-----oo0oo----- Chương 390: Chó ngoan là không cản đường
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Nếu để cho bọn hắn biết rõ, ảnh chụp của bọn hắn, cái rắm tiền cũng không có một xu, không biết bọn hắn còn có thể tích cực như vậy nữa hay không.
- Oa, là Trần Thanh Đế, hắn vậy mà đến trường học, mọi người nhanh chụp ảnh a.
Lại có người nhận ra Trần Thanh Đế, hét lớn một tiếng, bắt đầu chụp ảnh.
Vốn là những người không biết Trần Thanh Đế kia, nghe xong là Trần Thanh Đế, càng thêm ra sức chụp.
Nửa giờ sau, ở bên trong mọi người chụp ảnh, hắn đi tới đại lễ đường của Trung Y Học Viện. Nhìn thấy Trần Thanh Đế muốn vào đại lễ đường, những học sinh chụp ảnh kia cũng rất tự giác, hạn chế ngừng lại.
Bởi vì, bọn họ đều biết, Bùi Ngữ Yên ở bên trong đại lễ đường, bọn hắn không muốn bởi vì bọn hắn chụp ảnh Trần Thanh Đế, mà quấy rầy đến Bùi Ngữ Yên.
Tiên nữ trong lòng bọn hắn.
Thần thánh không thể xâm phạm.
- Các ngươi không cần phải đi, kế tiếp sẽ có ảnh chụp càng thêm đáng giá chờ các ngươi đó.
Trần Thanh Đế nhìn thấy rất nhiều đệ tử muốn ly khai, mỉm cười nói ra:
- Bỏ lỡ, sẽ hối hận đấy.
Đi?
Trần đại thiếu làm sao có thể để cho những người này đi? Nếu để cho những này đi rồi, mục đích của Trần đại thiếu, chẳng phải là không đạt được rồi sao?
- Ảnh chụp càng đáng giá?
Tất cả mọi người chấn động, trong nội tâm cũng nhịn không được suy nghĩ:
- Chẳng lẽ là Trần Thanh Đế chụp ảnh chung cùng Bùi Ngữ Yên?
- Đúng, nhất định là như vậy. Phải biết rằng Bùi Ngữ Yên chụp ảnh chung cùng Trần Thanh Đế, hiện tại đã bị truyền thông treo giải thưởng đến hai trăm vạn.
- Nếu như... nếu như có thể thân mật thoáng một phát, vậy thì càng tốt hơn, trọn vẹn hơn ba nghìn vạn a...
Tất cả mọi người hưng phấn, đều kiên nhẫn chờ đợi.
- Đúng rồi, các ngươi có thể thông tri tất cả mọi người trong trường học, đều tới chụp ảnh. Kế tiếp, mới có giá trị.
Trần Thanh Đế vứt bỏ một câu, đi vào đại lễ đường của Trung Y Học Viện.
Loại vật phiền toái này, không phải dùng để tránh né, mà cần phải nghĩ biện pháp giải quyết.
Đã không thể ít xuất hiện, vậy thì triệt để cao điệu. Khi cao điệu tới trình độ nhất định, được cảnh giới nhất định. Như vậy, phần cao điệu này, sẽ biến thành triệt triệt để để ít xuất hiện.
Giống như là thanh danh của Trần đại thiếu, bừa bộn không chịu nổi, vô luận Trần Thanh Đế làm ra dạng sự tình gì, cho dù là mang quân đội nện Lữ gia, người ta đều cho rằng là đương nhiên, quá bình thường rồi.
Cái này là cao điệu đã đến được cảnh giới nhất định, làm cho người ta tập mãi thành thói quen rồi.
Bởi vậy, cũng sẽ không có người nào, truyền thông gì tiếp tục chú ý Trần đại thiếu, làm những chuyện xấu kia.
Tập mãi thành thói quen rồi, mới là cảnh giới ít xuất hiện cao nhất.
Lúc này trong đại lễ đường, đã được bố trí không sai biệt lắm, âm hưởng, ánh sáng, đã nguyên vẹn sẵn sàng, chỉ còn lại một ít chi tiết nhỏ, cần cải thiện mà thôi.
Trần Thanh Đế còn nghe nói qua, ánh sáng, âm hưởng, các loại nhạc khí,... bố trí trong này, tất cả đều là Bùi Ngữ Yên một người bỏ vốn tài trợ, tìm người xếp đặt thiết kế.
Đối với cái này, Trần đại thiếu rất khó hiểu, Bùi Ngữ Yên này, rốt cuộc là trúng gió nào, là không có việc gì rỗi rãnh nhức trứng hay sao?
Đương nhiên, bất kể nói thế nào, Bùi Ngữ Yên cũng là bỏ tiền ra cho Trung Y Học Viện. Loại chuyện này, Trần Thanh Đế tuy không quan tâm, cũng sẽ không để ý đến.
Càng nhiều càng tốt, ai đến cũng không có cự tuyệt.
Không nên quên, cổ đông lớn nhất của Trung Y Học Viện là Trần gia, mà Trần Thanh Đế hắn là người thừa kế Trần gia tương lai a.
Bùi Ngữ Yên đưa tiền cho Trần đại thiếu hắn, tuy không để vào mắt, nhưng mà không thiệt thòi a.
- Ân?
Mới vừa gia nhập đại lễ đường, Trần Thanh Đế liền lập tức phát hiện, một ánh mắt cực kỳ bất thiện, tràn ngập địch ý, đã tập trung vào hắn.
Đại lễ đường rất lớn, chiều dài hơn 100m, rộng cũng có gần trăm mét, so với sân bóng quốc tế còn muốn lớn hơn.
Trần đại thiếu đứng ở cửa vào, mà ánh mắt bất thiện cũng cách hơn 100m.
Bất quá, Trần đại thiếu có thể tinh tường nhìn rõ ràng, người dùng đến ánh mắt bất thiện tập trung vào hắn, là một người da trắng khoảng 23 - 24 tuổi, tóc vàng.
Người lớn lên rất phong nhã, rất cao lớn, ít nhất tầm 1m9.
Chỉ tiếc, vừa thấy được đầu tóc màu vàng kia, ở chỗ sâu trong con ngươi của Trần Thanh Đế, liền không nhịn được hiện lên một tia sát cơ không thể phát giác.
- Hắn, có lẽ tựu là Ước Hàn Tư Cơ Lặc.
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong lòng cười lạnh, làm như không có phát hiện, đi đến Bùi Ngữ Yên bên cạnh Ước Hàn Tư Cơ Lặc.
Khoảng cách hơn 100m, Trần Thanh Đế đi không vội không chậm, trọn vẹn hao tốn gần ba phút thời gian, mới tới bên người Bùi Ngữ Yên.
Trong quá trình đi tới, ánh mắt của Bùi Ngữ Yên cùng Ước Hàn Tư Cơ Lặc, thủy chung đều không có ly khai Trần Thanh Đế.
- Bùi Ngữ Yên, em ở nơi này làm gì?
Trần Thanh Đế nhíu mày, một tay ôm lấy Bùi Ngữ Yên vào trong ngực, nói ra:
- Theo anh ra ngoài, rất nhiều đệ tử đang chờ chúng ta chụp ảnh đây này.
Về phần Ước Hàn Tư Cơ Lặc, trực tiếp bị Trần Thanh Đế bỏ qua, đối với một người sắp chết, nhìn nhiều làm gì? Trần đại thiếu cũng không có thói quen xem người chết.
Không sai.
Người muốn Trần Thanh Đế hắn chết, ở trong mắt Trần Thanh Đế, Ước Hàn Tư Cơ Lặc đã là một người chết rồi. Về phần người này chết lúc nào, cái kia cũng chỉ là sự tình sớm hay muộn mà thôi.
Ước Hàn Tư Cơ Lặc, hẳn phải chết.
Quản hắn khỉ gió là cháu trai giáo phụ Mafia nước Mỹ gì, hắn, chỉ có chết.
Nhìn thấy một màn này, khuôn mặt Ước Hàn Tư Cơ Lặc nhịn không được co rút thoáng một phát, trong hai tròng mắt tràn đầy lửa giận, Bùi Ngữ Yên là nữ nhân hắn động tâm a.
Nhưng mà, lại bị Trần Thanh Đế đang ở trước mặt hắn, ôm vào trong ngực.
- Ngươi là Trần Thanh Đế.
Ước Hàn Tư Cơ Lặc rất nhanh chắn trước mặt Trần Thanh Đế, cưỡng ép áp chế lửa giận trong lòng, nói ra:
- Xin chào, ta là Ước Hàn Tư Cơ Lặc, giáo phụ Mafia nước Mỹ là...
- Ngươi là ai, liên quan gì tới ta?
Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh giọng nói ra:
- Tại Hoa Hạ chúng ta, có một câu như vậy, chó ngoan không cản đường. Ngươi chẳng lẽ không có chứng kiến, ta muốn dẫn vị hôn thê của ta đi ra ngoài chụp ảnh sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
- Trần Thanh Đế, ngươi đừng tưởng rằng thân phận của ngươi, có thể nhục nhã ta.
Trong hai tròng mắt của Ước Hàn Tư Cơ Lặc, tràn đầy sát khí nồng đậm:
- Mafia nước Mỹ chúng ta, không phải...
Phanh!
Không đợi Ước Hàn Tư Cơ Lặc nói xong, Trần Thanh Đế đang ôm Bùi Ngữ Yên, rất nhanh một cước, đá vào bụng dưới của Ước Hàn Tư Cơ Lặc.
Oanh!
Một tiếng trầm đục, Ước Hàn Tư Cơ Lặc không có bất kỳ phòng bị, cũng quyết không ngờ, Trần Thanh Đế lại đột nhiên động thủ với hắn, trực tiếp bị Trần đại thiếu đạp quỳ gối trên mặt đất.
Ước Hàn Tư Cơ Lặc, không nghĩ tới Trần Thanh Đế sẽ động thủ, càng thật không ngờ, Trần Thanh Đế ra tay, vậy mà không có chút báo hiệu nào.
Phải biết rằng, Ước Hàn Tư Cơ Lặc hắn cũng không phải là người bình thường, mà là cao thủ a.
Mà ngay cả Bùi Ngữ Yên bị Trần Thanh Đế ôm, cũng thật không ngờ, đồng dạng cũng không có cảm giác dự đoán đến, Trần đại thiếu có bất kỳ dấu vết muốn động thủ.
Giống như là theo bản năng mà làm.
- Ước Hàn Tư Cơ Lặc đúng không? Tuy ngươi cản đường của ta cùng vị hôn thê, nhưng ngươi cũng không cần phải trực tiếp quỳ xuống như vậy chứ?
Trần Thanh Đế mỉm cười, khoát tay áo, nói ra:
- Quỳ thì quỳ, về phần dập đầu thì miễn đi.
- Trần Thanh Đế, ngươi tốt lắm, ngươi dám động thủ đánh ta?
Sắc mặt Ước Hàn Tư Cơ Lặc tái nhợt, gầm nhẹ một tiếng. Tùy theo, tay phải vỗ mặt đất, cả người trực tiếp bắn lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế.
Thân là cháu trai giáo phụ Mafia nước Mỹ, ai dám động đến hắn? Dùng thân thủ của Ước Hàn Tư Cơ Lặc hắn, ai có thể đơn giản một cước đạp hắn quỳ xuống?
Trần đại thiếu cứ như vậy làm, còn làm được.
Ghê tởm hơn chính là, lại ở trước mặt nữ nhân Ước Hàn Tư Cơ Lặc ưa thích, làm cho hắn xấu mặt.
- Chó chặn đường, không phải chó ngoan, đã không phải chó ngoan, ta đương nhiên phải đánh rồi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, hai mắt híp lại thành một tuyến, lắc đầu nói:
- Chỉ là một cước mà thôi, so ra kém ba viên đạn kia.
- Cái gì ba viên đạn? Ngươi đang nói cái gì? Cái đó và ngươi đánh ta có quan hệ gì sao?
Trong lòng Ước Hàn Tư Cơ Lặc run lên, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị đoán được là hắn làm.
Đồng dạng, Ước Hàn Tư Cơ Lặc biết rõ, Dị Năng giả hắn phái đi kia, sau khi thất bại, đã bị bắt.
Bằng không thì Trần Thanh Đế quyết sẽ không đoán được. Chuyện ám sát hắn có quan hệ tới Ước Hàn Tư Cơ Lặc.
Bất quá, Ước Hàn Tư Cơ Lặc cũng không sợ, hắn có đầy đủ tự tin, tin tưởng tên A Dị Năng kia một chữ cũng sẽ không nói.
Trần gia cũng chỉ có thể suy đoán, hoài nghi, tuyệt đối tìm không thấy bất luận chứng cứ gì.
- Ngươi không rõ, làm cái gì kích động như vậy? Về phần cùng đánh ngươi có quan hệ hay không, trong lòng ngươi tinh tường. Đồng dạng...
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Vẫn là câu nói kia, chó ngăn đường, ta sẽ đá văng. Không hơn, ngươi có thể minh bạch chứ?
- Đi, rất nhiều đệ tử đang chờ. Đều chờ đợi chụp ảnh đây này.
Trần Thanh Đế chậc lưỡi, nói ra:
- Bùi Ngữ Yên, không nghĩ tới ảnh chụp của anh và em lại bị truyền thông nâng giá cao như vậy.
- Khá tốt tạm thời anh không thiếu tiền.
Trần Thanh Đế ôm Bùi Ngữ Yên, thời gian dần qua đi ra phía ngoài, cười hắc hắc, nói ra:
- Bằng không thì ôm em chụp ảnh, sau đó bán cho truyền thông, thật đúng là phát tài.
- Trần Thanh Đế, mong ngươi tự trọng, không nên quá phận.
Bùi Ngữ Yên nghiến răng nghiến lợi, muốn từ trong ngực Trần đại thiếu giãy giụa đi ra, nhưng mà, Trần Thanh Đế lại không để cho nàng cơ hội này.
- Tự trọng? Ta một mực đều rất nặng, đồng dạng cũng phi thường tôn trọng mình. Ngay cả mình cũng không tôn trọng mình, như thế nào để cho người khác đến tôn trọng ta?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Về phần quá phận? Ta ôm vị hôn thê của mình chụp ảnh, chẳng lẽ cũng quá phận sao?
- Ngươi không phải đã quên ta sao?
Bùi Ngữ Yên lạnh giọng nói ra.
- Oa kháo... Trước kia quên, chẳng lẻ hiện tại không thể nhớ ra sao? Vị hôn thê xinh đẹp như vậy, coi như là quên, cũng sẽ rất nhanh nhớ lại a.
Trần Thanh Đế vẻ mặt khoa trương nói:
- Bùi Ngữ Yên, ngươi cũng đã biết, từ khi ngươi ly khai biệt thự, hai đêm liền ta đều ngủ không ngon giấc.
- Ta là ban ngày nghĩ, trong đêm nghĩ, rốt cục...
Trần Thanh Đế tinh thần chấn động:
- Công phu không phụ lòng người, ngươi khoan hãy nói, thật đúng là để cho ta nghĩ được, Bùi Ngữ Yên ngươi chính là vị hôn thê của Trần Thanh Đế ta.
Nghĩ ra?
Chó má.
Tất cả đều là nói nhảm.
Trần Thanh Đế tuy rất khát vọng muốn nghĩ ra, những trí nhớ bị cưỡng ép xóa bỏ kia, là thủy chung cũng không thoáng hiện.
Còn có nữa là, Trần đại thiếu cố gắng suy nghĩ, không phải là vì một vị hôn thê xinh đẹp như vậy, mà là muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Đơn giản như vậy.
- Nghĩ ra? Nếu như ngươi thực nghĩ ra, tuyệt đối sẽ không nói nhẹ nhàng như vậy.
Bùi Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, nàng đương nhiên không tin chuyện ma quỷ của Trần Thanh Đế.
- Những chuyện khác, ta thật đúng là không có nghĩ ra, chỉ là nghĩ, ta có một vị hôn thê tên Bùi Ngữ Yên.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Cái này, với ta mà nói đã đầy đủ rồi.
Trần Thanh Đế ôm Bùi Ngữ Yên đi ra, một bên thấp giọng nói chuyện với nhau, Ước Hàn Tư Cơ Lặc theo ở phía sau, trong hai tròng mắt tất cả đều là lửa giận.
Có ghen ghét, có phẫn nộ.
Trong cơn giận dữ.
Ước Hàn Tư Cơ Lặc hắn muốn giết người.
Thời điểm đến, Trần Thanh Đế đi gần ba phút, nhưng lúc trở ra, Trần đại thiếu lại đi hơn năm phút đồng hồ. Cái này vẫn là Bùi Ngữ Yên chủ động bước nhanh hơn, bằng không thì, 10 phút cũng không nhất định có thể đi ra ngoài.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
- Bùi Ngữ Yên, mùi thơm cơ thể này của cô, ca ca ta thực là ưa thích.
Trần Thanh Đế ôm bờ eo thon bé bỏng của Bùi Ngữ Yên, ở chỗ cổ của Bùi Ngữ Yên, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hưởng thụ.
Đối với cái này, ở chỗ sâu trong con ngươi của Bùi Ngữ Yên tràn đầy chán ghét, mà Ước Hàn Tư Cơ Lặc thì nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức xông lên hung hăng đánh Trần Thanh Đế một chầu.
Bất quá, lý trí nói cho Ước Hàn Tư Cơ Lặc biết, hắn không thể làm như vậy.
Trần Thanh Đế là người nào?
Đây chính là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, đừng nói là ôm Bùi Ngữ Yên, coi như là kéo lên giường làm thịt, ai cũng không quản được, không thể nói cái gì.
Ước Hàn Tư Cơ Lặc ngươi, phẫn nộ cọng lông?
Quản ngươi đánh rắm?
- Bùi Ngữ Yên, ngươi tốt nhất phối hợp thoáng một phát, những điều này đều là phiền toái ngươi gây ra.
Trần Thanh Đế hạ giọng, lạnh giọng nói ra:
- Lão tử không thích nhất đúng là loại vật phiền toái này, cho nên, ngươi phải phối hợp ta giải quyết phiền toái.
- Hừ.
Bùi Ngữ Yên hừ nhẹ một tiếng, nói ra:
- Ta cũng muốn nhìn ngươi giải quyết phiền toái này như thế nào, chỉ cần ngươi không quá phận, ta sẽ phối hợp ngươi.
- Ta phát hiện, ta có chút thích ngươi rồi. Người xinh đẹp, còn nghe lời, thật sự là một hiền thê, chậc chậc...
Nói xong, Trần Thanh Đế y nguyên ôm eo nhỏ của Bùi Ngữ Yên, muốn đi ra đại lễ đường.
- Ta có thể phối hợp ngươi, nhưng chỉ là chụp ảnh chung. Ngươi không cần phải tiếp tục ôm ta?
Bùi Ngữ Yên vừa muốn từ trong ngực của Trần Thanh Đế, giãy giụa đi ra.
- Có tất yếu, cái kia là phi thường có tất yếu đấy.
Trần đại thiếu hạ giọng nói :
- Đây cũng là một bộ phận phối hợp. Ngươi tốt nhất không nên lộn xộn, phải nghe lời!
Quả nhiên, Bùi Ngữ Yên không vùng vẫy, nàng muốn xem, Trần Thanh Đế đến cùng giải quyết cái phiền toái này như thế nào, có thể dùng thủ đoạn gì giải quyết.
Để cho đệ tử ở bên ngoài chụp ảnh sao?
Hừ, chỉ sợ sẽ rước lấy càng nhiều phiền toái hơn nữa? Ta ngược lại muốn nhìn, đợi đến lúc tất cả báo chí truyền thông, đều treo hình ngươi ôm ta, ngươi sẽ xong việc như thế nào.
Trong lòng Bùi Ngữ Yên có chút đắc ý thầm nghĩ.
Nhìn Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên đi ra đại lễ đường, toàn thân Ước Hàn Tư Cơ Lặc tràn ngập sát khí khổng lồ. Hai mắt sung huyết, tròng mắt muốn nứt.
- Trần Thanh Đế... ngươi... ngươi cũng dám uy hiếp nữ nhân ta vừa ý.
Ở chỗ sâu trong nội tâm Ước Hàn Tư Cơ Lặc, điên cuồng gầm nhẹ:
- Ta nhất định phải giết ngươi, nhất định!
- Các học sinh, ảnh chụp đáng giá đã đến. Còn nữa, cũng đừng quên thu video.
Người còn chưa có đi ra, thanh âm Trần đại thiếu đã tới trước:
- Điện thoại, máy chụp ảnh, tất cả đều chuẩn bị xong, bỏ lỡ là tổn thất của các ngươi.
Theo ân tiết cứng rắn của Trần Thanh Đế vang lên, Trần đại thiếu ôm Bùi Ngữ Yên, rất là thân mật đi ra.
Nhìn thấy một màn này, tất cả đệ tử đều yên tĩnh trở lại, si ngốc nhìn hết thảy. Bọn hắn... tất cả bọn hắn đều bị chấn kinh rồi.
Mặc dù nói, bọn hắn đã biết rõ, Trần Thanh Đế là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, nhưng mà, nghe nói cùng chính thức nhìn thấy, nhất là thân mật như thế, đó là một sự việc khác.
Tất cả đều ngây người, bọn hắn quên chụp ảnh, quên thu hình lại, toàn bộ đều quên, trong đầu ngoại trừ khiếp sợ, thì tất cả đều là khiếp sợ.
- Đều thất thần làm gì? Nếu như các ngươi không muốn chụp ảnh, không muốn ghi hình, ta sẽ dẫn vị hôn thê của ta đi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, mở miệng nhắc nhở.
Thất thần như vậy, đó cũng không phải là sự tình tốt. Nên chụp ảnh thì chụp ảnh, nên thu hình thì thu hình lại, thất thần làm cái gì a.
- Đúng, nhanh, nhanh chụp ảnh, nhanh...
Trần Thanh Đế nhắc nhở, tất cả mọi người trước sau từ trong khiếp sợ thanh tỉnh lại, cầm điện thoại, điên cuồng chụp ảnh.
Cuối cùng, cảm giác chụp ảnh chưa đủ nghiền, trực tiếp thu video.
- Dáng tươi cười, phải có dáng tươi cười, đây cũng là một bộ phận phối hợp.
Trần Thanh Đế mỉm cười, dùng đến thanh âm cực kỳ thấp nói ra:
- Đi theo ta dạo vài vòng, để cho tất cả mọi người có thể quay chính diện.
Thanh âm Trần đại thiếu rất thấp, coi như là phóng đại gấp mấy chục lần cũng nghe không ra. Đây chính là Trần Thanh Đế trải qua thủ đoạn đặc thù nói ra.
Phối hợp?
Loại chuyện này, cũng không thể để cho truyền thông biết rõ.
- Thỏa thích chụp đi, nghe nói hình ta cùng ta vị hôn thê thân mật, bề ngoài giống như rất đáng tiền. Chờ các ngươi kiếm được tiền về sau, đừng quên mời hai chúng ta ăn cơm là được.
Trần Thanh Đế ôm Bùi Ngữ Yên, thời gian dần qua chuyển động, cam đoan đệ tử mỗi một phương hướng, đều có thể chụp đượcchính diện.
Dáng tươi cười trên mặt Bùi Ngữ Yên, cũng cực kỳ phối hợp.
- Hắc hắc, không sai biệt lắm, nên đến đoạn vui rồi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, một tay kéo lấy Bùi Ngữ Yên vào trong ngực, rất nhanh nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn của Bùi Ngữ Yên hôn xuống.
Bùi Ngữ Yên ở dưới, Trần Thanh Đế ở trên, haisống khá giả.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đối với những ý nghĩ kia của Bùi Ngữ Yên, Trần Thanh Đế cũng không biết, bất quá, coi như là biết, Trần đại thiếu cũng không thèm để ý.
Nước miếng của đám fans hâm mộ?
Phi kiếm, pháp thuật, lão tử còn không sợ, coi như là Đan Kiếp ngưu bức rầm rầm... khục khục, cái này không có kháng trụ, bằng không thì ta cũng sẽ không đi vào địa cầu.
Há có thể sợ nước miếng của những Fans hâm mộ kia?
Trần Thanh Đế đây chính là biết bơi lặn, nhiều nước miếng hơn nữa, cũng đừng muốn chết đuối Trần đại thiếu.
Đã qua một phút đồng hồ, Trần Thanh Đế ngẩng đầu lên, đã xong cưỡng hiếp lần thứ nhất, thời gian cưỡng hiếp này, bề ngoài giống như hơi dài.
- Khục khục...
Trần Thanh Đế liếc nhìn Bùi Ngữ Yên mặt ngọc đỏ bừng, vội ho một tiếng, hướng rất nhiều đệ tử, cảm tạ nói:
- Cảm ơn mọi người ủng hộ.
Cám ơn đã ủng hộ?
Rất nhiều đệ tử từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Cái này xem như ủng hộ gì?
Chúng ta còn muốn cảm tạ ngươi, lại để cho chúng ta thu được video rung động như thế, chờ lấy được tiền thưởng, phải mời Trần Thanh Đế ngươi một bữa cơm no đủ.
Bằng không thì, trong nội tâm chúng ta sẽ băn khoăn.
Bùi Ngữ Yên đỏ bừng, lập tức luống cuống rồi.
Nha, ngươi... Trần Thanh Đế ngươi đáng giận, lại còn cảm tạ? Da mặt của ngươi, làm sao lại dầy như vậy? So với tường thành còn dầy hơn.
- Nhất định phải cảm tạ các ngươi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, mỉm cười nói ra:
- Cảm ơn các ngươi, ghi chép lại nụ hôn đầu đời của ta, hiến cho vị hôn thê của mình Bùi Ngữ Yên, toàn bộ quá trình, vạn phần cảm tạ.
Nụ hôn đầu tiên?
Ai mà tin a?
Người nào không biết, Trần Thanh Đế ngươi đã để cho Lâm Tĩnh Nhu cùng Lý Nhược Băng hai vị hoa khôi này rơi vào tay giặc? Ngươi còn không biết xấu hổ nói, là nụ hôn đầu tiên?
Tiểu hài tử ba tuổi cũng sẽ không tin tưởng.
Mà Bùi Ngữ Yên lập tức mất trật tự rồi, bị vô liêm sỉ của Trần Thanh Đế, triệt để đánh bại.
Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu ngươi? Ngươi chơi đùa nữ nhân, cho dù không có một trăm, ít nhất cũng chín chục đi à nha.
Còn nụ hôn đầu tiên?
Ngươi như thế nào không biết xấu hổ nói ra miệng, da mặt của ngươi là cái gì làm ra? Cũng quá dầy, quá vô sỉ đi à nha?
Của ta mới là nụ hôn đầu tiên?
- Không nên hoài nghi, đây thật là nụ hôn đầu tiên từ khi ta đi tới thế giới này.
- Về phần tin hay không, vậy sẽ là sự tình của ngươi rồi. Còn nữa, có lẽ ngươi phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Trần Thanh Đế cũng không có gạt người. Nụ hôn này, đích thật là nụ hôn đầu tiên từ khi hắn đi vào địa cầu.
Bất quá, nghe được vào trong lỗ tai Bùi Ngữ Yên, vậy thì không phải có chuyện như vậy.
Đi vào cái thế giới này?
Ở Bùi Ngữ Yên xem ra, ở trong tư duy của người bình thường. Cái kia chính là từ ngày nào đó sinh ra tính đến bây giờ.
Ai sẽ liên tưởng tới Trần Thanh Đế là từ Tu Chân giới xuyên việt tới? Cái này cũng quá vô nghĩa đi à nha?
- Hừ.
Bùi Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Ngươi đã làm những chuyện kia, ngươi cho rằng ta không biết? Ta sẽ tin tưởng ngươi sao?
Nụ hôn đầu tiên? Còn vinh hạnh?
Cũng may mà có Trần đại thiếu ngươi dám nói ra miệng.
Hừ hừ!
Bất quá, Bùi Ngữ Yên nói, nghe vào trong lỗ tai những học sinh kia, lập tức để cho bọn hắn chấn kinh, phấn khởi rồi, cái này... cái này quả thực là bạo phát a.
Quốc tế toàn năng siêu sao, tồn tại như là tiên nữ hạ phàm Bùi Ngữ Yên, không chỉ đã có vị hôn phu, lại rất ghen.
Chẳng lẽ là bởi vì Bùi Ngữ Yên biết rõ, vị hôn phu của nàng Trần Thanh Đế để cho Lâm Tĩnh Nhu cùng Lý Nhược Băng rơi vào tay giặc, cho nên mới trở lại sao?
Nàng muốn đoạt lại thân phận phòng lớn của nàng? Để cho Lâm Tĩnh Nhu cùng Lý Nhược Băng là hai Tiểu Tam, Tiểu Tứ đứng sang bên cạnh?
Các loại mất trật tự, các loại luống cuống.
- Tốt rồi, chụp ảnh đã chụp, thu hình lại thu rồi. Mọi người tất cả giải tán đi, tranh thủ thời gian đi tới tất cả các tạp chí lớn, tuần san nhận lấy ban thưởng đi thôi.
Trần Thanh Đế khoát tay áo, nhắc nhở:
- Đến lúc đó, đừng quên mời ta ăn cơm.
Mục đích của Trần đại thiếu, đã sơ bộ đạt tới. Còn lại các loại đưa tin, tuyên truyền, đó mới là là trọng yếu nhất.
Chỉ là những học sinh này biết rõ, thấy được, có rắm dùng?
Phải tuyên truyền đi, để cho các nơi trên thế giới biết, mới là mục đích.
Đương nhiên, Trần Thanh Đế làm như vậy không phải là vì nổi danh, mà là muốn nhờ nổi danh, lại để cho tất cả mọi người bỏ qua hắn.
Ngươi làm thần bí, người khác thậm chí nghĩ móc ngươi ra, ngươi càng là không ra mặt, người khác lại càng muốn đào. Càng treo giải thưởng trên trời.
Có thể thấy được, người ta bức thiết ra sao.
Hiện tại Trần Thanh Đế là để cho tất cả mọi người biết rõ, để cho hắn không còn là một bí mật, để cho bất luận kẻ nào cũng biết. Kể từ đó, cũng sẽ không có người nhớ tới hắn nữa.
Muốn cho tất cả mọi người tập mãi thành thói quen.
Mà ít xuất hiện cảnh giới cao nhất, là tập mãi thành thói quen.
- Trần Thanh Đế, chờ ta lấy được tiền thưởng, nhất định sẽ mời ngươi ăn cơm, nhất định...
- Đúng, đây là phải làm, phải mời Trần Thanh Đế ăn cơm.
- Oa ha ha, đi, chúng ta đi nhận lấy tiền thưởng đi...
...
Ở Trần Thanh Đế nhắc nhở xuống, rất nhiều đệ tử lập tức giải tán, phía sau tiếp trước rất nhanh ly khai Trung Y Học Viện, lao tới tất cả các tạp chí lớn.
Lĩnh ban thưởng a.
Rầm rầm rầm...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Tất cả đệ tử vừa rời đi, trong đại lễ đường truyền đến từng đợt tiếng vang nện bàn, ghế. Ước Hàn Tư Cơ Lặc, phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ.
Nữ nhân Ước Hàn Tư Cơ Lặc hắn thích, lại bị Trần Thanh Đế cưỡng hôn rồi, nhìn thấy một màn này, hắn suýt nữa phát điên.
Phát tiết.
Ước Hàn Tư Cơ Lặc cần phát tiết, hung hăng phát tiết. Bằng không thì hắn sẽ nghẹn ra nội thương, sẽ bị lửa giận xông não mà chết.
Bùi Ngữ Yên về tới Hoa Hạ, Ước Hàn Tư Cơ Lặc hắn lập tức cùng đi qua.
Sau khi biết được, Bùi Ngữ Yên có một vị hôn phu quên mất nàng. Ước Hàn Tư Cơ Lặc liền lập tức phái người điều tra Trần Thanh Đế là ai, về sau trực tiếp tiến hành ám sát.
Hắn muốn giết Trần Thanh Đế.
Đây hết thảy, đều là vì Bùi Ngữ Yên, hắn đã yêu Bùi Ngữ Yên mà không cách nào tự kềm chế.
Nhưng mà, Trần Thanh Đế lại dám cưỡng hôn nữ nhân hắn thích.
Quyết không thể tha thứ.
- Hừ.
Trần Thanh Đế hừ lạnh một tiếng, ôm eo nhỏ của Bùi Ngữ Yên, đi vào đại lễ đường, nhìn bàn ghế bị Ước Hàn Tư Cơ Lặc đập hư, lạnh giọng nói:
- Ước Hàn Tư Cơ Lặc, ngươi là đang làm gì?
- Chẳng lẽ ngươi không biết, cổ đông lớn nhất Trung Y Học Viện này là Trần gia? Lão tử là người thừa kế Trần gia tương lai sao?
Ánh mắt Trần Thanh Đế quét qua, những cái bàn kia nói:
- Những cái này đều là tài sản của Trung Y Học Viện, nói một cách khác, chính là tiền của lão tử.
- Ngươi đây là đang đập phá tiền của lão tử.
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một tuyến, thản nhiên nói:
- Ngươi có thể nện, nện tận hứng, bất quá, sau đó cần phải bồi thường.
- Tiền, ta có rất nhiều.
Ước Hàn Tư Cơ Lặc một cước đạp bay một loạt ghế. Gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, lạnh giọng nói ra:
- Ta sẽ bồi thường, ngươi ra giá đi.
Tiền?
Với tư cách cháu trai giáo phụ Mafia M quốc, há có thể thiếu tiền?
Đúng như là Ước Hàn. Tư Cơ Lặc theo như lời. Tiền loại vật này, hắn có rất nhiều.
- Dễ nói rồi.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Những cái ghế này của ta, tất cả đều là tài liệu thượng đẳng, hiếm thấy. Mỗi một cái đều dùng đến tay nghề vô cùng phức tạp chế tác, trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày...
- Đừng nói nói nhảm với ta nhiều như vậy, 1000 vạn đủ không? Vẫn là đôla.
Ước Hàn Tư Cơ Lặc vô cùng phẫn nộ, lạnh giọng nói ra, vẻ mặt xem thường.
Hắn hình như là muốn dùng tiền tài nhục nhã Trần Thanh Đế, nhất là ở trước mặt Bùi Ngữ Yên. Cái này lại để cho Ước Hàn Tư Cơ Lặc cảm thấy rất sung sướng, rất thoải mái.
Bùi Ngữ Yên bị Trần Thanh Đế ôm trong ngực, nhịn không được liếc mắt.
Trần đại thiếu là đào hố sẵng chờ ngươi nhảy xuống, ngươi ngược lại tốt, còn ngốc núc ních, mở miệng nói ra 1000 vạn, còn cái gì đôla.
Ngươi rất có tiền sao?
Đúng là ngu ngốc.
Bất quá, nhưng trong lòng Bùi Ngữ Yên thật cao hứng, rất sảng khoái, nàng bị Ước Hàn Tư Cơ Lặc này quấn mệt rồi.
Mặc dù nói, Bùi Ngữ Yên cũng không sợ thế lực Mafia sau lưng Ước Hàn Tư Cơ Lặc. Nhưng bất kể nói thế nào, đều là một phiền phức.
Loại vật phiền toái này, không có người thích.
Nếu như không phải muốn tránh phiền toái không cần thiết, Bùi Ngữ Yên đã sớm một đao làm thịt Ước Hàn Tư Cơ Lặc.
Ước Hàn Tư Cơ Lặc tiến vào trong hầm của Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên đương nhiên cao hứng.
- 1000 vạn?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- 1000 vạn tuy không ít, bất quá, cũng miễn cưỡng mua một phần mười cái ghế.
- Cái ghế của ta, mỗi một cái đều giá trị 100 triệu.
Ánh mắt Trần Thanh Đế quét qua, thản nhiên nói:
- Bị ngươi hủy cũng mười chín cái, không coi là nhiều, ngươi có rất nhiều tiền mà, đúng không?
- 100 triệu một cái, mười chín cái chỉ mới 1,9 tỷ. Bùi Ngữ Yên, lão công ngươi không có tính sai chứ?
Nhìn thấy Bùi Ngữ Yên gật đầu, Trần Thanh Đế như là nhớ ra cái gì đó, cường điệu nói:
- A, đúng rồi, cũng là đôla.
- Chỉ là 1,9 tỷ đôla mà thôi, ngươi có rất nhiều tiền.