-----oo0oo----- Chương 354: Sư phụ của Ngưng Tuyết
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Sau nửa giờ, ở một cánh đồng hoang vu không có người, Mạnh Ngưng Tuyết quỳ một chân xuống đất, cúi đầu, vô cùng cung kính nói.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh, người đối diện Mạnh Ngưng Tuyết, xoay người qua, lạnh giọng nói:
- Ai bảo ngươi một mình hành động, đi nào biệt thự của Trần Thanh Đế?
Người này, vẫn là một bộ quần áo màu đen, toàn thân y nguyên bao khỏa rất kín, dáng người đầy đặn gợi cảm, y nguyên phát huy vô cùng tinh tế.
Đồng dạng, trên mặt của nàng vẫn mang theo khăn che mặt màu đen.
Đúng là sư phụ của Tạ Khinh Diệu.
- Đồ đệ biết tội, kính xin sư phụ trách phạt.
Mạnh Ngưng Tuyết chấn động toàn thân, sắc mặt cũng lập tức trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống.
- Ân.
Người này nhẹ gật đầu, nói ra:
- Ngươi đã vào ở trong biệt thự của Trần Thanh Đế, vậy thì tiếp tục lưu lại chỗ đó, điều tra rõ ràng cho ta, nơi phát ra lực lượng của Trần Thanh Đế.
- Đi thôi.
Người này phất phất tay, Mạnh Ngưng Tuyết không có chút dừng lại, rất nhanh rời đi.
- Trần Thanh Đế, ngươi thật đúng là đủ nguy hiểm, thực lực lại tăng lên không ít.
Nhìn thấy Mạnh Ngưng Tuyết ly khai, người này chậm rãi mở ra khăn che mặt của mình.
Một dung nhan tuyệt thế, tay ngọc bạo lộ trong không khí. Nhưng mà, chỉ là xem bộ dáng nàng, quyết sẽ không vượt qua hai mươi tuổi.
Tối đa cũng chỉ là hai mươi tuổi.
Nhưng mà, thân hình của nàng, lại phi thường đầy đặn, quả thực là mặt trẻ người ngon.
- Dùng tốc độ tăng lên của ngươi, sớm muộn gì có một ngày, sẽ uy hiếp được rất nhiều người.
Thiếu nữ nhíu mày, thì thào tự nói:
- Trần Thanh Đế, chẳng lẽ ngươi không sợ sao? Hay là bởi vì ý thức được nguy cơ, cảm giác lực lượng của mình không đủ, mới điên cuồng tăng thực lực lên?
- Nhưng mà, ngươi không biết…
Thiếu nữ thở dài một tiếng:
- Ngươi vốn có loại lực lượng lạ lẫm và cường đại kia, lại dừng lại ở giữa trần thế, cái này là không cho phép hay sao?
- Cái gì? Lại để cho bốn đại suất ca chúng ta, tham gia tiệc tối đón người mới đến?
Trịnh Lục bị quấn băng như xác ướp, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, khoa tay múa chân bộ dáng của mình, nói ra:
- Lấy bộ dáng này của chúng ta, đi biểu diễn xác ướp à?
Thương thế của Trịnh Lục cùng Chu Trướng, đã tốt không sai biệt lắm, tự do hành động, đó là không có vấn đề gì cả... Đối với cái này, bệnh viện cũng cảm thấy rất khiếp sợ.
Bất quá, bệnh viện cũng không dám đơn giản dỡ xuống băng bó của bọn hắn.
Trần đại thiếu đã từng nói, nếu trên người Chu Trướng cùng Trịnh Lục này, để lại một chút vết sẹo, liền trực tiếp đập phá bệnh viện của bọn hắn a.
Trần đại thiếu là người nào?
Đây chính là nhân vật nói được thì làm được, sự tình gì cũng có thể làm ra a.
Coi như là cha của Trần đại thiếu, Quân Thần Trần Chấn Hoa, cũng quản không được Trần đại thiếu.
Hiện tại, người bệnh viện nguyên một đám đều nghĩ nát óc, như thế nào mới có thể làm cho Chu Trướng cùng Trịnh Lục, không có một vết sẹo đây này.
Cái gì cấy da, cái gì laser trừ sẹo, bọn hắn toàn bộ đều nghĩ qua.
Bất quá, cấy da há dễ làm như vậy? Coi như là dùng laser, cũng không có khả năng một chút cũng không có a.
- Trịnh Lục, ngươi khoan hãy nói, cái bộ dáng này của chúng ta xuất hiện, tất nhiên sẽ khiếp sợ toàn trường.
Chu Trướng cười hắc hắc, khoa tay múa chân nói:
- Trần Thanh Đế, ta cảm giác cứ làm như thế, tuyệt đối không tệ. Cạc cạc, ca ca ta muốn nổi danh.
- Vậy ngươi nói một chút, ta có nên bảo bệnh viện quấn băng ta như vậy, để phối hợp với các ngươi hay không?
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt.
Nha, Chu Trướng thằng này thật đúng là dám nghĩ ra được.
- Cái tiệc tối đón người mới đến này, là hoạt động cỡ lớn, làm tốt rồi, nói không chừng có thể cua đến vài pretty girl đó.
- Đúng vậy a Trần Thanh Đế, ngươi là đàn ông no không biết đàn ông chết đói, ngươi phải thông cảm cho tâm tình đám lưu manh chúng ta thoáng một phát.
Chu Trướng cũng ở một bên nói.
- Kỳ thật ta cũng nghĩ qua, là để cho các ngươi mặc quần lót lên đài tẩu tú.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Đương nhiên, nếu như Mạnh Nữ Thần đáp ứng cùng lên sân khấu tẩu tú, vậy thì không gì tốt hơn.
- Gì cơ? Mạnh Nữ Thần cũng lên đài tẩu tú?
Trịnh Lục nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, hai mắt tỏa sáng. Bề ngoài giống như đã nghĩ tới, bộ dáng Mạnh Ngưng Tuyết ăn mặc... hức, cùng hắn ở trên sân khấu tẩu tú.
- Như thế nào có thể để cho Mạnh Nữ Thần, ăn mặc áo tắm hai mảnh lên đài tẩu tú đây? Nàng là Nữ Thần a?
Chu Trướng liếm liếm đầu lưỡi, vẻ mặt chính khí nói:
- Nói như thế nào, chúng ta cũng phải tôn trọng Mạnh Nữ Thần thoáng một phát, phải cùng nàng có một ít tác động qua lại trên thân thể lẫn nhau mới được. Bằng không thì, chúng ta thiệt thòi chẳng phải là lớn hơn sao?
Chu Trướng thằng này, thật sự là quá vô địch rồi, ngay cả chấm mút cũng nói chính khí nghiêm nghị như thế.
- Ân.
Trịnh Lục nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý:
- Chu Trướng nói rất chính xác, ta tỏ vẻ tuyệt đối đồng ý cùng ủng hộ.
- Về phần cái gì chịu thiệt hay không, có chiếm tiện nghi hay không, những cái này đối với chúng ta mà nói thật không sao cả. Chúng ta cũng không phải cái loại thích chiếm tiện nghi của người. Bất quá...
Trịnh Lục tiếng nói xiay chuyển nói ra:
- Nếu như không cùng Mạnh Nữ Thần tiếp xúc thân thể, đây chẳng phải là nói cho người khác biết, chúng ta đều bất lực, ngay cả Mạnh Nữ Thần đối với chúng ta cũng không có lực hấp dẫn hay sao?
- Oa kháo... Trịnh Lục ngươi nói rất có lý
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
-----oo0oo----- Chương 355: Nhẹ một chút, ta sợ đau
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Chu Trướng gào thét nói:
- Chúng ta đều là nam nhân bình thường, đối với Mạnh Nữ Thần mặc áo hai mảnh, nếu như không có chút tỏ vẻ, người ta còn không nói chúng ta bất lực sao?
Không thể phủ nhận hai tên khốn Chu Trướng cùng Trịnh Lục này, vẫn là rất biết tìm lý do đấy.
Con mẹ nó, muốn chiếm tiện nghi, muốn chấm mút, ngươi cứ việc nói thẳng, cần gì tìm loại lý do muốn ăn đòn như thế?
Trần đại thiếu quyết đoán bị vô sỉ của Chu Trướng cùng Trịnh Lục đánh bại.
Nói ra lời vô sỉ như thế, mặt không hồng hơi thở không gấp, cũng không mang theo chút chột dạ nào. Nguyên lai, người... vẫn là có thể vô sỉ đến loại tình trạng này a.
Bội phục!
Trần đại thiếu rất bội phục.
- Các ngươi cũng chớ suy nghĩ quá nhiều, Mạnh Nữ Thần sẽ không đáp ứng đâu.
Trần Thanh Đế nhíu mày, hắn không có hứng thú tham gia tiệc tối, càng sẽ không ăn mặc quần lót, chạy lên sân khấu chữ T mò mẫm đi dạo.
Trần đại thiếu đưa ra loại điều kiện hà khắc này, là để cho Mạnh Ngưng Tuyết biết khó mà lui, đừng đến làm phiền hắn.
- Tại sao phải nói ra, để cho chúng ta tưởng tượng thoáng một phát không được sao?
Trịnh Lục trực tiếp liếc mắt, hắn và Chu Tướng cũng không cho rằng, Mạnh Ngưng Tuyết sẽ đáp ứng.
Tưởng tượng thoáng một phát, lại không cần tiền a.
Hơn nữa, cho dù Mạnh Ngưng Tuyết thật sự đáp ứng, để cho một đám đại nam nhân bọn hắn, mặc quần cộc, đi dạo trên sân khấu chữ T, bọn hắn cũng không làm a.
Trừ khi... trừ khi, thật sự cùng Mạnh Ngưng Tuyết có tác động qua lại lẫn nhau, bằng không thì bọn hắn quyết sẽ không làm như vậy.
- Đúng rồi, Trần Thanh Đế.
Chu Trướng chỉ vào thân thể của mình, nói ra:
- Ngươi xem chúng ta cũng đều tốt không sai biệt lắm, ngươi có thể nói với Mã hiệu trưởng, bảo bệnh viện tháo băng cho chúng ta hay không?
- Lý Vưu.
Trần Thanh Đế quay đầu nhìn Lý Vưu đứng ở cạnh cửa, nói ra:
- Ngươi đi nói cho bệnh viện, là ta bảo bọn hắn làm như vậy. Ân, hết thảy hậu quả, sẽ không để cho bọn hắn phụ trách.
Trần đại thiếu đương nhiên tinh tường biết rõ, thương thế của Chu Trướng cùng Trịnh Lục đã tốt không sai biệt lắm. Về phần vết sẹo, khẳng định là có, bất quá, không dùng được vài ngày, cũng sẽ biến mất.
- Vâng!
Lý Vưu quay người lại, đi ra phòng bệnh.
- Cái kia... có thể đổi một y tá nam hay không?
Sau một lát, hai nữ y tá đi theo Lý Vưu đến, thân thể Trịnh Lục rụt rụt về sau, nói ra:
- Nếu tháo hết băng ra, bên trong cái gì cũng không có a.
Chu Trướng cùng Trịnh Lục, không chỉ một lần bới ra xem qua, ngoại trừ băng trắng, ngay cả quần cộc cũng không có, trạng thái chân không đấy.
- Oa kháo, ngươi còn có thể thẹn thùng à?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn xem hai y tá nói:
- Các cô nói cho bọn hắn, chút vốn liếng kia của bọn hắn, các cô đã xem qua chưa.
- Chúng ta đều xem qua.
Hai nữ y tá mỉm cười, một nữ y tá khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nói ra:
- Quấn băng cho bọn hắn, là hai người chúng ta làm đó.
- Gì cơ?
Chu Trướng trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên, nói ra:
- Các ngươi... các ngươi... các ngươi sao có thể như vậy? Ta... ta vẫn là xử nam đó.
- Nhìn bộ dáng của ngươi, còn có thể là xử nam sao?
Vẻ mặt Trịnh Lục xem thường nói:
- Lão tử là xử nam còn không sai biệt lắm, thân thể của ta ngoại trừ khi còn bé bị nữ nhân xem qua, những năm gần đây, cho tới bây giờ là không có bị nữ nhân xem qua a. Ta... ta vẫn là xử nam a.
- Ít nói nhảm đi, rốt cuộc các ngươi có muốn tháo cái bộ xác ướp này ra hay không?
Trần Thanh Đế đối với hai kẻ dở hơi này triệt để bó tay rồi, tức giận nói:
- Muốn, tranh thủ thời gian, y tá người ta còn bề bộn nhiều việc.
- Cái kia... đến đây đi.
Chu Trướng nằm xuống trên giường, nhắm mắt lại, nói ra:
- Phiền toái mỹ nữ y tá, xin ngươi nhẹ một chút, ta sợ đau...
- Chu Trướng, ngươi thực dâm đãng.
Trịnh Lục trực tiếp liếc mắt, vẻ mặt khinh bỉ.
- Móa, ngươi đừng oan uổng ta, ta là sợ tác động miệng vết thương, tư tưởng ngươi thực không lành mạnh.
Chu Trướng hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Hơn nữa, ngươi có chút thưởng thức hay không? Nữ nhân lần thứ nhất mới có thể đau nhức, nam nhân đau nhức cái gì a?
- Ha ha, nam nhân đi vào cúc hoa cũng đau nhức đó.
Trịnh Lục hắc hắc cười không ngừng.
Hai tên khốn kiếp này, căn bản không biết thẹn thùng là cái gì a.
- Oa kháo... ca ca ta quả thực là quá đẹp trai xuất sắc rồi.
Nhìn hai nữ y tá ly khai, Chu Trướng nhìn trên người mình, rậm rạp chằng chịt vết sẹo, hoảng sợ nói:
- Đã có một thân vết sẹo này, con mẹ nó, cái dạng pretty girl gì nhìn thấy ca ca ta, mà không bị ca ca ta chinh phục?
- Đừng có tự kỷ, vẫn là nhìn xem tiểu đệ của ngươi có vết sẹo hay không, nếu có, cái việc kia có thể vui lắm.
Trịnh Lục cúi đầu, lật xem tiểu đệ của mình:
- Khá tốt, anh em to lớn của ta vẫn bình yên vô sự.
- Ngươi như vậy cũng gọi là to?
Chu Trướng vẻ mặt khinh bỉ nói:
- Như vậy cái của ca ca ta, há không phải là Đại Bằng rồi sao?
- Các ngươi tự khinh bỉ lẫn nhau a.
Nhìn xem vết thương trên người Chu Trướng cùng Trịnh Lục, trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế hiện lên một đạo hàn mang.
Ta quyết sẽ không lại để cho huynh đệ của ta, bị bất luận tổn thương gì nữa.
- Liên quan gì tới ngươi? Có bản lĩnh cởi quần ra, cùng chúng ta so xem ai lớn hơn?
Trịnh Lục trợn trừng mắt một cái, dù sao cũng bị xem hết, hắn cũng không sợ.
- Ca ca ta sợ các ngươi tự ti, về sau không ngốc đầu lên làm người được.
Trần Thanh Đế nhíu mày, điện thoại móc ra, nói:
- Các ngươi tiếp tục, ta đi ra ngoài nghe điện thoại.
- Mẹ, thảo dược đã mua xong rồi hả?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
-----oo0oo----- Chương 356: Vị hôn thê bị lãng quên
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Đi ra phòng bệnh, Trần Thanh Đế mở miệng hỏi:
- Hay là người Lữ gia, đã bắt đầu giở trò quỷ?
Gọi điện thoại đến, là mẹ của Trần đại thiếu, Cổ Thiên Cầm.
- Thảo dược vẫn còn tiếp tục thu mua, coi như thuận lợi.
Trong văn phòng chủ tịch của Thanh Đế dược nghiệp, Cổ Thiên Cầm hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Bùi Ngữ Yên... trở lại rồi.
- Bùi Ngữ Yên?
Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt không giải thích được nói:
- Bùi Ngữ Yên là ai? Nàng trở lại cùng con có quan hệ gì?
- Thanh Đế, con... con làm sao vậy? Như thế nào ngay cả Bùi Ngữ Yên con cũng không nhớ rõ?
Trong lòng Cổ Thiên Cầm run lên, tràn đầy lo lắng nói:
- Con trai, con không sao chứ? Không nên hù dọa mẹ a.
- Con phải nhớ rõ Bùi Ngữ Yên sao?
Trần Thanh Đế cố gắng suy nghĩ, lại đối với Bùi Ngữ Yên trong miệng Cổ Thiên Cầm, một chút ấn tượng cũng không có.
- Bùi Ngữ Yên là... là vị hôn thê của ngươi, chỉ là bởi vì nàng...
Sắc mặt Cổ Thiên Cầm rất khó nhìn, hít sâu một hơi, nói ra:
- Con đã không nhớ rõ, cái kia... quên đi.
- Mẹ...
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Bùi Ngữ Yên này, là vị hôn thê của con? Hình như mẹ rất sợ con nhìn thấy nàng thì phải?
- Thanh Đế, có một số việc quên rồi thì quên luôn đi.
Đầu điện thoại bên kia, Cổ Thiên Cầm liền nói:
- Con trai, con không cần suy nghĩ, không nên đi để tâm vào những chuyện vụn vặt này. Cái này đối với con, đối với Trần gia chúng ta cũng không tốt.
Cổ Thiên Cầm hối hận, hối hận nói cho Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên đã đến.
Bất quá, điều này có thể trách Cổ Thiên Cầm sao?
Nàng nói cho Trần Thanh Đế, chính là muốn để cho Trần Thanh Đế sớm có chuẩn bị tâm lý a.
Ai có thể biết rõ, Trần đại thiếu đã quên Bùi Ngữ Yên?
- Con trai, nhất định phải nghe mẹ nói, không nên nghĩ nhiều như vậy, mẹ cũng là vì tốt cho con.
Thanh âm Cổ Thiên Cầm tràn đầy lo lắng, truyền vào trong lỗ tai của Trần đại thiếu.
- A, vậy được rồi.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Xem bộ dáng, cho dù nhớ tới Bùi Ngữ Yên này, đối với ta cũng không có chỗ tốt gì, ta mới không thèm nhớ.
Trần đại thiếu ngoài miệng nói như vậy, lại không ngừng tìm tòi trong trí nhớ hắn tiếp thu.
Nhưng mà, sửng sốt không có trí nhớ về Bùi Ngữ Yên này, cho dù là một chút cảm giác quen thuộc cũng không có.
Vị hôn thê?
Không nên như vậy mới đúng a.
- Thanh Đế, con có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, đừng cho mẹ lo lắng.
Cổ Thiên Cầm dặn dò lần nữa:
- Thanh Đế, nhất định không nên suy nghĩ, nghe lời mẹ nha con.
- Ân, con đã biết rồi mẹ.
Trần Thanh Đế cúp điện thoại, nhíu mày, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Ta đối với vị hôn thê tên Bùi Ngữ Yên này, làm sao lại một chút ấn tượng cũng không có nhỉ?
Bên ngoài phòng bệnh, Trần Thanh Đế lắc đầu, về phần vị hôn thê Bùi Ngữ Yên này, trong trí nhớ Trần đại thiếu tiếp thu, tất cả đều tìm tòi một lần, sửng sốt muốn có.
Ở trong trí nhớ, căn bản không có nhân vật như thế.
Vị hôn thê?
Quên?
Nha, ngay cả kỹ nữ mà Trần đại thiếu từng chơi một lần, hắn tuyệt đối cũng không có quên.
Trần đại thiếu là mặt hàng gì?
Đây chính là nhìn thấy mỹ nữ, hận không thể đẩy nàng lên giường.
Nhưng mà, hắn lại quên vị hôn thê của mình. Do đó có thể thấy được, vị hôn thê bị quên mất kia, lớn lên sẽ dọa người cỡ nào.
Nếu thật là xinh đẹp, Trần đại thiếu hắn như thế nào sẽ quên?
Không biết vị hôn thê Bùi Ngữ Yên này rốt cuộc là ai, Trần Thanh Đế cũng lười tiếp tục nghĩ tiếp. Suy nghĩ nhiều cũng chỉ hao tổn tâm trí, giết chết đại lượng tế bào mà thôi.
Hơn nữa, Trần đại thiếu cũng không có rãnh rổi, lãng phí tâm tư ở trên người vị hôn thê căn bản là không nhớ rõ kia.
Ngươi đã đến, lại là vị hôn thê của Trần Thanh Đế.
Dù sao cũng phải đến tìm Trần Thanh Đế a?
Ngay cả Trần đại thiếu kia cũng không muốn nhớ rõ ngươi, Cổ Thiên Cầm cũng sợ Trần Thanh Đế gặp lại Bùi Ngữ Yên. Bùi Ngữ Yên này, hoặc là có cổ quái, hoặc là lớn lên rất xấu.
- Ngay cả têm âm người Lữ Bất Phàm kia cũng nói, nữ nhân Mạnh Ngưng Tuyết này thật không đơn giản. Không biết Lữ Bất Phàm kia, đối với Mạnh Ngưng Tuyết biết rõ bao nhiêu.
Mạnh Ngưng Tuyết đến cùng là người nào, đây mới là Trần đại thiếu quan tâm nhất.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế bấm số Viên Cầu, Viên đại thiếu.
- Trần đại thiếu, ngươi như thế nào có thời gian gọi điện thoại cho ca ca ta vậy?
Điện thoại vừa mới chuyển được, thanh âm Viên Cầu liền phát nổ:
- Oa kháo... Trần đại thiếu, ngươi không phải là giải quyết xong 30 bộ áo điều hòa chống đạn đi à nha?
Viên Cầu đang nằm ở trên ghế sa lon xem tivi, trực tiếp từ trên ghế salon nhảy dựng lên, vẻ mặt hưng phấn.
Viên đại thiếu hắn, chờ áo điều hòa chống đạn để phát tài, để vẽ mặt, đang chờ rất vất vả a.
- Sẽ nhanh thôi.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Hiện tại giúp ta đi điều tra một người, nếu như điều tra để cho ta hài lòng, tốc độ chế tác của ta, cũng sẽ tăng nhanh.
- Ta móa, Trần đại thiếu, ngươi cũng dám uy hiếp ca ca ta? Mịa...
Viên đại thiếu lông mày giương lên, nói ra:
- Nói đi, rốt cuộc muốn điều tra ai? Là mỹ nữ nào? Lớn lên dạng gì?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Loại chuyện này, Trần đại thiếu để cho Viên Cầu hắn làm thật sự là nhiều lắm.
Hơn nữa, tất cả mọi người bị Viên đại thiếu điều tra, đều không ngoại lệ, tất cả đều là mỹ nữ, tất cả đều bị Trần đại thiếu đưa lên giường.
Ngoại trừ mỹ nữ ra, ở Viên mập mạp xem ra, Trần đại thiếu quyết sẽ không nhàn rỗi nhức cả trứng, đi điều tra một nam nhân.
Khục khục... nếu như Trần đại thiếu cải biến giới tính, cũng vẫn có khả năng.
- Trung Y Học Viện Mạnh Nữ Thần, Mạnh Ngưng Tuyết, ngươi nên biết a?
Trần Thanh Đế nhíu mày, đương nhiên cũng biết, Viên Cầu là nghĩ như thế nào.
- Chậc chậc, ca ca ta biết ngay, Trần đại thiếu để cho ca ca ta điều tra người, tuyệt đối là mỹ nữ. Con mẹ nó, lần này vẫn là siêu cấp đại mỹ nữ, Mạnh lão sư, Mạnh Nữ Thần a.
Viên Cầu đối với Trần đại thiếu, thật sự là hiểu rất rõ.
- Trần đại thiếu, ngươi thật tinh mắt, Mạnh Nữ Thần ngay cả ca ca ta cũng nhìn trúng. Bất quá, nữ nhân đối với ca ca ta mà nói không trọng yếu, quan trọng là... tiền.
Viên mập mạp vỗ vỗ ngực, nói ra:
- Về phần thân phận, bối cảnh Mạnh Nữ Thần, tất cả đều bao ở trên người của ta là được.
- Cái kia tốt, cứ như vậy.
Nói xong, Trần Thanh Đế trực tiếp cúp điện thoại.
- Trần đại thiếu, ngươi còn không có nói cho ta biết, tốc độ chế tác của ngươi sẽ nhanh đến mức nào.
Đầu điện thoại bên kia, Viên Cầu lại trợn tròn mắt, hận không thể nhảy lên chửi mẹ:
- Nha, dĩ nhiên cứ như vậy cúp điện thoại. Ta #^#^%$...
- Trần Thanh Đế, nếu như ngươi có chuyện gì, trước đi là đi.
Trịnh Lục nằm trên giường bệnh, thản nhiên nói:
- Có Chu Trướng ở cùng ca ca, ca ca ta sẽ không tịch mịch.
Chu Trướng đồng dạng nằm trên giường, nắm bắt cuống họng, lộ ra vẻ mặt buồn nôn nói:
- Tử lão công, ai sẽ ở cùng ngươi chứ.
- Con mẹ nó, ngươi có thể đừng buồn nôn ta hay không?
Trịnh Lục giơ chân lên, một cước đá vào trên mông đít Chu Trướng, toàn thân nổi da gà.
- Ta móa, là ngươi nói để cho ca ca ta giúp ngươi. Chẳng lẽ ngươi ưa thích nam nhân sao?
Chu Trướng liếc mắt, nói ra:
- Thời điểm nữ y tá kia thay ngươi tháo băng xuống, không cẩn thận đụng phải cái đồ chơi kia của ngươi, cái đồ chơi kia của ngươi nổi lên phản ứng, đừng tưởng rằng ca ca ta không thấy.
- Ngươi cũng không biết xấu hổ nói ta? Ngươi không có phản ứng sao? Nghĩ chúng ta đều là mù lòa à?
Trịnh Lục vẻ mặt khinh bỉ nói.
- Móa, ca ca ta là xử nam, xử nam thuần khiết, không cách nào so sánh với càng già càng lão luyện như ngươi được.
Chu Trướng một bước không lùi nói:
- Xử nam bị mỹ nữ y tá sờ, phản ứng còn không bình thường sao?
- Lão tử cũng là xử nam.
Trịnh Lục dắt cuống họng kêu gào.
Giờ khắc này, xử nam đối với bọn hắn mà nói, hình như là một loại thân phận vô cùng tự hào.
...
Thanh Đế dược nghiệp, văn phòng chủ tịch, Cổ Thiên Cầm cau mày, vẻ mặt lo lắng, đi tới đi lui trong phòng làm việc.
Mấy lần cầm điện thoại văn phòng lên, lại buông, lại cầm.
Bề ngoài giống như rất xoắn xuýt.
- Nên làm như thế nào đây, trốn cũng là trốn không thoát, hi vọng Thanh Đế thật sự quên.
Cổ Thiên Cầm hít sâu một hơi, thầm nghĩ:
- Bất quá, cũng phải có đề phòng mới được.
Nghĩ vậy, Cổ Thiên Cầm cầm điện thoại lên, rất nhanh gọi một số máy.
- Con mẹ nó, đều thành thật một chút cho lão tử.
Địa phương giam giữ phạm nhân của Huyết Nhận, Trần Chấn Hoa một cước đạp bay một gã trung niên nam tử hơn 40 tuổi, lạnh giọng nói ra:
- Chứng cứ trong tay lão tử, đầy đủ để cho các ngươi bóc lịch suốt đời, ai cũng cứu không được các ngươi.
Ngoại trừ Lữ Tứ ra, tất cả cán bộ lớn nhỏ có quan hệ với Phùng Kiến Nhân, đều bị Trần Chấn Hoa đủ số bắt được. Cái này làm cho tâm tình Trần Chấn Hoa rất tốt, cảm giác rất không tồi.
Quan cùng thương phe phái Lữ gia xuống ngựa càng nhiều, Trần Chấn Hoa lại càng thống khoái.
- Ân?
Đúng lúc này, Trần Chấn Hoa khẽ chau mày, lấy điện thoại ra xem xét, rõ ràng là phu nhân Quân Thần, Cổ Thiên Cầm gọi tới.
- Trông coi bọn hắn cho lão tử, bảo bọn hắn thành thật một chút.
Vứt bỏ một câu, Trần Chấn Hoa đi ra ngoài, nhấn nút nghe nói:
- Thiên Cầm, có phải xảy ra chuyện gì hay không?
- Hôm nay Bùi Ngữ Yên trở lại rồi.
Thanh Đế dược nghiệp, văn phòng chủ tịch, vẻ mặt Cổ Thiên Cầm lo lắng nói:
- Em sợ Thanh Đế gặp chuyện không may, cho nên muốn hỏi anh, nên làm như thế nào.
- Bùi Ngữ Yên?
Hai mắt Trần Chấn Hoa híp lại thành một tuyến, đồng tử cũng co lại thành hình dáng cây kim nguy hiểm, trầm giọng nói:
- Thanh Đế đã biết?
- Em đã gọi điện thoại cho con, bất quá...
Cổ Thiên Cầm càng thêm lo lắng nói:
- Thanh Đế vậy mà nói, đã quên Bùi Ngữ Yên, không biết Bùi Ngữ Yên là ai.
- Thanh Đế quên Bùi Ngữ Yên?
Trần Chấn Hoa trầm ngâm một tiếng, hỏi:
- Em xác định nó không phải đang nói xạo? Quên? Làm sao có thể quên được?
- Em thấy nó không giống như là đang nói xạo.
Cổ Thiên Cầm lắc đầu, nói ra:
- Thanh Đế một mực đều nói, nó không nhớ rõ Bùi Ngữ Yên, càng không biết có một người vợ chưa cưới như vậy.
Kế tiếp, Cổ Thiên Cầm kể lại chuyện nàng gọi điện cho Trần Thanh Đế một lần.
- Vị hôn thê chó má.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
-----oo0oo----- Chương 358: Uy lực của Bùi Ngữ Yên
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Toàn thân Trần Chấn Hoa tràn ngập sát khí khổng lồ, hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Thanh Đế nói đã quên, nếu như là tốt nhất. Coi như là lừa gạt chúng ta, cũng đừng cho nó có cơ hội tiếp xúc cùng Bùi Ngữ Yên.
- Em cũng sợ, Thanh Đế sẽ bị kích thích.
Cổ Thiên Cầm nhẹ gật đầu, hỏi:
- Chấn Hoa, anh nói Bùi Ngữ Yên kia có thể chủ động tìm con của chúng ta hay không?
- Bùi Ngữ Yên trốn Thanh Đế cũng không kịp, như thế nào sẽ chủ động tìm Thanh Đế?
Trần Chấn Hoa không chút suy nghĩ, nói ra:
- Thanh Đế không đi tìm nàng, nàng phải thắp hương bái Phật rồi.
- Chấn Hoa, vì phòng ngừa vạn nhất, anh tốt nhất phái một ít cao thủ chân chính, âm thầm bảo hộ Thanh Đế.
Cổ Thiên Cầm vẫn là có chút không yên lòng nói:
- Chúng ta đã mất đi một đứa con trai, không muốn lại mất đi Thanh Đế.
- Ân.
Trần Chấn Hoa nhẹ gật đầu, rất nghiêm túc nói :
- Anh biết rõ nên làm như thế nào.
Phái người bảo hộ?
Con mẹ nó, lão tử dám không phái người bảo hộ Trần Thanh Đế sao? Hắn là trời, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, làm cha như ta cũng sẽ không may đi theo.
Lão tử phái người đi ra, còn thiếu sao?
Ai biết rõ kỹ thuật lái xe của Trần Thanh Đế đột nhiên trở nên tốt như vậy, phái đi nhiều người như vậy, tất cả đều bị vứt bỏ.
Trần Chấn Hoa đương nhiên phái người âm thầm bảo hộ Trần Thanh Đế, bất quá, mỗi lần đều bị vứt bỏ. Cái này lại làm cho Trần Chấn Hoa nhịn không được suy nghĩ, Trần Thanh Đế là phát hiện, hay là tìm kiếm kích thích, đi đua xe, trong lúc vô tình cho vứt bỏ.
Cao thủ, kỹ thuật lái xe không nhất định lợi hại a.
Kỹ thuật đua xe lợi hại, không nhất định chính là cao thủ.
Trần đại thiếu chính mình phát hiện hay sao?
Đối với loại khả năng này, ngay cả Trần Chấn Hoa cũng không tin, căn bản là không thể tin được. Chỉ là cho rằng, Trần đại thiếu có kỹ thuật lái xe lợi hại, lại không có sức chiến đấu gì.
Về phần tại sao vứt bỏ người mình âm thầm phái đi, vậy thì rất đơn giản.
Trần đại thiếu ưa thích đua xe, đột nhiên nâng đến hào hứng, tăng nhanh tốc độ, vậy liền bỏ qua người mình phái đi.
Tất nhiên là trong lúc vô tình vứt bỏ.
Quân Thần Trần Chấn Hoa cũng không nhận ra, Trần Thanh Đế là phát hiện ra.
Ngay cả nha đầu Lâm Tĩnh Nhu kia cũng cưỡng gian không được, có thể phát hiện ra cao thủ đang âm thầm theo dõi hắn sao?
Coi như là đánh chết Trần Chấn Hoa, Trần Chấn Hoa cũng sẽ không tin tưởng.
- Xem ra, phải phái ra một ít người, không chỉ có thực lực mạnh, còn phải có kỹ thuật đua xe lợi hại đi bảo hộ Trần Thanh Đế mới được.
Sắc mặt Trần Chấn Hoa âm trầm dọa người, không dám có chút chủ quan.
Hết thảy, đều là vì Bùi Ngữ Yên trở lại.
Cùng lúc đó, tại phi trường quốc tế, đưa tới oanh động cực lớn, tất cả lối ra trong toàn bộ sân bay, rậm rạp chằng chịt tất cả đều là người.
Nam nữ già trẻ đều có.
Toàn bộ trong ngoài phi trường, đầu người bắt đầu khởi động. Bất quá, toàn bộ sân bay lại cực kỳ yên tĩnh, nhiều người như vậy, rõ ràng không có bất cứ người nào phát ra âm thanh.
Cái này... cái này rất không hợp lý a.
Chẳng lẽ cái này là tố chất quốc dân, thoáng cái đề cao không biết bao nhiêu cấp độ sao?
Trong tay tất cả mọi người, đều giơ cao lên nhãn hiệu, áp-phích, hoành phi, có cũng chỉ là vài chữ to, nhưng cái gì cũng có.
Bất quá, tất cả đều có một điểm giống nhau, vô luận là nhãn hiệu, áp-phích hay là hoành phi... Đều xuất hiện ba chữ giống nhau, là danh tự một người.
Đó chính là: Bùi Ngữ Yên!
Tại trên poster, là một tuyệt thế mỹ nữ nhìn như 18-19 tuổi, rất là ôn nhu.
Mà ở trên poster, còn viết ba chữ, Bùi Ngữ Yên.
- Đi ra, Bùi Ngữ Yên đi ra rồi!
Đúng lúc này, không biết là ai đột nhiên hưng phấn kêu một tiếng. Thanh âm người này, giống như là một quả Boom đột nhiên nổ bung.
Vốn là đám người rậm rạp chằng chịt, yên tĩnh, đột nhiên tạc mở nồi.
Yên tĩnh?
Yên tĩnh cái lông?
Trước kia yên tĩnh, tất cả đều là giả vờ.
- Bùi Ngữ Yên, chúng ta yêu cô...
- Bùi Ngữ Yên, chúng ta yêu cô...
- Lộp bộp, lộp bộp...
Trong phi trường quốc tế, truyền đến từng đợt tiếng giày cao gót giẫm mặt đất vô cùng có quy luật, đều đều, cùng mặt đất tiếp xúc, phát ra tiếng vang lộp bộp.
Một thiếu nữ mặc váy dài trắng noãn như tuyết, trên mặt mang theo mỉm cười, ước chừng hai mươi tuổi. Được bốn gã bảo tiêu mặc âu phục màu đen, mang theo kính râm màu đen cùng đi xuống, không vội không chậm hướng ra phía ngoài đi tới.
Thiếu nữ da thịt như tuyết, một mái tóc đen nhánh tịnh lệ, phối hợp dung nhan tuyệt thế kia của nàng, quả thực giống như tiên nữ hạ phàm.
Cái gì gọi là khuynh quốc khuynh thành?
Dung nhan thiếu nữ, là khuynh quốc khuynh thành.
Thành ngữ khuynh quốc khuynh thành này, giống như là từ nhan sắc của nàng mà định ra.
Thiếu nữ nhìn về phía trên, quyết sẽ không vượt qua hai mươi tuổi. Bất quá, nàng phát dục rất tốt, dáng người quả thực có thể nói hoàn mỹ, đầy đặn dụ người.
Bộ ngực ngạo nhân, bờ mông giàu có co dãn, hai chân thon dài, dáng người dụ hoặc, vô luận một điểm nào, đều có thể làm cho nữ nhân ghen ghét chết.
Bất quá, thiếu nữ cho người khác cảm giác, giống như là tiên nữ, làm cho người không dám xem gần, cho dù là đi vào một điểm, cũng cảm giác là đang khinh nhờn nàng.
Nàng, là diễn viên, đạo diễn, ca sĩ, nhạc sĩ Piano, vũ đạo gia... siêu sao Quốc tế toàn năng, Bùi Ngữ Yên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R