Gã “đầu đinh” có tên là Vũ Thế Hùng, cha mất sớm, mẹ bỏ rơi gã để đi theo người đàn ông khác, hiện gã đang sống với bà nội. Do hoàn cảnh có phần đặc biệt nên từ nhỏ gã đã tỏ ra là đứa trẻ khó bảo, phá làng phá xóm. Lớn lên thì trở thành một tên lưu manh, suốt ngày tới các quán ăn nhỏ để vòi tiền này nọ, nhưng tất cả những việc hắn làm chỉ là muốn mọi người chú ý tới hắn, quan tâm tới hắn mà thôi.
Còn “Đầu nồi” tên là Lê Văn Mạnh, là con của một gia đình khá giả có học thức, bản thân hắn cũng đã học xong đại học ngữ văn và có chứng chỉ tiếng trung. Nhưng từ bé chỉ biết cắm đầu vào học hành, chẳng biết xã hội là gì nên khi đi ra ngoài gã chẳng khác nào tên ngốc. Khi hắn tỏ tình với bất kì cô nàng nào cũng bị các nàng từ chối, với lí do là hắn quá yếu đuối và ngốch nghếch. Từ những lý do “khách quan” đó, nên hắn mới xin vào đây học nghệ với mong muốn ….đỡ ngố và cua được gái.
Tuy đi theo gã họ Vương nhưng hai tên này bản chất vốn dĩ không xấu xa, chẳng qua là do hoàn cảnh đẩy đưa mà thôi. Sáng nay, chúng chứng kiến cảnh họ Vương trắng trợn lộng hành giữa ban ngày, khiến hai gã không khỏi căm phẫn nhưng lực bất tòng tâm, chỉ biết gàn họ vương lại chứ chẳng biết làm gì hơn. Giờ thấy gã thanh niên yếu ớt bữa trước bị đánh cho bầm dập như vậy nhưng vẫn chẳng hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại khi thấy người thân bị vũ nhục thì đến tận đây liều mạng. Cử chỉ này khiến hai gã phải cảm thấy xấu hổ, thầm bái phục Hắc Vân, đều là dân máu đỏ da vàng nhưng chúng chỉ biết cúp đuôi đi sau một tên Trung Quốc. Lòng tự tôn dâng lên, hôm nay dù có chết hai gã cũng phải làm anh hùng một lần, chẳng lẽ chúng lại không bằng thằng nhóc yếu đuối kia hay sao?
-Vương sư phụ, chúng tôi thực sự là không muốn ……đắc tội với người, chỉ mong người tha cho…… thằng nhóc này mà thôi…. – Văn Mạnh tái xanh mặt lắp bắp mấy câu tiếng Trung.
-Tha? Được lắm, nếu chúng mày đã muốn chết thì tao cho chết một thể. Tất cả đánh chết cả ba đứa nó cho tao. – Họ Vương rú lên, vẻ mặt tím ngắt lại, mắt trợn lên.
Những câu nói của họ Vương nhanh chóng được bốn tên đệ ruột truyền đạt lại bằng tiếng Việt. Đám đệ tử ái ngại nhìn cả ba kẻ đang đứng trước mặt, hai tên là chiến hữu của chúng, một tên thì trông ốm yếu thấy rõ. Giờ phải một lúc đánh chết ba người này liệu chúng có làm nổi không? Đám đệ tử không khỏi do dự, hết nhìn gã Vương sư phụ rồi lại nhìn ba kẻ trước mặt.
-Bọn mày bênh vực cho tao làm gì? – Hắc Vân nhạt giọng nhìn hai tên đang chắn trước mặt.
-Không thấy tụi tao đang cho mày cơ hội thoát thân sao? Mau chạy đi, đứng đấy làm đíu gì nữa! – Thế Hùng quay lại gấp gáp nói.
-Mày đi đi và đừng quay lại đây … - Văn Mạnh e ngại nhìn đám đông trước mặt.
-Còn bọn mày? – Hắc Vân nheo mắt nhìn hai gã.
-Chuyện bọn tao mày khỏi phải lo, giờ lo cái thân mày đi. – Hai tên đồng thanh gắt lên.
Thấy đám đệ tử do dự không dám ra tay, thì bốn tên đại huynh mới gào lên, giọng đầy uy hiếp.
-Thằng nào còn chần chừ, Vương sư phụ sẽ bẻ gẫy chân tay thằng đó, để xem lúc đó chúng mày còn dám trái lời hay không!
Đám đệ tử biết rõ khả năng của họ Vương, chuyện hắn có thể bẻ gãy tứ chi của chúng không phải chuyện đùa. Nghĩ tới đây chúng chỉ còn biết y lệnh mà thi hành, tội vạ đâu đã có họ Vương chịu.
-Hùng, Mạnh chúng mày mau lui ra, tụi tao không muốn đánh chúng mày…
-Tránh qua một bên đi…
-Chúng mày đều là người Việt, tại sao cứ phải răm rắp nghe theo thằng Trung Quốc thối tha đó. – Hùng “đầu đinh” lớn tiếng.
-Chỉ cần chúng ta hợp sức lại, chẳng lẽ 50 người mà không thắng nổi 5 tên Trung Quốc đó sao? – Mạnh “đầu nồi” tính kế làm cho đám người suy nghĩ lại.
Nhưng hiển nhiên những lời này chỉ là dư thừa, đối với lũ lưu manh kia, đối đầu một lần với tay Vương Hách đó là quá đủ, chúng không muốn lê lết trên đất thêm lần nào nữa. Đán người từ từ áp sát ba kẻ xấu số.
Thấy lời nói không còn giá trị, hai gã liền lao vào giữa đám người tay chân khua khoắng loạn xạ, mong có thể cầm chân đám người để Hắc Vân chạy thoát.
-Kiaaaaaa……… Hự
Chỉ có điều hai gã chưa kịp động vào ai thì đã dính ngay mấy đạp nằm bò ra đất, sau đó bị vô số các bàn chân thi nhau dày xéo không chút tiếc thương.
“Bụp, bụp, bụp…”
-Ui da, ui….á..à…da… bố mẹ ơi cứu con…. Hự… - Mạnh “đầu nồi” kêu lên thảm thiết.
Gã Hùng “đầu đinh” thì có phần lì hơn một chút, tuy bị đánh rất đau nhưng cũng chỉ ôm đầu nằm co quắp tuyệt nhiên không kêu rên một tiếng.
-Coi như hai đứa chúng mày có chút suy nghĩ… - Hắc Vân lẩm bẩm.
Thân ảnh của Hắc Vân nhanh chóng lay động, gã lao tới chỗ đám người trước mặt với tốc độ của gió, tung người lên không, cơ thể xoắn vặn rồi lập tức xuất ra một cước kinh thiên.
“BỐP”
Đạo cước trúng ngay vào một tên đang quay lưng lại, khiến hắn bay thẳng về phía trước va vào đám môn đồ trước mặt, khiến cả lũ té ngửa ra đất, còn tên trúng cước thì nằm yên bất động.
Đám đệ tử đang xúm lại đánh hai tên “phản thầy” thì kinh hãi, lập tức tản ra xung quanh, tròn mắt nhìn gã thanh niên da trắng.
Họ Vương trợn mắt nhìn kẻ vừa rồi dám thách thức mình, những tưởng hắn chỉ là một thằng nhóc con yếu xìu, nào ngờ lại có chút ít võ công.
Hai tên đang nhắm mắt nhắm mũi nếm đòn thì bỗng thấy mình không bị đánh nữa liền mở mắt nhìn lên, chỉ thấy trước mặt là tên nhóc con chúng đang định bảo vệ, cách chỗ chúng tầm bốn, năm mét là một cơ thể nằm bất động. Chưa hiểu vừa xảy ra chuyện gì, thì Hắc Vân đã nạt nộ.
-Hai đứa chúng mày mau cút ra xa, đừng làm vướng chân tao.
Dù chưa biết thế nào nhưng hai gã cũng đỡ nhau dậy, tập tễnh lùi lại phía sau, gương mặt tỏ ra vô cùng khó hiểu.
Lúc này Hắc Vân chỉ tay thẳng vào mặt họ Vương, giọng nói trầm hùng.
-Mày học nghệ của Lý sư phụ, nhưng lại lại dùng nó để đi làm mấy cái chuyện bỉ ổi, thất đức. Lý sư phụ nếu mà biết thì khó lòng nhắm mắt. Hôm nay tao thay mặt người dậy dỗ chúng mày, cho chúng mày hiểu thế nào mới là Tiệt Quyền Đạo chân chính.
Dứt lời, Hắc Vân phát động sức mạnh, cơ thể gã lay động, các khớp xương theo đó mà kêu lên răng rắc. Trong tất cả các môn võ mà Hắc Vân tiếp nhận, gã có hứng thú nhất chính là với Tiệt Quyền Đạo của Lý Tiểu Long, môn công phu này rất phù hợp với bản chất của gã. Cho tới giờ gã vẫn nhớ rõ như in những nguyên tắc cơ bản khi bước vào Tiệt Quyền Đạo.
“Hãy vứt đi mọi thứ bạn có, bỏ đi những khái niệm đã ăn sâu vào đầu bạn để lấy tự do. Cái tự do đó sẽ giúp bạn hiểu biết tất cả những gì bạn đã bỏ đi, và rồi tiến tới hiểu thêm cả những gì bạn chưa biết.
Tiệt Quyền Đạo không có nội quy hay nguyên tắc gì ràng buộc bạn cả, nó chỉ cho bạn hướng để phát triển một cách không hạn chế. Bạn học Tiệt Quyền Đạo để sử dụng và cũng không cần nhớ là mình học môn gì.
Hình thức phi hình thức là sự yêu cầu trau dồi các kỹ năng rồi tiến tới không cần đến chúng, chỉ còn lại sự giản dị đến không ngờ.”
Thấy đối phương nói sẽ dùng Tiệt Quyền để dạy dỗ mình, lòng tự ái của họ Vương bị công kích mạnh mẽ.
-Để xem mày to mồm được đến bao giờ! Chúng mày còn không mau giết nó! – họ Vương hét lên một cách điên dại.
Không còn thời gian để đám đệ tử nhận xét đối phươn thuộc thể loại nào, trước tiên cứ lao vào cho hắn một trận cái đã, thiết nghĩ 50 người lao vào thì việc thu thập gã mặt trắng kia cũng chỉ mất vài ba giây.
Đám lưu manh lập tức lao tới, giở hết những gì mình học được từ trước đến nay. Một tên song phi tới chỗ Hắc Vân, nhưng tên này đang lơ lửng trên không thì đã bị Hắc Vân thụi cho một quyền giữa bụng bắn tuốt ra xa tới cả 6 mét. Hơn bảy tên khác đang lao lên thì bị cước thoái của Hắc Vân đá cho tối tăm mặt mũi, ngã ngửa ra sàn. Liên tiếp sau đó, tên nào nhảy vào cũng chỉ chịu được một đòn của Hắc Vân là ngã xuống, không ngừng quằn quại trên đất. Toàn bộ các chiêu thức gã sử dụng đều nằm trong Tiệt Quyền Đạo, kết hợp với đôi mắt “biến dị”, thì các chỗ bị gã đánh trúng toàn bộ đều là yếu huyệt, phỏng chừng gã chỉ dùng nửa chiêu cũng làm cho mấy tên lưu manh này gục gã chứ chưa nói gì tới một chiêu. Trong lúc giao tranh Hắc Vân liên tục dùng các đòn đá trên không, một lúc khiến ba bốn tên nằm xõng xoài, cứ như thể gã đang biểu diễn chứ không phải quyết sống mái với lũ môn đệ kia. Bất kì đòn nào đánh tới thì đối với Hắc Vân nó như thể đứng yên, thử hỏi với tốc độ đánh chậm chạp của lũ lưu manh này thì đến bao giờ mới có thể chạm vào người của gã? Có lẽ là không bao giờ. Hơn nữa quyền cước của gã chiêu nào cũng nặng tựa ngàn cân, dồn nén một lực lượng tối cường, bị dính đòn mà không chết là phúc tổ mấy đời rồi, thiết nghĩ nếu không phải là gã nương tay thì lũ lưu manh kia cũng chẳng có diễm phúc mà nằm rên la trên đất như thế. Lưu manh cuối cùng cũng chỉ là lưu manh, tuy được họ Vương dạy cho vài miếng võ nhưng khi đối diện với cao thủ, tinh thần hoảng loạn thì chúng cũng chỉ biết khua khoắng chân tay loạn xạ mà thôi.
Hai hai tên “đầu đinh” và “đầu nồi” khi thấy cảnh tượng trước mắt thì chỉ biết ngây người ra, trước nay chúng xem Lý Tiểu Long thể hiện trên phim ảnh khá nhiều, nhưng so với những gì đang diễn ra trước mắt thì có phần đỉnh cao hơn mấy bậc. Dù có nhìn tận mắt thế này nhưng chúng vẫn không thể ngờ rằng kẻ lúc trước chấp nhận quỳ lạy họ Vương lại có thực lực bá đạo đến thế. Cứ tưởng cái màn một đánh mười hay hai mươi người chỉ trên ti vi mới có, ai dè giờ chúng được chứng kiến cảnh còn gây “sốc” hơn: một tên nhóc trông vẻ ngoài yếu đuối nhưng đánh tan tác 50 gã côn đồ. Hai tên Hùng, Mạnh giờ mới thầm cám ơn quyết định sáng suốt vừa rồi, nếu không thì hậu quả ra sao chúng chẳng dám nghĩ tới.
Một quyền mạnh như trái phá tống thẳng vào mặt một gã đệ tử đen đủi, khiến hắn ngã lộn về sau, phun ra một búng máu cùng mấy cái răng cửa. Cái thân thể vừa bay lên nhanh chóng trượt dài trên mặt sàn rồi nằm yên bất động. Cả võ đường lúc này nhìn đâu cũng thấy mấy cái thân thể đang lăn lộn trên sàn, tên thì ôm bụng, kẻ thì ôm mặt thi nhau mà rên la. Đứng giữa gian phòng là một cơ thể trông hết sức bình thường, nhưng sức mạnh ẩn dấu trong đó lại phải khiến cho bất kì kẻ nào biết được cũng phải rùng mình phát sốt.
Sau khi đã di chết “bầy kiến” giờ là lúc “bạch tạng” tính sổ với mấy thằng ngoại lai trước mặt.
-Chúng mày sao còn chưa lên? Hay để tao đến tận nơi dạy dỗ đây? – “bạch tạng” khinh khỉnh nhìn năm tên Trung Quốc trước mặt.
Chứng kiến uy lực của gã thanh niên mặt trắng, bốn tên đệ ruột của họ Vương không khỏi vã mồ hôi, nuốt nước miếng ừng ực.
-Vương sư phụ… hắn…
-Hắn cái mẹ gì, giết nó cho tao! – họ Vương dùng hai tay đẩy mạnh mấy tên đệ tử về phía trước, rồi gắt lên.
Thực sự trong lòng họ Vương bây giờ cũng bắt đầu có chút lo lắng, tên oắt con kia thực sự đang sử dụng Tiệt Quyền Đạo để thu thập toàn bộ đám đệ tử của gã, hơn nữa nhìn cách hắn ra đòn phỏng chừng đã triệt để nắm bắt được những tinh túy của chữ “Tiệt”(*). Nhưng họ Vương đường đường là một tôn sư sao có thể tỏ ra e sợ. Bốn tên đệ tử xem ra cũng không phải là loại ham sống sợ chết mà quên sư, chúng nhanh chóng lao tới tấn công “bạch tạng”.
Mấy tên này chắc theo họ Vương cũng đã lâu nên đấm đá có phần khá hơn đám lưu manh tạp nham kia một chút. Các cú đánh chúng tung ra có chút căn cơ, đòn đánh cũng có lực, chỉ tiếc là đối với gã “quái vật” trước mặt chúng thì không có gì hay là có một chút cũng như nhau cả thôi. Ba tên lao tới dồn dập tấn công, Hắc Vân đang xoay người chuẩn bị trả đòn, thì một tên đứng sau lưng bất ngờ rút một con dao đâm tới. Do tên này đứng sau lưng nên Hắc Vân không nhìn thấy động tác của hắn, gã chỉ dựa vào trực giác để tránh né, thành ra động tác có phần chậm một chút.
“Xoạt”
Con dao sượt qua sườn, làm rách một vệt dài trên cái áo phông của Hắc Vân. Thấy thằng mặt trắng tí nữa thì đi đời, bốn gã môn đệ kia không khỏi hả hê.
-Để xem nắm đấm của mày mạnh, hay con dao của tao sắc…he he he…
Hắc Vân dùng đôi mắt lạnh lẽo quét qua mặt từng tên một, cất giọng ẩn chứa sát ý.
-Không hổ danh đi theo chó, bốn con chó con quả nhiên cũng biết cắn người. Có tất cả bốn thằng vậy thì mỗi thằng tao lại bẻ gẫy một tay, coi như thu học phí dạy dỗ bọn “Trung cẩu” chúng mày.
Nói rồi Hắc Vân cởi phăng chiếc áo rách, vứt qua một bên, không mặc gì các đòn thế của gã càng dễ thi triển.
Hành động này vô tình lại là một đòn giáng mạnh vào tinh thần của mấy tên người Trung kia. Bốn tên môn đệ trợn mắt nhìn cơ hình của Hắc Vân, giờ chúng đã hiểu vì sao gã bề ngoài yếu ớt này có thể một tay đập tan cả một đám đệ tử lên đến 50 người. Cơ thể trước mặt kia so với thần tượng Lý Tiểu Long của chúng e là còn trên một tầng, chúng là người luyện võ đương nhiên hiểu để có một cơ gân như vậy thì cần phải chịu đựng gian khổ thế nào. Họ Vương thì thần sắc biến chuyển, không dám tin từ một gã thư sinh mà Hắc Vân đã biến thành một “Võ Thần” chỉ sau một lớp áo.
-Ohhh….my…god….- Mạnh “đầu nồi” thì mặt đần ra, há hốc mồm miệng.
Có lẽ hai tên này cuối cùng đã tìm được thần tượng của đời mình.
Thiết nghĩ gặp phải đối thủ đáng gờm thì tốt nhất là “tiên hạ thủ vi cường”, bốn tên môn đệ đảo mắt nhìn nhau rồi đồng loạt xông lên, liều chết một phen. Cơ thể của Hắc Vân cũng lao tới, thằng nào vừa đâm lén gã thì gã sẽ xử thằng đó trước tiên. Hắc Vân dễ dàng lách qua các đòn công kích như rùa bò của ba tên kia mà xáp lại gần thằng đang cầm dao. Thấy cường địch đến nơi, hắn vội vã chọc mạnh con dao về phía trước, nhưng chưa đâm được tới đâu thì một bàn tay nhanh như điện đã chộp tới cổ tay hắn.
“RẮC”
-AAAAAAAAA……
Khi đã chộp lấy cổ tay, tiếp sau đó là một quyền thụi mạnh vào khớp tay, tiếng xương bị gãy vang lên một cách giòn tan. Tên này khụy gối, ôm tay rống lên thảm thiết. Ba tên kia nghe thấy tiếng xương gãy thì nổi cả da gà, tinh thần giao động, chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ để chúng phải hối hận.
Hắc Vân dùng tay chém mạnh xuống bả vai tên gần nhất, sau đó liên tiếp tung ra hai cước nhằm thẳng đầu gối hai tên còn lại mà đá vào.
“RẮC, RẮC, RẮC”
Những tiếng xương vỡ cất lên như thể có vần điệu, tiếp sau đó là ba cơ thể ngã gục ra đất rống lên nhưng âm thanh tột độ đau đớn.
-AAAA….tay của….tôi…aaa…
-Chân…..aaaaa……chân tao…..aaa…
-Một thằng tay phải, một thằng tay trái, một thằng chân phải, một thằng chân trái. Tốt, đúng như dự kiến ban đầu… giờ thì đến mày rồi đó Vương Cẩu.
Hắc Vân giờ giương mắt lên nhìn họ Vương, gã cũng không quên nở một nụ cười khiến đối phương phải sởn tóc gáy.
Vương sư phụ từ nãy tới giờ liên tiếp phải chứng kiến các phòng tuyến của hắn thi nhau thất thủ, thì khí độ cũng không còn vênh váo như trước. Những tưởng đập tên mặt trắng kia dễ dàng như đập một con kiến, ai dè giờ kẻ sắp bị nát thành cám lại chính là họ Vương. Đôi mắt của họ Vương đảo qua đảo lại liên hồi, phỏng chừng đang suy tính chuyện gì, trong chốc lát gã mới nhìn thẳng vào mặt Hắc Vân cao ngạo nói.
-Thằng nhóc xem ra mi cũng có chút tài mọn, nhưng so với ta e là vẫn còn… thấp hơn đôi chút. Nhưng ta vốn rất trọng người tài, giờ mi chỉ cần quy phục mà bái ta làm sư phụ, lập tức mi sẽ trở thành đại huynh của võ đường này…
Vừa rồi còn đòi chém đòi giết, nhưng thấy sự việc có chiều hướng bất lợi về mình thì lập tức dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ, chiêu hàng. Họ Vương này thật xứng danh với hai chữ “vô sỉ”.
-Đại ca đánh chết mịe thằng Tàu khựa đó đi… - Hùng “đầu đinh” hô lên.
-Anh đừng nghe nó dụ dỗ, phải triệt để dạy cho nó một bài học… - Mạnh “đầu nồi” là kẻ có học thức nên nói chuyện cũng dài dòng hơn.
Đang tính cách “chiêu hàng” cường địch trước mắt, thì bị ngay hai thằng đệ tử “bất trung” chọc gậy bánh xe, gã Vương sư phụ tức tới ói máu, rống lên.
-Chúng mày…chúng mày…… tao sẽ vặn cổ hai thằng chó chết tụi bay…
Hắc Vân thì quay đầu lại, nheo mắt nhìn hai gã Hùng, Mạnh đang đứng tít gần cửa ra vào, khuôn mặt tỏ ra khó hiểu. “ Mình có quan hệ anh em, đại ca đại kiếc với hai thằng đó lúc nào vậy nhỉ?” – gã lẩm bẩm.
Thấy thần tượng quay ra nhìn mình thì hai gã liền hề hề cười, gãi gãi đầu.
-Đại ca…. – Hùng “đầu đinh” nói hai từ này ngọt xớt.
-Anh… - Mạnh “đầu nồi” ái ngại cất tiếng.
Đột nhiên gã Hùng quay ra vỗ mạnh vào đầu tên Mạnh, rồi lên giọng dạy dỗ.
-Anh nào? Ai anh em họ hàng gì với mày? Phải gọi là đại ca hiểu chưa? Mày đúng là không biết quy củ giang hồ gì cả.
Hắc Vân chỉ thở dài rồi quay đi, mấy tên tiểu tốt đó gã cũng không hơi đâu mà lo. Trở lại chuyện của họ Vương vừa rồi chiêu mộ, Hắc Vân nhàn nhạt nói.
-Mày thấy đấy tao cũng tính đầu quân cho mày, có điều hai thằng kia nó nói nghe có lí hơn nên tao đã suy nghĩ lại. Nhưng chuyện này cũng không phải không có cách giải quyết…- “bạch tạng” nói lấp lửng.
Hắc Vân là một kẻ hiểu thấu đáo thế nào gọi là “trả thù”, không những phải hành hạ thể xác mà còn phải chọc ngoáy tinh thần của đối phương, khiến hắn vừa phẫn uất trong lòng vừa đau đớn cùng cực, có như vậy mới trút được sự căm hận tràn ngập trong lòng gã.
Nghe thấy có cách giải quyết khác thì họ vương như đang chết đuối lại gặp được bè gỗ, giọng nói hớn hở thấy rõ.
-Được, được, chỉ cần trong khả năng của ta thì tuyệt đối không có vấn đề gì cả.
-Tốt, vậy thì chỉ cần tao và mày ra giữa đường, sau đó mày quỳ xuống lậy tao ba lậy. Từ nay về sau gặp tao ở đâu thì phải gọi to hai tiếng “Cụ nội” thì chuyện này sẽ được xem xét lại…hắc hắc… - Hắc Vân cười gian.
Dù cho họ Vương có làm như thế thật thì gã cũng sẽ không dễ gì mà bỏ qua cho hắn, cụm từ “xem xét lại” và cụm từ “tha cho mày” có một khoảng cách khá là xa.
-Mày… mày…- họ Vương giận tới uất nghẹn ở cổ, thốt không lên lời.
Xem ra gã Vương sự phụ đã được Hắc Vân mời ăn một miếng dưa bở to tướng. Gã có cảm giác mình như một đứa trẻ con vừa bị người ta dùng kẹo dụ dỗ, cái nỗi nhục nhã này làm sao họ Vương có thể chịu nổi đây?
Tên Mạnh “đầu nồi” nghe được đoạn đối thoại tiếng trung của hai người thì không khỏi thán phục Hắc Vân.
-Đại ca đúng là ghê gớm, không những võ công đỉnh đỉnh, mà miệng lưỡi còn sắc bén như dao cạo. Sau này có diễm phúc đi theo đại ca chắc chắn sẽ học hỏi được nhiều điều… - “đầu nồi” gật gù nói.
-Sao sao…? Đại ca vừa nói gì? – “đầu đinh” sốt sắn hỏi.
(*)Tiệt Quyền Đạo: Ý nghĩa này theo Lý Tiểu Long là vì môn võ khi đánh cắt đứt đường quyền của đối thủ, trước khi đối thủ có thì giờ phản ứng
-Sao? Mày có chấp nhận hay không để tao còn xem xét … hắc hắc… - “bạch tạng” tăng cường công kích.
-Hôm nay có chết tao cũng phải cho mày chết theo. – Vương sư phụ rú lên một cách man dại.
Họ Vương xem ra nhục nhã chịu đã đủ, giờ gã cũng chẳng cần biết thực lực giữa hai bên chênh lệch ra sao, cứ phải sống mái với thằng oắt con mặt trắng kia cái đã, còn hậu quả ra sao để sau bàn tới. Gã Vương Hách, cúi xuống chụp lấy thanh nhị khúc côn để gần đó rồi tiến gần “bạch tạng”. Gã liên tục múa tít thanh nhị khúc côn, phỏng chừng đang ra oai với tên nhóc trước mặt. Thấy họ Vương đang diễn cái trò trẻ con thì “bạch tạng” chỉ khẽ lắc đầu, ngao ngán nói.
-Nếu không biết sử dụng thì đừng có mà học đòi, bắt chước người ta chứ. Với cái trình độ gà què này thì tao chỉ cần dùng hai cái đôi giày bẩn cũng có thể dạy dỗ mày rồi.
Nói xong, “bạch tạng” đút hai tay vào túi quần, nghênh mặt nhìn họ vương, cả cơ thể lúc này để lộ ra rất nhiều sơ hở, không biết là gã vô tình hay cố ý. Vừa bị lăng mạ, giờ lại thấy đối phương lộ quá nhiều sơ hở như vậy, họ Vương liền tốc chiến tốc thắng, mà chẳng để ý tới “bạch tạng” có mưu toan chuyện gì hay không.
Quất mạnh côn nhị khúc, nhằm thẳng đầu mà đánh tới, đòn này tuyệt đối nhanh, mạnh và chuẩn, thiết nghĩ tên oắt con kia chắc chắn sẽ vỡ đầu.
“Bụp”
Chân của “bạch tạng” lập tức lay động, một cước tung lên cao đá văng đầu côn đang bổ tới. Thấy đường côn ác liệt như vậy mà dễ dàng bị đối phương hóa giải, Vương Hách trong lòng không khỏi khó chịu. Gã lập tức tung ra hơn chục đường côn nhằm toàn phần mềm trên cơ thể mà đánh vào.
“Bụp, bụp, bụp…”
Hai tay của “bạch tạng” tuy đã đút vào túi, nhưng xem ra đôi chân của gã vẫn chẳng hề cảm thấy vướng víu, cước thoái phát ra vẫn bạo liệt như cuồng phong, côn đánh tới đâu là lập tức bị cước chặn tới đó. Nhìn vào thì cứ nghĩ là “bạch tạng” để lộ ra rất nhiều sơ hở, nhưng khi đánh tới mới biết khả năng phòng thủ của gã còn vững hơn tường thành, đó là hắn còn không thèm sử dụng tới hai tay.
Càng tấn công họ Vương càng khiếp đảm, tốc độ ra đòn của tên oắt con trước mặt không những khủng bố, mà e rằng đôi chân của gã cũng chẳng phải làm bằng xương thịt. Bởi lẽ với đạo lực từ nhị khúc côn tạo ra nếu dùng chân “bình thường” mà đỡ thì đối phương đã tàn phế từ lâu rồi.
Hắc Vân từ nãy tới giờ chỉ thủ mà không công, không phải là do không làm được, mà là gã muốn triệt để dập tắt ý chí chiến đấu của đối phương, để cho họ Vương kia hiểu thế nào gọi là “kẻ mạnh”, thế nào gọi là “thực lực”.
-Cái thực lực mà mày nói cũng chỉ có thế thôi sao? – Hắc Vân rít lên.
Đạo lực ở chân của gã cũng theo đó mà bộc phát, Hắc Vân tung ra một cước e rằng cả đời luyện võ của họ Vương cũng chẳng bao giờ đạt tới được.
“CHÁT”
“Rắc”
Nhị khúc côn được làm bằng chất liệu gỗ cứng, hình lục giác, dài 35 cm mỗi đầu, độ dày tầm 3,5 cm. Với cấu tạo như vậy dù cho có cầm dao chặt mấy nhát thì cũng chưa chắc đã gãy chứ đừng nói tới chuyện chỉ dùng chân mà có thể đá gãy. Nhưng trong cuộc sống thì không có gì là không thể, một tên ăn mày mà còn phút chốc trở thành ông chủ có trong tay cả chục triệu dola thì nói gì tới chuyện này.
Một cước của Hắc Vân đã làm đầu côn gãy làm hai đoạn cứ như thể chiếc côn đó đã bị mục sẵn vậy. Khi côn nhị khúc gãy cũng là lúc ý chí của họ Vương theo đó mà vỡ vụn, nhìn vũ khí trên tay thì hắn cũng hiểu rằng dù có thêm 10 tên Vương Hách nữa thì cái chuốc lấy vẫn chỉ là hai chữ “thảm bại” mà thôi.
-Người Trung Quốc chúng mày vốn dĩ tự tin võ học của mình là bác đại tinh thâm, vậy mà không thể thắng nổi một thằng dân đen ở đất nước Việt Nam sao?
Hắc Vân vừa nói dứt lời lập tức một cước đạp thẳng vào đầu gối của họ Vương.
“Rắc”
-AAAAAA…..- Họ Vương tru tréo rên lên.
-Vẻ mặt kiêu ngạo của mày đâu rồi? Thực lực của mày cũng đâu mất rồi?
Tiếp tục một bên chân của Vương Hách bị đạp gãy.
“Rắc”
-AAAAA…khốn…..khốn…nạn….
Họ Vương rên lên từng chữ, lúc này gã đã khụy hai gối xuống sàn nhà, sự đau đớn len lỏi vào từng thớ thịt khiến cho mồ hôi không ngừng rịn ra trên người gã, gương mặt của Vương Hách giờ đây như thể một tờ giấy bị vò nát, trông rất khó coi.
-Cái gì mà đạo lý chỉ nằm trong tay kẻ mạnh, lại còn cái gì không có thực lực đừng to mồm nói hai chữ đạo lý. Rồi thì nhân gian vô đạo. Mày nhắc lại mấy câu đó giúp tao được không? – Hắc Vân nhướn mày nhìn tên phế vật trước mặt.
Vương Hách giờ cái gì cũng không biết, lắc đầu liên tục.
-Tao…không nhớ….tao …không…nhớ…aaa….
Hắc Vân tiếp tục tra tấn họ Vương, mũi chân của gã sút thẳng vào khớp xương vai.
“Rắc”
-AAAAA……mau dừng lại…tao thua…tao thua…. Aaa…– Vương Hách nước mắt nước mũi dàn giụa rống lên.
-Mày chưa từng biết cái gì là “Thiên đạo” phải không? Vậy thì chắc sau hôm nay mày biết nó thế nào rồi chứ?
“Rắc”
Tiếp tục một bên khớp vai của họ Vương lại vỡ nát, sự đau đớn giờ đây gã phải hứng chịu e rằng còn kinh khủng hơn cái chết gấp vạn lần.
-AAAAAAAAAA…thằng khốn….mày….giết tao đi….giết tao đi….aaaaaa…..
-Giết mày? Có lẽ là tao không tàn nhẫn như thế? Thử nghĩ mà xem, giết mày tao lại mang tiếng là độc ác, hơn nữa lại còn liên quan đến pháp luật. Chuyện này là chuyện lớn nên không thể nói giết là giết được…hắc hắc…
Vừa nói Hắc Vân vừa chậm rãi dùng chân của mình từ từ ấn đầu của họ Vương xuống sát nền nhà. Vương Hách tuy cố gắng chống cự nhưng tứ chi đã bị hủy thử hỏi còn làm được trò trống gì?
“Cộp”
Trán của họ Vương đã dính sát xuống sàn, phỏng chừng đây là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của hắn. Vương Hách chẳng thể làm được gì hơn ngoài việc chửi bới um sùm.
-Mày không giết tao……thì mày sẽ phải hối hận…tao thề…tao thề sẽ băm mày ra làm trăm ngàn mảnh……vứt cho chó…..ăn…..aaaaaaaaaa….
Hắc Vân đang tăng thêm chút lực lên bàn chân của mình.
-Tao vốn đã tính cho mày sống rồi, nên mày đừng thử lòng kiên nhẫn của tao. Mày nói thêm một từ nữa thôi thì óc mày sẽ lập tức văng ra ngoài đó.
Họ Vương nghe thấy vậy thì kinh hãi không dám cất lên nửa chữ, hắn hiểu rõ con “quái vật” kia thực sự có thể làm những gì.
-Tốt, coi như mày vẫn dạy dỗ được. Giờ tao mới đi vào vấn đề chính đây.
………
Tại bệnh viện khu 13……
Bích Thủy đang gọt cam, mọi người thì vui vẻ nói chuyện với bác Tám, không khí ảm đạm đã được xua bớt đi phần nào. Câu chuyện câu trò đang cất lên thì bị phá ngang bởi những tiếng đồng thanh phát ra từ dưới sân của bệnh viện.
Nghe thấy những câu này mọi người trong phòng liền lại gần cửa sổ nhìn xuống. Chỉ thấy lúc này có tới hơn 50 tên mặc võ phục tiệt quyền đạo đang quỳ dưới sân, đặc biệt còn có tên nằm trên cáng, không ngừng đồng thanh hô lên. Cứ sau mỗi câu là đám người này lại lạy một cái rồi lại hô tiếp. Điều này làm cho cả bệnh viện phải chú ý, nhiều người xúm đông xúm đỏ vào xem, thi nhau bàn tán.
Mọi người quay lại nhìn bà, gương mặt tỏ rõ sự kinh ngạc.
-Bác…bác…nên qua đây xem…
Trong một góc khuất của bệnh viện, Hắc Vân đang nhìn lên cửa sổ phòng của bác Tám.
-Cháu mong bác ở lại! – gã mỉm cười lẩm bẩm.
………
Sáng hôm sau……
Vì hôm nay quán bác Tám đóng cửa nên “bạch tạng” phải ngậm ngùi nấu mì ăn, cái món mà hắn ghét nhất. Sau khi ăn xong, gã vừa bước ra khỏi cửa toan tới thăm bác Tám một chút rồi đi làm, thì bắt gặp một chiếc xe cảnh sát đang táp vào lề đường. Vừa dừng lại, từ trong xe hai gã công an mặc quân phục nhanh chóng bước ra, tiến lại gần “bạch tạng”. Một gã cất giọng trầm ổn.
-Anh là Hắc Vân cư ngụ ở số nhà 21 phải không?
“Bạch tạng” vốn đã biết trước sẽ có chuyện này nên gương mặt vẫn bình thản, giả vờ như không hiểu chuyện.
-Vâng…là tôi…không biết các anh tìm tôi có việc gì?
Gã công an đứng bên cạnh giơ tấm thẻ hành nghề của mình ra rồi cất giọng nghiêm khắc.
-Chúng tôi là công an thành phố. Vừa rồi có người tố cáo anh đã đánh trọng thương 5 người dân Trung Quốc trên địa bàn quận Trung. Mong anh theo chúng tôi về sở công an để điều tra và làm rõ.
“Bạch tạng” giả vờ lo lắng, mặt tái tái đi, ấp úng đáp.
-Tôi…tôi…sao có thể làm chuyện đó…chắc các anh nhầm rồi…
Chẳng để gã nói thêm câu nào, hai nhân viên công an lập tức áp giải “bạch tạng” vào trong xe.
……
Chỉ sau hơn 10 phút, chiếc xe áp giải “bạch tạng” đã đỗ trước cửa sở công an thành phố. “Bạch tạng” nhanh chóng được dẫn tới một căn phòng có rất nhiều người “quen” đang chờ gã. Một chiếc bàn nằm ở cuối phòng, có ba người ngồi sau chiếc bàn đó : một người là giám đốc sở công an – Bùi Việt Bảo, một người là đại sứ đặc mệnh toàn quyền của đại sứ quán Trung Quốc – Hạ Vĩ Tưởng, người còn lại chính là cục trưởng cục cảnh sát toàn miền bắc – Trần Minh Cảnh. Đứng cạnh chiếc bàn là năm gã người Trung Quốc, trong đó có một tên đang phải ngồi xe lăn, chân tay và đầu phải băng bó trắng toát, chỉ chừa lại có thân người, mắt và mũi. Bốn tên đứng cạnh thì mỗi tên lại phải băng bó một chi, trông rất đối xứng. Ngoài ra chiếm diện tích gần nửa gian phòng là hơn 50 gã đệ tử của Tiệt Quyền Võ Đường.
Hắc Vân vừa bước vào trong phòng, người đập vào mắt gã đầu tiên chính là Trần cục trưởng.
Ông bác sao lại ngồi ở đây? Hắc Vân thực sự cảm thấy khó hiểu, chẳng phải lão Trần là quản lí cho CLB Nắm Đấm Sắt ư? Nhưng giờ đây trước mặt Hắc Vân không phải là lão Trần dản dị mà gã biết, khí độ của ông bác lúc này oai phong lẫm liệt, thêm vào đó qua cách ăn mặc thì Hắc Vân cũng phần nào đoán ra được địa vị của lão Trần không phải tầm thường.
Chính là cậu ta? Trần cục trưởng từ khi nhìn thấy Hắc Vân bước vào thì nét mặt có phần trùng xuống. Chẳng phải nó từng nói rất ghét đánh nhau sao? Hôm qua nó còn xin về sớm để đi có chút việc, phỏng chừng cũng là vì chuyện này? Trần cục trưởng trầm ngâm suy xét lại vấn đề.
Hắc Vân được ngồi xuống một chiếc ghế đặt đối diện với ba vị quan chức kia, hai nhân viên công an nhanh chóng lùi lại một chút so với gã. Hắc Vân đảo mắt nhìn qua lão Trần, rồi lại nhìn sang họ Vương, sự xuất hiện của Trần cục trưởng nằm ngoài dự đoán của gã, bởi lẽ ông bác đã biết gã có “chút” thực lực. Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều tới kế hoạch Hắc Vân đã vạch ra. Vừa thấy gã ngồi xuống, họ Vương kìm nén không nổi, hét lên mấy tiếng.
-Ngài Hạ, chính là hắn, chính là hắn, là hắn đã khiến chúng tôi……
Gã đại sứ quay ra nhìn Vương Hách, khẽ gật đầu một cái.
-Ông Vương, ông cứ để chúng tôi giải quyết việc này. – Hạ Vĩ Tưởng trầm giọng.
Hắc Vân trong đầu sớm đã có dự liệu nên chẳng mảy may lo lắng, tuy nhiên ngoài mặt thì tỏ ra vạn phần sợ hãi.
-Cuối cùng thì có chuyện gì? Tôi…tôi…không hiểu…. – “bạch tạng” ấp úng.
Người đàn ông trông đậm người, nước da hơi đen, đầu hói độ tầm 50 tuổi chính là giám đốc sở công an – Bùi Việt Bảo. Bùi giám đốc lúc này mới cất giọng đanh thép.
-Anh chính là Hắc Vân, sống tại số nhà 21 phải không?
-Vâng…vâng chính tôi… - “bạch tạng” dè dặt trả lời.
-Anh biết chúng tôi mời anh tới đây có chuyện gì chứ? – Bùi giám đốc tiếp lời.
-Tôi thực sự không biết... – “bạch tạng” đưa tay lên gãi gãi đầu.
-Anh có biết người đang ngồi trên xe lăn kia là ai không? – Bùi giám đốc đưa tay chỉ qua chỗ họ Vương.
-Tôi không biết ông ta. – “bạch tạng” tỏ vẻ lo lắng liếc qua Vương Hách rồi lại nhìn Bùi giám đốc.
Mấy tay đệ tử ruột nhanh chóng dịch lại cuộc đối thoại ra tiếng trung cho họ Vương nghe, hiển nhiên gã lập tức phản ứng với đoạn đối thoại này.
-Ngài Hạ, nó nói láo đó, tôi và tất cả các đệ tử của mình bị nó hành hung ra thế này đây. Ngài nhất định phải tống nó vào tù… - Vương Hách gấp gáp nói.
Thấy họ vương cất giọng, Bùi giám đốc liền quay qua hỏi.
-Ông Vương vừa nói gì vậy?
-Ông ta nói người thanh niên kia đang nói dối. – thân là đại sứ đặc mệnh toàn quyền ở Việt Nam nên Hạ Vĩ Tưởng đương nhiên biết tiếng Việt.
Giờ đây họ Vương đang trợn mắt nhìn Hắc Vân, trong lòng hắn hẳn đang vạn phần phẫn uất, muốn ngay lập tức đem tên mặt trắng kia đi lăng trì, tùng xẻo. Nhưng “bạch tạng” từ đầu tới giờ luôn tỏ ra dụt dè, e sợ cứ như thể một người dân vô tội.
-Anh Vân, hôm nay chúng tôi nhận được đơn tố cáo từ ông Vương Hách đây. Ông ấy nói anh đã ra tay hành hung ông ta cùng các đệ tử của ông ấy ngay trong võ đường. Anh nghĩ sao về việc này? – Trần cục trưởng giờ mới lên tiếng.
-Tôi…đánh họ… - Hắc Vân tròn mắt, chỉ tay vào mặt mình.
-Anh có thừa nhận việc này không? – Bùi giám đốc lạnh giọng.
Chuyện người ngoại quốc bị hành hung là sự việc vô cùng hệ trọng, điều này không những ảnh hưởng tới uy tín an ninh của quốc gia, mà còn gây ra sự rạn nứt trong quan hệ ngoại giao hai nước. Vì vậy mới có chuyện ba người có quyền thế thuộc vào loại bậc nhất thành phố phải đích thân đứng ra thẩm vấn.
-Tôi…tôi làm sao …có thể đánh người được cơ chứ…các vị nhìn xem, với cái bộ dạng thế này thì liệu tôi đánh được ai… - Hắc Vân ấp úng phân bua, đôi mắt ngầm nhìn về phía Trần cục trưởng.
Hạ Vĩ Tưởng cùng Bùi Việt Bảo sau khi nhìn lại gã thanh niên trước mặt thì cũng có phần hoài nghi, quả thực gã thanh niên này trông thân thể khá là yếu ớt, nói là đấu tay đôi cũng chưa chắc đã thắng chứ đừng nói gì cùng lúc hành hung được một đám người học qua võ công. Về phía Trần cục trưởng thì ông ta vẫn nghiêm nét mặt nhìn “bạch tạng”, lão hiểu rõ gã thanh niên kia có khả năng gì, nên những câu vừa rồi chắc tới 90% là nói dối, nhưng lão không hề lên tiếng mà chỉ lẳng lặng quan sát sự việc.
Khi nghe thấy tên đệ tử dịch lại đoạn đối thoại, thì họ vương phồng mang trợn mắt mà rít lên.
-Các ngài đừng nghe hắn, hắn thực sự là một con quái vật, một tên biến thái, hắn không phải là người đâu…
-Ông Vương, mong ông bình tĩnh một chút. – Hạ đại sứ ôn tồn nói.
Nghe thấy Hạ Vĩ Tưởng cất giọng trấn an thì Vương Hách mới thôi không nói, nhưng toàn thân vẫn không ngừng run lên vì tức giận.
-Anh Vân, anh nói vậy chẳng lẽ lại là người của tôi lại đặt điều vu khống cho anh? – họ Hạ trầm giọng, nghiêm mặt nhìn “bạch tạng”.
-Nhưng tôi thực sự chưa gặp qua mấy người bọn họ…giờ…giờ lại buộc tôi thú nhận đã hành hung mấy người đó…việc này khác nào ép cung…
Nghe thấy Hắc Vân nói vậy, Hạ đại sứ có chút bối rối, lập tức quay ra hỏi họ Vương.
-Ông có bằng chứng, hay nhân chứng nào chứng kiến việc không?
Không cần để sư phụ lên tiếng, bốn tên Trung Quốc đứng sau họ Vương lập tức buộc tội Hắc Vân.
-Chính chúng tôi đã chứng kiến…
-Chính hắn đã đánh gãy tay của tôi…
-Hắn còn buông lời thóa mạ Vương sư phụ…
-Hành động của hắn vô cùng tàn ác…
Bọn chúng toàn bộ đều dùng tiếng việt để diễn giải, nên cả ba vị quan chức đều hiểu rõ. Lúc này Hạ Vĩ Tưởng mới quay ra, ném cho “bạch tạng” một ánh mắt sắc lạnh.
-Anh còn gì để nói? – họ Hạ đanh thép cất tiếng.
-Anh Vân, chuyện này liên quan rất nhiều tới thể diện của quốc gia, anh nên thành thật khai nhận. – Bùi giám đốc thở dài.
Trần cục trưởng thì vẫn lặng lẽ ngồi quan sát từng cử chỉ của Hắc Vân, lão không buộc tội cũng chẳng bênh vực, mà chỉ đơn giản là nhìn và nhìn.
-Mấy người đó đều là người Trung Quốc, họ sớm đã bàn nhau đổ oan cho tôi……vô cớ buộc tội tôi đả thương người khác, cái này gọi là pháp luật hay sao, là công bằng hay sao… - “bạch tạng” phân trần, gương mặt vẫn nhất nhất tỏ ra oan uổng.
Thấy Hắc Vân vẫn cãi chầy cãi cối, thì bốn tên đệ tử không khỏi bực tức.
-Ngoài chúng tôi ra còn có hơn 50 đệ tử khác cũng chứng kiến việc này…
-Đúng vậy, ngài hỏi đám người kia thì sẽ rõ…
Bốn tên Trung Quốc chỉ tay về đám đệ tử đang đứng xếp hàng dài gần chỗ Hắc Vân. Hạ Vĩ Tưởng đôi mắt tràn đầy tự tin, để xem lần này gã thanh niên kia còn chối cãi đi đâu nữa.
-Hắc Vân, anh nói những người này sớm đã bàn trước để đổ tội cho anh. Vậy bây giờ tất cả những người đang đứng cạnh anh kia, họ đều là người Việt Nam như anh, giờ họ đứng ra tố giác anh, thì anh có chịu thành thật mà khai báo không? – họ Hạ đan hai lòng bàn tay vào nhau đặt lên bàn, nheo mắt nhìn Hắc Vân.
Bùi giám đốc thì thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu, chuyện này phỏng chừng ảnh hưởng rất lớn tới hình ảnh mến khách của nước nhà, không những thế sự tín nhiệm của các cấp lãnh đạo dành cho Bùi Việt Bảo cũng sẽ theo đó mà hạ thấp không ít.
Về phần Trần cục trưởng, lão vẫn đang suy nghĩ tới từng cử chỉ hành động của Hắc Vân, theo những gì lão quan sát được thì con người này không phải là kẻ vô cớ mà gây chuyện, chắc chắn bên trong còn có uẩn khúc.
-Làm sao mà có chuyện đó được, tôi với họ không thù không oán, không đời nào họ lại vu khống cho tôi như vậy! – Hắc Vân trong lòng cười thầm, tới lúc gã phản công rồi đây.
-Được lắm! Mày vẫn còn chối phải không? Để tao bảo chúng trực tiếp kể lại đầu đuôi xem mày còn chối cãi kiểu gì! - Một tên đệ tử của họ Vương gằn giọng.
Nói rồi hắn chỉ tay vào tên đứng đầu hàng, tiếp lời.
-Mày… chính là mày đó, mau kể lại cho mọi người đầu đuôi sự việc, ngày hôm qua tên quái vật kia đã tới võ quán rồi đả thương mọi người thế nào. Nói!
Đứng đầu hàng là một tên có thân hình lùn tịt, đã thế lại còn còi cọc cứ như là trẻ con vậy. Thấy gã đại huynh chỉ mặt mình, tên “lùn” gương mặt tỏ ra lo lắng hết nhìn mấy người phía trên, rồi lại nhìn qua Hắc Vân và cuối cùng nhìn mấy đám anh em phía sau.
Ba người ngồi phía sau chiếc bàn thì chăm chú, chuẩn bị lắng nghe từng lời khai của tên “lùn”. Còn năm gã Trung Quốc thì sung sướng nhìn vẻ mặt lo lắng của Hắc Vân, còn vẻ mặt đó là thật hay giả thì chúng chẳng thể biết được.
Sự sung sướng đang dâng lên, thằng nhóc mặt trắng kia phen này phải đi tù mọt gông là cái chắc. Nhưng câu nói đầu tiên của tên lùn khiến cho năm gã suýt nữa thì té ngửa ra đất.
-Thực ra……không phải là cậu thanh niên này đánh Vương sư phụ và các sư huynh đâu ạ…… Vương sư phụ chúng tôi không thể làm theo lời ông được. – tên “lùn” có phần e dè nói.
-Cái con……
Một tên đại huynh cả giận, toan chửi thề thì chợt nhớ ra ở đây còn có “những ai”, nên vội nuốt lại mấy chữ đằng sau vào bụng, gã đổi lại nói câu khác.
-Mày biết mày vừa nói gì không? Chúng mày tính…
Tên đại huynh đang rít lên, thì liền bị Trần cục trưởng mở lời chặn lại.
-Ngài Hạ, ngài mau bảo người của ngài yên lặng. Tôi muốn nghe lời khai. – lão Trần lạnh giọng.
Hạ Vĩ Tưởng tuy là đại sứ đặc mệnh toàn quyền nhưng đối với con người nắm trong tay an ninh của toàn miền bắc thì gã còn phải kính nể vài phần. Họ Hạ vội quay ra trừng mắt nhìn, tên đại huynh hiển nhiên biết ý mà im lặng, rồi nhanh chóng thì thầm vào tai Vương Hách. Họ Vương nghe xong thì mắt trợn lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn đám “phản đồ”, lúc này trong lòng hắn thực sự nóng như lửa đốt. Đám đệ tử của hắn giờ trở mặt mà khai như vậy, phỏng chừng tối qua sau khi gã cùng bốn tên đệ tử ruột rời đi, thằng oắt kia đã có hành động “mờ ám”.
Tên “lùn” kể lại đầu đuôi sự việc như thể hắn đã được học thuộc lòng. Chuyện gã nhắc tới đầu tiên chính là việc họ Vương tới quán của bác Tám rồi giở trò đồi bại với Bích Thủy, sau đó đã “cố ý” đả thương hai người. Khi được “đầu đinh” và “đầu nồi” gàn lại thì họ Vương đã phá tan quán ăn rồi mới chịu rời đi.
Nghe đến đây, “bạch tạng” trợn mắt đứng phắt dậy, tay run run chỉ vào mặt Vương Hách, giọng nói chất chứa sự uất nghẹn, cứ như thể giờ gã mới biết đến sự thật động trời này.
-Ngươi…ngươi…thì ra ngươi chính là kẻ đã đánh chị Thủy và bác Tám…ngươi có biết vì cú đánh của ngươi mà bác ấy giờ đang phải nằm viện mê man bất tỉnh không hả?…ta… ta liều chết với ngươi…
Nói thì mạnh mồm là thế, nhưng các động tác của “bạch tạng” thì lại rất chần chừ, cốt để cho mấy tay công an phía sau nhìn thấy mà ngăn gã lại. Đúng như dự kiến, hai nhân viên công an thấy đối tượng có phần kích động thì vội ngăn cản.
-Anh Vân, mong anh bình tĩnh lại…
-Các ngươi buông ra… để tôi liều chết với hắn…hắn đúng là tên súc sinh mà…trời ơi là trời, cuối cùng thì ta có thâm thù huyết hận gì với ngươi mà ngươi hết đả thương bác Tám, chị Thủy rồi giờ lại muốn hãm hại ta vậy hả…các anh mau buông tôi ra…
Hắc Vân vừa gào thét như thể đang bị xúc động mãnh liệt, không ngừng vùng vẫy làm như muốn thoát khỏi sự ngăn cản của mấy tay công an mà lao tới đánh cho họ Vương một trận. Với trình độ đóng kịch thế này, xem ra ngay đến cả diễn viên cũng phải kính nể gã mấy phần.
-Anh Vân, mong anh bình tĩnh, mọi chuyện sẽ được chúng tôi tìm hiểu rõ ràng! – Bùi giám đốc vội vã nói.
Phỏng chừng ở đây có ẩn chứa một tình tiết khác, nếu không triệt để làm rõ thì không thể nào xử lí được vụ việc. Nghĩ ngợi giây lát, Bùi giám đốc toan bảo tên “lùn” tiếp tục kể lại sự việc thì họ Vương cùng bốn tên môn đệ đã thi nhau vạch mặt Hắc Vân, giọng nói vạn phần tức tối.
-Các ngài đừng nghe nó, nó đang diễn kịch đó…
-Hắn đang muốn đổ tội cho tôi, ngài Hạ ngài phải nghe tôi…
Lúc này chỉ thấy Hắc Vân đang khổ sở úp mặt vào lòng bàn tay mà chảy ra mấy giọt “nước mắt cá sấu”, giọng nói thì đầy vẻ buồn bã.
-Cuối cùng thì tôi đã làm gì sai mà ông trời nỡ đối xử với tôi thế này cớ chứ……
Mồm thì nói thế nhưng trong lòng gã thì có khi đang khoái trá mà cười lên một tràng dài. “Mấy thằng óc đặc chúng mày muốn đưa ông vào tù ư? Không dễ thế đâu…hắc hắc…”
Trần cục trưởng giờ đột nhiên hỏi một câu khiến cho mấy tay Trung Quốc đang thi nhau “sủa” lập tức im bặt.
-Chuyện tên đệ tử kia nói, toàn bộ đều là bịa đặt sao ông Vương?
Tên môn đệ lí nhí dịch lại câu hỏi cho gã Vương Hách nghe, chỉ thấy họ Vương giờ đây ấp úng như gà mắc tóc, gương mặt tái mét, đôi mắt đảo qua đảo lại liên hồi.
-Chuyện này…chuyện này…
Hạ Vĩ Tưởng từ nãy tới giờ một mực bênh vực cho người của mình, thiết nghĩ phải bằng mọi giá đòi lại công bằng cho họ. Nào ngờ chuyện xấu lòi ra, mà lại từ chính miệng tên đệ tử của họ Vương nói, thêm vào đó với thái độ ấp úng của Vương Hách đang thể hiện kia, phỏng chừng chuyện này khó lòng có thể là giả. Hạ đại sứ trầm giọng hỏi lại Vương Hách một lần nữa.
-…… là thật…hay giả vậy ông Vương? – Hạ Vĩ Tưởng nheo mắt nhìn gã Vương sư phụ.
Mọi chuyện không những được mấy tên đệ tử đi theo chứng kiến từ đầu tới cuối, mà bác Tám vẫn còn nằm trong bệnh viện, má trái của Bích Thủy thì bầm tím, thử hỏi họ Vương có dám chối hay không? Tất nhiên Vương Hách cũng biết tính toán thiệt hơn, hắn tuy không dám chối cãi nhưng vẫn cố gắng quanh co né tránh.
-…thực ra chuyện này…có một chút…một chút…
-Là có hay không? – Hạ Vĩ Tưởng trừng mắt.
-…quả là…có….nhưng…. – Vương Hách không biết biện minh ra sao.
Hạ Vĩ Tưởng thật không dám tin người dân của đất nước mình lại làm cái chuyện vô đạo như vậy thì chẳng còn biết nói gì hơn. Họ Hạ thở dài, bỏ chiếc kính ra, lấy tay day day hai thái dương phỏng chừng khá mệt mỏi.
-Anh có thể tiếp tục kể lại đầu đuôi câu chuyện. – Trần cục trưởng trầm ổn cất lời.
Tên “lùn” tiếp tục nói theo kịch bản được “ai đó” vạch sẵn. Sau khi biết được mọi chuyện thì các đệ tử đã tỏ ý bất bình, trách móc họ Vương thân là bậc tôn sư nhưng lại làm chuyện xấu hổ đạo quán, thử hỏi còn ai nể phục ông ta được nữa. Vương Hách không những không tỏ ra hối lỗi, ngược lại hắn còn lên giọng khinh rẻ người dân nước Việt, khiến cho hơn 50 đệ tử vô cùng tức giận. Trong lúc không thể kiềm chế, mọi người đã lao vào đả thương họ Vương cùng bốn gã đại huynh, kết quả ra sao thì ai cũng rõ. Những tưởng Vương sư phụ sẽ tố cáo đám đệ tử, ai dè tối qua hắn gọi cho mọi người rồi đe dọa ngày mai phải nhất nhất khai rằng do một người tên là Hắc Vân, vốn là bạn trai của Bích Thủy đã đả thương hắn ở võ đường, nếu không hắn sẽ làm cho tất cả mọi người phải vào tù mà bóc lịch.
-……nhưng khi tới đây, anh em chúng tôi đã có bàn bạc lại với nhau. Thân là người dân cùng một nước, không thể vì lợi ích bản thân mà nghe lời của Vương sư phụ bán rẻ chính đồng bào mình. Nên dù hôm nay chúng tôi có phải vào tù thì cũng không thể đổ hết tội lỗi lên đầu của người thanh niên kia được. – tên “lùn” kết thúc câu chuyện, đôi mắt không khỏi liếc qua nhìn mọi người.
-Chúng mày…dám…dám…
Thấy tên “phản đồ” kia dám ăn không nói có, đẩy hết mọi tội lỗi ra khỏi người Hắc Vân thì bốn tên môn đệ giận tới run người, không nói nổi hết câu.
Trần cục trưởng nghe xong thì khuôn mặt tỏ ra vô cùng tức tối, đập bàn một cái rõ mạnh.
“Rầm”
-Giám đốc Bùi! Ông thân là giám đốc sở công an sao lại để cho mấy tay “côn đồ” lộng hành giữa ban ngày mà phá quán, đánh người, lại còn ngang nhiên tới sở vu khống cho người khác. Chuyện này nếu ông không tìm hiểu rõ ràng thì cứ chuẩn bị đơn từ chức đi. – lão Trần gắt lên.
Trần cục trưởng cố tình “chỉ gà mắng chó”, khiến cho cả họ Bùi và họ Hạ đều tái xanh mặt mũi.
-Trần cục trưởng…
Không muốn để Bùi giám đốc phải chịu oan uổng, Hạ đại sứ vội đỡ lời.
-Trần cục trưởng, chuyện này không thể trách giám đốc Bùi được. Chỉ tại người của tôi quá lộng hành, coi trời bằng vung, giờ gây ra chuyện khiến tôi vô cùng xấu hổ. Giờ xin thay mặt cho năm tên kia mà xin lỗi hai vị ! - Nói rồi họ Hạ vội đứng dậy cúi đầu trước hai người.
Thấy đường đường là đại sứ đặc mệnh toàn quyền của Trung Hoa dân quốc mà phải đi cúi đầu trước mấy tay quan chức của Việt Nam thì họ Vương cùng bốn tên đại huynh không khỏi nóng mắt, khó chịu.
-Ngài hạ là bọn chúng đặt điều vu khống…
-Tên Hắc Vân kia chắc chắn đã bắt đám đệ tử nói như vậy…
-Ngài đừng…
Đang tính phân bua thì Hạ đại sứ đã rít lên.
-Mấy người câm miệng lại cho ta! Đã làm ra chuyện tày đình như vậy mà còn không biết hối cải sao? Ngay chiều nay ta sẽ trục xuất các ngươi trở về nước, giao cho toàn án nhân dân xét sử. Còn giờ thì mau cút ra ngoài.
Không những làm cho họ Hạ phải muối mặt xin lỗi, mà điều này còn bôi nhọ quốc thể, chỉ cần bấy nhiêu đó thôi cũng đã khiến cho Hạ Vĩ Tưởng khó lòng kìm nén nổi cảm xúc bản thân.
-Nhưng…
-CÚT RA!
Thấy không thể bào chữa được gì thêm, năm tên Trung Quốc đành vác theo cục tức mà lủi thủi bước ra ngoài. Vừa đi ra chúng vừa căm phẫn giương mắt nhìn tên mặt trắng khốn kiếp, vừa ăn cắp vừa la làng. Trong khi ba vị quan chức đang bàn tán với nhau, họ đã không hề để ý thấy cử chỉ của Hắc Vân, gã ngầm đưa một ngón giữa lên để ở góc độ mà hai nhân viên cảnh sát không thấy được, hành động này có nghĩa là, “Fu** You”. Không những không trả được thù mà còn chuốc nhục mà đi ra, nay Hắc Vân lại còn khiêu khích, thật là khiến cho năm tên Trung Quốc ói ra máu.
-Chúng tôi không phải người bị hại, người bị hại chính là người thanh niên kia và người thân của anh ta. Nếu ngài muốn xin lỗi thì phải xin lỗi cậu Hắc Vân chứ không phải chúng tôi. – Trần cục trưởng chỉ tay về phía “bạch tạng” .
Hạ đại sứ sau đó đã phải không tiếc lời mà xin lỗi “bạch tạng” và hứa sẽ đến tận nơi thăm hỏi bác Tám. Hắc Vân vốn dĩ cũng không muốn “già níu đứt dây”, nên rất “rộng lượng” bỏ qua không muốn truy cứu, nói rằng không nên vì “con sâu làm rầu nồi canh” mà phá hỏng quan hệ hòa hảo giữa hai nước, cũng không muốn công khai chuyện này ra ngoài. Thấy người thanh niên mới còn ít tuổi mà đã nghĩ được đến vậy, thì họ Hạ vô cùng cảm kích, sau đó còn đưa cho gã tấm danh thiếp rồi dặn dò, sau này còn xảy ra chuyện tương tự thì cứ gọi điện cho ông ta, để Hạ Vĩ Tưởng triệt để giải quyết. Hắc Vân cũng chẳng ngại ngần gì mà không nhận lấy tấm thịnh tình, biết đâu sau này còn dây dưa vào việc nào đó mà cần đến.
Còn về hơn 50 tên đệ tử, mặc dù đã đả thương họ Vương đáng lí phải xử phạt nhưng họ Hạ đã đứng ra xin, nói rằng lỗi lầm là do người của ông ta gây ra, giờ phải chịu lấy hậu quả thích đáng là không có gì đáng phải bàn cãi, những môn đệ này xét cho cùng chỉ vì thể diện của nước nhà nên ra tay mà thôi. Phía nguyên đơn đã không muốn truy cứu thì họ Bùi cùng Trần cục trưởng còn suy xét làm gì. Coi như chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.
Thực ra tối qua sau khi tha cho mấy tên Trung Quốc thì gã đã có mấy lời “nhắc nhở” tới đám đệ tử kia. Hắn “khoe khoang” rằng mình là một…bố già ở Italia, qua đây để bành trướng thế lực, cấp dưới của gã nằm trong thành phố giờ phải lên tới…5 ngàn người. Nếu đám đệ tử không làm theo lời của gã thì đảm bảo chỉ sau một ngày là chúng cùng gia đình sẽ lập tức bốc hơi. Lũ đệ tử kia từ bé đến lớn nào có biết bố già ở tây phương có khả năng gì, là con người ra sao, giờ thấy Hắc Vân nói vậy thì lập tức tin ngay, bởi lẽ nếu muốn trấn áp được 5 ngàn người thì sức mạnh của gã hẳn phải cực kì ghê gớm, mà cái sức mạnh đó thì chúng đã chứng kiến qua, liệu không tin có được không? Vậy là tên nào cũng răm rắp nghe theo học thuộc lòng những gì Hắc Vân căn dặn.