Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 04: Trên Không Nghiêm, Dưới Nham Nhở
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tống Ngọc Dung vui mừng, rời Tượng thân ma tê, kéo tay một người mè nheo: "Vẫn là nhị ca tốt nhất, cha và đại ca không thương người ta."
Tống Ngọc Thư xoa đầu nàng ta: "Nói nhảm, chỉ là cha và đại ca sợ người ta nói Chính Ung thành leo cao."
Tống Ngọc Dung hỏi: "Nhị ca không sợ?"
Tống Ngọc Thư trừng mắt: "Sợ gì? Chúng ta nghiêm chỉnh, kẻ vô liêu muốn nói gì cứ nói."
Tống Ngọc Dung cười cười: "Nhị ca đúng là thoải mái."
"Được rồi, đừng nịnh." Tống Ngọc Thư và muội muội rời cửa thành, vừa đi vừa nói: "Tuy chúng ta không thèm gì Thiên Hạc thành nhưng muội lấy Giang Vĩnh Hán, Chính Ung thành đích xác có lợi, nên muội tử cố lên! Phượng Phi Phi khẳng định không phải đối thủ..."
Hai huynh muội mới rời cửa thành, chợt từ phía mặt trời mọc rực hào quang khiến người ta không mở nổi mắt.
Ô Ngư cả kinh thất sắc: "Có thích khách!"
Y chưa kịp lao tới, Tống Ngọc Thư đã cười lạnh, phát ra hàn mang lăng lệ cắt dải sáng làm đôi.
"Ha ha ha!"
Tiếng cười vang lên, Tống Ngọc Thư co tay, hàn mang hóa thành băng lam dị xà lao tới.
Người trong dải sáng thò tay chụp lấy băng lam dị xà, Tống Ngọc Thư cả kinh, thôi động pháp khí, băng lam dị xà giãy giụa rồi hóa thành mũi khoan ngọc quay về, nhờ co lại mới thoát được bàn tay.
"Hừ, Tống gia lão nhị bất quá như thế. Tống Ngọc Dung, Chính Ung thành các ngươi thấp kém mà định trèo cao Thiên Hạc thành? Không muốn mất mặt thì về đi. Ha ha ha!"
Tiếng cười cùng hào quang bay mất, thoáng sau đã được mấy chục dặm.
Tống thị huynh muội giận xanh lét mặt mày.
Giọng nói ôn hòa như ngọc nhưng đại khí bàng bạc vọng lại: "Tống gia không bằng Thiên Hạc thành nhưng phải chỗ nhãi nhép có thể tung hoành.."
Một đạo lôi quang giáng vào dải sáng, thành vô số điện mang. Một bóng người loạng choạng hộc máu gầm vang lao đi.
"Cô cô!" Tống Ngọc Dung gọi nhưng không ai đáp. Hai huynh muội biết tình cô cô nên không để tâm.
Tống Ngọc Thư không yên tâm: "Muội tử, kẻ này ít nhất cũng Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng... chi bằng..."
Tống Ngọc Dung không hề do dự: "Nhị ca, Bạt kỳ tái sát lần này, muội quyết đi!"
Tống Ngọc Thư thở dài: "Thôi vậy, nhị ca không khuyên nữa. Cẩn thận!"
Hai huynh muội chia tay, Tống Ngọc Dung dẫn thập đại hộ vệ lên đường, tỏ vẻ khó coi, ngiowif ban nãy chắc do Phượng Phi Phi phái đến, Tống Ngọc Dung vui được mới là lạ.
Thập đại hộ vệ đều mất mặt nên trầm mặc.
...
Trong thành chủ phủ có một tòa lầu thanh nhã tên "Vân Ngọa lâu”, Tống Chính Ung đứng trên tầng cao nhất, nhìn ra thành đông.
"Lão gia, tiểu thư đã xuất phát."
Sau lưng y là một người hầu già, trông khá giống Ô Ngư, là con lai giữa nhân, yêu. Chỉ là cảnh giới hơn xa Ô Ngư, đã Chân nhân cảnh đệ nhị trọng!
Người trong thành chủ phủ đều biết: Ô Loan, đứng đầu tứ đại thiếp thân hộ vệ của Tống Chính Ung, theo chủ nhân từ lúc y mười mấy tuổi, mấy trăm năm nay chưa từng xa rời.
"Ai..." Tống Chính Ung khẽ thở dài: "Lão ô, lại phiền ngươi."
Ô Loan nói: "Lão gia hà tất khách khí với người hầu như thế? Tiểu nhân đi rồi, lão gia..."
Tống Chính Ung ngạo nghễ: "Trong mấy vạn dặm này ai làm gì được ta?"
Ô Loan vái: "Tiểu nhân đi đây."
Tống Chính Ung gật đầu, Ô Loan xuống lầu, đi theo đội ngũ của Tống Ngọc Dung.
Tống Chính Ung lo cho con gái, tuy ngoài mặt không ủng hộ qua lại với Giang Vĩnh Hán nhưng vẫn phái thủ hạ đắc lực nhất ngầm bảo vệ.
...
Đi chừng mười dặm, đội ngũ vẫn im lặng.
Ra cửa đã bị người ta vả vào mặt, không ai vui nổi.
Tôn Lập không quen ai nên không ai để ý, gã cưỡi Tượng thân ma tê đi sau cùng, móc trữ vật giới chỉ ra xem có gì.
Tống Ngọc Dung đối đãi môn khách không tệ, dù Tôn Lập mới gia nhập mà trữ vật giới chỉ cũng có năm vạn linh thạch, một tứ phẩm thượng pháp khí, hai pháp khí phòng ngự tứ phẩm hạ, ba trăm viên linh đơn.
Tôn Lập kiểm tra xong thì cười thầm, trong ba trăm viên linh đơn có hơn nửa là tăng công lực, lâm thời kích phát tiềm lực. Hiển nhiên Tống Ngọc Dung bất mãn với thực lực của gã.
Võ Diệu và La Hoàn cũng cãi cọ.
"Lẽ nào ngươi giúp một tiểu nha đầu lừa gạt đi đánh ghen với một tiểu nha đầu khác?"
Tôn Lập bó tay: "Tiểu tử đương nhiên không rỗi việc như thế, nếu thế thì giúp Tô Tiểu Mai tìm áp trại tướng công còn hơn!"
"Nhưng tạm thời hết cách, không thể một mình chạy tới Đồ Tô ma nhãn?"
Cách mấy trăm dặm, Tô Tiểu Mai hắt xì liên tục.
Ô Loan lén đi sau, Chân nhân cảnh đệ nhị trọng nên trong đội ngũ không ai nhận ra, y chú ý thấy Tôn thì nhíu mày: Tệ thế này mà đưa tới Đồ Tô ma nhãn làm gì? Mất mặt quá.
...
Thanh Sơn các là một tòa lầu không có gì đặc biệt, xây trên một đỉnh núi quanh năm xanh om.
Trên núi trồng toàn tùng lạ, trông như điêu khắc từ bích ngọc phỉ thúy.
Tòa tiểu lâu chỉ có hai tầng, tầng một có bốn người hầu trông nom, ai nấy mặc áo xá, trông bình thường vô cùng, thường ngày quét dọn.
Họ bình thường đến mức không ai muốn tra xét xem họ là ai, quá khứ thế nào.
Nhưng bốn người đều là Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả!
Thanh Sơn các là một danh hiệu, đại biểu cho cơ cấu quyền lực tối cao của Thiên vực. Những quyết định quan trọng nhất đều từ đây!
Dù là Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả, được hầu hạ ở đây cũng là vô thượng vinh diệu.
Triệu Sơn Nhược mặc áo đen khá trang trọng, đầu đội khăn đen, chắp tay sau lưng lướt tới, bốn người hầu vội vái: "Chào Triệu tiên sinh."
"Họ đến hết rồi?"
"Hồi Triệu tiên sinh, mấy vị tiên sinh kia đều đã tới."
Triệu Sơn Nhược hơi đỏ mặt: "Khụ, mỗ lại đến muộn, xin lỗi."
Y đi nhanh lên tầng hai.
Tầng hai là một gian lớn, cửa mở tứ bề, gió núi thổi vào mang theo linh lực.
Chính giữa là một cái bàn gỗ đỏ khảm hoa cỏ bằng mã não, cạnh đó có bốn người. Một lão giả trọc đầu, một phú ông mập lùn, một trung niên tráng hán, cả một phụ nhân chừng bốn mươi.
Phú ông mập lùn có hoa quả trước mặt, đang ăn liên tục, thấy Triệu Sơn Nhược thì cười cười: "Lão triệu, đến muộn rồi, đang phạt!"
Triệu Sơn Nhược cũng hi hi ha ha: "Nhận phạt, nhận phạt, sẽ đưa cho ngươi một trăm cân tùng tử."
Phú ông mập lùn tựa hồ cực kỳ mãn ý, gật đầu: "Nhớ đấy!"
"Vân bàn tử, Lão triệu này có bao giờ quịt!" Triệu Sơn Nhược trừng mắt.
Phú ông mập lùn xoa bụng: "Mấy trăm cân tùng tử trước đây đã vào bụng rồi."
Phụ nhân cười: "Các ngươi còn thô tục hơn người người thế tục."
Triệu Sơn Nhược hi hi ha ha: "Chu tiên tử, có thấy Triệu mỗ càng già càng tiêu sái, càng thế tục càng có phong vị nam nhân không? Thế nào, tìm cơ hội đưa tình nhỉ?"
Chu tiên tử giơ tay, lòng tay linh quang, những lời Triệu Sơn Nhược vọng lại trong đó, nàng ta cười cười: "Triệu Sơn Nhược, ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám trêu cả lão nương? Có tin ta cho nương tử ngươi nghe những lời vừa rồi không, để xem cái chân chó phong lưu của ngươi có gãy không!"
Triệu Sơn Nhược nhăn nhó: "Chu tiên tử, Chu thư thư, người tốt thì tha cho Lão triệu..."
Chu tiên tử phì cười: "Quả nhiên là Lão triệu gia!"
"Hừ!" Trung niên tráng hán ho: "Còn ra thể thống gì! Đây là Thanh Sơn các, Thiên vực chí cao vô thượng! Ngươi trông mình đi, có ra gì!"
Triệu Sơn Nhược nhướng mày, lạnh lùng liếc rồi ngồi xuống cởi giày, thấy rất sạch thì tiếc: "Chà, không đủ bẩn..."
Ba người còn lại không hiểu, cái ghế dưới chân lão giả trọc đầu vô thanh vô tức lùi sau một trượng, tránh xa trung niên tráng hán.
Triệu Sơn Nhược chợt xuất thủ, giày đập vào mặt trung niên tráng hán!
"Chát!"
Trung niên tráng hán ngây ra!
Đây là Thanh Sơn các, đại biểu cho quyền lực chí cao vô thượng của Thiên vực! Mọi thành viên Thanh Sơn các đều là những người gần với "Thiên" nhất! Ngồi đây toàn chí tôn trong số tuyệt đỉnh cường giả! Sau lưng đều là thị tộc hùng hậu!
Ở nơi như thế, trong toàn người như thế lại có một Triệu Sơn Nhược.
Y như hạng vô lại, dùng giày đập vào mặt đồng bạn.
Thực lực trung niên tráng hán vị tất kém Triệu Sơn Nhược nhiều, nhưng cái giày quá bất ngờ, y chưa hiểu ra thì mặt có dấu rõ ràng!
"Thú vị!" Triệu Sơn Nhược kêu to, phát một đạo ảnh tượng pháp thuật ghi lại - - Triệu Thục Nhã tuyệt đối là “trên không nghiêm, dưới nham nhở”.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 05: Đồ Tô Tiên Quốc
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
"A!" Trung niên tráng hán gầm lên định liều mạng, Triệu Sơn Nhược bĩu môi ném giày đi: "Tiếc thật, bẩn rồi." Đoạn lướt lên nghênh đón, hai người chạm nhau thì rực cường quang khiến người ta kinh hãi, Thanh Sơn các rung lên kịch liệt, trong vòng nghìn dặm mặt đất gợn như sóng gợn!
Bốn người hầu nhìn nhau, thầm cười khổ: Triệu Sơn Nhược đến là có chuyện.
"Được rồi!" Lão giả trọc đầu đáp, cường quang trong mắt thu lại, tất cả im lặng, núi lại dâng lên đến độ cao trước đó.
Triệu Sơn Nhược thản nhiên trên ghế, chân cởi giày đặt trên bàn.
Trung niên tráng hán sầm mặt, nhìn Triệu Sơn Nhược chằm chằm, dấu giày trên mặt đã tan.
Lão giả trọc đầu nhìn hai người: "Việc của hai nhà cứ tự giải quyết, đừng gây sự ở đây."
Cả hai im lặng.
"Lần này có việc thương lượng nên phái ai tới xem tiên quốc cạnh kỹ."
...
Phía đông Đồ Tô, qua địa bàn của Tả Sư thị trong La sát lục đại vương tính là cùng sơn ác thủy. Đi thêm về phía đông ba nghìn dặm là Vạn cổ hồng hoang mà Đồ Tô nhắc tới là biến sắc.
Thật ra nhìn từ xa, Vạn cổ hồng hoang mỹ lệ vô cùng.
Thời không loạn lưu ngăn cách, từ vô số hư không phá toái tràn ra đủ loại không gian năng lượng, trong xa có quang mang đủ màu rủ xuống như thác, phong ấn cả Vạn cổ hồng hoang.
Ai cũng biết quang lưu bộc bố cực kỳ đáng sợ, chạm vào là bị hút vào không gian loạn lưu mà hóa thành hư vô.
Còn đáng sợ hơn thời không phong bạo ở Vĩnh Một uông dương.
Chợt có một tia năng lượng tách đôi hai dải sáng khác màu, thành một khung cửa.
Một lam sam thanh niên tiêu sái đi ra, sau lưng là một trung niên nhân ăn vận giản dị, tay trái trung niên nhân cho tới tận vai được bọc trong áo giáp kim loại.
Họ từ từ đi xuống, đặt chân lên mặt đất.
Thanh niên nhìn quanh hiếu kỳ.
"Mấy lão già cứng đầu đó không chịu phái mỗ tới, hắc hắc, kết quả mỗ vẫn có cơ hội đấy thôi?"
Y đắc ý dương dương, thong thả đi trong rừng nhưng một bước là núi đã ở sau lưng.
"Đây là Đồ Tô tiên quốc? Quê cũ của thúc thúc?"
Lam sam thanh niên vừa đi vừa xem, trung niên nhân sau lưng cung kính đáp: "Vâng, công tử."
Lam sam thanh niên ngoái nhìn: "Phương thúc là gia thần, không phải người hầu, bất tất như thế."
Phương thúc vẫ cung kính: "Tiểu nhân không dám!"
Lam sam thanh niên lắc đầu: "Đi, đưa mỗ đi xem... cái gì mười ngày nhỉ?"
"Bạt kỳ tái sát." Phương thúc tiếp lời.
"Đúng, Bạt kỳ tái sát, xem có mần non nào tốt không."
Phương thúc cung kính: "Tuân mệnh, tiểu nhân sẽ liên hệ với thủ hạ khi xưa, lấy tư liệu cho công tử."
...
Tôn Lập dọc đường rất bình tĩnh, từ Chính Ung thành đến Đồ Tô ma nhãn thường mất hai mươi ngày, chừng hơn mười ngày là gã chữa xong Cửu đế mông đồng. Nếu là người Tố Bão sơn thì gã cho ngồi lên đó đi, hai hai ngày là tới.
Trong thú binh linh hoàn đã nở được một nghìn hai trăm con, tám trăm nhất cấp thú binh, ba trăm nhị cấp, gần một trăm tam cấp thú binh. Còn có một tứ cấp thú binh duy nhất!
Sức mạnh đó đủ đối kháng yêu tộc tiểu bộ lạc như Dạ Khiếu.
Sức mạnh của linh thú tăng lên nhờ Nguyên thú thiên thư.
Tôn Lập từ Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng tăng lên đệ nhị trọng, quá nửa công lao là nhờ Nguyên thú thiên thư, gã hiểu được quy tắc phần lớn liên quan tới thú tộc nên rất có ích cho linh thú.
Dù từ lúc thành Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng chưa có thêm quy tắc, gã vẫn tu luyện “Thái hư chân ngã luyện”, rèn giũa cơ sở.
Lúc nhàn hạ là gã quay sang xem xét bình an bài mà đại đỉnh cho.
Tôn Lập nhận ra vô sự bài tựa hồ không đơn giản như La Hoàn giải thích, vì mỗi lần nghịch là thấy liên hệ với đại đỉnh chặt chẽ hơn, gã cũng không rõ vì sao.
Đến ngày thứ mười ba, Đồ Tô ma nhãn càng lúc càng gần, Tống Ngọc Dung nghĩ đến tình lang, càng thấy hưng phấn.
Nàng ta đi đầu, phần lớn thời gian là líu lo kể với Ô Ngư những việc hoành tráng của tình lang, Ô Ngư biết quá rõ nhưng nàng ta vẫn nói với y không biết bao nhiêu lần.
Thiếu nữ hoài xuân mỗi lần như thế lại càng vui sướng, càng nhớ tình lang.
Tôn Lập đi cuối đội ngũ, nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần.
Bốn tuổi tu đạo, năm tuổi đột phá Phàm nhân cảnh, chín tuổi đột phá Đạo nhân cảnh, mười bốn tuổi đột phá Hiền nhân cảnh, giờ hai mươi hai tuổi đã Hiền nhân cảnh đệ lục trọng!
Đạo nhân cảnh giết nhất phẩm linh thú, tự tay lập lên Thiên Hạc tuần vệ đội trăm người, mỗi thành viên đều Đạo nhân cảnh đệ tam trọng trở lên.
Y là kiêu ngạo của Thiên Hạc thành, hiệu xưng thiếu thành chủ xuất sắc nhất nghìn năm nay!
Người như y tựa hồ sinh ra để khiến người khác tự ti, những người khác chỉ để tôn y lên.
Lúc hạ trại, Ô Ngư trầm giọng: "Tối nay là tối sau cùng chúng ta ở ngoài, từ ngày mai, thành bang sẽ đông dần, đảm bảo chúng ta được nghỉ đêm trong thành, nếu có ai muốn động thủ, tối nay là cơ hội tốt nhất."
Y không nói rõ là ai nhưng ai cũng biết là Phượng Phi Phi.
"Lấy lại tinh thần, không để có chuyện gì!"
"Vâng!" Chúng hộ vệ vâng lệnh.
Lửa đốt lên, tất cả để Tượng thân ma tê vây thành vòng bên ngoài, trừ Ô Ngư thì chín người chia thành ba nhóm thay nhau canh gác.
Tôn Lập được phân vào nhóm một, trừ gã còn Hiền nhân cảnh đệ tam trọng La Vân Ngũ và đệ tứ trọng Vương Đông Lượng.
Vương Đông Lượng sầm mặt ngồi trên lưng Tượng thân ma tê, ngó lơ hai người khác. La Vân Ngũ liếc y, bảo Tôn Lập: "Kệ y, đều thế đấy, thấy người cảnh giới hơn mình là thành con cháu, thấy người cảnh giới thấp hơn thì như thành tổ tông. Ta không cần xin, ra vẻ làm gì?"
Trước khi Tôn Lập gia nhập, bọn La Vân Ngũ kém nhất trong thập đại hộ vệ nên bị khinh miệt không ít.
Tôn Lập gia nhập, theo mức độ nào đó là “cứu” họ.
Tuy có oán khí nhưng thẳng thắn: Ngươi cảnh giới cao thực lực cao là việc của ngươi, ta không cầu xin, ra vẻ người khác nợ tiền làm gì!
Y chụp một vò rượu ném tới: "Nào, uống đi."
La Vân Ngũ làm một hơi rồi đặt xuống: "Nên cẩn thận, có chuyện gì thì chúng ta chỉ cần người ta phất tay, óc sẽ văng đi."
Cả hai ngồi bên đống lửa trò chuyện, quan hệ gần gũi hẳn.
Đương nhiên cơ bản là La Vân Ngũ nói, Tôn Lập nghe. Gã hiểu hết thực lực hộ vệ của Tống Ngọc Dung, so với cùng cấp thì chiến lực khá kém, không thì không theo nàng ta.
Lúc thay nhóm, Vương Đông Lượng nhảy khỏi lưng Tượng thân ma tê xuống trước mặt Tôn Lập và La Vân Ngũ lạnh giọng: "Nói vớ vẩn để làm gì? Ta thích thế đấy, vì ta có tư cách! Các ngươi nghĩ đi, mình có xứng không?"
Tôn Lập ngạc nhiên: Đừng nói Hiền nhân cảnh, dù Chân nhân cảnh, Chí nhân cảnh tuyệt đỉnh cường giả, gã cũng gặp không ít nhưng chưa thấy ai “tự tin” đến mức đó. Gã lấy làm hoạt kê, vì với Phú nhân vương, Dũng nhân vương thì gã cũng không thấy khí phách "Lão tử thiên hạ đệ nhất" như thế!
La Vân Ngũ hổ thẹn, gương mặt vuông đỏ lên!
Tôn Lập kéo y đã nắm tay lại, khẽ lắc đầu: "Không đáng."
Vương Đông Lượng ngang nhiên đi khỏi, La Vân Ngũ thở dài, vái Tôn Lập: "Đa tạ."
Không có gã khuyên, y xung động như thế thì có khi đã trọng thương. Lãnh tĩnh lại tháy bực nhưng bình an vô sự.
Tôn Lập cười lắc đầu, về trướng bồng nghỉ ngơi.
...
Nhóm hai cũng bình an vô sự, mỗi canh giờ, Ô Ngư lại đi tuần, không thấy gì dị thường.
Tối đó bình tĩnh qua đi, lúc sáng sớm, người nhóm ba đứng lên, ai nấy chuẩn bị xuất phát, qua chân Tượng thân ma tê thì có bóng người lắc lư.
Chúng nhân khẩn trương, Ô Ngư như lưu tinh lăng không lên lưng Tượng thân ma tê, đồng thời lóe lên ba đạo quang mang, bảo vệ chặt chẽ.
"Không cần sợ, bọn ta không tới đánh nhau."
Giọng nói trào phúng vọng lại, Ô Ngư đỏ mặt.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 06-07-08: Thắng Ba Trận Dễ Dàng
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tượng thân ma tê từ từ tản ra, Tống Ngọc Dung dù gì cũng là khuê tú, dẫn hộ vệ đi ra.
Cách hai mươi trượng có bốn người, nữ hài đi đầu chừng hai mươi, ngang tuổi Tống Ngọc Dung, xinh đẹp tuyệt luân, mặc váy xanh biếc thêu kim sắc phượng hoàng tung cánh.
Tống Ngọc Dung nghiến răng: "Phượng Phi Phi, ngươi đến đây làm gì?"
Tôn Lập cười thầm, quả nhiên là đối đầu Phượng Phi Phi.
La Hoàn kêu lên cổ quái: "Ồ?"
"Sao hả?"
La Hoàn bảo: "Không sao.”
Đối phương cười lạnh: "Tống Ngọc Dung, ta chưa thấy nữ tử nào không biết liêm sỉ như ngươi, ta và Giang lang song túc song phi, ngươi còn mặt dày bám theo, tưởng Phượng Phi Phi này dễ bắt nạt hả?"
Ba hộ vệ sau lưng nàng ta đều Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng! Phe Tống Ngọc Dung chỉ có Ô Ngư tương đương, người ta chỉ bốn người mà dám tới là có cơ sở.
Sau lưng Tống Ngọc Dung, chúng hộ vệ cực kỳ khó coi.
La Vân Ngũ nói nhỏ: "Vân Long thành thực lực quá mạnh, chúng ta không so được."
Tôn Lập thản nhiên nhìn ba Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, lúc xong ra khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu thì cao thủ tọa trấn lối của gã cũng cảnh giới này, gã dốc toàn lực mới giết nổi nhưng giờ đến ba người cũng không đáng gì.
"Hừ!" Vương Đông Lượng gầm lên, quay lại trừng mắt: "Tiểu nhân nhát gan! Đừng tự diệt chí khí!"
Tôn Lập nhướng mày, La Vân Ngũ kéo gã lại: "Tôn huynh đệ, nhớ lại lúc khuyên tại hạ."
Tôn Lập bật cười, vỗ vai y: "Yên tâm." Đoạn nhìn Vương Đông Lượng thật sâu.
"Phượng Phi Phi noi nhăng! Ngươi và Giang công tử song túc song phi lúc nào, ngươi mới không biết liêm sỉ! Ngươi tưởng Vân Long thành mạnh thì Giang công tử sẽ chọn ngươi? Đây là tình cảm chứ không phải giao dịch!"
Phượng Phi Phi lắc đầu: "Đúng là tiểu nha đầu đơn thuần!"
Nàng ta cùng tuổi Tống Ngọc Dung nhưng dùng thái độ bề trên khiến Tống Ngọc Dung giận đến run người.
"Được rồi, bọn ta không đến để đánh nhau, động thủ thì mấy kẻ vô dụng của ngươi được mấy hơi." Phượng Phi Phi khinh miệt liếc bọn Tôn Lập: "Tống Ngọc Dung, động thủ với các ngươi thì là ỷ thế hiếp người, thế này vậy, ngươi có dám đấu ba trận với bọn ta không, thau thì cúp đuôi về, thắng thì đến Đồ Tô ma nhãn gặp Giang lang?"
Phượng Phi Phi cười khanh khách: "Không sao, cứ thương lượng, không dám ứng chiến cứ nói với bản tiểu thư một tiếng, bản tiểu thư không làm khó tiểu nha đầu nhà quê."
Tống Ngọc Dung giận nổ phổi, gọi người của mình lại.
Ô Ngư ngưng trọng: "Tiểu thư, không nên đồng ý..."
"Ta không đồng ý được sao!" Tống Ngọc Dung gầm khẽ, Ô Ngư không dám nói gì nữa.
Tống Ngọc Dung liếc chúng nhân: "Chư vị, nuôi quân nghìn ngày dùng một lúc, ai xuất chiến vì bản tiểu thư?"
Chúng nhân im lặng. Tống Ngọc Dung ngầm nghiến răng, không mong chỉ mấy câu mà họ sẽ liều mạng.
"Chư vị, cứ xuất chiến, bất luận thắng bại, bản tiểu thư đều có lễ hậu cảm tạ. Nếu thắng, bản tiểu thư sẽ thưởng một bộ Thanh đường cổ thư!" Tống Ngọc Dung nói xong, Ô Ngư cả kinh thất sắc: "Tiểu thư không được, Thanh đường cổ thư là của hồi môn lão gia chuẩn bị sẵn, giá trị liên thành..."
"Bản tiểu thư không lấy chồng được còn hồi với môn gì nữa!"
Nàng ta trừng mắt, Ô Ngư im ngay.
Cách đó không xa, Ô Loan ẩn thân, thầm cảm khái: lúc y còn trẻ không phải cũng vì tình cảm mà gây ra nhiều chuyện điên rồ sao?
Tuổi trẻ khinh cuồng, nam nữ đều thế, dù thế tục hay tu chân.
Phượng Phi Phi xuất hiện, Ô Loan còn vui hơn.
Y là lão hồ ly sống mấy trăm năm, theo Tống Chính Ung nên thấy nhiều tình đời ấm lạnh, việc của tiểu thư và Giang Vĩnh Hán thì y đồng ý với lão gia, song phương cách nhau quá xa, không đơn giản như trẻ con suy tính.
Phượng Phi Phi mà ngăn được Tống Ngọc Dung thì y không cần vất vả đến Đồ Tô ma nhãn.
Tôn Lập nhìn Vương Đông Lượng: "Vương cường giả ban nãy ý khí can vân hào tình bột phát, không coi đối phương ra gì, chắc đã tự tin cả ba người đó không thể so với mình! Giờ là lúc Vương cường giả kiến công lập nghiệp dương danh lập vạn, Vương cường giả còn đợi gì nữa?"
Vương Đông Lượng nổi giận trừng mắt nhìn gã.
Tôn Lập trừng mắt lại: "Ồ? Mỗ nói sai sao? Ban nãy Vương cường giả mắng bọn mỗ chẳng phải có ý bảo không nên tự diệt chí khí, sao giờ lại sợ uy phong người khác? Với khí thế đó, Vương cường giả nên chủ động đứng ra mới đúng. Lẽ nào Vương cường giả cũng chỉ khoác lác với bọn mỗ chứ vớigu ười ngoài cũng chỉ là hạng túi cơm giá áo?"
"Ngươi!" Vương Đông Lượng trán nổi gân xanh, nhưng dù thế nào cũng không dám xuất chiến.
Tống Ngọc Dung phản cảm với Tôn Lập nên nổi giận: "Được rồi, lúc nào rồi mà còn mâu thuẫn? Có bản lĩnh thì xuất chiến cho bản tiểu thư!"
Tôn Lập liếc nàng ta: "Mỗ không xuất chiến vì tiểu thư."
Tống Ngọc Dung định cười nhạo thì gã nói: "Đem Thanh đường cổ thư ra xem đã."
Ô Ngư hầm hừ: "Ngươi mà cũng định nhòm ngó Thanh đường cổ thư?"
Tôn Lập chỉ liếc y: "Ngươi là người hầu của Tống gia, Tống gia nuôi ngươi lớn, truyền cho pháp môn tu hành, ơn trọng như núi nhỉ?"
Ô Ngư nghiêm túc: "Tất nhiên! Ơn của lão gia và tiểu thư, Ô Ngư tan xương cũng không báo được một phần vạn!"
Tôn Lập tỏ vẻ tán thưởng vỗ tay: "Được, nói hay! Sánh được với khí thế của Vương cường giả ban nãy, ngươi ra ứng chiến đi."
Ô Ngư tắt tiếng, y là con lai, từ bé được bồi dưỡng là để chiến đấu, mục đích tu hành không phải trường sinh mà nâng cao chiến lực, trận pháp, linh phù, linh đơn đều không biết, bảo đấu với thủ hạ của Phượng Phi Phi thì còn thắng được chứ thì những thứ đó chỉ tổ mất mạng oan uổng.
Mãi y mới nói thành lời: "Tống gia có ơn lớn với ta, ta phải giữ mình, tương lai sẽ dùng cái chết báo dền!"
Rõ ràng có ý không vì tranh chấp nhất thời này mà chịu chết.
Tôn Lập nhạt giọng: "Nhưng ta nghe nói chủ nhục thần tử nên chết!"
Ô Ngư đỏ bừng mặt.
Võ Diệu cảm thán: "Công lực nói móc của tiểu tử ngươi không kém La nương nương!"
Tống Ngọc Dung bực mình phất tay mắng: "Ngươi nói lắm thế làm gì? Chỉ biết đả kích người khác, có dám xuất chiến không? Dù nhất thời xung động mà dám thì thắng được sao?"
Tôn Lập thản nhiên: "Cho mỗ xem Thanh đường cổ thư đã."
Tống Ngọc Dung lấy ra ba mảnh xương: "Xem đi, xem rồi thì sao?"
Tôn Lập liếc qua, Võ Diệu hô khẽ: "Là Nguyên yêu thiên thư tàn quyển!"
Tôn Lập quyết đoán: "Mỗ xuất chiến!"
Tống Ngọc Dung ngẩn người, không ngờ Tôn Lập vì "xung động nhất thời" mà xuất chiến, lúc thấy gã vì ba bộ Thanh đường cổ thư thì thở dài: "Ngươi xuất chiến vì ba bộ Thanh đường cổ thư?"
Tôn Lập khẳng định: "Vâng."
Tống Ngọc Dung cười khổ: "Ngươi thông minh hay ngốc? Ngươi cứ nói xuất chiến vì ta thì cũng có lợi như thế, còn khiến ta vui không hơn sao?"
Trong óc Tôn Lập hiện lên hình ảnh Mộc Nhiên vàa Triệu Thục Nhã thì khẽ lắc đầu: "Mỗ không thế được!"
"Ngươi ra có khác gì tự sát..."
Ô Ngư và Vương Đông Lượng nhìn gã, La Vân Ngũ kéo lại: "Tôn huynh đệ, sao phải thế."
Phượng Phi Phi bực mình: "Các ngươi thương lượng đến bao giờ?"
Tôn Lập đi ra: "Thương lượng xong rồi, mỗ ứng chiến."
Phượng Phi Phi ngẩn người: "Tống Ngọc Dung, nha đầu nhà quê hóa ra cũng nghĩ sâu thế hả, biết không phải đối thủ, lại không muốn bọi chê là không chiến mà bại nên phái kẻ kém nhất ra, khiến bọn ta không đành hạ sát thủ? Được, ta không giết y là xong."
Phượng Phi Phi xua tay: "Trận pháp, Mạch đại sư xuất chiến."
Mạch Thanh Dũng ở tay trái đi ra, sầm mặt vòng tay với Phượng Phi Phi: "Mỗ không muốn xuất thủ!"
Phượng Phi Phi khuyên: "Mạch đại sư, bản tiểu thư biết để Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng cường giả đấu với một đệ nhị trọng tiểu tu sĩ thì hơi mất mặt nhưng đã định rồi, đại sư không xuất chiến, chúng ta sẽ thua, sau này bản tiểu thư sẽ bày rượu xin lỗi tam vị đại sư!"
Mạch Thanh Dũng sầm mặt đi ra: "Được."
Vương Đông Lượng thầm cười lạnh, chỉ mong thấy Tôn Lập mất mạng trong trận pháp.
Những hộ vệ khác buồn bã, Tôn Lập chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, sao có thể là đối thủ?
Tích tắc gã xuất thủ, trước mắt hai bên chỉ thấy bóng ngón tay lóe lên là trận pháp đã xong.
Tôn Lập không muốn bạo lộ trận pháp đao bút, dùng ngón tay thay thế, trận pháp cũng không phải ở mức gã thiện nghệ, mà chỉ là Bạch hổ thất sát trận.
Võ Diệu khinh miệt: "Dừng bảo ai ngươi là học sinh của ta, cỡ này thì... lão nhân gia ta mất mặt quá."
Tôn Lập đã quen: "Tiểu tử đang trong giai đoạn học tập mà, lão nhân gia bớt nói có được không?"
Hành gia xuất thủ là biết. Cách bày trận của Tôn Lập cho thấy trận pháp tạo nghệ của gã không tệ.
Vương Đông Lượng và Ô Ngư hiểu ra: Hóa ra tiểu tử này hiểu về trận pháp, chả trách ngông nghênh thế.
Nhưng không ai nghiêng về phe gã.
Phượng Phi Phi phái ra thì là trận pháp đại gia. Cảnh giới cách biệt thể hiện tại trận pháp, không đạt cảnh giới, cao cấp trận pháp không thể bày được.
Mạch Thanh Dũng hơi gật đầu, tỏ vẻ vừa ý: "Không tệ, không uổng cho lão phu xuất thủ."
Theo quy định, y nên bố trí trận pháp, rồi hai bên cùng vào trận pháp của nhau mà phá trận.
Mạch Thanh Dũng tùy ý liếc trận pháp của Tôn Lập.
Đoạn y cứng người.
Ngây ra mái mới quay lại nhìn trận pháp của Tôn Lập với vẻ ngưng trọng.
Phượng Phi Phi hỏi: "Mạch đại sư? Bố trận thôi."
Mạch Thanh Dũng như không nghe thấy, cứ nhìn trận pháp dưới đất, thoáng sau là trán đẫm mồ hôi.
Y lại nhìn trận pháp, lưỡng vị Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng sau lưng Phượng Phi Phi vội lách ra chặn trước mặt y.
"Mạch huynh, đừng nhìn nữa! Huynh đã tẩu hỏa nhập ma, nhìn nữa là vạn kiếp bất phục!"
"Gì hả!" Phượng Phi Phi và Tống Ngọc Dung cùng cả kinh, Mạch Thanh Dũng chỉ nhìn mà sẽ tẩu hỏa nhập ma! Họ cùng nhìn trận pháp, chỉ thấy linh quang biến hóa.
"Cừu đại sư, Lưu đại sư... sao thế?" Phượng Phi Phi hỏi.
Lưỡng vị Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, Cừu Tiến và Lưu Trì Nhiên, cho Mạch Thanh Dũng uống linh đơn, y thở dài, mắt xám xịt, đứng lên cung kính vái Tôn Lập: "Tiên sinh đại năng, Mạch mỗ hổ thẹn!"
Những người khác mù mờ, không hiểu sao lại thế.
Phượng Phi Phi hỏi gặng: "Mạch đại sư..."
Cừu Tiến cười khổ: "Tiểu thư, đừng để Mạch huynh xấu mặt nữa."
Mạch Thanh Dũng khẽ lắc đầu: "Không có gì xấu mặt, tu luyện đến như chúng ta, không bằng người ta mà lại không thừa nhận?" Y nhìn Tôn Lập, tỏ vẻ không tin nổi: "Tiểu huynh đệ, Mạch mỗ tự cho là trận pháp tạo nghệ đã nhập hóa cảnh, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, giang hồ anh hùng xuất thiếu niên, trận pháp của tiểu huynh đệ thuận tay bày ra, mỗ đừng nói phá giải, suy đoán mà cũng nội thương trầm trọng. Trận này mỗ thua triệt triệt để để, ban nãy bất kính, xin tiểu huynh đệ bỏ qua cho!"
Đoạn ôm quyền vái.
Phượng Phi Phi tưởng mình nghe lầm, nhìn Cừu Tiến và Lưu Trì Nhiên, cả hai buồn bã, nàng ta biết là thật thì buột miệng: "Sao lại thế..."
Tống Ngọc Dung vốn tưởng thua chắc, không ngờ Tôn Lập thuận tay bày ra một trận pháp, Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng đại sư của đối phương chỉ nhìn là trọng thương thổ huyết, thật không tin nổi, như thể gã ngầm câu kết với Phượng Phi Phi, diễn kịch cho nàng ta xem!
Nhưng Phượng Phi Phi làm thế có lợi gì? Phượng Phi Phi chỉ hi vọng đối phương mất mặt trước mặt mình cơ mà?
Nhưng nàng ta vẫn thấy khó tin, Tôn Lập thật sự thắng? Lại gọn ghẽ như thế?
Nàng ta nhìn Trần Ngân Triều, Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng Trần Ngân Triều là thủ hạ có trận pháp tạo nghệ tối cao. Y hiểu ý, sắc mặt nhợt đi gật đầu.
Hiển nhiên Trần Ngân Triều đã ngầm xem, sắc mặt nhợt nhạt cho thấy y đã nội thương.
Chỉ là y nhìn không sâu như Mạch Thanh Dũng nên không nặng bằng.
Óc Tống Ngọc Dung nổ vang: Lâm thời chiêu mộ được nhân vật bất phàm!
Sắc mặt Ô Ngư và Vương Đông Lượng khó coi vô cùng, họ vốn hi vọng Tôn Lập bêu xấu, không ngờ gã thắng dễ, cả hai lúc trước lớn lối nhưng khi lâm trận lại không dám xuất chiến, giờ chỉ muốn chui xuống lỗ nẻ.
La Vân Ngũ hưng phấn vung tay: "Thắng rồi, Tôn huynh đệ xuất sắc!"
Mạch Thanh Dũng khởi thân lai, triều Phượng Phi Phi nhất bái: "Tiểu thư, Mạch mỗ học nghệ bất tinh, khiến tiểu thư mất mặt, lần này về bế quan khổ tu, không thể theo hầu, tiểu thư bảo trọng!"
Đoạn vái Tôn Lập: "Tiểu huynh đệ, đa tạ đã cảnh tỉnh Mạch mỗ, sau này Mạch mỗ có thành tựu đều là công lao của tiểu huynh đệ!"
Đoạn lướt đi!
Phượng Phi Phi máy môi nhưng không nói gì, để y đi.
Nàng ta nhìn Tôn Lập rồi bảo Tống Ngọc Dung: "Chỉ là trận đầu, đừng đắc ý. Tiếp theo là thi đơn dược, ai đứng ra?"
Nàng ta dứt lời, Cừu Tiến bước lên nhạt giọng: "Mỗ ra tay."
Nhắc đến linh đơn, Cừu Tiến bừng bừng khí thế, trầm ổn như núi, buồn bã vì trận pháp thất lợi bay biến sạch.
Tống Ngọc Dung dễ chịu hơn, dù sao Tôn Lập đã thắng một trận, Chính Ung thành đích xác không so được với Vân Long thành, dù hai trận sau thua hết cũng không tệ quá. Tôn Lập vừa thắng với kiểu quét sạch, ít ra cũng vớt vát được danh dự.
Nàng ta ngoái nhìn môn khách thấy đều cúi đầu thì thất vọng: Nếu không có người ứng chiến thì chiến quả của Tôn Lập tan ngay!
Dứt lời thì có tiếng nói: "Trận này, mỗ ứng chiến."
Tống Ngọc Dung ngoái lại: Tôn Lập!
"Ngươi?" Tống Ngọc Dung cả kinh, tưởng Tôn Lập chủ động gánh để phe mình không thua quá mất mặt, tức thì mềm lòng, hé môi nói: "Đa tạ!"
Tôn Lập nhìn vào mắt nàng ta là biết hiểu sai, liền cười khổ nói khẽ: "Nghĩ vớ vẩn gì hả? Hai traanja này, sơ hở là mất mạng, mỗ không chắc thì chủ động đứng ra hả?"
Tống Ngọc Dung tan hết ảo tưởng, ngây ra nhìn Tôn Lập đang đi tới chỗ Cừu Tiến, không dám tin: Gã nắm chắc? Là sao? Lẽ nào đơn đạo tạo nghệ của gã cũng kinh nhân? Sao lại thế được? Y mơi bao nhiêu tuổi? Muốn tu luyện, tinh thông trận pháp, rồi cả đơn đạo thì lấy đâu ra thời gian và tinh lực?
Ô Ngư và Vương Đông Lượng lạnh lùng: tiểu tử không biết sống chết, thích ra vẻ? Độc chết ngươi càng hay!
Tôn Lập thản nhiên đứng trước mặt Cừu Tiến, y nhíu mày: "Tiểu huynh đệ còn trẻ đã Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, trận pháp tạo nghệ kinh nhân, tiền đồ rỡ ràng, không nên vì nhất thời xung động, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân gì đó mà mất mạng."
Y kính trọng trận pháp tạo nghệ của Tôn Lập nên khuyên.
Vì thêm một câu nên được Tôn Lập hảo cảm. Gã không đành làm theo đã định - - như thế quá tổn thương danh dự của người ta.
Gã trầm ngâm đoạn vẫy tay với Lưu Trì Nhiên: "Các hạ là linh phù đại sư?"
Lưu Trì Nhiên ngạo nghễ: "Đại sư bất thì không dám nhưng Lưu mỗ còn có chút tự tin về linh phù."
Tôn Lập gật đầu: "Mỗ nói suông, các vị sẽ không tin, thế này đi, các vị không cần xuất thủ, mỗ chế một viên thuốc, vẽ một tấm linh phù, các vị xem qua, thấy được thì cùng chủ nhân quay về."
Gã nói rất khách khí nhưng cả hai hiểu ngay, dù tôn trọng trận pháp tạo nghệ của gã nhưng rõ ràng gã có ý đấu với cả hai, còn khiến họ không thể xuất thủ! Cả hai hừ lạnh: "Tiểu tử cuồng vọng!"
Tôn Lập không nói nhiều mà hành động.
Ads Bảy loại dược tài không hiếm được lấy ra, được xử lý thành bột với thủ pháp không lạ rồi phối hợp theo tỷ lệ nhất định chứ không hề luyện chế, vo thành hắc sắc dược hoàn, đưa cho Cừu Tiến.
Cừu Tiến nổi giận: "Đây là linh đơn? Không hề được luyện chế! Ngươi tưởng với thế mà..."
Tôn Lập hòa khí khuyên: "Cứ xem đi đã, không xong thì gọi mỗ."
Đoạn cúi đầu lấy ra một mảnh giấy vàng, vẽ linh phù.
Khóe môi Lưu Trì Nhiên nhếch lên cười nhạo: Linh phù chia ra nhiều đẳng cấp, hiển nhiên chế tác bằng giấy vàng là tệ nhất. Tôn Lập lấy giấy vàng ra là y biết mình thắng chắc.
Thoáng sau, Tôn Lập vẽ xong linh phù, thổi sạch chu sa, đưa cho Lưu Trì Nhiên,
Lưu Trì Nhiên cũng như Cừu Tiến, định nổi đóa, Tôn Lập vẫn cản: "Nhìn đã, đừng vội."
Lưu Trì Nhiên định mắng "nhìn cái rắm ấy”, chợt Cừu Tiến run giọng: "Lão lưu, xem đi đã!"
Lưu Trì Nhiên và Phượng Phi Phi lúc đó mới thấy Cừu Tiến toát mồ hôi lạnh, liên tục uống linh đơn, nhưng hắc khí vẫn xông lên mặt!
"Lão cừu sao hả?!"
Tôn Lập thầm thở dài: "Y không nghe lời mỗ, uống độc hoàn, hiện tại chưa giải được."
Phượng Phi Phi cả kinh: "Ngươi đưa độc hoàn nào? Còn chưa luyện chế sao lại có độc tính như thế?"
Tôn Lập ngây ngô: "Y không tin nên mới thế."
Cừu Tiến móc ra ba loại linh đơn giải độc nhưng không hiệu quả, tứ chi dần cứng lại, ngón tay xám đi thì đành nói: "Tiểu huynh đệ, tại hạ thua rồi..."
Tôn Lập động thủ, điều chế giải dược, chỉ mười mấy tích tắc là y đỡ hẳn, nhắm mắt đả tọa, vận công hóa giải độc tính, tránh để lại ẩn hoạn.
Lưu Trì Nhiên há hốc miệng, mồ lạnh lạnh nhỏ tong tong, rồi nhìn linh phù, tâm thần liền chìm vào đó.
Đoạn sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, lúc tím tái.
Tôn Lập vỗ lên lưng y, Lưu Trì Nhiên thổ máu mới thoát ra được.
"Lưu đại sư!" Phượng Phi Phi kinh hô, Lưu Trì Nhiên cản lại: "Tiểu thư. Tiểu huynh đệ giúp tại hạ, không thì tại hạ cũng se như Mạch huynh."
Phượng Phi Phi ngây ra, biết cả ba trận đều thua triệt triệt để để!
Nàng ta nhìn gã như nhìn quái vật: Tiểu tử này từ đâu mọc ra? Chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, vì sao trận pháp, đơn đạo, linh phù đều tinh thông, hơn xa các đại sư! Bọn dù không phải đại sư đỉnh nhọn của Đồ Tô nhưng cũng nhất lưu. Khiến họ thất bại kiểu đó thì các đại sư đứng đầu cũng không làm được!
Nhưng gã làm được, một địch ba!
Tống Ngọc Dung còn kinh ngạc hơn Phượng Phi Phi, từ trận đầu là nàng ta luôn tự hỏi: ta lâm thời chiêu mộ ai thế này?
Trận thứ hai, thứ ba thì lại càng hỏi đi hỏi lại!
Không tìm ra đáp án, chỉ có chấn kinh.
Sắc mặt những hộ vệ khác càng đặc biệt, Ô Ngư và Vương Đông Lượng ngây ra: thật thế sao? Vương Đông Lượng thậm chí véo mình, xác định không phải ảo giác... Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng vốn không được bọn y coi trọng lại thâm tàng bất lộ như thế!
Ô Ngư nhớ lại lúc từ thành chủ phủ đến thành nam biệt viện, y cố ý dằn mặt Tôn Lập, giờ thì hiểu vì sao gã ổn như thái sơn.
Mặt y nóng bừng: chỉ e trong mắt người ta, hành vi của y lúc đó ấu trĩ lắm?
La Vân Ngũ hưng phấn nhảy lên kêu to: "Thắng rồi, chúng ta thắng rồi, ha ha ha!"
Ô Loan cũng sững sờ: tiểu tử tự nhiên móc ra này lại quét sạch!
Tính toán của y thành công cốc, trước đó tưởng Tống Ngọc Dung mang Tôn Lập theo cho đủ số, không ngờ lúc quan trọng thì tiểu tử này đứng ra.
Ô Loan không hi vọng gã đứng ra.
Y cười khổ: Lẽ nào là số mệnh? Tống Ngọc Dung và Giang Vĩnh Hán e sẽ có một đoạn nghiệt duyên...
Cừu Tiến và Lưu Trì Nhiên đến cạnh Phượng Phi Phi cúi người, Phượng Phi Phi nói: "Thôi vậy, không cần nói nữa, chúng ta đi thôi."
Cả hai ngượng ngùng: "Thuộc hạ vô năng!"
"Đâu thể trách hai vị?" Phượng Phi Phi ngoái nhìn Tôn Lập: "Không ai ngờ ao Chính Ung thành lại có chân long, chúng ta nhầm rồi."
Đoạn đi trước.
Cừu Tiến hòa Lưu Trì Nhiên nhìn nhau, quay lại vái Tôn Lập: "Tiểu huynh đệ, bọn tại hạ khác Mạch huynh, y không nhìn thấu trận pháp, nhưng cách phối dược, vẽ linh phù thì bọn tại hạ nhìn rõ, đấy là ọc lén, ân tình này xin ghi trong lòng!"
"Một chút tâm ý, tiểu huynh đệ phải nhận!"
Nói đoạn để trữ vật giới chỉ xuống rồi đi theo Phượng Phi Phi.
Tôn Lập bĩu môi lẩm bẩm: "Các vị khách khí thế là không hiểu mỗ, mỗ thích nhất được nhận lễ vật."
La Hoàn cười ha hả: "Đúng, người ta không đưa ngươi còn đòi, giờ tự đưa thì đời nào cự tuyệt."
Tôn Lập cũng cười.
Gã thu hai trữ vật giới chỉ đoạn nhìn tám gương mặt ngây ra cùng La Vân Ngũ đang hưng phấn.
Tôn Lập gx xòe tay với Tống Ngọc Dung: "Làm xong được trả công, thiên kinh địa nghĩa."
Tống Ngọc Dung đang nghĩ lung tùng, nào là thế ngoại cao nhân du hí phong trần, vì thích nữ tử phòng khuê mà tìm cách gần gũi, bàn tay Tôn Lập đưa tới cùng câu nói đó phá hết mộng ảo.
"Hừ!" Tôn Lập bĩu môi, dù gì cũng giúp ngươi thắng trận, mà thái độ lại thế.
La Hoàn thở dài: "Tiểu tử ngốc này sao hiểu nữ nhân? Mộc Nhiên và Triệu Thục Nhã thích y, đúng là kiếp số!"
Võ Diệu nói: "Hừ, y không phải nữ nhân, sao mà hiểu được?"
La Hoàn hiểu ra, Võ Diệu nói móc y là nữ nhân, tức thì cả hai tranh cãi.
Tôn Lập có thu hoạch, phủi tay: "Được rồi, xuất phát thôi!"
...
Tôn Lập không ngại bị Cừu Tiến và Lưu Trì Nhiên học lén, vì những thứ đó với y quá thấp kém, có tam vị lão tổ thì gã có nhiều thành quả tu chân văn minh hơn xa thời đại này.
Gã thoáng nhận ra Phượng Phi Phi tuy bức ép nhưng không có địch ý với Tống Ngọc Dung.
Đấy là nhờ linh thức hơn xa người thường, cũng là gã suy đoán thêm.
Phượng Phi Phi thủ hạ thực lực siêu cường, động thủ là phe Tống Ngọc Dung không phải đối thủ - - đương nhiên Tôn Lập đã loại mình ra.
Phượng Phi Phi "bảo thủ" đưa ra cách thi ba trận, muốn Tống Ngọc Dung tự động rút lui.
Phượng Phi Phi rút đi là không ai cản Tống Ngọc Dung đến Đồ Tô ma nhãn nữa. Dọc đường ánh mắt chúng nhân nhìn Tôn Lập đã khác. Trừ La Vân Ngũ còn cười nói với gã thì những người khác đều kính sợ.
Ô Ngư ngầm lưu ý nhất cử nhất động của Tôn Lập - - nhiệm vụ của y là giữ an toàn cho Tống Ngọc Dung, Tôn Lập đột nhiên xuất hiện, lại thâm tàng bất lộ, không hoài nghi không xong.
Vương Đông Lượng ghen tị đến phát cuồng, thường nói xấu: Trận pháp, linh đơn, linh phù, bất quá tiểu đạo mà thôi, tu hành kém thì có tác dụng gì?
Nhưng y không dám nói trước mặt Tôn Lập, thậm chí là không dám nói với La Vân Ngũ - - độc đơn đó hạ được Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng Cừu Tiến thì y đáng gì?
Tống Ngọc Dung bị phá mộng ảo thiếu nữ thì chỉ còn kính trọng gã.
Đồ Tô ma nhãn càng lúc càng gần, Bạt kỳ tái sát càng lúc càng gần...
...
Trong rừng rậm rạp cây cối, tại một sơn cốc rộng hơn mười dặm có mấy vạn vạn niên cổ mộc, cao hơn đỉnh núi.
Trên mỗi cây có nhà gỗ như kén tằm, giữa các gian nhà có dây leo dệt thành đường đi, La sát tộc nhân cao lớn đi lại.
Phương thúc nhìn La sát thôn lạc: "Công tử, nơi này là của Tả Sư thị trong La sát tộc lục đại vương tính."
Lam sam thanh niên gật đầu hứng thú: "Đi, chúng ta xuống xem."
Phương thúc nói: "La sát tộc không thích chủng tộc khác vào thôn."
Lam sam thanh niên ơ hờ: "Thế gì sao?"
Phương thúc cũng thản nhiên: "Không hề gì, lão nô chỉ kể ra tập quán của La sát bộ tộc."
Chủ tớ như hai làn gió lao vào thôn.
"Khụ."
Một tiếng ho từ trên ngọn cây vọng ra, một La sát già nua chắp tay, vô thanh vô tức đứng đó.
Lam sam thanh niên thở dài: "Phương thúc phát hiện y hả?"
Phương thúc cung kính đáp: "Phát hiện, công tử khẳng định cũng phát hiện."
Lam sam thanh niên gật đầu: "Y không lên tiếng, chúng ta coi như y không tồn tại, tha mạng cho y, nhưng..."
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 09: Long Phượng Thạch Ấn
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Phương thúc cúi người: "Công tử yên tâm, lão nô xử lý."
Tay phải y hơi động.
Cánh tay trái nằm trong áo giáp bất động.
Cả hai không dừng lại, lao qua.
Lão La sát cúi đầu nhìn ngực, ở vị trí tâm tạng có một lỗ thủng - - La sát tâm đơn và huyết nhục không còn!
Cơn đau giờ mới dấy lên, lão La sát ngã xuống, chợt hiểu trong mắt người ta, y chỉ là sâu kiến, cũng như Chu Túc Bát khi xưa trong mắt y!
Hữu trưởng lão Tả Sư thị trong La sát lục đại vương tính, Chân nhân cảnh đệ tứ trọng Tả Sư Nhân mất mạng.
Tả Sư thị đều nhận ra y chết, trong thôn lặng ngắt như tờ.
Phương thúc nhạt giọng: "Thiếu gia chỉ muốn vào xem, các ngươi coi như bọn ta không tồn tại, bọn ta cũng thế, ai xông ra thì nhìn ban nãy."
Cả sơn cốc đều nghe rõ.
Kể cả Tả Sư thị La sát vương cũng không dám ho he gì!
Lam sam thanh niên dạo quanh, nghiên cứu kết cấu nhà gỗ, nếm rượu quả của La sát nhân nấu trong hốc cây, vỗ bụng thỏa mãn rời đi.
Lần "ghé thăm này không còn chết chóc nữa.
Chủ tớ vừa đi, Tả Sư La sát vương lập tức gọi cả Tả Sư trưởng lão hội lại, tỏ vẻ kinh hãi: "Tay trái!"
Mọi trưởng lão, kể cả tả trưởng lão Tả Sư Phạm có địa vị còn trên Tả Sư Nhân cũng kinh hãi. Tả Sư Phạm trầm giọng: "Là Minh thần tí của nhân tộc đệ nhất sát thần Phương Đồng Chiến từ bảy trăm năm trước!"
Các trưởng lão xôn xao: "Bảy trăm năm trước Phương Đồng Chiến đã vào Vạn cổ hồng hoang tái rồi không ra cơ mà?!"
...
Tôn Lập được ba bộ Nguyên yêu thiên thư tàn quyển, tối đó tới nhân tộc thành bang An Viễn thành, vào khách sạn rồi mới có cơ hội lấy ra xem.
Thập đại hộ vệ thì trừ Ô Ngư còn hai người gác ngoài cửa phòng Tống Ngọc Dung - - bảo vệ an toàn cho nàng ta là chức trách của họ. Tôn Lập được hưởng đặc quyền, không cần gác.
Gã đến khách sạn là chui vào phòng, Ô Ngư do dự một chốc, dặn tất cả không quấy nhiễu.
Dù Tôn Lập lai lịch thế nào thì giờ cũng không nguy hiểm, bức gã tới đường cùng là không thông minh.
Vào phòng, gã không vội lấy Nguyên yêu thiên thư mà lấy hai trữ vật giới chỉ của Cừu Tiến và Lưu Trì Nhiên.
Nhẫn của Cừu Tiến của thạch ấn, đáy có khắc thần long.
Của Lưu Trì Nhiên cũng là thạch ấn, y hệt long ấn của Cừu Tiến, chỉ là đáy khắc phượng hoàng.
Hai thạch ấn là một đôi, long phượng tạo hình cực kỳ cổ kính trừu tượng, nhưng đường nét trơn tru, thần vận phi phàm. Long ấn hàm chứa luyện đơn tinh yếu. Phượng ấn chứa linh phù tinh yếu.
So với Võ Diệu và La Hoàn truyền thụ cho gã thì không bằng nhưng cũng tuyệt diệu.
Hiển nhiên Cừu Tiến và Lưu Trì Nhiên cùng được cơ duyên, cổ long cổ phượng song ấn được chia theo sở trường thích hợp.
Cả hai thấy mình “học lén” Tôn Lập nên đưa truyền thừa của mình cho gã, quả thật xứng đáng là quân tử.
Mạch Thanh Dũng tuy ngạo nghễ nhưng thắng bại thản nhiên, không hề ỷ thế hiếp người.
Tam vị cường giả như thế đi theo, Phượng Phi Phi không thể là nữ tử “điêu ngoa” như bề ngoài.
Tôn Lập lại thêm nghi hoặc.
Võ Diệu và La Hoàn không nói gì.
Tôn Lập không phải ngô ngọng, mấy năm nay nhãn quang kiến thức tăng trưởng, không kém đại bộ phận chân nhân lão tổ. Gã lật song thạch lại xem thì kinh ngạc: "À - - "
Trong cổ long cổ phượng ấn văn có thứ che mặt, về bản nguyên thì lưỡng đạo thần vận là thứ như hồn hỏa nhưng còn cao cấp hơn.
Tôn Lập nhìn được thế khiến Võ Diệu và La Hoàn mãn ý: "Tiểu tử, ta không muốn khen ngươi không được!"
Tôn Lập quan tâm xem là gì: "Lưỡng vị lão tổ, xin hãy chỉ điểm."
La Hoàn nói ngay: "Không phải hồn hỏa, là khí linh!"
"Khí linh!" Tôn Lập cả kinh, khí linh trọng yếu vô cùng, không có khí linh, pháp khí vĩnh viễn không thể thành thần khí.
Thần khí này là chia theo đẳng cấp chứ không phải hạng "Thần khí" tùy tiện được thổi lên.
Là thần khí hơn xa pháp khí, cao cao tại thượng!
Như đại đỉnh là một trong cửu đỉnh mà nhân tộc đại thánh đúc, qua vô số năm tháng mới thành thần khí. Giờ không còn khí linh, không còn là thần khí.
Đại đỉnh tuy mạnh nhưng hiển nhiên không có linh tính.
Trong hai thạch ấn lại phong ấn lưỡng đạo khí linh!
Tinh yếu về linh đơn, linh phù chỉ là để che mắt. Cừu Tiến hòa Lưu Trì Nhiên có bảo vật mấy trăm năm mà không biết chân diện mục.
La Hoàn nhạt giọng: "Họ dù biết thạch ấn phong ấn khí linh thì cũng không có bảo vật chứa được, lưỡng đạo khí linh với họ còn không quan trọng như linh phù linh đơn tinh yếu. Hoài bích kỳ tội, biết chưa chắc đã hay."
Tôn Lập bật cười, quả nhiên cơ duyên là thứ khó nỗi nhất, hai thạch ấn này với Cừu Tiến và Lưu Trì Nhiên thì cơ duyên chỉ là linh đơn linh phù tinh yếu, còn với gã là lưỡng đạo khí linh.
Tôn Lập thèm muốn đại đỉnh: "Lưỡng vị lão tổ, có nên lấy một trong lưỡng đạo khí linh cho vào đại đỉnh?"
Võ Diệu vội ngăn: "Không được! Mới khen tiểu tử ngươi một câu thì đã làm loạn..."
Tôn Lập muốn nói lão nhân gia lải nhải nhiều quá.
La Hoàn nói luôn: "Đại đỉnh không thèm lưỡng đạo khí hồn này, đến cỡ như nó, nếu không tìm được khí hồn vố có thì nó vĩnh viễn thế này."
Tôn Lập tiếc rẻ: "Đành bỏ lưỡng đạo khí hồn này? Tiếc thật."
"Ai bảo bỏ? Đại đỉnh không xong thì còn pháp khí khác."
Tôn Lập sáng mắt: "Nhân vương ngọc tỷ!"
"Trẻ con dễ dạy!"
...
Tôn Lập tuy đoán đúng nhưng vẫn cần lưỡng vị lão tổ dạy cách thao tác.
Gã cho Nhân vương ngọc tỷ vào giữa, cổ long cổ phượng thạch ấn để hai bên: "Thế là xong?"
"Thế là xong." Võ Diệu đáp.
La Hoàn nói: "Nhân vương ngọc tỷ hợp với đạo khí hồn nào hơn thì để nó tự chọn."
Tôn Lập gật đầu.
Tất cả đặt cạnh nhau, thoáng sau gã cảm giác thấy linh khí biến hóa vi diệu, gã mở phong ấn trận bàn, đương nhiên không để ý.
Võ Diệu nói với vẻ cổ quái: "Tiểu tử, nhìn đi."
"Cái gì!" Tôn Lập không hiểu.
Cổ long cổ phượng thạch ấn và Nhân vương ngọc tỷ chợt tràn ra vô số kim sắc quang sa, như có dòng khí quay tít, quang sa không ngớt tuần hoàn.
Quá trình trông thì chậm nhưng thật ra rất nhanh, quang sa biến thành linh năng phong bạo, bao kín trận pháp phong ấn, cuốn cả Tôn Lập vào.
Vô số kim sắc quang sa chuyển động, dần biến thành từng vòng kim sắc quang ti, Tôn Lập cảm giác thấy quang ti ma sát vào thân thể, như dao bén cắt.
May mà thân thể gã hùng hậu, không sợ gì thứ đó.
Sấm nổ vang, quang mang càng sáng, phong ấn trận bàn nát vụn, kim mang cuồng bạo bạo phát, lên tận mấy cao!
Đây là An Viễn thành, tu sĩ vô số, Chân nhân cảnh lão tổ cũng có hơn mười người.
Động tĩnh như thế thì trong thành có mấy đạo khí tức xung thiên!
An Viễn thành thành chủ nói lớn: "Đạo hữu Ở đâu đến An Viễn thành xung quan? Sao không hiện thân gặp nhau?"
Kim sắc quang mang vẫn phun lên mãi.
An Viễn thành thành chủ không vọng động, kim sắc quang mang khiến y e dè, người ta chỉ xung quan chứ không có địch ý, y không muốn rước lấy một cường địch.
Chừng một tuần trà sau, kim sắc quang mang thu liễm, chìm vào Nhân vương ngọc tỷ.
Tôn Lập phát ra hai làn sáng - pháp khí và khí hồn dung hợp, chạm tới pháp tắc cơ sở. Gã chứng kiến hết nên nắm được lưỡng đạo pháp tắc.
Gã máy động, lưỡng đạo pháp tắc chảy vào thái cực bát quái của Thiên trung huyệt và Cưu vĩ huyệt, thuận thuận lợi lợi đốt sáng một quái tượng.
Bất quá Tôn Lập không chỉ thu lợi như thế, lưỡng đạo pháp tắc này liên quan đến khí linh, chạm tới linh hồn nên linh thức lại tăng trưởng, như muốn đột phá.
Gã mở mắt, hai thạch ấn cạnh Nhân vương ngọc tỷ vỡ vụn!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 10: Song Khí Hồn
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tôn Lập ngẩn người: hai thạch ấn vỡ hết? Gã ngây ra, đạo khí hồn nào vào Nhân vương ngọc tỷ? Còn lại đâu, không thể vỡ nát chứ?
Gã máy động, Nhân vương ngọc tỷ bay lên, xuất hiện lưỡng đạo hư ảnh, cổ kính mà linh động dị thường, long phượng song nhãn lóe linh quang.
"Chuyện này... một pháp khí, lưỡng đạo khí hồn, là sao thế?" Tôn Lập hỏi.
Võ Diệu hơi bất ngờ: "Song khí hồn? Hiếm có, hắc hắc, lợi hại hơn một khí hồn đúng không?"
Tôn Lập nhíu mày: "Võ tổ, dấu hiệu lão nhân gia quá rõ, tiểu tử cũng không ngốc, đâu có dễ gạt thế?"
Võ Diệu cười khan.
Tôn Lập cảm giác được Nhân vương ngọc tỷ có khí hồn thì mạnh hơn, trước đây ép được đối thủ giảm một cảnh giới, không biết giờ có gì hơn?
Tôn Lập mong chờ.
Kim sắc quang mang tắt đi, gã thu Nhân vương ngọc tỷ là không còn khí tức gì nữa.
An Viễn thành cường giả sinh nghi nhưng tuyệt đại bộ phận thu nhiếp khí tức, không muốn đa sự.
Chỉ thành chủ đại nhân dặn: "Chuẩn bị lễ vật, phái người đưa tới."
"Vâng."
...
Hai khắc sau, An Viễn thành thành chủ phủ đại tổng quản xuất hiện ngoài khách sạn nói lớn: "Tiền bối, tiểu nhân vâng lệnh thành chủ đại nhân đến gặp, chút lễ bạc không đủ kính ý, mong tiền bối nhận cho."
Nhân vương ngọc tỷ và khí linh dung hợp, tuy chưa được rèn giũa nhưng đã là thần khí!
Thần khí thành tựu địa vị, khí thế không kém phá quan thành Chân nhân cảnh. An Viễn thành thành chủ tưởng là cao nhân nào đó đột phá Chân nhân cảnh, thậm chí đột phá Chân nhân cảnh đệ nhị trọng, đệ tam trọng.
Tôn Lập thèm muốn Nguyên yêu thiên thư, không ra ngoài mà mười phần khách khí: "Đa tạ thành chủ đại nhân, thật ra tại hạ có lỗi, đã quấy nhiễu các vị, xin thay mặt tại hạ cáo lỗi với thành chủ đại nhân."
Tổng quản thấy gã không có ác ý nhưng hiển nhiên không muốn nói chuyện, coi như nhiệm vụ đã hoàn thành nên để lễ vật lại.
Khách sạn trở lại bình tĩnh.
Bọn Ô Ngư không biết kim quang kinh thiên đó từ phòng Tôn Lập phát ra, ban nãy đối đáp là chính gã - - một Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng sao có được khí thế đó?!
Ô Ngư hay Vương Đông Lượng, thậm chí những người khác, cả Tống Ngọc Dung, đều cho rằng Tôn Lập về trận pháp là cao nhân nhất đẳng, nhưng cảnh giới quá thấp, động thủ thì gã kém nhất.
Nhưng khí thế này thì ai dám nghĩ thế nữa?
Vương Đông Lượng run rẩy cả đêm, có phải gần đây lời lẽ của y chọc giận Tôn Lập? Không thì vì sao gã bạo phát khí thế đó? Cảnh cáo y chăng?
Y tự cao quá mức, trong mắt kiến thì voi rất lớn, bất khả chiến thắng, nhưng trong mắt voi thì nào có kiến tồn tại?
Trong một khách sạn khác, sắc mặt Ô Loan cũng không dễ coi tí nào.
...
Nguyên thú thiên thư là thạch ấn, Nguyên yêu thiên thư lại bằng xương, ba tàn quyển trong tay Tôn Lập chỉ cỡ nửa bàn tay, rìa nham nhở, chất xương xám đen, bề mặt nhẵn nhụi, như xương động vật bình thường.
Võ Diệu và La Hoàn đều bảo đó là Nguyên yêu thiên thư tàn quyển, nhất định không sai.
Tôn Lập xát ba mảnh xương, liên tục lóe lên văn tự, ghi lại thì là những từ thâm ảo.
Có lẽ vì thế mới thành "Thanh đường cổ thư".
Tôn Lập không chỉ cần thế, tàn chương không chỉ khó tham ngộ, không cẩn thận sẽ sai lầm, gã thu ba mảnh xương lại, không nghiên cứu.
...
Rời An Viễn thành lại thêm mấy ngày yên bình.
Chỉ là dọc đường, ai nấy kính sợ Tôn Lập. Ô Ngư lo lắng nếu gã có ý xấu, tất cả không đủ cho gã đùa chơi...
Ô Loan vốn thong thả đi sau mười dặm, có ý du sơn ngoạn thủy nhưng giờ theo sát, sợ có gì thì không biết ăn nói thế nào với Tống Chính Ung.
...
Hôm đó, Ô Ngư nhìn xa, ngoài kia, dưới dãy núi hùng vĩ là một tòa cổ thành.
"Tiểu thư, đến Thương Lan thành rồi, ba ngày nữa là vào khu vực Đồ Tô ma nhãn."
Tống Ngọc Dung nghĩ đến việc gặp tình lang thì nụ cười thêm ngọt ngào.
Tôn Lập luôn đi cuối, tất cả tôn trọng gã. La Vân Ngũ đi cạnh trò chuyện, chỉ là không tự tin như lúc đầu.
Tiếng nhạc vang lên, Ô Ngư lắng nghe, Tống Ngọc Dung ngẩn người kinh hỉ: "Là Đông hoàng lệnh của Giang lang! Giang lang đến rồi! Giang lang đến rồi!"
Trên con đường trước mặt xuất hiện đội ngũ lớn, ba mươi sáu lá đại hồng sắc tinh kỳ phấp phới.
Ba mươi sáu kỵ sĩ khôi giáp sáng lòa dẹp đường, đều Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng! Sau lưng là đội đánh nhạc cũng cưỡi linh thú, đều Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng!
Sau nữa là một trăm bạch bào thiếu niên, đều mười lăm, mười sáu tuổi nhưng đã Đạo nhân cảnh đệ tứ trọng, tay cầm pháp khí, đao thương kiếm kích, phủ việt câu xoa đủ cả!
Ô Ngư khen: " Bách binh nghi trượng của Giang công tử, đích xác Giang công tử đến đón tiểu thư!"
La Vân Ngũ giải thích với Tôn Lập: "Bách binh nghi trượng là một trăm thiếu niên do Giang Vĩnh Hán bồi dưỡng, mới mười mấy tuổi mà đã Đạo nhân cảnh đệ tứ trọng. Đấy đều là tâm phúc tương lai khi Giang Vĩnh Hán kế nhiệmm Thiên Hạc thành thành chủ, nghe nói chính y đích thân bồi dưỡng, chỉ dẫn."
"Chỉ một trăm pháp khí đó là cả nhân tộc không mấy ai có."
Da mặt Tôn Lập giật giật, nhớ đến bị đại đỉnh nuốt mấy trăm pháp khí...
Phía sau Bách binh nghi trượng là nhất phẩm linh thú Tam thủ long tích to lớn vô cùng, cao mười trượng, dài ba mươi trượng, ba cái đầu lấp lóe hỏa diễm, lôi điện và băng sương. Lão nha mãng tượng của gã đã lớn nhưng so với nó thì chỉ là thỏ trắng hiền hòa.
"Ngọc Dung muội muội!"
Trên lưng cự thú có một bạch y thanh niên tuấn mỹ dị thường, như thần linh xuống nhân thế, cười là như thần quang chiếu rọi.
Y là Thiên Hạc thành thiếu chủ tối xuất sắc nghìn năm nay, Giang Vĩnh Hán.
Tôn Lập thầm than: Vòng sáng trên đầu y khiến người ta mù mắt chăng?
La Hoàn vội nói: "Gì đây? Hình như là ghen tức!"
Tôn Lập cười ha hả.
...
Tiếng gọi "Ngọc Dung muội muội" khiến Tống Ngọc Dung nhũn cả cõi lòng, lao về phía Giang Vĩnh Hán, y rời lưng Tam thủ long tích, cả hai lại gần, chợt nhớ ra ở chỗ đông người nên hơi thẹn.
Giang Vĩnh Hán là nam nhân, mặt dày cầm tay Tống Ngọc Dung: "Ngọc Dung muội muội, vất vả rồi!"
Tống Ngọc Dung ngấn lệ: "Giang lang..."
Tôn Lập thầm thở dài, nghĩ lại lúc Giang Sĩ Ngọc và bọn Đông Phương Phù chia tay.
Giang Vĩnh Hán thở dài: "Ngọc Dung muội muội, nghe nói Phượng Phi Phi làm phiền muội, ngu huynh đến ngay, đều tại huynh cả."
Một người hầu chen lời: "Vốn đã tới Đồ Tô ma nhãn, thiếu gia nghe việc của tiểu thư thì tới ngay, lộ trình ba ngày mà chỉ một đêm là tới."
Tống Ngọc Dung cảm động, Giang Vĩnh Hán quay lại mắng: "Không có quy củ, ai cho ngươi chen lời?"
Người hầu lui xuống.
Giang Vĩnh Hán cầm tay Tống Ngọc Dung, nhìn vào mắt nàng ta, dịu giọng an ủi: "Yên tâm, huynh đến đây rồi, không để muội chịu khổ nửa."
Tống Ngọc Dung gật đầu.
La Hoàn thận trọng: "Cẩn thận tiểu tử họ Giang!"
"Hả?"
"Dung mạo này của y là tu luyện tà thuật!"
Võ Diệu cười nhạo: "Ngươi ghen tị người ta giống nữ nhân hơn mình!"
La Hoàn nổi giận: "Ta nói chuyện nghiêm chỉnh với Tôn Lập mà ngươi gây sự? Vạn nhất có chuyện gì thì ngươi chịu trách nhiệm nhé?"
Võ Diệu không xen vào nữa.
Tôn Lập nhớ lời La Hoàn: "Tiểu tử hiểu rồi."
Giang Vĩnh Hán dẫn Tống Ngọc Dung về Thương Lan thành, không thèm nhìn đến thập đại hộ vệ. Thủ hạ của y nhiều nhân tài, các thiếu niên trong Bách binh nghi trượng cũng có tiền đồ hơn thập đại hộ vệ.
Bọn Phượng Phi Phi hiển nhiên không rêu rao việc tam đại Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng bị Tôn Lập đánh bại, Tôn Lập trong mắt Giang Vĩnh Hán chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng - - tầm thường nhất trong thập đại hộ vệ.
Thương Lan thành quy mô cực lớn, thành chủ Lý Thương Lan đã Chân nhân cảnh đệ thất trọng, thiếu một chút là đạt Chí nhân cảnh. Thương Lan thành là siêu cấp thế lực chỉ đứng sau nhân tộc tứ đại thành bang, ngang với Vân Long thành của sư tôn Phượng Phi Phi.
Giang Vĩnh Hán quả thật rất nổi tiếng, Lý Thương Lan đích thân tiếp đãi, phái con ra ngoài thành nghênh tiếp.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba