Kiếm nặng như vậy, mũi cùn như vậy, làm sao lại có thể cắt đứt đầu ngón tay của người được chứ?
Hơn nữa, thịt xương không dính liền. Thậm chí cũng không ai có thể nghe được tiếng vỡ vụn của xương.
Sau khi kêu thảm thiết mấy tiếng, tiểu tử Hoàng Mao (lông vàng) cũng đau đến hôn mê bất tỉnh, ngã xuồng với cô gái tóc dài trong ngực, như là một đôi uyên ương số khổ.
Trong phòng giống như chết lặng, tất cả mọi người kinh ngạc mà nhìn quái nhân, miệng như mấp máy, nhưng lại nói không nên lời.
Bọn họ từng gặp người mạnh mẽ, từng gặp người hung ác, nhưng chưa từng gặp ngươi xấu chỉ câu nói không hợp liền chém ngón tay người khác.
Đây con mẹ nó là pháp chế xã hội gì, chẳng lẽ giết người cũng không cần chịu trách nhiệm sao?
Lý Thương Giới nhìn quái vật trước mặt, rồi lại chuyển ánh mắt đến nam nhân vẻ mặt ôn hòa miệng luôn nở nụ cười phía sau gã.
Gã biết, người đàn ông này mới là người đạo diễn chân chính.
"Hắn đến đây làm gì? Chẳng lẽ là đặc biệt tới xử ly Hàn Ấu Lăng à? Nếu là thế có phải chứng tỏ cơ hội của mình đã tới không?" Lý Thương Giới lén liếc Hàn Ấu Lãng bên cạnh một cái, thầm nghĩ trong lòng.
Điệp Thu vỗ vỗ bã vai Phong Tử, giống như dang tán thưởng gã ra tay dũng mãnh, hoặc có lẽ là đang ngăn trở gã động kiếm lần nữa. Lập lờ nước đôi, rốt cuộc là ý đồ gì, sợ là chỉ có chính hắn mới biết được.
Phong Tử nhường sang một bên, Diệp Thu thản nhiên tiến vào.
Có thể trở thảnh quản lí của Hồng Trang (trang sức đỏ), tất nhiên không phải là kẻ ngu. Nàng đã nhìn ra lai lịch hai ngươi kia rất bất phàm, mới có khả năng biết chủ nhân Hồng Trang không mở phòng vip với người ngoài. Nhưng mà, Hàn Ấu Lăng bên trong không mở miệng, nàng cũng không dám tùy tiện rời đi, đứng ở cửa vào cũng không được, lui cũng không xong, vẻ mặt khó xử.
"Đóng cửa lại đi. Có một số việc truyền đi, sẽ khiến mặt mũi mọi người rất khó coi". Diệp Thu giống như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, xoay người dặn dò.
"Vâng". Quản lí gật đầu đáp ứng. Cũng không phải là giám đốc và cấp trên của mình, nàng cũng không hiểu mình trong khắc đó sao lại nghe lời như vậy.
Đợi sau khi nàng đóng cửa lại, mới bắt đầu hỏi han. Nàng cũng nhốt mình vào trong sương phòng vốn rất xa hoa rộng rãi, nhưng bây giờ cảm giác nhỏ hẹp, áp lực khiến nàng không thở nổi này.
Cho nàng thêm mấy lá gan, bây giờ cũng không dám tự tiện kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Chỉ có thể cúi đầu đứng ở trong góc cửa, làm bộ không thấy gì, không nghe gì.
"Diệp thiếu gia". Khi Diệp Thu đi tới trước mặt gã, Hàn Ấu Lăng cung kính hô. Mãi cho tới bây giờ, gã cũng không biết trong lòng minh đang cảm nhận gì.
Trong đầu rối như mớ bòng bong, vì sự xuất hiện đột ngột của Diệp Thu mà cảm thấy khiếp sợ.
Càng khiến cho gã lo lắng hơn chính là, mục đích hắn tới Tô Hàng là gì?
"Ừ. Ấu Lăng, đã lâu không gặp". Diệp Thu vỗ vỗ bờ vai Hàn Ấu Lăng, vừa cười vừa nói.
"Đúng vậy. Đã một thời gian không gặp". Hàn Ấu Lăng rốt cuộc cũng có thể cười ra tiếng.
Giống như Diệp Thu là một tuyệt thế cao thủ, lúc vỗ vào vai gã, liền truyền một cỗ lực đạo vào trong cơ thể gã.
Thứ này, chính là dùng khí.
"Diệp thiếu gia đến Tô Hàng sao không nói một tiếng? Nếu thế tôi đã tới lộ khẩu chờ anh". Hàn Ấu Lăng nói.
"Tôi là sợ đó. Ban đầu chặn đánh ở trên đường cao tốc Yến Tô, anh còn nhớ không? Chết mấy trăm người, quả thực là nghe mà rợn cả người. Mãi cho tới bây giờ khi nhớ tới, lòng vẫn còn sợ hãi". Diệp Thu lắc đầu.
"Sao lại thế? Tôi dám cam đoan, chỉ cần có tôi. Tô Hàng tuyệt đối không thể náo xuất hiện chuyện như vậy". Hàn Ấu Lăng vừa cười vừa nói, ánh mắt nhìn Diệp Thu vô cùng thành khẩn. Diệp Thu lại vỗ vỗ vai Hàn Ấu Lăng lần nữa, nói: "Xuống. Ngồi xuống mà nói, đã lâu không uống rượu cùng với nhau ha?" Lại quay đầu nói với Phong Tử: "Nơi này rượu ngon không ít, nhưng rượu mạnh lại khó tìm. Tự anh tìm một bình đi".
"Cho tôi một bình Thiêu Đao Tử". Phong Tử nói với nữ quản lý kia. "Nếu không có thì Hồng Tinh, Oa Đầu cũng được".
Thiêu Đao Tử? Hồng Tinh, Oa Đầu?
Đầu nữ quản lý có chút ong ong, gã coi đây là chỗ nào?
Đây chính là hội sở quý tộc có danh tiếng nhất trong tòa thành hoàng kim ở Tô Hàng này, nếu ở trong này mang lên một chai Oa Đầu, sẽ giảm cấp bậc của hội sở tới mức nào đây?
"Thật xin lỗi, nếu anh cần rượu có nồng độ tương đối cao, chúng tôi có Vodka do Nga sản xuất". Nữ quản lý lui về phía sau một bước, đứng hơi cách xa Phong Tử một chút, nhỏ giọng đề nghị.
"Rượu ngoại? Có thể uống sao?" Phong Tử cau mày, sau đó nói: "Được rồi, mang lên hai chai."
"Bây giờ tôi đi lấy cho anh". Nữ quản lý rốt cuộc cũng tìm được một lý do rời đi, bước nhanh ra ngoài.
"Các người cũng ngồi đi. Tất cả mọi người là bạn bè mà, không cần khách khí quá". Ánh mắt Diệp Thu quét một vòng, vẻ mặt ôn hòa nói.
Bạn bè?
Có một số người đã muốn chửi mẹ nó tại chỗ.
Nào có người bạn nào vừa xuất hiện đã chặt đứt năm đầu ngón tay ngươi ta.
Hoàng Mao cũng đáng thương, không để ý thì chọc phải một sát tinh. Nếu không đưa tới bệnh viện, sợ là sẽ chảy máu tới chết.
Chỉ là, không ai muốn đưa ra đề nghị đưa gã đi bệnh viện. Mặc dù vừa rồi lúc bọn họ uống rượu, còn một bộ dạng anh em tình thâm có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.
Xôn xao sột soạt, mọi người trong phòng ngồi xuồng. Ngoại trừ Phong Tử. Gã đã uống hết rượu trong hồ lô, mà Vodka nữ quản lý nói đâu chứ?
"Trước đó vài ngày còn nghe Diệp thiếu gia ở Hong Kong, sao đột nhiên có thời gian tới Tô Hàng? Đến thăm chị Mặc Nùng à?" Hàn Ấu Lăng vừa rót rượu cho Diệp Thu, vừa muốn từ trong miệng hắn mọi được mục đích hắn đến Tô Hàng lần này.
"Tôi chỉ là thấy chúng ta đã lâu không gặp, nên qua uống với anh vài chén rượu thôi". Diệp Thu vừa cười vừa nói. "Tới, chén rượu đầu này tôi mời anh".
"Diệp thiếu gia xa đến là khách, đáng là tôi mời". Hàn Ấu Lăng vội bưng chén rượu lên.
Gã cảm giác Diệp Thu tối nay khiến người ta có cảm giác không giống trước kia, nhưng cụ thể không giống ở chỗ nào, lại có chút mơ hồ.
Có điều, có một điểm gã chắc chắn chính là Diệp Thu giống như đã khách khí trở lại với gã. Trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không khách khí với người khác như vậy, càng đừng nói đến kính người ta uống rượu.
Hàn Ấu Lăng bưng ly rượu vang chạm cốc với Diệp Thu, lại bị Diệp Thu đưa tay ngăn lại.
"Lần đầu tiên tôi tới Tô Hàng, chúng ta là đối thủ. Lúc đó, tuổi trẻ khí thịnh. Chúng ta còn xảy ra một số chuyện không vui. Thậm chí vì thế mà còn ẩu đả bên ngoài quán bar". Diệp Thu vừa cười vừa nói, giống như là nhớ lại chuyện cũ. Trên mặt lộ vẻ hồi tưởng.
"Đó là do Ấu Lăng quá lỗ mãng". Hàn Ấu Lăng xấu hổ nói. Lúc trước khi bốn thiếu gia Tô Hàng như lúc mặt trời ban trưa, cái bánh bao Diệp Thu này dĩ nhiên là không được bọn họ để vào trong mắt.
Hai người ở quán bar phát sinh xung đột, Diệp Thu còn cho gã một cái danh hiệu "Hàn ấu trĩ". Bây giờ nhớ tới, tự tung tự tác lúc trước, thật đúng là giống hai chữ "ấu trĩ".
"Đều đã qua. Quen biết cũng là duyên phận. Tới. Một ly rượu này tôi mời anh, cụng ly vì sự quen biết của chúng ta". Diệp Thu xua tay tỏ vẻ không sao cả, nâng ly nói.
Ly hai ngươi cụng vang tiếng "đinh đương" một cái, sau đó mỗi ngươi đều tự uống cạn rượu vang trong ly.
Lần này, Diệp Thu chủ động cầm chai rượu vang đỏ, phân biệt mà rót đầy ly mình và Hàn Ấu Lăng.
"Giang sơn thay đổi nhân tài xuất, thế hệ người mới thay người cũ. Cũng chính vì sự tranh chấp lần đó của chúng ta, mới kéo theo đại chiến hai nhà Hàn, Quách. Bối gia không đếm xỉa đến, Liên gia dính vào, thực lực lớn bị ảnh hưởng. Cũng chính vì lần tẩy bài này, thực lực Hàn gia tăng mạnh, trở thành gia tộc đứng đầu Tô Hàng. Ở trong cuộc chiến này, anh có công lớn, vốn là tôi phải giao Tô Hàng cho anh".
"Tống tiểu thư năng lực phi phàm, nàng có thể làm tốt vị trí này". Hàn Ấu Lăng cảm thán nói. Không ngờ Diệp Thu lại thẳng thắn như thế, nói hết mọi thứ trong tâm mình.
Nhưng mà, mục đích của hắn là gì?
"Mục đích của anh rốt cuộc là gì?" Hàn ẤuLăng sắp phát điên. Sự khác thường của Diệp Thu khiến gã chờ đợi lo lắng, có loại cảm giác nguy hiểm như mạng treo trên chỉ.
"Người đàn ông này thật giống như ma quỷ. Đứng ở trước mặt hắn, không ngờ sự sợ hãi lại mãnh liệt như thế". Hàn Ấu Lăng vô cùng thất bại mà thầm nghĩ.
"Không. Anh càng thích hợp ở vị trí này hơn nàng. Ở phương diện này, nam nhân có ưu thế trời sinh.". Diệp Thu nói nghiêm túc. "Nhưng mà, tôi vẫn không giao cho anh. Anh có biết tại sao không?"
"Ấu Lăng ngu muội."
"Anh không ngu muội. Mà vì anh quá thông minh". Ánh mắt Diệp Thu sáng quắc nói. "Ấu Lăng, anh quá thông minh. Anh không chỉ thông minh, còn có dã tâm xứng tầm, Cho nên, tôi không dám giao Tô Hàng cho anh."
Hàn Ấu Lăng liền trầm xuống.
Dưới tình huống như vậy, gã không biết là nên cười, cười to một trận. Hay la ôm đầu ủy khuất mà khóc rống.
"Tới. Ly này, chúng ta uống vì sự thông minh và ủy khuất của anh". Diệp Thu lại nâng ly.
Hàn Ấu Lăng không chút do dự, chạm cốc với Diệp Thu, sau đó hai người đều tự uống cạn rượu trong ly.
Diệp Thu lại một lần nữa rót đầy rượu cho hai người, thành khẩn nói: "Tôi vẫn cảm thấy chúng ta là cùng một hạng người. Chúng ta không ngu ngốc, hơn nữa còn có hoài bão mãnh liệt. Hơn nữa để đạt được mục tiêu của mình, có thể hy sinh một số thứ vô cùng tốt đẹp".
"Diệp thiếu gia quá khen! Tôi không bằng anh." Hàn Ấu Lăng khiêm nhường lắc đầu.
"Tôi không nói quá. Từ trên ngươi của anh, tôi có thể thấy bóng dáng của mình. Cũng bởi vì như thế, Ấu Lăng, tôi từ trước tới nay chưa từng phải thổ lộ chân tình với anh. Bởi vì tôi biết, tôi nghĩ gì anh đều sẽ biết"
"Qua thời gian dài như the, tôi thấy chúng ta cực kỳ hòa hợp. Hợp tác mấy lần cũng ăn ý phi thường. Từ đáy lòng, tôi đã xem anh trở thành bạn".
Bạn?
Hàn Ấu Lăng sửng sốt. Gã không ngờ Diệp Thu lại dùng từ này để hình dung quan hệ giữa bọn họ.
Cho tới bây giờ, gã đều luôn xem mình là thuộc hạ của Diệp Thu. Cho dù có nâng cao thân phận của mình lên một chút, cũng chẳng qua chỉ là một đôi hợp tác mà ai cũng đều có mục đích riêng.
Bạn bè. Là từ tuyệt vời thế nào chứ. Trong nháy mắt này, Hàn Ấu Lăng cảm giác mình đã bị Diệp Thu làm cho cảm động.
Có thể trở thành bạn bè với người đàn ông này, không ngờ cảm giác lại khá tuyệt vời.
"Ly rượu thứ ba. Cạn ly vì tình hữu nghị giữa chúng ta". Diệp Thu nâng ly nói: "Ấu Lăng, ly rượu thứ ba này anh dám uống không?"
Hàn Ấu Lăng để chén rượu xuống, bùm một tiếng, quỳ gối trước mặt Diệp Thu.
Nữ quản lý ôm hai chai Vodka có nồng độ cao vào cửa, thấy Hàn Ấu Lăng quỳ, liên lộ vẻ khiếp sợ.
Phanh!
Một tiếng giòn tan vang lên, chai rượu trên tay đồng thời rơi xuống đất, nện xuống mặt thảm tơ dày ở trong sương phòng, nhưng vẫn không thay đổi số phận bị vỡ tan tành của nó.
"A. Thật xin lỗi. Thật xin lỗi". Nữ quản lý kinh hoàng mà quỳ xuống, lấy tay nhặt mấy miếng thủy tinh vỡ kia, không cẩn thận cắt vào tay, máu đỏ vội trào ra.
Phong Tử liền nhíu mày.
Rượu đợi cả ngày còn chưa chạm miệng, đã bị ngươi ta làm rơi. Hơn nữa, ở trong mắt gã, lãng phí rượu là một chuyện không thể tha thứ.
Khoát tay, nói: "Cô đi ra đi".
"Dạ. Dạ". Nữ quản lý đáp ứng, bước vội ra ngoài.
Bầu không khí trong sương phòng thật sự quá nghiêm trọng khiến bốn chân nàng cứng ngắc, hô hấp cũng khó khăn.
Người quỳ chính là Hàn Ấu Lăng đó.
Nhân vặt đứng đầu Tô Hàng, gã cũng có đối tượng để quỳ sao? Trước kia, đều là ngươi khác quỳ trước mặt gã.
Nữ quản lý nhớ tới người đàn ông bị mình ngăn cản không chịu để bọn họ tiến vào, vừa xông vào trong, vừa xin lỗi mình.
Hắn có đôi mắt trong trẻo và nụ cười ấm áp, giọng nói dịu dàng dễ gần, là một ngươi đàn ông khiến người ta ngưỡng mộ.
"Hắn là ai nhỉ? Sao có thể bá đạo như vậy chứ?"
Không chỉ nữ quản lý bị cảnh này làm cho tay chân luống cuống, phạm sai lầm liên tiếp. Mà bọn công tử ca Tô Hàng nâng Hàn Ấu Lăng làm thủ lĩnh, xem gã là thần tượng càng đầy vẻ kinh ngạc, lộ vẻ không tưởng tượng nổi.
Thật mất mặt!
Thần tượng trong lòng liền vỡ tan như bong bóng, không hề có chút ảo tưởng nào nữa.
"Sao? Anh không dám uống sao?" Diệp Thu bưng ly rượu, từ trên cao mà nhìn xuống Hàn Ấu Lăng, hỏi.
"Diệp thiếu gia. Tôi không xứng". Hàn Ấu Lăng vẻ mặt áy náy nói.
"Đứng lên đi." Diệp Thu đưa mắt nhìn Hàn Ấu Lăng một cái, nói.
"Diệp thiếu gia. Tôi chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh".
"Tôi biết. Tôi nói rồi, tôi có thể từ trên người của anh, thấy bóng dáng của mình. Anh nghĩ thế nào, trong lòng tôi biết rõ. Ấu Lăng, đứng lên đi. Có thể nói ra những lời này, chứng minh anh vẫn xem tôi là bạn bè". Diệp Thu kéo Hàn Ấu Lăng, bưng ly rượu vang trong bàn cho gã.
"Cầm lấy. Chúng ta uống ly thứ ba này". Diệp Thu nói.
"Vâng. Diệp thiếu gia". Hàn Ấu Lăng cung kính. Kể từ hôm nay, gã là con chó trung thành của Diệp thiếu gia, bởi vì sự sợ hãi trong lòng, khiến cho gã rồt cuộc không dám có một tia phản kháng.
Đinh!
Ly hai người cụng nhau, sau đó đều tự uống cạn lv rượu thứ ba kính cho tình hữu nghị này.
Dưới sự chiếu rọi của ánh đèn mờ, sắc rượu như máu, mặt ngươi ửng đỏ.
"Các vị đang ngồi đều là bạn bè Tô Hàng, xin hãy chứng kiến cho anh em chúng tôi". Diệp Thu mỉm cười đánh giá bọn công tử ca bốn phía, vừa cười vừa nói.
Cả đám bọn họ nở nụ cưỡi cứng ngắc, nhưng trong lòng lại mong nhanh kết thúc cái tụ hội chết tiệt này.
Ở cùng với ngươi đàn ông này, quả thật giống như tra tấn đến chết.
Lý Thương Giới thờ ơ lạnh nhạt nhìn Diệp Thu thân mật ngồi cùng một chõ thi thầm hàn huyên với Hàn Ấu Lăng, liên nở nụ cười quỷ dị.
"Hắn đã tới. Vậy thì sao? Muốn phá thế cục sao?"
*******************************
"Khanh khách, cái đồ nhà anh thật là xấu. Cách như vậy mà anh cũng có thể nghĩ ra được. Đây không phải là ly rượu lật quyền cầm quân của ai đó trong lịch sử sao?", Tống Ngụ Ngôn mặc váy bò, mang thắt lưng nhỏ màu đen, chân mềm mại trơn bóng bắt chéo ngồi ở trên ghế sa lon, cưới ngất ngưỡng hỏi.
Nhiều ngày không thấy... cô gái nhỏ này càng lộ vẻ đầy đặn mê người. Không biết có phải là cố ý không, cách ăn mặc nóng bỏng như vậy, thật đúng là khiến người ta có ý nghĩ kỳ quái. Hơn nữa, phong cách hành sự của cô gái này mạnh mẽ lớn mật, ở trong chuyện kia cũng thích chiếm lấy quyền chủ động. Điều nay đối với Diệp Thu mà nói, cũng là một loại hưởng thụ cực kỳ khác lạ.
Nhớ tới lần trước hai người yêu đương vụng trộm trong phòng bếp, Tống Ngụ Thư lái xe trở về, nàng vẫn cố chấp mà ngồi xổm ở chỗ ấy của mình, bộ dạng liều mạng XXX của quí của mình, huyết khí trong cơ thể Diệp Thu lại bắt đầu sôi trào.
Diệp Thu muốn nói, hắn thật sự không phải là dê xồm, chỉ là không cẩn thận gặp phải một nữ lưu manh mà thôi.
"Là Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dân". Tống Ngụ Thư mặc đồng phục bằng sợi tổng họp màu sáng nói bổ sung.
Nàng không giống em gái thoáng như vậy, cho dù là ở trong nhà mình, cũng phần lớn thời gian mặc đồng phục. Mà xem như vậy, thật ra cũng có chút tương tự Trầm Mặc Nùng. Đương nhiên, cô gái như vậy cũng không phải là không biết lẳng lơ. Ngược lại, lúc hoan ái trên giường, các nàng cũng không bảo thủ. Điều đó cùng với ban ngày tạo thành dạng phong tình khác loại đối lập rõ ràng cũng là chất xúc tác trong quá trình tình thú.
"Đúng. Đúng. Chính là hắn. Em đã nói rồi. Em từng đọc cố sự này". Tống Ngụ Ngôn dốt mà bày đặt kiêu ngạo nói.
"Đều nói tầm bậy".
"Em cũng không biết nó gọi điện cho anh. Có quấy rầy anh không?" Tống Ngụ Thư nhìn về phía Diệp Thu, có chút áy náy.
"Không sao, vốn anh cũng muốn vào thăm một chút". Diệp Thu cười lắc đầu. Cô gái này tới tận bây giờ, vẫn khách khí với mình như thế. Xem ra mình đã lâu không tới, quan hệ giữa hai người ngược lại có chút lạnh nhạt.
"Đúng. Cho dù không có việc gì, hắn không thể tới thăm hai chị em ta sao? Ăn xong liền nghĩ tới bỏ chạy rồi à? Cô Phương Phương sẽ bỏ qua cho hắn sao". Tống Ngụ Ngôn nói dầy vẻ lưu manh.
Thấy bộ dạng này của nàng Diệp Thu liền nhớ tới lúc mới gặp Đường Quả. Chỉ là bây giờ Đường Quả đã thành thục rất nhiều. Có lẽ là vì nàng phải gánh trách nhiệm quá nặng.
Đường thị gởi gắm mơ ước và mong đợi của vô số người. Nàng nhất định phải khoe ra vị trí của mình.
"Có phải là hơi chuyện bé xé ra to không?" Tống Ngụ Thư trừng mắt nhìn em gái một cái, hỏi. Nàng cũng không thoáng như em gái, có thể tuy tiện nói chủ đề chị em chung một chồng.
Mặc dù chuyện này tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, nhưng nàng cũng phải làm bộ không biết quan hệ của em gái với hắn. Đương nhiên, nàng cũng phải giả bộ là em gái căn bản không biết nàng và Diệp Thu đã xảy ra quan hệ vượt qua hữu nghị.
Nàng chưa từng thừa nhận. Không phải à?
Diệp Thu lắc đầu, nói: "Không hề chuyện bé xé ra to đâu. Anh hiểu Hàn Ấu Lăng rất rõ, nếu dùng tốt, người kia chính là một con chó ngoan, nếu dùng không tốt, rất có thể cũng sẽ bị hắn cắn".
"Bốn đại gia lộc lâu đời ở Tô Hàng đã qua hắn. Hàn gia thực lực tăng mạnh, anh rời khỏi Tô Hàng đã quá lâu, em mới tới, có một số mặt với Tô Hàng cũng không quen thuộc. Vậy liền hình thành cục diện một nhà bọn họ độc đại".
Ánh mắt Diệp Thu đặt lên đôi chân Tống Ngụ Ngôn đang đưa tới đưa lui, phân tích thế cục trước mắt của Tô Hàng. Bây giờ, chính là lúc dã tâm của Hàn Ấu Lăng đã bánh trướng tới mức nguy hiểm nhất định. Nếu không có người tới dội cho hắn một gáo nước lạnh. Có lẽ, hắn thật sự ở dưới sự xúc động, làm ra một số chuyện anh không muốn thấy".
"Cứ mỗi khắc luôn đề phòng một người như vậy, sẽ rất mệt". Tống Ngụ Ngôn cau mày nói.
"Sao không trực tiếp kéo hắn xuống?"
Diệp Thu nhìn chằm chằm vào Tống Ngụ Ngôn, xác định nàng nói ra những lời này thật không có tầm mắt.
Hắn cũng không phải chưa từng nghĩ kéo Hàn Ấu Lăng xuống. Nhưng, sau khi kéo xuống thì sao. Đổi ai lên đây?
Cách cục thế lực Tô Hàng bây giờ, có ý đồ của hắn ở bên trong.
Cho dù là khiến một nhà Hàn gia độc đại, hay là để cho Tống gia độc chiếm đứng đầu, cũng không hợp với lợi ích của Diệp Thu.
Đợi đến khi bọn họ giống như dậy leo lan lên tường, vươn cành lá ùn ùn, che lấp cả Tô Hàng, Diệp Thu dựa vào cái gì để khống chế bọn họ chứ?
Đây cũng là nguyên nhân Diệp Thu biết rất rò Hàn Ấu Lăng càng thích hợp làm người phát ngôn ở Tô Hàng hơn, nhưng vẫn chọn để Tống Ngụ Thư ở trên đầu gã.
"Ngụ Ngôn. Không nên nói lung tung". Tống Ngụ Thư mắng em gái mình. Nàng lo Diệp Thu sẽ hiểu lầm mình, nghĩ lời của em gái là mình mớm cho.
"Sao không cho em nói?" Tống Ngụ Ngôn không phục nói.
Diệp Thu khoát tay, vừa cười vừa nói: "Được rồi Ngụ Thư, em cũng đừng mắng Ngụ Ngôn. Trẻ con nói không cố kỵ. Anh biết nàng là vô tâm. Tất cả mọi người là người một nhà, không cần nói cố kỵ thế này thế kia. Anh mặc dù học chiêu dùng rượu tước binh quyền của Triệu Khương Dân, chẳng lẽ các em cũng thật cho anh là đế vương sao? Anh không có số này đâu".
Trong lòng Tống Ngụ Thư cảm động, nhưng ngoài miệng lại nói: "Nó nơi nào còn là trẻ con chứ? Anh cứ che chở cho nó. Quên đi, các người nói chuvện đi, em đi ngủ".
Cũng không quản hai người sau đó có hoạt động gì, Tống Ngụ Thư ngáp một cái, từ ghế sa lon đứng dậy, điệu đà đi lên lầu.
Thấy Diệp Thu nhìn về phía cài mông vểnh cao dưới lớp váy ngắn của chị mà ngẩn người, Tống Ngụ Ngôn liền đi về phía chỗ ngồi của Diệp Thư, dùng cái chân trắng phau đá vào đùi Diệp Thu, ánh mắt giảo hoạt nói: "Chị có phải rất gợi cảm không?"
"Ừ!". Diệp Thu thành khẩn gật đầu.
Hắn biết, bây giờ đáng nên kiên quyết lắc đầu, nói: "Chẳng gợi cảm chút nào. Làm sao bằng một phần mười em chứ?"
Nhưng mà, hắn thật sự không có cách gì lừa gạt mình.
"Anh có muốn chị ấy không?"
"Hả?"
"Muốn cũng không được. Anh nhất định phải muốn em trước mới được". Tống Ngụ Ngôn giương nanh múa vuốt mà nhào tới.
Vào lúc Diệp Thu mở thắt lưng nhỏ của nàng, hôn hít lung tung trong ngực nàng. Tống Ngụ Ngôn vừa rạng đùi, vừa thở hổn hển nói: "Anh lâu như vậy không tới, phía dưới của em cũng sắp mọc cỏ dài rồi. Diệp Thu, em cảnh cáo anh. Lần sau còn mấy tháng không tới thăm em, em không cắm anh mấy cái sừng mới lạ".
"A" "Đau" "Nhẹ chút" "Người ta chỉ nói đùa thôi mà".
Hai người ở trên ghế sa lon trong phòng khách, đấu đến không biết trăng sao.
Thật lâu sau.
Theo một tiếng rên rỉ thật dài, thân thể Tống Ngụ Ngôn mềm như bún.
Lông mi cong dài chớp chớp, vô cùng quyền rũ nói: "Em đủ rồi. Anh đi tìm chị đi. Nếu không, chị ấy sẽ trách em không nói nghĩa khí chị em".
Diệp Thu dang ngủ say thì cảm giác mũi có chút ngứa. Đưa trảo qua, liền nghe tiếng kêu oai oái của cô nàng.
"A... Diệp Thu chết bấm. Mau thả tay ra. Anh kéo đứt tóc em rồi. Đau chết được".
Diệp Thu mở mắt, liền thấy Tống Ngụ Ngôn đang khom người nhích đầu về phía giường mình vẻ mặt đau khổ, cố gắng bảo vệ đầu mình.
Mặc trên ngươi là T-shirt màu trắng có in hình một trái táo đỏ ở phía trước, phía dưới là quần jean màu xanh biển bó sát. Vừa rồi nàng đang cúi đầu dùng tóc mình khều mũi Diệp Thu, cho nên thân thể vẫn luôn giữ tư thế khom người về phía giường.
Bộ ngực đầy đặn, cái mông tròn trịa. Cô nàng này, một thời gian ngắn không thấy, không ngờ đã chín rồi.
"Anh còn tưởng là con bọ". Diệp Thu cười thả lỏng tay đang cầm một nắm tóc nàng ra.
"Anh mới là con bọ đó. Trong nhà này làm gì có bò chứ?" Tống Ngụ Ngôn không vui nói. Có lòng tốt tới gọi Diệp Thu dậy, lại bị hắn kéo tóc, đau đến nỗi nước mắt nàng sắp trào ra.
"Ha ha, sao dậy sớm thế?' Diệp Thu không trả lời nàng, cười hỏi.
"Sớm hả? Mặt trời đã lên cao rồi mà còn". Tống Ngụ Ngôn quệt miệng nói.
Diệp Thu quay đẩu lại, giai nhân tối qua đã không còn ở đó. Ga giường xốc xếch, phía trên còn có một bãi nước vàng đã khô.
"Anh tìm chị à? Chị ấy vừa sáng sớm đã đi làm. Nói nhiều, các người tối qua cũng không biết động tác nhẹ một chút. Ồn muốn chết". Tống Ngụ Ngôn rất không hài lòng nói.
Vốn nàng cho là mình không còn khí lực, cho nên mới cổ vũ Diệp Thu đi tìm chị. Nhưng đợi sau khi nàng nằm ở trên ghế sa lon một lát, khí lực vừa khôi phục lại một chút. Hơn nữa thanh âm *** chị nàng cực kỳ lẳng lơ, nàng lại có chút tưởng niệm cảm giác Diệp Thu ở bên trong cơ thể mình.
Trong lòng cũng từng nghi lên tìm hắn, nhưng cuối cùng cũng không thể da mặt dày như vậy. Nên cứ đợi như vậy, đợi tới khi chiến đấu của bọn họ gió tan mưa tạnh, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngủ.
Cho nên hôm nay thức dậy, trong bụng còn một cỗ khí nghẹn.
"Thế à?" Diệp Thu giương mắt nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, nói: "Chị của em còn nói em ồn quá."
"Anh muốn chết à". Tống Ngụ Ngôn thoáng cái bị Diệp Thu điểm trúng tử huyệt, mặt ửng đỏ, đánh lên ngươi Diệp Thu đang định rời giường.
Sau khi lại một phen *** triền miên, hai người mới rời giường tắm rửa mặc quần áo.
"Đã đói chưa? Nếu đói, chỉ có thể dẫn anh đi uống trà. Chị không có ở đây, em cũng không biết làm cơm". Cô gái nhỏ Tống Ngụ Ngôn nói với Diệp Thu.
"Không có. Rất vinh hạnh". Diệp Tim vừa cười vừa nói. "Có điều, là một cô gái, có lẽ vẫn nên học nấu ăn mới tốt. Tối thiểu, cũng phải nấu được cơm chiên trứng chứ?"
"Ai cần anh lo ?" Tống Ngụ Ngôn không phục nói tiếp theo, lại cẩn thận hỏi: "Anh thích cơm chiên trứng à?"
Tống Ngụ Ngôn lái xe thẻ thao BMV hệ B chở hai người tới quán trà Tây Tử ở bên Tây
Hồ.
Đông như trẩy hội, xe như rồng nước. Quán trà lớn như thế không ngờ lại kín hết chỗ.
"Đây là quán trà nổi tiếng nhất Hàng Châu. Ngày nào cũng đều cảnh đông như vậy". Tống Ngụ Ngôn nhìn cảnh người lúc nhúc trước mắt, nhíu mày nói. "Nếu không phải vì anh, em chẳng thèm tới loại địa phương này đâu".
Diệp Thu cười khổ,nói: "Nhưng anh đâu bảo em dẫn anh tới đây đâu".
"Anh từ xa tới là khách. Em tất nhiên muốn dẫn anh tới địa phương tốt nhất".
"Không sao. Anh không kén ăn. Chúng ta tùy tiện tìm một chỗ ăn vài món là được rồi". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Bảo hắn đứng ở cửa chờ người khác ăn xong mới vào, hắn cũng không có kiên nhẫn này.
"Không được. Điểm tâm chỗ khác không ngon như bên này. Anh chờ một chút. Em đi vào hỏi một chút". Tống Ngụ Ngôn cố chấp nói.
Đang định vào hỏi người bán hàng bên trong có chỗ ngồi trống hay không, thì điện thoại Diệp Thu tức thời vang lên.
"Diệp thiếu gia. Định ăn sáng à?" Tiếng của Hàn Ấu Lăng từ trong loa truyền tới.
Diệp Thu cảnh giác mà quét về bốn phía, sau đó ánh mắt giao với Hàn Ấu Lăng đang đứng ở cửa sổ tầng hai.
"Ừ. Có điều hình như bên trong hết chỗ rồi". Diệp Thu cưới gật đầu với gã, nói.
"Vừa hay, tôi vừa đặt một gian phòng. Diệp thiếu gia nếu không ngại, có thể lên ngồi một lát". Hàn Ấu Lăng mời.
"Đi thôi có người mời ngồi". Diệp Thu vỗ về cái đầu nhỏ của Tống Ngụ Ngôn, nói.
Tống Ngụ Ngôn từng thấy Hàn Ấu Lăng, trước kia quan hệ hai nha cũng không hòa hợp. Nhưng bây giờ Diệp Thu muốn lên, nàng cũng không có ý ngăn cản. Chỉ có thế rầu rĩ không vui mà nhìn lên.
Cô nàng này vẫn còn rất đơn thuần, chưa học được cách che giấu tâm tình của mình. Có điều, điều này cũng khiến lúc Diệp Thu ở chung với nàng, cảm giác rất nhẹ nhàng.
Diệp Thu kéo Tống Ngụ Ngôn lên lầu, Hàn Ấu Lăng đã đợi ở cửa phòng. Diệp Thu nhìn thoáng qua, trong phòng chỉ có một cô nàng dịu dàng xinh đẹp. Thấy Diệp Thu đi vào, tất nhiên kêu thành thạo "Diệp thiếu gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu".
"Tiểu Y là vị hôn thê của tôi". Hàn Ẩu Lăng cười giới thiệu với Diệp Thu.
"Chào cô". Diệp Thu cười với Tiểu Y.
"Chị Tống mời ngồi. Chúng ta đều là ngươi Tô Hàng, không nên khách khí". Hàn Ấu Lăng chủ động chào hỏi Tống Ngụ Ngôn.
"Cảm ơn". Tống Ngụ Ngôn nói cảm ơn, sau đó ngồi bên cạnh Tiểu Y.
"Cũng chỉ có hai người các ngươi?" Diệp Thu nghi ngờ hỏi.
Trong ấn tượng của hắn, Hàn Ấu Lăng đi tới chỗ nào, đều phải tiền hô hậu ủng. Cảnh vắng vẻ như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy.
"Tiểu Y thích thanh tĩnh. Cho nên không kêu quá nhiều người. Vừa hay nhìn thấy Diệp thiếu gia ở dưới lầu, cho nên liền gọi điện hỏi thăm một chút". Hàn Ấu Lăng vừa cười vừa nói.
Vốn dĩ, sáng sớm nào đều có rất nhiều cuộc điện thoại mời gã đi uống trà. Hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, lại chẳng nhận được cuộc điện thoại nào.
Gã cũng không suy nghĩ nhiều, nghĩ chuyện này là vì bọn công tử ca kia tối qua bị khí thế Diệp Thu chấn nhiếp, cần một thời gian ngắn để khôi phục.
***
Quán tra Tây Tử. Phòng Linh Lung.
Người trong phòng ngồi quanh một bàn lớn, trong đó có không ít người là bọn công tử ca Tô Hàng tối qua uống rượu với Hàn Ấu Lăng. Ngồi ở chính giữa, chính là Lý Thương Giới vừa đến Tô Hàng không lâu.
Lý thiếu gia, anh quá khách khí rồi. Anh mới tới, chúng tôi nên tận tình địa chủ mới đúng. Sao có thể để anh mới khách?"
"Đúng thế. Lần này tôi không tranh với anh. Lần sau bày rượu ở Đông cung, tôi làm chủ."
"Lý thiếu gia quá khách khí. Không hổ là từ kinh thành xuống. Cũng khiến những người bản địa sinh trưởng ở địa phương như chúng tôi mất lễ số".
Lý Thương Giới khoát tay, vừa cười vừa nói: "Tất cả mọi người đều là anh em ở Tô Hàng, Thương Giới mới tới, sau này còn nhờ các anh em chiếu cố nhiều hơn. Vừa sáng sớm đã gọi điện mời các vị đi uống trà, quấy rầy mộng đẹp của các vị đã là có lỗi. Còn xin các anh em bỏ qua cho mới phải".
"Lý Thiếu sao lại nói thế? Sau này chúng tôi còn phải nhờ anh chiếu cố mới phải đó".
"Đúng vậy. Có chú Lý ở sau lưng làm chỗ dựa, Lý thiếu gia hoàn toàn có thể đi ngang trên đường Tô Hàng".
Lý Thương Giới bưng chén tra, nói: "Tất cả mọi người đừng nói lời khách khí nữa. Như vậy thật sự quá khách khí. Nếu mọi ngươi xem tôi là bạn, chúng ta liền lấy trà thay rượu uống cạn chén này. Sau này có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Nếu các anh em có chuyện gì tới tìm tôi, tôi tuyệt sẽ không chút nhíu mày. Nếu tôi có việc muốn nhờ các anh em giúp đỡ, xin hãy cấp chút tình mọn. Chúng ta cùng phát tài".
"Được. Cùng phát tài".
"Hay lắm".
"Lý thiếu gia thật nghĩa khí. So với đồ nhu nhược Hàn Ấu Lăng kia thì mạnh hơn nhiều".
Két!
Bầu không khí vừa rồi còn náo nhiệt lạp tức đông lại, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn gã vừa bị ý nghĩ làm cho mê muội mà lỡ miệng kia.
Trong lòng bọn họ không phải chưa từng oán thầm Hàn Ấu Lăng, nhưng không ai dám nói ra, gã vẫn là ngươi duy nhất.
Tiểu tử mắng xối xả Hàn Ấu Lăng kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt biến thánh trắng bệch, cười xấu hổ, nói: "Tôi chính là thấy bất bình cho Hoàng Mao. Mọi người đều biết, Hoàng Mao coi như là trung thành tận tâm với Hàn Ấu Lăng đúng không? Hắn bảo làm gì, Hoàng Mao từ xưa tới nay đều chưa từng dám trái lới. Nhưng tối qua Hoàng Mao bị ngươi ta chém năm đầu ngón tay, Hàn Ấu Lăng hắn ngay cả cái rắm cũng không thể phóng ta. Không ra mặt thay Hoàng Mao chưa nói, còn nâng ly nói cười với tên khốn kiếp đáng chém kia. Mọi người nhịn được cục tức này sao?"
Người này tên là Lâm Trung, là bạn thân của Hoàng Mao, mặc dù tối qua gã cũng không dám ra mặt thay Hoàng Mao. Nhưng chuyện đã qua, gã luôn phải nói mấy câu hợp cảnh.
Nếu không, không phải là thể hiện mình quá không có nghĩa khí à?
Sau khi nghe xong lời Lâm Trung nói, trong lòng Lý Thương Giới mừng thầm. Cuối cùng cũng tìm được một điểm vào.
Bỏ chén trong tay xuống, ánh mắt Lý Thương Giới nhìn quét các vị đang ngồi, hỏi: "Các vị có ý kiến gì với chuyện tối qua không? Không sao, mọi người cứ nói thoải mái".
"Tôi thấy chuyện này Hàn thiếu gia làm có chút không ổn". Có người nói.
"Đúng vậy. Đều là anh em ở Tô Hàng, nào có đạo lý người ngoài bang đối phó người nhà mình".
"Lý thiếu gia, chuyện tối qua anh cũng nhìn thấy. Anh cảm giác sao?" Có người thông minh đẩy đầu đề tới bên Lý Thương Giới. Gã bầy tỏ thái độ rồi, bọn họ lại tỏ thái độ mới không có nguy hiểm.
Lý Thương Giới liếc nhín người họ một cái, vừa cười vừa nói: "Tối qua trằn trọc khó ngủ, cảm thấy có chút không thoải mái. Bạn bè không phải chỉ nói miệng mà thôi. Cũng không phải là lúc có việc nhờ người ta mới nhờ tới. Bạn bè là phải cùng vinh nhục. Nếu mất đi điều kiện cơ bản này, vậy thì đừng nói bạn bè gì cả. Ha ha, lời của một nhà, cũng là một chút suy nghĩ của riêng mình".
"Lý thiếu gia nói rất đúng. Quá đúng. Tôi cũng nghĩ như vậy".
"Lý thiếu gia. Nếu anh kéo đại kỳ ở Tô Hàng chúng ta sẽ đi theo anh".
"Đúng vậy. Lý thiếu gia là hoàn toàn đủ tư cách. Chúng ta đang ngồi đây cũng không ít người, nêu muốn khi dễ chúng ta, cũng phải nghĩ về lượng một chút".
Mọi người đang nhiệt liệt thảo luận anh một câu tôi một câu thì cửa phòng bất chợt bị người ta đẩy ra.
Hàn Ấu Lăng lộ ý cười đứng ở cửa,vừa cười vừa nói: "Cho dù muốn nói xấu ở sau lưng người khác, cũng cần nhỏ giọng một chút chứ? Các ngươi ồn quá, ảnh hưởng tới tâm tình uống trà của người khác đó".
Muốn nhả ra nhưng không nhả được, chỉ có thể kìm nén cố gắng nôn khan, cảm giác đó đúng là khiến người ta sống không bằng chết.
Bây giờ, một đám công tử ca trong phòng Linh Lung đều có cảm giác như vậy.
Thế nào cũng không ngờ tới, bọn họ đang ở đó khí thế ngất trời bàn luận đủ các chuyện của Hàn Ấu Lăng, lúc thảo luận làm cho người ta thay thế đi, nhân vật chính họ bàn luận đang đứng ở cửa nghe sạch những lời họ nói.
Lúc Hàn Ấu Lăng vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa, bọn họ mới phát hiện tim mình đập ghê gớm, bắp chân đều không ngừng run rẩy.
Người có danh cây có bóng, bọn họ đè nén dưới uy của Hàn Ấu Lãng quá lâu rồi, đột nhiên phải đứng đối diện hắn, luôn có cảm giác thất bại không đủ sức mạnh.
Mặc dù họ mới nói cái gì cũng sai về Hàn Ấu Lăng, chỉ là một con hổ giấy chỉ cần khẽ đẩy, hắn sẽ đổ ầm xuống.
Giờ đây mới phát hiện, hoàn toàn không phải như vậy.
Hắn có thể khuất phục người khác, có thể quỳ trước người khác, nhưng hắn đứng trước mặt một đám mình, vẫn hoàn toàn xứng đáng là vua của Tô Hàng một mẫu ba phần này.
Ngoài Thương Giới, những người khác đều thấp thỏm không yên.
Lý Thương Giới khá bình tĩnh, thậm chí còn có phần vui sướng.
Mọi chuyện đều trong dự đoán của hắn, tình tiết cũng đang diễn ra theo kế hoach của hắn.
Sau sự việc xảy ra tối qua, hắn càng biết cơ hội của mình tới rồi.
Sáng sớm nay, hắn đã gọi điện mời một đám công tử ca của Tô Hàng ra ngoài uống trà, hơn nữa còn còn cố ý chọn quán trà Tây Tử người qua người lại. Hắn biết trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, cho dù không đụng phải Hàn Ấu Lăng, người khác cũng sẽ nói lại chuyện này với hắn.
Lúc đó, hắn trở mặt sẽ thế nào?
Nhân thủ đắc lực trong tay hắn đều bị mình một mẻ hồt gọn, bọn họ đều đứng về phía mình.
Bây giờ, hắn đến thì càng tốt.
Nhìn thế lực một tay hắn gây dựng ngồi vây quanh mình uống trà nói chuyên phiếm thảo phạt mình, hắn chắc chắn sẽ rất buồn nhỉ?
Chỉ có điều, thấy vẻ mặt đầy hoảng sợ của những người này, trong lòng vẫn thầm thở dài: đúng là những tên lợn không đỡ được.
Hắn biết, là lúc mình đứng ra rồi, nếu không, những tên rác rưởi này có thể sẽ ngược lại đứng về phía Hàn Ấu Lăng.
"Hàn thiếu gia, anh cũng tới uống trà, các anh em đều ở đây, ngồi cùng chứ?" Lý Thương Giới đứng dậy nói.
Lời nói khách khí, thái độ lại không hề cung kính. Lúc này, cuối cùng hắn phóng ra mũi nhọn áp chế mình bấy lâu.
"Không cần, tôi có bạn ở đây" Hàn Ấu Lăng từ chối, ánh mát sắc nhọn nhìn Lý Thương Giới, đúng là có chút khinh thường hắn.
Chỉ là, hẳn có phải hắn kiềm chế quá không?
Có thật cho rằng, có cha giương cờ, là có thể hoành hành không sợ gì ở Tô Hằng sao?
"Ồ, vậy chúng tôi không miễn cưỡng nữa". Lý Thương Giới lại ngồi xuống, bưng chén trà, không để ý tới Hàn Ấu Lăng đứng ở cửa nữa.
Ánh mắt Hàn Ấu Lăng liếc liếc, lúc định quay người, lại không biết từ lúc nào, Diệp Thu đã đứng phía sau hắn.
Vừa nãy có ngươi chạy tới phòng hắn báo cáo tình huống khác thường, Diệp Thu tất nhiên cũng nghe thấy, bây giờ tới xem thử, cùng có thể hiểu được.
"Hắn là ai vậy?" Diệp Thu chỉ Lý Thương Nhânhỏi.
"Công tử của phó thị trưởng Lý Minh Phổ". Hàn Ấu Lăng híp mắt nói.
Ngẫm nghĩ, lại nhỏ tiếng thêm mắm thêm muối nói bên tai Diệp Thu : "Thị trưởng Lý Lôi được phái từ trong bộ ủy kinh thành xuống, con người làm việc rất quyết đoán. Thị trưởng Trần Thiên Kiều vô cùng coi trọng ông, hôm trước, thị trưởng Lý Minh Phổ và Tống bí thư gây nhau ở hội thường ủy cũng rất hay".
Diệp Thu cau mày.
Toan tính của người này không nhỏ, hắn muốn lôi kéo thế lực trong giới quyền lực Tô Hàng, sau đó mượn lực chính trị của cha mình.
Nêu Tống bí thư bị những người này liên thủ chèn ép, vậy thì chị em Tống gia sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất ở Tô Hàng. Như thế không phù hợp với lợi ích của mình.
"Ấu Lắng, người thế này, cậu để mặc hắn lộng hành sao?" Ngữ khí của Diệp Thu không tốt nói.
Hàu Ấu Lăng cả kinh, vội vàng giải thích: "Diệp thiếu gia, trước đây tôi cũng bị bịt mắt, hơn nữa, hắn mới tới Tô Hàng không lâu, tôi vẫn chưa thể làm rõ rốt cuộc hắn có mưu đồ gì, nên cứ chậm trễ không ra tay".
"Vậy cậu cảm thấy lúc nào đánh mới thích hợp đây?" Nụ cười trên mặt Diệp Thu ấm áp, chỉ là trong mắt Hán Ấu Lắng lại là nụ cười giống như ác ma.
Hết cách, Hàn Ấu Lăng không sợ trời không sợ dất nhưng vẫn sợ người bên cạnh hắn, có thể là tiếp xúc quá sâu chăng?
Nhớ tới cảnh hắn dẫn theo tên điên giết người như ngóe đó, Hàn Ấu Lăng lại cảm thấy sợ hãi từ trong nội tâm.
"Bây giờ" Hàn Ấu Lăng nói.
Hắn sải bước tới trước mặt Lý Thương Giới từ trên cao nhìn xuống Lý Thương Giới, cười nhạt nói: "Anh tới Tô Hàng, tôi luôn đối xử với anh không tệ, làm như vậy, có phải quá nôn nóng rồi không?"
"Cơ hội không chỉ để cho người có chuẩn bị'' Mắt Lý Thương Giới không hề tránh né, mắt hắn và Hàn Ấu Lăng chạm nhau "Cũng như vậy cho ngươi có can đảm. Hàn thiếu gia, anh quá nhu nhược, nhu nhưoc khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, cho nên, ngọn cờ này, để tôi nâng giúp anh thôi"
Lý Thương Giới chỉ vào đám công tử ca vẻ mặt đầy khó xử, đứng một bên nhìn hai ngươi xung đột bên cạnh, đứng không phải, ngồi cũng không xong nói "Tôi sẽ coi họ như anh em, nếu có người ức hiếp họ tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng thay họ".
"Vậy sao?" Khóe miệng Hàn Ấu Lăng nâng lên một đường cong khinh thường, hỏi: "Nếu là anh bị người ta ức hiếp thì sao?"
"Tôi? Điều này không thể?" Lý Thương Giới tràn đầy tự tin nói. Hắn không tin, ở Tô Hàng này có người dám ăn hiếp hắn.
Bốp!
Vừa đứt lời Hàn Ấu Lăng đã tặng một bại tai trên mặt hắn.
Khuôn mặt với làn da trắng nõn của Lý Thương Giới lập tức hiện lên dấu đỏ của năm ngón tay, mắt kính trên sống mũi cũng bị đánh rơi, mũi chảy máu, dáng vẻ vô cùng thảm hại tả tơi.
"Hàn Ấu Lãng, ngươi muốn chểt?" Lý Thương Giới kiềm chế thô bạo trong lòng, chỉ Hàn Ấu Lăng hung hăng mắng.
"Là ngươi muốn chết. Lý Thương Giới, ta đã ức hiếp ngươi, giờ ngươi có thể thay mình tùm công bằng đó" Hàn Ấu Lăng thoải mái nói.
''Ngươi.. ..ngươi" Lý Thương Giới phẫn nộ chỉ vào Hàn Ấu Lăng, nhưng không biết làm thế nào đối phó với sự vô sỉ của hắn.
Họ đều là người có địa vị, chơi đùa âm mưu quỷ kế là được rồi, sao phải động tay chân?
"Sao có thể đánh người chứ?" Lý Thương Giới uất ức muốn khóc.
Ngươi không nể mặt ta, ta cũng không cho ngươi yên ổn, vậy thì xé rách lưới cá chết đi.
Lý Thương Giới đang muốn tìm cơ hội để vật ngã Hàn Ấu Lăng, cái tát này là bằng chứng tốt nhất.
Hắn lấy điện thoại trong túi ra, bắt đầu gọi điện thoại.
"Tiết kiệm tiền điện thoại đi, không ai tới đâu" Hàn Ấu Lâng cười nhạt nói.
Lý Thương Giới không tin, hắn bắt đầu gọi được điện thoại.
""Alo. Cục trưởng Vạn, tôi là Lý Thương Giới, lần trước chúng ta cùng ăn cơm, là thế này, tôi đang ở quán trà Tây Tử, chỗ tôi có chút chuyện, anh tới xử lý giúp nhé, được, tôi đợi anh".
Lý Thương Giới vừa cúp điện thoại, Hàn Ấu Làng liền cười hỏi: "Vạn sở của khu Minh Lĩnh? Ồ, chúng tôi cũng là bạn bè cũ".
"Ngươi" Lý Thương Giới tức tới suýt ói máu, lại lục tìm trong danh bạ điện thoại "Uông bí thư, ha ha, cháu là Tiểu Lý, Lý Thương Giới đây, là thế này, cháu đang ở Tây Tử, có chút mâu thuẫn với người ta, có thể cho người của cục thành phố tới xử lý giúp được không?"
"Chào chú Uông, cháu là Ấu Lăng, ha ha, cháu với Lý Thương Giới xảy ra chút sung đột ở quán trà Tây Tử, chú cứ coi như chưa nghe thấy, được không?''
Cho dù Lý Thương Giới gọi điện tới số điện thoại của người nào, Hàn Ấu Lăng cũng lập tức gọi tới, liên tục chuyển mấy lần cứu binh, đều bị Hàn Ấu Lăng hời hợt đảo loạn lên.
Cho tới bây giờ, Lý Thương Giới mới biết thì ra thế lực của Hàn Ấu Lăng ở Tô Hàng lại thâm căn cố đế như vậy.
"Khinh địch rồi" Lý Thương Giới bắt đầu hối hận.
Nhưng, tên đã lên dây, không thể không bắn.
Mặc dù không muốn, nhưng chuyện này vẫn phải chọc tới chỗ cha hắn - Lý Minh Phổ.
Lý Thương Giới cẩn thận báo cáo với cha, nói mình mời bạn uống trà ở quán trà, không ngờ bị Hàn Ấu Lăng ức hiếp, còn tát mình một cái.
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Lý Minh Phổ chỉ im lặng nghe, không nói một câu tỏ thái độ nào.
"Ba, ba có thể cho người của ban ngành có liên quan tới điều tra không?" Lý Thương Giới nhỏ giọng cầu khẩn.
"Ngu xuẩn" Lý Minh Phổ nói.
Bíp.
Điện thoại tắt rồi, điện thoại của Lý Thương Giới truyền tới âm thanh tắt máy.
Tát vào mặt!
Quả thực là tát vào mặt.
Trước mặt nhiều người như vậy, cha ruột thân sinh ra mình lại mắng mình là ngu xuẩn.
Cúp điện thoại, Lý Thương Giới đang muốn nhờ những công tử ca vừa nãy còn xưng anh em với hắn tìm viện binh.
Nhưng lại đau khổ phát hiện, những tên khốn đó, không biết lúc nào đã đứng cả bên Hàn Ấu Lăng.
Thật biết vâng lời, giống như vợ bé bị khinh bỉ.
"Tôi nói rồi, một mình ngươi không mời tới được" Hàn Ấu Lăng vô cùng cuồng vọng nói. Lúc này, hắn cảm thấy rất hãnh diện. Hôm qua thế lực được Diệp Thu cuồng giẫm vù vù tăng lên.
Lý Thương Giới muốn nói gì đó, nhưng môi động đậy, lại không nói được lời nào.
Kẻ thất bại, không có quyền nói, khoa trương ra vẻ, chỉ là tự chuốc lấy nỗi nhục.
Lặng lẽ, đi qua trước mặt Hàn Ấu Lăng, đi ra ngoài cửa.
Hàn Ấu Làng cầm chén trà trên bàn lên, hất nước trà trong chén lên mặt Lý Thương Giới.
"Ngươi mới tới Tô Hàng vài ngày, đã muốn làm chủ nhân thành phố này rồi? Đấu với ta, ngươi vẫn chưa đủ tư cách".
Người Lý Thương Giới cứng đờ, cuối cùng vẫn im lặng đi ra, không nói gì.
Diệp Thu vỗ vai Hàn Ấu Lăng, rất hài lòng với cách giải quyết của hắn.
Diệp Thu biết Tứ đại thần sứ của Alantis vẫn luôn bảo hộ quanh Christina, hơn nữa với thực lực của Christina, người bình thường sẽ không dám trêu chọc bọn họ.
Diệp Thu cũng không cưỡng cầu, nói: "Được rồi. Vậy chúng ta liền tạm biệt ở đây. Nếu lần sau lúc em còn muốn xem gì, có thể tới tìm anh".
Christina nhìn Diệp Thu, con ngươi xinh đẹp phảng phất như nước sâu.
Mặc dù vẻ mặt vẫn hờ hững, nhưng lại không khiến người khác có cảm giác xa cách, nói: "Diệp Thu, cảm ơn anh".
"Ha ha, khách khí cái gì". Diệp Thu xua tay nói.
Hắn cũng nghĩ thầm nếu có quan hệ tốt với Christina, có một gia tộc siêu cấp như vậy làm hậu thuẫn, vậy sau này cho dù là lúc đối mặt với người của hai gia tộc Thiên giới khác, bên mình cũng không lộ vẻ thế lực đơn bạc.
Dù sao, bây giờ hầu như toàn bộ dị năng giả Thiên giới đều nợ mình một nhân tình. Không khó tin, nếu Diệp Thu hô hào một tiếng, tất khiến mọi người tập hợp lại.
Đợi đến khi bóng lưng Christina biến mất trong đám người, lúc Diệp Thu đang định đi lấy xe về, đột nhiên có một loại cảm giác nguy hiểm lan tỏa khắp toàn thân.
Sát khí!
Một loại sát khí mạnh mẽ vô cùng!
Diệp Thu không dám xoay người lại, bởi vì hắn biết, chỉ cần hắn hơi cử động, sẽ gặp phải công kích mạnh mẽ như mưa rào của đối thủ.
"Cao thủ. Người mình sắp đối mặt là một cao thủ tuyệt đỉnh". Trong lòng Diệp Thu thầm đoán thân phận của gã.
Chẳng lẽ là Thiên Diệp Huân? Gã không phải tới Nhật rồi sao? Mình đã bảo Tây Môn Hướng Đông chú ý hành tung của gã gấp, chỉ cần gã lộ diện ở Hồng Kông, mình liền có thể có được tin tức của gã.
Gã quản gia Quỷ Tô như hình với bóng của gã cũng có thực lực như vậy, chẳng lẽ là gã lén quay lại giết mình sao?
Vừa mới tạm biệt với Christina, chẳng lẽ gã cho là mình thiếu đi một trợ thủ, gã liền chắc có thể giết được mình sao?
"Hừ. Thắng bại còn chưa định đâu". Diệp Thu cười lạnh thầm nghĩ. Kiếm trong tay áo vô thanh vô tức mà giữ ở trong lòng bàn tay.
"Ơ, kỳ lạ thật. Sát khí không còn nữa". Diệp Thu lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn cảm giác được khi người kia tới gần mình, sát khí trên người không còn mãnh liệt như trước nữa, giống như sát khí vừa rồi gã đột nhiên phóng thích ra là cố ý dẫn dụ sự chú ý của mình vậy.
"Diệp Thu". Người kia gọi. Là thanh âm của một người đàn ông. Giọng nói rất cổ quái. Diệp Thu cảm thấy hơi quen quen, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra.
Diệp Thu xoay người lại, đập vào mắt là một công tử nho nhã đẹp trai.
Ngũ quan được điêu khắc tinh tế, mũi cao thẳng tắp, tóc dài màu vàng xõa trên vai. Còn có một đôi mắt màu lam nhạt.
Mặc trang phục hoàng gia giống Christina, chỉ có điều bộ Christina mặc là màu xanh đậm, còn bộ gã mặc là màu trắng. Gã mang giày khảm đá quý, bên hông đeo một thanh trường kiếm màu đồng đen, thật giống như một nhân vật từ trong tranh bước ra.
"Anh là?" Diệp Thu nghi ngờ hỏi.
Hắn rốt cuộc đã biết vì sao giọng của người đàn ông này có chút quen tai rồi, bởi vì lúc hắn mới quen Christina, khi nàng nói tiếng Trung cũng chính là giọng điệu cổ quái này. Mà từ cách ăn mặc của người đàn ông này có thể thấy được, lại là một quái vật của gia tộc Alantis đi ra.
"Elias". Anh chàng đẹp trai nói.
"Anh tìm tôi có việc gì à?" Diệp Thu cảnh giác hỏi. Alantis sẽ không bá đạo như vậy chứ? Chỉ vì mình đi xem phim với Christina, bọn họ đã muốn giết người diệt khẩu à?
"Ừ". Anh chàng đẹp trai gật đầu nói. "Tôi muốn nói cho anh biết, Christina là em họ của tôi".
"Vậy thì sao?" Diệp thu khó hiểu hỏi.
"Đồng thời, nàng cũng sẽ là vợ của tôi". Elias mặt không chút thay đổi nói.
"Cái gì?" Diệp Thu mặt đầy kinh ngạc. "Em họ của anh? Không phải là có họ hàng à?"
"Nàng tương lai là vợ của tôi. Mà tôi, không hy vọng thấy những người khác quan hệ thân thiết với nàng". Elias vừa cười vừa nói. Bộ dạng mỉm cười này nếu để con gái nhìn thấy, sợ là cả đời khó mà quên nổi.
"Đây cũng vì muốn tốt cho anh". Elias nhìn vẻ mặt Diệp Thu khó chịu, thanh âm ôn hòa giải thích. "Anh phải biết rằng, nếu anh chiếm thân thể của nàng, anh sẽ bị Alantis đuổi giết vĩnh viễn".
"Chẳng lẽ các người không biết... họ hàng gần là không thể kết hôn sao?" Diệp Thu vẫn chưa có cách gì tiêu hóa được sự thật trước mắt, những người này sao có thể loạn luân như vậy chứ? Nếu sinh ra em bé là một đứa trẻ bị thiểu năng hoặc dị dạng thì sao?
"Cảm ơn sự quan tâm của anh. Anh nói cũng không sai, nhưng mà, quan điểm này không có hiệu quả với Alantis. Có lẽ, cách sắp xếp nhiễm sắc thể gen của chúng tôi có chỗ khác với người thường. Mặc dù tôi cũng không quá thích Christina, nhưng đây là quyết định trong gia tộc, cho nên tôi chỉ có thể tuân theo". Elias nói.
Diệp Thu nhún vai, khuyên: "Tôi chỉ là bạn với Christina, anh cũng không cần lo tôi đoạt bạn gái của anh. Nhưng tôi thấy anh nên tranh thủ một chút, phá bỏ loại chế độ phong kiến bề trên ép duyên nàv. Họ hàng gần kết hôn, là bị pháp luật cấm. Đương nhiên, anh lại không thích Christina... đây không phải là hủy hoại người ta sao?"
Elias cười khổ nói: "Điều này hình như cũng rất khó. Không ai có thể phản kháng gia tộc, cho tới bây giờ vẫn chưa có".
Hội sở Hương Sơn - một câu lạc bộ hội viên xa xỉ kín đáo nhất Hồng Kông.
Nghe nói xét tư cách hội viên được mời vào trong hội sở này cực kỳ nghiêm khắc, so với hội viện được mời vào câu lạc bộ Kinh An ở nội địa Trung Quốc, câu lạc bộ báo Châu Mỹ còn khó hơn.
Mặc dù tên của anh có thể đứng trên bảng xếp hạng nhà giàu số một Forbes, nhưng không chắc có thể trở thành hội viên hội sở này.
Người sáng lập hội sở Hương Sơn này cực kỳ thần bí. Hầu như chưa ai từng gặp qua. Mà Tây Môn Hướng Đông sau khi nhận lời mời, cũng chỉ là một hội viên bình thường trong đó.
Ở quốc gia như vậy, anh vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rằng mình đã đứng trên đỉnh cao. Bởi vì lúc anh ngẩng đầu mới có thể phát hiện, hóa ra phía trên còn có người đang đứng nhìn xuống mình.
Hương thơm thoang thoảng, cảnh sắc mới lạ.
Diệp Thu và Tây Môn Hướng Đông ngồi trên ghế trúc uống trà. Bên cạnh có một người đẹp mặc cổ trang nhẹ nhàng gảy đàn tỳ bà.
Ở nơi yên tĩnh u nhã như thế này, phiền não hồng trần gì toàn bộ đều biến mất, chỉ muốn ngồi ở đó, nghe nhạc cả ngày, có lẽ không làm gì cả, chỉ ngồi yên ở đó, nói không chừng cũng đạt đến cảnh giới tinh thần cao nhất trong truyền thuyết.
Cửa phòng có người gõ cộc cộc, sau đó chính là Tư Không Đồ bước nhanh tới, mặt đầy áy náy nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi. Phải mở một cuộc hội nghị khẩn cấp cho nên đã để hai vị đợi lâu".
Diệp Thu và Tây Môn Hướng Đông đều đứng dậy đón, vừa cười vừa nói: "Biết các người bận việc, là tôi gọi điện giục quá gấp. Ngược lại phải là tôi nói xin lỗi với Tư Không mới đúng".
Diệp Thu phất tay ý bảo cô gái gảy tỳ bà kia rời đi, đợi sau khi cửa phòng đóng lại, lúc này mới mời Tư Không ngồi xuống, nói: "Anh Tư Không, tìm anh tới là có một số việc muốn bàn bạc với anh".
"Diệp thiếu gia đừng khách khí. Anh ở xa tới là khách. Có việc cứ dặn". Tư Không Đồ sảng khoái nói. Gã làm việc hào phòng nhiệt tình, mà vẻ mặt lộ rõ sự chân thành, cực dễ chiếm được hảo cảm của người khác.
"Là như vậy, tôi muốn thu hồi một ít thứ của tôi. Mà thứ này lại có chút liên quan tới nhà Tư Không". Diệp Thu dùng ngón tay miết nhẹ hoa văn trên ly, mắt nhìn Tư Không Đồ nói.
"Thứ gì vậy?" Trong lòng Tư Không Đồ cả kinh, hỏi.
"Tài sản. Một phần ba tài sản Tạ gia". Diệp Thu nói.
Tư Không Đồ nở nụ cười, nói: "Diệp thiếu gia, anh thật khiến tôi hồ đồ. Gần đây luôn bận chuyện chuyển nhượng cổ phần và trùng tu lại. Chẳng lẽ tôi đã bỏ qua cái gì sao?"
Diệp Thu than nhẹ một tiếng, liền nói ra thân thế mình cùng chuyện Tạ lão gia tử lúc lâm chung để lại cho mẹ Tạ Ý Như một phần ba tài sản.
Diệp Thu biết, Tạ gia sở dĩ phát triển nhanh như vậy, cũng do có liên quan mật thiết với gia tộc Tư Không. Mà trong sản nghiệp Tạ gia, nhất định cũng có bóng dáng của Tư Không gia tộc, nếu mình chưa nói tiếng nào mà đã bắt đấu tranh đoạt, vậy chắc chắn sẽ khiến gia tộc Tư Không hiểu lầm.
Cho nên, mới có lần hội tụ tam hùng ngày hôm nay.
Ánh mắt Tư Không Đồ sáng lên, mặt đầy kinh hỉ nói: "Hóa ra là như vậy. Nếu là vậy, tôi và Diệp thiếu gia cũng tính là thân thích rồi. Ha ha, không ngờ lại là người một nhà".
Diệp Thu lắc đầu cười khổ, nói: "Tôi cũng không có phúc phận này. Người của Tạ gia căn bản không muốn nhận người ngoài như tôi".
"Sao lại thế? Chuyện huyết thống này còn có thể phủ nhận sao? Lại nói, một phần ba tài sản kia không phải giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng sao? Bọn họ đáng ra không có cách từ chối mới đúng chứ". Tư Không Đồ nghi ngờ nói.
"Đáng tiếc là, mấy tờ di chúc đều mất tăm". Diệp Thu bất đắc dĩ nói.
"Hả. Vậy thì khó làm rồi". Chân mày của Tư Không Đồ cũng nhíu lại, nói: "Mặc dù sự phát triển của Tạ gia có sự giúp đỡ của gia tộc Tư Không. Nhưng tình hình bây giờ anh cũng biết. Lời tôi nói không chắc có tác dụng".
Diệp Thu khoát tay, nói: "Anh Tư Không hiểu lầm rồi, tôi cũng không có ý nhờ anh đi ra nói chuyện, đương nhiên, nếu quả thật có lúc cần, vẫn phải nhờ anh giúp chuyện nhỏ này. Tôi chỉ là để anh khua chiêng gióng trống trước, sau đó tôi đi tìm phần di chúc kia. Nếu quả thật có di chúc, vậy chắc Tạ gia cũng không dám thoái thác nữa. Lần này, tôi chỉ muốn cầm lại thứ vốn thuộc về tôi một cách quang minh chính đại mà thôi".
"Ha ha. Vậy tôi liền lấy trà thay rượu, chúc Diệp thiếu gia mã đáo thành công". Tư Không Đồ nâng chén trà trước mặt lên nói.
"Cảm ơn". Diệp Thu cười nói.
"Diệp thiếu gia định làm sao làm? Có cần chúng tôi hỗ trợ không?" Tư Không Đồ hỏi, ngay cả Tây Môn Hướng Đông vẫn luôn đứng bên cạnh không nói chen vào cũng nhìn chằm chằm vào Diệp Thu chờ đợi.
"Không cần đâu. Ngày mai, tôi sẽ tự mình đi Malay một chuyến". Diệp Thu nói.