Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #31  
Old 27-03-2008, 07:46 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
linh thứu phi long chương 44

Chương 44


Trong Thi phá»§ khi ấy ngoài Hàn Nguyệt Thanh còn có đến mấy chục hảo thá»§ cá»§a ngÅ© đại môn phái, lập tức có ngưá»i lên tiếng quát: Ai?
Chu Tuyên dù Ä‘ang hận không thể băm cho hai kẻ dưới kia má»—i ngưá»i má»™t nhát, nghÄ© đến đại sá»± cÅ©ng đành phải phi thân rút lui.
Tiếng quát ấy cÅ©ng làm Hàn Nguyệt Thanh Ä‘ang chìm trong cÆ¡n say phải tỉnh lại. Nàng vùng mạnh thoát khá»i vòng tay Nhất Linh, nhìn xuống mà không khá»i mặt mÅ©i đỠbừng. Thì ra áo cá»§a nàng đã bị Nhất Linh cởi hết, ná»­a thân trên hiện ra trắng muốt dưới ánh trăng. Äôi bàn tay ma quá»· vẫn Ä‘ang lần xuống thắt lưng nàng, dụng tâm không nói cÅ©ng dá»… dàng Ä‘oán biết.
Hàn Nguyệt Thanh hốt hoảng vÆ¡ áo che ngưá»i, lăn vá»™i qua đầu kia chiếc chõng. Nhất Linh lì lợm lao theo, Hàn Nguyệt Thanh chụp lấy tay cậu, khẽ nói: Nhất Linh!
Trong mắt Nhất Linh như có lá»­a cháy, giá»ng đã lạc Ä‘i: Nguyệt tỉ, cho ta Ä‘i mà! Ta cầu xin tỉ đấy!
Hàn Nguyệt Thanh ngượng ngùng lẫn sợ hãi, nhìn bá»™ dạng khẩn khoản cá»§a Nhất Linh, bất giác lại thấy má»m lòng, dịu giá»ng nói: Hảo Nhất Linh à, bây giá» thật sá»± không được!
Vì sao chứ? Hai tay Nhất Linh lăm le lấn tá»›i, nôn nóng thở gấp: Tỉ đã từng hứa vá»›i ta, chỉ cần có phòng có giưá»ng tỉ sẽ cho ta hết mà, bây giá» chẳng phải là đã có sao?
Mặt Hàn Nguyệt Thanh thoắt nóng bừng lên, nàng quả thật đã từng nói với Nhất Linh như vậy, bây giỠphải từ chối ra sao đây?
Äúng lúc ấy, phía ngoài cá»­a sổ thoáng qua bóng ngưá»i, thì ra má»™t cao thá»§ ngÅ© đại môn phái Ä‘ang nhảy lên mái nhà chá»— Chu Tuyên đứng khí trước xem xét. Hàn Nguyệt Thanh kinh hoàng, vá»™i kéo Nhất Linh lánh vào phía sau cá»­a sổ. Bị ngưá»i khác bắt gặp Nhất Linh trong phòng chỉ là chuyện nhá», cái chính là áo nàng vẫn chưa cài xong, bá»™ ngá»±c tuyệt mỹ vẫn lồ lá»™ kiêu hãnh trong gió đêm. Nhất Linh thì còn có thể, nhưng nếu để ngưá»i thứ hai thấy được, nàng làm sao có thể diện nào để sống tiếp?
Hàn Nguyệt Thanh vội vã cài áo lại, bàn tay của Nhất Linh vẫn nấn ná lấn tới. Nàng sầm mặt xuống, khẽ nói: Nhất Linh, cậu còn làm bừa, tỉ tỉ thật sự sẽ không nhìn mặt cậu nữa đâu!
Nhất Linh mặt dày đến đâu cũng biết nàng đang xấu hổ, vội rút tay lại.
Hóa ra nhảy lên mái nhà không phải là má»™t mà những hai cao thá»§, má»™t Côn Lôn phái và má»™t cá»§a Võ Äang. Nhìn thấy viên ngói bị dẫm vỡ nát, đệ tá»­ Võ Äang hừm lên má»™t tiếng coi thưá»ng: Chỉ là hạng tiểu tặc, không có gì phải sợ!
Äối vá»›i phái Võ Äang, nhảy lên mái nhà mà giẫm vỡ ngói thì thật chẳng đáng coi vào mắt, song hắn đâu có biết được rằng ngưá»i giẫm vỡ ngói ấy lại là Chu Tuyên, so vá»›i trưởng môn Tá»­ Long chân nhân cá»§a hắn võ công còn mạnh hÆ¡n rất nhiá»u.
Hai đệ tá»­ nhanh chóng bá» Ä‘i. Thấy đã yên tÄ©nh, Nhất Linh lại toan manh động, nhưng Hàn Nguyệt Thanh đã có đỠphòng, liá»n bước lên tránh ra xa, giÆ¡ tay chỉ Nhất Linh ngồi xuống chõng nói: Nhất Linh, chúng ta nói chuyện đàng hoàng Ä‘i! Phải rồi, làm sao chàng biết ta ở đây?
Äối diện vá»›i mỹ nhân tuyệt sắc, không được thân mật mà phải nghiêm chỉnh ngồi yên như vậy, Nhất Linh quả thật còn khó chịu hÆ¡n bị tra tấn nhưng cậu cÅ©ng sợ Hàn Nguyệt Thanh nổi giận, chỉ còn cách cưá»i hì hì rồi giÆ¡ bàn tay ra: Hảo Nguyệt tỉ cá»§a ta, tỉ là Tôn Ngá»™ Không, còn ta lại là Như Lại Phật Tổ. Dù tỉ có chạy đến đâu, Ä‘á»i này kiếp này cÅ©ng đừng hòng thoát khá»i lòng bàn tay cá»§a ta!
Hàn Nguyệt Thanh trừng mắt nhìn Nhất Linh, hai gò má á»­ng Ä‘á», song lại không giấu nổi nét long lanh trong khoé mắt.
Bất giác nàng lại chau mày thở dài.
Tiếng thở dài cá»§a nàng tuy không lá»›n lắm, song lại khiến Nhất Linh lo lắng, vá»™i há»i: Nguyệt tỉ, vì sao tỉ lại than thở? Có phải vì chuyện cá»§a Thái Tá»­ và Tá» Vương không?
Hàn Nguyệt Thanh kinh ngạc: Hoá ra chuyện này chàng cÅ©ng biết rồi! Äoạn nàng lại thở dài: Äúng là chuyện ấy! Thái Tá»­ là há»™ pháp Äại Äàm Việt cá»§a Thiếu Lâm, nếu má»™t ngày nào đó ngài đăng cÆ¡ xưng đế, đối vá»›i sá»± chấn hưng Hiệp NghÄ©a Äạo sẽ có lợi vô cùng. Nhưng Hoàng Thượng lại tín sá»§ng Chu Quý Phi, hoàn toàn không để ý gì đến thứ bậc lá»›n nhá». Chu Quý Phi được lòng Thiên Tá»­ sinh ra kiêu ngạo, hoành hành ngang ngược, ngấm ngầm thi hành nhiá»u độc kế nhằm vào Thái Tá»­. Chỉ má»™t năm nay, ngài đã ba lần gặp nguy hiểm. Nếu không phải Ngô Nguyên đại sư phật pháp cao thâm, nhìn xa trông rá»™ng thì Thái Tá»­ đã sá»›m bá» mạng rồi. Hiện giá» tình thế Ä‘ang ngày càng nguy hiểm, trước khi chúng ta lên kinh, Hoàng Thượng đã nghe theo lá»i sàm tấu cá»§a Chu Quý Phi, quở trách Thái Tá»­ trước mặt quần thần, lại má»™t lần nữa nhắc đến chuyện phế trưởng lập thứ. Tuy chưa đưa ra đàm nghị nhưng Hoàng Thượng đối vá»›i Thái Tá»­ má»—i lúc má»™t lạnh nhạt hÆ¡n, Chu Quý Phi cÅ©ng ngày càng tá» ra ngang ngược. Trong triá»u trên dưới ai nấy cÅ©ng lo lắng như lá»­a đốt, quả thật không biết phải làm sao.
Việc này thì có gì khó! Nhất Linh cưá»i ha hả: Vá»›i ta chỉ là chuyện vặt!
Hai mắt Hàn Nguyệt Thanh sáng rực lên, hớn hở nhìn Nhất Linh: Chàng có cách sao?
Cách thì không phải không có! Hai mắt Nhất Linh hau háu nhìn vào ngực Hàn Nguyệt Thanh, nghĩ đến mỹ cảnh khi nãy, nuốt ực một cái mới nói; Nhưng hảo Nguyệt tỉ của ta, tỉ mà không cho ta ôm trong lòng, một vài canh giỠcũng không nghỉa được!
Nhất Linh lại mượn cÆ¡ lấn tá»›i, Hàn Nguyệt Thanh vừa tức giận vừa buồn cưá»i, trong lòng lại hết sức khó nghÄ©. Nếu không đồng ý vá»›i Nhất Linh, gã vô lại này nhất định sẽ giở trò, còn nếu nghe theo lá»i hắn, nàng lại sợ tên quá»· hảo sắc này tuyệt đối sẽ không chỉ là ôm nàng. Ma công cá»§a hắn nàng đã hoàn toàn không thể kháng cá»±, chỉ cần lá»t vào hai bàn tay kia, tấm thần này chắc sẽ không giữ được rồi.
NghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, bá»—ng trong đầu nàng loé lên má»™t tia sáng: Äồ xấu xa này dám ép ta, tại sao không thá»­ dá»a hắn má»™t trận? Bèn khẽ ngồi thẳng ngưá»i lên, sắc mặt sầm xuống nói: Ta biết chàng chỉ hứng thú vá»›i cÆ¡ thể cá»§a ta, chứ thá»±c ra chàng đâu có yêu gì ta. ÄÆ°á»£c rồi, ra tay Ä‘i, muốn gì thì cứ làm Ä‘i, nhưng sau đêm nay chàng đừng hy vá»ng nhìn thấy ta nữa.
Nhất Linh hồn siêu phách tán, lồm cồm bò đến cạnh chân Hàn Nguyệt Thanh, hốt hoảng: Không phải, Nguyệt tỉ, ta thật long yêu nàng mà, tỉ đừng có nổi giận, ta nói, ta nói đây!
Cậu quả thật sợ đến tái mét, Hàn Nguyệt Thanh trong bụng đắc ý song vẫn làm bộ vênh mặt lên, lạnh lùng; Lưỡi là ở trong miệng ngươi, muốn nói hay không, ai mà quản được.
Ta nói, ta nói thật mà! Nhất Linh hấp tấp: Nguyệt tỉ có biết không, Chu Quý Phi kia thực ra là con gái của Chu gia, một trong Tứ đại thế gia của võ lâm Giang Nam...
Biết, thì sao nào? Hàn Nguyệt Thanh lẳng lặng nhìn cậu: Không lẽ Chu Quý Phi sẽ niệm tình là má»™t nhánh trong võ lâm mà nể mặt Hiệp NghÄ©a Äạo?
Chu Quý Phi có thể không nể mặt Hiệp NghÄ©a Äạo, nhưng nhất định phải nể mặt ta! Nhất Linh bắt đầu dương dương tá»± đắc.
Nể mặt ngươi? Vì sao? Thoạt tiên Hàn Nguyệt Thanh không hiểu, song trí óc nàng cũng vẫn nhanh nhạy tuyệt đỉnh, lập tức nghĩ ra, thốt lên; A, Chu Tuyên!
Äúng thế! Nhất Linh mặt mày rạng rỡ: Phu nhâ Tuyên tỉ cá»§a ta chính là muá»™i muá»™i ruá»™t cá»§a Chu Quý Phi. Chu Quý Phi thấy ngưá»i em rể là ta đây, chẳng lẽ lại không nể mặt?
Nể mặt thì đã sao? Không lẽ bà ta sẽ khoanh tay không tranh giành Hoàng Vị nữa chắc?
Không tranh hoàng vị thì ta không dám đảm bảo, nhưng nguyên nhân mà mấy ngưá»i bá»n tỉ đến kinh thành này là gì?
Trên mặt Hàn Nguyệt Thanh vẫn lạnh như băng, Nhất Linh hốt hoảng nói ngay: Mấy ngưá»i tỉ đến Kinh thành bởi vì Chu Quý Phi ngấm ngầm mưu hại Thái Tá»­. Ta có thể để cho Tuyên tỉ nói tình nói nghÄ©a, chí ít cÅ©ng khiến cho Chu Quý Phi bảo đảm không làm hại đến tính mạng Thái Tá»­, như vậy thì mục đích đến Kinh thành cá»§a mấy ngưá»i đã đạt được rồi. Còn vá» phần ai tranh được hoàng vị, chuyện này có lẽ cÅ©ng không cần đến ngÅ© đại phái can dá»± vào.
Hàn Nguyệt Thanh trầm ngâm, khẽ nghiêm mắt nhìn Nhất Linh, nói nhẹ: Hoàng vị vỠtay sai, quả thực không phải chúng ta quyết định được, nhưng có thật đệ đảm bảo được Chu Quý Phi không làm hại đến tính mạng của Thái Tử không?
Chuyện này mà ta cÅ©ng không làm được thì gá»i gì là Vương Nhất Linh nữa? Há» Vương cá»§a ta cứ viết ngược cho xong!
Nhưng chữ Vương của cậu viết ngược thì vẫn cứ là chữ Vương mà?
À à... Nhất Linh ngây ngưá»i, cái này đúng là cậu chưa từng nghÄ© đến, mặt không khá»i đỠbừng lên, lấp liếm: Như thế này Ä‘i, nếu ta làm không được, sau này Nguyệt tỉ gặp ta không cần gá»i ta là Nhất Linh nữa, cứ gá»i là Bất Linh được rồi, Vương Bất Linh!
Nhất Linh nói rất láu lỉnh, Hàn Nguyệt Thanh không nhịn được bật cưá»i khsuc khích, song lập tức lại nghiêm ngay sắc mặt. Nhất Linh khi ấy Ä‘ang ngồi trước mặt nàng, nếu tá» ra há»›n hở, tên vô lại này được đà lấn tá»›i thì sẽ nguy mất.
Nàng lẳng tránh ánh mắt Nhất Linh, cất giá»ng nghiêm nghị: Cứ như thế nhé, ta chá» tin tốt cá»§a chàng!
ÄÆ°á»£c! Nhất Linh gật đầu, nhìn tận mặt Hàn Nguyệt Thanh, định tìm chút hương vị ngá»t ngào trước khi Ä‘i, nhưng thấy sắc mặt băng lãnh cá»§a nàng không nén nổi tiếng thở dài, miá»…n cưỡng quay ngưá»i bước ra cá»­a.
à nghÄ© trong đầu Nhất Linh, Hàn Nguyệt Thanh làm gì không hiểu, nàng cố nén cưá»i, song đột nhiên lại thấy tá»™i nghiệp cho cậu. Cuối cùng nàng cÅ©ng không nén nổi, lao tá»›i ôm lấy Nhất Linh từ phía sau, khẽ e thẹn nói: Äồ xấu xa, tí có thể gần gÅ©i cậu má»™t lát, nhưng xong rồi phải lập tức Ä‘i ngay, tuyệt đối không được chậm trá»…!
Nhất Linh mừng quýnh lên, gật đầu lia lịa: ÄÆ°á»£c, nhưng hảo Nguyệt tỉ, tỉ phải có trước có sau má»™t chút nhé, đừng có giống như kiểu chuồn chuồn đạp nước thì ta phát Ä‘iên lên mất!
Cả chuyện này mà ngươi cÅ©ng mặc cả, đúng là vô lại! Hàn Nguyệt Thanh vừa bá»±c vừa buồn cưá»i, liá»n chúm môi hôn thật mạnh trên mặt Nhất Linh rồi lập tức buông tay ra, đẩy mạnh vào lưng cậu: Mau Ä‘i Ä‘i!
Nhất Linh hoa chân múa tay, phi thân nhảy vút ra, đến ná»­a chừng lại xoay má»™t vòng, mặt hướng vá» Hàn Nguyệt Thanh, nhìn nàng tinh nghịch: Ta lập tức đến Hoàng cung, dá»±a vào ba tấc lưỡi cá»§a ta cá»™ng vá»›i nụ hôn ngá»t ngào cá»§a tỉ, thá» phải làm cho Chu Quý Phi gật đầu! Äoạn lắc mình biến mất sau cá»­a sổ.
0O0
Hoàng cung, Quý Phi biệt điện.
Chu Tuyên đứng thẳng như má»™t ngá»n thương, giữa sảnh, khuôn mặt vẫn hiện rõ vẻ phẫn hận tá»™t độ, răng nghiến chặt, hai mắt như toé ra lá»­a.
Phía sau không xa, má»™t cung nữ nhân tuổi chừng ba mươi Ä‘ang ngồi trên thái sư á»·, dung mạo ngưá»i này có vài phần giống Chu Tuyên, song có thêm vẻ thành thục quý phái, chính là Chu Chỉ, quý phi được sá»§ng ái nhất đương triá»u.
Chu Chỉ khẽ chau mày nói: Hàn Nguyệt Thanh lại yêu Vương Nhất Linh, sao có thể như vậy được? Phương Kiếm Thi lẽ ra phải là mối thắt không thể giải được giữa bá»n chúng chứ?
Äây là hoàng thiên không phù há»™ Chu gia nhà ta! Chu Tuyên ngá»­a mặt lên trá»i, ánh mắt hằn há»c phẫn ná»™: Ba lần bày kế, lần nào cÅ©ng cặn kẽ không sÆ¡ hở, thế nhưng từ đâu lại sinh ra cái tên Vương Nhất Linh khốn kiếp ấy, bằng không chỉ cần hai cái chết cá»§a Vạn Vân Phi và Kim Long Thụy, chúng ta cÅ©ng đã thành công rồi.
Khi ấy Nhất Linh vẫn Ä‘ang trên đưá»ng đến hoàng cung, không nghe được câu chuyện cá»§a Chu Chỉ và Chu Tuyên. Chỉ cần má»™t ná»­a những lá»i đó lá»t vào tai, hẳn cậu đã phải Ä‘iếng ngưá»i vì kinh ngạc.
Thì ra thi hành độc kế giết Vạn Vân Phi và Kim Long Thuỵ, gây ra cuá»™c đấu giữa thuá»™c hạ cÅ© cá»§a Thiên Long và Hiệp NghÄ©a Äạo, không ai khác mà chính là tỉ muá»™i Chu Tuyên, sai khiến Phương gia thất phu nhân giết chồng giá hoạ cho Nhất Linh cÅ©ng là hai ngưá»i bá»n há».
Bắt đầu từ ông ná»™i cá»§a Chu Tuyên là Chu Tâm Kiếm, Chu gia lúc nào cÅ©ng có dã tam xưng bá giang hồ. Sau khi hết ông rồi đến cha vì không đạt được mục đích nên buồn bá»±c mà qua Ä‘á»i, khát vá»ng bá chá»§ võ lâm không những không tàn, trái lại còn bùng cháy mãnh liệt hÆ¡n trong lòng hai nữ nhi há» Chu. Chu Chỉ vào hoàng cung, lợi dụng vị thế cùng sá»± sá»§ng ái cá»§a Thiên Tá»­ đã ngầm tạo nên má»™t thế lá»±c đồ sá»™, dã tâm hùng bá cÅ©ng theo đó mà lá»›n lên. Giết Vạn Vân Phi, Kim Long Thụy, gây nên tranh chấp giữa Hiệp NghÄ©a Äạo và thuá»™c hạ cÅ© cá»§a Thiên Long không phải là muốn tạo ra má»™t trận chém giết giang hồ, mà chỉ là độc kế mượn thế phất lên. Thuá»™c hạ Thiene Long thá»±c lá»±c hùng mạnh, Hiệp NghÄ©a Äạo dù ngÅ© đại phái có liên thá»§ cÅ©ng khó lòng giành được thế thượng phon. Khi ngÅ© đại phái bó tay hết cách thì Chu Tuyên sẽ ra mặt, chỉ cần kìm chặt thuá»™c hạ cÅ© cá»§a Thiên Long là ả có thể má»™t bước tá»›i trá»i, trở thành đệ nhất nhân cá»§a võ lâm Bạch đạo, có thể đại diện cho Hiệp NghÄ©a Äạo ngày hai tháng hai, thá»±c hiện ươc nguyện cá»§a Chu Tâm Kiếm.
Kế sách công phu tỉ mỉ ấy bị Nhất Linh tình cá» phá há»ng, hai ngưá»i lại lập má»™t kế khác nhằm giá hoạ cho Nhất Linh. Nào ngá» Hiệp NghÄ©a Äạo lại xuất hiện má»™t Hàn Nguyệt Thanh, kiếm pháp cao cưá»ng vượt lên trên cả Chu Tuyên. Chỉ dá»±a vào thá»±c lá»±c bản thân, Chu Tuyên biết mình không thể giành được chức minh chá»§ Hiệp NghÄ©a Äạo nên lại xuất má»™t kế má»›i. Biết rõ Nhất Linh háo sắc, ả Ä‘em thân xác dâng cho Nhất Linh rồi lấy danh nghÄ©a thê thiếp Nhất Linh bức Hàn Nguyệt Thanh giả thua, nhưá»ng chức minh chá»§ Hiệp NghÄ©a Äạo cho ả.
Thế nhưng đúng vào thá»i khắc quan trá»ng, Lý Phi từ đâu lại xen vào, bắt cóc má»™t thái giám chuyên trách truyá»n thánh chỉ, dùng má»™t Ä‘oàn ngưá»i đóng giả cẩm y vệ, giả truyá»n thánh chỉ buá»™c Chu Tuyên vào cung. CÆ¡ há»™i ngàn năm có má»™t mất Ä‘i, song Chu Tuyên vẫn chưa mất hẳn hy vá»ng, bởi nhìn tổng thể tình hình vẫn không mấy thay đổi, ả vẫn có thể lợi dụng sá»± si mê cá»§a Nhất Linh để bắt cậu Ä‘em thá»±c lá»±c kinh ngưá»i dưới tay hậu thuẫn cho mình. Äi tìm Nhất Linh đêm nay, Chu Tuyên chính là muốn lung lạc cậu tìm kiếm cÆ¡ há»™i nào ngá» lại tận mắt thấy cảnh thân mật giữa Nhất Linh và Hàn Nguyệt Thanh.
Hàn Nguyệt Thanh trở thành nữ nhân cá»§a Nhất Linh, ưu thế cá»§a Chu Tuyên đã đâu còn nữa? NghÄ© đến khổ tâm bao nhiêu năn liá»n Ä‘á»u đã trôi theo dòng nước, Chu Tuyên phẫn hận đến tím tái cả ngưá»i.
Trái ngược vá»›i Chu Tuyên, Chu Chỉ vẫn trầm tÄ©nh lạnh lùng: Tên Vương Nhất Linh ấy rốt cuá»™c là ngưá»i như thế nào?
Chỉ là một gã háo sắc, đệ nhất hiệu quỷ háo sắc, thấy mỹ nữ là mắt sáng rực lên! Chu Tuyên nghiến răng gầm gừ.
Chỉ là má»™t tên háo sắc sao? E rằng cách nhìn cá»§a muá»™i có sai lầm rồi! Chu Chỉ khẽ lắc đầu, trầm giá»ng: Gần ná»­a năm nay con ngưá»i này đã gây mưa làm gió, má»™t tay khuấy động giang hồ, đánh bại lưỡng há»™i, giỡn mặt ngÅ© phái, làm nhục cả Nguyên Linh Tá»­ lần Thá»§ Tá»± Hùng. Hôm qua ta được mật báo, ba đại bang phái Hắc đạo đã hợp làm má»™t, suy tôn hắn làm tổng minh chá»§. Muá»™i lại vừa nói vá»›i ta, ngay cả Hàn Nguyệt Thanh cao cao tại thượng kia cÅ©ng bất chấp tất cả mà sà vào lòng hắn, tất cả những Ä‘iá»u đó lại không đáng để suy nghÄ© sao? Có thể tạo ra được bao nhiêu kỳ tích như vậy, ngưá»i này chắc chắn võ công phải thông thiên triệt địa, trí tuệ quá»· thần khó Ä‘oán, có thể là hắn háo sắc nhưng chỉ hai chữ háo sắc tuyệt đối không thể đủ để nói vá» hắn ta được!
Cái gì mà thông thiên triệt địa, chỉ là may mắn mà thôi. Chu Tuyên hai mắt ánh lên hàn quang, bá»—ng quay ngưá»i lại nhìn Chá»§ Chỉ: Tỉ tỉ, chi bằng để muá»™i gá»i riêng hắn ra, nhân lúc hắn Ä‘ang thần hồn Ä‘iên đảo mà giết chết hắn, sau đó giá há»a cho Hàn Nguyệt Thanh và Hiệp NghÄ©a Äạo, tỉ thấy thế nào?
Không! Chu Chỉ lắc đầu: Ta lại nghÄ© ngược vá»›i muá»™i. Ngưá»i này thần thông cái thế, lại má»™t tay nắm giữ Hắc đạo và hai phần ba thuá»™c hạ cá»§a Thiên Long, thật có giá trị lợi dụng. Chúng ta nhất định phải nắm được hắn, phải cướp lấy hắn từ tay Hàn Nguyệt Thanh.
Hắn bị ả hỠHàn kia làm cho mê muội rồi! Muốn hắn bỠả, sợ rằng không thể được!
Vậy hãy cho hắn má»™t tuyệt lá»™ kết! Từng câu từng chữ từ hai hàm răng khép chặt cá»§a Chu Chỉ sin sít tuôn ra: NgÅ© đại phái dám á»§ng há»™ Thái Tá»­ chống đối ta, má»™t lÅ© phản nghịch! Hãy dùng Vạn ảo thiên ma trận, má»™t mẻ quét sạch bá»n chúng, cả Hàn Nguyệt Thanh cÅ©ng cho Ä‘i Ä‘á»i luôn!
Vạn ảo thiên ma trận? Chu Tuyên kinh ngạc nhìn Chu Chỉ; Ngũ đại phái rất am hiểu vỠthuộc hạ cũ của Thiên Long, vào trận là có thể nhận ra ngay nhân mã của Thiên Tự đàn Thiên Long Giáo. Chúng ta đã bỠra bao nhiêu tâm lực để khống chế Thiên Tự đàn, nếu để lộ sớm như thế e là không đáng.
Sao lại không đáng! Chu Chỉ cưá»i lạnh: Vạn ảo thiên ma trận là vật báu chấn giáo cá»§a Ma giáo năm xưa, lại có Doãn đàn chá»§ và ba đại hương chá»§ thá»§ hạ cá»§a ông ta chá»§ trì. Äại Ngu hắn có sống lại, vào trận này cÅ©ng đảm bảo không có đưá»ng ra. Muá»™i cứ lặng lẽ ẩn thân trong trận, thừa cÆ¡ tấn công má»™t kiếm là có thể giết chết Hàn Nguyệt Thanh.
Hay lắm! Chu Tuyên mắt ánh hàn quang hoan hỉ, nhưng bá»—ng lại nhá»› đến má»™t chuyện, liá»n nói; Tên háo sắc ấy yêu rất Ä‘iên cuồng, muá»™i chỉ sợ hắn sẽ bất chấp tất cả mà xong vào trận. Thân thá»§ cá»§a hắn vô cùng khó lưá»ng, có hắn ở đó chỉ sợ sẽ há»ng chuyện...
Chuyện này dá»… thôi. Chu Chỉ khẽ nhếch mép cưá»i: Hãy thả sư đồ Ô SÆ¡n Hồ Nữ ra, lệnh cho chúng bám lấy hắn là được. Theo ta được biết, đệ tá»­ nhá» nhất cá»§a Ô SÆ¡n Hồ Nữ là Lục Trúc từng có má»™t món nợ phong lưu vá»›i Vương Nhất Linh. Vạn ảo thiên ma trận uy lá»±c lá»›n nhất là vào giá» Tí ngày thứ ba tá»›i, hãy để Lục Trúc bám lấy hắn ba ngày, má»i chuyện coi như đã xong.
Chu Chỉ khổ tâm gây dá»±ng thế lá»±c, không chỉ thu phục được Thiên Tư đàn cá»§a Thiên Long, mà còn buá»™c nhiá»u bàng môn tà đạo quy thuận dưới trướng, Thiên Hồ môn chính là má»™t trong số đó.
Äúng lúc đó, trong tai đột nhiên nghe thấy tiếng gió, ả khẽ chau mày: Ná»­a đêm canh ba chạy Ä‘i chạy lại trong hoàng cung, kẻ nào to gan vậy? Ấy, không đúng, trong hoàng cung đâu có cao thá»§ như thế, không lẽ tên quá»· háo sắc ấy đến rồi? Äoạn đảo mắt nhìn sang Chu Tuyên.
Muá»™i lên xem sao! Chu Tuyên lắc ngưá»i phi thân lên nóc nhà, vừa khéo gặp đúng Nhất Linh Ä‘ang lao lại như bay. Nhất Linh lập tức ôm chầm Chu Tuyên vào lòng ghé môi định hôn lên mặt ả.
Chu Tuyên vừa lo lắng vừa tức giận, vội ngăn miệng Nhất Linh, quát: Ngươi làm gì vậy, đây là hoàng cung mà!
Hoàng cung thì có làm sao? Nhất Linh cưá»i hì hì, ánh mắt đảo Ä‘i đảo lại trên mặt Chu Tuyên, tán thưởng: Ná»­a tháng không gặp, Tuyên tỉ cá»§a ta xinh đẹp hÆ¡n nhiá»u. Hảo Tuyên tỉ à, tỉ có nhá»› ta không?
Là kẻ nào dám làm bừa? Rốt cuộc Chu Chỉ cũng không nén nổi tò mò, theo Chu Tuyên nhảy lên mái nhà.
Nhất Linh quay lại, hai mắt lập tức sáng rực lên, thốt: Thì ra tỉ tỉ cũng ở đây, chà chà, quả nhiên là mỹ nhân tuyệt thế!
Chu Chỉ lần đầu tiên giáp mặt Nhất Linh, thấy cậu mặt mày há»›n hở, đứng trong hoàng cung trước mặt quý phi mà vẫn cứ ngang nhiên như không, thầm nhá»§; Ngưá»i này quả nhiên không tầm thưá»ng, hai chữ háo sắc tuyệt đối không thể hình dung hết được! Bèn liếc mắt lưá»m Nhất Linh, ná»­a cưá»i ná»­a không nói: Ai là tỉ tỉ cá»§a ngươi?
Nhất Linh hoàn toàn không để ý ánh mắt Chu Chỉ, vẫn cưá»i hì hì; Tỉ đó, quý phi tỉ tỉ cá»§a hảo Tuyên tỉ cá»§a đệ, đương kim thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!
Quả nhiên mồm mép, chẳng trách có thể lừa được muội muội ta vào lòng! Chu Chỉ mặt hằm lại nhìn Nhất Linh: Ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, vậy Hàn Nguyệt Thanh tiên tử của ngươi thì sao? Phải rồi, còn tình nhân cũ Lục Trúc của ngươi sẽ xếp thứ mấy đây?
Lục Trúc tỉ tỉ ở đâu? Nhất Linh mừng rỡ thốt lên, đưa mắt đảo quanh, đột nhiên quay phắt lại nhìn ra sau cửa, mắt sáng bừng lên, ma giác linh dị của cậu đã cảm nhận được sự hiện diện của Lục Trúc.
Duy kiến tân nhân cưá»i, bất vấn cố nhân khấp... Lục Trúc khẽ ngâm nga, chậm rãi bước ra, thong thả nhìn vá» phía Nhất Linh.
Lục Trúc tỉ tỉ! Nhất Linh mừng rỡ reo lên, nhảy vá»™i xuống ôm chầm lấy Lục Trúc vào lòng: Trá»i ạ, đúng là tỉ tỉ rồi! Tốt quá, đúng là tốt quá!
Mấy tháng trước Nhất Linh thân trúng kỳ độc, má»™t động tác quay đầu nhìn lại cá»§a cậu đã khiến Lục Trúc tan nát tâm can, khổ sở cầu xi Ô SÆ¡n Hồ Nữ mấy ngày, cuối cùng cÅ©ng khiến Ô SÆ¡n Hồ Nữ trao thuốc giải độc. Thế nhưng khi nàng vào đến Trung NghÄ©a cốc thì đã không còn thấy bóng dáng cậu đâu nữa. Lục Trúc biết Nhất Linh giởi thá»§y tính, thân lại mang bí thuật truyá»n đăng đại pháp, không thể dá»… dàng chết được nên cầu cứu sư phụ tìm kiếm dá»c bá» sông, song lại tình cá» gặp phải đám thuá»™c hạ cao thá»§ cá»§a Chu Chỉ.
Thiên Hồ môn từ đó bị Chu Chỉ khống chế. Lục Trúc bị ép làm thủ hạ, thân không thể quyết, nhưng ý nghĩ vẫn còn tự do, tình yêu dành cho Nhất Linh không những giảm đi mà còn ngày càng nồng cháy. Tối nay Chu Chỉ lệnh cho nàng dùng Thiên Hồ mị thuật cám dỗ Nhất Linh ba ngày, nàng đã đồng ý tức thì, bất luận gì chăng nữa, gặp được Nhất Linh rồi hãy tính.
Nằm gá»n trong vòng tay cố nhân, cảm nhận tình yêu và niá»m vui vô bá» phát ra tá»± trong trái tim Nhất Linh, Lục Trúc như có cảm giác trở lại Trung NghÄ©a cốc, trở lại khoảnh khắc Nhất Linh cầu xin nàng đừng rá»i Ä‘i.
Trái tim Lục Trúc như muốn nổ tung, vừa mừng đến lim ngưá»i, lại hốt hoảng lo sợ đây chỉ là giấc mÆ¡, sợ tất cả Ä‘á»u không phải là sá»± thá»±c. Hai mắt nàng long lanh lệ nóng, khẽ nói như mê: Nhất Linh, chàng thật sá»± vui như vậy, không còn nhá»› thiếp đã từng hại chàng sao?
Nhất Linh lắc mạnh đầu, nhìn sâu vào hai mắt Lục Trúc: Ta chỉ nhá»› nàng là Lục Trúc, là tỉ tỉ tốt cá»§a ta. Tất cả những thứ khác ta Ä‘á»u quên cả rồi! Tỉ tỉ, có biết những ngày vừa qua ta nhá»› tỉ đến thế nào không? ÄÆ°á»£c gặp lại tỉ ta thật vui lắm lắm!
Nhất Linh! cảm nhận được sá»± chân thành rá»±c cháy cá»§a Nhất Linh, Lục Trúc run lên ôm chặt lấy cậu, nước mắt cứ thê tuôn rÆ¡i ướt cả áo hai ngưá»i.
Thật cảm động quá! Thôi được, đôi uyên ương cÅ©n hai ngưá»i cứ ở trong cung mà kể lể tình cÅ© Ä‘i! Chu Chỉ mỉm cưá»i quya xuống, tay trái khép lại chặt mạnh trước mặt Chu Tuyên. Chu Tuyên gật đầu, cÅ©ng phi thân rá»i khá»i.
0O0
Lục Trúc đưa Nhất Linh đến khuê phòng, tỉ mỉ tâm sá»±. Tình hình cậu làm mưa làm gió giang hồ, Lục Trúc cÅ©ng có biết được ít nhiá»u. Äặc biệt nàng rất hứng thú vá»›i chuyện Nhất Linh giành được tình yêu cá»§a ái đồ Äại Ngu la hán, ánh mắt thích thú liếc Nhất Linh, nói: Tiểu hòa thượng, gần ná»­a năm nay thay đổi cá»§a cậu thật là lá»›n đó!
Äúng thế! Nhất Linh cưá»i hì hì, ánh mắt đảo Ä‘i đảo lại trên chiếc cổ trắng ngần cá»§a Lục Trúc. Vá»›i đối mắt Tình Ma cá»§a cậu, cho dù là cách má»™t lá»›p vải, mỹ cảnh dưới ấy vẫn hiển lá»™ rõ ràng. Không nhịn được nữa, bàn tay Nhất Linh bắt đầu ngá» nguậy: Thay đổi lá»›n nhất cá»§a ta là hiểu được sá»± tuyệt diệu cá»§a nữ giá»›i, biết được mình đã ngu xuẩn và lãng phí biết chừng nào!
Hàm ý trong lá»i Nhất Linh, Lục Trúc đương nhiên hiểu rõ. Cặp môi nóng như lá»­a cá»§a Nhất Linh cứ thế sấn đến, đôi bàn tay mà thuật nhanh như chá»›p đã luồn vào dưới áo, thành thá»±c vuốt ve ngá»±c nàng.
Lục Trúc giật bắn lên, ngưá»i má»m ra như bún, cảm giác bừng bừng chỉ muốn nổ tung trong cÆ¡n mê dại.
Khi Nhất Linh còn là gã tiểu hòa thượng ngốc nghếch, Lục Trúc đã gần như đã không thể ká»m chế được mình, huống hồ giỠđây cậu còn có cả ma công cá»§a Tình Ma, đương nhiên nàng càng không phải là đối thá»§. Äúng vào lúc ý loạn tình mê, y phục trên ngưá»i đã bị Nhất Linh cởi ra gần hết, trong đầu nàng chợt thoáng má»™t tia ý chí, liá»n cố lăn từ trên giưá»ng xuống, vá»™i vã nấp vào sau tấm màn.
Nhất Linh không ngỠđúng lúc quan trá»ng nhất thì Lục Trúc lại làm như vậy, liá»n nhảy xuống giưá»ng lao theo. Lục Trúc biết nếu để cậu ôm lại, tất sẽ không còn cÆ¡ há»™i, hốt hoảng thốt lên: Nhất Linh, hãy nghe ta nói! còn mưá»i ngày nữa là ngá»c nữ thần công cá»§a ta luyện thành, lúc đó cậu muốn gì ta cÅ©ng có thể cho cậu, nhưng bây giá» thì quả thật không được!
Sao đúng lúc quan trá»ng thì tỉ lại nhá»› đến chuyện này, chẳng phải là cố tình lẩn tránh ta sao? Nhất Linh cúi đầu rầu rỉ.
Nhất Linh, ta thật xin lỗi! Lục Trúc lo lắng: Cậu giận ta sao?
Tỉ sợ ta nổi giận phải không? Nhất Linh hau háu nhìn Lục Trúc.
Ãnh mắt cá»§a cậu khiến Lục Trúc run lên vì sợ, song vẫn gật đầu: Äúng thế, tỉ không muốn cậu nổi giận.
Vậy chúng ta thương lượng chút nhé! Nhất Linh ngồi thẳng dậy, cưá»i nói: Muốn ta không giận cÅ©ng được, nhưng phải nói cho rõ ràng, mưá»i ngày sau, bất kể là ở đâu, ta muốn tỉ, tỉ cÅ©ng không được tìm cá»› thoái thác!
Nhưng nếu bên cạnh có ngưá»i...
Không được mặc cả, hoặc là đồng ý, hoặc là hãy ngoan ngoãn lên giưá»ng. Bằng không ta sẽ nổi giận đó, má»™t cÆ¡n giận dữ ghê gá»›m...
Nhất Linh giả bá»™ sầm mặt xuống, Lục Trúc giật thót mình, gật đầu nói: ÄÆ°á»£c, cậu đừng nổi giận, ta đồng ý.
Thế má»›i là hảo tỉ tỉ cá»§a ta chứ! Nhất Linh lại cưá»i hì hì: Lại đây chúng ta Ä‘i ngá»§, bình tÄ©nh mà nói chuyện.
Lục Trúc đâu dám khá»a thân nằm ngá»§, bèn tìm má»™t bá»™ y phục khác mặc vào. Cuối cùng đêm ấy cả hai Ä‘á»u thức trắng, ngày thứ hai vẫn quấn chặt lấy nhau. Chu Chỉ vốn lệnh cho Lục Trúc giở hết má»i thá»§ Ä‘oạn giữ Nhất Linh lại trong cung, nhưng Lục Trúc không những không cần thá»§ Ä‘oạn, trái lại lúc nào cÅ©ng phải ká»m chế hoả tình cá»§a chính mình. Tình yêu cá»§a Nhất Linh quả thật là quá mãnh liệt, không cẩn thận là nàng có thể cháy thành tro bụi.
Chập tối ngày thứ ba, Ô SÆ¡n Hồ Nữ gá»i Lục Trúc tá»›i. Nhìn sắc mặt Lục Trúc, Hồ Nữ tái mặt kinh hãi, hốt hoảng vén tay áo nàng lên, thấy dấu thá»§ cung sa vẫn còn trên cánh tay nàng má»›i thở phào má»™t tiếng: Còn may, con vẫn chưa mất Ä‘i tấm thân xá»­ nữ. Sư phụ biết con phải chịu đựng khổ sở, nhưng bằng má»i giá con nhất định phải giữ hắn qua ngày mai. Giá» Tí ngày mai là lúc Vạn ảo thiên ma trận có uy lá»±c lá»›n nhất, Hàn Nguyệt Thanh tuy là đồ đệ cá»§a Äại Ngu la hán cÅ©ng chưa chắc thoát nạn. Má»™t khi cô ta chết, nhiệm vụ cá»§a chúng ta coi như hoàn thành, con có thể kiếm cá»› rồi Ä‘i mà khổ luyện Ngá»c nữ thần công. Sư phụ chỉ có thể luyện đến tầng thứ tám, nhưng con có năng khiếu bẩm sinh, lại thêm hàn châu tương trợ, nhất định có thể luyện đến tầng thứ chín, trở thành ngưá»i đầu tiên thá»±c sá»± luyện thành Ngá»c nữ thần công kể từ khi có Thiên Hồ môn đến nay. Khi ấy không những con có thể trở tay khống chế lại Chu Chỉ, mà còn có thể xưng bá thiên hạ, trở thành Vương nữ võ lâm.
Hồ nữ càng nói càng tỠra hưng phấn, nhưng Lục Trúc thì lại lẳng lặng đứng im, một lát mới chần chừ: Nhất Linh yêu Hàn Nguyệt Thanh như vậy, nếu biết chúng ta hại cô ấy, con lo cậu ta...
Lo cái gì? Lo hắn không còn yêu con nữa sao? Ô SÆ¡n Hồ Nữ lạnh lùng nhìn Lục Trúc, lanh lảnh cao giá»ng: Con phải nhá»› kỹ, Hồ nữ hữu dục vô tình, đó là thiết luật, đàn ông đâu có kẻ nào tốt, Vương Nhất Linh cá»§a con cÅ©ng không ngoại lệ. Con má»™t lòng sống chết vì hắn, thế còn hắn thì sao? Hắn có bao nhiêu phụ nữ con biết chứ?
Lục Trúc đuối lý, chỉ còn cách cúi đầu lặng im.
Äêm hôm ấy hai ngưá»i lại ôm nhau trên giưá»ng, Nhất Linh thấy ngay Lục Trúc có Ä‘iá»u tâm sá»±, liá»n ra sức gặng há»i. Lục Trúc bá»—ng ngồi phắt dậy, ưu tư nhìn Nhất Linh: Nhất Linh, tỉ há»i cậu má»™t câu, cậu nhất định phải trả lá»i thật lòng.
Gì mà làm ra vẻ nghiêm trá»ng như vậy? Nhất Linh cưá»i, chỉ muốn ôm lấy Lục Trúc, nhưng thấy thần sắc cá»§a nàng, đành ngồi dậy nói: ÄÆ°á»£c rồi, tỉ cứ há»i Ä‘i.
Lục Trúc chậm rãi: Nhất Linh, ta há»i cậu, ta đã từng lừa dối cậu, làm hại cậu, cậu thật sá»± không trách ta sao?
Cứ tưởng là tỉ muốn há»i gì? Nhất Linh cưá»i ha hả, đưa tay vuốt vẻ bả vai Lục Trúc, nói: Ta đã nói rồi, chuyện đã qua ta đã quên rồi, cái mà ta nhá»› chỉ là hảo tỉ tỉ cá»§a ta thôi.
Nhất Linh dang tay ôm nàng nhưng Lục Trúc vẫn cứng đỠra như gỗ, ánh mắt ưu tư nhìn chằm chằm vào cậu.
Nếu ta một lần nữa lừa dối cậu, làm hại cậu thì sao? Cậu có nổi giận không?
Vì sao ta phải nổi giận? Nhất Linh nhìn nàng: Nếu Lục Trúc tỉ tỉ của ta vui, ta tình nguyện bị tỉ làm hại.
Nếu ta một đao chém phăng đầu của cậu?
Äầu cá»§a ta sẽ bay lên, kêu gào trong không trung: Lục Trúc tỉ tỉ, hảo Ä‘ao pháp! Nhất Linh hai bàn tay giÆ¡ lên trá»i, miệng há hốc hét lên.
Lục Trúc không nhịn ná»—i cưá»i, nhưng lập tức lại ngồi thẳng dậy, nghiêm giá»ng: Nếu ta làm hại nữ nhân cá»§a cậu thì sao, ví như giết tất cả Liên tỉ, Phụng tỉ, và cà tiên tá»­ tỉ tỉ cá»§a cậu, cậu sẽ thế nào?
Ta không biết! Nhất Linh ngây ra, lắc đầu: Ta chỉ biết, nếu có ngưá»i làm hại tỉ thì hắn cÅ©ng chính là ngưá»i mà ta hận nhất!
Cậu nghiêng đầu chau mày nhìn Lục Trúc: Lục Trúc, tỉ sao thế, rốt cuộc là lo lắng chuyện gì?
Không có gì! Lục Trúc chậm rãi gục đầu vào lòng Nhất Linh, khẽ nói: Ta hiểu rồi! Äoạn thiếp Ä‘i trong vòng tay cậu.
Trá»i vừa tảng sáng, Lục Trúc đã đánh thức Nhất Linh dậy: Theo ta!
Nàng kéo tay Nhất Linh, Ä‘i quanh mấy vòng lá»t vào má»™t hoa viên lá»›n, xuyên qua má»™t cổng non bá»™, phía trước mặt chợt sáng bừng lên.
Thì ra trong đám non bá»™ dày đặc đó là má»™t hồ nước trong xanh, má»™t dòng thác nhá» từ trên ào ào đổ xuống, quanh bá» má»c đầy những kỳ hoa dị thảo, thật chẳng khác gì tiên cảnh giữa trần gian.
Không ngá» trong cung còn có má»™t nÆ¡i tuyệt vá»i thế này! Nhất Linh ngây ra trầm trồ.
Äây là nÆ¡i mà Nhược Thá»§y Công Chúa cá»§a tiá»n triá»u thích đến nhất. Nghe nói nàng được công nhận là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thá»i ấy, nhưng năm mưá»i bảy tuổi phải gả cho ngưá»i mà nàng không yêu, má»™t buổi sáng đột nhiên chết Ä‘uối trong hồ nước này.
Thật đáng tiếc, trá»i đối kỵ hồng nhan mà! Nhất Linh tá» ra thương cảm.
Nghe nói nàng ấy trầm mình tự sát.
Cái gì? Nhất Linh trợn mắt không hiểu: Vì sao? Trá»i sinh là phụ nữ đã vô cùng may mắn rồi, lại còn xinh đẹp như vậy, đúng là đại hạnh trong may mắn, nàng ấy còn muốn gì nữa?
Gần nước soi hoa là hồng nhan tuyệt thế, nhưng ngưá»i muốn hái hoa ấy lại không phải là thiếu niên có tình.
Lục Trúc hái má»™t bông hoa nhá» không rõ tên, cúi nhìn bóng mình trong nước. Bá»—ng má»™t con chuồn chuồn chao xuống, sóng khẽ loang ra, nhất thá»i không thể phân biệt được đâu là hoa đâu là ngưá»i.
Nàng thả nhẹ cánh hoa xuống mặt hồ, tay đưa lên đặt trên cổ áo. Chỉ má»™t thoáng sau, cả tấm thân trắng muốt đã lá»™ rõ mồm má»™t, đĩnh đạc đứng giữa trá»i nước trong xanh.
Sóng tan dần, cơ thể tuyệt mỹ của nàng hiện rõ trên mặt nước. Lục Trúc ngây ra nhìn, vẻ như chính nàng cũng bị hớp hồn vậy.
Nhất Linh thì đã hoàn toàn đỠngưá»i ra.
Tài sản của samacvuong

  #32  
Old 27-03-2008, 07:47 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
linh thứu phi long chương 45

Chương 45


Lục Trúc bước đến trước mặt Nhất Linh, lặng lẽ cởi áo cho cậu, đoạn lại nhẹ nhàng vòng tay, từ từ kéo cậu xuống nước.
Mặt nước trong xanh ngập đến ngang ngá»±c, Lục Trúc dừng lại, ánh mắt mÆ¡ màng ná»­a mê ná»­a tỉnh. Sâu thẳm trong đáy mắt nàng, Nhất Linh dưá»ng như nhìn tháy lá»­a Ä‘ang rá»±c cháy.
Äến đây Nhất Linh! Thiếp Ä‘ang mÆ¡n mởn như hoa, thuần khiết như nước, nhưng quan trá»ng nhất, trước mặt thiếp là ngưá»i thiếp yêu thương nhất. Ông trá»i đã cho thiếp như vậy, thiếp còn mong gì nữa đây!
Cặp môi hồng của nàng ghé sát lại, làn da trắng muốt bỗng đỠửng lên, tựa như cơ thể nàng bắt đầu bốc cháy.
Nhất Linh chợt có chút linh trí, cố gắng vùng khá»i vòng tay Ä‘iên cuồng cá»§a Lục Trúc, hổn hển: Lục Trúc, tỉ làm sao vậy? Nếu cứ như vậy, làm sao có thể luyện thành Ngá»c nữ thần công?
Ngá»c nữ thần công làm sao sánh được cảm giác trong vòng tay chàng, xưng bá võ lâm làm sao có thể thay được tình yêu trong lòng thiếp! Äến đây Nhất Linh, cho thiếp được sống, được chết, cho thiếp trở thành nữ nhân thá»±c sá»±, thành ngưá»i phụ nữ cá»§a chàng.
Rốt cuộc nàng cũng đã nghĩ thông rồi, hay quá! Nhất Linh thốt lên, điên cuồng ôm lấy Lục Trúc.
Cả má»™t hồ nước đột nhiên như bị nấu sôi lên, cảm giác ấy thật chẳng khác gì mặt trá»i má»›i má»c, vừa nóng bá»ng vừa ngập ngừng e thẹn.
Suốt má»™t ngày, Nhất Linh cùng Lục Trúc không há» rá»i khá»i hồ nước. Sá»± cuồng nhiệt cá»§a nàng khiến má»™t kẻ kế thừa ma công bách niên cá»§a Tình Ma như Nhất Linh cÅ©ng phải ngẩn ngưá»i ngạc nhiên.
Mặt trá»i dần dần lặn xuống, Lục Trúc đột nhiên ngây ra, không đăm đắm nhìn Nhất Linh nữa mà chỉ chú mắt vào vầng kim ô Ä‘ang ẩn xuống bên phía trá»i tây. Khi những sắc đỠấy biến mất, nàng má»›i khẽ nhắm mắt lại.
Lục Trúc, tỉ làm sao vậy? Nhất Linh vuốt ve vai nàng, định quay ngưá»i nàng lại.
Nhất Linh, có má»™t vài lá»i thiếp muốn nói vá»›i chàng, thiếp đã lại lừa dối chàng má»™t lần nữa, lần này là vì Hàn Nguyệt Thanh.
Cái gì? Nhất Linh sững ngưá»i.
Trong Huyá»n Thiên cốc ở tây thành, Chu Quý Phi Ä‘ang bày Vạn ảo thiên ma trận, vây khốn Hàn Nguyệt Thanh và mấy cao thá»§ ngÅ© phái đã ba ngày rồi, thiếp được lệnh phải giữ chân chàng lại cho đến giá» tí đêm nay, để chàng không thể rảnh thân Ä‘i cứu nàng ấy. Giá» tí đêm nay lúc uy lá»±c Vạn ảo thiên ma mạnh nhất, đừng nói Hàn Nguyệt Thanh chỉ là đệ tá»­ cá»§a Äại Ngu la hán, cho dù Äại Ngu tái thế cÅ©ng khó lòng thoát được.
Sao lại có thể như vậy? Chu Chỉ là con gái Chu gia, là tỉ ruá»™t cá»§a Tuyên tỉ, cô ta sao có thể... Nhất Linh ná»­a tin ná»­a ngá», hai mắt quắc lên, ma giác tính dị lập tức lan tá»a, bá»—ng giật nảy mình: Không ổn rồi, Lục Trúc, tỉ ở đây chá» ta! Nói Ä‘oạn vÆ¡ quần áo mặc vào ngưá»i, lập tức phi thân ra khá»i cung.
Lục Trúc bấy giá» má»›i quay lại, chỉ còn thấy được chút bóng đà khuất cá»§a Nhất Linh, hai mắt ròng ròng lệ tuôn, khẽ nói: Nhất Linh, ngưá»i yêu cá»§a thiếp, vÄ©nh biệt!
Nhất Linh xuất cung không qua được mắt Chu Chỉ, ả lập tức biết chuyện gì đã xảy ra, há»a tốc chạy đến, chỉ thấy Lục Trúc Ä‘ang đứng ngây ngưá»i bên hồ nước.
Äồ nô tì phản phúc! Chu Chỉ nghiến răng gầm lên.
Lục Trúc, sao ngươi lại như vậy? Ô Sơn hồ nữ nghe ti cũng tìm đến, vừa lo lắng lại vừa sợ hãi, khuôn mặt thanh tú tái mét đi.
Lập tức băm nát đứa phản nghịch này cho ta! Chu Chỉ thét lạc cả giá»ng. Ô SÆ¡n Hồ Nữ giật mình, giá»ng run rẫy: Quý phi...
Ngươi muốn chết sao? Chu Chỉ ánh mắt như kiếm nhìn thẳng vào Ô Sơn Hồ Nữ.
Äúng thế! Hồ Nữ cúi đầu, chậm rãi Ä‘i lại phía Lục Trúc.
Sư phụ, hãy nghe con nói. Lục Trúc quỳ xuống đập đầu ba cái, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Hồ Nữ, vẻ đầy cảm kích: Sư phụ, đệ tá»­ chỉ là đứa trẻ bị bá» rÆ¡i, ngưá»i đã thu nhận đệ tá»­ mưá»i chín năm nay yêu thương dạy dá»—. Trong lòng đệ tá»­, ngưá»i chính là mẹ ruá»™t cá»§a con. Äệ tá»­ thật không muốn phản lại ngưá»i, càng không muốn thấy tâm nguyện cá»§a ngưá»i tan thành mây khói. Nhưng sư phụ, đệ tá»­ thật sá»± yêu Nhất Linh, Nhất Linh cÅ©ng thật lòng yêu đệ tá»­. Con nguyện chết nghìn lần, cÅ©ng không thể má»™t lần nữa làm hại đến chàng. Sư phụ, con rất muốn nói vá»›i ngưá»i con Ä‘ang hạnh phúc, con đã thật sá»± yêu và được yêu, dù chỉ là trong má»™t ngày ngắn ngá»§i...
Nàng thanh thản nhắm mắt. Äối diện vá»›i cái chết, song trên mặt Lục Trúc vẫn không mảy may sợ hãi, khoé môi còn ẩn ước nụ cưá»i mãn nguyện.
Nếu đã sống đủ rồi thì hãy chết mau Ä‘i! Ô SÆ¡n Hồ Nữ má»™t chưởng vung lên giáng xuống đầu Lục Trúc. Äến giữa chừng, chưởng phong đột ngá»™t chuyển hướng quét vá» phía Chu Chỉ, đồng thá»i tả cước đá ngược vá» sau, hất văng Lục Trúc ra xa, lá»›n tiếng thét: Chạy mau Ä‘i tìm tiểu hòa thượng!
Phản nghịch muốn chết! Chu Chỉ dá»±ng ngược cặp lông mày, tay phải nhanh như cắt vung lên, má»™t thanh Ä‘oản kiếm như từ hư không hiện ra đâm thẳng vá» phía Ô SÆ¡n Hồ Nữ. Ảnh kiếm loang loáng ra sau nhưng đến trước, mÅ©i kiếm nhanh hÆ¡n chá»›p mắt đã chìa vào cổ há»ng Hồ Nữ, tốc độ chiêu kiếm thậm chí còn trên cả Chu Tuyên muá»™i muá»™i cá»§a ả.
Ô SÆ¡n Hồ Nữ tuy là nhất đại ma đầu võ lâm, song võ công so vá»›i Chu Chỉ lại chẳng khác gì Ä‘om đóm bên cạnh vầng nguyệt. Nhưng má»™t khi biết khó tránh khá»i cái chết, dù kiếm đà đến trước cổ há»ng vẫn không né tránh, trái lại còn vận thêm lá»±c đạo vào tả chưởng, đánh thẳng vào lồng ngá»±c Chu Tuyên, miệng cưá»i lanh lảnh: Ta có chết cÅ©ng phải cắn ngươi má»™t miếng!
Ngươi cắn thá»­ xem! Chu Tuyên lạng ngưá»i tránh chưởng, Ä‘oản kiếm đâm ra trúng vào vai trái Hồ Nữ, nhưng chưởng Hồ Nữ cÅ©ng đã đẩy Chu Chỉ lui lại, vết đâm vì thế chỉ cứa ngoài da thịt.
Ô SÆ¡n Hồ Nữ cưá»i lên Ä‘iên cuồng dÅ©ng mãnh lao tá»›i, đã hoàn toàn bất chấp tính mạng. Chu Chỉ mặt lạnh như băng, thoăn thoắt lạng đông lách tây, sau tám chiêu lại đâm được Há»’ Nữ hai kiếm. Tuy má»—i kiếm Ä‘á»u vì tránh né chưởng chiêu mà không được như ý, song cÅ©ng đủ khiến Hồ Nữ trở thành má»™t ná»­a huyết nhân.
Trong hoàng cung, Chu Chỉ không cho phép sư đồ Hồ Nữ mang binh khí. Ô SÆ¡n Hồ Nữ nếu có được Vân VÅ© Song Hoàn trong tay dù kiếm chiêu cá»§a Chu Chỉ có nhanh đến đâu, trong vòng ba đến năm chiêu cÅ©ng chưa chắn đã đả thương được. Tiếc rằng khi ấy chỉ có thể dùng nhục chưởng, tuy má»™t lòng liá»u mạng nhưng tình thế chỉ là vô vá»ng mà thôi.
Hành động kỳ lạ cá»§a Ô SÆ¡n Hồ Nữ khiến Lục Trúc thập phần ngạc nhiên, lá»™n nhào má»™t vòng trong không trung đáp xuống trên má»™t hòn non bá»™, nhất thá»i ngẩn ra không biết nên làm gì. Äang trong lúc nàng chần chừ, Ô SÆ¡n Hồ Nữ đã dính liên tiếp hai kiếm. Lục Trúc vừa Ä‘au đớn vừa tức giận, kêu lên thảm thiết; Sư phụ! Äoạn lập tức phi thẳng vá» phía đấu trưá»ng.
Trong tiếng kêu thảm thiết của nàng, Ô Sơn Hồ Nữ lại trúng thêm một kiếm nữa.
Hồ Nữ quả không hổ danh nhất đại ma đầu, tuy liên tiếp trúng ba kiếm, không những không chút nao núng, ngược lại càng trở nên hung hãn Ä‘iên cuồng, dÅ©ng mãnh lao thẳng vào Chu Chỉ. Nhác thấy Lục Trúc cÅ©ng Ä‘ang cắm đầu lao tá»›i, liá»n giận dữ quát: Mau chạy! Nhân lúc hoàng cung không có cao thá»§, hãy xông ra ngoài cầu cứu tiểu hòa thượng!
Sư phụ, con không thể bá» ngưá»i ở đây được! Lục Trúc kêu lêu thảm thiết, song chưởng nhắm sưá»n Chu Chỉ công tá»›i.
Hay lắm! Ãnh kiếm Chu Chỉ loé lên vây lấy Lục Trúc, miệng cưá»i ha hả độc địa.
Muốn làm ta tức chết sao? Ô Sơn Hồ Nữ hốt hoảng lẫn giận dữ, tả chưởng vung lên ép đoản kiếm của Chu Chỉ lui ra, tay trái nắm lấy cổ tay Lục Trúc quăng mạnh, thét lớn: Mau chạy!
Muốn chạy à? Äâu có dá»… như vậy? Chu Chỉ cưá»i lạnh, bá»—ng bá» qua Ô SÆ¡n Hồ Nữ, lao đến chá»— Lục Trúc.
Ngươi ở lại cho ta! Hồ Nữ lo lắng nghiến răng, chồm đến tung chưởng vào sau lưng Chu Chỉ.
Ngươi trúng kế ta rồi! Chu Chỉ bá»—ng quay phắt lại, lạng ngưá»i đâm thẳng vào sưá»n Hồ Nữ. Ô SÆ¡n Hồ Nữ dùng lá»±c quá mạnh, song chưởng không kịp trở lại tiếp ứng, mắt thấy Ä‘oản kiếm sắp đâm ngập vào ngưá»i mà chỉ còn biết đứng trÆ¡ ra nhìn.
Sư phụ! Lục Trúc vừa kinh hãi vừa đau đớn, phi thân quay trở lại.
Muốn sư phụ không, cho ngươi này! Chu Chỉ văng mạng mÅ©i kiếm. Ô SÆ¡n Hồ Nữ bay nhào vá» phía Lục Trúc cùng má»™t vệt máu tưới dài trên đất. Lục Trúc vá»™i vàng đưa cả hai tay ra đỡ. Hồ Nữ tuy trúng phải má»™t kiếm chí mạng, song nhất thá»i vẫn chưa tuyệt khí, cố gồng hết sức hét lên: Mau buông tay ra, đây chính là quá»· kế cá»§a ả, muốn hai tay con không được rảnh...
Ô SÆ¡n Hồ Nữ tuy nhìn thấu quá»· kế cá»§a Chu Chỉ, nhưng đáng tiếc cÅ©ng đã muá»™n. Chu Chỉ lập tức áp sát đến, má»™t chưởng đánh vào sưá»n trái Lục Trúc, nàng á»™c ra má»™t miệng máu tươi, tay ôm sư phụ cùng lăn Ä‘i liá»n mấy trượng.
Lục Trúc bất chấp vết thương trên ngưá»i, ôm lấy Hồ Nữ Ä‘au đớn thốt lên: Sư phụ, sư phụ, ngưá»i sao rồi!
Ô SÆ¡n Hồ Nữ biết thế đã cùng, cưá»i lên Ä‘au khổ, đưa tay lau vết máu bên khoé miệng Lục Trúc, than thở: Äồ nhi ngốc nghếch, con hà tất phải chết cùng ta chứ!
Nhưng sư phục đã vì con, con làm sao có thể bá» sư phụ lại chứ! Sư phụ, ngưá»i không cần tốt vá»›i con như vậy, là con đã hại ngưá»i rồi! Lục Trúc khóc lên nức nở.
Ngốc à, thá»±c ra trong lòng sư phụ luôn coi con là con gái ruá»™t cá»§a ta, nhưng quan trá»ng nhất chính là dÅ©ng khí bất chấp tất cả cá»§a con đã thức tỉnh ta. Ngá»c nữ thần công luyện thành thì sao chứ? Trở thành bá chá»§ võ lâm thì cÅ©ng làm sao? Lẽ nào phải chịu sống luồn cúi cả cuá»™c Ä‘á»i, cho đến già vẫn làm nô tài cho kẻ khác? Äồ đệ dám yêu dám hận, dám dùng cả cuá»™c Ä‘á»i để đổi lấy khoảnh khắc được yêu, sư phụ chẳng lẽ lại thua con sao?
Sư phụ! Lục Trúc càng thêm cảm động, nước mắt ròng ròng tuôn rơi.
Trúc nhi, hãy gá»i ta má»™t tiếng mẹ! Cả Ä‘á»i ta không có con, từ trước đến giá» chưa có ai gá»i ta là mẹ, đây là Ä‘iá»u đáng tiếc nhất trong Ä‘á»i phụ nữ cá»§a ta! Ô SÆ¡n Hồ Nữ dịu dàng xoa đầu Lục Trúc.
Mẹ! mẹ! mẹ! Lục Trúc gá»i liá»n ba tiếng, nước mắt nàng chẳng khác nào nước lÅ© vỡ đê, cứ thế trào lên không sao ngăn nổi.
Thật cảm động quá! Chu Chỉ đứng trên đỉnh má»™t hòn non bá»™, ha hả cưá»i chế diá»…u.
Loại cầm thú máu lạnh như ngươi làm sao có được tình cảm như con ngưá»i. Ngươi chỉ biết giết ngưá»i thá»a mãn dã tâm, đến Ä‘i, giết chết ta Ä‘i! Lục Trúc phẫn ná»™ đến phát Ä‘iên, không kìm ná»—i lá»i thóa mạ.
Muốn chết? ÄÆ°á»£c lắm! Ta cho ngươi được toại nguyện! Chu Chỉ sầm mặt tức giận, Ä‘ang định lao xuống.
Bá»—ng Ô SÆ¡n Hồ Nữ bật ngưá»i ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Chu Chỉ, cưá»i gằn khinh bỉ: Chu Chỉ, ngươi có thể giết ta, nhưng ta đánh cuá»™c vá»›i ngươi, tuyệt đối ngươi không dám hại Lục Trúc. Nó đã là ngưá»i cá»§a tiểu hòa thượng, giết Lục Trúc ngươi sẽ trở thành kẻ tá»­ địch cá»§a hắn. Tuy ngươi là hoàng phi thật đấy, nhưng chỉ cần thành kẻ địch cá»§a tiểu hòa thượng, đảm bảo trước khi chết sẽ không có má»™t khắc nào ngươi dám nhắm mắt đâu.
Câm mồm! Chu Chỉ lao đến, tả chưởng giơ cao, lớn tiếng quát; Ta sẽ cho ả chết trước mặt ngươi!
Phu quân ta nhất định sẽ báo thù cho ta! Ra tay đi, tiện nhân, ta đợi ngươi trên cầu Nại Hà! Lục Trúc ngẩng lên, thản nhiên chỠđón cái chết.
Nhìn ánh mắt không chút run sợ cá»§a Lục Trúc, cánh tay giÆ¡ lên cá»§a Chu Chỉ dưá»ng như bị má»™t sợi dây vô hình treo lên không trung, không thể nào hạ xuống được.
Lục Trúc hoàn toàn không sợ chết, đối vá»›i má»™t ngưá»i không sợ chết, cái chết sắp đến làm sao có thể uy hiếp được đây?
Lục Trúc không sợ, nhưng Chu Chỉ thì sợ. Những lá»i cá»§a Ô SÆ¡n Hồ Nữ Ä‘ang ghìm chặt tá»­ huyệt cá»§a ả. Tai mắt Chu Chỉ trải khắp giang hồ, ả đã quá biết vá» sá»± đáng sợ cá»§a Nhất Linh. Chu Chỉ không coi cả thiên hạ ra gì, nhưng cÅ©ng tuyệt đối không dám kết mối tá»­ thù vá»›i cậu.
Chu Chỉ hằm hằm nhìn sư đồ Ô SÆ¡n Hồ Nữ, Lục Trúc và Hồ Nữ cÅ©ng ngang nhiên nhìn lại. Sáu con mắt cùng đỠra, bá»—ng Ô SÆ¡n Hồ Nữ cưá»i lên ha hả, cố gượng thẳng ngưá»i ngạo nghá»….
Sư phụ, mẫu thân! Lục Trúc gào lên thất thanh. Chu Chỉ chá»›p thá»i cÆ¡ lạng đến nhanh như cắt, Ä‘iểm vào huyệt đạo cá»§a nàng. Lục Trúc tức thì ngất xỉu Ä‘i.
0O0
Nhất Linh nhanh như cắt bay ra khá»i cung, ma giác trong đầu sục sạo tìm Hàn Nguyệt Thanh, cuối cùng nhắm thẳng phía tây thành lao Ä‘i như tia chá»›p.
Khi ấy tuy vẫn chưa đến giá» tí, song tình thế Hàn Nguyệt Thanh đã vô cùng nguy cấp. Vạn ảo thiên ma trận huyá»n dị vô song, con ngưá»i lá»t vào trong trận, lập tức trước mặt chỉ còn là sương mù dày đặc, vô số yêu ma quá»· quái ẩn hiện trong sương từ bốn phía lao tá»›i, kiếm Ä‘ao quyá»n chưởng tấn công không ngá»›t. Äa phần ma quá»· chỉ là ảo giác, nhưng nếu nhắm mắt bá» qua, má»™t số ảo giác sẽ từ giả thành thật, lập tức uy hiếp tính mạng, vì thế những ngưá»i kẹt trong trận pháp chỉ có thể liên tục vật lá»™n vá»›i vô vàn những ảo giác hư hư thá»±c thá»±c ấy. Äiểm đáng sợ cá»§a Vạn ảo thiên ma trận cÅ©ng chính là ở đó, con ngưá»i dù võ công cao minh đến đâu cÅ©ng không phải đúc bằng thép, làm sao có thể ứng phó không ngừng từ ngày này qua ngày khác?
Ba ngày lá»t vào trận pháp, Hàn Nguyệt Thanh cùng các cao thá»§ cá»§a ngÅ© đại phái đã liên tục chống đỡ vá»›i đủ má»i hình ma bóng quá»·. Hàn Nguyệt Thanh tuy là truyá»n nhân cá»§a Äại Ngu la hán, ngÅ© phái cÅ©ng không thiếu những bậc trí kế cao minh, song cÅ©ng không thể phá nổi Vạn ảo thiên ma trận. Hàn Nguyệt Thanh võ công cÆ¡ trí Ä‘á»u khó ai sánh bằng, Vạn ảo thiên ma trận có thể giam hãm nhưng không thể uy hiếp được nàng, bởi đòn tấn công thá»±c sá»± luôn gây ra tiếng gió, làm sao có thể qua được đôi tai tuyệt đỉnh cao thá»§ như Hàn Nguyệt Thanh. Tuy nhiên, đệ tá»­ ngÅ© phái lại không có bản lãnh ấy, Hàn Nguyệt Thanh buá»™c phải phân thân lo cho khắp má»i ngưá»i, tâm lá»±c vì thế càng ngày càng cạn kiệt. Thá»±c ra kể từ lúc xuất đạo nàng đã luôn lâm vào những khốn cảnh như thế rồi.
Khi Nhất Linh Ä‘uổi đến, đúng lúc Hàn Nguyệt Thanh gặp há»a sát thân. Nàng đã liên tiếp đỡ cho hai đệ tá»­ Nga Mi chiếu chí mạng, nhưng lại không thể đỠphòng chiêu kiếm thứ ba lẳng lặng đâm tá»›i sau lưng. Kẻ đánh lén này công lá»±c có lẽ cÅ©ng không thua kém gì nàng, đưá»ng kiếm nhanh như tia chá»›p, lại hầu như không phát ra tiếng gió. Äến lúc Hàn Nguyệt Thanh phát hiện, mÅ©i kiếm gần như đã xuyên thá»§ng y phục cá»§a nàng.
Hàn Nguyệt Thanh không thể tránh né, trong lòng thầm thốt lên tiếng kêu thảm: Sư phụ, đệ tá»­ đã phụ tâm nguyện cá»§a ngưá»i rồi!
Nàng nhắm mắt lại chá» chết, bá»—ng trước mặt hiện lên bá»™ mặt hì hì cá»§a Nhất Linh. Hình ảnh Nhất Linh đã in dấu sâu đậm trong trái tim nàng, quả thá»±c là ngoài sư phụ, ngưá»i quan trá»ng nhất trong thá»i khắc sinh tá»­ này nàng bất giác nhá»› đến chính là Nhất Linh. Hàn Nguyệt Thanh cÅ©ng không hay, đúng lúc ấy Nhất Linh cÅ©ng vừa đến kịp.
Nhìn thấy mÅ©i kiếm Ä‘ang đâm vào giữa lưng Hàn Nguyệt Thanh, Nhất Linh hồn siêu phách tán, căm phẫn bùng ra chẳng khác má»™t quả há»a pháo khổng lồ. Cả ngưá»i cậu lao vút tá»›i vá»›i má»™t tốc độ không thể nào tưởng tượng nổi, ngón tay bật ra trúng vào mÅ©i kiếm.
Cái búng tay ấy đã chứa tất cả công lá»±c và sá»± phẫn ná»™ cá»§a Nhất Linh, thanh kiếm đánh lén bay vút lên trá»i, vỡ tung ra thành hàng trăm mãnh vụn.
Hàn Nguyệt Thanh đã cầm chắc cái chết, đột nhiên được má»™t cánh tay rắn chắc ôm gá»n vào lòng. Äá»™ng tác ấy, hÆ¡i thở ấy Ä‘á»u rất đỗi quen thuá»™c, nàng vui mừng khôn xiết, bất chấp tất cả ôm choàng lấy cổ Nhất Linh, nước mắt tuôn ra như suối, nghẹn ngào: Nhất Linh, thiếp cứ tưởng không còn được gặp lại chàng nữa!
Nhất Linh vá»— nhẹ vào vai nàng, dằn giá»ng: Dù có là Diêm vương gia cÅ©ng đừng hòng cướp được Nguyệt tỉ từ tay ta!
Ãnh mắt Nhất Linh rá»i khá»i khuôn mặt Hàn Nguyệt Thanh, hàn quang tá»a khắp tứ phía, ná»™ quát: Dám mạo phạm Nguyệt tỉ cá»§a ta, ta phải giẫm các ngươi thành tro bụi, muôn Ä‘á»i cÅ©ng không được siêu sinh! Má»™t tay ôm ngang eo thon cá»§a nàng, tay kia liên tiếp phát chưởng, tức thì sương mù tan biến, ma quá»· rã theo, Vạn ảo thiên ma trận chưa đến ba khắc đã không còn tăm tích.
Âm Ma vốn là Vạn ma chi vương, Vạn ảo thiên ma trận lợi hại với ai, nhưng trước mặt Nhất Linh chỉ là trò chơi trẻ con, chỉ cần một tay cũng đủ quét sạch.
Hàn Nguyệt Thanh và đệ tá»­ NgÅ© phái khi ấy má»›i nhìn rõ địa mạo Huyá»n thiên cốc. Thá»±c ra cố này không lá»›n, song thạch phiến lởm chởm, cây cối um tùm, chỉ mấy chục trượng vuông mà địa hình vô cùng phức tạp, Vạn ảo thiên ma trận bày bố ở đây, quả là được cái lợi cá»§a địa thế.
Bên cạnh má»™t tảng quái thạch cách đó vài trượng Ä‘ang túm tụm mấy vị lão giả. Ngưá»i dẫn đầu thân hình cao lá»›n, mặt đỠrâu dài, khí thế át ngưá»i nhưng trên mặt Ä‘ang hết sức hoang mang kinh ngạc, hẳn là không thể tin nổi có ai đó lại phá được trận pháp vô song này.
Nạp mạng Ä‘i! Nhất Linh căm há»n hét lá»›n, trảo thá»§ giÆ¡ lên chá»±c bổ xuống, nhưng khi mÅ©i bàn chân vừa má»›i động thì cậu đột nhiên dừng lại, kinh ngạc thốt lên: Doãn Kiểm, sao lại là các ngưá»i?
Hóa ra lão già đó chính là Doãn Kiếm, đàn chá»§ Thiên Tá»± đàn, má»™t trong ba đàn cá»§a Thiên Long giáo năm xưa. Ba ngưá»i đằng sau lão ta là ba trong số ngÅ© đại hương chá»§ thuá»™c Thiên Tá»± đàn.
Doãn Kiểm giật bắn mình, tỉnh lại trong kinh hãi, chăm chú nhìn Nhất Linh rồi vòng tay nói: Hóa ra các hạ chính là Vương Minh chá»§, quả là thiếu niên kỳ tài, sau này tất có kỳ vá»ng. Nói Ä‘oạn dẫn ba thuá»™c hạ há»a tốc phi thân rá»i Ä‘i.
Này! Ở đây nói rõ rồi hãy Ä‘i! Nhất Linh lá»›n tiếng gá»i. Chính cậu cÅ©ng Ä‘ang hết sức hồ đồ, không hiểu vì sao Doãn Kiểm lại dẫn đệ tá»­ Thiên Tá»± đàn bày bố trận pháp mưu hại Hàn Nguyệt Thanh và NgÅ© đại phái.
Nhất Linh dợm chân toan truy theo Doãn Kiểm, bỗng phía sau cậu tiếng gió nổi lên, hẳn là có ai âm mưu thích sát. Cậu không buồn nghĩ, quay chân tung một cước trúng vào mũi kiếm, trảo thủ quật lại tóm lấy cổ kẻ đánh lén, nộ quát: Lần trước cứu ngươi, ngươi đã lấy oán báo ân, hôm nay lại như vậy, ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao?
Tử Long chân nhân sắc mặt không chút hổ thẹn, nhổ mạnh xuống đất, ngang nhiên: Ngươi sai khiến thuộc hạ Thiên Long vây khốn chúng ta rồi lại tự mình đến giải cứu, hảo tâm như vậy thật đáng đa tạ.
Những lá»i cá»§a lão khiến Nhất Linh ngây ngưá»i ra, khi ấy má»›i liên tưởng Doãn Kiểm và Vạn Tiểu Hà vá»›i nhau. Tá»­ Long chân nhân rõ ràng là muốn cậu cố tình sai khiến đệ tá»­ cá»§a Thiên Tá»± đàn bày bố trận pháp vây khốn NgÅ© đại phái rồi đến giải cứu để lấy lòng. Sá»± nghi ngá» cá»§a lão tuy khiến Nhất Linh tức giận vô cùng, song cÅ©ng không biết giải thích ra sao, chỉ còn cách thả lá»ng bàn tay Ä‘ang nắm cổ áo Tá»­ Long chân nhân ra.
Tá»­ Long chân nhân tức tối trừng mắt nhìn cậu, dậm chân phi thân ra khá»i cốc, tứ đại trưởng môn còn lại cùng vá»›i đệ tá»­ cá»§a ngÅ© đại pháp nhất loạt theo chân. Cá»±c Há»a chân nhân khi băng ngang qua Nhất Linh còn phá»§i mạnh tay áo má»™t cái.
Nguyệt tỉ, ta không có... Nhất LInh thiểu não nhìn sang Hàn Nguyệt Thanh.
Ta tin chàng! Hàn Nguyệt Thanh nhẹ giật đầu, đưa tay bịt miệng Nhất Linh lại.
Chỉ cần Nguyệt tỉ tin ta là đủ rồi. Nhất Linh lập tức lại hân hoan vui mừng. Vá»›i cậu, tâm tư cá»§a Hàn Nguyệt Thanh má»›i là quan trá»ng nhất, những ngưá»i khác tin cÅ©ng được, nghi ngá» cÅ©ng xong, cậu hoàn toàn không bận tâm.
Hàn Nguyệt Thanh lại không đơn giản được như Nhất Linh, cúi đầu trầm ngâm suy nghÄ©, ánh mắt đầy ưu tư, tá»± há»i: Ngày hai tháng hai chưa tá»›i, thuá»™c hạ Thiên Long vì sao đột nhiên vi phạm thoả ước, rắp tâm má»™t mẻ quét sạch NgÅ© đại phái chứ?
Äúng là có chút kỳ lạ! Nhất Linh gãi đầu, ánh mắt đảo tá»›i đảo lui trên khuôn mặt xinh đẹp cá»§a Hàn Nguyệt Thanh. Bá» ngoài hưởng ứng lá»i nói cá»§a nàng, song thá»±c ra cậu không há» suy nghÄ© gì, chỉ tận dụng thá»i cÆ¡ thưởng thức hoa dung ngưá»i đẹp.
Chuyện này không phải đơn giản, nhất định phải thương nghị tỉ mỉ vá»›i NgÅ© đại trưởng môn. Nhất Linh, cậu cÅ©ng phải vất vả Ä‘iá»u tra má»™t chút rồi! Hàn Nguyệt Thanh nói rồi nhanh chóng phi thân ra khá»i cốc.
Nhất Linh dợm ngưá»i toan Ä‘uổi theo, nghÄ© má»™t lát lại dừng chân, ngá»­a mặt lắc đầu cưá»i gượng: Äại ca, huynh bảo đệ nghÄ© cách để NgÅ© đại phái phải cầu xin đệ, huynh có biết hết chuyện ngày lại ra chuyện khác, NgÅ© đại phái ngày càng hận đệ không? Chà! Rốt cuá»™c bao giá» má»›i có thể ôm eo thon cá»§a Nguyệt tỉ mà không sợ tỉ ấy vùng ra đây?
Nhất Linh cúi đầu chán nản trở vá» phá»§, Ä‘em chuyện xảy ra kể lại cho tam thê và mấy ngưá»i tùy tùng.
Vạn Tiểu Hà và Vạn gia ngÅ© lão Ä‘á»u thốt lên: Hoá ra Doãn đàn chá»§ còn sống! Tốt quá, chúng ta lập tức Ä‘i tìm há»!
Năm lão tức tốc phi thân rá»i Ä‘i, Kim Phụng Kiá»u nghÄ© giống như Hàn Nguyệt Thanh, liá»n há»i Nhất Linh: Chàng nghÄ© xem, Doãn lão dùng Vạn ảo thiên ma trận toan tiêu diệt cả NgÅ© đại phái, đây chẳng phải là phạm vào thá»a ước giữa Thiên Long và Äại Ngu la hán năm xưa hay sao?
Vạn Tiểu Hà lúc này chỉ vui mừng vì Doãn Kiểm còn sống, lúc này má»›i thấy có chuyện bất thưá»ng, cÅ©ng nói: Phải đấy, Doãn đàn chá»§ sao lại dám vi phạm cấm lệnh cá»§a đại giáo chá»§?
Cả ba nàng nhìn Nhất Linh, Nhất Linh gãi đầu nhìn trá»i, bởi cậu cÅ©ng không tài nào hiểu nổi.
Äến chập tối năm lão trở vá», ngưá»i nào cÅ©ng lắc đầu nói không tìm thấy Doãn Kiểm và đệ tá»­ cá»§a Thiên Tá»± đàn. Nhất Linh cÅ©ng không mấy để ý, nhưng má»™t Ä‘iá»u xảy ra khiến cậu kỳ lạ. Tối ngày thứ hai sau đó cậu vào hoàng cung tìm Chu Chỉ để há»i cho ra nhẽ thì cả hai tỉ muá»™i há»™ Chu Ä‘á»u đã biến mất.
Cả hai Ä‘á»u đã rá»i khá»i hoàng cung, theo lý mà nói, Chu Chỉ vá»›i thân phận má»™t quý phi, muốn rá»i hoàng cung cÅ©ng đâu dá»… dàng như thế, nhưng đúng là Chu Chỉ đã biến mất tăm.
Äám công công hầu hạ trong cung cÅ©ng không ai biết ả Ä‘i đâu, Ä‘iểm này càng khiến Nhất Linh nghÄ© không thông. Cậu tìm Lục Trúc, đương nhiên cÅ©ng tìm không thấy. Nhưng Nhất Linh tuyệt nhiên không lo lắng, bởi lẽ ma giác cá»§a cậu không há» cảm thấy khí tức cá»§a chết chóc.
Äang lúc bối rối không biết tỉ muá»™i há» Chu Ä‘i đâu thì Từ Hy Bình đến báo, Hàn Nguyệt Thanh và đám ngưá»i NgÅ© đại phái đã ngầm ra khá»i thành, lên thuyá»n ra biển.
Nhất Linh giật mình hét lên: Chúng ta cũng ra biển!
Cậu không há» biết Hàn Nguyệt Thanh cùng NgÅ© đại phái vì sao ra biển, nhưng ma giác lại dấy lên mối lo lắng mÆ¡ hồ cho nàng, dưá»ng như má»™t nguy hiểm to lá»›n nào đó Ä‘ang chỠđợi nàng phía trước.
Tam hợp minh ngưá»i đông lá»±c mạnh, chỉ ná»­a ngày là thuyá»n Nhất Linh Ä‘uổi kịp thuyá»n Hàn Nguyệt Thanh. Nhất Linh hạ lệnh bám theo cách thuyá»n nàng má»™t quãng. Da mặt cậu đã dày như thiết bì, bất chấp NgÅ© đại trưởng môn có thể nổi giận, nếu không phải vì sợ Hàn Nguyệt Thanh khó nghÄ©, cậu đã nhảy sang thuyá»n cá»§a nàng từ lâu rồi.
Äi tiếp ná»­a ngày, phía trước mặt hiện ra má»™t hòn đảo nhá», Hàn Nguyệt Thanh và quần hùng NgÅ© đại phái rá»i thuyá»n lên đảo, đám ngưá»i Nhất Linh cÅ©ng lên theo.
Lúc này cậu không còn cố kỵ nữa, cưá»i hì hì bước lại nói vá»›i Hàn Nguyệt Thanh: Nguyệt tỉ thật văn nhã đó, không ngá» tỉ lại có hứng ra biển dạo chÆ¡i. Vừa khéo ta ở đất liá»n mãi thấy chán, cÅ©ng muốn đăng khÆ¡i hóng gió, không ngá» lại gặp đúng tỉ ở đây, thật đúng là duyên trá»i định mà!
Nhất Linh vừa nói vừa tròn xoe mắt nhìn, Hàn Nguyệt Thanh không nhịn được bật cưá»i, nhưng ngay lập tức lại chau mày: Nhất Linh, cậu thật không biết hay giả vá» không biết?
Biết cái gì? Nhất Linh hoang mang nhìn nàng.
Äệ tá»­ còn lại cá»§a Thiên Tá»± Ä‘ang Thiên Long giáo trươc đây Ä‘á»u ẩn thân trong Nhất Tuyến Thiên tiểu cốc trên đảo này.
Cái gì? Vạn Tiểu Hà và Quản Trí Minh năm ngưá»i cùng thốt lên. Vạn Tiểu Hà bước nhanh lại, giật giá»ng; Hàn tỉ tỉ, nói thật chứ?
Hàn Nguyệt Thanh nhìn sâu vào trong mắt nàng, Ä‘oạn gật đầu nói: Xem ra các ngưá»i đúng là không biết thật! Chúng ta đến đây cÅ©ng là muốn há»i Doãn đàn chá»§ vì sao lại vi phạm thá»a ước giữa gia sư và Thiên Long năm xưa, bày ma trận toan tiêu diệt cả NgÅ© đại phái.
Nhất Linh kéo tay Vạn Tiểu Hàn: Chuyện này chúng ta cũng muốn làm cho rõ ràng! Vạn Tiểu Hà gật đầu: Phải đấy!
Hàn Nguyệt Thanh nhìn một lượt Ngũ đại trưởng môn, đoạn gật đầu: Nếu đã như thế, chúng ta cùng đi vậy!
Hai Ä‘oàn ngưá»i hợp lại làm má»™t, cùng nhau vào cốc. Lối Ä‘i đầu tiên còn rá»™ng, chỉ được mấy trượng đột nhiên hẹp lại, nhiá»u nhất cÅ©ng chỉ đủ cho má»™t ngưá»i lách qua.
Trên vách đá bên trái viết ba chữ lớn: Nhất Tuyết Thiên.
Quản Trí Minh chau mày: Äúng là nÆ¡i này rồi, nhưng sao lại như vậy? Doãn đàn chá»§ bá»n há» nếu thật sá»± ẩn cư ở đây thì không thể nào không biết chúng ta đã đến, làm sao mà không có ai xuất hiện?
Hàn Nguyệt Thanh đưa mắt nhìn năm vị trưởng môn. Cá»±c Há»a chân nhân quả quyết: Tình báo cá»§a chúng ta tuyệt đối không sai, cứ vào xem sao! Nói Ä‘oạn lách lên dẫn đưá»ng Ä‘i trước.
Hàn Nguyệt Thanh Ä‘i sau Cá»±c Há»a, Tá»­ Long chân nhân vốn là ngưá»i thứ ba, nhưng Nhất Linh đã chen lên trước mặt lão, cưá»i hì hì: Lão đạo như ông Ä‘i sát sau con gái ngưá»i ta làm gì? Tá»­ Long chân nhân tức muốn nổ mắt, song lúc này lại không thể rút kiếm.
Hàn Nguyệt Thanh cũng trừng mắt nhìn Nhất Linh, rốt cuộc cũng đành lắc đầu bỠqua.
Äi được hÆ¡n hai mươi trượng, phía trước mặt đột nhiên mở rá»™ng ra. SÆ¡n cốc không lá»›n lắm, chỉ chừng tám mươi đến má»™t trăm mẫu, ba mặt là vách núi cao dá»±ng đứng, ngá»­a mặt nhìn lên không khá»i thấy rùng mình, tận cùng sÆ¡n cốc có mấy ngôi nhà gá»—, nhưng lại lặng ngắt không má»™t bóng ngưá»i.
Cá»±c Há»a chân nhân hừm lên má»™t tiếng lạnh lùng: Ngưá»i đến đã vào tận cá»­a rồi, bá»n chúng còn làm con rùa rụt đầu, thuá»™c hạ Thiên Long chỉ có chút gan như vậy thôi sao?
Ngươi nói gì? Triệu Tiêu nổi giận đùng đùng. Vạn Tiểu Hà vội giữ lấy tay lão rồi gật đầu ra hiệu cho Quản Trí Minh.
Quản Trí Minh bước lên trước mấy bước, vòng tay nói to: Äàn chá»§ lưỡng đàn Äịa Tá»±, Nhân Tá»± Vạn Tiểu Hà cùng thuá»™c hạ cÅ© cá»§a giáo chá»§ xin cầu kiến Thiên Tá»± đàn Doãn đàn chá»§!
SÆ¡n cốc kín mít, Quản Trí Minh lại công lá»±c thâm hậu, tiếng nói vang rá»n chẳng khác tiếng sấm, nhưng trong nhà vẫn không có lấy má»™t bóng ngưá»i bước ra.
Trong nhà không có ngưá»i! Hàn Nguyệt Thanh nhìn NgÅ© đại trưởng môn, rồi lại nhìn sang Vạn Tiểu Hà.
Từ lúc vào cốc, Nhất Linh trong lòng luôn ngầm cảm thấy có Ä‘iá»u gì đó không ổn. Cậu biết ma giác cá»§a mình kỳ lạ khác ngưá»i, nhưng cÅ©ng nghÄ© không ra vấn đỠở đâu. Nếu nói nguy hiểm thì vá»›i lá»±c lượng cá»§a hai Ä‘oàn cao thá»§ này, thật không tài nào nghÄ© ra ai có thể gây uy hiếp được cho há».
Chúng ta ra ngoài cốc tìm xem! Cá»±c Há»a chân nhân gá»i lá»›n: Bá»n chúng nhất định là thấy chúng ta lên đảo, vì thế bá» cốc lên núi rồi.
Nói đến ra khá»i cốc, linh quang trong đầu Nhất Linh loé lên, tức thì Ä‘oán được Ä‘iá»u không ổn, vá»™i hét lá»›n: Nguyệt tỉ, mau ra khá»i cốc!
Cậu lăng không bốc lên cao, nhanh như cắt lướt vỠcửa cốc, nhưng chỉ hai bước là phải khựng lại.
Cá»­a cốc má»™t khắc trước còn trống tênh, lúc này đột nhiên xuất hiện má»™t cá»— đại pháo, nòng pháo Ä‘en ngòm, chỉ thẳng vào ngá»±c Nhất Linh. Phía sau cá»— pháo là hai hán tá»­ áo Ä‘en đứng im phăng phắc, trong tay má»—i tên cầm má»™t ngá»n Ä‘uốc, lá»­a cháy rừng rá»±c, cách đầu dây dẫn há»a chưa đầy ná»­a thước.
Tình hình đã rõ ràng hÆ¡n bao giá» hết. Nếu dùng sức mạnh tấn công cá»­a cốc, hán tá»­ áo Ä‘en kia sẽ lập tức châm lá»­a. Äại pháo má»™t khi bắn ra, lòng cốc nhá» hẹp không thể lẩn tránh, dù có là đại la Kim Tiên, trúng má»™t quả đạn này chắc chắn mất mạng.
Quần hùng ai nấy Ä‘á»u tức giận lẫn kinh hãi, mấy ngưá»i nóng tính như Cổ Uy lập tức văng miệng chá»­i đổng.
Äúng lúc đó, trên vách đá đỉnh cốc bá»—ng vá»ng xuống tiếng cưá»i, Nhất Linh ngẩng đầu nhìn lên, liá»n mừng rỡ reo lên: Chu tỉ, Tuyên tỉ!
Hóa ra chính là hai tỉ muội đã mất tích Chu Chỉ, Chu Tuyên.
Không phải Doãn Kiểm mấy ngưá»i mà là hai tỉ muá»™i này. Quần hùng ai nấy Ä‘á»u cảm thấy bất ngá», nhất thá»i Ä‘á»u ngẩn ngưá»i ra. Nhất Linh là ngưá»i tỉnh lại đầu tiên, cưá»i lên hì hì: Thế này là thế nào? Tuyê tỉ, tỉ là hảo phu nhân cá»§a ta, bất luận chuyện gì, má»i ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u có thể ngồi lại từ từ nói mà!
Nghe thấy mấy từ hảo phu nhân, Chu Tuyên lập tức sầm nét mặt hét lên: Câm mồm! Nếu không phải là ngươi, ngay từ cái chết cá»§a Vạn Vân Phi và Kim Long Thụy, kế hoạch cá»§a ta đã thành công rồi, Chu gia đã thành võ lâm đệ nhất đại gia, đâu đến ná»—i phải dây dưa đến giá», ta càng đâu phải bị ngươi làm nhục! Vương Nhất Linh, ta chỉ hận không thể nuốt sống ngươi!
Chu Tuyên răng nghiến ken két, ánh mắt nhìn Nhất Linh chẳng khác gì lưỡi dao, nhất thá»i Nhất Linh cÅ©ng sững ngưá»i ngây ra, Kim Phụng Kiá»u tái mặt thốt lên: Chu Tuyên, ngươi vừa nói gì? Ngươi nói cái chết cá»§a ca ca ta làm sao, không lẽ ngươi có liên quan?
Ãnh mắt Chu Tuyên chuyển từ Nhất Linh sang Kim Phụg Kiá»u, Ä‘oạn ngá»­a mặt cưá»i lên ha hả: Hôm nay các ngươi Ä‘á»u là cá trong lưới cá»§a ta, khá»i cần phải giấu làm gì! Kim, Vạn hai nha đầu kia, sai khiến Há»a Long giết đại ca các ngưá»i chính là ta đấy, các ngươi liệu làm gì được ta?
Chu Tuyên, đồ vô liêm sỉ! Kim Phụng Kiá»u trợn tròn hai mắt, răng nghiến vào nhau đến chói tai. Vạn Tiểu Hà run lên bần bật, nghẹn ngào: Ca ca, tẩu tẩu! Rồi gục đầu vào lòng Cổ đại nương, Vạn gia ngÅ© lão mfuoi con mắt như phát ra lá»­a, chỉ hận không thể má»™t bước đằng vân lên vách cốc sống mái vá»›i Chu Tuyên.
Chu Tuyên lại cưá»i phá lên nhìn Tá»­ Long chân nhân: Tá»­ Long, hôm nay ta cÅ©ng nói cho ngươi biết. Thất phu nhân Phương gia cÅ©ng là thá»§ hạ cá»§a ta. Phương Kiếm Thi là do ả giết để giá hoạ cho Vương Nhất Linh, như thế thì Hiệp NghÄ©a Äạo và thuá»™c hạ cÅ© cá»§a Thiên Long nhất định sinh thù giết.
Phương sư đệ! Tá»­ Long chân nhân kêu lên Ä‘au đớn, vung tay tuốt kiếm: Ta thá» phải bầm con yêu nữ nhà ngươi ra nghìn mảnh! Bảo kiếm rá»i tay bay Ä‘i, nhanh như chá»›p lao thẳng đến trước ngá»±c Chu Tuyên.
Chu Tuyên cưá»i gằn, không há» tránh né, tay phải khẽ động, hai ngón tay đã kẹp chặt mÅ©i kiếm, tay trái cầm lấy chuôi kiếm, ná»™i lá»±c truyá»n ra nghe rắc má»™t tiếng, thanh kiếm báu gãy làm đôi. Ả hừm lên má»™t tiếng lạnh lùng: Võ Ä‘ang thần kiếm, danh tiếng lá»›n thế mà cÅ©ng chỉ có vậy thôi sao?
Hàn Nguyệt Thanh lúc này mới lên tiếng: Chu Tuyên, rốt cuộc ngươi muốn gì?
Ta muốn làm bá chá»§ võ lâm, tất cả các ngưá»i phải thần phục dưới chân ta! Ãnh mắt cá»§a ả đảo qua má»™t lượt trên mặt tất cả quần hùng, nói lá»›n: Hôm nay các ngưá»i chỉ có hai con đưá»ng, má»™t là đầu hàng, uống Hạnh Nhân hoàn cá»§a Chu gia ta, vÄ©nh viá»…n làm thuá»™c hạ, thứ hai là chết mất xác ở Nhất Tuyến Thiên tiểu cốc này!
Tài sản của samacvuong

  #33  
Old 27-03-2008, 07:50 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
linh thứu phi long chương 46<kết thúc>

Chương 46


Nhất Linh vẫn cưá»i hì hì: Hảo phu nhân, chỉ dá»±a vào má»™t cá»— pháo cá»n con này cá»§a nàng, làm sao đủ bắn chết hết chúng ta được chứ!
Ta đây còn có cái này! Chu Chỉ im lặng từ đầu đến giá» khi ấy má»›i mỉm cưá»i độc địa, tay trái giÆ¡ lên má»™t sợi thừng dài màu Ä‘á», gay phải chỉ vá» vách núi cao nhất, vận công truyá»n giá»ng nói vang khắp đáy cốc: Nhìn thấy đỉnh núi kia không, dưới đó có má»™t hang động, trong động ta đã chất đầy thuốc nổ, chỉ cần Ä‘iểm vào dây này là thuốc nổ bung ra, ngươi Ä‘oán xem sẽ có mỹ cảnh gì nào?
Nghe những lá»i ấy cá»§a Chu Chỉ, cả Nhất Linh cÅ©ng phải biến sắc mặt.
Cả má»™t hang thuốc nổ cháy lên, dù để làm sập cả vách núi kia xuống, sÆ¡n cốc chỉ mấy trăm trượng vuông, ngá»n núi kia mà đổ, bất cứ ai cÅ©ng khó tránh khá»i bị nát thành thịt băm, dù có là Nhất Linh nhất thế tam tâm e rằng cÅ©ng khó lòng chạy thoát.
SÆ¡n cốc bá»—ng trở nên im ắng lạ thưá»ng, mấy chục cao thá»§ không má»™t ai dám lên tiếng.
Trong đầu Nhất Linh quay cuồng đủ các ý nghÄ©, bất luận Thiên Long, Âm Ma hay Tình Ma, má»—i ngưá»i Ä‘á»u là nhân vạt có thể xoay trá»i chuyển đất, thế nhưng trí tuệ cá»§a ba ngưá»i hợp lại cÅ©ng không thể nhất thá»i tìm ra được má»™t kế sách vẹn toàn.
Cho các ngưá»i thá»i gian má»™t tuần hương. Hết má»™t tuần hương, kẻ nào không hàng sẽ chết! Khuôn mặt tuyệt thế cá»§a Chu Chỉ nở nụ cưá»i tươi tỉnh, má»™t chữ chết nói ra khá»i miệng nghe cÅ©ng quyến rÅ© lạ thưá»ng.
Vừa dứt lá»i má»™t tì nữ bên cạnh ả bước ra, xoè há»a tập châm lên má»™t cây hương.
Nhất LInh bá»—ng bước ra mấy bước, cưá»i hì hì nói: Không cần đợi nữa, ta đầu hàng! Hảo Tuyên tỉ, vứt Hạnh Nhân hoàn gì đó xuống Ä‘i, cho ta nếm thá»§ xem có ngon không?
Ngon phải biết! Chu Chỉ cưá»i hà hà, ánh mắt tinh quái liếc nhìn Nhất Linh: Ngươi khắc thì nuốt Hạnh Nhân hoàn là đủ, nhưng ngươi võ công khó lưá»ng, má»™t chút Hạnh Nhân hoàn chắc không khống chế nổi ngươi. Vì thế nếu ngươi thật tâm đầu hàng trước hết hãy chặt hai cánh tay xuống cho ta!
Chu Chỉ, đồ vô liêm sỉ! Kim Phụng Kiá»u phẫn ná»™ hét lên.
Nhất Linh dù vẫn cưá»i nhưng sống lưng cÅ©ng có chút á»›n lạnh. Vốn tin vá»›i công lá»±c bản thân, Hạnh Nhân hoàn có độc đến mức nào cÅ©ng không thể làm hại được, chỉ cần thoát ra khá»i cốc cậu sẽ có cách cứu được tất cả quần hùng, không ngá» Chu Chỉ lại nhìn thấu toan tính cá»§a cậu.
0O0
Äang lúc không tìm ra kế sách, trên trá»i bá»—ng truyá»n đến tiếng chim kêu, Nhất Linh mừng rỡ reo lên: Äại ca đến rồi!
Tỉ muá»™i Chu Chỉ mặt mày tái Ä‘i, ngẩng đầu nhìn trá»i, chỉ thấy hai con kim ưng Ä‘ang má»—i lúc má»™t gần đến, ngồi trên lưng con ưng phía trước chính là Lý Phi.
Kim ưng hạ thấp xuống, lượn vòng trên đỉnh sơn cốc.
Nhất Linh nhảy dá»±ng lên reo: Mau bảo kim ưng cá»§a huynh hạ xuống, cứu má»i ngưá»i ở đây ra! Äoạn quay đầu cưá»i hà hà vá»›i Chu Chỉ: Chu tỉ, Tuyên tỉ à, kế sách cá»§a các ngưá»i hay lắm, nhưng tính thiên tính địa mà vẫn quên mất đại ca cá»§a ta!
Chu Tuyên nghiến răng ken két, mắt chằm chằm nhìn lên Lý Phi vẫn đang lượn vòng trên không, bỗng lớn tiếng quát: Lý Thanh Dao, Chu gia ta với ngươi rốt cuộc có thù oán gì? Lần trước ta vốn đã có thể làm Minh chủ Bạch đạo, ngươi lại bắt cóc Vuông công công đến phá ta, hôm nay ngươi lại định đối đầu ta lần nữa hả?
Côn Lôn Ngá»c Phụng Lý Thanh Dao! Nghe lá»i Chu Tuyên, quần hùng trong cốc ai nấy Ä‘á»u hết sức kinh ngạc, nhất là Nhất Linh.
Hai đồng tử trong mắt cậu nháy mắt như to lên gấp đôi, miệng không ngớt lẩm bẩm: Phải rồi, đồ ngốc! Linh Thứu Kim ưng, lẻ ra ngươi phải nghĩ đến từ lâu chứ. Nhưng ưng Dao tỉ vì sao lại đối xử với ta như vậy?
Nhất Linh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú cá»§a Lý Thanh Dao, bá»—ng trong đầu hiện lên má»™t hình ảnh hoàn toàn trùng khá»›p, tức thì nhảy cẩng lên la lá»›n: Dao tỉ, ta nhá»› ra rồi! Tỉ chính là mỹ nhân tắm trong hồ chiá»u hôm đó, bị ta tình cá» trông thấy má»›i cho ta má»™t chưởng gần chết! Ký ức vá» cÆ¡ thể tuyệt mỹ vô song đó trở lại, hồn phách lập tức như lìa khá»i xác.
Câm ngay! Lý Thanh Dao tức giận quát lá»›n, mặt đỠbừng lên vá»™i cúi đầu xuống, song rõ ràng là nàng xấu hổ nhiá»u hÆ¡n tức giận.
Nhất LInh nhá»› không lầm. Lý Thanh Dao chính là nữ nhân tuyệt sắc tắm trong hồ nước bị cậu bắt gặp trong khi lênh đênh trôi trên Trưá»ng Giang. Nàng là truyá»n nhân duy nhất cá»§a Linh Thứu Cung, tính tình vốn lãnh ngạo tá»™t cùng, từ trước đến giá» luôn coi bất cứ đàn ông nào cÅ©ng là cá» rác.
Ngày hôm đó bị Nhất Linh vô tình nhìn thấy, nàng vừa xấu hổ vừa căm phẫn, hận Nhất Linh đến tận xương tá»§y. Nếu Nhất Linh không phải ngất Ä‘i rồi bị cuốn trôi mất tăm, Lý Thanh Dao quả đã có thể ăn sống cậu rồi. Thế nhưng không hiểu sao, sau khi nhận ra cậu ta từ trên không trung, nàng lại không thể nào ra tay được vá»›i Nhất Linh nữa, lại còn kết bái huynh đệ vá»›i cậu, càng lún càng sâu. Má»™t ý muốn lạ thưá»ng khiến nàng không lúc nào không theo sát má»i động tÄ©nh cá»§a Nhất Linh, chỉ sau khi cậu vào Thiên Tuyến Cốc mấy khắc, nàng đã tìm đến nÆ¡i.
Vẻ thẹn thùng cá»§a Lý Thanh Dao không qua nổi mắt Chu Tuyên. Vừa kinh hãi vừa tức giận, ả thét lên đến lạc giá»ng: Chẳng trách ngươi bao nhiêu lần chống đối vá»›i ta, thì ra ngươi cÅ©ng là nữ nhân cá»§a hắn!
Câm mồm! Lý Thanh Dao quát, gắng gượng khống chế tinh thần, lấy lại vẻ lạnh lùng thưá»ng ngày: Chu Tuyên, ta ngăn cản ngươi trở thành Minh chá»§ Bạch đạo, bởi vì đại há»™i Thiên Long là cuá»™c quyết đấu cá»§a những tuyệt đỉnh cao thá»§, ngươi căn bản không đủ tư cách. Hôm nay cÅ©ng vậy, ta quyết không cho phép ngươi hại Hàn Nguyệt Thanh và Vương Nhất Linh, bởi lẽ hai ngưá»i đó má»™t là truyá»n nhân cá»§a Äại Ngu la hán, má»™t là truyá»n nhân cá»§a Thiên Long.
Lá»i nàng vừa dứt, quần hùng ai nấy Ä‘á»u kinh ngạc, ồ lên, nhìn cả vá» phía Nhất Linh. Chu Tuyên vừa kinh hãi vừa nghi ngá», chỉ vào Nhất Linh nói: Ngươi nói hắn là truyá»n nhân cá»§a Thiên Long, sao có thể như thế được?
Lý Thanh Dao cưá»i lạnh: Gần ná»­a năm nay, những chuyện mà hắn làm ra ngươi hẳn đã biết cả rồi. Nếu hắn không phải truyá»n nhân Thiên Long, liệu ai có được cái bản lÄ©nh ấy?
Câu nói cá»§a Lý Thanh Dao, từng lá»i từng chữ nặng cả ngàn cân, không má»™t ai dám nghi ngá». Vạn gia ngÅ© lão lập tức phục xuống vái lạy, mừng đến rÆ¡i nước mắt: Bái kiến thiếu chá»§, chẳng hay giáo chá»§ ngưá»i...
Dao tỉ, hà tất phải vạch trần thân phận cá»§a ta! Nhất Linh lắc đầu cưá»i khổ, biết đã đến lúc không giấu được nữa. Cậu đưa tay đỡ Triệu Tiêu mấy ngưá»i ấy, than thở: Sư phụ đã quy tiên ná»­a năm trước rồi!
Nghe mấy câu này ai cũng cảm động, mấy lão già càng khóc lóc thảm thiết hơn.
Hàn Nguyệt Thanh tuyên má»™t câu phật hiệu, nhìn Nhất Linh gầm ghè: Nhất Linh, cậu giấu cÅ©ng giá»i lắm! Ngữ khí cá»§a nàng có ba phần oán trách, nhưng có đến bảy phần mừng vui. Bởi vì đối phó vá»›i Nhất Linh nàng đã rất biết cách, chỉ cần đưa ngón tay ra vẫy, Nhất Linh sẽ lập tức ngoan ngoãn trở thành quần thần răm rắp nghe lệnh. Nàng không còn phải lo lắng chuyện võ lâm bị Thiên Long chà đạp nữa rồi.
Kim, Thủy, Vạn ba nàng càng không phải nói, mặt mày hớn hở rõ ra ngoài.
Trong tiếng huyên náo, Chu Chỉ bá»—ng cưá»i lên lanh lảnh: Tốt lắm, tốt lắm! Hôm nay má»™t mẻ quét sạch cả Thiên Long lẫn Äại Ngu, đúng là trá»i giúp cho Chu gia ta!
Lý Thanh Dao lạnh lùng nhìn Chu Chỉ: Ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản kim thứu cá»§a ta cứu ngưá»i?
Chu Chỉ mỉm cưá»i ngạo mạn: Ta không thể ngăn cản ngươi, nhưng ngươi chỉ có má»™t cÆ¡ há»™i, nghÄ©a là nhiá»u nhất chỉ có thể cứu được Hàn Nguyệt Thanh và Vương Nhất Linh, nhưng truyá»n nhân cá»§a Äại Ngu la hán sao lại bá» rÆ¡i NgÅ© đại phái để thoát má»™t mình? Hàn Nguyệt Thanh không Ä‘i, tam thê cá»§a hắn không cứu được, làm sao Nhất Linh lại bạc tình mà Ä‘i? Nếu không tin, ngươi cứ thả kim ưng xuống, xem hai ngưá»i chúng có chịu theo ngươi không? Nếu hai ngưá»i ấy Ä‘i, ta sẽ quyết không ngăn cản!
SÆ¡n cốc nhất thá»i im lặng không má»™t tiếng động, ánh mắt tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u đổ dồn lên Nhất Linh và Hàn Nguyệt Thanh. Tá»­ Long chân nhân là ngưá»i đầu tiên lên tiếng: Minh chá»§, ngưá»i cứ theo kim thứu Ä‘i Ä‘i, ra khá»i đây hãy trả thù cho chúng ta!
Bốn trưởng môn còn lại cÅ©ng đồng thanh: Phải đấy Minh chá»§, ngưá»i nên Ä‘i, không thể chết cả ở đây!
Hàn Nguyệt Thanh cảm kích nhìn ngũ đại trưởng môn, đoạn quay sang Nhất Linh, ánh mắt thâm tình vô hạn khẽ nói: Nhất Linh, chàng nên đi đi, ta và ngũ đại phái nguyện cùng sống chết!
Nhất Linh ha ha cưá»i: Hảo Nguyệt tỉ, ta biết sẽ như vậy mà! Äoạn dang rá»™ng vòng tay ôm chầm lấy Vạn, Kim, Thá»§y ba nàng vào lòng, thản nhiên: Muốn ta bá» rÆ¡i những ngưá»i trong lòng mình để sống, ta thà xuống mưá»i chín tầng địa ngục!
Má»™t ngưá»i từ bi vô lượng, má»™t ngưá»i thâm tình như biển, cả hai cùng lúc Ä‘á»u thể hiện thái độ coi cái chết tá»±a lông hồng, tất cả quần hùng có mặt không ai không động lòng, ba nữ nhân càng ghì chặt lấy Nhất Linh.
Thế nào? Chu Chỉ cưá»i lên khanh khách, nhìn sang Lý Thanh Dao.
Do tỉ, nghĩ ra thì ta và tỉ cũng có duyên, chi bằng hãy xuống đây, để ta được ở cùng tỉ trong tuần hương cuối cùng này!
Nhất Linh nhìn thẳng vào Lý Thanh Dao, hai mắt ánh lên muôn vàn ái má»™. Lý Thanh Dao khẽ rùng mình, song nàng vốn đã quen lạnh lùng, nhất thá»i không thể nào thay đổi, bèn quay đầu Ä‘i không dám nhìn vào mắt Nhất Linh, cất giá»ng lạnh nhạt: Äấy là tá»± các ngươi muốn chết, đừng có trách ta! Chỉ tiếc Thiên Long đại há»™i sang năm, Linh Thứu Cung cá»§a ta không còn đối thá»§ nữa! Äoạn vá»— mạnh vào lưng kim ưng, lăng không bay Ä‘i.
Thá»i gian má»™t tuần hương nháy mắt đã hết.
Chu Chỉ nhìn xuống dưới cuốc, gằn giá»ng: NghÄ© xong chưa, là hàng hay chết!
Ãnh mắt Hàn Nguyệt Thanh từ từ đưa qua ngÅ© đại trưởng môn, cuối cùng dừng lại trên mặt Nhất Linh, từ từ bước lại, nắm chặt lấy tay cậu.
Nhất Linh đưa tay ôm cả nàng và Kim, Thá»§y, Vạn ba ngưá»i vào lòng, thoải mái thở phào má»™t hÆ¡i, nói: Có thể chết cùng vá»›i những ngưá»i mình yêu thương, ta thật đúng là nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ này rồi! Äoạn ngá»­a mặt nhìn Chu Chỉ, nói lá»›n: Bắt đầu Ä‘i!
Hai mắt Chu Chỉ ánh lên độc địan: Tốt lắm! Giật lấy sợi dây dẫn há»a trong tay thị nữ, Ä‘ang định châm lá»­a.
Äúng lúc đó, trên không vang má»™t tiếng hét chói tai: Khoan đã! Hai con kim ưng từ sau đỉnh núi bên phải lao vút xuống như hai mÅ©i tên. Lý Thanh Dao đứng trên đầu kim ưng bên trái, vung mạnh tay, bảo kiếm vút Ä‘i như má»™t tia sét, nhằm giữa ngá»±c Chu Chỉ lao tá»›i.
Lý Thanh Dao nói bá» Ä‘i nhưng thá»±c ra nàng bay nấp sẵn sau núi, đến lúc tối hậu má»›i ra tay. Äỉnh núi cách chá»— Chu Chỉ đứng không xa, kim ưng nói đến là đến, thanh kiếm trong tay Lý Thanh Dao thậm chí còn nhanh như chá»›p, bay trước cả hai con kim ưng.
Bảo kiếm chỉ trong chá»›p mắt đã đến trước ngá»±c Chu Chỉ, ả hoảng loạn không kịp châm lá»­a, oằn ngưá»i tránh được thảm há»a má»™t kiếm xuyên tâm, nhưng Lý Thanh Dao cÅ©ng đã tá»›i nÆ¡i, tung mình nhảy khá»i kim ưng, nhanh tay Ä‘oạt lấy sợi dây dẫn há»a.
Ngươi mắc lừa rồi! Vừa thấy Lý Thanh Dao nhảy khá»i kim ưng, Chu Chỉ chợt cưá»i phá lên: Ngưá»i ta Ä‘ang đợi chính là ngươi, hôm nay ta sẽ má»™t mẻ quét sạch cả Thiên Long, Äại Ngu lẫn Linh Phụng! Vừa nói vừa tuốt trưá»ng kiếm trên lưng nhanh như cắt chém ngang sang Lý Thanh Dao.
Thì ra Chu Chỉ đã Ä‘oán trước dụng tâm cá»§a Lý Thanh Dao, má»™t màn kịch vừa rồi là chá»§ ý dụ nàng vừa rá»i khá»i lưng kim ưng vừa tá»± tay mất kiếm.
Chu Chỉ lao lên, Chu Tuyên cũng tuốt kiếm công tới, phía sau còn có một lão giả bám sát, chính là Doãn Kiểm.
Chu Tuyên, Chu Chỉ công lá»±c gần như tương đương, nếu đơn đả độc đấu hẳn không địch nổi Lý Thanh Dao, nhưng hai ngưá»i hợp lá»±c thì tình hình lại khác hẳn, thêm vào Doãn Kiểm bốn mươi năm trước đã làm đến đàn chá»§ Thiên Tá»± đàn trong Thiên Long giáo, võ công bao nhiêu không nói cÅ©ng thấy được! Há» Doãn tay không binh khí, song chưởng lá»±c nặng tá»±a thái sÆ¡n, liên tiếp nhằm Lý Thanh Dao bổ xuống.
Lý Thanh Dao tuy võ công tuyệt thế, rốt cuộc cũng không địch nổi ba đại cao thủ hợp lực, trong tay lại không một tất sắc, chỉ vài ba chiêu là lâm vào thế bất lợi hoàn toàn. Hai con kim ưng vốn có thể tham chiến giúp nàng, nhưng Chu Chỉ đã bố trí đến mấy chục cung thủ, tên bịt đồng không ngớt bắn lên, dù là thần ưng cũng không thể không bay xa tránh né.
Vừa nhìn tình thế, Nhất Linh biết ngay không ổn, thốt lên: Dao tỉ nguy rồi! Chưa dứt lá»i, Lý Thanh Dao đã tiếp liá»n hai chưởng cá»§a Doãn Kiểm. Quá ná»­a công lá»±c đã phải phân ra đối phó vá»›i hai thanh trưá»ng kiếm cá»§a Chu Chỉ, Chu Tuyên, lá»±c đạo cá»§a nàng chỉ còn chưa tá»›i năm thành.
Bùng, bùng!
Lý Thanh Dao loạng choạng lùi lại, miệng ộc ra một vòi máu tươi.
Tim gan Nhất Linh như vỡ vụn, hai mắt vằn Ä‘á», thét lá»›n: Doãn Kiểm, ngươi dám đả thương Dao tỉ, ta phải bằm ngươi ra trăm ngàn mảnh!
Doãn Kiểm lạnh mặt giả điếc, song chưởng một lần nữa vung lên, Lý Thanh Dao lại phun ra mấy búng máu. Nhất Linh đau đớn gào to: Dao tỉ, chết thế vô ích, vứt dây cháy xuống, xông ra ngoài đi!
Với võ công của Lý Thanh Dao, nếu nàng không muốn giữ sợi dây cháy mà rắp tâm thoát thana, quả thật cũng không phải là chuyện khó.
Nghe thấy tiếng gá»i cá»§a Nhất Linh, Lý Thanh Dao liếc nhìn cậu má»™t cái, bá»—ng nở má»™t nụ cưá»i tươi nói: Các ngưá»i Ä‘á»u không sợ chết, ta còn sợ cái gì chứ? Oan gia, nhá»› dắt tay ta qua cầu Nại Hà!
Từ trước đến giá», Lý Thanh Dao lúc nào cÅ©ng lạnh lùng cao ngạo, song trong giá» khắc sinh tá»­, nàng đã bất chấp tất cả để thể hiện tình yêu cá»§a mình.
Dao tỉ! Nhất Linh nghẹn giá»ng, nước mắt tuôn ròng ròng trên má.
0O0
Äá»™t nhiên Tá»­ Long chân nhân xông ra, quỳ sụp trước mặt Nhất Linh, cầu khẩn: Vương Minh chá»§, ngày trước bần đạo đã đắc tá»™i nhiá»u, dám mong ngài không cố chấp chuyện cÅ©, báo thù cho Phương sư đệ ta!
Không ai ngá» Tá»­ Long chân nhân đã sắp sẵn má»™t ý định. Nhất Linh quả thá»±c ngạc nhiên đến ngây ngưá»i, không hiểu lão ta có ý gì. Äang lúc chần chừ, Tá»­ Long chân nhân đã dậm chân lao thẳng ra cá»­a cốc, miệng hét lá»›n: Loài cầm thú, ra tay Ä‘i!
Nhất Linh sá»±c tỉnh lao theo, nhưng chỉ được ná»­a bước đã nghe thấy má»™t tiếng nổ long trá»i.
Tử Long chân nhân bay ngược trở lại, lồng ngực thủng một lỗ lớn, song hai mắt vẫn như còn thần trí, vẻ cầu khẩn nhìn chăm chăm vào Nhất Linh.
Nhất Linh đau đớn thốt lên: Ông yên tâm, nếu ta tha cho tỉ muội Chu gia, tất cả những phụ nữ của Vương Nhất Linh ta sẽ không được chết yên ổn!
Ãnh mắt Tá»­ Long chân nhân lá»™ rõ vẻ an á»§i, lập tức nghẹo đầu sang bên, hồn quy cá»±c lạc.
Hôm nay ta phải đại khai sát giá»›i! Nhất Linh ngá»­a mặt hét lên Ä‘iên cuồng, âm thanh đập vào vách núi vá»ng lại như cÆ¡n địa chấn. Cậu nhanh như cắt bay ra khá»i cốc, song chưởng bổ xuống, hai pháo thá»§ Ä‘ang chuẩn bị lắp viên đạn má»›i liá»n bay xa đến cả trăm trượng.
Hai tay Nhất Linh liên tiếp vung lene, mấy trăm hán tá»­ Ä‘ang trấn ngoài cá»­a cốc liên tiếp văng ra, ngã chồng lên nhau. Chưởng lá»±c ấy chẳng khác nào sức mạnh quá»· thần, thật khó tưởng tượng ná»—i má»™t con ngưá»i lại có thể tiá»m ẩn nguồn ná»™i lá»±c lá»›n đến như vậy! Äám hán tá»­ hồn phiêu phách lạc, những kẻ còn sống kêu la om sòm, xô nhau chạy tán loạn xuống núi.
Nhất Linh phi thân lao lên đỉnh núi. Khi còn cách tỉ muá»™i Chu Chỉ chừng mấy chục bước, tay trái giÆ¡ lên thi triển Thần long thảm trảo, thoắt má»™t cái đã chỉ còn cách ba ngưá»i chưa đầy mưá»i bước, tay phải lại bổ ra, song trảo trước sau liên tiếp múa tít, cuồng phong ào ào cuốn đến. Trong cÆ¡n Ä‘iên cuồng cậu đã dùng đến mưá»i hai phần lá»±c đạo, không còn chút ý đồ thương hoa tiếc ngá»c.
Chu Chỉ, Chu Tuyên không ngá» Nhất Linh nói đến là đến, trảo lá»±c áp tá»›i khiến hai ngưá»i bên tai ầm ầm sấm nổ, trước ngá»±c như bị ngàn cân đè xuống, gần như thở không ra hÆ¡i. Cả hai hốt hoảng không dám ứng chiến mà cùng đồng loạt lui ra hai bên.
Doãn Kiểm vốn Ä‘ang đứng sau hai vị chá»§ nhân, nhưng khi cả hai Ä‘á»u phi thân tránh đòn, lão lại trở thành má»™t mình chịu trận. Nhìn bóng trảo thá»§ như vuốt rồng kín trá»i, Doãn Kiểm đỠngưá»i thốt lên: Äúng là đại Thiên Long trảo cá»§a giáo chá»§ rồi!
Chưa dứt lá»i, má»™t trảo Nhất Linh đã chụp xuống đỉnh đầu. Võ công Doãn Kiểm vốn cÅ©ng hết sức cao cưá»ng, nếu ngang tay giao đấu, trong vòng má»™t trăm chiêu Nhất Linh chưa hẳn đã lấy được mạng há» Doãn. Nhưng thần uy Thiên Long đã in dấu trong lòng, vừa thấy chiêu thức Nhất Linh sá»­ dụng đúng là Thiên Long trảo, tuyệt nhiên Doãn Kiểm không dám giÆ¡ tay chống đỡ.
Thấy Doãn Kiểm chỉ má»™t chiêu là mất mạng, Chu Chỉ, Chu Tuyên hai ngưá»i hồn xiêu phách tán, hốt hoảng lao vá»™i xuống núi, nhưng Hàn Nguyệt Thanh đã dẫn tứ đại trưởng môn cùng Vạn gia ngÅ© lão xông lên. Quần hùng vì cái chết cá»§a Tá»­ Long chân nhân đã bị kích động đến mức sôi máu, đâu còn để ý đến thân phận tình nghÄ©a.
Tứ đại trưởng môn vây Chu Chỉ vào giữa, Triệu Tiêu năm ngưá»i thì khóa chặt Chu Tuyên.
Lý Thanh Dao thá» thương không nhẹ, ngoài trúng chưởng lá»±c, trên đùi còn bị má»™t kiếm cá»§a Chu Chỉ, Ä‘ang lảo đảo muốn ngã. Nhất Linh đâu còn để ý đến cấm lệnh thưá»ng ngày, vá»™i xông đến ôm chầm lấy nàng, tay trái ấn lên mệnh môn liên tiếp truyá»n chân khí vào, tay phải xé rá»™ng chá»— rách bắt đàu xem xét vết thương kiếm.
Lý Thanh Dao xấu hổ, vá»™i vàng giữ chặt tay Nhất Linh, giận dữ: Äã bảo ngươi không được đụng tay chân lung tung mà!
Nhất Linh lì lợm: Dao tỉ, đây là trị thương, không phải là đụng tay đụng chân, hÆ¡n nữa đó là quy tắc lúc trước, sau này tỉ là phu nhân tốt cá»§a ta rồi, như thế cÅ©ng không còn là đụng chân đụng tay nữa mà là... Nói rồi toét miệng cưá»i hì hì.
Lý Thanh Dao hết cách, muốn sầm thêm mặt xuống, nhưng những cÆ¡ thịt trên mặt thế nào cÅ©ng không chịu nghe lá»i, cuối cùng nàng đành thở dài, buông tay ôm cổ Nhất Linh, gục mặt vào vai cậu, giận dá»—i: Ta đã từng thá» bắt tất cả nam nhân thien hạ phải quỳ dưới chân, không ngá» cuối cùng ta gặp oan gia nhà ngươi.
Nhất Linh lại càng há»›n hởn: Chúng ta hẳn là oan gia từ kiếp trước, bằng không nàng tắm trong hồ kín đáo như vậy, làm sao ta lại tá»± nhiên trôi đến? Nói thật, khi ấy ta cứ cho rằng mình gặp phải yêu quái, bởi cÆ¡ thể con ngưá»i đâu có đẹp được như thế!
Im ngay, không cho phép ngươi nói nữa! Lý Thanh Dao càng xấu hổ, chỉ thấy toàn thân bắt đầu nóng lên.
Phía dưới, tỉ muá»™i Chu Chỉ đã lâm vào đưá»ng cùng, trưá»ng kiếm cá»§a Chu Chỉ bị thiá»n trượng Ngá»™ Bản thiá»n sư đập trúng, bay vuá»™t khá»i tay, bá»—ng ả hét lá»›n: Dừng lại!
Tứ đại trưởng môn lập tức dừng tay, má»—i ngưá»i lùi sau má»™t bước, song vẫn giữ thế vây chặt Chu Chỉ. Bốn đầu não cá»§a Bạch đạo đại phái liên thá»§ đối phó má»™t nữ nhân, quả là chuyện chưa từng có, song cái chết cá»§a Tá»­ Long chân nhân đã làm cả bốn không còn nghÄ© gì đến thể diện.
Cá»±c Há»a chân nhân hai mắt như phóng ra Ä‘iện, lạnh lùng nhìn Chu Chỉ, nghiến răng: Nếu muốn xin tha thì đừng phí lá»i. Äừng nói ngươi chỉ là quý phi, cho dù có là đương kim hoàng đế, hôm nay cÅ©ng chết chắc rồi!
Chu Chỉ quả thật Ä‘ang định ý vào thân phận quý phi mà thoát, nghe lá»i Cá»±c Há»a chân nhân, lại nhìn ánh mắt Ngá»™ Bản mấy ngưá»i, biết đã không còn hy vá»ng, nhưng ả vẫn cố bám vào cái phao cuối cùng, nói lá»›n: Vương Nhất Linh, ngươi còn cần tính mạng tình nhân Lục Trúc cá»§a ngươi không?
Nhất Linh giật bắn mình: Ngươi giam Lục Trúc ở đâu?
Chu Chỉ đắc ý cưá»i to: Ngươi chỉ cần thả tỉ muá»™i ta Ä‘i, ta tá»± sẽ trả cho ngươi má»™t tiểu tình nhân còn sống nguyên vẹn, bằng không ta chết, ả cÅ©ng đừng hòng được sống!
Chuyện này...
Nhất Linh nhất thá»i không biết làm gì, quay đầu đảo mắt vào trong tiểu cốc, từ từ lắc đầu: Ta đã thá» vá»›i Tá»­ Long chân nhân, hôm nay dù thế nào cÅ©ng không thể tha cho tỉ muá»™i các ngươi. Lục Trúc nếu gặp bất hạnh, ta sẽ vô cùng Ä‘au lòng, nhưng cÅ©ng không thể để các ngươi Ä‘i được!
Vậy thì để ả bồi táng theo chúng ta! Chu Chỉ nghiến răng cưá»i lá»›n.
Lý Thanh Dao bá»—ng lạnh lùng cất tiếng: Má»™ng tưởng cá»§a ngươi lá»›n quá đấy. Nói cho ngươi hay, ngưá»i cá»§a ta trong hoàng cung đã cứu Lục Trúc ra từ lâu rồi, hiện giá» cô ta Ä‘ang dưỡng thương ở Linh Phụng Cung cá»§a ta kia kìa.
Thật không Dao tỉ! Nhất Linh mừng như phát sốt lên.
Có gì đâu, cô ta là hảo tỉ tỉ của ngươi mà!
Cám Æ¡n hảo Dao tỉ cá»§a ta! Nhất Linh nhảy cẫng lên ôm chặt lấy Lý Thanh Dao, rồi đột nhiên hôn mạnh lên môi nàng. Lý Thanh Dao không ngá» tên háo sắc này dám hôn mình trước mặt bao nhiêu ngưá»i, hoảng sợ ra sức giãy giụa, nhưg má»™t khi Nhất Linh đã lên cÆ¡n thì ngá»c hoàng cÅ©ng bất chấp, nhất định không chịu thả nàng ra.
Bá»™ mặt Ä‘ang đắc ý cá»§a Chu Chỉ lập tức tái mét, biết rõ thế cục đã tàn, liá»n nói vá»›i Triệu Tiêu năm lão: CÅ©ng xin các ngươi dừng tay, để cho muá»™i muá»™i ta đến đây!
Chu Tuyên Ä‘ang khốn đốn trong vòng vây ngÅ© lão, tóc tai tả tÆ¡i trông chẳng khác nào ác quá»·. Triệu Tiêu năm ngưá»i lui ra, ả thừa cÆ¡ hít sâu má»™t hÆ¡i, loạng choạng Ä‘i đến bên cạnh Chu Chỉ.
Chu Chỉ đưa tay vén đám tóc xõa xuống mặt tiểu muá»™i, miệng cưá»i Ä‘au khổ: Trá»i không phù há»™ Chu gia, trá»i không phù há»™ hai tỉ muá»™i ta, còn làm gì được nữa đây!
Vương Nhất Linh, ông trá»i vì sao lại sinh ra má»™t tên quái nhân háo sắc như ngươi? Ta có chết cÅ©ng không phục! Chu Tuyên quay đầu nhìn Nhất Linh Ä‘ang chìm đắm trong nụ hôn vá»›i Lý Thanh Dao, thét lên đến lạc giá»ng, bá»—ng tá»±a sát vào ngưá»i Chu Chỉ, vung kiếm đâm thẳng vào trước ngá»±c.
Một kiếm xuyên thấu hai tim, hai tỉ muội tức thì mất mạng.
0O0
Ngày hai tháng hia, ngày Rồng ngẩng đầu.
Trên đỉnh Thái Sơn, anh hùng thiên hạ cùng nhau tỠtựu.
Cổ Uy và Tân Vô Ảnh đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh nói lớn: GiỠlành đã đến!
Kèn trống huyên náo tức thì nổi lên, Nhất Linh trong bộ hỉ phục bước ra, mặt mày rạng rỡ.
Ngẩng đầu nhìn trá»i, phía xa xa, hai con kim ưng khổng lồ bay tá»›i, trên lưng kim ưng là ba nữ nhân, mình mặc hỉ phục, đầu trùm khăn hồng.
Ba nàng từ trên kim ưng nhảy xuống, Nhất Linh tay cầm ba dãi lụa Ä‘á», bước lên đón ba tân nương tá»­.
Lá»… tân hô lá»›n: Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đưá»ng, phu thê giao bái, bá» khăn trùm đầu!
Câu cuối cùng khiến cho quần hùng ai nấy giật mình, rồi hứng chí đồng thanh hô theo: BỠkhăn trùm đầu, bỠkhăn trùm đầu!
Nhất Linh vén khăn trùm đầu, lá»™ ra ba khuôn mặt ngá»c cá»§a Hàn Nguyệt Thanh, Lý Thanh Dao, và Lục Trúc, ngưá»i nào ngưá»i nấy tuyệt thế dung quang, e thẹn mỉm cưá»i, xuân ý đầy ắp.
Nhất Linh tay dắt tam thê, cao giá»ng nói vá»›i quần hùng: Thiên Long đại há»™i lại là ngày đại há»· cá»§a ta, thá»a ước bốn mươi năm đến đây kết thúc, vÄ©nh viá»…n không được nói đến chiến tranh! Rồi cưá»i khẽ nói vá»›i ba nàng: Nếu có chiến tranh, chỉ là đại chiến trên giưá»ng má»—i ngày.
Ba nàng mặt cùng đỠửng, giận dữ đưa mắt liếc nhìn tân lang.
Tháng hai xanh tươi, đất trá»i má»™t màu yên ả.





Hết.
Tài sản của samacvuong

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àêâàðèóìíûå, êîíäèöèîíåð, ïåðâûé, ñäàòü, ñòèøêè



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™