Hai người đồng thời quỳ rạp xuống đất, không ngừng hành lễ trước vật tối cao của Vạn Tiên Sơn. Mặc dù bọn họ không nhận ra vị trưởng lão trẻ tuổi này, nhưng bọn họ nhận ra lệnh bài kia tuyệt đối là lệnh bài thật của Vạn Tiên Sơn, không ai dám làm giả. Làm giả Trưởng Lão lệnh chính là muốn chết.
Bọn họ ra sức dập đầu xuống đất, sự biến hóa đột nhiên của bọn họ khiến cho tất cả mọi người trong bữa tiệc phải sững sờ. Triệu Cương giống như bị trúng định thân thuật, nhìn hai gã đệ tử Vạn Tiên Sơn đang dập đầu như tế sao, trong nháy mắt hắn đã minh bạch chuyện gì xảy ra.
- Đây tuyệt đối là nhân vật khó lường trong Vạn Tiên Sơn!
Đầu óc Triệu Cương trở nên vô cùng thống khoái, nhưng trong nháy mắt hắn cũng không dám mở miệng. Một cường giả như vậy không phải là nhân vật hắn có thể nói chuyện.
- Mau trở về núi, cấm trăm năm không được bước ra sơn phong nửa bước.
Âu Dương thu hồi lệnh bài, nhìn hai gã đệ tử đang dập đầu trên mặt đất.
- Cảm tạ trưởng lão, cảm tạ trưởng lão...!
Hai người giống như hưởng đặc xá lớn nhất, lúc này trên mặt đều lộ vẻ tươi cười. Mạo phạm trưởng lão tại Vạn Tiên Sơn đó là tội danh cực lớn. Một tội danh như vậy đủ để giết ngay tại chỗ, mà hiện tại Âu Dương chỉ bắt bọn họ cấm túc trăm năm. Đây thật sự là đặc xá lớn nhất.
Trưởng lão...!
Toàn bộ hiện trường bữa tiệc đều yên lặng đến đáng sợ. Không ai ngờ, một thanh niên nhìn qua còn rất trẻ như vậy lại chính là trưởng lão Vạn Tiên Sơn. Nhưng lúc này nhìn biểu hiện của hai gã đệ tử Vạn Tiên Sơn, không ai dám tỏ ra nghi ngờ, thậm chí không dám mở miệng nói.
Trưởng lão Vạn Tiên Sơn Âu Dương trảm chết hai gã Đại Đế Đạm Thai gia trên Mê Hồn Hải, trưởng lão Vạn Tiên Sơn Bạch Hủ Minh một chiêu trục xuất Đại Đế đỉnh phong Quý Thành Không ở Lâm Hải Cảnh. Trong thể chế Vạn Tiên Sơn, những người này có lẽ đều là cường giả cấp Đại Đế. Hiện tại một Đại đế đang ở đây, đừng nói là giết bọn họ, ngay cả phất tay tàn sát hàng loạt dân trong thành tuyệt đối cũng không ai phản kháng.
Một cường giả như vậy bỗng nhiên xuất hiện tại yến hội, vô số tiểu thế lực bị doạ cúi đầu, thậm chí ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn Âu Dương cũng không có.
- Muốn gia nhập Vạn Tiên Sơn, có thực lực thì bất luận lúc nào cũng đều có thể, nhưng muốn đầu cơ trục lợi, ngay cả có thể trở thành đệ tử Vạn Tiên Sơn thì cũng chỉ vĩnh viễn nằm dưới cấp thấp.
Âu Dương nhìn lướt qua Triệu Yến đã sớm trở nên ngây dại, hiển nhiên tiểu thư nhà giàu lúc này đã bị choáng váng.
- Triệu Cương, ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, nếu như không muốn rước lấy họa diệt môn, hãy quản lý nhi tử của người cho tốt. Nếu không ta cũng không ngại ghi nhớ Triệu gia các ngươi.
Âu Dương cuối cùng nhìn thoáng qua hai gã đệ tử Vạn Tiên Sơn đang quỳ trên mặt đất và Triệu Cương đã bị doạ xanh mặt, toàn thân phóng ra ngoài.
Âu Dương hóa thành lôi quang biến mất tại Triệu gia, nhưng toàn bộ hiện trường bữa tiệc lại vô cùng hỗn loạn. Vô số tiếng nghị luận tiếng vang lên, còn hai gã đệ tử Vạn Tiên Sơn cũng ngã ngồi trên mặt đất không thể động đậy.
Lúc này bọn họ sớm đã toát mồ hôi lạnh. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ sẽ đụng phải trưởng lạo Vạn Tiên Sơn, hơn nữa còn là trưởng lão nắm trong tay quyền lệnh tối cao.
Mặc dù bọn họ đều không nhận ra bộ dạng của Âu Dương, nhưng đối với việc nắm quyền lệnh tối cao bọn họ cũng có nghe nói. Lúc ban đầu, Thái Thượng không có mặt, nắm quyền lệnh trong tay chính là Bạch Hủ Minh, lúc này nó lại xuất hiện trong tay một người trẻ tuổi, trong đầu bọn họ liền liên tưởng đến một người.
Thế nhưng bọn hắn chỉ dám nghĩ, chứ có cho bọn hắn thêm một lá gan, bọn hắn cũng tuyệt đối không dám nói ra cái tên người dám dẫn động Chân Linh Giới bát phương sấm dậy, ở trên địa bàn Đạm Thai gia trảm chết hai gã Đại Đế của người ta, khiến cho lệnh lấy mạng của Đạm Thai gia lần đầu tiên không có hiệu quả.
Thân phận của người này trong toàn bộ Vạn Tiên Sơn đều là cấm kỵ, đệ tử Vạn Tiên Sơn bất luận kẻ nào dám nói ra bất cứ điều gì không chính xác về Âu Dương sẽ phải bị giết. Đây là tông quy gần đây Vạn Tiên Sơn mới tăng thêm.
Hai gã đệ tử này đương nhiên không dám vi phạm mệnh lệnh, lúc này bọn họ nhìn Triệu Cương nói:
- Triệu gia chủ, Trưởng lão nói ngươi nghe rồi chứ, mau đi xem nhi tử thứ ba của ngươi đi. Trưởng lão Vạn Tiên Sơn từ trước tới nay đều là nói được làm được...
Hai người nói xong thì quay đầu ròi đi, cũng không muốn ở lại chỗ này thêm một khắc nào.
Nhìn đệ tử Vạn Tiên Sơn rời đi, Triệu Cương liền tỉnh mộng. Hắn biết nhi nữ của mình muốn gia nhập Vạn Tiên Sơn còn khó còn hơn lên trời, không còn cơ hội có thể tiến vào Vạn Tiên Sơn. Đắc tội với một trưởng lão, cho dù sau này có thể gia nhập Vạn Tiên Sơn, nhi nữ của mình cơ bản cũng không có tiền đồ tốt.
Lúc này, lửa giận của Triệu Cương đều phát tiết trên người nhi tử thứ ba của mình. Tên kia, cả ngày ngoại trừ cưỡng đoạt dân nữ, làm chuyện xằng làm bậy, cái gì cũng không biết làm, chỉ biết ỷ vào một ít thế lực của Triệu gia gây chuyện thị phi khắp nơi. Lần này thì chọc vào đại nhân vật rồi.
Triệu Cương không muốn có một ngày Triệu gia bị người diệt môn. Cho nên vì Triệu gia, cho dù Triệu Cương không muốn quyết cũng phải quyết.
- Mau giam hai tên phế vật Triệu Càn và Triệu Minh lại cho ta, cả đời này không cho bọn chúng bước ra Triệu gia nửa bước.
Triệu Cương là người quyết đoán, mặc dù làm như vậy sẽ khiến cho tình cảm phụ tử từ nay về sau tiêu tan thành mây khói, nhưng vì kéo dài mạng sống cho toàn bộ gia tộc, hắn không thể không làm như vậy.
Yến hội tan rã trong không vui, chuyện hôm nay cũng không ai dám nói loạn ra ngoài. Dù sao đây cũng là chuyện liên lụy đến cường giả cấp trưởng lão của Vạn Tiên Sơn. Nếu như chuyện như vậy truyền ra ngoài, ai biết được vị Trưởng lão Vạn Tiên Sơn kia sẽ không phẫn nộ sát nhân?
Khi Âu Dương trở lại Lý gia đã là nửa đêm, lúc này Lâm Hải Thành cơ bản đã yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng sóng biển xa xa đánh vào bờ.
Lâm Hải Thành vốn không được coi là đại thành thị, trên cơ bản bình thường rất ít khi có cường giả xuất hiện ở đây. Một năm trước trong trận chiến ở Lâm Hải Cảnh, Âu Dương đã tạo nên danh khí rất lớn ở Lâm Hải Thành, nhưng thời gian một năm trôi qua, rất nhiều người cho rằng Âu Dương đã quay trở về Vạn Tiên Sơn, cho nên Lâm Hải Thành cũng từ từ yên bình trở lại.
Âu Dương trở lại phòng của Lý Bảo Sơn, lúc này Lý Bảo Sơn vẫn còn chưa ngủ. Hắn không đốt đèn, cứ như vậy ngồi trên bệ cửa sổ nhìn ánh trăng, trong lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì.
- Về rồi sao?
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Bảo Sơn biết lúc này cũng chỉ có Âu Dương. Âu Dương ban đêm thường hay xuất quỷ nhập thần, nhưng Bảo Sơn nghĩ rằng người nào cũng có bí mật của mình, cho nên từ trước đến nay hắn đều không hỏi Âu Dương rốt cuộc đi đâu.
- Phải.
Âu Dương kéo ghế đi tới bên cạnh Bảo Sơn ngồi xuống nói:
- Giấc mộng của huynh chính là mở một đại tửu lâu ở Trung Châu, sau đó hưởng vinh hoa phú quý?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Thể chất của ta và muội muội cũng không thể tu luyện trở thành cường giả. Mà từ nhỏ mộng tưởng của ta chính là có một ngày có thể để người nhà có được cuộc sống sung túc, nhưng hiện tại xem ra, ta vô năng rồi.
Lý Bảo Sơn nói xong, nước mắt từ từ chảy xuống.
- Bảo Sơn...
Nhìn bộ dạng thương tâm của Lý Bảo Sơn, trong lòng Âu Dương có cảm xúc rất lớn. Nếu như hắn không phải cơ duyên xảo hợp, đến bây giờ hắn vẫn còn sinh sống trong cái thế giới nhỏ của một vùng nông thôn miền núi nghèo khổ, khả năng hiện tại cũng không khác gì Bảo Sơn, chỉ hi vọng mình có được cuộc sống giàu có hay sao?
- Ài, ta vô dụng quá. Từ nhỏ ta hay nói với muội muội rằng khi ca ca trưởng thành sẽ bảo vệ muội, nhưng hiện tại xem ra, ta căn bản bảo hộ không được muội ấy. Ta chỉ có thể nhìn muội ấy bị bắt đi làm thị nữ cho người khác.
Lý Bảo Sơn nói xong, nước mắt lại rơi xuống.
Đàn ông rất ít khi rơi nước mắt, trừ phi là lúc quá thương tâm. Mặc dù Âu Dương không có muội muội, nhưng hắn cũng từng mất đi huynh đệ, hắn có thể minh bạch loại thống khổ này.
- Yên tâm đi, không ai bắt được Uyển Như đâu.
Âu Dương nói xong, một lệnh bài màu đen xuất hiện trong tay hắn, đồng thời một chiếc vòng màu xanh cũng xuất hiện.
Âu Dương vỗ vai Bảo Sơn nói:
- Ta phải đi!
- Đi?
Bảo Sơn khó hiểu nhìn Âu Dương, nhưng rất nhanh hắn cũng nở nụ cười. Cũng đúng, dù sao ngày mai người của Triệu gia sẽ đến, đến lúc đó nói không chừng Lý gia sẽ bị người ta giết sạch. Lúc này Âu Dương muốn chạy cũng không sai.
- Đừng nghĩ bậy, ta với ngươi không cùng một thế giới, có rất nhiều chuyện còn đợi ta đi làm, nhưng thời gian một tháng qua thật sự rất tuyệt vời.
Âu Dương nói xong, đưa vòng tay và lệnh bài cho Bảo Sơn, tiếp tục nói:
- Cầm lấy cái này, chiếc vòng này có đủ đan dược cho toàn gia các người từ Lâm Hải Thành đến Trung Châu Thành, còn lệnh bài này nhờ ngươi mang tới Trung Châu thành, tìm đệ tử của Vạn Tiên Sơn, giao nó cho đệ tử đó, sau đó huynh hãy nói ra tâm nguyện của huynh cho bọn họ biết. Ta tin rằng lệnh bài này sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.
Âu Dương nói rất trịnh trọng.
Lệnh bài hắn giao cho Bảo Sơn chính là Trưởng lão lệnh Vạn Tiên Sơn, lệnh bài này tại Trung Châu tuyệt đối là quét ngang. Bất luận một đệ tử Vạn Tiên Sơn nào nhìn thấy lệnh bài này cũng giống như Trưởng lão đích thân tới. Đừng nói là muốn một gian tửu lâu, cho dù là muốn một con đường cũng không có bất luận vấn đề gì.
- Đây... Đây là?
Bảo Sơn nhìn lệnh bài và chiếc vòng trong tay, cũng không giải thích được, nhìn về phía Âu Dương. Rất hiển nhiên hắn đã nghĩ sai về Âu Dương. Âu Dương cũng không phải sợ phiền phức mà rời khỏi...
- Đừng hỏi nhiều nữa, ngày mai mang theo người nhà huynh đến truyền tống trận đồ Lâm Hải Cảnh, bên trong chiếc vòng này có đủ đồ cho cả nhà các ngươi. Khi đến Trung Châu nhất định phải nhớ kỹ, không thể để cho người khác nhìn thấy lệnh bài, chỉ khi nào tìm thấy trước ngực một người có họa tiết giống như lệnh bài mới có thể lấy lệnh bài ra.
Âu Dương biết lệnh bài này rất quan trọng, hắn cũng không muốn lệnh bài này bị người khác lấy đi trong tay Bảo Sơn.
- Điều này thực sự có thể?
Lý Bảo Sơn hiển nhiên còn không rõ tầm quan trọng của Trưởng Lão lệnh Vạn Tiên Sơn, vẻ mặt khó hiểu nhìn Âu Dương.
- Có tin ta không?
Âu Dương nhẹ giọng hỏi.
- Đương nhiên!
Lý Bảo Sơn rất trịnh trọng trả lời.
- Như vậy đủ rồi, mang theo nó, tin tưởng ta thì nó có thể cho ngươi một cuộc sống phú quý. Một ngày nào đó ta sẽ đến Trung Châu tìm ngươi.
Âu Dương nói xong, toàn thân hắn đã chạy tới bên cửa sổ, quay lại nhìn Lý Bảo Sơn lắc lắc tay, Âu Dương nói:
- Bảo Sơn, cuộc sống của con người rất ngắn, nếu huynh không thể tu luyện thành cường giả thì huynh cũng không cách nào tu luyện, nhưng Âu Dương sẽ nhớ kỹ có một người bằng hữu như ngươi.
Nói xong toàn thân Âu Dương hóa thành lôi quang chợt lóe rồi biến mất trước mắt Bảo Sơn.
Nhìn Âu Dương biến mất trước mắt mình, Lý Bảo Sơn không thể tin nổi, lúc này hắn nhìn lại lệnh bài trong tay mình, giống như minh bạch điều gì.
Tỏa Tâm Các trong mắt người thường chính là một nơi chuyên môn buôn bán kỳ trân dị bảo, nhưng trong mắt một số cao đẳng tu luyện giả, đây cũng là nơi tin tức linh thông nhất.
Đừng thấy Lâm Hải Thành nhỏ bé, nhưng ở Lâm Hải Thành đang tồn tại một tổ chức Thiên Hồn. Tổ chức này không tính là cường đại, so với loại quái vật to lớn như bát tông mười hai thánh địa thì nó giống như một con kiến nhỏ bé so với một con voi.
Nhưng nhân số của tổ chức Thiên Hồn trên thực tế nhiều hơn bát tông mười hai thánh địa rất nhiều. Thiên Hồn yêu cầu thực lực không cao, cơ bản chỉ cần là tu luyện giả thì có thể gia nhập.
Nhưng chế độ đẳng cấp trong Thiên Hồn lại vô cùng bài bản. Từ cấp thấp nhất tam tứ giai Thạch bài cho đến cường giả tối cao Toản thạch bài. Toàn bộ tổ chức Thiên Hồn vận hành đâu vào đấy.
Ở Thiên Hồn hầu như không có người nào không có khả năng tìm hiểu tin tức. Đương nhiên, đây là tiền đề để ngươi có thể tấn chức.
Âu Dương đứng trước cửa Tỏa Tâm Các. Hắn lấy ra ngân bài của mình, rồi dùng tay cầm ngân bài gõ nhẹ vào cánh cửa Tỏa Tâm Các. Khoảng chừng một phút sau, một người khoảng chừng ba mươi tuổi từ bên trong đi ra.
- Đổi bài!
Âu Dương đưa ngân bài trong tay của mình cho người này rồi nói:
- Cửu Long Châu.
- Ngươi là Lôi Điện?
Nam tử trung niên nhìn Âu Dương một lát rồi hỏi.
- Đừng nói nhiều vô ích!
Âu Dương trừng mắt nhìn nam tử trung niên, nhưng người này cũng không vì lời nói của Âu Dương mà tức giận. Người nào cũng có một danh hiệu để xưng hô. Rất nhiều người thậm chí ngay cả danh hiệu cũng không có. Mà những người không muốn người khác hỏi đến thân phận của mình như Âu Dương cũng không hiếm.
Nam tử trung niên dẫn Âu Dương vòng vo bảy tám vòng mới tiến nhập vào bên trong Tỏa Tâm Các. Bên trong Tỏa Tâm Các là một không gian thật lớn, ước chừng bằng một nửa Lâm Hải thành. Nếu như không phải tự mình tới nơi này, sẽ không có người nào tin rằng dưới chân Lâm Hải thành lại có một không gian rộng lớn như vầy tồn tại.
- Đổi bài!
Nam tử trung niên tới cửa một chỗ giống như là nơi đổi bài, cầm ngân bài của Âu Dương đưa cho một người khác. Người này cầm lấy ngân bài nhắm mắt cảm nhận một chút, sau đó không nói lời nào, từ phía sau lấy ra một kim bài, mặt trên có khắc lôi tự mang phong cách cổ xưa.
Làm xong tất cả thủ tục, nam tử vứt tấm kim bài cho Âu Dương nói:
- Đi tìm chỗ của mình đi!
Âu Dương tiếp nhận kim bài, không thèm nói lời nào, nhét kim bài vào trong người, giống như chưa từng để ý tới người nọ, đi đến chỗ ngồi của khu vực trung tâm.
Sở hữu tấm kim bài này, ở đây có rất ít khu vực mà hắn không thể đến. Nhưng Âu Dương cũng không có tâm trạng đi thám thính bí mật của Thiên Hồn. Điều hắn cần chính là tiến vào khu vực bí mật của Thiên Hồn để tìm hiểu tin tức của Đa Âm ở tiểu thế giới viễn cổ.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đa Âm đến từ viễn cổ hóa thân thành thanh đăng, đi trên một chiếc thuyền. Đối với người hữu duyên sẽ mang đến hy vọng sáng rọi, sẽ cấp cho người hữu duyên đó ba loại ý chí hy vọng, giúp cho người hữu duyên có thể xua tan mọi chết chóc. Âu Dương là một người rất trung thành. Khi có được ba loại ý chí kia, Âu Dương cũng không lưu lại trên người mà trực tiếp phóng ra toàn bộ. Bằng không, với ba loại ý chí này trên người, Âu Dương đủ để quét ngang thiên hạ.
Bước xuống một thông đạo phía dưới, Âu Dương lại đi về phía trước khoảng năm sáu mươi mét, rốt cuộc dựa vào tấm kim bài đi vào khu tư liệu bí mật của Thiên Hồn.
- Đa Âm chỉ có cái tên, muốn thông qua cái tên này tìm được hậu bối của hắn để an táng thì thật không dễ dàng.
Âu Dương biết tại Chân Linh Giới, gia tộc truyền thừa từ viễn cổ đến nay có tứ đại gia tộc. Mà tiểu thế giới có phải là truyền thừa từ viễn cổ hay không cũng không ai biết.
- Nếu như không tìm được hậu nhân, vậy ta chỉ có thể tìm một chỗ để an táng ngươi.
Âu Dương mỉm cười, đi tới khu vực tư liệu viễn cổ, từ trong tư liệu tìm kiếm cường giả viễn cổ. Âu Dương tự hỏi khi mình tìm được tư liệu về Đa Âm, muốn trở lại tiểu thế giới cũng phải có sự trợ giúp của Đại đế cấp cường giả.
Nếu như vậy, nếu Âu Dương ở Vạn Tiên Sơn, tùy tiện để cho Bạch Hủ Minh phất tay đưa mình trở lại Chân Linh Giới đương nhiên là không có vấn đề. Nhưng bây giờ thì khác.
Hiện tại mình nên đi đâu để tìm người đưa mình trở lại tiểu thế giới?
Hơn nữa, nếu có cơ hội trở về tiểu thế giới, mình muốn trở lại tiểu thế giới hay là đi an táng Đa Âm? Đây là điều mà Âu Dương suy nghĩ.
Chí nguyện to lớn của Âu Dương khi tới Chân Linh Giới, là một ngày nào đó khi trở về tiểu thế giới, sẽ một lần nữa tiến nhập Sinh Tử Cảnh, phá giải bí mật của Sinh Tử Cảnh, lấy hài cốt của huynh đệ ở trong Sinh Tử Cảnh, vì bọn họ mà lập mộ bia trường sinh. Cho nên, Âu Dương tự hỏi khi trở về tiểu thế giới, có nên một lần nữa tiến nhập Sinh Tử Cảnh.
- Không được!
Rất nhanh Âu Dương phủ định chuyện tiến nhập Sinh Tử Cảnh. Không phải Âu Dương không muốn đi mà là bởi vì Âu Dương biết Sinh Tử Cảnh chỉ sợ là điểm chung kết của toàn bộ viễn cổ chi mê. Mỗi khi nghĩ tới đó là một thế giới có lực phong tỏa nghịch thiên, toàn thân Âu Dương đã đổ mồ hôi lạnh.
Như vậy, Sinh Tử Cảnh hiện tại căn bản không phải là nơi mà hắn có thể đụng vào. Tiến vào Sinh Tử Cảnh không khó, dù sao với thể chất đặc biệt của mình, Sinh Tử Cảnh sẽ không vây khốn được mình, mình có thể thong dong rời đi. Nhưng muốn mang ra cái gì đó từ bên trong thì thật sự không có khả năng.
Nếu như lúc trước thực sự có thể dẫn người ra, như vậy Trịnh Khôn chỉ sợ không cần phải chết trong Sinh Tử Cảnh. Muốn lấy thi thể từ trong Sinh Tử Cảnh đi ra, đầu tiên ngươi phải có năng lực để mở Sinh Tử Cảnh.
Âu Dương tự hỏi một chút. Hắn nghĩ đừng nói tới mình bây giờ, ngay cả Bạch Hủ Minh khi đi vào cũng chưa chắc có khả năng phá giải được bí mật của Sinh Tử Cảnh.
- Hay chỉ ngộ đạo hai loại loại ý chí viễn cổ thì mới có khả năng?
Âu Dương lại lóe lên một suy nghĩ khác.
Trong lúc Âu Dương tự hỏi mình, hắn rốt cuộc cũng tìm được nhiều tư liệu liên quan đến tiểu thế giới.
- Đa Văn tiểu thế giới!
Âu Dương nhìn cái tên này. Hắn biết tiểu thế giới của Đa Âm không có khả năng là Đa Văn tiểu thế giới. Bởi vì Đa Văn tiểu thế giới là thế giới mà hắn đã đi ra. Ở thế giới này chưa bao giờ nghe nói có người họ Đa tồn tại.
Âu Dương tiện tay lật ra đằng sau. Khi vừa nhìn thấy, Âu Dương vui mừng quá đỗi, bởi vì trong đoạn giới thiệu của Đa Văn tiểu thế giới có một đoạn viết như thế này.
- Số lượng dự trữ ngọc lưu ly trong Đa Văn tiểu thế giới rất nhiều. Điều kiện để tiến vào, phải đạt được một nghìn kim bài để tích điểm.
Chỉ một câu đơn giản như vậy nhưng lại khiến cho Âu Dương mừng rỡ vô cùng. Không vì cái gì khác mà chính là một nghìn kim bài tích điểm.
Tích điểm kỳ thực chính là một chế độ giao dịch trong Thiên Hồn. Trong Thiên Hồn, ngươi dùng linh đan hay tiền đều không mua được. Ở chỗ này, giao dịch duy nhất chính là dùng tích điểm.
Âu Dương nhớ rõ, thạch bài tích điểm của mình vẫn chưa sử dụng qua. Hiện nay số lượng kim bài đã tích lũy hơn một nghìn hai trăm cái. Nói cách khác, hiện tại mình có thể tiến vào trong Đa Văn tiểu thế giới.
- Đa…đa…đa!
Âu Dương không ngừng tìm kiếm xuống dưới. Hắn hiện tại bức thiết muốn tìm Đa Âm tiểu thế giới.
- Thiên Hà tiểu thế giới, tiểu thế giới trung đẳng, tứ đại gia tộc cùng tồn tại. Tứ đại gia tộc đều là gia tộc truyền thừa từ viễn cổ, phân biệt bốn họ Đa, Mễ, Kha, Tuần.
Âu Dương rốt cuộc đã tìm được họ Đa. Điều mà khiến Âu Dương càng thêm vui vẻ chính là, họ Đa là truyền thừa viễn cổ. Nói như vậy, gia tộc họ Đa này khả năng có liên quan đến Đa Âm.
- Đa Âm!
Từ trong gia tộc họ Đa Âu Dương tìm được tên người này. Khi hai chữ này xuất hiện, Âu Dương còn vui mừng hơn lúc thăng chức Đại Đế.
- Viễn cổ cường giả Đa Âm, cường giả với ba loại ý chí vĩnh sinh, hủy diệt, bất khuất. Viễn cổ mất đi là lúc Mê Hồn Hải xuất hiện. Đa Âm một mình đi thuyền tiến Mê Hồn Hải, từ đó về sau bặt vô âm tín.
Đây chính là một số ghi chép về Đa Âm. Những ghi chép này nếu là người khác xem thì cũng cho rằng đây là một viễn cổ cường giả may mắn còn tồn tại tới bây giờ, rồi lại biến mất trong Mê Hồn Hải. Nhưng trong mắt Âu Dương thì lại khác.
Lúc này, Âu Dương đã trăm phần trăm khẳng định Đa Âm này chính là Đa Âm hóa thân thanh đăng ở trong Mê Hồn Hải, cũng chính là Đa Âm người đã yêu cầu mình đưa hắn về nhà an táng.
- Thiên Hà tiểu thế giới thiên cơ thượng tồn. Điều kiện tiến vào: Tích điểm một nghìn mốt.
Đọc những dòng chữ này, Âu Dương đứng lên, lấy từ trong vòng tay ra một khối ngọc, ở trên có khắc văn tự rồi ấn xuống dưới.
- Xem ra mình phải đến tiểu thế giới một chuyến.
Âu Dương mỉm cười. Sau khi tìm được tin tức của Đa Âm, Âu Dương cảm giác mục đích của mình đã đạt được dễ dàng. Không vì cái gì khác, đơn giản Âu Dương cảm thấy mình có chút chịu ơn của Đa Âm. Hiện tại rốt cuộc đã có cơ hội hoàn lại. Âu Dương bất luận thế nào cũng phải hoàn lại.
Dọc theo cầu thang xoay quanh, Âu Dương một lần nữa trở lại thành phố dưới lòng đất. Không chút dừng lại, Âu Dương đi tới ngôi chợ giao dịch.
Bỗng nhiên, một tiếng động từ sau lưng Âu Dương truyền đến. Âu Dương nheo mắt. Thanh âm này Âu Dương rất quen thuộc, là bạn hợp tác Diệp Thần của hắn.
- Sao vậy?
Âu Dương quay đầu nhìn Diệp Thần. Lúc này Diệp Thần đang mang một chiếc mặt nạ quỷ, che giấu hình dạng của mình. Một tấm kim bài được đeo bên hông Diệp Thần. Đây là kim bài để làm nhiệm vụ giống như Âu Dương, đồng thời cũng là kim bài phân định cấp bậc sát thủ.
- Ngươi phải đi?
Diệp Thần cũng không biết nghĩ cái gì, bỗng nhiên quay đầu hỏi Âu Dương.
- Đi!
Âu Dương cũng không muốn dây dưa với Diệp Thần, xoay người đi đến ngôi chợ.
Nhìn Âu Dương rời khỏi, gương mặt phía sau tấm mặt nạ nở một nụ cười:
- Ngươi vốn không thích hợp làm một sát thủ, bởi vì tâm của ngươi còn chưa đủ lạnh.
Diệp Thần cười lắc đầu, sau đó xoay người bước xuống cầu thang, đi tới chỗ tư liệu.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chợ giao dịch, nói trắng ra chính là một ngôi chợ đêm của các thế lực lớn ở Thiên Hồn. Ở chỗ này không vật nào là ngươi mua không được.
Trong chợ, nếu như ngươi có thể trả giá cao, như vậy ngay cả mạng Đại Đế ngươi cũng có thể mua.
Âu Dương nhìn thoáng qua bảng treo giải. Tên của hắn nằm ở đầu bảng, mà cái giá để mua cái mạng của mình là mười vạn tích điểm. Thậm chí một tin tức chuẩn xác về mình cũng đáng giá một vạn. Nhìn số lượng tích điểm này, Âu Dương mỉm cười. Xem ra cái mạng của mình thật đáng giá.
Âu Dương đi tới phía trước một tấm bảng giao dịch, đem tấm kim bài và khối ngọc phù của tiểu thế giới Thiên Hà giao cho một giao dịch sư nói:
- Ta cần chờ bao lâu?
Giao dịch sư là một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi, vô cùng xinh đẹp, nhưng nơi này là Thiên Hồn, ở chỗ này bất luận là nam hay nữ đều là rắn rết, mà Âu Dương cũng chưa từng có tâm tư trêu ghẹo mỹ nữ.
Mỹ nữ tiếp nhận kim bài của Âu Dương, sau đó nói một chút tin tức về ngọc phù:
- Một người muốn tiến vào Thiên Hà tiểu thế giới, mặc dù thiên cơ thượng tồn, nhưng từ ba ngàn năm trước cũng không hề có người bước vào trong đó kỳ vọng lĩnh ngộ thiên cơ.
- Đừng nhiều lời.
Lúc này đang ở địa bàn Thiên Hồn, Âu Dương thật sự là không thể giống như lúc trước biểu hiện chính mình. Lúc này hắn quan tâm nhất chính là lúc nào có thể hoàn thành lần giao dịch này.
- Đến Đa Bảo Các, cầm lệnh bài đi tìm Các chủ.
Mỹ nữ không hứng thú nhìn thoáng qua Âu Dương, sau đó đưa một huyết sắc lệnh bài cho hắn.
Âu Dương tiếp nhận lệnh bài, nhìn thoáng qua vẻ mặt bất mãn của mỹ nữ đang nhìn mình. Hắn khẽ cười, toàn thân hóa thành một đạo thiểm điện màu đen đi tới Đa Bảo Các cách đó không xa.
Người trong Đa Bảo Các rất ít, bởi vì Các chủ ở đây chính là một Đại đế vô cùng khát máu. Tiến nhập Đa Bảo Các hậu quả thông thường đều là bị Đại đế này lột da sống.
Âu Dương cầm huyết sắc lệnh bài trong tay, cũng không có chút sợ hãi gã Đại đế này. Có khát máu hay không với hắn cũng không thành vấn đề, bởi vì hắn tới nơi này là để hoàn thành giao dịch.
Tại Thiên Hồn, ngay cả ngươi là Đại đế thì cũng phải dựa theo quy củ mà làm việc. Bằng không Thiên Hồn sẽ có rất nhiều loại phương pháp lấy mạng của ngươi.
- Ngươi muốn đến tiểu thế giới Thiên Hà?
Âu Dương bước vào Đa Bảo Các, thanh âm của một lão phụ nhân từ bên trong truyền ra, sau đó chỉ thấy một lão phụ nhân khoảng tám mươi tuổi tay cầm một cây long đầu quái trượng từ bên trong chậm rãi đi ra. Nếu như không phải sớm biết này lão phụ nhân chính là một Đại đế vô cùng khát máu, cho dù là Âu Dương cũng sẽ xem bà ta là một người bình thường, bởi vì trên thân thể của bà ta căn bản không có cảm nhận uy phong Đại đế tồn tại.
- Đúng!
Âu Dương cầm huyết sắc lệnh bài nhẹ nhàng vứt cho lão phụ nhân nói:
- Bắt đầu đi!
- Ài... Người thanh niên, chính là tính tình quá nôn nóng. Chín trăm tích điểm có thể đổi lấy một pháp thân bảo mạng, nhưng ngươi lại muốn lấy nó đến một tiểu thế giới vô dụng.
Lão phụ nhân lắc đầu tiếp tục nói:
- Hơn nữa bản thân lại không phải Đại đế, lúc này thời gian tiểu thế giới mở ra có tám mươi lăm năm, một khi ngươi tiến vào đó cũng chỉ có thể đợi tám mươi lăm năm sau mới có thể bước ra tiểu thế giới.
Lão phụ nhân hình như có hảo tâm khuyên bảo Âu Dương, nhưng trên thực tế Âu Dương lại chỉ lạnh lùng mỉm cười.
Tám mươi lăm năm? Con số này chỉ có thể lừa mấy vị tiểu bằng hữu. Âu Dương vừa mới từ cơ sở dữ liệu đi ra. Hắn biết, giao dịch không chỉ có đi mà còn còn có lại. Âu Dương chỉ cần nắm bắt khối huyết sắc lệnh bài này, khi hắn muốn ra chỉ cần bóp nát lệnh bài, lão phụ nhân nhất định phải giúp hắn phản hồi Chân Linh Giới.
- Giao dịch không chính xác, có lừa dối
Âu Dương nói đơn giản ra mấy chữ, nhưng lại khiến cho vẻ mặt hảo tâm của lão phụ nhân phải biến sắc, sau đó hừ lạnh một tiếng nói:
- Hừ ít nói lời vô ích, để ta đưa ngươi đi.
- Đa tạ!
Mặc dù lão phụ nhân nói rất khó nghe, nhưng Âu Dương lại căn bản không thèm quan tâm. Nơi này là Thiên Hồn, ở chỗ này toàn thân Âu Dương đều không được tự nhiên. Ở chỗ này hắn chỉ có thể biểu hiện ra bộ dạng một người lạnh lùng, cho nên lúc này Âu Dương nóng lòng rời đi.
- Lát nữa ta khai thông đường tới Thiên Hà tiểu thế giới, chỉ trong nháy mắt, nếu như ngươi không tranh thủ được thì đừng trách ta.
Lão phụ nhân sắc mặt thật khó coi, nhưng giao dịch chính là giao dịch, bà ta vẫn phải dựa theo quy củ mà làm việc.
- Bắt đầu!
Lão phụ nhân nói, long đầu quải trượng bên tay trái quay trong hư không một vòng, một cái động khẩu màu đen xuất hiện trước mắt Âu Dương, nhưng Âu Dương cũng không nóng lòng tiến lên, bởi vì lúc này thông đạo chưa thế ổn định.
Lão phụ nhân không ngờ Âu Dương lại khôn khéo như vậy. Kỳ thực lúc ban đầu thông đạo này là loạn lưu thông đạo, căn bản là không thể nào ổn định, chỉ có khi thông đạo ổn định thì mới là lúc thích hợp phản hồi tiểu thế giới.
- Hừ, thật giảo hoạt! Tiểu tử đi thôi.
Lão phụ nhân phát hiện mình không thể lừa được Âu Dương, cũng không giở trò gì nữa. Long đầu quải trượng quay trong hư không một vòng, một đạo tử quang từ trong chính giữa thông đạo mở ra.
- Chính là lúc này.
Âu Dương cũng đã làm người tiếp dẫn ánh sáng, hắn đương nhiên nhận ra tiếp dẫn ánh sáng này. Cho nên khi tử quang xuất hiện trong nháy mắt, Âu Dương cắm đầu vào trong thông đạo biến mất trong thành phố dưới lòng đất.
Thâm nhập vào trong thông đạo, Âu Dương cảm giác mình phảng phất một lần nữa trở về tiếp dẫn ánh sáng lúc trước. Hắn lại một lần nữa tiến nhập vào trong tinh hải.
Vô số tinh cầu bay qua người Âu Dương. Hắn giống như là một người đứng xem vô số tinh cầu mình từng nhìn thấy.
Âu Dương chân chính mở mắt, nhưng khi hắn định một lần nữa nhìn tinh hải thì lại bỗng nhiên phát hiện có vô số bức hoạ viễn cổ bắt đầu triển khai bên người hắn.
- Ở đây cũng có viễn cổ chi mê.
Trong nháy mắt Âu Dương minh bạch, ở đây có lẽ cũng có viễn cổ chi mê tồn tại. Tinh hải chính là chỗ tiếp nối tiểu thế giới và Chân Linh Giới. Lúc ban đầu khi đến đây, Âu Dương nghĩ ở đây thật cổ quái, lúc này nhìn thấy bức hoạ viễn cổ triển khai, Âu Dương vui sướng không gì sánh được.
Không gian bị dừng lại, thòi gian không thể nhúc nhích, vô số bức hoạ viễn cổ triển khai bên người Âu Dương.
Đây là hai người một nam một nữ, nam tử chính là chủ nhân cơn lốc, mà nữ tử dĩ nhiên là nữ nhân mà mình thấy trên biển.
Lúc này nam tử mặc áo giáp màu vàng, nữ tử toàn thân quần áo màu xanh. Hai người tay trong tay xuyên qua tinh hải. Bọn họ hình như đang nói cái gì, nhưng Âu Dương chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh chứ không nghe được lời nói của hai người.
Khi hai người xuyên qua, tinh hải chuyển động, hình ảnh bị nghiền nát. Đây là bức họa viễn cổ ngắn nhất mà Âu Dương nhìn thấy. Hắn thậm chí không thể suy đoán ra bức hoạ viễn cổ nói với mình điều gì.
Điều khiến cho Âu Dương phiền muộn chính là, thậm chí ngay cả vị trí của bức họa viễn cổ mình cũng không đoán ra được.
- Điều này rốt cuộc ghi lại cái gì? Nam tử và nữ tử kia muốn đi đâu? Bọn họ muốn đi làm cái gì?
Trong lúc Âu Dương tự hỏi, quang mang đã xuất hiện trước mắt hắn, sau đó một luồng hấp lực từ nguồn sáng truyền đến, toàn thân Âu Dương cứ như vậy bị hút vào trong nguồn sáng.
Tiến vào nguồn sáng cũng là đại biểu cho Âu Dương thành công bước vào Thiên Hà tiểu thế giới. Bước vào Thiên Hà tiểu thế giới, Âu Dương liếc mắt nhìn lại, nơi này là một vùng thảo nguyên mênh mông vô bờ. Ngay cả khi hắn phóng tầm mắt nhìn về nơi xa vài trăm dặm vẫn như cũ là thảo nguyên vô tận.
- Đây là Thiên Hà tiểu thế giới?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Âu Dương cảm thụ được linh nguyên xung quanh, mặc dù bản thân Âu Dương không thể hấp thu linh nguyên, nhưng hắn vẫn có thể cảm thụ được linh nguyên tồn tại.
Lúc này Âu Dương có thể cảm nhận linh nguyên xung quanh không nhiều bằng Chân Linh Giới. Nhưng so với tiểu thế giới lúc trước của hắn thì mạnh hơn một chút.
Toàn thân Âu Dương lơ lửng trên bầu trời, nhưng trong tiểu thế giới, lấy yêu khí phi hành Âu Dương phát hiện tổn hao hầu như lớn gấp mười lần Chân Linh Giới.
Một đường phi hành về phía đông, sau khi Âu Dương bay được bốn năm giờ, cuối cùng cũng thấy được người ở, nhưng những người này thấy Âu Dương phi hành giống như thần linh, tất cả đều quỳ xuống đất cầu khẩn.
Âu Dương biết, đây là khu vực sát biên giới của tiểu thế giới Thiên Hà, người ở đây có lẽ là những người chăn thả gia súc đời đời kiếp kiếp ở đây.
Âu Dương từ bỏ phi hành, hạ xuống đi trên thảo nguyên. Sau khi tiến lên khoảng chừng mấy giờ, rốt cuộc phát hiện một khối kiến trúc giống như nhà bạt, Âu Dương làm bộ một người lạc đường đi đến khu nhà bạt.
- Đứng lại.
Ngay khi Âu Dương đi tới, một thiếu nữ mặc váy da dê, cầm một cây roi da kêu lên.
Âu Dương làm bộ rất sợ hãi, nhìn thiếu nữ kia cẩn thận nói:
- Vị tiểu thư này, ta. . . Ta là người lạc đường, ta đã đi lạc trên thảo nguyên rất lâu rồi.
- Ngươi nói dối.
Thiếu nữ nhìn dáng vẻ của Âu Dương, nhíu mày, sau đó thoáng chốc nhìn thấu Âu Dương đang nói dối.
Không phải Âu Dương biểu diễn kém cỏi, chủ yếu là vì lời nói dối của hắn không đúng chỗ. Xung quanh nơi này là thảo nguyên mấy vạn dặm, hơn nữa quần áo của Âu Dương rõ ràng không phải là ý phục của dân chăn nuôi, một người bên ngoài đến Kha Gia thảo nguyên lại nói mình lạc đường, chuyện này có khả năng sao?
- Xảy ra chuyện gì?
Một nam tử đồng dạng cũng mặc váy da dê chạy đến.
- Ngũ giai.
Âu Dương liếc mắt đã nhìn ra tu vi của người này, mặc dù người này chỉ có ngũ giai, nhưng nơi này chính là tiểu thế giới, ở đây Thánh Thể là tồn tại không có thể xuất hiện, ở đây cửu giai chính là siêu cấp đỉnh phong. Ngũ giai không sai biệt lắm đã tương đương với Pháp Thân cường giả trong Chân Linh Giới.
Có mấy người cũng chạy đến phía sau nữ tử, nhìn y phục của Âu Dương không phải của người thảo nguyên, nam tử có vài phần đề phòng, nhưng rất nhanh hắn lại cảm thấy yên tâm, bởi vì trên người Âu Dương hắn không cảm giác thấy bất cứ lực lượng ba động nào. Theo hắn thấy, Âu Dương chỉ là một người bình thường.
- Ngươi là ai?
Nam tử nhìn Âu Dương mở miệng hỏi.
- Ta. . . Ta. . .
Âu Dương nhất thời cũng không biết nói như thế nào, kỳ thực vừa rồi bị nữ tử kia vạch trần, hắn vô cùng xấu hổ.
- Ngươi là quý tộc của Đa La đế quốc?
Nam tử kia phảng phất như biết Âu Dương có khó khăn, lúc này lại giúp Âu Dương soạn ra một lý do.
- Đúng ta chính là quý tộc của Đa La đế quốc.
Âu Dương căn bản không biết Đa La đế quốc là nơi nào, dù sao cứ nói trước rồi tính.
- Hừ quả nhiên là cẩu nhân của Đa La, bắt đến Vương thành lột da.
Ngay khi Âu Dương thừa nhận mình là quý tộc của Đa La đế quốc chết tiệt gì đó, nam tử lập tức biến sắc, sau đó tựu chuẩn bị động thủ tiến lên bắt Âu Dương.
Âu Dương nhướng mày, một luồng yêu khí từ trên người Âu Dương bạo phát, hắc bạch song đao bay ra khỏi vòng tay, rơi xuống tay Âu Dương.
- Yêu. . . Yêu Chiến Sĩ. . .
Nam tử cảm thụ được yêu khí đáng sợ trên người Âu Dương, trong nháy mắt hắn phán đoán ra đây là một siêu cấp cường giả.
Yêu khí ba động của Âu Dương dẫn động một đám Yêu Chiến Sĩ từ xa lao đến. Âu Dương nhìn thấy thảo nguyên này lại ẩn tàng nhiều Yêu Chiến Sĩ như vậy cũng có chút kỳ quái.
- Chuyện gì xảy ra. . .
Sau khi vô số Yêu Chiến Sĩ tập hợp, một thanh âm già nua từ xa truyền đến, sau đó một lão giả mặc đạo bào từ xa bay đến.
- Lục Tiên cửu giai, ở đây còn có cửu giai Lục Tiên?
Âu Dương giật mình nhìn lão giả. Ở nơi thâm sơn cùng cốc như ở đây cũng có cửu giai Lục Tiên, lẽ nào nói cửu giai trong tiểu thế giới Thiên Hà không đáng tiền sao?
- Là quốc sư đại nhân, quốc sư đại nhân tới rồi. . .
Thấy lão giả bay tới, vô số Yêu Chiến Sĩ bắt đầu hoan hô.
- Quốc sư đại nhân, đây là một quý tộc Đa La, thỉnh quốc sư đại nhân bắt người này.
Yêu Chiến Sĩ ngũ giai vừa rồi mới giằng co với Âu Dương thấy cửu giai Lục Tiên xuất hiện, vô cùng kích động, cũng không biết người trên thảo nguyên này rút cuộc có thù hận gì với Đa La đế quốc.
- Đa La? Đa La thực sự muốn bị tiêu diệt sao?
Quốc sư nhìn về phía Âu Dương, lúc này trong tay Âu Dương cầm song đao đối diện với hắn.
- Ngươi không phải người của Đa La đế quốc.
Vị quốc sư từ trên trời chậm rãi hạ xuống đất, nhìn Âu Dương nói:
- Lục đại cường giả của Đa La đế quốc bị Tuần Thiên quốc sư lấy sinh mệnh lực khốn chết trên Tuần Thiên Sơn, ngươi căn bản không phải người nào trong lục đại cường giả Đa La, hơn nữa cho dù là lục đại cường giả của Đa La cũng không ai có tu vi cao như ngươi.
- Ta xác thực không phải người của Đa La đế quốc, ta là một người lạc đường.
Âu Dương lần thứ hai lặp lại hắn là người lạc đường.
- Ngươi nói dối, nếu như ngươi là một người lạc đường, làm sao ngươi có thể xuất hiện ở đại thảo nguyên này, lẽ ra ngươi sớm bị sói ăn rồi.
Tiểu cô nương lại mở miệng, chỉ có điều những lời này của nàng khiến Âu Dương cảm thấy buồn cười.
Sói ăn thịt mình? Âu Dương có chút bất đắc dĩ, sợ rằng tất cả bầy sói trên tiểu thế giới này cùng nhau kéo đến, Âu Dương toàn lực một kích là có thể giết sạch bọn chúng.
Vị quốc sư nhìn Âu Dương, hắn rốt cuộc mở miệng nói:
- Hoan nghênh người lạc đường đường xa đến đây, ta là quốc sư Kha Minh Quân của Kha Gia đế quốc, ta thay mặt Kha Gia đế quốc hoan nghênh ngươi đến đây. . .
Câu nói của Kha Minh Quân khiến đám người xung quanh đều ngây người, bọn họ thật sự tưởng rằng mình đang nghe nhầm.....
- Ngươi tên là Kha Minh Quân?
Âu Dương nhìn Kha Minh Quân, mặc dù Kha Minh Quân thoạt nhìn lớn tuổi hơn hắn rất nhiều, nhưng trên con đường tu luyện, tuổi tác không hề quan trọng.
- Đúng vậy.
Kha Minh Quân rất hòa nhã trả lời . .
- Vừa lúc ta đang thiếu một người hướng đạo, không biết ngươi có nguyện ý làm hướng đạo của ta hay không?
Âu Dương mỉm cười nhìn Kha Minh Quân, nếu như những lời này đổi lại là người khác nói, đều có thể bị Kha Minh Quân cự tuyệt, dù sao địa vị của Kha Minh Quân cũng giống như địa vị của Sở Tương Hợp ở tiểu thế giới, kêu một siêu cấp cường giả làm hướng đạo, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng.
- Cầu còn không được. . .
Kha Minh Quân lần thứ hai khiến người xung quanh kinh hãi rớt cằm. Quốc sư đại nhân quyền cao chức trọng của Kha Gia đế quốc bọn họ lại đồng ý làm hướng đạo cho một người xa lạ, chuyện này quả thật không thẻ tin được.
Lúc này thậm chí có người hoài nghi Âu Dương có phải là Huyễn Thuật Sư hay không, dùng huyễn thuật mê hoặc con mắt của bọn họ. Bọn họ đương nhiên sẽ không hoài nghi quốc sư đại nhân bị mê hoặc, bởi vì quốc sư Kha Minh Quân trong lòng bọn họ chính là thần, là vị thần không thể chiến thắng.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế