 |
|

28-05-2008, 04:02 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương ba mươi mốt
Tôi hoà n toà n kiệt quệ sức lá»±c và tinh thần, không còn dám nhìn thẳng và o những di váºt cá»§a cô để lại.
Má»™t số bá»™ quần áo cÅ© mà khi nhá» tôi đã từng mặc Ä‘á»u được cô xếp gá»n lại. Có mấy chiếc áo sÆ¡ mi hoa mà u xanh và chiếc váy xoè do chÃnh tay cô cắt khâu cho tôi... má»™t góc ngăn tá»§ cất mấy đôi giầy vải cô may cho (cô luôn nói, Ä‘i giầy vải thoải mái, vừa nhẹ chân lại không bị lạnh)...
Thể xác cô đã lìa xa, nhưng hÆ¡i thở cá»§a cô vẫn còn ở trong căn phòng nà y, gương mặt nụ cưá»i cá»§a cô vẫn ánh lên từng góc tưá»ng, từng đồ váºt.
Khi tôi cố gắng xá» lý má»™t số đồ váºt, má»›i phát hiện trong ngăn tá»§ nhá» trước giưá»ng cá»§a cô có má»™t chiếc tráp nhá», chiếc tráp đó được khoá bằng chiếc khoá đồng nho nhá». Tôi đã nhìn thấy trên đầu giưá»ng cá»§a cô má»™t chùm chìa khoá, bèn lấy ra mở thá». Sau khi mở ra, tôi phát hiện ở trên cùng là mấy cuốn sổ tiết kiệm và tấm bìa há»™ khẩu.
Tôi xem lướt qua, má»›i biết cô chẳng hỠđộng và o má»™t xu số tiá»n tôi đã gá»i vá» biếu cô, tất cả Ä‘á»u dồn gá»i tiết kiệm; ngoà i ra còn mấy cuốn sổ tiết kiệm bằng đồng nhân dân tệ, cá»™ng lại có đến tám chÃn nghìn. Tôi lại láºt xuống phÃa dưới, đó là mấy tá» hoá đơn ố và ng, rồi lại là mấy tá» giấy viết thư đã được gáºp ngay ngắn. Tôi cho rằng đây chỉ là những váºt phẩm đơn thuần hoặc là hoá đơn gì đó. Äến khi giở ra má»›i phát hiện đó là bức thư mà cô đã viết cho tôi cách đấy chưa lâu. Tôi tá»±a và o thà nh giưá»ng, lặng lẽ Ä‘á»c thư:
Tiểu Ngá»c:
Cô cÅ©ng chẳng biết bây giỠở chá»— con Ä‘ang là mấy giá». Con Ä‘ang ngá»§ hay Ä‘i là m thuê? Mấy ngà y hôm nay cô thấy rất Ä‘au đầu, khi nằm trên giưá»ng cô bá»—ng lo sợ và thưá»ng thấy bố con Ä‘ang vẫy gá»i cô. Cô là má»™t ngưá»i tin theo Pháºt, cô không sợ chết. Cái chết nói thẳng ra, nó cÅ©ng chẳng khác ngưá»i thay quần áo hay chuyển nhà là bao. Nhưng cô vẫn còn chút lo lắng, bởi cô Ä‘i rồi mà vẫn còn má»™t số việc chưa kịp nói lại cho con biết. Cho nên, cô nghÄ© cần phải viết lại cho con bức thư nà y.
Mùa xuân năm ngoái cô vá» quê, có gặp lại bà Tư. Bà ấy nói vá»›i cô, con đã từng tìm đến để thăm dò thân pháºn cá»§a mình. Bà Tư nói bà đã không dám nói Ä‘iá»u gì vá»›i con và cà ng cảm thấy không còn mặt mÅ©i nà o để gặp lại con. Nhưng, cô biết, con thông minh như váºy, ắt hẳn con đã hiểu, cô Mỹ Hoa con gái bà Tư đó chÃnh là mẹ đẻ cá»§a con. Không sai, cô ấy Ä‘Ãch xác là mẹ đẻ cá»§a con. Trước đây cô không chịu nói cho con biết, vì cha con đã căn dặn cô phải là m như váºy, cần phải giữ bà máºt vá» thân pháºn cá»§a con. Cha con gá»i cô chăm nuôi con cÅ©ng là hy vá»ng con rá»i xa mảnh đất đầy Ä‘au thương nÆ¡i con đã sinh ra, không để cho xuất thân đó ảnh hưởng đến sá»± phát triển là nh mạnh vá» tinh thần và tiá»n đồ sau nà y cá»§a con. Bấy giá» cô đồng ý yêu cầu cá»§a cha con, nhưng cô không há» biết lúc đó cha con đã nói lá»i vÄ©nh biệt.
Thá»±c ra trong lòng cô luôn thấp thá»m, đặc biệt là khi má»—i ngà y con lại lá»›n khôn, khi con ngà y cà ng mẫn cảm vá» thân thế cá»§a mình. Mặc dù cô không muốn để con nghe được từ miệng cô rằng mẹ đẻ cá»§a con là ai, nhưng cô lại cà ng không muốn sau nà y khi con nghe những bịa đặt tổn hại đến cha và mẹ con từ miệng cá»§a ngưá»i Ä‘á»i mà không thể phân biệt trái sai. Cho nên, cô quyết định phải nói sá»± tháºt vá» thân thế cá»§a con. Con đã được sinh ra trên cõi Ä‘á»i nà y thì con phải có quyá»n biết vá» thân thế cá»§a mình. Äặc biệt từ sau khi cô biết bà Tư đã qua Ä‘á»i và o tháng Chạp vừa rồi, cô cà ng cảm thấy mình cần phải nói lại cho con biết má»i chuyện.
Tiểu Ngá»c, con yêu cá»§a cô, con hãy nghe đây, dòng nước đục đã mang con đến cõi Ä‘á»i nà y và o má»™t ngà y đông năm đầu tiên cá»§a cuá»™c Äại cách mạng văn hoá, nÆ¡i nÆ¡i chẳng chút yên ổn, là ng trên xóm dưới đấu đá loạn xạ, chia bè kéo cánh. Ngưá»i há» Triệu ở Tây Trang vốn có oán thù vá»›i nhà há» Thạch ta, lúc nà y lại bởi bất đồng quan Ä‘iểm, bè cánh tranh cãi nhau, hai bên lần lượt ra tay. Má»›i đầu, há» Triệu bị thua Ä‘au. Äiá»u đó cà ng khiến há» cà ng tức tối, má»™t đêm chúng táºp trung mấy đứa côn đồ thừa đêm lén đến táºp kÃch thôn ta. Chẳng may, đêm đó ngưá»i mẹ mất trà cá»§a con bị má»™ng du lang thang gần sân Ä‘áºp lúa, lÅ© ngưá»i táng táºn lương tâm nà y túm lấy mẹ con thay nhau hãm hiếp... sau bữa đó, con đã ra Ä‘á»i...
Khi ông bà ngoại con phát hiện mẹ con có thai thì cái thai đã được hÆ¡n sáu tháng. Há» má»i cha con đến bắt mạch, đồng thá»i cÅ©ng muốn nhá» cha con tống khứ cái thai ra ngoà i. Căn bệnh cá»§a mẹ con từ nhỠđã luôn phải má»i cha con chữa trị, bởi váºy há» rất tin tưởng và o y đức và y thuáºt cá»§a cha con. Cha con nói vá»›i há», hiện nay đã quá muá»™n để đẩy cái thai ra ngoà i và còn rất nguy hiểm cả cho ngưá»i mẹ... Như váºy, ông ngoại con đã là m bà đỡ đón con chà o Ä‘á»i. Nhưng khi con vừa lá»t lòng, ông ngoại con tà n nhẫn muốn dìm chết con trong cháºu nước tiểu, nói con là nghiệt chá»§ng. Nhưng bà ngoại con không chịu, cố sống cố chết giữ con lại, nhưng bà không cưỡng lại nổi ông, cuối cùng, hai ngưá»i thoả hiệp, bà ngoại con quấn tã rồi đặt con và o chiếc cháºu gá»— thả trôi sông. Theo cách nghÄ© cá»§a bà ngoại con, nếu như ông trá»i còn thương xót đến con, ắt sẽ có ngưá»i nhặt con lên, giữ lại mạng sống cho con. Khi ấy, trá»i đã đổ mưa liá»n mấy ngà y đêm vẫn chưa há» ngá»›t, bà ngoại con Ä‘em con đến bá» sông, nhìn dòng nước ngầu Ä‘á», trong lòng không yên tâm, bèn ngắt má»™t tà u lá sen chụp phÃa trên chiếc cháºu gá»—... con đã phiêu bạt tá»›i cõi loà i ngưá»i như thế, sau đó may mắn gặp được cha con.
Còn vá» việc cha con đã vá»›t con lên như thế nà o, con đã biết rõ, cô cÅ©ng không nói dà i dòng. Nhưng có Ä‘iá»u cô cần phải nói cho con biết rằng: chÃnh vì vá»›t con lên mà ông đã phải đánh đổi cả mạng sống cá»§a mình.
Má»›i đầu ông không há» nghÄ© rằng con là con cá»§a ngưá»i đà n bà mất trà đó, đến khi hiểu rõ thì đã có tình cảm sâu nặng vá»›i con. Ông cÅ©ng muốn trả lại con cho ông bà ngoại con nhưng quyến luyến không nỡ rá»i xa, và cÅ©ng lo sợ con sẽ bị há» vứt bá» má»™t lần nữa, nên ông quyết định giữ con lại. Sau đó, ngưá»i trong thôn lá» má» biết được lai lịch cá»§a con. Má»i ngưá»i nghi ngá» rằng con thá»±c sá»± không phải do cha con vá»›t lên từ dòng nước đục mà là được đón trá»±c tiếp từ nhà ông bà ngoại con vá». Äến khi phê Lâm đả Khổng(1), yêu cầu cần phải nắm lấy Ä‘iển hình, lÅ© quân hiếu sá»± bèn nhằm thẳng và o cha con, nói rằng trong cả đại đội sản xuất chỉ mình cha con thÃch Ä‘á»c lá»i cá»§a Khổng Tá», là con hiá»n cháu thảo cá»§a Khổng lão nhị, lại là hạng trá»™m cắp ** Ä‘iếm, lợi dụng cÆ¡ há»™i nom bệnh để gian dâm ô uế má»™t ngưá»i đà n bà mất trà có thân pháºn nghèo hèn thuá»™c tầng lá»›p bần cố nông.
Bấy giỠông ngoại con đã qua Ä‘á»i, bà ngoại con muốn đứng ra thanh minh cho cha con, nhưng lại bị cán bá»™ đại đội xỉ vả má»™t hồi, dá»a dẫm sẽ cắt lương thá»±c cá»§a bà ấy, bà ngoại đà nh phải câm lặng như con ve sầu mùa đông. Thể tạng cá»§a cha con vốn yếu má»m, ông không thể chịu nổi những lá»i ô miệt và dèm pha như váºy, cuối cùng... mặc dù mẹ con là ngưá»i đà n bà mất trà nhưng lại rất Ä‘a tình, khi biết cha con đã vì mình mà chết thì cÅ©ng đã trẫm mình xuống sông...
Hôm nay nói vá»›i con những Ä‘iá»u nà y, trong lòng cô tin chắc, và cÅ©ng muốn con tin tưởng chắc chắn rằng, khi con nghe bất cứ những lá»i đà m tiếu bịa đặt nà o liên quan tá»›i cha con thì con cÅ©ng không má»™t mảy may hoà i nghi hay dao động vá» phẩm chất cá»§a cha con. Cha con thá»±c là má»™t ngưá»i cha tốt, cÅ©ng là má»™t thầy lang giá»i. Y đức, y thuáºt và nhân phẩm cá»§a cha con Ä‘á»u đã được được ghi trong bia miệng ngưá»i Ä‘á»i, có trá»i cao soi xét, thần linh chứng giám...
Cho nên, Tiểu Ngá»c, nói thá»±c, mặc dù Thạch gia chịu nhiá»u bất hạnh, chịu đủ Ä‘á»a đà y, nhưng cô cho rằng, con còn là má»™t đứa con còn chịu đựng nhiá»u khổ Ä‘au hÆ¡n hết thảy. Hôm nay cô nói vá» thân thế cá»§a con, trong lòng cÅ©ng đầy mâu thuẫn, sợ rằng cô sẽ chà thêm muối lên vết thương cá»§a con, khiến lòng con cà ng Ä‘au xót và khổ sở hÆ¡n. Äúng, ai chẳng mong muốn mình có được xuất thân đà ng hoà ng, ai chẳng mong mình được ngưá»i mẹ tà i cán và xinh đẹp thông minh, ai chẳng muốn... nhưng cô cÅ©ng có cách nghÄ© cá»§a riêng mình, tin rằng sau khi con đã hiểu hết vá» thân pháºn cá»§a mình, cÅ©ng có thể hiểu được Ä‘iá»u gì đó, tăng thêm chút trà tuệ, hiểu thêm đạo lý, váºn mệnh khó lưá»ng, nghiệp căn khó diệt, từ đó “cái ác không là m, Ä‘iá»u thiện nên theoâ€.
Pháºt Tổ đã nói vá»›i chúng ta rằng, sở dÄ© con ngưá»i phải chịu những khổ Ä‘au hoặc có hạnh phúc Ä‘á»u là liên quan tá»›i Nghiệp (lầm lá»—i, tá»™i lá»—i) tạo ra từ kiếp trước. Cho nên, trong kinh Pháºt đã nói: “Muôn váºt Ä‘á»u ở lại, chỉ có nghiệp theo mìnhâ€. Má»—i ngưá»i hay má»—i dòng há», bất luáºn là tá»™i lá»—i cá»§a kiếp nà o đó tạo ra, luôn luôn có báo ứng. Thiện nghiệp có thiện báo, ác nghiệp có ác báo, không phải là không có báo ứng, mà chỉ là chưa đến lúc báo ứng đó thôi. Muốn biết Nhân kiếp trước thì ngưá»i kiếp nà y là kẻ gánh chịu; nếu muốn biết Quả kiếp sau, thì ngưá»i kiếp nà y là kẻ gây nên. Lục đạo luân hồi, quả báo chẳng há» sai. Nghiệp lá»±c cá»§a chúng sinh, thì đến cả Pháºt tổ cÅ©ng không thể thay đổi được. Còn nhá»› lá»i đại Pháºt pháp ngữ “Má»™t chìa khoá mở má»™t ổ khoá†năm xưa khi cô dẫn con đến chùa Tuệ Giác không? Hiện nay cô nghÄ© thế nà y, có lẽ chỉ có chìa khoá cá»a Pháºt má»›i có thể thá»±c sá»± mở được cái khoá tá»™i lá»—i kiếp nà y kiếp trước cá»§a con. Nghiệp căn cá»§a con quá nặng, xem ra không phá nổi hồng trần, ngoà i việc theo và o chốn cá»a Pháºt không thì chẳng còn con đưá»ng nà o khác. Trong Hồng lâu má»™ng có viết: “Hảo tiện thị liá»…u, liá»…u tiện thị hảoâ€. Con Æ¡i, muốn được viên mãn thì phải từ bá» tất cả, chỉ có từ bá» má»›i có thể được viên mãn. Cho nên má»™t sá»›m má»™t chiá»u con Ä‘á»c được những dòng chữ cô viết nà y con sẽ còn phải suy nghÄ©, cân nhắc nhiá»u Ä‘iá»u. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, cá»a Pháºt cÅ©ng không phải há»… nói và o là và o được, mà còn phải tuỳ duyên chÃn muồi má»›i được.
Mấy dòng lá»™n xá»™n nghÄ© đâu viết đấy, hy vá»ng có thể có Ãch cho con...
Äá»c xong bức thư di chúc cá»§a cô, trong lòng tôi rối như tÆ¡ vò.
Cảm Æ¡n cô cuối cùng đã để cho tôi hiểu rõ chân tướng thân thế cá»§a mình. Nhưng sá»± thá»±c nà y lại khiến tôi khó có thể chấp nháºn. Có má»™t ngưá»i đà n bà mất trà là mẹ đẻ cá»§a tôi đã là má»™t việc bất hạnh. Mà ngưá»i mẹ mất trà đó lại bị ngưá»i ta thay nhau hãm hiếp... nói như váºy, tôi là má»™t tạp chá»§ng và dã chá»§ng chẳng rõ rà ng. Nhưng, tất cả, những ngưá»i đã cho tôi cuá»™c sống trên ý nghÄ©a sinh lý há»c, rốt cục tôi cần phải gá»i là bố hay gá»i là kẻ hiếp dâm? Rốt cục bá»n chúng là ân nhân hay là kẻ thù cá»§a tôi?
Tôi lần thà nh giưá»ng đứng dáºy, tay cầm lá thư cá»§a cô, Ä‘i Ä‘i lại lại trong gian phòng, trong lòng không nén nổi cưá»i tê tái:
- Ha ha, tạp chủng, hóa ra ta là một tạp chủng. Một tạp chủng đáng thương được sinh ra bởi lũ dã man... và lũ cha khốn nạn đó bây giỠcó thể vẫn sống trơ trơ trên thế gian nà y...
Nhưng tôi không hiểu, bá»n chúng gây ra ác nghiệp vì sao lại bắt tôi gánh chịu quả báo? Lẽ nà o quả báo còn có thuyết “quýt là m cam chịuâ€?
Äây quả thá»±c là má»™t thế gian đầy rẫy những xấu xa, tởm lợm...
Tôi đổ váºt xuống sô pha trong gian phòng khách, trong lòng bá»—ng mong má»i tất cả những lá»i bịa đặt liên quan vá» cha và mẹ mình ở là ng quê kia Ä‘á»u là sá»± tháºt. Như váºy, tuy nhân cách cá»§a cha tôi có chút bị hoen ố, nhưng tôi còn có thể có má»™t ngưá»i cha thá»±c sá»±... A, cha Æ¡i, ngưá»i cha tá»™i nghiệp, tá»™i lá»—i cá»§a Thạch Ngá»c có thể thá»±c sá»± còn sâu nặng, rốt cục cha cÅ©ng đã vì con mà chết.
Tôi bá»—ng cảm nháºn được tất cả, sống trong biển ngưá»i mênh mông nà y, tôi xác thá»±c là má»™t dị loà i không xác định. Tôi không chỉ chịu khổ cho mình, tháºm chà cÅ©ng không thể tránh cÆ¡ há»™i gây ra khổ Ä‘au cho ngưá»i khác.
Nhưng, theo cách nói cá»§a cô, đây là quả báo cá»§a tá»™i lá»—i từ kiếp trước, như váºy kiếp trước tôi đã là m những gì? Giết ngưá»i? Äốt nhà ? Hãm hiếp, cướp bóc?... nếu như giữa kiếp nà y kiếp trước quả tháºt có bức tưá»ng dầy, tôi nghÄ© tôi sẽ không từ trả bất cứ giá nà o để có thể phá vỡ nó, nhìn thấu bá»™ mặt tháºt cá»§a mình trong kiếp trước.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, tôi cÅ©ng rất cảm Æ¡n ý tốt cá»§a cô đã khuyên tôi nên quy y cá»a Pháºt, “Các Pháp Ä‘á»u do nhân duyên sinh ra, các Pháp Ä‘á»u do nhân duyên mà tuyệt diệtâ€, nếu như quả tháºt sÆ¡n cùng thuá»· táºn, thì đèn dầu tượng Pháºt cÅ©ng sẽ là nÆ¡i tôi có thể suy tÃnh đến. Vấn đỠlà trong lòng tôi còn má»™t số hoà i nghi vá» Pháºt giáo, và cÅ©ng cảm thấy thuyết pháp lục đạo luân hồi hoặc thế giá»›i cá»±c lạc, tuy có kinh thế hãi tục nhưng chỉ là má»™t suy luáºn chá»§ quan và áng chừng, mãi mãi chưa được chứng thá»±c. HÆ¡n nữa cá»a Pháºt chốn Thiá»n dưá»ng như cÅ©ng quá tiêu cá»±c...
Tóm lại, tôi còn chưa cam chịu và cÅ©ng chưa dá»± định vứt bá» nó, nếu không sÆ¡n cùng thá»§y táºn, tôi còn phải tranh đấu vá»›i váºn mệnh bất công nà y. Tôi cÅ©ng tin rằng, trong cõi thẳm sâu, nhất định có cất giấu má»™t chiếc chìa khoá mà có thể mở tung váºn mệnh cá»§a tôi cÅ©ng như có thể mở tung cái ổ khoá thể xác cá»§a mình.
Tôi trở vá» phòng, gáºp cẩn tháºn lại bức thư cá»§a cô cất và o chiếc tráp nhá».
Sau đó, tôi chỉnh sá»a lại mái tóc, khoác thêm chiếc áo gió, ra khá»i ngôi nhà u ám, lần lượt khoá cá»a ngoà i và cổng, bước ra con hẻm cháºt hẹp hướng tá»›i đại lá»™ Giải Phóng phồn hoa. Tôi đứng ở đầu đưá»ng, sau đó ngược gió bước vá» phÃa tây, qua “Phong Lạc kiá»uâ€, nhằm hướng chợ rau Thiên Bình bước tá»›i.
Thạch gia nhà cá»a rụng rÆ¡i, cuối cùng chỉ còn sót lại mình tôi. Nhưng tôi cÅ©ng cần phải ăn. Cho nên không thể cứ khoá mãi cá»a ở trong nhà , tôi phải nghênh đón ánh mắt cá»§a ngưá»i Ä‘á»i, trải qua mưa gió, xem mặt nhân gian.
“Chẳng bao giá» thiên tà i được đón tiếp nồng nhiệt ở quê hươngâ€, có triết nhân đã từng nói như váºy
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:47 PM.
|

28-05-2008, 04:03 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương ba mươi hai
Sau khi gắng gượng đứng dáºy từ trong ná»—i Ä‘au đớn mất ngưá»i thân, tôi bèn thu dá»n di sản cá»§a cô để lại, cái gì có thể bán thì bán, cái gì không thể bán thì cho. Còn chút Ãt ká»· váºt có ý nghÄ©a tôi thu nhặt cất cả và o va li, chuẩn bị Ä‘em vá» Mỹ. Vá» nhà cá»a, đó vốn là nhà công, khi nà o chÃnh quyá»n muốn thu hồi thì há» cứ việc lấy.
Tôi cÅ©ng quay vá» quê hương má»™t chuyến, Ä‘em lá» tro hà i cốt cô vá» mai táng ở sau ngôi nhà tổ bên cạnh nấm mồ cá»§a ông bà và cha tôi theo lá»i dặn cá»§a cô. Như váºy, có thể xem như hỠđã được Ä‘oà n tụ ở cõi bên kia.
Sau đó, tôi lại đến đắp thêm Ãt đất lên nấm mồ cá»§a mẹ và bà ngoại tôi. Hai con ngưá»i đáng thương nà y, nhưng nghiệp chướng cá»§a hỠđã tiêu trừ, đã được lên Tây thiên tịnh thổ.
Khi đứng dáºy, tôi thấy sây sẩm mặt mà y, vá»™i vÃu lấy cà nh đà o, bá»—ng má»™t cÆ¡n gió u ám nổi lên, tiếp đó, dưá»ng như hồn ma cá»§a mẹ tôi từ trong nấm mồ hiện ra, chẳng nói chẳng rằng gỡ tay tôi ra, vá»™i vã kéo tôi chạy đến sân Ä‘áºp lúa mì cạnh nhà bà ngoại.
Äống cá» vẫn như cÅ©, phÃa dưới sát vá»›i lá»›p đất bùn ẩm ướt bốc mùi thối rữa.
Trụ đá buá»™c trâu xiêu xiêu vẹo vẹo bên góc đông bắc sân Ä‘áºp lúa, phÃa trên buá»™c mấy sợi dây Ä‘iện cÅ© mà u Ä‘en. Xung quanh chân cá»™t, mấy con giun quằn quại bò, và chiếc cà y dÃnh chặt bùn đất...
Chuồng trâu chuồng lợn cũng đã chẳng còn sỠdụng nữa, chỉ còn lại mấy gian nhà đất rách nát, xiêu vẹo trong gió hắt hiu như chứng kiến những năm tháng tang thương...
Lẽ nà o mẹ lại muốn tôi đến xem nơi mẹ đã từng chịu đau khổ?
Tôi không thể kìm nổi mình đá mạnh và o chiếc cột đá.
Äiá»u khiến tôi cảm thán là , rất chân thá»±c gần gÅ©i, đây cÅ©ng chÃnh là chá»— mà tôi đã bị luân phiên hãm hiếp trong giấc má»™ng.
Xem ra, thá»i khắc gặp gỡ mÆ¡ hồ giữa mẹ và tôi dưá»ng như đã để lại ấn tượng khắc cốt ghi tâm tại mảnh đất nà y, và sau đó, cảm nháºn sá»± tuyệt vá»ng sau đớn Ä‘au kia lại trở thà nh ký ức chung cá»§a mẹ và tôi... Ä‘iá»u khác nhau là tôi bị già y xéo trong ác má»™ng bởi má»™t toán ngưá»i nước ngoà i, còn mẹ bị già y xéo trong hiện thá»±c bởi má»™t lÅ© ngưá»i khác há»...
Tôi leo lên bỠđê cao nhìn mãi táºn xa xa, ánh mắt tôi dừng lại khoảng mái ngói và lùm cây thâm thẫm.
Tôi không muốn tìm kiếm Ä‘iá»u gì, mà muốn ghi nhá»›: nÆ¡i đó có tổ tiên cá»§a tôi.
Nhưng tôi vÄ©nh viá»…n không đến nÆ¡i đó nháºn tổ nháºn tông. Tôi khinh miệt tổ tông nà y, đặc biệt là khinh bỉ lÅ© “ông bố tạp chá»§ng†đã từng cưỡng ép gieo giống tôi, há» là nguồn căn tất cả má»i khổ Ä‘au trong cuá»™c Ä‘á»i tôi...
Tôi dần mất đi sự quyến luyến đối với mảnh đất đã nuôi dưỡng tôi.
Tôi mệt má»i, cÆ¡m ăn ngà y cà ng Ãt, dáng vóc ngà y cà ng gầy, quần đã rá»™ng ra Ãt nhất là má»™t tấc.
Trong ngôi nhà vắng bóng dáng ngưá»i cô, nÆ¡i nà o cÅ©ng phảng phất không khà vắng lặng. Ngay đến con mèo cô luôn ấp á»§ cÅ©ng đột nhiên bá» Ä‘i mất tung tÃch. Dù tôi nằm trên giưá»ng vẫn luôn thấy bồng bá»nh như trên mây, không sao lấy lại được tinh thần, nói cÅ©ng chẳng ra hÆ¡i, suốt ngà y chỉ thấy những cÆ¡n ác má»™ng...
Tôi chuẩn bị quay vỠMỹ.
Khi thu dá»n hà nh lÃ, tôi vô tình nhìn thấy má»™t tấm ảnh nhá» chụp Ngô Nguyên đã nhiá»u năm trước kẹp trong cuốn sổ cÅ©, hình như anh chụp hồi má»›i tốt nghiệp trung há»c. Tấm ảnh Ä‘en trắng đã ố và ng, nhưng hà m răng anh vẫn còn trắng tinh, nụ cưá»i rất thuần khiết, ‎ý khà rất phong độ...
Tôi bá»—ng nhá»› hÆ¡n lúc nà o hết ngưá»i đã từng cho tôi tình yêu ngá»t ngà o và thân ái chân thà nh. Tôi cÅ©ng nhá»› đến bá» vai rắn chắc và lồng ngá»±c nở nang cá»§a anh, đã từng là niá»m an á»§i tốt đẹp nhất cho tôi má»—i khi mệt má»i. Anh không sai, chưa bao giá» sai. ChÃnh tôi đã rá»i bá» anh, tôi đã quyết định rá»i xa anh. Nhưng vì sao tôi phải cắt bá» tình hữu nghị chân thà nh cá»§a anh? Anh có khoẻ không? Hôn nhân có tốt đẹp không? Hạnh phúc không? Hoạn lá»™ có hanh thông không?...
Ná»—i Ä‘au lá»›n mất Ä‘i ngưá»i cô đã từng loại bỠý nghÄ© Ä‘i Bắc Kinh cá»§a tôi. Nhưng bây giá», trong kế hoạch cần phải láºp tức trở vá» Mỹ thì ý nghÄ© đó lại má»™t lần trá»—i dáºy và bùng cháy...
Bắc Kinh vẫy gá»i tôi, Ngô Nguyên Ä‘ang vẫy gá»i tôi.
Äể cho lòng thảnh thÆ¡i, tôi cÅ©ng cần phải Ä‘i lại, thả lòng thanh thản - Tôi nghÄ©.
Äêm tối mịt mùng, cuối cùng tôi cÅ©ng đã lên chuyến tà u du lịch từ ga Tây Nam Kinh Ä‘i Bắc Kinh.
Khi tà u qua Từ Châu, tôi tra được ga lá»›n tiếp sau là Duyá»…n Châu từ tấm bản đồ má»›i mua, lại thấy nó ká» ngay Khúc Phụ, bá»—ng nghÄ© đến đây chÃnh là quê hương cá»§a đức thánh Khổng, quốc đô cá»§a nước Lá»— xưa, bá»—ng nhiên mắt tôi sáng lên, trong lòng bùng lên má»™t ý nghÄ©: Cha tôi đã từng bị phê phán là con hiá»n cháu thảo cá»§a Khổng Tá», Ngô Nguyên cÅ©ng rất sùng bái tinh thần Tân Nho gia, toà n bá»™ lịch sá» Trung Quốc, láºt dở từng trang có chá»— nà o xa rá»i Khổng Tá» và các phương cách trị nước cá»§a ông... và tôi hiện nay lại Ä‘ang ngang qua cá»a nhà Khổng Tá», sao không thuáºn xuống chiêm ngưỡng di tÃch cá»§a vị thánh sư hÆ¡n hai ngà n năm trước?
Tôi xuống tà u ở Duyễn Châu, rồi lên chuyến xe sớm đi Khúc Phụ.
Chưa đầy ná»a tiếng sau, trong khoảnh khắc giao thá»i giữa đêm và sáng, khi mặt trá»i đỠối bắt đầu nhô lên thì tôi đã có mặt ở bến xe Khúc Phụ. Tôi tìm má»™t khách sạn tương đối sạch sẽ trong thà nh phố trá» lại, dùng xong bữa sáng, cất hà nh là (thá»±c ra chỉ là má»™t chiếc va li kéo), rồi theo lá»i chỉ dẫn cá»§a ngưá»i phục vụ khách sạn, Ä‘i trước tá»›i miếu thá» và phá»§ Khổng Tá» ngay cạnh đó.
Nói kể cÅ©ng lạ, khi chân cá»§a tôi bước và o phá»§ Khổng TỠ– nÆ¡i đây được ngưá»i Ä‘á»i tôn xưng là “Nhà cá»§a thánh nhân văn chương đạo đứcâ€, bá»—ng có cảm giác như được trở vá» chÃnh nhà mình, tháºm chà từng cây cá», từng viên gạch hòn đá trong phá»§ cÅ©ng như rất đỗi quen thuá»™c. Còn khi bước và o miếu thá» Khổng Tá», ngước mắt lên nhìn toà nhà bia uy nghi, má»™t cây bách ngà n năm tuổi, cà ng cảm thấy tất cả thánh hiá»n cổ xưa Ä‘ang dõi nhìn theo tôi. Khi tôi ở đại Ä‘iện ngắm nhìn bức tượng Khổng Tá», cà ng cảm thấy kinh ngạc bởi phát hiện ra hình dáng cá»§a Khổng Tá» giống hệt như ông lão râu tóc bạc phÆ¡ trong giấc mÆ¡ cá»§a tôi! Tôi có chút hoảng hốt, tá» giấy có mấy chữ Má»™t chiếc chìa khoá mở má»™t ổ khoá lại phất phÆ¡ trước mặt tôi... Tôi nghÄ©, nếu như trong giấc mÆ¡ tháºt sá»± là thánh nhân Khổng TỠđã cho tôi tá» giấy kia, rốt cục là ngưá»i sẽ cho tôi lá»i Ãt ý nhiá»u thế nà o? Quân quân thần thần, phụ phụ tá» tá»? Tam cương ngÅ© thưá»ng, tam tòng tứ đức? Bất hiếu hữu tam, vô háºu vi đại(1)? Phương thuốc trị thế cá»§a ngưá»i, đại khái chỉ có váºy, nếu như dùng và o việc chữa trị sá»± phong bế cá»§a tôi, e rằng gần như vẻ phi lÃ.
Nhưng xét lại cả Ä‘á»i cá»§a ngưá»i, cuá»™c sống cÅ©ng chẳng dá»… chịu hÆ¡n tôi là bao, chạy đông chạy tây, chu du liệt quốc, đến đâu cÅ©ng vấp thà nh chạm lÅ©y, thưá»ng “mệt má»i như con chó không nhà â€, cho nên đến những năm cuối Ä‘á»i ông Ä‘au đớn ngá»a mặt lên trá»i cao mà ta thán: “Äạo ta không thể thi hà nh, hãy cưỡi thuyá»n chu du ra bểâ€...
“Äạo không thể thi hà nh, cưỡi thuyá»n chu du ra bể... Äạo không thể thi hà nh, cưỡi thuyá»n chu du ra bể... Äạo không thể thi hà nh, cưỡi thuyá»n chu du ra bể... Äạo không thể thi hà nh....â€. Tôi suy nghÄ© đến đây, câu nói cá»§a ngưá»i bá»—ng như sấm sét ngang tai, gầm thét mãi không thôi, lại như có cả ánh chá»›p loè, rạch sáng không trung.
Ngẫm nghÄ© những Ä‘iá»u tôi vấp váp trong mấy năm nay, chẳng phải chỉ vẻn vẹn má»™t câu “Äạo không thể thi hà nh, cưỡi thuyá»n chu du ra bể†nà y đã lá»™t tả má»™t cách sinh động sao?
... Äầu tiên là trôi nổi trên má»™t chiếc cháºu gá»— con con, tiếp đó là ngồi máy bay vượt qua biển... Tôi Æ¡i, tôi, tôi còn nói được gì? Kiếp nà y cá»§a tôi cÅ©ng chÃnh bởi phần dưới “đạo không thể thi hà nh†má»›i không thể không rá»i bá» quê hương... Nhưng, giấc má»™ng kỳ lạ mấy năm trước thá»±c sá»± là chÃnh Khổng TỠđã chỉ Ä‘iểm bến mê cho tôi! Xa cách hÆ¡n hai ngà n năm, ngưá»i vì sao vô cÆ¡n vô cá»› quan tâm tá»›i má»™t cô nhi không rõ lai lịch như tôi – nói má»™t cách nghiêm túc là má»™t tiểu tạp chá»§ng? Äệ tá» tam thiên, hiá»n giả Hồi giã(1). Lẽ nà o cha tôi (đương nhiên là chỉ ngưá»i cha đã nuôi tôi) cÅ©ng là má»™t môn sinh đắc ý cá»§a ngưá»i sao?
“Má»™t chiếc chìa khoá mở má»™t ổ khoᆖ tôi dưá»ng như lá» má» thấy được ánh mắt sáng rá»±c cá»§a ông lão râu trắng Ä‘ang ở bầu trá»i xa xưa mỉm cưá»i nhìn tôi, đồng thá»i cÅ©ng thấy má»™t lÅ© rá»—i hÆ¡i háºu thế bên cạnh không ngá»›t mồm ầm Ä©: “Giữ đạo trá»i, diệt dục vá»ng con ngưá»i; Giữ đạo trá»i, diệt dục vá»ng con ngưá»i...â€
Ra khá»i miếu Khổng Tá» cÅ©ng đã giữa trưa, tôi bèn dừng chân ăn qua loa mấy thứ trong quán ăn ven đưá»ng rồi lại hăm hở hướng tá»›i rừng Khổng cách năm sáu dặm vá» phÃa bắc thà nh phố.
Rừng Khổng nà y chÃnh là khu vưá»n má»™ rất lá»›n mai táng những ngưá»i trong dòng há» Khổng hÆ¡n hai ngà n năm nay, nó còn lá»›n hÆ¡n cả thà nh phố Khúc Phụ. Tôi bước và o cá»a rừng, đầu tiên chiêm ngưỡng ngôi má»™ mà má»i ngưá»i cho rằng đó là má»™ cá»§a “Chà thánh Văn Tuyên Vương†Khổng TỠ– thá»±c ra đó cÅ©ng chỉ là má»™t nấm đất khá lá»›n, rồi sau đó cứ Ä‘i thẳng và o phÃa trong, lang thang dưới bóng rừng, lá»™i qua hết những bãi cá» gò hoang, những dẫy nhà bia. Tôi bị những bia má»™ lá»›n nhá», cao thấp, muôn hình vạn trạng cuốn hút, má»™t chốc thì Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại văn bia, chốc chốc lại thưởng thức nét chữ khắc, khi lại không quên phân biệt thân thế và danh tÃnh cá»§a ngưá»i nằm dưới mồ, dần dần tôi cảm giác như Ä‘ang Ä‘i tìm má»™ ngưá»i thân. Sau đó, khi tôi ngang má»™t gốc cây sồi lá»›n, bị quả trên cây rÆ¡i trúng đầu, bá»—ng thần hồn mê mệt, dưá»ng như bị men rượu hun say, bước chân lâng lâng. Dần dần, bụng dưới bắt đầu Ä‘au đớn, phần mẫn cảm nhất ở thân dưới lại bị co rút từng cÆ¡n... tay tôi chặn giữ bụng dưới, khom ngưá»i ngồi trên đỉnh gò đất. Ngoảnh đầu nhìn xung quanh chẳng má»™t bóng ngưá»i; tôi ngẩng nhìn lên cao, cà nh lá sồi ken kÃn bao trùm khoảng rá»™ng, chẳng để lá»t má»™t kẽ nắng; tôi không nén được quá» tay vá» phÃa sau, lại chạm phải má»™t tấm bia đá xanh cao chừng hÆ¡n hai mét. Lúc nà y, tôi đã cảm thấy nghẹt thở, bụng cà ng Ä‘au dữ dá»™i, vá»™i vã quẳng chiếc túi du lịch trên vai xuống, trải mấy tá» giấy ra đất rồi từ từ tá»±a lưng và o tấm bia đá...
Tôi vừa kịp ngồi xuống thì bá»—ng nghe thấy trong ngưá»i vang lên những tiếng ùng ục, tiếp đó là tiếng gầm gà o cá»§a sóng biển, cứ thế cuồn cuá»™n rồi biến thà nh má»™t đợt sóng à o ạt trà o qua cá»a ra nho nhá» dưới thể xác tôi... trạng thái đó rất giống như sóng dữ Ä‘áºp bá», lại giống như có trăm ngà n ngưá»i trượt chân trong động tối Ä‘en như sÆ¡n, cùng quẫy đạp vươn và o cái khe nhá» chỉ lá»t má»™t chút ánh sáng... nhưng, vách đá lạnh lẽo kia lại bắt đầu sợ hãi khép lại, co rút...
- Không!
Tôi không kìm được tiếng kêu thất thanh, tuyệt vá»ng giÆ¡ tay giằng xé lấy phần dưới và cố gắng hét lá»›n:
- Có ai không! Giúp tôi với!...
NÆ¡i rất xa, có má»™t thiếu nữ áo đỠlao vá» phÃa tôi. Váy cá»§a cô không ngừng phấp phá»›i theo bước chân, xem rất giống má»™t bó Ä‘uốc cuồn cuá»™n trong cánh rừng. Bó Ä‘uốc đó cuối cùng cÅ©ng đã lao tá»›i trước mặt tôi, tôi nháºn ra đó là cô hướng dẫn viên du lịch mình đã gặp nÆ¡i cổng ra và o.
- Chị? Chị bị sao thế?
Cô gái đứng trên sưá»n dốc phÃa trước mặt tôi, hổn hển há»i tôi.
- ... á». Giúp chị vá»›i, thân dưới cá»§a chị –– Ä‘au dữ dá»™i..
.
Tôi gắng sức nói, chống tay và o đấy muốn đứng dáºy, nhưng cảm thấy nặng như có ngà n cân.
- Chị bị bệnh gì thế?
Cô bé lại há»i.
- Không, chị chỉ cảm thấy thân dưới bị co rút, trong đó dưá»ng như sông bể cuồn cuá»™n... ôi, mau lên giúp chị vá»›i, chị chịu không nổi..
- A, ở đây âm khà quá nặng, chị không nên ngồi trước nấm má»™ thế nà y, chắc đã xúc phạm Ä‘iá»u gì. Mau, em dìu chị dáºy!
Cô gái nói rồi tiến lại gần, bám cánh tay tôi gắng sức kéo tôi dáºy.
Tôi chầm cháºm đứng thẳng ngưá»i nhưng không thể đứng vững, bèn thá» bám và o gáy cô gái, không muốn để chân mình nhÅ©n ra, nhưng bà n chân trưá»n trượt, kéo theo cô gái xuống chân đồi. Trên thế giá»›i nà y lại còn có việc xui xẻo – tôi lăn lá»™n mấy vòng, bá»™ pháºn phÃa dưới bị má»™t gốc cây nhá» dưới chân đồi đâm chá»c và o...
CÆ¡n Ä‘au buốt nhói tim đã khiến tôi gần như ngất Ä‘i, đồng thá»i cảm thấy máu nóng từ dưới thể xác trà o ra, ướt đẫm cả hai đùi...
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:49 PM.
|

28-05-2008, 04:03 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương ba mươi ba
Tôi nằm ở bệnh viện Khúc Phụ hÆ¡n hai tuần, sau khi chá»— Ä‘au đã dần trở lại bình thưá»ng, má»›i có sức để tiếp tục lên đưá»ng lên phÃa bắc. Từ trước đến nay đây cÅ©ng là lần đầu tiên bá»™ pháºn dưới cá»§a tôi trà o ra nhiá»u máu nhất. Tôi cần phải cảm tạ cô gái áo đỠđó, nếu như không có sá»± giúp đỡ cá»§a cô ấy, tôi rất khó tưởng tượng buổi tối đó mình còn có thể từ trong cánh rừng hoang vắng ở ngoại ô đó vỠđược đến nÆ¡i nghỉ trá» trong thà nh phố hay không. Sau nà y, tôi đã hà o phóng tặng cô gái đó má»™t trăm đô la.
Máu ra nhiá»u như váºy, vá» sau nà y nghÄ© lại, không còn phân biệt được đâu là kinh nguyệt, đâu là máu ở các bá»™ pháºn khác... và lúc tỉnh lại trên giưá»ng bệnh cảm giác thể xác mình bắt đầu như Ä‘ang chìm rÆ¡i táºn đáy sông khiến ngưá»i nghẹt thở, tiếp đó dần dần nổi lên mặt nước, thân dưới bám đầy những con đỉa đáng sợ... nhưng rất lạ, nÆ¡i đó tuy rất Ä‘au đớn, nhưng trong lòng tôi lại có má»™t sá»± kỳ vá»ng không thể kìm nén được – có lẽ, thông qua lần tẩy rá»a và rá»a tá»™i cá»§a kinh nguyệt, máu tươi chưa từng có nà y, cuối cùng đã xối xả vượt qua “đáºp lá»›n chắn sông†đáng ghét chắn ngang trong thể xác tôi... Äồng thá»i, tôi cÅ©ng đầy hy vá»ng, gốc cây nhá» chá»c và o ngưá»i tôi kia chÃnh là chiếc chìa khoá dùng để mở ổ khoá thể xác cá»§a tôi mà tôi đã tìm kiếm khắp nÆ¡i...
Sau nà y, trên tà u tiếp tục lên phÃa bắc, trong chăn ở khoang tà u nằm lòng tôi đã đầy ắp những hy vá»ng khi ngón tay thá» dò lần phÃa dưới thể xác – từ khi nó liá»n lại sau lần phẫu thuáºt, trong má»™t thá»i gian khá dà i tôi chưa từng tiếp xúc lại vá»›i khoảnh đất Ä‘au thương đó.
Nhưng, Ä‘iá»u khiến tôi thất vá»ng là : cá»a dưá»ng như vẫn là cá»a khi trước, huyệt vẫn dưá»ng như là huyệt khi trước. Còn tai nạn cá»§a gốc cây kia, cÅ©ng như giấc má»™ng ngà y xuân, trên thể xác tôi dần dần chẳng còn lại dấu vết gì... duy trên bắp đùi để lại má»™t vết sẹo khiến tôi còn phải nhá»› mãi, trong tiến trình cá»§a cuá»™c Ä‘á»i tôi đã có lần dùng kìm nung đỠđể thá»±c hiện hà nh động anh dÅ©ng “cải cách mở cá»a†đối vá»›i thể xác mình.
Nhưng, thay đổi luôn có. Ãt nhất, từ mùi vị khê cháy nồng nặc bữa ná» nay đã lẫn cả mùi máu tanh... và chá»— thịt thừa bên trong cÅ©ng có những thay đổi – hoặc giả phình to hÆ¡n nữa, hoặc bị thối rữa... vấn đỠlà sá»± thay đổi nà y lại quá cháºm chạp, quá nhá» bé, khiến tôi rất khó nắm bắt, rất khó cảm giác...
Ngón tay cá»§a tôi cÅ©ng bắt chước theo kiểu cá»§a dì Doãn Hoa từng tà từng tà cho và o sá» tìm. Nhưng ngoà i sá»± Ä‘au đớn ra, dưá»ng như chẳng thu hoạch được Ä‘iá»u gì. Cuối cùng, giấc má»™ng nát vỡ trong tiếng “rầm ráºp rầm ráºpâ€, văng vẳng, mÆ¡ hồ cá»§a bánh tà u, nÆ¡i đó cá»§a tôi vẫn trở lại thà nh má»™t “con kênh Long Bốiâ€, mà con Ä‘áºp “Long Bối†đó cà ng dầy hÆ¡n, vững chắc hÆ¡n, nặng ná» ngăn dòng nước cá»§a tôi, nặng ná» chèn lấp trái tim tôi...
Cho nên, khi tôi ngồi trên chuyến tà u tốc hà nh cháºm chạp trưá»n tá»›i Bắc Kinh thì lòng tôi thá»±c ra vẫn lưu lại Khúc Phụ, lưu lại Rừng Khổng, lưu lại chá»— cây đó, lưu lại những ảo giác và má»™ng cảnh mà không sao có thể xua Ä‘i được. Như váºy, nhiệt huyết mong muốn nhanh chóng được gặp lại Ngô Nguyên đã dần dần nguá»™i lạnh cùng vá»›i khoảng cách vá» Bắc Kinh má»—i lúc má»™t gần, tháºm chà chẳng có gì để nói...
Váºy là , sau khi ở khách sạn An Äốn Hảo gần Tiá»n Môn, tôi cÅ©ng chẳng thiết theo dá»± định ban đầu gá»i Ä‘iện ngay cho Ngô Nguyên, phải láºp tức liên hệ vá»›i anh, mà lại nằm nghỉ ngÆ¡i rồi Ä‘i dạo quanh quảng trưá»ng Thiên An Môn.
Quảng trưá»ng rá»™ng lá»›n và đẹp, du khách nưá»m nượp như trẩy há»™i. Tôi dừng chân ở trước bia tưởng niệm anh hùng dân tá»™c, rồi leo lên thà nh lầu Thiên An Môn phóng tầm mắt ra xa, cuối cùng lang thang Ä‘i khắp Tá» Cấm Thà nh...
Nhưng, tôi cảm thấy chán nản rã rá»i. Tôi Ä‘ang ở trùng môn cấm địa mà sao không thấy và ng son lá»™ng lẫy cá»§a hoà ng cung, cÅ©ng không thấy cảnh phồn hoa cẩm tú cá»§a ngá»± hoa viên, những Ä‘iá»u tôi nhìn thấy chỉ là bóng dáng cá»§a chÃnh mình, Ä‘á»u là sá»± tiêu Ä‘iá»u và hoang lạnh cá»§a cái phồn hoa đã qua Ä‘i...
Tháºm chà tôi có cảm giác sai lầm rằng, má»™t bá»™ pháºn nà o đó cá»§a thể xác tôi cÅ©ng đã biến thà nh Tá» Cấm thà nh nà y, ngà n năm trước luôn nằm yên lặng dưới chân Yến SÆ¡n, tuy cao quý nhưng man mác má»™t không khà u bế và cấm cố...
Sau đó tôi lại trở vá» trước Ä‘iện Thái Hoà , đứng lặng im bên Tiên hạc trước bệ rồng, nhìn ra xa ra con đưá»ng đã đưa tôi đến.
Dần dần, trùng môn, cấm địa, du khách nưá»m nượp, gió xuân và nắng gắt... bá»—ng nhiên nhoà đi trong mắt tôi. Lòng tôi co thắt, mắt tôi muốn nhắm nghiá»n, thể xác tôi cÅ©ng bắt đầu phiêu diêu, dưá»ng như Ä‘ang cưỡi Tiên hạc dạo chÆ¡i trong không trung bên trên Tá» Cấm Thà nh, mặc sức nhìn cảnh tượng mông lung sương khói trước Ä‘iện Thái Hoà , thưởng thức mùi thÆ¡m thanh khiết cá»§a tỠđà n và tùng bách thoang thoảng...
Mặc dù ở không trung vô bá» bến nhưng vẫn còn má»™t con đê lá»›n chắn ngang trước mặt tôi – rất dầy chắc, tầng tầng lá»›p lá»›p, kéo dà i đến vô cùng vô táºn...
PhÃa sau lưng tôi có tiếng ngưá»i ồn à o và tiếng bước chân tháºm thịch vang tá»›i.
Tôi ngoái đầu lại, má»™t toán đông khách du lịch Nháºt Bản Ä‘ang từ trước cá»a Ä‘iện Thái Hoà như ong trà n tá»›i, ánh mắt Ä‘á»u dồn tá»›i Tiên hạc bằng đồng ngay cạnh tôi.
Tôi xoay ngưá»i định bước, chẳng ngá» suýt đâm sầm và o cô hướng dẫn viên du lịch Ä‘ang từ phÃa sau bước tá»›i.
Tôi vừa định nói “Xin lá»—iâ€, bá»—ng cổ há»ng nghẹn lại, miệng há hốc cứng đơ.
Hoá ra đó là Doãn Hoa! Cô đội chiếc mÅ© che nắng mà u hồng, mặc bá»™ đồ mà u và ng kem, Ä‘i đôi giầy thể thao Nike mà u trắng, tay trái cầm chiếc cá» tam giác nhá» ná»a trắng ná»a Ä‘á»...
- Em!
Chúng tôi sững ngưá»i, chẳng ai nói được lá»i nà o. Sau đó, nghe tiếng toán khách du lịch gá»i, Doãn Hoa vá»™i vã nói vá»›i tôi:
- Äợi em má»™t lát, em sẽ quay lại ngay.
Sau đó Doãn Hoa vá»™i vã Ä‘i đến bên Tiên hạc, lá»›n tiếng giải thÃch má»™t hồi wa ri wa ra gì đó vá»›i toán khách du lịch. Tuy là tiếng Nháºt, nhưng qua cung cách thể hiện cá»§a Doãn Hoa, tôi cÅ©ng có thể biết chắc chắn rằng cô Ä‘ang giải thÃch lai lịch và câu chuyện vá» Tiên hạc. Những ngưá»i du khách Nháºt nghe như nuốt từng lá»i, chốc chốc lại rá»™ lên tiếng vá»— tay tán thưởng.
Tôi lánh sang má»™t bên, nhìn kỹ bóng dáng Doãn Hoa. Cô như gầy hÆ¡n, cằm nhá»n ra nhưng ngá»±c lại căng đầy hÆ¡n trước.
Ngoà i ra, dưá»ng như Doãn Hoa cÅ©ng đã già dặn chÃn chắn hÆ¡n nhiá»u, Ä‘iệu bá»™, giá»ng nói, ánh mắt đã hoà n toà n mất Ä‘i cái vẻ non ná»›t năm nà o...
- Em ở khách sạn Bắc Kinh, trên đây có số Ä‘iện thoại và số phòng cá»§a em. Ãy náy quá, lịch trình đưa Ä‘oà n khách nà y kÃn quá, không rảnh được. Nếu có thể, sau mưá»i giá» chị gá»i Ä‘iện cho em, chúng ta gặp nhau tán gẫu má»™t chút, được không?
Tôi Ä‘ang trầm tư thì Doãn Hoa nhanh nhẹn bước tá»›i, dúi tấm danh thiếp và o tay tôi. Sau đó chẳng đợi tôi hoà n hồn, cô lại nhoẻn cưá»i, vẫy tay, nói “Gặp lại sau nhéâ€, rồi lại như má»™t cÆ¡n gió lẩn và o giữa toán du khách.
Tôi há hốc miệng, đứng ngây tại chá»—, ánh mắt nhìn theo dáng cô và toán du khách dần dần mất hút, cuối cùng thong dong thả bá»™ quanh chân tưá»ng phÃa tây Ä‘iện Thái Hoà , rầu rầu như bị mất cắp.
Gặp lại Doãn Hoa tại Cố Cung, Bắc Kinh là chuyện hoà n toà n ngoà i mong đợi cá»§a tôi. Mấy năm nay tôi đã từng muốn quên cô ấy Ä‘i, muốn xua cô ấy ra khá»i ký ức cá»§a mình. Äó chẳng phải bởi tôi căm háºn và oán giáºn đặc biệt gì cô ấy, mà là bởi má»—i lần nhá»› đến cô em gái như ruá»™t thịt ấy nay đã trở thà nh ngưá»i qua đưá»ng, lòng tôi chán nản và đau đớn...
Thá»±c ra tôi là má»™t ngưá»i rất thÃch có bạn bè. Từ tiểu há»c đến trung há»c rồi đại há»c, tôi luôn có không Ãt bạn gái, nhưng sau đó bởi vì rất nhiá»u nguyên nhân mà dần dần xa cách nhau. Doãn Hoa lại rất đặc biệt, giúp tôi nhiá»u chuyện, đặc biệt chúng tôi còn cùng chia sẻ những bà máºt vá» thể xác cá»§a nhau... Tục ngữ nói: “Tốt vá»›i ngưá»i thì ngưá»i cÅ©ng tốt vá»›i mìnhâ€. Cho nên, trong lòng tôi thá»±c ra vẫn rất nhá»› đến cô ấy. Buổi tương ngá»™ hôm nay đã mang lại cho tôi ná»—i niá»m vui mừng...
HÆ¡n mưá»i giỠđêm, tôi gá»i Ä‘iện cho Doãn Hoa theo lá»i dặn.
- ái chà , sao bây giá» chị má»›i gá»i? Em đợi chị từ 9 giá», sốt ruá»™t đến chết Ä‘i được.
Doãn Hoa vừa nghe giá»ng tôi đã lanh lảnh nói.
- Em dặn chị gá»i sau mưá»i giá» cÆ¡ mà .
Tôi nói lại.
- Hừ, thá»±c ra chị có thể gá»i sá»›m hÆ¡n. Sau chÃn giá» là em rá»—i rồi. CÅ©ng chỉ tại em đã không xin số Ä‘iện thoại cá»§a chị. Thá»±c ra là em không dám, sợ chị còn háºn em, sá»›m biết... được rồi, không nói linh tinh nữa, nói vá»›i em nà o, bây giá» em đến chá»— chị hay chị đến chá»— em?
Tôi nghÄ© Ä‘iá»u kiện nÆ¡i ở cá»§a mình không thể sánh được vá»›i khách sạn Bắc Kinh, bèn nói:
- Äể chị đến chá»— em. Nhưng có tiện cho em không?
- Tiện, tiện, em ở phòng đơn, tối chị không cần vá», ngá»§ luôn chá»— em cÅ©ng được. Có Ä‘iá»u tốt nhất chị nên mang theo há»™ chiếu – em nghÄ© chắc chắn chị má»›i từ Mỹ vá» thăm nhà đúng không, có thể hù cảnh vệ dưới sảnh, há» sẽ khách khà vá»›i chị, Ãt phiá»n nhiá»…u hÆ¡n. Nhưng cÅ©ng không sao, em sẽ đợi chị ở sảnh. Chị nói Ä‘i, em vẫn chưa há»i chị, chị ở khách sạn nà o đấy? Có xa không?
- Chị ở ngay cạnh Tiá»n Môn.
- Thế thì tốt. Rất gần, chị Ä‘i tắc xi, em nghÄ© chẳng đến mưá»i phút đâu. Chị mau Ä‘i Ä‘i nhé, em đợi chị ở sảnh.
Doãn Hoa lại sốt ruột thúc giục.
Chúng tôi gặp nhau ở dưới đại sảnh khách sạn Bắc Kinh. So vá»›i lần gặp nhau ở Cố Cung, dưá»ng như Doãn Hoa đã trở lại vẻ láu lỉnh ngà y xưa, vừa trông thấy tôi đã nhảy à o tá»›i ôm chầm lấy. Rồi cô lại kéo tay tôi lôi xá»™c và o phòng mình, vá»™i vã “mang roi chịu tá»™iâ€, không ngá»›t miệng nói:
- Trước đây em chẳng hiểu chuyện Ä‘á»i, đã trách sai chị quá nhiá»u, lại còn bán đứng chị, hại cho chị phải rá»i bá» quê hương... thá»±c ra, em cÅ©ng trót lỡ mồm, rồi hối không kịp. Chị đại nhân chẳng chấp kẻ tiểu nhân, ngà n vạn... Äến đây, nước mắt cá»§a cô cứ thế trà n ướt mi, xong Doãn Hoa lại tiếp tục: - Quả tháºt, buổi chiá»u nay gặp chị ở trước Ä‘iện Thái Hoà , em rất xúc động, nhưng em không dám mạo muá»™i, lại Ä‘ang dẫn Ä‘oà n. Chị biết không, em dẫn bá»n quá»· Nháºt đó cho ngắm cảnh thoải mái mưá»i lăm phút ở Ngá»± Hoa viên rồi chạy quay lại tìm chị, nhưng đã chẳng thấy chị đâu nữa. Em tháºt sá»± hối tiếc, sợ tối chị sẽ không gá»i Ä‘iện cho em. Nếu tháºt như thế, chị em mình lại mất cÆ¡ há»™i gặp gỡ. Tháºt đấy, mấy năm nay, trong lòng em luôn áy náy và rất hối háºn. Em tháºt chẳng hiểu gì cả, nghÄ© lại khi đó, tháºt như đã uống nhầm thuốc... ngay nằm mÆ¡ em cÅ©ng luôn mong có cÆ¡ há»™i có thể chuá»™c lá»—i, nói lá»i xin lá»—i vá»›i chị. Tháºt mà , bây giá» em rất vui mừng, rất phấn khởi, để em nghÄ©...
Tôi ngồi trên chiếc sô pha đối mặt vá»›i chiếc giưá»ng cá»§a Doãn Hoa, thấy mắt cô ầng ẫng lệ, trong lòng rất cảm động, cÅ©ng không kìm được, khoé mắt nóng lên, rồi nước mắt tuôn trà o, nhưng tôi vẫn gắng ghìm lòng mình, cưá»i nói:
- Xem em kìa, chẳng giống trước đây tà nà o, chị chưa bao giá» thấy em nhá» má»™t giá»t nước mắt. Nhưng, em cÅ©ng đừng có nhắc lại cái từ “xin lá»—iâ€, “mang roi chịu tá»™i†là m gì nữa nhé. Thá»±c ra, chị cÅ©ng rất cảm Æ¡n em. Em nghÄ© xem, nếu như không có tráºn mưa gió năm đó, sao chị lại có quyết tâm Ä‘i Mỹ được. HÆ¡n nữa, tình yêu luôn là tá»± do. Chắc em cÅ©ng đã từng nghe – “Äà n ông khá» dại thì yêu, đà n bà yêu thì khá» dạiâ€. Cho nên, cÅ©ng chẳng trách em...
Chúng tôi rất nhanh xoá nhoà được khoảng cách. Bắt đầu má»—i ngưá»i còn ngồi má»™t chá»— tâm sá»± vá» con đưá»ng cá»§a mình, sau đó gối ká» gối, tay trong tay nói chuyện trên giá»i dưới bể... Doãn Hoa quan tâm há»i han tình hình Dabruce, tôi vắn tắt và i câu.
Dưá»ng như Doãn Hoa không vừa ý, truy đến cùng:
- Nói thực nà o, anh ta có ăn hiếp chị không?
- Ăn hiếp cái gì chứ?
Tôi vặn lại.
Doãn Hoa cưá»i xoà :
- Có khi ngược lại ấy chứ, lão Mỹ ấy dám ăn hiếp chị Thạch Ngá»c á, tuyệt đối chẳng có cá»a.
Doãn Hoa đặc biệt nhấn mạnh và o “chẳng có cá»aâ€, rồi lại chá»›p chá»›p mắt đầy ác ý. Tôi thúc mạnh và o đùi Doãn Hoa, cay nghiệt nói:
- Miệng chó chẳng có ngà voi. Rồi lại nói tiếp: - Em cÅ©ng đừng có chạy được má»™t trăm bước mà cưá»i ngưá»i chạy được năm chục bước, cưá»i chị mà y “không có cá»aâ€, chẳng ngá»...
Lá»i nói chá»±c ra khá»i miệng đã được tôi nuốt và o:
- Thôi, hay nói vá» mấy năm em “mở cá»a kiếm sống†thế nà o Ä‘i.
Doãn Hoa ra bá»™ mặt nhăn nhó, rồi lại than thở, gằn giá»ng nói:
- Äáng tiếc, so vá»›i chị, tuy em đã “mở cá»a†nhưng chẳng được “kiếm sốngâ€... hừ, sau nà y lại phải thế, há»c theo chị, qua Nháºt là m dâu ngưá»i ta, chồng em chÃnh là cái anh chà ng lưu há»c sinh Nháºt Bản Kameta mà chị đã gặp rồi đấy. Nhưng cÅ©ng đừng xem thưá»ng cái thằng Nháºt đầu nhá», chá»— ấy lại quá to, hằng đêm nó luôn kiếm cách già y vò em. Em chịu không nổi, cái chá»§ yếu hÆ¡n, cái chá»— đó cá»§a em dù có hình có hà i, nhưng ngoà i Ä‘au đớn ra thì chẳng há» có cảm giác gì cả. Có Ä‘iá»u cÅ©ng chẳng há» giống như trong sách viết, nó khiến ngưá»i ta xúc động, hưng phấn và đê mê, lại còn nói là cao trà o như say, như tiên gì đó cái cục ***. Em hiểu ra, nÆ¡i đó là sau nà y là m ra, không phải chÃnh tông, không chắc còn là “tà môn lệch đạo†nữa. Cho nên, đến đêm, em cÅ©ng luôn tìm muôn ngà n cá»› thoái thác. Kameta không hiểu cặn kẽ, thế là tức giáºn, chá»i mắng em là động váºt máu lạnh. Như váºy, chịu đựng chưa đầy ná»a năm, chúng em ly hôn, rồi em lăn lá»™n bên ngoà i kiếm ăn, cái gì cÅ©ng là m, chỉ thiếu nước chưa là m gái Ä‘iếm. Thá»±c ra em cÅ©ng rất muốn là m gái Ä‘iếm, nếu như việc đó thá»±c sá»± khiến em sống cho thoải mái... Chị biết không? ở Nháºt Bản, đà n bà không thể sinh con đẻ cái cÅ©ng bị gá»i là thạch nữ, không có tư cách lấy chồng. Cho nên, sau khi chúng em ly hôn, ngẫm cÅ©ng là ý trá»i. Hừ, tóm lại, như váºy sau đó em lại nhảy đến công ty du lịch Shijuku là m thuê, kiếm ăn. Cần phải chú ý là kiếm ăn, là m việc cho thằng ranh Nháºt Bản để kiếm ăn, chứ không phải “kiếm sốngâ€.
Doãn Hoa nói rồi nhìn tôi nháy mắt cưá»i.
- Thu nháºp có khá không? Tôi há»i.
Doãn Hoa ngẫm nghĩ, nói:
- Nếu cá»™ng cả tiá»n bo, quy đổi theo tỉ giá đồng Yên vá»›i Äô la hiện giá», tổng cá»™ng khoảng hÆ¡n ba ngà n đô.
- ừ, –– như thế thì tốt quá. Giá» là m trong khách sạn ở Mỹ, nhiá»u nhất cÅ©ng chỉ có hai ngà n. Nói rồi tôi lại há»i: - Như váºy, em có tÃnh há»c tiếp nữa không?
- Há»c cái gì? Doãn Hoa vặn lại: - Há»c trăm chẳng dùng má»™t là khoa Văn. HÆ¡n nữa, bây giá» em cÅ©ng chẳng còn hứng thú há»c táºp gì nữa. Chẳng giấu gì chị, em bây giá» chỉ nghÄ© kiếm tiá»n, kiếm tháºt nhiá»u, tiêu cho tháºt nhiá»u. Em cÅ©ng có kế hoạch, đợi khi có kinh nghiệm, đủ vốn em sẽ mở má»™t công ty du lịch cá»§a mình. Ôi – Nói đến đây cô đứng dáºy, khom ngưá»i vá» phÃa tôi, ra vẻ thần bÃ: - Chị biết không? Ngô Nguyên đã lên cán bá»™ cấp Chánh sở rồi đấy. Anh ta Ä‘ang quản lý du lịch thanh niên, mục tiêu cá»§a em là muốn hợp tác vá»›i Công ty du lịch thanh niên.
Doãn Hoa vừa nhắc đến Ngô Nguyên, tim tôi thót lên, nhưng ra vẻ chẳng hỠđể ý, cũng lặng lẽ đứng lên.
- Chị vẫn chưa gặp Ngô Nguyên? Doãn Hoa lại há»i.
- Chưa. Lâu rồi bá»n chị không liên lạc vá»›i nhau. Tôi lạnh lùng nói và bổ sung: - Chị chưa từng qua Bắc Kinh, lần nà y đến là đi du lịch.
Doãn Hoa ranh mãnh nhìn tôi, bá»—ng nhiên cưá»i nói:
- Không liên lạc không có nghÄ©a là trong lòng không nhá»›, đúng không? Lừa ai chứ, trước mặt em gái mà còn không nói thá»±c. Chị còn sợ em ghen? Yên tâm Ä‘i, em có cái sáng suốt cá»§a mình, đã rút khá»i giang hồ, rá»a tay gác kiếm từ lâu rồi. HÆ¡n nữa, em còn rõ hÆ¡n ai hết, trong lòng anh ta thá»±c ra chỉ dung nạp má»™t ngưá»i. Nói đến đây Doãn Hoa dừng lại chốc lát, kéo chiếc gối ôm và o trong lòng, mắt chăm chăm nhìn tôi, là m ra vẻ huyá»n bà há»i: - NghÄ© ra ai chưa?
- Còn ai nữa? ÄÆ°Æ¡ng nhiên là vợ anh ta rồi.
Tôi cố gắng bình tĩnh nói và cũng kéo một chiếc gối lại ôm và o lòng.
- Chị nghÄ© như váºy tháºt? Ãnh mắt Doãn Hoa vẫn nhìn tôi chằm chặp như cÅ©.
- Việc gì mà nhìn chị thế? Tôi duá»—i tay dứ và o mặt Doãn Hoa nhưng không nén nổi há»i: - Há» có con chưa?
- Lại còn có con nữa. “Vá» quýt†mà còn dám sinh con á? Ngô Nguyên ấy à , đương nhiên sá»± nghiệp phải là hà ng đầu. Má»i ngưá»i thưá»ng xuyên thấy há» cặp kè, ra vẻ yêu thương nhau lắm, nhưng em không tin buổi tối sau khi đóng cá»a cà i then há» lại còn tốt vá»›i nhau như thế nữa. Nếu không vì sao “Vá» quýt†lại bá»—ng dưng sang Äức du há»c?
- Tháºt à ? Äi lúc nà o? Tôi bất giác sững ngưá»i.
- Äầu tháng trước.
Doãn Hoa nói, ánh mắt chăm chút dò xét thần thái cá»§a tôi, ná»a xúi bẩy ná»a chá»c ghẹo nói:
- Chị cá»§a tôi Æ¡i, chị yên tâm Ä‘i, Ä‘ang đúng lúc ngưá»i không lầu trống đấy, nhất định chị sẽ mang lại cho anh ấy tin vui không gì sánh nổi, chẳng gặp sá»± rắc rối nà o đâu. Chỉ có Ä‘iá»u em thấy Ä‘au xót thay cho chị, Ä‘oá hoa băng thanh ngá»c khiết như nà y, ngưá»i nổi báºt trong đám phụ nữ, cho dù anh chị có chắp lại tình xưa, cÅ©ng có là m được gì má»›i không? Hay là má»™t đợt vui mừng suông! Thôi không nói nữa. Doãn Hoa vá»— mạnh vai và o tôi, nhảy từ giưá»ng xuống ná»n nhà , nói: - Em đói rồi, Ä‘i, đến Vương Phá»§ Tỉnh ăn đêm.
Khi ăn xong quay trở lại khách sạn Bắc Kinh cÅ©ng đã gần hai giá» sáng. Doãn Hoa vẫn chưa chịu thôi, lại lôi từ tá»§ lạnh ra mấy chai bia Thanh Äảo bắt tôi uống cùng. Tôi không đỠnổi Doãn Hoa nhưng cÅ©ng đà nh phó mặc cùng Doãn hoa chén tạc chén thù. Váºt lá»™n như váºy đến tảng sáng ai nấy má»›i chịu lá»™t bá» quần áo leo lên giưá»ng. Sau khi đầu áp đầu, tôi há»i:
- Em nà y, chỉ có hai tiếng ngá»§ rồi lại phải dáºy, là m sao dẫn Ä‘oà n được?
Doãn Hoa có vẻ say, phất tay nói:
- Mặc xác nó, hôm nay có rượu hôm nay say. ÄÆ°á»£c gặp lại chị, cái gì sánh nổi. Em quá phấn khởi. Nhưng, nếu như có Ngô Nguyên ở đây, như thế cà ng tốt.
Nói rồi, cô bá»—ng xoay ngưá»i, má»™t chống tay lên giưá»ng, tay kia vá»›i chiếc máy Ä‘iện thoại cạnh đầu giưá»ng, chẳng ngá» lại gạt đổ mấy vá» chai bia lăn xuống đất. Doãn Hoa cầm lấy máy Ä‘iện thoại cưá»i ha hả.
- Em định gá»i cho ai sá»›m thế nà y? Tôi vá»™i há»i.
Doãn Hoa cà ng cưá»i to hÆ¡n:
- Còn há»i em gá»i Ä‘iện cho ai, còn có ai? Ngô Nguyên đấy.
Ngưá»i ta nói “Tâm linh luôn có sá»± linh cảmâ€, em muốn biết anh ấy có ngá»i được mùi cá»§a chị không? Thế cÅ©ng đủ rồi, anh ta thì ngá»§ rất ngon, còn hai thạch nữ chúng ta Ä‘ang ở đây nhá»› vá» anh ta, mẹ nó chứ, ha ha, thạch nữ, không, phải gá»i là ngá»c nữ má»›i dá»… nghe, vôi ve son phấn rồi má»™t lấy chồng sang Mỹ, má»™t lấy chồng qua Nháºt, má»™t “không có cá»aâ€, má»™t “tà môn lệch đạoâ€, cả hai lại gặp nhau ở Bắc Kinh, ở đây nhá»›, nhắc đến tên má»™t mình Ngô Nguyên. Chị nói Ä‘i, có phi là không? Dá»±a và o cái gì mà anh ta có thể đà y Ä‘á»a ngưá»i khác như váºy? Không được, thế nà o em cÅ©ng phải quấy đảo giấc má»™ng ngon là nh cá»§a anh ta...
Nói rồi, giÆ¡ năm ngón tay bấm loạn lên bà n phÃm trên máy Ä‘iện thoại.
Doãn Hoa vừa gá»i, vừa lẩm bầm chá»i rá»§a:
- Mẹ kiếp, lại sai rồi, luôn luôn sai. Sao lại chẳng bấm đúng nổi nhỉ...
Cuối cùng máy đã thông, Doãn Hoa lại ngá»a mặt nằm váºt ra giưá»ng, hững há» trao máy và o tay tôi, nói vá»›i giá»ng Ä‘iệu thê thảm:
- Hay chị nghe đi.
Tôi nghe thấy tiếng phụ nữ ở đầu dây bên kia:
- A lô, gặp ai thế?
- Ngô Nguyên. Tôi nói.
- Nó Ä‘ang ngá»§. Ngưá»i phụ nữ kia nói.
- Xin há»i cô tên là gì? Không nén được tôi buá»™t miệng há»i.
- Tôi là dì nó. Äầu dây bên kia trả lá»i rồi há»i lại: - Cô là ai? Có nhắn lại gì không?
- Không cần, tôi sẽ gá»i lại sau. Tôi nói rồi cúp luôn máy.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:51 PM.
|

28-05-2008, 04:04 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương ba mươi tư
Lúc tôi tỉnh dáºy thì đã gần mưá»i giá» trưa, tôi dụi mắt, chẳng biết Doãn Hoa Ä‘i đâu. Tôi đứng dáºy và o nhà vệ sinh. Nhưng, khi tôi láºt Ä‘áºt đứng lên, cảm thấy đầu rất Ä‘au. Tôi biết tác dụng cá»§a cồn vẫn chưa hết nên quay lại giưá»ng nằm, chợt phát hiện trên tá»§ đầu giưá»ng có mảnh giấy, bèn nhặt lên. Äó là mảnh giấy có nét bút rồng bay phượng múa cá»§a Doãn Hoa:
Xin lá»—i, em còn phải Ä‘i kiếm ăn. Có lúc tháºt không muốn là m việc hầu kẻ khác. Nhưng rồi không được, vì lâu dà i, em cần phải kiên trì trước mắt; vì tương lai để ngưá»i Nháºt Bản là m cho em, bây giá» em cần phải cung cúc phục vụ há». Cho nên, chị đừng Ä‘i, hãy đợi em, khoảng bảy giá» tối em má»›i vá».
Ngà y hôm nay,
Doãn Hoa
Tôi vo tròn mảnh giấy, ném trở lại tá»§ đầu giưá»ng, mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng ngá»§ tiếp.
Nhưng tôi không sao ngủ tiếp được, bởi vì tôi chợt nhớ đến cuộc điện thoại dở dang sáng sớm nay.
Tôi xoay ngưá»i, do dá»± mấy lượt, cuối cùng quyết định gá»i Ä‘iện đến cÆ¡ quan Ngô Nguyên.
Dưá»ng như anh không ở phòng là m việc, bởi có tiếng ngưá»i gá»i to trong Ä‘iện thoại:
- Ngô Sở trưởng! Có điện thoại.
Tiếp đó là tiếng đế giầy cá»™p cá»™p xuống ná»n nhà vẳng lại từ xa, sau đó dừng lại:
- Xin há»i ai đó?
Äúng là Ngô Nguyên ư? Tôi nghe tiếng tuy rất quen thuá»™c, nhưng lại quá lịch sá»±, không giấu được chút hoà i nghi, tim bá»—ng nhiên Ä‘áºp rá»™n lên. Tôi vẫn bình tÄ©nh há»i:
- Có phải Ngô Nguyên không?
Äầu dây bên kia có vẻ sững lại giây lát, rồi lại lên tiếng:
- Thạch Ngá»c, đúng không?
Chẳng đợi tôi đáp, anh lại vá»™i vã há»i:
- Bây giá» em Ä‘ang ở đâu, gá»i từ đâu tá»›i thế?
- Khách sạn Bắc Kinh, ở cùng Doãn Hoa...
Há»ng tôi bá»—ng nghèn nghẹn, nước mắt trà o ra, cuối cùng chẳng thể nói được lá»i nà o.
....
Chẳng mấy chốc Ngô Nguyên đã đến khách sạn tìm tôi.
Lúc đó tôi vừa trang Ä‘iểm xong xuôi, nghe tiếng chuông, vá»™i từ trong toa lét ùa ra mở cá»a.
Anh đứng trước cá»a, ăn mặc rất chải chuốt, chiếc áo jacket mà u xám, quần âu mà u Ä‘en, mái tóc hÆ¡i bồng bá»nh, nét mặt gầy xanh, hà ng ria hình như đã hai ngà y chưa cạo; đôi mắt Ä‘en láy thêm chút từng trải nhân tình thế thái, nhưng thoạt trông vẫn trong sáng như xưa.
Tôi ngắm nhìn con ngưá»i đã từng là chá»— dá»±a quan trá»ng nhất trong Ä‘á»i mình, vốn dá»± định chẳng thèm để ý đến Ä‘iá»u gì mà ngã và o lòng anh, nhưng lại nghe giá»ng anh cá»±c kỳ lạnh nhạt:
- Anh không và o, xe Ä‘ang đợi bên ngoà i. Em sá»a soạn Ä‘i, chúng ta xuống lầu. Anh má»i em Ä‘i ăn ở nhà hà ng ngưá»i Thái má»›i khai trương. Doãn Hoa đâu?
- Cô ấy Ä‘i dẫn Ä‘oà n rồi. Bảy giá» tối má»›i vá».
Tôi nói, má»i xúc cảm trong lòng bá»—ng tan biến thà nh má»™t cÆ¡n gió bay Ä‘i.
- Em có khoẻ không?
Khi chúng tôi xuống lầu, anh má»›i quan tâm há»i.
- Vẫn thế. Tôi nói, rồi há»i lại: - Còn anh?
- Má»™t lá»i chẳng thể nói hết.
Anh nhún vai, cưá»i Ä‘au khổ. Khi dừng chân trước cá»a cầu thang máy, giÆ¡ tay bấm nút, anh ngoái đầu lại há»i tôi:
- Nghe nói cô em đã qua Ä‘á»i? Tôi im lặng gáºt đầu.
- Tháºt đáng tiếc, cô ấy rất tốt. Nhưng kể cÅ©ng may, khi qua Ä‘á»i có em ở bên.
- CÅ©ng đà nh phải nghÄ© váºy thôi.
Cá»a thang máy từ từ mở ra, chúng tôi lần lượt bước và o khoang thang máy.
- Sao em lại ở cùng vá»›i Doãn Hoa? Trong Ä‘iện thoại anh còn cho là mình nghe nhầm. Bá»n em vẫn thưá»ng xuyên liên lạc vá»›i nhau?
Sau khi cá»a thang máy đóng, anh nhìn tôi buồn rầu há»i.
Tôi thuáºt lại chuyện hai chúng tôi tình cá» gặp gỡ. Anh nghe xong gáºt gù:
- Thế cũng tốt.
Khi ra khá»i thang máy, anh lại nói:
- Nhưng con ngưá»i Doãn Hoa có lúc chẳng rá»™ng rãi cho lắm, chỉ có rách việc, luôn gây phiá»n phức cho ngưá»i khác, tốt nhất em phải giữ khoảng cách vá»›i cô ấy.
Chúng tôi lên chiếc Santana mà u đen nghe nói sở anh mới mua đỗ ở ngoà i bãi.
Chúng tôi ngồi ở hà ng ghế sau, khi chiếc xe hoà và o dòng xe trên đưá»ng Trà ng An, tôi xoay lại, muốn há»i han tình hình công việc cá»§a anh, nhưng thấy anh giÆ¡ tay che môi ra hiệu, mắt liếc liếc ngưá»i lái xe. Tôi hiểu dụng ý cá»§a anh, bèn ngáºm miệng chẳng dám nói gì. Nhưng đối vá»›i má»™t ngưá»i bạn há»c cÅ© mấy năm chẳng gặp, không khà im lặng nà y có vẻ kỳ kỳ, váºy là anh lại chá»§ động nói vá»›i tôi vá» tình hình thá»i tiết Bắc Kinh, bắt đầu là oán thán không khà ngà y cà ng bẩn, tầm nhìn ngà y cà ng giảm, chất lượng không khà ngà y cà ng kém, rồi lại xoay sang nói đó là điá»u khó tránh khá»i trong quá trình cải cách mở cá»a, trong tiến trình hiện đại hoá đô thị các nước phát triển Ä‘á»u phải trải qua giai Ä‘oạn như váºy. Sau đó anh lại nói vá»›i tôi vá» sá»± thay đổi má»—i ngà y má»—i khác cá»§a thà nh phố Bắc Kinh. Äáng tiếc là tôi lần đầu tiên tá»›i Bắc Kinh, chẳng có gì để so sánh đối chiếu, không thể đưa ra ý kiến cá»§a mình, chỉ đà nh “vâng vâng dạ dạ†xướng hoạ theo. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, lòng dạ tôi cÅ©ng chẳng chú tâm và o đó, chà Ãt thỉnh thoảng tôi đưa ánh mắt ngắm nhìn khuôn mặt anh, nhưng không thể hiện hứng thú đối vá»›i những bà n luáºn cá»§a anh, mà trái lại là tôi Ä‘ang quan sát. Bằng mẫn cảm cá»§a ngưá»i phụ nữ, bằng những hiểu biết cá»§a mình trước đây vá» Ngô Nguyên, giỠđây trước mắt tôi anh trở nên là lạ, hoặc đã Ãt nhiá»u khang khác. Nhưng tôi cÅ©ng tá»± an á»§i, con ngưá»i trong chốn quan trưá»ng cÅ©ng khó tránh được những lá»i nói sáo, bởi vì phải Ä‘á»c báo cáo, xem báo cáo, há»c văn kiện, viết tổng kết và báo cáo nhiá»u, có lẽ trở thà nh thói quen. HÆ¡n nữa, nói nhiá»u ắt lỡ lá»i –– ai mà biết được ngưá»i lái xe Ä‘ang ngồi kia là ma phương nà o?
Tôi Ä‘oán phần ná»a là đúng. Bởi vì sau khi chúng tôi đến nhà hà ng ngưá»i Thái, anh láºp tức cho lái xe nghỉ. Tôi không nén được há»i:
- Sao anh không giữ anh ta lại ăn cùng luôn thể?
- Thôi, có anh ta ở bên, nói năng không tiện.
- Như váºy, anh ta không phải là ngưá»i cá»§a anh?
Chúng tôi bước và o nhà hà ng Thái, sau khi lá»±a chá»n bà n ăn ở góc khá yên tÄ©nh, tôi hiếu kỳ há»i.
Anh lại cưá»i cưá»i:
- Khó nói lắm. Là ngưá»i cá»§a má»™t Phó Sở trưởng bố trà cho và o, anh còn phải xem xét đã.
Nói rồi anh trút hơi thở dà i, bỠáo ngoà i mắc và o thà nh ghế, nét mặt trở nên sinh động, lại lẩm bẩm:
- Xem như được thảnh thÆ¡i chút Ãt.
Nói rồi anh đẩy quyển thực đơn được cô phục vụ mang lại đến trước mặt tôi:
- Em cứ chá»n thoải mái nhé, chá»n món ngon, quý, đắt tiá»n và o. Äừng có khách khÃ, anh có thể trả được. Nói rồi anh lại bổ sung: - Bình thưá»ng những chuyện đưa đưa đón đón, anh Ä‘á»u để ngưá»i khác Ä‘i thay, chẳng ai có thể nói chuyện phiếm.
Nhưng tôi chỉ chá»n món “mì sợi qua cầu†đặc sản Vân Nam, hai món mặn và má»™t món chay. Ngô Nguyên không vừa ý, anh nhặt quyển thá»±c đơn lên. Cuối cùng sÆ¡n hà o hải vị bà y đầy bà n, bay trên trá»i có, chạy dưới đất có, bÆ¡i trong nước có, chẳng thiếu thứ gì, rồi lại gá»i thêm chai XO góp vui.
Quá ná»a tuần rượu, Ngô Nguyên nói năng cÅ©ng thoải mái hÆ¡n trước. Äầu tiên là ta thán sá»± hiểm ác cá»§a chốn quan trưá»ng, tiếp đó là liệt kê đủ Ä‘iá»u không phải cá»§a “Quả quýt†–– nà o là không biết là m việc nhà , không biết quản lÃ, không hiá»n thảo, không nhân háºu, không có khà chất phụ nữ, kiêu căng, thÃch Ä‘iá»u khiển... cho nên sau hôn nhân chỉ có cãi vã không ngừng, tháºm chà anh thưá»ng cảm thấy tâm cùng sức kiệt. Nhưng ngại ná»—i thế lá»±c bố vợ nên không thể không nhẫn nhịn cô ta má»i Ä‘iá»u... ná»a năm trước, giữa hai ngưá»i bùng nổ tráºn đại chiến, tháºm chà hai bên đã sá» dụng cả chân tay... nói đến đây, anh có chút xúc động, hai mắt cay cay nhìn tôi, dưá»ng như có ý hối lá»—i rất nhiá»u. Tôi cÅ©ng chìm trong dòng suy tưởng cá»§a mình, ngẫm nghÄ© lại má»™t lượt: nếu như không vì trở ngại thể xác, cuối cùng sau khi trở thà nh vợ anh, giữa chúng tôi liệu có xảy ra những cãi vã? Phải chăng sẽ tương đối tốt đẹp, và tôi có thể giúp đỡ được anh Ä‘iá»u gì to tát? Nhưng tôi không ghìm được lắc đầu, bởi vì tôi biết, nếu như thế, tuyệt đối anh không thể nhanh chóng lên được tá»›i cấp Chánh Sở...
- Em còn nhá»› anh đã từng nói, má»i thứ tốt đẹp trên thế gian nà y Ä‘á»u có khiếm khuyết. Bản thân cái đẹp cÅ©ng chỉ là chá»›p mắt qua Ä‘i. - Tôi bá»—ng chẳng đầu chẳng Ä‘uôi cảm thán.
- Nhưng được gặp lại em trong lòng anh rất phấn khởi. Em Ä‘i mấy năm mà chỉ gá»i cho anh má»™t lá thư, anh cho rằng em... sau nà y, em gái anh nói em trở vá», anh cÅ©ng chẳng ngá» em sẽ đến thăm anh... thôi, chẳng nói những Ä‘iá»u nà y nữa, nà o, cạn chén! Quả thá»±c, lâu lắm rồi anh chẳng được vui vẻ. Có lúc ngẫm nghÄ©, là m quan ở Trung Quốc quả là mệt. Chẳng phải mệt vì công việc nặng nhá»c, mà là bởi các mối quan hệ nhằng nhằng nhịt nhịt, là m cho mình đầu óc mình quay quay cuồng cuồng. Anh vẫn chưa nói vá»›i em, anh quản là bá»™ pháºn tổ chức và nhân sá»±, má»™t khi không cẩn tháºn thì không biết đắc tá»™i vá»›i các công tá», thiên kim hoặc em út cá»§a mấy vị lãnh đạo bất cứ lúc nà o. Cho nên, có ngưá»i nói là m quan ở Trung Quốc là “công lao ở ngoà i công việcâ€, lá»i nà y quả danh bất hư truyá»n.
Anh nói đến đây, lại nâng cốc tợp má»™t ngụm đầy, bá»—ng nhiên há»i tôi:
- Buổi sáng hôm nay, dì anh có nháºn Ä‘iện thoại cá»§a má»™t phụ nữ, có phải em gá»i không?
Tôi gáºt gáºt đầu, nhưng cÅ©ng bổ sung:
- Doãn Hoa bấm máy, cô ấy uống say, có ý quấy anh dáºy. Nhưng sau đấy lại để em cầm máy.
- Em cũng chẳng để lại tên tuổi, là m anh căng thẳng muốn chết.
- Vì sao?
Tôi thấy lạ, không hiểu há»i lại.
- Có ngưá»i nói vá»›i anh, mấy hôm nay có bà lãnh đạo ở ban Tổ chức Trung ương tìm anh, có thể là muốn Ä‘iá»u anh đến trưá»ng Äảng Trung ương há»c. Sau khi dì nói vá»›i anh, anh liá»n nghÄ©, vừa má»›i sáng sá»›m, ai lại gá»i Ä‘iện cho mình đây? Lại không chịu nói tên tuổi. Anh biết, bạn bè thân thÃch nhất định sẽ không gá»i và o lúc sá»›m như váºy, thuá»™c hạ thì cà ng không dám quấy rối giấc ngá»§ cá»§a anh. Nghe nói vị nữ cán bá»™ nà y thưá»ng thÃch gá»i Ä‘iện cho ngưá»i khác và o buổi sá»›m. Anh nổi xung vá»›i dì má»™t chặp, trách dì ấy không gá»i anh dáºy. Dì anh ôm ấm ức trong lòng. Kết quả là m anh cả buổi nay cứ thấp tha thấp thá»m. CÅ©ng may, hoá ra là em.
Khoé miệng anh nở nụ cưá»i nhạt rất quen thuá»™c.
Chúng tôi lại nói vá» tình hình cá»§a má»™t số bạn há»c quen biết hồi há»c đại há»c. Bá»—ng ở chÃnh giữa đại sảnh, dưới lầu trúc bá»—ng vang tiếng đà n sáo, trống Ä‘iểm từng hồi, tiếp đó ở góc lầu trúc thấp thoáng mấy thiếu nữ dân tá»™c Thái trong trang phục mà u trắng nhảy múa theo tiếng trống và tiếng nhạc, từ từ tiến ra.
Chúng tôi bá» bát đũa, chăm chú thưởng thức má»™t tiết mục đặc biệt nhà hà ng đưa ra. Ngô Nguyên xem vẻ rất chuyên tâm, thần thái cà ng lúc cà ng thoải mái, chân dáºm dáºm, ngả ngưá»i hẳn ra phÃa sau, thỉnh thoảng lại xoay sang phÃa tôi bình luáºn.
Nhưng chiếc điện thoại trong chiếc cặp sách đen của anh để trên ghế bỗng đổ chuông.
Anh lÆ¡ đễnh áp máy lên tai, buông má»™t tiếng “A lô ––†dà i thượt, bá»—ng anh nhá»m hẳn ngưá»i dáºy, sắc mặt thay đổi, tiếp đến gáºt đầu vẻ hoảng hốt, không ngá»›t miệng nói: “Vâng, vâng, em đến ngay, em đến ngayâ€. Sau đó anh vá»™i vã cất máy Ä‘iện thoại, gá»i phục vụ đến tÃnh tiá»n. Anh quay sang nói vá»›i tôi:
- Xin lá»—i, Ä‘ang nói tá»›i Tà o Tháo, Tà o Tháo đã đến. ChÃnh là bà lãnh đạo anh vừa nói vá»›i em đấy, bà ta muốn anh phải đến văn phòng cá»§a bà ấy ngay. Thế nà y, em ăn má»™t mình nhé, từ từ thưởng thức, ở Bắc Kinh Ãt ngà y nữa, anh sẽ tranh thá»§ đưa em Ä‘i chÆ¡i.
Anh ghi số Ä‘iện thoại nÆ¡i tôi ở, nháºn số tiá»n lẻ cô phục vụ đưa tá»›i, xách cặp rồi như má»™t cÆ¡n gió à o Ä‘i, chỉ để lại trước mặt tôi má»™t bà n tiệc dở dang và ná»a chai XO.
Sau đó Ngô Nguyên không thể đưa tôi Ä‘i chÆ¡i như đã nói. Má»™t tuần sau anh phải đến trưá»ng Äảng Trung ương báo danh, ở cÆ¡ quan còn rất nhiá»u việc phải bà n giao. Nhưng ngà y hôm sau, anh vẫn bá»›t chút thá»i gian trong lúc công việc báºn túi bụi, Ä‘iá»u má»™t chiếc xe cùng tôi Ä‘i Trưá»ng Thà nh. Doãn Hoa vốn cÅ©ng muốn Ä‘i cùng chúng tôi, nhưng sau lại sai hẹn, nói là chưa thể tìm ngưá»i thay thế được mình, hÆ¡n nữa Ä‘oà n khách hôm sau cô hướng dẫn lại Ä‘i ngoại tỉnh.
Lúc leo Trưá»ng Thà nh, tôi luôn cảm thấy Ngô Nguyên có tâm sá»± nặng ná», bèn nói vá»›i anh:
- Là m sao thế, tinh thần hăng hái Tân Nho gia năm nà o của anh đâu rồi?
- Hừ, em không hiểu. Lý luáºn má»™t đằng, thá»±c tiá»…n lại má»™t nẻo. Bây giá», đối vá»›i anh, bố vợ không dá»±a nổi nữa, tất cả phải tá»± lá»±c cánh sinh. Cho nên được bà lãnh đạo ban Tổ chức Trung ương rất xem trá»ng, Ä‘iá»u đó là m anh rất phấn khởi, nhưng vấn đỠlà , bà ta cÅ©ng có không Ãt mặt đối láºp... nói thế nà o nhỉ, hay nói má»™t câu thế nà y, anh phải như lý bạc băng, như lâm thâm uyên...
- Cẩn tháºn là đúng, nhưng anh cÅ©ng không nên rón rén sợ sệt như váºy, cẩn tháºn từng ly từng tÃ, cà ng không thể quên lý tưởng ban đầu cá»§a việc theo chÃnh trị là cứu ngưá»i, cứu xã há»™i... Tôi thá» khÃch lệ anh, rồi lại nói: - Mao Chá»§ tịch đã nói “Hùng quan mạn đạo chân như thiết, nhi kim mại bá»™ tòng đầu việtâ€(1). Em rất tán thưởng anh có thể tá»± lá»±c cánh sinh. Bởi vì Ä‘á»i ngưá»i ngẫm nghÄ© cho kỹ, thá»±c ra chẳng ai có thể dá»±a và o ai. Cầu xin ngưá»i chẳng bằng cầu chÃnh mình, cái mình nắm rõ nhất, chÃnh là lòng mình. Cho nên, bất cứ gặp chuyện gì khó khăn và trắc trở, nhất định không thể lùi bước...
Nói rồi tôi xoay ngưá»i, hÃt hÆ¡i thở sâu, nhấc chân tiếp tục leo lên đà i phong hoả ở đỉnh Bắc Cao.
Trong lòng tôi hiểu rõ, những lá»i tôi vừa nói vá»›i Ngô Nguyên, thá»±c ra cÅ©ng là cảnh giá»›i vá»›i chÃnh mình.
Cuối cùng chúng tôi leo tá»›i đỉnh Bắc Cao. Tôi thở sâu, chống tay và o eo ngồi trên cá»a sổ hoả phong đà i nghỉ ngÆ¡i, mãi xa ngút mắt, đồi núi nhấp nhô, kéo dà i vô cùng vô táºn, mà n trá»i cà ng xa cà ng nhạt, gió ngà n thổi cà ng mạnh. Bá»—ng nhiên Trưá»ng Thà nh như má»™t con mãng xà khổng lồ, nâng thể xác tôi lên trong ảo má»™ng cùng những suy nghÄ© miên man vô cùng vô táºn...
Tôi nhìn Ngô Nguyên bên cạnh, bỗng nhiên rung động, thì thầm:
- Ôm em đi, được không?
Anh hơi chần chừ, rồi tiến lên, giang hai tay ôm tôi và o lòng...
- Chặt nữa...
Tôi lại nói và gục lên vai anh khóc không thà nh tiếng.
Anh nồng nà n vuốt vuốt tóc tôi, nhè nhẹ vỗ và o vai tôi, khe khẽ:
- Äừng, đừng thế, đừng như thế...
Äợi sau khi tôi bình tÄ©nh trở lại, anh ghì lấy khuôn mặt tôi, nhẹ nhà ng đặt lên má»™t nụ hôn cháy bá»ng.
Tôi có chút đê mê, như uống cam lá»™, nhưng trong lòng tôi không dám tin đó tất cả là sá»± thá»±c. Tôi mÆ¡ như thấy mình Ä‘ang ở trên trá»i, trong lòng ôm má»™t đám phù vân.
Tôi lau nước mắt, ngẩng lên nhìn anh, rồi lại xoay mặt, lặng lẽ ngắm nhìn sắc hoà ng hôn mênh mang ngoà i biên ải. Bá»—ng nhiên, tôi cảm thấy trước mắt mình dưá»ng như lại xuất hiện má»™t ảo giác xa xưa, tháºm chà còn nghe được cả âm thanh. Tôi nói vá»›i Ngô Nguyên:
- Em bỗng nhớ đến câu thơ của cổ nhân.
- Câu gì.
Ngô Nguyên ngoái đầu lại há»i.
- Oán chi dương liễu, sáo ơi
Gió xuân đâu thổi tá»›i ngoà i Ngá»c môn.
- ...
Ngô Nguyên muốn nói Ä‘iá»u gì đó rồi lại thôi
- Câu thơ nà y thực ra là viết cho em.
Tôi tá»± trà o xót xa nói, đồng thá»i cÅ©ng nở nụ cưá»i tê tái.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:57 PM.
|

28-05-2008, 04:04 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương ba mươi lăm
– Anh còn nhá»› không? Lần đầu chúng ta hẹn gặp, tôi đã từng nói, tôi hy vá»ng sau nà y ra sách, tốt nhất ở tá» lót có đỠrõ rằng “Lá»i tá»± bạch vá» thể xác cá»§a má»™t ngưá»i phụ nữ phương Äôngâ€. Tôi nghÄ©, nhất định tôi đã nói Ä‘iá»u nà y rồi. Còn vá» việc sau nà y anh có thể dùng nó hay không, có muốn dùng hay không, đó là chuyện cá»§a anh. Tôi cÅ©ng quyết không can thiệp nữa. Nhưng, tôi thá»±c sá»± có cảm giác, câu nà y đặt ở bìa lót thì rất hay, rất hấp dẫn, gợi lên chá»§ đỠvà cÅ©ng rất ăn khá»›p vá»›i ná»™i dung trong sách. Chỉ có Ä‘iá»u cho mãi đến hôm nay, khuôn khổ do tôi tá»± thuáºt vá» thể xác cá»§a mình dưá»ng như hÆ¡i Ãt, chỉ ngẫu nhiên đỠcáºp, thưá»ng không Ä‘i sâu nghiên cứu, ý nghÄ©a còn chưa táºn tưá»ng. ÄÆ°á»£c rồi, ánh trăng ngoà i cá»a sổ đêm nay đẹp như váºy, gió đêm nay mát mẻ và sảng khoái như váºy, ánh sao đầy trá»i hiếu kỳ chá»›p chá»›p nháy mắt... Như váºy, hãy để tôi nói cho tương đối cặn kẽ vá» thể xác cá»§a mình – vừa là để tôi sinh tình, trân trá»ng, tiếc thương và cÅ©ng là để tôi buồn Ä‘au cho thể xác, linh hồn cá»§a mình.
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên, có thể bình tÄ©nh mà nói chuyện vá» thể xác cá»§a mình vá»›i anh – má»™t ngưá»i đà n ông – thế nà y, vá»›i tôi trước đây, Ä‘iá»u nà y tháºt khó tưởng tượng nổi. Còn bây giá», tôi cảm thấy rất kinh ngạc bởi mình lại có những giây phút bình tÄ©nh và thản nhiên như váºy. Có lẽ cÅ©ng bởi duyên do tuổi tác dần lá»›n, sá»± lịch duyệt cà ng nhiá»u, thá»i thanh xuân đã dần qua. Nhưng, tôi nghÄ©, tất cả những thứ nà y chẳng phải là điá»u chá»§ yếu. Cái chá»§ yếu nhất chÃnh là tấm lòng tôi, tư tưởng cá»§a tôi, tình cảm cá»§a tôi, linh hồn cá»§a tôi (nếu Ä‘Ãch thá»±c tồn tại) đã Ä‘ang ngà y cà ng xa rá»i ngà y cà ng lạ lẫm vá»›i thể xác tôi. Còn nữa, chẳng giấu gì anh, hôm qua tôi khiêu vÅ© cùng mấy cô bạn gái, uống mấy viên thuốc lắc, đến giá» vẫn còn có cảm giác high (hưng phấn). Buổi trưa hôm nay tôi có Ä‘i xông hÆ¡i mát xa, cái lò than đó dưá»ng như đã không chỉ chưng mất rất nhiá»u nước trong thể xác tôi, mà còn chưng cất cả những ngại ngùng cá»§a tôi... ÄÆ°Æ¡ng nhiên, còn má»™t chút, cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u chá»§ yếu nhất, đó chÃnh là niá»m tin cá»§a tôi đối vá»›i anh. Bởi vì ngay từ đầu, tôi đã không chỉ xem anh là má»™t nhà văn, má»™t văn nhân, mà còn xem là ngưá»i bạn vô tÃnh chân thà nh. Nhưng cÅ©ng xin anh đừng để bụng, vô tÃnh tôi nói ở đây quyết không mang nghÄ©a chê cưá»i, cÅ©ng không phải là cái mà ngưá»i ta thưá»ng nói bóng gió đến năng lá»±c cá»§a ngưá»i đà n ông. Tôi thá»±c sá»± rất ngợi ca, rất ngưỡng má»™, rất cảm động. Bởi vì chỉ có thiên sứ má»›i có thể là vô tÃnh. Anh đối vá»›i cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tôi mà nói, thá»±c ra là thiên sứ, là Tiết sứ được Thượng đế phái xuống để giúp tôi hoà n thà nh cuốn sách rất có ý nghÄ©a mà tôi nghÄ© là Thượng đế hoặc Bồ tát bắt tôi phải hoà n thà nh. Quả tháºt, tôi rất cảm Æ¡n anh. Thá»i gian nói chuyện vá»›i anh, mặc dù phần lá»›n tôi tá»± lẩm bà lẩm bẩm, nhưng tôi cảm thấy rất vui vẻ. Tốt rồi, không nói những lá»i nghe giống như gắng sức tâng bốc và nịnh ná»t, cÅ©ng nguyện sẽ không là m cho anh phải cảm thấy quá kinh tởm.
– Hãy quay vá» vấn đỠchÃnh đã. Nói thế nà o nhỉ? Quả tháºt, giống như rất nhiá»u ngưá»i phụ nữ khác, tôi thưá»ng thÃch soi mình ngắm nghÃa trong tấm gương má» má» hÆ¡i nước, thưởng thức những giá»t nước lấm tấm khắp thân mình. Tháºt giống má»™t Ä‘oá hoa trong sương, trong gương, tôi trông thon thả và mảnh mai hư ảo, hoặc trắng tinh khiết cá»§a trăng non. HÆ¡i nước tan, như mây quang mặt trá»i há»ng sáng, giống như Ä‘oá phù dung trên mặt nước, thể xác tôi hiển hiện ra má»™t cách chân thá»±c và sinh động hÆ¡n. Lúc nà y, mặc dù trên đầu tôi còn chÃt khăn bông, nhưng tôi không thể không kinh ngạc mến phục vẻ đẹp cá»§a chÃnh mình – nói lá»i thông tục sáo rá»—ng, đấy chÃnh là nÆ¡i nà o cần thon thì thon, nÆ¡i nà o cần nở thì nở, nÆ¡i nà o cần săn thì săn, nÆ¡i nà o cần tròn thì tròn, nÆ¡i nà o cần to thì to, nÆ¡i nà o cần nhá» thì nhá»... Äôi mắt tôi như đầm sâu, u tÄ©nh mà hà m súc, hà ng mi như lá liá»…u, nhá» dà i mà thanh thoát, sống mÅ©i thẳng tắp... nhưng cái tôi thÃch nhất chÃnh là trán và cằm. Bá» chiếc khăn bông ra, giÆ¡ hai bà n tay, lấy ngón là m lược chải, vuốt má»› tóc dà i suôn sau vai, tôi phát hiện ra trán mình nhấp nhô như đồi núi, rá»™ng bát ngát như thảo nguyên, lại tinh khiết óng ánh như đá Äại Lý. Tuy có hÆ¡i nhô vá» phÃa trước, nhưng chẳng há» lá»™ má»™t chút dô, có cái trán cá»§a Tô tiểu muá»™i, nhưng không có cái táºt cá»§a cô ấy. Cái cằm cá»§a tôi hÆ¡i nhá»n, khi cưá»i cả hà m răng trắng ngần tá»± nhiên như nhiên kéo gần lại khoảng cách giữa miệng và cằm, đưá»ng nét và mà u sắc hà i hoà cùng tôn nhau lên. Cho nên, bạn gái tôi Ä‘á»u nói, khuôn mặt cá»§a tôi thuá»™c ngÅ© quan Ä‘oan chÃnh, khiến ngưá»i ta cà ng nhìn cà ng yêu. CÅ©ng có ngưá»i nói, gương mặt tôi kiêm cả cái đẹp cổ Ä‘iển và vẻ hiện đại, như tạc đá và điêu khắc thá»i văn nghệ Phục Hưng ở phương Tây... vì váºy, má»—i khi tôi loã lồ trang Ä‘iểm trước gương, bị mê hoặc và lôi cuốn bởi thể xác xinh đẹp, hai tay tôi thưá»ng thưá»ng không nén được vuốt ve khắp trên dưới, trước sau thể xác mình. Rất kỳ lạ, lúc nà y tôi thưá»ng thưá»ng cảm thấy đối tượng được vuốt ve chẳng phải là mình, mà là má»™t ngưá»i phụ nữ không há» quen biết nà o đó, hoặc giả má»™t tác phẩm nghệ thuáºt tôi rất yêu quý – vừa có dấu tÃch tiá»n sá», vừa có dấu ấn cá»§a văn minh hiện đại. Có lúc, vòng cổ tròn, giữa hai bầu vú, bụng thon, bá» vai gầy, bắp đùi thon cá»§a tôi vẫn còn ngấn lên những giá»t nước, chúng long lanh tương phản dưới ánh đèn rá»±c rỡ và kÃnh luôn khiến tôi liên tưởng tá»›i cảnh tượng “Má»™t cà nh hoa lê dưới mưa xuân†trong thÆ¡ cổ nhân. Da thịt cá»§a tôi vô cùng sạch sẽ, già u tÃnh đà n hồi, sá» lên rất ấm trÆ¡n, rất mịn mà ng, già u xúc cảm. Gương mặt tôi chưa từng có má»™t thứ gì kiểu “mụn thanh xuânâ€... Quả thá»±c, chẳng phải tôi quá tá»± tin, tá»± yêu tá»± mến, hoặc giả tá»± đánh giá quá cao, tôi nghÄ©, nếu bá»™ pháºn kia cá»§a thể xác tôi không phải ná»a kÃn ná»a hở (đương nhiên, còn có dấu ấn má»›i thêm và o ở háng), vá»›i Ä‘iá»u kiện và tố chất cá»§a thể xác mình, tôi cần phải được xem là má»™t ngưá»i con gái vô cùng hoà n mÄ©.
– Nhưng, còn nhắc đến những thứ nà y để là m gì?
– BỠngoà i của tôi cà ng xinh đẹp thì cà ng khiến lòng tôi thêm đau khổ thê lương hơn.
– Ôi, mảnh đất hoang ná»a kÃn ná»a hở cá»§a tôi Æ¡i, ngươi là cái lưới mà cuá»™c Ä‘á»i ta giẫy không thoát, chạy không qua, ma quá»· âm hồn lẩn khuất, cÅ©ng là chốn Ä‘au thương chôn vùi tất cả hạnh phúc cá»§a tôi... Xem ra, suốt cuá»™c Ä‘á»i nà y, tôi quả thá»±c chỉ có thể “Giữ đạo trá»i, diệt dục vá»ng con ngưá»iâ€.
– Trong má»™t thá»i gian khá dà i, tôi tháºm chà rất sợ nghe thấy những từ như kiểu “kÃn, hở, đóng, khoá, hợp, long...â€. Những từ nà y má»™t khi từ miệng ngưá»i khác vang lên, hoặc giả xuất hiện trong sách vở, má»™t số bá»™ pháºn nà o đó cá»§a thể xác tôi lại Ä‘au vô vùng, như có kim đâm...
Tôi cÅ©ng cần phải nói, từ sau khi trở vá» Trung Quốc, hoặc nói cách xác thá»±c hÆ¡n, từ sau báºn chảy nhiá»u máu bất thưá»ng ở rừng Khổng, Khúc Phụ tỉnh SÆ¡n Äông ấy, tôi phát hiện ra con “đê lá»›n chắn sông†trong thể xác tôi chẳng há» bị xối vỡ, ngược lại dưá»ng như nó cà ng trở nên vững chắc hÆ¡n, cÅ©ng như lòng Hoà ng Hà , má»—i ngà y má»™t bồi cao... hÆ¡n nữa, tôi cÅ©ng bá»—ng nhiên cảm thấy, cá»a ra cá»§a “lòng sông†vốn đã cháºt hẹp, dưá»ng như lại bắt đầu rút căng lại.
Cuộc sống đang dần bình lặng của tôi lại bị đảo loạn.
Vốn, nếu như tất cả như cÅ©, mặc dù là “ná»a đóng kÃnâ€, chỉ cần lòng tôi chá»› mÆ¡ mà ng, đóng cá»a tạ từ khách thì tôi còn có thể tiếp tục ứng phó. Nhưng nếu như biết được “con đê†trong thể xác nà y tiếp tục lá»›n lên, lấp lại và phong kÃn nghiêm ngặt cái cá»a ra cá»n con ấy thì thá»±c là tai hoạ tôi sắp phải đối đầu.
Nhưng, tôi cũng còn chưa chắc chắn, có thể lo lắng là bởi mình quá căng thẳng nên sinh ra cảm giác sai lầm.
Tôi chạy đến siêu thị y dược mua đôi găng tay, ngẫm nghÄ© lại mua thêm dầu cao trÆ¡n. Từ đó, má»—i tối khi Ä‘i ngá»§, tôi Ä‘á»u Ä‘eo găng tay như bác sÄ©, thá» dùng ngón tay út thăm dò phần dưới thể xác cá»§a mình...
Khi má»›i bắt đầu, Ä‘au đớn là điá»u khó tránh khá»i, nhưng cái chá»§ yếu hÆ¡n là cảm giác ngượng ngùng. Bởi vì mặc dù tôi là m việc nà y trong chăn, nhưng tôi luôn cảm giác trong hư không dưá»ng như có đôi mắt nà o đó Ä‘ang chăm chú dò xét hà nh vi kỳ lạ hoặc không bình thưá»ng cá»§a tôi. Äồng thá»i, cÅ©ng trong lúc thăm dò, sá»± nghi ngá» cá»§a tôi má»—i lúc má»™t tăng, đến sau nà y, chẳng thể là m rõ được nÆ¡i đó cá»§a mình rốt cục có những thay đổi gì.
Thưá»ng thưá»ng là , ngón tay khi má»›i chá»c và o rất căng, tháºm chà có cảm giác như bị cắn, nhưng dần dần lại lá»ng ra, tháºm chà lại rất nhanh chóng dá»… dà ng. Nhưng đến sá»›m hôm sau thá» sá» lại, lại thấy nó chặt khÃt như ban đầu...
Tôi bèn nghÄ©: nếu như mình cứ thưá»ng xuyên đút ngón tay và o, để khoét, để móc, để thông có lẽ sẽ có thể khiến đám thịt thừa trong thể xác tôi không phát triển. Nếu không, thì sao ngưá»i ta lại luôn nói “nước chảy không thối, chốt cá»a không má»tâ€?
Vấn đỠlà sau mỗi lần đi ngủ, tôi không thể bảo đảm được ngón tay của tôi từng phút từng giây vẫn còn giữ được ở nơi đó.
Tôi nghÄ© đến sau khi phẫu thuáºt, dì Doãn Hoa đã từng đưa cho tôi cái ống nhá»±a má»m –– nó hiện giỠđã nằm yên dưới đáy sông Hoà ng Phố bên bến Thượng Hải, hoặc chìm nổi cùng vá»›i dòng nước, hoặc ngá»§ chung vá»›i bùn đất, hoặc cùng váºt vá» vá»›i sóng gió mấy năm nay, dần dần dần tiến tá»›i cá»a biển... Tôi nghÄ©, bây giá» mình không cần cái thô thế, không cần cái to thế, cÅ©ng không cần cái cứng thế, nếu có thể thì sẽ bá»a nó ra, lấy má»™t phần ba tá»›i má»™t phần tư là được (đương nhiên vẫn phải hình ống tròn).
Thá»±c ra đấy không phải là việc quá khó khăn. Sau khi tôi Ä‘i qua rất nhiá»u siêu thị và cá»a hà ng đã không chỉ mua ống cao su lý tưởng có độ dà i hÆ¡n hai mươi phân, lại còn mua thêm má»™t cái thụt to gần như ống xi lanh tiêm.
Như váºy, ngà y lại ngà y, má»—i đêm nằm trên giưá»ng tôi Ä‘á»u trịnh trá»ng đưa Ä‘oạn ống bá»c cao su đã được khá» trùng bằng IÄ‘rogien peroxit, sau đó lòng đầy thấp thá»m đưa và o thể xác mình. Và sau má»—i kỳ kinh nguyệt, tôi lại dùng ống tiêm bÆ¡m nước muối loãng và IÄ‘rogien peroxit và o trong “lòng sông†cá»§a tôi nhằm có thể kịp thá»i xá» lý hoặc là m sạch những cáu bẩn và vết máu tÃch tụ lại bên trong “con đê lá»›n†thể xác tôi – tôi thưá»ng hoà i nghi (đương nhiên không có chứng cứ khoa há»c), chÃnh là những máu bẩn bám cặn không thể dá»… dà ng bà i tiết ra ngoà i, má»›i dần dần sinh ra các loại khuẩn bệnh và nấm bệnh, má»™t mặt cà ng là m tăng thêm độ cao cá»§a “con đê lá»›nâ€, mặt khác tạo thà nh cÆ¡n Ä‘au đớn không theo quy luáºt ở bụng dưới.
Những Ä‘iá»u phân tÃch cá»§a tôi có lẽ cÅ©ng có lý, tôi áp dụng biện pháp “dùng ngón tay là m chá»§ thể, dùng ống bá»c cao su là m váºt dùng†để xem xét thÃch đáng. Mặc dù nói thế nà o, qua má»™t thá»i gian tìm tòi, sá»± sinh trưởng cá»§a đám thịt thừa trên “con đê lá»›n†trong thể xác tôi chắc chắn đã được khống chế, Ä‘iá»u đó thể hiện ở việc cá»a ra cá»§a phần dưới thể xác tôi không còn xuất hiện bất cứ má»™t sá»± co rút nà o nữa (nhưng cÅ©ng không có dấu hiệu cá»§a mở rá»™ng), đồng thá»i, dần dần, sá»± Ä‘au đớn ở bụng dưới không theo quy luáºt cÅ©ng đỡ Ä‘i rất nhiá»u.
Mặc dù nghÄ© là “có bệnh thì vái tứ phươngâ€, nhưng đơn thuốc tôi tá»± kê cho mình lại có thể dùng được, trong lòng tôi không giấu được ná»—i niá»m phấn khởi vô cÆ¡n vô cá»›, đồng thá»i cÅ©ng hối háºn sá»›m không thay đổi váºn dụng biện pháp hướng dẫn cá»§a dì Doãn Hoa
Nhưng Ä‘iá»u khiến tôi cảm thấy hưng phấn lại còn ở mặt sau đó.
Nói như nà y, nếu như sau phẫu thuáºt năm xưa, khi nhét ống đó và o trong ngưá»i (đương nhiên khi vết mổ đã là nh và không còn Ä‘au đớn nữa), thá»±c tế tôi đã cảm nháºn được má»™t chút khoái lạc, thì nói thẳng ra hiện giá», cái nguyện vá»ng dưá»ng như bẩm sinh đó đã chịu nằm ngá»§ yên, trải qua đợt già y vò nà y, bá»—ng nhiên như con thú lá»›n bị đánh thức...
Lâu dần, việc đưa Ä‘oạn ống bá»c cao su và ống tiêm và o trong ngưá»i đã không chỉ trở thà nh nhu cầu sinh tồn cá»§a tôi, đồng thá»i cÅ©ng trở thà nh má»™t khát vá»ng bản năng cháy bá»ng trong Ä‘á»i sống cá»§a tôi.
Tóm lại, cảm giác đớn Ä‘au lúc đầu đã dần mất Ä‘i, thay và o đó là sá»± kÃch động không thể hiểu khi khẽ chạm và o đã run lên không thể kiá»m chế, đồng thá»i những tiếng rên và kêu la không sao ghìm nổi, hÆ¡i thở gấp gáp sau những động tác mạnh cÅ©ng như sá»± đê mê tá»™t cùng...
Cuộc sống của tôi đã xông và o một lĩnh vực hoà n toà n lạ lẫm.
Lúc nà y tôi hiểu rõ: thể xác tôi tuy bị cầm cố, không thể mở cá»a đối ngoại vá»›i thế giá»›i bên ngoà i, nhưng tôi còn có thể tá»± lá»±c cánh sinh, tá»± động chân động tay để trải qua cuá»™c sống “no cÆ¡m ấm áoâ€.
Thá»±c ra, ngẫm nghÄ© cho kỹ, má»™t thể xác bị cấm cố hoặc ná»a kÃn ná»a hở, cÅ©ng không phải hoà n toà n là khiếm khuyết hoặc đáng tiếc. Chà Ãt, trong xã há»™i khi tỉ lệ phạm tá»™i cứ luôn tăng vá»t thế nà y, trong môi trưá»ng quan hệ đối xá» giữa hai giá»›i tÃnh ngà y cà ng dá»… dà ng, trong thá»i đại mà đêm tân hôn đã không thể tìm được cô dâu còn trinh nữ, tôi có thể không phải lo lắng bị hãm hiếp (sá»± thá»±c là cÅ©ng không thể thá»±c hiện), cÅ©ng không phải lo lắng sẽ bị nhiá»…m AIDS hoặc các căn bệnh xã há»™i đáng sợ khác. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, còn có cái quan trá»ng hÆ¡n, tôi lại cà ng không thể rÆ¡i và o trò chÆ¡i tình yêu lấy quan hệ giá»›i tÃnh là m cÆ¡ sở mà đá»i ngưá»i cần phải có kinh nghiệm và trải qua. Tôi có thể lạnh lùng bà ng quan xét nhân thế trút lòng ham muốn bản thân, theo Ä‘uổi tình dục, và bị thiêu thân trong tình trưá»ng cá»§a sinh tá» biệt ly đó...
Nhưng, tôi vẫn có thể hưởng thụ...
Äó không phải là sá»± khoái lạc do cá» xát cá»§a ngón tay và khà cụ tạo thà nh, cái quan trá»ng là có sá»± bổ sung cá»§a sức tưởng tượng phong phú cá»§a tôi.
Khi hướng đâm và o trong ngưá»i, cà ng ngà y cà ng tôi thÃch nhắm nghiá»n mắt, không muốn nhìn thế giá»›i bên ngoà i, chìm đắm trong hạnh phúc ảo tưởng cá»§a thể xác mình. Lúc nà y, tôi thưá»ng cảm giác chân thá»±c được ngón tay trong váºn động và chuyển dịch đã không phải là ngón tay cá»§a tôi, Ä‘oạn ống bá»c cao su cÅ©ng không phải khà cụ không có sá»± sống, nó bá»—ng nhiên thanh xuân phÆ¡i phá»›i, giống như má»™t chú nai tÆ¡ trong rừng, khoan khoái loăng quăng giẫm đạp và đâm chá»c khắp nÆ¡i trên gò đất hoang Ä‘en thui thá»§i cá»§a tôi. Có lúc, chú nai tÆ¡ nà y lại biến thà nh Ngô Nguyên, Dabruce hay Thưá»ng Äạo...
Nhưng bất kể là ai, hiện tại đã trở thà nh công cụ thuần phục cá»§a tôi. Tôi cần nó dÅ©ng mãnh thì nó dÅ©ng mãnh, tôi cần nó cương cưá»ng thì nó cương cưá»ng, tôi cần nó má»m mại thì nó má»m mại... Tóm lại, tôi vừa là tôi vừa là má»™t lá»±c lượng khác mình và khác giá»›i. Tôi là má»™t ngưá»i phân là m hai, vừa là đà n ông lại vừa là đà n bà ; lại hợp hai là má»™t, đà n ông và đà n bà đồng thá»i là tôi... âm và dương, đực và cái, ở tôi Ä‘á»u đạt đến sá»± thống nhất diệu kỳ. Tôi chÃnh là phép biện chứng, chÃnh là sá»± phá»§ định cá»§a phá»§ định, chÃnh là Bồ tát, chÃnh là thiên sứ... Thiên sứ và Bồ tát Ä‘á»u là vô tÃnh hoặc song tÃnh, tôi cÅ©ng là vô tÃnh hoặc song tÃnh, đồng thá»i có đặc trưng cá»§a tất cả má»i giá»›i...
Cho nên, tôi bá»—ng cà ng yêu thể xác mình hÆ¡n bất cứ lúc nà o trước đây –– mảnh đất hoang cá»§a ảo tưởng lông má»c mÆ¡n mởn... có lúc tôi cÅ©ng tỉnh ngá»™, thể xác cá»§a tôi thá»±c ra chÃnh là “Ngá»c cá»§a Thưá»ng SÆ¡nâ€, “Ngá»c cá»§a há» Hoà â€. Lão Tá» nói: “Vô vi là khởi nguồn cá»§a trá»i đất, hữu vi là mẹ cá»§a vạn váºtâ€. Äà n bà trong thiên hạ Ä‘á»u có, chỉ riêng mình tôi không. Có thể thấy, đây cÅ©ng là dám đưa ra cách thức lạ cá»§a tạo hoá và tá»± nhiên. Tất cả đà n bà thế gian nà y, Thượng đế có thể không quan tâm, để mặc há» chịu sá»± già y vò và giẫm đạp cá»§a bá»n đà n ông, duy chỉ Thạch Ngá»c là không thể. Äồng thá»i, Ngưá»i lại đặc cách khai ân vá»›i tôi, cho phép tôi có thể tá»± mình hưởng thụ, hÆ¡n nữa không lo lắng mầm mống ô trá»c cá»§a bá»n đà n ông gieo trồng... Vì váºy, má»—i khi đêm khuya vắng lặng, hai tay tôi lại lướt qua bụng dưới mịn trÆ¡n trong ánh trăng tưởng tượng, tìm tòi sÆ¡n động thần bÃ, ráºm xanh, tôi lại nghÄ© tá»›i háng cá»§a tôi là vưá»n Äịa đà ng, nÆ¡i đó ánh nắng mặt trá»i tươi đẹp, đầy tiếng chim hót và hương hoa... Lúc nà y, tôi lại muốn cất tiếng hát, nhưng mắt cÅ©ng ứa lệ –– các anh có ai có thể cảm nháºn như thế? Tôi là ngưá»i khai khẩn duy nhất thể xác cá»§a mình!
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 07:03 PM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
âèäåîíàáëþäåíèå, Ä‘á»c tá» cấm nữ, bi kich tu cam nu, doc truyen tu cam nu, íàöèîíàëüíûé, ìèöóáèñè, ïîçäðàâëåíèå, mÅ© hấp tóc haoyun, tá» cấm nữ, tien nghich, truyện tá» cấm nữ, truyen tu cam nu, tu cam nu, tu cam nu 2, tử câÌm nữ  |
| |