Nếu như nói ném vàng được người gọi là tán tài đồng tử còn có thể lý giải. Kế tiếp ném hoàng kim muốn đập Từ Mậu Đình hôn mê đó chính là khí phách. Nhưng bây giờ Từ Mậu Đình nói quốc khố bị trộm, câu nói này của Âu Dương khiến mọi người cảm thấy hắn đã không được tính là một nhân loại nữa.
- Thế nào? Quốc khố mất bao nhiêu hoàng kim ngươi cũng không biết sao?
Âu Dương nhìn Từ Mậu Đình. Ngày hôm nay hắn vẫn muốn chơi Từ Mậu Đình đến cùng. Thật ra hắn muốn xem thử gã công tử bột này rốt cuộc còn có thủ đoạn gì nữa.
Đánh một người tới mức tàn phế không khó. Âu Dương phất tay đã có thểđánh Từ Mậu Đình thậm chí cả cha Từ Mậu Đình đều bị tàn phế. Nhưng Âu Dương cảm thấy làm như vậy thực sự không sảng khoái bằng hù chết bọn họ. . .
Đây chắc chắn là một loại cảnh giới. Hiện tại cách làm của Âu Dương tuyệt đối được coi là một loại cảnh giới thật sự. Chuyện hành hạ công tử bột đến chết Âu Dương khinh thường không thèm làm. Dù sao dưới cái nhìn của hắn, làm vậy có khác nào dùng võ lực bắt nạt một tiểu hài tử.
Trái lại phương thức dùng tiền đập một người tới mức hoàn toàn choáng váng lại khiến Âu Dương rất thích. Trong vòng tay của Âu Dương còn có mấy trăm cân hoàng kim nữa. Châu báu khác lại càng vô số. Những thứ này đều do trước kia Âu Dương tùy ý chiếm được từ trong núi Âm Vân Phong. Hiện tại rốt cuộc đã có chỗ dùng được. . .
- Làm sao? Ngay cả quốc khố mất bao nhiêu cũng không biết sao?
Âu Dương dùng ánh mắt trào phúng nhìn Từ Mậu Đình.
- Làm . . Làm mất bảy trăm cân hoàng kim!
Từ Mậu Đình biết trong quốc khố chỉ sợ cộng tổng lại cũng chỉ có khoảng một ngàn hoàng kim. Nếu như nói mất toàn bộ vậy có vẻ không thực tế. Dưới cái nhìn của hắn, bảy trăm cân đã có thể dọa chết người.
. . .
Những tiếng hít vào từ xung quanh truyền đến. Bảy trăm cân hoàng kim, rất nhiều người thậm chí dùng đầu cũng không thể nào tưởng tượng được đó là bao nhiêu! Bọn họ cảm thấy, bảy trăm cân này có lẽ phải chất thành một đống lớn giống như một ngọn Kim Sơn vậy!
Âu Dương khẽ mỉm cười. Bảy trăm cân sao? Trong vòng tay của mình vốn có gần nghìn cân hoàng kim. Vừa nãy mới lấy ra khoảng hai trăm cân. Hiện tại còn dư hơn sáu trăm cân. Nhưng cho dù chỉ còn lại sáu trăm thêm vào số hoàng kim đang nằm trên mặt đất kia cũng đủ hơn bảy trăm cân rồi!
- Ồ? Chỉ có bảy trăm cân sao?
Âu Dương nói xong, từng khối hoàng kim lại tiếp tục từ trong tay của hắn bay ra. Tuy nhiên lần này tốc độ của Âu Dương nhanh hơn rất nhiều. Trong thời gian chưa tới một phút, một ngọn Kim Sơn rực rỡ xuất hiện ngay trước mặt Âu Dương.
Đinh. . . Đinh. . . Đinh
Từng tiếng động truyền tới. Có lúc núi Kim Sơn bị hoàng kim của Âu Dương ném ra đổ xuống, phát ra những tiếng ầm ầm.
Tất cả mọi người trong quảng trường đều phát điên! Mọi người đều trở nên điên cuồng! Cho dù Từ Mậu Đình cũng phát điên! Hiện tại hắn thật sự không dám nói thêm nữa! Ban đầu mình nói hai mươi bốn cân người ta ném ra trăm cân hoàng kim. Mình nói sáu trăm cân, hắn vẫn còn ném!
Từ Mậu Đình là một công tử bột nhưng Từ Mậu Đình không phải là một kẻ ngu ngốc não tàn! Có thể một lúc ném ra trăm cân hoàng kim hẳn phải là người vô cùng đáng sợ. Hiện tại còn ném ra mấy trăm cân!
Người có thể nắm mấy trăm cân hoàng kim mà không hềđể ý, vậy mình có thể chọc vào sao?
Từ Mậu Đình có chút hối hận. Nhưng việc đã đến nước này, bản thân hắn cũng không tìm được bậc thang đểđi xuống. Hắn đã không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Sao bên này có nhiều người vây lại thế này?
Ba người Kha Minh Quân đều mặc áo có mũ che từ bên ngoài đi về phía bên này. Bọn họ đã tìm Âu Dương hơn nửa ngày. Vừa nãy Kha Truyền Hùng và Kha Thanh Hà nghe Kha Minh Quân nói xong, hai người bọn họ đều không phải là kẻ ngu ngốc, biết ý tứ trong lời nói của Kha Minh Quân. Nếu như sự tình thật sự có thể phát triển theo dựđoán của Kha Minh Quân, chỉ sợ đúng là đế quốc Kha Gia sẽ có cơ hội quật khởi!
- Không, không phải là. . .
Kha Thanh Hà nhìn quảng trường bị vây kín tới mức nước chảy không lọt, hắn nhìn Kha Minh Quân nói.
- Nói không chừng đúng là vậy! Nhanh vào xem thử!
Kha Minh Quân cũng cảm thấy thật sự có khả năng này. Tại vương thành rất ít khi xuất hiện tình huống như thế. Hắn mới chân trước rời đi, Âu Dương tách ra, nơi này đã bị người vây quanh tới mức nước chảy không lọt. Kha Minh Quân cảm thấy có lẽ điều này thật sự có liên quan với Âu Dương.
Ba người nhờ tu vi cao cường một đường chen chúc vào bên trong. Lúc này giữa quảng trường Âu Dương vẫn đang ném vàng. Hiện tại trên mặt đất chỉ sợ đã có bảy trăm cân hoàng kim! Nhiều hoàng kim như vậy thật sự xếp thành một núi nhỏ. Âu Dương ngồi bên một cái bàn, cứ như vậy hờ hững nhìn Từ Mậu Đình. Hắn cũng muốn xem thử, ngay cả quốc khố cũng đã lấy ra, vị công tử của Thừa tướng này còn có thể cho mình lý do gì nữa!
- Ngươi, ngươi rốt cuộc là quái vật gì vậy?
Cuối cùng Từ Mậu Đình đã suy sụp! Đúng vậy. Tuy rằng Âu Dương không hềđộng thủ nhưng Âu Dương thành công dùng hoàng kim đếm không hết đập khiến Từ Mậu Đình phải suy sụp!
Thủ đoạn tiêu tiền như nước như vậy, Âu Dương không chỉ có đập Từ Mậu Đình phát điên, ngay cả những người đứng xem xung quanh cũng đã hoàn toàn trở nên ngây ngốc!
Nhiều hoàng kim như vậy đã khiến mọi người quên mất tất cả. Trong mắt bọn họ lúc này chỉ còn lại số hoàng kim đếm không hết kia! Ai cũng muốn chiếm số hoàng kim này làm của riêng. Nếu như có thể có được số hoàng kim này, bọn họ đúng là phú khảđịch quốc!
Của cải đối với người bình thường vượt quá tất cả lực hấp dẫn khác. Loại lực hấp dẫn như thế này chẳng khác nào cường giảđối mặt với linh đan và bảo vật vậy.
- A. . .
Rốt cuộc ba người Kha Minh Quân đã chen chúc vào được bên trong. Thứđầu tiên bọn họ nhìn thấy chính là núi vàng đang phát ra ánh sang rực rỡ kia!
- Haizzz. . . Chuyện gì thế này. . .
Kha Truyền Hùng không thể nào tin nổi vào con mắt của chính mình. Lúc này hắn rốt cuộc đã biết vì sao nơi này lại có nhiều người tụ tập như vậy! Đừng nói là người bình thường ngay cả hắn là quốc quân của một quốc gia cũng bị nhiều hoàng kim như vậy doạ tới ngây người.
Bên cạnh đống núi hoàng kim, một người trẻ tuổi, trên mặt hiện lên một nụ cười khẩy không ngừng ném từng khối vàng từ trong tay ra, nện lên bên trên đống Kim Sơn phát ra một âm thanh giòn giã. Âm thanh này giống như có ma chú vậy.
- Trời đất, đây là người nào vậy?
Kha Thanh Hà cũng nhìn thấy. Tuy nhiên bản thân hắn là đế quốc nguyên soái, thần kinh của Kha Thanh Hà thậm chí còn cường đại hơn Kha Truyền Hùng. Tuy số lượng hoàng kim này khiến hắn rất chấn động, nhưng không thể nào khiến hắn lạc lối được.
- Âu Dương!
Kha Minh Quân không nhìn đống hoàng kim. Người hắn chú ý chính là Âu Dương! Lúc này Âu Dương vẫn là mặc trang phục màu đen, đứng bên cạnh đống Kim Sơn ném hoàng kim. Đối diện với hắn chính là Từ Mậu Đình!
- Xong rồi!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Trong nháy mắt Kha Minh Quân đã biết, ngày hôm nay Từ Mậu Đình đã xong rồi! Không riêng gì Từ Mậu Đình, chỉ sợ phụ thân của Từ Mậu Đình, Từ Thành Công cũng xong rồi!
Ai nấy đều thấy được, thời điểm Âu Dương ném hoàng kim, trên mặt còn có chút tức giận. Theo những người khác thấy, sự tức giận của Âu Dương còn kém rất rất xa lực hấp dẫn của hoàng kim.
Nhưng Kha Minh Quân lại biết, tuy rằng số lượng hoàng kim này trân quý, nhưng đối với một quốc gia thật không tính là cái gì. Một quốc gia không phải nói ngươi có tiền là hữu dụng.
Căn bản của một quốc gia chính là cường giả! Là cường giả như hắn vậy! Tại sao Đa La từng cường thế như vậy? Bởi vì Đa La có sáu đại cường giảđỉnh phong hoành hành không lo ngại! Tại sao Đa La có thể bị hủy hoại trong chốc lát? Bởi vì sáu đại cường bị người ta giết chết. Mất đi sáu đại cường giả, cho dù đa la có quân đội cường đại tới mức nào, bất luận quốc gia giàu mạnh tới mức nào cuối cùng cũng chỉ có một con đường vong quốc.
Kha Minh Quân căn bản không quan tâm Âu Dương có thể ném ra bao nhiêu hoàng kim. Điều Kha Minh Quân quan tâm chính là Âu Dương có thể lấy thêm ra một ít tiên đan cho bọn họ hay không! Nếu như có thể, Kha Minh Quân thậm chí nguyện ý dùng tất cả tài sản của đế quốc Kha Gia đổi lấy tiên đan của Âu Dương!
Tài sản không còn quan trọng nếu như đế quốc Kha Gia có thể xuất hiện sáu cường giảđỉnh phong. Như vậy tuyệt đối có thể lấy lại tất cả những gì đã mất.
- Bệ hạ! Đó chính là Âu Dương!
Kha Minh Quân lôi kéo Kha Truyền Hùng đang đứng bên cạnh. Hắn biết vào lúc này quốc quân Kha Truyền Hùng đang chấn động.
Quốc quân tự mình từ trong hoàng cung đi ra chỉ vì bái kiến Âu Dương! Theo Kha Minh Quân thấy, chỉ cần Kha Truyền Hùng chịu bỏ thân phận nhún nhường một chút, như vậy bọn họ tuyệt đối có thể có được rất nhiều cái lợi!
- Được!
Kha Truyền Hùng gật đầu một cái, sau đó hất mũ che trên người xuống, trực tiếp đi vào giữa quảng trường!
Kha Truyền Hùng kêu lớn một tiếng! Tất cả mọi người bị hoàng kim mê hoặc đều chăm chú vào người hắn. Trong thoáng chốc, những người này đã nhận ra Kha Truyền Hùng. Bọn họ đều có cảm giác giống như đang nằm mơ.
- Bệ. . . Bệ hạ!
- Không ngờ là bệ hạ!
- Đúng là bệ hạ! Tham kiến bệ hạ!
Nhìn thấy Kha Truyền Hùng xuất hiện, vô số người ngã quỵ ở mặt đất. Trong số những người này tất nhiên cũng có cả Từ Mậu Đình vẫn đang chờ bậc thang để bước xuống!
Ầm một tiếng, Từ Mậu Đình liền ngã quỵ trên mặt đất, quay về phía Kha Truyền Hùng thực hiện lễ tiết của một thần tử!
Âu Dương quay đầu nhìn về Kha Truyền Hùng. Lúc này đứng phía sau Kha Truyền Hùng chính là Kha Minh Quân. Thời điểm nhìn thấy Kha Minh Quân đi đến, Âu Dương gần như đã hiểu tất cả.
Khi Âu Dương nhìn phía Kha Minh Quân, Kha Minh Quân quay về phía Âu Dương khẽ gật đầu một cái. Ý tứ của hắn rất đơn giản! Yên tâm đi, tất cảđều sẽ được giải quyết!
Âu Dương khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn về Kha Truyền Hùng. Hắn cũng muốn xem thử Kha Truyền Hùng muốn xử lý Từ Mậu Đình như thế nào. Âu Dương không tin con trai của Thừa tướng làm xằng làm bậy như vậy, hoàng đế lại có thể không biết gì.
- Từ Mậu Đình!
Kha Truyền Hùng gầm lên giận dữ, một ngón tay chỉ vào Từ Mậu Đình nói:
- Ngươi có biết tội của ngươi không?
- Bệ hạ! Thần biết tội!
Từ trong giọng nói của Mậu Đình không hề nghe thấy bất kỳ sự sợ hãi nào, thậm chí còn có cảm giác có chút vui mừng nho nhỏ.
- Hừ! Biết tội là tốt. Kể từ hôm nay, ta phạt ngươi cấm ra ngoài một năm! Trong thời gian không cho phép bước ra khỏi Phủ Thừa tướng nửa bước!
Kha Truyền Hùng hừ lạnh một tiếng nói ra một sự trừng phạt như vậy.
Tuy nhiên trừng phạt này vừa được nói ra, Âu Dương liền nhìn thấy xung quanh có vô số người đều xuất hiện vẻ mặt kỳ quái! Chuyện Từ Mậu Đình với Tiểu công chúa đính hôn, mọi người đều biết. Nhưng Từ Mậu Đình hoành hành ngang ngược không chuyện ác nào không làm, tất cả vương thành cũng không người nào không biết.
Mà bây giờ Từ Mậu Đình nói dối quốc khố bị trộm là tội danh cực lớn. Như vậy với tội danh như vậy lại thêm những tội ác Từ Mậu Đình đã phạm phải trong quá khứ, giết hắn mười lần cũng không tính là gì. Nhưng bây giờ Kha Truyền Hùng lại chỉ phạt hắn một năm cấm ra ngoài. Điều này khiến mọi người thực sự khó có thể tiếp thu.
- Ha ha ha ha ha.
Âu Dương ngửa mặt lên trời cười to. Vừa cười Âu Dương vừa nhìn Kha Truyền Hùng cười to! Sự trừng phạt này gần giống với sự trừng phạt của Lỗ Tu dành cho mình khi mình đại náo Thông Thiên Phong lần trước.
Tuy nhiên mình không giống với tên Từ Mậu Đình này! Từ Mậu Đình là một kẻ ác không chuyện ác nào không làm! Còn mình lần đó lại là vì báo thù cho huynh đệ! Khi đó đại náo Thông Thiên Phong cũng không còn biện pháp nào khác.
Nhưng Từ Mậu Đình thì sao? Từ Mậu Đình hoàn toàn chính là gia hỏa cố ý làm ác, cho rằng làm ác để mua vui. Không ngờ hắn chỉ bị phạt cấm ra ngoài một năm. Lúc này Âu Dương cảm thấy vô cùng thất vọng đối với vị quốc quân của đế quốc Kha Gia này! Cực kỳ thất vọng.
Nghe thấy Âu Dương nở nụ cười trào phúng như vậy, tất cả mọi người trong quảng trường dường như tìm được người đồng cảm. Tuy nhiên đối mặt với quốc quân đế quốc Kha Gia bọn họ vẫn không có cách nào cười nhạo giống như Âu Dương!
- Ôi, dù sao cũng là công tử của Thừa tướng,.
- Nhưng người này cười nhạo quốc quân như vậy, sợ là. . .
Lúc này mọi người đều cảm thấy tiếc cho Âu Dương. Đắc tội với Thừa tướng ngươi còn có một con đường sống. Nhưng đắc tội với quốc quân đế quốc Kha Gia vậy còn chờ chết.
Đừng nói là những dân chúng bình thường này, khi Kha Truyền Hùng vừa nói ra câu này, cho dù là Kha Minh Quân cũng muốn xông tới cho Kha Truyền Hùng một bạt tai!
Khi Kha Minh Quân nghe Kha Truyền Hùng nói và tiếng cười của Âu Dương, hắn đã biết mình không nên dẫn theo Kha Truyền Hùng đến đây! Nếu như mình đến một mình, lúc này có lẽ Từ Mậu Đình đã chết rồi!
Nhưng Kha Truyền Hùng vì Kha Truyền Nhã con gái của mình không ngờ ánh mắt lại trở nên thiển cận như vậy. Điều này khiến Kha Minh Quân bỗng nhiên có cảm giác bi ai.
Kha Minh Quân nghĩ tới những điều này, hắn biết, ngày hôm nay bất kể nói thế nào Từ Mậu Đình nhất định phải chết. Bằng không Âu Dương nhất định sẽ vô cùng thất vọng đối với đế quốc Kha Gia.
- A. . .
Không chờ Kha Minh Quân ra tay, một bóng người bên cạnh Kha Minh Quân đã xông ra ngoài. Người này phát ra yêu khí đầy người. Yêu khí như liệt hỏa cháy hừng hực. Chỉ chớp động một cái, bóng đen này đã tới bên cạnh Từ Mậu Đình. Sau đó một đao quang chợt hiện lên. Đầu Từ Mậu Đình bay trong không trung rơi xuống.
Đột nhiên biến hóa như vậy , ngoại từ Âu Dương ra, tất cả mọi người trong quảng trường đều kinh hãi. Khi bọn họ thấy rõ diện mạo của người đã giết chết Từ Mậu Đình, một nhóm người mới trở lại yên tĩnh.
- Là nguyên soái, là nguyên soái Thanh Hà.
Nhìn Kha Thanh Hà một đao giết chết Từ Mậu Đình, vô số người không ngờ liền hoan hô. Có thể thấy những tiếng hoan hô này đều xuất phát từ nội tâm. Kha Thanh Hà giết Từ Mậu Đình quyết đoán như vậy, có lực hơn nhiều so với sự trừng phạt của Kha Truyền Hùng.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Từ Mậu Đình làm xằng làm bậy nhiều năm. Hôm nay giết chết hắn. Lẽ ra phụ tử dung túng nhi tử làm xằng làm bậy, cũng nên diệt.
Kha Thanh Hà nói, dường như hữu ý vô tình thoáng nhìn về phía Âu Dương. Sau đó hắn chui xuống đất đi về phía vị trí của Phủ Thừa tướng.
- Thanh Hà.
Nhìn Kha Thanh Hà giết chết Từ Mậu Đình, Kha Truyền Hùng rất đau lòng. Bởi vì Từ Mậu Đình chết đi đại biểu tiểu nữ nhi của hắn từđây về sau phải làm quả phụ cảđời. Điều này khiến Kha Truyền Hùng rất phẫn nộ. Hắn tức giận Kha Thanh Hà không ngờ không nói với mình tiếng nào đã trực tiếp giết người. Đây thực sự không hề xem trọng một quốc quân như hắn.
- Từ Mậu Đình có tội thì phải chịu. Phụ tử dung túng nhi tử làm xằng làm bậy, cũng nên tiêu diệt.
Lúc này Kha Minh Quân đã đứng dậy. Nhìn thấy Kha Minh Quân cũng xuất hiện, tất cả mọi người trong quảng trường đều sôi trào. Mọi người đều suy đoán ngày hôm nay rốt cuộc tại sao Từ Mậu Đình luôn luôn hoành hành không hề lo sợ lại bịĐại nguyên soái giết.
Nghe Đại nguyên soái nói, hắn muốn đi tiêu diệt Thừa tướng. Lúc này quốc sư đại nhân rất ít lộ diện cũng đã xuất hiện. Hơn nữa quốc sư đại nhân đều đồng ý với nguyên soái, đi mà không nhìn Kha Truyền Hùng.
Những người này đều suy đoán nguyên soái với quốc sư có phải muốn liên hợp tạo phản hay không?
Nhưng hai người này chính là hai người mạnh nhất của toàn đế quốc Kha Gia. Nguyên soái nắm vô số binh mã đế quốc Kha Gia trong tay. Tuy rằng quốc sư rất ít khi xuất hiện, nhưng hắn được ủng hộ không hề thua kém so với đại nguyên soái Kha Thanh Hà. Nếu như hai người này thật sự muốn tạo phản, chỉ sợ không cần chiến tranh, Kha Truyền Hùng đã phải nhường ngôi vị hoàng lại.
Một phút đồng hồ. Thật ra còn chưa tới một phút đồng hồ, Kha Thanh Hà lại chui từ dưới đất ra. Lúc này trên tay hắn mang theo cái đầu đầm đìa máu. Đây chính là cái đầu của Thừa tướng Từ Thành Công.
Với tốc độ nhanh như thế, nói xong liền làm. Từ Thành Công quyền cao chức trọng đã bịĐại nguyên soái tiêu diệt. Đây thực sự là kết quả không ai có thểđoán ra được. Nhưng nhìn Đại nguyên soái tiêu diệt hai cha con Từ gia, mọi người đều có cảm giác hả hê.
Từ Thành Công là thất giai. Trong vương thành thậm chí toàn đế quốc Kha Gia cũng được xem là một cường giả. Người bình thường muốn thương tổn hắn thật sự quá khó khăn. Tuy nhiên đáng tiếc chính là ngày hôm nay hắn gặp phải chính là Đại nguyên soái. Đại nguyên soái là Yêu Chiến Sĩ cửu giai. Trước mặt Yêu Chiến Sĩ cửu giai, trừ phi ngươi là Trận Đồ Sư thất giai, bằng không chắc chắn chỉ có cục diện thuấn sát.
- Ngươi. . . Các ngươi. . .
Kha Truyền Hùng nhìn Kha Thanh Hà và Kha Minh Quân. Không ngờ hai người này hoàn toàn mặc kệ lời mình nói giết chết con trai của Thừa tướng sau đó lại giết chết Thừa tướng. Cho dù là hắn, trong nháy mắt này cũng có cảm giác có phải hai người muốn tạo phản cảm giác hay không.
Tuy nhiên Kha Thanh Hà với Kha Minh Quân lại không để ý đến Kha Truyền Hùng. Kha Truyền Hùng không phải là một người có tầm nhìn hạn hẹp. Nhưng ngày hôm nay không ngờ hắn lại phạm vào một sai lầm cấp thấp như vậy, khiến hai người thực sự bất đắc dĩ mới phải ra tay.
Nếu như khi Kha Truyền Hùng mới tới liền ra lệnh giết chết Từ Mậu Đình, như vậy hiệu quả tuyệt đối tốt hơn bây giờ. Mà bây giờ hắn làm như vậy nhiều nhất cũng chỉđược xem như mất bò mới lo làm chuồng.
Một tràng vỗ tay truyền ra. Lúc này ánh mắt mọi người lại tập trung vào Âu Dương người đang ngồi bên cạnh Kim Sơn kia. Giờ này phút này ngay cả ba người đứng đầu nước đồng thời xuất hiện. Âu Dương vẫn ngồi chắc trên bàn, trên mặt mang theo nụ cười mỉm nhìn ba người.
Xung quanh đã có người thông minh đánh hơi được một vài cảm giác không bình thường. Hình như tất cảđều do người trẻ tuổi này tạo ra. Ban đầu người trẻ tuổi này ngồi tại đây làm tán tài đồng tử. Sau đó Từ Mậu Đình xuất hiện. Tiếp nữa hắn dùng hoàng kim đập Từ Mậu Đình suy sụp. Cuối cùng ba nhân vật đứng đầu quốc gia lại xuất hiện. Đại nguyên soái không hỏi đã trực tiếp thuấn sát Từ Mậu Đình. Thậm chí ngay cả phụ thân của Từ Mậu Đình, chính là Thừa tướng cũng không có chạy trốn khỏi vận mệnh bị tử vong.
Người thông minh đã liên tưởng tất cả những điều này với Âu Dương. Bọn họ bắt đầu suy đoán này rốt cuộc người này là ai lại có thể dẫn động nguyên soái và quốc sư đối nghịch với quốc quân.
- Ngươi có vài điểm rất giống với ta nhiều năm trước.
Âu Dương nhìn Kha Thanh Hà nói. Vừa nãy Kha Thanh Hà giết người quyết đoán thật sự giống như lúc hắn ở tại tiểu thế giới lúc trước.
Bất kể là ai, chỉ cần có có xung đột, trực tiếp bóp chết. Âu Dương chính là người như vậy. Mà hôm nay Âu Dương dường như lại thấy được điểm đó trên người của Kha Thanh Hà.
- Không dám. . .
Kha Thanh Hà nói ra một câu không dám, tất cả mọi người vây xem đều muốn phát điên. Tại đế quốc Kha Gia, người dám nói với nguyên soái như thế, còn có thể khiến nguyên soái giống như một học sinh đáp lễ như vật thật sự tồn tại sao?
Vô số người cấu mạnh vào lòng bàn tay mình một cái, muốn xem thử một chút mình có phải thật sựđang nằm mơ hay không.
- Những hoàng kim này đưa cho ngươi xem như là phí dịch vụ đi.
Âu Dương nhẹ nhàng vung cánh tay một cái. Một cỗ yêu khí quỷ dị cuốn lấy vô số gạch vàng bay đến trước người Kha Thanh Hà.
Âu Dương vừa ra tay, con mắt Kha Thanh Hà đều sáng lên. Yêu khí ly thể còn cuốn được nhiều hoàng kim như vậy, đưa tới chính xác trước mặt mình. Kha Thanh Hà không thể nào tưởng tượng được đây rốt cuộc là một cường giả cấp bậc thế nào.
- Ngươi là quốc quân của đế quốc Kha Gia này?
Âu Dương không lưu lạ chút mặt mũi nào cho Kha Truyền Hùng. Trước kia Âu Dương vỗn đã không có ấn tượng tốt đối với hoàng tộc. Sau khi Kha Truyền Hùng làm trò như vậy, Âu Dương lại càng không thể nói là có thiện cảm gì đối với hoàng tộc.
- Âu. . . Âu Dương. . .
Kha Minh Quân từ phía sau Kha Truyền Hùng đi ra nói:
- Chỗ ngươi muốn tìm chính là một sơn cốc cách ĐếĐô của đế quốc Đa La đã bị hủy diệt ba trăm dặm. Nơi đó chính là một huyễn trận tự nhiên.
Kha Minh Quân không muốn để Kha Truyền Hùng lại tiếp xúc gì với Âu Dương, cho nên hắn vội vàng ngăn lại.
- Đa tạ.
Âu Dương nói xong, cả người và chiếc bàn chợt bay lên. Cuối cùng Âu Dương thoáng nhìn về phía Kha Truyền Hùng lắc đầu.
- Ta không phải là một người thích chiếm tiện nghi của người khác. Đây xem như là thù lao.
Âu Dương nói xong, một viên linh đan từ trong vòng tay bay ra, cứ như vậy lăng không bay đến trong tay Kha Minh Quân.
Kha Minh Quân giống như đang nâng bảo vật lớn nhất thiên hạ. Hai tay chăm chú nâng linh đan trong tay, bộ dáng thật sự rất trân trọng.
- Ban đầu ta tính tự mình tiêu diệt hai kẻ rác rưởi này. Hiện tại ngươi giúp ta hoàn thành nhiệm vụ. Cái này đưa cho ngươi.
Âu Dương nói xong, lại có hai viên linh đan từ trong vòng tay bay ra lăng không đến trong tay Kha Thanh Hà.
Khi linh đan vừa vào tay, Kha Thanh Hà cảm nhận được rõ ràng lực lượng ẩn chứa trong viên linh đan này. Nếu như mình tu hóa một viên linh đan này, chỉ sợ sau một tháng mình đã có thể bước vào cửu giai đỉnh phong.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhìn hai viên linh đan trong tay, Kha Thanh Hà biết lần này mình đã thắng cược. Tuy nhiên hắn càng cảm thấy bi ai trước cách làm của Kha Truyền Hùng.
Nếu như không phải cách làm của Kha Truyền Hùng đã khiến Âu Dương mất hứng, chỉ sợ bọn họ sẽ nhận được tuyệt đối không chỉ là tán khách tiên đan này.
- Còn ngươi, hừ hừ. . .
Âu Dương chỉ vào Kha Truyền Hùng, tuy nhiên hắn không nói thêm gì. Bất mãn này chỉ là riêng mình. Những người khác có thể cảm thấy Kha Truyền Hùng rất tốt, cho nên Âu Dương suy nghĩa một chút cuối cùng vẫn không nói ra.
Sau khi Âu Dương nói xong câu cuối cùng, cả người bỗng nhiên biến thành một tia chớp màu đen, lóe lên liền biến mất khỏi quảng trường. Lúc này tất cả mọi người trong quảng trường đã hoàn toàn sôi trào.
Nơi này cũng có Yêu Chiến Sĩ. Khi bọn họ nhìn thấy Âu Dương không ngờ trực tiếp bay lên trên không hóa thành tia chớp biến mất, mọi người đều há hốc miệng không biết nói gì cho phải.
- Bay. . . Bay? Yêu. . . Yêu Chiến Sĩ bay?
Một Yêu Chiến Sĩ tứ giai nhìn thấy Âu Dương bất ngờ hóa thành tia chớp bay đi, giờ phút này hắn còn giật mình hơn cả lúc nhìn thấy vô số thỏi vàng khi nãy.
- Thật. . . Thật sự bay đi? Người kia là Yêu Chiến Sĩ. Không ngờ Yêu Chiến Sĩ cũng biết bay. Hắn làm sao làm được như vậy?
Các loại nghi vấn và tiếng nghị luận từ khắp quảng trường vang lên.
Ban đầu nghe thấy Kha Minh Quân nói với khoảng cách 8000 dặm Âu Dương mang theo hắn chỉ cần dùng thời gian ngắn ngủi đã bay đến nơi, Kha Thanh Hà còn không tin. Nhnưg lúc này hẵn rốt cuộc đã tin.
Tốc độ này quả không phải là tốc độ của nhân loại có thểđạt được. Đáng sợ nhất chính là người này không phải Lục Tiên vẫn xưng bá trên bầu trời. Hắn là một Yêu Chiến Sĩ.
Một Yêu Chiến Sĩ không ngờ nắm giữđược tốc độ như thế. Điều này khiến đầu óc Kha Thanh Hà cũng ngừng lại chuyển động. Cho dù Kha Thanh Hà bình tĩnh thế nào, thấy cảnh tượng này cũng không thể không điên cuồng.
Lúc này Kha Truyền Hùng hối hận. Ban đầu Kha Minh Quân nói cũng không tỉ mỉ. Hắn chỉ nói với mình, nếu như có thể khiến Âu Dương vui vẻ, có thể chính là cơ hội đế quốc Kha Gia quật khởi.
Kha Truyền Hùng cũng không thể nào tin được một người có thể thay đổi vận mệnh của một đế quốc. Nhưng giờ phút này hắn tin. Bởi vì hắn hiểu rõ, Âu Dương căn bản không thuộc về tiểu thế giới Thiên Hà này. Hắn hẳn là cường giả của Chân Linh Giới.
- Hắn đến từ Vạn Tiên Sơn. . .
Kha Minh Quân lắc đầu cười khổ. Tất cả sắp xếp của hắn đều bị một câu nói của Kha Truyền Hùng làm cho đại loạn. Tuy rằng hắn hiểu rõ Kha Truyền Hùng rất yêu quý tiểu nữ nhi của mình. Nhưng vì một tiểu nữ khi lại khiến cho hy vọng tất cảđế quốc Kha Gia quật khởi biến mất. Đúng vào lúc này Kha Minh Quân bắt đầu có chút nghi ngờ Kha Truyền Hùng rốt cuộc có thật sự thích hợp làm một quân vương không?
Tia chớp màu đen lóe lên. Âu Dương lại xé vân lôi ra rời khỏi vương thành. Âu Dương một đường đi về phía đông. Ngọn đèn màu xanh xuất hiện ở trong tay Âu Dương. Âu Dương nhẹ nhàng xoa xoa ngọn đèn màu xanh. Đợi khi tìm được mộ tổ của Đa gia, hậu táng ngọn đèn màu xanh do hài cốt của Đa Âm biến thành vào mộ phần của Đa gia xong, mình gần như đã có thể rời khỏi tiểu thế giới này.
Nơi này không thích hợp với mình. Mình cần chính là cuộc sống đầy kích thích khẩn trương tại Chân Linh Giới. Hơn nữa mình còn có rất nhiều giấc mộng. Mình còn có con đường viễn cổ cần phải đi truy tìm thăm dò, tìm hiểu bí ẩn của viễn cổ, tìm kiếm bí ẩn của phi tiên.
Trên đường đi về hướng đông, sau khi Âu Dương xuyên qua thảo nguyên và một dãy núi không biết tên, đã tiến vào nơi từng là lãnh đại của đế quốc Đa La. Không phải Âu Dương quen thuộc với thế giới này. Mà khi Âu Dương đi tới nơi này, nhìn thấy cảnh tượng khắp nơi bị ngọn lửa chiến tranh tàn phá bừa bãi, hắn biết nơi này chính là đế quốc Đa La đã bị hủy diệt.
Lúc này mỗi tòa thành thị của đế quốc Đa La đều có vết tích của khói thuốc súng. Hiện tại đế quốc Đa La vẫn hỗn loạn không thể tả. Khắp nơi đều là cướp bóc giết người.
Sau khi mất đi pháp luật pháp quy ước thúc, người nơi này đã bộc lộ sự tà ác từ trong xương tủy. Giết chóc ở chỗ này là chuyện bình thường như cơm bữa. Cướp đoạt ở chỗ này lại càng đâu đâu cũng có.
Nơi này khắp nơi đều vô cùng cực khổ. Âu Dương nhìn một nửa từng thành đã sụp đổ, còn lại một nửa cũng bị thủng trăm ngàn lỗ. Âu Dương có thể tưởng tượng được cuộc chiến đấu lúc đó ác liệt tới mức nào.
Đại địa đã biến thành màu đen. Đây không phải là màu sắc của bùn đất. Âu Dương đã quen thuộc với sự tàn khốc của chiến tranh. Hắn biết, đây là do vô số máu tươi ngấm vào lòng đất nhuộm thành màu đen như vậy.
- Không muốn. . . Không muốn. . .
Dưới thành tường, một đại hán đang lôi kéo y phục của một nữ tử. Nữ tử vô lực giẫy giụa. Trên mặt nam tử hiện lên một nụ cười dữ tợn.
- Ầm. . .
Âu Dương dẫm chân trên mặt đất một cái. Một tảng đá sắc bén giống như mũi tên nhọn trực tiếp xuyên qua thân thể của nam tử này, ghim thân thể của hắn vào tường thành đã bị máu tươi nhuộm thành màu đen.
Nữ tử giữ chặt lấy số y phục ít ỏi trên người mình, mắt nhìn Âu Dương đang đứng phía xa Âu Dương. Trong mắt nàng không có sự cảm kích. Trong mắt nàng chỉ có sự tuyệt vọng. Bởi vì nàng biết, ngày hôm nay nàng được cứu, nhưng ngày mai thì sao? Ngày kia thì sao đây?
- Đây là lương thực của cháu ta, Các ngươi hãy lưu lại cho cháu của ta một con đường sống. Phụ thân của hắn là dũng sĩđã chết trong chiến tranh.
Một lão bà nắm lấy giày của một tên nam tử cường tráng, cầu khẩn những tên cướp lươngthực của mình, hi vọng linh hồn của người đã từng là dũng sĩ có thểđổi lấy chút thương hại của những người này.
Âu Dương lắc đầu. Hắn biết, lão bà này nhất định sẽ phải thất vọng. Thủ đô đã bị tiêu diệt. Còn ai nhớ tới những dũng sĩđã từng chiến đấu anh dũng trên chiến trường, bởi vì bọn họ không tiếc ném sinh mạng trên chiến trường đây?
Nhìn cảnh tượng như vậy, Âu Dương nghĩ tới lúc quân đoàn số 7 khải hoàn trở về, Bì Ba đã từng nói với mình một câu:
- Mọi người cần anh hùng. Nhưng anh hùng cần có đủ thực lực. Nếu có một ngày ngươi mất đi thực lực, như vậy sẽ có một anh hùng mới thay thế vị trí của ngươi. Khi đó ngươi chẳng là cái thá gì. . .
Câu nói của Bì Ba lại hiện lên trong tâm trí Âu Dương. Lúc này nhìn khói thuốc súng qua đi chỉ còn lại thành trì đổ nát thê lương, Âu Dương hiểu rất rõ về câu nói này.
Quốc còn, thời gian xuất chinh, bọn họ là dũng sĩ, là anh hùng. Nhưng sau khi quốc mất, người anh hùng đã bị người ta quên lãng, dũng sĩ cũng chỉ có thể lưu lại trong ký ức.
- Lão bà cút sang một bên. Đùng phí lời nếu không chúng ta sẽ đem bà cháu các người làm hình nhân thịt người.
Đại hán kia thoáng nhìn về phía đứa cháu gầy yếu trong lòng bà lão nói. Câu nói này quả thực đã mất đi nhân tính.
Lần này Âu Dương không ra tay. Không phải Âu Dương lòng dạ ác độc. Lúc này trong vương quốc Đa La đã diệt vong có quá nhiều người như vậy. Quá nhiều việc tồi tệ như vậy. Mặc dù hắn là cường giả Pháp Thân cũng không thể nào quản được hết.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Ngày hôm nay hắn có thể giết sạch những kẻ ác trong thành này. Nhưng ai biết, ngày mai thành phố này sẽ lại có những người tốt của ngày hôm qua biến thành người xấu của ngày hôm nay hay không?
Âu Dương xoay người liền chuẩn bị lấy lôi quang rời đi. Bỗng nhiên một mũi tên từ phía xa phá không bay đến. Tốc độ của mũi tên này thật sự rất nhanh. Lực lượng cũng rất đúng chỗ, nhắm thẳng vào cổ họng Âu Dương bắn tới.
- Thần Xạ Thủ.
Trong nháy mắt Âu Dương đã biết, người có thể bắn ra một mũi tên như vậy chắc chắn là một Thần Xạ Thủ.
Xoạt.
Âu Dương duỗi hai ngón tay ra dễ dàng kẹp mũi tên ở đầu ngón tay. Sau đó mũi tên này bắn ra. Mũi tên này hóa thành một đạo lưu quang mang theo lực xoắn ốc bắn về phía một căn nhà nhỏ không mấy bắt mắt.
Mũi tên phá tan cánh cửa ghim một người trẻ tuổi nhìn qua khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi vào tường. Âu Dương cũng không hề muốn thương tổn hắn. Cho nên mũi tên này Âu Dương không bắn vào chỗ yếu hại của hắn, chỉ xuyên qua y phục phía trên bả vai của hắn ghim hắn vào tường.
Người trẻ tuổi nhìn mũi tên đầy sợ hãi. Lúc này hắn đang cố gắng rút mũi tên xuyên qua quần áo hắn ra. Nhưng lần này lực lượng của Âu Dương mạnh tới cực điểm. Người trẻ tuổi rút vài lần cũng không rút ra được. Cuối cùng hắn trực tiếp dùng hàm răng xé nát y phục của mình ra. Cả người lăn tròn sau đó nhảy qua cửa sổ cách đó không xa, nhảy ra ngoài.
- Nếu như ta là ngươi, ta nhất định sẽ không chạy.
Âu Dương từng bước đi về về phía bên đó. Tuy rằng con mắt cách lớp tường không nhìn thấy thân ảnh của người trẻ tuổi kia, nhưng dựa vào cảm giác, Âu Dương có thể biết được vị trí chính xách của hắn.
Nghe thấy câu nói này của Âu Dương, người trẻ tuổi không ngờ thật sự ngừng lại. Trường cung trong tay hắn đã được kéo thành trăng tròn. Mũi tên chỉ về hướng Âu Dương. Ngậm một mũi tên, có thể là muốn một đòn không được, sau đó sẽ bắn thêm một phát nữa.
- Ngươi tên là gì?
Âu Dương từ trên cửa sổ nhảy qua. Thời điềm Âu Dương còn ở trên không trung, một mũi tên nhọn mang theo lực xoắn ốc từ phía xa bay vụt đến. Mũi tên này vẫn đang bay, mũi tên thứ hai cũng được bắn ra.
Mũi tên thứ nhất nhắm bắn vào ngực Âu Dương. Dù sao Âu Dương đang ở giữa không trung. Nếu như hắn ngăn cản mũi tên này, như vậy mũi tên phía sau kia sẽ thật sự trở thành sát chiêu. Bởi vì mũi tên kia nhắm thẳng vào cổ họng của Âu Dương. Đó là mũi tên đoạt mạng.
Đinh. . . Đinh. . .
Hai tiếng động vang lên giòn giã. Người trẻ tuổi giật mình nhìn giả hỏa mục tiêu của mình lúc này không ngờđang lơ lửng trong không trung. Hai mũi tên mạnh mẽ của mình không ngờđều bị người này dùng một ngón tay làm gẫy.
Lúc này người trẻ tuổi cầm một trường cung trong tay, trên mặt đầy kinh dị Từ sau khi đế quốc Đa La bị hủy diệt, tất cả cường giả của Đa La cơ hồ đã bị người của hai nước Tuần Thiên và Mễ Nhĩ tàn sát gần như không còn. Hiện tại làm sao lại xuất hiện một cường giả như vậy?
- Ngươi là một Thần Xạ Thủ.
Âu Dương không quan tâm đến hai mũi tên này. Mình cũng đã từng là Thần Xạ Thủ. Vừa nãy Âu Dương dùng Chân Thực Chi Nhãn của mình quan sát thân thể của người trẻ tuổi kia một chút. Hắn phát hiện, tuy rằng người này không thể coi là một tuyệt thế kỳ tài, nhưng thiên phú cũng không tệ.
- Ngươi. . . Ngươi là ai?
Trác Vũ cảnh giác nhìn Âu Dương. Lúc này Âu Dương vẫn bay lơ lửng trong không trung. Nhìn thấy Âu Dương có thể bay như vậy, Trác Vũ biết nếu như người này muốn giết mình, mình căn bản không có bất kỳ khả năng chạy trốn nào.
- Ta là người như thế nào không quan trọng. Quan trọng chính là ngươi có muốn trở thành làm một Yêu Chiến Sĩ không?
Âu Dương nhìn người trẻ tuổi. Trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ như thế.
Chân Linh Giới căn bản không có Thần Xạ Thủ. Dù sao nơi đó là một thế giới cao võ. Chiến tranh tại nơi kia chỉ là trò chơi. Không có chiến tranh, mọi người thông thường cầm cung tiễn chỉ có tác dụng để săn thú.
Ngươi có thể hi vọng một tay thợ săn có thể có kỹ thuật bắn cung của Thần Xạ Thủ trên chiến trường sao? Những người học yêu hóa cung của Âu Dương liền thảm. Đối với kỹ thuật bắn cung hoàn toàn không nắm bắt được điều gì, hoàn toàn không biết phương thức chiến đấu của Yêu Cung Thủ. Lấy cung làm yêu binh cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện xông lên chém người. Theo Âu Dương thấy điều này vô cùng khôi hài.
- Yêu. . . Yêu Chiến Sĩ?
Nghe thấy Âu Dương nói như vậy, con mắt Trác Vũ bỗng nhiên sáng lên. Nhưng rất nhanh ánh sáng hy vọng trong mắt hắn liền dập tắt.
Trác Vũ nhìn Âu Dương nói:
- Ta không thể làm Yêu Chiến Sĩ, bởi vì ta chỉ có thể bắn tên. . .
- Hả?
Nghe thấy lý luận của Trác Vũ Âu Dương có chút giật mình. Nói gì vậy? Chỉ có thể bắn tên thì không thể làm Yêu Chiến Sĩ sao? Tuy nhiên sau đó Âu Dương liền hiểu, trong mắt người bình thường, Yêu Chiến Sĩ chính là tấn công. Trước cường lực như máy ủi đất, một đám Yêu Chiến Sĩđồng thời tấn công, lực sát thương sẽ tăng gấp bội. Ai lại sẽ nghĩ tới một Yêu Chiến Sĩ sẽ trốn ở bên ngoài mấy dặm đùa với cung tiễn được?
- Tầm nhìn của ngươi bao xa?
Âu Dương nhìn Trác Vũ. Thật ra yêu cầu của Yêu Cung Thủ đối với kỹ thuật bắn cung vẫn tương đối thấp. Dù sao điều này có thể khổ luyện ra được. Nhưng một Yêu Cung Thủ nếu không có tầm nhìn tuyệt đối, như vậy cho dù thành Đại Đế cũng là Đại Đế tàn phế.
Đại Đế thoáng động chính là trăm dặm. Nếu như Yêu Chiến Sĩ chính thống, bất kể nói thế nào không gần người không tính là gì. Huyễn Thuật Sư có năng lực giấu thân thể mình hóa thành hư vô. Mặc dù gần người, ngươi cũng rất khó bắt được.
Lục Tiên kiếm linh vừa ra, quanh thân vô tận kiếm trận. Trận Đồ Sư liền càng không cần phải nói. Trận đồ mở ra sau đó đều là sát khí. Dù sao từ viễn cổ, chỉ truyền thừa xuống bốn loại. Bốn loại này đã bị diễn hóa đến cực hạn. Làm sao chiến đấu, làm sao phòng thủ đều đã được quy phạm hóa.
Nhưng Yêu Cung Thủ thì thảm rồi. Giống như Âu Dương vậy. Nếu đấu một chọi một, gần người còn có thể lấy kỹ thuật tiên đoán tránh một hồi. Nhưng kinh nghiệm nói cho Âu Dương biết, kỹ thuật tiên đoán sau khi bị cường giả gần người vẫn bị tiêu diệt.
Cho nên một Yêu Cung Thủ muốn khắc chế kẻ địch giành lấy thắng, muốn quyết đấu thư hùng với một Đại Đế, phương pháp tốt nhất chính là từ ngoài vạn dặm liền bắn ra, khiến hắn không biết ngươi ở đâu mà tìm tới
- Ta. . . Ta có thể nhìn rõ ba dặm. . .
Trác Vũ suy nghĩ một chút. Giới hạn nhìn rõ của mình cũng chỉ có ba dặm.
- Ba dặm. . .
Nghe thấy con số này Âu Dương tính toán một chút. Nếu như học tập thông linh nhãn của Vạn Tiên Sơn, thị lực của Trác Vũ sẽ được phóng lớn. Tuy nhiên dù phóng to thế nào cũng tuyệt đối không thể nào so với hắn. Nhưng Âu Dương cảm thấy, nếu Trác Vũ có thểđạt được Đại Đế, như vậy thị lực của hắn có lẽ nhiều nhất cũng chính là 3000 dặm.
Thông thường phạm vi thị lực của Đại Đế có thểđạt được 2000 dặm. 3000 dặm không được xem là quá đột xuất.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế