Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 21
Chương 12: Yêu Tính Gầm Gào
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
"Ô - - "
Yêu tộc tròn mắt, các nữ yêu chờ đợi, thậm chí thấy tiêu bay trên không quá chậm, sao mãi không rơi?
"Cốp!"
Tiêu thương rơi xuống cách trăm trượng, ngang với Thiện Túc!
"A!" Yêu tộc càng kinh ngạc, các nữ yêu hưng phấn đến cuồng loạn, thậm chí có người lớn mật gọi: "Giang Sĩ Ngọc, tối nay ta đợi ngươi, kỹ xảo của người ta tốt lắm!"
Có người mở đầu, các nữ yêu không giữ được, có người gọi "Giang Sĩ Ngọc, ta ở trong tòa nhà gỗ thứ ba phía đông bộ lạc”, có người gọi "Giang Sĩ Ngọc, ta là bộ lạc đệ tam mỹ nhân”, Giang Sĩ Ngọc như không nghe thấy, về ngồi cạnh Tôn Lập.
Thiện Túc nổi giận đấm tan tảng đá cạnh đó: "Mau chuẩn bị, bắt đầu mục thứ hai, ta không tin nhân tộc còn có sức hơn chúng ta!"
Không cần y dặn, yêu tộc đã được đót nóng nhiệt tình, mấy chục cùng động thủ, chuẩn bị xong xuôi.
Vân mẫu linh đồng mật độ cực cao, thậm chí hơn cả vàng. Yêu tộc dùng đòn gánh đặc chế buộc hai khối Vân mẫu linh đồng, trọng lượng hơn vạn cân.
Thiện Túc phất tay: "Nhẹ thế này có ý nghĩa gì? Gấp đôi lên!"
"Vâng!"
Gánh hai vạn cân Vân mẫu linh đồng khoáng thạch đi trăm trượng, Giang Sĩ Ngọc và Thiện Túc cùng xuất phát xem ai đến đích trước, cả hai như không gánh, lao đi cực nhanh, cùng tới nơi.
"Hay!" Yêu tộc vang tiếng hoan hô.
"Đổi sang bốn vạn cân!" Lại ngang nhau, Thiện Túc nổi giận.
Phong Bảo Bảo giơ tay: "Bất tất, còn một trận nữa."
Thiện Túc không cam lòng: "Vâng."
Nếu sau cùng vẫn ngang nhau là Phong Bảo Bảo thích nhất, song phương không tổn thương hòa khí.
Thời gian chuẩn bị lần này dài hơn, chừng một bữa cơm, mấy chục yêu tộc mới đưa đến được, thở hồng hộc.
Trên diễn võ trường có một hàng trụ đá, đều bằng Vân mẫu linh đồng khoáng thạch. Cây nhỏ nhất cũng bằng với cây hai người vừa giơ lúc nãy.
Những lần thi trước, thạch trụ cỡ này sẽ xếp gần cuối, phía trước là mấy cột nhỏ hơn.
Cột nhỏ nhất cũng bốn vạn cân, to nhất thì như hòn núi nhỏ, hơn hai mươi vạn cân! Nặng bao nhiêu thì yêu tộc không biết vì chưa ai giơ lên được. Mấy chục yêu tộc chuyển một thạch trụ, còn phải nghỉ mấy lần.
Thiện Túc và Giang Sĩ Ngọc cùng đến trước thạch trụ, Thiện Túc trừng mắt, Giang Sĩ Ngọc nhìn vào bóng đêm vô tận, tựa hồ cạnh mình không phải là đối thủ.
"Bắt đầu đi!"
Thiện Túc gầm lên, xông tới ôm thạch trụ đầu tiên, giơ qua đỉnh đầu.
Lúc y đặt thạch trụ xuống, Giang Sĩ Ngọc mới bước lên, không thanh thế kinh nhân như Thiện Túc nhưng dễ dàng nhấc được.
Có phải y hết sức? Các nữ yêu sợ lang quân mà các phương diện đều hoàn mỹ sẽ dừng bước ở đây.
Nhưng Giang Sĩ Ngọc im lặng giơ từng cây một, đi theo sát Thiện Túc, nhanh chóng tới trước thạch trụ sau cùng!
Vượt hai mươi vạn cân. Dạ Khiếu bộ lạc chưa từng có ai giơ nổi.
Thiện Túc đứng trước thạch trụ, nam yêu Dạ Khiếu bộ lạc hô to: "Thiện Túc, Thiện Túc, Thiện Túc!"
Thiện Túc cảm nhận có sức mạnh vô cùng chảy trong thể nội, gầm to dốc bình sinh.
"Ầm, ầm, ầm..."
Thạch trụ lắc lư nhưng không rời khỏi mặt đất.
"A!" Thiện Túc gầm lên phát lực, thạch trụ vẫn không rời mặt đất.
Y lần thứ ba phát lực, không còn như hai lần trước, đầm đìa mồ hôi thở hồng hộc, không thể giơ lên nổi, thả ra trừng mắt với Giang Sĩ Ngọc: "Ta không thể, ngươi lại càng không!"
Giang Sĩ Ngọc nhìn thạch trụ, từ từ bước lên.
Yêu tộc đều coi thường Giang Sĩ Ngọc, thạch trụ này không thể chinh phục, Dạ Khiếu bộ lạc nỗ lực ngần ấy năm mà chưa thành công, nhân tộc càng không thể.
Giang Sĩ Ngọc làm được như thế khiến các nữ yêu nhìn y mà chảy nước miếng.
Chỉ Phong Bảo Bảo, nhìn Giang Sĩ Ngọc trầm ổn đi tới thì tim đập nhanh, nếu nhân tộc giơ được thì Dạ Khiếu còn mặt mũi nào nữa?!
"Tôn tiên sinh..." Nàng ta hỏi khẽ: "Giang tiên sinh nhấc được không?"
Tôn Lập nhìn Giang Sĩ Ngọc, ánh mắt hơi phức tạp: "Nhân tộc chỉ dựa vào sức mạnh thì không nhấc được."
Phong Bảo Bảo thở phào, ngang nhau là hay nhất.
Giang Sĩ Ngọc ôm lấy thạch trụ, từ từ phát lực, thạch trụ hơi lắc rồi bất động.
Giang Sĩ Ngọc lỏng tay lùi một bước.
Thiện Túc cười ha hả: "Thế nào, yêu tộc vẫn hơn chứ!"
Ai cũng thấy độ Giang Sĩ Ngọc lắc thạch trụ không được như Thiện Túc.
Giang Sĩ Ngọc không đáp, nhìn thạch trụ rồi ngửa mặt nhìn đỉnh, lại bước lên ôm.
"Hắc hắc, còn chưa ngã lòng, ngươi có thử trăm lần cũng không nhấc nổi đâu."
"A - - " Giang Sĩ Ngọc ôm thạch trụ gầm vang kinh thiên khiến mọi tiếng hô của yêu tộc chìm nghỉm, cơ hồ có cửu thiên thần lôi nổ vang!
Trong lúc tất cả kinh ngạc, y lắc được thạch trụ!
Thiện Túc cười lạnh: "Không thể nhấc nổi."
Giang Sĩ Ngọc phát lực, rực hoàng sắc quang mang. Thiện Túc gầm to: "Phạm quy! Phạm quy! Nhân tộc hảo lại dùng linh nguyên!"
Yêu tộc quanh đó cũng nổi giận: "Sao hả? Động dụng linh nguyên, nhấc được cũng không tính."
Phong Bảo Bảo kinh ngạc nhìn Tôn Lập, Tôn Lập bình tĩnh, tựa hồ đã biết trước, giọng nói như làn gió lạnh quét qua yêu tộc: "Yên tĩnh!"
Sùng Dần thở dài: "Y lại không nén được..."
Hoàng quang càng lúc càng mạnh, thân thể Giang Sĩ Ngọc to lên, tay áo và vai áo nát đầu tiên, rồi toàn bộ y phục!
Hoàn toàn yêu hóa!
"Gừ!"
Giang Sĩ Ngọc gầm lên, phát lực, nhấc thạch trụ lên!
"A..."
Dạ Khiếu bộ lạc tròn mắt, kể cả Thiện Túc và Phong Bảo Bảo. Sự tình vượt ngoài dự liệu, Giang Sĩ Ngọc là nhân tộc mà sao có thể hóa thân thành yêu tộc?
Giang Sĩ Ngọc cao hơn trượng rưỡi, cơ nhục như đúc bằng thép, giơ thạch trụ chưa từng được nhấc lên, mũi phun khí trắng, mắt rực yêu hỏa, giơ thạch trụ đi một vòng.
Yên khí ràn rạt, Thiện Túc không hiểu sao lại lùi một bước!
Hổ thẹn ngập lòng Thiện Túc khiến y cuồng bạo, cũng đấm ngực nhìn Giang Sĩ Ngọc.
Hai cự yêu rực yêu quang yêu hỏa, lao bổ vào nhau.
"Cốp!"
Từng lớp sóng xung kích tản ra, hai cự yêu quấn lấy nhau, ép nát vô số nham thạch, lăn vào tận trong núi, tiếng va nhau liên miên bất tuyệt vọng lại, cây cối gãy đổ, đỉnh núi chấn động, nham thạch lăn xuống như sấm!
Yêu tộc tròn mắt, không ngờ kết quả là thế này.
Phong Bảo Bảo nhìn Tôn Lập, hiểu ý gã: Nhân tộc không giơ được nhưng Giang Sĩ Ngọc hóa thân yêu tộc thì có thể.
"Vương thượng, làm sao bây giờ?" Ma Lặc Đinh hỏi.
Phong Bảo Bảo trầm ngâm, Tôn Lập nói: "Mặc kệ, cả hai đè nén đã lâu, phát tiết cũng tốt." Phong Bảo Bảo thầm nhủ Giang Sĩ Ngọc chiếm thượng phong, đương nhiên các hạ nói thế.
Thiện Túc đẳng cấp hơn hẳn Giang Sĩ Ngọc mà sao tình hình lại thế? Những nhân tộc này lai lịch thế nào mà đều thâm bất khả trắc?
"Thôi." Phong Bảo Bảo xua tay: "Để mặc cả hai, mệt sẽ tự dừng."
"Tuân mệnh." Ma Lặc Đinh lùi xuống.
Yêu tộc mới dám thoải mái như thế, đổi lại là nhân tộc thì thế đã thành sinh tử.
Có yêu tộc muốn ở lại xem kết quả, cũng có kẻ mệt mỏi quay về.
Tôn Lập đi theo Phong Bảo Bảo: "Vương thượng, chúng ta còn việc chưa bàn xong."
Phong Bảo Bảo gật đầu: "Tiên sinh theo tại hạ."
...
Nếu là nhân tộc, tối thế này, trừ phi Phong Bảo Bảo là hạng như Mễ Diệu Ngọc cứ không thì không đời nào mời Tôn Lập vào nhà, yêu tộc thì không câu nệ.
Phong Bảo Bảo cùng Tôn Lập vào nhà gỗ, chưa kịp nói gì thì có tiếng nói: "Vương thượng, Tôn tiên sinh, các vị ở trong đó hả?"
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 21
Chương 13: Tứ Tượng Đồ
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Dạ Khiếu bộ lạc chỉ có một người như thế : Đại tế ti Ô Cửu Trọng.
"Đại tế ti vào đi."
Ô Cửu Trọng cười khổ: "Tại hạ mới dùng Thiên thần thiết tăng cường pháp khí, lại nghe nói Giang tiên sinh đại phát thần uy."
Y ôm quyền vái Tôn Lập. Tôn Lập bất động, mấy thay đổi trận pháp đó trông đơn giản, thực tế đã vượt mức của thời đại tu chân này, xứng cho Ô Cửu Trọng hành lễ.
Phong Bảo Bảo ngẩn người: "Đại tế ti..."
Ô Cửu Trọng tỏ vẻ phức tạp: "Tôn huynh, tại hạ vốn không kiêu ngạo, chỉ bản lĩnh chế khí là đáng kiêu ngạo nhưng vẫn bị tiên sinh giáo dục. Tiên sinh định để không ai ngẩng đầu lên được chăng?"
Phong Bảo Bảo ngẩn người: "Lẽ nào chế khí chi thuật của đại tế ti cũng không bằng Tôn tiên sinh? Các vị so nhau từ bao giờ?"
Ô Cửu Trọng cười khổ: "Lần trước gặp mặt."
"Gặp mặt lần trước?" Phong Bảo Bảo hoang mang. Ô Cửu Trọng nói: "Đừng nói vương thượng mà tại hạ quay về mới phát hiện. Tôn tiên sinh chế khí cao thâm cực độ, quỷ thần mạc trắc."
Tôn Lập chuyển chủ đề: "Đại tế ti đến đúng lúc, vương thượng chi bằng đưa Phá giáp phù cho đại tế ti xem."
Phong Bảo Bảo nhìn Tôn Lập rồi lấy Phá giáp phù đưa cho Ô Cửu Trọng: "Đại tế ti xem Phá giáp phù của Tôn tiên sinh."
Ô Cửu Trọng không tinh thông linh phù nhưng đại tế ti vốn học rộng nhất yêu tộc nên xem xong là hơi biến sắc nhìn Tôn Lập: "Tiên sinh, lẽ nào..."
Tôn Lập gật đầu, Ô Cửu Trọng kích động: "Thứ này còn trọng yếu hơn Thiên thần thiết!"
Phong Bảo Bảo cả kinh đứng lên: "Gì hả?!"
Chỉ linh phù mà còn trọng yếu hơn Thiên thần thiết? Phong Bảo Bảo cảm thấy những gì xảy ra tối nay quá nhiều, thần kinh những tưởng đã tê dại, không ngờ sau cùng vẫn kinh hãi thêm lần nữa.
Ô Cửu Trọng thoáng nghĩ, gọi Ma Lặc Đinh và Bác Nhĩ Hãn vào.
"Vương thượng!" Lưỡng yêu hành lễ với Phong Bảo Bảo rồi đợi dặn dò.
Ô Cửu Trọng hỏi Bác Nhĩ Hãn: "Phá phong đao đâu?"
Phá phong đao của y do Ô Cửu Trọng luyện chế, dùng một vạn sáu nghìn cân Vân mẫu linh đồng khoáng thạch, là tứ phẩm hạ pháp khí. Bác Nhĩ Hãn cực kỳ trân trọng, trước khi tới hung hải đã để lại bộ lạc, sợ mình không về được thì pháp khí sẽ bồi táng - - may mà y không mang theo, chứ không thì đã như Nộ long trảm.
Bác Nhĩ Hãn lấy Phá phong đao ra, Ô Cửu Trọng kích phát Phá giáp phù dán lên, hồng quang lóe sáng, linh văn thâm ảo chảy trên thân đao.
Ô Cửu Trọng đưa Phá phong đao cho Bác Nhĩ Hãn: "Đâm Ma Lặc Đinh."
Bác Nhĩ Hãn đáp: "Tuân mệnh!"
Nhấc đao lên vận yêu nguyên đâm vào Ma Lặc Đinh!
Ô Cửu Trọng giật mình, kéo lại: "Nhẹ thôi! Ngươi định lấy mạng Ma Lặc Đinh hả!"
Bác Nhĩ Hãn toét miệng cười: "Y da dày lắm, không sao đâu, bọn thuộc hạ thường thử, đâm thế này cùng lắm sâu hai đốt ngón tay."
Thương thế đó với yêu tộc không là gì.
Ô Cửu Trọng trừng mắt: "Đấy là trước kia, không thấy ta vừa gắn linh phù lên Phá phong đao hả?"
Bác Nhĩ Hãn thản nhiên: "Linh phù uy lực cực tệ, có tác dụng gì?"
Ô Cửu Trọng lo Tôn Lập không vui nên mắng: "Linh phù của Tôn tiên sinh đâu thể tầm thương?"
Bác Nhĩ Hãn nể Tôn Lập nhưng tự nhủ: Ai luyện chế mà chả là linh phù?
Ô Cửu Trọng không yên tâm Bác Nhĩ Hãn, tự cầm Phá phong đao lai, không sử dụng yêu nguyên, đâm vào Ma Lặc Đinh. Ma Lặc Đinh cười: "Đại tế ti, dù là pháp khí ngài đích thân luyện chế nhưng sử dụng như thế thì... chà!"
Y đang khoác lác thì mũi đao đâm vào sâu ba đốt ngón tay, Ma Lặc Đinh gào lên lách đi.
Bác Nhĩ Hãn và Phong Bảo Bảo tròn mắt, nhìn Phá phong đao: Từ lúc nào mà có uy lực đó!? Bác Nhĩ Hãn vận hai thành yêu nguyên chỉ đâm được hai đốt ngón tay mà Ô Cửu Trọng hoàn toàn không sử dụng yêu nguyên mà lại được ba đốt!
Ma Lặc Đinh là thị vệ của Phong Bảo Bảo, nàng ta hiểu thực lực của y như lòng bàn tay. Cự yêu thân thể cường tráng vô cùng, lực phòng ngự kinh nhân, tứ phẩm hạ pháp khí không cho thêm Thiên thần thiết lại không động dụng yêu nguyên thì khó làm bị thương được.
Ô Cửu Trọng đâm nhẹ mà Ma Lặc Đinh bị đâm tới ba đốt ngón tay!
"Bác Nhĩ Hãn, Phá phong đao của ngươi cho Thiên thần thiết từ lúc nào hả!" Phong Bảo Bảo sầm mặt.
Bác Nhĩ Hãn quỳ xuống: "Vương thượng, oan uổng, nếu thuộc hạ có Thiên thần thiết thì cần gì đến hung hải..."
Ô Cửu Trọng giải thích: "Vương thượng, Phá phong đao chưa được cho thêm Thiên thần thiết, hoàn toàn là hiệu quả Phá giáp phù của Tôn tiên sinh."
"Chỉ là Phá giáp phù? Có thể sánh với Thiên thần thiết!" Phong Bảo Bảo cả kinh, Bác Nhĩ Hãn cũng ngạc nhiên, đón lấy Phá phong đao từ Ô Cửu Trọng rồi đâm lên tay, máu túa ra!
"Cốp!" Bác Nhĩ Hãn toét miệng, Ô Cửu Trọng mắng: "Đồ ngốc nhà ngươi là đáng kiếp."
Bác Nhĩ Hãn không ngờ linh phù có hiệu quả như thế. Y ném Phá phong đao, quỳ xuống vái Tôn Lập: "Bác Nhĩ Hãn ngu xuẩn, ban nãy mạo phạm, tiên sinh xin đừng giận! Muốn đánh hay phạt, tùy tiên sinh."
Tôn Lập lắc đầu: "Đứng dậy đi, nhân tộc hẹp hòi như mỗ cũng có lúc rộng lòng, không phải việc gì ghê gớm đâu."
Gã hiểu rõ hiệu quả cho Thiên thần thiết vào pháp khí, đấy là theo tiêu chuẩn bản thân, cũng là nếu gã dùng Thiên thần thiết cho vào pháp khí, hiệu quả khẳng định hơn Phá giáp phù - - nhưng gã đánh giá quá cao bản lĩnh chế khí của yêu tộc, Thiên thần thiết pháp khí của họ chỉ ngang với Phá giáp phù.
Bác Nhĩ Hãn cười hắc hắc, bò dậy sáng mắt: "Tiên sinh, linh phù khẳng định rẻ hơn Thiên thần thiết? Chúng ta sẽ ăn tươi bọn rùa rụt cổ Cổ Sơn thị!"
Bác Nhĩ Hãn còn nhận ra giá trị của Phá giáp phù, hà huống Phong Bảo Bảo?
Nàng ta trầm ngâm, phất tay dặn: "Bác Nhĩ Hãn, Ma Lặc Đinh, lui xuống đi, không được nhắc về linh phù với bất cứ ai!"
Cả hai quỳ xuống: "Tuân mệnh!"
"Ra ngoài canh gác, không được cho ai vào!"
"Tuân mệnh!"
Cả hai ra canh gác, Phong Bảo Bảo mong chờ: "Tiên sinh, Phá giáp phù không đắt lắm hả?"
Tôn Lập nói: "Đắt rẻ thì vương thượng không cần lo, công phá Cổ Sơn thị, chi cho mỗ một nửa tài sản là được, Phá giáp phù sẽ miễn phí cho Dạ Khiếu bộ lạc."
Phong Bảo Bảo hớn hở: "Vậy thì có bao nhiêu? Phá giáp phù hiệu quả không kém Thiên thần thiết, nhưng ít nhất cần ba trăm tấm mới có ưu thế áp đảo trước Cổ Sơn thị, tốt nhất là bốn trăm..."
Tôn Lập xua tay: "Hiện tại có một nghìn bảy trăm tấm, đủ cho toàn tộc dùng trong hai trận. Bất quá linh phù chỉ có công hiệu trong hai canh giờ."
Phong Bảo Bảo và Ô Cửu Trọng ngây ra, những tưởng linh phù nghịch thiên này thì chế tác rất khó, có được ba trăm tấm hay không rất khó nói, kết quả Tôn Lập bảo là một nghìn bảy...
Phong Bảo Bảo ngượng ngùng: "Khụ khụ, tại hạ cả nghĩ. Tôn tiên sinh, Cổ Sơn thị giàu có vô cùng, tất khiến tiên sinh vừa ý."
Tài sản Cổ Sơn thị chỉ là phụ với Tôn Lập, gã chỉ muốn kết thúc nhanh để về Đại Tùy.
Tôn Lập trầm ngâm: "Vương thượng, có địa đồ Đồ Tô không? Tại hạ làm mất rồi."
Phong Bảo Bảo lấy ra một tấm da thú: "Đây là Tứ tượng đồ đầy đủ nhất về Đồ Tô, tiên sinh lấy đi."
Tôn Lập cẩn thận đón lấy.
...
Đông Phương Phù chưa xuất quan, Tôn Lập chỉ có một nghìn sáu trăm tấm Phá giáp phù, giao hết cho Phong Bảo Bảo, đoạn nói sẽ giao nốt sau, cầm "Tứ tượng đồ" về phòng.
Trong rừng lặng ngắt, không biết Giang Sĩ Ngọc và Thiện Túc đã mệt hay đi quá xa nơi này.
Tôn Lập gọi bọn Sùng Dần lại, chúng nhân thắc thỏm ngồi quanh bàn.
Tôn Lập cùng Phong Bảo Bảo đạt hiệp nghị, kỳ thực cũng như lúc tại Ô Hoàn tìm Vĩnh hằng hàng đạo hải đồ, chỉ để “dự phòng”, lúc đó gã còn mong Tiểu Hắc tỉnh lại, đưa tất cả về.
Hiện tại, Thông u chi hồn trở thành chủ yếu hay dự phòng còn phải xem Tứ tượng đồ này. Ai nấy mong chờ, nếu Tứ tượng đồ có viết Đại Tùy thì tốt quá!
"Mở ra." Sùng Dần nói, Tôn Lập trải ra thú ra.
Tứ tượng đồ dùng văn tự của nhân tộc, yêu tộc và La sát tộc ghi chú rất rõ, tất cả cùng tìm Đại Tùy.
Mở hết Tứ tượng đồ, chúng nhân thất vọng, không có chỗ nào có hai chữ Đại Tùy.
Tôn Lập kích động hẳn chỉ vào một điểm:
Thiên La!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 21
Chương 14: Vạn Cổ Hồng Hoang
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tứ tượng đồ đúng theo tên là chia Đồ Tô thành bốn khu vực: thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ. Dãy núi Táng Long từ phía tây bắc kéo xuống tận phía đông nam, một con sống lớn từ phía đông bắc chảy xuôi, cắt Đồ Tô làm đôi, cả Táng Long sơn cũng bị cắt giữa, Mãng Hoang giang này sau cùng đến phía tây nam thì hòa vào Tinh Thần hải.
Vì thế Đồ Tô phân thành bốn phần, địa hình này rất hiếm, trên Tứ tượng đồ, nơi sông núi giao nhau là một vùng trống, Tôn Lập đoán rằng nơi đó không tầm thường.
Phía tây và nam Đồ Tô đều là biển, phía tây là Tinh Thần hải, phía nam là "Phiêu Linh hải".
Phía bắc trắng xóa, cách với Huyền võ giới chỉ một dải đen, cạnh đó là hàng chữ: Nghiêm hàn thiên tiệm!
Chỗ bắt mắt nhất trên địa đồ không phải nơi núi sông giao nhau, không phải Nghiêm hàn thiên tiệm, mà là dải màu lục dày đặc ở phía đông, trong đó có điểm đỏ chói ghi bốn đại tự: Vạn cổ hồng hoang!
Ai cũng nhận ra khu vực đó nguy hiểm nhất Đồ Tô!
Hai chữ Thiên La nhỏ xíu nằm ở phía đông Vạn cổ hồng hoang.
Tôn Lập biết đi tiếp về phía đông là sào huyện của ma tu Quỷ Nhung thảo nguyên, đi tiếp nừa là Đại Tùy!
Chúng nhân kích động, cách biệt với quê cũ chỉ là "Vạn cổ hồng hoang".
Tô Tiểu Mai nóng nòng: "Chúng ta thực hiện thôi, Thiên thần thiết và Phá giáp phù đã cho Dạ Khiếu bộ lạc, họ chắc chắn đánh bại Cổ Sơn thị, chúng ta có nợ gì họ nữa đâu."
Chung Lâm ngưng trọng lắc đầu: "Không đơn giản thế được."
Sùng Dần thận trọng: "Tôn Lập, đi hỏi xem Vạn cổ hồng hoang có gì hung hiểm."
"Được."
...
Dạ Khiếu bộ lạc thì Phong Bảo Bảo và Ô Cửu Trọng thông minh nhất, nếu nghe ngóng từ họ tất họ hoài nghi: Nhân tộc lại không biết Vạn cổ hồng hoang?
Tôn Lập mời cự yêu Ma Lặc Đinh và Bác Nhĩ Hãn tới, sau mấy vò rượu là cả hai khai tuốt.
"Vạn cổ hồng hoang? Tiên sinh hỏi cái này làm gì? Nơi đó dưới Chí nhân thì không vào được, dù vào cũng chưa từng có ai ra."
Tôn Lập ngẩn người: "Chí nhân trở xuống không vào được?"
"Đúng, bên ngoài Vạn cổ hồng hoang có không gian loạn lưu, dù chân nhân lão tổ cũng không qua được, phải đạt tới Chí nhân cảnh."
"Đồ Tô lịch sử có chục vị Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả muốn vào xem Vạn cổ hồng hoang mà đi qua không gian loạn lưu, vào Vạn cổ hồng hoang, nhưng chưa có ai trở về."
Tôn Lập tuyệt vọng: "Xưa nay chưa từng có?"
"Tuyệt đối không!" Ma Lặc Đinh và Bác Nhĩ Hãn khẳng định: "Vạn cổ hồng hoang theo truyền thuyết không phải của thế giới này, mà từ hồng hoang niên đại thì một khối đại lục vỡ nát bị sức mạnh thần bí đánh trúng, xuyên việt thời không rơi xuống phía đông Đồ Tô."
"Trước khi Vạn cổ hồng hoang đại lục xuất hiện, Đồ Tô và Thiên La nối nhau, song phương buôn bán nhộn nhịp, giao chiến cũng không ít. Từ khi Vạn cổ hồng hoang ngăn cách, song phương không còn liên lạc."
"Thiên La chắc có không ít siêu cấp cường giả muốn vượt Vạn cổ hồng hoang đến Đồ Tô, nhưng rồi kết quả cũng thế."
Tôn Lập im lặng uống rượu, than thầm: Quả nhiên không đơn giản.
"Tiên sinh, tuy Vạn cổ hồng hoang rất nhiều tiên thiên chí bảo nhưng cảnh giới như chúng ta không nên nghĩ tới. Vạn cổ hồng hoang là nơi hung hiểm nhất, dù Đồ Tô ma nhãn cũng không bằng."
"Đồ Tô ma nhãn?" Tôn Lập không hiểu, Ma Lặc Đinh chỉ vào trung tâm Tứ tượng đồ, nơi có khu vực trắng xóa giao nhau giữa sông và núi: "Ở đây, tuy chưa từng có người thật sự tới được khu vực hạch tâm, nhưng còn hơn Vạn cổ hồng hoang nhiều. Mỗi mười năm, các thế lực mạnh nhất Đồ Tô như yêu tộc lục đại thiên tộc, nhân tộc tứ đại thành bang, La sát lục đại vương tính sẽ tổ chức Bạt kỳ tái sát, mỗi thế lực phái ra năm tuyển thủ, từ các hướng tiến vào Đồ Tô ma nhãn."
Nói về "Bạt kỳ tái sát”, yêu tộc hiếu chiến tức thì hưng phấn hẳn, mắt Ma Lặc Đinh đỏ lên,: "Đồ Tô ma nhãn hung hiểm vô cùng, dù ở ngoại vi cũng không phải ai cũng vào được. Mỗi người tham gia Bạt kỳ tái sát đều có một lá cờ đại biểu cho thế lực, vào Đồ Tô ma nhãn xong thì cố cắm lá cờ đó vào sâu hơn. Ai vào sâu nhất là thắng."
Tôn Lập gật đầu: "Đã gọi là Bạt kỳ tái sát, e không đơn giản?"
"Tất nhiên. Bạt kỳ tái sát tàn nhẫn vô cùng, cờ được luyện chế thống nhất, có cảm ứng, cờ của ai vào sâu nhất là những người tham sự nhận ra, họ sẽ xô tới, nhổ lá cờ đó - - muốn nhổ thì phải giết người giữ cỡ, nên dù là ai, cắm xong mà muốn lấy cờ thì gian nan vô cùng!"
Ma Lặc Đinh và Bác Nhĩ Hãn nói văng bọt mép, Tôn Lập nhận ra trong lúc cắm và nhổ cờ thì trừ thực lực còn cần tới mưu lược, chọn lúc nào cắm cờ mới thu được thắng lợi. Không thì dù thực lực hơn xa chúng nhân cũng không giữ được kỳ xí.
"Vây công người cắm cờ sao bằng từ vào sâu hơn, cắm cờ của mình?" Tôn Lập không hiểu.
"Tiên sinh xem ra chưa hiểu Đồ Tô ma nhãn, ở đó đầy linh thú, hung cơ tứ bề, bước nào cũng khó. Có người cắm cờ là chứng minh đường đó đã được dọn sạch, người đi sau chỉ cần đi theo sẽ dễ hơn nhiều. Có những người không cần dựa vào thực lực cũng tới được vị trí đó, người cắm cờ vì dọn đường nên thực lực đại tổn, tất cả sẽ xông lên vây công, tỷ lệ nhổ cờ (bạt kỳ - ND) tăng lên nhiều, nhổ cờ của địch nhân rồi cắm cờ của mình vào."
Tôn Lập gật đầu, tuy nhổ cờ xong còn phải phân chia nhưng khi đó, ai cũng thấy trí mưu và vận khí của mình hơn người khác, nên sẽ thử.
Bạt kỳ tái sát toàn hung hiểm, cộng lại thì nhổ cờ dễ thắng hơn.
Bác Nhĩ Hãn vỗ trán: "Bạt kỳ tái sát sắp bắt đầu rồi? Ma Lặc Đinh, có nhớ không?"
Ma Lặc Đinh chỉ uống rượu: "Sao ta nhớ được? Đấy là trò của các đỉnh cấp thế lực, chúng ta quan tâm để làm gì."
Vừa uống vừa nói chuyện, Tôn Lập biết được hết những gì cần biết.
Gã hiểu rằng ở Đồ Tô tứ tượng giới, khu vực càng gần sống núi càng giàu, đều do đỉnh cấp thế lực chiếm cư.
Như cửa biển Mãng Hoang giang là nơi có sản vật phong phú nhất Đồ Tô, trên lòng sông phẳng lặng có nhiều kim thuộc nguyên liệu quý hiếm, thi thể linh thú trôi về mỗi năm đều là thu nhập không tệ.
La sát và yêu tộc thèm muốn vô cùng, nơi này lại bị Thiên Hạc thành và Nghi Lăng thành trong nhân tộc tứ đại thành bang phân chia, đỉnh cấp thế lực của hai tộc này không thể đoàn kết lại nên không đoạt nổi phong thủy bảo địa về.
Tôn Lập nghe ngóng xong thì về báo lại, chúng nhân bó tay, nếu Vạn cổ hồng hoang chỉ hung hiểm vô cùng thì họ còn mạo hiểm nhưng giờ lại không vào được.
Sùng Dần thở dài: "Trông vào Thông u chi hồn vậy...” Tối đó Giang Sĩ Ngọc về, mặt sừng vù, thấy ai cũng không nói gì.
Sùng Dần cầm hồ lô ngồi cạnh, uống rồi đưa cho Giang Sĩ Ngọc. Giang Sĩ Ngọc uống ừng ực nhưng bị cánh tay thứ ba chụp lấy. Tôn Lập cũng ngồi xuống. Cả ba không nói gì, cứ chuyền tay hồ lô.
Hồ lô đừng hai mươi hồ rượu mạnh của yêu tộc, cả ba uống đến lúc sao mọc là cạn hết.
Giang Sĩ Ngọc vươn vai.
Tôn Lập vỗ vai y: "Thế nào? Thoải mái chưa?"
Giang Sĩ Ngọc gật đầu, quát to: "Thống khoái!"
Sùng Dần thu hồ lô: “Lại phải lấy trộm của yêu tộc, xấu hổ quá"
...
Thiện Túc về muộn hơn Giang Sĩ Ngọc, tình trạng cũng thê thảm hơn.
Trường đại chiến đó, Giang Sĩ Ngọc phát tiết được dồn nén, Thiện Túc bị bóp nát duệ khí cuồng ngạo, ngoan ngoãn ở trong nhà.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 21
Chương 15: Nhân Tộc Hành Thương
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Đông Phương Phù hoàn thành một trăm tấm Phá giáp phù, Tôn Lập kiểm tra xong thì đưa cho Phong Bảo Bảo. Việc dùng Thiên thần thiết thì để cho Ô Cửu Trọng.
Gã chỉ lấy làm lạ: Phong Bảo Bảo bố trí kế "nghi binh" gì mà hiệu quả hay quá? Đến giờ Cổ Sơn thị vẫn không có động tĩnh.
Mấy hôm nay gã chăm chỉ tu luyện, rỗi là vào Cựu thư lâu nghiên cứu bí ẩn huy cấu, dù tu vi hay linh văn trận trang đều từ từ tăng tiến.
“Tinh hà chân giải” dần thể hiện ưu thế: công pháp thông thường đến Hiền nhân cảnh thì tốc độ tăng tiến càng lúc càng chậm, Tôn Lập lại thấy tốc độ tu hành càng lúc càng nhanh!
Trưa ba ngày sau, tiếng chuông lạc đà du dương vang lên, bộ lạc xôn xao.
Yêu tộc đi săn trong rừng cũng quay về với tốc độ nhanh nhất, những yêu tộc thường ngày trầm mặc, hiếm ra ngoài cũng dốc vốn đi ra. Cả A Cổ Long, Bác Nhĩ Hãn cũng tỏ vẻ mong chờ, cùng đứng ở cửa thôn chờ đợi.
Tiếng chuông càng lúc càng gần, một đàn ma đà cao ba trượng xuất hiện.
"Ha ha ha, huynh đệ thư muội yêu tộc, bằng hữu trung thành nhất Chu Túc Bát đã tới!"
Trên lưng mỗi ma đà có một người, cả đội ngũ chừng hai mươi người, lần đầu tiên từ lúc bọn Tôn Lập đến Đồ Tô nhìn thấy nhân tộc, chúng nhân sáng mắt, cùng ra đón.
"Lão Chu, có mang Ô kim thạch đến không?"
"Lão Chu, không quên Cốc thủy hùng hoàng đấy chứ?"
"Lần trước nhờ tìm Thủ tĩnh tinh sa có không?"
"Kim phấn yên chi của người ta chắc có rồi..."
Yêu tộc xôn xao, vây lấy Chu Túc Bát. Y cười ha hả: "Đừng vội, đều có cả, giá hợp lý, lão Chu xưa nay không bán đắt, huynh đệ thư muội Dạ Khiếu bộ lạc đều biết tại hạ, chữ tín đệ nhất, nhân phẩm đệ nhất!"
Bọn Tôn Lập đứng ngoài nhìn một lúc, muốn tới trò chuyện nhưng thấy Chu Túc Bát không còn thời gian tiếp thì cười khổ quay về.
Chu Túc Bát thấy bọn Tôn Lập, ngạc nhiên vì tại yêu tộc bộ lạc xuất hiện nhân tộc: có phải thương đọi khác đến cướp sinh ý? Nhưng yêu tộc nhiệt tình thế này thì có lẽ không phải.
Bận suốt mấy canh giờ, yêu tộc có được thứ cần thiết, Chu Túc Bát là Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng cường giả cũng toát mồ hôi.
Ma Lặc Đinh bước lên hành lễ: "Chu tiên sinh. Vương thượng mời tiên sinh."
"Được, xin dẫn đường." Chu Túc Bát cười ha hả.
Phong Bảo Bảo vẫn ở trong nhà gỗ triệu kiến Chu Túc Bát, y cười ha hả: "Vương thượng. Lâu rồi không gặp, phong thái vẫn thế!"
Phong Bảo Bảo cười khổ: "Đừng nịnh nữa, việc ta dặn sao rồi? Ngươi không giúp thì lần tới quay lại có lẽ không thấy Dạ Khiếu bộ lạc nữa."
Chu Túc Bát cười: "Vương thượng bi quan quá, chút lễ vật này coi như kính ý."
Y đưa một hộp lễ bằng hai tay, Phong Bảo Bảo mở ra, trong đó là vòng cổ làm từ tám viên Thiên phong thú nha, trông rất đẹp, tuy không hẳn quý trọng nhưng cũng không tệ.
Phong Bảo Bảo cười: "Được rồi, Chu tiên sinh cứ nói đi?"
Chu Túc Bát khó xử: "Vương thượng, không phải lão Chu không tận tâm mà mua Thiên thần thiết quá khó..."
Chu Túc Bát thoáng kinh ngạc, nhưng không hỏi: "Ý vương thượng là gì?"
"Liệu thương linh đơn Đại la tán, Ngọc hư đơn bổ sung yêu nguyên, cả pháp khí phòng ngự nữa, có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu!"
Chu Túc Bát ngẩn người: "Những thứ này lão Chu đảo có nhưng vương thượng cũng biết đang đắt khách mà."
Phong Bảo Bảo nhạt giọng: "Tại hạ trả giá cao hơn một phần."
"Hắc hắc." Chu Túc Bát cười.
Phong Bảo Bảo liếc y: "Hai phần!"
Chu Túc Bát nói: "Vương thượng, tại hạ có hai nghìn viên Đại la tán, một nghìn tám trăm viên Ngọc hư đơn, một trăm sáu mươi bộ Hư linh bảo giáp, sáu mươi tấm Ngũ hổ thôn vân thuẫn, vương thượng trả giá cao hơn ba phần là xong!"
Chu Túc Bát và những người khác thu dọn, cho ma đà ăn.
Tu sĩ đi buôn thiên về gọn nhẹ, hàng nào cũng cho vào trữ vật không gian. Không phải ai cũng như Tôn Lập có nhiều trữ vật giới chỉ.
Trữ vật không gian của Chu Túc Bát hữu hạn, chỉ chứa đồ quý, còn lại chất lên ma đà. Thủ hạ của y kỳ thực cũng là hộ vệ.
Bọn Tôn Lập đi lên, Chu Túc Bát cười ha hả: "Chào các vị!"
Tôn Lập vòng tay: "Chu huynh, sinh ý tốt quá."
"Hắc hắc, cám ơn, sao các vị lại tới Dạ Khiếu bộ lạc? Yêu tộc không vui vẻ gì với nhân tộc.”
Tôn Lập cười khổ: "Bọn tại hạ gặp nạn trên biển, được vương thượng cứu."
Chu Túc Bát biết Tôn Lập nói đầy sơ hở nhưng mặc kệ: "Ơn cứu mệnh nhất định phải báo. Các vị tương lai có cơ hội tới Chính Ung thành, nhớ tìm tại hạ, việc lớn không nói nhưng giúp chuyện nhỏ thì không thành vấn đề, tìm ai đó là sẽ được dẫn tới chỗ bọn tại hạ."
"Đa tạ Chu huynh."
"Không hề khách khí, ha ha ha, bọn tại hạ đi trước, còn đến bộ lạc khác, vất vả lắm." Chu Túc Bát từ biệt rồi lên đường.
Chung Lâm nhíu mày: "Y lớn mật thật, dám ăn chặn của yêu tộc."
Tôn Lập nhíu mày, thấy có gì đó không ổn.
Sùng Dần khẽ lắc đầu: "Y kín kẽ quá!"
Tôn Lập hiểu ra: Tuy thương nhân đều khéo nhưng Chu Túc Bát này hình như khéo quá thì phải.
Gã nhìn đà đội đi xa, quay vào chỗ Phong Bảo Bảo.
...
Tôn Lập lấy Đại la tán, Ngọc hư đơn, Hư linh bảo giáp và Ngũ hổ thôn vân thuẫn từ chỗ Phong Bảo Bảo về xem.
Hư linh bảo giáp và Ngũ hổ thôn vân thuẫn đều là lục phẩm hạ pháp khí, với La sát và yêu thì hiệu quả ngang với thân thể phòng ngự.
Những thứ này để trang bị cho đê cấp chiến sĩ, như bọn Ma Lặc Đinh thì không cần.
Tôn Lập kiểm tra nhưng không có vấn đề gì.
Y lấy Đại la tán và Ngọc hư đơn ra kiểm tra.
Cách chế hai loại linh đơn đều có vấn đề, thêm dược tài không cần thiết, ví như Lộc tê thảo.
Tôn Lập không khỏi hoài nghi, nhưng Lộc tê thảo không phải độc dược, mà là linh dược có hiệu quả cường kiện thể phách, cho yêu tộc dùng cũng đúng, phân lượng lại cực ít, khó thành vấn đề.
Tôn Lập nghi hoặc: lẽ nào gã đa nghi?
Ngoài cửa, Ma Lặc Đinh lên tiếng: "Tiên sinh, vương thượng có lời mời."
Tôn Lập bất ngờ: "Tất cả bọn mỗ?"
Ma Lặc Đinh đáp: "Vâng, vương thượng có việc cần bàn."
Tôn Lập gọi Sùng Dần lại, cùng tới chỗ Phong Bảo Bảo.
Phong Bảo Bảo sai bọn Ma Lặc Đinh canh gác rồi bảo Tôn Lập: "Tiên sinh, tối mai chúng ta tấn công Cổ Sơn thị, đoạt lại thánh địa Cổ Cương Tuyền!"
"Không biết tiên sinh có giúp được không?"
Đường đi qua Vạn cổ hồng hoang về Đại Tùy không thông, Thông u chi hồn thành manh mối duy nhất bọn Tôn Lập có, đánh bại Cổ Sơn thị là một phần của hiệp nghị nên gã không chối: "Nguyện cùng vương thượng sánh vai!"
...
Hôm sau, Ô Cửu Trọng chủ trì nghi thức tế thiên, nghi thức này chưa từng có người ngoài xem, bọn Tôn Lập được "khuyên" ở lại trong nhà cả ngày, bên ngoài liên tục vang tiếng trống trầm trầm và tiếng Ô Cửu Trọng ngâm xướng cùng mùi gỗ đốt thơm lừng.
Đến tối, Ma Lặc Đinh mời bọn Tôn Lập ra ngoài, Ô Cửu Trọng cấp hai mươi pháp khí được thêm Thiên thần thiết cho hai mươi dũng sĩ đứng đầu bộ lạc.
Cạnh đó, Bác Nhĩ Hãn đang phân phát linh đơn và hộ cụ.
Phong Bảo Bảo đích thân thượng trận, các dũng sĩ đều được nhận Phá giáp phù.
Nửa canh giờ sau, trời mới tối, hơn nghìn chiến sĩ Dạ Khiếu bộ lạc được thập đại dũng sĩ dẫn đầu, đi vào rừng.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 21
Chương 16: Cổ Cương Tuyền
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Yêu tộc và La sát đều gần gũi tự nhiên, vào rừng là như nước về biển, không còn dấu tích, gần như không thể bị phát hiện.
Mục tiêu là hiệp cốc cách thôn một trăm hai mươi dặm.
Hiệp cốc rất ẩn bí, vốn có ba trăm yêu tộc chiến sĩ của Dạ Khiếu bộ lạc canh gác, có thiên hiểm và trận pháp bảo vệ nhưng một năm trước bị Cổ Sơn thị chiếm, với họ đấy là sỉ nhục cực độ!
Tối nay họ sẽ rửa sạch sỉ nhục.
Hiệp cố chỉ có một lối vào, thật ra là một khe núi nứt.
Lối vào là bảo lũy xây bằng đá, khe đổ thép nung, tường ngoài có trận pháp gia cố.
Yêu tộc đến ngoài cốc, ẩn trong cây cối, tộc nhân Cổ Sơn thị thấp thoáng đi tuần. Mắt yêu tộc ánh lên.
Bọn Tôn Lập nhìn từ xa, La sát tộc cang ngang yêu tộc nhưng không cường tráng bằng mà mảnh mai hơn, da màu lục nhạt, mắt đỏ ngầu, trong đêm nhìn như lệ quỷ từ cửu u minh hiện về.
A Cổ Long thở dốc, khẽ vuốt ve chiến đao, tam phẩm hạ pháp khí đã được Ô Cửu Trọng cho thêm Thiên thần thiết, uống đủ máu La sát tất càng sắc bén!
A Cổ Long là đại tướng trấn thủ Cổ Cương Tuyền, đến giờ vẫn nhớ ngày đó, La sát tộc vượt núi rừng dưới ánh tàn dương như máu xông lên thành bảo, thập đại cường giả của họ cầm Thiên thần thiết pháp khí, sắc bén vô cùng, mỗi lần vung là lấy mạng một tộc nhân, trước khi viện binh của bộ lạc đến thì đã bị cướp mất Cổ Cương Tuyền. A Cổ Long trọng thương, được Phong Bảo Bảo cứu về, nằm suốt ba tháng mới sống nổi.
Vì Cổ Cương Tuyền mất trong tay y nên y mới canh cánh, không ngại vào hung hải tìm Thiên thần thiết báo cừu.
Phương án tiến công đã được xác định, yêu tộc từ hai canh đánh vào đã về vị trí, Phong Bảo Bảo đổi sang trang phục da thú ngắn, lộ rõ đôi tay đẹp và đôi chân dài, hành động tiện lợi. Nàng ta rút thú thủ đoản kiếm, hạ lệnh: "Chuẩn bị!"
Yêu tộc uống Ngọc hư đơn, đấy là linh dược bình thường, uống xong cần thời gian mới có thể phát huy dược hiệu, bổ sung yêu nguyên. Uống trước khi giao chiến thì khi yêu nguyên hao tận, dược hiệu sẽ phát huy.
Mọi chiến sĩ đều lấy Phá giáp phù, kích hoạt rồi dán lên binh khí.
Phong Bảo Bảo nhúng ba ngón tay vào chậu màu, vạch lên mặt, mọi yêu tộc đều thế.
Nàng ta ngoái nhìn chúng yêu quát to: "Giết"
"Ngao - - "
Mấy trăm yêu tộc hú vang, từ trong rừng lao ra, gỗ vụn tung tóe, như cả khu rừng nổ tung.
A Cổ Long mặc Hư linh bảo giá, cầm Ngũ hổ thôn vân thuẫn, quát to: "Ma Lặc Đinh!"
Cự yêu gầm vang, cắm binh khí xuống đất, chụp lấy A Cổ Long, liên tục di chuyển ba vòng rồi ném A Cổ Long đi.
"Ô - - "
A Cổ Long lao qua mấy trăm trượng, đáp lên bảo lũy.
"Oành..." Đá nát vụn, A Cổ Long vung đao lao vào La sát chiến sĩ.
Một mình y cầm chân mấy chục La sát chiến sĩ, yêu tộc xông lên như nước triều. Dạ Khiếu bộ lạc và Cổ Sơn thị La sát đều không thể phi hành, quen giao đấu bằng thiên phú, không bỏ công tìm công pháp để phi hành.
Giao chiến thảm liệt vô cùng, yêu tộc bao vây hai cánh đã hành động, liên tục có La sát hoặc yêu tộc rơi xuống nát thây, nhưng song phương vẫn hung hãn vô cùng.
Binh khí của yêu tộc quá sắc, va chạm là La sát chịu thiệt.
Họ hú vang, dùng ngôn ngữ La sát nhắc đồng loại chú ý, binh khí của yêu tộc sắc không ngờ!
Phong Bảo Bảo loáng lên trong chiến trận, lần nào cũng để lại một thi thể La sát, ưu thế nhân số và trang bị của yêu tộc hiện rõ, La sát không chống nổi, bọn Tôn Lập không xuất thủ, yêu tộc cũng thắng chắc.
Trong cốc chỉ còn hơn hai trăm La sát, được mấy đại tướng mở đường máu thoát thân.
Yêu tộc không truy kích, đoạt lại Cổ Cương Tuyền, toàn tộc vui mừng!
Tầng không vang tiếng yêu tộc hoan hô, La sát cuống cuồng chạy trong rừng, đại tướng dẫn đầu quay lại nhìn hiệp cốc, mắt ánh lên đắc ý xen lẫn bất an.
A Cổ Long đứng trên đỉnh núi, toàn thân đẫm máu, giáo đã rách, cạnh chân cắm chiến đao, đấm ngực hô vang như chó sói cô độ, yêu tộc trong sơn cốc đáp lời.
Phong Bảo Bảo vòng lại đón bọn Tôn Lập.
"Tôn tiên sinh, nhất định hiếu kỳ Cổ Cương Tuyền trông thế nào?"
Tôn Lập hơi hiếu kỳ, từ khi gặp Dạ Khiếu bộ lạc thì họ nói mãi về Cổ Cương Tuyền, đến giờ gã vẫn chưa biết đấy là cái gì, có tác dụng gì.
Gã hỏi mấy lần trước đó, yêu tộc đều không nói.
"Nào, tại hạ đưa các vị đi xem."
Để cho tộc nhân vui vẻ, Phong Bảo Bảo dẫn bọn Tôn Lập vào trong cốc.
Ở cuối làm ột nham động lớn, tới gần liền có linh khí phả vào mặt, bọn Tôn Lập ngẩn người, linh khí ở đây thì động thiên phúc địa tại Đại Tùy cũng không bằng.
Nham động nóng bỏng, đỉnh động cao trăm trượng, rộng ba trăm trượng, nham động như thế có một ao nước đường kính hai mươi trượng, vách động có bốn đường nước chảy phun nước nóng ra, một bên đáy ao có chỗ thoát nước nối với sông ngầm. Giữa ao có một tuyền nhãn, liên tục phun lửa màu lam, khiến ao nước sôi lên.
Tôn Lập cảm giác được mỗi lẫn ngọn lửa đó bắn ra là ràn rạt linh khí!
Bên ngoài có tiếng hoan hô, yêu tộc tràn vào, cởi áo da thú, nhảy xuống ao.
Trong ao là nước sôi! Yêu tộc đều tỏ vẻ thoải mái.
Bọn Tô Tiểu Mai giơ tay che mặt, nhưng yêu tộc thản nhiên, nam nữ tắm chung!
Phong Bảo Bảo cười: "Dù bọn tại hạ hay La sát, phải có Cổ Cương Tuyền mới lập được bộ lạc, lưỡng tộc tuy thiên sinh thể chất cao cường nhưng cần Cổ Cương Tuyền cường mới thành chiến sĩ!"
"Tiên sinh có thử không?"
Tôn Lập lắc đầu, thấy "trần trụi": "Bất tất."
Phong Bảo Bảo không miễn cưỡng.
Bọn Tôn Lập đã thấy Cổ Cương Tuyền, quay người đi ra. Sùng Dần hâm mộ: "Nơi này xứng đáng là động thiên phúc địa! Nếu Tố Bão sơn có linh tuyền thế này, chỉ e đã vượt Kim Phong Tế Vũ lâu, thành Đại Tùy đệ nhất đại phái!"
Giang Sĩ Ngọc cười hì hì: "Xem ra Tôn Lập đổi ý, nữ yêu đó xinh đẹp quá..."
Lý Tử Đình tức giận véo tai y: "Giang lang, nhìn kỹ quá nhỉ?"
"Đâu có, đâu có!" Giang Sĩ Ngọc chối phắt.
"Giang tiên sinh, nào cùng tắm!" Một nữ yêu đứng dưới nước, thân trên kiêu ngạo như núi, thân dưới lắc lư dưới nước, nhiệt tình mời.
Có người gọi là là có người học, các nữ yêu đều gọi Giang Sĩ Ngọc.
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình xanh lét mặt mày: "Dâm đãng, không biết hổ thẹn là gì!"
Sùng Dần hớn hở, ai bảo lúc trước cười ta: "Phong tục của người ta là thế, mau rèn xích sắt đi."
Đông Phương Phù hỏi: "Để làm gì?"
"Xích Giang Sĩ Ngọc, ha ha ha!" Sùng Dần cười to.
Lý Tử Đình nhìn Đông Phương Phù: "Sao ngươi hỏi thế, giảng tập nói ỡm ờ mà..."
Tôn Lập đến bên ao, lấy một bình nhỏ nước, hai nữ yêu trần trụi bơi tới, suýt kéo gã xuống, gã bỏ chạy khiến họ cười đến chảy nước mắt.
"Đi thôi, ở đây yêu nghiệt quá nhiều, không thể ở lâu!" Tôn Lập nói đoạn, chúng nhân đi theo ngay.
...
Trên đỉnh núi cạnh đó, một tảng đá hơi động, khe đá thò ra một La sát nhỏ thó, đôi mắt đỏ ngầu nhìn xuống lối vào Cổ Cương Tuyền, yêu tộc vẫn đi vào, có yêu tộc tắm xong, thoải mái đi ra.
Lúc vào hỗn tạp lúc ra đã thành đôi thành lứa.
Cổ Cương Tuyền là yêu tộc thánh địa, tuy nam nữ tắm cùng nhưng không được phát sinh quan hệ. Chỉ là lõa thể ở cùng nhau, không muốn có gì cũng không được, nên ra là thành đôi, tìm nơi phát tiết.
Mắt La sát đó ánh lên chế nhạo, không ngờ phe đại bại còn để lại một thám tử.
Thám tử đó khuất vào bóng tối, Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng cường giả!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba