin gì tại hạ sẽ báo cho lão biết.
Tổng bộ đầu vâng dạ rút lui.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Ngũ vương tử nói:
- Chắc yêu nhân ở cả mặt tây. Tại hạ xác định chúng là nữ đồ thủ hạ của Thổ hành thần. Đêm qua Long hộ giá đã thấy yêu nữ cẩu hợp với Thổ Linh Kiếm. Có khi đôi cẩu nam nữ đó là sư huynh sư muội.
Ngũ vương tử nói:
- Hiền đệ bảo người đàn bà mà Long hộ giá đã gặp đó là Thổ Hành yêu cơ ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tại hạ đoán vậy!
Ngũ vương tử nói:
- Về mặt đó có Bát Lý Trang, Nha môn khấu, Thạch Cảnh sơn là những nơi nổi tiếng nhất.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Nếu vậy chúng ta hãy đến Thạch cảnh sơn Ngũ vương tử đi trước dẫn đường, cước trình rất lẹ mà giữa trưa mới tới chân núi Thạch Cảnh. Nơi đây du khách rất nhiều.
Thiết Kỳ Sĩ lên đứng chỗ đất cao trỏ về phía Tây nam chân núi hỏi:
- Ngũ gia! Con sông kia là sông nào?
Ngũ vương tử hỏi lại:
- Đó là sông Vĩnh Định. Có chuyện gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Không lên núi nữa. Chúng ta theo dọc chân núi cạnh bờ sông mà đi. Các vị nên chú ý đến thuyền bè cùng bờ sông.
Ngũ vương tử hỏi:
- Những nơi này có chuyện gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Bình sinh Thổ hành thần không ở phòng ốc. Đệ tử của lão cũng theo tập quán này. Vả lại chân núi rất nhiều khách, dù có sơn động cũng không ở yên được.
Mọi người giả làm du khách quanh ra bờ sông mà đi.
Đi chưa được nửa dặm, Cao Thức đã trỏ về phía chân núi nói:
- Chỗ đó có một cái thuyền lớn.
Thiết Kỳ Sĩ thò đầu ra coi, phát giác trên thuyền không người mà cửa khoang lại đóng chặt, bất giác sinh lòng ngờ vực hỏi:
- Trong thuyền kia chẳng có gì, sao lại không chở hàng hóa?
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
bò nghiên gđầu, dao kiem than hoang, doc truyen u linh yeu nu, phim u linh yeu nu, phimbo.ulinhyeunu, phung hoang than, phung hoang than 4vn, phung hoang than prc, phung hoang than tuy ket, tap 2 u linh yeu nu, truyen phung hoang than, truyen u linh than nu, truyen u linh yeu nu, truyen u linh yeu nu', u linh yêu nữ prc, u linh yêu nữ, u linh yeu nu, u linh yeu thuong, u minh yeu nu, www.phung hoang than.com



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™