Thủ trưởng số 1 để mặc cho nước mắt trào ra, hắn nhẹ nhàng buông cánh tay, nghẹn ngào nói.
“Đi thôi, chờ khi ta đi gặp chủ tịch bọn họ, ta sẽ nói cho họ biết, anh không hề cô phụ kỳ vọng của họ!” Trần lão thái gia nhàn nhạt cười, để Trần Chiến dìu lấy ông.
Cả người thủ trưởng số 1 kịch liệt chấn động, sau đó cũng không nói gì thêm nữa, chỉ nhìn Trần lão thái gia, nhìn thật sâu sắc!
Sau khi nhìn xong, hắn không hề lưu luyến, xoay người liền đi, khi đi tới cửa phòng bệnh, lau đi nước mắt trên mặt, sau đó đi ra khỏi phòng.
“Cha!”
Nhìn thấy thủ trưởng số 1 rời đi, Trần Kiến Quốc lập tức bước tới. Trần lão thái gia không để ý tới Trần Kiến Quốc, mà nhìn Trần Chiến nhẹ giọng nói: “Tiểu Chiến đỡ ông ngồi lên ghế, giúp ông gọi điện cho tiểu Phàm, ông muốn trước khi chết nghe thanh âm của nó một chút.”
“Ân.”
Trần Chiến rơi nước mắt đầm đìa gật đầu, sau đó giúp Trần lão thái gia gian nan đi tới bên cạnh ghế dựa, ngồi xuống, cầm lấy điện thoại trong phòng, bấm số di động của Trần Phàm.
Ở ngoài ngàn dặm, Trần Phàm rời khỏi phòng của lão hiệu trưởng Tần An, liền trực tiếp quay về phòng học.
“Ông.”
Nguyên bản cũng giống như mấy người Tiêu Phong, Trần Phàm vẫn đang chăm chú nghe giảng, nhưng lại nhận thấy được di động chấn động lên.
Khác với lúc còn học trung học, trong đại học chỉ cần không gây ra động tĩnh quá lớn, thầy cô giáo bình thường sẽ không quản tới. Vì thế tuy di động Trần Phàm reo lên, cũng bị thầy giáo cùng không ít bạn học nghe được, lại không có người để ý.
Mang theo một tia nghi hoặc. Trần Phàm lấy di động ra nhìn xem, phát hiện là dãy số của quân khu Yên Kinh, hơn nữa liền nhận ra là dãy số của ngành đặc thù.
Vừa thấy dãy số này, đôi mày Trần Phàm trong nháy mắt cau lại do dự, đứng dậy xin lỗi thầy giáo trên bục giảng, sau đó cầm di động đi ra phòng học.
“Uy.”
Ra phòng học, Trần Phàm ấn nút nghe máy.
“Tiểu Phàm, là cha...” Chỉ nghe bên trong điện thoại truyền ra một thanh âm khàn khàn, trong thanh âm mang theo một tia âm rung.
“Cha?”
Nghe ra là thanh âm của Trần Chiến, nhận thấy được vẻ dị thường trong giọng nói của cha, trong lòng Trần Phàm chợt giật này, sắc mặt ngây ra.
“Tiểu Phàm, lão thái gia muốn cha gọi điện cho con, ông có chuyện muốn nói với con...”
“Đừng có nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, đưa điện thoại cho lão tử!” Không đợi Trần Chiến nói xong, bên trong truyền ra tiếng cười mắng của Trần lão thái gia, chỉ là thanh âm không mạnh mẽ như dĩ vãng, có chút suy yếu, đồng thời mang theo một loại cảm giác thoải mái.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Trần lão thái gia, trong lòng Trần Chiến run lên, đỏ hồng mắt, cắn môi, run rẩy đưa điện thoại cho ông.
“Thằng nhóc, cháu không phải nói khai giảng xong sẽ mang theo San nha đầu về thăm ông sao?” Tiếp nhận điện thoại, vẻ mặt lão thái gia tươi cười: “Thế nhưng đã qua một tháng sao cháu còn chưa trở về?”
“Lão thái gia, ông làm sao vậy?” Dù lúc này lão thái gia dùng giọng nói thật thoải mái che giấu, nhưng Trần Phàm đã nhận thấy được vẻ khác thường của Trần Chiến, bản năng cảm thấy lão thái gia đã xảy ra chuyện.
“Lão tử có thể như thế nào?” Trần lão thái gia cười mắng: “Thằng nhóc đừng nói sang chuyện khác, nói đi, vì sao còn không trở lại thăm lão tử?”
“Ngày mai cháu sẽ về ngay.” Giọng nói của Trần Phàm lo lắng: “Rốt cục ông làm sao vậy? Có phải sinh bệnh hay không?”
“Sinh bệnh? Ha ha, hiện tại lão tử mạnh khỏe như một con trâu!” Trần lão thái gia cười ha hả nói.
Nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt lão thái gia, nghe lời nói dối của ông, không riêng ai Trần Chiến, cả Trần Kiến Quốc cũng nhịn không được rơi nước mắt.
Bên đầu kia điện thoại, Trần Phàm cau chặt đôi mày.
“Như thế nào? Thằng nhóc, cháu không tin a? Nếu không cháu hỏi cha cháu xem có phải lão tử đang rất tốt?” Nhìn thấy Trần Phàm không lên tiếng, lão thái gia còn nói thêm: “Hoặc là ngày mai cháu trở về thử vài chiêu với lão tử, thế nào?”
“Ông thật không có chuyện gì sao?” Chẳng biết tại sao, bên tai vang lên tiếng cười sang sảng của Trần lão thái gia, trong lòng Trần Phàm vẫn có chút sợ hãi.
“Không có việc gì, ông có thể có việc gì chứ, ông sao, chỉ là có chút nhớ cháu.” Lão thái gia khe khẽ thở dài, sau đó huyết sắc trên mặt bắt đầu chậm rãi giảm bớt, sắc thái trong con ngươi cũng dần trở nên ảm đạm, nước mắt không kìm được bừng lên trong vành mắt: “Muốn tìm cháu tâm sự một chút.”
“Tiểu Phàm sẽ bồi ông suốt ngày, ông muốn tán gẫu cái gì?”
Giờ này khắc này, tâm tình Trần Phàm cực kỳ phức tạp, vẫn có chút không tin lời lão thái gia, nhưng hắn biết có hỏi tiếp cũng nhựkhông, chỉ đành đợi thêm một hồi kết thúc cuộc nói chuyện với ông thì tìm cha mình để hỏi cho rõ ràng.
“Tiểu Phàm, cháu cùng San nha đầu có khỏe không?” Thân hình lão thái gia bắt đầu nhẹ nhàng run lên.
“Tốt, chúng cháu tốt lắm.” Trần Phàm đáp.
“Tốt... vậy tốt.” Cả người lão thái gia bắt đầu run rẩy, không cầm nổi điện thoại, dùng ánh mắt ý bảo Trần Chiến giúp ông cầm lấy, lại tiếp tục nói: “Cha của cháu đã nói với ông chuyện của San nha đầu. Ai, lão Trần gia chúng ta thật xin lỗi gia đình bọn họ, hơn nữa thật xin lỗi San nha đầu, ông nhìn ra được San nha đầu rất yêu cháu, dù nó cũng có chút tiểu tính tình. Nhưng... nữ nhân a, có chút tiểu tính tình là bình thường, ngày sau trong sinh hoạt cháu nên nhường cho nó một chút, a, cũng giống như năm xưa lúc nào ông cũng nhường cho bà cố cháu.”
“Ân.”
“Tiểu... tiểu Phàm a, cháu... cháu... giúp ông nói với San nha đầu, nói ông xin lỗi nó, không thể làm được lời hứa sẽ chủ trì hôn lễ cho hai đứa.” Lão thái gia thở không ra hơi: “Cháu... cháu... cháu... nói với... nó...đừng... hận... hận... hận...ông..”
“Phanh!”
Lời vừa nói tới đó, đầu lão thái gia lệch sang bên, tắt thở ngay tại chỗ!
“Ông nội!”
“Cha!”
Thấy một màn như vậy, Trần Chiến cùng Trần Kiến Quốc không hẹn mà cùng hét lớn.
Không tiếng trả lời, trên ghế, vị lão nhân từng lăn lộn trên chiến trường, chứng kiến tân Trung Quốc thành lập, lại dựa vào đại quyết đoán, đại trí tuệ làm cho Trần gia từng bước một quật khởi, an tường đã ngủ.
Dưới ánh đèn, trên làn da khô quắt, trên khuôn mặt đầy vết đồi mồi, lưu lại một đạo tươi cười thản nhiên, trong dáng tươi cười còn mang theo một vẻ thỏa mãn, còn mang theo vẻ tự trách cùng áy náy không thể hủy diệt!
“Ba!”
Đầu bên kia điện thoại, nghe thanh âm truyền ra, Trần Phàm như bị sấm đánh, thân hình vô cùng cứng ngắc, di động trong nháy mắt từ trên tay hắn rơi xuống, đập lên mặt đất, phát ra một tiếng trầm muộn.
Trong hành lang, đôi mắt hắn phiếm hồng, trợn tròn, nước mắt từ trong vành mắt hắn bừng lên.
Hắn cũng không lau nước mắt trên mặt, thần tình ngây ngốc nhìn phía trước.
Cả người hắn như bị mất đi linh hồn.
Cứ nhìn thẳng như vậy.
“Ah!”
Vài giây sau, hắn vô lực nhắm lại hai mắt, sau đó mở ra, nắm chặt hai tay, giống như một con sói cô độc bị thường hai mắt đỏ bừng ngửa mặt lên trời gào thét!
Hoa lạp!
Trần Phàm vừa thét lên, liền giống như một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang trong hành lang, sinh viên trong lớp học nghe tiếng, ầm ĩ tuôn ra phòng học, cố gắng xem đến tột cùng.
Ra khỏi phòng học, bọn hắn ngây dại.
Bọn hắn đưa mắt nhìn thân ảnh cuối hành lang, rõ ràng chứng kiến, cuối hành lang, Trần Phàm chảy nước mắt run rẩy thân hình, chậm rãi, chậm rãi, ngồi xổm xuống.
Giờ khắc này, nam nhân là Long Nha duy nhất trong suốt ba mươi năm qua, nam nhân làm cả thế giới ngầm nghe tên phải sợ mất mặt, Đồ Tể bởi vì một lời thề, đã đem Huyết Sắc Luyện Ngục giết được chó gà không tha, đang cúi sống lưng của mình.
Hắn cúi thân mình, ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, cả người run rẩy lên, giống như một con sói cô độc bị thương, nghẹn ngào không một tiếng động!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngay cửa phòng học, Tiêu Phong, Ngu Huyền, Chu Văn ba người hiểu rõ tính cách Trần Phàm chứng kiến Trần Phàm đang ôm đầu nghẹn ngào, hoàn toàn trợn tròn mắt!
Bọn họ không thể tưởng tượng rốt cục là chuyện gì, có thể làm cho nam nhân kiên cường giống như chiến thần kia phải đến mức chán nản như vậy.
“Bây giờ còn là thời gian lên lớp, tất cả mọi người tản ra, quay vào lớp học.” Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, Ngu Huyền thân là trưởng lớp mở miệng đánh vỡ vẻ im lặng trong hành lang.
Từ sau hoạt động giao lưu của trường, Ngu Huyền trở thành danh nhân tuyệt đối của ngành quản trị kinh doanh, rất có uy tín, hắn vừa mở miệng những sinh viên kia tuy rằng cảm thấy thật kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, cũng không nghị luận, mà giữ im lặng quay trở về phòng học.
Nhìn thấy mọi người đã quay về phòng học, ba người Ngu Huyền cũng không nói thêm gì nữa, mà yên lặng đi tới chỗ Trần Phàm.
Rất nhanh, họ đi tới bên cạnh Trần Phàm, ngồi xuống bên hắn, lại không ai lên tiếng an ủi, cũng không ai mở miệng.
Bởi vì họ đều rất rõ ràng, chuyện có thể làm cho Trần Phàm thất thố như thế, không phải chỉ vài lời an ủi liền có thể giải quyết.
Cùng lúc đó, trong một phòng học khác trên hành lang, Tô San cũng không chạy ra ngoài xem náo nhiệt.
Trương Thiên Thiên cũng không đi.
“San San, tiếng hét vừa rồi là của bạn trai cô đó.” Một nữ sinh viên chạy ra ngoài xem náo nhiệt đi trở vào lớp, nhìn Tô San đang cúi đầu đọc sách nói: “Một mình hắn ngồi xổm cuối hành lang, ôm đầu, giống như đang khóc.”
Ân?
Ngạc nhiên nghe được lời của người bạn gái, vô luận là Tô San hay Trương Thiên Thiên đều cùng ngẩng đầu lên, vẻ khiếp hãi trong con ngươi không hề có chút che giấu.
“Bá!” “Bá!”
Cơ hồ cùng một thời gian, Tô San cùng Trương Thiên Thiên đều đứng dậy, không nói lời nào, trực tiếp chạy ra khỏi phòng học.
Dù nhận thấy được Trương Thiên Thiên đang đi theo phía sau, nhưng Tô San đã không còn tâm tư đi quan tâm chuyện này, nàng thật muốn biết, rốt cục Trần Phàm gặp phải chuyện gì, vì sao lại thất thố như thế?
Trong lòng Trương Thiên Thiên cũng tò mò.
Thế cho nên không có tâm tư đi suy nghĩ cử động của mình có khiến tạo ra lời đồn đãi nhảm nhí hay không.
Rất nhanh, hai người chạy ra khỏi phòng học, rõ ràng nhìn thấy cuối hành lang, bốn người Trần Phàm đang ngồi, trong đó Trần Phàm vẫn đang ôm đầu, mà ba người Ngu Huyền vẻ mặt ngưng trọng ngồi một bên.
“Trần Phàm!”
Thấy một màn như vậy, Tô San chỉ cảm thấy trái tim giống như bị một cây châm hung hăng đâm vào, rất đau đớn.
Trương Thiên Thiên cũng muốn kêu lên, nhưng lời đến bên miệng cuối cùng vẫn nhịn được.
Cuối hành lang, Trần Phàm đang ôm đầu nghẹn ngào không tiếng động, nghe được thanh âm của Tô San, nhắm hai mắt lại, cắn chặt răng, thở một hơi thật mạnh.
Theo sau, hắn ngẩng đầu lên, trên gương mặt kiên nghị lưu lại nước mắt, cặp mắt tối đen thâm thúy cũng hơi hơi phiếm hồng.
“Trần Phàm, đã xảy ra chuyện gì?” ở trong phòng ngủ 108, muốn nói ai là người hiểu rõ Trần Phàm nhất chính là Tiêu Phong, nhìn thấy Trần Phàm ngẩng đầu, bộ dáng như vừa mới khóc, lý trí nói cho hắn biết, Trần Phàm khẳng định gặp phải chuyện cực kỳ nghiêm trọng, nếu không tuyệt đối sẽ không như vậy.
“Tôi không sao.” Trần Phàm cũng không lau nước mắt trên mặt, mà khe khẽ thở dài, nói: “Các cậu trở về lớp đi, tôi phải rời khỏi Đông Hải vài ngày.”
“Trần Phàm, chúng ta là huynh đệ, là huynh đệ phải có phúc cùng hưởng.” Ngu Huyền nghiêm túc nói: “Khi ba chúng tôi xảy ra chuyện, mỗi lần đều là cậu giúp chúng tôi ra mặt. Cậu xảy ra chuyện, chúng tôi tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn!”
“Thật không có chuyện gì, chỉ là có một người thân của tôi rời đi mà thôi.” Trần Phàm nhẹ nhàng nói.
Người thân rời đi?
Nghe được Trần Phàm nói như thế, gương mặt ba người Tiêu Phong nhất thời biến đổi.
“Trần Phàm, nén bi thương thuận theo tự nhiên.” Tiêu Phong thở dài vỗ vỗ bả vai Trần Phàm, nhưng trong lòng vẫn hiểu thật rõ ràng: Người thân trong miệng Trần Phàm khẳng định có ý nghĩa không tầm thường đối với hắn, nếu không với sự kiên cường của hắn, tuyệt đối sẽ không thất thố như thế!
Sự thật quả đúng như ý nghĩ của Tiêu Phong.
Đối với Trần Phàm mà nói, trên thế giới này, có thể được hắn xem là người thân cũng không nhiều, mà lão thái gia không thể nghi ngờ chính là một trong vài người đó.
Năm đó, Trần lão thái gia lãnh khốc vô tình đưa hắn đến Long Nha, để cho hắn tiếp nhận sự huấn luyện tàn khốc nhất trên thế gian này.
Ngày đó, ở nơi hoang vu kia, hắn ngồi dưới đất, bầu trời xanh trên cao, nhìn bóng lưng tuyệt tình của lão thái gia rời đi, kêu trời trời không nghe, kêu đất đất không đáp, khóc gào không thôi.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, nội tâm của hắn có sự oán hận sâu sắc với lão thái gia!
Mà cuối năm rồi về nhà ăn tết, hai người tiêu tan hiềm khích trước kia, vứt nội tâm sang một bên, lẫn nhau không còn chút ngăn cách.
Thay đổi này, làm cho Trần Phàm lần đầu tiên cảm thấy được, địa vị của ông rất nặng trong lòng hắn!
Đó là một loại cảm tình tuy không gác lên bên miệng, nhưng lại in dấu thật sâu trong lòng!
Trước đó, trong nháy mắt hắn biết được Trần lão thái gia rời đi, trong đầu hắn đột nhiên trống rỗng, trong lòng vô cùng đau đớn!
Loại cảm giác này hoàn toàn giống như trước kia Sở Qua biết tin Sở Vấn Thiên qua đời.
Tiêu Phong vừa mở miệng, Ngu Huyền cùng Chu Văn lần lượt mở miệng khuyên hắn nén bi thương, sau đó ba người không nói thêm gì nữa, lần lượt đứng dậy, đi về phòng học.
Cùng lúc đó, Tô San cùng Trương Thiên Thiên thở hồng hộc chạy tới trước người Trần Phàm.
“Trần Phàm, anh làm sao vậy?” Nhìn gương mặt đầy nước mắt với đôi mắt đỏ ngầu của Trần Phàm. Tô San ngồi dưới đất, gắt gao nắm chặt hai tay vì sự đả kích mà lạnh lẽo của Trần Phàm, thanh âm run rẩy hói.
“Lão thái gia đi rồi.” Trần Phàm nhẹ nhàng nói.
Dù ở bên cạnh lão thái gia không được vài ngày, nhưng lão thái gia cưng chiều cùng yêu thích Tô San, trong lòng Tô San đều hiểu rõ ràng.
Hiện giờ nghe được lời nói của Trần Phàm, Tô San trợn tròn mắt, sau đó gương mặt chợt trắng nhợt như tờ giấy, thân hình cũng run rẩy lên kịch liệt!
Nàng há to miệng, cố gắng muốn nói gì đó, tuy nhiên không nói ra được một lời, chỉ có thể tùy ý cho nước mắt trào ra, dọc theo khuôn mặt, chậm rãi chảy xuống.
“Hô...”
Trần Phàm hít sâu một hơi, kéo Tô San vào trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Thiên Thiên.
Trương Thiên Thiên cũng không ngồi xổm xuống như Tô San, mà đứng cách hai người khoảng hai thước.
Sau khi nàng nghe được lời nói của Trần Phàm, cũng khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, thần tình không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó... nàng kìm lòng không được nắm chặt hai tay, gương mặt phức tạp nhìn Trần Phàm.
Giờ khắc này, nàng muốn bước tới, cũng giống như Tô San, bồi cạnh Trần Phàm.
Nhưng nàng không làm như vậy.
Nàng chỉ lẳng lặng nhìn Trần Phàm.
“Thiên Thiên, cô trở về lớp học đi.” Trần Phàm vỗ nhẹ sau lưng Tô San, sau đó nhẹ giọng nói với Trương Thiên Thiên: “Tôi sẽ cùng San San rời Đông Hải vài ngày.”
“Ân.” Trương Thiên Thiên nhẹ gật đầu, do dự một chút, nói: “Trần Phàm, nén bi thương thuận theo tự nhiên.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng nàng cũng hiểu rất rõ ràng, cảm tình giữa Trần Phàm cùng Trần lão thái gia thật sâu sấc, xa xa người ngoài không thể hiểu nổi, một khi Trần Phàm đã khác thường như vậy, tự nhiên cũng sẽ không vì một câu an ủi của nàng mà tâm tình tốt hơn.
Bên trong phòng bệnh của tổng y viện quân khu Yên Kinh.
Trần Chiến cùng Trấn Kiến Quốc quỳ trên mặt đất, nắm bàn tay khô vàng của Trần lão thái gia khóc một hồi, Trần Chiến chậm rãi đứng dậy, khom người bế Trần lão thái gia lên.
“Tiểu Chiến, anh...?” Nhìn thấy hành động của Trần Chiến, gương mặt Trần Kiến Quốc hơi đổi.
Không để ý đến lời hắn, Trần Chiến ôm Trần lão thái gia đi ra ngoài cửa.
“Tiểu Chiến, anh muốn làm gì?” Trần Kiến Quốc vài bước đuổi theo Trần Chiến, nắm lấy tay áo hắn.
“Buông ra.” Trần Chiến quay đầu, gương mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Trần Kiến Quốc, giọng nói không hề có chút vẻ tôn kính, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lùng.
“Trần Chiến, tôi ra lệnh cho anh, lập tức đặt lão gia tử lên giường!” Gương mặt Trần Kiến Quốc lại biến đổi, sau đó sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, lạnh lùng nói.
“Mệnh lệnh?” Biểu tình Trần Chiến đột nhiên dữ tợn: “Trần Kiến Quốc, xem ra ông cũng học theo mấy đứa con ông bãi quan uy trước mặt tôi a?”
“Anh..” Trần Kiến Quốc tức giận đến cả người phát run.
“Các người gọi tôi là phế vật cũng tốt, theo tôi bãi quan uy cũng thế, tôi đều không để ý. Nhưng... cái chết của ông nội, tôi vĩnh viễn cũng không tha thứ cho ông!” Giọng nói của Trần Chiến hoàn toàn lạnh xuống: “Ông đã sớm biết bệnh tình của ông nội, lại cố ý giấu diếm, thậm chí liên hợp với ông nội gạt chúng tôi, nói ông nội muốn đi du lịch cả nước, kết quả cuối cùng đến nơi này! Đến nơi này còn chưa tính, ông vì sao còn muốn giữ bí mật, thế nhưng còn nghiêm khắc phản đối mời chuyên gia nước ngoài tới xem bệnh cho ông nội!”
Nói tới đây, Trần Chiến trừng mắt nhìn Trần Kiến Quốc: “Ông nói, rốt cục là sinh mạng của ông nội quan trọng hay là giữ bí mật chó má gì đó mới trọng yếu? Phải biết rằng, kết quả trị liệu chỉ có hai, kết quả thứ nhất, ông nội khỏi hẳn. Tin tức này truyền đi ra, cái gọi là ảnh hưởng chỉ là mất mặt mà thôi! Lui lại một bước mà nói, y học chẳng hề phân biệt biên giới, hai vị chuyên gia người Mỹ nghiên cứu ra phương pháp chữa khỏi ung thư là dẫn đầu toàn cầu! Có cái gì đáng dọa người? Còn nữa, chẳng lẽ cái gọi là mặt mũi lại quan trọng hơn sinh mạng của ông nội hay sao?”
“Kết quả thứ hai, ông nội từ trần. Nếu như gặp phải kết quả này, càng không cần phải giữ bí mật chứ? Đến lúc đó tin tức truyền ra, người nào không biết?”
Có thể nói, hai vị chuyên gia nước Mỹ có thể đến nơi đây, hoàn toàn là bởi vì Trần Chiến quyết định, lúc trước Trần Chiến vừa biết được bệnh tình của lão thái gia thật nguy kịch, trực tiếp ném lời hãm dọa Trần Kiến Quốc, nếu không mời chuyên gia người Mỹ trị liệu cho ông nội, một khi lão thái gia có chuyện không hay xảy ra, hắn không để yên cho Trần Kiến Quốc!
Biết rõ tính tìnhbướng binh của Trần Chiến, Trần Kiến Quốc châm chước mãi, cuối cùng thương lượng với thủ trưởng số 1, vẫn đồng ý lời đề nghị của Trần Chiến.
“Anh cũng không phải không biết, là ông nội của anh cố ý không cho mời chuyên gia nước ngoài.” Trần Kiến Quốc nhíu mày.
“Tính tình lão nhân gia quyết liệt, yêu ghét rõ ràng, từng cùng mâu thuẫn với người Mỹ, tự nhiên không đáp ứng. Chẳng lẽ nói ông nội không đáp ứng, thì ông cũng không dám làm sao?” Trần Chiến lạnh lùng nói: “Đây cũng không phải phong cách làm việc của Trần Kiến Quốc ông đâu!”
“Đồ hỗn trướng, anh nói hươu nói vượn gì đây?” Trần Chiến khiêu khích làm Trần Kiến Quốc nổi giận: “Còn nữa, ngoài cửa có nhiều người đang chờ như vậy, anh ôm lão gia tử đi ra như thế là muốn làm gì?”
Dát chi!
Đúng lúc này, cửa phòng lại bị người đẩy ra, gương mặt thủ trưởng số 1 ngưng trọng đi vào, nhìn thấy Trần Chiến ôm lão thái gia, ngây ra, sau đó thoáng suy tư, liền hiểu được dụng ý của Trần Chiến.
“Trần Chiến, trước đem di thể lão thủ trưởng đặt lên giường bệnh đã, buổi tối mang tới nhà tang lễ Bát Bảo sơn.” Thủ trưởng số 1 nhắc nhở: “Thân phận lão thủ trưởng đặc thù, cậu không thể xằng bậy.”
“Trần Chiến, nghe lời chủ tịch, anh không được hồ nháo.” Trần Kiến Quốc nói theo.
“Tôi chỉ ôm ông đi về nhà, mặc lại quân trang cho ông mà thôi.” Trần Chiến đỏ mắt nói.
Ngạc nhiên nghe được lời Trần Chiến, cả hai người đều ngẩn ra.
“Lão gia tử từng nói với tôi, một ngày khi ông buông tay rời đi nhân gian, muốn cho tôi trước khi ông đi xa phải mặc lại bộ quân trang cũ nát xưa kia cho ông.” Trần Chiến nói xong, nhịn không được nhắm mắt lại: “Ông còn nói...ông sắp đi xuống gặp chủ tịch, chỉ có thể lấy thân phận cảnh vệ viên, tự nhiên phải mặc quân trang cảnh vệ viên!”
Thân hình thủ trưởng số 1 cùng Trần Kiến Quốc đồng thời kịch liệt chấn động, không nói gì.
“Cậu trở về lấy quân trang đi.” Thủ trưởng số 1 trầm ngâm vài giây đồng hồ, quyết định nói.
“Được!” Trần Chiến trầm ngâm vài giây đồng hồ, gật đầu đáp ứng, sau đó xoay người ôm di thể Trần lão thái gia, đi vào cạnh giường thật cẩn thận đặt ông nằm xuống.
Làm xong tất cả những chuyện này, hắn thật sâu nhìn qua di thể lão thái gia, thở mạnh một hơi, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Trần Chiến rời đi, trong đầu hiện lên một màn Trần Chiến hướng mình quát lớn, con ngươi Trần Kiến Quốc lóe ra, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Vào lúc một giờ, một chiếc phi cơ thương vụ của tập đoàn Cao Tường từ sân bay Phổ Đông Đông Hải cất cánh, giống như một con chim sắt chui vào trong đám mây, bay về phương bắc.
Trong phi cơ, ngoại trừ Trần Phàm cùng Tô San, không còn hành khách nào khác.
Tiếp viên hàng không một mình phục vụ cho hai người, khi nhìn thấy hai người trong ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ thật sâu, nghi hoặc hai người rốt cục có thân phận gì, vì sao có thể một mình sử dụng phi cơ thương vụ của tập đoàn Cao Tường.
Dù sao ở trong trí nhớ của nàng, chỉ có cao tầng của tập đoàn mới có tư cách dùng phi cơ thương vụ này.
Đối với sự nghi hoặc của nàng, Trần Phàm cùng Tô San cũng sẽ không cần đi giải thích.
Trong phi cơ, biểu tình Trần Phàm đã khôi phục lại bình tĩnh, nhưng trong vẻ bình tĩnh mang theo bi thương nồng đậm.
Tô San lại giống như một con mèo nhỏ nhu thuận, lẳng lặng dựa bên người Trần Phàm.
Trần Phàm đưa nàng tới Yên Kinh ăn tết, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được cảm tình nồng đậm giữa Trần Phàm cùng Trần lão thái gia.
Nàng rất rõ ràng, Trần lão thái gia từ trần, ảnh hưởng đối với Trần Phàm không thể dùng lời nói miêu tả, trong nội tâm nàng bi thống nếu so sánh với Trần Phàm, quả thực không chút đáng kể.
Ước chừng hai giờ sau, phi cơ thương vụ đúng giờ đáp xuống phi trường quốc tế Yên Kinh.
Bên ngoài sân bay, cảnh vệ viên tiểu Trụ tử của Trần lão thái gia đã sớm chờ đợi đã lâu.
“Trụ tử thúc.” Nhìn tiểu Trụ tử trong ngày thường dù có gặp quan lớn cấp tỉnh bộ vẻ mặt cũng không hề thay đổi nhưng hiện tại đôi mắt đỏ bừng, diễn cảm vô cùng bi thống, Trần Phàm liền mở miệng trước.
“Tiểu Phàm. San San.” Tiểu Trụ tử điều chỉnh cảm xúc một chút, nghênh đón.
“Trụ tử thúc.” Tô San chào tiểu Trụ tử.
Tiểu Trụ tử gật gật đầu, sau đó nhìn Trần Phàm, giọng nói thật bi thống: “Tiểu Phàm, lão... lão thủ trưởng đang ở tổng y viện quân khu Yên Kinh, tôi mang hai người đi qua.”
“Ân.” Trần Phàm nhẹ gật gật đầu.
Một giờ sau, tiểu Trụ tử lái một chiếc Hồng Kỳ treo biển số quân khu Nam Kinh, chờ Trần Phàm cùng Tô San đi tới tổng y viện quân khu Yên Kinh, thuận lợi đi qua ba trạm kiểm soát, cho xe dừng trong bãi đỗ xe của nội viện.
So sánh với lúc buổi sáng mà nói, bãi đỗ xe càng đỗ nhiều xe, trong đó phần lớn đều là biển số quân đội, mà xe của thủ trưởng số 1 cùng vài vị thường ủy đã không thấy.
Hiển nhiên bọn họ đã sớm rời đi.
Dù sao thân phận địa vị bọn họ không hề tầm thường, trăm công ngàn việc, chuyện cần phải xử lý rất nhiều, không thể tiêu phí quá nhiều thời gian ở chỗ lão thái gia.
Nhưng có thể khẳng định chính là nghi thức cáo biệt di thể, bọn họ nhất định phải có mặt.
Xuống xe, do tiểu Trụ tử dẫn đường, Trần Phàm cùng Tô San trực tiếp đi vào lầu ba được thủ vệ cực nghiêm.
Di thể Trần lão thái gia vẫn được đặt trong phòng bệnh, trong hành lang, những bảo tiêu phụ trách công tác thủ vệ đôi mắt đỏ ngầu, trên mặt vẫn còn nước mắt, ngẫu nhiên cũng thấy được gương mặt bác sĩ y tá đẫm nước mắt.
Cảm thụ được khí tức bi thương trong hành lang, đôi mắt Tô San lại đỏ lên, biểu tình Trần Phàm cũng không có biến hóa lớn, nhưng vẻ bi thương trong con ngươi lại càng đậm, thế cho nên lúc đi đường, hai chân hơi có chút run run.
Hành lang chỉ mấy chục thước ngắn ngủi, đối với Trần Phàm mà nói, giống như còn xa hơn địa cầu cùng mặt trăng.
Trong đầu của hắn thoáng hiện một màn cùng lão thái gia ngồi trong phòng sách uống rượu.
Tai của hắn vọng về tiếng cười tiếng nói ngày đó của lão thái gia.
Còn có thanh âm quen thuộc trong điện thoại ở mấy giờ trước, giống như chỉ trong nháy mắt, giống như vượt qua mấy thế kỷ, rốt cục Trần Phàm theo sự dẫn dắt của tiểu Trụ tử đi tới cửa phòng bệnh.
Bảo tiêu ngoài cửa cũng không xa lạ với tiểu Trụ tử, nhìn thấy là người do hắn đưa tói, không hỏi nhiều, trực tiếp tránh người cho ba người đi qua.
“Tiểu Phàm, cậu cùng San San vào đi thôi, tôi sẽ không vào đâu.” Đôi mắt tiểu Trụ tử đỏ ngầu, cắn môi nói.
“Ân.”
Trần Phàm gật gật đầu, sau đó quay nhìn Tô San, phát hiện nàng đang khóc, hơn nữa thân thể không thể khống chế run rẩy lên.
Nương theo một tiếng vang nhỏ, Trần Phàm đầy ra cửa phòng, đi vào.
Trong phòng tiếng khóc hỗn loạn, phòng bệnh đứng đầy người, trong đó phần lớn mặc quân trang.
Ngoài ra, hai con gái của Trần Kiến Quốc nhào vào bên cạnh lão thái gia lấy nước mắt rửa mặt, khóc cực kỳ thương tâm.
Lực chú ý của mọi người đều ở trên người lão thái gia, thế cho nên Trần Phàm mang theo Tô San đi vào phòng, đều không có bao nhiêu người chú ý.
Trên giường bệnh, lão thái gia mặc bộ quân trang đã giữ lại suốt mấy chục năm, quần áo rất rách nát, còn có một ít mụn vá nhỏ.
Khác với buổi sáng, di thể Trần lão thái gia trải qua xử lý đặc thù, làn da khô quắt thoạt nhìn hồng nhuận hơn rất nhiều, mái tóc bạc thưa thớt cũng được chải lại cực kỳ chỉnh tề.
Nhìn căn phòng thật đông người, bên tai vang lên tiếng khóc không dứt, Tô San khóc càng dữ dội, mà Trần Phàm lại càng bình tĩnh hơn trước, thậm chí tia bi thương trong con ngươi hắn đã biến mất.
Không bi thương sao?
Không phải!
Hắn chỉ đem phần bi thương kia giấu đi thật sâu!
Xuyên thấu qua khe hở giữa đám người, Trần Phàm đi tới giường bệnh, Trần lão thái gia vẻ mặt an tường nằm như ngủ, thân mình hắn khẽ run lên, không nói gì, lôi kéo tay Tô San chen vào trong đám người.
Trong lúc nhất thời tiếng khóc ngập trời bởi vì Trần Phàm và Tô San đến, đã giảm đi nhiều.
Một người, hai người, ba, bốn, năm...
Đám người tự động tản ra, tránh đường cho Trần Phàm cùng Tô San.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước...
Trong ánh nhìn soi mói càng ngày càng nhiều người, Trần Phàm kéo tay Tô San đang rơi nước mắt đầy mặt đi tới lão nhân đã buông xuôi tay rời nhân gian, nện bước trầm trọng mà vững vàng.
Nhìn biểu tình bình tĩnh mà đáng sợ của Trần Phàm, vô luận là người trong quân đội, hay là người của Trần gia, một số người gương mặt có chút quỷ dị, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Trừ bấy nhiêu đó ra, sau khi Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi nhìn thấy Trần Phàm, trong đôi con ngươi cũng hiện lên một tia quang mang kì dị, còn Trần Kiến Quốc thì khẽ nhíu mày.
Đám người Trần Chiến thì có chút bận tâm ngắm nhìn Trần Phàm, bọn hắn đều hiểu rõ ràng, phần bi thống ở trong lòng Trần Phàm so với bất cứ người nào trong căn phòng này đều chỉ có hơn chứ không hề kém!
Lúc này, hai bà cô họ của Trần Phàm, nhìn thấy Trần Phàm đang kéo Tô San tiến lên, thì tiếng khóc dần dần ngưng lại. Theo sau gian nan đứng lên, thoáng nhìn qua khuôn mặt của Trần lão gia.
Làm xong những chuyện này, các nàng mới lùi về trong đám người.
Cùng lúc đó, Trần Phàm kéo Tô San đi tước trước người của Trần lão thái gia!
Một giây, hai giây, ba giây....
Thời gian như nước chảy mây trôi bình thường, Trần Phàm không động đậy, cũng không quấy rầy Tô San đang khóc ở bên cạnh. Mà chỉ ngơ ngẩn ngắm nhìn lão nhân đã đi xuống hoàng tuyền! Tựa như hắn muốn khắc sâu khuôn mặt của lão nhân vào trong nội tâm của mình.
“Lão thái gia, thực xin lỗi, cháu và San San đã đến muộn rồi.” Bỗng dưng, Trần Phàm mở miệng, thanh âm của hắn trầm thấp mà khàn khàn.
“Phanh!” Khi đang nói, hai đầu gối của Trần Phàm hung hăng nện xuống sàn nhà, lực đạo cường hãn, trực tiếp làm cho gạch đá hoa bên dưới sàn nhà vỡ nát.
“Phanh!” Mắt thấy Trần Phàm quỳ xuống, Tô San cũng bắt chước theo.
“San San, hãy khấu đầu lão thái gia ba lạy.” Trần Phàm hai mắt gắt gao nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của Trần lão thái gia, nhẹ giọng nói.
Dứt lời, hắn và Tô San bắt đầu phục lạy.
“Phanh phanh phanh!” Trần Phàm dùng sức khấu đầu một cái, đã trực tiếp làm cho máu tươi chảy ra. Nhưng hắn không mấy quan tâm, mà tiếp tục khấu đầu thêm hai cái nữa.
“Tiểu Phàm, lau máu trên trán, cùng San San đứng lên đi.” Lúc này Trần Chiến bước lên, đem chiếc khăn mùi xoa của Tôn Áo Linh đưa cho Trần Phàm.
Trần Phàm không tiếp nhận khăn, cũng không có đứng lên. Mà ngẩng đầu, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Trần Chiến: “Cha, vì sao không thông báo sớm cho con biết?”
“Ta cũng mới biết chuyện này khoảng bốn ngày trước thôi. Lúc ấy bệnh tình của lão thái gia phi thường nghiêm trọng....” Trần Chiến cố gắng giải thích, nhưng đối mặt với ánh mắt bình tĩnh quá mức của Trần Phàm, hắn nói ra một nửa, sau đó không biết phải giải thích như thế nào nữa.
“Trần Phàm, đứng dậy đi. Để cho mọi người còn đến khấu đầu lão thái gia.” Lúc này Trần Vĩnh Thụy dùng thanh âm trầm thấp nói: “Có lời gì thì cháu và cha ra bên ngoài nói đi.”
Trần Phàm quay đầu liếc mắt nhìn Trần Vĩnh Thụy một cái.
“Nhìn cái gì? Chẳng lẽ chú không biết dập đầu thì cũng cần phải luận vai vế hay sao?” Trần Phi tiến lên phía trước, lạnh lùng nghênh đón ánh mắt của Trần Phàm.
Hai cha con Trần Phi vừa thốt ra những lời này, bên trong phòng giám hộ, trừ thành viên của Trần gia, những người khác trong lòng đều chấn động. Theo sau mới quẳng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Trần Phàm.
“Trần Vĩnh Thụy, anh nói vậy là có ý gì?” Lúc này nguyên bản trên khuôn mặt náy náy của Trần Chiến, bỗng nhiên dâng lên một tia cảm xúc tức giận.
“Trần Chiến, vừa rồi Tiểu Phi đã nói rõ ràng, luận vai vế lễ nghi thì con của chú không hiểu. Chẳng lẽ chú cũng không hiểu phép tắc như nó hay sao?” Đối mặt với cơn tức giận của Trần Chiến, Trần Vĩnh Thụy không hề sợ hãi chất vấn.
Nghe vậy Trần Chiến sắc mặt biến đổi, đang muốn nói gì đó, thì đã thấy Trần Phàm đứng lên, chậm rãi bước đến phương hướng của Trần Vĩnh Thụy.
Cước bộ của hắn không nhanh không chậm, và diễn cảm cũng bình tĩnh như nước. Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy Trần Phàm đi tới, vô luận Trần Vĩnh Thụy hay là Trần Phi sắc mặt đều biến đổi.
“Hôm nay là ngày mất của lão thái gia, tôi mặc kệ trong lòng hai cha con ông có toan tính gì. Nhưng tôi không muốn để cho người ngoài nhìn thấy chúng ta làm chuyện cười.” Rất nhanh. Trần Phàm đã bước đến trước người Trần Vĩnh Thụy, nhìn thẳng vào hai mắt của Trần Vĩnh Thụy gằn từng chữ: “Nếu không, lão nhân gia ông ta sẽ chết mà không được nhắm mắt.”
“Chuyện cười ư?” Trần Phi hừ lạnh một tiếng: “Chú có tư cách gì nói những lời này? Chẳng lẽ những phiền toái chú cấp cho Trần gia còn ít hay sao?”
“Bá!”
Trần Phi vừa thốt ra lời này, không ít người diễn cảm đều biến đổi. Bọn hắn thật không ngờ, nội bộ Trần gia đã xảy ra mâu thuẫn sâu sắc đến mức này. Ngay khi Trần lão thái gia vừa quy thiên, đã muốn trở mặt cùng nhau rồi!
Còn Trần Phàm thì nghiêng đầu sang một bên, nheo mắt lại, nhãn tình gắt gao dán lên trên người của Trần Phi.
Người quen thuộc hắn đều biết, đây là dấu hiệu hắn tức giận muốn giết người rồi!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ở một khắc này, thời gian giống như đã ngừng trôi, trong phòng giám hộ nháy mắt đã yên tĩnh xuống, mọi người đều không hẹn mà cùng đem ánh mắt quẳng ném về phía hai người Trần Phàm và Trần Phi, trong lòng âm thầm suy đoán xem, kế tiếp sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Trần Phi thấy Trần Phàm híp mắt nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác giống như một đầu dã thú đang theo dõi mình bình thường. Từ đầu xuống chân không khỏi run lên, trước ngực đè nặng một hòn đá tàng ngàn cân, tầng suất nhịp hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, khi Trần Phi bị ánh mắt vô tình của Trần Phàm chấn trụ, thì Trần Phàm đã di chuyển bước chân.
Hắn thay đổi vị trí cước bộ, đi về hướng Trần Phi.
Có lẽ không muốn quấy rầy sự an tĩnh của Trần lão thái gia, cho nên cước bộ của Trần Phàm rất nhẹ, mỗi lần giơ chân lên, bước chân đều thoáng dừng ở giữa không trung một nhịp, sau đó mới nhẹ nhàng đặt xuống sàn nhà, không hề phát ra bất cứ một chút thanh âm nào.
Một bước, hai bước, ba bước....
“Chú muốn làm gì?” Trần Phi cật lực khống chế tâm tình của mình, ở trong lòng cũng tự nhủ với chính mình. Sau khi mất đi sự che chở của Trần lão thái gia, Trần Phàm không đáng giá nhắc đến. Nhưng khóe mắt đang điên cuồng nhảy lên đã bán rẻ nội tâm đang sợ hãi cực điểm của hắn. Bởi vì, trong nháy mắt đó hắn đã nhìn ra sát khí trong đôi con ngươi của Trần Phàm!
Cái loại sát khí này, do vô số máu tươi chất chồng tôi luyện ra.
“Câm miệng!” Trần Phàm lên tiếng nhắc nhở, ngữ khí của hắn không nóng không lạnh, thân mình sừng sững như một tòa núi lớn, đứng án ngữ ở trước người Trần Phi.
“Chú... chú muốn làm gì?”
Coi như trong lòng đang trào dâng lên một nỗi sợ hãi không tên, nhưng mắt thấy xung quanh nhiều người như vậy, hơn nữa đều là những nhân vật đầu sỏ trong giới quân đội, còn có cha mình Trần Vĩnh Thụy ở ngay bên cạnh. Cuối cùng Trần Phi đã nổi lên dũng khí tranh phong với Trần Phàm. Một nguyên nhân khác nữa là giờ đây hắn và Trần Phàm đã khác xưa rất nhiều rồi.
Trong Trần gia, lão thái gia bỗng nhiên qua đời đối với Trần Phàm là đả kích rất lớn, nhung....ảnh hưởng đối với Trần Phi thì không tính là cái gì.
Hắn là loại người phi thường ích kỷ.
Bản thân hắn hiểu rõ ràng, khi Trần lão thái gia qua đời, địa vị trong Trần gia sẽ xuất hiện những nét thay đổi. Nhưng hắn tin tưởng lấy năng lực nhiều năm qua phát triển của Trần gia, căn cơ là vô pháp suy chuyển.
Cho nên.... Theo ý nào đó mà nói, đối với chuyện tình Trần lão thái gia qua đời, trong lòng Trần Phi còn có một loại cảm xúc mát lòng mát dạ!
Bởi vì hắn muốn nhìn thấy Trần Phàm té ngã xuống đài, mang theo bộ dáng thất hồn lạc phách giống như một gã ăn mày bình thường!
“Thứ gì ta không chiếm được, Trần Phàm ngươi cũng đừng mong giành được!” Đây là suy nghĩ chân thực nhất ở trong lòng hắn.
“Bá!” Ngay khi Trần Phi cho rằng, coi như cấp cho Trần Phàm thêm mười lá gan, thì Trần Phàm cũng không dám động thủ.... Nhưng lúc này Trần Phàm đã động!
Trừ bỏ Trần Chiến ra, mọi người không nghe thấy bất luận thanh âm nào, căn bản là không hề thấy rõ động tác của Trần Phàm.
Ngay sau đó, ở dưới biểu tình khiếp sợ của chúng nhân. Tay phải của Trần Phàm giống như gọng kìm bình thường, hung hăng túm lấy yết hầu của Trần Phi.
Bị Trần Phàm nắm giữ yết hầu, nhịp hô hấp của Trần Phi nháy mắt đã trở nên bất ổn, khuôn mặt tím bầm thành màu gan heo, theo bản năng múa may chân tay, cố gắng đẩy Trần Phàm ra, nhưng căn bản là không thể động tới người Trần Phàm nổi, cũng vô pháp tránh thoát ra khỏi bàn tay của Trần Phàm.
“Trần Phàm, cháu muốn làm gì?” Ngắn ngủi khiếp sợ qua đi, sắc mặt của Trần Vĩnh Thụy đột nhiên biến đổi.
Mà Trần Kiến Quốc đứng một bên cũng nhíu mày, lạnh giọng quát: “Trần Phàm, buông Tiểu Phi ra!”
Không quản đến mấy người xung quanh, Trần Phàm lạnh lùng nhìn Trần Phi đang thất kinh hoàng hai ba giây thời gian, sau đó chuyển bước chân đi ra ngoài cửa.
“Đồ hỗn trướng, ta bảo cháu buông Tiểu Phi ra, cháu điếc hà?” Thấy một màn này, nhóm thủ trưởng đến từ hai giới chính trị và quân đội đã giật mình cả kinh không nhỏ. Còn Trần Kiến Quốc thì sắc mặt đã hoàn toàn trầm xuống.
Vẫn không hồi đáp, Trần Phàm gắt gao túm lấy yết hầu của Trần Phi, bước ra ngoài cửa.
Lơ lửng giữa không trung, Trần Phi bởi vì thiếu dưỡng khí mà hai mắt đã trở nên trắng dã, dường như tùy thời đều có thể chết qua bình thường.
“Anh còn dám tiến vào căn phòng này nửa bước, tôi sẽ đưa anh đi chôn cùng với lão thái gia!”
Trần Phàm kéo Trần Phi đến trước người mình, dùng thanh âm khàn khàn nói xong. Đồng thời sát khí lăng lệ trên người tản xuất ra, khiến cho bầu không khí bên trong căn phòng đều phải lạnh xuống.
Cảm thụ được sát khí khủng bố trên người Trần Phàm, bên trong căn phòng giám hộ, trong lòng các vị thủ trưởng chấn động không thôi. Đồng thời cũng sôi nổi đem ánh mắt quẳng ném về phía Trần Kiến Quốc, phảng phất như muốn nhìn xem Trần Kiến Quốc sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
Nhưng mà....
Lúc này đây, không chờ Trần Kiến Quốc mở miệng, Trần Phàm đã vươn tay mở cửa ném Trần Phi ra ngoài.
“Rầm!” Thân mình của Trần Phi hung hăng đập vào vách tường, cả người đau đớn như muốn hôn mê đi.
“Hô... hô....” Hắn há miệng thở dốc như người đang chết đuối thì được cứu vớt bình thường. Trong con ngươi toát ra nỗi sợ hãi khủng khiếp!
Bởi vì, ngay khi nghe thấy những lời cảnh cáo của Trần Phàm, hắn thật lòng đã vô cùng khiếp sợ!
Nhưng ngắn ngủi sợ hãi qua đi, trong con ngươi của hắn lại toát ra nỗi hận ý thấu tận xương tủy!
Hắn cố nén đau đớn trên người, giãy giụa muốn đứng lên. Ngay sau đó, một bàn tay thô ráp đã nhấc hắn đứng lên.
“Cậu không thể đi vào!” Tiểu Trụ Tử mặt không đổi sắc nhìn Trần Phi, ngữ khí không thể nghi ngờ nói.
Trần Phi vừa mới bị Trần Phàm làm nhục, trong lòng còn đang căm tức không thôi. Vừa nghe thấy Tiểu Trụ Tử nói như thế, thì không khỏi ngẩn ra!
Đối với Trần Phi mà nói, nếu như Trần lão thái gia còn sống, cấp cho hắn thêm mười lá gan, hắn cũng không dám đắc tội với Tiểu Trụ Tử!
Nhưng ngày hôm nay đã không còn giống với lúc xưa.... Trần lão thái gia đã quy thiên rồi. Kẻ mất thế không chỉ riêng mỗi mình Trần Phàm, mà còn có cả Tiểu Trụ Tử nữa!
“Ông thì tính là cái gì! Mau tránh ra cho tôi!” Ngắn ngủi sững sờ qua đi, Trần Phi đã thức tinh, phẫn nộ quát.
“Bốp!”
Không dông dài, Tiểu Trụ Tử vươn tay chém ra, chuẩn xác đánh trúng gáy của Trần Phi, lực đạo vừa đủ, chỉ đem Trần Phi đánh hôn mê bất tỉnh mà thôi.
Bên trong phòng giám hộ, hành động điên cuồng của Trần Phàm đã nằm ngoài dự tính của mọi người.
Ở trong mắt người ngoài, bọn hắn thật không ngờ, ngay khi Trần lão thái gia quy thiên, người trong Trần gia đã xuất hiện mâu thuẫn vượt qua tầm dự đoán của bọn hắn!
Còn đối với những người bên trong Trần gia mà nói, bọn hắn cũng không ngờ, Trần Phàm sẽ dám hướng Trần Phi động thủ!
“Trần Phàm, cháu có biết cháu đang làm cái gì hay không?”
So sánh cùng Trần Phi mà nói, lòng dạ và sự nhẫn nhịn của Trần Vĩnh Thụy còn mạnh hơn nhiều. Tuy rằng hắn đối với hành động của Trần Phàm rất phẫn nộ, nhưng không hề phát tác, mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Phàm nói.
“Tôi đã nói rồi, hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy bất kì ai đến quấy rầy lão thái gia nghỉ ngơi.” Trần Phàm mặt không đổi sắc nhìn Trần Vĩnh Thụy nói: “Con của bác không hiểu quy tắc, tôi đành phải đem hắn ném ra ngoài.”
“Đồ hỗn trướng, mày có tư cách nói những lời này hay sao?” Ngay khi Trần Vĩnh Thụy không biết phải làm sao, thì Trần Kiến Quốc đã bước lên phía trước, cùng Trần Phàm đối chọi gay gắt.
Phần lớn những thành viên trong Trần gia đều cảm thấy Trần Phàm quá mức hung hăng càn quấy. Ngay khi trông thấy Trần Kiến Quốc ra mặt giáo huấn, thì đều âm thầm ủng hộ. Chỉ có một số ít là trầm ngâm nhíu mày, tỉ như vợ chồng Trần Chiến, và cha mẹ của Trần Ninh.
Hiển nhiên, bọn họ đều không muốn nhìn thấy qua trường hợp này phát sinh!
“Vì sao cháu không thể nói?” Đối mặt với Trần Kiến Quốc, Trần Phàm không có nhường bước. Chính là vẫn bình tĩnh chất vấn ngược lại.
“Đồ hỗn trướng, mày không biết lão thái gia mắc bệnh là vì mày hay sao?” Trần Kiến Quốc biểu tình mười phần tức giận rống lên.
Trần Phàm nhăn mày, nhưng không hé răng.
“Còn không phải do mày gây sức ép sao?” Mắt thấy Trần Phàm không mở miệng phản bác. Trần Kiến Quốc lạnh lùng nói.
“Bác, có những chuyện không thể nói lung tung, làm sao bác có thể đem chuyện tình ông nội chết đi, đổ trách móc lên đầu Tiểu Phàm đây chứ?” Đang ngồi trên xe lăn, Trần Chiến vịn thành xe đứng lên, ngữ khí có chút tức giận. Bất quá trước mặt đông đảo khách nhân, hắn không có gọi thẳng kỳ danh của Trần Kiến Quốc ra.
“Trần Chiến, anh là muốn xuất đầu thay con của anh xuyên tạc sự thật hay sao?” Trần Kiến Quốc trầm giọng nói: “Bệnh ung thư của ông nội anh phát tác, còn không phải bởi vì nó rời khỏi tổ chức Long Nha, làm cho ông nội của anh nổi giận lôi đình, cuối cùng uất khí mà phải nhập viện hay sao?”
Ân?
Vừa nghe Trần Kiến Quốc nói như thế, mọi người ở đây theo bản năng hồi tưởng về quá khứ. Trong đó mấy người nắm rõ tin tức thì hơi chấn động.... Bởi vì thời gian Trần Phàm ly khai Long Nha cùng thời gian Trần lão thái gia mắc bệnh ung thư là hoàn toàn ăn khớp!
Trần Chiến cũng hiểu là thời gian ăn khớp, nhưng hắn rõ ràng, bệnh tình của Trần lão thái gia và chuyện này cùng nhau không có bao nhiêu liên quan.
Không riêng Trần Chiến, mà ngay cả Trần Phàm cũng biết, sau khi nghe thấy tin tức lão thái gia mắc bệnh ung thư. Trần Phàm đã âm thầm đến tổng y viện quân khu Yên Kinh thăm nom lão thái gia. Hơn nữa thông qua con đường đặc thù biết được bệnh tình của lão thái gia là do nhiều năm dưỡng thành, đều không phải là do tức giận.
“Tôi không muốn cãi nhau với ông. Nếu như ông có ý kiến về chuyện tôi đánh cháu trai bảo bối của ông. Thì chúng ta quay về nhà từ từ nói chuyện.” Lúc này Trần Phàm chậm rãi phun ra một câu.
“Từ từ nói chuyện? Ta cho mày biết, đồ hỗn trướng, ta nhịn mày lâu rồi!” Trần Kiến Quốc vươn tay chỉ thẳng vào mặt Trần Phàm, quát: “Ngay cả quyết định của lão thái gia năm xưa, đã khiến cho mày trải qua rất nhiều khổ cực. Nhưng mày theo chuyện đó cũng được hưởng rất nhiều quyền lợi.”
Trần Phàm nghe vậy, thoáng nheo mắt lại.
“Lão thái gia và Long Nha nuôi dưỡng mày, cho mày trở thành quân nhân ưu tú nhất!” Trần Kiến Quốc càng nói càng kích động hơn: “Nhưng nửa năm qua, mày đã làm ra những chuyện gì đây chứ?”
“Mày ỷ lão thái gia coi trọng mày, cưng chiều mày. Cho nên trong mắt đã vô pháp vô thiên, không kiêng nể vương pháp, suốt ngày ra ngoài đường gây chuyện thị phi!” Trần Kiến Quốc nói xong những lời này, thì thanh âm bỗng nhiên đề cao lên: “Khi lão thái gia còn sống, ta sợ người thương tâm, nên luôn luôn khoan dung bỏ qua cho mày phóng túng! Nếu, bây giờ mày vẫn khăng khăng tính tình như cũ. Vậy thì ta cũng không cần khách khí với đứa cháu này nữa.”
Lời này của Trần Kiến Quốc vừa thốt ra, trong lòng mọi người xung quanh nhất thời đã căng thẳng lên.
“Hôm nay có mọi người ở đây làm chứng. Từ nay trở đi, Trần gia chúng ta sẽ không có người nào là Trần Phàm!”
Trần Kiến Quốc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, chắc như đinh đóng cột nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
“Hôm nay có mọi người ở đây làm chứng. Từ nay trở đi, Trần gia chúng ta sẽ không có người nào là Trần Phàm!”
Khi Trần Kiến Quốc nói ra những lời này, bầu không khí trong gian phòng đã hoàn toàn yên tĩnh xuống. Chỉ có thanh âm của Trần Kiến Quốc là vẫn quanh quẩn ở trong căn phòng.
Tuy rằng mọi người đã phỏng đoán mơ hồ Trần Kiến Quốc sẽ làm ra quyết định như thế này. Nhưng sau khi bọn hắn chân chính nghe thấy những lời này, thì vẫn như cũ bị giật mình cả kinh không nhẹ!
Bởi vì, lời nói của Trần Kiến Quốc cũng tương đương là đem Trần Phàm tống cổ ra khỏi Trần gia!
Phải biết rằng, Trần Phàm chính là thằng chắt mà thường ngày Trần lão thái gia cưng chiều nhất. Dựa theo đạo lí bình thường mà nói, coi như Trần lão thái gia quy thiên, thì Trần Kiến Quốc thân làm gia chủ cũng vẫn phải bồi dưỡng Trần Phàm. Mà không phải là giống như bây giờ... ở ngay trong ngày lão thái gia quy thiên, liền trực tiếp đuổi cổ Trần Phàm ra khỏi gia tộc!
Điều này... quả thực là quá mức tàn nhẫn!
“Cha!”
Người đầu tiên theo trong nỗi khiếp sợ khôi phục lại tinh thần đó chính là cha của Trần Ninh. Trần Vĩnh Lạc, hiện giờ đang nắm chức chức vụ thiếu tướng, là nhân vật nắm giữ thực quyền ở trong quân khu Yên Kinh. Khi hắn mở miệng, đồng thời cũng nhanh chân bước đến phía Trần Kiến Quốc.
“Vĩnh Lạc, anh lui ra cho tôi!” Trần Kiến Quốc quay đầu lạnh lùng nói: “Trần Kiến Quốc ta nếu đã nói ra, thì cũng giống như bát nước đổ ra ngoài. Ta nói sau này Trần gia sẽ không có hắn, thì chính là không có hắn.”
Nhìn biểu tình chắc chắn như đinh đóng cột của Trần Kiến Quốc, tất cả mọi người đều rõ ràng. Từ nay về sau, quầng sáng Trần gia trên đỉnh đầu Trần Phàm sẽ biến mất vĩnh viễn rồi!
“Bác trai, nhiều năm qua như vậy, tôi và anh Chiến chưa từng nghĩ tới, sẽ thông qua gia tộc nhờ vả được cái gì, cũng chưa từng nghĩ qua cùng nhóm anh chị em trong nhà tranh giành nhau cái gì. Thậm chí, những ngày lễ tết, mọi người châm chọc chúng tôi, chúng tôi cũng chưa từng có nửa câu oán hận! Một câu đều không có!” Ngồi trên xe lăn Tôn Á Linh lau nước mắt khóc nói: “Bởi vì chúng tôi biết, thân làm nữ nhân trong Trần gia, kẻ vô tích sự giống như tôi và anh Chiến, đúng là đã khiến cho Trần gia mất mặt! Trong lòng chúng tôi cảm thấy rất áy náy.”
“Nhưng... Tiểu Phàm nó bất đồng!” Tôn Á Linh nói đến đây, nghẹn ngào không dứt: “Từ năm bốn tuổi nó đã rời khỏi nhà, bị lão thái gia đưa đến Long Nha, trải qua huấn luyện gian khổ, cuối cùng đã hoàn thành tâm nguyện của lão thái gia, trở thành một trong những thành viên của Long Nha, vì nước lập được rất nhiều công lao to lớn! Điểm này, bác không thể phủ nhận được!”
Ân?
Nghe Tôn Á Linh nói những lời này, nhóm thủ trưởng đứng trong lòng khẽ động tâm tư, mơ hồ đoán ra nguyên nhân Trần Kiến Quốc phải làm như thế, ở bọn hắn xem ra. Trần Kiến Quốc khẩn cấp muốn đá Trần Phàm ra khỏi gia tộc, đầu tiên là không muốn Trần Phàm cùng con cháu của Trần Kiến Quốc tranh quyền, thứ hai là không muốn chùi đít cho những việc Trần Phàm gây ra!
Dù sao, nửa năm qua Trần Phàm đã làm rất nhiều sự tình, ngoài Yến gia thì còn tạo nên rất nhiều địch nhân khủng bố ở bên trong.
Khi Trần lão thái gia còn sống, những người kia không dám trả đũa. Nhưng... ngày hôm nay, Trần lão thái gia đã quy thiên, những người kia có báo thù hay không, điều này cũng khó nói trước lắm.
Ở dưới tình hình này, Trần gia không có Trần lão thái gia trấn thủ, muốn giúp Trần Phàm chùi đít, quả thật tuyệt đối không phải là chuyện tình dễ dàng!
“Năm xưa nó không phải vì bảo vệ tổ quốc và nhân dân mà gia nhập vào Long Nha!” Trần Kiến Quốc ngữ khí quả quyết nói.
Tôn Á Linh khóc không thành tiếng: “Nửa năm nay, Tiểu Phàm đúng là có làm sai, nhưng bác cũng không thể tuyệt tình như thế!”
“Tôn Á Linh, cô không cần nhiều lời vô nghĩa, ý của tôi đã quyết rồi!” Trần Kiến Quốc không chút dao động nói.
“Hay cho câu nói ý ta đã quyết!” Nghe Trần Kiến Quốc nói như thế. Trần Chiến khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt kiên nghị bình tĩnh như nước toát ra nụ cười băng sương: “Trần Kiến Quốc, ông không cần phải bày ra cái hình dạng vì đại nghĩa diệt thân như vậy, ông cho rằng, ông có thể giấu giếm nổi tâm tư ấp ủ bấy nhiêu năm qua ở trong lòng ông hay sao?”
“Trần Chiến!” Trần Kiến Quốc sắc mặt trầm xuống.
“Chẳng lẽ không phải ư?” Trần Chiến lạnh lùng nói: “Lão thái gia đã từng căn dặn tôi, kêu Tiểu Phàm đến Đông Hải, thứ nhất là vì cho Tiểu Phàm và San San nuôi dưỡng tình cảm, thực hiện hôn ước năm xưa. Thứ hai là muốn Tiểu Phàm rời xa đao thương, dùng thời gian để chữa khỏi căn bệnh tâm lý hậu chiến của nó. Chờ sau khi nó tốt nghiệp đại học, mới đem nó an bài trong quân chính hoặc là nhập ngũ.”
Nói đến đây, toàn thân Trần Chiến toát ra một cỗ khí thế lãng lệ, ngữ khí trầm thấp cực điểm: “Trần Kiến Quốc, ông dám nói, trước khi lão thái gia chết, người chưa từng nhắc nhở ông qua điểm này chứ? ông dám vỗ ngực mình, vuốt lương tâm của mình mà nói hay không?”
“Trần Chiến, nếu anh cảm thấy đứa con của anh là sự kiêu ngạo của anh. Vậy thì anh có thể đi theo cùng nó!” Trần Kiến Quốc vẻ mặt âm trầm, trong giọng nói đã mang theo một tia tức giận.
“Trần Kiến Quốc!” Trần Chiến gọi thẳng tên của Trần Kiến Quốc ra, trong con người toát ra một cỗ lửa giận không hề che giấu.
“Cha.”
Ngay khi Trần Chiến muốn bùng nổ, thì Trần Phàm luôn luôn bảo trì trầm mặc, lúc này đã mở miệng, thanh âm không lớn nhưng mỗi người bên trong gian phòng đều nghe thấy rõ ràng.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều đem ánh mắt quẳng ném về phía Trần Phàm.
“Lão thái gia vừa mới đi, chúng ta không nên như vậy.” Trần Phàm khẽ nhắc nhở nói.
“Nhưng....” Trần Chiến biểu tình như không cam lòng nói.
“Cha!” Trần Phàm tăng thêm thanh âm.
“Haiizz!” Trần Chiến thở dài một hơi, lúc này mới không nói thêm gì nữa.
“Trần Kiến Quốc, tôi biết sau khi lão thái gia mất, địa vị của Trần gia sẽ dao động, chẳng quản tâm tư của ông là vì muốn bao che khuyết điểm con cháu của ông. Hay là vì lợi ích gia tộc cũng vậy.” Trần Phàm nhìn thẳng vào Trần Kiến Quốc, gằn từng chữ nói: “Ông đuổi tôi ra khỏi Trần gia, tôi không trách ông. Bởi vì cho tới ngày hôm nay, tôi chưa từng nghĩ, sẽ thông qua Trần gia mà đạt được cái gì.”
“Chẳng quản tôi là phế vật, hay là kẻ gây phiền phức cho Trần gia, thì chung quy tôi vẫn là con cháu của nhà họ Trần. Lão thái gia quy thiên, bất kể như thế nào, tôi đều phải tiễn ông ấy một đoạn đường.” Trần Phàm nói đến đây, ngữ khí bỗng dưng chuyển biến, trở nên vô cùng băng sương: “Ông thân là gia chủ Trần gia, ngàn vạn lần không nên ở ngày đầu tiên lão thái gia quy thiên mà khẩn trương đá tôi văng ra khỏi Trần gia như vậy! ít nhất, ông cũng nên chờ tôi đưa tiễn lão thái gia một đoạn đường đã!”
Trần Phàm vừa thốt ra những lời này, trong nội tâm của mọi người đã hung hăng run lên. Theo sau không hẹn mà đồng thời quẳng ném ánh mắt về phía Trần Kiến Quốc!
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, vẻ mặt của Trần Kiến Quốc thoáng biến sắc, nhưng vẫn không có mở miệng đáp trả.
Bên cạnh giường bệnh, vô luận Tôn Á Linh hay là Tô San, khi nghe thấy Trần Phàm nói vậy, thì nước mắt đã rơi lã chã. Còn Trần Vĩnh Lạc cha của Trần Ninh, thì trong lòng khẽ âm thầm thở dài.
Thấy Trần Kiến Quốc không phản bác, Trần Phàm di chuyển bước chân, đi đến phía di thể của Trần lão thái gia.
“Phanh!”
Trước giường bệnh, hắn quỳ xuống.
Lúc này đây, hắn quỳ rất nhanh và rất nhẹ nhõm...
“Lão thái gia, thực xin lỗi!” Trần Phàm run rẩy cầm lấy bàn tay khô vàng đã hoàn toàn mất đi hơi ấm, thần tình áy náy nói: “Vốn cháu định đế cho ngài ngủ một giấc an tường, ở trên đường xuống hoàng tuyền an tâm hơn một chút. Nhưng thật không ngờ, cháu đến, đã đánh thức mộng đẹp của ngài.”
Nói xong, nước mắt nóng bỏng theo trong vành mắt kiên cường đã trào ra. Trần Phàm không lau nước mắt đi, mà bình tĩnh nói: “Cho nên xin lão thái gia hãy tha thứ, Tiểu Phàm bất hiếu rồi!”
“Phanh phanh phanh!”
Khi đang nói chuyện, Trần Phàm nặng nề khấu đầu bái lạy Trần lão thái gia ba lần.
“Trần Phàm...” Lúc này, Tô San đã gắt gao bám lấy cánh tay của Trần Phàm. Giờ khắc này, nàng có thể cảm nhận được cỗ chân khí cô đơn tĩnh mịch đang tản mát ra từ trên người của hắn, một cách rõ ràng.
Nàng hiểu, cái chết của Trần lão thái gia, đã giống như một thanh chủy thủ sắc bén hung hăng đâm thấu qua tim Trần Phàm. Mà lúc này, quyết định của Trần Kiến Quốc cũng không thể nghi ngờ, là đã bổ thêm mấy đao, đem trái tim đang tan nát của Trần Phàm băm nhuyễn ra thành từng mảnh vụn!
“Nha đầu ngốc, anh không sao.” Trần Phàm đứng lên nhìn Tô San lắc đầu mỉm cười, sau đó nói: “Trước khi lão thái gia quy thiên, ngài đã gọi điện cho anh, nhờ anh chuyển cáo với em rằng, hãy cho ông ấy xin lỗi, không thể hoàn thành lời hứa ngày trước đáp ứng sẽ làm người chủ trì hôn lễ cho hai chúng ta. Mong rằng em sẽ không trách ông ấy.”
Nghe vậy, Tô San thân mình hung hăng run rẩy, lệ rơi đầy mặt!
“Còn nữa, ông ấy nói rằng, đợi sau khi chúng ta kết hôn, thì chúng ta hãy đến trước phần mộ của ông ấy mà uống rượu nói chuyện phiếm cùng ông.”
“Ân.” Tô San hai mắt phiếm hồng, cắn răng, nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó cúi người, dập đầu.
“Tiểu Phàm...” Tôn Á Linh khóc không thành tiếng, lấy nước mắt rửa mặt.
Trần Phàm đứng lên đi đến bên người Tôn Á Linh, ôm lấy cổ bà, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con không sao.”
Tôn Á Linh dường như đã cảm nhận được nỗi bi thống ở bên trong nội tâm của Trần Phàm. Bà run rẩy vươn tay, dùng cánh tay khô gầy nhẹ nhàng ma sát trên khuôn mặt của Trần Phàm, khẽ nói: “Con đã quyết định rời khỏi Trần gia, như vậy mẹ cũng đi theo con. Bất quá, con hãy ghi nhớ, bất kể như thế nào, con vẫn là đứa chắt mà lão thái gia yêu quý nhất, mẹ cũng vẫn là người cháu dâu của lão thái gia!”
“Con hiểu.” Trần Phàm khẽ gật đầu.
Theo sau, mắt thấy Tô San khấu đầu xong, Trần Phàm đẩy xe lăn đưa Tôn Á Linh đi, nói: “Cha mẹ, San San, chúng ta đi thôi.”
“Trần Kiến Quốc, ông hay lắm, hay lắm!” Nghe Trần Phàm nói như thế, Trần Chiến cắn răng, dùng thanh âm khàn khàn nhìn Trần Kiến Quốc nói một câu. Sau đó đi theo Trần Phàm.
Còn Tô San thì nhanh chân bước đến bên cạnh Trần Phàm, giúp Trần Phàm đẩy xe hộ Tôn Á Linh rời đi.
Đám người xung quanh tự động tản ra, cấp cho cả nhà Trần Phàm một cái lối đi.
ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, bốn người một nhà Trần Phàm chậm rãi bước tới trước cửa gian phòng.
Hắn quay đầu, thoáng nhìn qua khuôn mặt lạnh lùng của Trần Kiến Quốc. Cái nhìn này phảng phất như muốn đâm thủng nội tâm đang lo lắng bất an của Trần Kiến Quốc!
Theo sau, Trần Phàm chậm rãi mở miệng.
“Trần Kiến Quốc, vì muốn cho lão thái gia an tường đi xuống suối vàng. Tôi không thèm tranh khí với ông. Hôm nay cả nhà tôi sẽ bước ra khỏi Trần gia!”
“Nhưng...”
“Ông hãy nhớ, hãy vĩnh viễn nhớ lấy những gì ông đã làm trong ngày hôm nay!”
“Nỗi nhục này, ngày sau... Tôi nhất định sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần. Một ngày nào đó, Trần Phàm tôi sẽ khiến cho ông phải hối hận! Tôi thề....”
Nói dứt lời. Trần Phàm phụ giúp Tôn Á Linh đầy xe lăn bước ra khỏi căn phòng giám hộ. Nhưng thanh âm lại như đạn pháo bình thường, quanh quẩn nổ vang ở ngay bên tai mọi người...
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào