Chính vì nguyên nhân này, mấy trăm năm qua, Phục Long Thảo trong thiên địa hầu như đã diệt tuyệt. Chỉ có những nơi thâm sơn cùng cốc, nơi chưa có dấu vết chân người, vô cùng khó tìm mới có được. Hiện tại nghe nói ở sát biên giới Mãng Thương Sơn lại có tới ba gốc Phục Long Thảo, hơn nữa lại có được địa chỉ chính xác, thực sự khiến cho người ta ngoài ý muốn.
- Nhị phu nhân làm sao biết được?
Lâm đại quản gia hỏi.
- Không biết! Chỉ là các ngươi cũng rõ ràng. Nhị phu nhân xuất thân từ Thiên Long, tin tức của nàng tự nhiên cũng ở trong đó mà ra!
Phương đại quản sự bất đắc dĩ nói.
- Ý tứ của ngươi là, để chúng ta đi tìm Phục Long Thảo?
Lâm đại quản gia có chút chần chờ hỏi. Hắn là một người ngay thẳng, tuy rằng bản thân hắn cũng thuộc phe phái của nhị phu nhân. Thế nhưng bản thân hắn cũng hiểu được cân lượng của chính mình.
Thanh Dương trấn là địa phương nào. Chỉ là một địa phương khỉ ho cò gáy ở Vân Châu Đại Tấn. Làm quản gia ở một địa phương như vậy cũng không phải là có địa vị gì cao. Ở Ô gia, làm điều gì cũng phải cẩn thận, nói năng cũng phải chú ý, bằng không Lâm đại quản gia sao lại chịu đến cái địa phương quỷ quái này làm quản gia làm chi. Trong chuyện này chính là cuộc tranh đấu giữa đại phu nhân và nhị phu nhân, hai tầng hạch tâm cao tầng tranh giành quyền lực, điều này ảnh hưởng đến việc lựa chọn gia chủ đời tiếp theo. Một tiểu nhân vật như bọn hắn làm sao có thể chen vào được.
Coi như bọn hắn giúp đỡ nhị phu nhân tìm được Phục Long Thảo thì làm sao đây? Nếu như để cho đại phu nhân biết thì chỉ cần người ta giơ ra cái ngón út thôi cũng nghiến nát bọn hắn rồi. Đến lúc đó, nhị phu nhân khẳng định không vì một quản gia nhỏ nhoi mà cùng đại phu nhân động đao thương.
Nghĩ thông suốt điểm này, sắc mặt Lâm đại quản gia sầu khổ vô cùng. Đồng dạng còn có lão Hình Đầu. Hắn tuy là một người thô thiển, nhưng không phải là một kẻ ngu. Loại chuyện này, hắn đương nhiên hiểu được.
Thấy biểu tình của hai người, Phương đại quản sự tự nhiên biết được hai người đang nghĩ gì. Trên thực tế, coi như chính hắn cũng không muốn tiếp nhận nhiệm vụ này.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Phương đại quản sự nói:
- Ta biết tâm tư của các ngươi! Thế nhưng không có biện pháp! Tất cả cũng vì chén cơm manh áo. Sự tình đến tình trạng này rồi, coi như không đồng ý, chẳng lẽ chúng ta còn có lựa chọn nào khác hay sao?
Nhất thời không khí trong chính sảnh trở nên âm trầm. Đích xác bọn họ không còn có lựa chọn nào khác.
Không biết chuyện thì không có gì để nói. Thế nhưng hiện tại bọn họ đều biết cả rồi, chẳng khác nào tự trói buộc bản thân. Bọn họ phải đưa ra một lựa chọn, là đại phu nhân hay nhị phu nhân. Trong trường hợp này muốn làm người trung gian, đứng ở giữa không đắc tội với hai bên là chuyện không thể nào xảy ra.
- Lão Phương a lão Phương! Ngươi thật sự hại chết chúng ta rồi!
Trầm mặc nửa ngày, lão Hình Đầu rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, căm tức nhìn chằm chằm lão Phương nói.
- Ta cũng không có biện pháp nào khác!
Sắc mặt Phương đại quản sự so với hai người bọn họ càng buồn hơn:
- Hơn nữa, chuyện tình lần này cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của các ngươi. Ngươi nghĩ rằng ta vì sao lại đến tìm hai ngươi mà không phải đi tìm những người khác?
- Bởi vì chúng ta là người dễ bị lừa gạt!
Lão Hình Đầu không chút khách khí nói.
- Rắm! Bởi vì chuyện này cho tới bây giờ, toàn bộ Ô gia, ngay cả hai người các ngươi thì cũng chỉ có bốn người biết!
- Bốn người?
- Đúng, chính là bốn người. Chúng ta ba người cùng nhị phu nhân nữa là bốn. Ngoài bốn người chúng ta ra thì không có người thú năm biết được. Lúc này ta từ Lộ Thành chạy tới đây cũng phải ngụy trang mà tới. Không một ai biết được mục đích chính của ta là gì!
- Vì sao lại chọn chúng ta!
- Bởi vì nơi này cách địa phương có Phục Long Thảo gần nhất. Các ngươi là người ở đây, hơn nữa cũng có quan hệ không ít với nhị phụ nhân. Cho nên không tìm các ngươi thì tìm ai?
Hai người một lần nữa không nói gì, bầu không khí lại lâm vào trầm mặc.
- Như vậy ngươi chuẩn bị bao giờ xuất phát!
- Phải nhanh!
Phương đại quản sự nói:
- Miễn cho đêm dài lắm mộng. Vị trí Phục Long Thảo nhị phu nhân đã nói cho ta. Địa phương có Phục Long Thảo ở cách chỗ các ngươi không xa. Chỉ cần chúng ta hành động nhanh chóng. Nhanh thì ba ngày, trễ thì năm ngày, nhất định sẽ tới tay!
- Phu nhân vì sao biết chuyện này?
Lâm đại quản gia có chút kỳ quái hỏi:
- Nàng chưa hề tới đây!
- Nhị phu nhân không có nói, chỉ là đừng quên xuất thân của nàng...!
Phương đại quản sự nhẹ giọng nói.
Nghe Phương đại quản sự nói như vậy, Lâm đại quản gia và lão Hình Đầu đều lộ ra bộ mặt hiểu rõ.
**********
"Thái cực giả, vô cực nhi sinh, âm dương chi mẫu dã, động chi tắc phần, tịnh chi tắc hợp; vô quá bất cập, tùy khuất tựu thân, động cấp tắc cấp ứng, động hoãn tắc hoãn tùy, tuy biến hóa vạn đoan nhi lý duy nhất quán"
Bí quyết Thái Cực quyền này, Tiểu Báo Tử đã từng biết qua.
Kiếp trước của hắn, chỉ là một nhân viên công vụ nhỏ nhỏ, nào hiểu được cái gì mà võ nghệ, võ công chứ, học Thái Cực thứ nhất là vì tập thể hình, thứ nữa là để nịnh nọt lãnh đạo, vuốt mông ngựa thôi, trong võ công nhất đạo, căn bản chính là dốt đặc cán mai, vì vuốt mông ngựa, nên đã thuộc làu làu bí quyết tinh yếu của Thái Cực quyền này, cái này cũng không như tiểu hài tử bốn tuổi học Tam Tự Kinh vậy, chỉ là học vẹt thôi, căn bản không hiểu hàm nghĩa của nó là gì cả.
Giờ đến thế giới này, gặp Vương Thiên Lôi, học xong được một ít quyền pháp nội công, hơn nữa còn vô tình phát hiện được tác dụng kì diệu của Thái Cực quyền, nên nhận được tiện nghi rất lớn, nhưng dù sao cũng chỉ là tiện nghi thôi, cũng không có nghĩa là hắn thật sự hiểu rõ Thái Cực quyền, nhiều nhất chỉ là vì có được nội khí, cho nên mới khiến Thái Cực quyền phát huy ra công dụng chính thức thôi.
Vương Thiên Lôi thực lực không tệ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là võ giả nhị phẩm thôi, võ giả nhị phẩm, nói trắng ra thì chỉ mới vừa chạm đến cánh cửa của võ đạo thôi, Tiểu Báo Tử học được từ hắn cũng chỉ có hạn, chỉ có hai bộ nội công tâm pháp của quyền pháp thôi, tự mình u mê đần độn tu luyện, đến giờ xem như có được chút thành tích, nhưng thành tích này chỉ là biểu hiện về mặt lực lượng của hắn, chỉ là vẻ bề ngoài, không hiểu rõ bề sâu, đối với đạo lý quyền pháp chính thức, cũng không thông thấu, bởi vậy, hắn cũng không lý giải được võ học chi lý ẩn chứa trong bộ quyền pháp này.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhưng giờ thì không giống thế, hắn có lão Hình Đầu chỉ đạo, lão Hình Đầu này mặc dù không thông qua đợt chân tuyển thứ hai của Ô gia, trở thành đệ tử nội môn, nhưng cũng được xem là một trong những đệ tử tinh ảnh của Ô gia rồi, thế gia như Ô gia, thực lực của đệ tử tinh anh cũng không phải một gà mờ xuất thân từ binh nghiệp như Vương Thiên Lôi có thể sánh được.
Vương Thiên Lôi chỉ là học xong mấy bộ quyền pháp, nhưng chưa từng có người nào giảng quyền lý cho hắn cả, Ô gia, thì có giáo đạo chuyên môn chỉ dạy cho những đệ tử tinh anh này quyền lý, có thể nói, lão Hình Đầu, mới được xem là người trong võ lâm, đã chính thức bước vào cánh cửa võ lâm.
Chín chín tám mươi mốt thức Loạn Phi Phong Chùy Pháp là bất thế võ học do năm đó tổ tiên Ô gia ngộ ra được từ đả thiết dã luyện chi đạo (nôm na là luyện kim chi đạo ^.^), tuy rằng lão Hình Đầu chỉ biết chín thức trụ cột đầu tiên, nhưng trong chín thức này, lại cơ hồ ẩn chứa tất cả tinh hoa của Loạn Phi Phong Chùy Pháp, trên thực tế, chỉ sợ không có người nào nghĩ tới sau khi Loạn Phi Phong Chùy Pháp đại thành, cửu cửu quy nhất, hợp thành một thức Phá Thiên Chùy cuối cùng, chính là do chín thức cơ sở này tạo thành.
Đương nhiên, những chuyện này không phải Tiểu Báo Tử bây giờ có thể biết được, cũng không phải tượng sư có địa vị như lão Hình Đầu có thể hiểu rõ.
Hiện tại, chín thức chùy pháp này mang đến cho Tiểu Báo Tử hai chỗ tốt, một là tay nghề rèn sắt của hắn, Loạn Phi Phong Chùy Pháp này chính là được ngưng luyện ra được từ đả thiết dã kim chi đạo, sau khi luyện, tự nhiên tay nghề rèn sắt sẽ có đề cao rất lớn, thứ hai chính là Thái Cực quyền pháp của hắn.
Trong Thái Cực quyền có bốn loại chùy pháp (*), Bàn Lan Chùy, Phi Thân Chùy, Trừu Để Chùy, Kích Địa Chùy, trước kia Tiểu Báo Tử không hiểu võ công, lại càng không hiểu chùy pháp, chỗ tốt lớn nhất mà Thái Cực mang lại cho hắn chính là giống như quyền pháp Luyện Thể vậy, còn có thể bổ sung trợ giúp hắn chiết xuất ra nội khí, không hơn gì nữa.
(*) "chùy" trong Loạn Phi Phong Chùy là dùng búa đập xuống còn "chùy" trong chùy pháp Thái Cực là tư thế quyền từ cao "nện" xuống.
Nhưng giờ lại không giống thế, hiện tại, sau khi học được chín thức chùy pháp, Thái Cực quyền của hắn đã sơ bộ có được năng lực công kích, nói cách khác, Thái Cực quyền này đối với hắn hiện giờ mà nói, đã không còn giới hạn trong luyện thể nữa, còn có thể trở thành thủ đoạn tấn công, đương nhiên, uy lực hiện giờ vẫn còn rất nhỏ, nhưng đối với Tiểu Báo Tử mà nói, thế đã đủ rồi.
- Hô --!
Thời gian dần qua, Tiểu Báo Tử thu lại Thái Cực quyền của mình lại, toàn thân giống như vừa được ngâm trong nước, tinh tế nhận thức lại lúc ban nãy mình diễn luyện Thái Cực, lúc diễn luyện đến chùy pháp thì cảm giác và tinh thân như hòa làm một, trên mặt lộ ra chút vẻ hưng phấn.
- Thì ra là thế, Chùy pháp Thái Cực này cũng là được diễn biến ra từ trong chùy pháp bình thường, nếu đã vậy thì một ít quyền pháp cước pháp trong Thái Cực, kỳ thật đều có lực công kích cường đại, chỉ là lý giải hiện giờ của ta đối với quyền ý còn chưa đủ sâu thôi, đợi thêm một thời gian nữa, nếu như ta có thể thông hiểu toàn bộ đạo lý của Thái Cực quyền này thì, thực lực của ta nhất định sẽ tiến bộ rất nhanh!
Nghĩ đến đây, hắn liền nhịn không được trở nên vui vẻ
- Không biết lão Hình Đầu lúc nào mới trở về, hắn đã từng nói qua sẽ dạy ta bí pháp đoán cốt a, Ô gia này thật không hổ là đại thế gia, người có cấp bậc như lão Hình Đầu thế mà cũng có tư cách tu luyện quyền pháp đoán cốt, tuy rằng hắn tu luyện chỉ là quyền pháp đoán cốt bất nhập lưu, nhưng cũng hơn là không có gì a, hơn nữa quyền pháp luyện bì mà hắn dạy ta so với Hùng Ma Quyền phải cao minh hơn nhiều lắm, bất quá đáng tiếc, thân thể hiện giờ của ta đã đạt đến cực hạn của lứa tuổi, bây giờ không dùng được!
Trong lòng của hắn nghĩ đến, lại nhìn thoáng nhìn qua xiêm y ướt sủng toàn thân, không khỏi nở nụ cười
- Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đi tắm rửa rồi ngủ thôi.
- Không biết lão Hình Đầu nghĩ gì nữa, mấy tên kia căn bản không đạt tiêu chuẩn mà cũng thu bọn hắn vào trong môn!
Tiểu Báo Tử đi đến phòng đám học đồ đang nghỉ ngơi, vừa đi vừa nghĩ.
Hắn là người đầu tiên dùng búa đả thông được cọc gỗ cho nên, cũng là người đầu tiên được đưa đến gian phòng chuyên dụng cho học đồ nhập môn
Điều kiện nơi này so với nơi lúc trước của hắn thì tốt hơn nhiều, bốn người một gian phòng, mỗi người đều có giường của mình, bốn người xài chung một cái bàn, một mình hắn ở nơi này đã hơn hai tháng, hơn nữa nhìn tiến bộ của những học đồ khác, hắn cho rằng, ít nhất trong vòng một năm, gian phòng này vẫn thuộc riêng mình hắn.
Thế nhưng không nghĩ tới, lão Hình Đầu trở về sau hơn hai tháng rời đi, lại ngoài dự đoán của mọi người cho bảy tên học đồ nhập môn, tuy rằng biểu hiện của bảy người này quả thật ưu tú nhất trong đám học đồ, nhưng dù sao cũng không đạt đến yêu cầu trước kia của lão Hình Đầu, việc này khiến Tiểu Báo Tử rất nghi hoặc, chuyện xảy ra kế tiếp, lại càng khiến hắn cảm thấy cổ quái.
Lúc có người ngoài ở đây, lão Hình Đầu đối xử với hắn và những người khác như nhau, thậm chí còn rất nghiêm khắc với hắn, ngẫu nhiên còn có thể chú ý đến những chuyện vụn vặt nữa, nhưng nói lý ra, lại thường xuyên tìm mình, hỏi ý kiến, hỏi tình huống tu luyện của mình, lại còn chỉ đạo mình thập phần tẫn trách nữa chứ.
Việc này khiến Tiểu Báo Tử cảm thấy có chút bất an.
- Chẳng lẽ hắn chọc phải phiền toái gì, muốn phủi sạch quan hệ với ta, nên mới làm vậy? !
Cũng chỉ có thế mới giải thích được tại sao thái độ của lão Hình Đầu đối với mình lại trước sau không giống nhau như vậy, nhưng lão Hình Đầu đã là nhân vật số một số hai ở toàn bộ Thanh Dương trấn, Ô gia thiết khí phô rồi, ở Thanh Dương trấn này, người có thể gây phiền toái cho hắn cũng không nhiều, chẳng lẽ là Lâm đại quản gia?
Cũng không đúng, Lâm đại quản gia trên danh nghĩa là long đầu lão đại của Ô gia thiết khí phô, nhưng hắn chỉ phụ trách mảng tiêu thụ thôi, chuyện của hậu viện hắn không thể quản được, hơn nữa gần đây, tâm sự của hắn cũng rất nặng nề, chả khác gì lão Hình Đầu cả.
- Chẳng lẽ cả hai tên này đều chọc phải phiền toái?
Vấn đề này từ sau khi lão Hình Đầu và Lâm đại quản gia trở về vẫn luẩn quẩn trong lòng hắn, bất quá, hắn miễn cưỡng cũng được xem là loại người lòng dạ khoáng đạt, không nghĩ ra, cũng không ép buộc, cho nên, chỉ thì thầm trong đầu vài tiếng, liền không suy nghĩ thêm nữa.
Đi vài bước, đã đến được cửa phòng, đẩy cửa ra, ba người ở cùng hắn đều đã ngủ say.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng bước vào, lấy ra một cái thùng gỗ, đi đến cái giếng cạnh phòng, bắt đầu tắm rửa.
Trước kia hắn luyện Thái Cực quyền đều ở trong phòng tu luyện, nhưng sau khi có thêm ba người nữa đến, hắn không thể không đổi địa phương, chính là một hòn non bộ có chỗ che lấp ngay sau hậu viên của Ô gia thiết khí phô.
Những ngày này, hắn đã từ trong Loạn Phi Phong Chùy Pháp ngộ ra một chút ảo diệu của Thái Cực quyền pháp, nội tâm rất vui vẻ khoái hoạt, cho nên tắm rửa cũng có cảm giác thống khoái cả người, nếu như không phải sợ giờ đã là ban đêm, ảnh hưởng đến người khác, thì hắn thậm chí còn muốn cất cao giọng hát một bài nữa kìa.
- Oanh --!
Ngay khi Tiểu Báo Tử đang tắm rửa sảng khoái thì một tiếng vang thật lớn nổ tung bên tai hắn, Tiểu Báo Tử giật nẩy mình, ngẩng đầu nhìn lên, quái dị kêu lên một tiếng, quăng cái thùng đi, quay đầu bỏ chạy.
Tiếng kêu thê lương vạch phá bầu trời, phá vỡ toàn bộ sự yên tĩnh của Thanh Dương trấn.
Lâm đại quản gia chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, toàn thân đẫm máu, thân thể như bị đạn pháo bắn tung lên, bay vào trong nội viện, lăn hai vòng trên mặt đất, sau đó không còn chút tiếng động nào nữa.
Cũng đồng thời trong lúc đó, Tiểu Báo Tử hét lên, dùng hết lực lượng toàn thân mà hét, thật sự là hắn rất sợ hãi, cũng không muốn chết không minh bạch ở chỗ này.
Một bên kêu, Tiểu Báo Tử tháo chạy vào phòng, hắn biết rõ, ở trong phòng, có một cái cửa nhỏ phía sau, chỉ cần chui ra từ chỗ đó thì mình cũng không còn nguy hiểm gì lớn nữa.
Bất quá, nguy hiểm trong tượng tưởng của hắn cũng không đến, sau khi Tiểu Báo Tử tiến vào trong phòng, liền đánh thức ba người khác, sau đó, chính là một hồi gà bay chó chạy, ánh đuốc sáng trưng, thiết khí phô vốn yên tĩnh theo thời gian dần trở nên huyên náo, lại qua một hồi, trong sân lại nữa nữa truyền đến vài tiếng kêu sợ hãi, sau đó, dần lắng xuống.
Tiểu Báo Tử cuối cùng cũng không nhảy ra ngoài từ cái cửa sau kia, bởi vì hung thủ căn bản không có hứng thú gì với hắn cả.
Mục tiêu của hung thủ rất rõ ràng, chính là Lâm đại quản gia và lão Hình Đầu, hai người hiện giờ cũng chết rồi.
So với Lâm đại quản gia mà nói, lão Hình Đầu chết thảm hơn rất nhiều, thi thể bị lợi khí cắt thành hai đoạn, sau khi chết, trong tay trái còn cầm một thanh thiết chùy ngăm đen, hai mắt trợn lên, chết không nhắm mắt.
Tuy rằng biểu hiện khác thường gần đây của lão Hình Đầu khiến Tiểu Báo Tử ẩn ẩn có cách nghĩ không tốt, nhưng hắn thật không ngờ kết quả lại thảm thiết như vậy, chứng kiến thi thể của lão Hình Đầu, trong tim Tiểu Báo Tử cảm giác chát đắng, thời gian ở chung với lão Hình Đầu tuy rằng không dài, nhưng bất tri bất giác, Tiểu Báo Tử đã xem hắn như thầy tốt bạn hiền rồi, hắn dạy mình rất nhiều thứ, giống như một sư trưởng vậy, tất cả những thứ hắn biết, hắn hiểu đều dạy cả cho Tiểu Báo Tử, hắn hi vọng Tiểu Báo Tử có thể thông qua chân tuyển Ô gia, hoàn thành tâm nguyện của hắn, nhưng không đợi hắn thấy được ngày hôm đó thì đã chết thê thảm như vậy rồi, việc này khiến lòng hắn không dễ chịu lắm, đương nhiên, đối với gã hung thủ không biết tên kia, Tiểu Báo Tử cũng đã hận hắn đến thấu xương.
- Mười năm, nhiều nhất là mười năm, ta nhất định sẽ tìm ra ngươi, sau đó cũng giống như ngày hôm nay, chém ngươi thành hai khúc.
Tiểu Báo Tử thầm thề trong lòng, bất quá, chuyện xảy ra kế tiếp, lại khiến hắn không dám biểu lộ ý nghĩ của mình ra ngoài, thậm chí, ngay cả một tia tình cảm bi thương cũng không dám toát ra ngoài.
Lâm đại quản gia và lão Hình Đầu là người phát ngôn của Ô gia thiết khí trong Thanh Dương trấn, bọn hắn chết rồi, ở Thanh Dương trấn có thể nói là một thiên đại chuyện lớn, sinh ra hiệu ứng oanh động rất lớn, Phủ nha tự nhiên cũng không dám lãnh đạm, dù sao cũng là người của Ô gia nha, đã điều tra một phen rất là oanh oanh liệt liệt, là người đầu tiên trông thấy mọi chuyện, Tiểu Báo Tử tự nhiên cũng bị gọi đến hỏi vài lần, bộ dáng như thề quyết phải đưa đối thủ vào vòng pháp luật vậy.
Nhưng nhắc đến cũng kỳ, sau khi đại quản gia và tượng sư mới xuất hiện ở Thanh Dương trấn, chuyện này bị nhanh bị đè ép xuống, đổ cho giặc cỏ gây nên, đại quản gia và tượng sự mới tới kia thậm chí còn tìm ra được căn cứ chính xác việc hai người Lâm đại quản gia và lão Hình Đầu tham ô đại lượng tiền ngân của Ô gia thiết khí phô ở Thanh Dương trấn, khiến mọi người kinh ngạc một hồi, qua một thời gian ngắn nữa, sự tình liền dần phai nhạt, ngoại trừ trở thành đề tài nói chuyện khi trà dư tửu hậu ra thì không còn ai nhắc tới nữa.
Kết quả như vậy không khỏi khiến Tiểu Báo Tử sinh lòng cảnh giác, từ đó ngửi được một tia hương vị của âm mưu.
Bình thường mà nói, trong thế gia lớn như Ô gia, xảy ra chuyện như vậy, đừng nói là tự giội nước bẩn cho mình mà đè ép sự tình xuống, cho dù là lão gia trong phủ nha có chút lãnh đạm thì bọn hắn cũng là sẽ không bỏ qua, không như thế, nào còn đâu tôn nghiêm của thế gia chứ, nào giống như Ô gia?
Làm như vậy, chỉ có một cách giải thích, đó chính là Ô gia muốn che dấu chuyện này, cho nên mới làm như vậy.
Vì sao phải che giấu?
Tiểu Báo Tử không biết, hắn cũng không muốn biết, ít nhất hiện giờ, trước khi hắn có được năng lực có thể tự bảo vệ mình, hắn không muốn biết.
Trải qua một thời gian ngắn, sự tình lắng xuống, Tiểu Báo Tử lại nhớ tới cuộc sống yên bình lúc trước, bởi vì lúc trước lão Hình đầu đã cố găng phủi sạch quan hệ với Tiểu Báo Tử nên trong chuyện này, hắn ngoài việc bị phủ nha gọi đến hỏi vài chuyện ra, cũng không có phiền toái gì cả, hơn nữa tư chất bản thân cũng không tệ, thuộc loại đứng đầu trong đám học đồ, bởi vậy theo thời gian trôi qua cũng được tượng sư mới trọng dụng và tín nhiệm.
Việc này giống như trường học kiếp trước của Tiểu Báo Tử vậy, lão sư chung quy vẫn ưu thích đệ tử có tính tình tốt, coi như là thay đổi một chủ nhiệm và lão sư mới thì cũng vậy thôi.
Cho nên, cuộc sống của Tiểu Báo Tử vẫn trôi qua tương đối thoải mái, khác với lão Hình Đầu bị phế tay phải, tượng sư Tần Tuyển Long mới này là một võ giả tượng sư có tu vị Tam phẩm chính thức, chính trực tráng niên, ngoại trừ một thân võ nghệ không tầm thường ra, hắn còn am hiểu ám khí, có tài ném phi tiêu rất giỏi, Tiểu Báo Tử đã từng thấy hắn rung tay lên, ba miếng phi tiêu đều dính vào hồng tâm ở ngoài trăm thước, trong nội tâm không khỏi rất hâm mộ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Mà Tần Tuyển Long thì vì ngộ tính của Tiểu Báo Tử thực sự quá cao, chín thức chùy pháp và mấy bộ quyền pháp luyện bì (da) kia đối với hắn mà nói một chút khó khăn cũng không có nên dứt khoát truyền thủ pháp ám khí phi tiêu cho Tiểu Báo Tử, dù sao đây cũng không phải là thần công tuyệt thế gì cả.
- Soạt soạt soạt --!
Ba tiếng tiêu vang lên, ba cái phi tiêu gắt gao đính vào hồng tâm.
- Tốt, tốt, tốt!
Tần Tuyển Long ở một bên kêu liền ba tiếng tốt, trên mặt nhịn không được lộ ra vẻ tán thưởng.
Hắn làm tượng sư giáo tập cũng được hơn mười năm rồi, nhưng chưa bao giờ thấy qua học đồ có tư chất và ngộ tính tốt như Tiểu Báo Tử, những thứ khác không nói, chỉ riêng phi tiêu, luyện tập không đến ba tháng, đã nằm lòng tất cả các thủ pháp rồi, phi tiêu ném ra bách phát bách trúng, cách 30 trượng, nhắm mắt cũng có thể ném trúng hồng tâm, việc này khiến trong lòng hắn vừa cao hứng lại vừa xấu hổ.
Bởi vì hắn trọn vẹn luyện tập vài chục năm, mới đạt tới cảnh giới như Tiểu Báo Tử hiện giờ.
- Trách không được nghe nói lão Hình Đầu lúc trước đối với tiểu tử này cũng có vài phần coi trọng, mẹ nó, ai gặp phải học đồ như vậy cũng có vài phần coi trọng thôi, hắn mới tám tuổi ah, tiền đồ của tiểu tử này thật là không thể hạn lượng, chân tuyển của gia môn đối với hắn mà nói căn bản không thành vấn đề, thậm chí hắn còn có thể thông qua tuyển chọn cuối cùng kia, thành tựu tương lai khẳng định cũng cao hơn chúng ta rất nhiều, chỉ cần hiện giờ đối tốt với hắn một chút, về sau hắn thành nhân vật lớn, chỉ cần hơi chiếu cố chúng ta một chút, chúng ta cũng đã được hưởng thụ vô cùng rồi!
Ôm tâm tư như vậy, Tần Tuyển Long đối với việc dạy bảo Tiểu Báo Tử càng thêm ra sức, có thể nói là không biết không nói, biết gì nói nấy không lừa gạt, ngôn vô bất tẫn.
- Sư phụ, đây là vài thanh dao phay ta mới rèn gần đây, người xem xem, thế nào!
Sau khi hoàn thành một ngày huấn luyện, Tiểu Báo Tử từ trong phòng kim loại lấy ra vài thanh dao như tuyết trăng, giống như đưa vật quý đến trước mặt Tần Tuyển Long, dù sao từ góc độ nào đó, đối với học đồ như bọn họ mà nói, loại vật như võ công chỉ là phụ, rèn sắt mới là chính.
- Ah --!
Tần Tuyển Long lúc này cũng ý thức được điểm này, nhận lấy dao phay do Tiểu Báo Tử đưa tới.
- Ồ? !
Tần Tuyển Long vốn không để ý lắm trong lúc lơ đãng lau nhẹ lưỡi dao sáng như tuyết, sau đó, ngón tay mãnh liệt bắn lên, một tia máu rỉ ra từ tay của hắn.
- Lưỡi dao thật sắc bén!
Trong nội tâm Tần Tuyển Long cả kinh, hai tay buông xuống, chém về phía cột gỗ khảo thí một đao.
Xoát! một tiếng, cái cọc gỗ kia trong nháy mắt liền biến thành hai đoạn, lông mày Tần Tuyển Long nhảy dựng lên
Cái này nào phải dao phay chứ, rõ ràng chính là một hung khí mà, nếu thật sự cầm cái này đi thái thịt thì chỉ sợ không chỉ đồ ăn bị cắt, mà ngay cả cái bàn cũng bị phân thành hai nửa mất.
Nghĩ tới đây, hắn để cái dao phay này qua một bên, nói
- Đây là do ngươi chế tạo sao.
- Đúng vậy!
Tiểu Báo Tử gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, có thể dùng tài liệu chế tạo dao phay chế tạo ra dao phay so với vũ khí tinh phẩm còn sắc bén hơn, đủ để thấy thiên phú của hắn về mặt đả thiết đã luyện tới nơi tới chốn rồi.
Phải biết rằng, Ô gia thiết khí phô kinh doanh các loại sinh ý thiết khí, nhỏ từ cái búa cái cuốc của người nông dân, cái kéo, dao phay mà người dân hay dùng, lớn đến binh khí thiết giáp trong quân đội, không gì không có, có thể nói là quân phẩm dân phẩm một tay trảo lấy, tất cả vật liệu bằng sắt trên đời này đều có, gần như là thâu tóm tất cả thị trường.
Chính bởi vì như thế, các loại thợ rèn của Ô gia cũng được phân làm hai loại lớn, một loại là chuyên môn chế tạo binh khí khí giới, loại khác thì chế tạo khí cụ dân dụng, cả hai phân biệt rõ ràng, bất quá, địa vị của người chế tạo quân dụng khí giới với với chế tạo dân dụng phẩm thì cao hơn nhiều.
Dù sao yêu cầu của quân dụng khí giới nếu so với dân dụng khí giới thì cao hơn rất nhiều, mỗi một cỗ binh khí thiết giáp đều có quan hệ đến tánh mạng của một binh sĩ, cho nên, Ô gia thiết khí phôô cũng không thể không cẩn thận, trong Ô gia thiết khí phô có thợ rèn chuyên môn chế tạo loại binh giới này, những thợ rèn này dù không phải là tượng sư, nhưng cũng là thợ thủ công có ít nhất tầm mười năm kinh nghiệm.
Thứ như binh khí, không chỉ có quân đội cần, người trong giang hồ cũng cần, cho nên, loại thứ ba của Ô gia thiết khí phô là chế tạo binh khí cho người trong giang hồ, vì người giang hồ chế tạo binh khí khác với hai loại trước, đại đa số người giang hồ du tẩu giang hồ đều thuộc về loại bất nhập lưu, đối với binh khí cũng không quá chú ý, chỉ cần sắc bén rắn chắc là được, loại binh khí này cũng không cần tượng sư chế tạo, chỉ cần một ít thợ rèn có thủ pháp thuần thục là được, thứ mà Ô gia không thiếu nhất chính là người như vậy, nhưng có một ít nhân vật thành danh, yêu cầu đối với binh khí rất cao, cần phải làm theo yêu cầu bản thân, lại có rất nhiều yêu cầu, nhưng yêu cầu này một ít tượng sư bình thường không thể nào làm được, may mắn, người như vậy cũng không nhiều, cho nên lượng nhu cầu cũng không lớn, lấy nội tình có đại tượng sư của Ô gia, đủ để thỏa mãn nhu cầu.
Thiết khí phô nhỏ ở Thanh Dương trấn này thuộc về loại có địa vị thấp nhất trong số Ô gia thiết khí phô, cấp bậc cũng thấp nhất, chỉ có một tượng sư, hơn nữa còn là giáo thụ, bình thường căn bản sẽ không xuất thủ, cũng chỉ làm hai loại mua bán, một loại là thiết khí dân dụng bình thường, loại khác chính là binh khí cho người giang hồ bình thường.
Cho nên, sư phụ dạy rèn ở đây cũng được chia làm hai loại, bất quá, yêu cầu của chế tạo binh khí luôn luôn cao hơn các loại như dao phay rất nhiều, bởi vậy, đãi ngộ của bọn hắn cũng hơn những người khác nhiều lắm, những thứ khác không nói, chỉ tiền công thôi, đã cao hơn gấp đôi so với chế tạo thiết khí dân dụng rồi.
Học đồ như Tiểu Báo Tử vốn không có tiền công, thiết khí phô tạo điều kiện cho ngươi ăn, tạo điều kiện cho ngươi mặc, còn dạy tay ngươi nghệ, ngươi còn muốn tiền công? Cái này quá không có lương tâm đi chứ?
Bất quá, không có tiền công, nhưng lại có ban thưởng, nếu như ngươi có thể chế tạo ra một ít đồ vật tinh phẩm, thiết khí phô sẽ ban thưởng cho ngươi, ban thưởng bao nhiêu thì còn phải cân nhắc đến vật do ngươi chế tạo, đương nhiên, trong đó cũng có ý tứ động viên, động viên những học đồ này có thể dụng tâm học nghệ, tạo ra tinh phẩm nhiều hơn nữa, tự nhiên, những thứ gọi là tinh phẩm này, chỉ là đồ dân dụng thôi, về phần các loại binh khí, cũng chỉ có những học đồ xuất xư, chính là những thợ rèn chính thức mới có thể tạo ra thôi, trong Ô gia thiết khí phô, cũng có một điều quy định, một gã học đồ, chỉ cần có thể chế tạo ra một kiện binh khí hợp cách, liền có thể thoát khỏi thân phận học đồ, trở thành một gã thợ rèn, có thể nhận tiền công.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Bình thường mà nói, từ học đồ đến thợ rèn hợp cách, người bình thường ít nhất phải trải qua thời gian năm năm, mà tên Tiểu Báo Tử này mới đến nửa năm, đã có tiêu chuẩn như vậy rồi, quả thực khiến Tần Tuyển Long giật mình không thôi, bất quá giật mình thì giật mình, nhưng nhìn tiêu chuẩn của thanh dao phay trong tay, Tần Tuyển Long liền cho rằng tiêu chuẩn rèn của tên Tiểu Báo Tử này đã đạt đến trình độ binh khí, đồng thời cũng từ đó nhìn ra tiền đồ tương lai của tiểu tử này so với mình thì sáng sủa hơn nhiều, nếu đã vậy, chẳng bằng hiện giờ bán cho hắn một nhân tình, ngày sau có lẽ có trợ giúp với mình.
Với tư cách một trong những người phát ngôn của Ô gia thiết khí phô, hắn đối với lai lịch của Tiểu Báo Tử tự nhiên rất nhanh rõ ràng, tiểu tử này xuất thân sơn thôn, sở dĩ đến Ô gia làm học đồ, chẳng qua là vì trong nhà bọn hắn có quá nhiều nam đinh, không thể nuôi nổi, cho nên mới chọn cách rời đi, tiến đến trở thành học đồ, lúc ấy cũng không ai nghĩ tới, tiểu tử này dĩ nhiên là một thiên tài.
Bất quá coi như là thiên tài, hiện giờ hắn cũng là là một đứa bé thôi, muốn lấy được thành tựu gì đó cũng là chuyện của tương lai, hiện tại, hắn chỉ làm một tiểu tử nghèo thôi, nếu như ở thời điểm này, giúp đỡ hắn một phen, không khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cho nên, Tần Tuyển Long mới làm ra quyết định như vậy. Theo hắn thấy thì, Tiểu Báo Tử dù thiên tài thế nào, cũng chỉ là tiểu hài tử tám tuổi thôi, nhất định sẽ vì chuyện này mà cảm kích mình.
Tiểu Báo Tử quả thật rất cảm kích hắn, bất quá cũng không có cảm kích đến nước mắt xối xả như trong tượng tượng của hắn, hắn có trí nhớ hai kiếp đương nhiên không khó nhận ra Tần Tuyển Long có chủ ý gì, bất quá, loại chuyện này đối với tất cả mọi người đều lợi, không nhận mới là lạ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cách lúc Tiểu Báo Tử thành công thoát khỏi thân phận học đồ, trở thành thợ rèn hợp cách đã hơn nửa năm rồi.
Trong thời gian hơn nửa năm này, Tiểu Báo Tử trôi qua rất thoải mái, tiền công một tháng của thợ rèn ở toàn bộ Thanh Dương trấn cũng coi như là thượng đẳng, cho dù có một phần lớn hắn dùng để phụ cấp gia đình, nhưng còn lại cũng đủ để hắn trải qua sinh hoạt thoải mái, huống chi, trong Ô gia thiết khí phô này còn có cả tiền thưởng nữa.
Trải qua kiếp sống rèn sắt hơn nữ năm, ở phương diện chế tạo binh khí, Tiểu Báo Tử về cơ bản đã kết hợp được lý luận và thực tế, luận tay nghề, trong toàn bộ Ô gia thiết khí phô cũng được xem là loại một loại 2
Tần Tuyển Long trông thấy tiến bộ của hắn kinh hãi không thôi, làm ra quyết định giống với lão Hình Đầu ngày đó, bảo Tiểu Báo Tử sau khi đầy mười tuổi, tham gia vòng chân tuyển thứ nhất của toàn bộ Ô gia, hắn tin tưởng, lấy tiêu chuẩn hiện tại của Tiểu Báo Tử, đủ để trong chân tuyển trổ hết tài năng, hơn nữa tuổi của hắn, nhất định sẽ được Ô gia coi trọng, trở thành thành viên trung tâm của Ô gia.
Tiểu Báo Tử minh bạch, chính mình sở dĩ xuất sắc như thế, có hai nhân tố mấu chốt, chủ yếu nhất vẫn là một lần đốn ngộ trong khi đang nện cọc gỗ ở hậu viện, một lần đốn ngộ kia, khiến hắn thu được rất nhiều lợi ích, đối với tiết tấu và độ mạnh yếu lúc đập đều đã có một lý giải hoàn mỹ, sau đó trong một đoạn thời gian rất dài, Tiểu Báo Tử đã từng vô số lần thử để mình tiến vào loại trạng thái đó, nhưng kết quả đều là không công mà lui, chỉ có thể buông tha cho, thậm chí, nếu như không phải duy trì ánh mắt của mình trong loại trạng thái quỷ dị đó thì hắn thậm chí cũng không thể hoàn toàn nắm giữ được những gì đạt được trong một lần đốn ngộ kia của mình.
- May mắn là ánh mắt của ta đủ biến thái.
Tiểu Báo Tử đi trên đường cái, hít thở không khí tươi mát, cảm thụ ánh mặt trờ ôn hòa, khóe miệng nhếch lên vẻ tươi cười đắc ý.
Một nhân tố khác chính là Ly Hỏa tâm pháp của hắn, môn công pháp này là hành hỏa công pháp, tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng lại tăng lên sự nắm giữ với hỏa hầu nhiệt độ của Tiểu Báo Tử, thợ rèn bình thường, chỉ dùng kinh nghiệm để nắm giữ hỏa hầu, Tiểu Báo Tử lại không như thế, hắn có Ly Hỏa nội khí trong người, có thể tùy thời lợi dụng hành hỏa nội khí của mình để dò xét hỏa hầu nhiệt độ, cái này so bằng vào kinh nghiệm thì trực tiếp nhiều hơn.
Cho nên, hắn đối với cuộc sống hiện giờ của mình thập phần thỏa mãn.
Có thể không thỏa mãn sao? Có đầy đủ tiền tiêu, lượng công việc lại không lớn, còn có thể học được võ học mình thích nhất, trên đời còn có chuyện gì thoải mái hơn nữa?
Không có.
Ít nhất Tiểu Báo Tử cảm thấy không có.
Lượng công việc của thợ rèn chế tạo binh khí ở Ô gia thiết khí phô cũng không lớn, dù sao ở nơi quỷ quái này, cũng không tiêu thụ nhiều binh khí lắm, công tác từng tháng của mỗi thợ rèn có định lượng cả, chỉ cần ngươi một tháng có thể chế tạo ra mười kiện binh khí hợp cách là đưojc, cuối tháng thu hàng, nhưng lúc còn lại, sẽ không quản ngươi làm gì, mười kiện binh khí, cái này đối với Tiểu Báo Tử mà nói rất nhẹ nhõm, về cơ bản chỉ cần nửa tháng là xong rồi, hơn nữa chất lượng lại thuộc về loại tốt nhất trong tất cả các binh khí.
Về phần thời gian còn trống, chính là của hắn rồi, bởi như vậy, hắn liền có rất nhiều thời gian để rèn luyện võ công.
Bất quá, nửa năm này, hắn chủ yêu vẫn đặt tâm tư vào lĩnh ngộ Thái Cực quyền và chiết xuất Ly Hỏa nội khí, dù sao điều kiện thân thể của hắn vẫn quá nhỏ, qua năm này mới chỉ được chín tuổi thôi, hắn không muốn vì luyện thể quá độ mà làm thương tổn đến căn bản thân thể.
- Aiz, nếu ta có thể có dược thủy như trong sách thì tốt rồi!
Nửa năm qua, ngoại trừ luyện công ra, việc hắn làm nhiều nhất chính là mua sách, mua sách điên cuồng, dù sao hắn hiện giờ cũng không thiếu tiền, hơn nữa giá tiền của sách cũng không đắt.
Mục đích mua sách của hắn rất đơn giản, chính là để hiểu rõ hơn về thế giới lạ lẫm thần kỳ này.
Tục ngữ nói rất đúng tú tài không ra khỏi cửa, liền biết chuyện thiên hạ.
Dựa vào cái gì?
Chính là dựa vào sách vở, đạt đượ tri thức từ trong sách.
Thanh Dương trấn mặc dù là một địa phương nhỏ bé, người biết chữ cũng ít, cho nên, cũng không ai nguyện ý làm sinh ý ít thu nhập như vậy cả.
Cơ hội duy nhất để hắn mua được sách chính là ngày đầu và ngày mười lắm hằng tháng, lúc đó thất lí bát hương đều đến Thanh Dương trấn để đi chợ, có thể mua được sách.
Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để hắn có chút hiểu rõ với thế giới này.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina