[Thế giới Đại Giang Hồ] - Phần I: Tà phái đột kích
Chương 30: Ác chiến (1)
Ngay sau đó, "hắn" ngẩng đầu thì thầm:
- Vẫn còn suy yếu và nhỏ bé! Haiz... Xem ra cũng phải lợi dụng quãng thời gian này một phen!
Nhìn về phía chiến trường, "hắn" lạnh lẽo nheo mắt lại.
- Trước tiên phải tấn chức đệ tử chân truyền!
Khi đã quyết định, "hắn" xông thẳng về phía Triệu Tứ mà không hề chần chừ.
Đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, Triệu Tứ nhàn nhã tựa mình vào chiếc chuông vàng mà nhắm mắt quan sát cái nơi nhàm chán này. Hắn chẳng muốn chiến đấu cái quái gì. Hắn chỉ có hai cái yêu thích duy nhất là tu luyện và nằm ngủ. Ở tuổi 26, thực lực của hắn có thể mạnh mẽ như thế này đều là do hai cái yêu thích khác người đó. Hắn là một cuồng nhân tu luyện, và mỗi khi chấm dứt tu luyện hắn lại lăn đùng ra ngủ bù. Nếu không phải bị sư phụ ép đi chiến đấu thì giờ này có lẽ hắn đang diễn luyện võ kĩ của mình.
Chẳng có cái gì có thể gây nên hứng thú của hắn ngoài hai cái sở thích kia. Bởi vậy dù bị sư phụ ép đi rèn luyện với sư huynh của mình, ở cả quãng đường hắn đều ngủ. Cho đến khi bị gọi đi giết cái thằng đệ tử Võ Đang kia thì hắn mới không tình nguyện cất bước.
Võ công của hắn chỉ có duy nhất vài chiêu. Mà vài chiêu này chính là được hắn không ngừng thôi diễn và rèn luyện từ nhỏ. Hắn có thể gọi ra chiếc chuông này là vì nó là kỹ năng thiên phú của hắn. Nghe có vẻ quái lạ, nhưng khi được sinh ra, nó là một ấn ký cộng sinh trên người hắn.
Có nhiều loại suy đoán về kỹ năng thiên phú của hắn. Trong số đó, suy đoán được nhiều người chấp nhận nhất chính là một vị cao nhân khi về tuổi xế chiều đã thiêu đốt sinh mệnh và dùng vô số thiên tài địa bảo rèn luyện nên chiếc chuông này. Mục đích? Cũng nhằm lưu truyền cho con cháu, tạo uy danh cho gia tộc.
Nhìn chung, ban đầu hắn không thể phát huy ra được tất cả uy lực của cái chuông vàng này. Hiện tại cũng thế. Vì vậy cho nên, hắn nghĩ ra một phương pháp khác.
Khác hẳn với hệ thống tu luyện hiện tại. Hắn tự mày mò ra phương pháp biến dòng nội lực thành những tia vô cùng nhỏ mà điều khiển chiếc chuông. Hắn sử dụng những tia nội lực này thúc dục chiếc chuông bộc phát. Thậm chí hắn chính là dùng máu huyết của mình nuôi nên những ký hiệu thần bí trên chiếc chuông như bây giờ.
Triệu Tứ hắn chính là một vị kỳ tài không mấy ai biết rõ.
Có thể nói võ công của hắn hiện tại chính là được hắn cải tiến từ hệ thống võ công võ lâm cho phù hợp với mình.
Đúng thế, không có võ công nào mạnh nhất. Chỉ có võ công phù hợp nhất với bản thân mình! Chỉ có phù hợp nhất thì bản thân mới phát huy được uy lực lớn nhất của nó. Tất nhiên là trừ khi người chơi hay NPC có được kỹ năng đặc biệt "Sức Mạnh Hoàn Chỉnh" như "hắn" bây giờ.
Tại thế giới Đại Giang Hồ có khoảng vài chục loại kỹ năng thiên phú và kỹ năng đặc biệt mà người chơi hay NPC có thể lấy được bằng cách hoàn thành nhiệm vụ hoặc chuỗi nhiệm vụ loại khó khăn nhất từ các NPC đặc thù, nhưng lại cực kỳ khó gặp. Nói tới đây chúng ta có thể hiểu "hắn" không có tạo ra kỹ năng mới, mà “hắn” chỉ đảo lộn một vài trình tự, hay có thể nói là dùng phương thức nào đó lừa dối ánh mắt của sinh mệnh trí năng. Cho dù như vậy, "hắn" cũng không phải người bình thường.
Trong vài cái hô hấp, "hắn" nhặt lên một thanh kiếm của một tên đệ tử Võ Đang xấu số chết đi rồi nắm lên tay phải. Đồng thời "hắn" dồn nửa nội lực vào thanh kiếm và đâm tới.
Kiếm Phong Tùy Tâm!
Triệu Tứ qua trực giác nhạy bén đã nhận ra được nguy hiểm. Đang thiu thỉu ngủ, hắn bật người dậy, đá văng chiếc chuông về phía có dấu hiệu của điềm báo nguy hiểm. Và ngay lập tức điểm một chỉ vào chiếc chuông.
"Coong... Coong... Coong..."
Ký hiệu thần bí lóe lên, gợn sóng màu vàng xuyên qua chiêu kiếm của "hắn" và bay nhanh về phía đó.
Ở phía bên kia, "hắn" nheo mắt lại mà cười gằn:
- Ta không phải là thằng đầu heo kia!
Nội lực của hắn dưới kỹ năng Siêu Tốc Hồi Phục đang không ngừng kéo lại, bù đắp cho nửa đoạn nội lực đã mất vì xuất chiêu kiếm vừa rồi. Nhưng hắn lại tiếp tục dồn toàn bộ nội lực vào tay trái, đẩy ra một chưởng.
Phong Vân Dũng Động!
"Đùng!"
"Ầm!"
Kiếm Phong Tùy Tâm đập thẳng vào chiếc chuông gây nên âm thanh chói tai. Gợn sóng màu vàng lại va chạm với Phong Vân Dũng Động tạo nên từng tiếng rít. Kết quả xuất hiện hai vụ nổ như thế!
Sau va chạm chiếc chuông trở nên ảm đạm chứ không còn vàng óng như ban đầu, vài ký hiệu thần bí cũng biến mất vô tung.
Triệu Tứ kinh ngạc nhìn tình cảnh này.
"Không phải lúc nãy tên kia còn không đỡ được hay sao?" - Hắn cau mày.
Còn về "hắn", "hắn" nhếch mép mà cười lạnh lùng:
- Giun dế mà thôi!
Bị kẻ địch nhấc lên lời nói mà bản thân mỉa mai và giễu cợt lúc trước. Triệu Tứ có cảm giác tên đối diện đang chế nhạo và khinh bỉ mình. Hắn giận tím mặt. Đã khi nào một con giòi bọ cũng dám chế nhạo và khinh bỉ một con rồng?
Phút chốc, nội lực điên cuồng tuôn ra, hắn vỗ toàn bộ vào chiếc chuông.
"Coong..."
Một đạo gợn sóng màu tím từ chiếc chuông lao ra đánh giết về phía "hắn".
Lần này, nội lực của "hắn" còn chưa kịp hồi phục lại bao nhiêu. Thế nên "hắn" đành đợi nó đến gần trong gang tấc rồi chém tới một kiếm.
- Tiểu Phong Ảnh Kiếm.
"Rắc... Rắc..."
"Ầm..."
Giống như "cái thằng đầu heo" mà "hắn" gọi: Kiếm cũng gãy, "hắn" cũng đâm sầm vào mặt đất.
Tuy vậy nhưng chỉ với 1953 máu, chẳng mấy giây sau máu "hắn" lại đầy. Cùng lúc đó nội lực hao hụt của "hắn" cũng tăng lên hai phần ba. "Hắn" lại phóng lên, nhặt một thanh kiếm từ chiến trường, lao tới hướng Triệu Tứ mà cười to:
- Thoải mái. Rất thoải mái.
Triệu Tứ trừng to hai mắt mà nhìn cái tên dai như đỉa đầy vết máu trên người kia. Đừng nói là hắn, cho dù là người khác có lẽ cũng tràn đầy không thể tin chứ?
Qua quan sát tên kia chiến đấu và giao thủ hai lần, hắn xác định tên kia chỉ có thực lực Nhị lưu mà thôi. Thua hắn ròng rã hai cái cấp độ. Mà chỉ thua một cái cấp độ thì khoảng cách nó như trên trời và dưới biển rồi.
Mặc dù bù đắp "chất" thì có thể dùng "lượng", nhưng với nội lực Nhị lưu ít ỏi thì dùng được mấy đòn "lượng"? Cho dù là đệ tử Võ Đang cũng khó có thể sử dụng 5 lần chứ?
Tên kia có thể đánh ngang tay với hắn thì đã là quái thai rồi. Đừng nói chi là vẫn còn sống tới giờ phút này.
Đồng tử hai mắt co rút lại, hắn thốt lên:
- Không thể! Không thể nào!
"Hắn" nghe vậy thì cười gằn:
- Giờ đùa chơi đã hết. Xem ta phá cái chuông mục của ngươi như thế nào.
"Leng keng... Leng keng... Leng keng..."
Tất cả những thanh kiếm trên chiến trường, dù là nằm trên mặt đất hay đang được sử dụng chiến đấu bỗng dưng run rẩy.
Đệ tử phái Võ Đang đang đỏ mắt chiến đấu bỗng sửng sốt tách ra khỏi trận chiến mà nghi hoặc nhìn thanh kiếm trên tay mình. Thoáng chốc sau họ nghĩ ra điều gì mà quay mặt tìm kiếm nguyên nhân. Rất nhanh họ nhìn về phía "hắn".
Và vì thế mà âm thanh huyên náo vang lên.
- Sư đệ kì hoa? Ta không nhìn lầm chứ?
- Không! Ngươi không nhìn lầm! Sư đệ vẫn còn sống!
- Tốt quá rồi.
- Nhưng mà sư đệ còn sức đánh nhau với tên kia sao? Tên kia rất mạnh.
- Mạnh thì thế nào? Đệ tử Võ Đang chúng ta có thể nào sợ mạnh?
Trên mặt đất huyên náo không thôi. Còn ở trên không trung lại có một giọng nói tang thương đầy kinh ngạc và cực độ vui mừng:
- Kiếm ý? Thật là kiếm ý?
Sau khi liếc mắt nhìn qua "hắn" một lần, vị trưởng lão này khàn giọng thét lớn:
- Hai mươi mấy tuổi có thực lực Nhị lưu lại lĩnh ngộ được Kiếm ý? Thiên tài, thiên tài a.
Bốn bị trưởng lão khác cũng sực tỉnh nhìn về các đệ tử Võ Đang bên dưới đang đứng nhìn, một người phồng mang trợn mắt mà trầm thấp quát lớn:
- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Nhanh chóng lại phụ giúp sư huynh của mình!
Hiển nhiên vị trưởng lão nào không muốn một thiên tài như vậy chết yểu.
Vốn đang chăm chú quan sát, nhận được mệnh lệnh của trưởng lão. Đệ tử Võ Đang nhanh chóng bay tới.
Phía bên kia chiến trường trên không trung, một giọng nói lạnh lẽo tràn đầy sát ý cũng vọng lại:
- Xông lên cản chúng lại! Đừng cho chúng tiếp cận đằng đó. Triệu Tứ, nhanh giết thằng nhóc đó đi. Nhanh lên!
Một bên muốn xông lại, một bên lại xông ra ngăn cản. Phút chốc họ lại chiến thành một đoàn. Và theo lẽ tất yếu, hầu như chẳng có bao nhiêu người có thể đến gần “hắn” mười trượng.
“Bước đầu thành công!” – Hắn âm thầm gật đầu xác nhận bước tiến kế hoạch của mình.
Ngay sau đó, hắn quán chú tất cả nội lực vào thanh kiếm và rống to:
[Thế giới Đại Giang Hồ] - Phần I: Tà phái đột kích
Chương 31: Ác chiến (2)
Được kiếm ý gia trì, Tiểu Phong Ảnh Kiếm như hóa thành một màu lam thực chất. Nhưng không chỉ có như thế. Nơi tay cầm kiếm sáng lên những hoa văn thần bí. Chúng lóng lánh phát sáng, sát ý mãnh liệt gia tăng lên ánh lam.
Dĩ nhiên là “Kiếm là Hoàng. Hoàng thế vô song! Kiếm Hoàng khoáng cổ tuyệt kim!”. Kiếm ý Kiếm Hoàng, vương trong vương!
Kiếm Hoàng nổi giận, máu chảy thành sông!
“Keng... Keng... Keng...” – Réo rắt tiếng kêu vang trong cơn gió. Âm thanh chấn động ba ngàn dặm!
- Giết!
Ở bên kia, nhìn ánh kiếm phát ra uy thế khủng bố lao tới, Triệu Tứ trở nên âm trầm. Hắn biết chính mình đụng tới một kẻ có sinh mệnh ngoan cường lại điên cuồng.
Ngẫm đã hết cách, Triệu Tứ nghiến răng dồn toàn bộ nội lực còn sót lại vào chiếc chuông. Thần bí kí hiệu vốn lờ mờ lại phát sáng. Thứ ánh sáng đen tối lạnh lẽo.
“Đùng...”
Tiểu Phong Ảnh Kiếm đánh thẳng vào chiếc chuông phát âm thanh trầm bổng mà rung động điếc tai. Đóm lửa ầm ầm bạo phát. Nơi va chạm trở thành lò lửa!
Rất nhanh Tiểu Phong Ảnh Kiếm biến mất.
Từ vụ nổ, Triệu Tứ bước ra mà không chút tổn hại. Chỉ có chiếc chuông xuất hiện một vết nứt nhỏ ở giữa. Chuông từ vàng óng biến thành màu đen, thần bí ký hiệu cũng không thấy đâu.
Triệu Tứ nhìn về phía “hắn” mà nghiến răng nghiến lợi:
- Đã bao nhiêu năm qua, ngươi là kẻ đầu tiên bức ta đến nước này. Ngươi – một con chó nhãi nhép Nhị lưu, phải trả giá cho hành động mạo phạm vừa rồi!
“Hắn” nhìn Triệu Tứ mà cười khẩy:
- Ngươi còn nội lực sao? Chỉ so đấu thân thể thì ngươi cho rằng ta sợ một tên Đỉnh cấp? Nực cười! Thích thì tới đây, ta chiều tới cùng!
Triệu Tứ nhìn bản mặt đáng ghét của “hắn” mà nổi giận gầm lên:
- Giết!
Như tia chớp, Triệu Tứ bay thẳng về phía “hắn” mà tung một cú đấm vào bụng “hắn” và dùng tay còn lại nhấc chiếc chuông mà nện thẳng vào đầu kẻ mạo phạm này.
“Hắn” cũng không phải dạng tay vừa. “Hắn” không lùi mà tiến. Tay phải cầm thanh kiếm được gia trì kiếm ý đâm thẳng lên chiếc chuông khiến chiếc chuông văng ra. Sau đó xoay người tung ra một cú đá chéo thẳng về khuỷu tay còn lại của Triệu Tứ.
Triệu Tứ thấy vậy lập tức biến bàn tay đấm tới thành trảo. Trảo trầm xuống tránh đòn rồi nhanh như cắt vươn lên xuyên thẳng về bàn chân đang theo lực chéo lên trên của “hắn”. Cùng lúc đầu gối chân phải khẽ gập lại rồi lấy gấp 5 lần sức mạnh bung thẳng về mặt “hắn”. Không dừng ở đó, tay cầm chuông dụng lực ép mạnh chiếc chuông xuống đầu “hắn”.
- Hừ! Trò trẻ con!
“Hắn” mỉa mai một tiếng. Đồng thời chân đá chéo lên bỗng niên hoàn mỹ cắt ngang đá thẳng về đầu Triệu Tứ. Tay trái của hắn hóa chưởng, một luồng nội lực mỏng manh tràn ra bao quanh bàn tay. “Hắn” đẩy một chưởng về tay trảo của Triệu Tứ. Nếu Triệu Tứ trúng phải đòn này thì cánh tay của hắn không nát cũng tàn.
Còn bàn chân đá lên của đối phương, “hắn” giơ lên chân phải mà chẻ thẳng xuống như “Cuồng Long Giáng Thiên”.
Triệu Tứ đánh cái giật mình. Rõ ràng kẻ địch chỉ có thực lực Nhị lưu mà ý thức chiến đấu có thể sánh ngang với cao thủ Đỉnh cấp như hắn. Kẻ địch yêu nghiệt như vậy thì thử hỏi một thiên tài xưa nay như hắn phải giấu mặt vào đâu?
Một cơn lửa giận bùng phát.
Triệu Tứ rót nội lực vừa có vào chuông và tay trảo.
- Hả?
Nhìn ra sự khác biệt, nhưng đã không còn kịp để thoát khỏi phạm vi công kích của Triệu Tứ, chân đá ngang thu về như chớp giật. “Hắn” lạnh lùng rót nội lực vào thanh kiếm, tay chưởng bộc phát tốc độ nhanh hơn va thẳng vào tay trảo của Triệu Tứ.
“Ầm!”
“Phốc!”
Bàn tay chưởng của “hắn” xuất hiện 5 cái lỗ thủng nhỏ đang không ngừng nhỏ máu. Song “hắn” không quan tâm, “hắn” lợi dụng va chạm trong chớp mắt mà lui ra kéo dài khoảng cách. Rồi châm chọc:
- Thủ đoạn sắc bén a! Hảo thủ đoạn! Nửa bước Địa cấp lại ẩn giấu đến tận bây giờ.
Rõ ràng chỉ có dính tới Địa cấp trở lên mới có thể vận dụng thiên địa linh khí bổ sung nội lực tiêu hao. Còn nếu bảo Triệu Tứ nghịch thiên nhận được kỹ năng như “hắn”, hay cho rằng Triệu Tứ mang trang bị có hồi phục nội lực thì “hắn” không tin. Hai thứ đó quý giá biết cỡ nào? Một tên Nửa bước Địa cấp nho nhỏ có khả năng lấy được hay sao? Ngay cả “hắn” cũng là mạo hiểm cả tính mạng mới lấy được 3 cái kỹ năng mạnh mẽ chứ chẳng phải là đồ ăn trên trời rơi xuống mà há mỏ đớp.
Không dính đến Địa cấp trở lên thì khi hết nội lực chỉ có thể dùng dược phẩm trân quý bổ sung hoặc ngồi thiền vận công. Tất nhiên trừ hai cái nghịch thiên: kỹ năng liên quan tới hồi phục và trang bị có dòng hồi phục. Và theo lẽ hiển nhiên, không có tên nào dưới Địa cấp có khả năng thu được 2 thứ nghịch thiên trên.
Biết bí mật đã bị đối phương phát hiện, Triệu Tứ thản nhiên đáp:
- Không có chút thủ đoạn thì đã bỏ mạng từ lâu!
“Hắn” nhíu mày nhìn về hướng Triệu Tứ - nơi mà thiên địa linh khí đang tập trung về. Có thể thấy xung quanh cơ thể Triệu Tứ có từng luồng không khí vô hình xoay quanh.
Hiển nhiên Triệu Tứ chỉ có thể là Nửa bước Địa cấp. Nếu đạt tới Địa cấp, thiên địa nguyên khí đã tràn vào cơ thể hắn mới phải!
Nghĩ đến đây, “hắn” cũng yên tâm hơn.
Chỉ thấy “hắn” nhe ra hàm răng vàng vàng của mình mà nói:
- Nửa bước Địa cấp thì ăn nhằm gì? Địa cấp ta còn sợ hãi đôi chút, ta còn do dự có bỏ chạy hay không. Còn không phải Địa cấp thì nộp mạng đi.
Dứt lời, tay phải của “hắn” đẩy ra một chưởng Phong Vân Dũng Động.
Ngoài ra bàn tay trái cũng “hắn” cũng bắt đầu có sương mù tràn ra hướng về phía Triệu Tứ. Tay trái của “hắn” phát ra một chưởng lại là Tinh Vân Hồn Hải!
Triệu Tứ ngẩn ra. Khi nào một tên Nhị lưu hồi phục nội lực nhanh hơn một tên Nửa bước Địa cấp?
Nhảm nhí! Nhị lưu không thể hồi phục nội lực.
Tuy nhiên Triệu Tứ không có thời gian nghĩ nhiều bởi vì một chưởng Phong Vân Dũng Động đã tới. Triệu Tứ không biết đối phương còn lá bài tẩy hay còn chút nội lực nào nữa không, cho nên hắn cẩn thận cầm chiếc chuông đẩy về phía trước chặn lại đòn đánh này.
“Ầm...”
Lại một âm thanh va chạm vang lên. Chiếc chuông cũng rung động không ngừng. Triệu Tứ mạnh mẽ dồn lực lên tay phải ấn xuống giữ chiếc chuông đứng yên.
Đột nhiên sương mù tràn ngập mọi nơi. Triệu Tứ cau mày, chẳng lẽ chưởng lực của tên kia mang theo thuộc tính Thủy? Vừa nghĩ thế hắn liền lập tức bác bỏ. Nhị lưu khi nào đã trâu bò đến mức nghịch thiên có được cả thuộc tính? Cái mà chỉ có ba đẳng cấp cao nhất mới có? Dĩ nhiên là không!
Thế nhưng lúc này, qua sương mù, Triệu Tứ loáng thoáng thấy được một tia màu lam nhạt bay thẳng về hướng này.
Thấy vậy, hắn cười gằn:
- Đã biết ngươi còn có hậu chiêu.
Triệu Tứ nhanh chóng núp sau chiếc chuông. Song lần này không có thứ gì đụng tới chiếc chuông. Hắn có chút nghi ngờ. Ngay sau đó hắn nhận được đáp án.
“Ầm... Ầm... Ầm... Ầm...”
Sương mù bao quanh hắn phút chốc nổ tung. Tuy uy lực phân tán không tạo nên tổn thương lớn, nhưng cũng khiến hắn trở thành một huyết nhân.
Tia màu lam vừa rồi là Vân Động Thiên Không không thể nghi ngờ. Xem ra “hắn” cực kỳ âm hiểm!
Ở bên ngoài vụ nổ, nhìn tình cảnh này, “hắn” cất tiếng cười to:
- Ha ha ha ha... Chết cười ta rồi. Tự cho mình thông minh nên bị thông minh hại. Ngu ngốc!
Với cơ thể cứng cỏi của mình, Triệu Tứ chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Nhưng bị chế giễu lại là chuyện khác. Hắn bị thương vào tâm hồn.
Lửa giận trong lòng hắn lại bùng phát. Hắn thét dài:
- Súc sinh! Nhận lấy cái chết!
“Hắn” ung dung ngoắt tay:
- Phóng ngựa lại đây!
Ngay tức khắc, hai người lại điên cuồng chém giết.
“Đùng... Đùng... Đùng... Keng... Keng... Đùng...”
Đang hăng say, “hắn” dũng mãnh xông tới. Tay phải từ đấm hóa chỉ lao nhanh về đầu Triệu Tứ. Song vừa đi được hai phần ba chặng đường, lại vẫn còn tự hỏi tại sao chiêu thức này thoải mái lấn tới mà không thấy đối phương chống trả, “hắn” thấy lạnh cả người.
Linh cảm chẳng lành, “hắn” giẫm mạnh chân trái xuống đất mà cấp tốc lui nhanh.
- Đã muộn!
Triệu Tứ cười lạnh.
Tay phải của hắn phát sáng. Hắn tung một chưởng vào chiếc chuông. Lúc này đây chiếc chuông lại trở nên vàng óng, thần bí ký hiệu lập lòe bay ra rọi sáng vài trượng xung quanh.
“Coong... Coong...”
Lần này chuông chỉ vang lên hai tiếng. Một luồng sáng đỏ lao ra bay thẳng về phía “hắn”.
“Hắn” đau tim bỏ ra hai chữ:
- Mẹ nó!
Rồi không hề chần chừ mà dùng hai tay đẩy tới bốn chưởng Phong Vân Dũng Động.
“Đùng... Ầm... Ầm... Ầm...”
Bốn chưởng chỉ ngăn được lớp xung kích đầu tiên của luồng sáng đỏ thì vỡ vụn tiêu tán. Luồng sáng đỏ mang theo uy thế còn lại va thẳng vào người “hắn”.
Như con diều đứt dây, lần thứ ba hắn đập vào mặt đất.
“- 500”
Một tổn thương nhỏ bay lên, đầu óc của “hắn” choáng váng trong phút giây.
Lợi dụng thời điểm này, Triệu Tứ như một con trâu điên lao thẳng tới:
- Súc sinh! Nhận lấy cái chết!
Nhìn thấy một vị chiến thần, à không, nhìn thấy một con trâu điên từ trên cao lao thẳng xuống, theo cái áp lực thái sơn áp đỉnh ấy, “hắn” thuận thế ngã xuống. Trong chớp mắt ngã xuống này, hắn dùng tay phải để nghiêng một góc 30 độ mà dùng lực thân thể đẩy ra một chưởng. Sau đó nhanh chóng khép cả cánh tay phải vào người.
“Đùng!”
“Ầm!”
Bụi bay tứ tung, cát đá chạy loạn.
Nhờ lực đẩy, “hắn” lăn lóc sang bên trái hai trượng. Hiểm trong hiểm tránh thoát được chiêu Trâu Điên Lao Xuống không được cấp bằng sáng chế của Triệu Tứ.
Vậy nhưng còn chưa xong.
Nhận ra “hắn” đã tránh thoát, Triệu Tứ hung tợn lao tới.
Đấm, chưởng, chỉ, đá, nện... điên cuồng trút về phía “hắn”.
Ở bên đó, “hắn” vất vả tránh né. “Hắn” cũng tranh thủ nhặt lên được một cây kiếm. Dẫu cho cây kiếm hình thù xấu xí và quái dị này là của một tên xấu số bên địch.
“Kệ! Dù sao có còn hơn không” – “Hắn” nhủ thầm như vậy.
Và “hắn” cũng không quên khích bác đối phương:
- Oắt con! Còn chiêu gì nữa thì sử dụng hết đi. Nếu không thì tới ta!
- Tới con mẹ nhà ngươi! Chết đi!
“Keng... Keng...”
“Đùng... Đùng... Đùng...”
- Hừ! Thứ vắt mũi chưa sạch. Đón lấy đòn này.
“Hắn” dồn nội lực vào thanh kiếm. Nháy mắt sau, “hắn” chém ra một kiếm mà hét lớn:
- Tiểu Phong Ảnh Kiếm!
Ánh lam kèm hoa văn thần bí lao ra.
Triệu Tứ hoảng hốt dồn tất cả chút nội lực vừa hấp thu từ thiên địa linh khí vào chiếc chuông.
Chiếc chuông đen sáng lên màu vàng ảm đạm, thần bí ký hiệu cũng nhạt nhòa sáng lên.
Trong tình thế gấp gáp, chiếc chuông phát ra một tiếng “Coong...”. Một bức tường khí màu vàng bao quanh chiếc chuông. E sợ giống như chiêu Khí Công Hộ Thể của bọn cuồng khí công.
“Đùng...”
“Ầm...”
“Răng rắc... Răng rắc...”
Nghe được hai tiếng “răng rắc”, “hắn” cười lạnh:
- Xem ra chiếc chuông của nhà ngươi chỉ còn là hoài niệm!
Khi “hắn” đang sung sướng cười châm chọc Triệu Tứ, một tia sáng trắng từ phía sau “hắn” đánh úp lại.
[Thế giới Đại Giang Hồ] - Phần I: Tà phái đột kích
Chương 32: Ác chiến (3)
Một vài tia ánh sáng nhỏ yếu hòa lẫn vào màn đêm u tối tạo nên một chút huyền bí. Thứ ánh sáng le lói và yếu ớt báo hiệu ban mai dần đến. Nhưng dù là ban đêm hay ban ngày, nó cũng không ảnh hưởng bao nhiêu đến những con người tập trung cao độ vào cuộc chiến này.
“Xoẹt...”
Dưới tình huống bất ngờ, dù có trực giác nhạy bén, “hắn” cũng chỉ kịp dùng tay xoay mũi kiếm rồi đâm một kiếm thẳng qua nách, hướng về phía sau.
Nhất Kiếm Định Phong!
“Đùng...”
“Ầm...”
“-1200”
“Bịch... Bịch... Bịch...”
Một thương tổn to lớn xuất hiện trên đầu “hắn”. Hiển nhiên “hắn” trúng phải đòn nghiêm trọng. Dính phải đòn này, “hắn” cũng không thể không bị đẩy lùi về phía sau. May mắn là “hắn” không bị lực đẩy của chiêu thức đó đè thành thịt nát. Ngay cả “hắn” lúc này cũng không khỏi cảm thấy tên kia của “hắn” đối với tu luyện có niềm đam mê điên cuồng cực độ.
Võ Đang chỉ cung cấp các đan dược thuộc hàng trâu bò. Mà tên kia lại ngày đêm đỏ mắt cày điểm cống hiến đổi lấy. Và may mắn thêm một điểm nữa, đó là tên kia dù lập dị và điên điên khùng khùng, thế nhưng tên đó còn có cái đầu thông suốt một tí. Cho nên tên ấy nuốt toàn đan dược cường hóa thân thể.
“Hắn” không biết tên kia đơn thuần ăn đan dược cường hóa thân thể chỉ để cơ thể tăng sức chịu đựng mà cày cống hiến tiếp. Cày ngày cày đêm ai mà không mệt? Mệt thì đều cần phải nghỉ ngơi. Thế nhưng càng cắn thuốc cường hóa thân thể, thời gian căng hai mắt chạy nhiệm vụ mà không té ngã vì kiệt sức tăng dài, thời gian nghỉ ngơi giảm lại. Nửa kia của “hắn” chính là nhìn cái ưu điểm này đây.
Nếu biết lý do chỉ là thế này thì “hắn” có còn khen nửa kia của mình không?
Tuy vậy “hắn” không có nhiều thời gian mà cảm khái với nhớ lại bởi vì “hắn” nhận ra chiêu thức kẻ địch vừa tấn công. Là một kẻ “nguy hiểm” xông vào trung tâm điều khiển của sinh mệnh trí năng, “hắn” có được lượng kiến thức phong phú bao trùm cả thế giới này. Bởi thế cho nên chỉ liếc mắt là “hắn” nhận ra ngay.
- Chính Nghĩa Song Toàn Thương.
Hắn căm giận lầm bầm.
“Chính Nghĩa Song Toàn Thương”, tên như ý nghĩa. Nó là một môn võ công có danh tiếng của phái Chính Nghĩa. Vâng, và nghe tên là biết phái này thuộc chính phái.
Chính phái lén lút sát hại chính phái thì gọi là gì? Tranh đấu trên giang hồ hay là những hành động không quang minh chính đại?
Với “hắn” mà nói, đó là kẻ thù của “hắn”. Mà kẻ thù thì cần phải tiêu diệt. Dám mang cho “hắn” tổn thương, “hắn” xin trả lại gấp trăm lần.
Hừ! “Bọn kia” mạnh mẽ biết chừng nào mà “hắn” còn không sợ, huống chi là một cái môn phái cỡ trung.
“Hắn” âm trầm tự nhủ: “Phái Chính Nghĩa. Đợi đấy! Món nợ hôm nay, ngày sau tới tận nơi đền đáp”.
Người Địa cầu dường như vẫn chưa hiểu biết gì về cái “game” này. Còn “hắn” thì không. Đây thực tế không phải là game, mà là một loại thử thách và thí luyện. Chỉ có dũng cảm đối mặt với thử thách, hiên ngang lẫm liệt mà đứng thì mới thu được thành quả to lớn nhất. Bị phái Chính Nghĩa đánh lén mà lựa chọn bỏ qua thì thành quả chỉ càng xa tầm tay với. Đó là lối suy nghĩ của “hắn”, chứ chẳng phải “hắn” anh hùng hay trâu bò cái nỗi gì khi quyết định ngày sau cho phái Chính Nghĩa đẹp mặt.
“Bọn kia” cam tâm bỏ vốn lớn cũng là hi vọng được ưu ái từ Chủ Thần mà thôi. Tuy nhiên được ưu ái không có nghĩa là giành được phần thưởng của Chủ Thần. Được ưu ái chỉ đơn giản và đi trước vài bước.
“Hắn” muốn báo thù thì cơ hội này là cơ hội trời cho, là cơ hội tuyệt vời nhất. Lũ người tham lam kia lúc này sẽ không khác lũ chó điên là mấy. Chúng nhất định sẽ vận dụng toàn lực để bắt được phần thưởng cuối cùng. Và vì thế, chúng không có thời gian quan tâm đến một con chó bị đuổi giết và biến mất từ lâu.
Hừ! “Hắn” chính là con chó có nhà tan cửa nát phải chạy trốn tha hương kia.
Nhưng rất nhanh “hắn” nở nụ cười đầy ý lạnh. Bọn chúng bỏ gần hết vốn liếng vào, bọn chúng không còn quan tâm đến “hắn” nữa. “Hắn” lại ở chỗ tối. Cho nên kế hoạch báo thù sẽ bắt đầu từ nơi này là tối ưu. Không có gì bất ngờ hơn dành cho chúng là khi chúng bị một kẻ vô danh tiểu tốt đánh bại và cướp mất món quà từ Chủ Thần, ha ha ha...
Nhìn lại mà nói thì “hắn” có lợi thế của mình. Đó chính là nắm giữ lượng thông tin quý giá. Còn 3 cái kỹ năng “hắn” vừa thu được? Một thời gian sau chỉ là hàng vỉa hè không đáng nhắc. “Hắn” mạo hiểm lấy những cái kỹ năng này là để san bằng khoảng cách của lũ đi trước vốn toàn là tinh nhuệ của bọn chúng.
Câu hỏi đặt ra ở đây là “hắn” còn có thể xâm nhập vào trung tâm điều khiển mà lấy cắp thông tin. Thì bọn chúng, những kẻ mạnh mẽ hơn “hắn” có thể không làm được sao? Có thể sao? Dĩ nhiên là không. Chúng có thể làm được, nhưng chúng sẽ không làm thế. Những kẻ dám làm thế thì phải làm chuẩn bị hứng chịu lửa giận của Chủ Thần. Và những kẻ hợp tác mà dám làm thế, thì diệt tộc là điều họ phải chuẩn bị tinh thần. Chúng còn lo lắng này nọ, còn một con chó nhà tang như “hắn” thì không có. Đối với “hắn”, nếu bị phát hiện thì Chủ Thần cùng lắm là cho hắn vĩnh viễn không được siêu sinh vậy thôi. Bởi vậy “hắn” mạo hiểm là đáng giá.
Nhắc thêm lần nữa là những kẻ tài cao gan lớn cũng có thể mạo hiểm tất cả mà thử một lần. Còn cái lũ ấy và những tổ chức mạnh mẽ khác, “hắn” biết bọn chúng và bọn họ không dám làm. Bọn chúng mà dám làm thì có lẽ một góc lỡn vũ trụ đã thành túi quần của chúng từ lâu rồi. Bọn chúng mà dám làm thì có lẽ “hắn” không bị đuổi giết mà là bị giết từ thuở nào. Còn bọn họ? Cái đó phải xem phần quà có đáng để họ đánh liều không. Mà đánh liều ở đây là đánh liều cả trăm ngàn vạn sinh mạng bộ tộc chứ không riêng gì họ. Vì thế, rất khó để thống nhất ý kiến đánh liều một phen.
Với bộ óc siêu việt, những dòng suy nghĩ này chạy chồm qua đầu “hắn” trong vài giây. Nghĩ xong, “hắn” nhanh chóng tiến vào giai đoạn tập trung cho chiến đấu.
Kẻ địch của “hắn” dùng chuông đón đỡ Tiểu Phong Ảnh Kiếm không biết ra sao. Tên đệ tử phái Chính Nghĩa đánh lén không biết núp ở xó xỉnh nào mà chờ đợi “hắn” mất cảnh giác. Sau đòn thứ nhất không giết được “hắn”, tên khốn đó không ra những đòn tiếp theo mà mất hút. Mẹ nó, ắt hẳn tên đó cũng là dạng tiểu nhân âm hiểm.
Không phát hiện ra tung tích địch thủ này, “hắn” đành bó tay bó chân tăng cường cảnh giác.
“Hộc... Hộc...”
Triệu Tứ bước ra khỏi trung tâm vụ va chạm mà thở dốc không ngừng. Sức lực của hắn cũng vừa bị vắt kiệt xong. Hắn đau lòng nhìn về cái chuông từ hoàn hảo đã có nhiều vết rạn nứt mà khóc không ra nước mắt. Hắn chỉ có thể lẩm bẩm những câu chú ngữ khó hiểu nhằm thu hồi cái chuông lại. Và trừng mắt đầy oán giận nhìn về phía “hắn”.
Trong chớp mắt, cái chuông hóa nhỏ, nó quay về độ lớn ban đầu. Triệu Tứ cầm lấy nó mà bỏ vào trong ngực.
Ở phía bên kia, “hắn” lạnh lùng nhìn sang. Nội lực của “hắn” vừa hết, đang trong giai đoạn hồi phục khiến “hắn” không dám mạo hiểm. Dù con dê béo đang ở trước mắt, nhưng ngu xuẩn xông tới quyết chiến bằng thân thể thì e rằng bản thân cũng trở thành một cái xác sống. Rõ ràng trong bóng tối có một tên đệ tử phái Chính Nghĩa nhìn chằm chằm “hắn” đây.
Võ công của Triệu Tứ phần lớn bắt nguồn từ cái chuông, hắn cũng hết nội lực. Còn “hắn” thì lại không mạo hiểm. Cho nên trận chiến ác liệt trở thành tình cảnh hai con người nhìn nhau đầy đề phòng.
Thế nhưng 5 giây sau, khi nội lực và máu khôi phục như ban đầu, “hắn” quyết định tấn công. Tất cả của bởi vì con dê béo kia quá ngon miệng, “hắn” không cưỡng lại được. Đấy, nó đáng cho “hắn” trả một cái giá để làm thịt.
Khi đã quyết định, “hắn” lập tức xông tới. Một nửa nội công rót vào thanh kiếm, đồng thời “hắn” sử dụng Kiếm ý. “Hắn” chém tới một kiếm mà gào to:
- Tiểu Phong Ảnh Kiếm!
Đúng thời khắc này, mười ba ánh chớp hình thương từ phía bên trái lao tới bao trùm cả khu vực xung quanh thân thể “hắn”. Xem ra nếu “hắn” tiếp tục tấn công Triệu Tứ thì chưa biết Triệu Tứ có chết hay không nhưng “hắn” sẽ bị chiêu thương này xoắn thành thịt nát. Còn nếu dừng lại và rút lui thì e rằng sẽ bị 2 mặt giáp công. Cho dù thế nào thì tên trong bóng tối mới là kẻ được lợi nhất.
Nhưng “hắn” không phải đơn giản. Nếu nói trên đời này có cuộc thi ai nham hiểm nhất, “hắn” nhất định sẽ là thành viên được đề cử nhận giải. Ngay từ đầu quyết định xông tới, “hắn” đã làm chuẩn bị vẹn toàn.
Chỉ thấy “hắn” cười lạnh, chiêu chém tới của “hắn” đột ngột biến mất giữa đương trường. “Hắn” như chỉ báo săn nhanh nhẹn quay về bên trái mà chém tới.
Tiểu Phong Ảnh Kiếm!
- Hư chiêu?
Gã phát ra chiêu vừa rồi bật thốt. Cùng lúc, gã ta phi thân lẩn trốn vào đêm tối.
Rõ ràng gã biết mình khó có thể chính diện đánh thắng “hắn”, cho nên lui lại chờ cơ hội khác.
“Bùm... Bùm... Bùm...”
Mười ba ánh chớp hình thương đập vào Tiểu Phong Ảnh Kiếm phát ra những âm thanh vang dội.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc này, Tiểu Phong Ảnh Kiếm kết hợp Kiếm ý lấy tư thế đánh đâu thắng đó với một chút dư lực còn lại theo đà bay thẳng về phía ấy. Rồi nó đập vào mặt đất phát ra một tiếng “đùng”.
“Hắn” vừa quay sang trái đánh ra Tiểu Phong Ảnh Kiếm thì lập tức quay lại nhìn về phía Triệu Tứ mà âm u cười:
- Là cái tiểu boss. Không biết kinh nghiệm thu được và vật phẩm bạo ra sẽ như thế nào.
“Hắn” thèm thuồng nói nhỏ.
Nhìn kẻ thù chiến đấu cả buổi bất phân đã thu lại chiếc chuông, “hắn” đẩy tới một chưởng và sau đó đâm tới một kiếm.
Phong Vân Dũng Động!
Nhất Kiếm Định Phong!
- Con ruồi phiền phức đã đuổi đi. Giờ còn lại con dê béo, không làm thịt thì thật có lỗi với chính mình.
“Hắn” liếm mép rồi phi thân theo sau 2 chiêu phát ra áp sát về phía Triệu Tứ.
[Thế giới Đại Giang Hồ] - Phần I: Tà phái đột kích
Chương 33: Bội thu
Một con mãnh hổ đầy đủ thể lực chém giết một con sư tử đang mệt mỏi. Chỉ trong chốc lát, kết quả hiển nhiên là con mãnh hổ chiến thắng.
Máu tươi cuồng phun. Mặc dù Triệu Tứ đã chết, “hắn” vẫn cắt bỏ đầu Triệu Tứ mà cầm trên tay, đầy uy hiếp nhìn về xung quanh.
Đầy thân là máu, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm một cái đầu lâu mở to hai mắt với vẻ không cam lòng. “Hắn” giờ khắc này chẳng khác gì ma vương ở địa ngục là bao.
“Tích!
Vượt cấp chém giết Nửa bước Địa cấp cường giả: Triệu Tứ!
Bởi chém giết vượt qua 2 đẳng cấp, hệ thống bắt đầu tính toán.
Tích!
Người chơi nhận được:
1. 3 thức mở đầu Võ Đang tâm pháp, Xuất Vân Chưởng và Tiểu Phong Ảnh Kiếm từ tiểu thành tăng lên đại thành. Chiến lực của người chơi từ Nhị lưu tăng lên Nhất lưu.
2. Vượt cấp chém giết, ngoài tăng lên chiến lực tối đa ở giai đoạn này, phần thưởng còn lại chuyển sang phần quà khác: Danh vọng phái Võ Đang +1500.”
- Tiểu tử, ngươi dám!
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
- Buông ra thân thể Triệu Tứ.
- Ha ha, làm tốt làm.
- Khà khà, không hổ là người có được Kiếm ý.
Bỏ mặc hệ thống nhắc nhở, và những âm thanh gào thét từ chiến trường trên không, “hắn” chỉ lo mò ra chỗ tốt từ trên thân thể của Triệu Tứ. Rất nhanh mùa thu hoạch bội thu đã đến.
“Áo choàng Thanh Sam Nội Khí (Phẩm chất: Màu lục).
Nội lực: +150
Máu: +50
Tốc độ: + 2
Phòng thủ: 22 - 31
Độ bền: 0/150 (Đã hư hỏng với mức độ nhẹ: Cần thợ rèn cấp đại sư mới có khả năng sửa chữa)
Miêu tả: Là một bộ áo choàng phẩm chất tương đối cao, thuộc hàng trung phẩm. Chỉ có đệ tử thiên tài được bồi dưỡng mới có khả năng được môn phái tặng cho.
*Chú ý: Mặc vào không tăng thuộc tính nhân vật trong game chính.”
Lột bộ áo choàng trên người Triệu Tứ, “hắn” cũng tạm hài lòng chấp nhận. Hiển nhiên so với những món đồ phẩm chất trắng trên người hắn thì tốt hơn vô số lần. Game phụ Đại Giang Hồ vẫn chỉ là đang bắt đầu, phẩm chất trang bị ở sau như thế nào vẫn còn là một câu đố. Bởi vậy cho đến hiện nay, hắn vẫn chỉ thấy được 2 loại phẩm chất trang bị là trắng và lục. Và đương nhiên là trang bị màu lục tốt hơn trang bị màu trắng rồi.
Còn cái vấn đề kẻ địch đã chết rồi thì tại sao còn lột sạch đồ của kẻ địch, nhìn có vẻ không mấy tốt đẹp thì “hắn” mắt điếc tai ngơ. Một dòng game chính Huyền Thoại và một dòng game phụ Đại Giang Hồ đủ để “hắn” biết cái thế hệ game này keo kiệt, bủn xỉn như thế nào. Bởi vậy ai nói gì thì kệ, có đồ không lấy chẳng lẽ bị ngu? Biết đâu cái lũ khốn mở miệng chỉ trích lại là cái bọn chờ “hắn”vứt bỏ lại ào ào xông lên tranh đoạt?
Tốt nhất thì cứ kệ chúng, cứ lấy đi rồi tính.
Vắt cái áo choàng lên vai, “hắn” lại tiếp tục công cuộc lột đồ.
“Hắn” vừa giết xong một tên Nửa bước Địa cấp. Cho nên ắt hẳn tạm thời sẽ không có tên ngu ngốc nào xông lại. Dẫu sao, hình tượng của “hắn” bây giờ cũng đủ dọa lui vài kẻ nhát gan.
“Đai lưng Thiên Nguyên Huyễn Thanh (Phẩm chất: Màu lục)
Nội lực: +100
Máu: +30
Phòng thủ: 4 – 6
Độ bền: 13/50 (Nhanh hư hỏng: Cần về thợ rèn sửa chữa, tránh gặp hư hỏng)
Miêu tả: Là một sợi đai lưng làm từ gân của loài dã thú có một tia huyết thống của linh thú Thiên Nguyên Huyễn Thanh. Là sợi đai lưng được trưởng bối bỏ công chế tạo dành cho đệ tử thiên tài.
*Chú ý: Mặc vào không tăng thuộc tính nhân vật trong game chính.”
“Quần dài Xích Chi lung lung (Phẩm chất: Màu lục)
Khí công: +120
Máu: +42
Kháng Hỏa: +1
Phòng thủ: 15 – 19
Độ bền: 12/100 (Rất nhanh hư hỏng: Cần cấp tốc về thợ rèn sửa chữa, tránh bị hư hỏng)
Miêu tả: Quần dài Xích Chi lung lung là một chiếc quần tốt, giảm tổn thương khi bị thuộc tính Hỏa tác động. Xích Chi lung lung quần được chế tạo từ tơ tằm tự nhiên và một sợi Xích Chi ngàn năm.
*Chú ý: Mặc vào không tăng thuộc tính nhân vật trong game chính.”
Chân chính làm “hắn” vui mừng chính là kiện vật phẩm thu được thứ ba.
“Đôi giày Tử Uyển Giao Long (Phẩm chất: Màu lam)
Nội lực: +300
Máu: +200
Tốc độ: +2
Kháng Tất cả: +2
Phòng thủ: 50 – 72
Độ bền: 54/350 (Nhanh hư hỏng: Cần cấp tốc về thợ rèn cấp đại sư sửa chữa, tránh bị hư hỏng)
Miêu tả: Đây là một đôi giày được chế tạo riêng cho đệ tử ưu tú nhất. Tên gọi và phẩm chất của nó nói rõ đây là một đôi giày được chế tạo từ gân của loài thuồng luồng Tử Uyển sống ở vực sâu. Qua 7 x 7 = 49 ngày rèn luyện dưới bàn tay của thợ rèn cấp bậc tông sư mới hình thành.
*Lưu ý: Mặc vào trang bị, chỉ số của nhân vật trong game chính tăng lên
Kháng Tất cả: + 0.5”
Mặc dù không nhiều, nhưng thịt vẫn là thịt không phải sao? Cứ tính là một niềm vui bất ngờ đi. Nói thế thôi chứ một kẻ cẩn thận như “hắn” thì một tí muối cũng đủ phân thắng bại ở thời điểm mấu chốt rồi.
Món cuối cùng “hắn” lột được lại làm “hắn” ngạc nhiên.
“Bao cổ tay Cương Thiết (Phẩm chất: Màu trắng)
Phòng ngự: 24 – 32
Miêu tả: Chỉ là một loại bao cổ tay thông thường được chế tạo từ loại thép cứng rắn.
*Chú ý: Mặc vào không tăng thuộc tính nhân vật trong game chính.”
Trừ cái áo choàng hư hỏng không thể mặc lên, còn lại hắn đều mang vào người. Được cộng thêm một đống nội lực và máu, có ngu cũng phải đổi.
Trong giây lát, “hắn” thay súng đổi pháo xong. Vẫn vắt cái áo choàng hư hỏng lên vai trái, “hắn” cầm kiếm xông vào chiến trường.
“Hắn” còn làm thịt được Nửa bước Địa cấp, huống hồ những tên Đỉnh cấp, Nhất lưu với cả Nhị lưu, Tam lưu? Vì thế “hắn” không ngại kiếm thêm tí chút.
“Hắn” cũng có niềm tin nếu bị chúng vây công thì vẫn còn sống mà thoát ra. Cho nên “hắn” không sợ.
Nhưng ngoài dự liệu của “hắn” là hai bên lại đồng loạt thu tay lại.
- Rút lui!
- Nhanh lùi lại!
- Đệ tử Võ Đang lui về tửu lâu phía cổng nam cách nơi này 70 trượng tập hợp!
Đương nhiên cả 2 phe đều hiểu rằng nếu tiếp tục chém giết tới phút chót thì cũng chẳng được lợi lộc gì. Mà còn bị kẻ thứ 3, thứ 4, thứ 5, ... thứ mấy chục thừa cơ “ngư ông đắc lợi”. Tuy cả hai bên không đi đến mong muốn, nhưng cũng phần nào đạt được nguyện vọng. Bên mặc áo đen trả được một phần cừu hận bao lâu nay. Bên phái Võ Đang cũng trả được một phần thù cho những người ngã xuống.
Khi “hắn” đến địa điểm tập hợp, nhìn về chúng sư huynh và trưởng lão, “hắn” cũng không khỏi cảm khái. Người người đều trúng thương, sắc mặt không trắng bệch vì mất máu cũng là đỏ chót vì nội thương. Nhìn trên thân thể thì không có lấy một ai lành lặn, ngoại trừ kẻ biến thái là “hắn”.
Một vị trưởng lão trầm giọng:
- Còn có ai sống sót nữa không?
Từ chiến trường rời đi, vì tình đồng môn tốt đẹp bấy lâu, mọi người đều ra sức đảo qua cả chiến trường để tìm người bị thương may mắn còn một vài hơi thở. Nhưng họ đều thất vọng thở dài. Giờ này nghe trưởng lão hỏi, họ đồng loạt lắc đầu.
Vị trưởng lão này có chút ưu thương, chua xót nói:
- Sự việc phát sinh đột nhiên, chúng ta đều không ai lường trước. Nhưng người giang hồ thân bất do kỷ. Vì thế cũng đừng quá đau buồn mà hãy sống tiếp để báo thù cho những người đã mất.
Nói đến đây, vị trưởng lão này cũng không khỏi thở dài:
- Sinh lão bệnh tử. Các sư huynh, sư đệ của các ngươi cũng không tránh khỏi. Có chăng là họ chiến đấu vì vinh quang của phái Võ Đang. Có chăng là họ tranh thủ một đường sống cho các ngươi. Vì vậy, các ngươi không thể cô phụ sự kỳ vọng của họ và chúng ta. Được rồi, tản ra thu thập thi thể các sư huynh, sư đệ xấu số. Chúng ta cần phải hỏa táng họ và mang về núi Võ Đang chôn cất.
- Vâng.
- Rõ.
Chẳng bao lâu sau, ở giữa chiến trường xuất hiện từng nhóm củi, gỗ được xếp thành 4 hàng ngang. Những thi thể lạnh ngắt mang trang phục Võ Đang đã rách nát được đặt trên những nhóm củi, gỗ ấy. Tính ra là 34 bộ thi thể.
Có lẽ với người chơi thì không khí không mấy đau thương. Còn bên NPC thì khác, nỗi đau hiện rõ trên khuôn mặt họ. Hiển nhiên những con người sớm nắng chiều mưa với bản thân mình từ bao lâu nay lại đột ngột ra đi khiến họ khó có thể chấp nhận.
Mặt khác nếu họ đi làm nhiệm vụ bị quái thú giết hại thì còn không thể trách ai. Đằng này, trên chiến trường bất ngờ này, vì bản thân vô dụng mà người thân chết đi khiến họ tự dằn vặt chính mình. Bởi vậy cho dù là bị người khác gọi là những đạo sĩ điên hay dùng đấu pháp liều mạng, họ vẫn không kìm chế được tâm tình mất mác lúc này.
- Châm lửa.
Một người trưởng lão khàn giọng quát.
Lập tức một người đệ tử chân truyền bước tới, nhẹ nhàng cầm bó đuốc bỏ vào dưới một vũng dầu bên dưới. Ngay sau đó, lửa nhanh chóng theo từng mương dầu nhỏ khoảng chừng một ngón tay chạy nhanh về phía 34 nhóm.
Nhờ dầu, lửa bắt cháy rất nhanh. Chỉ trong chốc lát, lửa cháy hừng hực.
Nhìn khuôn mặt chứa đầy đau buồn của đám đệ tử, vị trưởng lão nóng tính đang đứng đối diện quát lạnh:
- Tất cả các ngươi nhớ cho ta. Chúng ta là phái Võ Đang, là võ lâm chính phái. Thế nhưng không có nghĩa là chúng ta có thù không báo, không có nghĩa là chúng ta để cho đồng môn, huynh đệ của mình chết đi vô nghĩa. Tất cả các ngươi nghe kĩ cho ta. Mối thù ngày hôm nay chúng ta nhất định phải báo, thù này chúng ta nhất định phải đòi lại, nợ máu phải trả bằng máu. Sau ngày hôm nay, các ngươi phải ra sức tập luyện và chuẩn bị. Chẳng bao lâu nữa, chúng ta quyết một phen tử chiến với chúng.
Tất cả đệ tử đứng bên dưới kích động hét lớn:
- Tử chiến với chúng.
- Tử chiến với chúng.
- Tử chiến với chúng.
“Hắn” không muốn mình trở thành kẻ bị chỉ trích, cho nên cũng mở hết cuống họng mà hét lớn. Trong lòng thì nghĩ đây mới là thế giới thực tế. Cái gì “oan oan tương báo biết khi nào mới dứt” chỉ là chó má. Người sống vì thoải mái, đạo sĩ tu luyện cũng càng phải vậy, ân oán phải phân minh thì nội tâm mới không có khúc mắc. Chỉ như vậy thì tu luyện mới không tẩu hỏa nhập ma.
[Thế giới Đại Giang Hồ] - Phần I: Tà phái đột kích
Chương 34: Tấn thăng đệ tử nội môn
Sau một trận chiến, ngoài những món đồ ngon nhận được, “hắn” chẳng được cái gì khác. Dự định lên đệ tử chân truyền mà chẳng thấy trưởng lão nào nói gì. Chẳng lẽ đệ tử chân truyền phái Võ Đang là do chưởng môn xác nhận? Điều này không khoa học, với lượng lớn tin tức “hắn” đào được từ trung tâm của sinh mệnh trí năng thì không phải như thế.
Thế thì “hắn” còn thiếu cái gì?
2 ngày trôi qua với “hắn” cũng thật khó nuốt. Rõ ràng “hắn” mạo hiểm cả mạng sống xông vào trung tâm sinh mệnh trí năng, rõ ràng “hắn” mạo hiểm giảm thực lực để bộc phát Kiếm ý trên chiến trường, nhưng đến giờ, cái “hắn” cần nhất lại chẳng thấy đâu.
Như thế có khác gì “hắn” mạo hiểm vô ích?
Lượng lớn tin tức cũng chưa dùng được mới là cái đau đầu. Cả hai cái game đều đang ở giai đoạn đầu, bao nhiêu tin tức “hắn” đào được cũng chẳng sử dụng được gì. Bởi vậy chẳng khác gì mọi việc vẫn diễn ra như cũ và “hắn” vẫn chậm bước so với “bọn chúng”.
Vì thế cho dù tính tình vô cùng bình tĩnh, tâm lý của “hắn” cũng xuất hiện sóng nhỏ lăn tăn. Trong nội tâm lại bị ảnh hưởng của nửa còn lại nên nội tâm vẫn là một ngàn con ngựa “mẹ nó, mẹ nó...” lao nhanh.
“Hắn” vừa chịu đựng mạo hiểm không công, lại vừa áp chế chính mình và tâm lý tiêu cực của nửa còn lại. Thế nên những ngày này thật sự là những ngày tháng thống khổ. Thật sự là bị dằn vặt đến phát điên.
Đang lúc “hắn” vẫn chìm trong chiến trường “tự mình làm khổ mình”, một người từ đằng sau tiến tới, vỗ vào vai “hắn” và nói:
- Sư đệ, các vị trưởng lão cho gọi ngươi.
Đầu tóc bù xù, quần áo nhăn nheo, “hắn” giật mình nhìn lại mà bâng vơ chỉ vào mình và hỏi một câu:
- Các vị trưởng lão gọi ta?
Vị sư huynh với bộ quần áo đạo sĩ màu lam – bộ quần áo của đệ tử nội môn vẫn cười tươi trả lời:
- Ừm. Các vị trưởng lão cho gọi ngươi.
“Hắn” như sực tỉnh. Trong phút chốc, “hắn” dựa vào lượng tin tức kia mà nhận ra mình có chút thất lễ. Nên “hắn” khom lưng, nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, sư đệ đang suy nghĩ một chuyện quan trọng nên có chút thất lễ. Mong sư huynh bỏ qua.
- Ha ha... Sư đệ, đừng quá câu nệ những việc nhỏ nhặt ấy. Được rồi, ngươi đi theo sau ta tới gặp các vị trưởng lão.
Vị sư huynh này vẫn hòa ái cười nói.
Số lượng đệ tử Võ Đang rất ít, vì vậy tình cảm của họ rất sâu nặng. Họ gia nhập Võ Đang đồng nghĩa với đây là ngôi nhà của họ cả đời sau đó. Mà anh em đồng môn không nhiều, nên tình cảm dành cho nhau vô cùng tốt. Gia đình có vài người anh em, không bảo vệ anh em mình thì bảo vệ ai? Số lượng nhiều thì khó quan tâm, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng trở nên khó khăn, thế nhưng số lượng ít thì lại trở thành như thế này: tình cảm tương liên.
Dẫu rằng đấu đá hay tranh chấp cũng có nhưng đều được môn phái hạn chế ở mức độ nào đó. Chính phái không thể như tà phái. Tà phái có thể cổ vũ chém giết để chọn ra người giỏi nhất, nhưng chính phải thì không thể. Nếu chính phái ra quy định như tà phái thì ở võ lâm chẳng có phân biệt chính – tà gì rồi.
Có thể với những con người mới chập chững vào phái Võ Đang chưa bao lâu như “hắn” thì có thể chưa hiểu được ý nghĩa tại sao có thứ tình cảm sâu nặng này. Bọn họ vẫn còn ở giai đoạn cạnh tranh gay gắt mà gần như chạm tới không từ thủ đoạn. Nhưng qua một cuộc chiến này, sau khi biết trong bóng tối vẫn có chính phải theo dõi cuộc chiến thì họ hiểu.
Khi ngươi gặp khó khăn, chỗ dựa vững chắc chính là gia đình. Gia đình có thể giang tay cứu vớt ngươi. Còn người khác? Hên xui, còn tùy vào tâm trạng của họ. Chính trận chiến đấy chứ đâu, cùng là chính phái mà Võ Đang gặp tập kích thì không có cái chính phái nào cứu viện. Bọn khốn ấy chỉ đứng ở ngoài nhìn cuộc vui. Thậm chí là “ăn” lén, và cũng là muốn giết chết những kỳ tài võ đạo của Võ Đang trong bóng tối. Vì vậy, tình cảm nên dành cho gia đình. Ít nhất là để đến lúc ngươi gặp nạn hay trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì còn có người vươn tay giúp ngươi. Chứ còn chọc người này, đâm người kia để danh xấu lan xa thì tới lúc đó có mà khóc ròng.
Vậy nên cạnh tranh quy cạnh tranh, tình cảm là thứ không thể không bỏ thời gian chăm sóc.
“Hắn”đi sau vị sư huynh nội môn nửa bước tỏ lòng tôn kính, đồng thời bắt chuyện:
- Sư huynh, xin thứ lỗi đường đột. Ngài các biết các vị trưởng lão cho gọi tiểu đệ là có chuyện gì quan trọng không?
Người sư huynh này xua tay, ý bảo không có gì, rồi trầm giọng:
- Sư huynh cũng không rõ ràng. Nhưng sư đệ có thể yên tâm, biểu hiện của ngươi trong trận chiến vừa qua rất tốt, tốt hơn nữa là ngươi tinh thông Kiếm ý. Vì thế nên việc này sẽ không phải là chuyện xấu, chỉ có thể là chuyện tốt.
- Vâng, tiểu đệ cũng chỉ mong là chuyện tốt.
“Hắn” khiêm tốn trả lời, rồi đưa tay phải ra làm quen:
- Tiểu đệ tên là Nhất Nhân Nhất Kiếm, rất vinh hạnh được làm quen với sư huynh.
Vị sư huynh kia thoáng dừng lại, hắn sảng khoái bắt tay và nói:
- Tốt. Ha ha... Ta tên là Trương Cuồng. Huynh cũng muốn làm quen với đệ tử thiên tài đây, biết đâu sau này sư huynh phải nhờ vả sư đệ ngươi thì sao?
“Hắn” mỉm cười đáp lại:
- Sư huynh quá khách khí. Sư đệ nào có cái gì thiên tài cơ chứ.
- Sư đệ khiêm tốn rồi.
- Không có, không có. Đa tạ sư huynh khen tặng.
Sau trận chiến vừa qua, những người sống sót còn lại của phái Võ Đang đều chuyển đến ở tại một trang viên vừa phải. Bởi thế chỉ chưa bao lâu sau, Trương Cuồng đã dẫn “hắn” đến căn phòng của 5 vị trưởng lão.
Trương Cuồng đưa tay gõ cửa.
“Cốc... Cốc... Cốc...”
Bên trong lập tức truyền ra một giọng nói già nua:
- Ai đó?
Trương Cuồng nhanh chóng trả lời:
- Đệ tử là Trương Cuồng. Đệ tử nhận ủy thác của 5 vị trưởng lão cho nên đã dẫn Nhất Nhân Nhất Kiếm đến đây.
- Ừm, vào đi.
“Két...” – Cánh cửa tự động mở ra.
Từ lúc đi theo Trương Cuồng, “hắn” đều nhanh tay sửa soạn lại mái tóc và quần áo. Bởi thế vào lúc này, “hắn” bình tĩnh theo chân Trương Cuồng bước vào.
Ở trong căn phòng này là 5 vị trưởng giả có số tuổi đã cao, làn da cũng có nhăn nheo, mái tóc đã một màu trắng xóa.
Từ lúc tập kết ở Nhiệm Vụ Đường, cho đến khi liên tục di chuyển, ở trọ tại khách sạn, và cả trận chiến vừa qua, nửa kia của “hắn” và “hắn” đều không có quan sát chi tiết từng người trưởng lão. Nửa kia của “hắn” là vì không quan tâm, còn “hắn” thì không gặp ở gần như thế này.
Thế nên nhân lúc này, “hắn” âm thầm đánh giá những chiến tướng của Võ Đang.
Vị trưởng lão khuôn mặt chữ điền có vết sẹo nhỏ dưới mắt phải, làn da trắng hồng ngồi trên ghế thủ tịch mỉm cười nhìn về phía “hắn” mà giới thiệu:
- Ta là Nguyễn Phong Vân, ngươi có thể gọi ta là trưởng lão Phong Vân.
“Hắn” khom người, cung kính đáp:
- Đệ tử Nhất Nhân Nhất Kiếm ra mắt trưởng lão Phong Vân.
Dưới khí thế mơ mơ hồ hồ của vị trưởng lão Phong Vân này, “hắn” cảm thấy một khí tức nguy hiểm vô cùng. Nó tỏ rõ cho “hắn” rằng với thực lực bây giờ, nếu “hắn” đối đầu với vị trưởng lão này thì chỉ có một kết cục duy nhất là tử vong.
Trưởng lão Phong Vân chỉ về bên trái mà giới thiệu:
- Vị bên dưới gần ngươi là trưởng lão Khung Thản, trên một chút là trưởng lão Manh Thiên.
“Hắn” không dám có chút lãnh đạm. “Hắn” đều bày ra tư thế cung kính mà khom người hành lễ:
- Đệ tử Nhất Nhân Nhất Kiếm ra mắt hai vị trưởng lão đại nhân.
Hai vị trưởng lão ngồi bên trái đều mỉm cười coi như đáp lại. “Hắn” cũng chẳng mặt dày có ý kiến hay có thái độ gì khác.
Hai vị trưởng lão này có lẽ là anh em sinh đôi. Khuôn mặt hai người rất giống nhau, có đến tám phần ấy chứ. Điểm đặc biệt là hai hàng lông mi đều đã ngả màu trắng chứ không còn một màu đen nữa.
Trưởng lão Phong Vân tiếp tục chỉ về bên phải mà giới thiệu:
- Vị bên dưới gần ngươi là trưởng lão Thái Thương, trên một chút là trưởng lão Thuần Phong.
“Hắn” quay sang bên phải mà tiếp tục tư thế cung kính:
- Đệ tử Nhất Nhân Nhất Kiếm ra mắt trưởng lão Thái Thương, ra mắt trưởng lão Thuần Phong.
Vị trưởng lão Thái Thương với sống mũi cao mỉm cười và gật đầu đáp lễ. Vị trưởng lão Thuần Phong khẽ vuốt chòm râu dài nói ra một chữ:
- Tốt.
Sau khi công việc hành lễ đã xong, trưởng lão Phong Vân phất tay bảo Trương Cuồng:
- Trương Cuồng, ở đây đã không có việc của ngươi. Ngươi ra ngoài đi. Khi ra ngoài nhớ khép cửa lại.
Trương Cuồng mỉm cười cúi người đáp:
- Đệ tử tuân lệnh.
Rồi sau đó, Trương Cuồng quay người ra sau và bước từng bước dài ra ngoài. Và rồi hắn khép cửa lại.
“Két...”
Không khí cả căn phòng lúc này bỗng trở nên yên ắng. Nhưng “hắn” có thể cảm thấy được khí thế của cả 5 vị trưởng lão đều khóa chặt lên người “hắn”. Qua đối chiến với một người Nửa bước Địa cấp, “hắn” phán đoán cả 5 vị trưởng lão đều là Địa cấp trở lên. Nhưng đến mức độ nào thì không thể nào cảm giác được chính xác. Có lẽ là Địa cấp trung phẩm trở lên.
Trưởng lão Phong Vân phá vỡ không khí yên ắng này bằng một câu hỏi:
- Nhất Nhân Nhất Kiếm, ngươi nghĩ chúng ta gọi ngươi lên đây là có việc gì?
Nghe vậy, dù có biết gì hay không, “hắn” bình tĩnh trả lời:
- Bẩm 5 vị trưởng lão, đệ tử thật sự không biết.
Có thể ở nơi nào đó, hoặc ở phái khác, thì tình cảnh sẽ giống một cuộc tra hỏi, hay là thuộc về giảng giải nhiều loại lý do với vô số ý kiến. Còn ở Võ Đang, không khí đầy tình thân lại biến cuộc nói chuyện ngày hôm nay đi về hướng tích cực.
Vị trưởng lão Phong Vân không hề đi vòng, mà trực tiếp đi thẳng:
- Xét thấy chiến tích của ngươi trên chiến, xét thấy ngươi đã lĩnh ngộ được Kiếm ý. Sau khi thảo luận, 5 vị trưởng lão quyết định để ngươi tấn thăng thành đệ tử nội môn.
Chậm rãi dừng lại một chút để “hắn” tiếp thu, trưởng lão Phong Vân tiếp tục cười nói:
- Đáng lẽ ngươi có thể tấn thăng thành đệ tử chân truyền. Đáng tiếc là có hai điều lớn cản trở. Thứ nhất chính là độ cống hiến. Ngươi chưa cống hiến gì nhiều cho môn phái, thế nên rất khó để cho ngươi trở thành đệ tử chân truyền. Thứ hai chính là tâm tính. Khi chưa biết được tâm tính của ngươi như thế nào, thì đệ tử chân truyền với ngươi là điều xa vời. Là những người đi trước, chúng ta cần quan sát thật kĩ rồi quyết định sau. Vậy đấy, ngươi có thể hiểu là ở phái Võ Đang thì không phải cần tài hoa là có thể trở thành đệ tử chân truyền mà còn cần cả cống hiến và tâm tính. Bởi vậy, ngươi tạm thời được xét trở thành đệ tử nội môn.