Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 374 – Tìm bảo mẫu
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : Mê Truyện
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Thẩm Hoành Quốc đến một cái là không khí dịu đi ngay.
Trương Nhất Phàm cũng thật không ngờ, Thẩm Hoành Quốc và Bạch Văn Thiên lại là chỗ thâm tình. Chẳng qua là, mình và Thẩm Hoành Quốc không thân thiết lắm, nếu không phải là gia thế nhà họ Trương thì có lẽ cả đời không thể kết giao với hạng người như Thẩm Hoành Quốc
Nhưng bây giờ đã khác, Trương Thẩm hai nhà liên minh, trở thành tổ hợp hùng mạnh. Bạch Văn Thiên coi như đã nhượng bộ chuyện của Liễu Hải.
Khi mọi người ngồi xuống ăn bữa cơm, do Thẩm Hoành Quốc nắm chắc quyền nói chuyện nên không khí cũng coi như rất hòa hợp. Bạch Văn Thiên tính tình tùy tiện, Ông nâng ly lên và nói với Trương Nhất Phàm rằng:
- Này người anh em, Bạch mỗ ta lúc nãy có phần không đúng, ly rượu này cậu nhất định phải nể mặt ta. Thực ra cũng không thể trách ta được, ai bảo cậu trẻ tuổi như vậy đã lên cấp tỉnh, nên ta mới quy cho cậu thuộc hạng công tử ăn chơi. Thật sự xin lỗi, như vậy đi, ta cạn trước làm kính, xin lỗi, xin lỗi!
Trương Nhất Phàm sao có thể so đo cùng ông ta? Hơn nữa Thẩm Hoành Quốc cũng có mặt, ông ta lại là cha của Bạch Khẩn. Và chủ yếu là vì hắn phải nhượng bộ trên vấn đề của Liễu Hải và Bạch Khẩn, ngầm bằng lòng cho hai đứa nó tiếp tục qua lại.
Trương Nhất Phàm nghĩ thầm: đến lúc đó bảo Liễu Hải linh hoạt một chút, ăn cơm trước kẻng, làm cho Bạch Khẩn có bụng rồi hãy nói, coi như mượn khuê nữ của Bạch Văn Thiên. Sang năm trả cả vốn lẫn lãi không được sao?
Lúc trở về, Trương Nhất Phàm nằm trên giường hút thuốc, không nói không rằng, vấn đề của Liễu Hải tạm thời giải quyết xong, còn Củng Phàm Tân thì sao? Cũng không biết Tiền Học Lễ có biết con gái cưng của mình đã cùng với người ta gây chuyện Kim Bình Mai không nữa.
Đổng Tiểu Phàm thay đồ ngủ lên giường, nhìn thấy Trương Nhất Phàm ngồi hút thuốc, bèn nói:
- Ngủ đi, còn nghĩ ngợi gì nữa?
Trương Nhất Phàm hút mạnh hai hơi rồi dập thuốc vào gạt tàn. Vừa nằm xuống là hắn đã nghĩ đến chuyện đó rồi, đưa tay ra sờ soạng bắp đùi của Đổng Tiểu Phàm.
Đổng Tiểu Phàm mặt nhăn nhíu mày, cầm tay hắn đặt lên bụng mình:
- Không được!
- Sao thế? Người thân của anh đến rồi?
Trương Nhất Phàm thật có chút buồn bực.
Đổng Tiểu Phàm mím môi cười, cầm tay hắn ấn lên bụng
- Anh sờ thử xem?
- Có thai rồi sao?
Trương Nhất Phàm ngồi dậy ngơ ngẩn:
- Có thật không vậy?
Đổng Tiểu Phàm cười bí hiểm
- Em cũng không biết nữa, nhưng tháng này kinh nguyệt không tới, em nghĩ là đã có thai rồi. Cho nên phải cẩn thận chút.
Nghe nói mang thai phải kiêng cử vợ chồng, nhất là ba tháng đầu. Vì thế, Đổng Tiểu Phàm mới từ chối ân ái. Mang thai mười tháng, đó là một quá trình dài đằng đẵng, Trương Nhất Phàm lúc này mới chợt nghĩ tới những người đàn ông không có tình nhân thì làm sao để sống qua ngày?
Chẳng lẽ đúng như người ta nói, phải tự sướng mà sống qua ngày?
May mà mình còn có vài người dự bị.
Ngày mai nên đi gọi ai đây? Thẩm Uyển Vân hay là Lưu Hiểu Hiên? Trương Nhất Phàm đang nghĩ cách giải quyết vấn đề sinh lý thì Đổng Tiểu Phàm nói ngày mai đi bệnh viện khám, Trương Nhất Phàm không cần suy nghĩ liền đồng ý rồi.
Ngày hôm sau, khi Trương Nhất Phàm đang làm việc, thì Thẩm Hoành Quốc gọi hắn qua, bảo hắn kết thúc hồ sơ của Giao Châu, chuẩn bị đủ tài liệu nộp cho viện kiểm sát. Trương Nhất Phàm lập tức sửng sốt, sao không tiếp tục điều tra?
Ngưu Ái Vũ chỉ là vai phụ, vai chính thực sự sau bức rèm vẫn còn chưa xuất hiện? Gã ta nhiều khoản tham ô như vậy đi nơi nào rồi? Còn những vấn đề trong sổ đăng ký. Nên nói như thế nào?
Thẩm Hoành Quốc nhìn thấy vẻ mặt của Trương Nhất Phàm, trong lòng đã hiểu được hắn đang nghĩ gì. Vì thế khuyên hắn một câu.
- Huy động toàn thân, có lúc phải đặt tầm nhìn lên toàn cục, không nên chỉ nhìn vào một chỗ.
Trương Nhất Phàm từ văn phòng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đi ra, hắn đang nghĩ. Khi Đổng bí thư đi, đặc biệt giao sự việc này vào tay hắn, là vì để điều tra rõ ràng vấn đề của Giao Châu.
Không ngờ khi ông ta vừa đi khỏi thì người sau lưng đã giở trò rồi.
Ông ta đương nhiên biết rõ hồ sơ giao đi, không có văn kiện. Ngưu Ái Vũ chết chắc, nhưng những người ở sau bức rèm thì sao? Để bọn chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Trương Nhất Phàm không cam tâm. Nhưng suy cho cùng mình không phải là bí thư tỉnh, không chừng bọn chúng đã cơ cấu với lãnh đạo cấp trên rồi.
Về phần bọn chúng đã thỏa thuận gì thì Trương Nhất Phàm không cách nào biết được. Chỉ hơi chút thất vọng, lòng không yên mà đi về phòng làm việc.
Sớm biết trước như thế này, bố vẫn ở dưới cho thoải mái. Trương Nhất Phàm không khỏi có chút nhụt chí, nhưng rất nhanh lại bị một cảm xúc khác đè lên. Chúng không phải là muốn hỗn láo à? Bố không tin, có những sự việc, chúng thực có thể qua mặt được?
Trương Nhất Phàm đốt một điếu thuốc, hút với vẻ giận dữ. Tiền Tuyết Mai tung tăng chạy vào
- Chủ nhiệm Trương, tối nay có rảnh không?
- Có chuyện gì sao?
Trương Nhất Phàm phát hiện, Tiền Tuyết Mai từ sau khi bị Củng Phàm Tân bóc tem ở phòng riêng thì cả con người đều đã thay đổi. Thật không ngờ, Tiền Tuyết Mai vẫn còn trong trắng, là một đại cô nương ở cái tuổi hai muơi bốn. Về điểm này thì cô cũng không đơn giản!
Đương nhiên, xảy ra việc này, Tiền Tuyết Mai luôn nghĩ rằng Trương Nhất Phàm không hề biết, thực ra vở kịch này chính hắn là đạo diễn, cô chỉ là một vai diễn trong đó mà thôi.
Lý do mà Tiền Tuyết Mai vui vẻ là Tăng Hào Hiếu cuối cùng không đến tìm cô nữa rồi, và Tiền Học Lễ dường như đã có chút thay đổi thái độ. Đối với chuyện của cô và Củng Phàm Tân, mở một mắt, nhắm một mắt. Coi như ngầm công nhận rồi phải không?
Nhưng Trương Nhất Phàm cảm thấy Tiền Học Lễ mấy ngày nay sắc mặt không tốt lắm. Không chừng liên minh mà ông ta muốn dựa vào đó không phát triển nữa.
Tiền Tuyết Mai nhận ra Trương Nhất Phàm không vui vẻ lắm, bỉu môi nói:
- Tối nay cùng đi ăn được không?
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ.
- Không chắc được, muộn một tí rồi nói sau nhé!
- Được, đợi tin của anh. Tiền Tuyết Mai lại tung tăng đi ra. Đổng Tiểu Phàm gọi điện thoại tới nói muốn hắn cùng đi bệnh viện với cô.
Làm xét nghiệm ở bệnh viện xong, Đổng Tiểu Phàm hồi hộp kéo tay ông xã nói:
- Anh nói nếu mang thai rồi thì phải làm sao?
Phụ nữ đều như vậy, lần đầu gặp phải sự việc này, trong lòng đều thấp thỏm không yên, giống như là việc trọng đại không thấy người vậy.
Chỉ khi nào sinh đứa nhỏ ra rồi, họ lại ở bộ dạng khác, nóng lòng muốn báo cho người trên cả thế giới này biết, mình mới là người hạnh phúc nhất. Trong lúc Đổng Tiểu Phàm đang lo lắng không yên thì kết quả ra rồi.
Qua xét nghiệm nước tiểu và siêu âm kết quả hiển thị là cô đã mang thai!
- Trời ơi, em sắp làm mẹ rồi!
Đổng Tiểu Phàm cầm kết quả xét nghiệm trong tay, người mềm ra và ngã xuống. Trương Nhất Phàm tay mắt lanh lẹ, hai tay đỡ thắt lưng của cô, Đổng Tiểu nước mắt lưng tròng nhìn hắn, mặt đỏ bừng nói khe khẽ:
- Đồ khốn kiếp, em sắp làm mẹ rồi. Em sắp làm mẹ rồi!
Trương Nhất Phàm ôm vợ vào lòng, thấy bộ dạng xúc động của cô, đến đi cũng đi không vững, Trương Nhất Phàm đùa rằng:
- Cha của đứa bé có phải là anh không?
Đổng Tiểu Phàm tức giận, giơ bàn tay trắng hồng lên,
- Đánh anh này! Đánh anh này! Đánh chết anh đồ khốn kiếp!
Cuối cùng cũng làm cha rồi, chợt hồi tưởng lại, mình đã sống qua hai mươi chín mùa xuân, lăn lộn trong quan trường sáu năm. Trương Nhất Phàm đột nhiên có cảm giác sự đời bể dâu.
Mình sắp làm cha rồi, cảm giác này lạ lạ, hắn nghĩ rồi nghĩ rồi, một mình cười như dại.
Về đến nhà, Trương Nhất Phàm ôm tiểu phú bà vào phòng, ôm từ trong thang máy ra, đặt nhẹ nhàng lên ghế sô pha. Sau đó hắn trịnh trọng tuyên bố:
- Từ bây giờ trở đi, em là quốc bảo của nhà mình, đối tượng bảo vệ trọng điểm.
Trương Nhất Phàm buông cô ra, ở trong phòng khách vừa đi vừa nói một mình:
- Không được, anh phải tìm một bảo mẫu về nhà, về sau đi vệ sinh, đi tắm... đều phải có người đi cùng, nếu không thì anh không yên tâm!
- Cái gì? Anh xem em là bà già tám mươi à?
Đổng Tiểu Phàm trừng mắt lên nhìn hắn, nhưng cũng rất nhanh nở nụ cười hạnh phúc.
Sau đó, hai người lại bàn luận vấn đề bảo mẫu. Trương Nhất Phàm nói nhất định phải mời được bảo mẫu, còn yêu cầu Tiểu Phàm phải nghĩ việc ở nhà dưỡng thai.
Đổng Tiểu Phàm mặc kệ, mới hơn một tháng, như vậy chẳng khác nào tuyên bố với toàn thế giới biết là mình đang mang thai? Vả lại cô cũng chưa muốn tin truyền ra ngoài nhanh như vậy.
Trương Nhất Phàm nói phải mời bảo mẫu, cô không phản đối nhưng người bảo mẫu này nhất định phải để cô duyệt mới được. Đổng Tiểu Phàm có yêu cầu đối với bảo mẫu. Thứ nhất, đẹp quá không được, trên ti vi chuyện bảo mẫu và ông chủ nhà xảy ra quan hệ còn ít sao?
Điểm thứ hai, xấu quá cũng không được, ảnh hưởng đến hoàn cảnh trong nhà, cũng ảnh hưởng tình cảm của người trong nhà, không tốt với thai nhi, Đổng Tiểu Phàm muốn cho con của mình cảm nhận được thế giới này tất cả đều hoàn mỹ. Do đó, xấu quá cũng không được. Vả lại điểm này cũng đồng quan điểm với Trương Nhất Phàm.
Thứ ba, ăn mặc hở hang cũng không được, làm bảo mẫu phải có dáng vẻ của bảo mẫu, phẩm hạnh tốt, không thể quá diêm dúa, trang điểm đậm, không được quá hở hang.
Thứ tư, chưa kết hôn cũng không được. Điểm này tương tự với điểm thứ nhất, chủ yếu là sợ bảo mẫu và ông chủ giống như bản sao trên ti vi, có hành vi vượt rào, dù sao trong thời gian bà chủ mang thai, ý chí của ông chủ cũng rất yếu mềm.
Thứ năm, không biết nấu cơm cũng không được, mời bảo mẫu mà đến nấu cơm cũng không biết nấu thì mời đến làm gì?
Thứ sáu, ngủ ngáy cũng không được, bảo mẫu như vậy ảnh hưởng đến giấc ngủ mọi người, hơn nữa đối với thai nhi cũng không tốt.
Thứ bảy, chưa sinh con cũng không được, vì chưa sinh con thì sẽ không biết điều tiết ăn uống, tăng cường dinh dưỡng.
Thứ 8, không đoan chính, có hành vi trộm cắp cũng không được, loại người này thì không thể chấp nhận, e không ai dám mời.
Thứ chín, giọng nói đinh tai, tiếng bước đi quá to không được, như vậy ảnh hưởng đến cảm xúc của mình và sự yên tĩnh của thai nhi.
....
Đổng Tiểu Phàm một hơi viết ra mười mấy điều, Trương Nhất Phàm giựt lấy bút của cô, cầm lấy tờ giấy mà nói rằng
- Có cần thêm viết thêm nữa không, đã sinh con, lại chưa từng yêu. Xem em viết nhiều thế này, trừ điều thứ hai là miễn cưỡng chấp nhận được còn lại đều là vô nghĩa. Ai dám nói nếu là theo yêu cầu của em đi tìm, sợ là cả Trung Quốc thậm chí cả thế giới cũng tìm không ra bảo mẫu hợp với em. Thôi được rồi, hay là anh từ chức ở nhà chăm sóc cho em nhé!
- Vậy đương nhiên là tốt nhất. ha ha hi hi....
Đổng Tiểu Phàm cười một tràng rất dễ thương.
Thực ra, cô không muốn tìm bảo mẫu, cản trở cuộc sống của hai vợ chồng.
Hai người tranh luận một trận, Đổng Tiểu Phàm không phục lắm nói:
- Ai nói, thật là vẫn có người phù hợp tiêu chuẩn của em.
- Ai?
Trương Nhất Phàm không tin. Trên đời này có người như vậy, không đẹp không xấu, lại biết nấu cơm, ngủ không ngáy, còn biết nấu cơm, sinh con rồi, lại chưa từng yêu.
Ồ, nói nhanh mất rồi, nửa câu sau là mình tự thêm vô. Trương Nhất Phàm lắc đầu
- Tuyệt đối không thể.
- Có một người, không biết người đó có chịu đến hay không! Nếu là cô ấy thì em đồng ý. Như vậy đi, kẻ khốn khiếp, anh đi nói với cô ấy, bảo cô ấy đến giúp chúng mình, cũng đừng nói là mời bảo mẫu. Con của cô ấy cũng đem đến đây luôn, lên tỉnh đi học. Anh thấy thế nào?
- Ai vậy? Trương Nhất Phàm không rõ.
- Chị Liễu Hồng đó!
Đổng Tiểu Phàm nháy đôi mắt xinh đẹp, dáng vẻ rất nghiêm túc. Lần này đúng là cô đã nghĩ ra người phù hợp. Đồ ăn Liễu Hồng nấu Đổng Tiểu Phàm đã nếm qua, để lại dư vị mãi!
Để Liễu Hồng chăm sóc Đổng Tiểu Phàm? Đây là điều thực sự khó, xem ra Đổng Tiểu Phàm còn chưa biết chuyện Liễu Hồng làm giám đốc ở hội ngân quỹ. Còn nghĩ người ta vẫn là a Mông dưới quê!
Nghĩ đến chuyện không quang minh của mình và Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm đổ mồ hôi không ngừng. Nếu cô ấy thực sự đến thì không nảy sinh quan hệ với ông chủ mới lạ!
- Việc này để anh nghĩ xem...
Nhớ thank nhé!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 375 – Sai vị tình yêu
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : Mê Truyện
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Tạm thời không công bố tin Đổng Tiểu Phàm mang thai nhưng lại bị yêu nữ Thẩm Uyển Vân biết được.
Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị đi tới chỗ Lưu Hiểu Hiên hẹn hò thì nhận được điện thoại của Thẩm Uyển Vân.
Nhà của Lưu Hiểu Hiên sửa sang lại đẹp lắm, đợi Trương Nhất Phàm đến duyệt vòng cuối cùng. Vốn không cần tự mình phải ra mặt nhưng Lưu Hiểu Hiên khăng khăng rằng:
- Nhà là quà của anh tặng em, anh là chủ nhà sao có thể không đi xem được chứ? Tối nay em còn chuẩn bị tiệc cùng với vài đồng chí cùng chung vui nhà mới nữa?
Mỗi khi như thế, Trương Nhất Phàm đều rất khó từ chối. Không ngờ đúng lúc đó Thẩm Uyển Vân gọi điện tới, Trương Nhất Phàm lại cùng cô ta đôi co một hồi. Thẩm Uyển Vân nói:
- Gần đây nhà anh có chuyện gì vui à?
Trương Nhất Phàm cũng không để ý, thuận miệng hỏi một lại:
- Chuyện vui gì?
Thẩm Uyển Vân nói với vẻ không hài lòng:
- Còn giả bộ, có phải vợ anh mang thai rồi?
Ầm ---- không cẩn thận, làm đổ ly trà trên bàn, Trương Nhất Phàm ngượng ngùng nói:
- Sao em biết?
Nha đầu này thật đáng ghờm, việc bảo mật như vậy, cô ta ở đâu mà biết? Nếu không tín nhiệm Thẩm Uyển Vân hắn có chút hoài nghi, có phải là theo dõi mình.
Sau khi được chứng thực, Thẩm Uyển Vân mỉm cười đắc ý.
- Đừng quên em là ai? ha ha...
Cái rắm, có quỷ mới tin lời cô ta, chắc là hôm ở bệnh viện kiểm tra, không chừng bị cô ta bắt gặp. Trương Nhất Phàm mắng một câu:
- Em sao không đi làm gián điệp đi?
- Yên tâm đi, em không đặt máy theo dõi ở nhà anh đâu, hôm đó vừa khéo em cũng ở bệnh viện, nhưng ngại không đến chào anh chị. Thẩm Uyển Vân cảm thấy cần phải giải thích một chút, nếu không Trương Nhất Phàm sẽ hiểu nhầm là mình theo dõi hắn.
Không có người đàn ông nào thích phụ nữ tự cho mình thông minh, Thẩm Uyển Vân cứ nên giải thích một lần.
Thẩm Uyển Vân trong lòng muốn sau khi được chứng thực, tiếp theo sẽ khởi xướng công kích.
- Thời gian này anh trở thành Vô Sự tiên sinh rồi nhỉ? Tối nay em đợi anh.
Trương Nhất Phàm hiểu rõ cái cụm từ Vô Sự tiên sinh, chính là nhân viên văn phòng ban ngày thì rảnh rỗi, buổi tối cũng chẳng có việc gì mờ ám để làm.
Nếu đổi lại lúc bình thường, Trương Nhất Phàm sớm đã phì cười, chỉ có điều hôm nay không tiện, lúc nãy không phải đã đồng ý Lưu Hiểu Hiên sao? Nên hắn nói đùa một câu:
- Thật xin lỗi, đã có người đặt trước, không thì ngày mai nhé?
Thẩm Uyển Vân lập tức thở phù rồi cười:
- Xem ra bây giờ anh nổi tiếng rồi, giống như đại minh tinh ấy, lịch đã sắp xếp cả rồi, cũng hết cách ai bảo tôi đi sau lưng người ta. Vậy thì bây giờ em đặt hết tất cả hàng tồn của tuần sau.
Thẩm Uyển Vân chính là Thẩm Uyển Vân, cô ta mơ hồ đoán được nhất định là đã bị Lưu Hiểu Hiên cuốn lấy. Con hồ ly tinh này cũng không thua kém mình! Mặc dù trong lòng có chút ghen tuông nhưng không có cách nào. Trương Nhất Phàm có thể thẳng thắn với cô, đây đã là việc không dễ dàng rồi, không chừng đến Đổng Tiểu Phàm đều chẳng hay biết gì.
Vì thế cô ta là sư tử miệng rộng, từ ngày mai muốn lấy tất cả hàng tồn của Trương Nhất Phàm. Ai cũng đều nói, tinh lực cả đời của đàn ông chỉ có một bình nước cô ca cô la, Thẩm Uyển Vân biết mình không thể độc chiếm, nhưng cũng không thể chịu thiệt phải không?
Trương Nhất Phàm mỉm cười bối rối
- Mai anh gọi điện cho em!
Hôm nay không biết là ngày gì, giải quyết xong hai con đàn bà, lại tới một người đàn ông. Nhưng cái tin này thực sự khiến người ta phấn chấn.
Trương Mạnh Phàm gọi điện thoại từ thủ đô, mừng khấp khởi báo cho hắn một tin giật gân, câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng cuối cùng đã bị niêm phong rồi, gã và Thẩm Kế Văn đã vất vả hơn nửa tháng trời, coi như đã thấy được chút thành tích. Lô thuốc phiện ngầm dưới đất cũng đã được bới lên rồi, chỉ tiếc một điều, Lý Tông Huy xảo quyệt dùng tên của người khác đăng ký giấy tờ, đại diện pháp nhân cũng không phải gã ta.
Thuốc phiện đã thu lại, câu lạc bộ cũng niêm phong rồi, nhưng Lý Tông Huy và Phương Tấn Bằng vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Thẩm Kế Văn cũng bất mãn về điều này, chỉ bắt được hai tên thế mạng.
Nhưng, cũng coi như xả được cục tức, khiến Lý Tông Huy và Phương Tấn Bằng tổn thất nghiêm trọng.
Trương Mạnh Phàm còn lộ ra một tin tức, cặp song sinh Hoa tỉ muội bây giờ đang ở bên cạnh gã, đang chuẩn bị đưa họ đi Hồng Kông chơi, cùng gia nhập vào đoàn giải trí. Gã hỏi Trương Nhất Phàm một cách dung tục, có cần đưa đến cho hắn thưởng thức mùi vị không, thật sự rất đã ghiền.
Nghe giọng điệu, gã rất hài lòng với bản lĩnh lên giường của Hoa tỉ muội, nhưng Trương Nhất Phàm nghĩ đến các cô đã từng là đồ chơi của Lý Tông Huy và nhiều người khác, trong lòng có chút phản cảm. Hôm nay các cô ấy có thể vì danh lợi mà dựa dẫm vào Trương Mạnh Phàm, nói không chừng ngày mai lại có thể dựa vào kẻ khác, do đó, hắn khuyên em họ vài câu, loại phụ nữ này không nên lưu tâm quá, vui đùa thoải mái rồi buông ra đi.
Trương Mạnh Phàm nói liến thoắng, cái này yên tâm, em cũng không phải là trẻ lên ba.
Sáu giờ chiều, Trương Nhất Phàm nói dối Đổng Tiểu Phàm rằng hắn phải về muộn một chút. Đổng Tiểu Phàm cũng không nghi ngờ hắn, tan ca hắn đến thẳng nhà mới của Lưu Hiểu Hiên.
Mở cửa đi vào, Trương Nhất Phàm cảm giác mình giống như kẻ trộm vậy, nhanh như chớp chạy vào trong nhà, Lưu Hiểu Hiên từ đằng sau nhảy tới, bá cổ hắn làm nũng.
Cô trang trí phòng giống y như ở thành phố Đông Lâm, trên tường chỗ nào cũng đều là những bức vẽ chân dung xinh đẹp, gợi cảm của cô, phòng ngủ cũng có, khi hai người nằm xuống giường thì có thể nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên sống động ở khắp nhà.
Chẳng qua, bức ảnh trong phòng ngủ càng có sức mê hoặc người, giống như một tiểu yêu tinh, hóa trang muôn hình vạn trạng. Trương Nhất Phàm nói:
- Em như thế này thì không sợ người khác nhận ra sao?
Lưu Hiểu Hiên cười hì hì nói:
- Trước khi treo lên em đã dùng băng keo dán kín, không thể có bất kỳ hư hỏng, vả lại sau khi trang hoàng xong em tự tay kéo lớp keo dán xuống, vì thế, ngoài anh ra, không có bất kỳ người đàn ông nào được xem bức ảnh này.
Những bức ảnh này, có thể nói là hơi bóng bẩy quá, có hai bức khỏa thân, chỉ có một mảnh voan mỏng che lấp chỗ nhạy cảm, một tấm ảnh khỏa thân nhưng không hề dung tục mà lại vô cùng mê hoặc lòng người.
Đây là loại ảnh nghệ thuật mờ ảo mà khiêu khích. Tin chắc rằng chỉ cần là đàn ông ai cũng sẽ động lòng. Trương Nhất Phàm thầm nghĩ:
- Mẹ, ngủ trong phòng này không cần thuốc tăng lực cũng có thể làm suốt đêm.
May là chỉ có ở trong phòng ngủ mới có thể nhìn thấy, Lưu Hiểu Hiên thấy hắn có vẻ lo lắng, bèn cười cười rồi tắt bóng điện đi. Thoáng chốc, tất cả bức ảnh đều không nhìn thấy được, giống như biến mất trên tường vậy.
- Chuyện này là thế nào ?
Trương Nhất Phàm nhìn vách tường, thì ra những bức ảnh này đều là kiểu khảm vào, sao mỗi bức ảnh đều có mấy loại đèn màu sắc khác nhau, chỉ có bật đèn lên thì hình ảnh trên bức ảnh mới nổi lên.
Dưới sự chiếu sáng của bóng điện, trên tường lập tức hiện ra bức ảnh sống động như tiên, nhìn trông rất giống người thật.
Lưu Hiểu Hiên đẩy hắn xuống giường, nở nụ cười quyến rũ nói:
- Vì thế anh yên tâm nhé, người khác có vào phòng ngủ thì cũng không thể thấy được sự tồn tại của chúng, chỉ có anh mới chính là chủ nhân thực sự của chúng!
Nghĩ thực chu đáo! Trương Nhất Phàm không nhịn được cười. Hai người ăn cơm tối, cùng nhau tắm, Lưu Hiểu Hiên ôm hắn khỏa thân đi vào phòng ngủ.
Cũng không biết là do tấm ảnh hay là kết quả của mấy ngày không ăn thịt, tối hôm nay tiểu đệ vô cùng sung mãn, sát khí đằng đằng, khí phách hiên ngang. Khi Lưu Hiểu Hiên giúp nó lấy ra mà giật nảy mình.
Ngay sau đó, nó liền như một con dao sắc bén, đưa vào giữa hai bắp đùi của Lưu Hiểu Hiên, miệng cô lập tức mở thành hình chữ o, qua một lúc lâu cô mới hoàn hồn.
Vừa rồi khi ăn cơm, Lưu Hiểu Hiên bưng tới một bát canh cô nấu. Trông thấy bát canh, Trương Nhất Phàm cũng không hỏi, Lưu Hiểu Hiên cũng không nói, hai người giữ một kiểu tương đối thần bí. Trương Nhất Phàm cũng biết, bát canh này đã dùng cái gì để nấu thành.
Nán lại tới chín giờ, Trương Nhất Phàm quyết định phải về, ánh mắt Lưu Hiểu Hiên có chút lưu luyến, vô cùng ôn tồn tiễn hắn ra ngoài cửa. Sau đó hôn một cái rồi mới để hắn đi.
Mới vừa lên xe, mới phát hiện ra điện thoại rơi ở trong xe từ lúc nãy, có mười mấy cuộc gọi nhỡ. Có Hồ Lôi gọi, Củng Phàm Tân cũng gọi.
Gọi lại một cuộc, Hồ Lôi ở đầu bên kia quát lên:
- Làm máy bay à, giờ này còn họp sao? Điện thoại cũng không nhận. Tôi chuẩn bị gọi 110 đây, thằng ranh Củng Phàm Tân đã tới rồi, mau qua đây đi, cùng uống chén rượu.
- Đã muộn thế này, làm gì nữa ?
- Mẹ nó, xảy ra chuyện rồi. Tiểu tử Củng Tiểu Phàm tìm ta tính sổ.
Trong điện thoại Hồ Lôi không nói, Trương Nhất Phàm đoán rằng gã không tiện nói ra, bèn lập tức chạy tới.
Ba người ở phòng riêng gặp mặt, Hồ Lôi và Củng Phàm Tân đã uống nhiều rồi, trên bàn có hai cái bình không.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi vào, hai người liền đứng dậy, Hồ Lôi ném cho hắn điếu thuốc, ngầm làm mặt hề.
- Anh Phàm. Củng Phàm Tân gọi, bất mãn nói:
- Anh phải làm chủ cho tôi, tôi bị thằng cha này hại chết rồi.
Trương Nhất Phàm làm bộ như không biết tình:
- Sao nữa? Đại nam nhân, bộ dạng này.
Củng Phàm Tân bèn đứng dậy:
- Thằng cha này cho tôi uống thuốc, tôi...tôi... tôi và Tiền Tuyết Mai xảy ra quan hệ rồi.
Rốt cục gã cũng nói ra được, nhưng sắc mặt có chút uể oải.
Làm Hồ Lôi não cả ruột gan, gã đáp lại một câu;
- Đủ rồi, đủ rồi, hay là ta để ngươi bỏ thuốc, lại để một cô gái cho ta chơi một đêm, chúng ta huề nhau.
Củng Phàm Tân tức khí:
- Cậu thì biết cái rắm gì, hôm nay ông già Tiền Học Lễ đến tìm tôi, bắt tôi phải cưới con gái ông ta. Anh Phàm, anh nhất định phải giúp tôi! Nếu không thì chết chắc rồi.
Trương Nhất Phàm nhíu mày:
- Ông ta tìm cậu nói cái gì rồi?
Củng Phàm Tân buồn bực nói:
- Ông già ấy nói trong vòng nữa năm, chuẩn bị đám cưới. Hôn sự làm đủ tiêu chuẩn, không được để cô ấy thiệt thòi. Vả lại còn đòi tôi phải mua một căn nhà, tôi đi đâu kiếm được số tiền ấy? Chỉ có thời gian nửa năm thôi!
- Hứ.., cậu có thể có chút tiền đồ không!
Trương Nhất Phàm mắng một câu thô tục.
- Không phải chỉ là một căn nhà thôi sao, có gì to tát chứ. Vấn đề là cậu có thích Tiền Tuyết Mai không?
- Tôi, tôi, tôi...
Củng Phàm Tân nói một hồi, đột nhiên thở dài, haiz....
Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi nháy mắt nhau, thầm nghĩ thằng ranh này có phải là có nỗi niềm khó nói?
Hồ Lôi liền mắng gã một câu:
- Cậu có giống đàn ông không, anh em cũng vì cậu tốt nên mới giúp, người ta Tiền Tuyết Mai đã không nói gì, cậu còn than vắn thở dài làm gì?
Củng Phàm Tân uống một chén rượu, trừng mắt lên quát một câu:
- Đây không phải là giúp tôi, mà là hại tôi! Bị anh hại thê thảm rồi. Người tôi thích không phải là Tiền Tuyết Mai, nếu không thì cô ta yêu thầm tôi năm sáu năm rồi, tôi có thể không biết sao? Tôi cũng không phải đầu gỗ.
Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi nhìn nhau ngơ ngác, nhầm đối tượng rồi?
Củng Phàm Tân lại uống một ly, đây mới là nói lời thật lòng:
- Nhâm Tuyết Y mới là người tôi thích!
Trương Nhất Phàm nhức đầu rồi, thằng ranh này hắn thích em họ của gã, xem ra vẫn chưa đạt được, nếu không thì đã không có bộ dạng ủ rũ thế này. Hồ Lôi hỏi mông lung:
- Nhâm Tuyết Y là ai?
Củng Phàm Tân dường như uống say rồi, từng ly từng ly tưới vào người, rất nhanh, lại nghe tiếng gã thì thào:
- Tôi cũng đã yêu thầm cô ấy nhiều năm rồi, đáng tiếc, cô ấy lại không thích tôi!
Nhớ thank nhé!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 376 - Kế hoạch sống cùng nhau.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : Mê Truyện
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Nhâm Tuyết Y đích thực còn đẹp hơn nhiều so với Tiền Tuyết Mai, nhưng trên đời này có nhiều phụ nữ xinh đẹp, không thể ai cũng có thể thâu tóm vào trong túi của mình được.
Trương Nhất Phàm lúc trước chỉ suy đoán thôi không ngờ là hôm nay đã có được chứng thật.
Thật ra Củng Phàm Tân vốn vẫn rất thích em họ của mình. Việc này khó trách lần trước lúc tìm công việc giúp Nhâm Tuyết Y cậu ta lại cố gắng đến vậy. Lúc đó Trương Nhất Phàm có nghĩ lướt qua chỉ là không có suy nghĩ kỹ.
Lần này đánh bậy đánh bạ, Hồ Lôi đã có vẻ vội vã. Không ngờ gã ta lại khiến cho mọi việc của có thể làm cho chuyện của cậu ta và Tiền Tuyết Mai thành sự đã rồi. Với tính cách của Củng Phàm Tân thì cậu ta sẽ không rời khỏi tỉnh thành. Bởi vì cậu ta đã lập tức trở thành một người nổi trội.
Mà chấp nhận tình yêu của Tiền Tuyết Mai có thể khiến một người đàn ông ít nhất phải phấn đấu hai mươi năm, Củng Phàm Tân phải làm sao để quyết định?
Trương Nhất Phàm phải mấy ngày sau mới biết được là do đích thân Tiền Tuyết Mai nói ra chuyện của cô ta với Củng Phàm Tân. Việc này khiến cho Tiền Học Lễ chịu thua, nuốt cục tức trong bụng, phải ngầm đồng ý hôn sự này.
Vì thế mới có chuyện sau đó ông ta tìm tới Củng Phàm Tân để đàm phán. Nếu như muốn cưới Tiền Tuyết Mai làm vợ thì phải đáp ứng được điều kiện của ông ta. Mặc dù điều kiện này rất đơn giản chỉ yêu cầu phải có tiền, có xe cộ mà thôi. Nhưng với thu nhập hiện tại của Củng Phàm Tân đây cũng là một việc hết sức khó xử.
Củng Phàm Tân buồn rầu.
Những người lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này đều biết đàn ông có thể trăng hoa, có thể phong lưu. Nhưng có loại phụ nữ tuyệt đối không thể đụng vào. Có rất nhiều công tử phong lưu, cứ tự cho là đúng cuối cùng vẫn phải nằm gọn trong tay những đứa con gái có bối cảnh gia đình thâm hậu. Mặc dù những cô gái này có bộ dạng vô cùng thê thảm.
Không cần phải nói Tiền Tuyết Mai có bộ dáng không ỷ lại, chỉ là xinh đẹp một chút. Cho dù Tiền Tuyết Mai xinh đẹp như phù dung tỷ tỷ thắt lưng thùng thùng với đôi chân voi còn cố ý làm ra vẻ, cậu ta chỉ đành nuốt cục tức trong bụng.
Với năng lực bây giờ của Củng Phàm Tân nếu như Tiền Học Lễ muốn đùa với cậu ta thì vẫn dễ dàng như bóp chết một con kiến. Bởi vậy không thể đắc tội với đóa hoa hồng có gai này. Củng Phàm Tân muốn thoát khỏi Tiền Tuyết Mai thì chỉ có một cách chính là trừ phi Tiền Tuyết Mai không cần cậu ta. Nhưng Tiền Tuyết Mai cô ta đã yêu thầm bao nhiêu năm nếu không tối hôm đó sao cô ta có thể kêu vui vẻ như vậy chứ?
Củng Phàm Tân đã trải qua hai tháng trong sự buồn bực thấy được thời điểm hẹn ước với Tiền Học Lễ ngày càng tới gần. Trương Nhất Phàm liền nghĩ ra một chiêu cho cậu ta nhưng hắn ta cũng không nói rõ với củng Phàm Tân, chỉ là gọi cậu ra ra ngoài cùng ăn cơm tối thôi.
Cục trưởng Cục công an thành phố Lý Chí Kiên là anh họ của Lý Thần Bác. Tuy Lý Thần Bác chưa tới ba mươi tuổi nhưng ông anh họ này của anh ta đã gần bằng tuổi của ba anh ta, đã năm mươi mấy tuổi rồi.
Lý Chí Kiên là đồng chí lão thành luôn ủng hộ Trương Kính Hiên, chức Cục trưởng thành phố này cũng là lúc Trương Kính Hiên làm Chủ tịch tỉnh đã đề bạt cho ông ta. Bởi vậy Lý Chí Kiên trước giờ vẫn rất trung thành và tận tâm với nhà họ Trương.
Lúc sắp tan ca ông ta đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm gọi tới, trong lòng ông ta tự hỏi không hiểu cậu thiếu gia tìm tới mình làm gì vậy? Ông ta phán đoán dụng ý lúc này của Trương Nhất Phàm, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không tài nào hiểu ra được.
Nghe thấy Trương Nhất Phàm muốn mời mình ăn cơm, Lý Chí Kiên liền nói:
- Sao như vậy được? Tốt hơn hãy để tôi mời đi!
Vào buổi tối lúc hai người gặp mặt nhau ông ta tới khách sạn đã hẹn trước nửa tiếng đồng hồ và đặt một phòng bao đợi Trương Nhất Phàm. Không ngờ Trương Nhất Phàm lại dẫn theo sau tên tiểu tử Củng Phàm Tân. Hai người còn nói cười với nhau, quan hệ giữa hai người này có vẻ không tầm thường!
Lý Chí Kiên liền hiểu ngay được dụng ý mà hôm nay Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho mình. Nếu Củng Phàm Tân đã đứng vào tuyến đường của Trương Nhất Phàm thì việc này mình không thể không giúp rồi.
Đại đội trưởng trị an ở trong cục, tuổi tác đã cao mà Lý Chí Kiên vẫn chưa đổi người khác, ông ta vẫn chưa tìm thấy người nào thích hợp. Củng Phàm Tân cũng rất khá chỉ là bối cảnh hơi đơn bạc một chút, không có gì chống đỡ cho cả.
Hiện tại không phải là thời đại đấu tranh, đề bạt người cũng phải có kỹ xảo mới được.
Người mà Lý Chí Kiên tuyển chọn đầu tiên phải là những người có bối cảnh gia đình tốt, năng lực yếu kém một chút cũng không sao, sau khi đề bạt thì có thể có người báo đáp mình. Với bối cảnh gia đình của Củng Phàm Tân như vậy ông ta vốn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đề bạt cậu ta.
Nếu như cậu ta đã cùng hội với nhà họ Trương, Lý Chí Kiên vẫn luôn trông cậy, về sau người của nhà họ Trương có thể đề bạt con cháu của ông ta. Bởi vậy biểu hiện của ông ta rất nhiệt tình với Trương Nhất Phàm.
Củng Phàm Tân từ xa đã nhìn thấy Cục trưởng đại nhân đi ra nghênh đón, bỗng giật mình. Trương Nhất Phàm làm vậy là có ý gì đây? Rất nhanh cậu ta liền hiểu ra người ta làm vậy đang muốn giúp mình đây mà.
Nghĩ tới đây Củng Phàm Tân không khỏi cảm kích. Lúc ở trong bàn rượu, đã rất ân cần.
Trong suốt bữa ăn, Trương Nhất Phàm có vẻ rất tùy ý với Củng Phàm Tân, ra vẻ quan hệ của hai người rất tốt. Còn với Cục trưởng Lý Chí Kiên này thì có chút khách khí.
Lý Chí Kiên cũng không ngốc, ba người ngồi trò chuyện, ông ta liền nhắc tới việc của con trai mình. Vị trí của con trai anh ta ở viện kiểm sát cũng không lên không xuống, cho nên năm nay muốn đổi vị trí. Ông ta truyền đạt tin tức như vậy đơn giản là muốn dùng việc này để trao đổi lợi thế.
Gần đây bởi vì sau khi Phương Cảnh Văn tới tỉnh Tương, Bí thư Tỉnh ủy Tạ Kiến Đông lại không làm gì vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn. Nhìn có vẻ ông ta muốn ngồi nhìn hổ đấu nhau, chỉ cần không chạm đến lợi ích của ông ta, ông ta cứ giả vờ như câm điếc vậy.
Bởi vậy, Phương Cảnh Văn muốn đè nặng sự phát triển của người trong Trương hệ, mà Lý Chí Kiên trước mắt cũng là đối tượng được ông ta chú ý tới. Sự kiện tại Giao Châu là bởi vì chính sách mà họ gọi là hòa hợp và yên ổn đã được tạm ngưng.
Trước khi thay đổi, chức Cục trưởng Cục thành phố này của Lý Chí Kiên vẫn rất có quyền uy. Chỉ là qua nhưng gì ông ta đã phạm phải này phỏng chừng cũng phải rớt chức thôi. Qua năm mươi tuổi cơ bản không có gì phải làm.
Trương Nhất Phàm hiểu dụng ý của ông ta, hai người này coi như hoàn thành được hiệp ước.
Lợi ích của bữa cơm này quả nhiên rất là rõ ràng. Mới có nửa tháng Củng Phàm Tân đã được đề bạt làm đại đội trưởng trị an, Lý Chí Kiên đã thực hiện được lời hứa với cậu ta. Mà Trương Nhất Phàm cũng lợi dụng cơ hội phòng giám sát mở rộng đã tiến cử con trai của Lý Chí Kiên là Lý Đông làm trưởng phòng trong Ủy ban Kỷ luật giám sát của tỉnh.
Đương nhiên việc này là dưới sự ngầm đồng ý của Thẩm Hoành Quốc mới hoàn thành được cuộc giao dịch.
Việc thăng chức của Củng Phàm Tân, cũng đã khiến cho Tiền Học Lễ hiểu rõ được một việc. Từ lời nói của con gái ông ta đã biết Củng Phàm Tân và Trương Nhất Phàm có mối quan hệ bạn học cũ. Bởi vậy ông ta cũng không gây khó dễ với Củng Phàm Tân nữa. Nghĩ tới mình chỉ có một đứa con gái như vậy tiền mua căn nhà thôi thì để mình bỏ ra vậy!
Chỉ cần tên tiểu tử Củng Phàm Tân này chịu làm thì con đường thăng chức vẫn rất lớn. Vì thế ông ta càng phải chấp nhận sự thật này.
Bởi vì sự việc ở Giao Châu phía trên làm hài hòa hóa. Trương Nhất Phàm cũng trở nên khiêm tốt hẳn. Mỗi ngày cứ ở trong văn phòng đọc báo, uống nước sống qua ngày.
Hắn nghĩ mình ở đây một năm rưỡi rồi mới tìm cơ hội nhảy ra ngoài. Các người chơi đùa việc của các người, không liên quan gì đến việc của ông đây. Vả lại mình ở phòng giám sát cũng không gây sức ép gì lớn lao. Cũng không bằng giấu tài, để có thể thoải mái sống qua mấy ngày vui vẻ.
Ba tháng rồi, bụng của Đổng Tiểu Phàm cũng dần dần to ra. Mỗi tối lúc đi ngủ có thể nhìn tấy cái gì đó cứ nhảy nhẹ nhẹ trong bụng. Nhưng việc bảo mẫu vẫn không có tin tức gì. Thời gian hai người thường ăn cơm ở ngoài thì ngày càng nhiều, làm cho Trương Nhất Phàm cảm thấy vô cùng lo lắng.
Mà con nha đầu Đổng Tiểu Phàm này rất cố chấp, đã mời hết mấy cô bảo mẫu, thử việc được vài ngày rồi mà cô ta lại không chịu nhận. Nói là bảo mẫu bây giờ sao tố chất lại thấp đến vậy, để họ ở nhà thật không yên tâm chút nào.
Đổng Tiểu Phàm bây giờ vẫn đi làm, ban ngày mặc áo dài người khác nhìn vào nếu không chú ý cũng không nhận ra được. Đổng Chính Quyền khư khư lại dẫn theo Liễu Mỹ Đình tới tỉnh Giang Đông, trong nhà ngay cả một người nấu cơm cũng không có.
Lưu Hiểu Hiên nghe nói Đổng Tiểu Phàm mang thai, liền nói đùa:
- Hay là để em tới giúp hai người nấu cơm thế nào?
Lưu Hiểu Hiên nấu cơm quả là rất ngon. Nhưng cô ta đã phạm vào một điều mà Đổng Tiểu Phàm rất tối kỵ đó là danh tiếng quá nổi trội, hơn nữa lại rất xinh đẹp. Để người phụ nữ này vào nhà, chẳng phải là đã dẫn yêu tinh vào nhà sao?
Huống chi đây là việc không thực tế. Làm gì có chuyện đường đường là một người dẫn chương trình nổi tiếng lại tới giúp hắn làm bảo mẫu. Cho dù không lấy danh nghĩa là bảo mẫu Đổng Tiểu Phàm cũng quả quyết sẽ không đồng ý.
Hắn đã trêu chọc Thẩm Uyển Vân, còn để hắn trêu chọc một Lưu Hiểu Hiển nữa sao? Nếu cứ như vậy thì một Đông cung nương nương của mình kia sẽ ngay lập tức trở thành một đại cổ đông. Cô ta ở chỗ Trương Nhất Phàm rốt cuộc sẽ chiếm bao nhiêu cổ phần, chỉ sợ là chỉ có Trương Nhất Phàm mới hiểu rõ mà thôi.
Không ngờ lúc Trương Nhất Phàm đau đầu nhức óc thì Hà Tiêu Tiêu gọi tới nói:
- Anh Nhất Phàm à, em muốn chuyển quỹ đầu tư về tỉnh Tương.
Trương Nhất Phàm không thể hiểu rõ nói:
- Không phải là ở Thâm Quyến vẫn tốt đó sao? Sao đột nhiên lại muốn chuyển về vậy?
Đột nhiên Hà Tiêu Tiêu im lặng, Trương Nhất Phàm ngẫm nghĩ:
- Dù sao thì quỹ đầu tư là do các em lập ra, tất cả đều do các em làm chủ. Anh chỉ cần cuối năm có hoa hồng là được rồi, chuyển về hay không các em tự quyết định đi, ha ha…
- Dạ! Em và chị Liễu Hồng đã thương lượng rồi làm ở đây cũng vậy mà thôi. Bây giờ không như trước kia ngày nào cũng phải chạy đến nơi giao dịch. Bây giờ dân chứng khoán cũng có thể mua máy tính tại nhà. Cho nên bọn em cảm thấy chi phí ở Thâm Quyến lớn, tốt nhất vẫn là nên quay về.
Trương Nhất Phàm biết có lẽ đây cũng không phải là lý do duy nhất mà cô ta quyết định muốn quay về. Nhưng mình không cần phải ngăn chặn. Bọn họ quay về thật ra bớt việc, ít nhất có thể không cần mình phải chạy qua chạy lại
Bây giờ tới tỉnh thành vô duyên vô cớ đã mất tích vài ngày, bà xã sẽ hoài nghi.
Hơn nữa bây giờ Đổng Tiểu Phàm đã có thai rồi, hắn ta cũng không muốn chạy quá xa.
Vì thế hắn và Hà Tiêu Tiêu nói đùa một câu nói:
- Các em quay lại thật tốt quá, em gái của em có thai rồi.
Hà Tiêu Tiêu nhất thời không có phản ứng gì, qua một lúc mới giật mình nói:
- Anh nói thật sao? Tiểu Phàm cô ấy có mang rồi sao?
Xem ra cô ấy vẫn chưa thích ứng với cách xưng hô em gái này, đến nỗi Trương Nhất Phàm nói cả ngày trời cô ta mới tỉnh ra. Sau đó liền nghe thấy trong điện thoại có tiếng hét chói tai của Hà Tiêu Tiêu và Liễu Hồng.
Liễu Hồng giật điện thoaị dịu dàng hỏi:
- Hay là em quay về giúp hai người làm bảo mẫu nha?
Trương Nhất Phàm khẽ cười nói:
- Ai mà dám để em làm bảo mẫu, em bây giờ là người rất có giá trị, anh không mời nổi em đâu.
Liễu Hồng liền mỉm cười nói:
- Vậy thì không làm bảo mẫu, em giúp hai người nấu cơm là được rồi, giúp anh chăm sóc Tiểu Phàm.
Trương Nhất Phàm cười thầm, việc này đã giải quyết được rồi. Thật ra hắn ta cũng có ý này, chỉ là ngại nói ra. Cũng là người phụ nữ của mình nếu để Liễu Hồng làm bảo mẫu chẳng phải oan ức cho cô ấy quá sao?
Nhưng thật sự Hà Tiêu Tiêu muốn quay về, hai người họ lại sống cùng nhau thì không tồn tại việc làm bảo mẫu này được. Nhà lớn như vậy, để thêm hai cô này ở thì cũng phải là quá nhiều.
Nhưng hắn ta vẫn cười nói uyển chuyển:
- Việc này… để anh nói với Tiểu Phàm cái đã đi!
Cúp máy, Trương Nhất Phàm liền cười trộm.
Không ngờ lại có thể danh chính ngôn thuận để vợ và người tình ở cùng nhau, chẳng lẽ đây là ý trời sao?
Buổi tối lúc về nhà, hắn liền giả vờ theo sát Đổng Tiểu Phàm nói:
- Hôm nay có bảo mẫu nào tới đây phỏng vấn chưa?
- Có ba người tới, không ai được cả. Thôi được rồi, dù sao thì bây giờ em vẫn có thể chịu đựng được. Tạm thời không cần bảo mẫu đâu.
Đổng Tiểu Phàm lấy khăn mặt trên tay của Trương Nhất Phàm lau đôi chân trắng tinh của mình.
- Hay là anh đi hỏi thử Liễu Hồng xem thử cô ta có đồng ý hay không?
Trương Nhất Phàm thử thăm dò sau đó quan sát vẻ mặt của vợ mình.
Đổng Tiểu Phàm duỗi người ra nói:
- Nếu như chị Liễu Hồng đồng ý đương nhiên là quá tốt rồi. Đều là người quen, thì anh đừng nói là mời bảo mẫu, hỏi thử xem cô ấy có chịu giúp đỡ không thôi?
Trương Nhất Phàm cầm điện thoại lên nói:
- Để anh gọi cho cô ấy thử.
Sau đó đi tới ban công gọi cho Liễu Hồng.
Không ngờ Liễu Hồng liền đồng ý nói:
- Hay là em về trước việc ở đây giao cho Tiêu Tiêu được rồi.
Trương Nhất Phàm im lặng chợt nghe thấy tiếng kêu của Hà Tiêu Tiêu nói:
- Không được! Chúng ta phải cùng về!
Nhớ thank nhé!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 377 - Chuyện ở trong phòng tắm.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : Mê Truyện
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Chính trong lúc Trương Nhất Phàm kế hoạch cho ba người đẹp tụ họp lại ở cùng một đàn thì đột nhiên Lâm Đông Hải lại tìm tới hắn.
Lâm Đông Hải ở tỉnh họp hội nghị nên tiện thể gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm. Bây giờ Lâm Đông Hải đảm nhiệm Chủ tịch thành phố ở Tùng Hải cùng cấp bậc với Trương Nhất Phàm. Nhưng Trương Nhất Phàm vẫn tôn kính gọi hắn ta là lãnh đạo.
Lâm Đông Hải có vẻ không được hăng hái cho lắm. Lúc Trương Nhất Phàm hỏi ông ta, ông ta mới nói ra căn bệnh trong lòng của mình dạo gần đây. Là một Chủ tịch thành phố đương nhiên luôn lấy việc xây dựng kinh tế làm trung tâm. Việc ổn định xã hội luôn là nhiệm vụ hàng đầu. Nhưng dạo gần đây trong việc xây dựng kinh tế chính quyền thành phố luôn gập phải một số vấn đề rắc rối mà tỉnh cũng không thể nào chống đỡ được.
Khiến cho sự nhiệt tình ngập tràn trong Lâm Đông Hải đã bị vấp phải một tấm thép lạnh nhạt. Bây giờ tình hình kinh tế của thành phố Tùng Hải nếu như muốn được mở rộng thêm một nấc thang mới thì chỉ còn cách là mở rộng thu hút đầu tư. Nhưng môi trường đầu tư của Tùng Hải không thực sự tốt cho lắm, vùng núi chiếm đại đa số. Không hợp với quy mô phát triển công xưởng của các doanh nghiệp.
Tuy hai năm nay Lâm Đông Hải đã bỏ sức trong việc xây dựng giao thông, nhưng không thể thay đổi được tình trạng của Tùng Hải.
Trương Nhất Phàm nói:
- Không phải Tùng Hải rất gần với Phú Dương sao? Tại sao không nối đường ray với Phú Dương chứ?
Lâm Đông Hải thở dài, địa thế của Phú Dương bằng phẳng, nhưng sau khi tiến vào Tùng Hải đột nhiên khúc khuỷu. Vài ngọn núi đã trở thành chướng ngại vật cho sự phát triển kinh tế. Ở phạm vi nội thành Tùng Hải thật ra có vài căn cứ chế dược liệu. Nhưng bởi vì quy mô không lớn nên cũng không được gì.
Nghe lãnh đạo nói căn cứ dược liệu, Trương Nhất Phàm liền nhớ ra một người, đó là Bạch Văn Thiên!
Ông ta không phải là làm nghề sản xuất thuốc sao? nghe nói là sắp đưa ra thị trường rồi, không biết Bạch Văn Thiên có hứng thú với việc này không, suy nghĩ một chút nói:
- Sếp đợi một lát, tôi gọi điện thoại tí đã.
Nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, Bạch Văn Thiên rất vui mừng, cũng rất là bất ngờ.
Trước đây tỉnh Tương đã đem tới cho ông ta rất nhiều điều bất ngờ, và nhờ thế ông ta đã quen được một số cán bộ của tỉnh Tương. Đặc biệt là Trương Nhất Phàm một cán bộ trẻ tuổi như thế, việc này đối với ông ta mà nói quả thực là một thứ quý báu.
Lúc về tới nhà, ông ta chửi một trận gần chết với Bạch Thanh Tùng. Tại sao không nói rõ bối cảnh gia đình của người ta trước. Trương Nhất phàm coi như là người quan trọng trong đời thứ ba của nhà họ Trương. Tin tức quan trọng như vậy mà Bạch Thanh Tùng sau khi về nhà không nói tới một chữ. Việc này mới dẫn đến ngày hôm đó Bạch Văn Thiên lại tỏ thái độ lạnh nhạt với Trương Nhất Phàm.
Tuy nhiên sau khi ông ta xin lỗi, Trương Nhất Phàm cũng không so đo gì với ông ta.
Thấy Trương Nhất Phàm nói là liên hệ giùm cho hắn ta một căn cứ dược liệu, Bạch Văn Thiên liền kêu lớn là không thành vấn đề! Trước đó không lâu, Trương Nhất Phàm nghe Bạch Khẩn nói, Bạch Văn Thiên muốn vào Giang Nam để mở một thị trường ở phía nam.
Bởi vì Bạch Thanh Tùng quay về nói một cách rất tỉ mỉ về sự tích của Trương Nhất Phàm, nên Bạch Văn Thiên rất có ấn tượng với Trương Nhất Phàm. Trương gia Lĩnh Nam rất có tiếng tăm ở thủ đô, ai mà không muốn đặt lên vị trí cao này chứ?
Với lại hai năm trước Bạch Thị đã muốn tung ra thị trường, nhưng vẫn luôn bị một số bộ phận tại địa phương kìm hãm. Bạch Văn Thiên biết có một số người thích đòi tiền, nhưng đối với việc này ông ta coi thường không thèm để ý.
Người lăn lộn trong gian hồ như ông ta căm ghét nhất là bọn quan lại tham ô. Nhưng gặp được một số bạn cũ ở tỉnh Tương, Bạch Văn Thiên dần dần thay đổi được một số cách nhìn sự việc.
Nghe lời đề nghị của Trương Nhất Phàm, ông ta liền ngỏ ý mình sẽ mau chóng sắp xếp hành trình để đến tỉnh Tương xem thử. Nếu như mà điều kiện đáp ứng đầy đủ thì ông ta sẽ mở một công ty thành viên tại Giang Nam.
Bạch Thị nổi tiếng là một doanh nghiệp chế thuốc. Chế phẩm Trường Bạch Sơn là do một tay Bạch Văn Thiên tạo ra, cũng là một công ty nổi tiếng về chế thuốc nổi tiếng ở trong nước. Nhưng Bạch Văn Thiên đắc tội với một số cán bộ trong hội giám sát địa phương, nên người ra đã giữ lại không cho phép tung ra thị trường.
Nếu không quy mô của Bạch Thị sẽ còn lớn hơn nhiều lần so với bây giờ. Gọi xong điện thoại, Trương Nhất Phàm quay về lại chỗ ngồi, nói cho Lâm Đông Hải, qua vài ngày sẽ giúp ông ta tìm về một nhà đầu tư của công xưởng chế thuốc, bảo ông ta quay về chuẩn bị một chút.
Lâm Đông Hải nửa tin nửa ngờ, cuộc điện thoại vừa rồi của hắn đã xử lý xong việc nhà đầu tư nhanh vậy sao? Nhưng mà quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài của Trương Nhất Phàm, làm cho Lâm Đông Hải không thể hoài nghi được. Bởi vì lúc ở Thông Thành, tập đoàn phục sức Lực Bang và tập đoàn Lý Thị, không có công ty lớn nào mà không phải là công ty xuyên quốc gia.
Nhưng ông ta vẫn không nhịn nổi hỏi một câu:
- Là doanh nghiệp ở đâu vậy?
Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:
- Chế dược Trường Bạch Sơn, chắc là sếp cũng biết mà đúng không?
Lâm Đông Hải vội kinh ngạc, chế dược Trường Bạch Sơn là một doanh nghiệp nổi tiếng trong nước, nói thu hút là thu hút được liền sao? Nếu như công xưởng chế dược Trường Bạch Sơn thực sự mà tới Đông Hải thì không phải chỉ là việc đầu tư mấy trăm ngàn, như doanh nghiệp lớn này của ông ta phải hơn mấy trăm triệu mới đúng.
Lâm Đông Hải thở phào nhẹ nhõm. Thấy Trương Nhất Phàm cười thản nhiên, liền biết việc này cơ bản đã được giải quyết. Là một lãnh đạo nhiều năm và là bạn hợp tác làm ăn. Lâm Đông Hải rất hiểu việc đối nhân xử thế của Trương Nhất Phàm, không khỏi đúng lên kéo tay của hắn ta nói:
- Cậu là ân nhân của Tùng Hải đó! Tôi đại diện cho hơn một triệu người dân ở địa khu Tùng Hải gửi lời cảm ơn đến cậu!
Bởi vì Bạch Văn Thiên nói là khoảng chừng một tuần sẽ tới, Lâm Đông Hải lập tức đứng dậy, mình phải quay về chuẩn bị kỹ lưỡng để tạo ra một môi trường đầu tư thoải mái cho khách.
Bạch Văn Thiên vào ngày mười tháng sáu tới tỉnh Tương, vừa đúng lúc này Hà Tiêu Tiêu và Liễu Hồng cũng quay về. Trương Nhất Phàm cùng Bạch Văn Thiên tới Tùng Hải, không ngờ hai người họ gọi điện thoại tới, lúc đó Trương Nhất Phàm đang đi trên đường.
Hà Tiêu Tiêu nói đùa:
- Bọn em về rồi, anh không tới đón thật sao?
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Anh đang đi trên đường, đang đi cùng khách đây? Cứ vậy đã đi, bọn em về trước đã đi, anh gọi điện cho Tiểu Phàm. Có gì ngày mai anh mời bọn em dùng bữa nha!
- Phải tối mai sao, món Hoàng Hoa nguội mất, không được đâu tối nay anh phải về liền đó nha!
- Không được thật mà, anh vừa mới tới Tùng Hải, hôm nay chắc chắn là không được rồi.
Nghe thấy Trương Nhất Phàm có vẻ khó xử, Hà Tiêu Tiêu đành phải chấp nhận nói:
- Vậy thì ngày mai đó, về sớm chút nhé, cậu em rể!
Cô bé này gọi mình là gì chứ? Trương Nhất Phàm nghe thấy ba từ cuối cùng rất ngạc nhiên. Cô ấy không ngờ lại dám gọi mình là cậu em rể.
Tuy nhiên “cậu em rể” cách xưng hô này rất là thân thiết, cũng được đó. Thế là Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Đổng Tiểu Phàm để cô ấy chuẩn bị một chút, Hà Tiêu Tiêu và Liễu Hồng đã quay về.
Đổng Tiểu Phàm rất hưng phấn cuối cùng có người giúp cô ta nấu ăn rồi. Bao nhiêu năm nay cô ta vẫn rất nhớ mùi vị những món ăn mà Liễu Hồng nấu. Nhưng cô ta không ngờ Hà Tiêu Tiêu cũng cùng tới đây. Nghĩ tới người chị cùng cha khác mẹ này của mình, Đổng Tiểu Phàm có một cảm giác rất kỳ lạ.
Trương Nhất Phàm đi tới Tùng Hải, hắn ta cũng có nói với Đổng Tiểu Phàm là mình đi tới Tùng Hải cũng phải khoảng hai ngày ba ngày gì đó mới quay về. Nhưng thực tế, sau khi tới Tùng Hải thì Lâm Đông Hải lại đứng ở đầu đường cao tốc đón tiếp họ.
Việc thu hút đầu tư như thế này, công tác thị sát không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết được. Lần này lại là hai cha con Bạch Văn Thiên đích thân tới, Trương Nhất Phàm thấy ông ta dẫn con trai và trợ lý tới, hắn biết ngay được bây giờ Bạch Văn Thiên đã dốc toàn sức lực vào để bồi dưỡng Bạch Thanh Tùng.
Bởi vậy, hắn lập tức làm việc theo tình huống trước mắt:
- Việc khảo sát này sẽ do Chủ tịch thành phố Lâm cùng mọi người khảo sát, mọi người cứ quan sát từ từ, không cần phải gấp, tôi xin cáo từ trước đây ạ.
Bạch Văn Thiên kéo tay hắn nói:
- Anh bạn à, cậu thật là không trọng nghĩa gì cả, tôi còn muốn đợi đến tối cùng cậu uống vài chén mà, sao cậu có thể trốn đi lúc này được chứ?
Người Đông Bắc thích uống rượu, Trương Nhất Phàm biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của họ, thế là hắn cười cười nói:
- Thật ngại quá, mọi người cũng biết tôi đây là đã vượt qua giới hạn công việc rồi, không thể ở lâu được đâu ạ!
Lâm Đông Hải đoán được hắn ta nhất định quay về là có chuyện gấp, cho nên cũng khuyên vài câu. Bạch Văn Thiên có chút luyến tiếc bắt tay với Trương Nhất Phàm. Nhìn hai người họ giống như anh em kết nghĩa vậy.
Từ Tùng Hải quay trở về, đã là hơn mười một giờ tối rồi. Trương Nhất Phàm cười cười rồi dùng chìa khóa lén mở cửa ra. Phòng khách vẫn còn sáng đèn, từ trên lầu vọng lại tiếng người nói chuyện với nhau.
Nếu không phải hai người Liễu Hồng bọn họ tới thì bình thường vào giờ này Đổng Tiểu Phàm đã ngủ sớm rồi. Từ sau khi mang thai, cô ấy đặc biệt cảm thấy mệt rã rời nên ngủ rất sớm.
Hôm nay chắc là ba người họ đang nói chuyện. Trương Nhất Phàm đang muốn lên lầu để tạo cho ba người họ một sự bất ngờ. Bỗng nhiên nghe thấy từ phòng tắm vọng lại tiếng nước chảy, Trương Nhất Phàm dừng lại, người đang tắm là ai đây?
Hà Tiêu Tiêu hay là Liễu Hồng đây?
Đẩy cửa ra, không ngờ cửa không có khóa. Bọn họ tưởng rằng hôm nay mình sẽ không về, Trương Nhất Phàm cười trộm, lén lút nhìn thoáng vào phòng tắm.
Chỉ thấy một thân hình trắng bóng từ trong phòng tắm, đang tắm dưới vòi nước hoa sen. Đang hăng hái chà chà thân hình quyến rũ của mình. Nhất là lúc cô ta xoay người thì cái mông kia thật là đầy đặn khác lạ, Trương Nhất Phàm có chút kích động.
Cởi bỏ áo khoác nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Liễu Hồng đang tắm đột nhiên cảm thấy trước ngực có vẻ rất chặt. Một bàn tay lớn đã ấn vào bộ ngực đầy đặn của mình. Cô ta kinh ngạc lúc đang muốn hét lên thì miệng đã bị người ta bịt lại.
U u —— Có kẻ trộm vào đây rồi!
Liễu Hồng sợ hãi, giãy dụa muốn quát to lên, không ngờ bên tai phát ra một giọng rất quen thuộc nói:
- Xuỵt! là anh đây mà!
Nghe thấy giọng điệu này, Liễu Hồng cả người mềm nhũn cả, lập tức mất hết sức lực, từ từ ngã vào lòng ngực của Trương Nhất Phàm
Nhìn thấy rõ ràng là gương mặt của Trương Nhất Phàm, cô ta buồn bực oán giân nói:
- Anh dọa chết em rồi, em cứ tưởng là…
- Em tưởng là có người tới cướp sắc phải không?
Trương Nhất Phàm ôm lấy cô ấy muốn ném cô ta vào bồn tắm lớn, Liễu Hồng nói một tiếng:
- Không cần đâu, hay là đứng được rồi!
Trương Nhất Phàm biết, cô ta sợ Đổng Tiểu Phàm sẽ không vui. Bởi vì có rất nhiều người không thích người ta dùng tới bồn tắm của nhà mình. Liễu Hồng chỉ có suy nghĩ đó, chỉ là Trương Nhất Phàm đã cởi hết quần áo của mình, trần truồng ôm lấy Liễu Hồng.
Liễu Hồng chỉ cảm thấy, đằng sau lưng có một sức nén dồn tới, một cái gì đó cứng cứng ở ngay đằng sau mông của cô ta.
Ở trên lầu có Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu đang trên đó đấy? Liễu Hồng rất là căng thẳng nói:
- Anh sẽ không… ồ——
Chưa nói xong, tên Trương Nhất Phàm với sát khí đằng đằng đó đã tiến tới thần tốc, hoàn toàn chen vào cô ta…
Liễu Hồng không kìm nổi mà phát ra tiếng rên rỉ, muốn chết, biến chất rồi! Trời ạ! Làm cho tôi hoàn toàn trầm luân rồi!
Hai tay của Trương Nhất Phàm cứ nắm lấy bộ ngực đầy đặn đó của cô ta không rời, cứ thế mà ra sức động tới.
Liễu Hồng lại chỉ có thể cắn chặt hàm răng, cố gắng không phát ra tiếng động. Cô ta rất sợ, đây là nhà của Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm, nếu bị cô ta phát hiện ra thì biết làm sao đây?
Nghĩ đến đây, tim của Liễu Hồng cứ thế mà đập mạnh hơn. Cô ta chỉ mong rằng Trương Nhất Phàm có thể giải phóng nhanh một chút, để cô ta có thể đi ra ngoài.
- A—— ồ——
Đành chịu sức lực của Trương Nhất Phàm mạnh quá, Liễu Hồng đã vài lần chịu không nổi mà kêu lên, mỗi lần không khống chế được kêu to, đều làm cho Liễu Hồng hết hồn. Trương Nhất Phàm cũng có chút lo lắng, Liễu Hồng kêu như vậy có khi nào sẽ làm khinh động tới người ở trên lầu. Thế là hắn ta giơ tay lên lấy một miếng vải nhét vào miệng của Liễu Hồng.
- Ừ ừ——
Sao đột nhiên Liễu Hồng ngửi thấy một mùi khai, tròng mắt cố gắng nhìn xuống, trời ạ! Đây không phải là quần lót mà mình mới thay ra sao?
Liễu Hồng xấu hổ muốn chết. Nhưng lại không dám nhổ nó ra. Chỉ đành cắn chặt quần lót mình mới thay, vẻ mặt cầu xin lại để Trương Nhất Phàm giày vò mình.
Ở trên lầu có tổng cộng năm phòng, ba phòng ngủ, một phòng sách và còn có một phòng khách lớn nữa. Thời gian bình thường, vài người cũng có thể ở trên lầu nói chuyện, chơi các tiết mục khác.
Hà Tiêu Tiêu đang nói chuyện với Đổng Tiểu Phàm. Thấy cũng sắp tới mười hai giờ rồi, sao Liễu Hồng này vẫn chưa tắm xong chứ? Hà Tiêu Tiêu nói thầm một câu:
- Em ngủ trước đi, để chị đi xem thử.
Nhớ thank nhé!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 378 - Thân sống ở bụi hoa.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : Mê Truyện
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Hà Tiêu Tiêu bước xuống lầu, nhìn thấy bên ngoài phòng tắm có quần áo của Trương Nhất Phàm, trong phòng tắm lại mơ hồ vọng lại tiếng động làm cho người ta xấu hổ, trong nháy mắt cô ta liền hiểu ra được.
Anh Nhất Phàm về rồi! Hừ, lại đang ăn vụng hả, chị Liễu Hồng thật là không đạt tiêu chuẩn đó!
Cô ta cũng không lên tiếng, chỉ là lén lút trở về lầu, nói với Đổng Tiểu Phàm:
- Em Tiểu Phàm à, em ngủ trước đi, chị Liễu Hồng đang giặt đồ, chị đi tắm cái đã.
Hôm nay Đổng Tiểu Phàm quả thực rất là mệt. Nói chuyện cùng với cô ấy lâu như vậy. Nghe nói Hà Tiêu Tiêu muốn đi tắm, cô ta liền gật đầu đi ngủ trước. Hà Tiêu Tiêu dẫn cô ta từ từ tới cửa phòng, lại lén lút quay trở ra.
Đứng trước cửa phòng tắm, vốn dĩ muốn dọa bọn họ lại sợ gây ra chuyện gì đó. Ngộ nhỡ Liễu Hồng kêu to lên làm khinh động đến Đổng Tiểu Phàm ở trên lầu hoặc là Trương Nhất Phàm sẽ bị dọa tới hai chân nhũn ra, chuyện phòng the của em trai mà bị gì đó, thì vấn đề sẽ rất lớn.
Hà Tiêu Tiêu suy nghĩ một hồi, vẫn là lựa chọn việc lén lút bước vào, không cần phải bắn súng.
Lúc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không ngờ để cho Liễu Hồng đang nằm úp dưới nhìn thấy, Liễu Hồng giật mình, quần lót cắn Khẩn trong miệng đã bị rớt xuống.
Cô ta há miệng kêu a một tiếng nho nhỏ. Lập tức bị Trương Nhất Phàm bịt miệng lại. Trương Nhất Phàm nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu nhìn đến dáo dác, cười thầm nói:
- Lại là một người yêu vụng trộm nữa.
Liễu Hồng thấy Hà Tiêu Tiêu bước vào, cô ta liều mạng xoay người lại. Trương Nhất Phàm không đề phòng được, thứ đó bị trượt ra. Liễu Hồng nhặt cái quần lót ở dưới đất lên, còn có cả đồ ngủ mà mình đã chuẩn bị sẵn, tìm đường mà chạy.
Đi tới phòng khách, Liễu Hồng cảm thấy tâm can của mình như nhảy ra ngoài cả. Ngực cứ thế mà nhảy bùm bùm. Mẹ kiếp! Ngộ nhỡ bị Đổng Tiểu Phàm phát hiện, thì hình tượng của mình coi như mất hết. Tên Trương Nhất Phàm này cũng to gan quá đó, không ngờ lại dám vụng trộm đằng sau bà xã của mình.
Liễu Hồng đang làm đến nửa chừng thì lại chạy đi mất, khiến cho Trương Nhất Phàm có chút buồn bực. Khó lắm mới trông mong được các cô ấy quay về, không phải là để giải quyết việc gấp gáp ngày hôm nay sao?
Hà Tiêu Tiêu còn đứng ở đó, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Cùng tắm với anh không nào?
Đi tới phòng khách, Liễu Hồng vẫn còn ngồi thở không kịp ở đó, không ngừng vỗ ngực. Hà Tiêu Tiêu lén lút đi tới, thình lình nhéo vào trước ngực của cô ta một cái, Liễu Hồng lập tức nhảy dựng cả lên như bị súng bắn phải vậy.
- Chị Liễu Hồng có vóc dáng thật đẹp!
Hà Tiêu Tiêu ngồi ở sô pha, Liễu Hồng trừng mắt nhìn cô ta nói:
- Nói ít thôi!
Sau đó lập tức mặt đồ vào.
Hà Tiêu Tiêu cười hì hì nói:
- Chị cũng thật là, đã ăn rồi thì cứ để anh ấy ăn cho no, nếu không phải ra ngoài ăn trộm đó.
Liễu Hồng tức chết, lại không phải là do cô ta gây ra. Vốn dĩ giữa mình và Trương Nhất Phàm chưa tới mức độ đó, vẫn chưa bị đâm. Hà Tiêu Tiêu xem phim quốc đảo đó nhiều rồi nên đã bị ảnh hưởng quá nặng. Không ngờ muốn mình cùng cô ta phục vụ vị thiếu gia này.
Lúc ở Thâm Quyến, Liễu Hồng cũng đã ỡm ờ đồng ý rồi. Nhưng đây là ở trong nhà của Trương Nhất Phàm, trong tầm nhìn của Đổng Tiểu Phàm, có đánh chết cô ta cũng không dám lỗ mãng.
Hà Tiêu Tiêu vẫn còn ngồi cười cô ta nên cô ta có chút tức giận. Cô ta đi tới ngồi bệt xuống bên cạnh Hà Tiêu Tiêu, hai người họ liền cãi lộn với nhau. Lúc Trương Nhất Phàm từ trong phòng tắm bước ra nhìn thấy hai người vẫn chưa ngủ, liền chạy tới nói:
- Còn chưa đi ngủ sao?
Mặt của Liễu Hồng đột nhiên đỏ lên, không dám nhìn vào Trương Nhất Phàm nói:
- Em đi ngủ đây, hai người nói chuyện với nhau đi.
Thấy Liễu Hồng vội vàng bước lên lầu, Trương Nhất Phàm nhìn Hà Tiêu Tiêu nói:
- Sao rồi? Em không đi ngủ sao?
Hà Tiêu Tiêu đột nhiên nhảy dựng lên, ôm lấy cổ hắn hun một cái. Lúc này mới cười cười nói tiếng chúc ngủ ngon, chạy lên lầu.
Trương Nhất Phàm làm sao cũng không ngủ được, ngồi trên ghế sô pha hút thuốc. Xem TV mãi cho đến hơn hai giờ sáng mới vào phòng đi ngủ.
Ngày hôm sau, Đổng Tiểu Phàm kinh ngạc phát hiện bên cạnh mình lại có một người đàn ông nằm cạnh. Sau khi ngồi vụt dậy, cô ta mới vỗ vào Trương Nhất Phàm mấy cái nói:
- Dọa chết người ta mà, đồ khốn!
- Hôm nay là chủ nhật mà, ngủ tiếp đi mà!
Trương Nhất Phàm giơ tay ra kéo lấy Đổng Tiểu Phàm, lại đặt cô ta xuống giường.
Đổng Tiểu Phàm lấy tay của hắn ra rồi ngồi dậy, vừa mặc quần áo vừa nói:
- Không được, chị Liễu Hồng bọn họ quay về rồi.
- Anh biết mà.
Trương Nhất Phàm trả lời với bộ dạng uể oải.
Đợi Trương Nhất Phàm thức dậy, thì đã là lúc giữa trưa. Từ dưới lầu vang lên giọng của Đổng Tiểu Phàm gọi:
- Heo lười à, còn không mau dậy hả? Hôm nay là ngày đầu tiên chị Liễu Hồng và Hà Tiêu Tiêu tới đây ăn cơm đó, anh còn không mau dậy đi sao?
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Để chị đi gọi cậu ta vậy!
Trương Nhất Phàm vốn dĩ đang dậy, nghe thấy cầu thang có tiếng đăng đăng, hắn ta lại nằm xuống.
Hà Tiêu Tiêu đẩy cửa vào:
- Cậu em rể à, còn không thức dậy sao?
Thấy cô ta đến bên giường, Trương Nhất Phàm giơ tay kéo mạnh cô ta vào giường sau đó lật người ép cô ta xuống dưới người mình.
- Anh làm gì vậy?
Hà Tiêu Tiêu trừng mắt to, nói nhỏ:
- Anh muốn chết hả?
- Tối hôm qua bị em hại chết rồi.
Trương Nhất Phàm vỗ cô ta hai cái, từ trên giường nhảy xuống.
Hà Tiêu Tiêu cười quyến rũ nói:
- Đợi lát lúc em đi ra, anh đi theo sau là được rồi.
Nói xong, cô ta lại nói lớn:
- Anh cơm rồi kìa, còn không dậy mau lên nào!
Tay nghề của Liễu Hồng cho dù là lúc nào đi nữa cũng đều làm cho người ta cảm thấy thích thú vô cùng.
Nhìn trên bàn với những món ăn đó, Trương Nhất Phàm kìm không nổi mà khen vài câu, làm cho Liễu Hồng có vẻ ngại. Đổng Tiểu Phàm đã vài ngày không ăn uống được gì, thời gian ba tháng nay cứ muốn nôn, bây giờ thì đỡ rất nhiều rồi.
Tuy nhiên món ăn mà Liễu Hồng nấu, đặc biệt là hai món canh nhạt làm cho cô ta rất thèm ăn, cứ mãi khen ngon. Nhưng mà, cô ta phê bình Trương Nhất Phàm vài câu:
- Chị Liễu Hồng làm giám đốc của công ty, sao anh không nói sớm cho em biết chứ?
Liễu Hồng hiểu ý của cô ta, liền giải thích nói:
- Không sao đâu, dù sao công ty cũng quyết định dọn về tỉnh thành rồi, chúng ta ở gần nhau một chút cũng rất là tiện mà.
- Như vậy có được không đó?
Đổng Tiểu Phàm có vẻ áy náy, Trương Nhất Phàm có vẻ rất tự nhiên nói:
- Không sao đâu mà, lại đâu phải người ngoài, các em ở đây ở là được rồi.
Đổng Tiểu Phàm đang uống canh, nói đùa một câu:
- Chúng tôi thì không có sao, chỉ sợ là mình đàn ông như anh uống say vào rồi đi nhầm phòng thôi.
Dong—— mặt của Liễu Hồng đỏ lên, muỗng canh trên tay rớt xuống đất.
Hà Tiêu Tiêu liếc nhìn cô ta một cái, gan nhỏ như vậy sớm muốn cũng sẽ bị Đổng Tiểu Phàm đoán ra thôi. Liễu Hồng có vẻ hoang mang cúi người xuống lượm những mảnh vỡ.
Nói cho cùng đúng là đàn ông da mặt quá dày. Hắn liền cười như không có gì nói:
- Chỉ cần hai người đẹp đồng ý, thì tôi không có ý kiến gì.
Lúc này, Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu cùng lúc lườm hắn một cái, cùng nói:
- Đẹp là chết anh!
Mượn cơ hội ăn cơm, ba người thảo luận một chút về việc của quỹ đầu tư. Hà Tiêu Tiêu muốn Trương Nhất Phàm làm chủ, Trương Nhất Phàm cười hì hì nói:
- Ông chủ chính thức là bà xã của tôi, Tiêu Tiêu em biết mà, việc khởi động năm trăm ngàn vốn lúc đó là do cô ấy đem lại mà.
Đổng Tiểu Phàm sửng sốt nói:
- Các người chỉ đầu tư năm trăm ngàn để làm vốn thôi sao?
Nhìn dáng vẻ của cô ta hình như là không thể tin nổi vậy.
Trương Nhất Phàm đắc ý gật gật đầu nói:
- Em nghĩ thế nào, chỉ năm đầu tiên thôi Hà Tiêu Tiêu đã đưa về giúp công ty hơn bảy triệu lợi nhuận rồi.
Từ năm trăm ngàn đã làm nên một quỹ đầu tư với mức vốn năm triệu. Không ngờ là chỉ cần tới bốn năm ngắn ngủn, Đổng Tiểu Phàm quả thực có chút không tin nổi, trời ạ! Bọn họ mới quả thực là thần thoại của giới thương nhân. Không được, em phải thương lượng với mẹ em một chút, mời mọi người làm trợ thủ mới được.
Ăn xong cơm trưa, Liễu Hồng dẫn Đổng Tiểu Phàm ra ngoài đi dạo, Hà Tiêu Tiêu mượn có ở lại.
Hai người họ đốt cháy một hồi, sau khi xong việc, Hà Tiêu Tiêu đề nghị bản thân tốt nhất vẫn nên ra ngoài thuê một căn phòng. Ở đây trong lòng cứ có cảm giác không yên tâm. Cô ta nói, chị Liễu Hồng cứ ở đây đi, chăm sóc Tiểu Phàm cũng tiện một chút.
Trương Nhất Phàm cũng biết là giữa cô ta và Đổng Tiểu Phàm chắc là có chút xấu hổ. Cho nên, hắn cũng không cản cô ta.
Ba ngày sau, Bạch Văn Thiên từ Tùng Hải quay về. Đối với môi trường đầu tư ở đó, ông ta có vẻ cũng rất vừa lòng. Mấy căn cứ chế dược của Tùng Hải đúng là một trong những điều kiện cần thiết mà ông ta cần có. Ở Tùng Hải không có sân bay, Bạch Văn Thiên đi máy bay về Đông Bắc phải đi qua tỉnh thành, nên ông ta cố ý ở lại đây vài ngày.
Lúc này, Liễu Hải và Bạch Khẩn đã quay về thành phố Đông Lâm. Nghe nói Bạch Văn Thiên tới bọn họ đã cố tình từ bên huyện Ngũ Dương chạy qua. Lúc Bạch Văn Thiên gọi Trương Nhất Phàm cùng ăn cơm với ông ta, có nói tới vấn đề này.
Chế dược Trường Bạch Sơn quyết định thành lập một công ty thành viên tại Tùng Hải. Mà người tổng phụ trách của công ty thành viên là Bạch Thanh Tùng. Ông ta yêu cầu Bạch Khẩn ở công ty đảm nhiệm Phó tổng giám đốc kiêm quản lý tài vụ.
Bạch Thanh Tùng lúc nghe thấy câu nói này, có vẻ không vui. Anh ta cảm thấy hình như bố có vẻ không yên tâm với anh ta lắm thì phải, còn tìm em gái về để giám sát cậu ta.
Trên mặt của Bạch Thanh Tùng có vẻ không vui sau đó chợt biến mất, nhưng đã bị Trương Nhất Phàm thấy được. Hắn ta liền suy đoán thầm, tên Bạch Thanh Tùng này có vẻ không đáng dựa dẫm.
Lần trước lúc hai người đầu tư vào hai trăm triệu, Bạch Khẩn vì giúp cậu ta ngay cả một phần tiền của mình cũng không cần. Bạch Thanh Tùng cả nửa chữ cũng không có nhắc tới, vả lại sau khi quay về nhà cũng không giúp em gái nói vài câu, chỉ nói là số tiền này là do đích thân cậu ta kiếm được từ việc đầu tư ở bên ngoài.
Bởi vậy, nhân phẩm của cậu ta cũng không được cho lắm. Trương Nhất Phàm đã thầm bài trừ cậu ta ra khỏi danh sách.
Chỉ là chuyện nhà máy chế dược Trường Bạch Sơn được chứng thực, sau này nếu như thực sự mà do Bạch Thanh Tùng quản lý chưa chắc là một chuyện tốt. Nhưng việc như thế này thì cậu ta lại không nhắc cho Bạch Văn Thiên biết.
Bạch Văn Thiên có vẻ lại rất là bình thường. Ông ta nói nếu như bên này phát triển tốt thì quyết định sẽ dời tổng công ty tới Tùng Hải. Sau đó sẽ đưa ra thị trường tại Thâm Quyến. Bởi vì như vậy có thể tránh được những tên ăn tươi nuốt sống ở Đông Bắc lại tiếp tục làm khó mình.
Cho tới bây giờ, ông ta đối với thái độ với Liễu Hải vốn không có tính thay đổi nào cả.
Tối hôm đó, Lâm Đông Hải gọi điện tới, cảm ơn những gì Trương Nhất Phàm đã làm cho Tùng Hải. Việc này của Bạch Văn Thiên cơ bản đã có được mục đích cụ thể. Vả lại hai bên đã ký kết hợp đồng. Việc đầu tư của nhà máy chế dược Trường Bạch Sơn đã có kết quả. Bởi vậy, ông ta đặc biệt gọi điện thoại tới cảm ơn Trương Nhất Phàm.
Sau đó hai người lại nói đến vấn đề của Lâm Uyên. Lâm Đông Hải nói dạo gần đây Lâm Uyên có tâm trạng không tốt cho lắm. Cũng không biết là con bé này bị sao nữa? Ông ta nghĩ lúc nào mà Trương Nhất Phàm có thời gian rảnh thì đi thăm cô ta. Dù sao từ tỉnh thành tới thành phố Đông Hải cũng rất gần mà.
Trương Nhất Phàm trong lòng thầm kêu khổ thì cũng quá muộn. Cũng không biết lãnh đạo có thật là không biết hay là giả ngây ngô. Nếu như mình mà đi thật thì có lẽ sẽ xảy ra chuyện. Sau này Lâm Đông Hải quay về nói chuyện này với vợ, vợ của ông ta liền mắng:
- Người làm cha như anh, quả là làm quan làm đến mơ hồ rồi. Lâm Uyên con bé này đã thích người ta rồi đó! Trương Nhất Phàm làm vậy là muốn tránh con bé đó!
- Ôi! Nếu sớm biết vậy thì lúc trước tôi sẽ không nên có ý này!
Vợ của Lâm Đông Hải thở dài, có chút hao tổn tinh thần.
Lâm Đông Hải nghĩ kỹ lại, mới phát hiện ra cảm tình của Lâm Uyên đối với Trương Nhất Phàm quả thật là có gì đó khác lạ. Thế là cậu ta nói:
- Vậy thì ngày mai tôi sẽ gọi người đón con bé về!
Nhớ thank nhé!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương