Chương 404: Công ty nội thất Dịch: AND Nguồn : Mê Truyện
Hoàng Kiệt vừà tới văn phòng mình mở cửa đi vào thì trưởng phòng cười nói:
- Cục trưởng Văn tìm cậu, cậu đến văn phòng sếp đi.
Cho tới bây giờ Hoàng Kiệt cũng không phát hiện trưởng phòng đang cười mình, hắn từ trước tới giờ vốn là một tên tiểu nhân. Hôm nay hắn lại nhiệt tình như vậy chẳng khác nào mặt trời mọc phía tây và lặn phía đông.
Thái độ trưởng phòng đột ngột thay đổi Hoàng Kiệt cũng không để ý, bây giờ hắn chỉ nghĩ làm cách nào có thể hoàn thành công việc nghiên cứu này thật tốt.
- Được, tôi tới ngay đây.
Hoàng Kiệt nói xong liền ra ngoài văn phòng đi gặp Văn Hồng Vĩ.
Trưởng phòng nhìn bóng lưng Hoàng Kiệt đi trong lòng thầm nghĩ:
Ranh con, nếu không phải sáng sớm hôm nay cục trưởng Văn tới hỏi cậu có đi làm hay không, nếu không tôi cũng không phải nịnh hót cậu như vậy? Không biết thằng này dựa vào cục trưởng từ lúc nào mà trở mặt nhanh như vậy.
Tại văn phòng Văn Hồng Vĩ, Hoàng Kiệt thấy được ba người mình chọn hôm qua, đồng thời thấy Văn Hồng Vĩ cấp chi phiếu 100 ngàn tệ, với công việc lần này Hoàng Kiệt rất tin tưởng.
Sau khi Hứa Lập bố trí công việc nghiên cứu xong thì không hề quan tâm tới việc này nữa, không tin không dùng, đã dùng không nghi. Nếu mình đã giao công việc cho Hoàng Kiệt lại cung cấp tất cả điều kiện có lợi, mình tin tưởng hắn sẽ cho câu trả lời thuyết phục nhất.
Lúc này quan trọng nhất là làm thế nào tìm được doanh nghiệp thích hợp để họ đến Vọng Giang đầu tư. Chỉ dựa vào việc khai thác gỗ ở Vọng Giang, cho dù bán đi có thể giải quyết tình hình cấp bách ở Vọng Giang, nhưng cũng không thể chuyển biến tình trạng tại Vọng Giang. Chỉ có thể đi xa tìm những công ty nội thất, mượn kỹ thuật hiện đại và sản phẩn của họ để tiến hành gia công gỗ này, để họ biến gỗ thành đồ nội thất thì mới có thể đề cao giá trị. Nếu như ở Vọng Giang có thể thành lập công ty sản xuất
nội thất lớn nhất đông bắc, Vọng Giang trở thành nơi phân phối đồ nội thất lớn nhất Đông bắc thì Vọng Giang mới có thể thay đổi cục diện nghèo nàn lạc hậu.
Để ý tưởng này thành sự thật Hứa Lập liền tìm Lưu Hồng Đào, mời Lưu Hồng Đào tham mưu giúp mình. Lưu Hồng Đào nghe ý kiến của Hứa Lập xong nhưng hồi lâu cũng không mở miệng. Tài nguyên lâm nghiệp toàn thị xã phong phú, thành lâp công ty nội thất là có điều kiện thuận lợi. Nhưng làm thế nào để thu hút công ty nội thất đến Vọng Giang mới là điều khó khăn nhất.
Bây giờ các công ty nội thất nổi tiếng trong cả nước, đừng nói tại Vọng Giang mà toàn bộ tỉnh thậm chí là cả Đông bắc cũng không có mấy doanh nghiệp, các công ty nội thất phần lớn là ở phía nam. Các công ty nội thất ở phía nam cũng không phải là không có nguyên nhân. Lý do là mấy năm gần đây nạn chặt phá cây gỗ trái phép gỗ ở Myanmar không ngừng diễn ra, mà phần lớn gỗ đều vận chuyển vào Trung Quốc. Trên cơ bản cứ 5 phút sẽ có một lượng gỗ lớn hơn 15 tấn vẫn chuyển qua biên giới buôn lậu vào trong nước, hàng năm có 1,5 triệu tấn gỗ nhập cảnh trái phép, mà số gỗ này lại nhập với giá rẻ, sau khi nhập cảnh đều nhanh chóng được các công ty lớn chia nhau. Nguyên nhân không chỉ có tài nguyên gỗ phong phú mà giá gỗ cũng rẻ như vậy ở phía nam các công ty nội thất mọc nên như sau cơn mưa mùa xuân.
Mặt khác đồ nội thất sản xuất trong nước chỉ một phần là tiêu thụ trong nước, còn phần lớn là xuất khẩu đến Mỹ, Nhật Bản, Anh quốc, Nước Đức, Italy, Canada, và nước Nga. Còn ở Đông bắc không có một công ty xuất khẩu khổng lồ nào cả, cho nên muốn xuất khẩu thì ở phía nam càng thuận lợi. Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu các công ty nội thất thành lập ở phía nam.
Sau khi Lưu Hồng Đào nói ra băn khoăn của mình, Hứa Lập suy nghĩ rồi nói:
- Các công ty nội thất tập trung chính ở phía nam thì đối với khu vực đông bắc lại là thuận lợi nhất. Một khi Vọng Giang thành lập công ty nội thất thì sẽ nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường Đông Bắc, chỉ cần đứng vững ở Đông bắc thì có thể nhanh chóng tiến xuống phía Nam. Hơn nữa Đông bắc chúng ta có tài nguyên rừng phong phú như vậy nếu cứ bỏ không thì thật đáng tiếc, các loại cây côi sinh trưởng cũng có hạn mức từng năm. Chúng ta cũng không thể chờ cây khô rồi mới chặt chứ, chỉ cần chúng ta có kế hoạch thì sẽ tiến hành khai thác gỗ. Như vậy không những có thể thay đổi tình hình kinh tế mà còn có lợi cho cây rừng có thể đổi mới hoàn toàn, để rừng luôn tràn đầy sức sống. Hơn nữa tôi tin rằng gỗ lậu Myanmar cũng có trữ lượng giới hạn, sớm muộn gì cũng hạn chế đối với gỗ bên ngoài. Đến lúc đó ưu thế công ty nội thất phía nam sẽ mất và Vọng Giang chúng ta chắc chắc trở thành điểm sáng của ngành nội thất.
Nghe Hứa Lập nói Lưu Hồng Đào cũng có thêm tin tưởng, hơn nữa mình cũng có ý sang năm lui về tuyến hai, việc chỉ huy mình còn muốn giao cho Hứa Lập. Vọng Giang sớm muộn gì cũng là thiên hạ của Hứa Lập, mình cần gì phải làm ác nhân?
- Được, tôi hoàn toàn ủng hộ kế hoạch của cậu, nhưng làm thế nào mới có thể để các công ty liên quan tới Vọng Giang. Thành lập một công ty thích hợp nhất ở Vọng Giang chúng ta. Tiểu Hứa, cậu cân nhắc như thế nào?
- Tôi cho rằng nếu muốn thành lập một công ty sản xuất đồ nội thất mới phải có điều kiện cho phép nhưng thời gian không cho phép. Dù sao ý định của tôi là thành lập một công ty
nội thất hoàn toàn mới ở Vọng Giang, hy vọng công ty này thậm chí là đứng đầu về sản xuất nội thất ở Đông bắc. Hy vọng trong khoảng thời gian ngắn có thể sinh lợi nhuận cho Vọng Giang chúng ta, đồng thời cũng để các hoạt động khác phát triển theo, qua đó khiến thu tài chính của Vọng Giang được tăng lên. Nếu như là một công ty mới thì từ việc bồi dưỡng kỹ thuật cho công nhân, tích lũy danh tiếng, xây dựng thương hiệu ít nhất cũng mất hơn 5 năm, Vọng Giang chúng ta cũng không thể chờ đợi được lâu như vậy. Vì vậy tôi muốn mời một công ty nội thất lớn của nước ngoài đến Vọng Giang chúng ta, kỹ thuật và công nghệ sản xuất của họ tốt, khi đó họ cũng mang thương hiệu của mình đến và cũng là thương hiệu lớn xuất hiện ở Vọng Giang.
- Ý tưởng thật hay nhưng quá trình triển khai mới khó khăn.
Lưu Hồng Đào kêu lên:
- Việc mời công ty nước ngoài đến nói dễ hơn làm, người tốt cũng không đến, mà là công ty xấu tới thì cục diện ngày càng lộn xộn hơn. Không nói xa mà ngay Tùng Giang đó, nếu không có cậu giúp thì ngành du lịch Tùng Giang bây giờ sẽ ra sao? Sợ rằng Tùng Giang giờ cũng đã loạn rồi.
- Bí thư Lưu, ông yên tâm, nếu ông đồng ý với ý kiến của tôi, tôi sẽ đi ra nước ngoài tìm bằng hữu để họ hỗ trợ tôi. Tôi nhất định phải mời được công ty nội thất lớn ở nước ngoài đến đây để thúc đẩy kinh tế Vọng Giang phát triển.
Lưu Hồng Đào thấy ánh mắt Hứa Lập thấy rất tin tưởng, nghe nói việc công ty nước Đức ở Tùng Giang cũng là do Hứa Lập phát hiện vấn đề, vì vậy cũng giúp Tùng Giang bớt tổn thất mấy tỷ.
- Được, tôi đợi tin tốt của cậu, việc ở đây cậu cứ yên tâm giao cho tôi.
Hứa Lập đứng lên vội vàng cầm tay Lưu Hồng Đào và gật đầu liên tục nhưng không nói gì. Hứa Lập biết công việc ở nhà có trọng trách không nhẹ, vừa phải giữ đại cục ổn định, duy trì tài chính như trứng chọi đá, lại còn phải phối hợp với Ủy ban kỷ luật tỉnh điều tra những phần tử tham ô. Công việc này đối với một người ở độ tuổi như Lưu Hồng Đào đúng là tạo thành sự khiêu chiến không hề nhỏ.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Chương 405: Xuất ngoại khảo sát Dịch: AND Nguồn : Mê Truyện
Sau khi Hứa Lập cáo từ Lưu Hồng Đào lập tức báo cáo chuyện mình muốn ra nước ngoài với bí thư thị ủy Cát Binh và thị trưởng Tằng Ích. Với yêu cầu của Hứa Lập hai người cũng không thấy ngạc nhiên, Hứa Lập năm đó cũng mời được công ty Huệ Tân đến đầu tư hạng mục du lịch ở Tùng Giang mấy tỷ, như vậy hắn nhất định mời được công ty thích hợp đến thúc đẩy Vọng Giang phát triển, vì thế với yêu cầu này của Hứa Lập cũng phê chuẩn luôn bằng miệng.
Ba ngày sau Hứa Lập lên máy bay bay sang nước Anh.
Lần này Hứa Lập đi không có mang các đồng chí ở văn phòng ủy ban thị xã, cục Chiêu thương. Chỉ có Thôi Lân đi theo Hứa Lập, bảo vệ an toàn cho Hứa Lập và cũng hỗ trợ chút việc nhỏ khác.
Lần này đi cùng cũng có một người quen khác chính là Kế Xuân Mai. Hôm nay Kế Xuân Mai mặc áo sơ mi màu trắng, chân váy đen và đi đôi giầy da màu trắng với đôi tất trong suốt nhìn rõ da chân. Cô sơn móng tay màu đỏ, đôi chân trắng nõn, mái tóc dài xõa trên vai nhìn rất hấp dẫn và quyến rũ. Ở trên máy bay Hứa Lập cũng thấy rất đẹp.
Lúc lên máy bay Hứa Lập và Kế Xuân Mai giả bộ không nhìn thấy nhau. Sau khi máy bay cất cánh Hứa Lập liền bảo Thôi Lâm và Kế Xuân Mai đổi chỗ ngồi cho nhau để Kế Xuân Mai ngồi cạnh mình.
Dù Thôi Lâm không nhận ra Kế Xuân Mai, càng không biết hai người có quan hệ gì nhưng Hứa Lập ra lệnh hắn chỉ biết nghe theo cũng không hỏi nhiều chỉ ngồi một bên thỉnh thoảng liếc nhìn Hứa Lập, âm thầm bảo vệ an toàn cho Hứa Lập.
Kế Xuân Mai ngồi bên Hứa Lập dựa vào cửa sổ nhìn những đám mây trắng trôi qua dưới chân trong lòng mải miết suy nghĩ khiến trái tim không yên.
- Nghĩ gì vậy?
Hứa Lập hỏi nhẹ bên tai Kế Xuân Mai.
Kế Xuân Mai không quay đầu lại mà trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Không biết nước Anh thế nào nhỉ? Tôi và Bảo Bảo có thể sống ổn định ở nước Anh không? Người khác không đàm tiếu gì chứ? Bảo Bảo có thể lớn lên khỏe mạnh chứ?
Hứa Lập nghe Kế Xuân Mai lo lắng nói nhẹ nhàng cầm tay Kế Xuân Mai trong tay an ủi:
- Em yên tâm, anh đã an bài hết rồi, lần này em đi xem tình hình, nếu thấy hài lòng thì anh sẽ đưa Bảo Bảo đến đây. Nếu em sợ cô đơn thì đưa cả mẹ sang với em.
Kế Xuân Mai lắc đầu nói:
- Không cần phiền đến mẹ em, mẹ cũng già rồi lại phải đến tận nước Anh với em, để mẹ phải xa cha thì con gái như em thật bất hiếu.
- Được, vậy anh tìm một bảo mẫu ở đó chăm sóc hai mẹ con em. Chờ mấy năm nữa mọi người ở đây quên chuyện của em rồi, lúc đó anh đưa em về.
Đột nhiên Kế Xuân Mai quay đầu nhìn Hứa Lập, nước mắt cô rơi:
- Hứa Lập, anh không quên em và con chứ?
- Nói gì vậy.
Hứa Lập vỗ nhẹ lên đôi tay trắng mịn nhỏ bé của Kế Xuân Mai gải bộ tức giận nói:
- Anh chỉ sợ em tới nước Anh thấy toàn những Anh mũi cao, người đẹp lại quên anh thôi.
Kế Xuân Mai dựa vào vai Hứa Lập, miệng nhỏ nhắn há ra cắn Hứa Lập một cái, nói:
- Em sẽ tìm cho Bảo Bảo một người cha mũi to, dáng đẹp xem anh làm gì.
- Em dám, nếu e dám tìm cho Bảo Bảo một người cha ngoại quốc thì xem anh sẽ xử em thế nào.
Hứa Lập nhẹ nhàng ôm Kế Xuân Mai để Kế Xuân Mai dựa vào vai mình.
Thôi Lâm ngồi cách đó không xa nhìn Hứa Lập và Kế Xuân Mai nói chuyện phiếm, nhìn điệu bộ hai người có gì đó không đúng. Sao Kế Xuân Mai lại ở trong lòng thị trưởng Hứa? Thôi Lâm liền giữ ý cầm quyển tạp chí lên sợ bị Hứa Lập phát hiện mình đang nhìn họ.
Hứa Lập biết Thôi Lâm đang chăm chú nhìn mình, nhưng mình không mang theo người khác mà là Thôi Lâm chính là coi hắn như người nhà, việc này cũng không muốn giấu hắn. Hứa Lập tin Thôi Lâm không phải là người nhiều chuyện, bí mật này cũng để trong bụng, Thôi Lâm sẽ không nói ra ngoài.
Kế Xuân Mai dựa lên vai Hứa Lập trong lòng hạnh phúc, ba năm khổ cực, mệt mỏi một mình chịu đựng cũng qua rồi, hôm nay mình đã tìm được bờ vai để dựa. Từ khi Hứa Lập nói muốn mình và con ra nước ngoài, mình không lúc nào ngủ ngon được, mình sợ đây là kế sách của Hứa Lập, hắn sợ là mình ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn nên phải đưa mình và con ra nước ngoài rồi mặc kệ không hỏi tới. Kế Xuân Mai lại sợ mình và con sống ở nước ngoài khổ cực cho nên vài ngày rồi cũng không ngủ ngon.
Hôm nay Hứa Lập đích thân dẫn mình sang nước Anh xem môi trường sống, như vậy sau này cũng không mặc kệ mình và con. Sau này mình cũng không chỉ có một mình, trái tim cuối cùng cũng cập bến. Kế Xuân Mai trầm tĩnh dựa vào Hứa Lập chỉ một lúc sau thì nghe được tiếng gáy.
Hứa Lập nhìn Kế Xuân Mai ngủ rất ngon lành, trong thời gian này cô cũng chịu khổ nhiều. Nhìn cô ngủ thiếp đi, hắn rất tự nhiên dùng tay ôm nhẹ Kế Xuân Mai vào lòng.
Kế Xuân Mai như bị Hứa Lập ôm không thoải mái liền xoay người chọn tư thế thoải mái nhất trong lòng hắn. Động tác này làm Hứa Lập thấy xấu hổ, vừa rồi Kế Xuân Mai chỉ dựa lên vai Hứa Lập nhưng giờ đã nằm ngọn trong lòng Hứa Lập. Trong khi thời tiết nóng bức, hai người lại mặc quần áo mỏng, Kế Xuân Mai chỉ mặc một áo sơ mi mỏng khiến Hứa Lập nhìn xuyên qua cổ áo nhìn thấy áo nịt ngực màu trắng, ngực lộ ra hơn một nửa.
Hứa Lập nuốt nước bọt trong lòng nghĩ đen tối: không được nhìn, không được nhìn, rồi hắn cố không nhìn Kế Xuân Mai mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng mình càng khống chế thì lại càng muốn nhìn rõ hơn, ngay cả đám mây bên ngoài cũng quấy rối mình, đám mây vốn đang trắng lại đen giống như cảnh đẹp mình vừa nhìn thấy trong áo Kế Xuân Mai vậy.
Hứa Lập không nhìn ra cửa sổ nữa mà nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng chỉ chốc lát hắn thấy chiêu này cũng không được. Hai mắt nhắm lại chỉ xuất hiện cảnh vừa nhìn thấy, thậm chí còn thấy cảnh ân ái mãnh liệt cách đây ba năm xuất hiện ngay trước mắt. Hứa Lập phát hiện phía dưới của mình cũng hòa theo, muốn di chuyển Kế Xuân Mai để đứng lên.
Lúc này Kế Xuân Mai đang ngủ say trong lòng Hứa Lập nhưng cũng cảm giác được là vật gì chạm vào mình liền lấy tay đẩy thì đúng vào phía dưới của Hứa Lập. Hứa Lập không biết làm gì, càng đáng hận là tay Kế Xuân Mai cứ để yên đó không động.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Chương 406: Tới nước Anh Dịch: AND Nguồn : Mê Truyện
Hứa Lập nhanh nhẹn đẩy Kế Xuân Mai ra nhưng Kế Xuân Mai như trêu đùa, bàn tay nắm chặt lấy tiểu Hứa Lập, Hứa Lập cắn răng thiếu chút nữa nhãn cầu cũng bật ra. Nhìn Kế Xuân Mai hình như có giấc mơ đẹp Hứa Lập cũng không dám quấy rầy chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Một lúc sau Hứa Lập phát hiện khóe miệng Kế Xuân Mai động đậy, đôi mắt cũng chớp liên tục, cũng không có biểu hiện ngủ thiếp đi chính là cố nén cười. Thì ra cô đang trêu mình.
Hứa Lập nâng Kế Xuân Mai lên nhìn chắm chằm Kế Xuân Mai không chớp mắt. Không tới 3 giây sau Kế Xuân Mai giả bộ không nổi cười ra thành tiếng, đôi mắt cũng mở to.
Đang ở trên máy bay nên Hứa Lập cũng không dám lớn tiếng nói, hắn chỉ có thể cắn răng ghé vào tai Kế Xuân Mai nói:
- Em cố ý.
Kế Xuân Mai không trả lời mà chỉ chạm mũi vào mũi hắn, cô nhướng mắt có ý nói:
- Em cố ý đấy anh làm gì nào.
- Em.
Hứa Lập đưa tay muốn trả thù Kế Xuân Mai nhưng Kế Xuân Mai không lé mà tiến lại gần hơn khiến Hứa Lập bất đắc dĩ không có biện pháp gì. Người ta còn sinh con cho mình thì sợ gì mình không đứng đắn nữa.
Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Hứa Lập khiến Kế Xuân Mai cười sáng lạn. Cô cũng không để ý Hứa Lập thế nào mà nằm vào lòng Hứa Lập nhắm hai mắt lại tiếp tục ngủ.
Hứa Lập lúc này động cũng không phải mà bất động cũng không phải. Vừa rồi ôm Kế Xuân Mai chỉ là kích động và nghĩ cô đã ngủ lên không phát hiện ra mình ôm cô. Giờ Kế Xuân Mai lại tự ngã vào lòng mình nếu đẩy cô ra sẽ làm tổn thương cô nhưng nếu ôm cô lại có lỗi với Phạm Ngọc Hoa, thật là tiến thoái lưỡng nan. Hứa Lập đành giả làm như tượng phật không đẩy ra cũng không dám thân thiết quá, sau đó liền dựa vào ghế nhắm mặt nghỉ ngơi.
Kế Xuân Mai cũng cảm thấy Hứa Lập đang tiến thoái lưỡng nan, cô cũng không ngồi dậy mà ôm lưng Hứa Lập chặt hơn, lấy thân mình áp sát vào Hứa Lập.
Mới đầu Hứa Lập sửng sốt nhưng cũng không dám phản kháng lại không dám cự tuyệt, chỉ để Kế Xuân Mai tùy ý ôm mình. Trên máy bay mấy giờ mà khiến Hứa Lập cảm giác như một năm, khi tiếng loa báo sắp tới nơi Hứa Lập liền gọi Kế Xuân Mai tỉnh dậy:
- Dậy đi, tới nơi rồi.
Lúc này mắt Kế Xuân Mai mở ra nhưng vẫn buồn ngủ, sau khi nhìn Hứa Lập mới nhẹ nhàng buông Hứa Lập ra ngáp một cái. Động tác này vô tình nhưng lại đáng yêu khiến hai mắt Hứa Lập nhìn chằm chằm vào cô.
- Nhìn gì vậy, chưa thấy bao giờ à.
Kế Xuân Mai liếc mắt Hứa Lập một cái.
Hứa Lập liền cúi đầu không nhìn, hắn giả bộ tìm dây an toàn tránh ánh mắt của Kế Xuân Mai.
Kế Xuân Mai là người thông minh, cô biết tình cảm Hứa Lập dành cho mình đã thay đổi. Lúc trước hắn chờ mình ở dưới lầu muốn gặp có lẽ đã không có cảm tình với mình, lúc ấy hắn chỉ nghĩ muốn gặp con, còn gặp mình chỉ là bất đắc dĩ. Lúc đó với Hứa Lập mình cũng không có gì cố kỵ, cũng không xấu hổ. Hắn cũng chỉ coi mình như bằng hữu, một người thân mà thôi.
Nhưng vừa nãy khi đăng ký lên máy bay, rõ ràng Hứa Lập đang nhìn mình, trong ánh mắt cũng có tình cảm mãnh liệt. Xem ra trong mắt hắn mình vẫn còn hấp dẫn, nếu không sao mình dám vui đùa công khai với hắn.
Mọi người xuống máy bay vừa đi ra cửa thì có một người trẻ tuổi đến đón ôm chầm lấy Hứa Lập. Hai người ôm nhau vỗ lưng đối phương thể hiện một tình cảm đặc biệt mà chỉ có huynh đệ mới có.
Một lát sau hai người mới tách ra, lúc này Hứa Lập mới giới thiệu với Kế Xuân Mai:
- Đây là bạn học của anh tên Vu Lượng.
- Chào chị, chị là Kế tỷ à. Còn đây chắc là Thôi đại ca.
Vu Lượng cười đưa tay ra thân thiết nắm tay hai người nói:
- Hứa Lập đã gọi điện thoại trước cho tôi biết mọi người cùng nhau qua đây. Xe chờ ở bên kia, trước tiên chúng ta đi ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói chuyện.
Kế Xuân Mai cười không nói gì, lúc này mọi chuyện cô đều nghe theo Hứa Lập, nhưng Thôi Lâm nói:
- Đừng gọi tôi là đại ca, tôi chỉ là lái xe cho thị trưởng Hứa, nếu cậu không chê thì gọi tôi là Lâm tử được rồi.
- Được, Kế tỷ, Lâm tử, chúng ta đi thôi.
Vu Lượng nói xong đi lên trước dẫn đường cho 3 người.
Mọi người đi ra đại sảnh thì thấy một chiếc xe xa hoa đứng ở trước mặt mọi người.
Trước xe có hai chữ cái tiếng anh R chồng lên nhau, trên đầu xe xe còn có dấu hiệu một người bay. Kế Xuân Mai không nghiên cứu về xe hơi lên không thấy có gì là kỳ lạ, nhưng Thôi Lâm ở bên âm thầm giật mình. Dấu hiệu hai chữ R này nổi tiếng thế giới, dù có chính mắt nhìn thấy thì đại đa số mọi người cũng chỉ là nghe nói thôi. Hai chữ R chồng lên nhau đại diện cho trong ngươi có tôi, trong tôi có người thể hiện quan hệ hòa hợp và hài hòa.
Mà lai lịch của biểu tượng người bay kia mọi người cũng quen, đó là dấu hiệu mà sáng kiến lấy từ pho tượng nữ thần chiến thắng có giá trị nghệ thuật 2000 năm lịch sử ở bảo tàng Paris Louvre, với dáng người trang trọng cao quý khiến các nghệ thuật gia coi đây là người suối của sáng tác. Năm đó khi chuyên gia thiết kế của công ty - Charles Phoenix thiết kế logo của chiếc xe này, hình ảnh nữ thần trong đầu đã tạo ra cảm xúc sáng tác cho y . Chính vì vậy một tay nữ thần duỗi ra, thân thì bay lên thể hiện đó là vua trong các dòng xe trên thế giới với đầy sự tôn quý, tao nhã, khí phách.
Dù Rolls-Royce từ năm 1998 do quản lý yếu kém nên đã sớm bán lại cho BMW, đến nay Rolls-Royce đã chính thức sát nhập vào tập đoàn BMW. Dù đã có trăm năm với những biến đổi lớn, Rolls-Royce cũng mất đi dáng vẻ quyền lực của đế quốc Anh và tượng trưng cho sự tôn quý, phồn hoa. Nhưng Rolls-Royce vẫn là tác phẩm huy hoàng nhất, điều quan trọng là nó như trước không mất đi chất lượng cao siêu và đặc sắc chế tạo thủ công.
Cho tới hôm nay với nền công nghiệp hóa, hiện đại hóa nhưng động cơ của Rolls-Royce vẫn được chế tạo thủ công. Điều kỳ lạ nhất chính là ở đầu xe Rolls-Royce có hàng rào khí tản nhiệt hoàn toàn do công nhân lành nghề tự tay hoàn thành mà không cần tới bất cứ công cụ nào. Có thể nói Rolls-Royce là đảm bảo chất lượng, là tượng trưng của thân phận.
Vì biết điều đó lên Thôi Lâm mới thất kinh không biết lai lịch Vu Lượng thế nào mà lại dùng xe Rolls-Royce tiếp đón mọi người.
Xe vừa dừng thì thấy cửa xe được mở ra, có một người xuống xe mở cửa cho mọi người và mời mọi người lên xe. Cửa xe vừa mở ra có thể thấy bên trong cổ kính, nội thất xa hoa đập vào mắt, phía sau là hai hàng ghế ngồi đối diện nhau với không gian rộng lộ vẻ tôn quý.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Chương 407: Hưởng thụ cuộc sống Dịch: AND Nguồn : Mê Truyện
Hứa Lập không chút khách khí lên xe đầu tiền, sau đó Kế Xuân Mai cũng lên xe theo Hứa Lập, sau đó Kế Xuân Mai liền ngồi bên Hứa Lập. Những người khác đều xa lạ, chỉ có ở bên Hứa Lập thì Kế Xuân Mai mới thấy an tâm. Sau đó Vu Lượng và Thôi Lâm lên xe ngồi thì người vừa mở cửa lúc nãy mới cẩn thận đóng cửa xe, sau đó mới chạy lên ngồi phía trên ngồi.
Mọi người lên xe chậm nhưng những xe phía sau cũng không có xe nào ấn còi giục, dù sao với người lái xe đều có nghiên cứu về xe, huống chi là Rolls-Royce là loại thương hiệu nổi tiếng hàng đầu nước Anh. Chỉ cần người chú ý đôi chút liếc mắt một cái cũng có thể thấy đây là chiếc Rolls-Royce được sản xuất năm ngoái, toàn cầu cũng chỉ có 50 chiếc, mỗi chiếc cũng có giá lên tới 8 triệu bảng Anh. Người có thể ngồi loại xe này phải có thân phận đặc biệt, dân thường thì sao có thể trêu chọc vào được.
Ngồi trên xe Thôi Lâm bị nội thất xa hoa trong xe làm kinh ngạc đến ngây người, với trang trí trong xe cũng lên tới 2 triệu bảng nên Thôi Lâm chưa từng nhìn thấy. Chiếc xe có giá trị lên tới 10 triệu bảng Anh, Vu Lượng là người thích xe hơi nên mới sẵn sàng mua nó. Nếu bảo Tôn Cực mua trừ phi mặt trời mọc phía Tây, mà có cho không hắn thì hắn cũng phải ngẫm lại xem mỗi ngày chi phí giữ gìn có tốn nhiều hay không.
- Vu Lượng, cậu mua chiếc xe này tốn không ít tiền nhỉ.
Hứa Lập thấy Vu Lượng lấy từ tủ lạnh bên cạnh một chai rượu nho và lấy vài chén thủy tinh đều đầy đủ, chiếc xe Rolls-Royce xa hoa như thế này mà không đắt tiền mới là lạ.
Vu Lượng cười nói:
- Tổng cộng là hơn 10 triệu.
Rượu rót vào chén nhưng lại không có chút nào lắc lư, từ trong xe Thôi Lâm thấy xe chạy trên đường rất rộng, bởi vậy có thể thấy chiếc xe này tính năng rất tốt.
Nghe Vu Lượng nói “hơn 10 triệu” mà giống như bỏ ra mấy trăm đồng mau một chiếc xe đạp vậy, Thôi Lâm và Kế Xuân Mai không nói nên lời, trời ạ nhiều tiền vậy? Cuộc sống này dù có làm ăn cũng không có được.
Hứa Lập nhận chén rượu Vu Lượng đưa, nhấp một ngụm rồi mới tiếp tục nói:
- USD? Bảng Anh?
- Túc tử, là cậu tinh mắt chứ không giống Mắt Kính cả ngày chỉ biết loay hoay với máy tính, hắn như vậy khi nào mới biết hưởng thụ. Suốt ngày hắn chỉ loay hoay bên máy tình, hôm tôi mua xe mời hắn ngồi xe đi hóng gió, khi hắn lên xe nói chiếc xe của tôi quá lớn, là phương tiện giống như xe của ông già Noel. Đây là chiếc xe tôi bỏ ra 10 triệu bảng Anh để mua đó, tôi có ý tốt mà hắn không nhận, đáng đời hắn không tìm được bạn gái.
- Xem ra tiểu tử cậu dùng chiếc xe xa hoa đi tán gái hả, đây cơ bản là một khách sạn di động của cậu. Ôi, không được, tôi muốn xuống xe, vừa nghĩ tới ở trên xe dù cậu làm chuyện tốt tôi cũng không chịu nổi nữa.
Thôi Lâm và Kế Xuân Mai dù giật mình về giá trị của chiếc xe nhưng nghe Hứa Lập nói xong, họ cũng hiểu ý của Hứa Lập, cũng thấy có chút phản cảm. Thấy mọi người nhìn mình với vẻ mặt khác thường Vu Lượng vội nói:
- Đừng, đừng vậy, 10 triệu nhưng tính bằng nhân dân tệ là hàng tỷ, ở trong nước có thể xây dựng khách sạn 5 sao, tôi làm bậy trên xe làm gì. Hơn nữa tôi đa tình chứ không phải lạm tình, trên xe tôi chỉ nói chuyện với các cô, rồi nói về tình yêu thôi, mà đều là người có nhân cách, còn những vấn đề khác thì về khách sạn mới giải quyết.
Hứa Lập cười mắng:
- Tiểu tử cậu mấy năm nay có phải thành tình thánh rồi không? Nói xem mấy năm qua có chiến tích gì nào? Tôi xem cậu có làm vẻ vang cho đất nước không.
Xem ra mấy năm sống ở nước ngoài Vu Lượng có cuộc sống đáng hâm mộ, tính cách cũng thay đổi, không giống hồi ở đại học nữa rồi. Bây giờ không chỉ nói ba hoa mà còn bay lên mức hành động nữa. Chẳng qua tính cách hắn thay đổi cũng không ảnh hưởng đến đại cục, càng không ảnh hưởng tới tình cảm của mọi người.
- Tôi là ai, dù đi tới đâu trái tim đều hướng tới mặt trời, đương nhiên không thể quên năm đó 8 nước liên minh chiếm nước ta, có cơ hội tôi sẽ báo thù cho đất nước chúng ta.
Vu Lượng cười nói.
Thôi Lâm và Kế Xuân Mai ngồi bên nghe Hứa Lập và Vu Lượng nói chuyện, họ càng không hiểu sao người bình thường nghiêm túc như Hứa Lập lại có một bằng hữu như Vu Lượng tính cách trái ngược hẳn với hắn. Càng không hiểu sao người như Vu Lượng nhìn qua cũng thấy không phải người có thể bỏ ra 10 triệu bảng mua chiếc Rolls-Royce xa hoa như vậy.
Xe tới một nhà hàng ở khu vực Fashionable Mayfair thì dừng lại, người đứng ở cửa nhà hàng khi thấy chiếc xe thì mắt sáng lên. Có thể lái chiếc xe xa hoa như Rolls-Royce thì không phải là người bình thường. Dù những người này có keo kiệt thế nào thì để giữ thể diện tiền boa mỗi lần cũng không ít, xem ra hôm nay phát tài rồi.
Sau khi cửa xe mở ra lại thấy bốn gã phương Đông đi xuống khiến người đứng cửa hơi lạnh người, trong lòng nghĩ người lái chiếc xe xa hoa này là người phương Đông thì nhất định là người Nhật Bản. Nhưng người Nhật Bản keo kiệt nổi tiếng, tiền boa hôm nay coi như nước đổ đi rồi.
Khi Hứa Lập dìu Kế Xuân Mai xuống cũng sẽ không có chuyện cấp tiền boa, Vu Lượng và Thôi Lâm cũng không để ý tới người mở cửa. Cuối cùng trợ lý của Vu Lượng thuận tay lấy ra một tờ tiền nhưng cũng làm người mở cửa vui vẻ kêu lên: 100 bảng cũng đủ vài ngày tiền lương của mình. Người mở cửa liền nói một câu tiếng Nhật để lấy lòng khách.
Nhưng không ngờ không lấy lòng được mọi người mà còn khiến mọi người thêm khinh bỉ. Người mở cửa cũng nhanh trí biết rằng mình đã phạm sai lầm, khi nghe những người này nói chuyện hắn liền biết những người này là người Trung Quốc.
Mọi người cũng không để ý tới người mở cửa hối hận, Vu Lượng chỉ tay về phía trước nói:
- Đây là khách sạn Brown nổi tiếng London, là khách sạn tốt nhất London. Ở đây tiếp đón vô số khách cao quý như Napoleon và vợ ông, hoàng hậu Eugenie, tổng thống Mỹ Theodore Roosevelt và hoàng đế Ethiopia Haile Selassie. Hơn nữa tuần trăng mật của vợ chồng Franklin D. Roosevelt cũng là ở đây. Churchill từng nói : Các nơi tôi từng ở chỉ có Brown có thể được gọi là một khách sạn thực sự.
Vu Lượng vừa nói vừa dẫn mọi người vào trong sảnh khách sạn.
Phòng đã sớm được đặt, đó là một phòng vip ở tầng đỉnh, mỗi ngày tiền phòng là 5000 bảng Anh. Khi mọi người bước vào phòng, chân bước trên thảm như đi vào thiên đường, thật là đáng đồng tiền.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Chương 408: An bài biệt thự Dịch: AND Nguồn : Mê Truyện
Sau khi mọi người ngồi xuống, Vu Lượng để hai chân ngồi trên ghế nói:
- Mọi người cũng mệt rồi, tôi cũng phải đi nghỉ một lúc, mọi người cứ ăn trước rồi sau đó nghỉ ngơi. Tối chúng ta bắt Mắt Kính mời chúng ta một bữa thịnh soạn.
- Tôn Cực bận gì vậy? Sao không lại đây.
Hứa Lập cầm đĩa bánh ngọt trên bàn dù rất muốn ăn nhưng vẫn đưa cho Kế Xuân Mai trước.
- Mấy ngày nay thị trường chứng khoán có chút thay đổi, Mắt Kính đang ở đó theo dõi. Chẳng qua lát nữa là hết phiên giao dịch nên hắn cũng rảnh rỗi.
Vu Lượng đang nói thì trợ lý cầm điện thoại đưa cho Vu Lượng.
Vu Lượng cầm điện thoại rồi nói với Hứa Lập:
- Là Mắt Kính, cậu nghe chứ.
Nói xong liền đưa cho Hứa Lập.
Hứa Lập nhận điện thoại cười nói:
- Tôn Cực, công việc bận lắm à, phải chú ý không kính lại dày như đáy chai.
- Các cậu đúng là không có lương tâm, tôi khổ sở kiếm tiền cho các cậu mà các cậu còn ở đó châm chọc tôi. Tôi không làm nữa, tôi xin nghỉ, cậu đúng là một nhà tư bản đại ác.
- Muốn nghỉ? Chỉ cần cậu nói khi nào kết hôn thì chúng tôi lập tức cho cậu nghỉ nửa năm, hơn nữa chúng tôi còn trả cho cậu một số tiền lớn, như vậy có đủ cho cậu không.
Nhắc tới kết hôn Tôn Cực liền nói:
- Quên đi, không chấp những người tiểu nhân như các người, chờ tôi một lúc nữa tôi tới ngay.
Chuyện kết hôn với Tôn Cực giờ đã thành một khối tâm bệnh, nguyên nhân chính là cha Tôn Cực đã đính ước cho Tôn Cực một cô gái con người bạn thân. Mọi người không biết, còn Tôn Cực thì không cần tìm bạn gái mà chỉ dành toàn bộ thời gian trên máy tính, cứ tưởng hắn chưa có bạn gái.
Nhưng một lần khi Tôn Cực gặp gỡ với đám người Hứa Lập, khi tất cả uống nhiều rượu, thấy tên Béo có đôi có lứa, mọi người chưa ăn nho đã nói nho chưa. Tôn Cực do uống nhiều nên khóc, mọi người không cần hỏi hắn, hắn cũng lớn tiếng tuyên bố rằng khi hắn 3 tuổi đã có bạn gái rồi, chính là phụ thân chọn cho hắn con một người bạn thân.
Với việc này Tôn Cực rất phản cảm nhưng từ khi biết chuyện hắn vẫn né tránh vị hôn thê kia. Sau khi tốt nghiệp đại học thì ra nước ngoài làm việc mấy năm cũng không về, cũng một phần bởi vì bận việc, nhưng quan trọng nhất là hắn muốn trốn vị hôn thê. Vài chục năm hắn cũng không gặp đối phương, trong đầu hắn vị hôn thê kia chỉ là một tiểu nha đầu suốt ngày chảy nước mũi, cầm tay áo mình đòi mình chơi đùa cùng.
Tối hôm đó Tôn Cực làm chủ tiếp đón đám người Hứa Lập trong một nhà hàng. Ngày mai hắn phải quay về Mỹ để tiếp tục điều khiển cổ phiếu và để lại Vu Lượng du ngoạn cùng mọi người ở London.
Sáng sớm hôm sau khi mọi người dậy thì Vu Lượng dẫn mọi người tới một căn biệt thự mà y đã sớm mua dành cho Kế Xuân Mai. Diện tích toàn bộ biệt thự kể cả hoa viên là không lớn, chỉ khoảng 500m vuông với một kiến trúc chính là căn nhà 3 tầng, bên cạnh có một nhà dành cho người làm cùng hai gian gara.
Dù biệt thự có diện tích không lớn nhưng không gian lại rất yên bình, phía sau là một cây đại thụ càng khiến cho ngôi nhà thêm phần ấm áp. Sau khi Kế Xuân Mai xem thì thấy rất hài lòng, hơn nữa Vu Lượng cũng mua đầy đủ tất cả các vật dụng cần thiết. Công việc của Kế Xuân Mai là thuê một bảo mẫu và một lái xe để chăm lo cho cuộc sống thường ngày của Kế Xuân Mai.
Thấy Vu Lượng nói đây là biệt thự tốt, chẳng những giao thông thuận tiền mà lại ở nơi cao giáo, trị an cũng nghiêm khắc. Cách biệt thự không tới 1000m chính là một trường học nổi tiếng rất thuận lợi cho tương lai của đứa bé đi học.
Lúc này ấn tượng của Kế Xuân Mai với Vu Lượng cũng thay đổi, xem ra Vu Lượng là người nói được làm được, chỉ có điều phong lưu nhưng làm việc rất chu đáo tỉ mỉ. Nhưng Kế Xuân Mai vui nhất chính là Hứa Lập đã làm như đã hứa, không những an bài mọi việc cho mình ở London mà còn mua cho mình một biệt thự. Dù Kế Xuân Mai không biết biệt thự này có giá bao nhiêu nhưng ở đây là London, mọi thứ đều cao hơn so với Tùng Giang. Cô đâu biết biệt thự này ít nhất cũng đến 3 triệu bảng anh, với người bình thường vất vả làm cả đời cũng không mua được.
Tiền lương trả cho bảo mẫu và người lái xe người thường càng không thể tưởng tượng, lương mỗi người một năm đều là 500 nghìn bảng. Họ đều là những người giỏi nhất trong ngàng của mình. Hơn nữa hai người này không những chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Kế Xuân Mai mà còn có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho mẹ con Kế Xuân Mai. Trong thời khắc mấu chốt thì phải đỡ đạn cho chủ, Hứa Lập vì mẹ con Kế Xuân Mai cũng tốn công rất lớn.
Mọi người thăm biệt thư một ngày rồi tối không đi nhà hàng mà ăn luôn ở biệt thự. Tối đến là bảo mẫu và lái xe mới thuê liền về phòng mình, Vu Lượng cũng không ở lại làm người cản trở. Dù hắn là huynh đệ nhưng bên cạnh Hứa Lập có nữ nhân mà ngay cả cơm tối hắn cũng không ăn, trời chưa tối liền cáo từ đi về.
Trong biệt thự chỉ còn có Hứa Lập, Kế Xuân Mai và Thôi Lâm, Hứa Lập và Kế Xuân Mai ngồi xem tivi ở phòng khách, các kênh toàn nói tiếng Anh. Hứa Lập nghe tốt nên hiểu họ đang nói gì nhưng Kế Xuân Mai thì như người điếc không hiểu gì cả chỉ nhìn vài lần Kế Xuân Mai liền thấy nhàm chán ngáp mấy cái.
Nhìn Hứa Lập và Thôi Lâm xem rất chăm chú khiến Kế Xuân Mai tức giận họ.
Hứa Lập là sinh viên đại học có thể nghe hiểu được tiếng Anh thì không nói nhưng Thôi Lâm giả bộ cái gì, không nhẽ anh ta lại hiểu được? Kế Xuân Mai đâu biết ở Tuyết Báo ngoại ngữ cũng là một môn cơ bản trong chương trình học, tiếng Anh càng phải thông thạo. Đừng thấy Thôi Lâm bên ngoài như vậy nhưng hắn rất giỏi tiếng Anh, mà cả tiếng Nhật, Thái cũng có nghiên cứu, khi còn trong bộ đội đều làm nhiệm vụ ở các nước Đông Á rất tốt.
Kế Xuân Mai nhìn thấy tức nhưng không thể nói rằng Thôi Lâm không biết còn giả bộ, như vậy cũng khiến người khác bực mình. Kế Xuân Mai nhàm chán nhìn xung quanh xem có gì thú vị hay không, rồi cô tìm được thứ gì đó thú vị, hấp dẫn cô nhất chính là Hứa Lập đang chăm chú xem tivi. Đang ngồi xem tivi thì Hứa Lập thấy lưng lạnh khiến Hứa Lập run người nghĩ rằng mình bị lạnh, hắn không biết có người đang chú ý tới hắn.
Hứa Lập và Kế Xuân Mai ngồi trên ghế salon, Hứa Lập bên trái, Kế Xuân Mai bên phải cách nhau chỉ 1m. Còn Thôi Lâm ngồi một mình ở ghế salon đối diện, Kế Xuân Mai thấy Hứa Lập chăm chú xem tivi như cô không tồn tại nên đương nhiên cô phải nghĩ cách xử lý hắn.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào