Số chương: 57
Thể loại: ngôn tình, võng du (game online)
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Thật ra thì nếu có trang bị tốt muốn luyện acc mới cũng không khó, nếu lại có đại thần giúp đỡ thì càng dễ dàng… mà trang bị của Hàn đại thần tất nhiên đều là đồ tốt rồi, chớ nói chi là đại thần còn là chồng trong game kiêm bạn trai ngoài đời của cô.
Mùa đông ở thành phố G cũng không lạnh lắm nhưng với người sợ rét như Phong Mạn Mạn mà nói, đây là 1 mùa dài đằng đẳng mà thê lương, nhất là khi cô còn phải chìa tay ra cầm chuột ấn bàn phím……
[ phụ cận] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Nó không chết ngay đâu, em dùng “nhị liên” rồi “ném mạnh” mới được.
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: ~ em biết rồi~
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Em sắp chết rồi! Thêm máu thêm máu……
Trăng khi tròn khi khuyết, lúc trước còn là Giang Hàn đánh quái cô theo sau, bây giờ đến cô đánh, thế mới biết luyện cấp cũng vất vả lắm.
Bởi vì Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn thường xuyên bị đánh suýt chết, mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn phải giúp cô thêm máu nhiều lần cho nên hết sp (thể lực).
[ phụ cận] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Phu nhân, em cứ vậy là không được rồi, đánh chậm quá, anh lại hết sp rồi, nghỉ chút đi.
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Nhưng đánh quái mệt quá! Hay bữa nay mình nghỉ sớm được không anh?
[ phụ cận] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Không phải em muốn luyện thao tác sao? Anh dạy em.
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Quên đi, tay em lạnh quá, không luyện không luyện.
[ phụ cận] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Bỏ cuộc nhanh vậy em? Em không muốn giết sạch bọn Thiên Hạ nữa sao?
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Đúng vậy! Em muốn báo thù!
[ phụ cận] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Sp anh đầy rồi, tiếp không em?
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Tiếp! Đương nhiên tiếp rồi! Em đang sung sức lắm đây!
Đoạn đối thoại trên đã diễn ra n lần rồi.
Đến lần thứ n+1 thì……
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Không luyện! Em không luyện nữa! Lạnh quá à!
[ đội ngũ] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Sắp 99 rồi, xíu nữa là mình có thể cùng trọng sinh rồi, em ráng chút nữa đi.
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Mình đổi acc nha anh?
[ đội ngũ] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Không thành vấn đề.
[ đội ngũ] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Với điều kiện.
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Lần này là điều kiện gì?
Lúc anh giúp cô nâng cấp máy thì điều kiện là buổi hẹn hò vào cuối tuần.
Lúc giúp cô làm bài tập thì cô phải mời anh ăn mì Ý.
Còn lần tự anh đến đưa dù nữa, lúc đầu thì nói là đến đưa dù giùm, kết quả lại bị anh buộc mời 1 buổi cơm trưa.
Vậy lần này anh lại muốn gì?
[ đội ngũ] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Mỗi bên hôn một cái.
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Dễ thôi.
Phong Mạn Mạn ấn alt+1, hôn lên má trái, lại alt+2, hôn má phải.
[ đội ngũ] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Phu nhân, hôn vậy không tính, anh muốn hôn người thật cơ.
Phong Mạn Mạn kích động! Cái tên Giang Hàn này! May mà trong nhóm chỉ có 2 người. Anh nói cứ như lâu lắm rồi chưa hôn cô vậy, lần trước anh hôn cô là lúc nào ta? Phong Mạn Mạn càng nghĩ càng thẹn thùng, nói đi nói lại Giang Hàn chính là muốn chiếm tiện nghi (35 í) cô! Muốn cô chủ động hôn thì cứ nói thẳng, có lúc nào cô không chịu đâu chứ!
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Không được! Người ta luyện thuê để lấy tiền, vậy em trả tiền cho anh được không.
[ đội ngũ] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Xin lỗi à! Anh luyện thuê chỉ lấy nụ hôn của em.
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Không được không được không được.
[ đội ngũ] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Không được thiệt hả?
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Điều kiện gì mà kỳ cục, không được!
[ đội ngũ] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Vậy anh kiếm người khác luyện chung đây, luyện với em chậm rì rì à!
[ nêu lên] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn rời khỏi nhóm.
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Ê!
[ phụ cận] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Đổi ý rồi?
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Anh bỏ em đi luyện cấp 1 mình hả?!
[ phụ cận] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Thì tại em nói không mà.
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Được rồi, được rồi! Đổi acc đi anh.
[ phụ cận] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Nhớ vụ hôn đó~
[ nêu lên] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn logout.
Giang Hàn ngồi trước màn hình cười thực gian trá, cô bé ngốc nghếch này thật đúng là quá ngốc mà, làm sao anh nỡ bỏ cô 1 mình được? Anh login acc của vũ công Phong Mạn Mạn.
( Ghi chú: Vì Giang Hàn và Phong Mạn Mạn đổi acc nên Mạn là Giang Hàn, Hàn là Phong Mạn Mạn.)
[ nêu lên] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn mời bạn vào nhóm, đồng ý hay không?
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Phu nhân, em vào khu an toàn ngồi nghỉ đi. Nhớ hôn đó.
[ đội ngũ] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Em có đồng ý đâu! Chưa hề đồng ý! Em nấu nước đây, chút nữa nói tiếp.
Giang Hàn nhận mệnh thao tác acc vũ công của Mạn Mạn đánh quái, ngạch…… Giờ mới thấy quần áo vũ công mặc hơi thiếu vải, mông lại lắc nhiều quá……
[ loa] Ta Là Thương Nhân: Thiên Hạ các người chớ vội đắc ý, Đường Thi chắc chắn đang dùng chiến thuật “tàng hình”, tam đại la sát ở đâu, Tây Lai đại thần xin lên tiếng.
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Mình nói bạn thương nhân đừng văn vẻ quá vậy, bạn định 1 ngày hỏi mấy lần?! Đã bảo Đường Thi tạm thời ẩn cư mà.
Tháng này trong game có rất nhiều thay đổi, đầu tiên là acc Trì Nguyệt Tiệm Đông Thượng hoàn toàn giao lại cho Thu Sắc Tòng Tây Lai login, bởi dù thế nào vẫn phải bang hội chiến mà Việt Ly Đông thì vừa phải đi làm vừa dành thời gian đi tìm Tâm Tâm, tìm suốt 1 tháng vẫn không thấy; mà trong game có rất nhiều thứ nhắc anh nhớ tới cô, giờ không có Tâm Tâm anh cũng không muốn chơi nữa.
Sau đó là Bắc Phong Giang Thượng Hàn và Bình Hải Tịch Mạn Mạn, từ sau lần đó ở thủ đô thì không thấy bọn họ login nữa. Bọn họ chỉ chọn những nơi vắng vẻ mà luyện vì Phong Mạn Mạn muốn những người khác giữ bí mật, cô muốn chờ ngày luyện thành đại thần nhảy ra hù chết bọn Thiên Hạ!
Còn Xuy Độ Ngọc Môn Quan thì gần đây anh rất bận: bận chuẩn bị kết hôn, bận chuẩn bị làm ba ba, bận cố gắng đi làm kiếm tiền nuôi vợ nuôi con; bận đến mức không có thời gian login. Anh chính là “lỡ” “dính chưởng”: làm Linh Như lớn bụng phải nhanh chân làm đám cưới.
Về phần Thu Sắc Tòng Tây Lai, anh theo đuổi em của hội trưởng “ mộng luyến”- Mộng Sa, sau đó còn dẫn vài người của Đường Thi sang “ mộng luyến” chơi. Bài học anh rút ra được từ chuyện của Giang Hàn và Phong Mạn Mạn là con thỏ ăn cỏ gần hang, gần quan được ban lộc. Thái độ của bên “ mộng luyến” thì nửa chán ghét nửa hoan nghênh. Phần hoan nghênh do Mộng Luyến đứng đầu, chán ghét do mộng sa đứng đầu, từ đó thấy được con đường lấy vợ của Thu Sắc Tòng Tây Lai còn lắm gian nan a!
Cho nên, hiện tại “ Đường Thi ba trăm thủ” chỉ là 1 cái xác không, mà cuộc chiến giữa các bang hội trở thành “ mộng luyến” chống “ thiên hạ thứ nhất”.
[ loa] Ta Là Thương Nhân: Vì sao Đường thi phải ở ẩn? Đại thần đi đâu đau lòng em, Mạn Mạn ở đâu có theo người, ta là thương nhân nói đúng hay không?
[ loa] Nhất Quả Trang Đường: Thương nhân ca, dư 1 chữ kìa! Hàn đại thần không chơi nữa hay sao mà mất tăm mất tích.
[ loa] Hoa Khai Hoa Lạc: Đúng rồi, không chỉ đại thần mà cả tam đại la sát cũng không thấy, phu nhân Đường Thi tốt bụng cũng không lên nữa.
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Mình chỉ có thể nói là Đường Thi tạm thời ở ẩn, “tạm thời” thôi. Hàn đại thần của các bạn rất tài, các ngươi cứ xoát loa là ảnh biết ngay thôi.
[ loa] Nhất Mộc Bất Thủy: Nghĩa là Hàn đại thần đang chơi bằng acc khác? Hàn đại thần ơi…… Ngài phát biểu gì đi!
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Mình chỉ nói được thế thôi, nếu không sẽ bị đánh tơi bời mất.
[ loa] Nhất Quả Trang Đường: Hàn đại thần! Em yêu anh! Anh trả lời bọn em đi anh……
[ loa] Hoa Khai Hoa Lạc: Hàn đại thần! Em yêu ngài! Xuất hiện đi xuất hiện đi!
……
……
Lần đầu tiên trong 1 tháng qua, mọi người tập thể xoát loa gọi Bắc Phong Giang Thượng Hàn, cảnh tượng phi thường rung động.
Đột nhiên có 1 câu phát biểu trên kênh loa không nhắc tới đại thần:
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Tiểu Mộng Sa! Anh yêu em! Em gả cho anh nhé!
[ loa] Mộng Sa: Đi chết đi!
Mà bên 2 vị tạm thời ở ẩn đi luyện cấp thì……
[ đội ngũ] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Anh rất được yêu thích đó nha~ Hàn đại thần.
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Ghen rồi?
[ đội ngũ] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Hâm mộ anh thôi, ghen gì đâu. Em cũng muốn thành cao thủ.
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Vậy em đánh đi, luyện thao tác.
[ đội ngũ] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Không cần…… Lạnh lắm!
Phong Mạn Mạn trùm chăn bông, đang cầm ly trà sữa thứ 2 thì đột nhiên nghe thấy “oành” 1 tiếng, tiếp theo là tiếng mẹ cô la lên. Phong Mạn Mạn chạy ra phòng khách, phát hiện ba mẹ cô đều đang trong phòng ngủ nên mang cả dép vải chạy vào.
Nhìn ông Phong có vẻ đau đớn, Mạn Mạn phát sợ, mẹ cô thì đứng cạnh, muốn dìu ba cô đứng dậy mà không được.
” Tiếng gì to vậy mẹ?” Phong Mạn Mạn hỏi, “Ba té hay sao?”
Phong Mạn Mạn thấy mắt cá chân ba cô sưng vù lên “Sao chân ba sưng to quá? Ba té ở đâu?”
Bà Phong nói: “Có người gọi cho ba con, ổng hấp tấp đứng lên sao đó rồi quỵ xuống luôn.”
Phong Mạn Mạn và mẹ cô cố hết sức mới đỡ ông Phong lên giường được.
” Chẳng đụng vào đâu mà sao sưng tù vù thế này không biết!” Bà Phong sốt ruột nói.
” Sưng to như vậy! Bôi rượu thuốc được không ba?” Phong Mạn Mạn hoàn toàn không dám đụng vào chân ông.
Cố chịu đau, ông Phong cắn môi nói: “Mạn Mạn, con kiếm thuốc giảm đau cho ba, giờ ba đau đến không nhúc nhích được. Ai……”
Phong Mạn Mạn vội vàng luống cuống đi tìm thuốc.
Trong trò chơi
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Phu nhân, thêm trạng thái cho anh.
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Lại đi đâu chơi rồi?
15 phút sau……
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Sao anh gọi cho em mà không bắt máy?
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Mạn Mạn, em có đó không? Có chuyện gì hả?
” Reng……” Điện thoại nhà Phong Mạn Mạn reo.
Đưa thuốc giảm đau cho ba uống xong, Phong Mạn Mạn chạy vội đi tiếp điện thoại.
” Alô……” Mạn Mạn sốt ruột đến quên cả lễ phép “xin chào”.
” Mạn Mạn, anh là Giang Hàn.” Giang Hàn đợi chừng nửa giờ sau, cảm thấy hình như có chuyện nên trực tiếp gọi đến nhà cô.
” Bây giờ em không lên trò chơi được.”
” Có chuyện gì?”
” Lúc xuống giường chẳng biết ba em đụng vô đâu mà chân sưng thật to, đến giờ vẫn không cử động được.”
” Anh đến nhà em, đừng lo, có anh ở đây.” Anh nghe ra được Mạn Mạn rất lo lắng.
Chưa đầy 2 phút sau, Giang Hàn chạy đến nhà cô.
Giang Hàn nhìn chân ông Phong nói “Chắc chú bị gãy xương rồi, Mạn Mạn, em gọi 120 (như 115 bên ta).”
” Gãy xương? Sao lại gãy xương?” Bà Phong nghe như sét đánh ngang tai.
” Mạn Mạn, đừng sợ, chỉ cần báo địa chỉ và triệu chứng là được.” Giang Hàn tìm được 2 tấm ván gỗ nhỏ trong phòng Mạn Mạn “Dì có quần áo sạch không? Vải mềm 1 chút.” Bà Phong vội vàng đi tìm quần áo.
Giang Hàn nhận lấy rồi xé ra quấn nhẹ quanh những chỗ bị sưng, “Có thể hơi đau, chú ráng nhịn 1 chút.” Anh dùng ván gỗ cố định xương chân ông Phong lại.
Lát sau, 120 đến, ông Phong được chuyển lên xe cấp cứu mà Phong Mạn Mạn và bà Phong cùng Giang Hàn cũng lên xe đến bệnh viện.
Ở nhà cô, trò chơi chưa kịp logout, máy tính chưa tắt, ly trà sữa uống nửa chừng cũng lạnh dần.
Phong Mạn Mạn ngồi lặng trên xe dần dần bình tĩnh lại, cô nhìn Giang Hàn thầm nghĩ có anh bên cạnh cô cảm thấy thật yên lòng.
Số chương: 57
Thể loại: ngôn tình, võng du (game online)
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Ông Phong được đưa vào phòng chụp X-quang, bà Phong chờ ngoài cửa, Phong Mạn Mạn và Giang Hàn đi làm thủ tục nhập viện.
Chẩn đoán sơ bộ là gãy xương cấp tính, Phong Mạn Mạn rất sợ 2 chữ “cấp tính” này.
Bác sĩ giải thích “Bởi vì người lớn tuổi hay bị loãng xương, hơn nữa xương bệnh nhân hơi nhỏ, lúc đi đứng dùng sai tư thế, lực đạo nên dễ bị gãy xương.”
” Nhưng bình thường ba em rất khỏe mạnh, xương cốt đâu có dễ gãy như vậy hả bác sĩ? Hay ba em bị “xương thủy tinh”?” Phong Mạn Mạn hoảng hốt hỏi bác sĩ.
Vị bác sĩ này còn khá trẻ, mới khoảng 30 tuổi mà đã làm đến trưởng khoa.
” Phải đợi xét nghiệm mới biết chính xác được.” Bác sĩ nói.
” Vậy có cần mổ không bác sĩ?” Bà Phong hỏi tiếp.
” Bình thường bị gãy xương cấp tính đều phải mổ, có vậy mới dễ lành vết thương.” Bác sĩ rất kiên nhẫn giải thích.
” Nhưng nếu mổ sẽ có nguy hiểm!” Phong Mạn Mạn tiếp tục nói.
Bác sĩ tiếp tục bình tĩnh nói, “Đương nhiên, nếu là mổ tất nhiên sẽ có nguy hiểm, các vị có thể bàn bạc kỹ rồi quyết định sau. Nhưng theo tôi, mổ ít có di chứng hơn dùng thạch cao băng bó, bởi vì mổ xong tôi sẽ thay phần xương bị gãy bằng tấm thép cố định.” Sau đó anh cầm hình X-quang của ông Phong nói, “Các vị xem, chỗ này bị gãy xương khá nặng. Tôi đề nghị các vị cho mổ.”
” Vâng, vậy xin bác sĩ mổ đi, anh ấy đau quá rồi, nếu chần chừ nữa sẽ không tốt.” Bà Phong quyết định.
” Vậy chiều mai chúng tôi sẽ tiến hành mổ, lát nữa y tá sẽ đến kiểm tra sức khỏe tổng quát. Các vị hãy để 1 người nhà ở lại chăm sóc là được.” Bác sĩ lại dặn dò 1 số việc cần chú ý rồi mới đưa ra đơn đồng ý mổ và đơn đồng ý gây tê.
Phong Mạn Mạn nhìn kỹ mới thấy sợ, nào là di chứng gây tê, mất máu nhiều khi mổ, nhiễm trùng sau ca mổ, những vấn đề khi cố định xương, xương không phát triển đúng vị trí, v.v…… Toàn là những di chứng nghiêm trọng, Phong Mạn Mạn cầm đơn mà tay run lẩy bẩy, di chứng gây tê, di chứng không tỉnh lại sau ca mổ, thậm chí cả tim ngừng đập, bệnh nhân ngừng thở….
Giang Hàn cầm cánh tay đang run rẩy của Phong Mạn Mạn, cẩn thận xem xét 1 lần rồi hỏi bác sĩ, “Vậy xác xuất thành công của ca mổ này là bao nhiêu?”
Bác sĩ vừa gõ bàn phím vừa trả lời, “Những ca mổ loại nhẹ như thế này thực ra cũng chưa có di chứng gì.”
” Nếu bệnh nhân là người cao tuổi thì khoảng bao nhiêu ca mổ mới thất bại 1 lần?” Giang Hàn tiếp tục hỏi.
” Có lẽ, khoảng 200 ca, tôi cũng không chắc chắn được, vì có 1 số người bị lệch xương mà ca mổ không thành công.” Bác sĩ đáp.
Sau đó, 3 người họ lại đến cạnh giường ông Phong, bác sĩ thì truyền nước biển và tiêm thuốc giảm đau, bởi vì trước ca mổ người bệnh không được ăn uống gì, chỉ có thể truyền dịch để lấy sức.
Ông Phong đã bớt đau, ông còn nói với Giang Hàn: “Tiểu Hàn, xin lỗi, làm phiền con rồi.”
” Không sao đâu ạ, chú cứ nghỉ ngơi lấy sức để mai còn mổ.” Giang Hàn nói.
Phong Mạn Mạn thì thấy như sắp khóc, “Ba ơi ba đau lắm không ba?”
” Giờ thì ba bớt đau rồi.”
” Ai, ông đó, xuống giường cũng té thành gãy xương cấp tính được hay thiệt? Giờ còn phải mổ, cắt chân chứ giỡn hả, cũng không phải cảm mạo phát sốt bệnh nhẹ gì.” Bà Phong dù có cằn nhằn ông Phong nhưng vẫn rất lo lắng cho chồng.
” Thưa dì, Mạn Mạn, 2 người cũng đừng quá lo lắng, bác sĩ nói ca mổ này có vẻ an toàn, hơn nữa mổ ngoại khoa cũng không có nguy hiểm lớn.” Giang Hàn an ủi.
Phong Mạn Mạn tuy cũng lo lắng nhưng vẫn nói: “Đúng vậy, mổ tim còn nguy hiểm hơn.”
” Sao không lo cho được, dù sao cũng là mổ mà. Mẹ phải về lấy 1 ít quần áo linh tinh cho ba con, Mạn Mạn, con ở lại coi chừng ba con.” Bà Phong dặn.
” Mẹ, trời lạnh vầy hay để con về lấy cho, mẹ cứ nói con biết lấy món gì là được.” Phong Mạn Mạn nói.
” Vậy anh đưa em về lấy đồ” Giang Hàn lại nói với bà Phong: “Dì cứ ở lại với chú đi, lát nữa còn phải làm kiểm tra tổng quát trước khi mổ.”
” Vậy được rồi, các con về cẩn thận chút.” Bà Phong lại dặn Mạn Mạn những thứ cần lấy.
Giang Hàn và Phong Mạn Mạn rời bệnh viện, Phong Mạn Mạn chạy vội đến trạm xe nhưng bị Giang Hàn kéo lại. Lúc này, tay cô rất lạnh.
Giang Hàn nhìn lại quần áo của cô: áo lông màu đen khoác bên ngoài bộ áo ngủ dài, chân mang dép vải hình gấu con, đầu những ngón chân lộ bên ngoài đã đỏ bừng.
” Đừng đi xa như vậy, mình đón taxi về nhà đi em.” Giang Hàn cởi áo khoác của anh ra khoác lên người Mạn Mạn.
Bởi 2 người đang đứng trước cửa bệnh viện nên rất dễ đón taxi.
Lên taxi rồi, Giang Hàn dùng 1 tay ôm vai cô, tay kia thì giúp cô sửa sang lại quần áo.
Việc ba cô bị gãy xương phải nhập viện quá đột ngột, hại cô đến giờ vẫn còn hoảng, nhất là khi nghĩ đến ngày mai ba cô phải mổ, may mà cạnh cô còn 1 người để cô có thể dựa vào. Cô mệt mỏi tựa vào vai Giang Hàn.
Ngay khi Phong Mạn Mạn tựa vào vai anh, cả người Giang Hàn cứng đờ lại, mãi sau anh mới thả lỏng, cuối cùng Mạn Mạn cũng học được nương tựa anh.
Giang Hàn nhỏ giọng an ủi Mạn Mạn: “Đừng sợ, anh vĩnh viễn ở bên em.”
Phong Mạn Mạn không trả lời cũng không phản ứng, cô chỉ đặt bàn tay lạnh băng của mình vào tay Giang Hàn thay cho lời cám ơn.
Về đến nhà, Phong Mạn Mạn luống cuống tay chân dọn đồ.
” Còn quên gì nữa không ta?”
” Khăn mặt với thêm mấy túi nhựa nữa.” Giang Hàn chỉ huy đại cục.
” Có rồi, mình vào bệnh viện thôi.”
” Chờ chút, em đổi giày thay quần áo đi, chọn đồ dày 1 chút. Ở bệnh viện hơi lạnh.” Giang Hàn lại giữ chặt tay Phong Mạn Mạn.
Cô cúi đầu nhìn lại quần áo mình. Ừ ha! Cô quên cả việc mình rất sợ rét bởi cô biết, chuyện ba nhập viện so với việc cô sợ lạnh quan trọng hơn rất nhiều.
Phong Mạn Mạn về phòng thay quần áo.
” Em xong rồi, đi thôi anh.”
Bọn họ vẫn đón taxi đến bệnh viện, khi còn 1 khúc quanh nữa thì đến bệnh viện, Giang Hàn đột nhiên kêu ngừng xe, trả tiền xong liền kéo Mạn Mạn ra ngoài.
” Làm sao vậy? Chưa tới mà anh?”
” Hơn 7 giờ rồi, mình ăn tối rồi mua gì đó đem vào cho mẹ em ăn.”
” Nhưng em không muốn ăn.”
” Không muốn cũng phải ăn. Chú phải mổ nên mới nhịn ăn, em thì nhịn cái gì. Nếu lát nữa em đói xỉu thì chú với dì sẽ thêm lo lắng.”
” Thôi được……”
Phong Mạn Mạn gọi 1 tô phở bò nạm rồi thêm 1 phần mì đem về cho mẹ ăn.
” Mẹ, tụi con đến rồi. Mì đây, mẹ ăn đi cho đỡ đói.” Phong Mạn Mạn còn nói đùa với ba cô, “Ba đừng trông, không có phần ba đâu……”
Tuy bà Phong cũng không đói nhưng vẫn cần ăn gì đó lấy sức, hơn nữa, bà cảm thấy Mạn Mạn đã lớn rồi, biết sống tự lập, ít nhất còn nhớ ăn tối đúng giờ.
Mấy cô y tá trong bệnh viện ra ra vào vào, nào là kiểm tra điện tâm đồ (cái đường loằng ngoằng trên máy đo nhịp tim thì phải?), nào là kiểm tra sức khỏe tổng quát.
” Ắt xì……” Phong Mạn Mạn hắt hơi.
Bà Phong vội vàng hỏi: “Con bị cảm lạnh hả?”
” Không có…… Ắt xì……”
” Mẹ thấy con bị cảm rồi, về nhà nghỉ đi thôi.” Bà Phong nói.
” Không cần.”
” Bà với con về hết đi, dù sao đây cũng là phòng cho bệnh nhân nam, có gì tôi sẽ thuê y tá nam.” Ông Phong nói.
” Ông còn chưa kiểm tra sức khỏe xong, tôi chờ ông kiểm tra xong mới về.” Bà Phong nói, “Đúng rồi, Tiểu Hàn, hôm nay rất cảm ơn con.”
“Dì không cần khách khí thế đâu ạ.” Giang Hàn lễ phép trả lời.
” Ắt xì……” Giang Hàn lại khoác áo của anh cho Phong Mạn Mạn. Sao anh to gan thế nhỉ? Dám ở trước mặt ba mẹ cô mà tỏ ra thân mật như thế! Nhưng đúng là áo anh thật ấm, tay áo lại dài, đủ để cô giấu 2 bàn tay vào ống tay áo ấm áp.
” Sức khỏe Mạn Mạn không tốt lắm, hễ chịu lạnh 1 lúc là cảm mạo phát sốt ngay, ai, còn không mau cám ơn Tiểu Hàn đi con.” Bà Phong nói.
Phong Mạn Mạn không nói cám ơn mà ngược lại, Giang Hàn lại bảo “Không cần đâu ạ, chỉ cần Mạn Mạn không dùng áo con lau nước mũi là được rồi.”
” Em đâu có ở dơ vậy.” Phong Mạn Mạn cãi lại.
Lại qua nửa giờ, Phong Mạn Mạn chợt cảm thấy đau bụng. Ban đầu còn chịu được, cô nghĩ chỉ là đau bụng bình thường, đau 1 lúc sẽ hết, nhưng dần dần, cô cảm thấy càng lúc càng đau, tay cũng ôm lấy bụng. Cô đau như đau dạ dày, lại hơi giống đau bụng kinh, tối thảm là đau không liên tục, đau 1 hồi lại không đau, khi cô nghĩ đã hết đau thì cơn đau trở lại.
Giang Hàn thấy cô không khỏe thì hỏi “Mạn Mạn, không sao chứ em?”
Cơn đau tạm ngừng “Không sao…… em không sao.”
Nhưng chỉ 1 lúc sau, Phong Mạn Mạn đau đến quặn người. Đau quá……
Đột nhiên, cô thấy muốn nôn kinh khủng. Cô chạy vào WC nhưng chưa đến nơi thì đã nôn rồi, mùi nôn khiến cô càng thấy khó chịu hơn.
Giang Hàn và bà Phong chạy tới, Giang Hàn đỡ lấy Phong Mạn Mạn “Làm sao vậy? Em đau ở đâu hả?”
Phong Mạn Mạn ngồi bệt xuống ôm bụng “Em đau bụng quá.”
Thấy vậy, 1 số y tá cũng xúm lại hỏi thăm, bà Phong vội vàng hỏi: “Các cô có thể gọi giúp bác sĩ tới được không?”
Y tá bất đắc dĩ nói: “Bệnh viện này chuyên về xương, tất cả đều là bác sĩ chỉnh hình, bác sĩ nội khoa thì không trực ca đêm. Chắc cô bé trúng thực rồi. Trên đường này có bệnh viện tổng hợp, các vị đến đó khám xem.”
” Em đứng lên được không?” Giang Hàn đứng lên, hỏi Mạn Mạn.
” Để em ngồi 1 chút, đỡ đau rồi em mới đứng dậy được.” Mạn Mạn nói nhỏ.
Bà Phong nói: “Mạn Mạn, con qua bệnh viện kia khám đi.”
” Không sao……” Cơn đau trôi qua, Phong Mạn Mạn đứng lên.
” Vậy sao được? Dì cứ ở lại chăm sóc chú vậy, cháu dẫn Mạn Mạn đi khám.” Nói xong anh liền kéo Phong Mạn Mạn đi.
Phong Mạn Mạn đi vài bước thì lại ngồi bệt xuống “Chờ 1 chút…… Đau quá……”
Giang Hàn đành ôm lấy Phong Mạn Mạn (ôm kiểu công chúa í), anh quay lại gật đầu chào bà Phong rồi mới đi.
Phong Mạn Mạn cự: “Này!!”
Bà Phong nói “Tiểu Hàn à, lại phải làm phiền con rồi. Mạn Mạn, nghe lời, đi khám đi.”
Giang Hàn ôm Phong Mạn Mạn bước nhanh đến cuối hành lang rời bệnh viện.
Số chương: 57
Thể loại: ngôn tình, võng du (game online)
Tình trạng bản gốc: Hoàn
” Thả em xuống được không? Em hết đau rồi.” Phong Mạn Mạn giãy dụa, “Này! Thả em xuống!”
Giang Hàn ôm cô bước nhanh xuống cầu thang, “Nếu em giãy tiếp làm anh té cầu thang, đến lúc đó 1 người 2 mạng chết hết em chịu trách nhiệm nhé?”
” Cái gì 1 người 2 mạng chứ!” Phong Mạn Mạn đẩy nhẹ vào vai Giang Hàn, “Thả em xuống, em tự đi được.”
” Anh với em không phải 2 mạng thì là gì?” Bị Phong Mạn Mạn đẩy mấy cái, Giang Hàn hụt chân, may mà anh nhanh trí trực tiếp nhảy từ bậc thang thứ 4 xuống đất.
Phong Mạn Mạn vội vàng ôm lấy cổ Giang Hàn, ngón tay quíu chặt vào áo anh, “Oa……”, cũng may bậc thang không cao, lúc nhảy xuống cũng không té ngã.
2 tay Giang Hàn thì ôm cô càng chặt hơn, “Sớm nghe lời không phải tốt sao?”
Phong Mạn Mạn “Hừ” 1 tiếng, nhận mệnh tựa đầu vào vai anh. Hình như cô hơi quyến luyến bờ vai anh rồi.
Ai, lại đau bụng rồi, còn muốn nôn nữa chứ. Phong Mạn Mạn càng quíu chặt lấy áo Giang Hàn, việc cứ vài phút lại đau một lần thật khó chịu.
Thấy Mạn Mạn rụt người chui vào lòng anh, Giang Hàn lo lắng hỏi: “Lại bắt đầu đau nữa hả em?”
” Vâng.”
Đến bệnh viện tổng hợp, tuy sắc trời đã tối nhưng hành động của họ cũng khiến không ít người ghé mắt nhìn.
Giang Hàn đặt nhẹ Phong Mạn Mạn lên ghế chờ khám bệnh, “Anh đi đăng ký khám bệnh.”
Anh nhận giấy đăng ký khám bệnh mà y tá đưa cho, điền nhanh các thông tin cần thiết vào giấy như họ tên, tuổi, giới tính, nơi sinh,… thậm chí cả địa chỉ, điện thoại, email cũng điền đầy đủ.
Khi Giang Hàn chuẩn bị ôm Phong Mạn Mạn vào phòng cấp cứu thì cô- tuy vẫn còn đau nhưng do da mặt hơi mỏng (hay thẹn thùng)- không cho Giang Hàn ôm nữa. Thấy vậy, anh cũng không nói gì, chỉ dìu cô vào trong.
Bác sĩ hỏi triệu chứng, những thứ cô đã ăn,… xong thì dùng ống nghe kiểm tra bụng Mạn Mạn. Đến bây giờ cô mới biết thì ra ống nghe không chỉ kiểm tra tim phổi mà còn cả bụng nữa. Nhưng giữa thời tiết lạnh lẽo thế này, bị cái ống nghe lạnh cóng áp vào bụng làm Phong Mạn Mạn run lẩy bẩy.
Bác sĩ nói: “Viêm dạ dày cấp tính. Dạ dày người bệnh không tốt thì không nên ăn lung tung. Thanh niên bây giờ chẳng biết giữ gìn sức khỏe gì cả! Tiêm thuốc giảm đau xong thì truyền nước biển, phải kiêng ăn dầu mỡ vài ngày, tốt nhất chỉ dùng cháo hoa. Ăn quá nhiều thịt cá rồi, giờ ăn chay 1 chút mới có lợi cho sức khỏe.”
Phong Mạn Mạn không khỏi nghĩ: mỗi ngày đều cháo hoa thì làm sao là ăn chay 1 chút- rõ ràng chính là ăn chay quá nhiều mà.
Nhưng phải công nhận, khi Phong Mạn Mạn tiêm xong thuốc, bụng cô đã bớt đau nhiều, cũng không muốn nôn như trước.
Vị bác sĩ kia khám lại xong còn dặn cô: “Cháu gái à, thuốc có tác dụng phụ làm giãn nở mạch máu gây thiếu nước, con nhớ uống nhiều nước nữa nhé.”
” Cháu gái?” Phong Mạn Mạn nghi hoặc, “Bác sĩ nói em sao? Làm sao em giống cháu gái chứ? Em đã 23 tuổi rồi mà!”
Giang Hàn vuốt nhẹ mái tóc cô: “Em còn đau không?”
Phong Mạn Mạn lắc đầu, “Không đau. Nhưng em vẫn thấy không thoải mái.”
” Anh đi mua nước suối cho em, em ở đây chờ anh 1 chút được không?”
” Không sao đâu mà, em có phải con nít nữa đâu.”
Khi Giang Hàn đứng dậy, Phong Mạn Mạn giữ tay anh lại, “Bên ngoài lạnh lắm, anh mặc đi cho ấm.” Sau đó cô lấy chiếc áo khoác đắp ngang bụng trả lại cho anh.
” Ừ.” Giang Hàn nhận lấy áo, “Chờ anh về.”
10 phút sau, Giang Thượng Hàn đem 2 chai nước khoáng, 1 ly cà phê McDonald’s và 1 ly nước ấm về.
Anh rót nước khoáng vào ly chứa nước ấm cho nước nguội bớt rồi mới đưa cho Phong Mạn Mạn, “Uống thử xem có quá nóng không em?”
Phong Mạn Mạn uống thử, có thể là do tác dụng phụ của thuốc, cô khát đến nỗi uống 1 hơi cạn cả ly.
” Hãy đi tìm em, tìm em nhanh đi nào……”
Lúc này, điện thoại cô ở trong túi quần phải mà túi này lại có khóa kéo, (nghe nói mỗi cái túi quần của Phong Mạn Mạn đều may khóa kéo tự chế vì cô rất hay bị rơi đồ, dù là tiền xu, tiền giấy, chìa khóa hay di động, cứ cho vào túi quần là rơi mất), hơn nữa cô còn đang truyền nước biển ở tay phải nên dù rất cố gắng dùng tay trái mở khóa cô vẫn kéo không ra. Đã vậy di động cô lại kêu mãi không ngừng, “Tìm em đi nào, nhanh nhanh nhanh lên nào~”
” Để anh.” Giang Hàn vừa vặn ngồi bên phải Phong Mạn Mạn, anh dễ dàng kéo khóa lấy điện thoại ra, đương nhiên, không thể tránh cách vải quần chạm phải đùi cô. Mặt Phong Mạn Mạn đỏ ửng lên.
” Alô……” Phong Mạn Mạn dùng tay trái cầm điện thoại, “Mẹ à, con không sao…… Đang truyền nước biển, ba đâu?…… Vâng…… Con chào mẹ.”
Phong Mạn Mạn nói với Giang Hàn: “Mẹ em nói ba mẹ anh đến bệnh viện rồi, còn nói mình về nhà nghỉ trước cũng được.”
Giang Hàn gật gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm Phong Mạn Mạn.
” Nhìn em làm gì?” Phong Mạn Mạn quay sang hướng khác.
Giang Hàn ái muội nói: “Nhìn xem vì sao mặt em đỏ.”
Phong Mạn Mạn nhớ tới cảnh vừa rồi thì mặt càng đỏ. Nhưng vị bác sĩ lúc nãy thì nghe được câu nói của Giang Hàn, bà nghiêm túc nói: “Thuốc làm dãn mạch máu nên mặt đỏ cũng bình thường thôi, uống nhiều nước vào, khoảng 1 giờ sau sẽ hết.”
Giang Hàn vờ như hiểu ra điều gì đó, “A, ra là thế.”
Phong Mạn Mạn truyền nước biển xong Giang Hàn liền đưa cô về. Khác với mọi khi, lần này anh không dừng trước cửa cầu thang mà tiễn cô đến tận cửa nhà.
Suốt đêm này, cô không ngủ được vì lo lắng cho ba mẹ, bụng đã hết đau nhưng vẫn nôn vài lần.
Sáng sớm hôm sau, Phong Mạn Mạn gọi cho đội trưởng xin phép rồi vào viện với mẹ.
Khi cô đến, y tá đang tiêu độc khử trùng cho ông Phong trước ca mổ. Vì phải nhấc chân nằm lên bàn mổ mà mỗi lần cử động chân ông Phong lại đau chết đi sống lại, huống chi là bị người ta nhấc bổng chân lên.
Phong Mạn Mạn nhìn mặt ba vì đau mà trắng bệch, cô đến sợ mình nhịn không được mà khóc nên chạy vội ra khỏi phòng bệnh.
Giang Hàn từ ngoài cửa bệnh viện đi tới, “Sao em ở đây? Không đi làm sao?” Phong Mạn Mạn hỏi.
” Hôm nay thì không.” Nếu cô nhớ không lầm thì từ thứ 2 đến cuối tuần thì anh vẫn đi sớm về trễ, mà hôm nay là thứ Hai, sao anh lại đến?
Giang Hàn thấy Phong Mạn Mạn vẫn còn thắc mắc thì bổ sung, “Anh xin phép nghỉ.”
Đứng ở tận cửa phòng bệnh mà Phong Mạn Mạn vẫn nghe tiếng ba hít thở sâu vì đau.
” Làm sao bây giờ? Chiều nay ba phải mổ rồi, lỡ đâu có chuyện gì nguy hiểm thì…”
Giang Hàn nhẹ nhàng mà ôm lấy Phong Mạn Mạn, “Là có thể chứ không phải chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.” Anh chỉ ôm 1 lúc rồi buông cô ra.
Giữa trưa, ba mẹ Giang Hàn đến thăm, ngoài ra còn có 1 số bạn bè người thân của ba cô cũng đến. Giang Triệt thì tan học mới vào bệnh viện. Ca mổ của ông Phong rất thành công, tổng cộng đặt 1 tấm thép cố định bằng 7 chiếc đinh vào chân, 1 năm sau sẽ phải mổ lấy tấm thép và đinh ra.
Lại qua 1 tháng……
Tết âm lịch sắp đến, ông Phong vẫn nghỉ tạm ở nhà, tuy vẫn chưa đi đứng được nhưng bà Phong thấy vết mổ trên chân chồng lành lại thì cũng dần bớt lo lắng.
Về phần Phong Mạn Mạn thì cả tháng nay vẫn không login, ngoài việc ôn thi cuối học kỳ, cô còn phụ giúp mẹ làm việc nhà. Thật ra Phong Mạn Mạn cũng không lười, chỉ là trước đây người nhà vẫn cưng chiều cô quá mức mà thôi.
Tình cảm giữa cô và Giang Hàn vẫn chưa được công khai cho tới khi……
Kết thúc kỳ nghỉ đông, Phong Mạn Mạn rốt cục có thời gian lên game, đột nhiên, bà Phong hỏi vọng ra (mẹ Mạn Mạn đang loay hoay trong bếp):
” Đúng rồi! Lúc trước bận quá mẹ quên mất, Mạn Mạn, con đang quen Giang Hàn hả?”
” Cái gì…… Sao……?” Phong Mạn Mạn sợ rồi.
” Không phải sao? Lúc trước mẹ đã nghĩ vậy rồi, chỉ tại loay hoay chuyện ba con nên quên mất. Có phải 2 đứa đang quen nhau không?”
” Này……”
” Mẹ đâu cấm cản gì 2 đứa mà không chịu nói thật với mẹ?”
” Vâng.”
” Quen lâu chưa?”
” Con không nói đâu, mẹ hỏi nhiều vậy làm gì.”
” Mẹ quan tâm hạnh phúc của con gái thôi mà. Thật không ngờ 2 đứa lại thành “chỉ phúc vi hôn” (có hôn ước từ trong bụng mẹ).”
” Cái gì mà chỉ phúc vi hôn?”
” Mẹ không nói đâu.”
” Mẹ…… Nói cho con biết đi……”
” Mẹ còn tưởng con với Tiểu Triệt chứ, kết quả lại vẫn là Tiểu Hàn.”
” Chuyện gì vậy mẹ? Nói cho con nghe đi mà.”
” Không nói cho con biết đâu, năn nỉ mẹ đi rồi mẹ nói……”
” Mẹ……”
” Vậy năm nay 2 nhà phải cùng làm cơm tất niên mới được.”
” Chuyện gì vậy…… Mẹ…… Nói cho con nghe với……”
Xui xẻo qua đi, năm mới lại đến, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.
Số chương: 57
Thể loại: ngôn tình, võng du (game online)
Tình trạng bản gốc: Hoàn
[ Mộng cảnh Tạm biệt 3.0 Kết tinh tình yêu: kỳ nghỉ đông đã đến, tình yêu của bạn đã có kết quả?]
Mến chào các vị người chơi! Đợt bảo trì thứ 5 sẽ cập nhật phiên bản mới, thời gian bảo trì dự kiến là 3 giờ.
Sau khi bảo trì xong, phiên bản mới Mộng cảnh Tạm biệt 3.0 sẽ chính thức ra mắt người chơi cùng sự xuất hiện của hệ thống con nuôi ở map Tháp của Sophie.
Điều kiện mở ra hệ thống: Mỗi cặp vợ chồng trên cấp 80 có thể nhận nuôi 2 người chơi dưới cấp 45, sau khi cha mẹ ly hôn cũng không mất con nuôi.
Tháp của Sophie: Vui lòng xem hướng dẫn trên diễn đàn về nhiệm vụ nhận con nuôi.
Phong Mạn Mạn chuẩn bị lên game thì thấy bài viết về hệ thống nhận con nuôi.
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Anh có xem bài viết về phiên bản mới chưa? Có thể nhận con nuôi đó.
[ phụ cận] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Có, anh xem rồi, bài giới thiệu còn nói nếu lập thành nhóm 3 người thì đánh quái được gấp 1.5 lần kinh nghiệm.
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Mình cũng nhận nuôi 1 đứa đi anh.
[ phụ cận] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Acc này của anh với em chỉ mới trọng sinh thôi có đủ cấp bậc đâu, em muốn dùng acc chính sao?
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Cũng đúng ha~ nhưng…… nếu dùng acc chính thì sẽ có rất nhiều người giành làm con nuôi anh, em không muốn bị bao vây.
Giang Hàn vừa thêm máu vừa cười khổ. Vì sợ bị phát hiện 2 người phải luyện cấp ở chỗ vắng người, nếu không chỉ nhìn tên thôi mọi người cũng biết ngay là anh và Mạn Mạn.
[ phụ cận] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Nếu em muốn nhận con nuôi thì mọi người sẽ chỉ biết nịnh bợ chứ không dám làm gì em đâu.
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Em không tin, mọi người chắc chắn sẽ xúm lại đánh em mà.
[ phụ cận] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Ai dám đánh? Em sẽ là mẹ các con anh, ai dám đánh? Bộ không muốn được nhận nuôi sao?
Phong Mạn Mạn nhìn màn hình. Cái gì vậy chứ? Cái gì mà mẹ các con anh? Trò chơi mà thôi, cô mới không thèm làm mẹ trẻ cho các con anh đâu… Aaa! Cô nghĩ đi đâu vậy? Ô~ đều tại Giang Hàn hết!
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Vậy được, đợi cập nhật phiên bản mới xong mình đi nhận con nuôi. Em muốn tìm người mới chơi, người này phải không biết gì về anh mới được.
[ phụ cận] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Chắc không có người nào không biết mình đâu em.
Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn và mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn luyện cấp ở góc 1 map cạnh Huyễn Đô.
Dưới sự kèm cặp và chỉ dẫn của Giang Hàn, thao tác Phong Mạn Mạn tốt hơn rất nhiều. Tuy quái ở đây hơi nhiều máu khó giết nhưng có Giang Hàn cứu trợ, thao tác Phong Mạn Mạn cũng càng lúc càng thành thạo.
Bọn họ luyện suốt 2 giờ thì Giang Hàn có việc ở công ty, thế là anh để nhân vật ngồi tại chỗ, Phong Mạn Mạn cũng cho nhân vật ngồi xuống rồi đi làm con gái ngoan 1 lần- giúp mẹ rửa thịt cá.
” Sao hôm nay ngoan vậy con?” Bà Phong nghi hoặc hỏi.
Phong Mạn Mạn dở khóc dở cười, tuy bình thường cô có hơi lười 1 chút, số lần giúp việc nhà cũng khá ít nhưng…
Bà Phong còn nói: “Mẹ nghi Tiểu Hàn chịu không nổi tính lười biếng của con. Lười vậy ai dám rước chứ.”
Sau khi bà Phong biết cô và Giang Hàn đang quen nhau thì bà luôn thích chọc cô “Mẹ, nếu không phải ba đang dưỡng bệnh thì mẹ cũng lười như con thôi.”
2 mẹ con chọc ghẹo lẫn nhau, vừa cười hỉ hả vừa chuẩn bị cơm trưa.
Ăn trưa xong, Phong Mạn Mạn chuẩn bị tiếp tục luyện cấp thì thấy 1 cô bé ngồi kế bên.
Phong Mạn Mạn xem lại kênh phụ cận..
[ phụ cận] manh chi ha ha: Anh chị có thể đưa em về thành được không?
[ phụ cận] manh chi ha ha: Em vào truyền tống trận thì lọt vào đây.
[ phụ cận] manh chi ha ha: Chị không ở sao?
[ phụ cận] manh chi ha ha: Có ai ở đây không?
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Ở đây ở đây.
[ phụ cận] manh chi ha ha: Chị có thể dẫn em về được không?
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Chị không có kỹ năng truyền tống, anh kia có đó.
Thế là tiểu kiếm sĩ manh chi ha ha đến ngồi cạnh mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn.
[ phụ cận] manh chi ha ha: Anh ơi, anh truyền tống em về được không?
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Anh ấy còn chưa về.
[ phụ cận] manh chi ha ha: A! Tên anh chị giống tên người yêu quá, 2 người là vợ chồng sao?
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Ngạch…… Đúng vậy, anh ấy không ở, để chị đổi acc truyền tống em về.
[ phụ cận] manh chi ha ha: Vâng…… Cám ơn chị.
Phong Mạn Mạn đổi sang Bình Hải Tịch Mạn Mạn rồi đến Huyễn Đô.
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: em gái, em muốn về thủ đô hả?
[ phụ cận] manh chi ha ha: Đúng đúng đúng, đồ trang sức của chị đẹp quá.
Bình Hải Tịch Mạn Mạn đang mang lễ vật thứ 2 Giang Hàn đưa cho cô: mũ thiên sứ. Chiếc mũ là hình 1 đôi cánh thiên sứ bay chấp chới rất đáng yêu.
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Em mới chơi sao?
[ phụ cận] manh chi ha ha: Đúng ạ, em mới tập chơi.
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Vậy sao? Vậy em mấy cấp rồi?
[ phụ cận] manh chi ha ha: Còn chưa luyện bao lâu ạ, em mới cấp 13.
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Cố lên, trong Mộng cảnh không khó luyện cấp đâu.
[ phụ cận] manh chi ha ha: Thật ra thì em muốn tìm ba mẹ nuôi cơ, vì thành con nuôi thì sẽ trở nên rất đáng yêu.
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Chị cũng muốn tìm con nuôi.
[ phụ cận] manh chi ha ha: Thật hả chị? Chị nhận nuôi em được không?
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Ừ, chị cũng định tìm người mới chơi, thật tốt quá……
[ phụ cận] manh chi ha ha: Cám ơn chị.
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Vậy chị dẫn em đi luyện cấp trước.
Bình Hải Tịch Mạn Mạn dắt manh chi ha ha đến map cấp thấp gần Huyễn Đô đánh hơn 1 giờ thì nhận được tin nhắn của mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn.
[ thì thầm]from mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Phu nhân, anh không ở em liền bỏ luyện cấp sao? Sao lại lên acc này?
[ thì thầm]to mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Em đang dắt cục cưng đi luyện cấp. Em nhận con rồi
[ thì thầm]from mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Anh mới đi vắng mấy tiếng mà em có cả cục cưng rồi?
[ thì thầm]to mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Đúng vậy, 1 bé mới toanh.
[ thì thầm]from mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Em ở đâu? Anh đến chỗ em.
[ thì thầm]to mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Cửa ở góc phải map cũ á.
[ thì thầm]from mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : ok, anh đến ngay.
Ở Huyễn Đô hoang tàn vắng vẻ có 3 người đang chăm chỉ đánh quái.
Ngày hôm sau, phiên bản vừa được cập nhật xong là Phong Mạn Mạn lập tức login. Ban ngày Giang Hàn còn phải đi làm nên phải đợi đến tối mới tiến hành nhận nuôi.
Phong Mạn Mạn không thể không than thở vì thứ hạng của mình, cô từng đứng thứ 2 mà giờ lại là……
[ hệ thống] Thứ 1: “ Đường Thi ba trăm thủ” Bắc Phong Giang Thượng Hàn, trọng sinh 1 lần, ma vương đạo sĩ cấp 99.
Thứ 2: “ mộng luyến” Nho Nhã Lễ Độ, trọng sinh 1 lần, thần công tượng cấp 98.
Thứ 3: “ mộng luyến” Tân Mĩ Nhân Như Ngọc, trọng sinh 1 lần, ma vương đạo sĩ cấp 98.
Thứ 4: “ thiên hạ thứ nhất” Thiên Hạ Vô Song, trọng sinh 1 lần, tông sư võ thuật cấp 95.
Thứ 5: “ mộng luyến” Thu Sắc Tòng Tây Lai, trọng sinh 1 lần, thánh điện chữ thập cấp 95.
Thứ 6: “ mộng luyến” Mộng Luyến, trọng sinh 1 lần, tông sư võ thuật cấp 93.
Thứ 7: “ thiên hạ thứ nhất” Trong Mộng Tìm Anh, trọng sinh 1 lần, vũ công cấp 92.
Thứ 8: “ thiên hạ thứ nhất” Thiên Hạ Vũ, ma vương đạo sĩ cấp 92.
Thứ 9: “ thiên hạ thứ nhất” Thiên Hạ Tiểu Tĩnh, thần quan cấp 91.
Thứ 10: “ Đường Thi ba trăm thủ” Bình Hải Tịch Mạn Mạn, thần quan cấp 88.
Vì Thu Sắc Tòng Tây Lai và 1 số người của Đường Thi qua “ mộng luyến” nên tên bang hội trên bảng bị thay đổi. Tuy trước đó bị rớt hơn 20 cấp nhưng vì Thu Sắc Tòng Tây Lai là kẻ có tiền nhàn rỗi- vừa có tiền vừa rảnh rỗi- nên chỉ trong nửa tháng đã lên cấp 95.
Bình Hải Tịch Mạn Mạn và manh chi ha ha vừa vào thủ đô không bao lâu thì loa kênh bùng nổ, lần này không phải vì Hàn đại thần mà vì cô- Bình Hải Tịch Mạn Mạn.
[ loa] Ta Là Thương Nhân: Không gặp suốt nửa tháng lâu, Hàn phu nhân lại đột nhiên trở về, bày quầy lễ vật bán buôn, không ngờ cô lại ở ngay cạnh mình.
[ loa] Nhất Mộc Bất Thủy: Các bạn yêu hàn luyến mạn ơi, chúng ta vây xem phu nhân đi!
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Mạn Mạn, rốt cục em chịu lên rồi! Cả tháng nay không có em anh bị đánh thảm lắm lắm. Haizz~
[ loa] Nhất Quả Trang Đường: Hàn phu nhân…… Ngài và đại thần có nhận con nuôi không?
[ loa] một thước lập cơm: Nuôi em đi, em ngoan lắm, em sẽ nghe lời. Nuôi em đi, nuôi em đi.
[ loa] đại gia vốn thực khuynh thành: Em không cầu nhận nuôi! Em cầu bao nuôi! Hàn phu nhân, ngài bao nuôi em đi!
[ loa] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Ngại quá, mình đã có con rồi.
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Đã nói rồi mà, người ta cùng đại thần còn đang chuẩn bị “tạo người” nữa cơ.
[ loa] Nhất Quả Trang Đường: Đã có con rồi? Nhiệt liệt cầu chuyện “hậu trường”! Phu nhân, thực hâm mộ ngài……
Phong Mạn Mạn bị Tây Lai tức chết rồi! Anh chàng còn sợ chưa đủ loạn!
[ loa] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Ý mình là trong trò chơi mình đã chọn cục cưng rồi. Chỉ còn chờ ảnh lên là nhận nuôi thôi.
[ loa] Hoa Khai Hoa Lạc: Hàn phu nhân, vậy ngài và Hàn đại thần thật sự đang “tạo người” sao? Cầu trả lời.
Phong Mạn Mạn sắp bị 2 người kia tức chết mà! Nhưng câu sau thì thật làm Phong Mạn Mạn nổi giận! Tuy Mạn Mạn rất giận nhưng cũng không đến mức giận quá mất khôn, nếu không chỉ khiến mọi chuyện rắc rối hơn thôi.
[ loa] Trong Mộng Tìm Anh: Vậy đúng là qua đêm hả? Giá rẻ vậy cưng.
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Bà mới qua đêm, cả nhà bà đều qua đêm. Nè, mụ phù thủy, bà qua đêm với mấy ông già của Thiên Hạ Vô Song mấy lần rồi?
[ loa] Nhất Quả Trang Đường: Mày mới “rẻ”, cả nhà mày đều “rẻ”.
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Mạn Mạn và Hàn rõ ràng chính là thanh mai trúc mã, 2 trẻ đắm say, em Mạn~ anh Hàn~
[ loa] Ta Là Thương Nhân: Bạn Tây Lai! Bạn làm mình buồn nôn quá! Bạn chưa biết nỗi khổ người độc thân đâu, như mình nè! Không có vợ chăm, chỉ có thể ngồi 1 mình úp mặt vô tường khóc.
Loa kênh vẫn ồn ào như trước……
[ phụ cận] manh chi ha ha: Mẹ, mẹ với ba ai nổi tiếng hơn?
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Ba con mới nổi tiếng, mẹ có tiếng đâu mà nổi.
[ phụ cận] manh chi ha ha: Con logout đây, con phải ra ngoài 1 xíu.
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: 10 giờ nhớ lên nha.
[ phụ cận] manh chi ha ha: Vâng vâng vâng, con biết rồi.
Số chương: 57
Thể loại: ngôn tình, võng du (game online)
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Bang hội chiến đã bắt đầu. Trong khi những người khác đang nước sôi lửa bỏng ở chiến trường thì tại Huyễn Đô có 2 người vừa đánh quái vừa thủ thỉ chuyện trò.
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Chán quá đi! Em cũng muốn bang hội chiến!
[ đội ngũ] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Vậy mình về đi.
Vừa nói xong mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn đã mở ngay truyền tống trận.
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Dùng acc này?
[ đội ngũ] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Cấp bậc đủ cao rồi, kỹ năng cũng tạm ổn..
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Không nên không nên, mình dùng acc chính bang hội chiến thôi. Phải giữ bí mật chứ, em muốn có thứ hạng trên bảng cấp bậc mới xuất hiện!
[ đội ngũ] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Vậy cũng được, đổi acc đi em.
Nhất Hào Thành, chiến trường bang hội chiến ở thủ đô.
Trước kia Nhất Hào Thành chỉ thuộc về Đường Thi nhưng hiện tại cũng là “đất” của Thiên Hạ. Hầu hết cao thủ của Đường Thi đều đi “ mộng luyến”, trừ tam đại la sát: 1 liều mạng tìm vợ, 1 điên cuồng kiếm tiền nuôi vợ còn 1 tạm thời ở ẩn đi “du hí” với vợ. Không có họ, Thiên Hạ vẫn thường thắng thế, dù sao, “ mộng luyến” vẫn yếu hơn Thiên Hạ.
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Giờ bang hội chỉ còn 2 đứa mình…… Trống vắng quá.
Phong Mạn Mạn chợt thấy nhớ cảnh Đường Thi chen chúc nhau đi bang hội chiến lúc trước.
Khi đó, Thu Nhật Vọng Hương Tâm cùng Tân Mĩ Nhân Như Ngọc chuyên dùng chiêu Bạo Phong Tuyết bảo vệ phòng triệu hồi.
Khi đó, Xuy Độ Ngọc Môn Quan luôn “bảo hộ” 2 người, thỉnh thoảng chọc ghẹo các cô, có lúc còn xoát xoát loa.
Khi đó, tam đại la sát Trì Nguyệt Tiệm Đông Thượng, Bắc Phong Giang Thượng Hàn và Xuy Độ Ngọc Môn Quan cứ thích đi đây đi đó trong thành đánh lén kẻ địch.
Khi đó, cô và Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm thường tranh nhau ở lại giúp thủ thành mà thường thường là cô tranh thắng.
Khi đó, cả bang hội vừa thủ thành vừa chuyện trò vui vẻ.
Khi đó……
Cô thật nhớ khi đó… không biết khi nào thì Đường Thi mới trở lại khi đó nhỉ?
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Nếu em muốn thì kêu Trần Tây thêm mình vào bang cũng được.
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Thôi anh, em muốn ở lại Đường Thi. Go go! Mình đi Nhất Hào Thành.
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Anh thì thích thế giới chỉ có 2 đứa mình.
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn:…………
Trong những ngày vừa qua, Phong Mạn Mạn đã xem qua lúc Giang Hàn thao tác thần quan, hiểu được 1 ít bí quyết, hơn nữa lúc bọn họ đánh quái Giang Hàn cũng sẽ chỉ đạo Mạn Mạn “Đánh sa yêu cũng như đánh sát thủ, muốn tránh bị nó đánh lén thì phải dùng “quang xạ””, “Thấy thổ dân thì phải “trầm mặc” nó như lúc đánh thuật sư ấy” lại hoặc là “Bị trạng thái xấu thì nhớ trị liệu” …
Thế nên thao tác của cô tiến bộ rất nhiều. Cũng như bây giờ……
Bọn họ vào Nhất Hào Thành, thực bất hạnh, trước cửa còn có người đứng gác.
Trước khi vào phòng, Bình Hải Tịch Mạn Mạn đã thêm trạng thái “cầu phúc” cho Bắc Phong Giang Thượng Hàn, kỹ năng này có thể giúp anh dùng Bạo Phong Tuyết mà không cần thời gian vịnh xướng (thời gian đọc câu thần chú í).
Bắc Phong Giang Thượng Hàn vừa vào phòng liền ném Bạo Phong Tuyết, thế là người của Thiên Hạ đều bị đóng băng hết. Nhưng Bắc Phong Giang Thượng Hàn cũng không đánh tiếp mà xông thẳng vào trong.
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Đi, chúng ta đi phòng Joaquin.
Phong Mạn Mạn sợ có sát thủ bám theo nên vẫn ấn f6 liên tục sử dụng “quang xạ”.
Còn chưa vào phòng triệu hồi thì họ bị 1 đám người của Thiên Hạ chặn lại, trong đó có Thiên Hạ Tiểu Tĩnh, Thiên Hạ Đa Đa, Trong Mộng Tìm Anh… tổng cộng 8 người.
Tuy Bắc Phong Giang Thượng Hàn liên tục dùng kỹ năng công kích nhưng phe Thiên Hạ chỉ chăm chăm đánh Bình Hải Tịch Mạn Mạn, chỉ cần Bình Hải Tịch Mạn Mạn bị giết thì dù anh có thần thánh thế nào cũng không đánh tiếp vào trong được.
Nhưng Phong Mạn Mạn bây giờ đâu có dễ bị bắt nạt như lúc trước, cô vừa tự cứu máu vừa kéo họ đến gần Bắc Phong Giang Thượng Hàn, lâu lâu còn thêm trạng thái xấu cho đối phương.
Vô niệm (trạng thái của chiêu “cầu phúc”) hết, Giang Hàn ấn f1 dùng thuốc thêm mp, mở bảng kỹ năng kéo “sương giá thuật” vào dãy phím tắt và dùng bm.
Sương giá thuật- không cần vịnh xướng- là kỹ năng khiến kẻ địch xung quanh không dùng kỹ năng được.
Bm có tác dụng tăng dãy phím tắt (bình thường dãy phím tắt chỉ có từ f1 đến f9, sau khi dùng bm thì có thể cài thêm phím tắt là các ký tự) mà ma vương đạo sĩ lại có nhiều kỹ năng, hơn nữa đối thủ khác nhau lại cần kỹ năng khác nhau. Chỗ khó khi dùng bm là phải nhớ đúng kỹ năng và ký tự, nếu dùng sai kỹ năng có thể sẽ khiến đối phương có đủ thời gian giết bạn.
Bắc Phong Giang Thượng Hàn canh đúng thời gian dùng sương giá thuật giải vây cho Bình Hải Tịch Mạn Mạn, cô cũng rất phối hợp “cầu phúc” cho Bắc Phong Giang Thượng Hàn. 8 người bên Thiên Hạ bị đóng băng, chỉ có thể trơ mắt nhìn “vẫn thạch thuật” (phép gọi mưa đá công kích kẻ địch) trút xuống.
Kết quả…… cả 8 người đều mất mạng.
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Phu nhân, em giỏi lắm.
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Em ấn thêm máu nhiều đến nỗi bị chuột rút đây……giỏi gì mà giỏi.
Bọn họ tiếp tục đánh vào phòng triệu hồi.
Trong phòng là đám cao thủ còn lại của Thiên Hạ. Thiên Hạ Vô Song kinh ngạc thắc mắc không phải Đường Thi đã ở ẩn rồi sao? Vì sao còn trở lại? Hơn nữa hắn hoàn toàn không nhận được tin gì về việc này.
Bất quá kinh ngạc thì kinh ngạc, hắn vẫn nhanh chóng công kích người tới, những người còn lại cũng xúm lại đánh Bắc Phong Giang Thượng Hàn. Kỳ thật, bọn họ còn chống trả đến lúc này cũng là giỏi lắm rồi, dù sao người tới chỉ có 2.
Ngay khi Bắc Phong Giang Thượng Hàn dùng Bạo Phong Tuyết thì Bình Hải Tịch Mạn Mạn cũng “cầu phúc” cho anh.
Đừng hỏi làm sao Phong Mạn Mạn biết Giang Hàn sẽ dùng Bạo Phong Tuyết… anh không ra hiệu hay chỉ dẫn gì cho cô cả. Cô cũng không rõ, chỉ cảm thấy phải làm vậy mà thôi. Anh dùng kỹ năng đúng lúc cô thêm trạng thái, có lẽ đó là sự ăn ý họ có được sau những ngày cùng nhau luyện cấp.
Trước cửa phòng triệu hồi lại xuất hiện 1 đống người ở “ mộng luyến” —dẫn đầu là Thu Sắc Tòng Tây Lai và Mộng Luyến.
Hỗn chiến! Thật đúng là hỗn chiến! Thiên Hạ không vây đánh Bắc Phong Giang Thượng Hàn nữa, mà chạy đi đánh “ mộng luyến”, dù sao Đường Thi chỉ có 2 mà “ mộng luyến” tới mười mấy người.
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: 2 người cũng đến bang hội chiến?!!
Thu Sắc Tòng Tây Lai vừa dùng thuốc tăng mp vừa đánh chữ.
Nhưng 2 người kia thì không rảnh trả lời vì Thiên Hạ Vô Song vẫn quấn lấy Bắc Phong Giang Thượng Hàn mà rất không may là- Thiên Hạ Thái Bình đã “trầm mặc” Bắc Phong Giang Thượng Hàn.
Đúng lúc này, Thiên Hạ Vô Song tung “bá vương quyền” đánh Bắc Phong Giang Thượng Hàn. Đáng lẽ ra Bắc Phong Giang Thượng Hàn hoàn toàn không tránh được bởi anh bị “trầm mặc”- không thể dùng “ám vách”- nhưng đúng là Bắc Phong Giang Thượng Hàn vẫn có “ám vách”.
Thần quan cũng có “ám vách”; kỹ năng này là do Bình Hải Tịch Mạn Mạn- ở cách đó khá xa, trong 1 đoạn thời gian rất ngắn- dùng “ám vách” cho Bắc Phong Giang Thượng Hàn. Quả thật, thao tác này rất đúng lúc.
Đáng tiếc, Bình Hải Tịch Mạn Mạn có thể giúp anh nhưng không giúp được chính mình- cô bị giết. Tuy vậy, Bắc Phong Giang Thượng Hàn đã kịp được Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm giải cứu. 1 lúc sau, Thiên Hạ Vô Song và Thiên Hạ Thái Bình cũng bị “tiễn” ra ngoài.
Thu Sắc Tòng Tây Lai ở bên cạnh vừa xem mọi người đánh đấm vừa bảo vệ người trong nhóm, anh phát biểu:
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Oa! Đó thật là Mạn Mạn sao? Kỹ thuật tốt thế! May mà có quay màn hình lại, chắc chắn sẽ nhiều người xem lắm đây.
[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Cám ơn Tiểu Thảo.
[ phụ cận] Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm: Không cần không cần……
Những người bên Mộng Luyến cũng tống đám Thiên Hạ còn lại ra ngoài, những thành viên cũ của Đường Thi thì bắt đầu chuyện trò vui vẻ.
[ phụ cận] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Mạn Mạn thành cao thủ thật rồi
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Con người luôn trở nên mạnh mẽ hơn khi muốn bảo hộ thứ trân quý nhất trong lòng.
[ phụ cận] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Nghe quen quen nhỉ……
Bắc Phong Giang Thượng Hàn cũng không tấn công Joaquin mà ngồi chờ Bình Hải Tịch Mạn Mạn trở lại.
Lúc này, Nho Nhã Lễ Độ cũng vào phòng Joaquin- chẳng nói 1 lời- dùng búa nện Bắc Phong Giang Thượng Hàn.
Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm thấy vậy vội thêm máu cho Bắc Phong Giang Thượng Hàn.
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Đánh cái gì mà đánh, dừng tay!
Nhưng Nho Nhã Lễ Độ không dừng lại, 1 số người bên “mộng luyến” cũng tham gia trận chiến.
[ phụ cận] Nho Nhã Lễ Độ: Trước sau gì cũng phải giết hắn.
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Vậy chém tôi luôn đi, tôi sống là người Đường Thi, chết là ma Đường Thi!
[ phụ cận] Mộng Sa: Bộ anh nghĩ tôi không dám giết anh sao?! Anh cút về Đường Thi của anh đi!
[ phụ cận] Nho Nhã Lễ Độ: Đúng vậy, vốn cũng không là người “mộng luyến”, cút về Đường Thi đi.
Lúc người bên Đường Thi vào “mộng luyến” cũng đã nói rõ chỉ cần mượn 1 thành làm căn cứ lúc bang hội chiến mà thôi. Lúc đó, hội trưởng Mộng Luyến đã đồng ý, hơn nữa còn định về sau 2 bang sẽ liên minh.
Những người ở Đường Thi khi vào bang mới vốn cũng rất hết sức vì “mộng luyến”, Tướng Kì Mạc Ngân giết Joaquin, Thu Sắc Tòng Tây Lai bảo hộ nhóm thuật sư, Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm chế thuốc… cũng không biết “mộng luyến” còn hăm he cái gì, cứ cố ý kiếm chuyện khiến trong bang chia làm 2 phái.
Có lẽ nếu lúc trước Mộng Luyến không nhận Đường Thi thì cũng không rắc rối thế này.
[ phụ cận] Mộng Luyến: Mộng Sa! Đừng nói vậy! Họ đã cống hiến rất nhiều cho “mộng luyến”.
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Vậy để tụi tôi rời bang đi. Nho Nhã Lễ Độ, tôi nhịn cậu nhiều lắm rồi! Mộng Luyến, coi như tôi có lỗi với cô.
[ phụ cận] Mộng Luyến: Đừng…… anh đừng nói vậy.
[ phụ cận] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Đúng! Bọn tôi rời bang hết! Đồ Tây Lai háo sắc, cũng tại cậu gọi tụi tôi tới theo cậu tán gái! Hại hết mọi người rồi thấy chưa.
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Vừa lúc! Khỏi cần ở rể, trực tiếp cưới Mộng Sa về nhà!
[ phụ cận] Mộng Sa: Bệnh hả?!
[ phụ cận] Tướng Kì Mạc Ngân: Mộng Luyến, cám ơn cô. Dù gì thì tôi vẫn rất vui được kết bạn với cô.
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Ngân! Anh có bạn gái rồi, đừng đứng núi này trông núi nọ.
[ phụ cận] Nho Nhã Lễ Độ: Muốn cút thì cút đi, nếu không phải cùng bang tao đã sớm chém mày rồi.
Nhóm “chống Đường Thi” bắt chước Nho Nhã Lễ Độ mắng Đường Thi. Thu Sắc Tòng Tây Lai và những thành viên cũ của Đường Thi đồng loạt rời khỏi “mộng luyến” trở lại Đường Thi.
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Đường Thi trở lại! Mọi người cùng xoát loa chào mừng nào!
———————————————— —————————–
[ nhất kiến chung tình]
Đưa cháu đến nhà trẻ xong Trần Trần Tây thảnh thơi dạo phố, aizz…… Từ khi cháu đi nhà trẻ, anh chợt thấy buồn chán vô cùng. Lúc trước anh vốn đi làm ở công ty của anh mình nhưng không được bao lâu liền nghỉ việc, giải thích theo kiểu của Trần Tây thì là……
Lời đồn thật đáng sợ, không phải anh chê õng chê eo gì, anh chỉ thích tự do thôi, việc đi sớm về muộn của dân văn phòng làm anh chán đến phát bệnh! Anh thích con nít, anh anh và chị dâu đều bận đi làm nên đứa cháu liền do anh chăm sóc. Thế nên anh ở nhà coi cháu, thỉnh thoảng chơi cổ phiếu, rảnh rỗi đi mấy buổi họp mặt offline, có khi còn giúp anh anh làm 1 số việc… Cuộc sống như thế mới thích hợp với Trần Trần Tây!
Ai, cái thời tiết quỷ quái này, mới nói chơi chơi trời mưa liền mưa… Trần Trần Tây chạy nhanh đến chỗ trú mưa, giũ nước trên áo. Xem ra trận mưa này sẽ kéo dài đây.
Xa xa có 1 cô gái đang chạy tới. Cô cũng không đem dù thì phải? Nhưng… cô ngồi xổm xuống đất làm gì vậy nhỉ?
Trần Trần Tây nhìn kỹ lại, thì ra trái cây trong túi của bà cụ đứng cạnh bị rớt đầy đường, cô dầm mưa giúp bà nhặt lên.
Tuy anh có hơi điên điên khùng khùng 1 tí nhưng vẫn rất thích những người nhiệt tình giúp đỡ người khác, anh chạy qua nhặt phụ.
” Mưa lớn lắm rồi, cháu bé, cháu đừng nhặt nữa, nhanh vào trú mưa đi.” Bà cụ nói.
Cô gái vẫn nhanh tay nhặt trái cây, “Con nhặt gần xong rồi, bà đừng nhặt nữa, cẩn thận kẻo té.”
” Ai da, con dầm mưa như vậy sẽ mắc bệnh mất.”
Dưới sự giúp đỡ thầm lặng của Trần Trần Tây, cuối cùng cũng nhặt xong trái cây.
Mưa ngày càng to, lúc bà cụ đi qua nhận túi thì suýt nữa lại trượt chân, may mà Trần Trần Tây kịp đỡ lấy bà cụ.
” Cám ơn 2 đứa, thời nay ít gặp người tốt bụng như mấy đứa.” Bà cụ cảm thán, “Bà thực may mắn, hôm nay gặp được cả 2.”
” Bà đừng nói thế, thời nay người tốt còn nhiều mà.” Trần Trần Tây nói, “Bà ở đâu? Tụi con đưa bà về.”
Bà cụ chỉ vào tòa nhà cách đó không xa, “Chỗ kia, cũng gần.”
Sau đó, Trần Trần Tây nhận dù từ tay bà cụ che mưa cho cả 3 người, tay kia cầm túi trái cây, cô gái kia thì đỡ tay bà cụ.
Vào nhà bà cụ……
” Cháu bé, đây là quần áo của cháu ngoại bà. Cháu ướt hết cả người rồi, dễ bị cảm lắm, cháu thay đi.” Bà cụ đưa cho cô gái 1 bộ quần áo.
Trần Trần Tây nhìn cô gái, 2 người đều ướt đẫm nhưng xui là cô mặc áo trắng, bị ướt hết nên gì cũng thấy cả.
Cô vốn định từ chối nhưng lại thấy Trần Trần Tây nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt ngạch…… hơi gian gian!
Cảm ơn bà cụ rồi cô cầm quần áo vào WC.
” Bà không có quần áo nam, cháu lấy khăn lau tạm nhé. Để bà tìm cái khăn mới cho cháu.” Nhưng bà cụ lục tủ áo thật lâu vẫn chưa tìm được, “Ai da, bà lú lẫn rồi, khăn trong tủ trong WC.” (? Cái tủ này ở chỗ hơi “ác” nhỉ?)
” Bà ngồi đi, bà nói ở đâu để con tự lấy là được.” Trần Trần Tây nói.
” Trong tủ gỗ nhỏ, ngay trong WC ấy.”
Trần Trần Tây đẩy mở cửa WC.
” A…… Đi ra ngoài!” Cô gái hét lên.
Tuy rằng Trần Trần Tây đã đóng cửa lại nhưng cái gì nên xem, cái gì không nên xem anh đều thấy rõ ràng. Lúc nãy cô chỉ mặc quần áo lót, tay vắt áo, dáng người cũng không tệ lắm, làn da trắng nõn. Ngạch…… Lạc đề rồi, làm sao cô vào đó mà không khóa cửa chứ? Hại anh mang tiếng “dê xồm”… nhưng dù sao cũng nên xin lỗi cô ấy 1 chút.
” Thực xin lỗi, tôi không cố ý, cô không khóa cửa.”
” Khóa cửa hư rồi, anh ra ngoài ngay đi.”
Bà cụ nghe tiếng cô kêu bèn chạy vào, “Cháu trai tìm không thấy khăn sao? Bà nhớ bà để trong đó mà.”
” Được rồi bà ạ, chờ chút nữa cũng khô thôi.”
Cô gái mặc lại bộ quần áo ướt sũng đi ra, “Bà ơi, bộ này nhỏ quá, con mặc đồ của con cũng được rồi, cám ơn bà ạ.” Cô vào WC lâu như vậy là vì mặc không vừa quần áo, ai ngờ có người không gõ cửa đã xộc vào chứ!
Để cô bớt xấu hổ, anh vào bếp rót ly nước uống.
” Bà ơi, con về trước đây, bà sống 1 mình thế phải cẩn thận 1 chút bà nhé.” Cô gái mỉm cười chào tạm biệt bà cụ.
Nghe tiếng cửa đóng lại, Trần Trần Tây vội vàng buông ly chạy ra, chào bà cụ xong liền đuổi theo cô nhưng đã muộn, trên đường đã không còn bóng dáng cô đâu.
Anh rất thích cô gái này, đáng tiếc, duyên số do trời định, đây chính là cái gọi là nhất kiến chung tình sao?
[ nhị kiến nên duyên ]
2 tuần sau, Trần Trần Tây đưa cháu đến nhà trẻ xong liền nổi hứng vào tiệm net lên game.
Thu Sắc Tòng Tây Lai vừa vào đã xoát xoát loa, chém Thiên Hạ. Chán thật, Đường Thi tan nát cả rồi, Đông ca không chơi, ném acc cho anh coi chừng, Quan Hạo cũng không chơi, cố kiếm tiền nuôi vợ, cả Hàn cũng chạy theo Mạn Mạn ở ẩn… đầu năm nay, 4 cao thủ chính của Đường Thi đều ra đi. Còn đâu hứng thú mà chơi, ai……
Trần Trần Tây duỗi người nhìn quanh. Anh thấy cô gái ngồi ở đối diện quen quen thì phải? Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, thích giúp đỡ người khác, kính già yêu trẻ… quan trọng nhất là khiến anh vừa gặp đã yêu!
Thật đúng là duyên số do trời định!
Sao cô lại đến tiệm net nhỉ? Tra tư liệu? Không phải đâu, dù nhà cô không có máy tính thì cũng mượn của bạn học được mà? Trần Trần Tây cho rằng gái ngoan không nên đến những nơi thế này.
Cô rất chăm chú gõ bàn phím, có lẽ đúng là đang tra tư liệu.
1 lát sau, cạnh chỗ cô ngồi có mấy người tranh cãi với nhau, cô gái thấy họ ồn ào quá thì bình tĩnh đeo tai nghe vào.
Được 1 lúc thì 2 người kia lại bắt đầu lục đục, không biết họ buồn bực giận dỗi thế nào lại bắt đầu xô xô đẩy đẩy, Trần Trần Tây thấy vậy liền bật dậy định kéo cô ra khỏi chỗ nguy hiểm.
Đúng lúc này, cô gái thấy chuyện có vẻ nghiêm trọng liền đứng lên tránh.
2 người lúc nãy lại bắt đầu đánh nhau, người béo xô người cao thật mạnh làm người cao đứng không vững va phải cô gái, thế là cô té sấp xuống. Trần Trần Tây không chút suy nghĩ vươn tay đỡ lấy cô. Thật xui là 2 người va vào nhau khá mạnh, Trần Trần Tây lảo đảo lui về phía sau mấy bước, cũng không biết vấp cái gì liền té xuống đất.
Ai da…… mông anh, lưng anh, đầu anh đều rất đau vì cú té, còn môi anh… dán thẳng lên môi cô. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tay anh ôm choàng lấy cô.
Cô gái hoảng lên giãy dụa muốn đứng dậy, tay chống trước ngực Trần Trần Tây, hai chân cũng luống ca luống cuống quỳ lên, tư thế nữ trên nam dưới rất ái muội. May mà những người khác người thì đánh nhau, người thì khuyên can, người thì vây xem đánh nhau, người thì lơ đãng mặc kệ,… không ai để ý Trần Trần Tây và cô gái thế nào.
Chủ tiệm chạy lại giải tán đám đông, “Muốn làm gì thì ra ngoài mà làm, còn đứng đó làm gì! Ra ngoài.”
Cô gái vịn ghế đứng lên, không cẩn thận đạp phải Trần Trần Tây, thế là anh đau cả mông, chân, lưng lẫn đầu.
Thấy vậy, cô cũng ái ngại, dù sao anh té là vì đỡ lấy cô, tuy cô cũng bị anh sỗ sàng chút ít.
Cô vươn tay muốn kéo Trần Trần Tây đứng lên, anh lại thừa cơ nắm lấy tay cô. Tay cô thật mềm, thật ấm.
Cô đang định nói cám ơn anh thì “Cám ơn…… anh…… là anh chàng bữa trước!” Cô kinh ngạc.
” Đúng vậy, chúng ta rất có duyên.” Trần Trần Tây phủi bụi sau lưng.
Lại là anh ta! Sao tháng này xui xẻo thế không biết!
” Quỷ mới có duyên! Tránh ra đi, đừng ngồi ghế tôi.” Giọng nói vẫn nhỏ nhẹ nhưng có chút bực mình.
Trần Trần Tây nhường chỗ cho cô ngồi, nhìn lướt qua màn hình- là Mộng cảnh Tạm biệt- tên nhân vật: Mộng Sa.
” Chúng ta rất có duyên! Em chơi Mộng cảnh Tạm biệt, anh cũng vậy. Em là em của Mộng Luyến đúng không? Anh là Thu Sắc Tòng Tây Lai- người hay xoát loa ở bang Đường Thi.”
Mộng Sa kinh ngạc! Duyên phận cái gì? Nghiệt duyên thì có!
Trần Trần Tây không nói gì nữa, anh ngồi lại chỗ của mình, tìm đúng 20 cái loa. Đủ xoát!
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Tiểu Mộng Sa, Tiểu Mộng Sa, làm vợ anh được không.
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Tiểu Mộng Sa, Tiểu Mộng Sa, em phải phụ trách chứ.
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Tiểu Mộng Sa, Tiểu Mộng Sa, tạm thời làm bạn gái anh đi.