-----oo0oo----- Chương 359: Là cừu hận? Vẫn là cừu hận?
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Khi Bùi Ngữ Yên tiến nhập tầm mắt của mọi người, tất cả mọi người bên ngoài phi trường, lại trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, giống như là ngay từ đầu thương lượng tốt vậy.
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.
- Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!
Bùi Ngữ Yên nói chuyện, thanh âm rất ôn nhu, đồng dạng cũng rất thành thục. Không giống như là thiếu nữ 18-19 tuổi, thanh âm của nàng rất có từ tính, rất có mị lực của nữ nhân trưởng thành.
Chỉ là nghe thanh âm của Bùi Ngữ Yên, nhất định sẽ nghĩ đến, đây là một siêu cấp mỹ nữ, nhưng quyết không thể tưởng được, nàng chỉ là một thiếu nữ 18-19 tuổi.
- Rầm rầm rầm...
Không có người nói chuyện, bất quá, tim đập của tất cả mọi người, đều đang tiếp tục tăng lên, toàn bộ tphi trường cũng không an tĩnh, tất cả đều bị tiếng tim đập chiếm cứ.
Xoát xoát!
Những nơi Bùi Ngữ Yên đi qua, bất luận nam nữ, tất cả đều ngay ngắn lui về phía sau. Rất nhanh, một con đường đi thông ra ngoài phi trường, cứ như vậy lộ ra.
Toàn bộ quá trình, đều đâu vào đấy, ngoại trừ tiếng bước chân cùng tiếng tim đập nhẹ nhàng ra, thì không còn có bất kỳ thanh âm nào khác tồn tại.
Ách... Còn có tiếng giày cao gót của Bùi Ngữ Yên giẫm lên mặt đất, cùng mặt đất phát ra tiếng vang.
Lộp bộp, lộp bộp...
Trên mặt Bùi Ngữ Yên, một mực bảo trì mỉm cười, đi cũng không nhanh. Những người ở đây không giống như là gặp được những minh tinh khác điên cuồng như vậy.
Ngoại trừ ngay từ đầu la lên ra, lúc này rất yên tĩnh, không có người chụp ảnh, cũng không có ai muốn kí tên, không có người khóc hô, tru lên...
Tất cả mọi người, chỉ là vô cùng chuyên chú nhìn xem.
Nhìn Bùi Ngữ Yên đi qua trước mặt bọn họ, thời gian dần qua đi xa.
Từ đầu đến cuối, ngoại trừ đầu chuyển động, ánh mắt chuyển động theo Bùi Ngữ Yên ra, không có bất kỳ người nào động thoáng một phát, dù chỉ là thoáng một phát.
Đương nhiên, ngoại trừ những người tránh ra một con đường cho nàng đi.
Bốn gã bảo tiêu kia, cũng chỉ là bài trí, không có phát ra bất kỳ tác dụng gì.
Trong nội tâm tất cả mọi người, bề ngoài giống như chỉ là có thể ở rất xa nhìn Bùi Ngữ Yên, bọn hắn triệt để thỏa mãn, thoả mãn, chuyến đi này không tệ rồi.
Mục đích bọn hắn chạy đến, giống như là yên lặng nhìn Bùi Ngữ Yên thời gian dần qua ly khai vậy.
Ở bên ngoài phi trường, một cỗ Bentley đã mở sẵng cửa. Ở bên cạnh cửa xe, một nam tử mặc âu phục màu đen, mang theo kính râm, cung kính chờ đợi.
Hiển nhiên, là chờ Bùi Ngữ Yên.
Ở bên trong mọi người nhìn chăm chú, Bùi Ngữ Yên lên xe, bảo tiêu mặt không biểu tình đóng cửa xe lại.
Bốn gã bảo tiêu đi theo Bùi Ngữ Yên tản ra, phân biệt tiến vào hai chiếc Audi A6, chạy một trước một sau bảo hộ Bentley.
- Bùi đại tiểu thư, cô về nhà?
Bảo tiêu kiêm lái xe trên chiếc Bentley, không có bất kỳ cảm tình gì hỏi.
Bùi Ngữ Yên vuốt vuốt mi tâm, lộ ra có chút mệt mỏi, khẽ lắc đầu, rất là bình thản nói:
- Trực tiếp đi Trung Y Học Viện.
- Vâng!
Bảo tiêu lên tiếng, không nói gì thêm, liền lái xe chạy tới Trung Y Học Viện.
Bất quá, trong nội tâm người bảo tiêu này rất không minh bạch cùng nghi hoặc, tại sao Bùi Ngữ Yên lại đột nhiên đáp ứng, diễn xuất ở tiệc tối đón người mới của Trung Y Học Viện.
Không chỉ có hắn khó hiểu, những ai có tư cách biết đến Bùi Ngữ Yên, đều rất khó hiểu.
- Trần Thanh Đế, không nghĩ tới ngươi cải biến nhiều như vậy, còn chạy tới Trung Y Học Viện đọc sách.
Bùi Ngữ Yên mỉm cười, thầm nghĩ trong lòng:
- Chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt rồi, không biết, sau khi ngươi nhìn thấy ta, sẽ có phản ứng như thế nào?
- Là cừu hận? Là cừu hận? Hay vẫn là cừu hận?
Bùi Ngữ Yên duy nhất nghĩ ra được, cũng chỉ có hai chữ cừu hận này. Trừ lần đó ra, nàng thật sự là nghĩ không ra, cũng sẽ không cho là, Trần Thanh Đế nhìn thấy nàng còn sẽ có phản ứng của hắn.
...
- Hai gia hỏa các ngươi, đừng dắt cuống họng gọi bậy, phải có chút đạo đức công cộng, đừng quấy rầy đến người bệnh khác.
Trần Thanh Đế liếc mắt, tức giận nói.
Đối với Chu Trướng cùng Trịnh Lục, Trần đại thiếu thật sự là im lặng.
Chu Trướng?
Trước kia rất thất vọng, như là có tâm sự gì, cực kỳ ngưng trọng. Hiện tại không còn phiền muộn rồi, lại trở nên quá hoạt bát, không có tiết tháo.
Trịnh Lục?
Đường ngay?
Con mẹ nó, ngươi cũng quá biết chọn tên? Đường ngang ngõ tắt, ngươi tinh thông mọi thứ, sửng sốt nhìn không ra, ngươi đi cái đường ngay gì.
Vẫn là mặt hàng ném tiết tháo vào bình nước tiểu.
Bất quá, Trần đại thiếu vẫn là rất thích loại tính cách này của bọn hắn, rất quý trọng thời gian lăn lộn chung với bọn hắn. Không có lục đục với nhau, không có âm mưu quỷ kế, có chỉ là hoan thanh tiếu ngữ.
Lời nói tuy nói như vậy, nhưng chúng ta nói như thế nào cũng là ở trong bệnh viện, vẫn là đại biểu Trung Y Học Viện, làm ra động tĩnh lớn như vậy, quấy rầy đến người bệnh khác, sẽ không tốt.
- Hai người các ngươi tiếp tục náo, giúp nhau cường bạo cúc hoa a, ca ca ta có việc về trước.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Nhớ kỹ, đừng dùng sức quá, vận động đừng quá mãnh liệt, coi chừng miệng vết thương.
- Ngươi... ngươi thực dâm đãng, khẩu vị thật nặng.
Chu Trướng cùng Trịnh Lục, ngay ngắn nhìn Trần đại thiếu, quăng đến ánh mắt khinh bỉ vô hạn.
Lại cùng Chu Trướng và Trịnh Lục náo loạn một hồi, Trần đại thiếu quyết đoán đi ra.
- Không sai biệt lắm, là thời điểm đi tiến hành tẩy mao phạt tủy lần thứ ba cho Trương Kiều rồi.
Trần Thanh Đế ly khai quân khu bệnh viện, lái xe chạy đến biệt thự của Trương Kiều.
- Ngươi... ngươi... ngươi còn biết đến à?
Trương Kiều chỉ vào Lữ Đông vừa đến, muốn chửi ầm lên, lại hữu khí vô lực nói:
- Ta... ta sắp chết đói rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Trần đại thiếu mua cho Trương Kiều một ít thức ăn, cũng cho Trương Kiều hơn một vạn.
Ăn đã ăn xong, Trương Kiều lại không dám đi ra ngoài mua. Cái kia có thể làm sao? Ngoại trừ cầu nguyện 'Lữ Đông' trở lại, vậy thì chỉ có thể đói bụng.
Đương nhiên, Trương Kiều vẫn là uống không ít nước cầm hơi.
Mấu chốt là, chỉ uống nước, cũng không được việc a.
Hiện tại Trương Kiều, đã đói không còn chút sức lực nào rồi.
- Cái kia... gần đây ta có chút việc, cho nên... bây giờ ta sẽ đi mua thức ăn cho cô ngay.
Trần Thanh Đế ngượng ngùng cười cười, hắn biết rõ, chỉ lo bề bộn lại quên mất chuyện mua thức ăn cho Trương Kiều rồi.
Kỳ thật, Trần đại thiếu cũng không có quên Trương Kiều, cũng quyết không thể nào quên.
Trương Kiều là Thiên Sinh Mị Cốt, tuyệt đối là tài liệu tu chân tốt, nhân vật trọng yếu giúp mình tăng thực lực. Trần đại thiếu làm sao có thể quên nàng chứ?
Chỉ là, Trần đại thiếu quên, đánh giá thấp năng lực ăn của Trương Kiều.
Một giờ sau, Trần đại thiếu mua về một đống lớn đồ vật, cái gì khoai tây chiên, khoai tây sống... rau củ, cải trắng, thịt bò, còn có một bao gạo…
Đói bụng, ngươi tự nấu cơm ăn.
Sau khi hung hăng ăn một bữa, Trương Kiều nhìn thấy Trần Thanh Đế lấy ngân châm ra, nói cái gì cũng không nói, trực tiếp cởi áo của mình.
Không cần nghĩ, Trương Kiều cũng biết, Trần đại thiếu muốn tiếp tục dùng kim đâm nàng, tăng lên lực hấp dẫn của nàng đối với nam nhân, từ đó kích thích Trần Thanh Đế, lại để cho Trần Thanh Đế làm nam nhân bình thường.
- Qua mấy ngày, lại tiến hành tẩy mao phạt tủy một lần cuối, như vậy Trương Kiều có thể tu luyện rồi.
Trần Thanh Đế nhìn trên người Trương Kiều, bài trừ dơ bẩn đã rất là ít, đối với cái này, cảm thấy rất vừa lòng.
- Qua mấy ngày nữa ta sẽ trở lại thăm cô.
Trần Thanh Đế cũng không có làm bất luận dừng lại gì, cũng không có cho Trương Kiều cơ hội tiếp tục dụ hoặc hắn.
Trần đại thiếu sợ mình khống chế không nổi, làm thịt Trương Kiều.
Thiên Sinh Mị Cốt, trước khi không có thành công Trúc Cơ đã bị phá trinh rồi, đây sẽ rất ảnh hưởng tốc độ tu luyện.
Sau khi đi ra biệt thự, Trần đại thiếu cũng không có lái xe về nhà, mà là lái xe đi từ từ, như là ngắm phong cảnh, kỳ thật lại không phải như thế.
Tuy con mắt Trần đại thiếu nhìn xem bốn phía, nhưng trong mắt hắn, kỳ thật cái gì cũng không có thấy, hắn một mực đều nghĩ một vấn đề.
Vị hôn thê, Bùi Ngữ Yên đến cùng lớn lên là cái dạng gì?
Nếu như là một nữ nhân xấu xí làm cho người tức lộn ruột, chủ động tới tìm Trần đại thiếu hắn, Trần đại thiếu hắn nên xử lý như thế nào? Nên đối mặt như thế nào?
Giả bộ như không biết?
Con mẹ nó, vốn là không biết, còn cần giả bộ sao?
- Mẹ nó, chết còn lưu lại cho ta một nữ nhân xấu như vậy.
Trong nội tâm Trần Thanh Đế thầm mắng không thôi, hắn căn bản cũng không có nghĩ tới, Bùi Ngữ Yên là mỹ nữ.
Dù chỉ là một người bình thường, cũng sẽ không thể để cho hắn một chút ấn tượng cũng không có. Ở trong trí nhớ Trần Thanh Đế tiếp thu, quyết không phải là một mảnh trống không.
Khi một nữ nhân, xấu đã đến cực hạn, xấu đã đến sâu trong linh hồn. Kinh khủng hơn chính là, vẫn là vị hôn thê của mình, mặc cho ai cũng chọn trốn tránh.
Trần đại thiếu kia càng ác hơn, trực tiếp lựa chọn cưỡng chế quên luôn.
Bất kể như thế nào, Trần Thanh Đế cũng không có nghĩ qua, Bùi Ngữ Yên có thể là một mỹ nữ.
- Được rồi, dù sao ca ca ta cũng không biết, cho dù chủ động tìm tới cửa, ca ca cũng không thèm nghía đến nàng.
Trần Thanh Đế nhịn không được giật mình một cái, thầm nghĩ:
- Vạn nhất ca ca ta bị một nữ nhân xấu, bám theo không tha thì phải xử lý thế nào?
- Ta cũng không tin, cái dạng xấu nữ nhân gì, có thể đáng sợ hơn nữ nhân xinh đẹp?
Trần Thanh Đế hừ nhẹ hai tiếng :
- Cổ nhân nói: nữ nhân khuynh quốc khuynh thành, sẽ hại nước hại dân, cho tới bây giờ còn chưa nghe nói qua nữ nhân xấu có uy lực bực này.
Trần đại thiếu căn bản cũng không có suy nghĩ, Bùi Ngữ Yên là người nào, mà là đang cân nhắc, phải đối mặt một nữ nhân xấu như Bùi Ngữ Yên như thế nào.
Cứ như vậy, Trần Thanh Đế đã đi tới một bến tàu.
Cái bến tàu này, cách biệt thự của Trương Kiều cũng không xa, khoảng bốn năm dặm. Tại dĩ vãng, Trần đại thiếu cũng không có ít lần cùng Viên Cầu tới đây chơi.
Nhất là Trần đại thiếu kia, rất thích mang theo nữ nhân, tới bến tàu này đánh dã chiến, tìm kiếm kích thích.
Nhân viên nữ của Thanh Đế dược nghiệp, có không ít bị Trần đại thiếukia mang đến qua.
- Ở bến tàu chơi dã chiến? Người kia thật đúng là biết chơi.
Trần Thanh Đế chuẩn bị ly khai, lại đột nhiên nhíu mày.
Lập tức, thân thể lóe lên, núp ở bên trong một bồn hoa.
Ông...
Ông...
Chỉ thấy, ba chiếc BMW cực tốc và điên cuồng vọt tới bến tàu.
Tá Đằng Trung Càn, vô cùng chật vật nhảy xuống xe.
- Tá Đằng Trung Càn?
Trần Thanh Đế trốn ở bên trong bồn hoa, khẽ chau mày, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Xem bộ dáng bọn hắn, rất chật vật, chẳng lẽ là bị đuổi giết sao?
Dùng Tá Đằng Trung Càn cầm đầu, từ bên trên ba chiếc xe Mercedes nhảy xuống chín người. Đều không ngoại lệ, tất cả đều là người Nhật Bản Sơn Khẩu Tổ.
Trong đó, còn có ba gã Ninja, đều bị trọng thương.
Mà ngay cả Tá Đằng Trung Càn, cũng là đầu tóc đầy bụi, vẻ mặt chật vật.
Tá Đằng Trung Càn phái người ám sát Lữ Bất Phàm, cuối cùng dùng thất bại chấm dứt sự tình, Trần đại thiếu đương nhiên biết rõ, càng là mắt thấy toàn bộ quá trình.
Thượng Quan Giang Vũ bị giết, cũng là Tá Đằng Trung Càn dẫn người làm.
Những chuyện này, Trần đại thiếu cũng biết, hơn nữa, lúc trước Trần đại thiếu còn ra tay giúp Tá Đằng Trung Càn thoáng một phát, hơn nữa hãm hại Lữ gia một bả.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Nhưng mới chỉ qua một ngày, sao Tá Đằng Trung Càn lại chật vật như thế.
Hình như là bị người đuổi giết.
Chạy trối chết.
Chợt, ánh mắt Trần Thanh Đế quét qua, thình lình phát hiện, trên bến tàu có đỗ một chiếc du thuyền xa hoa, giá trị ít nhất ba bốn triệu.
- Con mẹ nó, đều nhanh lên cho lão tử.
Tá Đằng Trung Càn, lo lắng lạnh quát một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi, rất là chật vật, rất nhanh lên du thuyền.
Tuy Trần đại thiếu nghe không hiểu Tá Đằng Trung Càn nói cái gì. Bất quá, chỉ là xem bộ dáng lo lắng, chật vật kia của Tá Đằng Trung Càn, cũng có thể phán đoán ra, bọn hắn đang chạy trốn.
- Chật vật chạy trốn?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Là bị Lữ gia đuổi giết? Hay là Thượng Quan gia cùng Hướng gia đuổi giết?
Tá Đằng Trung Càn ám sát Lữ Bất Phàm, Trần đại thiếu tin tưởng, tất nhiên sẽ chọc giận Lữ Văn.
Phải biết rằng, Lữ Bất Phàm là bảo bối của Lữ Văn.
Lữ Văn giận dữ, dùng sức chiến đấu trong tay Lữ gia, muốn tiêu diệt Tá Đằng Trung Càn cùng người Nhật Bản Sơn Khẩu Tổ, còn không phải chuyện đùa sao?
Người thừa kế duy nhất của Hướng gia cùng Thượng Quan gia, bị Tá Đằng Trung Càn dẫn người giết đi, còn phế bỏ một cánh tay của Thượng Quan Niên.
Thượng Quan gia cùng Hướng gia, há sẽ bỏ qua Tá Đằng Trung Càn?
Hơn nữa, dùng thực lực của Thượng Quan gia cùng Hướng gia, muốn lưu Tá Đằng Trung Càn cùng với thành viên Sơn Khẩu Tổ khác lại, cũng không có lo lắng gì quá lớn.
Tá Đằng Trung Càn mang đến lực lượng tuy cường hãn, nhưng cuối cùng vẫn có hạn.
Không phát hiện những Ninja lợi hại hò hét, thực lực cường hãn kia, nguyên một đám đều bị trọng thương sao?
- Bất kể là Lữ gia, hay là người Thượng Quan gia đuổi giết Tá Đằng Trung Càn, mình ở thời điểm này, đều phải trợ giúp bọn hắn một tay.
Ngoài miệng Trần Thanh Đế lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, lập tức, rất nhanh cải biến dung mạo của mình.
'Lữ Đông'!
Lại một lần nữa lóe sáng đăng tràng.
- Muốn chạy trốn? Các ngươi trốn được sao?
Trần Thanh Đế lạnh quát một tiếng, trong thanh âm, tràn đầy vẻ khinh thường, thân thể khẽ động, rất nhanh đánh tới người Sơn Khẩu Tổ.
- A...
Một tiếng hét thảm, một gã Ninja tinh anh bị trọng thương, trực tiếp bị Trần đại thiếu một đao đâm xuyên qua lồng ngực.
Trường đao, lúc trước thời điểm Trần đại thiếu giết những Ninja Nhật Bản kia, là thu được không ít, tất cả đều nhét vào bên trong Càn Khôn Đỉnh.
- Lữ Đông!
Tá Đằng Trung Càn vừa bò lên trên du thuyền, tròng mắt muốn nứt, nghiến răng nghiến lợi gào thét:
- Chúng ta đã lựa chọn ly khai, ngươi lại vẫn đuổi giết đến, chẳng lẽ muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta sao?
- Đuổi tận giết tuyệt?
Trần Thanh Đế hừ lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy khinh thường, lạnh giọng nói ra:
- Ám sát Lữ Bất Phàm, giết Thượng Quan Giang Vũ, các ngươi còn muốn sống trở về? Thật sự là chê cười.
Đang khi nói chuyện, Trần Thanh Đế rất nhanh rút trường đao từ trong ngực tên Ninja kia ra, tiếp tục công kích hai gã Ninja trọng thương khác.
Về phần năm tên thành viên Sơn Khẩu Tổ khác, Trần Thanh Đế căn bản không có để vào mắt.
Bọn hắn căn bản chưa tính là uy hiếp gì, coi như là để cho bọn hắn chạy thoát cũng không có cái gì. Mà coi như là giết bọn hắn, đối với Sơn Khẩu Tổ mà nói, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Người như bọn hắn, ở Sơn Khẩu Tổ có rất nhiều, cho dù chết nhiều hơn nữa, Sơn Khẩu Tổ cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.
Chết, vậy cứ chết đi.
Sau đó làm sao?
Cái này còn không đơn giản sao? Tiếp tục tuyển nhận, dù sao người như vậy, ở Nhật Bản tiện tay là có thể tuyển nhận một đống.
Ninja!
Nhất là Ninja tinh anh, mới là thực lực chân chính của Sơn Khẩu Tổ.
Mà Ninja tinh anh, mới là mục tiêu Trần đại thiếu muốn tiêu diệt chính thức.
Trần đại thiếu tin tưởng, Sơn Khẩu Tổ tổn thất một gã Ninja tinh anh, đều sẽ đau lòng một phần, cừu hận đối với Lữ gia,Thượng Quan gia cùng với Hướng gia, sẽ nhiều một phần.
Ninja tinh anh, cũng không phải dễ huấn luyện ra được như vậy.
Giết Ninja tinh anh, làm cho Sơn Khẩu Tổ đau lòng.
Đau lòng, Sơn Khẩu Tổ mới có thể càng thêm phẫn nộ, mới có thể phái càng nhiều Ninja lợi hại hơn nữa, trả thù Lữ gia, Thượng Quan gia cùng với Hướng gia.
Cái này, mới là Trần đại thiếu muốn thấy.
Bằng không thì Trần Thanh Đế rỗi rãnh nhức cả trứng, nhảy ra giết người làm gì?
Giết người, Trần đại thiếu tuy cũng giết qua không ít, cũng không có cảm giác quá lớn gì. Nhưng mà giết người, cuối cùng không phải chuyện tình tốt đẹp gì.
Trần Thanh Đế cũng không phải sát nhân cuồng ma.
Ở Trần đại thiếu toàn lực bạo phát, hai gã Ninja tinh anh còn lại, bản thân đã trọng thương, cũng ngay ngắn bị Trần Thanh Đế chém giết.
Tất cả đều chém bay.
- Lữ Đông, ngươi không nên khinh người quá đáng...
Tá Đằng Trung Càn ở bên trên du thuyền, trong cơn giận dữ, vô cùng phẫn nộ nói:
- Người Lữ gia cùng Thượng Quan gia, cũng không có đuổi theo, không dám giết chúng ta. Ngươi vậy mà ở chỗ này giết chúng ta, là ai cho mày lá gan?
- Ngu xuẩn, ngươi con mẹ nó, thật đúng là đủ ngu xuẩn.
Trần Thanh Đế một đao chém bay một gã thành viên Sơn Khẩu Tổ, cười lạnh nói:
- Ngươi thực cho rằng, Lữ gia, Thượng Quan gia cùng với Hướng gia sẽ bỏ qua các ngươi sao?
- Không có truy giết các ngươi, chính là muốn để cho người khác biết rõ, các ngươi đã chạy rồi.
Trần Thanh Đế rất nhanh chém bay hai người, tàn nhẫn nói:
- Mà ta, thì là ở chỗ này chờ các ngươi, bằng không thì, ta há có thể trùng hợp như vậy xuất hiện ở chỗ này?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
- Vốn là thả các ngươi, sau đó để cho ta tới giết tất cả các ngươi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, âm trầm cười không ngừng:
- Kể từ đó, ai biết các ngươi là bị người Lữ gia,Thượng Quan gia cùng với Hướng gia giết?
- Hèn hạ!
Tá Đằng Trung Càn chửi ầm lên:
- Tam gia các ngươi, thật sự là quá hèn hạ, quá vô sỉ, quá âm hiểm rồi. Lữ Bất Phàm, hắn chính là một tên âm người, tất cả Lữ gia đều là âm người.
Tá Đằng Trung Càn một mực cũng không rõ, vì cái gì Thượng Quan gia cùng Hướng gia đối với hắn vô cùng thống hận, khi bọn hắn đào tẩu, cũng chỉ là đuổi tới nửa đường liền buông tha.
Hiện tại, Tá Đằng Trung Càn rốt cục minh bạch, triệt để bừng tỉnh đại ngộ rồi.
Nguyên lai Thượng Quan gia cùng Lữ gia thật sự đã cấu kết đến cùng một chỗ, mà Lữ gia đã sớm phái người ở chỗ này chờ bọn hắn.
Coi như là tất cả bọn hắn đều bị giết, cho dù người Sơn Khẩu Tổ, hoài nghi là người Thượng Quan gia cùng Hướng gia làm, nhưng mà, Thượng Quan gia cùng Hướng gia sẽ có biện pháp giải thích.
Người nào không biết, Thượng Quan gia cùng Hướng gia bọn hắn, làm ra động tĩnh lớn như vậy, cuối cùng ở trong quá trình đuổi giết, đột nhiên buông tha?
Nếu như muốn giết Tá Đằng Trung Càn, người Thượng Quan gia cùng Hướng gia, như thế nào lại buông tha cho?
Chỉ là, Tá Đằng Trung Càn lại không để ý đến, bọn hắn có thể trốn tới, không phải Thượng Quan gia cùng Hướng gia buông tha, thật sự là không có đuổi theo.
Ngươi cũng không nhìn một chút, ngươi mang đến bao nhiêu người? Hiện tại còn thừa lại mấy người?
Những người khác đâu?
Còn không phải là vì ngăn trở người Thượng Quan gia cùng Hướng gia, tất cả đều bị giết sao?
Cũng chính bởi vì như thế, Tá Đằng Trung Càn ngươi mới có cơ hội, mang theo một ít tàn binh trốn tới đây.
Đối với những chuyện này, Tá Đằng Trung Càn đương nhiên biết rõ, cũng là cho rằng như thế. Bất quá, sau khi nghe 'Lữ Đông' nói, lại không cho rằng như vậy.
Tá Đằng Trung Càn hắn mang người đến, có thể ngăn trở người Thượng Quan gia cùng Hướng gia sao?
Không thể phủ nhận, Tá Đằng Trung Càn lại bắt đầu hoài nghi.
Bởi vì hắn hoài nghi, lại đem công lao của những thành viên Sơn Khẩu Tổ dốc sức liều mạng che chở hắn đào tẩu kia, tất cả đều ở trong lúc vô hình xóa đi rồi.
- Tá Đằng này thật là ngu xuẩn, ngươi không thấy được, chỉ còn lại có hai người rồi hả? Còn không tranh thủ thời gian lái thuyền đi, chờ cái gì nữa chứ?
Trần Thanh Đế cảm giác Tá Đằng Trung Càn này, ngốc đến cảnh giới nhất định rồi.
Tá Đằng Trung Càn tuy phế vật, lại tràn đầy giá trị lợi dụng, Trần đại thiếu cũng cũng không có tính toán giết Tá Đằng Trung Càn.
Dù sao cũng phải có người, trở về báo tin chứ?
Mà Tá Đằng Trung Càn không thể nghi ngờ là một lựa chọn tốt nhất.
Ai bảo hắn là cháu trai bảo bối của tổ trưởng Sơn Khẩu Tổ chứ? Là một phế vật có sức nặng cực lớn trong Sơn Khẩu Tổ ?
- Thiếu tổ trưởng, ngươi nhanh đi đi, không cần lo cho chúng ta, báo thù thay chúng ta...
Trong đó một gã thành viên Sơn Khẩu Tổ, ở thời điểm này lớn tiếng quát.
Đối với cái này, Trần đại thiếu không chỉ có không ngăn cản, trong lòng còn khen hắn một chầu. Con mẹ nó, vẫn có người thông minh, nhìn ngươi thông minh như vậy, lão tử cho ngươi chết thống khoái.
- Muốn chết!
Trần Thanh Đế như là rất phẫn nộ, lạnh quát một tiếng, tốc độ công kích nhanh hơn, một đao đâm xuyên qua lồng ngực tên thành viên Sơn Khẩu Tổ kia.
- Đi mau...
Thẳng đến chết, tên thành viên Sơn Khẩu Tổ kia, vẫn dùng hết một tia khí lực cuối cùng, nhắc nhở Tá Đằng Trung Càn, để cho hắn đào tẩu.
- Ngăn hắn lại cho ta.
Tá Đằng Trung Càn cuối cùng từ trong phẫn nộ cùng sợ hãi tỉnh táo lại, quát ầm lên:
- Lữ Đông, bản Thiếu tổ trưởng quyết không bỏ qua các ngươi. Lữ gia các ngươi, còn có Thượng Quan gia cùng Hướng gia, tất cả đều phải trả giá thảm trọng.
Nói xong, Tá Đằng Trung Càn cũng không dám làm bất luận dừng lại gì, rất nhanh chui vào khoang điều khiển, du thuyền phi tốc rời xa.
- Con mẹ nó, đã trốn chạy rồi, cần phải ném một câu ngoan thoại sao, thực là ngu xuẩn.
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt, cũng không hề hạ thủ lưu tình, một đao chém giết một gã Sơn Khẩu Tổ cuối cùng.
- Lần này, việc vui của Lữ gia, Thượng Quan gia cùng với Hướng gia có thể to lắm.
Thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, rất nhanh ly khai, một lần nữa trốn vào bên trong bồn hoa.
Trần đại thiếu đang đợi, chờ người Thượng Quan gia cùng Lữ gia đuổi theo.
Quả nhiên, qua chừng bốn năm phút đồng hồ, lấy đại ca của Thượng Quan Niên, Thượng Quan Thạch cầm đầu bốn gã cao thủ Thượng Quan gia, cùng với hai gã cao thủ Hướng gia đuổi tới.
Bất quá, lúc này ngoại trừ tám cổ thi thể ra, Tá Đằng Trung Càn đã sớm không thấy rồi.
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, ngươi yên tâm, Lữ gia chúng ta nhất định sẽ không để cho người của các ngươi chết vô ích.
Đúng lúc này, một thanh âm rất nhỏ bé yếu ớt vang lên:
- Ngươi trực tiếp ngồi phi cơ về Nhật Bản, người Thượng Quan gia cùng Hướng gia đến.
Nơi phát ra thanh âm, hiển nhiên là Trần Thanh Đế trốn ở bên trong bồn hoa rồi.
Tuy thanh âm của Trần đại thiếu rất thấp, có thể nói như con muỗi kêu, cách mấy người Thượng Quan Thạch cũng không tính quá gần, chừng hơn 50m.
Bất quá, mấy người Thượng Quan Thạch là người nào?
Tất cả đều là cao thủ a.
Thanh âm mặc dù nhỏ, há có thể giấu diếm được lỗ tai của mấy người Thượng Quan Thạch?
Hơn nữa, Trần đại thiếu cố ý khống chế âm lượng, vừa vặn có thể để cho mấy người Thượng Quan Thạch nghe được.
- Người Lữ gia?
Thân thể Thượng Quan Thạch nhảy lên, rất nhanh công kích tới bồn hoa.
- Muốn chết!
Trần đại thiếu lạnh quát một tiếng, trường đao trong tay rất nhanh công kích tới Thượng Quan Thạch. Trong lòng Thượng Quan Thạch run lên, đổi công làm thủ, liên tục bạo lui.
- Lữ Đông, là ngươi...
Thượng Quan Thạch tức giận quát.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Thượng Quan Thạch bạo lui, liếc mắt liền nhận ra là 'Lữ Đông', trước kia bức lui hắn, trợ giúp Tá Đằng Trung Càn đào tẩu, lập tức trong cơn giận dữ.
Nếu như không phải 'Lữ Đông' xuất hiện, Tá Đằng Trung Càn đã sớm bị hắn chém giết, ở đâu còn cần chờ tới bây giờ, làm ra động tĩnh lớn như vậy?
Nộ!
Vô cùng phẫn nộ!
- Là đại gia ta.
Trần Thanh Đế cầm trường đao trong tay, quát lên một tiếng, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ, cả thân thể bay lên, rất nhanh công kích tới Thượng Quan Thạch.
Người Thượng Quan gia cùng Hướng gia, trước kia đuổi giết Trần đại thiếu, bức Trần đại thiếu chật vật như vậy.
Mặc dù nói, cuối cùng tất cả đều bị Trần Thanh Đế phản giết. Nhưng mà, chật vật mà trốn, đã chạy thoát, đây là sự thật không cải biến được.
Trần Thanh Đế coi như là ở Tu Chân giới, ai có thể làm cho hắn chạy trốn? Lại để cho hắn chật vật như thế?
Đều là Trần đại thiếu hắn truy, người khác trốn.
Hiện tại người Thượng Quan gia cùng Hướng gia xuất hiện, Trần Thanh Đế hắn há sẽ bỏ qua bọn hắn?
Vô luận là châm ngòi cừu hận giữa Lữ gia, Thượng Quan gia cùng với Hướng gia cũng tốt, hay là trả thù trước kia bị đuổi giết cũng thế.
Có thể giết, Trần đại thiếu quyết sẽ không nương tay.
BOANG...!
Một tiếng giòn vang, trường đao trong tay Trần đại thiếu phát ra một tiếng kinh minh, quyết đoán bể làm hai đoạn, hóa thành mấy đạo hàn mang kích bắn bốn phí.
Thượng Quan Thạch là nội gia cao thủ, binh khí bình thường với hắn mà nói, căn bản là không cách nào tạo thành tổn thương gì.
Đối với trường đao bị hủy, Trần đại thiếu cũng không có để ý.
Trường đao bình thường không có linh khí gia trì, có thể chém bay cao thủ như Thượng Quan Thạch, đó mới là kỳ quái.
Đối với cái này, Trần Thanh Đế cũng phi thường cam tâm tình nguyện nhìn thấy.
Chợt...
Trần đại thiếu cầm đoạn đao trong tay ném đi, linh khí trong cơ thể lập tức bộc phát, rất nhanh công kích đi.
Thượng Quan Thạch biến sắc, một loại nguy cơ dày đặc tuôn vào trong lòng, cả người đều trở nên vô cùng nghiêm túc, không dám có chút chủ quan.
Thượng Quan Thạch kinh hãi phát hiện, hắn căn bản không phải là đối thủ của 'Lữ Đông'.
Trước kia, Thượng Quan Thạch bị 'Lữ Đông' bức lui, cho hắn biết, thực lực 'Lữ Đông' rất cường hãn. Nhưng cũng thật không ngờ, 'Lữ Đông' sẽ mạnh như thế.
Dù sao, 'Lữ Đông' là đột nhiên ra tay, đánh Thượng Quan Thạch hắn trở tay không kịp.
Oanh!
Một tiếng trầm đục, Thượng Quan Thạch bên trong hoảng sợ chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, ngực truyền đến đau nhức kịch liệt, bị Trần Thanh Đế một quyền đánh trúng vào ngực, cả thân thể rất nhanh bay ngược ra sau.
Phốc!
Phanh!
Một đạo máu tươi bay ra, ở trong hư không xẹt qua một quỹ tích, Thượng Quan Thạch hung hăng ngã ở bên trên bồn hoa.
Mặt đường xi-măng, trực tiếp bị nện bể, hơn nữa dưới thân Thượng Quan Thạch, xuất hiện một cái hố nhỏ.
Đây không phải nói chất lượng mặt đường xi-măng không tốt, hoàn toàn là vì, lực lượng Thượng Quan Thạch đập xuống, thật sự là quá khổng lồ, lực phá hoại quá mạnh mẽ.
- Đại ca...
- Thượng Quan Thạch...
Ba gã cao thủ Thượng Quan gia khác, cùng với hai gã cao thủ Hướng gia, ngay ngắn phát ra một tiếng thét kinh hãi, trên mặt đều là vẻ khiếp sợ.
Phải biết rằng, thực lực của Thượng Quan Thạch, ở trong bọn họ, đây chính là mạnh nhất.
Trong quá trình đuổi giết Tá Đằng Trung Càn, những người lưu lại ngăn trở bọn hắn kia, trong đó có một phần ba là chết ở trong tay Thượng Quan Thạch.
Nhưng mà, Thượng Quan Thạch ở trong hai chiêu, lại bị 'Lữ Đông' đánh trọng thương.
Sưu sưu sưu...
Trong đó một người Thượng Quan gia, rất nhanh đi tới bên người Thượng Quan Thạch, vịn lấy hắn. Mà bốn người khác, thì là vây công Trần Thanh Đế.
- Người Hướng gia, hừ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, sát khí xông mạnh, tốc độ công kích tăng lên tới cực hạn, mục tiêu chiếu cố trọng yếu, đương nhiên là hai gã cao thủ Hướng gia kia.
Bởi vì Thượng Quan Giang Vũ, người Hướng gia mới phái người đuổi giết Trần đại thiếu hắn. Hướng gia phái người hay Thượng Quan gia phái người ra tay, cái kia là giống nhau.
Bất quá, Trần đại thiếu càng thêm thống hận kẻ ra tay trực tiếp.
Hai gã cao thủ Hướng gia này, phải chết.
Quyết không có khả năng sống.
- Chết!
Ở dưới Trần Thanh Đế bạo lực công kích, một gã cao thủ Hướng gia trong đó, còn không biết chuyện gì xảy ra, trực tiếp bị một quyền đánh trúng, hung hăng ngã trên mặt đất.
Hắn cảm giác xương ngực của mình, đã bị chặt đứt.
Phanh!
Thân thể Trần đại thiếu động liên tục, rất nhanh né tránh, phi thân lao tới bên người tên cao thủ Hướng gia bị đánh bay, một cước đá vào trên cổ của hắn.
Răng rắc!
Nương theo một tiếng giòn vang, cổ tên cao thủ Hướng gia kia trực tiếp bị đạp gãy, đầu nghiêng một cái, treo rồi.
- Chết!
Một tiếng gầm nhẹ, Trần Thanh Đế rất nhanh hướng một gã cao thủ Hướng gia khác công kích mà đi.
Phốc!
Tên cao thủ Hướng gia kia, trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ cùng không thể tin được, cúi đầu nhìn xem bộ ngực của mình. Hắn kinh hãi phát hiện, bộ ngực của mình lại bị một đao đâm xuyên qua.
Đao?
Trong tay 'Lữ Đông', như thế nào sẽ vô thanh vô tức nhiều ra một thanh trường đao? Hơn nữa, vẫn là nguyên vẹn, không có hủy hoại. Cái này... điều này sao có thể?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R