Mấy cô nàng ngoài phố ăn mặc hở hang, những nhân viên nữ trong công ty cũng không ngoại lệ. Theo như quy định của tập đoàn Thịnh Hâm, lúc vào làm việc ở công ty phải mặc đồ công sở nên sẽ hạn chế được phần nào các cô gái khoe mẽ cơ thể. Chỉ có điều trên có chính sách, dưới có đối sách, mấy cô nàng lắm chiêu tuy mặc đồ công sở thật đấy nhưng chiếc nút ở cổ lại không thèm cài, Phương Hạo Vân vừa bước vào công ty là đập ngay vào mắt vô số làn da trắng nõn.
Từ khi phụ trách dự án căn hộ ở Tây Hoàn, Bạch Lăng Kỳ đã có phòng làm việc riêng của mình, lúc này cô đang cắm cúi nơi bàn làm việc lật xem một số tài liệu thống kê thị trường.
Vì công việc bận rộn, Phương Hạo Vân đã không gặp Bạch Lăng Kỳ suốt hai ngày rồi, nhìn thấy bạn gái đang chăm chú làm việc, trong lòng Phương Hạo Vân cảm động vô cùng, đáng lí ra cô hoàn toàn có thể thảnh thơi như các cô sinh viên khác, tận hưởng cuộc sống sinh viên tự do tự tại trong một thời gian, thế mà giờ đây vì muốn giúp hắn, cô đã phải hy sinh cuộc sống riêng tư của mình rồi…
“Kỳ!” Bạch Lăng Kỳ vì quá chú tâm vào công việc nên Phương Hạo Vân đã đứng nhìn rất lâu cô vẫn chưa phát hiện, bất đắc dĩ Phương Hạo Vân phải gọi tên cô.
“Hạo Vân, anh đến đó à…” Nghe ra giọng nói quen thuộc, Bạch Lăng Kỳ ngẩng đầu lên, nét vui mừng tràn ngập.
Hai ngày không gặp, kiểu tóc của cô đã thay đổi, mái tóc dài óng mượt trước kia đã được cắt ngắn, tuy mất đi phần nào thùy mị nhưng thay vào đó là nét chín chắn hơn, Bạch Lăng Kỳ đang mặc một bộ váy công sở màu trắng, nhìn vào như một cô gái thành đạt, hình như ngay cả một chút vẻ ngây thơ của cô nữ sinh đại học cũng không thể nhìn ra.
Chắc do quy định của công ty, Bạch Lăng Kỳ chỉ trang điểm nhẹ, khuôn mặt thanh tú càng kiềm diễm hơn, nhất là đôi môi chúm chím xinh xinh, càng nhìn càng mê hoặc người ta.
Khi cô đứng dậy bước tới gần Phương Hạo Vân, trên tay vẫn còn cầm lấy cây bút: “Hạo Vân, em nhớ anh lắm…” Đôi tình nhân đang yêu say đắm một ngày không gặp, như xa cách 3 mùa thu…
“Ây da!” Khi Phương Hạo Vân ôm Bạch Lăng Kỳ vào lòng, cây bút trên tay Bạch Lăng Kỳ đâm trúng ngực hắn một cái, tuy không hề có một chút đau đớn nhưng Phương Hạo Vân lại cố tình hét toáng lên.
Tiếng hét của hắn làm Bạch Lăng Kỳ hoảng hốt, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, Hạo Vân, em không phải cố ý đâu…” Nói xong, cô vội ném cây bút trên tay đi.
“Hạo Vân, có làm anh chảy máu không? Để em xem thử…” Bạch Lăng Kỳ xoa nhè nhẹ lên chỗ bị cây bút đâm của hắn.
“Hí hí!” Phương Hạo Vân mỉm cười khả ố: “Em giúp anh xoa bóp đi mới khỏi…”
Bạch Lăng Kỳ nghe hắn nói thế là biết ngay hắn không sao, nhưng cô vẫn đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lên xoa bóp cho hắn.
Phương Hạo Vân cười hi hí khoái trá, nói: “Không đúng vị trí rồi, xuống dưới chút đi em…”
Bạch Lăng Kỳ biết ngay bạn trai muốn gì, từ từ xuôi tay xuống đến khi đụng vào khúc cây hùng vĩ của hắn mới dừng lại. Bạch Lăng Kỳ giật thót người rụt tay lại, lườm hắn một cái, nguýt dài: “Anh là con ma háo sắc…”
Phương Hạo Vân ấm ức lắm, nếu anh là con ma háo sắc sao em còn đụng vào chỗ ấy của anh…
Phương Hạo Vân đang mấp máy môi định nói gì, Bạch Lăng Kỳ đã ngẩng đầu lên, đôi mắt buồn bã dò xét hắn: “Hạo Vân, dạo gần đây em bận bịu công việc, không chăm sóc tốt cho anh, anh sẽ không trách em chứ?”
Phương Hạo Vân nghe xong cảm động trong lòng, con bé ngốc này, mình đáng lí ra phải là người xin lỗi, thế mà bạn gái lại suy nghĩ cho cảm xúc của hắn…
Phương Hạo Vân vội an ủi Bạch Lăng Kỳ vài câu, nói: “Kỳ, thật ra anh phải nói lời xin lỗi với em mới phải, tất cả đều là lỗi của anh, nếu không phải anh em đã không vất vả như thế… Em đó, vừa phải đi học, vừa phải phụ trách dự án lớn như thế, thật là làm khó cho em quá… Kỳ, hay là như vậy đi, em đồng ý cho chị Tuyết Di sắp xếp thêm vài nhân viên trợ lí cho em nhé, nếu em vất vả quá mà ngã bệnh, anh sẽ đau lòng lắm đấy…”
Bạch Lăng Kỳ thở dài một tiếng, nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân, vẻ mặt tỏ ra vô cùng khó xử: “Hạo Vân, thật ra lúc mới bắt đầu em cũng từng nghĩ nên có mấy tay trợ lí, nhưng sau đó em suy nghĩ kĩ lại thấy không cần nữa, một mình em là được rồi. Hạo Vân, dự án này đối với em mà nói là một cơ hội tốt, em sẽ cố gắng nắm bắt lấy, anh yên tâm đi, em sẽ không phá hỏng dự án này đâu, anh phải tin vào năng lực của em chứ.”
Phương Hạo Vân mỉm cười trấn an: “Đương nhiên là anh tin tưởng em rồi, Kỳ à, anh tuyệt đối đặt trọn niềm tin vào em, em có đủ năng lực làm tốt dự án Tây Hoàn, vì em là cô gái của Phương Hạo Vân này mà.” T
“Đồ không biết xấu hổ!” Bạch Lăng Kỳ vừa đắc ý vừa ngó lơ bạn trai, đùa cợt: “Anh phải nói anh là người đàn ông của Bạch Lăng Kỳ này mới chính xác.”
“À, Hạo Vân, em nghe chị Tuyết Di nói, anh đã thành lập tập đoàn Đằng Phi đúng không? Có cần em qua giúp anh không?” Bạch Lăng Kỳ nghiêm túc đề nghị.
“Không cần đâu, một mình anh tự cán đán được… Kỳ, em đó, tốt nhất là ngoan ngoãn ở lại tập đoàn Thịnh Hâm làm việc, nếu anh mà lôi kéo cả em đi, ba mẹ và chị Tuyết Di của anh chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu, nói không chừng họ sẽ bu lại xé xác anh mất.” Phương Hạo Vân nói đùa như thật: “Tương lai em còn là bà chủ của tập đoàn Thịnh Hâm cơ mà.”
Bạch Lăng Kỳ nghe bạn trai nói thế liền đỏ mặt thẹn thùng, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, cô khẽ gật đầu như bé mèo ngoan.
Đột nhiên, điện thoại của Bạch Lăng Kỳ réo vang, cô nhìn thấy trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, vốn định không bắt máy, nhưng nghe Phương Hạo Vân nói: “Không sao, em cứ bắt máy đi…”
“Vâng!” Bạch Lăng Kỳ cầm máy điện thoại tránh ra xa hơn một chút.
Phương Hạo Vân có thính giác cực nhạy, tuy âm thanh phát ra từ máy điện thoại rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe được, đó là tiếng của một người đàn ông, hơn nữa còn hơi quen thuộc, chỉ là nhất thời hắn không nhớ ra đã từng nghe qua giọng nói này ở đâu rồi.
“Xin lỗi, tôi không rảnh!” Đây là câu nói duy nhất mà Bạch Lăng Kỳ hét vào điện thoại.
Sau khi gác máy, Bạch Lăng Kỳ tỏ thái độ không vui, ánh mắt còn lộ rõ vẻ chán ghét.
“Kỳ, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Phương Hạo Vân bình thản hỏi chuyện.
Bạch Lăng Kỳ bỏ máy vào túi, tinh thần không được tự nhiên lắm, nhưng cô nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, mỉm cười lấp liếm: “Không có gì, chỉ là một khách hàng gọi tới muốn hẹn em ăn cơm, nhưng em từ chối rồi…”
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, giả đò phụng phịu: “À, thì ra là khách hàng, nếu thế thì em cứ nhận lời đi ăn cơm với người ta cũng đâu có sao, làm ăn kinh doanh đâu thể tránh mấy chuyện ăn uống giao tiếp chứ.”
Bạch Lăng Kỳ nghe bạn trai nói thế, do dự giây lát, đã hiểu ra Phương Hạo Vân đang nói ngược: “Hạo Vân, anh trêu chọc em, đó là một gã đàn ông đó, chẳng lẽ anh đồng ý em đi ăn cơm riêng với người ta?”
“Tất nhiên là đồng ý rồi, em nghĩ anh là thứ đàn ông nhỏ mọn hả? Kỳ, em nghe anh nói nè, tuy em là bạn gái của anh, nhưng em cũng có các mối quan hệ bạn bè bình thường của mình, anh sẽ không can thiệp đâu.” Phương Hạo Vân khẳng định chắc nịch: “Anh có niềm tin vào em…”
“Hạo Vân, cám ơn anh đã tin vào em… nhưng cuộc hẹn đêm nay em sẽ không đi đâu, em ghét con người này…” Nói đến đây, Bạch Lăng Kỳ nhìn chăm chăm vào bạn trai, quyết định thú thật: “Hạo Vân, thật ra anh cũng quen hắn, anh còn nhớ lớp trưởng cũ Hứa Mộc Bạch không? Chính là bạn học chung hồi trung học của chúng ta đó.”
“À!” Phương Hạo Vân giờ mới nhớ ra, hèn gì hắn luôn cảm thấy giọng nói trong điện thoại rất quen thuộc, thì ra là tên Hứa Mộc Bạch ấy.
“Hắn ta còn thường xuyên quấy rầy em sao?” Sắc mặt Phương Hạo Vân chợt trở nên giận dữ, hỏi.
Bạch Lăng Kỳ cúi gầm mặt, tỏ vẻ khó xử, nhưng cô vẫn lựa chọn trả lời câu hỏi của bạn trai: “Cũng không thể nói là quấy rầy, nhưng hắn ta cứ luôn lấy danh nghĩa bạn học cũ mời em đi ăn cơm, nhưng em rất chán ghét hắn, chưa từng nhận lời mời của hắn lần nào. Hạo Vân, em giấu anh chuyện này bấy lâu nay, anh sẽ không giận em chứ?”
Phương Hạo Vân đặt tay lên đôi vai cô bạn gái xinh xắn, dịu dàng nói: “Con bé ngốc này, việc này sao anh lại giận em được, em đâu có lỗi gì trong việc này, có trách thì trách tên Hứa Mộc Bạch kia… Kỳ, em hãy yên tâm, việc này cứ giao cho anh xử lí, sau này tên Hứa Mộc Bạch kia sẽ không gọi điện đến làm phiền em nữa đâu.”
Hứa Mộc Bạch rõ ràng là một tên chán sống thứ hai sau Tưởng Đại Phát, đối với mấy tên cù nhây này, Phương Hạo Vân xưa nay không hề nương tay.
“Hạo Vân, anh đừng làm chuyện ngốc nghếch nha, thật ra cũng không có gì to tát, sau này thấy số lạ gọi đến em không nghe máy là được rồi…” Bạch Lăng Kỳ sợ Hạo Vân làm ra chuyện gì quá khích nên vội vàng lên tiếng ngăn cản.
“Kỳ, em yên tâm đi, anh tự biết nên làm gì mà… À, bây giờ em đang rất bận, anh không làm phiền em nữa, anh qua chỗ chị Tuyết Di xem thử, tối nay nhớ về nhà sớm, anh đợi em đó…” Nói xong, Phương Hạo Vân đưa hai tay nâng mặt bạn gái lên, đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.
Bạch Lăng Kỳ rên khẽ một tiếng, hai tay vòng qua cổ hắn, đón nhận nụ hôn nồng cháy, chiếc lưỡi nhỏ nhắn đưa vào miệng hắn nghịch ngợm một cách điêu luyện.
Hồi lâu sau, đôi tình nhân chìm đắm trong hạnh phúc yêu đương mới tách nhau ra, Bạch Lăng Kỳ đỏ mặt thẹn thùng, trong lòng rạo rực, ngọn lửa dục vọng bùng cháy dữ dội, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế: “Hạo Vân, anh ra ngoài đi, em sẽ ra sức giải quyết hết công việc, tối nay sẽ về sớm với anh…”
“Ờ!” Phương Hạo Vân cười khoái chí, hư đốn đưa tay ấn một cái vào ngực bạn gái rồi mới bước ra khỏi phòng.
Phương Hạo Vân đi đến phòng làm việc của chị gái, Phương Tuyết Di cũng rất bận, trên thực tế, thời gian gần đây trên dưới tập đoàn Thịnh Hâm ai nấy đều bận tối mắt tối mũi.
“Đã gặp Kỳ rồi chưa?” Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên, dửng dưng hỏi một câu bâng quơ.
“Chị Tuyết Di, chị làm việc mệt rồi, để em giúp chị xoa bóp…” Phương Hạo Vân ân cần bước đến sau lưng Phương Tuyết Di, bắt đầu đặt tay xoa bóp vai cho cô.
“Hứ, nhìn vẻ mặt gian xảo của em là biết có chuyện gì rồi. Nói đi, em lại có chuyện gì cần chị giúp đúng không? Muốn lấy thêm người của công ty thì đừng hòng nhé, từ khi em thành lập tập đoàn Đằng Phi, công ty đã mấy lần công khai tuyển dụng thêm nhân viên rồi… Mới hồi sáng chị còn nhận được cuộc gọi đến từ văn phòng chính phủ thành phố, nói là mấy ngày nữa sẽ có một buổi giao lưu doanh nghiệp gì đó, chính quyền thành phố Hoa Hải quyết định nhiệt liệt biểu dương tập đoàn Thịnh Hâm chúng ta, nói là trong bối cảnh cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu ngày càng lan rộng, công ty chúng ta là doanh nghiệp duy nhất không cắt giảm nhân viên mà còn tuyển mộ thêm nhân sự. Phía chính quyền còn bảo chúng ta lên chia sẻ kinh nghiệm với các doanh nghiệp khác, chị nghĩ nếu chúng ta mà còn tuyển dụng rầm rộ nữa, chắc phải đi diễn thuyết trên toàn quốc rồi đấy…” Phương Tuyết Di tỏ ra không vui về những rắc rối nho nhỏ do em trai mang đến cho cô.
“Hí hí!” Phương Hạo Vân cười khoái chí, ngấm ngầm vận chân khí từ lòng bàn tay truyền vào cơ bắp mệt mỏi trên vai Phương Tuyết Di: “Chị Tuyết Di, yên tâm đi, số nhân viên chị điều sang cho em đã đủ dùng rồi, trong thời gian ngắn em sẽ không bắt chị đưa thêm đâu, nhưng đúng là em có chút chuyện muốn nhờ chị, chị phải giúp em chăm lo cho Kỳ mới được, bạn gái em tính tình quật cường, dự án lớn đến thế mà lại một mình phụ trách, em lo lắng lắm…”
“Em lo cho bạn gái hay là lo cho dự án?” Phương Tuyết Di thản nhiên hỏi.
“Xem chị kìa, tất nhiên là em lo cho sức khỏe của Kỳ rồi, còn về lợi nhuận của dự án có đáng là gì, em mặc kệ ấy chứ.”
“Yên tâm đi, cho dù em không nói ra chị cũng sẽ lo cho Kỳ mà, nó là đứa em dâu chị thấy thích nhất, chị có thể không quan tâm Kỳ sao? Hơn nữa việc này ba mẹ cũng nhiều lần nhắc nhở chị… Ài, em nói thử xem, mạng chị đúng là số khổ, đều là phụ nữ, tại sao không có ai quan tâm đến chị thế này?” Phương Tuyết Di tuy là cô gái cứng cỏi thành đạt, nhưng suy cho cùng cô vẫn là một cô gái, cô có nhu cầu tình cảm bình thường, cô cũng hy vọng mình có người cưng chiều, có người yêu thương, có người quan tâm chăm sóc…
“Chị nói nghe giống như đứa em trai này vô tâm lắm vậy, chẳng phải em đang xoa bóp vai cho chị đó sao? Chị Tuyết Di, hay là em tìm một người anh rể giúp chị nha?” Phương Hạo Vân cố tình nói đùa.
“Thôi đi, ba mẹ vừa buông tha cho chị, em lại muốn nhảy vào lo chuyện mai mối nữa hả? Chuyện tình cảm tự chị biết lo liệu.” Phương Tuyết Di tức tối nói: “Được rồi, em ra ngoài đi…”
Nghe Phương Hạo Vân nói muốn tìm bạn trai cho mình, Phương Tuyết Di bỗng nổi dậy một cơn giận vô cớ.
Phương Hạo Vân ngớ người ra giây lát, hình như chị Tuyết Di nổi giận thật rồi, mình chỉ nói đùa cho vui thôi mà, có cần phản ứng mạnh đến mức ấy không?
“Chị Tuyết Di, em chỉ nói đùa với chị…” Phương Hạo Vân vẫn tiếp tục xoa bóp vai, dịu dàng nói: “Nếu đã đề cập đến vấn đề này rồi thì em phải bàn tới với chị mới được, tại sao chị không thể sống như các cô gái bình thường khác nhỉ? Chị cứ thúc ép mình sống vất vả như thế, chị không biết thương cho thân mình, nhưng người khác xót xa đó…”
“Có ai mà xót xa nào?” Phương Tuyết Di phụng phịu.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phương Hạo Vân thành thật nói : " Em thương chị.....chị, mỗi lần thấy chị buồn, trong lòng em thực ra cũng rất khó chịu......nói một câu rất tục đó là, đàn bà không rời khỏi đàn ông được, có lẽ câu nói này, với một người là em trai như em nói ra, có chút không hợp lí......nhưng quả thật nó rất có ý nghĩa."
" Đàn bà không rời khỏi đàn ông được?"
Phương Tuyết Di khẽ than thở một câu, cô cũng biết câu nói này, hơn nữa, cô là người phụ nữ có thể cảm nhận hàm nghĩa của câu nói này nhất. Nhưng, người đàn ông thuộc về cô đang ở đâu vậy? Ngược lại người đàn ông khiến cô cảm động này lại chính là em trai của cô....Cô thật sự không biết bản thân mình nên làm thế nào nữa? Lẽ nào cô thật sự phải cô độc đến già như vậy sao?
" Chị, chị có tâm sự gì sao?" Phương Hạo Vân phát hiện chị gái mình có chút thất thần, nhẹ nhàng hỏi một câu.
Phương Tuyết Di lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói : " Không có....em hãy mát xa cho chị đi....chị mệt mỏi như vậy, chẳng phải đều là vì em sao?"
Phương Hạo Vân nghe thấy vậy, không nói thêm câu nào nữa, hắn chỉ tập trung vào mát xa cho Phương Tuyết Di, chân khí nội gia dần dần bị đẩy vào, không chỉ làm lưu thông khí huyết cho bộ não mệt mỏi của cô, thậm chí còn tiếp thêm một phần nhỏ chân khí vào cơ thể cô, chân khí chậm chạp chảy trong kinh mạch, giúp cô giải tỏa đi những mệt mỏi.
Phương Tuyết Di là một người bình thường, vì thế Phương Hạo Vân tỏ ra rất cẩn thận, truyền vào chậm chậm, hết sức chú ý, một chút cũng không dám lơ là.
Cùng với luồng chân khí lưu thông chậm chạp trong cơ thể Phương Tuyết Di, cô cảm nhận được một dòng nước ấm mềm mại không ngừng làm dịu cơ thể mình, trong lòng có một cảm giác không nói thành lời. Vô cùng ấm áp , ấm áp.....
Cô hy vọng giây phút này có thể là vĩnh hằng....
Đột nhiên, cô cảm thấy rất buồn đi tiểu, muốn nhịn cũng nhịn không được.....
"Hạo Vân, được rồi, không có chuyện gì nữa em đi trước đi. Chị sẽ giúp em chăm sóc cho Kỳ....." Lúc này Phương Hạo Vân đã không còn mang đến hưởng thụ nữa rồi, cơn buồn đi tiểu dường như ngày càng mãnh liệt hơn, cô sắp không nhịn được nữa rồi.
Lúc đầu Phương Hạo Vân ngây người ra một lúc, sau đó quay đầu ra nhìn biểu hiện của chị gái mình. Đột nhiên hắn liền hiểu ra. Hắn dùng chân khí giúp chị tẩy tủy, giờ đã có hiệu quả rồi.
" Chị, chị nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh đi....." Phương Hạo Vân nói toạc chuyện xấu hổ này của Tuyết Di ra.
Khuôn mặt Phương Tuyết Di đỏ bừng lên, không thèm để ý đến xấu hổ ngại ngùng gì nữa, vội vàng đi thẳng vào nhà vệ sinh....
Rất nhanh, Phương Hạo Vân liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, rõ ràng là chị đang đi tiểu.
" Ah...!"
Phương Tuyết Di khẽ thở nhẹ một tiếng, cái cảm giác đó thật đẹp, thật sảng khoái, cô cảm giác cơ thể mình bỗng chốc nhẹ nhõm đi nhiều, tinh thần cũng yên ổn thỏa mái hơn nhiều.....
Kéo váy lên, Phương Tuyết Di đi đến trước gương chăm chú ngắm lại bản thân, một khuôn mặt đỏ bừng bừng như tích máu, giống như có thể vắt ra máu....mãi đến tận bây giờ, cô cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại buồn đi tiểu? Lẽ nào là do dòng nước ấm áp chảy trong cơ thể lúc đó....
" Chị.....!"
Thấy thời gian chị mình ở trong nhà vệ sinh cũng khá lâu rồi không thấy ra, hơn nữa lại không có động tĩnh gì, Phương Hạo Vân có chút lo lắng, liệu có phải chuyện mình tẩy tủy có xảy ra vấn đề gì không, hắn vội vàng gọi.
Nghe thấy tiếng của Phương Hạo Vân, trái tim Phương Tuyết Di đập ngày càng nhanh hơn. Điều chỉnh lại trạng thái của mình một chút, cô giả bộ giận dữ nói : " Tên tiểu tử thối, gọi cái gì mà gọi, người ta đi vào nhà vệ sinh mà cũng không được yên ổn nữa....."
Vẫn có thể nói chuyện được, vậy chứng tỏ không có chuyện gì. Phương Hạo Vân thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đợi chờ. Đối với việc tẩy tủy lần này, Phương Hạo Vân đã có mưu đồ từ lâu, nếu không phải trình độ kiểm soát chân khí nội gia hôm nay của hắn đã đạt đến cảnh giới mới có thể thu phát tự nhiên, hắn cũng không dám coi khinh mà thực hiện.
Hắn biết rất rõ chuyện tẩy tủy đối với chị gái hắn sẽ có nhiều lợi ích, nếu như không xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào, trong thời gian mấy năm sau, chắc cô sẽ không có bất kì bệnh tật nào quấn lấy cơ thể nữa.
Đây cũng coi như Hạo Vân báo đáp cho cô....
Cho đến khi sắc mặt trở lại bình thường, Phương Tuyết Di mới rửa tay rồi đi ra ngoài. Cô phụng phịu nói với Phương Hạo Vân : " Vẫn chưa đi à, đợi chị ở đây làm gì. Chuyện chăm sóc cho Kỳ, chẳng phải chị đã nhận lời rồi sao?"
" Chị, chị có quen với Hứa Thiệu Đông không? Chị giúp em điều tra tập đoàn Đông Hải của hắn nhé?" Phương Hạo Vân nói ra mục đích thứ hai của hắn.
" Hạo Vân, em không sao đấy chứ, em không định phá đổ tập đoàn Đông Hải đấy chứ?" Nghe thấy lời nói của Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di bất giác nghĩ đến kết cục của bất động sản Thiên Hồng. Tuy đến bây giờ cô vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp chứng minh bất động sản Thiên Hồng là do Phương Hạo Vân phá đổ. Nhưng trực giác của cô nói cho cô biết, chuyện này và hắn chắc chắn có quan hệ với nhau.
" Chị, chị coi em là loại người gì....Em là người thật thà, những chuyện vi phạm pháp luật kỉ cương, em sẽ không làm.....là thế này, tập đoàn Đằng Phi của em và tập đoàn Đông Hải có chút cạnh tranh trong làm ăn, em không hiểu gì về tình hình công ty này, vì thế mới muốn nhờ chị giúp đỡ em?" Phương Hạo Vân lạnh lùng nói.
" Hạo Vân, chị giúp em điều tra tài liệu về tập đoàn Đông Hải, chuyện đó tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng em phải bảo đảm với chị, tuyệt đối không được làm những chuyện phạm pháp trái với kỉ cương, có thể làm được không?" Phương Tuyết Di nói rất nghiêm túc.
" Uhm...!"
Phương Hạo Vân gật gật đầu, : " Chị, chị yên tâm đi, em làm việc luôn có chừng mực."
" Được, lúc nào có tin tức, chị sẽ thông báo cho em." Phương Tuyết Di thở phào một hơi, gật gật nói.
Sắc mặt Tần Tử Kiếm, Tần Tử Hoa, Kim Gia u ám ngồi trong phòng khách, không ai nói một câu gì. Xem ra, tâm trạng của bọn họ cũng rất nặng nề.
Đây đã là lần thứ ba trong mấy ngày nay rồi....
Không khí trong phòng khách có vẻ bị đè nén, khó chịu vô cùng.
Tần Tử Hoa cảm thấy mình sắp thở không ra hơi rồi, gã ngẩng đầu lên, thở phì phò nói : " Anh hai, hay là chúng ta nói với ba một tiếng, chuyện này không thể coi như thế này được.... sáu mươi đô chỉ mua được sự phục vụ thế này thôi sao, nói không làm là không làm nữa....Bây giờ sự việc cũng không làm xong, ngược lại còn tiết lộ tài liệu về người thuê là chúng ta cho Phương Hạo Vân biết, chuyện này là thế nào đây?"
Ánh mắt Tần Tử Kiếm chuyển hướng một chút, nhìn Kim gia, ý nghĩa thâm thúy nói : " Chúng ta bị bại lộ, chẳng có liên quan gì đến tổ chức sát thủ cả.....Ông nói có phải không? A Kim?"
Kim Gia hừ một tiếng, lạnh lùng nói : " Hai cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi....."
“Được rồi, bây giờ có nói gì cũng vô dụng." Tần Tử Kiếm lặng lẽ thở dài một tiếng. Khuôn mặt có vẻ khó chịu nói : " Đại ca, chuyện này nói với ba cũng chẳng có ích gì....trong điện thoại ba đã nói rất rõ rồi, chuyện này đã không có bất kì con đường nào khác....em thấy, hay là tạm thời chúng ta kẹp đuôi làm người vậy, đừng tiếp tục chọc vào sát tinh nữa."
" Lẽ nào chúng ta lại không thể tìm một tổ chức sát thủ khác làm thay....Tôi không tin trên thế giới này lại không có ai có thể giết được Phương Hạo Vân......"
Tần Tử Hoa hung ác nói : " Nhất định phải giết chết tên tiểu tử này, nếu không, hắn mà vẫn còn sống, Tần gia chúng ta sẽ không được yên ổn......"
Kim Gia tiếp tục chủ đề này, quay sang nói với Tần Tử Kiếm : " Cậu hai, tôi cảm thấy cậu ấy nói rất có lí.....Phía đông không sáng, phía tây sáng. Chúng ta không nhất thiết phải rơi xuống chết từ một cành cây, có tiền còn sợ gì không tìm được sát thủ......"
" Các người thì biết gì?" Tần Tử Kiếm khinh thường hừ một tiếng rồi nói : " Người mà ba tìm trước đây là tổ chức sát thủ lớn mạnh nhất thế giới hiện nay....Bây giờ tin tức đơn hàng bị hủy ngang truyền ra ngoài, tổ chức sát thủ khác vốn không có gan dám nhận nhiệm vụ này nữa...."
" Vậy theo ý của cậu, bây giờ thì chúng ta nên làm thế nào? Vậy thật sự phải kẹp đuôi làm người rồi....Tần thiếu gia tôi từ lúc đẻ ra đến bây giờ, vẫn chưa từng bị nhục nhã như thế này bao giờ....Em trai, nếu cậu sợ rồi, vậy hãy trở về nước cậu đi. Chuyện này để anh giải quyết....anh không tin chuyện này....anh sẽ tìm sát thủ ở Hoa Hải....một người không được, anh sẽ tìm hai người, hai người không được anh sẽ tìm mười người.....tóm lại, anh tuyệt đối sẽ không để cho Phương Hạo Vân yên yên ổn ổn sống trên cái thế giới này đâu."
Tần Tử Hoa rất rõ, mâu thuẫn của gã và Phương Hạo Vân đã trở nên gay gắt như nước với lửa rồi. Nếu không phải Hạo Vân chết thì là gã chết, chuyện này vốn không có đường thoát nào khác....
" Đại ca, em khuyên anh vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn....trong điện thoại ba đã nói rất rõ rồi. Nếu chúng ta tiếp tục áp dụng phương pháp hành động, chỉ có thể chọc giận Phương Hạo Vân mà thôi...Đến lúc đó sợ cái thu được không đủ bù lại tổn hại."
Tần Tử Kiếm thành thật dặn dò : " Đừng tiếp tục lãng phí thời gian nữa, làng phí tiền của tự mình đi tìm cái chết....Em nói với anh, cứ cho anh tìm thấy một trăm sát thủ ở Hoa Hải, anh cũng không có chút cơ hội thắng nào cả...."
Tần Tử Kiếm lạnh lùng cười thầm, bọn chúng vốn không biết Thiên Đạo là tổ chức sát thủ như thế nào.......Bọn chúng cũng không rõ Thiên Đạo hủy ngang đơn hàng tượng trưng điều gì....Một người mà ngay cả Thiên Đạo cũng phải lùi ba bước, vậy thì lớn mạnh đến cỡ nào.
" A Kim, anh nói ...bây giờ chúng ta phải làm thế nào?" Tần Tử Hoa thấy thằng em không ủng hộ quyết định của mình,liền chuyển ánh mắt sang Kim Gia, hỏi ông.
Kim Gia đa mưu túc trí, gã sớm đã được Kim Phi cảnh báo lần nữa, Phương Hạo Vân là một tên ác quỷ, là một sát tinh, là một kẻ mà không thể thắng nổi hắn. Lúc đầu, gã cũng không để ý nhiều lắm. Nhưng bây giờ nhìn tình hình mà xét, lời cảnh báo của em gái quả chính xác. Tuy gã cũng không biết tổ chức sát thủ kia rốt cuộc lớn mạnh như thế nào, nhưng từ trong ánh mắt của chú hai gã đã nhìn ra sự sợ hãi.....
Không nghi ngờ gì nữa, Tần gia đã chọc giận một sát tinh mà đáng lẽ không nên chọc vào.
Nếu không muốn gây ra rắc rối mâu thuẫn càng lớn, bây giờ chỉ có một cách duy nhất đó chính là dàn xếp ổn thỏa, cụp đuôi làm người.
"Hai vị thiếu gia, A Kim cảm thấy, chúng ta cứ làm theo sự sắp xếp của lão gia đi......." Những lời nói này của Kim Gia có chút vô sỉ, nói mà như không nói.
" Lão hồ li...!"
Tần Tử Hoa cười lạnh trong lòng, quay đầu nói với Tần tử Kiếm : " Cậu em, ý của cậu thế nào?"
" Cụp đuôi làm người....!"
Thái độ của Tần Tử Kiếm có thể xác định rõ. Một người ngay cả Thiên Đạo cũng phải nhường ba phần, gã còn có thể làm gì đây.....tất nhiên, chuyện này sẽ không vì thế mà bỏ qua, gã quyết định liên lạc với gia tộc Morgan. Trong thế giới của Tần Tử Kiếm gã, vẫn chưa có khái niệm cụp đuôi làm người bao giờ.
……
Hôm nay là hội doanh nhân mỗi năm một lần trong giới thương gia. Không giống với trước đây, do hiện nay tình trạng khủng hoảng kinh tế đang lan rộng, khiến cuộc hội doanh nhân này ngày càng quan trọng hơn. Một số tổng giám đốc vốn định không tham dự hội nghị, hôm nay cũng đều đến nơi từ rất sớm, bọn họ hy vọng nhờ cuộc gặp gỡ này, có thể tìm được con đường làm ăn mới. Cuộc hội tụ giới thương gia có tính chất không chính thức, là có một số người chức to trong giới thương gia phát giấy mời mời đến. Địa điểm hôm nay được xác định ở một club tư nhân có tiếng là quán quân trong làng giải trí.
Màn đêm sắp buông xuống, bầu trời đầy ánh sao lấp lánh chiếu sáng mặt đất, Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ đang ngồi tựa vai vào nhau, đi ô tô đên câu lạc tư nhân quán quân đó ở cùng ngoại ô.
Ngoài cửa đã đỗ chật những chiếc xe Mercedes-Benz, BMW, trên đường đi cũng không có gì quá hiếm gặp ở đây, Bently, Cadillac, Spyker....những cái nên có đều có cả.
Sau khi đỗ xe xong xuôi, thậm chí Phương Hạo Vân còn nhìn thấy mấy chiếc xe đời cổ dòng classic....hắn lạnh lùng thầm cười, các lão đại giới thương gia này, đây đâu gọi là cùng nhau bàn bạc tìm đối sách, hoàn toàn là đến để khoe khoang.
" Phương Thiếu gia, cậu cũng đến rồi à.....tốt quá rồi."
Đang định đi vào, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc , quay đầu lại nhìn, thì ra là Vương Thế Phi cùng với Tiểu Điệp . Hôm nay Tiểu Điệp trang điểm vô cùng xinh đẹp, Trên mình khoác bộ váy dạ hội màu đen, càng làm tôn lên vẻ đẹp cao quý nhã nhặn, tự nhiên hào phóng. Nhưng so với người quốc sắc thiên hương như Bạch Lăng Kỳ, vẫn còn có chút cách xa. ...Tất nhiên trong lòng Vương Thế Phi, giữa hai người, hoàn toàn không có khoảng cách nào, đây gọi là trong mắt kẻ đang yêu, người yêu mình là đẹp nhất.
"Cùng vào trong đi..." Phương Hạo Vân lạnh lùng gật đầu nói
" Kỳ, không ngờ bạn cũng đến...." bốn người cùng đang bước vào, lại nghe thấy đằng sau vọng lại giọng nói quen thuộc.
Phương Hạo Vân khẽ quay đầu lại, nhìn cái là thấy ngay người đi một mình đến Hứa Mộc Bạch. Bộ lễ phục màu trắng của gã, khiến cho vẻ phong độ nhẹ nhàng vốn có của gã lại càng trở lên chói lọi.
Nhưng Vương Thế Phi nhìn thế nào vẫn cảm thấy con gà ngu đần này vẫn là một khuôn mặt vô sỉ.
Sắc mặt Bạch Lăng Kỳ hơi hơi thay đổi, chỉ vội vàng nhìn một cái, rồi không thèm để ý đến Hứa Mộc Bạch nữa, thậm chí ngay cả câu chào hỏi cô cũng không chào. Có thể thấy Bạch Lăng Kỳ ghét gã đến mức nào.
" Hứa thiếu gia, lâu ngày không gặp, anh càng ngày càng giống kẻ não tàn....." Vương Thế Phi cười gian xảo một tiếng nói : " Hẹn hôm khác, tôi mời anh uống trà....Tốt nhất bây giờ anh nên biến đi xa ra."
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hứa Mộc Bạch nghe thấy vậy, cũng không tức giận, lạnh lùng nói : " Lâu ngày không gặp, tính khí của Vương Thiếu gia vẫn mạnh như vậy....chỉ có điều, tôi không bắt anh thừa nhận, cái bô bên cạnh anh cũng khá đấy."
Phương Hạo Vân từ nãy không nói câu nào, giờ cũng phải mở miệng nói một câu rất thâm thúy : " Bạn học cũ,....đời người chỗ nào mà không tương phùng, cái gọi là không phải oan gia không đụng đầu.....Chúng ta quả là quá có duyên rồi. Chỉ có điều, hôm nay rất không trùng hợp, tôi và Kỳ đều không rảnh rỗi ngồi ôn lại chuyện cũ với anh, anh tự mình làm đi......"
Vừa nói, hắn liền ôm eo Bạch Lăng Kỳ cùng bước vào cửa lớn.
Hứa Mộc Bạch lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của mỹ nhân, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng, tiện nhân....
" Phương thiếu gia, có cần tôi ...."
Lời nói của Vương Thế Phi vẫn còn chưa nói hết, đã bị Phương Hạo Vân chặn lại : " Vương thiếu gia, không cần đâu, tôi tự mình biết giải quyết ...." ý của Vương Thế Phi Phương Hạo Vân đã hiểu rõ, nhưng chuyện này hắn vẫn định tự mình giải quyết.
Vì người con gái của mình giải quyết phiền phức, hắn cam tâm tình nguyện.
Đúng vào lúc mấy người bước vào cửa lớn của hội trường chính một người trung niên mặc trên người bộ trang phục bồi bàn vừa mỉm cười vừa bước đến, cười thiện ý với Phương Hạo Vân : " Phương thiếu gia, chủ tịch Trần bảo tôi đón cậu vào trong."
" Ha ha, chủ tịch Trần đã đến sớm hơn chúng ta rồi...." Vương Thế Phi cười hì hì nói : " Tôi dường như quên mất, ông ấy là một trong những người tổ chức ra hội doanh nhân, là chủ nhân chính thức của hội doanh nhân, chắc chắn ông ấy sẽ đến trước, giờ tôi mới nhớ ra."
" Hạo Vân, mọi người đến rồi à....đến đây, đi vào ngồi cùng với tôi, vẫn còn hơn nửa tiếng nữa hội doanh nhân mới chính thức khai mạc cơ....." Trần Thiên Huy bước đến, nhiệt tình chào đón mấy người bọn họ, dẫn bọn họ vào trong một phòng nghỉ ngơi được trang hoàng lộng lẫy.
" Hạo Vân, môi trường ở đây cũng được đấy chứ?" Sau khi ngồi xuống, Trần Thiên Huy vừa cười vừa hỏi Hạo Vân.
Phương Hạo Vân ngây người ra một lúc rồi mới hỏi lại : " Chú Trần, đây là sản nghiệp của chú sao? Ha ha, quả nhiên rất tuyệt, khí phách lớn. Nhìn phong cách trang trí căn phòng một cái là cháu cảm thấy rất giống phong cách của chú rồi."
" Là của chú. Sau này cũng sẽ là của cháu thôi.....ha ha...." Trần Thiên Huy có ý thâm sâu nói : " Hạo Vân, nhân lúc cơ thể chú vẫn còn xương cốt cứng chắc khỏe mạnh, chú phải giúp con gái mình làm chút quà cưới chứ, à đúng rồi, dự án thôn Lưu Thủy, cháu định cho chú gia nhập bao nhiêu cổ phần ?"
" Ba mươi phần trăm!"
Có tiền mọi người cùng kiếm, Phương Hạo Vân không phải loại người keo kiệt, Trần Thiên Huy đã giúp hắn làm việc lớn như vậy, hắn luôn phải có chút hào phóng, nếu không thì sẽ rất khó ăn nói.
"Vương thiếu gia, nếu anh cũng có hứng thú, anh cũng có thể góp một phần cổ phần vào đó....." Đúng lúc Vương Thế Phi cũng ở đó, Phương Hạo Vân cũng nói luôn ra.
Vương Thế Phi nghe thấy vậy, vội vàng khoát tay nói : " Nói chi cho xấu hổ à....Phương thiếu gia, anh xem chuyện này tôi cũng không giúp được gì cho anh, còn mặt mũi nào mà góp cổ phần chứ?"
Phương Hạo Vân thành lập công ty, chuyện dự án khai thác thôn Lưu Thủy, Vương Thế Phi cũng chỉ mới biết không lâu, hắn cũng đã tìm hiểu kĩ dự án đó rồi, sau này chỉ cần đi vào sản xuất là có thể thành cái máy kiếm tiền rồi. Nói thật, hắn cũng rất ngưỡng mộ dự án này, đây cũng không phải là dự án nhỏ gì ....
" Chúng ta là người một nhà, không cần phải khách sáo....!" Trần Thiên Huy quay sang nhìn Vương Thế Phi, vừa cười vừa nói : " Hạo Vân cũng đã nói rồi, cậu còn từ chối làm gì nữa....."
Vương Thế Phi thoáng do dự một lúc, nhìn Phương Hạo Vân. Sau đó mới gật gật đầu nói : " Vậy được, vậy tôi cũng nhập cổ phần....Phương thiếu gia, quả là phải cám ơn anh nhiều, anh đã cho tôi một con đường phát tài không nhỏ rồi...."
Phương Hạo Vân khẽ cười, nói : " Anh lại khách sáo với tôi rồi........"
" Ha ha.....!"
Ngồi từ nãy không nói gì, đột nhiên Tiểu Điệp mở miệng nói chuyện, cô vừa nhìn Phương Hạo Vân vừa cười vừa nói : " Phương thiếu gia, Thế Phi của chúng tôi là như thế đó......bình thường, làm việc gì cũng được coi là có phong độ, chỉ cần nhìn thấy anh à, con người liền thay đổi, luôn thấp hơn anh một cái đầu, làm ra chuyện gì, nói ra câu gì, cũng không có bài bản, anh đừng có quan tâm nhé....."
Trần Thiên Huy nghe thấy vậy, trong ánh mắt lóe lên vẻ không vui, cô gái này nói chuyện trong lời có ý, rõ ràng là đang trách Vương Thế Phi và Hạo Vân. Xem ra, đây cũng không phải là thiện ý gì....
" Kỳ em, chuyện của cánh đàn ông chúng ta không tham gia nữa, chúng ta cùng ra ngoài đi dạo đi, để cho bọn họ nói chuyện....." Dường như Tiểu Điệp nhận thấy vẻ không vui trong ánh mắt của Trần Thiên Huy, sắc mặt có chút thay đổi, vội vàng lôi Kỳ tránh đi.
Vương Thế Phi là động vật đơn bào, dường như hắn không nhận ra điều gì không thỏa đáng trong lời nói của bạn gái mình, sắc mặt có chút ngượng ngùng nói : " Phương thiếu gia, nói thực, anh có thể coi tôi như anh em của mình, thật sự là phúc phận cả đời tu dưỡng của Thế Phi tôi.....Thật đó, cuộc đời này có thể kết bạn với một người như anh, đối với tôi cũng là đáng lắm rồi....."
Nghĩ lại quá trình từ lúc gặp mặt cho đến lúc quen nhau của hai người, Vương Thế Phi không khỏi có chút thổn thức......Cái gọi là không đánh không quen, hai người có thể đi đến mức độ như ngày hôm nay, quả thật là không dễ dàng gì.....
" Thế Phi, Tiểu Điệp......." Trần Thiên Huy nhìn bóng dáng của Tiểu Điệp, đang định nói ra điều gì, nhưng lời của ông vẫn chưa nói hết đã bị Phương Hạo Vân chen vào : " Chú Trần, Vương thiếu gia, thời gian cũng sắp đến rồi, chúng ta đi ra ngoài đó thôi....."
Trần Thiên Huy là một người thông minh, ông tự nhiên sẽ nhìn ra, Phương Hạo Vân cố ý ngắt ngang lời của ông.
Hơi do dự một chút, ông vẫn nhịn được không nói ra.
Phương Hạo Vân biết rất rõ Trần Thiên Huy muốn nói gì, trên thực tế câu nói lúc trước của Tiểu Điệp, trong lòng hắn cũng có chút không thoải mái.....nhưng nghĩ kĩ lại, bản thân hắn đã coi Vương Thế Phi là anh em, sau này cần đối xử có lễ độ, Tiểu Điệp chỉ là nghĩ cho người đàn ông của mình, dường như cũng không có gì sai cả. Hơn nữa Vương Thế Phi hình như cũng không có phản ứng gì, hắn cảm thấy ít chuyện vẫn hơn.......
Tất nhiên, đối với Tiểu Điệp người phụ nữ này, Phương Hạo Vân quyết định sau này phải lưu ý một chút....Người phụ nữ này dường như có hơi nhỏ nhen.....
Ba người cùng bước ra khỏi phòng nghi ngơi, khách khứa bên ngoài về cơ bản đều đến đủ rồi, khung cảnh náo nhiệt hẳn lên, mọi người đều tụm năm tụm ba lại cùng uống rượu nói chuyện, nhân cơ hội này thiết lập quan hệ.....
Đột nhiên, một câu nói rất chói tai vọng lại.
" Tôi không tin tôi vung ra một trăm vạn, Bạch Lăng Kỳ lại không chìa cái mông ra cho tôi mân mê...Mẹ kiếp, đừng thấy cô ta ăn mặc có vẻ trang nghiêm, nhưng chẳng phải là loại đàn bà chạy theo đồng tiền đó sao...."
Ba người bao gồm cả Phương Hạo Vân đều nghe thấy những lời này. Nhìn theo âm thanh, bọn họ phát hiện chủ nhân của câu nói đó chính là Hứa Mộc Bạch. Lúc này, gã đang cùng hai nhóm người nữa đang ở đằng kia buông lời bàn luận về Bạch Lăng Kỳ, lời lẽ vô cùng hèn hạ bỉ ổi hạ lưu.
" Bọn này muốn chết sao.....!"
Sắc mặt Vương Thế Phi phát lạnh, đang vén tay áo lên, chuẩn bị qua đó đánh người.
" Đợi đã....!"
Phương Hạo Vân kéo Vương Thế Phi lại, lạnh lùng dặn dò :" Đừng kích động, để tự tôi giải quyết....."
Người con gái của mình bị lăng nhục, tất nhiên Phương Hạo Vân sẽ không để cho người khác thay mình dạy dỗ.
Trần Thiên Huy nhìn Hứa Mộc Bạch ở phía đằng đó với ánh mắt thương cảm, âm thầm lắc đầu, thật không biết sống chết thế nào.
Rồng có vảy ngược, hắn chắc chắn phải chết.
Đối với Phương Hạo Vân, không còn nghi ngờ gì nữa, Bạch Lăng Kỳ chính là vảy ngược trên người hắn, với những câu nói hôm nay của Hứa Mộc Bạch, chắc chắn gã phải chết....
Phương Hạo Vân lạnh lùng nhìn bóng dáng của Hứa Mộc Bạch, khóe miệng lộ ra một nụ cười có chút tàn nhẫn, hắn chậm chậm bước qua đó. Trần Thiên Huy và Vương Thế Phi cũng nhanh chóng đi theo sau hắn. Ai cũng đều biết, sóng to gió lớn chuẩn bị ập tới. Đối với cái tên to mồm kia, những kẻ tự mình tìm đến cái chết, trong lòng bọn họ tràn ngập thù ghét.
Hứa Mộc Bạch hoàn toàn không biết nguy hiểm đang đến với mình, gã vẫn cùng với mấy người bạn chó má của gã tiếp tục bàn về chủ đề hèn hạ bỉ ổi đó. Từ miệng những kẻ ăn chơi trác táng này, ngoài đàn bà ra cũng chỉ có đàn bà, vốn không có chủ đề nào khác. Hứa Mộc Bạch nhìn xung quanh một lượt, nói : " Các cậu ai dám cá cược với tôi, nếu tôi ném ra một trăm vạn, liệu Bạch Lăng Kỳ có chấp nhận tôi không?"
" Vậy mà cũng phải hỏi, nếu như Hứa thiếu gia bỏ ra một trăm vạn, đoán rằng người phụ nữa đó chắc chắn sẽ cởi hết ra, chìa mông ra đợi cậu ấy chứ.....ha ha, đến lúc đó, liệu có cho phép chúng tôi đến đó xem một chút ko?"
Nói ra những lời đó là một thanh niên miệng còn hôi sữa, gã là đại thiếu gia của tập đoàn Hy Vọng, trong gia đình cũng được coi là có chút tiền của, nhưng đối với ở Hoa Hải mà nói, cũng không được coi là đại gia phú hào gì cả.
" Tiểu Lý tử, chẳng phải cậu được mệnh danh là ‘dạ dạ tố tân lang’ (tối nào cũng làm tân lang) đó sao? sao lại vội vàng như vậy?" Hứa Mộc Bạch cười một cách bỉ ổi : " Cậu chịu bỏ ra ba mươi vạn, đợi tôi chơi xong, nhất định để cho cậu thưởng thức...."
" Ba mươi vạn chơi hàng second hand....Hứa thiếu gia, đầu óc anh lại hẹp hòi quá rồi, Tiểu Lý tôi chơi gái đều không cần bỏ tiền ra....." tên thanh niên này cười hì hì : " Tôi chỉ muốn xem người đàn bà mà Hứa thiếu gia luôn ngày đêm mong nhớ, rốt cuộc là người như thế nào...."
" Được...!"
Hứa Mộc Bạch nói như thể cam kết rằng : " Hãy đợi tin tức tốt của tôi, đợi tôi ăn chắc con đàn bà này, tôi sẽ thông báo cho mọi người...."
Lúc nói câu nói này, Phương Hạo Vân đã xuất hiện ở phía sau Hứa Mộc Bạch rồi, cuộc đối thoại giữa bọn chúng, hắn đã nghe không sót một câu nào. Sát khí trong đôi mắt hắn cũng ngày càng trở lên mãnh liệt hơn....
Dường như Bạch Lăng Kỳ và Tiểu Điệp cũng từ xa chú ý đến thần sắc giết người của Hạo Vân. Bạch Lăng Kỳ muốn đi qua đó xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã bị Tiểu Điệp khuyên ngăn lại : " Kỳ à, đừng qua đó, chuyện của đàn ông cứ để bọn họ tự giải quyết đi...."
Bạch Lăng Kỳ suy nghĩ một lúc, gật gật đầu : " Em tin tưởng Hạo Vân...!"
" Hứa thiếu gia, anh nói Đinh Tuyết Nhu nữ hoàng ca nhạc thì mất bao nhiêu tiền thì mới có thể lên giường ? " Tiểu Lý Tử không có cảm giác đặc biệt gì với Bạch Lăng Kỳ, mà chỉ có chút ý nghĩ với đại minh tinh.
" Chắc phải mất mười triệu......!" Hứa Mộc Bạch đóng giả bộ dạng người trong nghề nói .
" Hứa thiếu gia, anh cảm thấy tiền bạc là vạn năng à.....nếu tôi bỏ tiền ra, mua cái mạng chó của anh, anh thấy phải mất bao nhiêu thì mới đủ?" Phương Hạo Vân khinh thường không lên tiếng đi đến sau lưng Hứa Mộc Bạch, cười lạnh lùng hỏi.
" Khốn kiếp....." Hứa Mộc Bạch đang định chửi, quay đầu lại nhìn, lại phát hiện đằng sau mình là Phương Họa Vân với khuôn mặt đầy sát khí, Bỗng nhiên gã bị dọa đến mức tim nhảy ra ngoài lồng ngực, cũng không biết hắn đến từ lúc nào, những lời bàn luận về Bạch Lăng Kỳ lúc trước không biết hắn có nghe thấy không.
" Cút....!"
Lúc này Vương Thế Phi cũng bước đến, hắn nhìn mấy kẻ ăn chơi trác táng xung quanh một cái, tức giận hét lên, bọn này đều biết Vương Thế Phi, bình thường, bọn chúng thường đến Kim Bích Huy Hoàng chơi đùa. Tuy bọn chúng không quen biết đến Phương Hạo Vân, thậm chí không biết đến hắn, nhưng nhìn từ thái độ của Vương Thế Phi, bọn chúng biết người này lai lịch cũng không thường. Nhanh chóng bọn chúng bao gồm cả Tiểu Lý Tử nữa lần lượt rời đi.
Nhưng Vương Thế Phi lại chặn Tiểu Lý Tử lại nói : " Mày không thể đi....." Nói ra những lời lăng nhục Bạch Lăng Kỳ rồi, gã có tư cách muốn đi sao, chuyện này tất nhiên là không thể được rồi.
Vương Thế Phi là người có thù ắt phải báo, đối với chuyện của Phương Hạo Vân, hắn càng quan tâm hơn. Hạo Vân không khiến hắn ra tay, nhưng làm chút việc vặt phụ giúp chắc là được.
" Không liên quan đến tôi, đều là do Hứa Mộc Bạch....." Tiểu Lý Tử ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Thiên Huy với khuôn mặt đanh thép, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi.
" Tiểu Lý Tử, cậu câm mồm cho tôi......" Tuy Hứa Mộc Bạch lo lắng, nhưng lúc này gã vẫn chưa đến mức bị dọa đến kinh sợ....dù sao, đây cũng là một xã hội pháp trị , hơn nữa những người hôm nay có mặt tại hiện trường đều là những người trong chính quyền. Gã không tin, trong hội doanh nhân to lớn như vậy, Phương Hạo Vân vẫn có thể làm ra những chuyện quá khích.
" Phương thiếu gia, cậu muốn công khai hành hung giết người sao?" Hứa Mộc Bạch đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân nói : " Người bạn cũ, xem ra lần trước cậu bị tai nạn ô tô đã khiến cậu ngớ ngẩn rồi, hành hung giết người là chuyện phạm tội tử hình đó. Tất nhiên, bây giờ cậu chỉ là nói chơi mà thôi.....nhưng tôi hoàn toàn có quyền kiện cậu với bên cảnh sát đấy, vì cậu bây giờ đang uy hiếp đến sự an toàn tính mạng của tôi...."
Vương Thế Phi âm thầm lắc đầu, đúng là không biết sống chết là gì....xã hội pháp chế à.....Mặt Sẹo chết như thế nào? Tưởng Đại Phát chết như thế nào, đắc tội với Phương thiếu gia thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
" Bạn cũ, bây giờ cậu đang giảng pháp luật với tôi, hình như bình thường cậu cũng làm không ít những chuyện phạm pháp loạn kỉ cương mà...." Phương Hạo Vân khinh thường cười : " Cậu không có tư cách nói chuyện pháp luật với tôi."
Hứa Mộc Bạch ngây người một lúc, sau đó coi khinh nói : " Vậy cậu định nói chuyện gì với tôi? Ai hung ác hơn ai à? Người bạn cũ, đừng cho rằng đầu óc cậu bị đâm đến ngớ ngẩn rồi, thì gan ngày càng to nhé...nghĩ lại chuyện năm đó, cậu ở trước mặt tôi, nhưng ngay cả một lời nói to mà cũng không dám nói ra...tôi biết, cậu là người tiếp quản tương lai của tập đoàn Thịnh Hâm, nhưng vậy thì sao chứ? Cậu ngoài có một gia đình giàu có ra, cậu còn có thể làm được gì chứ....nếu cậu thật sự là một người đàn ông, trước đây đã không phải chịu uất ức như vậy. Chỉ là tôi không hiểu, tại sao Kỳ lại thích loại rác rưởi như cậu chứ......"
Sự hiểu biết về Phương Hạo Vân của Hứa Mộc Bạch, chỉ là Phương thiếu gia của tập đoàn Thịnh Hâm....còn những chuyện khác, gã hoàn toàn không biết chuyện gì cả. Với tư cách là người cầm lái tương lai của tập đoàn Đông Hải, từ lúc tiểu học gã đã học ba loại ngoại ngữ, bây giờ tuy cũng đang học ở đại học, nhưng trong lúc học đại học, gã đang ôn luyện học thạc sĩ chuyên ngành kinh tế rồi...Hơn nữa, gã còn tham gia chủ trì một số dự án lớn kiếm ra tiến của tập đoàn Đông Hải, với tuổi tác hai mươi tuổi của gã, gã tuyệt đối có lí do để tự hạo, cũng có tư cách để khoe khoang.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hoán Kiểm Trọng Sanh
Tác giả: Xích Tuyết
Quyển VII
Chương 43: Ngón tay của tôi.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: ***********
Chỉ là hiểu biết về Phương Hạo Vân còn quá ít......Nếu nói về bản lĩnh, gã còn kém xa Phương Hạo Vân.
" Người bạn cũ, lẽ ra tội của cậu không đáng chết, nhưng bây giờ thật khó nói..." đột nhiên Phương Hạo Vân cười phá lên, chỉ là luồng khí lạnh lùng trong ánh mắt của hắn ngày càng dâng lên mạnh mẽ, ngay cả Trần Thiên Huy và Vương Thế Phi cũng đều cảm nhận thấy có chút lạnh lạnh...
" Chủ tịch Trần, ông là một trong những người lập ra hội doanh nhân....chắc ông cũng không muốn có chuyện xảy ra ở đây chứ?"
Quay đầu sang, Hứa Mộc Bạch nhìn thấy Trần Thiên Huy, liền chuyển qua nói : " Ông là chủ nhân của hội doanh nhân này, tôi hy vọng ông có thể duy trì trật tự của hội doanh nhân...."
Trần Thiên Huy nghe thấy vậy, nhưng lại không nói lời nào với Hứa Mộc Bạch, mà lạnh lùng nhìn gã một cái, sắc mặt có chút u ám.
Hứa Mộc Bạch hơi ngây người ra, thầm nghĩ, xem ra là cùng một bọn. Chẳng trách tên tiểu tử này lại kiêu ngạo như vậy....Hứa Mộc Bạch liếc mắt nhìn Trần Thiên Huy, trong lòng thầm nghĩ, hội doanh nhân hôm nay,ông ta là người sáng lập ra. Có thách gã cũng không dám làm ra chuyện gì quá đáng, nếu không xem ông ta thu dọn hiện trường như thế nào.
Có điều, dượng của gã Ngô Tư là chi đội trưởng chi đội trật tự trị an thành phố, có ông làm hậu thuẫn, gã có gì mà phải lo chứ, người xưa nói thật hay, dân không đấu với quan, tập đoàn Thịnh Hâm của Hạo Vân quả là nhiều tiền hơn tập đoàn Đông Hải, nhưng bây giờ có tiền thì có thể làm gì chứ, thời đại này, có tiền cũng không bằng có quyền....
Bây giờ Hứa Mộc Bạch chỉ ước rằng Phương Hạo Vân ra tay đánh hắn, chỉ cần ra tay, tất cả đều giải quyết xong...Đến lúc đó dượng gã đến bắt người, lúc đó thì danh chính ngôn thuận rồi.
Nghĩ đến đây, Hứa Mộc Bạch cố ý tiếp tục kích động Phương Hạo Vân, ép hắn ra tay : " Người bạn cũ à,....nói xem, cậu muốn thế nào? Dù sao những lời lúc trước cậu cũng đều nghe thấy rồi. Chuyện đã xảy ra rồi, cũng phải giải quyết thôi?"
" Tặng cậu một câu này, tự gây nghiệt, không thể sống....!"
Dường như Phương Hạo Vân cũng nhận ra, Hứa Mộc Bạch không có chút sợ hãi, hình như đang đợi hắn ra tay thôi. Tư liệu về Hứa gia hắn vẫn chưa được xem qua, vì thế bây giờ hắn cũng không rõ, Hứa Mộc Bạch không hề sợ hãi rốt cuộc là dựa vào cái gì.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cứ cho là đứng đằng sau Hứa Mộc Bạch là thị trưởng, bí thư vậy thì cũng có làm sao chứ? Hắn tuyệt đối sẽ không có chút nào nản lòng cả.
" Phương Hạo Vân, đừng có mặt dày không biết xấu hổ, giả vở đức cao vọng trọng nữa....cậu là loại người gì, mọi người không rõ, nhưng Hứa Mộc Bạch tôi thì lại rõ mồn một. Tôi không tin hôm nay cậu có thể làm ra chuyện lớn gì kinh thiên động địa."
Sắc mặt Hứa Mộc Bạch đanh thép, gã muốn kích động Phương Hạo Vân, nhưng lại không ngờ được lại bị Phương Hạo Vân chọc tức lại. Ánh mắt khinh thường miệt thị đó của hắn, thực sự đã khiến gã không thể nhịn tiếp được nữa. Nhớ lại năm đó, tên tiểu tử này đứng trước mặt gã, ngay cả một câu nói lớn cũng không dám nói trước mặt gã, để gã muốn ăn hiếp thế nào thì ăn hiếp như thế....nhưng bây giờ đã phản lại gã rồi.
" Hứa Mộc Bạch, có biết lợn chết thế nào không?" Bỗng nhiên Phương Hạo Vân cười phá lên rồi hỏi.
" Liên quan gì đến tôi...."
Hứa Mộc Bạch chỉ thẳng vào mũi Phương Hạo Vân mà chửi lên : " Cho cậu một phút, lập tức biến mất khỏi trước mặt tôi, nếu không, đừng trách tôi không khách khí...."
Chỉ một câu nói như vậy, Hứa Mộc Bạch đột nhiên cảm nhận được cảm giác lúc trước đã tìm lại về rồi, trong lòng thấy thỏa mái hơn nhiều.....
Ngừng lại một chút, Hứa Mộc Bạch tiếp tục chửi bới lăng nhục Phương Hạo Vân, tái hiện phong độ của mình năm đó.
" Tiểu tử thối, xem ra cậu cũng vẫn giống năm đó, vẫn chưa thay đổi, thật khiến người ta thất vọng....." Hứa Mộc Bạch đắc ý cười : " Phương Hạo Vân, hôm nay tôi buông ra những câu nói này, sớm muộn Bạch Lăng kỳ cũng là của tôi....Là của tôi, cậu hiểu chưa?"
Tận mắt nhìn thấy Hứa Mộc Bạch kiêu ngạo như vậy, Vương Thế Phi có chút không chịu được nữa, trong tay đã cầm lên chiếc ghế băng, quyết định sẽ đánh vào đầu hắn. Hắn không nghĩ nhiều, trước tiên phải đập vỡ cái mồm thối tha của tên rác rưởi này đã....
Thế nhưng không đợi chiếc ghế của hắn bay qua, Phương Hạo Vân đã ra tay rồi, cùng với âm thanh mạnh vang lên rõ ràng, Hứa Mộc Bạch không ai bì nổi lúc trước giờ cũng đã tay trái ôm tay phải mà kêu gào thảm thiết.
Vương Thế Phi mở mắt nhìn xem, trên sàn nhà một ngón tay rớt xuống máu chảy đầm đìa.....Lại tiếp tục nhìn bộ dạng của Hứa Mộc Bạch, hiển nhiên, ngón tay đó là của gã.
" Đáng đời lắm....!"
Vương Thế Phi âm thầm ủng hộ, ai bảo ngươi dùng ngón tay chỉ vào Phương thiếu gia mà nói chuyện, đây chẳng phải là tự mình tìm lấy sao?
Hứa Mộc Bạch ôm lấy ngón tay khóc thảm thiết, bỗng chốc gây sự chú ý của mọi người xung quanh, mọi người lần lượt vây quanh lấy xem. Nhưng kỳ lạ thay, nhiều người đứng xem như vậy, nhìn thấy rồi nhưng lại không có một người nào đi báo cảnh sát, cũng không có một người nào gọi điện thoại cấp cứu. Dường như các kẻ nhà giàu phú hào lại càng thờ ơ hơn cả dân thường, đối mặt với tình cảnh đầy máu me như vậy, mọi người lại đều giữ yên lặng không nói ra, ai cũng không muốn đắc tội với đại thiếu gia nhà họ Phương...
Tất nhiên Bạch Lăng Kỳ và Tiểu Điệp cũng nhìn thấy tình trạng thảm hại của Hứa Mộc Bạch, nhưng bọn họ không ai đi qua đó. Trong lòng Tiểu Điệp không có chút sợ hãi nào cả. Người đàn ông này quả thật là rất hung dữ. Bây giờ cô đã bắt đầu hối hận câu nói lúc trước của mình....sớm biết thế này, cô đã không nên đắc tội với hắn.....
Trong lòng Bạch Lăng Kỳ không sợ hãi gì cả, có thì cũng chỉ là lo lắng mà thôi. Cô sợ Hạo Vân làm to chuyện, sau này khó mà thu xếp, quan tòa lại quấn lấy thân.
Nhưng cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không qua đó.
Dưới tình hình như vậy, nếu cô qua đó khuyên Hạo Vân dừng tay, hiển nhiên là không thích hợp...Nói không chừng còn vì thế mà khiến Hạo Vân phản cảm.
Vì thế, cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Hạo Vân sẽ bình yên vô sự qua được mọi chuyện. Đối với tên bạn cũ Hứa Mộc Bạch, trong lòng cô không có chút cảm giác đau lòng nào cả, Hạo Vân thường nói, mỗi người đều phải trả giá cho những hành động của mình. Hứa Mộc Bạch cậy gia đình mình có tiền, trước đây ở trường không ít lần ức hiếp con gái, hôm nay coi như là báo ứng của gã...
" Mọi người, đều tránh ra đi....mọi người đi làm việc của mình đi, chỉ là một chuyện ân oán cá nhân nhỏ thôi mà....." Với tư cách là một trong những người lập ra hội doanh nhân, Trần Thiên Huy có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ quản lí trật tự của hội trường, ông bước ra khuyên mọi người rời đi, sau đó ra lệnh cho bảo vệ đưa Hứa Mộc Bạch vào trong phòng nghỉ ngơi. Về phần ngón tay đầy máu đó, bây giờ đã không còn thấy trên mặt đất nữa rồi, ai biết là đã bị chó ăn rồi, hay bị mèo tha đi, tóm lại bây giờ không thấy nữa.
Mọi người vốn không muốn bỏ lỡ cơ hội xem cảnh náo nhiệt này, nhưng với lời nói của Trần Thiên Huy, bọn họ cũng không dám làm trái lại, chỉ đành nhanh chóng tản ra.
Mấy ông chủ có mối thâm giao với Hứa gia đi vào trong đám đông, khe khẽ gọi điện thoại đến bệnh viện gọi xe cấp cứu....một người trong số đó còn gọi điện thoại cho Hứa Thiệu Đông, thông báo chuyện con trai gã xảy ra chuyện.
Mọi chuyện nói xong, người đó liền tháo điện thoại ra, ném sim điện thoại đó xuống đất. Chuyện hôm nay, coi như gã đã nhìn thấy rõ, rõ ràng Trần Thiên Huy đã đứng về phía tên tiểu tử nhà họ Phương, ai dám nhiều chuyện người đó chính là kẻ ngốc. Phương Hạo Vân có tài năng bao nhiêu gã không biết, nhưng Trần Thiên Huy là người như thế nào , trong lòng gã biết rất rõ.
Dù sao chuyện cần làm gã đều đã làm rồi, gọi cấp cứu đã gọi rồi, gọi đến nhà Hứa gia cũng đã gọi rồi....coi như hỏi lòng không còn hối hận....còn về ngón tay đó của Hứa Mộc Bạch, rốt cuộc còn có thể ghép lại không, chuyện đó đã không còn là vấn đề gã cần quan tâm nữa rồi.
Sau khi Hứa Thiệu Đông nhận được điện thoại của bạn tốt, đột nhiên kinh hãi, gã không nói gì thêm, lập tức gọi điện thoại đến đội trưởng ở khu đó.
Sau khi nói ngắn gọn thông báo rõ tình hình, gã yêu cầu Ngô Tư nhanh chóng qua đó. Nói gì thì cũng không thể để con trai gã bị ăn hiếp được. Đồng thời gã còn liên lạc cho bạn học cũ của gã là phó viện trưởng , thông báo cho họ chuẩn bị tốt nhóm các chuyên gia bác sĩ ngoại khoa tốt nhất, lúc nào cũng có thể làm phẫu thuật cho con trai gã.....ghép ngón tay....
Bình thường mà nói, ngón tay bị đứt trong thới gian nhất định thì có thể ghép được. Sau khi hai sự việc xảy ra, Hứa Thiệu Đông mới dặn dò tài xế lái xe đưa mình đến hội trường Hoàng Quân.
" Ngón tay của tôi....ngón tay của tôi đâu?" Ngón tay của Hứa Mộc Bạch đã được một người có lòng tốt dùng khăn quấn lại, máu chảy đã không còn khủng khiếp nữa. Nhưng trong lúc này, gã phát hiện một chuyện, ngón tay bị đứt của gã đã không thấy đâu nữa, chuyện này chẳng phải là đùa sao, gã vẫn mong chờ bác sĩ đến để nhanh chóng ghép lại ngón tay cho hắn mà, ngón tay thật sự đã không thấy nữa, vậy thì không còn hy vọng gì nữa rồi...cũng không thể học theo ông Tế Công đó, lấy ngón tay của động vật khác mà ghép vào?
" Thật đáng tiếc, đã không thấy nữa rồi...!"
Người nói là Vương Thế Phi. Ngón tay bị đứt của Hứa Mộc bạch, thực ra đã bị hắn đạp nát, đã vào dưới gậm của ghế sô pha rồi. Là người duy nhất hiểu rõ sự việc tại hiện trường, hắn nói một câu nói thật.
" Thả tôi ra ngoài, tôi phải đi tìm ngón tay của tôi...." Bây giờ Hứa Mộc Bạch đúng là khóc không ra nước mắt nữa.....Hắn nhìn Trần Thiên Huy như cầu xin, nói : " Chủ tịch Trần, thả tôi ra đi, tôi phải nhanh chóng tìm thấy ngón tay của tôi, nếu muộn thì sẽ phiền phức lớn đó....."
" Hứa thiếu gia, cậu quên tôi đã nói với cậu rồi à....Với tư cách là người lập ra hội doanh nhân, tôi có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ bảo đảm sự yên tĩnh của hội trường. Với bộ dạng này của cậu, đừng trách tôi nói thẳng, thực sự rất không thích hợp để tiếp tục ra ngoài hội trường. Bây giờ cậu nên giữ yên lặng, xe cấp cứu sẽ đến ngay bây giờ, đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp sắp xếp cậu đến bệnh viện." Trần Thiên Huy nói nghe có vẻ rất chính nghĩa, nhưng trong lòng lại đang âm thầm cười, muốn ghép ngón tay à, quên đi nhé.
Khóe miệng Phương Hạo Vân lộ ra nụ cười tươi mà khinh miệt, nhìn Hứa Mộc Bạch trêu tức nói : " Bạn cũ à, cậu không phải luôn muốn kích động cho tôi ra tay sao, bây giờ chẳng phải đã cho cậu toại nguyện rồi sao?"
Hứa Mộc Bạch không nói gì, chính xác là hắn hy vọng Phương Hạo Vân ra tay, nhưng hắn không thể nào mà ngờ được, tên tiểu tử này lại ra tay hung ác như vậy, thiếu chút nữa đã chặt đứt cổ tay của gã rồi...gã là người muốn mở đầu, nhưng lại không ngờ đến kết cục....
Sớm biết thế này, gã đã không chọc giận vào sát tinh làm gì....
" Hạo Vân, hãy xem xét tình nghĩa bạn học cũ, cậu hãy giúp tôi tìm lại ngòn tay bị đứt, chuyện hôm nay coi như tôi không đúng, tôi nhận lời với cậu, chỉ cần cậu tìm lại cho tôi ngón tay bị đứt, tôi tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát, không gây phiền phức cho cậu nữa....." Hứa Mộc Bạch bây giờ lại chỉ nghĩ đến tình nghĩa bạn học cũ, thế nhưng gã lại không nghĩ rằng, trước đây ở trường học, ngoài ăn hiếp Phương Hạo Vân ra, ở đó đâu còn tình nghĩa gì khác.....
Quả nhiên, Phương Hạo Vân nhíu mày, khinh thường nói : " Cậu cảm thấy giữa chúng ta có tình nghĩa sao?"
" Không có...."
Hứa Mộc Bạch trả lời câu hỏi này trong bụng, nhưng lại không dám mở miệng.
Bỗng nhiên gã nghĩ đến một câu nói, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây.
" Lẽ nào đây là báo ứng sao?" Hứa Mộc Bạch tự mình hỏi mình.
" Chủ tịch Trần, Vương thiếu gia, tôi cầu xin mọi người, hãy giúp tôi, thực ra không được cho tôi ra ngoài cũng được, tôi tự mình tìm, được không?" Cảm thấy tình cảm bạn bè không nhờ vả được, Hứa Mộc Bạch chỉ có thể cầu xin người khác trợ giúp.
Vương Thế Phi trực tiếp nói thẳng ra : " Lẽ nào cậu còn chưa hiểu , chúng tôi là người cùng một phe....."
" Thế là ý gì?" Hứa Mộc Bạch không biết là do đau mà choáng váng, hay là bị dọa mà choáng vàng, nhíu mày lại như ngốc nghếch hỏi.
" Chẳng trách cậu dám chọc giận Phương thiếu gia, thì ra cậu là một kẻ thiểu năng trí tuệ.....nói thực với cậu nhé, hôm nay chúng tôi hợp thành một nhóm để xử lí cậu. Đúng rồi, cậu chẳng phải luôn muốn đi tìm ngón tay của cậu sao? Nói thật cho cậu biết, cứ cho là cậu tìm được, có lẽ cũng không dùng được nữa....Lúc trước, tôi không cẩn thận đã đạp lên, đã không còn hình dạng gì nữa rồi...." Những lời Vương Thế Phi nói đều là thật lòng, vì thế trong lòng cũng không có chút gì đau lòng, ngược lại còn có chút vui sướng vì đã trừ hại cho dân. Những việc xấu của Hứa Mộc Bạch, hắn cũng đã nghe nói qua...hôm nay chính là báo ứng.
Đương nhiên, cũng trách hắn không biết lượng sức mình.
" Các người,....các người đúng là một bọn, chủ tịch Trần, uổng cho ông cũng là người có tiếng tăm, ông lại cùng với tên họ Phương kia là một bọn.....Phương Hạo Vân, mày hãy chờ đấy, chờ dượng của tao Ngô Tư đến, mày hãy chờ mà ngồi tù đi?"
Chuyện đã đến nước này, Hứa Mộc Bạch cuối cùng cũng lôi bia đỡ đạn của mình ra nói : " Chi đội trưởng chi đội trật tự trị an thành phố Ngô Tư là dượng của tao, chuyện xảy ra ngày hôm nay, bọn mày không ai có thể thoát khỏi tội này đâu...."
" Mày đang uy hiếp tao đấy à?" Phương Hạo Vân khinh thường cười : " Đừng nói là Ngô Tư, cứ cho bố dượng mày là Lâm Quốc Đống, cũng chưa chắc đã làm gì được tao?"
Lâm Quốc Đống là bí thư thành ủy thành phố Hoa Hải, Phương Hạo Vân lại dám không coi ông ta ra gì, thực sự nằm ngoài sự tưởng tượng của Hứa Mộc Bạch.
" Hứa Mộc Bạch, hôm nay tao trịnh trọng cảnh cáo mày, Bạch Lăng Kỳ là thiên nga trắng, tuyệt đối không phải là loại cóc ghẻ như mày có thể muốn....." Phương Hạo Vân dùng một ánh mắt ra hiệu, Vương Thế Phi một chân đạp vào bụng Hứa Mộc Bạch, tên Hứa Mộc Bạch đột nhiên ngã nhào xuống đất, hung hăng bò dưới đất.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng
Hoán Kiểm Trọng Sanh
Tác giả: Xích Tuyết
Quyển VII
Chương 44: Sư phụ, một cước này của tôi cũng được chứ.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip . ******
" Sư phụ, một cước này của tôi cũng được chứ?" Lần này Vương Thế Phi không gọi Hạo Vân là Phương thiếu gia, mà cung kính gọi một tiếng sư phụ....hắn theo học võ công của Phương Hạo Vân cũng đã được một thời gian rồi, hôm nay mới có cơ hội thể hiện trước mặt hắn, quả là có chút khiến hắn thấy thích thú.
" Cũng được, chỉ có điều lực vẫn chưa đủ, vẫn cần phải tăng cường luyện tập hơn nữa...." Nhìn Hứa Mộc Bạch nằm lăn lóc trên sàn nhà kêu rên rỉ, Phương Hạo Vân dọa nói : " Nếu là tôi, một cước đảm bảo khiến hắn hộc máu...còn anh chỉ có thể khiến hắn rên rỉ vài câu...Thế Phi, nhớ kĩ, phương pháp tôi dạy anh hô hấp thổ nạp, anh phải kiên trì luyện tập đến cả sau này, mỗi ngày cũng không được dừng lại....nếu không, anh mãi mãi không thể luyện ra được công phu thượng thừa đâu."
" Đệ tử, đã rõ ạ.....!" Vương Thế Phi cung kính trả lời một câu.
" Ha ha......!" Trần Thiên Huy vừa cười vừa nói : " Các cậu đã trở thành sư đồ từ bao giờ thế, sao tôi lại không biết vậy......Hạo Vân à, đợi Thanh Thanh trở về, cậu có thể bớt chút thời gian dạy cho nó nhé. Đúng rồi, lần trước nghe nó nói, cậu đồng ý truyền cho nó thái cực Trần Thị chính tông rồi, cậu không được quên nhé...." Trần Thiên Huy vốn không hy vọng con gái mình luyện thành công công phu gì cả, chỉ là ông nhân cơ hội nói vậy, hy vọng con gái ông có nhiều cơ hội tiếp xúc với Hạo Vân hơn thôi.
" Các người......các người sớm muộn cũng phải hối hận thôi....."
Hứa Mộc Bạch lê lết bò dậy từ dưới sàn nhà, hung hăng nói, trong mắt tràn ngập nỗi tức giận và sợ hãi. Bây giờ gã chỉ hy vọng duy nhất một điều chính là dượng Ngô Tư của hắn mau đem người đến......
Trong mắt Phương Hạo Vân lại đầy vẻ khinh thường, khẽ nói : " Bạn cũ à, tao sẽ luôn coi mày là thứ đáng tự hào, để cho tao giẫm đạp dày xéo."
Hứa Mộc Bạch lại kiêu ngạo như vậy, là vì gia tộc nhà gã, là vì chức chi đội trưởng của dượng gã, đánh rắn phải đánh dập đầu, nếu không chết mà không tha. Sau này chắc chắn sẽ còn có rắc rối. Phương Hạo Vân quyết định đợi Ngô Tư đến, xem xem vị đại nhân chi đội trưởng này, rốt cuộc là người như thế nào, nếu có thể, hắn cũng tự mình đả kích đối tượng.
Phương Hạo Vân nói như vậy. Vương Thế phi đã bắt đầu âm thầm mặc niệm cho vị đại nhân chi đội trưởng này rồi.....Trong con mắt của người tầm thường, một chi đội trưởng chi cục thành phố chắc chắn là rất tuyệt, nhưng với Phương Hạo vân lại chẳng là gì cả. Trên thực tế, trong mắt của Vương Thế Phi, Phương Hạo Vân sớm đã là không phải người bình thường rồi, là một vị thần cao cao tại thượng. Hắn sẽ mãi không quên được hai con sư tử làm bằng đồng trong nhà mình, đã biến thành bột mịn như thế nào....Cho đến tận bây giờ hắn vẫn kiên quyết cho rằng, đó tuyệt đối không phải chuyện người bình thường có thể dùng lực mà làm được.
Tất nhiên Trần Thiên Huy cũng hiểu rất rõ suy nghĩ của Phương Hạo Vân, nhưng ông nghĩ còn nhiều hơn Vương Thế Phi một chút....huống hồ, đối với thực lực của Phương Hạo Vân rốt cuộc mạnh bao nhiêu, trong lòng ông thực ra vẫn chưa xác định được. Cho đến tận bây giờ, ông cũng chỉ biết, Phương Hạo Vân rất lợi hại, rất lợi hại.....
Bây giờ hắn vẫn còn đang suy xét một chuyện, Hứa gia hình như không chỉ có Ngô Tư.....Văn phó bí thư của thành ủy hình như cùng có chút quan hệ với Hứa gia.
Nếu hắn nhớ không nhầm, Văn phó bí thư của thành ủy là cha nuôi của Hứa Mộc Bạch. Biến động nhân sự thành ủy Hoa Hải, Văn phó bí thư vừa mới tiếp quản công tác tổ chức thành ủy Hoa Hải, trong thành ủy, cũng được gọi là dưới một người trên vạn người. Nếu Văn phó bí thư muốn ra mặt cho Hứa Mộc Bạch, có lẽ Phương Hạo Vân sẽ gặp phiền phức rồi.
Hắn quyết định lặng lẽ quan sát diễn biến sự việc. Ngộ nhỡ sự việc đi đến mức không thể thu dọn được, hắn sẽ kịp thời liên hệ với Dương Vọng Giang.....Thực tế là không được, hắn sẽ tìm cha vợ. Với địa vị của cha vợ, chỉ là một bí thư thành ủy dường như chẳng là cái gì cả?
Trong lúc Trần Thiên Huy đang suy nghĩ mọi chuyện, cửa phòng nghỉ bị nhóm người đẩy ra một cách dã man, mấy chục cảnh sát cầm súng vác đai, đạn lên nòng sẵn trong chốc lát ùa vào trong.
Trần Thiên Huy mở to mắt ra nhìn, dẫn đầu đội này quả nhiên là Ngô Tư, chi đội trưởng chi đội trị an thành phố.....lúc này, trong mắt gã tràn đầy vẻ tức giận.
" Dượng, cứu con.....!" Thấy cứu tinh của mình đã đến, Hứa Mộc Bạch bỗng chốc trở lên vui mừng rạng rỡ, vội vàng nói : " Dượng, ngón tay của con bị đứt rồi, dượng mau phái người đi tìm đi....nếu muộn sẽ không kịp nữa đâu....."
Ngô Tư tận mắt nhìn thấy tình trạng thảm thiết của cháu mình , dường như còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán của gã một chút, gã vội vàng hạ lệnh phân ra năm đến sáu người đi ra hội trường tìm ngón tay bị đứt. Người còn lại nhanh chóng bao vây ba người Phương Hạo Vân.
" Đội trưởng Ngô, anh làm gì thế?" Trần Thiên Huy hơi nhíu mày, kháng cự nói : " Anh dẫn người vào giương súng như vậy, là muốn làm loạn hội doanh nhân của chúng tôi sao? Còn nữa, anh còn bao vây chúng tôi lại, chuyện này là thế nào chứ....."
" Chủ tịch Trần, còn phải nói sao? Tôi đã nhận được tin báo của mọi người ở đây, nói Phương Hạo Vân đã đánh Hứa Mộc Bạch, hơn nữa còn cắt đứt ngón tay của nó, với tư cách là đội trưởng đội trị an thành phố, tôi có quyền đưa hắn về đồn điều tra...Còn về chủ tịch Trần các người.....tôi hy vọng các ông có thể cùng về cục cảnh sát lấy lời khai, các ông sẽ là nhân chứng....."
Rất rõ ràng, ba người này là cùng một bọn, nhưng Ngô Tư không dám cùng một lúc đều đắc tội cả ba. Đặc biệt là Trần Thiên Huy....đối với người này không thể đắc tội được, Bây giờ chuyện quan trọng trước mắt là đưa cháu mình đi bệnh viện làm phẫu thuật đã, sau đó sẽ giải quyết tên ác đồ này sau....
Trên đường gã đến đây, đã nhận được điện thoại của ba nuôi cháu mình, yêu cầu gã hành sự cẩn thận, nhất định phải trừng trị nghiêm trọng hung thủ. Có câu nói của Văn phó bí thư, trong lòng Ngô Tư cũng có thêm dũng khí, Tuy nói tập đoàn Thịnh Hâm bây giờ đang phong sinh thủy khởi, nhưng từ xưa đến nay dân không đấu được với quan, chỉ là một tập đoàn Thịnh Hâm lại có thể làm mưa làm gió như vậy sao....
" Đội trưởng Ngô, anh vẫn là nói đúng rồi, chúng tôi đúng là nhân chứng, nhưng chân tướng sự việc mà anh miêu tả có chút khác biệt....Hứa Mộc Bạch và Phương Hạo Vân hai người họ đánh nhau, ngón tay của Hứa Mộc Bạch là do trong quá trình đánh nhau bị thương.....Chứ không phải là do cố ý bẻ đứt như anh nói đâu......"
Trần Thiên Huy thành thật nói : " Đội Trưởng Ngô, tôi biết anh là dượng của Hứa Mộc Bạch, vì thế chắc chắn sẽ thiên vị cho hắn trong quá trình xét xử vụ án, tôi không thể không nói cho anh biết, hy vọng anh có thể công bằng xét xử theo nguyên tắc công chính.....nếu không, tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Ngô Tư nghe thấy vậy, trong lòng biết Trần Thiên Huy đang uy hiếp mình, nhưng chuyện này gã cũng không sợ, nếu chỉ đơn phương một mình gã, chắc chắn sẽ thua, nhưng vấn đề bây giờ cũng là chỉ thị của Văn phó bí thư, cần phải nghiêm, nhanh chóng xử lí hung phạm, gã cũng không có gì phải sợ cả. Gã không tin Trần Thiên Huy vì một người ngoài, mà dám mâu thuẫn đối đầu với phó bí thư.
“Đội trưởng, đã tìm thấy ngón tay....." Trong lúc Ngô Tư đang định nói gì đó, mấy người cảnh sát đi vào. Trong tay cầm một túi đựng vật chứng đến, trong đó là một đống thịt nát....
" Ngón tay đâu?" Ngô Tư nhìn đống thịt nát trong túi đựng vật chứng một lúc, chẳng thấy có liên quan gì đến ngón tay cả.
" Đội trưởng,...chính là nó....!" Trong đó một viên cảnh sát bạo miệng giải thích một câu.
Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy nhìn một cái, đồng thời cùng âm thầm liếc sang Vương Thế Phi, trong lòng thầm nói. ‘Tên đồ tể hung ác’....lần này ngón tay của Hứa Mộc Bạch không có hy vọng gì có thể hồi phục được nữa.
" Ngón tay của tôi....ngón tay của tôi.....tại sao lại bị như vậy chứ....." Tận mắt nhìn thấy ngón tay của mình trở thành đống thịt nát, tâm trạng Hứa Mộc Bạch vừa bình tĩnh được một lúc bỗng nhiên lại phát điên lên. Gã lao ra chiếc túi đựng vật chứng có ngón tay bên trong, hung dữ nhìn Vương Thế Phi : " Là mày.....là mày cố ý dẫm nát nó....Dượng mau bắt thằng đó lại. Ngón tay của con là do hắn cố ý dẫm nát, lúc nãy hắn vừa nói với con xong...."
Vương Thế Phi cười nhạt một tiếng, chỉ thẳng mũi Hứa Mộc Bạch mà chửi : " Đầu óc mày bị lừa đá rồi à, hay bị người khác lấy mất não. Chuyện này nếu thật sự do tao làm, tao sẽ chủ động nói cho mày à...."
" Đội trưởng Ngô, ông muốn bắt tôi phải không? Đến đây,....dù sao ông cũng là dượng của hắn, xem điệu bộ này, chắc chắn trong lòng ông đang muốn báo thù cho cháu mình, vậy đến bắt đi.....Ông đường đướng là một chi đội trưởng thành phố, làm ra vài vụ án oan, cũng chẳng là cái gì cả....." Vương thế Phi chủ động đưa tay ra...
Nhìn hai tay trắng nõn của Vương Thế Phi, Ngô Tư rất muốn bẻ gãy hai tay của hắn, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, điều cháu gã nói là sự thật, ngón tay đó mười phần thì tám chín phần là do hắn dẫm nát. Nhưng bây giờ không có chứng cứ gì, mọi người nói hiện trường lúc đó rất loạn, bản thân không cẩn thận dẫm phải, có bắt cũng chẳng làm gì được.....
Ngô Tư tuy trong lòng vô cùng hận Vương Thế Phi này, nhưng lại không muốn cùng lúc đắc tội với cả nhà họ Vương và nhà họ Phương....Một nhà họ Phương, may ra gã còn có thể ứng phó được. Thêm một nhà họ Vương nữa, sẽ càng làm sự việc ngày càng rắc rối thêm.
" Vương thiếu gia, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng...." Ngô Tư trang trọng nói : " Mọi người, tôi nghĩ mọi người có chút hiểu lầm với tôi rồi, không sai, tôi là dượng của Hứa Mộc Bạch, nhưng vụ án này tôi sẽ tuyệt đối không thiên vị một ai, tôi sẽ nói sự thật mà thôi...Phương thiếu gia, mời cậu đi cùng chúng tôi một chuyến, trước khi sự việc vẫn còn chưa điều tra rõ ràng, tôi nghĩ cậu phải chịu chút ấm ức rồi.....người đâu, bắt hắn lại....."
" Các người dám....!"
Chuyện đầu tiên Vương Thế Phi làm đó là chặn trước mặt Phương Hạo Vân, hung ác nhìn cảnh sát vây xung quanh.
" Vương thiếu gia, lẽ nào cậu muốn chống lại người thi hành công vụ à...." Ngô Tư gằn lên một tiếng, tức giận nhìn Vương Thế Phi, khuôn mặt vô cùng tức giận.
" Vương thiếu gia, anh tránh ra...thị phi đúng sai đều có công lí, ban ngày ban mặt, tôi không tin đội trưởng Ngô thật sự sẽ làm ra vụ án oan gán cho tôi tội danh gì đó khác đâu...." Phương Hạo Vân ra hiệu cho Vương Thế Phi tránh ra, sau đó hỏi : " Đội trưởng Ngô, ông nói muốn tra khảo tôi, vậy tôi hỏi ông, ông định bắt tôi hay là để bắt tạm giam?"
Ngô Tư đang định trả lời, Trần Thiên Huy lại xen vào, nhìn Ngô Tư có chút thâm sâu nói : " Đội trưởng Ngô, anh đưa Hạo Vân đi thẩm vấn, đây là phạm vi chức trách của anh, tôi không phản đối....nhưng tôi hy vọng anh không lạm dụng tư hình, đây chỉ là một việc đánh nhau bình thường, hai bên đương sự đều có lỗi, nếu anh muốn tra khảo, tôi thấy phải tra khảo cả hai người......"
Vương Thế Phi nhân cơ hội đó, thêm vào nói : " Đúng vậy, hoặc tra khảo cả hai, hoặc không tra khảo ai, nếu không ông đúng là lạm dụng pháp luật vào việc tư, quan báo thù tư."
" Lúc cần thiết, tôi sẽ lấy danh nghĩa của hội doanh nhân mở cuộc họp báo các phóng viên, trả lời kĩ càng sự việc xảy ra ngày hôm nay...." Trần Thiên Huy chốt hạ xuống một trái boom lớn.
Những lời này vừa dứt, Ngô Tư bỗng nhiên yên lặng, chuyện này không được làm to chuyện. Nếu làm to chuyện ai cũng không có lợi, đến lúc đó thật sự muốn làm chuyện quan báo thù tư cũng không còn cơ hội nữa rồi.
" Vậy được, bây giờ vụ án vẫn trong thời gian từng bước điều tra, theo nguyên tắc dân sự , chúng tôi có thể không dùng biện pháp tra khảo...." Ngô Tư nói một tràng, sau đó hét : " Đưa đi......!"
Vương Thế Phi đang định ngăn lại, nhưng lại thấy ánh mắt của Phương Hạo Vân ra hiệu.
Vương Thế Phi hiểu ý, bèn tránh ra, đành cho cảnh sát đưa Phương Hạo Vân đi.
Còn lúc này, chiếc xe cấp cứu cũng bất ngờ đến, đưa Hứa Mộc Bạch đi....bác sĩ chịu trách nhiệm cấp cứu đã tỏ rõ, cái đống thịt nát kia đã không thể tiếp tục làm được phẫu thuật nữa.
Hứa Thiệu Đông nhanh chóng qua đó, sự việc đã kết thúc,.....hội doanh nhân vẫn tiến hành bình thường. Đối với chuyện Hứa Mộc Bạch gặp chuyện, mọi người dường như đều cho qua, trong mắt bọn họ, tất nhiên lợi ích của mình là lớn nhất. Nhân cơ hội tốt ngày hôm nay, thiết lập quan hệ, tìm hiểu, ai cũng không muốn lãng phí cơ hội các thương gia đều tụ họp ở đây.
Hứa Thiệu Đông nghe ngóng được từ bạn bè rằng Ngô Tư đã đưa con trai mình đi rồi, con trai được đưa đến bệnh viện, Phương Hạo Vân cũng bị đưa đi.....Trong lòng gã mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Thiệu Đông lau đi giọt mồ hôi lạnh trên trán, định lái xe nhanh chóng đến bệnh viện, chỉ có tận mắt nhìn thấy con trai không xảy ra chuyện gì, ông ta mới yên lòng. Chính lúc này, ông ta vô tình nhìn thấy Trần Thiên Huy. Do dự một lúc, ông ta bước đến, chất vấn hỏi : " Chủ tịch Trần, con trai tôi được mời nên mới đến đây, ông lại để nó bị thương, là người lập ra hội doanh nhân, ông phải giải thích cho tôi đi?"
Trần Thiên Huy chậm giãi bước đến trước mặt Hứa Thiệu Đông, mỉm cười nói : " Tổng giám đốc Hứa, câu nói này của ông không đúng rồi, Mộc Bạch đánh nhau với người khác, ông bảo tôi quản thế nào đây.....tôi xương cốt đã già rồi, tôi còn có thể ngăn cản bọn thanh niên sao....Tổng giám đốc Hứa, chuyện này tôi vẫn phải nói với ông....cái gọi là con cái không dạy, ba mẹ có lỗi, Mộc Bạch thích đánh nhau gây loạn, chuyện này liên quan đến việc bình thường ông lơ là việc dạy con, tôi thấy sau này ông nên tăng cường dạy bảo nó đi...."
Hứa Mộc Bạch rất bực bội, mình vốn đến là để hỏi tội, kết quả lại bị người ta giáo huấn một trận, chuyện này là thế nào chứ?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng