Tiên Hà Phong Bạo
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Chương 36 : Đặc sắc vô cùng
Nhóm dịch : Sói già
Nguồn: Sưu tầm
Nhìn từ xa nhìn lại, thân hình công tử Từ Nguyên phiêu phù giữa không trung, Từ Huyền ở dưới đất, hai người đan chưởng dính liền với nhau.
Trong quá trình này, thân hình hắn mãnh liệt vặn vẹo, không ngừng hóa giải lực lượng, ngay cả thân thể Từ Nguyên cũng có chút khác giữa không trung.
Chỉ trong một cái chớp mắt, thân hình hai người tạo thành một vị trí cân đối vi diệu.
Hai bóng người phảng phất hòa hợp thành một thể, đắp nặn thành một pho tượng điêu khắc tuy hai mà một.
Cái gọi là hành gia vừa ra tay, nhìn phát là biết ngay. Hai người giao thủ đối mặt với nhau, biểu hiên ra thực lực siêu việt bạn bè cùng lứa, trong nháy mắt thu hút hết tâm thần mọi người.
- Từ Nguyên công tử thật cường đại, vừa ra tay liền đánh ra công kích quá hung mãnh!
- Không hổ là công tử Đại Từ gia, chỉ dùng một chiêu liền chiếm được thượng phong.
- Tuy rằng Từ Huyền này bị áp chế thế nhưng cũng không vấn đề gì a, nếu như đổi lại là ta, sợ rằng…
Đông đảo thiếu niên và thôn dân trong trường đấu đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn, lòng chỉ hướng về trận đấu trước mặt.
- Phải thua, Từ Huyền phải thua…
Trong đó hưng phấn nhất là Từ Tiểu Hổ, cả người hắn phấn khích như điên.
Thế nhưng hắn cũng không phát hiện sắc mặt phụ thân Từ Đại Hổ ở bên cạnh lại cực kỳ ngưng trọng.
Trên diễn võ trường, vị nữ giám khảo thanh lệ có thân phận tối cao cũng thoáng hiện một tia kỳ dị trong mắt.
Trừ lần đó ra, trong một góc của diễn võ trường, võ sư Tống Hằng của Đại Từ gia không khỏi hiện một tia lo lắng trong lòng.
Ở ngoài nhìn vào, Từ Huyền đang rơi vào hoàn cảnh cực xấu.
Thế nhưng mặc dù bị áp chế, thân thể của Từ Huyền lại bày ra sự mềm dẻo và uốn lượn vượt qua cực hạn của nhân loại.
Cho dù một kích lăng không kia thanh thế lẫm lẫm, uy lực kinh người nhưng lực công kích cũng chỉ bạo phát một cái ở ngay lúc giao tiếp.
Rất rõ ràng, công kích tối hung mãnh kia trong nháy mắt bị thân thể mềm dẻo của Từ Huyền uốn lượn làm giảm đi lực đạo, cuối cùng trì hoãn lại.
Duy trì hô hấp liên tục.
Thân thể Từ Huyền hầu như khom lại thành cây cung.
Mà lúc này, thân thể ủ rũ của hắn chợt dừng lại!
Điều này cũng ý nghĩa dưới công kích sắc bén của công tử Từ Nguyên, tất cả lực lượng đều bị Từ Huyền hứng tất.
Nếu đổi lại là người bình thường, sợ rằng khi giao thủ, nếu không bị thương thì cũng bị đẩy lủi.
Thế nhưng thân thể Từ Huyền đã vượt qua cực hạn của con người, cùng với các chiêu thức huyền diệu của Long Xà Cửu Biến khiến cho lực lượng cường đại bị giảm đi phần lớn.
- Không tốt!
Từ Nguyên thân ở giữa không trung chỉ cảm thấy thân thể như thoát lực, toàn bộ lực công kích đều như đá chìm xuống đáy biển, hắn không khỏi kinh hô một tiếng.
Ngay lấp tức!
- Băng!
Từ Huyền khom thân thể lại, giống như một cái lò xo, tất cả lực lượng đều quán chú vào song chưởng.
Hình tượng này giống như đang chuẩn bị buông dây cung ra.
Từ Nguyên chỉ cảm thấy song chưởng đau xót, hắn kêu lên một tiếng đau đớn thế nhưng trong lúc khẩn cấp. Hắn bày ra thân pháp bất phàm, lập tức mượn lực lăng không trở mình giữa không trung, bay ngược ra xa năm sáu thước.
Ầm ầm bịch bịch…
Hai chân rơi xuống đất, thân hình công tử Từ Nguyên liên tục lui về phía sau hơn hai thước, trên mặt đất lưu lại hai rãnh sâu dài, bụi bặm bay mù mịt. Hắn miễn cưỡng định trụ lại thân hình, đứng tại chỗ run bần bật.
Thấy tình hình này, võ sư Tống Hằng mới buông ra một hơi thở, khóe mắt có chút thả lỏng.
Mà đám thôn dân đang quan chiến đều kinh hồn bất định, một bộ phận người còn mang theo vẻ mê man trên mặt.
Một khắc trước, công tử Từ Nguyên còn đạt được ưu thế tuyệt đối, thế nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, thế cục phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Từ Huyền bị áp chế đến cực hạn đột nhiên lại xoay chuyển tình thế, nhìn hoàn cảnh kia… tựa hồ công tử Từ Nguyên bị thất thế.
- Tại sao có thể như vậy?
Từ Tiểu Hổ nói năng lộn xộn, thần tình vui mừng trên mặt bỗng nhiên đọng lại, dữ tợn xấu xí.
- Huyền tử ca cố gắng lên!
Đám Từ Cương hò hét hoan hô.
Hai người Từ phụ và th; đều căng thẳng, cảm giác kinh tâm động phách, tim đập liên tục không ngừng.
- Thật sự không thể tưởng tượng, Từ Huyền chiến thắng Từ Tiểu Hổ mấy ngày trước ta đã có chút hoài nghi. Không nghĩ hiện giờ có thể ngang bằng với công tử Đại Từ gia…
Trong đám người vang lên tiếng nghị luận.
Biểu hiện của Từ Huyền khiến mọi người khiếp sợ và không thể tưởng tượng.
Thân hình Từ Nguyên gấp gáp lui về phía sau, khí huyết trong cơ thể bộc phát lên, bàn tay mơ hồ đau nhức.
Vào giờ khắc này, trong lòng hắn như có sóng lớn, chính mình đạt được ưu thế tuyệt đối cuối cùng lại bị người này dùng chiêu thức luyện thể cổ quái đánh ngược lại.
Từ Huyền này… rốt cuộc được danh sư nào truyền thụ, hoặc là có kỳ ngộ gì?
Từ Nguyên hít sâu vào một hơi, tận lực yên ổn tâm thần chính mình, hai mắt trừng lên lo nghĩ, từ từ làm lạnh cái đầu.
Giờ khắc này, hắn đã không còn khinh thị Từ Huyền nữa mà coi hắn là kình địch, thậm chí còn nâng hắn lên ngang bằng với Dương Tiểu Thiến.
Một đòn phản kích lấy lại ưu thế xong, trên mặt Từ Huyền cũng không có bất kỳ vẻ mừng rỡ nào, ngược lại trong mắt còn có chút tiếc nuối.
- Nếu như thời điểm ta xuất thủ chuẩn xác nữa, hoặc là dùng nội kình nói không chừng sẽ đạt được thắng lợi.
Từ Huyền mơ hồ hiểu ra kinh nghiệm đối chiến của chính mình còn thiếu một ít hỏa hầu.
Long Xà Cửu Biến vốn là pháp quyết luyện thể vô cùng huyền diệu, muốn vận dụng những tinh hoa của chiêu thức này vào thực chiến còn phải nỗ lực dài dài.
Hắn hiểu rõ hoàn cảnh của chính mình xong, thân hình Từ Huyền liền chủ động xuất kích!
Ánh mắt Từ Nguyên có chút rùng mình, không lùi lại chút nào, tiến lên dùng chưởng hoặc quyền, hoặc là cước pháp để chống lại Từ Huyền.
Ngay lập tức hai người thi triển một hồi chiến đấu đặc sắc tuyệt luân trên diễn võ trường.
Công tử Từ Nguyên ra chiêu kết hợp với thế tiến công sắc bén, bước đi khi thì phiêu dật, khi thì xảo quyệt.
Mà từng động tác của Từ Huyền đều vô cùng cổ quái, khác hẳn người thường, mỗi khi hắn làm ra một vài động tác vượt qua cực hạn thân thể đều khiến những người quan chiến hít sâu vào một ngụm lãnh khí.
Ba ba bang bang…
Dần dần, tần suất giao kích của hai người ngày càng cao, tốc độ càng lúc càng nhanh, cả diễn võ trường đều yên tĩnh dõi theo.
Đám người xung quanh xem cuộc chiến càng nhìn càng say mê, khi thì yên tĩnh khi thì reo hò ủng hộ.
Ngay cả vị nữ giảm khảo thanh lệ cũng đều gật đầu liên tục, quên cả tuyên án điểm số và kết quả.
Loại tỷ thí khảo hạch này không nhất định phải phân ra thắng bại, hai người dưới diễn võ trường đều có thể dùng thực lực tuyệt đối trực tiếp tiến nhập Trấn Học phủ.
Đổng lão ở bên cạnh nữ giám khảo cũng hiện chút tinh quang trong đôi mắt khàn đục, lão âm thầm lấy làm kỳ lạ, nguyên bản Từ Huyền chỉ có tu vi luyện thể tam trọng, không ngờ trong vòng mấy ngày lại đột phát luyện thể tứ trọng!
Từ Huyền từ luyện thể nhất trọng đột phá đến luyện thể tứ trọng chỉ dùng có nửa tháng, tốc độ tu luyện này cũng quá mức kinh hãi thế tục…
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Tiên Hà Phong Bạo
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Chương 37 : Khảo nhập học phủ (1)
Nhóm dịch : Sói già
Nguồn: Sưu tầm
Trong lúc hắn đang trầm tư kinh dị, cuộc chiến của hai gã thiếu niên trên trường lại xuất hiện biến hóa mới.
Công tử Từ Nguyên hét lên một tiếng, đánh ra một chưởng mang theo kình phong kinh người, cả lòng bàn tay đỏ rực, toàn bộ bàn tay đều run lên bần bật.
- Nội kình!
Đám người Từ phụ kêu gào trong lòng, thậm chí kinh hô đứng lên.
Đây là lần thứ hai Từ Nguyên sử dụng nội kình sau lần đầu ra chiêu.
Trong sát na, đông đảo thiếu niên tham gia khảo hạch đều reo hò. Nội kình, đây là lực lượng vô số thiếu niên luyện thể hướng tới.
Ầm ầm!
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Từ Huyền đón đỡ một chưởng này, thân hình bị đẩy lui một bước, ở tại chỗ nhoáng hơi khiêng sang một bên.
Một chiêu đạt được ưu thế xong, Từ Nguyên lại vận chuyển nội kình thêm lần nữa, thi triển thế công mãnh liệt nhất.
- Ha ha! Công tử Đại Từ gia thật lợi hại, nắm giữ nội kình, công kích càng thêm mạnh.
- Chỉ có điều nhìn Từ Huyền cũng không yếu lắm.
Có người thầm thì nói.
- Xem ra hài tử Từ Huyền này cũng vừa mới đột phá luyện thể tứ trọng, còn chưa kịp học nội kình, nói cách khác…
Đổng lão thở dài nói.
Nội kình, đây là lực lượng mà luyện thể tứ trọng mới có thể sở hữu. Hơn nữa không phải mỗi một luyện thể phàm sĩ tứ trọng đều sở hữu nội kình.
Nói một cách rõ ràng, cho dù đạt được luyện thể tứ trọng thì thứ như nội kình còn cần lĩnh ngộ hoặc là pháp môn tu luyện đặc thù.
Nữ giám khảo thanh lệ cũng khẽ gật đầu, cười nói:
- Xem ra trận đấu này khác đặc sắc, cũng không cần phải suy nghĩ, hai người này đều đủ thực lực trực tiếp tiến nhập Trấn Học phủ.
Lúc này, người duy nhất ngưng trọng chính là vị võ sư Tống Hằng của Đại Từ gia kia.
Tống Hằng thấy Từ Nguyên đánh ra nội kình, khí thế hung mãnh, thế nhưng khi Từ Huyền nghênh tiếp cũng khí định thần nhàn, không hề có vẻ bị uy hiếp.
Thế nhưng khi nữ giám khảo thanh lệ đang chuẩn bị tuyên bố kết quá, bản thân Từ Huyền bị buộc đến biên giới diễn võ trường.
Trên trường lại sinh ra biến cố.
Hô!
Từ Huyền hít sâu vào một hơi, khí huyết toàn thân đột nhiên áp súc trong cơ thể giống như sông lớn trào dâng.
Đồng thời chậm rãi đẩy một cánh tay đi, lòng bàn tay run lên với tần số cao, một cỗ khí tức nóng rực từ trong người phát ra…
- Không tốt!
Võ sư Tống Hằng giật mình, cấp tốc xông lên.
- Không tốt!
Ngay trong lúc võ sư Tống Hằng thầm kêu, Từ Huyền chậm rãi đẩy một cánh tay ra, trong lòng bàn tay đỏ rực và run lên, tản mát ra một cỗ khí tức áp bách cực kỳ kinh người.
Phương thức xuất kích một chưởng này khác hẳn với lúc trước, rõ ràng là súc lực mà thành.
Vốn dĩ Từ Nguyên đạt được ưu thế ngắn hạn đang thi triển thế tiến công lại bị mạnh mẽ chặn lại, một cỗ nội kình phản chấn ngược lại cú đấm của hắn.
Ầm ầm!
Một quyền một chưởng hung hăng ngạnh kháng với nhau.
Trong chốc lát, kình phong như sóng gợn lan khắp tứ phương, lấy hai người làm trọng tâm, bụi bặm xong quanh bốc lên mù mịt cao tới nửa thước.
Bốn phía diễn võ trường đều im như hến, tất cả ngừng hô hấp lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai thiếu niên đang giao kích quyền chưởng kia.
Nội kình!
Song phương đều đánh ra nội kình!
Đông đảo thôn dân đều lóe ra thần sắc hưng phấn trong mắt.
Nguyên bản Từ phụ còn có chút sầu lo chợt lộ vẻ kinh hỉ chưa từng có từ trước tới nay.
- Nội kình, sao có thể!
Từ Đại Hổ biến sắc, trên mặt âm tình bất định.
- Từ Huyền vừa mới tấn chức luyện thể tứ trọng, nhanh như vậy đã lĩnh ngộ nội kình?
Đám người Đổng lão đều lộ ra thần sắc khó có thể tin được.
Nội kình không phải trởi sinh mà có, sau khi đạt được luyện thể tứ trọng phải tự thể ngộ mà thành.
Theo lý thuyết, luyện thể phàm sĩ bình thường vừa mới tấn chức luyện thể tứ trọng không có khả năng đạt nội kình ngay lập tức. Thế nhưng Từ Huyền tu luyện Long Xà Cửu Biến đạt được tứ trọng xong, hắn tự nhiên lĩnh ngộ được, phảng phất giống như là một loại bản năng.
Toàn trường đều kinh hãi và nghi ngờ, hai thiếu niên trên diễn võ trường chợt tách ra xa nhau.
Đằng đằng đằng…
Miễn cưỡng chống đỡ được nửa tức, Từ Nguyên kêu lên một tiếng đau đớn, cuối cùng để cỗ nội kình kia dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, thân hình lùi lại liên tục, sắc mặt trắng bệch.
Mà thân hình Từ Huyền hơi nhoáng lên, trong mắt hiện một tia dị sắc.
Cao thấp đã phân!
Mọi người trong toàn trường đều ồ lên, kết quả cuối cùng hoàn toàn nằm ngoài ý muốn.
Từ Huyền không chỉ nắm giữ nội kình mà còn nhất kích đánh thương Từ Nguyên. Lúc trước hai người tranh đấu mặc dù có ưu có khuyết thế nhưng thủy chung vẫn không làm ra thương tổn thực chất.
Nhưng mà Từ Nguyên đã bị thương, so với trong tưởng tượng còn muốn nghiêm trọng hơn.
Phụt!
Đợi cho thân hình hắn định lại, lại phun thêm một búng máu, thân hình lảo đảo muốn ngã.
- Nguyên nhi!
Trưởng bối của Đại Từ gia ở phía dưới kinh hô thất sắc.
Bá!
Tàn ảnh chợt lóe.
Từ Huyền chỉ cảm thấy trước mặt lóe lên, đằng trước có thêm một bóng nam tử oai hùng che giữa hai người, chuyện này khiến cho hắn không dám tùy tiện công kích nữa.
Tốc độ thật nhanh!
Từ Huyền hít sâu vào một ngụm lãnh khí, tốc độ của người nọ hầu như khiến hắn không phản ứng kịp.
Tập trung nhìn lại, nam từ trước mặt chính là võ sư Tống Hằng của Đại Từ gia.
- Thằng nhỏ ngốc, hà tất phải ngạnh kháng để thụ thương?
Tống Hằng lắc đầu bất đắc dĩ cười, hắn xuất hiện tự nhiên là để bảo vệ công tử Đại Từ gia. Nếu như Từ Huyền không thèm quan tâm hạ thủ vô tình, lúc đó tính mệnh của Từ Nguyên sẽ gặp nguy hiểm.
Từ Huyền cũng âm thầm kinh ngạc bởi thực lực Tống Hằng, lời nói của hắn cũng khiến Từ Huyền hiểu ra rất nhanh.
Thì ra vừa rồvuwatn thôi động nội kình đã áp đảo Từ Nguyên. Từ Nguyên hoàn toàn có thể lùi lại phía sau để giảm bớt thương tổn, thế nhưng vị công tử Từ Nguyên này lại chết vì sĩ diện, cố gắng ngạnh kháng, cuối cùng bị nội thượng nặng.
- Võ tu phương nào dám nhúng tay vào cuộc chiến!
Một đạo thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng truyền tới.
Nữ giám khảo thanh lệ ở giữa khán đài lạnh lùng nhìn xuống, bàn tay nhẹ nhàng nâng lên ngưng tụ ra một đạo lưu quang làm sắc hình bán nguyệt băng lãnh lóe ra trước mặt mọi người.
Rồi đột nhiên, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh xương sống, trong lòng phát run.
Từ Huyền cảm giác rất nhạy, hắn thấy linh áp lạnh lẽo quanh quẩn trong khu vực xung quanh khiến huyết dịch trong cơ thể mơ hồ run rẩy.
Trước lực lượng oai hùng câu thông với thiên địa, cho dù là Từ Huyền và Từ Nguyên trên diễn võ trường hay Từ Đại Hổ cùng vô số thon dân đều không thể hưng khởi bất kỳ ý niệm phản kháng nào trong đầu, trong lòng chỉ có thể ngưỡng mộ.
- Tiên sĩ đại nhân, Tống mỗ cũng không phải võ tu, cũng không muốn nhúng tay vào cuộc chiến. Chỉ là thắng bại đã phân, tránh cho thương vong vô tội mới xuất thủ.
Tống Hằng lập tức khom người, hướng về phía nữ giám khảo hành lễ giải thích.
Tiên sĩ!
Vị nữ tử thanh lệ động nhân này cư nhiên là tiên sĩ cao cao tại thượng!
Mọi người trong trường đều kinh hãi thất sắc, cả đám nhìn về phía nữ giảm khảo thanh lệ kia, thần sắc tràn ngập kính ngưỡng và sợ hãi.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Tiên Hà Phong Bạo
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Chương 38 : Khảo nhập học phủ (2)
Nhóm dịch : Sói già
Nguồn: Sưu tầm
- Ngươi không phải võ tu sao? Chẳng lẽ là ta nhìn nhầm.
Nữ giám khảo thanh lệ hơi hòa hoãn thần sắc, lưu quang lam sắc băng lãnh ngưng tụ trong lòng bàn tay liền tiêu tán trong khoảnh khắc.
- Võ tu, dùng võ mà nhập… đó là cấp bậc sánh ngang với tiên tu, cường giả đồng cấp với tiên sĩ, đây cũng là cảnh giới mà Tống mỗ thiết tha.
Tống Hằng vẻ mặt ca thán, cười khổ nói:
- Tiên sĩ đại nhân quá đề cao ta rồi!
Từ Huyền nghe được hai người nói chuyện với nhau hơi kinh ngạc, ký ức kiếp trước cho hắn biết võ tu là một loại phương thức tu hành tương đối đặc biệt, chủ ý dùng võ nhập đạo, yêu cầu đối với ngộ tính rất cao.
Một khi chân chính trở thành võ tu thì sánh ngang với tiên sĩ dùng tiên pháp nhập đạo.
Nữ giám khảo thanh lệ thu hồi ánh mắt nghi vấn, đạm nhiên tuyên bố:
- Người thắng lợi Từ Huyền đạt được chín mươi lăm, biểu hiện cực kỳ ưu việt, trực tiếp tiến nhập Trấn Học phủ. Người thua Từ Nguyên, đạt được chín mươi nhưng bởi vì bề ngoài biểu hiện ưu việt cho nên cũng trực tiếp tiến nhập Trấn Học phủ.
Lúc này, vô luận là người thắng hay người thua, đều bằng vào điểm số mà trực tiếp tiến nhập Trấn Học phủ.
Khi tuyên bố xong, toàn trường đều ồ lên oanh động.
Từ Huyền thấy được tiếng hoan hô của muội muội và đám bạn, cùng với Từ phụ đang cực lực khắc chế nước mắt ướt át nơi khóe mắt.
Đương nhiên, hắn cũng nhìn thấy được hai cha con Từ Đại Hổ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt âm lệ oán hận.
- Thắng… ta thắng, lập tức có thể đi vào Trấn Học phủ mà vô số thiếu niên mơ ước rồi.
Từ Huyền hít sâu vào một hơi, trong lúc kinh hỉ có một loại cảm giác thân như trong mộng.
Bởi vì tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh.
Nửa tháng trước, hắn chỉ là một thiếu niên luyện thể nhất trọng bình thường, đi làm tại quáng địa bị Từ Đại Hổ quất… Mà lúc này hắn đã bước chân vào trong đám hậu bối ưu tú nhất của thôn, tiến nhập và Trấn Học phủ, cái ngày thành danh không còn xa nữa.
Mà Từ Nguyên bị thua cũng mang theo vẻ không cam lòng và oán hận, bị người của Đại Từ gia hộ tống đi.
Đối với thiếu chủ Đại Từ gia mà nói, tiến nhập Trấn Học phủ là điều chắc chắn, bị thua khi khảo hạch là một sỉ nhục lớn.
Đả thương Từ Nguyên xong, Từ Huyền không hối hận chút nào, nếu không cho hắn ăn chút đắng cay, nói không chừng sau này sẽ còn tiếp tục đánh chủ ý tới muội muội.
Lúc này hắn bày ra thực lực đủ để Từ Nguyên kia kiêng kỵ, không dám dễ dàng đánh chủ ý tới muội muội Huệ Lan nữa.
- Ca ca, ngươi thực là lợi hại, ngay cả Từ công tử cũng bị ngươi đả thương.
Rời khỏi diễn võ trường xong, Từ Huệ Lan vui vẻ nói, vẻ mặt vô cùng tự hào.
Đám bạn trong thôn đều vây tới, vừa chúc mừng đồng thời trong mắt còn lộ một tia sùng bái.
- Sau này chúng ta xuất môn cứ báo danh hào của Huyền tử ca ra, xem đám Từ Tiểu Hổ kia còn dám kiêu ngạo bá đạo nữa không…
- Hắc hắc, sau này chúng ta sẽ lăn lộn cùng với Huyền tử ca.
Một đám thiếu niên vây quanh Từ Huyền, hỉ hả vui vẻ mà đơn thuần.
Ngược lại Từ phụ khi đối diện với nhi tử lại không nói thành lời, chỉ trầm mặc nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ vui mừng.
Thật vất vả mới về đến nhà, người một nhà chưa kịp chúc mừng thì người trong thôn đã đến chúc liên tục, nhiều không kể xiết.
- Từ Chính ca, ngươi nuôi được một nhi tử thật tốt, tiến nhập vào Trấn Học phủ, tiền đồ sau này không thể đo lường.
- Nghe nói hiền chất khảo nhập vào Trấn Học phủ, ta đặc biệt mang tới một chai rượu ngon.
- Thím không có gì, mang chút trứng gà tới chúc mừng…
Từ buổi chiều tới lúc tối muộn, người tới chơi tặng lễ liên miên không dứt.
Mấy người Từ gia quả thật bận túi bụi, lễ vật mang tới chất nửa gian phòng.
Lúc đầu, Từ Huyền còn có chút cổ quái trong lòng.
Nếu như hắn nhớ không nhầm, có một bộ phận tặng lễ không hòa thận với người nhà chính mình, thậm chí có nhiều có ít, còn có khoảng cách mâu thuẫn.
Thế nhưng ngày hôm nay… khi Từ Huyền thành công tiến nhập Trấn Học phủ, những người này trở nên khoan hồng độ lượng, nhân hậu phúc đức không kể hiềm ngại lúc trước.
Chỉ là sau khi dung nhập ký ức của hai cuộc đời, Từ Huyền rất nhanh thích ứng với những đạo lý đối nhân xử thế.
Mãi cho tới khuya, đám khách nhân mới lũ lượt ra về.
- Ông trời đối đãi với Từ Chính không tệ a!
Từ phụ đi tới cửa ngửa mặt nhìn bầu trời, lưng đưa về phía nữ nhân, hốc mắt hơi ướt.
Người một nhà trong vui mừng kích động đều dần đi vào giấc ngủ.
Từ Huyền nằm trên giường, ngả đầu xuống ngủ.
Mệt, thực sự quá mệt.
Từ khi rơi xuống vách núi, hắn đã không ngủ hai ngày hai đêm, ban ngày còn phải trải qua một hồi chiến đấu.
Ở trong mộng, hắn lại lần nữa tiến nhập vào Ký Ức Tinh Hải.
Vào lúc này, trong mộng… lại có biến hóa!
Bên trong Ký Ức Tinh Hải, nguyên bản ngôi sao sáng kia lại mở rộng phạm vi phát sáng, phương viên xung quanh to tới bốn năm dặm. Bao gồm vô số tinh sa, thậm chí bên ngoài biên giới còn có một ngôi sao phát sáng khác nữa.
- Tấn chức luyện thể tứ trọng xong, lực lượng tinh thần của ta rõ ràng tăng cường…
Từ Huyền nhìn chằm chằm vào ngôi sao mới kia, tâm trạng kinh hỉ.
Bá!
Ý niệm khẽ động, hắn liền dung nhập vào trong ngôi sao thứ hai…
Ký Ức Tinh Hải, bên trong ngân hà vô tận rốt cục xuất hiện ngôi sao thứ hai, so với ngôi sao thứ nhất nhỏ hơn một chút.
Từ Huyền hiểu rõ mỗi một ngôi sao đều đại biểu cho một đoạn ký ức ngắn.
Mà hàng vạn tinh sa quay xung quanh ngôi sao cũng là những mảnh vỡ ký ức nhỏ lẻ.
Quen việc dễ làm, Từ Huyền động ý niệm liền bước vào ngôi sao thứ hai.
Bá!
Trong sát na, ý thức của hắn tựa hồ đi qua luân hồi, trải qua một cái chớp mắt mờ mịt liền tiến vào một tràng cảnh cổ quái.
Từ Huyền chỉ cảm thấy chính mình ngồi trong một son động âm hàn đen kịt, bốn phía là đá cứng rắn, có thể so với tinh thiết.
Cô linh, thê lãnh, hắc ám..
Bầu không khí u ám kia khiến tâm thần Từ Huyền chấn động, hắn lập tức phát hiện chính mình lại hóa thân thành thiếu niên kiếp trước.
Ầm ầm.
Đột nhiên ở trên vách đá mở ra một con đường, đi vào là một lão giả không nhìn rõ dáng dấp.
Lão giả này vừa mới tiến vào, Từ Huyền đột nhiên cảm thụ một cỗ áp bách bàng bạc như núi, so với linh áp của nữ giám khảo thanh lệ kia còn mạnh hơn gấp trăm nghìn lần!
Quả thực hắn không dám tưởng tượng lão giả mạnh mẽ đến mức nào.
- Đồ nhi, chỉ cần ngươi có thể buông bỏ chấp niệm, vi sư sẽ thả ngươi ra ngoài ngay lập tức.
Thanh âm già nua chợt truyền đến.
- Luyện thể thập trọng, quyết không buông tha … không ai ngăn cản ta được.
Từ Huyền chỉ cảm tháy tâm thần chính mình dung nhập vào thân thể thiếu niên kia, mang theo vẻ quật cường và phẫn hận.
- Hừ nếu ngươi không chịu sửa đổi, vi sư sẽ phạt ngươi diện bích ba năm.
Trong thanh âm lão giả dâng lên một cỗ tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Quyết không buông Tống Hằng!
Thanh âm kia vang lên hữu lực, không có nửa phần thối ý.
- Được được được!
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Tiên Hà Phong Bạo
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Chương 39 : Lựa chọn của kiếp trước
Nhóm dịch : Sói già
Nguồn: Sưu tầm
Lão giả không giận mà cười:
- Ta xem ngươi có thể quật cường được bao lâu. Một khi qua ba năm này, ngươi sẽ bỏ qua thời cơ tu hành tốt nhất, ngày sau chỉ làm một dong binh.
Từ Huyền biến thành thiếu niên, cười nhạt không nói.
- Cấm chế này yêu cầu Luyện Khí tam trọng mới có thể hóa giải. Vi sư lưu lại hai cổ tịch trân phẩm, nhập tiên đạo hay nhập võ đạo là tùy ngươi, tự mình xử lý cho tốt.
Lão giả kia nói xong, thân hình lướt qua cánh cửa phát sang, chợt biến mấ.
Tiếp theo, trong sơn động chỉ còn một mảnh hắc ám, chỉ còn Từ Huyền ở kiếp trước ngồi cô độc một mình dưới đất.
- Sư tôn, ngươi đang ép ta!
Rốt cục vào một khắc, Từ Huyền hóa thân thành thiếu niên, vẻ mặt phức tạp dị thường, hướng về phía hai bản sách cổ kia.
Hai tay nắm hai bản cổ tịch, bên trên truyền tới một cỗ tin tức bát ngát, thiếu niên thở dài một hơi:
- Chỉ có như vậy mới được, nếu không Lỵ sư muội nàng…
Sau một lát, hắn bắt đầu giở sách ra xem nội dung cổ tịch.
Hai bản sách cổ, phân biệt là Tiên Pháp thập nhị giải cùng với Vũ Đạo nguyên kinh, hai pháp quyết nhập môn trân phẩm, có thể tu luyện đến cấp bậc Luyện Thần kỳ…
Bá!
Theo đống tin tức khổng lồ tiến vào, tràng cảnh của Từ Huyền ở trong sơn động biến mất, quay trở về Ký Ức Tinh Hải.
Hắn ngồi xếp bằng trên ngôi sao thứ hai, nhắm mắt lại hấp thu vô số tin tức.
Một lúc lâu sau, Từ Huyền mở mắt ra, không khỏi thở một hơi, nói:
- Luyện thể thập trọng, ta kiếp trước rốt cuộc có kiên trì đi tới hay không?
- Nếu đổi lại là ngươi, ở trong hoàn cảnh này sẽ thế nào?
Tàn hồn kiếp trước chợt hiện lên, thoạt nhìn so với dĩ vàng càng rõ nhìn thêm, thế nhưng đường viền vẫn như cũ không tỉ mỉ.
- Thời gian ba năm, nhưng nếu bởi vậy mà bỏ qua điều kiện tốt nhất để tu luyện, thậm chi ảnh hướng suốt đời. Lấy vẻ chấp nhất tu hành của ta kiếp trước đối với thần thông tiên pháp mà nói, sợ rằng…
Từ Huyền nói xong lại càng hoảng sợ:
- Lẽ nào kiếp trước ta buông bỏ?
Ở trong tuyệt cảnh này, phải theo nguyện vọng gia truyền hay là tiền đồ một đời?
Từ Huyền dung nhập vào tình cảm của thiếu niên kiếp trước cũng biết được hắn kiếp trước cũng không phải hướng tới luyện thể mà là vô vàn tiên thuật biến hóa, cho dù vũ đạo cũng còn ham muốn hơn luyện thể.
Ngoài ra còn có chuyện tình yêu thương Lỵ sư muội ở kiếp trước, một nữ tử không màng danh lợi, gần như hoàn mỹ… cũng khó có thể buông bỏ.
… kiên trì như vậy đều là bởi vì Long Xà Cửu Biến cùng với luyện thể thập trọng là nguyện vọng sinh thời của phụ thân.
- Buông bỏ?
Tàn hồn kiếp trước thở dài:
- Cũng không phải.
- Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Từ Huyền hít sâu vào một hơi, bất tri bất giác hiếu kỳ về kiếp trước của chính mình.
Cường giả nghịch thiên mạnh mẽ như thần linh kia sẽ trải qua nhân sinh như thế nào?
- Rất nhiều ký ức ta đều mơ hồ không rõ, chỉ là không biết xu hướng một người như vậy sẽ như thế nào… nếu muốn biết đáp án, ngươi chỉ còn cách tu luyện tới cấp bậc cao hơn thì mới biết được càng nhiều ký ức kiếp trước.
Tàn hồn kiếp trước nói xong, thân hình ảm đạm dung nhập vào trong ký ức tinh không, sau đó biến mất không thấy.
Từ Huyền mang theo nghi hoặc tiếp tục hấp thu và sàng lọc nhiều tin tức mới.
Đồng dạng là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nhưng lượng ký ức của thiếu niên kiếp trước nhiều hơn hắn nhiều, hai người căn bản không cùng ở một tầng cấp, vô luận là thiên phú xuất thân hay là nhân sinh gặp gỡ.
Hấp thu hết những ký ức mới xong, Từ Huyền liền tu luyện Long Xà Cửu Biến đệ tứ biến trong Ký Ức Tinh Hải.
Bí quyết chữ Triền đệ tứ biến vốn lấy cách quấn người làm chủ đạo, Từ Huyền khó khăn lắm mới luyện thành. Nếu không đạt lô hỏa thần thanh thì khi chiến đấu với Từ Nguyên sẽ không chiến thắng dễ dàng được.
Tu luyện mấy canh giờ xong có tiến triển không nhỏ, sau một trận mệt mỏi rã rời, Từ Huyền triệt để đi vào giấc ngủ.
Bất trì bất giác ngủ thẳng tới trưa ngày hôm sau, phụ mẫu và muội muội cũng không có quấy rầy hắn.
Đợi cho hắn rửa mặt xong, muội muội Từ Huệ Lan liền chạy tới, vui vẻ rạo rực nói:
- Ca ca, ngươi đã có bằng chứng tiến nhập vào Trấn Học phủ, bốn ngày sau có thể đi học phủ tu tập rồi.
- Bằng chứng nhập học?
Dưới ánh mắt ước ao của Từ Huệ Lan, Từ Huyền tiếp nhận một tờ giấy hình tròn có khắc chữ vàng lên trên.
Chữ vàng ở giữa, ở hình nền là một nam tử thần võ bay lượn cửu thiên, bên trái viễn hai chữ Bình Hoa học phủ, bên phải viết hai chữ Hoàng Long Đông phương.
Chữ khắc vô cùng sắc bén, lại có một loại khí phách duy ngã độc tôn không lẫn vào đâu.
- Ha ha, chỉ sợ bối cảnh của Trấn Học phủ này không đơn giản a.
Từ Huyền vuốt ve bằng nhập học của mình, có thể khắc hoa văn luyện trận lên bên ngoài thì tài liệu sẽ không phải loại thường, ít nhất cũng trên trăm Linh nguyên tệ.
Từ phụ và Từ mẫu mặt mày hồng hào, nghĩ tới nhi tử của chính mình có thể đi vào Trấn Học phủ ngay lập tức, hãnh diện khắp làng, tổ tông quang vinh, đây là loại vinh quang như thế nào?
- Mẫu thân, ta nhất định sẽ nỗ lực, tranh thủ sớm đưa các người lên trấn ở.
Từ Huyền len lén nói với mẫu thân Vương Vũ.
Vương Vũ cười tới mức không ngậm miệng được, mặc dù nàng biết muốn lên trấn ở phải có bao nhiêu tiền.
Bởi vì linh mạch của Tu giới bị lũng đoạn cho nên giá cả nhà ở trên trấn cao một cách thái quá, ít nhất cũng phải mấy vạn Linh nguyên tệ.
Từ Huyền sở dĩ suy nghĩ lên trến chủ yếu bởi vì hoàn cảnh tu luyện trên trấn tốt hơn trong thôn rất nhiều, độ dày của linh khí gấp đôi khu vực bình thường.
Còn nữa, từ ngày Từ Đại Hổ hạ thủ với hắn, Từ Huyền sinh ra cảnh giác, cừu hận hai nhà khó có thể hóa giải, nhất định phải diệt trừ người này, phải lấy máu để trả thù xưa lẫn nay.
…
Buổi tối ngày hôm đó.
Trong một gian phòng xa hoa cao to trong Đại Từ gia, đèn sáng chói mắt trên đỉnh đầu, đây chính là Quang Minh châu dùng hơn một nghìn Linh nguyên tệ mới mua được.
Từ Nguyên lo lắng và oán hận ngồi trên ghế, hai nha hoàn đang bưng dược thang ở bên cạnh.
- Công tử, Từ Đại Hổ cầu kiến,
Một hộ viện báo lại.
- Từ Đại Hổ?
Từ Nguyên hơi trầm tư, trong đôi mắt âm lãnh chợt lóe lên lên.
Không bao lâu, một nam tử vóc người lực lưỡng bưu hãn đi tới, thanh âm trầm thấp hữu lực:
- Từ Đại Hổ ra mắt công tử…
- Không cần khách khí, tìm ta có chuyện gì?
Từ Nguyên phất tay bảo hạ nhân lui ra.
- Vậy Từ mỗ xin đi thẳng vào vấn đề.
Từ Đại Hổ chỉnh lại sắc mặt rồi nói:
- Công tử bị tiểu tử kia đánh thành thương nặng ngay trước mặt mọi người, oán hận trong lòng vô cùng, rất muốn trả thủ phải không?
Từ Nguyên âm tình bất định, da mặt hơi giật giật, cuối cùng lạnh lùng nói:
- Nếu nói không hận không muốn trả thù thì chính là tự lừa mình dối người! Ta hận không thể phân thây tiểu tử kia, băm hắn thành trăm mảnh cùng với tóm tiểu muội thanh thuần của hắn vào tay, hung hăng chà đạp để xả mối hận trong lòng.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Tiên Hà Phong Bạo
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Chương 40 : Học phủ tiểu trấn (1)
Nhóm dịch : Sói già
Nguồn: Sưu tầm
- Thế nhưng lấy thực lực của Từ Huyền ngày hôm nay, muốn trả thù hắn dễ dàng vậy sao? Đại Từ gia trong thôn cũng không thể một tay che trời, ngoài tam đại gia tộc còn có chấp pháp thôn trường…
Từ Nguyên nghiến răng nghiến lợi, diện mục dữ tợn, vẻ nho nhã ngày xưa không còn tồn tại nữa.
- Muốn xử hắn phải chậm rãi mưu tính, luôn luôn có cơ hội. Nhưng nếu để người này tiến nhập Trấn Học phủ, lấy tốc độ tu luyện của hắn, ngày sau tất sẽ dấm nát ta dưới chân.
Từ Đại Hổ nói xong, trên mặt cũng lộ vẻ kiêng kỵ và lo lắng.
- Nói không sai, chỉ là nếu ngươi đã tới tìm ta, vậy không biết có thượng sách gì?
Từ Nguyên khôi phục lại bộ dáng bình thản ôn hòa.
Từ Đại Hổ vội vã thấp giọng nói:
- Công tử hắn biết ông chủ của Trấn Học phủ.
- Ngươi nói là Đông Phương thế gia của Hoàng Long thành? Thế nhưng đại gia tộc Tu giới bậc này căn bản không phải tiểu gia tộc trong thôn ta có thể ảnh hưởng tới.
Từ Nguyên nhưỡng mày, không hờn không giận nói.
- Hắc hắc, lẽ nào Từ công tử quên sự kiện ba năm trước đây…
Trên mặt Từ Đại Hổ lộ dáng cười âm hiểm mà tự đắc.
Nhoáng cái trôi qua ba ngày, Từ Huyền luyện đệ tứ biến Long Xà Cửu Biến chữ Triền ngày càng thuần thục, hắn bắt đầu thử luyện Thổ Nạp quyết tầng năm.
Mấy ngày nay, ngoại trừ đề phòng và tính toán đối phó Từ Đại Hổ ra, trong lòng hắn cũng mong chờ tiến nhập Trấn Học phủ, đi lên một con đường mới.
Buổi sáng tỉnh lại, nín thở ngưng thần một lúc, trong đầu hiện lên hai ngôi sao sáng kia cùng với hàng nghìn vạn tinh sa hỗn loạn.
Từ Huyền dung nhập tâm thần vào ngôi sao đầu tiên để tự mình thể ngộ rất nhiều ký ức về Long Xà Cửu Biến, cảm giác như lạc vào một thế giới kỳ lạ.
Thể tích của ngôi sao thứ hai nhỏ hơn, nội dung cũng không nhiều nhưng lại khắc sâu vào đáy lòng Từ Huyền một bí ẩn.
Chính mình kiếp trước, giữa số kiếp đan chéo nhau, rốt cuộc đã lựa chọn như thế nào, đi lên con đường như thế nào?
Một quyển Tiên pháp thập nhị giải, một quyển Võ đạo chân kinh, phân biệt hai phương thức tu hành là tiên pháp nhập đạo và võ nhập đạo.
Vô luận là tiên tu hay võ tu đều là tồn tại được phàm sĩ tôn sùng và ngưỡng mộ.
Trong đó lấy Tiên pháp thập nhị giải ít nhất cần phải có tu vi luyện thể thất trọng mới bắt đầu tu luyện được, mà Võ đạo nguyên kinh càng cần phải có tu vi luyện thể bát trọng mới tu tập được.
Lấy tu vi luyện thể tứ trọng của Từ Huyền lúc này, hai bộ điển tịch nhập môn trân phẩm căn bản không có khả năng tu luyện.
- Luyện thể kỳ là tu hành căn bản, không đạt được luyện thể thất trọng thì khó có thể mở ra cánh cửa tu hành…
Từ Huyền cảm giác sâu sắc tu hành vô cùng gian nan, người có thể tấn chức lên tiên sĩ đều là ngàn người có một, người nào không phải sủng nhi của thế gian?
- Ca ca, ngày hôm nay ngươi đi Trấn Học phủ báo danh a.
Muội muội Huệ Lan cắt đứt tâm tư của Từ Huyền.
- Ừm, ta đã chuẩn bị rồi.
Từ Huyền gật đầu, phát hiện khí huyết trên người muội muội lưu thông linh động, gương mặt hồng hào ấm áp, nhìn có ý vị hơn mấy ngày trước.
Thì ra trong bất tri bất giác Huệ Lan đã từ luyện thể nhất trọng tu luyện đến luyện thể nhị trọng.
Pháp quyết luyện thể nhập môn của tiên môn kiếp trước so với pháp quyết thế ngoại không biết cao minh hơn bao nhiêu lần. Mầy ngày nay muội muội tu luyện cư nhiên đột phá được xiềng xích nhiều năm không vượt qua.
- Không tồi, nữ hài mười ba mười bốn tuổi trong thôn có thể tấn chức luyện thể nhị trọng là lông phượng sừng lân.
Từ Huyền mỉm cười tán thưởng, rồi đột nhiên lại hỏi:
- Được rồi, trận pháp ta đưa đã học thế nào?
- Ta đều đã tìm hiểu xong.
Từ Huệ Lan xuất ra một tờ giấy điệp, phía trên là ghi hoa văn chi chít của trận pháp, Từ Huyền nhìn thấy không khỏi cảm giác tê dại da đầu.
- Ngươi dĩ nhiên đều lĩnh ngộ được?
Từ Huyền cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, muội muội có thiên phú về luyện trận so với trong tưởng tượng của chính mình còn đáng sợ hơn.
Trong dĩ vãng chỉ là trợ thủ của một vĩ Luyện Trận sư, không được tiếp thu học thức lý luận.
- Rất đơn giản a,ta chỉ cần tìm hiểu hai lần là được, chỉ có điều không có tài liệu luyện trận để có thể thực hành, bày binh bố trận…
Từ Huệ Lan nói.
Từ Huyền cả kinh trong lòng, từ dấu hiệu này mà xem, muội muội hắn là kỳ tài trên con đường luyện trận.
Theo ký ức của kiếp trước, Luyện Trận sư cao minh trên Tu giới có thân phận siêu nhân, có thiên phú luyện trận bậc này lại càng hiếm thấy.
Hắn che giấu niềm vui như điên trong lòng, bất động thanh sắc nói:
- Lúc nào rảnh rỗi ta cho ngươi chút tài liệu cơ bản nhất, còn nữa, ngươi chuyên tâm tìm hiểu học thức luyện trận nhưng nghìn vạn lần đừng cho người ngoài biết.
- Ta chỉ biết ca ca đối tốt với ta thôi.
Từ Huệ Lan liếc mắt nhìn hắn, lông mi thon dài khả ái hơi nhấp nháy, sau đó lại quay xuống đám hoa văn rậm rịt trên trang dậy, cái miệng nhỏ nhắn hơi mân mê:
- Hừ, ta dựa theo phương pháp này sửa lại trận giác cùng với vị trí trận tâm…
Từ Huyền rất an ủi trong lòng, cáo biệt phụ mẫu, một mình đi tới trước Trấn Học phủ.
Giống như ngày xưa, hắn chạy rất nhanh tới Bình Hoa trấn, hơi chút vận chuyển bí quyết chữ Phiêu, bước tiền nhìn thì thong thả nhưng có thể sánh ngang với chạy như điên.
Đi trên con đường lớn, người đi đường lui tới đều là thôn dân Dương Mẫu thôn, nhìn thần sắc trong mắt hắn so với dĩ vàng có thêm vài phần kính nể.
Dọc theo đường đi, rất nhiều người chủ động chào hỏi nhiệt tình với hắn.
Từ Huyền tâm khí bình hòa, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.
- Chi nha! Chi nha!
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng xe ngựa, Từ Huyền chỉ cảm thấy quen tai, lấy cảm quan nhạy cảm của hắn hầu như Cuồng Sư quân đoàn thể đoán ra được chủ nhân của đám xe ngựa này.
- Di, đây không phải Từ hiền chất sao? Ngươi đi tới Trấn Học phủ báo danh sao?
Mã phu Dương Bá nhiệt tình hơn xưa, so với lần trước thét to không kiên nhẫn, hiện giờ tuyệt nhiên khác nhau.
Quả nhiên là xe của Đại Dương gia tiểu thư.
Từ Huyền mỉm cười, nghiêng người định tránh ra.
- Huyền tử ca, ngươi cũng lên trấn sao?
Nha hoàn tiểu Hồng hưng phấn ngó khuôn mặt nhỏ nhắn ra, trong ánh mắt mang theo vẻ sùng bái, ngay cả xưng hô cũng đều thay đổi. Trước đây nàng nhìn thấy Từ Huyền đều không suy nghĩ mà gọi thẳng tên tiểu Huyền tử.
Từ Huyền có chút cổ quái trong lòng, cười loa qua vào câu, xuyên thấu qua bức rèm che kia hắn mơ hồ có thể thấy được bóng hình xinh đẹp ưu nhã của Dương Tiểu Thiến ngồi ngay gắn, khuôn mặt xinh đẹp trắng nhơ tuyết chợt ẩn hiện khiến cho các nam tử đều rung động.
Từ Huyền cũng không nói lời nào, chỉ là cười với nàng, cuối cùng chào hỏi, động tác lớn mật mà hào hiệp.
Hắn vẫn dùng ánh mắt thưởng thức mà quan sát Dương Tiểu Thiến, giai đoạn thích thú của thời thiếu niên ngây thơ cũng dần dần ảm đạm đi, chỉ còn lại chút ấn tượng mông lung của mấy năm tháng mới lớn.
Dương Tiểu Thiến bên trong xe ngựa nhìn theo thân ảnh của Từ Huyền, dáng người cao ngất cùng với thần thái thong dong hào hiệp khiến phương tâm nàng khẽ động.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx