|
|
25-09-2008, 11:45 PM
|
|
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hÆ° vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Trong ngá»n cá» và hạt sÆ°Æ¡ng - Anh Äức
Anh Äức
Trong ngá»n cá» và hạt sÆ°Æ¡ng
Tưởng nhớ nhà thơ Chế Lan Viên
Má»›i đó mà đã năm năm anh Chế Lan Viên ra Ä‘i, từ biệt cõi thế và cõi thÆ¡. Tôi không sao quên nổi buổi trÆ°a nắng gắt của má»™t ngà y tháng sáu năm 1989 ấy, khi chúng tôi Ä‘Æ°a anh vá» Bình HÆ°ng Hòa. Chiếc quan tà i trong đó nằm yên má»™t trong những nhà thÆ¡ lá»›n nhất của xứ sở, đã Ä‘i qua ngang ngõ vÆ°á»n nhà anh, nÆ¡i anh sống những năm tháng cuối Ä‘á»i, nÆ¡i anh đặt tên là Viện TÄ©nh Viên. Việc chá»n Bình HÆ°ng Hòa, tôi đồ chừng anh đã trù tÃnh Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng đó ắt phải Ä‘i ngang qua khu vÆ°á»n, tiện cho anh chà o biệt mà không phải là m nhá»c công anh em. Từ cái ngõ ấy, chiếc xe tang chỉ phải Ä‘i nốt khoảng dăm trăm mét nữa, nó lăn bánh nặng ná» và cháºm chạp, váºy mà tôi vẫn thấy nhanh, những muốn nó đừng Ä‘i nhanh hÆ¡n, bởi vì tôi quá nuối tiếc và luôn có ấn tượng lò thiêu là nÆ¡i kết thúc má»i sá»±. Trong khi anh má»—i lúc má»™t nhÃch tá»›i gần vá» phÃa ngá»n lá»a, tôi bá»—ng nhá»› lại má»™t buổi sáng trên ba mÆ°Æ¡i năm vá» trÆ°á»›c, khi lần đầu tiên tôi gặp anh lại Câu lạc bá»™ Äoà n kết, nÆ¡i diá»…n ra Äại há»™i thà nh láºp Há»™i nhà văn Việt Nam. Năm ấy tôi hăm hai, tái giả "Äiêu tà n" cÅ©ng còn tháºt trẻ, chỉ má»›i băm bảy. Anh vừa từ Trung Quốc vá», sau thá»i gian trị bệnh phổi. Trông anh, tá»± nhiên tôi có má»™t cảm giác mÆ¡ hồ rằng con ngÆ°á»i nà y có vẻ nhÆ° Ä‘ang ở trong má»™t chặng vượt, và anh cần phải có thá»i gian để vượt má»™t chá»›n chở nà o đó. Tôi ngó thấy thế, tin chắc rằng anh sẽ không đứng im bên những Tháo Chà m, cà ng không chịu dừng lại ở táºp "Gá»i các anh", bởi vì dẫu chỉ thoạt nhìn, tôi biết rằng đây là con ngÆ°á»i có tiá»m lá»±c, không phải là ngÆ°á»i đến vá»›i thÆ¡ ca để mà chÆ¡i.
Quả nhiên mối linh cảm của tôi được chứng minh là đúng. Anh Chế Lan Viên đã phục xuống, đã vượt qua chÃnh mình mất thêm hai năm nữa. Và o năm 1960, anh cho ra láºp "ánh sáng và phù sa", đạt hiệu quả cao xét vá» cả hai mặt: tÆ° tưởng và nghệ thuáºt. Sức báºt má»›i nà y là kết quả đầy niá»m vui và hÆ°ng phấn nhÆ°ng cÅ©ng đầy vất vả và khổ nhá»c của má»™t nghệ sÄ© Ä‘i từ cái cÅ© sang cái má»›i. Trong thá»i kỳ đó,"ánh sáng và phù sa" là má»™t sá»± kiện văn há»c lá»›n. Táºp thÆ¡ được in vá»›i số lượng in cao nhất lúc bấy giá» và bán hết sạch trong và i tháng. "ánh sáng và phù sa" - ngay cái tên của nó đã hà m chứa đủ, vừa tượng trÆ°ng trùm phủ lại, vừa cụ thể sát sÆ°á»n. Theo tôi, đây là táºp thÆ° của ngÆ°á»i xuyên qua cái "thá»±c" rồi má»›i cá»™ng vô cái "siêu", trong đó phản ánh cuá»™c kháng chiến của dân tá»™c nhÆ°ng đồng thá»i phản ảnh tráºn chiến tá»± đổi má»›i mình, là trÆ°á»›ng hợp tiêu biểu nhất của má»™t nhà thÆ¡ trÆ°á»›c cách mạng, Ä‘i vá»›i cách mạng và cách mạng hóa thÆ¡ mình. Phải mất khoảng trên mÆ°á»i lăm năm anh má»›i là m được Ä‘iá»u nà y, sau khi trải qua những chặng Ä‘Æ°á»ng gian khổ của cuá»™c chống Pháp và vượt qua ná»—i Ä‘au riêng của má»™t và i năm sau hòa bình, rồi từ đó anh Trung thá»±c chân thà nh hòa mình cùng dân tá»™c trong những năm tháng chống Mỹ, sáng tạo cho tá»›i hÆ¡i thở chót trong những năm hòa bình khó khăn và công cuá»™c đổi má»›i thì cÅ©ng chỉ vừa lóe lên ánh sáng của triển vá»ng. Từ sau "ánh sáng phù sa", tôi thÆ°á»ng hay ghé lại căn phòng hẹp của anh ở 51 Trần HÆ°ng Äạo, thấy anh đầy phấn chấn, vì đã mở ra được má»™t khà thế má»›i trong sá»± sáng tạo. Dù ná»—i Ä‘au riêng còn chÆ°a nguôi và lâm và o cảnh gà trống nuôi con, anh vẫn táºn tinh nâng dắt những cây bút trẻ, chăm lo cho anh em bè bạn, trong đó có tôi. Anh là ông mai tác hợp cho vợ chồng tôi, tÃch cá»±c và nhiệt tình đến mức sắp đặt bà y vẽ cho tôi cả những kế hoạch chi li. Năm 1962, tôi vá» Nam, sau đó bốn năm vợ tôi cÅ©ng vượt TrÆ°á»ng SÆ¡n. Chúng tôi cÆ°á»›i nhau trong rừng, có thÆ° gá»i ra cho anh hay. Anh gá»i thÆ° và o, kèm theo má»™t táºp "Hoa ngà y thÆ°á»ng chim báo bão" vừa in. Trong thÆ° anh nói hết sức vui mừng vá» việc của chúng tôi, ngỡ gặp trắc trở do chiến tranh, nà o ngá» rốt cuá»™c vẫn thà nh được. Ãt năm sau, cÅ©ng từ chiến khu R, tôi lại nháºn được "Những bà i thÆ¡ đánh giặc", rồi "Äối thoại má»›i" của anh gá»i cho. Tôi thấy táºp nà o anh cÅ©ng vÆ°Æ¡n tá»›i mạnh mẽ trong sá»± đổi má»›i thÆ¡. Äể phục vụ cho tráºn đánh lá»›n lao, có thể nói anh đã huy Ä‘á»™ng tá»›i vÅ© khà nặng và o thÆ¡. Bằng tâm hồn nhạy cảm và trà tuệ cá»±c kỳ sắc sảo, anh tháºt có công lá»›p góp phần và o công cuá»™c cứu nÆ°á»›c bằng thÆ¡, bút ký, tiểu luáºn. NhÆ°ng phần anh, anh vẫn luôn nói "Tôi chỉ là má»™t con Ä‘inh ốc nhá» trong cá»— máy của cách mạng, của Äảng". Vá» sau nà y, anh nói thêm: "Dù chỉ là má»™t con Ä‘inh ốc, tôi tá»± hà o vá» sá»± chuyển Ä‘á»™ng tốt của cá»— máy, nhÆ°ng tôi cÅ©ng có phần trách nhiệm nếu cá»— máy ấy trục trặc hoặc trì trệ..."
Sau ngà y giải phóng, gia đình anh chuyển và o sống hẳn ở thà nh phố Hồ Chà Minh. Tôi có dịp được gần anh nhiá»u hÆ¡n, khi mà anh còn ở Hòa HÆ°ng, rồi sau nà y rá»i vá» Bà Quẹo - Tân Bình. Tôi còn được dịp Ä‘i những chuyến Ä‘i dà i ngà y vá»›i anh vá» miá»n Trung, miá»n Tây, Äà Lạt, Côn Äảo... Qua đó tôi biết cặn kẽ má»™t nhà thÆ¡ thiên tà i tầm cở nhÆ° anh có má»™t Ä‘á»i sống rất đạm bạc, bình thÆ°á»ng. Là m thÆ¡ vá»›i ba ý tưởng sâu xa lá»›n trá»™i, nhÆ°ng trong lòng tro chuyện anh nói và kể những chuyện tỉ mỉ của Ä‘á»i thÆ°á»ng hết sức thú vị. Từ chuyện thiếu tÆ°á»›ng Nguyá»…n SÆ¡n là m bà i thÆ¡ nguyện sẽ "lấy đầu giặc treo thà nh xâu" để trả thù tà n sát đồng bà o ta ở khu 4, và vị tÆ°á»›ng ấy má»—i lần ăn miếng thịt gà đá»u buồn bã nhá»› bà vợ Trung Hoa xa cách: "Mụ Tà u béo nhà tôi xÆ°a thÃch nhất là gặp xÆ°Æ¡ng gà ". Rồi chuyện anh gặp Jean Paul Sartre ở Paris, chuyện anh tá túc ở nhà Quách Tấn thá»i phiên bạt, chuyện và o Sà i Gòn gặp Thanh Nghị lúc nghèo, Ä‘Æ°a anh má»™t đồng để Ä‘i xe ra VÅ©ng Tà u bà n chuyện in sách, là m báo... Không khi nà o tôi nghe anh nói hay nói giá»i vá» mình, cà ng không nghe anh nói gia đình túng bấn. Cái nhà anh ở Bà Quẹo do anh chị mua chá»› không phải được Nhà nÆ°á»›c cấp nhÆ° bao anh em khác. Anh chị mua bằng số tiá»n nhuáºn bút tÃch cóp cả Ä‘á»i mình, mà số tiá»n chả lá»›n lao gì, nên cái nhà thì hÆ° dá»™t, miếng đất thì còm cõi. Tháºt tình chúng tôi đã nhiá»u phen bà n tÃnh, chạy chá»t xin cấp nhà cho anh, để anh bán nhà và đất lấy tiá»n sống và là m thÆ¡, nhÆ°ng việc không thà nh, vả lại anh cÅ©ng không Æ°ng, sợ là m phiá»n cho những ngÆ°á»i lãnh đạo địa phÆ°Æ¡ng. Khổ ná»—i những nhà lãnh đạo thì lại có vẻ không thấy ở chốn ngoại ô đìu hiu gá»i là Bà Quẹo ấy có má»™t thiên tà i thÆ¡ quý hiếm của đất nÆ°á»›c, lẽ ra phải được hăm nôm há»— trợ. Ngược lại, nhà thÆ¡ chẳng mong gì hÆ¡n là đủ sống để là m thÆ¡. Con ngÆ°á»i Chế Lan Viên sinh ra vốn không bị lụy và o Ä‘á»i sống váºt chất, chỉ bị lụy và o thÆ¡, vá»›i sá»± thúc bách thÆ°á»ng trá»±c phải có là m sao để thÆ¡ mình có Ãch cho Ä‘á»i. Má»™t văn phòng sang trá»ng, má»™t chiếc bà n bóng loáng, má»™t cÆ¡ ngÆ¡i đẹp đẽ và xe cá»™ đón Ä‘Æ°a đối vá»›i anh tuồng nhÆ° không có ý nghÄ©a gì nhiá»u, nếu câu thÆ¡ anh không là m nên tÃch sá»± gì. Anh rất bá»±c bõ và cảm thấy xấu hổ lây khi ai đó trong giá»›i tá»± xÆ°ng tụng ba hoa vá» mình, vá» thiên chức nhà văn và nhấn mạnh cái khả năng tiên cảm, tiên báo hầu nhÆ° chỉ có ở giá»›i mình, ở trên cả chÃnh trị. Vá» chuyện nà y, má»™t hôm anh bảo tôi: "Sá»± thá»±c văn nghệ đòi há»i rất cao bẩm khiếu, tà i năng. Những văn nghệ sÄ© có thá»±c tà i và biết há»c táºp, trau dồi có thể lao Ä‘á»™ng sáng tạo ra những Ä‘iá»u kỳ diệu, góp phần thúc đẩy sá»± phát triển của Ä‘á»i sống xã há»™i, nhÆ°ng không phải ai cÅ©ng là m ra được sản phẩm có chất lượng cao. Có ngÆ°á»i cao, có ngÆ°á»i vừa, có ngÆ°á»i thấp, thẠchà có ngÆ°á»i mất cả Ä‘á»i không là m được gì. Tôi có bà i thÆ¡ nói vụ nà y, nhÆ°ng chÆ°a in, trong đó tôi tả đồng xèng ném xuống, có đồng báºt lên kêu vang, có đồng kêu rè, có đồng nÃn im. Vả lại, dù có kêu vang dù mình có là m ra được bà i văn, câu thÆ¡ hay, có Ãch nhÆ°ng đừng quên xã há»™i cÅ©ng có rất nhiá»u ngÆ°á»i trá»±c tiếp nuôi sống chúng ta nhÆ° ngÆ°á»i nông dân là m ra hạt gạo, ngÆ°á»i thợ dệt là m ra tấm vải, nhất là đừng quên những ngÆ°á»i chiến sÄ© đã hy sinh..."
Trong chuyến Ä‘i ra miá»n Trung, và o đêm ná» trong má»™t nhà khách, anh kể cho tôi nghe câu chuyện anh và o Äảng Có lẽ vì vá» vá»›i vùng đất nà y anh bồi hồi nhá»› lại ngà y anh trở thà nh má»™t đảng viên. Anh nói hồi những năm đầu chống Pháp, nhiá»u đồng chà có ý tốt muốn giá»›i thiệu kết nạp anh và o Äảng, nhÆ°ng anh thoái thác, lý do là thấy mình chÆ°a xứng đáng. Tá»›i năm 1949, khi Quảng Trị mở đợt nhổ má»™t số đồn bốt quan trá»ng, các anh ở Tỉnh ủy tạo Ä‘iá»u kiện cho anh Ä‘i theo bá»™ Ä‘á»™i. Äêm trÆ°á»›c ngà y đánh đồ Tà CÆ¡n, anh tham dá»± cuá»™c há»p chi bá»™ đại há»™i lãnh nhiệm vụ đánh đồn ấy, trong cuá»™c há»p, đồng chà bà thÆ° kiêm chÃnh trị viên đại Ä‘á»™i nêu vấn Ä‘á»: cần hai đồng chà ôm bá»™c phá mở Ä‘á»™t phá khẩu, ai lãnh nhiệm vụ nà y coi nhÆ° chấp nháºn hy sinh. Anh Chế Lan Viên đã chứng kiến cả chi bá»™ Ä‘á»u giÆ¡ tay lãnh nhiệm vụ đó. Cuối cùng, hai ngÆ°á»i được chá»n. Äêm hôm sau, đồn Tà CÆ¡n bị đánh diệt, hai chiến sÄ© ấy không trở vá» nữa... Sá»± việc xảy ra nhẹ tá»±a lông hồng,nhÆ°ng lòng anh bị đè trỉu bởi gÆ°Æ¡ng hy sinh không tÃnh toán của hai chiến sÄ© đảng viên gốc bần nông... Ãt hôm sau, anh viết Ä‘Æ¡n xin và o Äảng, vá»›i lý do là anh muốn được thay và o chá»— má»™t đồng chà vừa hy sinh. Chuyện nà y, trong ngà y anh Chế Lan Viên mất, tôi được nghe anh Trần Trá»ng Tân kể lại đúng nhÆ° váºy, vì khi đó anh Trần Trá»ng Tân là bà thÆ° Tỉnh ủy Quảng Trị.
Suốt từ đó, anh đã gắn bó Ä‘á»i mình, thÆ¡ mình cho sá»± nghiệp cách mạng.
Mấy ngà y trÆ°á»›c khi mổ, anh vẫn là m thÆ¡ và viết lại má»™t số ý kiến của mình vá» hiện tình văn há»c má»™t cách sáng suốt, quan tâm tha thiết tá»›i sá»± nghiệp chung. Sau khi anh mất Ãt lâu, rồi khi quyển "Di Cảo ThÆ¡" của anh in ra, có ngÆ°á»i Ä‘Æ°a và o má»™t bà i thÆ¡ in trong "Di Cảo" và trên má»™t hai tá» bà o, bảo rằng, váºy là anh đã từng "sám hối" mà bây giá» má»i ngÆ°á»i má»›i vỡ nhẽ.
Ai vỡ nhẽ nhÆ° váºy, chá»› riêng tôi không vỡ ra cái nhẽ nhÆ° váºy. Mấy bà i thÆ¡ của Chế Lan Viên mà ngÆ°á»i trong kẻ ngoà i kêu lên đó, tôi đã coi. NhÆ°ng chẳng thấy có gì ngược lại vá»›i Chế Lan Viên. Äó có thể là sá»± chÆ°a vừa lòng, giáºn dá»—i đối vá»›i mình, đối vá»›i hiện tình và cả đối vá»›i Äảng - thì má»i Ä‘iá»u đò có gì là bất bình thÆ°á»ng, ngược lại tôi cho rằng là rất bình thÆ°á»ng đối vá»›i má»™t nhà thÆ¡. Nếu giữa lòng anh tịnh không có chút u uẩn, khúc mắc nà o thì đó má»›i là khó hiểu, má»›i là bất bình thÆ°á»ng. Sau khi Ä‘á»c những bà i thÆ¡ nà y, tôi cà ng thêm quý và thÆ°Æ¡ng anh, cá»™ng vô đó do gần gÅ©i anh, nhất là và o năm tháng cuối Ä‘á»i anh, tôi thấy anh trÆ°á»›c sau vẫn váºy.
Äể theo Ä‘uổi lý tưởng của mình qua sá»± nghiệp thÆ¡, tôi chÆ°a rõ ai khác, đã suy tÆ° và quan tâm rốt ráo tá»›i sá»± "tồn tại hay không tồn tại" nhÆ° anh. Có thể có mà tôi chÆ°a biết nhÆ°ng ở anh thì Ä‘iá»u suy tÆ° nà y tháºt rõ nét, sâu xa và quyết liệt. Câu nói nà y được anh nhắc tá»›i nhiá»u lần, cả trong thÆ¡ lẫn ngoà i Ä‘á»i. Cái câu gốc gác của Sừchpia mượn miệng Hămlét mà nói, nhÆ°ng khi đến vá»›i Chế Lan Viên, lại không hà m ý nghÄ©a nhÆ° tình huống Hăm lét. "To be or not to be" nÆ¡i Chế Lan Viên trừ bỠý nghÄ©a sá»± sống thể xác, ở đây củng không có sá»± báo thù. Giản dị nó mang ý nghÄ©a vá» sá»± tồn tại hoặc mất Ä‘i của thÆ¡. Chế Lan Viên dÆ° biết rằng mình và má»i nhà thÆ¡ rồi sẽ chết, vấn Ä‘á» là thÆ¡ phải còn lại, má»™t bà i cÅ©ng được, má»™t chục bà i là khá, má»™t trăm bà i là khó. NhÆ°ng dẫu nhiá»u dẫu Ãt, thÆ¡ phải tồn tại và có Ãch. ChÃnh trong bà i thÆ¡ cuối cùng, anh chẳng đã nói: "Anh tồn tại mãi, không tuổi tên mà nhÆ° tro bụi. NhÆ° ngá»n cá» tà n đến tiết lại trổi lên!". Sá»± thể nà y đã diá»…n ra suốt Ä‘á»i anh, trÆ°á»›c đó còn thong thả, cà ng vá» cuối cà ng trở nên cấp táºp, khẩn trÆ°Æ¡ng. Anh đã từng tá»± và mình nhÆ° là ông vua Thục, trÆ°á»›c mặt đã sắp hết Ä‘Æ°á»ng, ở sau lÆ°ng cÅ©ng không còn Ä‘Æ°á»ng. Anh đã tá»± và nhà thÆ¡ vá»›i cái "mạng nhện" và "hạt sÆ°Æ¡ng", giống tá»±a Ä‘á»i ngÆ°á»i, rất ngắn, tất cả Ä‘á»u có má»™t kẻ thù chung, đó là Thá»i Gian. Anh hằng nói: "Biết đâu đấy, nhà thÆ¡ sinh ra thÆ¡ có khi thoạt nhìn nhÆ° chồi cây còi cá»c, nhÆ° bụi rau má héo quéo mà kẻ qua Ä‘Æ°á»ng ngở đâu đã chết rụi, nhÆ°ng rồi má»™t ngà y ná» bá»—ng thấy nó má»c lên tÆ°Æ¡i tốt, và ngÆ°á»i hai vá» nấu được bát canh ngon".
Theo anh thÆ¡ phải để lại để lại đất những chồi biếc, thÆ¡ Ãt ra phải cho Ä‘á»i được bát canh ngon. Nếu được nhÆ° váºy, khi anh trở vá» vá»›i tro bụi, thì anh vẩn tồn tại.
Những gì anh Chế Lan Viên là m ra được in ra được ngay khi anh còn sống bao gồm thÆ¡, phê bình tiểu luáºn, chuyện trong nghá»... nếu gạt bá» những bà i, những câu mà dÆ°á»ng nhÆ° anh đã dá»± tÃnh trừ bá» Ä‘i, có thể nói anh đã thắng lợi trong cuá»™c chiến đấu để tồn tại. Huống chi, sau khi anh không còn nữa, thÆ¡ anh vẫn còn, hà ng mấy trăm bà i trong đó hai táºp "Di Cảo ThÆ¡" đã được in, có nhiá»u bà i thÆ¡ đầy giá trị, cà ng chứng minh rằng anh đã tồn tại.
... GiỠđây, nhá»› lại buổi trÆ°a tháng sau năm năm vá» trÆ°á»›c tại lò thiêu Bình HÆ°ng Hòa và o những giây phút chót còn lại mÆ°Æ¡i anh em chúng tôi và gia đình, tôi không rá»›i mắt chiếc quan tà i di chuyển dần vá» phÃa ngá»n lá»a. Rồi má»i sá»± kết thúc mau lẹ. Năm năm đã qua Ä‘i, hóa ra háºu sá»± vẫn chÆ°a kết thức. Những gì mà ngá»n lá»a thiêu đốt trong giây phút ấy chỉ là má»™t sá»± kết thúc tạm. Không rõ vá» mặt váºt chất, anh đã hóa thân và o ngá»n cá», và o hạt sÆ°Æ¡ng chÆ°a, chỉ biết cái giá trị tinh thần anh hằng chiến đấu và ao Æ°á»›c thì giỠđây có thể nói là anh đã có được - đó là sá»± tồn tại của thÆ¡ anh, cÅ©ng chÃnh là sá»± hiện hữu của anh giữa chúng ta.
Tháng 6/1994
|
26-09-2008, 11:08 AM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Niá»m kiêu hãnh siêu thoát - Trang Thanh
Em là Ảo Tưởng. Tháºt ra có sống trên cõi Ä‘á»i mịt mùng nà y đến táºn tuổi 70 em cÅ©ng không thể nghÄ© ra má»™t cái tên hay ho siêu thoát nhÆ° thế cho mình. Chỉ vì cách đây chừng dăm năm, khi ấy em còn trẻ lắm, ngu ngÆ¡ lắm. Em gặp má»™t văn tà i. Ông ta tà i lắm, nghe nói đến tuổi ngÆ°á»i ta gần tri thiên mệnh thì ông ta Ä‘á»™t ngá»™t vụt sáng nhÆ° ngôi sao băng trên má»™t bầu trá»i văn há»c xám ngoét, là m đảo lá»™n hết thảy má»i tráºt tá»±. Anh hãy lắng nghe em má»™t chút nhé, ảo ảnh à . Em gá»i anh nhÆ° thế. Anh có tháºt trên Ä‘á»i hay không thì còn tuỳ, hiện giá» em cÅ©ng chÆ°a quan tâm lắm đến việc tồn tại hay chỉ hÆ° vô của anh.
Chỉ vì em là ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà cô Ä‘Æ¡n, em không biết nói vá»›i ai được nữa. Em cÅ©ng không thÃch viết nháºt ký, Ä‘á»i em chẳng viết nháºt ký bao giá», dù thuở còn Ä‘i há»c cÅ©ng văn hay chữ tốt lắm, cÅ©ng lãng mạn lắm và cÅ©ng mê văn chÆ°Æ¡ng lắm lắm. NhÆ°ng bởi vì, Ä‘oạn văn thì ngắn, ná»—i buồn thì dà i, ná»—i nhá»› niá»m thÆ°Æ¡ng chông chênh má»ng mảnh, nháºt ký có nói được gì đâu. Mà không nói ra thì lòng ứ đầy khủng khiếp, nhiá»u lúc muốn á»e nó ra nhÆ° á»e má»™t món ăn kinh miệng, nhÆ° muốn lá»™n má»a lúc nốc rượu say. NhÆ°ng nó chẳng phải váºt chất dá»… oẹ dá»… bá» dá»… vứt béng Ä‘i cho xong má»™t Ä‘á»i. Nó ở trong tim, trong óc, trong từng Ä‘Æ°á»ng gân mạch máu, nó gặm nhấm chết ngÆ°á»i lắm anh ạ. Nếu viết nháºt ký, em sẽ biến nó thà nh những tác phẩm xinh xắn, hay hay không thì cÅ©ng còn tuỳ, nhÆ°ng chắc chắn phải là má»™t tác phẩm. Em không thÃch những dòng nháºt ký Ä‘Æ¡n giản giống nhÆ° tất cả má»i ngÆ°á»i.
Anh đừng nói gì nhé. Không phải nói gì cả. Cứ im lặng nghe em nói là được rồi. Cái ông nhà văn ấy mà . Em phá»ng vấn ông ta, vá» những gì ông ta viết, vá» bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng văn chÆ°Æ¡ng tiếp sau trong cuá»™c Ä‘á»i con ngÆ°á»i văn chÆ°Æ¡ng Ä‘Ã xế bóng. Bà i phá»ng vấn khá hay nhÆ°ng là hay má»™t cách u ám. Ông ta thể hiện thái Ä‘á»™ chán chÆ°á»ng, bi quan đến bệnh hoạn, không muốn nói đến văn chÆ°Æ¡ng nhÆ° má»™t cái nghiệp cao đẹp hay ho, nhÆ° biểu tượng của lòng cứu rá»—i, biểu trÆ°ng cho sáng đẹp, thiện tâm nữa, mà kết luáºn văn chÆ°Æ¡ng nó chỉ hà nh hạ con ngÆ°á»i ta, đôi khi nó Ä‘em lại cả sá»± nguy nan cho con ngÆ°á»i ta, bÆ°á»›c và o nghá» văn là chÆ¡i má»™t trò chÆ¡i nguy hiểm...
Äấy, nó hay má»™t cách tuyệt vá»ng nhÆ° thế, nó cô Ä‘Æ¡n kiêu hãnh nhÆ° thế. Không phải em tá»± khen mình đâu, lại "mèo khen mèo dà i Ä‘uôi" có gì đáng nghe. Là ông ta khen thế. Có má»™t và i ngÆ°á»i uy tÃn trong là ng báo khi Ä‘á»c rồi cÅ©ng bảo thế. Há» không nịnh em đâu. Em lúc ấy cÅ©ng nhÆ° bây giá» chả quyá»n thế tiá»n tà i gì mà để thiên hạ phải nịnh. Em cÅ©ng không đẹp, lúc nà o cÅ©ng u sầu rầu rÄ© ngẩn ngÆ¡ không chút sức sống. NgÆ°á»i ta tìm đến nhau là để vui. Tìm đến em thì phải chia sẻ, nhá»c công nhá»c lòng mà chẳng Ãch gì! ở em chỉ có nét u uẩn trên gÆ°Æ¡ng mặt Æ°a nhìn dá»… khiến ngÆ°á»i khác tò mò. Em không có khả năng Ä‘em lại niá»m vui cho ngÆ°á»i khác. Nếu ai có tìm được ở em thoáng hạnh phúc, thì cÅ©ng chỉ là thoáng hạnh phúc ngáºm ngùi, rÆ°ng lệ. Nên em tin những lá»i khen ấy dẫu không chân thà nh thì cÅ©ng nói lên sá»± tháºt, bởi em cÅ©ng tin và o chÃnh em nữa, sá»± tháºt là bà i phá»ng vấn ông nhà văn kia của em tháºt sá»± hay.
NhÆ°ng nó chỉ được đăng ở má»™t tá» tạp chà ngà nh ì ạch vá»› vẩn. Em thấy cÅ©ng hÆ¡i uổng công mình và uổng phà cả tiếng tăm của ông nhà văn kia. NhÆ°ng việc đăng nó ở má»™t tá» báo tầm cỡ và o lúc đó lại nằm ngoà i khả năng kém cá»i, quan hệ báo chà má»ng nhạt của em. Dẫu váºy, ông ta cÅ©ng rất hà i lòng. Ông gáºt gù khi Ä‘á»c bà i và lắp bắp bảo em là ngÆ°á»i nhạy cảm. Em tin ông ta, cÅ©ng nhÆ° tin và o sá»± suy đồi đạo đức, sá»± giả trá, sá»± bất hạnh của con ngÆ°á»i trong những trang văn ông ta viết hÆ¡n là việc ngÆ°á»i ta cần phải tin và o má»™t ngà y mai sáng đẹp, lòng ngÆ°á»i còn tá» tế vá»›i nhau nhÆ° thế nà o. Là m gì có sá»± tá» tế hả anh?
Sao anh lại nhÃu mà y? Anh khó chịu hay là anh không đồng ý vá»›i quan Ä‘iểm của em. Hay em bảo em tin ông nhà văn kia khiến anh không hà i lòng. Thôi, dẫu sao anh vẫn chÆ°a nói gì, vẫn im lặng nghe em nói là được rồi. Em mặc xác cái nhÃu mà y của anh, nó là m anh xấu trai Ä‘i đấy, già nua Ä‘i đấy, thiếu hấp dẫn Ä‘i đấy. Äể em kể tiếp anh nghe nhé. Bà i báo của em được 300. 000Ä‘ nhuáºn bút. NhÆ°ng em được ông ta tặng thêm má»™t phong bì, từ chối mãi không được. Tháºt đấy, nếu là anh, trÆ°á»›c tiá»n anh từ chối thế nà o. Em thì thÆ°á»ng có cảm giác sợ hãi má»—i khi có ai đó cho em tiá»n. Sợ ngÆ°á»i ta lợi dụng mình thì Ãt, mình có gì để há» lợi dụng đâu, có chăng chỉ là tình cảm, mà tình cảm của em thì không dá»… gì ngÆ°á»i khác lợi dụng được. Em đã không có tình vá»›i ai thì không bao giỠđể ai đó báºn tình vá»›i mình. Em sợ ngÆ°á»i ta hiểu lầm mình nhiá»u hÆ¡n. NhÆ°ng em thÆ°á»ng yếu á»›t trong má»i lý lẽ, má»i hoà n cảnh. Thế là chiếc phong bì cứ được ông ta dúi và o túi xách của em. Lúc vá» nhà em mở ra thì thấy trong đó có 500. 000Ä‘.
Tiá»n có là cái gì đâu, chỉ là phÆ°Æ¡ng tiện. Em cứ cầm lấy Ä‘i, đừng ngại, đây là anh giúp em. Tôi hiểu và thông cảm vá»›i hoà n cảnh của em. Cứ cầm Ä‘i, rồi để tôi xem có giúp được việc gì nữa, tôi sẽ giúp. Cả cái bánh nà y nữa, cầm vá» cho con nhá». Cứ cầm lấy, đừng ngại, con K. P. con H. A... ở báo Tiá»n phong, Tuổi trẻ ấy, em có chÆ¡i vá»›i chúng nó không... Chúng nó đến đây suốt, lúc hết tiá»n là cứ leo lẻo xin tôi, có ngại cái gì, tôi cho chúng nó dăm ba trăm là chuyện bình thÆ°á»ng. Là em không biết đấy, tôi cÅ©ng có khá tiá»n. Cuá»™c Ä‘á»i tôi đã vùi mặt qua đủ thứ nghá», kể cả buôn láºu, rồi má»›i báºp và o văn chÆ°Æ¡ng. Văn chÆ°Æ¡ng thì ăn nhằm gì. NhÆ° các em bây giá», cần phải nháºn được nhiá»u sá»± giúp đỡ. Cái nghá» nà y nó nghiệt lắm, tai ách lắm, em còn chÆ°a biết được đâu.
Em lúc đó nghèo thê thảm. ChÆ°a ai cho em 500. 000Ä‘ bao giá». Em nhá»› số tiá»n mẹ cho em nhiá»u nhất trong bốn năm đại há»c là 400. 000Ä‘, để em là m luáºn văn tốt nghiệp, trong khi bạn há»c đứa nà o cÅ©ng được bố mẹ chuẩn bị cho và i triệu. Tốt nghiệp đại há»c mà , quan trá»ng lắm, cÅ©ng phải có tiá»n chứ. 400. 000Ä‘ lúc đó chỉ đủ ná»™p lệ phà bảo vệ và in laze má»™t bản luáºn văn ná»™p cho thầy hÆ°á»›ng dẫn. Em còn thiếu tiá»n há»c phÃ, không khóc mất má»™t ly nÆ°á»›c mắt và nhá» dăm cái miệng khéo léo xin van xin thầy phó chủ nhiệm khoa thì khó mà được bảo vệ luáºn văn. ừ nhỉ, nếu mà không được bảo vệ luáºn văn, phải há»c đúp lại má»™t năm nữa, thì không khéo em chán Ä‘á»i trôi dạt đến táºn đâu rồi không biết. Là m gì còn có chuyện giá» nà y ngồi viết nháºt ký vá»›i cả sáng tác văn chÆ°Æ¡ng. Chuyện Ä‘á»i chả biết thế nà o, anh nhỉ. Lúc ấy, mẹ chỉ có váºy để cho thôi là cÅ©ng cố gắng dà nh dụm chắt bóp nhịn mồm nhịn miệng vay nguá»™i giáºt nóng lắm rồi. Mà không phải mẹ là ngÆ°á»i sinh mình ra nuôi nấng mình thÆ°Æ¡ng mình nhất thì ai vì mình mà cho mình tiá»n hả anh? NhÆ°ng chiếc phong bì của ông ta cho em lại khiến em ngáºm ngùi nhiá»u hÆ¡n là sung sÆ°á»›ng. Có thể vì em là ngÆ°á»i không có được cái diá»…m phúc hưởng sung sÆ°á»›ng do tiá»n bạc mang lại. NgÆ°á»i khác cho tiá»n em chỉ khiến em buồn, vì em thấy mình bị thÆ°Æ¡ng hại, và em sợ hãi, em cứ nghÄ© rồi sẽ mất hết tình cảm trong sáng Ä‘i.
Chỉ có cảm giác nà y trong em là rất tháºt: em biết Æ¡n ông ta. Tình cảm đó quý lắm chứ. Em biết ông ta tốt thá»±c lòng, thÆ°Æ¡ng hại cÅ©ng là tốt, Ä‘á»i nà y có ai thÆ°Æ¡ng ai! Và ông ta nói má»™t Ä‘iá»u khiến em cứ nghÄ© mãi. Ông ta nói thế nà y: là m nghệ sÄ© thì phải được tá»± do. Mà muốn có tá»± do thì phải có tiá»n. Em phải biết kiếm tiá»n. Có tiá»n, em sẽ có tá»± do, có tất cả. Còn văn chÆ°Æ¡ng là cái gì thì rồi cÅ©ng trôi Ä‘i, ừ, rồi cÅ©ng trôi Ä‘i... Má»™t ngÆ°á»i đã xác định là m văn chÆ°Æ¡ng báo chà thì kiểu gì cÅ©ng phải nổi tiếng. Em là nh lắm, không là m báo được đâu. Cái nghá» báo nó quăng quáºt giằng xé con ngÆ°á»i ta ghê lắm. Äồng nghiệp đố kỵ ghen ghét nhau, ngÆ°á»i thân không hiểu mình, những gì mình biết mình là m mình phải đối mặt, áp lá»±c công việc... bao nhiêu là những thứ lôi thôi nó muốn xé mình ra, là m cho mình nhiá»u khi muốn chết Ä‘i, em không đủ sức đâu. Có chăng thì là m má»™t tá» tạp chà chuyên vá» văn hóa nà o đó thôi, đừng ảo tưởng, rồi viết được gì thì cứ viết ra. NhÆ°ng mà tôi biết, trong đầu em đầy rẫy những ảo tưởng. Phải. Em là con ngÆ°á»i đầy rẫy những ảo tưởng! Em biết không, em cÅ©ng đẹp, lại thông minh nữa. NhÆ°ng trong đầu đầy rẫy những ảo tưởng thì cuá»™c Ä‘á»i rồi cÅ©ng chẳng hay ho gì. Tôi không dá»a em đâu, bởi tôi có là gì, dù tôi có viết ra những Ä‘au Ä‘á»›n ở Ä‘á»i, thì tôi cÅ©ng có là ngoáo á»™p đâu mà đi dá»a trẻ con. Tôi nói thế chỉ vì tôi biết thế. Em tin tôi hay không thì tuỳ.
Em im lặng nghe ông ta nói, trong lòng đầy cảm kÃch và cả tủi thân nữa. TrÆ°á»›c khi gặp ông ta em cÅ©ng có nghe má»™t và i ngÆ°á»i nói rằng ông ta biết xem tÆ°á»›ng số gì đó. Em không tin và o việc bói toán, nhÆ°ng tin sá»± từng trải và nhaỵ cảm, vốn sống của con ngÆ°á»i có thể khiến ngÆ°á»i ta nhìn thấu tâm can ngÆ°á»i khác, qua tÃnh cách Ä‘oán số pháºn ngÆ°á»i khác mà không mấy khi sai. TÃnh cách là m nên số pháºn mà . Äôi khi em cÅ©ng há»c được và i câu giáo Ä‘iá»u nhÆ° thế, anh đừng có mà cÆ°á»i và o mÅ©i em.
|
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
äîìîäåäîâî, anh duc tuyen tap, çàâîä, çîîôèëû, êóëèíàðèÿ, íèæíèé, ïîñóäà, nghe truyen ngan anh duc, nhungtruyenngananhduc, ñîòîâûå, ñòèøêè, truye ngan anh duc, truyen ngan anh đức, truyen ngan anh duc, truyen ngan cua anh duc, truyen ngan cuaanh duc, truyen ngan dat anh duc, truyenngananhduc, tuyen tap truyen anh duc, ÷àñòíûå |
| |