- Nghiệt súc! Đứng lại!
Một tiếng gầm vang vọng trời đất, cuồng phong bạo vũ nổi lên, điên cuồng càn quét tứ phương! Bóng hình Lâm Hàn lảo đảo một cái, khóe miệng chảy ra một vệt máu tươi!
Vừa đòn âm công kia hoàn toàn là nhằm vào Hận Kiếm! Nếu không phải Lâm Hàn liều mạng dùng chakra bao bọc toàn thân hắn, tản đi công kích bằng sóng âm, có lẽ Hận Kiếm đã thực sự phải nuốt hận rồi.
Cuống cuồng phát động phi lôi thần thuật, Lâm Hàn kéo theo hai thằng nhóc trốn tới một thuật thức cách đó mười dặm! Không phải hắn không muốn di chuyển xa hơn, mà vì mang theo người khác, nếu di chuyển xa như vậy, bọn họ sẽ không chịu nổi sức ép của không gian.
Nhưng mười dặm… đủ sao?
Hiển nhiên là không đủ, ngay khi vừa xuất hiện, Lâm Hàn đã toát mồ hôi lạnh đầy mình, cảm giác nguy hiểm đến tột cùng kia không hề biến mất, thậm chí yếu bớt cũng không! Hắn chỉ cảm thấy càng nguy hiểm hơn, càng đáng sợ hơn! Quả nhiên, vừa quay đầu lại, Lâm Hàn đã nhìn thấy Tinh Thần Lão Ma bằng không đứng đó, tròng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Lâm Hàn lúc này cảm giác như bị nhấn chìm, thân thể hoàn toàn mất khống chế! Hắn có cảm giác như thân thể mình đang bị hàng ngàn vạn cỗ khí cảm khác nhau kéo căng, mỗi cỗ khí cảm lại khóa chặt một phần thân thể hắn, kéo theo một hướng khác nhau, muốn xé rách thân thể hắn thành trăm ngàn mảnh!
- Dám giết đệ tử của ta! Hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết!
Tinh Thần Lão Ma lạnh lùng nói. Từng câu từng chữ đều như kim châm đâm vào não hải Lâm Hàn, khiến hắn trừng mắt như sắp nứt.
Nhìn về phía hai thiếu niên, chúng lúc này cũng chẳng khá hơn là bao! Đặc biệt là Lâm Phong, thằng bé mặc dù chịu ảnh hưởng của hắn, thân thể mạnh hơn võ giả bình thường, nhưng chắc chắn không mạnh bằng Hận Kiếm, lúc này ngoại thân đã tràn ngập vết nứt, đang chảy ra từng dòng máu tươi, vô cùng thê thảm.
Mặc kệ thân thể đang tràn ngập đau đớn, Lâm Hàn một lần nữa liều mạng kích phát chú ấn. Kiếm Hàn Tuyết lóe lên lam quang cường liệt, khí thế Lâm Hàn cũng kéo lên gấp bội, trong tích tắc thoát khỏi trói buộc của lĩnh vực kinh khủng kia.
- Cút!!!!
Lâm Hàn gầm lên một tiếng giận dữ, kiếm Hàn Tuyết mãnh liệt vung ra! Nhưng không phải công kích Tế Ma Tôn, mà lại chém vào không gian rỗng tuếch trước mặt. Lúc này, năng lượng mạnh hơn gấp bội, mặc cho lĩnh vực của Tế Ma Tôn đã ngưng kết không gian đến tận cùng, kiếm Hàn Tuyết vẫn dễ dàng chém rách không gian, Lâm Hàn không chút do dự một lần nữa phát động phi lôi thần thuật, tiến hành trốn chạy!
Tế Ma Tôn… quá mạnh! Mạnh đến mức Lâm Hàn không thể không chạy trốn! Trước đây Lâm Hàn cũng đã từng đối mặt với một vị Võ Thần nơi Tứ Tượng Thành, nhưng đó cũng chỉ là Võ Thần cấp một, tức là tu sĩ Luyện Khí Kỳ! Tới cảnh giới Thần giai, vượt lên một trọng, trên trời dưới đất, càng đừng nói người trước mắt ít nhất cũng là Pháp Thần cấp ba, thậm chí là cấp bốn! Hắn đến cánh cửa Thần giai còn chưa sờ tới, chỉ lợi dụng được chút uy lực của thần khí trong tay, làm sao chống lại?
Tuy nhiên, tới cảnh giới của Lâm Hàn bây giờ, Tế Ma Tôn có muốn giết hắn cũng không có dễ! Giống như một Võ Thần bảy tám trọng cũng chưa chắc giết được Võ Thần hai trọng. Chỉ là, mang theo hai thằng nhóc kia, Lâm Hàn hoàn toàn rơi vào thế bị động, “không dám thoát thân” mà thôi.
Một lần nữa tránh thoát trói buộc của Võ Thần, trạng thái biến thân của Lâm Hàn nhanh chóng biến mất. Sắc mặt hắn tái nhợt, hơi thở thô trọng như trâu, hai lần liều mạng kích phát chú ấn, mặc dù chỉ trong thoáng chốc, nhưng cường độ lại mạnh hơn những lần trước vài lần, tổn hại tới thân thể có lẽ còn cao hơn lần ở thành Tứ Tượng.
Nhìn trạng thái của Lâm Hàn, Lâm Phong cắn răng, giọng thều thào nói:
- Cha đi đi! Đừng để ý tới con! Cứ thế này, chúng ta chỉ cùng chết mà thôi…
- Câm miệng!
Lâm Hàn quát lạnh một tiếng, khiến Hận Kiếm bên cạnh vốn định lên tiếng cũng nuốt trở về:
- Trẻ con trẻ nít chỉ gây chuyện là giỏi! Thằng cha bọn mi đây có trách nhiệm phải đi chùi đít! Khi nào đến lượt thằng ranh con xấc xược mi ý kiến?
Người nói vô tình, người nghe hữu ý! Mặc dù lời lẽ không mấy dễ nghe, nhưng không chỉ Lâm Phong thoáng chốc ngậm miệng, cả Hận Kiếm cũng không nói thêm gì nữa, trong mắt chợt lấp lóe hào quang, không biết đang nghĩ cái gì.
- Nghe cho kỹ! Lát nữa dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì, hai đứa cũng phải ở nguyên chỗ này! Nếu làm trái, trở về ta tụt quần đánh mông cả hai đứa giữa chợ, nghe chưa?
Không ai đáp lại…
Lâm Hàn cười nhạt một tiếng, cũng không để ý, dứt khoát đưa tay kết ấn.
Mộc Độn – Thụ Giới Hàng Đản!
Những gốc cây khổng lồ nhanh chóng xuất hiện, biến cả vùng đồi trọc lốc này thành một nơi tràn ngập sức sống, đồng thời cũng dễ dàng che đậy hoàn toàn vị trí của ba người.
Thụ giới vừa hoàn thành, một luồng khí tức cường hoành đầy âm lãnh đã xuất hiện nơi thiên không, ánh mắt lạnh lùng đầy trào phúng nhìn cây cối rậm rạp như một khu rừng nguyên sinh bên dưới.
Vụt!
Tế Ma Tôn vốn định phất tay hủy diệt cả vùng rừng này, nhưng đột nhiên ba bóng người phân biệt xuất hiện ở ba hướng đã gây sự chú ý của lão. Hiển nhiên, lũ chuột kia biết tụ lại chỉ cùng chết, dứt khoát chia để chạy. Nhưng mà… chạy thoát được sao?
Lâm Hàn kia thực lực mạnh nhất, lại chạy nhanh nhất, nhất thời đuổi không tới! Nhưng không sao, đã có khí cơ tỏa định trên người hắn, từ từ vờn chết hắn cũng được. Ngược lại hai thằng nhãi con kia… khặc khặc!
Nở một nụ cười âm lãnh, Tế Ma Tôn chợt nhìn về phía Hận Kiếm bỏ chạy. Hai mắt híp lại đầy nguy hiểm.
Grao…
Đúng lúc này, một tiếng long ngâm hòa với âm thanh loạt xoạt của gỗ rừng truyền tới, một con Mộc Long từ rừng bay ra, há cái miệng to lớn, liều mạng cắn tới Tế Ma Tôn.
Tế Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, Mộc Long thoáng chốc vỡ vụn thành từng mảnh, tán lạc xuống rừng.
Ầm ầm!
Tế Ma Tôn vốn định đuổi theo Hận Kiếm ngay lập tức, nào ngờ, một nắm đấm bằng gỗ khổng lồ đột ngột xuất hiện, chakra màu lam ngưng tụ trên quyền đầu, tràn ngập sức bạo phá lao về phía lão. Tế Ma Tôn thoáng chốc ngừng lại, thân thể lùi về sau cả ngàn bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang một bên khác.
Lúc này, Lâm Hàn đang đứng trên một ngọn cây, thần thái trêu tức nhìn về phía lão. Mộc Nhân Quyền kia cũng nhanh chóng tự tan rã biến mất, không hề cho lão cơ hội công kích phá chiêu.
- Đã ngươi muốn chết, vậy thì cho ngươi chết trước!
Tế Ma Tôn lạnh lùng lẩm bẩm.
Lâm Hàn dường như nghe thấy điều lão nói, rất khiêu khích nhún vai, sau đó một lần nữa phát động phi lôi thần thuật biến mất.
Hiện thân cách đó khoảng năm dặm, Lâm Hàn có chút sầu lo nhìn về phía kia, sở dĩ hắn không di chuyển xa, là vì hắn muốn chắc chắn lão già kia sẽ đuổi theo mình.
Tế Ma Tôn nhìn theo hai bóng người thiếu niên dần biến mất nơi chân trời, rất bất mãn hừ lạnh một tiếng. Chỉ một cái hừ, vậy mà hai bóng người kia đã lảo đảo ngã xuống đất, rất chật vật mới đến đứng lên cũng có vẻ gắng sức. Tế Ma Tôn rất tự tin, chỉ hai thằng nhóc thấp kém như vậy, trúng đòn đó chắc chắn không lâu nữa sẽ mất mạng.
Quả nhiên, lão mới rời đi không lâu, hai thiếu niên đã đổ ập xuống, mất đi sinh khí, sau đó… dần chuyển biến thành một người gỗ, tan vào trong đất.
Lâm Hàn thấy tình huống như vậy cũng thở ra một hơi, nhanh chóng phát động phi lôi thần thuật rời đi! Lần này khoảng cách xa hơn một chút, là mười dặm, hắn vẫn cần chắc chắn Tế Ma Tôn sẽ rời đi theo mình.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc Tế Ma Tôn đã đuổi theo tới nơi, Lâm Hàn một lần nữa chật vật đào tẩu, khoảng cách vẫn duy trì đủ để Tế Ma Tôn nhanh chóng đuổi theo. Tế Ma Tôn thấy vậy, lại hiểu lầm là hắn đã sức cùng lực kiệt, không đủ năng lượng phát động nhẫn thuật xuyên phá không gian kia nữa. Lão nào có biết, chakra và sức khôi phục mạnh mẽ của Lâm Hàn đủ cho hắn sử dụng phi lôi thần liên tục, vĩnh viễn không bị kiệt lực!
Chỉ là… sau nhiều lần như vậy, Tế Ma Tôn cũng dần mất đi kiên nhẫn, tốc độ di chuyển ngày càng khủng khiếp. Lâm Hàn không thể không vì thế mà kéo dài khoảng cách, chỉ là…
Tế Ma Tôn lần này đã triệt để bực bội, lão gầm lên một tiếng, tốc độ tăng tới cực hạn, vậy mà vượt qua tốc độ phản ứng của Lâm Hàn, một lần khóa chặt hắn trước khi hắn kịp di chuyển.
Cái cảm giác thân thể bị hàng vạn cỗ lực lượng kéo căng, xé rách lại một lần nữa bao phủ toàn thân LÂm Hàn. Cả hai tay – mười ngón đều bị kéo chặt, hắn nhất thời không thể kết ấn, phi lôi thần vì thế cũng không thể phát động.
Lần này, Tế Ma Tôn đã quyết tâm tất sát Lâm Hàn. Một lời cũng không nói, chỉ có một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa đang điên cuồng ngưng tụ, vặn xoắn không gian trước người hắn. Trời đất như hoàn toàn biến sắc, nhật nguyệt tinh thần như bừng sáng cả thiên không, mỗi một khỏa sao trời đều đang phát ra một năng lượng đầy kỳ ảo, như có như không chiếu lên người hắn…
Giống như một mặt trăng, có thể kéo động thủy triều, ngàn vạn tinh tượng kia, dưới sự thao khống của Tinh Thần Lão Ma, vậy mà cùng lúc giáng hàng ngàn vạn lực kéo lên người hắn, như xé rách thân thể hắn thành trăm ngàn mảnh.
Trong thoáng chốc, Lâm Hàn cảm thấy có chút tuyệt vọng, lực lượng như vậy, hắn không có chút lực đối kháng nào. Dù cho có dùng chú ấn, hắn cũng chỉ có thể chạy trốn mà thôi! Cho đến giờ phút này, hắn mới thực sự nhận thức rõ, sức mạnh của Tinh Thần Lão Ma mạnh đến mức nào.
Mượn lực của sao trời, tuyệt đối không mạnh đến mức này! Đây… là lực của một thế giới ngưng tụ lại! Tinh Thần Lão Ma tuyệt đối đã là Pháp Thần Cấp Bốn, đạt đến cảnh giới Giới Chủ! Sáng tạo ra một thế giới chân thực, dù hoang sơ và vô cùng yếu ớt, nhưng cũng là một thế giới, không phải chỉ một “người” như Lâm Hàn có thể chống đối!
Dứt khoát, Lâm Hàn không làm giãy dụa vô vị, hắn an thần tĩnh khí, toàn thân thu liễm, như một thanh kiếm sắc bén đã trở về trong bao, tĩnh lặng chờ đợi kết cục của mình.
- Sao? Mới đó đã tuyệt vọng rồi sao? Cái gọi là cường giả, thiên tài… cũng chỉ đến thế!
Tinh Thần Lão Ma khinh thường hừ một tiếng, nắm tay siết chặt, Lâm Hàn chợt cảm giác như thế giới toàn chuyển 180 độ, từ toàn thân bị kéo căng, đến bây giờ lại giống như bị cả một hành tinh đè lấy, áp lực khủng bố khiến toàn thân cốt cách hắn vang lên kèn kẹt, máu tươi không ức chế nổi phun ra, còn kèm theo vài mảnh nội tạng trong đó.
- Chết đi!
Tinh Thần Lão Ma tàn nhẫn cười, tinh thần lực đã ngưng kết đến cực hạn, tuyệt kỹ Tinh Thần Phong Bạo trứ danh đã hình thành. Một chiêu này phát động, không chỉ Lâm Hàn phải chết, mà phạm vi một ngàn dặm xung quanh đây tuyệt đối cũng biến thành bình địa!
Lúc đó, không chỉ Lâm Hàn, mà cả Hắc Phong Quân cũng sẽ hoàn toàn chôn diệt, ngay cả Trịnh Thị, chắc chắn cũng sẽ bị một chiêu này đánh cho tàn phế. Chỉ có những cường giả chân chính, ít nhất cũng là Pháp Thánh, Võ Thánh… mới có thể vượt qua kiếp nạn này.
Oành….
Tinh Thần Phong Bạo!
Cuồng phong trỗi dậy!
Tiếng nổ kinh thiên!
Mặt đất rung lên bần bật, giống như sơn băng địa liệt, ở vị trí trung tâm của vụ nổ, cảnh tượng như diệt thế đang điên cuồng phô diễn. Đến không gian cũng nứt toác thành những vệt đen đầy ghê rợn, cả một vùng không gian thoáng chốc trở nên đầy hỗn loạn, vật chất điên cuồng bị hủy diệt. Trong cái mớ hỗn độn ấy, liệu có còn vật gì tồn tại được hay không?
- Nghiệt súc! Đứng lại!
Một tiếng gầm vang vọng trời đất, cuồng phong bạo vũ nổi lên, điên cuồng càn quét tứ phương! Bóng hình Lâm Hàn lảo đảo một cái, khóe miệng chảy ra một vệt máu tươi!
Vừa đòn âm công kia hoàn toàn là nhằm vào Hận Kiếm! Nếu không phải Lâm Hàn liều mạng dùng chakra bao bọc toàn thân hắn, tản đi công kích bằng sóng âm, có lẽ Hận Kiếm đã thực sự phải nuốt hận rồi.
Cuống cuồng phát động phi lôi thần thuật, Lâm Hàn kéo theo hai thằng nhóc trốn tới một thuật thức cách đó mười dặm! Không phải hắn không muốn di chuyển xa hơn, mà vì mang theo người khác, nếu di chuyển xa như vậy, bọn họ sẽ không chịu nổi sức ép của không gian.
Nhưng mười dặm… đủ sao?
Hiển nhiên là không đủ, ngay khi vừa xuất hiện, Lâm Hàn đã toát mồ hôi lạnh đầy mình, cảm giác nguy hiểm đến tột cùng kia không hề biến mất, thậm chí yếu bớt cũng không! Hắn chỉ cảm thấy càng nguy hiểm hơn, càng đáng sợ hơn! Quả nhiên, vừa quay đầu lại, Lâm Hàn đã nhìn thấy Tinh Thần Lão Ma bằng không đứng đó, tròng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Lâm Hàn lúc này cảm giác như bị nhấn chìm, thân thể hoàn toàn mất khống chế! Hắn có cảm giác như thân thể mình đang bị hàng ngàn vạn cỗ khí cảm khác nhau kéo căng, mỗi cỗ khí cảm lại khóa chặt một phần thân thể hắn, kéo theo một hướng khác nhau, muốn xé rách thân thể hắn thành trăm ngàn mảnh!
- Dám giết đệ tử của ta! Hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết!
Tinh Thần Lão Ma lạnh lùng nói. Từng câu từng chữ đều như kim châm đâm vào não hải Lâm Hàn, khiến hắn trừng mắt như sắp nứt.
Nhìn về phía hai thiếu niên, chúng lúc này cũng chẳng khá hơn là bao! Đặc biệt là Lâm Phong, thằng bé mặc dù chịu ảnh hưởng của hắn, thân thể mạnh hơn võ giả bình thường, nhưng chắc chắn không mạnh bằng Hận Kiếm, lúc này ngoại thân đã tràn ngập vết nứt, đang chảy ra từng dòng máu tươi, vô cùng thê thảm.
Mặc kệ thân thể đang tràn ngập đau đớn, Lâm Hàn một lần nữa liều mạng kích phát chú ấn. Kiếm Hàn Tuyết lóe lên lam quang cường liệt, khí thế Lâm Hàn cũng kéo lên gấp bội, trong tích tắc thoát khỏi trói buộc của lĩnh vực kinh khủng kia.
- Cút!!!!
Lâm Hàn gầm lên một tiếng giận dữ, kiếm Hàn Tuyết mãnh liệt vung ra! Nhưng không phải công kích Tế Ma Tôn, mà lại chém vào không gian rỗng tuếch trước mặt. Lúc này, năng lượng mạnh hơn gấp bội, mặc cho lĩnh vực của Tế Ma Tôn đã ngưng kết không gian đến tận cùng, kiếm Hàn Tuyết vẫn dễ dàng chém rách không gian, Lâm Hàn không chút do dự một lần nữa phát động phi lôi thần thuật, tiến hành trốn chạy!
Tế Ma Tôn… quá mạnh! Mạnh đến mức Lâm Hàn không thể không chạy trốn! Trước đây Lâm Hàn cũng đã từng đối mặt với một vị Võ Thần nơi Tứ Tượng Thành, nhưng đó cũng chỉ là Võ Thần cấp một, tức là tu sĩ Luyện Khí Kỳ! Tới cảnh giới Thần giai, vượt lên một trọng, trên trời dưới đất, càng đừng nói người trước mắt ít nhất cũng là Pháp Thần cấp ba, thậm chí là cấp bốn! Hắn đến cánh cửa Thần giai còn chưa sờ tới, chỉ lợi dụng được chút uy lực của thần khí trong tay, làm sao chống lại?
Tuy nhiên, tới cảnh giới của Lâm Hàn bây giờ, Tế Ma Tôn có muốn giết hắn cũng không có dễ! Giống như một Võ Thần bảy tám trọng cũng chưa chắc giết được Võ Thần hai trọng. Chỉ là, mang theo hai thằng nhóc kia, Lâm Hàn hoàn toàn rơi vào thế bị động, “không dám thoát thân” mà thôi.
Một lần nữa tránh thoát trói buộc của Võ Thần, trạng thái biến thân của Lâm Hàn nhanh chóng biến mất. Sắc mặt hắn tái nhợt, hơi thở thô trọng như trâu, hai lần liều mạng kích phát chú ấn, mặc dù chỉ trong thoáng chốc, nhưng cường độ lại mạnh hơn những lần trước vài lần, tổn hại tới thân thể có lẽ còn cao hơn lần ở thành Tứ Tượng.
Nhìn trạng thái của Lâm Hàn, Lâm Phong cắn răng, giọng thều thào nói:
- Cha đi đi! Đừng để ý tới con! Cứ thế này, chúng ta chỉ cùng chết mà thôi…
- Câm miệng!
Lâm Hàn quát lạnh một tiếng, khiến Hận Kiếm bên cạnh vốn định lên tiếng cũng nuốt trở về:
- Trẻ con trẻ nít chỉ gây chuyện là giỏi! Thằng cha bọn mi đây có trách nhiệm phải đi chùi đít! Khi nào đến lượt thằng ranh con xấc xược mi ý kiến?
Người nói vô tình, người nghe hữu ý! Mặc dù lời lẽ không mấy dễ nghe, nhưng không chỉ Lâm Phong thoáng chốc ngậm miệng, cả Hận Kiếm cũng không nói thêm gì nữa, trong mắt chợt lấp lóe hào quang, không biết đang nghĩ cái gì.
- Nghe cho kỹ! Lát nữa dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì, hai đứa cũng phải ở nguyên chỗ này! Nếu làm trái, trở về ta tụt quần đánh mông cả hai đứa giữa chợ, nghe chưa?
Không ai đáp lại…
Lâm Hàn cười nhạt một tiếng, cũng không để ý, dứt khoát đưa tay kết ấn.
Mộc Độn – Thụ Giới Hàng Đản!
Những gốc cây khổng lồ nhanh chóng xuất hiện, biến cả vùng đồi trọc lốc này thành một nơi tràn ngập sức sống, đồng thời cũng dễ dàng che đậy hoàn toàn vị trí của ba người.
Thụ giới vừa hoàn thành, một luồng khí tức cường hoành đầy âm lãnh đã xuất hiện nơi thiên không, ánh mắt lạnh lùng đầy trào phúng nhìn cây cối rậm rạp như một khu rừng nguyên sinh bên dưới.
Vụt!
Tế Ma Tôn vốn định phất tay hủy diệt cả vùng rừng này, nhưng đột nhiên ba bóng người phân biệt xuất hiện ở ba hướng đã gây sự chú ý của lão. Hiển nhiên, lũ chuột kia biết tụ lại chỉ cùng chết, dứt khoát chia để chạy. Nhưng mà… chạy thoát được sao?
Lâm Hàn kia thực lực mạnh nhất, lại chạy nhanh nhất, nhất thời đuổi không tới! Nhưng không sao, đã có khí cơ tỏa định trên người hắn, từ từ vờn chết hắn cũng được. Ngược lại hai thằng nhãi con kia… khặc khặc!
Nở một nụ cười âm lãnh, Tế Ma Tôn chợt nhìn về phía Hận Kiếm bỏ chạy. Hai mắt híp lại đầy nguy hiểm.
Grao…
Đúng lúc này, một tiếng long ngâm hòa với âm thanh loạt xoạt của gỗ rừng truyền tới, một con Mộc Long từ rừng bay ra, há cái miệng to lớn, liều mạng cắn tới Tế Ma Tôn.
Tế Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, Mộc Long thoáng chốc vỡ vụn thành từng mảnh, tán lạc xuống rừng.
Ầm ầm!
Tế Ma Tôn vốn định đuổi theo Hận Kiếm ngay lập tức, nào ngờ, một nắm đấm bằng gỗ khổng lồ đột ngột xuất hiện, chakra màu lam ngưng tụ trên quyền đầu, tràn ngập sức bạo phá lao về phía lão. Tế Ma Tôn thoáng chốc ngừng lại, thân thể lùi về sau cả ngàn bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang một bên khác.
Lúc này, Lâm Hàn đang đứng trên một ngọn cây, thần thái trêu tức nhìn về phía lão. Mộc Nhân Quyền kia cũng nhanh chóng tự tan rã biến mất, không hề cho lão cơ hội công kích phá chiêu.
- Đã ngươi muốn chết, vậy thì cho ngươi chết trước!
Tế Ma Tôn lạnh lùng lẩm bẩm.
Lâm Hàn dường như nghe thấy điều lão nói, rất khiêu khích nhún vai, sau đó một lần nữa phát động phi lôi thần thuật biến mất.
Hiện thân cách đó khoảng năm dặm, Lâm Hàn có chút sầu lo nhìn về phía kia, sở dĩ hắn không di chuyển xa, là vì hắn muốn chắc chắn lão già kia sẽ đuổi theo mình.
Tế Ma Tôn nhìn theo hai bóng người thiếu niên dần biến mất nơi chân trời, rất bất mãn hừ lạnh một tiếng. Chỉ một cái hừ, vậy mà hai bóng người kia đã lảo đảo ngã xuống đất, rất chật vật mới đến đứng lên cũng có vẻ gắng sức. Tế Ma Tôn rất tự tin, chỉ hai thằng nhóc thấp kém như vậy, trúng đòn đó chắc chắn không lâu nữa sẽ mất mạng.
Quả nhiên, lão mới rời đi không lâu, hai thiếu niên đã đổ ập xuống, mất đi sinh khí, sau đó… dần chuyển biến thành một người gỗ, tan vào trong đất.
Lâm Hàn thấy tình huống như vậy cũng thở ra một hơi, nhanh chóng phát động phi lôi thần thuật rời đi! Lần này khoảng cách xa hơn một chút, là mười dặm, hắn vẫn cần chắc chắn Tế Ma Tôn sẽ rời đi theo mình.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc Tế Ma Tôn đã đuổi theo tới nơi, Lâm Hàn một lần nữa chật vật đào tẩu, khoảng cách vẫn duy trì đủ để Tế Ma Tôn nhanh chóng đuổi theo. Tế Ma Tôn thấy vậy, lại hiểu lầm là hắn đã sức cùng lực kiệt, không đủ năng lượng phát động nhẫn thuật xuyên phá không gian kia nữa. Lão nào có biết, chakra và sức khôi phục mạnh mẽ của Lâm Hàn đủ cho hắn sử dụng phi lôi thần liên tục, vĩnh viễn không bị kiệt lực!
Chỉ là… sau nhiều lần như vậy, Tế Ma Tôn cũng dần mất đi kiên nhẫn, tốc độ di chuyển ngày càng khủng khiếp. Lâm Hàn không thể không vì thế mà kéo dài khoảng cách, chỉ là…
Tế Ma Tôn lần này đã triệt để bực bội, lão gầm lên một tiếng, tốc độ tăng tới cực hạn, vậy mà vượt qua tốc độ phản ứng của Lâm Hàn, một lần khóa chặt hắn trước khi hắn kịp di chuyển.
Cái cảm giác thân thể bị hàng vạn cỗ lực lượng kéo căng, xé rách lại một lần nữa bao phủ toàn thân LÂm Hàn. Cả hai tay – mười ngón đều bị kéo chặt, hắn nhất thời không thể kết ấn, phi lôi thần vì thế cũng không thể phát động.
Lần này, Tế Ma Tôn đã quyết tâm tất sát Lâm Hàn. Một lời cũng không nói, chỉ có một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa đang điên cuồng ngưng tụ, vặn xoắn không gian trước người hắn. Trời đất như hoàn toàn biến sắc, nhật nguyệt tinh thần như bừng sáng cả thiên không, mỗi một khỏa sao trời đều đang phát ra một năng lượng đầy kỳ ảo, như có như không chiếu lên người hắn…
Giống như một mặt trăng, có thể kéo động thủy triều, ngàn vạn tinh tượng kia, dưới sự thao khống của Tinh Thần Lão Ma, vậy mà cùng lúc giáng hàng ngàn vạn lực kéo lên người hắn, như xé rách thân thể hắn thành trăm ngàn mảnh.
Trong thoáng chốc, Lâm Hàn cảm thấy có chút tuyệt vọng, lực lượng như vậy, hắn không có chút lực đối kháng nào. Dù cho có dùng chú ấn, hắn cũng chỉ có thể chạy trốn mà thôi! Cho đến giờ phút này, hắn mới thực sự nhận thức rõ, sức mạnh của Tinh Thần Lão Ma mạnh đến mức nào.
Mượn lực của sao trời, tuyệt đối không mạnh đến mức này! Đây… là lực của một thế giới ngưng tụ lại! Tinh Thần Lão Ma tuyệt đối đã là Pháp Thần Cấp Bốn, đạt đến cảnh giới Giới Chủ! Sáng tạo ra một thế giới chân thực, dù hoang sơ và vô cùng yếu ớt, nhưng cũng là một thế giới, không phải chỉ một “người” như Lâm Hàn có thể chống đối!
Dứt khoát, Lâm Hàn không làm giãy dụa vô vị, hắn an thần tĩnh khí, toàn thân thu liễm, như một thanh kiếm sắc bén đã trở về trong bao, tĩnh lặng chờ đợi kết cục của mình.
- Sao? Mới đó đã tuyệt vọng rồi sao? Cái gọi là cường giả, thiên tài… cũng chỉ đến thế!
Tinh Thần Lão Ma khinh thường hừ một tiếng, nắm tay siết chặt, Lâm Hàn chợt cảm giác như thế giới toàn chuyển 180 độ, từ toàn thân bị kéo căng, đến bây giờ lại giống như bị cả một hành tinh đè lấy, áp lực khủng bố khiến toàn thân cốt cách hắn vang lên kèn kẹt, máu tươi không ức chế nổi phun ra, còn kèm theo vài mảnh nội tạng trong đó.
- Chết đi!
Tinh Thần Lão Ma tàn nhẫn cười, tinh thần lực đã ngưng kết đến cực hạn, tuyệt kỹ Tinh Thần Phong Bạo trứ danh đã hình thành. Một chiêu này phát động, không chỉ Lâm Hàn phải chết, mà phạm vi một ngàn dặm xung quanh đây tuyệt đối cũng biến thành bình địa!
Lúc đó, không chỉ Lâm Hàn, mà cả Hắc Phong Quân cũng sẽ hoàn toàn chôn diệt, ngay cả Trịnh Thị, chắc chắn cũng sẽ bị một chiêu này đánh cho tàn phế. Chỉ có những cường giả chân chính, ít nhất cũng là Pháp Thánh, Võ Thánh… mới có thể vượt qua kiếp nạn này.
Oành….
Tinh Thần Phong Bạo!
Cuồng phong trỗi dậy!
Tiếng nổ kinh thiên!
Mặt đất rung lên bần bật, giống như sơn băng địa liệt, ở vị trí trung tâm của vụ nổ, cảnh tượng như diệt thế đang điên cuồng phô diễn. Đến không gian cũng nứt toác thành những vệt đen đầy ghê rợn, cả một vùng không gian thoáng chốc trở nên đầy hỗn loạn, vật chất điên cuồng bị hủy diệt. Trong cái mớ hỗn độn ấy, liệu có còn vật gì tồn tại được hay không?
Ngày hôm nay, là một ngày đi vào lịch sử của sinh linh Tây Nam Thần Tướng.
Pháp Thần xuất thế! Nộ kích một chiêu, hủy thiên diệt địa.
Phạm vi một ngàn dặm, từ rừng cây tươi tốt, cho tới thành thị phồn hoa,… tất cả đều bị san thành bình địa, trở thành sa mạc đầy cát vàng, với môi trường đầy khắc nghiệt và nguy hiểm.
Đối với sinh linh quanh đây, điều này chẳng khác nào tai họa.
Trung tâm vụ nổ, mặt đất đã bị kích phá, để lộ một đáy vực sâu hun hút, bên dưới chỉ có một màu đen kịt, cùng với khói trắng đầy hoang tàn vẫn đang không ngừng le lói.
Tinh Thần Lão Ma lạnh lùng nhìn tất cả những thứ này, trong mắt không hề có chút nào thương hại hay áy náy, có chăng chỉ là sát khí khiếp người đang dần dần tiêu tan.
Dưới công kích của tinh thần phong bạo, không chỉ Lâm Hàn, mà bất cứ thứ gì cũng sẽ bị hủy diệt, tro bụi hoàn toàn bị chôn vùi dưới thâm uyên.
Ồ không!
Vậy mà vẫn còn có thứ tồn tại.
Một vật thể nhỏ bé, đen kịt như hắc thiết đang chậm rãi rơi xuống từ thiên không, từ từ lao vào vực sâu vạn trượng. Tinh Thần Lão Ma phất tay một cái, thứ kia thoáng chốc đã rơi vào tay lão, ngoan ngoãn nằm yên như một thứ đồ vật vô hại.
Lão nhíu mày, vật thể kia giống như một ngọn tháp, không, nó chính xác là một ngọn tháp, nhưng chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay. Không biết nó được chế tạo từ thứ kim loại gì, vậy mà có thể chịu sức phá hoại ngay trung tâm phong bạo mà không nát, không, là hoàn toàn nguyên vẹn, không chút tổn hao. Thứ này, chắc chắn phải mạnh hơn Thiên Binh, chẳng lẽ… là thần khí? Hơn nữa còn không phải thần khí tầm thường, ít nhất cũng là Thần khí thượng phẩm! Thậm chí là Cực Phẩm!
Phất tay thu hồi tiểu tháp, Tinh Thần Lão Ma lạnh lùng hừ một tiếng, định xoay người rời đi.
- Buông tháp nhẫn thuật xuống!
Cái gì?
Tinh Thần Lão Ma có chút giật mình, thần sắc tràn ngập đề phòng xoay người. Cách đó hơn mười dặm, một nữ tử toàn thân y sam trắng như tuyết, thần sắc lạnh lùng như băng, khí chất lạnh lùng như cực hàn tiên tử đang bằng không mà đứng. Trường kiếm trong tay siết chặt, ánh mắt nàng lúc này tràn ngập băng lãnh nhìn lão, sát khí ẩn hiện như có như không, vậy mà khiến Tinh Thần Lão Ma không tự chủ được hơi rùng mình.
Võ Thần!
Tuyệt đối là Võ Thần! Hơn nữa vô cùng lạ mặt! Trên đời này từ khi nào lại xuất hiện một nữ Võ Thần như vậy?
Chỉ là… cái hình ảnh trước mắt lại khiến khóe miệng lão không tự chủ được giật giật, thần sắc tràn ngập cổ quái.
- Tuyết tỷ tỷ, nương tử a! Nàng tới chậm một bước, phu quân nàng đúng là bị lão già chết tiệt này đánh chết rồi a!
Chỉ thấy một con ghẻ hèn mọn lúc này đang luống cuống hai tay ôm chặt lấy eo tiên tử, thần sắc sợ hãi đến khoa trương, đầu rúc vào vai tiên tử, có vẻ cực kỳ oan ức tố cáo gì đó. Còn tiên tử, thần sắc vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm lão, nhưng trong mắt lại có một chút gì đó bất đắc dĩ.
Cái tên này… lúc nào rồi mà còn nghịch?
Không sai, con ghẻ hèn mọn kia chính là Lâm Hàn đại nhân, còn vị lãnh diện tiên tử kia, ngoài Tuyết Thiên Lăng, Tuyết tiên tử, liệu còn có thể là ai khác sao?
Sau giây phút kinh ngạc, Tinh Thần Lão Ma nhanh chóng nhận ra đối phương mặc dù khí tức cường hoành, công pháp bá đạo, nhưng chung quy vẫn chỉ là Võ Thần tam trọng, Phản Hư cảnh, không phải là đối thủ của lão.
- Nếu ta là ngươi, tốt nhất nên nhanh chóng mang theo hắn đào tẩu! Thoát chết một lần, chưa chắc thoát được lần thứ hai đâu! Khặc khặc.
Trong đầu lại đang lẩm nhẩm ba chữ “tháp nhẫn thuật”, vậy ra cái tháp nhỏ kia gọi là tháp nhẫn thuật. Nhìn thần sắc vội vàng của Tuyết Thiên Lăng, hiển nhiên đây là vật hết sức quan trọng. Vậy thì… càng không thể giao ra! Khà khà…
- Giao tháp nhẫn thuật ra!
Thần kiếm Hàn Thủy Ngưng Băng ra khỏi vỏ, khí tức rét lạnh khiến môi trường xung quanh như biến thành cực hàn chi địa. Trời đất đều vì đó mà biến sắc, trong không gian, chỉ có một tòa khánh vân, cùng ba đóa kim hoa nở rộ trên đầu Tuyết Thiên Lăng là nổi bật nhất!
Tam Hoa Tụ Đỉnh đại thành! Quá trình Luyện Thần Phản Hư đã hoàn tất! Có thể mượn lực lượng của thiên đạo, thậm chí là khống chế một phần kiếp lôi! Tiến thêm một bước, đó chính là Ngũ khí Triều Nguyên cảnh, lĩnh ngộ pháp tắc trong thiên địa, từ đó thao khống pháp tắc, chính thức chúa tể thiên địa này.
- Hừ! Bản Tôn cho ngươi mặt mũi, đừng lấy đó mà được đà lấn tới! Ngươi đánh không lại ta, còn dám lớn lối như vậy? Để hôm nay bản tôn cho ngươi biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!
- Ồ! Nghe ra ngươi cũng đúng là lớn lối thật!
- Ai?
Một giọng nói đầy âm dương quái khí vang lên phía sau, khiến Tinh Thần Lão Ma thoáng chốc giật cả mình! Hôm nay sự lạ đặc biệt nhiều. Lão vậy mà hai lần bị kẻ khác lẻn ra phía sau mà không biết! Là do lão quá bất cẩn, hay do thủ đoạn ẩn nấp của kẻ địch quá cao minh?
- Ây!
Tinh Thần Lão Ma kinh ngạc, Lâm Hàn còn kinh ngạc hơn, chỉ là, khác với lão ma, hắn trở nên vô cùng phấn khởi, còn rất vi diệu vẫy vẫy tay:
- Mẹ Diễm nhi! Em cũng tới hả? Mau mau tới đây! Ông xã hôm nay rất oan a! Sắp bị thằng già mất nết này đánh chết! Hắn vậy mà ác độc muốn biến em thành quả phụ, biến Diễm nhi thành mồ côi cha a! Mau đến mau đến, làm thịt lão già này, chúng ta lại từ từ tâm sự!
Bộ dáng Lâm Hàn hèn mọn không nói, ngôn từ lại càng cần ăn đòn! Cơ mặt lão ma co quắp lại. “Mẹ Diễm nhi” lại càng tức giận trợn trắng mắt, hung hăng mắng:
- Im miệng! Đừng có lôi kéo làm quen với tôi! Anh là đồ bội tình bạc nghĩa, đi một lần là biệt tăm biệt tích mấy năm trời, đến con gái cũng chẳng thèm về thăm! Còn dám trơ mặt ra vẻ như không có! Khốn nạn! Chờ đó, tôi từ từ sẽ tính sổ với anh!
Nhìn Lâm Hàn bị chửi cho máu chó đầy đầu, chỉ có thể sợ hãi co đầu rút cổ ra sau lưng Tuyết tiên tử trốn tránh! Tinh Thần Lão Ma đảo đảo tròng mắt, trong lòng lại nổi lên kinh đào hải lãng!
Thần Cảnh! Lại là Thần Cảnh!
Một nữ tử mang dung nhan tuyệt thế, có chút khí chất của huyết thống phương tây, với mái tóc dài tím được búi lên gọn gàng, lộ ra khí chất cao quý mà thành thục. Nàng toàn thân mặc váy dài hồng nhạt, trên tay cầm một cây ma trượng cổ quái với đuôi trượng tách ra làm đôi như đuôi cá. Đôi mắt nâu kia lúc này cũng đầy “sát khí”, nhưng không có nhằm vào lão, ngược lại nhằm vào tên “bội tình bạc nghĩa” nào đó đang co đầu rút cổ đằng kia!
Không sai, một vị pháp thần nữa xuất hiện, không ai khác ngoài “đại tỷ” Lê Ân Tĩnh!
Nàng… vậy mà đuổi đến tận đây rồi!
Nghĩ lại, Lâm Hàn cũng cảm thấy có chút hổ thẹn. Đã hai năm trời, hắn ngoài lúc ban đầu còn thỉnh thoảng trở về thăm mẹ con Lê Ân Tĩnh, cho đến khi chính thức tham chiến, tiến quân công phạt Trịnh Thị, hắn chưa từng trở về một lần, thậm chí thời gian để viết lá thư hay trò chuyện từ xa cũng không có.
Tính ra, Diễm nhi cũng đã ba tuổi, hai năm không thấy, không biết con bé nghịch ngợm kia thế nào rồi?
Nhìn ba người nhà Lâm Hàn “tú ân ái” đằng kia, trong lòng Tinh Thần Lão Ma lại không ngừng rung động.
Một kẻ chỉ mới thần cảnh chưa tới, vậy mà có tới hai vị phu nhân đều là Thần cảnh?
Hơn nữa cả hai đều vô cùng cường đại, chỉ cần một cái búng tay cũng có thể đè chết hắn! Vậy mà đều cam tâm tình nguyện gả cho hắn?
Tiểu tử này rốt cuộc là ai?
Trong lòng lão trăm mối không có cách giải, thần sắc trở nên có chút kiêng kỵ! Tên này… chỉ một lần đã có thể đả động hai vị Thần cảnh đến trợ trận, ai mà biết hắn còn có thể gọi ai đến?
- Trả lại tháp nhẫn thuật!
Lúc này, giọng nói thanh thúy mà lạnh lùng của Tuyết Thiên Lăng lại vang lên, thiên không cũng như gió nổi mây vần, nổi lên từng đợt băng tuyết trắng xóa. Tuyết tiên tử đã ngưng tụ khí thế đến cực hạn, có thể sẵn sàng xuất kích bất cứ lúc nào.
- Đúng đúng! Chính sự quan trọng! Này này, Tinh Thần Lão Ma, mau mau trả lại tháp nhẫn thuật! Nếu không bổn tiểu thư điều động cả Uy truy sát ngươi, chân trời góc biển cũng phải nghiền ngươi ra thành bã!
Lê Ân Tĩnh có vẻ như tìm được nơi trút giận mới, vô cùng phẫn nộ, hai tay chống nạnh, như một cô nàng chua ngoa chỉ thẳng vào mũi Tinh Thần Lão Ma mắng.
Lâm Hàn vô cùng đau đớn đấm ngực giậm chân:
- Nghiệt chướng! Nghiệt chướng a! Rõ ràng ông xã bị người ta đè ra đánh, không lo báo thù rửa hận thì thôi! Lại còn… Aiz… thôi thôi, đừng nói nhảm, tất cả cùng lên, giết lão già này!
Lâm Hàn vừa dứt lời, Tuyết Thiên Lăng đã tung mình lao tới, như một khỏa thái âm lưu tinh xé toạc không gian, mang theo hàn ý ngập trời tập kích Tinh Thần Lão Ma.
Tinh Thần Lão Ma híp mắt cười lạnh một tiếng, Tuyết Thiên Lăng bất giác cảm thấy một cỗ nguy cơ hiển hiện, khiến nàng bất giác lạnh cả sống lưng.
Tinh thần sư, công kích vô ảnh, trí địch vào chỗ chết mà không hề hay biết. Tuyết Thiên Lăng mặc dù là Võ Thần, nhưng tốc độ tuyệt nhiên không bằng Lâm Hàn, không thể liên tục dùng phi lôi thần thuật né tránh như hắn.
Vả lại, nàng tuyệt nhiên không có ý né tránh.
Chỉ thấy lúc này, Tinh Thần Lão Ma đột nhiên biến sắc, phía trước hàn khí ngập trời, phía sau lão lại đột ngột xuất hiện nhiệt độ kinh hồn, khiến toàn thân lão gần như bỏng rát. Băng hỏa lưỡng trọng thiên, nếu là người bình thường, có lẽ đã tan vỡ thành trăm ngàn mảnh rồi.
Nhưng Tinh thần lão ma không phải người thường! Chỉ thấy lão hừ lạnh một tiếng, tinh thần chi lực bạo phát, cả người lão như phát ra vạn trượng tinh mang, thế giới lực tán phát, vậy mà sinh sinh đẩy lùi hoàn toàn đạo cảnh và quốc độ của hai nữ.
Nhưng cũng vì thế, lão đã mất đi thời cơ công kích Tuyết Thiên Lăng, bị nàng nhanh chóng áp sát, thần kiếm vung lên, chiêu thức hoa lệ mà tràn ngập sát cơ, như mộng tựa ảo, khiến Tinh Thần Lão Ma khó bề phân biệt.
Quan trọng nhất, đó là cỗ khí tức rét lạnh như băn sương kia, khiến Tinh Thần Lão Ma có cảm giác như đứng trong vạn trượng vực sâu nơi cực bắc, rét thấu xương tủy. Toàn thân lão có chút cứng ngắc, nhưng lại bị lão mạnh mẽ dùng tinh thần lực thao khống thân thể, xua tan hàn khí.
Tinh thần lực của lão ma vô cùng cường hoành, vậy mà cưỡng chế bao bọc lại chân nguyên của Tuyết Thiên Lăng, vừa phá đạo cảnh của nàng, lại lấy khối năng lượng ngưng tụ vô song đó thành công kích, phản ngược lại đối phương. Tuyết Thiên Lăng cũng nhận ra điểm này, đôi mắt lạnh lùng kia thoáng chốc hơi biến đổi.
Oành!
Một tiếng nổ rung trời vang lên, hỏa hoa văng ra khắp bốn phương tám hướng. Tuyết Thiên Lăng vậy mà bình tĩnh lui lại, không chút tổn thương, ngược lại, vị trí nơi lão ma đứng, lúc này đã hoàn toàn bị bao phủ bởi hỏa khí ngập trời.
Đừng quên, đứng bên cạnh vẫn còn một Lê Ân Tĩnh! Nàng… thậm chí còn mạnh hơn Tuyết tiên tử.
Chẳng biết từ bao giờ, quốc độ của Lê Ân Tĩnh đã bao trùm lên toàn bộ phạm vi xung quanh thân thể lão ma, mặc dù không thể chèn ép quốc độ của lão, nhưng lại có thể dễ dàng phát động ma pháp công kích từ bất cứ vị trí nào.
Ma pháp siêu cấp, kết hợp với thần khí trong tay, một đòn này, dù tinh thần lão ma có là pháp thần bốn trọng cũng không dễ chịu.
Quả nhiên.
Tro bụi tán đi, để lộ ra bên trong là một tinh thần lão ma có chút rách rưới, quần áo trên người bị cháy mất vài chỗ. Tuy nhìn chật vật như vậy, nhưng Lâm Hàn nhìn ra, thương thế của lão không nặng, ngược lại, thần thái trong mắt lại trở nên âm trầm hơn vài phần.
- Các ngươi đã muốn chết! Vậy thì để ta thành toàn cho các ngươi!
Lão ma quát lạnh một tiếng, thoáng chốc khí tức tăng lên gấp bội! Thương khung vốn gió nổi mây vần, đột ngột như tĩnh lặng, mặt đất nóng như luyện ngục, cũng chỉ trong tích tắc trở nên nguội tàn. Cả trời đất như tối lại, chỉ còn có những vì sao trên trời tỏa sáng lấp lánh, khiến sắc trời trở nên óng ánh đầy mộng ảo.
Nhưng trong cái mộng ảo đầy mỹ lệ ấy lại là sát cơ ngập tràn, thân thể Tuyết Thiên Lăng hơi trùng xuống, nhưng ánh mắt lại càng trở nên sáng hơn, thậm chí… là hưng phấn!
Đúng, là hưng phấn! Kể từ năm ấy gặp Lâm Hàn, sau bao nhiêu năm bị giam lỏng, cho đến khi được hắn cứu ra, lại trợ giúp nàng đột phá Võ Thần, cho đến nay, nàng còn chưa từng được chiến đấu với cường giả đồng cấp một lần nào.
Đừng quên, năm xưa Tuyết Thiên Lăng chính là một tiên tử vô tình, xem mạng người như cỏ rác, khiêu chiến giết người cũng là chuyện như cơm bữa. Mặc dù nàng cũng không phải là phần tử hiếu chiến, nhưng đột phá, mà lại không tìm được đối thủ xứng tầm, chẳng phải rất bi ai sao?
Chẳng thế mà khi còn ở nhà Lâm Hàn, nàng đã không ít lần khiêu khích Lê Ân Tĩnh. Ngoài thiên tính trời sinh của phụ nữ ra, chẳng phải cũng là vì nàng muốn có một đối thủ hay sao? Chẳng qua, Lê Ân Tĩnh cũng mười phần kiềm chế, giữa bọn họ vẫn chỉ có một lần giao chiến mà thôi.
Quay lại với hiện trường. Chỉ thấy Tuyết Thiên Lăng càng đánh càng hưng phấn, chiêu chiêu trí mạng, kiếm pháp phiêu dật mà vô thường, mỗi chiêu đều vô cùng xảo diệu lách qua phòng ngự của lão ma, khiến lão liên tục biến sắc lui lại.
Mặc dù Tinh Thần Lão Ma đã dùng đến thế giới lực áp chế Tuyết Thiên Lăng, nhưng đừng quên cảnh giới của nàng cũng vô cùng mạnh mẽ, lại thêm có Lê Ân Tĩnh một bên chia sẻ áp lực. Mặc dù tốc độ, chân nguyên, nguyên thần đều bị kiềm chế, giảm mất ba thành chiến lực, nhưng so về cận chiến, Tinh Thần Lão Ma hoàn toàn không phải đối thủ của nàng.
Ưu thế của lão là công kích tinh thần! Chỉ là, cứ mỗi lần lão ma có động tác, Lê Ân Tĩnh một bên lại như đoán trước được lão định làm gì, lần nào cũng chớp thời cơ trước một bước dùng hỏa ma pháp kinh hồn kia tập kích từ phía sau, khiến lão không thể không biến chiêu ngăn cản.
Và không ít lần, Tuyết Thiên Lăng lại vô cùng xảo diệu dùng chiêu thức ép lão lui lại đúng vị trí trung tâm công kích. Tinh Thần Lão Ma qua nhiều lần chật vật hóa giải hiểm cảnh, sắc mặt có chút trầm trọng. Từ khi nào mà một võ giả, một ma pháp sư lại có thể phối hợp khăng khít như vậy?
Nhìn thấy hai nàng càng đánh càng hăng, phối hợp càng thêm khăng khít, Tinh Thần Lão Ma thoáng chốc sinh ra thoái ý, ngày hôm nay, có hai Võ Thần bảo vệ, lão biết, mình không lấy mạng Lâm Hàn được.
Huống chi, trong cảm nhận của lão, trước sau giống như có một đôi mắt đang âm thầm theo dõi tất cả động tĩnh nơi đây. Một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm, nguy hiểm đến mức khiến lão luôn luôn phân thần, khó mà tập trung chiến đấu được.
Ý lui đã quyết, Tinh Thần Lão Ma chợt gầm lên một tiếng, tinh thần lực áp súc bấy lâu bạo phát, một cỗ khí tức kinh khủng xông phá đạo cảnh và quốc độ của hai nàng, giống như một quả tinh cầu bị dồn nén đến cực hạn, đã đến biên giới bạo tạc.
- Không tốt! Lại là chiêu này! Mau mau lùi lại!
Lê Ân Tĩnh kinh hô một tiếng, dẫn trước lùi lại, ngay sau đó, Tuyết Thiên Lăng cũng biến thành một tia chớp bạc trắng, bị Lâm Hàn dùng phi lôi thần thuật kéo tới một vị trí cách đó vài trăm dặm.
- Ha ha ha! Hôm nay tạm biệt! Ngày khác ta lại đến lấy cái mạng chó của ngươi! Cứ chờ đó, chuyện hôm nay còn chưa kết thúc đâu!
Tinh Thần Lão Ma chợt cười lớn một tiếng, thân ảnh nhoáng lên, phút chốc đã hoàn toàn biến mất. Để lại ba người nhà Lâm Hàn sắc mặt khó coi đứng đó.
Chỉ là… ẩn sâu dưới vẻ mặt nhăn nhó của Lâm Hàn, lại là một nụ cười có chút đắc ý mà khó ai có thể phát hiện ra…
- Muốn biết vì sao lão già kia bỏ chạy đúng không?
Nhìn Lâm Hàn vẫn còn đang ngờ vực nhìn theo hướng tinh thần lão ma biến mất, Lê Ân Tĩnh cười khẩy hỏi.
Lâm Hàn gật gật đầu, nghi ngờ nói ra:
- Mặc dù có đánh tiếp thì lão cũng không làm gì được chúng ta, nhưng nhìn chung tình thế thì lão vẫn chiếm thượng phong, đáng lẽ không nên bỏ chạy khó coi như vậy chứ? Có bỏ chạy thì cũng là chúng ta bỏ chạy, còn lão thì mắng theo vài câu nhưng không truy kích mới phải!
Theo những gì hắn suy đoán từ trước thì tình thế sẽ là như vậy! Mặc dù hắn có đủ tự tin phe mình không bị thiệt hại gì, nhưng tuyệt đối là không đủ sức đánh bại Tinh Thần Lão Ma! Đối phương quả thực không phải hắn cùng hai bà xã có thể đánh bại.
- Rất muốn biết?
Lê Ân Tĩnh cao giọng hỏi lại một câu, đôi mắt nâu chớp chớp, thần thái rất là câu hồn, khiến tiểu Lâm ăn chay bao nhiêu ngày nay chợt thấy bụng mình ngứa ngứa.
Gật đầu như giã tỏi, Lâm Hàn rất là khát khao nhận được đáp án.
- Không có cửa!
Lê Ân Tĩnh đột ngột trở mặt, tốc độ còn nhanh hơn trở bàn tay, khiến Lâm Hàn bất đắc dĩ trợn tròn mắt. Nhìn nàng như con khổng tước kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang đi ở phía trước, một bộ tuyệt nhiên khinh bỉ hắn, Lâm Hàn thậm chí muốn khóc lớn một trận.
Tuyết Thiên Lăng hiển nhiên cũng biết gì đó, dường như nàng đã suy nghĩ ra đáp án. Nhưng nhìn ánh mắt trông ngóng của Lâm Hàn, Tuyết Thiên Lăng cũng chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, ra vẻ thương mà không giúp được gì, ánh mắt trái lại như có như không liếc liếc về phía bóng lưng Lê Ân Tĩnh.
Đầu Lâm Hàn thoáng chốc to bằng cái đấu, hai vị lão bà đại nhân chẳng phải thường không hợp nhau sao? Người này muốn làm cái gì là người kia sẽ ngay lập tức quấy phá! Sao giờ này lại có vẻ phá lệ đoàn kết vậy?
Tình hình hậu cung như vầy… hai vị đại nhân này liên thủ với nhau, Hàn Hàn nhỏ bé làm sao còn có không gian sinh tồn đây nha? Lâm Hàn biểu thị ra rất là sợ hãi trợn tròn mắt, chỉ là… sâu trong thâm tâm hắn còn đang vụng trộm cười ngu mấy lần vì đắc ý kìa!
Vì biểu đạt cho sự sợ hãi của mình, Lâm Hàn rất là xum xoe chạy tới phía trước, đại hiến ân cần, lời ong tiếng ve nịnh nọt tuôn ra như súng liên thanh. Hắn phun ra một tràng giang đại hải, cho đến khi Lê đại tỷ phát phiền, đầy mặt nhức nhối nói:
- Được rồi được rồi! Cho anh biết là được chứ gì?
Lâm Hàn ngay lập tức im miệng, đầy mặt ngóng trông nhìn Lê đại tỷ, cái tay heo kia còn không quên nắm chặt tay bà xã, âu yếm xoa xoa, mặc cho Lê đại tỷ có giãy thế nào cũng chết không chịu buông.
Lê Ân Tĩnh dứt khoát mặc kệ tên này làm quái, giọng điệu có chút cổ quái vừa nhìn liếc qua thiên không vừa nói:
- Đơn giản vô cùng! Tên kia sợ mà thôi!
- Sợ?
Lâm Hàn có chút sửng sốt, sau đó, nhìn theo ánh mắt Lê Ân Tĩnh về phía hư không mờ mịt, hắn như nghĩ đến cái gì, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống.
- Đúng rồi đó! Không phải sợ chúng ta! Mà là sợ vị nào đó vẫn còn đang ẩn trong không trung kìa! Mà nói đến cũng lạ ha! Tà tông liệt vào danh sách cấm đoán trên toàn đại lục, người người có thể tru diệt! Hơn nữa còn có khế ước Thần giai tồn tại, bất cứ thần giai nào cũng không được tùy tiện động thủ trên đại lục! Nếu không mọi cường giả thần giai khác đều có trách nhiệm ngăn cản! Thế mà vị kia trơ mắt để ma đầu kia biến cả một vùng đất lớn như vậy thành phế tích cũng không chịu ra tay! A… trong này ý vị rất đáng để suy ngẫm nha!
Lê Ân Tĩnh vừa dứt lời, một tiếng thở dài thườn thượt chợt vang lên trên không trung! Lâm Hàn không nhìn rõ lắm, chỉ thấy một cái bóng đen kịt lóe lên, thoáng chốc đã chạy mất dạng.
Lê Ân Tĩnh chợt nhảy dựng lên, rất là tức giận chống nạnh mắng:
- Này! Lão già chết tiệt! Lần này ta bỏ qua! Mấy chuyện tranh đấu hư hư hỏng hỏng của nội bộ các người ta mặc kệ, nhưng khế ước là khế ước! Lần này lão già ngươi vi phạm khế ước, bỏ mặc ma đầu kia suýt nữa giết ông xã nhà ta, lại còn hại thêm sinh linh một ngàn dặm xung quanh sống dở chết dở. Lần sau mà còn chuyện như vậy, đừng trách ta gọi thêm tiểu… lão đầu Uy gia chúng ta đến tận hoàng cung các ngươi xin ấm trà! Này này… đừng có chạy!
Khóe miệng Lâm Hàn không ngừng co quắp, hắn lờ mờ nhìn thấy bóng đen kia lảo đảo một cái, thoáng chốc rơi từ trên trời xuống, tốc độ vậy mà còn nhanh hơn một phần, có thể nói là chạy trối chết!
Rất là hoảng sợ nhìn bà xã nhà mình, Lâm Hàn chật vật nuốt ngụm nước miếng, Lê đại tỷ thật đáng sợ! Không chỉ trong nhà, mà ngay cả đến Thần Tướng vẫn dọa cho cường giả khác tè ra quần a! Mẹ Diễm nhi uy vũ! Lâm Hàn không ngừng tru lên trong lòng.
- Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không chạy nhanh về thăm Diễm nhi đi? Còn cả con trai con gái anh nữa! Mặc dù vừa rồi hai mụ đàn bà này liên thủ hóa giải nguy cơ, nhưng hai đứa kia cũng không phải việc gì cũng không có!
Lê Ân Tĩnh rất là khó chịu trừng Lâm Hàn một cái, sau đó thở phì phì chạy về phía trước. Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy hai má nàng đang hồng hồng lên, không biết là do tức hay là do… xấu hổ.
Lâm Hàn bất đắc dĩ chạy theo, cô nương này đã làm mẹ trẻ con mấy năm rồi, sao tính tình vẫn cứ phừng phừng như lửa vậy chứ?
Tuyết Thiên Lăng lẳng lặng tiến lên, nhẹ giọng nói:
- Chuyện vừa rồi chắc hẳn chàng cũng đã nghe hiểu! Vị kia là lão tổ Dương gia! Võ thần sáu trọng, cảnh giới Tam khí! Thực lực vô cùng cường hoành, mặc dù lần này lão đã cố ý vi phạm khế ước, bỏ mặc chàng bị Tinh Thần Lão Ma dằn vặt. Nhưng chắc hẳn cũng là vì lý do nào đó, bất đắc dĩ mới làm vậy! Ta hy vọng chàng không nên ghi thù lão, ngược lại rước khổ vào thân.
Giọng nói mềm nhẹ, vô hạn quan ái của Tuyết Thiên Lăng thoáng chốc khiến Lâm Hàn mềm nhũn. Hắn cảm động gật đầu đáp:
- Nàng yên tâm! Ta hiểu!
Thực tế Lâm Hàn cũng không có thừa hơi mà đi ghi hận vị Dương gia lão tổ chưa hề lộ mặt kia! Trong mắt hắn, cái gọi là khế ước Võ Thần cũng không phải là thứ gì… Thực lực hắn kém cỏi, không chịu nổi lão ma dằn vặt, chẳng lẽ trách được người khác không giúp hắn sao?
Lâm Hàn xưa nay đều là người theo chủ nghĩa độc lập! Không bị ràng buộc, nhưng phải tự chịu trách nhiệm với bản thân! Tuy nhiên, suy đi cũng phải xét lại, đứng trên khía cạnh của vị lão tổ kia, hành động như vậy tuyệt đối là có tính “nhằm vào”, lý do mà Dương gia lão tổ nhằm vào hắn, hiển nhiên cũng rất đáng suy xét!
Người ta nói, không sợ ăn trộm, chỉ sợ trộm nhớ thương. Lần này chỉ là đơn giản bỏ hắn ở đấy tự sinh tự diệt, nhưng nếu có lần sau thì sẽ thế nào đây?
Trở lại Hắc Phong quân, Lâm Hàn có chút hài lòng thở ra một hơi! Còn may khoảng cách nơi này tới tinh thần phong bạo còn xa, lại có Lê Ân Tĩnh dùng ma pháp trận thủ hộ nơi này, vì vậy hắc phong quân hoàn toàn không có tổn thất gì!
- Cha!
Theo một tiếng reo hò mừng rỡ, một thân hình nhỏ nhắn chợt lao vào lòng Lâm Hàn. Hắn theo bản năng đỡ lấy, ánh mắt trở nên nhu hòa, bàn tay to không tự chủ được nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc tím mềm mại của nàng.
Như “mẹ Diễm nhi” đã nói, Lâm Diễm vậy mà cũng theo nàng đến đây. Đã qua hai năm, Diễm nhi cũng đã được hai tuổi rưỡi, đã trở thành một tiểu cô nương lanh lợi, có thể nhởn nha chạy nhảy khắp nơi, bộ dáng ngây ngốc đáng yêu khiến người ta nhìn mà trìu mến.
Còn nhớ, khi nàng còn bé, nhóc con này quấn nhất là bà nội, sau đó là Lâm Hàn, mẹ nàng lại chỉ xếp thứ ba, điều này khiến mẹ Diễm nhi rất là bất mãn, thường xuyên đè đầu Lâm Hàn ra hỏi hắn đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho con gái nàng, khiến gã nào đó kêu khổ không ngừng.
Mỗi lần như vậy, câu trả lời của Lâm Hàn đều chỉ nhất quán: “Chắc là do kiếp trước quá đẹp trai, lại vì chung tình mà có lỗi với nhiều mỹ nữ, đến kiếp này mỹ nữ nhất quyết đuổi theo làm con gái hắn, mục đích không cần nói cũng hiểu…”.
Lời này thốt ra, không chỉ Lê Ân Tĩnh mà ngay cả Lâm Băng điện hạ cũng không ít lần trợn trắng mắt khinh thường. Lâm Hàn lại hồn nhiên quên mất rằng kiếp trước của hắn thuần túy là bộ đội binh chủng F.A, làm quái gì có mỹ nữ nào theo đuổi.
Nhìn con gái kích động run run, Lâm Hàn nhất thời cũng chỉ biết ôm chặt lấy nàng, trong lòng nổi lên vô hạn áy náy. Chỉ là… Lâm Hàn còn chưa kịp an ủi cái gì, một giọng nói tràn ngập mùi chua đã bao phủ toàn bộ không gian:
- Hứ! Suốt ngày chỉ khóc lóc mè nheo! Ra vẻ đáng yêu tranh thủ tình cảm, xấu hổ, xấu hổ…
Khỏi cần nói, đây chắc chắn là “tử đối đầu” của Diễm nhi, Băng nhi điện hạ rồi.
Lâm Hàn vốn còn định bênh Lâm Diễm một chút, dù sao bé con này thấy mình nên mới kích động như vậy… nào ngờ, Diễm nhi một chút cũng không vừa, thân thể đang run run thoáng chốc cứng lại, giống như con mèo xù lông, phốc một cái đã nhảy lên, vững chãi đứng trên hai vai Lâm Hàn, hai tay giận dữ chống nạnh:
- Đây là cha Diễm nhi, Diễm nhi kích động một chút thì làm sao? Bà chị già lắm miệng! Ghen tỵ thì cứ nói thẳng, chẳng phải muốn gạt tôi ra rồi thế chỗ vào đó sao?
Trên mi vẫn còn nước mắt chưa lau khô, sắc mặt lại tỏ ra giận dữ, hai má phồng lên đầy bất mãn. Diễm nhi từ nhỏ đã có tiềm chất của mỹ nhân họa thủy, ngay cả giận dữ cũng đáng yêu như vậy.
Chỉ là… thần công trở mặt này cũng quá lợi hại nha, chân truyền từ người nào đó sao?
Băng nhi điện hạ cũng không dễ chơi, bình thường nàng hồn nhiên vui tươi, là nắng ấm trong cái đại doanh toàn… đực rựa này. Nhưng cứ đụng phải Lâm Diễm là nàng y rằng như đốt thuốc súng.
Bản cô nương còn chưa dậy thì a! Vậy mà dám nói bản cô nương già! Không được! Lệ này không thể giữ, không giáo huấn con nhóc này, còn để nó leo lên tận trời sao?
Lâm Băng hồn nhiên quên mất vừa rồi mình còn sợ hãi bàng hoàng thế nào, nàng rất là hùng hổ xắn tay áo:
- Nhóc con! Đừng tưởng mình ba tuổi chưa đến đã biết tu luyện là giỏi! Có giỏi xuống đây chúng ta đơn đấu! Để chị cho nhóc biết cái nhà này ai làm chủ?
- Đơn đấu thì đơn đấu, ai sợ ai?
Lâm Diễm hoa lệ vứt Lâm Hàn qua một bên, hoành tráng nện bước tiến về phía Lâm Băng, để lại cha già đại nhân hai mắt biến thành hạt đậu, mồ hôi trán tuôn như mưa, trên đầu còn có một con quạ bị kẻ nào đó ác ý thông linh ra, không ngừng kêu quang quác.
Hai vị điện hạ, hai vị còn nhỏ a, bàn chuyện làm chủ cái nhà này liệu có hơi sớm hay không?
- Đại ca! Anh về rồi!
Lúc này, Lâm Ôn vốn đã chờ đợi từ lâu cũng lên tiếng. Lâm Hàn biết, đến lúc vào chính sự rồi.
Chỉ thấy, Lâm Ôn sắc mặt rất thận trọng nói:
- Trịnh thị phái sứ giả tới!
- Sứ giả?
Lâm Hàn nghi hoặc:
- Trịnh thị muốn làm gì?
- Hòa đàm!
Lâm Ôn bình tĩnh nói, khiến sắc mặt của Lâm Hàn trở nên thoáng chút âm tình bất định.
- Muốn biết vì sao lão già kia bỏ chạy đúng không?
Nhìn Lâm Hàn vẫn còn đang ngờ vực nhìn theo hướng tinh thần lão ma biến mất, Lê Ân Tĩnh cười khẩy hỏi.
Lâm Hàn gật gật đầu, nghi ngờ nói ra:
- Mặc dù có đánh tiếp thì lão cũng không làm gì được chúng ta, nhưng nhìn chung tình thế thì lão vẫn chiếm thượng phong, đáng lẽ không nên bỏ chạy khó coi như vậy chứ? Có bỏ chạy thì cũng là chúng ta bỏ chạy, còn lão thì mắng theo vài câu nhưng không truy kích mới phải!
Theo những gì hắn suy đoán từ trước thì tình thế sẽ là như vậy! Mặc dù hắn có đủ tự tin phe mình không bị thiệt hại gì, nhưng tuyệt đối là không đủ sức đánh bại Tinh Thần Lão Ma! Đối phương quả thực không phải hắn cùng hai bà xã có thể đánh bại.
- Rất muốn biết?
Lê Ân Tĩnh cao giọng hỏi lại một câu, đôi mắt nâu chớp chớp, thần thái rất là câu hồn, khiến tiểu Lâm ăn chay bao nhiêu ngày nay chợt thấy bụng mình ngứa ngứa.
Gật đầu như giã tỏi, Lâm Hàn rất là khát khao nhận được đáp án.
- Không có cửa!
Lê Ân Tĩnh đột ngột trở mặt, tốc độ còn nhanh hơn trở bàn tay, khiến Lâm Hàn bất đắc dĩ trợn tròn mắt. Nhìn nàng như con khổng tước kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang đi ở phía trước, một bộ tuyệt nhiên khinh bỉ hắn, Lâm Hàn thậm chí muốn khóc lớn một trận.
Tuyết Thiên Lăng hiển nhiên cũng biết gì đó, dường như nàng đã suy nghĩ ra đáp án. Nhưng nhìn ánh mắt trông ngóng của Lâm Hàn, Tuyết Thiên Lăng cũng chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, ra vẻ thương mà không giúp được gì, ánh mắt trái lại như có như không liếc liếc về phía bóng lưng Lê Ân Tĩnh.
Đầu Lâm Hàn thoáng chốc to bằng cái đấu, hai vị lão bà đại nhân chẳng phải thường không hợp nhau sao? Người này muốn làm cái gì là người kia sẽ ngay lập tức quấy phá! Sao giờ này lại có vẻ phá lệ đoàn kết vậy?
Tình hình hậu cung như vầy… hai vị đại nhân này liên thủ với nhau, Hàn Hàn nhỏ bé làm sao còn có không gian sinh tồn đây nha? Lâm Hàn biểu thị ra rất là sợ hãi trợn tròn mắt, chỉ là… sâu trong thâm tâm hắn còn đang vụng trộm cười ngu mấy lần vì đắc ý kìa!
Vì biểu đạt cho sự sợ hãi của mình, Lâm Hàn rất là xum xoe chạy tới phía trước, đại hiến ân cần, lời ong tiếng ve nịnh nọt tuôn ra như súng liên thanh. Hắn phun ra một tràng giang đại hải, cho đến khi Lê đại tỷ phát phiền, đầy mặt nhức nhối nói:
- Được rồi được rồi! Cho anh biết là được chứ gì?
Lâm Hàn ngay lập tức im miệng, đầy mặt ngóng trông nhìn Lê đại tỷ, cái tay heo kia còn không quên nắm chặt tay bà xã, âu yếm xoa xoa, mặc cho Lê đại tỷ có giãy thế nào cũng chết không chịu buông.
Lê Ân Tĩnh dứt khoát mặc kệ tên này làm quái, giọng điệu có chút cổ quái vừa nhìn liếc qua thiên không vừa nói:
- Đơn giản vô cùng! Tên kia sợ mà thôi!
- Sợ?
Lâm Hàn có chút sửng sốt, sau đó, nhìn theo ánh mắt Lê Ân Tĩnh về phía hư không mờ mịt, hắn như nghĩ đến cái gì, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống.
- Đúng rồi đó! Không phải sợ chúng ta! Mà là sợ vị nào đó vẫn còn đang ẩn trong không trung kìa! Mà nói đến cũng lạ ha! Tà tông liệt vào danh sách cấm đoán trên toàn đại lục, người người có thể tru diệt! Hơn nữa còn có khế ước Thần giai tồn tại, bất cứ thần giai nào cũng không được tùy tiện động thủ trên đại lục! Nếu không mọi cường giả thần giai khác đều có trách nhiệm ngăn cản! Thế mà vị kia trơ mắt để ma đầu kia biến cả một vùng đất lớn như vậy thành phế tích cũng không chịu ra tay! A… trong này ý vị rất đáng để suy ngẫm nha!
Lê Ân Tĩnh vừa dứt lời, một tiếng thở dài thườn thượt chợt vang lên trên không trung! Lâm Hàn không nhìn rõ lắm, chỉ thấy một cái bóng đen kịt lóe lên, thoáng chốc đã chạy mất dạng.
Lê Ân Tĩnh chợt nhảy dựng lên, rất là tức giận chống nạnh mắng:
- Này! Lão già chết tiệt! Lần này ta bỏ qua! Mấy chuyện tranh đấu hư hư hỏng hỏng của nội bộ các người ta mặc kệ, nhưng khế ước là khế ước! Lần này lão già ngươi vi phạm khế ước, bỏ mặc ma đầu kia suýt nữa giết ông xã nhà ta, lại còn hại thêm sinh linh một ngàn dặm xung quanh sống dở chết dở. Lần sau mà còn chuyện như vậy, đừng trách ta gọi thêm tiểu… lão đầu Uy gia chúng ta đến tận hoàng cung các ngươi xin ấm trà! Này này… đừng có chạy!
Khóe miệng Lâm Hàn không ngừng co quắp, hắn lờ mờ nhìn thấy bóng đen kia lảo đảo một cái, thoáng chốc rơi từ trên trời xuống, tốc độ vậy mà còn nhanh hơn một phần, có thể nói là chạy trối chết!
Rất là hoảng sợ nhìn bà xã nhà mình, Lâm Hàn chật vật nuốt ngụm nước miếng, Lê đại tỷ thật đáng sợ! Không chỉ trong nhà, mà ngay cả đến Thần Tướng vẫn dọa cho cường giả khác tè ra quần a! Mẹ Diễm nhi uy vũ! Lâm Hàn không ngừng tru lên trong lòng.
- Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không chạy nhanh về thăm Diễm nhi đi? Còn cả con trai con gái anh nữa! Mặc dù vừa rồi hai mụ đàn bà này liên thủ hóa giải nguy cơ, nhưng hai đứa kia cũng không phải việc gì cũng không có!
Lê Ân Tĩnh rất là khó chịu trừng Lâm Hàn một cái, sau đó thở phì phì chạy về phía trước. Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy hai má nàng đang hồng hồng lên, không biết là do tức hay là do… xấu hổ.
Lâm Hàn bất đắc dĩ chạy theo, cô nương này đã làm mẹ trẻ con mấy năm rồi, sao tính tình vẫn cứ phừng phừng như lửa vậy chứ?
Tuyết Thiên Lăng lẳng lặng tiến lên, nhẹ giọng nói:
- Chuyện vừa rồi chắc hẳn chàng cũng đã nghe hiểu! Vị kia là lão tổ Dương gia! Võ thần sáu trọng, cảnh giới Tam khí! Thực lực vô cùng cường hoành, mặc dù lần này lão đã cố ý vi phạm khế ước, bỏ mặc chàng bị Tinh Thần Lão Ma dằn vặt. Nhưng chắc hẳn cũng là vì lý do nào đó, bất đắc dĩ mới làm vậy! Ta hy vọng chàng không nên ghi thù lão, ngược lại rước khổ vào thân.
Giọng nói mềm nhẹ, vô hạn quan ái của Tuyết Thiên Lăng thoáng chốc khiến Lâm Hàn mềm nhũn. Hắn cảm động gật đầu đáp:
- Nàng yên tâm! Ta hiểu!
Thực tế Lâm Hàn cũng không có thừa hơi mà đi ghi hận vị Dương gia lão tổ chưa hề lộ mặt kia! Trong mắt hắn, cái gọi là khế ước Võ Thần cũng không phải là thứ gì… Thực lực hắn kém cỏi, không chịu nổi lão ma dằn vặt, chẳng lẽ trách được người khác không giúp hắn sao?
Lâm Hàn xưa nay đều là người theo chủ nghĩa độc lập! Không bị ràng buộc, nhưng phải tự chịu trách nhiệm với bản thân! Tuy nhiên, suy đi cũng phải xét lại, đứng trên khía cạnh của vị lão tổ kia, hành động như vậy tuyệt đối là có tính “nhằm vào”, lý do mà Dương gia lão tổ nhằm vào hắn, hiển nhiên cũng rất đáng suy xét!
Người ta nói, không sợ ăn trộm, chỉ sợ trộm nhớ thương. Lần này chỉ là đơn giản bỏ hắn ở đấy tự sinh tự diệt, nhưng nếu có lần sau thì sẽ thế nào đây?
Trở lại Hắc Phong quân, Lâm Hàn có chút hài lòng thở ra một hơi! Còn may khoảng cách nơi này tới tinh thần phong bạo còn xa, lại có Lê Ân Tĩnh dùng ma pháp trận thủ hộ nơi này, vì vậy hắc phong quân hoàn toàn không có tổn thất gì!
- Cha!
Theo một tiếng reo hò mừng rỡ, một thân hình nhỏ nhắn chợt lao vào lòng Lâm Hàn. Hắn theo bản năng đỡ lấy, ánh mắt trở nên nhu hòa, bàn tay to không tự chủ được nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc tím mềm mại của nàng.
Như “mẹ Diễm nhi” đã nói, Lâm Diễm vậy mà cũng theo nàng đến đây. Đã qua hai năm, Diễm nhi cũng đã được hai tuổi rưỡi, đã trở thành một tiểu cô nương lanh lợi, có thể nhởn nha chạy nhảy khắp nơi, bộ dáng ngây ngốc đáng yêu khiến người ta nhìn mà trìu mến.
Còn nhớ, khi nàng còn bé, nhóc con này quấn nhất là bà nội, sau đó là Lâm Hàn, mẹ nàng lại chỉ xếp thứ ba, điều này khiến mẹ Diễm nhi rất là bất mãn, thường xuyên đè đầu Lâm Hàn ra hỏi hắn đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho con gái nàng, khiến gã nào đó kêu khổ không ngừng.
Mỗi lần như vậy, câu trả lời của Lâm Hàn đều chỉ nhất quán: “Chắc là do kiếp trước quá đẹp trai, lại vì chung tình mà có lỗi với nhiều mỹ nữ, đến kiếp này mỹ nữ nhất quyết đuổi theo làm con gái hắn, mục đích không cần nói cũng hiểu…”.
Lời này thốt ra, không chỉ Lê Ân Tĩnh mà ngay cả Lâm Băng điện hạ cũng không ít lần trợn trắng mắt khinh thường. Lâm Hàn lại hồn nhiên quên mất rằng kiếp trước của hắn thuần túy là bộ đội binh chủng F.A, làm quái gì có mỹ nữ nào theo đuổi.
Nhìn con gái kích động run run, Lâm Hàn nhất thời cũng chỉ biết ôm chặt lấy nàng, trong lòng nổi lên vô hạn áy náy. Chỉ là… Lâm Hàn còn chưa kịp an ủi cái gì, một giọng nói tràn ngập mùi chua đã bao phủ toàn bộ không gian:
- Hứ! Suốt ngày chỉ khóc lóc mè nheo! Ra vẻ đáng yêu tranh thủ tình cảm, xấu hổ, xấu hổ…
Khỏi cần nói, đây chắc chắn là “tử đối đầu” của Diễm nhi, Băng nhi điện hạ rồi.
Lâm Hàn vốn còn định bênh Lâm Diễm một chút, dù sao bé con này thấy mình nên mới kích động như vậy… nào ngờ, Diễm nhi một chút cũng không vừa, thân thể đang run run thoáng chốc cứng lại, giống như con mèo xù lông, phốc một cái đã nhảy lên, vững chãi đứng trên hai vai Lâm Hàn, hai tay giận dữ chống nạnh:
- Đây là cha Diễm nhi, Diễm nhi kích động một chút thì làm sao? Bà chị già lắm miệng! Ghen tỵ thì cứ nói thẳng, chẳng phải muốn gạt tôi ra rồi thế chỗ vào đó sao?
Trên mi vẫn còn nước mắt chưa lau khô, sắc mặt lại tỏ ra giận dữ, hai má phồng lên đầy bất mãn. Diễm nhi từ nhỏ đã có tiềm chất của mỹ nhân họa thủy, ngay cả giận dữ cũng đáng yêu như vậy.
Chỉ là… thần công trở mặt này cũng quá lợi hại nha, chân truyền từ người nào đó sao?
Băng nhi điện hạ cũng không dễ chơi, bình thường nàng hồn nhiên vui tươi, là nắng ấm trong cái đại doanh toàn… đực rựa này. Nhưng cứ đụng phải Lâm Diễm là nàng y rằng như đốt thuốc súng.
Bản cô nương còn chưa dậy thì a! Vậy mà dám nói bản cô nương già! Không được! Lệ này không thể giữ, không giáo huấn con nhóc này, còn để nó leo lên tận trời sao?
Lâm Băng hồn nhiên quên mất vừa rồi mình còn sợ hãi bàng hoàng thế nào, nàng rất là hùng hổ xắn tay áo:
- Nhóc con! Đừng tưởng mình ba tuổi chưa đến đã biết tu luyện là giỏi! Có giỏi xuống đây chúng ta đơn đấu! Để chị cho nhóc biết cái nhà này ai làm chủ?
- Đơn đấu thì đơn đấu, ai sợ ai?
Lâm Diễm hoa lệ vứt Lâm Hàn qua một bên, hoành tráng nện bước tiến về phía Lâm Băng, để lại cha già đại nhân hai mắt biến thành hạt đậu, mồ hôi trán tuôn như mưa, trên đầu còn có một con quạ bị kẻ nào đó ác ý thông linh ra, không ngừng kêu quang quác.
Hai vị điện hạ, hai vị còn nhỏ a, bàn chuyện làm chủ cái nhà này liệu có hơi sớm hay không?
- Đại ca! Anh về rồi!
Lúc này, Lâm Ôn vốn đã chờ đợi từ lâu cũng lên tiếng. Lâm Hàn biết, đến lúc vào chính sự rồi.
Chỉ thấy, Lâm Ôn sắc mặt rất thận trọng nói:
- Trịnh thị phái sứ giả tới!
- Sứ giả?
Lâm Hàn nghi hoặc:
- Trịnh thị muốn làm gì?
- Hòa đàm!
Lâm Ôn bình tĩnh nói, khiến sắc mặt của Lâm Hàn trở nên thoáng chút âm tình bất định.