Quyển 1: Tiềm Long Vật Dụng
Chương 35
Lời nhờ vả của ông Phương
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - www.metruyen.com
Bốn người ăn bữa vịt quay này thật là thỏa mãn. Khi ra cửa, Dương Tĩnh còn đưa cho Phương Minh Viễn bình nước ngọt có ga.
Buổi chiều, bốn người chỉ đi dạo ngắm cảnh xung quanh ở đây, thuận tiện dạo qua những cửa hiệu lâu đời trước đường chính, mua một số thứ, cũng may là có Bạch Bân cường tráng giúp đỡ nên ông bà Phương đỡ mệt. Cuối cùng lại không đi cố cung, bên trong quá lớn, không có nguyên một ngày thì không xem hết được. Gần bốn giờ chiều, bốn người lại nhớ đến Toàn Tụ Đức, Dương Tĩnh đã chuẩn bị xong vịt quay mới ra lò và phụ liệu tương ứng. Bốn người liền vội vàng đi nhanh về nhà. Ở thời đại này, trong nhà không có lò vi sóng, thời tiết lạnh, nếu vịt quay lạnh thấu thì không thể ăn được.
Tới gần ngõ nhỏ, bốn người vừa tới nhà đã đụng vào Bạch Bình, vì thế Bạch Bân cầm theo bao lớn nhỏ đi trước một bước.
- Vịt quay Toàn Tụ Đức à? Lại là chủ ý thằng nhóc này à?
Thấy hai con vịt quay còn nóng hổi trong bao, Bạch Bình không kìm nổi có chút đau lòng hỏi, thằng nhỏ này thật sự không lo cho nhà cũng chẳng biết quý củi gạo. Vịt quay Toàn Tụ Đức là thực phẩm xa hoa của thủ đô, một năm nhà bình thường cũng chưa chắc có thể ăn một lần. Thằng nhóc này thì hay rồi, ăn rồi còn mang về, bữa cơm tiệc này khẳng định tốn không ít tiền. Tuy biết thằng nhỏ này bây giờ là người giàu có, nhưng Bạch Bình quen cực khổ nên còn luyến tiếc. Hai con vịt quay này, cùng phụ liệu thượng hạng, gần bằng một tháng tiền lương của một công nhân bình thường.
- Đến thủ đô một lần, tất nhiên phải để ông bà nội nếm thử vịt quay của Toàn Tụ Đức chứ. Hơn nữa, mọi người còn nhịn cả bữa sáng để ăn bữa này mà.
Phương Minh Viễn giải thích.
- Phải không ông nội.
Ông cụ Phương cười sảng khoái nói:
- Con đừng trách mắng Tiểu Viễn, lần này hai ông bà được mở rộng tầm mắt. Tiệm cơm nổi tiếng nhất thủ đô đúng là không giống nơi khác. Bất kể kiến trúc cửa hàng hay nhân viên phục vụ, còn có sự phối hợp giữa các loại thức ăn, cùng với các quy định trong tiệm. Đó là tập hợp tất cả, chúng ta ở tỉnh Tần Tây không thể học được những thứ đó dễ dàng được. Bữa cơm này đáng giá! Đáng giá!
Ông nói một hồi không hoàn toàn là vì bao che cho Phương Minh Viễn mà là nói chính lòng mình. Lần này đến thủ đô, ông Phương vừa đi dạo trung tâm tổ quốc với bạn đời già, vừa mở mang tầm mắt. Phương Bân muốn lên một tầng lầu, mở một quán cơm trong thị trấn nhưng Phương Minh Viễn cái gì cũng không gật đầu, tuy ông Phương luôn đứng về phía Phương Minh Viễn nhưng trong lòng cũng thật có chút khó hiểu. Tuy nhiên hôm nay ông quan sát Toàn Tụ Đức, ông cũng hiểu được dụng ý của Phương Minh Viễn vài phần. Sau khi mở rộng tầm mắt ở thế giới bên ngoài, dù chỉ học cái giống như thế thôi, tiệm cơm ở thị trấn Hải Trang này so với các tiệm khác cũng cao hơn mấy bậc. Nếu đã làm, thì phải làm cái tốt nhất ở thị trấn Hải Trang.
- Cha, cha quá nuông chiều hắn rồi, sau này hắn ở trong nhà không lật trời mới lạ!
Bạch Bình bất đắc dĩ cười khổ nói. Con trai hiện giờ càng ngày càng khó dạy bảo, trách hai câu liền có người bao che.
- Mẹ, vịt quay thì đã mua rồi, cũng không thể trả lại được. Nếu mẹ nói không để yên, làm cho các bác hiểu lầm, như vậy không đáng.
Phương Minh Viễn ghé vào bên tai của mẹ nhỏ giọng nói.
- Như vậy chẳng phải làm cho mẹ tăng thêm thể diện ở trước mặt các anh chị hay sao. Hơn nữa, ngày sau chúng ta có rất nhiều chuyện cần nhờ vả đến bác trai và bác gái, nên trước mắt đãi cơm mọi người, sau cũng có thể mở miệng nhờ vả.
Haha, hiện tại các bác rất khổ cực, chờ thêm hai năm nữa, cuộc sống bọn họ sẽ dần dần được tốt hơn. Đến lúc đó, vịt quay Toàn Tụ Đức tuy đắt tiền, nhưng tuyệt đối không giống bây giờ “kinh ngạc” như vậy. Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Bạch Bình cũng không phải là người tối dạ, lập tức tỉnh ngộ. Chính xác, hai con vịt quay Toàn Tụ Đức với giá đắt đỏ, nhưng Phương Minh Viễn nói cũng có đạo lý. Những thứ này đã mua về rồi, lại làm cho anh chị mình cảm thấy là mình không tình nguyện, làm vậy có khi lại gây hiểu lầm thì phiền toái lắm. Cô lấy tay bắt khuôn mặt của Phương Minh Viễn, tức giận nói:
- Tiểu tử thúi này, sao mà mưu ma chước quỷ như vậy! Sau này con không được phép tự ý như thế nữa!
- Mẹ, con là tiểu tử thúi, chẳng lẽ mẹ là người sinh ra con cũng thúi hay sao?
Phương Minh Viễn cười hi hi ha ha mà nói. Về sau không cho phép được tự ý? Ha ha, cái này miễn nha! Mình ngày sau còn nhiều chuyện làm tự ý mà!
Lúc bốn người vào cửa, Bạch Bân đang lấy xe đạp đi ra ngoài.
- Đi đâu vậy, vào ăn cơm đã!
Bạch Bình vội vàng hỏi. Vịt quay mà lạnh thì không ăn nổi.
- Bố cháu bảo đi mời nhà dì Ba!
Dì Ba mà Bạch Bân nói, chính là mẹ con Hạ Quân, Hạ Kiệt, hai nhà cũng không xa lắm, đạp xe cũng mất một chút đường đi.
- Nhiều miệng ăn như vậy, hai con vịt quay đủ ăn sao?
Phương Minh Viễn tính đi tính lại, nhà bác bốn cái miệng, nhà mình cũng bốn cái miệng, nhà bác Hai ba cái miệng, hơn nữa nhà bác Ba bốn cái miệng, tổng cộng mười lăm cái miệng. Cho dù bốn người đã ăn vịt quay buổi trưa nay không động vào, thì hai con vịt quay chia cho mười một người ăn, như vậy cũng vẫn là người nhiều mà thịt thì ít.
- Có thể ăn cùng cũng vui rồi! Còn muốn đủ ăn hay sao!
Bạch Bình tức giận nói, thằng quỷ nhà mình, nửa năm qua cái miệng xảo quyệt không ít. Nếu không kinh doanh bánh bao và tiệm cho thuê sách được ít tiền, mà dựa vào tiền lương của cô và Phương Thắng thì thật khó để nhà mình có thể ăn cùng nhau. Phương Minh Viễn rụt cổ, có lẽ mẹ chưa hết tức, không nên trêu chọc vào.
- Bác à, bác thật là quá khách khí! Thật là rất đáng quý trọng!
Bạch Lâm nghe được âm thanh ngoài sân, vội vàng ra nghênh đón. Bạch Bình dẫn Phương Minh Viễn ra sau bếp rửa tay.
Ông Phương cười nói:
- Không có gì, chỉ là có cái gì tốt, mọi người nên chia sẻ, đến đây mấy ngày tôi cũng thấy mọi người đều bận kiếm sống, năm mới cũng sắp đến rồi, cả nhà nên ăn một bữa thật ngon thật thịnh soạn.
- Nhưng vịt quay thì thật là…
Bạch Lâm xoa xoa tay, bất an nói. Khi Bạch Bình về nhà đã mang biếu không ít đặc sản, mà bây giờ ông Phương lại mua hai con vịt quay của Toàn Tụ Đức nữa, thật là có tình người.
- Anh không cần phải vậy, thật ra tôi cũng có chuyện cần nhờ mà!
Ông Phương cười ha hả nói.
- Có việc muốn nhờ? Chuyện gì vậy ạ, bác trai cứ nói, chuyện gì cháu làm được thì tuyệt không từ chối.
Bạch Lâm vỗ ngực nói. Ăn đồ của người ta thì phải trả lại, Bạch Lâm rất rõ chuyện này, giờ gia đình mình ăn đồ của người ta, người ta có chuyện muốn nhờ, nếu không giúp đỡ chẳng phải là mất hết thể diện sao.
- Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, ngày ba mươi sắp đến, hai ông bà già này cũng phải về. Ở thủ đô này chơi cũng chơi rồi, xem cũng xem rồi, ở nhà chỉ còn anh con cả, chúng tôi có chút lo lắng. Cho nên thời gian tới, hai mẹ con Tiểu Viễn phó thác cho mọi người, nhất định phải cam đoan giữ an toàn cho hai người bọn họ, để cho hai mẹ con họ sang năm trở về.bình an.
Ông Phương thấm thía nói
- Chỉ cần anh làm được chuyện này, ông già đây cũng an tâm mà đi.
- Bác trai, điều này còn phiền bác dặn dò sao, tiểu Bình là em của cháu, Minh Viễn là cháu ngoại của cháu, điều này không cần bác nói, cháu cũng sẽ làm cho tốt.
Bạch Lâm biết ông ấy lo lắng nên vội vàng cam đoan.
- Vậy là tốt rồi, tốt rồi. Tất cả mọi người đều là người nhà cả, sau này khó tránh khỏi lại trách nhau, việc nhỏ này không cần phải để ở trong lòng!
Ông Phương cười nói.
Bạch Lâm còn muốn nói gì nữa, nhưng Bạch Bân đã dẫn theo Hạ Quân, Hạ Kiệt vào sân.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cumeohoang
Quyển 1: Tiềm Long Vật Dụng
Chương 36
Lời mời của nhà họ Tô
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - www.metruyen.com
Còn năm ngày nữa là đến đêm 30, hai ông bà Phương lên xe lửa trở về tỉnh Tần Tây, bên này có mấy người Bạch Bình, Bạch Lâm đưa ông lên xe, đến Phụng Nguyên có chú hai của Phương Minh Viễn đến đón. Tuy rằng ông bà đi rồi nhưng ông cụ Phương tin tưởng giao cho Phương Minh Viễn ở lại khoản tiền hai trăm tệ, khoản tiền này Bạch Bình cũng không biết.
Hai ông bà đi rồi, Tô Ái Quân lại đến nhà. Vừa ở nhà ga về đến nhà, Phương Minh Viễn nhìn thoáng qua thấy bác hai đang nói chuyện với Tô Ái Quân trong phòng.
- A, chú Tô, sao chú lại tới đây?
Tô Ái Quân vội đứng dậy, chào hỏi Bạch Bình và Bạch Lâm. Tuy Bạch Lâm không biết anh ta nhưng cũng đã nghe nói anh ta là giáo sư ở đại học Giao thông Phụng Nguyên, vậy cũng liền trả lời hơi cẩn thận hơn - lúc ấy giáo sư đại học không giống như sau này, ngay cả bán trà, bán trứng gà cũng không giống. Mọi người vừa mới trải qua đại họa, nên với một người thuộc nhóm trí thức đại học cũng được tôn trọng nhiều. Mặt khác thoạt nhìn Tô Ái Quân rất có khí chất không giống con cái nhà bình thường.
- Minh Viễn à, cháu đến thủ đô bao nhiêu ngày mà cũng không đến nhà chú chơi, nên chú cũng chỉ có thể đến thăm cháu.
Tô Ái Quân tươi cười nói. Chuyện anh ta và Phương Minh Viễn nói trên xe lửa, đã được ghi chép thành văn bản hoàn chỉnh nộp lên cho Tô Hoán Đông, càng xem Tô Hoán Đông càng cảm thấy tuy rằng cùng lời nói cùng ngữ cảnh nhưng trong đó lại rất có lý, nên rất có hứng thú với Phương Minh Viễn. Thân là Vụ trưởng Vụ Kế hoạch và Phát triển Bộ Đường sắt, ông cũng không giống như dân chúng bình dân, hiện giờ kinh tế thế giới rơi vào tình thế khó khắn, là vị quan lớn Bộ đường sắt ông chỉ cần chú ý thêm một chút là hiểu biết, ở xa thì có nước Pháp, nước Đức ở Châu Âu, gần có Nhật Bản đều có đường sắt phát triển đạt được thành quả không nhỏ.
Ví dụ tàu Shinkansen đầu tiên của Nhật Bản là liên kết giữa Tokyo và Osaka mới, và Tokaido, vào năm 1964 chuyến tàu chở đón khách đầu tiên vận hành tốt chính là dựa vào kỹ thuật điện lực tốt của Nhật Bản, đoàn tàu có thể rút ngắn lại 5 phút so với dự định ban đầu, thích hợp vận chuyển số lượng lớn bằng hệ thống đường sắt trên cao. Thông tàu đã nhiều năm mà chưa bao giờ phát sinh sự cố gây tử vong người nên đường sắt trên cao được coi là một trong các phương tiện an toàn nhất. Hơn nữa cũng vì nó toàn bộ được thiết kế áp dụng phân bổ động lực, Shinkansen cũng là một trong những loại tàu chạy vững chắc nhất trên thế giới.
Từ quá trình phát triển kinh tế Nhật Bản, không khó thấy Shinkansen ở Nhật Bản sau chiến tranh bắt đầu phát triển có ảnh hưởng quan trọng.
Thế vận hội Olympic năm 1964 được tổ chức tại Tokyo, bắt đầu vân hành Shinkansen Tokaido không những cần tổng số tiền đầu tư lớn tới mấy ngàn trăm triệu Yên Nhật, hơn nữa phải đảm bảo với vận tốc 200km/giờ an toàn, nên cần triển khai trên nhiều loại kỹ thuật. Do đó đẩy mạnh ngành luyện kim, chế tạo máy móc, điện tử, kiến trúc và một số ngành dich vụ liên quan phát triển nhanh. Vì chỉ trong vòng 4 giờ Shinkansen có thể kết nối Keihin, Chukyo, Hanshin, khu công thương nghiệp và các thành phố trung gian, công chức và vật tư có điều kiện lưu thông trên diện rộng, làm cho các khu đất dọc Shinkansen hình thành nên các khu công nghiệp. Khiến kinh tế địa phương và đất nước không ngừng phát triển. Cũng vì việc này, ngay sau khi xây dựng tuyến Shinkansen Tokaido, chính phủ Nhật Bản ở Tokaido liền bắt đầu kế hoạch xây dựng tuyến Shinkansen Kyushu.
Sau năm 1975 tuyến Shinkansen Osaka tiến thêm một bước là kéo dài đến Kyushu, các khu công nghiệp dọc theo tuyến này biến đổi không ngừng, các ngành ô tô, cơ điện, đồ điện gia dụng và ngành công nghiệp tĩnh mạch từng bước trở thành ngành công nghiệp mũi nhọn thay thế các ngành công nghiệp sắt thép, hóa dầu và các ngành công nghiệp khác, làm kết cấu các ngành công nghiệp Nhật Bản bị điều chỉnh. Ở Sendai là đầu tiên, Shinkansen Iwate bắt đầu vận hành vào năm 1982, dọc theo tuyến đường thành thị và xí nghiệp gia tăng ba mươi phần trăm và bốn mươi phần trăm, thu nhập tại địa phương cũng gia tăng rõ rệt. Hơn nữa mạng lưới giao thông theo Shinkansen cũng hình thành, mọi người mở rộng phạm vi sinh sống, giao lưu văn hóa giữa các vùng càng thêm đặc sắc, chất lượng cuộc sống cũng được tăng cao rõ rệt. Ví dụ như ở Shizouka và những nơi xung quanh nếu người ta muốn xem nghệ thuật truyền thống như “Kabuki” hoặc “ Bunraku” ở Tokyo hoặc Osaka thì trước kia từ mất hai ngày, giờ có thể đi lại trong ngày.
Việc xây dựng nên tuyến chính mới ở Nhật Bản không chỉ kéo theo xây dựng kiến trúc, nguyên vật liệu, chế tạo máy móc còn có các ngành công nghiệp liên quan phát triển, quan trọng hơn là nguồn nhân lực cũng phát triển cùng với việc phổ biến rộng hơn tin tức, kiến thức và kỹ thuật, kéo theo kinh tế địa phương phát triển rút ngắn sự phân biệt thành thị nông thôn. Theo điều tra, chỉ tính ở Shinkasen Tokaido và Sanyo, có tới hai trăm triệu lượt hành khách mỗi năm, dẫn tới việc chi tiêu cho dịch vụ ăn uống, du lịch ước tính cũng bảy tỷ Yên Nhật, tạo công ăn việc làm tăng lên cho gần triệu dân. Bởi vậy đem đến những điều tốt khó có thể tính toán hết được.
Từ những tài liệu này, hiển nhiên Tô Hoán Đông nghĩ đến việc phát triển xe lửa trên khắp quốc gia sẽ đem đến một loạt các thuận lợi. Không chỉ làm cho nhân dân trong nước và vận chuyển vật tư phát triển nhanh hơn mà cũng có lợi cho nhiều ngành sản xuất phát triển. Đương nghiên, ông sẽ không quên nhắc tới trong bản báo cáo việc đề xuất này sẽ khiến cho sức mạnh quân sự cải thiện đáng kể.
Trong đợt giải trừ quân bị lớn lần thứ sáu. Tháng ba năm đó, Ủy ban quân sự quốc gia quyết định tiến hành tinh giản biên chế quân đội, tinh giản cơ quan mạnh mẽ, giảm bớt nhân viên không phải chiến đấu và bội đội bảo vệ, đem chuyển giao một bộ phận bộ đội cho địa phương. Tới đợt giản trừ quân đội lần thứ bảy, hơn năm mươi vạn linh lính đường sắt và công binh xây dựng cơ bản, tập thể chuyển nghề đến Bộ Đường sắt và đến các bộ và ủy ban trung ương, đến các tỉnh, các khu tự trị, thành phố trực thuộc trung ương, còn có bộ phận chuyển tới khu vực cảnh sát có vũ trang. Từ đó về sau, hai binh chủng binh lính đường sắt và công binh xây dựng cơ bản biến mất khỏi danh sách quân.
Hơn nữa ông còn biết rõ, Ủy ban quân sự còn đang chuẩn bị đợt giải trừ quy mô lớn trong quân đội. So với bây giờ số lượng người trong quân đội giảm bớt trên diện rộng, vậy trên đất nước rộng lớn có thể điều động quân đội nhanh chóng, lính bảo an địa phương bảo vệ quốc gia an toàn, chắc chắn là việc đại sự mà các lãnh đạo quốc gia quan tâm không ngừng, mà nâng cao tốc độ vận chuyển đường sắt làm cho việc điều động quân đội nhanh chóng hơn, điều đó là chắc chắn nhưng để giải quyết việc giảm bớt số lượng quân nhân là vấn đề quốc phòng có áp lực rất lớn. Về điểm này, các cấp trên hết sức coi trọng đã tin tưởng mà phân cho mình làm báo cáo.
Mặc dù kỹ thuật đường sắt Shinkansen này, giờ Hoa Hạ không năm giữ, nhưng do những ưu điểm của nó nên Trung Quốc tập trung lực lượng nghiên cứu khoa học, Tô Hoán Đông tin tưởng chắc chắng là sẽ nghiên cứu ra – bom nguyên tử còn có thể tạo ra huống chi là chuyện đó! Ngoài ra trước mắt cũng không phải muốn xây dựng đường sắt trên cao mà hiện giờ đang tiến hành cải tạo đường sắt, số tiền bỏ ra đầu tư vào nghiên cứu có chút khó khăn, chẳng lẽ mới bắt đầu mà đã chán? Tô Hoán Đông tuyệt đối tin tưởng chuyện này là đầu tư một ít thấy kết quả nhanh, nhiều hạng mục thấy ngay tiền lời! Dù sao so sánh với đường sắt ở nước ngoài thì trước mắt đường sắt Hoa Hạ tốc độ có bốn năm mươi km, là số nhỏ nhưng tự nhiên nâng cao cũng dễ dàng!
Hơn nữa theo góc độ người kia nói, một khi quốc gia phê chuẩn hạng mục này, như vậy ông là người đề xuất ra, tất nhiên sẽ vào tầm nhìn những người lãnh đạo quốc gia, đối với ông mà nói thì con đường làm quan không khác một đỉnh cao mới. Như vậy sự tình vẹn cả đôi bên, cớ sao ông lại không làm? Cho nên từ khi cầm báo cáo do Tô Ái Quân viết, ông đã để nguyên bản thảo sang một bên và viết lại. Mất mấy ngày, bản báo cáo kế hoạch đã gần như xong.
Nhưng Tô Hoán Đông lại muốn tốt hơn, nên đã đưa ra ý kiến mời Phương Minh Viễn đến chơi. Dù sao Phương Minh Viễn và Tô Ái Quân trên xe lửa nói chuyện phiếm nhưng nếu chẳng may Phương Minh Viễn còn có ý tưởng kỳ lạ nào nữa mà không nói đến chẳng phải mình đã bỏ lỡ mất một cơ hội tốt sao. Cho nên ông ra lệnh cho con tìm tới nhà, hẹn thời gian phải mời được Phương Minh Viễn, ông muốn chính mình gặp đứa bé này.
Sau khi nói chuyện tào lao vài câu thì Tô Ái Quân liền mời Phương Minh Viễn đến nhà mình chơi, hai người Bạch Lâm và Bạch Bình ngơ ngác nhìn, dù sao cũng quen biết không lâu, nhà họ Phương ở đâu cũng không biết, trong nhà có những ai càng không biết, như vậy cứ để một đứa trẻ đi theo anh ta, ai cũng phải lo lắng.
Tô Ái Quân hiểu được điều mà họ băn khoăn lo ngại, nên ngay cả Bạch Lâm, Bạch Bình cũng được mời. Cuối cùng, Bạch Lâm quyết định đi cùng với Phương Minh Viễn.
Tuy nhiên vừa ra khỏi cổng ngõ nhỏ, Bạch Lâm và Phương Minh Viễn giật mình kinh ngạc.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cumeohoang
Quyển 1: Tiềm Long Vật Dụng
Chương 37
Làm Tô Hoán Đông bất ngờ
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - www.metruyen.com
Trước mắt là một chiếc xe có rèm che. Ở thời điểm năm 84, dù ở Bắc Kinh số lượng xe có rèm che so với đời sau cũng khác biệt lớn.
Đặc biệt là thời đó xe riêng gần như không có, có điều kiện sử dụng xe con chỉ có người đứng đầu chính phủ hoặc công ty.
Sau khi lên xe, Phương Minh Viễn bất ngờ hỏi Tô Ái Quân
- Chú Tô, xem ra nhà chú cũng là nhà quan nhỉ?
- Đây là nhờ hào quang của cha chú, cũng là nhờ hào quang của cháu.
Tô Ái Quân từ ghế cạnh ghế lái quay người lại mỉm cười nhìn Phương Minh Viễn nói. Qua lần nói chuyện trên xe lửa, trong tiềm thức Tô Ái Quân đa coi Phương Minh Viễn là kẻ có thể nói chuyện bình đẳng.
Phương Minh Viễn bất giác hỏi:
- Chú nói như vậy là có ý gì, cái gì gọi là nhờ hào quang của cha chú, cũng là nhờ hào quang của cháu.
Chuyện này sao lại liên quan đến cha của Tô Ái Quân.
- Quả thật, hôm nay muốn gặp cháu là cha chú, ông ấy làm việc ở Bộ đường sắt rất hứng thú với chuyện xe lửa mà cháu đề cập cho nên muốn nói chuyện với cháu. Đây là xe công vụ cấp cho cha chú, bình thường chú không được đi xe này. Cho nên có thể nói: nhờ hào quang của cha chú, cũng là nhờ hào quang của cháu.
Tô Ái Quân cười hì hì giải thích.
- Cha chú muốn gặp cháu à?
Phương Minh Viễn càng kinh ngạc. Bắc Kinh năm 1984 có thể không so sánh được với đời sau nhưng có thể có xe công vụ thì chức quan này quả là không nhỏ rồi. Không thể tưởng tượng mình ở trên xe lửa tùy tiện nói chuyện vài câu với người ta, không ngờ lại kết giao được với với quan chức của Bộ đường sắt. Trường hợp này thật quá lý tưởng đi, sao lại khéo như vậy?
Bạch Lâm càng kinh ngạc, anh ta sống ở Bắc Kinh, tự nhiên hiểu rõ hàm ý bên trong lời mời này hơn Phương Minh Viễn. Mặc dù cũng từng nghe Bạch Bình và hai ông bà Phương kể chuyện trên xe lửa, Phương Minh Viễn hù một vị giáo sư của Đại học giao thông Phụng Nguyên đến nỗi sửng sốt. Lúc ấy mọi người đều coi như lời nói đùa, bây giờ xem ra mấy lời nói của tiểu Minh Viễn rất có lý, nếu không thì sao một quan lớn Bộ đường sắt lại có thể muốn gặp một đứa bé 7 tuổi?
Tâm niệm của Phương Minh Viễn thay đổi nhanh chóng. Đây là cơ hội tốt hiếm có, chẳng phải kiếp trước chính mình còn hận vì không có sự trợ giúp từ trong bộ máy chính quyền sao? Nay sự trợ giúp này tự nó xuất hiện. Mặc dù cấp bậc quan này chắc là khá cao, nhất thời không thể dung hết được, nhưng chỉ cần hắn tạo quan được hệ tốt với nhà họTô, sau này đến một ngày sẽ có ích. Bộ đường sắt à, ông chủ lớn à, đây chính là con quái vật to lớn ngạo mạn ở kiếp trước đây, mình có gì mà phải sợ, cho dù là nói sai thì làm sao, lẽ nào ông ta lại không biết ngượng so đo với đứa trẻ 7 tuổi? Từ điểm này, trong lòng Phương Minh Viễn đã hiểu – rủi ro nhỏ, lợi nhuận lớn, chuyện làm ăn này có thể làm.
Tô Ái Quân lúc này trong lòng cũng âm thầm tán thưởng, thằng bé này nghe được tin tức như thế lại có thể điềm tĩnh như thế, thật sự là hiếm thấy. Nhưng ngược lại cậu của hắn lại có chút lo lắng.
Rất nhanh xe đã đi vào trong khu nhà của Bộ đường sắt, của Cục đường sắt Thủ đô, dừng ở cửa nhà Họ Tô, bà Tô nghe tiếng liền ra mở cửa. Đầu tiên là nhìn thấy Phương Minh Viễn, thằng bé xinh quá, rất có thần, bất giác cảm thấy yêu thích.
- Mẹ, đây chính là Phương Minh Viễn, còn có cậu của thằng bé – đồng chí Bạch Lâm. Đồng chí Bạch Lâm, tiểu Minh Viễn, đây là mẹ của chú.
Tô Ái Quân giới thiệu tóm tắt.
- Cháu chào bà ạ!
Phương Minh Viễn nói ngọt, thể hiện lễ phép trước.
- Hôm nay đến vội quá, không mang quà gì cho bà, thật thất lễ quá! Tuy nhiên điều này phải trách chú Tô cũng không nói gì trước.
Trên đường Phương Minh Viễn muốn mua ít đồ, không muốn tay không đến nhà không hay lắm, nhưng thình lình thấy xe có rèm che, cuối cùng Phương Minh Viễn quên mất việc đó. Đợi đến khi xuống xe, mới nhớ ra nhưng không có chỗ nào bán cả.
Bà Tô cười hiền từ nói:
- Không sao, không cần quà cáp, đến là tốt rồi, mau vào đi.
Về phía thằng bé, mấy ngày gần đây bà nghe chồng và con trai nhắc tới không ít, hôm nay xem ra quả nhiên là không giống đứa trẻ bình thường, có dáng vẻ của một đại nhân nhỏ.
Sau khi dẫn Phương Minh Viễn và Bạch Lâm vào phòng khách ngồi, bà Tô mời hai người uống trà, Tô Ái Quân lên thư phòng trên gác tìm Tô Hoán Đông.
Bà Tô hỏi:
- Bạch Lâm, cháu làm việc ở đâu?
Thấy Bạch Lâm dường như hơi lo lắng, bà cụ cố ý nói chuyện phiếm với anh ta vài câu.
- À!
Đang đánh giá cách bài trí trong phòng khách, Bạch Lâm hơi giật mình, lúc này mới trả lời.
- À, cháu làm phó phòng cho Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Trung Quốc.
Theo những câu nói chuyện mà Bạch Lâm cũng dần dần cởi mở hơn.
- Minh Viễn, lên đây!
Tô Ái Quân từ cầu thang thò đầu ra nói.
Phương Minh Viễn nhìn Bạch Lâm, nhìn bề ngoài thì thấy muốn được sự chú ý của người lớn. Bạch Lâm gật gật đầu, Phương Minh Viễn lúc này mới đi lên.
Tô Ái Quân dẫn Phương Minh Viễn lên ngồi ở tầng hai, cửa lại mở ra, bước vào là một ông lão khoảng 55 -56 tuổi, vóc dáng không thấp, tóc hoa râm, nhìn tướng mạo thấy có phần giống Tô Ái Quân.
- Cháu chào ông Tô ạ! Phương Minh Viễn từ trên ghế sofa nhảy xuống lễ phép chào.
Tô Hoán Đông nhìn Phương Minh Viễn ăn mặc rất giản dị nhưng trông rất đáng yêu, thì tâm lý cũng có cảm tình hơn lúc trước vài phần.
- Ngồi xuống đi, không phải gò bó như vậy, muốn ăn hay uống gì không? Ái Quân, đi lấy chai nước ngọt đến đây.
Ba người nói chuyện một lát. Tô Hoán Đông hỏi han hoàn cảnh gia đình và tình hình học hành của Phương Minh Viễn, còn hỏi hiểu biết của bọn họ sau khi đến thủ đô. Lúc này mới dần dần chuyển đề tài sang chủ đề đường sắt. Càng nói chuyện Tô Hoán Đông càng cảm thấy kinh ngạc, Phương Minh Viễn dù vẫn nói chuyện bằng ngôn ngữ trẻ con nhưng lại có thể thấy rằng đối với đề tài đường sắt, hắn có rất nhiều quan điểm, mà những quan điểm đó chợt nghe thì dường như vô lý hay nói không ăn khớp với nhau nhưng suy xét tỉ mỉ lại có điểm hợp tình hợp lý.
- Minh Viễn, cháu cảm thấy đối với xe lửa, đầu tiền phải làm tốt công tác thay đổi ngã rẽ trên giao lộ đường sắt à?
Tô Hoán Đông trầm ngâm một lát rồi nói
- Mặc dù về lâu dài mà nói, ta cho rằng cháu nói rất có lý, đây cũng là xu thế tất yếu. Nhưng về ngắn hạn, sợ rằng kinh phí cho việc này không được phê duyệt. Hơn nữa ta cũng không cho là với tình hình trước mắt, việc này cần phải triển khai ngay lập tức. Đất nước chúng ta hiện tại còn rất nghèo. Mỗi một đồng đều phải dùng vào chỗ cần thiết.
- Ông Tô, cháu từng đọc được trong sách một từ gọi là ‘Con đường phụ thuộc’. Nó giống như quán tính trong môn Vật lý, cũng chính là nói khi lựa chọn đi vào một con đường, bất luận nó là tốt hay xấu thì vẫn phải phụ thuộc vào con đường này. Ví dụ, khoảng cách tiêu chuẩn giữa hai đường ray của Mỹ là 4.85 inch. Đây cũng là một tiêu chuẩn rất kỳ lạ. Ông có biết tiêu chuẩn này xuất phát từ đâu không?
Phương Minh Viễn tỏ ra bướng bỉnh hỏi:
- Đây là tiêu chuẩn đường sắt của nước Anh. Vì đường sắt đầu tiên của Mỹ là do người Anh thiết kế xây dựng.
Vấn đề này không làm khó được Tô Hoán Đông. Hơn mười năm thăng trầm trong Bộ đường sắt đã tích lũy được không ít kiến thức chuyên môn.
- Vậy thì ông Tô, vì sao người Anh dùng tiêu chuẩn này?
Phương Minh Viễn hỏi tiếp.
Tô Hoán Đông nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi trả lời không chắc lắm:
- Ta nhớ là tiêu chuẩn này là tiêu chuẩn dành cho đường xe điện của nước Anh, hình như ở Anh đường xe điện xuất hiện sớm hơn đường sắt.
- Ông Tô thật sáng suốt.
Phương Minh Viễn đưa ngón tay cái lên nói:
- Thực sự không hổ là quan chức Bộ đường sắt, điều này ông cũng biết.
Hóa ra đường sắt của Anh là do người xây dựng đường xe điện thiết kế và 4.85 inch này là tiêu chuẩn dùng cho xe điện.
- Vậy tiêu chuẩn của đường xe điện từ đâu mà có ạ?
Phương Minh Viễn tiếp tục hỏi.
Tô Hoán Đông không thể cố được nữa. Cái này thật sự ông không biết, có thể biết và nhớ rõ tiêu chuẩn giữa hai đường ray thật không dễ chút nào, ai mà nhớ được ngày xưa vì sao lại quy định tiêu chuẩn này.
Phương Minh Viễn lúc này mới mở ra được bí mật. Hóa ra người tạo ra xe điện đầu tiên là người tạo ra xe ngựa. Cho nên bọn họ lấy chiều rộng bánh xe của xe ngựa làm tiêu chuẩn. Như vậy lại xuất hiện vấn đề mới, vì sao xe ngựa lại dùng một khoảng cách nhỏ như vậy làm tiêu chuẩn khoảng cách giữa hai bánh xe? Bởi vì nếu xe ngựa khi đó dùng bất kỳ kích thước nào khác thì trên những con đường cổ của nước Anh sẽ rất nhanh bị hỏng. Vì sao vậy? Bởi vì chiều rộng vết bánh xe trên những con đường này là 4.85 inch. Như vậy lại một vấn đề nữa nảy sinh. Vậy những vết bánh xe này từ đâu mà có? Đáp án là do người La Mã định ra. 4.85 inch chính là độ rộng khoảng cách bánh xe của chiến xa La Mã. Nếu bất cứ ai sử dụng không đúng đi trên nhưng con đường này thì tuổi thọ bánh xe của họ sẽ không dài.
- Vậy vì sao, người La Mã chọn tiêu chuẩn này để làm độ rộng khoảng cách bánh xe?
Tô Hoán Đông không kìm lòng nổi nên hỏi tiếp. Tuy rằng nói nãy giờ không biết là thật hay giả, nhưng về mặt logic, thực sự là rất hợp tình lý, không giống như là đứa trẻ tự bịa ra.
- Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì đây là độ rộng bình quân mông của 2 con ngựa chiến.
Câu trả lời của Phương Minh Viễn nằm ngoài dự đoán của Tô Hoán Đông. Nghĩ kỹ một chút thì lại hợp lý
- Cho nên, ông Tô, thiết kế hệ thống vận tải tiên tiến nhất trên thế giới hiện nay là do chiều rộng mông hai con ngựa 2000 năm trước qui định nên. Đây chính là Con đường phụ thuộc. Xem ra thoạt trông có vẻ xằng bậy và hài hước nhưng là sự thật.
Phương Minh Viễn trịnh trọng nói
- Thay đổi ngã rẽ trong giao lộ đường sắt nếu như nói ông – người đề ra phương án mà không quan tâm đến nó, thậm chí bỏ qua nó. Vậy thì những người khác cũng sẽ không coi trọng nó. Sau này khi vận tốc xe lửa tăng lên đến 100 km, 200 km thậm chí 300 km, những ngã rẽ này chính là những cái bẫy giết người, đến lúc đó lại muốn thay đổi, sợ rằng chi phí phải trả là quá lớn.
Ở kiếp trước, mỗi năm do chỗ rẽ hẹp nên số lượng các vụ tại nạn đường sắt xảy ra nhiều không đếm xuể. Do đó tổn thất mỗi năm đến một trăm triệu tệ. Nay đã có cơ hội tốt như vậy, Phương Minh Viễn muốn nói cho Tô Hoán Đông phòng bị trước. Nếu ông ta thực sự chú trọng việc này, những thảm kịch của thế hệ sau này sẽ phát sinh ít hơn một chút.
Tô Hoán Đông tựa vào ghế sofa, nhắm mắt trầm tư. Ông không thể không thừa nhận thằng bé này nói rất có lý…
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cumeohoang
Quyển 1: Tiềm Long Vật Dụng
Chương 38
Động lực phân tán hình thức
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - www.metruyen.com
- Thằng bé này thật không đơn giản, nhỏ tuổi sao mà biết nhiều thế?
Tô Hoán Đông vô cùng ngạc nhiên, cũng không nén nổi hứng thú đối với phương pháp giáo dục của nhà họ Phương, một gia đình bình thường vùng thị trấn, dạy dỗ thế nào mà có được đứa trẻ như vậy? Tuy rằng nói Phương Minh Viễn câu trước trong sách nói, câu sau thầy giáo dạy, nhưng điều mà Tô Hoán Đông đánh giá cao chính là cách Phương Minh Viễn suy xét vấn đề, không bị một chút nào ràng buộc của những khuôn khổ đó, thường sẽ nhảy ra khỏi những khuôn khổ, và hoàn toàn là những ý tưởng tràn đầy tính nhảy vọt, đã cho mình rất nhiều lời khuyên. Có những lời khuyên này công thêm nguồn tài liệu phong phú trong tay, Tô Hoán Đông tự tin viết một bản báo cáo làm lay chuyển Bộ Đường sắt và các nhà lãnh đạo cấp cao của nhà nước.
Phương Minh Viễn coi trọng việc thay đổi ngã rẽ trên giao lộ đường sắt như vậy, thậm chí còn đi một vòng lấy đường sắt của nước Mỹ làm ví dụ, nói cho cũng không phải hi vọng ngành đường sắt coi mình là “Người khởi xướng” , mà phải coi trọng công việc này, hơn nữa làm thành một hình mẫu, như vậy sau này bất luận là cải tạo tuyến đường nào hay làm mới, người xây dựng cũng không thể không suy tính đến vến đề này. Từ đó hình thành một sự tuần hoàn tốt. Tô Hoán Đông không còn lạ gì với tác phong làm việc của những lao động trong nước. Bớt xén nguyên vật liệu, làm không đến nơi đến chốn đã không còn xa lạ. Nếu như mình ở trong bản báo cáo, lại không đủ coi trọng việc này, như vậy việc này rất có thể sẽ kéo dài rất lâu mới đưa ra được lịch trình làm việc.
Thôi thôi, mình cũng xem như là đã thu được những điều tốt của đứa trẻ này, một chút yêu cầu này của nó mình sao lại từ chối.
- Hơn nữa, ông Tô, vì sao xe hỏa của chúng ta đều chỉ có thể kéo đi nhờ đầu máy xe hỏa ạ? Nếu như nói mỗi một toa xe đều có thể cung cấp đủ động lực thì như vậy xe dễ dàng nâng lên. Cháu biết xe động cơ hơi nước muốn đạt tới điểm này sợ rằng rất khó, nhưng còn xe sử dụng động cơ điện? Mỗi toa xe đặt một máy động cơ điện, chắc là cũng không phải là quá khó?
Phương Minh Viễn cắn ngón tay, làm ra vẻ ngây thơ hỏi.
Kiếp trước, hắn từng đọc một số tài liệu về Shinkansen (hệ thống đường sắt cao tốc của Nhật Bản). Trong đó từng nhắc tới phương thức vận hành xe dùng động cơ Shinkansen chính là phương thức phân tán động lực. Nhưng không phải là sử dụng đầu máy thường thấy. Phương thức kéo của đầu máy thường gặp nhất là cần dựa vào động lực của đầu tàu để di chuyển toàn bộ con tàu. Có thể nói là lấy số ít bánh xe để làm cả con tàu chuyển động. Điều này càng làm cho việc sử dụng công suất lực kéo của đầu máy có hiệu quả và phòng tránh bánh xe chạy không, vì vậy cần phải thêm trọng lượng rất lớn ở đầu tàu. Từ đó làm gia tăng áp lực đối với mặt đường ray, làm tăng chi phí xây và bảo trì.
Mà cái gọi là hình thức phân tán động lực chính là ở một đoàn tàu trên bánh xe của mỗi toa tàu đều lắp đặt thiết bị dẫn động - bình thường là động cơ điện. Từ đó có thể phân tán động lực đến các toa tàu. Cứ như vậy, có thể lấy trục của mỗi toa tàu để dẫn động, không cần đầu máy nặng nề nữa. Do đó trọng lượng của toa tàu cũng có thể giảm nhẹ đi rất nhiều, không chỉ dễ dàng giảm khi đoàn tàu chạy và chạy ổn định trên tuyến đường có độ dốc lớn. Đồng thời, giảm áp lực đối với mặt đường ray và giảm chi phí xây dựng, còn nâng cao hiệu quả và lợi ích kinh tế, thậm chí trong lúc phanh lại, cũng có thể lấy động năng vận hành đoàn tàu chuyển hóa lại thành điện năng, có thể tiết kiệm được năng lượng.
Tô Hoán Đông bất giác càng biến sắc. Kỹ thuật này ông cũng thu được sau nội dung cuộc nói chuyện giữa Phương Minh Viễn và Tô Ái Quân. Lúc trong Bộ tìm những tài liệu mới nhất có liên quan, chú ý tới hình thức phân tán động lực mà Phương Minh Viễn đã nói. Đó chính là hình thức động lực Nhật Bản dùng cho đường sắt cao tốc Shinkansen. Chính nhờ hình thức này cho nên tàu Shinkansen của Nhật Bản không những giảm được những phản ứng vô cùng nhạy cảm, có thể đảm bảo năm phút sau khi vận hành không phải lo lắng xảy ra sự cố va chạm. Hơn nữa trọng lượng toa tàu so với ở trong nước ngược lại còn nhẹ hơn một phần trăm. Trái lại, tàu cao tốc cùng thời đó của Pháp chọn thiết kế tập trung động lực của động cơ dẫn động ở đầu tàu và cuối tàu, trong qua trình di chuyển tàu lắc khá mạnh, đi trên đường khá chậm, do đó không thể giống tàu Shinkansen của Nhật Bản, chỉ sau 5 phút là có thể di chuyển được.
- Vậy cháu nói cho ông biết, vì sao cháu nghĩ đến điểm này?
Tô Hoán Đông cười tủm tỉm hỏi.
- Điều này có gì lạ hả ông?
Tâm niệm Phương Minh Viễn nhanh chóng thay thổi. Trong nháy mắt đã có chủ ý:
- Ông Tô, cháu từng nghe thầy giáo nói, hình như rất nhiều xe jeep quân dụng, bốn bánh xe đều có thể cung cấp động lực phải không ạ?
Tô Hoán Đông gật đầu, xe jeep chạy bằng bốn bánh. Điều này không có gì mới cả. Ngay từ trong thế chiến thứ hai, xe jeep của quân đội Mỹ đã như vậy rồi. Nhưng hình thức phân tán động lực khi di chuyển có quan hệ gì?
- Thầy giáo cháu nói, xe bình thường đều do bánh sau cung cấp động lực. Xe jeep thích hợp dùng đi dã ngoại hơn xe bình thường. Hơn nữa, tốc độ rẽ của nó nhanh hơn xe bình thường, khả năng tải trọng cũng cao. Đó là vì bốn bánh của nó đều có thể cung cấp động lực. Cháu thì nghĩ, tàu hỏa nhiều bánh xe như thế, nếu như cũng giống như xe jeep, mỗi bánh xe đều có thể cung cấp đủ động lực, vậy thì xe chắc chắn sẽ nhanh hơn rồi phải không ạ?
Phương Minh Viễn nháy mắt nói.
…Tô Hoán Đông và Tô Ái Quân hai người ngơ ngác nhìn nhau, sau một hồi không nói. Đây là lần đầu tiên họ nghe được có người giải thích hình thức phân tán động lực như vậy.
Lúc này, cửa phòng khách đột nhiên nhìn thấy một đứa bé gái thò đầu vào nói:
- Ông ơi, bà bảo cháu lên mời mọi người xuống ăn cơm ạ.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cumeohoang
Quyển 1: Tiềm Long Vật Dụng
Chương 38
Động lực phân tán hình thức
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - www.metruyen.com
- Thằng bé này thật không đơn giản, nhỏ tuổi sao mà biết nhiều thế?
Tô Hoán Đông vô cùng ngạc nhiên, cũng không nén nổi hứng thú đối với phương pháp giáo dục của nhà họ Phương, một gia đình bình thường vùng thị trấn, dạy dỗ thế nào mà có được đứa trẻ như vậy? Tuy rằng nói Phương Minh Viễn câu trước trong sách nói, câu sau thầy giáo dạy, nhưng điều mà Tô Hoán Đông đánh giá cao chính là cách Phương Minh Viễn suy xét vấn đề, không bị một chút nào ràng buộc của những khuôn khổ đó, thường sẽ nhảy ra khỏi những khuôn khổ, và hoàn toàn là những ý tưởng tràn đầy tính nhảy vọt, đã cho mình rất nhiều lời khuyên. Có những lời khuyên này công thêm nguồn tài liệu phong phú trong tay, Tô Hoán Đông tự tin viết một bản báo cáo làm lay chuyển Bộ Đường sắt và các nhà lãnh đạo cấp cao của nhà nước.
Phương Minh Viễn coi trọng việc thay đổi ngã rẽ trên giao lộ đường sắt như vậy, thậm chí còn đi một vòng lấy đường sắt của nước Mỹ làm ví dụ, nói cho cũng không phải hi vọng ngành đường sắt coi mình là “Người khởi xướng” , mà phải coi trọng công việc này, hơn nữa làm thành một hình mẫu, như vậy sau này bất luận là cải tạo tuyến đường nào hay làm mới, người xây dựng cũng không thể không suy tính đến vến đề này. Từ đó hình thành một sự tuần hoàn tốt. Tô Hoán Đông không còn lạ gì với tác phong làm việc của những lao động trong nước. Bớt xén nguyên vật liệu, làm không đến nơi đến chốn đã không còn xa lạ. Nếu như mình ở trong bản báo cáo, lại không đủ coi trọng việc này, như vậy việc này rất có thể sẽ kéo dài rất lâu mới đưa ra được lịch trình làm việc.
Thôi thôi, mình cũng xem như là đã thu được những điều tốt của đứa trẻ này, một chút yêu cầu này của nó mình sao lại từ chối.
- Hơn nữa, ông Tô, vì sao xe hỏa của chúng ta đều chỉ có thể kéo đi nhờ đầu máy xe hỏa ạ? Nếu như nói mỗi một toa xe đều có thể cung cấp đủ động lực thì như vậy xe dễ dàng nâng lên. Cháu biết xe động cơ hơi nước muốn đạt tới điểm này sợ rằng rất khó, nhưng còn xe sử dụng động cơ điện? Mỗi toa xe đặt một máy động cơ điện, chắc là cũng không phải là quá khó?
Phương Minh Viễn cắn ngón tay, làm ra vẻ ngây thơ hỏi.
Kiếp trước, hắn từng đọc một số tài liệu về Shinkansen (hệ thống đường sắt cao tốc của Nhật Bản). Trong đó từng nhắc tới phương thức vận hành xe dùng động cơ Shinkansen chính là phương thức phân tán động lực. Nhưng không phải là sử dụng đầu máy thường thấy. Phương thức kéo của đầu máy thường gặp nhất là cần dựa vào động lực của đầu tàu để di chuyển toàn bộ con tàu. Có thể nói là lấy số ít bánh xe để làm cả con tàu chuyển động. Điều này càng làm cho việc sử dụng công suất lực kéo của đầu máy có hiệu quả và phòng tránh bánh xe chạy không, vì vậy cần phải thêm trọng lượng rất lớn ở đầu tàu. Từ đó làm gia tăng áp lực đối với mặt đường ray, làm tăng chi phí xây và bảo trì.
Mà cái gọi là hình thức phân tán động lực chính là ở một đoàn tàu trên bánh xe của mỗi toa tàu đều lắp đặt thiết bị dẫn động - bình thường là động cơ điện. Từ đó có thể phân tán động lực đến các toa tàu. Cứ như vậy, có thể lấy trục của mỗi toa tàu để dẫn động, không cần đầu máy nặng nề nữa. Do đó trọng lượng của toa tàu cũng có thể giảm nhẹ đi rất nhiều, không chỉ dễ dàng giảm khi đoàn tàu chạy và chạy ổn định trên tuyến đường có độ dốc lớn. Đồng thời, giảm áp lực đối với mặt đường ray và giảm chi phí xây dựng, còn nâng cao hiệu quả và lợi ích kinh tế, thậm chí trong lúc phanh lại, cũng có thể lấy động năng vận hành đoàn tàu chuyển hóa lại thành điện năng, có thể tiết kiệm được năng lượng.
Tô Hoán Đông bất giác càng biến sắc. Kỹ thuật này ông cũng thu được sau nội dung cuộc nói chuyện giữa Phương Minh Viễn và Tô Ái Quân. Lúc trong Bộ tìm những tài liệu mới nhất có liên quan, chú ý tới hình thức phân tán động lực mà Phương Minh Viễn đã nói. Đó chính là hình thức động lực Nhật Bản dùng cho đường sắt cao tốc Shinkansen. Chính nhờ hình thức này cho nên tàu Shinkansen của Nhật Bản không những giảm được những phản ứng vô cùng nhạy cảm, có thể đảm bảo năm phút sau khi vận hành không phải lo lắng xảy ra sự cố va chạm. Hơn nữa trọng lượng toa tàu so với ở trong nước ngược lại còn nhẹ hơn một phần trăm. Trái lại, tàu cao tốc cùng thời đó của Pháp chọn thiết kế tập trung động lực của động cơ dẫn động ở đầu tàu và cuối tàu, trong qua trình di chuyển tàu lắc khá mạnh, đi trên đường khá chậm, do đó không thể giống tàu Shinkansen của Nhật Bản, chỉ sau 5 phút là có thể di chuyển được.
- Vậy cháu nói cho ông biết, vì sao cháu nghĩ đến điểm này?
Tô Hoán Đông cười tủm tỉm hỏi.
- Điều này có gì lạ hả ông?
Tâm niệm Phương Minh Viễn nhanh chóng thay thổi. Trong nháy mắt đã có chủ ý:
- Ông Tô, cháu từng nghe thầy giáo nói, hình như rất nhiều xe jeep quân dụng, bốn bánh xe đều có thể cung cấp động lực phải không ạ?
Tô Hoán Đông gật đầu, xe jeep chạy bằng bốn bánh. Điều này không có gì mới cả. Ngay từ trong thế chiến thứ hai, xe jeep của quân đội Mỹ đã như vậy rồi. Nhưng hình thức phân tán động lực khi di chuyển có quan hệ gì?
- Thầy giáo cháu nói, xe bình thường đều do bánh sau cung cấp động lực. Xe jeep thích hợp dùng đi dã ngoại hơn xe bình thường. Hơn nữa, tốc độ rẽ của nó nhanh hơn xe bình thường, khả năng tải trọng cũng cao. Đó là vì bốn bánh của nó đều có thể cung cấp động lực. Cháu thì nghĩ, tàu hỏa nhiều bánh xe như thế, nếu như cũng giống như xe jeep, mỗi bánh xe đều có thể cung cấp đủ động lực, vậy thì xe chắc chắn sẽ nhanh hơn rồi phải không ạ?
Phương Minh Viễn nháy mắt nói.
…Tô Hoán Đông và Tô Ái Quân hai người ngơ ngác nhìn nhau, sau một hồi không nói. Đây là lần đầu tiên họ nghe được có người giải thích hình thức phân tán động lực như vậy.
Lúc này, cửa phòng khách đột nhiên nhìn thấy một đứa bé gái thò đầu vào nói:
- Ông ơi, bà bảo cháu lên mời mọi người xuống ăn cơm ạ.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cumeohoang