Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Quyển 2: Nhân Sinh Tương Tranh Thùy Vô Tử
Chương 1: Phó Thác
- Phương tiểu tử, bí mật này nhất định không nên nói cho người khác, nếu không sẽ gây ra một trường đại loạn, ta sẽ cố gắng giúp ngươi, nhưng sẽ không được nhiều, dù sao thân là phụ thân, ta phải lo cho Hắc Yến.
Thái lão thở dài
- Thái lão, có phải lão đang tìm phương thuốc chữa trị cho Hắc Yến ?
Thái lão nhìn Phương Ngạo Thiên, thầm đánh giá lại thanh niên trước mắt một lần nữa.
Sau một lúc, lão gật đầu:
- Yến nhi trời sinh dị tật, cuộc đời nó đã chịu nhiều đau khổ, làm cha, ta phải lo cho nó
- Có lẽ….không cần !!!
- Không cần ? Không lẽ ngươi…
Phương Ngạo Thiên gật đầu:
- Có lẽ vậy, nhưng Hắc Yến cần phải theo ta một thời gian, bệnh của Phương Nhi, ta có cách chữa trị, nhưng cần phải có Hỏa Chi Tâm. Nếu ta không nhầm, có thể Hỏa Chi Tâm tồn tại ở nơi sâu nhất của Quỷ Môn Quan.
- Hỏa Chi Tâm ?
Thái lão cau mày, lão cũng đã tham khảo ngàn vạn thư tịch, y kinh hòng tìm phương cách chữa trị cho Hắc Yến nhưng bất thành. Lần này Phương Ngạo Thiên, tiểu tử mà lão cứu lại thắp lên cho lão hi vọng, dù sao Hắc Yến là giọt máu duy nhất của lão, nghe được tin này, lão hẳn phải mừng mới đúng.
Chỉ là….Quỷ Môn Quan….có ai hiểu nó rõ hơn lão ?
Nhất thân tuyệt học của lão cũng xuất phát chính từ Quỷ Môn Quan, một nơi thần bí bậc nhất trên đại lục.
Tương truyền Quỷ Môn Quan có mười tám tầng, không ai biết tầng mười tám chứa đựng những gì trong đó nhưng mỗi tầng đều cực kỳ khó khắn.
Vượt qua một tầng, tốc độ tu luyện tăng lên một tầng, nếu có thể tu luyện tại tầng thứ 18, tốc độ tu luyện hiển nhiên vượt quá mười tám lần, thêm vào đó, mỗi tầng đều có công pháp tu luyện khác nhau, đều là những ma pháp, bí kỹ khủng bố. Nhưng mức độ hung hiểm cũng vô cùng khủng khiếp, ngay cả nhất thế kỳ tài, môn chủ Quỷ Tông cũng dừng lại ở tầng thứ 10, không dám tiếp tục….
Nhưng hi vọng, dù là một tia nhỏ nhoi cũng phải bám vào.
Suy nghĩ mông lung một hồi, Thái lão nhìn Phương Ngạo Thiên:
- Có lẽ, ta chưa phải là một phụ thân tốt, quyết định lần này cũng có thể là quyết định quan trọng nhất đời ta, nhưng ta tin vào ngươi. Ta giao Hắc Yến cho ngươi, ba năm nữa, ta sẽ trở về đây đợi ngươi và Hắc Yến.
Phương Ngạo Thiên mắt rực tinh quang, khẽ gật đầu:
- Ba năm, nhất định ta sẽ đưa Hắc Yến mạnh khỏe trở về, dù cho Quỷ Môn Quan không tồn tại Hỏa Chi Tâm, ta cũng nhất định bảo toàn tính mạng cho nàng.
- Phương đại ca, tại sao lại mạnh khỏe, Yến nhi chẳng phải đang rất mạnh khỏe sao
Từ bên ngoài, thanh âm trong trẻo của Hắc Yên vọng vào, tiếng nói vừa dứt, hai mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần đã xuất hiện ở cửa.
Vẻ lạnh lùng của Phương Nhi cũng không còn, thay vào đó là một nụ cười và cái nhìn ấm áp, nàng quả thực rất thích cô bé Hắc Yến này.
- Ha ha, không có gì, Yến nhi, chẳng phải ngươi rất muốn du ngoạn, mạo hiểm sao ? Phương đại ca và Phương tỷ tỷ của ngươi sắp tiến vào Quỷ Môn Quan, ngươi muốn đi cùng họ không ?
Hắc Yến tròn mắt, vội vã đáp:
- Thật sao ? Phụ thân đồng ý cho Yến nhi đi cùng Phương đại ca và Phương tỷ tỷ ? Chẳng phải phụ thân nói rằng Quỷ Môn Quan vô cùng hung hiểm, Yến nhi không thể vào sao ?
- Đó là trước đây, nhưng hiện tại có Phương đại ca của ngươi, ta rất an tâm
Hắc Yến nhìn sang phía Phương Ngạo Thiên, phụ thân nàng trước nay chưa từng khen tặng ai bao giờ, thật không ngờ lần này lại khen vị đại ca này như vậy.
Mặc dù nàng biết thực lực của Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi là vô cùng khủng bố, nhưng tốt xấu gì cũng là một Thánh Khí Sư, xưa nay nàng chưa bao giờ thấy lão coi trọng ai như vậy.
- Phụ thân, ta có một món quà cho phụ thân
Hắc Yến lúc này mới nhớ tới Phong Chi Kiếm, nàng liền đưa tới cho Thái lão
Thái lão cầm Phong Chi Kiếm, chỉ thoáng qua đã nhận ra đây là một kiện vũ khí Thiên Cấp, lại là Thiên Cấp biến dị, hai tay lão run run cầm Phong Chi Kiếm.
- Yến nhi, ngươi từ đâu có cây kiếm này
- Phụ thân, là Yến nhi đấu giá được
Thái lão hai mắt si mê, vuốt ve cây kiếm, là một Luyện Khí Sư, sở thích cả đời của lão không cần nói cũng biết, lão mải mê chăm chú nhìn Phong Chi Kiếm mà không để ý rằng bên cạnh lão, Phương Ngạo Thiên đang mỉm cười.
Đột nhiên, Thái lão xoay người về phía Phương Ngạo Thiên:
- Cây kiếm này, tặng ngươi…
Phương Ngạo Thiên nhìn Thái lão, mỉm cười đầy ấm áp rồi lắc đầu:
- Ta vốn không cần cây kiếm này, Thái lão, không giấu gì lão, cây kiếm này chính là do ta luyện thành.
- Ngươi….ngươi nói sao ?
Thái lão thảng thốt.
Luyện khí từ khi nào đơn giản như vậy, một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu, mới tập luyện khí vài năm đã có thể luyện thành Thánh Cấp binh khí ?
- Thái lão, đừng ngạc nhiên, Phong Chi Kiếm chính là do Phương đại ca luyện thành, tuy nhiên….nó chỉ là phế phẩm mà thôi.
- Phế…phế phẩm ?
Thái lão lắp bắp.
- Thái lão, lão thử đánh giá cây kiếm này xem
Phương Nhi giơ tay, đưa Hàn Băng Kiếm cho Thái lão
Thái lão nghi hoặc cầm lấy Hàn Băng Kiếm, Hàn Băng Kiếm là thứ thần khí, bề ngoài nó không có gì đặc sắc, cũng không hiển lộ linh khí, thêm vào đó Phương Ngạo Thiên đã thiết lập ấn ký, ngoại trừ Phương Nhi thì không ai có thể sử dụng được.
Sau một hồi xem xét, không nhận ra điều gì khác lạ, Thái lão tràn đầy nghi hoặc, nhìn về phía Phương Nhi.
Phương Nhi mỉm cười, khẽ phất tay, Hàn Băng Kiếm trên tay Thái lão đột nhiên rung động mạnh mẽ rồi bay vọt về tay Phương Nhi.
Vừa nằm trong tay Phương Nhi, Hàn Băng Kiếm lập tức phát ra quang hoa rực rỡ, hàn khí dày đặc từ thân kiếm tỏa ra khắp bốn phía, từng đạo kiếm khí nhàn nhạt xoay quanh thân kiếm.
Mặc dù Hàn Băng Kiếm chưa chính thức là thần khí nhưng khí thế của thứ thần khí, kiếm khí, hàn khí, tất cả đã đủ để chứng minh giá trị của nó.
Hai mắt Thái lão mờ đục, vô hồn nhìn về phía Phương Ngạo Thiên:
- Có phải là ngươi…..
Phương Ngạo Thiên khẽ gật đầu, nói:
- Đúng là do ta luyện thành Hàn Băng Kiếm, nhưng không phải chân chính luyện thành Thứ Thần Khí, Hàn Băng Kiếm trở thành thứ thần khí là nhờ cơ duyên mà thôi.
- Cơ duyên ?
Thái lão đột nhiên phá lên cười.
Cơ duyên ư ? Lão tốn công phu cả đời để tu luyện, nhưng sao không có một chút cái được gọi là cơ duyên kia ?
Thiên mệnh, thiên ý….
Lão lắc đầu, không nói thêm, rồi đưa Phong Chi Kiếm cho Hắc Yến
- Yến nhi, có lẽ được theo hắn chính là phúc phận của ngươi vậy. Phong Chi Kiếm này, ta không cần, ngươi cầm theo để hộ thân, có điều phải cẩn thận.
Hắc Yến nhìn Thái lão, khẽ gật đầu.
- Ngạo Thiên, từ nay, ngươi phải hứa với ta, bao bọc, giúp đỡ cho Hắc Yến, nó là tất cả của ta.
Phương Ngạo Thiên nhìn Thái lão, nghiêm nghị gật đầu:
- Chỉ cần Phương Ngạo Thiên này còn, Hắc Yến sẽ không bao giờ bị tổn thương…
- Được vậy ta yên tâm rồi
Thái lão nói.
Trò chuyện thêm một lúc, Phương Ngạo Thiên cáo từ Thái lão, ba người, Phương Ngạo Thiên, Phương Nhi, Hắc Yến trực chỉ Quỷ Tông thẳng tiến.
Vận mệnh nhân loại sắp tới gần, nhưng với thực lực hiện tại, Phương Ngạo Thiên hiểu rằng hắn chưa thể làm được gì.
Điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là tự nâng cao thực lực bản thân, sau đó mới có thể tiến hành kế hoạch mà hắn vạch ra.
“Quỷ Môn Quan, hi vọng ngươi không làm ta thất vọng”
Đôi mắt Phương Ngạo Thiên lóe sáng.
- Phương đại ca, còn Hắc Báo ?
Phương Nhi chợt hỏi
- Huynh đã bố trí tất cả, hi vọng rằng hắn sẽ không làm ta thất vọng.
-------------
Ba người vừa nói chuyện vừa đi, chỉ chốc lát đã tới Quỷ Tông, lúc này bên trong Quỷ Tông đang rất nhộn nhịp, vô số đệ tử đang đàm đạo.
Giữa sân tràng, trước đây là sàn đấu loại là một tấm bia lớn, trên khắc tên một trăm thành viên hợp cách tiến vào Quỷ Môn Quan lần này.
- Phương tiểu tử….
Một nhóm người đột nhiên đi về phía Phương Ngạo Thiên, đi đầu chính là Kiếm Tâm
Phương Ngạo Thiên liếc mắt nhìn qua rồi làm như không nghe thấy, tiếp tục nói chuyện với Phương Nhi và Hắc Yến.
Kiếm Tâm thấy Phương Ngạo Thiên không thèm để ý tới mình, mặt đỏ bừng, nhưng chưa kịp phát tác thì chợt một thanh âm lanh lảnh vang lên:
- Tiểu Kiếm, không được vô lễ với đại ca ta….
Kiếm Tâm giật mình nhìn lại, người vừa cất tiếng chính là Hắc Yến, nàng và tên Kiếm Tâm này vốn chơi với nhau từ nhỏ, tâm tính hắn vô cùng cao ngạo thậm chí có thể nói là ngạo ngược, nhưng trong lòng hắn lại luôn yêu quý cô bé mang dị tật là Hắc Yến.
Trước mặt người khác, hắn luôn mang bộ dạng hung thần ác sát, nhưng với Hắc Yến, hắn luôn tìm cách che chở.
- Yến nhi, sao muội lại ở đây, sao lại đi cùng với Phương tiểu tử này ?
Kiếm Tâm dừng lại
- Tiểu Kiếm ca, từ nay muội cấm huynh gọi Phương đại ca là tiểu tử, nếu không ta sẽ không nói chuyện với ngươi.
Kiếm Tâm dở khóc dở cười, hết nhìn Hắc Yến lại nhìn Phương Ngạo Thiên, hắn cũng không ngờ tình thế lại thành thế này.
- Phương Ngạo Thiên, nể tình Yến Nhi, ta bỏ qua lần này, nhưng sớm muộn chúng ta cũng phải so tài một lần.
Kiếm Tâm nói.
- Sẽ có dịp…
Phương Ngạo Thiên lạnh nhạt nói.
Last edited by tetema; 20-08-2011 at 09:30 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema
Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Quyển 2: Nhân Sinh Tương Tranh Thùy Vô Tử
Chương 2: Khai mở quỷ môn
- Đệ tử Quỷ Tông, tất cả tập hợp
Tiếng nói của Hỏa trưởng lão chợt vang lên
Toàn bộ đệ tử của Quỷ Tông nhanh chóng tập hợp, phía trên, môn chủ Quỷ Tông và Tứ đại trưởng lão cũng đã an tọa.
Sau khi mọi người ổn định, Hắc Anh Kiệt từ từ đứng dậy, chậm rãi nói:
- Hôm nay, như thường lệ, Quỷ Tông khai mở Quỷ Môn Quan, các đệ tử hợp cách sẽ được thông qua, tiến vào Quỷ Môn Quan.
- Trước khi mọi người nhập quan, ta có vài lời muốn nói.
- Quỷ môn quan, âm khí nặng nề, mỗi người chỉ có một lần cơ hội bước vào, những người có thể thông qua đệ nhị tầng của Quỷ Môn Quan, tất cả sẽ trở thành đệ tử chính thức, gia nhập vào hàng ngũ Quỷ Tông.
- Quỷ Môn Quan là trọng địa bậc nhất của Quỷ Tông, toàn bộ công pháp tu luyện của Quỷ Tông đều xuất phát từ Quỷ Môn Quan, đó là lí do tại sao Quỷ Tông không hề tiến hành huấn luyện cũng như chỉ dẫn công pháp cho đệ tử. Tất cả phải do chính các ngươi cảm ngộ, do chính các ngươi tu luyện trong Quỷ Môn Quan mà thành tựu, mỗi tầng của Quỷ Môn Quan là mỗi tầng công pháp, càng xuống sâu, công pháp càng mạnh mẽ, kì bí, nhưng hung hiểm cũng càng lớn. Cơ hội mỗi người tiến nhập Quỷ Môn Quan chỉ có một lần, mong các ngươi trân trọng.
Một trăm đệ tử thông quan lần này mắt rực tinh quang, giờ họ mới hiểu tại sao mỗi người khi gia nhập Quỷ Tông chỉ được phát một quyển công pháp cơ bản, thì ra chân chính công pháp tu luyện của Quỷ Tông, tất cả đều nằm trong Quỷ Môn Quan. Điều này có ý nghĩa gì ? Có nghĩa rằng, càng xuống sâu trong Quỷ Môn Quan, công pháp càng mạnh mẽ, thậm chí nếu có thể vượt qua tầng mười, thì thực lực tất có thể vượt qua cả môn chủ.
Nhiệt huyết sôi trào, vô hình chung, không khí trở nên vô cùng nóng bỏng, chỉ hận không thể ngay lập tức tiến nhập Quỷ Môn Quan.
- Tuy nhiên, các ngươi phải lưu ý, các ngươi chỉ có thể lưu lại trong Quỷ Môn Quan ba năm, trong ba năm, mặc kệ các ngươi tu luyện tới mức độ nào, xung phá tới tầng nào, nhất quyết phải quay lại truyền tống trận, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng, còn vì sao nguy hiểm tới tính mạng, các ngươi sẽ biết.
Sau khi nói xong, Hắc Anh Kiệt giơ tay, từ chiếc vòng đen trên tay lão, quang hoa chợt tỏa ra mãnh liệt, trước mặt Hắc Anh Kiệt không gian xoắn vặn hình thành một lỗ đen, ban đầu lỗ đen chi nhỏ bằng nắm tay, chỉ trong chốc lát đã nở rộng, càng lúc càng lớn, đến khi to bằng một cái cửa động thì ngưng lại.
Từ trong lỗ đen, âm khí mãnh liệt lan tỏa khắp tứ phương.
- Nhớ kỹ, sau ba năm, dù thành tựu như thế nào, tất cả phải tập trung ở truyền tống trận, lúc đó ta sẽ khởi động Quỷ Môn Quan, mở đường cho các ngươi trở về.
Các tân đệ tử lần lượt xếp hàng, từng người bước vào hắc động, vẻ mặt ai cũng tràn đầy hi vọng, căng thẳng.
Kiếm Tâm đừng trước nhóm Phương Ngạo Thiên, trước khi bước vào động, hắn quay đầu lại:
- Phương Ngạo Thiên, ta đợi ngươi bên trong….
- Tiểu Kiếm….
Hắc Yến trừng mắt
- Yến nhi, ta không có ý gì, ta chỉ muốn theo bào vệ muội
- Xì, muội có Phương đại ca rồi !!!
Hắc Yến le lưỡi, làm mặt quỷ…
Nói xong, nàng hồn nhiên nắm tay Phương Nhi và Phương Ngạo Thiên rồi đi vào hắc động.
Ngay khi bước vào hắc động, ba người cảm thấy không gian đột nhiên tối sầm, ba người như đang rơi vào một vực sâu không đáy, tối đen.
Trong chốc lát, trước mặt ba người chợt thấp thoáng anh lửa, ba người mở mắt, thấy mình đang đứng trước một cửa hang khổng lồ, vô số ngọn lửa ma quái bập bùng quanh cửa hang, tạo thành một khung cảnh vô cùng kỳ quái.
Lúc này, tất cả đệ tử cũng đã tụ tập lại, chia thành từng nhóm nhỏ.
Kiếm Tâm cũng đã nhìn thấy Phương Ngạo Thiên, hắn liền bước về phía ba người:
- Đã tới lúc rồi, thế nào, ngươi chuẩn bị kỹ rồi chứ ?
- Không tồi
Đúng lúc này, một âm thanh quỷ dị chợt vang lên:
- Chào mừng các ngươi đến với địa ngục, ta là địa ngục dẫn giả, hiện các ngươi đang ở tầng một của Quỷ Môn Quan, Địa Ngục Lộ, có thể tới được đây, các ngươi hẳn là những tinh anh đã qua khảo nghiệm. Các ngươi hãy nhìn phía bên trái của Địa Ngục Lộ các ngươi sẽ thấy công pháp tầng một của Quỷ Môn Bảo Điển, luyện thành công pháp các ngươi sẽ có thể tiến vào tầng hai Quỷ Môn Quan, nhớ rằng, các ngươi chỉ có mười ngày để luyện thành, những người không luyện thành sẽ mất mạng.
Địa ngục dẫn giả vừa dứt lời, tất cả các đệ tử vội vã tiến về phía vách động bên trái, trên vách động to lớn, bốn chữ Quỷ Môn Bảo Điển được điêu khắc vô cùng tinh mỹ, từng nét từng nét toát lên hàn ý lạnh người.
Các đệ tử chia nhau thành từng khu vực, hai mắt dán chặt vào vách đá, sau một lúc bắt đầu tu luyện.
Nhóm Phương Ngạo Thiên có bốn người, sau khi lựa chọn một vị trí dễ quan sát cũng ngồi xuống, bắt đầu nghiên cứu Quỷ Môn Bảo Điển.
Trên vách đá, công pháp được ghi chú rất rõ ràng, có cả hình vẽ minh họa, vô cùng dễ hiểu, có điều, công pháp của Quỷ Môn Bảo Điển quả thực vô cùng quỷ dị, lộ tuyến hành công trái ngược với tự nhiên.
Công pháp thông thường, người luyện công phải hấp thu thiên địa linh khí từ thiên địa, sau đó áp súc trong đan điền, dần dần khu trục tạp chất trong kinh mạch, cường hóa, mở rộng kinh mạch.
Còn công pháp của Quỷ Môn lại ngược lại, người tu luyện phải sử dụng linh khí có sẵn trong cơ thể, áp súc rồi di chuyển theo một lộ tuyến quỷ dị, qua tất cả kinh mạch rồi dần dần lôi kéo, phá vỡ kết cấu của tạp chất, dẫn dắt tạp chất theo lộ tuyến này, tập trung lại tại đan điền, tại đây tạp chất sẽ bị linh khí đốt cháy, tạo thành năng lượng mới, cứ tiếp tục như vậy tiến hành, không hề dựa vào linh khí bên ngoài.
Linh khí trong cơ thể và linh khí bên ngoài tạo thành hai loại khác biệt hoàn toàn, tự bản thân cơ thể của người luyện Quỷ Môn Bảo Điển sẽ trở thành nơi cung cấp năng lượng, theo vòng tuần hoàn vô cùng vô tận mà sản sinh năng lượng.
Càng vận chuyển năng lượng nhiều vòng, năng lượng sản sinh càng mạnh mẽ, cho đến lúc thanh tẩy toàn bộ tạp chất, cũng là lúc vòng tuần hoàn trở nên vô cùng mạnh mẽ, tự vận hành theo lộ tuyến, sản sinh linh khí vô cùng vô tận.
Khi tu luyện công pháp này, việc hình thành lộ tuyến cho chân khí lưu chuyển vô cung khó khăn, cơ thể tự tạo thành một vòng tuần hoàn, áp lực trong cơ thể chênh lệch tuyệt đối với bên ngoài khiến cho lúc nào cơ thể cũng phải chịu áp lực, kinh mạch trong cơ thể do chênh lệch áp lực trong và ngoài cơ thể cũng bị kéo căng, chỉ cần sơ ý sẽ bạo phá kinh mạch, tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Đọc xong công pháp, Phương Ngạo Thiên nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi ngồi xuống thử vận công.
Chỉ trong chốc lát, linh khí trong cơ thể Phương Ngạo Thiên đã tuần hoàn được bảy bảy bốn mươi chín vòng, trong đàn điền cũng hình thành một khối năng lượng đỏ rực, năng lượng luân chuyển khắp kinh mạch liên tục, càng lúc càng mạnh mẽ.
Phương Ngạo Thiên mở mắt, thầm nghi hoặc, hắn đọc lại một lần nữa công pháp cẩn thận rồi mỉm cười đứng dậy, thầm nghĩ.
“Công pháp này, thật không ngờ dễ luyện như vậy”
Ý nghĩ này nếu để người sáng tạo Quỷ Môn Bảo Điển nghe thấy, chỉ sợ hắn phải hộc máu tức giận mà chết thêm một lần nữa.
Phải biết rằng, công pháp của Quỷ Môn Bảo Điển vốn vô cùng nghịch thiên, nhân thể phải dựa vào trời đất mà hấp thụ linh khí mà phát triển, người sáng tạo công pháp này lại nghĩ ngược lại, hắn sáng tạo công pháp này, biến thân thể con người thành một thiên địa nhỏ, tự cung, tự cấp, tự sản sinh năng lượng.
Càng tu luyện, cơ thể càng rắn chắc, khả năng chịu đựng càng cao, nếu luyện tới đại thành thì chỉ cần còn nửa hơi thở năng lượng cũng vẫn tự vận hành, rất nhanh hồi phục.
Người tu luyện công pháp bình thường sẽ không thể có được điều này, khi bị thương nặng, không thể hành công càng khó khôi phục hơn.
Công pháp càng lợi hại, mức độ tu luyện càng khó khăn, nhưng người viết ra Quỷ Môn Bảo Điển có lẽ không ngờ rằng, hậu nhân của hắn lại có một quái thai như Phương Ngạo Thiên, hắn từ lâu đã thanh tẩy toàn bộ tạp chất trong cơ thể, thêm vào năng lượng của Vô Thần Đỉnh không ngừng cải tạo kinh mạch khiến thân thể hắn trở nên vô cùng khủng bố.
Người khác phải từng bước thanh tẩy, còn hắn vốn không cần, tu luyện đối với hắn chỉ là dẫn động năng lượng theo lộ tuyến vài lần để năng lượng tự vận hành mà thôi, so với người khác thì có thể nói là quá chênh lệch. Chẳng khác gì một người thì khổ công nấu nướng để có thể làm ra món ăn ngon thưởng thức, còn hắn, đồ ăn ngon có sẵn, hắn chỉ cần ăn mà thôi.
Bên cạnh hắn Phương Nhi, Hắc Yến, Kiếm Tâm cũng đang tu luyện, trạng thái hoàn toàn khác nhau.
Trải qua một ngày một đêm, Phương Nhi mở bừng hai mắt, thu công, nàng mỉm cười nhìn Phương Ngạo Thiên khẽ gật đầu.
Phương Nhi mặc dù tu luyện lâu hơn Phương Ngạo Thiên một chút, nhưng về căn bản, nàng cũng như Phương Ngạo Thiên, thân thể nàng được đã được ba giọt Hồng Hoa Chi Thủy tẩy rửa hoàn toàn, kinh mạch vốn đã gần như không còn tạp chất, vì vậy tu luyện thành công nhanh chóng cũng là tất nhiên.
Lúc này chỉ còn Kiếm Tâm và Hắc Yến vẫn chưa thành công, nhất là Hắc Yến, nàng vốn bị dị tật, Thái lão lại dùng vô số kì trân dị bảo để chữa trị cho nàng, vô tình khiến cho tạp chất lắng đọng càng lúc càng nhiều, vì vậy việc tu luyện của nàng cũng khó khăn gấp bội.
Năng lượng vận hành càng lúc càng khó khăn, gương mặt nàng đã mất đi vẻ hồng hào ban đầu mà càng lúc càng trắng bệch, thân thể cũng bắt đầu rung động, dường như sắp không chịu nổi.
Phương Ngạo Thiên nhíu mày, đi tới sau lưng Hắc Yến, tinh thần lực bắt đầu tản mát, chầm chậm thăm dò.
Last edited by tetema; 25-08-2011 at 05:30 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema
Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Quyển 2: Nhân Sinh Tương Tranh Thùy Vô Tử
Chương 3: Tẩy Cốt Tâm Hỏa
Phương Ngạo Thiên cẩn thận quan sát kinh mạch của Hắc Yến, sau một hồi cân nhắc, hắn giơ tay về phía lưng nàng.
Từ lòng bàn tay hắn, một ngọn lửa bắt đầu tích tụ, ban đầu, ngọn lửa chỉ lơ lửng giữa lưng của Hắc Yến và lòng bàn tay của Phương Ngạo Thiên, dần dần, ngọn lửa càng lúc càng nở rộng, chỉ trong thời gian khoảng một chung trà, ngọn lửa đã hoàn toàn bao phủ Hắc Yến.
Hắc Yến lúc này như một người đang ngồi giữa ngọn lửa, khung cảnh vô cùng kì dị.
Từ các lỗ chân lông trên người Hắc Yến, một dòng nước đen dần dần rỉ ra, bốc mùi hôi tanh nồng nặc. Càng lúc, dòng nước càng nhiều, tuy nhiên có một điều vô cùng quỷ dị, dòng nước tanh hôi thoát ra khỏi người Hắc Yến chỉ trong nháy mắt lập tức bốc hơi, sau đó tạo thành một đám mây đen nhỏ phiêu phù giữa Hắc Yến và Phương Ngạo Thiên.
Đám mây càng lớn, sắc mặt Hắc Yến càng giãn ra, cũng bắt đầu hồng hào trở lại, trái ngược với Hắc Yến, sắc mặt Phương Ngạo Thiên càng lúc càng khó coi, khuôn mặt hắn càng lúc càng trắng, thần thái đau đớn tới cực điểm, mồ hôi không ngừng đổ ra, chốc lát đã ướt đẫm bộ y phục hắn đang mặc.
Nhưng Phương Ngạo Thiên vẫn cắn răng, bàn tay run run, duy trì ngọn lửa bao bọc toàn thân Hắc Yến.
Phương Nhi đứng quan sát, thấy sắc mặt Phương Ngạo Thiên càng lúc càng khó coi, nàng rất lo lắng, chưa bao giờ nàng thấy Phương Ngạo Thiên lại tỏ ra đau đớn thống khổ như vậy.
Cứ như vậy duy trì khoảng nửa canh giờ, chợt một tiếng hô vang lên cạnh Phương Nhi:
- Tẩy Cốt Tâm Hỏa !!!
Phương Nhi lúc này đang chăm chú quan sát Phương Ngạo Thiên, khi tiếng nói vang lên, nàng giật mình, theo bản năng rút Hàn Băng Kiếm xoay người thủ thế, hàn khí trong phút chốc lan tỏa.
Người vừa thốt lên chợt vội vã lui lại, hai tay xua loạn
- Phương cô nương, dừng tay, là ta, là ta, Kiếm Tâm
Phương Nhi định thần nhìn lại, hóa ra chính là Kiếm Tâm, hắn cũng vừa kết thúc việc luyện công, mặc dù có khó khăn nhưng dù sao hắn cũng là một đệ tử tinh anh ngàn người có một, việc hắn luyện thành cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Phương Nhi thu Hàn Băng Kiếm lại, rồi lại xoay người tới gần Phương Ngạo Thiên và Hắc Yến, sau đó nàng ngồi xuống cách hai người một quãng, Hàn Băng Kiếm cắm trước mặt, hai mắt nàng nhắm hờ:
- Hàn Băng Tỏa !!!
Một chiếc lồng băng to lớn lập tức xuất hiện, bao phủ toàn bộ bốn người, Kiếm Tâm, Phương Ngạo Thiên, Phương Nhi và Hắc Yến.
Sau khi bố trí xong xuôi, nàng lạnh lùng hỏi Kiếm Tâm:
- Tẩy Cốt Tâm Hỏa là gì ?
Kiếm Tâm chứng kiến tất cả hành động của Phương Nhi, trong lòng hắn rung động mạnh mẽ, hàn ý mà vừa rồi Phương Nhi tỏa ra khiến hắn cảm thấy như bị đông cứng, phải rất khó khăn mới có thể nhảy ra ngoài, chậm một chút có lẽ hắn đã táng mạng dưới lưỡi kiếm rồi cũng nên.
Hắn càng lúc càng kinh hoảng trước tu vi của Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi, mặc dù ma pháp hay chiến kỹ hai người sử dụng đều là sơ cấp nhưng tu vi của hai người luôn làm hắn bất ngờ.
Chỉ riêng Hàn Băng Tỏa đang bao bọc bốn người đã chứng minh cho hắn biết rằng, dù hắn có tu luyện thế nào, thì đối với cô nương trước mặt, hắn cũng không khác một con kiến là mấy.
Hàn Băng Tỏa bố trí trên diện rộng, người thi pháp phải luôn thôi động ma lực duy trì Băng Tỏa, nhưng nhìn thái độ của Phương Nhi thì gần như nàng không có chút biểu hiện rằng nàng đang hao phí ma lực cho Băng Tỏa, sắc mặt nàng không chút thay đổi, cứ như người thi triển Băng Tỏa kia không phải là nàng vậy.
- Kiếm Tâm !!!
Phương Nhi gọi, giọng nói có pha chút khó chịu.
- A, Phương cô nương, ta xin lỗi.....
- Cô nương hỏi về Tẩy Cốt Tâm Hỏa kia phải không ?
- Thực ra.....
Kiếm Tâm gãi gãi đầu
- Thực ra ta cũng chỉ nghe nói về Tẩy Cốt Tâm Hỏa mà thôi, gia gia ta có nói qua, Tẩy Cốt Tâm Hỏa là một loại dị hỏa, do tinh hoa ma lực Hỏa thuộc tính ngưng tụ mà thành.
- Ma pháp sư hỏa hệ lại vô cùng coi trọng dị hỏa này, nó quyết định tu vi, cường độ ma lực của ma pháp. Mỗi ma pháp sư hỏa hệ tu luyện hỏa hệ ma pháp phải trải qua vô số gian khổ mới có thể ngưng tụ được dị hỏa, mà tỉ lệ ngưng tụ dị hỏa lại thấp thảm thương, thậm chí phải đổi bằng tính mạng. Mỗi lần sử dụng dị hỏa sẽ phải tiêu hao một phần ba tu vi, mặc dù phần tu vi tiêu hao có thể bù đắp lại nhanh chóng, tuy nhiên cũng rất nguy hiểm, bởi khi tu vi chưa khôi phục gặp phải địch nhân thì trăm hại không lợi.
- Ngoài việc có thể tăng cường sức mạnh ma pháp, dị hỏa còn có thể sử dụng để thanh tẩy Xương Cốt, giúp loại bỏ tạp chất trong kinh mạch, gia cố, tăng cường sức chịu đựng của kinh mạch.
- Có điều.....
- Có điều gì ?
Phương Nhi vội vàng hỏi
- Sử dụng dị hỏa để giúp người khác thanh tẩy xương cốt, không khác gì tự thiêu đốt bản thân, dị hỏa xuất thể cần phải có tinh thần lực cường đại để điều khiển, trong quá trình dung nhập vào đối phương lại phải vô cùng cần thận, chỉ sai lầm một chút là người thi pháp sẽ bị dị hỏa cắn trả, táng mạng đương trường. Hơn nữa, dị hỏa khi xuất thể sẽ tiêu hao ma lực vô cùng lớn, nếu không đủ sức duy trì cho tới lúc hoàn thành việc tẩy cốt thì người được thi pháp sẽ gặp nguy hiểm.
Nói tới đây, Kiếm Tâm lại lo lắng nhìn về phía Phương Ngạo Thiên.
Lúc này, Phương Ngạo Thiên vẫn đang cố gắng duy trì Tâm Hỏa, thân hình hắn bắt đầu run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, dường như khó có thể duy trì được lâu.
Ngọn lửa bao bọc Hắc Yến cũng có dấu hiệu dần rút lui, gương mặt Hắc Yến đã hồng nhuận, thân hình không còn rung động như ban đầu.
Đám mây đen giữa hai người dường như đã ngưng tụ tới cực điểm, tạo thành một khối cầu màu đen, chầm chậm xoay chuyển giữa hai người.
Lúc này là lúc tối trọng yếu, Kiếm Tâm nắm chặt tay, hắn mặc dù chưa nếm qua sự thống khổ khi sử dụng tâm hỏa, nhưng hắn hiểu rằng, Phương Ngạo Thiên đang đánh cược tính mạng hắn để hỗ trợ Hắc Yến, từ trong tâm khảm Kiểm Tâm bất chợt dâng lên sự kính trọng đối với người thanh niên mà hắn từng vô cùng căm ghét.
- Phá !!!
Một tiếng thét chợt vang lên, Phương Ngạo Thiên nhanh như chớp thu tay, tâm hỏa đang bao bọc Hắc Yến chợt tỏa sáng rực rỡ, sau đó tụ lại trở thành hỏa cầu rồi lao thẳng vào đám mây đen đang phiêu phù giữa hai người.
- Xoát !!!
Một âm thanh lạnh buốt vang lên, đám mây va chạm với Tâm Hỏa như dầu gặp lửa, bùng cháy dữ dội, trong khoảng khắc hóa thành mây đen tan vào không khí.
Quá bất ngờ, Phương Ngạo Thiên không kịp phản ứng, thân thể của hắn lại vừa trải qua đau đớn, thống khổ kịch liệt đã gần như mất kiểm soát, ngã ngửa ra sau.
Hắc Yến cũng không kịp phản ứng, khi nàng định thần lại nàng chợt cảm thấy đôi môi ấm áp một cách kì lạ.
Nàng mở mắt, thấy Phương Ngạo Thiên đang tròn mắt nhìn nàng.
Hắc Yến như đã nhận ra mọi việc, đứng bật dậy khỏi người Phương Ngạo Thiên rồi chạy về phía Phương Nhi, khuôn mặt nàng đỏ hồng như ráng chiều.
Đứng dậy, lao tới, lại đứng dậy, lại vọt đi....
Phương Ngạo Thiên ngơ ngác nhìn bóng dáng kiều diễm đang e lệ núp sau lưng Phương Nhi, hắn lắc lắc đầu rồi ngồi xuống đất, chầm chậm điều tức, cố gắng khôi phục.
Thực ra vừa rồi hắn chỉ là tổn hao sức lực quá nhiều, nhưng không phải là hắn tổn hao sức lực do sử dụng Tâm Hỏa, mà là hao tổn sức lực điều khiển ngọn lửa của Hỏa Cầu, một trong Tứ Đại Quang Cầu trong Vô Thần Đỉnh.
Theo như lời Tiểu Kim nói với hắn, ngọn lửa này vô cùng tinh thuần, so với Tâm Hỏa còn muốn hơn một bậc. Vừa rồi, Phương Ngạo Thiên chính là sử dụng Hỏa Cầu để giúp Hắc Yến,bình thường tứ đại quang cầu yên ổn giao hòa với nhau, tạo thành năng lượng vô thuộc tính của Vô Thần Đỉnh, nhưng vừa rồi, trong lúc Phương Ngạo Thiên sử dụng Hỏa Cầu, năng lượng của Hỏa Cầu đã giảm đi khá nhiều khiến tứ đại quang cầu mất đi cân bằng năng lượng, ba luồng năng lượng còn lại liên tục xung đột trong Vô Thần Đỉnh vốn đang tiềm ẩn trong nội thể của Phương Ngạo Thiên khiến hắn vô cùng đau đớn.
Cũng may Hắc Yến thành công khá nhanh, nếu tiếp tục thêm một thời gian, sợ rằng ba khối quang cầu kia sẽ nổ tung.
Sau một lúc điều tức, sắc mặt Phương Ngạo Thiên trở lại bình thường, hắn đứng dậy, liếc qua Kiếm Tâm rồi bước về phía Phương Nhi và Hắc Yến.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema
Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Quyển 2: Nhân Sinh Tương Tranh Thùy Vô Tử
Chương 4: Sát !!!
Hắc Yến thấy Phương Ngạo Thiên bước tới, lại nhớ tới cảnh "nữ trên nam dưới" vừa rồi, sắc mặt nàng đỏ hồng, thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn hắn.
Phương Ngạo Thiên thấy Hắc Yến như vậy thì dở khóc dở cười, lắc đầu rồi vung tay giải khai Hàn Băng Tỏa.
Bốn người lúc này mới nhìn quanh, khắp nơi, đệ tử của Quỷ Tông vẫn chưa một ai có thể thành công, một số người đã chịu không nổi áp lực trong kinh mạch, táng mạng đương trường, một số đang lâm vào tình trạng nguy hiểm.
Sợ rằng số người qua được cửa này không còn đủ một phần mười.
Chợt, giọng nói quỷ dị của dẫn giả vang lên:
- Bốn người, Phương Ngạo Thiên, Phương Nhi, Hắc Yến, Kiếm Tâm, luyện thành công pháp trước thời hạn quy định, xếp hạng S, trực tiếp thông quan tới tầng thứ tám: "Sát Lục", đồng thời được thưởng công pháp đỉnh cấp, Quỷ Kiếm Đoạt Hồn.
Thông quan một lần vượt bảy tầng ? Chuyện này xưa nay chưa từng xảy ra bao giờ.
Chưa kịp suy nghĩ, một vầng sáng chợt bao phủ cả bốn người, rồi trong chớp mắt, cả bốn người biến mất.
Lại một lần nữa bốn người rơi vào vực xoáy không gian, ý thức lập tức trở nên mơ hồ, khi tỉnh lại, bốn người thấy mình đang ở giữa một hang động vô cùng to lớn, phóng mắt không thấy điểm cuối.
Nếu như phía trên không phải là trần đá, sợ rằng mọi người sẽ nghĩ rằng mình đã lạc vào một thế giới khác cũng nên.
- Chúc mừng các ngươi đặt chân tới tầng thứ tám, "Sát Lục"
- Muốn thông quan ở đây, các ngươi có hai cách, thứ nhất, giết hết toàn bộ người bên cạnh các ngươi, các ngươi sẽ đạt được Sát Lục chi khí, có thể thông quan tới tầng 9.
- Cách thứ hai, đi tới tận cùng của Sát Lục chi tràng, đánh bại Sát Lục chi vương, nhưng theo ta, các ngươi nên làm theo cách thứ nhất, vì cách thứ hai ta sợ rằng các người toàn bộ sẽ bị giết.
Phương Ngạo Thiên trầm ngâm không nói gì, sau đó xoay người, phất tay nói:
- Đi, có chết cũng phải chết chung
Hắn không do dự, hắn không hề có chút nhíu mày suy nghĩ
Cả ba người, Phương Nhi, Hắc Yến, Kiếm Tâm thấy hắn không tốn chút thời gian suy nghĩ, cũng gật mạnh đầu.
Sau lần hắn sử dụng tâm hỏa cứu sống Hắc Yến, hắn vô hình chung đã trở thành biểu tượng, là đội trưởng của cả nhóm.
Không kể tới Phương Nhi hay Hắc Yến, ngay cả Kiếm Tâm cũng thực lòng khâm phục hắn, hắn hiểu rằng, nếu muốn, Phương Ngạo Thiên hoàn toàn có thể ngay lập tức giết chết ba người mà thông quan, nhưng hắn lại không làm vậy, hắn lựa chọn con đường khó khăn hơn, nguy hiểm hơn mà không bỏ lại đồng bọn. Chí khí đó quả thực khiến hắn cảm động....
- Ta nghĩ.... lựa chọn của các ngươi không phải là một lựa chọn thông minh ....
- Sát Lục Chi Tràng, khởi động....
Sau tiếng rít lạnh lẽo của dẫn giả, hang động rung động một cách mạnh mẽ, mặt đất dưới chân bốn người rung động mạnh rồi nứt ra, âm khí xung thiên từ các kẽ nứt phun lên.
Từ các khe nứt lớn, từng đạo khói đen như sương mù bắt đầu lan tỏa, từ trong sương mù, vô số ma thú xuất hiện, tiếng gầm gừ vang vọng khắp nơi.
Cửu Vỹ Hỏa Hồ vốn vẫn nằm yên lặng trên vai Phương Nhi cũng mở bừng hai mắt, nhe răng rít lên từng hồi.
Trong Vô Thần Đỉnh, dị thú Ngân Giao (tên PNT mới đặt tên) cũng mở mắt, gầm rít muốn ra ngoài.
Phương Ngạo Thiên dùng thần thức quan sát xung quanh, thấy trong sương mù xuất hiện vô số ma thú cổ quái, thực lực thấp nhất cũng là ma thú cấp tám, số lượng ma thú lại vô cùng lớn.
Sau một hồi quan sát, Phương Ngạo Thiên phát hiện, càng tiến về phía đông, thần thức của hắn càng yếu, càng đi xa về phía đông, ma thú cũng càng mạnh mẽ hơn, thậm chí xuất hiện cả ma thú phi hành cấp chín.
Phương Ngạo Thiên trầm ngâm, thu lại thần thức, hai tay nắm chặt. Ngăn được cả tinh thần lực cấp Thần, có nghĩa là gì ? Có nghĩa là ở phía đông của hang động có một ma thú, hay dị vật gì đó ít nhất cũng tương đương hoặc tiếp cận với Thần cấp.
Với thực lực của cả bọn hiện tại, liều mạng có thể đánh một trận, nhưng đó là ở vị thế bốn người cùng tấn công một mục tiêu, còn giữa biển ma thú này, việc đó gần như không thể xảy ra.
Hắn cũng đoán rằng, cái gọi là Sát Lục Chi Khí, có lẽ nằm ở phía đó.
"Chủ nhân..."
Tiếng của Tiểu Kim chợt vang lên
"Âm khí nơi này quá mạnh, ở phía đông ta cảm ứng được hơi thở của Hắc Ám Thần Tộc, chủ nhân phải cẩn thận"
"Ta hiểu, nhưng phải liều thôi"
Phương Ngạo Thiên nghiến răng, hắn vẫn tin tưởng rằng, người sắp đặt Quỷ Môn Quan tất không thể đoạn mọi sinh lộ, chắc chắn có cách, vấn đề chỉ là hắn có thể tìm ra hay không mà thôi.
- Các ngươi nghe đây
Giọng nói quỷ dị của dẫn giả lại vang lên trong thinh không
- Sát Lục Chi Khí, hay còn gọi là Sát Lục Chi Kiếm, tồn tại ở hướng đông của Sát Lục Chi Tràng, Sát Lục Chi Khí cũng chính là một kiện thứ thần khí, một ma kiếm, trải qua hấp thụ ma khí vạn năm mà thành, nhiệm vụ của các ngươi chính là đoạt lấy Sát Lục Chi Kiếm, đoạt được thần kiếm, sẽ coi là hợp cách và được thông quan, đoạt không được.... hắc hắc.... coi như vận khí của các ngươi đến đây là chấm dứt.
- Các ngươi phải nhớ: Sát khí chi vương, nhân khí chi thần.
- Đến lúc rồi, đi đi thôi.
"Sát khí chi vương, nhân khí chi thần !!!"
Phương Ngạo Thiên lẩm nhẩm câu nói cuối cùng của dẫn giả, rồi ngẩng mặt, ánh mắt hắn ánh lên một tia sáng ngạo nghễ.
Sát lục chi tràng thì sao, ma thú thì sao ? Chẳng phải hắn thiếu nhất chính là kinh nghiệm chiến đấu, thiếu nhất là sát khí của cao thủ hay sao ?
Đây chính là thứ mà hắn cần !!!
Đây chính là thứ mà hắn tìm kiếm !!!
Đây chính là một chiến trường mà hắn có thể phóng tay chém giết không cần suy nghĩ, là nơi ma luyện tốt nhất.
Hắn nhìn Phương Nhi, Hắc Yến, Kiếm Tâm, khẽ nói:
- Chuẩn bị kĩ rồi chứ ? Kia chính là chiến trường của chúng ta, là nơi chúng ta ma luyện, là nơi mà chúng ta rèn luyện Quỷ Kiếm Đoạt Hồn, sống hay chết phải xem ý chí tới đâu.
Ba người đồng loạt nhìn hắn gật đầu, ánh mắt ngập tràn quang mang.
Phải !! Sống hay chết phải do ý chí, do bản thân quyết định.
Phương Ngạo Thiên khẽ cười, Ngân Giao thần thú ngay lập tức được hắn thả ra, cùng với Cửu Vỹ Hỏa Hồ, Phương Nhi, Hắc Yến, Kiếm Tâm, tất cả lao thẳng về phía đám ma thú gần nhất phía trước, trên khuôn mặt mọi người ngập tràn căng thẳng nhưng không hề có một chút sợ hãi.
Giết !!!
Grao` !!!
Một đám Ngưu Ma Vương gầm rú lao thẳng về phía bốn người hai thú, cự phủ trên tay chúng khua động ầm ầm.
- Quỷ Kiếm Đoạt Hồn đệ nhất thức, Vạn Quỷ Loạn Vũ
- Vạn Hỏa Triều Tông
- Phong Chi Kiếm, tăng phúc, Vạn Quỷ Loạn Vũ
- Vạn Kiếm Sát, Phi Thiên Vũ
Phương Nhi, Phương Ngạo Thiên, Hắc Yến, Kiếm Tâm đồng loạt phát động tấn công, Phương Ngạo Thiên không có vũ khí nên sử dụng ma pháp hỏa hệ, sở trường của hắn để tấn công.
Về phần Kiếm Tâm, hắn không có ngộ tính cao như Phương Nhi và Hắc Yến nên chưa thể lĩnh ngộ được Quỷ Kiếm Đoạt Hồn tam thập lục thức, vì vậy hắn sử dụng kiếm kỹ gia truyền, Vạn Kiếm Sát để tấn công, mặc dù không phải là kiếm kỹ đỉnh cấp như Quỷ Kiếm Đoạt Hồn nhưng dưới tay hắn, uy lực cũng không thể xem thường.
Ma pháp, ánh kiếm tỏa tứ phương, Cửu Vĩ Hỏa Hồ cũng như một tia chớp đỏ xẹt khắp nơi, đi tới đâu mưa máu tràn ngập nơi đó. Ngân Giao thần thú không có được tốc độ như Cửu Vỹ Hỏa Hồ, nhưng phòng thủ biến thái của nó cũng quá thừa, mọi tấn công của ma thú lên mình nó chỉ như "muỗi đốt i nốc", bắng vào thân thể khổng lồ, lại thêm được hấp thụ năng lượng của Vô Thần Đỉnh bấy lâu, nó như một cỗ xe tăng, đi tới đâu, tất cả ma thú cản đường đều bị bàn chân nó đạp nát, một số ma thú may mắn thoát khỏi bàn chân nó thì lại bị cái đuôi quét cho tan xương nát thịt.
Hai ma thú, bốn người cứ như vậy đánh sâu vào trung tâm của đám Ngưu Ma Vương, đi tới đâu máu thịt tung bay tới đó.
Chỉ chốc lát, toàn bộ con đường họ đi qua, máu tươi nhiễm đầy mặt đất, nhóm người Phương Ngạo Thiên toàn thân ướt đẫm máu huyết của ma thú, ma pháp, kiếm kỹ không ngừng tung ra, liên miên bất tuyệt.
Đám Ngưu Ma Vương ban đầu còn điên cuồng chống trả, nhưng càng lúc nhóm Phương Ngạo Thiên càng tấn công mạnh mẽ.
Đột nhiên, một tiếng gầm lớn vang lên rung động cả mặt đất, một ma thú đầu trâu, thân người to lớn không kém Ngân Giao xuất hiện, hai mắt đỏ ngầu, gầm rú lao thẳng về phía Phương Ngạo Thiên.
Ngân Giao nhìn thấy ma thú đầu trâu cũng điên cuồng gầm rú, thân hình khổng lồ di động, lao thẳng vào ma thú đầu trâu.
Ầm !!!
Tiếng va chạm rung động thiên địa vang lên, hai ma thú bật lui lại một bước, gầm gừ rồi lại lao vào nhau.
Ngân Giao có phòng thủ cực kỳ biến thái, nhưng cặp sừng của ma thú đầu trâu kia cũng không thể xem thường, hai ma thú điên cuồng giao chiến, bụi đất mù mịt, mặt đất ầm ầm rung động như muốn sụp.
Phương Ngạo Thiên vội vàng phất tay ra hiệu cho mọi người lui ra xa.
- Đại ca, Ngân Giao liệu có chống nổi con ma thú kia không ?
Hắc Yến hỏi
- Hiện tại có lẽ không có vấn đề gì, ta xem con ma thú kia muốn thắng Ngân Giao cũng không dễ dàng gì.
- Mọi người tận dụng thời gian, điều tức khôi phục một chút.
Phương Ngạo Thiên nói.
- Điều tức...a...phải...
Kiếm Tâm lúc này vẫn ngơ ngẩn, tròn mắt nhìn cuộc chiến kinh thiên động địa giữa hai ma thú, cuộc chiến này khiến hắn rung động mạnh mẽ, lại một lần nữa hắn đánh giá sai Phương Ngạo Thiên.
Vừa rồi chiến đấu, hắn một mình tiên phong, bằng vào ma lực bản thân liên tục tung ra ma pháp diện rộng, tấn công ma thú.
Khi mọi người triển khai tấn công, cũng chính hắn sử dụng ma pháp tăng phúc, tăng cường sức mạnh của mọi người lên tới một trăm phần trăm, chính vì vậy mà cuộc chiến mới trở thành đồ sát như vậy.
Bình thường, giữa hàng ngàn ma thú cấp tám như vậy, vốn không thể có trường chém giết như hôm nay, nếu không nhờ Phương Ngạo Thiên giúp đỡ mọi người thì ngoại trừ Phương Nhi, sợ rằng hắn và Hắc Yến sớm đã bỏ mạng.
Ma lực liên miên bất tuyệt, tăng phúc diện rộng trăm phần trăm, ma thú khủng bố.....
Kiếm Tâm cứ ngơ ngẩn suy nghĩ cho tới lúc Phương Ngạo Thiên nhắc nhở mới giật mình tỉnh lại.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema
Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Quyển 2: Nhân Sinh Tương Tranh Thùy Vô Tử
Chương 5: Thịt "Trâu"
Phương Ngạo Thiên phất tay, ra hiệu cho mọi người tập trung sau lưng hắn, ngay sau đó hai tay liên tục bắt quyết, Khốn Thần Đại Trận ngay lập tức khởi động, bao phủ toàn bộ bốn người.
Dưới sự bảo hộ của Khốn Thần Đại Trận, bốn người yên tâm ngồi xếp bằng điều tức, cố gắng khôi phục khí lực, trải qua trận chém giết vừa rồi, mặc dù đơn thuần là đồ sát, nhưng ma lực tiêu hao cũng khá lớn.
Lần chiến đấu này, công lao đa phần nhờ vào hai thần thú.
Lúc này, Ngân Giao cầm chân quái thú đầu trâu, hai ma thú đánh nhau tới thiên hôn địa ám, mặt đất ầm ầm rung động.
Thân hình khổng lồ của chúng không ngừng va chạm, tiếng gầm rú, gào thét vang lên khiến cả mặt đất cũng rung chuyển.
Mỗi lần hai ma thú va chạm, mặt đất dưới chân lại sụp xuống từng hố lớn.
Phía bên kia chiến trường, Cửu Vỹ Hỏa Hồ vẫn điên cuồng truy sát đám Ngưu Ma Vương, mỗi con ma thú ngã xuống ngay lập tức tinh hạch bị móng vuốt của Cửu Vỹ Hỏa Hồ móc ra, nuốt ngay lập tức.
Cửu Vỹ Hỏa Hồ như một tia chớp đỏ, xuyên phá giữa vòng vây của ngàn ma thú, tia chớp tới đâu, tiếng xương bị cắt nát, tiếng rôm rốp do đầu ma thú bị bóp vụn vang lên đến đó, tạo thành loạt âm thanh lạnh lẽo buốt giá, khắp nơi, máu thịt nhầy nhụa vô cùng thảm liệt.
Điên cuồng chiến đấu gần một ngày, tốc độ của Cửu Vỹ Hỏa Hồ vẫn không hề suy giảm, thậm chí càng lúc càng trở nên điên cuồng hơn.
Không biết nó đã nuốt bao nhiêu tinh hạch ma thú, bộ lông đỏ của nó cũng dần đổi màu, dọc theo sống lưng, bộ lông chuyển sang màu nâu đỏ, càng ngày càng lan rộng, sát khí của Hỏa Hồ cũng càng ngày càng thịnh, thậm chí ngay cả Phương Ngạo Thiên đang ở trong Khốn Thần Đại Trận cũng có thể cảm nhận được.
Về phía Ngân Giao, lúc này nó và ma thú đầu trâu đã ngưng chiến, cả hai gườm gườm nhìn nhau, trên thân mình của hai ma thú khổng lồ loang lổ vết thương.
Ma thú đầu trâu lúc này hung tính đã bộc phát hoàn toàn, mặc dù không chiếm được chút tiện nghi khi giao chiến với Ngân Giao nhưng vẫn không hề lui bước, điên cuồng tấn công, cặp sừng bén nhọn luôn tìm cách lựa thế đâm vào thân của Ngân Giao.
Ngân Giao mặc dù thân hình to lớn nhưng cũng không chút chậm chạp, cái đuôi to lớn như một cây roi bạt ngang thân hình của ma thú đầu trâu, gây ra những vết thương khá nặng.
Giao chiến hơn một ngày, cả hai đều đã thấm mệt, thêm vào thương vong thảm khốc của đám Ngưu Ma Vương, ma thú đầu trâu càng thêm điên cuồng, nó lui lại hai bước, há miệng.
Từ trong cái miệng đỏ lòm của ma thú đầu trâu, ma khí không ngừng tích súc, trong nháy mắt đã trở thành một quả cầu năng lượng màu đen khổng lồ bắn vụt về phía Ngân Giao, trên đường đi của quả cầu năng lượng, toàn bộ ma khí trên đường đi đều bị hấp thụ, năng lượng áp súc cũng ngày càng lớn.
Ngân Giao thấy ma thú đầu trâu đã muốn liều mạng, cũng không dám coi thường, nó gầm lên, một ngọn lửa rừng rực từ miệng phun thẳng về phía quả cầu năng lượng.
Ngọn lửa nóng bỏng va chạm cùng hắc cầu, phát ra tiếng xèo xèo rợn người, hai luồng năng lượng một đỏ một đen va chạm trên không, áp chế lẫn nhau bất phân thắng bại.
Ma thú đầu trâu thấy hắc cầu bị chặn lại, càng thêm điên cuồng, từ miệng nó phun ra một khỏa cầu màu đen, dung nhập vào hắc cầu, hắc cầu nhận được năng lượng của quả cầu đen, ngay lập tức khuếch trương mạnh mẽ, dần dần đẩy lui ngọn lửa của Ngân Giao.
Càng lúc, ngọn lửa càng bị đẩy lui dần.
Ngân Giao thất thế, gầm rít điên cuồng, đôi mặc đỏ rực của nó vằn lên từng tia máu, bất chợt, Ngân Giao dẫm mạnh bốn chân, đầu ngẩng cao, từ miệng Ngân Giao, một tia lửa nhỏ màu trắng chợt phát ra, hòa vào ngọn lửa đỏ đang bị hắc cầu đẩy lui.
Ngay khi tia lửa nhỏ bé màu trắng dung nhập vào ngọn lửa, dị biến xảy ra, ngọn lửa của Ngân Giao đột nhiên thay đổi, không còn bạo liệt, nóng bỏng như trước mà mơ hồ trở nên mềm mại, trông như một con sông màu đỏ đang cuộn chảy trên không.
Hắc cầu của ma thú đầu trâu gặp phải dòng sông lửa đột ngột ảm đạm, thu nhỏ dần rồi biến mất, dòng sông lửa thuận đà ập thẳng vào thân hình khổng lồ của ma thú đầu trâu.
Grao` !!!
Tiếng rú đau đớn của ma thú đầu trâu vang lên, thân hình nó bị dòng sông lửa đốt cháy khét lẹt, thân hình khổng lồ ầm ầm đổ gục xuống.
Đám Ngưu Ma Vương nhìn thấy ma thú đầu trâu bại trận lập tức tán loạn, chỉ chưa đầy một canh giờ đã hoàn toàn bị tiêu diệt dưới móng vuốt của Hỏa Hồ.
Bên trong trận Phương Ngạo Thiên vừa điều tức vừa dùng thần thức theo dõi thế trận, vốn khi Ngân Giao thất thế, hắn đã định xông ra ngoài đối phó với ma thú đầu trâu, nhưng thật không ngờ, chỉ bằng một tia lửa nhỏ màu trắng, Ngân Giao đã lật ngược tình thế, đánh chết ma thú đầu trâu.
"Tiểu Kim, ngươi có biết ngọn lửa mà Ngân Giao vừa sử dụng là gì không ?"
"Chủ nhân, ta cũng không rõ, nhưng có thể phỏng đoán, đó chính là ngọn lửa của Ngân Giao, kết hợp với nguồn năng lượng kì dị của Vô Thần Đỉnh mà thành"
"Năng lượng trong Vô Thần Đỉnh là nguồn năng lượng không thuộc tính, do tứ đại quang cầu kết hợp thành, Ngân Giao tu luyện trong thần đỉnh lâu ngày, nhất định đã hấp thu không ít thứ năng lượng này, vì vậy ngọn lửa của Ngân Giao mới sinh ra biến dị"
Phương Ngạo Thiên nhíu mày, hắn vốn là một nhà bác học, hắn không chấp nhận những lập luận vô căn cứ, mang tính mơ hồ, nhưng tại thời điểm này, có lẽ chỉ cách giải thích này của Tiểu Kim là có thể chấp nhận được.
Đám ma thú Ngưu Ma Vương lúc này đã chạy hết, Phương Ngạo Thiên gọi Hỏa Hồ và Ngân Giao trở về, sau đó tiếp tục ngồi điều tức.
Trường chiến đầu tiên đã thảm liệt như vậy, càng tiến tới, sợ rằng càng tới gần Sát Lục Chi Khí ma thú càng mạnh mẽ, vì vậy điều cần nhất là phải duy trì được thể lực.
Sau một ngày giao chiến, mọi người cũng đã rất mệt mỏi, Phương Nhi, Hắc Yến, Kiếm Tâm đều lấm lem, mệt mỏi, Hỏa Hồ, đặc biệt là Ngân Giao cũng cần thời gian tiêu hóa trận chiến vừa rồi.
Phương Ngạo Thiên quyết định nghỉ lại một ngày, hắn đi quanh chiến trường, quan sát, rồi cầm lên một chiếc đùi của Ngưu Ma Vương đưa lên quan sát.
- Hm, Ngưu Ma Vương, ma thú, cũng là trâu....mà thịt trâu...nếu biết chế biến thì ngon chẳng kém thịt bò.
Phương Ngạo Thiên nhăn nhở cười.
Nói là làm, Phương Ngạo Thiên lấy từ trong Vô Thần Đỉnh một số gia vị mà hắn chuẩn bị trước khi tiến vào Quỷ Môn Quan, rắc đều lên chiếc đùi ma thú, tay trái sử dụng hỏa hệ ma pháp, bắt đầu nướng chiếc đùi "trâu", thỉnh thoảng lại rắc lên thêm một vài hương liệu mà hắn "đặc chế".
Chỉ chốc lát, mùi hương thơm phức lan tỏa khắp nơi, từng giọt mỡ béo ngậy nhỏ xuống tí tách, chiếc đùi "trâu" bắt đầu mềm ra.
Phương Ngạo Thiên đưa chiếc đùi lên miệng, cắn thử một miếng.
- Uhm, quả thực không tệ.... vậy là khỏi lo chết đói.
Phương Nhi, Hắc Yến, Kiếm Tâm đang điều tức cũng bị hương thơm phá rối, với người tu luyện như bọn họ, nhịn ăn một thời gian cũng không thành vấn đề, nhưng đối với thức ăn ngon thì không ai chê bao giờ cả.
Hắc Yến nhanh nhất, vọt tới cạnh Phương Ngạo Thiên, nàng tròn mắt nhìn chiếc đùi "trâu" vàng rộm trong tay hắn, rồi nhanh chóng lấy trủy thủ cắt một miếng nhỏ cho vào miệng nhai.
Thịt trâu chín vàng, lại được tẩm hương liệu vô cùng thơm ngon, Hắc Yến vừa nhai, mắt vừa nhìn chằm chằm vào chiếc đùi trâu, chuẩn bị cắt thêm, miệng không ngừng tấm tắc:
- Đại ca, thật không ngờ đại ca chuẩn bị cả đồ ăn, đại ca thật chu đáo, cũng thật khéo tay nha !!!
Phương Ngạo Thiên nhìn bộ dạng nhồm nhoàm của Hắc Yến, hắn phì cười, rồi nói:
- Không phải thịt này do ta chuẩn bị, ta chỉ..... lấy ở kia kìa
Nói xong hắn chỉ tay về phía chiến trường
Phương Nhi và Kiếm Tâm vừa nghe thấy, khuôn mặt biến sắc, lui lại một bước....
Ăn thịt ma thú.....
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tetema