Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
-----oo0oo-----
Chương 371: Lật lại chuyện khai hoang
Nguồn: Sưu Tầm
Lời này không khác gì quả lựu đạn nổ uỳnh một phát trong đầu Đường Kính Chi, làm hai chân y nhũn ra, chuyện mình hối lộ Lưu Bưu làm sao tên họ Lư biết được? Chẳng lẽ người này có liên quan tới Điền Cơ, y biết Điền Cơ thế nào cũng có tai mắt trong triều.
Hoặc có lẽ là ...
Y đưa mắt nhìn quanh, thấy Toàn công công đứng trong góc, còn Toàn công công thấy Đường Kính Chi nhìn mình thì quay đầu né tránh.
Toàn công công thân là thái giám truyền chỉ, là tâm phúc bên cạnh đương kim hoàng thượng, người hoàng thượng muốn gặp tất nhiên ông ta phải điều tra kỹ lưỡng, đề phòng hoàng thượng cần hỏi tới, nên khi Đường Kính Chi tới biệt việt thành tây, ông ta cho quân sĩ đi điều tra, lời chứng này là lấy được theo lời khai của Vương Mông.
Lư Cương giọng trầm nghiêm nói:
- Lời chứng này có dấu tay của Thành thủ Lạc thành Vương Mông, Tổng bộ đầu Lục phiến môn Lạc thành Âm Lôi cùng Thủ bị Lạc thành Trương Tú. Nếu hoàng thái hậu và hoàng thượng hoài nghi, có thể để Đường cử nhân ở tạm kinh thành, đợi áp giải đám Vương Mông tới kinh thành, giao cho Đại lý tự xét xử.
Lư Cương nói có chứng có cứ, làm hoàng thái hậu và hoàng thượng hoài nghi, chẳng lẽ tên Đường Kính Chi này hối lộ quan viên thật.
Hoàng thái hậu ánh mắt sắc bén, thấy được Đường Kính Chi đang cố giữ vẻ mặt trấn tĩnh mà thôi, càng tin thêm vài phần, khuôn mặt xinh đẹp trong tích tắc đanh lại, lạnh lùng hỏi:
- Đường cử nhân, điều Lư đại nhân nói có thật không?
Cái Vương triều này tham quan nhung nhúc, người dân muốn làm chuyện gì cũng phải lo trên lót dưới, chuyện này thiên hạ coi nó như chuyện bình thường rồi, nếu đổi lại là tiên đế xử lý chính sự nhiều năm hiểu tệ nạn này có thể phẩy tay cho qua, nhưng hoàng thái hậu ở sâu trong cung cấm, hoàng đế quá trẻ còn quá lý tưởng hóa, chuyện hối lộ này sẽ thành hết sức nghiêm trọng.
Tệ nhất là là nếu như y thừa nhận, hoàng thái hậu và hoàng thượng sẽ hoài nghi nhân phẩm của y, từ đó hoài nghi toàn bộ lời y nói trước đó phải chăng cũng là giả?
Nếu như không nhận, hoàng thái hậu và hoàng thượng ắt hạ lệnh bắt y ở lại kinh thành, đợi đám Vương Mông tới tra xét, chuyện thì rõ ràng, tra là thấy, tới lúc đó y sẽ gánh thêm tội khi quân.
Cân nhắc nhanh hai đằng, Đường Kính Chi cắn răng quỳ xuống:
- Chuyện này là sự thực, tội dâng trước khi mua đất, đúng là đã hối lộ quan viên công bộ, tổng cộng tốn ba vạn lượng bạc.
- To gan lắm Đường Kính Chi.
Cách xưng hô của hoàng thái hậu thay đổi, cho thấy bà thực sự nổi giận:
- Ngươi làm như thế không xứng với liệt tổ liệt tông Đường gia xưa nay một lòng trung trinh với hoàng thất.
- Tội dân biết sai rồi.
Đường Kính Chi khấu đầu nhận tội.
Có điều phán đoán của y có chút sai lệch.
Đương kim hoàng đế còn trẻ, có chút ham chơi, thấy có người dám thừa nhận hối lộ quan viên ngay trước mặt mình, lại là con số khổng lồ, trong lòng tò mò, lúc nãy hắn còn nghĩ cho dù mình và mẫu hậu có dùng cực hình, tên Đường Kính Chi này cũng không nhận tội, chẳng lẽ y không sợ mình nổi giận chém đầu y sao?
Trước đó hoàng thái hậu luôn có thiện cảm với Đường Kính Chi, hơn nữa y nói gì cũng hợp lý, thái độ đĩnh đạc đúng lễ nghi, càng thêm tán thượng, giờ thấy y nhận tội thì vô cùng thất vọng.
Ba tên quan viên công kích Đường Kính Chi thì cười lạnh, hối lộ quan viên không phải trọng tội, xui xẻo là tên quan viên nhận tiền kìa, vì quan viên tham ô ăn của đút bị trừng trị cực nặng, 100 lượng là đủ bay đầu còn phía hối lộ bị phạt tiền cùng lắm thêm đánh đòn.
Nhưng hiện giờ hoàng thái hậu và hoàng thượng thẩm vấn, hình phạt tất nhiên nghiêm trọng thêm bội phần, thêm vào bọn chúng đổ dầu vào lửa, dư sức đẩy tầm nghiêm trọng lên vô hạn, như coi thường pháp độ triều đình, làm hủ hóa quan viên, chừng ấy thừa sắc.lấy mạng Đường Kính Chi.
Nhưng Đường Kính Chi đã nhận tội đường nhiên y có cách của mình, không đợi hỏi chủ động giải thích:
- Bẩm hoàng thái hậu, hoàng thượng, tội dân tuy có hối lộ, nhưng cũng là có nguyên nhân, không hề vì mưu lợi cá nhân.
Khoảnh khắc liên quan tới sinh tử, Đường Kính Chi phát huy khả năng ăn nói tới đỉnh cao, dùng thời gian một chén trà đã đem chuyện lúc mình lên phương bắc vào mùa xuân bàn chuyện làm ăn phát hiện nhiều nơi hạn hán, kết hợp tạp thư suy đoán mùa thu khả năng xảy ra nạn châu chấu, rồi, tích trữ lương thực, hối lộ quan viên mua đất hoang chẩn tế nạn dân, khai hoang đào kênh ra sao nói hết một lượt.
Hoàng đế trẻ nghe rất hứng thú, có điều không biết thật giả ra sao, nhìn sang Toàn công công.
- Tô tài chỉ tra rõ được Đường gia đúng là tổ chức không ít nạn dân khai hoang đào kênh, những nạn dân đó cảm tạ ân đức, còn giúp Đường cử nhân đối kháng với Vương Mông.
Toàn công công bẩm báo đúng sự thực:
- Tên Vương Mông đó đúng là tham quan, hai ngày trước nô tài đem ngân phiếu lục xoát được ở phủ của hắn nộp lên cho Tề công công, hẳn vài ngày nữa thẩm vấn xong đám người Vương Mông, Tề công công sẽ bẩm cho hoàng thượng.
Tề Đức Thắng, năm nay trên bốn mươi, hầu hạ hoàng đế từ khi còn nhỏ, cho nên hiện là vị công công được trọng dụng nhất, tiếp theo là Tất công công, Toàn công công và Lý công công.
Hoàng thượng xung đột với quan viên trong triều, đem chính vụ cho Tề công công quản lý thay.
Thời cơ không thể mất, nếu không để đám người không có thiện cảm kia nói xen vào không biết cãi nhau tới bao giờ, mà trong việc này đúng là Đường gia có nhiều chỗ đuối lý, Đường Kính Chi nói vội:
- Tội dân sở dĩ hối lộ quan viên công bộ mua mảnh đất hoang đó là để tổ chức nạn dân khai hoang, tạo phúc con cháu đời đời của Lạc thành. Hai là có thể cứu tế nạn dân phương bắc.
Tới đó y dập đầu cái nữa giọng thêm chân thành:
- Hoàng thái hậu, hoàng thượng, hiện Đường gia chẩn tế cho hơn 15 vạn nạn dân, hơn nữa số lượng còn đang tăng thêm.
- Cái gì, chỉ một mình Đường gia ngươi mà mà chẩn tế mười lăm vạn nạn dân.
Hoàng đế trẻ nghe tới đó không kìm được thốt lên, phương bắc có 500 vạn người, chỉ một mình Đường gia Lạc thành cứu tế được 15 nạn dân, nếu phú hào các nơi đều nghĩ ra chủ ý này, chẳng phải chỉ 40 nhà là giải quyết toàn bộ vấn đề cơm áo của nạn dân sao?
- Tội dân dám dùng đầu mình đảm bảo, nạn dân Đường gia chẩn tế tuyệt đối có 15 vạn người! Hơn nữa chỉ nhiều hơn chứ không ít!
Đường Kính Chi nói chắc chắn:
Lư Cương quay sang nhìn y, giọng nghiêm khắc có chút vô cảm:
- Nếu Đường gia đã có lòng tốt như thế, vì sao không mua đất theo giá triều đình định ra? Nói cho cùng chỉ vì kiếm lời mà thôi.
- Đúng thế, không cần múa mép bao biện, vô thương bất gian, Đường gia nhiều đời kinh thương, khẳng định mục đích chính vì hám lợi.
Kẻ lên tiếng là Tần Mục, tên cứng đầu nhất cũng là tên được hoàng thượng tán thưởng nhất.
Đột nhiên Bạch Dụ Sinh lên tiếng:
- Vi thần cho rằng Đường cử nhân đúng là có lòng vì bách tính, sở dĩ không mua đất theo giá triều đình, hẳn là vì trong nhà không có đủ bạc!
Mấy tên cựu thần đông cung không ai ngờ Bạch Dụ Sinh lại lên tiếng nói đỡ cho Đường Kính Chi, đều ngạc nhiên nhìn sang hắn, Bạch Dụ Sinh sắc mặt bình đạm, như giếng cổ ngàn năm.
Đường Kính Chi thầm nhủ, kẻ này mới là người "cuồng" thật sự, hắn căn bản không bận tâm tới thái độ người khác, mấy tên kia nói chính xác là ngu xuẩn thích thể hiện thì đúng hơn.
- Đúng ạ, chính như lời Bạch đại nhân nói, nhà tội dân tuy có chút tiền tài, nhưng không có năng lực mua mảnh đất hoang đó theo đúng giá để cứu tế nạn dân nữa. Nếu Tần đại nhân và Lư đại nhân hoài nghi động cơ của tội dân, xin nghe tội dân tính.
Đường Kính Chi dập đầu nói:
- Trước thiên tai, Đường gia tích trữ 40 vạn lượng lương thảo, mà một tháng sau khi thiên tai bùng phát, giá lương thực đã tăng lên gấp 12 lần, đếu Đường gia chỉ vì mưu lợi, trực tiếp bán lương thực kiếm tiền sẽ có ngay hơn 400 vạn lượng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
-----oo0oo-----
Chương 372: Lại thoát một kiếp.
Nguồn: Sưu Tầm
Lời này tức thì làm toàn bộ chấn động, nhất là hoàng đế trẻ đang suốt ngày vò đầu bứt tai nghĩ cách kiếm tiền càng sáng mắt, 400 vạn lượng, gần bằng thuế địa phương cả năm của cả vương triều rồi.
Nhưng bọn họ cũng biết, không dự đoán trước được thiên tai thì không dễ kiếm tiền như thế.
- Còn khai hoang thì sao?
Đường Kính Chi thong thả tính tiếp:
- Trước khi khai hoang tội dân đã tham dò cẩn thận, nếu khai hoang toàn bộ mảnh đất đó, có thể được chừng 5 vạn mẫu ruộng tốt, giá 15 bạc, tổng cộng 75 vạn lượng. Ruộng loại hai chừng 12 vạn mẫu, giá 8 lượng, tổng cộng 96 vạn lượng. Ruộng núi 30 vạn lượng, giá 4 lượng, tổng cộng 120 vạn lượng. Tộng công 281 vạn lượng.
Y tất nhiên cường điệu con số sao cho có lợi cho Đường gia, thực sự không ai có thể kiểm chứng chính xác được, chỉ có thể ước chừng:
- Nếu tính lợi nhuận phải trừ đi 30 vạn lượng tiền mua đất hoang, 40 vạn lượng tiền lương thực, còn dụng cụ khai hoang như cuốc xẻng, xe đẩy. Đường gia còn xây nhà cho nạn dân ở, mua chăn đệm cho nạn dân, cải thiện cuộc sống còn bỏ tiền mua muối ăn, thuốc thang tránh nạn dân mắc bệnh ... Chưa tính vì khai hoang mà Đường gia huy động toàn bộ nhân lực, bỏ các chuyện làm ăn khác, thiệt hại lớn, chỉ e cuối cùng lãi không được bao nhiêu nữa, hơn nữa nguy hiểm còn lớn, chẳng may công trình không hoàn thành nạn dân bỏ về thì quê thì Đường gia lỗ lớn.
Nghe lời y nói nếu trực tiếp bán lương thực Đường gia lãi hơn 400 vạn lượng, còn khai hoang thì lời lãi chưa rõ, Đường gia rốt cuộc vì lợi ích bản thân hay đặt nạn dân lên trên khỏi nói cũng biết.
- Hoàng thượng, theo ai gia thấy Đường cử nhân đúng là đặt nạn dân ở vị trí hàng đầu, hơn nữa riêng một mình Đường gia đã giúp triều đình nuôi dưỡng 15 vạn nạn dân, công cao hơn tội, hay là hoàng thượng xóa tội cho y.
Hoàng thái hậu nói một câu công bằng cho Đường Kính Chi, nhưng ấn tượng của bà với y lại lần nữa thay đổi, thêm phần cảnh giác, người này chỉ là một thương nhân, có khả năng kích động nạn dân đối kháng với quan phủ, chứng tỏ không phải lương dân, cam nguyện vì quân vương vào chốn dầu sôi lửa bỏng.
Một thương nhân bị dồn ép còn dáp đối kháng với quan phủ, vậy những kẻ nắm đại quyền như Điền Cơ Trịnh Thắng ...
- Mẫu hậu nói phải.
Hoàng đế trẻ nhìn sang Đường Kính Chi:
- Đường cử nhân đứng dậy đi, lần này trẫm thứ cho ngươi vô tội.
- Đa tạ hoàng thái hậu, hoàng thượng khai ân.
Đường Kính Chi từ từ đứng lên, kín đáo lau mồ hôi lạnh trên trán.
Đám Tần Mục thấy Đường Kính Chi bình an vô sự tránh được kiếp nạn hận nghiến răng ken két, đồng thời hận luôn Bạch Dụ Sinh hảo hữu trước kia.
Cuồng sĩ đúng là cuồng sĩ, loại người này có lẽ ở phương diện nào đó có tài kinh thế, nhưng ngông cuồng cố chấp, làm việc chỉ quan tâm tới thắng bại bản thân, không thèm quan tâm công bằng thị phi, theo ngôn ngữ hiện đại thì đám người này mắc bệnh vĩ cuồng tâm niệm điều mình làm luôn đúng, say mê với cái sự vĩ đại không có thật của mình.
Đặc điểm chung của đám người vĩ cuồng là ích kỷ, thô bạo, có học thức nhưng tài năng thực chất chỉ tầm tầm.
- Hoàng thái hậu, hoàng thượng, học sinh cho rằng có thể hạ giá đất xuống tới chừng mừng thích hợp, nói không chừng có thể khuyến khích phú thương các nơi mua đất đai chưa khai hoang ...
Đường Kính Chi hơi do dự nói thêm một câu, lời còn chưa nói hết đã thấy hoàng đế vỗ tay vịn, hưng phấn lộ hết ra mặt:
- Rất hay, chủ ý này của Đường cử nhân rất hay.
Vương triều Minh Hà cái thừa nhất là đất, nếu bán ra được lo gì không có tiền cứu tế nạn dân?
Hoàng đế trẻ không hỏi hoàng thái hậu, nói với một thái giám:
- Lý Chân, ngươi tìm Tề Đức Thắng, nói chuyện giám giá đất hoang cho hắn biết, bảo hắn mau chóng nghĩ cách bán đất đi lấy tiền.
Hoàng thái hậu thấy nhi tử cao hứng như thế cũng mỉm cười, có điều nghĩ một lúc lại thở dài:
- Hoàng thượng, bán đất đúng là cách hay, nhưng đợi Tiểu Tề Tử nghĩ được cách, rồi qua đại thần thảo luận, thực thi, thu bạc về, chỉ e cũng mất nửa tháng tới một năm, không giải quyết được vấn đề trước mắt.
Hoàng đế trẻ không suy nghĩ nói luôn:
- Vậy không để họ thảo luận nữa.
- Hồ đồ.
Hoàng thái hậu nghiêm mặt lại:
- Đại sự cỡ này không thương lượng với quần thân làm sao có thể biết được tệ nạn mà cải thiện.
Hoàng đế trẻ nghe thế vội nhận sai, tiu nghỉ nói:
- Đường cử nhân, cách của ngươi tuy hay nhưng không được rồi.
- Vậy không bằng để Tề công công thương lượng với đại thần trong triều.
Đường Kính Chi vọt miệng nói:
- Đúng đúng, đơn giản vậy thôi, trẫm gần đây bận bịu nhiều, hồ đồ mất rồi.
Hoàng đế thì vui rồi, nhưng Đường Kính Chi thì hối hận không thôi, vì y bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Toàn công công, hiện mấy vị thái giám được hoàng đế trọng dụng, mình nói câu này tước giảm đại quyền thao túng của Tề công công, phải biết đây là miếng bánh béo bở.
Đường Kính Chi cúi đầu xuống, quyết định không nói gì nữa, không khéo mang họa vào thân.
Đôi mắt tuyệt đẹp của hoàng thái hậu nhìn qua nhìn lại trên người Đường Kính Chi đánh giá :" Người này phán đoán trước thiên tai, lại biết lợi dụng nạn dân khai hoang, không phải là hạng thông minh kiểu mọt sách, y không có cách hóa giải tình trạng quốc khố thiếu thốn của triều đình sao?"
Nghĩ vậy, hoàng thái hậu tính dọa y một trận, xem y có cách kiếm tiền hay không:
- Hoàng thượng, lần này khâm sai nam hạ chém tham quan, tịch thu tài sản kiếm được hơn trăm vạn, tuy không đủ chẩn tế nạn dân, nhưng cũng đủ hóa giải tình thế cấp bách, nếu lúc này triệu Mạnh khanh về, hoàng thượng kiếm đâu ra tiền mua lương?
Hoàng thượng nhíu mày suy nghĩ.
- Theo ai gia thấy không bằng cứ để Mạnh khanh tiếp tục xuống phía nam, hành sự cẩn thận, nếu như Điền Cơ, Trịnh Thắng có ý đồ tạo phản thật hẵng triệu về kinh cũng không muộn.
Lời này tức thì làm Đường Kính Chi tái mặt.
Tình thế Lưu Châu hiện giờ rất căng rồi, trước khi y đi, Trịnh Thắng đã đồng ý kết thông gia với Điền Cơ, chỉ cần khâm sai kia tiếp tục đi về phía nam, bọn chúng tạo phản ngay, tới khi đó bọn chúng sẽ đưa tới khống chế Lạc thành, Đường gia bị diệt môn là điều không cần nghi ngờ gì nữa.
- Hoàng thái hấu, tình hình Lưu châu đã cực kỳ nghiêm trọng, vạn vạn lần không thể để khâm sai nam hạ nữa.
Ở nhà có nãi nãi, có bao nhiều kiều thê mỹ thiếp của y, có huynh đệ, tộc nhân của y, Đường Kính Chi không để ý nhiều nữa, quỳ xuống dập đầu liên hồi.
- Ài! Đường cử nhân, ai gia và hoàng thượng cũng vì quốc khố trống rỗng cũng không còn cách nào khác, ai gia sẽ bảo hoàng thượng truyền chỉ lệnh Mạnh đại nhân cân nhắc hành sự, nhất định không ép quan viên Lưu Châu làm phản.
Tên khâm sai đó đi đến đâu giết tới đó, ác danh sớm truyền khắp năm châu phương nam rồi, Đường Kính Chi đâu dám để hắn đi về phía nam thêm một bước nào nữa:
- Học sinh có cách kiếm tiền, chỉ có điều ...
Nói tới đó Đường Kính Chi nhìn về phía số quan viên còn lại.
Hoàng thái hậu hiểu Đường gia và đám Điền cơ đã vào tình trạng không đội trời chung, nên cố ý dọa Đường Kính Chi, không ngờ y có cách thật, mắt phượng sáng lên, quả y như rằng ...
- Đường cử nhân tứ nói thoải mái, đây toàn là tâm phúc của trẫm.
Hoàng đế trẻ rất ấn tượng về thủ đoạn kiếm tiền của Đường Kính Chi, nên rất mong đợi cách y sắp nói ra, trong đó có phần thuần túy chỉ vì tính ham chơi, thích thứ mới mẻ.
Có điều Đường Kính Chi lại cúi đầu xuống không nói nữa.
- Các ngươi lui cả đi.
Hoàng thái hậu đoán cách này không đẹp đẽ gì, người biết càng ít càng tốt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
-----oo0oo-----
Chương 373: Cách kiếm tiền kinh thế hãi tục.
Nguồn: Sưu Tầm
Mấy tên đại thân cùng thám giám đều lui cả ra.
Tần Mục, Bàng Vũ và Đỗ Minh trước khi đi đều nhìn Đường Kính Chi gườm gườm, Lư Cương mặt vẫn cứng đờ vô cảm, Bạch Dụ Sinh lại tỏ vẻ nuối tiếc.
Rời khỏi thư phòng, Bàng Vũ vốn định chỉ trích Bạch Dụ Sinh nói đỡ cho Đường Kính Chi, nhưng bị Tần Vũ kéo sang một bên, tỏ ý rõ ràng từ nay đường ai nấy đi.
Bạch Dụ Sinh nhún vai, đứng một mình.
Lư Cương đi ra cuối cùng, nhìn trái phải một lượt rồi bước thẳng ra sân, đứng đó lưng thẳng tắp.
- Đường cử nhân, bọn họ lui cả rồi, hiện giờ ngươi nói đi.
Hoàng thái hậu nhích người, đồ trang sức trên mũ phượng va chạm vào nhau, phát ra tiếng trong treo dễ nghe.
- Xin hoàng thái hậu và hoàng thượng miễn tội, học sinh mới giám nói.
- Ồ.
Hoàng thái hậu ngạc nghiên, hoàng đế trẻ thì càng hứng thú ra mặt, vẫy tay rối rít:
- Thứ tội, thứ tội, ngươi có gì cứ nói thoải mái.
Đường Kính Chi lấy dũng khí nói ra chủ ý xấu cực kỳ đại nghịch bất đạo:
- Cách của học sinh là đổi một vị khâm sai khác nam hạ, đồng thời ngầm chỉ thị, muốn khâm sai đó ra sức nhận hối lộ nộp vào quốc khó.
- Cái gì?
Dù hoàng thái hậu trầm tính cũng giật mình đứng bật dậy:
Hoàng đế trẻ thì há hốc mốc, tưởng mình nghe nhầm:
- Đường cử nhân, ngươi, ngươi nói lại lần nữa xem nào.
Nói ra rồi thì Đường Kính Chi ngại gì không lặp lại lần nữa.
- To gan.
Hoàng thái hậu mặt nghiêm lạnh, ngọc thủ chỉ Đường Kính Chi, giận không nói ra lời, nếu chẳng phải trước đó hoàng thượng thứ tội trước, bà đã lệnh người kéo y ra chém đầu rồi.
Thế này chẳng phải muốn kéo sập giang sơn xã tắc của Chu gia sao?
- Bẩm hoàng thái hậu, hoàng thượng, cách này của học sinh đúng là to gan một chút, nhưng lại có tác dụng giống việc Mạnh đại nhân chém tham quan xét nhà ...
Đường Kính Chi vẫn tiếp tục trình bày ý kiến của mình:
- Láo xược.
Hoàng thái hậu giận dữ cắt lời:
- So với nghe ngươi chẳng bằng bảo hoàng thượng bán quan, như thế còn thu được nhiều tiền hơn.
Đường Kính Chi làm bộ không hiểu, ngây thơ nói:
- Nhưng bán quan sẽ hủy giang sơn vương triều Minh Hà.
- Cách của ngươi có khác gì?
Hoàng đế trẻ đỡ hoàng thái hậu ngồi xuống, hứng thú hỏi:
- Xin hoàng thái hậu bớt giận nghe học sinh nói.
Đường Kính Chi liếc trộm hoàng thái hậu một cái, thấy bà như muốn giết mình tới nơi thì cẩn thận vận dụng câu chữ:
- Bán quan bán chức thì làm thiên hạ biết cả, khiến quan viên muốn leo lên sẽ ra sức vơ vét của bách tính, như thế thành, quan ép dân phản, vương triều sẽ ... Khụ hậu quả không dám tưởng tượng. Còn cách học sinh nói chỉ có khâm sai kia biết, quan viên địa phương vì giữ mạng giữ chức, sẽ sẵn lòng bỏ tiền, hơn nữa còn giữ kín miệng, quốc khố không cần lo nữa.
- Nếu như đám Điền Cơ, Trịnh Thắng tiếc tiền không muốn bỏ ra, vẫn tạo phản thì sao?
Hoàng đế trẻ rất thích thú đề tài này, khơi chuyện:
- Bẩm hoàng thượng, những người đó tuy quyền cao chức trọng, nhưng không dám tùy tiện làm phản đâu ạ. Trước đó bọn họ vì giữ mạng nên mới phải làm liều, dù sao Minh gia là long tộc chính thống, nếu có thể bỏ tiền giải nạn, dù hai kẻ kia có tạo phản thì những người khác cũng chẳng theo, như vậy một công đôi việc, vừa có tiền lại hóa giải được nguy cơ phương nam.
- Ừ, nói có lý đấy.
Hoàng đế trẻ hơi động lòng:
Hoàng thái hậu thì tính nếu ngầm hạ lệnh, rồi sau khi khâm sai kia về kinh sẽ giết đi không cho tin tức truyền ra ngoài thì cách này đúng là có thể giải được nguy cơ trước mắt, trầm mặc một lúc rồi nói với hàm ý không rõ:
- Đường cử nhân, cách của ngươi cũng có thể được, có điều nếu khâm sai đại thần ra sức nhận hối lộ, ắt mang ác danh trên người, khi về kinh bị bách quan tham tấu, chẳng phải là chết chắc à ?
Hoàng đế trẻ vốn tính để mấy quan viên tâm phúc của mình đi, như thế yên tâm bảo mật, nghe thế mới tỉnh ra.
- Đúng ạ, cho nên vị khâm sai đại thần này hoặc một lòng trung thành với hoàng thượng, nguyện quyên mình vì nước, hoặc là có điểm yếu nắm trong tay hoàng thượng.
- Hoàng thượng, ai gia thấy mấy quan viên bên cạnh hoàng thượng có thể đảm trách được nhiệm vụ này, hay chọn trong đó một người.
Hoàng thái hậu sớm ngứa mắt với đám Tần Mục, nếu trừ đi được tên nào hay tên đó, còn nữa, để an toàn hơn, ngay cả Đường Kính Chi cũng phải diệt trừ.
Hoàng đế trẻ mặt đại biến, mấy người đó đều là cựu thần đông cung, một người hắn cũng không nỡ.
Bất ngờ Đường Kính Chi cũng ngăn cản:
- Không được, hoàng thái hậu, mấy vị đại nhân đó đều không thích hợp làm khâm sai.
- Ồ, vì sao?
Hoàng thái hậu nghi hoặc hỏi:
- Bẩm hoàng thái hậu, mặc dù học sinh vừa vào kinh chưa lâu những cũng biết mấy vị đại nhân đó không ai là người tham tài, nếu như phái bọn họ làm khâm sai, sau đó tính cách đột nhiên chuyển biến quá lớn, coi tiền tài như mạng, sợ không che mắt được người đời.
Hoàng đế trẻ hưởng ứng ngay:
- Đường cử nhân nói phải đấy, bọn họ đều không thích hợp làm khâm sai.
Hoàng thái hâu nghĩ cũng phải, lần này lệnh khâm sai đi ăn hối lộ là chuyện tày trời, nhất định phải làm thật cẩn thận kín kẽ, chẳng may để người ta nhìn ra sơ hở gì thì không được:
- Vậy ngươi nói phải làm sao đây ?
- Học sinh cho rằng chọn tham quan có điểm yếu nằm trong tay hoàng thượng là thích hợp nhất.
Sau câu này trong ngự thư phòng trở nên yên tĩnh, Đường Kính Chi cũng hiểu chủ ý của mình quá hoang đường, cần cho họ thời gian tiêu hóa, đợi một lúc không thấy ai nói gì, không kìm được ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hoàng thái hậu và hoàng thượng, lặng lẽ nhìn nhau, hình như đã có nhân tuyển.
- Ngươi nói tiếp đi.
Một lúc sau hoàng thái hậu lên tiếng:
- Còn điều nữa là để Mạnh khâm sai chịu chút ủy khuất, tìm lý do gì đó hạ ý chỉ tống vào xe tù áp giải về kinh, hơn nữa trong thời gian ngắn không được trọng dụng.
Bổ nhiệm khâm sai không phải trò đùa, không thể nói đổi là đổi mà không có lý do, thấy hai người kia gật đầu, Đường Kính Chi mới nói:
- Thêm nữa, hoàng thượng đăng cơ chưa lâu, uy vọng không thể bị tổn hại, nếu không khó trấn áp bách quan, nhất là quan lớn một vùng, hơn nữa Mạnh đại nhân được hoàng thượng trọng dụng, nếu do hoàng thượng triều hồi ...
- Ý của ngươi là muốn ai gia triệu hổi Mạnh khâm sai về, do ai gia hạ chỉ cho khâm sai thứ hai nam tuần?
Hoàng thái hậu hiểu ngay ra ý của Đường Kính Chi, cái tên này gan quá lớn, dám kéo cả đường đường hoàng thái hậu vào âm mưu quỷ kế của y.
- Cũng có thể để hoàng thái hậu ép hoàng thượng hạ chỉ.
Đường Kính Chi nói xong đưa mắt nhìn phía chân hoàng thái hậu, chỉ sợ đột ngột có bàn chân nhỏ vung ra đá cho mình một phát.
Hoàng đế trẻ thì quay đầu sang một bên, môi mím lại, nhịn cười đến khổ.
- Hết rồi à?
Hoàng thái hậu hít sâu liền mấy hơi mới giữ được giọng trấn tĩnh hỏi:
"Hết thì để đời ta cũng hết luôn sao?" Đường Kính Chi cẩn thận nói:
- Học sinh không biết tên tuổi lẫn con người vị khâm sai này ra sao, nhưng mấy điểm sau thì ông ta nhất định phải có. Thứ nhất, phải biết tham ô, ví như khi nhận hối lộ phải nắm được chừng mực, một ngàn cũng là tham, một vạn cũng là tham, lấy ít không đủ, lấy nhiều vượt quá giới hạn, quan viên địa phương tìm cách vơ vét của dân bù vào.
Hoàng thái hậu và hoàng đế đều không còn gì để nói, hay quá rồi, thì ra tham ô còn phải chú ý như thế, nực cười hơn có kẻ giao giảng kỹ xảo tham ô trước mặt họ.
- Thứ hai là khâm sai thứ hai không hòa hợp với hoàng thượng, như thế khâm sai này có tham tới đâu, tên tuổi có thối thế nào cũng không không ảnh hưởng tới hoàng thượng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
-----oo0oo-----
Chương 374: Không làm quan.
Nguồn: Sưu Tầm
Mày liễu nhướng lên, sắc mặt hoàng thái hậu tối thêm vài phần, tiếng xấu kia không tính lên đầu hoàng thượng, thì tính lên đầu bà chứ con ai nữa.
Có điều hoàng thượng là con đẻ của bà, chỉ cần giúp con vượt qua được cửa ải khó, tổn hại chút thanh danh đâu có là cái gì.
- Thứ ba, điểm yếu kia nắm trong tay hoàng thượng phải đủ chắc, phòng có biến.
Hoàng thái hậu và hoàng thượng nhỏ giọng trao đổi mấy câu, kết quả nói một hồi, bất giác liếc nhìn thanh niên đang quỳ dưới đất, y nói tỉ mỉ kín kẻ như vậy, không để bất kỳ ai đoán ra được hoàng thượng lệnh khâm sai tham ô, có ý giữ cái mạng nhỏ của mình đây mà.
Đường Kính Chi đương nhiên có ý đó, kế mưu phải thật hợp lý kín kẽ, cho dù y đi nói cho người ta biết, người ta cũng không tin, như thế mới không lo bị giết người bị miệng.
- Mẫu hậu.
Hoàng đế trẻ thấy hoàng thái hậu thất thần, liền gọi khẽ:
Hoàng thái hậu tỉnh lại, nhìn Đường Kính Chi rất phức tạp, hỏi:
- Đường cử nhân, ngươi có ý định vào triều làm quan không?
Hoàng đế trẻ nhìn Đường Kính Chi ánh mắt mong đợi, người này suy nghĩ mới mẻ, cứ như nhất định phải làm cho người ta tròn mắt kinh hãi mới hài lòng vậy, y mà làm quan hẳn rất đặc sắc.
- Chuyện này ... E là học sinh không có phúc phận được cúc cung tận tụy cho hoàng thượng!
Đường Kính Chi kể chuyện mình về nhà phụ mẫu qua đời, trong lúc quá thương tâm đã lập ra lời thề độc kia.
- Thiên địa quân thân sư! Đường cử nhân, chẳng lẽ ngay cả câu này ngươi cũng không biết.
Hoàng đế trẻ lòng rất bất mãn, mỗi thần dân đều lấy việc phụng hiếu cho hoàng gia long tộc là vinh diệu, nhưng kẻ này không biết tốt xấu, lên tiếng từ chối.
- Hoàng thượng, nhất vô tín bất lập. Học sinh năm xưa đã thề độc không vào triều làm quan rồi, nếu như không giữ lời sẽ thành kẻ tiểu nhân không cho chữ tín nói lời nuốt lời, e tới khi đó liên lụy tới thanh danh của hoàng thượng.
Đường Kính Chi sở dĩ dám nói cái cách kiếm tiền thối hoắc kia là vì trừ bị ép tới đường cùng, ngoài ra còn nguyên nhân nữa, y sẽ không ở lại kinh thành lâu, nói xong là y phủi đít bỏ đi, hoàng thượng và hoàng thái hậu ngày trăm công nghìn việc chừng chỉ một tháng là quên một kẻ như y tồn tại trên đời.
Nhưng nếu y ở lại, ngày ngày lượn lờ trước mặt bọn họ, nói không chừng ngày nào đó một trong hai bọn họ có tâm trạng không tốt, nhớ lại chuyện hôm nay, giận y lớn gan làm càn, có khi trực tiếp chém đầu y.
Cho nên Ni Lạc Thần tuyệt đối không thể ở lâu.
Trước khi tới đây y tằng có ý định nếu có cơ hội vào triều làm quan để sau này có chỗ dựa cho Đường gia chống lại những kẻ như Điền Cơ, Vương Mông. Nhưng tình thế hiện giờ làm y từ bỏ hắn ý nghĩ đó.
Lần này trái ngược với sự bất của hoàng đế trẻ, đối mắt đẹp của hoàng thái hậu ánh lên, theo bà Đường Kính Chi bản lĩnh không nhỏ, tâm tư linh hoạt, nhất là y bạo gan không gì không dám nghĩ, không dám làm, nếu để y vào triều làm quan, rồi chẳng may sau này lên tới cực phẩm nhân thần, đại quyền trong tay chỉ e sẽ làm loạn triều cương, nếu như y không làm quan thì không còn gì phải lo nữa.
- Nếu thế ai gia và hoàng thượng không thể ép ngươi vào chỗ thành kể bội tín bất nghĩa được.
Hoàng thái hậu cố ý thở dài một tiếng, Đường Kính Chi chưa kịp vuốt ngực thì nghe bà nói tiếp:
- Vậy ngươi cứ lấy thân phận chân trắng hầu hạ bên cạnh hoàng thượng đi.
Đường Kính Chi há hốc mồm.
Biểu hiện trước đó của y dĩ nhiên đã được hoàng thái hậu và hoàng đế tán thưởng, tuy hoàng thái hậu thấy Đường Kính Chi lá gan quá lớn, nhưng hiện giờ mấy vị hoàng tử vẫn còn ở lại trong cung, hơn nữa nhiều vị đại thần còn ngầm qua lại với bọn họ, hoàng thượng có thêm một người có tâm cơ thực sự chứ không phải là đám ngu xuẩn ngông cuồng bên cạnh sẽ có ích lớn.
Hoàng đế trẻ thì cười lớn vui vẻ, thấy Đường Kính Chi quỳ trên mặt đất mặt mày méo xẹo hết sức đau khổ, ngay hoàng thái hậu cũng khẽ mỉm cười.
Tiếp đó hoàng đế cho Đường Kính Chi một tấm yêu bài, muốn y mỗi ngày đúng giữa trưa vào cung báo cáo, rồi cho y lui, tới lúc này mới hỏi:
- Mẫu hậu, người thấy y thế nào?
Cách kiếm tiền, còn chủ ý trước đó của Đường Kính Chi để lại ấn tượng khắc sâu với hoàng thái hậu, nhất là khi bố trí nhân tuyển khâm sai, chỉ là biến pháp ứng phó nhất thời mà y nghĩ cách đề phòng tiết lộ tin tức chu đáo, có thể thấy kẻ này tâm tư kín kẽ, giỏi mưu tính, có đảm lượng.
Người như thế vốn là đối tượng nên trọng dụng, nhưng đồng thời y cũng quá lớn gan, chuyện đại nghịch bất đạo như thế mà nghĩ ra được, kẻ này một khi nắm quyền hành thì khó làm người ta yên tâm được.
Cho nên nghe hoàng thượng hỏi như vậy, hoàng thái hậu đáp:
- Người này có thể dùng vào việc lớn, nhưng chỉ có thể phong tước vị, không nên để y vào triều làm quan, nắm quyền bính trong tay.
Rồi mặt nghiêm lại dặn:
- Hoàng thượng, chủ ý của Đường cử nhân nhất định không thể cho đám tâm phúc không biết trời cao đất dầy của người biết.
Hoàng thượng vốn định chia sẻ niềm vui với đám Tần Mục, nghe thế sắc mặt không vui gật đầu.
Nhìn vẻ mặt của hắn là bà hiểu, hoàng thái hậu trừng mắt phượng lên, lạnh lùng nói:
- Hoàng thượng, chuyện liên quan tới xã tắc vương triều, tuyệt không phải là trò đùa, nếu hoàng thượng dám để bọn họ biết, ai gia sẽ chặt đầu hết bọn chúng.
- Vâng, mẫu hậu yên tâm, trẫm dứt khoát sẽ không nói cho bọn họ biết.
Hoàng thái hậu mặc dù tính khí ôn hòa, nhưng một khi nghiêm túc, ngay tiên hoàng lúc sinh thời cũng phải kiêng kỵ ba phần đừng nói là hoàng đế trẻ, hoàng thái hậu nếu muốn lấy đầu đám Tần Mục, hắn biết mình không ngăn cản nổi.
Sắc mặt hoàng thái hậu hòa hoãn hơn:
- Nếu như sự kiện này cần ai gia hạ mệnh lệnh thì chuyện tiếp theo cứ để ai gia xử lý đi, hoàng thượng chỉ cần giả vờ cãi nhau với ai gia, sắc mặt làm khó coi chút là được.
Rồi đứng dậy rời ngự thư phòng.
Ra tới cửa, hoàng thái hậu vờ như rất tức giận, còn đám người Tần Mục quay trở lại ngự thư phòng thấy hoàng đế trẻ mặt hầm hầm không dễ coi chút nào.
Cầm yêu bài bằng đồng đen, đi theo một tiểu thái giám rời hoàng cung, Đường Kính Chi mặt mày ủ rũ, hoàng thái hậu và hoàng thượng không cho y đi, vậy phải làm thế nào bây giờ? Tục ngữ có câu, làm bạn với vua như chơi với hổ, y không muốn ngày nào cũng ở cạnh con hồ có thể ăn thịt người bất kỳ lúc nào.
Bất giác Đường Kính Chi liên tưởng tới chuyện trong hậu viện Đường gia.
Y lúc này thực sự hiểu được cảm giác của một hạ nhân, mạng sống tùy tiện thao túng trong tay chủ tử.
Dưới áp lực đó người ta phải tìm đủ mọi cách sinh tồn, đôi khi phải trà đạp người khác.
Trước kia mình quá khắt khe với họ rồi.
Nhưng hiện thực là thế, ngay cả lật đổ vương triều này thì mọi thứ cũng không thay đổi, thứ duy nhất y có thể làm là quan tâm hơn tới người xung quanh.
Tên đội trưởng thị vệ hoàng thành thấy Đường Kính Chi được khách khí đưa ra ngoài, vội khom lưng đi tới cung kính vấn an.
Đường Kính Chi khách khí chắp tay với y rồi rời đi, y không khỏi thở dài ngao ngán cho cái vương triều này, một vị hoàng đế trẻ tính khí thất thường, một vị hoàng thái hậu có tâm cơ lại không có kinh nghiệm xử lý chính sự, một đám cuồng sĩ ngu xuẩn, những tên thái giám thất học hám lợi rồi thêm y, một kẻ không hiểu chính trị không rành trị nước lại là những người đang có ảnh hưởng lớn tới vương triều.
Đi được chừng hai mươi bước thì thấy Đường Uy đi nhanh tới đón, mặt mày căng thẳng hỏi:
- Nhị gia, hoàng thượng không làm khó người chứ?
- Một lời khó nói hết.
Đường Kính Chi vừa nói vừa nhìn quanh:
- Ngọc di nương đâu rồi?
- Nhị gia vào cung không lâu thì Hồng đại hiệp tìm tới, Ngọc di nương đang nói chuyện với Hồng đại hiệp thì đột nhiên nhìn ra đường hô một tiếng "ưng khuyển", nô tài không hiểu ra sao cả, Ngọc di nương và Hồng đại hiệp bám theo một người trung niên đi về phía nam.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
-----oo0oo-----
Chương 375: Hiểu lầm.
Nguồn: Sưu Tầm
- Sao?
Đường Kính Chi biến sắc, kẻ giết gia gia của Ngọc Nhi là mấy bộ đầu kinh thành, chẳng lẽ nàng gặp được kẻ thủ rồi.
Nếu hoàng thái hậu và hoàng thượng không giữ lại đã đành, giết người báo thù xong rồi chuồn cho nhanh, nhưng giờ hoàng thượng không cho y đi, ở lại đây với cái mối lo nơm nớp thì sao được.
Bộ đầu lục phiến môn kinh sư toàn cao thủ, không thể coi thường.
Đường Kính Chi dậm chân thở dài:
- Ngọc di nương đi bao lâu rồi?
- Bẩm Nhị gia, Ngọc di nương đã đi được nửa canh giờ.
Nửa canh giờ rồi?
Lâu như vậy đoán chừng Ngọc Nhi muốn ra tay thì đã ra tay, hiện giờ chỉ có thể đợi mệnh trời thôi. Dù Ngọc Nhi đã thay đổi không ít, làm việc biết cân nhắc thiệt hơn, nhưng nếu gặp kẻ thủ giết gia gia nàng, Đường Kính Chi không dám chắc nàng kiềm chế được.
Ni Lạc Thần không hẳn là nơi phồn hoa nhất vương triều Minh Hà, nhưng là nơi cạnh tranh kịch liệt nhất, cho dù là phú hào như Đường gia, không có quan lớn chống lưng cũng chỉ mở nổi hai hiệu bán ngọv, hai cửa hiệu này chẳng kiếm được mấy đồng, tác dụng lớn nhất của nó là thăm dò tin tức kinh thành, đưa về Đường phủ.
Trừ cửa hiệu thì chỉ còn tửu quán bên ngoài thành kia nữa thôi, Đường Kính Chi và Đường Uy dắt ngựa rời thành, tới tửu quán kia, vì Ngọc Nhi chỉ biết tới đó tìm bọn họ.
Về tới tiểu viện không thấy bóng dáng Ngọc Nhi, Đường Kính Chi tâm thần bất an chỉ ăn qua loa lót da rồi, lên giường, từ khi rời Lạc Thành tới nay đã qua 20 ngày, trong thời gian đó y không ngủ được một giấc cho ra hồn, dù lòng mang tâm sự, nhưng mắt khép lại vẫn ngủ tít thò lò.
... ....
Đường Kính Chi bị tiếng gió bắc ù ù đánh thức, dù trong phòng có đốt lò than, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, y rên hừ hừ ôm lấy chăn, nhìn ra ngoài cửa, thấy ngay một bóng giai nhân mê người chiếu rõ ràng lên cửa sổ.
Cổ thon dài, trước ngực là hai đường cong đầy đặn tuyệt đẹp, gợi cảm vô song.
- Ngọc Nhi, nàng về rồi à?
Lúc này trời đã tối, bên ngoài trăng rất sáng, Đường Kính Chi mừng rỡ reo lên, vội vàng vén chăn khoác áo nhảy xuống giường, thắt lưng chưa buộc, giày cũng chẳng đi đã chạy vội ra mở cửa:
- Ngọc ....
Hô tới đó thì không còn âm thanh nào phát ra nữa.
Một nữ tử hắc y mê người khoanh tay đứng trước cửa sổ, tấm sa đen phủ trên chiếc nón rộng vành buông xuống, phấp phơ trong gió lạnh, che đi khuôn mặt nàng, nữ tử đó thấy Đường Kính Chi ngây ra đó cười khúc khích, giọng mũi nũng nịu làm xương khớp người ta mềm ra:
- Sao thế, có vài ngày mà tỷ phu không nhận ra Phụng Kiều à?
Lòng thì thầm nghĩ :” Y đã thay đổi rồi!”
Quả thực qua thời gian bị Trương Thiếu Kiệt truy sát, nét thư sinh ốm yếu của Đường Kính Chi không còn, thay vào đó là vẻ rắn ròi cương nghị, tăng thêm vị nam nhân mà không mất nho nhã, cực kỳ có sức hút.
- Đương ... Đương nhiên nhận ra rồi.
Cô nàng này vẫn thế, mặt thì che kín, nhưng ăn mặc như trêu ghẹo lý trí của nam nhân, Đường Kính Chi lắp bắp đáp, vội vàng thắt dây lưng:
- Hồ cô nương, sao cô tìm được tới nơi này.
- Chưa nói bản cô nương biết ngươi vào cung diện thánh, cho dù là một người dân bình thường, nếu ta muốn tra, cũng dễ dàng tìm thấy.
Hồ Phụng Kiều đáp rất tự tin, thoáng cái giọng lại thay đổi:
- Lạnh thế này mà tỷ phu không mời muội vào phòng à?
- Mau, mau vào sưởi cho ấm.
Đường Kính Chi tim nảy mạnh một cái, ổn định lại tâm thần phân tán bởi mùi hương trên người nàng, tránh sang một bên nhường đường.
Hồ Phụng Kiều thản nhiên ngồi xuống ghế, còn Đường Kính Chi thì tất bật đi thắp đèn dầu lên, sau đó tới bên tường bê bốn than tới gần nàng, dùng cời sắt cời cho lửa cháy mạnh hơn, còn đi pha cho Hồ Phụng Kiều một chén trà ấm.
Đường Kính Chi chu đáo tỉ mỉ, còn hạ mình đi phục vụ nữ nhân làm mắt Hồ Phụng Kiều thoáng qua chút ngạc nhiên:
- Tỷ phu, xa nhà lâu như thế, huynh viết thư về Lạc thành rồi chứ?
- Viết rồi, hôm qua đã gửi về.
Đường Kính Chi cũng tự rót cho mình một chén trà:
- Trong thư còn dặn tỷ tỷ cô phải bảo trọng thân thể.
- Mai về Lạc thành chứ?
Nghe y nhắc tới tỷ tỷ, giọng Hồ Phụng Kiều lạnh ngay xuống, đưa tay vén khăn sa, nhẹ nhàng thổi một hơi rồi nhấp ngụm trà.
Đường Kính Chi nhìn cặp môi hồng chúm chím đó thoáng thất thần, vội vàng thu ánh mắt lại, cô nàng này tính khí thất thường, không cẩn thận chẳng biết gây ra hậu quả gì:
- Sợ là trong thời gian ngắn ta không về nhà được nữa rồi.
- Ồ, vì sao?
Hồ Phụng Kiều nghi hoặc hỏi, đột nhiên nhướng mày, đặt chén trà xuống đi ra mở cửa, rồi quay đầu lại nói chuyện chẳng liên quan câu hỏi trước đó:
- Cẩn thận với Trương Thiếu Kiệt, hắn tìm được một người hợp tác bối cảnh mạnh hơn nữa rồi ... Ngoài ra nô gia tới đây là để xem có cơ hội trừ đi vị Ngọc di nương, kiều diễm như hoa của tỷ phu hay không, hi hi.
Nói tới đó cười quyến rũ, bầu ngực cao ngất rung rinh mê người.
- Hồ cô nương, cô và Ngọc Nhi ...
Phong tình điên đảo chúng sinh của Hồ Phụng Kiều làm Đường Kính Chi ngất ngây, tới khi tỉnh lại định hỏi oán thù giữa nàng và Ngọc Nhi thì Hồ Kiều Nô đã phi lên tường, loáng cái đã biến mất hút trong bóng đêm.
Tay đưa ra, Đường Kính Chi đang định gọi tiếng nữa thì có người gõ cổng tiểu viện, cùng một giọng nói quen thuộc truyền vào:
- Mở cửa, ta về rồi.
Ngọc Nhi về rồi.
Đường Kính Chi vội vàng chạy ra kéo then cài cửa.
- Nhị gia, người tiến cung thuận lợi chứ?
Ngọc Nhi thấy Đường Kính Chi tự mình ra mở cửa, biết y lo cho mình, hỏi:
- Chuyện này ...
Đường Kính Chi còn chưa biết mở miệng ra sao thì Ngọc Nhi đã hưng phấn nói:
- Nhị gia, người biết không? Hôm nay ở cổng hoang cung, thiếp nhận ra một tên bộ đầu lục phiến môn năm xưa vây công gia gia thiếp năm xưa ...
- Bên ngoài lạnh, chúng ta vào trong rồi hẵng nói.
Hồng Phong lên tiếng.
Ngọc Nhi đám một tiếng, đi lên khoác tay Đường Kính Chi vừa đi vừa kể:
- Thiếp và sư huynh đi theo sau kẻ đó, phát hiện ra nơi ở của hắn, bọn thiếp định mai ra tay báo ...
- Không được.
Đường Kính Chi vội ngăn cản:
Ngọc Nhi đang cao hứng vì sau bao năm có thể báo thù cho gia gia, câu này như gáo nước lạnh tạt vào mặt nàng:
- Vì sao?
- Ngọc Nhi, nàng nghe ta nói ...
Nhưng Ngọc Nhi không chịu nghe, nghiến răng quát:
- Thiếp biết, Nhị gia sợ thiếp thất thủ, sẽ làm liên lụy tới người, tới Đường gia chứ gì?
- Không ...
- Đừng nói nữa, nếu Nhị gia chê thiếp là kẻ chuyên gây họa thì ngay bây giờ cứ bỏ thiếp đi.
Ngọc Nhi nước mắt trào ra, quay người chạy về phía gian phòng sáng đèn.
"Sầm!" Một tiếng, nàng đống mạnh cửa lại, cài then, người dựa vào tường, yếu ớt từ từ tuột xuống.
Ngọc Nhi mắt nhắm lại, nước mắt trong suốt rơi lã chã như chuỗi hạt đứt, nàng không biết mình thích tướng công thư sinh từ lúc nào nữa.
Vừa xong hét lên một câu như thế, nàng chỉ thấy sống mũi cay xe, tim như có muôn vàn mũi châm đâm vào, từng cảnh từng cảnh từ lúc hai người quen nhau tới nay hiện ra trong đầu.
Khi nàng dùng roi quất y, y cắn răng không rên một tiếng.
Nàng xin y cho mình rời đi, y nói cả đời này không buông tay.
Tới kinh thành, nam nhân hẹp hòi đó không muốn cho nam nhân khác nhìn mình, khoác áo choàng cho mình, cố ý sờ trộm ngực mình.
Đến chỗ đất hoang, y sợ mình đói, lén dấu cho mình hai quả táo.
Rồi đêm ngủ nhờ trong hộ thợ săn, y vùi đầu vào lòng mình, run run hỏi có phải những ám vệ kia đã chết rồi không ...
Chàng bỏ mình sao? Mình không còn được ở bên chàng, không được thấy chàng nói cười nữa ư?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin