Ngày kế, doanh trại buổi sáng lại tiếp tục nhộn nhịp, không ít thiếu niên thiếu nữ hưng phấn tụ tập tán chuyện, kể lể mấy cái sự kiện đánh nhau với linh thú, thu hoạch linh phách hào hứng ra sao. Những tiếng cười duyên xen lẫn những tiếng đắc ý quanh quẩn trong doanh, tràn ngập sức sống.
Những người Liễu vực từ sáng sớm đã được Liễu Minh dẫn đội rời đi, tiếp tục truy tung Huyết Đồ. Vắng bóng những sát thủ kia, không khí doanh trại cũng thoải mái hơn nhiều, những học trò này đối với người lạ mang sát khí nặng nề như thế vẫn rất khó tiếp nhận.
Mạc sư và Tịch sư cũng không vì xuất hiện một Huyết Đồ mà ngừng chuyến tu hành này, chỉ nhắc nhở đệ tử không đi quá sâu, cũng không phân tán nhau quá xa, để có thể kịp thời hỗ trợ lẫn nhau.
- Đi thôi, chúng ta cũng nên di chuyển.
Mục Trần vẫy tay ngoắc Đường Thiên Nhi lại, cô gái nhẹ nhàng chầm chậm chạy tới, dáng điệu lả lướt thu hút không ít thiếu niên, cũng khiến không ít kẻ ganh tị với Mục Trần.
- Mục ca, khởi hành rồi à? Ha ha, đừng bại bởi chúng ta nhaa
Khương Lập, Đằng Dũng nhìn thấy hai người, cũng cười lớn chào hỏi.
- Cỡ các ngươi mà đòi thắng, mơ đi!
Đường Thiên Nhi khinh khỉnh đáp lời.
- Ha ha, Mục ca nếu có việc gì cứ gọi chúng ta một tiếng, kẻ nào muốn kiếm chuyện, chúng ta cũng không ngại lắm đâu.
Khương Lập cười nói, cùng với Mặc Lĩnh và những thiếu niên theo Mục Trần chiến đấu hái Ngọc Linh quả, cả bọn đều gật đầu tán thành ý kiến đó.
Mục Trần cũng cười đáp lại, khoát tay. Không nói gì, dẫn Đường Thiên Nhi rời doanh trại, hướng vào Bắc Linh Nguyên mà đi.
Torng doanh trại, Liễu Mộ Bạch nhìn bóng lưng hai người đằng xa kia, ánh mắt chất chứa vẻ âm lãnh khó phát hiện.
"Uỳnh!"
Trong rừng rậm, Mục Trần xẹt qua, lật tay đánh ra một chưởng, linh lực hắc ám trong lòng bàn tay tuôn trào, trực tiếp đánh bay một linh thú sơ cấp thực lực Linh Động cảnh trung kỳ văng xa hơn 10m, nằm trên đất rên rỉ đau đớn.
Đường Thiên Nhi phía sau nhìn thấy đến ngẩn người. Ngày hôm qua, hắn cũng từng một kích đánh chết nhiều linh thú sơ cấp có thực lực cỡ này, nhưng đều là dựa vào thế hiểm đánh vào những chổ hiểm yếu trí mạng, so với hôm nay trực tiếp tấn công mạnh mẽ giết chết lại khác hoàn toàn.
- Thực lực của ngươi...?
Đường Thiên Nhi nghi hoặc hỏi.
- Đêm qua ăn Ngọc Linh quả, vừa vặn đột phá Linh Động cảnh hậu kỳ.
Đường Thiên Nhi nghe hắn trả lời nhẹ như không, bất giác than thở quát lên, rồi chợt cười xòa, vênh mặt lên nói:
- Trong năm ngày nữa ta cũng sẽ đạt đến Linh Động cảnh hậu kỳ!
- Lợi hại a!
Mục Trần cười tán thưởng, tiếp tục đi sâu vào rừng:
- Đi thôi, kế tiếp ngươi cũng phải ra tay, không được nhàn hạ đi theo ta, như thế này không tốt cho việc tu luyện của ngươi.
- Biết òi!
Đường Thiên Nhi nũng nịu trả lời, rồi cười khúc khích bước theo hắn.
Phía tây Bắc Linh Nguyên, hơn mười bóng người đang cảnh giác quan sát. Trong đám người đó có một gương mặt quen thuộc, Liễu Mộ Bạch. Với thực lực và danh tiếng của hắn, dĩ nhiên có uy tín lớn.
Liễu Minh đã cho hắn biết món đồ mà Huyết Đồ cướp đi quan trọng với Liễu vực ra sao. Vật đó Liễu vực đã phải trả phí tổn rất lớn mới thu được vào tay, nên bất kể ra sao cũng phải bắt cho bằng được Huyết Đồ, đoạt lại món đồ nọ.
- Thiếu chủ, phía trước chúng ta phát hiện tung tích Huyết Đồ, nhưng tên kia xảo quyệt đã thoát khỏi tiểu đội truy tung của chúng ta.
Sau lưng Liễu Mộ Bạch, một cao thủ Liễu vực hồi báo.
- Tiếp tục tìm kiếm.
- Vâng!
Một cao thủ khác dẫn một tiểu đội tách ra, mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Truy tung chừng nửa canh giờ, khi Liễu Mộ Bạch bắt đầu mất kiên nhẫn, một tiếng xé gió vang lên. Đó chính là tín hiệu đặc biệt của Liễu vực.
- Tìm được rồi, đi mau!
Liễu Mộ Bạch hai mắt sáng rực, vung tay lên dẫn đầu xông ra, thân hình xẹt qua cây cối. Phía trước chợt xuất hiện một bóng người dính đầy máu chật vật chạy lại, nhìn kỹ thì ra là một cao thủ Liễu vực.
- Huyết Đồ đâu?
Liễu Mộ Bạch nhìn người nọ, vội vàng hỏi.
- Thiếu chủ, Huyết Đồ chạy về hướng bắc, có nên lập tức báo cho tam gia không?
Gã cao thủ Liễu vực vội nói.
- Phía bắc?
Liễu Mộ Bạch nghe vậy, ánh mắt cũng hơi lóe lên, không vội mà phất tay nói:
- Từ từ đã!
- Đại ca? Còn chờ cái gì?
Liễu Dương bên cạnh nghi hoặc hỏi, nếu đợi thêm nữa, tên Huyết Đồ kia chạy mất thì sao?
- Trốn không thoát đâu, Huyết Đồ đã bị chúng ta bức đến tử lộ.
Liễu Mộ Bạch cười nhạt, nói tiếp:
- Hiện tại hắn chỉ là một con thú lọt bẫy, sớm muộn đều phải chết, bất quá trước khi chết chúng ta cũng nên cho hắn cơ hội phát tiết một chút.
- Đại ca có ý gì?
Liễu Dương sửng sốt.
- Mục Trần ở khu vực đó.
Liễu Mộ Bạch nhẹ giọng cười.
- Hả?
Liễu Dương nghe vậy, ánh mắt cũng trở nên khoái trá, chợt nhíu mày lại:
- Nhưng chúng ta cũng không chắc Huyết Đồ sẽ ra tay với Mục Trần a.
- Huyết Đồ rất háo sắc, bên cạnh Mục Trần không phải có tiểu mỹ nhân Đường Thiên Nhi sao? Tên kia có thể nhịn được không chứ? Mà với tính cách của Mục Trần, sao lại có thể bỏ mặc Đường Thiên Nhi chạy trốn một mình, cho nên...
- Ha ha, vẫn là đại ca suy nghĩ chu đáo, Mục Trần chết trong tay Huyết Đồ, không ai nói gì được, chỉ có thể oán trách hắn xui xẻo!
Liễu Dương hứng chí mừng rỡ, hắn đã nghe Huyết Đồ hung tàn ra sao, nếu Mục Trần gặp phải tên kia, nhất định sống không bằng chết.
Liễu Mộ Bạch chỉ mỉm cười, đưa mắt nhìn phương bắc, lẩm bẩm:
- Vốn còn định tự mình ra tay, bất quá ngươi không có phúc đó.
....
- Này, Mục Trần, mau ra tay đi, con quái này có thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ, ta đánh không lại!
Đường Thiên Nhi liên tục tránh né một linh thú hung mãnh đang tấn công nàng, đuôi tóc đen lất phất bay trong gió, tiếng của nàng la lên thất thanh.
Mục Trần đang đứng trên một nhánh cây quan sát bóng hình xinh đẹp đáng bị linh thú Linh Động cảnh hậu kỳ kia truy đuổi, hắn chỉ cười thở ra, chợt mũi chân chạm cành cây, như chim nhạn bắt cá phóng xuống, tay phải nắm chặt thành quyền, linh lực hắc ám ngưng tụ trong tay, hóa thành một hắc ấn.
- Súc sinh chớ có càn rỡ! (LCT: đểu thật, chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, bất quá chiêu này được, ta thích)
Mục Trần phóng ra, cười khẽ, hắc ấn mang theo dao động kinh người hung hăng oanh kích linh thú kia.
"Uỳnh!"
Linh thú kia cũng phẫn nộ gầm lên, móng vuốt cuồn cuộn linh lực cũng vồ tới ngạnh chiến với quyền ấn của Mục Trần.
Linh lực trùng kích cuốn lấy tất cả, một tiếng gầm nhẹ của linh thú vang lên, đã bị Mục Trần mạnh mẽ đẩy lui.
"Bộp!"
Thân hình vừa lui sau, Mục Trần xoay người lại nhanh nhẹn lao đến, lật tay lấy ra trủy thủ, linh lực quấn quanh lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn đâm vào cổ họng linh thú.
"Phụt!"
Máu nóng bắn ra tung tóe, linh thú ầm ầm ngã xuống đất, mặt đất cũng bị chấn rung lên.
Mục Trần cũng đáp xuống đất, mỉm cười lau đi vết máu trên thân trủy thủ, bóng thiếu niên cao cao, đứng dưới ánh mặt trời mông lung xuyên qua tán lá, thật là một khung cảnh hào hùng.
- Tên đáng ghét, không có biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, hại ta bị nó đuổi theo lâu như vậy.
Đường Thiên Nhi oán hận nói, bước đến chỗ linh thú dùng đoản kiếm rạch đỉnh đầu nó, lấy tinh phách linh thú thu vào tay, tiếp tục quay lại mắng chửi xối xả tên đồng đội khó ưa.
Mục Trần nhìn nàng, mặt cười gian xảo, vừa muốn mở miệng nịnh nọt nàng một chút, đột nhiên đôi mắt đen láy biến sắc, thân hình nhanh như cắt lao tới ôm lấy vòng eo Đường Thiên Nhi, cả hai đều bổ nhào xuống đất.
Ngay lúc đó, một bàn tay đầy máu từ trong rừng cây bất chợt xuất hiện chộp đến khoảng không trước đó là Đường Thiên Nhi, thấy bản thân ra tay thất thủ, hắn cũng khẽ thốt lên kinh ngạc.
Mục Trần ôm Đường Thiên Nhi lăn trên đất hai vòng, nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn vào lùm cây phát ra tiếng kinh hô ban nãy.
Ngay cạnh chỗ thi thể linh thú, một bóng người đang đứng đó, áo đỏ quần đỏ, gương mặt lông lá hung ác, đôi mắt hẹp dài có vẻ quỷ quyệt.
- Khà khà, tiểu tử thân thủ thật không tệ a.
Người kia nhìn chằm chằm Mục Trần, cười quái dị. Ánh mắt của hắn lại liếc sang cô gái bên cạnh, thân thể thon thả mềm mại, bộ ngực tròn lẵng, bóng bẩy, cái eo thon nhỏ, gương mặt thiếu nữ nai tơ mà lại tràn ngập xuân sắc, thật là khó mà không thèm thuồng a.
- Không ngờ rừng rú trong này lại có hàng cực phẩm a...
Kẻ kia cười dâm tà, ánh mắt nhìn Đường Thiên Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến cô gái khẽ run rẩy, nấp sau lưng Mục Trần.
- Tiểu tử, giao nàng cho ta đi, ta sẽ thả ngươi. Bằng không nếm thủ đoạn của ta thì không dễ chịu đâu.
Người áo đỏ cười gằn, ánh mắt như độc xà nhìn Mục Trần.
Mục Trần cũng không rời mắt khỏi bóng người áo đỏ, nắm chặt bàn tay mềm lạnh toát mồ hôi của Đường Thiên Nhi. Nếu hắn đoán không sai, kẻ trước mặt hẳn là đoàn trưởng Huyết Đồ đoàn, kẻ đang bị nhân thủ Liễu Vực bao vây truy tìm, Huyết Đồ .
Thật không ngờ lại chạm trán hung đồ đánh lén ở chỗ này, thật là phiền phức!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Một bãi đất trống trong rừng, ba người đang đối mắt nhìn nhau, áp lực khiến trái tim hai thiếu niên đập liên hồi, hơi thở dồn dập. Với Đường Thiên Nhi đang nấp sau lưng Mục Trần, cái vẻ tươi cười của Huyết Đồ mang đậm sự giả dối hung ác.
Mục Trần vẫn cảnh giác không rời mắt khỏi tên kia, trong cơ thể linh lực cuồn cuộn dâng lên. Đối diện Huyết Đồ, khiến cho hắn cảm thấy một mùi vị cực kỳ nguy hiểm, độ nguy hiểm này còn hơn xa ngày hôm qua chạy trốn khỏi Hỏa Linh Viên Vương.
Bất kể thực lực hay trí tuệ, Huyết Đồ chắn chắc phải siêu việt hơn Hỏa Linh Viên Vương. Con thú kia bất quá chỉ may mắn chật vật trong hiểm cảnh bất ngờ đột phá đến Linh Luân cảnh hậu kỳ, mà Huyết Đồ trước mặt, dường như cũng đã một bước chạm đến Thần Phách cảnh.
- Tiểu tử, ta có nhiều thời gian liếc mắt đưa tình với ngươi, ngươi có 10 giây suy nghĩ, giao nàng cho ta thì ngươi có một đường sống.
Huyết Đồ tươi cười càn rỡ chọc ghẹo Mục Trần.
- Dám động thủ với chúng ta, không sợ hai vị đạo sư Thần Phách cảnh của Bắc Linh viện chúng ta chạy đến sao?
Mục Trần chậm rãi nói.
- Tik tok... sắp hết giờ rồi.
Huyết Đồ nhe răng cười, hàm răng trắng tinh nhưng khiến kẻ khác nhìn thấy không rét cũng run.
Mục Trần hít sâu một hơi, hơi nghiêng đầu nhìn lại Đường Thiên Nhi, nắm lấy cổ tay nàng, ra vẻ định ném nàng qua chỗ Huyết Đồ kia.
- Khá thức thời đó.
Huyết Đồ thấy hành động của hắn, nụ cười càng lúc càng khoái trá.
Mục Trần nắm chặt tay bước tới, bất chợt xoay người đánh một chưởng vào vai Đường Thiên Nhi, kình lực mạnh mẽ đẩy nàng văng xa tít tắp vào rừng.
- Không muốn hại ta thì đi mau!
Ngay khi đánh bay Đường Thiên Nhi, hắn quát khẽ truyền vào tai nàng.
Đường Thiên Nhi bị đánh văng vào rừng, đôi mắt xinh đẹp đã đầy nước nhìn bóng lưng thiếu niên cao cao, cố gắng bỏ đi ý nghĩ không muốn để hắn lại một mình, nhắm mắt nấc lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.
- Ngươi cho ả chạy trốn?
Huyết Đồ lạnh lẽo nhìn biến cố xuất hiện, hai tiểu tử Linh Động cảnh, nghĩ rằng có thể thoát khỏi tay ta sao?
- Tiểu tử, vậy thì nếm thử cái tư vi sống không bằng chết nó ra thế nào nhé!
Huyết Đồ cười khục khặc, thân hình mạnh bạo xông lên, nhưng không tấn công Mục Trần mà đuổi theo hướng Đường Thiên Nhi đang chạy trốn.
Mục Trần thấy thế, cũng mạnh mẽ tiến lên, bất quá với khí thế tấn công của hắn, Huyết Đồ cũng chẳng thèm để ý.
- Phá Linh châu!
Lúc tên cướp còn đang khinh thường mặc kệ Mục Trần, đột ngột thiếu niên nắm chặt bàn tay, dường như có một luồng hào quang xuất hiện trong tay, hét lớn.
- Phá Linh châu?
Nghe tên món đồ đó, Huyết Đồ cũng bất chợt rùng mình. Dù Mục Trần trước mắt hắn thực lực yếu ớt, bất quá nếu có Phá Linh châu, thì lại là chuyện khác, nếu cứ mặc kệ hắn ném Phá Linh châu kia trúng phải mình, không bị thương mới lạ. Hiện tại đang chạy trốn giữa trùng vây, Huyết Đồ tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Huyết Đồ liếc mắt nhìn qua, thân thể đang di chuyển cũng khựng lại, một luồng hắc ám bắn tới như cắt, tên cướp vội vàng thúc giục linh lực hùng hồn bùng ra, bao bọc lấy cơ thể để phòng ngự.
"Cốp!"
Luồng hắc ám kia chạm vào thân thể hắn, vỡ nát. Nhưng linh lực cuồng bạo như dư đoán chẳng thấy đâu, chỉ có một mùi tanh hôi nồng nặc, và chất gì đó dinh dính bắn tung tóe đầy người Huyết Đồ.
Bất thình lình xảy ra biến cố kỳ lạ khiến cho Huyết Đồ sửng sốt một chút, sau đó trân mắt nhìn vết máu dính trên người, khá kỳ lạ vết máu này dinh dính sền sệt, mùi rất tanh và nồng, văng đầy đầu cổ quần áo, khiến hắn vốn đã hôi nay càng thêm thúi. (LCT: lại trò cũ đây mà, hè hè thằng nhóc MT này tinh quái thật)
- Mày giỡn mặt tao hả nhỏ?
Môi run rẩy, Huyết Đồ nổi giận đến đỏ mắt, điên cuồng nhìn Mục Trần.
Mục Trần nhanh nhẹn lui lại bỏ chạy.
- Nhãi ranh, ném cái này lên người ta rồi bỏ chạy, muốn giúp nàng trốn à, ta không thèm đuổi theo ngươi!
Huyết Đồ tuy bị Mục Trần chơi cái trò này tức giận đến sôi máu, nhưng dù sao cũng là cướp, thủ đoạn độc ác lại gian xảo, cười dài nhạo báng Mục Trần.
- Tạp chủng, muốn thứ này không?
Mục Trần không ngờ tên cướp lại có thể nén giận, vẫn muốn đuổi theo bắt Đường Thiên Nhi trước, nhưng hắn cũng không hoảng loạn, chỉ cười lấy ra một vật tròn tròn màu ngọc bích. Cỗ linh lực nồng đậm từ cái vật kia toát ra đậm đặc.
- Ngọc Linh quả?!
Huyết Đồ nhìn thấy Ngọc Linh quả, hai mắt cũng sáng rỡ, hiện lên vẻ thèm thuồng tham lam. Hiện tại đã đạt tới Linh Luân cảnh đỉnh phong, thiếu một bước nữa tiến vào Thần Phách cảnh, nếu có thể sử dụng Ngọc Linh quả kia, hiển nhiên có thể liều mạng một lần, đột phá bình cảnh. Đến lúc đó bọn Liễu Minh đâu còn có thể đe dọa được nữa!
Lúc đó khốn cảnh cá chui trong rọ mới chân chính có thể thoát ra.
- Thật sự là một tiểu tử kỳ lạ, bây giờ ta đã có hứng thú với ngươi rồi.
Huyết Đồ nhếch miệng cười, ánh mắt nham hiểm, lắc người phóng tới Mục Trần. Đột phá Thần Phách so với tiểu mỹ nhân, quả thực đáng giá hơn nhiều.
Mục Trần sớm đoán được hắn sẽ phản ứng như vậy, vội thúc giục linh lực bao bọc hai chân, tăng tốc tối đa điên cuồng chạy sâu vào rừng.
Với tốc độ của Đường Thiên Nhi, quay lại doanh trại thông tri cho Mạc sư hẳn cần phải có một chút thời gian. Hắn nhất định phải giữ được mạng trong thời gian Mạc sư tìm đến cứu viện, thoát khỏi nanh vuốt của tên cướp Huyết Đồ đã có thực lực đạt tới Linh Luân cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
Với thực lực đó, Huyết Đồ muốn giết hắn, rất thoải mái dễ dàng.
- Nhãi con, ngươi thực nghĩ rằng sẽ thoát được sao? Vì một tiểu cô nương lại dùng mạng của mi đánh đổi dụ ta đi. Ha ha ha, nói thật ta cũng bội phục ngươi đó, thôi vậy đi, giao Ngọc Linh quả ra, ta chỉ phế hai tay hai chân ngươi, giữ lại cái mạng chó cho ngươi, có nghe không thì bảo?
Huyết Đồ đuổi theo bóng thiếu niên đang liều mạng bỏ trốn, âm thanh quái dị nham hiểm cười khằng khặc, lên tiếng đe dọa thuyết phục nhiễu loạn tâm thần Mục Trần.
- Trốn như chuột mà còn giở trò, tự lo cho ngươi đi.
Mục Trần không hề quay đầu lại, chỉ cười lạnh nói lớn.
- Không biết điều...
Huyết Đồ hai mắt lạnh băng, linh lực bạo dũng lan tràn, tốc độ tăng cao hơn, ngày càng rút ngắn khoảng cách với Mục Trần.
Hắn cũng cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo sát khí đuổi tới sát sau lưng, trong lòng hơi lo lắng, vẫn đánh giá chưa đúng thực lực tên đạo tặc này a.
Bất quá ngay lúc này, thoáng lơi lỏng e rằng sẽ phải thật sự bỏ mạng trong tay tên cường đạo kia.
Mục Trần cắn răng gầm nhẹ, linh lực đột ngột vận chuyển tốc độ cao trong kinh mạch, dường như nó cũng nhận ra chủ nhân đang lâm vào hiểm cảnh, sâu trong cơ thể lại đột ngột hiện ra những đốm đen kỳ dị, lan tỏa khắp toàn thân.
Đốm đen liên tiếp xuất hiện, nếu lúc này hắn có thời gian quan sát, hẳn sẽ phát hiện những đốm đen đó mơ hồ tạo thành hình dạng một tòa tháp thần bí.
"Ào ào"
Mục Trần dĩ nhiên không có tâm trạng nào quan sát mấy cái biến hóa đó, hắn chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể đột nhiên hùng hồn hơn, tốc độ chạy trốn cũng tăng lên rất nhiều, thoáng bứt ra một khoảng cách với Huyết Đồ.
- Cái quái gì? Tiểu tử này sao tốc độ bất chợt nhanh như vậy?
Huyết Đồ nhìn thấy cũng kinh nghi bất định, mặt mày nhăn nhó, lại tăng thêm linh lực vận chuyển, nhanh chóng đuổi theo. Dù sao cũng là cường giả gần bước vào Thần Phách cảnh, nhãn lực cũng hơn người, mắt thấy Mục Trần đột nhiên bùng nổ, hẳn là chỉ kéo dài được thời gian ngắn, không có khả năng dây dưa lâu dài.
Trong rừng rậm, hai bóng người một đuổi một chạy lướt qua, để lại một trận cuồng phong quét lá khô cành cây tung bay lả tả.
Dưới tốc độ chạy trốn cực hạn, Mục Trần và Huyết Đồ nhanh chóng tiếp cận rừng sâu. Huyết Đồ nhận thấy khu vực này cũng biết, trong lòng đã hơi chột dạ, nơi đây có khó nhiều linh thú khó giải quyết, lúc nào cũng có thể xảy ra biến cố bất ngờ.
- Nhãi con, lão tử đùa với ngươi đủ rồi!
Huyết Đồ cắn răng gào lên, bất chất tiêu hao linh lực lớn, bàn chân mạnh mẽ giậm đất, thân thể dán sát mặt đất lao đi như cắt săn thỏ, hai bàn tay cũng vỗ lên mặt đất, mơ hồ linh lực huyễn hóa thành một đầu báo đen, lóe lên thành một quang ảnh, lấy tốc độ cực kỳ kinh khủng bắn tới Mục Trần.
- Chịu chết cho ta!
Tốc độ tăng vọt, giúp cho đắc Huyết Đồ chỉ mười giây sau đã xuất hiện sau lưng Mục Trần, tung ra một quyền cuồng bạo linh lực.
Công kích cỡ này, đủ để giết chết một người có thực lực Linh Động cảnh!
Mục Trần ngay lập tức nhận thấy được công kích kinh khủng từ sau lưng đánh tới. Công kích mạng mẽ này nếu đón đỡ, e rằng hắn sẽ ngay lập tức trọng thương.
Ánh mắt điên cuồng, thoáng nhìn vào rừng sâu, tính toán vị trí của mình, rồi bất chợt mạnh mẽ xoạy người, mở bàn tay ra. Một cái bóng màu đen hiện ra, trang giấy màu đen bất ngờ xuất hiện.
"Uỳnh!"
Trang giấy đen thần bí kia xuất hiện trong lòng bàn tay Mục Trần, đón đỡ một quyền uy mãnh của Huyết Đồ.
"Bùng!"
Linh lực cuồng bạo bùng nổ, Mục Trần như bị búa tạ đánh trúng, phun ra một ngụm máu, trang giấy đen bay ngược vào lại trong cơ thể, thân thể hắn cũng bắn đi như diều đứt dây, lọt vào rừng sâu.
Huyết Đồ chưng hửng nhìn Mục Trần bị đánh bay đi, những tưởng một quyền đánh chết hắn nhưng không ngờ lại ra thế này. Bất quá tốc độ không hề đình trệ, hắn nhanh chóng tiến vào rừng sâu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mục Trần đang nằm ở một gốc đại thụ.
- Còn chạy nữa thôi?
Huyết Đồ thở hồng hộc lạnh lùng nhìn Mục Trần đang tê liệt nằm trên mặt đất.
- Ta không chạy nữa...
Đối mặt với nụ cười ác độc của hắn, Mục Trần lau đi vết máu nơi khóe miệng, nhàn nhạt cười châm chọc.
- ... mà tới phiên ngươi lo chạy cho thoát thân đi, tạp chủng.
Huyết Đồ nghe hắn nói vậy, hai mắt híp lại nghi hoặc, định mở miệng mắng chửi hắn. Đột nhiên trong rừng sâu, một tiếng rống phẫn nộ vang vọng. Tên cướp giật mình nhìn lại hướng đó, chỉ thấy một cái bóng màu bạc đang phóng tới nhanh như chớp, linh lực cuồng bạo của con thú đó rất kinh khủng, nơi nó đi qua tạo thành cuồng phong thổi những gốc đại thụ cũng ngã rạp xuống.
- Ngân Giác Long Báo?
Huyết Đồ nhìn thấy linh thú uy phong lẫm lẫm, sắc mặt trở nên tái mét, hung tợn trừng mắt với Mục Trần:
- Tiểu tử độc địa, muốn cùng chết với ta sao? Bất quá ngươi vẫn còn non lắm, ta rời khỏi đây trước, để cho nó ở lại chơi với ngươi, xem ngươi chui vào bụng nó thế nào, ha ha ha.
Nhưng mà, Mục Trần nghe được hắn lời này, khóe miệng trào phúng cũng dũ phát nồng đậm.
- Máu trên mình ngươi là của con nó, ngươi nói nó có tha cho ngươi không?
Nghe Mục Trần lật bài, Huyết Đồ bất giác cúi nhìn thân thể dính đầy máu đặc sệt của mình, sắc mặt kịch biến. Đến lúc này hắn mới hiểu được thiếu niên nhìn ngây ngô thế này, nhưng ngay từ đầu đã cho hắn đút đầu vào thòng lọng...
Giả la lớn là Phá Linh châu, nhưng lại là chai máu tươi để dành từ hôm qua, mưu kế sâu xa từ trước khi chạy trốn. Quả là độc!
Nhìn gương mặt trào phúng của thiếu niên kia, Huyết Đồ cảm thấy lạnh cả sống lưng, mưu sâu kế hiểm đến thế này, một thiếu niên lỗ mãng có thể bày ra sao?
Mục Trần nhìn sắc mặt kịch biến của Huyết Đồ, nhe răng cười khẩy, rồi lại nhìn cái bóng Ngân Giác Long Báo to lớn kinh khủng sát ý đầy trời đang càng lúc càng gần, nhẹ thở một hơi.
- Long Báo đại ca, lần này lại phải dựa vào ngươi, cho ta mượn nanh vuốt một bữa nữa đi!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Tiếng rống cuồng bạo giận dữ mang theo linh lực cường đại, Ngân Giác Long Báo mắt đỏ như máu hầm hầm xông đến Huyết Đồ. Những tiếng gầm gừ tràn ngập cừu hận và sát khí cùng với tiếng thân thể nện ầm ầm trên đất tạo thành một khí thế kinh hãi.
Trên cơ thể con người kia, nó ngửi thấy mùi máu rất nồng, chẳng lẽ nhân loại đáng hận kia cũng từng tổn thương thằng cu của nó sao?
Tuy linh thú cao cấp có linh trí hơn linh thú sơ cấp rất rất nhiều, nhưng vẫn còn xa mới so được với trí tuệ của nhân loại. Phẫn nộ, căm hận, đó chính là bản năng của nó đối với những kẻ dính máu con của nó. Bất kể nhân loại hay linh thú, đều phải bị xé xác.
- Khốn nạn!
Huyết Đồ đột ngột trở thành mục tiêu săn đuổi của Ngân Giác Long Báo, lông tóc trên người cũng dựng hết cả lên, oán độc trừng mắt nhìn Mục Trần. Vốn chẳng thể nào ngờ được một tiểu tử Linh Động cảnh hậu kỳ có thể dễ dàng giết chết, lại gian xảo đến như thế.
Hắn sinh ra đã háo sắc, đang trong tình cảnh bị truy đuổi chật vật nguy hiểm cực kỳ, trong lòng bực dọc đang muốn phát tiết, vừa thấy một tiểu mỹ nhân xinh như hoa, khiến cho ngứa ngáy khó chịu, định bắt đem đi mần thịt, nhưng không thể nào nghĩ được chỉ một phút ham muốn lại gặp phải phiền toái kinh khủng như thế này.
- Ta không tha cho ngươi!
Huyết Đồ giận dữ gào lên, linh lực hùng hậu trong cơ thể bùng nổ, chân giậm mạnh xuống đất... quay đầu bỏ chạy nhanh như chớp, bóng dáng xuyên qua rừng cây, dĩ nhiên là tìm đường chạy trốn.
"Gráàoooo!"
Nhưng không may Ngân Giác Long Báo lại không có ý định buông tha. Thân hình khổng lồ cường tráng hạ sát xuống đất, phóng lên những bước dài, hóa thành ngân quang bắn đi.
Ngân Giác Long Báo thực lực Thần Phách cảnh, dĩ nhiên tốc độ vượt hẳn Huyết Đồ đã tốn công tốn sức đuổi theo Mục Trầm cả một đoạn đường dài. Chỉ trong thời gian ngắn, nó đã xuất hiện phía sau tên cướp kia, dao động linh lực mãnh liệt tỏa ra áp lực khiến Huyết Đồ đang chạy thêm biến sắc.
- Linh Báo Sát!
Huyết Đồ cũng không phải nhân vật tầm thường, thân hình giữa không trung mạnh mẽ xoay vòng, quát lên một tiếng, linh lực cuồn cuộn trào ra, hình thành một hình dạng Linh Báo bên ngoài cơ thể. Nhìn qua như nhân báo hợp thể, xông lên tung quyền điên cuồng công kích Ngân Giác Long Báo.
Linh Báo bọc lấy cơ thể Huyết Đồ, hung hăng va chạm với ngân quang đang nhanh như điện lao tới. Một tiếng "uỳnh" trầm thấp vang vọng, dư chấn khuếch tán ra chung quanh, từng gốc đại thụ lần lượt ngã rạp, vang lên những tiếng "rắc, rắc" gãy đổ hoàn toàn.
"Uỳnh!"
Linh lực trùng kích bùng nổ, bóng người Huyết Đồ thê thảm văng ngược ra sau, rên lên thống khổ, nện mạnh lên đất rừng. Cánh tay phải huyết nhục te tua, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái lỗ đỏ thẫm, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.
Mục Trần từ xa nhìn thấy, cũng nhíu mày. Hôm qua Hỏa Linh Viên Vương chỉ một kích bị Ngân Giác Long Báo giết chết, nhưng tên Huyết Đồ này chỉ bị phế đi một tay, tên cướp này quả nhiên lợi hại.
"Bịch!"
Ngân Giác Long Báo bốn chân hạ xuống đất, mắt thú hung tợn nhìn Huyết Đồ như nhìn kẻ thù, không hề chần chừ, lại nhanh nhẹn phóng ra, ngân quang lóe sáng tràn ngập khí tức tử vong.
Huyết Đồ sợ hãi, vội vàng lăn lông lốc mấy vòng, liều chết tránh được công kích thứ hai của Ngân Giác Long Báo, nhưng vẫn bị cái đuôi như roi sắt của nó quất trúng người.
- A!
Cái đuôi Ngân Giác Long Báo đập lên ngực, khiến hắn hét lên đau đớn phun ra một miệng máu. Ánh mắt hung hãn đã mờ mịt đi nhiều, nhận hai đòn tấn công của Ngân Giác Long Báo khiến hắn trọng thương. Thương thế này còn kinh khủng hơn vết thương mấy hôm trước bị bọn Liễu Minh tấn công truy sát.
- Còn tiếp tục thế này, sớm muộn ta cũng chết trong miệng con Ngân Giác Long Báo này...
Huyết Đồ khẽ cắn môi, ánh mắt oán độc nhìn phương hướng Mục Trần lúc nãy, chợt ngẩn người. Tên nhóc đó rõ ràng bị thương tê liệt nằm đó, lợi dụng lúc hắn không phát hiện mà chạy trốn đi mất.
- Tiểu tạp chủng! Đợi ta bắt được ngươi, nhất định cho ngươi bán sống bán chết!
Huyết Đồ tức giận đến sắc mặt xanh mét, luôn mồm rít gào nguyền rủa.
Bất quá vì hắn phân tâm, Ngân Giác Long Báo lại như chớp giật xẹt qua, nanh vuốt sắc bén để lại trên cơ thể một vết thương sâu hoáy, khiến Huyết Đồ đau thấu tim gan.
- Súc sinh chết bầm!
Huyết Đồ nguyền rủa, gương mặt đột ngột tỏa hồng quang khác thường, ánh mắt hung ác, bắn người ra bỏ chạy, hai tay kết ấn thúc giục linh lực, những âm thanh ầm ầm như sấm chớp mưa bão truyền ra.
"Ầm!"
Một tiếng sấm vang lên, Huyết Đồ phun ra một ngụm máu tươi, khí tức đang uể oải chợt vững vàng tăng lên, tốc độ cũng đột ngột tăng cao, hóa thành một cái bóng mờ mờ, chạy thục mạng về một hướng.
"Gráàoooo!"
Nhìn thấy con mồi chợt biến mất, Ngân Giác Long Báo rống lên, cũng nhanh chóng lao đi, quyết đuổi giết không tha.
Một người một thú lần lượt xuyên qua rừng rậm. Huyết Đồ thấy Ngân Giác Long Báo đuổi theo không bỏ, cũng âm thầm kêu khổ trong lòng. Kỹ năng kích phát linh lực này vốn gây thương tổn rất lớn cho cơ thể, di chứng về sau cũng không nhỏ, nhưng dưới tình huống sống còn bảo vệ cái mạng là quan trọng nhất, còn tính toán về sau làm gì, hắn cũng đâu còn lựa chọn nào khác? Nếu bị đầu Ngân Giác Long Báo kia bắt kịp, hôm nay phải bỏ xác lại khu rừng này là không phải bàn cãi!
Cuộc truy đuổi kéo dài, hắn đã phải phun máu ra đến năm lần, gương mặt cũng đã trắng bệch như vôi, cơ thể cảm giác suy yếu khiến hắn cũng bị hoa mắt.
Chạy thêm một hồi chừng mười phút nữa, Ngân Giác Long Báo sau lưng bắt đầu giảm tốc, cuối cùng dừng lại, đứng từ xa rống lên giận dữ, rồi xoay đầu trở về rừng sâu.
Rốt cuộc Ngân Giác Long Báo cũng buông tha cho, nhưng Huyết Đồ cũng không dám dừng lại ngay, vẫn cắm cổ chạy một hơi. Chạy thêm mấy phút nữa, hắn mới chật vật ngã lăn vào một bụi cỏ.
Lăn trên bụi cỏ xanh mượt, Huyết Đồ xụi lơ cả người, tay chân rã rời cử động không nổi, linh lực tiêu hao hầu như không còn, miệng há to không ngừng thở phì phò gấp gáp, tim đập loạn liên hồi. Được một lát, hắn ngồi dậy kiểm tra thương thế trên người, bất giác khóc không ra tiếng. Ai mà ngờ được chỉ vì truy đuổi một thằng nhãi con Linh Động cảnh, kết quả lại trở nên thê thảm như thế này.
Thảm trạng này cả bọn cường giả như Liễu Minh vây công cũng còn chưa làm được a!
Lời nói vừa thốt ra, lông tóc trên người đều dựng đứng, nhiều năm lăn lộn chốn sinh tử khiến hắn nhanh chóng phát hiện nguy hiểm.
"Xoẹt"
Một tia chớp lạnh lẽo từ trong rừng cây bắn ra, sượt qua đầu để lại một vết cắt khá sâu trên mặt Huyết Đồ.
Bất thình lình bị công kích khiếc cho Huyết Đồ biến sắc, hét to:
- Kẻ nào?
- Ngươi rất muốn gặp ta mà?
Một tiếng cười trong trẻo phát ra, rồi bóng người chậm rãi thong thả bước tới. Thân hình dong dỏng cao, khuôn mặt khôi ngô mang theo nụ cười rạng rỡ, chính là Mục Trần.
- Tiểu tạp chủng, ngươi còn dám tới tìm ta?
Huyết Đồ nhìn thấy kẻ kia, phẫn nộ quát lên chói tai.
Mục Trần chòng chọc nhìn hắn, linh lực bùng lên ngoài cơ thể, nụ cười biến mất, thay vào đó là sát khí băng hàn.
- Tiểu tử muốn làm gì? Dù trạng thái hiện tại ta không tốt, bất quá nếu ta liều mạng phản kích, ngươi cũng khó sống!
Huyết Đồ nhìn thấy bộ dáng của Mục Trần, lo lắng quát lên.
- Ngươi và ta thân ai nấy lo, chuyện hôm nay xóa bỏ, thế nào?
Mục Trần chợt dừng bước, nhíu mày:
- Ngươi thật sự sẽ không tìm ta gây chuyện?
Huyết Đồ vội vàng trả lời:
- Ta hiện tại khó bảo toàn bản thân, ta có thể thề, ngươi sau này sẽ trở về Bắc Linh viện, ta còn có cách nào gây phiền phức cho ngươi?
- Ngươi nói cũng đúng....
Mục Trần tỏ vẻ do dự, khẽ gật đầu.
Huyết Đồ nghe thấy như mở cờ trong bụng, nhưng cái vui mừng chạy từ bụng chưa kịp lên đến gương mặt, đã thấy nơi khóe miệng Mục Trần một nụ cười trào phúng.
- Bất quá ta vẫn muốn đem ngươi đi làm thịt.
"Phốc"
Mục Trần đột nhiên phóng tới, linh lực dao động cấp tốc, trên hai đấm tỏa ra linh lực hắc ám, mơ hồ có hai hắc ấn.
- Tiểu tạp chủng, ngươi muốn chết!
Huyết Đồ hoảng hốt thúc giục linh lực còn sót lại trong người, thẳng tay tung hai quyền tấn công Mục Trần.
- Sâm La Tử Ấn!
Hai đấm nắm chặt, Mục Trần hét to. Hai đạo hắc ấn mạnh mẽ bộc phát lục phá hoại mãnh liệt, tràn ngập một dao động bá đạo cuồng bạo.
"Uỳnh!"
Bốn quyền hung hăng đối cứng với nhau, cỏ dưới mặt đất đều bị chấn nát, linh lực trùng kích phát tán, đẩy thân hình cả hai bay ngược ra sau, đều phung một ngụm máu.
Mục Trần vừa chạm đất liền lăn tròn một vòng, giẫm chân tiếp tục xông lên, bàn tay mở ra rồi co lại, hấp lực mạnh mẽ tuôn ra, thanh trủy thủ lúc nãy ám toán tên kia quay về trong tay hắn.
Cơ thể Huyết Đồ ngược lại vô cùng chậm chạp, còn đang bò lăn trên đất, Mục Trần chớp mắt đã tiếp cận, hắn chỉ kịp nhìn thấy một luồng sáng lấp lánh màu đen vọt ngang hai mắt.
Máu tươi tung tóe.
Huyết Đồ thê lương rống lên thảm thiết, hai tay điên cuồng đánh loạn, định liều chết phản kích Mục Trần.
Nhưng Mục Trần tránh né rồi lắc người ra sau Huyết Đồ, trủy thủ trong tay như con rắn nhỏ độc ác, hung hăng cắm vào sau lưng ngay vị trí trái tim, lút cán.
Máu tươi chảy theo lưỡi trủy thủ bén ngót, hai tay đang múa điên loạn của Huyết Đồ cũng đột ngột buông thõng, gương mặt trắng bệch mất đi hai mắt, chỉ còn lại trên đó hai cái lỗ máu đỏ thẫm, nhưng vẫn thấy được nét mặt không cam tâm.
Đường đường là cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ, thế nhưng lại kết thúc sinh mạng trong tay một thiếu niên Linh Động cảnh.
Khi Huyết Đồ tuyệt khí ngã xuống đất, gót chân Mục Trần cũng mềm như bún, hắn ngã phịch ra đất, yết hầu dâng lên cảm giác ngòn ngọt, lại phun ra thêm một ngụm máu.
Mục Trần ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một hồi, cắn răng bò đến thi thể Huyết Đồ, hai tay sờ soạng trên người tên cướp. Suýt chút nữa bỏ mạng, hắn không thể cam tâm về tay không, ít ra phải kiếm được cái gì đó làm chiến lợi phẩm. Chỉ không biết cái thứ chôm được của bọn người Liễu vực có được tên cướp này giấu theo người hay không...
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Mục Trần hai tay mò mẫm trên thi thể Huyết Đồ. Hắn cũng không hứng thú với những thứ của tên cướp này, nhưng đồ vật bị cướp của Liễu vực thì lại rất tò mò.
Huyết Đồ đoàn ở Bắc Linh cảnh coi như là thế lực rất có tiếng tăm, mặc dù tiếng tăm đó rất tệ hại. So ra thế lực Huyết Đồ đoàn chỉ kém chín địa vực, nhưng cũng có chiến lực không nhỏ. Ngày thường bọn chúng cướp bóc khắp Bắc Linh cảnh, cũng không mon men phạm đến chín địa vực. Vì bọn chúng hiểu rõ bản thân không phải là đối thủ của bất kì địa vực nào. Thế nhưng lần này lại đắc tội Liễu vực vốn có danh xưng là đệ nhất địa vực Bắc Linh cảnh. Do vậy, Mục Trần rất hiếu kỳ, cuối cùng là cái món đồ gì lại khiến cho Huyết Đồ đoàn phải mạo hiểm đắc tội thế lực lớn nhất Bắc Linh cảnh này.
Hơn nữa hành động của bọn người Liễu vực càng khiến Mục Trần khó hiểu, không nghĩ ra tại sao lại tàn độc huyết tẩy toàn bộ Huyết Đồ đoàn, còn truy đuổi Huyết Đồ ngàn dặm không buông đến tận Bắc Linh Nguyên, vẫn như cũ không chịu bỏ qua.
Hiển nhiên, món đồ bị cướp kia phải rất quan trọng. Mà đồ đạc được Liễu vực coi trọng như vậy, lẽ nào chỉ là vật phẩm bình thường thôi sao?
Trong chín địa vực, Liễu vực có chiến lực mạnh nhất, vẫn luôn hăm he trở thành lão đại. Mấy năm nay dùng đủ loại thủ đoạn uy hiếp các thế lực lớn nhỏ khác, khiến cho thanh thế của họ tại Bắc Linh cảnh càng lúc càng lớn, tỏ ra tư thế của kẻ mạnh nhất Bắc Linh cảnh. Đối với những hành động bành trướng khoe khoang của Liễu vực, những vực chủ khác cũng có tính toán. Trong số đó cũng có cha của Mục Trần, Mục Phong.
Mục Phong trước kia giữ khoảng cách với Liễu vực chủ Liễu Kình Thiên, mấy năm nay hai vực tranh phong cũng xung đột khá nhiều, song phương không ai chịu ai, tuy gặp mặt vẫn cười nói khách sáo, nhưng nếu có cơ hội tuyệt đối sẽ hạ độc thủ với đối phương.
Bởi có quan hệ đó, hơn nữa hai huynh đệ Liễu Mộ Bạch lại thường nhắm vào mình, Mục Trần tự nhiên không có chút hảo cảm với Liễu vực, cái chuyện tốt quậy phá Liễu vực, hắn cũng vui vẻ mà làm.
Mục Trần ý nghĩ chạy loạn, hai tay cũng không chậm đi chút nào. Bất quá mò mẫm trong áo Huyết Đồ cả buổi cũng chẳng thấy cái gì đó đặc biệt, cũng nhíu mày nghĩ, hay là kẻ này giấu đi chỗ khác rồi?
Mục Trần vẫn chưa từ bỏ ý định, lột sạch quần áo Huyết Đồ, cầm lên giũ thật mạnh, cuối cùng một món đồ từ trong quần rơi ra.
Mục Trần lập tức chú ý, một vòng tay màu xám bạc rơi xuống cỏ, lóe ra ngân quang nhàn nhạt.
Mục Trần vội vàng khom người nhặt lấy cái vòng đó, lật qua lật lại xem, nhưng cũng không phát hiện điểm nào đặc biệt, hơi nghi hoặc trầm ngâm, chợt ánh mắt sáng lên:
- Đây, chẳng lẽ là Giới Tử xuyến?
Cái gọi là Giới Tử xuyến, là một loại linh cụ (*) kỳ lạ, được xây dựng từ lực lượng không gian, là một dụng cụ trữ vật quý hiếm. Thứ này khá là đắt đỏ, Mục Trần cũng chỉ mới thấy một người có được là phụ thân hắn, không ngờ Huyết Đồ này cũng có.
(*)LCT: chữ của nó là linh khí, nghĩa "linh vũ khí, dụng cụ" nhưng mà dễ nhầm với "thiên địa linh khí" nên đổi tên thế này cho dễ hiểu
Mục Trần ngắm nghía màu bạc Giới Tử xuyến, nghe nói thứ này trên bề mặt nó có thể lưu giữ ấn ký linh lực của chủ nhân nó, nếu người khác sờ mó thì chủ nhân có thể lập tức phát hiện. Bất quá hiện tại Huyết Đồ đã chết, ấn ký linh lực đó có lẽ cũng tiêu tán rồi.
Mục Trần tay cầm Giới Tử xuyến, tâm thần vừa động, linh lực theo lòng bàn tay dũng mãnh tiến vào Giới Tử xuyến, một mảnh không gian xuất hiện trong trí não, đó chính là không gian chứa đựng đồ vật cửa Giới Tử xuyến.
Bên trong đó, Mục Trần không phát hiện ra cái gì đặc biệt, mà linh tinh hầm bà lằng đủ thứ gì cũng có, nhưng không có cái gì có thể gọi là kỳ vật.
- Kẻ này sao chứa toàn rác rưởi, nói thế nào cũng là đoàn trưởng Huyết Đồ đoàn cơ mà.
Mục Trần buồn bực lẩm bẩm, nhưng vẫn kiên nhẫn tìm kiếm.
Tìm kiếm một thôi một hôi, thần sắc Mục Trần khẽ biến, hào quang trong tay lóe ra, một miếng đồng cũ nát xuất hiện trong tay. Khi nãy linh lực của Mục Trần quét qua bên trong Giới Tử xuyến, đủ thứ đồ vật chạm vào linh lực đều có sinh ra phản ứng, chỉ có món này thì khác, không một chút động tĩnh....
Cái vẻ ngoài cực kỳ bình thường, ngược lại khiến cho Mục Trần chú ý.
Mục Trần nhìn chằm chằm miếng đồng cũ nát, trên miếng đồng đầy rẫy những hoa văn khó hiểu, văn lộ phức tạp đến mức hắn nhìn vào cũng hoa mắt.
Mặt kia của miếng đồng cũng có văn lộ, nhưng lại rõ ràng hơn một chút. Nhìn sơ sơ dường như có hình dạng một con chim khổng lồ đang đập cánh bay lên trời, bên dưới con chim khổng lồ đó có đồi núi sông ngòi, như bị cánh chim đó bao phủ.
Cánh phủ thiên địa?
- Đây là linh thú gì?
Mục Trần kinh ngạc, miếng đồng có vẻ mơ hồ, nhưng từ những hoa văn kia khiến hắn cảm thấy một chút kinh sợ khó hiểu, đặc biệt là hoa văn linh thú kia đặc biệt đáng ngạc nhiên, chỉ là một đám hoa văn, tại sao lại khiến cho hắn cảm thấy kinh sợ?
Chẳng lẽ là thiên thú sao?
Mục Trần nhíu chặt chân mày, lật qua lật lại xem kĩ miếng đồng, cũng không hề có kết quả, chỉ có thể lắc đầu. Trực giác cho thấy hắn rất có khả năng đây là món đồ mà Liễu vực đang truy tung Huyết Đồ để tìm lại.
Nhưng thứ này cuối cùng có tác dụng gì, có lẽ phải đem về cho phụ thân xem xét.
Mục Trần nhún vai, định xem lại Giới Tử xuyến lần nữa, thần sắc đột nhiên chuyển biến. Phía đằng xa, tiếng xé gió truyền tới, nghe phương hướng dường như là đến chỗ hắn bên này.
Mục Trần nhanh tay thu miếng đồng vào Giới Tử xuyến, rồi đeo nó lên cổ tay, phủ tay áo rộng xuống che đi, rồi cấp tốc mặt lại quần áo cho Huyết Đồ.
Hắn vừa làm xong đâu đó, không xa đã xuất hiện vài bóng người, chỉ vài phút sau đã tiến đến phiến đất trống trước mặt hắn. Mục Trần nhìn thấy những người đó cũng thở phào nhẹ nhõm, là nhóm người của Mạc sư.
- Mục Trần!
Mạc sư vừa hiện thân, nhìn thấy Mục Trần đang đứng ở kia, gương mặt vốn đang căng thẳng cũng hiện rõ nét vui mừng, thân hình chuyển động xuất hiện bên cạnh hắn
- Ngươi không có việc gì chứ?
Mục Trần cười lắc đầu, tuy sắc mặt có hơi trắng, nhưng trạng thái vẫn còn khá tốt.
- Ta nghe Thiên Nhi báo lại các ngươi gặp Huyết Đồ, lập tức chạy ngay qua đây, cuối cùng lại gặp ngươi chỗ này.
Mạc sư nhìn thấy Mục Trần bình an, dĩ nhiên mừng rỡ như trút được tảng đá đeo trong lòng, nhưng rồi cau mày nhìn bốn phía, hỏi:
- Mà tên Huyết Đồ kia đâu? Tên khốn này ăn gan báo hay sao mà đệ tử Bắc Linh viện cũng dám ra tay....
Mục Trần cười gượng một tiếng, chỉ về lùm cây gần đó, nhẹ giọng nói:
- Hắn chết rồi.
Mạc sư khẽ nhíu mày ngạc nhiên, còn Tịch sư sau lưng lại sửng sốt, vung tay lên đánh ra một luồng linh lực về phía bụi rậm, thổi cây cỏ bay tán loạn xơ xác, lộ ra một thi thể lạnh lẽo.
- Hả. . .
Mạc sư và Tịch sư nhìn thấy khối thi thể cứng đờ đang nằm kia, gương mặt cũng biến sắc, khó tin nhìn lại Mục Trần:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Mục Trần vừa muốn kể ra, lại có những tiếng xé gió truyền tới. Phóng mắt nhìn qua thì Liễu Minh đã mang theo nhân thủ Liễu vực chạy tới, trong đám còn có Liễu Mộ Bạch và Liễu Dương. Cả hai nhìn thấy Mục Trần bình yên vô sự, hiển nhiên bốn mắt đều trợn tròn kinh ngạc.
- Huyết Đồ?
Liễu Minh là người đầu tiên trong đoàn nhìn thấy thi thể kia, thần sắc biến hóa gấp gáp hỏi:
- Sao lại thế này?
Vừa hỏi xong, ánh mắt lợi hại cũng nhìn qua Mục Trần, bị đôi mắt đó nhìn chòng chọc khiến hắn cũng không thoải mái.
- Là ngươi làm?
Mục Trần liếc nhìn ánh mắt kia, lắc đầu, nói:
- Trước đó ta hắn đuổi giết, suýt chút nữa chết trong tay hắn. May thay giữa đường gặp một lão nhân, lão nhân đó liền ra tay đồ sát tên kia.
- Lão nhân?
Liễu Minh nheo mắt, hoài nghi liếc nhìn Mục Trần, vung tay lên, lập tức hai gã lâu la chạy đến bên cạnh thi thể Huyết Đồ, sờ soang tìm kiếm một hồi lâu, đều quay lại lắc đầu.
Liễu Minh thấy thế, khóe mắt run rẩy, lại nhìn Mục Trần, nở một nụ cười hiền lành chợt hỏi:
- Mục Trần, trên người Huyết Đồ có cái gì đó, ngươi có thấy không?
- Cái gì vậy?
Mục Trần trợn mắt nhìn lại, rồi cười nói:
- Lúc nãy lão nhân kia đồ sát hắn cũng có sờ soạng một trận, bất quá ta lẩn đi khá xa không dám lại đây, nên cũng không biết lão có lấy cái gì không.
Liễu Minh nhất thời lạnh mặt.
- Mục Trần, chớ có khua môi múa mép! Đồ đạc trên người Huyết Đồ nhất định là ngươi cầm. Cái lão nhân kia e cũng do ngươi bịa ra thôi!
Liễu Dương tức giận quát lên.
- Ý của ngươi là. . .
Mục Trần đưa ánh mắt cổ quái nhìn hắn, nói:
- ... tên Huyết Đồ này, là ta giết?
Liễu Dương chợt khựng lại, ngu ngơ cứng họng không biết nói gì. Huyết Đồ chính là cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ, một bước tiến vào Thần Phách cảnh. Mục Trần muốn giết hắn, quả thực như truyện cổ tích. (LCT: chỗ này tự nhiên khoai lang lại đề cập đến cổ tích "Nghìn lẻ một đêm", lạ thật xD)
Liễu Mộ Bạch chỉ lạnh lùng quan sát Mục Trần, trong ánh mắt đột ngột có một ngọn lửa lạnh băng.
- Ha ha ha, Mục Trần a, ngươi cũng không cần phải đùa giỡn với ta, nếu thật ngươi có lấy cái gì đó, thì chỉ cần có thể giao lại, ta nhất định đa tạ thật hậu hĩnh, hơn nữa ngày sau sẽ tự mình đến Mục vực, để bày tỏ lòng biết ơn về chuyện này.
- Liễu tam gia, ta thực sự không phát hiện trên người hắn có cái gì, mới vừa nãy bị hắn đuổi giết suýt chết, ta nào dám chủ động đến gần hắn.
Mục Trần lắc đầu, khuôn mặt ngây ngô có vẻ vô cùng thành thật.
Liễu Minh trừng mắt, rốt cuộc không áp chế được lửa giận. Tuy hắn cũng không tin Mục Trần có thể thật sự giết được Huyết Đồ, nhưng dù sao ở đây cũng chỉ có hắn là đáng nghi nhất. Bước tới từng bước, giơ bàn tay chụp lấy Mục Trần, lạnh lùng gằn từng chữ:
- Ngươi đã không chịu nói thật, vậy ta sẽ tự mình lục soát ngươi!
Mục Trần nhìn bàn tay Liễu Minh vươn đến, tay phải liền nắm chặt, trủy thủ đen tuyền xuất hiện trong tay.
Nhưng ngay khi Liễu Minh sắp tóm được Mục Trần, một bàn tay khác cũng đưa lại, ngăn lấy hắn. Mạc sư liếc mắt nhìn Liễu Minh, thanh âm thản nhiên khiến cho Liễu Minh cứng người.
- Liễu Minh, ngươi quá phận rồi đó!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Giọng nói Mạc sư rất thản nhiên, lời nói bình thường, nhưng lại khiến Liễu Minh cảm nhận rõ sự tức giận trong đó. Sắc mặt hắn cứng đờ, Mạc sư chân chính là cường giả Thần Phách cảnh, lại còn có thân phân chủ tịch đạo sư Bắc Linh viện, dù nhân thủ Liễu vực ngày thường hống hách, cũng không dám đắc tội.
- Ha ha ha, Mạc sư không cần nổi giận, thật ra do ta nóng lòng quá thôi, nhưng mong Mạc sư xem xét cho một chút. Liễu vực ta lần này tổn thất thảm trọng, hiện giờ Huyết Đồ bị giết, chúng ta dĩ nhiên mong muốn thu hồi vật bị lấy mất.
- Ta hiểu rõ tâm tình của ngươi, nhưng ngươi không có lý do để tùy ý khám xét thân thể đệ tử của ta. Nếu không phải các ngươi truy đuổi Huyết Đồ tới gần Bắc Linh Nguyên, Mục Trần cũng không gặp chuyện suýt nữa bỏ mạng thế này. Lúc này hắn may mắn đào thoát, ngươi lại còn muốn làm khó? Ta không đồng ý!
Liễu Minh nhìn thấy Mạc sư cố ý bao che Mục Trần, tươi cười càng thêm miễn cưỡng, nói:
- Việc này nguyên nhân đúng là do chúng ta, nói lại ta cũng xin lỗi Mục Trần đồng học, bất quá chúng ta nguyện ý bồi thường cho hắn vừa lòng, chỉ hy vọng có thể lấy lại món đồ kia.
Mục Trần cũng thu hồi trủy thủ trong tay, đối mặt Liễu Minh mơ hồ mang ánh mắt lạnh lẽo, vẫn lắc đầu như trước:
- Liễu tam gia, ta cũng không có món đồ gì ngươi nói đó.
"Đó là chiến lợi phẩm của ta..."
Ý nghĩ thoáng hiện trong lòng Mục Trần. Hôm nay suýt nữa chết trong tay Huyết Đồ, muốn hắn giao ra chiến lợi phẩm... có thể sao?
- Ngươi....
Liễu Minh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt càng thêm lạnh, nhưng e ngại Mạc sư bên cạnh, nên không dám làm gì Mục Trần nữa.
- Món đồ đó ngươi muốn thì cứ giữ đi, nhưng đừng vì tham một chút đồ mà chết yểu đó!
Liễu Minh sắc mặt hầm hầm nhìn Mục Trần, nén lửa giận trong lòng, vung tay dẫn đám người Liễu Mộ Bạch xoay đầu bỏ đi.
Mục Trần nhìn theo đám người đùng đùng mang theo căm giận bước đi, lại tỏ vẻ như không nghe thấy uy hiếp của Liễu Minh.
- Cám ơn Mạc sư.
Mục Trần quay lại chắp tay cảm tạ Mạc sư, vẻ mặt cảm kích.
- Ngươi là đệ tử Bắc Linh viện, hiện tại đang tham gia tu hành do Bắc Linh viện tổ chức, ta lại phụ trách an toàn, dĩ nhiên phải bảo vệ ngươi.
Mục Trần cười gượng một tiếng, cũng không nói gì thêm, theo chân hai vị đạo sư rời khỏi Bắc Linh Nguyên.
Mạc sư và Tịch sư cũng liếc nhìn nhau, rồi nhìn lại thi thể lạnh lẽo của Huyết Đồ. Tịch sư nhíu mày:
- Nhóc con này may mắn vậy sao? Vừa vặn lại có thể được một cao nhân tương cứu....
Trường hợp này cũng có thể xảy ra, bất quá hi hữu vô cùng. Nhưng so với tình huống Mục Trần bằng thực lực bản thân miễu sát cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ như Huyết Đồ, thì lại càng khiến người ta khó tin hơn.
Mạc sư cũng không ý kiến chỉ cười, nhìn thiếu niên kia. Lão cũng từng thấy rõ Mục Trần dùng mưu kế tinh diệu đùa Hỏa Linh Viên Vương đến chết, dĩ nhiên hiểu rõ bất kỳ ai dùng ánh mắt suy xét bình thường dành cho hắn, chỉ e phải trả giá không nhỏ.
Người khác chắc chắn cho rằng việc Mục Trần tự tay giết cao thủ như Huyết Đồ là không thể tin nổi, thì lão lại cảm thấy chuyện này cũng không phải không thể xảy ra.
Thiếu niên nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng thực ra tâm tính sắc bén không thua gì những kẻ thường xuyên tôi luyện trong hiểm cảnh sinh tử. Thủ đoạn của hắn, e rằng những người bình thường không thể sánh nổi.
Thật là tiểu tử thú vị, khó trách đạt được tư cách kia.
. . .
Khi Mục Trần về tới doanh trại, cũng khiến nơi đó xôn xao một hồi. Mặc Lĩnh, Đàm Thanh Sơn vội vàng chạy đến thăm hỏi, dĩ nhiên đều đã biết tin tức Mục Trần chạm trán Huyết Đồ.
Mục Trần chỉ cười, xua tay ý bảo không sao, quay nhìn cô gái xinh đẹp đang đỏ mắt thút thít.
- Xin lỗi, đều do ta...
Đường Thiên Nhi đỏ mắt nói, nếu không vì có nàng, Mục Trần cũng không gặp nguy hiểm khi chạm trán Huyết Đồ.
- Chúng ta là đồng đội a, hơn nữa đi cùng cô gái xinh đẹp như vậy, không có sóng gió thì cũng uổng cho diễm phúc của ta....
Mục Trần cười trêu nàng.
Cô gái nghe vậy, chợt đỏ mặt cười duyên, hờn dỗi đấm Mục Trần một cái, vẻ mặt khổ sở đã tốt hơn nhiều.
Mạc sư cũng trở về ngay lúc đó, tin tức Huyết Đồ bị giết cũng nhanh chóng lan truyền, không ít đệ tử suy nghĩ một hồi cũng há mồm nhìn về cái gương mặt ra vẻ mờ mịt vô tội của Mục Trần.
- Không phải ngươi làm chứ?
Đường Thiên Nhi đến cạnh Mục Trần, ghé miệng nói khẽ vào tai hắn.
- Ngươi nghĩ có thể không?
Mục Trần khẽ cười, hắn biết chuyện đó sẽ khiến người ta khó tin. Mà thực tế cũng đúng, nếu Huyết Đồ không bị Ngân Giác Long Báo đánh cho trọng thương, liều mạng hao tổn linh lực để chạy trốn, thì Mục Trần muốn đánh chết hắn, căn bản là chuyện viễn vông.
- Người khác thì có lẽ không có khả năng, bất quá ngươi xảo quyệt. . . ai mà biết được.
Đường Thiên Nhi cười khẽ, đối với Mục Trần nàng có một chút lòng tin khó hiểu. Kẻ khác cho rằng hắn không làm được, nhưng nàng lại thấy không hẳn là như thế.
Mục Trần tỉnh rụi, uốn éo một chút, trong lòng nghĩ tới miếng đồng cũ nát đang nằm trong Giới Tử xuyến. Xem ra nên tranh thủ tìm thời gian quay về Mục vực một chuyến, thứ này Liễu vực coi trọng như vậy, nhất định không đơn giản, nên sớm cho cha nhìn qua....
Ngày kế tiếp, vì Huyết Đồ đã chết, Mạc sư cũng giảm bớt mức độ cảnh giới đi nhiều, đệ tử cũng thoải mái hơn, tiếp tục thời gian tu hành. Bọn họ cũng lặng lẽ theo dõi những đội ngũ đệ tử tiến vào Bắc Linh Nguyên tôi luyện.
Liễu Minh sau việc Huyết Đồ bị giết, ngày hôm sau cũng dẫn người rời khỏi. Nhưng ánh mắt hắn ta khiến Mục Trần hiểu rõ, chuyện này chưa thể kết thúc đơn giản như thế.
Tăng cường cảnh giác, Mục Trần tu luyện ngày tiếp theo cũng cẩn thận hơn rất nhiều, dù hắn không tin Liễu Minh có lá gan ra tay khi có Mạc sư tọa trấn, nhưng vẫn phải phòng ngừa chuyện khó có thể xảy ra đó
Mỗi ngày ra ngoài đều đề phòng cao nhất, Mục Trần rốt cuộc cũng bình an kết thúc nửa tháng tu hành.
Trong doanh trại, không khí hôm nay là náo nhiệt nhất. Tất cả đệ tử đều hưng phấn chờ đợi, vì hôm nay là buổi cuối cùng để tổng kết thành tích đạt được.
Mục Trần đứng hàng phía trước của đệ tử đông viện, bên cạnh hắn là Đường Thiên Nhi. Cô gái này có Ngọc Linh quả phụ trợ, gần đây cũng đã đột phá Linh Động cảnh hậu kỳ. Lúc này hai mắt sáng ngời, cũng đang rất mong chờ xem thành quả cả nửa tháng nay của hai người, sẽ đạt thành tích ở mức nào.
Phía trước đám đông tụ tập, Mạc sư và Tịch sư quét tầm mắt đảo qua hết thảy đệ tử, hài lòng cười. So với nửa tháng trước, khả năng của đám đệ tử bên dưới tăng thêm không ít, tu hành lần này cũng xem như khá thành công.
- Đến hôm nay, Bắc Linh Nguyên tu hành đã kết thúc, bây giờ là lúc xét duyệt thành tích. Mỗi đội ngũ báo ra số lượng tinh phách linh thú mà các ngươi thu thập được, xét theo số lượng và chất lượng để sắp xếp thứ hạng.
Mạc sư quay sang một đạo sư cầm giấy bút trong tay.
- Bắt đầu đi.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ