Huyền Thiên Tác giả : Ô Sơn -----oo0oo-----
Chương 31: Sự tức giận của Tử Hàm muội muội (hạ).
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Thuộc tính hệ Thổ? Chỉ có một loại?
- Chắc là... Đúng.
Dương Thiên Lôi nói.
Nghe Dương Thiên Lôi nói xong, Trương Tử Hàm tựa hồ có hơi thất vọng, nàng hi vọng Dương Thiên Lôi có thể có hai ba thuộc tính, thậm chí là thân thể ngũ hành trong truyền thuyết, như vậy thì thành tựu của hắn sau này mới càng cao. Yêu cầu thấp nhất chính là cơ thể, nhưng Dương Thiên Lôi hiển nhiên không đạt.
Trương Tử Hàm thân là Thuần thủy chi thể nên rất rõ, bất kỳ một người nào sở hữu một loại thuộc tính thì căn bản không cần ngưng tụ bất kỳ tinh thần lực gì vẫn có thể cảm thụ được khí tức thuộc tính xung quanh người đó. Mà ở trên người Dương Thiên Lôi, Trương Tử Hàm không hề cảm nhận được khí tức thuộc tính Thổ.
Ánh mắt thất vọng của Trương Tử Hàm không thể qua mắt được Dương Thiên Lôi, hắn biết nàng quan tâm hắn là thật tâm, trong lòng cho chút không nỡ.
- Không sao, ngũ hành tương sinh tương khắc, mặc dù chỉ có một loại thuộc tính, chỉ cần ngươi cố gắng, tương lai tu luyện hệ Thổ tới mức tận cùng, tự nhiên có thể diễn sinh ra thuộc tính Kim!
- Diễn sinh ra thuộc tinh Kim?
Dương Thiên Lôi rất kinh ngạc.
- Đúng! Khi ngươi đã là cường giả cấp chín đỉnh phong thì cũng là lúc thuộc tính hệ Thổ được tu luyện đến tận cùng, thổ sinh kim, tự nhiên cũng sẽ sinh ra hệ kim, nếu như có thể tu luyện hệ kim tới mức tận cùng thì sẽ diễn sinh ra hệ thủy... Cứ như vậy có thể tu luyện đến thân thể ngũ hành, tu luyện cả năm thuộc tính đến mức tận cùng, từ đó có thể đột phá cảnh giới cấp cjoms, trở thành cường giả siêu cấp cường đại trong truyền thuyết...
- Siêu cấp cường giả trong truyền thuyết? Đó là tồn tại cỡ nào?
Trong lòng Dương Thiên Lôi khiếp sợ, cảnh giới Tinh Giả cấp chín đỉnh đã là tồn tại cường đại nhất, lúc hắn còn nhỏ, mẫu thân hắn nói rằng hi vọng hắn trở thành tồn tại siêu việt cấp chín, hắn vẫn cho răng mẫu thân nói đến cấp chín đỉnh. Thế nhưng từ những lời của Trương Tử Hàm thì lại khiến lòng hắn hiểu ra, cấp chín đỉnh không phải giới hạn của cảnh giới Tinh Giả.
- Ta... Ta cũng không biết hết. Chỉ là một lần lúc bọn ta còn đi học, Dương lão có nói sơ qua một lần. Tiểu Lôi, hiện tại ngươi nghĩ tới mấy cái này cũng vô dụng thôi, chỉ cần chúng ta đạt tới cảnh giới đó rồi tự nhiên sẽ biết thôi!
- Ừm.
Dương Thiên Lôi kiên định gật đầu.
Chỉ có tên ngu và thiên tài mới do ông trời sinh ra, nhưng ông trời không sinh ra được cường giả.
Cường giả, 90% là bằng mồ hôi và 10% là thiên phú.
Vạn trượng cao lâu bình địa khởi, băng đống tam xích phi nhất nhật chi hà (Nhà lầu vạn trượng phải xây từ đất bằng, băng dày ba trượng không phải do một ngày lạnh.). Đạo lý này bản thân Dương Thiên Lôi biết rõ.
Trương Tử Hàm nhìn ánh mắt kiên định của Dương Thiên Lôi, trong lòng âm thầm thở dài, cường giả siêu việt cấp chín đỉnh, dễ vậy sao?
Nếu như là thân thể hai ba thuộc tính thì còn có thể, thế nhưng, thân thể đơn thuộc tính bình thường thì lại là ngàn vạn lần khó khăn!
- Đi thôi, mau vào trong nhà. Ngươi chỉ vừa mới tấn cấp Tinh Giả cấp ba, hôm nay, ta sẽ dạy ngươi phương pháp vận khí.
Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói, nói xong liền đi vào trong phòng. Dương Thiên Lôi cũng đi vào theo, hai người ngồi xếp bằng đối mặt nhau.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ gần trong gang tất, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt toát ra từ cơ thể Trương Tử Hàm, nhưng vẻ mặt của Dương Thiên Lôi vẫn rất chăm chú, không có sinh ra chút tạp niệm nào. Những lúc nào cần nghiêm túc thì hắn rất chuyên chú, còn những lúc vui đùa thì hắn rất khôi hài, đối với tu luyện, Dương Thiên Lôi chưa bao giờ hàm hồ. Trương Tử Hàm cũng thích hắn ở chỗ này.
- Tinh thần lực, còn được gọi là Khí. Khí, thiên biến vạn hóa, sâu hiểm khó dò.
- Võ giả khi tu vi đã đạt tới Tinh Giả cấp ba thì cơ thể, gân cốt, bì mô, cơ bản đã hoàn tất rèn luyện, bên trong đan điền có thể tồn trữ một lượng tinh thần lực nhất định!
- Lúc chiến đấu, có thể điều khiển tinh thần lực từ đan điền ngưng tụ ở mỗi bộ vị trên cơ thể, cường hóa thân thể chống lại các công kích, đề cao lực lượng công kích. Chuyển hóa tinh thần lực thành ngoại lực cường đại!
- Một khi tinh thần lực được ngưng tụ ở một bộ vị nào đó thì có thể sản sinh ra khí trường xung quanh bộ vị đó, cái này chính là chỗ cường đại của Tinh Giả. Loại khí trường này tuy rằng không giống như phóng ra tinh thần lực - có thể sinh ra tính sát thương lớn, nhưng lại có thể ảnh hưởng đến tinh thần của đối thủ, khóa chặt mọi hoạt động của đối phương! Ngươi xem đây!
Trương Tử Hàm nói xong thì bỗng nhiên giơ bàn tay nhỏ dài ra phía trước.
Tinh thần lực hệ Thủy mênh mông từ đan điền quán chú vào tay, bỗng nhiên, Dương Thiên Lôi cảm thấy một cỗ uy áp cường đại, cứ như có thể hòa tan bản thân hắn, nhìn cánh tay nhỏ bé mềm mại không xương kia tựa hồ bao vây hắn từ bốn phương tám hướng, bất kỳ từ một góc nào, bất kỳ hướng nào đều có thể công kích Dương Thiên Lôi.
- Đây là khí trường sinh ra từ tinh thần lực! Mỗi loại tinh kỹ khác nhau thì sản sinh ra khi tràng khác nhau, phương thức vận chuyển tinh thần lực trong cơ thể cũng không giống nhau, ngươi vừa cảm ứng được gì?
Trương Tử Hàm nhẹ giọng hỏi.
- Giống như, tay nàng tùy thời có thể tấn công ta từ bốn phương tám hướng!
Dương Thiên Lôi nhẹ giọng nói.
- Đúng! Đây chính là uy áp tạo bởi khí trường, tuy rằng không có lực sát thương nhưng Tinh Giả có thể nhờ vào khí trường thi triển đòn công kích cường đại! Tay của ta đúng là có thể dọc theo quỹ tích của khí trường tấn công ngươi từ bốn phương tám hướng! Chiêu vừa rồi ta thi triển chính là tinh kỹ cao cấp hệ Thủy- Thiên Trọng Lãng! Ngươi nhìn cho kỹ!
Dương Thiên Lôi đột nhiên cảm thấy chỗ ngực phát lạnh, trong lòng kinh hãi!
- Ngươi cảm thấy gì?
- Nàng muốn công kích ngực ta! Tuy rằng chỉ là công kích đơn giản nhưng lại cảm giác cực kỳ nguy hiểm!
Dương Thiên Lôi khiếp sợ nói.
- Đúng! Đây chính là tinh kỹ cao cấp hệ thủy – Quyết Đê! Đây là chiêu trí mạng thi triển lúc chắc chắn đối thủ không thể né tránh! Tập trung toàn bộ lực lượng và một kích này!
- Phân, tắc nhược; tụ, tắc cường (phân ra thì sẽ yếu, tụ lại thì sẽ mạnh). Tuy rằng khí trường vô ảnh vô hình, nhưng lại có thể dẫn nổ tinh thần lực. Khí trường càng lớn thì tinh thần lực được dẫn nổ cũng càng lớn! Nó cũng giống như một đường ống nối liền giữa lực lượng của bản thân và địch nhân, đường ống càng lớn thì lực lượng tinh thần bạo phát càng lớn!
Trương Tử Hàm giảng giải.
- Tiếng đến, lực đến, khí đến, tinh khí thần hợp nhất trong nháy mắt, có thể bộc phát lực công kích rất mạnh!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Huyền Thiên Tác giả : Ô Sơn -----oo0oo-----
Chương 32: Nàng phải chịu trách nhiệm (thượng).
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Tinh, là chỉ tinh phách huyết khí thân thể, cũng chính là lực lượng ẩn tàng bên trong cơ thể. Khí, là chỉ tinh thần lực tồn trữ trong đan điền, còn Thần chính là cái mấu chốt dẫn dắt Tinh, Khí, là niệm lực của võ giả, cũng chính là ý niệm!
Trương Tử Hàm giải thích sơ qua về một số khái niệm cơ bản liên quan đến Tinh Giả cấp ba, Dương Thiên Lôi tập trung lắng nghe, ghi tạc từng lời của Trương Tử Hàm thẳng vào tim.
- Một võ giả cường đại phải có niệm lực cường đại, bởi vì chỉ có niệm lực cường đại thì mới có thể khống chế quỹ tích vận chuyển tinh thần lực của các tinh kỹ cao cấp, niệm lực càng mạnh thì cấp bậc tinh kỹ nắm trong tay càng cao.
- Mỗi tinh kỹ đều có quỹ tích vận chuyển riêng, tinh kỹ càng cao thâm thì quỹ tích vận chuyển tinh thần lực càng phức tạp! Yêu cầu về niệm lực càng lớn.
- Tiểu Lôi, ngươi đã hiểu chưa?
Trương Tử Hàm một hơi nói nhiều như vậy rất lo là Dương Thiên Lôi không hiểu, liền hỏi.
Dương Thiên Lôi thoáng suy tư một chút, nói :
- Hiểu rồi. Nhưng ta có một nghi vấn.
- Nói đi!
- Phương thức vận chuyển tinh thần lực khác nhau thì khí trường sinh ra sẽ không giống nhau, ví dụ như hai chiêu nàng vừa mới thi triển là Thiên Trọng Lãng và Quyết Đê, ta có thể cảm ứng được hai loại khí trường khác nhau. Thế nhưng, nhưng, ta dựa vào loại khí trường này sẽ cảm ứng được nàng sắp tấn công vào vị trí nào của ta! Như thế ta có thể phán ứng trước đòn thế của nàng, đó không phải bị lộ mục tiêu sao?
Dương Thiên Lôi nghi hoặc nói. Cái này cũng giống như trong lúc đấu giáp lá cà, mỗi lần công kích đều nói trước với đối thủ “ta muốn đánh ngươi chỗ này”. Căn bản không thể tấn công bất ngờ.
- Ngươi nói đúng, nhưng cái chỉ là khí trường của Tinh Giả cấp thấp. Tinh Giả cao cấp có niệm lực rất cường đại, khí trường thiên biến vạn hóa, hư hư thực thực, xuất quỷ nhập thần, căn bản không thể đoán trước! Thậm chí, các cao thủ siêu việt Tinh Giả cấp tá, còn có thể chỉ bằng vào niệm lực trực tiếp dẫn tinh thần lực phóng ra ngoài, mượn khí trường ôn nhu liền có thể chém chêt địch nhân! Bởi vậy, chuyện ấy ngươi không cần lo lắng.
- A. Niệm lực thì làm sao có thể cứng rắn được? Có phương thức tu luyện chăng?
Từ lời nói của Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi mơ hồ phát hiện chỗ cường đại của niệm lực Tinh Giả.
- Không hề có một phương thức tu luyện cho riêng niệm lực, chỉ có tập dần dần các tinh kỹ từ dễ đến khó, dần dần đề thăng niệm lực! Còn có chỗ nào không hiểu nữa không?
- Không có. Tiếp tục đi Trương lão sư!
- Tốt, vậy ta truyền lại cho ngươi một tinh kỹ cơ bản nhất, thích hợp với bất kỳ loại thuộc tính nào – Tinh Khí Hợp Nhất! Đây là tinh kỹ dung hợp hoàn mỹ tinh khí với lực lượng bản thân!
...
Sau khi Trương Tử Hàm truyền lại toàn bộ tâm pháp và yếu quyết của Tinh Khí Hợp Nhất cho Dương Thiên Lôi thì hắn liền đứng lên, nói:
- Ta đến thử xem!
- Ừm, nhớ kỹ tâm pháp và yếu quyết, từ từ luyện tập, nhất là không được nóng vội, bằng không thì cái được sẽ không bù được cái mất, ngược lại còn ảnh hưởng đến tu luyện.
Trương Tử Hàm nói cường điệu.
Tu luyện giả vừa mới bước vào cấp ba, tinh kỹ phải tu luyện đầu tiên thường là Tinh Khí Hợp Nhất, đây là một loại tinh kỹ đơn giản, cần niệm lực rất thấp.
Hầu hết các tu luyện giả phải mất từ ba đến năm ngày mới có thể nắm giữ hoàn toàn cách ra quyền và cước bằng Tinh Khí Hợp Nhất, mất khoảng một hai tháng đề thành thạo ở phần đầu, ngực, bụng cùng với một số bộ phận đặc thù khác, nếu tu luyện chậm rãi thì mất khoảng một năm là có thể luyện khí tùy tâm tới, bất kể bộ phận nào trên cơ thể đều sử dụng được Tinh Khí Hợp Nhất, đạt đến tâm đến, lực đến, khí đến, ba cái hợp nhất, bộc phát lực công kích cường đại!
- Uh!
Dương Thiên Lôi đáp nhẹ một tiếng, gân cốt, bì mô quanh thân thể được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, trong đầu nghĩ về yếu quyết Tinh Khí Hợp Nhất. Bỗng nhiên hắn hét lên một tiếng “Hây!”, đánh ra một quyền!
“Xoẹt!”
Một tiếng xé gió cực kỳ sắc bén bỗng nhiên bạo phát, mang theo sự khí tức sát phạt như kim, tựa như mũi tên rời dây cung bắn thẳng về vị trái cách Trương Tử Hàm ba thước.
“Vù!”
Quyền phong thổi phần phật, thổi chiếc quần dài thùng thình của Trương Tử Hàm dán sát vào người nàng, từng đường cong lả lướt dần hiện ra.
Trương Tử Hàm khiếp sợ há to miệng mà không thể khép lại được!
Một quyền phát ra, Dương Thiên Lôi cũng cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía nắm tay của mình, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được cái gọi là Tinh Khí Hợp Nhất, quả thật có thể tạo ra sức bật cường đại! Một quyền này gần như vét cạn tinh thần lực tồn trữ trong đan điền! Nhưng điều này lại không làm hắn kinh ngạc, cái chân chính khiến hắn ngạc nhiên chính là tinh thần lực nguyên bản hệ thổ không ngờ trong lúc đánh một quyền vừa rồi lại bất ngời thay đổi quỹ tích vận hành, mang theo theo sự sát phạt sắc bén của kim đánh ra ngoài!
Khiếp sợ, tuyệt đối khiếp sợ! Kinh hỉ, kinh hỉ tột đỉnh!
Phải qua mấy lúc sau, Trương Tử Hàm kích động giơ tay bay về phía Dương Thiên Lôi, ôm lấy hắn vào lòng.
- Song chúc (hai thuộc tính), Tiểu Lôi, ngươi là thể chất song thuộc tính!
Trương Tử Hàm kích động nói:
- Không ngờ ngươi có thể làm được Tinh Khí Hợp Nhất ngay lần thử đầu tiên!
Đắm chìm trong ôn hương nhuyễn ngọc, Dương Thiên Lôi đang cảm giác khiếp sợ bỗng nhiên bình tĩnh lại. Mái tóc thơm nhẹ, gáy ngọc trắng ngần, bộ ngực ép sát truyền đến cảm giác ôn nhu, khiến Dương Thiên Lôi hạnh phúc như muốn ngất đi, Dương Thiên Lôi lúng túng, tuy rằng tư tưởng kiến thức của hắn tuyệt đối thuộc hàng nhất lưu, thế nhưng được một đại mĩ nữ như vậy ôm vào lòng, đầu dựa vào vai, cảm giác tuyệt vời này mặc dù trong đầu đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần nhưng còn xa mới bằng cảm giác mà bản thận tự trải nghiệm. Hơi thở và nhịp tim của hắn bỗng nhiên tăng lên mấy lần, tay hắn vô ý đặt vào chiếc eo nhỏ nhắn của Trương Tử Hàm, mạnh bạo dùng chút lực, hai người nhất thời dính chặt vào nhau!
- A...
Bỗng nhiên Trương Tử Hàm tỉnh táo lại, vổi đẩy mạnh Dương Thiên Lôi ra. Khuôn mặt tuyệt mĩ đỏ bừng xấu hổ, thoạt nhìn lại càng kiều diễm ướt át.
- Ách... Trương lão sư... nàng...
- Ta...
Trương Tử Hàm vốn định mắng Dương Thiên Lôi vài câu, thế nhưng nghĩ lại cũng là do bản thân mình chủ động, sao có thể trách người ta, bỗng chốc không biết nói gì cho phải.
- Nàng... Nàng phải chịu trách nhiệm!
Dương Thiên Lôi bỗng nhiên ủy khuất nói.
- Trách nhiệm? Trách nhiệm gì?
Trương Tử Hàm nhất thời sửng sốt.
- Trương lão sư... Nam nữ thu thụ bất thân, vậy mà ta lại bị nàng... Nàng nhất định phải chịu trách nhiệm!
Ánh mắt Dương Thiên Lôi chớp lóe tia giảo hoạt, lại bày ra bộ mặt cực kỳ ủy khuất như mới bị chà đạp, vô sỉ nói.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Huyền Thiên Tác giả : Ô Sơn -----oo0oo-----
Chương 32: Nàng phải chịu trách nhiệm (hạ).
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Ta... Ngươi... Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm như thế nào?
- Làm tức phụ của ta!
- Tiểu tử thối, muốn đánh!
Trương Tử Hàm nhất thời giơ tay trắng nõn lên, đánh về phía Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi kinh hãi kêu lên một tiếng, chạy trối chết, trong miệng lại vô sỉ nói:
- Không chịu trách nhiệm cũng được, chỉ cần nàng để ta ôm lại là xong!
Trương Tử Hàm nổi giận đùng đùng, tiểu tử này ăn đậu hũ của mình còn chưa tính, lại còn ăn vạ đòi mình chịu trách nhiệm, sao lại có cái tên vô sỉ đến thế này?
Trương Tử Hàm giơ đôi tay trắng nõn liều mạng đuổi theo, Dương Thiên Lôi hai tay ôm đầu chạy rất nhanh, nhưng bất lợi là sân ký túc xá của hắn không hề có một chướng ngại vật nào, hắn dù chạy có nhanh đi nữa cũng không thể nhanh hơn Trương Tử Hàm – một Tinh Giả cấp sáu. Chỉ một lát sau hắn đã bị Trương Tử Hàm nắm lỗ tai.
- Ngươi vừa nói cái gì? Nói lại thử xem?
Trương Tử Hàm đắc ý nói.
- Không không... A, Trương lão sư, nàng nhẹ tay một chút, a ---- cẩn thận đứt lỗ tai của ta.
Dương Thiên Lôi la lối om sòm.
- Còn muốn ta chịu trách nhiệm? Còn muốn ôm lại?
- Không không, không cần ôm lại cũng được, nàng muốn ôm ta lúc nào cũng được, muốn ôm kiểu nào cũng được, ta ta... Tuyệt đối không chống cự... Tuyệt không phản kháng, cũng không cần nàng chịu trách nhiệm gì cả... A... Đại tỷ, lỗ tai của ta...
- Phụt----
Trương Tử Hàm nhịn không được cười một tiếng, vô sỉ thì nàng thấy nhiều nhưng chưa thấy kiểu vô sỉ như thế này bao giờ, nhưng nàng lại không thấy đáng ghét, ngược lại trong lòng nàng lại cảm nhận được sự ngọt ngào mà trước giờ chưa từng biết, nhìn bộ dáng thống khổ của Dương Thiên Lôi, Trương Tử Hàm rốt cuộc cũng lỏng tay, trừng mắt ngọc nói:
- Nghĩ thật đẹp!
- Được rồi, không giỡn nữa!
Trương Tử Hàm nói:
- Tiểu Lôi, ngươi sao không cho ta biết trước ngươi có song thuộc tính? Hại ta lo lắng nửa ngày trời!
- Ách... Ta cũng không biết cái này, trong cơ thể ta đúng là chỉ có tinh thần lực hệ thổ.
Dương Thiên Lôi nói.
- Lại đây, để ta kiểm tra xem! giơ tay ra!
Trương Tử Hàm nói.
Dương Thiên Lôi ngoan ngoãn giơ tay đến, đôi mắt gian tà của hắn đảo tới đảo lui trên người Trương Tử Hàm, trong lòng vẫn còn đang tơ tưởng tới cảm giác tuyệt vời kia.
Trương Tử Hàm nắm lấy cổ tay Dương Thiên Lôi, truyền một đạo tinh thần lực thủy hệ rót vào người Dương Thiên Lôi. Lát sau nàng liền nhíu mày, sau đó phát tiếp một đạo tinh thần lực nữa mạnh hơn, liền sau đó xuất hiện vẻ mặt kinh ngạc, lẩm bẩm nói:
- Sao lại thế này?
- Sao thế?
Dương Thiên Lôi không hiểu hỏi lại.
- Tinh thần lực thủy hệ của ta vừa mới nhập vào người ngươi liền biến mất! Kỳ lạ thật, đây là chuyện gì?
Trương Tử Hàm phát hiện ra thể chất quái dị của Dương Thiên Lôi, nhất thời suy nghĩ cẩn thận về trận đấu ngày hôm trước, Dương Thiên Lôi thắng lợi bằng cách nào. Chắc chắn có liên quan đến năng lực miễn dịch tinh thần lực của cơ thể hắn.
Dương Thiên Lôi thu tay lại, nói:
- Đừng thăm dò nữa, Trương lão sư, thể chất của ta không giống như những người khác, bằng không cũng không tu luyện sáu năm trời mà không chút tiến bộ. Bất luận thế nào, hiện tại ta cũng đã trở thành TInh Giả rồi, chỉ cần nổ lực tu luyện thì ta tin rằng mình sẽ trở thành cường giả!
- Được rồi!
Trương Tử Hàm suy nghĩ chút rồi nói.
- Mỗi người đều có một bí mật của mình, mỗi một tu luyện giả đều có tuyệt chiêu riêng, thể chất đặc thù của ngươi đối với con đường tu luyện sau này của ngươi tuyệt đối không hại, thậm chí có thể làm con bài tẩy quan trọng, trong chiến đấu vào lúc thời khắc mấu chốt sẽ có tác dụng rất lớn.
- Ừm, trừ nàng ra, ta sẽ không nói bí mật này với bất cứ ai.
Dương Thiên Lôi nhẹ giọng nói.
Những lời nói của Dương Thiên Lôi khiến vẻ mặt của Trương Tử Hàm hơi khác thường, trầm mặc một lát rồi nói:
- Ngươi tu luyện cho tốt, hôm nay luyện tập đừng để quá mệt mỏi, ngày mai ngươi còn có trận đấu. Nhớ kỹ, đánh không lại thì nghìn vạn lần không được cậy mạnh. Biết chưa? Sáng sớm mai ta sẽ đến đón ngươi. Ta về tu luyện.
- Ừm, ta chờ nàng! Nàng đi đi!
Dương Thiên Lôi mỉm cười nhẹ giọng nói, mặc dù để Trương Tử Hàm hàm đi khiến hắn có chút luyến tiếc nhưng hắn hiểu rõ một điểm, bản thân hắn hiện tại rất cần tu luyện!
Dương Thiên Lôi tiễn tới cửa rồi dừng lại, nhìn bóng lưng mê người của Trương Tử Hàm dần dần biến mất khỏi tầm mắt hắn.
...
- Hai loại thuộc tính! Ta có thể phát ra tinh thần lực hệ Kim, sát phạt là chính, là thuộc tính chí cương chí cường trong ngũ hành, thuộc hàng công kích lợi hại nhất! Mà rõ ràng cơ thể hắn... Tinh thần lực rõ ràng là hệ thổ! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Dương Thiên Lôi sau khi trở lại sân sau, liền chìm vào trầm tư.
Hắn liên tưởng lại đoạn bản thân hắn vừa bộc phát tinh thần lực, niệm lực của bản thân cũng chính là ý niệm của mình.
Trương Tử Hàm truyền thụ Tinh Khí Hợp Nhất, Dương Thiên Lôi hiểu rất nhanh, bởi vì nó có nhiều điểu tương đồng với nội gia quyền của Địa Cầu, nội gia quyền chân chính, tuy rằng chỉ mới biết chút da lông nhưng coi như từng nghiên cứu qua Vịnh Xuân Quyền và Tiệt Quyền Đạo, nhất là đã nghiên cứu kỹ toàn bộ quá trình tập võ của Lý Tiểu Long, bao gồm cả phương pháp rèn luyện nội công do chính Lý Tiểu Long tự nghĩ ra, nhưng Lý Tiểu Long cũng không gọi đó là nội công mà gọi là phương pháp rèn luyện lực bạo phát.
Loại phương pháp rèn luyện này chính dưới tình huống thả lỏng toàn thân, tưởng tượng đan điền của mình là một cái đập nước thật lớn, còn nắm tay, chân cùng với các bộ phận có thể công kích khác có thể coi là vòi nước, trong nháy ra đòn công kích, vòi nước bỗng nhiên bạo liệt, nước trong đập sẽ ngưng tụ lại thành một đường phóng ra mãnh liệt, không thể ngăn cản!
Dương Thiên Lôi chính là dựa theo cách này mà ra một quyền kia, hơn nữa lại có thể thành công sử dụng Tinh Khí Hợp Nhất!
- Sao lại là hệ kim mà không phải là hệ thổ?
Dương Thiên Lôi lại trầm tư lần nữa.
- Thổ, chủ phòng ngự, nặng nề, chịu lực vạn vật, trầm ổn,thế lớn lực mạnh... Nặng nề, trầm ổn, thế lớn lực mạnh!
Dương Thiên Lôi bỗng nhiên linh quang chợt lóe, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn, dường như vừa mới nắm bắt chỗ then chốt.
- Vịnh Xuân, Dương Thiên Lôi!
Liền sau đó, Dương Thiên Lôi giơ tay thủ thế một cách oai phong, mạnh mẽ, những động tác này đối với tất cả mọi người ở dị giới sẽ thấy lạ lẫm, quái dị! Cơ thể toàn thân, gân cốt, bì mô, trong nháy mắt đều ở trạng thái buông lỏng hoàn toàn.
- Nặng nề, trầm ổn, thế lớn lực mạnh!
Dương Thiên Lôi thả lỏng ý niệm của mình, dẫn nó thành một quỹ tích quanh thân hắn, cơ thể hắn bỗng nhiên co lại, vặn thắt lưng, khom người, toàn bộ cơ thể đánh ra một quyền, bạo phát mãnh liệt.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Huyền Thiên Tác giả : Ô Sơn -----oo0oo-----
Chương 33: Ngũ Hành Thuẫn (thượng).
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Hây!
Hét lên một tiếng trầm thấp, tinh thần lực mênh mông trầm nặng hình thành khí trường cường đại bao bọc xung quanh nắm tay của hắn! Tinh thần lực hệ thổ!
- Ha ha ha ha...
Dương Thiên Lôi nhìn nắm đấm của mình gần như biến thành màu vàng mà hưng phấn cười lớn
- Thì ra thế! Thì ra là thế! Ta hiểu rồi, ta rút cuộc cũng hiểu rồi, con mẹ nó sướng, ha ha ha, ca... thật sự quá trâu mà!
Dương Thiên Lôi vui sướng khoa tay múa chân loạn không khác gì tên điên, từ khi hắn tới cái dị giới này thì dung hợp làm một với Dương Thiên Lôi thì chưa bao giờ hắn hưng phấn như lúc này, nhập vào một tên phế vật trời sinh, tới một thế giới lấy võ làm đầu thì sao hắn có thể hứng phấn nổi đây? Mười một tuổi mới tấn cấp Tinh Đồ cấp một, hắn làm sao hứng phấn nổi? Mộng tưởng với một thân thần công khiến vô số muội muội sùng bái, làm sao thực hiện? Hoàn toàn không có khả năng, điều này đối với hắn vẫn rất hư vô mờ mịt!
Thế như bây giờ, hắn đã cảm thấy được ánh sáng, thấy được hy vọng!
Thiên Lôi, Thiên Lôi, hắn vẫn cho rằng cái tên của mình thật vĩ đại, thế nhưng hắn chưa từng cảm thụ được trận trận thiên lôi, mà hiện tại, hắn đã cảm thấy nó, hắn muốn như tên của hắn, trận trận thiên lôi, giống như thiên lôi chân chính.
- Thủy, nhu hòa, liên miên không dứt, chỗ nào cũng tới!
- Mộc, tinh thần phấn chấn, ngoan cường, sinh cơ bừng bừng, phùng sinh khắp chốn!
- Hỏa, cuồng bạo, thôn phệ, thế không thể chặn, hủy diệt vạn vật!
- Hây hây hây...
Dương Thiên Lôi một quyền lại tiếp nối một quyền đánh tới, tinh thần lực của hắn không ngừng biến chuyển, tròn một đêm, dưới trạng thái hưng phấn tột độ, Dương Thiên Lôi điên cuồng tu luyện cả đêm!
Tinh thần lực trong đan điền cạn kiệt thì hắn liền lập tức tu luyện Cửu Chuyển Dịch Cân Kinh, ngưng tụ tinh thần lực! Một khi khôi phục xong thì hắn lại vung quyền lần nữa!
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ! Dưới sự dẫn dắt niệm lực của Dương Thiên Lôi lần lượt chuyển hoán với nhau! Tinh thần lực trong đan điền của hắn vẫn trông giống như hệ Thổ như trước, nhưng Dương Thiên Lôi hiểu rõ, tinh thần lực đó căn bản không phải là hệ thổ! Mà hắn bản chất cũng không phải là ngũ hành chi thể! Thế nhưng hắn lại có tất cả tiềm chất của một ngũ hành chi thể!
Ngũ hành chi thể, tinh thần lưc trong đan điền có thể ngưng tụ đồng thời năm loại thuộc tính, năm loại tương sinh tương khắc cùng tồn tại trong đan điền! Thế nhưng, tinh thần lực trong cơ thể Dương Thiên Lôi căn bản là thuần một loại, căn bản không hề có chuyện tương sinh tương khắc!
Không nhập ngũ hành nhưng lại có thể biến ảo thành ngũ hành!
...
Khi trời bắt đầu sáng, tình trạng kiệt sức của Dương Thiên Lôi mới khiến hắn từ trong trạng thái hưng phấn bình tĩnh lại, mồ hôi ướt đẫm y phục, cái bụng kêu ầm ầm, sớm đói muốn chết. Lúc này hắn mới nhớ là hôm nay còn có trận đấu nên không thể tiếp tục luyện tập, bằng không trận đấu hôm nay chỉ có nước để người ta hành hạ thảm hại.
Dương Thiên Lôi vội vàng đi vào gian nhà, cầm đồ chà rửa rồi vọt tới sơn tuyền bên cạnh ký túc xá, nhanh nhẹn cởi đồ, tắm táp sạch sẽ mồ hôi trên người rồi lại trần truồng nhanh chóng chạy về ký túc xá, ăn như lang như hổ hết sạch hết đám khiêu khiêu đường -món Trương Tử Hàm để lại mà hắn lúc trước không thèm ăn, lúc sau mới thư thái một chút, ngã thẳng lên giường, ngay cả chăn cũng không thèm đắp, nằm thế hình chữ Đại rồi tiến vào giấc mộng, cái linh kiện giữa hai chân chưa phát dục hoàn toàn cứ để chỏng chơ ngoài không khí như vậy.
...
Sáng sớm, tứng ánh dương quang đầu tiến chiếu rọi trên đại địa Cực Dương thì cũng là lúc toàn bộ các lôi đài dần trở nên tấp nập, náo nhiệt còn hơn cả hôm qua.
Lúc này, khoảng một tiếng nữa mới diễn ra cuộc đấu nhưng không khí đã bắt đầu nóng lên. So với vòng đấu loại thì vòng đấu chính thức hiển nhiên là náo nhiệt hơn nhiều.
Muốn chỗ ngồi à? Không có cửa đâu, đừng có mơ. Đã tới chậm thì chắc ngay cả chỗ đứng cũng không có. Đương nhiên điều này không hề có ở nhã gian. Đây là chỗ dành cho người có thân phận và địa vị. Thân phận địa vị khác nhau có thể hưởng đãi ngộ khác nhau. Công bằng hoàn toàn không tồn tại ở đây, bất kể Địa Cầu hay Dị Giới thì điều này luôn luôn không thay đổi.
Trương Tử Hàm tay cầm một gói đồ, nàng mặc một chiếc váy màu lục nhạt xuất hiện trước cửa ký túc xá của Dương Thiên Lôi. Nàng mặc áo sát thân màu nhũ bạch, kết hợp với khuôn mặt ôn nhu thanh thuần khiến nàng giống như một đóa hoa sen băng thanh ngọc khiết vừa chớm nở. Dưới hông buộc đai lưng màu lục nhạt vòng quanh chiếc eo nhỏ đầy mê hoặc, tựa như cành liễu đang thướt tha theo hướng gió. Bộ ngực mặc dù được che kín trong lớp áo nhưng nó lại càng toát ra vẻ phong tình vạn chủng, cực kỳ mê hoặc. Treo trước ngực chính là ba lãng tuyến sáu màu biểu lộ thân phận Tinh Giả hệ Thủy cấp sáu.
Tóc dài đen bóng, tự do tung bay trong gió, khiến nàng càng tô thêm vẻ uyển chuyển tự nhiên mà không kém phần hàm xúc. Trương Tử Hàm thân là lão sư của người mới nên hôm nay nàng cũng phải tốn chút tâm tư vào chuyện quần áo, bộ đồ nàng đang mặc chính là đồng phục của học viện Cực Dương.
Trương Tử Hàm đang giảng dạy ba ban, ban thứ nhất là ban năm nhất của đám Dương Thiên Lôi, hai ban còn lại ban năm tư. Năm tư, tu vi thấp nhất cũng là Tỉnh Giả cấp bốn, cũng có vài Tinh Giả cấp năm bởi vì chưa có qua kỳ thi kiểm tra cuối kỳ nên vẫn còn là học sinh của năm bốn. Đúng ra thì nàng phải đặt tinh lực vào hai ban năm tư kia nhưng hiện tại nàng lại đặt hết tinh lực trên người Dương Thiên Lôi.
“Cộc cộc...
Từ lần gặp cảnh tượng xấu hổ đó, Trương Tử Hàm liền tập thói quen gõ cửa trước khi vào. Chỉ là mỗi lần gõ cửa là mỗi lần trong đầu nàng lại hiện cái cảnh tượng xấu hổ kia. Ngày hôm nay cũng thế.
Ngừng một lát, Trương Tử Hàm ngạc nhiên vì bên trong không hề có chút động tĩnh nào.
- Chẳng lẽ Tiểu Lôi lại lén đi trước rồi?
Trương Tử Hàm thầm nghĩ trong lòng, lại gõ cửa lần nữa.
Cộc Cộc…
Gõ ba lần liên tục, trên khuôn mặt của Trương Tử Hàm bắt đầu cho chút giận dữ. “Ầm” một tiếng đẩy mạnh cửa ra.
Đại môn mở ra.
- Dương Thiên Lôi!
Trương Tử Hàm mang theo chút tức giận quát lên. Trong đầu nàng lúc này gần như chắc chắn tên Dương Thiên Lôi này lại trốn đi trước mình. Bằng không thì tiếng đập cửa và tiếng mình kêu lớn vậy mà hắn cũng không nghe được sao?
Trương Tử Hàm tiếp tục đi vào phòng trong, muốn kiểm tra xem lại.
Chẳng qua...
- AAAA!
Từ miệng anh đào của Trương Tử Hàm hét lên một tiếng chói tai, nàng lại lần nữa thấy một cảnh cực kỳ hại mắt! Xuất phát từ phản ứng tự nhiên, hai tay nàng liền bưng kín hai mắt của mình, cả khuôn mặt nhất thời đỏ bừng như gấc chín, nổi giận chạy ra ngoài!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Huyền Thiên Tác giả : Ô Sơn -----oo0oo-----
Chương 33: Ngũ Hành Thuẫn (trung+hạ).
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Dương Thiên Lôi, cái tên hỗn đản này!
Trương Tử Hàm bụm mặt quát lớn.
- Vậy mà dám...
Nàng thấy Dương Thiên Lôi không đắp chăn, cả người trần truồng, nằm ngả nghiêng trên giường thành hình chữ Đại, tư thế giống như hệt như đang giang tay chào đón hừng đông, cái linh kiện to lớn khỏe mạnh giữa hai chân đang giương thẳng lên trời, ngạo nghễ hùng dũng.
- Tên hỗn đản này, mau dậy mặc quần áo vào!
Trương Tử Hàm tức giận hét lên lần nữa, hai tay vẫn đang bụm chặt khuôn mặt.
Nhưng chỉ có tiếng ngáy nhỏ nhẹ của Dương Thiên Lôi trả lời lại nàng!
Một đêm tu luyện điên cuồng, một đêm đầy hưng phấn, đói bụng cả đêm, Dương Thiên Lôi vừa chạm tới cái giường là lập tức ngủ ngay. Hiện tại hắn chỉ mới ngủ có nửa canh giờ, đối với tiếng hét của Trương Tử Hàm căn bản không hề nghe thấy.
Đợi cả nửa ngày không hề nghe thấy động tĩnh gì, Trương Tử Hàm tuy rằng xấu hổ đến đỏ cả mặt nhưng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, sao hắn lại nghỉ mê mệt như vậy? Gọi kiểu nào cũng không tỉnh.
Trăm lần bất đắc dĩ, Trương Tử Hàm hai tay bụm mặt hé ra khe nhỏ.
Thực trùng hợp, cực kỳ trùng hợp, cái khe nàng mới hé ra lại lần nữa hướng thẳng đến cái thứ linh kiện đang giương thẳng kia!
May mà Dương Thiên Lôi đang ngủ say, xung quanh cũng không có kẻ nào, bằng không Trương Tử Hàm chỉ còn biết đào lỗ mà chui xuống. Sau khi khi một hơi, Trương Tử Hàm dần mở rộng khe nhìn, rốt cuộc cũng thấy cái mặt Dương Thiên Lôi đang chảy nước dãi trông khá đáng yêu.
Làm sao bây giờ? Trương Tử Hàm tiến thoái lưỡng nan. Đánh thức hắn? Trăm triệu lần không được, nếu như cái tên vô sỉ này thấy hiện trạng lõa lồ của hắn, chắc chắn sẽ bắt mình “chịu trách nhiệm” nữa cho xem. Lui ra ngoài, mặc kệ hắn? Lại càng không được, trận đấu cũng sắp bắt đầu!
- Làm gì bây giờ? Làm sao đây?
Trương Tử Hàm rất cấp bách, dù sao hắn còn đang ngủ, xung quanh không có người, Trương Tử Hàm liền buông tay đang che mặt ra, trong lòng gấp gáp giậm chân giậm cẳng. Thế nhưng cũng không dám nhìn loạn, sợ lại nhìn thấy cái vật đáng xấu hổ kia.
- Có!
Trương Tử Hàm nhìn thấy cái chăn nằm bên cạnh Dương Thiên Lôi. Nàng vội vàng nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Dương Thiên Lôi, nhẹ chân nhẹ tay nhấc chiếc chăn lên, cẩn thận đắp nhẹ lên Dương Thiên Lôi, chỉ để hở từ ngực trở lên, còn lại đều bao trùm trong chăn. Sau đó nàng lại lặng lẽ quay trở lại cửa phòng, thoạt nhìn như vừa mới tới.
- Dương Thiên Lôi!
Bỗng Trương Tử Hàm hét lớn một lần nữa, tựa như sóng gầm biển động! Không hề thua kém với Tằng Cách La Mỗ!
- A! Tử Hàm muội muội!
Dương Thiên Lôi đang trong trạng thái ngủ như chết nghe tiếng hét như thiên lôi của Trương Tử Hàm chợt giật mình tỉnh giấc, “phốc” cái nhảy xuống giường, căn bản không hề suy nghĩ chạy tới nơi phát ra tiếng hét, tay nắm lấy chốt cửa.
Đây là động tác theo thói quen của hắn, mỗi khi Trương Tử Hàm gõ cửa thì cũng là lúc hắn dùng tốc độ cao nhất bay nhanh ra đón, không chút chậm trễ vì bản thân hắn muốn diễn lại lần nữa cảnh “mặt đối mặt” lần trước.
Lần này, Trương Tử Hàm triệt để sợ hãi, thậm chí quên cả hét lớn và bụm mặt, hai mắt xinh đẹp trừng lớn, không hề nhúc nhích, choáng váng triệt để! Nàng thấy Dương Thiên Lôi dựng thẳng như một cây thương rồi phóng về phía nàng với một tốc độ kinh người! Hơn nữa nàng còn nghe thấy tên vô sỉ này cả gan dám nói nàng là “Tử Hàm muội muội”!
- A? Tử Hàm muội muội... À không, Trương lão sư, nàng sao vào trong này rồi? Ta còn đang muốn đón tiếp nàng!
Thiếu chút nữa là Dương Thiên Lôi đụng phải Trương Tử Hàm, nhìn nàng ta đang ngây ngốc chết lặng nhìn mình, không hề có một chút phản ứng, vội vàng nói. Người này căn bản không hề ý thức được rằng phần dưới của mình đang trống huơ trống hoắc ngoài không khí!
- A~~~~~~!
Trương Tử Hàm bỗng nhiên quay hét to một tiếng rồi quay lưng lại, khí trường của tinh thần lực hệ thủy cuồng bạo bắn về phía cơ thể hắn, Dương Thiên Lôi nhất thời cảm thấy một trận gió mát thổi tới phần thân dưới, loáng thoáng nhìn thấy một bàn chân ngọc ẩn hiện trong lớp quần dài của Trương Tử Hàm phóng tới, sau đó “Binh” một tiếng, cái mông hắn đau nhói, bay ngược về phía giường.
- Hỗn đản, Dương Thiên Lôi ngươi là một tên hỗn đản!
Trương Tử Hàm bụm mặt chạy ra ngoài cửa, thậm chí trên mắt bắt đầu ngấn lệ, ta đã như vậy rồi mà ngươi còn như vậy... Ô ô ô, trong lòng nàng cực kỳ ủy khuất.
Sau khi Dương Thiên Lôi bị nện thẳng vào giường, Dương Thiên Lôi chợt ngẩn ra liền hiểu chuyện gì vừa mới phát sinh!
- Kháo... Ta ta ta... Ta sao lại trần truồng thế này? Lộ hết rồi...
Dương Thiên Lôi bỗng cảm thấy khóc không ra nước mắt, trong lòng khổ sở một trận, sao lại vậy nhỉ ? Sao có thể như vậy ? Để cho người ta nhìn mình tới hai lần mà tới một cọng lông của người ta mình còn chưa được thấy là sao ?
- Trương lão sư! Ta không muốn sống, nàng phải chịu trách nhiệm... Nàng nhìn người ta tới hai lần... Ô ô ô!
Dương Thiên Lôi giống như một nàng dâu nhỏ đang chịu ủy khuất, vô sỉ hét lớn một tiếng.
Khuôn mặt tuyệt mĩ của Trương Tử Hàm đang tràn đầy vẻ ủy khuất chợt chuyển sang tái nhợt!
- Ngươi... Ngươi mau mặc y phục, lăn ra đây ngay cho ta!
Trương Tử Hàm rít gào.
- Ách... Xem ra Tử Hàm muội muội tức giận thật rồi. Được, ca tạm thời chịu ủy khuất một lần, một ngày nào đó ta sẽ đòi lại, khi đó thì không chỉ nhìn không mà còn phải đòi lại lợi tức! Ca, sẽ nhớ kỹ! Ai da, mông đau quá! Cả món nợ này ca cũng sẽ nhớ kỹ! Sau này cứ xem ca ca đánh sưng cái mông nhỏ của ngươi thế nào... Hắc hắc, nhưng... Chắc ca cũng thấy tiếc... ừm, vậy thì đánh nhẹ đi một nghìn lần cũng được, nhẹ nhàng nắn thôi!
Dương Thiên Lôi một bên thì vội vã mặc quần áo, một bên nghĩ toàn dâm ý.
Dương Thiên Lôi dùng tốc độ nhanh nhất mau chóng mặc y phục rồi chạy ra ngoài.
Sắc mặt Trương Tử Hàm đỏ bừng, uất ức phẫn nộ, thế nhưng lại không cách nào phát tiết, cũng không cần phải nhịn. Dù sao thì Dương Thiên Lôi cũng chỉ là cử chỉ vô tâm, vừa rồi bản thân mình chỉ không may đụng vào nhau thôi. Chỉ có thể tự kết luận trong lòng như vậy, tiểu tử này là một tên thích trần truồng, thích khoe hàng. Sau này mình tới ký túc xá của hắn phải cẩn thận gấp đôi.
Lúc này Dương Thiên Lôi mới khôi phục lại bình thường, khi thấy được bộ y phục của Trương Tử Hàm thì hai mắt hắn tỏa sáng, tán thưởng từ đáy lòng.
- Ít ba hoa đi! Cầm!
Trương Tử Hàm hung hăn trừng mắt liếc Dương Thiên Lôi, đẩy gói đồ nàng cầm trong tay về phía hắn.
Dương Thiên Lôi ngơ ngác hỏi:
- Vật gì thế?
- Vòng thi đấu chính hoàn toàn khác với vòng loại, cạnh tranh cực kỳ khốc liệt, cũng rất tàn khốc. Rất nhiều thí sinh sẽ không hề nương tay, sử dụng đến vũ khí chuyên dụng. Ngươi hiện tại chưa học qua tinh kỹ nào, cũng không sử dụng vũ khí Tinh Giả chuyên dụng nào. Vật khí có thể giúp ngươi phòng thủ tốt.
Dương Thiên Lôi nhìn đôi môi mê người cùng với đôi hàm răng trắng sáng, tuy rằng thanh âm nàng rất đạm mạc thế nhưng Dương Thiên Lôi có thể cảm thấy được sự quan tâm của nàng đối với mình.
Nghĩ đến mấy suy nghĩ hèn mọn vừa rồi khiến hắn nhất thời thẹn thùng, cẩn thận mở gói đồ ra.
Một tấm khiên màu vàng đất, tỏa ra hào quang nhàn nhạt, từng cái hoa văn tinh xảo, phức tạp lưu chuyển trên bề mặt tấm khiên, phía sau có một cái tay cầm, cầm nắm rất vửa vặn. Tấm khiên này rất nhẹ, không biết được làm từ loại gỗ gì. Thế nhưng, Dương Thiên Lôi liếc mắt là có thể biết tấm chắn này có chỗ lợi hại, so với cái mà hôm qua hắn đi dạo mua trong thương điếm thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
- Nó tên là Ngũ Hàng Thuẫn, bất kỳ Tinh Giả thuộc tính nào đều có thể sử dụng, được các đại sư ải nhân (người lùn) dùng huyền kim chế tạo ra, các hoa văn trên mặt thuẫn chính là một trận pháp đơn giản, sử dụng huyết tinh thạch có thể truyền tinh thần lực tạo thành, người sử dụng chỉ cần đưa tinh thần lực vào trong thì sẽ vận hành dọc theo đường vân, bộc phát lực phòng ngự cường đại.
Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói.
- Huyền kim, trận pháp, huyết tinh thạch?
Trong lòng Dương Thiên Lôi phiền muộn, bản thân hắn ngoại trừ tu luyện ra thì các phương diện khác quả thật hoàn toàn không biết gì. Xem ra sau này phải bỏ công sức bổ sung tri thức các phương diện khác rồi, bằng không hắn thật quả đúng như cái biệt danh Tiểu Bạch Si của hắn.
- Đây chính là phần thưởng người đứng ba trong cuộc thi người mới sáu năm trước của ta. Hiện tại ta không dùng đến, tặng cho ngươi.
- Thứ này rất quý sao?
Dương Thiên Lôi hỏi.
Quý? Thứ này đương nhiên là đồ quý, có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Tác phẩm của đại sư ải nhân, nhất là tác phẩm có đi kèm theo trận pháp thì không thể dùng hai chữ “đồ quý” để hình dùng nữa. Nếu đúng như lời Trương Tử Hàm nói, thì cái này quý trọng vật chất chỉ là thứ yếu. Cái quan trọng ở đây chính là ý nghĩa kỷ niệm, đó chính là phần thưởng khi nàng tham gia cuộc thi người mới.
- Ha ha, ta biết cái này nhất định rất quý. Trương lão sư, ta nhận. Dù sao thì của nàng cũng là của ta, ngay cả nàng cũng... Ách, ta cũng chính là của nàng. Chúng ta tuy hai mà là một. Không cần khách khí.
Dương Thiên Lôi nhìn vẻ mặt sững sờ của Trương Tử Hàm vừa cười vừa nói, đồng thời đem tấm khiên vác phía sau.
Khóe miệng Trương Tử Hàm giật giật. Trong thiên hạ sao còn loại người vô sỉ đến như vậy? May mà cái câu “nàng cũng là của ta” Dương Thiên Lôi nhịn kịp thời không nói, bằng không Trương Tử Hàm không nổi điên lên mới lạ.
- Đi thôi, cuộc thi sắp bắt đầu rồi.
Trương Tử Hàm nói.
- Ách, Trương lão sư, cái bụng của ta kêu gào nãy giờ rồi, cực kỳ đói, lúc nãy ăn không đủ no, ta cũng không đủ sức mà tham gia cuộc thi!
Dương Thiên Lôi nói.
- Ngươi... Nhanh chân lên, may ra còn kịp giờ.
Trương Tử Hàm nói xong liền nắm tay Dương Thiên Lôi kéo đi, hai người nhanh chóng đi tới. Chỉ chốc lát sau liền đến thực đường học sinh.
Hiện tại đã qua thời gian điểm tâm, hơn nữa thời gian cấp bách, bị Dương Thiên Lôi làm loạn, rất có thể đã bị muộn giờ. Không còn cách nào khác, Dương Thiên Lôi chỉ còn cách mua hai cái bánh bao, một tay cầm bánh bao ăn, một tay bị Trương Tử Hàm kéo đi, rất nhanh chạy đến lôi đài phía bắc.
- Nhường đường một chút, xin nhường đường!
Trương Tử Hàm kéo Dương Thiên Lôi, chạy vào trong đám đông trước lôi đài. Thấy một siêu cấp mỹ nữ như Trương Tử Hàm, mọi người đều há hốc mồm, thế như thấy Trương Tử Hàm lại kéo tay một tên thiếu niên đang nhồm nhoàm nhai bánh bao thì lại càng khiếp sợ hơn! Nếu có người nhận ra thiếu niên đó là tên ngu ngốc số một học viện Cực Dương thì chắc chắn người đó ngất xỉu luôn.
Đúng lúc này thì tiếng trọng tài bỗng nhiên hét lớn truyền đến tai mỗi người.
- Tuyển thủ trận đấu, Mộc Tử Vi, Dương Thiên Lôi vào sân!
Trương Tử Hàm nhất thời vội vàng, lúc đầu nàng nghĩ trăm ngàn biện pháp ngăn cản Dương Thiên Lôi tham giam cuộc thi, nhưng đến hôm qua sau khi chứng kiến biểu hiện kinh người của Dương Thiên Lôi thì nàng không hề ngăn cản nữa, ngược lại đối với việc hắn tham gia cuộc thì hoàn toàn mong chờ, nếu lúc này chỉ vì lý do đến muộn mà bị bỏ quyền thi đấu thì nàng tuyệt đối không muốn thấy. Thế nhưng nhìn đoàn người kín mít trước mắt thì muốn đi qua cũng mất một phen công phu, chờ Dương Thiên Lôi đến được lôi đài thì chắc trọng tài đã tuyên bố Mộc Tử Vi giành chiến thắng rồi.
Rất bất đắc dĩ, tinh thần lực quanh thân Trương Tử Hàm nhất thời cuồng bạo, lớn tiếng nói với Dương Thiên Lôi:
- Ta đưa ngươi qua đó, chuẩn bị cho kỹ!
Thanh âm vừa dứt, Dương Thiên Lôi đang nhai bánh bao bỗng cảm thấy cái mông mình ngứa ngáy, Trương Tử Hàm vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng lên cái mông của hắn!
- Chịu đựng tý!
Trương Tử Hàm trầm giọng nói.
Dương Thiên Lôi nhất thời hiểu ra ý định của Trương Tử Hàm, toàn bộ cơ thể tụ lại thành một khối, cong người lại như cái cung, bỗng nhiên bật lên! Đồng thời, một cỗ tinh thần lực cường đại nhưng nhu hòa đánh vào cái mông của Dương Thiên Lôi!
Vèo
Dương Thiên Lôi giống như mũi tên rời cung bắn tới, bay qua đầu đoàn người dài hơn mấy chục mét, rơi xuống lôi đài xa xa!
Mọi người đều kinh ngạc ngửa đầu nhìn một màn này, chỉ thấy Dương Thiên Lôi bay trong không trung, tay cầm bánh bao nhai, càng làm cho người ta khiếp sợ chính là người này vừa bay vừa nhai bánh bao nhồm nhoàm!
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, sao lại có người như thế nhỉ?
- Ta tới đây!
Trong nháy mắt khi tới gần sát lôi đài, Dương Thiên Lôi chợt hét lớn một tiếng, nhét miếng bánh bao bự chảng vào miệng, thân thể trong không trung co rút lại, xoay hai vòng liên tục, tiếp đất vững vàng trên lôi đài, nuột ực miếng banh bao xuống bụng, lau miệng sạch sẽ, bộ dáng ý vị chưa hết, đối diện với Dương Thiên Lôi có một nữ học viên xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào hắn y hệt như một con hổ cái đang tàn bạo nhìn con mồi của mình.
- Không phải chứ? Tuy rằng ca có chút đẹp trai, nhưng nàng cũng đừng bày ra cái vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy chứ?
Trong lòng Dương Thiên Lôi nghi hoặc, chỉ là cuộc thi thôi mà, ca cũng chưa có ăn đậu hũ của ngươi, huống chi cái đậu hũ của ngươi cũng làm ca chướng mắt nữa, chả khác gì hạt mè. Tiểu nữ sinh này kích động nhìn ta vậy là sao?
Dương Thiên Lôi căn bản không nhận ra Mộc Tử Vi, thậm chí ngay cả tên còn chưa nghe tới bao giờ. Chuyện hứa hôn lúc nhỏ hắn chưa bao giờ quan tâm, cũng không có thời gian quan tâm.
Trận đấu hôm nay giữa Mộc Tử Vi và Dương Thiên Lôi chính là do Lôi Hoành cố ý sắp xếp, tất nhiên chính là một trong bảy lôi đài chính.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius