Võ sĩ bị Linh Hấp Quái chiếm lấy thể xác người co quắp lại rên lên mấy tiếng khó nghe, trên gương mặt toàn là thần sắc đau khổ, hai nhãn cầu biến thành màu đen co rút lại, trên người chỗ ánh sáng màu trắng bắn trúng toát ra làn khói màu xanh.
Một lớp khói màu đen từ trong miệng y phát ra, một lớp khói màu đen khác vờn xung quanh cơ thể y và nhanh chóng bay nhanh ra cửa sổ, loại Linh Hấp Quái này đến từ vực sâu tuy đấu khí và linh vũ khí không đáng sợ lắm, nhưng Quang Minh Pháp có sức tổn thương rất lớn, mà người thi pháp phải mà cường giả lục giai.
Sau khi lớp khói màu đen tan ra, võ sỹ không may mắn này chán chường cuối đầu xuống, đi thẳng ra phía sau nhảy xuống qua cửa sổ, rơi xuống đất phát ra âm hưởng nặng nề, cả người không còn nhúc nhít.
Vũ Đức Khắc không nhịn nổi bước ra cứu nhưng mới vừa bước ra một bước, chợt nghe pháp sư Quang Minh lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi không muốn mất mạng thì đi cứu y, y đã bị tà ác làm ô quế, khắp người toàn là chất độc, trừ khi Quang Minh sứ giả đích thân tới, bằng không thì sẽ chết.
Nhìn thấy thi thể của đồng bọn mình nền trên đất, sắc mặt của đám người mạo hiểm khó coi đến cực điểm, ai cũng không nghĩ rằng quái vật núp trong tòa thành này lại là đại tà ác như vậy, hầu như tất cả mọi người đều thối chí.
Nhưng hai mắt pháp sư Quang Minh lại sáng lên tỏ ra hưng phấn, cầm cây pháp trượng trong tay chà chà nói:
- Mạo hiểm lần này cuối cùng cũng có chút ý nghĩa rồi, các ngươi muốn đi ta không cản, nhưng bây giờ tà ác đã xuất hiện, không có che chở của ta, e rằng các người ai cũng đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi tòa thành này.
- Bắt đầu từ bây giờ, tất cả các người nghe theo mệnh lệnh của ta, pháp sư liếm môi nói:
- Nhớ kỹ, không được lên trước ta mười thước.
Nhưng tới lúc này, bất luận là Ngũ Đức Khắc hay là người khác ai cũng không quan tâm đến quyền lãnh đạo, lập tức làm theo pháp sư Quang Minh.
Pháp sư Quang Minh cười đắc ý, phất phất cây pháp trượng nói:
- Được rồi, bây giờ chúng ta...
Vù!
Lão vẫn chưa nói xong, từ trong cửa sổ cửa căn phòng bỗng nhiên có mấy đám khói màu đen xông vào, chúng hóa thành một khuôn mặt quỷ có nanh ác, từ bốn phương tám hướng xông vào đám người mạo hiểm, khí thế cực kỳ đáng sợ, lực lượng của khí đem phủ khắp cả tòa linh pháp.
- Chiến đấu!
Một võ sĩ thét lên, vun trọng kiếm đang cháy rực lửa trong cánh tay lên phát ra một đường kiếm khí hỏa diễm, hướng về phía Linh Hấp Quái, lửa cháy rực xuyên thủng qua thân Linh Hấp Quái, nhưng hoàn toàn lại không thể ngăn chặn được sự tiến tới của của nó.
Bất luận là đường kiếm có lợi hại đến đâu, và dù có hỏa cầu phong của pháp sư, nhiều lắm cũng chỉ có thể tạm thời ngăn cản Linh Hấp Quái tiến đến chậm một chút mà thôi, chúng bay lượn trong pháp tháp, pháp ra tiếng cười khàn khàn xung quanh đám người mạo hiểm, giống như là bầy sói đang vây quanh đám dê béo tròn, răng nanh lộ ra thèm nhỏ dãi.
Vẻ mặt đắt ý trên khuôn mặt của pháp sư Quang Minh chợt biến mất, sự rượt đuổi của hằng hà sa số Linh Hấp Quái và lực lượng khói đen làm cho pháp sư kiêu ngạo này cuối cùng cũng sợ hãi.
Gã lập tức giơ pháp trượng lên, thần sắc trở nên vô cùng nghiêm túc, miệng lẩm nhẩm đọc thần chú, trên đầu pháp trượng phát ra ánh sáng rất mạnh, trong nháy mắt hình thành một pháp lực hộ thuẫn rất lớn bao lấy khắp cả người gã vào đồng bọn của của trong phạm vi mấy chục thước.
Một gã đang cầm cung tên đang đứng cách đó khá xa vừa đúng lúc được hộ thuẫn bảo hộ xung quanh, không đợi nàng phản ứng, mấy con Linh Hấp Quái nhanh chóng đánh ấp tới bao lấy xung quanh, âm thanh thê lương chợt vang lên.
Và những con Linh Hấp Quái vừa chạm vào vòng hộ thuẫn, lần lượt đều bị đánh văng ra.
Đám người Ngũ Đức Khắc ít nhiều thở phào nhẹ nhõm, ai cũng không đành lòng nhìn thảm trạng của gã đồng bọn đang cầm cung tên đó, bây giờ bọn họ là thân mình khó giữ, không có bảo hộ của pháp sư Quang Minh ai cũng khó sống nổi.
- Bây giờ nên làm thế nào, Ngũ Đức Khắc không kìm được hỏi, tuy pháp lực hộ thuẫn tạm thời ngăn chặn được Linh Hấp Quái, nhưng ai cũng không biết pháp lực của pháp sư là có hạn, không thể tiếp tục chống đỡ hoài như vậy.
- Còn có thể làm thế nào, số lượng những con ma vật này quả thật rất nhiều... pháp sư Quang Minh không giữ được bình tĩnh nôn nóng quát:
- Không thể ở lại chỗ này nữa!
- Đi? Hay ở lại là tốt! giọng của một lão già nua chợt vang lên.
Chỉ thấy đám Linh Hấp Quái bay lượn khắp phòng rồi nhanh chóng ập tới, một bóng đen to lớn dần dần hiện lên trong căn phòng, dáng người như đang khoác trường bào, mà là hắc bào đó chính là một con Linh Hấp Quái.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, con ngươi của pháp sư Quang Minh bỗng co rụt lại, lão rõ ràng đã cảm nhận được rất rõ lực lượng của bóng đen đang áp bách mình, chút pháp lực non yếu mà ngăn chặn rất nhiều Linh Hấp Quái giống như một tờ giống mõng, vừa đụng vào thì đã thủng.
- Quang minh phá tà ác!
Pháp sư Quang Minh cuồng quát lên một tiếng, pháp trượng chỉ thẳng về cái bóng đen, linh tinh trên đầu pháp trượng phát ra ánh sáng rực rỡ.
Nhưng quang minh phá tà thuật đột nhiên biến mất, một con to cỡ bàn tay đột nhiên phóng ra, vô thanh vô sắc nhanh chóng bám lên đầu pháp trượng, lực lượng quanh minh bạo pháp chợt tắt, toàn bộ không gian rơi vào trong bóng tối.
Rắc rắc!
Chỉ nghe thấy một âm thanh, một linh tinh cao giai to cỡ nắm tay đột nhiên biến thành hắc thủ.
Pháp thuật bị phá, sắc mặt của pháp sứ Quang Minh trắng bệch tới cực điểm, gã bỏ pháp trượng xuống, đặt một tay lên ngực mình, hô:
- Quang Minh...
Câu thần chú tiếp theo vẫn chưa đọc ra, một con Linh Hấp Quái bỗng nhiên cắn vào yết hầu của gã, tên pháp sư trẻ có thiên phú này lâm vào bóng đêm vĩnh viễn.
Mất bảo hộ của hộ thuẫn Quang Minh, bọn Linh Hấp Quái nhe răng cười với đám người mạo hiểm, liên tiếp phát ra âm thanh thảm thiết, từ trong tháp linh pháp xa xa truyền ra ngoài.
Các tháp bên ngoài mấy trăm thước, thần sắc của Hàn Phi khẽ động, âm thanh phát ra từ tháp linh pháp và tháp võ hồn mang âm hưởng ai oán tuyệt vọng, chắc chắn đều này đã cho thấy đội quân người mạo hiểm đã bị tiêu diệt.
Nhưng Hàn Phi không có chút đồng tình với người mạo hiểm, những kẻ tham tiền xem thường lời cảnh báo của mình, bị như vậy cũng đáng.
Hắn nhìn thấy bọn Linh Hấp Quái từ hai tòa tháp lao ra, sau mấy ngày tự mình không tìm thấy kết quả, và cuối cùng chúng bị đám người mạo hiểm đó dẫn dụ tới đây
Và bây giờ Hàn Phi muốn biết, cuối cùng bọn chúng đi tới đâu.
Một lúc sau, tất cả âm thanh đều biết mất, những âm thanh và tiếng kêu cứu thảm thiết không chỉ đến từ hai tòa tháp cao, mà trong con đường gần cái sân rộng cũng vang lên, đội quân gồm hai nhánh không ngừng tiến vào, không ngờ kết quả của mọi ngượi lại như vậy.
Mười phút nữa trôi qua, đang lúc Hàn Phi không nhịn được, một cảnh tượng vô cùng vô cùng kỳ lạ lại xuất hiện trước mặt hắn.
Chỉ thấy từ tháp võ hồn, tháp linh pháp và mấy cái nối liền trên con đường đến giữa cái sân rộng, một đám người mạo hiểm mặc trang phục mặc trang phục khác nhau đi ra
Chiến sĩ, võ sĩ, pháp sư, xạ thủ, đạo tặc... bọn họ tay cầm vũ khí, lầm lủi đi theo Linh Hấp Quái phía trước, bước chân cứng ngắc máy móc đi vào trong phủ của lãnh chủ, số lượng có hơn trăm, hàng ngũ ngay ngắn chỉnh tề tiến nhanh vào cái sân rộng.
Tuy rằng mây đen che phủ cả bầu trời, trên sân cơ hồ ngón tay nhìn không thấy năm ngón, nhưng với tu vi bây giờ của Hàn Phi, nhìn thấy ma vật không phải là vấn đề, hắn nhìn thấy người mạo hiểm từng người từng người như một cái xác chết vô hồn, bắp tay và bắp đùi lõa lồ bên ngoài hộ giáp khô cứng lại, dường như máu thịt của bọn họ đã bị hút hết.
Hàn Phi thở ngược vào trong, những khói đen đáng sợ của ma vật này vượt qua khỏi tưởng tượng của hắn, những cương thi người mạo hiểm này chính là đang bị lực lượng ma vật khống chế.
Hắn không hề do dự, lập tức từ chỗ ẩn núp nhảy xuống, vài cái nhảy lên nhảy xuống nhẹ nhàng vô cùng, và rơi xuống đất không một tiếng động, đồng thời lấy tốc độ cực nhanh theo sau đám người mạo hiểm.
Thân pháp của Hàn Phi nhanh đến cực hạn, từ lúc nhảy xuống không tới mấy giây đã đuổi kịp, hắn không quên nín thở, nếu không phát ra bất cứ tiếng động nào, ngay cả Linh Hấp Quái bay lượn trên đầu cũng không cảm nhận được trong đội quân đó có một người.
Người mạo hiểm lần lượt tụ lại thành một đám đông, Hàn Phi cũng trà trộn vào đám người đó bước vào, lá gan của hắn coi như là cực lớn, người bình thường trong lúc đó nhất định sẽ tìm cách bỏ chạy.
Dưới dẫn dắt của Linh Hấp Quái, những cương thi người mạo hiểm này đi vào trong phủ lãnh chúa, đi thẳng vào trong biệt thự phủ lãnh chúa.
Chẳng lẽ sào huyệt của chúng đang ẩn núp trong phủ lãnh chúa, Hàn Phi cả kinh trong lòng, hắn trong phủ lãnh chúa đã lục lọi qua mấy lần nhưng cũng không có phát hiện gì, bây giờ xem ra nhất định là có điều kỳ lạ.
Đáp án rất nhanh được công bố, lúc người mạo hiểm bước vào đại sảnh của thư biệt thự, một tiếng nổ trầm thấp vang lên, chỉ thấy ở giữa phòng khác một con đường hầm bí mật hiện ra trước mặt.
Mấy chục Linh Hấp Quái rên hí tiến vào, chúng theo sau hút lấy máu thịt và thần hồn của đội quân, người mạo hiểm.
Tới đây, Hàn Phi không thể nghi ngờ đối mặt với hai lựa chọn, một là tiếp tục đi vào hai là lập tức bỏ ra.
Không ai biết ở đây đang tiềm ẩn nguy hiểm gì, Hàn Phi không quên trước đây không lâu va chạm thần hồn lần đó, nếu hắn đoán không lầm, ở đó có hai con mắt đen đang, hắn tiếp tục đi sâu vào đường hầm, chắc chắn là rất nguy hiểm.
Tuy Hàn Phi rất có lòng tin với thực lực của mình, nhưng tự tin không phải tự đại, trong tình huống không có trợ lực từ bên ngoài, hành động liền lĩnh rất có thể gây ra hậu quả bất trắc.
Nhưng từ bỏ ở đây, thế nào Hàn Phi cũng không cam tâm, hắn mơ hồ có một cảm giác, chỉ cần tiếp tục theo, tất cả bí mật của tòa thành Úc Kim Hương sẽ hiện ra trước mắt mình, đây là cơ hội không thể nào tốt hơn.
Làm thế nào? Hàn Phi tự hỏi mình.
- Tin vào chính mình, giọng của Dạ Võ Đế yếu ớt vang lên trong đầu hắn.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Đường hầm dẫn vào hang động rất dài, hai bên tường đều là đá, cách mỗi đoạn có đặt ngọn đèn màu tím, ánh sáng của nó phát ra ảm đạm chiếu sáng con đường phía trước.
Theo đám người mạo hiểm mất hết ý thức và sinh mệnh đi xuống dưới đường hầm, Hàn Phi rõ ràng là cảm nhận được lực lượng của bóng đêm xung quanh càng ngày càng mạnh, một nguồn khí cực kỳ lạnh từ đám người mạo hiểm xẹt qua, giống như có cái gì đó đang dòm ngó.
Càng đi sâu vào hang hổ Hàn Phi càng không dám có ý lơ là, vận chân khí hít vào bên trong, hiệu lực của thuật thu liễm phát huy đến cực hạn, không để có bất kỳ sơ xót nào xảy ra, hắn tháo chiếc khăn che mặt để lộ hai mắt trắng xám, vừa nhìn thật không khác gì so với người chết.
Vừa đi xuống bậc thang thứ mấy trăm, cuối cùng cũng xuyên qua đường hầm mê cung, kiến trúc dưới lòng đất khí phái vô cùng đang dần dần hiện ra trước mắt Hàn Phi.
Không ai biết, dưới lòng đất của tòa thành Úc Kim Hương lại có một điều đáng sợ như vậy, đá toàn màu vàng nhạt và các bức tường ngăn đều làm bằng đá, tinh diệu phân ra từng cái phòng khách và khu vực công cộng.
Tất cả trên cây cột và trên bức tường đều có điêu khắc hình sinh linh và thần linh sinh động, tứ đại chủng tộc, linh thú ma tộc... đều là nghệ thuật điêu khắc độc đáo, không thể tưởng được lúc tạo ra nó lãng phí bao nhiêu tài lực vật lực.
Ở trên mỗi cây cột có treo ngọn đèn linh tinh tinh xảo, ánh sáng màu vàng cam nhu hòa chiếu rọi cả nơi đây, bóng đêm của nơi đây cũng từ từ mất đi, bọn Linh Hấp Quái chỉ dẫn những người mạo hiểm không tiến lại nữa, mà lẳng lặng lui vào một góc, ngay cả âm thanh tê hí cũng không còn phát ra nữa.
Chỗ bên trái cách đó không xa, tám góc cột màu vàng đang chống trụ tòa pháp trận trên đất, pháp trận rõ ràng là đang khai mở, mỗi đường cong cấu tạo pháp trận đều pháp ra quang mang sáng lạn, làm cho tòa pháp trận này khi nhìn từ phía xa xa vô cùng thần bí.
Và bên cạnh tòa pháp trận này, một pháp sư mặc áo bào đen đang đứng lặng ở đó, lão chậm rãi quay đầu lại, miếng vải đen che kín khuôn mặt không thể nào nhìn thấy rõ mặt.
Lão chỉ về phía bọn người mạo hiểm vẫy vẫy, đội quân lập tức chuyển hướng, có lẽ là đang chuẩn bị đi về hướng tòa pháp trận.
Chẳng lẽ lão pháp sư áo bào đen này chính là tên cầm đầu của bóng đen sống lén lút ở thành Úc Kim Hương, cũng không dám dùng thần thức quét qua, vì lực lượng đối phương đang có tuyệt đối không thua kém mình.
Theo bọn người mạo hiểm có xác không hồn, Hàn Phi từng bước từng bước tiến đến gần pháp trận, và cách pháp sư áo bào đen cũng càng ngày càng gần, một nguồn thiên tiên tinh khiết chí cường được hắn dồn nén ngưng lại trong cánh tay phải, bất cứ lúc nào cũng có thể thôi phát thiên tiên chân hỏa công kích kẻ địch.
Sự thật chứng minh, thiên tiên chân hỏa có thể bài trừ vạn tà, đối với lực lượng của bóng đêm và ma vật vực sâu cũng có năng lực phá hủy.
Một tên người mạo hiểm đi trước nhất đi vào trong pháp trận, chỉ nhìn thấy ánh sáng lóe lên, cả người y mất hút, rõ ràng là bị hút vào tòa pháp trận truyền tống.
Hàn Phi cuối cùng cũng rõ hơn một trăm năm nay,tại sao người mạo hiểm vào thành Úc Kim Hương sống không thấy người chết không thấy xác, ngay cả dấu vết của sự sống cũng không có, thì ra là bị hút vào chỗ này.
Rốt cuộc đây là thứ rác rưởi gì chứ, một ý niệm có chút xằm bậy chợt hiện lên trong đầu hắn, những người mạo hiểm này bị Linh Hấp Quái hút hết máu thịt và lực lượng, ý niệm đó nói là rác rưởi quả thực không có gì khác biệt.
Nhưng mặc kệ là thứ gì, Hàn Phi tuyệt đối là không muốn nếm thử năng lực của toà truyền tống pháp trận này, nói không chừng bên ngoài cái này là dung nham địa ngực vực sâu.
Một bước, hai bước, ba bước, cuối cùng hắn cũng tới sát toà pháp trận, cách lão pháp sư áo bào đen chừng mấy thước, tay phải của Hàn Phi bỗng nắm chặt lại, thiên tiên chân hỏa màu vàng đột nhiên lộ ra ngoài da thịt.
Nhưng ngay giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, lão pháp sư áo bào đen đột nhiên kéo cái áo choàng màu đen lên đầu, làm cho khuôn mặt của mình hoàn toàn không lộ ra bên ngoài.
Đây thuộc một trong những người đứng đầu, mái tóc bạc được chải chỉnh tề cẩn thận, trên khuôn mặt già nua chi chít những nếp nhăn, xương gò má cao gầy, mũi câu ưng, môi hơi mõng, đôi mắt màu lam vẻ tang thương của năm tháng, làm cho người ta vừa nhìn thì đã có ấn tượng sâu sắc.
Trên mặt lão pháp sư áo bào đen này hơi mỉm cười, lão hướng về phía Hàn Phi vô cùng ưu nhã thi lễ, động tác tuyệt đối chuẩn xác không thể xoi mói:
- Tước tử các hạ tôn kính, chủ nhân của tôi rất hoan nghênh người đến, ông ấy rất mong sớm được gặp mặt ngài, xin ngài theo tôi.
Bị người nhìn nhìn thấy, Hàn Phi nhất thời hoảng sợ.
Không hề nghi ngờ, đối phương sớm đã phát hiện được nhất cử nhất động của hắn, lần này hắn tự cho rằng hành động lẻn vào là cẩn thận vô cùng e rằng thật sự là chuyện nực cười.
Nhưng bất luận trong lòng kinh hãi, gương mặt Hàn Phi vẫn bất động thanh sắc, hắn không chút hoang mang bước ra khỏi đội quân, thu thuật liễm tức và thiên tiên chân hỏa lại, tất cả sinh mệnh khí tức đều thu lại trên người, trấn tĩnh mình lại.
Hàn Phi không có sơ xẩy dù là một chi tiết nhỏ, đối phương thi lễ với hắn và cách nói chuyện, hoàn toàn là một quản gia của một nhà quý tộc
Hầu như tất cả trong nhà các quý tộc đều có quản gia, huấn luyện một người quản gia tài giỏi không chỉ có thể là sắp xếp chuyện trong nhà tốt là được, rất nhiều quản gia của hào môn gia thế đều được nuôi dưỡng từ nhỏ, qua mười mấy năm hoặc vài chục năm học tập mới có thể đảm nhiệm trọng trách này, tiền lương bọn họ không những rất cao, mà còn được rất nhiều danh hiệu khác.
Còn chủ nhân mà đối phương nói có lẽ là người nắm quyền cải quản tòa thành Úc Kim Hương này.
- Đó là vinh hạnh của ta, Hàn Phi mỉm cười gật đầu trả lời.
Nếu bị đối phương nhìn thấy, người đứng trước mặt cũng không phải là nhân vật quan trọng, nhanh chóng lật mặt động thủ chắc chắn là lựa chọn ngu xuẩn, trong lòng Hàn Phi bỗng nhiên rất hiếu kỳ về nhận vật này, nếu đối phương là mật bóng đen đến từ vực sâu, sao có thể có một quản gia quý tộc vô cùng phong phạm thế này
Ánh mắt pháp sư tỏ vẻ khen ngợi, y chủ động mời, men theo con đường hầm đi về phía trước.
Hàn Phi theo đối phương càng đi sâu vào trong cung điện, nỗi sợ hãi trong lòng ngức nhanh chóng bị dẹp qua một bên, trong đầu hắn các loại ý niệm như tia chớp xẹt qua, tình hình thế này cũng là nằm ngoài dự liệu của hắn, đối phương dùng phương thức xuất hiện bất ngờ có thể nói làm cho Hàn Phi một đòn phủ đầu rắn chắc, cũng thấy rõ tất cả thực lực.
Nếu đổi là người bình thường, tới bây giờ e rằng trong lòng lo sợ lòng tin hoàn toàn biến mất, nhưng ý chí của Hàn Phi vô cùng kiên nghị, một chút trở ngại trái lại làm kích phát ý chí chiến đấu mạnh mẽ của hắn, hắn bước vào phát vũ kiên định có lực, tất cả sợ lo lắng sợ hại bị xua tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hoặc chết hoặc là sống, hoặc thành công hoặc thất bại, đơn giản chỉ là một trận mà thôi.
Hai người một trước một sau đi xuyên qua đường hầm dài, cánh cửa màu vàng cuối đường hầm đột nhiên mở ra.
Pháp sư áo bào đen đứng ở cửa, lại khom lưng hướng về phía Hàn Phi thi lễ:
- Các hạ mời vào, chủ nhân của tôi đang ở trong đây.
Hàn Phi gật đầu, bước vào trong cửa đá, tin rằng sau cánh của này, tất cả bí mật sẽ được giải đáp.
Phía trước bỗng nhiên mở ra, thế giới sau cánh cửa là một không gian vô cùng thoáng đãng, hay chính xác hơn mà nói nó chính là căn phòng cực lớn không có vách tường ngăn.
Cái đầu tiên đập vào mắt Hàn Phi, chính là phòng khách của căn phòng, đồ đạc bài biện trong này là những thứ thường thấy trong nhà của các quý tộc, bàn sách, giá sách, ghế, án kỷ... bất luận là kiểu dáng hay màu sắc nhìn qua đều có niên kỷ rất lâu, cái đèn thủy tinh hoa lệ được trên cái khung ánh sáng ngọn đèn màu vàng chiếu sáng khắp cả bên trong phòng khách.
Trên bức tường treo đầy bức họa phù điêu, phía trên là đèn áp tường có hình Úc Kim Hương, ánh sáng nhàn nhạt từ đèn lưu ly khúc xạ hòa lẫn với ánh sáng của bình thủy tinh, làm cho người ta có cảm giác ấm áp.
Ánh mắt vừa đảo qua, Hàn Phi phát hiện ở một chỗ khác của căn phòng đang bài một cái bàn dài, trên mỗi cái bàn đều có hộp đựng dụng cụ và sấp tài liệu, trong mỗi cái bàn đó phát ra làn khói nhàn nhạt, giống như phòng thí nghiệm nơi làm việc của vị pháp sư hay nhà bào chế thuốc.
Mà ở trong cùng nhất của căn phòng, bất thình lình có một bàn thờ hình tứ phương đang đứng sừng sững, cái bàn thờ này cao khoảng hơn ba thước, trên bèn có rất nhiều linh văn phù tự, tọa lạc trong trung tâm tòa pháp trận, nó được ánh sáng màu vàng nhạt bao xung quanh, trông rất thần bí.
Trên cao cùng của bàn thời có đặt cái quan tài thủy tinh trong suốt, một quý tộc mình mặc bào trắng lẳng lặng đứng bên cạnh cái quan tài, cúi đầu chuyên chú nhìn vào người nằm ở trong quan tài.
Cảnh tượng như thế này rõ là vô cùng thần bí và kỳ dị, thời gian dường như đang đọng lại, lão quý tộc áo bào trắng rõ ràng là không có bất cứ hành động gì, nhưng Hàn Phi chỉ là nhìn vào người lão, một nguồn lực lượng uy áp vô hình bất thình lình kéo đến trước mặt hắn làm hắn không thể nào thở được.
Cường giả thần giai, Hàn Phi trong lòng hơi chấn động, nếu chỉ là cùng giai với hắn, tuyệt đối không thể có khí thế áp bách lớn mạnh như vậy, hơn nữa dưới tình huống đã tận lực.
Lực lượng uy áp vừa hiện lại tắt, trong ánh mắt trầm tĩnh của Hàn Phi, pháp sư áo bào trắng cảm nhận thu hồi ánh mắt của mình rồi ngẩng đầu, lão chậm rãi xoay người nhìn Hàn Phi gật đầu, sau đó bước xuống cầu thang đi xuống, tấm thảm lông dê dày cộm đang trải dài thẳng tắp đến trước mặt Hàn Phi.
Tay phải đặt trước ngực, người mặt áo bào trắng hướng về phía Hàn Phi mỉm cười hành lễ, hoàn toàn lộ ra phong độ quý tộc tao nhã.
Hoan nghênh đến thế giới của ta, tước tử các hạ, ta đã chờ ngươi đến rất lâu rồi, rất lâu rồi...
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Trước khi bước vào không gian dưới đất, Hàn Phi đã từng không chỉ một lần suy nghĩ hắc thủ phía sau bức màn thần bí thành Úc Kim Hương, là tồn tại thần bí gì.
Lực lượng nắm giữ bóng đêm ở dưới lòng đất, là kinh khủng không gì bằng, mãnh thú vực sâu trí tuệ cao độ, còn đáng sợ hơn rất nhiều linh hồn pháp sư, nhưng bất luận là suy đoán nào, đều không thể này có quan hệ quý tộc nho nhã này.
Vị lãnh chúa ẩn núp trong tòa thành dưới lòng đất này còn rất trẻ, thoạt nhìn không tới ba mươi tuổi, vóc người to cao, tóc ngắn đen cuộn tròn che phủ một bên mặt của khuôn mặt anh tuấn, mê hoặc nhất là đôi mắt đen kịch mê lòng người, nơi khóe miệng hơi cười nhạt, có khí độ của một quý tộc, tuyệt đối là người tình lý tưởng của các thiếu nữ luôn mông tưởng.
Mà dung mạo của y làm cho Hàn Phi có cảm giác quen thuộc, hình như đã từng thấy qua rồi, loại cảm giác này làm cho Hàn Phi sơ xuất hỏi người ở cái nơi quái quỷ này
- Ngươi...
Vừa nói được một từ, trong đầu Hàn Phi chợt lóe lên, thất sắc nói:
- Ngài là hầu tước Úc Kim Hương.
Cuối cùng Hàn Phi cũng nhớ ra cảm giác quen thuộc của mình đến từ đâu, trên lò sưởi phòng khách phủ lãnh chúa trấn Thái Hồng, có treo một bức tranh lồng kính chân dung hầu tước Úc Kim Hương, bọn người Hàn Bích Tuyền còn cảm nhận được khí thế anh dũng bất phàm của nhân vật truyền kỳ này, nhân vật trong bức tranh và người trước mặt hoàn toàn giống nhau!
- Xin cho phép ta tự giới thiệu, ta là Dạ Xuất Vân hầu tước ngự phong của đế quốc Quang Huy, lãnh chúa của thành Úc Kim Hương... Quý tộc anh tuấn mỉm cười nói:
- Lãnh chúa chân chính.
Đối phương rõ ràng là đã chết ở Úc Kim Hương cách đây hai trăm năm rồi.
Điều này sao có thể chứ?, trong tất cả các câu chuyện và đồn đại, hầu tước Úc Kim Hương là vì tham gia vào phản loạn nên bị đế quốc ban cho cái chết, đều này không có ai tranh luận, mà lúc đó y không chết, cho dù là cường giả cấp thần cũng không thể giữ cho dung nhan trẻ đẹp cho tới bây giờ.
Gặp quỷ rồi!, Hàn Phi kinh ngạc trong lòng khó nói lên lời, nhưng hắn không nghi ngờ đối phương ăn nói lung tung lừa gạt mình, với thực lực của đối phương, hoàn toàn không cần phải nói dối.
- Ngài làm sao sống được cho tới ngày nay?, nhiều năm thế này, tại sao không ai biết ngài vẫn còn sống? Hàn Phi không nhịn nỗi mở miệng hỏi.
Hàn Phi quả thật là quá khó hiểu, phải biết đế quốc cường giả Như Vân chỉ ở bên ngoài mấy km, một người mắc phải tội lớn, làm sao có thể ẩn nấp hơn cả trăm năm dưới lòng đất đế đô, năm đó hầu tước thành Úc Kim Hương này làm sao tránh được hình phạt, phải biết lúc đó y tuyệt đối không phải là cường giả cấp thần.
Nhưng nếu đối phương là hầu tước thành Úc Kim Hương, có rất nhiều nghi vấn cần phải giải đáp, ví dụ như lão bá mấy đời sống ở trong Úc Kim Hương, tại sao không bao giờ xuất hiện, tại sao tại sao những người mạo hiểm khi bước vào trong đều gặp phải những bất trắc, đổi lại là Hàn Phi, e rằng cũng sẽ không đối với tôi tớ thủ hạ trung thành tận tâm với mình, đối với đám người mạo hiểm lảng vảng khắp noi, tống bọn họ vào vực sâu địa ngục tuyệt đối là một lựa chọn rất hay.
Hầu tước trẻ tuổi cười, chỉ vào cái phòng khách cách đó không xa nói:
- Đêm dài đằng đẳng, bây giờ chỉ là bắt đầu, ta đã rất lâu rất lâu không có khách, nếu ngươi có hứng thú, chúng ta cùng nhau uống trà rồi từ từ trò chuyện, ta nghĩ tất cả nghi vấn của ngươi sẽ được giải đáp.
- Không phải sao? Tước tử trẻ các hạ?
- Nếu ngài muốn... Hàn Phi thi lễ, vui vẻ trả lời:
- Tôi rất có hứng thú về câu chuyện của ngài, đa tạ lời mời của ngài.
Ít nhất trước mắt vẫn chưa biết, vị hầu tước thành Úc Kim Hương tên gọi là Dạ Xuất Vân không lộ ra chút địch ý gì, Hàn Phi cũng không muốn liều với đối phương nếu ngươi chết ta sống, vì hắn hoàn toàn không nắm chắc chút phần thắng nào, tin rằng đối phương ở chỗ này ẩn núp hai trăm năm nguyên nhân nhất định rất quan trọng, nếu có thể, cùng chung sống hòa bình có lẽ là một lựa chọn cực tốt.
Hai người cùng ngồi trên cái ghế tràng kỷ, lão pháp sư dẫn đường cho Hàn Phi đó đứng yên lặng một bên để bọn hộ bưng chén hồng trà nóng hổi.
Hàn Phi bưng chén trà uống một ngụm, phát hiện mùi vị quả nhiên giống như hồng trà bí chế của quán trà Đặc Biệt Lệ Trác ở trấn Thái Hồng.
- Không cần nghi ngờ... Dạ Xuất Vân mỉm cười nói:
- Đây là lão Uy của quán trà trong trấn, tuy ta không cần thức ăn và nước uống để duy trì sinh mệnh của mình, nhưng thoái quen uống trà là không đổi được.
Không cần thức ăn và nước uống cũng có thể duy trì sinh mệnh? Cường giả thần giai e rằng cũng làm không được nữa là! Hoài nghi trong lòng Hàn Phi lại càng tăng thêm, vị hầu tước thành Úc Kim Hương này quả thật làm cho hắn khó hiểu.
- Vu yêu, lão tự mình biến thành một vu yêu! Giọng của Dạ Võ Đế chợt vang lên trong đầu hắn.
- Thật không ngờ trong Dạ thị chúng ta lại có người tu luyện thành vu yêu, thật là thú vị!
Hàn Phi chợt thất kinh trong lòng, vu yêu đối với hắn không hề xa lạ, nghe nói vu yêu là pháp sư linh hồn bóng đêm một loại trạng thái cùng cực không chết không diệt, vốn chỉ có trong ma tộc, sau đó phương pháp tu luyện của ma tộc bị nhân tộc nắm bắt được, một số pháp sư bóng đêm cường đại vì tu luyện thần vu yêu và trở thành đồng lõa của ma tộc, sau cuộc chiến khu ma hầu như toàn bộ đều bị chết.
Ngàn năm nay, vu yêu hoàn toàn biến mất trên Cửu Thiên Đại Lục, những linh hồn pháp sư đó bị xem là dị đoan tà ác truy sát, không còn ai thấy nghe nói đến vu yêu.
Đến bây giờ, Hàn Phi mới gặp vị vu yêu cùng họ với Dạ Võ Đế.
Ý niệm trong đầu chợt xoay chuyển, Hàn Phi xoay xoay chén trà cười nói:
- Mùi vị hồng trà của quán trà Đặc Biệt Lệ Tát quả thật rất ngon, ngay cả ta vừa mới uống thì đã nghiện rồi, vị lão này...
Ngập ngừng, Hàn Phi lại tiếp tục nói:
- Vị lão tiên sinh này pha cũng rất ngon.
Dạ Xuất Vân giải thích:
- Lão Uy là quản gia của ta, cũng là tùy tùng trung thành nhất của ta, nếu không có người bạn như lão, khoảng thời gian hai trăm năm cô mịch ta thật không biết làm sao có thể vượt qua.
Quản gia già đứng ở một một cười tỏa ra cung kính, đối với lời khen của chủ nhân mình cơ hồ có chút ái ngại, rất khó tưởng tượng lão cũng là một pháp sư cường đại.
- Hai trăm năm, vị quản gia lão Uy này chẳng lẽ là một vu yêu sao? Hàn Phi nhìn chằm chằm đối phương hỏi.
- Không, không! Thân phận của mình bị Hàn Phi đoán ra Dạ Xuất Vân không hề có chút kinh ngạc, y lắc đầu nói:
- Lão Uy là một huyết tộc, chích xác mà nói là huyết duệ truyền còn giữ lại của huyết tộc truyền thừa, ta dùng linh pháp trận từ trong vực sâu liên tục triệu hoán ba con huyết tộc vực sâu, hút hết cốt tủy và máu huyết của bọn chúng mới có được, tuy không thể giống ta không chết, nhưng đủ để làm bạn với ta một thời gia rất dài.
Huyết tộc vực sâu, đối với Hàn Phi mà nói đó là một từ hoàn toàn xa lạ.
- Được rồi, đừng nói những cái này nữa, nghe tiếp câu chuyện của ta đi!, Dạ Xuất Vân đặt chén trà xuống, vỗ vỗ tay nói:
- Hy vọng, ký ức của ta vẫn còn rõ...
Ngược dòng thời gian về hai trăm năm trước, vệ thành Xuất Vân của thánh kinh đế đô đế quốc Quang Huy, trong một gia tộc nhỏ thứ chi của hoàng tộc Dạ thị xuất hiện nhân vật thiên tài, người thiên tài này từ lúc nhỏ đã sớm bộc lộ ra tính thiên tài pháp sư cao giai, năng lực học và lĩnh ngộ nghệ thuật càng làm cho người ta thêm kinh ngạc mười hai tuổi thành công khai mở linh hải, sau đó thực lực không ngừng tăng lên, mười bảy tuổi thăng lên lục giai, là một trong những pháp sư có lực lược nắm giữ phong và hỏa.
Khó tin nhất là, pháp sư thiên tài này nghiên cứu rất sâu pháp trận, về phương diện này có rất nhiều lý giải độc đáo, sau khi nhập vào lục giai, vì để nhanh chóng năng cao thực lực của mình, y gia nhập vào đoàn quân cận vệ của đế quốc trở thành một pháp sư đóng quân chiến đấu.
Một năm sau, đại quân man tộc năm đó vẫn chưa thành lập khe sâu Hồng Hà ở Yếu Tắc xâm lấn đế quốc, một kỳ quân tiên phong đến gần thánh kinh đế đô, cuộc chiến bảo vệ đế đô quy mô chưa từng có xảy ra, trở thành một thành viên của quân cận vệ, pháp sư trẻ tham gia cuộc chiến có thể nói là lịch sử.
Thời gian hai năm ở đội quân của đế đô, đối với người thanh niên trẻ mà nói là trải nghiệm khó quên nhất, y lần đầu tiên giết người, nhanh chống trưởng thành trong khảo nghiệm cuộc chiến máu lửa, y vận dụng pháp trận sáng tạo độc đáo trợ giúp đế quốc lập được nhiều thắng lợi, lập được nhiều công lao lớn.
Và quan trọng nhất là, trong quân đội, y đã gặp được một tình yêu chân thành nhất trong cuộc đời.
Vì chiến công còn có thân phận con cháu hoàng tộc, pháp sư trẻ được ban phong làm hầu tước đế quốc, đồng thời phong lĩnh Úc Kim Hương.
Pháp sư trẻ đem toàn bộ lòng nhiệt tình và tiền của đầu nhập vào trong mãnh đất này, tiêu tốn rất nhiều tài lực và vật lực, chính y đã kiến tạo ra tòa thành Úc Kim Hương, làm cung điện hiến tặng cho người trong lòng mình.
Thế nhưng vận mệnh lại trêu đùa y, người con gái mà y chung tình năm đó bị hoàng tử của đế quốc muốn lấy làm hoàng phi, và pháp sư trẻ đó lúc ở trung quân đội cũng đã từng có một khoảng thời gian rất căm thù đối phương, thế là một âm mưu âm thầm lôi kéo y vào.
Lấy danh nghĩa bình định, do quân cận vệ đế quốc hoàng tử thống lĩnh bao vây tòa thành Úc Kim Hương, làm cho tên pháp sư trẻ và người trong lòng y rất hoang man, người nhà và tùy tùng của pháp sư trẻ đó hầu như đã chết gần hết trong cuộc chiến đó.
Tên pháp sư trẻ đó nỗi giạn chuẩn bị phát động công kích quân địch, ngoại trừ người trong lòng y, ai cũng không biết pháp sư trẻ đó ngoài có lực lượng của phong và hỏa ra, còn là pháp sư có hệ hắc ám.
Và y nhờ vào linh pháp trận được vừa chôn trong tòa thành cần pháp thuật siêu cấp phát động, có thể làm tòa thành trong phạm vi mấy chục km biến thành mãnh đất chết.
Và người trong lòng y dùng chính sinh mạng của mình để khuyên ngăn pháp sư trẻ tuổi, vì pháp thuật đó một khi pháp ra, không chỉ là kẻ địch sẽ bị diệt, người bình thường trong phạm vi bị che phủ tất cả cũng sẽ chết.
Và người con gái đó cũng hy vọng dùng cái chết của mình cắt đứt tham niệm của vị hoàng tử đó, lấy sinh mạng để cứu lại pháp sư trẻ tuổi.
Khi tất cả người thân của ta mất hết, tên pháp sư trẻ vô cùng tuyệt vọng ôm thi thể của người yêu đang từ từ lạnh dần, giam mình trong mật thật, lấy máu tươi và cái chết làm tế phẩm biến mình thành một yêu sư.
- Đây chính là câu chuyện của ta, Dạ Xuất Vân nhẹ nhàng nói:
- Ta chính là gã pháp sư trẻ đó (!)
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Nếu không phải là tận tai nghe câu chuyện này, ai cũng không biết phía sau tấm màn phản loạn của hai trăm năm trước lại có câu chuyện như vậy, cái gọi là chuyện xấu không đồn ra ngoài, cũng có lẽ là vì nguyên nhân như vậy, chân tướng của sự thật mới có thể được che dấu lâu như vậy.
Nghe xong câu chuyện của hầu tước Dạ Xuất Vân thành Úc Kim Hương, sau câu chuyện của mình, Hàn Phi trầm ngâm rất lâu, hắn bất giác nghĩ tới Hàn Bích Tuyền, nghĩ tới quá trình yêu thương say đắm của hai người, nhưng kết cục lại may mắn hơn đối phương rất nhiều.
- Sau đó?, hoàng tử đó thế nào, tại sao đế quốc có thể cho phép ngài ở đây? Hàn Phi hỏi, hắn không tin trong thời gian dài như vậy, đế quốc không biết vị vu yêu này ở đây.
- Hắn? đương nhiên là được cái nên có, Dạ Xuất Vân nhàn nhạt nói:
- Bỏ mạng tại Y Y, còn ta âm thầm lui vào mật thất biến thành vu yêu, y suất lãnh quân cận vệ của mình công chiến tòa thành, giết chết rất nhiều người còn muốn sang bằng Úc Kim Hương thành bình địa.
- Nếu không có chết chóc và máu huyết của y chế tạo, e rằng ta cũng chưa chắc có thể thành công trở thành vu yêu, mà sau khi trở thành vu yêu việc đầu tiên ta làm chính là thông qua linh pháp trận triệu hoán hồn ma và Linh Hấp Quái từ thế giới vực sâu, hút lấy máu thịt của tên hoàng đế tương lai này và bọn kỵ sĩ của y biến chúng thành cái xác khô, làm cho linh hồn của bọn họ mãi mãi chịu thống khổ của hỏa luyện trong vực sâu.
Hàn Phi nhất thời phát lạnh trong lòng, không phải vì vị hoàng tử đó và bọn kỵ sĩ bị hành hạ, vì đó là báo ứng họ đáng bị, điều làm hắn cảm thấy phát lạnh là, trong suốt quá trình câu chuyện của đối phương kể, mặc dù nói người yêu của mình không phải là kẻ thù, sắc mặt và ánh mắt cực kỳ bình tĩnh không mải mai chút nào, dường như là đang kể chuyện của người khác, trong đó có biểu hiện không bình thường.
Ánh mắt của Dạ Xuất Vân quét đảo qua nhìn Hàn Phi, mỉm cười nói:
- Chắc là ngươi cũng nhận ra, trở thành vu yêu phải đem một nữa linh hồn của mình hiến cho ma thần bóng đêm, tuy rằng vĩnh viễn bất sinh bất diệt, nhưng cũng kể từ lúc đó sẽ không còn tình cảm gì, bi thương phẫn nộ, kích động, đau khổ... tất cả những vui buồn của thế gian nhân hòa tình ái.
Trên mặt y tuy mỉm cười, nhưng trong mắt mải mai không có chút tiếu ý.
Thảo nào từ ngàn năm nay không có nghe nói người nào trở thành vu yêu, ngoại trừ điều kiện hà khắc đó ra, kết quả cuối cùng có được e rằng không được bao nhiêu như ý nguyện, mất đi tất cả tình cảm và niềm vui, sống chẳng khác gì chết.
- Sau khi vị hoàng tử đó chết, đối thủ cạnh tranh của y may mắn kế thừa ngôi vị hoàng đế, câu chuyện không hay ho này cuối cùng cũng bị lãng quên, Dạ Xuất Vân tiếp tục nói:
- Nhưng hoàng đế và hoàng tộc sao dễ dàng để ta sống, sau đó không lâu, vài tên lão tặc của hoàng đế tìm đến chỗ của ta, bọn họ có thể làm cho ta biết mất, nhưng không có cách nào tiêu diệt tất cả đại giới của ta.
- Linh pháp trận được chốn dấu dưới thành Úc Kim Hương là tác phẩm kiệt xuất nhất trong cuộc đời của ta, hệ thống phòng hộ dưới đất của nó có liên quan chặt chẽ với đế quốc, nếu ta mượn trợ lực pháp trận phát động ma pháp bóng đêm cuối cùng, hoàn toàn có thể làm trong phạm vi trăm trăm km biến nó thành vùng đất chết, hệ thống phòng hộ của đế quốc cũng mất đi hiệu quả, ta có thể chết, nhưng có vô số người phải chết theo ta.
Quản gia lão Uy vẫn lặng yên đứng bên cạnh, đổi chén trà mới thay cho chén hồng trà đã nguội, Dạ Xuất Vân bưng lên uống một ngụm, thưởng thức mùi vị tinh tế rồi nói:
- Thế là ta và mấy bọn lão già đó lập hạ một minh ước, bọn chúng cho phép ta vĩnh viễn ở dưới tòa thành Úc Kim Hương, nhưng ta vĩnh viễn cũng không thể rồi khỏi tòa thành này.
Thì ra là như vậy! vấn đề trong lòng Hàn Phi cuối cùng cũng có đáp án, chân tướng cuối cùng cũng lộ ra ngoài.
Nghĩ ngợi, Hàn Phi lại hỏi:
- Sao đó tại sao có hai lĩnh chúa Úc Kim Hương.
- Ngươi không nhận ra là tại sao à? Dạ Xuất Vân lại nhếch miệng mỉa mai:
- Hai tên không mai này không phải đắc tội người thì cũng phải bị trừng phạt nghiêm khắc, trong tình huống không có cách nào khai mở tìm đến chỗ của ta, lợi dụng ta để giải quyết phiền phức mà thôi.
- Chẳng lẽ ngươi không phải là như vậy sao? Lãnh chúa thứ tư của Úc Kim Hương các hạ thân ái của ta!
Một tia chớp phá tan lớp sương mù dài đặc chợt hiện lên trong đầu Hàn Phi, trong lòng Hàn Phi nhất thời sáng như tuyết, cuối cùng hiểu rõ tại sao Úc Kim Hương thoạt nhìn giống như cái bánh trứng vô cùng mê hoặc có thể rơi vào đầu của mình.
Phải nói kẻ thùa của hắn, không ngoài ai khác chính là Xuất Vân, đem mình đổ lên vị trí lãnh chúa này, nhất định là hi vọng mình giải quyết mối phiền phức này.
Nhưng Hàn Phi dù sao cũng là quý tộc có công với đế quốc, cho nên sao khi hắn đến thánh kinh tiếp quản lãnh địa, không ngừng có người nhắc nhở cảnh cáo hắn phải rời xa thành Úc Kim Hương, đế quốc không muốn vạch trần chân tướng trong thời gian qua, cũng không có cần đến sinh mạng của mình.
Rất rõ ràng, tòa thành Úc Kim Hương là nơi không thể để cho vị vu yêu này thống trị, trừ phi Hàn Phi có năng lực tiêu diệt đối phương, hơn nữa chứng minh đối phương sẽ không thôi phát pháp thuật cuối cùng, bằng không hắn không thể có có được thành Úc Kim Hương này.
Mấy lão già mà Dạ Xuất Vân nói, chắc chắn là thành giai trong đế quốc, chuyện bọn làm không được, Hàn Phi càng làm không được, hắn mãi mãi cũng không có được cuồng vọng như vậy.
Tước tử các hạ, ngươi muốn thấy Y Y của ta không, nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất lương thiện nhất trên thế giới này, cũng là nữ chủ nhân của tòa thành Úc Kim Hương, Dạ Xuất Vân đặt chén trà xuống, chậm rãi ngồi dậy nói:
- Và ngươi cũng là vị khách đầu tiên của chỗ này kể từ hai trăm năm nay.
Trăm ngàn ý niệm chợt hiện lên trong đầu Hàn Phi, cho đến bây giờ, Dạ Xuất Vân cũng không biểu lộ ra địch ý gì, mà y đưa đến chỗ này, chẳng lẽ thật sự chỉ là vì hành động của cô mịch.
Người không có bất cứ tình cảm gì sẽ cảm thấy cô mịch sao? Hàn Phi cũng không biết, hắn chỉ có thể nhận ra thần tình trên mặt của đối phương chỉ là hoàn hoàn ngụy trang, hai tròng mắt lạnh như băng hoàn toàn không thể đoán được vị vu yêu này đang suy nghĩ gì.
- Đây là vinh hạnh của ta, Hàn Phi mỉm cười cũng đứng dậy theo, trong lòng đã dự liệu cho tình huống xấu nhất.
- Lão Uy, ngươi ra ngoài trước đi, không có dặn dò của ta không được vào, Dạ Xuất Vân quay lại nói nhỏ với quản gia:
- Ta còn có rất nhiều chuyện muốn nói rõ với tước tử các hạ...
- Tuân mệnh, chủ nhân của tôi! Lão quản gia hướng về phía Hàn Phi hành lễ, sau đó lui ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Dưới dẫn đường của vu yêu, bước lên tấm thảm dài, Hàn Phi chậm rãi đi tới dàn tế, cũng nhìn thấy người nằm trong quan tài thủy tinh.
Đó là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, nàng khoảng chừng nhiều nhất là hơn hai mươi tuổi, bộ y phục trắng ngần khoác lên vóc người thon dài, da trắng như ngọc phát ra quang hoa thánh khiết, hai mắt của nàng nhắm nghiền, tóc dài rơi lả tả quanh người, hai bên có vô số Úc Kim Hương làm bạn.
Rõ ràng là đã chết hai trăm năm, trong cảm nhận của Hàn Phi nàng giống như là đang ngủ, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh dậy, nhất định là Dạ Xuất Vân thi triển pháp thuật gì đó mới có thể duy trì trạng thái như vậy.
- Tên của nàng là Phượng Y Y, là con cháu của Phượng thị, cũng là thánh nữ của giáo hội Quang Minh, không ai có thể khả ái lương thiện hơn nàng, tuy ta mất đi tất cả tình cảm, nhưng lại giữ được ký ức của mình, mỗi giây phút ở bên nàng ta đều nhớ rất rõ.
- Trận chiến năm đó, nàng dùng thần hồn của mình thôi phát ra nguyện thuật kỳ minh quang, ngăn cản tra thi triển ma lực, nàng cho rằng làm như vậy cứu được sinh mệnh của ta...
Nhẹ vuốt lên gương mặt người nằm trong quan tài thủy tinh, Dạ Xuất Vân nói nhỏ:
- Nàng thật là ngốc, chẳng lã không biết nếu nàng không còn, ta sống còn có ý nghĩa gì?
May mắn là, ta từ trong sách quang minh của nàng tìm được một phương pháp làm nàng hồi sinh, chính là để nàng mất đi thuật kỳ nguyện quang minh của sinh mệnh, một trong những pháp thuật cuối cùng của hệ quanh minh.
Hắn phất tay, một cuốn sách dày bỗng nhiên xuất hiện ngừng trước mặt, tản mát ra quang mang nhàn nhạt, đồng thời tự mở ra, xoat xoát mở ra từng trang.
Hai con ngươi của Hàn Phi co rụt lại, cuốn sách này cái bìa màu trắng ra, bên trong tòan là hồn ma, nghe khẩu khí của đối phương, vốn là đồ của nữ tử Phương Y Y.
- Nếu ta không có nhớ lầm, pháp lực hệ quang minh và pháp lực hệ hắc ám không thể cùng tồn tại, Hàn Phi hỏi:
- Là một vu yêu như vậy, làm sao người có thể thi triển ra pháp thuật cuối cùng của hệ quang minh.
- Vấn đề này hỏi rất hay, vu yêu cười nói:
- Hắc ám và quang minh là không thể cùng tồn tại, ta nghiên cứu hơn một trăm năm, mới nghĩ ra một cách, một cách có thể thay đổi tất cả.
Ánh mắt băng lãnh nhìn vào mặt của Hàn Phi, phương pháp này nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp, lấy cơ thể của ta bây giờ vĩnh viễn không thể phóng ra pháp thuật quang minh, cách tốt nhất là đổi lấy một cơ thể người khác.
- Nhưng chỉ là không dễ dàng như vậy, trước tiên ta phải tìm một cơ thể khá đẹp, có thể chấp nhận lực lượng thần hồn của ta nhập vào mà không bị phá vỡ, mà cơ thể đó phải còn trẻ, ta dù sao cũng không thể biến thành một lão già mà sống cùng với Y Y.
- Ta hiểu rồi.. Hàn Phi cười nói, đợi hơn một trăm năm, ta khóa cửa rồi, ta chắc chắn là người mà ngươi cần.
- Không sai, vu yêu cũng cười, cơ thể và lực lương của ngươi quả thật rất hoàn mỹ, có trẻ tuổi lại có đủ lực lượng, chỉ cần ta dung hòa với thần hồn của ngươi, ta sẽ có lại tất cả tình cảm đã mất.
Cuối cùng cũng đã rõ, Hàn Phi mỉm cười nói:
- Tình cảm của ngươi thật là đã mất hết rồi sao? Ta thấy chưa chắc, không có tình cảm sao lại ở đây, còn muốn sống chung với Y Y của ngươi.
Vừa dứt lời, Hàn Phi đánh về phía vu yêu một chưởng!
Một chưởng này hắn đã sớm vận sức chờ lâu, tích tụ mười phần lực của hỏa thật, trên nắm tay còn đang bốc cháy đám lứa sáng rực màu vàng.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin